1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên đường quá xa, nhân gian thì gần - Quất Tử Thụ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 19
      Áp suất thấp, chắc chắn là áp suất thấp, toàn bộ nơi này!

      Gần đây tất cả nhân viên làm việc ở "Nhân gian" đều cảm thấy Miêu Uyển có tâm trạng vui, mỗi ngày Mạt Mạt đều phải hai lần là nha đầu Miêu Uyển à, hôm nay đủ lạnh rồi, đừng bắt mình chịu họa vô đơn chí nữa được ?

      Khách quen trong quán thường xuyên hỏi câu, vì sao gần đây bánh ngọt hơi khó ăn?

      Miêu Uyển thở dài hơi, Mễ Lục và Mạt Mạt đều run lên, hẹn mà cùng nghĩ, chuyện này nghiêm trọng hơn rồi.

      Mễ Lục dè dặt qua chỗ Miêu Uyển thương lượng, cậu nhớ mang máng có người bạn thời trung học tham gia quân ngũ, là người bản địa, hay là để cậu thiết lập lại quan hệ, tìm hiểu thông tin?

      Miêu Uyển ngây ngốc nhìn cậu ta cái, ánh mắt rất phức tạp, nhìn Mễ Lục sửng sốt nửa ngày vẫn lấy lại tinh thần, biết đây là chuyện tốt hay tốt, Mễ Lục đành phải quay đầu liếc mắt cầu cứu Mạt Mạt, Mạt nương cũng đành bất lực nhún vai.

      Việc buôn bán khá tốt, nguyên liệu cũng sắp hết, Mễ Lục muốn tìm pho mát để làm mà có, bột mì của Miêu Uyển cũng có nguy cơ sắp hết, ra chuyện mua đồ này nọ thường để đám đàn ông con trai , nhưng xét thấy tâm trạng Miêu Uyển có vấn đề, Mạt Mạt làm ra vẻ độ lượng rằng chỉ cần người trông tiệm là đươc, để cho Miêu Uyển ra ngoài giải sầu, dù sao lúc trước cái quyết định rùng mình ngu xuẩn cũng từng hăng hái ủng hộ, điều này làm cho trong lòng Mạt nương thiện lương tràn đầy cảm giác tội lỗi.

      Hai người chen chúc xe buýt công cộng, dọc đường Miêu Uyển bị người ta đẩy vô số lần, lúc đụng vào Mễ Lục lần thứ n, Miêu Uyển hoảng hốt, thầm tủi thân vì chưa bao giờ được chen chúc xe buýt với Trần Mặc. Vất vả lắm mới đến được Walmart, Miêu Uyển kinh ngạc phát hôm nay Maaß Carpenter giảm giá đặc biệt, 59 đồng 9 hộp, giá thấp nhất từ lúc xuất tới nay, tâm trạng Miêu Uyển khá lên ít, dũng cảm dị thường mua mười hộp, quyết định nhân dịp lễ Giáng Sinh làm bánh Tiramisu để bán ....

      Đương nhiên, thừa dịp này nọ cũng mua cho mình hộp, nhưng mà, nhưng mà, người làm Tiramisu, hơn nữa lại dùng Maaß Carpenter như vậy lãng mạn . . . . . . Miêu Uyển bỗng nhiên cảm thấy chua xót .

      Khóe miệng Mễ Lục co giật nhìn Miêu Uyển cầm trong tay hộp pho mát lớn ngẩn người, mặt lúc vui lúc buồn, ngẩng đầu chếch bốn mươi lăm độ nhìn trời, lúc rực rỡ khi lại ưu thương. Cũng may chuyện ngẩn người này giống với chuyện động dục, cần quan tâm, tới đúng thời điểm tự giác chấm dứt. Khi Miêu Uyển bình tĩnh trở lại, hai người ôm bao lớn bao ra khỏi cửa, Miêu Uyển nhìn thấy vài cảnh sát bên kia đường, tự chủ được dõi theo, tuy rằng phải là cùng người, nhưng cũng là đồng phục, Miêu Uyển bi phẫn ý thức được rằng tại trở thành người cuồng đồng phục này.

      Từ góc độ này nhìn sang, hình như ở góc đường đó có vài người mặc trang phục quân nhân đứng đó, Miêu Uyển do dự chút, rốt cuộc kiềm chế được lòng hiếu kỳ chạy sang, Mễ Lục vừa đảo mắt cái lạc mất người, vừa khiêng túi pho mát lớn vừa chạy tìm, vất vả mới thấy bóng người, nhanh chóng đuổi theo. (Di: Giải thích chút. Chỗ này lúc cảnh sát, lúc quân nhân là có lý do, đọc xuống dưới hiểu ^^)

      Chạy sang tới nơi, vòng ra con hẻm phía sau trung tâm mua sắm, có mấy người mặc vũ quân trang đứng bên cạnh giải phân cách, Miêu Uyển định tới hỏi thăm, bị người ta lạnh lùng trừng mắt, sợ hãi rụt về. Mễ Lục đuổi tới nơi thấy đành lòng, ánh mắt liếc qua cái bỗng vui hẳn lên, người bạn thời trung học kia, buổi sáng mới nhắc tới, bây giờ lại đứng trước mặt, là nhân sinh hà xứ bất tương phùng! (Di: nghĩa là chỉ cần có duyên cách xa vạn dặm cũng gặp lại)

      Những tên nhóc mới lớn thường thích khoe khoang trước mặt con , vì thế Mễ Lục nhanh chóng lôi Miêu Uyển lên làm quen .

      Bạn học cũ gặp lại đương nhiên là vui mừng, Mễ Lục mới hàn huyên hai câu bắt đầu hỏi thăm, người bạn trung học làm ra vẻ thần bí hạ giọng : "Bên trong có người cột thuốc nổ bắt cóc con tin."

      Hả. . . . . . Mễ Lục và Miêu Uyển đồng thời há mồm.

      " ngờ chứ gì, hai người thấy đó, ở nơi này, mọi người đều vây quanh để xem, cho dù mình chặn bên này họ lại vòng sang bên kia . Nhưng dù sao mấy con phố bên ngoài đều phong tỏa, chỉ có vào chứ có ra, tin tức thể lan rộng được, nếu toàn bộ thành phố chấn động rồi ." Cậu bạn trung học có chút kiêu ngạo ưỡn ngực.

      "Có chuyện gì thế. . . . . ." đám người nhiều chuyện lập tức chụm đầu vào.

      "Bọn mình cũng là chuyện gì, hình như là giết người , nghe lừa tài lừa sắc gì đó, tình hình cụ thể . . . . . ." Cậu bạn trung học hạ giọng thầm quanh mấy cái lỗ tai, chợt nghe phía sau có tiếng hét to: "Tùy Ba, cậu làm gì ở đây hả!"

      Cậu bạn trung học Tùy Ba sợ hãi đứng nghiêm, lắp bắp trả lời: ", , có gì ạ!"

      Miêu Uyển và Mễ Lục ai oán nhìn người râu rậm chậm rãi tới, đồng loạt khinh bỉ người đàn ông quấy rầy bọn họ nhiều chuyện, ngờ người râu rậm vừa nhìn thấy Miêu Uyển lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức trở nên thân thiết và khách sáo, đầy nhiệt tình kêu tiếng: "Chị dâu!"

      Miêu Uyển hiểu gì nhìn cậu ta, biết từ lúc nào mình có cậu em uy phong như vậy.

      Râu rậm cười : "Chị dâu nhớ em à, lần trước lúc chị đến đội đưa bánh ngọt, em ở bên cạnh giúp chị cắt bánh, chị còn đặc biệt để cho em phần lớn nhất đó!"

      "Hả hả. . . . . ." Miêu Uyển làm như thể hiểu ra: " ra là cậu, cậu. . . . . ."

      "Đúng vậy!" Râu rậm vui mừng nở nụ cười.

      Miêu Uyển nhàng thở ra, nghĩ thầm, ra vẫn nhận ra, nhưng mà vẫn cố gắng giả bộ, làm ra vẻ quan tâm hỏi: "Vậy sao mọi người lại ở chỗ này?"

      "Là như vậy, đơn giản chút, cụ thể em cũng vậy lắm, lầu có cặp đương, mà tên đàn ông kia có vợ, vợ ta đại náo làm gà bay chó sủa muốn tự sát, sau đó việc buôn bán của người đàn ông kia cũng tốt, người kia cũng cần ta, tóm lại là cửa nát nhà tan."

      "Sau đó sao?" Đột nhiên trong lòng Miêu Uyển có cảm giác thông cảm với tên bắt cóc.

      "Bọn em nghi ngờ ta muốn tự tay xử lý kia, may là ta ở nhà, thuốc nổ người ta bị bảo vệ phát , bây giờ tóm được mấy con tin, hình như điên rồi, bắt bọn em phải đưa kia đến cho ta." Râu rậm nhíu mày: "Nghe cảnh sát hình có người còn thở nữa ."

      Miêu Uyển cảm thấy lòng mình lạnh , cảm thông đối với tên bắt cóc tan thành mây khói.

      "Đây phải là vụ án hình à, sao mọi người lại ở đây?" Mễ Lục khó hiểu.

      " ta có thuốc nổ, cho nên biến thành vụ chống khủng bố đó, bọn tôi là đội phản ứng nhanh, nếu qua đây" Râu rậm giấu vẻ tự hào mặt: "Đội trưởng còn họp ở bên trong cùng với đội trưởng đội cảnh sát hình , đầu năm nay, bạo lực tràn lan, ngông cuồng tới mức này chỉ sợ muốn sống rồi."

      Miêu Uyển hăng hái nghe, bỗng nhiên ý thức được Trần Mặc của còn ở bên trong, cảm thấy căng thẳng hơn.

      Hai sĩ quan cảnh sát mặc thường phục ra từ trong hẻm, đến vỗ bả vai râu rậm, ba người qua loa vài câu, cảm thấy bất đắc dĩ, vẻ mặt nghiêm trọng, Miêu Uyển càng thấy lo lắng hơn, đứng run rẩy trong gió lạnh, nhưng cũng chịu , Mễ Lục đứng bên cạnh vừa oán thán vừa dậm chân.

      Bỗng nhiên râu rậm kêu tiếng: "Đội trưởng?"

      Miêu Uyển lập tức ngẩng đầu nhìn, Trần Mặc ra từ trong hẻm cùng vài người mặc cảnh phục, định qua bên tòa nhà bên cạnh, Miêu Uyển vội vã vẫy tay, lớn tiếng kêu to: "Trần Mặc!"

      Trần Mặc nghiêng đầu nhìn sang bên này, bước lên phía trước hai bước vài câu với người kia, sau đó xoay người chạy tới.

      "Sao em lại ở đây?" Trần Mặc đứng đằng sau giải phân cách.

      "Em mua đồ." Miêu Uyển giơ mấy cái túi trong tay ra trước mặt .

      "Ừ, ở chỗ này , đừng có chạy lung tung." Lạnh quá , Trần Mặc khẽ thở dài, cầm bàn tay của Miêu Uyển bọc trong tay mình khẽ xoa.

      Trong nháy mắt, mắt Miêu Uyển nóng lên, nghẹn ngào: " sao chứ!"

      " có việc gì đâu, em yên tâm, ở chỗ này nhé, đừng có chạy lung tung." Trần Mặc chỉ đại vào binh lính đứng cạnh đấy: "Coi chừng ấy, đừng cho ấy chạy lung tung." quay đầu nhìn râu rậm: "Vừa đúng lúc, cậu theo tôi ra đây."

      Miêu Uyển nhìn theo bóng lưng Trần Mặc biến mất ở cầu thang.

      "Tôi thể vào sao?" Miêu Uyển cầu xin lính gác.

      Cậu binh lính chỉ nhìn Miêu Uyển cười cười, Miêu Uyển chán nản ngồi xổm cạnh góc tường, đợi trong chốc lát, râu rậm mới gặp lúc nãy lao nhanh ra, Tùy Ba hỏi với theo sau lưng: "Có chuyện gì vậy Tam Bài Trường!"

      " lấy súng, giúp đội trưởng lấy súng."

      Tùy Ba và vài binh lính bên cạnh đồng loạt sửng sốt, Miêu Uyển sợ tới mức nhảy dựng lên.

      Súng? Vì sao Trần Mặc cần súng?

      Lúc trở lại râu rậm ôm theo cái hộp dài mảnh, Miêu Uyển nhìn chằm chằm vào món đồ chơi đó mãi cho đến khi nhìn thấy nữa, Miêu Uyển lo lắng, hoang mang xoay vòng vòng tại chỗ, Mễ Lục dùng sức vỗ hai cái lên bả vai Miêu Uyển, thở dài.

      Chỉ chốc lát sau, phía trước truyền đến tiếng súng vang lên, hình như mang theo chút bi thương lan ra trong gió.

      Miêu Uyển hoảng sợ bật dậy.

      Tùy Ba chịu nổi, ngang nhiên xông qua an ủi : "Chị yên tâm, kỹ thuật bắn súng của đội trưởng rất điêu luyện, ấy bách phát bách trúng, chuyện này được giải quyết nhanh thôi."

      Hả. . . . . . Miêu Uyển mờ mịt, cái này, cái này là giải thích, lúc nãy Trần Mặc vừa mới giết người à?

      Đột nhiên có cảm giác việc này phải .

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 20 + 21
      Trong ngõ có nhiều người xuất hơn, mặc đủ loại đồng phục chạy qua chạy lại, Miêu Uyển bị bọn họ dồn vào chân tường, đờ đẫn nhìn đám người mặc đồ trắng lúc lúc phía trước, xe cứu thương dừng nơi đầu ngõ, có mấy người mang vẻ mặt kinh hoàng được cảnh sát dìu tới bên cạnh xe cứu thương, đương nhiên, cũng có người bị khiêng ra.

      Miêu Uyển nghe được hai người mặc thường phục bên cạnh vừa hút thuốc chuyện.

      "Đó à, là cái tên đó sao?"

      "Đúng đúng, đó đó, thấy ? Người bị khiêng ra thứ hai, phát bất ngờ, xong luôn, quá tuyệt!"

      "Tên chồng đó. . . . . . bị cảnh sát trông coi, nhìn mặt kìa, haha, đúng là ngu ngốc!"

      "Mỗi nhà mỗi cảnh mà, nghe là ở lại phía tây, năm năm. . . . . ." Người nọ dừng chút, làm tư thế cầm dao chém: "Hơn hai trăm."

      "Khoác lác à . . . . . Cậu hù con nít đấy à?" Tất nhiên là người kia tin.

      "Haiz, đừng tin chứ!"

      Miêu Uyển tự chủ được xoay người lại nhìn tiếp, người thứ hai được khiêng ra, đúng lúc ngang qua , băng ca vương vãi máu, óc vỡ toang. . . . . .

      Sắc mặt Miêu Uyển trở nên trắng bệch, chống tay vào tường nôn điên cuồng.

      Râu rậm vừa mới ra khỏi sân được mấy bước, Tùy Ba vội vàng túm lấy cậu ta truy hỏi: "Tam Bài Trường, bên trong có chuyện gì thế?"

      Tam Bài Trường hưng phấn tới mức giọng có chút run run: "Các cậu biết , đội trưởng của chúng ta, tôi với các cậu là vô địch mà, phía bên công an phái ba tay súng bắn tỉa, dám nổ súng, kẻ điên đó có thể đợi chắc? Chó cùng rứt giậu mà. Sau đó, sau đó đội trưởng của chúng ta qua, mượn súng của người ta nghiên cứu chút tại chỗ, ngay cả áo khoác chống đạn cũng thèm mặc, sau đó thành vấn đề. Tần đội trưởng bên cảnh sát choáng váng, Trần đội trưởng cần đùa. Các cậu thấy vẻ mặt của đội trưởng đâu, tiếng chắc chắn, bảo tôi lấy thanh súng kia tới, dùng súng của mình tuyệt đối thành vấn đề. Sau đó tôi đưa khẩu súng qua, 10 phút, nhiều nhất là ngắm 10 phút, phát! Đội trưởng bắn xong đứng lên, ngay cả liếc mắt cái cũng thèm làm, có vấn đề gì rồi, mọi người có thể qua!"

      Mặt đám người Tùy Ba đều lên vẻ sùng bái, trong khi đó mặt Miêu Uyển trắng bệch như tờ giấy lấy di động ra gọi điện thoại, điện thoại vừa kêu được hai tiếng ngắt.

      Tam Bài Trường thấy thế lập tức tới giải thích: "Đội trưởng vừa mới bị cảnh sát bên kia lôi , có lẽ là còn chút chuyện phải xử lý, chị dâu đừng vội, nếu theo bọn em về đội , đội trưởng làm xong việc nhất định trở về."

      Trong đầu Miêu Uyển trống rỗng, chỉ muốn gặp Trần Mặc, bây giờ chỉ cần ai cho lời chắc chắn, theo người đó, cho nên mơ mơ màng màng bị túm lên xe. Chờ đến cửa mới tỉnh lại, nhất quyết chịu vào bên trong..., tình nguyện viên ở vọng gác ngây ngốc , có lý do gì cả, chỉ là muốn nhìn thấy Trần Mặc sớm chút, nếu trở về còn có chuyện khác phải sao? Nếu còn có chuyện khác phải làm, vậy ngồi ngay cửa đội chờ .

      Miêu Uyển ngồi trong vọng gác, ngón tay cứng ngắc cố gắng nhắn cho Trần Mặc tin: Khi nào trở về, em ở cửa đợi .

      Qua hồi lâu mới có tin hồi , Miêu Uyển kích động, ngón tay run rẩy mở tin nhắn ra đọc, sau đó nhàng thở ra.

      Trần Mặc : ngay bây giờ.

      Loại đàn ông chó chết cũng có ưu điểm của họ, ví dụ như, bọn họ chưa bao giờ dối, cũng chưa bao giờ cho có lệ, cho nên khi Trần Mặc ngay bây giờ, có nghĩa là ngay lập tức tới nơi. Mấy phút sau Miêu Uyển nhìn chiếc xe cảnh sát lóe đèn vượt ngã tư. Trần Mặc xách súng xuống xe, người ngồi ghế trước vẫy tay chào, còn chưa kịp xoay người, Miêu Uyển xông lên ôm .

      Trần Mặc bị làm cho sửng sốt, giang hai tay ra, chần chờ chút mới xoa xoa đầu , thông thả vỗ về: "Sao vậy? có chuyện gì cả. . . . . ."

      Trần Mặc nghĩ rằng, chắc hẳn là sợ hãi, chợt phát bạn trai của mình là tên đao phủ, là người cầm súng, tay nhuộm máu, thậm chí vừa mới giết người, phải sợ hãi mới đúng.

      Xe cảnh sát phía sau bấm kèn inh ỏi, sĩ quan cảnh sát quay cửa kính xe xuống nhìn cười man rợ.

      Trần Mặc đá phát vào cửa xe, phát ra tiếng vang nặng nề.

      Miêu Uyển ngẩng đầu lên nhìn , trong hốc mắt ngập nước, nhìn rất ngây thơ và vô tội. Trần Mặc im lặng vuốt mặt , Miêu Uyển giữ tay lại.

      "Trần Mặc. . . . . ." Miêu Uyển chớp mắt nhìn .

      "Sao vậy? Có chuyện gì chúng ta. . . . . ." Trần Mặc cảm thấy thoải mái, tên cảnh sát chết tiệt còn chơi xấu đứng bên cạnh xem kịch vui chịu , lính gác trước cửa lớn cũng nhịn được, tò mò nhìn qua đây.

      "Trần Mặc, em thấy, em thấy là. . . . . . Bây giờ muốn ăn cái gì, em làm cho ." Miêu Uyển thèm suy nghĩ.

      Hả? ! Trần Mặc ngạc nhiên.

      "Em vừa mới nhìn thấy. . . . . . người kia, là ác độc, chắc chắn là rất khó chịu, đám cảnh sát kia sao lại vô dụng như vậy chứ, em nộp thuế nuôi bọn họ mà ngay cả súng cũng chịu dùng, còn bắt . . . . . ." Suy nghĩ của Miêu Uyển quay lại, lập tức tức giận ngừng, Trần Mặc nghe được phía sau có tiếng lốp xe ma sát với mặt đường, vị sĩ quan cảnh sát xem kịch vui kia buồn bã rời .

      "Trần Mặc, muốn ăn gì ? Em vừa mới mua được loại pho mát đặc biệt ngon, em làm bánh ngọt cho ăn, chúng ta ăn mấy món ngon. . . . . . Sau đó tốt hơn, đừng sợ hãi. . . . . ." Miêu Uyển phát Trần Mặc nãy giờ gì, chậm rãi hạ giọng: "Trần Mặc, phải làem sai gì chứ."

      " phải."

      Trần Mặc cúi đầu nhìn cau mày lải nhải, đối với , câu Trần Mặc đừng sợ hãi, là việc quá hoang đường, khiến cho phải giật mình thất thần.

      thương xót , cảm thấy ghê tởm như vậy chắc chắn càng khó chịu hơn, nàng những người đó vô dụng, lại còn đuổi người ta , rất tức giận, vừa đau lòng vừa thương xót. Trần Mặc nhàng ho tiếng, đây là cảm xúc xa lạ, chưa từng gặp được, điều này khiến cho biết phải làm gì.

      Miêu Uyển lập tức giật mình: "Trần Mặc, bị lạnh à?"

      " theo !" Trần Mặc cầm tay , kéo Miêu Uyển về phía ký túc xá.

      Đó là khoảnh khắc rất thần kỳ, Trần Mặc nghĩ thầm trong lòng, bàn tay của luôn cầm súng, chỉ cần khẩu súng đó bắn ra viên đạn là có thể lấy mạng người, bây giờ đổi thành nắm , ngây thơ và tốt đẹp, trong đời chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chết chóc.

      Lúc nãy còn dùng hai bàn tay của mình xoa đầu , cảm xúc kỳ lạ tuôn trào trong lòng, khiến cho kích động muốn làm việc.

      Miêu Uyển bị Trần Mặc lôi , Trần Mặc rất nhanh, theo kịp, cảm giác ngón tay bị Trần Mặc nắm chặt rất bình yên, chạy trốn cùng . Trần Mặc vừa tới cửa phòng ký túc xá quay lại ôm vai , hơi thở ấm nóng phả vào tai.

      : " nghĩ là muốn ôm em cái.’’

      Miêu Uyển khiếp sợ, cứng họng.

      "Được ?" Trần Mặc nhìn chằm chằm vào mắt .

      Đột nhiên Miêu Uyển có cảm giác người như bị hôn mê, trong đầu trống rỗng, lắp bắp : "Trần, Trần Mặc, biết là, chuyện này, quá nhanh sao?"

      " được sao?"

      Giữ vững ý chí! Giữ vững ý chí!!

      Miêu Uyển bắt buộc mình phải tỉnh táo, nhưng chân cứ như nhũn ra, ngực rục rịch, ánh mắt chuyên chú của Trần Mặc giống như có thể nuốt sống , Miêu Uyển yếu ớt gật đầu: "Được."

      Trần Mặc bế ngang người lên, Miêu Uyển sợ chết khiếp, suýt kêu ra tiếng, hai tay ôm lấy cổ Trần Mặc.

      Thân thể mềm mại, ấm áp phát run, ôm vào trong ngực, giống con chim bồ câu, hay là, trái tim. . . . . .

      tới cửa, Trần Mặc lấy chìa khóa mở cửa, nhấc chân đá văng cửa ra, mũi chân Miêu Uyển vừa chạm đất bị kéo lại, ôm vào trong ngực hôn, lần lại lần, lặp lặp lại.

      có lý do gì, cũng có nguyên nhân gì, giống như ngoài chuyện này còn chuyện khác để làm, phiến môi lạnh lẽo , vì thế trong cổ họng càng tăng lửa nóng, đầu lưỡi Trần Mặc tiến vào, linh hoạt và mạnh mẽ, dây dưa trằn trọc, Miêu Uyển theo kịp, cố gắng giãy dụa, rồi sau đó thuận theo, ngay cả linh hồn cũng bị hút .

      Có rất nhiều ký ức chợt ra, môi và đầu lưỡi truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại, mang theo hương bánh, ngọt ngào vô cùng.

      Trần Mặc nhớ lại lần đầu tiên thực chiến nhiệm vụ, đám người buôn lậu súng ống đạn dược phản kháng mạnh hơn những tên tội phạm bình thường rất nhiều, Trần Mặc biết gặp may mắn hay là bị gì mà được sắp xếp vào góc, khi đối phương bị đánh cho tan tác, toàn bộ đám còn lại vọt tới bên chỗ núp tìm đường thoát.

      làm phát hết cả băng đạn, lần đầu trải qua chuyện này, người mới trở về có rất nhiều phản ứng, có người mất ngủ, có người nôn mửa, có người tinh thần bất an, chỉ có bình tĩnh, Trịnh Giai hỏi có cảm giác gì, Trần Mặc biết, chẳng biết gì cả?

      Từ đó trở , Hạ Minh Lãng là đồ đầu đen tâm lạnh, mục đích ràng, ông trời lường trước được chuyến này.

      Thỉnh thoảng nhớ lại, Trần Mặc phát đúng là biết , luôn luôn chậm hơn người khác, cảm xúc cũng vậy, lại càng cố gắng nhẫn nại, bởi vì biết nên làm như thế nào mới tốt , vì thế chỉ có thể tỉnh táo, thờ ơ lạnh nhạt. Nhiều năm qua chưa từng có ai hỏi : Trần Mặc, cậu có sợ ?’’

      Trần Mặc, có sợ ?

      Có người vì mình đau lòng, có người hề nghĩ mình là vũ khí, có người hề cho rằng rằng là chuyện mình phải làm.

      , làm đồ ăn ngon cho , sau đó, cảm thấy tốt hơn trước.

      Đồ ăn ngon, cảm giác ấm áp, chúng ta có cần gì hơn thế nữa?

      Đầu lưỡi lướt qua phiến môi bóng loáng, dùng sức mút đầu lưỡi mềm mại, nghe được tiếng nức nở rất .

      Rất muốn ăn luôn em.

      Trần Mặc mơ hồ mà nghĩ .

      Miêu Uyển cảm thấy choáng váng, trong đầu thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, thở hổn hển, mặt đỏ tim đập, lúc Trần Mặc buông ra cũng cảm thấy mình choáng váng, tay chống tường, tay ôm Miêu Uyển vào trong ngực.

      Thân mình xinh đẹp run rẩy, trong phòng mở hệ thống sưởi, cho nên rất lạnh, tình cảm mãnh liệt giảm bớt cộng thêm nhiệt độ thấp làm cho người ta chịu nổi, Trần Mặc bật hệ thống sưởi lên mức cao nhất, ngồi sàn dựa lưng vào tường, cởi áo khoác bọc Miêu Uyển vào.

      Miêu Uyển từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt ngập nước , giật giật áo của thấp giọng : "Trần Mặc. . . . . ."

      Trần Mặc đặt ngón tay lên môi .

      Im lặng, đừng chuyện, đừng gì cả.

      Ngôn ngữ phải sở trường của , biết nên gì hay nên gì lúc này, bây giờ muốn chuyện.

      Trần Mặc ghé đầu Miêu Uyển vào ngực mình, kéo chiếc áo ngay ngắn bọc chặt .

      "Ngoan, để cho ôm thêm chút nữa." Trần Mặc .

      Miêu Uyển sửng sốt, vươn tay ôm lấy Trần Mặc dưới lớp áo khoác.

      Trần Mặc nhắm mắt lại, trong mắt ánh lên tia máu. Có lẽ là già rồi, trước kia khi nhắm mắt lại là có thể quên chuyện xảy ra lúc đó, nhưng bây giờ, nghĩ ba lần rồi. Cũng có thể là vì hơn năm có đụng qua súng rồi, cho nên có cảm giác quen.

      Miêu Uyển im lặng tựa vào trong ngực , giống như con mèo, ngực dựa vào rất gần, có thể cảm giác được nhịp tim của , bùm bùm rất náo nhiệt, đó là khuyết điểm của người lười biếng rèn luyện.

      Hệ thống sưởi làm hết phận của mình, trong phòng ấm dần lên, mặt Miêu Uyển hồng hào trở lại, giống quả táo chín mọng.

      "Trần Mặc?" an phận cố gắng ngọ nguậy, ngẩng mặt lên.

      "Sao vậy?" Trần Mặc khoác cánh tay qua cổ của , vươn người ra hôn, Trần Mặc phát rất thích làm chuyện này, đúng lúc, đây là quyền lợi và nghĩa vụ của , cho nên rất hài lòng.

      "Á. . . . . ." Miêu Uyển bị dây dưa trong chốc lát, chật vật giãy giụa, mặt nàng ửng hồng: "Trần Mặc, phải, chắc phải là, . . . . . ."

      "Sao vậy?" Trần Mặc lấy tay cọ mặt , nhìn thấy bên ngoài tối đen mới kịp phản ứng: "Em đói bụng à? Có muốn dẫn em ra ngoài ăn ?"

      Hả? ? ! !

      Miêu Uyển chỉ ngây ngốc nhìn .

      ", phải là muốn. . . . . . muốn ôm em sao?" Miêu Uyển đột ngột chuyển đề tài.

      " phải là vẫn ôm em à?" Trần Mặc cười cọ cọ cái mũi của : "Choáng váng à, làm cho em choáng váng phải ?"

      " phải. . . . . ." Miêu Uyển kinh ngạc: " biết là,. . . . . ."

      Chết rồi! Làm ơn dẫn em nhanh dùm! Trời ạ, mất hết mặt mũi rồi! Mặt Miêu Uyển lại đỏ ửng lên, Trần Mặc nâng mặt của lên, hoang mang: "Em làm sao vậy? Rất nóng à?"

      Hu hu. . . . . .

      Miêu Uyển chui đầu vào trong lòng Trần Mặc, trời ạ, a a, làm sao mình có thể sai lầm như thế, đón gió rơi lệ, giống như mộng ảo, mình cũng mất hồn!!

      "Sao vậy, sao vậy?" Trần Mặc luồn tay vào tóc giữ lại.

      " có gì!" Miêu Uyển cố giả bộ bình tĩnh.

      "Sao nào?"

      " có gì, chút hiểu lầm."

      " muốn ôm em có gì mà hiểu lầm ?"

      Hai mắt Miêu Uyên tối sầm, lập tức thông minh chuyển sang đề tài khác: "Trần Mặc, em đói bụng."

      Quả nhiên Trần Mặc trúng kế: "Được rồi, em muốn ăn gì nào?"

      "Em muốn ăn bánh bao chấm thịt dê lần trước."

      Trần Mặc bất đắc dĩ nhìn trời, : "Em có chút tiến bộ gì cả!"

      Miêu Uyển ngượng ngùng: " ra chủ yếu là em muốn uống rượu Hoàng quế nhà họ."

      Trần Mặc nhìn đầy cảnh giác.

      " có thể uống chung với em được ?" Miêu Uyển có ý đồ định liếc mắt đưa tình để mê hoặc .

      " được." Trần Mặc bình tĩnh cự tuyệt.

      "Chỉ uống ngụm thôi, ra rượu đó chẳng giống rượu chút nào." Miêu Uyển cố gắng bỏ cuộc.

      "Nhìn choáng rất vui à?" Trần Mặc cố ý trừng mắt.

      Miêu Uyển cúi đầu xoắn tay của mình, sau lúc lâu, sợ chết gật đầu: "Phải!"

      "Vậy sao!" Trần Mặc ôm Miêu Uyển đứng lên, nhìn cười cười: "Vậy càng cho em uống."

      Miêu Uyển chớp chớp mắt, sửng sốt nửa ngày, , Trần Mặc. . . . . . dám trêu chọc ?

      Trần Mặc trả súng, đưa Miêu Uyển ra ngoài kiếm đồ ăn, cuối cùng bánh bao chấm thịt dê mua, rượu Hoàng quế cũng mua, đương nhiên Trần Mặc vẫn kiên trì uống, tất nhiên mọi chuyện dừng lại ở đó, bọn họ lái xe Nhất Chân lâu ăn bánh mì hấp. Miêu Uyển thán phục trước cái bụng đáy của Trần Mặc, Trần Mặc bình tĩnh ho khan tiếng, nghĩ thầm bây giờ bằng ngày xưa.

      Vì thế, trận chiến tranh lạnh, tình huống chưa ràng bị đình chỉ, Miêu Uyển ngẫm lại cảm thấy mình ngốc, có việc gì lại kiếm chuyện rắc rối, tự mua dây buộc mình, người ta còn lo chuyện này, ra cũng chỉ vì tính khí nóng nảy của mình mới xảy ra chuyện này.

      Miêu Uyển kéo tay Trần Mặc vào trong hẻm ở Tây An, hai bên là các quán ăn gia đình, mùi mì, phở và thịt nướng tượng trưng cho khí hạnh phúc bình dị. Miêu Uyển nhìn thấy phía trước có người xếp hàng, hứng trí bừng bừng kéo Trần Mặc qua xem, ra là cửa hiệu bán thịt dê muối khô, đột nhiên Miêu Uyển nảy ra ý tưởng, muốn mua về cho Mễ Lục làm món mới, dù sao cũng có mấy nguyên liệu na ná nhau mà. Trần Mặc để kệ nàng giày vò, quan tâm, ra Miêu Uyển rất thích cùng Trần Mặc xếp hàng.

      Có đôi khi chúng ta phát , tình điều kỳ diệu gì đó, nó làm thời gian dài trở nên ngắn lại, làm cho người thông minh đột nhiên ngốc đến mức thể lý lẽ.

      Tình là bỗng nhiên có người chui đầu vào, biến tim mình thành phòng ở của họ, chỉ cần người ở bên trong động tay động chân, khiến cho lòng mình đau nhói. Lần đầu tiên khi nhìn vào ánh mắt của người đó, mình biết trốn thoát.

      Người đó làm gì cũng đều là đặc biệt, tùy tiện câu, mình xem như là ý trời, chỉ cần nụ cười của người đó, giống như thế giới này tràn ngập sắc hoa, nếu người đó nhìn mình, toàn bộ thế giới trở nên u ám.

      Tối hôm đó sau khi trở về, vào phòng lấy khẩu súng ra, trong bóng đêm Trần Mặc nhắm mắt lại, tháo tung khẩu súng, tỉ mỉ vuốt ve từng bộ phận, chậm rãi lắp lại, có cảm giác lạnh băng của kim loại chạm vào đầu ngón tay mình trở nên quen thuộc và bình tĩnh, khác hoàn toàn cảm giác khi hôn, nụ hôn là nhiệt tình, là bối rối, nôn nóng, tham lam và biết thỏa mãn. . . . . .

      Trần Mặc có chút sợ hãi chính mình.

      Trần Mặc cảm thấy đây là chuyện quá kỳ lạ, biến hung khí nguy hiểm nhất trở thành cội nguồn của yên ổn, nhưng đối với ngọt ngào của lại là tâm trạng yên.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 22
      Lúc Miêu Uyển và Trần Mặc tạm biệt nhau ước chừng khoảng chín giờ tối, thấy thời gian còn sớm, thuận tiện qua cửa hàng giúp đóng cửa, Mạt Mạt nương và Mễ huynh nhiệt tình tiếp đãi . Thu dọn xong cửa hàng chuẩn bị ra khỏi cửa, Miêu Uyển chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Mạt Mạt: "Tối hôm nay ngủ cùng mình được ?"

      Mễ Lục ở sau lưng gào tiếng: "Miêu Miêu sao có thể thay đổi mà chọn ta được!"

      Mạt Mạt giơ tay lên đẩy cậu ta: " , cho dù hai bọn tôi ở cùng chỗ tôi cũng có vẻ T hơn chứ, làm ơn nhìn chút được ?" (Di: ta cũng ko chữ T có nghĩa gì, hình như là mạnh hơn về phương diện.....:))) )

      Mễ Lục cười hắc hắc: " nhìn ra."

      Mạt Mạt vung dao về phía cậu ta: "Dám quấy rầy giết mi."

      Mễ Lục nhếch mép, cười kinh dị: "NOW?"

      Mạt Mạt xách cái túi đuổi theo Mễ Lục chạy khắp nơi, Miêu Uyển đứng bên cạnh cười híp mắt nhìn bọn họ náo loạn, Mạt Mạt đứng giữa đường chỉ vào Mễ Lục chạy trối chết mắng: "Đừng để cho tôi phải nhìn thấy cậu! Nhóc con!"

      Tiếng cười của Mễ Lục truyền tới: "Ngày mai gặp, mỗi ngày đều gặp."

      Mạt Mạt tức sôi máu.

      "Được rồi, cậu cần trêu nó nữa." Miêu Uyển cười chạy qua túm Mạt Mạt về.

      "Hả, cậu để ý chút được , là mình trêu nó à? Nó có tử tế gì với mình ?" Mạt Mạt chán nản.

      Miêu Uyển nhếch khóe miệng, cười gian trá.

      Mạt Mạt cảnh giác nhìn : "Miêu Miêu, cậu nghĩ cái gì đấy? Vẻ mặt phóng đãng đấy là sao."

      Miêu Uyển khụ khụ mấy cái, nghiêm trang : "Mình suy nghĩ xem, cậu và Mễ Lục , có liên quan gì đến chuyện phóng đãng hay ."

      Mạt Mạt lại vung cái túi lên, Miêu Uyển thét lên tiếng, quay đầu bỏ chạy mạch, về đến nhà hai người đều mệt mỏi thở hổn hển, cũng may hệ thống sưởi trong phòng còn ấm, hai người phi thân lên giường, nằm ngay đơ! Mạt Mạt chỉ con thỏ trắng to đùng nằm ở góc giường: "Mua lúc nào vậy? Sao mình biết."

      "Lần trước công viên trò chơi, Trần Mặc thắng."

      Mạt Mạt nhếch miệng, Ồ! Ngoan quá!

      " đến Trần Mặc, cậu và ta xong chưa? Hôm nay Mễ Lục trở về , hai người ở trước mặt mọi người cầm tay mắt đẫm lệ, như kiểu thốt nên lời ấy."

      "Coi như là bình thường ." Miêu Uyển có chút do dự : " ra bây giờ mình vẫn còn cảm thấy rùng mình, bây giờ nghĩ chút, ý nghĩa."

      "Đúng, mình cũng cảm thấy ý nghĩa." Mạt Mạt ai oán trong lòng, nương, cuối cùng cậu cũng phục hồi tinh thần.

      " ra cũng chẳng coi là bất hòa được, toàn là do mình tự suy nghĩ chứ Trần Mặc chẳng cảm thấy gì cả." Miêu Uyển nằm ngửa mặt, nhìn trần nhà, giọng mềm mại mang theo chút dịu dàng uyển chuyển của con miền nam.

      "Bây giờ mình cảm thấy, lúc trước mình nghĩ lầm rồi, cậu xem nếu thích người, làm sao có thể nhớ được? người, phải là luôn nghĩ đến người đó, luôn muốn gần gũi, nắm tay, ôm người đó, vĩnh viễn muốn tách rời hay sao, đó mới là tình mà!"

      "Vậy cậu cảm thấy Trần Mặc thích cậu?" Mạt Mạt .

      "Mình cảm thấy ấy thích, ít nhất là ghét! Nhưng trừ khả năng này, Mạt Mạt, mình nghĩ mình thể trách ấy vì sao thể nghĩ về mình, vì sao giống những người đàn ông khác khi theo đuổi bạn gọi rất nhiều cuộc điện thoại, muốn gặp mặt người mình . Nhưng ấy đối với mình như vậy, dù mình sốt ruột cũng vô ích, chính ấy cũng thể thay đổi được, mình càng sốt ruột, ấy càng phiền. Mình ở bên cạnh cuống đến độ ăn ngon ngủ yên , nghĩ đến đủ thứ chuyện vớ vẩn, ấy cảm giác được chút nào. Hôm nay ấy biết mình tức giận. , bây giờ mình cảm thấy những lo lắng của mình lúc trước có ý nghĩa." Miêu Uyển nghẹn ngào, giơ tay lau khóe mắt, mu bàn tay có chút ẩm ướt .

      Sau lúc lâu, Mạt Mạt thở dài: " nương à, vậy bây giờ cậu định làm sao?"

      "Phải làm sao bây giờ, muốn thế nào cứ vậy , mình có ý định tranh giành, là của mình thuộc về mình, phải của mình miễn cưỡng cũng vô dụng."

      " ra bản thân mình cảm thấy Trần Mặc đối xử với cậu rất tốt."

      "Đúng vậy, " Miêu Uyển giọng khóc: "Nhưng mình cảm thấy ấy đối xử với người nào cũng tốt, luôn khách sáo, mình biết là ấy thích mình, nhưng có lúc mình cũng muốn biết ràng rốt cuộc ấy xem mình là ai, khi ở cùng chỗ bọn mình rất vui vẻ, nhưng chỉ trong chớp mắt, ấy quăng mình sang bên cạnh."

      Mạt nương day day huyệt thái dương: "Đàn ông đều như vậy, lúc ngọt lúc mặn, cậu phải biết rằng bọn họ giống chúng ta, suy nghĩ rất đơn giản, phải là con giun trong bụng cậu, làm sao mà ta biết khi nào cậu nhớ ta, muốn nhìn thấy ta chứ."

      "Mình biết, cho nên mình mới là bây giờ mình hiểu, mình muốn giày vò ấy nữa, hôm nay lúc mình vừa nhìn thấy ấy, mình biết là vô dụng. Mình giận ấy, ăn ngon ngủ yên, tự giày vò mình mấy ngày ở đây chẳng có ý nghĩa gì cả, lúc hạ quyết tâm cảm thấy rất uy phong, nhưng khi ấy nhìn mình cái, bao nhiêu ý chí tan hết trơn. Hôm nay lúc vừa nhìn thấy ấy, ánh mắt đó lạnh, mình rất sợ ấy để ý đến mình, sợ đến mức toàn thân lạnh như băng, nhưng ấy tới, nắm tay của mình, mình cảm thấy như được sống lại, Mạt Mạt. . . .." Miêu Uyển xoay người ôm Mạt Mạt: "Mình có quá vô dụng ?"

      " phải, phải vậy đâu." Mạt Mạt cảm thấy trong đầu rất mơ hồ, từ đầu tới giờ chuyện tình này rất mơ hồ. Người ngoài cuộc nhìn vào biết được mọi chuyện hơn người bên trong, hai người kia thấy , bởi vì bọn họ ở trong đó, trước mắt chỉ là mảnh trắng xoá, Mạt Mạt cảm thấy cũng bị Miêu Uyển ảnh hưởng, bây giờ cũng chẳng cảm thấy ràng cái gì nữa .

      Miêu Uyển cúi đầu: "Mình cũng cảm thấy bản thân có tiền đồ, mình đặc biệt thích ấy, vừa nhìn thấy ấy ."

      Mạt Mạt cười khẽ, vỗ vỗ lưng của .

      "Cậu đừng cười, đúng, mình biết, trước kia mình cũng thường thường bỗng nhiên thích cái này, bỗng nhiên lại thích cái kia , nhưng những người đó đều thoáng cái rồi thôi, bây giờ mình cũng chẳng nhớ được bộ dạng của họ. Nhưng Trần Mặc giống như vậy, ấy, ấy cứ đến như vậy đấy, cậu biết đâu, hôm đó khi mình ở nhà, ấy gõ cửa, mình cảm giác như nằm mơ vậy, còn nữa khi ở trong cabin chọc trời, ấy ôm mình, mình có cảm giác như muốn bay lên. tốt, khi đó mình nghĩ, giống như tìm lại được cảm giác của mối tình đầu, rất hạnh phúc. . . . . . Nhưng vì sao càng ngày mình càng cảm thấy như tuột dốc phanh chứ?"

      "Cái này gọi là suy tính thiệt hơn, cậu là chuẩn nhất đấy." Mạt Mạt cười ngắt lời: "Tương lai nếu thành ngữ cần chỉnh sửa, với cụm từ suy tính thiệt hơn này, chỉ cần dán hình cậu bên cạnh, thế là đủ."

      Miêu Uyển cắn răng chọc lét, hai người lăn lộn giường.

      "Vừa khóc vừa cười, cậu định dọa người ta à!" Mạt Mạt trêu .

      Miêu Uyển chùi chùi khóe mắt: "Tình của nương ta bị cản trở, cậu thể để mình xả chút à."

      "Vấn đề là mình cảm thấy Trần Mặc rất tốt."

      "Sao bây giờ cậu bắt đầu giúp ấy rồi, lúc trước ai mắng ấy là đồ chó chết hả?"

      Mạt Mạt lập tức giơ tay: "Từ này phải mình phát minh ra."

      Miêu Uyển nghiêng đầu nghĩ chút: "Dù sao cũng phải mình."

      Mạt Mạt khều khều tay : "Này, buồn ngủ rồi, đánh răng ?"

      " đánh!"

      "Cậu bẩn!"

      "Bẩn cũng mặc kệ!"

      "Được !" Mạt Mạt xách Miêu Uyển , ném vào phòng tắm: "Đàn ông phải là tất cả, đàn ông chỉ như quần áo, có biết hay ? Chị em chúng ta, mới liền như thể tay chân, đừng để bộ quần áo làm bẩn cả người mình!"

      Miêu Uyển đánh răng, nhăn nhăn nhó nhó ngẩng đầu lên: "Nhưng mình cũng thể trần truồng hai mươi mấy năm, cảm giác có quần áo mặc cũng rất. . . . . ."

      Mạt Mạt giơ nắm đấm, Miêu Uyển nhanh chóng rụt cổ lại.

      Tắm rửa sạch xong lại lăn lên giường, tán gẫu hai ba câu là có thể ngủ, Miêu Uyển nhớ tới vụ việc vừa xảy ra ở Tây An, người trong gian phòng này rất sợ, có đôi khi Mạt Mạt qua đây ngủ cùng , hai nhăng cuội đủ thể loại, trò chuyện lung tung chút rồi ngủ. Khi đó, cuộc sống tốt, có gì phiền não, vui vẻ cũng buồn khổ, tim phổi.

      Nhưng khi đó, muốn tìm kiếm thế giới này tình độc nhất vô nhị, phải tìm được người mình nhất, đối xử với người đó cực kỳ tốt, sau đó trải qua những khoảnh khắc vui vẻ. Nhưng vì sao khi tình tới, người đó xuất , vừa hạnh phúc lại vừa buồn?

      Chẳng lẽ, đây mới là tình chân chính hay sao?

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 23
      Mọi người thường thường có cảm giác mình có thể thay đổi cuộc sống, mà kỳ cuộc sống là mạnh mẽ nhất , cho tới bây giờ chỉ có người bị cuộc sống thay đổi.

      Miêu Uyển phát nếu chấp nhận việc Trần Mặc có việc gì chủ động gọi điện thoại, cam chịu Trần Mặc những người bạn trai khác, trời lạnh gọi điện thoại mặc thêm quần áo, thời tiết tốt hẹn chơi, cam chịu toàn tâm toàn ý khi làm việc, thường xuyên mang theo điện thoại. . . . . . , thấy ra cuộc sống có gì quá khổ sở.

      Kỳ cảm giác hạnh phúc và mong muốn rất có liên quan đến nhau, có ít người chỉ cần ăn chén bánh trôi nước cảm thấy rất vui vẻ, có ít người ngồi ở Tây An đều ngại dơ, bẩn, còn gì để . Nếu bản thân mình tin tưởng việc gì đó bình thường, vậy ngẫu nhiên nhận được ngạc nhiên bất ngờ. (Di: ta chém =,:)

      Miêu Uyển cảm thấy chỉ cần chúng ta nhận được những bất ngờ nho từ thế giới này, cần để ý điều đó hợp tình hợp lý hay , cuộc sống đẹp hơn rất nhiều.

      Miêu Uyển nghĩ, như vậy, đến cả đời, ít nhất là nửa đời cũng chỉ có , nếu đối xử tốt với hơn chút, chiều hơn chút cũng vui, phải sao? Nếu chỉ có chút chuyện cũng để ý, cũng tức giận, vậy chẳng khác cái gọi là tiêu chuẩn bình thường kia .

      Trưng gương mặt bực bội cho nhìn, cũng thấy khổ sở, vui, cũng cười, càng thương tâm mà thôi.

      Miêu Uyển tự , bé à, mọi việc như vậy, đừng tự làm khổ mình.

      Trần Mặc cảm giác được thái độ của Miêu Uyển đối với thay đổi, chẳng tự nhiên, cũng chẳng cau có, dường như rất muốn, nhưng vẫn giả bộ chịu, làm cho đoán đến đoán vẫn biết rốt cuộc là có muốn hay . Đương nhiên, đối với thay đổi này Trần Mặc rất vui sướng, nhưng về phần tại sao lại thay đổi nhiều như vậy phải chỉ cần dựa vào trực giác là có thể đoán được, Trần Mặc tự biết nghĩ ra, nghi ngờ những lời mà người từng với quá đúng, tâm tư của con tốt nhất là đừng đoán, các ấy có thể đột nhiên giận nhất đột nhiên vui vẻ, trong chốc lát đối xử với mình tốt có thuốc chữa, trong chốc lát lại bảo mình ăn hiếp họ.

      , tần số tư duy của con chưa bao giờ trùng với tần số của con trai, cho nên hiểu mới là bình thường, hiểu được mới là kỳ tích, bằng làm sao mà ‘’tâm hữu linh tê’’ có ý nghĩa như vậy được (Di: ‘’tâm hữu linh tê’’ là thấu hiểu tận tim gan). Cho nên Trần Mặc quyết định từ bỏ việc tìm hiểu, là quân nhân, thích chuẩn bị kỹ càng, thích mục tiêu chính xác, thích chấp nhất quá khứ, vậy đủ để hoàn thành nhiệm vụ, nếu kết quả cuối cùng tạm được, hao phí quá nhiều thời gian nữa, dù sao tinh lực cũng phải để giành cho tương lai.

      Nếu như kết hôn là nhiệm vụ, Trần Mặc tự phân tích chính mình, cảm thấy rất tốt, từng bước đều rất thuận lợi, đầu tiên chọn được người thích hợp, sau đó, bọn họ ở chung vừa hòa hợp vừa sung sướng, so với trong tưởng tượng của còn tốt hơn nhiều, vậy còn gì rối rắm nữa?

      Có nhiệm vụ nào mà có phiêu lưu? Có nhiệm vụ nào sau khi chấm dứt mà có tiếc nuối chứ?

      Cho nên tất cả đều rất bình thường.

      Bình thường khi tất cả mọi người trong kỳ nghỉ, chính là thời điểm ngành dịch vụ bận nhất, Trần Mặc cảm thấy, bọn họ cũng thuộc loại ngành dịch vụ. Sắp tết lịch rồi, trong khoảng thời gian này công tác chuẩn bị đặc biệt nhanh, lễ mừng năm mới đều ồn ào hơn bình thường rất nhiều, nếu có người cố ý gây , tất cả mọi người cảm thấy tốt.

      Trần Mặc nghĩ, cái gì gọi là ngộ nhỡ? Ngộ nhỡ chính là trong vạn ngày bình thường ngày nổi loạn, nhưng nếu ngày nào đó là do bị người ta dày vò mà thành, như vậy vạn ngày bình thường cũng tan thành bong bóng. Lúc qua ký túc xá của binh lính, ngẩng đầu nhìn thấy loạt chữ bằng lửa rất to: quân nhân tận tâm!

      Trần Mặc thở dài, cho nên luôn luôn phải chuẩn bị tinh thần!

      Thành Huy vui tươi hớn hở ở lầu ngoắc , Tần đội trưởng của đại đội đặc công đến đây, ở trong phòng chờ. Từ sau lần kỹ năng của Trần Mặc làm kinh sợ bốn phía, lúc có chuyện gì làm Tần Duyệt chạy tới la cà, theo lời của ta , ngờ đám người các chỉ là chậu cảnh trưng cho đẹp, đến lúc cần cũng rất mạnh mẽ.

      Làm đặc công, người ta khi làm việc đều rất vênh váo, nhanh như gió, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, tồn tại đặc biệt chói mắt, hoàn toàn thể bỏ qua, hơn nữa đứng trong vòng mười thước cảm thấy như bị nhìn chằm chằm, tay chân tê dại.

      Đàn ông, lại là trong ngành quân , lòng háo thắng đều rất mãnh liệt, lần trước tuy rằng thua thể , nhưng Tần Duyệt hoàn toàn cam lòng, ba lần bốn lượt, lấy danh nghĩa cùng đơn vị khác nhau giúp hỗ cùng tiến bộ, muốn cùng đội Trần Mặc luyện võ. Làm lãnh đạo sợ nhất là cái gì, chính là sợ người tranh giành. Luận võ tốn bao nhiêu tiền, lại rất có khí phách, huấn luyện cũng dễ dàng có hiệu quả, đương nhiên phải nhanh chóng đồng ý rồi, Trần Mặc cười khổ, nghĩ rằng cậu ta biết sợ nhất là phiền sao? Lần này Tần Duyệt lại đây, chính là để đưa dụng cụ thi đấu và phần thưởng khuyến khích.

      Trần Mặc....chỉ gặp cho có lệ, gặp mặt bắt tay, tùy tiện nhận lấy báo cáo lật hai cái, sau đó giao cho Thành Huy, để ta tự xử lý.

      Tần Duyệt cười híp mắt: "Đến lúc đó Trần đội trưởng cũng luyện chút chứ?"

      "Được thôi!" Trần Mặc nhìn thấy vẻ mặt kia của là biết trốn thoát, mà cho dù từ chối Tần Duyệt, vẫn chạy thoát chi đội trưởng bên kia, cho nên chẳng thèm dây dưa.

      Tần Duyệt ngờ Trần Mặc đồng ý sảng khoái như vậy, cảm thấy hình như là đối phương đoán được ý của mình, nhịn được, : "Vậy Trần đội trưởng có sở trường gì, có thể ?"

      "Cái gì cũng được, mọi người cứ tùy ý sắp xếp , dù sao tôi cũng để ý đến thành tích! Coi như là chơi đùa ." Trần Mặc nghĩ rằng, thiếu tá lại tranh giành giải thưởng của binh lính, có ý nghĩa.

      Sắc mặt Tần Duyệt càng lúc càng dễ nhìn: " những lời này, làm tôi biết Trần đội trưởng có sở trường gì nữa! Nhưng nghe đám người bên cũng kém bên bọn tôi nhiều lắm. . . . . ."

      ", bên bọn tôi kém bên rất nhiều." Trần Mặc cắt ngang lời ta, vẻ mặt nghiêm túc.

      Thành Huy ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt hai người kia chỉ biết câm nín, lắc đầu cười khổ.

      "A, vậy sao?" Tần Duyệt .

      " cho biết, tính chất của bọn tôi giống bên , lấy căn phòng kia làm ví dụ, xem con chó đứng ở cửa kia kìa, muốn hù dọa được người, tốt nhất là phải làm cho người ta nhìn thấu tâm tư của nó. Cũng giống bọn tôi vậy, nếu bọn tôi thân trong căn phòng kia, phải làm sao để ai biết trong phòng đó có người, tốt nhất là khi chưa có người phát ra trong phòng có người bị xử gọn ." Trần Mặc am hiểu việc lấy ví dụ, cho nên tốt nhất đừng chuyện với , có thể mặt đổi sắc làm cho người tức giận tới mức ngất luôn, sau đó thành khẩn hỏi thăm xem vì sao người đó lại tức giận .(Di: ta choáng luôn @@)

      Cho nên tại mặt mũi Tần Duyệt trắng bệch, Trần Mặc khôn ngoan mang áy náy cúi đầu, : "Ta tưởng tưởng tốt cho lắm, ta biết nên thế nào mới được, nhưng mà chắc là ý nghĩa cũng khác nhau lắm đâu."

      . . . . . . Tần Duyệt cắn răng .

      Thành Huy vội vàng tới, đưa người .

      Chỉ chốc lát sau, Thành Huy từ bên ngoài bước vào chỉ vào Trần Mặc cười: "Cậu đó, cậu đó!"

      Trần Mặc nhìn ta cái: "Cậu đừng có đánh lạc hướng. ."

      Thành Huy day trán: "Tôi ưa cậu ta tý nào, lúc trước trong đội chúng ta theo chân bọn họ so tài quyền , cậu nhóc kia sợ thua, cho nên mượn người đến đánh với chúng ta. Cho nên lần này tôi liền để cậu xử cậu ta trận, ngờ cậu mạnh tay như vậy, mặt người ta đen luôn rồi, tôi phải dùng lời hay ý ngọt mới dỗ được câu ta, buổi tối mời bọn họ ăn bữa cơm, người đứng đầu khu chỉ nên ngẩng đầu nên luồn cúi, nhưng cũng nên cãi nhau."

      "Sức chịu đựng quá , tâm lý đủ thận trọng." Trần Mặc .

      Thành Huy cười điên cuồng: "Cậu hay nhỉ, chẳng phải cậu ta giống cậu trước kia sao? A, đúng rồi, Trần Mặc, cậu tức giận phải ?"

      "Đương nhiên."

      "Vậy sao tỏ thái độ ra? Tốt xấu gì cũng là mặt mình, mọi người biết cậu nghĩ cái gì, cậu đừng trưng bộ dạng như nàng dâu đó ra được ?"

      Trần Mặc sửng sốt, a tiếng: "Tối nay ăn cơm? Lão Thành, cậu hẹn cũng hỏi chút chứ, tối nay tôi hẹn Miêu Uyển ăn cơm và xem phim rồi."

      Thành Huy trợn tròn mắt: "Vậy cậu với em dâu thương lượng chút , mặt lão Tần đen hơn đít nồi rồi, nếu cậu lại cho cậu ta leo cây, cậu ta để cậu yên đâu ."

      Trần Mặc biết mọi chuyện khó xử, đành phải cầm di động gọi cho Miêu Uyển.

      Miêu Uyển bận rộn làm việc, buổi tối phải ra ngoài, cho nên xế chiều làm thêm số bánh ngọt, nhìn thấy điện thoại di động ra tên của Trần Mặc, trong lòng cảm thấy chùng xuống, nhận điện thoại, nhàng alo tiếng, quả nhiên Trần Mặc cho biết kế hoạch buổi tối có thay đổi.

      Miêu Uyển im lặng lên tiếng, đột nhiên hỏi: "Trần Mặc, nếu hôm nay em rất muốn xem bộ phim kia sao?"

      "Chuyện này. . . . . ." Trần Mặc tính toán thời gian phim chiếu, hẹn người ta mở bàn tiệc uống rượu, cũng phải ăn là cơm, cho dù thế nào cũng kịp: "Chỉ sợ là rất khó, bằng tự em , được ?"

      "Ừ, được!" Miêu Uyển cúp máy, bàn tay cầm điện thoại cứng lại.

      Mạt Mạt lại gần thăm dò: " nương, cần phải nắm chặt thời gian đừng ngẩn ngơ nữa, muốn hẹn hò phải làm nhanh lên, từ xưa đến nay trung hiếu khó song toàn."

      Miêu Uyển cầm cái tô thủy tinh, lười biếng : " cần vội nữa, từ từ xong, buổi tối mình cần xin phép nữa, kế hoạch có thay đổi."

      Hả. . . . . . Mạt Mạt biết điều rụt đầu lại, buồn bực, Trần Mặc, tên đàn ông này quả là chó chết.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 24
      Bà chủ của nhà hàng là người phụ nữ phương nam, bộ dạng thanh tú quyến rũ,, rất có khí chất của người Giang Nam, đám đặc công và cảnh sát hình này là nhóm người mặc dù có quân hàm gì, nhưng mở cửa buôn bán nên có quan hệ xấu với những người như vậy. Huống chi người Quan Trung (Di: lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) luôn luôn dũng cảm gan dạ, dưới đất lại chôn Tam Hoàng Ngũ Đế (Di: ba ông vua trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc: Toại Nhân; Phục Hi; Thần Nông hoặc Thiên Hoàng, Địa Hoàng và Nhân Hoàng, năm ông vua trong truyền thuyết Trung Quốc: Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Cốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn) làm việc đều thiên về thân thể cường tráng, tính tình lại nóng nảy, nếu như có tên côn đồ nào đánh nhau trong quán, thấy những người mặc đồng phục ngồi đó, cũng dám làm gì. Cho nên bà chủ Tô Hội Hiền tự mình ra tiếp đón, nhiệt tình chu đáo, lão Thành còn chưa mở miệng, chủ động chiết khấu mười phần trăm, lại sớm bảo phòng bếp, cá phải chọn loại lớn, thịt phải là loại ngon nhất.

      Khi chuyện Tô Hội Hiền cẩn thận kính vòng rượu, kính đến Trần Mặc vừa thấy liền nở nụ cười, : "Trần đội trưởng lấy nước thay rượu hay sao?"

      Mấy người đàn ông khác trong bàn nhảy dựng lên, này này này, bọn tôi còn tưởng tên tiểu tử Trần Mặc kia im lìm là vì có chuyện gì, hóa ra là uống nước à!! Lập tức có người chịu buông tha, muốn đổi nước thành rượu.

      Sắc mặt Trần Mặc thay đổi: "Tôi uống rượu!"

      Tần Duyệt dũng cảm thét to tiếng: "Phục vụ đâu, lấy cho bình rượu đỏ."

      Trần Mặc quay đầu đè xuống: "Rượu đỏ cũng được."

      "Được!" Ngưu đội trưởng của đội cảnh sát hình ngồi đối diện cười : "Nếu như cậu thể uống, vậy, các em làm khó cậu, cho cậu ly vàng, dù thế nào chúng ta cũng thể từ chối mỹ nữ phải ? Tôi có đúng hay mọi người?"

      Xung quanh nhao nhao phụ họa.

      Trần Mặc trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Bia cũng được, được, tuyệt thể uống."

      Tô Hội Hiền nhìn ra Trần Mặc miễn cưỡng, vội vàng chen vào hoà giải, tìm cái ly rót gần nửa bia đưa cho Trần Mặc: "Nhấp chút , Trần đội trưởng."

      Trần Mặc yên lặng tính toán độ cồn chút, lắc đầu: "Nhiều lắm."

      Mọi người ồn ào đồng ý, Thành Huy thế nào cũng ai nghe, Tô Hội Hiền : "Nếu chừng ấy mà còn nhiều, ngài là người có tửu lượng thấp nhất mà tôi gặp."

      "Tôi bị dị ứng với cồn, ba tôi còn thảm hơn tôi, đưa cho ông ly rượu trắng là ông có thể say rồi."

      Tô Hội Hiền kinh ngạc: "Thiệt hay giả vậy?"

      Trần Mặc nghiêm túc gật đầu, đám đàn ông đập bàn, Trần Mặc được bậy bạ, là đàn ông phải uống, chừng đó thôi mà có thể chết người à, đừng làm mất mặt bọn họ. Tần Duyệt xen mồm, bọn họ chẳng liên quan gì đến nhau, nếu mất mặt phải là mất mặt quân đội mới đúng. . . . . .

      Chừng đó đương nhiên uống chết người, nhưng gì sao uống? Cũng bởi vì bọn họ muốn nhìn! Dựa vào cái gì chứ?

      Trần Mặc cảm thấy khó chịu, thèm để ý đến người khác, càng muốn người khác để ý đến mình, Miêu Uyển từng dụ dỗ nhiều lần, nhưng uống vẫn là uống, nhưng bây giờ . . . . . .

      Trần Mặc cúi đầu im lặng vài giây, trầm giọng : "Được rồi, xem ra hôm nay choáng váng lần, các người tin, tôi uống rượu say tính tình tốt, mong mọi người đừng để trong lòng." xong, ngửa đầu uống sạch ly bia đó.

      Được! Rất thẳng thắn!

      đám đàn ông vỗ tay ào ào.

      Tô Hội Hiền thấy ánh mắt Trần Mặc đúng lắm, trong lòng hối hận, nghĩ rằng khi mình lại đâm bị thóc chọc bị gạo làm gì cơ chứ? hạ giọng hỏi Trần Mặc: "Trần đội trưởng, tôi nấu canh gải rượu cho ngài nhé?"

      Trần Mặc gật đầu: "Cảm ơn."

      Chảng ai tin Trần Mặc to xác như vậy lại bị nửa ly bia quật ngã, náo loạn đủ rồi, lại bắt đầu chuyện phiếm, uống rượu dùng bữa, chỉ có Thành Huy dè dặt nhìn Trần Mặc, mặt của Trần Mặc bắt đầu hồng, hai bên tai cũng bắt đầu đỏ lên, Trần Mặc cười khổ đứng lên: " được rồi, các vị từ từ uống, tôi phải trước."

      Nhất thời, toàn bộ ồ lên: phải chứ??

      Trần Mặc ra cái móc lấy áo khoác, Tần Duyệt tới chặn đường : "Trần đội trưởng, ngài đùa gì vậy?"

      Trần Mặc hất tay cậu ta ra, ngẩng đầu nhìn thẳng: "Đừng cản tôi."

      Tần Duyệt sửng sốt, ánh mắt sắc bén như dao đâm xuyên qua người, cánh tay bị Trần Mặc dùng sức bóp mạnh.

      Thành Huy lập tức tới giữ Tần Duyệt lại: "Đừng, đừng cản cậu ta, được đâu. Trần Mặc, muốn tôi đưa cậu về ?"

      Trần Mặc khoác áo: "Tự tôi gọi xe, vẫn còn cầm cự được."

      Cả bàn uống rượu đều sửng sốt, chưa hề thấy qua chuyện như vậy, người mời khách lại lẻn trước, say, cũng bởi vì nửa ly bia.

      Thành Huy cười khổ: "Thừa dịp bây giờ cậu ta còn có thể thẳng các người hãy bỏ qua , năm đó trong đội cũng từng có chuyện như vậy, cậu ta mình say mà ai tin, lần đó thê thảm hơn nhiều, cậu ta uống hai ly rượu đế xong là say thẳng cẳng, đội trưởng trung đội ba tin, ép cậu ta, thiếu chút nữa là bị câu ta đánh cho nhập viện, cho nên với các người, tôi biết, cho các người thấy lần các người tin, bây giờ hay chưa, người chủ chi chạy rồi."

      "Ai biết xảy ra chuyện này chứ!" Tần Duyệt ngượng ngùng .

      Tô Hội Hiền bưng canh tỉnh rượu ra thấy Trần Mặc đứng ở cửa đón xe, vội vàng tới hỏi, thấy say, hối hận ngừng.

      Dưới ánh đèn trong suốt có cặp tuấn nam mỹ nữ đứng, Trần Mặc thấy đầu ngón tay của ửng đỏ, làn khói trang bay là là miệng chén, dường như xuyên qua tầng khói kia, có thể thấy cặp mắt vui mừng tỏa sáng của Miêu Uyển, trong lòng mềm nhũn.

      "Cho tôi à?" Trần Mặc .

      "Đúng vậy, đúng vậy . . . . . . có uống hay ?" Tô Hội Hiền xấu hổ thôi, lấy lòng biến thành đắc tội, lần này quá mất mất.

      Trần Mặc cầm lấy uống hết.

      Tô Hội Hiền mừng rỡ, nắm lấy cơ hội lập tức xin lỗi: "Trần đội trưởng, hôm nay rất xin lỗi."

      " sao." Trần Mặc nhạt, xoay người chờ xe.

      kỳ lạ, đối với những người phụ nữ khéo léo tức giận chút nào, dường như các ấy đứng trong khu riêng biệt do chính mình tạo nên. Trần Mặc hiểu vì sao? Trước kia phải như thế này, trước kia đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, người già, trẻ , đàn ông, phụ nữ, trong thế giới của , chỉ có ba loại người, kẻ địch, phải kẻ địch, em.

      Tô Hội Hiền giúp gọi xe, lúc Trần Mặc ngồi vào trong xe lại cúi đầu xin lỗi, Trần Mặc ngẩng đầu nhìn , cảm thấy ánh mắt trong trẻo rất sáng nhưng hình như hơi sáng quá, ừ, là hơi chói.

      Mặc dù say, nhưng vẫn chưa say lắm, đầu óc vẫn còn tỉnh táo đôi chút.

      Khi Trần Mặc vào nơi đóng quân, như thường lệ có lính gác hành lễ, sau đó lập tức trở lại ký túc xá thả mình xuống giường.

      Đây giống như loại bản năng, thích cảm giác choáng váng, cảm giác mất chính xác của khoảng cách giữa các vật thể, điều này làm cho cảm thấy sợ hãi. Cho nên chỉ cần có chút cảm giác như vậy đều muốn tách ra, thân mình đứng ở chỗ khác, im lặng chờ đợi cảm giác này qua .

      Trần Mặc mở to mắt, trần nhà là bóng tối mơ hồ, ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng là màn đen huyền bí.

      Bị cồn làm cho thân thể nóng lên và mẫn cảm, Trần Mặc chạm vào mặt mình thấy rất nóng, bỗng nhiên nhớ lại ngày nào đó, bị nửa cái bánh ngọt đạp đổ, nằm giường Miêu Uyển, bé kia dè dặt gần gũi , chiếc hôn tỉ mỉ, lưỡi mang theo hương vị ngọt ngào.

      Vì nhớ lại mê hoặc đó màu máu dồn lên mặt, hơi cồn từ từ loãng ra, có câu châm ngôn thế nào nhỉ?

      Rượu có thể làm mất lý trí!

      Trong lòng Trần Mặc khẽ kêu tiếng, lật người, lôi chiếc chăn trùm người lại.

      Cao triều kéo tới, cảm giác kia vừa mê muội vừa sắc bén, Trần Mặc thở phì phò, biết trải qua cảm giác hưng phấn là do cồn tác động hay bị ảo tưởng ngọt ngào kia ảnh hưởng.

      Trần Mặc cảm thấy gần đây bình thường, thỉnh thoảng Miêu Uyển tim phổi kia biến mất khỏi đầu làm cho cảm thấy phụ nữ quá nguy hiểm, thậm chí bây giờ có chút lảng tránh dám ở chỗ tối người thân mật với , con thường vô tri vô giác, có khi Trần Mặc bị ánh mắt vô tội của làm cho chột dạ, nhưng cũng hoang mang biết tại sao nhiều năm như vậy, cảm thấy gì khác lạ, vì sao bỗng nhiên bắt đầu trở nên thể khống chế, chẳng lẽ bởi vì trước kia tìm được đối tượng cụ thể?

      Thích ôm, hôn môi, nhìn ánh mắt mê ly của , chân tay luống cuống.

      Muốn gần hơn, lại gần chút, muốn ăn luôn , ôm , vuốt ve mái tóc, sau đó cảm thấy mỹ mãn, ừ, đây là của mình.

      Trần Mặc bị suy nghĩ của mình dọa cho sợ, nhưng Lục Trăn cho biết đây là tượng bình thường, trong tình mọi người luôn muốn chiếm đoạt và bị chiếm đoạt, họ luôn khao khát được ràng buộc trong mối quan hệ giống bình thường, rất chặt chẽ, độc nhất vô nhị.

      Trần Mặc mình có, mình muốn bị Miêu Uyển chiếm đoạt.

      Lục Trăn cười bò ra, cậu ta đó là vì chưa đủ sâu.

      Phải ? Trần Mặc nghi ngờ, vậy đủ sâu rồi như thế nào? Trần Mặc thể tưởng tượng được việc đồng ý để người phụ nữ chiếm đoạt , nhất là, do bé dễ thương như vậy.

      Lục Trăn , cứ đợi rồi thấy.

      Trần Mặc cảm thấy cũng mong chờ chút, có số việc phát triển quá là nhanh, mới có mấy tháng thôi mà bọn họ giống như kết hôn rồi vậy.

      Kết hôn, phải là chuyện đời kiếp sao?

      So với em còn thân thiết hơn!

      Lục Trăn Trần Mặc rất đơn, phải tự mình tìm người , để cho ấy quan tâm , cùng chia sẻ ý nghĩa cuộc sống.

      Trần Mặc cũng được, thử xem sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :