1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Hạ Đệ Nhất Phu - Mạc Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 38: Vạn tiễn xuyên tâm
      Edit: Lam Tuyền
      Beta: Lam Phượng Hoàng
      Khi Dung Ức, Sở Mộ Dung cùng Thạch Nhị tiên sinh đến trước cửa lớn, ngoài cửa bị quân đội của Kháo Sơn Vương vây thành từng đoàn. Dẫn đầu vẫn là Tần Mộ An, trước người là hai nhóm cung tiễn thủ, phía sau là hơn mười kỵ binh cầm Kinh Long Chi Diệp trong tay, tiếp theo sau là ba đội kỵ binh được huấn luyện cầm hồng thương (LPH: giáo dài, đầu có gắng dây tua rua đỏ) trong tay, chuẩn bị vô cùng uy nghiêm.

      "Tần tướng quân, hành động nhanh đó." Dung Ức trào phúng .

      Khóe miệng Tần Mộ An giật giật, trả lời, nhìn lướt qua ba người, vung tay lên mạnh, rồi hô: "Giết, , tha!"

      Trong khoảnh khắc, vạn mũi tên cùng bắn ra.

      Dung Ức và Sở Mộ Dung bị Kinh Long Chi Diệp ghim vào người làm nội thương sâu, thể phát huy nội lực, lúc này muốn lui vào trong phòng để tránh tấn công của cung tiễn thủ, nhưng vẫn là chậm bước, cùng nhau ngã xuống.

      Thạch Nhị tiên sinh ôm lấy hai người kêu lên đau đớn tiếng, choáng váng ngất .

      *

      Hôm sau, từ Kim Lăng truyền ra tin tức kinh thiên động địa: Kháo Sơn Vương vây đánh Mộ Dung phủ, giết khách của Mộ Dung phủ là Thạch Nhị tiên sinh cùng đôi  thanh niên nam nữ có thân phận .

      Triều đình dưới, giang hồ gần xa, nơi nơi đều khỏi khiếp sợ.

      "Mộ Dung phủ của Kim Lăng là đâu chứ, Kháo Sơn Vương dám giết người trước cửa Mộ Dung phủ, chưa đến thân phận người bị giết là gì, chỉ bằng tội danh làm ô uế Mộ Dung phủ, đủ để bị diệt môn mấy trăm lần."

      "Đúng vậy. Mộ Dung phủ kia là nhà mẹ đẻ của phu nhân giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca - Mộ Dung Vân Thư, giết người ở đây, chẳng khác đối địch với ma giáo."

      "Đối địch với ma giáo cũng chưa đáng sợ. Giáo chủ ma giáo - Sở Trường Ca thoái giang hồ từ lâu, ma giáo còn như xưa rồi, nhưng có tin đồn, Sở Trường Ca và hoàng thất có quan hệ , việc này chỉ sợ là Kháo Sơn Vương muốn tạo phản."

      "Lại đương gia Mộ Dung phủ là tiểu thư Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca lui về ở lâu, quan tâm đến thế , sao lại có đôi thanh niên nam nữ xuất trong phủ?"

      “Việc này có gì mà kỳ quái? chừng là đôi tình nhân bỏ trốn. Trọng điểm chính là Thạch Nhị tiên sinh. Uy danh của Thạch Nhị tiên sinh giang hồ , lại nấp trong Mộ Dung phủ, nay - ban ngày ban mặt lại bị người giết chết, chỉ sợ Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca cũng chịu để yên đâu."

      "Tóm lại Kháo Sơn Vương gây ra trận ầm ĩ như vậy, giang hồ lại có cuộc gió tanh mưa máu rồi."

      Mọi người thảo luận ta lời ngươi câu, ai chú ý có thiếu niên tuấn ngồi trong góc của khách điếm mà lửa giận trong hai mắt hừng hực thiêu đốt, thiêu cháy hết ánh sáng, chỉ còn bóng tối cắn nuốt.

      Phó Thừa Phong biết sao mình có thể trở về mộ đá, trong đầu lần lại lần vang vọng tin tức nghe được ở khách điếm, trước mắt lần lại lần ra khuôn mặt của Dung Ức.

      Trở lại trước mộ đá, là lúc hoàng hôn buông xuống.

      Đây là mộ đá mà lúc trước Liễu Nhất Đao giam giữ . Bên trong mộ đá thấy ánh sáng, cũng biết mình ở trong này bao lâu, mỗi ngày đều luyện kiếm giết thời gian, xua buồn tẻ. Sáng sớm hôm nay đột nhiên Liễu Nhất Đao mở cửa mộ đá, có thể ra ngoài.

      Sau khi ra khỏi mộ đá, ý nghĩ đầu tiên của chính là đến Kim Lăng tìm Dung Ức. Nhưng vạn lần ngờ, còn chưa rời thôn trấn, liền nghe được tin tức nàng bị Kháo Sơn Vương giết chết.

      Mặc dù lời đồn đến tên của nàng, nhưng bị bắn chết trước cửa Mộ Dung phủ, trừ nàng, còn có thể là ai? người khác trong đôi thanh niên nam nữ bất hạnh gặp nạn, tất nhiên là Sở Mộ Dung.

      vào mộ đá, Phó Thừa Phong mệt lả té mặt đất, trong đầu ngừng hô to 'Trời ơi', tâm ma có xu thế thoát ra khỏi đè nén giam cầm, hoàn toàn phóng thích.

      "Ngươi từng nghe ân cần là cách khắc chế tốt nhất chưa." giọng truyền đến.

      Phó Thừa Phong biết người đó là Liễu Nhất Đao, nhưng ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng nhìn xuống đất, được lời.

      "Ta ngờ lại lấy mạng nàng ấy." Giọng của Liễu Nhất Đao tràn ngập áy náy và đau khổ. áy náy mình tham dự vào việc này mà đẩy người vào thảm kịch, đau khổ là việc đến nước này mà vẫn chôn sâu trong đó, thể thoát ra.

      Sau khi Phó Thừa Phong trầm mặc lâu, bỗng nhiên giọng điệu bình tĩnh: "Các ngươi nhốt ta lại, khiến ta thể cứu nàng, đợi sau khi việc xảy ra lại thả ta ra, là muốn kích thích ma tính trong cơ thể bị Đoạn Thiên kiếm thức tỉnh của ta sao?"

      Liễu Nhất Đao gật đầu: "Phải."

      "Chúc mừng, mục đích của các ngươi đạt được."

      Cùng với giọng lạnh như tựa băng như được truyền tới từ địa ngục, Phó Thừa Phong như ma quỷ thoáng chốc liền đứng trước mặt Liễu Nhất Đao, Đoạn Thiên kiếm trong tay thẳng tắp xuyên qua xương quai xanh của Liễu Nhất Đao.

      Máu, từng dòng từng dòng chảy xuống, nhuộm đỏ quần áo Liễu Nhất Đao.

      "Ngươi giết ta ." Hai mắt nhắm nghiền, Liễu Nhất Đao mang vẻ mặt giải thoát.

      Mặt Phó Thừa Phong vẫn chút biểu cảm, luồng ánh sáng lên, Đoạn Thiên kiếm người Liễu Nhất Đao từ bên trái xương quai xanh đổi sang bên phải.

      Liễu Nhất Đao hét lên tiếng, : "Quả nhiên là tâm ma được phóng thích, kiếm của ngươi liền còn trở ngại, thu phóng tự nhiên, so ra nhanh gấp mấy trăm lần. đời này, còn ai có thể tránh được kiếm trong tay ngươi. Quả đạt được mục đích rồi."

      " hao tổn tâm trí kích thích tiềm lực của ta, muốn ta thay giết ai?" Phó Thừa Phong hỏi.

      Liễu Nhất Đao do dự chút, : " cần ngươi phải giết ai. Vì người mà nay ngươi muốn giết, đều là người muốn giết."

      Phó Thừa Phong chậm rãi rút Đoạn Thiên kiếm ra, : "Ít nhất có người phải." Dứt lời, hiên ngang rời .

      Liễu Nhất Đao chảy máu ngừng vô lực ngã mặt đất, hỏi: "Vì sao ngươi giết ta?"

      Phó Thừa Phong dừng lại, : "Chờ khi ngươi cảm nhận được cảm giác trơ mắt nhìn người trong lòng chết thể làm gì, hiểu vì sao ta giết ngươi."

      "Loại cảm giác đó ta sớm trải qua." Liễu Nhất Đao đơn .

      Phó Thừa Phong nghe vậy quay đầu, từ cao lạnh lùng nhìn xuống , : "Ngươi cho rằng Vân Nghê chết sao?"

      Liễu Nhất Đao đột nhiên chấn động, : "Chẳng lẽ nàng còn sống? Điều đó là thể, ta tận mắt thấy nàng được chôn."

      Phó Thừa Phong thêm gì, xoay người rời .

      *

      Rời khỏi mộ đá, Phó Thừa Phong chạy gấp cả ngày lẫn đêm đến Kim Lăng. tin nàng cứ thế mà chết, tuyệt đối tin. Cho dù mọi người trong cả thiên hạ này đều nàng chết, chỉ cần chưa chính mắt nhìn thấy thi thể của nàng, cũng tin.

      Ức Nhi, người nên gặp chuyện may là ta, chứ phải nàng, phải là nàng...

      Phó Thừa Phong dùng roi quất ngựa như điên, đánh lên lưng ngựa cưỡi đến trầy da sứt thịt (LPH: đả đảo Phong, hai lần hành hạ động vật rồi), vết máu loang lổ. Mặc dù như thế, dường như con ngựa cũng cảm nhận được trong lòng chủ nhân của mình nóng như lửa đốt, cố chịu đau đớn, ra sức chạy như điên.

      Tuyến đường bảy ngày, Phó Thừa Phong chỉ dùng đêm.

      Khi chở vào đến thành Kim Lăng, con ngựa dùng hết chút sức lực cuối cùng đưa vào đến nội thành, sau đó ầm ầm ngã xuống, đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo , giống như thấy vào thành, chết nhắm mắt.

      "Người đến là ai? Đứng yên tại chỗ để lục soát!" đám quan binh gác cửa vây quanh Phó Thừa Phong thành vòng tròn.

      Phó Thừa Phong liếc nhìn con ngựa quí chết vì mệt lần cuối cùng, sau đó đứng lên, chậm rãi rút Đoạn Thiên kiếm ra, trong khoảnh khắc chỉ thấy ánh kiếm lên, toàn bộ quan binh bốn phía đều ngã xuống. Đoạn Thiên kiếm vào vỏ, dính giọt  máu.

      "Ma đầu... Ma đầu giết người..."

      "Kim Lăng có ma đầu đến đây giết người, mọi người mau chạy !"

      "Chạy mau !"

      Dân chúng bốn phía xôn xao, đường nhất thời nhốn nháo hoảng loạn. Đến khi mọi người trốn ra xa xong mới phát , ma đầu sớm biến mất. Người lớn gan bắt đầu giọng suy đoán: "Bản lĩnh như thế, chẳng lẽ là giáo chủ ma giáo đến trả thù ?"

      " thể nào. Giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca gần bốn mươi tuổi, người vừa rồi quá lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, thể là Sở Trường Ca. Là truyền nhân (LPH: học trò, để thế cho hay) của Sở Trường Ca  còn có thể."

      "Sở Trường Ca có truyền nhân? Trời ơi. Có lời đồn rằng trong hai người bị Kháo Sơn Vương giết chết là con của Sở Trường Ca, Sở Trường Ca giết người chớp mắt, có khi nào giết hết mọi người trong thành !"

      "Con của Sở Trường Ca? Nếu đúng như vậy, chỉ sợ giết hết mọi người trong thành. Ông trời ơi, mọi người nhanh chạy trối chết ."

      *

      Phủ Kháo Sơn Vương.

      Tần Mộ An: "Vương gia, Thạch Nhị tiên sinh tỉnh rồi."

      Kháo Sơn Vương: "Dẫn tới ."

      Tần Mộ An: "Vâng."

      Chỉ chốc lát sau, Thạch Nhị tiên sinh mặt xám như tro tàn bị đưa đến trước mặt Kháo Sơn Vương. Bỗng nhiên, tầm mắt của dừng mặt Kháo Sơn Vương, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn, giương nanh múa vuốt mắng to: "Ngươi giết Hoàng Thượng và trưởng công chúa, lá gan của ngươi lớn. Kháo Sơn Vương, ngươi chờ bị bầm thây vạn đoạn ! Còn các ngươi, Tần Mộ An, dưới Tần gia của ngươi tuyệt đối người còn sống, tuyệt đối !"

      Kháo Sơn Vương cười lạnh tiếng, : "Thạch Nhị, ngươi cương quyết muốn lừa dối bổn vương sao, kiên trì cho rằng đôi tình nhân kia là đương kim Thánh Thượng đương triều và trưởng công chúa sao?" Dứt lời, tức giận đập mạnh bàn, : "Ngươi cho rằng bổn vương ngồi sao? Bổn vương sớm sắp xếp cơ sở ngầm trong hoàng cung, đương kim Thánh Thượng bệnh liệt giường, Thái thượng hoàng đứng ra sử lý việc triều chính. Trưởng công chúa mỗi ngày đều làm bạn bên người Thái Hậu, sao có thể đến Kim Lăng?"

      Thạch Nhị tiên sinh nghe vậy sửng sốt, sau đó liền cười ha ha, tiếng cười như tiếng rên rĩ đau đớn cả tim gan.

      Kháo Sơn Vương bị tiếng cười của Thạch Nhị tiên sinh làm chột dạ, nhìn về phía quân sư 'Ngọc công tử' Vân Nghịch Thiên đứng bên cạnh, : "Nhật Nguyệt sơn trang nhanh nhạy về tin tức, kết giao thân thiết cùng các thần tử trong triều, ngươi cho bổn vương, Hoàng Thượng và trưởng công chúa có ở trong cung hay ?"

      Vân Nghịch Thiên : "Hồi bẩm Vương gia, theo tại hạ biết, từ mấy tháng trước trưởng công chúa rời cung mình, Hoàng Thượng cũng bị bệnh liệt giường, mà mình rời cung tìm trưởng công chúa. Tại hạ lại nghe , mấy ngày trước, Hoàng Thượng cùng trưởng công chúa từng xuất ở vùng xung quanh Nhật Nguyệt sơn trang."

      Nghe vậy sắc mặt Kháo Sơn Vương trắng nhợt, ngã ngồi vào trong ghế bành, : "Hôm đó ràng ngươi đôi thanh niên nam nữ kia phải là đương kim Thánh Thượng và trưởng công chúa. Vân Nghịch Thiên, ngươi, ngươi trêu đùa bổn vương?"

      Vân Nghịch Thiên: "Lúc đó Vân mỗ vẫn chưa đôi thanh niên nam nữ kia phải là đương kim Thánh Thượng và trưởng công chúa, chẳng qua chỉ nhắc nhở Vương gia, tại có nhiều kẻ lừa đảo, nhất định thể bị người lừa."

      Kháo Sơn Vương: "Nhưng nếu ngươi nghe Hoàng Thượng và trưởng công chúa ở trong cung, sao lại cho bổn vương?"

      Mặt Vân Nghịch Thiên đổi sắc, : "Vương gia vẫn chưa hỏi tại hạ. Huống chi những tin tức kia đều là nghe , tại hạ cũng dám chắc."

      Lúc này Thạch Nhị tiên sinh lớn tiếng : "Kháo Sơn Vương, ta cứ nghĩ là ngươi sợ chết, muốn làm hoàng đế đến điên rồi, ngay cả đương kim Thánh Thượng và trưởng công chúa cũng dám ra tay độc ác, ra ngươi lại bị bọn chuột nhắt hãm hại!"

      Kháo Sơn Vương giận dữ: "Ngươi, ngươi... Người đâu, bắt phản đồ này lại cho bổn vương!"

      Giọng Kháo Sơn Vương rất lớn, động tác của tất cả binh lính lại rất . Trong sảnh ai tiến lên bắt Vân Nghịch Thiên, binh khí nắm trong tay vẫn nhúc nhích.

      Kháo Sơn Vương càng thêm giận thể chịu được, quát: "Tần Mộ An, còn mau ra tay!"

      Tần Mộ An vẫn như cũ - nhúc nhích.

      LPH: Nào nào, mọi người có muốn gặp lại Dung Ức ?? Chương sau có khi đếm đc 50 likes FB ^^
      thuyt, Usagi, Bubblekutie4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39: Gặp lại
      Edit: Lam Tuyền
      Beta: Lam Phượng Hoàng
      Lúc này, giọng lạnh như băng từ phía trước truyền đến: "Nếu còn mạng để ra tay."

      Kháo Sơn Vương nghe tiếng mà nhìn lại, chỉ thấy nam tử tay cầm trường kiếm mặt lạnh như sương từ ngoài cửa chậm rãi đến gần, toàn thân  mang theo hơi thở tử vong, từng bước tới gần, cái chết cũng đến gần hơn theo mỗi bước chân của nghiệt ma quỷ này.

      Kháo Sơn Vương theo bản năng lùi về phía sau, hỏi: "Ngươi là ai?"

      "Người đến lấy mạng của ngươi." Trường kiếm trong tay Phó Thừa Phong theo từng bước chân tiến về phía trước của , vẽ ra vết tích dài mặt đất, ước chừng khắc sâu xuống nền ba cm.

      Mọi người nhìn thấy chút cố sức nào mặt , giống như đối với , đây là chuyện cực kỳ dễ dàng.

      Kháo Sơn Vương bị nội lực của Phó Thừa Phong làm sợ hãi tới mức tay chân run rẩy, thấy cái chết cách mình càng ngày càng gần, lui về phía sau mấy bước, lui đến lúc thể lui được nữa, thành chó cùng rứt giậu với tay ra chỗ Tần Mộ An đoạt Kinh Long Chi Diệp. Nhưng khi muốn dùng Kinh Long Chi Diệp nhắm vào Phó Thừa Phong đồng thời, đường kiếm sắc bén, lạnh như băng của trường kiếm cũng xuyên qua trái tim của .

      "Phó Thừa Phong, ngươi điên rồi! Ám sát phiên vương là tội chết!" Lúc này, thanh lên án mạnh mẽ thốt ra từ miệng Tần Mộ An.

      "Chết bây giờ với ta mà chính là ban ân." Phó Thừa Phong chút để ý , thậm chí khóe miệng còn tràn ra chút cười khẽ, giống như chết là chuyện vô cùng vui sướng.

      lát sau, Phó Thừa Phong bỗng nhiên nhíu mày chút, nhìn về phía Tần Mộ An, nhìn chăm chú vào ánh mắt : "Là ngươi."

      Tần Mộ An ngẩng ra, lập tức gật đầu, : "Là ta."

      "Đây là bí mật của ngươi. Tần Mộ An chính là Tần Mộ Chi, Tần Mộ Chi chính là Tần Mộ An. Mấy trò ra ngoài buôn bán làm ăn của ngươi, ra là hề rời khỏi Kim Lăng, mà thay bằng thân phận 'Tần Mộ An', biến thành tâm phúc của Kháo Sơn Vương." Phó Thừa Phong chợt hiểu được vì sao mấy năm nay luôn cảm thấy Tần Mộ Chi dấu bí mật gì đó, lại tìm ra là bí mật gì, mỗi khi đến gần chân tướng, đột nhiên lại vào ngõ cụt.

      Tần Mộ Chi : " sai. Tần Mộ An chính là Tần Mộ Chi." (LPH: lộ ra ^^)

      "Ngươi cùng lúc lấy thân phận Tần Mộ Chi tạo lập uy tín giang hồ, mặt khác lại lấy  thân phận Tần Mộ An để tiếp cận Kháo Sơn Vương trở thành tâm phúc của . Rốt cuộc ngươi bày trò gì?" Phó Thừa Phong hỏi.

      Tần Mộ An chỉ : "Rất nhanh ngươi biết thôi."

      "Ta lại cho là như vậy." Phó Thừa Phong giơ Đoạn Thiên kiếm cầm trong tay lên, mặt thưởng thức mặt chậm rãi : "Ngươi chết, ai cho ta biết chân tướng. Mà ngươi, chết còn nhanh hơn rất nhanh." Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay Phó Thừa Phong đâm về hướng Tần Mộ Chi. Nhưng Tần Mộ Chi né kiếm như dự đoán, mà là dùng gồng cứng người đẩy ngược kiếm của về.

      Phó Thừa Phong kinh hãi: "Kim Chung Tráo*! Tần Mộ Chi, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thân phận?"

      *Kim Chung: chuông vàng, tráo: chụp, ta nghĩ là tạo ra lớp bảo vệ quanh người

      Tần Mộ Chi chậm rãi sửa sang quần áo, kéo quần áo phía trước ngay ngắn lại, rồi mới đáp: "Rất nhanh ngươi biết. Hãy tin ta, nhất định rất nhanh."

      Phó Thừa Phong gì, Kim Chung Tráo chiêu thức nổi danh của Vân Hận Đông, cũng là tuyệt kỹ độc môn của . Với thân phận địa vị cùng tuổi tác tại của Vân Hận Đông, tuyệt đối dễ dàng truyền tuyệt kỹ độc môn cho người ngoài. Bởi vì khi truyền Kim Chung Tráo lại, liền tương đương với tiết lộ bí mật của môn phái mình ra ngoài, nếu truyền cho kẻ đáng tin, Vân Hận Đông gặp phải tai ương ngập đầu.

      Trong ấn tượng của Phó Thừa Phong, Vân Hận Đông làm người rất cẩn thận, tính tình đa nghi, nước cờ nguy hiểm này.

      Như vậy, chỉ còn hai khả năng có thể xảy ra: Vân Hận Đông tín nhiệm Tần Mộ Chi còn hơn tính mạng của mình, hoặc Tần Mộ Chi trộm được bí kíp Kim Chung Tráo.

      Vân Hận Đông tín nhiệm người ngoài còn hơn tính mạng mình? Khả năng này lớn.

      Như vậy chỉ còn khả năng trộm bí kíp Kim Chung Tráo.

      Bỗng nhiên, Phó Thừa Phong nhớ tới những chuyện khi ở Nhật Nguyệt sơn trang, trong đầu lên chút manh mối, chút manh mối sắp sửa vạch trần chân tướng, lại lập tức biến , kịp bắt lấy.

      Lúc này, Vân Nghịch Thiên giống như sợ Phó Thừa Phong chú ý tới , bước ra phía trước hỏi: "Ngươi giết Liễu Nhất Đao?"

      Phó Thừa Phong: "Chưa."

      "Thực đáng tiếc." mặt Vân Nghịch Thiên lộ ra mấy phần thất vọng.

      Phó Thừa Phong lạnh lùng liếc cái, : "Ngươi cần gì phải độc ác như thế."

      Vân Nghịch Thiên hừ lạnh tiếng, : "Người độc ác là ngươi, bởi vì lâu sau nữa, với , sống còn thống khổ hơn chết. bằng chết cho xong hết mọi chuyện."

      "Ngươi hy vọng chịu thống khổ, vì sao lại..."

      "Đương nhiên là ngươi hiểu!" Vân Nghịch Thiên bỗng nhiên giống như phát cuồng đánh gãy lời Phó Thừa Phong, bộ mặt dữ tợn, gằn từng tiếng : "Bởi vì trước kia ta sống còn khổ sở hơn chết, ta muốn chấm dứt loại thống khổ này."

      Phó Thừa Phong: "Thống khổ của ngươi vốn dĩ chấm dứt."

      "A, ha ha, người đó còn sống, thống khổ của ta sao lại có thể chấm dứt chưa." xong lời này, Vân Nghịch Thiên phẩy tay áo bỏ .

      Tần Mộ Chi liếc mắt nhìn Phó Thừa Phong cái, đuổi theo Vân Nghịch Thiên, dẫn cả đoàn kỵ sĩ của theo sau.

      Vốn dĩ Phó Thừa Phong có thể ngăn cản bọn họ, với thực lực tại của , mặc dù Tần Mộ Chi có Kim Chung Tráo bảo vệ, lấy mạng vẫn rất dễ dàng, nhưng làm vậy, bởi vì bây giờ phải thời điểm để tính sổ.

      Sau khi Tần Mộ Chi cùng Vân Nghịch Thiên rời khỏi phủ Kháo Sơn Vương, nam nhân trung niên mặc áo giáp màu bạc từ phòng trong ra, khuôn mặt so với Kháo Sơn Vương té mặt đất giống nhau như đúc.

      Phó Thừa Phong vội vàng thu hồi Đoạn Thiên kiếm, hành lễ: "Thảo dân Phó Thừa Phong, bái kiến Kháo Sơn Vương." (LPH: thứ hai ^^)

      Kháo Sơn Vương cười ha hả : "Miễn lễ miễn lễ, đều là người nhà, cần khách khí như thế."

      "Đúng vậy. Phó đại ca, chàng giúp ông ấy loại bỏ hai tâm phúc là mối họa lớn như thế, chàng chính là ân công của ông ấy. Ông ấy chưa báo đáp chàng cũng thôi , sao lại có thể nhận lễ lớn của chàng như thế chứ?" Kèm theo giọng có chút ngạo mạn cùng vui đùa này, bóng dáng màu vàng nhạt cũng tiến vào sảnh lớn.

      Người trong lòng xuất , Phó Thừa Phong cũng bất chấp lễ nghi, bay lên trước dùng sức ôm chặt lấy Dung Ức. Hồi lâu sau, mới thấp giọng : "Ức Nhi, về sau cho phép dùng loại chuyện này đùa giỡn với ta."

      Lúc này Thạch Nhị tiên sinh bị trói chặt ngã mặt đất cũng từ trong khiếp sợ 'Dung Ức sống lại' mà kịp thời phản ứng, oa oa lớn giọng: "Tiểu thư , tiểu thiếu gia, có thể làm phiền xin các ngươi lần sau thông báo nhớ trước cho ta khi muốn đùa có được ? Thiếu chút nữa ta bị các ngươi hù chết!"

      Dung Ức cười tủm tỉm kéo lên, : "Thạch Nhị tiên sinh, nếu trước cho ngươi, sao ta có thể biết ngươi trung thành với Mộ Dung phủ ta đến mức nào chứ?"

      Thạch Nhị tiên sinh sửng sốt, lập tức chỉ lên Trời lập lời thề: "Sở dĩ ta tự sát... , là hi sinh vì nhiệm vụ, cũng phải, nhìn cái chết mà thể ý chí, dùng cái chết mà thể ý chí... Sở dĩ ta dùng cái chết để thể ý chí, là vì muốn giữ lại cái mạng này mà báo tin cho tiểu thư, để tiểu thư báo thù cho các ngươi."

      Dung Ức: "Chuyện báo tin nhoi này ta làm thay ngươi rồi, ngươi có thể bắt đầu thể ý chí."

      Có thể bắt đầu thể ý chí... thể ý chí... dùng cái chết... Thạch Nhị tiên sinh hỗn độn trong gió nhìn về phía Dung Ức, tiếng động : giỡn phải ?

      Dung Ức ở trong lòng Phó Thừa Phong mừng rỡ cười ha ha ngừng.

      "Được rồi, Ức Nhi, trước tiên, nàng cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức nháy mắt mấy cái: "Thiếp sai người báo tin cho chàng, chàng nhận được sao?"

      "Nếu nhận được, phủ Kháo Sơn Vương sớm máu chảy thành sông." Phó Thừa Phong .

      "Khụ khụ." Kháo Sơn Vương hắng giọng hai tiếng, nhắc nhở khẩu khí chuyện của người nào đó nên quá lớn.

      "Ngươi cần khụ, được là làm được." Giọng của bóng dáng khác từ bên trong ra.

      Kháo Sơn Vương thấy thế vội vàng tiến tới hành lễ: "Bệ hạ, phải vi thần phái người hộ tống ngài hồi cung sao? Sao ngài lại..."

      Sở Mộ Dung đến ngồi xuống ghế của Kháo Sơn Vương, : "Thù lớn chưa trả, sao có thể rời ?"

      Kháo Sơn Vương: "Vi thần báo thù thay ngài. an nguy của ngài liên quan đến giang sơn xã tắc, thực thể đùa giỡn."

      Sở Mộ Dung nhức đầu vuốt vuốt mang tai, : "Kháo Sơn Vương, ngươi là võ tướng, nên học mấy quan văn niệm lời chú kim với trẫm."

      Kháo Sơn Vương vội vàng cúi đầu : "Thần dám."

      Sở Mộ Dung khoát tay, : "Được rồi. Đưa trẫm thăm quân doanh."

      Kháo Sơn Vương: "Dạ. Vi thần lập tức phái người chuẩn bị."

      " cần phô trương, trẫm muốn cải trang kín đáo đến thăm."

      Kháo Sơn Vương khó hiểu: "Vì sao?"

      Sở Mộ Dung vô cùng bình tĩnh : " mang theo Long bào." (LPH: quá hợp lý ^^)

      "..."

      Sau khi Sở Mộ Dung và Kháo Sơn Vương rời , Thạch Nhị tiên sinh cũng thức thời theo ra ngoài, : "Ta cũng muốn cải trang kín đáo đến thăm."

      " được cải trang, trẫm cho phép ngươi cởi truồng chạy theo."

      "..." Vì sao cảm thấy đối phó với tiểu ma vương này còn mệt hơn cái người ở trong cung kia?

      Phó Thừa Phong cũng bị Sở Mộ Dung chọc cười, đợi mấy người rảnh rỗi đó xong, mới thu hồi tươi cười, nghiêm trang hỏi Dung Ức: "Bây giờ có thể ràng gốc ngọn mọi việc cho ta chưa?"

      "Có thể. Bất quá phải đến nơi khác." xong, hai tay Dung Ức ôm lấy cổ Phó Thừa Phong, : "Dùng khinh công của chàng, mang thiếp đến chỗ nào chỉ có hai chúng ta, thiếp tỉ mỉ kể lại đầu đuôi mọi việc cho chàng biết."

      Phó Thừa Phong vô cùng phối hợp ôm ngang lấy hông nàng, trước khi đột nhiên nghĩ đến vấn đề: "Khoảng thời gian võ công của nàng mất hết, là hay giả?"

      "."

      *

      Phó Thừa Phong mang Dung Ức tìm vài vòng quanh phủ Sơn Vương, cuối cùng dừng nóc sảnh lớn của vương phủ. thể trách có tâm, là, Kim Lăng quá phồn hoa, khắp nơi đều kín người hết chỗ, tìm được chỗ vắng người.

      Nhìn ra áy náy trong mắt Phó Thừa Phong, Dung Ức cười hì hì, ôm cánh tay : " sao. Thiếp thích nóc nhà. Đứng cao nhìn được rất xa."

      Phó Thừa Phong nghe vậy ái muội hùa theo : "Đúng, đứng cao nhìn được rất xa."

      Dung Ức kỳ quái chăm chú nhìn , bỗng dưng hiểu được cái câu 'Nhìn được rất xa' là có ý gì, mặt thoáng cái liền hồng đến mang tai, : "Chàng đừng đứng đắn!"

      "Nàng rất đứng đắn sao?" Phó Thừa Phong dựa sát vào miệng nàng, : "Nàng đứng đắn ngồi nóc nhà nhìn ta trần trụi."

      "Đó là ngoài ý muốn!"

      "Vậy nàng ăn sạch ta sao?"

      "Đó, đó cũng là ngoài ý muốn."

      "Ta thích cái ngoài ý muốn đó."

      "A."

      "Nàng có thể ngoài ý muốn hơn nữa ? Ví như, thế này."

      đợi Dung Ức phản ứng kịp, Phó Thừa Phong phủ lên. giống như cưỡng hôn ngấu nghiến lần trước, lần hôn này, khiến Dung Ức cảm giác mình hóa thành vũng nước.

      Dung Ức còn chưa lấy lại được ý thức, Phó Thừa Phong bỗng nhiên dừng lại, : "Nàng có thể bắt đầu rồi."

      cái gì? Dung Ức sửng sốt chút mới phản ứng được, đỏ mặt : "Rất tốt."

      Phó Thừa Phong nghe vậy khóe miệng nhàng cong lên, : "Ta bảo nàng đầu đuôi mọi việc."

      Lúc này Dung Ức thẹn quá thành giận nhắm vào ngực Phó Thừa Phong tung ra quyền.

      Sau đó, Phó Thừa Phong liền hộc máu, là hộc máu . (LPH: dã man)

      Lam Phượng Hoàng: tên của chương sau là “Chuyện buổi tối phải làm”, các nàng có hứng thú ? 70 likes nhá ^^ (Hôm nay ta bận nên post trễ, các nàng thông cảm ^^)
      hotvit263, Usagi, Anhdva3 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41: Đại kết cục
      Edit: Lam Tuyền
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      Lam Phượng Hoàng: vì bạn Yên Chi và bạn Tiểu Đông Tà kiên trì, hôm nay đăng chương cuối cho cả nhà. Các nàng cảm ơn hai bạn nhé ^^

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41: Đại kết cục (tiếp theo và hết)
      Edit: Lam Tuyền
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Toàn văn hoàn.

      Lam Phượng Hoàng: hoàn rồi, ngày mai có Nam An
      Last edited by a moderator: 4/8/14
      thuyt, Usagi, Anhdva3 others thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      quyen nay co phai noi ve doi con cua nhan the ta phu khong ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :