1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU - Ngô Tiếu Tiếu (147/147)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 11 - BẮC TÂN VƯƠNG MỘ DUNG LƯU MẠCH

      Đêm càng về khuya, ánh trăng trôi dần về phía tây.

      tòa phủ đệ hoa lệ, bị bao phủ bởi tầng sương mù của trời chiều chạng vạng, đạo hắc ảnh như nhanh như tia chớp xuyên qua mái đình, nháy mắt mất hình bóng...

      Nơi này là Bắc Tân vương phủ...

      Ở ngoài cửa thư phòng, lúc này đứng thẳng người cao to khôi ngô bộ dáng quản gia, ngước mắt nhìn đêm tối, coi như chờ đợi cái gì, chỉ thoáng nghe tiếng vang , đạo bóng đen mạnh mẽ rơi ở trước mặt của , lập tức phục hồi tinh thần lại, cung kính mở miệng: "Tới, vương gia đợi ở trong thư phòng? Mau vào ."

      "Dạ " bóng đen phát ra tiếng hừ lạnh lùng, toàn thân vào trong thư phòng.

      Bên trong thư phòng, trang hoàng mộc mạc, ngoại trừ có tủ sách và cái bàn, trang trí thêm trang sức hoa lệ nào khác, đạo thân ảnh cao lớn đưa lưng về hướng cửa, xa xa ở giữa thư phòng treo bức họa, đó là bức tuấn mã đồ, tám con ngựa tư thái đồng nhất, có màu đen, mang đường văn, còn có màu trắng, dâng trào mãnh liệt, vó ngựa sinh phong...

      "Tham kiến vương gia."

      "Uh, " tiếng đáp , người đó chăm chú nhìn bức tranh quay lại..., hé ra khuôn mặt tuấn tú, hơi có vẻ gầy, sắc mặt có chút tái nhợt, tựa hồ quanh năm thấy ánh mặt trời, có chút bệnh hoạn, đôi mày kiếm dài , mắt hoa đào hẹp dài, hơi nheo lại, tinh quang lên, khóe môi nhất câu, dịu dàng mở miệng: "Ngươi đến rồi, có chuyện gì sao?"

      "Bẩm vương gia, hoàng thượng hạ chỉ, ba ngày sau nữ nhi của mộc thừa tướng tiến cung."

      " biết, trở về , sau này có việc gì nên tùy tiện xuất cung, " nam tử này chính là vương gia của Huyền Nguyệt quốc Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch,con trai ruột của đương triều thái hậu , thế nhân đều biết Bắc Tân vương thái độ làm người ôn hòa nho nhã, bệnh thể quấn thân, cũng để ý việc triều chính, đối với người luôn đồng cảm, khiêm tốn sâu sắc.

      "Dạ, nô tài cái này trở về."

      Người chuyện thanh lanh lảnh, lời vừa xong, thân hình lóe lên, liền ra khỏi thư phòng, chớp mắt biến mất thấy, có thể thấy được võ công của đến tình trạng xuất thần nhập hóa.

      Bên trong thư phòng, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch, ôn hòa cười nhạt, lấy tay che miệng, ho khan tiếng, hướng ra phía ngoài kêu tiếng: "Người đến?"

      "Dạ, vương gia, " quản tới, cung kính nhìn chủ tử, chờ phân phó của , chủ tử thái độ làm người, làm việc luôn luôn cẩn thận.

      "Lưu ý tình trạng của mộc phủ, tra chút Mộc gia tam vị tiểu thư có chút tài tình và năng lực gì?"

      "Dạ, thuộc hạ làm ngay, " quản lui ra ngoài, thư phòng rơi vào vắng vẻ, Mộ Dung Lưu Mạch quay thân thể lại tiếp tục xem bức họa trong thư phòng, giống như đây là bảo vật gì đó, làm cho người ta dời mắt, quý hơn cả tiền...

      Mộc phủ.

      Sương mù lượn lờ ở giữa trung, bao phủ cả tòa tiểu viện, thúy trúc xanh xanh, thỉnh thoảng nhàng chập chờn, làm cho giọt sương rơi đầy đất, đất trống trước cửa tiểu viện, bích cỏ xanh nhạt, thân ảnh yểu điệu tú lệ ở thả người bay lượn, cẩm y như tuyết, quanh thân tử yên mênh mông, nàng ngoái đầu lại nhìn quanh, nụ cười sáng như ngọc, khi bễ nghễ lạnh nhìn, khi quanh thân sắc bén.

      Mộc Thanh Dao luyện xong bộ quyền pháp, thu người đứng thẳng, vừa thấy vậy tiểu nha đầu Mai Tâm rất nhanh chạy tới, dâng lên khăn tay.

      "Tiểu thư, mệt , lau lau mồ hôi ."

      Mai Tâm nghiêm túc nhìn tiểu thư nhà mình, bởi vì luyện bộ quyền pháp, mặt da thịt hồng nhuận lóng lánh mồ hôi, như bạch minh châu long lanh đẹp đẽ, càng làm cho người ta dời tầm mắt, nghĩ tới tiểu thư sáng sớm đứng lên luyện công, từ trước nàng cũng có thói quen sáng sớm liền rời giường luyện công.

      "Uh " Mộc Thanh Dao gật đầu tiếp nhận khăn tay trong tay Mai Tâm, lau mồ hôi, bụng cũng đói, lúc này ánh mặt trời lộ ra khỏi tầng mây, chiếu ra vạn đạo ánh sáng kim quang, thoáng cái bao phủ cả tòa phủ đệ, khí nóng chậm rãi rơi buông xuống: " thôi, ta đói bụng, dùng đồ ăn sáng ."

      "Hảo, " chủ tớ hai người xong đường hướng trong phòng đến, Lục nhi cùng Tiểu Liên sớm chuẩn bị xong đồ ăn sáng, mấy thứ điểm tâm tinh xảo cùng cao điểm, còn có cháo, Mộc Thanh Dao đói bụng, lập tức lấy chén ăn như hổ đói, còn ăn hai khối điểm tâm, ba nha đầu thấy vậy trợn mắt há mồm, tiểu thư bất kể là chuyện làm việc, ngay cả ăn cũng giống trước, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trước đây tiểu thư ăn hết nhiều như vậy, mỗi lần chỉ đem làm bộ ăn ít, ý tứ ý tứ, tại thế nhưng ăn nhiều.

      "Làm sao vậy?"

      Mộc Thanh Dao sau khi ăn uống no đủ vừa ngẩng đầu, thấy trong sảnh, Tam nha đầu trợn mắt há mồm, buồn cười mở miệng hỏi, Mai Tâm cùng Lục nhi nào dám thêm cái gì, tiểu thư trước, nhưng vẫn là tiểu thư a, đâu đến phiên nha đầu các nàng thêm cái gì, vội vàng lắc đầu: " có việc gì."

      "Còn còn lại ít, ba người các ngươi liền ăn , được lãng phí."

      Mộc Thanh Dao ngữ điệu kinh người, Tam nha đầu thiếu chút nữa đem cằm rớt xuống, phủ thừa tướng thiếu tí lương thực này , bất quá tiểu thư , ba người động tác gọn gàn ngồi vào bên bàn tròn dùng đồ ăn sáng, tại tiểu thư tuy rằng đạm mạc, quá thích cùng người thân cận, thế nhưng chuyện ngữ khí, làm việc có phong cách, đúng là làm cho người ta thích, ba nha đầu rất nhanh dùng hết rồi đồ ăn sáng.

      Lục nhi đem đồ vật dọn xuống, Tiểu Liên cùng Mai Tâm theo hầu ở bên người Mộc Thanh Dao.

      "Tiểu thư, có muốn hay trở về phòng nghỉ ngơi chút, người sáng sớm liền đứng lên luyện công."

      Mộc Thanh Dao đạm nhiên lắc đầu, đôi mắt tinh lượng hữu thần nhìn vài cọng thúy trúc ngoài cửa, như có điều suy nghĩ ...

      Thân thủ của nàng đến tột cùng có phải rất lợi hại ? lần này nhất định phải tìm người thử chút, nếu như võ công rất cao, nàng sợ người khác khi dễ, nếu như chỉ là ba bốn phần bản lĩnh, vậy rất nhiều việc còn phải dựa vào đầu óc để giải quyết.

      Đại sảnh rơi vào vắng vẻ, trước cửa vang lên thanh Lục nhi: "Tiểu thư, vừa rồi đại phu nhân phái nha đầu qua đây truyền lời, Nghê Vân phường nổi danh nhất Lâm An thành có người đến, tại ở tiền thính?"

      Mộc Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, Nghê Vân phường, bố trang lớn nhất Lâm An thành, kiêm cửa hàng may mặc, quần áo mặc của quan to hiển quý kinh thành, đại bộ phận là Nghê Vân phường sản xuất ra, bọn họ có Lưu sư phụ phụ, có thể may được loại vải yên hà khó may nhất, chẳng bao giờ hàng bị hỏng.

      "Đúng lúc, ta vốn băn khoăn y phục mặc đây?"

      Mộc Thanh Dao vừa nghe đến Lục nhi , lập tức tới hứng thú, tuy rằng bên ngoài ánh nắng độc hại, thế nhưng thử nghĩ xem, cái tủ áo đủ mọi màu sắc tầng tầng lớp lớp y phục, quanh thân nàng liền đổ mồ hôi nóng, vẫn là lần nữa đặt mua mấy bộ quần áo nhàng.

      Mai Tâm cùng Tiểu Liên vẻ mặt hắc tuyến, tiểu thư trong tủ quần áo có nhiều y phục như vậy, làm sao mà đủ y phục mặc đâu? Bất quá nhìn nàng hăng hái, hai tiểu nha đầu dám phá hảo tâm tình của nàng, cùng theo phía sau nàng ra ngoài.

      Đoàn người theo hành lang phía trước mặt tới, trước mặt gặp rất nhiều hạ nhân, đều cung kính hướng Mộc Thanh Dao thi lễ, ban ngày nhìn tam tiểu thư nhà mình, đúng là mỹ nữ, dáng người phấn nộn, kiều diễm động lòng người, bạch sắc quần áo tuy rằng bình thường, nhưng khi mặc người của nàng liền có vẻ cao nhã phẩm vị, kỳ thực y phục người Mộc Thanh Dao, vẫn là Mai Tâm, bởi vì có y phục thanh nhã, mà nàng lại sợ muốn chết y phục bó buộc nặng nề , cho nên liền cầm kiện y phục của Mai Tâm mặc lên, tuy rằng phải hàng thượng đẳng, bất quá với nhan sắc trắng trong thuần khiết, hình thức giản đơn, rất thích hợp với Mộc Thanh Dao.

      Người tới chính sảnh, rất xa liền nghe được thanh mừng rỡ truyền tới.

      "Nương, ta muốn cái này? Còn có cái này?"
      linhdiep17Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 12 - XUẤT PHỦ
      Chính sảnh, phía thảm thêu bức mẫu đơn đồ, lúc này bày biện thành hàng đủ loại vải vóc, đủ mọi màu sắc, sặc sỡ loá mắt.

      Ngoại trừ vải vóc, còn có hai danh sư của Nghê Vân phường,vẻ mặt mỉm cười đứng ở bên, chờ người mộc phủ chọn vải vóc...

      Người trong Mộc phủ vẫn là khách hàng của Nghê Vân phường, vì thế bọn họ mới có thể tới cửa phục vụ, người bình thường căn bản có ưu đãi này.

      Lúc này Mộc đại tiểu thư ở trước đóng vải vóc, tả sờ sờ lại sờ sờ, vẻ mặt mừng rỡ, hướng phía mẫu thân kêu lên, nữ nhân đối với mỹ y hoa phục, từ hấp dẫn thể nào ngăn cản.

      "Nương, cái này xinh đẹp a? Ta muốn cái này, ta còn muốn này."

      Mộc đại tiểu thư nhìn cái gì cũng đẹp a, những thứ này là thượng đẳng gấm cùng tơ lụa, cảm giác bóng loáng trơn truột, màu sắc tươi đẹp, nếu như làm thành hoa phục, nhất định có thể cho người tăng vô hạn ôn nhu, mộc đại tiểu thư càng nghĩ càng cao hứng, nàng cơ hồ nhìn thấy cảnh tượng mình tiến cung đồ sộ tráng lệ, mặt cười như hoa.

      "Tốt, tốt."

      Đại phu nhân vừa nghe nữ nhi cầu, nào có đáp ứng, liên tục gật đầu, nữ nhi sau này thế nhưng quý vì nương nương, chừng còn là đương triều quốc mẫu, nàng có thể mẫu bằng nữ đắt, là hoàng thân quốc thích người nào nịnh bợ mình a, đại phu nhân càng nghĩ càng hài lòng, ánh mắt đều híp lại.

      góc trong đại sảnh, Nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư Mộc Thanh Hương, trơ mắt nhìn thượng đẳng gấm tơ lụa, yên hà la, chỉ có ước ao hâm mộ, đại phu nhân biết Thanh Hương và con nàng cùng nhau tiến cung, làm sao cho nữ nhi nàng làm y phục đây? Bất quá nàng cũng chưa quên tam tiểu thư, phân phó nha đầu gọi tam tiểu thư tới.

      Nhị phu nhân muốn nghĩ nhập thần, liền nghe được trước cửa có giọng tiểu nha đầu : "Tam tiểu thư?"

      Mộc Thanh Dao nhàn nhạt gật đầu cái, quanh thân liền bao phủ cỗ uy nghi, thản nhiên tiêu sái tiến vào đại sảnh, theo sau của nàng hai nha đầu Lục nhi cùng Mai Tâm.

      Ba người vừa vào, đại phu nhân lập tức cười tủm tỉm mở miệng.

      "Dao nhi, ngươi đến rồi? Mau tới đây nhìn, chọn chút vải vóc may quần áo mùa hè ."

      Đại phu nhân sở dĩ đối Mộc Thanh Dao vô cùng thân thiết như vậy, là bởi vì ngày hôm qua lão gia cảnh cáo, hai là bởi vì Mộc Thanh Dao bỏ qua cơ hội tiến cung, cứ như vậy Mộc đại tiểu thư có cơ hội lớn hơn, cho nên nàng làm mẹ cao hứng, làm cho nha đầu kia vài bộ quần áo có quan hệ gì.

      "Uh " Mộc Thanh Dao gật đầu cái, đối với việc Mộc đại phu nhân dối trá làm ra vẻ nàng từ chối cho ý kiến, bất quá mấy thứ bàt ra thảm đỏ hấp dẫn nàng, tổng cộng xiêm áo ba hàng, hàng thứ nhất, vừa nhìn chính là thượng đẳng nhất, màu sắc hài hòa, xúc cảm mềm mại, bóng loáng, so với làn da người còn nhẵn nhụi hơn, hàng thứ hai cùng thứ ba hàng tương đối kém sắc ít, Mộc Thanh Dao khóe môi nhất câu, chỉ chỉ vào thứ tốt nhất.

      "Hay dùng cái này may cho ta mấy bộ quần áo mùa hè mặc , màu sắc nhạt, hoa văn trầm tí, mặt khác kiểu dáng giản đơn thôi, về phần thêu , liền thêu hàn mai , thanh nhã ít."

      Lời của nàng vừa xong, hai vị sư phụ vẫn đứng ở bên cạnh, lăng lăng phản ứng, đại phu nhân vội vàng giục: "Ai, các ngươi còn mau cấp tam tiểu thư lấy số đo chút?"

      "Dạ, phu nhân?"

      "Tam tiểu thư mời bên này, " hai người phục hồi tinh thần lại, nhìn nhau, nhìn nữ tử thanh nhã bức người trước mắt, ánh mắt hồn nhiên thiên thành khí phách, còn có cái loại uy nghi bễ nghễ ai bì nổi, chỉ cần liếc mắt nhìn, liền làm cho người ta trong đáy lòng sinh ra loại kính nể, làm cho người ta dám nhìn thẳng, có cảm giác bị đè nén.

      Đây là mộc tam tiểu thư sao? nữ nhân háo sắc kia sao? Làm sao có thể a, lúc trước các nàng cũng gặp qua mộc tam tiểu thư, luôn luôn trang điểm xinh đẹp, mặt tô dày bột nước, thoa son, lông mày kẻ đen, làm cho người ta nhìn ra diện mạo của nàng, nhưng trước mắt là người hoàn toàn mới, tiếu giai nhân làm cho người ta dời được tầm mắt , nếu như đây thực là tam tiểu thư, chỉ sợ xuất sắc nhất Mộc gia chỉ có thể là vị trước mắt, Đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng nàng so sánh với, căn bản là thể nào.

      Mộc Thanh Dao theo kia hai sư phụ qua bên để lấy số đo, người đo, người ghi chép, rất nhanh liền làm thỏa đáng, mặt khác Mộc Thanh Dao làm cho các nàng chú ý mấy chi tiết, cũng đều nhất nhất nhớ kỹ, xử lý xong chuyện của Mộc Thanh Dao, đến lượt Mộc Thanh Châu, Mộc Thanh Châu cũng chọn nhiều vải gấm thượng đẳng, làm vài bộ quần áo mùa hè.

      Mộc Thanh Dao nhìn phòng khách đoàn sư phụ bận rộn, có chút thú vị, chuẩn bị rời , trong lúc lơ đảng nhìn thấy nhị tiểu thư Mộc Thanh Hương vẫn đứng bất động, mâu quang có tính toán vô ý đảo qua những thứ vải vóc kia, khỏi kỳ quái liếc xéo nàng cái: " phải muốn vào cung sao? Thế nào chọn hai bộ quần áo."

      Lời vừa ra, sắc mặt đại phu nhân tối sầm lại, cắn răng cái nhưng cũng cái gì, lãnh trầm mặt hừ: "Nhanh lên chút, nếu sư phụ người ta có thời gian."

      Nhị phu nhân cùng Mộc Thanh Hương nghe xong lời dương quái khí của đại phu nhân, chỉ sinh khí, trái lại sinh ra loại mừng rỡ, mâu quang cảm kích rất nhanh đảo qua khuôn mặt Mộc Thanh Dao, thân thể nhanh chóng hướng địa phương tới, mà giống như Mộc Thanh Dao thấy được , chầm chập ra ngoài, nàng lại làm chuyện gì?

      Hành lang ngoài, hàng nha đầu đứng, ánh mặt trời cực nóng chiếu ở đầu các nàng, giọt mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, giọt giọt rơi xuống nền đá mặt đất.

      Mộc Thanh Dao khiêu mày chút, những nha đầu đáng thương này, xui xẻo như vậy, lạnh lùng mở miệng: " đến bên trong mà đứng sao? Quá lạnh sao? Đứng ở phía dưới nắng lớn để phơi nắng phơi nắng thân thể?"

      Nàng lời vừa phát, những nha đầu kia hình như nhận được mệnh lệnh, nuốt mạnh xuống thở ra hơi, thân thể co rụt lại, hướng nơi râm mát đứng, mỗi người đều thở dài hơi, nghĩ tới này tam tiểu thư nhìn lạnh như băng, quanh thân lồng hàn ý, làm cho người ta dám tới gần, nhưng đáy lòng nhẵn nhụi, hơn nữa thiện lương.

      "Tiểu thư?"

      Mai Tâm kêu tiếng, vươn tay nâng tiểu thư nhà mình.

      "Mai Tâm, ta nghĩ xuất phủ mua sắm?" Mộc Thanh Dao lời vừa ra, Mai Tâm cùng Lục nhi lại càng hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch, ngay cả tiểu nha đầu vừa lui ở bên mặt mũi cũng trắng, rối rít cúi thấp đầu xuống, tiểu thư tại sao lại muốn ra ngoài, là ngày hôm qua mới bị Nam An vương đánh xỉu sao? Hôm nay lại sắp ra ngoài, nhưng như thế nào cho phải, Mai Tâm hai tay xoa xoa đứng lên, muốn tìm lý do ngăn cản tiểu thư ra ngoài, ai biết nàng còn chưa mở miệng.

      Mộc Thanh Dao thanh lạnh lùng vang lên.

      "Làm sao vậy? Chẳng lẽ có chuyện?"

      ràng là mùa hè nóng bức, nhưng Mai Tâm chỉ cảm thấy đỉnh đầu hàn khí chảy qua, nội tâm run rẩy, tiểu thư sinh khí, lần đầu tiên nàng cảm giác, thứ hai là cảnh giác, trời ạ, ngươi nên chơi ta nữa, tiểu thư bệnh cũ tái phát , nàng đáp ứng lão gia rồi.

      "Tiểu thư? Ta?"

      Mai Tâm lời còn chưa hết, ở bên trong chuyện, đại phu nhân bỗng nhiên ra, vẻ mặt tiếu ý dịu dàng mở miệng: "Tam tiểu thư phải ra khỏi cửa, các ngươi lo lắng làm gì? Còn chuẩn bị xe?"

      Lòng của Tư Mã Chiêu, ai mà biết, Mai Tâm chỉ phải kiên trì nhận lời xuống tới: "Dạ, đại phu nhân, " đại phu nhân cười rộ lên thoả mãn, nhìn về phía dưới hành lang có nha đầu: "Phượng Kiều, lập tức phân phó xuống, cho tam tiểu thư phấn xe."

      "Dạ, phu nhân."
      linhdiep17Ino thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 13 - CHẲNG QUA MUỐN CÓ NGƯỜI CHẾT

      Trước cửa Mộc phủ, chiếc Bát Bảo hoa lệ, bốn gốc xe ngựa khảm nạm Hồng Bảo Thạch, đợi bên cạnh xe là xa phu ba mươi tuổi, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao cùng Mai Tâm còn có Lục nhi, động tác linh hoạt nhảy xuống, cung kính cúi đầu: "Tam tiểu thư?"

      Nghe tam tiểu thư xinh đẹp như hoa...

      Nghe tam tiểu thư cơ trí phi phàm...

      Nghe tam tiểu thư lạnh lùng như băng...

      Nguyên lai những thứ này đều là thực, phu xe ngựa ngay cả con mắt cũng dám liếc về phía Mộc Thanh Dao, mới vừa rồi nàng lạnh lùng tùy ý đảo qua, liền làm cho người ta khỏi hoảng sợ, coi như có cường thế áp bách lên đỉnh đầu.

      Mai Tâm cùng Lục nhi vươn tay tả hữu đỡ tiểu thư lên xe ngựa, hai nàng theo sát phía sau, đợi được màn xe buông xuống, chỉ nghe được tiếng lạnh lùng thanh vang lên: " thôi."

      "Dạ " mã phu nhảy lên xe ngựa, chút cũng dám chậm trễ, đợi được xe ngựa xa, cửa đại môn mộc phủ ra hai nữ nhân, khuôn mặt tiếu ý, nhìn kia xe ngựa càng lúc càng xa, xoay người với người hạ nhân: "Theo xe ngựa tam tiểu thư, có việc về bẩm báo.

      "Dạ, phu nhân." hạ nhân kia vô cùng kinh ngạc nhíu mày, dám hỏi nhiều, lắc mình ly khai mộc phủ...

      Lâm An thành, kinh thành dưới chân thiên tử, kinh tế phồn vinh hưng thịnh, Bây giờ là chính ngọ tuy nhiên đường cái người đến người vẫn rất là náo nhiệt, người bán hàng rong tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, những khách nhân thỉnh thoảng cất tiếng hỏi mua, xe ngựa xa hoa khác thường, chen vai mà qua, làn gió thơm qua tai, nhiệt lưu bốn phía.

      Đường phố hai bên, cổ kính cửa hàng, đại bộ phận đều là gỗ thô xây dựng mà thành, chiều cao đồng đều, cao nhất cũng là hai ba tầng cao, thấp chỉ có tầng, rực rỡ muôn màu bảng hiệu rêu rao đung đưa ở giữa trung, hấp dẫn khách nhân.

      Mộc Thanh Dao vén màn xe nhìn ra bên ngoài, nguyên lai cổ đại chính là bộ dáng như chỗ này, kiến trúc cao tầng cũng bằng đại, nhưng có phen ý nhị khác, trà lâu tửu quán, đếm xuể, khách nhân đường xá sông ngòi dứt, hương xa bảo mã chỗ nào cũng có, xem ra dưới chân thiên tử, vẫn nhiều người có tiền a.

      muốn được nhập thần, chợt nghe tiếng gầm lên.

      "Đồ đáng chết, lại dám gạt đến đầu gia gia ?"

      Xe ngựa các nàng thình lình nghiên ngã chút, nhấc lên cao hồi, mã xa phu vội vàng dùng sức lôi kéo dây cương, khống chế được mấy con ngựa cao to, tê tiếng kêu to, ngừng lại, mà ba nữ nhân bên trong xe ngựa, có thể may mắn tránh khỏi bị bay lên cao, đụng vào vách mái hiên bên cạnh, bất quá Mộc Thanh Dao có việc gì, bởi vì nàng xuất thân luyện võ, chuyện như vậy thể gây thương tổn được nàng, đáng thương Mai Tâm cùng Lục nhi hai tiểu nha đầu, đau đến nước mắt đều rơi xuống, xoa đầu hướng phía trước mặt quát: "Chuyện gì xảy ra?"

      Mã xa phu sợ hãi mở miệng: "Tiểu thư, là có người chặn lối ?"

      Lời của vừa rơi xuống, Mộc Thanh Dao nhấc màn xe lên, chỉ thấy ở giữa đường cái, tên tóc tai bù xù vóc người gầy yếu, vượt qua trận ở đường, chặn lối các nàng, cách nơi móng ngựa vừa dời lại chút, chỉ sợ liền đạp trúng , lúc này, bên cạnh có mấy đại hán vạm vỡ đứng, cả giận chỉ vào người thấy mặt mũi ngồi đường cái.

      "Chết tiệt, dĩ nhiên chạy đến nơi đây lừa ăn lừa uống, còn giả chết."

      Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn sang, nguyên lai đây là cái khách sạn, rất hiển nhiên đây là khách nhân nghèo túng chán nản, bởi vì trả nổi tiền thuê mà bị đuổi ra, bất quá tên kia vì sao cũng nhúc nhích vậy? Mộc Thanh Dao kỳ quái nhướng mày chút, rất nhanh phát người nọ kêu lên khe khẽ, phải là sinh bệnh chứ?

      Vừa nhìn thấy giật mình, mấy hán tử đứng bên cạnh hùng hùng hổ hổ, tựa hồ còn giải hận, có người rất nhanh tới, nhấc chân hướng giữa người tên đó đá vào, nếu như cước này đá trúng, chỉ sợ tên kia chết cũng bị trọng thương, Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, thân hình chợt lóe, phá màn ra, trực tiếp hướng bên người hán tử kia chạy nhanh .

      Trong xe ngựa, Mai Tâm cùng Lục nhi song song kinh hô: "Tiểu thư?"

      Mà cùng lúc đó, đạo thân ảnh màu trắng mạnh mẽ đánh qua, cơ hồ là cùng lúc với Mộc Thanh Dao nhất thời rơi xuống bên người hán tử kia, hai cái thân ảnh song song xuất thủ, chưởng đánh về phía hán tử chuẩn bị đá, chỉ nghe được tiếng kêu ái chà, mọi người còn chưa làm ràng là chuyện gì xảy ra? nghe ùm thanh vang lên, hán tử vừa định đánh người bị hất văng ra xa.

      Chỉ thấy ở giữa đường cái, chia làm nam nữ.

      Mọi người cảm thấy như trút ra ngụm khí lạnh, hô hấp đều khó khăn, ánh mặt trời chiếu xuống đôi nam nữ, tựa như thiên ngoại phi tiên xuất sắc như nhau (xứng đôi vừa lứa lần đầu gặp gỡ lãng mạng tiếc hok phải nam 9 hehe), nam nhân quần áo bạch sam, tư thái thon dài, da thịt bạch tích, lông mày dài , ánh mắt thâm thúy như hồ, tóc dài đen như mực dùng ngọc trâm buộc lên, quanh thân đẹp đẽ quý giá, giở tay nhấc chân khí bức người, chỉ liếc mắt cái liền làm cho người ta tầm mắt dời được.

      Mà nữ tử bên cạnh , lần thứ hai làm cho người ta hít phải hơi lãnh khí, mặt như phấn trang điểm, mày ngài chau , mũi , môi đào, người đồng dạng nhất kiện bạch sắc quần dài, ràng quần áo giản đơn, mặc ở người của nàng lại rất thanh nhã, đôi mắt sâu kín như xuân thủy, lạnh đầy hàn băng, đột nhiên sinh ra mấy phần lạnh lẽo, làm cho người ta dám thở mạnh.

      nam nữ này đến tột cùng là người phương nào?

      Mọi người suy đoán, theo trong đám người lòe ra gã hạ nhân, cung kính nhìn nam tử kia: "Công tử, ngươi sao chứ?"

      Nam nhân lắc đầu, chiết phiến có bức tranh mai điểm phượng vừa thu lại, thân phong lưu phóng khoáng, đôi tròng mắt dài chậm rãi chuyển qua người nữ tử bên cạnh, mâu quang lưu chuyển, hưng khởi nhợt nhạt nghiền ngẫm.

      Mà bênh cạnh nữ tử lúc này có hai nha đầu, lôi kéo nàng, thân thiết hỏi: "Tiểu thư, người sao chứ?"

      Hai tiểu nha đầu này vừa , đoàn người lập tức nổ tung "oa" như nhau, nghị luận sôi nổi, ai mà nhìn ra được nha đầu Mai Tâm cùng Lục nhi của mộc tam tiểu thư phủ thừa tướng a, thế nhưng vị nữ tử xinh đẹp xuất trần này là ai? Quanh thân chói mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía, làm cho người ta muốn nhìn lại dám nhìn thẳng, giống như tinh quang cao cao tại thượng.

      " phải là mộc tam tiểu thư sao?"

      Có người lên tiếng, trong lúc nhất thời lần này tiếng thở rơi xuống, Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét mắt quanh mình vòng, trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh lại, nàng kia ánh mắt khiếp người a, làm cho người ta khỏi khủng hoảng, ai cũng dám thêm cái gì, ngơ ngác nhìn nàng, Mộc Thanh Dao ngẩng đầu nhìn phía đại hán chuẩn bị đánh người lúc nãy .

      " nợ các ngươi tiền cơm sao?"

      "Đúng vậy, tam tiểu thư, " tam tiểu thư phủ thừa tướng, cũng phải là chủ tử tốt gì, cha nàng là đương kim thừa tướng, bọn họ ai dám chọc nàng a, liên tục gật đầu, Mộc Thanh Dao lạnh lùng quét mắt bọn họ liếc cái, trầm thấp mở miệng.

      "Mai Tâm, cho bọn năm mươi lượng bạc, đem cái người này mang vào , thỉnh đại phu y tốt cho , nếu như lại phát sinh chuyện giống như hôm nay?"

      Lời kế tiếp..., Mộc Thanh Dao chữ cũng chưa , nhưng đại hán kia đầu cũng phải chứa tỏi nhanh miệng đáp: "Tam tiểu thư yên tâm , chúng ta nhất định chữa tốt cho nàng, xin ngươi yên tâm ."

      Mai Tâm vừa nghe tiểu thư , nào dám cái gì, rất nhanh dâng năm mươi lượng bạc...

      Đoàn người yên tĩnh chút hưởng cũng có, đây là mộc tam tiểu thư sao? Trời ạ, thực là rối loạn, hay là bọn nằm mơ, mộc tam tiểu thư dĩ nhiên giúp đỡ người khác, nghe nàng hôm qua bị Nam An vương gia đánh, đầu óc bị phá hủy , bằng luôn luôn khi dễ người khác, háo sắc nữ nhân, làm gì mà nghĩ tới làm chuyện tốt.

      Mộc Thanh Dao xoay người, bao giờ nữa nhìn người khác, nàng biết việc mình lúc này làm cho những người đó chấn kinh rồi, bất quá nàng phải là vì lấy lòng người khác, chỉ là nhìn được, có người chết ở trước mặt.

      "Mai Tâm, Lục nhi, thôi."

      "Dạ, tiểu thư, " chủ tớ ba người về phía xe ngựa, đúng lúc này, người cùng nàng đồng loạt ra tay lúc nãy, vẫn chuyện, đột nhiên lên tiếng.

      "Đứng lại!"
      linhdiep17Ino thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 14 - MINH PHƯỢNG LÂU

      Ánh dương quang tà tà chiếu xuống, bao phủ toàn bộ vùng đất, Mộc Thanh Dao tay đỡ cửa xe, chân đạp lên xe ngựa, xoay mình nghe được phía sau thanh từ tính trầm thấp, khỏi dừng lại động tác, tư thái ưu nhã thu tay lại, mắt híp lại thu hút, trong con ngươi lên những ám nhọn băng lạnh, nhìn về phía nam tử xuất sắc mặc bạch y thắng tuyết.

      Chỉ thấy nam tử liền ôm quyền, khóe môi câu ra tiếu ý: "Tại hạ La Dương, thỉnh giáo nương phương danh."

      "La Dương?" Mộc Thanh Dao nghiền ngẫm nở nụ cười chút, tên hay tên giả a, nam nhân này vừa nhìn liền biết lai lịch phi phàm, chỉ sợ bối cảnh đơn thuần, nhưng vậy liên quan gì nàng a, cũng cần để ý tới , thong dong lên xe ngựa, Mai Tâm cùng Lục nhi cũng theo sát phía sau, thanh ngẫu nhiên vang lên: "."

      "Dạ, tiểu thư."

      Mã xa phu dám chậm trễ, nhảy lên xe ngựa, động tác gọn gàn vung lên mã tiên, lái xe ngựa hoa lệ ly khai đoàn người.

      Dưới ánh mặt trời, La Dương dài đôi mắt lên, như có điều suy nghĩ quang mang, đuôi lông mày gãy , nở nụ cười, nụ cười này làm cho rất nhiều người bên cạnh nhìn ngây người, nam nhân này đúng là tuấn a, đến tột cùng là ai?

      "Công tử? Nàng vô lý."

      Thủ hạ phía sau La dương tức giận mở miệng, lãnh trừng mắt nhìn xe ngựa xa.

      Thủ hạ vừa xong, trong đám người liền có người phụ họa : "Vô lý cũng là hẳn , các ngươi biết nàng là người phương nào sao?"

      La Dương liền ôm quyền, ôn hòa hỏi: "Thỉnh giáo chút, nàng là người phương nào?"

      Người nọ đắc ý mở miệng: "Nàng là tiểu thư của Mộc đại nhân tả thừa tướng Huyền Nguyệt quốc chúng ta, nổi danh háo sắc nữ nhân, chính là mộc tam tiểu thư."

      Nam nhân kia tiếng vừa dứt, người vây quanh xem ha ha cười rộ lên, sôi nổi tản ra, trong đó có số người nghi hoặc : "Thế nhưng hôm nay Mộc tam tiểu thư thực giống như lúc trước? Ngươi nhìn xem nàng ngay cả mỹ nam lên tiếng cùng nàng,cũng làm như thấy, có phải hay đầu óc bị phá hủy."

      "Đúng vậy, nam nhân này rất tuấn a, theo lý nàng nhất định đối với người này động thủ động cước, làm sao mà điểm động tĩnh cũng có vậy?"

      đường cái rất nhanh an tĩnh lại, người khách lúc nãy bị đánh được mấy người hán tử mang vào trong khách sạn, La Dương cùng thủ hạ quay đầu lại ly khai, chỉ thấy , trong nháy mắt, sắc mặt ám chìm, lãnh khí bao phủ toàn bộ khuôn mặt, khóe môi nhếch lên, trầm giọng ra lệnh: " thăm dò chút, mộc tam tiểu thư này?"

      "Dạ, chủ tử."

      Hai người rất nhanh biến mất ở đường cái, phố xá trước sau như vẫn hoạt động náo nhiệt, việc vừa rồi làm gián đoạn chút khí đó nhanh chóng bị mọi người gạt ra khỏi đầu.

      ...

      chiếc xe ngựa xa hoa nhàng chạy qua, bên trong xe ngựa, mỹ nhân lành lạnh tĩnh ngọa ở trường kỷ mềm, nhúc nhích, nhắm mắt dưỡng thần, có phần lơ đãng xa cách cùng cao cao tại thượng, khiến người dám khinh ý trêu chọc nàng, Mai Tâm cùng Lục nhi cẩn thận liếc chủ tử nhà mình, sau đó nhìn nhau.

      nghĩ tới tiểu thư thực phạm háo sắc nữa, hôm nay nhìn thấy nam nhân xuất sắc như vậy cũng thờ ơ, xem ra lão gia cần lo lắng.

      "Muốn cái gì cứ ."

      Thanh lạnh lùng vang lên, Mai Tâm lại càng hoảng sợ, tiểu thư cảm giác là nhạy bén, mặc dù nhắm mắt lại cũng biết nàng có chuyện muốn , Mai Tâm cười mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta bây giờ đâu a? ra dạo nửa ngày, trời cũng đến buổi trưa rồi."

      "Tìm gia trà lâu ."

      Nàng còn muốn trở về, nhưng ra là muốn nếm thử điểm tâm trà lâu lý ...

      "Dạ, tiểu thư" Mai Tâm lên tiếng trả lời, hướng ra phía ngoài phân phó: " Minh Phượng lâu nơi tiểu thư thường xuyên đến."

      Minh Phượng lâu, trà lâu xa hoa nhất kinh thành, tổng cộng ba tầng lâu, ăn cơm uống trà dừng chân đều là số , bất quá có thể vào gian lâu này đều là quan to hiển quý, hoặc là có tiền phú thương, bởi vì nơi này là nơi vung tiền như rác, người tầm thường căn bản tiêu phí nổi như vậy.

      Bất quá Mộc Thanh Dao quý là thừa tướng thiên kim, tự nhiên có thể vào địa phương xa hoa bực này, hơn nữa tại gian trà lâu này, nàng có vị trí riêng.

      "Tốt."

      Mã xa phu ứng tiếng, xe linh hoạt chạy, hướng con đường náo nhiệt nhất kinh thành ...

      Minh Phượng lâu, tiểu lâu có ba tầng ở giữa các cửa hàng, coi như là hạc giữa bầy gà, cao to mà chói mắt, làm người khác chú ý, thiếp vàng chữ to sinh động như huy, màu xanh biếc của dây leo vây quanh kim sắc chiêu bài, tạo nên phân cấp xa xỉ thêm mấy phần tinh xảo độc đáo, buộc vòng quanh chữ Minh Phượng lâu làm bằng đồng

      "Tiểu thư, tới rồi?"

      Mã xa phu thanh vừa vang lên, người vẫn tà tà nằm xoay mình mở mắt ra, ánh mắt thanh u, giống như nước suối núi chảy qua, sạch trong suốt, làm cho người ta khỏi có phần thần thanh khí sảng.

      Mai Tâm cùng Liên nhi dẫn đầu xuống xe ngựa, hai người tả hữu đứng thẳng, người vén mành, người vươn tay ra.

      "Tiểu thư, xuống đây ."

      Mộc Thanh Dao biếng nhác giật mình, từ từ vươn bàn tay bạch tích hoàn mỹ, đưa tới trong tay Mai Tâm, chậm rãi xuống xe ngựa, nàng vừa mới đứng nghiêm, liền khiến cho trận náo động, bên cạnh có rất nhiều người khiếu khiếu .

      "Nữ nhân xinh đẹp như thế là ai a?"

      "Bên người nàng hình như là nha đầu của mộc tam tiểu thư phủ thừa tướng, phải là mộc tam tiểu thư , chẳng lẽ lời đồn đãi là ?"

      "Mộc tam tiểu thư đầu óc bị phá hủy, nhìn mỹ nam?"

      Tiếng kia rơi xuống lổ tai Mộc Thanh Dao, con ngươi thâm thúy của nàng xẹt qua ánh sáng u, khuôn mặt lộ ra phiêu dật, tuệ tiệp, cái loại cao quý lịch trang nhã từ trong xương làm cho người ta dời ra tầm mắt, chỉ thấy nàng chậm rãi bước lên bậc tam cấp, tư thái ưu nhã động lòng người, vẫn nhìn nàng, điếm tiểu nhị ngây người chợt hoàn hồn, cười tủm tỉm chào đón.

      "Ngươi là mộc tam tiểu thư , mau mời vào, mau mời vào."

      Mọi người xác định nàng này đúng là mộc tam tiểu thư, ồ lên, Mộc Thanh Dao mặc kệ những người này, hơn nữa đều là tiền thân gây ra chuyện, nàng mới lười sửa chữa cái gì, theo điếm tiểu nhị hướng phía sau Minh Phượng lâu mà .

      Lúc này, lầu hai Minh Phượng lâu, có phiến cửa sổ mở, bên trong chính diện có ba nam nhân ngồi xem náo nhiệt.

      Đây là ba nam nhân xuất sắc, các hữu phong tư, trong đó có người bắt mắt nhất, quần áo huyền y bọc thân thể cao ráo to lớn, vạt áo cùng cổ tay áo thêu kỷ đóa tường vân, làm cho thêm vài phần mềm mại nhã khí, tóc dài đen như mực dùng bạch ngọc trâm xén lại, trắng sáng ràng, hãy nhìn nó sáng bóng trơn như trù, ngọc chất nhẵn nhụi, là thượng đẳng cổ ngọc, vạn trung khó cầu trân phẩm, vật trân quý như vậy lại bị tiện tay lấy ra cấm vào tóc, có thể thấy được thân phận bất phàm, chính là Sở Thiển Dực con trai bảo bối của hữu thừa tướng Huyền Nguyệt quốc Sở Phong Ngọc.

      Lúc này lười nhác ngồi lệch bên ở trường kỷ, chân chống đỡ, rỗi rãnh nhìn ngoài cửa sổ, mà ngồi đối diện là hai người nam tử, thân miêu tả y, màu da sáng trắng, ánh mắt mị hoặc, người cái khác mặc Lam Y, mày thanh mắt đẹp, hai nam nhân cười trêu ghẹo.

      "Vừa rồi là mộc tam tiểu thư sao? quá khả năng ."

      "Có khả năng bị đánh tỉnh" người khác châm chọc mở miệng.

      Hai người kia đều là bạn hữu của Sở Thiển Dực, là công tử của Binh bộ thị lang, là phủ Doãn đại nhân công tử...
      linhdiep17Ino thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 15 - THƯỞNG THỨC TRÀ GẶP CỪU NHÂN
      Binh bộ thị lang cùng Phủ doãn hai người này chức quan so sánh cùng thừa tướng, thực là khác nhau trời vực, vì thế hai người kia tựa như thiên lôi của Sở Thiển Dực sai đâu đánh đó, lúc này thấy Sở Thiển Dực nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Phủ Doãn công tử kỳ quái quay lại.

      "Thiển Dực, làm sao vậy?"

      Sở Thiển Dực thu hồi tư thế, quay đầu nhìn sang, đôi ánh mắt mị hoặc nhân tâm, sâu u vô biên, giống như nam châm làm cho người ta rơi vào trong đó, hai hàng lông mi mảnh khảnh nhàng chuyển động, vẻ nghiền ngẫm lộ ra khóe môi, nhìn thẳng hai bạn tốt đối diện, dù họ là nam nhân, cũng nhìn đến ngây người, lâu mới hồi phục tinh thần lại.

      Trong đầu chỉ có hai chữ, nghiệt, nam nhân này sanh ra là có bản lĩnh mê hoặc lòng người ...

      "Rất có ý tứ đây?" Sở Thiển Dực con ngươi đen càng lúc càng sâu, khơi mào mi, cười rộ lên, giương tay áo bằng gấm mở, dáng vẻ xinh đẹp hàng vạn hàng nghìn lần, vẫn nhìn phía ngoài cửa mở miệng: "Cẩn, lập tức đem Nam An vương gia mời đến, bên này xảy ra chuyện thú vị."

      "Dạ, công tử."

      Cách cánh cửa, thanh u ám vang lên, loạt tiếng động rời như hồng mao, trong gian phòng trang nhã nhàng vang lên tiếng cười, ba nam nhân con ngươi ánh sáng lần thứ hai dời về phía dưới lầu.

      Dưới lầu lối ra, Mộc Thanh Dao cau mày lại chút, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nàng liếc mắt nhìn loạt cánh cửa sổ, xác định có người ở bên trong nhìn mình, nhưng nàng thấy lắm người ở bên trong, mâu quang lãnh trầm xuống, hơi nhếch môi vui.

      Mai Tâm cùng Lục nhi nhìn tiểu thư sắc mặt tốt, biết xảy ra chuyện gì, cẩn thận mở miệng: "Tiểu thư, lên lầu hai nhã giữa sao?"

      " được, ở dưới lầu đại sảnh ."

      Mộc Thanh Dao lắc đầu, tùy ý nhìn lướt qua đại sảnh, mười mấy cái bàn lớn được sắp chỉnh tề thẳng hàng, có mấy bàn có khách nhân uống trà cắn hạt dưa nhi chụm đầu chuyện phiếm, lúc này những người đó quay đầu sang... nhìn chằm chằm chủ tớ ba người các nàng, trong ánh mắt có vô cùng kinh ngạc, có kinh diễm, còn có.. khó có thể tin?

      Mộc Thanh Dao con ngươi đen trong suốt yên lặng, mang theo ít hàn quang thổi qua, những người đó lập tức kinh hãi quay đầu lại, dám nhìn nữa, ánh mắt hướng cửa trước nhìn xung quanh, mộc tam tiểu thư ánh mắt sắc bén, giống như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, hàn khí bắn ra bốn phía, làm cho người ta dám nhìn thẳng.

      Mai Tâm vừa nghe tiểu thư , vội vàng ngẩng đầu nhìn chút xung quanh vị trí của mình, cuối cùng đem mâu quang rơi vào góc khuất nhất, chỗ ngồi gần cửa sổ.

      "Tiểu thư, bên này ."

      Nhóm ba người tới vị trí góc khuất trong đại sảnh, điếm tiểu nhị theo sát các nàng, chỉ thấy tiểu nha đầu Mai Tâm lấy ra khăn tay trãi lên ghế, mời Mộc Thanh Dao ngồi xuống.

      "Tiểu thư, mời ngồi."

      "Ừ " Mộc Thanh Dao gật đầu, chậm rãi ngồi xuống, vị trí này, phạm vi lý tưởng có thể nhìn cái, thấy sót thứ gì dưới mặt đường, ngay cả tình huống bên trong tiệm ăn cũng rơi vào tầm mắt.

      "Tam tiểu thư, món ăn vẫn như cũ đúng ?"

      Điếm tiểu nhị ân cần mở miệng, khăn lông dắt vai, đem ra lau lại bàn, tuy rằng bàn kia đủ sạch sẻ, nhưng nhìn người trước mắt như thiên tiên, vẫn là rất sợ nơi này hoen ố nàng: "Được rồi, cho bình trà ngon, chuẩn bị mấy thứ tinh xảo điểm tâm đem lên đây ."

      "Dạ, tiểu nhân cái này chuẩn bị."

      Điếm tiểu nhị lui xuống chuẩn bị, Mộc Thanh Dao tùy ý ngẩng đầu quan sát trang hoàng trong điếm, lầu sắc điệu rất đơn giản, màu trầm làm chủ đạo, cái bàn, quầy hàng, còn có cái giá đở, sơn lên loạt màu rám nắng, liếc mắt nhìn lại cái tất cả đều mang vẻ mộc mạc, như lệch lạc ở giữa trung, lầu hai cùng lầu trang hoàng rất khác biệt, đó trang trí rất nhiều màu xanh lá, khiến nổi lên dạt dào ý nghĩa của trà lâu.

      Mộc Thanh Dao thu hồi ánh mắt, phát Mai Tâm cùng Lục nhi đứng ở bên, đạm nhiên mệnh lệnh hai nha đầu.

      "Đều ngồi xuống , hai người các ngươi cũng mệt mỏi, ngồi tí cùng nhau ăn chút gì ."

      "Tiểu thư, chúng ta?" Lục nhi muốn , nô tỳ tiểu nha đầu làm sao có thể cùng chủ tử ngồi cùng nhau ăn cái gì, nhưng Mai Tâm cướp lời trước, bước lôi kéo nàng ngồi xuống, nàng có chút ít hiểu bản tính của tiểu thư, đó chính là lời nàng , cho chống cự cùng hoài nghi, bằng chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

      "Dạ, tiểu thư."

      Hai tiểu nha đầu mới vừa ngồi vững, điếm tiểu nhị bưng khay tới, phía bình trà ngon, còn có điểm tâm chiêu bài của bản điếm, cải dưa thượng hạng, hoa quế, mứt táo cao, song sắc mã đề cao...

      Điếm tiểu nhị đem đồ vật nhất nhất dọn xong, cung kính mở miệng: "Tam tiểu thư mời chậm dùng, có cái gì cần cứ gọi tiểu nhân."

      " , " Mộc Thanh Dao thanh mang theo cỗ thanh tuyệt, làm cho người ta dám có nửa điểm dị nghị, đợi đến khi điếm tiểu nhị lui xuống, Mai Tâm chân tay châm trà cho Mộc Thanh Dao, hai tiểu nha đầu cũng cùng nàng uống trà, ăn điểm tâm, cũng an nhàn.

      Bất quá vừa mới uống xong áng trà, phía trước Minh Phượng lâu, tới chiếc xe ngựa hoa lệ, gấm rèm làm thành mái hiên vách tường, bốn góc khảm nạm đá mắt mèo bằng nắm tay, còn rủ xuống kim tuyến tua cờ, dưới ánh mặt trời chói ra lóe mắt, xe ngựa vừa mới dừng lại, theo chỗ phu xe ngồi, nhảy xuống hai người thân thủ mẫn tiệp, mặc thân hắc sắc trường sam, ngẩng đầu liếc mắt Minh Phượng lâu cái, cung kính vén rèm.

      "Chủ tử, tới rồi."

      Chỉ thấy vừa dứt lời, liền từ trong mã xa xuống nam nhân, vóc người cao gầy, ánh dương quang chiếu vào mặt của , liền tia tỳ vết cũng có, làn da trong suốt bạch tích, mi dài mỏng như sương, băng hàn lạnh lùng, mắt như hoa đào, dài có hình, mũi thả rất cao, môi phải lạnh mỏng, mà mang theo độ dày gợi cảm, đầy đặn sáng bóng, tóc đen đầu dùng kim trâm búi lên, đẹp đẽ quý giá bất phàm, người nam nhân này mỹ tắc mỹ ai (ta chịu câu này >_<)thế nhưng lạnh lùng dị thường, con mắt có thể đạt được trình độ đóng băng ba thước, lãnh ý là từ trong xương thấu ra ngoài, ràng là mùa hạ nóng bức, thế nhưng vừa đứng trong đại sảnh, mọi người cảm giác được khí lạnh nhè thấm qua đây, thở mạnh cũng dám, vội vàng cúi đầu uống trà, cũng dám nhìn liếc mắt cái.

      Mộc Thanh Dao vừa nhìn thấy , đáy lòng liền lên tia run rẩy, phản ứng bản năng này tựa hồ đến từ chính tiền thân, nàng thế nhưng bị đấm đánh chết...

      chính là Huyền Nguyệt quốc Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, luôn luôn coi nữ tử tồn tại, thái độ làm người mặc nhiên lạnh lùng.

      "Vương gia, chủ tử đợi ở lầu?"

      Người chuyện là thủ hạ của Sở Thiển Dực, tên là Khiếu Cẩn, cung kính mời Nam An vương gia lên lầu.

      Đoàn người hướng lầu dời , tới nơi cửa thang lầu, Mộ Dung Lưu Chiêu xoay mình dừng bước, quay đầu hướng góc đại sảnh nhìn lại, vừa rồi tựa hồ có người ở đó quan sát , nguyên lai là nữ nhân, thân bạch y, uống trà như có việc gì xảy ra, nữ nhân nhìn ngoài cửa sổ ngắm cảnh, nàng là ai?

      có thể khẳng định, nàng vừa nhìn , bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng chỉ có trong nháy mắt đó, liền bị nàng nhìn giống như mọi người, bất đồng, sắc bén, khinh thường, mặc dù cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được nàng khinh thường...

      nữ nhân lại dám?

      Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt sâu u xuống, quanh thân hàn ý càng sâu, theo sát ở phía sau , Cẩn cùng hai người khác khẩn trương nhìn , cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Vương gia?"

      "Lên " lãnh đạm bình ba có gì lạ trong thanh vang lên, đoàn người lên lầu hai.

      Đợi được bọn họ đoàn người biến mất ở cửa thang lầu, trong đại sảnh mới lung lay, tiếp tục uống trà tán gẫu...

      Vừa rồi, Mai Tâm cùng Lục nhi hai người lòng khẩn trương đến tay đều đổ mồ hôi, móng tay bấm vào trong thịt, Nam An vương gia dĩ nhiên nhìn sang, may là tiểu thư nhìn ngoài cửa sổ, nếu như nhận ra tiểu thư tới tốt chút nào, nghĩ đến đây, Mai Tâm lại lo lắng.

      "Tiểu thư, chúng ta trà cũng uống, cao điểm cũng ăn, vẫn là hồi phủ ."

      "Đúng vậy, tiểu thư ngươi mệt , chúng ta trở về ." Lục nhi ở bên cạnh hát đệm, liền hi vọng tiểu thư có thể gật đầu ly khai ở đây, vừa rồi các nàng rất sợ hãi tiểu thư xông lên, quấn quít lấy Nam An vương gia, cũng may tiểu thư làm như vậy.

      "Ân?" Mộc Thanh Dao quay đầu, kỳ quái nhìn hai nha đầu, sắc mặt đều trắng, chuyện có chút bó buộc, nàng thậm chí thấy môi các nàng run rẩy, làm sao vậy.
      linhdiep17Ino thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :