1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Theo Vợ Đến Chết - Hạ Tinh Phong (10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 (1)

      Quý Thư Lăng đóng cửa ở trong phòng cả buổi chiều, hai vợ chồng Quý gia ngồi ở salon, mặt mày buồn bã.

      Thời gian ăn tối trôi qua, ba người Quý gia ai ăn miếng nào.

      "Ông xã, bây giờ phải làm thế nào?" Lương Úc Hà đau đầu suy nghĩ, hai vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào . Die nd da nl e q uuydo n

      "Còn có thể làm thế noà được nữa? Tính cách của nha đầu kia, em phải là biết, đụng tới chuyện có liên quan tới Đường Vũ, nó rất cố chấp. Nếu cháu ngoại của chúng ta nhất định có ba, cũng thể khiến nó có cả ông ngoại bà ngoại được. . . . . ." Quý Trung Hãn vẻ mặt đau khổ .

      "Em muốn chuyện với Đường Vũ xem sao." Bà đề nghị.

      "Ngày mai Đường Vũ muốn cầu hôn người khác rồi, với nó làm mọi chuyện rắc rối hơn, Thư Lăng , nếu để Đường Vũ biết, nó trốn tới chỗ mà chúng ta thể tìm được, muốn mạo hiểm." Ông hiểu con cũng phải chỉ chút mà thôi.

      Chín giờ tối, Quý Thư Lăng cuối cùng cũng ra khỏi phòng, đứng ở phòng khách, nhìn vẻ mặt đau khổ của ba mẹ, vành mắt khỏi đỏ lên, quỳ hai đầu gối xuống. Die nd da nl e q uuydo n

      "Ba, mẹ, con xin lỗi. . . . . ."

      "Con làm gì vậy?" Quý Trung Hãn nhảy dựng lên ghế salon, vừa , vừa chạy lại bên cạnh con kéo đứng dậy.

      "Con xin lỗi ba mẹ, con xin lỗi ba, con xin lỗi mẹ! Con nên làm ba mẹ lo lắng."

      "Bây giờ cái này làm gì? Con ngốc, đừng như vậy, con như thế này, làm ba cũng muốn khóc theo." Quý Trung Hãn mắt đỏ hoe .

      "Tiểu Lăng Giác, mẹ cầu xin con được ? Con với Đường Vũ , nó nhất định chịu trách nhiệm. . . . . ." Lương Úc Hà tới đây ôm lấy con , nhà ba người vì con ngỗng ngốc nghếch Hướng Đường Vũ mà khóc đỏ mắt.

      "Mẹ, con muốn như vậy. mua nhẫn muốn cầu hôn với chị Y Tinh, chứng tỏ ấy muốn kết hôn với chị Y Tinh, con muốn dùng đứa trói buộc ấy, hơn nữa ấy rất , chỉ muốn con làm em . . . . ."

      "Nếu như làm em , làm sao lại làm cho con có thai?" Quý Trung Hãn tức giận muốn chết, nếu lo lắng cho con , ông là người đầu tiên xông tới Hướng gia đòi công bằng cho con . l e q uuydo n

      Sáng sớm hôm nay, con ông nhân lúc ăn sáng, cho bọn họ biết, mang thai hơn hai tháng, quyết định sinh đứa bé ra, hơn nữa còn muốn bọn họ đảm bảo, tuyệt đối ra bí mật này cho Hướng Đường Vũ biết là cha đứa bé.

      "Con rồi, ấy uống say, hơn nữa còn là con chuốc cho ấy say, con. . . . . . Con ngờ lần lại mang thai."

      Chỉ có biết mình biện minh, ràng trong lòng, nên ngừa thai, dù sao Vũ cũng say, nhưng theo bản năng muốn ngừa thai.

      Trong lòng có tính toán trước, có biện pháp làm cho , nên giành lấy phần khác từ Vũ, đứa bé, vốn cho rằng cơ hội nhiều. . . . . . &le^ê quy/y do^nn

      "Ba, mẹ, con khiến cho ba mẹ lo lắng, con xin lỗi. Tiền lương mấy năm nay của con vẫn còn, con quyết định Cao Hùng, con có liên lạc với bạn học thời đại học tên là Hà Vân, chỗ làm việc của ấy cần tuyển người, công việc nhàng, con vừa có thể làm việc vừa chờ sinh em bé. . . . . ."

      " được!" Hai người đồng thanh phản đối.

      "Con ở lại trong nhà, ba mẹ nuôi con, để chúng ta chăm sóc cho con tốt à? mình con bụng mang dạ chửa xa như vậy, chúng ta yên tâm." Lương Úc Hà vội vàng phản bác.

      "Mẹ, con thể ở lại Đài Bắc, hai nhà chúng ta ở gần nhau như vậy, sao giấu được chuyện con có đứa bé chứ? Hơn nữa, con có với Vũ rồi, con muốn Mỹ cùng Cạnh Nghiêu."

      "Con chỉ để ý tới Đường Vũ, để ý tới cảm nhận của ba mẹ sao?"

      "Con có, mẹ, nếu như con thể đến Cao Hùng, thể làm gì khác hơn là Mỹ với Cạnh Nghiêu, con thể nào ở lại Đài Bắc, thể nào trơ mắt nhìn Vũ và chị Y Tinh kết hôn, mẹ, con xin mẹ mà. . . . . . Để cho con Cao Hùng có được ? Mấy năm nay, phải là mẹ vẫn luôn muốn cùng với ba hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào của thế giới hai người sao? Cao Hùng cũng xa lắm, ngồi máy bay chín mươi phút là đến, gần hơn so với nước Mỹ rất nhiều. . . . . ." le^ê quy/y do^nn

      "Thư Lăng, con ——" Lương Úc Hà còn muốn khuyên bảo con , nhưng lại bị ông xã ngăn lại.

      Quý Trung Hãn lắc đầu cái với bà xã thân . Lo lắng bà mà kiên trì khuyên nhủ nữa, về sau muốn gặp con phải bay mười mấy tiếng mới gặp được.

      "Con định khi nào Cao Hùng?" Ông hỏi con .

      "Chờ qua sinh nhật Vũ."

      "Lương Cạnh Nghiêu kia, con thể thử thích ta sao?" Quý Trung Hãn thầm tình toán phương án xấu nhất. Nếu như có cách nào khiến Đường Vũ hồi tâm chuyển ý, ít nhất có Lương cạnh Nghiêu xem ra là lòng với con mình. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn

      "Con vốn cũng. . . . . . Cũng muốn thử tiếp nhận ấy, nhưng đó là khi con chưa có đứa bé, bây giờ có đứa bé rồi, con có cách nào cả." Quý Thư Lăng cũng chịu nổi. Tuần trước với Cạnh Nghiêu. Newyork với , cũng lý do cho biết.

      Ngay lập tức ta kinh ngạc trong chốc lát, nhưng sau đó lại , ta có thể tiếp nhận đứa bé.

      Nếu ngỗng ngu ngốc quyết định cưới người khác đứa bé cũng cần có ba, đồng ý trở thành ba của đứa bé, hơn nữa còn đảm bảo coi như con của chính mình. Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn

      cảm động là dối, lúc đó khóc rất thảm thương.

      Nhưng mà hiểu từ lâu, cảm động cũng phải là .

      tin tưởng Cạnh Nghiêu người ba tốt, cũng có thể làm được đem con coi như con của mình, nhưng điều kiện kiên quyết là phải ta, chỉ có tình chân thành mới đáp lại tấm lòng của ta được.

      Tiếc là, tình của dành hết cho Vũ, chút cũng dư thừa để chia cho người khác.

      Sau khi biết mình có đứa bé, mối liên kết giữa Vũ càng
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 (2)


      Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.Cắt đứt dòng suy nghĩ tăm tối của . rời khỏi cửa sổ, lại mở cửa phòng, sáng bên ngoài tràn vào, trong chớp mắt cảm thấy mắt đau nhói vì thích ứng kịp.


      chớp mắt mấy cái, ngờ người đứng ở ngoài cửa chính là Cạnh Nghiêu, hai ngày trước làm xong thủ tục xin nghỉ việc, ở nhà hai ngày nay, thỉnh thoảng gọi điện thoại, là hôm nay muốn tới tìm .


      " mình ở trong phòng khóc sao?"Lương Cạnh Nghiêu dùng ngón cái nhàng lau giọt nước mắt .


      Quý Thư Lăng sững sờ trong giây lát, biết là mình khóc.


      Khó trách, ánh sáng lại đặc biệt trở nên chói mắt! thở dài.


      "Sao lại tới đây?"


      "Tôi gọi di động cho em mà nghe máy, còn cách nào khác nên tôi phải trực tiếp tìm tới đây, là bác mở cửa cho tôi."Lương Cạnh Nghiêu giải thích.


      "Điện thoại di động chắc hết pin. Ba mẹ em đâu?"Nhà cửa im ắng cách kỳ lạ.


      "Bác muốn cùng bác trai ra ngoài dạo bộ, mở cửa cho tôi xong, bọn họ cũng ra ngoài."


      "Vậy à." đáp tiếng, nhất thời biết nên gì.


      "Chúng ta ra phòng khách ngồi , tôi có việc muốn ."Lương Cạnh Nghiêu kéo ra phòng khách.


      Quý Thư Lăng mặc cho ta kéo, bị động ngồi ghế salon, mắt lại nhìn đồng hồ tay, sáu giờ bốn mươi lăm phút rồi. . . . . . nắm chặt lòng bàn tay, che mặt kính của đồng hồ, làm vậy giống như thời gian dừng lại, những bi thương của cũng có thể dừng lại theo.


      "Tôi chưa từng thấy em đeo cái đồng hồ này, nếu như tôi nhầm cái này cùng với cái của con ngỗng ngu ngốc kia đeo là đồng hồ cặp. . . . . ."


      "Đúng vậy. Năm 2003 đồng hồ Khang Đăng thịnh hành, thiết kế vị trí mười hai giờ có thể nhìn, nhìn thấy chuyển động của bánh răng, động cơ dự trữ được ba mươi tám giờ, tượng trưng cho tình nhân tâm đầu ý hợp. Tôi dùng tiền tiêu vặt mấy năm để mua đôi, cái dành cho nam làm quà sinh nhật Vũ."


      Quý Thư Lăng cười khổ, lại tiếp: "Con ngỗng ngu ngốc kia hiểu phong tình, biết được tôi đây có ý bên trong cái đồng hồ. Nhưng ít ra, những năm này ấy đổi đồng hồ khác."


      Lương Cạnh Nghiêu mỉm cười, ta đem túi giấy tay đặt lên bàn, lấy ra chiếc nhẫn ở bên trong.


      ta tới trước mặt , quỳ gối xuống, mở hộp nhẫn ra, : “Xin hãy cân nhắc . . . . . . Gả cho tôi …… Tôi rất em, hy vọng có thể được chung sống với em.”


      Đầu tiên Quý Thư Lăng bị hành động của ta làm cho hết hồn, ngay sau đó nhìn vào hộp nhẫn ——


      Chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt, loại nhẫn hình trái tim, yên lặng nằm trong hộp.


      ngây người ra.Sao lại trùng hợp như vậy?Cạnh Nghiêu lại có thể lấy chiếc nhẫn thích để cầu hôn ?


      "Tôi thể gả cho . . . . . . xin lỗi. . . . . ." lẩm bẩm từ chối, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, hốc mắt lại chứa đầy lệ.


      "Là do tôi cầu hôn đủ làm em cảm động, đúng ?" ta xoay người, duỗi dài tay với tới cái túi giấy, từ bên trong túi lấy ra tờ giấy, y như tờ giấy : "Chiếc nhẫn này thay mặt tấm lòng của tôi, tôi đem lòng của mình trao cho em, trong lòng tôi cả đời chỉ có mình em."


      ". . . . . ." Quý Thư Lăng mở mắt lớn. Dù trùng hợp thế nào cũng thể trùng hợp đến mức ta vừa vặn ra lời cầu hôn mà tưởng tượng Vũ cầu hôn !


      Chiếc nhẫn này, lời cầu hôn này. . . . . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"Còn chịu đồng ý gả cho tôi sao?"Lương Cạnh Nghiêu cười, để ý lắm đứng lên.


      "Tại sao. . . . . ." hiểu.


      "Tại sao vừa lúc tôi lại dùng chiếc nhẫn thích để cầu hôn? Tại sao lại vừa lúc ra những lời mà em muốn con ngỗng ngu ngốc khi cầu hôn? Em muốn hỏi cái này thôi à." ta ôm vai .


      "Làm sao lại biết. . . . . ."


      "Em ngốc nghếch, là do mang thai hay là do quá đau lòng?" Lương Cạnh Nghiêu chế giễu , sau đó lại hỏi: "Em với ai là em muốn kiểu nhẫn cầu hôn như thế nào? là em muốn nghe lời cầu hôn ra sao?"


      " Vũ. . . . . ."


      "Tôi cũng biết, em nghĩ là ai cho tôi biết?"


      " Vũ sao?"


      "Trừ ta ra cũng còn người nào nữa.Xế chiều hôm nay, ta đưa chiếc nhẫn này cho tôi, viết tờ giấy, là em muốn nghe lời cầu hôn như vậy, ta hy vọng tôi đưa cho em chiếc nhẫn em thích, lời câu hôn em muốn nghe, để cầu hôn em. ta , ta hy vọng em hạnh phúc, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm giúp em


      Quý Thư Lăng cầm chiếc nhẫn lên, sau đó chớp mắt cái, nước mắt rơi như mưa.


      Con ngỗng ngu ngốc chính là con ngỗng ngu ngốc, đần độn, đần độn, đần độn, đần độn, đần độn!


      biết, ngoại trừ ra, cùng là nhẫn cầu hôn đó, cùng là lời cầu hôn đó, căn bản làm cho cảm động! Ngu hết biết, Đướng Đường Vũ thựcsự muốn làm tức chết, có đúng ?


      ấy quyết tâm tôi, hoàn toàn triệt để. . . .”
      tức giận, tức giận, chiếc nhẫn đẹp như vậy. . . . . .


      “Em nghĩ như vậy sao?”Lương Cạnh Nghiêu cho là đúng hỏi.


      ấy muốn đưa chiếc nhẫn tôi thích cho tôi, những lời tôi muốn nghe, ấy toàn tâm toàn ý muốn kết hợp cho chúng ta, tôi nghĩ vậy, còn có thể nghĩ như thế nào nữa?” tức giận thôi lấy tay lau nước mắt, giận chính bản thân mình tới bước đường này, vẫn còn khóc vì .


      “Tôi nghĩ, xế chiều hôm nay con ngỗng ngu ngốc kia như thế nào. . . . .” ta cố ý thừa nước đục thả câu, xoa xoa đầu của , rất thương , gần đây là vì con ngỗng ngu ngốc kia mà khóc lóc đến thảm thương.” Em có khóc nhiều hơn nữa, con ngỗng ngu ngốc kia thông minh ra được lần đâu, tội gì mà lãng phí nước mắt chứ?”


      “Tôi cũng muốn khóc như vậy!Nhưng tôi rât tức, tức sắp chết rồi!”


      “Dưỡng thai, dưỡng thai, tương lai tính khí con trai nuôi tôi mà tốt, tôi hỏi tội em.”


      nhất định là con trai!”


      “Trực giác tôi cho biết là con trai. Ngốc ạ, đừng khóc nữa, khóc đối với bảo bảo tốt. Con ngỗng ngốc nghếch kia cầm nhẫn đến tìm tôi, thấy ta vui vẻ như sắp cầu hôn người , mà nhìn giống như sắp lên đoạn đầu đài để nhận cái chết vậy.”


      đừng có an ủi tôi, tôi khóc nữa.” Quý Thư Lăng cố gắng lau nước mắt.


      Lương Cạnh Nghiêu hết cách với , thoáng dùng sức véo má .“Tôi phát , đụng phải chuyện của ngỗng ngu ngốc, là em cũng ngu ngốc.Tôi giống như người tốt vì tình địch sao?”


      “. . . . .Nhìn ấy rất thảm sao?!” vẫn quá tin tưởng.


      “Vô cùng thảm. ta lề mà lề mề, sau khi nhắn nhủ rất nhiều, mới cam lòng đưa chiếc nhẫn cho tôi.” thực tế, chính xác mà , Hướng Đường Vũ vừa dứt lời, sau khi đưa chiếc nhẫn xong, hốc mắt liền đỏ.


      ta rất ràng, mặc dù đưa chiếc nhẫn, Hướng Đường Vũ chợt xoay người rời .


      ấy gì?”


      “Rất nhiều, nhưng mà để nghe ta , liền mất giờ làm việc quý báu của tôi.”


      ấy đến công ty tìm ?”


      “Đúng vậy.Vì cầm chiếc nhẫn này, tôi tạm ngừng cuộc họp giữa chừng.Em , em phải bồi thường cho tôi như thế nào đây?”


      muốn bồi thường cái gì?”


      “Con trai của em phải gọi tôi là cha nuôi, mặt khác, nếu như con ngỗng ngu ngốc kết hôn với người khác, mà trở lại tìm em, tôi muốn em lừa ta, em mang thai. . . . .”


      “Tôi chính xác là mang thai mà, tôi muốn cho ấy biết. . . .”


      “Tôi còn chưa hết mà, em phải em mang thai, là đứa bé của tôi.”


      “Tại sao?”Quý Thư Lăngngu ngơ, hiểu tại sao ta lại muốn như vậy.


      “Em ngốc lắm! Giúp em báo thù chứ sao! ta hành hạ em bao lâu, em hoàn toàn trả lại ta chút hành hạ mới công bằng.Ngoan, em cứ nghe lời tôi.Nếu như em đồng ý, tôi muốn cho em biết con ngỗng ngu ngốc kia cái gì trong phòng làm việc của tôi.”


      suy nghĩ chút, cảm thấy đồng ý cũng sao, dù sao cho là quay đầu tìm .


      Nhưng muốn biết cái gì.“Được, tôi đồng ý với .”


      biết nghe lời.”Lương Cạnh Nghiêu hài lòng, bắt đầu thuật lại trọng điểm, “ ta , tiểu Lăng Giác thích ăn củ ấu, sau khi đến Newyork, ta hi vọng tôi thỉnh thoảng có thể dẫn em ăn ở nhà hàng Trung Quốc, ăn canh sườn củ ấu, hoặc củ ấu chiên bơ, em ăn rất vui vẻ.


      ta , tiểu Lăng Giác rất dị ứng đối với xoài, phải cẩn thận thể để cho em ăn món điểm tâm xoài, làm em lên sởi.


      ta muốn tôi đừng mang em lướt song, bởi vì em quá nghịch ngớm, ta lo lắng ngộ nhỡ em đùa dai mà bị đẩy quá xa, thể lực cạn kiệt, hoặc là bất ngờ có cơn sóng lớn ập tới gây nguy hiểm, ta ở bên cạnh em nên cách nào yên tâm.


      ta , ta thích xem phim hoạt hình Disney, phim hoạt hình Pixel, nếu như em ổ Newyork quá nhớ nhà, ta muốn tôi mướn phim hoạt hình để xem cùng em, mỗi lần tâm trạng em tốt, xem phim hoạt hình đỡ hơn, còn em thích vừa xem hoạt hình vừa ăn bắp rang bơ. . . . . .”


      Quý Thư Lăng khóc, vào lúc này khóc sướt mướt.


      Lương Cạnh Nghiêu lắc đầu nhìn, lấy khăn giấy từ bàn trà, cười : “Tôi mới mấy phút, em liền chịu được khóc thành ra như vậy, Vũ của em khoảng giờ. Em còn muốn nghe nữa ?”


      nhận lấy khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa cam lòng trở về bên cạnh ta, “Tôi muốn nghe. . . . . .”


      ta em thích ăn bò bít tết chín sáu phần, thích tương đen, chỉ thích tương nấm. ta . . . . . Dù thế nào nữaanh ta toàn nhắn nhủ các chi tiết trong cuộc sống của em, em thích, em ghét cái gì, nhắn nhủ hết giờ, trọng điểm còn ở phía sau, Vũ của em, ra hàm ý phía sau của chiếc đồng hồ.”


      ấy biết?”


      “Đúng, ta biết. ta muốn trước khi , dặn dò tôi chuyện cuối cùng, muốn tôi nhắc nhở em, nhớ đem cái đồng hồ Newyork, ta , như vậy cho dù các người cách xa nhau nửa trái đất, các người vẫn giống như trước vĩnh viễn tâm ý tương thông, tâm đầu ý hợp.


      ta muốn tôi cho em biết, em vĩnh viễn là tiểu Lăng Giác ta thích nhất. ta , nếu tôi phải là người em dễ dàng mới thích được, ta muốn. . . . . .”


      Quý Thư Lăng đợi chút, đợi được Lương Cạnh Nghiêu hết lời.


      ấy muốn như thết nào?”


      ta , ta đến ta muốn. . . . .Rồi thêm nữa, sau đó đem chiếc nhẫn cho tôi, ta được rồi.Tôi đoán, đại khái ta muốn , muốn cướp em trở về !” ta nhún vai cái, lại tiếp: “ Vũ của em nhanh tỉnh táo lại thôi, tôi cảm thấy tối hôm nay ta cầu hôn. Em đừng quên chuyện hứa với tôi, cho ta chút hành hạ, tôi mới có thể thua tâm phục khẩu phục được.”


      “Lời của ấy, chưa hết sao?” Vũ muốn cái gì, rất muốn biết .


      “Tôi cần gì phải lừa em?Nếu phải là em và ngỗng ngu ngốc có hai mươi sáu năm tình cảm, tôi muốn trói em mang .”Lương Cạnh Nghiêu vẻ đùa giỡn trong mắt còn nữa, thay bằng vẻ nghiêm túc, “Tôi chưa từng thích người nào như vậy.”


      xin lỗi. . . . . .”


      “Đồ ngốc!” ta cười, khẽ hôn ở bên má , “Đến Newyork, tôi rất nhớ em.Đừng mang dáng vẻ tuyệt vọng như thế này, tin tưởng tôi, Vũ của em nhất định quay lại tìm em.” ta đứng lên tạm biệt, “Chiếc nhẫn xinh đẹp này tôi để lại cho em.Nhớ giữ liên lạc, con nuôi tôi ra đời nhớ báo cho tôi biết, tôi trở về Đài Loan.”


      “Cám ơn làm nhiều chuyện cho tôi như vậy.”


      “Đều là tôi cam tâm tình nguyện, tôi cảm thấy rất vui vẻ.Đồng ý với tôi, tự chăm sóc bản thân tốt.”


      “Được.”
      Last edited by a moderator: 26/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (1)

      Hướng Đường Vũ sau khi rời khỏi phòng làm việc của Lương Cạnh Nghiêu tới bây giờ, cả người đều ngu ngơ.

      Lúc này ngồi ở bàn "Cầu hôn tất thắng", ngây ngô ngắm hoa tươi với ánh nến trang trí bàn, hộp nhẫn trong áo khoác tây trang, nữ nhân vật chính vừa mới gọi điện báo, bị kẹt đường, phía trước xảy ra đụng xe liên hoàn, làm cho Đường Nhân Ái ùn tắc kéo dài. . . . . .

      Đây có phải là điềm xấu? sắp sửa cầu hôn đối tượng, lại bị tai nạn liên hoàn giữ lại đường.

      Hướng Đường Vũ vuốt ve mặt kính đồng hồ, dịu dàng giống như vuốt ve làn da của người .

      Cũng sắp bảy giờ. nhấp hớp nước chanh, ánh mắt nhìn tới người phục vụ phục vụ cho đôi tình nhân, ngồi bàn bên cạnh , miễn cưỡng nuốt xuống ngụm nước chanh, đôi tình nhân nhìn chằm chằm về phía nháy mắt ra hiệu.

      Sau khi hai người chọn món nhanh xong, phục vụ rời , thân thể Hướng Đường Tân nghiêng về phía , trêu ghẹo : “ phải là bị cho leo cây chứ?” Nếu đúng như vậy quá tốt rồi.

      "Đường Nhân Ái xảy ra tai nạn xe cộ, ấy tới trễ." Hướng Đường Vũ nhìn chằm chằm em , giọng điệu tốt, "Hai người đáng ghét các người rốt cuộc tới đây làm gì?" Dien_dan l3_quy1don^.

      "Tới động viên cố gắng lên! quên sao, cả cầu hôn chị dâu cả, phải là dẫn theo em và tiểu Lăng Giác chen chúc vào trong đám người xem cầu hôn à, để động viên cả cố gắng lên." trả lời hợp tình hợp lý.

      "Em!" tức giận, lại bộc phát được, bởi vì Đường Tâm nhắc tới tiểu Lăng Giác.

      "Ôi trời, đừng tức giận. Đợi lát nữa coi như bọn em ở đây, chuyên tâm cầu hôn, cầu hôn thành công, đừng quên biểu diễn hôn môi, tẩm bổ mắt cho bọn em. Đúng rồi, lời cầu hôn nhớ kỹ chưa? Có muốn cho bọn em nghe trước chút , luyện tập chút, nhân tiện để em đánh giá xem có đủ cảm động ?" Hướng Đường Tâm phân tích thôi hồi.

      Hướng Đường Vũ ngây người xoay người lại. Cái gì mà lời cầu hôn? căn bản chưa từng nghĩ tới.

      Bỗng nhiên, thấy áp lực rất lớn. Đến cuối cùng mọi tâm tư của , toàn bộ đều dành cho tiểu Lăng Giác.

      " chưa từng nghĩ tới lời cầu hôn. . . . . ." tự lẩm bẩm.

      "Chưa từng nghĩ?" Hướng Đường Tâm trợn to mắt, trong lòng lại vui sướng gấp bội." hỏng bét! Cậu út , phải trước ba mươi tuổi xác định cả đời, hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của , trừ chị Y Tinh ra, chẳng lẽ còn có người dự phòng? Nếu như làm cho chị Y Tinh cảm động, mà từ chối lời cầu hôn làm thế nào?" Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn

      Hướng Đường Vũ ngẩn người nên lời. biết được tại sao, trong lòng kích động muốn cả đời độc luôn, cần cầu hôn gì nữa!

      Đột nhiên, đối với cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, còn khao khát nữa.

      Cuộc sống của mất tiểu Lăng Giác, trở nên vô vị.

      "Chậc chậc, nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của , là chuẩn bị tâm lý cầu hôn tốt đó sao? Làm ơn , hai, do kém, sao lại bôi xấu danh dự của nhà hàng chứ, ngồi bàn 'Cầu hôn tất thắng' đó! Em xem bảng hiệu tất thắng này, xuất ngoại lệ thất bại đầu tiên rồi." Hướng Đường Tâm mát chuỗi dài. leeequhydonnn

      "Em cần làm phiền ." lạnh nhạt đáp lại.

      "Em cũng chỉ là tốt bụng mà thôi." thầm, xoay người, để ý tới nữa.

      Lỗ tai Hướng Đường Vũ rốt cục cũng yên tĩnh lại, ngẩng mặt, nhìn ra cửa sổ thuỷ tinh, vị trí phòng ăn này nằm khách sạn cao tầng, phong cảnh ngoài cửa sổ tệ.

      bao lâu, phục vụ dẫn Phương y Tinh vào, vội vàng đứng dậy, kéo ghế ra giúp .

      " xin lỗi, tới trễ như vậy." lời xin lỗi trước.

      " sao, cũng phải lỗi của em. Chọn món trước , chắc em cũng đói bụng rồi?"

      Phương Y Tinh mỉm cười nhận lấy thực đơn phục vụ đưa tới, rất nhanh quyết định món ăn xong.

      Đợi sau khi phục vụ khỏi, uống ngụm nước chanh, mặt cười có chút lúng túng, lại giống như biết phải làm sao.

      "À. . . . . . Hôm nay sinh nhật , em mua chút quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ." lấy ra cái túi đóng gói tinh xảo tuyệt đẹp, " phải quà tặng đắt giá đâu."

      "Cám ơn." Hướng Đường Vũ nhận lấy quà tặng, hỏi: "Có thể mở ra bây giờ luôn ?"

      "Dĩ nhiên có thể."

      mở ra lớp giấy gói tinh xảo, mở chiếc hộp ra, là cặp khuy tay áo bằng thạch màu lam đậm.

      "Tôi rất thích, cám ơn quà tặng của em."

      "Đừng khách sáo."

      Sau đó, hai người lúc, tiếp theo đồ ăn đưa lên, Hướng Đường Vũ nếm rượu khai vị, Phương Y Tinh vừa khéo giống cùng chọn món Trứng cá muối sò khô đặc biệt.

      "Chúng ta rất ăn ý." , đột nhiên thực tìm được đề tài để chuyện với .

      Phương Y Tinh cười nhàn nhạt, gật đầu cái, lên tiếng. Yên tĩnh ăn hết sò khô xong, để dao nĩa xuống, tự động nhận lỗi.

      " xin lỗi, ra em dối."

      " dối?"
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (2)

      Hướng Đường Vũ mặc bộ quần áo ở nhà vào, sau khi rửa mặt xong, trở lại phòng khách, thong thả tới sofa, cúi đầu nhìn .

      Tiểu Lăng Giác nghiêng người dựa vào salon gối lên tay trái, mắt nhắm, giống như là ngủ thiếp .

      ngồi xổm người xuống, xem ra đôi mắt chó chút thâm và sưng, nhìn bộ dạng rất mệt mỏi. Die nd da nl e q uuydo n

      sờ sờ gương mặt của , cảm thấy gương mặt này, gầy rất nhiều.

      " xin lỗi, em có chút mệt mỏi." bị đụng chạm của làm cho tỉnh. Kể từ khi mang thai, rất dễ cảm thấy mệt mỏi.

      " sao." Vẻ mặt tràn ngập vẻ thương cảm, "Trước kia em. . . . . . bởi vì loại chuyện này mà lời xin lỗi với ." luôn ngủ chút rồi ngủ luôn, có lúc xem phim tựa vào đùi ngủ, sau đó phải trực tiếp ôm vào phòng.

      Quý Thư Lăng cười thản nhiên, hỏi: " muốn gì với em? chuyện với chị Y Tinh quyết định ngày kết hôn sao?"

      Hướng Đường Vũ lắc đầu cái, ngồi lên ghế sa lon, ôm dựa vào vai mình. "Tại sao muốn đeo cà vạt em tặng. . . . . . Kết hôn?"

      "Em có biện pháp nào tham gia hôn lễ của , đeo cái cà vạt kia lên, coi như là em có tham gia." Die nd da nl e q uuydo n

      "Em. . . . . . Thực Lương Cạnh Nghiêu sao?"

      ". . . . . . chứ." dám nhìn , cúi thấp đầu xuống.

      Trầm mặc hồi lâu, nhìn quanh phòng khách lượt, mặt tường, tủ TV, khay trà, từng tấm ảnh chụp chung đặt ở trong khung hình, tất cả đều là hình và tiểu Lăng Giác du lịch?

      " có cầu hôn Y Tinh." Rốt cuộc cũng ra khỏi miệng, "Phải là, cầu hôn được nửa phát . . . . . . ra là . . . . . . Trong lòng vẫn người kia."

      " Vũ. . . . . ." hoảng sơ ngẩng đầu nhìn . ngờ vậy mà có cầu hôn, ngờ . . . . . .

      Người , sao? Có khả năng ?

      Cạnh Nghiêu , trở về tìm . . . . . .

      Hướng Đường Vũ rời khỏi ghế sa lon, về phía tường bên trái, lấy xuống khung hình, là hình chụp và tiểu Lăng Giác năm trước khi tiểu Lăng Giác giúp đếm ngược sinh nhật, tiểu Lăng Giác dùng sức hôn lên gò má của .

      lại salon, giơ hình lên cao ở giữa hai người, nhìn.

      ngu xuẩn! ràng như vậy, lại nhận ra.

      "Tiểu Lăng Giác, biết là hiểu quá trễ, cho tới hôm nay mới biết, là em." Die nd da nl e q uuydo n

      Quý Thư Lăng quên cả thở trong giây lát. Lỗ tai của . . . . . . là nghe được ?

      " vừa em. . . . . ." lẩm bẩm . từng , nhưng mà là tình đối với em .

      " phải là tình đối với em như trước đây từng , xin lỗi, rất ngu ngốc. . . . . ." Hướng Đường Vũ để khung hình xuống, nhìn , tim của vừa đau lại vừa hối hận. dieendaanleequuydonn ra là rất sâu đậm, là tình của người đàn ông với người phụ nữ, đem tình đối với cất giữ sau trong tâm hồn.

      Tình của tự nhiên giống như hơi thở, đến rất tự nhiên . . . . . . cho đó là tình cảm giữa em.

      quá là ngu xuẩn, dại dột đem người tốt đẹp như , đẩy vào trong ngực người đàn ông khác.

      Hướng Đường Vũ nhớ lại cuộc sống của mình, ở mỗi thời khắc quan trọng, đều có vị trí của tiểu Lăng Giác, căn bản là nửa sinh mạng của .

      Vào giờ phút này, có biện pháp nào tưởng tượng, tương lai mỗi ngày bên cạnh.

      " Vũ. . . . . . em. . . . . ." Quý Thư Lăng mắt đỏ ngầu, nước mắt lã chã rơi xuống. chưa từng nghĩ, có thể nghe . . . . . .

      "Đúng, em, rất em, rất rất thích em." đột nhiên ôm chặt lấy , nước mắt bỗng rơi.

      , nhưng kịp nữa rồi!

      "Tiểu Lăng Giác. . . . . . Em có thể suy nghĩ ở lại hay ? Ở lại bên cạnh ?" Giọng tuyệt vọng hỏi. Nhớ tới khi tiểu Lăng Giác ở cửa hàng Tiffany khóc và , vất vả mới thích Lương Cạnh Nghiêu, quyết định New York với Lương Cạnh Nghiêu. . . . . . "Đường Tâm và Lu¬cien đến xem cầu hôn ở nhà hàng, nhìn bọn họ hôn nhau công khai, mới tỉnh táo lại, bọn họ hôn nhau say đắm, chỉ có cảm giác đau mắt, sau đó nghĩ đến, lúc nhìn thấy Lương Cạnh Nghiêu hôn em, chỉ muốn tới đánh ta tận, vậy mà ngu ngốc, chưa từng nghĩ điều này có ý nghĩa gì!

      nhớ lại những kỷ niệm của em và , mới giật mình nhận ra em căn bản phải là em , em là người phụ nữ thích nhất đời. rất hối hận, chạy tìm Lương Cạnh Nghiêu, cho ta biết em thích những gì, ghét những gì, muốn ta dùng chiếc nhẫn em thích để cầu hôn, đời này chắc tìm được người nào ngốc
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương cuối


      Thời gian trôi mau.


      Do cái bụng của Quý Thư Lăng càng ngày càng lớn, nay cái bụng rất lớn, ngồi ở phòng khách Hướng Gia, còn hơn tháng nữa là tới ngày dự sinh của , đến lúc đó có thể “dỡ hàng” rồi.


      Cũng bởi vì ngày “dỡ hàng” sắp tới, nên cuối tuần cả nhà Hướng Gia đều tụ tập đông đủ, bắt đầu thương lượng chuyện đám cưới.


      Lại , ban đầu Hướng Đường Vũ báo cho mọi người biết tiểu Lăng Giác muốn sau khi sinh em bé xong mới cử hành hôn lễ, quả là Hướng Vũ Tinh bị chọc tức, Thẩm Gia Gia lại lo lắng, hai người này đều sợ đêm dài lắm mộng, lỡ như tiểu Lăng Giác đổi ý lấy, cháu trai nhà họ Hướng giống như con gà con vịt luộc chín bay mất.


      Lúc ấy Hướng Đường Vũ quỳ xuống đất, xin ba mẹ tha thứ và đồng ý cho bọn họ hoãn cử hành hôn lễ.


      Hướng gia tiến bộ là tiến bộ, nhưng vẫn rất nghiêm khắc, vẫn giữ vững giáo dục nghiêm khắc trong quân đội, tường phía trước Hướng gia vẫn còn treo cái roi mây, năm đó Hướng Vũ Tinh vẫn là bộ đội chuyên nghiệp, dùng làm “gia pháp” giáo dục con cái.


      Khi đó ba Hướng tức giận đến mức bắt lại lấy roi mây muốn đánh người, Quý Thư Lăng thấy thế, hai lời lập tức quỳ bên cạnh Hướng Đường Vũ, ôm lấy người , xin tha cho , tất cả đều là chủ ý của , cầu xin ba chồng đừng đánh .


      Dù sao nữa, phụ nữ có thai là lớn nhất, cho nên ai dám ra tay đánh người chứ? Hôn lễ còn cách nào khác đành phải dời lại theo ý bọn trẻ, chờ sau khi sinh nở xong, tân nương khôi phục lại vóc dáng lại tính tiếp.


      Cuối tuần này, người nhà Hướng gia tất cả lớn , cộng thêm ba người Quý gia, toàn bộ tập hợp lại bàn bạc hôn lễ tổ chức như thế nào?


      Tổ chức ở đâu? Đãi bao nhiêu bàn?


      Cậu út nhà Hướng gia Thẩm Nhạc Dĩnh đều xuất trong những trường hợp quan trọng, hễ là ngày quan trọng trong gia đình, hoặc là ngày sắp làm những việc trọng đại, ví dụ như tổ chức tiệc cưới …., em trai Thẩm Gia Gia luôn tham gia cho ý kiến.


      Kết hôn đương nhiên là muốn chọn ngày tốt, tự nhiên thể thiếu ý kiến của cậu út Hướng gia được.


      Bữa ăn tối đều ăn xong rồi, lúc này cậu út Hướng gia mới tới.


      Thẩm Nhạc Dĩnh bước bước vào phòng khách, mười mấy đôi mắt cũng di chuyển tới người ta, vẻ mặt tuấn của ra vẻ cười xin lỗi, muốn giải thích nguyên nhân đến trễ, ánh mắt lơ đãng nhìn tới Quý Thư Lăng, liền dừng lại.


      ta lập tức nhìn khắp phòng khách rộng lớn, nhìn trái, nhìn phải, ánh mắt lại dừng người .


      ta nhăn mày, nghiêm túc hỏi: “Cháu thấy trong người có chỗ nào khó chịu ?”


      Thẩm Nhạc Dĩnh vừa hỏi vậy xong, trừ hai người Hướng Đường Vũ và Quý Thư Lăng ra, những người khác đều căng thẳng khẩn trương.


      “Cháu sao?” thấy cậu út nhìn mình, có chút chắc chắn hỏi lại.


      “Đúng vậy. Có khó chịu gì ?” Xung quanh người có vầng hào quang màu trắng, có chút tốt lắm, đó là vầng hào quang niềm vui gặp mặt. ta vừa mới nhìn xung quanh mình lượt, thấy linh hồn bé , vậy là vào cơ thể mẹ, chuẩn bị ra chào đời rồi.


      “À…. Vẫn khoẻ ạ.” trả lời.


      Mẹ chồng Thẩm Gia Gia phản ứng nhanh nhất, trực tiếp gọi quản gia, bảo tài xế chuẩn bị xe nhanh lên, như thế nào cũng mặc kệ, trước tiên cứ đưa vào bệnh viện .


      Người nhà Hướng gia phản ứng rất nhanh, Hướng Đường Vũ ràng tình huống lúc này lắm cũng phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng hành động, lập tức ôm Quý Thư Lăng, ra rất tin tưởng lời của cậu út, hơn nữa lúc này vẻ mặt cậu út rất nghiêm túc, làm cho thấy có cái gì đó đúng!


      “Sao vậy?” Tiểu Lăng Giác bị phản ứng của nhà họ Hướng làm cho mơ hồ.


      Vào lúc này, Lương Úc Hà mới nhớ tới, kêu lên, "A! Tôi nhớ rồi, nửa năm trước Nhạc Dĩnh có em bé sinh sớm hơn dự sinh!"


      Quý Thư Lăng sững sờ lúc. Nửa năm trước cậu út biết sinh em bé trước thời gian dự sinh sao!


      Mặc dù sớm biết là cậu út rất lợi hại, nhưng chuyện xảy ra với chính mình, vẫn có cảm giác khó tin.


      đúng, thấy có bất kỳ cảm giác thoải mái nào……..


      Vừa mới nghĩ như vậy xong có cảm giác có dòng nước chảy ra khỏi cơ thể, sau đó đau quằn quại.


      “Á!” khó chịu.


      Hướng Đường Vũ cảm thấy nước ối chảy tay mình, lo lắng chạy tốc độ trăm mét chạy ra ngoài, đem hai người nhét vào trong xe, để ý gì khác, phi thẳng tới chỗ tài xế tiểu Giang hét to, “Nhanh, đến bệnh viện phụ sản!”


      cơn đau lại ập đến, Quý Thư Lăng mặt tái nhợt, nắm lấy áo sơ mi của khó chịu kêu, “Đau quá …………”


      Tiểu Giang thấy vậy, vội vàng tăng tốc.


      Những người khác thấy tài xế lái xe trước, rất ăn ý chạy tới lấy xe riêng, ba chiếc xe lần lượt ra khỏi sân Hướng gia, chạy tới bệnh viện.


      Tới bệnh viện mặt mày Hướng Đường Vũ trắng bệch, bởi vì tiểu Lăng Giác ngoại trừ chảy nước ối ra, còn chảy vũng máu lớn, ngất .


      ôm lấy Quý Thư Lăng, chạy vào phòng cấp cứu kêu to, “Cứu mạng, cứu mạng, bác sĩ, nhanh nhanh chút ………..”


      hoảng sợ tới mức năng lộn xộn, đầu cuối.


      Các y tá, bác sĩ phòng cấp cứu chạy tới, nhìn thấy vũng máu, lập tức đẩy giường bệnh nhân tới nhận người.


      ý ta với Hướng Đường Vũ mặt trắng bệch: “Trước tiên hãy đăng ký cho ấy. . . . . ."


      nhìn tiểu Lăng Giác được đẩy , đứng chỗ cứng ngắc, dùng gương mặt trắng bệch túm lấy y tá : “ Tiểu Lăng Giác có thể bị chết ? ấy có thể bị chết ?”


      Mặc dù lực nắm của rất lớn, nhưng thấy toàn thân run rẩy, y tá đành lòng, an ủi , “Đừng nôn nóng, bác sĩ phải kiểm tra …………”


      Người nhà Hướng Đường Vũ bao lâu sau cũng lục tục vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Hướng Đường Vũ túm lấy y tá, Hướng Đường Văn chạy lại kéo em trai ra thay lời xin lỗi. “ xin lỗi.”


      " sao." Y tá , làm thủ tục đăng ký cho bệnh nhân xong rồi mới .


      Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Lương Úc Hà vừa mới giúp con đăng ký xong, bác sĩ, y tá liền đẩy giường bệnh vào phòng cấp cứu, phía sau có y tá tới, người thân cần ký vào đơn giải phẫu, cũng hỏi xem có đồng ý truyền máu hay . . . . . .


      Bệnh viện máy lạnh đều lạnh như vậy sao? Hướng Đường Vũ cảm thấy lạnh run người, muốn ói.


      Lỗ tai thấy ong ong, giống như cả người được ngâm trong nước, tất cả thanh giống như là ngăn cách bởi lớp nước nghe ràng lắm, nghe loáng thoáng y tá gì mà dính vào cuống rốn, giải thích tình hình nguy cấp, khẩn cấp hơn là phải giải phẫu. . . . . .


      Mặt phờ phạc, rất sợ rất rất sợ, sợ đến mức thở nổi.


      Người nhà họ Hướng hoàn tất xong mọi thủ tục, Hướng Đường Văn kéo người “ được việc” Hướng Đường Vũ tới phòng giải phẫu, ta biết bây giờ em trai đại khái chỉ muốn chờ đợi ở chỗ gần tiểu Lăng Giác nhất.


      Cậu út của Hướng gia Thẩm Nhạc Dĩnh cũng theo tới ngoài phòng giải phẫu. Hướng Đường Vũ đứng như cương thi, đứng cứng ngắc ở ngoài phòng giải phẫu, người thẳng tắp, ai kéo cũng nhúc nhích, ai khuyên nổi tìm chỗ nào mà ngồi xuống.


      Cần ký đơn đồng ý phẫu thuật, giấy nằm viện, giấy đồng ý truyền máu, Quý Trung Hãn đều ký, lôi kéo vợ mình, hai người mặt tái mét, cũng tới chờ bên ngoài phòng giải phẫu, cộng thêm người nhà Hướng gia mười người lớn , tất cả đều chờ bên ngoài phòng giải phẫu.


      Thẩm Nhạc Dĩnh đứng bên cạnh Hướng Đường Vũ, hai mắt nhắm lại, mặt hướng về phòng giải phẫu, trong miệng lẩm bẩm, chỉ thấy trán ta toát ra từng giọt mồ hôi.


      Thẩm Gia Gia đứng bên thấy lo lắng trong lòng. Lần trước bà nhìn thấy bộ dạng này của em trai, là khi ba hấp hối trong bệnh viện, em trai miệng cũng lẩm bẩm mặt đầy mồ hôi, cuối cùng bác sĩ bước ra hỏi: Có muốn cấp cứu ?


      Lần đó toàn thân em trai ướt đẫm mồ hôi với bác sĩ: cần. Sau đó, xoay người ra khỏi bệnh viện khóc nức nở. Cả nhà bọn họ cũng biết là còn hy vọng.


      Bây giờ, đầu ta cũng toát đầy mồ hôi, bà sợ tới mức muốn ngừng thở, nhìn lại đứa con thứ hai chút mặt nó trắng bệch, đáy lòng bà sinh ra sợ hãi.


      Bên ngoài phòng giải phẫu, thời gian trôi qua cách chậm chạp, cũng biết qua mấy tiếng, “Người nhà Quý Thư Lăng.”


      “Tôi, là tôi. . . . . ." Hướng Đường Vũ bước tới nhanh nhất, sau đó mọi người chen tới.


      Ý tá nhìn tình huống này, sửng sốt mấy giây, mới : “Giải phẫu kết thúc, mọi người chờ chút bác sĩ ra.”


      Sau khi phòng phẫu thuật mở ra, Thẩm Nhạc Dĩnh cũng mở mắt ra, ngưng cầu khấn. ta hít sâu hơi, tìm chỗ ngồi xuống, Thẩm Gia Gia nhìn thấy nhưng dám hỏi gì.


      lâu sau, bác sĩ bước ra, vẻ mặt nặng nề và mệt mỏi, nhìn hơn mười người thân : “Thành xin lỗi, chúng tôi cố gắng hết sức, nhưng do mất máu quá nhiều, chúng tôi có biện pháp——"


      Ầm!


      tiếng vang lớn, cắt đứt lời bác sĩ .


      Chỉ thấy Hướng Đường Vũ ngất xỉu.


      Tiếp sau đó là trận rối loại, mấy y tá chạy tới giúp tay xử lý Hướng Đường Vũ ngất xỉu, mấy người thân trong nhà khóc ầm lên, vẻ mặt bác sĩ có chút sợ, đem mấy lời chưa xong cho hết.


      Rốt cuộc bác sĩ dứt lời, mấy người phụ nữ vẫn chưa ngừng khóc, mấy người đàn ông mang vẻ mặt nặng nề.


      Mười người thân của Quý Thư Lăng vây ngoài phòng giải phẩu từ từ giải tán, di dời tới phòng sơ sinh nhìn em bé mà theo lời miêu tả của bác sĩ là “khoẻ khoắn”.


      Em bé mới sinh cân nặng khoảng ba ký, rất khoẻ mạnh, cần ở trong lồng ấp, rất khoẻ mạnh có sức sống.


      Thời gian thăm em bé có hạn, sau khi thăm xong, đoàn người lại di dời, tới phòng giải phẩu ngồi chờ bên ngoài.


      Khi Hướng Đường Vũ tỉnh lại, là chuyện của hơn giờ sau.


      Sợ nổi điên gây chuyện, Thẩm Nhạc Dĩnh tới, với ba chữ (theo bản gốc) để cho tỉnh táo lại——


      " ấy có chết."


      Bởi vì tổn hao quá nhiều nguyên khí, dứt lời, cậu út lui về vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi, để cho người khác giải thích tình trạng tại.


      Nửa tiếng sau, Hướng Đường Vũ đem tất cả mọi người đuổi vể nhà, bao gồm cả bố vợ, mẹ vợ. lúc này rất bá đạo, đạo lý, sớm bỏ hình tượng người tốt của .


      làm gì được cơn điên của , mọi người còn cách nào khác đành ngoan ngoãn về.


      Hướng Đường Vũ mình ở lại chờ bên ngoài phòng, đợi đến khoảng hơn ba giờ gần bốn giờ sáng, cuối cùng tiểu Lăng Giác cũng được đẩy ra ngoài, chuyển vào phòng bệnh đơn.


      Trong phòng đơn, có cửa sổ thuỷ tinh, kéo rèm cửa sổ ra, ngoài trời vẫn còn tối đen.


      Trước khi y tá rời khỏi phòng bệnh, có dặn dò mấy việc cần lưu ý, bệnh nhân thể uống nước, khi tỉnh lại nếu khát nước có thể dùng bông gòn thấm nước thoa lên môi; chưa có xì hơi, thể cho ăn gì; người nhà bệnh nhân tự trả tiền thuốc giảm đau, nếu thấy đau ấn chút, thuốc được truyền vào. . . . . .


      Hướng Đường Vũ chăm chú cẩn thận lắng nghe, sau khi y tá khỏi, cả gian phòng chỉ còn mình trước ánh đèn giường bệnh.


      Ánh sáng màu trăng chiếu vào mặt trắng như tuyết của Quý Thư Lăng, vẫn còn nhắm mắt chưa có tỉnh lại.


      Nắm lấy tay , nằm ở bên giường, đau xót khóc nức nở. ra là cái chết có thể gần như vậy. . . . . .


      Bàn tay thon nắm chặt động đậy, thanh yếu ớt, vang lên trong phòng bệnh nửa sáng nửa tối.


      ….Vũ….. Đừng khóc……..”


      "Tiểu Lăng Giác!" ngẩng đầu lên trong phút chốc, cuống quít lau nước mắt, sờ từ xuống dưới hỏi: "Em có phải là rất đau ? Ba biết là em sợ đau. . . . . ." dừng lại mấy giây sau đó tranh thủ thời gian giải thích, "Ý là bác Quý, hôm nay gọi bác là ba, bởi vì. . . . . . lớn tiếng với ba và mẹ. . . . . . Mẹ Quý. . . . . Lớn tiếng xong cảm thấy đau lòng, đổi giọng gọi bọn họ là ba mẹ. . . . . . Dù sao, ba biết em sợ đau, dặn dò bác sĩ giảm đau cho em, nếu như em đau, ấn vào cái này, rất nhanh đau nữa. . . . . ."


      Hướng Đường Vũ cầm cái máy bấm làm giảm đau lên, giải thích có trình tự logic.


      ". . . . . . Tại sao. . . . . . Lớn tiếng với bọn họ?" còn hơi sức hỏi, đầu óc vẫn còn hỗn loạn.


      "Bởi vì em làm sợ muốn chết, doạ sợ chết khiếp, sợ đến mức ngất xỉu, khi tỉnh lại bọn họ mới cho biết, em bị chết. . . . . . Em có chết. . . . . . là sợ. . . . . . rất sợ rất sợ. . . . . . Cái này so với bảo chết còn khó chịu hơn. . . . . . may là, em có cơ hội doạ như vậy nữa. . . . . . may là. . . . . ."


      khống chế được nước mắt mình, biết, tại sao lại có nhiều nước mắt như vậy!


      "Em bé. . . . . . Có khỏe ?" ". . . . . . xem nó. . . . . . muốn nhìn nó! Bọn họ nó. . . . . . Rất tốt."


      " Vũ. . . . . . Làm ơn. . . . . . được ghét bỏ con của chúng ta. . . . . ." Quý Thư Lăng miễn cưỡng cười . Đồng thời động tới, cảm thấy đau, kéo lại bấm nút giảm đau.


      "Rất đau sao?" Hướng Đường Vũ vội vàng ấn xuống cái, nhìn lắc đầu cách khó khăn, lại liên tiếp nhấn hai cái, ba cái!


      " Vũ. . . . . ."


      "Được, hiểu biết rôi, ghét bỏ con của chúng ta."


      Bọn họ cuối cùng nhận hiểu biết cả đời! bây giờ mới phát , ra , luôn là biết tiểu Lăng Giác của muốn cái gì, cái gì, ghét cái gì.


      Ban đầu, rốt cuộc là bị chập mạch như thế nào, mà phát người thích nhất là ?


      , mãi mãi, thể thắng được bản thân mình!


      "Cám ơn . . . . . ."


      "Cái đồ ngốc nghếch này, ngốc lắm, cám ơn cái gì! Cám ơn cái gì chứ! mới phải cám ơn em, cám ơn em có chết, cám ơn em dũng cảm sống sót ở lại với . . . . . . Tiểu Lăng Giác, có thể có em, nếu phải là bác sĩ . . . . . ."


      chợt dừng lại. Bây giờ cái này, có phải là quá đả kích hay ?


      Nhưng mà, đối với , đây thực là tin tức vô cùng tốt!


      "Bác sĩ . . . . . . Cái gì?"

      liếm liếm môi, cảm thấy miệng khô.


      Hướng Đường Vũ lập tức hiểu ý rót chén nước, cầm bông gòn thấm nước, thấm ướt môi .


      “Em vẫn chưa thể uống nước được, phải đợi sau khi thoát khí, mới có thể uống nước hoặc ăn cái gì đó.”


      Vũ…” muốn biết bác sĩ cái gì.


      “Bác sĩ em bị dính cuốn rốn, bởi vì em mang thai lần đầu lại có bất kỳ bệnh sử nào, dễ dàng ở tiền sản kiểm tra ra, cho nên sinh non. Do em mất lượng máu quá lớn, bác sĩ bọn họ có biện pháp cầm máu, thể làm gì khác hơn là cắt tử cung của em.” thôi hồi xong.


      “Tử cung của em…” trừng lớn mắt, tiếp theo cái chớp mắt, nước mắt rơi lã chã.


      “Em đừng có khóc có được ? có tử cung mới đúng! Em hiểu đúng ? có tử cung, em phải sinh em bé nữa, trải qua hành hạ đáng sợ như hôm nay… Tiểu Lăng Giác, muốn em lại sinh em bé nữa, coi như hôm nay em bình an có việc gì, cũng buộc ga-rô (ngăn sinh nở), cần đứa bé, chỉ cần em thôi!”


      Vũ…”


      “Lời lòng, phải để an ủi em. Nếu như em tin ngay ngày mai buộc ga-rô….”


      Vũ!” Nàng tập trung chút hơi sức.


      “Tiểu Lăng Giác, là , có bất kỳ người nào có thể thay thế em. Ai cũng cần, con trai, con có cũng sao, nhưng thể có em!” Nghĩ đến thiếu chút nữa mất , Hướng Đường Vũ nghẹn ngào.


      nhìn , vuốt tóc , trán của , sau đó nhàng hôn môi , thanh khàn khàn: “Em biết thời cổ đại người phụ nữ đều có thể hy vọng tòng phu mà chết, đây là đàn ông thời đại mới ở thế kỷ hai mươi mốt, tâm nguyện duy nhất chính là hy vọng ‘từ thế mà chết’, cuộc đời này, chỉ muốn được cùng em tới già, tới chết thôi!”


      Quý Thư Lăng cả người có sức, đau đớn đánh tới, lại cảm thấy cả người giống như trôi lơ lửng ở đỉnh hạnh phúc.


      Vũ…. Em rất ….”


      “Ngốc lắm, là rất em, xin em đấy…. Đừng dọa như vậy nữa.”


      xin lỗi, xin lỗi, em biết, cũng như vậy nữa…”


      giơ cánh tay mềm yếu có sức lực, đem lấy Vũ của ôm vào trong ngực, tràn đầy hạnh phúc, hóa thành giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.


      “Để được làm được, nguyện vọng từ thê mà chết của phải dựa vào em mà thực rồi.”


      “Được, vì để cho có thể từ thê mà chết, em muốn nhanh chóng gả cho , trở thành vợ của …”


      “Có thể cho em xuất viện ra liền kết hôn luôn được ?” hồi hộp, giọng hỏi.


      “Được.” Quý Thư Lăng cười đáp.


      “Đúng là… có gì hoàn hảo hơn….” biết mình rất ích kỷ, nhưng muốn từ nay về sau, danh chánh ngôn thuận trói ở bên cạnh, thương .


      “Em là hoàn hảo nhất…”


      Mặt trời bắt đầu nhô lên, hai con chim tình ái cúi đầu lảm nhảm, giống như có cũng hết những lời tâm tình….


      Tiếng gõ cửa nhàng cắt đứt những lời tâm tình của hai người, Hướng Đường Vũ lên tiếng: “Mời vào.” nghĩ, có lẽ là y tá kiểm tra phòng.


      ngờ vào phòng bệnh là cả gia đình, người lớn, người , bao vây hai người lại.


      Hướng Đường Vũ nhìn mọi người vào trong phòng, ngây người lúc xong mới hỏi: “Mọi người về nhà à?”


      “Con trời sáng quay trở lại, chúng ta mới vừa ăn chút, chờ trời sáng là tới luôn.” Thẩm Gia Gia đại diện trả lời.


      Làm gì có ai có thể về nhà mà ngủ được chứ? là. Hướng Vũ Trinh trợn tròn mắt nhìn con trai cái.


      xin lỗi.” Toàn bộ lý trí của trở về, nên ý thức được biểu của mình rất tệ.


      có việc gì!” Quý Trung Hãn tới, vỗ vai .


      Nhìn con vẻ mặt đầy hạnh phúc nằm giường, ông yên tâm rồi. Thẩm Nhạc Dĩnh tới bên giường, cũng lộ ra nụ cười yên tâm, ta ở trán của Quý Thư Lăng cùng chỉ biết viết cái gì, sau đó với : “Trở lại là tốt rồi. Vầng quang quanh người cháu, biến thành màu hồng sáng ngời rồi.”


      ta chuyển sang Hướng Đường Vũ, cười vỗ lưng của , : “Sức mạnh của ái tình, quả nhiên vĩ đại .”


      Nghe Thẩm Nhạc Dĩnh như vậy, tất cả mọi người thở phào nhõm.


      “Được rồi, chúng ta có thể an tâm về ngủ rồi, nơi này để lại cho con, chăm sóc vợ con tốt cho ba!” Hướng Vũ Trinh dặn dò.


      “Yên tâm, ấy là vợ quý nhất của con mà!” Hướng Đường Vũ .


      Tất cả mọi người cười.


      Thẩm Gia Gia nhịn được phỉ nhổ: “Nhanh như vậy , mới là vợ thực !”


      “Tiểu Lăng Giác đồng ý vừa ra viện là kết hôn với con rồi.” luôn, để mọi người làm chứng cho .


      sao? Tốt quá! thành vấn đề, chuyện kế tiếp đều giao cho
      Đường Tâm , bảo đảm cho các em hôn lễ tuyệt vời.” Hướng Đường Văn vỗ ngực cam kết.


      cả, vậy xin nhờ .” Hướng Đường Vũ trịnh trọng nhờ.


      Mọi người mang theo nụ cười thanh thản ra về.


      Hướng Đường Vũ dựa vào Tiểu Lăng Giác : “Như vậy, em thể đổi ý nữa.”


      “Em đổi ý.” Nhiều người có thể làm chứng cho như vậy, muốn cũng đổi ý được rồi.


      Cảm giác hạnh phúc!


      Quý Thư Lăng cười, nhìn Hướng Đường Vũ thỏa mãn mà nghĩ…


      ra, hạnh phúc là trước hết phải mất chút, mới có thể nhìn thấy nó trọn vẹn.


      HẾT TRỌN BỘ.
      Last edited by a moderator: 7/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :