1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU - Ngô Tiếu Tiếu (147/147)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 16 - NAM THỬ GIẢ

      Lầu hai nhã giữa, cửa bị đẩy ra, Mộ Dung Lưu Chiêu thân hình vừa , vốn có ba nam nhân ngồi, giật mình, hai cái khác trực tiếp đứng lên, ra để lại vị trí đó, tất nhiên là công tử Binh bộ thị lang cùng công tử Phủ Doãn, nơi có mặt vương gia, có chỗ ngồi cho bọn họ.

      Mộ Dung Lưu Chiêu tà tà liếc mắt cái nghiệt nam nhân bên cửa sổ, lạnh lùng khiêu cái đôi lông mày nhắn, trầm giọng mở miệng.

      "Dực, ngươi lại đùa giỡn cái gì?"

      Sở Thiển Dực hắc đồng nhúc nhích hai đám hỏa hoa, khóe môi câu ra vẻ nghiền ngẫm cười: "Có chuyện tốt, có thể nào quên ngươi?"

      "?"

      Ngắn gọn mệnh lệnh, quả nhiên hổ là lãnh khốc vương gia, chuyện quyết ướt át bẩn thỉu, ngũ quan tuấn mỹ vừa chạm vào cơn giận sấm sét, Sở Thiển Dực thân là bạn chơi với từ đến lớn, từ lâu thấy nên có trách, người này từ trước cho tới bây giờ cũng là bộ mặt lạnh, nhìn thần thái cao ngạo như vượt lên mọi người, kỳ thực bản tính như vậy, bất quá nhi tử Lý Ngọc Đường của Binh bộ thị lang cùng công tử Trương Hàn Sơn của phủ doãn lại bị hù dọa đến hai chân đều run rẩy, thở mạnh cũng dám.

      Sở Thiển Dực than , nao nao mở miệng: "Vương gia, ngươi dọa hỏng con của người ta, cái này có gì vui cả."

      Mộ Dung Lưu Chiêu lúc này mới chú ý tới bên cạnh có hai tên sắc mặt tái nhợt, nhìn trong ánh mắt của bọn tràn đầy sợ hãi, Mộ Dung Lưu Chiêu vui nhíu mày, sắc mặt lạnh hơn, kinh khủng như vậy sao? Hai người này sợ đến như vậy, còn là nam nhân sao?

      "Ngồi xuống."

      Vương gia ra lệnh tiếng, Lý Ngọc Dường cùng Trương Hàn Sơn câu cũng dám nhiều lời, an phận ngồi qua bên ghế, thở phào nhõm, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm vượt qua, thế nhân đều Nam An vương gia lạnh lùng băng hàn, xem ra đồn đãi giả a.

      Sở Thiển Dực nhìn vương gia sắc mặt càng tối sầm, nếu như còn chọc thêm nữa, chỉ sợ người này mang thù dai, thu hồi động tác cợt nhả, con ngươi ánh sáng sâu thẳm nhìn lại hướng dưới lầu.

      "Nữ nhân kia ngươi nhìn thấy ? Lại xuất ."

      Mộ Dung Lưu Chiêu nghe xong lời của , thân thể nghiên về phía trước, dựa vào người Sở Thiển Dực, hướng dưới lầu nhìn lại, chỉ thấy góc trà lâu, có bạch y nữ tử, nhàn nhã chơi uống trà, quanh thân lắng đọng, bao phủ cỗ nhàn nhạt làm cho người nào có thể bỏ qua quang mang, trong đông đảo tân khách, người đầu tiên làm cho người ta chú ý nhất định là nàng, nàng mang theo phong cách riêng giống với những dung chi tục phấn khác.

      "Nàng là ai?"

      Mộ Dung Lưu Chiêu con ngươi ánh sáng ám chìm xuống, cơ hồ trong cùng lúc, thấy được tiểu nha đầu Mai Tâm cùng Lục nhi của mộc phủ, như vậy nữ nhân quang mang bắn ra bốn phía là?

      "Mộc phủ tam tiểu thư Mộc Thanh Dao, rất nhiều người đều nghị luận nàng, nàng bị ngươi quyền đánh tỉnh, háo sắc nữa."

      "Buồn cười?"

      Mộ Dung Lưu Chiêu khinh thường nhíu mày, thu hồi thân thể ngồi vào bên cạnh Sở Thiển Dực, con ngươi ánh sáng dời về phía trước bàn, phủ doãn công tử Trương Hàn Sơn nãy giờ vẫn an phận ngồi linh hoạt tiến lên rót chén trà cho vương gia, đưa tới trước mặt của : "Vương gia, mời uống trà."

      "Ừ " Mộ Dung Lưu Chiêu gật đầu cái, đưa tay tiếp nhận chén trà uống ngụm, ngước mắt nhìn về phía Sở Thiển Dực, người này luôn luôn có bộ dạng có việc gì làm, nơi nào có chuyện hứng thú là nơi đó có : "Xem ra ngươi gần nhất quá rảnh rỗi."

      "Rỗi sao? Rỗi sao? Đây chính là ngươi gây ra chuyện, ta mới cảm thấy hứng thú."

      Sở Thiển Dực khóe mắt dư quang bay ra , chỉ thấy nữ nhân kia từ đầu tới đuôi chưa từng có nhiều biểu tình, vội nóng nảy, bình tĩnh ưu nhã, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về hàng ghế phía bọn họ, nàng đến tột cùng là lạt mềm buộc chặt, hay tâm tư cẩn mật, biết bọn họ đánh giá nàng?

      "Buồn chán cực kỳ!"

      Mộ Dung Lưu Chiêu tức giận lãnh trừng hướng tên kia, ràng là nhân tài có thể dùng, nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng làm, có việc gì để làm làm chuyện nhàm chán gì đó.

      "Dực, ngươi?"

      Sở Thiển Dực đợi Mộ Dung Lưu Chiêu cho hết lời, nhấc tay ngăn cản tiếp, biết tên kia muốn cái gì, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm xuống, quay đầu nhìn phía nơi khác, chậm rãi mở miệng gằng từng chữ : "Vương gia, bằng ta xuống thử nàng chút xem, nhìn nàng là lạt mềm buộc chặt, hay là bị ngươi đánh tỉnh?"

      "Sở Thiển Dực, " Mộ Dung Lưu Chiêu tức giận rống lên, lãnh trừng mắt tên kia, lệ khí nhất thời, gây sợ hãi cho người khác trong phòng, nhưng lại chút nào ảnh hưởng đến Sở Thiển Dực, nghiệt mím môi cười, vừa thu lại tay áo rộng vừa uống trà, chậm rãi mở miệng: "Cẩn, chúng ta xuống gặp mộc tam tiểu thư?"

      "Tuân lệnh, công tử."

      Cẩn mở ra cửa của nhã gian, cung kính mời chủ tử ra ngoài, hai người lắc mình hướng dưới lầu mà , Mộ Dung Lưu Chiêu cũng lười ngăn cản , hơn nữa căn bản ngăn cản được, điểm trọng yếu nhất, cũng muốn nhìn chút nữ nhân kia đùa chơi cái dạng gì, khóe môi lạnh lùng mím lại thành hàng thẳng tắp, nếu như nữ nhân kia dám can đảm bắt lấy Dực, tuyệt bỏ qua cho nàng.

      Mộ Dung Lưu Chiêu ngồi vào vị trí vừa rồi của Sở Thiển Dực, góc độ vừa vặn, có thể nhìn thấy đầy đủ tình huống xảy ra ở góc kia...

      góc trong đại sảnh, Mộc Thanh Dao chậm rãi uống xong trà, thưởng thức xong cảnh đường phố, ra ngoài gần nửa ngày, nàng cũng hơi mệt chút, xem ra cái tên vụn trộm lầu hai cũng thân, như vậy, hà tất lãng phí thời gian, hay là trở về thôi.

      "Mai Tâm, chúng ta trở về ."

      Mộc Thanh Dao tiếng vừa dứt, Mai Tâm cùng Lục nhi trong lòng cuối cùng cũng yên ổn chút, lập tức cười tủm tỉm đứng lên: "Phải đó, tiểu thư, chúng ta thôi."

      Đáng tiếc nàng còn có đứng lên, đạo hưởng vi du trời sinh vang lên: "Đây phải là mộc tam tiểu thư sao?"

      Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thẳng qua, chỉ thấy trước mắt đứng thẳng người huyền y nam tử, vóc người cao gầy thon dài, ngũ quan lập thể, đường nét ràng dứt khoát, đôi con ngươi dài như hoa đào, lóe ra hàn quang mê hoặc nhân tâm, khóe môi lên nụ cười yếu ớt như có như , lại làm cho người dời tầm mắt được, nguyên lai là nghiệt nam tử, Mộc Thanh Dao nghiền ngẫm nở nụ cười, người nam nhân này hình như là con của đối thủ mất còn với cha nàng, nhi tử của hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc, Sở Thiển Dực, Sở đại công tử, thân lúc này là có ý gì? Phá đám sao?

      Mộc Thanh Dao lại vững vàng ngồi xuống, con ngươi ánh sáng cơ trí bình tĩnh, uất giận, thần sắc vẫn có cỗ uy nghi, khóe môi mỉm cười yếu ớt, lễ phép mà mới lạ gật đầu: "Sở công tử, có việc gì?"

      "Tại hạ chỉ là hiếu kỳ người trước mắt thế nhưng mộc tam tiểu thư, nghe mộc tam tiểu thư hôm qua bị thương, lúc này phải nên ở tại nhà dưỡng thương sao? Thế nào còn chạy đến đây?"

      Sở Thiển Dực mâu quang mang theo nét tìm tòi nghiên cứu quét nhìn về phía Mộc Thanh Dao, giờ này khắc này, dĩ nhiên đoán ra được suy nghĩ trong lòng nữ nhân này, đây là tượng ít thấy, nữ nhân này trước mắt căn bản phải là cái háo sắc nữ Mộc Thanh Dao, nàng đến tột cùng là ai?

      Mộc Thanh Dao tuệ ánh sáng lưu chuyển, môi nhàng vẽ ra nụ cười, dung nhan thanh lệ xuất trần, tựa như liên hoa buổi sáng nổi mặt nước, mềm mại mà ưu nhã, thánh khiết mà cao quý, con mắt trong suốt như nước, khiến người dời ra tầm mắt, đến khi thanh lành lạnh của nàng vang lên.

      "Sở đại công tử chê cười."

      Nàng đứng dậy chuẩn bị ly khai, vừa rồi ở lầu lén quan sát nàng nhất định là vị Sở đại công tử này, biết là , cần gì phải cùng quấn quýt, Mộc Thanh Dao hơi nghiêng người nhìn Mai Tâm cùng Lục nhi, hai tiểu nha đầu ngơ ngác nhìn Sở đại công tử, gương mặt ửng đỏ, ràng bị mê hoặc, nghĩ đến cũng khó trách các nàng, đều là thiếu nữ hoài xuân, huống chi lại nhìn thấy nghiệt nam nhân như vậy.

      "Mai Tâm, Lục nhi, trở về."

      Hai tiểu nha đầu phục hồi tinh thần, ý tứ thấy tốt nên lên tiếng trả lời: "Dạ, tiểu thư."

      Mộc Thanh Dao đứng dậy ưu nhã ly khai, thời điểm hai người vừa lướt qua nhau, Sở Thiển Dực xoay mình vươn tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, lãnh chìm mở miệng: ", ngươi là ai?"
      Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 17 - THỬ CÔNG


      Mộc Thanh Dao nghĩ tới Sở Thiển Dực lại đột nhiên động thủ, cổ tay vừa chuyển, nội lực ngưng tụ thoát khỏi nắm giữ của , nếu người này muốn động thủ, vừa lúc mình muốn thử xem nội lực của bản thân rốt cuộc đạt tới trình độ nào, là bình thường như mọi người, hay là cao thủ đứng đầu...

      Sở Thiển Dực ngờ nữ nhân trước mắt dĩ nhiên phản công qua đây hơn nữa thủ thế sắc bén, tuyệt hàm hồ lại đem toàn lực đánh ra, lập tức dám khinh thường, đưa tay lên ngưng tụ nội lực ngăn trở thế tiến công, tay ở trong ống tay lần thứ hai nắm lại.

      Người ngoài chỉ nhìn thấy hai người nhìn nhau, tràn đầy nụ cười, lại biết càn khôn bên trong, hai người đứng đấu nội lực, Sở Thiển Dực thân thủ thế nhưng vô cùng lợi hại, trong chốn giang hồ phải tính đến hàng cao thủ, trong chớp mắt liền đem Mộc Thanh Dao chế phục, cũng làm cho nàng tự mình minh bạch võ công người, bất quá chỉ có thể đối phó với năm ba đại hán tầm thường, muốn đấu với nội gia cao thủ, căn bản là chịu nổi kích, xem ra sau này nàng cần phải dùng phần võ công này cho thỏa đáng...

      Nếu võ công bằng người, hà tất lại đấu, Mộc Thanh Dao lãnh giận tái mặt.

      "Buông tay, đường đường Sở công tử, sao có thể trước mặt mọi người, động thủ động cước với nương?"

      Sở Thiển Dực ngẩn ra, rất nhanh buông tay, mặt bịt kín tầng choáng váng, mới vừa rồi là đấu quá hưng khởi, quên nàng là nhất giới nữ lưu, mặc kệ nàng quá khứ thanh danh tốt bao nhiêu, nhưng tại, tóm lấy tay người ta là đều tốt.

      "Xin lỗi."

      ngước mắt nhìn thân người bên cạnh, khi giữa mũi ngửi được vị hoa nhợt nhạt thanh nhã giai nhân rất nhanh lắc mình ly khai...

      Nàng đến tột cùng là người phương nào?

      Vừa rồi trong thời gian giao thủ, có thể cảm giác ra nàng cũng phải lạt mềm buộc chặt, mà là muốn dạy dỗ .

      Quan trọng nhất là, nữ nhân luôn luôn mang tiếng háo sắc kia lại có thể nhìn đến dung mạo của mình, trong thiên hạ nữ nhân có thể nhìn đến dung mạo của , chỉ điếm đầu ngón tay (Ca tự cao quá =.:), mà nữ nhân trước mắt lại là trong số đó?

      Đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề?

      Sở Thiển Dực ngốc lăng nhìn bóng lưng xa, ánh mắt mị hoặc nhân tâm mang vẻ u chìm, như có điều suy nghĩ, thủ hạ Cẩn giọng nhắc nhở : "Công tử, vương gia còn ở phía lầu chờ?"

      "Ừ, thôi, " Sở Thiển Dực phục hồi tinh thần lại, khóe môi lên thú vị, xem ra người vô như có việc để làm: "Cẩn, thực càng ngày càng thú vị."

      Hai người quay đầu chạy lên lầu, trong đại sảnh khí ngột ngạt cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, mọi người bắt đầu nghị luận, vừa rồi thiên kim của tả thừa tướng cùng công tử của hữu thừa tướng, đôi trai tài sắc giai nhân, dĩ nhiên chung sống hoà bình, là làm cho người ta vô cùng kinh ngạc a, xem ra kinh thành lại muốn có lời đồn đãi mới.

      Minh Phượng lâu nhã giữa...

      Mộ Dung Lưu Chiêu vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, tình huống vừa phát sinh ở dưới lầu thấy được, Mộc Thanh Dao kia có quấn quít lấy Sở Thiển Dực, hơn nữa thời gian mà Sở Thiển Dực chặn lối của nàng, thấy ràng trong đáy mắt của nàng có vẻ khinh thường, nữ nhân này thực thay đổi chỉ trong đêm sao, vẫn là theo như lời người khác, bị đấm đánh tỉnh, có khả năng này sao.

      "Vương gia?"

      Sở Thiển Dực vào nhã giữa, khẽ gọi tiếng, Mộ Dung Lưu Chiêu phục hồi tinh thần lại, lãnh mị nhìn sang, nhàn nhạt mở miệng: "Thử ra kết quả gì rồi?"

      "Ta hoài nghi nàng là Mộc Thanh Dao sao? Giống như thay đổi thành người khác, ngoại trừ hình dạng tương tự, nàng chổ cũng giống."

      Sở Thiển Dực xong đặt mông ngồi vào tọa ỷ, nâng chén trà lên uống hớp lớn, hé ra gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp, lên chói mắt quang hoa: "Ta điều tra ra, nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chỉ mong nàng để cho ta thất vọng."

      "Nếu như nàng thực tốt như ngươi vậy, chỉ sợ ngươi có thời gian."

      Mộ Dung Lưu Chiêu lành lạnh mở miệng, đứng lên, phủi phủi y phục người, động tác ưu nhã chuẩn bị ly khai, nếu chuyện gì, còn phải về để xử lý tình, là phụ tá đắc lực của hoàng huynh, cũng giống Sở Thiển Dực ăn ngồi rồi, cuộc sống đều dựa vào cha của .

      "Có ý gì?"

      Sở Thiển Dực đưa tay lên kéo trường sam Mộ Dung Lưu Chiêu, cười đến giống như con hồ ly (Ca là hồ ly mừ ^_^), rỗi rãnh mở miệng truy vấn.

      Mộ Dung Lưu Chiêu ngũ quan lạnh lùng, hắc đồng u ám xuống, vừa nghĩ tới hoàng thượng làm những chuyện như vậy, cảm thấy ý nghĩa: "Hoàng thượng làm cho nữ nhi Mộc gia tiến cung vì phi, ngươi nghĩ nếu như nàng thực tốt như ngươi vậy, nhất định tiến cung?"

      "Cái gì? Tiến cung vì phi?"

      Cái này Sở Thiển Dực tiếng kêu lớn nha, Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nghe tiếng kêu của , liền nhớ việc: "Nha, ta quên, trong cung vị kia là thân muội tử của ngươi, bất quá kia lại có quan hệ gì, hoàng thượng có rất nhiều nữ nhân, chỉ có muội muội ngươi người."

      Mộ Dung Lưu Chiêu đạm nhiên , cũng nhìn tới tuấn mỹ nam nhân phía sau, lôi kéo cửa ra ngoài, chỉ nghe được vài đạo thanh song song vang lên: "Vương gia?"

      "Hồi phủ."

      "Dạ " tiếng bước chân xa, trong nhã giữa, Lý Ngọc Dường cùng Trương Hàn Sơn cẩn thận từng li từng tí vây đến bên người Sở Thiển Dực, quan tâm hỏi: "Thiển Dực, ngươi sao chứ?"

      Sở Thiển Dực sắc mặt rất khó nhìn, trong đôi mắt đen xinh đẹp lên vẻ bất đắc dĩ, thở dài tiếng.

      "Từ xưa vô tình nhất là hoàng đế a, " muội muội tiến cung mới nửa năm, hoàng thượng lại muốn dâng tân phi, hoặc là hoàng thượng chính là vì tìm người để ngăn trở, kỳ thực Ngữ Diệp rất hoàng thượng, chỉ bất quá nàng sinh sai nơi, đặt ở Sở gia, hoàng thượng cùng Sở gia có đoạn vực sâu cách nào qua được, chỉ sợ nàng vĩnh viễn có khả năng được hoàng thượng sủng ái.

      "Đúng vậy, hoàng cung khẳng định nhiều nữ nhân a, nhà chúng ta cũng có mấy người phụ nhân rồi, huống chi hoàng đế."

      Lý Ngọc Dường tán thành gật đầu, cha chẳng qua là nho Binh bộ thị lang, còn cưới đến vài phu nhân, huống chi là hoàng đế, thử hỏi làm gì có người nam nhân nào muốn cưới nhiều lão bà, muốn đem nữ nhân đẹp nhất trong thiên hạ nhét vào hậu cung của mình.

      "Quên , muốn, chúng ta trở về ."

      Bởi vì kiện này, Sở Thiển Dực cũng còn hưng trí đùa cái gì nữa, Lý Ngọc Đường cùng Trương Hàn Sơn nào dám thêm cái gì, ba người liền cáo từ, đều tự mình hồi phủ...
      Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 18 - NGƯỜI ĐẸP NHƯ HOA

      Ba ngày sau, trời sáng sủa, trời trong nắng ấm.

      Sáng sớm, hậu viện mộc phủ nhiều thanh ầm ỹ, giọng cao thanh vang vọng, ngủ say Mộc Thanh Dao tức giận kêu rên, hôm nay nàng muốn lười chút, muốn quản chuyện những người đó làm, thế nhưng ông trời đúng là muốn cho người ta an nhàn mà, làm cho nàng cố gắng cỡ nào cũng ngủ ngon, thuận tay nắm lấy cái gối đầu bằng tơ lụa tự che đầu mình, đáng tiếc thanh kia vẫn cuồn cuộn ngừng truyền vào tai, Mộc Thanh Dao tức giận xoay người ngồi xuống, lạnh lùng trừng mắt ngoài cửa.

      "Mai Tâm, bên ngoài thế nào ầm ĩ như vậy?"

      Mai Tâm vừa nghe tiểu thư thanh hàm tức giận, sớm rất nhanh chạy vào, cẩn thận mở miệng: "Tiểu thư, hôm nay là ngày đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư tiến cung, sáng sớm, đại phu nhân cùng Nhị phu nhân liền dẫn đám người ở sát vách trong viện thu xếp, vì thế có chút ồn ào."

      Trong Mộc phủ, viện của ba vị tiểu thư song song cùng chỗ, vì thế bên kia có tiếng động truyền tới hai viện khác.

      " phải chỉ là tiến cung sao? Có cần gióng trống khua chiêng tới như vậy sao? Nếu quả tiến cung làm được phi tử hãy làm."

      Mộc Thanh Dao đưa tay tự mình sữa mấy lọn tóc lộn xộn, thân thể nhất dời xuống giường, chuẩn bị tìm người tính toán sổ sách, Mai Tâm cả kinh, vội vàng vươn tay ngăn trở lối của nàng: "Tiểu thư, ngươi làm gì?"

      "Ta nhanh chân đến xem các nàng muốn làm gì, dĩ nhiên quấy rầy giấc ngủ của ta."

      Nàng thần sắc lãnh đạm như băng, giữa mày có quyét chút lệ khí, đầu ngón tay nắm chặt, định ra cửa, Mai Tâm đâu dám cho nàng ra ngoài, chỉ vào y phục người của nàng: "Tiểu thư, ngươi mặc thế này ra cửa sao?"

      "Làm sao vậy?" Mộc Thanh Dao cúi đầu tự nhìn y phục người mình, thành vấn đề a, chỉ bất quá y phục này cánh tay bị nàng xoắn lên, quần cũng bị kéo qua bên, như thế này cũng rất được thân là áo tay ngắn, hạ thân là quần soóc, lúc ngủ thoải mái ít, nhưng là Mai Tâm vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ cho nàng mặc ở trong phòng, cho phép mặc ra ngoài.

      "Tiểu thư, sáng sớm hôm nay nghê vân phường mang y phục đưa tới, chúng ta đổi bộ rồi hãy ra ngoài."

      "Nha, y phục tới, vậy đổi bộ , " nếu y phục đưa tới, vậy đổi bộ thôi, bất quá muốn cho nàng mặc mấy thứ y phục hoa lệ nặng nề, đánh chết nàng cũng mặc.

      "Tốt " Mai Tâm xoay người tới tủ quần áo, mở ra cánh cửa tủ, đem y phục treo lấy ra, bộ cẩm váy màu hồng phấn mỏng, kiểu dáng đơn giản nhất, sư phụ của Nghê Vân phường dựa theo lời phân phó của Mộc Thanh Dao, ở cổ áo chỉ thêu độc cành hàn mai nở rộ, phìa dưới thêm bức tranh long điểm, khiến cho cả bộ y phục thoáng cái giống với bất cứ bộ nào của người khác, nó lộ ra cao nhã và đại khí.

      "Tiểu thư, cái này thế nào?"

      "Ừ, tệ, Nghê Vân phường này quả nhiên có năng lực làm được theo ý muốn của người khác, lấy cái này ."

      Mộc Thanh Dao thanh vừa rơi xuống, Mai Tâm sớm cầm y phục tới cho nàng thay, y phục hoàn mỹ phù hợp ở người nàng, làm nổi bật được nàng vóc người nhu mì xinh đẹp, khúc nhiễu lả lướt, lại hợp hoàn mỹ với hai má hồng hồng, tóc đen đầu oản thành búi, dùng cành ngọc bích trâm kết lại, hai bên tóc mai hai sợi tóc mềm mại tự nhiên được thả xuống, cả người là tiêu điểm được đập vào mắt người khác khiến họ dời ra tầm mắt.

      "Tiểu thư, thực là đẹp quá."

      Mộc Thanh Dao nhìn vào gương đồng thoả mãn gật đầu: "Ừ, vẫn là Mai Tâm khéo tay a, người nhờ ăn mặc, phật nhờ vát vàng, quả nhiên giả."

      "Là do tiểu thư lớn lên đẹp, " Mai Tâm mím môi cười rộ lên, tiểu thư vẫn như cũ lãnh lãnh đạm đạm, nhưng khi quen thuộc cá tính của nàng, Mai Tâm tựa hồ còn sợ nàng như trước, hơn nữa lại đặc biệt thích nàng, nàng tuy rằng lãnh, nhưng cho tới bây giờ cũng đánh chửi nô tỳ các nàng, chuyện cũng ỷ thế, cũng động chút là răn dạy các nàng, vì thế mấy tiểu nha đầu tại thích ở trong Thanh viện vô cùng, trước đây đều mong ngóng sang hầu hạ các viện khác, tại ai cũng muốn .

      ", chúng ta nhìn sát vách muốn lăn qua lăn lại tới khi nào?"

      Mộc Thanh Dao nghe được sát vách lần thứ hai truyền đến tiếng thét chói tai, nhè lãnh khí bị lây đến đuôi lông mày, nàng vừa mới thiếu chút nữa quên rồi, nghĩ tới bên kia còn lăn qua lăn lại chút cũng để yên, phải thu thập từ sáng sớm rồi sao? Còn muốn nháo đến thời gian nào.

      "Dạ, tiểu thư."

      Chủ tớ hai người ra khỏi phòng môn, trước mặt nhìn thấy Lục nhi cùng Tiểu Liên, ngẩng đầu lên nhìn bản thân tiểu thư, ngơ ngác lâu cũng có phản ứng, đợi tiểu thư tới, mới hồi phục tinh thần lại.

      "Tiểu Liên, bấm bấm ta, bấm bấm ta, mới vừa rồi, người kia là tiểu thư sao?"

      Tiểu Liên bấm Lục nhi cái, đau đến nàng cắn răng nhếch miệng: "Nha đầu chết tiệt kia, đau quá a."

      Lục nhi đưa tay lên gõ đầu Tiểu Liên cái, Tiểu Liên ủy khuất chu miệng lên tiếng: " phải ngươi kêu người ta bấm hay sao, tại lại ngại đau."

      "Trời ạ, vừa đó là tiểu thư sao? Tựa như thiên tiên vậy, đừng là mộc phủ, liền là cả kinh thành, cũng ai có khuôn mặt đẹp như tiểu thư, trước đây vì sao ai phát thế? Còn đại tiểu thư là cái gì là kinh thành mỹ nữ, thực là mắt bị mù."

      Lục nhi nóng giận căm hờn mắng, nàng hoàn toàn quên, tiểu thư của mình trước đây có bao nhiêu là kinh khủng, căn bản cho tới bây giờ ai từng gặp qua chân diện mục của nàng, nàng vẫn là dạng trang điểm xinh đẹp bôi lên mặt những mỹ phẩm đậm lòe loẹt.

      "Đúng vậy, những người đó ánh mắt ở phía sau lỗ tai, thế nhưng tiểu thư của chúng ta là háo sắc nữ, tiểu thư của chúng ta biết có bao nhiêu đẹp đâu, đáng giá háo sắc sao?"

      Tiểu Liên phối hợp Lục nhi , hai nha đầu to , sớm đem chuyện trước kia toàn bộ quên sạch, tại các nàng thích tiểu thư, vì thế nhìn nàng cái gì cũng đều là tốt...

      Nguyệt Nha hiên, chính là nơi ở của đại tiểu thư, ngay sát vách, xa viện của Mộc Thanh Dao, tên này cũng là do đại tiểu thư tự đặt, mộc đại tiểu thư nàng là nữ nhân tài ba kiêm mỹ nữ của kinh thành, chỗ ở, sao có thể tùy tùy tiện tiện dùng cái tên đâu, đương nhiên là muốn vừa nhã lại cao sang, cho nên liền có Nguyệt Nha hiên, tên này.

      Lúc này, trước cửa viện, tiến tiến xuất xuất phen cảnh tượng bận rộn, mà qua xa nơi ấy, là Thư Hương viện của nhị tiểu, cũng người đến người vô cùng náo nhiệt...

      Mộc Thanh Dao đứng ở trước cửa Nguyệt Nha hiên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn những người đó bận rộn, biết các nàng hưng phấn như thế để làm gì?

      phải là vào cung sao? Hoàng đế còn có cho các nàng làm phi tử đâu, dù cho làm phi tử lại có gì đặc biệt hơn người, cần hưng sư động chúng thành như vầy ? Nếu để cho nàng làm hoàng hậu, này mộc phủ còn có thể sống yên ổn sao?

      Bất quá lúc này nàng có làm phi tử hay cùng Mộc Thanh Dao quan hệ, trọng điểm là bọn họ ầm ĩ đến nàng, Mộc Thanh Dao nghĩ đến đây, sắc mặt ngao, ánh mắt gần như lãnh đạm, dẫn Mai Tâm trực tiếp vào Nguyệt nha hiên, người ở bên trong vừa ngẩng đầu gặp nàng, ngây dại, tam tiểu thư xinh đẹp a, nhìn nữa, tam tiểu thư sắc mặt lạnh quá, cặp mắt đen xinh đẹp kia như đôi bảo kiếm lợi hại rút ra khỏi vỏ, tiểu nha đầu run run chút, giọng mở miệng.

      "Tam tiểu thư?"

      "Ừ " Mộc Thanh Dao dẫn Mai Tâm vẫn vào trong, căn bản để ý tới tiểu nha đầu, dọc theo đường rất nhiều người kinh ngạc nhìn sang, trời ạ, tam tiểu thư tùy ý chỈnh trang chút, xinh đẹp a, thực là người so với hoa đẹp hơn a.

      Nguyệt Nha hiên kiến trúc bên trong đại khái cùng Thanh viện sai biệt lắm, duy nhất cùng chính là trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ quý báu, trong khí nổi lơ lửng hương vị nồng nặc...

      Mộc Thanh Dao dẫn Mai Tâm thẳng đến chủ phòng ở của đại tiểu thư, trong Tây Sương phòng, thỉnh thoảng truyền đến giọng khẩn trương của đại tiểu thư : "Nương, ngươi xem mặt ta thấy sao? Còn có tóc ta có loạn ? Y phục đâu? Mau nhìn xem y phục loạn loạn?"

      Đại tiểu thư tiếng vừa dứt, đại phu nhân thanh từ ái vang lên.

      "Châu nhi, ngươi đừng hoảng, tại ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất, đúng, nữ nhi của ta là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, hoàng thượng liếc mắt cái liền thích ngươi, đến lúc đó nhất định phong ngươi làm hoàng hậu, chớ khẩn trương, đến, thả lỏng ít."

      Mộc Thanh Châu lập tức mừng rỡ kêu lên: " vậy chăng? Nương, này có ?"

      Mộc Thanh Dao gì nhìn trời, hai mẹ con ngu ngốc này, ý nghĩ quá kỳ lạ , chẳng lẽ biết Huyền đế là người có bao nhiêu khôn khéo sao? người khôn khéo cực độ, tâm cơ thâm trầm phong nữ nhân đơn giản làm hoàng hậu sao? Chỉ sợ vị trí kia phải là chỗ ngồi tốt.

      Hành lang hạ đứng mấy tiểu nha đầu ngốc sửng sốt hồi qua , cung kính mở miệng: "Tam tiểu thư?"
      Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 19 - TIẾN CUNG
      Mộc Thanh Dao nhanh chậm tiêu sái bước lên thềm đá, tiểu nha đầu gác ở trước cửa dám chậm trễ, rất nhanh vén rèm lên, mời tam tiểu thư vào.

      Trong phòng ngủ, mộc đại tiểu thư thân y phục hoa lệ xoay đầu lại, bình tĩnh nhìn nữ nhân lành lạnh bức người trước cửa, quần áo giản đơn, trang sức cầu kỳ, đem những gì tốt đẹp của nữ nhân mặt bộc lộ ra ngoài, hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người. Tương phản hoàn toàn với trang phục của mộc đại tiểu, nếu hai người ở trong bức tranh người là sương mai buổi sáng long lanh thanh khiết, người như là cây cà, cây dưa điểm tô trong làn sương mờ ảo (TT : ta nhận cái này ta chém theo ý hiểu của ta, cách so sánh trong convert ta...pó tay ko edit nổi -_-), cảm nhận được đều đó nên sắc mặt của Mộc đại tiểu thư khó chịu, lâu cũng có lên tiếng.

      Đại phu nhân vừa nhìn thấy bộ dạng đả kích lớn của nữ nhi, rất là thương, ánh mắt giữa có chút vui, ngước mắt nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao.

      "Ngươi tới đây làm gì?"

      phải là cố ý đả kích tự tin của tỷ tỷ mình sao, đại phu nhân hoài nghi nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao, nữ nhân này gần đây động tác càng ngày càng làm cho người ta đoán ra, hơn nữa lành lạnh tàn nhẫn, tuyệt đối phải dễ khi dễ.

      "Các ngươi quá ồn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta, lần sau nếu như có chuyện như vậy nữa, đừng trách ta khách khí."

      Mộc Thanh Dao lạnh lùng cảnh cáo, mâu quang lướt qua đại phu nhân cùng đại tiểu thư, quét mắt khắp phòng ngủ, phòng ngủ nội xa xỉ phú quý, hoa lệ đến cực điểm, trước cửa bày bình phong đá cẩm thạch khảm hồng ngọc thạch tím đó điêu khắc đồ án phượng hoàng tung cánh, các đồ vật quý báu trong nhà đều có đầy đủ, được bố trí ở các góc gian phòng, giường lớn khắc hoa, hé ra sa trướng bách điệp hí hoa, đỉnh lư đồng khói xanh lượn lờ, được đốt xạ hương, toàn bộ trong phòng mùi thơm phản phất xông vào mũi.

      Mộc Thanh Dao vừa đánh giá xong, đại phu nhân tức giận mở miệng.

      "Ngươi cái gì, ta là đại nương ngươi là quản của mộc phủ, ngươi dùng thái độ như vậy chuyện với ta."

      Mộc Thanh Dao thu hồi tầm mắt, nhìn đại phu nhân, hôm nay đại phu nhân cũng là thân rực rỡ, vui sướng, thân y phục tơ lụa đỏ thẫm bọc lấy thân thể tròn trịa của nàng, khí thế khinh người, giận dữ trừng mắt với nàng, bộ dạng quyết thể bỏ qua, Mộc Thanh Dao thấy vậy nhanh chậm mở miệng.

      "Nếu như đại nương mệt mỏi, có thể đổi qua cho Nhị nương chưởng quản."

      Lời của nàng tuy rằng nhàng, tuy nhiên lại làm cho người ta khỏi thấy nó táo bạo, hơn nữa chút nghi ngờ năng lực của nàng, mộc đại phu nhân gương mặt xấu xí đến cực điểm, từ xanh sang đỏ từ đỏ thành trắng, cuối cùng cắn răng chịu đựng nhịn xuống, hôm nay là ngày vui lớn, nàng muốn cùng nha đầu này tính toán, nếu như nữ nhi tiến cung thực được sủng ái, nàng nhất định hảo hảo giáo huấn chút nha đầu kia, đến lúc đó đừng mộc tam tiểu thư, chính là trong kinh quan to hiển quý, ai cũg dám đối với nàng bất kính, đại phu nhân vừa nghĩ thông suốt điều này, sắc mặt cuối cùng cũng chậm lại.

      "Thanh Dao, đại nương biết, lần sau cẩn thận tí, ngươi về trước , tỷ tỷ ngươi phải tiến cung."

      "Ừ " nếu nhân gia đều như vậy, Mộc Thanh Dao cũng muốn mang tiếng buông tha người, gật đầu cái, xoay người chuẩn bị ly khai, vừa lúc ngang liếc nhìn Mộc Thanh Châu chút.

      Mộc Thanh Châu hôm nay xác thực rất đẹp, quần áo xanh biếc yên vực la, thêu đại đóa mẫu đơn đẹp đẽ quý giá và cánh hoa cùng màu rơi xuống làn váy, thân khoác kiện yên sa mỏng màu trắng thêu kim tuyến, tóc mây buông xuống, cài thêm cây trâm vàng sáng loáng đung đưa theo từng bước , ánh sáng vàng làm nổi bật dung mạo như hoa sen mới nở của nàng, lại giống như đóa mẫu đơn phú quý, đúng là tuyệt sắc giai nhân.

      Chỉ bất quá ánh mắt nàng đủ tự tin làm giảm dùng dung mạo của nàng, chỉ có người tự tin mới là đẹp nhất, đáng tiếc mộc đại tiểu thư hiểu đạo lý này.

      Nàng cũng muốn xen vào việc của người khác, việc này cùng nàng có quan hệ gì đâu?

      Mộc Thanh Dao dẫn Mai Tâm ra khỏi phòng, ngoài cửa tiểu nha đầu cung kính tiễn nàng: "Tam tiểu thư thong thả."

      Trong phòng, Mộc Thanh Châu sắc mặt khó coi vô cùng, nhìn qua mẫu thân: "Nương, ngươi xem cái nha đầu kia khinh người quá đáng?"

      Đại phu nhân lập tức tới dỗ giành nữ nhi: "Chúng ta để ý tới nàng, ngày hôm nay cùng nàng đấu, sau này mới thu thập nàng, nhất định phải bảo trì tâm tình tốt, hôm nay là ngày lành, Châu nhi phải vui vẻ lên mới đúng."

      "Đúng vậy, nương" Mộc Thanh Châu vừa nghe đến lời của mẹ, liền nhớ đến chuyện trọng yếu hơn, vừa nghĩ tới chút nữa là vào cung, cả người lại khẩn trương lên: "Nương, nhìn xem ta có vấn đề gì nữa ?"

      " có, nữ nhi của ta rất đẹp, so với bất luận kẻ nào ở trong phủ này đều đẹp hơn."

      Đại phu nhân lời vừa dứt, thiếp thân nha đầu của nàng là Phượng Kiều ở ngoài cửa, mở miệng: "Phu nhân, trong cung liễn xa tới, lão gia cho gọi tiểu thư ra ngoài, nhị tiểu thư cũng ra."

      " biết, " đại phu nhân lập tức gật đầu, vươn tay kéo nữ nhi: " thôi, nhất định phải tin nương, hôm nay hoàng thượng nhất định nhìn trúng Thanh Châu của nhà ta."

      "Đến lúc đó ta hiếu thuận với mẹ " Mộc Thanh Châu mỉm cười ngọt ngào đứng lên, hai mẹ con ra khỏi phòng, ngoài cửa các tiểu nha đầu rất phối hợp, phát ra kinh hô: "Đại tiểu thư đẹp quá a."

      "Đúng vậy, xinh đẹp."

      Mộc Thanh Châu được cực đại cổ vũ, nàng thoáng cái cao hứng lên, đoàn người hướng trước cửa mộc phủ mà ...

      Trước cửa Mộc phủ, chiếc liễn xe xa hoa, phu xe chính là tiểu thái giám trong cung, lúc này cung kính đứng ở bên cạnh xe ngựa, Mộc Ngân xoay người lại nhìn xung quanh, liếc mắt cái, cuối cùng cũng nhìn thấy đại nữ nhi tới, xác thực kiều diễm động lòng người, hoa lệ bất phàm.

      "Phụ thân?"

      Mộc Thanh Châu thấy phụ thân nhìn nàng mâu quang kinh diễm, trong lòng thoả mãn cực kỳ, kêu lên tiếng, tầm mắt ngước nhìn Nhị muội Mộc Thanh Hương, hôm nay Mộc Thanh Hương cũng có trang phục đặc biệt, bất quá so với nàng, vẫn kém hơn bậc, nghĩ như vậy nên lòng tin của nàng tăng thêm ít, chỉ bằng xấu nữ nhân này còn muốn cùng mình tranh sao, nằm mơ , Mộc Thanh Châu hung hăng nghĩ.

      Mộc thừa tướng quét mắt liếc nhìn hai nữ nhi, đại nữ nhi có diện mạo, nhị nữ nhi có tài, mỗi người vẻ, bây giờ nghĩ đến, mình Tam nha đầu ra tài tình có nhiều mặt, nhưng trước đây nàng vì sao làm xằng làm bậy như vậy? Mộc thừa tướng nghĩ ra được điều này, thời gian cũng cho phép nghĩ nhiều, vội dẫn nữ nhi đến trước cửa liễn xa.

      "Làm phiền công công."

      Mộc phủ quản Trung thúc vốn là nhân vật nhanh nhẹn hoạt bát đến cực điểm, sáng sớm chuẩn bị xong tất cả, cẩn thận tỉ mỉ phân phó cho hai tiểu thái giám, hai tiểu thái giám vẻ mặt tươi cười gật đầu, nhảy lên xe ngựa, hướng hoàng cung mà .

      Bên trong xe ngựa, Mộc Ngân thoáng nhìn qua nữ nhi, cẩn thận tỉ mỉ dặn dò hai người các nàng.

      "Đợi lát nữa đến thời điểm tiến cung, ăn phải cẩn thận, nên tùy tiện lung tung, trong cung thể so với mộc phủ, có thể làm xằng làm bậy, cẩn thận chọc giận thánh giá, biết ?"

      Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương theo chưa từng thấy phụ thân nghiêm túc như vậy, lập tức dám khinh thường, liền vội vàng gật đầu: "Con biết, cha."

      Mộc Ngân thở dài tiếng, chưa bao giờ trông cậy nữ nhi tiến cung vì phi, nơi đó thể so với gia đình bình thường, nhưng ai biết cuối cùng cục diện lại như thế, là phúc hay họa, chỉ nghe theo mệnh trời.

      Xanh vàng rực rỡ hoàng cung...

      Trong thượng thư phòng hoa lệ, giá sách làm bằng gỗ, bày đầy các bộ sách được đóng tinh xảo, sắp xếp chỉnh tề có thứ tự, các món đồ cổ quý báu được đặt ở các góc trong phòng, dưới ánh sáng màu vàng xa hoa của long án, phía sau nó hé ra trường kỷ nó trải gấm bông mềm mại, long án bày cái kim đỉnh tinh xảo lung linh, lúc này đốt thượng đẳng long đản hương, khắp nơi trong thư phòng lộ ra xa hoa có khí thế hoàng gia cao quý bất phàm.

      Lúc này trường kỷ mềm mại, người tử y nam tử tà tà dựa vào, đầu tóc dùng kim quan long cố định lại, khí phách mười phần, màu tím cùng màu vàng tạo thành đối lập mãnh liệt, khí phách cùng quý khí thành nhất thể, hai màu ánh sáng cường liệt, càng làm nổi bật thêm ngũ quan lập thể của , giống như được xuất ra từ tay danh gia điêu khắc, da thịt trong suốt thắng tuyết, mày hẹp dài kéo dài tới tóc mai, đôi mắt đen sâu sắc mũi nhọn, ba quyệt quỷ dị...

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 20 - KIẾN GIÁ
      Bên trong thượng thư phòng, kẻ nằm nghiêng trường kỷ cả người giống như biếng nhác, đương nhiên là Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn.....

      Bên dưới bày hai cái ghế, chia làm cho hai người ngồi, là sư huynh hoàng thượng Liễu Thiên Mộ, người còn lại là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, Liễu Thiên Mộ trong tay chơi thủy tinh cầu, suy nghĩ, quả cầu nho này có thể nhận ra quý nhân được định trước của hoàng thượng sao? Hay là kỳ thực sư phụ chỉ lừa thôi?

      bên Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu hai tay ôm trước ngực, hai mắt khẻ nhắm lại ngồi xuống, quanh thân băng hàn, làm người ta cách xa ngàn dặm, gương mặt tuấn mỹ kia cùng hoàng thượng có ba phần tương tự, rồi lại lại như giống nhau vô tận.

      "Mộ, ngươi làm gì đó?"

      Người trường kỷ giật mình, vẫn chuyện tùy ý nhìn về phía Liễu Thiên Mộ, đôi con ngươi sắc bén, lòe lòe tinh quang, giống như mắt sói thảo nguyên, lạnh lùng, lợi hại, làm cho bên trong thư phòng chảy qua trận trận khí lạnh, cái lạnh của giống với Mộ Dung Lưu Chiêu, Mộ Dung Lưu Chiêu là cự người vu ngoài ngàn dậm (người cách xa ngàn dặm), làm cho người nào có thể tới gần, mà lạnh của mang theo áp lực giết chốc mang theo khí phách vương giả bị đè nén.

      Liễu Thiên Mộ ngẩng đầu, quơ quơ thủy tinh cầu trong tay, ôn nhã cười cười.

      " biết nó có thể dùng được hay ?"

      tiếng vừa dứt, ngồi ở bên cạnh Nam An vương hừ lạnh tiếng: "Lấy trái cầu rách đến mê hoặc hoàng thượng, cái chủ ý này cũng chỉ có ngươi dám làm thôi?"

      Liễu Thiên Mộ luôn luôn tao nhã mặt đè nén tức giận đến đỏ ửng, muốn phát tác lại biết từ nơi nào phát tác, đôi con ngươi lên ý vui, chuyện này liên quan gì a, là do sư phụ của bọn họ mệnh lệnh làm, chỉ là tuân lệnh sư phụ mà thôi, Nam An vương gia là đáng hận mà.

      Đáng tiếc Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cũng biết sư phụ của bọn họ là thế ngoại kỳ nhân, cho nên đối với những chuyện cổ quái ngạc nhiên căn bản tin tưởng.

      Mộ Dung Lưu Chiêu lãnh trừng đáp trả lại Liễu Thiên Mộ, quay đầu lại nhìn phía hoàng thượng nằm trường kỷ: "Hoàng huynh, ngươi ngàn vạn đừng tin quỷ kế của tiểu nhân này, ai biết đánh cái chủ ý gì? Cầm quả cầy rách ra ngoài, còn cái gì mệnh định quý nhân? Loại chuyện ma quỷ này ai tin."

      Huyền đế lời cũng chưa , đôi ám chìm con ngươi làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng lúc này, mặt tuấn mỹ như quan ngọc xả ra vẻ tươi cười.

      "Được rồi, Lưu Chiêu, đây là chủ ý của trẫm, đừng trách Mộ."

      "Ý của hoàng huynh?" con mắt sáng như sao của Mộ Dung Lưu Chiêu híp lại, hoài nghi nhìn hoàng huynh, lại nhìn Liễu Thiên Mộ, cuối cùng gì thêm.

      Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu cùng Huyền đế tuy rằng phải mẫu phi sinh, nhưng hai huynh đệ từ thân thiết, so với thân sinh huynh đệ còn thân hơn, vì thế Mộ Dung Lưu Chiêu rất sợ có người xúc phạm tới hoàng huynh, cho tới nay đều dè dặt cẩn thận chú ý những người bên cạnh hoàng thượng.

      Thượng thư phòng an tĩnh lại, lúc này tổng quản thái giám A Cửu từ bên ngoài tới, cuối đầu, cung kính mở miệng.

      "Hoàng thượng, Mộc đại nhân cùng hai vị thiên kim bị đón tiến cung tới, ở bên ngoài chờ?"

      "Truyền?"

      Mộ Dung Lưu Tôn thân hình khẽ động, thanh chứa đựng lạnh lẽo vang lên, A Cửu lập tức lĩnh mệnh lắc mình ra ngoài, ngoài cửa thượng thư phòng, Mộc Ngân dẫn hai vị thiên kim chờ ở trước cửa, cung kính mà cẩn thận cúi đầu, trong lòng có chút bất an, từ xưa gần vua như gần cọp, tuy rằng hoàng thượng trọng dụng , nhưng ai biết sau khắc là tình huống nào?

      "Mộc đại nhân, mời theo tiểu nhân tiến vào."

      "Làm phiền cửu công công, " Mộc Ngân làm lễ, theo phía sau A Cửu vào bên trong, tuy thừa tướng, A Cửu chỉ là thái giám tổng quản, thế nhưng có đôi khi, tổng quản bọn họ so với đại thần trong triều còn có quyền lợi hơn, câu có thể làm cho người khác rước lấy họa sát thân.

      A cửu gật đầu cái, mâu quang hữu ý vô ý hướng phía sau mộc thừa tướng nhìn, đây là hai nữ nhi của mộc thừa tướng sao? Xác thực lớn lên tệ, nhất là nữ tử mặc lục y, có thể so sánh cùng quý phi nương nương ở trong cung.

      "Mộc đại nhân khách khí."

      Mộc Ngân xoay người lại hướng hai nữ nhi liếc mắt cái, Thanh Châu sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ rất khẩn trương, nhị nữ nhi Thanh Hương mặc dù tốt hơn chút, thế nhưng so với tỷ tỷ cũng tốt hơn bao nhiêu, lập tức nhìn thấy thánh giá, đây chính là nam nhân tôn quý nhất hoàng triều, hơn nữa nam nhân vừa có quyền thế vừa có khuôn mặt đẹp, thân đầy mưu lược, là nữ tử đều hy vọng có thể gả cho người như vậy, long phượng trong loài người, các nàng có thể nào mà khẩn trương?

      Đoàn người rất nhanh vào thượng thư phòng...

      "Thần Mộc Ngân mang theo nữ nhi tham kiến hoàng thượng" Mộc Ngân cung kính dẫn hai nữ nhi quỳ lạy hoàng thượng, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương trận mê muội, vô ý thức quỳ gối phía sau thừa tướng cha, mềm mại lên tiếng: "Tiểu nữ tham kiến hoàng thượng."

      "Ngẩng đầu lên."

      đạo thanh uy nghiêm từ tính vang lên, mang theo mệnh lệnh cho chống cự, lãnh mị hàn, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương tự chủ được ngẩng đầu lên, nhìn phía đầu.

      Chỉ liếc mắt cái, ngực hai nữ nhân liền có nai con nhảy loạn, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập.

      Đây là hoàng thượng sao? nam nhân tuấn tú nha, chỉ tuấn tú còn cuồng mị mê hoặc, thân y phục tử sắc đơn giản mặc lên người lại đẹp đẽ quý giá bất phàm, trong đôi mắt đen u ám lạnh lùng, đôi môi mỏng nhếch lên: "Hãy xưng tên ra?"

      Mộc Thanh Châu ngẩn ra, tuy rằng liếc mắt cái liền thích người nam nhân xuất sắc nhất này, thế nhưng khi thấy ánh mắt tiêu sát của , nàng cảm nhận được nội tâm run rẩy, chậm rãi gục đầu xuống: "Tiểu nữ Mộc Thanh Châu."

      "Tiểu nữ Mộc Thanh Hương."

      Mộc Thanh Hương cũng vội vàng gục đầu xuống, dám nhìn thẳng hoàng thượng.

      Mộc Ngân vừa nghe câu hỏi hoàng thượng, tựa hồ có tí vui, vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, đây là hai nữ nhi của thần?"

      Mộc Ngân tiếng vừa dứt, ngồi bên Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu xoay mình mở miệng, giọng càng băng lạnh: "Nghe mộc thừa tướng có ba nữ nhi, hoàng thượng để cho người mang nữ nhi tiến cung, vì sao mộc thừa tướng chỉ mang hai vị nữ nhi tiến cung, đây ràng là đại bất kính, ngươi dám miệt thị hoàng uy, lớn mật."

      Mộ Dung Lưu Chiêu thanh vừa rơi xuống, xoay mình đứng lên vội vã hướng Mộc Ngân, Mộc Ngân biến sắc, nghĩ tới Nam An vương gia này quả nhiên phá đám, chẳng lẽ còn tính buông tha Dao nhi sao?

      Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Dao bị tình trạng đột phát này lại càng hoảng sợ, hoa dung thất sắc, kinh hoảng nhìn phía đối diện, Nam An vương gia ánh mắt nhìn xuống ba phụ tử nàng, nghe đồn Nam An vương gia lạnh lùng như băng, quả nhiên là thực , hai nữ nhân đều nhanh bị sợ đến khóc, nhưng Mộc Ngân cũng bị kinh sợ lớn, tốt xấu gì cũng trải qua hai đời trọng thần, hơn nữa suốt đời chính trực, cũng có gì phải e ngại, thẳng ngực, thản nhiên mở miệng.

      "Nam An vương gia, đây là trách oan thần, thần tuy có ba nữ nhi, nhưng tam nữ nhi thái độ làm người luôn luôn có kiểm điểm, thần sợ kinh động đến hoàng thượng, vì thế chỉ dẫn theo hai nữ nhi tiến cung, chuyện này, Nam An vương gia hẳn là rất ràng phải ?"

      Mộc Ngân hỏi lại, Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt lãnh chìm xuống, đương nhiên ràng, vốn cái kia háo sắc nữ có vào cung hay , căn bản chuyện liên quan, thế nhưng mấy ngày hôm trước thấy được nàng diện mạo đồng dạng như vậy, nếu như có người phải tiến cung, đương nhiên nên là nữ nhân kia, nếu như nàng từ trước cho tới nay đều là ngụy trang, như vậy tâm cơ của nàng đúng là thâm sâu? Đủ để ổn định cung vị, nếu như nàng vẫn là háo sắc nữ, như vậy tiến cung chính là con đường chết của nàng, cớ sao mà làm?

      "A Cửu, lập tức phủ thừa tướng đem mộc tam tiểu thư đón tiến cung?" Mộ Dung Lưu Chiêu xoay người lại ngồi vào vị trí mới vừa rồi, cũng để ý tới lời của Mộc Ngân, Mộc Ngân nghe xong lời , sắc mặt đại biến, thất sắc kêu lên: "Hoàng thượng?"
      Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :