1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Theo đuổi đến cùng - Phiên Chương (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 35

      nhìn cha, mong đợi Tiết Hải Đằng cho biết ông có, như vậy có thể đặt viên đá trong lòng kia xuống, bình tĩnh lại, nhưng Tiết Hải Đằng nhìn chằm chằm con trai, đứng lên.

      Nhặt tái liệu số sách Tiết Hà ném ở bàn uống trà lên, mở ra lật tờ thứ nhất, phía số liệu ràng và rất chính xác.

      "A Hà, đó là vết nhơ duy nhất trong suốt bao nhiêu năm làm quan của cha."

      Cuối cùng vẫn thừa nhận với con trai.

      Năm năm trước, sau khi tinh thần Lục Liên Tiếu thất thường, nhà họ Lục cũng tìm tới nhà họ Tiết, là chính bản thân ông cho họ khoản tiền. Mặc dù con trai của mình bởi vì Lục Liên Tiếu cẩn thận đâm nhát, thế nhưng tất cả đều là do Tiết Hà gieo gió gặt bão sau khoảng thời gian làm côn đồ trước đó.phuonganhlqd

      cần vì chuyện này mà trả giá chút, cho nên Tiết Hải Đằng tìm tới Lục Dật Phàm, với Lục Dật Phàm cho ông khoản tiền, từ đó hai nhà thiếu nợ lẫn nhau.

      Lục Dật Phàm lại : "Nếu như năm trăm vạn của ông có thể mua được sức khỏe của Liên Tiếu, như vậy tôi hớn hở tiếp nhận, nhưng mà tiền có thể giải quyết tất cả sao?"

      Lục Dật Phàm cũng biết chuyện Lục Liên Tiếu đâm Tiết Hà, chuyện này vẫn luôn được Doãn Sắt, Lục Dĩ Trạch, Tiết Hà và Tiết Hải Đằng giấu diếm rất tốt, cho nên Lục Dật Phàm mới hiểu lầm bọn họ sâu như vậy, cho rằng Lục Liên Tiếu biến thành như vậy đều do bọn họ tạo thành.

      Cuối cùng Tiết Hải Đằng vẫn kiên quyết tiền kín đáo đưa cho Lục Dật Phàm, trong mấy năm cũng lui về phía sau mực yên lặng dùng thế lực của mình giúp đỡ Thiên Trạch nổi lên.

      Ông ngẩng đầu lên nhìn di ảnh vợ quá cố, nhìn về phía con trai: "Sau khi mẹ con qua đời, cha vẫn luôn để ý chăm sóc tốt cho con nên mới có thể xảy ra loại chuyện đó, cho nên tất cả chuyện này cũng nên do cha gánh chịu mới đúng."

      Tiết Hà nhiều năm qua chưa từng nhìn thấy ánh mắt cha nhìn về phía mình như vậy, ở trong đó đầy ắp thương, tình cảm sâu sắc. Kể từ sau khi mẹ qua đời, Tiết Hải Đằng luôn đặt trọng tâ vào công việc nhà nước, rất ít khi chăm sóc mình.

      và Doãn Sắt rất giống nhau, đều có mẹ ở bên cạnh, nhưng cách làm của hai người cha đều giống nhau.

      Từ Chấn Phi tìm cho Doãn Sắt mẹ ghẻ, ít nhiều còn có người chăm sóc, thế nhưng lại có, trong lòng Tiết Hải Đằng chỉ có người là mẹ , cũng nguyện ý tái hôn, con trai cũng hầu như là bỏ mặc mới khiến cho tính tình trở nên như vậy.

      "Từ Khải ra tù rồi, tố cáo cha."

      Tiết Hà vẫn lo lắng cho cha mình, tính toán phái người trông chừng Từ Khải, kết quả để ý bệnh nặng vẫn chạy trốn. Tiết Hải Đằng còn mấy năm nữa về hưu, vốn có thể công thành lui thân, tại chỉ sợ là thể nào.

      Tiết Hải Đằng nhìn về phía con trai cười cười, đặt sổ sách vào trong tay con trai, vỗ vỗ bả vai Tiết Hà, bàn tay dầy khiến Tiết Hà có loại cảm giác lâu trước kia, cũng làm cho Tiết Hải Đằng phát con trai mình nay cao lớn như vậyrồi.

      "Phòng thu dọn xong rồi, ở lại ." Ông tới trước phòng của Tiết Hà, mở cửa đứng ở cửa, nhìn về phía con cười cười, tắt đèn ở những căn phòng khác, quay về phòng của mình.

      Ngày thứ hai, khi Tiết Hà rời giường, trong nhà còn bất kỳ ai nữa, gọi cuộc điện thoại cho cha, cha cũng nhận, gọi đến phòng làm việc của ông, có người bắt máy, được cho biết hôm nay Tiết Hải Đằng cũng tới.

      Ngược lại Lục Liên Tiếu gọi cuộc điện thoại tới: "Tiết Hà, ở đâu?"

      Từ hôm qua, sau khi Tiết Hà rời hai người giống như là cắt đứt liên lạc vậy, lo lắng cả đêm, cảm giác sợ, cho nên mới sớm tinh mơ gọi điện thoại tới xác nhận xem có phải Tiết Hà vẫn ở thành phố S hay .ddiieenndllqd

      " ở nhà, em sao?" Tâm tình Tiết Hà tốt hơn nhiều bởi vì nghe được giọng của Lục Liên Tiếu.

      "Em ở Thi Sắt, chính là ở cửa hàng của Sắt Sắt đó, ấy hưởng tuần trăng mật giao cửa hàng lại cho em." Lục Liên Tiếu vừa vị trí của mình, vừa xem tạp chí giải trí mới nhất.

      đó viết "Lục Liên Tiếu và tổng giám đốc của Hòa Ngu bí mật hẹn hò bị chụp hình, tin tức đáng tin cậy được chứng minh", nhưng cũng cảm thấy tức giận vì bài báo này, bình tĩnh khép tờ báo lại, chờ Tiết Hà .

      " còn có chút chuyện, phải cúp điện thoại."

      Sau khi cúp điện thoại, Lục Liên Tiếu có chút thất vọng để điện thoại di dộng xuống, theo phong cách của Doãn Sắt giới thiệu sản phẩm cho khách hàng mới tới, vậy mà ánh mắt của khách hàng còn dừng lại ở người nhiều hơn.

      Truyền thông bẻ cong , khiến xì căng đan của Lục Liên Tiếu càng ngày càng nhiều, vốn hề nhiều, cũng nổi tiếng nhờ vào những ồn ào này lại có chút danh tiếng. Lục Liên Tiếu nghĩ tới nhiều người thích chuyện bát quái cứ tìm tới cửa như vậy, còn nhìn về phía bàn luận xôn xao.

      Trong lòng tuy rất khổ sở, nhưng lộ ra ngoài, vẫn cười như cũ giới thiệu trang phục cho bọn họ.

      Khi Tiết Hà chạy tới Thi Sắt, lập tức thấy Lục Liên Tiếu đứng ở nơi đó cố giả bộ nở nụ cười, có chút đau lòng lên kéo tay sang, khách hàng phát vai nam chính trong xì căng đan tới, lúc này mới ngừng miệng, mua bộ quần áo ưng ý sau đó tản .

      "Tổ chức cuộc họp báo ở Thiên Trạch tại thành phố S cho tôi, có số việc tôi cần phải giải thích và tuyên bố." Tiết Hà cầm điện thoại di động lên với nhân viên, rồi sau đó ôm Lục Liên Tiếu lời xin lỗi .

      "Chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, dời Hòa Ngu đến thành phố S, luôn luôn ở chung chỗ với em."

      hôn Lục Liên Tiếu, xông vào mũi là mùi thơm ngát khiến cho thư thái hơn nhiều.

      **

      Tuần trăng mật của Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt kéo dài mãi cho đến trung tuần tháng bảy mới kết thúc, bọn họ theo dự định ban đầu khắp nước Pháp, sau đó là tất cả các quốc gia xung quanh.

      Ban đầu Lục Dật Phàm cho Lục Dĩ Trạch kỳ nghỉ gần hai tháng, để cho và Doãn Sắt hưởng tuần trăng mật cho thỏa thích, cần lo lắng đến tình hình của Thiên Trạch, Lục Dĩ Trạch cũng quả yên tâm xách hành lý chơi lâu. Cho nên đến ngày tuần trăng mật kết thúc, hai người cũng có chút mất mác, nghĩ mấy ngày vui vẻ này sao lại ngắn ngủi đến thế.

      Mãi cho đến khi trở lại thành phố S, mới cảm thấy kết thúc.

      Hai người cùng đứng dựa vào nhau chờ người tới đón, đến cuối cùng cũng chờ được cha mẹ hai nhà, ngược lại là Phương Thành đến đón hai vợ chồng cấp .

      "Thiên Trạch lập tức mở Hội Đồng Quản Trị nội bộ, đổng Lục tới được, thư ký Từ bên kia tạm thời cũng liên lạc được, cho nên đổng Lục bảo tôi tới đây." Phương Thành giải thích, kéo rương hành lý giúp Doãn Sắt ra ngoài sân bay.

      đường trở về Thiên Trạch, Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch nhờ vào Phương Thành hiểu được tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày này.

      Sáng sớm ngay sau hôm Tiết Hà trở về, trước khi Từ Khải tố cáo mình, Tiết Hải Đằng tự mình đến đồn cảnh sát tự thú. Thời gian lập án điều tra cũng lâu lắm, vụ án tham ô công khoản này cũng liên lụy đến mọi người trong Thiên, từ xuống dưới.

      Mặc dù sau khi Thiên Trạch phát triển Lục Dĩ Trạch trả lại số tiền kia cho Tiết Hải Đằng, nhưng mà tham ô chính là tham ô rồi, làm thế nào cũng thể xóa được dấu vết này. Thị trường của Thiên Trạch cũng bởi vì chuyện này mà bấp bênh, cổ phiếu hạ xuống.

      Vào giữa tháng sáu, trước khi lập án điều tra, Tiết Hà mở buổi họp báo ở Thiên Trạch, ngay trước mặt tất cả giới truyền thông giải thích và Lục Liên Tiếu quen nhau từ hồi cấp ba, là bạn bè trai , hoàn toàn ép xì căng đan xuống. Cũng sau ngày hôm đó, tới nhà họ Lục gia, thỉnh cầu Lục Dật Phàm đồng ý cho và Lục Liên Tiếu lui tới.

      Vậy mà khi Lục Dật Phàm vẫn còn suy nghĩ, lại nghe được tin tức Tiết Hải Đằng bị xử tội, đồng thời cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra lúc ấy, bao gồm cả nguyên nhân thực khiến tâm thần của Lục Liên Tiếu trở nên bất thường, được Lục Dĩ Trạch và bọn họ giấu giếm lâu.

      Rồi sau đó Tiết Hà rất bận rộn vừa lo chuyện Tiết Hải Đằng, vừa chăm sóc Lục Liên Tiếu. Lục Dật Phàm muốn quấy rầy tuần trăng mật của con trai nên cũng cho Lục Dĩ Trạch biết chuyện Thiên Trạch gặp khủng hoảng, tự mình xử lý khắc phục hậu quả.

      Cho nên, cho đến bây giờ Lục Dĩ Trạch trở về nước mới biết gần hai tháng nay xảy ra chuyện gì.

      "Đến nhà thư ký Từ trước." Lục Dĩ Trạch bảo Phương Thành quay đầu đến nhà Doãn Sắt trước, quyết định để Doãn Sắt ở lại đó, sau đó mình quay về Thiên Trạch tham gia Hội Đồng Quản Trị.

      Xe quay đầu, dùng tốc độ nhanh hơn chạy về hướng ngược lại.

      Doãn Sắt vừa mới xuống xe, Lục Dĩ Trạch hôn vào má cái, mình đến Thiên Trạch sau khi hết bận mới đến đón được, rồi sau đó trực tiếp lên xe rời .

      Nhìn xe càng lúc càng xa cho đến khi nhìn cũng nhìn thấy nữa, Doãn Sắt nổi giận bĩu môi, vào nhà cũng biết nên làm cái gì bây giờ.

      Lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, ra là tất cả mọi người trong nhà đều ở đây, chỉ là khí trong nhà rất kỳ quái.

      Từ Chấn Phi nằm ghế dựa ở vườn hoa, thấy Doãn Sắt trở lại cũng gì. Hà Vân Chi ngồi ở trong phòng ngủ đưa lưng về phía , cũng tiếng nào, ngược lại Từ Nhiên bình thường vẫn vùi đầu trong phòng ngủ lại ra chào hỏi chị .

      "Từ Nhiên, cha chị và mẹ em làm sao vậy?" Doãn Sắt kéo em trai lại hỏi.

      Từ Nhiên lắc đầu cái: "Hơn hai tháng nay đều như vậy, em cũng biết. Chị, chị hỏi thăm ba chút ."

      Từ lần trước, sau khi Doãn Nhạn Chi trở về Từ Chấn Phi và Hà Vân Chi mâu thuẫn ngừng, mà Từ Nhiên luôn chỉ biết học hành cho nên cái gì cũng biết, tất cả Doãn Sắt đều thấy, chỉ ngờ rằng hai tháng rồi mà hai người vẫn còn giằng co như vậy.

      "Em học ." vỗ vỗ em trai, để cho nó trở về phòng, mình đến phòng của mẹ kế, đứng ở trước cửa mới nghe thấy Hà Vân Chi khóc.

      Đây là lần đầu tiên Doãn Sắt thấy Hà Vân Chi khóc, lúc trước vẫn luôn muốn ngày nào đó mình làm náo loạn khiến cho Hà Vân Chi khóc, nghĩ rằng mình vui sướng cười trộm, nhưng khi ngày đó tới, cũng cảm thấy như vậy.

      Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, mới phát Hà Vân Chi đối với mình tốt bao nhiêu, nhất là sau khi mình kết hôn. nhìn gian phòng kia, nhàng tới vườn hoa, đứng bên cạnh cha mình.

      Trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện củaTiết Hải Đằng mà Từ Chấn Phi luôn bị quấy rầy, hơn nữa lại vẫn luôn vui vẻ gì với Hà Vân Chi, gia đình và nghiệp đều thuận, nằm ở nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân mới phát là con tới.

      "Sắt Sắt, con trở lại."

      Doãn Sắt gật đầu cái, chỉ chỉ gian phòng kia: "Cha, cha và dì Hà thế nào?"

      Từ Chấn Phi thở dài, lại nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn là muốn đến chuyện này, nhưng Doãn Sắt hỏi ra nguyên cớ thề bỏ qua, đeo bám dai dẳng đến cuối cùng Từ Chấn Phi mới .ddiieenndllqd

      "Cha và dì Hà của con có lẽ là sắp ly hôn rồi."
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      lovenovelcô gái bạch dương thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chapter 36

      "Cha và dì Hà, hai người ra sao rồi hả?"

      Từ Chấn Phi vẫn luôn đối xử rất tốt với Hà Vân Chi, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới lại có ngày cha chuyện ly dị với .

      Từ Chấn Phi lắc đầu cái, đứng lên, thở dài nhìn bóng lưng Hà Vân Chi ở nơi đó: "Dì Hà của con vẫn cảm thấy cha còn thương nhớ mẹ con, vẫn ầm ĩ đến tận bây giờ, chưa hề ngừng nghỉ.”

      "Đó là bởi vì cha làm cho dì có cảm giác được an toàn, cho nên dì mới suy nghĩ lung tung như vậy." Doãn Sắt nhớ lại lúc mình kết hôn, mẹ về nước, chuyện gì Từ Chấn Phi cũng bàn bạc trước với Hà Vân Chi, ngay cả chuẩn bị trước hôn lễ cũng có để cho bà tham dự, mà lúc tiệc cưới, ông và Hà Vân Chi cũng ngồi cách nhau mấy người.

      người, nhất là phụ nữ, ai thấy chồng đối xử với mình như thế cũng mất hứng thôi.

      người giấu bất mãn ở trong lòng , người khác hoàn toàn biết mình sai lầm ở chỗ nào cho nên mới dẫn đến cục diện như nay.

      "Sắt Sắt, sau khi con về nước thay đổi rất nhiều, cũng bắt đầu chuyện vì dì con rồi." Cuối cùng Từ Chấn Phi vỗ vỗ vai của con , tới phòng khách, cầm quần áo ghế sa lon lên.palqd

      Tiếng ông chuyện hơi lớn, hơn phân nửa cũng là cho Hà Vân Chi nghe: "Cha phải công tác ngày, tối mai mới trở về, tự chăm sóc mình cho tốt."

      Doãn Sắt gật đầu cái, đưa cha đến cửa nhìn ông ngồi lên xe mới trở về nhà. Hà Vân Chi cầm rau đứng trong bếp chuẩn bị bữa ăn tối, Doãn Sắt tới.

      "Dì Hà, mắt sưng lên rồi, có thể hơi khó coi." ghé mặt lại, hai người rất gần, cũng là lần đầu tiên Doãn Sắt cẩn thận quan sát mẹ kế.

      Dáng vẻ Hà Vân Chi rất xinh xắn, ngay từ khi bắt đầu Doãn Sắt cho là như vậy, nhung mà luôn có nghĩ bà là kẻ phá hoại hôn nhân của cha mẹ mình, cho nên mới luôn bà đáng ghê tởm. Nhưng mà lúc đó tính tình Hà Vân Chi quả là quá yếu đuối, cứ để cho Từ Sắt Sắt tự làm náo loạn lên, cuối cùng cũng chỉ cười tiếng với .

      Hà Vân Chi như vậy, nếu như phải là mẹ kế của Doãn Sắt, có lẽ từ khi vừa mới bắt đầu vô cùng có cảm tình với bà, cũng để cho đến ngày hôm nay mới cảm thấy bà tốt như vậy.

      Ngữ khí Doãn Sắt chuyện rất nhàng, nghe cũng phải giọng điệu chê cười thường ngày, tâm tình Hà Vân Chi thoải mái hơn chút, cười cười: "Xinh đẹp để làm cái gì, cũng có ai nhìn. Sắt Sắt, con xem tivi , nơi này cứ để dì lo."

      Doãn Sắt gật đầu cái, ra khỏi cửa phòng bếp, quay đầu lại, suy nghĩ chút vẫn câu đặc biệt kiểu cách: "Nếu như dì Hà vẫn xinh đẹp giống như trước đây có thể con ngắm dì đó."

      Buổi chiều, ăn xong cơm tối, Lục Dĩ Trạch gọi cho cuộc điện thoại Doãn Sắt, có thể cho đến tối đêm cũng thể về nhà, cho nên để cho ở lại nhà họ Từ, buổi tối nên ra ngoài.

      Buổi tối, Doãn Sắt ngồi bên cạnh em trai giúp em làm bài tập, rất nhiều đề lâu làm, cùng em trai nghĩ ra cách giải. Hà Vân Chi ngồi giường phía sau lưng Từ Nhiên nhìn hai người bọn họ, vừa thêu tranh chữ thập.ddiieenndllqd

      Cho đến hơn mười giờ Từ Nhiên mới làm xong hết bài tập, học kỳ sau, Từ Nhiên học lớp mười hai, trong khoảng thời gian này vẫn phải học thêm đến đầu tháng tám, bài tập thầy giáo cho cũng nhiều, áp lực học tập đột nhiên cũng lớn hơn nhiều, Hà Vân Chi và Doãn Sắt nhanh chóng ra khỏi phòng Từ Nhiên để cho cậu nghỉ ngơi sớm chút.

      Hơn mười hai giờ, tất cả đèn trong nhà tắt, Doãn Sắt ôm cái gối tới bên giường Hà Vân Chi, muốn tâm với mẹ kế.

      Hà Vân Chi ngờ Doãn Sắt lại thay đổi thái độ với mình: "Sắt Sắt, hôm nay con rất kỳ quái."

      "Chỉ là con đột nhiên thông suốt thôi." Doãn Sắt cầm gối đầu đặt ở đầu giường, ngồi ở bên cạnh Hà Vân Chi hai tay ôm đầu gối.

      Hà Vân Chi cũng ngồi dậy, lại nghe thấy Doãn Sắt : " ra cha con, ông ấy rất quý dì, sau khi kết hôn với Lục Dĩ Trạch con lại nhớ tới hai người, con phát ra con cũng vậy, thích dì."

      Buổi tối, trong phòng có mở đèn, rất tối tăm nhưng lòng của Hà Vân Chi lại trở nên sáng ngời bởi vì lời của Doãn Sắt.

      "Dì Hà, dì có còn nhớ kỉ niệm năm kết hôn đầu tiên của cha con và dì mà cha con tới ?" Doãn Sắt hỏi Hà Vân Chi bên cạnh, dựa vào ánh đèn yếu ớt bên ngoài thấy gật đầu cái.

      " ra đó là chút thủ đoạn của con, chính con khóc lớn đại náo phòng giáo vụ nửa ngày, kéo người cha sắp đến khách sạn kia trở lại. Dì biết khi đó vẻ mặt cha con tồi tệ đến thế nào đâu, con cứ nghĩ rằng lúc đó cha muốn đáng con." Doãn Sắt cúi đầu cười .

      "Còn có khi con đến nước Pháp, chỉ có mình dì muốn tới tiễn con, ra con rất cảm động, cũng hi vọng dì tới." nhíu mày cái tiếp, "Có thể vẫn là do vẫn còn quá bướng bỉnh thôi."

      "Còn có. . . . . ."

      Doãn Sắt và Hà Vân Chi vẫn như vậy đến rạng sáng, máy điều hòa khí rất lạnh, thổi tới người có đắp chăn các cảm thấy lạnh, nhưng hai người cả thể xác và tinh thần đều rất ấm áp.

      "Con hy vọng dì và cha con cãi nhau, cha con, ông ấy nghĩ đến mẹ con nữa rồi, ra ông ấy nuốt trôi giọng điệu này."

      "Dì Hà, xin lỗi. . . . . ."

      xong câu đó Doãn Sắt mơ màng ngủ thiếp , Hà Vân Chi đắp chăn cho xong, mình cũng buồn ngủ, nhưng lại đưa lưng về phía Doãn Sắt.

      Bà lại khóc lần nữa, cũng phải khóc thút thít giống như mấy ngày trước.

      Lau khô lệ, rốt cuộc cả đêm cũng ngủ ngon.

      **

      Hôm sau, khi Doãn Sắt đến Thi Sắt, gặp lại Lục Liên Tiếu hai tháng thấy mặt, phối quần áo cho ma nơ canh trong Thi Sắt, vẻ mặt rất chuyên chú.

      Doãn Sắt đột nhiên vỗ tay cái ở bên tai , Lục Liên Tiếu bị sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sau khi thấy là Doãn Sắt lập tức ôm lấy .

      "Sắt Sắt, tớ rất nhớ cậu." Giọng của nghe mệt chết , Doãn Sắt kéo ra mới nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Lục Liên Tiếu, quầng thâm mắt rất đạma, cả gò má cũng gầy, hình như mấy ngày nay ấy sống cũng tốt.

      "Cậu làm sao vậy?" Doãn Sắt ân cần hỏi.

      Lục Liên Tiếu lắc đầu cái, tiếp tục thay quần áo, Doãn Sắt giữ tay lại y, nhất định phải hỏi xem làm sao.

      "Chuyện của bác Tiết rất phiền toái, gần đây Tiết Hà cũng rất ổn. vài ngày tớ chưa được gặp ấy rồi, gọi điện thoại cũng ít. Cha tớ bởi vì thị trường của Thiên Trạch bấp bênh, trước đó vài ngày đổ bệnh phải nằm viện, ngày hôm qua vừa ra viện lại phải tham gia họp Hội Đồng Quản Trị."

      "Tớ cảm thấy tớ giống như phế nhân (người vô dụng), cái gì cũng giúp được bọn họ, còn luôn mang đến phiền toái cho bọn họ."

      Doãn Sắt ôm chặt Lục Liên Tiếu, đưa tay xoa lưng , muốn cho yên tâm: "Liên Tiếu ngu ngốc, cậu phải là phế nhân, cậu phải có tự tin, đợi những chuyện này qua , tất cả rồi tốt thôi."

      Bạn tốt ôm rất hữu dụng, cũng rất thoải mái, trước kia khi Lục Liên Tiếu khổ sở Từ Sắt Sắt cũng dùng phương thức này để an ủi , cũng với Doãn Sắt giống như trước kia: "Sắt Sắt, có cậu tốt, may mà tớ nhớ lại cậu."

      Điện thoại Doãn Sắt vang lên, ôm Lục Liên Tiếu, tay khác lấy điện thoại di động ra đặt ở bên tai, sau khi nghe thấy giọng kia, cũng lập tức buông Lục Liên Tiếu ra, với mình ra ngoài trước chuyến, lập tức trở về.

      "Tôi chờ ở quán cà phe đối diện Thi Sắt, chờ tới đây, nếu , tôi sang đấy cũng được."

      "Từ Khải, rốt cuộc muốn như thế nào?" Doãn Sắt đứng ở ngoài cửa, nhìn Lục Liên Tiếu mềm mại ngồi trước cửa sổ thủy tinh, lật xem tạp chí, sau khi xác nhận bị Lục Liên Tiếu nhìn thấy, sang đường.

      Từ Khải gọi ly đồ uống, nhìn Từ Sắt Sắt tới, đẩy đồ uống tới trước mặt .

      " , lâu gặp, cũng sắp nhận ra nữa rồi." đẩy tóc trước trán sang, dùng ngón tay gầy yếu chỉ chỉ vết sẹo đó, tốc độ chuyện rất chậm, "A, lúc ấy sức của cũng ghê gớm ."

      "Từ Khải, rốt cuộc muốn cái gì với tôi?"

      "Đúng là chỉ muốn tìm tâm mà thôi, Tiết Hà tìm tôi hơn mười ngày, mà tôi vẫn ngồi ở chỗ này nhìn chằm chằm Lục Liên Tiếu hơn mười ngày, nhất định là cậu ta ngờ tới là tôi lại ở chỗ này." Giọng của Từ Khải nghe còn bao nhiêu hơi sức.

      Doãn Sắt cau mày, cũng uống đồ uống trước mặt.

      " muốn đợi đến ngày Tiết Hải Đằng bị xử tội kia, nhưng hình như cũng đợi được nữa rồi." Qua cửa sổ thủy tinh, Từ Khải nhìn về phía Thi Sắt đối diện, Lục Liên Tiếu vốn ngồi trong Thi Sắt đột nhiên thấy đâu nữa.

      " cho Tiết Hà, sau này tôi xuất trước mặt cậu ta nữa, quật ngã Tiết Hải Đằng là đủ rồi. Về phần chuyện Lục Liên Tiếu đâm Tiết Hà bị thương lúc đó, tôi giữ lấy mang vào trong phần mộ của mình."

      run run rẩy rẩy đứng lên, dùng hết hơi sức cuối cùng muốn về phía trước, nhưng hơi sức lại càng ngày càng , khối u người cũng càng ngày càng đau.

      " , xem ra phải đưa tôi đến bệnh viện."

      **

      Ban đêm, ghế dài phòng khách lầu ở Thiên Trạch, mình Lục Liên Tiếu ngồi ở nơi đó. Xem ra cả người đều rất mệt mỏi, khuỷu tay gác ở đùi, tay chống đầu, thấy nét mặt của .ddiieenndllqd

      Đèn trong trung tâm từng chiếc đèn bị tắt , bóng tối từ từ bao phủ . bụm mặt nghẹn ngào, nghĩ muốn phát tiết hết tất cả buồn khổ trong khoảng thời gian này.

      Cuối hành lang, cửa hàng ăn vặt của nhà nào đó cũng đóng cửa, chiếc đèn cuối cùng trong trung tâm cũng vì vậy mà bị tắt, trong đại sảnh trống rỗng, tiếng khóc nỉ non của cuối cũng cũng có hồi .

      Lúc này, tiếng bước chân cách đó xa truyền đến, có lẽ là người trong nội bộ Thiên Trạch nghe thấy tiếng khóc tới.

      ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng kia, người tới rất gầy, vóc dáng cũng cao, nên là . Trong tay cầm điện thoại di động, dùng chức năng đèn pin của điện thoại di động cầm tay để chiếu sáng đường, đồng thời màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng hắt lên mặt , khiến Lục Liên Tiếu lập tức nhận ra.

      Nhìn người kia lần nữa, cuối cùng nhịn được nữa, khóc khẩn cầu .

      "Cái gì tôi cũng dám với bọn họ, tôi cảm thấy mệt sắp chết rồi."

      "Hùng Lâm, cầu xin , giúp tôi."
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 37

      Khi Doãn Sắt đưa Từ Khải đến bệnh viện. tình trạng của Từ Khải vô cùng nguy hiểm.

      ta chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm giường bệnh, được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, bởi vì đường đưa đến bệnh viện Doãn Sắt nhìn thấy dáng vẻ khổ sở chịu nổi, rốt cuộc bị kinh sợ, tay run run ở ngoài phòng bệnh lâu mới cảm thấy khá hơn.

      Rồi sau đó chính là mình ngồi ở hành lang dài trong bệnh viện, chờ đợi cuộc giải phẫu kết thúc.

      Sau khi Phương Thành nhận được tin tức của Doãn Sắt, việc này với Lục Dĩ Trạch.

      Lúc ấy Thiên Trạch cử hành cuộc họp nội bộ quan trọng, Lục Dĩ Trạch thể nào chạy tới đó, trước hết để Phương Thành cho Doãn Sắt bảo chờ chút, đợi lát nữa hội nghị kết thúc lập tức lái xe tới bệnh viện.

      Đợi đến khi đến đó, Doãn Sắt ngồi ở nơi đó, mắt ngơ ngác nhìn đèn phòng giải phẩu, xem ra khỏe.

      Mà Doãn Sắt thấy Lục Dĩ Trạch tới đứng bên cạnh mình, cũng đứng lên lặng yên rúc vào trong ngực yên lặng run rẩy, Lục Dĩ Trạch kéo ngồi xuống cũng an ủi , hai người cùng nhau chờ đợi.

      Cuối cùng cuộc giải phẫu cũng kết thúc Từ Khải được đẩy ra, bác sĩ lắc đầu với bọn họ cái, vốn chính là giai đoạn cuối, gần đây vừa tiếp nhận trị liệu, tế bào ung thư người khuếch tán quá nhiều, cấp cứu có hiệu quả, ta mất rồi.

      Tuy ta xuất trong cuộc sống của mình nhiều, nhưng cũng là người khởi xướng ảnh hưởng đến chuyện mình và người phải tách ra năm năm, nhìn thấy qua đời, trong lòng Doãn Sắt vẫn cực kỳ buồn.

      "Từ Khải tiên sinh có người nhà ?" Bác sĩ hỏi.

      Doãn Sắt lắc đầu cái, cái gì cũng biết, nhìn Lục Dĩ Trạch muốn t tìm kiếm đáp ánừ chỗ của , Lục Dĩ Trạch cũng lắc đầu cái, lấy điện thoại di động ra gọi cú điện thoại cho Tiết Hà.

      "Tôi ở bệnh viện, cấp cứu cho Từ Khải có hiệu quả, tử vong rồi, cậu tới đây xử lý chút ."

      Tiết Hà ở đầu bên kia điện thoại thở dài, cái gì cũng , cúp điện thoại.

      Thi thể được đưa đến nhà xác, Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch, hai người đứng trước phòng giải phẫu lâu.

      ôm chồng, đầu cọ cọ vào cằm Lục Dĩ Trạch muốn có được chút an ủi.

      Lục Dĩ Trạch vốn vì chuyện họp hội đồng quản trị mà tâm loạn như ma, hơn nữa thấy kết quả cuối cùng của Từ Khải, tâm tình cũng tốt, hai người cùng ôm nhau ở đó mãi cho đến khi Tiết Hà tới tiếp tục giải quyết chuyện Từ Khải, bọn họ mới rời khỏi.

      **

      Trở về căn nhà , ban đêm, Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch lặng yên ngồi xem ti vi, đầu tựa vào bả vai , tâm bình tĩnh hơn nhiều, nay trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

      Về phần ti vi rốt cuộc chiếu tiết mục gì, hoàn toàn nghe, xem. Lục Dĩ Trạch cũng giống , mặt áp lên đầu Doãn Sắt tựa lên bả vai , trong đầu vẫn còn tính toán tổn thất mấy ngày nay của Thiên Trạch.

      Đột nhiên Doãn Sắt giật giật, cũng ngẩng đầu lên, cảm thấy chỗ cổ hơi nóng lên, cúi đầu phát ra vợ mình hôn cái lên cổ.ddiieenndllqd

      "Dĩ Trạch, tâm tình em tốt."

      tiếp tục an tĩnh giống vừa rồi nữa, làm nũng với Lục Dĩ Trạch, ôm lấy cổ , nhìn .

      Những tính toán vừa rồi trong đầu vào lúc này đều biến mất, cười cười đưa tay xoa mặt vợ : "Ngốc, nếu tâm tình tốt, về sau nhớ phải cho biết."

      Vén tóc sang, hôn cái lên cái trán trơn bóng của , ôm vợ lên trở về phòng ngủ: " tại cần suy nghĩ cái gì nhiều, ngoan ngoãn ngủ ."

      Đặt lên giường, Lục Dĩ Trạch đắp chăn cho xong định trở về phòng khách tiếp tục xem sổ sách gần đây của Thiên Trạch, Doãn Sắt kéo tay để cho : "Vậy chúng ta thỏa thuận, cho dù là ai, tâm tình tốt đều phải cho đối phương biết.”

      "Lục Dĩ Trạch, cũng phải cho em biết." Lại dùng lực kéo , kéo Lục Dĩ Trạch ngồi xuống, chờ Lục Dĩ Trạch chuyện.

      "Bên ngoài vẫn có lời đồn đãi, nguồn tài chính của Thiên Trạch bình thường, hơn nữa còn Thiên Trạch bị Tiết Hải Đằng liên lụy sắp đóng cửa, dẫn đến rất nhiều hợp đồng đáng lẽ sắp được ký kết, bây giờ đối phương đều đồng loạt đổi ý."

      qua tình trạng gần đây của Thiên Trạch với Doãn Sắt, cũng nằm xuống, tựa vào gối đầu nhìn vợ mình. Doãn Sắt mở to mắt nhìn , trong ánh mắt kia có bất kỳ lo lắng nào, chỉ có quan tâm đối với mình.

      Mấy ngày nay Lục Dĩ Trạch sớm về muộn, tiều tụy rất nhiều. Kể từ khi trở lại sau tuần trăng mật, tinh thần vất vả mới tỉnh táo lại, đột nhiên lại căng thẳng, có khoảng thời gian buổi tối Lục Dĩ Trạch vừa về đến nhà dựa vào ghế sa lon ngủ mất rồi.

      "Sắt Sắt, nếu như Thiên Trạch ngã ——"Lục Dĩ Trạch đưa ra giả thiết này, ra vẻ lo lắng hỏi , "Lục phu nhân, em có cần nữa hay ?"

      Doãn Sắt cười, nhắm hai mắt lại: "Lúc ấy hãng may quần áo nho của nhà họ Lục phá sản, em cũng ở bên cạnh phải sao?"

      "Lại ", lại dựa vào Lụ Dĩ Trạch, lắc lắc chiếc nhẫn kim cương tay trước mắt , "Em cũng gả cho , cả đời đều từ bỏ."

      Lục Dĩ Trạch biết nhất định là Doãn Sắt trả lời như vậy, nhưng vẫn hỏi, nghe thấy như vậy, cũng muốn suy nghĩ tiếp những chuyện chưa nghĩ ra kia nữa, dứt khoát tắt đèn, ôm Doãn Sắt và trong lòng, bình yên vào giấc ngủ.

      **

      Vừa nghỉ hè, Hùng Lâm trở lại trong tiệm ăn vặt của cha giúp đỡ tay, ban đêm đến khi đóng cửa quán, nghe thấy tiếng khóc hành lang.

      gan to, cái gì cũng sợ, cho nên lập tức men theo nơi phát ra thanh tìm tới, thấy có bụm mặt khóc ở nơi đó, khi kia ngẩng đầu lên, cũng nhận ra ấy.

      "Hùng Lâm, cầu xin , giúp tôi."

      Xem ra tình trạng của Lục Liên Tiếu tốt, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay ấy: "Thiên Trạch khóa cửa ngay bây giờ, chúng ta đến quán cà phê đối diện , chỗ đó mở cửa 24h."

      Thay Lục Liên Tiếu gửi tin nhắn cho mẹ - Liên Ngọc Thanh buổi tối về nhà muôn chút, Hùng Lâm lập tức đưa Lục Liên Tiếu sang quán cà phê đối diện bên kia đường, muốn phòng , gọi hai ly cacao.

      "Lục Liên Tiếu, tình trạng bây giờ của so với lần trước tôi gặp tồi tệ hơn rất nhiều." Hùng Lâm thẳng vào vấn đề , "Có lẽ, cần bác sĩ tâm lý."

      Lục Liên Tiếu lắc đầu cái, uống cạn ly cacao trước mặt, vừa khóc đến miệng đắng lưỡi khô mới giờ mới tốt hơn chút.

      "Tôi vẫn luôn cho rằng đó chẳng qua chỉ là cơn ác mộng, ra tất cả đều là ."

      Khi nhớ lại Doãn Sắt và Tiết Hà, ra trong đầu cũng có phần trí nhớ khác được nhớ lại.

      Phần trí nhớ kia la trong con hẻm tối đen, người ngã xuống đất, khắp người đều là máu.

      cứ nghĩ rằng đó chi là giấc mộng, là bởi vì mình quá để ý đến trí nhớ của mình, có lẽ là vì chuyện đẫm máu nào đó, mới dẫn đến việc bị mất trí nhớ, cho nên mới nằm mơ thấy giấc mộng kia.

      Ở trong giấc mộng tự cho là đúng kia, cầm con dao gọt trái cây mình luôn mang theo người, muốn đâm người ở giữa và Tiết Hà, tiếp sau đó lại đâm nhầm người. Trong mộng còn có hình ảnh như phát điên với người nhà mình, ở trong bệnh viện giống như người điên vậy, cầm đồ xung quanh đánh người. Bác sĩ y tá mạnh mẽ ép nằm giường bệnh, nhắm vào tay tiêm mũi an thần dẹp yên mọi chuyện.

      Trường hợp đó là kinh khủng, giống như ác mộng đè nặng trong đầu muốn xua cũng được.

      Cho tới hôm nay nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Doãn Sắt khi nhận được cú điện thoại kia, từ Thi Sắt đến quán cà phê này, cho nên cũng theo Doãn Sắt, ra từ cửa chính của Thiên Trạch, vào từ cửa hông của quán cà phê ngồi vào chỗ ngồi sau lưng Từ Khải, nghe được câu cuối cùng Từ Khải với Doãn Sắt rốt cuộc cũng hiểu, tất cả đều là .

      Có lẽ Tiết Hà thèm để ý, có lẽ Doãn Sắt cũng thèm để ý, tất cả mọi người thèm để ý, nhưng mà lại vô cùng để ý.

      Cũng bởi vì những người đó thèm để ý, lừa dối năm năm như vậy.

      Năm năm này, sống rất tốt, nhưng những người khác, thế nào cũng thể sống tốt.

      Doãn Sắt rời khỏi Trung Quốc, để lại trai nhung nhớ người xa, giống như thời gian năm năm này của tất cả đều bởi vì Lục Liên Tiếu nhất thời kích động mà lãng phí.

      Về việc Tiết Hải Đằng tham ô công khoản, cũng phải là bởi vì Lục Liên Tiếu sao?

      Ban đầu Tiết Hải Đằng vì muốn trả cho nhà họ Lục công bằng mà tham ô 300 - 400 vạn. tại cũng đến lúc chờ đợi tuyên bố kết quả xét xử, biết bọn họ bị xử như thế nào, nhưng có thể chắc chắn rằng, Tiết Hải Đằng nhất định khó thoát cảnh tù tội. Nếu như ông ngồi tù, về sau phải làm như thế nào để đối mặt với cha chồng, đối mặt với Tiết Hà?

      Còn có cha mẹ mình, lúc trước vì tất nhiên là táng gia bại sản, tốn bao nhiêu tâm huyết.

      Tất cả mọi người đều yên lặng trợ giúp , nhất là Doãn Sắt, ấy là người bạn tốt nhất.

      Lúc trước từng hỏi tại sao phải đổi tên, Doãn Sắt chỉ là đến nước Pháp theo họ mẹ. lại hỏi tiếp tại sao phải đến Pháp, Doãn Sắt là vì theo đuổi ước mơ.ddiieenndllqd

      Lúc ấy Lục Liên Tiếu còn từng giễu cợt Doãn Sắt, : " là cậu chỉ vì theo đuổi giấc mơ mà bỏ qua người theo đuổi nhiều năm, trai của tớ sao?"

      Doãn Sắt trả lời thế nào? Doãn Sắt : "Dù thế nào cũng bỏ được, cũng qua."

      còn cười tự nhủ: " tại nên gọi cậu là chị dâu tớ rồi, phải sao?"

      Vào giờ khắc này mới hiểu được tất cả, tất cả mọi chuyện tuyệt đối đơn giản giống như tưởng tượng, tất cả mọi người đều biết chân tướng việc, chỉ giấu giếm vì .

      theo đuổi năm năm này, ra lại đầm đìa máu tươi như vậy.

      nhìn Hùng Lâm, từng giúp mình rất nhiều ở thành phố A: "Tôi nên làm như thế nào? Tôi sợ bọn họ biết tôi nhớ ra hết mọi chuyện, tôi cũng sợ mình khống chế được cảm xúc, sau đó khiến cho bọn họ giống như trước kia vậy."

      Hùng Lâm lắc đầu cái, càm ly đồ uống của mình lên uống, thổi khí nóng phía , nhàng nhấp miếng uống vào bụng, sau khi để xuống nắm lấy tay Lục Liên Tiếu: "Bây giờ còn có thể ý thức được tình trạng của mình, lên năng lực chịu đựng của giờ mạnh hơn trước kia rất nhiều."

      "Đừng nghĩ nhiều, Liên Tiếu, qua lâu như vậy rồi mà. ổn định lại tinh thần trước , ngày mai tôi dẫn đến bệnh viện thành phố tìm bác sĩ tâm lý."

      "Qua thời gian ngắn nữa tôi lại phải trở về trường, nếu như muốn gạt người nhà, hãy đến thành phố A cùng với tôi trước, chờ cảm xúc của hoàn toàn ổn định hãy trở lại."

      Tiết Hà cũng đưa mình đến thành phố A, Lục Liên Tiếu cũng có có lấy đó làm lý do với người nhà, gật đầu đồng ý: "Hùng Lâm, cám ơn , cám ơn ."

      Hùng Lâm chỉ cười lắc lắc đầu, bởi vì trước kia Lục Dĩ Trạch là đồng hương, ở trong trường cũng giúp đỡ , đối tốt với Lục Liên Tiếu ngoài cảm tình ra còn có báo đáp Lục Dĩ Trạch, hơn nữa cũng học tâm lý học, ở thành phố A cũng biết nhiều chuyên gia, giúp đỡ được nhiều cho Lục Liên Tiếu.

      "Vậy tạm quyết định là tuần sau nhé, yên tâm, chuyện của tôi cho ai biết.”
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      lovenovelcô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 38

      Lục Liên Tiếu và Hùng Lâm chuyện lâu, mãi cho đến mười giờ đêm, sau khi hẹn xong thời gian đến thành phố A, mới ra từ trong quán cà phê, đón chiếc xe trở lại nhà họ Lục.

      Lúc về đến nhà, Liên Ngọc Thanh ở trong phòng bếp chuẩn bị ăn khuya, còn Lục Dật Phàm cầm tài liệu giấy tờ viết đầy số liệu xem trong phòng khách, ông chau mày, nhìn nét mặt hình như tình hình Thiên Trạch cũng khả quan.

      "Liên Tiếu, con trở về rồi, mẹ chuẩn bị bữa ăn khuya cho con, ăn chút rồi ngủ."

      Liên Ngọc Thanh bưng chén canh gà mới vừa làm xong ra, đặt ở bàn trong phòng ăn, cười dịu dàng gọi Lục Liên Tiếu tới ăn.

      Lục Liên Tiếu gật đầu cái, cởi giầy ra, đến bồn rửa tay rửa tay trước, rồi mới đến phòng ăn kéo ghế ra ngồi xuống.

      Liên Ngọc Thanh nhìn Lục Liên Tiếu ngồi xuống, đến phòng bếp lại múc thêm chén nữa bưng lên để khay trà trước mặt Lục Dật Phàm, để Lục Dật Phàm ăn nhân lúc còn nóng, xem số liệu sau.

      Sau khi để xuống, Liên Ngọc Thanh thuận tiện ngồi xuống bên cạnh con , nhìn mặt con.

      Bà phát mắt con có quầng thâm rất đậm, mắt có chút sưng lại có tia máu, cũng suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là mấy ngày nay có lẽ quá bận rộn, dẫn đến trạng thái tinh thần tốt.

      "Nhìn con gần đây gầy nhiều quá, phải ăn nhiều lên mới được."

      Bà đưa tay sờ sờ mặt con , khuôn mặt bé vốn có chút thịt bây giờ là gầy rất nhiều.

      Buổi tối trừ ly ca cao uống trong quán cà phê ra, cũng chưa ăn gì cả, cầm chén lên. Uống hớp, canh mẹ nấu mùi vị thơm, vẫn giống như trước kia có gì thay đổi cả.

      Lục Liên Tiếu ăn ăn bởi vì nghĩ đến chuyện gần đây khiến cho kích động muốn rơi lệ, nhưng nhịn xuống.

      Sau khi ăn xong, buông đũa, nhìn mẹ: "Mẹ, cuối tuần con phải đến thành phố A chuyến."

      "Là chuyện ở Hòa Ngu sao? Hay là vì muốn gặp Tiết Hà?" Liên Ngọc Thanh truy hỏi con mình.

      Lục Liên Tiếu gật đầu cái, nhìn về phía phòng khách, cha ăn xong bữa khuya nhanh hơn bởi vì nghe thấy Liên Ngọc Thanh nhắc tới Tiết Hà, cũng để bút trong tay xuống nhìn về phía họ.

      "Con muốn đến thành phố A gặp Tiết Hà, hi vọng hai người đồng ý."

      "Chuyện qua con đều nhớ ra rồi, tại con rất tốt, có chuyện gì cả."

      "Con đều nhớ ra rồi sao?" Đây lần đầu tiên Lục Liên Tiếu với cha mẹ chuyện mình tìm lại trí nhớ.

      Trong lòng Lục Lien Tiếu lúc này nổi lên gợn sóng, nhưng mà vẫn nhẫn nại nếu hỏng việc mất, cố ra vẻ trấn định : "Là ban đầu mọi người hiểu lầm Tiết Hà, tất cả đều là do con cẩn thận tạo thành, cũng cám ơn mọi người gạt con năm năm này. Con vẫn Tiết Hà, con muốn tìm ấy, xin cha mẹ đồng ý cho con."

      Liên Ngọc Thanh gật đầu cái, Lục Liên Tiếu đứng lên, tới trước mặt Lục Dật Phàm ngồi ghế sa lon trong phòng khách, chờ cha trả lời chắc chắn.

      Lúc đầu, khi biết chân tướng việc, Lục Dật Phàm cũng biết mình trách lầm Doãn Sắt, nhưng mà vẫn có thành kiến với Tiết Hà như trước, hôm nay Lục Liên Tiếu nhớ lại tất cả hơn nữa cũng xảy ra chuyện gì, ông cũng mất lý do từ chối.

      "Chuẩn bị mang theo nhiều quần áo hơn chút, thời tiết ở thành phố A giống với ở đây, chăm sóc tốt thân thể." Lục Dật Phàm đồng ý.

      Lục Liên Tiếu lui ra, ké cười, cúi đầu cảm ơn ông: "Cảm ơn cha, con về phòng trước."

      "Còn nữa, cha mẹ, chuyện con nhớ lại tất cả mọi chuyện này cần lại với trai và chị dâu, con sợ bọn họ bị ảnh hưởng."

      Thấy Lục Dật Phàm gật đầu cái, lập tức xoay người, chạy vào gian phòng của mình, khóa cửa lại, tựa vào cửa, ngồi xổm xuống, bộc phát hết tất cả tình cảm đè nén trong lòng ra ngoài, che miệng lại khóc lên lần nữa.

      Ngay cả bây giờ, cha mẹ vẫn thương mình như vậy, chấp nhận từ bỏ hết mọi thành kiến, chấp nhận Tiết Hà, trong lòng cảm thấy áy náy, có lẽ Hùng Lâm đúng, rất cần bác sĩ tâm lý.

      **

      tuần trôi qua, và Hùng Lâm ngồi xe lửa đến thành phố A, Lục Liên Tiếu mới cho Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch biết chuyện muốn đến thành phố A, số việc phải giải quyết, thời gian nữa mới trở về, để trai và Sắt Sắt yên tâm ở lại thành phố S.

      Phản ứng đầu tiên của Doãn Sắt dĩ nhiên là trách cứ , càng ngừng trách cứ cho đến lúc rồi Lục Liên Tiếu mới cho biết.

      nghe giọng của bạn tốt trong điện thoại, miệng còn mang theo nụ cười, khổ sở trong lòng cũng phai nhạt ít.ddiieenndllqd

      . . . . . .

      Đến thành phố A, đầu tiên là Lục Liên Tiếu theo Hùng Lâm tới bệnh viện thành phố A tìm chuyên gia.

      Chuyên gia là phụ nữ trung niên, họ Vương, mặc áo blouse màu trắng, thoạt nhìn vô cùng giỏi giang, sau khi tìm hiểu sơ qua tình trạng của Lục Liên Tiếu, bảo Lục Liên Tiếu ngày mai trở lại chính thức tiếp nhận trị liệu.

      Hùng Lâm thấy mọi chuyện sắp hoàn thành nên trở về trường học trước, để Lục Liên Tiếu ở lại bệnh viện, dặn tự chăm sóc cho mình tốt.

      Sau khi Lục Liên Tiếu ra khỏi bệnh viện, đặt phòng ở khách sạn cạnh bệnh viện, rồi sau đó lặng lẽ đến lầu dưới công ty Hòa Ngu, muốn gặp mặt Tiết Hà.

      Cách lần gần nhất đến Hòa Ngu cũng lâu rồi, sau khi xảy ra xì căng đan với Tiết Hà vẫn luôn ở lại thành phố S, hợp đồng quảng cáo và hợp đồng phim điện ảnh hầu như đều bị hủy bỏ, ban đầu vốn muốn tăng cường lăng xê Lục Liên Tiếu cuối cùng tiếng vang cũng càng ngày càng , cho nên mới có người Lục Liên Tiếu bị Hòa Ngu đóng băng, phát triển nữa.

      cũng quan tâm đến những chuyện này, lên tiếng chào hỏi với nhân viên lễ tân, để cho ấy hẹn Tiết Hà giúp mình.

      Mãi cho đến buổi chiều mới được nhìn thấy Tiết Hà lâu gặp, khi tiến vào phòng, Tiết Hà còn gọi điện thoại liên lạc với người quen, biết những gì, sau khi thấy Lục Liên Tiếu vào lập tức buông điện thoại xuống.

      "Liên Tiếu." Gọi tên , ôm vào trong ngực, Lục Liên Tiếu biết điều để ôm, chờ Tiết Hà tiếp.

      "Ý định của là bán Hòa Ngu, trong đó năm tram vạn trả lại cho trai em vì giúp cha , số tiền còn lại, ý định của là lập công ty ở thành phố S. Khi đó chúng ta cần trở lại thành phố A, đều ở lại thành phố S, bao giờ rời xa nhau nữa."

      Ban đầu, Tiết Hà lập ra công ty giải trí Hòa Ngu là vì Lục Liên Tiếu, hao tốn nhiều năm tâm huyết rốt cuộc cũng đạt được thành tựu như nay, nghệ sĩ tài năng ở Thiên Trạch vô cùng đông đảo, dựa vào những nghệ sĩ kia thu được nhiều tiền lời hơn.

      Lục Liên Tiếu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Tiết Hà bán Hòa Ngu, ngờ tất cả cố gắng của trong những năm này đều đưa phải bán cho người khác.

      " vẫn là cổ đông của Hòa Ngu, chỉ phải là cổ đông lớn nhất. Liên Tiếu, về sau Hòa Ngu cũng còn là của nữa, có thể trợ giúp gì được cho phát triển sau này của em, nếu như em muốn hủy hợp đồng, thừa dịp bây giờ chúng ta hủy hợp đồng luôn."

      Lục Liên Tiếu lắc đầu: " cần, Tiết Hà, em ở công ty nào cũng giống nhau, chỉ cần có ở đây là tốt rồi."

      dứt lời ôm chặt lấy Tiết Hà: "Em chỉ muốn đén thành phố A gặp chút, ngày mai có thể em phải trở về, ở đây phải tự chăm sóc mình cho tốt, nhớ gọi điện thoại cho em."

      Tiết Hà gật đầu, điện thoại lại reo, là bạn làm ăn của Tiết Hà, Lục Liên Tiếu để Tiết Hà nhận điện thoại, mình dạo quanh phòng làm việc của .

      Khi đến phòng nghỉ ngơi bên trong phòng làm việc, bàn có tập sổ sách rất , từ tò mò Lục Liên Tiếu cầm lên xem chút, mới phát đó là sổ sách ghi chép các khoản thu chi của Tiết Hải Đằng trong những năm này.

      Vốn nghĩ rằng là Tiết Hà sai người tra, khi thấy trang đầu viết hai chữ "Từ Khải", trong lòng chợt giật mình, ngồi sụp xuống đất.

      Đột nhiên hiểu tất cả —— Từ Khải, vì trả thù cho nên tra xét tất cả các khoản mục của Tiết Hải Đằng, phần ghi chép này chính là chứng cớ tố cáo Tiết Hải Đằng, khiến Tiết Hải Đằng khó thoát khỏi cảnh tù tội.

      Nghĩ đến đây toàn thân lập tức phát run, cảm giác giống như mình lại chuẩn bị phát bệnh lần nữa, trong đầu truyền đến từng cơn đau nhói, khiến cho kịp suy nghĩ, cũng kịp liều mạng nhịn xuống giống như mấy lần trước.

      Lần ngày phát bệnh, hình như càng mãnh liệt hơn.

      Khi Tiết Hà đẩy cửa vào thấy Lục Liên Tiếu như vậy, điện thoại gọi "Bốp" tiếng rơi xuống mặt đất, Tiết Hà biết rốt cuộc tình huống tồi tệ nhất mà dự đoán xảy ra, Lục Liên Tiếu nhớ ra những chuyện nên nhớ, hơn nữa căn bệnh chết tiệt kia lại tái phát lần nữa.

      Chạy vội tới bên cạnh Lục Liên Tiếu, lúc này cả người Lục Liên Tiếu run run rẩy rẩy kéo ống tay áo của , Tiết Hà ôm , vỗ nhè vào mặt muốn cho tỉnh táo chút, cầm điện thoại vừa rơi xuống đất lên cho vào túi ôm Lục Liên Tiếu xuống lầu.

      Ngoài cửa có rất nhiều phóng viên, đưa Liên Tiếu ra bằng cửa sau, sau khi lái xe đưa đến bệnh viện thành phố, lúc ấy bác sĩ hẹn trước với Lục Liên Tiếu vội vàng chạy tới.

      Bác sĩ Vương tiêm cho Lục Liên Tiếu mũi an thàn xong, dặn dò Tiết Hà chút về Lục Liên Tiếu.

      "Lục tiểu thư từng với tôi, để cho tôi đừng việc này với những người mà ấy quen biết."

      Tiết Hà gật đầu cái tiếng cám ơn, vào phòng bệnh nhìn Lục Liên Tiếu.

      ngủ yên ổn ở chỗ đó giống như trước kia vậy, nhưng biết khi tỉnh lại, tình huống có thể xấu , giống như ngày trước. Vốn định chuyện này cho Lục Dật Phàm và Lục Dĩ Trạch biết, nhưng mà bác sĩ tự dặn dò , thể làm như vậy.

      Ngồi ghế cạnh đầu giường, nắm tay Lục Liên Tiếu, tựa vào mép giường.

      Vào lúc này, điện thoại di động sáng lên, là tin nhắn được gửi tới.

      Người gửi là luật sư biện hộ của Tiết Hải Đằng lần này, mấy ngày nay thường xuyên lui tới gặp mặt Tiết Hà, luật sư với : "Buổi xét xử của Tiết Hải Đằng tiên sinh định vào chiều mai, ngày mai Tiết Hà tiên sinh có tới ?"

      Tiết Hà thở dài cái, trả lời đơn giản chữ "", tiếp tục ngồi bên cạnh Lục Liên Tiếu.

      **

      Sáng hôm sau, Hùng Lâm tới thăm Lục Liên Tiếu, mới phát tối ngày hôm qua Lục Liên Tiếu được đưa tới đây.ddiieenndllqd

      Tiết Hà ngồi hành lang, chờ đợi Lục Liên Tiếu tỉnh lại, cả người thoạt nhìn rất mệt mỏi. Thấy Hùng Lâm tới, bởi vì biết cho nên hỏi câu: "Xin hỏi là ai?”

      "Tôi là học muội của Lục Dĩ Trạch, là tôi giới thiệu bác sĩ Vương cho Lục Liên Tiếu tiểu thư."

      nhìn Tiết Hà cái, hỏi "Chắc Tiết đúng ?"

      Tiết Hà gật đầu cái, Hùng Lâm lại nhìn Lục Liên Tiếu còn ngủ bên trong, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiết Hà, cho Tiết Hà biết tình hình gần đây của Lục Liên Tiếu.

      Tiết Hà đứng yên nghe, tay tự chủ nắm thành nắm đấm.

      Tiễn Hùng Lâm , lại vào phòng bệnh lần nữa, giường bệnh, Lục Liên Tiếu tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Tiết Hà cũng cực đoan giống như hồi trước, nhưng mà vẫn tốt, ngậm miệng câu, nhìn ánh mắt cũng dại ra.

      Nhưng Lục Liên Tiếu như vậy tốt hơn nhiều so với dự đoán của , Tiết hà bước bước, tới bên cạnh , khom người xuống bên tai Lục Liên Tiếu.

      "Liên Tiếu, buổi chiều phải về thành phố S chuyến, buổi tối mới trở về, em ở lại đây cho tốt."
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 39

      Khi Tiết Hà đến tòa án, Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt ngồi ở chỗ đó lâu, chờ đến.

      Ngồi bên cạnh Lục Dĩ Trạch, mười lăm phút sau là đến thời gian mở phiên tòa. Thời gian từ khi mở phiên toà đến lúc kết thúc rất ngắn, thời gian tuyên bố cũng rất ngắn, nhưng mà đối với Tiết Hà mà , lại cảm thấy mỗi phút đều rất đau khổ.

      Tiết Hải Đằng đứng ở chỗ bị cáo, nghe xét xử, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhìn con trai mình ngồi ở phía dưới, mặt mỉm cười.

      ràng là thời khắc nên lo lắng nhất, nhưng Tiết Hải Đằng cố tình tỏ vẻ rất thỏa mãn.

      Ông vẫn luôn cho rằng cách làm nay của ông là đúng, nhớ năm đó ông vì công việc mà bỏ qua con trai, khiến con trai càng ngày càng cách xa ông. Hôm nay ông từ bỏ chức vụ nhưng lại có được con trai lần nữa, khiến cho ông cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.

      Sau khi quan tòa đọc xong phán quyết cuối cùng, mọi người có mặt ở đây đều đồng loạt rời , khi Tiết Hải Đằng bị cảnh sát đưa liếc mắt nhìn con trai lần nữa, cười gật đầu với Tiết Hà cái, sau đó cũng quay đầu lại.

      3 năm ra cũng dài, so với thời gian Tiết Hà chờ đợi Lục Liên Tiếu hoàn toàn tính là cái gì, nhất là bây giờ người bọn họ đợi là cha , người thân duy nhất của còn lại thế giới này.

      Cho nên chờ ông ra tù, lâu nữa cũng tình nguyện chờ.

      Thở dài hơi, trong lòng Tiết Hà cũng nhõm hơn nhiều, nhìn về phía Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch tiếng cám ơn.

      Sau khi Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt rời , vẫn tiếp tục ngồi ở trong tòa án, còn muốn đợi thêm lúc nữa.

      **

      Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch ra khỏi tòa án, đường trở về Thiên Trạch, cuối hè, thời tiết vô cùng nóng bức, ở dưới bóng cây mới mát mẻ hơn chút.

      Đường hề dài, Doãn Sắt kéo tay dưới bóng râm, đồng thời với Lục Dĩ Trạch việc cần làm ngay bây giờ: "Hôm nay Thi Dương trở về Trung Quốc, bảo em đón máy bay, cho nên lát nữa em phải đến rồi."

      "Em đưa ." Lục Dĩ Trạch dừng bước lại quay đầu nhìn về phía vợ, Doãn Sắt lại lắc đầu cái.

      " cần, cứ làm việc của là được rồi." mặt nở nụ cười với Lục Dĩ Trạch, tay cũng kéo tay , mười ngón tay đan chặt vào nhau.

      tới bên đường, Lục Dĩ Trạch gọi chiếc xe taxi cho Doãn Sắt, khi đưa lên xe còn hôn cái lên gò má , bên tai : "Đón máy bay xong, về nhà sớm chút."

      Doãn Sắt cười gật đầu, Lục Dĩ Trạch mở cửa xe, sau khi ngồi xuống, địa chỉ cho tài xế rồi mới đóng cửa xe, nhìn xe Doãn Sắt càng ngày càng xa, mình trở lại lối bộ.

      Thiếu vợ làm bạn, biết vì sao, con đường này đột nhiên trở nên vô cùng dài.

      Lục Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cười, tiếp tục về phía trước.

      **

      Khi Doãn Sắt tới san bay, chuyến bay từ nước Pháp về Trung quốc vừa đúng lúc hj cánh xuống thành phố S, ngồi ghế chờ lúc, suy nghĩ chút cảm thấy hơi khát nước, phải sang khu phục vụ bên kia mua hai chai đồ uống lạnh.

      Khi trở lại nơi đó, vừa mới mở chai nước ra uống, lại nghĩ rằng nhìn thấy cả nhà Thi Dương đều tới Trung Quốc, Thi Dương, Doãn Nhạn Chi kể cả Thi Minh Uy cùng đứng ở nơi đó, chờ Doãn Sắt tới đón.

      "Mẹ, bác Thi, vì sao hai người cũng tới?" Doãn Sắt hoàn toàn nghĩ đến chuyện hai người bọn họ cũng đến.

      Doãn Nhạn Chi cười cùng con ra khỏi sân bay: "Bác Thi của con lần này tới đây bàn chuyện làm ăn, mẹ thấy mọi người trong nhà đều hết còn bất kỳ ai, nên cũng theo, thuận tiện thăm các con."

      Đưa bọn họ đến khách sạn, thu xếp xong xuôi hết tất cả, Doãn Nhạn Chi cũng giữ Doãn Sắt lại nữa, Doãn Sắt lập tức trở về căn nhà .

      Kết hôn với Lục Dĩ Trạch lâu, Doãn Sắt cũng làm chút món ăn gia đình.

      Thừa dịp tại Lục Dĩ Trạch có ở nhà, muốn thể chút tài nghệ, làm vài món xào đơn giản.

      Bởi vì đoán được thời gian Lục Dĩ Trạch về nhà, cho nên khi nút nồi cơm điện vừa mới nhảy lên, cũng đúng lúc cửa nhà bị mở ra.

      Lục Dĩ Trạch vừa vào cửa nhà, ngủi thấy mùi thơm của thức ăn.

      Buổi sáng trong cuộc họp hội đồng quản trị có vài cổ đông muốn rút cổ phần, bán cổ phiếu của Thiên Trạch ra, chuyện này có chút phiền lòng, buổi chiều, sau khi nhận được chi phiếu năm trăm vạn của Tiết Hà lại nghe kết quả xét xử Tiết Hải Đằng, tâm tình cũng buồn bực.

      Nhưng vừa về tới nhà, nhìn Doãn Sắt bận rộn ở nơi đó, đột nhiên cảm thấy tất cả đều còn quan trọng nữa.

      Đến bồn rửa tay rửa tay rồi mới tới phòng bếp, ôm lấy Doãn Sắt từ phía sau, mặt áp lên lưng .

      Hình như Lục Dĩ Trạch cũng hơi mệt mỏi, giọng với vợ: "Lục phu nhân, cực khổ rồi."

      Doãn Sắt vốn bỏ muối, Lục Dĩ Trạch đột nhiên ôm lấy, khiến cho tay run lên, đổ cả muỗng vào.

      Đợi Lục Dĩ Trạch xong câu kia, Doãn Sắt có chút buồn bực vỗ bàn tay đặt eo : "Lấy nước cho em, nhiều muối quá rồi."

      "Ừ, cho em." Đưa cái tay ra, bởi vì tay dài cho nên cả người cũng cần nhúc nhích, tay cầm lấybình nước cách đó xa, vẫn ôm lấy doãn sắt, dáng vẻ giống như rất hưởng thụ.

      "Lục Dĩ Trạch, hôm nay sao vậy, rất kì quái." Ngước đầu cũng dùng đầu mình cọ vào người đứng sau lưng.

      Lục Dĩ Trạch nhàng "Ừ" tiếng, mãi cho đến khi Doãn Sắt làm xong món ăn này.

      Giúp bưng thức ăn lên bàn, Doãn Sắt nấu xong bữa ăn tối cho bọn họ, vừa dọn dẹp phòng bếp, vừa với Lục Dĩ Trạch: "Em nghe , có mười phần trăm cổ phần của Thiên Trạch bị cổ đông bán ra ngoài, đại hội cổ đông ngày mai quyết định vị trí của các đổng ai ai ở."

      Nghe Doãn Sắt xong câu đó, Lục Dĩ Trạch cũng lo lắng, nhìn Doãn Sắt ngồi đối diện với mình, cầm đũa lên, cúi đầu ăn cơm.

      Kết hôn với Doãn Sắt được hai tháng, thể giống như hiền thê lương mẫu, nấu ăn cũng càng ngày càng có tiến bộ. ăn rất ngon, còn hơi hài lòng gật đầu.

      Doãn Sắt nhìn cảm thấy hài lòng, ngồi bên cạnh ăn mà cười “hì hì”.

      Ban đêm, sau khi Tiết Hà đến thành phố A, gửi cho Lục Dĩ Trạch tin nhắn, bây giờ ở chung chỗ với Lục Liên Tiếu, hai người đều rất tốt. Cũng nhắc tới chuyện hội đồng cổ đông ngày mai, cũng nhờ đó mà Lục Dĩ Trạch biết được kết quả của cuộc họp hội đồng quản trị.

      Doãn Sắt tựa vào trong ngực Lục Dĩ Trạch, nhìn chồng, hỏi: "Lục Dĩ Trạch, lo lắng sao?"

      Lục Dĩ Trạch đưa tay qua véo mũi , lắc đầu cái, cười : "Yên tâm , có việc gì, tin tưởng mười phần trăm cổ phần thay đổi lần này, làm thay đổi địa vị của các cổ đông."D~Đ~LQĐ

      "Lập trường của những cổ đông kia kiên định, Thiên Trạch tuyệt đối giữ bọn họ lại. Bọn họ , xem ra cũng tốt cho Thiên Trạch."

      Doãn Sắt nghe Lục Dĩ Trạch như vậy, tò mò hỏi: "Vậy cảm thấy là ai mua mười phần trăm cổ phần này?"

      Nghĩ đến gần tối mình đón Thi Minh Uy ở sân bay, lại nhìn vẻ mặt Lục Dĩ Trạch lúc này như tính toán kỹ càng: "Đúng rồi, hôm nay bác Thi tới Trung Quốc, chẳng lẽ là là bác Thi mua cổ phần của Thiên Trạch, thành cổ đông của công ty ?"

      "Bốn cổ đông lớn nhất của Thiên Trạch phải ông ấy, yên tâm Sắt Sắt, ngày mai và em cùng tham dự đại hội cổ đông, đến lúc đó em có mặt tại trường biết."

      "Cái gì em cũng hiểu, đến đó có lợi gì?" Doãn Sắt mù tịt về buôn bán ngẩng đầu lên nhìn về phía chồng mình.

      Lục Dĩ Trạch cười cười: "Có lẽ là cảm thấy yên tâm hơn thôi."

      xong cũng tắt đèn ngủ, nằm xuống, vốn định nhắm mắt ngủ, nhưng lại cảm thấy phải làm cái gì đó.

      Nghiêng người, dựa vào cảm giác hôn lên môi .

      Tay theo vạt áo trượt xuống, mới phát hình như dưới quần có cái gì đó, thất vọng thu tay lại, giễu cợt bên tai : "Sắt Sắt, kỳ sinh lý lần này của em, hình như quá chính xác."

      Doãn Sắt vừa bị Lục Dĩ Trạch như thế, đánh cái, vừa đúng vào bả vai Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch mượn lực đẩy này lập tức nằm xuống, kéo chăn sang đưa lưng về phía , ngủ.

      Mặc dù Lục Dĩ Trạch lo lắng, nhưng trong lòng Doãn Sắt vẫn cảm thấy lo cho .

      Vòng tay qua eo , mặt tựa vào lưng , yên lặng nhắm mắt lại, cũng ngủ.

      **

      Sáng ngày hôm sau, lầu 32 ở Thiên Trạch, đại sảnh phòng hội nghị. Đây là lần đầu tiên Doãn Sắt tới nơi này, tham dự vào công việc của Lục Dĩ Trạch.

      Lục Dật Phàm đến sau, thấy Doãn Sắt nhíu mày cái, tới bên cạnh Lục Dĩ Trạch sau khi hỏi thăm con trai, ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp.

      Rồi sau đó là đến Lâm Chí An, Lục Dĩ Trạch để Doãn Sắt ngồi ở bên cạnh Lâm Chí An, bảo khi bắt đầu hội nghị cần gì cả chỉ cần ngồi ở đó thôi.

      Sauk hi các cổ đông của Thiên Trạch đều đến đông đủ, ngồi xuống, Doãn Sắt nhìn người ngồi đối diện, tất cả đều là những người mà biết, Lục Dĩ Trạch tới ghé vào bên tai , giới thiệu những vị cổ đông này.

      Mười giờ rưỡi, trước khi hội nghị chính thức bắt đầu, Thi Minh Uy và Thi Dương cũng tới phòng họp.

      Doãn Sắt có chút kinh ngạc, nhìn về phía Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch chỉ tới trước bục phát biểu, đọc xong bài diễn văn: "Lần này phải mời hai vị đổng của tổng công ty S.Y nước Pháp cùng tham dự đại hội cổ đông của Thiên Trạch, là vì có chuyện muốn tuyên bố."

      "Vào ngày mai Thiên Trạch ký kết hợp đồng với S. Y, trở thành quan hệ hợp tác hữu nghị hai bên cùng có lới, đồng thời Thiên Trạch phụ trách chi nhánh công ty S. Y mở rộng thị trường tại Trung Quốc."

      Tin tức quan trọng này vừa được công bố xong, trọng tâm hội nghị lập tức thay đổi.

      Doãn Sắt ngồi ở chỗ đó giống như người ngoài cuộc, nghe cái gì cũng hiểu, ngược lại khi bỏ phiếu quyết định có thay đổi vị trí chủ tịch Hội Đồng Quản Trị hay , Lục Dĩ Trạch câu khiến Doãn Sắt lại sợ hết hồn.

      "Lúc trước, mười phần trăm cổ phần của Thiên Trạch bị bán ra, sáng sớm hôm nay đổng Thi Minh Uy của S. Y mua, chuyển sang cho Doãn Sắt, cho nên Doãn Sắt ngồi ở bên cạnh Lâm đổng là cổ đông lớn thứ tư của Thiên Trạch."

      Bởi vì nhà họ Lục khống chế hơn phân nửa cổ phần, vị trí ở Thiên Trạch hề bị thay đổi, cuộ họp nhanh chóng kết thúc.

      Doãn Sắt kể từ sau khi nghe Lục Dĩ Trạch xong, vẫn luôn ở trạng thái thẫn thờ, Thi Minh Uy cười đến trước mặt Doãn Sắt, với : "Con kết hôn bác tham gia được, cái này là phần quà cưới mà bác và mẹ con tặng cho con."

      "Bác Thi, phần đồ cưới này là ——"

      là quá quý trọng.

      "Sắt Sắt, cái này cũng tính là gì. Nhất là những năm này mẹ con vẫn luôn thể chăm sóc tốt cho con, cho nên hi vọng con có thể nhận lấy, cũng có thể giúp đỡ Thiên Trạch."

      "Hơn nữa con còn là nhà thiết kế của S. Y." Thi Minh Uy vỗ vỗ bả vai , "Thiết kế ra càng nhiều tác phẩm tốt hơn, bởi vì có con S. Y cũng phát triển tốt hơn."

      Doãn Sắt từ chối được, liền gật đầu đón nhận tâm ý của bọn họ, Thi Minh Uy cười, rời khỏi Thiên Trạch cùng với Thi Dương.phuonganhlqd

      Lục Dĩ Trạch thu dọn đồ đạc chút rồi tới bên cạnh vợ, nhìn Doãn Sắt có chút hả hê " nghĩ tới chứ gì, Sắt Sắt."

      Doãn Sắt nhéo Lục Dĩ Trạch cái: " và bác Thi chuyện lúc nào vậy? Tuần trăng mật sao?"

      Lục Dĩ Trạch gật đầu cái, cười ôm Doãn Sắt vào trong ngực: "Như vậy bây giờ lại có thêm lý do để đối tốt với em, cũng rời khỏi em, cho nên vẫn là câu kia —— cả đời cũng thể từ bỏ được."

      Doãn Sắt cười nghe chồng lời trêu đùa, bĩu môi nhìn trách cứ, nhưng người đàn ông đứng trước mặt đây chính là người mà thích.

      **

      Hội nghị kết thúc, Doãn Nhạn Chi, Thi Minh Uy hẹn Từ Chấn Phi và Hà Vân Chi cùng ăn cơm trưa ở khách sạn Rig.

      Từ Chấn Phi và Hà Vân Chi hóa giải mâu thuẫn, cũng tranh cãi lại muốn ly hôn nữa. Lúc Doãn Nhạn Chi gọi điện thoại tới muốn mời hai người bọn họ cũng ăn cơm trưa, Từ Chấn Phi nhận điện thoại ngay trước mặt Hà Vân Chi, vẻ mặt lạnh nhạt do dự mà đồng ý luôn.

      Bốn người vốn tưởng rằng vĩnh viễn thể ngồi chung chỗ bình tĩnh ăn hết bữa cơm, rốt cuộc ngồi cùng nhau lại rất hòa hợp.

      Hà Vân Chi nhìn Từ Chấn Phi lúc này tin chắc lời Doãn Sắt là đúng, ông quên rồi.

      "Nghe hai người tặng cho Doãn Sắt 10% cổ phần của Thiên Trạch?" Từ Chấn Phi muốn nhận của người khác quá nhiều, có cảm giác mắc nợ.

      Doãn Nhạn Chi lắc đầu cái: "Từ khi Sắt Sắt còn tôi bỏ nó đến nước Pháp, ông và Vân Chi cùng nhau chăm sóc nó hơn mười năm, khi ở Pháp, nó cũng chỉ sống với em khoảng thời gian, hoàn toàn thể bù đắp được, cho nên cái này chính là em nợ Sắt Sắt."

      Từng món ăn được dọn lên, bữa cơm vừa ăn vừa chuyện rất là bình tĩnh.

      Sau khi ăn xong, Từ Chấn Phi hỏi Thi Minh Uy: "Thi Dương là đứa bé ngoan, rất tốt, lúc ấy tôi nghĩ rằng nó và Sắt Sắt quen nhau. Nhưng mà lúc này, sao lại thấy nó?"

      Thi Minh Uy : "Buổi sáng, sau khi kết thúc hội nghị Thi Dương lập tức tới Hòa Ngu ở thành phố A, nó nghe Tiết Hà bán Hòa Ngu, cho nên vội vàng chạy tới."

      . . . . . .

      bữa cơm ăn đến chín giờ mới giải tán, trong bữa cơm Doãn Nhạn Chi cám ơn Hà Vân Chi rất nhiều lần, đến cuối cùng khiến Hà Vân Chi cũng có chút ngượng ngùng. Khi ra về, Doãn Nhạn Chi cố ý mời ông đến nước Pháp du lịch.

      "Đợi vài năm nữa, sau khi về hưu, cùng với Vân Chi sang đó." Từ Chấn Phi nhìn Hà Vân Chi cười , vợ ông nghe thấy thế cũng kéo tay ông sang, nắm chặt, nụ cười tươi chiếu vào trong đôi mắt ông.

      Buổi tối, khi Thi Dương đến Hòa Ngu, Tiết Hà sớm rời , đến bệnh viện thành phố.

      Sau khi hỏi mọi chuyện phát sinh ở Hòa Ngu trong khoảng thời gian này, Thi Dương tới bệnh viện.

      Sau khi hết giờ học Hùng Lâm cũng tới đây, bây giờ ở bên ngoài phương pháp trị liệu với bác sĩ Vương, Thi Dương lập tức ngồi xuống bên cạnh Tiết Hà, hỏi tình trạng nay của Lục Liên Tiếu. phuonganhlqd

      Tiết Hà cười : "Đều tốt thôi. Buổi sáng Sắt Sắt biết mọi người cho ấy cổ phần, nhất định là rất kinh ngạc."

      Thi Dương gật đầu cái, tiếp tục đề tài này nữa, hỏi thẳng : "Sau khi bán Hòa Ngu cậu định làm như thế nào?"

      "Tớ sao, ý định của tớ là đợi đến khi Lục Liên Tiếu tỉnh táo lại, trở về thành phố S cùng ấy. Vừa chờ cha tớ ra tù, vừa thành lập công ty mới." Khi đến đây, trong ánh mắt giống như có thể nhìn thấy tương lai đầy hi vọng.

      Bên kia, Hùng Lâm chuyện với bác sĩ Vương xong, Hùng Lâm xoay người với Tiết Hà đứng cách đó xa: "Bác sĩ Vương điều trị bệnh tâm lý PTSD cần kết hợp dùng thuốc và vài biện pháp, tại năng lực chịu đựng tâm lý của Liên Tiếu rất khá rồi, rất nhanh khỏi hẳn thôi."

      " tốt nhất là nên hỏi cho mọi chuyện."

      Tiết Hà gật đầu cái, với Thi Dương là mình trước, đứng lên tới bên cạnh bác sĩ Vương.

      Hùng Lâm tới chỗ Tiết Hà vừa ngồi, quay đầu sang liếc mắt nhìn người đàn ông khác vừa ngồi bên cạnh Tiết Hà, nhíu nhíu mày: "Xin hỏi là?"

      "Tôi tên là Thi Dương, là trai Doãn Sắt." Thi Dương tự giới thiệu mình, ánh mắt chỉ đảo qua người Hùng Lâm, lại nhìn về phía Tiết Hà tìm nghe bác sĩ về phương pháp trị liệu.

      Hùng Lâm ngồi ở chỗ của Tiết Hà, nhìn xa rồi, mới nhìn chằm chằm Thi Dương dí dỏm hỏi.

      "Tôi này, phải là thích Tiết Hà chứ?"

      Nghe thấy Hùng Lâm nhạo báng mình như vậy, Thi Dương cảm thấy rất hứng thú dời ánh mắt về phía .

      trước mặt xem ra kém Doãn Sắt nhiều tuổi, dáng vẻ vui tươi, mặt còn mang theo ý xấu, có chút tự cho là đúng, nhưng nhìn nụ cười đó cũng làm cho người ta chán ghét.

      Thi Dương hù dọa gật đầu cái, hỏi: "Nếu như mà tôi đúng vậy, có thể giữ bí mật giúp tôi ?"

      xong câu đó, đứng lên, cách nơi đó xa, bác sĩ Vương xong những bước trị liệu tiếp theo của Lục liên Tiếu cho Tiết Hà biết, Tiết Hà tiếng cám ơn với bác sĩ Vương, sau đó trở lại chỗ ngồi.

      Thấy Thi Dương nở nụ cười và Hùng Lâm biết làm sao mà hình như có chút kinh ngạc, hốt hoảng, Tiết Hà hỏi Hùng Lâm: "Mới vừa xảy ra chuyện gì sao?"

      Hùng Lâm vội vàng lắc đầu, cầm túi đứng lên, vừa nghĩ tới những lời Thi Dương mới , lại nghĩ tới Lục Liên Tiếu nằm giường bệnh và hai đấng mày râu đứng trước mặt, có cảm giác cả người được thoải mái.

      "Buổi tối giáo sư tìm tôi có việc, tôi về trường học trước."

      Vội vã tạm biệt, nhanh chóng chạy trốn.

      "Hùng Lâm sao vậy?" Tiết hà vốn định mời Hùng Lâm ăn bữa cơm tối, cảm ơn Hùng Lâm trong khoảng thời gian này chăm sóc Lục Liên Tiếu, kết quả Hùng Lâm đột nhiên bỏ , hơn nữa khi rời còn có cảm giác chạy trối chết.

      Thi Dương đút hai tay vào trong túi, nhìn bóng lưng kia, cười : " ấy hỏi tớ có phải thích cậu hay , tớ đúng, sau đó biến thành như vậy."

      Tiết Hà vừa nghe, nhớ tới trước kai Thi Dương luôn dùng phương pháp " ra mình thích Tiết Hà" này để từ chối các thích. Đây là kỹ xảo Thi Dương hay dùng, mỗi lần dùng đều vô cùng thành công, các sau khi nghe xong cũng lập tức cách xa.

      Tiết Hà có chút bất đắc dĩ ngồi ở ghế: "Hồi đại học, cạu thường như vậy, tớ còn nhớ cuối cùng tất cả các bạn học đều hiểu lầm chúng ta."

      "Tại sao đột nhiên cậu lại dùng chiêu này với Hùng Lâm, tớ định cảm ơn ấy vì chuyện của Liên Tiếu."

      "Tình trạng của Lục Liên Tiếu như thế nào rồi?" Thi Dương tiếp tục nhớ lại chuyện hồi đại học với Tiết Hà nữa, nghe thấy Tiết Hà nhắc tới Lục Liên Tiếu, lập tức trở về đề tài chính, hỏi Tiết Hà về bệnh tình của Lục Liên Tiếu.

      "Cũng tệ lắm, Bác sĩ Vương với tớ rằng nếu như có hiệu quả, chỉ cần ba tháng đến nửa năm là có thể hồi phục hoàn toàn."

      "Vậy xác định là Liên Tiếu ổn rồi." Trong lời mang theo vui mừng còn có mong đợi.

      "Tớ nghe chuyện của Hòa Ngu, khi cậu bán công ty sao cho tớ biết?" Nếu như sớm chút, có lẽ Thi Dương mượn sức của S. Y để giúp tay.

      Tiết Hà nhắm mắt lại dựa vào ghế, xem ra hơi mệt mỏi, thong thả : "Những năm này cậu luôn luôn giúp đỡ tớ, lần này cần. Ngày hôm qua tớ hủy hợp đồng của Liên Tiếu với Hòa Ngu rồi, đợi ấy hồi phục trở lại quyết định chọn công ty đại diện khác."

      "Có Hòa Ngu hay cũng sao hết, tớ chỉ muốn Liên Tiếu khỏe mạnh, sống chung với nhau tốt là được rồi."

      Sau khi Tiết Hà xong câu này, cũng thêm gì nữa, lẳng lặng dựa vào ghế, muốn nghỉ ngơi chút.

      Lúc này bên trong cửa phòng bệnh, cũng lặng yên nằm giường, khóe miệng còn thoáng ý cười, thoạt nhìn giống như ở trông giấc mộng đẹp, ngủ say sưa.

      Thi Dương cúi đầu đứng hành làng gấp khúc dài, ánh đèn chiếu xuống kéo dài bóng mặt đất, xem ra có chút lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn bạn à bạn của bạn, trong lòng lại cảm thấy ấm áp hơn.

      "A Hà, tất cả đều tốt đẹp hơn."

      "Còn lại, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi."
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :