1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất nịnh thần- Hồng Trần Huyễn (19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Trong Hoa phủ, rất nhiều nương ái mộ Ngọc công tử, bản thân nàng cũng thực thích , lẽ nào Nguyệt Nha Nhi tiểu thư cũng... Châu nhi nhịn được nhìn chằm chằm giá trước mặt, nàng thấy trong mắt tiểu thư cũng có toát ra si mê gì, hạ thấp con ngươi

      “ Ngọc công tử là thầy thuốc, nghê là đệ tử chân truyền của vị Thiên y nhân nào đó, nay đến phủ ta làm khách, theo cùng còn có vị quý nhân khác, cả hai đều là khách quý ở Hoa phủ”

      thế, Ngọc Lưu Thương là quý nhân, phải thầy thuốc bình thường ai muốn gặp là có thể gặp. Nghe Ngọc công tử là đệ tử của Thiên Y, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy trong lòng chấn động, vội vàng hỏi

      là công tử Ngọc Lưu Thương?”

      Châu nhi giật mình

      “ đúng thế ạ”

      Sắc mặt Hoa Bế Nguyệt khẽ biến, Ngọc Lưu Thương- cái tên này như sấm đánh bên tai, có thể thế nhân người này lắm, Ngọc Lưu Thương là ai nhưng nàng biết, Ba năm sau, Ngọc Lưu Thương nổi danh đứng đầu Thiên hạ ngũ tuyệt, mà y thuật của thực là thiên hạ đối thủ, tính tình lại tiêu diêu tự tại khoáng hoạt hơn cả đế vương, chỉ thích du sơn ngọa thủy.

      Người tiêu diêu tự tại như thế vẫn làm nàng hâm mộ thôi, thực muốn kết làm bằng hữu

      Nàng kiếp trước theo vua chinh chiến khắp nơi, mang danh Ngu Cơ, cùng quân rong ruổi sa trường, ra cũng chỉ là phụ nhân( người phụ nữ có chồng) mà thôi, thể tuân thủ tam tòng tứ đức, do đó nhân sinh cú thế bị trói buộc, nàng thường ai thán rằng cuộc đời này mình hi sinh hết cho vị nam nhi kia

      là thê tử của người mà bao năm, thể hoài thai, cũn nhiều lần mời gọi các bậc danh y, thế mà thân thể vẫn thấy biến chuyển. Nghe , Ngọc Lưu Thương có y thuật có thể cải tử hồi sinh. Đáng tiếc kiếp trước hai người thực là vô duyên, có cơ hội gặp

      Nếu như, cuộc đời nàng khi đó có thể gặp được Ngọc Lưu Thương, được trị liệu. Vậy vận mệnh khi đó có thể thay đổi chăng?

      Do đó, Hoa Bế Nguyệt ăn diện phen, váy áo thanh lịch, chọn kiểu dáng gọn gàng, lịch và thanh nhã, làn váy nhàng bay theo gió mang theo nét mộc mạc, ống tay áo được thêu hoa lan màu hồng nhạt, tóc cũng đeo quá nhiều trang sức, nhìn qua là thanh nhã. Nét cao quý như như

      Khi nàng bước ra khỏi phòng, màu sắc y phục hòa trong ánh nắng sớm, màu sắc giao n hau quả hài hòa. Hoa Bế Nguyệt nhìn ánh nắng hồi, cảm thấy mình trọng sinh, có cuộc đời mới, ánh mắt giấu được chút hi vọng. Nàng cứ như thế, quả giống Lăng Ba tiên tử, khiến người mê mẩn

      Bên trong Hoa phủ từng khóm trúc được trồng san sát, hàng ngày được chăm sóc cẩn thận, bốn phía cỏ cây xanh mát, tràn đầy sức sống, trong hoa viên có đặt núi giả, từng hàng chồng chất bên cạnh con suối được dẫn từ ngoài vào, xa xa có thể thấy được cầu bắc ngang dẫn đến đình giữa hồ. khung cảnh xinh đẹp tuyệt trần

      Trong lầu các nơi nội viện, hai nam tử trẻ tuổi ngồi đánh cờ. người thân lục y, người còn lại y phục trằng thuần mộc mạc.

      Kỳ nghệ của lục y nam tử ra rất tinh diệu song với bạch y công tử có thể hai người có tài ngang nhau, lúc sau bàn cờ chẳng phân ra ai thắng ai bại

      Bạch y nam tử khóe môi giương lên, nhàng cầm tách trà khẽ nhậm nháp, vẻ mặt nhàn nhã, bạch y màu trắng kiều diễm, khuôn mặt tuấn tú hiển lộ đôi con ngươi tuyệt đẹp. chậm rài đứng dậy, bộ pháp tao nhã đến trước cửa sổ, khoanh tay mà đứng, ánh nhìn xuyên qua cửa sổ, trông vào hoa viên bên kia thấy từng đoàn oanh oanh yến yến, tiếng cười vọng tới tân đây. Bạc môi khẽ nhếch, tười cười

      “ Ngọc huynh, sức quyến rũ của huynh quả là vô cùng. Nữ tử Hoa gia dường như tất cả đều bị ngươi mê hoặc cả rồi. Thế mà ngươi lại trốn trong phòng cùng ta chơi cờ, chẳng lẽ sợ phụ tấm lòng giai nhân, phụ cảnh xuân của trời?”
      PhongVy, ChrisHoa Lạc Thiên Nhai thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 Tỷ muội gặp lại

      Hoa Bế Nguyệt thướt tha đứng trong viện, ghé mắt nhìn quần phương ( chỉ đám mỹ nhân cưới )

      Các nương đó đều là tỷ muội trong tộc của nàng, mười ba năm thấy, nàng vẫn còn nhớ mang màng tên của từng người. Thế nhưng taamcuar các thiếu nữ vẫn còn lưu luyến thân Ngọc Lưu Thương, các nàng ở sau viện chờ đợi gần nửa ngày mà vần gặp được Ngọc công tử, tâm tình tránh khỏi có chút mất mát

      Hoa Bế Nguyệt biết Ngọc Lưu Thương dung nhan tuấn mỹ, phong thái xuất chúng là hình tượng trong lòng các thiếu nữ, nàng nghĩ giờ phút này mà tìm thất phi thường ổn

      Nhưng mà tình huống tại gấp rút lửa sém lông mày, Ngọc Lưu Thương hẳn chỉ ở tại Hoa gia làm khách mấy ngày. Hoa Bế Nguyệt nàng phải bất chấp tất cả thôi, lông mi hơi run, nàng nắm chặt ngọc thủ ( tay ngọc), vào cửa với gã sai vặt

      “ Vị tiểu ca này, ta có chuyện quan trọng muốn gặp mặt Ngọc công tử, xin hãy thông báo tiếng”

      Thế mà gã sai vặt kia cũng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt

      “ Ngọc công tử tiếp bất luận kẻ nào”

      Hoa Bế Nguyệt lại thèm để ý thái độ đáng đánh đòn kia, chỉ mỉm cười

      “ Lẽ nào có việc ngoại lệ hay sao? Huống chi ta thực có chuyện quan trong tìm , nếu như ngươi ngay cả thông báo cũng chịu, ngày sau nếu Ngọc công tử trách tội xuống ngươi nên chịu phạt thế nào đây?”

      Cái việc cả vú lấp miệng em thế này nếu là Hoa Bế Nguyệt năm đó hẳn là do da mặt quá mỏng bao giờ .

      Nghe vậy, gã sai vặt kia có chút kinh ngạc ngẩng đầu

      Cặp mắt mê hoặc người kia của Hoa Bế Nguyệt chỉ lặng lặng nhìn , mà căn bản muốn cự tuyệt những kẻ muốn viếng thăm công tử, có ngoại lệ. nhiều ngày nay đều là thấy toàn những kẻ nùng trang diễm mạt, châu hoàn thủy vòng, đều là những nữ tử trang phục mỹ lệ, bỗng nhiên nhìn đến Hoa Bế Nguyệt dung nhan thanh nhã, ánh mắt sắc bén, khỏi si ngốc đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, mất lúc lâu mới lấy lại được tinh thần

      Hoa Bế Nguyệt thần thái tự nhiên đưa cho cái khăn

      “ Thỉnh giao cho Ngọc công tử”

      Gã sai vặt ánh mắt dừng họa đồ thêu khăn, vẻ mặt có vẻ bị kiềm hãm. Dù sao, nhiều ngày gặp được rất nhiều nữ tử muốn gặp công tử đều đưa cho chút ít ngân lượng hi vọng có thể dàn xếp nhưng tất cả đều bị lời lẽ nghiêm khắc của cự tuyệt. Thế mà nữ nhân trước mắt quả giống người thường, chỉ đưa cho cái khăn tay.... cái khăn thêu này có lẽ thực chứa đựng nhiều ý nghĩa ái muội. Lẽ nào nàng cùng Ngọc công tử là quan hệ.... ehem... cho cùng cũng chỉ là teen trông cửa mà thôi, nếu trì hoãn cũng tốt. Vì thế, gã sai vặt

      “Ngươi đợi chút, ta thông báo tiếng”

      Hoa Bế Nguyệt mỉm cười, nhìn vào trong viện thấy chư vị tiểu thư vào, ánh mắt khinh thường nhìn Hoa Bế Nguyệt. Nàng phong tư sở sở, lẳng lặng đứng trước mặt mọi người, nhìn mỗi người đều mỉm cười nhã nhặn nhưng khóe mắt đuôi mày đều để ai vào trong đó, thần thái kiêu căng khiến chúng nữ tử bất mãn. Trong mắt các vị đích nữ Nguyệt Nha Nhi nàng chỉ là thứ nữ có chút tư sắc mà thôi

      Giờ khắc này, thanh hoạt bát thanh nhã từ bên ngoài truyền đến

      “Nguyêt Nha Nhi tỷ tỷ như thế nào lại ở trong này? Ngươi tỉnh lúc nào sao cho người báo cho ta tiếng?”

      Thanh uyển chuyển dễ nghe này, Hoa Bế Nguyệt nàng quen thuộc hơn bất cứ ai. Mười ba năm gặp, thanh chút thay đổi luôn văng vẳng quanh quẩn bên tai, ngay lúc chỉ còn ba tháng nữa sinh mệnh nàng chấm dứt, thanh của chủ nhân cướp của nàng hết thảy, thậm chí lúc nàng sắp chết cũng thèm liếc nàng cái

      Hoa Bế Nguyệt khỏi nhếch môi cười lạnh, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại. Xuất trước mặt là xinh đẹp, cùng với Hoa Bế Nguyệt thanh lệ tao nhã quả có chút giống. nương ta hé ra khuôn mặt đáng , ánh mắt to trong sáng, trong mắt mang ánh sáng như ngọc, môi kiều diễm ướt át, tất cả chỉ là nương màng thế . Cái loại bộ dáng này hoàn toàn có thể đánh tan phòng bị của mọi người, chỉ có muội muội của nàng Hoa Mị Nhi
      PhongVy, ChrisHoa Lạc Thiên Nhai thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Ngày thường Hoa Mị Nhi trong mắt mọi người luôn nhu thuận đáng , mạnh vì gạo bạo vì tiền cho nên được chủ mẫu Hoa gia rất thích. Do Hoa Mị Nhi được sủng ái cho nên chi phí ăn mặc đều tốt hơn Hoa Bế Nguyệt rất nhiều

      Bất tri bất giác, Hoa Mị Nhi vì theo đuổi vinh hoa phú quý, dần dần tình cách nhân phẩm tôt đều hiển lộ: ái mộ hư vinh, vì tư lợi sắn sàng tổn hại người thân, là kẻ hai mặt khẩu phật tâm xà, mang tâm lý thích đùa bỡn người khác thừa sống thiếu chết

      Lúc trước, Hoa Bế Nguyệt tuy biết đức hạnh của nàng, với nàng lại có đôi phần khúc mắc nên nàng cũng đối nàng làm điều gì tổn hại

      Lúc nàng, Hoa Mị Nhi hai má phiếm màu đỏ hồng kiều diễm, bộ dáng thiên chân ngây thơ, đôi mắt đẹp thẳng tắp hướng Hoa Bế Nguyệt cười khanh khách

      nhiều ngày ta lo lắng cho tỷ tỷ, chỉ tiếc ta công chuyện thể thoát thân. Xin tỷ chớ trách”

      là bận đến độ thể thoát thân? Hoa Bế Nguyệt hiển nhiên là tin, nàng biết Hoa Mị Nhi nhất định là chờ cơ hội, bước đắc thủ

      “ Vô phương” Hoa Bế Nguyệt liếc nhìn nàng cái sâu

      “ tỷ vì sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ tin lời ta ? Ngươi xem... Ta còn nấu rượu tặng Ngọc công tử..!”

      Hoa Mị Nhi hờn dỗi trừng mắt ngó Hoa Bế Nguyệt, vô tâm vô phế nhắc tới hộp gấm cầm trong tay, điều này dẫn tới chúng nữ trong với con mắt bất thiện

      “ Muội là vất vả rồi” Hoa Bế Nguyệt cười , ra là thế. Chính là lúc trước nghĩ tới, tâm muội muội từng đặt thân Ngọc Lưu Thương

      “ Tỷ tỷ như thế nào cũng tới nơi này? Chẳng lẽ tỷ tỷ cũng ái mộ phong thái của Ngọc lang? Đáng tiếc Ngọc công tử ai cũng chịu gặp”

      Hoa Mị Nhi tay bưng hồng rượu trăm năm, đúng là gia chủ phái nàng tới đây tặng rượu. Nhớ ngày đó gặp Ngọc công tử ở chỗ gia chủ, khen nàng cầm nghệ thục cao vì thế gia chủ thầm nhìn trúng nàng

      Hoa Bế Nguyệt mặt chút thay đổi, đôi con ngươi gợn sóng

      ?”

      Vẻ mặt Hoa MỊ Nhi lộ vẻ khó xử

      “ Bất quá ta có thể thay tỷ tỷ tốt vài câu”

      Ánh mắt Hoa Bế Nguyệt lạnh nhạt “ Đa tạ”

      Đúng lúc này, gã sai vặt chạy lại : “ Vị nương này, công tử nhà ta cho mời”

      Nghe vậy, Hoa Bế Nguyệt đối hơi gật đầu, chân bước nhàng hướng nội môn

      Hoa Mị Nhi vẻ mặt khó có thể che giấu, toát ra chút kinh dị, kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, nhìn bóng dáng Hoa Bế Nguyệt rồi lập tức vào, ánh mắt lên nồng đậm ghen tị, lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, lập tức hớn hở tươi cười đuổi theo

      “ tỷ tỷ đợi ta với. Ta và ngươi cùng vào”

      Nàng vừa mới chạy vìa bước lại bị gã sai vặt giơ tay ngăn cản, mang bộ mặt giả lả, dương

      “ Mị Nhi nương, đồ hãy cứ để cho ta mang vào là được, Ngọc công tử công việc bộn bề, ngươi liền ở trong đợi lát. Công tử có dặn, được cho người tiến vào”

      Hoa Mị Nhi cắn chặt răng, núm đồng tiền mặt ngưng kết cuối cùng hóa thành băng sương, tâm cam lòng chỉ đứng ở cửa

      Nàng thấy kỳ quái, tuy rằng biết Nguyệt Nha Nhi đung nha tuyệt mỹ nhưng nếu luận tâm cơ, vị tỷ tỷ này cũng đấu lại nàng. Chính là vì sao, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên lại có phong độ ung dun, khí thế phi phàm như thế, ngay cả đại phu nhân cũng thể bằng nàng. Lẽ nào bản thân mình quá coi thường nàng?

      Ánh dương chiếu rọi xuyên thấu qua cửa sổ bao phủ lấy thân hình nữ tử. Nàng chậm rãi hướng lầu đến, thấy từng đợt từng đợt mùi hương thoang thoảng trong phòng theo gió thổi đến. Bỗng nhiên lầu có tiếng đàn vang lên, du dương mờ mịt như từ chân trời vọng lại. Đây là khúc đầu của Thủy Điều Ca. Khúc ca réo rắt như nước chảy, như tiếng ngọc châu rơi vãi, thực là lay động lòng người

      Trong viện, chúng nữ tử si ngốc ngước lên lầu cao lặng lặng nghe tiếng đàn.

      Việc Hoa Bế Nguyệt trong mắt mọi người là kẻ tài đức, nhưng mười ba năm sau khi thành thân, Hoa Bế Nguyệt trong cung theo nhạc công học năm năm, thâm tàng bất lộ cũng luyện được thân hảo cầm. Chính là cùng bài khúc nhưng mỗi người vẻ

      Hoa Bế Nguyệt nghĩ tới Ngọc Lưu Thương thế nhưng cũng là tay cầm kỹ cao siêu, lòng càng thêm tán thưởng, vững lòng bước tiếp.

      khắc khi nàng bước vào phòng, nhìn đến màn trướng xanh phất phới trong gió, bóng dáng bạch sắc ngồi trong đó thưởng trà, tiếng đàn trong nội trướng theo đó truyền ra, khỏi có chút giật mình

      Mà lục y nam tử dung nhan như ngọc thản nhiên nhìn nàng

      “ Nguyệt Nha Nhi tiểu thu có vẻ mặt như thế, đối với ta có chút thất vọng?”

      Nam tử tựa phù vân, phiêu dật tuấn tú, dù cho Hoa Bế Nguyệt nàng có từng thấy qua dung nhan nhưng mà thời điểm tại thấy nữa vẫn cảm thấy muốn dời mắt. Người kia lịch tao nhã, tĩnh dật xuất trần, trường bào màu sắc ôn nhuận, khí độ lãnh mạc khiến người ta nhịn được muốn nhìn sâu hơn. Hoa Bế Nguyệt liếc cái lập tức quay đầu nhìn chỗ khác, hoảng hốt cười

      “ Đương nhiên phải thất vọng, là thấy có chút may mắn”

      Lục y nam tử “ Nga” tiếng

      “ Xin chỉ giáo cho”

      Hoa Bế Nguyệt thản nhiên cười, mặt dày

      “ Ngọc lang có dung mạo thiên nhân, lại thân y thuật cải tử hồi sinh, văn thái xuất chúng, khí khái nhàn tản, theo khuôn mẫu nào, lại nếu có tay cầm nghệ xuất thần nhập hóa, đánh ra làn điệu lay động nhân tâm như thế chỉ sợ phải người tại nhân gian khiên Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy Ngọc Lang hội kinh sợ”

      Nàng trong miệng tuy rằng như vậy nhưng vẻ mặt lại rất tự nhiên

      Trong nội trướng tiếng đàn bỗng dưng đình chỉ, bên trong truyền ra tiếng cười.

      “ Ngọc huynh, nữ tử này là có ý tứ”

      Ngọc Lưu Thương mâu trung thâm trầm u tĩnh liền lên nét cười, giống như lời của vô cùng tán thành, bình tĩnh hỏi:

      nương. Ngươi vì sao ở khăn thêu viết: hải tặc tây phương hoành hành, năm ngày sau khuyên chúng ta chọn đường bộ mà ?”

      Trong nội trướng bạch y nam tử cũng cười nho nhã.

      sai, ngươi làm sao biết năm ngày sau chúng ta phải rời khỏi? Lại như thế nào biết có hải tặc hoành hành?”

      Hoa Bế Nguyệt nhìn qua đồ đạc trong phòng, cao nhã thanh lệ. Dáng người nàng tao nhã như thế, đôi mị nhãn có thể mị hoặc thế nhân, ánh mắt như nước lơ đãng nhìn về phía hồ hoa sen ngoài kia.

      Nàng năm đó giường hôn mê ba ngày, tĩnh dưỡng ba ngày cũng cùng Ngọc Lưu Thương chạm mặt. Sau khi thanh tỉnh, chỉ biết có vị lang quân tuấn tú đến trong Hoa phủ, sau đó nghe hải tặc tây phương hoành hành, tàn sát bừa bãi, gia tộc Bắc Cung phái ba chiếc chiến thuyền cùng hải tặc chiến đấu nhiều năm. Đoạn thời gian đó ngay cả ngư dân cũng giám ra biển đánh cá, nàng chính là dóng vai nhà tiên tri giả mà thôi.

      Sau lúc lâu, Hoa Bế Nguyệt thản nhiên :

      “ Ta là thấy cảnh trong mơ nên thế thôi”
      PhongVy, ChrisHoa Lạc Thiên Nhai thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5 Chân mệnh thiên nữ

      Lưu Thương phượng mâu híp lại, thong thả bước đến trước mặt nàng, ánh mắt u lẳng lặng dừng khuôn mặt màng. Nếu nàng sai nửa câu, thèm nể mặt mà hạ lệnh trục khách.

      Hoa Bế Nguyệt dương môi cười, hai tròng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt u của , lướt khuôn mặt tuấn mỹ, thản nhiên :

      “ Ta thấy, Ngọc công tử tại nhất định cho là ta ăn bừa bãi”

      Bạch y nam tử ngồ sau màn trướng bỗng nhiên cười rộ lên, từng ngón tay thon dài lướt cầm huyền, vân đạm phong khinh :

      nương, cảnh trong mơ ra là cát hay hung, nguyên nhân thế nào, thế gian này khi nào có thuật giải mộng rồi hãy bàn tiếp”. bỗng nhưng dùng lại chút, hai mắt đen láy hàm chứa ý cười nhìn Hoa Bế Nguyệt, dường như bắt đầu nghi ngờ.

      “ bất quá, lời của nương dùng cái gì để chứng minh, cảnh trong mơ lại lấy gì trở thành

      Hoa Bế Nguyệt đứng cách hai người chỉ có bảy bước chân. Bên môi nàng hàm chứa nụ cười, dải lụa thắt eo lay lay trong gió, gương mặt phù dung tĩnh lặng như nước, nàng đứng đó thanh nhã tự tin. Cái loại tự tin này tràn ngập khí thế vương giả. Mười ba năm, trải qua bao nhiêu sóng gió há có thể chỉ là tâm tình của tiểu nương?

      Chỉ thấy Hoa Bế Nguyệt híp híp mắt

      “ Nhị vị nghe qua Chân mệnh thiên nữ ngụ tại Hoa gia?”

      Bạch y nam tử mỉm cười: “ Quả có biết hai”

      Lời đồn đãi về chân mệnh thiên nữ được truyền lưu từ năm trăm năm trước, nghe , chân mệnh thiên nữ chính là: Sau khi triều Đại Chu thiết lập, Công chúa thái Bình kế vị, dân chúng lầm than, vì thế Sở gia đoạt quyền. Hoa gia lại giúp sở gia soán vị cho nên nữ tử chính thất của Hoa gia được sức phong làm hậu. Tự nhiên mà Hoa gia liền có truyền thuyết chân mệnh thiên nữ.

      Ý là: chân mênh thiên nữ ắt phải làm vương, làm hậu, mà kẻ kết duyên cùng nàng cũng biết, quân lâm thiên hạ. Vì thế nên nhiều người mới muốn tranh đoạt.

      Thế gian truyền nhau: Chân mệnh thiên nữ phải là người văn phong xuất chúng, ca hát đàn múa tinh thông, cầm kỳ thi họa giỏi. Nhưng mà, thế nhân đều biết kỳ đó cũng chỉ là truyền kỳ mà thôi.

      chân chính: Chân mệnh thiên nữ là hậu nhân của HoaMộc Lan. Trước khi lâm cung, tổ mẫu của Hoa Bế Nguyệt cho nàng biết.

      “ Kỳ , ta chính là chân mệnh thiên nữ của Hoa gia”. Lúc hai người chăm chú nhìn nàng, Hoa Bế Nguyệt vẻ mặt phi thương bình thản, uyển chuyển

      Nghe vậy, bạc môi Ngọc Lưu Thương gợi lên ý cười, vẻ mặt có gì biến hóa, vẫn thanh tao lịch mê người như thế, mà trong nôi trướng công tử bạch y khẽ nhích người dậy, khóe mắt nhiễm thêm tầng bụi, nhìn nàng mang theo ý nghiền ngẫm

      Thế nhưng nữ tử trước mắt vẫn điềm nhiên như thế, hai tròng mắt như nước nhìn thẳng, ung dung xinh đẹp làm cho người ta thể nào nghi ngờ.

      Tất nhiên nàng thừa biết lời này thể nào có sức thuyết phục, nhưng nước cờ này nàng chắc chắn có sai, khuôn mặt nàng lên ý cười như có như , tiêng êm tai tiếp tực vang lên

      “ trong mơ ta thấy rất nhiều chuyện có thể sắp xảy ra, tỷ như.... Bảy ngày sau, đương kim Thánh thượng gặp ...ám sát. Nhưng Tô thái y thay đỡ kiếm” xong nàng hướng khuôn mặt Ngọc Lưu Thương nhìn chăm chú, có hay chăng có gì biến hóa. Tuy rằng khẳng bao giờ hỏi đến chuyện thiên hạ nhưng Tô thái y là người tinh thông y thuật, lại là sư đệ của Thiên Y, Ngọc Lưu Thương cùng vị thái y này hẳn phải có vài phần liên hệ.

      Quả nhiên, Ngọc Lưu Thương nghe Hoa Bế Nguyệt xong hơi hơi nhíu mi “ Còn có cái gì a?” Bạch y công tử giọng hỏi Hoa Bế Nguyệt mâu trung hơi hơi lóe, tiếp:

      “ Mười lăm ngày sau, thiên hạ phát sinh đại , Hoàng Minh huyết tẩy Nam Cung thế gia, Đông Phương thế gia chịu họa diệt môn”

      Đông Phương thế gia chịu họa diệt môn? Nam tử sau nàm trướng híp mắt, hiển nhiên là thể đoán được Hoa Bế Nguyệt ra phen phong ba như thế, bên môi phát ra tiếng cười khẽ

      Ngoài cửa sổ gió bắt đầu nổi lên, rèm trướng lay động cùng y phục nam tử nhàng tung bay trong gió

      Ngọc Lưu Thương ánh mắt dừng người bạch y nam tử, thấp giọng hỏi

      “Đông Phương thế gia chịu họa diệt môn, ngươi có tin hay ?”

      “chịu họa diệt môn?, cùng ta có quan hệ gì?” Bạch y nam tử thanh như gió thoảng qua nặt sông, nhưng mâu trung lộ ra lãnh triệt

      “ Ngươi cùng Đông Phương thế gia quả nhiên có quan hệ”

      Hoa Bế Nguyệt đứng ở bên, trẩm tĩnh quan sát bọn họ. Ít nhất trong lời của hai người nghe ra ít chuyện, nghĩ bạch y nam tử kia cùng Đông Phương gia có quan hệ. Moi chuyện thế nào nàng có thể nhất nhất kể ra song nhớ tới những chuyện ngày đó phát sinh, Hoa Bế Nguyệt khỏi trầm mặc đứng lên. Mười năm ngày sau, Bắc cung gia tộc cũng cầu hôn, thầm suy nghĩ xem đoạn lịch sử xưa kia liệu rằng lại lập lại như thế sao?

      Ánh dương lên cao, xuyên thấu qua màn cửa sổ mỏng manh, chiếu mặt đất từng trận loang lổ. Bạch y nam tử đưa mắt nhìn xuyên thấu qua mành, ngưng đọng mặt nàng, ánh mắt đó sáng như mặt trời, thấp giọng cưới

      “ Nữ tử này có ý tứ, ta hỏi ngươi nếu có chuyện như ngươi sao” Hoa Bế Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, suy tư trong chốc lát, bên môi hợi lên tia bất đắc dĩ cười cười, rồi lại thở dài

      “ Ngày mai, thành Dương Châu có hoa khôi khai nghệ, Tây Thi nương đạt giải nhất, xó quý nhân vì nàng mà ra giá chuộc thân ba vạn lượng hoàng kim”. Cái loại phong hoa tuyết nguyệt này, sợ là lan truyền cực nhanh, dù sao nam nhân nào là thích cái trò này cả

      nàng làm sao biết việc này, Hoa Bế Nguyệt khỏi cười ảm đạm. Chỉ vì thay Tây Thi nương chuộc thân phải ai khác mà chính là cái kẻ hướng nàng cầu hôn- Tam thiếu gia của gia tộc Bắc Cung

      cho nàng ba ngàn lượng hoàng kim làm sĩnh lễ nhưng lại cho nữ tử thanh lâu ba vạn lượng hoàng kim để chuộc thân.

      Hoa Bế Nguyệt nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tùng tầng mây bay trong suốt như nước.

      Trời xanh sao mà xa xôi như thế, trong lòng nàng biết nam tử đều có tam thê tứ thiếp, đối với nữ tử thực chẳng khác nào thứ đồi chơi rẻ tiền, đến tột cùng thế gian này liệu có thể tìm được chân tình?

      Chìm trong suy nghĩ, con ngươi Hoa Bế Nguyệt lên mảnh thủy quang khiến cả khuôn mặt mang theo vài phần thê lương. Tuy rằng nàng che dấu tốt lắm nhưng trong nháy mắt thê lương đơn ấy đều thu hết vào trong mắt Ngọc Lưu Thương.

      Ngọc Lưu Thương ánh mắt thâm thúy dừng khuôn mặt nàng, phượng mâu khẽ chuyển thản nhiên

      “ Thành Dương Châu chỉ cách nơi này có đến trăm dặm song về cũng mất ba ngày. Bất quá, ta cũng nghe Thiên Nữ dường như thể đánh đồng cùng người thường, lần này ta phải tận tâm thấy cho kỳ được”

      Hoa Bế Nguyệt mím môi, nhìn Ngọc Lưu Thương sâu, Chân mệnh thiên nữ xác thực khác người thường nhưng từ nơi nào mà biết được điều này? Chính là..

      Ánh mắt nàng lên tia phức tạp, lông mi hơi rung. gian chìm trong mảnh yên tĩnh khác lạ, trầm mặc lúc lâu nàng nhàng cởi bỏ vạt áo, y phục từng lớp từng lớp lặng yên rơi xuống trải cả sàn nhà.

      Ngọc lưu Thương cũng có động tác ngăn trở, dường như trong mắt việc nữ nhân cởi bỏ y phục trước mặt nam nhân là chuyện thực đáng bàn đến.

      Đêm trước, khi thay nàng chẩn bệnh tuy rằng cũng cởi bỏ y phục của nàng nhưng cũng đến mức lộn xộn thế kia, cũng vì thế mà phát thể chất của nàng phi thường kỳ dị. Huống chi trong mắt , chỉ có thường nhân và bệnh nhân, ai hơn.

      Bạch y nam tử ngồi ở sau trướng thích thú nhìn màn trước mắt, đầu ngón tay nhje chạm vào huyền cầm, ngón tay hơi điểm , trong gian truyền ra tiếng đàn du dương phiêu đãng. Nam tử phiêu phiêu trong gió dáng người tao nhã, tựa tiếu phi tiếu :

      “ Nam nhân thích nhất hai loại nữ tử, là ra vẻ cao ngạo, cái loại kỹ nữ nhưng lúc nào cũng cao cao tại thượng, loại còn lại là mị hoặc cử chỉ phóng đãng nhưng ra vẻ nữ tử đàng hoàng”.

      Ngọc Lưu Thương vẫn như trước, khóe môi mỉm cười, độ cong thay đổi, ánh mắt lại lạnh lùng liếc nam tử kia.

      Ngay tại lúc Hoa Bế Nguyệt cởi bỏ chỉ còn chiếc yếm trắng thêu hoa mai, nàng vén tóc sang bên để lộ gáy ngọc,tấm lưng duyên dáng lộ ra, da thịt trắng nõn giống như bạch ngọc.

      Hai đại nam nhân tuy rằng trải qua sóng to gió lớn nhưng da thịt xinh đẹp như thế vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, ánh mắt hẹn mà cùng dừng tấm lưng hoàn mỹ kia.

      Hoa Bế Nguyệt lúc này vận khỏi nội lực, trong nháy mắt sau lưng nàng xảy ra biến hóa. Da thịt như ngọc giờ này biến thành màu đỏ, tấm lưng xuất dần hình xăm, trải rộng như tranh vẽ. Xác thực mà , đó là hình xăm phượng hoàng vô cùng sống động, ánh sáng, màu sắc diễm lệ đẹp sao kể xiết

      Chỉ có điều đó là bức tranh phượng hoàng này... có hai cánh vẫn chưa hoàn thiện

      Bạch y nam tử hai mắt đều bị bức phượng hoàng hấp dẫn, liên tục khen

      “ Đây là thần kỳ đến từng nét bút”

      Hoa Bế Nguyệt chỉ lạng lặng đứng đó, vẻ mặt đông lạnh

      “ Nếu công tử cho rằng Kim Phượng này là do người vẽ ra, có thể tiến đến kiểm tra”

      Bạch y nam tử mỉm cười, con ngươi đem láy chút gợn sóng, thanh lại giấu được vẻ nhộn nhạo như mặt nước gợn sóng

      “ như thế cần, thủ pháp này chỉ sợ ngay cả họa sĩ nổi danh đương thời cũng khó mà họa được, tất nhiên có khả năng do người họa nên”

      “ Công tử quả nhiên khiến thức rộng rãi” Hoa Bế Nguyệt thản nhiên khen

      “ Nếu ta đoán sai, nội lực của nương nêu thâm hậu thêm chút nữa, Kim Phượng này hẳn xuất nguyên vẹn”

      sai” Hoa Bế Nguyệt gật đầu

      Giờ phút này, Ngọc Lưu Thương khóe môi nâng lên ý cười thản nhiên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng, mày kiếm nâng

      “ Tốt lắm! Bất luận có là thiên Nữ hay , với ta có chút quan hệ! Nhưng ngươi tìm đến ta, đến tột cùng có mục đích gì?”

      Nghe thế, Hoa Bế Nguyệt trong lòng khẽ động, khuôn mặt thanh tú ó chút động dung, con ngươi vốn trong như thu thủy léo lên mổ tia quang mang giống như u cốc tăm tối. Nàng biết chuyến này uổng công, Ngọc Lưu Thương cuối cùng cũng cùng nàng chuyện chính, mà nàng cuối cùng có thể thay đổi vận mệnh. Vì thế, nàng nâng mắt nhìn thẳng vào , vẻ mặt chân thành nhất có thể, hề có gì che giấu

      “ Ngọc công tử, thân thể ta, đến tột cùng mắc bệnh gì gọi là thể trị?”
      PhongVy, ChrisHoa Lạc Thiên Nhai thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 6:

      Ngọc Lưu Thương nhìn Hoa Bế Nguyệt chằm chằm, khóe môi gợi lên ý cười, "Vì sao ngươi nghĩ mình bị bệnh bất trị?"


      Tuy Hoa Bế Nguyệt và Ngọc Lưu Thương quen biết nhau chưa lâu nhưng nàng biết phải là người thích dối.

      Nàng hơi nhíu mi, khuôn mặt trắng như bạch ngọc xuất tia sầu bi, thở dài , "Ta từng mơ giấc mơ, trong mộng là thời điểm ta hai mươi tám tuổi, sức khỏe như đèn cạn dầu, cho dù có tìm danh y khắp thiên hạ tới cũng thể chữa khỏi cho ta, nhưng cũng ai biết ta bị bệnh gì."

      Ngọc Lưu Thương đăm chiêu nhìn nàng, trong mắt rất mênh mông vô định, chuyện nàng ta về căn bệnh trong giấc mơ kia là chuyện bao giờ xảy ra. trầm mặc lát, thản nhiên , " ra nương cũng bị bệnh bất trị gì cả! Phàm là bệnh thế gian này đều có cách chữa khỏi, như vậy bao giờ có khái niệm bệnh bất trị."

      Nghe lời của , trong lòng nàng thoáng chút hi vọng.

      Nàng nhịn được hỏi, "Ngọc công tự, vậy rốt cục ta bị bệnh gì?"

      Ngọc Lưu Thương ngước mắt, đôi mắt phượng vân đạm phong khinh nhìn nàng, "Bệnh của ngươi đúng là rất kì lạ, thế gian này chỉ có ba người biết về căn bệnh này."

      Trong mắt Hoa Bế Nguyệt tối lại, ra đời này chỉ có ba người biết về bệnh của nàng, hèn chi kiếp trước ai có thể trị khỏi.

      "Thân thể nương bị mắc bệnh gọi là khúm núm rất hiếm thấy (ta biết đó là bệnh gì, ai biết giải thích giùm ta với), còn có tên gọi khác là cốt, là thân thể chí chí hàn, loại thân thể này rất khó có thai!"

      "Khúm núm? lẽ bệnh này có thể làm giảm tuổi thọ con người xuống?" đây là lần đầu tiên Hoa Bế Nguyệt nghe thấy có căn bệnh như thế, nhưng trong lòng nàng có chút hoài nghi, dù sao Ngọc Lưu Thương cũng đúng, kiếp trước nàng chưa từng có thai.

      "Muốn sống lâu trăm tuổi cũng phải là thể, chỉ cần nương gả cho nam tử thuần dương là được rồi."

      "Thuần dương?" Hoa Bế Nguyệt thào lặp lại lời của Ngọc Lưu Thương, kiếp trước nàng gả cho Bắc đế, hoàng đế đương nhiên phải có tam cung lục viện, sao có thể là nam tử thuần dương được, huống chi trước khi nàng gả cho hậu viên nhà có biết bao nhiêu là nữ nhân, nhớ tới quân ân bạc như tờ giấy, tâm tình nhịn được mà chùn xuống.

      Thử nghĩ đời này nam nhân nào mà ba vợ bốn nàng hầu? Hơn nữa ở Hoa gia này nàng lại càng có quyền lựa chọn.

      Nàng nhiều lắm cũng chỉ là thứ nữ dư thừa nơi nương tựa mà thôi! Sao có thể như nguyện mà gả cho nam tử thuần dương được chứ?

      Ngọc Lưu Thương biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ thản nhiên nhìn nàng, tiếp tục , "Còn nữa... nam tử thuần dương phải sinh vào sinh vào ngày dương, tháng dương, năm dương, thế gian này nam nhân thuần chí dương như thế cũng có khối người!"

      Hoa Bế Nguyệt trầm mặc, nàng biết loại nam tử như thế có thể gặp nhưng thể cầu, khuôn mặt thanh lệ khỏi đóng thành tầng băng mỏng.

      Ngọc Lưu Thương chỉ lặng lặng đứng nhìn, thoạt nhìn phong trần như ngọc, vừa rồi nàng thất vọng tất nhiên là được thu vào trong mắt, giọng của chút an ủi, " nương đừng lo, chỉ cần có duyên ngươi nhất định gặp được, nhưng nương vẫn nên sớm lập gia đình hơn, chứng bệnh này tuy là hiếm gặp nhưng nó lại có lợi đối với nương, vật cực tất phản, gần đây thân thể của bắt đầu phản kháng rồi, chỉ cần ăn uống đầy đủ chút, ăn nhiều vật bổ như nhân sâm, lộc nhung, linh chi, tuy chỉ trị được phần ngọn trị được phần gốc nhưng có còn hơn ."

      Giọng nhu hòa của truyền trong gian, trong phòng tỏa ra mùi hương mai thanh mát, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy mùi hương này hoàn toàn khác với hương liệu, nó có mùi thanh nhã giống như trúc vậy.

      Hương vị này giống với mùi mà ngày đó nàng ngửi được người , có tác dụng giống như hương an thần.

      Vì thế nàng cười yếu ớt hỏi, "Ngọc công tử, ngươi có thể cho ta nhìn hương liệu trong phòng ngươi chút được ?"

      Ngọc Lưu Thương thản nhiên , "Loại thuốc này mặc dù có nhưng ta cũng mang theo bên người, nhưng mà có dùng chút bôi vào đồ trong phòng."

      Hoa Bế Nguyệt gật đầu, "Đây cũng là biện pháp hay!"

      Bất tri bất giác, sắc trời dần tối lại, trời ánh trăng bắt đầu ló dạng.

      Hoa Bế Nguyệt tự biết nên làm phiền nữa nên đứng dậy từ biệt hai người.

      Nàng biết chuyến này cũng hẳn là vô ích!

      Chậm rãi ra ngoài vài bước, Hoa Bế Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn Ngọc Lưu Thương, sóng mắt thanh lệ mà thấy triệt, "Ngọc công tử, chuyện ta là thiên mệnh nữ tử hi vọng hai vị tiết lộ cho người thứ tư biết!"

      Tiếng cười của nam tử áo trắng vang ra từ sau rèm, "Vì sao ngươi lại tin ta?"

      "Đương nhiên là tin ngươi, vì ngươi là bằng hữu của Ngọc công tử, nhất định ngươi cũng tầm thường!"

      "Đúng là nữ nhân cá tính sắc sảo! Cảm ơn lời khen của ngươi, ta dám nhận!"

      Nghe vậy Hoa Bế Nguyệt hơi nghiêng người về phía , sau đó xoay người rời , tiếng bước chân xa dần theo từng dấu chân của nữ tử.

      "Nữ nhân này rất thú vị, đúng nào?" nam tử áo trắng bấy giờ mới chịu ra khỏi màn trướng, khoanh tay nhìn Ngọc Lưu Thương, giọng kia tao nhã như gió xuân nhàng thổi qua.

      "Có chút thú vị!" Ngọc Lưu Thương lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ, trong đôi mắt trong veo kia xẹt qua tia sáng. Ngày đó bắt mạch cho nàng chỉ là vì nhất thời cảm thấy hứng thú mà thôi, cũng để ý gì lắm, ngờ đánh bậy đánh bạ lại gặp được thiên mệnh nữ tử, biết được bí mật của Hoa gia... hơn nữa còn biết thứ dược trong truyền thuyết kia cũng chỉ là thuốc dịch dung bình thường mà thôi.

      Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn khác với những nữ nhân từng gặp, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tò mò với người khác phái.

      " ra nam tử thuần dương cũng hiếm gặp, phải Ngọc huynh cũng là trong số đó sao?" nam tử áo trắng nọ đứng thẳng người, trong đôi mắt đen bóng như ngọc kia ý cười.

      "Vậy... ý ngươi là gì?" Ngọc Lưu Thương lạnh lùng nhìn về phía bạn áo trắng kia .

      " phải người ta lương y như từ mẫu sao, Ngọc huynh phải nên giúp cho trót, cưới nữ tử kia hay sao?" bạn áo trắng nháy nháy mắt với Ngọc Lưu Thương.

      "Buồn cười! Ngươi cũng là thuần dương, sao ngươi cưới nàng?" Ngọc Lưu Thương lạnh lùng liéc người nào đó.

      "Ngọc huynh, nữ tử kia từ đầu là tới tìm huynh, nàng có muốn gặp ta đâu!"

      "Nàng đánh giá ngươi rất cao, hơn nữa đời này có mấy nữ nhân muốn gặp ngươi đâu"

      "Ngọc huynh nhầm rồi, nàng chính là trong số ít đó đó" nam tử áo trắng mỉm cười, đôi mắt hoa đào càng diễm lệ, phất tay áo xoay người vào phòng trong, bòng lưng của giống như là tia sáng trong màn đêm, giây sau bị màn đêm che khuất.

      Tuy trời nhá nhem tối nhưng cảnh sắc của hậu viện vẫn rất xinh đẹp, hồ nước mênh mông, ngân hà ảnh động.

      Khi Hoa Bế Nguyệt bước chân xuống lầu lập tức nghe được tiếng chuyện khe khẽ, ánh mắt của mấy người xung quanh sắc như dao phóng về phía nàng, ngờ mấy người này lại kiên nhẫn thế, còn chờ ngoài này nữa cơ, nếu phải có người xúi giục mấy nàng tuyệt đối làm thế, nàng nhíu mày, bỗng nhiên bóng dáng xinh đẹp chạy tới, lớn tiếng kêu lên, "Nguyệt Nha Nhi tỷ tỷ, sao tỷ lâu quá vậy? Trương ma ma giận kìa!"

      Giờ phút này giọng của nàng ta cục kì lớn,động tác như thể rất lo cho nàng.

      Lời vừa dứt, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt muốn xuyên thủng nàng, nàng biết Hoa Mị Nhi cố ý.

      Lúc này trong vườn xuất phụ nhân khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn, người này chính là đại tổng quản của Hoa phủ, người này chuyên quản giáo các nữ tử chưa lấy chồng trong phủ, bà ta lạnh lùng trừng Hoa Bế Nguyệt, "Ngươi đúng là nương hiểu chuyện, Ngọc công tử là khách quý của Hoa phủ, sao ngươi có thể phá hỏng quy củ mà làm phiền ?"

      Hoa Bế Nguyệt chầm chậm cười tiếng, còn mời cả Trương ma ma tới đây cơ à, xem ra Hoa Mị Nhi muốn nàng phải có bài học nhớ đời.

      Nhưng ánh mắt của Hoa Mị Nhi lại làm ra vẻ đau buồn, níu tay áo nàng , "Tỷ tỷ đừng trách, Trương ma ma do ta mời tới, tỷ tỷ lâu quá ra làm ta rất lo lắng."

      Lo lắng? Hoa Bế Nguyệt hơi nhướng mày, nàng gì, khóe miệng cong lên thành ý cười dễ phát .

      Hoa Mị Nhi thấy nàng có vẻ gì là sợ hãi khỏi khó hiểu.

      Giờ phút này Trương ma ma thấy Hoa Bế Nguyệt có vẻ kiêu căng tức giận, "Nha đầu chết tiệt, ngươi biết sai chưa?"

      Biết sai? Sai chỗ nào chứ? Kiếp trước Hoa Bế Nguyệt chinh chiến sa trường, tư thế hào hùng, trải qua biết bao nhiêu trận mưa máu , sao có thể sợ ma ma như Trương ma ma chứ? Song... giờ phút này... trong đầu nàng lại lên cảnh tượng, tất cả tổng quản của Hoa phủ xuất trước mặt nàng, bỗng nhiên nàng nhớ tới khi say rượu ra câu, trong lòng đột nhiên đảo loạn.

      Nàng lập tức điềm đạm đáng nhìn Trương ma ma, dùng thanh mà tất cả mọi người đều nghe được, lạnh lẽo , "Trương ma ma đừng trách, ta biết sai rồi! Nguyệt Nha Nhi nên mơ tưởng tới Ngọc công tử, ta nguyện ý úp mặt vào tường xám hối, xin Vương ma ma đừng đưa ta ra từ đường hậu viện chịu phạt".
      Last edited by a moderator: 19/7/16
      ChrisWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :