1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU - Ngô Tiếu Tiếu (147/147)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 45 - THÔNG MINH QUÁ BỊ THÔNG MINH HẠI
      Trong góc phòng khách bày đầy đủ chỉnh tề các rương cẩm, lụa đỏ gấp thành đóng để bừa bãi phía mang theo đoàn khí vui mừng, ánh nến chiếu rọi xuống, nhuộm màu đỏ ửng cả phòng khách mang theo màu sắc mông lung, Mộc Thanh Dao ngồi ở vị trí chủ nhân, vẻ mặt dịu dàng nụ cười như nước, nhưng cái cười này có ấm áp, chỉ là giả tạo và khách khí.

      "Sở công tử mời ngồi."

      "Tam tiểu thư khách khí, " Sở Thiển Dực khẽ phất áo choàng, cử chỉ ưu nhã ngồi xuống, đôi mắt u đồng mỵ quét mắt liếc cái bốn phía, cuối cùng mâu quang rơi vào đỉnh đồng màu vàng, lúc này đỉnh đồng huân hương trong đó tỏa ra, khói trắng lượn lờ bay vào trung, luồng hương vị hoa cỏ độc, nhang này? Sở Thiển Dực khóe môi mím lại, cười đến cổ quái: "Mùi vị này đúng là dễ ngửi a, những gì trong phòng của tam tiểu thư đều giống với người khác, giống người thường chút nào."

      "Chỉ cần Sở công tử thích là được rồi, chỗ này của ta thứ tốt còn nhiều mà."

      Mộc Thanh Dao ánh sáng trí tuệ mặt lưu chuyển, trong con ngươi lóe ra tiếu ý, lần này khó có được cho ngươi mặt mũi lớn đến vậy.

      Mai Tâm rót hai chén trà bưng lên, trước phục vụ khách nhân: "Sở công tử, mời dùng trà."

      "Cám ơn, " Sở Thiển Dực hàm súc văn nhã cười cười, đôi mắt mê hoặc lòng người tùy ý đảo qua, Mai Tâm trong lòng như có nai con nhảy loạn, nhưng cũng dám đứng ở bên cạnh Sở công tử, liền bưng khay tới chổ Mộc Thanh Dao: "Tiểu thư, mời dùng trà."

      "Ừ " Mộc Thanh Dao liếc nha đầu kia cái, thấy nàng sắc mặt ửng đỏ, hô hấp hơi phập phồng, nhìn ra tâm tình rất kích động của nàng, tiểu nha đầu này thực động tư xuân rồi, thế nhưng Sở Thiển Dực là quý công tử nhà giàu có làm sao coi trọng tiểu nha đầu đâu, nếu như có lòng đó, nàng cũng có thể thành toàn cho bọn họ, bất quá điều này tất nhiên có khả năng, nghe phàm là người gặp qua Sở đại công tử, cũng khó khăn mới trốn tránh được vẻ xinh đẹp mị hoặc của , chỉ là nàng cảm thấy có cái gì đặc biệt. (TT : tất nhiên vì tỷ gặp Tôn ca rùi mà hìhì)

      đúng là lớn lên đẹp trai chút, có nụ cười đến vô hại, lại thân phong lưu tiêu sái, nhưng khi nhìn người thể chỉ nhìn mặt ngoài, ai biết trong lòng có bao nhiêu mưu, Mộc Thanh Dao thu hồi tầm mắt, nâng chung trà lên.

      "Sở công tử mời dùng trà."

      "Mời " hào hiệp nâng chung trà, nhiệt khí tỏa ra, lục sắc lá trà phập phềnh ở mặt nước, tươi mát xanh nhạt, điệu bộ xoè ra trôi nổi trong nước, trà này cũng có vấn đề, vì thế khẽ nhấp ngụm, hương thơm ngọt thuần, thuận hầu xuống, quanh thân thông suất: "Mộc tam tiểu thư trà này quả là đồ tốt, quả nhiên là Đại Hồng Bào quý báu, đây chính là loại vạn kim khó cầu."

      "Đâu có, đây là hoàng thượng mới đưa tới."

      Mộc Thanh Dao xong cười lạnh, cho thấy tâm tình vô cùng tốt, nhanh chậm mở miệng: "Nghe là nước khác tiến cống làm cống phẩm, tự nhiên là tệ, hôm nay khó có được Sở công tử ban đêm đến chỗ của Thanh Dao, nên mượn hoa kính phật chiêu đãi khách nhân thôi."

      là cống phẩm, đương nhiên có khả năng là giả, hơn nữa từ khi tiến vào đến bây giờ, bản thân cũng có gì trở ngại, Sở Thiển Dực con ngươi đế lên hoài nghi, mộc tam tiểu thư lớn mật khiêu khích , tại sao lại có hành động gì, hơn nữa theo tính tình tại của nàng, nếu ai chọc tới nàng, hẳn là có thứ tốt để ăn a.

      Sở Thiển Dực chính là suy đoán, bỗng nhiên cảm giác được bản thân có cái gì đó đúng, đầu óc choáng váng, người toát ra mồ hôi, xong?

      "Thế nào? Có phải hay cảm thấy đầu làm chủ được?"

      Thanh dễ nghe vang lên, Mộc Thanh Dao chậm rãi đứng lên, dời bước tới trước mặt Sở Thiển Dực, nghiền ngẫm nhìn , chỉ thấy Sở đại công tử luôn luôn kiêu ngạo tự phụ trợn to hai tròng mắt đẹp, khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi làm như thế nào?"

      "Có nghe qua thông minh quá bị thông minh hại ?"

      Mộc Thanh Dao xong cười rộ lên, lui ra phía sau bước, chỉ chỉ đỉnh đồng huân hương: "Cái kia chỉ là hương huân bình thường, nhưng trong khói bụi của nó trộn loại cỏ kêu là Đăng Tâm Thảo, rễ của loại cỏ này căn bản có độc, còn được dùng để làm thuốc nhưng lá cây rất độc, nếu là người thường, ngửi qua có gì đáng ngại, thế nhưng Sở đại công tử ngươi tự cho làthông minh, nên vận lực chống đỡ loại hương khí này, lại biết rằng, vận lực có thể làm cho máu huyết chạy nhanh hơn, vốn là có độc gì đó, lại bị ngươi phát huy rất tốt, vì thế, ngươi trúng độc."

      Sở Thiển Dực dùng sức lắc đầu, hắc đồng lồng lên tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Thanh Dao, đột nhiên nở nụ cười.

      "Tốt, tốt."

      Càng ngày trò chơi càng lý thú, nữ nhân này tuyệt phải là quân cờ mặc cho người định đoạt, như vậy sau này càng ngày càng có ý nghĩa, thế nên yên lặng theo dõi kỳ biến , nghĩ thế chậm rãi đứng dậy : "Lúc này coi như ta thua, tiếp theo bản công tử tuyệt đối thắng trở về."

      Sở Thiển Dực xong, thân hình chợt lóe lên, ra ngoài, Mai Tâm nhìn thân ảnh cao lớn có chút loạng choạng, khỏi lo lắng liền tiến lên hai bước định đỡ : "Sở công tử."

      Mộc Thanh Dao để ý tới chuyện Sở Thiển Dực ra , bởi vì đăng tâm thảo vốn phải cái gì đại độc, dù cho trúng độc, chỉ cần vận lực, có thể cứu chữa, tin rằng người khôn khéo như Sở Thiển Dực hiểu đạo lý này, nên nàng tin chắc có việc gì nhưng mà Mai Tâm, Mộc Thanh Dao hai tròng mắt nháy mắt nhìn nàng, Mai Tâm tóc gáy dựng cả lên, hoảng sợ nhìn Thanh Dao.

      "Tiểu thư, làm sao vậy?"

      "Mai Tâm, đừng tiểu thư nhắc nhở ngươi, Sở đại công tử cái loại tự cho là phong lưu này, tùy ý thích người khác, ngươi đừng chọc tới , ta sợ đến lúc đó kẻ bị hại chính là ngươi thôi."

      "Tiểu thư?" Mai Tâm chu môi chút, nàng biết tiểu thư , hơn nữa nàng chưa từng có nghĩ tới điều gì khác: "Nô tỳ có việc gì."

      "Ừ, vậy là tốt rồi, " Mộc Thanh Dao gật đầu, nàng sợ Mai Tâm bị hại, nhớ tới bản thân trước đây, phải cũng giống như Mai Tâm tại sao, toàn tâm toàn ý tin người nam nhân, thế nhưng kết quả chiếm được cái gì, tuy rằng có phản bội nàng, nhưng ở trong cảm nhận của nàng, tình nam nữ là chí cao vô thượng, trong mắt căn bản tha thứ cho dù là hạt cát, mới có thể tự hại đến bản thân. (TT : Hazzz...chính quan điểm này mà sau này tỷ tự làm khổ mình còn làm khổ cả Tôn ca -_- )

      Hai người chuyện, Lục nhi từ bên ngoài tới: "Tiểu thư, lão gia trở về."

      Lục nhi vừa mới xong mộc thừa tướng dẫn Mạc Sầu từ bên ngoài vào: "Dao nhi, chúng ta trở về."

      Mộc Thanh Dao bước đến, dưới quét mắt nhìn phụ thân cái, nhìn cũng giống như có chuyện gì, cuối cùng cũng thở dài hơi: "Phụ thân có việc gì là tốt rồi, ta rất lo lắng?"

      "Tiểu thư, cũng có chuyện gì lớn phát sinh" Mạc Sầu cung kính mở miệng, Mộc Thanh Dao thoả mãn gật đầu: "Các ngươi xuống trước ."

      "Dạ, tiểu thư, " ba nha đầu lui ra ngoài, phòng khách chỉ có hai phụ tử Mộc Thanh Dao.

      Mộc Ngân từ trong người lấy ra điền ngọc bội, có khắc ba chữ 'Thanh Dao bội', tín vật của cả ngân hiệu cùng mật hiệu (TT : giống như pass của thẻ ATM vậy ^.^) đều đưa tới tay Mộc Thanh Dao: "Dao nhi, đây là trương mục, ngươi cất xong, đừng đánh mất, sau này dựa vào ngọc bội kia cùng trương mục còn có mật hiệu là lấy được tiền bạc."

      "Phụ thân vất vả rồi."

      Mộc Thanh Dao cười mở miệng, trong lòng rất cảm kích thừa tướng cha, đường đường thừa tướng, lúc nào làm qua loại tình này, cũng may nguyên thông ngân hiệu tư nhân quyết đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, bởi vì có thể làm được cửa hàng lớn của hoàng gia như vậy cũng phải hư danh, chỉ ngồi , nếu như nó dám can đảm đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ đó là con đường chết.

      " có việc gì, thứ này đặt ở trong phủ trái lại an toàn, phụ thân cũng là vì mộc phủ mà suy nghĩ."

      "Dạ? Còn vạn hai ngân phiếu lấy ra sao?" Mộc Thanh Dao nhớ tới chuyện tình giao phó cho phụ thân , Mộc Ngân vừa nghe lời của nàng, gật đầu: " lấy ra, xong việc phụ thân phái trung thúc để ý làm chuyện này, con yên tâm , khó được người có tâm địa giống như con, cũng là Huyền Nguyệt quốc chúng ta có phúc khí."

      Mộc thừa tướng cảm khái, tại đơn thuần là nhìn nữ nhi của mình, mà là nhìn quốc mẫu tương lai của Huyền Nguyệt quốc, có được vị hoàng hậu có lòng vì dân như vậy, Huyền Nguyệt mạnh còn có nước nào có thể mạnh?
      linhdiep17Ino thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 47 - NGÀY VUI VẺ
      A Cửu vào đại điện, ở long trường kỷ, hoàng thượng tỉnh lại, mở ra đôi đồng tử màu đen lạnh như tảng băng, khẽ nhếch môi tiếng lạnh lẽo vang lên: "Là ai tới?"

      "Bẩm hoàng thượng là Quý phi nương nương tới, nhưng lại trở về rồi, tại Hoa thống lĩnh chờ ở bên ngoài, là vương gia cho người truyền tin vào cung."

      "Ừ, cho vào , " Mộ Dung Lưu Tôn từ từ chuyển động thân thể mình để thay đổi tư thế khác nhưng vẫn lộ ra bức người khí như cũ, khắp người bao phủ khí thế bá đạo, mang theo cái nhìn đầy sát khí, hoàn toàn còn nữa bộ dáng nhu hòa yên tĩnh khi ngủ, nếu như phải A Cửu tận mắt nhìn thấy, hoài nghi người vừa ngủ khi nãy là người trước mắt hay sao?

      Nhưng mà cũng có thời gian để nghi vấn chuyện của hoàng thượng, lĩnh mệnh xuống: "Dạ, hoàng thượng."

      Hoa Ly Ca rất nhanh theo A Cửu cùng tiến vào, cung kính quỳ xuống bẩm báo: "Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng."

      "Đứng lên , Nam An vương gia phái người đến cái gì?" Hoàng thượng ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống, đôi mắt đó bí hiểm như hổ báo lại dấu những mũi nhọn lạnh lẽo, long bào được làm bằng gấm thêu lên bàn long làm nổi bậc khuôn mặt quý khí bức người của , giở tay nhấc chân lại tự nhiên có cỗ vương giả khí phách, mà quý khí cùng khí phách hòa hợp đến người rất tự nhiên, chuẩn xác bình thường như nước chảy, giống như từ sinh ra liền là người bá chủ vậy.

      "Bẩm hoàng thượng, Nam An vương gia lệnh cho ta với người là mộc tam tiểu thư suốt đêm phái người đem sính lễ đưa vào nguyên thông ngân hiệu tư nhân, đổi thành ngân phiếu, tại ở mộc phủ chút sính lễ cũng còn, hoàng thượng ngươi xem việc này phải làm sao?"

      Hoa Ly Ca vừa xong, A Cửu ở bên cạnh mở to mắt, tựa hồ chuyện này chút cũng khó có thể tin, mộc tam tiểu thư lá gan cũng quá lớn , sính lễ của hoàng gia, nàng cũng dám động, thực to gan a.

      Mộ Dung Lưu Tôn ngồi long trường kỷ, giận mà còn cười, khóe môi câu ra tiếu ý mị hoặc, ánh sáng dạ minh châu tỏa ra chiếu lên ánh mắt của lúc này như như .

      Xem ra mộc tam tiểu thư quả nhiên giống với mọi người, ngay cả sính lễ của hoàng gia cũng dám động, nàng phải người thường, như vậy nếu làm cho nàng tiến cung, nước cờ này có thể được rồi, nàng thông minh trí tuệ hơn người tính tình lại nhanh nhẹn có thể đối phó được người khác, bất quá tốt nhất nên khống chế được nàng, tuyệt cho nàng có cơ hội phản kháng lại, nhất thiết bản thân nên quá tự phụ, nếu kẻ bị thương tổn có thể là , bàn tay to để bên người nhàng nắm chặt lại, vẻ mặt của đắt ý hứng thú dạt dào.

      "Được rồi, trẫm biết, lệnh cho Nam An vương bảo vệ tốt mộc tam tiểu thư là được, về phần sính lễ đổi nhập vào nguyên thông ngân hiệu, chuyện đó cứ để nàng làm chủ ."

      "Hoàng thượng?"

      Hoa Ly Ca cùng A Cửu đồng thời kêu lên, nghĩ tới hoàng thượng những mà ba lần dung túng cho nữ nhân kia, đầu tiên là nữ nhân kia phá vỡ thủy tinh cầu, tuy rằng trái cầu rách kia bọn họ cũng có tiếc rẽ gì, vì đó là ý đồ xằng bậy của Liễu công tử. hoàng thượng giáng tội thôi còn tứ phong nữ nhân kia làm hoàng hậu, tại nàng còn đem sính lễ hoàng thất đưa vào ngân hiệu tư nhân, mà hoàng thượng vẫn tức giận, tựa hồ còn cao hứng, chẳng lẽ nữ nhân đó thực rất lợi hại sao? hay là do hoàng thượng thích người ta?

      Hoa Ly Ca cùng A Cửu nhìn nhau liếc mắt cái, thích cũng giống a, nhưng lợi dụng lại cảm thấy kẻ lợi dụng có tấm lòng quá tốt .

      Ngồi ở cao Mộ Dung Lưu Tôn chỉ phất phất tay: "Ly ca, xuống ."

      "Dạ, hoàng thượng, " Hoa Ly Ca đâu còn dám cái gì, khom người lui ra ngoài, A Cửu xoay người hướng ra phía ngoài phân phó tiếng, mấy người mặc y phục cung nữ tới, hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi...

      Mộc phủ.

      Liên tiếp ba ngày gió êm sóng lặng, ngoại trừ đêm đó Sở đại công tử tới làm phiền, cũng còn có người khác nữa, Mộc Thanh Dao ăn được uống được lại ngủ rất ngon, chơi cũng vui vẻ, ban ngày nàng vừa ngắm hoa vừa dạo chơi hoa viên, buổi tối đọc sách, sau đó đốt cỏ thơm ngào ngạt để ngủ vừa có thể làm đẹp lại có thể đánh thức các giác quan.

      Mộc phủ từ thừa tướng cha, đại phu nhân, Nhị phu nhân, đến quản gia hạ nhân, mỗi người đều đối với nàng cung kính cẩn thận, ai cũng dám đắc tội với mộc tam tiểu thư, bởi vì nàng chỉ thông minh tuyệt đỉnh, còn là hoàng hậu nương nương tương lai ai mà dám cùng gây với hoàng hậu.

      Mộc đại tiểu thư, mộc nhị tiểu thư, có việc gì cứ tới đây tìm muội muội uống xong buổi trà trưa để tăng thêm cảm tình.

      Tất cả đều có vẻ tốt đẹp như vậy!

      Thế nhưng yên lặng thường xảy ra trước cơn bão táp làm cho người ta cảm thấy càng thêm quỷ dị, mà Mộc Thanh Dao cũng chờ đợi, người nên đến cuối cùng cũng đến, phải sao?

      Sau giờ ngọ ánh dương quang chiếu xạ vào viên ngọc lưu ly mái ngói, làm cho nó phát ra những ánh sáng chói mắt.

      Trong Thanh viện yên tĩnh an bình, bọn nha đầu thường trốn ở nơi mát mẻ để tán gẫu, mà ở cách đó xa có tảng đá lớn nằm giữa mùi thơm của lá mạ và màu xanh của rừng trúc, nơi đó có chiếc ghế nằm được đặt bên cạnh khu rừng. lúc này Mộc Thanh Dao nằm ở ghế để ngủ trưa, gió thổi qua, lá trúc khẽ lay động, ánh nắng lập tức theo khe hỡ chiếu vào, soi rọi người của nàng, tư thái duyên dáng nữa nằm nữa ngồi ở ghế , tóc mai phân tán thả xuống dưới, gương mặt hoàn mỹ tỳ vết lộ ra nụ cười tự chủ, ngọt ngào động lòng người nhưng cũng thiếu bình dị đạm mạc, càng mang thêm chút ấm áp mềm mại.

      Mai Tâm đứng ở sau lưng nàng dùng cây quạt nhàng quạt gió, ánh nhìn bình tĩnh rơi vào mặt tiểu thư, tiểu thư đẹp quá a, từ trước tới nay cũng có cơ hội nhìn tỉ mỉ nàng, tại mới biết được nàng có khuôn mặt đẹp kinh người cùng trí tuệ hơn người, căn bản là thiên chi kiều nữ mà...

      Thế nhưng tại sao trước đây nàng lại muốn làm như vậy? Mai Tâm mê man suy nghĩ, nhớ tới lúc trước tiểu thư từ cách trang điểm cho đến y phục lòe loẹt như con bướm, nhìn thấy nam nhân tuấn chút, liền kêu mọi người xoay quanh vây bắt, trong lúc đó rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?

      Mai Tâm muốn nhập thần phía sau có tiếng bước chân vang lên.

      Mạc Sầu lặng yên tiếng động tới, giọng mở miệng: "Tiểu thư còn có tỉnh lại sao? Lão gia tới."

      "Ai?"

      Người vốn ngủ kia đội nhiên cảnh giới, xoay mình mở miệng, Mạc Sầu vội vàng tiến nhanh tới bước bẩm báo: "Tiểu thư, lão gia tới."

      Mộc Thanh Dao lười nhác thư giãn thân thể chút, động tác của nàng như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, dường như muốn ngáp cái, liền mở to đôi mắt đẹp như bảo thạch, phất phất tay phân phó Mạc Sầu: " đem lão gia mời vào ."

      Phiến rừng trúc này tệ, ban ngày có thể ở chỗ này hóng gió ngủ trưa rất là mát mẻ tính ra, nàng ở cổ đại còn rất thích ứng, tuy có điều hòa quạt máy, nhưng nàng có thể giống như trước sống tự tại khoái hoạt, có việc gì trốn ở nơi mát, mẻ đọc sách xong ngủ chút, buồn tìm hai tỷ tỷ hay quấy rầy và tranh cãi vô ích kia mà tiêu khiển, bất quá nàng phát năng lực tư duy của cổ nhân tốt bằng người đại (TT: xì tỷ vào cung đối diện với Tôn ca xem, bảo đảm rút lại ý nghĩ này liền ^.^), có đôi khi nàng lời có ý nghĩa đọng chút bọn họ căn bản hiểu gì cả, ba người còn cách nào đành cùng nhau ha ha cười, hoặc là các nàng hiểu nhưng cố ý như hiểu...

      chung những ngày qua của nàng giống như con chó vui vẻ khoái hoạt, chỉ ngoại trừ nghĩ đến chuyện tiến cung, nghĩ đến đây liền thấy phiền muộn.

      Mộc Thanh Dao suy nghĩ đến xuất thần Mạc Sầu đem mộc thừa tướng mời qua đây, Mai Tâm ở bên cạnh kéo ra cái ghế, cung kính mở miệng: "Lão gia mời ngồi."

      "Ừ " mộc thừa tướng gật đầu, mỉm cười nhìn nữ nhi ngồi ở ghế dài, tóc đen thả vai, mũi đẹp môi đào, da thịt trắng hơn tuyết, cả người thanh lệ thoát trần, mang theo ánh sáng tươi đẹp bắn ra bốn phía, đừng là hoàng đế, ngay cả mình là phụ thân có đôi khi nhìn đến ngây người, chỉ mong lần này tiến cung, hoàng thượng phát ra nàng rất tốt, hai người có thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, như vậy người làm cha như cũng an tâm.

      Mộc Thanh Dao đưa hai tay chỉnh lý lại mái tóc dài, thấy phụ thân có động tĩnh gì, kỳ quái nhíu mày : "Phụ thân, ngồi xuống , có chuyện tìm ta sao?"
      Last edited: 14/11/14

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 48 - THANH LA QUỐC THÁI TỬ
      Mộc Ngân từ ái nhìn nữ nhi, biết vì sao khi nhìn thấy nữ nhi như vậy, người làm cha mẹ như bỗng nhiên sinh ra loại tự hào, loại cảm xúc vui sướng cùng thương lẫn lộn, giờ chỉ cảm thấy cuộc đời này có được nữ nhi như thế là đủ, chút tiếc nuối cũng có. Tuy rằng trước đây quá buồn bã vì có con trai, nhưng tại rất kỳ lạ là chấp niệm kia còn ở trong đầu nữa, có lẽ vì Dao nhi tính cách tài năng thua nam tử, càng sợ là nam tử cũng chưa chắc làm ra được những chuyện như nàng làm vậy.

      "Dao nhi, việc con kia, phụ thân phân phó người giải quyết, chuyện này đưa tới rất nhiều người quan tâm, tin rằng hoàng thượng cũng biết."

      Mộc Thanh Dao lơ đễnh lau miệng chút, khóe môi câu chút: "Con làm việc này, chỉ bất quá vì thương những người đó, nhìn thấy họ như vậy đáng thương, liên quan vì đến người nam nhân kia."

      Trước đây nàng cũng thường xuyên làm việc này, lần nghiêm trọng nhất là lúc đến Phi Châu, thời điểm nàng tham gia chiến tranh du kích, đem tất cả tiền người đều cho nhà nông hộ ở địa phương đó, kết quả khiến cho bản thân mình cả phân tiền ở người cũng có, phải chạy bộ hơn hai mươi km đường để về trại tập trung, lúc đó việc này bị bọn lính đem thành chuyện cười để .

      Bất quá có đôi khi nàng cũng rất lạnh lùng, bất cận nhân tình, thủ hạ binh lính của nàng người cũng dám hỗn láo, bởi vì thủ đoạn trừng phạt người của nàng đầy rẩy đa dạng, làm cho người ta khắc sâu trong ký ức, trọn đời khó quên, nhưng tất cả những chuyện đó dường như đối với mình có khoản cách rất xa vời.

      Mộc Thanh Dao buồn rầu suy nghĩ, con ngươi đế mang vẻ lờ mờ...

      Mộc thừa tướng liếc mắt cái nhìn ra nữ nhi tâm tình phải tốt, tự động bỏ qua mấy lời Mộc Thanh Dao mới vừa rồi, quan tâm hỏi: "Dao nhi, làm sao vậy?"

      Mộc Thanh Dao xoay mình ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, khóe môi câu ra tiếu ý, nàng là loại người như vậy, chỉ cần rất tốt với ta, ta đối với người đó tốt gấp mười lần, người đối với ta ác, ta cũng trả gấp trăm lần lại cho ngươi, cá tính cao ngạo cố chấp này, tuy rằng nàng biết tính tình như vậy đủ hoàn mỹ, bất quá dù cho là chết cũng chưa nghĩ tới thay đổi nó.

      "Phụ thân, có việc gì, chỉ là cả ngày cứ ở trong phủ nên có chút nhàm chán."

      "Ừ, vậy sao ra ngoài dạo vòng , sau này tiến cung rồi, có muốn ra cũng phải chuyện dễ dàng, " vừa đến chuyện nữ nhi tiến cung, mộc thừa tướng tâm tình liền có chút trầm trọng, nữ nhi làm cho người ta kiêu ngạo như vậy, thực muốn nàng ở lại vì lo lắng sau khi nàng tiến cung gặp phải những chuyện tốt, Mộc Ngân vươn tay kéo tay Mộc Thanh Dao : "Dao nhi, phụ thân biết con có năng lực tự bảo vệ tốt cho mình, như vậy khi ở trong cung, nhất định phải cẩn thận, biết ? Làm việc nơi chốn đều phải lưu ý."

      "Ừ, con biết, phụ thân yên tâm ."

      Mộc Ngân còn muốn thêm gì đó nữa nhưng tiểu nha đầu dẫn Trung thúc tới, Trung thúc cung kính mở miệng: "Lão gia, Binh bộ thượng thư phái xe ngựa qua đây đón lão gia, có chuyện quan trọng thương lượng."

      "Được rồi " Mộc Ngân gật đầu, thiếu chút nữa quên chuyện này rồi, nên vội vã đứng dậy cùng Trung thúc rời khỏi Thanh viện, được hai bước thân mình chợt dừng lại: "Dao nhi, ngươi nếu như buồn, liền ra ngoài chút ."

      "Dạ, ta biết, " Mộc Thanh Dao gật đầu, thân hình vẫn cử động, đưa mắt nhìn theo bóng dáng thừa tướng cha rời , phía sau Mai Tâm nha đầu hi hi cười mở miệng: "Lão gia trước đây sợ nhất tiểu thư ra khỏi cửa, bây giờ còn khuyên tiểu thư xuất môn, là hoàn toàn khác trước đó nha."

      Mộc Thanh Dao ngẩng đầu lên trừng nha đầu kia liếc mắt cái: "Ngươi a?"

      Mai Tâm thè lưỡi, vẻ mặt đẹp đẽ đáng đem chén trà mơ ở bên cạnh đưa tới trong tay Mộc Thanh Dao: "Tiểu thư cũng ngủ đúng hai canh giờ rồi, tiểu thư nhất định khát nước lắm, uống chén trà mơ ."

      Mộc Thanh Dao vừa giận lại buồn cười đưa tay tiếp nhận chén trà, tiểu nha đầu này cùng ở chung với nàng thời gian lâu cũng có chút hiểu biết bản tính của nàng, trước khi đụng chạm đến giới hạn của nàng, luôn luôn biết phân tán chú ý nên nàng cũng lười so đo.

      "Tiểu thư, mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta về phòng ."

      Phía xa đường chân trời, mặt trời chậm rãi chìm đắm xuống, ánh nắng chiều chiếu nhuộm toàn bộ phía chân trời, những đám mây nơi đó vừa tráng lệ đẹp mắt lại rực rỡ mờ ảo, êm ái...

      "Ừ, trở về , " Mộc Thanh Dao tán thành gật đầu, hoàng hôn tuy đẹp, nhưng ngắn ngủi. chỉ soi sáng chói chang trong nháy mắt, giống như nó dùng hết ánh sáng đẹp đẽ của cả đời để phát ra lần vậy, sắc trời ngầm hạ xuống, Mai Tâm chào hỏi mấy tiểu nha đầu ở hành lang bảo họ đến thu dọn đồ đạc, rồi tự mình cùng tiểu thư quay về nhà chính.

      Tối nay, sắc trời khá u ám, điểm sáng xa xa gần gần cũng có, mấy ngày liền những ngôi sao ở trời cũng trốn vào hết trong tầng mây, quanh mình hoàn toàn yên tĩnh, trong khí có loại áp lực làm cho người ta ngột ngạt buồn bực, bên trong phòng khách lúc này chỉ nghe được thanh mềm của chén dĩa va chạm vào nhau: "Tiểu thư, ta xuống trước."

      Mai Tâm dẫn Lục nhi đem chén dĩa thu dọn sạch , cung kính mở miệng, Mộc Thanh Dao gật đầu: " xuống ."

      Phòng khách bây giờ yên tĩnh đến quỷ dị, gió theo ngoài cửa thổi vào bên trong làm ánh nến nhàng chập chờn, màu vàng lung linh của ngọn đèn chiếu rọi xuống đạo thân ảnh cao lớn lên, mang theo kình phong sắc bén, nhìn thấy biết người tới võ công hết sức lợi hại, tay áo mở quét qua, hoa mai kéo tới, Mộc Thanh Dao chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người liền thể động đậy được, thân hình thẳng tắp hướng nghiêng về phía rơi xuống, đôi cánh tay dài vươn ra, chuẩn xác có lầm ôm nàng vào trong lòng...

      Dưới ánh sáng, chỉ thấy người tới mặc quần áo hắc y, thêu kim miêu bạc, quanh thân phóng đãng tiêu sái, ngũ quan gương mặt hoàn mỹ tuấn, ánh nến chiếu rọi lên da thịt trơn bóng, con ngươi đen phản chiếu ánh sáng cũng trở nên lấp lánh, nhúc nhích như hai đám tiểu hỏa hoa, khóe môi lộ ra vẻ cười chói mắt xinh đẹp, mang theo vẻ bất đắc dĩ sâu sắc.

      đúng là nam tử tên La Dương ngày ấy ở đầu đường gặp nhau, bất quá lúc này khi nhìn thấy lần nữa, Mộc Thanh Dao càng khẳng định ý nghĩ ban đầu, người nam nhân này phải là hạng người đơn giản, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy phẫn nộ, trừng mắt về phía , khóe môi uấn giận.

      "Buông ra, ngươi muốn làm gì?"

      "Mang ngươi , rời khỏi nơi đây, " La Dương khóe môi lộ ra tiếu ý, con ngươi đế mang vẻ sủng nịch, nhưng trong lúc này cảnh nầy, chỉ làm cho người ta cảm thấy dối trá.

      "Dựa vào cái gì muốn ta với ngươi a, kẻ ngay cả tên cũng dám báo ra, còn vọng tưởng ta với ngươi, đầu óc ngươi phải hỏng rồi sao?"

      Mộc Thanh Dao hừ lạnh, khinh thường liếc xéo La Dương. La Dương khóe môi vừa kéo ra nở nụ cười, quanh thân như giãn ra, che đậy hào quang bén nhọn làm người ta tự chủ được, nắm chặt bàn tay, đem nàng càng ôm chặt vào ngực của mình, bình tĩnh nhìn nàng.

      "Ta kêu Trưởng Tôn Trúc, Thanh La quốc thái tử, tối nay ta mang nàng quay về Thanh La quốc, theo ta, ta lấy ngôi vị chính phi để cưới nàng làm vợ."

      Mộc Thanh Dao mắt trợn trắng, mặt bao phủ tầng sương mỏng, đáy lòng cũng lạnh lại, nam nhân này quá tự phụ, nay nàng căn bản muốn gả cho bất cứ người nào, hơn nữa nam nhân ở trước mắt càng ghê tởm hơn là dám chế trụ tay chân của nàng, chuẩn bị cưỡng ép mang nàng rời khỏi nơi đây, Mộc Thanh Dao khóe môi lên nụ cười lãnh, Trưởng Tôn Trúc phải ? Ta nhớ kỹ, ngươi tốt nhất trong tương lai đừng có rơi vào tay ta, bằng ta nhất định bỏ qua cho ngươi.

      "Trưởng Tôn Trúc, ngươi xác định mang được ta sao? Bằng chúng ta đánh cuộc , thế nào?"

      Trong giờ này khắc này mà Mộc Thanh Dao vẫn còn có tâm tình giỡn, hoàn toàn như người bình thường là hoảng sợ và bất an, Trưởng Tôn Trúc mâu quang chợt thông suốt, xem ra lần này tìm đúng người, khóe môi nhếch lên thành nụ cười điên đảo chúng sinh.

      "Tốt " Trưởng Tôn Trúc cuồng ngạo kềm chế được lên tiếng trả lời.

      "Nếu như đêm nay ngươi có thể mang ta , chuyện giữa chúng ta bút xóa bỏ, bằng ta chịu để yên."

      Mộc Thanh Dao thanh trong trẻo nghe hiểu được ý nghĩ bên trong, khuôn mặt xinh đẹp rất nghiêm túc, đôi mắt đen sâu thấy đáy, sâu kín nhìn Trưởng Tôn Trúc, chỉ thấy mày kiếm nhíu lại, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ như có điều gì suy nghĩ, chậm rãi nhấc lên nụ cười. Cái nụ cười này đúng là huyết liên bộc lộ ra vẻ khoe khoang trách móc.

      "Trong huân hương này của ngươi có trộn thêm Đăng Tâm thảo, có người vẫn ở trong bóng tối để bảo vệ ngươi."

      Lời của lạnh lẽo vang lên trong phòng khách, sâu thẳm mà quỷ mỵ, Mộc Thanh Dao sửng sốt, chống lại ánh mắt như hiểu của , khóe môi đột ngột nhất câu: "Như vậy ngươi có dám hay dám cược?"

      "Tốt, ta đáp ứng nàng, nếu như ta có thể từ nơi này mang nàng về Thanh La quốc, như vậy nàng phải cam tâm tình nguyện gả cho ta."

      Trưởng Tôn Trúc con ngươi sáng lên cái, khuôn mặt sinh huy, nếu như có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện gả cho , là còn chuyện gì tốt hơn nữa, đường đường Thanh La quốc thái tử, cũng tệ đến mức ép nữ nhân phải gả cho mình, thế nhưng nữ nhân này là ngoại lệ, nàng là kỳ phượng mà vị đắc đạo cao tăng kia , chỉ cần có được nàng, Thanh La quốc bọn họ nhất định trổ hết tài năng, để nhất thống thất quốc trở thành đại quốc kiêu hùng, thiên hạ bá chủ.

      Vì thế bất kể như thế nào, đều phải đem nàng mang về Thanh La quốc...

      "Tốt, thành giao, " Mộc Thanh Dao gật đầu, nàng cười rộ lên thoả mãn, lông mi dài lay động càng thêm rạng rở, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa mềm mại thơm ngát, Trưởng Tôn Trúc mâu quang sâu thẳm nhìn xuống, ánh sáng đan xen vào nhau như vậy, nhuyễn ngọc ôn hương dào dạt, làm cho người ta tâm thần hoảng hốt, thấy hình ảnh như vậy trong nháy mắt, có ý muốn buông nàng ra, chờ đợi thời gian để nàng tự nguyện cùng Thanh La quốc, thế nhưng, còn thời gian để đợi nữa, bởi vì mười lăm bảy tháng này, chính là ngày đại hôn của nàng, vì thế chỉ có thể ra hạ sách nầy.

      "Đắc tội, " Trưởng Tôn Trúc gật đầu, muốn mang Mộc Thanh Dao ly khai, lúc này ngoài cửa tới hai người là Mai Tâm cùng Mạc Sầu, hai người vừa nhìn thấy tiểu thư bị người ôm lấy, lập tức kêu lên: "Ngươi là ai?"
      Last edited: 14/11/14
      linhdiep17 thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 49 - BÁO THÙ NÀY, THỀ LÀM NGƯỜI
      Mạc Sầu thân thể khẽ động, cước bộ bay đến người Trưởng Tôn Trúc, cùng thời gian đó, tay cũng rút ra vũ khí, nhuyễn kiếm bắn ra đạo hàn quang sắc bén, chỉa thẳng vào Trưởng Tôn Trúc, rống giận: "Đem tiểu thư buông ra, bằng đừng trách ta khách khí."

      Mạc Sầu tiếng vừa dứt, Trưởng Tôn Trúc dĩ nhiên nở nụ cười, hình như nghe được đều gì gì đó đáng cười nhạo, trong tiếng cười tràn đầy khinh thường, khinh thị, hầu nho mà dám cuồng ngạo như vậy, biết lượng sức, ánh mắt đột ngột ngao trầm xuống, môi khẽ động, lên tiếng: "Nguyệt Điêu."

      "Dạ, chủ tử, " vẫn im hơi lặng tiếng ở trong phòng khách, đột nhiên trước cửa rơi xuống đạo thân ảnh, bóng dáng kia biến hóa khôn lường giống như hư, khiến người ta phân tâm, trong nháy mắt người đến phía trước, Mạc Sầu nhanh chóng lùi ra phía sau tránh thoát, như ma quỷ u ám phát ra hơi thở, gió lạnh từng cơn đánh tới, Mạc Sầu dưới chân vừa trợt, thân thể trung di động, nhanh nhẹn lách qua, né tránh được kích của người nọ, nàng định tránh trả, Mộc Thanh Dao lạnh lùng thanh vang lên.

      "Dừng tay."

      Mạc Sầu cùng người nọ đồng thời dừng lại, cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy Mộc Thanh Dao mặt bao phủ nét u, lạnh lùng trừng mắt Trưởng Tôn Trúc: " được tổn thương nha đầu của ta."

      "Nguyệt Điêu, lui xuống."

      Trưởng Tôn Trúc hừ lạnh, người nọ chớp mắt liền thấy bóng dáng, thân thủ bực này, quả nhiên lợi hại, thảo nào Trưởng Tôn Trúc có sợ hãi, nhưng mà chẳng lẽ Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn trơ mắt nhìn đem người mang sao? Nếu như vậy người này cũng xứng làm cho nàng phải gả tiến cung, tuy rằng nàng là rất tình nguyện tiến cung, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ tới ở lại, dù cho bọn họ chỉ có lần gặp mặt, cũng đủ nàng hiểu được, người kia có bao nhiêu là tâm cơ khuất.

      "Mạc Sầu, lui ra."

      "Tiểu thư, " Mạc Sầu tay cầm kiếm dừng lại chút, tâm cam lòng muốn hung hăng nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Trúc, nàng biết tiểu thư là sợ các nàng bị hại, nam nhân trước mắt này tuy rằng nhìn qua tuấn bức người, nhưng tuyệt đối phải là loại dễ chọc, còn có thủ hạ của , đều là cao thủ nhất đẳng trong chốn giang hồ, nàng đánh với bọn họ, chỉ là tự mình chuốc lấy thất bại, thế nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn tiểu thư bị mang , nàng làm được ?

      "Được rồi, ta có việc gì, các ngươi lui ra."

      "Tiểu thư, " Mai Tâm cùng Mạc Sầu đồng thanh kêu lên, nhưng Trưởng Tôn Trúc đôi mắt đen lên lãnh khốc, đưa tay lên liền ôm lấy Mộc Thanh Dao ra ngoài, Mạc Sầu vươn tay ra định túm lấy , đáng tiếc trời ràng có gió, nhưng khi hắc bào của vung lên, quanh thân bao phủ tầng cương khí, làm mấy ngón tay của Mạc Sầu chấn thương tê dại còn bị đẩy lùi bước, trơ mắt nhìn nam nhân này mang theo tiểu thư ra ngoài, Mai Tâm thanh hoảng sợ vang lên: "Làm sao bây giờ?"

      "Ta theo bọn họ?"

      Mạc Sầu tiếng vừa dứt, cả người gọn gàn nhảy lên, đuổi sát thân ảnh phía trước, bóng dáng lơ lửng như hồn ma, nhanh chậm ra khỏi mộc phủ, ngoài cửa phủ bầu trời chỉ mảnh đen kịt, hơi sương mù mỏng manh bám vào thân mình, là người luyện võ nên thị lực giống như người thường, trong đêm đen có thể lại như ban ngày, hành động tự nhiên, đường cái lúc này ngừng chiếc xe ngựa hào hoa, thân ảnh cao lớn kia khẽ cong người liền đem tiểu thư thả vào bên trong xe ngựa, tự mình cũng theo chuẩn bị lên xe, Mạc Sầu lập tức lòng nóng như lửa đốt, phải làm sao bây giờ? Tiểu thư thực bị người nam nhân này mang chứ, rốt cuộc là ai?

      Mạc Sầu ngay cả thời gian chết tâm cũng có, nếu như tiểu thư bị người mang , nàng liền lấy cái chết tạ tội, ngay lúc nàng tự oán tự than, chuẩn bị thực hành động tự tử vĩ đại là lúc trong màn đêm đen kịt phía xa, có mấy đốm sáng lay động trong gió, chớp mắt liền tới ngay trước mặt, nguyên lai có người đốt đèn lồng, ở giữa trung bay qua vài bóng người linh động nhàn hạ như thiên ngoại phi tiên, nhàng đáp xuống, trường lăng người chậm rãi hạ xuống, đèn lồng run lên, bọn họ rơi xuống đất, giọng nhàng dễ nghe mang theo ý cười vang lên giữa trung.

      "Trường Tôn công tử lặng lẽ giá lâm Huyền Nguyệt quốc của ta, ngươi nghĩ là làm như vậy có người nhận ra hoạt động của ngươi sao?"

      Người cầm đầu, đúng là nữ tử xinh đẹp mềm mại đáng kiều mặc y phục áo bó ngực quần dài màu đỏ, tóc đen uốn lượn cột lên thành búi lên, bên phía tóc mai cài cây châm ngũ sắc dao động theo từng bước , trong đêm tối phát ra ánh sáng làm cho nàng như con bướm xinh đẹp, lúc này vẻ mặt tiếu ý nhìn Trưởng Tôn Trúc.

      Trưởng Tôn Trúc chậm rãi thu tay về, quanh thân bao phủ tầng thị máu sát khí, thân hắc y, dung hợp trong bóng đêm, ánh mắt u ám nhìn về phía nữ tử muốn ngăn trở ở phía bên kia con đường?

      Trong thiên hạ còn có chuyện mà Trưởng Tôn Trúc làm được, nữ nhân này cũng dám ngăn trở đường của , nếu như vậy nàng đáng chết, cười khẽ lộ ra mấy phần thị huyết cuồng bạo, khuôn mặt đẹp bây giờ lộ ra ba phần hung ác bảy phần quỷ mị.

      "Ngươi là người phương nào? Cũng dám đáng cản đường của ta, biết chết sống."

      "Tiểu nữ Băng Tiêu là ám vệ trong cung, hi vọng Trưởng Tôn thái tử có thể thả hoàng hậu nương nương tương lai của Huyền Nguyệt quốc" Băng Tiêu cười nhạt, cười đến kiêu ngạo tự phụ, đêm nay Trưởng Tôn Trúc muốn đem mộc tam tiểu thư mang , trừ phi bước qua thi thể của nàng, ánh mắt đột nhiên chuyển thành u, sâu kín nhìn Trưởng Tôn Trúc.

      "Nghe đồn Trưởng Tôn thái tử là quân tử thế gian ít thấy, là quân tử, có thể nào làm ra việc tiểu nhân bậc này đâu?"

      Băng Tiêu lạnh lùng châm chọc Trưởng Tôn Trúc, sắc mặt nặng nề rét lạnh, nghĩ tới đường đường Thanh La quốc thái tử quả nhiên chạy đến Huyền Nguyệt quốc để cướp người, thực là ghê tởm, bọn nghĩ người ở đây dễ khi dễ phải ? Hôm nay đừng nghĩ đem người mang .

      Trong đêm tối, Trưởng Tôn Trúc kéo dây cương kỵ mã, tiếng ngựa hý vang trời, huýt sáo cái, từ bốn phương tám hướng nhảy ra mười mấy người, đều là thủ hạ núp trong bóng tối của , đồng loạt bao quanh ở phía sau , chờ chủ tử phân phó.

      Trưởng Tôn Trúc con ngươi sâu u thấy đáy, khắc trước còn suy nghĩ, Băng Tiêu làm sao lại tự bại lộ thân phận của nàng, nhưng giờ khắc này bỗng nhiên hiểu...

      Nàng kéo dài thời gian, chỉ sợ còn có người tới, như vậy còn chờ cái gì đây? (TT: mấy soái ca trong này đều văn võ song toàn ai cũng thông minh thấy sợ *chớp mắt ngưỡng mộ*)

      Tận trời kích, thạch phá kinh thiên, hôm nay nhất định phải mang Mộc Thanh Dao quay về Thanh La quốc.

      "Nguyệt Điêu, bắt các nàng lại cho ta " Trưởng Tôn Trúc tiếng lạnh nhạt vừa rơi xuống, thân thể nhảy lên xe ngựa, lúc này cũng có vào trong xe ngựa, mà là trực tiếp ngồi ở chổ đánh xe, sau đó vung tay lên mệnh lệnh thủ hạ đánh xe: "."

      "Dạ " người nọ vừa nghe thanh vang lên, xe ngựa nhảy chồm lên, nhưng chỉ chạy được mười mấy trượng, ở hướng đối diện liền vang lên tiếng vó ngựa nhịp nhàng, trong màn đêm yên tĩnh, càng phát ra thanh ràng, có thể thấy người đến đông đảo, hơn nữa được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay cả tiếng gió cũng đều nhất trí, như con sóng đột nhiên ập tới, phần phật tiếng đồng loạt ngăn trở đường của .

      Thủ hạ đánh xe chợt kéo mạnh dây cương ngựa, Trưởng Tôn Trúc thầm kêu tốt, con ngươi ánh sáng nghênh thị người tới.

      Chỉ thấy người đầu cao to mặc hắc y, tóc đen bị gió lớn thổi bay lượn, đợi cho tóc túy ý rơi xuống, liền lộ khuôn mặt mờ ảo như thần linh, mày kiếm sương tài, con mắt tinh u hàn, giống như rót vào băng tuyết lãnh sương, đôi môi khêu gợi lộ ra cứng cỏi lãnh khốc, quanh thân lạnh lẽo, nghiêm túc, cánh tay dài vung lên, trong tay mã tiên màu đen như giao long xuất thủy, rất nhanh cuốn tới, mang theo tàn nhẫn hủy thiên diệt địa ...

      Trưởng Tôn Trúc nghĩ tới nam nhân này lời, liền khởi xướng thế tiến công mạnh như thế, thân ảnh lay động nhảy lên, người bay đến giữa trung, tay liền nhấc lên cao nắm được mã tiên đánh tới trước mặt, may là như thế, ngựa cũng bị sợ hãi kêu lên, phát ra tiếng hý mãnh liệt, gió ngựa giương lên nửa thân trước của nó chồm ở trung, trong vách xe phát động, Mộc Thanh Dao kịp đề phòng bị bắn ra ngoài, nàng chỉ có thể đảo người hướng tư thế ngồi để rơi xuống đất, lúc này, hai nam nhân đồng thời khẽ động thân hình, muốn phóng qua đỡ nàng, nhưng bởi vì cự ly khá xa nên chỉ còn cách trơ mắt nhìn nàng hướng mặt đất ngã xuống, nhưng nghĩ đến cái bóng khác trước bước, chặn nàng lại, ùm tiếng, phát ra kêu .

      Cùng với thanh của Mộc Thanh Dao, Mạc Sầu thành tấm đệm lót cho nàng, nàng ta từ nãy giờ vẫn núp trong bóng tối, tùy thời có thể ra cứu tiểu thư, nghĩ tới ngựa bị hoảng sợ làm cho tiểu thư bị bắn ra xa, nếu như phải tiểu thư bị điểm huyệt, với võ công của bản thân như thế nào lại bị đẩy lùi đâu?

      "Mạc Sầu, ngươi sao chứ?"

      Mộc Thanh Dao giật mình, lãnh lạnh thanh vang lên, tức giận của nàng bao phủ quanh thân, sắc mặt trầm như đêm tối, trong đôi mắt u ám quyết định báo thù này quyết cam lòng, Trưởng Tôn Trúc, ta Mộc Thanh Dao thề với trời, báo thù này, thề làm người, ngươi chờ đó cho ta!
      Last edited: 14/11/14
      linhdiep17 thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      CHƯƠNG 50 - ĐÁNH NAM AN VƯƠNG
      Mạc Sầu trở thành đệm thịt, vì sợ tiểu thư bị thương, cho nên nàng có dùng bao nhiêu ngoại lực, bởi vậy khi bị kích, đau đến nhe răng miệng co quắp lại, vậy mà còn vội vàng trả lời: "Tiểu thư, ta sao."

      Bởi vì Mộc Thanh Dao bị Trưởng Tôn Trúc điểm huyệt, căn bản nhúc nhích được, nên Mạc Sầu vội dùng dằng bò dậy tự mình đỡ lấy tiểu thư, hai người cùng nhau nhìn về phía bóng tối, thấy hai thân ảnh cao lớn mạnh mẽ, người nắm chặt roi mã tiên của người kia, cả hai đồng thời nhìn sang nàng, thân thiết hỏi: " có sao chứ."

      Mộc Thanh Dao mâu quang u ám ngước lên, ánh mắt bắn về phía Trưởng Tôn Trúc, miệng hơi mở, lộ ra hàm răng trắng bóng.

      "Trưởng Tôn Trúc, chuyện hôm nay ta để yên như vậy, ngươi nhớ kỹ cho ta."

      Trưởng Tôn Trúc hắc đồng nhuộm vẻ buồn bã, đáy lòng cứng lại, cảm thấy có chút hơi khổ sở...

      Nhưng cảm giác này rất nhanh liền bị đẩy lùi ở trong lòng, nữ nhân này chẳng qua là kỳ phượng theo như lời cao tăng kia , nàng là lợi khí để trợ giúp nhất thống thất quốc, tại sao có thể để cảm thụ của nàng quấy nhiễu mình, như vậy làm sao có thể thành tài được.

      Nữ nhân này đúng là đặc biệt đến chói mắt, giống như viên dạ minh châu, nhưng nó cũng chỉ giới hạn là vật châu báu, nếu như có dã tâm, thực có thể nữ nhân đặc biệt như vậy. thực tế là người có dã tâm, nam nhân đương nhiên phải hùng bá thiên hạ, sau khi thành công nữ tử sau này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nghĩ như vậy, trong lòng liền bình phục lại...

      Dưới bóng đêm, cao giọng mà cười: "Xem ra tối nay Trưởng Tôn Trúc ta khó có thể mang mộc tam tiểu thư ."

      Lời của vừa rơi xuống, Mộ Dung Lưu Chiêu thanh lạnh lẽo vang lên: "Đương nhiên thể, có bản vương ở đây, ngươi đừng mơ tưởng mang hoàng hậu Huyền Nguyệt quốc."

      Hai người trừng mắt lẫn nhau để nhìn đối phương, sau đó đồng thời cùng ngưng lực, cho đến khi roi mã tiên run lên nhiệt khí lượn lờ, đột nhiên cái roi gãy thành hai đoạn, hai người đương nhiên thực lực ngang nhau, cả hai cùng bị kình lực đẩy lui ra phía sau bước rồi đứng lại.

      Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu chưa khi nào gặp phải địch thủ mạnh như thế, dĩ nhiên cảm thấy hứng thú, lập tức đoạt công đánh tới, ở lòng bàn tay mang theo cỗ trầm sát khí, đánh thẳng về phía sau ót của Trưởng Tôn Trúc, Trưởng Tôn Trúc đâu cho có cơ hội đó, nhưng cũng thể tiếp chiêu của , liền như con cá chạch trơn trượt qua bên đồng thời ngón tay quét cái, cách đánh lực, cổ khí lưu hướng về phía Mộc Thanh Dao đập vào làm cho huyệt đạo bị điểm của nàng được giải.

      Mộc Thanh Dao thân thể có chút cứng ngắc, nhàng hoạt động chút gân cốt, bèn dẫn Mạc Sầu đứng ở bên xem kịch vui, có ly khai, cũng có dấu hiệu giúp ai.

      "Tiểu thư, chúng ta phải giúp Nam An vương gia sao?"

      "Chúng ta chỉ có ít thân thủ, chỉ làm cho thêm phiền mà thôi, " tự mình hiểu lấy bản thân vẫn có trong suy nghĩ của Mộc Thanh Dao, ánh mắt của nàng từ nơi này di chuyển qua chỗ khác cách đó xa, nhìn thấy Băng Tiêu cùng mấy người nữ thủ hạ của nàng thân thủ rất cao tương đương nhau, họ ra tay dứt khoát gọn gàn, bất quá đối phương có chừng mười mấy người, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó phân cao thấp, nhưng thủ hạ của Trưởng Tôn Trúc có người bị thương nếu còn đánh tiếp, chỉ sợ bọn họ chiếm được điểm lợi nào...

      Người khôn khéo như Trưởng Tôn Trúc, tức nhiên biết được đạo lý này, lập tức huýt sáo tiếng dài, người trượt ra xa hơn mười trượng, thanh lăng hàn vang lên.

      "Rút."

      Tiếng vang dội rơi xuống giữa trung : "Mộc tam tiểu thư, chúng ta gặp lại, đến lúc đó bản điện hạ cho ngươi biết Huyền đế vì sao phải nạp ngươi làm hậu, chỉ sợ cũng là kẻ tiểu nhân" cùng lời là tiếng cười liên tiếp với nhau tựa hồ tương đối vui vẻ.

      Mộc Thanh Dao đôi mài đẹp bị sương đêm thắm , lạnh lùng trừng mắt nhìn phía bóng hình biến mất giữa trung trong màn đêm đen nhánh.

      những lời này là có ý gì?

      Chẳng lẽ Huyền đế lập nàng làm hậu, còn có mục đích gì được? Ngoại trừ đối phó thái hậu nương nương ở trong cung, còn kiến giải gì khác sao?

      Trong lúc nhất thời nàng có đáp án, nên đứng lặng ở bên, cho đến khi bên tai vang lên thanh lạnh như băng.

      "Mộc tam tiểu thư có sao chứ?"

      Mộc Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn lại, nguyên lai là Nam An vương gia Mộ Dung Lưu Chiêu, ngồi ngựa đôi mắt nhìn xuống nàng.

      Nàng ghét cái loại cảm giác bị người từ cao nhìn xuống, nhíu mày vui, lạnh lùng trừng trở lại, u mở miệng: " ra Nam An vương gia năng lực cũng chỉ có thế này thôi, nếu có Băng Tiêu, chuyện thất trách như thế này biết ngươi làm sao hướng hoàng thượng giao phó đây?"

      Mộ Dung Lưu Chiêu nghĩ tới nữ nhân này lại như thế, tức giận nắm chặt bàn tay thành quyền, căm tức nhìn Mộc Thanh Dao, gió đêm thổi qua, làm cho áo choàng và mái tóc đen của bay lên trung như vũ điệu, lâu nắm tay mới thả ra, cánh tay dài đưa lên, nắm lấy cổ áo Mộc Thanh Dao nhấc lên, treo nàng lơ lửng ở giữa trung, khóe môi câu ra lãnh khốc, cười như cười .

      "Đừng nghĩ rằng hoàng thượng lập ngươi làm hoàng hậu, có thể cuồng vọng tự đại giống như bây giờ, còn đường này vẫn còn rất xa?"

      Lời khinh thường cái nhìn hèn mọn đến cực điểm, trong bóng đêm, đôi mắt giận dữ của Mộc Thanh Dao bắn ra những tia sáng khiếp người, nàng vung tay tiếng "bốp" vang lên.

      "Tự mình muốn bị đánh, ai cho ngươi tùy tiện ô nhục nữ tử, cái người cuồng vọng tự đại kia mới là ngươi, ghê tởm."

      tát đánh ra bỗng nhiên quanh mình trở nên vắng vẻ, giữa trời và đất lúc này trong nháy mắt đều bao phủ hơi thở tử vong, tràn ra nồng đậm mùi vị của xác chết...

      Luôn luôn cao cao tại thượng Nam An vương gia, lại bị người ta đánh, mà kẻ đó lại là nữ nhân, Nam An vương luôn coi nữ nhân như tồn tại, biết lúc này đây có tính là báo ứng của lão thiên gia hay , chung, trong đêm tối ánh mắt của bây giờ mở to như chuông đồng. tơ máu hằn lên dữ tợn trong con ngươi xinh đẹp, cắn răng hút khí.

      "Mộc Thanh Dao, ngươi nữ nhân đáng chết này, dám đánh bản vương, ngươi mượn lá gan của trời sao?"

      tiếng quát như sấm sét nổ tung ở bên tai, thanh chấn động chín tầng mây, Mộc Thanh Dao thiếu chút nữa bị xung động của thanh này làm cho ngất , thân thể còn treo ngược ở giữa trung lắc lư phất phới, lỗ tai của nàng bị chấn đến hoa mắt, khuôn mặt của Mộ Dung Lưu Chiêu lúc này chỉ đen, cả ánh mắt đều tái , hàm răng trắng sáng lộ ra như muốn ăn sống nuốt tươi nàng, hảo hán chịu thiệt trước mắt, Mộc Thanh Dao ý niệm vừa lóe lên trong đầu thân hình cùng lúc bay lên , nhấc cước hướng thẳng tuấn mã bên người mà đá vào, cước này đá trúng bụng ngựa, làm hai chân trước của nó nhấc lên cao, giống như uống thuốc cuồng điên giãy dụa, Mộ Dung Lưu Chiêu ngồi nó cả kinh, nghĩ tới nữ nhân này dám đá ngựa của , ngựa khống chế được nên chỉ còn cách dùng thân thủ chế ngự con ngựa lại...

      Trong thời khắc chỉ mành treo chuông đó, Mộc Thanh Dao động thủ chưởng vỗ xuống, chưởng này nàng dùng hết toàn lực, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu bị đau nên buông tay ra...

      Trong bóng tối, Mộc Thanh Dao phiêu nhiên rơi qua bên, lạnh giọng lên tiếng: "Tên láo xược, sau này còn dám coi thường nữ nhân, làm cho ngươi chịu nổi, " thanh vừa dứt người xa, tay áo bay như tiên, theo sát phía sau của nàng là nha đầu Mạc Sầu, hai đạo mảnh khảnh thân ảnh chớp mắt theo tường rào bên cạnh nhảy vào trong.

      Mộ Dung Lưu Chiêu khống chế được tuấn mã bị đau, ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân kia mất hình bóng, cơn giận như dời non lấp biển chuyển đến, giương tay lên, sát khí cuồn cuộn như rồng hai tiếng răng rắc vang lên đại thụ bên người gãy thành hai mảnh, phía sau mười mấy tên thủ hạ, dám thở mạnh...

      Đêm khuya, Băng Tiêu cầm theo đèn lồng, tư thái duyên dáng tới, thanh nhu nhuận vang lên.

      "Vương gia, thuộc hạ xin cáo lui."

      "Lui ra , " Mộ Dung Lưu Chiêu trong cơn tức giận tỉnh táo lại, hôm nay ăn bao nhiêu thiệt thòi khó chịu này, tuyệt đối tha nữ nhân kia, Mộc Thanh Dao, ngươi cũng dám vốn lời hết đá lại đánh bổn vương, cái giá trả lớn như vậy chỉ mong ngươi có thể giữ được.

      Nếu như có ngày ngươi rơi xuống trong tay bản vương, bản vương tuyệt đối tha ngươi.

      Hơi lạnh hòa trong khí, Băng Tiêu chờ lĩnh mệnh xong, thân hình mở ra, phiêu dật như tiên, trường lăng của nàng thản nhiên linh động cảnh tượng huyền ảo trong đêm tối.

      Thủ hạ Cảnh Hàn của Nam An vương , lúc này từ đàng xa chạy tới, trước đó bọn họ bị kế điệu hổ ly sơn của Trưởng Tôn Trúc, mới làm cho vương gia hứng lấy khi dễ của mộc tam tiểu thư, vương gia nhất định tha bọn họ, nghĩ vậy nên xoay người xuống ngựa.

      "Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, thỉnh vương gia ban thưởng tội."

      Mộ Dung Lưu Chiêu hừ lạnh, sâu kín nhìn Cảnh Hàn, thanh lạnh bạc vang lên: "Nếu như mộc tiểu thư lại phát sinh ngoài ý muốn nữa, ngươi liền đem đầu của mình tới gặp bản vương ."

      xong lôi kéo dây cương, bụi cát bay lên, tuấn mã cuồn cuộn phóng , mười mấy tên thủ hạ cũng theo sát phía sau, họ sử dụng công phu, chớp mắt biến mất trả lại yên lặng cho bóng đêm, coi như vừa rồi cái gì cũng có xảy ra.

      Thế nhưng Cảnh Hàn quỳ bị hoảng sợ được tiếng nào, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, vừa rồi, tim của muốn ngừng đập, thiếu chút nữa cho rằng mình mất mạng, nghĩ tới có thể từ quỷ môn quan mà chạy ra, dưới chân của mất cảm giác, đám thủ hạ phía sau vội vàng tiến lên bước đỡ lấy : "Cảnh thị vệ, có sao chứ?"

      " có việc gì, "

      Đây tuyệt đối là lời dối, thiếu chút nữa mất mạng, vậy mà gọi là có chuyện gì sao? Bất quá cái mệnh cuối cùng cũng nhặt trở về, Cảnh Hàn mâu quang xuyên thấu tường rào cao ngất, lập tực rơi vào tĩnh mịch.

      Mộc tam tiểu thư háo sắc nữ tại sao lại trở thành cái bánh bao hương thơm ngào ngạt (TT: ặc huynh so sánh lạ quá ^.^), người người tranh nhau cướp, rốt cuộc ở chỗ đó có vấn đề?
      Last edited: 14/11/14
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :