1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU - Ngô Tiếu Tiếu (147/147)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @cuncon nàng ơi có thời gian post hoàn bộ này nhé :'(
      cuncon thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 56 - KẾ TRÚNG KẾ
      Cảnh hồ thưởng thức, khúc cũng nghe xong, người cũng gặp, Thanh Dao liền dẫn hai tiểu nha đầu nhàng rời , ở phía sau bọn đôi hắc đồng của Bắc Tân vương lên mũi nhọn giấu bí hiểm, theo sát thân ảnh dịu dàng uyển chuyển kia, khóe môi lên nụ cười mập mờ .

      Mắt thấy thân ảnh Mộc Thanh Dao các nàng nhanh chóng biến mất thấy, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng thét kinh hãi, cùng lúc đó là tiếng bước chân hoảng loạn, Mộc Thanh Dao và Mạc Sầu liền xoay người lại, chỉ thấy hai bóng hình mơ hồ trước mặt hắc y nhân đuổi giết Bắc Tân vương, bảo đao sáng loáng sắc bén chém tới.

      Thanh Dao lập tức cả kinh, theo bản năng đưa tay lên, trường lăng mang theo kình phong trong tay nàng bay ra ngoài, cùng với luồng khí lưu bá đạo cuốn lên bảo đao của tên kia, nàng giương tay lên kéo cái, bảo đao chưa kịp lên tiếng trả lời rơi ra, Thanh Dao lãnh trầm mặt mệnh lệnh: "Mạc Sầu, bắt lại hai cái tên kia, giữa ban ngày ban mặt cũng dám ám sát Bắc Tân vương?"

      "Dạ, tiểu thư."

      Mạc Sầu lĩnh mệnh, phi thân lên, vừa ra tay đánh đoạt mệnh liên hoàn chiêu thức, hai hắc y nhân kia chiêu thức đánh ra vừa sắc bén lại độc ác, nếu làm Bắc Tân vương gia bị thương rất là phiền toái, ba người các nàng vừa mới cùng Bắc Tân vương gia ở chung chỗ, nếu như xảy ra chuyện gì, khó có thể giải thích mà gặp khó khăn.

      Mộc Thanh Dao vốn định tự mình xuất thủ, thấy Mạc Sầu thân hình nhanh như chớp đánh ra kiếm khí, như lấp núi ngăn sông, thô bạo càng quét mở ra lối để xuất ra vô số đóa kiếm hoa lợi hại, bắn thẳng về phía hai hắc y nhân bức họ lùi xa mấy bước, hai tên đó vô cùng kinh ngạc nhìn nhau, thân hình vừa chuyển, liền nhanh chóng bỏ chạy.





      Mạc Sầu người đánh bại hai tên ghê tởm kia.

      Mộc Thanh Dao nở nụ cười, nghĩ tới Mạc Sầu võ công lợi hại hơn, lúc trước nàng bởi vì quanh năm suốt tháng ăn uống đầy đủ nên thân thể suy yếu, vì thế võ công cũng bị đình trệ, mà nàng bây giờ, thân thể được nuôi vô cùng tốt, hơn nữa lại khắc khổ luyện tập, tất nhiên võ công nâng cao thêm bước.

      "Mạc Sầu lợi hại."

      Mộc Thanh Dao nghênh ngang tán thưởng, làm Mạc Sầu ngượng ngùng đỏ mặt, tuy rằng trong lòng cao hứng, nhưng ngoài miệng vẫn nhắc nhở tiểu thư.

      "Vương gia hình như bị thương?"

      lời này đánh thức hai nữ nhân bên cạnh, Mộc Thanh Dao cùng Mai Tâm nhanh chóng qua, xem xét Bắc Tân vương, vẫn dựa vào bên đại thụ mặt toát ra mồ hôi lạnh, tóc dài ướt sũng dính vào cơ thể, mặt vốn tái nhợt lúc này càng thêm có huyết sắc, ngay cả môi cũng trắng bạch xám xịt còn chút máu nào.

      Mộc Thanh Dao lấy làm kỳ, Bắc Tân vương cũng quá yếu đuối , làm sao mà bị sợ đến sắc mặt trắng bệch thế này nhưng đợi đến khi nàng thấy vết máu loang lổ mặt đất, mới biết ra Bắc Tân vương bị thương, cái cánh tay bị bảo đao của tên hắc y kia chém vào nên trúng thương, may là chưa thương tổn đến gân cốt, chỉ bị thương ngoài da, thế nhưng đối với người biết võ công như Bắc Tân vương mà , chịu đựng cực hạn.

      Mộc Thanh Dao vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay lên điểm trúng huyệt đạo cánh tay của bắc tân vương máu mới ngừng chảy, nữ nhân này cũng biết e lệ gì, trực tiếp cởi bỏ trường sam của Bắc Tân vương, trước ánh mắt của mọi người, xoạt tiếng, xé rách áo bắc tân vương sau đó trực tiếp băng bó vết thương cho .

      "Tiểu thư? Tại sao người lại xé y phục của Bắc Tân vương vậy ?" (TT : hình ảnh này giống như chị muốn cường bạo Lưu Mạch )

      Mai Tâm mắt trợn trắng, tiểu thư còn có nửa điểm nữ nhân sao? Nào có ai lại trực tiếp xé y phục của người ta như vậy, Bắc Tân vương gia thế nhưng là người đàn ông.

      "Cứu , ta xé y phục của xé của người nào ?" Mộc thanh ngọc lạnh nhạt mở miệng

      "Cám ơn các ngươi?"

      Mộ Dung Lưu Mạch ngũ quan nhu nhuận mang theo đường cong ôn nhu, sắc mặt của bây giờ hòa hoãn rất nhiều, mở miệng tạ ơn Mộc Thanh Dao.

      "Mạc Sầu, Mai Tâm, hai người các ngươi đem Bắc Tân vương dìu vào Nguyệt Giác tự , bảo phương trượng điều trị chút."

      Nguyệt Giác tự, to lớn khổng lồ như vậy, cần nghĩ cũng biết, ở trong tự nhất định có người thân thủ bất phàm, võ công cao cường, những thứ như cứu mệnh hoàn vân vân khẳng định là có rất nhiều, chỉ cần bọn họ tùy tiện thi triển chút, Bắc Tân vương có việc gì.

      "Dạ, tiểu thư."

      Mạc Sầu cùng Mai Tâm nâng dậy Mộ Dung Lưu Mạch hướng Nguyệt Giác tự mà , phía sau, Mộc Thanh Dao xa gần theo, nhìn nam nhân phía trước thân ảnh hơi có vẻ đơn bạc, nàng mài chau chút, Bắc Tân vương chẳng lẽ chút võ công cũng có? Nếu thân thể tốt, vì sao chịu tập võ tu thân? Chẳng lẽ là sợ hoàng đế sinh lòng nghi ngờ, vì thế bỏ qua chuyện tập võ, thế nhưng trong lòng nếu có quỷ, cần gì phải để ý đến cái nhìn của người khác? Còn có thái hậu nương nương ở trong cung, tựa hồ vô cùng vênh váo hung hăn, so với bắc tân vương trước mắt tạo thành đối lập mạnh mẽ, mẫu tử hai người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?

      Đoàn người vào trung điện của Nguyệt Giác tự, thấy tiểu hòa thượng áo xám qua, Mộc Thanh Dao vội vàng ngăn cản lối của tiểu hòa thượng, với là muốn cầu kiến chủ trì.

      Tiểu hòa thượng hai tay chấp lại, cung kính đem đoàn người các nàng đưa vào mặt đông của trung điện chính là sương phòng chủ trì.

      Chủ trì Liễu đại sư, khuôn mặt từ thiện, ánh mắt ôn hòa, tay niệm phật châu, ngồi ngay ngắn ở trước thần đàn, quét bụi, vừa nhìn thấy bọn họ tới, lập tức ra, thân thiết hỏi.

      " biết thí chủ có chuyện gì tìm lão nạp?"

      Mộc Thanh Dao chấp hai tay lại, bộ dáng ràng hòa nhã, vẻ mặt chân thành nhìn đại sư: "Vị khách nhân này bị thương, hi vọng đại sư có thể cứu lần."

      Lúc này Liễu đại sư mới chú ý tới vẻ mặt tái nhợt của Mộ Dung Lưu Mạch, lập tức thần sắc xúc động, cuống quít đưa tay ra dìu : "Bắc tân vương gia bị thương ở phật môn thanh tu, đúng là tội lỗi, tội lỗi"

      Mộc Thanh Dao mắt thấy đem người giao vào tay đại sư, nên yên tâm gật đầu: "Làm phiền đại sư, tiểu nữ cáo lui."

      Cũng chờ đại sư chuyện, ba người liền thối lui ra khỏi sương phòng, bên trong sương phòng, bắc tân vương Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cửa phòng đóng kỹ, môi nhất câu, lên nụ cười lạnh mỏng: "Như thế nào?"

      Trụ trì Liễu , khuôn mặt trống trơn tĩnh lặng, giống như có gì cả, chỉ có đôi hắc đồng cơ trí, cho thấy trí tuệ phi phàm.

      "Vương gia, nàng quả nhiên là người bất phàm, khó trách a?"

      Lời kế tiếp của dù chưa ra, nhưng Bắc Tân vương gia Mộ Dung Lưu Mạch hiểu hết ở trong lòng, ra là thế, mực đoán tâm tư của hoàng huynh, tại sao lại muốn cưới phủ thừa tướng mộc tam tiểu thư, dựa theo thế cục trước mặt, thừa tướng có binh quyền, nếu như hoàng thượng muốn triều đình vững chắc, hẳn là lấy nữ nhi của Tây Môn Chiếu Tướng mới đúng, tại sao lại cưới nữ nhi của thừa tướng.

      Ngay lúc thời gian hoang mang ngớt Liễu đại sư nhắc nhở việc, tuệ tinh , phượng lâm thiên hạ.

      Lời này thức tỉnh , chẳng lẽ nữ nhi mộc thừa tướng là Phượng Nữ xuất thế, vì thế hoàng thượng mới cưới nàng làm hậu, trong lòng dưới đều có nghi hoặc, nên hôm nay mới xuất màn kịch này, tại rốt cuộc biết làm sao đem nàng đặt ở trong bàn cờ, như nếu thể dùng, tất nhiên phải hủy diệt, tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào phá hủy thiên thu đại kế của .

      Mộ Dung Lưu Mạch ánh mắt đột nhiên tàn nhẫn hẳn lên, thâm bất khả trắc...

      xe ngựa, Mai Tâm cùng Mạc Sầu chuyện lăn xăn như con nít: " nghĩ tới Bắc Tân vương gia kia chút võ công cũng có, nếu là có người hại làm sao bây giờ?"

      Mộc Thanh Dao tựa vách xe, đôi mài thanh tú khẽ chau lại, khuôn mặt diễm lệ bao phủ tầng chán nản, quanh thân lạnh mỏng.

      Cho đến vừa rồi nàng mới nhớ tới việc, Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch có võ công, thế nhưng thân là vương gia, hẳn nên có thị vệ thiếp thân cùng chứ, vì sao từ đầu tới cuối có ai xuất thế? Ngay cả thị vệ cũng đều đuổi , như vậy muốn làm chuyện gì? Muốn các nàng giúp đỡ sao, nhưng như thế được lợi ích gì? Mộc Thanh Dao lông mi dài mắt nháy nháy, sửng sờ nhưng cũng mở ra, bên cạnh Mai Tâm cùng Mạc Sầu cảm ứng được lãnh ý người nàng, thân thiết hỏi.

      "Tiểu thư, làm sao vậy?
      linhdiep17 thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 57 - KẾ ĐIỆU HỔ LY SƠN
      "Tiểu thư, làm sao vậy?"

      " có việc gì, " Mộc Thanh Dao khó chịu, mặc dù biết kia Bắc Tân vương gia đùa bỡn có mưu tính, nhưng trong lòng vẫn ràng lắm rốt cuộc muốn làm gì? Hoặc là hai hắc y nhân đều do an bài, trắng ra, đem suy nghĩ động đến đầu nàng sao? Ghê tởm, nam nhân này mặc kệ là muốn làm cái gì, chọc tới nàng, nàng quyết ngồi chờ chết...

      Bắc Tân vương, là nhân vật lợi hại, so với Nam An vương, sợ rằng càng lợi hại hơn, Nam An vương gia tuy rằng lạnh lùng như băng, nhưng là con người kiên cường, nam nhân như vậy tâm tư biết quanh co lòng vòng, nhưng Bắc Tân vương ngược lại, diện mạo nhu, thái độ làm người càng rất có mưu tính trong lòng, tuy rằng Mộc Thanh Dao chỉ gặp mặt lần, nhưng có thể cảm nhận được, là cái loại bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham hiểm, hơn nữa vẻ ngoài dịu dàng nhân ái, chẳng qua là cái vòng bảo hộ của , người có tài mà tâm như vậy càng đáng sợ hơn.

      Chẳng qua làm hết thảy những điều đó là vì tự bảo vệ mình? Hay vẫn là có dụng ý khác?

      Mộc Thanh Dao thân thể chuyển động, nặng nề xoay người tìm tư thế thoải mái, tiếp tục suy nghĩ vấn đề.

      Bắc Tân vương giấu là sâu a, nam nhân có tâm kế cao như thế, lại là kẻ tay trói gà chặt, có điểm thực tế, nhưng nếu như biết võ công, vừa rồi khi nàng thử , mơ hồ cảm nhận được hoàn toàn có nội lực, giống người bình thường, hơn nữa người nam nhân kia sắc mặt tái nhợt, tựa hồ quanh năm sinh bệnh, chẳng lẽ là nàng suy nghĩ quá nhiều, trách lầm , nhưng vì cái gì cảm giác này lại mãnh liệt như thế?





      Xe ngựa dừng lại, Mạc Sầu lên tiếng gọi khẽ: "Tiểu thư, tới rồi."

      "Ừ " Mộc Thanh Dao nghĩ nữa, loại vấn đề làm cho người ta đau đầu này vẫn là để sau hãy tính .

      Ba người trở lại Thanh viện thấy mộc đại tiểu thư cùng mộc nhị tiểu thư ngồi ở phòng khách, uống hết ba chén trà, ăn hết hai lần điểm tâm, là vì đợi được tam muội về để ân cần lấy lòng nàng.

      Vừa nhìn thấy thân ảnh muội muội, hai người trái phải xông lại, vẻ mặt nhiệt tình hỏi.

      "Tam muội, hôm nay chơi có vui vẻ ?"

      "Tam muội, đến chổ nào để chơi vậy?"

      Mộc Thanh Dao nhìn hai gương mặt nhiệt tình, còn mỉm cười dịu dàng với nàng, người ngoài biết còn nghĩ rằng ba tỷ muội cảm tình sâu đậm, kỳ thực hai kẻ gia hỏa này chỉ muốn vào cung làm phi mà thôi, mới đối với nàng nhiệt tình như vậy, nếu như có thể, nàng cũng ngại cho hoàng thượng thấy vẻ đẹp người các nàng, chỉ là có sao? Có sao? Mộc Thanh Dao dùng sức nghĩ, cũng nghĩ ra nửa điểm thỏa đáng, nếu là Mộc Thanh Châu có khuôn mặt đẹp và Mộc Thanh Hương có tài hoa, chia như vậy thỏa đáng, chỉ sợ hậu cung của hoàng thượng sớm có hơn ba nghìn giai nhân như thế.

      "Ừ, rất tốt, làm phiền tỷ tỷ lo lắng."

      Mộc Thanh Dao vẻ mặt nhàn nhạt, nghĩ tới hai nữ nhân này cũng có làm chuyện gì đại ác, tuy rằng Mộc Thanh Châu có khi dễ chủ thể trước của nàng, nhưng nàng cũng tự mình đòi lại hết rồi, hơn nữa mộc đại tiểu thư chỉ là quá mức kiêu ngạo mà thôi.

      Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương sửng sốt chút, lập tức vui vẻ ra mặt, đây là lần đầu tiên Thanh Dao xưng hô các nàng là tỷ tỷ? Xem ra chuyện các nàng tiến vào cung phụng dưỡng hoàng thượng nhất định được.

      "Tam muội?"

      "Các tỷ tỷ trở về , ta mệt mỏi."

      Lời này cũng là , dạo nửa ngày, đương nhiên mệt a, nếu như khí trời cứ nóng thế này, buổi trưa ngay cả cơm nàng cũng muốn dùng, nghĩ đến việc nằm chút.

      "Tốt, muội nghỉ ngơi , lát nữa tỷ tỷ tự mình xuống bếp làm trà mơ đường phèn ướp lạnh cho muội, kêu Bảo Tranh đưa qua đây."

      "Nhị tỷ tự mình chuẩn bị cho muội chút điểm tâm, chút nữa cũng cho Tây Vũ mang sang, muội ăn bánh uống trà mơ nhé."

      Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương mặt đầy tươi cười ra ngoài.

      Phòng khách an tĩnh lại, Mai Tâm cùng Lục nhi tới bên cạnh bàn dọn dẹp mấy chén trà cùng điểm tâm, Mạc Sầu lại chỗ Mộc Thanh Dao, quan tâm hỏi: "Tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi chút ."

      "Ừ, hôm nay là nóng muốn chết, nóng đến cả người ta đều khổ sở, hay là nằm lát vậy."

      Mộc Thanh Dao đứng dậy, dẫn Mạc Sầu hướng phòng ngủ mà .

      chiếc trường kỷ ngà voi đặt ở bên cạnh bình phong, gió thổi vào từ cửa sổ mở, mang theo chút hơi thở mát mẻ, Mộc Thanh Dao thỏa mãn nằm trường kỷ nghỉ ngơi, Mạc Sầu sợ có người kinh động đến tiểu thư, liền giữ ở ngoài cửa.

      Ngủ cái đến nửa ngày, chạng vạng nàng mới tỉnh lại, ánh nắng chiều chiếu rọi cả tòa viện, thanh trúc trong diện thong thả nhuộm tầng ánh sáng, ở trước cửa nhàng chập chờn lay động theo chiều gió, hương trúc thơm ngát tản mát trong khí.

      Mùng chín đầu tháng vầng trăng như cái móc câu, treo ở giữa trung, nhàng chiếu xuống, giống như tầng lụa mỏng, trang nhã thanh khiết mà uyển chuyển hàm xúc.

      Mộc Thanh Dao uống trà mơ ướp lạnh do tiểu nha đầu của Mộc Thanh Châu đưa tới, mát mẻ dễ chịu, nàng ăn thêm hai khối điểm tâm tinh tế ngon miệng, nghĩ tới nhị tiểu thư trù nghệ quả nhiên tệ, xem ra các nàng cũng phải tệ lắm, nếu như họ kiên trì muốn vào cung mà gả đến gia đình bình thường, chừng có thể tự có loại hạnh phúc của riêng mình.

      Sau bữa cơm chiều, Mạc Sầu và Mai Tâm cùng tiểu thư ở trong vườn hoa tản bộ.

      Mộc gia, có thể tính là gia đình đại phú có tiền, trong phủ sân khá nhiều, ở mỗi viện đều có hoa viên nho , trước cửa có con đường đá xanh được sắp xếp xen kẻ vào nhau, toàn bộ nhìn lại thấy nửa vòng tròn, ở giữa là hoa viên to, trong vườn có những khóm hoa rực rỡ tươi đẹp, những bó hoa tươi đó bày ra vẻ giận dỗi bằng cách tỏa hương theo làn gió bay khắp cả vườn, có thể toàn bộ mộc phủ hậu viện đều bao phủ tầng hương khí.

      Hòn non bộ bên trong vườn hoa có suối phun dưới còn có hồ cá nho , hồ cá này nuôi rất nhiều cá chép xinh đẹp, chúng lắc đầu quẫy đuôi chơi đùa, rất là náo nhiệt.

      Mộc Thanh Dao đường dạo đến bên hồ cá, lấy ít thức ăn cho con cá ăn, chơi đùa với chúng hồi.

      Phía sau Mai Tâm cùng Mạc Sầu vẫn theo sát nàng, rất sợ tiểu thư có chút sơ xuất nào, gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, các nàng vẫn là cẩn thận chút cho thỏa đáng.

      Hôm nay là ngày chín tháng bảy, còn có sáu ngày nữa là đến đại hôn, trong hậu viện lớn, phía đèn lồng lộ vẻ hồng sắc, dưới hành lang người ta cũng treo lụa màu, tất cả đều này nhắc nhở nàng, mấy ngày nữa, nàng tiến cung.

      Thời gian tới còn thể biết có bao nhiêu chuyện tình chờ nàng đâu?

      Mộc Thanh Dao ghé vào lan cang bạch ngọc nghĩ muốn được nhập thần, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, ra là Trung thúc dẫn mấy người hạ nhân cung kính đứng ở cách đó xa.

      "Tiểu thư, lão gia muốn gặp Mạc Sầu."

      "Gặp Mạc Sầu, " Mộc Thanh Dao nhướng lông mài chút, lơ đễnh phất phất tay: "Mạc Sầu xem lão gia có chuyện gì gọi ngươi."

      "Dạ, tiểu thư, " Mạc Sầu do dự chút mới lên tiếng trả lời, rồi theo sau lưng quản gia hướng trung đình mà , qua trung đình xa, là nhà chính lão gia ở.

      Trong vườn hoa, Mai Tâm kỳ quái nhìn nơi Mạc Sầu biến mất, thào : "Tiểu thư, lão gia lúc này tìm Mạc Sầu làm gì? hình như cho tới bây giờ cũng cùng Mạc Sầu chuyện nhiều."

      Mộc Thanh Dao trong lòng lộp bộp vang lên cái, chút bất an nổi lên, ngẩng đầu nhìn ánh trăng hôm nay trong suốt dị thường, nhưng lại lộ ra cỗ tử khí nguy hiểm, trong đêm tối tựa hồ nổi lên cỗ mưu dày đặc, chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn, như vậy Trung thúc vừa rồi là giả sao?

      Mộc Thanh Dao nghĩ đến đây, trong mắt khoác lên sát khí, quanh thân băng hàn, người kia có mục đích gì, muốn làm cái gì? Đối với Mạc Sầu bất lợi sao? Hay là đối với nàng bất lợi, Thanh Dao lập tức dè dặt cẩn thận quét mắt nhìn quanh mình, tựa hồ trong góc phòng có đôi mắt quỷ mị khóa chặt nàng, như vậy mục tiêu của người này là nàng, bởi vì Mạc Sầu võ công tệ, sợ nhất thời thể đắc thủ, vì thế điều Mạc Sầu , như vậy muốn làm cái gì đây?
      linhdiep17 thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 58 - KẾ CAO NHẤT TRÙ
      Người kia là lợi hại, ngay cả Trung thúc cũng có thể giả trang, thực là suy nghĩ chu đáo a, thuật dịch dung đến đẳng cấp cao.

      Mai Tâm cảm nhận được tiểu thư khác lạ, trong đêm tối dường như có gì đó gây rối, nàng cảm nhận được sát cơ, thân thể lập tức run rẩy, môi run run.

      "Tiểu thư, chúng ta trở về ."

      "Tốt "

      Mộc Thanh Dao gật đầu, lặng lẽ lấy ra ngân châm mang theo bên mình, ngân châm này nàng giấu làm ám khí, dùng để phản kích dưới bất cứ tình huống nào, nếu như người kia công phu lợi hại, chỉ sợ điểm huyệt của nàng, vì vậy ngân châm chỉ có thể đặt ở trong miệng, bởi vì toàn thân dưới khi bị điểm huyệt chỉ có miệng là có thể cử động, nếu như vận lực thoả đáng, có thể kích tức trúng.

      Mộc Thanh Dao nghĩ đến điều này liền giả bộ giống như lơ đãng ngáp cái, ngân châm nằm trong miệng, loại ngân châm này mảnh mềm như tơ rất thích hợp giấu ở dưới lưỡi, hoàn toàn có gì đáng ngại, hơn nữa nàng có luyện qua nó, để tự vệ cho mình khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.





      " thôi."

      Hai người chậm rãi trở lại Thanh viện, hai đạo bóng dáng chiếu dài mặt đất, phía sau bọn họ tựa hồ có thanh va chạm, nó như gõ vào trong lòng mỗi người từng chút, từng chút , Mai Tâm lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, mặc dù là biết võ công nhưng nàng cũng cảm thấy có cỗ sát cơ mãnh liệt, tựa hồ có người theo các nàng.

      Lúc này Mạc Sầu đến tiền viện liền cảm thấy bất an, tại chỉ có Mai Tâm ở cùng tiểu thư, mặc dù tiểu thư biết võ công, nhưng ai biết được cho dù người có võ công nhưng khi bị ám toán phải làm sao?

      Gió lớn thổi qua, chợt có mảnh mây đen che khuất ánh trăng, xung quanh trở nên đen kịt như mực, đưa tay thấy được năm ngón, Mai Tâm sợ đến Oa tiếng kêu to, xoay người lại định kéo tiểu thư, thế nhưng nàng chỉ cảm thấy sau đầu tê rần, cả người liền ngất , mà Mộc Thanh Dao cũng cùng lúc xuất thủ, đáng tiếc người kia ra tay quá nhanh, như u quang lướt qua, chưởng đánh xỉu Mai Tâm, sau đó trong nháy mắt thân thể của chuyển dời đến phía sau của nàng, may là nàng xuất thủ đủ mau, như quân cờ di động, thoáng cái chỉ cảm thấy thân thể tê rần, cả người liền cứng ngắt thể cử động, tay vẫn còn ở giữa trung, tay còn lại đặt ở trước mặt, lúc này nàng chỉ có thể dùng ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm hắc y nhân kia.

      Giống như ánh chớp giữa đêm đen, trong đầu nàng xoay chuyển vô số ý niệm, nam nhân này là cướp tiền hay là cướp sắc, nghĩ ngợi thân thể đột nhiên khẽ động, hắc y nhân đưa tay kia nhấc nàng lên, vung tay cái đem nàng để vai, hướng giữa vườn hoa mà đến.

      Thân thể của nàng ở vai nam nhân này, dưới xóc nảy, trong dạ dày bây giờ như dời non lấp biển, cực kỳ khó chịu, lúc này nàng hận thể ngụm cắn đứt cổ nam nhân này, nhưng bây giờ còn phải thời cơ tốt nhất để xuất thủ, nàng cần phải kích tức trúng, bằng chỉ có mặc cho người chém giết.

      Nam nhân này thân hình cao lớn, bước tiến trầm ổn có lực, hơi thở nội liễm, vai vác thêm người, mà giống như có gì, hai ba bước liền xuyên qua giả sơn đến đường mòn, thẳng tắp tiêu sái đến giữa vườn hoa.

      Ba tiếng nàng giống như bao cát bị ném xuống đất, đem Mộc Thanh Dao ném ở giữa vườn hoa, ép gãy hết mấy cành hoa rơi đầy cả đất.

      Cho đến lúc này, Mộc Thanh Dao mới biết được muốn làm gì, xấu hổ và giận dữ trong nháy mắt xông lên đầu, nam nhân muốn hủy trong sạch của nàng, vì sao phải hủy thuần khiết của nàng? ràng là muốn cho nàng vào cung, tuy rằng chủ ý này tệ, nhưng kiếp trước nàng cố gắng bảo vệ thuần khiết của mình chẳng lẽ đến kiếp này bị hủy trong tay tên hái hoa tặc này.

      Đồ ghê tởm, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân kia, trong đêm tối, toàn thân cao thấp đều bao bọc bởi y phục màu đen, chỉ lộ ra đôi con ngươi thị máu, đôi mắt hình quả hạnh, hắc bạch phân minh, lóe ra mũi nhọn nóng cháy, dị quỷ mị, lúc này khóa chặt ở người Mộc Thanh Dao, trong hơi thở lại có chút gấp gáp.

      Mộc Thanh Dao mài liễu nhíu chặt, ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của đều ân cần thăm hỏi lần, mắt thấy thân thể cao lớn của nam nhân này đánh tới, nàng lập tức dám khinh thường, con ngươi lạnh lẽo như đầm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của .

      Trong bóng đêm, mây đen vừa lui qua, mặt trăng ra, trong phút chốc ánh sáng chiếu ra chói mắt, Mộc Thanh Dao nắm lấy khắc trọng yếu này, nàng đem ngân châm trong miệng dùng hết toàn lực phun ra.

      Hưu tiếng, nhanh như chớp, chiêu đánh trúng minh huyệt nằm phía đuôi mắt của hắc y nhân.

      Nam tử thân hình nhoáng lên, mở to mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng, trong nháy mắt đầu váng mắt hoa, thân thể lắc lư hai cái, lập tức dừng lại dám làm gì nữa, thân hình chợt lóe, phi thân lên cao như con hắc sắc đại bằng bàn giương cánh bay , chớp mắt mất hình bóng, xung quanh thoáng cái yên tĩnh trở lại, trong khí lưu lại hương vị nhàn nhạt của dược thảo, hương vị này?

      Mộc Thanh Dao trong đôi mắt đen tinh quang chợt lên, ở nơi nào đó nàng ngửi qua mùi vị này?

      Nàng suy nghĩ, bỗng nhiên nơi xa lên vô số điểm sáng, xa xa gần gần vang lên tiếng gào: "Tiểu thư, tiểu thư?"

      Đúng là Mạc Sầu dẫn người tới, xem ra nàng nhất định cảm giác tình khác thường, mới lập tức quay đầu lại, Mộc Thanh Dao nằm ở giữa vườn hoa, nhìn mặt trăng trời, nhanh chậm mở miệng: "Mạc Sầu, ta ở chỗ này?"

      Mạc Sầu vừa nghe đến thanh là từ trong vườn hoa truyền đến, lập tức chạy vội vào, nhìn thấy Mộc Thanh Dao nằm ở giữa vườn hoa thể động đậy, lập tức chạy qua vừa đỡ nàng lên, vừa ra tay giải huyệt cho Mộc Thanh Dao, cẩn thận dìu nàng đứng dậy, khẩn trương hỏi tới: "Tiểu thư, ngươi sao chứ."

      Mộc Thanh Dao mặc váy mỏng, quanh thân hoàn hảo vô khuyết, nhìn chưa ra nửa điểm bị người khi dễ, Mạc Sầu cuối cùng cũng yên tâm, thế nhưng đáy lòng vẫn sâu sắc bất an.

      "Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

      "Chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn của người ta, chỉ sợ Trung thúc cũng là do người ta giả dạng " Mộc Thanh Dao đạm nhiên , đôi mài nhíu thành sắc thu, quanh thân hàn ý tỏa ra, tốt, xem ra có người đối với nàng hạ thủ, hôm nay ban ngày tình cờ gặp Bắc Tân vương, buổi tối liền gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa người của tên hái hoa tặc kia có mùi thuốc nhàn nhạt, loại hương vị này nàng hôm nay cũng nghe thấy ở người của Bắc Tân vương, chẳng lẽ hái hoa tặc là Bắc Tân vương, nhưng Bắc Tân vương có võ công, nhưng người vừa rồi võ công kinh người, căn bản phải người bình thường có thể so sánh được, đến tột cùng là Bắc Tân vương tàng võ công, hay là có người giá họa cho ?

      Mộc Thanh Dao sắc mặt khó coi đến cực điểm, lạnh lùng từ trong vườn hoa ra ngoài, khóe môi nhất câu, lãnh cười.

      Bắc Tân vương, nếu như chuyện hôm nay là ngươi gây nên, như vậy ngươi nhận nhục nhã lớn hơn ta nhiều...

      chủ tớ vừa mới đứng lên xung quanh có vô số ánh sáng đèn lồng, vây quanh các nàng, mộc thừa tướng cùng mấy tiểu nha đầu từ xa tới, khẩn trương kéo lấy nữ nhi, dưới quét mắt nhìn nàng cái, thẳng đến xác định Thanh Dao chút việc cũng có xảy ra, mới thở dài hơi.

      "Dao nhi có việc gì tốt rồi."

      "Làm cho phụ thân bận tâm, " Mộc Thanh Dao uyển chuyển mở miệng, nhìn nam nhân ở trước mắt, tựa hồ bị sợ đến , lúc chuyện, tiếng thở rất nặng.

      " nghĩ tới lại có người ban đêm xông vào phủ thừa tướng, thực là ghê tởm, đến tột cùng là người nào dám làm như vậy, ngày mai phụ thân nhất định báo cáo hoàng thượng, tất yếu phải điều tra chuyện này."

      Mộc Ngân vừa nghĩ tới nữ nhi mình thương thiếu chút nữa đụng phải ma trảo của người khác, trong nội tâm phẫn nộ ngớt, gương mặt cương nghị bao phủ cứng cỏi, nhìn đêm tối giống như muốn nuốt người, nữ nhi là đương triều quốc mẫu, việc này người trong thiên hạ đều biết, mà người kia còn dám động thủ, ràng đem uy nghi của hoàng gia để ở trong mắt, người này chỉ sợ có dụng ý khác.

      "Phụ thân, bỏ qua , việc này có liên quan đến danh dự của nữ nhi, nếu như phụ thân làm cho hoàng thượng điều tra, tất nhiên càng ồn ào huyên náo, đến lúc đó bị hao tổn danh tiếng là phủ thừa tướng của chúng ta, người ngoài biết nguyên do, chỉ sợ bịa đặt ra những lời khó nghe hơn, bằng chúng ta trước dàn xếp ổn thỏa, chuyện này nữ nhi về sau lưu tâm."

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 59 - ĐÊM BUỒNG TRƯỚNG, TƯ THÂN NHÂN
      Mộc Thanh Dao thần sắc trống rỗng lẳng lặng, đêm nay những chuyện xảy ra, tựa hồ hoàn toàn có ảnh hưởng đến nàng, quanh thân vẫn đạm nhiên, lạnh lẽo yên tĩnh mà xử lý tình, thản nhiên bình tĩnh của nàng, khiến cho tiểu nha đầu đốt đèn lồng sợ hãi than vãn ngớt, tiểu thư quả nhiên phải người bình thường, chuyện xảy ra như vừa rồi, nếu như là nữ nhân khác, sớm kêu trời trách đất, dáng vẻ này của tiểu thư trấn định để xử lý vấn đề, quả nhiên có phong phạm của quốc mẫu.

      Mộc Ngân nghe xong nữ nhi , cũng hiểu được bản thân mình vừa rồi quá vọng động, những chuyện thế này mà truyền , bị hao tổn chỉ có thể là Mộc gia, chừng người đêm nay tập kích loại tính toán nào đó? Dao nhi xử lý như vậy làm cho người nọ lúng túng, Mộc Ngân quay đầu quét mắt nhìn mấy tiểu nha đầu xung quanh, lạnh lùng cứng rắn mệnh lệnh.

      "Chuyện xảy ra khuya hôm nay, chữ cũng cho tiết lộ ra ngoài, nếu có chút xíu tin tức truyền , đừng trách ta khách khí."

      Ngọn đèn chiếu rọi xuống sắc mặt của Mộc Ngân chăm chú mà nghiêm túc, mấy tiểu nha đầu ai cũng dám có ý nghĩ khác, song song gật đầu: "Tuân lệnh, lão gia."

      "Tất cả giải tán , " Mộc Thanh Dao phất phất tay, các tiểu nha đầu cầm theo đèn lồng đều tự phân tán hết, Mộc Ngân cùng nữ nhi trở lại Thanh viện, Mạc Sầu qua đem Mai Tâm hôn mê bất tỉnh ở bên đở lên, lúc này có đoàn người tới, nhìn thấy quản gia Trung thúc đứng ở phía trước có vẻ hoang mang rối loạn khẩn trương chạy đến, tay còn xoa đầu.

      "Lão gia, xảy ra chuyện gì?"





      Mộc Ngân còn chưa gì, bên Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng: "Trung thúc, vừa rồi ngươi đâu?"

      Quản gia Trung thúc vẻ mặt đau khổ, giọng mở miệng: "Bẩm tiểu thư, tiểu nhân vốn ở trướng phòng để chỉnh lý sổ sách, nhưng ai ngờ có người đánh tiểu nhân ngất xỉu, ta vừa mới tỉnh lại thôi."

      Mộc Thanh Dao ánh mắt lóe lên cái, quả nhiên là như vậy, xem ra tên kia chỉ khôn khéo, hơn nữa còn rất hiểu hoàn cảnh trong phủ, ngay cả quản gia Trung thúc của phủ thừa tướng cũng biết, thể nghĩ chắc chắn là người quen.

      "Được rồi, trở về ."

      Mộc Thanh Dao phất phất tay, quản gia nào dám , nhất thời hiểu, nhưng nhìn thấy lão gia sắc mặt rất khó nhìn, nên vẫn cẩn thận theo phía sau bọn họ, đem Mộc Thanh Dao đưa đến Thanh viện.

      Mộc Ngân thấy nữ nhi vào, xoay người nhìn lướt qua Trung thúc, nghiêm túc mở miệng: "Khuya hôm nay thiếu chút nữa xảy ra chuyện, sau này mọi chuyện phải lưu tâm chút."

      "Dạ, lão gia?"

      Trung thúc bình tĩnh lên tiếng trả lời, mắt thấy lão gia xa, trong lòng phiền muộn ít, có ai có thể đến cho ta biết, khuya hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?

      Trong Thanh viện.

      Ánh trăng chiếu nghiêng vào trong cửa sổ, ở phòng ngủ ánh nến chập chờn, màn lụa mỏng phiêu động, Mộc Thanh Dao đứng bên cửa sổ nhìn tấm màn ánh trăng, trong lòng bao phủ tầng dày cộm nặng nề tâm tư.

      Nàng còn chưa có tiến cung đâu, phát sinh nhiều chuyện như vậy, tiến cung rồi còn biết có bao nhiêu chuyện xảy ra nữa đây? thở dài tiếng.

      Mạc Sầu tới, nhìn tiểu thư mặt bao phủ chán nản, khỏi quan tâm mở miệng: "Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, chuyện khuya hôm nay là ngoài ý muốn, sau này nô tỳ coi chừng chút, tuyệt đối cho người xấu có cơ hội thừa dịp như vừa rồi."

      "Ngươi lui xuống nghỉ ngơi ."

      "Tiểu thư?" Mạc Sầu vẫn đứng nhúc nhích, tiểu thư ngủ, nàng ngủ cái gì chứ, vẫn là đứng đây cùng tiểu thư tốt hơn, tối nay tiểu thư tựa hồ giống với ngày thường, có chút đa sầu đa cảm, nàng rất ít khi nhìn thấy hình dạng này của tiểu thư, nàng lúc nào cũng lạnh lùng đạm nhiên, nhưng tối nay có chút giống, tiểu thư có chút đơn, còn mang theo chút buồn bã chán nản...

      "Mạc Sầu, ngươi muốn ngủ, chúng ta ra bên ngoài ngồi chút được ?"

      Mộc Thanh Dao hiếm khi tháo bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, khuôn mặt diễm lệ nhắn nhu hòa hơn, trong con ngươi giống như hồ nước mùa xuân, sóng nước mênh mong động lòng người, thanh cũng dễ nghe êm tai hơn, chậm rãi mở miệng, Mạc Sầu gật đầu: "Tốt, nô tỳ cùng tiểu thư."

      Hai người ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở lan can ngoài hành lang, nhìn vầng trăng tháng hai trời cong cong như liễu lá, mấy đám mây dần dần tán , màu lam nhạt bầu trời bao la giống như phiến ngọc lưu ly mỹ lệ, khi ánh trăng chiếu sáng vào nó trắng noãn trong vắt.

      Lòng vô hạn buồn rầu phiền muộn, còn mang theo đau đớn mơ hồ?

      Kiếp trước, nàng người đến như thế, kết quả là lại nhận được kết cục như vậy, ngay cả thuần khiết của bản thân cũng có cho hồn về cửu tuyền, cả đời này nàng cũng dám đơn giản tin bất kỳ nam nhân nào. (TT : Hazzz vết thương quá sâu =.:)

      Vốn định an nhàn sống yên ổn qua cả đời, nhưng kết quả nàng tự dưng bị cuốn vào trong bóng tối...

      "Mạc Sầu, sau này ngàn vạn lần nên dễ dàng nam nhân, bởi vì đau, nếu như thương phải đau đớn?"

      Trong bóng đêm, lời của nàng lành lạnh như gió hiu hiu thổi, giống như vô hồn quỷ mị chi , nhưng hề làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại chỉ thấy đau lòng, Mạc Sầu quay đầu nhìn nàng, tiểu thư đây là tại sao?

      Dưới ánh trăng, hai gò má của tiểu thư bao phủ tầng mông lung thương cảm, ánh mắt trong suốt phát sáng bị lây chút sương mù gì đó, Mạc Sầu kinh hãi, chẳng lẽ tiểu thư bị người ta ô nhục, nên người luôn luôn cao cao tại thượng như tiểu thư mới có thể đa sầu đa cảm như vậy.

      "Tiểu thư, ngươi bị người khác xâm phạm có phải hay ?"

      Mạc Sầu xoay mình lan can nhảy xuống, ngón tay nắm chặt điêu lan (cái chổ khắc chạm lan can), nếu như đây là cổ của người đó, nàng trước tiên bóp chết , dám vấy bẩn tiểu thư băng thanh ngọc khiết của nàng là đụng chạm đầu nàng.

      Mộc Thanh Dao ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Mạc Sầu, thấy nha đầu kia hiểu lầm, vội lắc đầu: " có việc gì, ngươi đừng ngạc nhiên như vậy, đến, ta hát ca khúc cho ngươi nghe?"

      Trong lúc nàng tâm tình tốt hát, đây cũng là căn bệnh của lúc trước?

      "Tốt."

      "Có người ta hề nữa, rất nhiều chuyện cũ thành vết thương trong tâm trí, lúc này đây tình của ta đợi được thiên trường địa cửu, mặc kệ người có hay trở về bên ta, tình còn được coi trọng, rất nhiều cố đều có lý do thương tâm, lúc này đây tình của ta đợi được thiên trường địa cửu..."

      Bóng đêm như nước, tiếng ca vang lên tha thiết dễ nghe, mang theo nỗi buồn thản nhiên trong cơn gió truyền rất xa.

      Mạc Sầu nghe đến nhập thần, hoàn toàn cảm nhận được tâm ý của tiểu thư, trong lòng của nàng tựa hồ có nỗi đau, chút tưởng nhớ, chút bất đắc dĩ.

      Trong Thanh viện mấy tiểu nha đầu còn chưa ngủ, đều choàng áo đứng ở trong viện để nghe tiểu thư hát, tuy rằng hiểu lời ca này có ý gì nhưng có thể cảm nhận được hát người trong lòng có chút bi thương, làm cho người nghe muốn rơi lệ, khóc lớn hồi.

      Hát xong khúc ca, Mộc Thanh Dao thở ra hơi thở, trong lòng rốt cuộc cũng dễ chịu hơn, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trời.

      Thân nhân của ta, các ngươi sống tốt ? Nhất định phải hạnh phúc nhé, Trần Trần ở chỗ này sống rất khá, ai cũng thể bắt nạt được ta, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, nàng khôi phục lại vẻ lành lạnh, quay đầu nhìn Mạc Sầu đứng phía dưới hành lang, chỉ thấy tiểu nha đầu này nước mắt ràn rụa, tựa hồ bị bài ca của nàng làm cho khóc.

      "Mạc Sầu, lui xuống nghỉ ngơi , tiểu thư mệt mỏi."

      "Dạ, tiểu thư, " Mạc Sầu dùng ống tay áo lau khô nước mắt, đỡ tiểu thư xoay người lại vào phòng ngủ.

      Trong viện tiểu nha đầu kia hí hu hồi, cũng tự về phòng mình nghỉ ngơi.

      Ngày mười tháng bảy, cách đại hôn chỉ có năm ngày, mọi người trong phủ thừa tướng công việc lu bù cả lên, sáng sớm cả tòa phủ đệ vô cùng náo nhiệt, chỉ có Thanh viện vẫn yên tĩnh tiếng động, bởi vì tiểu thư ngủ, lúc tiểu thư ngủ, ai dám đến quấy rầy nàng, nhưng vẫn mơ hồ có tiếng ồn ào truyền vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :