1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên đường quá xa, nhân gian thì gần - Quất Tử Thụ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 14
      Chủ gian hàng vừa nghe mặt mũi trắng bệch, khều khều Trần Mặc cầu xin: "Người em, cậu đừng giỡn với tôi nữa, việc buôn bán của tôi ở chỗ này cũng dễ dàng, vợ của cậu muốn gì, cậu có thể tự mua, đừng chơi nữa có được ?"

      Người bày trò câu cá ở bên cạnh lập tức mở miệng chọc vào mấy câu khó nghe: "A, cậu nghe hay nhỉ, mở cửa buôn bán mà cho người ta chơi là sao?"

      "Dương Trữ! Lão Tử. . . . . ." Chủ gian hàng tức sùi bọt mép, định xắn tay áo lên.

      Trần Mặc thấy hai người này muốn đánh nhau, vội vàng chặn chủ gian hàng lại : "Tôi biết cậu định làm gì, nhưng mở quán là để người ta chơi."

      Chủ gian hàng khó xử nhưng biết làm sao, đành tự nhận xui, vẻ mặt đau khổ đưa thêm cho Trần Mặc hai mươi bao cát.

      Ở đây đa phần là người dạo chơi, thấy nơi này náo nhiệt, tất cả mọi người chen chúc lại góp vui, Miêu Uyển , ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn, chủ gian hàng câu cá che mắt , nheo mắt cười cười : "Đừng đâu cả, đợi lát nữa rồi xem!"

      Cọc gỗ kệ được đặt chỉnh tề lại rồi, Trần Mặc dùng tầm mắt tính toán chút, nâng cổ tay lên, bao cát bay vút qua cái cọc gỗ ngã xuống tắp lự, trong đám người phát ra tiếng hoan hô. . . . . . Càng về sau, tiếng hoan hô càng ngày càng tăng, sau đó lại càng ngày càng yếu, cuối cùng tiếng hoan hô cũng còn nữa, tất cả đều là tiếng hít thở mạnh.

      Miêu Uyển bị người khác che tầm mắt nên trong lòng cảm thấy khó chịu, khi tầm mắt còn vật cản ván cuối cùng cũng kết thúc, đám người vây xem vỗ tay hoan hô, hai giây sau lập tức yên lặng, tiếp đó là tiếng rì rầm bàn tán. Miêu Uyển sốt ruột, dùng sức gạt những người xung quanh ra để chen lên, cẩn thận bị mất thăng bằng nên ngã về phía trước, Trần Mặc vội vàng đưa tay ra đỡ . Miêu Uyển bị đỡ ở lưng, trong lòng còn chưa kịp nhộn nhạo, đầu vừa ngẩng lên, cả người choáng váng.

      giá gỗ trước mắt, tin nổi là ở giữa ra khoảng hình trái tim, ra là lúc nãy Trần Mặc dùng bao cát để làm điều này.

      "Thích ?" Trần Mặc hỏi thầm bên tai .

      Miêu Uyển chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt thêm mấy cái nữa, nước mắt thể ngừng được, đành chà chà quẹt quẹt chút, hít hít cái mũi : "Thích!"

      "Em thích là tốt rồi!" Trần Mặc thích làm tiêu điểm cho mọi người, quya sang chủ gian hàng câu cá gật đầu cái xem như lời chào hỏi, rồi tay nắm tay Miêu Uyển tay dùng sức gạt mọi người sang hai bên để mở đường.

      Chủ gian hàng trợn mắt há hốc mồm đứng bên, nhìn bóng lưng của Trần Mặc, rồi lại nhìn đám đông quần chúng vây xem, nhìn qua nhìn lại hồi. . . . . . Bỗng nhiên mặt xuất nụ cười rất nhiệt tình, cao giọng hét lớn: "AiNày mọi người đến đây xem chút . . . . . . Rất đơn giản , rất dễ trúng. . . . . . Mọi người hãy nhìn , bạn kia vừa mới ném trúng bao nhiêu là cọc! Mười đồng tiền mười bao cát, đến thử chút nào, cố gắng tạo ra đóa hoa, vợ của mình thất thích đó!"

      Chủ gian hàng câu cá cười khổ lắc lắc đầu, tranh thủ lúc chủ gian hàng kia chưa kịp sắp xếp lại lấy di động ra chụp tấm hình.

      Miêu Uyển được hơn 200m mới ngẩn ra, a tiếng: "Em quên chụp lại rồi!" phụng phịu, ảo não cúi đầu.

      Trần Mặc đứng trước mặt , tươi cười thản nhiên : "Cũng phải việc gì khó, nếu em thích lần sau làm lại lần nữa."

      Miêu Uyển muốn dậm chân gào lên: hiểu!!

      biết làm sao có thể đụng trúng người trong ngoài bất nhất như chứ? Từng chút từng chút ngọt ngào lên vào trong , rốt cuộc là phải làm sao để có thể từ bỏ ? !

      Trần Mặc hiểu vì sao còn bình thường mà dựng lông lên chỉ trong chớp mắt, nhìn xung quanh mới phát bọn họ tới quảng trường trung tâm, trước mắt là loạt các gian hàng điện tử sắp thành hàng, đủ các loại rạp đầy màu sắc rạp mà lúc mới vào Miêu Uyển là có con thỏ tai dài thích. Trần Mặc đoán đại khái là vừa rồi chọi đổ đống cọc gỗ nhưng đòi phần thưởng, cho nên Miêu Uyển mất hứng, vội vàng ôm bả vai Miêu Uyển đẩy về phía những gian hàng kia: " phải là em muốn con thỏ kia sao? giúp em thắng được nó."

      Miêu Uyển buồn buồn gật đầu, lúc này chỉ muốn túm lấy Trần Mặc hỏi thẳng, rốt cuộc đối với là gì! Nhưng bây giờ xung quanh ồn ào, thảo luận những chuyện đó lúc này tốt chút nào. Trần Mặc nhìn vô thanh vô thức theo sau mình, vùi đầu xoắn cái bao tay, xoắn đến mức nhăn nhúm ra hình thù gì nữa.

      Trần Mặc thở dài trong lòng, quả nhiên phụ nữ là loại sinh vật làm cho người ta khó hiểu .

      cho rằng Miêu Uyển mất hứng đại khái cũng vì vừa lúc nãy để cho nàng chụp hình trái tim kia, đương nhiên khả năng phần thưởng cũng là nhân tố quan trọng, con mà, ai lại thích những món đồ choi đầy lông. Trần Mặc hít sâu, tự với mình phải cố gắng kiên nhẫn. Tuy rằng trước giờ chưa xem heo chạy cũng ăn qua thịt heo, bình tĩnh mà xem xét nàng này tính tính tình khá tốt .

      Trước mặt chính là sạp chơi điện tử khá hoành tráng, đất dựng tấm bạt rất lớn, mặt treo đầy bong bóng đủ màu sắc, nếu bắn trúng như cây phi tiêu đâm thủng quả bóng, phát ra tiếng bùm bùm rất vui tai, giống như pháo hoa mừng năm mới vậy.

      Trần Mặc dẫn Miêu Uyển chen vào, : "Ông chủ, cho tôi hai trăm phát."

      Ông chủ nghe sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt mày hớn hở: "Được rồi!"

      Lại là người tiêu tiền như rác để bạn được vui rồi! Ông chủ nhìn xa xăm lên mái hiên, trong lòng thầm đắc ý.

      Ông chủ đưa súng, giảng giải làm thế nào để nổ súng, làm sao để nhắm bắn, định tiếp cho Trần Mặc về quy cách thưởng phạt giơ tay nhất chỉ con thỏ lớn nhất kia: "Làm sao để có được nó?"

      "Ôi, cái này rất khó đó, đầu tiên là phải bắn trúng 50 phát, sau đó trong 50 phát tiếp theo cũng phải trúng 47 cái, nếu trẻ con cũng làm được." Chàng trai bên cạnh chép miệng.

      Trần Mặc gật gật đầu, giơ tay lên bắn phát chính giữa.

      Sau phát đầu tiên, Trần Mặc phát súng này khá giống với chiếc M16, đương nhiên cũng chỉ là na na nhau ở vẻ bên ngoài, mặt khác súng này rãnh, nòng súng cũng chuẩn, có gì cả, thực tế nó hoàn toàn có đạn, cũng phải là khẩu súng hoàn toàn, chỉ là súng hơi, cho nên có đạn đường vòng cung, có tốc độ gió có tầm ngắm, chỉ đơn giản là bắn, bắn trực diện.

      Ở phát đạn thứ hai Trần Mặc canh được chính xác khoảng cách cần đứng. Bình thường du khách đều nghĩ đến việc rút ngắn nhất khoảng cách có thể, tất nhiên là phải đứng sát mà bắn rồi, nếu mở cửa buôn bán làm gì, đưa luôn phần thưởng cho rồi!

      Sau năm phát, Trần Mặc bắt đầu liên kích, bang bang bang liên tục, tiếng bóng bay vỡ vang lên liên tục, những mảnh vụn đầy sắc màu rơi lả tả như tuyết trong các bộ hpim truyền hình, chủ gian hàng kinh ngạc trố mắt nhìn, quả lại quả qua , ngay lúc Trần Mặc bắt đầu công kích qua tầng bóng thứ 2 Miêu Uyển lập tức hiểu ra làm gì.

      Vì thế, mặt lúc trắng lúc hồng. . . . . .

      Tất cả mọi người xung quanh bị hấp dẫn, ngya cả người bắn bên cạnh cũng chơi nữa, toàn bộ quây xung quanh nhìnTrần Mặc bắn.

      Chữ "Miêu" vừa xuất cả đám người vỗ tay hoan hô như sấm động, Miêu Uyển nghe được những gì người ta thao luận bên cạnh: chính là người này, là người mà ném bao cát phái bên kia. . . . . .

      Bò. . . . . . Rất trâu bò rồi. . . . . .

      Xem kìa, chắc là bạn ta vui lắm đây. Này cậu nhóc nếu muốn theo đuổi con đây cũng là kỹ xảo đấy. . . . . .

      Miêu Uyển đứng ở bên cạnh nghe, cả người cũng giống như bị ai sỉ vả trận, trong lòng trống rỗng, cảm giác lâng lâng bồng bềnh chân . Sau khi Trần Mặc tạo xong hai chữ ‘’ Miêu Uyển’’, thấy bên cạnh còn dư mấy chục quả bóng, lại bắn tiếp, tạo thành hình trái tim .

      Lần này đẹp, từng góc cạnh đều tròn , chỉ là phía góc cuối hơi méo chút.

      "Được rồi! tức giận nữa chứ?" Trần Mặc trả súng, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu Miêu Uyển.

      Miêu Uyển ngẩng mặt lên nhìn , sắc môi đỏ tươi, ánh mắt sáng lấp lánh. (Di: nhìn như cún ý :)) )

      " phải là em muốn chụp ảnh sao? Nhanh chút! Nếu lát nữa người ta thay bóng mất." Trần Mặc hối thúc , biết vì sao này lại choáng váng rồi.

      Miêu Uyển ngơ ngác đem di động ra, rốt cục có người phát tồn tại và thân phận của , vài cậu nhóc bắt đầu ồn ào: hôn , hôn . . . . . . Đến khi cả trường đều ầm ỹ gào , ngày tốt thế này, Như Hoa mỹ quyến, tình đầu ý hợp như thế này mọi người đều thích xem, nhân dân Trung Quốc thiện lương nhiệt tình đều rất thích làm mai cho người ta.

      Miêu Uyển được nhiều người tiếp sức cho như vậy, liền nhét di động vào tay người, ước lượng rồi nhón chân vít lấy cổ Trần Mặc, nhàng chạm cái vào khóe miệng .

      Trần Mặc có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười dịu dàng với .

      Ở bên trong chúng ta, luôn luôn có vài khoảnh khắc làm chủ được mình, bị bao giữa đám người quên tất cả chuyện xung quanh, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình .

      Vì thế bỗng nhiên hiểu được, ra là mình còn còn sống, ra là còn sống có thể gặp được người đó, tốt biết bao!

      * [Chú thích: Dương Trữ phải là Dương Trữ trong đội của Trần Mặc trước kia, chỉ là tật bao đồng của tôi lại tái phát, luôn cảm thấy hổ thẹn với tên loại nước tương này, cho nên mới dùng trùng tên trùng họ để tưởng niệm mà thôi.

      Mặt khác tôi cảm thấy Trần Mặc lười cũng chẳng ngốc, chỉ là ta muốn. . . . . . thể tưởng được. . . . .

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 15
      Lúc Trần Mặc định lấy phần thưởng, vẻ mặt chủ gian hàng như sắp khóc đến nơi, giật cánh tay của Trần Mặc thê lương hỏi: "Người em, cậu làm ơn đừng chơi nữa!"

      Đôi mắt của Miêu Uyển trở nên hồng hồng, vân vê góc áo : " cho chúng tôi món quà lớn nhất là được rồi, đưa nhiều quá chúng tôi cũng ôm theo nổi."

      Chủ gian hàng nhàng thở phào, vào phía sau ôm chú thỏ tai dài to xấp xỉ Miêu Uyển ra, lúc con thỏ này được để kệ trưng bày thấy cũng bình thường, nhưng đến khi ôm lại gần mới hết hồn, Miêu Uyển vừa thấy choáng váng, lơ ngơ giang tay ra ôm, dáng cũng coi như là chuẩn, bị con thỏ to hơn che hết cả người chỉ còn thấy mỗi cái đầu. Trần Mặc ráng nín cười giữ chặt tay , Miêu Uyển dựa vào ngực cười nhàng mà sung sướng.

      Con thỏ lớn như vậy thể mang theo suốt được, cuối cùng vẫn phải thương lượng gửi lại chỗ ông chủ, vì Trần Mặc có ý định chơi tiếp nên ông chủ rất biết ơn, cần hai lời giữ con thỏ lại, sau đó nhắc họ khi về đừng quên nó.

      Hôn cũng hôn qua, quà cũng được tặng, thế nào gọi là hạnh phúc, chính là đây!

      Trong lòng có cảm giác bồng bềnh mây, Miêu Uyển cố ý chậm lại vài bước sau lưng Trần Mặc, lén bỏ bao tay ra để cho mấy ngón tay trở nên lành lạnh , sau đó tiến lên phía trước đặt mấy ngón tay vào lòng bàn tay Trần Mặc, quả nhiên dừng lại nhìn : "Lạnh ?"

      " lạnh." Miêu Uyển cười lắc đầu, khỏi đắc ý mà nghĩ, cuối cùng cũng biết nên làm thế nào để dụ dỗ ông cụ non này rồi, đối với những tên đàn ông đáng chết chỉ biết giữ im lặng như thế này, thể mong chờ ta chủ động được!

      Trần Mặc bọc ngón tay của trong bàn tay mình rồi chà xát, Miêu Uyển : "Em vẫn còn lạnh." Trần Mặc nhìn cái, nắm tay bỏ vào trong túi áo, Miêu Uyển lập tức cười rất vui vẻ như đứa bé vừa thực được gian kế, ngón tay cong cong khều khều phía trong túi của , cười tủm tỉm lấy lòng: "Trần Mặc, chúng ta đu quay !"

      cầu này rất hợp lý, đương nhiên Trần Mặc có ý định từ chối.

      Trong gian nho , hai người được nâng lên chậm rãi, thành phố như bị dẫm nát dưới chân, vậy giờ có thể làm gì?

      Gian tình! Miêu Uyển nắm chặt hai tay.

      nhớ lại vài năm trước từng xem qua quyển sách, chàng trai tỏ tình trong cabin thủy tinh trong suốt cao đạt được thành công rực rỡ. Nghĩ lại , ở trong góc trung, từng ngôi sao cùng những bóng đèn đường phản chiếu tạo thành dải ngân hà, mọi người ôm hôn nhau trong hư , là đặc biệt và lãng mạn chết được!

      Hai tay Miêu Uyển bám lên thanh chắn cửa sổ thủy tinh nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ngày trước toàn bộ thành phố Tây An bị phủ tầng tuyết trắng xoá, đơn giản mà xinh đẹp. Giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời, ánh sáng chiếu xuống mặt đất phản chiếu lại, tạo thành tượng phản quang rực rỡ.

      Cái cảm giác lềnh bềnh mây lại đến nữa, đẹp tới mức .

      Miêu Uyển có thể cảm giác được Trần Mặc ngồi phía sau , hô hấp của rất , như thể phát ra tiếng, nhưng lại vương nơi má của . Bọn họ càng lúc càng lên cao, Miêu Uyển lo lắng chờ đợi, mong chờ Trần Mặc nhàng xoay gương mặt của sang, sau đó liên tục hôn lên môi . mong rằng cái hôn đó có thể xóa tan những nôn nóng và bất an trong lòng.

      Nhưng khi cabin của hai người dần dần lên đến đỉnh cao nhất rồi bắt đầu hạ xuống, Miêu Uyển nghe được tiếng đập mạnh mẽ của trái tim mình, hô hấp dồn dập gay gắt, cảm nhận được sâu sắc ngạt thở trong lòng, ai oán quay đầu, Trần Mặc hạ tầm mắt xuống nhìn thẳng .

      Vẫn luôn là đôi mắt bình tĩnh này, giống như nước, ngay cả gợn sóng cũng thấy, nhưng vẫn làm tim người ta có cảm giác lỗi nhịp.

      Gió thổi,cờ bay bay, hay là lòng của tiểu hòa thượng rung động? (Di: thiệt chứ câu này ta chém =,= )

      Miêu Uyển có chút tuyệt vọng cắn cắn môi, suy nghĩ, nhìn ra, chút cũng biết nghĩ gì.

      muốn nhắm mắt lại, mong là Trần Mặc hiểu, hôn giống những cảnh phim TV, nhưng nếu làm sao?

      Miêu Uyển khẽ quay đầu lại, ngẩng lên chút, Trần Mặc hơi kinh ngạc cúi đầu xuống, vì thế hai người đều dừng lại, Miêu Uyển uất ức mím môi, cảm giác được những suy nghĩ của mình trào ra nơi khóe mắt, sắp khóc, , , sắp khóc, bỗng nhiên Trần Mặc cúi người, hôn .

      Ánh mắt bị bao phủ bởi tầng hơi nước bỗng nhiên mở to, sau đó chậm rãi khép lại, những giọt nước lặng lẽ rơi xuống, lặng yên thấm ướt sợi tóc .

      cái hôn, lúc đầu là mềm mại như thể vuốt ve thăm dò cẩn thận, biết nên liếm láp như thế nào.

      Miêu Uyển run run người muốn chạy trốn, Trần Mặc ép chặt lại, phía sau lưng dán lên vách tường bằng thủy tinh trong suốt, bị khóa lại, thể trốn hay thoát ra được. Trong nháy mắt Miêu Uyển cảm thấy mất hết sức lực, mê mang mở mắt ra, trước mặt là ánh mắt trong suốt, sáng ngời như ánh mặt trời mang theo chút gì đó lạnh lẽo nhưng cũng rất ấm áp.

      Cuối cùng Trần Mặc cũng thăm dò nữa, dùng đầu lưỡi mở đôi môi của , thân mật tiến vào, cố gắng kiềm chế khiêu khích, cực kỳ cẩn thận dụ dỗ, Miêu Uyển run rẩy nghênh đón tiến vào, giật mình khi đầu lưỡi của mình chạm vào của , cảm nhận được khẩn trương khi ôm eo của .

      A. . . . . . Miêu Uyển cúi đầu rên rỉ, ngón tay nắm chặt góc áo của Trần Mặc.

      Hôn môi là như thế nào? Khi nào mới đủ? Vì sao khi môi chạm môi lại có cảm giác say lòng khống chế được?

      Chẳng lẽ là, là thế này sao?

      Trần Mặc chợt phát tìm được đáp án, tất cả cảm giác đều biến mất, chỉ có xúc cảm là ràng nhất, biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cái cảm giác hai đầu lưỡi trêu chọc nhau, nhưng như vậy còn chưa đủ hay sao? còn muốn gì nữa, thế nào mới được xem là đủ?

      lại tiếp tục xâm nhập, thay đổi góc độ, độ mạnh yếu cũng trở nên khác biệt, ở trong miệng đối phương do dự, lúc dịu dàng lúc thô bạo. dùng sức mút lấy đầu lưỡi mềm mại của đối phương, đầu lưỡi của cũng lướt qua khắp khoang miệng của . Miêu Uyển giãy giụa trong lồng ngực , dường như cố gắng đẩy ra, nhưng ngón tay lại níu càng lúc càng chặt hơn, rốt cục cũng phát ra tiếng rên rỉ.

      Trần Mặc dừng lại, nhìn thấy Miêu Uyển mở to hai mắt mờ mịt, trong đôi mắt nhìn thấy tiêu cự, miệng hé ra thở dốc, thân thể bé mềm mại trong lòng run rẩy, giống như chú thỏ bị sợ hãi, ánh mắt ướt sũng, lộ ra vẻ mê mang ngượng ngùng.

      Trần Mặc nhàng dán cái trán của mình vào trán , ôm vào lòng, nhiệt độ cơ thể và tiếng hô hấp lại quấn lấy nhau.

      Bỗng nhiên Miêu Uyển bừng tỉnh, giật giật áo của Trần Mặc : "Trần Mặc, thích em à?!"

      Trần Mặc : "Đương nhiên."

      "Vậy em là bạn của phải ?!"

      "''Đúng vậy!" Trần Mặc cười khổ, bây giờ mới hỏi vấn đề này hình như hơi muộn?

      Miêu Uyển cúi đầu sững sờ, lát sau, yếu ớt : "Trần Mặc, vậy từ nay về sau gọi em là Miêu Miêu được rồi!"

      Trần Mặc gật gật đầu, cúi đầu gọi thử tiếng, đột nhiên có cảm giác hình như mình nuôi mèo?

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 16

      Ôm con thỏ lớn đường cái, nhìn thấy rất thích nhưng thực tế con thỏ kia rất nặng, tuy vậy nhưng Miêu Uyển nhất quyết chịu để cho Trần Mặc ôm giúp , bởi vì nếu Trần Mặc ôm con thỏ, vậy ai ôm . Miêu Uyển nhìn tay Trần Mặc khoác vai mình, cười như thể đón gió xuân về.

      đồng ý mua cho Mạt Mạt cái bánh ngọt làm quà cám ơn, cho nên sau khi ra khỏi công viên trò chơi liền đến Đại Bì Viện, nơi đây rất nổi tiếng, phải xếp hàng rất lâu. Miêu Uyển ôm con thỏ cùng Trần Mặc chuyện phiếm, thời gian nhanh chóng lướt qua . Bánh ngọt được đưa ra, vừa nóng lại vừa thơm, giống như trái tim tràn đầy nhiệt huyết. Cơm chiều cũng ăn luôn ở Đại Bì Viện, món ăn ở đây được nấu bằng nồi đất, nổi tiếng nhất là đuôi trâu tiềm thuốc bắc, món này được nấu nhừ mà nát.

      Trần Mặc phát Miêu Uyển rất dễ nuôi, lượng cơm ăn cỡ hai con mèo ( Di: ý ảnh là 2 chén -,-), còn lo lắng ăn như vậy no, nhưng khi quay đầu nhìn những ngồi mấy bàn cạnh đó chỉ ăn được cỡ con mèo hoặc nửa chén, cảm thấy bình thường trở lại. Ưu điểm lớn nhất của Miêu Uyển chính là kén ăn so đo, Trần Mặc nhớ trong đội của người hẹn hò, nghe bạn của cậu ta chỉ thích ăn cao lương mĩ vị, khiến cho tiểu tử này toàn phải chạy vay tiền mọi người xung quanh. Trần Mặc nghĩ như vậy, trong lòng có chút nỡ, đưa tay lên vuốt ve mặt Miêu Uyển, hỏi: "Còn muốn ăn gì ?"

      Miêu Uyển ngẩng đầu cười meo meo: "Em no rồi!"

      "Vậy à? " Trần Mặc thất vọng: " biết ở gần đây có tiệm thịt nướng khá ngon."

      "Vậy. . . . . . Chuyện này. . . . . ." Miêu Uyển ôm bụng trịnh trọng : "Em vừa mới sắp xếp lại, phát trong dạ dày vẫn còn chỗ chứa, giống như bọt biển ý, chen qua chen lại hồi là có chỗ liền."

      Trần Mặc nhìn cười, thanh toán tiền, tiện tay xách con thỏ lên, ngờ Miêu Uyển hùng hổ bước lên giật lại, Trần Mặc kinh ngạc, đâu có ý định tranh giành nó với .

      Mùi thịt sợ ngõ và sâu, cho nên quán thịt nướng nằm chen chúc trong con ngõ vừa tối vừa hẹp. Miêu Uyển nhìn con thỏ bông trắng bóng do dự, Trần Mặc đứng ở đầu ngõ cười : nơi đây hơi bẩn.

      Miêu Uyển ngẩng đầu muốn , Trần Mặc nhanh chóng cướp lời:’’Thịt này ăn rất ngon đó!’’ Miêu Uyển nhíu mày, cố gắng đấu tranh tư tưởng.

      Trần Mặc xoa tóc cười ngừng, cuối cùng : " vào mua rồi mang ra cho em ăn!"

      Miêu Uyển cắn cắn khóe miệng nhìn bóng lưng Trần Mặc biến mất trong ngõ sâu. là tốt! Giống như mối tình đầu vậy.

      Hai tay Miêu Uyển đều ôm thỏ, nhìn thấy thịt đưa đến cũng chỉ có thể há mồm, thịt nướng này khá non, ướp rất vừa miệng, mùi tanh của thịt dê cũng thấy. Trần Mặc quên hỏi khẩu vị của Miêu Uyển đành mua bó thịt dê to, rồi hai người đứng ở đầu hẻm ăn.

      Trăng 12 rất sáng( Di: trăng ngày 12 lịch là gần tới rằm nên cũng khá tròn và sáng), hơn sáu giờ trời bắt tối hẳn, bầu trời ban đêm rất sáng, sao chi chít như cát lấp lánh.

      Trần Mặc đứng trước mặt Miêu Uyển để che gió cho , tạo ra khoảng gian ấm áp nho . Miêu Uyển ăn thịt xong cảm thấy rất mãn nguyện, các giác quan đều bị mùi thịt dê nướng bao quanh, đây là lần ăn thịt sướng nhất đời, hạnh phúc nghĩ.

      Ác quỷ phía sau lưng dùng cái chóp đuôi hình tam giác chọc phát, , mới có ít tuổi, đừng tùy tiện cả đời.

      Đáng tiếc là Miêu Uyển mặc quá dầy, cảm nhận được gì.

      đường trở về thấy có người bán rượu Hoàng Quế, từng bát lớn vừa nóng lại ngọt, uống vào rất ấm. Miêu Uyển cố gắng uống ngụm để khiêu khích, nhưng Trần Mặc vẫn kiên trinh bất khuất, Miêu Uyển đành quấn chặt lấy, Trần Mặc uống rượu say phải làm sao bây giờ? Miêu Uyển cười tủm tỉm, uống rượu say em cõng về, đúng lúc có thể cường bạo !

      Trần Mặc quay đầu cười đầy thâm ý, đột nhiên trong lòng Miêu Uyển giật thót, có tật giật mình nên đành cười khan hai tiếng, dám nữa.

      Trời rất lạnh, Trần Mặc cũng thể trở về quá muộn, vì thế nhanh chóng đưa Miêu Uyển về nhà. ôm con thỏ đứng ở cửa nhăn nhó, thắc mắc biết từ lúc nào mà chỗ này điểm danh tắt đèn như thế. Trần Mặc 9 giờ rưỡi rồi nhưng làm như nghe, còn giả vờ chớp mắt như con nít bên ngoài rất lạnh hỏi có muốn vào phòng ngồi chút ?

      Miêu Uyển đun nước sôi làm chocolate nóng, còn có bột ca ca GODIVA siêu đắt, năm đó Miêu Uyển bị động kinh nên mới mua mạng, từ đó tới giờ vẫn dám uống. Hai người cầm chén sứ ngồi sofa , con thỏ thắng được lúc chiều ngồi ở giữa, nhìn vào có cảm giác thực.

      Miêu Uyển hỏi muốn xem TV ? Trần Mặc có . Vì thế đủ mọi hình ảnh, đồ vật trong phòng đều bị phủ tầng ánh sáng kỳ lạ. TV chiếu bộ phim thần tượng ngàn năm đổi, ba diễn viên với số tuổi cộng lại vượt quá trăm cùng nhau ôn lại chuyện xưa. Tình tiết chuyện xưa là như vầy, nữ chính rất bình thường, thậm chí người khác cũng cho rằng rất bình thường bị hai người đàn ông thập toàn thập mỹ toàn tâm toàn ý theo đuổi. thiện lương, cho nên ta do dự, cao ngạo, cho nên ta vừa giúp đỡ vừa cảm thấy bị xúc phạm.

      Trần Mặc nghe nội dung bộ phim câu được câu , trong chuyện xưa nữ chính dùng giọng lạnh lùng thỉnh cầu người nào đó đem nửa gia sản đưa cho để cứu bạn trai, hai người kia bày ra vẻ mặt vừa đau khổ vừa tuyệt vọng, phun ra vài câu thoại rất văn nhã công kích lẫn nhau. Tâm hồn Miêu Uyển treo ngược cành cây, cho nên mặc dù dáng vẻ ngồi xem TV đặc biệt chuyên chú, Trần Mặc vẫn thấy được ánh mắt nai con ngơ ngác của , nhìn rất đáng , nhịn được cười hỏi: " TV về chuyện gì thế ?"

      "À . . . . . là, người đàn ông kia là thiếu gia rất có tiền, lại rất thích này, bọn họ nhau thời gian, sau đó cậu ta bị nữ chính bỏ rơi. ra trước giờ kia chưa từng thích cậu ta, bởi vì khi đó cuộc sống có lối thoát nên mới ở lại bên cạnh cậu ta . . . . . ." Miêu Uyển lắp bắp miêu tả.

      "Vậy bây giờ sao?"

      " tại nam chính xảy ra chuyện, là do. . . . . . do bạn trai mới của nữ chính ! Cậu ta bị xã hội đen đuổi giết, cần tiền cứu mạng, cho nên nữ chính đến cầu xin bạn trai cũ của mình." Miêu Uyển thở dài: "Haiz, kỳ em cảm thấy cậu thiếu gia đó vẫn thích ấy, chỉ là trả thù thôi, sao bây giờ cậu ta lại trở nên như vậy nhỉ? Em cảm thấy cậu ta rất giỏi , nhưng làm như thế chỉ đẩy nữ chính ra xa mình thôi. . . . . ."

      Trần Mặc nhịn được muốn cười, nhóc khờ khạo, nhìn ánh mắt của : "Cậu ta thiếu ta cái gì hay sao mà, nhất định phải giúp ta cứu người?"

      Miêu Uyển cứng họng, sửng sốt nửa ngày mới ngượng ngùng : "Cũng đúng! Chắc là, chắc là. . . . . . ấy cũng cho rằng cậu ta thích ấy ."

      ra cũng có gì, Trần Mặc nghĩ, hầu hết các đều tin tưởng thế giới này thiếu gia si tình, tin rằng có người các nàng tha thiết, tin rằng mình có quyền được kiêu ngạo tùy hứng, làm sai cái gì cũng được tha thứ.

      Bởi vì có cái gọi là bình thường X người đàn ông xuất chúng, cho nên các ngây thơ có quyền mơ mộng, chỉ như vậy thôi.

      Nhưng vấn đề là, nếu ấy áp đặt loại tiêu chuẩn này lên người mình. . . . . . Trần Mặc cảm thấy đầu hơi đau rồi. Trong TV, nam xứng gia tài bạc vạn còn lôi kéo nữ chính kể lể ngừng. Nghe gần đây các bà vợ thường thích xem phim thần tượng Đài Loan, thường lấy đó làm tiêu chuẩn, khiến cho các đức ông chồng cảm thấy rất phiền, nhưng hình như Miêu Uyển chăm chú xem phim trước mắt cũng khá hơn chút nào. Trần Mặc đau khổ tưởng tượng , nếu có ngày Miêu Uyển cũng hi vọng có xe thể thao mặc đồ hiệu, si ngốc mong chờ cho dù thèm ngó, lấy hư vinh để thỏa mãn lòng tự trọng trẻ con của mình. . . . . . Vậy, vậy. . . . . . Vậy làm sao chịu nổi đây?!

      "''Em rất thích xem loại phim này à?" Trần Mặc chột dạ hỏi.

      "Lúc nào thấy chán xem thôi!" Miêu Uyển cảnh giác, có cảm giác tốt, vẫn nên đề phòng.

      "''Em có muốn được gặp người như vậy ?" Trần Mặc chỉ vào nam chính.

      Miêu Uyển cười ngất: "Điều này sao có thể, người như thế cũng chỉ có TV thôi, trong thực tế làm sao tồn tại được!"

      Trần Mặc thở phào nhõm, tốt quá, tốt quá rồi.

      "Trần Mặc? Sao thế. . . . . ." Miêu Uyển thấp thỏm trong lòng.

      "Cũng còn sớm, phải ." Trần Mặc vươn tay xuyên qua con thỏ vỗ vai của .

      Miêu Uyển gật đầu, lưu luyến.

      Cho nên. . . . . .

      Trần Mặc nhìn thấy vẻ mặt lưu luyến của Miêu Uyển, khóe môi mờ mờ sáng hơi nhếch lên, đúng lúc TV diễn tới cảnh..., vai nam chính từ biệt muốn . Trần Mặc nghĩ, ra chuyện này có thể làm được, hơn nữa hình như cũng ghét, phải sao.

      Lúc Miêu Uyển còn ngơ ngác biết định gì, Trần Mặc tiến đến hôn . Nụ hôn này ngắn hơn lúc ban ngày, đầu lưỡi mềm mại lướt qua vòng, chậm rãi rút ra ngoài, cả khuôn mặt Miêu Uyển đỏ bừng, đỉnh đầu bốc hơi nóng, ánh mắt như bị thiêu cháy.

      " đây." Trần Mặc cười .

      Miêu Uyển gật đầu lung tung, quên luôn cả việc đưa tiễn.

      Cửa chính kẽo kẹt mở ra, rồi bịch tiếng khép lại, ngay lập tức Miêu Uyển vô lực ngã vào sô pha, TV đôi nam nữ vào lúc cao triều, vẻ mặt buồn rầu ảm đạm sát vào nhau, tiếng khóc nức nở phát ra: hãy nghe em giải thích. . . . . .

      Miêu Uyển rất phúc hậu cảm thấy hai người này diễn như ăn mừng vậy.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 17
      Ngày hôm sau, Miêu Uyển ôm bánh ngọt vào cửa hàng lấy lòng Mạt Mạt, đồng thời kể lại cuộc hẹn như mơ mà được trải qua. Mạt Mạt nghe xong cười ngừng, cuối cùng mây mờ qua trăng lại tỏ, Miêu Uyển cười tít mắt .

      Tả Tự Lâu bên cạnh mới khai trương năm ngoái, vì quán cà phê nhanh chóng sinh lời, cho nên ông chủ tuyển thêm đầu bếp đến trợ giúp. cậu nhóc hai mươi tuổi mới ra đời lăn lộn, tên là Mễ Lục, khuôn mặt tròn trịa nhìn rất đáng , chuyên làm các món cơm. Mới đầu Mạt Mạt và Miêu Uyển còn giả vờ làm thục nữ vài ngày, nhưng nhanh chóng phát ra toàn là cùng giuộc với nhau cả. ra Mễ Lục là cậu nhóc nhiều chuyện từ trong xương tủy, vì thế mọi người nhanh chóng kết thân, đối với việc sử dụng ám hiệu cũng rất quen thuộc, cuối cùng còn cùng nhau gắn bó keo sơn mặt trận chống ông chủ.

      Trường học dạy quá tốt, mọi việc đều có hai mặt của nó, chủ nghĩa Mác trong triết học luôn thể tính chính xác của nó từng ly từng tý thông qua cuộc sống. Đối với Miêu Uyển mà , giấc mộng quá lớn trong lần đầu hẹn hò làm cho càng lúc càng hy vọng cao hơn, vì thế qua thêm mấy ngày, Mạt Mạt lại bắt đầu nghe nương này oán giận. . . . . .

      Cậu xem vì sao chưa bao giờ Trần Mặc chủ động gọi điện thoại cho mình chứ?

      Cậu xem vì sao tới bây giờ Trần Mặc chịu gửi tin nhắn xem giờ mình làm gì, ở đâu chứ?

      Cậu xem lúc gặp mình Trần Mặc có nghĩ tới mình ?

      Cậu xem Trần Mặc có biết là mình luôn nghĩ tới ấy hay ?

      Cậu xem mình có nên cho Trần Mặc biết mình luôn nghĩ về ấy ?

      Cậu xem nếu Trần Mặc biết mình luôn nghĩ về ấy như vậy, ấy có nghĩ là mình quá trẻ con hay . . . . . .

      Cậu . . . . . . Trần Mặc. . . . . .

      Mạt Mạt ngửa mặt lên nhìn trời, có cảm giác mình cũng sắp sùi bọt mép rồi!

      Nếu cậu thấy nhớ ta mau cho ta biết !

      "Mình muốn!" Miêu Uyển dùng hai tay ôm đầu: "Người ta là con mà, vì sao luôn là mình chủ động chứ, ấy chủ động gọi điện thoại cho mình chết à?!"

      "Mình cảm thấy ta chết!" Mạt Mạt ngọt ngào nhìn Miêu Uyển: "Mình cảm thấy nếu cứ kéo dài như vậy, cậu chết, nhiều quá nên chết, ngay cả mình cũng chết, vì bị cậu làm phiền quá nên chết."

      Miêu Uyển khẽ thở dài, tình này, là làm cho người ta vừa vui mừng vừa lo sợ!

      Rốt cuộc tình là làm cho người ta vui mừng hay làm cho người ta lo lắng, loại câu hỏi ngàn năm có đáp án này tạm thời mặc kệ nó, Mạt Mạt cảm thấy chuyện đương này, hoặc là mình trở nên thận trọng, hoặc là mình phải đứng giữa ngã ba đường, nếu ngay cả năng lực chọn đường giữa ngã ba và tính thận trọng cũng có, người chịu tổn thương chỉ có bản thân mình, rồi tất cả mọi người cùng khó chịu.

      Miêu Uyển rưng rưng nước mắt hỏi: "Mạt Mạt, vậy cậu cảm thấy mình thuộc loại nào?"

      Mạt Mạt đưa mắt đánh giá phen, nhiệt tình cầm tay Mầm Uyển : "Bảo bối, ra thà vui mừng đứng giữa ngã ba còn hơn khiến người ta thương hại tính trẻ con của cậu!"

      Miêu Uyển cắn răng!

      Kỳ Mạt Mạt rất có đạo lý, cũng biết, tốt nhất là nên chủ động, ra tính tình Trần Mặc cũng khá tốt, rất cưng chiều , nhất định phải làm cho cái tính dửng dưng của Trần Mặc biến mất, phải khiến cho cũng biết khẩn trương khẩn và đau lòng. Bây giờ phải lúc để tính toán chuyện được mất, hay chờ mong, cũng thể chờ đợi, chuyện này là rối rắm. . . . . . Tâm tình luẩn quẩn lòng vòng, khó hiểu.

      Vì sao các thường hay gửi gắm mơ mộng của mình vào thơ?

      phải thơ đều có chút rối rắm, có dinh dưỡng lại làm cho người ta hiểu hay sao?

      rối rắm mình ở bên này, bên kia Trần Mặc cũng chẳng tốt đẹp hơn khi sa vào những công vụ bận rộn cuối năm. Vào khoảng thời gian này các nhân vật quan trọng thường cố gắng móc nối vì nghiệp thăng tiến của mình, lại lại tạo ra các mối quan hệ, vì thế chỉ khổ cho đám cán bộ công chức như bọn họ, hết tiếp đãi quan khách rồi lại điều tra, cuối cùng thu về được mớ vụn vặt, mệt mỏi vô cùng. Trần Mặc quản lý năm đội được xem như là tinh nhuệ, lãnh đạo chi đội vừa giơ hoàng bài ra, đám người chỉ muốn biến mất luôn, bị ép buộc từ xuống dưới ai mà chịu nổi.

      Trần Mặc là người khá ngay thẳng, biết đưa đẩy, có số việc khá mất mặt mũi, việc phải làm chồng chồng lớp lớp, cũng phải là người làm bằng sắt , cũng có lúc mệt, trời lạnh khiến vết thương phát tác,phần gân nhượng (Di: dây chằng nối giữa bắp và gót chân) bắt đầu đau ỉ. Buổi tối lúc Miêu Uyển gọi điện thoại, Trần Mặc xoa bóp bắp chân, hỏi bây giờ ở nhà phải , Trần Mặc nhanh chóng vài câu, Miêu Uyển liền để bụng.

      Miêu Uyển học môn Sinh giỏi, nghiên cứu nửa ngày cũng biết gân nhượng là bộ phận nào, chỉ đành phải dựa theo những gì ông cha xưa đau đầu chữa đầu đau chân chữa chân. Sáng tinh mơ chợ mua cái móng giò và nửa cân gân bò, rồi lại ra tiệm bỏ vào cái nồi hầm cách thủy nấu, đương nhiên còn bỏ thêm vài thứ đậu gì đó làm nguyên liệu. Lúc trước vứt cái nồi này ở trong tiệm, mục đích là để nấu cháo ăn khuya, ai ngờ lúc hầm móng giò với đậu lại thơm như vậy, bị khách tới dùng cơm trưa hỏi, trong tiệm chuẩn bị cho ra món mới hay sao?

      Miêu Uyển ngượng ngùng dám thừa nhận đây là đồ mình nấu riêng, chỉ có thể mặt dày bậy bạ là chuẩn bị chút canh vì lễ Giáng Sinh. Nấu hơn ba tiếng, nước lèo bắt đầu đặc lại, sôi ùng ục, bọt khí nổi lên liên tục, giống như sữa. Đúng lúc Miêu Uyển phát ra hộp kem bơ mà Mễ Lộ cẩn thận bỏ ngoài ngăn đông lạnh, lúc lấy ra thấy hộp kem bơ chảy nước, bỗng nhiên Miêu Uyển có ý tưởng đột phá, bỏ vào 1 ít, quấy rồi lại quấy, cảm thấy chưa đủ, lại bỏ thêm ít quả Hương Thảo, vì thế, mọi chuyện trở nên thể cứu vãn.

      Nấu đến lúc ăn cơm tối, nồi nước kia lại bắt đầu trở thành ác mộng, người khách chịu nổi, chạy tới hỏi. Cái gì thơm vậy, quan tâm bao nhiêu tiền, cho ta chén thử.

      Miêu Uyển sửng sớt mở to mắt nhìn khác, vô cùng khó xử chưa biết nên làm gì, Mạt Mạt vung tay lên đoạt quyền làm chủ, cứng rắn cướp nửa nồi.

      Mạt Mạt và Mễ Lộ vừa liếm sạch chén vừa thở dài thỏa mãn, Mạt Mạt : "Miêu Miêu à, ra cũng có lúc mình rất vừa ý Trần Mặc tim phổi nhà cậu, hay là ngày mai cậu cũng bồi bổ cho ta ?"

      Miêu Uyển buồn rười rượi giơ dao cắt bánh ngọt lên, nhắm thẳng phía trước xông tới! Mạt Mạt vừa cười vừa trốn phía sau Mễ Lộ.

      Miêu Uyển thấy thể nấu lại nồi nữa, hơn nữa trong hang ổ tất cả đều là sói, vội vã đổ hết số canh còn lại vào cái bình giữ ấm, sau đó chạy trối chết, Mạt Mạt đuổi tới cửa cười: "!"

      Mễ Lộ cũng ồn ào: ‘’Miêu Miêu, chị cũng thử suy nghĩ chút xem có nên thay đổi suy nghĩ mà cưới em hay nha!"

      Miêu Uyển nghiến răng nghiến lợi, từ xa quay lại cho bọn họ ngón giữa dựng lên, Mạt Mạt cười đến thở nổi, tay phải giơ lên, cho dấu OK, Miêu Uyển thấy thế cười ngất.

      Hôm nay gác cửa là binh lính từng ăn bánh ngọt của Miêu Uyển, miệng cực ngọt gọi chị dâu rồi giúp đỡ gọi điện thoại cho đội trưởng. Giọng của Trần Mặc trong điện thoại có chút vội vàng, hỏi có chuyện gì , sắp phải họp, tất cả mọi người đợi.

      Trong lòng Miêu Uyển có chút trống rỗng, chỉ có thể mang tới chút đồ cho ăn, ra ngoài lấy chút là được, lập tức ngay.

      Trần Mặc nhanh chóng được, lách cách chút rồi cúp điện thoại.

      Miêu Uyển nắm ống nghe sửng sốt ba giây, nhiệt tình đường tới đây tắt mất nửa.

      Trần Mặc tới rất nhanh, bởi vì lo chạy vội, cho nên trán lấm tấm mồ hôi, Miêu Uyển đưa bình giữ ấm cho , nếu có việc hãy trước ! Trần Mặc gật gật đầu, thấp giọng câu cám ơn rồi xoay người rời , Miêu Uyển đứng ở cửa rướn cổ lên nhìn vào bên trong, thấy Trần Mặc chạy vào trong tòa nhà rồi cuối cùng biến mất thấy gì nữa.

      quay đầu lại, Miêu Uyển buồn bã.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 18
      Trần Mặc vội vàng là vì phải trở lại khai mạc hội nghị, giống như là cách tổng kết cuối năm vậy, tuy việc này chẳng liên quan cho lắm tới bộ phận phụ trách, nhưng dù sao chất lượng của kế hoạch huấn luyện sang năm vẫn là vấn đề lớn, phải do công bố. Trần Mặc mở bảng báo cáo ra, ngay cả khi là trưởng nhóm vẫn khỏi nhíu mày, lần huấn luyện này cầu quá nặng, nếu cố gắng hoàn thành mục tiêu có khi ngay cả thành tích lúc trước cũng có thể bị giảm sút. Trần Mặc thừa nhận là nhượng bộ rất nhiều, luôn chú ý cố gắng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lui lại từng bước, tuy rằng cuối cùng cũng đạt thành hiệp nghị, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc khó giải.

      Tan họp, Thành Huy khoác vai Trần Mặc về văn phòng, vừa vừa khuyên giải. Cậu là chính trị viên lão thành cho nên kinh nghiệm phong phú, luôn cố gắng giúp đỡ Trần Mặc về chuyên môn lãnh đạo. Tuy bề ngoài Trần Mặc nhìn rất kiêu ngạo, nhưng ra khi ở chung mới biết tính tình rất tốt, Thành Huy luôn cố gắng giúp đỡ .

      Trần Mặc nghe xong thành khẩn nhìn Thành Huy : "Mình cảm thấy kế hoạch huấn luyện này nặng."

      Thành Huy cười khổ: "Cậu thể so sánh như vậy, đây phải chỉ là công việc nuôi dạy trẻ, hơn nữa này công tác huấn luyện là cách để nâng cao khả năng tiếp thu và truyền thụ của mình, thể thô bạo hay làm theo khuôn sáo. Ví dụ như vầy, nếu chiến sĩ sợ đạn, lúc lên đạn muốn trốn, làm sao có thể bắt ép người ta được, mình phải từ từ làm công tác tư tưởng. . . . . ."

      "Cái này dễ thôi mà!"

      Thành Huy kinh ngạc.

      "Cậu chỉ cần cột cậu ta vào bia ngắm, sau đó bắn liên tiếp trăm phát, chắc chắn cậu ta sợ nữa." Trần Mặc thản nhiên . :))))

      Thành Huy trừng mắt nhìn với vẻ mặt thể tin được: "Cậu, cậu được bậy bạ như thế ."

      "Mình bậy, là như vậy mà."

      Thành Huy ngẩn ra, im lặng lát, bỗng nhiên nóng nảy gào lên: "Trần Mặc, mình cảnh cáo cậu, ở chỗ này cậu trăm ngàn lần được làm như vậy, cậu phải biết rằng giờ binh lính rất quý giá, đều là những tên tiểu tử mới hai mươi tuổi, trong nhà là con trai độc nhất, nếu cậu chữa lợn lành thành lợn què , cha mẹ họ tha cho chúng ta đâu."

      Trần Mặc cười khổ gật đầu: "Mình biết, mình biết."

      Thành Huy vẫn yên lòng, theo sát vào văn phòng, chống hai tay lên bàn làm việc của Trần Mặc trịnh trọng tuyên bố: "Trần Mặc, cậunhất định phải tuân theo nguyên tắc vốn có, có số kỹ năng sinh tồn cậu thể thực ở đây."

      ‘’Mình biết, biết rồi. . . . . ." Trần Mặc ảo não, lỡ nhất thời lại chọc trúng tổ ong vò vẽ, ánh mắt lóe lên quét qua cái bình giữ ấm màu lam nhạt, vội vàng ngắt lời: "Cậu muốn ăn canh ? Bạn của mình nấu ."

      Thành Huy sửng sốt: "Tiểu tử cậu thực có bạn ?"

      "Đúng vậy, lần trước vào đây, cậu quên rồi à?" Trong văn phòng có bát, Trần Mặc cầm cái nấu hộp nấu mỳ ăn trong lò vi sóng ra, xoay tròn nắp bình mở ra, mùi hương thơm ngát tỏa ra xung quanh, hai người đàn ông đều sửng sờ chút.

      "Có phải là bé đưa bánh ngọt đến lần trước ?" Thành Huy húp muỗng canh, xuýt xoa thôi.

      "Đúng!"

      "Được lắm, tiểu tử, mình còn lo lắng là tính tình như cậu khó tìm được ai, ngờ rất biết chọn, bộ dáng chỉnh tề, tay nghề lại tốt." Thành Huy chẹp chẹp khen ngợi.

      Trần Mặc tìm cái thìa múc nước canh húp từ từ, canh này ninh cả ngày, toàn bộ lạc cùng đậu tương đều nhừ ra, nước canh hơi đặc ngào ngạt hương sữa, trong nhà Trần Mặc thường là do bảo mẫu nấu cơm, người dân Quan Trung (Di: ở lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc) nhiệt tình nhanh nhẹn, khi nấu cơm cũng rất dứt khoát gọn lẹ, chưa từng có người như Miêu Uyển dùng khoảng thời gian dài để hầm cho nồi canh.

      "Ôi, nàng dâu tốt như vậy sao lại bị cậu lừa được cơ chứ?" Thành Huy trêu đùa, trả cái chén lại cho .

      "Lượm được ." Trần Mặc cười .

      "Xem kìa , tại sao mình lại có may mắn như thế nhỉ?" Thành Huy khoát tay: "Khi nào về nhà, với em dâu, vì mình uống chén canh này, cho nên mình nợ ấy ân tình, sau này nếu cậu dám khi dễ ấy, mình tha cho cậu."

      Trần Mặc bật cười.

      Trần Mặc cầm di động cầm trong tay có chút do dự, nếu tính thời gian chắc là giờ này Miêu Uyển ngủ, bây giờ gọi điện thoại biết là có đánh thức hay . Bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, tin nhắn được gửi đến, Trần Mặc mở ra thấy.

      "Trần Mặc, có ăn được hay cũng phải với em tiếng chứ!"

      Còn chưa ngủ cơ à? Trần Mặc lười nhắn lại, gọi thẳng luôn.

      Miêu Uyển nằm lật tới lật lui giường cả tiếng rồi, tức giận đến mức ngủ được, vừa cắn răng nhắn tin qua, ngờ điện thoại vang lên, trong lòng Miêu Uyển bốc lửa, phải là rất hay sao, phải là di động luôn ở bên cạnh à, chủ động gọi điện thoại cho em báo tin chút chết người chắc!!

      Miêu Uyển tức giận nghe điện thoại: "Alo ! Tìm ai?"

      Tên đàn ông chó chết!! (Di: chị ý chửi chứ ta ko thêm bớt gì đâu *mặt vô tội*)

      Người ta chó cắn người kêu, đâu phải là biết chuyện, chết. . . . . .

      Trần Mặc bị lửa giận của làm cho sửng sốt, đành phải hạ giọng dịu dàng gọi: "Miêu Miêu?"

      Miêu Uyển hối hận, lập tức hạ giọng xuống: "A, có chuyện gì vậy?"

      Miêu Uyển hung hãn núp sau lưng ló đầu ra, khinh bỉ: là vô sỉ!

      Miêu Uyển dịu dàng co rúm lại : tại, tại. . . . . .

      Miêu Uyển vung tay lên, đuổi hai đứa Miêu Uyển : "Canh uống có được ?"

      "Được!"

      "Ngon ?"

      "Ngon!"

      "Nếu ngon sao với em tiếng, gửi tin nhắn có cần mất nhiêu thời gian như vậy , biết là em chờ sao, em. . . . . . Em còn tưởng rằng uống được nên đổ rồi. . . . . . dám với em. . . . . ." Miêu Uyển cảm thấy uất ức, câu cuối cùng trở nên nghẹn ngào.

      Trần Mặc cười : ", vừa mới họp xong, cũng vừa uống xong, là rất ngon, vừa rồi Thành Huy còn trước giờ chưa từng được ăn canh nào ngon như vậy! đấy!"

      " chia cho cậu ấy?" Miêu Uyển nhịn được nước mắt lạch cạch rơi xuống, ninh cả ngày, mình cũng dám uống, vốn định làm nhiều chút, để buổi tối Trần Mặc uống chút, ngày mai còn chút, ngờ quay người lại chia cho bạn tốt nửa.

      "Đúng vậy, đúng lúc cậu ta ở đó, nên chia cho cậu ta nửa, Miêu Miêu em xem vì sao lại khóc, em tặng đồ sao lại thích? Ai tặng đồ cho đều thích cả, huống chi là em, đúng ?" Trần Mặc hiểu còn có ý đồ khuyên giải, đương nhiên biết mình đổ thêm dầu vào lửa.

      Miêu Uyển nghe trong đầu càng lúc càng lạnh, cúp điện thoại, nhào vào giữa giường oa tiếng khóc lớn.

      Trần Mặc chết tiệt, Trần Mặc thối tha, ràng là xem người ta như người qua đường! !

      Ngày hôm sau, Miêu Uyển xách theo cặp mắt sưng húp vào trong tiệm kể lể, sáng tinh mơ có khách, ba người thích tám chụm đầu lại cạnh nhau, Miêu Uyển tỉ mỉ , hai người kia vừa nghe vừa gật đầu ngừng, thút thít thôi, cuối cùng đưa ra kết luận là trong quá trình theo đuổi Miêu Uyển quá nhiệt tình lại chủ động, cho nên khiến cho tên đàn ông chó chết sinh ra ảo tưởng, luôn khinh thường , phương diện chiến thuật mà : con thể quá vội vàng.

      "Mạt Mạt, cậu xem có phải Trần Mặc rất quá đáng hay ! !" Miêu Uyển nắm tay.

      "Đương nhiên !" Mạt Mạt cũng nắm tay.

      "Cho nên bây giờ mình phải cho ta bài học, cho ta biết bỏ qua mình phải trả giá rất nhiều đúng !" Miêu Uyển giơ tay lên.

      Mạt Mạt và Mễ Lục vô cùng chân chó vỗ tay: nữ hiệp cố lên.

      Vì thế vấn đề khó khăn như vậy được giải quyết gọn ghẽ.

      Buổi tối đầu tiên trong lúc Trần Mặc xem văn kiện di động đặt bàn, đến lúc xem xong mới phát muộn. Trần Mặc hoang mang nghĩ, chẳng lẽ vẫn chưa nguôi giận?

      Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Mặc giám sát binh lính huấn luyện, do dự chút vẫn nhét di động vào trong túi quần, hình như Miêu Miêu rất tức giận, nếu gọi điện thoại lại có người nhận chỉ sợ càng giận thêm, nhưng hôm đó lại là ngày này sóng êm gió lặng. Đến tối Trần Mặc bắt đầu do dự biết có nên gọi điện thoại hay , nhưng vừa nghĩ tới việc Miêu Uyển tức giận đau đầu, đối với những người tức giận chưa từng có kinh nghiệm khuyên giải, chi là phụ nữ tức giận, điểm chết người là bạn của mình, theo như lý luận thực tế mà phải biết dụ dỗ, cưng chiều, để cho khổ sở thương tâm.

      Trần Mặc cảm thấy, coi như hết, chuey65n bớt tranh cãi, đợi hết giận tự nhiên liên lạc .

      Vì thế, cứ kéo dài như vậy đến cuối năm, công tác an toàn phải chặt chẽ, các chiến sĩ nhớ nhà, Trần Mặc ...để ý đến chuyện vụn vặt này, nhưng lại trốn thoát, tâm tư bị việc vặt vãnh chiếm hơn phân nửa, mà thời gian để nghĩ tới Miêu Uyển càng thiếu, công việc hai ba ngày gộp lại, nhoáng cái còn thời gian.

      Mà lúc này đây, Miêu Uyển đáng thương tự leo lên đài cao rồi!

      tự làm bộ dạng kiêu căng phách lối lên tận trời, trẻo cao, vốn định làm bộ làm tịch cho nghiền, ngờ Trần Mặc cũng thèm chú ý, giờ leo quá cao, quay đầu nhìn lại cái thang cũng mất!

      Miêu Uyển khóc ra nước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :