1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Theo đuổi đến cùng - Phiên Chương (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 20

      ". . . . . ." Bên phía Doãn Sắt có tiếng động, giống như là do dự với lời thỉnh cầu này của Lục Dĩ Trạch.

      Lục Dĩ Trạch đợi lâu, chỉ có thể nghe được hơi thở nhè của từ bên trong điện thoại, còn có tiếng nuốt nước miếng rất khẽ vì hồi hộp, cuối cùng : "Sắt Sắt, rốt cuộc là cái gì biến em từ con phụng hoàng lửa thành con đà điểu?"

      Nếu như là trước kia, nghe thấy Lục Dĩ Trạch như vậy, có lễ sớm cười lớn ném điện thoại di động xuống xách cặp lên, ngựa ngừng vó chạy tới nơi rồi. Nhưng bây giờ, làm chuyện gì cũng phải xem xét suy nghĩ hết lần này đến lần khác.

      phải là tốt, chỉ là thời gian suy tính có hơi lâu, bản thân mình đợi cũng nóng nảy.

      muốn sống chung chỗ với Doãn Sắt. Năm năm trước, khi ý thức được mình thích tưởng tượng ra cảnh tượng cuộc sống sau này có mình, cha mẹ, Liên Tiếu và Doãn Sắt.

      Như vậy nhất định người vợ hoạt bát, mỗi ngày vào buổi sáng sớm, buổi trưa hoặc là gần tối, chuẩn bị cơm cho cả nhà cùng với em chồng còn có cả mẹ nữa. và cha, sau khi làm việc mệt mỏi về đến nhà cũng giúp đỡ họ cùng nhau hoàn thành tất cả.

      Đây là cuộc sống hạnh phúc nhất từng nghĩ tới, cho dù lúc ấy nhà họ Lục cũng giàu có, cho dù trước kia họ chỉ sống trong căn nhà .

      Năm năm trôi qua Doãn Sắt trở lại, lại càng muốn như vậy. sai, tính cách của quả thay đổi rất nhiều, nhưng mà vẫn thích, chung sống càng lâu, càng mong đợi.

      "Lục Dĩ Trạch, chờ chút." Rốt cuộc Doãn Sắt cũng trả lời.

      Điện thoại bị cắt đứt, ngồi trong phòng của mình lặng lẽ chờ đợi.

      Ngoài cửa sổ, trời dần dần tối, sau khi mở đèn cả phòng lập tức sáng rỡ. quan sát căn phòng này, quá lớn nhưng thoạt nhìn rất ấm áp.

      Đây là căn nhà mà năm trước mới mua ở tòa nhà mới khai trương, hai phòng ngủ phòng khách, hai người ở vừa vặn.

      Cuối năm ngoái mới giao nhà, mùa xuân năm nay sửa chữa xong, bố cục đều dựa theo phong cách sở thích của Doãn Sắt, bây giờ hoàn thiện hơn hai tháng vừa đúng có thể vào ở.

      tại tới, chờ .

      **

      Doãn Sắt xách theo rương hành lý đứng ở cửa, suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc cũng nhấn chuông cửa.

      Đỏ mặt vào, nhìn Lục Dĩ Trạch đóng cửa lại, tim đập rất nhanh, cũng có chút tay chân luống cuống. Cuối cùng vẫn cứng rắn cưỡng ép nhắm mắt làm ngơ: "Mới vừ rồi em trong điện thoại rồi đấy, bởi vì buổi tối em về nhà có phương tiện nên thuê lại chỗ này."

      Lấy khoản tiền từ trong túi ra đưa cho Lục Dĩ Trạch: "Đây là tiền thuê."

      "Còn có, em thừa dịp cha em có ở nhà len lén chạy ra ngoài. Ngày mai cha em trở lại, cũng chính là chủ nhật, phải đến nhà em chuyến, chuyện cho ràng."

      Tiền đưa tới lòng bàn tay của Lục Dĩ Trạch, từ chối, cười nhận lấy, ánh mắt lại vẫn tươi cười nhìn Doãn Sắt.

      "Tốt."

      tay cầm lấy cái rương thay , cái tay khác lôi kéo tới gian phòng.

      Đẩy cửa ra, đầu tiên nhìn thấy chính là bức tường màu xanh nhạt, màu sắc giống hệt màu sắc trong cửa hàng, là màu Doãn Sắt thích nhất.

      Gian phòng phải là quá lớn, nhưng mà đồ dùng được trưng bày vô cùng sạch , có chiếc giường rộng rãi, bộ bàn ghế gỗ, trong tủ treo quần áo cũng đều là những đồ mà Doãn Sắt thích.phuonganhlqd

      Gian phòng nho , có thể nhìn ra từng chỗ trong gian phòng này đều là Lục Dĩ Trạch dốc lòng chuẩn bị cho Doãn Sắt.

      Bởi vì rất ưa thích, xoay người đối mặt với Lục Dĩ Trạch, trực tiếp đưa tay qua ôm lấy , biết nên làm thế nào để biểu đạt tâm tình của mình vào giờ khắc này nên định cái gì cũng , trong lòng rất cảm động, dùng hành động để biểu thị cảm giác của mình lúc này.

      Những chi tiết thích nhặt này của , ra là trong lúc vô tình Lục Dĩ Trạch sớm ghi nhớ.

      là quá may mắn, người mình thích, cũng thích mình như vậy.

      Cho nên, người khác phản đối thế nào, mình kiên trì là tốt rồi. Giống như bây giờ vậy, có thể ôm nhau chút kiêng kỵ, để ý đến người khác.

      Kiễng mũi chân, hôn lên má Lục Dĩ Trạch, vẫn bởi vì ngượng ngùng mà lập tức vùi đầu vào trong lòng .

      Lục Dĩ Trạch bị Doãn Sắt trêu đùa như vậy, trong lòng cũng vui mừng, vuốt ve tóc , buông cái rương xuống đẩy sang bên cạnh, cuối cùng ghé lên lỗ tai , cảm giác hơi ngứa chút tiếp theo là giọng của lục Dĩ Trạch truyền đến.

      "Hình như nghe thấy em đói bụng, chúng ta ăn cơm."

      Hành lý đặt ở trong phòng cũng vội dọn dẹp, Lục Dĩ Trạch lôi kéo tay tới nhà hàng trong chung cư.

      "Bao giò chú Từ trở lại?" Khi gọi thức ăn, Lục Dĩ Trạch hỏi Doãn Sắt. Ngày mai đến nhà họ Từ chuyến, Lục Dĩ Trạch muốn tất cả mọi chuyện với Từ Chấn Phi cho tốt.

      Lục Dật phàm tạm thời dễ dàng tiếp nhận bọn họ, đợi đến lúc đó có lẽ còn cần khoảng thời gian dài, bằng thừa dịp bây giờ xem ý tứ của cha Doãn Sắt như thế nào.

      Doãn Sắt úp mặt mặt bàn, nhìn giọt nước rơi xuống bàn khi rót trà, dao động vẽ ra ký hiệu, trả lời câu hỏi của Lục Dĩ Trạch: "Chiều mai trở lại, dì Hà bảo tối mai tới đây ăn chung bữa cơm."

      Lại nghĩ tới cái gì: " , nếu như mà cha em biết em dọn đến chỗ của , có thể nghĩ rằng có ý đồ bất chính với em hay ?"

      Lục Dĩ Trạch uống trà, vừa nghe thấy Doãn Sắt như vậy lập tức nuốt xuống, trả lời câu: " nghĩ, có lẽ là cha em sợ em có ý đồ bất chính với chứ?"

      Bị Lục Dĩ Trạch phản kích câu, Doãn Sắt lại cúi đầu nhìn xuống đất lần nữa.

      Giống như đó chính là vậy.

      Rất tự nhiên lại nhớ lại cảnh tượng vào kỳ nghỉ đông năm lớp mười hai của mình, lúc đó Lục Dĩ Trạch từ đại học A trở về nhà, và Lục Liên Tiếu ở phi trường chờ Lục Dĩ Trạch. Sau khi nhìn thấy ra, lập tức nhào tới ôm lấy Lục Dĩ Trạch. Vì ôm quá gấp, chặt đến nỗi Lục Dĩ Trạch thiếu chút nữa thở nổi, muốn đẩy ra, nhưng kéo thế nào cũng kéo xuống được.

      Người lôi được xuống cũng chính là cha của Từ Sắt Sắt – Từ Chấn Phi, ông cũng ngồi chung chuyến bay với Lục Dĩ Trạch. Mới trở về từ cuộc họp ở thành phố A, khéo là lại nhìn thấy cảnh tượng con nhào lên người Lục Dĩ Trạch như thế này.

      Mặt đen lại nhìn đứa con có tiền đồ cả ngày đấu tranh với mình, còn có Lục Dĩ Trạch đứng ở bên cạnh con ông, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ, cùng với Lục Liên Tiếu cúi đầu có chút sợ sệt. Nếu phải Từ Chấn Phi còn có việc gấp phải làm, có lẽ ông tra khảo ba người này phen.

      Dĩ nhiên là đến buổi tối khi Từ Chấn Phi trở về nhà, Từ Chấn Phi chỉ có thể tra hỏi người là Từ Sắt Sắt.

      Nhưng Doãn Sắt cũng biết là, đêm đó Từ Chấn Phi cũng biết được Lục Dĩ Trạch là người tài như thế nào qua miệng con . Sau hôm đó, ông tự mình gọi điện thoại tìm Lục Dĩ Trạch lần, muốn gặp mặt , hẹn địa điểm gặp mặt là ở nhà họ Từ.

      Lục Dĩ Trạch từ chối lần gặp mặt đó, với Từ Chấn Phi: "Xin bác yên tâm, tạm thời cháu có ý đồ đó, cho nên tuyệt đối ảnh hưởng đến việc học tập của Sắt Sắt."

      chuyện điện thoại xong, Từ Chấn Phi xin lỗi với Lục Dĩ Trạch: "Nghe ngày nào Sắt Sắt cũng làm phiền cháu, bác biết nó quấy rầy đến sinh hoạt hàng ngày của cháu, bác thay nó xin lỗi cháu."

      Hoàn toàn khác hẳn với người cha lạnh lùng vô tình trong miệng Sắt Sắt. Qua điện thoại, Lục Dĩ Trạch có thể nghe ra Từ Chấn Phi cũng thầm quan tâm đến con mình, cười với ông: " sao ạ."

      Làm sao tính là làm phiền được, cũng chỉ là biểu Từ Sắt Sắt Lục Dĩ Trạch chân mà thôi.D~Đ!~LQĐ

      Sau khi hai người đạt được ăn ý nào đó, kết thúc đoạn trò chuyện kia.

      tại tính tính toán toán, là hơn năm năm Lục Dĩ Trạch chưa chuyện ràng với Từ Chấn Phi.

      Sau bữa ăn tối, hai người ra khỏi quán ăn, tản bộ tới cửa nhà họ Từ, tối nay Doãn Sắt vẫn phải ở lại nhà họ Từ, chờ sau khi cha đồng ý mới có thể hoàn toàn dọn ra ngoài.

      ôm Lục Dĩ Trạch ở trước cửa, nửa ngày cũng muốn vào.

      Đèn đường chiếu sáng ban đêm đen nhánh, đèn đường đầu cũng chiếu sáng da Doãn Sắt trắng hơn, Lục Dĩ Trạch cúi đầu lập tức nhìn thấy Doãn Sắt nhìn mình, mắt rất sáng, bởi vì thoa son nước, đôi môi nhàng mím lại cũng sáng ngời.

      nâng mặt Doãn Sắt lên, cố định tư thế, lập tức cúi đầu hôn lên.

      Doãn Sắt vừa bị Lục Dĩ Trạch hôn vẫn trợn tròn mắt, vừa quan sát vẻ mặt của , xem ra dáng vẻ của Lục Dĩ Trạch cũng rất hưởng thụ. Nhắm mắt, tay vốn vòng quanh eo di chuyển lên cổ , kiễng chân biến bị động thành chủ động.

      Vừa nhìn như vậy, giống như là mình có ý đồ bất chính hơn chút, khóe miệng cong cong, nụ hôn càng sâu hơn.

      **

      Khi Lục Dĩ Trạch đến nhà họ Từ, Doãn Sắt thẳng thắn tất cả mọi chuyện với cha, bao gồm cả chuyện kéo Thi Dương về gạt mọi người.

      Từ Chấn Phi sớm dự đoán được, chỉ thở dài, lại nghe thấy Doãn Sắt : "Con muốn dọn ra ngoài ở, sống ở tòa nhà cao tầng gần Thiên Trạch, rất an toàn."

      "Cũng tốt, chỗ làm việc của con quá xa, ngày ngày về nhà cũng trễ như vậy, tiếng động cũng lớn, trong khoảng thời gian này giấc ngủ của A Nhiên cũng ít, ảnh hưởng đến tốt lắm."

      Doãn Sắt vừa nghe cha đồng ý cho mình dọn ra ở là vì Từ Nhiên, lại trở nên vui, suy sụp cúi mặt xuống, muốn đứng dậy, chuông cửa lại vang lên, là Lục Dĩ Trạch tới.

      Tay tới, Doãn Sắt nhìn chung quanh cũng thấy Lục Dĩ Trạch mang theo thứ gì. Trừng mắt liếc cái lôi kéo vào phòng, Từ Chấn Phi tự mình tới trước cửa nhìn Lục Dĩ Trạch, ho hai tiếng ràng.

      Lục Dĩ Trạch lấy cái hộp giấy từ trong túi áo ra, đưa tới: "Bác Từ, cái này đưa cho bác."

      Từ Chấn Phi vốn muốn nhận, nhìn thấy Doãn Sắt ngừng có ý bảo mình mau nhận , cuối cũng vẫn đón lấy, sau khi mở ra, ánh mắt cũng hề chuyển động —— quyển sưu tập tem trân quý, ông tìm bao lâu cũng tìm ra.

      Giá trị đắt đỏ đến nỗi người làm ông cũng dám nhận, mặc dù là rất thích, vẫn trả lại cho Lục Dĩ Trạch: "Vào ."

      Lục Dĩ Trạch đặt cái hộp lên tủ giày ở cửa, vào theo Từ Chấn Phi, còn Doãn Sắt lại đến phòng bếp giúp đỡ Hà Vân Chi, cùng nhau chuẩn bị bữa ăn tối, để cho hai đấng mày râu bọn họ ở phòng khách từ từ chuyện.

      "Sắt Sắt, muốn biết bọn họ cái gì sao?" Hà Vân Chi cúi đầu khẽ mỉm cười rửa rau, nhìn sang Doãn Sắt bên cạnh nhìn trong nồi xem có cái gì ăn ngon , chuyện.

      Làm sao lại hiếu kỳ chứ? Nhưng mình ngồi ở đó nhất định rất tự nhiên.

      Đây là lần đầu tiên thua trận trận trước mặt Từ Chấn Phi cũng chỉ vì người tên Lục Dĩ Trạch này. Nhưng mà nghĩ đến vì có thể sống cùng với , cúi thấp đầu trước mặt cha lần cũng đáng giá.

      "Tối hôm qua dì chuyện với cha con qua điện thoại rồi, ra ông ấy cũng do dự lâu, nhưng mà vẫn đồng ý." Nhớ tới đêm qua chuyện điện thoại với Từ Chấn Phi, Hà Vân Chi giống như thấy được vẻ rối rắm năm đó, khi Từ Chấn Phi do dự có muốn kết hôn với mình hay .

      "Ông ấy con có mình lại có xe, về nhà quá muộn an toàn." Hà Vân Chi bỏ rau được rửa sạch , cắt vào trong nồi, Doãn Sắt lùi lại sau lưng bà, "Nhưng lại muốn ở chỗ Lục Dĩ Trạch, sợ ——"

      Hà Vân Chi quay đầu lại liếc mắt nhìn Doãn Sắt, cười tiếp nữa: "Nhưng mà cuối cùng vẫn đồng ý rồi."

      Doãn Sắt lại lầm bầm: "Thế nhưng mới vừa rồi ông ấy lại là vì A Nhiên mới đồng ý."

      "Cũng phải con hiểu cha con." Hà Vân Chi nhìn Doãn Sắt ở đây cũng giúp mình được bao nhiêu, lập tức lau khô tay, đẩy Doãn Sắt ra khỏi phòng bếp.

      Vừa ra cửa phòng bếp, lập tức thấy Lục Dĩ Trạch vừa lấy thứ gì đó từ trong túi tiền ra đưa cho Từ Chấn Phi.
      Lục Dĩ Trạch nhìn thứ gì đó bị Từ Chấn Phi cầm lấy, trong miệng còn trịnh trọng .

      "Đợi đến ngày nào đó cha cháu đồng ý, cháu tự mình đến lấy lại thứ này."
      sanone2112, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 21

      Ở chỗ nhà họ Từ tốt đẹp, lại biết lúc này ở nhà họ Lục vô cùng rối loạn.

      Tối hôm qua, bởi vì có buổi chụp ảnh cho nên Lục Liên Tiếu ngủ ở phòng chụp ảnh đêm. Buổi chiều hôm sau mới trở lại, nhà họ Lục bóng người, vốn bình an vô , sau khi Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh trở về, nghe hết lời Lục Dật Phàm mới làm ầm ĩ lên.

      Lục Dật Phàm tới trước mặt con , với là: "Liên Tiếu, nghe lời cha, hủy hợp đồng với Hòa Ngu ."

      vất vả mới ký được hợp đồng, Hòa Ngu cũng giúp đỡ học tập được rất nhiều điều, hơn nữa còn bảo đảm cho phát triển của mình sau này, nay nhiều lời mời đóng quảng cáo đều tìm đến , vào thời điểm này tại sao có thể hủy hợp đồng được?

      tại Lục Liên Tiếu muốn xử lý tất cả mọi chuyện của mình, muốn thuận theo, cho nên trực tiếp từ chối cha: " thể nào."

      Bướng bỉnh với cha, vốn cho rằng chỉ cần ầm ĩ giận dỗi cha bỏ qua, nào có thể đoán được lần này Lục Dật Phàm cũng giống như nghĩ, lại nghiêm túc : "Thiên Trạch đơn phương đứng ra hủy hợp đồng, cũng tìm công ty đại diện khác cho con."

      "Cha, tại sao cha luôn tự quyết định, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi ý kiến của con?"

      Lục Liên Tiếu tức giận nhìn đồng hồ đeo tay chúy, hơn bảy rưỡi, muốn tìm Lục Dĩ Trạch, nhưng khi nhìn trong nhà hình như cũng có bóng dáng của Lục Dĩ Trạch: " trai đâu rồi?"

      Ngày hôm qua mới vừa cãi nhau với Lục Dĩ Trạch, nay, Lục Dật Phàm muốn nhắc lại chuyện ngày hôm qua, mặc kệ Lục Liên Tiếu, để túi trong tay xuống, trở về phòng, Liên Ngọc Thanh tới bên cạnh Lục Liên Tiếu trả lời thay Lục Dật Phàm: " con dọn ra ngoài ở rồi."

      chỉ cảm thấy quá đột ngột: "Tại sao?"

      Liên Ngọc Thanh lắc đầu cái, cũng muốn , Lục Liên Tiếu cũng hỏi tiếp.

      Lục Dật Phàm lại từ trong phòng ra, cầm điện thoại đàm phán với người đại diện của Lục Liên Tiếu ở Hòa Ngu: "Tôi là cha của Lục Liên Tiếu, tôi đứng ra hủy bỏ hợp đồng thay nó ——"

      Điện thoại chợt bị Lục Liên Tiếu đoạt , lời của Lục Dật Phàm bị cắt đứt, Lục Liên Tiếu tiếp lời ông : " xin lỗi, tôi là Lục Liên Tiếu, mới vừa rồi cha tôi tính toán gì hết. Cứ như vậy, xin lỗi, quấy rầy rồi."

      Trực tiếp ném điện thoại , "bốp", tiếng đồ vật rơi truyền đến, Lục Liên Tiếu nhìn Lục Dật Phàm tủi thân giống như sắp khóc.

      Có lẽ là Lục Dật Phàm quá cưng chiều , cho nên sợ phải chịu tổn thương, nhưng Lục Liên Tiếu cũng thích như vậy. Mặc dù biết là ông quan tâm chăm sóc dụng tâm lương khổ, nhưng vẫn thể nào chấp nhận được chuyện đến bây giờ mình vẫn bị cha quản chế.

      "Cha, con trưởng thành rồi, cần cha quản lý nữa."

      Sau khi hết câu cuối cùng, xốc túi trong tay lên, tông cửa xông ra ngoài.

      Lục Dật Phàm thở mạnh hơi, ôm ngực, chợt ngồi mặt đất.

      Liên Ngọc Thanh vốn định đuổi theo Lục Liên Tiếu gọi trở về, lập tức quay người lại đỡ chồng dậy ngồi vào ghế sa lon: "Ông thể bình tĩnh ngồi chuyện với Liên Tiếu và Dĩ Trạch được sao?"

      Lục Dật Phàm ôm ngực, thở hổn hển nửa ngày mới trở lại bình thường, đỡ ghế sa lon đứng lên, chưa trả lời câu hỏi của Liên Ngọc Thanh, thở dài, lại từ từ về gian phòng của mình.

      . . . . . .

      Lục Liên Tiếu ra khỏi nhà, mình ở đường, tâm tình rất vui vẻ. Lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho trai, nhưng Lục Liên Tiếu ở bên ngoài hai ngày, điện thoại di động cũng sạc điện, tự động tắt máy rồi.

      Bên ngoài trời tối, đèn đường cũng được bật hết lên, buổi tối cũng biết nên đâu, từ nơi này đến khách sạn cũng phải đoạn đường rất dài, hoảng loạn đứng ở đường mình.

      tới lui cũng ra khỏi chung cư, cuối cùng dừng lại ở bồn hoa , đứng ở trước bồn hoa, bụm mặt khóc.

      Vốn dừng xe ở trước cửa nhà họ Lục, vẫn lặng lẽ theo đuôi , Tiết Hà ngồi xe nhìn từ phía xa, cũng dám tiến lên, chỉ có thể ngồi xe cùng với đơn độc ở nơi đó.

      Đêm nay, trời tối, người cũng thưa dần, tất cả đều vắng lặng, còn kèm theo chút ớn lạnh.ddiieenndllqd

      Bây giờ, còn sợ đêm tối.

      Năm năm qua, trở nên đủ lớn mạnh, đủ để bảo vệ , để cho chịu bất kỳ chút tổn thương nào.

      **

      Lục Dĩ Trạch và Từ Chấn Phi gặp mặt vô cùng thuận lợi, sau buổi cơm tối trực tiếp kéo Doãn Sắt lên xe, đưa .

      Doãn Sắt nhớ lại lúc chuẩn bị bữa ăn tối, khi Hà Vân Chi đẩy mình ra ngoài Lục Dĩ Trạch và Từ Chấn Phi có vẻ rất mờ ám nên lập tức quấn lấy Lục Dĩ Trạch hỏi : "Lúc ấy đưa gì cho cha em?"

      Lục Dĩ Trạch từ chối trả lời, hết sức chuyên chú lái xe, Doãn Sắt ngồi ở ghế sau ngoi lên ôm lấy chỗ tựa ghế ngồi kế bên tài xế, ghé sát đầu lại: " , Lục Dĩ Trạch, là cái gì? bây giờ em lập tức xuống xe đấy."

      Tay cũng phối hợp mở cửa, làm động tác giả như muốn mở cửa ra, kết quả "Pằng" tiếng, Lục Dĩ Trạch nhanh hơn bước nhấn nút khóa xe: "Rất nguy hiểm, về sau nên như vậy."

      Giọng của Lục Dĩ Trạch rất nghiêm túc, Doãn Sắt có cảm giác như mình chọc giận , hậm hực ngồi về chỗ.

      Nhìn qua gương chiếu hậu có thể thấy lúc này Doãn Sắt mím môi có chút buồn bực, Lục Dĩ Trạch mới : "Là cam kết."

      Phía trước là đèn đỏ, Lục Dĩ Trạch đạp thắng xe, trong 45 giây, Lục Dĩ Trạch quay đầu lại, rất trịnh trọng với Doãn Sắt: "Sắt Sắt, làm bạn , chúng ta hẹn hò thôi."

      lấy được tán thành của Từ Chấn Phi, tâm tình Lục Dĩ Trạch rất tốt, lại lần nữa những lời này ra miệng.

      Doãn Sắt nghe vậy trong lòng cũng vui mừng, hoàn toàn có chú ý thời gian tiếp tục .

      45 giây trôi qua rất nhanh, đoàn xe phía sau đợi nổi bóp còi inh ỏi, Doãn Sắt mới phản ứng chợt gật đầu cái, Lục Dĩ Trạch cười quay đầu lại: "Vậy vui vẻ quyết định như vậy nhé."

      thấy gật đầu lần, có cảm giác hai người ở chung chỗ danh chính ngôn thuận, mặc dù chỉ vội vàng thổ lộ với trong 45 giây, nhưng đối với vậy đủ.

      Xe dừng trước cửa siêu thị lớn, sau khi đỗ xe xong Lục Dĩ Trạch mở cửa sau ra, kéo Doãn Sắt ra ngoài, lấy tờ giấy từ trong túi tiền ra: "Mới chuyển đến, còn có rất nhiều đồ chưa mua, lên danh sách hết rồi, chúng ta cùng mua."

      Doãn Sắt gật đầu cái, khoác tay lên tay Lục Dĩ Trạch, cùng bước vào siêu thị, đầu tiên là đến khu mua đồ dùng hàng ngày, sau đó lại đến khu rau củ nhìn lúc.

      "Sắt Sắt, em biết nấu ăn sao?" Lục Dĩ Trạch cầm mớ rau màu xanh lá cây lên, nhướng mày hỏi Doãn Sắt, "Em biết đây là rau gì ?"

      Doãn Sắt bị hỏi, rau màu xanh, phía dưới còn có vài sợi dài, phải cải trắng, phải rau cải, phải món ăn của trẻ con . . . . . . Ưmh. . . . . .

      muốn ngẩng đầu lên nhìn về phía giá đề bảng tên ánh mắt bị Lục Dĩ Trạch chặn lại.

      Nhéo Lục Dĩ Trạch cái, cuối cùng cũng đẩy được ra mới nhìn thấy phía viết là rau dền.

      Hà Vân Chi rất ít mua rau dền loại màu này, nhiều hơn vẫn là màu đỏ tím, chẳng trách mình đoán ra, nhưng bị Lục Dĩ Trạch trêu, cũng có chút ngượng ngùng: "Em học."

      Vì vậy đưa ra lời hứa —— học.

      "Vậy cùng nhau học." Lục Dĩ Trạch cười cầm món ăn trong tay để lại chỗ cũ.

      Đẩy xe đồ dắt tiếp tục về phía trước, rất tình cờ thấy được Phương Thành đangv cùng bạn . Phương Thành mặc T shirt thoải mái, sau khi nhìn thấy Lục Dĩ Trạch cũng gọi tiếng: "Lục tổng!"

      Lục Dĩ Trạch nhìn về phía Phương Thành và bạn của Thư Diêu cười cười, lên tiếng chào hỏi, bạn Phương Thành cũng là hoạt bát, thấy Doãn Sắt lập tức hỏi Lục Dĩ Trạch: "Đây là bạn của tổng giám đốc Lục sao, xinh đẹp."

      Phương Thành cũng vẫn luôn tò mò, thắc mắc về thân phận của Doãn Sắt, nghe bạn hỏi, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch gật đầu : "Đúng vậy."

      "Hai người rất xứng đôi." Thư Diêu phe phấy tay chọn xong đồ, cười với bọn họ, "Chúng tôi trước nhé."

      Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt ngắn gọn và bất ngờ, tay Lục Dĩ Trạch đẩy xe mua hàng, tay lôi kéo Doãn Sắt, nhìn về phía dịu dàng mỉm cười: "Bạn , chúng ta cũng nên về nhà thôi."

      Lục Dĩ Trạch nhấn mạnh từ "Nhà", sau khi Doãn Sắt nghe thấy cũng đỏ cả mặt, nghĩ tới căn nhà , tối nay vẫn là đêm đầu tiên ngủ ở nơi đó, nghĩ tới rốt cuộc cũng sống chung phòng với Lục Dĩ Trạch, tâm tình vốn điều chỉnh tốt lại căng thẳng lần nữa.ddiieenndllqd

      Nắm tay Lục Dĩ Trạch có chút mồ hôi, sau khi bỏ ra, xoa xoa, đoạt lấy xe đẩy hàng ở phía trước để cho Lục Dĩ Trạch nhìn thấy vẻ mặt của mình: "Để em đẩy."

      Lục Dĩ Trạch buông lỏng tay, theo sau, cười nhìn .

      Doãn Sắt ở phía trước, vào lúc này điện thoại của Lục Dĩ Trạch vang lên đúng lúc, Lục Dĩ Trạch vốn muốn nhận, nhưng vẫn lấy ra nhìn chút xem là ai gọi đến.

      Là Tiết Hà, nghĩ tới có lẽ là chuyện có liên quan đến Lục Liên Tiếu nên lập tức bắt máy.

      " ở đâu?" Tiết Hà giảm bớt màn chào hỏi, trực tiếp hỏi Lục Dĩ Trạch.

      Lục Dĩ Trạch : "Tôi và Sắt Sắt ở siêu thị, thế nào?"

      "Liên Tiếu mới vừa ra từ nhà họ Lục, đứng khóc ở chỗ bồn hoa cửa tiểu khu. mau tới đây đưa ấy , tôi ở đây đợi tới." Tiết Hà vẫn ngồi nhìn Liên Tiếu như cũ, mình cũng có biện pháp, chỉ có thể nhờ Lục Dĩ Trạch giúp đỡ.

      "Được." Buông điện thoại xuống, Lục Dĩ Trạch chạy chậm tới chỗ Doãn Sắt thừa dịp mình gọi điện thoại tới quầy thanh toán, với về cuộc điện thoại của Tiết Hà mới vừa rồi.

      " để cho cậu ta đợi chút, tính tiền xong em và cùng ."

      Nhanh chóng tính tiền, Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch lên xe, lái về phía con đường khác.

      Lục Dĩ Trạch an tâm lái xe, Doãn Sắt cầm lấy điện thoại di động của gọi lại cho Tiết Hà: " tại Liên Tiếu như thế nào rồi?"

      "Khóc xong rồi, ngồi thẫn thờ ở chỗ bồn hoa. Buổi tối cứ để cho ấy ở tại chỗ của tôi , chính là chỗ ở trước đây của Thi Dương, tôi đến khách sạn ở." Ngay từ lúc đầu trong lòng Tiết Hà sắp xếp xong xuôi tất cả, qua với Doãn Sắt.

      "Mật mã phòng là 0828." Trước khi cúp điện thoại, Doãn Sắt nghe thấy Tiết Hà như vậy.

      Tiết Hà quả nhiên là người chung tình, dùng sinh nhật của ấy làm mật mã cửa phòng. Nhưng lại cảm thấy thể dễ dàng như vậy bị xúc động, lắc đầu cái, trả di động lại, nhìn xe từ từ tới cửa chung cư nhà họ Lục.

      Xe của Tiết Hà ở cách đó xa, Doãn Sắt liếc mắt cái lập tức thấy được.

      Sau khi xuống xe với Lục Dĩ Trạch, hai người cùng đến bên cạnh Lục Liên Tiếu, Lục Liên Tiếu ngồi thẫn thờ cũng thấy bóng hai người, vừa ngẩng đầu lên thấy là trai và Doãn Sắt, lập đứng lên muốn nhào vào lòng trai biểu đạt nỗi uất ức trong lòng mình.

      Kết quả là do ngồi xổm quá lâu, chân mềm nhũn liền trực tiếp nhào lên người Doãn Sắt, kịp phản ứng, hai người cứ như vậy mà ngã đất.

      Lục Liên Tiếu vốn muốn khóc, bị náo loạn như vậy, dường như là dở khóc dở cười, vỗ vỗ người đứng lên cũng kéo giúp Doãn Sắt, theo bọn họ lên xe.

      và Doãn Sắt đều ngồi ở ghế sau xe, sau khi với hai người Lục Dật Phàm phản đối mình thế nào thế nào xong, mới ý thức được trai ngồi bên cạnh cũng thích Doãn Sắt.

      "Cho nên, dọn ra ngoài, là vì nhà thiết kế Doãn sao?"

      "Ừ, đúng vậy."

      Doãn Sắt trả lời vấn đề này thay Lục Dĩ Trạch, kéo tay bé của Lục Liên Tiếu sang, dùng động tác an ủi khi tâm trạng Lục Liên Tiếu tốt nhàng vỗ vỗ mu bàn tay : "Mới vừa rồi trai còn thích tôi đấy."

      Cười nhìn Lục Liên Tiếu, cảm giác là quen thuộc, giống như trở lại rất nhiều năm trước.

      Loại tình cảnh này, ngay cả Lục Liên Tiếu cũng cảm thấy giống như từng quen biết, nhưng mà đó chỉ là loại cảm giác, loại cảm giác lâu, nghĩ muốn hỏi câu, nhưng vẫn dừng lại, bởi vì còn có vấn đề càng muốn biết cũng muốn hỏi.

      Quay đầu , nhìn về cửa xe phía sau xe, nơi đó có chiếc xe theo.

      "Chiếc xe kia, theo em rất nhiều ngày rồi, nhưng mà luôn cách rất xa, biết là ai."
      Last edited: 25/1/16
      sanone2112, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 22

      Lục Liên Tiếu ngoái đầu lại, nhìn chiếc xe kia, chuyện tiếp.

      Vào lúc này, trong xe cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, Doãn Sắt quay đầu lại theo ánh mắt của Lục Liên Tiếu nhìn qua, mới nhìn thấy chiếc xe trong miệng Lục Liên Tiếu là xe của Tiết Hà

      Thầm mắng câu, thừa dịp Lục Liên Tiếu chú ý, móc điện thoại di động của Lục Dĩ Trạch mới vừa đặt ở trong túi xách của ra, gửi hai cái tin nhắn cho Tiết Hà.

      "Liên Tiếu phát ra cậu hay theo ấy, cậu chú ý chút."

      "Còn nữa, trước khi chúng tôi đến chỗ của cậu, tốt nhất cậu nên về trước dọn dẹp sạch căn phòng ."

      Tin nhắn vừa gửi được năm phút đồng hồ, trong khoảng thời gian ngắn, chiếc xe phía sau kia tăng tốc, nhanh chóng vượt qua xe của Lục Dĩ Trạch, lao về phía trước, Lục Liên Tiếu cũng quay đầu lại, nhìn chiếc xe phía trước cho đến khi nhìn thấy nữa.

      **

      Khi nhóm Lục Dĩ Trạch đến chỗ ở của Thi Dương, vừa đúng lúc Tiết Hà thu dọn xong, tránh bọn họ, sau đó xuống lầu trở lại trong xe của mình.

      Ở trong xe, sau khi nhìn bọn họ đưa Lục Liên Tiếu lên đến nơi, Tiết Hà mới thả lỏng tâm tình.

      Phòng ngoài trong nhà trọ được Tiết Hà dọn dẹp rất sạch , đến bên trong, ga giường ban đầu Thi Dương dùng cũng bị thay, vỏ chăn mới mua vẫn đặt ở đầu giường.

      Xem tổng thể, càng giống như là cố ý chờ đợi người nào đó vào ở.

      Lục Liên Tiếu ở lại trong phòng khách than phiền với trai chuyện Lục Dật Phàm hà khắc đối với , Doãn Sắt ở bên trong phòng ngủ chính tiếp tục dọn dẹp đệm chăn.

      quan sát gian phòng , thở dài, cho dù là Tiết Hà trở lại dọn dẹp qua lần, phòng trong vẫn ngổn ngang, cau mày thu dọn nửa ngày mới giải quyết xong.

      Sau khi sửa sang lại chăn đệm tới bên bệ cửa sổ, nhìn thấy xe của Tiết Hà vẫn đậu ở dưới lầu.

      Nóc xe còn mở ra, bởi vì tầng lầu cao loáng thoáng cũng có thể nhìn thấy mặt Tiết Hà qua nóc xe mở đó.

      Lúc này, Tiết Hà điều chỉnh ghế dựa thấp xuống, mở nóc xe ra, vẫn luôn nhìn ban công nhà trọ đỉnh đầu kia. Cho đến khi Doãn Sắt thò đầu ra, lại thấy khoát tay với mình, ý bảo mình nhanh chóng ròi , mới đóng nóc xe lại, chỉnh lại ghế ngồi, rời khỏi nơi đó.

      Nhìn Tiết Hà , Doãn Sắt vỗ vỗ bụi ở tay mới vừa vịn ở lan can cửa sổ, tới phòng khách.

      Lục Liên Tiếu kể khổ với trai xong, xem ra tâm tình tốt hơn rất nhiều, thoải mái tựa vào ghế sa lon.

      Lục Dĩ Trạch dịu dàng nhìn , thấy Doãn Sắt tới, xoa xoa đầu Lục Liệ Tiếu: " và Sắt Sắt trước, mình em ở chỗ này cho tốt, buổi tối đừng ra ngoài đấy."

      Lục Liên Tiếu vẫn luôn rất nghe lời , khéo léo gật đầu cái, đưa mắt nhìn trai dẫn Doãn Sắt ra ngoài.

      Sau khi bọn họ , Lục Liên Tiếu cũng cảm thấy nhàm chán, lại thêm tính tò mò tràn ra, lập tức lại xung quanh phòng trọ xem xét tìm hiểu. Ở chỗ giá sách lại thấy được hợp đồng dã ký tên giữa mình và Hòa Ngu.

      Sau khi ký hợp đồng xong, bởi vì mình cần phải bí mật học bổ túc, trực tiếp giao hợp đồng cho Thi Dương để đưa cho Lục Dĩ Trạch, cũng chưa xem lại cẩn thận lần nào. Cho nên lấy hợp đồng từ trong ngăn tủ của ra.

      Bên cạnh tên họ "Lục Liên Tiếu" là chữ ký của bên Hòa Ngu, viết xuống là H. Xue, chữ viết ràng, thoạt nhìn rất đáng khen ngợi.

      từng nghe nhân viên trong công ty tổng giám đốc họ Tiết, chắc hẳn đây chính là chữ ký của .

      Chẳng qua là ở Hòa Ngu tháng, nhưng chưa từng nhìn thấy ông chủ của công ty, mỗi lần vừa có bữa tiệc nào đó luôn lỡ dịp gặp mặt cấp , chưa từng có lần nào là ngoại lệ.

      lấy tay xoa mặt giấy, trong lòng cũng có nghi vấn khác —— tại sao Lục Dật Phàm đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng với Hòa Ngu như vậy?

      Vốn tưởng rằng Lục Dật Phàm muốn con của mình phát triển trong giới diễn viên nghệ sĩ cho nên mới như thế, nhưng lại nghĩ tới lúc ấy Lục Dật Phàm tìm công ty đại diện khác cho .

      Có lẽ đơn giản là vì từng có quá khứ vui, cho nên mới như thế, cuối cùng chỉ có thể nghĩ như vậy.

      Thu bản hợp đồng lại, để vào chỗ cũ, sau khi sạc pin cho điện thoại di động, mới nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ của gia đình.

      muốn về, chỉ muốn rời xa cha mẹ thời gian, để cho mình được thanh thản lẳng lặng suy nghĩ. Bởi vì sớm ý thức được cha giấu diếm mình quá nhiều chuyện, nhưng cố tình chính mình cũng nghĩ ra.

      Mà cha càng che chở, lại càng nghĩ ra.

      . . . . . .

      lầu, đèn vẫn sáng cho đến hơn giờ đếm mới tắt, Tiết Hà bị Doãn Sắt sai bảo rời ra cũng bao xa. Sau khi thấy Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt , Tiết Hà lại lái xe trở lại chỗ cũ.

      ngồi ở chỗ đó, mắt nhìn chằm chằm nơi kia, đợi cho đến khi đèn tắt mới rời khỏi.

      **

      Lúc Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt về đến nhà, là hơn mười giờ, xách theo bao lớn bao mua ở siêu thị lên lầu, cả người Doãn Sắt cũng mệt mỏi muốn chết rồi.

      Đồ đặt ở cửa, Doãn Sắt nhanh chóng tới phòng khách, ngồi ghế sô pha muốn nhúc nhích.phuonganhlqd

      Lục Dĩ Trạch mắt cười nhìn , lấy đồ trong túi ra đặt vào đúng vị trí. Cuối cùng đứng ở bên cạnh Doãn Sắt, nhìn Doãn Sắt nhắm mắt sắp ngủ đến nơi : "Chỉ có phòng vệ sinh, nhất định là khi tắm thoải mái như khi ở nhà."

      Tay vỗ lên trán Doãn Sắt, mang theo chút cưng chiều: "Nhanh tắm, sau đó mau chóng ngủ ."

      Doãn Sắt bên cạnh bối rối mười phần, vừa nghĩ hai người lúng túng sử dụng chung phòng rửa mặt,lại nghĩ tới Lục Dĩ Trạch bây giờ ở trước mặt mình, cũng dám mở mắt, lập tức quyết định giả bộ ngủ.

      Thấy Doãn Sắt mãi cũng tỉnh, Lục Dĩ Trạch thu tay về đứng lên, bước chân hơn nhiều, về gian phòng của mình chuyến, cầm quần áo tắm rửa trước.

      Tiếng nước chảy truyền đến từ phòng rửa mặt, Doãn Sắt giả bộ ngủ ở ngoài, mở con mắt bên trái ra len lén liếc mắt nhìn, lại nhắm mắt lại, nội tâm cuồng loạn.

      —— Từ Sắt Sắt, xem , đây phải là điều mày muốn sao?

      cười lăn cười bò, cuối cùng bối rỗi cũng tiêu tán nhiều, đứng lên chuồn đến phòng của Lục Dĩ Trạch.

      Đối diện ngay phòng của , ở giữa là toilet, bố cục gian phòng cùng dạng với phòng của , đơn giản mà hào phóng, dùng màu xanh lá nhàn nhạt, là màu mà Lục Dĩ Trạch thích.

      Nhìn giường Lục Dĩ Trạch, hơn phân nửa là nghĩ đến cảnh cấm trẻ , mặt Doãn Sắt vừa đỏ lên, liền nghe thấy tiếng phòng rửa mặt ở sau lưng mở ra, tay che trái tim quay đầu lại lập tức nhìn thấy Lục Dĩ Trạch mới vừa tắm xong ra ngoài.

      thay áo T shirt, vừa mới gội đầu xong tóc tự nhiên rũ xuống, khăn lông dùng để lau khô tóc vắt cổ, khiến Lục Dĩ Trạch giảm bớt nghiêm túc và giỏi giang như khi mặc âu phục, nhìn qua vẫn giống như là người thiếu niên ở trường trung học vừa đánh bóng rổ xong.

      Trong lòng run run, chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Em —— Em lấy, lấy đồ, sau đó tắm!"

      Cúi đầu, từ bên cạnh chạy nhanh quay về phòng của mình, cũng lo lắng Lục Dĩ Trạch dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn , "Lạch cạch" khóa cửa căn phòng của mình lại.

      Ngồi dưới đất, kéo cái rương qua, sau khi mở ra từ từ dọn dẹp quần áo.

      Chỗ khe hở giữa cửa và sàn nhà có bóng người dần dần đến gần, Doãn Sắt biết là Lục Dĩ Trạch, tiếp theo lại nghe thấy để tay lên tay cầm cánh cửa, nhưng mà bởi vì cửa khóa, cho nên mở ra được.

      nhìn chỗ đó, dọn dẹp quần áo, tay ngừng động tác, nín thở, nhưng mà thanh truyền đến nữa.

      Hình như là sau khi Lục Dĩ Trạch buông thứ gì đó xuống cũng quay về phòng của mình.

      Lúc cầm quần áo ra cửa, lập tức nhìn thấy mặt đất để hộp bánh bích quy vị chocolate Doãn Sắt thích nhất cộng thêm hộp sữa. khom lưng cầm lên ném vào giường của mình, rửa mặt.

      Lúc trước Lục Dĩ Trạch dùng qua phòng tắm, khí nóng còn chưa tan hết, còn mang theo mùi thơm của dầu gội và sữa tắm, Doãn Sắt vịn vào bồn rửa mặt ngây ngô ở nơi đó lúc lâu, đến khi trong phòng mát lạnh rồi mới vào tắm.

      Thay áo ngủ, tắt máy nước nóng, lúc ra lỗ tai dán lên cửa phòng Lục Dĩ Trạch, nơi đó, chút động tĩnh cũng có, nhưng có thể nhìn thấy ánh đèn vẫn sáng qua khe hở, biết làm cái gì.

      bước chậm trở về phòng, lại lần nữa khóa cửa lại, ngồi ở giường ăn bánh bích quy.

      biết làm sao, gần đây ở chung chỗ với Lục Dĩ Trạch mình trở nên xấu hổ hơn nhiều, ràng lúc trước mình thấy bổ nhào lên, ở cùng nhau lại trở nên xấu hổ như vậy.

      Đúng, chính là xấu hổ, tuyệt giống trước đây.

      Hơi mất hứng ăn bánh bích quy cầm trong tay, sau khi ăn xong ném vào tủ đầu giường. lại bò xuống giường, mở cửa phòng, căn phòng đối diện của Lục Dĩ Trạch lúc này tắt đèn, có lẽ là ngủ rồi.ddiieenndllqd

      nhàng đến toilet, lặng lẽ đánh răng rồi trở lại phòng của mình, khóa cửa lại.

      Nằm ở giường, kéo chăn qua muốn ngủ.

      Nhưng bối rối sớm tiêu tan hoàn toàn còn nữa, còn dư lại chỉ có hưng phấn, lại hưng phấn quá mức, cho đến tận đêm khuya hay hai giờ vẫn chưa ngủ, cầm điện thoại di động lướt web đến khi điện thoại hết pin, rốt cuộc mới nặng nề ngủ.

      **

      Tỉnh dậy, cầm lấy đồng hồ báo thức vừa nhìn cũng hơn mười giờ. Tuy là Chủ nhật, theo trí nhớ của , lúc này Lục Dĩ Trạch nhất định dậy từ sớm.

      Gãi đầu ra ngoài cửa phòng, mới phát trong nhà chỉ còn lại mình .

      Chậm rãi rửa mặt lúc, tới phòng ăn mới nhìn thấy bàn trong phòng ăn đặt cốc sữa đậu nành, ngoài ra còn có túi bánh bao hấp lạnh toát, cộng thêm tờ giấy Lục Dĩ Trạch để lại.

      cầm lấy tờ giấy, sau khi xem xong có chút tức giận, vo thành cục ném vào thùng rác.

      Phía viết là:

      Sắt Sắt:

      1, Sáng nay tám giờ rưỡi gõ cửa năm lần, chín giờ mười lại gõ cửa ba lượt, chín giờ rưỡi sau khi gõ lần trực tiếp buông tha.

      2, Bữa ăn sáng là mua ở hiệu ăn sáng lầu dưới, biết lúc em tỉnh lại có thể ăn được hay nữa, nhớ đun nóng.

      3, Vì hóa giải hưng phấn của em cộng thêm xấu hổ rành rành, để cho em thích ứng tốt hơn, tuần này công tác ở tỉnh khác.

      Chủ nhật vui vẻ, tuần lễ sau gặp lại ^^.

      về phòng lấy điện thoại di động ra, cầm máy điện thoại lên, cắm sạc pin vào sau đó lập tức gọi điện thoại cho Lục Dĩ Trạch.

      lát sau điện thoại mới được kết nối, nghe thanh xung quanh cũng có thể đoán được, lúc này Lục Dĩ Trạch xe lửa.

      " phải công tác tuần sao?"

      Vừa chuyện điện thoại với Lục Dĩ Trạch, vừa lấy đồ từ trong túi ra, nghe Lục Dĩ Trạch trả lời chắc chắn.

      "Ừ, Chủ nhật tuần sau mới có thể trở về. Ngày hôm qua vốn định cho em biết, lại vội xử lý chuyện Liên Tiếu, quên ."

      Cuối cùng cũng lấy được thư mời Tô Khiết đưa cho từ trong túi xách ra, mở ra, nhìn ngày tháng phía lại lần nữa.

      đó viết show thời trang cá nhân của Tô Khiết là vào thứ Tư tuần sau, cho nên sáng ngày kia cần phải đến Italy chuyến, vốn định cùng Lục Dĩ Trạch, ngờ còn chưa với Lục Dĩ Trạch, mất rồi.

      "Show diễn của Tô Khiết sắp tới rồi, em đồng ý với ấy là phải đưa bạn trai theo."

      Doãn Sắt có chút nóng nảy, tốc độ chuyện cũng nhanh hơn, Lục Dĩ Trạch lại chỉ chú ý tới ba cái chữ "bạn trai" kia. (bạn trai = 'nam bằng hữu' trong tiếng Trung)

      Chỉ cười trả lời lại Doãn Sắt: " đưa theo bạn trai, đưa theo bạn của em ."
      Last edited: 25/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 23

      " là Liên Tiếu sao?" Doãn Sắt hỏi.

      Lục Dĩ Trạch cười cười, "Ừ" tiếng: "Tuần này Liên Tiếu có thông báo, cũng có chuyện gì, em đưa nó theo . Để cho em ấy xem nhiều chút, cũng thuận tiện thả lỏng tâm tình."

      Lục Dĩ Trạch cũng đúng, sau khi Lục Liên Tiếu náo loạn ở nhà lập tức chạy ra ngoài, tâm tình tất nhiên tốt. Nếu như có thể dẫn ấy ra ngoài dạo, thứ nhất có thể làm cho bọn thân thiết với nhau hơn chút, giống như trước kia, thứ hai là cũng tốt cho Lục Liên Tiếu.ddiieenndllqd

      Doãn Sắt nghĩ tới đây, cũng đồng ý theo.

      Vào buổi trưa đến Thi Sắt chuyến, khi đến đó có rất nhiều khách.

      Hình như là kể từ khi Doãn Sắt giành được giải nhất của cuộc thi thiết kế thời trang, vị trí của Thi Sắt ở Thiên Trạch trực tiếp thăng lên đến vị trí thứ nhất. Lại thêm thiết kế thời trang tinh xảo, sớm thay thế vị trí trước kia của Car¬rie’s.

      chỉ tập hợp tất cả các nhân viên lại mở cuộc họp , dặn dò quản lý trưởng của cửa hàng và các nhân viên số chuyện quan trọng, mình phải nước ngoài tuần, mọi chuyện còn lại đều giao cho bọn họ.

      Bởi vì khách hàng bên trong Thi Sắt khá nhiều, đứng tại chỗ sốt ruột cầu tính tiền rồi, cho nên Doãn Sắt chỉ mấy câu đơn giản rồi giải tán luôn.

      Ra khỏi Thiên Trạch, về chỗ Lục Dĩ Trạch lấy hộ chiếu, đến phi trường mua vé máy bay, tiếp theo là gọi xe đến dưới lầu nhà Thi Dương.

      Gõ cửa nửa ngày cũng có tiếng trả lời, Doãn Sắt thể làm gì khác hơn là nhấn mật mã tự mình mở cửa ra.

      Sau khi vào mới nhìn thấy Lục Liên Tiếu ngồi ngủ thiếp ghế sofa trong phòng khách, đầu của tựa vào gối dựa, có thể là bởi vì tư thế ngủ tốt cho nên ngủ cũng thoải mái, lông mày hơi nhíu lên.

      Dáng vẻ là quen thuộc, Doãn Sắt cười ngồi vào bên cạnh ghế sa lon.

      khay trà trước mặt Lục Liên Tiếu còn đặt cái pizza mua ngoài, ăn hơn nửa.

      Doãn Sắt nhìn đồng hồ mới phát là hơn giờ trưa rồi, bữa sáng chưa ăn, cơm trưa cũng chưa ăn, bụng kêu rột rột, mới cảm thấy có chút đói bụng, lập tức đưa tay ra cầm miếng lên.

      Tiếng tay đụng vào túi nilon hơi lớn, Lục Liên Tiếu cũng trượt xuống theo gối dựa đầu.

      Lảo đảo cái, đột nhiên tỉnh lại.

      Thấy Doãn Sắt ngồi ở trước mặt mình, ăn pizza mình gọi, vuốt mắt chào hỏi.

      "Nhà thiết kế Doãn, tới rồi sao?"

      Loại xưng hô này nghe đủ khách khí, Doãn Sắt ăn cũng lắc đầu cái.

      để ý tới thức ăn trong miệng, với : " có thể gọi tôi là Sắt Sắt."

      nhanh chóng ăn xong chỗ pizza của Lục Liên Tiếu, rút giấy ra, lau sạch dầu mỡ dính tay, thông báo với chuyện mới vừa với Lục Dĩ Trạch: "Liên Tiếu, tuần này Italy với tôi chuyến nhé."

      Lấy hai tấm vé mời dự show thời trang từ trong túi ra, đưa cho Lục Liên Tiếu.

      "Là show trình diễn thời trang của bạn học đại học, rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng cũng tham dự." Nhìn Lục Liên Tiếu có vẻ rất hứng thú, lại bổ sung, "Sau khi xem xong, chúng ta thuận tiện có thể dạo ở Italy."ddiieenndllqd

      Sau khi ngủ trưa dậy, Lục Liên Tiếu nhận được điện thoại của người đại diện, tiếp nhận mấy quảng cáo rất tốt cho , để cho nghỉ ngơi tuần sau đó quay, hơn nữa vào cuối tuần tới phải tới thành phố C quay phim thử ở công ty điện ảnh.

      Cho nên căn bản là tuần sau cũng có chuyện gì, nghĩ tới thời gian trống , hơn nữa rất thích phong cảnh Italy, lần này biết về sau còn có cơ hội hay , Lục Liên Tiếu lập tức gật đầu đồng ý.

      "Bao giờ chúng ta ?" Lục Liên Tiếu nhận lấy vé mới, hỏi.

      Doãn Sắt cầm túi, đứng lên, trước khi với : "Hôm nay chuẩn bị trước chút quần áo, xế chiều ngày mai chúng ta ."

      **

      Hai người gặp lại nhau lần nữa là ở phi trường. Buổi chiều Lục Liên Tiếu tới từ sớm rồi, đứng lại lại lúc, mới nhìn thấy Doãn Sắt từ đàng xa tới.

      Phi trường nhiều người, hơn nữa trước kia Lục Liên Tiếu vẫn luôn theo hướng dẫn của người nhà hoặc là người đại diện, đối với lên chuyện đăng ký cũng quen thuộc, ngay từ đầu tương đối trầm lặng.

      Nhưng mà sau khi lên máy bay, lại hỏi liên tiếp hết câu này đến câu khác.

      "Sắt Sắt, trai tôi quen biết nhau như thế nào?" hỏi câu đầu tiên, cũng là vấn đề tò mò nhất.

      Doãn Sắt suy nghĩ chút, bỏ quên đoạn mình bị Lục Dĩ Trạch hiểu lầm thành nam sinh kia, tránh nặng tìm : "Tôi và trai học chung trường trung học, cách khác, chúng tôi cũng là bạn cùng trường, tự nhiên cứ như vậy mà quen biết."

      "Lúc đó tôi cũng biết sao?" Lục Liên Tiếu hỏi tiếp.

      Doãn Sắt suy nghĩ lúc, gật đầu cái: "Biết, chúng ta là bạn."

      Sau khi Lục Liên Tiếu nghe xong câu này, bừng tỉnh hiểu ra.

      Cho nên sau khi gặp Doãn Sắt, mới có loại cảm giác thân quen, hảo cảm vô hình với , cho nên tình bạn với Tần Tử cũng càng lúc càng phai nhạt, ra tất cả nguyên nhân là bởi vì mình sớm biết Doãn Sắt.

      "Vậy Thi Dương là ——?" Lần đó, khi Lục Dật Phàm muốn mời Thi Dương, Lục Liên Tiếu cũng có mặt, lúc ấy Doãn Sắt còn giới thiệu là bạn trai của mình.

      " ra ấy là trai của tôi, cũng phải là loại trai ruột kia...." Suy tư chút, tình hình thực tế của gia đình mình với , Lục Liên Tiếu mới hiểu ra.

      "Cho nên , Thi Dương chỉ là tấm bia." Khóe miệng cong lên, nở nụ cười, Lục Liên Tiếu , " như vậy, nhất định là rất thích trai tôi."

      Doãn Sắt gật đầu cái: "Thích, tôi dùng hết ba năm để theo đuổi ấy, nhưng cũng may là đuổi kịp."

      . . . . . .

      máy bay, họ cứ chuyện với nhau như vậy lâu, giọng nho muốn làm phiền đến những người khác, hai người giống như trở lại thời gian trong quá khứ, giống như bạn tốt tụ tập lại ra lời trong lòng.

      Cho đến khi Lục Liên Tiếu hỏi vấn đề: "Vậy biết nguyên nhân tại sao tôi nhớ được chuyện hồi học trung học ?"

      Đây là vấn đề Lục Liên Tiếu quan tâm nhất, nhưng mà Doãn Sắt thể cho biết, ít nhất là tại thể cho biết.

      Mặc dù lắc đầu, nhưng trong đầu lại bắt đầu lên cảnh tượng ngày đó.

      Còn nhớ đêm ấy, khi lao ra ngoài, người nhào lên sớm hơn , là Lục Liên Tiếu tìm ra cái gì đó ở trong túi xách.

      Ngay khi Lục Liên Tiếu xông tới, vừa đúng lúc Từ Khải cầm cây gậy đánh Tiết Hà né tránh, nhất thời dừng bước chân được, dưới chân bị mất thăng bằng cái, trực tiếp ngã vào ngực Tiết Hà nằm mặt đất.

      Mà Doãn Sắt đứng ở sau lưng Từ Khải, cách đoạn xa, nhặt cái gì đó lên.

      Lập tức nghe thấy tên kia cười : "Tiết Hà, thú vị, lại có người vì mày ——"

      Sau đó là "Bốp" tiếng, người đàn ông kia còn chưa hết, đầu bị gạch đập vào, máu chảy từ trán xuống, nhìn ta, Lục Liên Tiếu thét lên, người đàn ông kia biết là chết hay là chỉ bị ngất rồi ngã xuống đất.

      Lục Liên Tiếu lại ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Từ Sắt Sắt cầm cục gạch tay, máu cục gạch ấy vẫn giọt lại giọt rơi xuống.

      Tay run run, cũng biết là sao, vừa kinh hoảng nhìn Tiết Hà nằm mặt đất, vừa nhìn Từ Sắt Sắt cầm gạch trong tay cũng ngây ngẩn cả người, tay che bụng Tiết Hà, trong miệng vẫn liên tục " xin lỗi".

      Khi đó Từ Sắt Sắt cũng chú ý tới Lục Liên Tiếu bình thường, rồi sau đó lại bị Lục Dĩ Trạch vừa mới đến kéo cánh tay lại: "Từ Sắt Sắt! phải tôi chờ tôi đến sao?"

      Cả đời Lục Dĩ Trạch chỉ có lần nổi giận với Từ Sắt Sắt, cũng là vào khi đó. Lúc đó tức giận, giọng và ánh mắt tràn đầy trách cứ, cứ như vậy, khống chế được hét to về phía Từ Sắt Sắt.

      Sau khi bình tĩnh, lại nhìn thấy người đàn ông đất kia, thăm dò hơi thở chút, phát chỉ bị ngất , ít nhiều gì Lục Dĩ Trạch cũng cảm thấy yên tâm hơn, lập tức bấm gọi điện thoại cho đồn cảnh sát điện thoại và bệnh viện.

      tới chỗ Từ Sắt Sắt đứng ngây ngóc, ôm vào lòng: " có chuyện gì."

      "Nghe này, chốc lát nữa cảnh sát tới đây, phải đánh người kia."

      Từ Sắt Sắt lại đẩy Lục Dĩ Trạch ra, tới quỳ xuống chỗ Lục Liên Tiếu, rồi sau đó kéo tay Lục Liên Tiếu sang, nhìn Tiết Hà nằm ở nơi đó còn chảy máu, đoạt lấy thứ gì đó vẫn luôn bị siết chặt trong tay.

      ——", đều là em làm."

      . . . . . .

      Lục Liên Tiếu bởi vì Tiết Hà và mình mà tinh thần bị tổn thương cực lớn, cho nên Doãn Sắt chưa bao giờ trách Lục Dật Phàm nghiêm khắc và trách tội mình.

      Nếu như Tiết Hà là ngọn nguồn của tội ác, Từ Sắt Sắt chính là chất xúc tác trong chuyện này, kết quả là sau loạt phản ứng, khiến Lục Liên Tiếu xóa sạch trí nhớ về bọn họ.

      Lắc đầu cái, Doãn Sắt lấy bịt mắt ra đeo lên đầu, chuyện với Lục Liên Tiếu nữa, bắt đầu ngủ bổ sung máy bay.

      **

      Hai người ở lại Italy tổng cộng hết bốn năm ngày, trong ngày đến Italy hôm ấy lập tức gặp Tô Khiết.

      Sau khi Doãn Sắt giải thích với Tô Khiết chút về nguyên nhân thể đưa bạn trai tới xong, bị Tô Khiết trêu ghẹo khi hai người kết hôn nhất định phải mời ấy, Doãn Sắt cười đồng ý.

      Show thời trang hôm thứ tư cử hành rất thuận lợi, Lục Liên Tiếu dưới giới thiệu của Doãn Sắt biết được rất nhiều người, mặc dù nhớ được tên, nhưng ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết.ddiieenndllqd

      Sau khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc, Doãn Sắt dẫn chơi, dạo qua rất nhiều địa điểm.

      chuyến du lịch kết thúc rất nhanh, lúc trở lại, hai người càng thêm thân thiết. Tay cầm tay ra khỏi sân bây, lập tức thấy Lục Dĩ Trạch cũng vừa công tác trở lại đứng chờ cách đó đoạn.

      Doãn Sắt cười tiến lên ôm lấy Lục Dĩ Trạch ngay trước mặt Lục Liên Tiếu, Lục Liên Tiếu cũng chê cười, vụng trộm cười kéo rương hành lý về phía trước.

      Khi trở về vẫn đưa Lục Liên Tiếu về phòng trọ trước.

      Lục Dĩ Trạch để hành lý lên xe, nhờ Phương Thành cùng đón máy bay lái xe, mình và bạn , em ngồi ghế sau xe, chuyện về những gì nghe thấy nhìn thấy ở Italy.

      Kể từ sau khi Italy, tâm tình Lục Liên Tiếu vẫn rất tốt.

      Lục Dĩ Trạch lâu chưa thấy em vui vẻ như thế, sau khi cười nghe xong tất cả mọi chuyện cũng đến phòng trọ.

      Lục Liên Tiếu để cho trai đưa mình lên lầu, cầm lấy rương hành lý của mình phất phất tay tự lên.

      Khi Phương Thành lái xe ra khỏi tiểu khu, Doãn Sắt hạ cửa kính xe xuống cảm thụ nhiệt độ ngoài xe, nhưng bởi vì thấy chiếc xe dừng ở bên đường, lập tức bảo Phương Thành mau chóng dừng xe lại.

      Lục Dĩ Trạch theo ánh mắt của Doãn Sắt nhìn qua, cũng có chung suy nghĩ với Doãn Sắt.

      Đó là xe của Tiết Hà, nhưng mà trong xe có ai.

      Lập tức xuống xe với , cùng nhau lên nhà Thi Dương.

      Lúc này cửa phòng mở rộng, chuyện bọn họ vẫn luôn ngăn cản, lo lắng cứ kịp đề phòng bất ngờ xảy ra như vậy —— Sau năm năm sau, rốt cuộc Lục Liên Tiếu cũng nhìn thấy Tiết Hà lần nữa.

      Mà khi bọn họ vào gian phòng, lại thấy Lục Liên Tiếu ôm lấy Tiết Hà từ phía sau.

      Ôm chặt, giống như vừa buông tay mất lần nữa.
      Last edited: 25/1/16
      sanone2112, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 24

      Ngày hôm qua Tiết Hà trở lại nơi này là vì muốn lấy lại bản sao hợp đồng để quên, cũng thuận tiện nằm ngủ lại đây.

      Bởi vì trong thời gian trước đó khi liên lạc với Lục Dĩ Trạch biết được Doãn Sắt sắp dẫn Lục Liên Tiếu ra nước ngoài giải sầu, nghĩ rằng các trở về nhanh như vậy, cho nên đêm qua cứ yên tâm ngủ đêm ở ghế sô pha.

      Nhưng mà sao lại khéo như vậy, khi cầm bản sao hợp đồng chuẩn bị Lục Liên Tiếu mở cửa phòng ra, gặp lại nhau lần nữa sau năm năm, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.

      nhanh chóng quay người , nhưng biết thế nào Lục Liên Tiếu lại ôm lấy .

      Hình như đó là thói quen nên lời, ngay cả Lục Liên Tiếu cũng thể nào giải thích được khi lần đầu tiên gặp người xa lạ phản ứng đầu tiên của mình phải hô ăn trộm ăn cướp, mà là nhào tới ôm lấy .

      Câu ra khỏi miệng chính là hỏi rằng " là ai?", nhưng giọng lại êm ái như vậy, giống như là giọng dịu dàng đối với người mình thích, cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy loạn thình thịch khi ôm Tiết Hà.

      Doãn Sắt đứng ở trước mặt Lục Dĩ Trạch, kéo Lục Liên Tiếu ôm Tiết Hà ra, hung hăng nhìn chằm chằm Tiết Hà, đưa tay túm lấy cánh tay Tiết Hà, kéo Tiết Hà ra khỏi nhà trọ lại với Lục Dĩ Trạch vẫn đứng nguyên tại chỗ: " giải thích với Liên Tiếu ."

      Lôi Tiết Hà đến hành lang, Doãn Sắt lại đá phát về phía .

      Lần này Tiết Hà chịu đựng giống như trước nữa, mà hét to về phía Doãn Sắt, bộc lộ hết tất cả những điều vừa lòng ra ngoài: "Từ Sắt Sắt, cứ đánh tôi như vậy, nghĩ rằng tôi đánh sao?"

      Năm đó Tiết Hà vốn bị nhát kia đâm bị thương nặng, lại bị người lãng quên nhiều năm như vậy, trong lòng đủ kìm nén bứt rứt. tại ngay cả muốn gặp mặt lần cũng thể, cẩn thận gặp được lại bị Doãn Sắt đạp cho phát, kìm nén lâu như vậy rốt cuộc cũng bạo phát ra.

      Đây vẫn là lần đầu tiên Doãn Sắt nhìn thấy Tiết Hà nổi giận, sững sờ tại chỗ, lâu mới với : "Cậu thử đánh tôi chút xem."

      Cuộn chặt nắm tay, cũng để ý đến Doãn Sắt nữa, Tiết Hà ngồi xuống bậc thang, nhìn cửa sổ đối diện cầu thang, lúc này thời tiết ngoài cửa sổ cũng trở nên u hơn nhiều.

      Nhiều năm trước cũng như thế này mà trêu chọc tới Từ Khải, khi ở cầu thang bởi vì bị Từ Khải thấy ngứa mắt nên bị đánh, rồi sau đó Tiết Hà càng thêm kích động dẫn theo đám côn đồ đến phá quán của , hai người cứ kết thù với nhau như vậy.

      Đêm đó cảnh sát mang Từ Sắt Sắt và Lục Dĩ Trạch , mình và Lục Liên Tiếu lại bị đưa đến bệnh viện.

      Sau khi được cấp cứu, nghe trước đây Từ Khải có mấy tiền án, lại thêm vụ này nữa, bị xử ngồi tù mấy năm.

      Mà Từ Sắt Sắt bởi vì còn kém tháng nữa mới đến tuổi trưởng thành, cộng thêm Từ Chấn Phi và Tiết Hải Đằng vụng trộm trợ giúp, lập tức nộp tiền sau đó được bảo lãnh ra.

      "Từ Sắt Sắt, hoàn toàn biết năm năm này tôi sống như thế nào đâu. . . . . ."

      Tiết Hà cười bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

      Khi biết được Lục Liên Tiếu khỏi bệnh lại quên mất mình, cảm thấy vừa may mắn vừa bi ai. Hoàn toàn ngờ, tấm vé để hai người cùng nhau đến đại học A kia, kết quả lại biến thành mình lên đường bay đến nước Mỹ.

      Tiết Hải Đằng chỉ đưa cho khoản tiền, để cho tự mình sắp xếp ổn thỏa.

      Mà khi ở nước Mĩ nghe Lục Liên Tiếu thích làm nghệ sĩ, nên bắt đầu gây dựng nghiệp vì .

      Đầu tư mộ khoản tiền, cộng thêm ánh mắt tinh chuẩn, buôn bán càng làm càng lớn, cũng càng ngày càng có năng lực để Lục Liên Tiếu có cuộc sống tốt hơn. mở ra Hòa Ngu, phát triển Hòa Ngu, ra cũng là vì có thể trở thành người đủ lớn mạnh, để cho nàng phát triển tốt hơn.

      "Tiết Hà, vậy chắc cũng biết tôi vượt qua năm năm này như thế nào đâu?"

      Cuối cùng Doãn Sắt ném lại cho câu như vậy, trở lại nhà trọ, dùng sức đóng cửa lại, "Rầm", tiếng vang truyền khắp cả tầng lầu, Tiết Hà cúi đầu, khóe miệng cũng là nụ cười khổ sở.

      **

      Sau khi Doãn Sắt kéo Tiết Hà ra khỏi nhà trọ, Lục Dĩ Trạch để em ngồi xuống ghế sô pha.

      tiếp tục giấu giếm nữa mà thẳng cho biết.phuonganhlqd

      "Tiết Hà từng là bạn trai của em."

      Lục Dĩ Trạch láo, câu chuyện linh tinh gì đó để lừa Lục Liên Tiếu, mà chỉ ra .

      Khi Doãn Sắt trở lại lần nữa, chỉ thấy mình Lục Dĩ Trạch ngồi ghế sô pha trong phòng khách. Còn Lục Liên Tiếu trở về phòng ngủ, khóa cửa lại, chỉ chỉ cửa, Doãn Sắt giọng hỏi: "Liên Tiếu có việc gì chứ?"

      Lục Dĩ Trạch lắc đầu cái, đứng dậy kéo tay Doãn Sắt: "Vẫn chưa nhớ ra, là cảm thấy trái tim rối loạn, muốn ở mình yên lặng chút, chúng ta thôi."

      Doãn Sắt gật đầu cái, nhìn lại cửa phòng đóng chặt, ra cửa mới phát chỗ cầu thang đó có ai, Tiết Hà cũng , có chút mất mát xuống lầu với Lục Dĩ Trạch.

      Buổi tối, hai người ăn bữa đơn giản ở bên ngoài, tâm tình của Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch cũng bị ảnh hưởng bởi vì chuyện kia, dọc theo đường kể cả khi về đến nhà cũng mấy câu.

      tuần trở về nhà, cũng hơi bụi bặm, quét dọn qua loa lần, sau khi rửa mặt hai người lập tức trở về phòng của mình.

      Doãn Sắt nằm lỳ ở giường lăn qua lộn lại ngủ được, bên là bởi vì trong lòng có chuyện, bên là bởi vì chênh lệch thời gian chưa thích ứng kịp.

      Nửa đêm, hơn mười hai giờ, cảm thấy hơi khô miệng, nhàng mở cửa phòng ra, thấy đèn trong phòng Lục Dĩ Trạch tắt, nhàng tới chỗ tủ lạnh trong phòng bếp.

      được nửa lại thấy người ngồi ghế sa lon trong phòng khách, sau khi bị hù dọa lập tức kêu lên “A”.

      Mở đèn, ra là Lục Dĩ Trạch ngồi ở chỗ đó, cầm điện thoại di động, cũng bởi vì ngủ được nên mới ngồi ngơ ngẩn ở ghế sa lon.

      Mở tủ lạnh ra, cầm hai chai nước lạnh tới ngồi xuống bên cạnh Lục Dĩ Trạch, đưa cho chai.

      Uống nước lạnh vào, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      " với Liên Tiếu như thế nào?" Doãn Sắt hỏi.

      Lục Dĩ Trạch để tay ở vai Doãn Sắt, kéo sang, để cho tựa vào trong ngực mình, khẽ thở dài hơi: "Về cơ bản cho Liên Tiếu biết."

      ——"Bởi vì Tiết Hà bị đánh thiếu chút nữa là chết, hơn nữa Sắt Sắt lại đánh Từ Khải, em bị kinh sợ, cho nên khoảng thời gian đó tinh thần bình thường. Cha sợ em trở lại tình trạng giống như lúc đó cho nên mới giấu diếm em năm năm như vậy."

      Lục Dĩ Trạch như thế với Lục Liên Tiếu, chẳng qua là lúc đó Lục Liên Tiếu cũng tin tưởng.

      ", ra là ở trong mắt mọi người em là người chịu được hoảng sợ như vậy sao?"

      Lục Dĩ Trạch gật đầu cái, tiếp tục cho Lục Liên Tiếu biết nhiều hơn.

      . . . . . .

      "Cho nên, Liên Tiếu vẫn nhớ gì cả?" Doãn Sắt hỏi.

      Lục Dĩ Trạch "Ừ" tiếng, ôm chặt Doãn Sắt.

      Trong phòng khách tối om, hai người dựa sát vào nhau, cứ mơ mơ màng màng như vậy mà ngủ thiếp .

      Sáng sớm, lúc sáu giờ, Lục Dĩ Trạch tỉnh lại, Doãn Sắt dựa vào bờ vai , ngủ an tĩnh. Ôm lên, đặt giường, ra khỏi phòng.

      nghĩ nghĩ, ra khỏi nhà, lái xe trở về nhà họ Lục chuyến.

      **

      Lúc về đến nhà vừa đúng 7h, Lục Dật Phàm bởi vì bị tức nên vẫn ở nhà nghỉ ngơi, thấy con trai trở lại cũng tỏ vẻ vui mừng gì, cũng cho Lục Dĩ Trạch vào cửa phòng ngủ.

      Liên Ngọc Thanh lại an ủi con trai: "Con và Liên Tiếu đều hết, cha con tức giận, con cũng nên thông cảm."d!end2nLQD

      Múc chén cháo cho con trai, Lục Dĩ Trạch nhận lấy, kéo mẹ xuống để cho mẹ ngồi bên cạnh mình: "Mẹ, ngày hôm qua Tiết Hà gặp mặt Liên Tiếu, con cũng cho Liên Tiếu biết."

      Hình như Liên Ngọc Thanh đoán trước được có thể xảy ra chuyện như vậy, cho nên cũng có phản ứng gì, chỉ gật đầu cái: "Thuận theo tự nhiên thôi."

      Liên Ngọc Thanh chuyển đề tài, hỏi tới cuộc sống của con trai: "Nghe con và Sắt Sắt sống cùng nhau?"

      Lục Dĩ Trạch trả lời tiếng "Đúng vậy", cầm thìa lên ăn cháo. Mấy ngày có ở nhà, mùi vị là quen thuộc.

      Mẹ Lục cũng hỏi tiếp, ánh mắt dịu dàng nhìn con trai đứng lên, vuốt ve bả vai con trai, tới phòng bếp tiếp tục làm bữa ăn sáng.

      Vào lúc này, chuông cửa vang lên, Lục Dĩ Trạch ăn cháo, nhìn đồng hồ tay chút, tại là bảy rưỡi, biết ai tới nhà họ Lục sớm như vậy, ngẩng đầu nhìn qua, màn hình theo dõi là bóng dáng .

      Mẹ bận ở trong phòng bếp, nghe thấy, Lục Dĩ Trạch lập tức đứng dậy mở cửa, tới trước màn hình mới nhìn người tới phải là ai khác, mà chính là em Lục Liên Tiếu.

      Mở cửa, Lục Liên Tiếu để ý đến trai của mình, thẳng đến trước cửa phòng Lục Dật Phàm, muốn chuyện trực tiếp với ông.

      Lục Dật Phàm mở cửa, hai em mới phát tuần này, cha mình già hơn rất nhiều rồi.

      Trước kia tinh thần cha luôn luôn tốt, tại tóc hoa râm nhiều, cả người cũng gầy .

      Lục Liên Tiếu bởi vì nhìn thấy cha như vậy mà khí thế tiêu tan ít, nhưng mà vẫn với cha: "Cha, ý định của con là đến thành phố A với Tiết Hà."

      Sắc mặt Lục Dật Phàm biến đổi rất nhanh, thẳng về phòng mình đóng cửa lại, muốn nhìn hai người ngoài cửa nữa.

      "Con muốn nhớ lại quá khứ, nếu như cứ trốn tránh con sợ con bỏ qua rất nhiều chuyện." cúi đầu xin lỗi, "Cha, xin lỗi, con biết cha chỉ muốn tốt cho con."

      Lục Liên Tiếu dứt lời, xoay người nhìn Lục Dĩ Trạch, với : "Cho em số điện thoại của Tiết Hà, em muốn tìm ấy."

      Sau khi lấy được số điện thoại của Tiết Hà, Lục Liên Tiếu chào tạm biệt với mẹ rồi rời .

      **

      Ba giờ chiều, Lục Dĩ Trạch nhận được tin nhắn Lục Liên Tiếu gửi tới, vẫn liên lạc được với Tiết Hà, gọi điện thoại tới Hòa Ngu hỏi mới biết đêm qua ấy trở về thành phố A, lúc này chuẩn bị lên máy bay đến thành phố A.

      Lục Dĩ Trạch cất điện thoại di động, ra khỏi phòng làm việc, tới thang máy, muốn xuống Thi Sắt xem Doãn Sắt buôn bán như thế nào, thuận tiện xoa dịu tâm tình chút.

      Khi thang máy xuống đến lầu , lại nhận được điện thoại mẹ gọi tới.

      Để điện thoại xuống, tâm tình của càng thêm phiền não. Bước nhanh tới Thi Sắt, Doãn Sắt ngồi ở trước bàn thiết kế trang phục cho mùa sau, thấy Lục Dĩ Trạch tới, đứng lên, lập tức bị Lục Dĩ Trạch ôm vào trong lòng.

      Lục Dĩ Trạch ôm rất chặt, chặt đến nỗi khiến có chút thở nổi.

      Khashc trong cửa hàng chọn quần áo thấy được cảnh này, đều cúi đầu cười . Mà những nhân viên cửa hàng cũng giọng thảo luận chuyện hai người, dường như là ánh mắt của mọi người đều tập trung vào nơi này.

      "Sao vậy?" Cằm đặt lên bả vai Lục Dĩ Trạch, hiểu tại sao đột nhiên lại hành động như thế.

      Lục Dĩ Trạch lại ôm chặt lấy , sau đó buông Doãn Sắt ra nhìn : "Sắt Sắt, đến bệnh viện cùng với ."

      Tác giả có lời muốn : ưmh ~ có chuyện gì .
      Last edited: 25/1/16
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :