1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Hạ Đệ Nhất Phu - Mạc Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Dung Ức kinh ngạc, sao tú bà biết nàng còn có ba vị thúc thúc Đông Nam Tây? Chẳng lẽ bà là người mà cha hoặc mẹ có quen biết trong chốn giang hồ? Nếu có quen biết với mẹ còn đỡ, lỡ như có quen biết với cha, để đối phương biết thân phận của nàng, có thể có phiền toái lớn.

      " có, ta chỉ có vị thúc thúc." Dung Ức cười hớ hớ .

      Tú bà vừa cẩn thận nhìn nhìn mặt Dung Ức, hơi mê hoặc : "Chắc là ta nhìn lầm người."

      " thể trách ngươi, chỉ có thể đổ thừa nàng có khuôn mặt quá phổ biến." Phó Thừa Phong trêu ghẹo .

      Dung Ức lườm cái, cúi đầu thầm le lưỡi.

      Dưới dẫn đường của tú bà, Dung Ức cùng Phó Thừa Phong vào hậu viện của thanh lâu. Hậu viện và cửa thanh lâu nối liền nhau, lại chẳng khác gì cảnh tiên. Núi giả trập trùng, đường núi dài phủ rợp bóng cây, nối với cây cầu gỗ hình vòm, đầu khác của cầu gỗ hình vòm dẫn đến tòa tú lâu (nhà đẹp ^^), tú lâu thập phần khí thế. Dù từ lớn lên từ cung vàng điện ngọc nhưng Dung Ức vẫn bị tú lâu nguy nga lộng lẫy làm rung động.

      "Người ở trong tú lâu là ai?" Dung Ức hỏi.

      Phó Thừa Phong nhìn tú lâu cười cười, phổ cập kiến thức cho Dung Ức: "Chủ của Cửu quẻ lâu, Vân Tứ nương."

      "Vân Tứ nương này rất lợi hại sao?"

      "Lớn như tranh chấp môn phái, như dài ngắn trong nhà, chuyện khắp nơi giang hồ bà ấy đều biết được, nàng cảm thấy bà ấy có lợi hại ?" Phó Thừa Phong .

      Dung Ức gật đầu mạnh, "Lợi hại." Mẹ nàng chính là người như thế, chuyện gì cũng đều biết, ngay cả khi nào nàng ăn vụng khối điểm tâm, đánh vỡ cái bát cũng đều biết hết. Người như thế thể gọi là lợi hại, mà là đáng sợ.

      "Phu nhân ở bên trong, mời hai vị vào." xong câu đó, tú bà xoay người rời .

      Dung Ức khó hiểu nhìn về phía Phó Thừa Phong, bình thường phải là nên đưa bọn họ đến trước mặt chủ nhân sao? Cung nữ thái giám trong cung đều làm như vậy.

      " phải bất kỳ ai cũng có thể vào tú lâu của Vân Tứ nương." Phó Thừa Phong giải thích.

      "Nếu ngươi biết quy củ của ta, nhiều lần chạy đến nơi này." thanh mượt mà chắc chắn từ trong tú lâu truyền ra.

      Dung Ức nghe tiếng giương mắt nhìn lại, chỉ thấy vị phụ nhân (phụ nữ có chồng) mặc váy đỏ thẫm đứng dựa vào lan can, quả nhiên là phong tình vạn chủng, thiên kiều bá mị (diễn tả vẻ đẹp hơn người, khiến vạn vật say mê). nổi ghen tuông tự nhiên sinh ra, Dung Ức rầu rĩ nhìn về phía Phó Thừa Phong, chỉ thấy miệng bất giác cong lên, mặt mang theo vẻ cố tình ngả ngớn, vô cùng dụ dỗ khiến con đàng hoàng hiềm nghi.

      "Quỷ háo sắc." Dung Ức thấp giọng mắng.

      Phó Thừa Phong nghe vậy mỉm cười, đợi tiếp, Vân Tứ nương ở tú lâu liền cười to : "Ha ha. Tiểu nương mạnh mẽ. Phó thiếu hiệp, nương mang đến hôm nay thú vị hơn trước kia rất nhiều đó."

      từng mang nương tới đây? Phó Thừa Phong thầm cười khổ, biết Vân Tứ nương cố ý châm ngòi thổi gió, cũng thể nổi giận. Hết cách rồi, ở dưới mái hiên của người, thể cúi đầu.

      Dung Ức nghe Vân Tứ nương , ghen tuông trong lòng càng sâu, nhưng rất nhanh liền hiểu được, Vân Tứ nương kia ràng cố ý cho nàng nghe. Ngay cả mỹ nhân đứng đầu thiên hạ Phó Thừa Phong cũng để vào mắt, sao có thể mang nương đến chứ? Phó Thừa Phong giải thích, tất nhiên là vì có việc cầu người, muốn đắc tội với Vân Tứ nương.

      Nghĩ thông suốt đúng sai trong đó, Dung Ức liền tức giận nữa, vụng trộm với Phó Thừa Phong: "Ngươi yên tâm, ta trúng kế châm ngòi ly gián của bà ấy đâu."

      Phó Thừa Phong nghe vậy vô cùng vui mừng. sớm nên biết, tuy tâm tư nha đầu kia đơn thuần nhưng cũng ngu xuẩn, rất nhiều việc còn phản ứng nhanh hơn , dễ gì trúng kế.

      Giọng Dung Ức tuy , nhưng tránh được lỗ tai của Vân Tứ nương nội lực thâm hậu. Vân Tứ nương hí mắt cười, : " nương lần này chỉ thú vị, còn thông minh hơn các nương khác. Phó thiếu hiệp, phẩm vị (=khẩu vị) của ngươi cũng tăng cao rồi."

      Dung Ức liếc mắt xem thường, : "Ngươi đừng lãng phí võ mồm. Ta trúng kế. Gã Phó Thừa Phong này chính là tảng đá tự kỷ, chớ thấy bề ngoài phong lưu, kỳ nội tâm rất bảo thủ, tùy tiện dẫn nương đến đây đâu."

      Dung Ức khiến cả người Phó Thừa Phong chấn động, trong lòng bỗng nhiên cảm động.

      "Vậy sao? Ngươi thực hiểu nha. Chẳng lẽ ngươi biết là kẻ phong lưu nhất thiên hạ sao?" Vân Tứ nương càng thêm hứng thú .

      Lúc này mặt Dung Ức lộ vẻ khinh thường, : "Uổng cho ngươi còn tự xưng là biết, lại cũng nông cạn như vậy. Đều là phong lưu nhất thiên hạ, nhưng có ai từng thấy chủ động trêu chọc nương nhà ai chưa? Đối với nương chủ động thương nhung nhớ, ai đến mà cự tuyệt? Phong lưu phóng khoáng phải lỗi của , chỉ có thể đổ thừa bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy còn ra ngoài chạy loạn, hại đám nương bị tương tư."

      "Ha ha! Khá lắm, bé con tâm tư kín đáo tú ngoại tuệ trung*. Khó trách kẻ qua vạn đóa hoa mà dính phiến lá như Phó thiếu hiệp lại mang ngươi theo bên cạnh. Ngươi tên là gì?" Vân Tứ nương hỏi.

      *tú ngoại tuệ trung: vẻ ngoài xinh đẹp, đầu óc thông minh ^^

      "Dung Ức." Dung Ức kiêu ngạo tự ti ra tên của mình, trong lòng chuẩn bị tốt là bị Vân Tứ nương cười nhạo. ngờ Vân Tứ nương chỉ cười nhạo nàng, ngược lại giống như bị người đánh cái tát, vẻ mặt cứng ngắc, trong mắt mang theo cảm xúc vô cùng phức tạp, có khiếp sợ, có hoảng hốt, còn có chút vui sướng.

      Dung Ức bỗng nhiên nhớ tới câu hỏi vừa rồi của tú bà khi vào, trong lòng liền nhảy ra ý tưởng: hay là Vân Tứ nương này biết cha mẹ?

      Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe cha mẹ đề cập qua!

      Dung Ức cố gắng nhớ lại trong đầu, đột nhiên, đoạn ký ức lên trước mắt.

      "Lại năm đó giáo chủ bị nhốt trong Lương vương phủ ở đất Thục, phu nhân mình ngựa đến đó hỗ trợ, khí phách đó, gan dạ sáng suốt đó, đẳng cấp đó khiến ta dám nhìn thẳng."

      "Lần đó khi nghĩ cách cứu viện, việc duy nhất ngờ chính là, phu nhân bị Vân Tứ nương lừa mất mười vạn lượng bạc."

      Vân Tứ nương!

      Vân Tứ nương này quả nhiên có quen biết mẹ!

      Dung Ức lại nhìn vẻ mặt Vân Tứ nương, trong lòng lập tức tính toán, thầm nghĩ: tuy rằng lúc ấy Bắc thúc thúc chưa kịp kể Vân Tứ nương lừa mất mười vạn lượng bạc của mẹ xong kết cục cuối cùng là thế nào, nhưng với tính cách và thủ đoạn của mẹ, Vân Tứ nương tất nhiên phải trả cái giá còn đắt hơn so với mười vạn lượng, vẻ e ngại trong mắt bà ấy lúc này là chứng minh tốt nhất.

      Nhưng mà, vì sao trong e ngại lại mang theo vui sướng vậy?

      Chẳng lẽ Vân Tứ nương này có khuynh hướng thích bị ngược?

      Trong lòng Dung Ức trăm xoay ngàn chuyển, trong lòng Vân Tứ nương cũng là ngàn suy vạn nghĩ. Dung Ức, Mộ Dung Ức. Bà sớm nên phát , ánh mắt của bé con này có vài phần giống Mộ Dung Vân Thư, khí chất gặp nguy loạn đó, trí tuệ xem xét thời thế đó, tự tin lay chuyển đó... Cái miệng, cái miệng đáng ghét này! Việc buôn bán kiếm bạc êm đẹp, vì sao lại chọc ghẹo tiểu nương, chọc ghẹo tiểu nương cũng thôi , vì sao lại có mắt tròng nhận ra nàng ta là con của Mộ Dung Vân Thư.

      Chuyện này nếu lọt đến tai Mộ Dung Vân Thư, biết bị trả thù thế nào nữa đây.

      Aiz aizz aizzz, ràng Tiểu Bắc dùng bồ câu đưa tin tới, Mộ Dung Ức dùng tên giả là Dung Ức ra giang hồ, bảo bà thầm bảo hộ. Sao bà lại để ý, chỉ bảo hộ, còn muốn trêu đùa chọc ghẹo. Cũng may Dung Ức hổ là con của Mộ Dung Vân Thư, tin mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của bà, bằng lỡ như tiểu nha đầu này đau lòng, chạy về cung tìm an ủi, chắc bà phải tìm mảnh đất phong thuỷ tốt tự chôn chính mình.

      "Tiểu nương, à , Dung tiểu tỷ, à , Dung đại tỷ, , vẫn là Dung tiểu tỷ , Dung đại tỷ quá khó nghe." Vân Tứ nương bay xuống lầu đứng trước Dung Ức năng lộn xộn.

      Dung Ức lùi hai bước nới rộng khoảng cách giữa hai người ra, : " tại là chúng ta có việc nhờ ngươi, phải ngươi có việc nhờ ta, ngươi cần nịnh nọt ta như vậy, đó."

      Lời này thực đả thương người mà! Vân Tứ nương gạt lệ trong lòng, mặt lại tiếp tục nịnh nọt cười : "Vừa rồi biết là Dung tiểu tỷ đại giá quang lâm, nhiều lời đắc tội, mong rằng hãy bao dung."

      "Năm đó rốt cuộc mẹ ta ngược đãi ngươi thế nào, lại khiến ngươi sợ hãi như vậy?" Dung Ức khó hiểu hỏi.

      Vân Tứ nương: "Bà ấy kể lại lịch sử chiến tích huy hoàng của bà ấy cho ngươi sao?"

      " có, mẹ ta là người rất bận rộn."

      "Bận rộn... So với trượng phu của bà ấy, quả là rất bận rộn." Vân Tứ nương rất khinh thường.

      Dung Ức gật đầu mạnh, "Điểm này ta đồng ý."

      Thấy Dung Ức dường như có cùng ý kiến với mình, tâm tình Vân Tứ nương nhất thời vô cùng vui vẻ, : " , chúng ta vào trong chuyện. Ta và mẹ ngươi ra là bằng hữu rất tốt, ta kể cho ngươi chút chuyện chúng ta cùng nhau trải qua năm đó."

      "Hôm khác . Ta và Phó đại ca còn có chuyện quan trọng muốn làm, hôm nay tới đây là có việc muốn nhờ." Dung Ức .

      Khi Dung Ức nhắc tới, Vân Tứ nương đột nhiên nhớ tới mình xem Phó Thừa Phong, nghĩ đến thất thố sau khi biết thân phận của Dung Ức vừa rồi, nhất thời cảm thấy mất mặt. Vân Tứ nương vốn định hét giá, cho Phó Thừa Phong cơ hội cười nhạo mình, nhưng thấy Dung Ức gọi là 'Phó đại ca', nghĩ rằng quan hệ của hai người nhất định vô cùng tốt, vẫn nên dễ dàng đắc tội mới là tuyệt nhất.

      "Lần này Phó thiếu hiệp muốn hỏi chuyện gì?" Vân Tứ nương cười hỏi.

      Phó Thừa Phong : "Muốn biết Thanh Long ở trong tay ai."

      Vân Tứ nương kinh ngạc, giống như vô tình liếc mắt nhìn Dung Ức cái, thấy vẻ mặt nàng khẩn trương, lập tức liền hiểu được nàng chưa thẳng thắn thân phận với Phó Thừa Phong. "Ngươi điều tra chuyện Vân tiểu thư bị bắt ?" Vân Tứ nương biết còn cố hỏi.

      Phó Thừa Phong gật đầu, : "Vũ khí kẻ bắt Vân tiểu thư sử dụng đúng là Thanh Long."

      "Chuyện này, ta khuyên ngươi vẫn nên dính vào mới tốt." Vân Tứ nương mang hàm ý sâu sắc .

      "Đáng tiếc ta dính vào rồi. Lòng ta ý ta quyết, mong rằng Vân Tứ nương ra tay giúp đỡ." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức: "Phó đại ca từng hứa hẹn với Vân trang chủ, trong vòng 3 ngày nhất định tìm được Vân tiểu thư."

      Dung Ức mở miệng, Vân Tứ nương đương nhiên cự tuyệt. Nhưng nghĩ đến người sử dụng Thanh Long đó, bà lại cảm thấy thực khó xử. Thở dài hơi, Vân Tứ nương : "Ta chỉ có thể cho ngươi, có thể khống chế Thanh Long, phải bản thân Sở Trường Ca, chính là đồng môn của ."

      Dung Ức kinh hãi, "Sở Trường Ca có sư phụ?" ra cha cũng có sư phụ, nàng vẫn nghĩ mọi việc đều do ông ấy tự học được.

      "Đương nhiên là có. Bằng bản lĩnh đó của là học với ai?"

      Dung Ức hiểu gật gật đầu, : "Sư phụ của ông ấy là ai?"

      "Vấn đề này ta cũng biết. Bất quá ta tin tưởng là có người biết." Vân Tứ nương nhìn về phía Phó Thừa Phong, có ý ám chỉ .

      Dung Ức cũng nghiêng đầu nhìn qua Phó Thừa Phong, chỉ thấy mặt lạnh lẽo, thần sắc ngưng trọng, trong mắt mang theo vẻ phức tạp.

      Cảm nhận được tầm mắt của Dung Ức, Phó Thừa Phong thu hồi biểu tình, lập tức thay bằng khuôn mặt tươi cười quen thuộc với người ngoài, hào phóng ném cho Vân Tứ nương túi bạc, : "Đa tạ giúp đỡ." Dứt lời liền xoay người rời .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10: Lần này là nàng chủ động khi dễ ta
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      LPH: chương này nghiêm cấm uống nước khi xem ^^
      Dung Ức vội vàng đuổi theo , hỏi: "Ngươi biết kẻ bắt Vân tiểu thư là ai?"

      Phó Thừa Phong trả lời, sang chuyện khác: "Mẹ nàng có quen biết Vân Tứ nương?"

      Dung Ức bất mãn việc Phó Thừa Phong giấu giếm nàng, nhưng lại nghĩ chính mình cũng giấu giếm nhiều thứ, liền tức giận nữa. Nàng cười hắc hắc : "Đúng vậy. Ta cũng vừa mới nhớ ra là mẹ ta từng nhắc tới nhân vật Vân Tứ nương này với ta."

      Phó Thừa Phong cười tủm tỉm liếc Dung Ức, : "Ta càng ngày càng tò mò về mẹ nàng."

      "... Cha ta giết ngươi."

      "Ta tin tưởng nàng để ông ấy giết ta."

      "Ặc. Tình huống bình thường ta có thể cầu xin giúp ngươi, nhưng dính đến mẹ ta, ta có cầu xin thế nào cũng vô dụng. Ngươi vẫn nên thu hồi tâm tư nên có này của ngươi ." Dung Ức vô cùng khinh thường nhìn Phó Thừa Phong liếc mắt cái, : "Lại tiếp, ngươi dường như thực thích dụ dỗ con đàng hoàng."

      "Rốt cục nàng cũng phát ta dụ dỗ nàng." Phó Thừa Phong vô cùng vui mừng thanh thản .

      Dung Ức ném cho ánh mắt ràng, : "Thu hồi ánh mắt hoa đào của ngươi lại, ta bị ngươi dụ dỗ đâu." xong câu đó, Dung Ức dậm mạnh chân, bước nhanh về phía trước, khẽ cắn môi cười ngây ngô.

      Nhìn bộ dạng Dung Ức vừa thẹn vừa giận lại ra vẻ đứng đắn, Phó Thừa Phong cũng cười.

      "Vừa rồi nàng gọi ta là Phó đại ca?" Phó Thừa Phong im hơi lặng tiếng đến bên cạnh Dung Ức hỏi.

      cười trộm Dung Ức bị hỏi mà giật mình, thở hơi, lập tức đỏ mặt giải thích: "Lớn có thứ tự, trước mặt người ngoài đương nhiên ta thể gọi thẳng tên ngươi. Huống chi tại mọi người đều cho rằng chúng ta kết bái huynh muội..."

      "Ta trách nàng." Phó Thừa Phong đánh gãy lời nàng, : "Ta chỉ thích nàng gọi ta như vậy."

      Dung Ức nghe vậy gục đầu xuống, rầu rĩ giọng thầm : " gọi gọi, có gì đặc biệt hơn người đâu."

      Trong lòng Phó Thừa Phong biết nàng hiểu lầm, cười sờ sờ đầu nàng, : "Về sau gọi ta là Thừa Phong."

      Dung Ức ngơ ngốc, vừa nghĩ đến hai chữ 'Thừa Phong' liền xấu hổ đến đỏ hai gò má, cúi đầu dám nhìn thẳng .

      " muốn?" Phó Thừa Phong cười hỏi.

      ", có. Chỉ là... Chỉ là có chút... Có chút..." Dung Ức cắn môi hồng, thêm.

      " sao cả, lâu dần thành quen. Chung quy cũng thành thói quen, sớm thích ứng càng tốt."

      Cái gì gọi là chung quy cũng thành thói quen? Dung Ức gì, vì sao nàng cảm thấy lời này nghe sao giống 'Sớm chết sớm đầu thai' vậy?

      Lòng Phó Thừa Phong vô cùng vui sướng giương mắt nhìn chân trời, : "Sắc trời còn sớm, chúng ta nhanh chút. Bằng trễ mất thời gian ăn cơm chiều của Nhật Nguyệt sơn trang, phải tự mình xuất tiền túi."

      " sao cả, cái ta có là tiền, cùng lắm ta mời ngươi."

      "..." cũng thiếu tiền. (vậy sao lại keo thế)

      *

      Vì xưng hô 'Thừa Phong' này, mà trong lòng Dung Ức vẫn có chút lo sợ bất an, dọc theo đường biết nên thế nào. Trong lòng Phó Thừa Phong nghĩ đến chuyện Thanh Long, cũng đường trầm mặc. Cứ như vậy, cho đến khi hai người trở lại Nhật Nguyệt sơn trang, dọc đường hề trao đổi câu.

      vào vườn, Phó Thừa Phong : "Ức Nhi, ta về phòng trước, tự mình dùng cơm chiều trong phòng, nàng dùng cơm chiều xong sớm nghỉ ngơi nhé."

      Ức Nhi... Ức... Nhi...

      Dung Ức bị tiếng 'Ức Nhi' tự nhiên như thế của Phó Thừa Phong làm kinh sợ (kinh ngạc+sợ hãi). , , sao có thể kêu tự nhiên như vậy, giống như gọi mấy trăm lần mấy ngàn lần...

      "Ức Nhi?"

      "A!" Dung Ức hoàn hồn, khó hiểu nhìn về phía Phó Thừa Phong, vốn muốn hỏi gọi nàng làm gì, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như muốn dùng cơm trong phòng. Ý Phó Thừa Phong là buổi tối ăn cơm cùng nàng, muốn ở mình, nàng muốn làm gì làm, đúng ?

      "À à, được. Ta cũng dùng cơm trong phòng." Bỏ lại những lời này, Dung Ức giống như bỏ trốn, chạy vào phòng ngủ.

      Rốt cuộc Phó Thừa Phong có ý gì? êm đẹp sao tự nhiên lại gọi nàng là 'Ức Nhi'? Còn bảo nàng gọi là 'Thừa Phong' ... A! được, xấu hổ!

      Dung Ức vừa nghĩ đến việc gọi là 'Thừa Phong', liền có cảm giác trời sắp sập xuống.

      *

      Đêm dài đằng đẵng, trằn trọc thể ngủ.

      Sau bốn mươi chín lần đếm xong trăm con dê, Dung Ức bật ngồi dậy, mặc quần áo xong, quyết định lên nóc nhà ngắm trăng.

      Mỗi khi phải trèo lên cao, Dung Ức liền vô cùng hối hận sao năm đó mình học khinh công tốt, bằng nhàng nhảy cái liền có thể lên được nóc nhà, thoải mái lại xinh đẹp, giống như bây giờ, vác cái thang tới lui, mất công còn mất sức, cẩn thận là có thể ngã xuống.

      Sau khi lên được nóc nhà, Dung Ức vui sướng hít sâu hơi, hai tay nâng gáy nằm xuống, nhìn lên —— trời tối thui. Dung Ức mong muốn là ngày tốt cảnh đẹp ngắm trăng sáng, mà là đêm giết người trăng mờ gió lớn.

      Rất tàn khốc! (đúng, quá tàn khốc ^^)

      Dung Ức thất bại thở dài hơi, quyết định ngoan ngoãn trở về phòng ngủ, nên trằn trọc ở chỗ này hít gió lạnh. Dung Ức chậm rãi nhích đến cạnh mái hiên, vừa duỗi chân ra liền cẩn thận đá bay cái thang. Chỉ nghe 'Oành' tiếng, cái thang ầm ầm ngã xuống.

      Dung Ức khóc ra nước mắt, cho nàng ngắm trăng cũng thôi , lại còn cho nàng xuống. Có cần tàn khốc như vậy chứ!

      Dung Ức rất muốn hét lớn tiếng, gọi Phó Thừa Phong tới cứu. Nhưng vừa mở miệng ra, hai chữ 'Thừa Phong' vừa đến bên miệng, lại bị nàng nuốt xuống.

      Sởn gai ốc, rất rất rất sởn gai ốc nha!

      Dung Ức thở dài hơi, dù có sởn gai ốc hơn nữa bất quá cũng thể hơn nửa đêm ngủ được ngồi ở chỗ này mát.

      "Thừa..." Vẫn thốt ra khỏi miệng được! Dung Ức rối rắm vỗ vỗ đầu, cuối cùng quyết tâm, lớn giọng kêu lên: "Phó thiếu hiệp, cứu mạng!"

      Trong khoảnh khắc, chỉ nghe 'két' tiếng, cửa phòng cách vách bị mở ra. Dung Ức lập tức chấn động tinh thần, nhìn xung quanh thăm dò, quả nhiên nhìn thấy Phó Thừa Phong từ trong phòng ra, mặc quần áo.

      , mặc, quần, áo!

      Chưa bao giờ thấy thân thể nam nhân, Dung Ức liền hỏng mất, che mắt hét lớn: "Sao ngươi lại mặc quần áo!"

      "Ta có thói quen ngủ mặc quần áo." Phó Thừa Phong nhàn nhã thoải mái.

      Dung Ức phát điên: "Nhưng tại ra cửa mà! Chẳng lẽ ngươi có thói quen ra cửa cũng mặc quần áo?"

      "Vừa rồi nàng kêu khẩn cấp như vậy, sao ta còn nghĩ đến việc mặc quần áo. Vì cứu nàng, ngay cả mặc quần áo cũng nghĩ tới, nàng hẳn là rất cảm động đúng ."

      ràng nàng nhìn thấy là tinh thần bình tĩnh, ung dung, tự tại ra, có chút vẻ khẩn cấp nào cả!

      Cố ý , đây nhất định là cố ý.

      Chắc chắn là cởi hết quần áo xong mới chậm rãi ra!

      Dung Ức tức giận đến muốn kéo đầu Phó Thừa Phong bổ cái, xem rốt cuộc bên trong chứa mấy lít nước.

      Dung Ức giương nanh múa vuốt, Phó Thừa Phong lại vô cùng bình tĩnh, nhìn nàng cười : "Hơn nửa đêm ngủ, ở nóc nhà hít gió lạnh, nàng ngại thân thể chính mình quá mạnh mẽ cường tráng muốn thêm chút bệnh cho có vẻ nhu mì sao?"

      Bệnh cho có vẻ nhu mì... Vậy mà cũng nghĩ ra. Dung Ức trừng liếc mắt cái, : "Ngươi mới nhu mì." Vừa xong nàng đột nhiên ý thức được người nào đó đến giờ phút này vẫn trần như nhộng, lập tức che mắt lại, ra lệnh: "Nhanh vào trong mặc xong quần áo rồi trở ra."

      "Ta lo lắng nàng ở đó cảm lạnh. Nàng nhanh nhảy xuống , ta đỡ nàng." Phó Thừa Phong .

      Muốn nàng thể thương nhung nhớ với nam nhân?

      Giết nàng .

      Dung Ức nắm chặt nắm tay, áp chế xúc động muốn bóp nát người nào đó, : "Mau vào mặc quần áo , bằng ... Bằng cảm lạnh. Ngươi cảm lạnh, ta ... lo lắng."

      "Lo lắng cũng phải xuống . Sau khi bảo đảm nàng an toàn vô khuyết, ta mặc quần áo."

      "..."

      Thôi thôi. Mẫu thân từng , mỹ nam đều là xương trắng. Coi như đống xương trắng . Dung Ức thèm nhìn, trong lòng ngừng mặc niệm 'xương trắng', thả người nhảy xuống, ngay sau đó rơi vào trong vòng ôm ấm áp.

      Dung Ức dám mở to mắt, nàng khó có thể đối mặt với việc mình bị mỹ nam khỏa thân ôm vào trong ngực lại thể nhìn, thể nghĩ, thể đụng vào.

      Bỗng nhiên, Phó Thừa Phong hút ngụm khí lạnh, thấp giọng : "Nàng làm gì vậy?" Trong giọng ràng mang theo áp lực bị **.

      Dung Ức đột nhiên hoàn hồn, phát chính mình lại phá vỡ hoàn toàn ba tiêu chí ' thể nhìn, thể nghĩ, thể đụng vào', biến thành nhìn lại còn chạm vào! Càng khiến nàng tột cùng xấu hổ là, tay nàng lại đụng phải nơi nên chạm vào nhất! (theo các nàng là chỗ nào? *che miệng cười gian*)

      Dung Ức yên lặng thu hồi tay, trong lòng lần lại lần mặc niệm: xương trắng, đều là xương trắng...

      "Nàng muốn bội tình bạc nghĩa ăn xong liền phủi sạch quan hệ với ta?" Phó Thừa Phong hừ giọng .

      Dung Ức trừng lớn mắt, trời đất chứng giám, nàng chẳng qua là vô cùng vô cùng cẩn thận huých phải bộ phận trọng điểm của chút thôi, ngay cả lớn hay cũng cảm giác được, sao có thể gọi là 'Bội tình bạc nghĩa ăn xong phủi sạch' ?

      "Ngươi cố ý chứ gì. Vừa rồi khi ta cẩn thận đá thang xuống, tiếng vang lớn như vậy, nhất định ngươi sớm biết ta ở bên ngoài. Cố ý mặc quần áo ra dụ dỗ ta, tạo ra tình huống ngoài ý muốn, sau đó lại chèn ép ta." Dung Ức vô cùng bình tĩnh .

      ra tràng, Phó Thừa Phong nghe được trợn mắt há hốc mồm, tại mặc quần áo, thế nhưng nàng lại có thể bình tĩnh phân tích tình thế. Nha đầu kia rốt cuộc có tâm hồn trong sáng đến thế nào đây?

      "Trước nàng nhìn sạch trơn thân thể ta, sau đó lại chạm vào người ta. Sao nàng lại ta chèn ép nàng? Quá vô sỉ." Phó Thừa Phong .

      Rốt cuộc là ai vô sỉ! Dung Ức từ người nhảy xuống, chỉ vào mặt : "Đầu tiên, chính ngươi mặc quần áo xuất trước mặt ta, ép ta thể nhìn thấy hết thân thể ngươi, ta thực vô tội, ngươi thực vô sỉ; tiếp theo, ngươi giậu đổ bìm leo, mãnh liệt cầu ta thương nhung nhớ với kẻ trần như nhộng như ngươi, trong sạch của ta bị hao tổn, ngươi thực vô sỉ; cuối cùng..." Dung Ức hít hơi, chỉ vào phía dưới của , phát điên : "Ta vốn đụng tới nó, là nó tự mình biến lớn mới đụng tới ta!"

      Phó Thừa Phong hoàn toàn hỗn độn. Nàng, nàng, nàng lại có thể đâu vào đấy, lời chính nghĩa, mặt đỏ tim nhảy chỉ vào kẻ trần như nhộng như , bác bỏ tất cả vu khống của .

      Chẳng lẽ nàng phát đứng trước mặt nàng là mỹ nam vóc người tuyệt đẹp sao?!

      Nha đầu kia phải người phàm, tuyệt đối phải người phàm!

      Chịu thất bại, Phó Thừa Phong xoay người, vào nhà, đóng cửa, ngủ, hành văn liền mạch lưu loát.

      Thắng lợi, Dung Ức cũng xoay người, vào nhà, đóng cửa, ngủ, hành văn liền mạch lưu loát.

      Đêm đó, Phó Thừa Phong bị đêm ác mộng. Trong mộng cực lực muốn mê hoặc Dung Ức, lại bị Dung Ức chỉ vào mũi bình phẩm từ đầu đến chân, mắng như tát nước.

      Đêm đó, Dung Ức lại đêm ngủ, mắng Phó Thừa Phong cả đêm, mắng đến mắng vẫn quay về hai chữ: hạ lưu.

      *

      Hôm sau, đêm ngủ, Dung Ức cực kỳ tức giận, liều chết vào phòng Phó Thừa Phong, xốc chăn của lên, : "Ta thử xem rốt cuộc có đúng là ngươi có thói quen..." Hai chữ ‘ngủ trần’ chưa kịp ra, Dung Ức hoàn toàn há hốc mồm.

      ra có thói quen ngủ trần.

      Dung Ức nhìn thấy, muốn bỏ trốn mất dạng.

      Lúc này, Phó Thừa Phong lại vô cùng đúng lúc mà tỉnh lại, còn buồn ngủ nhìn vẻ mặt như rỉ máu của Dung Ức : "Lần này là nàng chủ động khi dễ ta."

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Dung Ức ngơ ngốc mấy giây, tiếp theo liền hét lên tiếng: "Phó Thừa Phong, ngươi hạ lưu!" Sau đó liền chạy về phòng của mình.

      còn mặt mũi gặp người.

      Dung Ức ôm gương mặt nóng cháy, hận thể tìm cái động mà chui xuống.

      Tuy rằng vừa rồi nàng vô cùng đúng lý hợp tình mắng Phó Thừa Phong câu 'Hạ lưu', nhưng trong lòng nàng biết , chuyện sáng nay kỳ Phó Thừa Phong thực vô tội, là nàng ăn no rãnh rỗi kéo chăn của .

      Nghĩ đến cảnh xuân nhìn thấy lúc nãy, trong lòng Dung Ức vừa ngượng ngùng lại cáu kỉnh, tự nhốt mình trong phòng nhảy lên nhảy xuống, đứng ngồi yên.

      Đảo mắt liền đến giữa trưa, Dung Ức vẫn tránh trong phòng dám ra ngoài gặp người, trong miệng lẩm bẩm, loạt từ ngữ mà người nghe thể hiểu được.

      "Dung nương, dùng cơm trưa." Nha hoàn ở bên ngoài đột nhiên gõ cửa.

      Dung Ức lập tức nhảy dựng lên, mở cửa ra cho nha hoàn vào, đợi sau khi nha hoàn đặt hết đồ ăn lên bàn, giọng hỏi: "Phó công tử ở cách vách có biểu kỳ quái gì ?"

      "Thưa Dung nương, sau khi Phó công tử dùng xong đồ ăn sáng liền ra ngoài, bây giờ còn chưa về."

      Nha hoàn khiến Dung Ức như bị đánh gậy vào đầu, ngơ ngốc hơn nửa ngày mới hoàn hồn, liều chết hấp tấp chạy vào phòng Phó Thừa Phong, quả nhiên bóng người.

      Kinh ngạc nhìn phòng trống trơn lát, Dung Ức lại liều chết xoay người chạy về phòng mình, hỏi vị nha hoàn còn chưa kia: " khi nào về ?"

      "Thưa Dung nương, có. Bất quá khi Phó công tử rời có dặn, hôm nay cần chuẩn bị cơm chiều cho ."

      cách khác, trước khi trời tối trở về. Dung Ức mất hứng chu môi, thưởng cho nha hoàn viên bạc vụn, ngồi xuống ăn cơm, trong lòng căm giận nghĩ: ngày mai đến kỳ hạn ước hẹn ba ngày với Vân trang chủ, hôm nay nhất định Phó Thừa Phong ra ngoài tìm tung tích của Vân nghê rồi.

      Phút chốc, Dung Ức nghĩ thông suốt vấn đề mà nàng hoang mang cả ngày —— êm đẹp sao Phó Thừa Phong lại đột nhiên đùa giỡn lưu manh.

      đùa giỡn lưu manh với nàng, khiến nàng vô cùng xấu hổ dám gặp người, là vì nhân cơ hội này ném nàng lại, mình làm việc!

      Nàng rồi thôi, bình thường tác phong mẫu mực, sao tối hôm qua lại đột nhiên biến thành cầm thú chứ.

      ra là vì đá nàng !

      Đây là rất rất rất rất vũ nhục!

      Nàng bám dính người như vậy sao? Nếu muốn mang nàng ra ngoài, tiếng là được, nàng cam đoan mặt dày mày dạn —— được rồi, kỳ nàng vẫn mặt dày mày dạn theo.

      Nhưng mà, cũng nhất thiết phải dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy chứ!

      Rất rất rất đức hạnh!

      Dung Ức ba nuốt năm gắp hai xới (ý là vội vàng) ăn xong bát cơm, khích lệ tinh thần từ Nhật Nguyệt sơn trang hăng hái chạy đến Cửu Quẻ lâu, tìm được Vân Tứ nương. "Phó Thừa Phong tìm ai vậy?" Dung Ức thẳng vào vấn đề.

      Vân Tứ nương hơi sửng sốt, lập tức cười mập mờ : "Ngươi và thân thiết nhất, ngươi cũng biết tìm ai, làm sao ta biết được?"

      Dung Ức nghe vậy buồn rầu thở dài hơi, kéo tay áo Vân Tứ nương làm nũng : "Dì Vân, người cho ta biết , rốt cuộc đâu vậy."

      tiếng 'dì Vân' khiến xương cốt Vân Tứ nương đều mềm oặt, lúc này tràn đầy bản năng người mẹ, : " đến sườn núi cách đây mười dặm."

      "Sườn núi cách đây mười dặm là bãi tha ma, đến đó làm gì?"

      "Dưới sườn núi cách đây mười dặm có ngôi mộ đá, nơi đó có người muốn tìm."

      Dung Ức nghe vậy mừng rỡ, ngọt ngào tiếng: "Cám ơn dì Vân." Xoay người rời .

      Vân Tứ nương nhìn bóng dáng Dung Ức rời , thở hơi dài, nhìn tỳ nữ ở đối diện : "Phù Dung, chuẩn bị văn phòng tứ bảo."

      *văn phòng tứ bảo: gồm bút, nghiên, giấy, mực là bốn vật quan trọng cho các tầng lớp trí thức, dùng vào các việc viết chữ, vẽ tranh…

      "Phu nhân muốn báo tin cho vị trong cung kia sao?" Phù Dung hỏi.

      Vân Tứ nương gật đầu, : "Dung nha đầu học nghệ tinh, có Phó Thừa Phong bảo vệ nàng ta, đương nhiên là thể tốt hơn. Nếu là lúc bình thướng, ta cũng quản. Chỉ là nay Phó Thừa Phong hãm sâu trong vũng bùn, chỉ sợ bản thân cũng khó bảo toàn, lỡ như Dung nha đầu bị liên lụy, ta cũng dễ gì khai báo với hai vị tổ tông sống trong cung kia."

      "Nhưng lỡ như Sở giáo chủ lo lắng cho tánh mạng của khuê nữ mà tái xuất giang hồ, còn Phó Thừa Phong lại vẫn muốn tìm Sở giáo chủ..."

      "Việc này ngươi cần lo lắng. Ân oán của Phó Thừa Phong cùng Sở Trường Ca phức tạp như vậy."

      *

      Khi Dung Ức đến sườn núi cách đó mười dặm, mặt trời xuống núi, bốn phía rừng cây tràn ngập khí u, khiến nàng cảm thấy dựng cả tóc gáy, lưng xoẹt qua từng đợt lạnh lẽo. Dung Ức theo bản năng ôm chặt hai tay, cố gắng khắc chế nội tâm sợ hãi, tìm kiếm ngôi mộ đá mà Vân Tứ nương . Đột nhiên, kẽo kẹt tiếng, dưới chân giẫm nát cái gì đó. Dung Ức cúi đầu nhìn lại, khi xương trắng bị vỡ thành hai đoạn ánh vào mi mắt, dằn xuống được muốn thét chói tai, bỗng nhiên lại bị bàn tay to bịt ngang miệng.

      "Xuỵt, là ta." thanh quen thuộc vang lên bên tai.

      Sợ hãi trong lòng Dung Ức nhất thời biến mất sạch, kéo tay Phó Thừa Phong ra giọng hỏi: "Ngươi tìm được ngôi mộ đá chưa?"

      "Chưa. Người nọ dùng bia mộ bày trận, chúng ta bị nhốt trong trận rồi."

      Phó Thừa Phong dùng là 'Chúng ta' chứ phải là 'Ta', ngụ ý, Dung Ức cũng bị vây trong trận mà cũng tự biết.

      Dung Ức nhìn nhìn khắp nơi, phát bia mộ chung quanh quả nhiên như tĩnh mà cũng như động, rất kỳ quái.

      "Lại có người dùng bia mộ bày trận. Thực thiếu đạo đức." Dung Ức thấp giọng thầm.

      "Đối với kẻ sống trong ngôi mộ mà , mấy bia mộ đó tựa như cây lớn của sân sau."

      "Ngươi đừng so sánh như vậy." Dung Ức hơi sợ nhìn liếc mắt cái, : "Ngươi như vậy tạo thành bóng ma tâm lý cho ta. Chỗ ta ở cây lớn của sân sau cũng ít."

      "Thứ bóng ma tâm lý đó có tác dụng với nàng sao?" Phó Thừa Phong ôm thái độ hoài nghi. Dù sao, buổi sáng hôm nay người nào đó vừa mới xốc chăn của , tại lại khỏe như vâm ngượng ngùng xấu hổ đứng trước mặt , hoàn toàn có cảm giác trêu ghẹo chàng trai trẻ đàng hoàng.

      Dung Ức cần nghĩ cũng biết Phó Thừa Phong chỉ cái gì, trong đầu tự chủ được thoáng hình ảnh lúc sáng, lập tức luồng khí nóng tràn đến ngực. Dung Ức cúi đầu hít sâu ép luồng khí nóng trong ngực xuống, thầm nghĩ: may mà luồng khí nóng này tràn đến mũi, bằng mất mặt đến chết.

      "Đối đầu với kẻ địch mạnh, ngươi nên suy nghĩ bậy bạ." Dung Ức nửa ra lệnh nửa năn nỉ .

      Khóe miệng Phó Thừa Phong cong lên, thành thạo giơ tay ôm thắt lưng của nàng, thổi hơi bên tai nàng, đè thấp giọng, : "Nếu ta cứ nghĩ sao?"

      Trong khoảnh khắc, Dung Ức cảm thấy thân thể giống như bị ém thuật ‘Định thân’, thể động đậy, lại thể gì, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể mặc bài bố.

      biết qua bao lâu, Phó Thừa Phong bỗng nhiên buông tay ra, : "An toàn rồi."

      Dung Ức còn chưa hoàn hồn, lúng ta lúng túng ngơ ngốc tại chỗ lúc lâu mới tiếp, "Có ý gì?"

      "Vừa rồi có người đến, giờ xa."

      "Vừa rồi là khi nào?"

      "Lúc nàng ngẩn người. Hay cách khác là, lúc ta ôm nàng." Phó Thừa Phong nhàng thoải mái.

      Dung Ức lập tức liền hiểu được, tức giận : "Ngươi hoàn toàn có thể tiếng, ta lập tức câm miệng, sao lại dùng cái loại nên... Cái loại thủ đoạn hạ lưu này!"

      "Đó phải là hạ lưu, là phong lưu." Tâm tình Phó Thừa Phong tốt, sửa từ lại cho Dung Ức, sau đó đúng lý hợp tình : "Nếu ta bảo nàng im lặng, chắc chắn nàng hỏi ta vì sao được . Ta lý do cho nàng, chắc chắn nàng hỏi ta sao mà phát . Đợi khi ta thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, chúng ta sớm bị đối phương phát giác."

      ra tràng, Dung Ức á khẩu trả lời được. Dung Ức rất muốn tranh cãi, nhưng những lời Phó Thừa Phong lại đâm trúng chỗ hiểm, khiến nàng thể xuống tay.

      Cho nên mới , lảm nhảm nhiều quá có lúc bị người khác trêu chọc chứ sao?

      Dung Ức cảm thấy thực uể oải, vô cùng uể oải. Vì sao mỗi lần Phó Thừa Phong khi dễ nàng đều có kế hoạch, có mục đích? Chẳng lẽ thể đơn thuần ...

      Hết hồn! Dung Ức bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ.

      Ném bay ý tưởng lung tung trong đầu, Dung Ức buồn bực trừng Phó Thừa Phong liếc mắt cái, : "Ngươi có biện pháp phá trận ?"

      Phó Thừa Phong lắc đầu, : "Nếu ta biết, bị vây ở chỗ này cả ngày."

      Đáng đời! Xem về sau ngươi còn dám bỏ lại ta mà mình hành động hay . Dung Ức nhíu mày hỏi: "Ngươi là mỹ nam phong lưu nhất thiên hạ, mà chút bản lĩnh cũng có sao?"

      "Bộ dạng đẹp trai và phá trận nhất định phải có liên hệ với nhau." Phó Thừa Phong còn gì để , trả lời.

      "Người giang hồ các ngươi thực tầm thường!"

      "..." Việc đó và người giang hồ tầm thường phải có quan hệ sao? Phó Thừa Phong hỗn độn trong gió. Mà Dung Ức lại câu khiến từ hỗn độn biến thành run run.

      "Gọi ta tiếng , ta liền giúp ngươi thoát khỏi trận bia mộ này." Dung Ức ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo hò hét.

      Phó Thừa Phong im lặng giây lát, sau đó vô cùng bình tĩnh, vô cùng thành khẩn gọi tiếng: "."

      "..."

      Người này rất có phẩm hạnh!

      Dung Ức vốn muốn gây khó dễ cho , đoán được lại xem phẩm hạnh như cặn bã, chút do dự gọi nàng tiếng ''.

      Mặc dù trong lòng Dung Ức vạn phần nghẹn khuất, cam lòng, nhưng nàng thể tuân thủ lời hứa, nể tình tiếng '' kia, phá giải trận mộ đá.

      Thành công thoát khỏi trận mộ đá, Phó Thừa Phong kinh ngạc : "Ta ngờ nàng biết phá trận."

      Dung Ức đắc ý 'Hừ' tiếng, : "Chuyện ngươi biết còn nhiều lắm."

      Phó Thừa Phong trầm mặc mấy giây, : "Dường như cái gì nàng cũng biết, nhưng cái gì cũng chỉ biết chút."

      "Đủ để ra giang hồ thôi. Ta hiểu được tí xíu trận pháp, phải thành công giúp ngươi thoát khỏi trận bia mộ sao?"

      Về trận pháp, Dung Ức học được của đương kim ngũ hành thuật số võ lâm, người tinh thông kỳ môn độn giáp nhất —— Thạch nhị tiên sinh. Chính cái gọi là thầy giỏi có trò hay, tuy rằng nàng chỉ học sơ sài, nhưng so với người bày trận cũng tính là lợi hại. Bởi vì vừa rồi khi phá trận bia mộ nàng vô cùng thoải mái.

      Chớp mắt Dung Ức và Phó Thừa Phong tìm được cửa của ngôi mộ đá mà Vân Tứ nương . Cửa mộ mở ra, trong mộ bóng người, quan tài đá, có cây trâm cài.

      "Đó là trâm cài của Vân Nghê." Dung Ức hô lên.

      Vật của tiểu thư phú quý nhà người ta đều có ký hiệu. Phó Thừa Phong nhặt trâm cài lên tỉ mỉ xem xét, quả nhiên nhìn thấy cuối cây trâm có khắc chữ 'Nghê'.

      "Trâm cài của Vân tiểu thư ở đây, chứng tỏ nàng ta từng xuất trong này, nhưng vì sao lại thấy người? Chẳng lẽ kẻ bắt nàng biết chúng ta tìm tới cửa, chạy trước bước?" Dung Ức phân tích.

      " đúng, người đó phải là hạng người lâm trận bỏ chạy." Phó Thừa Phong nhìn trâm cài đến mất hồn .

      Dung Ức sợ hãi: "Ngươi biết người bắt Vân tiểu thư?"

      Phó Thừa Phong ý thức được mình lỡ miệng, liền dứt khoát giấu giếm nữa, : "Nếu ta đoán lầm, người nọ hẳn là sư huynh đồng môn của ta."

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Dung Ức sợ hãi kêu lên: "Sư huynh đồng môn của ngươi? thể tin nổi!"

      "Với tính cách của , làm ra loại chuyện này thực bình thường." Phó Thừa Phong .

      Dung Ức lắc đầu, : "Lời của ta vốn phải có ý này."

      Phó Thừa Phong ngơ ngốc, rồi lập tức hiểu , gật đầu : " sai, ta và Sở Trường Ca vốn là đồng môn."

      như vậy, Phó Thừa Phong trở thành sư thúc của nàng. Dung Ức gục đầu xuống, yên lặng thở dài, buổi sáng vẫn ngang hàng, buổi tối lại trở thành vãn bối (thế hệ sau), là ‘đời người khó đoán’ mà!

      Phó Thừa Phong biết tính toán trong lòng Dung Ức, thấy nàng thở dài, khỏi nhíu mày, : "Nàng thở dài tức giận cái gì?"

      "Cảm khái chút về đời người." Dung Ức .

      Phó Thừa Phong liếc mắt xem thường, : "Loại việc cảm khái về đời người này đợi đến đêm dài yên tĩnh hãy làm. tại nàng hẳn nên lo lắng làm sao mới tìm được Vân Nghê kìa."

      Dung Ức nhíu mày, : "Tìm Vân Nghê phải là chuyện ngươi nên lo lắng sao? Biến thành chuyện của ta từ khi nào?"

      Phó Thừa Phong: "Nàng muốn ném ta vào dầu sôi lửa bỏng?"

      Giọng điệu nghe sao mà ai oán. Dung Ức cười gượng hai tiếng, : "Đương nhiên phải. Ta là loại người này sao?"

      "Vấn đề này chúng ta sớm thảo luận. Đáp án, nàng chính là loại người này." Phó Thừa Phong chút khách khí .

      Dung Ức gì, phải là vào thời khắc khẩn cấp nàng chỉ từng kéo làm chỗ dựa lần sao? có thể mang thù lâu như vậy sao? "Ta là muốn vướng chân của ngươi." Dung Ức ra cái cớ vô cùng đúng lý hợp tình.

      "Nàng cứ thừa nhận là nàng sợ chết . Ta trách nàng."

      "Được rồi. Ta sợ chết."

      "..." Nha đầu kia thành thực. "Thừa nhận ràng như vậy, nàng sợ ta ghi hận thầm trả thù sao?" Phó Thừa Phong hỏi.

      " sợ. Ta biết ngươi phải là loại người đó." Dung Ức vẫn như cũ trả lời vô cùng ràng.

      Tâng bốc này có vẻ ... Thập phần hưởng thụ. Phó Thừa Phong cười sờ sờ đầu Dung Ức, : "Trong lòng như bề ngoài, về sau nên dễ tin người như thế, chịu thiệt."

      Dung Ức nghiêng đầu cười hì hì, : "Yên tâm. Ta tin người khác đâu, ta chỉ tin tưởng ngươi thôi."

      Người vô tâm, người nghe có ý. Tươi cười mặt Phó Thừa Phong càng lúc càng dịu dàng, trong lòng vốn dĩ gợn sóng ba đào, lại càng nổi sóng ngừng.

      Lúc này, ngoài mộ đá đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Phó Thừa Phong lập tức túm lấy Dung Ức trốn vào phía sau quan tài đá, hé con mắt quan sát cửa.

      Rất nhanh, người đội đấu lạp (nón rộng vàng bằng tre, có phủ khăn che) màu đen vào mộ đá. Thấy hình thể của người đến, Phó Thừa Phong hơi nhíu mày, thầm nghĩ: đây phải là người vừa rồi mới ra khỏi mộ đá sao? Nhưng hình dáng giống nam tử.

      Khi người đó cởi đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt, Phó Thừa Phong kinh hãi lắp bắp. Người nọ đúng là Vân Nghê!

      Dung Ức ở trong lòng Phó Thừa Phong, cảm nhận được biến hóa của , ngừng nháy mắt ra hiệu với , muốn biết rốt cuộc người tới là ai, lại bị điểm huyệt. Dung Ức trừng lớn mắt, dùng ánh mắt hỏi: ngươi muốn làm gì?

      Phó Thừa Phong đáp trả nàng ánh mắt 'ngoan ngoãn ở yên đó'. Sau đó ra từ sau quan tài đá.

      "Ai!" Vân Nghê mạnh mẽ quay đầu, thấy người bước ra từ sau mộ đá là Phó Thừa Phong, mặt lập tức lộ ra tươi cười, ưm tiếng nhào vào trong lòng , khẽ đánh lên ngực , hờn dỗi: " phải là ngày mai mới đến sao? Sao lại đến sớm ngày? Có phải là nhớ ta ?"

      Phó Thừa Phong bị Vân Nghê đánh, ngạc nhiên khó hiểu, vội vàng đẩy nàng ta ra, chân lùi về sau hai bước nới rộng khoảng cách của hai người ra, : "Vân tiểu thư, xin tự trọng."

      Vân Nghê ngây ra lúc, lập tức đỏ mặt, dịu dàng : "Thực xin lỗi. Vừa rồi là ta... quên. Chàng tới cứu ta sao?" Khi đến chữ 'Cứu' này, mặt Vân Nghê ra vẻ vui mừng, vẻ mặt này như càng vui mừng hơn việc được người cứu.

      Trong lòng Phó Thừa Phong nghi hoặc rất nhiều, tuy rằng có chú ý tới điểm này, nhưng lại truy cứu đến cùng. tại chỉ muốn biết vì sao Vân Nghê giống như bị 'nhốt', mà giống như ở nơi này. Vì sao nàng lại kiêng nể, rụt rè mà làm nũng với , nhớ và nàng cũng thân thiết.

      Trong trí nhớ của , nữ nhân có thể làm nũng với chỉ có hai người. là Vân Tứ nương, là Dung Ức. Người trước là góp vui lấy lệ, người sau lại là...

      Là gì? Phó Thừa Phong suy nghĩ lát, lại thầm nghĩ đến đáp án: Dung Ức.

      Bởi vì nàng là Dung Ức, cho nên có thể làm nũng với , có thể mắng trọng sắc khinh bạn, thậm chí có thể vì sợ chết mà ném vào dầu sôi lửa bỏng lại ra lý do hay: muốn làm vướng chân .

      Đơn giản vì nàng là Dung Ức, cho nên hết thảy đều có thể được chấp nhận, được bao dung.

      Nghĩ đến Dung Ức, lạnh lùng mặt Phó Thừa Phong lộ ra mấy phần dịu dàng, xoay người đến phía sau quan tài đá giải huyệt cho Dung Ức.

      Được tự do, Dung Ức lập tức nhảy đến trước mặt Phó Thừa Phong, thấp giọng : "Chuyện Vân Nghê vừa rất kỳ quái." Khiến nàng nghe thực thoải mái, vô cùng thoải mái.

      Phó Thừa Phong thấp giọng trả lời: " phải kỳ quái, là quỷ dị."

      "Phì ——" Dung Ức phì cười tiếng, giương mắt thấy vẻ mặt Vân Nghê vui, vội vàng như có lỗi che miệng lại, nháy mắt với Phó Thừa Phong.

      "Sao nàng ta lại ở đây?" Giọng điệu Vân Nghê vẫn thực dịu dàng, nhưng cũng dịu dàng như nước giống vừa rồi, nhiễm chút ghen tuông.

      Phó Thừa Phong nhíu mày, thản nhiên : "Nàng ấy cùng ta tới cứu ngươi. Có thể tìm được ngươi, thể có công của nàng ấy." Phó Thừa Phong cũng dối, nếu có Dung Ức phá trận, giờ phút này chỉ sợ vẫn còn bị vây trong trận bia mộ.

      "Chàng biết ta cần..." được nửa, Vân Nghê đột nhiên ngưng lại, giống như nghĩ thấu điều gì, chậm rãi thi lễ với Dung Ức, : "Đa tạ Dung nương cứu giúp."

      "Đừng khách sáo." Dung Ức cười khẽ, trong lòng vô cùng muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Nghê. Theo lý thuyết, với tu dưỡng của Vân Nghê, nên vô lễ với nàng như vậy, lại càng nên thương nhung nhớ với Phó Thừa Phong.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ràng Vân Nghê bị sư huynh đồng môn của Phó Thừa Phong bắt , vì sao lại xuất mình, lại tự do trong mộ đá?

      Dung Ức khỏi nghĩ đến lúc mình bị bắt, là cơ quan, ám khí lại là mấy người lưng hùm vai gấu, đãi ngộ so với Vân Nghê quả thực kém hơn ngàn lần. Chẳng lẽ bởi vì bộ dạng Vân Nghê ngày thường điềm đạm nhu nhược đáng , kẻ bắt cóc yên tâm, cho nên áp dụng vũ lực mà giam giữ?

      Nhưng bộ dạng của nàng cũng tục tằng mà! Dung Ức sờ sờ mặt mình, trong lòng thực bất bình.

      Cùng lúc đó, trong lòng Phó Thừa Phong cũng cảm thấy khó hiểu với tình cảnh và hành vi quái dị của Vân Nghê, bất quá đăm chiêu suy xét, nông cạn giống Dung Ức, càng nghĩ càng sâu. Với nhiều năm kinh nghiệm ra giang hồ của , cùng với hiểu biết về người nọ, Phó Thừa Phong có thể kết luận, đây nhất định là mưu.

      *

      Sau khi Phó Thừa Phong và Dung Ức đưa Vân Nghê về Nhật Nguyệt sơn trang liền muốn cáo từ, lại bị Vân trang chủ dùng thịnh tình lưu lại. Điều này khiến Dung Ức vô cùng nóng nảy. Nàng muốn ở lại Nhật Nguyệt sơn trang, trực giác cho nàng biết, lưu lại thực phải là chuyện tốt.

      "Vì sao Vân trang chủ muốn giữ chúng ta lại? Vân Nghê hoàn hảo tổn hao gì về sơn trang, ông ấy còn lưu chúng ta lại làm gì?" Dung Ức hỏi.

      Phó Thừa Phong cười : " phải ông ấy sao? Muốn cảm tạ chúng ta."

      "Mới lạ á! Lời này mà ngươi cũng tin? Nếu ông ấy muốn cảm tạ, gả Vân Nghê cho ngươi mới là cảm tạ tốt nhất. Người giang hồ các ngươi phải thích nhất là 'Ân tình lớn thể trả hết, chỉ có thể dùng thân báo đáp' sao?" Dung Ức kỳ quái .

      Phó Thừa Phong dùng loại ánh mắt còn kỳ quái hơn kỳ quái của Dung Ức gấp bội liếc mắt nhìn nàng cái, : " ra ông ấy muốn vậy."

      Dung Ức sửng sốt, lập tức 'Hừ hừ' hai tiếng, : "Ta biết ngươi phải đồ háo sắc mà." Trong giọng tràn ngập tự hào.

      "Nàng sai rồi. Ta cũng là đồ háo sắc, chỉ là thích sắc của nàng ta thôi." Phó Thừa Phong nhìn Dung Ức sâu, có điều ám chỉ, .

      Mặt Dung Ức đỏ bừng, trừng liếc mắt cái, : "Quỷ háo sắc!"

      "Như ta mà cũng gọi là quỷ háo sắc?" Phó Thừa Phong chìu gõ mạnh nàng cái, : "Nha đầu nàng đó, thực có kiến thức."

      Mặt Dung Ức càng đỏ hơn, xấu hổ nhăn mặt lại, nhưng che giấu được ý cười tràn ngập, cúi đầu gắt gao cắn môi mới cười ra tiếng.

      *

      Hôm sau, nha hoàn đến nhắn tin chứng trực giác của Dung Ức, cũng chứng phán đoán của Phó Thừa Phong.

      Kỳ nha hoàn chuyện đặc biệt gì, chỉ Vân trang chủ mời Phó Thừa Phong đến phòng khách uống trà. Nhưng khi nàng ta lời này với Phó Thừa Phong lại dùng xưng hô là —— gia.

      Vân trang chủ bày mưu đặt kế, nha hoàn ở Nhật Nguyệt sơn trang dám gọi bậy.

      Hiển nhiên, Vân trang chủ đơn phương tán thành danh phận ' gia' của Phó Thừa Phong, cũng truyền tin này ra. Mà trước khi quyết định vẫn chưa thương lượng với Phó Thừa Phong, thậm chí hề thông báo.

      Vì nguyên nhân gì mà Vân trang chủ làm ra chuyện lỗi thời như thế?

      Dung Ức thực hoang mang. Phó Thừa Phong thực phẫn nộ.

      "Ngươi nên xúc động. chừng là nha hoàn nghe được tin tức hành lang gì đó, tự mình la hoảng lên." Hoang mang, Dung Ức vẫn trấn an phẫn nộ của Phó Thừa Phong.

      "Ta xúc động." Phó Thừa Phong lạnh lùng .

      "Nhưng sát khí người ngươi rất nặng."

      "Chỉ có sát khí, có giết người, cho nên ta xúc động."

      "..."

      Khi Dung Ức cùng Phó Thừa Phong đến cửa phòng khách, ngoài cửa có rất nhiều nhân sĩ võ lâm vây quanh, bao gồm cả Tần Mộ Chi.

      "Các ngươi ở ngoài cửa làm gì vậy?" Dung Ức hỏi Tần Mộ Chi.

      Tần Mộ Chi cao hứng khi Dung Ức nguyện ý chuyện với , : "Vân trang chủ bảo chúng ta chờ ở đây."

      Dung Ức: "Nguyên nhân?"

      Tần Mộ Chi: "Chưa ."

      "Ngươi chưa biết." Dung Ức .

      Tần Mộ Chi nhìn Phó Thừa Phong liếc mắt cái, giọng : "Thủ cung sa của Vân Nghê biến mất."

      *thủ cung sa: Trong truyền thuyết Trung Quốc, thủ cung sa (守宮沙) là dấu vết chứng tỏ người con  còn trinh tiết. Thủ cung vốn là giống tắc kè (thạch sùng, còn có tên là yển đình, tích dịch) được nuôi bằng 7 cân chu sa ( loại kháng vật có thành phần chính là sulfua thủy ngân) khiến thân thể có màu đỏ. Giã nát thủ cung bằng chày, được chất nước đỏ như son, chấm vết son vào cánh tay trái con , cách vai khoảng tấc, nếu chưa thất thân vết này còn mãi phai.

      Dung Ức sợ hãi hô tiếng, : "Tại sao có thể như vậy?"

      Tần Mộ Chi: "Vấn đề này ngươi hẳn nên hỏi Phó huynh, ràng hơn ta."

      Hỏi Phó Thừa Phong? Ý của Tần Mộ Chi phải là Phó Thừa Phong vấy bẩn Vân Nghê chứ? Dung Ức liên tục lắc đầu, : " thể nào. Từ trước đến nay ta luôn ở cùng . Ngươi nên bậy."

      "Hy vọng lời chứng của ngươi có thể thuyết phục Vân trang chủ. Nếu ..." Dừng chút, Tần Mộ Chi : "Mặc kệ là thế nào, ta cũng bảo vệ ngươi."

      Khi Phó Thừa Phong vừa nghe Tần Mộ Chi thủ cung sa của Vân Nghê biến mất, đoán ra nguyên nhân hậu quả, phẫn nộ trong lòng biến thành nổi trận lôi đình. Lúc này lại nghe Tần Mộ Chi ỡm ờ tỏ ý với Dung Ức, lửa giận trong lòng càng bốc cao. Nếu phải từng lập lời thề trước mặt ân sư, là nếu chưa đoạt được Thanh Long từ trong tay Sở Trường Ca tuyệt đối giết người, lúc này vặn nát sống lưng Tần Mộ Chi rồi chặt thành từng đoạn.

      Lúc này, quản gia ra thông báo: "Phó công tử, trang chủ cho mời."

      Con ngươi đen của Phó Thừa Phong chợt trầm xuống, vung tay vào phòng khách.

      Dung Ức vội vàng bước đuổi theo, trong lòng lo sợ bất an.
      thuyt, Anhdva, Mai Trinh5 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13:
      Edit: Lam Phượng Hoàng
      Trong Đại sảnh, mặt Vân trang chủ chút thay đổi, nhìn ra vẻ vui mừng. Vân Nghê đứng bên cạnh ông ta, ngừng giương mắt vụng trộm nhìn Phó Thừa Phong.

      Tầm mắt Phó Thừa Phong thẳng tắp, lạnh lùng nhìn Vân trang chủ, : "Trang chủ có thể bắt đầu giải thích."

      Hai chữ 'Giải thích' lộ hoàn toàn tức giận của Phó Thừa Phong. Trong lòng Dung Ức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hổ là đồng môn của phụ hoàng đại nhân, đến đều rất lạnh lùng mạnh mẽ.

      "Giải thích?" Vân trang chủ tức giận đập bàn 'rầm' cái, trầm giọng : "Theo giọng điệu của ngươi, là định chịu trách nhiệm với Nghê Nhi?"

      Mặt Phó Thừa Phong chút thay đổi, : "Phó mỗ cho là mình cần phải chịu trách nhiệm với Vân tiểu thư."

      Lời vừa ra, mặt Vân Nghê xoạt cái hoàn toàn trắng bệch, thân mình run lên thiếu chút nữa là té xỉu, được nha hoàn đỡ lấy.

      "Ngươi, ngươi ——" ngón tay Vân trang chủ chỉ vào Phó Thừa Phong run rẩy, tức giận : "Ta tin tưởng ngươi như thế, ngươi lại làm ra việc như vậy với Nghê Nhi! Nghê Nhi hai người các ngươi ý hợp tâm đầu, ta liền truy cứu trách nhiệm của ngươi, nghĩ tới ngươi lại bội tình bạc nghĩa với Nghê Nhi!"

      Phó Thừa Phong nghe vậy, vẻ mặt hơi dịu , thản nhiên nhìn về phía Vân Nghê, : "Vân tiểu thư, ngươi phá hỏng thanh danh của chính mình ta mặc kệ, nhưng xin ngươi đừng phá hỏng thanh danh của ta. Ngươi muốn lập gia đình, ta còn muốn cưới vợ. Có số việc nên ăn bừa bãi mới tốt."

      Phó Thừa Phong khiến khuôn mặt có chút máu của Vân Nghê càng thêm tái nhợt, đôi con ngươi xinh đẹp tràn ngập tuyệt vọng. Nàng liều chết chăm chú nhìn Phó Thừa Phong lúc lâu, sau đó đẩy nha hoàn ra, che mặt chạy .

      "Nghê Nhi!" Vân trang chủ lo lắng quát to tiếng, thấy Vân Nghê dừng lại, ngược lại càng chạy trốn nhanh hơn, liền gọi nàng nữa. "Ta lại cho ngươi cơ hội, rốt cuộc ngươi có đồng ý chịu trách nhiệm với Nghê Nhi hay ?" Vân trang chủ hỏi Phó Thừa Phong, trong mắt dần dần nhuộm lên sát khí.

      "Lời ta rất ràng, ta cần phải có trách nhiệm với lệnh thiên kim (con của ông – đây là cách lịch , mỉa mai). Phó Thừa Phong ta luôn luôn minh bạch ràng, nếu thực ái mộ Vân tiểu thư, chắc chắn nâng kiệu lớn tám người khiêng đến cưới hỏi đàng hoàng, tuyệt làm ra việc xấu xa như thế." Phó Thừa Phong kiêu ngạo siểm nịnh .

      Vân trang chủ: "Nhưng Nghê Nhi rất ràng, sau khi ngươi cứu con ta từ trong tay kẻ bắt cóc, liền bày tỏ tâm ý với nó, cũng hứa hẹn cưới nó, nó mới trao thân cho ngươi."

      đợi Phó Thừa Phong tiếp, Dung Ức liền giành trước: "Điều đó là thể! Khi tìm được Vân tiểu thư, ta và Phó Thừa Phong ở cùng nhau. Sau khi chúng ta tìm được Vân tiểu thư, liền lập tức đưa nàng về Nhật Nguyệt sơn trang, trong lúc đó, Phó Thừa Phong căn bản chưa từng câu với Vân tiểu thư, càng đừng là bày tỏ nổi lòng."

      "Ngươi và Phó Thừa Phong cùng phe, chúng ta dựa vào cái gì mà tin tưởng lời ngươi ?" Nghi ngờ Dung Ức phải ai khác, chính là kẻ bị Phó Thừa Phong cắt râu trước mặt mọi người - Râu xồm. bước vào, các nhân sĩ võ lâm khác chờ ở bên ngoài cũng đều vào cửa.

      Dung Ức trừng Râu xồm liếc mắt cái, lạnh lùng : "Nơi này phải chỗ cho ngươi chen vào. muốn chết cút ngay cho bổn tiểu thư!"

      Râu xồm ngẩn ra, : "Vân trang chủ của chúng ta là minh chủ võ lâm, chuyện của Vân trang chủ chính là chuyện của toàn bộ võ lâm. Phó Thừa Phong làm ra việc hạ lưu xấu xa như thế, chúng ta tuyệt thể ngồi yên lý!"

      " cho ngươi mắng !" Mày liễu của Dung Ức dựng thẳng, lúc này bàn tay vung qua, lưu lại dấu bàn tay năm ngón đỏ tươi mặt Râu xồm.

      Râu xồm đau đớn che mặt, gắt gao trừng mắt nhìn Dung Ức, miệng lầm bầm, nhưng chữ cũng được.

      "Là Huyết Thủ ấn!" Có người nhận ra cái tát vừa rồi của Dung Ức cũng phải là tát tay bình thường, mà là tuyệt học võ lâm Huyết Thủ ấn từng vang danh thời.

      "Huyết Thủ ấn Quách Thiếu Tề! Ngươi là truyền nhân (người kế thừa) của Quách đại hiệp?"

      "Hừ! Cái gì mà Quách đại hiệp! Quách Thiếu Tề sớm gia nhập ma giáo, trở thành kẻ dưới của đại ma đầu Sở Trường Ca, là trâu..." từ 'chó' chưa kịp ra, chỉ nghe 'bốp' tiếng, kẻ chuyện thành thành thực thực trúng tát tay của Dung Ức, giống mặt Râu xồm, xuất dấu bàn tay đỏ tươi.

      "Nếu ngươi còn dám bậy câu, ta liền đánh cho cha mẹ ngươi nhìn ra được!" Dung Ức lời độc ác.

      trường lập tức lặng ngắt như tờ, đều bị khí thế và võ công mà Dung Ức sử dụng làm hoảng sợ.

      Nàng là truyền nhân của Huyết Thủ ấn, mà Quách Thiếu Tề gia nhập ma giáo ngồi vào vị trí đứng đầu tứ đại hộ pháp của giáo chủ Ma giáo - Nam hộ pháp. Cho dù nàng phải là người của Ma giáo, cũng thoát được có liên quan đến ma giáo. Trước khi biết thân phận của nàng, vẫn nên đắc tội. Đây là tiếng lòng mà mọi người đều nhất trí. Đồng thời cũng là suy tính trong lòng Vân trang chủ.

      "Xin hỏi nương thuộc môn phái nào." Vân trang chủ khách khí hỏi.

      Người khác khách khí, nàng đương nhiên cũng muốn khách khí. Dung Ức mỉm cười, : " môn phái, ta là tự học mà thành tài."

      "Võ công nương vừa sử dụng, là tuyệt học của hộ pháp ma giáo." Vân trang chủ vạch trần huyền cơ trong đó. Ngụ ý, ngươi cần phải giả bộ, ta biết ngươi và ma giáo khỏi có liên quan.

      Dung Ức kinh ngạc trợn to mắt, hỏi Phó Thừa Phong: "Hộ pháp của Ma giáo? giang hồ có ma giáo sao? Sao tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe ?"

      Tuy rằng Phó Thừa Phong cũng thực muốn biết rốt cuộc Dung Ức thuộc môn phái nào, nhưng lúc này đối đầu với kẻ địch mạnh nên gây nội chiến, vì thế phối hợp : "Hai mươi năm trước, Ma giáo biến mất khỏi giang hồ. Giáo chủ Ma giáo thoái giang hồ từ lâu. Nàng chưa nghe thực rất bình thường."

      "Hai mươi năm trước sao..." Dung Ức cố ý kéo dài cuối, vươn mười đầu ngón tay tính tính, : "Khi đó cách lúc ta sinh ra sáu năm. Ngại quá Vân trang chủ, ta biết hộ pháp ma giáo là gì, lại càng biết cái tuyệt học gì. Vừa rồi chẳng qua là lúc đánh cái tát xuống tay có vẻ hơi ác mà thôi, nếu ông tin, ta có thể đánh ông bạt tay, để bản thân ông thể nghiệm mà phân giả."

      Vân trang chủ nghe vậy sắc mặt nhất thời xanh mét, : "Ngươi thừa nhận cũng sao. Nay ngươi và Phó Thừa Phong cùng giuộc hủy thanh danh Nhật Nguyệt sơn trang của ta, ta tuyệt dễ dàng bỏ qua!"

      Dung Ức khó tin kêu lên: "Vân trang chủ, ngươi tức giận tức giận , cần tùy tiện giận chó đánh mèo vu vạ cho người khác được ! Ta hủy thanh danh Nhật Nguyệt sơn trang các ngươi, nếu ngươi thịnh tình giữ lại, ta tuyệt ở lại chỗ này thêm giây. Về phần Phó Thừa Phong, càng vô tội. Từ khi Vân tiểu thư bị người bắt , từ trước đến nay đều ở cùng với ta, căn bản thể cũng có cơ hội làm ra bất kỳ việc vượt quá khuôn phép nào với Vân tiểu thư. Nếu là hủy thanh danh của Nhật Nguyệt sơn trang, vậy cũng chỉ có thể trách ngươi, là chính ngươi hận thể cho toàn thể thiên hạ - trong sạch của Vân tiểu thư bị hủy."

      Vân trang chủ: "Ngươi... Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao! Việc xấu trong nhà truyền ra ngoài. Nếu phải Phó Thừa Phong truyền ra, sao ta lại gọi mọi người tới thay Nhật Nguyệt sơn trang ta đòi lại công bằng!"

      Phó Thừa Phong truyền ra? Đây cũng quá láo rồi! Chỉ có kẻ ngốc mới có thể tự bôi đen mặt mình. Dung Ức vô lực thở dài hơi, nhìn về phía Phó Thừa Phong, vô cùng nghiêm túc : "Ta cảm thấy, chuyện này càng tô càng đen, thể ràng."

      Phó Thừa Phong: "Tràn đầy đồng cảm."

      Dung Ức: "Vẫn là nên gọi Vân tiểu thư tới hỏi ràng. Nàng là đương , ai ràng đúng sai trong đó hơn nàng."

      Lời Dung Ức còn chưa dứt, chỉ thấy tiểu nha hoàn lao vào trong phòng, khóc kêu lên: " hay rồi, trang chủ, tiểu thư, tiểu thư nàng..."

      "Nghê Nhi làm sao?"

      "Tiểu thư nàng ấy lẩn quẩn trong lòng, tự sát."

      Khoảnh khắc, Vân trang chủ như ngọn núi lớn ầm ầm sập xuống, ngã ngồi vào ghế thái sư, trong nháy mắt dường như già mười tuổi.

      Tất cả mọi người trong đại sảnh lời nào, cùng nhìn về phía Vân trang chủ. Dung Ức cùng Phó Thừa Phong cũng cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, nghĩ tới Vân Nghê lại tự sát.

      Lúc này, nha hoàn bỗng nhiên đánh về phía Phó Thừa Phong, mặt đánh mặt : "Là ngươi! Là ngươi hại chết tiểu thư! Sáng nay ngươi còn với tiểu thư, nhất định thẳng thắn chuyện của ngươi và tiểu thư với trang chủ, tại lại bội tình bạc nghĩa với tiểu thư! Ta muốn thay tiểu thư báo thù!"

      Vân trang chủ nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, : "Tiểu Hoàn, ngươi xác định buổi sáng Phó Thừa Phong những lời này với Nghê Nhi?"

      Nha hoàn dừng tay, quỳ gối trước Vân trang chủ, : "Tiểu Hoàn dám dối. Buổi sáng khi Phó Thừa Phong chuyện với tiểu thư, Tiểu Hoàn vẫn ở bên hầu hạ."

      "Ngươi bậy! Từ buổi sáng đến giờ Phó Thừa Phong vẫn ở cùng với ta, thể đến  chỗ của Vân tiểu thư." Dung Ức lập tức phản bác nha hoàn.

      Vân trang chủ lại nghe Dung Ức phản bác, rút trường kiếm bàn chỉ thẳng vào Phó Thừa Phong, : "Phó Thừa Phong, Vân Hận Đông ta làm việc gì có lỗi với ngươi, lại khiến ngươi căm giận như thế, hạ độc thủ với Nghê Nhi!"

      Phó Thừa Phong: "Chuyện của Vân tiểu thư, ta cảm thấy tiếc nuối sâu sắc. Nhưng bảo ta chịu tiếng xấu thay cho người khác, ta ngàn vạn lần vẫn thể tuân theo. Trang chủ yên tâm, ta nhất định tra ra thủ phạm, đòi lại trong sạch cho Vân tiểu thư."

      "Phó Thừa Phong, ngươi đừng già mồm chối tội. Ta lập tức giết ngươi, tế vong hồn Nghê Nhi ở trời!" Dứt lời, Vân trang chủ đâm ra kiếm, Phó Thừa Phong rút kiếm phòng thủ lui ra ngoài cửa.

      Dung Ức lập tức đuổi theo ra cửa, cực kỳ lo lắng. Sau đó lại nghĩ Phó Thừa Phong là sư đệ đồng môn của phụ hoàng đại nhân, võ công tuyệt yếu ớt, mới thoáng yên tâm ít.

      Chỉ thấy trường kiếm của Phó Thừa Phong như giao long (con rồng ^^, để cho hay) trời, mỗi kiếm xuất ra đều đẩy đối thủ vào đường cùng, cho đối phương cơ hội thở dốc. Giờ khắc này, Dung Ức tin câu ' để bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng' của Phó Thừa Phong phải là mạnh miệng. Ngay cả đối phó với minh chủ võ lâm cũng rất thành thạo, huống chi là những người khác. xác thực có bản lĩnh ra câu đó.

      Đây mới đúng là của nàng... sư thúc của nàng sao! Trong lòng Dung Ức mừng thầm.

      Biểu của Phó Thừa Phong chỉ làm Dung Ức giật mình, càng làm cho mọi người ở đây khiếp sợ, bao gồm cả Tần Mộ Chi.

      Tần Mộ Chi tự nhận tin tức linh hoạt, nhưng cũng ngờ võ công của Phó Thừa Phong lại sâu lường được đến độ như thế. Giấu sâu! Nếu có trận chiến này với Vân trang chủ, chỉ sợ ai biết được thực lực chân chính của .

      Nếu hôm nay Phó Thừa Phong đánh bại Vân trang chủ, chỉ sợ sau này giang hồ có người dám đối chọi với . Cho tới bây giờ, giang hồ cũng đều là nơi mạnh được yếu thua.

      Tần Mộ Chi biết đạo lý này, Vân Hận Đông cũng rất ràng. Trận chiến này từ phát tiết ban đầu biến thành quyết đấu, chỉ cho phép thắng mà được thua.

      vào chỗ chết mới được hồi sinh.

      Bị đẩy vào đường cùng, thực lực của Vân Hận Đông bắt đầu bùng nổ, dần dần có xu thế chuyển bại thành thắng.

      Thấy vị trí áp đảo của Phó Thừa Phong có thể bị thay thế, Dung Ức gấp đến độ hận thể lên sân khấu trợ uy (hỗ trợ khí thế).

      Kỳ phùng địch thủ, khó phân thắng bại.

      khí khẩn trương đến cực hạn.

      Bỗng nhiên, bóng đen từ xa bay tới, tay cầm đại đao, gia nhập chiến đấu.

      "Liễu Nhất Đao!" Dung Ức kinh ngạc, rướn cổ họng kêu lên: "Hai đánh , lấy nhiều hiếp ít, công bằng!"

      "Phó Thừa Phong tội ác tày trời, người người đều muốn giết! Với loại người này, cần thiết phải công bằng!"

      "Đúng! cần phải công bằng! Mọi người cùng tiến lên, thay Vân tiểu thư lấy lại công bằng!"

      Rất nhanh, tất cả nhân sĩ võ lâm xem cuộc chiến đều gia nhập chiến đấu.

      Hai biến thành hai mươi, đánh .

      Dung Ức gấp đến độ giơ chân, rất muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lo lắng công phu mèo ba chân của mình chỉ càng gia tăng gánh nặng cho Phó Thừa Phong, lại dám hành động thiếu suy nghĩ.

      "Đáng giận! Nếu vẫn còn Thanh Long tốt rồi!" Dung Ức chửi . Đột nhiên, Dung Ức cảm nhận được cỗ kiếm khí, cỗ kiếm khí vô cùng quen thuộc.

      Là Thanh Long!

      Thanh Long ở đây!
      thuyt, Anhdva, Mai Trinh5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :