1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

THIÊN LÀ HỒNG TRÀN NGẠN - Tịch Dương Chi Ca (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 12: Nguyên nhân ( 3)

      Edit: Lãnh Ngọc Băng Tâm

      Vệ Tử Quân xoay người, gặp áo hồng trong tay cầm đàn tỳ bà đứng đó, bên cạnh lão nhân cầm đàn nhị. đó ước chừng mười lăm mười sau tuổi, mặt tròn ( nguyên văn nga đản mặt), mày lá liễu, mắt to mũi thanh, dung mạo thanh tú, nhưng gương mặt lại xanh xao chắc là thường xuyên phơi nắng phơi sương lại có vẻ suy yếu. Lão nhân kia người cũng ốm yếu, gầy gò nhìn có vẻ khắc khổ.

      “Được rồi, tùy tiện xướng khúc.” Nam tử áo trắng tao nhã nâng tay ra hiệu.
      cất giọng, xướng :
      Cười đông phong, phá tàn mộng,
      Nến đỏ ấm trướng thanh phong đưa.
      Say rượu y bạc chọc khinh hàn,
      Tương tư thiên nhai ký hồng.
      Cười đông phong, long tàn dung,
      Thung hồng buồn thúy lãnh bình phong.
      Ngọc thiềm xao cửa sổ tiêu dạ vũ,
      Tranh huyền lả lướt cùng ai nghe.
      Cười đông phong, bạn cuối đời,
      Mưa gió thương xuân đừng vô tình.
      Đầy trời bay tán loạn hoa rơi ,
      Vân ngoại lão sí được minh.

      Khúc vẫn được xướng có bốn vị khách lên. Tất cả đều là võ sĩ, trong tay ai cũng cầm binh khí.
      Người dẫn đầu tướng mạo đường đường, nhìn kỹ mới thấy mắt bị lé mất con .
      Vệ Tử Quân chạy tới tiếp đón.

      “A? Tiểu tử bộ dạng tốt, da dẻ nõn nà còn trơn bóng hơn đàn bà, dứt khoát theo gia về . Ha ~~~ ha ~~~~” tên dẫn đầu đó vừa tay vừa niết qua niết lại mặt của Vệ Tử Quân.
      Bên kia Nam tử áo trắng thấy vật, tuấn mặt trầm xuống, ngón tay bất an vừa động. Lại bị Nam tử áo đen bên cạnh nhanh tay đè lại.

      Vệ Tử Quân xấu hổ và giận dữ thôi, trong lòng suy nghĩ, khổ nỗi thể đem phiền toái đến cho chưởng quầy, đành phải áp chế tức giận.”Khách quan, tục ngữ có câu: “quân tử động khẩu động thủ” nơi này là quán ăn, người đến đây chắc hẳn là để ăn uống , ngài vẫn nên gọi vài món thức ăn .”

      “Hi ~~~ kêu ta động khẩu.” Mắt lé hán tử nhìn mấy tên cùng, mấy tên đó đều cười rất dâm loạn. Sau đó lại chuyển hướng Vệ Tử Quân, cười dâm đãng : “Ngươi bảo ta động khẩu, để cho ta liền động khẩu cho ngươi xem! Hi ~~~~ hi ~~~~~ ”

      “Lục Lang ——” Vệ Tử Quân vui kêu lên.”Còn mau đến hầu hạ khách nhân.”
      “Đến đây.” Phía dưới đáp lại, bắt đầu leo lên cầu thang.
      “Khách muốn gọi vài món ăn, ngươi phục vụ , ta bên này còn vài vị khách.” Nàng muốn lại đối mặt những người đó, biết thêm chút nữa bản thân mình có nhẫn nhịn được mà làm gì họ hay .
      “Ta cần ! Ta muốn ngươi hầu hạ!” Người nọ đùa giỡn giở trò vô lại.
      “Tiểu nhị! Còn qua bên này phục vụ,mới đó mà thấy đâu!” Nam tử áo trắng bên kia trầm giọng mở miệng .

      Vệ Tử Quân quay lại nhìn cảm kích.
      “Ngươi gọi làm gì! Để xem ứng phó thế nào, chúng ta có trò hay để xem.” Nam tử áo đen bất mãn lẩm bẩm.

      Nam tử áo trắng nghe vậy, cũng để ý đến , tao nhã thổi lá trà, thẳng cúi đầu uống ngụm trà.
      Kia mắt lé hán tử nhìn qua bên này, thấy vài người bộ dạng bất phàm, muốn gây chuyện, đành phải thôi.
      xương khúc lúc này xướng xong khúc, Nam tử áo trắng cho tiền thưởng, liền cho bọn họ lui.
      tới cửa lại bị mắt lé hán tử gọi lại: “Tiểu nương tử —— lại đây xướng khúc .”
      Kia lão nhân do dự chút, tiến đến trả lời.

      “Khách quan muốn nghe khúc gì?” hỏi.
      “Đương nhiên là muốn nghe khúc nhạc ân ân ái ái.”
      “Khách quan, vậy ta xướng khúc 《Tử Dạ Ca 》 .”
      Gặp hán tử kia cho phép , liền xướng lên:
      Lạc nhật xuất tiền môn, chiêm chúc kiến tử độ. Dã dung đa tư tấn, phương hương dĩ doanh lộ.
      Phương thị hương sở vi, dã dung bất cảm đường. Thiên bất đoạt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang.
      Túc tích bất sơ đầu, ti phát bị lưỡng kiên. Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên….

      “Ha ha~~~~~ hát hay, thể tưởng được người đẹp, giọng ca cũng đẹp, hát xong làm tâm ta rung động đây này . Tiểu nương tử, lại đây nhận tiền thưởng.”
      niềm nở bước nhanh lên phía trước, đứng bên cạnh vị hán tử kia.
      Mắt lé hán tử cũng đưa tiền tưởng ngay, ngược lại phen sờ soạn mặt của , “Tiểu nương tử, nhìn ngươi vàng vọt thế này , gia thấy đau lòng , dứt khoát cùng gia về , ta cho ngươi ăn uống no đủ, được ?” xong lại sờ tới sờ lui mặt .

      mặt ửng đỏ, khiếp đảm nhìn lão nhân cùng, “Khách quan, ta… Ta còn mà.”
      “Ha ha ha… Còn ? Ta thấy như vậy cũng đủ lớn rồi .” Dứt lời, ma trảo hướng tới ngực của , cư nhiên còn nhéo hai cái.”Ta đúng mà, ha ~~~~ ha ~~~~ ”

      Đám người cùng tên hán tử đó lại lộ ra vẻ mặt dâm loạn, mấy đôi con mắt đục ngầu nhìn chòng chọc vào ngực .
      sợ tới mức biết làm gì, nước mắt lưng tròng chảy rào rào xuống. Lão nhân cùng , thân thể khỏi run rẩy, trong mắt lộ ra nồng đậm bi ai.

      Lúc này Vệ Tử Quân thể nhịn được nữa, muốn xông lên đem kia bàn tay dâm tà đó bẻ gẫy, sau đó đem ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng trận đánh lúc sáng khiến nàng thấy khả năng của chính mình, khổ nỗi vừa mới đến cũng thể đem phiền toái cho chưởng quầy,cũng vì vậy mà tay tuy nắm chặt cũng có động tác gì, nàng cũng nghĩ tên hán tử đó cũng dám làm gì lớn mật hơn nữa, chỉ là cảm thấy cảm thương cho lão nhân tội nghiệp kia.
      Mà ở bên cái bàn sát vào cửa sổ bên này, vị nam tử áo lam đập bàn đứng dậy, lại thấy Nam tử áo đen liếc mắt kiềm chế chính mình nên cũng hành động. Nam tử áo trắng mặt mày nghiêm túc lạnh lùng nhìn cục diện này, mày rậm càng nhíu chặt, nhưng là ánh mắt cũng ngừng liếc về phía Vệ Tử Quân, như muốn xem của nàng biểu tình.

      Kia mắt lé hán tử gặp gặp chuyện chỉ biết khóc, sắc tâm lại nổi lên.”Tiểu nương tử, chớ khóc, đừng khóc, gia cho tiền thưởng.” xong chỉ vào vạt áo trước ngực mình, “Ở trong đây, tiểu nương tử tự mình tới lấy , hi ~~~~ ”
      do dự dám tiến tới, hán tử kia nắm lấy tay , “Ở trong này, đến lấy a.”Tức đem tay kéo vào trong lòng của mình.
      Đủ rồi! Nàng nhìn nổi nữa .

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 13 : Nguyên nhân (4)

      Edit: Lãnh Ngọc Băng Tâm


      “Khách quan! Ngài đây làm gì?”

      Vệ Tử Quân ra phía trước, chắp tay thi lễ.”Xá muội tuổi , biết lấy lòng khách quan, xin khách quan thứ lỗi.”

      Hán tử kia ngưng động tác trong tay, nhìn về phía nàng, “Nàng là muội ngươi?” Tay lại vẫn như cũ nắm cổ tay .

      “Đúng là xá muội.” Dứt lời kéo tay về phía mình, “Khách quan là người luyện võ, khí lực lớn vô cùng, xá muội tuổi , yếu đuối, xương cốt mềm yếu, xin khách quan niệm tình.”

      Hán tử kia nghe nàng vậy, lời dù nhu hòa nhưng lại hùng hồn, chậm rãi trình bày, nhanh chậm, kiêu ngạo siểm nịnh, tiếng bẩm sinh tràn đầy từ tính vậy còn có thêm loại ma lực khống chế. Hán tử trong lòng mặc dù cam lòng, lại bất tri bất giác buông tay.
      “Ha ha ha, kỳ đại gia ta cũng có ý xấu, chỉ là có lòng muốn cưới tiểu muội của ngươi, vậy được ?”

      “Đa tạ khách quan nâng đỡ, xá muội sớm đính hôn, ít ngày nữa liền muốn hành đại lễ , khiến khách quan thất vọng rồi.”
      “Là nhà nào, ta dẹp , thử hỏi Lộc thành này có ai dám cùng ta đối nghịch!” Mắt lé hán tử lớn tiếng ồn ào .
      “Khách quan tội gì như vậy, thế gian nơi nào mà có hoa thơm cỏ lạ, khách quan oai hùng mạnh mẽ, chắc chắn có mỹ nhân thương nhung nhớ, tội gì lại cần con ma ốm như xá muội!” Vệ Tử Quân gặp người nọ từ bỏ ý định, đành phải đem thành ma ốm.
      “Nàng có bệnh?”
      “Dạ phải, đại nhân xem mặt sắc liền biết, xá muội vẫn bị bệnh đeo bám, lâu rồi mà dứt, đại hôn vì vậy mà hoãn lần này rồi lại hoãn lần khác. Vì muốn chữa bệnh cho xá muội cầu y khắp nơi mới khiến cảnh nhà sa sút đến như vậy, Ai!” con ma ốm lại phá sản, chắc cũng muốn đâu.
      “Bệnh gì khó chữa vậy?” Hán tử kia dường như chịu thua, liền hỏi tới.
      Vệ Tử Quân trong lòng khỏi than thở, cho ngươi cái bậc thang ngươi xuống , còn ở đó hỏi cái gì a.

      “Này… Này bệnh là khó … Là… Nữ nhân bệnh.” Vệ Tử Quân ra vẻ gian nan ra nguyên nhân bệnh.
      Nữ nhân bệnh, chắc kiêng kị, rốt cuộc cũng giúp được đáng thương kia, thầm thở phào nhõm.
      Lão nhân đứng sau cảm kích nhìn Vệ Tử Quân. Mà trước mặt ba nam nhân tựa vào cửa sổ sau khi nghe xong lời dối bay mù trời, tựa hồ cực lực giấu cái gì, thân thể ngừng run rầy, người nào mặt cũng nghẹn hồng.
      thể tưởng được này tiểu bạch kiểm diễn trò, đúng là chặt đẹp.
      dối —.— ”

      cái đạm mạc thanh đột nhiên vang lên.
      Mọi người kinh hãi, đều nhìn về phía thanh phát ra ,đúng là vị Nam tử áo đen.
      “Theo ta được biết, nàng cùng cũng có quan hệ gì, nàng chỉ là người hát rong mà thôi.” Kia thanh nhàng ôn nhu, chậm rãi tới, lại mang đậm ý phá hoại.

      Vệ Tử Quân trố mắt nhìn về phía Nam tử áo đen, kinh ngạc thôi, rắp tâm làm gì! ?
      “Ngươi dám gạt ta!” Mắt lé hán tử cầm khởi Vệ Tử Quân cổ tay, ác độc : “Nếu thương hương tiếc ngọc, ta đây liền cho ngươi toại nguyện, nữ nhân cỡ này đại gia ta thấy nhiều. Bất quá…” Hán tử kia đột nhiên chuyển giọng, tà dâm ràng, “Cỡ như ngươi vậy, càng có thể khiến gia ta vui sướng, ngươi chỉ cần cho ta…” Chưa dứt lời, bàn tay tà dâm muốn mở ra ôm Vệ Tử Quân.
      “Ngươi xem ngươi làm được cái gì!” Nam tử áo trắng hung hăng trừng mắt nhìn Nam tử áo đen liếc mắt cái.
      “Ta là muốn thăm dò chút, chẳng lẽ ngươi hiếu kỳ?” Sau đó lại buồn cười : “Tiện thể xem làm trò cười.”

      Vệ Tử Quân tay gạt ra hai tay của hán tử mắt lé, xoay người với già trẻ: “Lão bá, các ngươi trước.”
      “Bọn họ , ngươi phải về cùng ta.” Mắt lé hán tử nở ra hai tay, lại ôm lại đây.
      Kia lão bá thấy thế lại là lo lắng Vệ Tử Quân, lập tức tiến lên cầu khẩn: “Đại gia khai ân, thả công tử .”
      Hán tử tay trái đẩy cái, lão bá liền lảo đảo ngã xuống đất.
      “Lão bá, ngươi sao rồi, có bị thương .” Vệ Tử Quân biết, người già thể ngã , ngã sấp xuống rất có khả năng thể đứng dậy.
      “Buông ra… Buông ra! Phụ thân…” nghĩ bên kia lại la thất thanh. ra mấy tên còn lại thấy lão đại ham muốn gì này , lại có người quản, sắc tâm nổi lên, cùng tiến tới vây quanh .

      Lão bá thấy vậy, tức giận công tâm, miệng phun ra ngụm máu tươi.
      “Lão bá ——” Vệ Tử Quân cúi người đỡ lấy lão bá, trong lòng lướt qua tia đau đớn, ngón tay lão bá ngừng run run chỉ hướng .
      Vệ Tử Quân đứng lên, lòng tràn đầy căm phẫn, đôi mắt trong xanh như trời quang mây lúc này trở nên rét buốt, làm khí quanh thân nàng đều trờ nên lạnh như băng.
      “Buông nàng ra!” Tiếng vốn trầm thấp nhu thuận lúc này đủ khiến người ta đóng băng.
      Mấy tên mãng hán đó đều ngây người chút, nhưng cũng buông tha .
      Mà tên mắt lé hán tử cũng thức thời, vẫn giang ra cánh tay đầy lông hướng Vệ Tử Quân đánh tới.

      Vệ Tử Quân vẫn nhúc nhích, cũng thèm liếc mắt tới tên hán tử mắt lé đó, vung tay lên, mắt lé hán tử liền bồ ngã xuống đất. Ngay sau đó thân hình nhún cái bay lên , nhanh như chớp, đánh úp về mấy tên hán tử kia. Chưởng phong lướt qua, vang tiếng kêu rên. Mấy tên hán tử ngã về phía trước kèm theo tiếng kêu, Vệ Tử Quân thuận tay giật lấy trường kiếm của tên trong số đó, đem kéo ra sau mình

      Vệ Tử Quân tay trái trường kiếm chỉ xéo, tay phải bảo hộ đứng sau, thân hình gầy yếu, lại giống như tỏa ra hàng vạn tia sáng, dường như có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, ánh mắt lạnh lùng xem xét vòng, quét về phía Nam tử áo đen, “Ngươi là đầu heo! Còn nhìn xem thương thế lão nhân ra sao!”
      Nam tử áo đen nghe mình bị gọi thành đầu heo, gương mặt từ trắng biến thành xanh, từ xanh biến thành hồng, từ hồng chuyển thành tím, ngập ngừng đôi môi, cuối cùng được từ nào. Oán hận vung ống tay áo rốt cuộc cũng đến trước mặt lão nhân coi thương thế.

      Mà lúc này mấy tên hán tử lồm cồm bò dậy cũng là trợn mắt nhìn nhau, vừa rồi là họ phòng bị nên mới bị đánh, lúc này trấn định tinh thần liền xoa tay, nắm lấy binh khí.

      Liếc mắt ra hiệi, vài người cùng lúc hướng phía Vệ Tử Quân đánh tiếp.
      Vệ Tử Quân đầy ra, thân hình xoay tròn, trường kiếm tung lên. Kiếm hoa Phi Vũ, chỉ sượt qua mặt họ. Mấy tên đó đều né được, trường đao trường kiếm né qua kiếm phong cắt về phía Vệ Tử Quân.

      Vệ Tử Quân bắn người nhảy lên, trường kiếm bay múa, tiêu sái như gió, kiếm phong tạo thành bất tường kín kẽ hở. Bạch sam lượn vòng, mũi nhọn thanh kiếm tạo thành đường màu trắng, như con hạc giương cánh thoải mái tiêu sái.

      “Chấn chi, ngươi thấy thế nào.” Nam tử áo trắng hai tay khoanh trước ngực, hỏi thanh sam nam tử bên cạnh.
      “Hảo phong thái! Kiếm pháp tinh vi, khí thế như gió, chiêu thức trấn tĩnh, chính là thực tế, nội lực đủ có thể thấy người này tập võ lâu, nhưng trí tuệ vô cùng, chỉ là mới tập chưa thông, luyện chưa tới ,nội lực chưa đủ, chỉ sợ kéo dài được bao lâu.”

      “Ừ! Hơn nữa ngươi xem, chiêu thức sắc bén, cũng muốn đả thương người, ai, mấy người kia lợi dụng lòng nhân từ của làm cho sức lực tiêu hao hết .” Nam tử áo trắng thở dài.

      Hai người vừa dứt lời, bên kia Vệ Tử Quân kiếm pháp bắt đầu tán loạn, đổ mồ hôi đầm đìa, bốn hán tử càng công càng mạnh mẽ, đem nàng gắt gao vây quanh. Kia trường kiếm cũng mấy vô thi triển nơi.” cần đả thương , bắt về cho ta.” Cầm đầu mắt lé hán tử dứt lời liền hướng phía sau Vệ Tử Quân.
      Vệ Tử Quân sợ phía sau đánh lén, hơi nhất phân tâm, phía trước hai thanh binh khí đánh úp lại, nàng nâng kiếm chắn, phía sau mắt lé hán tử thấy nàng lộ ra điểm sơ hở ở dưới nách liền đưa tay ra điểm. Đột nhiên nàng mất sức trường kiếm tay rơi xuống, người cũng ngã về phía sau.

      Cùng lúc đó, ba bóng dáng theo hai bên đồng thời bay tới. Vệ Tử Quân cũng bị kia mắt lé hán tử theo phía sau ôm vào lòng.
      Phát giác cơ thể còn sức hoạt động, nàng trong lòng trận khủng hoảng, lớn tiếng hỏi hán tử kia.”Ngươi làm gì ta?”
      “Điểm huyệt đàn trung của người mà thôi, đừng sợ. Trở về giải huyệt cho ngươi, trước hết cho ta hôn cái.” xong lấy tay nâng Vệ Tử Quân mặt lại đây, hé ra thối hoắc miệng cắn xuống.

      Nào ngờ miệng còn chạm tới, người lại kêu thảm tiếng, văng ra ngoài. Vệ Tử Quân thân mình mất thăng bằng bị người khác ôm ấp, giương mắt vừa thấy cũng là vị Nam tử áo trắng.
      Ngay sau đó lại là vài tiếng kêu thảm, Vệ Tử Quân theo thanh nhìn lại, kia nam tử áo xanh phủi phủi ống tay áo thong dong tới, phía sau vài cái hán tử ngã xuống đất thống khổ vặn vẹo thôi.

      “Ngươi… Các ngươi…” Vừa bị giải huyệt nàng hết sức phẫn nộ, công lực của bọn họ như vậy mà vẫn ngồi bên cạnh xem náo nhiệt! Nhìn cha và con người ta đáng thương bị khi dễ, nhìn nàng bị nhục nhã, cũng nhìn nàng khuất nhục thất bại.
      Hung hăng đẩy tên ôm nàng ra, hề để ý tới, cũng quay đầu lại đến bên cạnh lão nhân.

      “Lão bá, vết thương của người có nghiêm trọng ?” Vệ Tử Quân ngồi xổm xuống cúi người hỏi.
      Lão nhân gầy yếu, làm cho lòng nàng thương xót, mỗi khi nhìn đến những con người đau khổ đáng thương, lòng nàng thấy đau đớn, chỉ hận chính mình có năng lực giúp đỡ hết những người đáng thương.

      “Công tử, ta sao, đa tạ công tử.” Lão nhân ho hai tiếng lại : “Thân ta chỉ sợ còn sống được bao lâu, nếu công tử chê bai, ta muốn đem Điệp Nhi gả cho công tử, nếu nàng theo công tử, ta dù có chết, cũng có thể nhắm mắt yên lòng .”

      Dứt lời, mặt của Điệp Nhi quỳ gối khóc bên người lão nhân cũng trở nên đỏ bừng. Giương mắt trộm liếc nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc, này khuôn mặt, dù nương nào thấy cũng mặt đỏ hoảng hốt, huống chi, vẫn là ân nhân cứu mạng của mình, nếu có thể gả cho , nàng cả đời này cũng cầu mong gì hơn .
      “Đa tạ lão bá ý tốt, chính là ta thể đáp ứng lão bá a, ta từ đồn cùng nương nhà bên đính hôn rồi.”

      Nàng là thân nữ nhi, làm sao có thể cưới vợ! Đành phải qua loa tắc trách cho qua, tuy đành lòng, nhưng cũng còn cách nào khác.
      “Cũng sao, làm thiếp cũng được, chỉ cần ngươi đối với Điệp Nhi tốt, chúng ta cần danh phận.”

      công tử nhân hậu nhân nghĩa như vậy dù là đầy tớ của , chắc chắn cũng đối đãi rất tốt.

      thể, vậy quá ủy khuất Điệp Nhi nương. Điệp Nhi nương bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, nhất định có thể tìm được người có gia thế tốt.”
      ” Chứ phải là công tử ghét bỏ chúng ta.”

      phải vậy, lão bá, chỉ vì ta đồng ý với nhạc phụ nhà bên, nạp thiếp, cho nên làm cho lão bá thất vọng rồi. Lão bá yên tâm, ta nhất định giúp Điệp Nhi tìm người có gia thế tốt, chuyện này ta cam đoan. lâu nữa ta ở đây mở tửu lâu như thế này, tới lúc đó hai người hãy đến đó tìm ta.” Vệ Tử Quân vỗ ngực, sau khi hứa hẹn xong liền đứng lên, mặt hướng Nam tử áo đen, chỉ ngón tay.
      “Ngươi, hôm nay hết thảy do ngươi tạo ra, thương thế của lão bá ngươi phải phụ trách chữa trị.”

      Nam tử áo đen miệng há to, còn chưa kịp trả lời, bị người đột nhiên chạy lên cắt lời.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 14: nguyên nhân (5)

      Edit : Cái Bình Hoa
      http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif


      "Tử Quân." Lục Lang đẩy ra xem náo nhiệt tiểu nhị, "Chưởng quầy nghe xảy ra chuyện, gấp trở về , ngươi... Nếu chạy mau . Ai! Ngày đầu tiên liền ra loại tình này nhi." Cúi đầu nhìn nhìn đầy đất đống hỗn độn, thở dài.

      "Chạy cái gì, dù sao cũng là thể làm xuống ." Vệ Tử Quân vỗ vỗ Lục Lang đầu vai, "Lục Lang, hảo huynh đệ, chờ Vệ mỗ phát tài định mang theo ngươi."

      , chỉ thấy này vây quanh tiểu nhị đều lắc mình, "Chưởng quầy hảo!"

      cái trung niên nam nhân theo này nhờ các tiểu nhị tránh ra hai phía mà lộ diện mạo ra. Người này tướng phú quý, có chút mập mạp(nguyên văn là thoáng mập ra, ta biết edit vậy có đúng nữa T^T), tướng mạo đoan chính, vành to tai lớn (nguyên văn là đai vành tai kiên, hình như ý là tai to có tướng giàu có, phú quý ý). Thân ám màu tím đoạn tử áo dài (ta hiểu cho lắm), phía thêu tám tranh phú quý (thượng thêu bát bảo cát tường đồ án, đồ án ta biết nên edit sao, thôi edit là tranh , các nàng cứ hiểu như ở đây thêu chữ may mắn ý, như là “Phúc”, “Lộc...”), thoạt nhìn là tướng người toát lên vẻ phúc hậu.
      "Ngươi chính là tiểu nhị mới tới hôm nay?" Chưởng quầy hỏi Vệ Tử Quân.
      "Đúng là tiểu nhân." Vệ Tử Quân chắp tay trở lại, dù sao đập nát quán của người ta (khách điếm : quán trọ) vẫn nên là có chút khiêm tốn (tức là nên có chút kính trọng, phép tắc với chưởng quầy ý)
      "Này là ngươi tạp điếm * ?" Chưởng quầy tiếp tục hỏi.
      *(dịch ra là phá quán, nhưng mà ta thấy hay lắm nên thôi để vậy )
      "Hồi chưởng quầy , có ai muốn tạp điếm, nơi này vừa mới đánh trận. Ngài kiểm kê chút hủy hoại đồ đạc này muốn bao nhiêu bạc." xong theo trong lòng lấy ra ngân lượng mình có đặt lên bàn, "Đây là tiền bạc của tiểu nhân, còn lại đủ từ bọn họ tiền trả." Vệ Tử Quân lấy tay chỉ chỉ tới vài hán tử rên rỉ kia.
      Kia chưởng quầy nhìn nhìn người , sửng sốt, khóe miệng run rẩy chút, lập tức khôi phục thái độ bình thường, "Xem ra này đó vật phải công tử người hư hao, công tử lại phải gánh vác, công tử nhân phẩm thực là đáng để ta đây kính nể, xem công tử tướng người cũng là phú quý, tất lại làm này loại chuyện này , này trong điếm còn thiếu cái quản , công tử hay có hứng thú."
      "Nhận được chưởng quầy nâng đỡ, Vệ mỗ thập phần cảm kích, chính là Vệ mỗ phải về quê , thể ở lại vì chưởng quầy cống hiến ."
      "Nga? Như vậy, đó là khéo . Bọn tiểu nhị thu thập chút nơi này." Chưởng quầy quay đầu phân phó tiếng, lại chuyển hướng Vệ Tử Quân, "Kia, Cừu mỗ tiễn công tử ." Ý tứ là hạ lệnh trục khách . thể cho ta sở dụng (ta để nguyên văn nhé, tức là làm việc cho ) còn giữ làm gì.
      "Chưởng quầy khách khí , Vệ mỗ cáo từ." Vệ Tử Quân đỡ lấy lão bá gầy yếu tới đoàn người kia rồi ra ngoài.
      " tại ngươi nhưng là xu dính túi!" Hắc y nam tử vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía Vệ Tử Quân.
      Vệ Tử Quân lạnh nhạt nhìn lướt qua hắc y nam tử, có quan tâm . rồi vài bước lại đứng lại, hướng về bọn họ : "Này lão bá liền giao cho các ngươi , giúp y hảo nội thương, giúp sấn chút bọn họ."
      "Vì sao muốn giao cho chúng ta. A? Ngươi ra lệnh cho nhóm bọn ta! ?" Hắc y nam tử cân nhắc của nàng khẩu khí, “ ra lệnh cho bọn .
      "Ngươi có biết vì sao!" Vệ Tử Quân lãnh miệt liếc mắt cái, xoay người đến phía trước bọn họ.
      Còn hỏi vì sao, nàng ức chế chính mình tức giận, nếu phải kia câu, tình như thế nào diễn biến đến tận đây, nàng muốn xé ra tim nhìn xem, nhìn rốt cuộc tâm tư như nào.
      "Công tử dừng bước!" Áo trắng nam tử chợt động thân ngăn ở trước mặt Vệ Tử Quân.
      "Này, ngươi trước cầm dùng!" Bàn tay tiến ống tay áo lấy ra hai đại thỏi bạc tử.
      "Xin hỏi khách quý, ngài đây là xem đánh thưởng tiền sao?" Vệ Tử Quân châm chọc .
      "Công tử hiểu lầm, đều phải là ý này, vừa mới... Nãi ta chờ khuyết điểm, ôm... có lỗi." có lỗi? cư nhiên đồng nghiệp có lỗi! chỉ có chính mình giật mình, bên cạnh hai nam nhân cũng giật mình mở to hai mắt.
      "Khách quý có cái gì là có lỗi! ? tình phải ngài làm ra , thấy chết mà cứu cũng phạm vương pháp, phải sao?" Ý tứ châm chọc hàm xúc càng đậm .
      "Nhưng là còn tại oán trách ta chờ! ?" Áo trắng nam tử bên môi cầu khởi mỉm cười.
      "Vì sao phải trách nhóm của ngươi, các ngươi cùng nhau có gì sai * !" Dứt lời liền vươn tay đẩy ngực ra, bước .
      *( ý chị là các ấy cùng nhau đều có sai, ai cũng sai)
      "Đợi chút!" Nam tử áo trắng lại bước tới trước mặt Vệ Tử Quân.
      "Ngươi còn có chuyện gì?" Vệ Tử Quân kiên nhẫn nhíu mi.
      "Này ngươi cầm." giải thích liền đem kia hai thỏi bạc nhét vào trong tay “”.
      *sau này ta có thể edit nàng luôn chứ edit nữa T^T hoặc là khi ta nhớ ta edit “” khi nhớ ta edit nhưng các nàng cứ nhớ là đến sau các mới biết chị là . Đọc đến đấy chắc các nàng cũng biết rồi = )))
      Vệ Tử Quân ghét nhìn hành động của , lạnh lùng : "Ngươi là đáng thương cho ta sao?"
      Này hành động xác thực đâm vào tim nàng, cái đó và bố thí có gì sai biệt?
      "... có... Công tử thực đừng hiểu lầm, tại hạ cũng có ý mạo phạm, nhục nhã công tử." hận chính mình, như thế nào cư nhiên lắp bắp chuyện. chính là... Chỉ là cái gì đâu, tóm lại nghĩ là thấy “” có điều gì khó xử, tưởng đây chính là giúp “”.
      Vệ Tử Quân như trước đạm mạc nhìn , trong chốc lát, hình như nhớ tới cái gì, con ngươi trong trẻo híp lại đứng lên, sau đó lại nhấc lên bên khóe miệng cười khẽ. Như vậy vẻ mặt nghịch ngợm vừa mang theo tia tà khí, nam tử áo trắng nhìn đến ngây dại, thầm nghĩ, nam nhân này bây giờ nhìn giống hồng nhan họa thủy.
      Vệ Tử Quân cười nhìn xem bạc trong tay, "Đây là bao nhiêu?"
      "Hai mươi hai!"
      Vệ Tử Quân vừa cười."Liền như vậy hết! ?" (Ý là chỉ có vậy là hết)
      "Ai có! Có! Còn có!" Áo trắng nam tử như trút được gánh nặng bèn liều mạng hướng trong lồng ngực, lại lấy ra ba nén bạc lớn để vào trong tay Vệ Tử Quân.
      "Còn có sao?" Tiếp tục hỏi. (ý là còn có nữa sao, đòi hỏi thêm :v)
      "Thượng Chân, Chấn Chi, đem bạc lấy ra nữa!" Lúc này áo trắng nam tử tự như vào nhà cướp của - cường đạo, hướng kia hai người tiếp tục ra tay. Mà kia hai người cũng trúng tà, bình thường đem trong long đủ số bạc lấy ra đến dâng lên.
      Vệ Tử Quân cầm ba người thấu(nhìn) mười hai thỏi bạc tử, mặt lộ ra vừa lòng tươi cười.
      Bên cạnh lão bá nhìn tình cảnh này, cả kinh, râu nhếch lên nhếch lên, này tiểu công tử đòi tiền bản (hình như là người có mặt ở đây hay đại loại là 3 kia) cũng quá kinh người !
      " có ngân phiếu sao?" Vệ Tử Quân tiếp tục phát ra kinh người hỏi.
      *(phát ra ngôn từ làm người kinh ngạc)
      Ba người đồng thời bị làm cho choáng váng.
      "Hôm nay mang, ngươi... Muốn nhiều như vậy bạc làm cái gì? Này đó đủ ngươi uống trận ." Áo trắng nam tử khó hiểu .
      " như vậy nhà tửu lâu muốn bao nhiêu tiền?" Vệ Tử Quân chìa ra hai tay, hướng tới Đan Hạc lâu nỗ lực bĩu môi.
      "Muốn nhất ngàn lượng bạc trắng."
      " ngàn lượng! đủ a!" Cúi đầu nhìn xem trong lòng bạc, lẩm bẩm .
      Vài người lúc này mới hiểu được dụng ý.
      "Ngươi cho ta ngàn lượng, yên tâm, này đó đều tính mượn , chờ ta buôn bán lời tiền đều trả lại cho nhóm của ngươi." Vệ Tử Quân tự tin tràn đầy .
      Há mồm liền hướng cái người xa lạ đòi tiền! Nhưng lại là ngàn lượng! Nhưng có nghĩ tới người ta có thể hay đáp ứng, coi như nàng muốn là tiền của chính mình.
      "Hảo, nếu ngươi dùng tiền, phải tới chỗ Trần tướng quân, ta an bài."
      Ai, hôm nay này đánh bạch ai (đánh sai người). Vệ Tử Quân thầm lẩm bẩm câu, cầm lấy hai thỏi bạc tử."Lão bá, này cho ngươi."

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :