1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên chi kiều nữ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - HOÀN [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 34:.Lần nữa tiến cung cảm thấy nguy hiểm



      Tiểu lê giới thiệu, Tiểu Trúc bổ sung, trong nội tâm Triệu Đàn dần dần có chủ kiến, liền mang theo Tiểu Trúc cùng Tiểu Lê chính viện của tổ mẫu.




      Triệu Đàn còn chưa đến chính viện, liền thấy mấy bà tử xa lạ canh giữ ở cửa sân chuyện phiếm.




      Nàng gọi Tôn mụ mụ trực nhật trong phòng đến, hỏi xảy ra chuyện gì.




      Tôn mụ mụ vẻ mặt thần bí cười: "Tôn phủ phu nhân cùng đại tiểu thư hôm qua vào kinh, hôm nay liền tới bái phỏng lão tổ tông chúng ta!"




      "Tôn gia?" Triệu Đàn trong nội tâm có dự cảm tốt.




      Tôn mụ mụ gầy còm, mặt cười thành đóa hoa: "Nhưng phải là Tôn gia cùng Vương gia chúng ta có hôn ước miệng hay sao!"




      Triệu Đàn giống như cười mà phải cười : "Tôn mụ mụ nên bậy, nếu là có hôn ước, cũng phải có văn tự ước định rồi mới xem như hôn ước; nếu có văn tự, nên khôngduyên cớ lung tung làm bại hoại thanh danh con người ta!"




      Tôn mụ mụ nghe xong, lập tức ngậm miệng : "Lão nô biết sai rồi!"




      Triệu Đàn biết ca ca là mực bất mãn cái hôn ước miệng này, trước đây ít năm có cùng phụ thân nhắc tới việc giải trừ hôn ước, nhưng mà phụ thân kiên trì cho là cho dù có hôn thư chính thức, nhưng đáp ứng Tôn gia rồi, liền nhất định phải giữ lời hứa.




      Triệu Đàn khi đó còn , chỉ nhớ ca ca trở thành Nam An Vương cuối cùng bị phụ thân đánh cho trận.



      Nghĩ tới đây, Triệu Đàn được cảm nhận trong nội tâm của mình, nàng liền quay người rời .




      Người Tôn gia cũng có ngốc, chưa đến hai khắc từ chính viện rời rồi.




      Triệu Đàn ngồi ở lầu hai Lăng Tiêu các, đứng ở ngoài cửa sổ nhìn đoàn người uốn lượn.




      đám nha hoàn bà tử vây quanh mẹ con hai người, dọc theo đường hành lang tới.




      Triệu Đàn nhìn nữ hài tử kia mặc quần áo sang trọng dung nhan thanh nhã, nghĩ thầm, cái này là tôn Tú Nhã sao? Chuyện này giải quyết như thế nào đây?




      Dự tính tổ mẫu Cao lão thái phi nên ngủ trưa rồi, Triệu Đàn liền chính viện.


      Quả nhiên như Triệu Đàn dự đoán, Cao lão thái phi ngủ.




      Triệu Đàn ngăn lại Hoàng Oanh muốn hồi báo lão thái phi, chính mình lặng lẽ tiến vào phòng ngủ tổ mẫu.




      Phòng ngủ Cao lão thái phi rất lớn, bên trong bày biện đồ dùng trong nhà làm từ gỗ lim lâu năm, hơn nữa có màn che buông xuống, trong phòng cũng có chút tối.




      Triệu Đàn thường thường ngủ ở đây cùng tổ mẫu, quen thuộc mà mở cửa giường ra, thấy tổ mẫu đắp chăn ngủ. Triệu Đàn bận rộn hơn nửa ngày, cũng hơi mệt, liền thoát cởi áo ngoài, chui vào giường của tổ mẫu, ôm tổ mẫu, rất nhanh liền ngủ mất.




      Đợi Triệu Đàn tỉnh ngủ, là cuối giờ Thân.




      Cao lão thái phi rời giường, lưu lại tiểu nha hoàn trong phòng chăm sóc Minh Châu quận chúa.




      Nghe giường có thanh, tiểu nha hoàn nhìn sang, phát Minh Châu quận chúa tỉnh, vội vàng kêu người tiến đến hầu hạ: "Quận chúa tỉnh!"




      Tổ tôn hai người cùng nhau ăn bữa tối, cho hạ nhân lui hết, ngồi ở giường mềm chuyện phiếm.




      Cao lão thái phi đến hôn ước của Triệu Tử cùng tôn Tú Nhã: "Đại ca ngươi muốn cùng Tôn gia giải trừ hôn ước, Tôn gia đồng ý!"




      Tổ tôn hai người nhìn nhau, lời nào.




      Muốn giải trừ hôn ước kỳ rất dễ dàng, cầu xin Thiên Hạo Đế tứ hôn Tôn Tú Nhã hoặc Triệu Tử, vấn đề liền có thể giải quyết.




      Thế nhưng, Cao lão thái phi cùng Triệu Đàn đều cảm thấy lần này ổn, có lẽ đợi Triệu Tử hồi kinh thương lượng lại.




      Nhắc đến hôn Triệu Tử, tổ tôn hai người đều có chút đìu hiu.




      biết có phải hay là bởi vì vợ chồng Triệu Trinh cùng Chu Tử đối với bọn vô cùng khoan dung, bốn người huynh muội Triệu Tử đến nay cũng lập gia đình.




      Cao lão thái phi thở dài : "Đàn nhi, mùa đông năm nay ngươi tròn mười bảy tuổi, cũng nên tới hôn rồi!"




      Triệu Đàn cả kinh, vội vàng với tổ mẫu: "Tổ mẫu, người cũng nên học phụ thân, lập hôn cho con, để cho con gả cho người con thích!"




      Cao lão thái phi nghe xong, rất cảm thấy hứng thú: "Vậy ngươi ưa thích hạng người gì đây?"




      Triệu Đàn dựa sát vào tổ mẫu, thấp giọng : "Tổ mẫu, tài sản, địa vị, người nhà sủng ái, những thứ này ta đều có, ta chỉ muốn gả cho người mình thích, cả đời sống vui vẻ!"




      Cao lão thái phi trầm mặc hồi, : "Đàn nhi, tổ mẫu giúp ngươi như nguyện!"




      Triệu Đàn mừng rỡ, nàng muốn đúng là những lời này của tổ mẫu. có tổ mẫu hứa hẹn, nàng cũng sợ phụ thân rồi.




      "Tổ mẫu chuyện có thể coi là lời hứa a!" Triệu Đàn mắt to rạng rỡ thấp thoáng sau ánh nến.




      Cao lão thái phi cưng chiều mà vỗ đầu nàng: "Nha đầu ngốc, chỉ cần là người đứng đắn, người tốt, lại phải làm thiếp, tổ mẫu đều ủng hộ ngươi!"




      Tổ tôn hai người chuyện trong chốc lát, bầu khí dần dần ấm áp lên.




      Triệu Đàn xì xào thầm cùng tổ mẫu đến những tài sản kia của mình, sau đó phàn nàn những cái kia điền sản ruộng đất cửa hàng thôn trang gì gì đó chính mình cái gì cũng đều hiểu, tương lai sợ là phải làm người phú quý rảnh rỗi ngây ngốc, chừng ứng với câu kia "Giàu sang quá ba đời" vân vân....




      Cao lão thái phi nghe trong chốc lát, rất nhanh rơi vào bẫy của Triệu Đàn: "Ngươi như vậy, hình như là có chút thỏa đáng, vậy làm sao bây giờ đây?"




      Triệu Đàn cười tủm tỉm nhìn tổ mẫu: "Tổ mẫu, Sủi Cảo ca ca mực phái người Thanh y Vệ bảo hộ ta, ngươi biết ?"




      Cao lão thái phi nở nụ cười: "Đại ca ngươi cùng ta đề cập qua rồi!"




      "Những người kia võ công cao cường!" Triệu Đàn đem Tô Ngưng Tô Dung công phu rất lớn khoa trương phen, Tô Ngưng Tô Dung có thể bay lên trời có thể chui xuồng đất, võ công cái thế, nhân phẩm tuyệt vời ( nơi này tỉnh lược 123 chữ ).




      Cao lão thái phi rất kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, cái gọi là võ công cao cường chỉ có , chính là cậu Liễu Liên của huynh muội Triệu Đàn, nghĩ tới còn có người so với công phu Liễu Liên còn giỏi hơn.




      Triệu Đàn biết đại ca Triệu Tử cùng nhị ca Triệu Sam cũng phải như tổ mẫu dễ dỗ dành như vậy, nàng nhất định phải thừa dịp đại ca nhị ca trước khi quay về kim kinh, cho nên liền tăng cường tấn công đối với tổ mẫu, xoa nắn tổ mẫu làm nũng: "Tổ mẫu, ngươi chẳng lẽ muốn ta biến thành phế vật cái gì cũng đều hiểu sao? Tổ mẫu, ngươi chẳng lẽ hoài nghi công phu cao thủ Thanh y Vệ sao? Tổ mẫu..."




      Cao lão thái phi chống đỡ được, đành phải : "Vậy ngươi có rảnh đến ý kiến hoàng thượng nội cung hỏi chút, Hoàng Thượng đồng ý, tổ mẫu liền phản đối!"




      Triệu Đàn ôm tổ mẫu, cười ngọt ngào, hung hăng hôn gương mặt tổ mẫu cái: "Ta ngày mai liền tiến cung gặp Hoàng Thượng ca ca!"




      Nàng leo xuống giường êm, tự tay bưng chén tổ yến đường phèn tới: "Tổ mẫu, ta cho ngươi ăn ăn !"




      Cao lão thái phi nở nụ cười.




      Cao lão thái phi cầm lấy thìa, ăn tổ yến.




      Tỉnh táo lại, nàng kỳ muốn cho phép Triệu Đàn ra ngoài, thế nhưng Triệu Đàn luôn luôn là khắc tinh của nàng, lời vừa ra khỏi miệng nước đổ khó hốt rồi, ngóng trông Thiên Hạo Đế có thể thành công ngăn cản hứng thú chơi của Triệu Đàn.




      Cao lão thái phi quên, Triệu Đàn đúng là khắc tinh của Thiên Hạo Đế!




      Ngày hôm sau, Triệu Đàn kích động tiến vào Hoàng Cung.




      Nàng thăm hỏi Điền Hoàng Hậu trước.




      Giai đoạn ở chung ở hành cung, Điền Hoàng Hậu biết địa vị của Minh Châu quận chúa trong long Thiên Hạo Đế, đối với Triệu Đàn khách khí cực kỳ, kéo Triệu Đàn, gần gũi than thiết mà ngồi trong phòng khách uống trà chuyện phiếm.




      Triệu Đàn xưa nay phải tính tình ương ngạnh, Điền Hoàng Hậu đối với nàng khách khí, nàng càng cung kính, hai người đến kiểu dáng quần áo mới nhất lưu hành trong kinh, kiện bát quái phổ biến nhất truyền bá, rất là vui vẻ.




      Triệu Đàn nghĩ tới Hoàng hậu nương nương cũng có thể mấy cái này, lập tức cảm thấy khoảng cách kéo gần lại rất nhiều, cũng là lòng khờ dại cùng Điền Hoàng Hậu trò chuyện.




      Hai người được náo nhiệt, thái giám chánh điện tới đây truyền chỉ: "Bệ hạ truyền Minh Châu quận chúa yết kiến!"




      Ra khỏi Ngọc Khôn cung của Hoàng Hậu, Triệu Đàn thiệt tình cảm thấy áp lực rất lớn: là vị Hoàng hậu nương nương đoan chính, vì nịnh nọt mình, vậy mà cùng mình trò chuyện bát quái, đây cũng phải là dấu hiệu gì tốt.




      đường đến chánh điện, Triệu Đàn lặng yên suy nghĩ: tục ngữ rất hay, "trèo cao ngã đau", xem ra, kim kinh là tuyệt đối thể ngây ngốc ở nữa, chỉ cần cùng hồ ly ca ca ở cùng chỗ, ở đâu đều cảm thấy an ổn!




      Triệu Đàn đầy bụng tâm , theo sát thái giám tuyên chỉ lên phía trước, thẳng đến bên ngoài chánh điện.




      Thái giám thấy Thiên Hạo Đế, vội vàng hành lễ, sau đó lui về rồi bên.




      Triệu Đàn còn hề có cảm giác, cúi đầu sững sờ mà lên phía trước.




      Vì nghênh đón Triệu Đàn, Thiên Hạo Đế sớm ra, đứng ở hành lang đợi Triệu Đàn. Mắt thấy thái giám dẫn Triệu Đàn tới, Thiên Hạo Đế mỉm cười đứng ở hành lang, chờ muội muội vươn tay cho mình dắt, kết quả thấy muội muội cúi đầu ngơ ngác lên phía trước, mắt thấy khoảng cách cây cột rất gần, Triệu Đồng vội vàng rất nhanh đến cây cột kế tiếp.




      Tên ngốc Triệu Đàn như trước nghĩ đến tâm , bỗng nhiên đầu liền đâm vào rồi vật cưng cứng , thế nhưng lại quá đau, nàng ngẩng đầu nhìn lên, mới phát mình chỉ lo thất thần, thoáng cái tiến vào trong ngực Sủi Cảo ca ca.




      Triệu Đồng nhìn Triệu Đàn cau mày, cảm thấy rất là đáng , cúi người khẽ hôn trán Triệu Đàn cái: "Triệu Đàn đau!"




      Triệu Đàn bình tĩnh mà đẩy ra : "Vốn là đau!"




      Bởi vì Triệu Đàn có đại cần báo, cho nên Triệu Đồng mang theo nàng thư phòng.




      Tần Ngọc Y tự mình hầu hạ, sai đám tiểu thái giám chuẩn bị chút ít trái cây điểm tâm quý hiếm Minh Châu quận chúa thích ăn, sau đem đám tiểu thái giám đuổi ra ngoài, chính mình canh giữ tại đó lo pha trà rót nước.




      Trong ngự thư phòng bố trí rất là cao quý lịch tao nhã.




      Triệu Đàn ở ngồi ghế bạch đàn.




      Thiên Hạo Đế cách cái bàn trà y, ngồi xuống ở cái ghế bạch đàn khác.




      Triệu Đàn trong nội tâm như trước sắp xếp ngôn ngữ để lừa gạt Thiên Hạo Đế, cho nên ngồi ở chỗ kia, con mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh treo vách tường đối diện《thu sơn vãn thúy đồ》, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.




      Triệu Đồng lần nữa rửa sạch tay, cầm trái cam sành, dùng dao chật vật cách thành tám múi, sau đó bận rộn cả buổi, đem từng mảnh lột vỏ, làm cho Triệu Đàn thoải mái mà ăn vào trong miệng.




      Loại cam sành này chỉ có ở phương bắc, đều là thừa lúc thuyền lớn vượt biển đưa tới, còn phải vận chuyển qua Đông Xu, mới có thể đến tới Đại Kim, là rất trân quý, thường là có tiền mà mua được, thế nhưng Triệu Đàn hết lần này tới lần khác thích ăn. Cho nên mỗi lần có tiến cống cam sành, Triệu Đồng đều sai người chia làm hai phần, phần đưa đến Nam An Vương phủ, choMinhChâu quận chúa thưởng thức; phần lưu trong cung, đợi Minh Châu quận chúa tiến cung ăn.




      Triệu Đàn tự hỏi, đột nhiên cảm giác được bờ môi lành lạnh ê ẩm, biết là ca ca cho mình ăn quả cam nổi tiếng, vội vàng há mồm nuốt xuống. Ai biết hàm răng của nàng quá nhanh, thoáng cái cắn tay Triệu Đồng.




      Triệu Đồng bắt tay rụt trở về, bên chà xát chỗ bị cắn đau, vừa : "Tay của ta thế chưa có rửa qua đâu!"




      Lại : "Hai ta gần đây có phải hay nên kiêng kị gặp mặt a, mỗi khi gặp mặt ngươi đều tổn thương ta !"




      Triệu Đàn nhìn án thư bên cạnh, tròng mắt nhìn Tần Ngọc Y, : "Ca ca, ngươi lại tự xưng 'Ta' rồi!"




      Triệu Đồng cười cười, : " , ngươi thế nhưng là có chuyện gì lên điện tam bảo đến cùng có chuyện gì?"




      Triệu Đàn cười cười, nàng rút cuộc nhớ tới vì sao mình tiến cung.




      Liễu Ly ra ngoài thăm hỏi việc quân cơ với đại thần Ô Xuân Quang, chạng vạng tối mới trở về Thanh Liễu cư.




      vào Thanh Liễu cư, cảm thấy Thanh Liễu cư giống như trở nên tươi đẹp rất nhiều, vô cùng xa cách.




      Quả , vừa mới vào phòng, có bốn nữ hài tử ăn mặc lăng la tơ lụa đầu đầy châu ngọc tới dịu dàng quỳ gối: "Nô tài Lưu Lam ( Thải Vân, Thiển Hà, Mộ Ải) bái kiến Vương gia! Thái phi nương nương chỉ thị nô tài đến hầu hạ vương gia!"




      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Canh [2] a ~




      huyetdu, Thiên Thanhh, Bạch Phụng8 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 35

      Triệu Đàn rủ tầm mắt xuống, nhìn nhìn cam sành trong mâm vàng, cầm lên miếng, kỹ càng bóc vỏ, cười hì hì nhét vào trong miệng Triệu Đồng.




      Triệu Đồng được sủng ái mà lo sợ, miệng mở rộng chờ Triệu Đàn tiếp tục đút ăn.




      Triệu Đàn đút ăn... ăn mấy múi cam sành, cảm thấy buông lỏng cảnh giác, nhìn Thiên Hạo Đế, nghiêm túc : "Sủi Cảo ca ca, ta gần đây xem sách sử!"




      Triệu Đồng cho tới bây giờ nghĩ tới làm cho Triệu Đàn trở thành tài nữ, cho nên chẳng qua là gật đầu, hé miệng, ý bảo Triệu Đàn lại đút ăn cam sành.




      Triệu Đàn cuối cùng đem miếng cam sành đút cho , : "Có mấy cái câu chuyện ta nghĩ ngươi giảng cho ta nghe!"




      Nàng nhìn chăm chú Triệu Đồng.


      Triệu Đồng ngẩng đầu nhìn Tần Ngọc Y , ý bảo Tần Ngọc Y ra ngoài.




      Tần Ngọc Y là rất lo lắng cho Thiên Hạo Đế , lần nữa muốn rời .




      Thế nhưng Thiên Hạo Đế nhìn nhíu mày, Tần Ngọc Y đành phải lưu luyến rời mà rời .




      Triệu Đàn bắt đầu kể chuyện xưa cho Triệu Đồng.




      Nàng kể ba câu chuyện.




      Người thứ nhất trong câu chuyện lịch sử Tấn Huệ Đế Tư Mã Trung tại thời điểm thiên hạ đói kém, dân chúng chết đói, hỏi đại thần "Sao ăn thịt cháo".




      Thứ hai là câu chuyện Hán Huệ Đế Lưu Doanh cẩn thận từng li từng tí bảo hộ đệ đệ Triệu vương Lưu Như Ý cùng cha khác mẹ, nghênh đón Triệu vương, cùng Lưu Như Ý cùng nhau bắt đầu cuộc sống và ăn uống hàng ngày, thế nhưng Lưu Như Ý cuối cùng vẫn bị Lữ Hậu giết bằng thuốc độc.




      Người thứ ba là câu chuyện về sủng thần Đặng Thông của Hán Văn Đế ôn hòa cẩn thận, giàu có bậc nhất thiên hạ, Văn Đế sau khi chết, tài sản bị mất, danh tiếng đáng xu chết .




      Kể ba cái câu chuyện này, khuôn mặt Triệu Đàn nghiêm túc, thanh trầm thấp, lời chậm chạp, có thể trầm bồng du dương.




      Triệu Đồng nghe rất chân thành.




      Sauk hi kể xong ba câu chuyện, Triệu Đàn ngẩng đầu nhìn Triệu Đồng: "Ca ca, ngươi biết người giàu có nhất Đại Kim là ai sao?"




      Triệu Đồng nhìn nàng, gì.




      biết , mực biết là Triệu Đàn.




      Bởi vì tài sản Triệu Đàn nửa đều do ban thưởng.




      Triệu Đàn nhìn Triệu Đồng, mặt mỉm cười, trong mắt lại vui vẻ: "Ca ca, ngươi là muốn sủng ta hay là muốn giết ta?"




      Triệu Đồng vẻ sợ hãi mà kinh sợ.




      sủng ái Triệu Đàn, cho nên trắng trợn mà ban thưởng nàng, hy vọng nàng an nhàn, vui vẻ, vô ưu vô lự...




      Thế nhưng là, đây là nàng hay vẫn là đưa nàng vào nơi nguy hiểm?




      Triệu Đàn quan sát nét mặt, hợp thời mà lại thêm chút củi lửa: "Hàng năm Xuân Thiên ca ca giúp ta tu sửa phủ quận chúa, đám quan lại đều muốn tụ tập dâng tấu vạch tội a? !"




      Triệu Đồng đứng dậy, trong thư phòng thong thả bước vài bước.




      Triệu Đàn nhìn bức tranh tường đối diện 《Xuân Yến Đồ》, phía Nguyên Khánh Đế viết


      《Nhân Nguyệt Viên》: " Nam triêu thiên cổ thương tâm , do xướng hoa. Cựu vương tạ, đường tiền yến tử, phi hướng thùy gia? Hoảng nhiên nhất mộng, tiên cơ thắng tuyết, cung kế đôi nha. Giang châu ti mã, thanh sam lệ thấp, đồng thị thiên nhai."


      (Ai dịch cái này hay thị giúp mình nhé)


      Sauk hi đọc xong, nàng buồn bã : "Ca ca, ta muốn trèo cao té đau, muốn như vị quận chúa hoàng thất kia, có kết cục bi thảm!"




      Triệu Đồng nhìn về phía Triệu Đàn, ở Triệu Đàn tha thiết ánh mắt mong chờ trong, rút cuộc hỏi lên: " chút ý nghĩ của ngươi!"




      Hai khắc sau, Triệu Đàn thành công rời ngự thư phòng, mang theo nữ thị vệ Thủy Chỉ mà Thiên Hạo Đế ban cho nghênh ngang ra.




      Tần Ngọc Y ánh mắt nghi hoặc ở bên trong, Triệu Đàn xoa xoa cái trán đổ mồ hôi của mình: giả bộ cũng phải kiện chuyện dễ dàng a! giả bộ cũng là loại nghệ thuật a!




      Trở lại Vương Phủ, Triệu Đàn hướng tổ mẫu tuyên bố mình phụng chỉ du lịch, đương nhiên nàng ra Thiên Hạo Đế "Thay ca ca người nhìn chút xem, dùng những cái tài sản kia của ta làm chuyện có ý nghĩa" .




      Cao lão thái phi trong nội tâm cảm thấy quái lạ nỡ để Triệu Đàn rời , tuy nhiên lại lại thể làm gì, đành phải đem Tiểu Tùng Tiểu Trúc gọi qua, các nàng sắp xếp hành lý cho quận chúa, lại kêu Triệu Đàn đem Tô Dung Tô Ngưng Thủy Chỉ gọi qua, kỹ càng đề ra nghi vấn khai báo phen.




      Buổi tối, Triệu Đàn gọi nữ thị vệ thân tín của Triệu Tử là Hương San tới, cho Hương San chồng ngân phiếu, Hương San phái người lặng lẽ trông nom bảo hộ Chi nương.




      Ngày hôm sau, Triệu Đàn mặc nam trang cùng Thủy Chỉ cỡi ngựa xuất phát, Tô Dung cùng Tô Ngưng ở bên ngoài phủ chờ các nàng.




      Đảo mắt là giữa mùa xuân, thành kim kinh được xưng " Bắc địa xuân thành ", tất nhiên là nở đầy các loại hoa xuân, trong khí tràn đầy hương hoa nồng đậm. Cùng so sánh với thời điểm đầu mùa xuân, trời cũng sáng hơn rồi.




      Trời mới vừa tờ mờ sáng, chi nương liền thức dậy




      Nàng luôn luôn thức dậy rất sớm.




      Đơn giản sau khi rửa mặt, chi nương mà bắt đầu làm điểm tâm.




      Điểm tâm nhanh làm xong, chi nương đánh thức Mạnh Tam.




      Thúc phụ của nàng nửa đêm mới về, bình thường là ngủ tới buổi trưa mới tỉnh.




      Đợi nàng làm điểm tâm xong, Mạnh Tam rửa mặt, vừa vặn ăn điểm tâm.




      Dùng quá bữa sáng, vợ chồng hai người cùng ra cửa. Mạnh Tam là đến phủ nha môn Kinh Triệu làm việc, chi nương chuẩn bị đến phụ cận phủ nha môn Kinh Triệu tìm phòng ở —— nàng cùng thúc phụ cùng Mạnh Tam thương lượng qua, đem tòa nhà ở ngõ Dã Kê Tháp bán , ở đường phố phụ cận phủ nha môn Kinh Triệu mua cái nhà mới.




      Vợ chồng hai người cùng .




      Mạnh Tam đau lòng thê tử, dắt tay chi nương chậm rãi mà .




      Lúc ngang qua phố, đội xe ngựa xa hoa binh sĩ hộ vệ mặc áo giáp cưỡi ngựa lớn phía.




      Mạnh Tam ôm eo chi nương, chờ đợi đội kỵ mã qua.




      Chi nương có chút sững sờ.




      Nàng nhớ ra rồi, mùng sáu tháng giêng ngày ấy, nàng chính là ở bên đường nhìn thấy Triệu Tử.




      Ngày ấy nàng ra ngoài mua hương liệu, lúc qua phố, gặp phải ngự giá Thiên Hạo Đế ly rời kim kinh, tiến về hành cung suối nước nóng núi thăm thái hậu.




      theo vô số quan viên văn võ, đoàn xe uốn lượn mà .




      bên trong xe ngựa sang trọng, chi nương liếc mắt liền thấy được Triệu Tử.




      Tự xưng là Bách phu trưởng đóng giữ quân đội Nam Cương,Triệu Tử lại cưỡi tuấn mã quần áo đẹp đẽ quý giá, kỵ binh túm tụm hộ vệ ở phía sau qua, phía sau của cỗ xe ngựa nữ quyến rất đẹp đẽ quý giá .




      Bên cạnh người vây xem chỉ vào chiếc xe kia : "Thấy Nam An Vương đằng sau cái kia chiếc xe nữ quyến kia ? Đây chính là xe Chuỗi Ngọc Bát Bảo đàn hương. Ước chừng chỉ có Nam An Vương Vương Phi mới có thể xứng đôi!




      Chi nương gì, nàng đứng ở nơi đó, mắt thấy thân ảnh Triệu Tử ngồi lưng ngựa càng ngày càng xa, càng ngày càng , dần dần nhìn thấy nữa.




      Đảo mắt thời gian mấy tháng qua, quả nhiên là thời gian như nước!




      Đoàn xe rất nhanh ngang qua phố, Mạnh Tam vội vàng với chi nương: "Đoàn xe qua, chúng ta nhanh lên !"




      "Được!" Chi nương nhìn Mạnh Tam cười cười.




      Mạnh Tam đem chi nương đưa đến phòng trù tính (cò mồi) tại chỗ đại nương, khai báo phen, lúc này mới nha môn làm việc.




      Bạc trong tay Chi nương thiếu, phòng ở cũng chọn xong, đến buổi chiều, rút cuộc nhìn trúng tòa nhà ở phía sau nha môn Kinh Triệu. Tòa nhà lớn, hướng nam là căn hai phòng ngủ ba gian phòng; phía đông có hai gian phòng, gian là phòng bếp, gian chứa đồ; viện cũng là nho , chỉ là ở phía trước cửa sổ phòng ngủ gieo vài cây chuối tây.




      Mạnh Tam cùng Tần đại thúc nhìn xem, cũng đều rất hài lòng.




      Chi nương làm việc luôn luôn nhanh chóng, cũng dây dưa dài dòng, hai mươi ngày sau đó, Tần gia ba miệng liền chuyển vào nhà mới, phòng cũ ở ngõ Dã Kê Tháp cũng ủy thác cho đại nương phòng trù tính (cò mồi) tại.




      Chi nương dự đoán mời người quét lại sơn cho nhà mới, sau khi chuyển vào, nàng lại chỉ huy Mạnh Tam trong sân trồng gốc cây cây lê cùng gốc cây Bạch Ngọc Lan, dựa vào tường ở phía tây xây cái khung bồ đào, dưới kệ bồ đào bầy bộ àn ghế bằng đá.




      Nhìn nhà mới của mình, trong nội tâm chi nương rất hài lòng.




      Mạnh Tam xưa nay chịu ngồi yên, cùng người ở góc Tây Nam đào giếng.




      Nhìn trượng phu vội vàng ngừng, chi nương có chút đau lòng, nàng cầm bình trà nóng qua, rót cho Mạnh Tam bát trà, sau đó cho mấy công nhân đào giếng.




      Mạnh Tam lau mồ hôi, tiếp nhận bát trà uống hơi cạn sạch, nhìn mặt thê tử tú lệ, nhịn được nhếch miệng nở nụ cười.




      từ thời thiếu niên thích Chi nương, Chi nương theo thúc phụ đến Nhuận Dương nương nhờ họ hàng, nghĩ đến sau này khó gặp nhau, nghĩ tới Chi nương trở về, hơn nữa nguyện ý gả cho !




      Trở lại trong phòng, lưng chi nương có điểm chua, nàng vuốt vuốt thân thể, ở bên giường ngồi xuống.




      Triệu Tử trước kia ngõ Dã Kê Tháp gắp nàng, khó tránh khỏi bị ai đó gặp, cho nên dời xa ngõ Dã Kê Tháp là lựa chọn tốt nhất.




      Chi nương vẫn tự chủ nhớ tới Triệu Tử.




      Nàng cảm giác dung mạo mình chẳng qua là ở bậc trung, cũng xuất chúng, khi đó, nàng thích Triệu đại lang, vẫn muốn gả cho Bách phu trưởng Triệu đại lang đóng giữ quân ở Nam Cương, sinh đứa giống như Triệu đại lang xinh đẹp như vậy. Đương nhiên, xinh đẹp cũng sao, bởi vì là hài tử của mình và Triệu đại lang.




      Nghĩ đến Triệu Tử, trong nội tâm nàng vẫn còn đau thương, thế nhưng, biết chân tướng, nàng là hạnh phúc; biết chân tướng, nàng chỉ có bỏ qua.




      Nàng mực hướng tới sinh hoạt chồng vợ thong dong sống qua ngày, từng có Bách phu trưởng Triệu đại lang, cũng thể có cả Nam An Vương Triệu Tử cái quyền khuynh hạ.




      Liễu Ly nhìn bốn nữ hài tử mười sáu mười bảy tuổi, nhìn lại gã sai vặt đứng ở bên ngoài chút Tiểu Tùng Tiểu Trúc, thản nhiên : "Ta có Tiểu Tùng Tiểu Trúc, nam nữ thụ thụ bất thân, sợ là quá thuận tiện! Các ngươi trở về , ngày mai ta chuyện với mẫu thân!"




      Đầu lĩnh Lưu Lam trong bốn cái nha đầu chưa từ bỏ ý định, muốn đợi nữa, Liễu Ly mắt lạnh như nước, quét mắt liếc nàng.




      Lưu Lam lập tức cảm thấy toàn thân lạnh buốt, vội cúi đầu đáp: "Vâng."




      Bốn cái nha đầu lui ra ngoài.




      Gã sai vặt Tiểu Tùng rót chén trà xanh liền ra ngoài.




      Liễu Ly ngồi ghế dựa, bên uống trà vừa nghĩ tâm .




      Vừa rồi bốn cái nha đầu có cái có chút giống Triệu Đàn, cũng là mười sáu mười bảy tuổi bộ dáng, thế nhưng có đẹp mắt bằng Triệu Đàn, càng thuận mắt như Triệu Đàn.




      Triệu Đàn biết tại làm cái gì, có bướng bỉnh hay , còn có phải hay giống như trước tham ăn... đứa ăn hàng a!




      Liễu Ly nâng chung trà lên nhấp miếng, Mộ Ải canh cửa bên ngoài, trong lòng thở dài.




      cũng phải tham luyến quyền thế, tuy nhiên lại bị đẩy đến vị trí này, biết lúc nào có thể chấm dứt.




      Dù sao là cả đời a? ! Liễu Ly có chút tự giễu mà nghĩ.




      tận lực hoàn thành nhiệm vụ trở lại Đại Kim, đến lúc đó, có thể bảo hộ cộng thêm giám sát Triệu Đàn rồi!




      Ngày hôm sau, tại Đông viện Úy Vương phủ Thọ Sơn quận chúa Trúc Thuyên tới Thanh Liễu cư.




      Trúc Thuyên gả qua hai lần, trượng phu thứ nhất là Phúc Toàn Đế cùng Bạch Thái phi thay nàng chọn lựa, trưởng tử Uy Quốc công Thuần Vu Hạo Thuần Vu Thông, chỉ tiếc kết hôn đến năm, trượng phu liền bệnh chết. Trượng phu thứ hai Bình Tây Âu Dương Đình tuổi trẻ tài cao quyền cao chức trọng, là chính nàng vừa ý, chỉ tiếc kết hôn đến ba tháng, Âu Dương đình cũng bệnh chết.




      Liên tiếp chết mất hai trượng phu, Trúc Thuyên cũng liền định tái giá, chuyển về nhà mẹ đẻ Úy Vương phủ, tiến vào Đông viện, mở cái cửa , chiếu cố tình nhân dưỡng trai lơ (đĩ đực), thời gian trôi qua rất mãn nguyện, mục tiêu duy nhất chính là bồi dưỡng đệ đệ, giúp đệ đệ bò được xa hơn, áp đảo kẻ thù truyền kiếp của mẫu than là Hoàn Nhan Hoàng Hậu cùng Thái Tử Trúc Tranh, để cho mình phú quý nhàn nhã dài lâu.


      Dân phong Đông Xu cởi mở, Bạch Thái phi nàng cái gì, Liễu Ly liền càng phản ứng nàng.




      Trúc Thuyên nghe đệ đệ cự tuyệt ban nha đầu mẫu thân cho , cảm thấy vô cùng giả bộ đứng đắn, cho nên đại giá quang lâm đến chỗ ở của , đến đây khuyên bảo.




      Liễu Ly phối hợp uống trà ngẩn người.




      Trúc Thuyên giảng giải lý thuyết nửa ngày, Liễu Ly mới lười biếng : "Ngươi cùng mẫu thân phải nghĩ tới ta lấy quận chúa Minh Châu ở Kim Quốc sao? Nam An Vương Triệu Tử cho phép muội muội của mình gả cho nam nhân mà trong phòng có mấy cái nha đầu?"




      Trúc Thuyên: "..."




      Trúc Thuyên mang theo bọn nha hoàn rời Thanh Liễu cư, mát gió thổi qua, bỗng nhiên tỉnh ngộ: Trúc Sanh phải muốn lấy Triệu Đàn kia sao?




      Nghĩ tới đây, Trúc Thuyên ngừng lại, quay người nhìn Thanh Liễu cư Lục Liễu thấp thoáng ở dưới đại môn, nhìn trong chốc lát, dậm chân, hậm hực rời .




      Nàng mới dễ dàng buông tha cho đâu!




      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Triệu Đàn, hồ ly ca ca nhưng lại là vì Triệu Đàn thủ thân như ngọc đây ~



      huyetdu, HoanHoan, Thiên Thanhh11 others thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 36



      Tháng tư chim bay đầy trời, Triệu Đàn mang theo Tô Dung Tô Ngưng cùng Thủy Chỉ ra khỏi kim kinh; tháng năm chim quốc kếu, đoàn người Triệu Đàn rút cuộc tới đông biên cương thủ phủ Đạo Dương.




      Ở Đạo Dương nghỉ ngơi chỉnh đốn, chủ ba bộc lại xuất phát.




      Ly khai Đạo Dương, bốn người thẳng đến phương Đông mà .




      Cỡi ngựa quan đạo Bạch Dương, Tô Dung bọn cho rằng Minh Châu quận chúa muốn dựa theo kế hoạch thị sát cây lúa Dương Phủ Đông hai mươi dặm đồng cỏ, Triệu Đàn lại thừa cơ muốn hướng đông, tiến vào biên cương Đông Xu, sau đó thẳng vào kinh đô Đông Xu.




      Tô Dung vừa mới đưa ra kháng nghị: "Bệ hạ nhắn nhủ là hộ tống quận chúa người đến Đạo Dương..."




      Triệu Đàn cười tủm tỉm lấy ra khối kim bài Thiên Hạo Đế "Như trẫm đích thân tới", ở trước mắt Tô Dung Tô Ngưng Thủy Chỉ chuyển vòng, vẻ mặt trịnh trọng, sau đó nhìn Thủy Chỉ, : "Thủy Chỉ, bệ hạ trước khi khai dặn dò cái gì?"




      Thủy Chỉ hít hơi, cất cao giọng : "Trước khi , bệ hạ nô tài, 'Mọi thứ lấy Minh Châu quận chúa làm chủ!' "




      Triệu Đàn đắc ý nhìn Tô Dung Tô Ngưng.




      Tô Ngưng Tô Dung đành phải ngựa khom mình hành lễ: "Vâng!"




      Thuận theo bọn hắn dần dần tới Đông Hành, tới tới, cây cối càng ngày càng ít, mảng lớn mảng lớn thảo nguyên xuất ở trước mắt.




      Tựa như cậu Liễu Liên cùng Liễu Ly kể, bầu trời thảo nguyên đông biên cương so với nơi khác càng xanh hơn, mảnh thảo nguyên trải dài ngừng, ở trời vô hạn mà mở rộng, đối với thảo nguyên to đến vô biên vô hạn mà , tựa như màu xanh lá của sóng biển, rất nhanh liền biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.




      Triệu Đàn vô cùng thích đại thảo nguyên màu xanh ngàn dặm này, chỉ cảm thấy khắp nơi xanh biếc, nhàng chảy đến chân trời, nàng hướng về bầu trời phương Đông, thúc ngựa chạy tới.




      Tô Dung, Tô Ngưng cùng Thủy Chỉ vội vàng theo.




      Thảo nguyên quá lớn, nửa tháng sau, nhóm người Triệu Đàn mới tới hồ Bối Luân nơi giao nhau giữa Đông Xu và Đại Kim.




      Ban đêm, bọn liền ngủ bên hồ Bối Luân, chuẩn bị ngày mai dọc theo ven bờ hồ Bối Luân tiến vào biên giới Đông Xu.




      Ánh trăng bao phủ thảo nguyên vô biên, ở bên hồ Bối Luân, mấy cái lều vải nằm rải rác, có người đố lên đống lửa, mọi người đều bao vây xung quanh.




      vị lão nhân thảo nguyên, kéo đàn đầu ngựa (nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa).




      Tiếng đàn đầu ngựa du dương vọng lại dưới ánh trăng, tiếng đàn trong trẻo tản mạn khắp nơi nhưng lạnh lùng trong khí. Bầy ngựa yên lặng ở bên trong, ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng tiếng Hi..i...iiii, vọng lại thảo nguyên yên tĩnh, tăng thêm vài phần bi tráng.




      Triệu Đàn cho tới bây giờ chưa thấy qua cảnh sắc như vậy, dưới ánh trăng thảo nguyên, trường điệu (thơ 90 chữ) trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm nàng dường như bước vào chốn huyền diệu. Trong đêm thảo nguyên trong trẻo nhưng lạnh lùng này, Triệu Đàn lần đầu tiên tiếp cận nội tâm Liễu Ly—— cái loại này có bầu bạn thân mình độc.




      Triệu Đàn phát lữ nhân ở bên trong mặc trang phục Đông Xu hoa lệ, xen lẫn nương áo trắng.




      nương mặc áo trắng nhìn rất là buồn tẻ, có loại cảm giác lẻ loi, Triệu Đàn dù cảm thấy nàng cũng là người Đại Kim, lại cũng dám tùy tiện đến gần nàng.




      Thời điểm xuất phát sáng sớm ngày thứ hai, vị nương này thấy được bốn người Triệu Đàn, trực tiếp tới, tiếng Hán thuần thục: "Các ngươi là... Từ... Đông Xu... Tới?"




      Triệu Đàn gật đầu. Nàng mới nhìn nương này tuy rằng mặc quần áo màu trắng kiểu dáng Đại Kim, nhưng mà ngũ quan lập thể da thịt trắng nõn, con mắt cũng là màu nâu nhạt, cực kỳ xinh đẹp, ràng phải người Hán!




      Vị nương này Hán ngữ được tốt lắm, nàng nhìn Triệu Đàn, lại hỏi: "Vậy các ngươi... Nghe... Nghe ... Qua... Triệu Dương... Người này... có ?"




      Nàng cái khác đều cà lăm, chỉ có "Triệu Dương" hai chữ được rất ràng.




      Triệu Đàn nghe nàng nhắc tới tên Tam ca Triệu Dương, trong nội tâm cảnh giác , mặt lại lặng lẽ : "Triệu Dương? Chưa từng có nghe qua!"




      Lúc này, Tô Ngưng đem ngựa của nàng dắt qua.




      Triệu Đàn đồng ý leo lên ngựa, cùng cái nương kia song song.




      Nàng vừa , bên cùng cái nương kia cố sức mà trao đổi.




      Cảm thấy sai biệt lắm, Triệu Đàn giống như vô tình ý mà hỏi thăm: "Ngươi tìm Triệu Dương làm cái gì?"




      Cái nương này mặt mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng nhận ra: "Ta muốn hỏi chút, tại sao phải rời khỏi Côn Lôn Sơn."




      Tiến vào Đông Xu bao lâu, đợi thảo nguyên trước mắt biến thành vùng đất bằng phẳng, Triệu Đàn cùng vị Lan Nhã nương kỳ lạ này tách ra.




      Đầu tháng năm, bốn người Triệu Đàn rút cuộc tới kinh đô.




      Triệu Đàn trước tìm hiểu vị trí Úy Vương phủ, sau đó ở phụ cận Úy Vương phủ tìm nhà tên là khách sạn Thanh Sơn đại khách sạn ở đây, sau đó bắt đầu nghĩ biện pháp nghe ngóng hành tung Úy Vương Trúc Sanh—— Triệu Đàn muốn trực tiếp đến thăm, nàng muốn tạo cuộc gặp gỡ lãng mạn.




      Đầu tháng sáu ngày hôm đó, Triệu Đàn rút cuộc thăm dò được Úy Vương Trúc Sanh Liễu Hồ ở kinh đô Tây Môn, vội vàng mang theo Tô Ngưng Tô Dung cùng Thủy Chỉ đuổi tới.




      Ra đến Liễu Hồ, Triệu Đàn khôi phục nữ trang, kêu Thủy Chỉ hỗ trợ, ăn mặc xinh đẹp gặp hồ ly ca ca.




      Đầu hạ ở Liễu Hồ, cây xanh bao quanh núi xanh mờ ảo, mặt hồ xanh biếc yên ả gần gần xa xa nổi mấy cái thuyền hoa, thanh ca hát vui cười xa xa truyền đến.




      Triệu Đàn bị kích động tới ven hồ Liễu Hồ, đứng ở bên hồ nhìn lại nhìn, nhìn quanh hồ vòng lại vòng, rút cuộc thấy được họa thuyền có huy hiệu Úy Vương phủ.




      Đầu họa thuyền lúc này cách chỗ Triệu Đàn bên cạnh bờ có chút xa, từ xa xa Triệu Đàn trông thấy mấy người bên song cửa sổ chuyện, người trong đó thân mặc bạch y, rất giống hồ ly ca ca.




      Lòng của nàng bắt đầu "thình thịch" nhảy lên, khuôn mặt cũng có chút cay xè, con mắt nhìn chằm chằm vào cái họa thuyền kia.




      Họa thuyền đúng lúc là hướng bên này chạy, kcách Triệu Đàn càng ngày càng gần, nàng rút cuộc nhìn ràng, người nọ ngồi ở bên cửa sổ tóc đen như mây áo trắng như tuyết, là hồ ly ca ca!




      Triệu Đàn thấy ngồi đối diện Liễu Ly là mỹ mạo nữ tử tuổi khoảng hai mươi, cười tự nhiên đối mặt với Liễu Ly, ngón tay non mịn còn cầm cái ly sứ men xanh, hướng Liễu Ly câu gì.




      Hồ ly cũng cười cười, tiếp nhận ly uống hơi cạn sạch.




      Thấy màn như vậy, Triệu Đàn tâm tính thiện lương giống như bị cái già nghẹn lấy, đến mức khó chịu. Nàng sững sờ mà nhìn về phía trước, nhìn qua đội trai tài sắc ông trời tác hợp cho hai người, cái mũi ê ẩm, con mắt chát chát.




      Đứng ở sau lưng nàng Tô Ngưng Tô Dung cũng đều nhận ra Liễu Ly.




      Tô Ngưng giọng đối với Tô Dung ra: "Người kia hình như là Liễu thị vệ?"




      Tô Dung: " phải giống như, cái kia chính là Liễu thị vệ!"




      Tô Ngưng: "Như vậy mỹ mạo nữ tử đối diện với Liễu thị vệ là người thế nào?"




      Tô Dung: "Xem ra đưa tình nhìn nhau tình chàng ý thiếp đấy, sợ là người trong lòng của a!"




      Hai người bọn họ tuy rằng làm ra bộ dạng châu đầu ghé tai, nhưng lại thanh kia to đến mức Triệu Đàn đều nghe được rành mạch.




      Triệu Đàn vốn trong nội tâm khổ sở, nghe xong đối thoại của hai kẻ dở hơi, ngược lại thanh tỉnh ít, nàng nghĩ: mặc kệ là là giả, dù sao cũng phải hỏi hồ ly ca ca rồi hãy !




      Triệu Đàn hai tay khép lại, nhìn họa thuyền càng chạy nhanh càng gần, lớn tiếng hô lên: "Hồ ly ca ca —— "




      Cuối tháng tư, Triệu Tử bố trí tốt phòng ngự Tây Bắc, làm tốt các biện pháp ứng phó nhu cầu bức thiết, lúc này mới chuẩn bị ly khai Mặc Thành.




      Trước khi , Tổng đốc Tây Bắc Ngọc Thanh đưa tiễn, Triệu Tử cùng lén lút chuyện với nhau vài câu, mới biết được Ngọc Thanh cùng mẹ cả cùng huynh trưởng ở riêng.




      Ngọc Thanh khí sắc so sánh với lần gặp mặt khá nhiều, thái độ cũng rất nhàng, lại cười : " Nam nhân tốt chia nhà ăn riêng, con tốt lấy chồng dung lúc " thần tỉnh ngộ được chậm, hy vọng còn có thể vãn hồi!"




      Triệu Tử nhai nuốt lấy câu kia của Ngọc Thanh "Thần tỉnh ngộ được có chút chậm, hy vọng còn có thể vãn hồi", suất lĩnh đại đội nhân mã xuất phát rời Mặc Thành.




      Nam An Vương đoàn người đến kim kinh, là cuối tháng năm.




      Kinh Thành nguy nga xa xa nhìn thấy rồi.




      Lần này Triệu Tử đến Tây Bắc thị sát, nguyên là cùng Thiên Hạo Đế ở hành cung suối nước nóng nhận được cấp báo phía sau lần bí mật hành động, nghĩ tới kéo dài mấy tháng.




      Triệu Tử ngồi lưng ngựa, trong nội tâm có chua xót, ngắn ngủn mấy tháng, lại người và vật còn cảm giác.




      Hồi cung giao nộp ý chỉ, Triệu Tử trở lại Vương Phủ hướng tổ mẫu thỉnh an, sau đó cùng tổ mẫu dùng bữa tối. Chờ tổ mẫu ngủ, Triệu Tử mới ra Vương Phủ.




      ngõ Dã Kê Tháp, mà là dưới hướng dẫn của ám vệ Tôn Tam cùng Hứa Nhị, tới phía sau phủ nha môn Kinh Triệu.




      Đây là buổi tối có trăng sáng, chung quanh mảnh đen kịt.




      Triệu Tử ngồi lưng ngựa, đứng ở ngoài tường nhà mới Chi nương.




      nhà ba gian, chính giữa nhà chính cùng phòng ngủ phía đông đều có ánh sáng lộ ra, xem ra đều sáng đèn.




      Bởi vì là mùa hạ, cửa nhà chính mở rộng ra y, Triệu Tử thấy Chi nương trong phòng ngồi dựa vào cửa.




      Chân của nàng ngâm trong chậu gỗ trước mặt, tựa hồ rửa chân.




      Triệu Tử lẳng lặng nhìn.




      Đến nơi này, đầu óc trong hết lần này tới lần khác nhớ tới tình cảnh Chi nương rửa chân trước kia.




      Triệu Tử nhớ chân Chi nương mượt mà, thịt núc ních.




      nam thanh niên dáng người trung đẳng từ trong buồng ra, cầm khối vải bố bọc chân Chi nương lại, đặt ở cạnh ghế đẩu, sau đó bưng chậu gỗ ra viện.




      đem nước rửa chân đổ xuống sân, mang theo chậu gỗ trở về.




      Chi nương tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dáng rất buông lỏng.




      Nam tử kia ngồi xổm phía trước, giúp đỡ Chi nương xoa chân.




      biết câu gì, chọc cho Chi nương k cười hanh khách ngừng, mang giầy vào liền hướng ra ngoài phòng.




      Nam tử kia cũng theo ra ngoài.




      Triệu Tử lòng chua xót chua, trái tim co lại.




      muốn đem Chi nương kêu ra, chất vấn vì cái gì phụ ; muốn đem người nam nhân kia quyền đánh chết, giải mối hận trong lòng; muốn phóng hỏa đốt cái chỗ này, cho hết thảy biến thành tro tàn. .




      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Canh [2] ~





      HoanHoan, Bạch Phụng, Halong-ngoc7 others thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      37

      Triệu Tử cuối cùng vẫn rời , gia thế của , thân phận của , giáo dục của đều cho phép làm ra cái tình thỏa đáng.


      Ngồi lưng ngựa, Triệu Tử nhớ tới câu biết ở nơi nào—— "Quân vô tình ta liền đừng" .


      cảm thấy những lời này là tức giận, nghĩ tới đây, Triệu Tử hiểu thấu mà cười, loại cười này cùng loại cười thảm, cười cười, dùng tay trái bưng kín mặt, hung hăng lau chút, thúc vào bụng ngựa, hướng về phía trước mà .


      Tiếng vó ngựa vọng ở đường phố yên tĩnh, dần dần xa, dần dần thể nghe thấy.


      Đêm khuya đường phố khôi phục yên tĩnh.


      Triệu Đàn hô lên "Hồ ly ca ca", tim đập bắt đầu gia tăng tốc độ, đôi má dần dần nóng lên, phát nhiệt, mắt to sáng lóng lánh nhìn Liễu Ly trong họa thuyền.


      Liễu Ly cùng Chi nữ đại thần Ô Xuân Quang Ô Diệu Hương chuyện với nhau, chợt nghe bờ truyền đến tiếng "Hồ ly ca ca", lập tức thẳng băng thân thể —— là thanh Triệu Đàn!


      nhìn lại bờ bên cạnh, liếc mắt liền thấy được Triệu Đàn tóc đen áo choàng áo trắng váy xanh, vội vàng đứng lên, nhưng như cũ hướng Ô Diệu Hương câu: "Là xá muội!"


      Họa thuyền dựa vào bờ bên cạnh, Liễu Ly đứng ở đầu thuyền, nhìn Triệu Đàn ở bờ bên cạnh, khóe miệng tự chủ được nhếch lên: cái nha đầu bướng bỉnh này, như thế nào chạy đến Đông Xu rồi!


      Người chèo thuyền chống đỡ thuyền nhích tới gần bờ bên cạnh, Liễu Ly vừa sải bước đến bờ, cười nhìn Triệu Đàn, đối với Triệu Đàn vươn hai tay.


      Hai tay vừa vươn ra, lại nghĩ tới Triệu Đàn là đại nương, cử động lần này rất ổn, vừa muốn thu hồi cánh tay, thế nhưng là Triệu Đàn nhào tới, Liễu Ly vội đỡ Triệu Đàn.


      Đại khái là bởi vì trời nóng, mặt Triệu Đàn mềm mại hồng hồng, giọt mồ hôi óng ánh theo mép tóc chảy xuống thái dương.


      Liễu Ly có buông Triệu Đàn, trực tiếp chào hỏi Tô Ngưng bọn tiếng, sau đó ôm Triệu Đàn nhảy tới thuyền của mình.


      Đám người Tô Ngưng nhìn nhau, cũng nhảy lên theo.


      Người chèo thuyền khẽ chống thuyền cao, họa thuyền lần nữa đẩy ra.


      Ô Diệu Hương mang theo hai nha hoàn bên người ra đón.


      Liễu Ly sợ Triệu Đàn đứng thuyền vững, đối với ô Diệu Hương cười cười giải thích, sau đó mực ôm Triệu Đàn tiến vào trong thuyền.


      Hướng Triệu Đàn giới thiệu sơ lược rồi, Liễu Ly, ô Diệu Hương cùng Triệu Đàn ba người ở trong thuyền ngồi xuống.


      Liễu Ly phân phó Tiểu Tùng châm trà cho Triệu Đàn: " nên quá nồng, nên quá nóng, vừa vặn là được!"


      từ trong hộp thuyền rút ra khăn lụa, vén lên tóc Triệu Đàn rủ xuống, nhàng mà thay nàng lau rồi mồ hôi mặt.


      Lúc này Tiểu Tùng đem nước trà bưng tới.


      Liễu Ly nâng chung trà lên, nếm nếm, cảm thấy nước ấm vừa vặn nóng mát, lúc này mới đưa cho Triệu Đàn.


      Ô Diệu Hương trơ mắt nhìn Liễu Ly đối đãi cái tiểu nương xinh đẹp trước mắt giống như chiếu cố nữ hài tử, trong nội tâm có chút chua, lại có chút ít khó hiểu.


      Thấy Liễu Ly rút cuộc giúp xong, chuyên tâm mà nhìn bé này uống nước, nàng mới mở miệng hỏi: "Vương gia, vị này chính là..."


      Triệu Đàn uống nước có chút gấp, khóe miệng ẩm ướt, Liễu Ly giúp nàng lau khóe miệng, lúc này mới hướng ô Diệu Hương giải thích : "Đây là xá muội."


      cũng đến tên Triệu Đàn.


      Ô Diệu Hương nghe như vậy, trong nội tâm vốn là buông lỏng, thế nhưng là nghĩ lại: cho tới bây giờ đều chỉ nghe Úy Vương chỉ có Thọ Sơn quận chúa Trúc Thuyên là tỷ tỷ, cho tới bây giờ chưa nghe qua có muội muội a?


      Trong nội tâm nàng nghi hoặc, mặt nhưng là ra, lại đảo khách thành chủ chỉ thị nha hoàn Tùy Tùng Hương bên người mình đem hoa quả ra cho vị muội muội này: "Tùy Tùng Hương, thời tiết hơi nóng, đem dưa hấu ướp lạnh tới đây !"


      Triệu Đàn nóng khó chịu, nghe được có dưa hấu ướp lạnh, lập tức rất chờ mong, con mắt lóe sáng lên.


      Tùy Tùng Hương muốn qua, lại bị Liễu Ly ngăn cản: "Xá muội thân thể yếu, dưa hấu ướp lạnh nguội lạnh, thích hợp cho nàng ăn!"


      Triệu Đàn lập tức thất vọng mà nhìn Liễu Ly.


      Liễu Ly bị nàng lấy đôi mắt u oán nhìn chịu nổi, lập tức thỏa hiệp: "Vậy chỉ ăn ít thôi!"


      Tiểu Tùng cùng Tùy Tùng Hương cùng chỗ đem dưa hấu ướp lạnh cắt bưng lên.


      Liễu Ly lấy khối đưa cho Ô Diệu Hương, sau đó con mắt ở mấy khối dưa hấu còn lại băn khoăn lần, rút cuộc chọn lựa ra khối dáng người nhất thon thả thể tích nhất nhắn xinh xắn, cầm ở trong tay, dừng chút, vẫn cảm thấy dùng dưa hấu ướp lạnh là quá nguội lạnh.


      Ô Diệu Hương trơ mắt nhìn Úy Vương Trúc Sanh luôn luôn lạnh lùng lại lưu luyến rời mà nhìn dưa hấu trong tay, nhìn cả buổi, lúc này mới vui mà đưa cho cái vị trí muội muội kia, chỉ cảm thấy muôn phần quỷ dị.


      Triệu Đàn ăn dưa hấu, Liễu Ly có ăn, lại rút ra khối khăn lụa, cầm ở trong tay, nhìn Triệu Đàn ăn, chuẩn bị lau miệng cho Triệu Đàn. Triệu Đàn ăn cái gì vẫn rất là ưu nhã, khối dưa hấu ăn xong, cũng có địa phương gì cần chà lau, Liễu Ly vẫn là đem khăn đưa cho Triệu Đàn, ý bảo nàng lau tay.


      Triệu Đàn tùy ý xoa xoa tay, con mắt nhìn chằm chằm vào dưa hấu còn lại, rất có ý muốn ăn nữa, ý tứ mà đưa tay ra.


      Liễu Ly cau mày, thò tay đem móng vuốt Triệu Đàn duỗi ra lại ngăn cản trở về: "quá nguội lạnh, ngươi thể ăn nhiều!"


      Triệu Đàn tuy rằng vui, nhưng mà vẫn là rất nghe lời mà có ăn nữa.


      Ô Diệu Hương đương nhiên cũng có tâm tình ăn dưa hấu.


      Nàng cảm thấy Úy Vương Trúc Sanh đối với muội muội này là rất kỳ quái: giống như là ân cần lại thiếu nghiêm khắc như phụ thân đối với con —— thế nhưng là hai người tuổi chênh lệch ràng lớn; hoặc như là nam tử nghiêm khắc săn sóc đối với tình nhân —— thế nhưng là lại vô cùng nghiêm khắc rồi, dù sao là ra được tốt, rất giống ca ca đối với muội muội.


      Ô Diệu Hương mỉm cười hỏi: "Xin hỏi muội muội xưng hô như thế nào?"


      Liễu Ly lần này gì, lẳng lặng nhìn Triệu Đàn, trong mắt mang theo tia trêu tức, đến muốn xem Tiểu Triệu đàn lần này như thế nào càn rỡ.


      Triệu Đàn ngồi thẳng thân thể, bộ dáng nhu thuận: "Ô tỷ tỷ, ta là Chu đàn, gọi ta Tiểu Đàn là được rồi!"


      "Được, " ô Diệu Hương quyến rũ mà cười , "Tỷ tỷ kia kêu ngươi Đàn muội muội là được rồi!"


      "Tốt lắm!" Triệu Đàn liên tục gật đầu.


      Nàng kỹ càng dò xét tình địch tiềm của mình.


      Ô Diệu Hương thoạt nhìn rất là xinh đẹp cao quý a, loại người này thế nhưng tốt, đơn thuần mà là rất khó đấu đấy.


      Triệu Đàn lặng yên đề cao cảnh giác, con mắt nhìn về phía Liễu Ly.


      Vừa vặn Liễu Ly nhìn nàng, Triệu Đàn liền hé miệng cười cười.


      Liễu Ly có nhiều lời muốn hỏi nàng, nhưng ở chỗ này ràng thích hợp, vì vậy lại hỏi: "Ngươi là thế nào tới?"


      Triệu Đàn ăn ngay : "Thuê chiếc xe tới!"


      "Xe đâu?"


      "Rời !"


      Liễu Ly thò tay ở thái dương Triệu Đàn búng cái: "Cho ngươi quan tâm!"


      phân phó Tiểu Tùng: "Tiểu Tùng, Trần Tứ hồi phủ lấy xe, ở Thính Vũ Lâu chờ!"


      Tiểu Tùng đáp ứng , rời .


      Tiểu Tùng? Triệu Đàn nhưng có chút kinh ngạc: hồ ly ca ca gọi gã sai vặt là Tiểu Tùng?


      Trong nội tâm nàng rất là kích động, lại thể tin được, ra vẻ trấn định hỏi: "Ca ca, ngươi có phải hay còn có gã sai vặt gọi Tiểu Trúc?"


      Liễu Ly ngây thơ gật gật đầu. vào Đông Xu, chọn lựa hai cái gã sai vặt, có tên, thuận miệng liền gọi "Tiểu Tùng" cùng "Tiểu Trúc"


      Triệu Đàn cười ngọt ngào nhìn Liễu Ly.


      Liễu Ly minh bạch, hai cái nha hoàn bên người Triệu Đàn tên "Tiểu Tùng" cùng "Tiểu Trúc" !


      nhìn Triệu Đàn.


      Mặt Triệu Đàn trắng noãn nổi lên đỏ ửng, mắt to ngập nước chiếu lấp lánh, ặp môi đỏ mọngtrơn bóng c có chút mở ra...


      Mặt Liễu Ly chậm rãi đỏ lên.


      cảm thấy yết hầu có chút khô, mở miệng liền : "Tiểu Tùng, rót chén trà!"


      Lời vừa ra khỏi miệng, mới nhớ tới Tiểu Tùng lên bờ rồi.


      Liễu Ly cảm giác mình từ khi thấy Triệu Đàn, liền nhiều lần trở nên ngây ngốc, dứt khoát ngậm miệng !


      Triệu Đàn nhìn khuôn mặt tuấn tú của hồ ly ca ca mơ hồ đỏ lên, trong nội tâm vui vẻ đến cơ hồ muốn hoan hô, nàng đứng dậy giúp đỡ hồ ly ca ca rót chén trà, bưng tới, đưa cho Liễu Ly: "Ca ca, uống !"


      Liễu Ly mặt biểu tình, uống hơi cạn sạch.


      Ổ Diệu Hương nhìn đôi huynh muội quỷ dị ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, trong nội tâm có chút kiên nhẫn: vị này nửa đường trở lại Đông Xu Úy Vương, ngoại hình tuấn mỹ nhân phẩm xuất chúng, thế nhưng là xuất thân mập mờ, thật đúng có thể là gân gà, ăn vào vô vị, bỏ lại tiếc. Bất quá phụ thân lại thần bí vô cùng, chỉ thị chính mình hảo hảo nịnh bợ!


      Cơm trưa là ăn ở bên hồ Thính Vũ Lâu.


      Thính Vũ Lâu xây dựng giữa Hồ Quang Sơn, cảnh sắc ưu mỹ, trang hoàng lịch tao nhã, lấy "Lư biên nhân tự nguyệt, họa thuyền thính vũ miên" chi ý.


      Liễu Ly bao hết nhã gian lầu hai.


      Ngoài cửa sổ là liễu rủ sóng nước xanh lam, bên tai tiếng sáo thanh đạm, trước mắt là điểm tâm tinh xảo, thế nhưng, Ổ Diệu Hương nuốt trôi.


      Đồ ăn sớm đem lên, Liễu Ly ngồi xuống, liền sai người làm thêm cua hấp, còn mỉm cười hướng Ổ Diệu Hương giải thích: "Xá muội thích ăn con cua!"


      Triệu Đàn trong nội tâm đắc ý, mặt ra, ngồi nghiêm chỉnh cười tủm tỉm.


      Món cua được đem lên, Liễu Ly rất tự nhiên cầm lấy con cua bắt đầu bận việc, tay thon dài, linh hoạt dị thường, khuôn mặt trầm tĩnh chăm chú, nhìn qua cảnh đẹp ý vui.


      Nhưng chính bản thân cũng vội ăn, mà là trước lấy dấm chua gừng cho Triệu Đàn ăn gạch cua.


      Ổ Diệu Hương ở bên tức giận trong lòng, biết trong lòng cười lạnh bao nhiêu thanh: tự xưng huynh muội còn thân mật như vậy, có đủ biến thái đấy!


      Hảo cảm ban đầu nàng dành cho Liễu Ly hoàn toàn biến thành khinh bỉ rồi.


      cam lòng mà nếm qua bữa cơm này, Ổ Diệu Hương liền cáo từ rời .


      Liễu Ly đem Triệu Đàn dẫn tới họa thuyền, còn muốn nghe Triệu Đàn giải thích!


      Bọn người Tô Dung lưu tại bờ chờ đợi, thuyền ngoại trừ Liễu Ly cùng Triệu Đàn, cũng chỉ còn lại có người chèo thuyền.


      Liễu Ly cùng Triệu Đàn đối diện mà ngồi, bắt đầu đề ra nghi vấn: " , ngươi làm sao xuất ở nơi đây?"


      Triệu Đàn dám nhìn , cúi đầu lời nào.


      Liễu Ly nhìn nàng chột dạ, suy đoán : "Ở nhà ngốc buồn bực, chạy chơi?"


      Triệu Đàn nghe vậy vội vàng nhìn , liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng! Ở nhà buồn bực!"


      Liễu Ly cảm thấy nàng thành rồi, nhíu mày : " !"


      Triệu Đàn sợ nhất cái dạng này của , vội vàng thành thành : "Ta nhớ ngươi lắm, tới thăm ngươi!"


      Liễu Ly trầm tư: có hồi thấy Triệu Đàn, chính cũng là rất nhớ đấy, cho nên, động cơ Triệu Đàn vẫn là có thể lý giải! Bất quá, động cơ có thể lý giải, thế nhưng là hành vi lại quá mức lỗ mãng rồi!


      ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Đàn, trong mắt mảnh nghiêm túc.


      Triệu Đàn lập tức ỉu xìu, thành thành đợi hồ ly ca ca nổi giận lôi đình.


      Mấy cái ca ca bên trong, thoạt nhìn nghiêm túc đại ca Triệu Tử, Sủi Cảo ca ca Triệu Đồng cùng Tam ca Triệu Dương nhưng ra là rất dễ gạt gẫm, ngược lại là cười tủm tỉm nhị ca Triệu Sam cùng hồ ly ca ca rất dễ chuyện, nếu phải nghe lời, chừng còn bị đánh. Nghĩ tới đây, bờ mông Triệu Đàn cùng lòng bàn tay cũng có chút mơ hồ đau đớn.


      Thấy Triệu Đàn ỉu xìu, Liễu Ly có chút đau lòng, vừa quyết tâm thiếu chút nữa dao động rồi, bất quá lập tức nghĩ đến giáo huấn Triệu Đàn, nàng chừng còn làm ra cái gì chuyện nguy hiểm đây.


      Liễu Ly thẳng tắp thân thể nhìn chằm chằm vào Triệu Đàn, mặt nghiêm túc, thanh trầm thấp: "Triệu Đàn, biết mình sai ở nơi nào sao?"


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Canh [1] ~



      Bây giờ đọc lại thấy văn chương sao lủng củng quá , từ chương sau phải cố gắng lên mới được
      Last edited: 3/6/15
      huyetdu, HoanHoan, Thiên Thanhh10 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      38




      Triệu Đàn chăm chú nhìn Liễu Ly, cúi đầu xuống.




      Nàng vô cùng thức thời, tâm tư vừa động, lập tức : "Ta nên đến tìm ngươi..."




      Liễu Ly thở dài : " phải nên tới tìm ta, mà là nên lỗ mãng chạy tới đây! Ngươi biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao?"




      rủ tầm mắt xuống, biết từ đâu lấy ra cây thước: "Đem tay trái đưa ra!"




      Triệu Đàn chậm rãi đem móng vuốt đưa ra.




      Liễu Ly nắm lấy tay trái của nàng, tay phải cầm thước cao cao giơ lên.




      Triệu Đàn nhớ tới trước kia bị Liễu Ly đánh bằng roi rất đau, lập tức nhắm mắt lại, bị Liễu Ly bắt lấy tay cũng dám lùi về sau.




      Liễu Ly giơ thước lên cao, nặng nề đánh xuống dưới, thế nhưng khi thước sắp đụng tới lòng bàn tay Triệu Đàn, tốc độ thước rơi xuống chậm lại, lúc này mới đánh vào lòng bàn tay Triệu Đàn.




      Đánh xong lần này, Liễu Ly nhìn Triệu Đàn.


      Con mắt Triệu Đàn vẫn nhắm như trước, thế nhưng lông mi dài khẽ run, bờ môi mím chặt, bộ dáng cực kì sợ hãi.




      đánh nổi nữa, thấp giọng hỏi: "Biết sai rồi sao?"




      "Ta biết sai rồi!" Triệu Đàn mở mắt, thấp giọng đáp.




      xong, Triệu Đàn nghiêng mặt, trông có vẻ mất mát, con mắt nhìn họa thuyền ngoài cửa sổ, vẻ mặt thương cảm cùng ủy khuất.




      Từ góc độ Liễu Ly nhìn lại, chỉ cảm thấy Triệu Đàn là quá đáng thương quá ủy khuất, Liễu Ly bắt đầu nghĩ lại chính mình: có phải hay đối với Triệu Đàn vô cùng nghiêm khắc? là đối với Triệu Đàn vô cùng nghiêm khắc a!




      vốn chuẩn bị sửa chữa Triệu Đàn phen, thế nhưng là hạ thủ được rồi, cuối cùng đành phải : " nghe lời đánh ngươi!"




      Triệu Đàn cúi đầu .




      Sau giờ ngọ, ánh mặt trời phía ngoài chiếu thẳng tới đây, vẫn có chút nóng. Liễu Ly buông bức màn xuống, chặn ánh mặt trời.




      Từng ánh mặt trời nhè xuyên thấu qua màn trúc soi vào, chiếu vào lông tơ gương mặt Triệu Đàn, làm tăng thêm vài phần ngây thơ.




      Liễu Ly nhìn Triệu Đàn, thanh thoáng cái thả lỏng: "Có muốn ngủ lát hay ?"




      Triệu Đàn ngẩng đầu: "Muốn!"




      Nàng dụi dụi con mắt.



      Vì muốn tạo ra cuộc gặp gỡ lãng mạn cùng hồ ly ca ca, Triệu Đàn vào sáng sớm hôm nay thức dậy, nghĩ tới cuối cùng lại bị đánh.




      Triệu Đàn có chút buồn bực.




      Liễu Ly nhìn nàng loạn dụi mắt, thanh thoáng cái càng mềm: ", vào bên trong ngủ lát thôi đó!"




      Xốc rèm lên, bên trong là cái phòng ngủ, trong phòng ngủ rất đơn giản, chỉ có cái giường , cái bàn cùng cái tủ treo quần áo.



      Liễu Ly từ tủ quần áo lấy ra đệm chăn gối nằm, để giường, giải thích với Triệu Đàn: "Những thứ này cũng chỉ có ta dùng qua, ngươi đừng chê!"




      " chê chê!" Triệu Đàn híp mắt, cười như con mèo ăn vụng cá, đến bên giường nằm xuống.




      Liễu Ly giúp nàng đắp chăn, ở bên giường ngồi xuống.




      Triệu Đàn nằm ở trong chăn, nhắm mắt lại, nghe trong chăn lưu lại hương vị Liễu Ly—— đó là loại hương vị trúc xanh nhàn nhạt, rất dễ chịu.




      Tuy là mùa hạ, nhưng chăn màn rất mỏng, hơn nữa mặt hồ gió thổi, ngủ là thoải mái.




      Người chèo thuyền điều khiển thuyền theo hướng trong hồ chạy tới, họa thuyền theo mặt nước gợn sóng có chút đung đưa.




      Mùi vị Liễu Ly ca ca bao vây lấy Triệu Đàn, nàng rất nhanh liền ngủ.




      Liễu Ly cầm quyển sách, chuyển cái ghế dựa, ngồi ở bên giường bên đọc sách bên bồi Triệu Đàn.




      Triệu Đàn ngủ được rất ngon, tiếng hít thở rất có quy luật.




      Nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy như vây được được, chống đỡ mạnh mẽ trong chốc lát, liền nằm ở giường ngủ mất.




      Hai người bọn họ ngủ giấc, liền ngủ thẳng tới chạng vạng tối.




      Triệu Đàn tỉnh ngủ, phát tóc mình bù xù trâm (cài tóc) rớt ra, hơn nữa quần áo có chút nhăn, liền đuổi Liễu Ly ra ngoài, chính mình sửa sang lại phen, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ.


      Liễu Ly lườm nàng, phát Triệu Đàn quấn bừa tóc lên, phần tóc còn lại để tự nhiên, xõa ra sau lưng.




      biết nàng làm cách nào, váy người cũng làm thẳng lại, thoạt nhìn coi như tệ.




      Liễu Ly đem chén nước đưa cho Triệu Đàn: "Ngủ dậy uống nước trước!"




      Triệu Đàn tiếp nhận chén nước uống hơi cạn sạch, đem ly trả lại cho Liễu Ly, sau đó làm cái mặt quỷ: "Hồ ly ca ca, ngươi so với mẹ ta còn cẩn thận hơn!"




      Liễu Ly lại cảm thấy Triệu Đàn là tán dương , cái đầu nàng: " cho phép bướng bỉnh!"




      Triệu Đàn nghiêng qua liếc : "Chẳng lẽ chờ ta hai mươi tuổi ba mươi tuổi rồi, ngươi còn giáo huấn ta sao?"




      "Ách..." Liễu Ly cảm thấy đó là vấn đề, nghĩ sơ, , "Khi đó có người khác quản ngươi rồi!"




      Sau khi xong, Liễu Ly hiểu sao cảm thấy có chút thương cảm.




      Triệu Đàn liếc tròng mắt nở nụ cười: "Hồ ly ca ca, đến lúc đó, ngươi tiếp tục quản ta, được ?"




      Liễu Ly tâm tư là kín đáo, chuyện làm việc bình thường đều cân nhắc kĩ càng, thế nhưng lần này vừa nghe Triệu Đàn xong, cần nghĩ ngợi mà trả lời liền: "được!"




      xong, Liễu Ly liền ngậm miệng nữa.




      nhìn thoáng qua Triệu Đàn dương dương đắc ý, sắc mặt trở nên có chút cổ quái, thèm để ý tới Triệu Đàn nữa, thân mình tới boong thuyền.




      Triệu Đàn có đuổi theo.



      Nàng biết muốn đem tư tưởng của hồ ly ca ca nứt ra, xem mình làm muội muội mà đối xử nữa, cũng cần phải có thời gian.




      Cho chút thời gian để thích ứng vậy! Triệu Đàn bình tĩnh suy nghĩ.




      Quay về Vương Phủ, đám người Liễu Ly cưỡi ngựa, Triệu Đàn cùng Thủy Chỉ ngồi ở trong xe. Sau khi vào thành, Liễu Ly phái người theo Tô Ngưng cùng Thủy Chỉ trở về, Triệu Đàn vội vàng vén rèm xe lên, ý bảo Liễu Ly tới đây.




      Liễu Ly đánh ngựa tới gần cửa sổ xe, Triệu Đàn vẻ mặt nhu thuận: "Hồ ly ca ca, ta để quần áo ở trong khách sạn cơ bản đều là nam trang, trước tiên mang ta mua quần áo a!"




      " cần mua rồi!" trời chiều màu vàng chiếu vào mặt Liễu Ly, ánh mắt của hơi híp lại, nhìn tới Triệu Đàn.




      Triệu Đàn trong nội tâm có chút nghi hoặc, nhưng có lên tiếng.




      đến Vương Phủ, Liễu Ly căn bản cho Triệu Đàn xuống xe, phân phó xa phu đem xe trực tiếp vào Thanh Liễu cư.




      Liễu Ly mang theo Triệu Đàn tiến vào Thanh Liễu cư, Triệu Đàn lúc này mới phát , chỗ ở của mình hồ ly ca ca phái Tiểu Tùng sớm trở về sắp xếp xong xuôi.



      Thanh Liễu cư có bố cục là cái sân viện nhà cấp bốn, Liễu Ly ở tại nội viện nhà chính, hai cái gã sai vặt Tiểu Trúc cùng Tiểu Tùng ở tại ngoại viện phía đông trong sương phòng.




      Nội viện nhà chính dựa vào Bắc Triều Nam, tổng cộng là sáng hai tối ba gian phòng lớn, Liễu Ly ở phòng ngủ phía đông, liền dặn Tiểu Tùng đem phòng ngủ phía tây thu thập cho Triệu Đàn ở.




      Biết phòng ngủ của mình cùng phòng ngủ hồ ly ca ca ở trong cái nhà chính, Triệu Đàn vui vẻ cực kỳ, chuẩn bị đem ba gian phòng ốc đều xem qua lần, đương nhiên là xem phòng ngủ Liễu Ly trước tiên.




      Phòng ngủ Liễu Ly đơn giản cực kỳ, bất quá là giườngmột tủ thư án, rất đơn giản.



      Triệu Đàn mở tủ quần áo Liễu Ly ra, nhìn vài món quần áo rải rác, trong nội tâm có chút sầu não —— hồ ly ca ca ở Vương Phủ Trúc viên Nhuận Dương cùng Vương Phủ kim kinh Thanh Liễu cư cũng đều là như thế, dường như cái này cũng chỉ là nơi ở tạm, tùy thời cũng có thể mang theo quần áo rời !




      Triệu Đàn đóng lại ngăn cửa tủ, có chút trầm mặc.




      Liễu Ly : " xem trong phòng ngươi chút !"




      Hai người xuyên qua nhà chính, đến phòng ngủ.




      tình cấp bách, phòng ngủ này so với phòng ngủ ở Nhuận Dương cùng phòng ngủ ở kim kinh cách nào so sánh được, nhưng so với phòng ngủ Liễu Ly xa hoa hơn nhiều. Liễu Ly ý bảo Triệu Đàn mở cửa tủ ra.




      Triệu Đàn mở ra nhìn, liền phát bên trong treo đầy quần áo, chẳng những xuân hạ thu đông bốn mùa đều có, lại là màu sắc mình thích—— hồng nhạt, trắng thuần, xanh nhạt, tím nhạt cùng màu đỏ!




      Nghĩ đến tủ quần áo của Liễu Ly với mấy bộ y phục treo rải rác, lòng của nàng đột nhiên run lên cái, giống như bị người nắm chặt, sau nửa ngày, mới miễn cưỡng : "Làm sao ngươi biết ta muốn tới? Chẳng lẽ khéo tính toán?"




      Lời dí dỏm, nhưng ánh mắt của nàng ướt rồi, đành phải cố gắng che dấu, đương nhiên có thu được hiệu quả.




      Liễu Ly có chút ngượng ngùng.




      Từ khi trở về Đông Xu, trong nội cung Phúc Toàn Đế liền ngừng mà ban thưởng các đồ vật hiếm quý, bên trong có ít là hàng dệt tơ trân quý.




      Đại khái là hành vi bản năng, lúc mụ mụ phụ trách may vá tới đây hỏi thăm, thuận miệng liền phân phó làm thành nữ trang, cũng ra số đo của Triệu Đàn.




      Triệu Đàn đứng trước tủ quần áo, gì.




      Liễu Ly đứng ở sau lưng nàng, mặt trắng nõn lộ ra vòng đỏ ửng. sang chuyện khác: "Ta tại tuy là Đông Xu Úy Vương, nhưng trong vương phủ có Bạch Thái phi, lại có Thọ Sơn quận chúa, các nàng cũng phải người tốt, ta lo lắng, cho nên mới an bài ngươi cùng ta ở cùng chỗ!"




      dừng lại chút, lại bổ sung: "Tại nơi này trong vương phủ, ra Thanh Liễu cư, trong phủ ta có mấy người tín nhiệm, đành phải đem ngươi đặt ở dưới mí mắt ta rồi!"




      Liễu Ly chuyện xưa nay ngắn gọn ràng, thế nhưng lần này biết bị làm sao vậy, lời giống vậy, lật qua lật lại nhiều lần.




      Mặt trời còn chưa có xuống núi, trời liền u, lúc này đám mây bay qua, che ở bầu trời. Trời lập tức tối đen.




      Trong phòng ngủ cũng tối.




      Hai người đều gì.




      Bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, Triệu Đàn cả kinh, mặt ra sắc mặt sợ hãi, bay nhanh vào trong ngực Liễu Ly.




      Liễu Ly vóc dáng cao gầy, đem nàng ôm ở trong ngực, ngẩng đầu lên, cái cằm còn có thể đặt ở đỉnh đầu Triệu Đàn.




      tiếng tiếng sấm vang lên, dường như mới bắt đầu, sấm sét vang dội đùng đùng hồi dứt, mưa to mưa như trút nước rơi xuống.




      Liễu Ly ôm Triệu Đàn, cảm thấy Triệu Đàn vừa thơm vừa mềm, là nhóc con nhát gan đáng thương, liền muốn ôm nàng, bảo hộ nàng.




      Trời mưa to rất to.




      Trong phòng ngủ ánh sáng rất yếu.




      Triệu Đàn bị Liễu Ly ôm như vậy, cảm thấy vui sướng vô hạn.




      Nàng đem mặt dán trước ngực Liễu Ly.




      biết qua bao lâu, mưa rơi chút nào, ngược lại có xu thế càng ngày càng lớn.




      Liễu Ly buông Triệu Đàn ra, hai người đứng đối mặt với nhau.




      lát sau, Liễu Ly rút cuộc mở miệng: "Triệu Đàn, có đói bụng ?"




      "Có chút đói bụng!" Triệu Đàn có chút thẹn thùng, cảm giác mình như thế nào lại giống cái kẻ tham ăn như vậy chứ.




      Liễu Ly ôn nhu : "Để ta kêu bọn họ đưa thức ăn đến!"




      Bọn Tô Dung ở trong ngoại viện Tây Sương phòng Thanh Liễu cư, cơm tối cũng là ở chỗ đó dùng.




      Trong cơn mưa to Tiểu Trúc cùng Tiểu Tùng dọc theo hành lang đến, cuối cùng đem đồ ăn bầy lên bàn.




      Liễu Ly cùng Triệu Đàn vừa bưng bát lên, Tiểu Tùng tới bẩm báo: "Vương gia, thái phi nương nương mời ngài qua đấy!"




      " lão nhân gia nàng chờ lát!" Liễu Ly như trước nhanh chậm mà ăn cơm tối.




      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Canh [2] a ~



      huyetdu, HoanHoan, Thiên Thanhh10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :