1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU - Ngô Tiếu Tiếu (147/147)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 20 - KIẾN GIÁ
      Bên trong thượng thư phòng, kẻ nằm nghiêng trường kỷ cả người giống như biếng nhác, đương nhiên là Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn.....

      Bên dưới bày hai cái ghế, chia làm cho hai người ngồi, là sư huynh hoàng thượng Liễu Thiên Mộ, người còn lại là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, Liễu Thiên Mộ trong tay chơi thủy tinh cầu, suy nghĩ, quả cầu nho này có thể nhận ra quý nhân được định trước của hoàng thượng sao? Hay là kỳ thực sư phụ chỉ lừa thôi?

      bên Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu hai tay ôm trước ngực, hai mắt khẻ nhắm lại ngồi xuống, quanh thân băng hàn, làm người ta cách xa ngàn dặm, gương mặt tuấn mỹ kia cùng hoàng thượng có ba phần tương tự, rồi lại lại như giống nhau vô tận.

      "Mộ, ngươi làm gì đó?"

      Người trường kỷ giật mình, vẫn chuyện tùy ý nhìn về phía Liễu Thiên Mộ, đôi con ngươi sắc bén, lòe lòe tinh quang, giống như mắt sói thảo nguyên, lạnh lùng, lợi hại, làm cho bên trong thư phòng chảy qua trận trận khí lạnh, cái lạnh của giống với Mộ Dung Lưu Chiêu, Mộ Dung Lưu Chiêu là cự người vu ngoài ngàn dậm (người cách xa ngàn dặm), làm cho người nào có thể tới gần, mà lạnh của mang theo áp lực giết chốc mang theo khí phách vương giả bị đè nén.

      Liễu Thiên Mộ ngẩng đầu, quơ quơ thủy tinh cầu trong tay, ôn nhã cười cười.

      " biết nó có thể dùng được hay ?"

      tiếng vừa dứt, ngồi ở bên cạnh Nam An vương hừ lạnh tiếng: "Lấy trái cầu rách đến mê hoặc hoàng thượng, cái chủ ý này cũng chỉ có ngươi dám làm thôi?"

      Liễu Thiên Mộ luôn luôn tao nhã mặt đè nén tức giận đến đỏ ửng, muốn phát tác lại biết từ nơi nào phát tác, đôi con ngươi lên ý vui, chuyện này liên quan gì a, là do sư phụ của bọn họ mệnh lệnh làm, chỉ là tuân lệnh sư phụ mà thôi, Nam An vương gia là đáng hận mà.

      Đáng tiếc Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cũng biết sư phụ của bọn họ là thế ngoại kỳ nhân, cho nên đối với những chuyện cổ quái ngạc nhiên căn bản tin tưởng.

      Mộ Dung Lưu Chiêu lãnh trừng đáp trả lại Liễu Thiên Mộ, quay đầu lại nhìn phía hoàng thượng nằm trường kỷ: "Hoàng huynh, ngươi ngàn vạn đừng tin quỷ kế của tiểu nhân này, ai biết đánh cái chủ ý gì? Cầm quả cầy rách ra ngoài, còn cái gì mệnh định quý nhân? Loại chuyện ma quỷ này ai tin."

      Huyền đế lời cũng chưa , đôi ám chìm con ngươi làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng lúc này, mặt tuấn mỹ như quan ngọc xả ra vẻ tươi cười.

      "Được rồi, Lưu Chiêu, đây là chủ ý của trẫm, đừng trách Mộ."

      "Ý của hoàng huynh?" con mắt sáng như sao của Mộ Dung Lưu Chiêu híp lại, hoài nghi nhìn hoàng huynh, lại nhìn Liễu Thiên Mộ, cuối cùng gì thêm.

      Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cùng Huyền đế tuy rằng phải mẫu phi sinh, nhưng hai huynh đệ từ thân thiết, so với thân sinh huynh đệ còn thân hơn, vì thế Mộ Dung Lưu Chiêu rất sợ có người xúc phạm tới hoàng huynh, cho tới nay đều dè dặt cẩn thận chú ý những người bên cạnh hoàng thượng.

      Thượng thư phòng an tĩnh lại, lúc này tổng quản thái giám A Cửu từ bên ngoài tới, cuối đầu, cung kính mở miệng.

      "Hoàng thượng, Mộc đại nhân cùng hai vị thiên kim bị đón tiến cung tới, ở bên ngoài chờ?"

      "Truyền?"

      Mộ Dung Lưu Tôn thân hình khẽ động, thanh chứa đựng lạnh lẽo vang lên, A Cửu lập tức lĩnh mệnh lắc mình ra ngoài, ngoài cửa thượng thư phòng, Mộc Ngân dẫn hai vị thiên kim chờ ở trước cửa, cung kính mà cẩn thận cúi đầu, trong lòng có chút bất an, từ xưa gần vua như gần cọp, tuy rằng hoàng thượng trọng dụng , nhưng ai biết sau khắc là tình huống nào?

      "Mộc đại nhân, mời theo tiểu nhân tiến vào."

      "Làm phiền cửu công công, " Mộc Ngân làm lễ, theo phía sau A Cửu vào bên trong, tuy thừa tướng, A Cửu chỉ là thái giám tổng quản, thế nhưng có đôi khi, tổng quản bọn họ so với đại thần trong triều còn có quyền lợi hơn, câu có thể làm cho người khác rước lấy họa sát thân.

      A cửu gật đầu cái, mâu quang hữu ý vô ý hướng phía sau mộc thừa tướng nhìn, đây là hai nữ nhi của mộc thừa tướng sao? Xác thực lớn lên tệ, nhất là nữ tử mặc lục y, có thể so sánh cùng quý phi nương nương ở trong cung.

      "Mộc đại nhân khách khí."

      Mộc Ngân xoay người lại hướng hai nữ nhi liếc mắt cái, Thanh Châu sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ rất khẩn trương, nhị nữ nhi Thanh Hương mặc dù tốt hơn chút, thế nhưng so với tỷ tỷ cũng tốt hơn bao nhiêu, lập tức nhìn thấy thánh giá, đây chính là nam nhân tôn quý nhất hoàng triều, hơn nữa nam nhân vừa có quyền thế vừa có khuôn mặt đẹp, thân đầy mưu lược, là nữ tử đều hy vọng có thể gả cho người như vậy, long phượng trong loài người, các nàng có thể nào mà khẩn trương?

      Đoàn người rất nhanh vào thượng thư phòng...

      "Thần Mộc Ngân mang theo nữ nhi tham kiến hoàng thượng" Mộc Ngân cung kính dẫn hai nữ nhi quỳ lạy hoàng thượng, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương trận mê muội, vô ý thức quỳ gối phía sau thừa tướng cha, mềm mại lên tiếng: "Tiểu nữ tham kiến hoàng thượng."

      "Ngẩng đầu lên."

      đạo thanh uy nghiêm từ tính vang lên, mang theo mệnh lệnh cho chống cự, lãnh mị hàn, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn phía đầu.

      Chỉ liếc mắt cái, ngực hai nữ nhân liền có nai con nhảy loạn, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập.

      Đây là hoàng thượng sao? nam nhân tuấn tú nha, chỉ tuấn tú còn cuồng mị mê hoặc, thân y phục tử sắc đơn giản mặc lên người lại đẹp đẽ quý giá bất phàm, trong đôi mắt đen u ám lạnh lùng, đôi môi mỏng nhếch lên: "Hãy xưng tên ra?"

      Mộc Thanh Châu ngẩn ra, tuy rằng liếc mắt cái liền thích người nam nhân xuất sắc nhất này, thế nhưng khi thấy ánh mắt tiêu sát của , nàng cảm nhận được nội tâm run rẩy, chậm rãi gục đầu xuống: "Tiểu nữ Mộc Thanh Châu."

      "Tiểu nữ Mộc Thanh Hương."

      Mộc Thanh Hương cũng vội vàng gục đầu xuống, dám nhìn thẳng hoàng thượng.

      Mộc Ngân vừa nghe câu hỏi hoàng thượng, tựa hồ có tí vui, vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, đây là hai nữ nhi của thần?"

      Mộc Ngân tiếng vừa dứt, ngồi bên Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu xoay mình mở miệng, giọng càng băng lạnh: "Nghe mộc thừa tướng có ba nữ nhi, hoàng thượng để cho người mang nữ nhi tiến cung, vì sao mộc thừa tướng chỉ mang hai vị nữ nhi tiến cung, đây ràng là đại bất kính, ngươi dám miệt thị hoàng uy, lớn mật."

      Mộ Dung Lưu Chiêu thanh vừa rơi xuống, xoay mình đứng lên vội vã hướng Mộc Ngân, Mộc Ngân biến sắc, nghĩ tới Nam An vương gia này quả nhiên phá đám, chẳng lẽ còn tính buông tha Dao nhi sao?

      Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Dao bị tình trạng đột phát này lại càng hoảng sợ, hoa dung thất sắc, kinh hoảng nhìn phía đối diện, Nam An vương gia ánh mắt nhìn xuống ba phụ tử nàng, nghe đồn Nam An vương gia lạnh lùng như băng, quả nhiên là thực , hai nữ nhân đều nhanh bị sợ đến khóc, nhưng Mộc Ngân cũng bị kinh sợ lớn, tốt xấu gì cũng trải qua hai đời trọng thần, hơn nữa suốt đời chính trực, cũng có gì phải e ngại, thẳng ngực, thản nhiên mở miệng.

      "Nam An vương gia, đây là trách oan thần, thần tuy có ba nữ nhi, nhưng tam nữ nhi thái độ làm người luôn luôn có kiểm điểm, thần sợ kinh động đến hoàng thượng, vì thế chỉ dẫn theo hai nữ nhi tiến cung, chuyện này, Nam An vương gia hẳn là rất ràng phải ?"

      Mộc Ngân hỏi lại, Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt lãnh chìm xuống, đương nhiên ràng, vốn cái kia háo sắc nữ có vào cung hay , căn bản chuyện liên quan, thế nhưng mấy ngày hôm trước thấy được nàng diện mạo đồng dạng như vậy, nếu như có người phải tiến cung, đương nhiên nên là nữ nhân kia, nếu như nàng từ trước cho tới nay đều là ngụy trang, như vậy tâm cơ của nàng đúng là thâm sâu? Đủ để ổn định cung vị, nếu như nàng vẫn là háo sắc nữ, như vậy tiến cung chính là con đường chết của nàng, cớ sao mà làm?

      "A Cửu, lập tức phủ thừa tướng đem mộc tam tiểu thư đón tiến cung?" Mộ Dung Lưu Chiêu xoay người lại ngồi vào vị trí mới vừa rồi, cũng để ý tới lời của Mộc Ngân, Mộc Ngân nghe xong lời , sắc mặt đại biến, thất sắc kêu lên: "Hoàng thượng?"
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 21 - VUI VẺ LÀ ĐƯỢC RỒI

      Hoàng thượng ngồi ở chỗ cao vẫn chuyện, mâu quang u ám, thấy lắm suy nghĩ gì, nhưng Nam An vương làm những chuyện như vậy, chắc chắn ngăn cản, Nam An vương làm thế, tất nhiên là có nguyên nhân của , vì thế hoàng thượng cũng để ý tới tiếng kêu của Mộc Ngân, hướng bên A Cửu phân phó.

      " nghe thấy Nam An vương gia sao? Lập tức dẫn người Mộc phủ đem Mộc tam tiểu thư đón tiến cung ?"

      Đối với vị mộc tam tiểu thư này, hoàng thượng nghe đến, nàng là người háo sắc, đặc biệt thích mỹ nam, mấy ngày hôm trước còn ngăn cản lối của Nam An vương, nắm lấy y phục của Nam An vương tha, bị hoàng đệ quyền đánh bất tỉnh, thế nhưng vì sao hoàng đệ còn muốn cho nàng tiến cung?

      Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt lóe lên cái, cũng thêm gì, hướng bên Mộc Ngân mở miệng: "Thừa tướng đứng lên ."

      "Tạ ơn hoàng thượng."

      A Cửu từ lâu lui ra ngoài, dẫn người phủ thừa tướng truyền Mộc tam tiểu thư, mà bên trong thư phòng, hoàng thượng nhanh chậm mở miệng: "Nếu phải đợi lát nữa, Mộ qua đây bồi trẫm đánh ván cờ ."

      "Tuân chỉ, hoàng thượng."

      Liễu Thiên Mộ gật đầu đáp ứng, tới trước long án, cùng hoàng thượng hạ khởi kỳ, mà Nam An vương vẫn như trước nhắm mắt lại ngồi xuống, lạnh như băng ai cũng dám tới gần , chỉ có Mộc Ngân lòng nóng như lửa đốt, Dao nhi ngàn vạn nên cùng A Cửu công công tạo xung đột mới tốt, tâm tính nàng như vậy chưa chắc chịu tiến cung, nếu như nàng nguyện ý tiến cung, ba ngày trước cũng cự tuyệt...

      Mộc Thanh Châu, Mộc Thanh Hương cùng thừa tướng cha sầu lo như nhau, đáng tiếc đều các nàng lo lắng giống Mộc Ngân, hai nàng sợ tam muội xuất , bản thân có cơ hội tiến cung.

      Bất quá rất nhanh liền đem loại sầu lo này vứt qua bên, tại có hai tuyệt sắc mỹ nam hết sức chăm chú chơi cờ, cảnh đẹp trước mắt như vậy, làm cho các nàng có biện pháp mà nghĩ những chuyện khác, Mộc Thanh Châu ngơ ngác nhìn hoàng thượng, hoàng thượng thực hảo tuấn a, mày như sương tài, dài gọn hẹp đến tóc mai, ánh mắt đen kịt sâu thẳm như huyền thiết ngàn năm làm cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn, liền cách nào tự kềm chế, mũi cao thẳng băng, đôi môi lạnh mỏng, mỗi bộ phần đều đồng bộ thỏa đáng, thân tử sắc cẩm y, đẹp đẽ quý giá đường hoàng, nhưng cũng lộ ra bá đạo, ngoan lệ, kiên định, tự tin, lạnh lùng, cuốn hút người ta dời ra tầm mắt được, len lén nhìn, lại khống chế được muốn nhìn tiếp nữa, hai nữ nhân này vì người nam nhân ngồi phía thư phòng mà hoàn toàn vong ngã...

      Mộc phủ.

      Trong Thanh viện, bên dưới hàng thúy trúc để chiếc ghế tinh xảo bằng ngà voi có bộ kỹ trà đó bày món điểm tâm cùng nước trà.

      chiếc ghế ngà voi kia, nữ nhân lúc này nữa nằm nữa ngồi an nhàn, tóc đen đầu trút xuống dưới, che mất phần vẻ đẹp, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt xuất sắc, lông mi dài đẹp đẽ lay động, hơi hí mắt ra, nhìn giữa trung, ánh dương quang xuyên thấu qua khe hở giữa lá trúc tà tà chiếu khôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của nàng, tuy là mùa hạ nóng bức, thế nhưng ở nơi mát mẻ này vẫn có những cơn gió lạnh thổi qua.

      Mộc Thanh Dao thuận tay cầm miếng mứt hoa quả chiếc kỷ trà bỏ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt ăn ngon, ngẫm lại cuộc sống này thích ý (TT: hix tỷ biết hưởng thụ quá, em cũng muốn thế nè....), nghĩ đến kiếp trước mình nỗ lực rất nhiều, thế nhưng kết quả cũng chỉ là giấc mộng, bây giờ cứ vui vẻ sống .

      "Tiểu thư, đến, uống trà Mai tử ."

      Mai Tâm săn sóc dâng nước trà, Mộc Thanh Dao đón chén trà từ tay nàng uống ngụm, thoả mãn nhìn nha đầu kia, tại Mai Tâm cũng chẳng sợ nàng nữa còn phục vụ đến quá mức cần thiết luôn.

      "Mai Tâm, cuộc sống này là thoải mái a."

      "Đúng vậy, tiểu thư cao hứng là tốt rồi."

      Mai Tâm cười rộ lên, chỉ cần tiểu thư vui vẻ là được rồi...

      Chủ tớ hai người hài lòng cười cười, xa xa vang lên tiếng kêu của Lục nhi: "Tiểu thư, tiểu thư? Trong cung có người đến?"

      Mộc Thanh Dao sắc mặt thoáng cái trầm xuống, thầm kêu tốt, lão thiên gia thích nhìn nàng nhàn nhã vui chơi như vậy sao, tìm ít chuyện cho nàng làm à (TT: đúng thế, e cũng ko quen nhìn nè hắc hắc..), nghĩ ngợi, Lục nhi từ con đường tức khắc chạy tới: "Tiểu thư, trong cung người đến, hoàng thượng làm cho tiểu thư tiến cung, A Cửu công công ở ngoài cửa hậu viện đợi?"

      "Cái gì? Làm cho ta tiến cung, vì sao a?"

      Mộc Thanh Dao nghĩ muốn vỡ đầu, cũng nghĩ thông vấn đề xảy ra trong chuyện này, theo đạo lý hoàng thượng nên cho nàng tiến cung a, nàng là người mang tiếng xấu ở bên ngoài, nếu như hoàng thượng muốn cho nàng tiến cung vì phi mà , sợ người trong thiên hạ cười đến rụng răng sao, nếu như cho nàng tiến cung vì phi, vậy kêu nàng tiến cung làm gì? Mộc Thanh Dao sắc mặt chần chừ bất định, bên cạnh Mai Tâm cẩn thận từng li từng tí mở miệng.

      "Tiểu thư, ngươi xem việc này?"

      Mộc Thanh Dao sắc mặt ngao khó coi, lúc này nàng có thể làm như thế nào, tuy rằng rất muốn lớn tiếng kêu " tiến cung", nhưng cha nàng ở trong cung, người nam nhân kia đối với nàng vẫn rất là thương , quan trọng là... Nàng ở cổ đại cuối cùng có người nhà, vì thế thể trơ mắt nhìn thừa tướng cha bị hoàng thượng ban thưởng tội, cho nên nàng chỉ có thể vào cung.

      "Được rồi, đem tóc vấn lên cho ta, ta muốn tiến cung."

      Mộc Thanh Dao trầm ổn mệnh lệnh hai nha đầu bên người, Mai Tâm vừa nghe, vội vàng tiến lên bước, gọn gàn động thủ đem mái tóc đen mượt mà của Mộc Thanh Dao vấn buộc lại, dưới kiểm tra chút: "Tiểu thư, có muốn hay đổi bộ cung trang."

      Mặc dù tiểu thư mặc y phục người nhìn tốt lắm, rất đẹp nữa, thế nhưng tiến cung luôn luôn phải mặc đại cung trang, bằng hoàng thượng trách cứ xuống, cũng phải là việc .

      Mộc Thanh Dao lạnh lùng lắc đầu, nàng nguyện ý tiến cung tệ rồi, nếu như phải lo lắng cho thừa tướng cha, nàng mới mặc kệ người nam nhân kia, làm hoàng đế của , nàng làm tiêu dao nữ tử của nàng, mắc mớ gì tới a, ai biết đầu óc trúng phải gió gì, tự nhiên bắt nàng tiến cung.

      " cần, thôi, Mai Tâm bồi ta tiến cung ."

      "Dạ, tiểu thư, " Mai Tâm vươn tay ra đỡ Mộc Thanh Dao, hai người hướng phía ngoài Thanh viện mà đến, theo tiểu thư, nàng chút cũng biết sợ hãi, chỉ cảm thấy hưng phấn, rốt cuộc có thể nhìn hoàng cung là cái dạng gì.

      Trước cửa Thanh viện đứng thẳng đống người, ngoại trừ mộc phủ quản , chính là thái giám trong cung, dẫn đầu là thái giám mày thanh mắt đẹp, làn da nhẵn nhụi, có chút ít bộ dạng, Mộc Thanh Dao khỏi mở to hai mắt, rất ít khi được nhìn thấy nhiều thái giám trói gà chặt như vậy?

      A Cửu vừa nhìn thấy theo cửa ra người nữ tử mặc váy mỏng màu hồng, đầu tóc được vấn đơn giản khéo léo có lọn tóc xinh đẹp được thả xuống, chính là trang phục giản đơn như vậy, nhưng lại phụ trợ cho nữ nhân này như trăng sáng chói mắt bầu trời đêm, A Cửu cũng phải là người bình thường, theo bên người hoàng thượng, cái dạng người gì mà chưa thấy qua, nhưng so với nữ nhân khác gây sửng sờ bởi vẻ lành lạnh, thần sắc nhàn nhạt, nhưng đáng chết là rất hấp dẫn tầm mắt người khác, tuy nhiên quanh thân nàng lại xa cách, làm cho người ta dám tới gần.

      Nữ nhân này chính là người mà hoàng thượng muốn sao, A Cửu thầm nghĩ, lập tức cung kính mở miệng.

      "Mộc tam tiểu thư, mời theo chúng tiểu nhân tiến cung , hoàng thượng muốn gặp mộc tam tiểu thư?"

      Mộc Thanh Dao cả mặt lạnh nhạt, đôi hắc đồng như băng sương tháng hai, lăng hàn lên tiếng: " thôi."

      Những người này cũng đủ độc, trực tiếp ngăn cản ở cửa Thanh viện, chẳng lẽ sợ nàng chạy? Nếu như nàng muốn chạy, bọn họ ngăn được sao?

      Mộc Thanh Dao khóe môi lên vẻ châm chọc, bất quá nàng gì, đoàn người hướng cửa mộc phủ mà , tiến cung phải ? Nàng cũng muốn nhìn chút Huyền đế trong truyền thuyết, rốt cuộc có chỗ nào hơn người?
      linhdiep17Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 22 - THỦY TINH CẦU VỠ

      Đoàn người lên liễn xa hoa lệ chờ trước cửa mộc phủ, hướng hoàng cung mà ...

      Trong cung thượng thư phòng, Mộ Dung Lưu Tôn cùng Liễu Thiên Mộ tổng thể vừa mới hạ xong kỳ cuộc, bởi vì hoàng thượng vừa mới đánh thắng Liễu Thiên Mộ ván cờ, mà tựa hồ cao hứng, ngước đôi mắt sâu thẳm lên, tùy ý nhìn cái.

      "Thế nào còn chưa tới a?"

      "Lập tức tới ngay, hoàng thượng đừng nóng lòng, "Liễu Thiên Mộ ôn nhuận mở miệng, lúc chuyện, thanh đều đặng nhu hòa, giống như xuân phong thổi qua, làm cho tâm thần người ta an bình.

      Mộ Dung Lưu Tôn tuấn mỹ mặt có bất kỳ cảm xúc, mâu quang u ám xẹt qua Nam An vương gia, hoàng đệ vẫn như cũ ngồi nhúc nhích, tựa như pho tượng đá, hoàn mỹ mà đóng băng, biết vì sao vẫn kiên trì muốn Mộc gia tam tiểu thư tiến cung? Mà mộc thừa tướng ở bên, tựa hồ an định lại, bây giờ cung kính cúi đầu ở bên, về phần hai vị thiên kim Mộc gia, có khuôn mặt đẹp nhưng có tâm kế, tựa hồ có tâm kế, nhưng có gan dạ sáng suốt, hai nữ nhân như vậy có thể đấu thắng người kia ở trong cung sao?

      Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt đột nhiên lăng hàn gì sánh được, sát khí nhuộm ở khóe môi, nghi hoặc nhất thời, chẳng lẽ mộc tam tiểu thư kia mới là người nên tiến cung, vì thế hoàng đệ mới kiên trì, Mộc Ngân mang bộ dáng cam lòng, hoàng thượng suy nghĩ đến đây, mặt đường cong thay đổi, nhu hòa rất nhiều, khóe môi lên như có như tiếu ý, nhìn hai nữ nhân ngây người ở thượng thư phòng.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh cung kính của A Cửu.

      "Hoàng thượng, Mộc tam tiểu thư tới."

      "Tuyên, " leng keng hữu lực, thanh khí phách mười phần vang lên, bên trong thượng thư phòng mâu quang của mọi người đều tập trung ở cửa.

      Chỉ thấy A Cửu cung kính tới, thân hình nhường lối, ở phía sau ra nữ tử mỹ lệ, son phấn thoa, tươi mát lịch tao nhã, mày như trăng non, hai mắt có thần, mũi cao, môi đào, mặc nhất kiện váy mỏng hồng phấn thêu hàn mai, tóc đen như mây búi lên đơn giản, cả người tự ti cũng kiêu ngạo, lo sợ, có như mẫu đơn đẹp đẽ quý giá, có như Nguyệt Quý xinh đẹp, nhưng giống như vô cốc u lan, hoa mai tập kích, càng tựa như tuyết liên Thiên Sơn, thánh khiết cao nhã.

      Mộ Dung Lưu Tôn năm ngón tay dài nắm chặt (TT: í động tâm hắc hắc..), đôi mắt xếch hẹp dài híp lại, tinh quang chợt lóe lên rồi biến mất, đôi môi lạnh lẽo khẽ nhếch, tầm nhìn bình tĩnh rơi người Mộc Thanh Dao.

      Mộc Thanh Dao hờn giận nhìn thẳng , thân gấm tử y đẹp đẽ quý giá, đầu đội kim quan sáng loáng, mặt như bảo ngọc thượng đẳng, tinh điêu tế mài mà thành, nhiều hơn phân mập, thiếu phân gầy, mặt mày tuyển mỹ (xinh đẹp có tuyển chọn ^_^), dù nữ tử đều cảm thấy bằng..., nhưng lại có mùi son phấn, mà mang phần nam tử khí nhiều hơn, cặp hắc đồng u ám kia, thâm thúy như hồ sâu, liếc mắt cái nhìn thấy đáy, hoàn toàn tôn quý khí phách, làm cho người ta dám nhìn gần.

      "Tiểu nữ Mộc Thanh Dao tham kiến hoàng thượng."

      Người nam nhân này quả nhiên lợi hại, người những đẹp, chỉ sợ thủ đoạn làm việc càng muốn lợi hại thập phần (TT: tỷ nghĩ đúng đấy, từ từ tỷ lĩnh giáo thui hehe), theo trong ánh mắt sâu u, ngươi ta căn bản nhìn ra được nội tâm tư tưởng của , càng biết khắc sau hành động như thế nào, Mộc Thanh Dao cuối đầu giấu cái nhìn sắc bén.

      Lời của nàng thanh lành lạnh nhẵn nhụi, hờn giận, quanh thân đại khí, làm cho hai người khác trong thượng thư phòng ngây ngẩn cả người, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu mày kiếm nhíu chặt, hoài nghi đánh giá nữ nhân trước mắt, nữ nhân này đúng là người ngày đó quấn quít lấy sao? Ngoại trừ khuôn mặt có chút tương tự, nàng điểm cũng giống.

      Mà Liễu Thiên Mộ kinh hãi ngớt, chẳng lẽ người mà sư phụ chính là nữ nhân trước mắt?

      "Đứng lên ."

      Hoàng thượng vung tay lên, lãnh tà thanh vang lên, Mộc Thanh Dao tạ ơn hoàng thượng chậm rãi đứng dậy: "Tiểu nữ tạ ơn hoàng thượng."

      Vẫn đứng ở bên cạnh Mộc Ngân phục hồi lại tinh thần, nhìn nữ nhi đến ngây ngẩn cả người, bởi vì nữ nhi lớn lên chỉ đẹp, hơn nữa lá gan so với người cha như còn lớn hơn, dám nhìn thẳng hoàng thượng, mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn, nhưng phần gan dạ sáng suốt kia hơn nhiều người, làm cho thừa tướng là cũng bị kinh hãi.

      Nàng là nữ nhi của sao?

      Bây giờ phải là thời gian để nghĩ những thứ này, Mộc Ngân tiến lên bước, cung kính xin chỉ thị: "Thần biết hoàng thượng làm cho lão thần cùng nữ nhi tiến cung là vì chuyện gì?"

      Mộ Dung Lưu Tôn tà tà liếc liếc mắt Mộc Ngân cái, trong lòng thầm mắng tiếng cáo già, biết sao?

      "Liễu Thiên Mộ?"

      "Dạ, hoàng thượng, " bị điểm đến danh Liễu Thiên Mộ buộc phải đứng lên, thân hình khẽ động, trong tay có thủy tinh cầu chói mắt sinh động sinh huy, thủy tinh cầu kia phát ra ánh sáng ngọc quang mang, trong thượng thư phòng tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn về phía kia quả cầu xinh đẹp, biết hoàng thượng muốn làm gì, chỉ nghe được thanh trong trẻo của Liễu Thiên Mộ vang lên.

      "Đây là thủy tinh cầu của Gia sư, nó có thể tìm được người mệnh định là hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc, mà Gia sư đoán ra, phượng rơi tướng phủ, cũng chính là trong ba vị tiểu thư vị là hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc"

      Lời vừa ra, ba nữ nhân đứng ở dưới, sắc mặt rất khác nhau, Mộc Thanh Dao sắc mặt đột ngột băng lãnh, cặp mắt khinh thường liếc về phía thủy tinh cầu loang loáng, mà Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương mặt ửng đỏ vì hưng phấn, ánh mắt tràn đầy khao khát muốn khắc mà tiến lên phía trước, các nàng chỉ hướng tới ngôi quyền vị cao nhất là hoàng hậu, mà tâm tình càng mong ước nhiều hơn, chính là các nàng thích hoàng thượng, là nhân trung chi long, có thể gả cho nam nhân như vậy, là loại hạnh phúc.

      "Hoàng thượng, trăm triệu lần thể, hoàng hậu là ngôi vị cao nhất, tại sao có thể do quả cầu mà quyết định đâu?"

      Mộc Ngân lập tức phản đối, tự nhiên đem quả cầu đến quyết định số phận nữ nhi của , vô luận như thế nào, cũng đồng ý chuyện này.

      Lời của Mộc Ngân chiếm được tán thành của Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt càng lạnh hơn, cũng tin quả cầu rách này có thể mang đến cái nữ nhân tốt gì, muốn , căn bản là tiểu nhân này ở bên người để mê hoặc hoàng thượng, hoàng thượng luôn luôn cơ trí minh, thế nào mà lại nghe lời tiểu nhân này ?

      "Hoàng huynh, thần đệ cho rằng Mộc thừa tướng có lý, hoàng hậu là ngôi vị cao nhất, tại sao có thể để thủy tinh cầu quyết định như thế?"

      Mộ Dung Lưu Tôn lời nào, đôi con ngươi nhuộm khí hàn đầm, sâu thẳm bắn về phía Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nữ nhân này vẻ mặt lành lạnh, như mọi liên quan đến mình, xảy ra chuyện tình lớn như vậy, nàng quả nhiên vững như thái sơn, cũng muốn nhìn chút nàng làm sao giải thế cục trước mắt?

      "Bắt đầu ?"

      Hoàng thượng ra lệnh tiếng, Nam An vương cùng Mộc Ngân còn muốn phản đối cũng vô dụng, chỉ có thể lui ra phía sau bước, nhìn những việc phát sinh trước mắt.

      Liễu Thiên Mộ nhìn lướt qua Mộc gia Tam tỷ muội, hình thức khác nhau, bất quá rốt cuộc làm cho ai trước đây?

      "Người nào bắt đầu trước."

      Liễu Thiên Mộ tiếng vừa dứt, Mộc Thanh Dao lãnh diễm thanh vang lên: "Ta!"

      Tuy rằng nàng rất muốn để ý tới quả cầu rách này, thế nhưng việc này xảy ra trước mắt, nếu như quả bóng kia có thể nhận thức Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương làm hậu, nàng đương nhiên lạc quan tán thành, nhưng vấn đề là nếu như quả bóng kia nhận thức nàng làm hậu làm sao bây giờ? Nàng căn bản muốn tiến cung, càng muốn làm hậu, hoàng đế này đẹp đẹp , đáng tiếc tâm cơ quá sâu, nàng kiếp trước bị giáo huấn, vì thế muốn ở thời gian ngắn như vậy, tiếp thu nam nhân khác.

      Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương vừa nghe tam muội , hai ánh mắt song song trừng hướng bên cạnh, nha đầu kia chẳng lẽ biết kẻ lớn người sao? Nàng nhất lại giành trước, định mở miệng chuyện, phía kia Huyền đế gật đầu.

      "Tốt, liền từ mộc tam tiểu thư bắt đầu."

      Hoàng thượng chuyện, các nàng còn dám lên tiếng sao? Chỉ có ở trong lòng tốn hơi thừa lời ...

      Trong Thượng thư phòng, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao cùng Liễu Thiên Mộ, chỉ thấy Liễu Thiên Mộ cầm thủy tinh cầu, ôn hòa cười cười: "Tam tiểu thư, mời."

      "Khách khí."

      Mộc Thanh Dao mâu quang u tối như đầm có sóng ngầm dồn dập, động lòng người đến cực điểm, khóe môi lộ vẻ nhợt nhạt mỉm cười, ưu nhã tới, đôi tay bạch ngọc tinh tế chậm rãi giơ lên, hướng thủy tinh cầu di chuyển, tầm mắt của mọi người đều rơi vào cái tay kia.

      Cái tay mềm mại có xương, bóng loáng nhẵn nhụi, làm cho người ta dời ra tầm mắt, rồi lại dám đường đột, Liễu Thiên Mộ cùng Mộ Dung Lưu Chiêu ngực cứng lại, ánh mắt dao động chút, ngay trong nháy mắt này, Mộc Thanh Dao nội lực ngưng tụ, dưới chưởng tụ lực, thẳng tắp chạm đến thủy tinh cầu, trong lúc nhất thời, dưới chân cũng phối hợp vừa trợt về phía trước, thân thể đụng tới.

      Mọi người chỉ nghe được cạch tiếng vang lên....
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 23 - LẬP HẬU PHONG BA

      Trong Thượng thư phòng thanh thanh thúy vang lên, đợi cho mọi người phục hồi tinh thần, chỉ thấy thủy tinh cầu kia rơi mặt đất, lăn hai vòng, bể làm hai khối, lắc lư khẽ run.

      Mà đầu sỏ gây nên, Mộc phủ tam tiểu thư dịnh bên giá sách, vẻ mặt áy náy mở miệng.

      "Xin lỗi, ta sơ suất quá, dưới chân bị trợt, ngờ phá vỡ thủy tinh cầu."

      Lời vừa ra, Liễu Thiên Mộ sắc mặt khó coi đến cực điểm, Mộc Ngân sợ hãi vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Hoàng thượng, xin ban thưởng tội cho thần, tiểu nữ phải cố ý."

      Hoàng thượng gì, Liễu Thiên Mộ đau lòng đến cực điểm ngồi xổm người xuống, nhặt lên hai mãnh vỡ thủy tinh cầu, càng nhìn càng thương tâm, mày nhăn lại, vui mở miệng: "Nàng chính là cố ý, hoàng thượng?"

      Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu vốn cũng tán thành chuyện dùng quả cầu rách chọn hoàng hậu, lúc này vừa nhìn này thủy tinh cầu vỡ làm hai, kỳ thực thấy rất vui vẻ, lạnh lùng ôm quyền: "Hoàng thượng, chỉ bất quá là quả cầu, quăng ngã liền quăng ngã , Mộc đại nhân là trọng thần Huyền Nguyệt quốc của chúng ta, nên vì quả cầu mà trị tội trọng thần, nếu làm thế làm cho người trong thiên hạ chế nhạo."

      Mộc Thanh Dao khóe môi nhất câu, xem ra Nam An vương cũng phải tệ như vậy, nàng chính là nhận thức đúng điểm này, mới dám ra tay phá hủy thủy tinh cầu, nếu hoàng đế là minh quân, kiên quyết thủy tinh cầu mà công nhiên trị tội thừa tướng đại nhân, thủy tinh cầu bị phá hủy, bọn họ lấy cái gì làm cho Tam tỷ muội các nàng tiến cung?

      Bất quá trời tính bằng người tính, tất cả việc phát sinh mặc dù nhanh, thế nhưng chạy khỏi ánh mắt người...

      Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn, từ đầu tới cuối đều chú ý đến động tác của nữ nhân này, vừa rồi, là nàng động tay động chân, nữ nhân này rất thông minh, hơn nữa có chút võ công, nàng đúng là người cần, Huyền đế khóe môi nhất câu, dĩ nhiên giận ngược lại còn cười.

      "Quên , mộc thừa tướng đứng lên , chỉ là thủy tinh cầu, quăng ngã liền quăng ngã , hơn nữa tam tiểu thư phải cố ý" hoàng đế đem hai chữ cố ý "cắn" rất nặng, Mộc Thanh Dao da đầu tê rần, thầm nghĩ, thể nào, hoàng đế này khám phá ra quỷ kế của nàng sao? Xem ra sau này phải càng thêm cẩn thận.

      "Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hoàng thượng."

      Mộc Ngân dám chậm trễ, vội vàng tạ ân, là quá tốt, hoàng thượng trách tội bọn họ, thủy tinh cầu lại bị hủy, xem ra nữ nhi của cần tiến cung, Mộc Ngân thở dài hơi, thế nhưng hai nữ nhi phía sau , Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đều tức đến đỏ mắt, nha đầu chết tiệt này là ác nha đầu mà, nhất định là cố ý, nàng muốn tiến cung, vì sao còn liên lụy các nàng cũng được vào cung a.

      có thủy tinh cầu, mộc phủ nữ nhi còn có thể tiến cung sao? Việc này còn do hoàng đế định đoạt, mọi người cùng nhau nhìn về phía nam nhân bí hiểm long trường kỷ, bởi vậy tới cuối cùng, sắc mặt của hoàng đế chưa từng thay đổi, làm cho người ta muốn thế nào.

      Đúng lúc này, A Cửu cấp cấp từ bên ngoài tới.

      "Bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương giá lâm, quý phi nương nương giá lâm."

      "Thái hậu?" bên trong Thượng thư phòng vài đạo thanh vang lên, đều có chút vui, thái hậu dẫn quý phi nương nương đến thư phòng làm cái gì? Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt lãnh như thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, hai tay nắm chặt, lệ khí mười phần, rất có thế tìm thái hậu liều mạng, Mộc Thanh Dao thờ ơ lạnh nhạt nhìn tất cả, cuối cùng đem mâu quang rơi xuống người hoàng thượng.

      Người nam nhân này tới cuối cùng cũng có biểu tình quá lớn, gương mặt tuấn mỹ, phượng mi nhướng lên, lệ khí ra, tuy rằng cực nhanh, nhưng bị Mộc Thanh Dao bắt được, xem ra mẫu tử trong lúc đó có khe hở, bất quá chuyện này liên quan gì đến nàng a, Mộc Thanh Dao lạnh lùng suy nghĩ, ở chỗ ngồi cao hoàng đế trầm giọng mở miệng.

      "Tuyên."

      "Dạ, hoàng thượng, " A Cửu rất nhanh lắc mình chạy .

      Rất nhanh trung niên nữ nhân mặc váy phượng đỏ thẫm tới, nữ nhân kia phong vận vẫn còn, hòa nhã hoa lệ quý giá, lúc tuổi còn trẻ nhất định là tuyệt đại tao nhã mỹ nhân, chậm rãi vào bên trong thư phòng, vẻ mặt từ ái quét mắt vòng, cuối cùng đem ánh nhìn rơi vào người hoàng đế, ôn hòa nở nụ cười.

      "Hoàng nhi, ai gia có quấy rầy đến hoàng nhi chứ."

      "Mẫu hậu?" Mộ Dung Lưu Tôn cũng thêm gì, chậm rãi đứng dậy đỡ thái hậu nương nương ngồi bên minh hoàng trường kỷ, đám người đứng thẳng trong thư phòng, lập tức quỳ xuống: "Chúng thần tham kiến thái hậu nương nương, quý phi nương nương."

      "Các vị khanh gia tất cả đứng lên , kỳ thực ai gia vốn muốn tới đây, nhưng ai gia nghe , hoàng thượng có ý muốn nạp phi, đây vốn là thủ tục ở hậu cung, vì thế ai gia mới tới nhìn xem, chuyện của hoàng thượng cũng chính là chuyện của ai gia, các ngươi tất cả đứng lên ."

      "Dạ, thái hậu."

      Mọi người chậm rãi đứng dậy, ai cũng dám thêm cái gì, việc nạp phi, đúng là thủ tục của hậu cung, thái hậu cũng có vượt quyền, vì thế bọn họ cũng có cái gì để .

      Mộc Thanh Dao lui qua bên, tìm vị trí góc khuất nhất, nàng mới mặc kệ mấy chuyện ân oán thâm cung này, mắt lạnh bàng quan đánh giá người của hoàng thất, nghe đồn hoàng đế cùng thái hậu nương nương bất hòa, thái hậu nương nương cũng phải thân sinh mẫu thân của hoàng thượng, bất quá biểu vẫn còn ôn hòa, chưa tới nổi quyết liệt, về phần quý phi nương nương bên người thái hậu, ngày thường bộ xinh đẹp, quần áo phiêu dật màu tím nhạt, gấm lụa váy dài, chói lọi, yểu điệu nhiều vẻ.

      Nghe nàng là cháu ruột của thái hậu, vừa vào cung là được phong quý phi nương nương, tin bao lâu nữa, nàng trở thành hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc.

      Bất quá hoàng thượng tựa hồ nghĩ như vậy, nếu như nghĩ như vậy, dùng thủy tinh cầu tìm hoàng hậu, mục đích làm như vậy, Mộc Thanh Dao mâu quang chợt lóe, nam nhân này tâm kế sâu a...

      Nhưng mà mục đích thực của , chỉ sợ là lão bà kia, mà phải cái nhân vật bé này, nhân vật đủ e ngại!

      Ngôi vị hoàng hậu này phải người bình thường có thể đảm nhiệm được, làm tốt rất dễ đánh mất đầu...

      Thái hậu tay vừa hạ xuống, liền quay đầu nhìn hoàng thượng, vươn tay lôi kéo hoàng thượng: "Hoàng nhi, ngươi thích dạng nữ nhân gì, có thể cho ai gia, ai gia lập tức vì ngươi tổ chức tuyển tú nữ tiến cung, trong triều phàm là nhị phẩm đại quan trở lên, trong nhà nữ nhi chưa gả tất cả đều tranh nhau đưa đến, hoàng thượng ngươi xem được ?"

      Thái hậu lời vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao trốn ở góc phòng mắt trợn trắng, nam nhân này thành lợn giống rồi, có nhiều thiếu nữ bị ngươi hãm hại a, hơn nữa thái hậu lợi hại a, hoàn toàn như thấy cháu ruột của mình, chẳng lẽ nàng nhìn được quý phi nương nương mặt mũi trắng bệch, hàm răng bắt đầu run lên sao?

      Lão bà này quá đáng quá ...

      Bất quá hoàng thượng chưa chắc nghe nàng, Mộc Thanh Dao tâm tư vừa rơi xuống, hoàng thượng quả nhiên lên tiếng, lãnh chìm thanh vang lên: "Mẫu hậu quan tâm, trẫm tạm thời có ý định tuyển tú, bất quá trẫm đăng cơ tới nay, mộc thừa tướng rất vất vả nhiều công lao càng lớn, vì Huyền Nguyệt quốc lập được ít công lao hãn mã, trẫm quyết định phong nữ nhi của Mộc gia làm hoàng hậu, ban tặng bọn họ nhà vinh quang."

      "Hoàng hậu?"

      Hai đạo thanh lanh lảnh biến chất song song vang lên, hai gương mặt trắng bệch, cái là thái hậu nương nương, ánh mắt của nàng trợn tròn, bên trong chứa đựng cam lòng, vị trí hoàng hậu nên là của Sở gia, dựa vào cái gì cho Mộc gia nữ nhi ngồi.

      Gương mặt khác là quý phi nương nương, nàng vẫn cho vị trí hoàng hậu kia là của mình, tuy rằng hoàng thượng quá thích nàng, thế nhưng tốt xấu nàng cũng theo nhiều năm, hơn nữa Sở gia quý vì thừa tướng, ngôi hoàng hậu sớm muộn là vật trong tay của nàng, nhưng ai biết nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, hoàng thượng ban vinh quang cấp cho mộc phủ, lập Mộc gia nữ nhi làm hậu.

      "Hoàng thượng, Ngữ Yên làm sao bây giờ? Nàng thế nhưng theo ngươi lâu rồi?"

      Thái hậu vì chất nữ của mình mà tức giận bất bình, khác vẻ từ ái lúc trước, nghiêm khắc chất vấn hoàng đế, Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt u ám, khóe môi xả ra vòng cung đẹp mắt, lãnh lệ mở miệng."Nàng vẫn là quý phi phải sao?"

      "Ngươi?" Thái hậu ánh mắt đột nhiên sắc bén lên, muốn phát tác, quý phi nương nương vẫn đứng ở bên cạnh thái hậu lập tức tới, dịu dàng mở miệng: "Mẫu hậu, thần thiếp có việc gì, mẫu hậu có lòng thương thần thiếp, thần thiếp hiểu , nhưng xin mẫu hậu nên khó xử hoàng thượng."

      Mọi người trong thư phòng đều sửng sốt, quý phi nương nương đúng là biết đại thể (hiểu chuyện), vóc người đẹp, tính tình lại ôn hòa, sao làm cho người ta thương tiếc được.

      Bất quá Mộc Thanh Dao cũng nghĩ như vậy, nữ nhân này là bất đắc dĩ mới có thể làm như thế, thử hỏi nữ nhân nào nguyện ý nhìn phu quân mình đem nữ nhân khác nghênh tiến hậu cung, hơn nữa nàng còn sâu đậm phu quân, thế nhưng nàng biết, từ xưa hoàng đế đều có tam cung Lục Viện, nạp phi là chuyện sớm muộn, nếu hoàng thượng quyết định, thay đổi, bằng biết thời biết thế lấy ít ấn tượng đẹp, hoàng thượng làm khó nàng, mà còn có thể nhớ kỹ nàng rất tốt...

      Nữ nhân này cũng là nhân vật lợi hại, Mộc Thanh Dao nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên nghe được tiếng quát lăng hàn đến cực điểm : "Mộc Thanh Dao tiếp chỉ!"
      Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 24 - LONG PHƯỢNG ĐẤU (THƯỢNG)


      Mộc Thanh Dao theo bản năng quỳ xuống, lành lạnh mở miệng: "Tiểu nữ tiếp chỉ." (TT: mắc mưu Tôn ca hơhơ...)

      Vừa mới xong chợt thấy có đều gì đúng, gọi nàng đón cái gì chỉ, muốn đứng lên, nhưng trong thượng thư phòng bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng, nàng nếu quả đứng lên, chính là xúc phạm thánh uy, thái hậu cùng quý phi nương nương kia nhất định ước gì nàng bị xử tử, vì thế lại vững vàng quỳ, da đầu mơ hồ tê dại, Huyền đế lấy nàng để đối phó thái hậu chứ, nàng mới cần làm việc này, ánh mắt lạnh lẽo dị thường, binh tới tướng đở, nước tới đất ngăn, nàng tuyệt đối nên ăn phần buồn bực này.

      "Mộc thừa tướng làm quan thanh liêm, phẩm hạnh đoan chính, rất được thánh ý, Mộc Thanh Dao tao nhã thanh tao lịch , rộng lượng khéo léo, nay tứ phong làm hoàng hậu, chọn ngày thành hôn."

      Mộc Thanh Dao khuôn mặt xinh đẹp, cái lồng tầng sương lạnh, con ngươi u ám, khóe miệng vừa kéo, lãnh trừng mắt nhìn mặt đất, nam nhân này ràng là mở to mắt dối mà, thế nhân đều nàng Mộc Thanh Dao là háo sắc vô lương nữ nhân, thế nào đến trong miệng lại là tao nhã thanh tao lịch , rộng lượng khéo léo, đây là châm chọc, bất quá đừng nghĩ rằng nàng ngoan ngoãn mà lầm, Mộc Thanh Dao ngực khẽ nâng, lạnh giọng lên tiếng.

      "Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra, tiểu nữ phụ thánh ân, thế nhân đều biết phủ thừa tướng tam tiểu thư là nữ nhân háo sắc, nếu như tiểu nữ vào cung làm hậu, chỉ sợ nhục mạ đến thánh giá hoàng thượng."

      Lời vừa xong, bên trong thượng thư phòng mọi người ngây người, đầu tiên là hoàng thượng tứ hôn, ly kỳ hơn chính là mộc tam tiểu thư dĩ nhiên cự hôn, hoàng thượng tuổi trẻ tuấn mỹ, tập quyền thế thân xinh đẹp, biết bao nữ tử trong thiên hạ đều mơ ước , mộc tam tiểu thư này lại cự hôn.

      Mộc thừa tướng hoàn toàn hóa đá, đầu tiên là hoàng thượng trực tiếp tứ phong Thanh Dao làm hoàng hậu, nữ nhi lại tự mình cự hôn, mộc thừa tướng ngực cứng lại, hô hấp dồn dập, cảm giác đầu mình như bị trúng gió, chuyện hôm nay thực ngoài phạm vi có thể tiếp thu của , ngẩng đầu sợ hãi nhìn hoàng thượng cùng thái hậu.

      Hoàng thượng vẻ mặt ngao, ngũ quan tuấn mỹ trời u ám, sâu thẳm trong con ngươi đầy sát khí giết chóc, ngón tay nắm lại thành quyền, gân xanh trải rộng, khớp xương xanh nhạt, quanh thân lồng lên tức giận, trong thượng thư phòng thoáng cái như rơi vào hầm băng, mọi người dám thở mạnh, chỉ có thái hậu nương nương dường như bắt được cơ hội, trong mắt lóe lên ngoan, xoay mình vỗ xuống long án, gầm lên.

      "Lớn mật Mộc Thanh Dao, dám trước mặt cự hôn, đến a, đem nàng kéo xuống trọng trọng trị tội."

      Thái hậu tiếng vừa dứt, Mộc gia mọi người sắc mặt trắng nhợt, Mộc Ngân ùm tiếng quỳ xuống : "Xin hoàng thượng cùng thái hậu bỏ qua cho Thanh Dao lần, nàng trẻ người non dạ, chuyện suy nghĩ."

      Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương hai tỷ muội, tuy rằng trong lòng căm hận Mộc Thanh Dao đoạt hào quang các nàng, nhưng tốt xấu gì cũng là người Mộc gia, đến mức trơ mắt nhìn nàng bị trừng phạt, quang trọng nhất là nếu như các nàng để ý tới, người khác nghĩ như thế nào, lập tức cùng phụ thân quỳ xuống .

      "Xin hoàng thượng cùng thái hậu bỏ qua cho Thanh Dao lần."

      Cao cao chỗ ngồi Mộ Dung Lưu Tôn mặt đầy băng hàn, bí hiểm nhìn Mộc Thanh Dao, khóe môi vẻ ra kêu ngạo, quanh thân tràn đầy trầm sát khí, thân là hoàng đế, cho tới bây giờ còn chưa có bị nữ nhân nào cự tuyệt, tuy rằng nữ nhân này người có thứ muốn, nhưng cho phép bất cứ người nào làm trái ý của , trừ phi?

      Mộc Thanh Dao bình tĩnh nhìn vào chỗ ngồi của hoàng thượng, con ngươi tràn đầy trí tuệ quang mang, nàng cược, cược người nam nhân này tùy ý giết người, tuy rằng đều này rất nguy hiểm, hơn nữa nàng biết nam nhân đối diện chờ nàng cầu xin tha thứ, hay là chỉ cần nàng cầu xin tha thứ, tránh được kiếp, nhưng nàng dễ dàng khuất phục...

      Lãnh khí ở thư phòng tỏa ra, thái hậu nhìn hoàng thượng gì, càng phát ra kiêu ngạo đứng lên, xoay mình hướng ra phía ngoài rống lên.

      "Người đến, còn đem nữ nhân này áp tải xuống quan tiến trong đại lao chờ xử lý."

      Hoa Ly Ca dẫn mấy người thị vệ rất nhanh xông tới, ở trước cửa, nhưng cũng có động thủ, bởi vì bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh hoàng thượng, chỉ có hoàng thượng chuyện, bọn họ mới động thủ, bởi vì bọn họ là nô tài của hoàng thượng, phải nô tài của thái hậu ...

      "Các ngươi còn chờ cái gì? Còn đem nữ nhân này kéo xuống ?" Thái hậu thấy ban thị vệ hề cử động, sắc mặt tức giận đến trắng bệch, thân thể run run đứng lên, giận dữ chỉ vào Hoa Ly Ca, bên quý phi nương nương nhanh lên, cẩn thận giúp nàng bớt giận, ôn nhu khuyên giải an ủi: "Mẫu hậu, đừng nóng vội, hoàng thượng có xử trí, ngươi đừng vội, tức giận tốt cho thân thể?"

      Mộc Ngân nhìn trước mắt vừa chạm vào đại họa, sắc mặt sớm tái nhợt mảnh, môi xanh tím, rất nhanh thân thủ lôi kéo Mộc Thanh Dao, gấp gáp mở miệng: "Dao nhi, còn mau hướng hoàng thượng xin lỗi, nhanh lên chút?"

      Mộc Thanh Dao ngước mắt nhìn phía cao nam nhân ngôi, nam nhân kia con ngươi sâu thẳm tựa như giếng cổ ngàn năm, liếc mắt nhìn thấy đáy, căn bản thấy chút nào cảm xúc, đợi nàng mở miệng, Mộc Thanh Dao căn bản muốn để ý đến , thế nhưng nàng vừa quay đầu, chỉ thấy thừa tướng cha sắc mặt đều thay đổi, tái nhợt mảnh, môi xanh tím, tựa hồ bị hoảng sợ , nếu như nàng lại mở miệng, chỉ sợ hơi thở trút ra nữa chết mất, nghĩ đến mình tuy rằng xuyên qua có mấy ngày ngắn ngủi, thế nhưng nhưng cảm nhận được đối với mình nồng đậm quan ái, chẳng lẽ thực muốn cho người cha thương mình chịu dằn vặt sao?

      Mộc Thanh Dao ở thế khó xử, hoàng thượng ngồi cao bỗng nhiên lên tiếng, thịnh lạnh thanh vang lên: "Mộc Ngân?"

      Mộc Thanh Dao biết muốn cái gì, cướp trước bước mở miệng: "Mới vừa rồi là tiểu nữ lỗ mãng, tiểu nữ tội đáng chết vạn lần, xin hoàng thượng thứ tội."

      Mộ Dung Lưu Tôn tuấn mỹ ngũ quan hòa hoãn ít, hẹp dài đôi mày nhướng lên, bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Dao, tựa hồ thái độ đối với nàng vẫn hài lòng, nhìn nàng vẫn nhúc nhích, con ngươi đen nhánh lần thứ hai hướng người mộc thừa tướng nhìn lại, Mộc Thanh Dao cắn răng cái, trong lòng rủa thầm, ghê tởm nam nhân, cái gì mà minh quân, căn bản là khốn kiếp, chỉ biết nắm người uy hiếp, lập tức cúi đầu, càng phát ra cung kính lên tiếng.

      "Mới vừa chọc giận thánh giá, là tiểu nữ đáng chết, xin hoàng thượng bỏ qua cho phụ thân, trách phạt tiểu nữ người ."

      "Tốt, nếu mộc tiểu thư thành tâm biết lỗi, mộc thừa tướng vất vả công lao càng lớn, trẫm liền so đo" Mộ Dung Lưu Tôn cao điệu mở miệng, thân thể hơi hướng phía trước, nhìn thẳng Mộc Thanh Dao, đầu kim quan phát ra tia sáng chói mắt, ngược sáng nên thấy sắc mặt của , nhưng mâu quang hàn đầm gắn vào đáy mắt, chỉ sợ người nam nhân này chịu để yên.

      "Tạ ơn hoàng thượng."

      Mộc Ngân thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa tài nào đứng mặt đất nổi, nhấc lên ống tay áo lau mồ hôi đầu, bên cạnh Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương song song thở dài hơi, trong thượng thư phòng bầu khí hòa hoãn chút, Liễu Thiên Mộ cùng Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, nhìn tất cả việc phát sinh, tâm trạng có chút minh bạch, xem ra mộc tam tiểu thư mới là nhân vật lựa chọn tốt nhất để tiến cung, hai người lập tức tới cung kính ôm quyền.

      "Thần đệ ( Thiên Mộ ) chúc mừng hoàng thượng."

      Thái hậu nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng chính là muốn ngăn cản chỉ sợ cũng thể được nữa rồi, đôi mắt tàn nhẫn lạnh lùng bắn về phía Mộc Thanh Dao, nếu như ánh mắt là mũi tên nhọn, Mộc Thanh Dao chỉ sợ sớm bị nàng bắn chết, thái hậu nương nương ngẩng đầu, chỉ thấy quý phi nương nương vành mắt hồng hồng, lập tức sờ tay nàng, ý bảo cái gì đều cần sợ, nàng còn có đây? cần phải sợ là nữ nhân ngoại lai kia.

      "Mộc Ngân tiếp chỉ."

      Mộc Ngân nào dám thêm cái gì, lập tức cung kính lĩnh mệnh: "Thần tiếp chỉ."

      "Mộc thừa tướng chi nữ Mộc Thanh Dao tướng mạo nhàn lương, rộng lượng khéo léo, ban thưởng vì hoàng hậu, chọn ngày đại hôn."

      "Thần lĩnh chỉ, " Mộc Ngân nên lời cảm giác trong lòng, ngũ vị tạp trần (mặn ngọt chua cay đắng), kỳ thực căn bản hy vọng nữ nhi tiến cung, trong cung tình huống gì phải là biết, lúc này thái hậu cùng hoàng thượng bất hòa, trong hậu cung chừng phát sinh chuyện gì đâu? Thanh Dao tiến cung, lấy danh nghĩa là hoàng hậu, kì thực có thái hậu tồn tại, nàng có quả ngon để ăn sao? Thế nhưng hoàng thượng hạ chỉ, thể kháng chỉ tuân.

      Mộc Ngân lĩnh chỉ, thái hậu khí hận nhìn Mộc gia, nghĩ tới ngôi vị hoàng hậu lại bị Mộc gia lấy được, các nàng vẫn cho là người Sở gia trở thành hoàng hậu, thực là đáng trách, thái hậu đáy mắt lên tàn nhẫn, Mộc Thanh Dao đúng ? Ngươi cấp ai gia chờ, hoàng hậu này cũng phải dễ làm như vậy, thái hậu nắm tay quý phi nương nương chuẩn bị ly khai, lại nghe đến hoàng thượng hạ đạo thánh chỉ khác.

      "A Cửu, lập tức đem ý chỉ đến Khâm Thiên giám, chọn ngày hoàng đạo, nghênh đón hoàng hậu tiến cung."

      "Tuân lệnh, hoàng thượng, tiểu nhân cái này làm."

      A Cửu lên tiếng trả lời chuẩn bị ly khai, Mộc Thanh Dao vẫn quỳ đột nhiên mở miệng: "Chờ chút?"
      linhdiep17Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :