1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Hạ Đệ Nhất Phu - Mạc Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      Liễu Nhất Đao chỉ nửa, TầnMộ An lại nghe được ý của cả câu: Để Phó Thừa Phong lại, nếu , đều phải ở lại.

      Tần Mộ An rất , giờ này phút này, trong đoàn người ngựa, người có thể đánh trận với Liễu Nhất Đao cũng chỉ có mình mà thôi, mà từ hơi thở tản mát ra xung quanh đối phương, có thể cảm nhận được mình phải là đối thủ của ta. Nhưng mà có Kinh Long Chi Diệp, hơn nữa dường như đối phương cũng biết này, cho nên vẫn còn có đường sống.

      Tần Mộ An muốn bất ngờ khởi động Kinh Long Chi Diệp, một chiêu chế ngự Liễu Nhất Đao, lại nghe loạt tiếng vó ngựa nhốn nháo truyền đến từ phía sau. Từ thanh mà đoán được, có hơn mười người.

      Mỗi Kinh Long Chi Diệp chỉ bắn ám khí được lần, nếu người đến là địch mà phải bạn, vậy trận đấu hôm nay nhất định thua.

      Phó Thừa Phong biết bí mật của Kinh Long Chi Diệp, nhưng từ vẻ do dự mặt Tần Mộ An cũng đoán được, tình hình sợ rằng còn khó giải quyết hơn hơn tưởng tượng. "Liễu huynh, lâu gặp." Phó Thừa Phong lên tiếng chào hỏi Liễu Nhất Đao, cũng sử dụng ánh mắt ra hiệu cho Tần Mộ An an tâm chớ động.

      Hành động của Phó Thừa Phong khiến Tần Mộ An mất cơ hội tốt sử dụng Kinh Long Chi Diệp. mặt Tần Mộ An bực bội hắn tự chủ trương phá hỏng kế hoạch của mình, mặt lại rất lúc này mà dùng Kinh Long Chi Diệp đối phó với Liễu Nhất Đao quả ổn, vì thế nói gì, lẳng lặng chờ nhóm khách mời mà đến.

      Liễu Nhất Đao hoàn toàn để ý tới chào hỏi của Phó Thừa Phong, thẳng vào điểm chính: " người ngươi có thương tích, phải là đối thủ của ta." Ý là, đừng giãy dụa vô ích, giơ tay chịu trói mới là việc đúng.

      Phó Thừa Phong vốn còn mang hy vọng Liễu Nhất Đao chưa phát hiện ra tình trạng thương tích của mình, có thể lừa gạt lát, ngờ lại biết như lòng bàn tay, khỏi thầm kinh ngạc, ngờ mới mấy ngày gặp, công lực của Liễu Nhất Đao lại tiến bộ rất xa, có thể quay đầu cũng dễ dàng khám phá vẻ ngụy trang của mình.

      Trong lòng Phó Thừa Phong kinh ngạc thôi, vẻ mặt lại thay đổi, cười ha ha, thản nhiên thừa nhận: "Ánh mắt Liễu huynh thật tốt. sai, quả ta bị thương nặng, bất quá mấy người bên cạnh có thể đọ sức trận với ngươi."

      Liễu Nhất Đao: "Tam giáo cửu lưu*, có thể làm gì."

      *Tam giáo cử lưu: gồm 9 giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Ðạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Ðạo gia, Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội. Nhưng ở đây lại có ý coi thường, ý chỉ bọn tạp nham.

      Liễu Nhất Đao khinh thường khiến trong lòng Tần Mộ An vô cùng thoải mái, tay nắm dây cương chặt thêm mấy phần.

      Mặt Phó Thừa Phong lại đổi sắc, càng cười càng khoái trá, lâu sau mới dừng lại cười : "Liễu huynh rất đúng, bọn tạp nham, có thể làm gì. Bất quá chẳng lẽ ngươi cảm thấy kỳ lạ sao? Thực lực của ta và ngươi phân cao thấp, lại bị những thứ 'tạp nham' này làm bị thương, thể phản kháng, ngươi chưa từng nghĩ là tại sao ư?"

      Lời của Phó Thừa Phong khiến Liễu Nhất Đao chột dạ, chậm rãi xoay người xem xét kỹ càng, lại bị cảnh tượng trước mắt làm sợ hãi. "Kinh Long Chi Diệp!" Liễu Nhất Đao hoảng sợ kêu ra tiếng. Kinh Long Chi Diệp đủ khiến còn chỗ trốn, mà đối phương lại có tới mười tám cái. "Ngươi bị Kinh Long Chi Diệp gây thương tích?" Liễu Nhất Đao hỏi Phó Thừa Phong, trong vẻ mặt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

      Nghe Liễu Nhất Đao hỏi, Phó Thừa Phong liền đoán được chưa từng thấy Kinh Long Chi Diệp giết người, vì thế bừa: " sai. Người bị Kinh Long Chi Diệp gây thương tích, bị nội lực của mình phản lại, nội lực càng sâu, chết càng nhanh. May mà nội lực ta thấp, ngay khi bị Kinh Long Chi Diệp đánh trúng đã tự bế huyết mạch trước, mới may mắn tránh được mà bảo toàn mạng."

      Uy lực của Kinh Long Chi Diệp, Liễu Nhất Đao từng nghe, lại chưa từng thấy, cũng biết nó giết người thế nào, thấy lời của Phó Thừa Phong như láo, thêm nữa quả nội lực của hắn tổn thất còn bao nhiêu, liền tin mấy phần. Nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh mà bảo tự bế huyết mạch, tuyệt đối là thể.

      lúc Liễu Nhất Đao do dự, xa xa, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, dần dần có thể nhìn ra bóng người. lâu sau, nhóm người đó đến trước mặt mọi người.

      [​IMG]

      Bắt đầu từ khi nào, mọi việc bên cạnh đều thay đổi? lâu trước đây vẫn là hiệp khách người người đều kính ngưỡng, tại lại như chuột chạy qua đường người người thét đánh. Bằng hữu trước kia, thành người lạ. Mà người qua đường trước kia, lại trở thành phần thể thiếu trong sinh mạng của hắn.

      Duyên phận, là một chuyện thực kỳ diệu.

      Có lẽ do nhớ về quá khứ, rốt cuộc Phó Thừa Phong muốn ra tay với Từ Thanh Sơn. "Từ tổng tiêu đầu, khi ở Thiên Sơn tiêu cục ta rất ràng. Ta còn có việc rất quan trọng phải làm, sau khi làm xong việc đó, ta đến Nhật Nguyệt sơn trang giải quyết tất cả ân oán giữa ta và Vân Hận Đông." Phó Thừa Phong nhàn nhạt , sau đó lại quay sang với Liễu Nhất Đao: "Lời này ta cũng nói với ngươi lần. Đợi sau khi xử lý xong việc đó, cần ngươi 'mời', ta cũng đến Nhật Nguyệt sơn trang giải quyết mọi chuyện."

      Liễu Nhất Đao cũng nể tình, : "Khi nào ngươi đến Nhật Nguyệt sơn trang là chuyện của ngươi, ta chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh của ta."

      "Đúng. Bây giờ bọn ta phải bắt ngươi đến Nhật Nguyệt sơn trang." Ngược lại, Từ Thanh Sơn lại nói với Liễu Nhất Đao: "Liễu thiếu hiệp, ta điều tra ràng, Kinh Long Chi Diệp trong tay bọn họ là giả, căn bản thể gây thương tổn cho người. Chúng ta cùng ra tay, chiêu là có thể bắt ác tặc Phó Thừa Phong lại!"

      Liễu Nhất Đao có hứng thú với cầu liên thủ của Từ Thanh Sơn, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với việc Kinh Long Chi Diệp là hay giả. "Kinh Long Chi Diệp là giả? Sao ngươi biết được?" Liễu Nhất Đao hỏi Từ Thanh Sơn.

      Liễu Nhất Đao hỏi điều mà trong lòng Phó Thừa Phong muốn hỏi. Sao Từ Thanh Sơn lại cho rằng Kinh Long Chi Diệp tay đám người Tần Mộ An là giả? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà quay lại? Nếu Kinh Long Chi Diệp là giả, vậy... thương tích mà phải chịu thực quá oan ức rồi.

      Từ Thanh Sơn đáp: " gạt ngươi, trước đây ta đã chặn bọn họ lại lần, kiêng kỵ Kinh Long Chi Diệp trong tay bọn họ, mới quay đầu mà về. Ta rời lâu, ở khách điếm liền gặp được chủ nhân của Cửu Quẻ lâu - Vân Tứ nương muốn về Kim Lăng. Ta nói việc này với nàng ta, nàng ta Kinh Long Chi Diệp sớm mất hết tung tích, Kinh Long Chi Diệp giang hồ đều là giả. Ngươi có thể tin ta, nhưng lời của chủ nhân Cửu Quẻ lâu, sao có thể tin."

      Cửu Quẻ lâu là nơi tin tức linh thông nhất giang hồ, lời của chủ nhân Cửu Quẻ lâu, đương nhiên thể giả.

      Liễu Nhất Đao biết được Kinh Long Chi Diệp trong tay đám người Tần Mộ An là giả, lập tức lật chuôi đao, chuẩn bị ra tay.

      "Liễu huynh, cẩn thận." Phó Thừa Phong hỏi ngược lại Từ Thanh Sơn: "Ngươi mua tin tức này hết bao nhiêu bạc?"

      Từ Thanh Sơn : "Vân Tứ nương trọng nghĩa, lấy xu nào."

      Phó Thừa Phong nghe vậy cười ha ha, : "Ta và Vân Tứ nương quen biết nhiều năm, chỉ biết bà ta tiền như mạng, lại biết bà ấy còn có mặt trượng nghĩa." Phó Thừa Phong ngụ ý là Từ Thanh Sơn bị Vân Tứ nương đùa giỡn mà còn biết. Từ Thanh Sơn lúng túng đỏ mặt, tức giận : "Ngươi đừng vội lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"

      Môi mỏng của Phó Thừa Phong hơi cong lên, thản nhiên : "Nếu ngươi tin, ngại thử chút xem." Dứt lời, nhìn về phía Tần Mộ An.

      Trong lòng Tần Mộ An cực kỳ khó xử, Kinh Long Chi Diệp chỉ bắn được ám khí lần, lần bắn chỉ có thể đối phó người (LPH: xì, đồ dởm). Kẻ địch đông đảo, nếu dựa hoàn toàn vào Kinh Long Chi Diệp thể có cơ hội thắng.

      Trầm ngâm lâu, Tần Mộ An thấy mọi người vận sức chờ bắn ra lại chậm chạp thấy, dường như xác nhận Kinh Long Chi Diệp đúng là giả, trong đầu hắn chợt lóe ý tưởng, tính toán kế hoạch.

      Đợi lâu thấy, mọi người dần mất kiên nhẫn, lúc này chợt thấy Tần Mộ An xoay về hướng Từ Thanh Sơn, chỉ nghe cơ quan 'cạch' một tiếng, ánh sáng còn chói mắt hơn mặt trời bắn ra từ Kinh Long Chi Diệp trong tay , chỉ giây ánh sáng kia bắn vào thân thể Từ Thanh Sơn. Mọi người phát Từ Thanh Sơn vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích, mặt xám như tro tàn, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

      "Tổng tiêu đầu? Tổng tiêu đầu?" Tiêu sư ở sau lưng Từ Thanh Sơn liên tục hô hai tiếng, thấy có phản ứng, vội vàng giơ tay xem mạch của , tiếp theo lộ vẻ dám tin: " có ngoại thương, có nội thương, cũng có mạch đập... thể nào, điều này là thể." vừa vừa lùi về sau, hai mắt cũng dám nhìn thẳng vào Kinh Long Chi Diệp trong tay Tần Mộ An.

      Phó Thừa Phong và Liễu Nhất Đao cũng bị uy lực của Kinh Long Chi Diệp doạ sợ. Thậm chí bọn họ còn chưa nhìn thấy ánh sáng di chuyển, nó đẩy Từ Thanh Sơn vào chỗ chết. Tốc độ như vậy, chỉ sợ ngay cả 'Truy vân trục nhật' cũng thể bằng.

      lúc mọi người đắm chìm trong sợ hãi với Kinh Long Chi Diệp, giọng nói từ trời truyền đến: "Quả nhiên rất lợi hại. Chỉ tiếc Kinh Long Chi Diệp chỉ bắn ám khí được lần. Nếu ta là ngươi, ta chọn dùng nó đối phó với Liễu Nhất Đao." Theo sát thanh này, là thiếu nữ mặc váy hoa lệ màu đỏ lửa.

      "Ức Nhi!" Phó Thừa Phong hô lên, trong lòng mừng rỡ. Mặc dù tính tình nàng thay đổi nhiều, nhưng tâm vẫn trước sau như , vứt bỏ . biết mà, biết mà. Phó Thừa Phong thiếu chút nữa vui mừng phát khóc. Hôm đó sở dĩ ở lại, mặt vì để Tần Mộ An an tâm, mặt khác cũng là muốn xem thử tại nàng vẫn đối xử như trước với hay .

      Mặt Liễu Nhất Đao cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngờ mới gặp vài ngày, Dung Ức lại như người khác.

      "Phó đại ca, muội tới cứu huynh." Dung Ức mỉm cười với Phó Thừa Phong, sau đó nói tiếp vấn đề chưa xong với Tần Mộ An: "Nhưng ngươi yên tâm, Liễu Nhất Đao này, ta đối phó giúp ngươi." Dứt lời, Dung Ức nhàng vuốt vuốt tóc đầu vai, nghiêng đầu cười híp mắt với Liễu Nhất Đao: "Ta rồi, sẽ biến đại đao của ngươi thành ba cây dao bếp."

      "Ngươi biết võ công." Liễu Nhất Đao dùng lời trần thuật, nhưng trong giọng nói lại giấu được sự bất ngờ.

      " sai, ta biết võ công, hơn nữa tu vi cao hơn ngươi rất nhiều." Dung Ức ung dung nhàn nhã mà ra lời cực kỳ sỉ nhục với Liễu Nhất Đao.

      "Tốt nhất ngươi nên tin lời nàng." Khi nói những lời này Phó Thừa Phong lộ vẻ bất đắc dĩ. , cho dù võ công Dung Ức cao hơn , khiến cảm thấy chưa từng thất bại như vậy, nhưng lại vô cùng hưng phấn. Bởi vì cái vẫn muốn truy tìm, chính là cùng người trong lòng ‘cầm sắt hòa minh’ ‘tiếu ngạo giang hồ’. Nàng biết võ công, đây là việc đáng mừng. Nhưng võ công cao hơn , còn cao hơn rất nhiều, đây là việc đáng sợ.

      Khi Dung Ức xuất , Liễu Nhất Đao cảm nhận được nội lực của nàng thâm hậu khiến thể bì, dám nghĩ, lúc này nghe lời ngông cuồng của nàng, Phó Thừa Phong lại bất đắc dĩ, trong lòng xác nhận tu vi võ học của Dung Ức cao hơn mình, bất quá, việc này cũng ngăn được hoàn thành sứ mệnh. Bởi vì sứ mệnh của hắn phải là đưa Phó Thừa Phong đến Nhật Nguyệt sơn trang, mà là cứu khỏi Tần Mộ An. tại có cao nhân khác cứu giúp, vui vẻ mà xem việc hoàn thành.

      Quyết định xong, Liễu Nhất Đao thu đại đao, xoay người bỏ .

      "Muốn đánh mà chạy sao?" Dung Ức khẽ cười tiếng, về phía Liễu Nhất Đao, nàng bước thong thả, vừa bước đứng trước mặt Liễu Nhất Đao. Mà trong tay nàng, đại đao của Liễu Nhất Đao, biến thành ba. "Ta rồi, sẽ biến đại đao của ngươi thành ba con dao bếp." Nàng cười ung dung .
      Last edited by a moderator: 4/8/14
      Anhdva, Halong-ngocHale205 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35: Chẳng lẽ là vĩnh biệt
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      [​IMG]


      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 4/8/14
      Anhdva, Halong-ngocHale205 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35: Chẳng lẽ là vĩnh biệt (tiếp theo)
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 4/8/14
      Halong-ngoc thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 36: Nữ nhân thể quá tự tin
      Edit: Lam Tuyền
      Beta: Lam Phượng Hoàng


      Sau khi qua loa vài lời tạm biệt với Phó Thừa Phong, Dung Ức liền theo đám người Tần Mộ An đến Kim Lăng trước. Bởi vì thái độ nghiêm chỉnh, nàng được phép cưỡi ngựa.

      "Nếu Liễu Nhất Đao kịp thời điểm huyệt đạo của ta, ngươi tính mang thi thể của ta về phục mệnh với Kháo Sơn Vương sao?" Dung Ức hỏi Tần Mộ An, giọng điệu vô cùng nhàn nhã, giống như chuyện phải là chuyện sống chết của nàng, mà tùy tiện chuyện vô cùng thoải mái.

      Tần Mộ An : "Chỉ khi Kinh Long Chi Diệp nhập vào trái tim mới có thể lấy mạng người."

      Dung Ức có chút hiểu ra gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Ngươi trúng mỹ nhân kế của ta sao?"

      Tần Mộ An ngẩn người, sau đó hiểu được nàng hỏi chuyện xảy ra khi nàng và Phó Thừa Phong bị bắt trước lúc nàng chạy trốn, : "Lúc ấy Kinh Long Chi Diệp trong tay ta chỉ vào trái tim Phó Thừa Phong."

      Giọng điệu của Tần Mộ An cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng Dung Ức lại như cuồng phong nổi sóng. Quả nhiên hoàng huynh đoán sai, trúng kế. may lúc ấy nửa đường hoàng huynh chạy ra cướp nàng , may mà Phó Thừa Phong chạy trốn, nếu ...

      Dung Ức dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng thầm nhắc nhở chính mình, thể lại khinh địch.

      Lúc này Tần Mộ An : "Nữ nhân quá tự tin, chết sớm."

      Dung Ức nghe vậy chút khách khí đánh trả: "Nam nhân quá vô tình, con (LPH: bản convert là tuyệt hậu, biết để sao cho đúng)."

      *

      Phó Thừa Phong đứng im tại chỗ nhìn theo Dung Ức bị đám người Tần Mộ An mang , cho đến khi thấy bóng người nữa, mới thu hồi tầm mắt. Lúc này, từ trong rừng ra, trừ Phó Thừa Phong và Liễu Nhất Đao còn có người thứ ba. Phó Thừa Phong nhận thấy có người thứ ba xuất , nhưng quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi: "Người giải tử huyệt cho kỵ binh là ngươi?"

      "Là ta. Ngươi muốn giết ta báo thù cho nàng ta sao? A, đúng, chưa chắc nàng ta chết, bay giờ mà báo thù e là quá sớm." Người mới tới từ từ rồi cười.

      Liễu Nhất Đao nghe vậy đồng ý nhăn mày, liếc người mới tới cái.

      Phó Thừa Phong nghe được giọng của đối phương cũng nhíu mày chút, giọng dường như từng nghe, nhưng nghe ở đâu? Phó Thừa Phong quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt quá giống Vân Nghê. "Là ngươi." Trong giọng của Phó Thừa Phong cũng quá kinh ngạc. dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Liễu Nhất Đao cái, tựa như : sao ngươi vẫn còn hồ đồ ở cùng người này?

      Cảm nhận được tầm mắt của Phó Thừa Phong, Liễu Nhất Đao yên lặng cúi đầu, biết là còn mặt mũi, hay là có chút thương tâm.

      " sai, là ta." Người nọ vẫn trương khuôn mặt tươi cười như trước, dường như tâm trạng rất tốt.

      " có tên sao?" Phó Thừa Phong nhíu mày hỏi.

      "Vân Thương."

      Phó Thừa Phong: "Vân Nghê, Vân Thương, nghe tên hình như là người nhà, dáng vẻ cũng vô cùng tương tự. Xem ra ngươi cũng là người của Vân gia. Bất quá ta lại chưa từng nghe Vân Hận Đông có con trai."

      Trong mắt Vân Thương lập tức lên tia tàn độc, lập tức lại biến thành tươi cười, : "Ngay cả ta cũng chưa từng nghe, đương nhiên ngươi càng chưa từng nghe. Bất quá, có số việc, ngươi chưa từng nghe người khác , chứng tỏ nó là giả. Mà số việc khác, ngươi chưa từng nghe người khác , chứng tỏ ngươi hiểu biết. Ngươi đoán thử xem, chuyện chúng ta , rốt cuộc là giả, hay là ngươi hiểu biết?"

      "Ta đoán là ta hiểu biết." Mặt Phó Thừa Phong đổi sắc.

      "Ta cũng đoán thế." Vân Thương mỉm cười, lại cười đến cực kỳ dữ tợn, tầm mắt lướt qua Phó Thừa Phong, nhìn xa ra nơi nào đó.

      Phó Thừa Phong: "Ta lại lớn mật đoán chút, ngươi bắt ta, phải vì muốn báo thù cho Vân Nghê."

      "Quả ngươi rất có can đảm, cũng thực thông minh. Ngươi thông minh như vậy, ngại lại đoán chút xem, vì sao ta lại muốn báo thù cho muội ấy?" Vân Thương .

      Hai tròng mắt Phó Thừa Phong hơi xoay chuyển, chăm chú nhìn Vân Thương hồi lâu, : "Chịu nổi đau mất người thân mà cũng muốn báo thù, đơn giản có hai nguyên nhân, thứ nhất là nhìn thấu hồng trần, thứ hai là hy vọng nàng ấy chết. Thoạt nhìn ngươi giống người nhìn thấu hồng trần." câu cuối cùng, Phó Thừa Phong có ý cho Liễu Nhất Đao nghe.

      Liễu Nhất Đao chấn động mạnh, đầu vẫn cúi thấp như cũ.

      "Ha ha ha ha." Vân Thương ngửa đầu cười ha hả, cười ngất trận mới dừng lại, nhìn Phó Thừa Phong : "Chiêu châm ngòi ly gián này ngươi dùng tốt lắm. Đáng tiếc dùng sai chỗ rồi. Cho dù ngươi châm ngòi thế nào chăng nữa, Nhất Đao cũng phản bội ta. Bởi vì, khuôn mặt này —— của ta." Khi những lời này,   mặt Vân Thương mang vẻ đắc ý điên cuồng, giống như người điên.

      , phải là giống, mà người này ràng điên rồi. Phó Thừa Phong bỗng nhiên có loại dự cảm, tất cả mọi chuyện mà mình và Dung Ức gặp phải, đều có liên quan đến người này.

      Lúc đó, đầu Liễu Nhất Đao càng cúi thấp hơn, giống như muốn biến mất trong làn khói bụi, mai táng chính mình ngay tại chỗ.

      Lúc này Vân Thương lại mở miệng : " ra vừa rồi ta cũng muốn giúp Tần Mộ An."

      "Nhưng cuối cùng ngươi lại giúp."

      "Bởi vì tiểu tình nhân của ngươi lợi hại hơn tưởng tượng của ta rất nhiều." Vân Thương thở dài : " ngờ, võ công của nha đầu kia lại cao như vậy. Nhất Đao, ngươi điều tra lai lịch của nàng ta chưa?"

      "Còn chưa điều tra ." Ngay khi ra những lời này, trong đầu Liễu Nhất Đao lên lời tạm biệt mà vừa rồi Dung Ức với Phó Thừa Phong: 'Mộ Dung Ức muội, nếu kiếp này xác định là gả cho huynh, có chết cũng chết cùng mồ với huynh!'. Mộ Dung Ức... Mộ Dung... Mang họ này, võ công lại sâu lường được, thân phận lộ rành rành. Liễu Nhất Đao thầm thấy may mắn vì lúc này mình cúi đầu, bằng chắc chắn Vân Thương phát khác thường của .

      "Chưa điều tra , vậy cần điều tra nữa. Bây giờ lai lịch của nàng ta còn quan trọng." Dừng chút, Vân Thương lại với Phó Thừa Phong: "Vừa rồi khi nàng ta bị Kinh Long Chi Diệp đánh trúng, trong lòng ngươi có cảm giác gì? Có phải muốn hủy diệt cả thế giới, chôn cùng nàng ta ?"

      Phó Thừa Phong chấn động mạnh, thiếu chút nữa biểu lộ nội tâm khiếp sợ ra mặt. Sao Vân Thương lại biết cảm nhận trong lòng ? Chẳng lẽ, Vân Thương biết bí mật của Đoạn Thiên kiếm? Nhưng Đoạn Thiên kiếm là do sư phụ tự tay tạo cho , ngay cả cũng biết Đoạn Thiên kiếm có ảnh hưởng thế nào đến , sao Vân Thương có thể biết?

      Phó Thừa Phong che giấu rất tốt, để Vân Thương nhìn ra chút manh mối nào. Điều này khiến Vân Thương cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ đoán sai? Chẳng lẽ sau khi phá sát giới, Đoạn Thiên kiếm còn chưa gây ảnh hưởng đến Phó Thừa Phong? Hay là, chẳng qua Phó Thừa Phong cố tỏ vẻ trấn định?

      Vân Thương dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Phó Thừa Phong liếc mắt cái, cất giọng u : "Ngươi yên tâm, có người chôn cùng nàng ấy."

      Phó Thừa Phong còn chưa hiểu ý những lời này của Vân Thương, lại nghe : "Nhất Đao, ta đổi ý rồi, thả , giam lại trước. Chờ đến khi thời cơ chín muồi rồi hãy thả ra. Đến lúc đó..." Vân Thương tiếp câu sau, mặt lại lộ vẻ đắc ý vì rửa được mối nhục trước kia, giống như nhìn thấy thắng lợi.

      Đối mặt với khuôn mặt quá giống Vân Nghê, Liễu Nhất Đao thể khiến thất vọng.

      đường áp giải Phó Thừa Phong, Liễu Nhất Đao nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Vân Thương.

      Khi đó uống rượu trước mộ Vân Nghê, uống hết mười vò, nhưng vẫn thể uống chết, ngay cả say cũng được. Chợt nhìn thấy người ra khỏi mộ, cười với , loại cười mà chưa từng nhìn thấy mặt Vân Nghê, loại cười dịu dàng, chăm chú mà hy vọng xa vời từ lâu. Trong khoảnh khắc, đó lần đầu tiên chân chính cảm nhận được nàng quả nhìn , chăm chú nhìn , chỉ nhìn mình .

      "Vân Nghê... Vân Nghê... Là nàng sao?"

      "Ngươi hy vọng ta là nàng ấy ta chính là nàng ấy."

      "Ngươi phải. Nàng chưa bao giờ nhìn đến ta."

      "Đó là bất hạnh của nàng ta. Chỉ cần ngươi nguyện ý, từ nay về sau, ta đều nhìn ngươi."

      "Ngươi phải là nàng."

      "Ngươi có thể xem ta là nàng."

      ...

      " phải Vân Nghê." Lời của Phó Thừa Phong kéo Liễu Nhất Đao từ trong ký ức trở về. "Ta biết." Liễu Nhất Đao lạnh lùng .

      Phó Thừa Phong im lặng ngửa mặt lên trời thở dài tiếng, : "Lão huynh, nếu là nữ nhân ta còn có thể hiểu được, dù sao ngươi cũng chịu nỗi đau mất người thương, tìm người thay cũng có thể thông cảm được. Nhưng là nam nhân, chẳng lẽ ngươi Vân Nghê đến nổi thay đổi cả định hướng giới tính?"

      Liễu Nhất Đao phụng phịu lời nào.

      Phó Thừa Phong biết làm sao, đành phải đổi đề tài: " bắt ta lại giết ta, tại sao vậy?"

      " thể trả lời."

      "... Ngươi có tin ta biến ba cây dao bếp tay ngươi thành chín mảnh vụn hay ?"

      " tin."

      "..."

      *

      Lúc gần tối, Phó Thừa Phong bị Liễu Nhất Đao nhốt vào cơ quan trong sơn động. Phó Thừa Phong hiểu cơ quan, thêm nữa người lại trọng thương, dám xằng bậy, liền khoanh chân ngồi thiền, điều hòa chữa thương.

      Cùng lúc đó, Dung Ức cùng đám người Tần Mộ An cũng vào tới khách điếm ở thị trấn phía . Theo như ước hẹn, Sở Mộ Dung ở trong khách điếm chờ Dung Ức. Dung Ức vừa vào trong khách điếm liền nhìn hết trước sau trái phải, lại nhìn thấy bóng dàng Sở Mộ Dung.

      Dùng xong bữa tối, Dung Ức bị sắp xếp ở mình trong gian phòng phía bắc nhất lầu hai, Tần Mộ An ở phòng đối diện, cửa có mười bảy kỵ binh thay phiên canh gác, chỉ cần nàng có chút động tĩnh, lập tức bị phát . Bất quá điều này còn chưa phải là tệ nhất, tệ nhất chính là, gian phòng này có cửa sổ.

      Xông xáo giang hồ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ở trong gian phòng có cửa sổ. Thê lương đến vậy sao, ngay cả cơ hội ngắm trăng hối tiếc cũng cho nàng sao. là quá tàn nhẫn mà.

      Tần Mộ An nghĩ như vậy có thể chặn được liên lạc của nàng với bên ngoài sao?

      Khóe miệng Dung Ức cong lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía nóc nhà, vừa vặn chạm vào đôi mắt xinh đẹp.

      xà nhà, Sở Mộ Dung cong môi cười tiếng, tung người lặng lẽ tiếng động rơi xuống đất. "Sao muội biết ta ở phía ?" dựa vào bên tai Dung Ức giọng hỏi.

      Dung Ức cũng học , hai tay che miệng dựa sát vào lỗ tai thào trả lời: "Bởi vì muội biết đương kim Thánh Thượng ngoại trừ trèo tường nhảy cửa sổ, còn thích đu xà dỡ ngói.

      Sở Mộ Dung vô cùng xấu hổ, phẫn nộ sờ sờ cái mũi, dùng ánh mắt : phải vi huynh bị ép mà bất đắc dĩ sao?

      Dung Ức liếc mắt xem thường, ném trả cho ánh mắt khinh bỉ: từ huynh luôn lấy việc trèo tường nhảy cửa sổ, đu xà dỡ ngói mà luyện khinh công đó thôi.

      Sở Mộ Dung tức cười, được rồi, lúc còn trẻ, đúng là có đoạn thời gian thể tự kềm chế, trầm mê với hành vi trèo tường nhảy cửa sổ, đu xà dỡ ngói của kẻ trộm này, nhưng mà, đó đều là chuyện qua mà! giã từ những năm tháng tuổi trẻ đó rất lâu rất lâu rồi.

      "Rốt cuộc muội có muốn ta tới cứu muội ?" Sở Mộ Dung hạ thấp giọng tức giận .

      "Muốn. Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng. Chính huynh cũng chỉ như bồ tát bằng đất qua sông, còn khó giữ nổi chính mình. Muội thể trông cậy vào huynh." Dung Ức .

      Sở Mộ Dung: "Muội nghi ngờ thực lực của ta?"

      Dung Ức lắc đầu, : "Huynh còn nhớ trước đó huynh với muội, có thể Tần Mộ An  trúng mỹ nhân kế của muội ?"

      Sở Mộ Dung gật đầu: "Lúc trước là đoán, tại là khẳng định. Nếu thực bị muội mê hoặc, nhẫn tâm dùng Kinh Long Chi Diệp đối phó muội."

      Dung Ức: "Chuyện này có cho huynh ít manh mối hay ? Ví như, Tần Mộ An là người lòng dạ thâm sâu, tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận chặt chẽ."

      Sở Mộ Dung ngơ ngốc, hiểu sao trong giờ phút quan trọng này Dung Ức lại kéo tính cách của Tần Mộ An vào. Đột nhiên, nhớ tới Dung Ức vừa là bồ tát bằng đất qua sông, còn khó giữ nổi chính mình. "Hay là..."

      đợi Sở Mộ Dung xong, cửa 'ầm' tiếng bị người bên ngoài mở ra. Sở Mộ Dung lập tức nhìn về phía nóc nhà, thấy kỵ binh đứng nóc nhà, Kinh Long Chi Diệp trong tay chỉ về phía .

      "Tự phong bế huyệt đạo ." Dung Ức thở dài .

      Sở Mộ Dung cam lòng: " có biện pháp khác sao?"

      "Muội thực hết cách rồi. Nếu huynh cam lòng, có thể thử dùng mỹ nam kế với , chừng lại hợp khẩu vị của ." Dung Ức vô cùng bình tĩnh .

      LPH: thông báo, thông báo! Truyện này chỉ còn 6 chương là hoàn, từ hôm nay, cứ đạt mức 60 likes FB có 1 chương mới. Đảm bảo với các bạn là càng về sau câu chuyện càng bất ngờ, cuối cùng rất khó tin nhaaaaaaaaa....... ^^ Mại dzô đê!!!!!
      Bubblekutie, Halong-ngocrjnchan thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 37: Đưa vào Mộ Dung phủ
      Edit: Lam Tuyền
      Beta: Lam Phượng Hoàng

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      LPH: Muốn xem Dung Ức chết như thế nào, Phó thừa Phong nổi điên ra sao, tích cực ủng hộ nhé. Có mấy bạn bảo là ko likes FB được, vậy 25 comt liên quan đến nội dung có chương mới.
      Last edited by a moderator: 4/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :