1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên đường quá xa, nhân gian thì gần - Quất Tử Thụ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 4:
      Lần thứ 2 liên tục, có người trong vòng 30' đập bàn bỏ . Trần Mặc nhìn lá thu ngoài cửa sổ sắp rụng hết, còn lại vài chiếc bay trong gió, lâu mới rụng chiếc. Hiển nhiên, tiếp tục ngẩn người, hôm nay chocolate nóng uống xong từ đâu, uống lúc còn nóng quả nhiên hương vị tốt hơn rất nhiều, nhưng lại dán vào cổ họng khiến mình khó thở đến nỗi mất hết cảm giác.

      Có người , nếu người để ý đến , đó là sai lầm của người đó, nếu mười người cảm thấy có vấn đề, đó cũng phải là có vấn đề.

      Trần Mặc quan tâm mình có vấn đề hay , chỉ biết chuyện hôm nay truyến đến tai mẹ rất nhanh, sau đó, dường như có phần tò mò, lần sau, bà cho gặp người phụ nữ như thế nào.

      Đánh giá hồi, ung dung thản nhiên, tuy nóng lòng, nhưng vẫn áp lực khẩn trương, thực là gia đình từ đến lớn vẫn như vậy.

      còn nhớ lúc , cha luôn luôn , đừng chọc mẹ còn, khi đó còn nhát gan, còn có thể lùi bước.

      Sau đó lại nhún nhường nữa, vì vậy cha bất đắc dĩ : Con trai, lùi bước trời cao biển rộng.

      Phải ? Cha làm sao biết lùi bước là trời cao biển rộng mà phải là vách sâu vạn trượng? Trần Mặc cảm thấy nhất định dòng máu chảy trong mạch máu của mình phần lớn là máu của mẹ , cho nên mẹ mới có cá tính cường ngạnh như nhau. Đương nhiên, làm con thể minh đao minh thương* với mẹ của mình, vì vậy... nhớ Lục Trăn từng qua, Trần Mặc là tên máu lạnh bạo lực nhất thế giới này.

      Nhưng mà, lần này phải là sai, câu đầu tiên mà người phụ nữ đó ngồi xuống đó là "Tương lai tôi muốn xuất ngoại."

      Trần Mặc có phần buồn cười nhìn nàng, trả lời "Tương lai tôi chắc chắn xuất ngoại."

      Vì thế hai người đều nhàng thở ra, đều là bị người nhà bắt xem mắt, lại có phần đồng bệnh tương liên*. Trần Mặc định kết hôn với người bạn đầu tiên, nhưng mà chuyện này lại dẫn đến chổ thể vãn hồi.

      Học thạc sĩ tài chính, quá kiêu ngạo, quá tin tưởng lực lượng kinh tế thị trường, thích ca ngợi nhân quyền dân chủ tiên tiến, thích tự cho mình là người nộp thuế. Trần Mặc nhớ năm đó lúc họ làm dự án chống khủng bố, từng phân loại đám người, mà những người này đám người quá kêu gào lại quan tâm đến bất cứ thứ gì. Bởi vì dường như bọn họ có tín ngưỡng, rất khó thu phục, cho nên họ chân chính hy sinh vì bất cứ nghiệp gì.

      Về phần trung thành thôi.

      Trần Mặc có chút nhàm chán nhìn mang vẻ mặt nghiêm túc trình bày với nào là cơ quan quốc gia và công cụ chính trị, : đến cùng các người cũng bất quá là vì phục vụ chính trị, là công cụ tuyệt đối nguyện trung thành. Chiến tranh tựa như ván cờ, mất quân cờ nào cũng sao, quan trọng là... Muốn thắng ván cờ này, người chơi cờ cao hứng chúc mừng, mà chỉ là quân cờ, đương nhiên, mỗi người đều có những theo đuổi khác nhau, nếu cho rằng rất tự hào, cứ việc tự hào .

      " phải." Trần Mặc suy nghĩ, gần đây mình quá nhàm chán, mình lại còn có thể phản bác , người này quá tầm thường rồi.

      " phải cái gì? Vậy các nguyện trung thành ai?"

      "Nhân dân."

      lộ ra vẻ khinh thường, tươi cười "Nhân dân? Cái từ nhân dân này quá hư ảo rồi, căn bản nó hề tồn tại."

      Trần Mặc rũ mắt xuống " , tôi muốn nhìn thấy nữa."

      sửng sốt chút, lại thay đổi biểu tình khác, cười " làm sao vậy? Có cần vậy ? mọn vậy, chúng ta chỉ là bất đồng quan điểm thôi."

      Trần Mặc ngẩng đầu lườm nàng cái, "."

      Trái tim lạnh lùng trong nháy mắt, lạnh từ đầu đến chân, dường như có chút run run cầm túi, cũng bỏ hề quay đầu lại.

      Nhân dân sao? Cái gì là người dân?

      Trần Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó xa có những bà cụ ngồi quạt bên hồ nước nhân tạo, có người đọc sách dưới tàng cây, mà xa chút nữa có đám học sinh vừa tan học. Nhân dân sao? Đương nhiên chính là bọn họ, bọn họ nhau rồi kết hôn, sống chết lại ly hôn, bọn họ bị lợi dụng, bị bảo hộ, bị hy sinh. Bọn họ chẳng có mục đích, mù quán trưởng thành, bọn họ yếu đuối vô năng trước những cường thế, nhưng đến sau cùng, bọn họ vẫn có thể lựa chọn phương hướng lịch sử.

      Bọn họ giống như bùn đất, nhưng khi gặp đúng người trồng cũng có thể nở ra hoa xinh đẹp. Bọn họ tồn tại, tất cả những tên tuổi vĩ đại được lưu lại khi chết , chỉ có bọn họ vĩnh viễn sống.

      Cho nên, xem, cái từ nhân dân này hư ảo chút nào, chỉ là cho nghe, cũng hiểu.

      Trần Mặc nghĩ thầm, vĩnh viễn nhớ lời của Hạ Minh Lãng: Chúng ta lực chọn cầm súng, là bởi vì muốn nhìn thấy ngày, vào buổi sáng mẹ của chúng ta tỉnh lại, nghe được tiếng súng nổ . Chỉ đơn giản là việc này mà thôi.

      Miêu Uyển nhìn Trần Mặc mình ngồi yên lặng, nhiệt độ trong khí hạ xuống, ánh mặt trời cũng còn sáng như trước, nhưng vẫn ấm áp chiếu vào người .

      Rất sạch , phi thường sạch . Miêu Uyển nhìn mái tóc đen ngắn và đồng phục gọn gàng của , trong lòng nảy mầm.

      Những năm gần đây, đàn ông có phẩm vị đều còn nữa, bọn họ bôi gel bóng bẩy và nhuộm đủ màu tóc, bọn họ ăn mặc quần áo thoải mái cũng thỏa đáng, sỏ lỗ đủ thứ người, đeo trang sức đầy mình. Bọn họ chắc hiểu bộ dáng người đàn ông bình tĩnh mà yên ổn rất khiến người ta động lòng đến cỡ nào.

      Miêu Uyển cẩn thận đem bánh ngọt đặt bàn , cố gắng phi thường, để mình gây ra tiếng động, Trần Mặc quay đầu lại chỉ tiếng rất "Cảm ơn, làm phiền em rồi."

      Miêu Uyển kinh ngạc trong chốc lát "Quấy rầy hả?"

      " có."

      "Em ... sau này em cẩn thận chút." Miêu Uyển đỏ mặt.

      Trần Mặc quay đầu nhìn cái, thành khẩn " có."

      Miêu Uyển như bị điện giật, chỉ cảm thấy máu dâng lên, choáng váng.

      Được rồi, Trần Mặc nhìn bóng lưng kích động kia cảm thấy buồn cười, nhân dân đại khái bao quát như vậy, bé nông nổi lúng túng, các vẫn chưa hiểu biết gì, nhưng lại đơn thuần ấm áp, cười rộ lên rất đáng , đáng để bảo vệ.

      Kỳ , cho dù Miêu Uyển cẩn thận như thế nào cũng có tác dụng, khi nàng đến gần tự nhiên Trần Mặc biết, tiếng bước chân khác đại biểu cho người khác, mà mùi ca cao nồng nàn đại biểu cho chiếc bánh quen thuộc, tất cả thông tin này làm cho cần quay đầu cũng có thể biết được, bởi vì đây từng là bản năng sinh tồn của . Trịnh Giai trở lại địa phương lâu, cảm giác bị mài mòn, nhưng Trần Mặc thấy được như vậy, cảm thấy được như vậy rất tốt, thích vậy. Có đôi khi Trần Mặc cho rằng trời sinh có được cảm giác phán đoán nhạy cảm, tuy lúc mới vào khảo trường quân đội chỉ là vì muốn rời khỏi chuyên chế của gia đình, nhưng sau khi ở đó mới phát phương hướng cuộc đời mình.

      thế giới này có vô số con đường, luôn luôn giống nhau, con đường thích hợp nhất với mình, có người tìm được, có người .

      Tựa như thế giới này có vô số người, cũng ai giống ai, người thích hợp với nình, có người tìm được, kêu là vợ họ.

      Miêu Uyển tới lui trong quầy, thỉnh thoảng quay đầu len lén nhìn đến phía kia cái, nàng nhìn Trần Mặc im lặng từng chút từng chút ăn hết chiếc bánh ngọt độc nhất vô nhị do mình làm ra, trong lòng cảm thấy ấm áp, dường như có chút mềm mại.

      Hai tuần tiếp theo, Miêu Uyển thấy Trần Mặc xem mắt hai lần nữa, lần có vẻ bình thường, đó kiên trì được giờ, lễ phép rời khỏi, tuy nhiên nhìn biểu tình kia cũng biết có chuyện tiếp theo. Còn người khác, tán gẫu lâu hơn chút, lúc Miêu Uyển dọn bàn nghe được ấy , bạn trai tôi bla bla bla....

      Miêu Uyển tròn mắt, cảm thấy những năm gần đây, cha mẹ đáng tin.

      Thành phố này lớn lớn, nỏ, Mạt Mạt tìm hiểu nhiều nơi, rốt cuộc từ chổ họ làm cảnh sát hình biết được tung tích người kia.

      Trần Mặc, xuất thân từ đại độ đặc chủng, bộ đội đặc chủng hàng giá , là con ách chủ bài của tay súng bắn tỉa, kỹ năng huấn luyện và quân đều cực kỳ tài giỏi, tại chuyển tới quân đội cảnh sát võ trang, lãnh đạo chi đội rất coi trọng , đưa làm đội trưởng đội quân tinh nhuệ nhất.

      Tốt... Đẹp trai.

      Miêu Uyển chớp chớp mắt, phát ra tia X-Quang mạnh mẽ.

      "Được được được, giống như ông chú vậy, cho dù cậu muốn manh nha, cũng đừng ngớ ngẩn làm như vậy." Mạt Mạt nhìn đôi mắt long lanh nở hoa kia cảm thấy đáng tin.

      Miêu Uyển đỏ mặt, liền cãi lại " ấy đâu có giống ông chú chứ."

      "Những năm gần đây, ba năm khoảng cách." Mạt Mạt trịnh trọng nhắc nhở nàng.

      Miêu Uyển choáng vàng, , có rất nhiều rất nhiều khoảng cạch, quá nhiều quá nhiều khoảng cách...

      "Mà còn, tớ cho cậu biết, bộ đội bọn họ đều là ngươi sao hỏa, lần trước tớ giới thiệu cho tớ tên lính, tới hát Karaoke cũng vui, mình muốn làm hoạt động thanh sắc, cậu phải tin tớ, tớ... , nha đầu, làm cho cậu cảm thấy được bản thân mình phải ở trái đất..." Mạt Mạt nhìn ánh mắt Miêu Uyển lạc vào cõi thần tiên, lắc đầu bất đắc dĩ. Hiểu ra tại sao thế hệ trước thích sinh con nha, đúng là sinh ra khuê nữ như vậy đáng tin cậy.

      *Minh đao minh thương: đối chọi ra mặt
      * Đồng bệnh tương liên: rơi vào tình thế giống nhau nên thông cảm cho nhau

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 5:
      Lúc đầu Trần Mặc nghe lính gác gọi điện thoại có người tìm còn tưởng là ai, nhưng lúc chuyển qua góc nhìn đến hình dáng cao gầy, trong khóe mắt liền cảm thấy ấm áp chút. Lục Trăn tay để trong túi áo măng tô nghiên đầu hút thuốc, đồng phục lục quân khác với đồng phục cảnh sát võ trang, cái khác biệt này khiến gió lạnh thổi vào mặt Trần Mạc đau rát.

      em của mình. suy nghĩ, tuy là tại những người này cũng là em, nhưng cũng giống cùng nhau đổ máu, cùng nhau sinh tử.

      Lục Trăng nhìn thấy từ xa liền vẫy tay khoa trương, dụi tàn thuốc ném vào thùng rác ven đường.

      "Ôi, nhìn cái... Trần đội trưởng..." Lục Trăn giang hai tay, tươi cười như ánh mặt tháng năm trời sáng lạn.

      Trần Mặc tự giác đến gần, Lục Trăn hơi ngạc nhiên, trong trí nhớ của , Trần Mặc chưa bao giờ chủ động tiếp xúc thân thiết với ai, nhưng mà cũng phản ứng nhanh, kìm nén vỗ vỗ bả vai Trần Mặc " lâu gặp."

      "Ừ" Trần Mặc cảm thấy hôm nay thực lạnh, cái lạnh mùa đồng khiến xoang mũi sụt sùi, cúi đầu hỏi "Có việc gì?"

      "Tôi lên phương Bắc, đội trưởng kêu tôi đường mang cho cậu vài thứ." Lục Trăn cười hì hì chỉ vào hộp giấy bên chân.

      "Cậu đến chổ nào của phương Bắc?"

      "Ặc, Bắc Kinh. Bí mật, thể ."

      "Thứ gì vậy?" Trần Mặc nhìn ta, tiện đường.

      "Ôi, Trần đội trưởng, cậu chờ chút mới kiểm hàng, trước tiên chúng ta kiếm chỗ ngồi chút được ? Nơi này gió lớn, cậu huấn luyện kháng lạnh à." Lục Trăn khom lưng ôm cái hộp lên, Trần Mặc nghĩ nghĩ, dẫn ta đến quán cà phê Nhân Gian.

      Đây là lần đầu tiên phải thứ 7 mà Miêu Uyển gặp được , điều đó giống như món quà bất ngờ, khiến mừng rỡ thôi.

      Trần Mặc dẫn Lục Trăn ngồi vào chỗ quen thuộc, Lục Trăn nhìn nhìn xung quanh, cười " là biết thưởng thức ha, biết đến quán cà phê uống cà phê. Đúng rồi, cậu phải uống cà phê sao?"

      Miêu Uyển vừa đem thực đơn tới, Trần Mặc trực tiếp đưa qua cho Lục Trăn, khẽ "Chocolate nóng."

      Lục Trăn phì cười ra tiếng, hơi nghiêng mình quay đầu nhìn ánh mắt Miêu Uyển "Expresso."

      ta nhìn đôi má ửng hồng của Miêu Uyển, trong ánh mắt có chút khó xử, cười tít mắt, lại thêm câu. " bé, làm ngon chút tôi mới có thể đến nữa nha."

      Miêu Uyển "a" tiếng, tươi cười ngọt ngào.

      Lục Trăn nhìn người đối diện cực kỳ vừa lòng, bị mình nhốt vào rừng sâu núi thẳm xa cách giang hồ nhiều năm, công lực vẫn còn, sức hấp dẫn vẫn chưa mất, đáng mừng.

      Miêu Uyển trở vè thầm to với Mạt Mạt.

      "Tớ cảm thấy người kia rất đẹp trai đó. Cười rộ lên đẹp mắt."

      "Có phải , vẫn là Trần Mặc đẹp trai hơn."

      "Cắt, cậu Trần Mặc đẹp trai hơn ta ở chổ nào, lông mi, mắt, mũi, miệng....?"

      "Người cũng có thể cắt thành từng khối ra so sánh sao, tớ cảm thấy được, ấy có khí chất, khí chất hiểu ? Khí chất." Miêu Uyển nắm tay.

      ........

      "Thứ gì vậy?" Trần Mặc lấy mũi chân đụng vào hộp giấy.

      Lục Trăn nở nụ cười giả tạo, mở ra hai con lông trắng tròn tròn.
      "A?..."

      "Tháng trước Phú Quý* sinh, đội trưởng cho tôi mang con , tiện đường cũng mang cho cậu con." Lục Trăn cười rộ lên "Nhìn thấy . Đó là tha thiết mong chờ của đội trưởng đối với chúng ta, hai người chúng ta, sinh là chó của căn cứ, chết cũng là chó của căn cứ."

      Trần Mặc khom lưng nhìn, tay ve vuốt "Con nào của tôi?"

      " đực cái, tự mình chọn."

      Trần Mặc chọn đúng là con chó đực , nâng lên trong tay "Vậy con này ."

      "Vừa khéo, tôi cũng thích nương xinh đẹp."

      Miêu Uyển vừa bưng cà phê và Chocolate đến, liếc mắt thấy được, "Y" tiếng, vẻ mặt dịu dàng vui vẻ.

      Lục Trăn đùa với "Đáng hen."

      Miêu Uyển gật đầu "Nó tên là gì?"

      Lục Trăn sửng sốt, quay đầu hỏi Trần Mặc "Tính đặt tên gì?"

      Trần Mặc nghĩ nghĩ, tự giác nhếch môi cười "Hầu gia."

      Thiếu chút nữa Lục Trăn phun cà phê ra "Cậu cẩn thận, nó cắn cậu đó."

      "Nó dám." Trần Mặc từ từ "Nó cũng dám cắn cậu."

      Lục Trăn tốn hơi thừa lời nhìn trời, nghĩ thầm: Cậu chờ .

      Vì thế Lục Trăn chép miệng tiếc nuối giống như oán giận "aizzzz, tôi vốn chỉ cậu cái chó sủa đường cái này."

      Trần Mặc chẳng hiểu gì cả. (HIx, mình cũng hiểu)

      Lục Trăn bỗng nhiên vui vẻ, cười như hoa nở "Bởi vì tôi tính kêu nha đầu kia là Minh Minh à."*

      Trần Mặc mờ mịt như cũ, trái lại Miêu Uyển lập tức bật cười, Lục Trăn như nhặt được của quý "Cậu xem có văn hóa rồi, tiểu nương nhà người ta còn hiểu biết hơn cậu."

      "Nhưng mà, hai con này phải cùng mẹ sinh à?" Miêu Uyển lo nghĩ "Vậy là loạn luân đó."

      Lục Trăn choáng váng nhất thời, Trần Mặc chân tướng, nhưng vẫn mỉm cười, Miêu Uyển bị bộ dáng Trần Mặc nhếch môi kia khiến cho trái tim nai con đập loạn.

      Trần Mặc nhìn Lục Trăn lấy thuốc lá trong túi ra, do dự nhìn bộ dáng ta, vì thế bất ngờ "Khi nào bắt đầu hút thuốc, nghiện hả?"

      Lục Trăn cười miễn cưỡng chút "Lâu rồi, cậu phát thôi, cũng có lúc muốn bỏ, nên chỉ ngửi hương vị cũng được."

      Trần Mặc phiền muộn, khoát tay "Cậu hút ."

      Lục Trăn cười "Vậy ánh mắt cậu?"

      " sao cả, tại cũng quan trọng như vậy."

      Hai Đại lão gia ngồi hồi tưởng lại chuyện cũ, nghiêng đầu 45 độ nhìn lên trời, cắn răng nghiến lợi muốn thời gian quay ngược lại, tình cảnh như bây giờ cũng có phần chán ngán, nhưng nếu như từng lính, vậy biết cảm giác lão chiến hữu gặp lại là gì, bẩn thỉu, oán giận, cảm khái, hoài niệm.

      quảng đời nhiệt huyết, đầy đắng cay chua ngọt.

      Lục Trăn phất phất tay, lại ỡm ờ "Người em, nghe chuyển chính thức rồi."

      "A" Trần Mặc quá quan tâm chuyện này.

      "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chỉ đáng tiếng Giai, cả đời làm đội phó."

      "Vậy còn đội trưởng đâu."

      " đó." Lục Trăn vỗ đùi "Tiểu tử Hạ Minh Lãng kia, chiếm hầm cầu rời, lúc cậu càng ác liệt hơn, chiếm hai cái hầm cầu rời."

      Trần Mặc vươn ngườ vỗ vai của ta " có gì, tại thân thể của cha tôi tốn, ở gần bên ông chút, tôi mới yên tâm"

      "Cũng đúng." Lục Trăn đảo mắt vòng, cười ra hai hàm răng trắng xinh đẹp "Vậy , cậu là chủ ở đây, hôm nay hai chúng ta say về."

      "Cậu muốn tôi say về vẫn quá dễ dàng mà." Trần Mặc bất đắc dĩ.

      Miêu Uyển mang bánh ngọt đén, bất ngờ nhìn Trần Mặc vỗ bàn, chân mày dương lên, giống như là giận nhưng ra là cười.

      " bé, bất công rồi, tại sao tôi có?" Lục Trăn trêu ghẹo Miêu Uyển.

      "Cái này.... Là trong phần của ấy, muốn thêm phần sao?"

      Mặt mày Lục Trăn hơn hở "Được đó, được đó"

      Miêu Uyển lấy phần trong tủ lạnh cho Lục Trăn.

      " ra cậu thích ăn đồ ngọt à." Lục Trăn trộn bánh ngọt của mình, nhìn Trần Mặc giống như phát kiện mới.

      "Rất ngon mà." Trần Mặc cũng có xác nhận, ra mà , quan tâm cái này, cảm thấy ngon ăn, thể ăn ăn.

      "Cái này, rất ngon à?" Lục Trăn chán ghét vứt dĩa qua bên "Còn bằng căn tin trong căn cứ."

      Trần Mặc trầm mặc đem miếng cuối cùng bỏ vào miệng, từ từ nhấm nháp, bỗng nhiên hiểu , người này so với mình càng nỡ rời khỏi nơi đó.

      Miêu Uyển cảm thấy tuy là buổi chiều nhưng vẫn có ánh mặt trời sáng lạn ở đây, ánh nắng vàng tỏa ra lung linh, nhàng ấm áp. Hai thanh niên trung tá lục quân và thiếu tá cảnh sát võ trang ngồi đối mặt với nhau, nụ cười gương mặt, trong mắt lóe ra ánh sáng, trong lúc tuổi trẻ, kích động chí lớn. nụ cười rộ lên cực kỳ sáng lạn, gần như thấy mặt mũi, chỉ có đôi mắt lấp lánh tỏa sáng. Cái miệng kia chỉ mấp máy chút, nhưng Miêu Uyển lại cảm thấy vui sướng của hề ít chút nào.

      Lục Trăn lặng lẽ kéo góc áo Trần Mặc. "Aizz, Phát ? đó sao cứ nhìn cậu vậy?"

      Trần Mặc nghĩ nghĩ "Đại khái là nhìn bánh ngọt của cậu ăn hết."

      Lục Trăn nghiêng đầu chút, đem phần bánh ngọt còn lại toàn bộ bỏ vào trong miệng.

      "Buổi tối phải mời tôi ăn đó."

      "Được." Trần Mặc nhìn sắc trời còn sớm, thu dọn đồ đạc đứng dậy "Muốn ăn gì cũng được."

      "Tôi ở chỗ nào đây?" Tôi cho cậu nghe, năm sao mới được, ở nhà khách quân khu rất là chán ngấy đó." Lục Trăn cười tít mắt.

      "Được" Trần Mặc ràng dị thường.

      Lúc Lục Trăn ra khỏi cửa lại chú ý đến tầm mặt của Miêu Uyển, vì thế ta xoay người khoát tay "Bye Bye, bé."

      Trần Mặc liền theo ta hơi gật đầu với Miêu Uyển cái, xem như tạm biệt.

      Miêu Uyển đỏ mặt, cảm thấy hai tai nóng lên.

      P/s: Phú Quý là con chó khả mông mà Lục Trăn mua.

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 6:
      Trần Mặc biết tâm mẹ tàn với hay , hoặc là việc xã giao trong thành phố này lớn như vậy, liên tiếp gay gắt với bốn nữ tinh , tin tức truyền ra khiến mẹ giảm danh dự. Dù sao cha gọi điện thoại bảo chủ nhật về nhà ăn cơm, buổi trưa đó mẹ nhìn bằng ánh mặt lạnh hơn bình thường, nhưng thêm gì hết.

      Trần Mặc nhớ ra bọn họ cho đến bây giờ vẫn ít khi chuyện với nhau, giữa hai người trao đổi duy trì trình tự đơn giản nhất.

      Cái này, mẹ cảm thấy được, con nên làm thử .

      Sau đó, được, hoặc là được.

      câu trả lời, ra cũng có cải biến gì, trao đổi giữa hai người luôn luôn giống như hai tảng đá đụng nhau, mỗi người đều ngang ngạnh. Trần Mặc nhìn cha nhìn cha luôn luôn nhìn hai người cười khổ bất đắc dĩ hoặc lắc đầu, đúng là đại gia có chút bất lực đối với việc này. Hôm đó sau khi ăn cơm xong, Ba Trần lôi kéo cánh tay Trần Mặc "Mẹ con cũng là quan tâm con, con đừng trách bà ấy."

      Trần Mặc "Con biết."

      Nếu con biết, tại sao lại để cho mẹ ở trước mặt con nên hay nên chứ? Trần Mặc nghĩ thầm, chuyện này là thỏa hiệp lớn nhất của mình.

      Buổi chiều khá là rãnh rỗi, xin phép theo thói quen, tại có chỗ nào để , Trần Mặc cúi đầu, khoác áo bành tô của mình lên chậm rãi rời . Kỳ , ngày Lục Trăn đến, hơn 11h đêm xe thẳng đến Bắc Kinh, căn cứ thần bí của bọn họ là luôn sẵn sàng đón quân địch, năm đó bọn họ chứng minh rằng bọn họ có tư cách ở lại trong con mắt khủng hoảng của Hạ Minh Lãng. Vì thế, cái gì là khách sạn năm sao chẳng qua là giỡn thôi, Trần Mặc vốn tính dẫn Lục Trăn đến nhà hàng cao cấp nhất ở Tây An, nhưng mà Lục Trăn đứng ở cửa cười "Người em, bào ngư di cá kiếp trước tôi ăn đến ngán rồi, tôi nghe ở chổ mấy cậu có cái phố ăn vặt của người Hồi?"

      Vì thế Trần Mặc chỉ có thể lên xe dẫn ta phố Đại Mạch.

      Đêm thành phố vừa mới bắt đầu, than lửa trong bóng đêm nướng thịt bò, thịt dê tỏa khói nghi ngút, tất cả phố thị đều ánh sáng hồng hào, cũng là khói lửa nhân gian.

      Trần Mặc và Lục Trăn đến quán ven đường mua chút thịt nướng, hai xâu thịt dê, hai xâu cừu, vừa vừa ăn, Lục Trăn vừa ăn vừa thầm, chưa đủ vị, chưa đủ vị. Trần Mặc bất giác nghĩ đến năm đó Lục Trăn và Phương Tiến vì cục thịt dê nướng mà đánh nhau, té tới té lui ở thảm cỏ, đội trưởng ngồi ở phía sau lò lửa cười mắng "Có thịt ăn ngăn nỗi miệng các cậu."

      Dường như chỉ mới là hôm qua.

      Lục Trăn tửu lượng rất khác, đa số mọi người thích uống beer, đương nhiên là Trần Mặc bằng, mà cũng thích uống loại thức uống chua cay, vì thế người uống rượu đế người uống nước lọc. Đêm dài trăng sáng, sắc mặt Lục Trăn càng uống càng trắng, bánh bao thịt dê căng mềm, mặt nước canh có vài lát ớt, hai người đều ăn đến bốc khói đầu.

      "No rồi." Lục Trăn ôm bụng cười cực kỳ thỏa mãn.

      Trần Mặc lau miệng, lái xe dẫn Lục Trăn đến tường thành cổ. Đó là thành phố ngày xưa, mấy năm nay thay đổi rất nhiều, mà chỉ còn đoạn này vẫn còn lưu lại vết tích xưa. Ở gốc tường thành có hai người già lưng khòm, rất xa có vài tiếng mõ gõ, nghe thê lương ngút trời.

      Gió lớn, Trần Mặc nhìn Lục Trăn cài nút áo bành tô của mình lại từng bước về phía trước, tới lui cũng có cười, trong bóng đêm thanh tịch nghe Lục Trăn ca thầm, điệu nhạc tinh tế, nhưng đến khi nghe , mới biết được thực phải như thế.

      "Có lẽ tôi từ biệt, quay trở về nữa. Cậu lý giải, cậu hiểu được..."

      Trần Mặc hít hơi sâu, khí lạnh lẽo tiến vào trong khoang mũi, chua xót, nhìn Lục Trăn dựa vào tường thành cỗ ngàn năm ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời lấp lánh trong màn đêm.

      ".... Có lẽ cậu ngã xuống, còn đứng dậy. Tôi vẫn thể vĩnh viễn chờ mong..."

      Trần Mặc qua đứng kế ta, giọng hát hai câu ".... Có lẽ tôi hôn mê, cũng thể tỉnh lại, cậu tin ta hóa thành dãy núi..."

      "Trần Mặc" Lục Trăn khịt khịt mũi, cười hì hì "Có phải tôi là người đặc biệt có tiền đồ hay ?"

      "Chắc chắn ." Trần Mặc đưa tay khoác vai Lục Trăn.

      Có lẽ ánh mắt của cậu, còn mở ra... Cậu lý giải được tình cảm trầm mặc của ta.

      Nếu là như thế, xin đừng bi ai, trong mảnh đất của đất nước có tình của chúng ta.

      Nếu là như thế, cậu đừng bi ai, cờ của đất nước có máu của chúng ta.

      .....

      Trần Mặc nhớ đêm đó Lục Trăn im lặng khóc vai , ta : Tại sao tôi vô dụng như vậy chứ? tại tôi bắt đầu khó chịu, Trần Mặc, cậu có nhớ bọn họ ?

      Trần Mặc... Trần Mặc... Cậu nhớ bọn họ hay ?

      Trần Mặc nhắm mắt chút, xung quanh mời mịt, lại phát bất tri bất giác chạy đến cửa "Nhân gian", đẩy cửa vào.

      Mạt Mạt nghe tiếng chuông cửa vang lên, theo bản năng "Hoan nghênh đến thăm", Trần Mặc đảo mắt thấy Miêu Uyển, liền với Mạt Mạt "Chocolate nóng."

      Mạt Mạt gật đầu, khuấy leng keng vào vách chén, lúc lâu sau, rót chén chocolate nóng, lấy phần bánh ngọt trong tủ lạnh ra. Kỳ , Trần Mặc chưa ăn cũng phát có điều đúng, nếm chút xác nhận được. Mạt Mạt nhìn từ xa, nghĩ thầm, tôi đếm đến 10, nếu phát , tôi cho biết bí mật.

      Nhưng mà Trần Mặc chỉ thoáng nhíu mày cái, theo quán tính ăn hết cái bánh trước mặt, nếu như từng đói đến bụng chảy máu, bản năng lãng phí bất cứ thức ăn gì. Mạt Mạt có phần nhục chí, nhưng đối với bé này có khi dễ dàng bị thất bại lại khơi lên được tâm huyết, bỗng nhiên nổi lên dũng khí ngồi đối diện với Trần Mặc.

      " có phát bánh ngọt hôm nay có gì lạ ?"

      "Cái này cũng giống." Trần Mặc gõ cái chén cái "Các đổi đầu bếp?"

      "Chúng tôi có đổi đầu bếp, chỉ là cái ăn từ đó đến giờ đều khác với người khác." Mạt Mạt cực kỳ kích động .

      Trần Mặc kinh ngạc nhếch mày lên.

      Mạt Mạt hưng phấn giảng giải, căn cứ vào lập trường bạn tốt, hoàn toàn tô điểm cho đẹp hành vi si tình của Miêu Uyển, đem đóng gói lại thiếu nữ trong tưởng tượng, ngưỡng mộ nhân vật hùng, loại ngưỡng mộ này là thuần khiết, trong trẻo, vô dục vô cầu, cho nên tình cảm đó là tán thưởng và quan tâm.

      CHo nên, Trần Mặc, chẳng lẽ muốn hồi báo ấy chút sao?

      Mạt Mạt vòng vo hồi, mà Trần Mặc rất bình tĩnh lấy tinh hoa sở tại trong câu của . Bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, làm người đàn ông hẳn có lòng tự trọng, làm quân nhân hẳn có cảm giác vinh dự, mà người đàn ông lạnh lùng cũng thích bị trẻ đáng ngưỡng mộ si mê.

      Mạt Mạt ghi địa chỉ phòng thuê của Miêu Uyển cho Trần Mặc, Trần Mặc uống sạch phần chocolate nóng còn lại, cầm tở giấy ra ngoài. Mạt Mạt hưng phấn trong lòng, hao tâm tổn sức, hoàn thành kỳ tích gặp nhau tốt đẹp bao nhiêu.

      Miêu Uyển lăn tới lăn lui giường như chiên bánh, mùa đông ở thành phố này là lạnh, khác với nơi sinh ra và lớn lên, sau khi vào đông thân thể Miêu Uyển vài lần thất thường, rốt cuộc cũng ngã bệnh. là khách tha hương, bình thường cảm thấy tịch mịch đơn, nhưng đến khi bị bệnh lại trở nên ràng dị thường. Miêu Uyển than ngắn thở dài, ai oán hôm qua nên đến bệnh viện kiểm tra, nếu dây dưa kéo dài ảo tưởng thân thể mình khỏe mạnh, bây giờ cũng tốt rồi, có thể cười tít mắt đứng ở sau quầy của Nhân gian mà ngắm nhìn Trần Mặc.

      đau thương tưởng tượng, biết phẩm chất của bánh ngọt và chocolate sáng nay làm có thể ngon hay ? Phải biết là bệnh cảm khiến cho vị giác con người thoái hóa, mà Trần Mặc, biết có nếm được bất đồng trong đó hay ? Đầu lưỡi người làm bánh ngọt cho bị vô cảm, nếm được mỹ vị.

      nằm giường miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cúi đầu bật cười.

      Miêu Uyển, thực tế chút, nếu hôm nay có thể phát vắng mặt của mình, cũng thấy vui mừng rồi, nêu cầu quá nhiều.

      Mạt Mạt gọi điện tới hỏi ở đâu.

      Miêu Uyển chút khách khí làm nũng, mãnh liệt cầu quần chúng nhân dân phải hỗ trợ tinh thần hữu ái, nên vì cách mạng tiên phong, thân thể khỏe mạnh mới có thể cống hiến cho nghiệp lớn.

      Mạt Mạt cười hì hì, , đại lễ, tớ tặng cậu đại lễ.

      Miêu Uyển cảnh giác: Cậu lại ăn vụng thứ gì đó của tôi? Tôi cho cậu nghe, tôi giấu ở trong ngăn tủ...

      Mạt Mạt cười thở nỗi trong điện thoại.

      Bỗng nhiên giọng Miêu Uyển dịu dàng hỏi han: "Hôm nay Trần Mặc có đến ?"

      Mạt Mạt "Đến rồi."

      Miêu Uyển a tiếng, lại hỏi " hôm nay trông như thế nào?"

      "Hôm nay nào hết." Giọng Mạt Mạt mang theo ý cười.

      "A...." Miêu Uyển bắt đầu ai oán.

      Cốc cốc cốc.

      Cốc cốc cốc.

      Tiếng gõ cửa thập phần chỉnh tề.

      "Ai vậy?" Miêu Uyển lên tiếng ở trong phòng, phát cổ họng mình khàn khàn, được cao giọng, Miêu Uyển khoác áo đứng lên, đoán rằng chẳng lẽ chủ nhà đến thu tiền thuê nhà?

      Trong trí nhớ của Miêu Uyển, ánh mặt trời buổi chiều mùa đông giống như tháng 7, thuần khiết trong suốt, óng ánh sáng chói, mà khi mở cửa, vừa nhìn thấy Trần Mặc cảm thấy được như vậy, quân trang màu xanh lá cây dưới ánh mặt trời nổi bật, vì thế gương mặt ngược lại mơ hồ.

      Miêu Uyển trợn mắt há hốc mồm nhìn .

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 7:
      Địa chỉ dễ tìm được, con ngõ hẹp càng càng sâu, lúc Trần Mặc đến cửa có chút do dự. thử gõ gõ thăm dò, bên trong cánh cửa vang lên tiếng khàn khàn, nghe , vì thế mới yên tâm đứng ở cửa.

      Cửa mở có phần hơi mạnh, Trần Mặc nhìn bụi cuốn trong ánh sáng và trong phòng, người con đầu tóc rối tung híp mắt đứng ở cửa.

      "A... Miêu Uyển..." Trần Mặc nhóm người định vào trong.

      Phịch tiếng, cửa bị đóng chặt lại.

      Trần Mặc nhanh chóng nhảy lùi bước, kinh ngạc, may là mình được huấn luyện qua, bằng chắc cái mũi cũng khó giữ được.

      Miêu Uyển dựa lưng vào cửa hít thở dồn dập, sao lại thế này ??

      Nằm mơ ư? Trúng tà ư? Mình còn chưa tỉnh ngủ ư? Oán niệm của mình trở thành ư?

      Miêu Uyển véo mạnh vài đùi mình cái, đau quá... lấy mu bàn tay đặt thử lên xem nhiệt độ trán mình, nóng quá, vì thế... Trời ạ! Miêu Uyển lại xoay người cẩn thận mở cửa ra khoảng ...

      Trần Mặc nhìn đôi mắt to đen lúng liếng lộ ra phía sau khe cửa.

      "Đồng của em, với là em bị bệnh." Trần Mặc .

      Mắt nai chớp chớp, ầm cái, cửa lại đóng lại.

      "Em, em chải đầu trước ..." tiếng hốt hoảng vang lên phía sau cánh cửa.

      Trần Mặc hé môi cười, cầu này dường như cũng rất hợp lý.

      Miêu Uyển lập tức cảm thấy mình còn bị bệnh gì hết, xông thẳng vào phòng tắm với tốc độ gấp ba lần bình thường, nếu phải lo rằng Trần Mặc kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, nàng muốn tắm rửa cái.

      Rốt cuộc Trần Mặc cũng được cho vào nhà, phát trong phòng được thu dọn gọn gàng, chỉ là nhà cũ lâu năm có tu sửa, trong khí luôn luôn có chút bụi, cổ kính mà êm ấm. Miêu Uyển đỏ mặc theo bên cạnh , chân tay luống cuống vô cùng.

      Nếu như bạn vừa bị bệnh, lại ngay thời khắc yếu ớt nhất, nhớ tới người đó, mà người đó lại xuất , vì bạn.

      Đó là cảm giác gì?

      Miêu Uyển cảm thấy thời khắc này rất chân , mỗi chân đều giống như mây, tung bay lung lay, trong lòng có mùi kẹo hương thảo màu hồng ngọt ngào.

      " cần trò chuyện với , em lên giường nằm ." Trần Mặc nhìn bộ dáng Miêu Uyển ngỡ ngàng cảm thấy thú vị.

      Miêu Uyển gật đầu, thuận theo nền đất leo vào trong chăn.

      "Sốt hả?" Trần Mặc ngồi xuống ghế dựa bên cạnh giường, nhìn gương mặt Miêu Uyển đỏ như trái táo, ánh mắt long lanh.

      Miêu Uyển gật đầu, công năng ngôn ngữ tạm thời đánh mất.

      Đứa bé này tuyệt phải là người thích gây , nhìn bộ dáng giống như con mèo mềm mại, công kích, có ác ý, có ý đồ gì, người như vậy khiến cho Trần Mặc cảm thấy cực kỳ yên tâm.

      "Đồng nghiệp của em với là em bị bệnh, ấy nhờ đến thăm em, của ấy quen biết với , là lão Tần trong đại đội cảnh sát hình ." Trần Mặc sắp xếp ngôn từ để giới thiệu bối cảnh vì sao mình xuất ở đây. Nhưng mà xem ra cái này quan trọng lắm, trong mắt Miêu Uyển vẫn có tiêu điểm, mờ mịt ngu ngốc nhìn rất lâu, mới từ từ ra chữ "Ờ"

      Sau đó cúi đầu, ngay cả cổ cũng bắt đầu đỏ lên.

      khí vô cùng tẻ nhạt, Trần Mặc quen chuyện, biết còn có thể tiếp như thế nào, nhìn quả táo đỏ đặt ngăn tủ kế bên giường, liền cầm lên hỏi "Ăn ? Dao ở đâu?"

      Trong phòng bắt đầu có hơi ấm, khô hanh mà ấm áp, sau khi Trần Mặc vào cửa mở cúc áo thường phục ra, Miêu Uyển vì dám ngẩng đầu nhìn mặt nên thể tránh né nhìn eo treo cái chìa khóa còn có con dao màu đỏ.

      Trần Mặc cúi đầu nhìn theo tầm mắt nàng, ấn đường thoáng chau lại chút, "Dao này sạch ."

      "Ờ" Miêu Uyển cực kỳ trịnh trọng gật đầu, leo xuống giường tìm thấy con dao gọt trái cây cuốn trong giấy, nâng hai tay đưa cho .

      Bỗng nhiên Trần Mặc cảm thấy rất buồn cười, gần như muốn lấy tay sờ sờ đầu nàng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhắn nghiêm trang kia, lại cảm thấy người bạn này thể khi dễ được, cho nên chỉ cầm lấy cán dao, dùng ngón cái thử xem lưỡi dao, vẫn còn bén, chắc là mới mua.

      Miêu Uyển đặc biệt nhìn Trần Mặc gọt quả táo, mới đầu là vì nàng thể nhìn mặt Trần Mặc, trong khoảng cách gần như vậy rất kích thích, lo rằng mình ngất , nhưng mà nàng phát ra rất nhanh tay nghề Trần Mặc gọt trái cây càng kích thích hơn, gọt cực kỳ nhanh, vỏ trái cây rất mỏng mà còn bị đứt đoạn. ngăn tủ có lò vi sóng sạch , Trần Mặc gọt xong quả táo, nhanh nhẹn cắt mấy cái, lưỡi dao cắt qua hạt táo, bổ ra từng góc đều nhau.

      Miêu Uyển kinh ngạc nhìn , trong lòng thầm tuyệt vọng, đại ca, vì sao còn tới vời tôi.

      "Ăn ." Trần Mặc tìm được cây tăm, ném dao gọt trái cây vào trong hộp đồng thời đưa táo đến.

      "... luyện qua chuyên môn này hả?" Miêu Uyển ăn táo, hoàn toàn nếm ra hương vị.

      "Ừm"

      "Vì sao luyện cái này." Miêu Uyển nghĩ thầm, để lừa gạt những trẻ sao.

      "Nhàm chán." Lúc đó tiêu khiển nhàm chán, thuận tiện luyện tập cảm dao và độ linh hoạt của ngón tay.

      Trong lòng Miêu Uyển máu, trong lúc nhàm chán luyện gọt táo người đàn ông tốt ơi là tốt.

      Miêu Uyển liền hỏi "Hôm nay xem mắt hả?"

      "Ừm"

      "Muốn, muốn tìm bạn như thế nào vậy?" Miêu Uyển cúi đầu, thiếu điều chỉ muốn vùi mình vào cái lò vi sóng kia.

      "Thuận mắt là được."

      "Vậy , cảm thấy em... em thuận mắt ?" Miêu Uyển lấy hết ra mười hai ngàn lần dũng khí, ngước mắt nhìn Trần Mặc.

      Trần Mặc kinh ngạc nhíu mày chút, Miêu Uyển thay đổi quá nhanh, cúi đầu cũng quá mau, thấy được Trần Mặc chợt có chút mỉm cười.

      "Cũng được." Trần Mặc .

      Hả ??? Miêu Uyển sáng mắt lên.

      Bỗng nhiên Trần Mặc nhới đến, nếu tất cả mọi người cảm thấy trưởng thành, nên muốn tìm người bạn , vui vẻ bên cạnh nhau, có cơ hội lập gia đình, như thế, vì sao phải phí công sức lục soát cả bộ bài poker chứ?

      trước mắt này cũng rất tốt mà, ít nhất thấy nàng rất nhiều lần, nhìn đến quen rồi, rất thuận mắt.

      Ít nhất là cũng thưởng thức qua tay nghề của , rất tốt, ăn rất ngon.

      Ít ra này cũng thích , ngay từ đầu có thảo luận đề tài sắc bén với , quốc kế dân sinh, mà còn, khi nào thăng chức, khi nào chuyển nghề, có nhà hay , có xe hay , khi nào có nhà, khi nào có xe...

      Dù sao này so với những người mẹ giới thiệu càng đáng tin hơn, tình là gì, tương lai chúng ta cùng ai sống chung, Trần Mặc thừa nhận mình đủ kinh nghiệm. Nhưng mà, cho dù lấy kinh nghiệm tương đối đó nhìn , cũng biết phòng bị này nọ, có căm ghét lẫn nhau trong lúc sống chung.

      Nếu cuộc sống là chiến trường, có người là phe mình, có người là phe địch, cho nên... Chúng ta ai cũng muốn sống chung với người cùng phe mình.

      Trần Mặc nghĩ ngợi chút, cầm điện thoại ra " có thể chụp hình em được ?"

      "Hả? Vì sao?" Miêu Uyển chẳng biết tại sao.

      "Mẹ buộc xem mắt, cuối tuần nào cũng bắt hết, cũng thấy phiền, nhưng mà hôm nay bà nếu có thể tự mình tìm được người, bà quản chuyện của nữa. Cho nên phải chụp hình em cho bà xem, em phản đối chứ?" Trần Mặc dùng ánh mắt vô cùng chân nhìn Miêu Uyển, chuyên chú, thành khẩn.

      "Ờ... Chuyện đó, chuyện đó..." Miêu Uyển cảm thấy mình mau chóng hôn mê, đỉnh đầu bốc lên hơi nóng, linh hồn thầm cười trộm bay mất.

      "Được." Miêu Uyển nắm tay chặt lại thành quyền "Đương nhiên thành vấn đề."

      Tiện tay mà thôi. Mỗi ngày làm việc thiện . Mình là người tốt Miêu Uyển mà.

      NHưng mà, nhưng mà... Bạn học Miêu, nên né tránh, nên phủ nhận, ra bạn cười trộm đúng ? ra bạn sảng khoái muốn chết phải ? Theo đuổi được rồi nha, nhanh lên đuổi mama của . đúng rồi, cần phải tìm những đáng tin đến xem mắt, người đàn ông tốt như vậy nên để từ từ tìm.

      "Ờ, chuyện đó, em muốn trang điểm lại chút." Bỗng nhiên Miêu Uyển khẩn trương.

      " cần, tại rất đẹp rồi." Trần Mặc tìm góc độ tốt nhấn nút chụp.

      ấy khen mình đẹp. Miêu Uyển hưng phấn đỏ mặt.

      "Vậy, vậy chuyện đó, xem, em giúp chuyện lớn như vậy, phải là nên mới em ăn cơm sao?" Trong lòng nai con Miêu Uyển đập loạn.

      "Có thể, muốn ăn gì, chờ em hết bệnh rồi mời em ." Trần Mặc nghĩ thầm, này thay đổi tâm tình nhanh.

      Wao, Wao. Trong lòng Miêu Uyển hưng phấn vô cùng. Nếu mời mình ăn cơm, lần sau mình có thể mời ăn cơm, tiếp theo .... Bạn học Miêu Uyển mau hết bệnh , nhanh dấn thân vào nghiệp cách mạng vĩ đại theo đuổi chàng đẹp trai thôi.

      Cách mạng là gì, cách mạng là mời khách ăn cơm...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      CHƯƠNG 8:
      Người có việc vui tinh thần sảng khoái, Miêu Uyển cảm thấy chỉ cần nhìn Trần Mặc toàn thân đều nóng lên, máu sôi sùng sục, đương nhiên cái đó có thể bởi vì nàng ăn mặc chỉnh tề chui vào trong chăn nên toàn thân đều xuất mồ hôi. Vì thế sau khi đổ mồ hôi xông, nàng liền cảm thấy thân thể mình kỳ tích khỏe lên nhiều.

      Trần Mặc ngồi lúc lâu, phát mình xấu hổ, mà kia càng xấu hổ hơn, nên ra tiệm cơm ngoài ngõ mua phần cơm chiều cho Miêu Uyển, chăm sóc cho nàng ăn nhiều chút. cơ bản, khái niệm chăm sóc người bệnh của Trần Mặc chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ cấp ăn no mặc ấm của chủ nghĩa xã hội khoa học, mà đồng thời, quảng đại quần chúng nhân dân cũng là mệnh lệnh quan trọng đối với vị trai này, chúng ta thể cầu quá cao, may mà Miêu Uyển là dễ thỏa mãn bản thân, thế nên vào thời điểm ăn cơm buổi tối, trong lòng vô cùng mỹ mãn, chỉ có điều bị sặc ớt mà thôi.

      Vừa rạng sáng ngày thứ 2, Mạt Mạt nhìn Miêu Uyển khỏe mạnh như rồng hổ xuất tại cửa tiệm, nhất thời kinh ngạc thốt nên lời, sức mạnh ái tình quả nhiên vĩ đại.

      Mạt Mạt ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời, khiến dòng nước mắt nóng hổi của nàng xuôi thành sông.

      Miêu Uyển ngượng ngùng được tự nhiên, cọ cọ bả vai Mạt Mạt "Buổi tối mình mời cậu ăn cơm ha."

      Khóe mắt Mạt Mạt chớp cái, ra ám hiệu như là "Biểu lộ tình ý rồi."

      Mặt Miêu Uyển càng đỏ hơn, cơ hồ có thể ép ra nước, lặng lẽ gật gật đầu tiếng động.

      "Có cảm giác gì?"

      Miêu Uyển nhìn trời "Phỏng chừng, khác lắm với chuyện Chu Đổng tự mình đứng dưới lầu cậu hát tình ca."

      "Woa, khoa trương vậy hả? Nào, cụ thể chút, tiến tới bước kia chưa?" Mạt Mạt giả bộ mượn công việc kề sát vào.

      "Trao đổi điện thoại, sau đó, ấy đồng ý mời mình ăn cơm."

      Mạt Mạt khinh thường "ôi" tiếng.

      "Từ từ đến, từ từ đến... nên gấp gáp, nên gấp gáp..." Miêu Uyển cầm ngón tay vẽ vòng trỏn đỉnh đầu

      Mạt Mạt lé mắt "Cậu từ từ làm hòa thượng ."

      Miêu Uyển vội buồn bực, đem bơ rót vào, bắt đầu đánh.

      Điện thoại di động im lặng ở trong túi, bị nhiệt độ cơ thể ủ đến nóng lên, Miêu Uyển suy nghĩ đến số điện thoại Trần Mặc nằm trong điện thoại của mình, trong lòng liền thấy yên ổn đặc biệt. Xã hội đại cũng có chổ tốt của xã hội đại, thời xưa mới gặp , lại bị chia cách đôi nơi mười năm sinh tử mênh mang, bạn xem nếu như có điện thoại di động, có biết bao nhiêu nam nữ đâu cần oán thán đơn chứ.

      số việc định là như vậy, cho dù mình làm, ngẫm lại cũng tốt, tựa như mình thu nhập bảo bối thiên cổ cất giữ ở nhà, cho dù là mắc thế nào cũng cảm thấy mỹ mãn.

      cơ bản, bây giờ bạn học Miêu Uyển đối với dãy số di động của Trần Mặc cũng là kiểu tâm tình, cho dù là gọi, ngẫm lại cũng cảm thấy vui vẻ, ông chủ đến nhìn thấy Miêu Uyển sửng sốt lúc lâu, nghĩ thầm, chẳng lẽ này sốt đến ngẩn người? nha đầu rất thông minh, tại sao lại ngây ngô cười chứ?

      Vì thế nha đầu thông minh ngây ngô cười vui tươi hớn hở cọ cọ vào ông chủ trước mặt, mè nheo cực kỳ chuyên nghiệp "Ông chủ, trời bắt đầu đông rồi."

      Ông chủ gật đầu, đúng vậy, rất lạnh.

      "Mùa đông là cơ hội đó. Ông xem , ngày lễ từng bước từng bước tới, tiết Cảm Tư, lễ giáng sinh, Nguyên đán..."

      Ông chủ tiếp tục gật đầu, nghĩ thầm, làm sao vậy?

      "Cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian đẩy sản phẩm mới, thừa dịp ngày lễ..." Hai mắt Miêu Uyển phóng quang, lấp lánh tỏa sáng.

      Ông chủ mừng rỡ, vỗ tay cái " tốt quá, chính là thích bộ dáng đầy nhiệt tình này của , lúc này mới đúng, tuổi trẻ phải có tinh thần đổi mới. Mạt Mạt, ngoan ngoãn học hỏi Tiểu Miêu."

      Miêu Uyển cười hì hì, Mạt nương kiên trinh bất khuất ngẩng đầu liếc mắt khinh bỉ.

      Đây là hành vi gì chứ, đây là lấy việc công làm việc riêng ràng, đây là nền tảng lấy chủ nghĩa xã hội khoa học, nhổ lông cừu chủ nghĩa xã hội khoa học !!

      Miêu Uyển và liếc nhau tóe lửa khắp nơi, truyền ra ý tứ: Đừng lắm mồm. Ăn thịt người miệng ngắn*! Tôi giúp miệng cậu ngắn lại. (*Ăn thịt người miệng ngắn: ý là được đồ của người khác phải nhún nhường.)

      Nhãn cầu của Mạt Mạt xoay vòng, giòn giã với ông chủ tiếng, nè!

      Ông chủ vui tươi hớn hở rời .

      Tựa như lúc còn , luôn luôn để viên chocolate ngon nhất ăn sau cùng, Miêu Uyển cả ngày nhìn nhìn điện thoại di động, rốt cuộc chống đỡ đến lúc đóng cửa tiệm mới gọi cho Trần Mặc, đáng tiếc, ai bắt máy. Miêu Uyển thất vọng hồi, trong lòng dấy lên trăm ngàn tâm tư, cực kỳ ảm đạm bỏ điện thoại vào trong túi áo.

      Ban đêm ở phố cổ, an tĩnh thê lương, Miêu Uyển lấy khăn quàng cổ lớn quấn lên đầu mình, mang bao tay da, ra ngoài.

      Chuông điện thoại vang lên trong yên tĩnh, điệu nhạc nhàng, Miêu Uyển nghe xong khúc nhạc dạo mới phát ra là điện thoại của mình kêu, vất vã vụng về lấy cái vật run trung túi áo ra, vừa nhìn thấy dưới ngọn đèn, thiếu chút nữa làm rớt bể.

      ràng hai chữ -- Trần Mặc, nhấp nháy đó.

      Miêu Uyển vui vẻ cắn cái môi tê tê vì lạnh của mình, tiếp theo, dùng giọng dịu dàng nhất "Alo"

      "Vừa rồi trong đội tắt đèn điểm danh, điện thoại để trong văn phòng có nghe thấy." Giọng Trần Mặc bình tĩnh, nhưng Miêu Uyển hiểu, chỉ cảm giác giọng của cũng có nhiệt độ, những gì thuộc về Trần Mặc, đều là 41 độ thiếu, ấm áp lòng người.

      Miêu Uyển xấu hổ " ra cũng có việc gì, chỉ là muốn cho biết em hết bệnh rồi."

      Trần Mặc ừ tiếng, "Hôm nay cũng vội quên, hỏi bệnh em sao rồi."

      Miêu Uyển nheo mắt cười cười "Chút nữa còn có công việc sao? Em quấy rầy nữa."

      " có, nghỉ rồi." Trần Mặc nghĩ nghĩ, đơn giản thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình, khi nào làm việc, khi nào có thể nghỉ ngơi, khi nào nhất định tìm được, khi nào có thể chờ điện thoại của .

      Miêu Uyển nghe ba chữ "chờ điện thoại" tim đập thình thịch, cho dù biết người nhìn thấy, vẫn lại cực kỳ ngoan cường đỏ mặt trong gió rét, ấp úng hỏi "Về sau em có thể thường xuyên gọi điện thoại cho ?"

      Trần Mặc nghe ra tiếng đó lo lắng, cả cười "Đương nhiên có thể rồi. Sau mười giờ là rãnh."

      Miêu Uyển phấn chấn cao hứng, ngẩng đầu, nhìn sao bầu trời như nháy mắt với nàng.

      Trần Mặc cúp điện thoại, nán lại vài giây, trông lòng rất quái lạ, có tư vị nên lời, cái này có thể xem như là đương ư? Mỗi buổi tối hằng ngày có người gọi điện thoại chuyện vô thưởng vô phạt với mình, bắt đầu muốn học hỏi lo lắng cho người, nhớ có khỏe lại chưa...

      Trần Mặc di chuyển đầu ngón tay di động hồi, kiếm ra dãy số bấm vào.

      Tiếng của Lục Trăn viễn viễn đều mang theo ba phần cười, bên ngoài vọng vào tiếng va chạm vô cùng náo nhiệt "À, Schiko."

      "Ừ, có rảnh ?" Trần Mặc ngã lưng vào ghế tựa.

      "Có, tôi còn chưa chính thức giữ trạng thái bí mật mà, việc công hay việc tư? Cứ tự nhiên."

      "Chuyện riêng."

      "Trần Mặc, tôi nghe lầm chứ, cậu cũng có việc riêng?"

      Trần Mặc nhất thời 囧, Lục Trăn đợi hồi nghe tiếng đáp lại, thành khẩn nhận lỗi "Mặc Gia, tôi sai rồi được chưa, chuyện gì, ngài cứ . nửa giữ lại nửa, làm lòng tôi ngứa ngáy."

      "Tôi, có bạn ." Trần Mặc vốn tưởng rằng phía bên kia phát ra tiếng kêu sợ hãi, nhưng mà đợi hồi lại có, sau khi im lặng hồi, Lục Trăn câu sâu sa "Trần Mặc, hoan nghênh trở lại trái đất."

      Vì thế, Trần Mặc cười vang lên.

      "Khoa trương như vậy sao?"

      "Tuyệt đối có, bằng cậu thử đem tin tức này cho đội của chúng ta, tôi cam đoan, ngày mai Phương Tiến có thể chạy đến ngay."

      "Đừng mà, cậu đừng với cậu ấy biết, còn chưa coi bát tự mà."

      "Như vậy." Lục Trăn đồng tình " tính vốn nôn nóng, cho dù ngày mai chạy nhanh đến cũng thúc giục các cậu viên phòng... cho cậu ba tháng, phải có con để cho bọn tôi đùa giỡn."

      Trần Mặc trả lời, yên lặng 囧, vì thế, Lục Trăn hoa lệ lỗng lẫy suy nghĩ lệch hướng, mội tiếng kêu sợ hãi "Trần Mặc, cậu hẳn viên phòng rồi chứ."

      Trần Mặc liền đổ mồ hôi, vỗ bàn rống lên "Cậu nghĩ cái gì vậy?"

      "À, à... , có gì, cậu cũng biết đức hạnh của tôi mà, no ấm suy nghĩ dâm dục, cậu đừng chấp nhất với tôi." Lục Trăn nghĩ thầm, mình đùa hơi quá rồi, Mặc Gia thẹn thùng, ta liền giải thích, lòng đầy tà niệm "Cái đó, Trần Mặc à, cuối cùng là cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"

      "À... Cũng có gì." Trần Mặc khàn giọng, ra cũng đúng là có chuyện gì, chỉ là kích động muốn tìm người ra hết thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :