1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Theo Vợ Đến Chết - Hạ Tinh Phong (10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5 (2)

      Bọn họ chờ bánh bao hấp đưa lên bàn, cho biết, chưa từng ăn qua bánh bao hấp của nhà hàng danh tiếng này.

      Cạnh Nghiêu cười nhìn , lát sau mới : "Khi nghe tất cả mọi người đều bánh bao hấp Đỉnh Thái ăn ngon như thế nào, da mỏng, nhiều nhân, nước canh đậm đà, em chưa từng ăn, chỉ có thể tưởng tượng ra, cho là bánh bao nhà bọn họ thực ăn ngon như vậy, nhưng chờ tới khi em ăn rồi, có lẽ trong lòng em nghĩ, ra cũng chỉ là bánh bao hấp mà thôi, mặc dù là quả da có mỏng, có nhiều nhiều, nước canh đậm đà, nhưng mà, bánh bao hấp cuối cùng cũng chỉ là bánh bao hấp mà thôi."

      Lúc đó, hiểu ý của lắm, cho đến khi bánh bao hấp được mang lên bàn, ăn hết cái, bỗng có chút hiểu ra, ăn cái bánh bao hấp nổi tiếng, cũng chỉ là bánh bao hấp mà thôi.

      Tiếp theo, Cạnh Nghiêu với : "Có lẽ, đạo lý này cũng áp dụng ở người Hướng Đường Vũ. Cho tới nay, em ta, nhìn ta, nhưng chưa bao giờ chân chính ăn ta, chừng chờ em ăn rồi liền phát —— à, ra đây cũng chỉ là người đàn ông mà thôi!"

      Đầu tiên là sững sờ, sau đó cười to, sau đó nữa. . . . . . cảm thấy lời của ta rất có lý.

      nên tìm cơ hội ăn hết Vũ, chừng cũng có thể giống như những người phụ nữ kia của Vũ, đến dễ dàng, ra cũng nhàng.

      Đợi ăn xong rồi, nhất định phát , à. . . . . . Đây chính là mùi vị của Hướng Đường Vũ, là người đàn ông mà, có lẽ dễ ăn chút, mùi vị nồng đậm chút, nhưng chỉ là đàn ông mà thôi.

      có thể đối với còn đặc biệt mến nữa, tình của có thể buông xuôi, cần tiếp tục ở chỗ này mà loay hoay nữa.

      Vì vậy, với Cạnh Nghiêu, muốn ăn thử món ăn "Hướng Đường Vũ" này lần.

      Vì vậy, Cạnh Nghiêu mua bình Long Thiệt Lan đưa cho , cũng say rượu mất lý trí là phương pháp thưởng thức, vừa dễ dàng vừa ít phiền toái, nếu là Hướng Đường Vũ uống đến khi đủ say, chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, nhớ được gì cho rằng chỉ là giấc mộng xuân. . . . . .

      tiếp nhận “Đề nghị” của Cạnh Nghiêu, lúc này mới mang theo Long Thiệt Lan, tìm đến nhà Vũ, cho tới bây giờ, tất cả đều rất thuận lợi.

      "Chúng ta ngủ, Vũ, em đỡ , có được ?" Quý Thu Lăng nâng lên, dụ dỗ . lee^qu.donnn

      " cần, trừ phi em đồng ý. . . . . . Em được dùng thử cái tên đại đào hoa kia!" Hướng Đường Vũ ăn vạ.

      "Nếu để cho em dùng thử ?" thẳng.

      "?" say, cũng lời say, "Nhưng tại uống say, có thể dùng tốt lắm." lee^qu.donnn

      Quý Thư Lăng nghe vậy cười to, đập cái vào đầu , "Đánh vào cái đầu , như vậy làm cho tỉnh lại chút?"

      ". . . . . ." Hướng Đường Vũ đầu tiên lên tiếng, ôm lấy , " nhất định dùng tốt hơn so với đại củ cải. . . . . ." Hiển nhiên say.

      "Vậy cho em mượn dùng chút xem." nhàng dụ dỗ, sau đó hôn lên môi của .

      Mùi rượu Long Thiệt Lan của truyền tới, Hướng Đường Vũ chợt phản ứng nhiệt liệt, giống như người ba ngày ba đêm ở sa mạc mà có nước uống, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo. . . . . .

      ôm chặt Quý Thư Lăng buông, quên cảm giác tiểu Lăng Giác chỉ là em , nếu cùng kết hợp thành đôi, có cảm giác loạn luân, nhưng giới hạn kia khi tỉnh táo mới tồn tại, giờ phút này tan biến thấy, ôm , nếm vị phụ nữ ngọt ngào của .

      hôm nay chỉ mặc váy ngắn liền thân, chỉ cần kéo khoá kéo sau lưng là có thể cởi ra cả bộ quần áo, bên trong là bộ đồ lót màu đen mê người, nhưng mà Vũ say dạng này, sợ rằng bộ đồ lót đó phát huy tác dụng là được bao nhiêu. die,n; da.nlze.qu;ydo

      Hướng Đường Vũ nhiệt tình thưởng thức hương thơm ngọt ngào môi , sau đó rời , đầu tựa đôi vai mảnh khảnh của , “ nhất định là nằm mơ, vị ngọt . . . . ."

      "Đúng, đây là nằm mơ, toàn bộ đều là nằm mơ. . . . . . Vũ , em nghĩ em muốn ." Quý Thư Lăng lớn mật , sau đó lần nữa tìm được môi của , kéo ra vạt áo sơ mi nhét vào trong quần dài, dò vào dưới lớp quần áo, chạm tới da thịt của .

      còn năng lực suy tính, chỉ còn lại dục vọng bản năng, bởi vì đụng chạm của , trực giác của muốn lôi kéo quần áo của , muốn tới gần hơn nhưng thần trí hỗn loạn, lại có cách nào cởi quần áo được.

      thở dài, rời khỏi , tự mình kéo khoá kéo phía sau.

      Hướng Đường Vũ thấy rời khỏi, liền lên tiếng kháng nghị, " được rời xa . . . . . ."

      Ngắn gọn năm chữ, lại trêu chọc mềm yếu của Quý Thư Lăng, dứt khoát cởi sạch quần áo, mảnh vải che thân làm ổ ở trong lòng .

      rất thoả mãn, giống như Adam thời viễn cổ, rốt cuộc tìn được Eva của mình, vui sưởng thở dài, từng đợt sóng tình dục cuốn lấy , hình như nghe thấy thanh lúc lúc của từ xa truyền đến ——

      "Em rời . Vũ, em muốn ." Nếu như hoàn toàn tỉnh táo, cho dù chết cũng trực tiếp ra những lời như vậy.

      Lúc này đây, ở trong lòng của , khi nhiệt tình chạm tới bên dưới, tình dục của thức tỉnh.

      hiểu được, Vũ của thể nào chỉ là bánh bao hấp nổi tiếng mà thôi.

      Vũ hôn, chạm tới, bị cản trở càng trở nhiệt tình, đối với nó có ý nghĩa phi thường. Khi được hôn, thấy được rung động sâu trong tâm hồn bị đánh thức, cảm giác này hoàn toàn giống như khi Lương Cạnh Nghiêu hôn. . . . . . Đó là sức mạnh của tình .

      lập tức hoàn toàn hiểu, trừ Hướng Đường Vũ, ai cũng .

      Đáng tiếc, lúc tỉnh táo, muốn , cho nên, tối hôm nay tuyệt đối rời khỏi , muốn đem toàn bộ bản thân mình, tất cả đều cho Hướng Đường Vũ trước mặt này, uống say mới bằng lòng cầu xin đừng cách xa.

      tha thiết đáp lại cái hôn của , kích tình dời núi lấp biển, để cho còn cách nào khống chế, chỉ có thể theo cảm giác, lý trí, lần đầu tiên, tất cả rời xa .

      Giờ phút này trong mắt , giống như những con sóng mùa hè cuồn cuộn xinh đẹp đổ ra cửa biển trong xanh, để cho khó có thể khắc chế dục vọng chinh phục, nhưng đầu sóng quá cao, ngay lập tức bị cuốn vào đáy con sóng.

      ngụp lặn mãnh liệt trong biển xanh, cả người đau, muốn chinh phục , muốn sóng cao ngập trời, hưởng thụ vui vẻ. muốn lấy tay ra cởi quần áo, vậy mà lý trí ràng, luống cuống tay chân.

      Thấy thế, Quý Thư Lăng thể thay cởi cái quần dài ra, bỏ ra dục vọng của , khát vọng như vật, dẹp ngượng ngùng, đem chính mình cho .

      Khoái cảm kết hợp thoả mãn, Hướng Đường Vũ hoàn toàn tê dại bất tỉnh, để cho biến thành dã thú chút kiêng kỵ nào trong giây lát, càn dỡ phô trương trong cơ thể , cho đến khi khiến lên tới đỉnh, sung sướng kêu lên ——

      " Vũ, em , rất rất . . . . . ."

      " cũng em." Trước khi mệt mỏi ngủ, như thế.

      Kích tình qua, Quý Thư Lăng thương vuốt ve khuôn mặt của Hướng Đường Vũ, cười chua xót. dịu dàng hôn , lưu luyến rời thân thể của , mặc quần áo vào, cũng giúp mặc lại quần dài.

      đêm này, là bí mật của , bí mật thuộc về .

      Quý Thư Lăng ở phòng khách ngồi lúc lâu, sau khi dư kích tình qua , yên lặng nhấp ngụm Long Thiệt Lan.

      đỡ Hướng Đường Vũ vào ghế sofa, để cho yên ổn ngủ sofa, sau đó vào phòng lấy chăn đắp lên cho , cũng đem máy điều hoà khí ở phòng khách mở ra trạng thái ngủ.

      nhìn lưu luyến, cầm điện thoại động lên, gọi cho Lương Cạnh Nghiêu.

      "Là em, có thể tới đây đón em ?"

      Đầu dây bên kia điện thoại, chừng mười phút nữa tới.

      Đồng thời kết thúc cuộc chuyện điện thoại, cũng quyết định lãng phí thời gian bên cạnh Lương Cạnh Nghiêu nữa.

      Vũ của , phải chỉ là cái bánh bao nổi tiếng, mà mãi mãi là người nhất. Die nd da nl e q uuydo n

      Quý Thư Lăng khẽ thở dài. Tình của , nhớ lại tối nay, có thể chấm dứt tình của mình mà hề tiếc nuối, cố lòng chúc phúc cho Vũ, chúc trước ba mươi tuổi, tìm được người bầu bạn suốt đời.

      lại gọi cuộc điện thoại khác, rất nhanh đầu bên kia có người đáp lại.

      " Đường, em là Thư Lăng."

      "Gần đây khỏe ? Nghe Đường Vũ , em và ông chủ Lương Cạnh Nghiêu tiếng tăm lừng lẫy nhau, có ?"

      Đầu bên kia Đường Dực Đào ôn hoà .

      "Cứ cho là . Đường giới thiệu cho Vũ đối tượng tốt , em quyết định buông tha ấy."

      "Tại sao?"

      " ấy em." Nhìn thấy bốn chữ, tất cả."Gần đây em cũng phát ra, có lẽ em cũng ấy nhiều như vậy. Cạnh Nghiêu đối với em rất tốt, em quyết định cùng ấy có quan hệ tốt. Cho nên, giới thiệu tốt cho Vũ kết giao , được ?" Nếu quyết định chết tâm đối với , nên để cho tìm hạnh phúc thuộc về .

      "Em chắc chứ?"

      "Chắc chắn. Từ nay tới sinh nhật thứ ba mươi của ấy, còn lại tới ba tháng, em lo lắng đời này ấy độc, ba mẹ ấy rất hạnh phúc, trai chị dâu cũng rất hạnh phúc, em cùng em rể cũng rất hạnh phúc, ngộ nhỡ ấy đơn, rất tội nghiệp, rất vất vả."

      Ở đầu bên kia điện thoại Đường Dực Đào nhíu mày. Em tiểu Lăng Giác rất hiểu Đường Vũ, biết sợ nửa đời sau người nhà hạnh phúc tràn trề, còn mình lại đơn tới già. . . . . .

      "Em hiểu Đường Vũ như vậy, sao cảm thấy là chỉ có mình mới thích hợp với cậu ta nhất."

      "Bởi vì chúng em từ lớn lên cùng nhau, em mới hiểu ấy như vậy. Mà em mặc dù hiểu ấy, nhưng cách nào trở thành người thích hợp nhất của ấy. Tóm lại, Đường, em cầu xin giúp chút, có được ?" Die nd da nl e q uuydo n

      Quý Thư Lăng giọng nhờ vả, Đường Dực Đào sau khi trầm mặc mấy giây, : " biết rồi."

      "Cám ơn ."

      "Em tiểu Lăng Giác, nghe lời khuyên của , em cố gắng chút nữa xem sao, trực giác cho biết, em mới là người thích hợp nhất với Đường Vũ." Người đứng xem sáng suốt, hơn nữa xuất phát từ giới thời trang, nhà thiết kế bậc thầy, khả năng quan sát đối với người bình thường cao hơn bậc. Nhưng mà trong chuyện tình này, chỉ có thể do hai bên đương tự quyết định.

      "Em muốn." cúi đầu trả lời, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện. ngồi lại phòng khách chút, rồi mới im lặng khỏi, cũng quyết định bỏ qua tình sâu đậm nhất ở kiếp này. . . . . .
      Last edited: 28/4/16
      sanone2112 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: (1)

      Đối tượng hẹn gặp lần này của Hướng Đường Vũ là Phương Y Tinh, từng gặp Phương Y Nông ăn mặc như tiểu thư phòng trà những năm sáu mươi, bọn họ hẹn gặp mặt ở quán cà phê bên cạnh nhà ga ở Đài Bắc.

      Kinh nghiệm từ nhiều “cuộc hẹn khủng khiếp” của mình, rút ra bài học, lần đầu đánh giá cuộc hẹn, hẹn vào thời gian ăn tối nữa, mà hẹn vào thời gian uống trà chiều.

      Phương Y Tinh là phụ nữ hoàn toàn bình thường, có thói quen hoặc sở thích kỳ quặc nào, cũng đặc biệt chấp nhất màu sắc khoa trương nào, người mặc áo sơ mi màu tím nhạt, phối hợp với váy chữ A màu đen, cả người xinh đẹp đoan trang.

      mới được bổ nhiệm làm giáo viên tiểu học ở trong thôn, năm nay hai mươi lăm tuổi, chuyện dịu dàng, có tính nhẫn nại. . . . . .

      Hướng Đường Vũ quả thể tin được, đối tượng hẹn gặp lúc này rất chi là bình thường, tốt đẹp, căn bản là hình mẫu điển hình thích hợp để kết hôn. Là vận cứt chó của qua sao?

      Hai người đều gọi ly đồ uống, tự giới thiệu cơ bản về bản thân sau đó bắt đầu tán gẫu. lqdd

      "Chị em muốn em thay chị ấy lời xin lỗi với , chị ấy là người tốt, nên cố ý trêu đùa ."

      " sao, ý tưởng của ấy ra sai." Hướng Đường Vũ thản thiên cười đáp. thực tế, hoàn toàn để ý đùa cợt của Phương Y Nông, sau khi kết thúc bữa ăn tối, lập tức phải là hình mẫu mà thích, mà rất thích thái độ thẳng thắn đó của .

      "Chị em là đối tượng rất tốt, phạm vi cuộc sống của em rất , giống như chị em, lo lắng tương lai em tìn được đối tượng kết hôn, cho nên chị ấy có cơ hội giới thiệu cho em làm quen."

      "Tỉnh cảm của em và chị em tốt."

      "Đúng vậy, bọn em từ sống nương tựa lẫn nhau."

      "Sống nương tựa lẫn nhau?" Hướng Đường Vũ buồn bực.

      "Lúc chị em sáu tuổi, em ba tuổi, chúng em bị đưa vào nhi viện, chúng em coi như là nhi mà. Em muốn biết trước điều này, dù sao gia thế của . . . . . . Ừ, giống người bình thường." Phương Y Tinh thẳng, ra cảm thấy cuộc hẹn này giống như hẹn, cảm giác lãng phí thời gian của nhau.

      Hướng Đường Vũ là cậu hai của Điện Tử Vũ Quang, có nhìn thấy hình ảnh bị phỏng vấn ở kênh tin tức ti vi, người đàn ông có bối cảnh cực tốt như , làm sao có thể cùng nhi lui tới? Thậm chí bàn đến hôn nhân?

      Căn cứ vào lời của chị, lòng muốn tìm vợ, bởi vì thầy bói phải kết hôn trước ba mươi tuổi.

      Đây cũng là trong những nguyên nhân để muốn tới nơi hẹn, thích đàn ông quá mê tín.

      Chị vốn là Hướng Đường Vũ là hoa có chủ, nhưng mà đối phương quyết định buông tha , cho nên chị mới cố ý muốn tới xem mắt xem sao, đó là người đàn ông tốt hiếm thấy.

      " có tiện nếu tôi hỏi các sao lại biến thành nhi? Nếu như để ý, có thể bỏ qua vấn đề này, sao hết." Hướng Đường Vũ uyển chuyển hỏi thăm. Sáu tuổi, ba tuổi hai chị em bị đưa vào nhi viện, trước đó họ phải có gia đình hoàn chỉnh chứ?

      "Em cũng ngại." Phương Y Tinh mỉm cười thân thiện, "Năm đó em ba tuổi, nửa đêm trong nhà xảy ra cháy lớn, ba mẹ qua đời trong trận hoả hoạn đó, chỉ có em và chị được cứu ra ngoài."

      "Các có người thân nào khác à? Chú, dì. . . . ." Hướng Đường Vũ cau mày hỏi. Được người thân nhận nuôi dù sao cũng đỡ hơn cuộc sống ở nhi viện, cho là như vậy.

      "Chúng em có dì, nhưng dì lập gia đình và có ba đứa con phải nuôi, có biện pháp nuôi thêm chúng em. ra , lớn lên ở nhi viện cũng có gì là tốt cả." vẫn cười như trước trả lời lại.

      Hướng Đường Vũ nhìn , tốn phút liền quyết định, là thí sinh tốt nhất để làm vợ.

      may trải qua biển cố, trở thành nhi, lại oán trời trách đất chút nào, mặt là vẻ mặt dịu dàng, giọng của cũng chậm rãi vào lòng người.

      Ông trời vẫn còn thương , đem tốt như vậy tới trước mặt , có lẽ vận mệnh chắc chắn tốt, trước ba mươi nên kết hôn, cho nên gặp được người phụ nữ thích hợp trước ba mươi tuổi.

      "Y Tinh, tôi có thể gọi tên em như vậy ?"

      gật đầu cái, "Dĩ nhiên có thể."

      "Em đồng ý lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, cùng tôi qua lại chút xem sao?" Hướng Đường Vũ bình thản , đây là khoảnh khắc có tâm trạng tốt nhất từ lúc sáng sớm tỉnh lại cho tới giờ.

      Nét nhu hoà mặt Phương Y Tinh dường như nhạt , cau mày lại, hỏi ngược lại: " chắc chắn chứ? Em là nhi, cha mẹ biết. . . . . ."

      "Em yên tâm, ba mẹ tôi đều là người hiểu biết, hay là, ngày mai em cùng tôi về nhà ăn bữa cơm, trước tiên là để gặp mặt ba mẹ tôi, rồi quyết định có đồng ý cũng tôi qua lại hay ."

      "Cùng về nhà?" Phương Y Tinh bị doạ cho giật mình, vội vàng từ chối, "Chúng ta cứ gặp mặt thời gian trước , chừng cá tính lại phù hợp lẫn nhau, cần kinh động tới người lớn."
      "Em thấy làm như thế nào tốt hơn, liền làm theo ý em." nhìn đồng hồ. Hơn năm giờ, nhịn được nghĩ. . . . . . Tiểu Lăng Giác cùng đại đào hoa chắc là đến Khẩn Đinh rồi?

      Tâm tư chợt có chút lo lắng, nghĩ, rèn sắt khi còn nóng, muốn đẩy nhanh tiến độ, để kịp trước ba mươi tuổi, thuận lợi bán mình ra ngoài, cùng tiểu Lăng Giác tạo thành hai đôi, cùng bước vào lễ đường.

      "Tối nay em có bận gì ?" hỏi Phương Y Tinh.

      " có kế hoạch gì đặc biệt."

      "Chúng ta cùng ăn tối, sau đó xem phim, được ?"

      " tích cực." Phương Y Tinh cười, "Được, cùng ăn bữa ăn tối, sau đó xem phim. Nhìn có vẻ thực rất muốn kết hôn trước ba mươi tuổi, ngại, chị em với em tin vào số phận. . . . . ."

      Hướng Đường Vũ thẳng thắn đem nguyên nhân hậu quả kể lại lần, dùng giọng điệu hài hước chọc cho cười ngừng, hoàn toàn thay đổi Phương Y Tinh về khuyết điểm mê tín của . . . . . .

      Chiều nay, hai người giống như dò đúng sóng của nhau, đống đề tài đều dứt.

      Bởi vì Tiểu Lăng Giác mà tâm tư hỗn loạn, đề tài này thuận lợi bị dời sau khi hàng tá chuyện phiếm.

      cùng Phương Y Tinh đến nhà hàng tây nổi tiếng gọi phần bò bít tết cực lớn, hai người chia ra ăn, nhớ lần đầu tiên tiểu Lăng Giác và Lương Cạnh Nghiêu hẹn hò cùng chia đồ ăn ra ăn.

      Cắt miếng thịt bò bít tết trong lòng buồn bực chút, nhưng Phương Y Tinh nhắc tới chuyện dạy học sinh tiểu học rất lý thú, chút buồn bực của liền bị những chuyện đó làm cho tan biến.

      Tiếp theo, cùng Phương Y Tinh tới rạp chiếu phim xem phim, chọn phim《 Diệp Vấn 2》, nó làm nhớ tới buổi tối tuần trước tiểu Lăng Giác mang 《 Liều mạng chuyển phát 2》 tới tìm . . . . . .

      Ở trong rạp chiếu phim, buồn bực lâu tiêu tan, cho đến khi ra khỏi rạp hát, đưa phương Y Tinh về nhà, hẹn thời gian lần sau gặp mặt, vẻ mặt xám xịt vì buồn bực, vẫn cùng đường theo về nhà.

      Hơn mười hai giờ đêm, Hướng Đường Vũ thay đồ ngủ, ở giường lăn qua lăn lại cách nào ngủ được.

      Tiểu Lăng Giác, đại đào hoa. . . . . . Bọn họ biển tối như mực, ở du thuyền tư nhân. . . . . . ở tầng dưới cùng trong du thuyền có hai người giường. . . . . .

      Đầu ngừng xoay chuyển hình ảnh, giữa nam nữ, tình tiết phát sinh ở giường lớn, vô cùng ràng, cũng bởi vì, chết tiệt, ràng, nên tại như thế nào cũng ngủ được!

      Ngày đó xem 《 Liều mạng chuyển phát 2》, uống cạn vài ngụm rượu, trong ấn tượng, hình như rất ngây thơ mà hét lớn với tiểu Lăng Giác, cho phép dùng thử đại đào hoa, tiếp sau đó cái gì, đều nhớ.

      Nhưng kỳ lạ là, giấc mơ kỳ quái nhưng lại rất chân .

      mơ thấy. . . . . . cùng Tiểu Lăng Giác ở ghế sofa. . . . . .

      Mơ thấy Tiểu Lăng Giác toàn thân mặc gì cả, ngồi ở người !

      Còn mơ thấy Tiểu Lăng Giác ôm , , mà trong mộng, cũng .

      Kỳ lạ là, nhớ ở trong mơ, đối với Tiểu Lăng Giác em, là loại tình giữa đàn ông và phụ nữ, trong mơ cảm giác tiểu Lăng Giác. . . . . . Rất tự nhiên, tự nhiên giống như cả đời như vậy.

      Hôm sau tỉnh lại, thấy mình ngủ ở ghế sa lon, đầu đau muốn chết, có cái chăn mỏng đắp người của , Tiểu Lăng Giác để lại tờ giấy, ngủ say, có biện pháp khiêng vào phòng, thể làm gì khác hơn là để ngủ sofa.

      Lúc đọc tờ giấy đó, trong lòng mất mát, nghĩ thông, sao lại là mộng xuân, vả lại mộng xuân mà lại chân thực được như vậy? Bên tai như vang lên tiếng rên kích tình của tiểu Lăng Giác, hai tay chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi của tiểu Lăng Giác những chi tiết này thực rất chân thực. . . . . .

      Nhưng mà hình ảnh tình dục trong mộng, cho cảm giác rất tốt đẹp, hề có cảm giác loạn luân, chuyện này thực thông.

      xấu hổ hướng tiểu Lăng Giác chứng thực, giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì ?

      Tiểu Lăng Giác , sau khi say giống như đứa trẻ náo loạn với , chịu được lại rót cho vài hớp rượu, chờ sau khi ngủ, liền gọi cho Lương Cạnh Nghiêu tới đón .

      thậm chí còn đưa số điện thoại của Lương Cạnh Nghiêu cho , muốn gọi điện cho ta chứng thực, là hay ?

      Vì vậy bị thuyết phục rồi. nghĩ, đó là giấc mơ.

      Tiểu Lăng giác thể nào sau khi cùng làm cái gì đó, sao lại kêu Lương Cạnh Nghiêu tới đón chứ?

      Cho nên, những thứ gần như chân kia, tốt đẹp giống như hình ảnh phim tình dục, chỉ là giấc mơ của mà thôi. . . . . .

      Trong di động của , Tiểu Lăng giác có tiếng chuông điện thoại di động dành riêng cho tiểu Lăng Giác, đó là năm tiểu Lăng giác tốt nghiệp trung học ép buộc tải xuống, bài 《 Hái Hồng Lăng 》của Đặng Lệ Quân.

      Tiểu Lăng giác còn giúp lên đường 《 Hái Hồng Lăng 》 môn lịch sử, bài hát này của những năm sáu mươi, của Thanh Sơn, uyển khúc này do ngôi sao ca nhạc hát, sau này Đặng Lệ Quân covert lại ca khúc này. . . . . .

      Lúc đó trăm ngàn lần muốn, bài hát cũ thập niên sáu mươi, ngay cả ai là Thanh Sơn, uyển khúc là cái gì cũng biết.

      Chỉ là muốn, chống lại cầu xin ngọt ngào mềm mại của tiểu Lăng Giác, từ đến lớn, chưa lần kháng cự thành công cầu của tiểu Lăng Giác. . . . . .

      Hướng Đường Vũ ngủ được, với tay tìm điện thoại di động, bài 《 Hái Hồng Lăng 》của Đặng Lệ Quân lâu cũng vang lên rồi.

      càng mất ngủ nghiêm trọng hơn.

      lừa gạt ai chứ? cùng tiểu Lăng Giác nào có khôi phục lại chín mươi phần trăm như ngày trước!

      Trước đây Tiểu Lăng Giác chưa cùng Lương Cạnh Nghiêu đương, mỗi ngày đều gọi cho hai cuộc điện thoại, nếu trước lúc ngủ, cũng gọi điện thoại cho Tiểu Lăng Giác, kể chuyện xảy ra trong ngày, cũng thích nghe chuyện, nghe cười.

      Bọn họ gây gổ vì Lương Cạnh Nghiêu, hơn ba tháng gặp mặt, sau khi liên lạc xong, trở lại như lúc ban đầu, nhưng kể từ khi đó, tiểu Lăng Giác còn gọi điện thoại cho mỗi ngày, đổi thành gọi điện thoại hẹn , đem về nhà xem phim, ăn cơm.

      Có phải là Tiểu Lăng Giác căn bản tha thứ cho ? nhớ tới Tiểu Lăng Giác vào lần gây gổ đó có ——

      Coi như mật mã hoà giải trăm lần, cũng tha thứ cho .

      ra sau đó chỉ hai, ba lần mật mã hoà giải , Tiểu Lăng giác vào lần gây gổ đó ——

      "Được, em là em , em làm khó xử, em vẫn làm em của ."

      Em vẫn làm em của .

      Tại sao bây giờ nghĩ lại giọng điệu tiểu Lăng Giác khi câu kia, làm cho tim của có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo?

      Tại sao đột nhiên cảm thấy "em là em " . . . . . . Bốn chữ này là chói tai?

      Giống như từ trong mộng xuân tỉnh lại, trong lòng có cảm xúc nào đó mập mờ , đối với kêu muốn tỉnh lại. . . . . . Trong lòng rục rịch yên, đến tột cùng là cái gì?

      Hướng Đường Vũ vuốt vuốt điện thoại di động, tâm tình rất buồn phiền. Nhanh chút, Tiểu Lăng giác cùng đại đào hoa ——

      "Hai chúng ta chèo thuyền hái Hồng Lăng a hái Hồng Lăng

      Chàng có tâm a thiếp có tình

      Giống như hai sừng củ ấu chưa bao giờ chia lìa a

      Hai ta lòng. . . . . .

      ( Thơ / Địch Ý )

      Chợt chuông điện thoại di động đột ngột kêu lên, hơn nữa còn “Hái Hồng Lăng” lâu có vang lên, làm cho sợ đến mức thiếu chút nữa làm điện thoại di động rơi xuống giường, cầm điện thoại rớt người lên, vội vàng nghe

      "Tiểu Lăng Giác."

      " Vũ . . . . . ."

      "Sao vậy?" Giọng nghe là lạ, đêm khuya vui vẻ. . . . . . dùng qua đại đào hoa?

      Hướng Đường Vũ hô hấp ổn định, lòng bàn tay đổ mồ hôi. khỏi khẩn trương sợ hãi, muốn nghe lại muốn nghe kết quả dùng thử đại đào hoa như thế nào, trong lòng dâng lên cỗ kích động muốn đánh người, lại biết nên tìm ai để xuống tay!

      " Vũ, em với Cạnh Nghiêu vừa tới cảng du thuyền, chúng em chuẩn bị lên thuyền rồi." Quý Thư Lăng nhìn gợn sóng lăn tăn mặt biển. ra cùng Cạnh Nghiêu lên du thuyền từ rất sớm, ra biển chơi chuyến, Cạnh Nghiêu lại đem du thuyền lái về bến cảng lúc trước cập bến, bọn họ dừng thuyền bên ven bờ bến cảng, du thuyền ở cảng bên dừng thuyền, du thuyền bị gió thổi lay động ở cửa biển.

      "À." Hướng Đường Vũ nửa ngày mới nặn ra thanh. rất muốn gì đó, rất muốn. . . . . . Rất muốn tiểu Lăng Giác trở về, đừng dùng thử tên đại đào hoa kia!

      Nhưng lại nghĩ, tiểu Lăng Giác muốn khi hai mươi tám tuổi mang thai, muốn trước ba mươi tuổi sinh xong hai đứa bé, muốn kết hôn, nhà hạnh phúc mỹ mãn, cũng giống như . . . . . .(tới khúc này bực nam chính này thiệt chứ!!!!!!!)

      có lý do ngăn cản , cũng còn lập trường.

      Thẳng thắn mà , ngoại trừ lúc trước Lương Cạnh Nghiêu có tiếng xấu ra, trong lòng cũng biết, Lương Cạnh Nghiêu đối với Tiểu Lăng giác tệ. . . . . . bí mật điều tra, Lương Cạnh Nghiêu đối xử tốt với Tiểu Lăng Giác, phá kỷ lục.

      Lương Cạnh Nghiêu năng lực làm việc tốt, biết điều lại biết chăm sóc Tiểu Lăng Giác, tài nấu nướng lại bụng, Lương cạnh Nghiêu có thể so sánh cùng với em rể Lucien của . . . . . .

      Thân là trai của tiểu Lăng Giác, nên chúc phúc.

      " Vũ!" Quý Thư Lăng có chút như đưa đám, hơn nữa là tức giận, tức giận đối với bản thân mình. cho là qua đêm đó, hề nuối tiếc chấm dứt tình hai mươi sáu năm gìn giữ.

      Nhưng mà, lại vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, gọi cuộc điện thoại này, ôm hy vọng mong manh, chờ đợi chợt nhận ra . . . . . .
      Last edited: 28/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6 (2)

      "Em phải nắm giữ đại đào hoa tốt." Hướng Đường Vũ bắt buộc bản thân . nên chúc phúc cho ! Giống như chúc phúc cho em Đường Tâm, trai mà.

      trai, trai của tiểu Lăng Giác cả đời này, Vũ của tiểu Lăng Giác. . . . . . tự thôi miên bản thân mình.

      Quý Thư Lăng nhìn trăng sáng vừa tròn vừa lớn, nhìn ánh sáng bạc mặt biển, hồng vành mắt, " Vũ, qua tối nay, em về đầu. . . . . ."

      "Có ý gì?"

      " có gì." bỏ qua, bỏ qua.

      "Tiểu Lăng Giác, muốn hỏi em chuyện, em phải ra."

      " hỏi ."

      " phản đối em cùng cạnh Nghiêu lui tới, em cho dù trăm lần mật mã hòa giải, em đều tha thứ cho . vừa mới mất ngủ suy nghĩ, hình như chỉ mới hai ba lần mật mã hòa giải, em lại đồng ý trở lại lúc ban đầu. . . . . ."

      " Vũ, phải trọng điểm là cái gì? Có thể hỏi nhanh lên ? Em chuẩn bị phải lên du thuyền rồi." Quý Thư Lăng nghe ra hai chữ "Cạnh Nghiêu", nước mắt rơi xuống, nghĩ nên nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

      "Em có phải tha thứ cho ?" Hướng Đường Vũ hô hấp trở nên khó khăn hơn, lên thuyền phía sau biểu cho ý tứ, giống như cây đại đao hung hăng chém lên người .

      "Em hiểu tại sao lại hỏi như vậy, chúng ta bây giờ tính là hoà giải sao?"

      "Em ít gọi điện thoại cho , mỗi lần đều là gọi em đến xem phim ăn cơm, cảm thấy chúng ta ngoài mặt giống như hòa giải, nhưng lại giống như trước kia. . . . . . Tiểu Lăng Giác, biết thường chọc giận em, đàn ông thường cẩn thận như phụ nữ, nếu như em vẫn còn tức giận, nên tức giận nữa có được ?"

      " Vũ, là tên Đại Ngốc Nghếch." Quý Thư Lăng giọng, chán nản mắng .

      Hướng Đường Vũ im lặng bị mắng xong, lập tức : "Ở trước mặt em, nhất là thời điểm em tức giận, cũng cảm thấy mình là Đại Ngốc Nghếch. Chờ khi nào em từ Khẩn Đinh trở về, có thể trăm lần, thậm chí ngàn lần mật mã hoà giải, tiểu Lăng Giác, điện thoại của rất yên tĩnh, nó rất lâu rồi có hát《 Hái Hồng Lăng 》 rồi. . . . . ."

      Quý Thư Lăng vừa rơi lệ vừa cười, có cách nào nắm bắt được .

      "Mới vừa rồi phải mới hát đó sao?" thở dài.

      "Nhưng điện thoại di động của hy vọng có thể vẫn như trước kia, mỗi ngày đều có thể hát mấy lần. . . . . ." Hướng Đường Vũ nghĩ, nếu như tiểu Lăng Giác gọi điện thoại cho mỗi ngày, giống như trước kia, những phiền muộn kỳ quái trong lòng biến mất chứ?

      Chỉ cần bọn họ có thể trở lại hoàn toàn như lúc ban đầu, như vậy cũng như hôm nay, trằn trọc lăn qua lăn lại.

      " Vũ, chúng ta thể nào trở lại giống như trước đây, điện thoại di động của em bây giờ rất bận, nó thích làm cho điện thoại Cạnh Nghiêu hát. . . . . ."

      "Điện thoại di động của ta cũng hát 《 Hái Hồng Lăng 》?"

      " phải, là bài《The V¬ery ¬Time¬ Of Year》của Lau¬ra Fy¬gi, ấy cùng với em, đều tốt tựa như mỗi ngày đều ở lễ mừng năm mới vậy."

      Hướng Đường Vũ trầm mặc, lâu lời nào.

      " Vũ , hàn huyên với nanh nữa, bye bye."

      Nhìn điện thoại di động, biết tối nay nhất định mất ngủ.

      《 Hái Hồng Lăng 》 cùng 《The V¬ery¬ Time ¬Of Year》 trung tây đại chiến, thắng bại rành rành.

      Tiểu Lăng Giác của , hoàn toàn bị ôm vào trong ngực của người đàn ông khác.

      Tối nay mặt biển bình yên, ánh trăng vừa tròn vừa, Quý Thư Lăng ở du thuyền tư nhân của Lương cạnh Nghiêu, khuôn mặt nhàng đón gió biển, làm cho nước mắt rơi trong đại dương xanh biếc bao la.

      Lương Cạnh Nghiêu từ khoang thuyền bưng ra hai ly nước trái cây lên boong thuyền, ta đem nước trái cây đưa cho , xoa xoa đầu của , hỏi: "Có muốn cho em mượn bả vai hay ?"

      lắc đầu cự tuyệt, lau sạch nước mắt, rót miệng lớn nước trái cậy tổng hợp mát lạnh, : "Hoàn hảo kiên trì dẫn tôi nghỉ phép, tâm tình rất tệ."

      "Cùng con ngỗng ngu ngốc kia điện thoại thuận lợi sao?"

      "Ngỗng ngu ngốc" là biệt danh bọn họ hay lấy để gọi Hướng Đường Võ, nhưng mà, là Lương Cạnh Nghiêu lấy, sau khi biết Hướng Đường Vũ gọi là đại đào hoa, ta cũng khách khí trả lại cho Hướng Đường Vũ cái biệt danh này.

      " ấy ngu hết biết!" cả giận .

      "Dĩ nhiên là ngu hết biết, nếu tại sao gọi là ngỗng ngu ngốc?" ta cười đáp.

      "Nếu như mà tôi có thể , chuyện này đơn giản hơn rất nhiều. . . . . ." Quý Thư Lăng rũ mắt cảm thán, tình cũng phải do con người làm chủ.

      "Em yên tâm, tôi hề từ bỏ em. Chỉ còn hai tháng là tới sinh nhật Vũ của em? ta nếu ngu ngốc cưới người khác tôi liền có cơ hội. Chỉ khi ta cùng người khác kết hôn, em mới có thể hoàn toàn chết tâm. Hơn hai tháng mà thôi, cũng phải hai mươi năm, tôi nguyện ý chờ."

      Tầm mắt của từ trong màn đêm mặt biển, chuyển tới người của Lương cạnh Nghiêu. Trong lòng rất cảm động, nhưng cảm động cũng phải , là đáng tiếc. . . . . .

      từng để cho Cạnh Nghiêu mê hoặc, có thể cùng ta trong lúc chuyện phiếm quên thời gian, ta mê người, hài hước, săn sóc, hữu của ta, để cho lần cho là, chừng Vũ nhiều như vậy.

      Nhưng quanh quẩn quanh Cạnh Nghiêu thời gian, mới hiểu, sớm cố định phương hướng tình , nên cách nào chuyển hướng được, cùng đàn ông ngoại trừ Vũ ra có thể trở thành bạn bè trò chuyện với nhau vui vẻ, thế nhưng cũng phải tình , ngay cả thích giữa nam và nữ cũng coi như .

      Bây giờ, có chút hối hận vì ăn “Hướng Đường Vũ”, cái đó chỉ làm cho thêm khẳng định, vị trí của Vũ trong lòng thể lay động cũng khong có cách nào thay thể được.

      tại sao phải chỉ là cái bánh bao của lồng bánh bao nổi tiếng thôi? Để cho ăn xong cái kia có loại cảm giác. . . . . ."À, ra chỉ là người đàn ông mà thôi."

      "Tuần trước Tổng công ty ở Đức có hỏi tôi, có đồng ý chuyển đến chi nhánh ở Mỹ đảm nhiệm Giám đốc khu vực Bắc Mỹ? Tôi đồng ý rồi, sau hai tháng rưỡi nữa chính thức chuyển ." Lương Cạnh Nghiêu đột nhiên lên tiếng.

      " phải nước Mỹ?" Quý Thư Lăng kinh ngạc.

      "Đúng vậy, em có nguyện ý theo tôi ?"

      "Tôi?"

      "Nghiêm chỉnh mà , Vũ em trong vòng hai tháng mười ngày phải tìm được đối tượng kết hôn, nếu như ta xác định đối tượng, tôi hy vọng em suy nghĩ Mỹ với tôi, rời khỏi Đài Loan, kéo dài khoảng cách, tôi va em cùng nhau quên ta." Lương Cạnh Nghiêu nhìn .

      nhìn vào đôi mắt sáng ngời của , tự hỏi dưới trăm lần: có phải là muốn hay ? Mỗi đáp án trả lời đều là khẳng định chậm trễ chút nào.

      Ngày quyết định "Ăn" Hướng Đường Vũ, trong nhà tới lui, hận bản thân mình rối loạn thần kinh, đề nghị ăn món ăn Hướng Đường Vũ này!

      biết bao nhiêu lần chửi mình điên rồi. chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt này, cảm giác ghen tỵ giày vò, muốn chạy tới nhà Hướng Đường Vũ, vui vui vẻ vẻ đánh ta trận, cho con ngỗng ngu ngốc kia, ta cần báu vật trần gian Quý Thư Lăng, mà tìm kiếm bao lâu nay, muốn cùng làm bạn đời lý tưởng ……

      chưa từng người phụ nữ nào như vậy, đêm khuya ta vừa nhận được cuộc điện thoại của gọi tới, lập tức lao ra khỏi cửa, ô tô phóng như bay tới trước mặt , nghe được lời từ chối của , nghe được Hướng Đường Vũ phải là bánh bao hấp, mà là người cả đời.

      Nghe xong lời của ..., còn cảm giác nào khác, vẫn muốn . . . . . .

      Cho nên, vô luận như thế nào, đều muốn cố gắng đến giây phút cuối cùng, muốn buông tha.

      , đồng ý để Tổng Công Ty Newyork điều . ra hai năm trước, Tổng Công Ty hỏi , lúc ấy cũng muốn rời khỏi Đài Loan. Mà nay, vì Thư Lăng mà đồng ý, hi vọng dẫn theo, cách xa Hướng Đường Vũ, muốn biến thành của riêng mình.

      Còn lại hai tháng mười ngày. . . . . . Quý Thư Lăng khổ sở nghĩ, năm sắp trôi qua rồi, thời gian trôi qua là nhanh.

      Buổi sáng hôm đó, mẹ cảnh cáo nếu còn tiếp tục từ từ, Vũ của phải cưới người khác, giống như mới ngày hôm qua mà thôi.

      đến công ty mà lòng yên, sau đó cầu cứu với người lãnh đạo trực tiếp, ta đề nghị bọn họ giả vờ hẹn hò.

      Kết quả giả vờ hẹn hò biến thành hẹn hò , nụ hôn đầu của cũng dành cho Cạnh Nghiêu.

      cùng Vũ tranh cãi ầm ĩ, sau đó vờ như có việc gì mà hoà giải, chỉ có chính biết, lòng của bị hung hăng làm tổn thương.

      Vũ biết , lại chỉ hy vọng trở lại làm em , Vũ trước kia.

      Cạnh Nghiêu đào hoa, nhưng luôn là cười cười nghe , cùng Cạnh nghiêu hẹn hò.

      Bởi vì Cạnh Nghiêu biết nấu ăn, lúc đó đùa , vì muốn tìm đối tượng kết hôn, biến mình thành đối tượng kết hôn đắt hàng, chạy học nấu ăn, từ nấu đồ tây tới nấu đồ ăn Trung Quốc.

      Vũ hoàn toàn nghĩ tới , ngừng hện với phụ nữ, nhìn, tổn thương nhiều.

      nghe Cạnh Nghiêu đề nghị, uống say rồi thương Vũ. . . . . .

      rốt cuộc gọi điện thoại cho Đường Dực Đào, quyết định khiến cho Vũ tìm được đối tượng tốt, lo lắng đơn tới già.

      Thời gian gần mười tháng, đảo mắt liền qua , giữa Vũ, cũng thay đổi rất nhiều, lại giống như cái gì cũng thay đổi, quan trọng nhất là, Vũ từ đầu tới cuối chỉ xem là em .

      Mới vừa rồi ở trong điện thoại, Vũ thậm chí gọi Cạnh Nghiêu là đào hoa mà gọi ta là Cạnh Nghiêu.

      "Cạnh Nghiêu ——"

      Giọng kia, hoàn toàn giống như người trai, giống như gọi chồng chưa cưới Lucien của Đường Tâm. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Vũ đón nhận Cạnh Nghiêu, tia mong đợi mong manh cuối cùng của cũng tan biến theo, từ trước tới nay sau này cũng vậy, vẫn luôn luôn là em .

      cảm nhận được Cạnh Nghiêu rất quan tâm , Vũ phải tìm được đối tượng kết hôn trong vòng hai tháng mười ngày, ta cũng có thể nhớ như vậy, nghĩ, chờ Vũ xác định đối tượng kết hôn, nên vì mình cố gắng lần nữa.

      Cạnh Nghiêu cái gì cũng tốt, mà , cũng muốn tìm người tốt, đem mình gả cho.

      "Được, chờ Vũ xác định đối tượng kết hôn xong, tôi Mỹ với ."
      Last edited: 28/4/16
      sanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 (1)

      Hướng Đường Vũ cả đêm ngủ, trong đầu ngừng nghĩ tới Tiểu Lăng Giác còn là của nữa, khổ sở muốn nôn mửa. Trời sáng choang đột nhiên chạy vào phòng tắm, nôn mửa điên cuồng.

      nôn mửa tới choáng váng, nôn tới mức dường như ruột gan đều muốn nôn ra, toàn thân khó chịu giống như bị lửa đốt, nôn hết đồ ăn còn sót lại trong dạ dày, chỉ sợ ngay cả dịch dạ dày cũng nôn hết sạch, súc miệng rửa mặt, vục vốc nước lạnh dội lên mặt phát sốt. . . . .

      hiểu sao lại bị bệnh.

      Sau khi xong việc tẩy rửa, thấy cả người mềm nhũn có hơi sức, té xuống ngồi ở nền nhà gạch men trang trí hoa văn đen trắng đan xen nhau, hồi ức trong đầu lại ra. . . . . .

      Sau khi xuất ngũ, chuyển ra khỏi nhà, tiểu Lăng Giác giống như nữ chủ nhân của cái nhà này, cùng với sắp xếp trong phòng, phòng tắm muốn dùng gạch men trang trí hoa văn đen trắng đan xen nhau, muốn dùng bồn tắm mát xa hình trái tim, mặt khác còn tách ra chỗ khô chỗ ướt, phòng bếp phải có cái bàn ở giữa, vòi rửa phải làm hai cái, bên trần nhà đều chiếu sáng gián tiếp.

      Giá sách thư phòng phải làm hết toàn bộ mặt tường, phải làm kiểu bậc thang năm tầng, vừa vặn cho dùng, dường như tầng sách cao nhất gần đến trần nhà.

      Nhà mới chọn thiết kế cao ba thước tám, từng bị oán trách, như vậy rất khó làm sạch trần nhà.

      Lúc đó, cười trả lời , thuê công ty vệ sinh định kỳ tới quét dọn, vấn đề trần nhà, cần phiền não, chỉ cần chịu trách nhiệm xử lý tốt về mấy cái chai chai lọ lọ, củi dầu gạo muối trong phòng bếp là được, phụ trách cho ăn no bụng ngủ ngon là được, tâm tình vui vẻ liền rất khoẻ.

      Hướng Đường Vũ sờ gạch men nền nhà, hồi tưởng lại lúc đó đối với tiểu Lăng Giác, là tâm tình gì?

      giao cho làm chủ vấn đề trang hoàng bày biện trong nhà mới, chỉ cần chọn cái mình thích là được rồi. . . . . . Tại sao?

      Trời sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ bằng thuỷ tinh trong phòng tắm rọi lên mặt , biết, có cái gì đó trở lại, tiểu Lăng Giác ở cùng Lương Cạnh Nghiêu du thuyền. . . . . .

      Nên xảy ra cũng xảy ra, nhưng bây giờ giải thích được thấy hối tiếc thôi, tối hôm qua muốn buông tay, có ý muốn chúc phúc, giây phút này, đáng chết lại thấy hối tiếc thôi.

      Tiểu Lăng Giác của , trở lại rồi. nhớ tới tiểu Lăng Giác ở trong điện thoại ——

      Vũ, qua tối nay, em trở về đâu.

      và tiểu Lăng Giác cũng trở về quá khứ được nữa, rốt cuộc cũng hiểu , giờ phút này khi trời sáng, tất cả đều định, cảm nhận được mất . . . . . . Mất . . . . . .

      Hướng Đường Vũ ngay cả nghĩ tiếp cũng biện pháp. muốn mình tỉnh lại, ra khỏi phòng tắm. Hơn sáu giờ, mở điện thoại gọi cho Phương Y Tinh.

      "Đường Vũ sao?" nhận điện thoại, rất xác định hỏi. Mới hơn sáu giờ sáng, Hướng Đường Vũ lại gọi điện cho ?

      "Y Tinh, xin lỗi, đánh thức em." Thời gian này, đa số người thành phố đều còn ngủ.

      "Em bình thường đều dậy lúc sáu giờ, có đánh thức em. có khỏe ?" thanh nghe có chút được khoẻ.

      " xin lỗi, Tôi có chút thoải mái, sáng sớm dậy liền nôn mửa điên cuồng, chiều nay tôi thể tới như hẹn được rồi. . . . . ."

      "Muốn gặp bác sĩ ?" Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

      "Chủ nhật phòng khám bệnh đều nghỉ, tôi cũng có nghiêm trọng đến mức phải khám ở bệnh viện lớn, ở nhà nghỉ ổn thôi. . . . . ."

      "Có người giúp nấu đồ ăn ? Cả ngày dù sao cũng phải ăn chút gì."

      "Tôi ngủ lúc, nếu như thấy đỡ hơn chút, tôi ra ngoài tiệm mua chút đồ ăn."

      ". . . . . . có phiền nếu để tôi đến nhà ? Dù sao hôm nay tôi cũng bận việc gì."

      "Em đồng ý tới đây sao?" Hướng Đường Vũ có chút vui mừng. tức giận và bực dọc trong người, nếu có người có thể ở cùng , quá tốt rồi.

      " cho em địa chỉ, em chợ mua chút đồ ăn, sau đó qua tìm ."

      Hướng Đường Vũ hai lời lập tức đọc địa chỉ cho , kết thúc điện thoại, lại lên giường nằm. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

      ảo não suy nghĩ, chiếc giường đôi rộng lớn mềm mại này, cũng là tiểu Lăng Giác chọn, cái này hai người ngủ mới thoải mái, đủ rộng để lăn qua lăn lại, lấy gối đánh nhau.

      và tiểu Lăng Giác, thường thường vào những đêm cuối tuần, chiếc giường đôi rộng lớn mềm mại này, lấy gối đại chiến, tiểu Lăng Giác của luôn lăn qua lăn lại, né tránh đòn công kích của . Có mấy lần, có phản ứng thích hợp với tiểu Lăng Giác, bởi vì bình thường mặc áo nịt ngực, chỉ mặc áo T shirt rộng. . . . . .

      cho là, đó là phản ứng bình thường của đàn ông, chứng tỏ đối với tiểu Lăng Giác. . . . . .

      Hướng Đường Vũ nôn đến mệt lả, lại cả đêm ngủ, trong lúc suy nghĩ lung tung, lúc chìm lúc nổi rốt cuộc tiến vào giấc ngủ, cho đến hai giờ sau, nhân viên quản lý bấm chuông cửa đánh thức .

      Gần đây mỗi tuần có chừng vài ngày, điện thoại di động của Hướng Đường Vũ hát 《 Hái Hồng Lăng 》.

      Mặc dù mười tháng trước, trước khi cùng tiểu Lăng Giác tranh cãi ầm ĩ, mỗi ngày đều hát hai ba lượt so sánh tần số với trước thiếu rất nhiều, nhưng ít ra hơn tháng qua, và em Lăng Giác trở lại tương đối như lúc ban đầu.

      Cùng Y Tinh hẹn hò hai tháng, cùng cái gì cũng có thể tán gẫu, mặc dù thích mấy môn vận động bên ngoài, nhưng phương diện khác cũng hợp, tính cách dịu dàng, cùng tiếp xúc có áp lực.

      nghĩ, câu hôn với Y Tinh thôi. . . . . . Huống chi, cha mẹ cũng rất thích , mặc dù mẹ của có hỏi riêng mới quen hai tháng mà kết hôn, có nhanh quá ?

      Dĩ nhiên là quá nhanh rồi, nhưng còn có thể làm gì sao! hỏi ngược lại mẹ mình, vẻ mặt mẹ khó xử, bộ dạng là lạ như muốn gì đó rồi lại thôi, nhưng mà cũng muốn truy cứu.

      Hai tháng trước, giải thích được bị nôn liên miên, hơn nữa vừa nôn liền nôn tròn tuần lễ, khám bác sĩ, bác sĩ có thể là bị viêm đại tràng cấp tính. . . . . .

      Sau khi chống đỡ tuần lễ, giải thích được nôn mửa trở nên tốt hơn, nhưng cũng trở nên mệt mỏi, đối với mọi chuyện đều cạn sạch sức lực.

      Mắt thấy cách sinh nhật ba mươi còn mấy tuần nữa thôi, cảm thấy tới thời điểm nên chọn chiếc nhẫn cầu hôn rồi, cho nên. . . . . .

      Tiếng chuông cửa vang lên, Hướng Đường Vũ thay quần áo xong xuôi.

      lấy cái bóp da, cái chìa khóa nhét vào túi, ra mở cửa chính, với tiểu Lăng Giác ở ngoài cửa: "Chúng ta trước đó , em sao lấy chìa khoá tự mở cửa? Còn nhấn chuông cửa làm gì."

      ghét càng ngày càng khách sáo, càng ngày càng giống người em .

      Quý Thư Lăng cười cười, lấy cái chìa khoá nhà ra, nhét vào trong tay : " Vũ, chúc mừng , có đối tượng kết hôn rồi. Em cảm thấy, em nên trả chìa khóa trả lại cho ."

      "Tại sao? Cái chìa khóa này em có thể giữ lại, lúc nào muốn đến cũng dễ dàng." Hướng Đường Vũ muốn đem cái chìa khóa nhét trả lại , lại lui về phía sau để tránh ra.

      "Cái nhà này sau khi có nữ chủ nhân mới, em thể tuỳ thời mà tới được. Ngộ nhỡ đúng lúc lại thấy cái nên thấy, khiến em bị hết hồn sao." mặt là vẻ mặt đùa giỡn nhàng, nhưng trong lòng chảy từng giọt từng giọt máu.

      "Yên tâm, tỷ lệ xảy ra cái loại nên thấy đó, đảm bảo là rất thấp, vẫn là nên ở giường mềm mại thoải mái hơn. Lương Cạnh Nghiêu dạy bậy cho em rồi." Trong lòng ràng có loại đau đớn thể ra, thế nhưng lại lựa chọn coi thường điều đó.

      cười cười, có phản bác Cạnh Nghiêu dạy hư những lời này. Vũ vĩnh viễn biết, dạy hư , là chứ phải Cạnh Nghiêu.

      " thôi, cần rầy rà nữa, em chính là hoãn lại cuộc hẹn, để đặc biệt chọn nhẫn cưới cùng . cần hại em hoãn hẹn, lại còn đến trễ nữa."

      "Được." Hướng Đường Vũ , muốn đem cái chìa khóa đưa cho , "Cái chìa khóa em cầm , như vậy tương đối dễ dàng."

      " Vũ, em về sau. . . . . . Có thể dùng chìa khoá cửa nhà nữa." nhìn , chính là nhận cái chìa khóa đưa.

      "Tại sao?"

      "Cạnh Nghiêu tháng này chuyển đến chi nhánh công ty ở Newyork. . . . ."

      " sao?" biết tại sao, tin tức Lương Cạnh Nghiêu muốn rời khỏi Đài Loan, để cho cả người phấn chấn!

      ". . . . . . ấy muốn em cùng theo ấy."

      Hướng Đường Vũ nhất thời đứng ở cửa chính, thể động đậy. Trầm mặc thời gian khá dài, mới mở miệng.

      "Em. . . . . . Muốn cùng ta. . . . . . ?" Giọng đứt quãng.

      "Đúng."

      "Em quyết định cùng ta Newyork khi nào?"

      "Lần Khẩn Đinh đó, ấy trước với em. . . . . ."

      "Em lại kéo dài tới bây giờ, khi em sắp rồi, mới cho biết?" Hướng Đường Vũ cất giọng thể tin, "Nếu như hôm nay có gọi điện thoại cho em, có nhờ em giúp chọn nhẫn cầu hôn, vậy có phải là em đợi tới ngày lên máy bay, mới cho biết?" dường như hét lớn với .

      "Em cũng định trong mấy ngày tới cho biết . . . . . ."

      "Mấy ngày tới? Như vậy tính là cái gì? đối với em mà là cái gì? Em có người đàn ông khác, tất cả giữa chúng ta trở nên có giá trị, quan trọng tí nào, có phải ?"

      "Tại sao lại tức giận?"

      "Em , còn thể tức giận sao? Từ đến lớn, coi em còn quan trọng hơn bản thân mình, em nóng sốt, chuyến du lịch tốt nghiệp cũng , canh giữ giường em hai ngày hai đêm.

      dẫn em lướt sóng, em trêu đùa , em có biết hay bờ lo lắng đến độ muốn chết, lo đến mức hận thể là chính mình chết? Ngộ nhỡ em bị sóng cuốn , ngộ nhỡ em bị làm sao, khi đó chỉ cảm thấy, cũng muốn sống! Em có biết coi em còn quan trọng hơn sinh mạng của mình?

      Trong lòng , vị trí của em là quan trọng nhất! Mà em, quyết định cùng người đàn ông khác, cũng giây phút cuối cùng mới cho biết, còn giận được sao? tức đến muốn ói rồi!" Hướng Đường Vũ khống chế được rống to.

      Quý Thư Lăng nghe gào xong, nước mắt cũng rơi xuống, nhịn được xông lên phía trước, ôm chặt lấy .

      "Đối với em mà , rất quan trọng, Vũ, phải là quan trọng, em. . . . . ." rất ! ngừng rơi nước mắt, lời lại ra khỏi miệng.

      Thân thể cứng ngắc, thể nào tiếp nhận được tiểu Lăng Giác muốn cùng Lương Cạnh Nghiêu tha hương, bay Newyork cách Đài Loan hơn nửa quả địa cầu!

      "Hai tháng trước em cùng Cạnh Nghiêu , nếu như xác định đối tượng kết hôn, em liền cùng ấy nước Mỹ. thấy ổn định lại, em yên lòng. Cậu coi vận mệnh rất chính xác, em sợ tìm được đối tượng, tuổi già đơn đến chết, quá đáng thương.

      Sau đó em thấy cùng chị Y Tinh hẹn hò rất thuận lợi, hai tuần trước, mời chúng ta cùng ăn cơm, em cảm thấy chị ấy rất tốt, rất thích hợp với , em khi đó mới cùng Cạnh Nghiêu xác định, em nguyện ý cùng ấy nước Mỹ. Vũ, phải là quan trọng, trong lòng em, tầm quan trọng của vẫn là vị trí thứ nhất." Quý Thư Lăng khóc .

      Thân thể Hướng Đường Vũ cứng ngắc, ôm cùng nước mắt vào lòng, mềm lòng mấy phần, than thở trút giận, lâu sau đó, vòng tay ôm chặt.

      Tim của , chưa từng đau đớn như vậy. . . . . . Nước Mỹ, là nơi rất xa xôi! Ngồi máy bay mất mười mấy tiếng, phải lúc nào muốn gặp tiểu Lăng Giác là có thể ngay lập tức nhìn thấy .

      thể bỗng nhiên muốn xem bức hoạ, lập tức kéo tiểu Lăng Giác cùng xem.

      thể nghe tiếng nhà hàng nào có đồ ăn ngon, liền hẹn tiểu Lăng Giác ăn tối.

      Ngày nghỉ nếu bỗng nhiên muốn đánh gôn, muốn đến Phước Long, hoặc muốn đến Khẩn Đinh vui vẻ lướt sóng, có biện pháp tìm tiểu Lăng Giác làm bạn.

      Từ giờ trở sinh nhật , tiểu Lăng Giác cùng đếm ngược sinh nhật.

      Khi công tác, ai cho con Rồng Đỏ đáng kia ăn, hoa vàng ban công, cây dương xỉ, hoàng kim cát ai tưới. . . . . .

      Trong nháy mắt này, Hướng Đường Vũ đau khổ cơ bản ngờ, chờ sau khi kết hôn, công tác, cá có vợ giúp chăm sóc, hoa cỏ có vợ giúp tưới nước, xem chiếu bóng, ăn thức ăn ngon, lướt sóng, đánh golf đều có vợ có thể cùng .
      Last edited: 28/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 (2)

      " , đời này mỗi lần sinh nhật em đều phải giúp đếm." cảm thấy có người bóp ở cổ , làm thể thở nổi, cảm thấy tim mình khó chịu.

      "Đó là khi trung học em , lúc trung học chỉ là đứa bé choai choai chưa lớn, đứa bé , nên cho là . Huống chi có chị dâu Vũ rồi, chị dâu thay em làm tiếp, hàng năm giúp đếm ngược sinh nhật."

      " chỉ muốn em giúp đếm ngược, có thói quen cùng em đếm ngược." luống cuống, nghĩ còn biện pháp gì có thể giữ lại tiểu Lăng Giác, nghĩ ra lý do có sức thuyết phục, để thuyết phục ở lại Đài Loan, ở lại bên cạnh .

      Tiểu Lăng Giác muốn kết hôn, muốn trước khi ba mươi tuổi có hai đứa bé, tại điện thoại di động của , phần lớn thời gian chỉ muốn làm cho điện thoại của Lương Cạnh Nghiêu hát, hát bài 《The Very Best Time Of Year》 kia.

      có quyền làm trở ngại tìm hạnh phúc.

      Em thể ở lại Đài Loan sao? rất muốn mở miệng cầu xin , nhưng lý trí lại ngăn cản .

      ". . . . . . Về sau chị dâu Vũ làm cùng , từ từ quen thôi." Quý Thư Lăng nghẹn ngào.

      Tiểu Lăng Giác muốn rời khỏi Đài Loan, rời xa . . . . . . hít sâu đến mấy lần, mới chậm rãi buông tay ra.

      Trăm ngàn lời , chỉ nặn ra câu ——" theo chọn chiếc nhẫn , muốn hại em trễ hẹn."

      Hướng Đường Vũ và Quý Thư Lăng ở Trung Tâm Đài Bắc 101 quầy kinh doanh kim cương Tiffany dạo vòng, hai người từ khi đường tới bây giờ, chưa được mấy câu với nhau.

      " biết chị Y Tinh thích kiểu dáng gì ?"

      buồn buồn bên cạnh , lắc đầu : " biết, cho nên mới nhờ em tới chọn giúp , phụ nữ thích nhẫn chắc cũng khác nhau bao nhiêu đâu."

      " lung tung, khác rất nhiều, đặc biệt là kiểu dáng nhẫn cưới. Có người thích nhẫn kim cương hình vuông, có người thích nhẫn kim cương hình trái tim, có người thích nhẫn kim cương màu trắng, cũng có người thích ngọc xanh, chỉ là phần lớn mọi người chọn kim cương trắng, về phần lớn , sở thích mỗi người cũng giống nhau. . . . . ."

      " phải là càng lớn càng tốt sao?" Hướng Đường Vũ lạnh nhạt hỏi.

      " phải đâu. Nếu như là em…... Nếu có thể em chọn carat, ra khoảng 30 phân, 50 phân là thích hợp nhất, nếu phải là. . . . . ." Muốn quan tâm mặt mũi của đối phương, nhẫn bạch kim đơn giản vẫn là tốt nhất.

      Quý Thư Lăng khổ sở nghĩ thầm, Vũ nhờ giúp chọn chiếc nhẫn, là hành hạ tàn nhẫn nhất đời!

      Trước kia thường hay mơ mộng, cầm chiếc nhẫn như thế nào để cầu hôn ?

      Vũ gia thế lớn nghiệp lớn, khó mà chỉ muốn chiếc nhẫn bạch kim đơn giản là được rồi, mang chiếc nhẫn kim cương đắt giá là rất mệt. . . . . . tưởng tượng qua trăm vạn lần, chọn nhẫn giúp mà cảm thấy khổ sở như thế này tất cả là bởi vì phải là dâu của Vũ!

      "Nếu phải là cái gì?" Hướng Đường Vũ hỏi lại.

      "Tuần trước em và Cạnh Nghiêu chuyện về chiếc nhẫn, em em thích nhẫn bạch kim đơn giản thôi. ấy kết hôn phải là chuyện riêng nữa, mà còn phải quan tâm tới thân phận đối phương nữa."

      "Các người đến chuyện kết hôn?"

      " có đâu..., chỉ là vô tình chuyện chút mà thôi." .

      Hai người cùng im lặng, bọn họ vòng quanh tủ kiếng mấy lần.

      " phải cho em biết chút thông tin chứ, như là định mua cái khoảng bao nhiêu, hình dáng như thế nào, màu gì . . . . . ." Quý Thư Lăng nhịn được hỏi.

      "Em thích hình dáng như thế nào, màu gì?" cúi đầu nhìn .

      "Đâu phải là em với kết hôn!" né tránh tầm mắt của .

      "Tiểu Lăng Giác. . . . . . Sao chúng ta lại trở thành như thế này?" Hướng Đường Vũ khổ sở khẽ hỏi. hiểu sao mình lại khổ sở như vậy, giống như bỗng nhiên trong phút cả thế giới đều thay hình đổi dạng?

      "Thế này là thế nào?" Quý Thư Lăng giả bộ chăm chú chuyên tâm nhìn kiểu dáng của chiếc nhẫn, muốn cố gắng kiềm chế giọt nước mắt sắp rơi.

      "Em còn giống như trước nữa, khoảng cách của chúng ta càng ngày càng xa. . . . . . thích như vậy. . . . . ."

      " Vũ, có biết là rất tàn nhẫn ? Tại sao phải ép buộc em? Em rất
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :