1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU - Ngô Tiếu Tiếu (147/147)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 30 - HẦU THẤP TIỆN

      Tiểu đại nghĩ tới mộc tam tiểu thư thực đáp ứng rồi, đáy lòng cứng lại, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng lấy ra được, nàng cao hứng vì có thể kiên trì cho tới hôm nay để gặp người, có thể tự đem bản thân bán , mà làm trái với ý nguyện của người thân.

      "Tiểu thư?"

      Nàng vừa mở miệng, Mộc Thanh Dao liền giơ tay lên ngăn trở nàng: "Bây giờ còn phải, mang ta nhìn phụ thân của ngươi, ngày mai qua đây lấy bạc, chí ít ngươi phải cấp cho lý do để tin phục, phải sao?"

      "Tạ ơn tiểu thư."

      Tiểu Đại cảm kích nhìn Mộc Thanh Dao, đúng vậy, nếu như phụ thân biết việc này càng yên tâm, nếu như nàng lý do hợp lý để thuyết phục, phụ thân nhất định an lòng.

      " nhà của ngươi ."

      "Hảo, " Tiểu Đại gật đầu, Mộc Thanh Dao quay đầu lại nhìn phía Mai Tâm, thấy ba nha đầu kia nhướng mài lạnh lùng phân phó: "Lục nhi, ta muốn ra ngoài, để cho bọn họ chuẩn bị xe ngựa."

      "Tuân lệnh, tiểu thư, " Lục nhi dám thêm cái gì, hàng chạy chậm hướng phía trước mặt mà , tại nàng mới biết được tiểu thư hai nghìn hai là có ý gì, nguyên lai nữ nhân này tìm đến tiểu thư là tự đem mình bán, thế nhưng có thể bán nhiều như vậy tiền sao? Hai nghìn lượng bạc? Thực là công phu sư tử ngoạm, trong phủ mua nha đầu giống như thế vượt quá năm lượng bạc, mà nữ nhân này lại muốn tới hai nghìn hai, thực là quá cao giá , bất quá nàng cũng dám cái gì. Chỉ là tiểu thư chẳng lẽ quên, mộc phủ là chi ra nhiều bạc như vậy, lần chỉ có thể chi năm trăm lượng, sau đó nửa năm cũng cho phép trướng phòng chi thêm tiền.

      Mộc Thanh Dao trong lòng cũng có chút cao hứng, vừa rồi nàng thử qua võ công của Tiểu Đại, thân thủ xác thực rất cao, tuy phải là cao thủ nhất nhì giang hồ, nhưng tuyệt đối có thể bảo vệ nàng, người bình thường vẫn có thể đối phó, có nàng bên người, nàng tiến cung cũng ổn thỏa ít.

      " thôi."

      Đoàn người hướng cửa lớn mộc phủ mà , Lục nhi phân phó người chuẩn bị xe ngựa cho tốt, liền đứng ở cửa phủ ngoại.

      Thanh Dao chỉ dẫn theo Mai Tâm và Tiểu Đại cùng nhau hướng Triệu gia mà , Tiểu Đại phân phó xe ngựa về hướng Tây Giao.

      Tây Giao lân cận nằm sát nhánh Lưu Giang, ở thượng du Lưu Giang có tửu Hoa Lâu hạng nhất, thanh lâu sở quán nhiều đếm xuể, rất nhiều quan to quý nhân sống mơ mơ màng màng ở nơi đó, rượu ngon phiêu hương, mỹ nhân phiên vũ, ti trúc kéo dài, oanh thanh yến ngữ (tiếng mượt mà), thịt đầy bàn rượu đầy trì, túy nhãn tham hoa hoa bất ngữ, vô hạn hảo, gần hoàng hôn. (TT : đoạn cuối này hơi khó edit, từ ngữ có hạn ta ko biết diễn đạt làm sao nên giữ nguyên, tin rằng mọi người đọc cũng hiểu được ý)

      Xe ngựa chạy qua trước cửa, rất xa nghe được tú bà dáng người xấu xí lên tiếng kêu: "Đại gia, mời vào nhìn cái, nương bên trong Túy Hồng Lâu của chúng ta là nhất đẳng nhất mỹ nhân, bao ngươi hài lòng."

      Mộc Thanh Dao nhấc lên góc rèm vải nhìn liếc mắt cái, nghĩ tới Tiểu Đại dĩ nhiên sống ở chỗ như thế này mà còn có thể duy trì bản tính thuần lương, thực dễ dàng a, thảo nào cha nàng làm cho nàng lập lời thề nặng, thường ở mép nước, sao mà ướt giày a.

      Lưu giang hạ du, là nơi sống của những gia đình tối bần ở kinh đô, đây là góc chết của Lâm An thành.

      Kinh tế lạc hậu, nhân khẩu rất thưa thớt, từng nhà cặp sông là gian trúc phòng, bờ sông có con thuyền , trúc phòng thuyền chính là chỗ dung thân thành nhà của bọn họ, Mộc Thanh Dao xuống xe, chỉ nhìn thấy trước mắt mảnh thê lương, hình như nàng tới trại tập trung của dân chạy nạn ở Phi Châu, bờ sông từng dãy trúc phòng, có rất nhiều quần áo cũ nát giắt ở bốn phía trúc phòng, trong gió lắc lư, mặt sông trôi rất nhiều rác rửi chồng chất, đều là theo thượng du ném tới, tản mát ra từng đợt mùi tanh tưởi, làm người ta buồn nôn.

      Tiểu Đại xuống xe ngựa, mấy đứa bé chơi đùa ở bờ sông liền ngừng động tác, trong đó có hai vị vọt tới, hướng về phía Tiểu Dại kêu lên: "Tỷ tỷ, ngươi trở về, tỷ tỷ, ngươi trở về, chúng ta rất nhớ ngươi a, cha cũng nhớ ngươi, ca ca cũng nhớ ngươi, tỷ tỷ?"

      Hai người con trai xanh xao vàng vọt, bộ dáng chưa cơm, hai câu liền thở ra hơi, Mộc Thanh Dao quay đầu phân phó Mai Tâm mua chút thức ăn qua đây, Mai Tâm lên tiếng, quay đầu tới trước xe ngựa đưa cho xa phu năm lượng bạc, làm cho mua chút thức ăn tới đây.

      "Dạ " mã xa phu đánh xe ngựa dẫn đầu rời trước.

      Tiểu Đại tựa hồ lâu về nhà, nhìn thấy đệ muội sớm cao ôm thành đoàn, đợi được ôm đủ rồi, mới nhớ tới Mộc Thanh Dao đến, quay đầu ý tứ mở miệng: "Tiểu thư, để người chê cười."

      Mộc Thanh Dao lắc đầu, theo Tiểu Đại hướng phía sau Triệu gia đến, hàng trúc phòng bên cạnh đứng rất nhiều lão nhân ốm yếu gầy trơ xương, trong ánh mắt già nua tản ra hỗn độn ngạc nhiên cùng quang mang, ngốc lăng nhìn đoàn người Mộc Thanh Dao các nàng, giờ khắc này, Mộc Thanh Dao trong lòng băng lãnh thậm chí có chút xúc động, nếu như có thể, nàng muốn trợ giúp bọn họ...

      "Phụ thân, ca ca, tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ trở về."

      Hai tiểu hài tử vội vàng đẩy ra cửa trúc phòng, cỗ mùi nấm mốc trộn lẫn mùi thuốc xông vào mũi, trong trúc phòng loạt tiếng động, đột nhiên phát ra tiếng ho khan, còn kèm theo biến điệu thanh : "Phụ thân, ngươi chậm chút, tỷ tỷ chạy."

      Trúc phòng có hai gian, gian ngoài có cái giường trúc, ngủ giường người già nua, khuôn mặt đầy nếp nhăn, chỉ có đôi con ngươi lóe lên tinh quắc, vừa nhìn thấy tiểu đại, liền vội vàng nhớ tới thân mình, đáng tiếc thân thể cường tráng, từ chối hồi lâu phải nằm ở giường như cũ, tiểu đại ùm tiếng quỳ đến trước giường: "Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, làm cho phụ thân thương tâm."

      "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

      Lão nhân từ ái vươn tay chạm tới mặt nữ nhi, cái tay kia tựa như móng vuốt của con gà, điểm huyết sắc cũng có, mà ở bên cạnh giường đứng thẳng thiếu niên mười mấy tuổi, bởi vì có dinh dưỡng, cơ thể và sắc mặt vô cùng tái nhợt, vóc người vô cùng gầy yếu, ràng là mười lăm mười sáu tuổi thiếu niên, nhưng lại trổ mã giống như đứa mười hai mười ba tuổi, lúc này đứng ở bên giường trúc, thương nhìn tỷ tỷ.

      "Tỷ tỷ, hơn nửa năm ngươi đâu, chúng ta lo lắng cho ngươi muốn chết."

      "Ta sao, Minh Thành, " Tiểu Đại lắc đầu, nhớ tới cái gì, dường như đứng lên trang trọng đem Mộc Thanh Dao giới thiệu cho người nhà: "Phụ thân, đây là tiểu thư."

      "Tiểu thư?" Lão nhân cùng Minh Thành sửng sốt, ngơ ngác nhìn nữ nhân cao quý ưu nhã trước mắt, tựa như đạo ánh sáng bao phủ toàn bộ trúc phòng, bọn họ cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, giở tay nhấc chân liền có cỗ thiên nhiên quý khí, thế nhưng nàng cũng giống như quan gia thiên kim vênh váo hung hăn, khóe mắt khinh thường người những người nghèo khó mà giống như bọn họ cùng những người cấp bậc như nhau, đôi mắt của nàng trong trẻo sạch , thời điểm nhìn bọn họ, giống như có ánh mặt trời chiếu sáng lên người họ.

      "Tiểu đại tự mình đem bán cho ta, từ nay về sau nàng là người của ta, cùng Triệu gia quan hệ."

      Mộc Thanh Dao nhanh chậm mở miệng, con ngươi chứa bén nhọn như ngọn núi, ánh mắt thanh triệt trong suốt, nhận được cái nhìn lão nhân tim bắt đầu đập mạnh, nghiêm túc nhìn Mộc Thanh Dao: "Ngươi để cho nàng làm cái gì đấy?"

      "Làm cho nàng sinh liền sinh, làm cho nàng tử liền tử, nhưng có chuyện nên làm ta để cho nàng làm."

      Mộc Thanh Dao cam đoan, nàng muốn là tuyệt đối trung thành, thế nhưng nàng cũng để cho tiểu đại làm chuyện nên làm, phụ thân của nàng mặc dù nghèo khó đến mất toàn bộ thế giới, cũng cho nữ nhi tự mình rơi yên hoa, cho nên nàng tuyệt đối để cho Tiểu Đại làm những chuyện đó.

      "Tốt, từ nay về sau nàng là người của ngươi, " lão nhân trầm ổn gật đầu, run rẩy suy nghĩ, đứng dậy hướng Mộc Thanh Dao dập đầu, muốn cảm tạ nàng chứa chấp tiểu đại, chí ít nàng lưu lạc đến nơi sạch , đây là đều duy nhất vì nàng làm, trước mắt theo nữ nhân này, tin tưởng so với theo theo bọn họ tốt hơn.

      Mộc Thanh Dao thoả mãn gật đầu, xem ra lão nhân này rất khôn khéo, trước đây hổ là làm tiêu cục, tâm tư cẩn mật, nhất định nghĩ tới điểm này, Tiểu Đại theo nàng dễ chịu hơn so với việc lưu lạc đến thanh lâu kỹ viện, tuy rằng tại nàng chưa tới chỗ đó, nhưng thể bảo đảm sau này nàng ko đến đó, tại nàng tự mình đem bán, nhiều nhất chỉ là nô tỳ, nô tỳ cũng có tôn nghiêm.

      Minh Thành nãy giờ vẫn đứng lời nào, nay nghe tỷ tỷ đem bán mình, nước mắt lưng tròng, đồng ý lắc đầu.

      "Tỷ tỷ, ngươi tại sao có thể làm như vậy? Minh Thành chỉ muốn cùng tỷ tỷ ở chung chỗ."
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 31 - TÁI TỤ
      "Minh Thành ngoan, sau này tỷ tỷ có ở đây, ngươi chính là trụ cột trong nhà, chiếu cố tốt phụ thân cùng muội muội, tỷ tỷ an tâm, " Tiểu Đại vươn tay ôm chầm thân thể Đại đệ, nhìn Minh Thành cả người gầy yếu, nàng cảm thấy quyết định của mình là đúng, nàng bán mình, mà cứu được cả nhà, hơn nữa nàng hối hận theo tiểu thư.

      Trong phòng người chuyện, ngoài cửa phòng trúc vang lên giọng : "Tiểu thư, đồ mua được rồi?"

      Mộc Thanh Dao nhìn phía Mai Tâm, Mai Tâm rất nhanh chạy đến trước cửa, tiếp nhận túi bánh bao lớn trong tay mã xa phu, đặt lên bàn, nhìn hai tiểu hài tử kia, chỉ thấy bọn họ tham lam nhìn chằm chằm vào túi bánh bao nóng, Mai Tâm liền bắt chuyện bọn họ.

      "Mau tới đây ăn bánh bao ."

      Hai tiểu hài tử nuốt ngụm nước bọt, lại bất chấp cái gì là lễ phép, vọt tới bên bàn cầm lấy bánh bao liền ăn, Mai Tâm sợ bọn họ ngẹn, nên ở bên chiếu cố họ, liên thanh dặn dò: "Chậm chút, chậm chút."

      Minh Thành vừa nhìn hành động của hai đệ muội , tức giận tới, ba tiếng đánh Đại đệ bạt tai, hung hăng răn dạy: "Các ngươi chỉ có biết ăn thôi, đây chính là tiền mà tỷ tỷ bán mình, ăn mấy đồ này các ngươi còn có tỷ tỷ."

      Tiểu hài tử đầu tiên là bị dọa, sau đó phục hồi tinh thần, oa tiếng khóc lên, ném bánh bao chạy đến bên cạnh tỷ tỷ.

      "Tỷ tỷ, nên, nên, chúng ta muốn tỷ tỷ."

      Mộc Thanh Dao nhìn trước mắt màn, chỉ cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, lúc này nàng giống như đại phôi đản thập ác thể tha, bất quá nàng thích người làm mà hưởng, muốn đạt được đều gì tất nhiên phải nỗ lực, Tiểu Đại muốn cho người nhà cuộc sống an nhàn, tự mình nỗ lực rất lớn.

      "Câm miệng" lão nhân nằm ở giường , ho khan, lạnh lùng mệnh lệnh mấy đứa bé, này còn thể thống gì.

      Trong trúc phòng thoáng cái an tĩnh lại, lão nhân nhìn Mộc Thanh Dao, trong con ngươi áy náy, xả ra vẻ vô lực tươi cười: "Cho ngươi chê cười."

      Mộc Thanh Dao gì, nhìn lão nhân cùng Minh Thành: "tỷ tỷ của các ngươi là người vĩ đại, đáng cho các ngươi kiêu ngạo, hơn nữa nàng phải giống như nô tỳ, giống như nô tỳ chỉ trị giá mười lượng bạc, ngươi có biết tiểu đại bán bao nhiêu tiền ?"

      Nàng tiếng lành lạnh vang lên, lão nhân mở to hai mắt lượng chước tia sáng chói mắt, môi khẽ run, Mộc Thanh Dao nhìn lão nhân, gằng từng chữ mở miệng: "Hai nghìn hai, đời này bao nhiêu người học hành danh tiếng mà được giá trị hai nghìn hai như nàng, vì thế Minh Thành, nếu muốn làm cho tỷ tỷ được an tâm, hãy làm nam tử hán chiếu cố người nhà tự thân lập nghiệp ."

      Mộc Thanh Dao xong, trong trúc phòng mọi người ngây dại, tựa như nghe được tiếng sét trong đêm giáng xuống, tỷ tỷ bán giá hai nghìn hai, trời ạ, tỷ tỷ đâu phải làm nô tỳ, nàng là tìm hạnh phúc, nếu như làm nô tỳ, chỉ trị giá năm lượng bạc a, tỷ tỷ giá trị đến hai nghìn hai, đây chính là con số trời, lão nhân kích động chữ cũng nên lời.

      Mộc Thanh Dao quét mắt mọi người liếc cái, hiển nhiên tất cả mọi người đều tán đồng chuyện này, như vậy nàng cũng cần phải lưu lại, xoay người dặn dò Mai Tâm: "Lấy năm mươi lượng bạc đưa cho Tiểu Đại, làm cho nàng mời đại phu, mặt khác đưa đệ muội các nàng hai bộ y phục tốt."

      "Dạ, tiểu thư, " Mai Tâm cung kính gật đầu, lấy ra người năm mươi lượng bạc, giao cho Tiểu Đại, Tiểu Đại xoay người giao cho Minh Thành giữ tay.

      "Tiểu Đại, số bạc còn lại ngày mai đến mộc phủ lấy , chúng ta trở về."

      Mộc Thanh Dao xong cùng lão nhân giường chào hỏi, xoay người ra khỏi trúc phòng, trong phòng lão nhân gấp gáp phân phó Tiểu Đại: "Mau tiễn tiểu thư nhà ngươi ra khỏi Tây Giao ."

      "Dạ, phụ thân, " Tiểu Đại lĩnh mệnh tới, Tây Giao cái chỗ này, ngư long hỗn tạp, toàn bộ rất bất an, tiểu thư thế nhưng là người tốt, vạn thể để cho nàng gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Tiểu Đại cuối cùng cũng gặp phải quý nhân.

      Ở trúc phòng, Minh Thành nhìn bạc trong tay, lúc nào mà thấy qua nhiều như vậy tiền a.

      "Phụ thân, ngươi xem?"

      Lão nhân mặt lên sáng bóng, nở nụ cười: "Minh thành, tỷ tỷ ngươi gặp phải quý nhân, ta cuối cùng cũng yên tâm, nàng là hạnh phúc, chúng ta nên lo lắng."

      "Dạ, phụ thân."

      xe ngựa, Mộc Thanh Dao dặn dò Tiểu Đại: "Ngày mai ngươi chớ kinh động người trong phủ, số bạc còn lại đến nhận trong tay Mai Tâm là được."

      "Tuân lệnh. tiểu thư, kỳ thực ta có thể?" Tiểu đại muốn , nàng cần nhiều bạc như vậy, có thể ít chút, trong nhà mọi người cần nhiều bạc, thế nhưng Mộc Thanh Dao nhấc tay ngăn trở nàng, thần tình lăng nhiên mở miệng: "Tiểu đại, đây là tiền ngươi bán mình, ngươi cầm về, cho bọn lần nữa đặt mua nơi ở, mặt khác ngươi mua cho Đại đệ cửa hàng, kinh doanh để sinh sống, như vậy, nhà các ngươi cũng khổ sở, sau này ngươi liền cần lo lắng."

      "Dạ, tiểu thư."

      Tiểu Đại nghẹn ngào, nàng luôn luôn cao ngạo, thế nhưng giờ khắc này nàng thầm nghĩ bò phục bên chân tiểu thư, với nàng, cả đời này mạng của nàng chính là của tiểu thư, cho nàng làm trâu làm ngựa, lên núi đao xuống biển lửa, Tiểu Đại chối từ.

      Mộc Thanh Dao gì, xe ngựa hướng đường chạy , đến chỗ hoa nhai rượu ngon, đặc mùi son phấn hương vị bay vào, Mộc Thanh Dao cau mài lại chút, dựa vào mềm trường kỷ, khẽ nhắm mắt dưỡng thần.

      Bỗng nhiên, Tiểu Đại bên người thân hình khẽ động, cảnh giới mở miệng.

      "Tiểu thư, có người? Các ngươi coi chừng chút?"

      Mộc Thanh Dao sắc bén mở mắt ra, vành tai giật chút, nàng cũng cảm nhận được khí giết chóc dày đặc, trong cái sâu u vô biên của sát khí, là ai?

      Mai Tâm bên cạnh khẩn trương vươn tay túm chặt y phục của nàng, thanh khẽ run: "Tiểu thư?"

      Mộc Thanh Dao bình tĩnh mở miệng: " có việc gì, ngươi chớ khẩn trương, " trấn an quá Mai Tâm, quay đầu mệnh lệnh Tiểu Đại: "Lai giả bất thiện, chúng ta cẩn thận ứng phó, người này khí lưu hàn, xem ra thân thủ bất phàm."

      "Dạ, tiểu thư?"

      Trong mã xa hai nữ tử hết sức chăm chú, chú ý động tĩnh quanh mình, lái xe mã xa phu cũng biết nguy hiểm, vẫn bình yên tự đắc lái xe ngựa hoa lệ, đột nhiên tiếng phi tiêu lên, Tiểu Đại thân thể khẽ động, vươn tay nhô lên cao tiếp được cây phi tiêu, có thể làm mã xa phu thoát khỏi cái chết, thế nhưng sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai tay buông lỏng dây cương, xe ngựa khống chế được ở đường cái đấu đá lung tung...

      Tiểu Đại chưởng đánh về phía mã xa phu kia trầm ổn mệnh lệnh: "giữ tốt xe ngựa?"

      "Dạ " mã xa phu phục hồi tinh thần, rất nhanh động thủ kéo dây cương, lúc này, đột ngột giữa trung phóng ra mấy người mặc hắc y, đằng đằng sát khí, sáng loáng bảo kiếm thẳng tắp hướng bên trong xe ngựa đâm tới, tiểu đại thân hình khẽ động, né xa ra, trong tay bả nhuyễn kiếm, ngân quang chước ánh sáng, nhanh như tia chớp, trực tiếp nghênh đón, cùng mấy người hắc y nhân đánh nhau, trong lúc nhất thời chỉ nghe được thanh bén nhọn, bảo kiếm xẹt qua, như bông qua đường phố, người người cảm thấy bất an, tiếng thét chói tai ngừng, rất nhiều người chạy vào hoa lâu, đứng ở bên trong cửa xem kịch vui...

      Mộc Thanh Dao nhấc lên rèm vải nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy tiểu đại thân thể gầy yếu ở giữa những hắc y nhân to cao mã đại, như chiếc thuyền lá độc, ra sức tác chiến, bởi vì thân thủ nhanh nhẹn, trong nhất thời đại hán cũng làm gì được nàng, thế nhưng trong thời gian ngắn gặp khó khăn.

      Mộc Thanh Dao ánh mắt lăng hàn như lợi kiếm, thân hình vừa động, lau người ra, phiêu dật như cánh bướm, tinh tế dị thường, bên trong xe ngựa Mai Tâm thất thanh kêu lên sợ hãi: "Tiểu thư?"
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 32 - HỮU DUYÊN TÁI TỤ
      Trường lăng phiên tiêm, phất phới thành hoa, từ trung chậm rãi rơi, giống như hoa quỳnh nở rộ dưới bóng đêm, mị hoặc lòng người, nhưng mang theo băng lãnh sát khí, bên cạnh hoa lâu, dạ khách cùng nữ nhân đều nhìn ngây người dại mắt, lâu vẫn thu tầm mắt trở về .

      Ngay cả kia mấy người hán tử áo đen cũng bị kinh ngạc, ngực cứng lại, giống như trúng phải ánh chớp, bị trường lăng cuồn cuộn quấn lấy người, ném giữa trung, vừa chuyển cái, ném ra xa hơn cả mét, phát ra thanh ùm tiếng vang lên, những người áo đen kia chợt tỉnh táo lại, song song lui ra phía sau bước, làm thành vòng khép kín, cảnh giới nhìn chằm chằm hai nữ tử trong sân.

      "Lên " người hắc y nhân thủ lĩnh dẫn đầu, lên tiếng phân phó, vài người được mệnh lệnh, dám chần chừ, rất nhanh theo tứ diện đánh bọc qua đây, giơ kiếm đánh về hai nữ tử trong vòng...

      Đúng lúc này, chợt nghe đạo thanh lạnh lùng: "Dừng tay, dưới ban ngày ban mặt, dám khi dễ nữ lưu yếu đuối, đồ đáng chết."

      Theo thanh vừa rơi xuống, giữa trung nhảy ra hai đạo nhân ảnh, nhất bạch tối sầm, nhanh nhẹn tới, thân hình nhanh như phi yến, nhảy vào liền rơi xuống trước mặt Mộc Thanh Dao cùng Tiểu Đại, nghiêm nghị giận dữ chỉ vào đám hắc y nhân đối diện, quanh thân phóng đãng, khí thế khiếp người.

      Mộc Thanh Dao xoay người lại quét mắt liếc Tiểu Đại cái, thấy nàng có gì trở ngại, mới quay đầu nhìn người mới xuất , tuy rằng thấy chính diện, nhưng thân thủ ngọc thụ lâm phong, làm cho nàng có chút quen thuộc, luồng mùi thơm kéo tới, làm cho nàng chợt minh bạch, nam nhân vừa xuất , đúng là người ngày ấy cùng nàng đồng loạt ra tay cứu Tiểu Đại, hình như kêu La Dương, bất quá tựa hồ là tên giả, Mộc Thanh Dao đạm nhiên nhìn bóng lưng của bọn họ.

      Chỉ thấy La Dương thân thể khẽ động, liền chạy nhanh hướng hắc y nhân, trong tay chiết phiến mang theo sắc bén kình phong, nhiều chiêu trí mạng công về phía mấy người kia, chỉ trong nháy mắt, vài người liền ngã trái ngã phải bị đánh bay ra ngoài, lập tức sắc mặt đại biến, biết gặp kẻ lợi hại, dừng lại dám đánh tiếp, rất nhanh nhìn nhau, nhanh chóng thoát ra rồi bỏ chạy.

      đường Hoa Nhai, vân quyển phong khinh, vết tích lưu lại, số người bắt đầu khởi động, rất nhanh thân thiện đứng lên, tú bà tới trước cửa thét to chào hỏi, có vài nữ tử trông cửa nhìn tuấn mỹ nam tử, dĩ nhiên lâu muốn rời .

      Dưới ánh mặt trời, nam tử quần áo gấm bạch y, tôn quý bất phàm, tay cầm sa quyên chiết phiến, thân phong lưu phóng khoáng, chậm rãi tới phía trước Mộc Thanh Dao, ôm quyền bắt chuyện.

      " là trùng hợp."

      "Là trùng hợp hay dụng tâm kín đáo liền biết được rồi, " Mộc Thanh Dao đạm nhiên mở miệng, mặc kệ thế nào, người ta cứu các nàng cũng là , mặc dù , các nàng cũng xác định có thể đối phó mấy người kia, nhưng hình như người ta vẫn khăng khăng cứu: "Tạ ơn La công tử xuất thủ cứu giúp."

      "Mộc tiểu thư quá khách khí, có thể cứu mộc tiểu thư là vinh hạnh của tại hạ."

      La Dương thanh tiếng thanh nhuận, mang theo từ tính đặc biệt, con ngươi đen nhánh mị hoặc lòng người của toát ra tia lửa nóng bỏng, bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Dao, thế nhân đều mộc tam tiểu thư là háo sắc nữ nhân, nhưng tuy rằng chỉ thấy quá nữ nhân này hai lần, nhưng biết nàng là viên minh châu sáng chói, cất giấu quang mang, để xuống thôi, vừa để xuống làm thế nhân chú mục, nữ nhân trí tuệ phi phàm như vậy, thế nào lại là háo sắc đâu, buồn cười đến cực điểm...

      "Hôm nay đến đây, sau khi từ biệt, hữu duyên tái tụ, " Mộc Thanh Dao cao giọng mở miệng, nơi đây thích hợp ở lâu, vẫn là ly khai quan trọng hơn, có lời gì sau này hãy .

      "Mộc tiểu thư hảo."

      La Dương có ngăn cản nàng rời , ôm quyền nhìn theo nàng lên xe ngựa, Tiểu Đại cũng nhảy lên, mã xa phu ngậm miệng ở nơi này, khôi phục trấn tĩnh, vội vàng đánh xe ngựa ly khai.

      Phía sau, La Dương con ngươi ánh sáng thay đổi, khóe môi lên vẻ tình thế bắt buộc, Mộc Thanh Dao, chúng ta có duyên!

      Thủ hạ vẻ mặt cẩn thận nhìn chủ tử: "Chủ tử, chúng ta ."

      Hai người rất nhanh biến mất đường Hoa nhai, mấy nữ tử trăng hoa phiền muộn nhìn đầu đường vắng vẻ...

      Mộc phủ, trong Thanh viện, Mai Tâm khẩn trương đánh giá Mộc Thanh Dao: "Tiểu thư, vừa rồi người sao chứ."

      Lục nhi cùng Tiểu Liên dừng lại tập trung nhìn lên để biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt khó coi: " nghĩ tới nhà nha đầu kia dĩ nhiên ở cái loại địa phương đó? Nếu như làm hại tiểu thư có chuyện gì hay xảy ra, nhìn nàng thế nào giao phó?"

      Ba giờ nha đầu thực là vừa kinh vừa sợ, tại tiểu thư cũng phải là đơn thuần là tiểu thư, nàng thời gian tới là hoàng hậu, quốc mẫu của Huyền quốc, tại sao có thể xảy ra chút nào ngoài ý muốn được?

      "Được rồi, các ngươi đừng lo lắng, chuyện gì cũng có" Mộc Thanh Dao chính mình ghé vào trường kỷ muốn nghĩ chuyện mới vừa rồi, đến tột cùng là chỗ đó có vấn đề, ba nha đầu giọng quấy rầy suy nghĩ của nàng, làm nàng lạnh lùng mở miệng, Mai Tâm các nàng lập tức dám lên tiếng, thêm gì nữa, cẩn thận hầu hạ ở bên...

      bên Mai Tâm nhớ tới hai nghìn lượng bạc kia, há miệng dám lên tiếng dễ dáng, Mộc Thanh Dao thần sắc đạm nhiên hỏi.

      "Làm sao vậy?"

      "Tiểu thư, kia hai nghìn lượng bạc?"

      Lời này nhắc tới, Mộc Thanh Dao lập tức đem mạch suy nghĩ dời qua đây, bàn tay xinh đẹp vỗ đầu cái, nhàng thấp giọng: "Xem ta nè, quên chuyện quan trọng hơn, " ngước mắt quét nhìn ba nha đầu liếc cái, giọng hỏi: "Trong trướng phòng có thể chi bao nhiêu tiền a?"

      "Hồi tiểu thư, lần chỉ có thể chi năm trăm lượng?"

      Tiểu Đại công phu sư tử ngoạm, tiểu thư dĩ nhiên đáp ứng lần cho nàng hai nghìn lượng bạc, thế nhưng trong phủ căn bản chi ra nhiều tiền như vậy, bây giờ nên làm gì a? Tam nha đầu đều có chút bận tâm, Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe ra chút, kỳ thực sau khi tiểu đại xong nàng liền tính toán phen, sai biệt lắm với số này mới đáp ứng.

      "Lục nhi, ngươi chỗ Trung thúc chi cho ta năm trăm lượng bạc qua đây, mặt khác, Mai Tâm đem đồ trang sức cùng y phục của ta tất cả đều đem ra hiệu cầm đồ đổi lấy bạc ."

      "Tiểu thư?" Ba nha đầu sắc mặt đều thay đổi, tiểu thư làm cái gì vậy, đem này đồ trang sức cầm, còn có y phục hoa lệ, đồ trang sức cùng y phục tuy rằng quý báu, nhưng bắt hiệu cầm đồ giá trị được nhiều bạc như vậy, có thể thu hồi hơn nửa là tốt lắm rồi, tiểu thư dĩ nhiên vì mua nha đầu đem tất cả đồ trang sức cùng y phục bán, nếu như bị lão gia biết, lột da ba nha đầu các nàng mới lạ, nghĩ đến đây, Mai Tâm da đầu tê dại.

      "Tiểu thư, cần, nếu như bị lão gia biết, chúng ta có thể bị phạt?"

      Mai Tâm tiếng vừa dứt, Mộc Thanh Dao theo trường kỷ xoay người ngồi dậy, trầm sâm trừng mắt Mai Tâm, sợ đến nàng chữ cũng dám , cẩn thận mở miệng: "Tiểu thư, ta, ta?"

      Ta nửa ngày cũng thoát ra lời, dám thêm chữ nào nữa, Mộc Thanh Dao nhìn các nàng sợ hãi, thần sắc mới hòa hoãn ít, lãnh đạm cảnh cáo Mai Tâm.

      "Mai Tâm, ngươi là nha đầu của ta, sau này lại hoài nghi lời của ta, ta liền đem ngươi đuổi ra ngoài."

      "Dạ, tiểu thư, " ba nha đầu song song lên tiếng trả lời, cũng dám nữa nhiều lời chữ, Mộc Thanh Dao phất phất tay: " làm việc ."

      "Dạ, tiểu thư, " Mai Tâm cùng Lục nhi phân công nhau hành động, Tiểu Liên ở lại trong phòng hầu hạ nàng, mắt thấy Mai Tâm đem đồ trang sức cùng y phục đóng gói tốt, xuất môn, Mộc Thanh Dao nhanh chậm phân phó: "Mai Tâm, ngươi đổi trang phục chút, cứ như vậy đến hiệu cầm đồ, người khác thấy được, còn tưởng là Mộc gia muốn xảy ra chuyện gì, nhất định đại loạn."

      "Nha, ta quên, " Mai Tâm tán thành gật đầu, xoay người lại đối với mình chỉnh đốn lại phen, vừa nhìn giống như vị phụ nhân, mới mang bao quần áo theo cửa hông tây bắc ra.

      Mai Tâm cùng Lục nhi ra ngoài làm việc, Mộc Thanh Dao lại nằm úp sấp trường kỷ mềm tự hỏi chuyện thích khách vừa rồi, thích khách kia ràng là biết nàng, trực tiếp vây trở ngại xe ngựa các nàng, bất quá tựa hồ có ý định hạ thủ, giống như là thử, là ai muốn thử nàng đây?

      Sau giờ ngọ dương quang theo thanh trúc phóng xuống quang ảnh loang lổ, tà tà chiếu vào mành gấm màu hồng nhạt, trong phòng phát ra yên tĩnh, Tiểu Liên dùng quạt lông nhàng quạt gió cho Mộc Thanh Dao, tiểu thư lúc đầu mắt còn mở con ngươi suy nghĩ chuyện, chậm rãi nhắm mắt lại tựa hồ ngủ, lông mi dài buông xuống như bóng râm, cả khuôn mặt mang nét bình thường đạm mạc, hết sức tương hòa cùng da thịt ôn nhu, khóe môi mang vẻ cười, giống như trẻ con mới sinh thuần khiết, Tiểu Liên nhìn ngây người...

      Hành lang ngoại vang lên tiếng bước chân, kèm theo là đạo thanh thúy giọng : "Tiểu Liên tỷ tỷ, đại tiểu thư muốn gặp tiểu thư?"
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 33 - TIỂU MUỘI TÂM
      Tiểu Liên phục hồi lại tinh thần, chặn trước vài bước, muốn cự tuyệt tiểu nha đầu, ai biết nàng vừa mới tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến thanh lười nhác: "Tiểu Liên, để cho nàng vào ."

      "Dạ, tiểu thư, " Tiểu Liên sợ run chút lên tiếng trả lời, quay đầu phân phó tiểu nha đầu bên ngoài: "Làm cho đại tiểu thư vào ."

      "Dạ, Tiểu Liên tỷ tỷ, " xong tiếng bước chân vang lên, tiểu nha đầu xa, Tiểu Liên mới vào nội thất, thấy tiểu thư mở mắt ra, ánh mắt đen yếu ớt giống như quả nho ánh lên sáng bóng, khóe môi lên vẻ tiếu ý, ngồi ở mềm trường kỷ nhìn nàng: "Nóng quá a, Tiểu Liên, biết các ngươi mùa hè như thế nào trôi qua?"

      "Tiểu thư, đến, ta giúp ngươi quạt, " Tiểu Liên kỳ quái nhìn tiểu thư liếc mắt cái, nàng lời này có ý tứ a, cái gì gọi là các ngươi a? muốn hỏi chút, bức rèm che vang lên tiếng, rất xa liền truyền đến tiếng cười của đại tiểu thư, còn chưa thấy người nghe giọng .

      "Tam muội a, đại tỷ tới thăm ngươi? có quấy rầy đến ngươi chứ."

      Tiếng vừa dứt, người chuyển quá bình phong, đứng ở trước mắt nàng, chỉ thấy Mộc Thanh Châu mặc kiện quần dài quảng lăng đoàn tụ, tóc đen vấn lên cao, trâm vàng cài đầu run rẩy lay động, đặc biệt xinh đẹp, cả người mặt mày hồng hào, vui sướng, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao, nhiệt tình vô cùng, tiến mau hai bước, ngồi vào đối diện với nàng, tiếu ý dịu dàng nhìn nàng.

      Mộc Thanh Dao trong lòng hừ lạnh, đến đều đến, hà tất hỏi nhiều, biết nữ nhân này vì sao cao hứng thành như vậy, phải tiến cung làm phi tử sao? , hẳn cũng chỉ là tú nữ, chỉ có hoàng thượng tứ phong, mới là phi tử, như vậy cũng có thể cao hứng hả? Quay đầu phân phó Tiểu Liên đứng bên cạnh cầm cây quạt : " lấy cho đại tiểu thư chén trà, hôm nay trời rất nóng, làm khó nàng?"

      Ngữ khí ôn hoà, nếu như là trước đây Mộc Thanh Châu nhất định nhìn chằm chằm nàng lớn giọng ầm ĩ, nhưng tại nàng hờn giận, vẻ mặt tiếu ý quét mắt liếc Bảo Tranh phía sau cái, Bảo Tranh lập tức nhu thuận mở miệng: "Tiểu Liên tỷ tỷ, cần làm phiền ngươi, vẫn là ta tự lấy " xong lấy tay đưa hộp gấm giao cho Mộc Thanh Châu, động tác linh hoạt nhanh nhẹn quay lại châm trà cho hai vị tiểu thư, Tiểu Liên trợn trắng mắt chút, chủ tớ hai người này là thực tế, trước đây thường xuyên khi dễ người trong Thanh viện các nàng, tại mắt thấy tiểu thư sắp làm hoàng hậu nương nương, lập tức thái độ liền thay đổi, thực là dối trá.

      Mộc Thanh Châu cũng để ý tới cử chỉ quái dị của hai chủ tớ Mộc Thanh Dao, mặt mày rạng rỡ mở hộp gấm trong tay.

      "Tam muội, trước đây tỷ tỷ làm việc quá lỗ mãng, tam muội ngàn vạn đừng tính toán, đây là bộ đồ trang sức tỷ tỷ thích nhất, trâm phượng cài đầu, nay đưa cho tam muội ngắm nhìn."

      ngụm tiếng tam muội, đừng chuyện thân mật thế, Tiểu Liên nghe xong muốn ói, Mộc Thanh Dao cũng muốn ói, bất quá biểu ra ngoài, ánh mắt dời về phía hộp gấm, trong cái hộp kia có phượng trâm hoa lệ, ánh vàng sáng chói, khéo léo tinh xảo bất phàm, vừa nhìn cũng biết là đồ tốt, đồ đưa tới cửa, phải trắng đơn thuần, còn biết Mai Tâm cầm mấy thứ kia có đủ hai nghìn hai ? Nếu đại tiểu thư này hùng hồn, nàng làm như cố mà nhận lấy .

      "Đại tiểu thư có lòng."

      Mộc Thanh Dao nhận xong để ở bên kỷ trà, Mộc Thanh Châu vừa nhìn nàng tiếp nhận lễ vật của nàng, mặt sớm cười thành đóa hoa, nàng chỉ cần Mộc Thanh Dao so đo chuyện trước kia, có thể nào mất hứng, muội muội là hoàng hậu nương nương, chỉ cần nàng nhớ kỹ tình trước kia của nàng, vậy khi tiến cung mới có thể trở thành danh phù kỳ thực phi tử, tuy rằng đáy lòng có chút cam lòng, nhưng muội muội nhà mình làm hoàng hậu, so với người khác làm hoàng hậu vẫn tốt hơn.

      Bảo Tranh rót nước trà bưng tới, trước dâng chén cho tam tiểu thư, lại cho tiểu thư nhà mình chén, sau đó an phận đứng ở bên.

      Cái chủ nhân dạng gì nuôi ra cái nô tài dạng đó, lời này điểm giả, Bảo Tranh nha đầu kia cùng chủ tử của nàng thực dụng như nhau, chỉ là tâm tư quỷ kế của các nàng ở trong cung tốt nhất ít chút, nếu chỉ sợ trở thành bia đỡ đạn, đến lúc đó, muội muội này của nàng cũng giúp được các nàng.

      "Tam muội, sau này chúng ta đều sống ở trong cung, tỷ muội nhà mình muốn ở đó phải chiếu cố lẫn nhau, nếu như chúng ta có cơ hội hầu hạ hoàng thượng, các tỷ tỷ nhất định nhớ kỹ lòng tốt của muội muội."

      Mộc Thanh Châu gương mặt ửng đỏ nhìn Mộc Thanh Dao, hai mắt chiếu sáng, vừa nghĩ tới cái nam nhân tuấn mỹ cao cao tại thượng, trong lòng của nàng liền có nai con nhảy loạn, hận thể lập tức tiến cung phụng dưỡng hoàng thượng.

      Mộc Thanh Dao mắt lạnh nhìn ngốc nữ nhân ánh mắt say mê, xem ra danh hiệu lúc trước của nàng hẳn là nên tặng cho mộc đại tiểu thư, nàng thực là quá thích nằm mơ, hoàng thượng phải đồ háo sắc, nếu như thầm nghĩ tìm mỹ nhân, chỉ sợ cũng tới phiên nàng, mà hai người các nàng so với nàng càng đáng thương hơn, là công cụ thái hậu lấy để đối phó hoàng thượng, mà hoàng thượng lấy nàng để đối phó thái hậu, cho nên Tam tỷ muội các nàng con đường sau này rất khó , nhất định phải thận trọng, sai nước cờ, chỉ sợ mệnh của mình cũng giữ được.

      Bất quá bây giờ nàng , mộc đại tiểu thư cũng hiểu, vì thế hà tất , làm cho nàng nằm mơ thôi, còn có thể vui vẻ chút.

      "Đại tiểu thư, ta mệt mỏi."

      Mộc Thanh Dao trực tiếp nhắm mắt lại, giọng mở miệng, Mộc Thanh Châu lập tức cười tủm tỉm gật đầu, đứng dậy: "Kia muội muội nghỉ ngơi, đừng mệt nhọc, tỷ tỷ về trước."

      "Tiểu Liên, tiễn khách."

      bàn, trà vừa mới dâng lên, nhiệt khí như lượn lờ quay về, mộc đại tiểu thư ngụm trà cũng uống, liền .

      Tiểu Liên tiễn xong Mộc Thanh Châu chủ tớ hai người, sắc mặt khó coi tới, tức giận bất bình mở miệng: "Đại tiểu thư ghê tởm, trước đây khi dễ chúng ta như vậy, tại tiểu thư muốn vào cung làm hoàng hậu nương nương, lập tức qua đây vuốt mông ngựa, còn có Bảo Tranh kia, bình thường chúng ta đều bị nàng đánh, bây giờ nàng làm như ngoan ngoãn, càng nghĩ càng giận."

      "Được rồi, đừng tức giận, cùng loại người như vậy tức giận có cái gì tốt, chẳng lẽ ngươi bị chó cắn, còn có thể cắn trở lại sao."

      Mộc Thanh Dao lên tiếng, Tiểu Liên cái gì nữa, ngẫm lại lý lẽ này, vừa nghe tiểu thư mệt mỏi, vậy ngủ tiếp chút .

      "Tiểu thư, ngươi vừa mệt mỏi, vậy ngủ tiếp chút ."

      Mộc Thanh Dao mở con ngươi nhìn Tiểu Liên: "Chỉ sợ là ngủ được, " nàng có dự cảm, mộc đại tiểu thư xuất thủ mộc nhị tiểu thư có khả năng động tĩnh a, mộc nhị tiểu thư tựa hồ so với mộc đại tiểu thư có chút tâm kế, chỉ sợ làm người rớt ở phía sau.

      "Vì sao?" Tiểu Liên kỳ quái truy vấn, Mộc Thanh Dao trả lời, ngoài cửa vang lên tiếng của tiểu nha đầu: "Tiểu Liên tỷ tỷ, nhị tiểu thư tới."

      "A, " Tiểu Liên trong tròng mắt tràn đầy kính nể: "Tiểu thư, ngươi lợi hại, dĩ nhiên đoán được nhị tiểu thư muốn qua đây, như vậy có muốn gặp hay ?"

      Mộc Thanh Dao khóe môi lên tiếu ý, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, đương nhiên gặp, có người tặng lễ qua đây, có đạo lý gặp a, phất phất tay, lại ngồi dậy: "Để cho nàng vào ."

      "Dạ, tiểu thư, " Tiểu Liên khẽ cúi thân thể xuống chút, tới cửa phân phó: " đem nhị tiểu thư mời vào ."

      "Dạ, Tiểu Liên tỷ tỷ, " tiểu nha đầu lĩnh mệnh mời nhị tiểu thư, trong phòng, Mộc Thanh Dao chỉ hộp gấm bàn phân phó: "Đem hộp này cất lại ."

      Tiểu Liên vừa mới đem đồ vật cất lại, mộc nhị tiểu thư đến, bức rèm che lay động, thơm ngát thổi qua, nhị tiểu thư mảnh khảnh thân ảnh liền đến, Tiểu Liên cười chào hỏi: "Nhị tiểu thư tới?"

      Thanh viện nha đầu các nàng cùng nhị tiểu thư quan hệ tệ...

      Mộc Thanh Hương thái độ làm người so với mộc đại tiểu thư tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa rất ôn hòa, trong phủ hạ nhân đối với nàng đều có oán hận câu gì, đến chỗ nào đều được người tôn kính.

      "Tam muội, ngươi ngủ trưa?" Mộc Thanh Hương đứng ở bình phong bên cạnh, so sánh với bình phong hoa lệ, thất sắc ít, nàng chỉ có thể coi là giai nhân thanh tú, bất quá mộc nhị tiểu thư cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, tài tình cao nhã, đại tiểu thư đều so sánh kịp, xem ra lão thiên từ trước đến nay đều công bình, người có khuôn mặt đẹp, có tài hoa hơn người, người có tài hoa có vẻ đẹp mắt bên ngoài, mà có tài tình lại có vẻ đẹp bên ngoài bị thiên đố (trời ghen ghét) hồng nhan, mệnh sớm phó hoàng tuyền, tựa như nàng?

      "Có chuyện gì sao?"
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 34 - LỜI TIỂU THƯ VĨNH VIỄN LÀ ĐÚNG
      Mộc Thanh Hương dịu dàng, trong lòng cẩn thận từng li từng tí, đánh giá Mộc Thanh Dao phen, thấy nàng tâm tình coi như tệ, mới giãn mài ra, giọng mở miệng: "Ta đến xem tam muội."

      Mộc Thanh Dao bất động thanh sắc quét mắt Mộc Thanh Hương liếc cái, nữ nhân này làm việc luôn luôn nhìn sắc mặt người khác, có lẽ là từ đến lớn do hoàn cảnh hình thành, thế nhưng quá mức cẩn thận, dễ làm cho người ta nghĩ nàng làm được việc, đánh lạc hướng người khác, đây là tâm kế giấu của nàng, mỗi người đều có hai mặt, ai lại ngờ mặt khác của nàng là cẩn thận từng li từng tí như vậy đâu?

      "Cám ơn nhiều."

      Mộc Thanh Hương xong, hướng phía sau nhìn liếc mắt cái, thiếp thân nha đầu của nàng Tây Vũ rất nhanh dâng cái hộp, hộp này so với hộp gấm của đại tiểu thư đưa tới, ràng kém bậc, Mộc Thanh Hương nhận lấy, có ý tứ, cười cười: "Dao nhi, ngươi biết tỷ tỷ cũng có vật gì tốt, đây là nương đưa cho ta, vòng tay san hô, trước đây cha đưa cho nàng, tại tặng cho Dao nhi nhìn ngắm."

      Mộc Thanh Dao ánh mắt buồn bã xuống, nghĩ tới Mộc Thanh Hương dĩ nhiên đem đồ vật Nhị nương đưa cho nàng lấy ra, đây mới là lễ vật trân quý, thế nào lại tùy tiện tặng người đâu, nghĩ đến mẹ con các nàng, hai người ở mộc phủ là khó khăn, bằng cũng lấy ra vật quý gì đó, mà tự mình đem vật tối trân quý tặng người.

      "Ngươi lấy về , có việc gì tặng đồ vật làm gì."

      Vòng tay san hô này tuy rằng giá trị được bao nhiêu tiền, nhưng lại có đặc thù ý nghĩa, cho nên nàng thể tùy tiện lấy đồ của người khác, nàng có nhận cũng đeo, tối đa đem đến hiệu cầm đồ.

      "Tam muội?"

      nghĩ tới Mộc Thanh Hương dĩ nhiên nóng nảy, xoay mình đứng lên, nước mắt lưng tròng trong mắt, mặt đỏ bừng, hơn nửa ngày mới ra miệng: "Ta biết đại tỷ đem tặng thứ tốt cho tam muội, tam muội có phải hay chê đồ của ta khó coi, vì thế muốn thu."

      "Ngươi nghĩ gì thế?" Mộc Thanh Dao có chút tức giận, nữ nhân biết phân biệt này, các nàng tại tặng đồ đơn giản là nịnh bợ nàng, kỳ thực các nàng ba người tiến cung, thời gian tới đều là mảnh mơ màng, hơn nữa nàng thể nào ở lại trong cung, lúc này bất quá là kế thích ứng tạm thời thôi, nàng tìm biện pháp xuất cung, các nàng tặng đồ cho nàng có ích lợi gì a?

      "Ta mệt mỏi, muốn ngủ."

      Mộc Thanh Dao tức giận phất tay, bên cạnh Tiểu Liên nhìn thấy nhị tiểu thư sắc mặt đều trắng, thân thể mảnh khảnh khẽ run, tựa hồ sắp ngất , rất sợ nàng thực bất tỉnh, vội vàng mở miệng: "Tiểu thư, nếu nhị tiểu thư thành tâm thành ý tặng, liền lưu lại làm vật kỷ niệm ."

      Mộc Thanh Hương vừa nghe Tiểu Liên , thần tình lập tức nhàng khoan khoái vài phần, ánh mắt hắc bạch phân minh còn lóe nước mắt lưng tròng, vẫn quên nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao, Mộc Thanh Dao bất đắc dĩ hừ lạnh: "Vậy lưu lại ."

      "Tốt, tốt, tam muội ngươi đừng tức, tỷ tỷ trước, quấy rầy ngươi, ngươi ngủ chút."

      Mộc Thanh Hương thở dài hơi, mặt cái lồng lên tiếu ý, bên gật đầu bên ra ngoài, Tiểu Liên đem nàng tiễn ra ngoài, trước cửa, Mộc Thanh Hương thanh cuồn cuộn truyền vào: "Tiểu Liên cám ơn ngươi."

      " có việc gì, nhị tiểu thư."

      Tiểu Liên tiễn xong nhị tiểu thư, vào phòng, chỉ thấy tiểu thư sắc mặt lồng tầng sương mỏng, khó coi trừng mắt nhìn nàng, quanh thân lãnh ý, bên trong áp suất khí lạnh quanh mình, hù đến nàng ùm tiếng quỳ xuống, run như cầy sấy mở miệng: "Tiểu thư, nô tỳ đáng chết, vừa rồi nên lắm miệng, cầu tiểu thư bỏ qua cho nô tỳ lúc này."

      Tiểu Liên cầu xin tha thứ Lục nhi vén rèm từ bên ngoài vào, vòng qua bình phong nhìn thấy bên trong Tiểu Liên sắc mặt trắng bệch quỳ mặt đất, luôn miệng cầu xin tha thứ, biết xảy ra chuyện gì, nàng cũng ùm tiếng quỳ xuống đến: "Tiểu thư, Tiểu Liên phạm sai lầm gì, cầu ngươi bỏ qua cho nàng ."

      Mộc Thanh Dao nhìn hai nha đầu quỳ, tâm địa đều rất thiện lương, thái độ làm người đơn thuần, bất quá có đôi khi đơn thuần quá..., quên luôn chủ tử mình là ai? Người như vậy làm sao có thể tiến cung, xem ra đến khi nàng tiến cung thể nào mang theo Lục nhi cùng Tiểu Liên, trong cung cuộc sống căn bản thích hợp các nàng, các nàng vẫn là ở lại trong mộc phủ sống yên ổn chút.

      "Đứng lên , Tiểu Liên, lau nước mắt mặt ."

      "Tạ ơn tiểu thư, tạ ơn tiểu thư."

      Tiểu Liên đứng lên, Lục nhi cũng theo nàng đứng dậy, vẻ mặt mê man, thời gian ngắn ngủi này, nàng biết Tiểu Liên làm cái gì sai , chọc phải tiểu thư, bất quá nàng cũng dám hỏi, đợi lúc đơn độc hỏi Tiểu Liên chút là được, Mộc Thanh Dao nhìn thấy Lục nhi, nhớ tới chuyện tình giao nàng làm: "Thế nào? Ngân phiếu chi ra rồi sao?"

      "Ừ, chi ra, vốn có thể sớm trở lại, thế nhưng Trung thúc dám tự ý làm chủ, lại xin chỉ thị của đại phu nhân, vì thế chậm tí, về sau đại phu nhân đồng ý, Trung thúc mới chi năm trăm lượng cho ta."

      "Mộc đại phu nhân đúng là tay che trời a, quản lý mộc phủ còn nhất định phải có nàng đồng ý mới có thể chi ngân lượng, " Mộc Thanh Dao sắc mặt u hừ lạnh, khó chịu cực kỳ, biết hai mẹ con nàng xưa nay dùng bao nhiêu ngân lượng, người khác tối đa chỉ có thể chi năm trăm lượng, nhưng lại muốn nửa năm cho phép lĩnh bạc, thực là ghê tởm, xem ra nàng làm chủ nhà làm đến đây cũng nên chấm dứt, trước khi tiến cung, nàng nhất định phải hảo hảo khiển trách các nàng chút, người sợ cái gì liền thành toàn cho nàng cái đó, chắc hẳn nàng rất thống khổ .

      Mộc Thanh Dao khóe môi lên nụ cười lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng, hai nha đầu chút cử động cũng dám, tiểu thư thần tình tốt cũng làm cho người ta sợ hãi a.

      "Chờ Mai Tâm trở về, đem năm trăm lượng bạc giao cho nàng ."

      "Tuân lệnh, tiểu thư, " Lục nhi cung kính lên tiếng trả lời...

      Tới buổi tối, Mai Tâm mới vừa về, đem đồ trang sức cùng y phục tất cả đều làm xong, tương đương lấy ra đống ngân phiếu, hai người ghé vào bàn đếm chút, chỉ có nghìn chín trăm lượng, còn thiếu năm mươi lượng bạc...

      "Mai Tâm, còn thiếu năm mươi hai lượng đâu?"

      Mai Tâm lông mày nhướng chút, nhìn chằm chằm tiểu thư, tiểu thư cũng quá tích cực, vốn mua nô tỳ dùng hai nghìn hai, liền đủ buồn cười, tại thiếu có năm mươi hai lượng, còn nhắc lại, Tiểu Đại nhất định tính toán.

      "Tiểu thư, còn sai kém sao, chỉ kém năm mươi hai lượng cũng phải chuyện lớn gì?"

      Mai Tâm xong, liền cảm giác được đỉnh đầu khí lưu lạnh lẽo lủi qua, cẩn thận ngẩng đầu, chống lại mâu quang lạnh như băng của tiểu thư, lập tức lời cảm thấy nguy to rồi, Mộc Thanh Dao nghiêm túc lên tiếng: "Mai Tâm, đây là tiền Tiểu Đại bán mình, hơn nữa ta ra hai nghìn hai, liền phải giữ lời, giữ lời dùng cái gì để đặt chân khắp thiên hạ, giữ lời dùng cái gì giữ uy tín với người ta, còn có thể để làm cho người khác toàn tâm toàn ý theo sao?" (TT : quan điểm giống hệt Tôn ca, nên ta hai người đúng là tri kỷ * cười nhăn nhở*)

      "Tiểu thư, ta sai rồi, ngươi đừng tức giận."

      Lần này Mai Tâm học cách biết điều, chỉ cần nàng nhu thuận tí, tiểu thư cũng tức giận như vậy, quả nhiên Mộc Thanh Dao sắc mặt hòa hoãn ít, bất quá vẫn rất nghiêm túc: "Mai Tâm, ta cảnh cáo ngươi nhiều lần, bởi vì ngươi vẫn hầu hạ ta, vì thế cho ngươi cơ hội, đây là lần cuối cùng, nếu như lại có chuyện như vậy phát sinh, ngươi nên theo ta, nhớ kỹ, tiểu thư vĩnh viễn là đúng."

      "Ta biết, tiểu thư? Kia thiếu năm mươi hai lượng làm sao bây giờ đây?"

      Mai Tâm đánh lạc hướng trọng tâm câu chuyện, Mộc Thanh Dao nhìn nàng, nha đầu kia theo nàng cũng lanh lợi rồi, điều này cũng tệ, sau này ở trong cung lanh lợi là tốt rồi, cuối cùng cũng thở phào nhõm: "Hôm nay Mộc đại tiểu thư có đưa tới cho ta phượng trâm cài đầu, ngươi đem cái kia cùng nhau đưa cho Tiểu Đại, cũng hơn năm mươi lượng bạc?"
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :