1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Theo đuổi đến cùng - Phiên Chương (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 25

      Khi Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt đến bệnh viện, Liên Ngọc Thanh ra từ trong phòng bệnh.

      Thấy con trai và Doãn Sắt tới, nhíu mày đưa bọn họ vào phòng.

      Sau buổi trưa, bởi vì Lục Dật Phàm bị cao huyết áp hơn nữa bị tức giận, nhất thời khí huyết công tâm (nhồi máu cơ tim), khi đứng dậy tối sầm mắt lại, ngất . Lúc ấy Liên Ngọc Thanh hoàn toàn hoảng sợ, lập tức gọi 120 đưa Lục Dật Phàm đến bệnh viện.

      Cũng may sau khi kiểm tra lượt, bác sĩ là chỉ cần điều dưỡng thời gia sao cả.

      Nhưng mà vẫn khiến Liên Ngọc Thanh ngừng kinh sợ, giọng cũng có chút run rẩy. Sau khi chuyển lời mà bác sĩ với bà cho Lục Dĩ Trạch xong, Liên Ngọc Thanh ra khỏi gian phòng.

      Trong phòng bệnh chỉ còn lại Lục Dật Phàm vẫn còn ngủ mê man, còn có Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch.

      Hai người tay cầm tay, nhìn Lục Dật Phàm ngủ say, Doãn Sắt xoay người, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Trạch, mở miệng hỏi trước "Lục Dĩ Trạch, gần đây có phải rất bận hay ?"

      biết Doãn Sắt hỏi cái này làm cái gì, Lục Dĩ Trạch vẫn gật đầu cái.

      "Gần đây công việc tương đối nhiều, lần trước công tác chuyện thương vụ lớn, có lẽ trong khoảng thời gian này còn phải thường xuyên ra nước ngoài."

      tới chỗ này, nhìn cha nằm giường bệnh, nghĩ tới em giận dỗi cha có ở đây, mình cũng ba ngày hai bữa công tác nước ngoài, để lại mình mẹ chăm sóc ——

      Nghĩ tới đây, có lẽ là hiểu ý của Doãn Sắt, quay đầu lại lập tức nhìn thấy Doãn Sắt nhàn nhạt cười vòng tay lên cánh tay Lục Dĩ Trạch: " cần lo lắng, em tới chăm sóc ba ."

      Ánh mắt tỏ vẻ hơi nghi ngờ nhìn Doãn Sắt, liệu có thể chăm sóc người khác hay ? Nhìn chằm chằm Doãn Sắt tràn đầy lòng tin, Lục Dĩ Trạch hỏi "Em chắc chắn muốn chăm sóc ba ?"

      Chỉ thấy Doãn Sắt gật đầu cái, vỗ vỗ Lục Dĩ Trạch : "Xác định, yên tâm ."

      Hai người thăm, cuối cùng biến thành hai người Doãn Sắt và Liên Ngọc Thanh ngồi ở trong phòng bệnh chờ đợi Lục Dật Phàm tỉnh lại. Còn Lục Dĩ Trạch bởi vì công ty có chuyện phải trở về, nên chào tạm biệt mẹ và Doãn Sắt.

      Lục Dật Phàm tỉnh lại vào buổi tối, ngủ giấc dậy tinh thần tốt hơn rất nhiều, khi mở mắt ra thấy Doãn Sắt lại xụ mặt xuống lần nữa.

      " đến đây làm cái gì?" Nhắm hai mắt lại, muốn nhìn thấy .

      Lần này Doãn Sắt mạnh miệng, mà với Liên Ngọc Thanh: "Dì Liên, chú Lục tỉnh rồi, con cũng cần phải trở về, ngày mai con lại tới."

      Dứt lời đứng dậy, vẫn quên bướng bỉnh với Lục Dật Phàm lần: "Chú Lục, mặc dù cháu biết chú muốn nhìn thấy mặt cháu, nhưng mà mấy ngày kế tiếp, chỉ sợ mỗi ngày chú đều phải nhìn thấy cháu rồi."

      Lục Dật Phàm vẫn nhắm mắt như cũ, trả lời lại Doãn Sắt.

      Chờ ở cửa bệnh viện, nhiệt độ bên ngoài cũng hơi cao, gió thổi mang theo hơi nóng, mặc dù mới vừa rồi Doãn Sắt tỏ ra vui sướng, nhưng thực tế vẫn bởi vì cha Lục đột nhiên nằm viện mà kinh sợ.

      Trừ lần Lục Liên Tiếu và Tiết Hà nằm viện ra, đây là lần thứ hai tới nơi này, đường tới đây, trong lòng dĩ nhiên là sợ hãi, cũng may được cho biết là có gì đáng ngại.ddiieenndllqd

      Nghĩ tới đây, Lục Dĩ Trạch lái xe qua, lại thấy Lục Dĩ Trạch ở trong xe, chỉ có Phương Thành.

      "Doãn tiểu thư, buổi chiều tổng giám đốc Lục tạm thời công tác, dặn tôi đưa về."

      Gật đầu cái, vừa bước lên xe trong đầu vừa nghĩ ngày mai nên chuẩn bị thứ gì để mang đến đây.

      **

      Ngày thứ hai, Doãn Sắt dậy sớm, sau khi dặn dò nhân viên ở Thi Sắt số chuyện đến siêu thị chuyến.

      muốn mua chút đồ mang đến, nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ hồi lâu cũng biết mua cái gì, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hà Vân Chi, hỏi ý kiến của bà xong mới mua trái cây.

      Khi đến bệnh viện, trong phòng bệnh rất an tĩnh, Lục Dật Phàm truyền nước biển, Liên Ngọc Thanh ngồi bên cạnh xem tạp chí.

      Doãn Sắt đặt trái cây ở đầu giường Lục Dật Phàm, cầm lấy quả táo, định gọt cho Lục Dật Phàm.

      Tìm nửa ngày, cũng tìm được dao gọt trái cây, lại nghe thấy Lục Dật Phàm ở bên cạnh"Hừ" tiếng: "Trước kia phải luôn mang theo bên mình cái dao gọt trái cây sao?"

      Trong lời còn có cảm giác nhớ lại chuyện quá khứ, ông nhớ lúc ấy Doãn Sắt tự nhận là cẩn thận dùng dao gọt trái cây đâm Tiết Hà, còn ngày nào cũng mang dao gọt trái cây theo.

      Dĩ nhiên là Lục Dật Phàm biết chân tướng việc lúc ấy, vì Doãn Sắt nhận tội thay Lục Liên Tiếu cho nên mới khiến Lục Dật Phàm vẫn luôn hiểu lầm mình, nhưng mà cũng muốn ràng.

      Cho nên Lục Dật Phàm vừa như thế, Doãn Sắt nghẹn lời cũng giải thích nhiều, ra khỏi cửa phòng, mua con dao ở bên ngoài.

      Gọt trái táo mất lúc lâu mới xong, Lục Dật Phàm cuối cùng vẫn giữ mặt mũi cho Doãn Sắt, ăn chút.

      Doãn Sắt cười ha hả rửa đĩa đựng trái cây, đặt lại chỗ cũ, sau đó tậm biệt, trở về Thiên Trạch.

      Buổi tối lại đến nữa.

      **

      Mấy ngày liên tiếp Doãn Sắt đều từ nhà đến Thiên Trạch, rồi đến bệnh viện, tới tới lui lui vài chuyến. Có lúc Lục Dật Phàm hoàn toàn muốn nhìn thấy , nhưng đuổi thế nào cũng .

      Ngày thứ ba, lúc Lục Dĩ Trạch công tác trở lại, là hơn chín giờ tối. Bởi vì nhiều ngày Liên Ngọc Thanh chưa trở về nhà, cho nên hôm nay trở về thu dọn đồ đạc, để mình Doãn Sắt ở lại đây.

      Mấy ngày nay sử dụng hết mọi phương thức để nịnh nọt Lục Dật Phàm nhưng Lục Dật Phàm chẳng tiếp nhận chút nào, Doãn Sắt mệt mỏi dựa vào ghế salon bé ở bệnh viện ngủ thiếp .

      Khi Lục Dĩ Trạch đến lập tức nhìn thấy Doãn Sắt ngủ an tĩnh ghế salon, còn cha nằm giường hình như cũng ngủ say.

      tới bên cạnh Doãn Sắt, vài ngày gặp càng thấy nhớ. Gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, cũng sánh bằng lập tức trở về nhìn thấy , như vậy tốt hơn. Tay nâng bả vai lên, kéo qua, để cho đầu tựa lên vai mình.

      Đèn hơi tối, Lục Dĩ Trạch vẫn có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của Doãn Sắt, nhiều hơn, là quầng thâm ở mắt, bởi vì mệt mỏi mà ràng hơn.

      nhàng hôn cái lên trán , nở nụ cười thản nhiên, quay đầu lại lại phát Lục Dật Phàm hơi hí mắt ra nhìn bọn họ.

      Trong lúc cha con trao đổi ánh mắt, Lục Dĩ Trạch thấy hình như cha cái gì đó, đặt ngón trỏ lên môi, ‘Xuỵt’ tiếng, Lục Dật Phàm biết con trai muốn đánh thức Doãn Sắt còn ngủ.

      để ý tới Lục Dĩ Trạch nữa, lật người nhắm mắt lại ngủ.

      **

      Buổi sáng trước hôm Lục Dật Phàm kết thúc đợt điều dưỡng chuẩn bị ra viện, thấy Doãn Sắt tới.

      Mãi cho đến ba giờ chiều, trong phòng bệnh vẫn thấy bóng dáng Doãn Sắt đâu.

      người mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số lần, đột nhiên biến mất tăm, Liên Ngọc Thanh ngồi ở bên cạnh Lục Dật Phầm gọt lấy trái cây cũng nhắc đến chuyện này: "Tại sao hôm nay đến giờ này rồi mà Sắt Sắt vẫn chưa tới ——"

      " đến cũng tốt, đỡ phải phiền lòng."

      Ăn ở hai lòng, khẩu thị tâm phi.

      Doãn sắt đến, Lục Dật Phàm cũng có chút hoảng hốt, cả buổi sáng đều nghĩ biết có phải con bé nhà họ Từ kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi , vẫn luôn miệng kiên trì đến cùng, tại sao lại bỏ dở giữa chừng như vậy chứ.ddiieenndllqd

      người có tính tình cương quyết, rốt cuộc cũng có ngày bị mài mòn, cho nên lúc này Lục Dật Phàm rốt cuộc có thể hiểu tại sao con trai mình lại thích Doãn Sắt rồi.

      Bởi vì ít nhất kiên trì với Lục Dĩ Trạch tới cùng, theo đuổi ba năm, sau đó trở về nước lần nữa, Doãn Sắt vẫn từ bỏ.

      Ông nằm viện mấy ngày nay, ngày nào Doãn Sắt cũng lượn quanh bên cạnh ông, Lục Dĩ Trạch chỗ này tốt chỗ kia tốt, đều là Lục Dật Phàm ông dạy được người con trai tốt như vậy.

      Mới đầu ông vô cùng thích, biết là nịnh nọt mình, nhưng mà ngày nhìn thấy , ràng là ông cũng có chút hoảng loạn.

      Thở dài hơi, Lục Dật Phàm để tờ báo trong tay xuống, muốn xuống giường tản bộ.

      Liên Ngọc Thanh vốn định cùng nhưng bị Lục Dật Phàm từ chối.

      Khi ngang qua khoa da liễu, lại nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, ông lập tức dừng bước, nhìn vào bên trong, thấy Lục Dĩ Trạch ôm Doãn Sắt, tay vỗ vỗ đầu an ủi, còn bác sĩ bôi thuốc lên vết thương đùi .

      đùi mảng đỏ, hình như là bị phỏng, cũng bởi vì quá đau mà nước mắt chảy ròng.

      Thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên của Lục Dật Phàm là —— cười.

      Nhưng mà trong nụ cười kia lại bao hàm quá nhiều cảm xúc: lại lần nữa phát ra là con trai của mình thương kia như vậy, phát nhiều năm đeo bám dai dẳng như vậy cuối cùng mình lại thua trận.

      nhõm cộng thêm tự giễu, ông cúi đầu mỉm cười, ngồi ghế dài ngoài cửa nhìn người trong phòng, cũng lại gần.

      Cuối cùng Doãn Sắt ở lại trong phòng xức thuốc, Lục Dĩ Trạch ra lập tức nhìn thấy Lục Dật Phàm ngồi ở chỗ đó: "Cha, tại sao cha ——"

      Lục Dật phàm chỉ chỉ vào trong phòng bệnh: " ra ngoài tản bộ, con bé nhà họ Từ kia làm sao vậy?"

      Lục Dĩ Trạch lắc đầu cái, nhớ tới chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ và buồn cười.

      Doãn Sắt vốn biết nấu nướng lại cố gắng chịu đựng vào bếp nấu nồi canh mang đến cho Lục Dật Phàm, kết quả dùng nồi áp suất ninh nồi xương hầm, nhưng bởi vì biết dùng nồi áp suất, khi hơi chưa thoát hết trực tiếp mở nắp ra.

      Sau tiếng "Oành” nặng nề, nước nóng văng lên đùi , lúc này tiếng thét cộng với tiếng gào khóc hù dọa đến Lục Dĩ Trạch ở bên trong phòng ngủ xem văn kiện chạy ra khỏi phòng.

      Sau khi chườm nước đá, da vẫn bị phỏng, cũng có chút nghiêm trọng, nên ôm đến bệnh viện.

      Lục Dĩ Trạch nghĩ tới điều gì, trở về phòng chuyến, lấy bình giữ nhiệt mà Doãn Sắt cố gắng chuẩn bị trước khi tới bệnh viện.

      "Canh vẫn có thể uống." Đổ canh ra cái chén , đưa cho Lục Dật Phàm.

      Uống hớp xuống bụng, Lục Dật Phàm nhíu mày cái, cuối cùng uống hết cả chén.

      Cầm chén đặt ở ghế dài, đứng lên, vỗ vỗ bả vai con trai: "Về sau cũng tùy các con thôi, ba già, cũng quản được các con nữa."

      Nghĩ đến con Lục Liên Tiếu sớm đến thành phố A, mình ngã bệnh cũng cho nó biết.

      Lục Liền Tiếu muốn đối mặt với quá khứ mà mình trải qua, ông bởi vì Lục Liên Tiếu mà phản đối Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch có ích lợi gì chứ, chỉ khiến người bên cạnh dần dần rời xa mà thôi.

      Rốt cuộc cũng nộp vũ khí đầu hàng, uyển chuyển với Lục Dĩ Trạch rằng mình phản đối nữa.

      . . . . . .

      Lục Dĩ Trạch chẳng qua chỉ cảm thấy quá mức đột ngột, ngờ chỉ vì cha bị ốm trận mà lại đồng ý cho nhanh như thế.

      Nhìn bóng lưng cha rời , phản ứng đầu tiên chính là lấy điện thoại ra gọi cho Từ Chấn Phi.

      "Bác Từ, con tới thực cái cam kết kia."

      Nhiều ngày trước ở nhà họ Từ, từng lấy ra cái hộp hình lập phương đưa cho Từ Chấn Phi: "Cháu và bác lập cam kết, đợi đến khi cha cháu đồng ý, cháu đến đòi nó về."

      tại, cuối cùng tới lúc này.

      Từ Chấn Phi nhanh chóng đồng ý: "Tôi ở nhà, tới đây lấy ."

      Lục Dĩ Trạch buông điện thoại xuống, tâm tình cực tốt, trong tay bưng bình canh loãng còn dư chút, cầm chén lên, uống nốt chỗ canh còn lại.

      Ngửi mùi vị cũng tệ, bởi vì đặt trong hộp giữ nhiệt, vẫn còn nóng.

      thổi thổi, uống hớp.

      Thiếu chút nữa phun ra.

      Lúc ấy có thể là quá mức vội vàng, Doãn Sắt nhầm đường thành muối cho vào trong canh, đây là chén canh xương ngọt mà Lục DĨ Trạch chưa bao giờ thử qua.

      Mà mới vừa rồi Lục Dật Phàm lại uống hết toàn bộ.

      cười cười, cũng bưng chén lên, uống hơi cạn sạch.

      Tác giả có lời muốn : Cha Lục đồng ý rồi!
      Last edited: 25/1/16
      sanone2112cô gái bạch dương thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 26

      Lục Dĩ Trạch cầm đơn mua thuốc sau đó trở lại khoa da liễu, Doãn Sắt bôi thuốc xong, ngồi ở chỗ đó ôm chân thổi.

      Khóe mắt còn có nước mắt, khóc nức nở nhìn rất xấu. Lục Dĩ Trạch đặt thuốc ở trong túi của , lấy khăn giấy từ bên trong ra, cười đưa tờ cho .

      Đợi Doãn Sắt lau mặt xong, ngồi xổm dưới đất, quay lưng về phía vỗ vỗ lưng mình: " cõng em xuống lầu."ddiieenndllqd

      Đây là lần thứ hai Lục Dĩ Trạch cõng , khi Doãn Sắt leo lên lưng , vẫn là mùi vị quen thuộc và cảm giác quen thuộc như trước —— kiên định và bình yên.

      Nhân tiện cọ mặt vào lưng Lục Dĩ Trạch, cũng lau sạch nước mắt mặt, giọng khàn khàn tội nghiệp: "Em biết ghét bỏ em."

      Lại cọ xát hai cái, rồi sau đó lặng yên dựa vào lưng , chờ đợi Lục Dĩ Trạch di chuyển.

      Lục Dĩ Trạch cúi đầu cười cười, ra cổng.

      Sắt Sắt . . . . . . Hình như gầy rất nhiều, cũng có lẽ là do sức khỏe hơn, trong ấn tượng, lần đầu tiên cõng , từ sân thể dục ra đến ngoài cổng trường, ngay lúc đó Lục Dĩ Trạch thở hồng hộc.

      Mùa thu năm ấy mình mới vào lớp mười hai, trong trường cử hành đại hội thể dục thể thao, học sinh năm 3 bọn họ nghỉ học ở trong phòng học tự học, đột nhiên ngoài cửa sổ xuất bóng dáng của Lục Liên Tiếu, giọng với mình: " trai, mau ra đây."

      Lục Dĩ Trạch buông bút xuống, xin nghỉ với lớp trưởng ngồi ở bục giảng, ra khỏi phòng học: "Làm sao lại tới đây?"

      Lục Liên Tiếu kéo Lục Dĩ Trạch lại, dẫn xuống sân thể dục dưới lầu: " tới lượt Sắt Sắt thi 800m rồi, em kéo xem."

      giật bàn tay của em ra câu "Có gì để xem", xoay người chuẩn bị về phía phòng học, Lục Liên Tiếu lại kéo tay lại, giọng cố ý phóng to gấp đôi: "Từ Sắt Sắt sắp chạy 800m rồi."

      Lớp học tự học vốn yên tĩnh, lại thêm chi có khóa cửa sổ, sau khi các bạn học trong lớp nghe được giọng của Lục Liên Tiếu, tiếng xì xầm bàn tán truyền ra rất tự nhiên từ trong miệng các bạn học.

      Mà kết quả cuối cùng chính là —— cả lớp Lục Dĩ Trạch đều xuống xem Từ Sắt Sắt chạy cự li dài.

      Khi đến đó, Từ Sắt Sắt điểm danh xong, ra cùng với nhóm người dự thi được gọi. Cùng là chạy bộ 800m, số người đầy đủ, các học sinh còn lại đều là học sinh chuyên về thể dục thể trạng to lớn.

      tới nơi xuất phát chạy, ánh mắt đầu tiên của Từ Sắt Sắt là nhìn thấy Lục Dĩ Trạch, vẻ mặt vốn ảm đạm bỗng sáng ngời trong nháy mắt.

      Phát súng lệnh vang lên tiếng, bước bước dài xông ra ngoài. Vòng thứ nhất, vẫn luôn ở vị thứ nhất, vòng cuối cùng lại bị học sinh chuyên về thể dục vượt qua, đứng thứ hai.

      Các bạn học của Lục Dĩ Trạch đứng ở hai bên trái phải , vỗ Lục Dĩ Trạch, tất cả đều nhất trí dùng giọng trêu ghẹo với : "Lục Dĩ Trạch, tệ nha."

      để ý đến, Lục Dĩ Trạch và Lục Liên Tiếu đến giữa sân, Từ Sắt Sắt chạy xong 800m ngồi ở chỗ đó, sắc mặt trắng bệch, lúc lâu cũng đứng dậy được.

      Lục Dĩ Trạch đến gần, đứng ở trước mặt , nhìn Lục Liên Tiếu nâng lên đưa đến sân bóng.

      Từ Sắt Sắt đứng lên, chân mềm nhũn, mắt hoa lên, trực tiếp ngã xuống.

      Lúc này mới cảm thấy có chỗ hợp lý, tiến lên cõng Từ Sắt Sắt. Bạn học đứng ở phía xa cười ầm lên, tạm thời cũng nghe thấy, để lại Lục Liên Tiếu tiếp theo vẫn phải tham dự vào hạng mục khác ở lại, điểm danh, mình cõng đến phòng y tế.

      thể , thời điểm đó, quả Từ Sắt Sắt thon thả, Lục Dĩ Trạch cõng cũng có thể cảm giác được rất nhiều thịt. Nhưng mà đầu óc tỉnh táo, trong miệng còn thầm mê sảng.

      Đưa đến phòng y tế, Lục Dĩ Trạch mới biết là bị làm sao —— cảm mạo cộng thêm kinh nguyệt ngày thứ hai, cố chấp thi chạy cự ly 800m còn với tốc độ nhanh nhất, cho nên mới ngất như vậy.

      lấy cái ghế ngồi ở bên cạnh , qua nửa giờ, Từ Sắt Sắt mới tỉnh táo lại.

      Đứng lên vỗ vỗ mặt , cuối cùng đứng ở đó : " cõng em."

      Chu kỳ sinh lý của mình cũng làm cho Lục Dĩ Trạch biết, có chút ngượng ngùng, đưa tay ôm lấy cổ của Lục Dĩ Trạch, để cho cõng mình lên.

      "Lục Dĩ Trạch, ngờ là lại đưa em đến đây."

      Cũng ngờ, Lục Dĩ Trạch đối đãi với người bệnh lại dịu dàng như vậy.

      Cười tựa vào lưng mới lưu luyến rời mà trượt từ xuống, quay cửa kính xe xuống tạm biệt Lục Dĩ Trạch lúc chào hỏi lại nghe thấy Lục Dĩ Trạch .

      ——"Từ Sắt Sắt, em nên giảm cân ."

      . . . . . .

      Nhiều năm sau, bây giờ Doãn Sắt cũng nằm ở lưng Lục Dĩ Trạch như vậy, lại nghe thấy Lục Dĩ Trạch câu ngược lại với trước kia: "Sắt Sắt, em mập lên chút tốt hơn."

      "Ừ" tiếng, cười dựa vào lưng , nhìn mọi người trong bệnh viện qua lại vội vã về ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía , trong lòng càng thêm hài lòng.

      Vẫn cõng đến bãi đậu xe dưới lầu bệnh viện, Lục Dĩ Trạch buông xuống sau đó lại ôm lấy , để cho ngồi vào ghế sau. Động tác rất cẩn thận, cũng rất êm ái.

      Vẫn cõng đưa Doãn Sắt về tận nhà, sau đó Lục Dĩ Trạch lập tức lái xe đến nhà họ Từ.

      Hà Vân Chi mở cửa, thấy là Lục Dĩ Trạch, mỉm cười dẫn vào, chỉ chỉ phòng khách: "Cha của Sắt Sắt ở phòng khách."

      Lục Dĩ Trạch tiếng cám ơn, rồi tới.

      Từ Chấn Phi ngồi ngay chính giữa ghế salon, khay trà trước mặt để chiếc hộp kia.

      Thấy Lục Dĩ Trạch đến, ông cầm cái hộp đứng lên.

      "Cha cậu đồng ý rồi sao?" Từ Chấn Phi hỏi, Lục Dật Phàm đồng ý nhanh như vậy, khiến cho ông có chút kịp chuẩn bị. Ông dự tính phải qua hơn năm rưỡi mới có thể, ngờ chưa đến tháng được như ông mong muốn rồi.

      Lục Dĩ Trạch gật đầu: "Đồng ýrồi ạ, cho nên cháu mới đến chỗ bác lấy cái này."

      Ánh mắt của nhìn vao trong lòng bàn tay của Từ Chấn Phi, nhìn Từ Chấn Phi cầm cái hộp đưa đến trước mặt , cuối cùng đặt vào trong tay : "Hôm nào hai nhà ăn chung bữa cơm, thời gian để nhà cậu sắp xếp, gần đây tôi bận."

      "Dạ", Lục Dĩ Trạch nắm chặt tay, cúi người cảm ơn Từ Chấn Phi, "Cám ơn bác."

      Lại nghe Từ Chấn Phi dặn mình hai ba câu sau đó ra khỏi nhà họ Từ.

      Sau khi trở lại xe lần nữa, mở cái cái hộp đó ra.

      Trong hộp màu đen nhung tơ phía đặt chiếc nhẫn kim cương, kim cương cũng xa xỉ phải rất lớn, nhưng mà ở trong mắt lại sáng ngời vô cùng.phuonganhlqd

      Dar¬ry Ring, lần nào đó, khi công tác ở Hồng Kông là lần đầu tiên nghe đến chiếc nhẫn này. Nghe con trai phải dùng chứng minh thư mới có thể mua được chiếc nhẫn này, hơn nữa cả đời chỉ có thể mua cái này.

      Khi đó Doãn Sắt vẫn còn ở nước Pháp, cách 108000 km, cũng biết khi nào trở lại, hoặc là có thể trở về nữa hay , nhưng mà vẫn móc chứng minh thư ra mua nó.

      Cũng may là trở lại, cũng may tất cả mọi trở ngại cũng được giải trừ dễ dàng hơn tưởng tượng, khiến nhõm hơn nhiều. cũng cũng quý trọng chiếc nhẫn này lâu, có thể tính đây chính là chiếc nhẫn mang lời hứa hẹn cả đời của .

      cúi đầu cười, đóng hộp vuông lại, cất vào trong túi của mình rồi lái xe tới bệnh viện.

      Tối nay trở về phòng, phải chăm sóc cha.

      **

      Ngủ đêm ở bệnh viện, ngày thứ hai, sau khi Lục Dĩ Trạch làm thủ tục xuất viện cho cha, lại đưa cha mẹ về nhà.

      Trước khi đến Thiên Trạch, cho cha mẹ thời gian hẹn, là khi gặp mặt nhà họ Từ cha mẹ phải bình tĩnh hòa nhã chút. Liên Ngọc Thanh và Lục Dật Phàm biết ý tứ của Lục Dĩ Trạch, tiếp tục phản đối, gật đầu đồng ý.

      Lái xe được nửa đường, cuộc điện thoại số lạ gọi tới, Lục Dĩ Trạch bắt máy.

      "Tiên sinh, đồ ngài đặt đến, bây giờ ở dưới tòa nhà Thiên Trạch, mời ngài tới nhận."

      tiếng "Được", cười để điện thoại xuống, dùng tốc độ nhanh hơn chạy tới Thiên trạch.

      . . . . . .

      Khi tới Thiên Trạch là buổi trưa, cửa hàng Thi Sắt cũng chẳng có bao nhiêu khách hàng, nhân viên cũng đều đến quán ăn ăn cơm trưa, trong cửa hàng chỉ còn lại Doãn Sắt chờ Lục Dĩ Trạch tới, bởi vì chân bị thương nên chân nhảy nhảy nhót nhót sửa sang lại quần áo.

      Lúc Lục Dĩ Trạch cầm đồ tới, qua kính thủy tinh trong suốt thấy vẻ mặt của kia rất nghiêm túc.

      Đẩy cửa vào.

      nghe thấy tiếng quay người nhìn lại, chỉ thấy cầm trong tay cái hộp dài, bên trong là hoa hồng roseonly màu đỏ tươi ướt át.

      mỉm cười, nhìn đầy tình cảm, đưa hoa tới trước ngực .

      "Sắt Sắt, tặng em."

      nhận hoa, cúi đầu đếm, 18 đóa. sớm nghe qua hoa hồng roseonly, cả đời chỉ có thể đưa cho người. 18 đóa màu đỏ, ngụ ý à tình chân thành. hỏi: "Lục Dĩ Trạch, tại sao đột nhiên lại tặng hoa cho em như vậy ?"

      Ngẩng đầu nhìn , trong con ngươi đều là bóng hình , bởi vì ánh mắt sáng ngời, Lục Dĩ Trạch cũng có thể nhìn thấy bản thân từ trong mắt .

      khí vào giờ khắc này trở nên chân thành tha thiết, chỉ thấy Lục Dĩ Trạch lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, ở trước mặt , mở ra.

      Trong nháy mắt đó, Doãn Sắt biết Lục Dĩ Trạch làm gì, cảm thấy mình giống như nằm mơ, hay bởi vì quá mức kích động kiềm chế được khóc thút thít, nước mắt tự giác rơi xuống.

      Trong tay vừa cầm hoa, vừa che miệng, cố nén khóc ra tiếng.

      Nhìn thấy Lục Dĩ Trạch quỳ chân trước mặt , cầm chiếc nhẫn hướng về phía .

      Ở trong cửa hàng nho , Lục Dĩ Trạch tặng quà cho Doãn Sắt, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu lên người Lục Dĩ Trạch, xem ra càng sáng chói và hấp dẫn ánh mắt của Doãn Sắt hơn chiếc nhẫn kia.

      Bên tai là thanh của .

      "Sắt Sắt, dùng chứng minh thư của mình để mua hai thứ —— hoa hồng độc nhất vô nhị toàn thế giới, còn có nhẫn cưới tại em cầm ở trong tay, khắp thiên hạ chỉ có chiếc thuộc về Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt."

      " còn muốn dùng chứng minh thư cùng em đến nơi, khi ra mỗi người có thể cầm tờ giấy màu đỏ."

      "Từ Sắt Sắt, Doãn Sắt, cả đời chỉ thích em. Đại khái là trừ em ra, bao giờ người khác nữa."

      "Cho nên, em tình nguyện gả cho chứ?"

      P/S: Roseonly là thương hiệu hoa cao cấp, nổi tiếng trong giới trẻ Trung Quốc, thương hiệu này chỉ cho phép mỗi khách tặng hoa cho người trong đời. Và, sau khi mua 1 bông đầu tiên, tên của khách hàng đó bị xóa khỏi danh sách của Roseonly mãi mãi.
      Last edited: 25/1/16
      sanone2112cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 27

      Doãn Sắt lau khô nước mắt, ôm chặt hộp hoa, liều mạng gật đầu, còn đưa cái tay ra, nâng đầu ngón tay để cho đeo nhẫn lên.

      Lục Dĩ Trạch thấy có phản ứng như vậy, khỏi cười, lấy chiếc nhẫn ra từ từ đeo vào ngón tay , ngón tay trắng nõn thon dài, lúc này đeo chiếc nhẫn long lanh nhất, nhìn là xinh đẹp.

      Nhìn như vậy, hài lòng đứng lên.

      "Cho nên, Sắt Sắt, em là của ."

      Vốn định kéo tay , lại bị ôm cổ.

      ôm lấy thặt chặt, đầu tựa vào trước ngực , trái tim vốn nhảy lên dứt cũng từ từ bình tĩnh lại. Hai tay cũng vòng chắc , cười chờ đợi cái ôm này kết thúc.

      Rốt cuộc tinh thần Doãn Sắt cũng bình thường trở lại sau cái ôm dài, bụng cũng kêu đói "ùng ục ùng ục", sau khi buông ra, nháy mắt nhìn Lục Dĩ Trạch.

      "Chúng ta ăn cơm." Lục Dĩ Trạch cầm lấy hoa trong tay , kéo tay đến phòng nghỉ ngơi, đặt hoa ở mặt bàn, rồi sau đó dẫn đến nhà hàng Tây hạng sang ở Thiên Trạch.

      Dọc theo đường Doãn Sắt đều cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, miệng nở nụ cười thôi.

      Lục Dĩ Trạch dẫn đường, mới tránh khỏi việc bị trật chân té ngã nhào bởi vì lực chú ý của hoàn toàn đặt ở bàn tay.

      đường tới thang máy, trong trung tâm thương mại Thiên Trạch ti vi LCD cỡ lớn của cửa hàng nào đó, phát bản tin về Lục Liên Tiếu thời gian gần đây.

      Doãn Sắt dừng bước, cũng kéo Lục Dĩ Trạch cùng nhau dừng lại, chờ bản tin này chiếu xong.

      "Tập san giải trí mới nhất của thành phố A, diễn viên mới Lục Liên Tiếu gần đây bị xì căng đan bao quanh, bị truyền tin là từng có tình cảm với ông chủ của Hòa Ngu tổng giám đốc Tiết Sông, mượn quy tắc ngầm để nổi tiếng cũng biết tin đồn. . . . . ."

      Tin tức bẻ cong ra từ miệng người chủ trì, tâm tình vui vẻ của Doãn Sắt vì vừa được Lục Dĩ Trạch cầu hôn cũng bị vơi ít.

      ti vi còn có rất nhiều hình Lục Liên Tiếu theo đuổi Tiết Hà rời, mà Tiết Hà trốn tránh gặp, rất tự nhiên khiến tất cả những người thích xem hình đều hiểu lầm bọn họ.

      "Đừng xem."

      Lục Dĩ Trạch lôi kéo , đưa tiếp: "Liên Tiếu xử lý tốt tất cả, em cũng phải tin tưởng Tiết Hà."

      Nhìn ánh mắt kiên định của Lục Dĩ Trạch, Doãn Sắt vốn muốn cái gì cũng nữa, kéo cánh tay cùng nhau lên lầu.

      **

      Cuộc gặp mặt sớm hơn hai nhà họ Từ và họ Lục là cuộc gặp mặt giữa Doãn Nhạn Chi và Lục Dĩ Trạch.

      Sau khi nghe tin tức con được cầu hôn, Doãn Nhạn Chi lập tức thu dọn hành lý cả đêm gạt Doãn Sắt mua vé máy bay tới Trung Quốc.

      Buổi tối ngày thứ nhất, bà ở khách sạn cao cấp đối diện Thiên Trạch, bí mật quan sát Lục Dĩ Trạch hai ngày, rồi sau đó tránh được Doãn Sắt tìm tới Lục Dĩ Trạch: "Tôi là mẹ của Doãn Sắt, chúng ta chuyện chút."

      Lục Dĩ Trạch nhìn người phụ nữ trước mắt, mặc bộ trang phục thịnh hành sang trọng nhất, khuôn mặt trang điểm , mặt mày rất giống Doãn Sắt, bốn mươi tuổi có thừa, nhưng khi nhìn phong thái vẫn yểu điệu như cũ.

      Bà hẹn ở quán cà phê đối diện với Thiên Trạch, ở chỗ đó, nhìn qua thủy tinh vừa vặn có thể nhìn thấy Doãn Sắt bận rộn trong Thi Sắt.

      Bưng tách cà phê lên, nhàng thổi khí nóng phía , Doãn Nhạn Chi nhíu mày nhìn con ở phía xa chút lại quay lại nhìn cậu thanh niên trước mặt: "Người có thể khiến cho Sắt Sắt mến như vậy, hơn nữa thích lâu như vậy cũng có buông tha, sợ rằng chỉ có mình cậu."

      Sau tháng đầu tiên Doãn Sắt mới tới nước Pháp, ngoại trừ việc liều mạng học tiếng Pháp chính là chảy nước mắt nghĩ tới Lục Dĩ Trạch ở Trung Quốc xa xôi.

      Lúc ấy Doãn Nhạn Chi cũng biết người tên Lục Dĩ Trạch này, chỉ là vào đêm nào đấy, khi bà tới gian phòng của Doãn Sắt nhìn xem con ngủ có ngon hay , nhàng vuốt ve khuôn mặt của , mới phát Doãn Sắt vẫn khóc.

      Đêm hôm đó Doãn Sắt với bà về Lục Dĩ Trạch cả đêm, cuối cùng Doãn Sắt lau nước mắt với bà: "Mẹ, hình như con có thể hiểu cha mẹ."

      Hiểu vì sao lúc đó Doãn Nhạn Chi có thể bỏ xuống tất cả, rời xa bọn họ, tự mình hiểu tất cả mọi chuyện mà bao năm qua hiểu, tất cả mọi chuyện oán giận bọn họ oán trách bọn họ.phuonganhLQĐ

      Bà để tách cà phê trong tay xuống, với Lục Dĩ Trạch: "Tôi đối với Doãn Sắt mà , cũng phải bà mẹ tốt, năm nó tám tuổi tôi bỏ lại nó chạy đến nước Pháp, trong khoảng thời gian đó cũng chỉ gặp mặt mấy lần, gọi điện thoại ít, nhưng cuối cùng vẫn là xa."

      "Năm năm này nó tới nước Pháp, tôi mới có cơ hội đền bù cho nó, nhưng tôi hiểu , lòng của nó ở nước Pháp."

      Bất tri bất giác thời gian qua lúc lâu, Lục Dĩ Trạch vẫn luôn lắng nghe Doãn Nhạn Chi chuyện về Doãn Sắt, có lúc còn có thể nhắc tới khi còn bé, lập tức cúi đầu cười.

      "Tôi giao Sắt Sắt cho cậu, hãy chăm sóc nó tốt." Lúc rời Doãn Nhạn Chi nhìn Lục Dĩ Trạch hài lòng .

      "Chắc chắn như vậy."

      Đứng dậy tiễn Doãn Nhạn Chi, đứng lên nhìn bóng dáng bận rộn phía đối diện kia, đứng yên lâu, cũng nhìn lâu.

      Vào lúc này, điện thoại vang lên.

      " trai, em muốn về nhà."

      Lúc Lục Liên Tiếu chuyện, mang theo tiếng khóc nức nở, nghe có vẻ tâm tình rất kém.

      Trong khoảng thời gian này nghĩ muốn gặp Tiết Hà lần, hỏi ràng tất cả mọi chuyện, nhưng cửa chính phòng làm việc của Tiết Hà vĩnh viễn khép chặt với , vất vả mới tìm được , kéo lại rồi lại bị gạt sang bên.

      Mặt Tiết Hà lạnh lùng chỉ để lại cho câu: "Liên Tiếu, tôi cũng cần thời gian."

      Cần có thời gian để suy nghĩ xem phải thẳng tất cả mọi chuyện với như thế nào, ra tất cả, tất cả mọi chuyện xảy ra.

      Nhưng Lục Liên Tiếu quá vội, khiến cho càng hoảng hốt hơn, cho nên mới lựa chọn gặp.

      ", tuần sau em trở lại." Sau khi xong câu đó Lục Liên Tiếu nhanh chóng buông điện thoại xuống.

      Lục Dĩ Trạch nhìn màn hình điện thoại tối đen thở dài, lại gọi cho Tiết Hà: "Mới vừa rồi Liên Tiếu gọi điện thoại cho tôi, nó nó muốn trở về."

      "Lục Dĩ Trạch, xin lỗi." Tiết Hà lại xin lỗi lần nữa, nhiều năm như vậy, vô số câu xin lỗi với người nhà họ Lục, đáng tiếc chỉ có mình Lục Dĩ Trạch đón nhận.

      Tình của và Lục Liên Tiếu, có lẽ cũng chỉ có mình Lục Dĩ Trạch hiểu.

      "Tôi và Sắt Sắt muốn kết hôn, hi vọng đến lúc đó cậu có thể đến." Lục Dĩ Trạch trước cho Tiết Hà, cũng cho biết tính toán của mình, "Tôi muốn để cho cậu và Liên Tiếu làm phù dâu và phù rể trong hôn lễ."

      "Đến hôm đó, sau khi cậu sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, tới hội trường hôn lễ thôi."

      Điện thoại lâu chưa có tiếng đáp lại, Lục Dĩ Trạch chờ Tiết Hà bên kia trả lời chắc chắn, chắc là cậu ta suy nghĩ.

      lâu cuối cùng cũng có câu trả lời: "Được, tôi đồng ý với ."

      **

      Hai nhà Từ - Lục gặp mặt, hẹn vào buổi chiều cuối tuần này, địa điểm là ở khách sạn Rig.

      Trước khi xuất phát, Doãn Sắt đến nhà họ Từ, định cùng bọn họ đến đó.

      Khi đó Hà Vân Chi ở bên trong phòng ngủ chải tóc, Từ Chấn Phi mặc quần áo xong xuôi, với Doãn Sắt đứng đợi ở cửa ra vào: "Chúng ta thôi."

      Doãn Sắt vẫn đứng tại chỗ, chỉ chỉ vào phòng ngủ chỗ Hà Vân Chi còn chuẩn bị: "Dì Hà cùng sao?"

      Lúc Hà Vân Chi trang điểm xong cầm túi ra, trùng hợp lại nghe thấy đoạn đối thoại giữa Từ Chấn Phi và Doãn Sắt.

      "Mấy ngày trước mẹ con trở về nước, cha trước với bà ấy là hôm nay bà ấy phải đến." Xoay người, thấy Hà Vân Chi đứng trước phòng ngủ, "Vân Chi, tôi và Sắt Sắt trước."

      Hà Vân Chi ngồi ở trước bàn trang điểm chuẩn bị gần giờ, lúc này mới được Từ Chấn Phi báo cho biết là đưa mình theo.

      Mất mác trong lòng bà hoàn toàn biểu mặt, nhưng thực là mình cũng suy nghĩ quá nhiều rồi.D~Đ~LQĐ

      Mặc dù mình nuôi Doãn Sắt vài chục năm, nhưng rốt cuộc cũng phải ruột thịt.

      Hôm trước Từ Chấn Phi có đề cập đến ngày hôm nay với mình, nhưng cho tới bây giờ cũng đưa mình theo.

      Nhưng mà cũng đúng, loại chuyện như vậy vốn nên để cha mẹ đẻ của bàn bạc.

      "Chốc lát nữa em cũng có hẹn bạn dạo phố." Phòng ngừa lúng túng, bà tùy tiện láo như vậy.

      Doãn Sắt đứng ở đàng xa, thu hết tất cả vẻ mặt của mẹ kế vào trong mắt, biết Hà Vân Chi ra là định cùng bọn họ. Nhưng mà thể thay đổi ý kiến của cha, có vạch trần, tiếng hẹn gặp lại với Hà Vân Chi, cùng Từ Chấn Phi ra khỏi nhà trước.

      . . . . . .

      Khi tới Rig, Doãn Nhạn Chi đến, ngồi chung chỗ chuyện phiếm với hai cha mẹ nhà họ Lục, thấy bọn họ tới liền ngừng chuyện. Lục Dĩ Trạch vẫn đứng chờ bọn họ ở cửa, dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.

      Thời gian chờ thức ăn mang lên, Liên Ngọc Thanh phá vỡ khí yên tĩnh này: "Tôi và cha của Dĩ Trạch mấy ngày nay cũng xem ngày, bằng tổ chức hôn lễ vào ngày sinh nhật của Dĩ Trạch , ngày hai mươi tám tháng năm, như thế nào?"

      Từ Chấn Phi nhìn nhìn Doãn Sắt, chỉ thấy sử dụng ánh mắt “Có thể” nhìn mình, gật đầu cái: "Vậy quyết định vào ngày đó , về việc tổ chức hôn lễ và địa điểm, gần đây tôi cũng quá bận, cứ thuận thế mà làm thôi."

      Hai bên cũng đạt thành nhận thức chung ở rất nhiều phương diện, vốn Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt còn lo lắng hai nhà cãi vã bởi vì chuyện qua, cũng may Từ Chấn Phi và Lục Dật Phàm ít nhiều cũng suy tính đến tương lai của hai đứa bé, đè ép tính tình của mình.

      Sau bữa cơm, sáu người tới quán trà, tiếp tục chuyện kết hôn, lúc này cách ngày hai mươi tám tháng năm cũng còn bao nhiêu ngày, bọn họ hy vọng có thể kết thúc trao đổi trong lần.

      Ngày đó, mãi cho đến rất khuya mới tàn cuộc, sau khi tiễn cha mẹ hai bên, Lục Dĩ Trạch lôi kéo tay Doãn Sắt lên đường về nhà.

      "Lục Dĩ Trạch, bây giờ em vẫn có cảm giác là mình nằm mơ."

      Doãn Sắt ra những ý nghĩ trong lòng mấy ngày qua, kể từ khi Lục Dĩ Trạch thích mình, bắt đầu cảm thấy tất cả đều chân , nhất là bây giờ, và Lục Dĩ Trạch bắt đầu chuẩn bị cho hôn của bọn họ rồi.

      "Ngốc, đều là ." Lục Dĩ Trạch mỉm cười, cưng chiều xoa xoa đầu .

      tới cửa thang máy lầu , Doãn Sắt dừng bước: "Lục Dĩ Trạch, có từng ghét em hay ?"

      Lục Dĩ Trạch đưa tay nhấn nút thang máy, gật đầu cái: "Có lẽ là khi biết mình bắt đầu thích em, đặc biệt chán ghét em, cảm thấy cả đời mình đều xong rồi."

      "Nhưng đến bây giờ, chẳng những có xong đời, ngược lại cảm thấy rất tốt đẹp có đúng hay ?"

      Doãn Sắt nhạo báng nhìn Lục Dĩ Trạch trước mặt, mặt mày cong cong: " ra bây giờ em, vẫn cảm thấy chân ."

      Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, sau khi Lục Dĩ Trạch vào, nhấn nút lên tầng nhà mình, kéo Doãn Sắt vẫn đứng nhìn vào thang máy, đụng vào ngực .

      Lục Dĩ Trạch cúi đầu, hôn lên môi Doãn Sắt.

      Hôn rất , chỉ là lúc cuối cùng, Lục Dĩ Trạch nghịch ngợm cắn cái, rất , chỉ khiến Doãn Sắt cảm thấy có chút hơi đâu: " tại cảm thấy chân chưa?"

      lên đến tầng, kéo ra.

      Thấy Doãn Sắt cười lắc đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy có muốn thử lần nữa hay ?"

      Doãn Sắt cười hì hì lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, khi về phía trước bỗng dừng bước.

      Lục Liên Tiếu đứng ở cửa, bên cạnh có rương hành lý của . đứng ở nơi đó, mới đầu là nhìn chằm chằm sàn nhà, sau khi nghe thấy tiếng trai và Doãn Sắt trở về quay đầu lại, thấy người đến, liền với đứng trước mặt mình.

      "Từ Sắt Sắt, mình nhớ cậu lắm."
      Last edited by a moderator: 25/1/16
      cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 28

      Trước kia Lục Liên Tiếu vẫn gọi Doãn Sắt là “nhà thiết kế Doãn” hoặc là "Doãn tiểu thư”, nhìn gọi tên từng là tên mình “Từ Sắt Sắt”, Doãn Sắt dừng ở trước mặt , ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào .

      "Sắt Sắt, tớ nhớ ra hết rồi."

      tay Lục Liên Tiếu kéo Doãn Sắt sang, ôm bạn tốt, cảm giác quen thuộc truyền đến, cũng mở miệng ra toàn bộ uất ức của mình.

      "Tiết Hà, ấy để ý tới tớ, ta... mình tớ thuê xe chạy đến thành phố A, ấy tránh né tớ vô số lần."

      "Liên Tiếu, chúng ta vào trong nhà rồi ." Doãn Sắt cầm cái chìa khóa trong tay đưa cho Lục Dĩ Trạch tới, sau khi cửa mở ra kéo Lục Liên Tiếu ngồi lên ghế sofa phòng khách.

      Lục Dĩ Trạch đun nước sôi ở phòng bếp, tham gia vào cuộc trò chuyện của các .

      "Tại sao cậu lại nhớ ra?"

      Lục Liên Tiếu nhớ lại buổi chiều mấy ngày trước, mình đường ở thành phố A, bất tri bất giác lại tới cổng trường đại học A, nhớ đây là trường đại học của trai, từ trước tới nay chưa từng tới bao giờ, từ tò mò lập tức vào.

      đứng yên lâu trước tòa nhà giảng đường, nhìn kiến trúc này, cảm giác trước đây từng nhìn thấy. Giống như tấm hình bị quên lãng rất lâu, có nam sinh đứng mình dưới lầu tòa nhà.

      cảm thấy người kia cũng phải Lục Dĩ Trạch, cố gắng hồi tưởng, trong đầu truyền đến trận đau kịch liệt. Trước kia khi trải qua giờ phút này, luôn ngừng suy nghĩ lại, nhưng mà lần này nhịn xuống.

      Bởi vì muốn nhớ lại quá khứ của mình, biết là nguy hiểm nhưng vẫn cố nghĩ, những mảnh vụn trong trí nhớ từ từ chồng chéo lên nhau, "Rầm" tiếng té xỉu mặt đất, khi tỉnh lại, phát mình nằm trong phòng y tế của đại học A.

      ngồi ở ghế cạnh giường thấy tỉnh lại, bưng chén nước cho , với : "Mới vừa rồi quá nguy hiểm, may mắn là được bạn học đưa tới nơi này, tại cảm giác có khá hơn chút nào ?"

      gật đầu cái, đầu vẫn còn hơi đau, nhưng mà trí nhớ lại khôi phục rất nhiều, trong đầu có cảnh tượng năm đó Từ Sắt Sắt ngang ngược ném bụi phấn từ lầu bảy xuống, còn có cảnh tượng ấy đeo bám dai dẳng quấn quít theo đuổi Lục Dĩ Trạch, tự nhiên còn có tên côn đồ Tiết Hà lái mô tô dừng lại ở trước mặt , thích năm đó.

      Đôi tay xoa huyệt thái dương, muốn tiếp tục suy nghĩ tiếp, bị kia ngăn lại: "Hôm nay quá mệt mỏi, cần suy nghĩ nhiều nữa, nếu khiến tình huống trở nên hỏng bét hơn nhiều."

      "Nếu như mà tôi đoán sai, có lẽ là từng bị tổn thương tâm lý, từ đó làm cho bị mất phần trí nhớ." kia nhìn , hình như nhớ ra cái gì đó, " là Lục Liên Tiếu đúng ?"

      Lục Liên Tiếu mới vào giới văn nghệ, mặc dù gần đây có tin tức tốt quấn thân nhưng phải tất cả mọi người đều biết, tỉnh táo ngẩng đầu lên, nhìn đổ nước sôi đó: " biết tôi sao?"

      kia chỉ cười cười: "Tôi biết - Lục Dĩ Trạch, cũng từng gặp mấy lần, nên biết tôi."

      "Xin chào, tôi là Hừng Lâm, nghiên cứu sinh khoa tâm lý học ở đại học A, có lẽ tôi có thể giúp tay."

      . . . . . .

      tới chỗ này, đại khái Doãn Sắt hiểu chuyện khôi phục trí nhớ của Liên Tiếu, thử dò xét hỏi hỏi: "Cậu nhớ lại toàn bộ rồi sao?"

      Lục Liên Tiếu lắc đầu: "Chỉ nhớ được toàn bộ mọi chuyện trước khi tốt nghiệp trung học thôi, Hùng Lâm giúp tớ rất nhiều, nhưng mà những chuyện sau này nhớ gì cả."phuonganhDDLQD

      "Sắt Sắt, xin lỗi, tớ quên mất cậu."

      Nghĩ tới đây, Lục Liên Tếu từ trước cho tới bây giờ đều khách khí với Từ Sắt Sắt, lại cúi đầu xin lỗi.

      Doãn Sắt cười lắc lắc đầu, mặc dù Lục Liên Tiếu nhớ ra tất cả, khiến cho cảm thấy có chút thất vọng lại có chút may mắn, nhưng mà chỉ cần có thể nhớ ra tất cả bọn họ là tốt rồi: " quan trọng, tại phải nhớ ra rồi sao."

      Bên kia đun xong nước sôi, Lục Dĩ Trạch tắt bếp ga pha hai ly sữa bưng ra, đặt ở trước mặt các : "Thời gian cũng còn sớm, uống sữa xong sau đó ngủ sớm chút."

      Doãn Sắt đưa tay cầm lấy ly, lúc này Lục Liên Tiếu mới nhìn thấy tay Doãn Sắt đeo chiếc nhẫn kim cương, khi tay Doãn Sắt còn chưa có đụng đến cái ly, kéo tay của sang, nhìn chiếc nhẫn kim cương tay , nhìn Lục Dĩ Trạch muốn tắm, chớp chớp mắt với Doãn Sắt: " tớ tặng cho cậu sao?"

      Lục Dĩ Trạch dừng bước chân lại, quay đầu liếc mắt nhìn em : "Nếu em cảm thấy còn có ai?"

      thầm cười, tiếp tục quay đầu lại, cầm quần áo tới phòng tắm.

      Bị trai lạnh nhạt câu, Lục Liên Tiếu ngậm miệng lại, trong lòng lại vui vẻ hơn nhiều.

      Đối với Lục Liên Tiếu mà , trai cầu hôn với Doãn Sắt là tin tức tốt nhất trong khoảng thời gian này rồi. Trong trí nhớ tạp nham của đều là trai và Doãn Sắt, bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng kết hôn.

      "Hai người quyết định xong thời gian kết hôn rồi sao?" Lục Liên Tiếu hỏi.

      Doãn Sắt rút tay bị Lục Liên Tiếu nắm ra, bưng sữa lên uống, gật đầu cái: "Ngày hai mươi tám tháng năm, ngày sinh nhật cậu, đúng rồi, cậu phải làm phù dâu cho hôn lễ của chúng tớ.”

      khuôn mặt xinh đẹp của Lục Liên Tiếu rốt cuộc cũng nở nụ cười, cầm ly sữa lên theo Doãn Sắt sau khi uống xong lập tức đồng ý, rồi sau đó hỏi phù rể là ai, Doãn Sắt suy nghĩ chút.

      "Tạm thời là Thi Dương, qua thời gian ngắn nữa ấy trở về thành phố S, nhưng mà vẫn chưa có quyết định." có ý định cho Lục Liên Tiếu biết và Lục Dĩ Trạch hẹn Tiết Hà, bởi vì vẫn sợ cái tên Tiết Hà kia đến lúc đó vẫn chưa thu xếp xong.

      Lục Liên Tiếu có chút thất vọng, suy nghĩ chút cũng đúng, những năm này mặc dù Tiết Hải Đằng giúp gia đình mình rất nhiều chuyện, nhưng mà Lục Dật Phàm luôn kiêng dè nhà bọn họ, khiến Lục Liên Tiếu cũng ít lui tới với bọn họ.

      Buổi tối, sau khi Lục Liên Tiếu và Doãn Sắt tự rửa mặt xong ngủ cùng nhau, hai người chuyện cả đêm, muốn cho hết những chuyện trong mấy năm này. Nhưng mà những năm này mình xảy ra quá nhiều chuyện, mấy buổi tối cũng hết.

      Cuối cùng trời cũng sắp sáng rồi, Lục Liên Tiếu lầm bầm với Doãn Sắt câu "Tiết Hà có thể bằng nửa trai mình tốt rồi", ngay sau đó bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp .

      Doãn Sắt đắp kỹ chăn cho , nhìn mặt của Lục Liên Tiếu, cũng nhắm mắt lại.

      **

      Bởi vì tin đồn tốt, Lục Liên Tiếu bị hủy rất nhiều hợp đồng, hai tháng vốn rất bận rộn lại trở nên thanh nhàn khác thường, mà Hòa Ngu cũng tỏ vẻ gì, ngoại giới lại truyền tin Hòa Ngu vốn định đóng băng, chú ý tới Lục Liên Tiếu.

      Sau đó Lục Liên Tiếu cũng suy nghĩ thông suốt, Tiết Hà trốn tránh gặp , có cưỡng cầu nữa cũng có cách nào, cho nên tâm tư của cũng để ý quá nhiều đến việc đó nữa.

      Còn nữa, bây giờ chuyện trai và bạn thân nhất của mình kết hôn là chuyện đại , càng có thời gian để suy nghĩ đến những chuyện khác.

      Bình thường và Lục Liên Tiếu bận rộn trong Thi Sắt, có lúc cũng ở bên ngoài chào hỏi khách, hoặc là giúp đỡ chụp vài bức ảnh quảng cáo cho sản phẩm mới của Thi Sắt, mà Doãn Sắt vẫn luôn ở trong phòng thiết kế, thiết kế trang phục cho phù dâu và phù rể.

      Lục Liên Tiếu từng hỏi Doãn Sắt tại sao thiết kế trang phục dâu chú rể, mới biết Doãn Nhạn Chi sai người thiết kế xong bộ váy cưới theo màu sắc và kiểu dáng mà Doan Sắt thích nhất, mấy ngày nữa đưa tới đây.

      ngồi ở bàn nhìn Doãn Sắt thiết kế trang phục phù dâu, nhìn phác thảo thành thạo tờ giấy vẽ, cảm thán lâu, cuối cùng cười : "Từ Sắt Sắt, ngờ những năm này cậu lại có thay đổi nhiều như vậy."

      Cuối cùng Doãn Sắt cũng vẻ xong bảo phác thảo, đưa tới tay Lục Liên Tiếu, để cho xem đồng thời thuận tiện hỏi: "Vậy cậu thích Từ Sắt Sắt lúc trước hơn, hay là thích Doãn Sắt của tại?"ddiieenndllqd

      Câu hỏi này là vấn đề từng chẹn ngang Lục Dĩ Trạch, đồng dạng cũng làm khó Lục Liên Tiếu, an ngay lắc đầu cái " biết", lại bổ sung thêm câu: "Chỉ cần là cậu, tớ đều thích."

      Cười , cầm lại bản sơ thảo vừa đưa cho Lục Liên Tiếu xem, cầm bút lên tiếp tục vẽ.

      . . . . . .

      Trung tuần tháng năm, nơi tổ chức hôn lễ được sắp xếp xong, đợi thực , cũng bởi vì vậy mà nhà họ Từ và nhà họ Lục thường xuyên gặp mặt nhau, quan hệ giữa Lục Dật Phàm và Từ Chấn Phi cũng hòa hoãn hơn nhiều.

      Ngược lại Hà Vân Chi bởi vì Từ Chấn Phi và Doãn Nhạn Chi thường ở chung chỗ bận rộn chuyện hôn lễ của Doãn Sắt mà bị lạnh nhạt, thường ở nhà hướng dẫn Từ Nhiên học bài, Từ Chấn Phi trở về nhà cũng rất ít chuyện với ông.

      Ngày mười tám tháng năm, mười ngày trước hôn, trang phục của dâu và chú rể được gửi về từ nước Pháp.

      Lục Liên Tiếu, Doãn Nhạn Chi đến tiệm áo cưới đó từ rất sớm, chờ Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt mặc thử trước.

      Nửa giờ sau Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch tới, đầu tiên Doãn Sắt cầm bộ áo cưới trong tay Doãn Nhạn Chi vào phòng thử quần áo, khi kéo màn thuận tiện thò đầu ra bảo Lục Liên Tiếu tới đó giúp mình chút.

      Áo cưới mặc là lâu, rốt cuộc sau khi mặc tử tế đứng ở cái bục chớ Lục Liên Tiếu kéo màn che ra, đầu tiên đập vào mi mắt chính là Lục Dĩ Trạch ăn mặc chỉnh tề.

      Bên trong là thân áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác tây trang màu trắng tinh, đeo cà vạt màu đỏ thẫm, bên dưới là quần dài màu trắng vừa người, bởi vì rất cao nên chân lại càng thon dài.

      Khi nhìn , mặt nở nụ cười, mặt tất cả mọi người đều có thể nhìn ra vẻ hạnh phúc.

      Doãn Sắt đứng trước mặt rất đẹp, trải qua nhiều năm như vậy, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của . Đầu đọi khăn voan, trong tay cầm hoa dâu, đứng ở nơi đó nhìn Lục Dĩ Trạch cười ngây ngô.

      Trang phục dâu mà Doãn Sắt mặc người, là bạn tốt của Doãn Nhạn chi cũng là nhà thiết kế nổi tiếng nhất ở nước Pháp thiết kế, màu sắc thuần trắng cộng thêm vải ren lớn, chỗ ngực áo đính đá quý và lông vũ màu trắng, mới nhìn vừa giống như thiên sứ, vừa giống như công chúa hoa lệ.

      Ở trong mắt Lục Dĩ Trạch, người đứng ở trước mặt giờ phút này, giống như là đuổi theo mình ngày trước, hoặc như là hai mươi ba tuổi mà mình theo đuổi.

      Cho dù có như thế nào, cũng là vợ của Lục Dĩ Trạch .

      Hài lòng tới bên cạnh , đưa tay đỡ từ bục xuống, ghé vào bên tai hỏ: "Lục phu nhân tương lai, bây giờ em là cực kỳ xinh đẹp."
      Last edited by a moderator: 25/1/16
      sanone2112, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 29

      Ngày hai mươi tháng năm, Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt dậy sớm. Đầu tiên là hai người chuyến đến nhà họ Từ, rồi sau đó chuyến đến nhà họ Lục, cầm hộ khẩu hai nhà, mang theo chứng minh thư của mình đến cục dân chính thành phố S.

      Khi đến nơi đó có rất nhiều người xếp hàng trước mặt, bọn họ vội, đứng ở phía sau kiên nhẫn chờ đợi.

      Ngày đó là ngày đẹp trời, thời tiết tháng năm rất nóng rồi, mặt trời cũng rất chói, Doãn Sắt mang theo ô liền núp ở trong ngực Lục Dĩ Trạch. Tuy Lục Dĩ Trạch cũng nóng nhưng vẫn cười ôm lấy .

      Lúc này phía sau bọn họ có nhiều người hơn, bởi vì hôm nay là ngày tốt để kết hôn, bất tri bất giác xếp thành hàng dài. Khi người phía sau nhìn về phía này, mặt luôn mang theo nụ cười.

      Đợi đến lượt bọn họ, sắp đến buổi trưa, Lục Dĩ Trạch kéo Doãn Sắt ngồi xuống, nhận lấy bản mẫu nhân viên cục dân chính đưa tới, lấy tờ đặt trước mặt của Doãn Sắt.

      "Sắt Sắt, ở viết tên của em lên đây là được rồi." Ngón tay thon dài của cái lên chỗ ký tên, cười dịu dàng với .

      Doãn Sắt liếc nhìn Lục Dĩ Trạch lại nhìn nhân viên trước mắt đợi bọn họ ký tên xong, sau đó đỏ mặt, cúi đầu lập tức nhanh chóng viết tên của mình lên, đưa ra.

      Lục Dĩ Trạch thấy viết xong, cũng cầm bút chuẩn bị viết, bị Doãn Sắt kéo tay lại: "Lục Dĩ Trạch, cần phải suy nghĩ kỹ, khi thể đổi ý, em ỷ lại vào cả đời!"

      Nhân viên công tác ngồi ở trước mặt bọn họ vừa nghe thấy Doãn Sắt như vậy, "Phì” cười ra tiếng, Lục Dĩ Trạch chỉ lắc đầu cái, cười kéo tay xuống, điền tên của mình lên: "Yên tâm , chưa bao giờ nghĩ đến việc đổi ý."

      quay đầu nhìn về phía Doãn Sắt, nhớ tới ban đầu mình ngược lại sợ rằng sau khi Doãn Sắt rời năm năm, coi trọng người khác, dùng dáng vẻ theo đuổi mình khi đó để theo đuổi người khác, mà mình nữa.

      Cho nên trong khoảng thời gian đó mới phải đến nước Pháp lần, nhìn từ phía xa, hỏi thăm tất cả mọi chuyện có liên quan đến , cuối cùng mới yên lòng về nước.

      "Lục tiên sinh, Lục phu nhân, mời tới chỗ này." người nhân viên khác dẫn bọn họ tới gian phòng .

      Gian phòng rất , mặt tường màu trắng có trái tim màu đỏ to khổng lồ, phía trước vách tường bày VCR (máy quay phim), Doãn Sắt chỉ chỉ Lục Dĩ Trạch giọng hỏi đây là muốn làm cái gì, Lục Dĩ Trạch chỉ cười lôi kéo tới bức tường trái tim trước mặt đối diện VCR.

      Nhân viên đưa cho hai người bản điều kiện kết hôn, còn đưa trang giấy viết tay cho Lục Dĩ Trạch: "Bây giờ hai vị chuẩn bị làm nghi thức tuyên thệ ngắn gọn, được ghi hình lại và gửi lại cho hai vị."

      Doãn Sắt vốn rơi vào trong sương mù, lúc này mới biết dụng ý, đứng nghiêm chỉnh, cười nhìn về phía ống kính máy quay.

      "Bắt đầu nhé." Nhân viên giọng với hai người, nhìn thấy bọn họ nhàng gật đầu, mới nhấn nút quay.

      Lục Dĩ Trạch cầm tờ giấy lên, Doãn Sắt lại tựa đầu lại gần, hai người cùng nhau nhìn vào chữ tờ giấy đọc lên.

      "Tôi - Lục Dĩ Trạch ——"

      "Tôi - Doãn Sắt ——"

      "Chúng tôi tự nguyện kết làm vợ chồng, nguyện gắn bó cùng với ấy / ấy, quan tâm ấy / ấy, mến ấy / ấy, tôn trọng ấy / ấy, hiểu ấy / ấy, bảo vệ ấy / ấy, cho dù ấy / ấy nghèo khó hoặc là giàu có, cho dù ấy / ấy khỏe mạnh hoặc là đau ốm, thủy chung trung thành với ấy / ấy, mãi ấy / ấy như ban đầu."

      Sau khi hai người đọc xong lời thề rất ăn ý mà nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt đều là vui sướng và thâm tình, nhân viên làm việc nhấn nút dừng lại, cười với hai người bọn họ: "Tốt rồi, hai người là cặp vợ chồng xứng đôi nhất mà tôi thấy dạo gần đây."

      Ở lại chỗ này lúc, cuối cùng Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch cũng ký xong tên, nhân viên đưa đầy đủ đĩa video cho bọn họ: "Chúc hai vị tân hôn vui vẻ."

      Đưa mắt nhìn bọn họ rời .

      Cầm trong tay hai bản hôn thú, Doãn Sắt được Lục Dĩ Trạch nắm tay, mắt nhìn đường lại ngây ngốc nhìn chữ phía . Tấm thiệp nho màu đỏ, tại sao lại đẹp mắt như vậy chứ, cười ngây ngốc lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.

      Ừ, tại, người đàn ông này, chỉ thuộc về mình thôi.

      Lại cúi đầu nhìn hai tấm giấy đỏ, nghĩ tới mình được gọi là "Lục phu nhân", trong nháy mắt khi đó trong lòng vẫn lén vui mừng, chỉ là biểu ra ngoài, nhưng mà vừa nghĩ lại, phát có lẽ bây giờ mình có chút vui mừng trước mặt Lục Dĩ Trạch, liền kìm hãm lại chút, gấp giấy chứng nhận kết hôn lại, đặt vào trong túi của mình.

      "Lục phu nhân, kết hôn với vui mừng như vậy sao?" Lục Dĩ Trạch dừng bước, vén tóc Doãn Sắt vừa bị gió thổi rối loạn, mắt cười nhìn , Doãn Sắt trước mặt liều mạng gật đầu.

      Từ khi bắt đầu giấc mộng gả cho Lục Dĩ Trạch cho đến khi giấc mộng này biến thành , toàn bộ mất hơn tám năm, cho dù ai vượt qua khoảng thời gian tám năm khá dài này, cuối cùng cũng cười như vậy, Doãn Sắt tự nhiên càng phải như vậy.

      Hai tay Lục Dĩ Trạch đặt ở vai , xoay người Doãn Sắt lại: "Em xem, dẫn em trở lại."

      ra là khi mình cúi đầu nhìn giấy hôn thú, Lục Dĩ Trạch kéo tự mình tới đến trước cửa trường Nhất Trung của thành phố S.

      Trường trung học ngày trước, kể từ hôm xảy ra chuyện với Từ Khải, Doãn Sắt chưa từng trở lại đây, cũng bởi vì được nhiều người quý, cho nên cắt đứt liên lạc với tất cả các bạn học.

      Cánh cửa này vẫn là cánh cửa trước đây, bọn họ đứng ở trước cửa trường Nhất Trung đúng là vẫn giống như bọn họ đứng trước cửa trường khi đó, hình như có gì thay đổi cả. Lần này Doãn Sắt kéo Lục Dĩ Trạch vào trong sân trường.

      tới chỗ lần đầu tiên gặp được Lục Dĩ Trạch khi đó, Doãn Sắt dừng ở trước mặt , hơi giận dỗi : "Lục Dĩ Trạch, lúc ấy em rất giống nam sinh sao?"

      " ." ra lệnh.

      Lục Dĩ Trạch thành thực gật gật đầu: "Tóc ngắn ngủn, quần áo lôi thôi lếch thếch, còn có chiều cao hơi cao so với những nữ sinh cùng tuổi, cộng thêm loại tính tình hay khoe khoang của em, . . . . . . Rất giống nam sinh."

      "Được rồi." Có chút ảo não, miệng lẩm bẩm tự nhủ tiếp tục cùng .

      Thấy vợ mình như thế, cười cười, vừa tay còn nghịch ngợm nhéo mặt : "Có thể cũng bởi vì em quá đặc biệt, cho nên mới có thể thích em, cho nên mới có thể bị em đuổi theo."

      Doãn Sắt ôm lấy cánh tay của , cười cọ xát : "Dù sao cũng từ bỏ được nữa rồi."

      Khi đến tòa nhà phòng học, hai người đều dừng bước chân, bởi vì bọn họ thấy người quen đứng ở chỗ đó nhìn pho tượng trước tòa nhà, giống như là người ngây ngốc đứng ở nơi đó.

      Người kia mới vừa ở bên ngoài Thiên Trạch nhìn Lục Liên Tiếu chút, rồi sau đó tới nơi này - Tiết Hà.

      ngẩn người đến khi mắt có chút chua xót, cuối cùng trừng mắt nhìn, xoay người lại thấy lục Dĩ Trạch và Doãn Sắ đứng sau lưng, lên tiếng chào hỏi: "Hai người cũng tới nơi này sao?"

      Doãn sắt gật đầu cái tới, đứng ở trước mặt Tiết Hà, lần này cuối cùng Doãn Sắt cũng bạo lực như trước nữa, bình tĩnh hòa nhã hỏi Tiết Hà: " định sắp xếp như thế nào? Liên Tiếu ấy rất nhớ , còn nữa, chính là hôm hôn lễ đến làm phù rể chứ?"

      Tiết Hà gật đầu cái: ", nhất định."

      Tiết Hà hứa hẹn, trong lòng Doãn Sắt vì Liền Tiếu mà vui mừng hơn nhiều.

      "Hai người dạo tiếp , tôi còn có chuyện, trước." Tiết Hà nhìn thời gian đến buổi trưa, còn có bữa tiệc xã giao phải giải quyết, chúc phúc bọn họ xong rời trước.

      Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch, sau khi hai người ăn cơm trưa ở phòng ăn trong trường xong, tới phòng làm việc của thầy , phát thiếp mời kết hôn của bọn họ cho thầy ngày trước, mời họ đến dự tiệc cưới.

      số thầy buổi chiều có lớp, liền lôi kéo bọn họ chuyện, gần như mất cả buổi chiều, tán gẫu đông tán gẫu tây, khi ra bên ngoài trời dần tối, nhìn thời gian còn sớm, Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt tạm biệt thầy sau đó trở về căn nhà của mình.

      Khoảng thời gian trước mua mỳ Ý vẫn chưa mở ra, trong tủ lạnh còn có thịt mới mua trước đó vài ngày, Doãn Sắt lại tính toán bộc lộ tài năng trước mặt Lục Dĩ Trạch.

      Bởi vì là lần đầu tiên làm mỳ cho Lục Dĩ Trạch, cực kỳ nghiêm túc, khi cắt thịt động tác cũng từ từ, Lục Dĩ Trạch lại ngồi yên ghế trong phòng ăn nhìn vợ chuẩn bị bữa ăn tối cho mình.

      Đêm hôm đó biết vì sao, thời gian trôi qua rất chậm, thời gian Doãn Sắt làm xong mì cũng khá lâu, nhưng Lục Dĩ Trạch tuyệt đối gấp gáp, hưởng thụ mọi chuyện Doãn Sắt làm cho , cho nên chỉ biết hi vọng có thể chung sống với khoảng thời gian lâu. ddiieenndllqd

      "Ăn ngon." Ăn hết đĩa mỳ Ý, Lục Dĩ Trạch cũng no bụng rồi, ấn Doãn Sắt ngồi ghế, tự cầm hai cái đĩa đến phòng bếp rửa sạch .

      Khi Lục Dĩ Trạch rửa chén, Doãn Sắt ra TV mở, TV chiếu chuyên mục "Thế giới động vật", thanh quen thuộc từ trong TV truyền đến ——"Mùa xuân đến, mùa sinh sản của động vật cũng đến ——"

      Vốn là những lời bình thường thể quen thuộc hơn được nữa, tại sao giờ phút này nghe thấy lại có chút kỳ quái?

      "Pằng" tiếng tắt TV , ảo não chạy về gian phòng của mình cầm quần áo tắm rửa. Lúc ra, Lục Dĩ Trạch vào sau , Doãn Sắt cúi đầu nhìn sàn nhà chạy về phòng khách, mở ti vi tiếp tục xem.

      Chương trình "Thế giới động vật" vẫn còn chưa kết thúc, giờ phút này giải thích về loại động vật đại tinh tinh.

      Tiếng nước Lục Dĩ Trạch tắm rửa truyền đến, nghe vào trong tai , khiến cho khi xem ti vi cũng bị phân tâm, trái tim cũng đập nhanh.

      —— Đúng, bọn họ kết hôn rồi, cái đó tới.

      —— Mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng mà cũng rất chờ mong.

      —— Cho nên chủ động nhiều như vậy rồi, lần này cần lại chủ động thêm lần nữa chứ?

      Lắc đầu cái, Doãn Sắt đỏ mặt nghĩ nữa, Lục Dĩ Trạch tắm xong ra ngoài.

      Lục Dĩ Trạch gội đầu tóc ướt nhẹp, giọt, chỉ mặc cái áo choàng tắm mỏng, lúc trước Doãn Sắt cảm thấy bình thường nhưng lúc này trong đầu chỉ có hai chữ "Sắc | tình" mới có thể hình dung.

      Lục Dĩ Trạch cầm khăn lông ngồi ở bên cạnh lau khô tóc, xem ti vi cùng .

      biết là cố ý hay là vô ý, Lục Dĩ Trạch thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn vẻ mặt Doãn Sắt lúc này, sau khi lau khô tóc, quay đầu , nắm tay Doãn Sắt, kéo qua.

      nhìn ánh mắt của gợn sóng lăn tăn hình như còn có thể thấm ra nước, phản chiếu ánh sáng TV xem ra xinh đẹp dị thường, nhiệt độ nóng bỏng người Lục Dĩ Trạch áp lên người trêu chọc ngọn lửa lâu chưa phát hỏa, lại chủ động lần nữa rồi.

      Ôm cổ Lục Dĩ Trạch, môi tới gần, từ từ hôn lên, lại chậm chậm gia tăng nụ hôn kia, khi môi lưỡi quấn lấy nhau, hai người đều động tình.

      Tiết mục ti vi vẫn còn chiếu, bình luận viên thảo luận về số lượng nhiễm sắc thể khác biệt giữa đại tinh tinh và con người.

      Kết thúc nụ hôn kia, cuối cùng Lục Dĩ Trạch dùng giọng đầy tình cảm đưa ra lời mời mọc với Doãn Sắt.

      "Lục phu nhân, nhiễm sắc thể gia truyền, muốn tặng cho em từ lâu."
      Last edited by a moderator: 25/1/16
      sanone2112, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :