1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Hạ Đệ Nhất Phu - Mạc Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29: Tặng hoàng huynh cho huynh phiêu
      Edit: Lam Phượng Hoàng



      [​IMG]
      [​IMG]
      "Sao muội có thể nghĩ đến mẫu hậu, mẫu hậu là loại người quang minh chính đại hãm hại người khác sao?"

      Dung Ức lắc đầu, : " phải. Mẫu hậu thích chiêu ngầm." Cuối cùng, hai tròng mắt nàng trừng mạnh, giống như bị kích thích rất lớn, kêu lên: "Chẳng lẽ là phụ hoàng?"

      Sở Mộ Dung thấy vẻ mặt muội tử nhà mình khó có thể chấp nhận chuyện thê thảm này là thực, cảm thấy đành lòng, liền an ủi: " chừng là phụ hoàng bị mẫu hậu xúi giục." (điều này chứng tỏ Trường Ca rất thương con ^^)

      Dung Ức nghe vậy như hiểu ra gật gật đầu, : "Có khả năng này." Mỗi lần phụ hoàng vừa bị mẫu hậu xúi giục, làm ra ít việc khiến người ta thể tưởng tượng được. Ví như lần tâm tình mẫu hậu tốt, thuận miệng khen ngợi Nhiếp Thừa tướng câu ' là Thừa tướng tốt nước thương dân', phụ hoàng liền làm cho Nhiếp Thừa tướng bệnh liệt giường tháng. Từ đó về sau, tấm lòng nước thương dân của Nhiếp Thừa tướng liền phai nhạt rất nhiều, mỗi khi tiến cung đều thương sinh mệnh của mình trước.

      Cùng lúc đó trong lòng Sở Mộ Dung cũng cảm khái vô vàn. hiểu đời trước mình tích cái đức gì, đời này lại đầu thai làm hoàng đế.

      Thấy cả hai huynh muội lâm vào trầm tư, Phó Thừa Phong có chút bất đắc dĩ mở miệng : "Vẫn nên kể hoàn cảnh lúc xưa trước ." Để mặc cho hai huynh muội cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ đến khi trời tối cũng đến trọng điểm đâu. Dung Ức cũng thôi , sau khi bị nàng mạnh bạo hủy hoại, mặc kệ nàng làm chuyện gì cũng cảm thấy bất ngờ. Nhưng tốt xấu gì Sở Mộ Dung cũng là vua nước, sao có thể giữa đường giữa xá bị Dung Ức nắm mũi lôi vào chuyện vô cùng hỗn loạn hề có trình tự gì hết chứ? (với hai em nhà này chỉ có ngạc nhiên dài dài)

      Phó Thừa Phong kéo Dung Ức từ trong bi thương vì bị cha mẹ hãm hại trở về, nàng liếc Sở Mộ Dung cái, sau đó dùng giọng điệu vô cùng êm tai bình tĩnh kể lại toàn bộ nguyên nhân hậu quả của mọi chuyện.

      "Khi muội sinh nhật mười bốn tuổi, hoàng huynh ruột thịt của muội, cũng chính là vị thiếu niên tuấn tàn bạo vô tình mà huynh nhìn thấy đây, vô cùng 'hào hiệp' tặng muội khối kim bài miễn tử huynh ấy tự làm —— nên hỏi muội vì sao huynh ấy lại đưa kim bài miễn tử cho muội, muội cũng biết vì sao huynh ấy lại có ý tưởng kỳ quái như thế —— tuy rằng muội thực ghét bỏ tấm kim bài rách đó, nhưng đây là vật vua ban thưởng, thể chối từ, cho nên muội thể nhận. Ngày hôm sau, lúc muội rời giường, liền cảm thấy thân thể khoẻ, nội lực giống như bị đông lại sử dụng được, võ công giảm rất nhiều. Đáng sợ nhất là, đầu óc cũng trở nên sáng suốt, trí nhớ trước kia vô cùng mơ hồ."

      [​IMG]
      "Là dạy cho muội ít ý tưởng tốt." Sở Mộ Dung sửa cho đúng.

      Dung Ức lưu tình chút nào hung hăng đá cước, : "Huynh thừa dịp trí nhớ của muội mơ hồ, dạy muội là 'Ta là ca ca thân nhất của muội, muội kính ta', 'Tư chất muội ngu dốt, thích học tập, võ công thường thường, có thể sống đến bây lớn hoàn toàn là nhờ vào vận khí', 'Muội là người vô dụng nhất trong nhà, bất quá chúng ta vẫn thực thương muội', loại tư tưởng này, lại còn dám có mặt mũi mà là 'ý tưởng tốt'?"

      Sở Mộ Dung vô cùng xấu hổ, phẫn nộ : "Với trạng thái khi đó của muội, những lời ta đều là lời ."

      "... Trạng thái kia của muội là do ai gây ra?" Dung Ức hỏi lại.

      Sở Mộ Dung: "Đó là ngoài ý muốn."

      "..." muốn 'Ngoài ý muốn' chém huynh ấy đao. Dung Ức lạnh lùng hừ hừ, : "Hết thảy mọi việc ngoài ý muốn đều dã có dự mưu."

      "Hoàng muội, muội rất cực đoan. Kỳ chân tướng chính là như vầy." Bị hai ánh mắt sắc bén thiên đao vạn quả chỉa đến gây áp lực, Sở Mộ Dung giải thích: "Hậu cung của ta nuôi nổi người rảnh rỗi, sau khi biết được muội lại bày ra chuyện tuyển phi cho ta, ta liền điều chế cho muội chút thuốc trở nên an tĩnh —— ít nhất ước nguyện ban đầu của ta là như vậy, hy vọng muội có thể yên tĩnh vài ngày, đợi ta nghĩ biện pháp chỉ hôn những nương muội lựa chọn cho những người khác, rồi giải độc thay muội. Nhưng ta ngàn tính vạn tính, lại tính đến lúc ta trộn thuốc tay lại run rẩy, càng tính được là run rẩy đó, lại khiến hiệu quả của thuốc xảy ra biến hóa lớn như thế. Sau khi muội biến thành ngu ngốc, ta cũng thực hối hận mà, cho nên mới giúp muội tìm lại trí nhớ lần nữa, để muội được làm người lần nữa."

      Tìm lại trí nhớ... làm người lần nữa...

      Khóe miệng Dung Ức điên cuồng nhăn lại, tức giận : "Huynh chém muội đao, muội lập tức được làm người lần nữa, cần phải hao phí nhiều tâm trí như thế."

      "Lấy đao chém muội tử nhà mình, rất tổn hại đức."

      "..." Độc hại muội tử nhà mình tổn hại đức sao?

      Thấy hai huynh muội lại sắp cãi nhau, nóng lòng muốn biết chân tướng, Phó Thừa Phong vội vàng hỏi: "Sau đó vì sao hiệu quả của thuốc bị giải trừ ?"

      Dung Ức nhíu mày, : "Muội cũng lắm. Lúc ấy muội có sở trường gì, cảm thấy mình đặc biệt yếu ớt, vì muốn hãnh diện rửa sạch nổi nhục đó, nên quyết định rời cung tìm kiếm phu quân đứng đầu thiên hạ."

      " ràng là muội ở trong cung nhàn đến phát hoảng, nhảy lên nhảy xuống thiếu chút nữa té gãy chân, bị cha mẹ đuổi khỏi cung." Sở Mộ Dung chút khách khí lột trần điểm yếu của muội tử nhà mình.

      Dung Ức nghe vậy giận mà cười, đôi con ngươi xinh đẹp cười đến run rẩy hết cả người, giống như nghe được chuyện cười lớn.

      Sở Mộ Dung thấy thế, lúc này mới rùng mình, nha đầu kia là do trông chừng đến lớn, rất hiểu sau lưng loại tươi cười này xảy ra chuyện gì. Việc này cho thấy —— nàng lại tìm được việc vui để chơi đùa. Sở Mộ Dung cần nghĩ cũng biết 'Việc vui' này khỏi có liên quan đến . Làm đại hoàng đế bị nàng chơi đùa từ , gần như biết cái gì gọi là lạc quan.

      Bất quá lúc này Sở Mộ Dung tính sai, Dung Ức làm chuyện kinh thiên động địa gì, chỉ cười tủm tỉm hỏi lại câu: "Chẳng lẽ là huynh tự nguyện ra cung?"

      Quả nhiên nàng thực đâm trúng chỗ đau của người ta mà. Sở Mộ Dung tàn khốc hừ hừ, : "Đương nhiên là ta tự nguyện. tại ta cải trang khảo sát dân chúng."

      Dung Ức nghe vậy tươi cười mặt càng trở nên sáng lạn, : "Muội giúp huynh khảo sát rồi. Dân chúng của huynh đúng là trong cơn nước sôi lửa bỏng."

      "Aizzz." Sở Mộ Dung thở dài hơi, lời thấm thía: "Hoàng muội à, trải qua nhiều chuyện như vậy, sao muội vẫn bi quan như thế?"

      Nghe câu này, Phó Thừa Phong đứng bên đổ mồ hôi đầm đìa, nếu thái độ sống của Dung Ức được tính là bi quan, đời vốn người dám mình lạc quan.

      So với Phó Thừa Phong hỗn độn, Dung Ức lại bình tĩnh hơn, nàng cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Sở Mộ Dung, : "Hoàng huynh à, trải qua nhiều chuyện như vậy, sao huynh vẫn lạc quan mù quáng như thế?"

      Sở Mộ Dung thiếu chút nữa phun ra ngụm máu đen. sớm nên biết, phải là đối thủ của nàng. Bị nàng chơi đùa nhiều năm như vậy, hẳn nên hiểu được đạo lý 'im lặng là vàng'.

      Phó Thừa Phong cố gắng đè nén ý cười, khụ khụ hai tiếng, hỏi Dung Ức: " tại chuyện gì nàng cũng đều nhớ ra rồi đúng ?"

      Dung Ức gật đầu: "Nhớ hết hoàn toàn rồi. Tinh thần muội bây giờ đặt biệt minh mẫn." Khi những lời này, hai tròng mắt Dung Ức lóng lánh như sao, tỏ vẻ như muốn làm chút việc gì đó để qua khoảng thời gian nhàm chán này.

      Phó Thừa Phong buồn cười ngoéo ngoéo khóe miệng, lại : "Vậy chuyện làm với ta, hẳn là muội cũng nhớ ra rồi chứ?"

      Lời còn chưa dứt, mặt Dung Ức soạt cái đỏ đến mang tai, ấp úng : "Đó là... lúc đó... muội trong thời kỳ bộc phát, đó là ngoài ý muốn."

      Đây là muốn chối tội mà. Khóe miệng Phó Thừa Phong hơi rút chút, đặc biệt nghiêm túc : "Hết thảy những thứ ngoài ý muốn đều có dự mưu."

      Ặc. Lời này nghe sao lại quen thế nhỉ? Dung Ức vô cùng xấu hổ cúi đầu, thể trương ra vẻ mặt 'người bị hại'.

      Lời của Phó Thừa Phong thỏa mãn chút tâm tình muốn trả thù của Sở Mộ Dung, bất quá loại vui sướng này chỉ tồn tại trong nháy mắt, giây tiếp theo, Sở Mộ Dung liền kéo Dung Ức ra phía sau mình, : "Ức Nhi, muội đừng sợ. Muội ngoài ý muốn, đương nhiên là ngoài ý muốn. phải chỉ là phiêu (è hèm, làm cái việc đó đó) nam nhân thôi sao? Chẳng phải chuyện lớn gì. Chuyện này vi huynh gánh trách nhiệm thay muội."

      Dung Ức cảm thấy cảm động, nước mắt lưng tròng hỏi: " vậy sao?"

      Sở Mộ Dung: "Đương nhiên là . Quân vô hí ngôn."

      "Hoàng huynh, huynh tốt với muội quá. Huynh trọng nghĩa như vậy, nguyện ý giúp muội gánh vác chuyện này, muội quyết định giận huynh nữa. phải chỉ là chịu chút thuốc độc thôi sao? Chẳng phải chuyện lớn gì." Dứt lời, Dung Ức lộ vẻ đau lòng muốn chết đẩy Sở Mộ Dung về phía Phó Thừa Phong, khóc lóc than thở : "Phó đại ca, muội phiêu huynh, là muội nợ huynh. Lấy đền , bây giờ muội tặng hoàng huynh lại cho huynh (ặc), mọi việc xem như giải quyết xong."

      Hộc máu.

      Chảy máu như điên.

      đây là hành động mà Phó Thừa Phong và Sở Mộ Dung cùng làm.

      Sở Mộ Dung hóa đá, Phó Thừa Phong đá hóa, thế giới lặng im.

      "Phó huynh, chúng ta cười xóa oán thù ." Khóe miệng Sở Mộ Dung nặn ra nụ cười vô cùng cứng ngắc.

      Cười, cười, dùng sức mà cười. Rốt cục Phó Thừa Phong cũng ôm tâm tình cực kỳ bi ai nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, từ trong hàm răng nặn ra chữ: "Được."

      Dung Ức thấy thế thú vị nhún nhún vai, : "Vô vị."

      Trong lòng Phó Thừa Phong cùng Sở Mộ Dung lại là trận chảy máu như điên. Rất nhanh liền sinh ra tình hữu nghị cách mạng.

      Lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến loạt tiếng vó ngựa. Hai người lập tức khôi phục như thường, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, hơn nữa vô cùng ăn ý che ở trước Dung Ức.

      Dung Ức cũng lĩnh ý, rẽ từ khe hở của hai người ra, tiến lên, : "Võ công của muội sắp khôi phục."

      "Bây giờ muội còn chưa thể tùy tiện sử dụng nội lực." Sở Mộ Dung , "Sở dĩ nội lực của muội được khôi phục, là vì muội sử dụng Thanh Long giết người, linh tính của Thanh Long đánh thức nội lực trong cơ thể muội. Nhưng loại đánh thức này tương phản với trạng thái tự nhiên trong cơ thể muội, muội phải điều hòa tốt, làm cho cơ thể hoàn toàn thích ứng, bằng khi tùy tiện sử dụng nội lực, muội tiến vào trạng thái bạo phát." đến 'Bạo phát', Sở Mộ Dung dừng lại chút, : "Lúc bạo phát, tất cảm tâm tình của muội bị phóng đại, tinh lực cũng tràn trề hơn bình thường. Khi muội bị thứ gì đó kích thích, còn lý trí, làm ra chuyện cực đoan. Ví như, phiêu Phó Thừa Phong."

      Nghe vậy, Dung Ức bỗng nhiên tỉnh ngộ, với Phó Thừa Phong: "Cho nên mới , sở dĩ muội phiêu huynh, là bởi vì bị huynh kích thích."

      "..." Mặt Phó Thừa Phong đen thui, vì sao hai huynh muội này có thể dùng giọng điệu nhàng bâng quơ như thế ra loại chuyện này với ?

      Lúc ba người chuyện, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, đảo mắt đội binh mã xuất trước mắt, ước chừng mười tám người. Dung Ức liếc mắt cái liền nhận ra người cầm đầu là Tần Mộ An.

      Đội binh mã dừng lại trước ba người năm thước.

      Dung Ức lên phía trước khẽ mỉm cười với , : "Tần công tử, lâu gặp."


      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 4/8/14
      thuyt, Mai Trinh, Bubblekutie3 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30: Phó Thừa Phong thuộc loại M
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Điều đó là thể. trăm năm, vị cao thủ kia sớm qua đời. Phó Thừa Phong phủ định ý tưởng này trong đầu, thầm vận khí, chuẩn bị đánh trận liều chết.

      Khác với suy nghĩ của Phó Thừa Phong, chuyện Sở Mộ Dung lo lắng phải là làm thế nào thoát khỏi nguy hiểm, mà là vấn đề khác càng trầm trọng hơn: nếu Kháo Sơn Vương chỉ có mười mấy cái Kinh Long Chi Diệp này, mà là mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn thậm chí mấy vạn cái, thế lực đó đáng sợ đến cỡ nào?

      Dung Ức thấy sau khi Phó Thừa Phong và Sở Mộ Dung cùng kinh ngạc hô lên bốn chữ 'Kinh Long Chi Diệp', vẻ mặt đều trầm trọng, lập tức ý thức được uy lực của thứ vũ khí kia lớn đến nổi bọn họ có khả năng cùng chống lại. "Ai trong các huynh có thể tránh thoát công kích của Kinh Long Chi Diệp?" Dung Ức hỏi.

      Phó Thừa Phong vô cùng khí khái : " nắm chắc, nhưng cũng ngại thử lần."

      "Ta tránh được." Sở Mộ Dung vô cùng thành thực .

      Khí khái của người giang hồ quả nhiên mạnh mẽ hơn nhiều so với hoàng đế sống an nhàn sung sướng. Dung Ức khinh bỉ liếc huynh trưởng nhà mình cái, sau đó với Phó Thừa Phong: "Chuyện nắm chắc đừng làm. Chúng ta vẫn nên đầu hàng thôi."

      "Ta tán thành." Sở Mộ Dung giơ hai tay lên tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Dung Ức.

      Mặt Phó Thừa Phong nhất thời đen thui, đây là hoàng đế sao?

      Dung Ức vô cùng ghét bỏ, cước đá bay Sở Mộ Dung, : "Chuyện này liên quan gì đến huynh? Người ta tới là để bắt muội và Phó đại ca, huynh đừng tự đa tình, ở đâu về chỗ đó ."

      Sở Mộ Dung bị cước 'Vô tình' này của Dung Ức đá cho rơi lệ đầy mặt. Hoạn nạn mới thấy chân tình mà. Quả nhiên muội tử vẫn nghĩ đến mình. Tuy rằng cước này đá có hơi tàn nhẫn, nhưng lại đạp ra khỏi vòng vây của kẻ địch, thuận lợi thoát hiểm.

      Tần Mộ An thấy Sở Mộ Dung bị Dung Ức đá bay, ngây ra lúc mới ý thức được mục đích Dung Ức làm như vậy, lúc này liền lấy Kinh Long Chi Diệp ra nhắm về phía Sở Mộ Dung, những vẫn muộn bước, Sở Mộ Dung sớm biến mất vào sâu trong rừng rậm.

      Dung Ức cười hắc hắc : "Kinh Long Chi Diệp của ngươi đương nhiên lợi hại, nhưng Truy vân trục nhật của nhà ta cũng phải chỉ có hư danh."

      Tần Mộ An có chút ảo não lạnh lùng liếc nhìn nàng cái, sau đó vẫy tay, ý bảo thủ hạ trói hai người Dung Ức và Phó Thừa Phong lại, cũng tăng gấp đôi lượng thuốc Thập hương nhuyễn cân tán, nhằm đảm bảo trước khi hai người đến Kim Lăng thể thi triển võ công.

      Toàn bộ quá trình trói chặt, đổ thuốc, ném lên lưng ngựa, Dung Ức chỉ phản kháng, hơn nữa còn vô cùng phối hợp, cũng vô cùng im lặng. Đợi đến khi đoàn người ngựa vào đến trong thành, Dung Ức mới câu đầu tiên sau khi bị bắt giữ: "Ta muốn chiếc xe ngựa."

      Tần Mộ An quan tâm đến nàng, tiếp tục dẫn đội về phía trước. Khi tới gần cửa thành phía Nam, dừng trước chiếc xe ngựa cũ nát.

      Đánh xe ngồi xe ngựa nhìn thấy đoàn người ngựa hai mắt lập tức sáng ngời, nhảy từ xe ngựa xuống, ân cần : "Quan gia, cuối cùng ngài cũng đến rồi. Tiểu nhân tận tụy chờ đợi nhiều ngày, đây là xe ngựa ngài muốn." xong, người đánh xe kéo mạnh dây buộc ngựa về phía trước, rước lấy con ngựa khó chịu hí lên trận.

      đợi Tần Mộ An tiếp, Dung Ức liền giành : " ra ngươi sớm chuẩn bị tốt!" Sao đó lại vô hạn tiếc nuối thở dài hơi, : "Ngặt nổi ngươi là người của Kháo Sơn Vương, bằng chừng chúng ta có thể trở thành tri kỷ."

      Những lời này khiến Phó Thừa Phong vốn dĩ rầu rĩ vui, buồn bực kém mừng, cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục, sắc mặt càng thêm tối tăm.

      Tần Mộ An vẫn tỏ vẻ gì như trước, thưởng cho người đánh xe thỏi bạc, sai người cởi trói cho Dung Ức và Phó Thừa Phong rồi đẩy vào xe ngựa.

      Dung Ức vô cùng khoái trá bước lên xe ngựa, xốc rèm cửa sổ trong xe ngựa lên, thò dầu ra cười tủm tỉm với khối băng lớn lưng ngựa, : "Tần Mộ An, người giống như ngươi vậy, ta thấy rất nhiều. Ta biết ngươi là loại người chỉ để ý quan tâm đến người mà trong lòng ngươi nảy sinh xao động, với người quan tâm, ngay cả tức giận cũng thèm. Xét tình huống đặc biệt lúc này, lập trường của ta và ngươi bây giờ đối lập, cùng với việc ta thể bội tình bạc nghĩa với Phó Thừa Phong, ta đề nghị ngươi nên đưa đẩy với ta." Dung Ức những lời này cách nhàng nhàn nhã, thậm chí mang theo vài phần trêu đùa.

      Ánh mắt cương nghị của Tần Mộ An hơi run rẩy, được lời thúc ngựa về phía trước, dẫn đoàn người ngựa chạy , ngoảnh mặt làm ngơ với Dung Ức. Nhưng Dung Ức biết nghe được, hơn nữa còn nghe hiểu. Có phản ứng hay quan trọng, quan trọng là nàng biểu lộ lập trường của chính mình.

      Buông rèm cửa sổ, Dung Ức lười biếng ngã lên người Phó Thừa Phong, trực tiếp lấy người làm đệm dựa.

      Phó Thừa Phong khó chịu đẩy nàng ra, : "Nam nữ thụ thụ bất thân."

      "... Huynh biết bây giờ mới những lời này, có vẻ rất kiểu cách ?"

      "Mất bò phải sửa chuồng, sửa nhanh muộn mất." Phó Thừa Phong nghiêm trang .

      "..."

      Dung Ức cảm thấy thực bất đắc dĩ.

      tại nam nhân đều có lòng dạ hẹp hòi như thế sao?

      Nàng biểu đạt chút quan tâm tới việc 'tuyển phi cho Hoàng Thượng', liền bị hoàng huynh hạ độc.

      Nàng bỏ qua lập trường đối địch biểu đạt ý tưởng cùng chí hướng nên cùng đường, Tần Mộ An lại thèm câu với nàng —— mặc dù trước kia cũng nhiều.

      Nàng thực cảm thấy hổ thẹn chuyện nàng bạo phát phiêu nam nhân mà dám mặt đối mặt, Phó Thừa Phong lại bắt đầu nhắc đến 'Nam nữ thụ thụ bất thân' với nàng.

      "Phó thiếu hiệp." Dung Ức nịnh nọt nhàng lay lay cánh tay Phó Thừa Phong, vô cùng nịnh hót : "Đừng tức giận mà."

      Phó Thừa Phong cúi đầu 'Hừ' tiếng, muốn dễ dàng tha thứ cho nàng.

      Dung Ức vô cùng dịu dàng cười tủm tỉm dựa người về phía trước, nũng nịu : "Phó đại ca."

      Người ngọc mềm mại thơm tho chủ động ôm ấp thương , Phó Thừa Phong lập tức cứng ngắc  —— cứng ngắc tay chân.

      Dung Ức thấy Phó Thừa Phong vẫn ngồi yên động đậy, tươi cười mềm mại mặt lập tức nhiễm vẻ mĩ miều, hay tay thon dài linh hoạt ôm lấy cổ của , xoay người ngồi lên đùi , dựa vào bên tai giọng : " giận nữa, hôn huynh."

      Lần này, Phó Thừa Phong kiên định. Nhưng căn cứ vào nguyên tắc tuyệt đầu hàng trước sắc đẹp, kiên trì trả lời nàng.

      Dung Ức thực tán thưởng định lực người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn loạn của Phó Thừa Phong, nhưng kiên nhẫn của nàng sắp dùng hết rồi, lúc này khuôn mặt trầm xuống, nắm cằm Phó Thừa Phong, như nữ vương cao ngạo : "Muội cũng vì nghĩa lớn quên mình mà nguyện ý bồi thường tặng hoàng huynh cho huynh, huynh còn muốn sao nữa? Ngứa da muốn ăn đòn phải ?"

      Phó Thừa Phong trợn mắt há hốc mồm, nha đầu kia lại bạo phát rồi sao?

      Dung Ức giống như nhìn thấu ý tưởng của Phó Thừa Phong, lạnh lùng : "Huynh yên tâm, bây giờ muội thực thanh tỉnh, bá vương ngạnh thượng cung huynh đâu. Bất quá nếu huynh còn ép muội, muội khó có thể tiếp tục duy trì trạng thái thanh tỉnh."

      Lời còn chưa dứt, chỉ nghe bên ngoài truyền đến từng đợt ho khan, cái loại ho khan vì bị sặc nước miếng.

      Hiển nhiên kỵ binh bên ngoài nghe được lời Dung Ức .

      Biết được điều này, u trong lòng Phó Thừa Phong bay mất, tâm tình cực tốt. Bởi vì kỵ binh có thể nghe được, tất nhiên Tần Mộ An cũng có thể nghe được.

      Khóe miệng cong cong, Phó Thừa Phong ngẩng đầu nhìn thẳng vào Dung Ức, vẻ mặt 'mặc nàng muốn làm gì làm', lộ vẻ 'Nhu nhược', đặc biệt ôn tồn nhã nhặn, còn am hiểu lòng người : " tại ta trúng Thập hương nhuyễn cân tán, có sức chống cự, nàng muốn làm gì làm, cần phải kiêng dè. Nàng yên tâm, sau này ta tuyệt đến nha môn kiện nàng."

      Mặt Dung Ức đen thui, trong lòng rít gào câu: người này tuyệt đối là loại M!

      Lúc này, xe ngựa bỗng nhiên tăng tốc, tốc độ xe trở nên cực nhanh, từ bên ngoài truyền đến tiếng hô : "Mau đuổi theo ngựa của Tần tướng quân, cẩn thận kẻo tụt lại phía sau."

      Trong lúc nhất thời xe ngựa trở nên chạy như bay. Xóc nảy vài cái, Dung Ức liền choáng váng, đau đầu, dựa vào trong lòng Phó Thừa Phong đứng dậy nổi. "Sớm biết thế này, vừa rồi hẳn nên phản kháng trước, phản kháng mà hiệu quả lại đầu hàng." Dung Ức tỏ vẻ biết vậy chẳng làm, .

      Phó Thừa Phong mặt dịu dàng thay nàng 'vuốt lông' ( nghĩ chị là mèo à?), mặt trêu ghẹo : "Ta lại nghĩ nàng thực cảm thấy hứng thú với đại lao trong quân doanh của Kháo Sơn Vương."

      Dung Ức: "Muội có hứng thú với đại lao trong quân doanh của Kháo Sơn Vương. Muội chỉ cảm thấy, chạy khỏi nhà tù dễ dàng hơn so với chạy khỏi bao vây của Kinh Long Chi Diệp."

      Quả nhiên bất luận khi nào chỗ nào hoàn cảnh nào, nha đầu này đều có thể bảo trì tâm trạng lạc quan. Phó Thừa Phong bất đắc dĩ cười cười, : "Với tình trạng nay của hai ta, đừng là nhà tù, ngay cả chiếc xe ngựa này cũng trốn thoát nổi."

      "Cho nên muội hối hận. Muội nào biết rằng, lần này Tần Mộ An lại đổ Thập hương nhuyễn cân tán cho chúng ta."

      "..." Khó trách lúc đầu hàng nàng lại vui vẻ như vậy, chỉ tự mình đầu hàng, còn vô cùng tích cực đầu hàng thay . Phó Thừa Phong rất muốn , bất kỳ người giang hồ bình thường nào cũng chỉ dùng dây thừng trói , trừ phi trọng thương đến thể đả thương người, nếu điểm huyệt, thủ đoạn đổ thuốc ngăn cản sử dụng võ công là việc làm cho đủ trình tự thôi, nhưng xét đến bây giờ Dung Ức còn là nương đơn thuần, yếu đuối như trước, mà là vị có trình độ võ học hơn hẳn , chỉ số phúc hắc khiến phải ngước nhìn như nữ vương, quyết định bảo trì trầm mặc.

      Lúc này, Dung Ức lại : "Kỳ sở dĩ muội đầu hàng, còn có nguyên nhân khác."

      "Nàng muốn đánh vào nội bộ kẻ địch, tìm ra người chế tạo Kinh Long Chi Diệp." câu của Phó Thừa Phong toạc ra suy tính trong lòng Dung Ức.

      "Thông minh. Muội thích chuyện với người thông minh." Dung Ức cười tủm tỉm .

      "Với tình trạng tại của hai người chúng ta, hẳn là chỉ có thể tìm tòi nghiên cứu khu vực nhà tù cùng cách vách của nhà tù. Còn lại, cũng làm gì được." Phó Thừa Phong nhụt chí .

      "Phải ? Muội lại cho rằng chúng ta còn có thể làm những chuyện khác." Đôi mắt sáng của Dung Ức híp lại, chân thành nồng nàn chăm chú nhìn Phó Thừa Phong giây lát, cho đến khi làn môi mỏng của khẽ nhúc nhích, thân thể phát sinh biến hóa, mới cong lên làn môi đầy đặn chậm rãi tới gần , khi hai môi cách nhau đến nửa cm, thấp giọng : "Nếu chút Thập hương nhuyễn cân tán tầm thường này cũng có thể vây khốn huynh, sao muội còn có thể biết xấu hổ đưa huynh về nhà gặp cha mẹ?"

      Phó Thừa Phong thiếu chút nữa bị Dung Ức cố ý mê hoặc câu mất hồn. Bởi vì chỉ thiếu chút nữa, cho nên khi Dung Ức câu kia, vô cùng bình tĩnh. "Thập hương nhuyễn cân tán cũng phải là loại độc tầm thường." bình tĩnh tự nhiên, ung dung cười .

      Mày liễu của Dung Ức khe khẽ nhếch lên, : "Huynh ám chỉ muội nên vứt ý tưởng đưa huynh về nhà sao?"

      " ràng ta công khai cho muội biết muội nên ôm kỳ vọng quá lớn về ta." Phó Thừa Phong vẫn tươi cười khả ái như trước.

      Dung Ức nghe vậy buồn rầu nhàng nhíu mày chút, : "Nếu nam nhân đáng tin cậy, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì thiên hạ thái bình, muội chỉ có thể bán nhan sắc."

      "..." Khóe miệng Phó Thừa Phong điên cuồng nhăn lại, giơ tay muốn gõ nàng cái mạnh, tay giơ đến giữa trung lại buông, sau trận nghiến răng nghiến lợi, vừa bực mình vừa buồn cười : "Được rồi, muội thắng, ta trúng độc."

      Lam Phượng Hoàng: chương sau Dung Ức bán nhan sắc, các tình iu mún xem likes FB hộ ta nhá ^^
      thuyt, Anhdva, Bubblekutie5 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      [​IMG]
      "Khi lựa chọn tự nguyện nhảy vào cạm bẫy nàng chuẩn bị cho , cũng là lựa chọn gánh vác tất cả hậu quả, bao gồm thân thể và tâm hồn. Cho nên mặc kệ bị tổn thương về phương diện nào, tổn thương bao nhiêu, nàng cũng chịu trách nhiệm, cũng áy náy, bởi vì ngay từ đầu nàng mọi chuyện." Khi Phó Thừa Phong ra lời này, biểu hết sức bình tĩnh, giống như chẳng qua chỉ phân tích kiện, mà phải là ra ý nghĩ trong lòng mình.

      Biểu của Phó Thừa Phong khiến Dung Ức vô cùng bất ngờ, nàng cho là hiểu, tức giận, thậm chí là giận dữ, lại nghĩ rằng bình tĩnh như thế, bình tĩnh giống như quan tâm đến ý tưởng của nàng. Trong khoảnh khắc, Dung Ức từng mong đợi như vậy, mong rằng Phó Thừa Phong chỉ nhìn thấu ý nghĩ của nàng, mà còn hiểu ý nghĩ của nàng, cần cùng quan điểm, chỉ cần hiểu là được. Nhưng khi bình tĩnh ra lời đó, mặt gợn sóng gì, nàng biết cũng hiểu . chỉ hiểu, thậm chí còn tỏ vẻ muốn hiểu. Điều này khiến Dung Ức thực mất mát.

      Cuối cùng phải cũng chẳng giống như mình nghĩ sao?

      Nàng cho rằng mình hiểu , nghĩ rằng và nàng đều như nhau, có tư tưởng khinh thường thế tục thông đồng làm bậy, đều mang tính cách kiêu ngạo, nhưng ngờ nàng nhìn lầm rồi.

      Thôi được.

      Mặc kệ có hiểu hay , nàng vẫn làm như vậy. Bởi vì đây chính là nàng, vì bất kể kẻ nào mà thay đổi. Nếu như ngày kia nàng thay đổi, nhất định thay đổi đó có thể khiến nàng trở nên tốt hơn, mà phải để lấy lòng bất cứ kẻ nào.

      " muốn nhìn vào xe ngựa ngủ ." Dung Ức cười tủm tỉm , hoàn toàn thèm để ý đến phê phá của ai đó.

      Phó Thừa Phong nghe vậy do dự lát, cuối cùng cũng than tiếng, lui vào trong xe ngựa. Phó Thừa Phong phải gã ngốc, trong lòng rất , sở dĩ Dung Ức dùng mỹ nhân kế với Tần Mộ An, là muốn hấp dẫn chú ý của đoàn người ngựa, tranh thủ thời gian cho . Chỉ cần có thể thoát khỏi bao vây của Kinh Long Chi Diệp, liền có thể tự do theo đuôi đoàn người ngựa vào Kim Lăng, dò xét tung tích người chế tạo Kinh Long Chi Diệp.

      Nhưng rất nhiều việc khi liên lụy đến tình cảm, biết mà còn cố phạm. Ví như lúc này, Phó Thừa Phong biết mình nên tập trung vào động tĩnh bên ngoài, tìm cơ hội trốn thoát, chứ phải suy nghĩ lung tung, mà bất bình trong lòng cứ ngày tăng lên. Lại ví như Tần Mộ An, ràng nghe sót lời nào trong cuộc chuyện của Dung Ức và Phó Thừa Phong, biết phía sau là vực sâu vạn trượng, hơi vô ý liền vạn kiếp thoát được, nhưng vẫn quay đầu ngựa lại.

      Dung Ức thấy Tần Mộ An quay đầu ngựa đến bên cạnh xe ngựa, mắt hồ ly xinh đẹp lập tức dần ra ánh sáng ấm áp mà chói mắt, nhìn chằm chằm Tần Mộ An, đáy lòng như muốn trắng trợn táo bạo mê hoặc , tạo thành dấu ấn xinh đẹp.


      [​IMG]

      [​IMG]

      Phó Thừa Phong cười : "Ta cũng muốn rời , đáng tiếc trúng Thập hương nhuyễn cân tán của ngươi, võ công mất hết, xa được. Nếu cách nào trốn khỏi truy bắt của các ngươi, ta cần gì phải làm điều thừa, lãng phí thể lực?" đến đây, Phó Thừa Phong nhìn trái ngó phải, : "Mặc dù xen ngựa này bị phá hỏng, nhưng vẫn còn chắc chắn, ta tình nguyện ngồi xe ngựa."

      Tần Mộ An tin lời của Phó Thừa Phong, : " kiếm vừa rồi, phải do ngươi chém ra sao?"

      " phải kiếm của ta ở trong tay các ngươi sao?" Phó Thừa Phong đáp hỏi ngược lại.

      Lúc này kỵ binh sờ sờ túi hành lý lưng ngựa cái, : "Tần tướng Quân, quả kiếm của vẫn còn ở đây."

      Tần Mộ An vẫn tin Phó Thừa Phong, lại nhìn vài lần mới quay sang với kỵ binh dưới quyền: "Chỉ cần Phó Thừa Phong còn ở đây, Dung Ức chui đầu vào lưới. Trói lại, lên đường."

      Kỵ binh: "Tuân lệnh!"

      Phó Thừa Phong nghẹn họng nhìn trân trối, lúc Dung Ức còn ở đây ngồi xe ngựa, Dung Ức có ở đây bị trói như hàng hóa ném lên lưng ngựa.

      Đây chính là bản tính nam nhân nè!

      Phó Thừa Phong nhịn được thở dài trong lòng, khinh bỉ Tần Mộ An vì nữ sắc mê hoặc mà tạo sơ hở cho Dung Ức, khinh bỉ Tần Mộ An xong lại khinh bỉ chính mình.

      Phó Thừa Phong ơi Phó Thừa Phong, võ công của nha đầu kia còn cao hơn ngươi, đầu óc tính tình đủ phúc hắc, thoát khỏi bao vây của Kinh Long Chi Diệp, sau đó lại giải được độc của Thập hương nhuyễn cân tán, thoát khỏi đuổi bắt của Tần Mộ An tất nhiên là thành vấn đề, ngươi cần gì phải làm ra hành động vĩ đại như thế, hy sinh mình, ở lại cho Tần Mộ An yên tâm.

      Sau khi khinh bỉ mình chút, Phó Thừa Phong tỉnh táo lại, bắt đầu phân tích tình thế, cố gắng cải thiện tình trạng lúc này của chính mình. Sở dĩ ở lại, là vì muốn Tần Mộ An tin tưởng rằng, chỉ cần ở lại, Dung Ức chui đầu vào lưới, vì tranh thủ thời cơ cho Dung Ức và Sở Mộ Dung, nên thể trốn .

      Để cải thiện tình trạng tại, chỉ có hai loại uy hiếp hoặc dụ dỗ. thể uy hiếp — giả bộ mất hết võ công. Dụ dỗ lại chia thành hai loại, tiền và sắc. ràng Tần Mộ An thích nữ sắc, dùng nam sắc mê hoặc là thể thực được. Về phần tiền... Đường này lại càng thông, phải là người giàu có xa xỉ, có tiền để hối lộ Tần Mộ An, Tần Mộ An cũng phải loại của nặng hơn người, nhận hối lộ.

      Aizzz. Phó Thừa Phong thở dài sâu hơi, phát làm nữ nhân tốt, làm nữ nhân xinh đẹp lại có tiền càng tốt hơn.

      Cùng lúc đó, sau khi Dung Ức được Sở Mộ Dung cứu , rất nhanh liền giải được độc của Thập hương nhuyễn cân tán, cũng phát Phó Thừa Phong chạy theo. "Phó Thừa Phong đâu?" Dung Ức hỏi.

      Sở Mộ Dung: " theo, ta đoán muốn ở lại để Tần Mộ An yên tâm."

      "À." Dung Ức nhàn nhạt 'à' tiếng, liền muốn rời .

      "Muội muốn cứu ?" Sở Mộ Dung hỏi.

      Dung Ức nhíu mày, : "Muội là loại người cho người khác cơ hội biểu sao?"

      "... phải. Nhưng dù sao vì muội mới ở lại làm con tin." Sở Mộ Dung phát muội tử nhà mình lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ lạnh lùng tàn nhẫn với trai ruột, mà với tình lang cũng rất lạnh lùng tàn nhẫn.

      "Cho nên càng phải cho huynh ấy cơ hội biểu . Huynh ấy tốt với muội như vậy, sao muội có thể nhẫn tâm tước đoạt quyền lợi hy sinh thân mình của huynh ấy chứ?" Dung Ức cười ung dung .

      "... Muội thực cứu ?"

      " ."

      "Vậy muội muốn đâu?"

      "Tìm gian nhà tắm tắm rửa chút, huynh có trách nhiệm mua quần áo giúp muội."

      "... Hoàng muội, vi huynh vừa mới cứu muội ra, muội có thể làm việc khác ? Ví như cùng ta đến Kim Lăng điều tra nội tình của Kháo Sơn Vương."

      Dung Ức hoàn toàn nghe Sở Mộ Dung , đầu đuôi câu: "Muội có thói sạch ."

      Sở Mộ Dung ngơ ngốc lâu mới hồi phục tinh thần lại, ý của nàng là Tần Mộ An ôm nàng cái, cho nên nàng muốn tắm rửa! Sở Mộ Dung tuôn mồ hôi, : "Hoàng muội, ta kêu oan thay tiểu tử họ Tần, người chủ động ôm ấp thương là muội."

      Dung Ức tàn khốc ngạo nghễ liếc nhìn cái, : "Người muốn tắm rửa cũng là muội, việc này mâu thuẫn."

      "..."

      lời nào, đường theo Dung Ức vào thị trấn kế tiếp, Sở Mộ Dung mới phát vấn đề nghiêm trọng —— muội tử tức giận!

      Càng nghiêm trọng là, chọc nàng tức giận ai khác, chính là .

      Sở Mộ Dung nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh lẽo trận, lặng lẽ bước chậm rớt lại sau nàng, sau đó hỏi: "Ức Nhi, có phải vi huynh làm gì tốt, chọc muội mất hứng hay ?"

      "Phải."

      "..." quá trực tiếp. Sở Mộ Dung lau đám mồ hôi lạnh, lại hỏi: "Có thể nhắc nhở chút ?"

      "Muội cho huynh nhiều gợi ý như vậy, huynh còn muốn nhắc nhở gì?"

      "Ặc, có sao?" Sao nhìn thấy?

      "Thứ nhất, muội mất hứng. Thứ hai, người chọc muội mất hứng là huynh. Nhắc nhở nhiều như vậy mà huynh còn chưa phát sai lầm của mình, chỉ số thông minh của huynh đúng là rất thấp đó!"

      Sở Mộ Dung điên cuồng ói máu, ngừng nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, căn cứ vào nguyên tắc kính già trẻ, tiếp tục ôn tồn : "Nhắc nhở này của muội quá trừu tượng, có thể cụ thể hơn ?"

      " thể."

      "..."

      Vào giờ phút này, trong lòng Sở Mộ Dung lặng lẽ ra quyết định: sau khi hồi cung lập tức giải tán hậu cung.

      muội muội cũng đủ đau đầu, nếu hậu cung còn có nhiều nữ nhân chơi loại trò chơi 'Ngươi đoán ngươi đoán nữa ' với , nhất định trở thành bạo chúa ngàn đời.

      Sau khi nhìn theo bóng Dung Ức vào nhà tắm, Sở Mộ Dung ra cửa hàng trang phục chọn hai bộ quần áo đắt tiền nhất, sau đó trở lại nhà tắm chờ Dung Ức, thuận tiện tự kiểm điểm lại bản thân.

      Sở Mộ Dung 'kiểm' rồi lại 'kiểm', rốt cục ngay lúc Dung Ức tắm rửa thay quần áo xong, cũng phát ra sai lầm chính mình.

      "Ta nên dùng Thanh Long." Sở Mộ Dung thừa nhận sai lầm trước, sau đó giải thích: "Lúc ấy tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ ta mới làm vậy."

      "Ừ. Tiếp tục."

      "Ặc, còn nữa sao?" Sở Mộ Dung thấy ánh mắt Dung Ức lúc đó mơ hồ mang theo vẻ u oán sâu sắc, bỗng nhiên chợt lóe ra ý tưởng, : "Chẳng lẽ muội trách ta xen vào việc của người khác, hại muội chia cách với tình lang?"
      Last edited by a moderator: 4/8/14
      thuyt, Anhdva, Halong-ngoc2 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      phế bỏ cánh tay của ." Sở Mộ Dung lạnh lùng .

      Sở Mộ Dung khiến Dung Ức càng thêm cảm động, cũng càng thêm xấu hổ, có dũng khí ngẩng đầu lên.

      Lúc này, Sở Mộ Dung còn thêm: "Kỳ cho dù ta ra tay, kế sách của muội cũng hiệu quả."

      Dung Ức nghe vậy ngẩng đầu nhìn , : "Ý của huynh là, lúc ấy Tần Mộ An vẫn chưa trúng kế?"

      "Muội đừng xem thường chính mình. Muội muội của Sở Mộ Dung ta dùng mỹ nhân kế, thiên hạ này còn nam nhân nào có thể trúng kế chứ?" Giữa hai lông mày Sở Mộ Dung mơ hồ lộ ra cỗ kiêu ngạo, sau đó lại trở lên vô cùng nghiêm túc, : "Muội cũng đừng xem thường Phó Thừa Phong. Thực lực của có lẽ kém hơn muội, nhưng kiêu ngạo của nhất định hề ít hơn muội. Bất kỳ nam nhân kiêu ngạo nào cũng trơ mắt nhìn nữ nhân của mình ôm ấp thương nam nhân khác, cho dù biết chỉ là kế sách tạm thời cũng chấp nhận được."

      Dung Ức nghe Sở Mộ Dung , chỉ thấy vui, ngược lại vẻ mặt còn buồn bã, : "Nhưng vừa rồi ..."

      đợi Dung Ức cho hết câu, Sở Mộ Dung liền đánh gãy lời nàng, : "Muội cho là vừa rồi ra tay có phải ?"

      Dung Ức , nhưng biểu tình mặt chứng lời Sở Mộ Dung chính là suy nghĩ trong lòng nàng.

      Sở Mộ Dung thấy thế cười ha ha : " ra là thế, ra là thế! Ta vẫn nghĩ ra, sao đột nhiên muội lại dùng mỹ nhân kế với Tần Mộ An, tuy biết rằng muội luôn làm việc tùy hứng, nhưng cũng phải là người có nguyên tắc, nhất là chuyện tình cảm. Tuyệt đối mạnh mẽ dứt khoát, dao chặt đứt hết tất cả để vướng bận, ví như ngay từ đầu làm lòng mình với Tần Mộ An. Cùng cách nghĩ, khi muội nhận định ai, theo con đường mà đến cùng, chuyện gì cũng dám làm, ví như đem gã Phó Thừa Phong này từ gạo sống nấu thành cơm chín. tại ta đột nhiên hiểu được, ra muội dùng mỹ nhân kế với Tần Mộ An, căn bản phải vì muốn tranh thủ cơ hội bỏ trốn cho Phó Thừa Phong, mà muốn dò xét phản ứng của , thử xem có vì đại cục mà trơ mắt nhìn muội hy sinh nhan sắc hay ."

      Bị Sở Mộ Dung đoán trúng tâm tư, Dung Ức cũng thẹn thùng, lạnh lùng 'Hừ' tiếng, : " nam nhân vì lấy đạị cục làm trọng mà nguyện ý để muội hy sinh nhan sắc, đáng cho muội phó thác cả đời."

      "Nhưng ràng trong lòng muội sớm quyết định giao mình cho Phó Thừa Phong, mà việc này cũng cho thấy qua được thử thách của muội, sao lại còn phải thăm dò ?" Trong lòng Sở Mộ Dung vô cùng khó hiểu. Nàng phải nương lỗ mãng, làm việc luôn có chủ kiến của mình, cho nên lúc trước mới ngăn cản nàng 'Dính vào' Phó Thừa Phong.

      Dung Ức trầm ngâm lúc lâu, rầu rĩ : "Gần đây huynh ấy có chút kỳ quái."

      [​IMG]

      ra muội tức giận việc ta làm hỏng chuyện muội dùng kế thử Phó Thừa Phong."

      Sở Mộ Dung đúng, Dung Ức lại có lòng dạ mà tức giận với , mệt mỏi gật gật đầu, oán hận về phía trước.

      "Muội lo lắng chỉ con người ngơ ngốc của muội chứ phải là con người của muội?" Sở Mộ Dung đuổi theo lên phía trước hỏi.

      Dung Ức phiền muộn cúi đầu, lời nào.

      Dung Ức khó có khi im lặng như vậy, hỏi liên tục mấy câu mà cũng lời nào, nhưng vì vậy mà Sở Mộ Dung cảm thấy vui mừng, cho dù trước đây việc thích nhất chính là muội tử suốt ngày lải nhải của có thể im lặng. May mà đây chỉ vì nàng lo lắng, phải là chuyện , bằng , nàng phỏng chừng thực im lặng như mong muốn. Sở Mộ Dung tưởng tượng trong đầu hình ảnh Dung Ức vì đau buồn mà lặng im , liền lắc đầu liên tục, nàng mất sức sống, chẳng khác gì chết.

      Phó Thừa Phong, tốt nhất ngươi nên phụ lòng Ức Nhi. Trong lòng Sở Mộ Dung yên lặng lời cay độc, sau đó cợt nhả với Dung Ức: "Nếu , ta trộn chút thuốc, biến muội trở về bộ dáng mà thích?"

      Những lời này giúp Sở Mộ Dung thành công 'Thắng' được cước.

      Bị Dung Ức đá trúng mắt cá chân Sở Mộ Dung đau nhe răng nhếch miệng: "Ức Nhi, muội xuống tay độc ác. Nếu ta nhanh chân, trong lịch sử có thêm vị hoàng đế què chân."

      "Huynh yên tâm, nếu huynh có tiền đồ như vậy, bị muội đá cước mà què chân, nhất định muội lập tức đào cái hố chôn huynh, tuyên bố với bên ngoài là huynh bệnh chết, huynh vẫn hoàn mỹ trong lịch sử."

      "..." Sở Mộ Dung tức giận trừng nàng cái, : "Muội lại lời ác độc, huynh cho muội biết chân tướng."

      Dung Ức nghe vậy dừng bước, mày liễu xinh đẹp hơi hơi nhíu lại, : "Tuy rằng muội biết chân tướng trong miệng huynh là gì, bất quá huynh gợi lên lòng hiếu kỳ của muội, vậy nên muội đề nghị huynh nhanh chóng thẳng thắn , nếu , " đến đây Dung Ức dừng chút, hơi nhíu mày cong môi thành hình bán nguyệt, dùng nụ cười này làm tăng thêm sức mạnh, ra vẻ vô cùng thân thiện, tiếp tục : "Chúng ta là huynh muội hơn mười năm, thủ đoạn của muội, huynh hiểu rất ."

      Sở Mộ Dung hộc máu. Đương nhiên biết thủ đoạn của nàng. Tục ngữ biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, tuy rằng đến nay chưa từng thắng nàng, nhưng sớm biết người biết ta.

      Sở Mộ Dung rất hiểu muội tử nhà mình. Khi nàng đưa ra đề nghị cho người ta, chỉ có hai loại kết quả: loại thứ nhất, đề nghị được tiếp nhận, hai bên đều vui mừng; loại thứ hai, đề nghị bị bắt phải tiếp nhận, nàng vui mừng.

      Với kinh nghiệm nhiều năm bị áp bức, Sở Mộ Dung cần suy nghĩ, liền theo thói quen lựa chọn loại thứ nhất, tiếp nhận đề nghị của nàng.

      Sở Mộ Dung có chút cam lòng nhìn Dung Ức liếc mắt cái, sau đó : "Kế hoạch muội thử Phó Thừa Phong thất bại, lúc ấy ra tay."

      Dung Ức nghe vậy lập tức vui mừng cong mắt, ngay sau đó lại tháo sắc mặt vui mừng xuống, : "Muội hề nhìn thấy huynh ấy ra tay."

      "Muội nhìn thấy, chỉ là muội biết lúc đó là do ra tay." Sở Mộ Dung bí hiểm.

      Dung Ức hơi ngơ ngốc, sau đó giống như hiểu được điều gì, ánh mắt lộ ra tia kích động, : "Ý của huynh là, kiếm đâm về phía Tần Mộ An kia là do huyng đánh ra? Nhưng làm bị thương Tần Mộ An ràng là Thanh Long, huynh ấy lại có năng lực triệu hồi Thanh Long."

      "Quả thực có năng lực triệu hồi Thanh Long, nhưng lại có năng lực triệu hồi Đoạn Thiên." Sở Mộ Dung .

      Dung Ức kinh ngạc, đồng tử trong mắt phượng khẽ nhếch, : "Đoạn Thiên? Đoạn Thiên kiếm? Chẳng lẽ Đoạn Thiên kiếm cũng là thượng cổ thần khí giống Thanh Long?"

      Sở Mộ Dung cười gật đầu, : "Muội quên thân phận của sao? chính là sư thúc của chúng ta."

      "Nhưng thoạt nhìn Đoạn Thiên kiếm rất bình thường." Dung Ức thầm câu, sau đó lại cảm thấy đây phải là lúc rối rắm chuyện Đoạn Thiên có phải là thần khí hay , trong lòng nàng còn có nghi ngờ, liền hỏi: "Nếu huynh ấy triệu hồi Đoạn Thiên, sao ra khỏi vỏ lại là Thanh Long?"

      "Bởi vì lúc triệu hồi Đoạn Thiên, ta triệu hồi Thanh Long. Thanh Long cùng Đoạn Thiên có nguồn gốc sâu xa, tuy rằng thể triệu hồi Thanh Long, nhưng lại có thể sử dụng Thanh Long. Khi ta triệu hồi Thanh Long, liền nhanh hơn ta bước lợi dụng kiếm khí hùng hậu thúc giục Thanh Long đâm về phía Tần Mộ An, cho ta thời cơ tốt nhất để tranh thủ cứu muội. Nếu tương trợ, chờ sau khi ta dùng Thanh Long làm bị thương Tần Mộ An rồi mới cứu muội, chỉ sợ cũng dễ dàng mà thoát được." Khi Sở Mộ Dung lời này, mặt mang theo vẻ khâm phục với Phó Thừa Phong.

      Tinh thần Dung Ức trong nháy mắt trở nên phấn chấn, đầy sức sống, vẻ mặt vui sướng lời nào có thể mô tả được, kích động : "Khó trách lúc ấy Thanh Long lao đến từ phía xe ngựa, huynh lại đến từ hướng khác. Bất quá, vì sao huynh biết là huynh ấy?"

      "Ta cũng lắm. Khi ta cảm nhận được có luồng sức mạnh khác thúc giục Thanh Long, ta cũng xác định là . Cho đến khi Thanh Long ra khỏi vỏ ta mới khẳng định là ." Sở Mộ Dung thấy Dung Ức từ buồn chuyển thành vui, lúc này mới yên lòng, còn trêu chọc: "Tình lang của muội, xuống tay cũng độc ác. Nếu Thanh Long bị xe ngựa cản trở, làm giảm bớt uy lực, cánh tay của Tần Mộ An bị chặt đứt. Bất quá mặc dù may mắn đứt, nhưng nửa năm cũng thể dùng lực. Hai người bọn muội, ném gãy thắt lưng Tần Mộ Chi, chém bị thương cánh tay Tần Mộ An, Tần gia có oán hận hai nười bọn muội , ta cũng cảm thấy khó ."

      Dung Ức lơ đễnh cười : "Oán hận sao chứ? Bọn họ cùng Kháo Sơn Vương thông đồng làm bậy, cho dù oán hận, muội cũng bỏ qua bọn họ."

      Sở Mộ Dung cũng toàn tin tưởng lời của nàng, : "Có lẽ muội có lòng trắc với Tần Mộ Chi, nhưng lại quá tệ với Tần Mộ An. Trước khi muội lợi dụng để thử thách Phó Thừa Phong, lòng mình, tránh cho rơi quá sâu vào lưới tình, sau này có đủ quyết tâm mà ra tay giết .
      Last edited by a moderator: 4/8/14
      thuyt, Anhdva, Mai Trinh2 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]

      Lăng. Còn chuyện gì có thể khiến tạo ra cơ hội chạy trốn cho chúng ta?" Dung Ức rối như tơ vò, sao hiểu được.

      Sở Mộ Dung cũng lắc đầu do dự, : "Ta có thể nhìn ra Tần Mộ An có mưu đồ khác, lại biết mưu đồ đó là gì." Tạm dừng vài giây, lại : "Hay là ..." , vừa ngẩng đầu lên, lập tức ngưng lại, chậm rãi lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Ức Nhi chỉ ở cùng Tần Mộ An vài ngày ngắn ngủi, Tần Mộ An thể có tình cảm sâu nặng với Ức Nhi đến mức vì nàng mà phản bội Kháo Sơn Vương.

      Sở Mộ Dung ngừng lại, Dung Ức cũng muốn đến đây ngưng lại, hỏi tới: "Hay là cái gì?"

      " có gì. Huynh chỉ suy đoán lung tung thôi." Với thắc mắc của Dung Ức, Sở Mộ Dung chỉ qua loa tắc trách cho qua chuyện, sau đó sang chuyện khác: "Bây giờ muội biết tấm lòng của Phó Thừa Phong với muội vẫn thay đổi, có quyết định cứu ?"

      Mày liễu của Dung Ức nhếch lên, : " ."

      "Muội lo lắng cho an nguy của ? khẩn trương sao?" Sở Mộ Dung tin Dung Ức lại thoải mái, tuyệt lo lắng cho an nguy của Phó Thừa Phong như vậy.

      Dung Ức đáp mà hỏi lại: "Tính mạng của huynh ấy có nguy hiểm sao?"

      Sở Mộ Dung thầm đo lường thực lực của Phó Thừa Phong, lắc đầu : "Đương nhiên là ."

      "Huynh ấy có nguy cơ ** sao?" (LT: 2 cái dấu này biết là gì luôn. LPH: cứ dùng tâm hồn ‘trong sáng’ của sắc nữ mà suy nghĩ Lam Tuyền ạ ^^)

      "A?" Sở Mộ Dung ngây ra lúc mới xác nhận nghe lầm, muội tử nhà mình thực dùng từ '**' này, khóe miệng hung hăng run lên vài cái mới : "Mọi người trong đội kỵ binh của Tần Mộ An đều là nam nhân, có muốn ** cũng có điều kiện."

      So với Sở Mộ Dung, Dung Ức có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Nàng thản nhiên ném vẻ mặt đen thui của Sở Mộ Dung qua bên, ung dung thong thả : "Nếu huynh ấy vừa nguy hiểm đến tính mạng, vừa có nguy cơ **, muội khẩn trương làm gì, lo lắng làm gì?"

      "..." khi lòng dạ sắt đá của nha đầu này dâng lên khiến người ta giận sôi. "Chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng, có nguy cơ **, muội ra tay cứu giúp?" Sở Mộ Dung hỏi.

      Dung Ức gật đầu, : "Có thể như vậy."

      "Lỡ như bị ngược đãi sao?" Sở Mộ Dung nhắc nhở Dung Ức, đời này còn có loại trạng thái gọi là sống bằng chết. Nếu Tần Mộ An tàn độc chút, chắc giờ này Phó Thừa Phong hẳn mất nửa cái mạng.

      Dung Ức nghe vậy lại vẫn lơ đễnh như cũ, cười tiếng, khóe miệng cong lên thành đường cong giảo hoạt, bí hiểm : "Huynh yên tâm, huynh ấy thuộc loại M, càng bị ngược đãi càng thích thú."

      "... Ức Nhi, thể vì muội thích ngược đãi người khác, liền tưởng tượng rằng tất cả mọi người đầu thích ác ý hành hạ ngược đãi của mình." Sở Mộ Dung .

      "Muội có cảm giác tội lỗi, cũng thích ngược đãi người khác. Hơn nữa, muội chỉ cho rằng Phó Thừa Phong thuộc lại M." Dung Ức hơi bác bỏ lời của Sở Mộ Dung.

      Lúc này hai người chủ ý mà đến cửa hàng bán ngựa. Sở Mộ Dung thầm biết Dung Ức muốn mua ngựa, mà đúng lúc mình cũng cần con ngựa, vì thế tranh cãi với nàng nữa, bước lên phía trước chọn ngựa.

      Trong chuồng phần lớn đều là hắc mã cực tốt, đỉnh đầu có dúm lông màu nâu đỏ, khí lực mạnh mẽ, vô cùng khí khái, đều là ngựa tốt ngày ngàn dặm.

      "Ngựa của nhà chúng ta đều là hãn huyết bảo mã, ngày ngàn dặm cũng tốn chút sức nào. Hai vị nhìn trúng con nào, có thể cưỡi thử vài vòng, đảm bảo các ngài vừa lòng." Ông chủ cửa hàng ngựa nheo mắt theo sau Dung Ức và Sở Mộ Dung, tươi cười vui vẻ đẩy mạnh buôn bán.

      *Theo truyền thuyết Hãn Huyết bảo mã là giống ngựa cực hiếm ở Tây Vực, có thể ngày phi ngàn dặm, và có đặc điểm là mồ hôi có màu đỏ như máu.

      Sở Mộ Dung nghe được bốn chữ 'Hãn huyết bảo mã', tròng mắt lóe lên cái, lập tức lại hóa thành nụ cười, loại nụ cười khi nghe thấy tiểu hài tử ba hoa. Hãn huyết bảo mã quý báu biết bao, con ngựa khó tìm, sao có thể được mua bán cả bầy ở trấn này chứ. "Ngươi là hãn huyết bảo mã, ta liền cưỡi thử con. Nếu ngươi láo, ta hỏi tội ngươi." Sở Mộ Dung cười .

      Mặc dù Sở Mộ Dung tươi cười, ông chủ cửa hàng ngựa lại cảm thấy được chút ấm áp nào, nhất là khi Sở Mộ Dung ra 4 chữ ' hỏi tội ngươi', ông ta phản phất thấy được uy nghiêm Thiên Tử. Ông chủ cửa hàng ngựa từng gặp vô số người, khi Dung Ức và Sở Mộ Dung vừa vào cửa, ông liền biết lai lịch của hai người bất phàm, nên mới xua gã sai vặt lui ra, tự mình ra mặt tiếp đãi. Lúc này cảm nhận được uy nghiêm lộ ra trong lời thản nhiên của Sở Mộ Dung, dám lại lòng vòng dối hai người, có chút ngượng ngùng thành : "Công tử quá rồi. ra ngựa này của ta được sinh ra là do phối giống giữa hãn huyết bảo mã và ngựa đen bình thường."

      "Phối giống với ngựa đen, vậy hãn huyết bảo mã đâu?" Hỏi những lời này phải Sở Mộ Dung, mà là Dung Ức.

      Ông chủ cửa hàng bán ngựa đáp: "Nhị vị tới chậm bước. Hãn huyết bảo mã được vị công tử mua mất rồi."

      Mặt Sở Mộ Dung lộ vẻ tiếc nuối, muốn tùy tiện chọn con ngựa lai giống cho khỏi phải bộ, lại nghe Dung Ức hỏi: “Vị công tử kia là người thế nào?"

      Ông chủ cửa hàng bán ngựa đáp: " vị công tử rất tuấn, rất phóng khoáng, lại có chút đặc biệt. Vừa nhìn ràng là đại hiệp khách dạo chơi giang hồ, nhưng theo bên người lại là đoàn người ngựa, giống như quý công tử con nhà quan."

      Lúc này khóe miệng Dung Ức lộ ra vài ý cười thản nhiên, lại hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

      Ông chủ cửa hàng ngựa đáp: "Ước chừng canh giờ trước."

      "Tốt lắm." Dung Ức vỗ vỗ đầu con ngựa gần mình nhất, ném cho ông chủ cửa hàng túi bạc, : "Lấy con này"

      Sau khi Dung Ức chọn ngựa xong, Sở Mộ Dung cũng tùy tiện chọn con.

      Hai người giục ngựa ra khỏi thành, Sở Mộ Dung nhìn về con đường trống trải phía trước, ngửa đầu thoải mái hô to tiếng, : "Ức Nhi, ta muốn gặp vị công tử mua Hãn huyết bảo mã kia chút. Muội sao?"

      "Muội muốn xem con ngựa kia chút." Dung Ức cười .

      Nụ cười ấy bán đứng ý nghĩ chân trong lòng Dung Ức. Sở Mộ Dung cũng vạch trần, kéo dây cương ngựa, : "Chúng ta so tài, xem ai tới Kim Lăng trước. Nếu muội tới trước, ta liền nhường con ngựa kia cho muội."


      [​IMG]

      nhọt của quốc gia, mà là dạo chơi.

      *

      Cùng lúc đó, nhịp điệu giục ngựa của Phó Thừa Phong cũng rất nhàng, loại nhàng giống Dung Ức, mà là —— đến uể oải, bị người ép nhanh.

      Dung Ức nghĩ sai, người mua hãn huyết bảo mã chính là Phó Thừa Phong, cũng đúng là người mang dáng vẻ đứng đầu đội người ngựa vào cửa hàng ngựa. Sau khi Dung Ức được Sở Mộ Dung cứu , bị trói lưng ngựa biết bao lâu, liền chịu đủ xóc nảy khổ sở, thừa dịp đội người ngựa nghỉ ngơi đường mà mở trói cho , liền dùng thức thứ sáu 'Đất trời yên tĩnh' của 'Đoạn kiếm thiên nhai', trong nháy mắt điểm tử huyệt của mọi người. Đặc điểm của ‘Đất trời yên tĩnh’ là có thể nháy mắt chế ngự được quân địch, nhưng vì mới luyện thành thức thứ sáu lâu, vận dụng cũng tự nhiên, cho nên cùng với đả thương địch thủ tám trăm, lại tự tổn hại ba ngàn. (LPH: cái này lỗ nặng rồi ^^)

      Khởi động Kinh Long Chi Diệp nhất định phải có tu vi (LPH: qua rèn luyện mà thành tài) nội lực, sau khi Tần Mộ An dẫn đầu và mọi người trong đoàn người ngựa bị điểm tử huyệt thể vận công, cho nên mới có thể tạm thời thoát hiểm. Sau khi chế ngự đoàn người ngựa, vốn muốn bỏ , ngờ Tần Mộ An lại rất quật cường, đả thương được nhưng cũng buông tha , giống thuốc cao dán da chó mà theo . Vì bị ‘Đất trời yên tĩnh’ phản lực, nguyên khí bị thương tổn nặng nề, công lực còn đến tầng, thể phục hồi trong thời gian ngắn, có biện pháp tránh né dây dưa của Tần Mộ An, vì thế đành phải cùng với bọn họ, thế mới có cái màn dẫn theo đoàn người ngựa mua ngựa.

      Nhưng đây cũng phải là nguyên nhân của việc Phó Thừa Phong cưỡi ngựa theo nhịp điệu ' nhàng' lúc này. Nguyên nhân thực đó là, sau khi mua được hãn huyết bảo mã lâu, liền phát Từ Thanh Sơn mang theo người của Thiên Sơn tiêu cục đuổi tới. Với công lực bây giờ của , cũng phải là đối thủ của đám người Từ Thanh Sơn. So với bị bắt đến Nhật Nguyệt sơn trang, càng nguyện ý thăm viếng nhà tù của Kháo Sơn Vương. Vì thế dùng hết công lực còn lại giải huyệt cho Tần Mộ An, để Tần Mộ An đối phó với đám người Từ Thanh Sơn, điều kiện trao đổi là —— để tiếp tục cưỡi hãn huyết bảo mã.

      Nội lực còn sót lại của Phó Thừa Phong cũng chỉ có thể hóa giải huyệt đạo của mình Tần Mộ An, mà lúc trước Tần Mộ An bị Thanh Long gây thương tích, cánh tay gần như bị phế, cho nên cũng chỉ có thể lấy Kinh Long Chi Diệp ra tạm thời hù dọa Từ Thanh Sơn. Sau khi dọa lui người của Thiên Sơn tiêu cục, bọn họ liền bắt đầu ra roi thúc ngựa đến Kim Lăng, vì vậy mà lúc này mới có trạng thái ' nhàng' kia.

      Trong lòng Phó Thừa Phong lặng lẽ hối hận: sớm biết thế này, cũng mạo hiểm dùng ‘Đất trời yên tĩnh’, tuy rằng tại thân thể hề bị hành hạ, trong lòng cũng ổn định, vẫn luôn cảm thấy đoạn đường này yên bình.

      Phó Thừa Phong nghĩ như vậy, thấy phía trước cách đó xa có người khỏe mạnh, lưng đeo cây đao lớn.

      Phó Thừa Phong liếc mắt cái liền nhận ra đó là người quen cũ, khỏi thở dài hơi sâu, đúng là sợ cái gì cái đó đến mà.
      Last edited by a moderator: 4/8/14
      thuyt, Bubblekutie, Halong-ngoc2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :