1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Theo đuổi đến cùng - Phiên Chương (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15

      Lục Dĩ Trạch nhấn vào nút chạy, tay chống cằm bắt đầu xem băng thu hình.

      Theo dõi thấy người qua lại đều là khách hàng mua quần áo, còn có Doãn Sắt ngồi ở quầy chốc lát ngẩn người ngây ngô, chốc lát lại chào đón khách, Lục Dĩ Trạch cứ theo dõi video buồn tẻ vô vị như vậy cả buổi chiều.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chỉ xem được video trong vài ba ngày của tháng trước, chớp mắt trời bên ngoài cũng tối, bởi vì nhìn chằm chằm vào máy vi tính trong thời gian dài mà mắt cũng có chút căng nhức.

      Dụi dụi con mắt, đóng video tắt máy tính, khóa cửa phòng làm việc lại, xuống lầu tìm Doãn Sắt.

      Cửa sau ở phòng nghỉ ngơi cũng chưa khóa lại, nhàng đẩy cửa ra. Doãn Sắt đưa lưng về phía úp mặt mặt bàn, biết là ngủ thiếp hay là nghĩ bản thiết kế mới.

      Lục Dĩ Trạch nhàng bước tới, mới phát ngủ thiếp .

      Bản thiết kế trang phục mặt bàn, vẽ được nửa, hình dáng của bộ trang phục này về cơ bản có chút tương tự với kiểu sườn xám Trung Quốc, xem ra lần này Doãn Sắt định thiết kế theo phong cách Trung Quốc.

      Đây chỉ là mẫu thiết kế phác thảo qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra thiết kế khéo léo, vô cùng đặc sắc, chít eo cộng thêm làn váy bồng bềnh, có chút cảm giác trung tây kết hợp. Phía bên ngoài chiếc váy vẫn chưa được tô màu, thể nhìn ra hiệu quả cách tổng thể.

      đẩy Doãn Sắt cái, đẩy tỉnh, Doãn Sắt mới mơ mơ màng màng mở mắt.

      Bởi vì nằm lên bản thiết kế, mặt còn có vệt bút chì, Lục Dĩ Trạch đưa tay lau sạch chì mặt : "Ăn cơm tối chưa?"

      Doãn Sắt vẫn chưa thế nào tỉnh hồn lại, lắc đầu cái, Lục Dĩ Trạch lập tức duỗi cái tay ra trước mặt: " ăn cơm tối với ."

      Lúc này Doãn Sắt tỏ vẻ bướng bỉnh, lắc đầu, gõ bàn cái: "Em phải tranh thủ hoàn thành bức vẽ, mua phần mang tới đây giúp em, mua giống lần trước ăn đó, cái đó ăn ngon lắm."

      Giương mắt nhìn , vẻ mặt vẫn giống năm năm trước, lúc bất đắc dĩ lại làm cho người ta cảm thấy có chút thương hại. Lục Dĩ Trạch đối mặt với Doãn Sắt như vậy, đúng là có biện pháp nào, thu tay về gật đầu cái: "Vậy em chờ ."

      Lục Dĩ Trạch đến quán ăn vặt, Hùng Lâm nhập học, trước đó vài ngày trở về trường, cho nên tại người đón khách là cha của Hùng Lâm, chủ quán ăn vặt này. Lục Dĩ Trạch lên tiếng chào hỏi ông, gọi hai phần đồ ăn.

      Trong lúc chờ đợi, ông chủ Hùng và Lục Dĩ Trạch chuyện với nhau, Lục Dĩ Trạch mới biết Hùng Lâm nhập học.

      "Nghe gần đây nhà thiết kế Doãn gặp phải chuyện phiền toái?" Sáng hôm nay cả Thiên Trạch cũng bởi vì chuyện này mà huyên náo xôn xao, dường như tất cả mọi người đều biết rồi.

      Lục Dĩ Trạch gật đầu cái, xem ra có chút mệt mỏi, nhưng mà vẫn : " được giải quyết thôi."

      "Vậy tốt, Hùng Lâm nhà tôi hình như rất thích bạn của cậu." Ông chủ Hùng nhớ tới khoảng thời gian trước con đề cập tới chuyện Doãn Sắt với mình, cười với Lục Dĩ Trạch.

      Hai chữ "Bạn " lọt vào trong tai Lục Dĩ Trạch, nghe cũng cảm thấy ngọt ngào, cười nhận lấy phần thức ăn nhân viên phục vụ đưa tới, lúc này, điện thoại của ông chủ Hùng cũng vang lên, nghe đối thoại là Hùn Lâm gọi tới.

      Lục Dĩ Trạch cũng chẳng quấy rầy nhiều, sau khi gật đầu với ông chủ cái, xách theo hai phần phần thức ăn đến cửa hàng của Doãn Sắt ở đường.

      được nửa, điện thoại di động trong lòng ngực mình cũng vang lên. Lục Dĩ Trạch tìm vị trí, để đồ trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn là Hùng Lâm gọi tới, bắt máy.ddiieenndllqd

      "Em mới vừa nghe cha em ." Hùng Lâm trực tiếp thẳng vào vấn đề, "Gọi điện thoại phải an ủi hai người, chỗ của em có mấy tấm hình, chốc lát nữa dùng mail chuyển qua cho ."

      "Lại học trưởng, lúc ấy em cảm thấy có gì đó đúng, muốn cho biết rồi."

      Lục Dĩ Trạch nghe thấy thế, vốn chán nản vì chuyện này nhất thời cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      Sau khi cúp điện thoại, chạy về cửa hàng của Doãn Sắt, đặt thức ăn xuống: "Sắt Sắt, nhớ ăn nhân lúc còn nóng, có chút việc gấp, phải trở về phòng làm việc."

      Ngay lúc Doãn Sắt còn chưa lại được câu, chạy đến cửa thang máy.

      Đến phòng làm việc, lập tức thấy Hùng Lâm gửi mail tới.

      Là mấy tấm ảnh chụp bằng điện thoại di động, tấm thứ nhất, bên bóng người mơ hồ, Lục Dĩ Trạch nhìn ra là ai. Hướng mà người kia định tới, chính là cửa hàng của Doãn Sắt.

      Có thể là bởi vì quá muộn, tất cả đèn trong trung tâm thương mại Thiên Trạch tắt, càng nhìn thấy người kia.

      giở mấy tấm hình sau ra, lập tức thấy người kia đẩy cửa phòng nghỉ ngơi của Doãn Sắt ra.

      Mời Hùng Lâm chát video với mình qua mạng, sau khi được chấp nhận, Lục Dĩ Trạch hỏi: "Cái này chụp vào hôm nào?"

      Hùng Lâm nhìn sắc mặt Lục Dĩ Trạch màn hình có vẻ nặng nề cười cười: "Nét mặt của xấu."

      "Em nhớ rất ràng, hôm đó là ngày Thi Sắt khai trương, em làm việc trong quán ăn vặt, lúc vắng khách, nghĩ tới hôm đó là ngày Thi Sắt khai trương, muốn xem quần áo, cũng qua xem chút."

      "Kết quả, lại nhìn thấy Tần Tử lén lén lút lút vào Thi Sắt. Chỉ là điện thoại di động có độ pixel chưa đủ cao, chụp được ràng."

      Xác định được ngày tháng, cũng xác định được thời gian cụ thể, hôm nay chỉ cần tìm lại đoạn video theo dõi ở Thiên Trạch vào ngày này, cắt ra, sau đó tố cáo Tần Tử là được rồi.

      Chuyện này bởi vì có Hùng Lâm mà trở nên ràng, đơn giản hơn nhiều, Lục Dĩ Trạch tiếng cám ơn: "Về sau nếu như có cần giúp tay, nhất định phải liên lạc với đấy."

      Hùng Lâm gật đầu cười: "Tốt, nhất định."

      Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Dĩ Trạch tìm kiếm theo thời gian, quả nhiên rất nhanh tìm thấy đoạn video kia. Trong đó, Tần Tử đứng trước yên cửa
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16

      Sau khi hìn về phía Lục Dĩ Trạch làm bộ buồn cười cười "Hì hì" hai tiếng xong, Doãn Sắt trừng mắt liếc cái. Cúi đầu, đưa tay cầm lấy hộp cơm, mở ra.

      Cơm vẫn còn ấm, cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

      Lục Dĩ Trạch ngồi yên bên cạnh, lông mày cũng giãn ra cười nhìn côg, thoạt nhìn rất thỏa mãn.

      "Khi nào về nhà?" Lục Dĩ Trạch có chút đói bụng, cũng mở phần của mình ra.

      Doãn Sắt lắc đầu cái, ăn đủ rồi để đũa xuống, rút giấy để bàn ra lau miệng: "Có thể phải đến sáng ngày mai em mới trở về nhà được, tối nay muốn ở lại chỗ này để hoàn thành bản thiết kế, nếu khi ngủ trong lòng cũng cảm thấy được thoải mái."

      Suy xét nửa phút, nhìn Lục Dĩ Trạch sai bảo : " ăn xong rồi trở về , ngồi ở chỗ này em vẽ được gì cả."

      Giống như khi ở nhà họ Lục lúc đó, Lục Dĩ Trạch ngồi ở trước mặt và Lục Liên Tiếu, làm bài tập lại luôn mất hồn, giải được đề nào.

      Cho nên tại nếu như Lục Dĩ Trạch vẫn ngồi ở trước mặt , nhìn , rất có thể quên mẫu thiết kế lúc trước nghĩ kĩ trong đầu, hoặc là quên mất bước kế tiếp phải tô màu sắc nào.

      Lục Dĩ Trạch nghe Doãn Sắt như vậy gật đầu cái, nhớ rằng ở nhà còn có chuyện phải với Lục Dật Phàm, thu dọn hộp đồ ăn bàn chút sau đó dặn dò Doãn Sắt phải khóa chặt cửa, rồi tự mình đến ga ra ở tầng ngầm.

      **

      Phía ngoài đường, ban đêm rất đen, Lục Dĩ Trạch lái xe, càng gần đến nhà, trong lòng càng nặng nề.

      Rốt cuộc khi khoảng cách đến nhà chỉ còn gần 100 mét nữa, căn nhà kia càng ngày càng gần, nhìn ngôi nhà sinh sống hai ba năm, cũng biết sau khi trở về phải mở miệng chuyện với Lục Dật Phàm như thế nào.

      Đột nhiên cũng biết nên như thế nào, ông và Tần Tử hợp mưu khiến Doãn Sắt cuốn vào chuyện sao chép thiết kế.

      Trong trí nhớ, lần cuối cùng cãi vả với cha, vẫn là vào ngày nào đó của năm năm trước, lúc ấy Lục Dật Phàm nghiêm mặt với vừa trở về từ đồn cảnh sát rằng, qua thời gian ngắn nữa để Từ Sắt Sắt rời khỏi nơi này, để Lục Dĩ Trạch cắt đứt liên lạc với , cũng cần tìm nữa.

      Mặc dù thân thiết với Lục Dật Phàm như với Liên Ngọc Thanh, nhưng Lục Dĩ Trạch vẫn luôn vô cùng kính trọng cha.

      Nhưng từ tới lớn, đó là lần đầu tiên cãi nhau ầm ĩ với cha. Chính là vì Từ Sắt Sắt, với cha rằng: "Con thích Sắt Sắt, cho nên xin đừng như vậy."

      "Nếu như nhất định phải có người theo con cả đời, con hi vọng người đó là Sắt Sắt, mà phải người khác."

      Lục Dật Phàm lại bỏ mặc lời thỉnh cầu của con trai, vẫn cùng Từ Chấn Phi tiễn như trước, hơn nữa lần chính là năm năm.

      Doãn Sắt có ở đây năm năm, trong lòng cũng trách mắng cha mình năm năm, ngoài mặt cũng tỏ vẻ vui với cha, vẫn làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

      Nhưng mà bây giờ Doãn Sắt trở lại, cũng trưởng thành, cần cha che chở nữa, cũng có đủ năng lực chống đối lại cha để bảo vệ người mình rồi..

      Cho nên lần này sợ rằng lại phải cãi nhau với cha trận, ngừng xe ở trước cửa nhà, sau khi rút chìa khóa ra, có chút vui đập xuống tay lái, từ trong xe ra.

      Lúc Lục Dĩ Trạch về đến nhà, Lục Dật Phàm ở trong phòng khách xem báo tài chính và kinh tế mấy ngày gần đây, thấy con trai trở lại, chỉ liếc mắt nhìn cái, ánh mắt lại trở về tờ báo cầm tay.

      Sau khi Lục Dĩ Trạch đổi giày, ngồi vào chỗ đối diện với cha.

      Thấy con trai ngồi gần mình, giống như có lời muốn với mình, Lục Dật Phàm để tờ báo trong tay xuống, nhìn con trai: "Sao hôm nay trở về trễ vậy? Liên Tiếu ——"

      Lục Dĩ Trạch để cho cha hết lời, nhìn Lục Dật Phàm hỏi "Cha, chuyện cha cho Tần Tử năm tram vạn là sao?"

      Lục Dật Phàm phải cùng nhóm với Tần Tử, cho Tần Tử tiền lại đúng là , cho nên Lục Dĩ Trạch nhìn thấy cha của mình gật đầu cái, trong lòng lại trầm xuống.

      đứng lên, sợ mình ngồi ở chỗ này nữa lại cãi vã với cha giống như trước kia.

      "Dĩ Trạch, sao con lại hỏi cha như vậy, có ý gì sao?" Nhưng Lục Dật Phàm cũng bỏ qua cho , dùng câu hỏi, khiến Lục Dĩ Trạch dừng bước.

      quay người lại, nhìn cha mình ngồi ở chỗ ghế sa lon đó, có vẻ hơi già nua: "Con hiểu , ngay từ khi bắt đầu cha phản đối con và Sắt Sắt, năm đó cha tìm Tần Tử dùng Liên Tiếu uy hiếp con, con nhẫn nhịn rồi, nhưng mà bây giờ, ở trong cuộc thi thiết kế lại khiến Tần Tử làm chuyện này. . . . . ."

      "Cha, dùng loại thủ đoạn đê hèn như thế này, con biết về sau phải đối mặt với cha như thế nào nữa."

      Lục Dật Phàm nghe con trai xong những lời này, biết mình bị Lục Dĩ Trạch hiểu lầm, nhưng cũng thanh minh cho mình. Bởi vì ông hiểu , lấy cá tính của Lục Dĩ Trạch, chuyện mà nó nhận định, mình có thêm gì nữa nó cũng nghe.

      Cho nên Lục Dật Phàm thở dài, tiếp hết câu mình mới vừa muốn : "Cha muốn cho con biết, Liên Tiếu về nhà."

      đứng lên, tới cửa phòng của mình, mở cửa ra, thấy Liên Tiếu đứng ở cửa.

      Dường như Lục Liên Tiếu nghe thấy hết tất cả những lời Lục Dĩ Trạch vừa , nhìn cha và trai hỏi "Cho nên là, nhà thiết kế Doãn-Doãn Sắt, năm năm trước mọi người biết ấy rồi sao?"

      " biết." Lục Dật Phàm trả lời trước khi Liên Tiếu hỏi xong.

      Lục Liên Tiếu cảm thấy phản ứng của cha có chút bình thường, lại chuyển hướng nhìn trai mình tìm kiếm đáp án, lập tức lại thấy Lục Dĩ Trạch cau mày, tâm tình có rất kém, nhưng mà vẫn nhìn về phía Lục Liên Tiếu lắc đầu cái.

      để ý tới Lục Liên Tiếu nữa, Lục Dĩ Trạch vào gian phòng của mình, khi muốn đóng cửa lại, Lục Liên Tiếu lại chen lấn vào.

      ", có biết lần dối đều rất giả hay ?"

      ngồi ghế sô pha trước giường trai, giọng điệu có chút dò xét, nhìn về phái trai nhà mình mà nhạo báng. tò mò về quá khứ của mình, càng tò mò về quá khứ của tất cả mọi người trong nhà họ Lục, cho nên chỉ cần có cơ hội cũng quản có người nguyện ý trả lời hay , dù sao vẫn hỏi đến cùng.

      "Nhưng Doãn Sắt là bạn của Thi Dương, lần trước tổng giám đốc Thi còn đưa ấy đến nhà chúng ta nữa." nhìn Lục Dĩ Trạch cũng ngồi xuống, làm ra vẻ mặt bi thương, "Tâm trạng của nhất định là tốt rồi."

      Vừa nghe em như thế, Lục Dĩ Trạch ngược lại cúi đầu cười: " có, tâm trạng của rất tốt."

      còn nhớ ngày đó, ở bên trong gian phòng này, Doãn Sắt từ bỏ mưu kế nho của mình, quan hệ người giả của và Thi Dương
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 17

      Buổi trưa, ngay sau khi vuừa tan việc, Lục Dĩ Trạch lập tức xuống Thi Sắt, muốn tìm Doãn Sắt cùng ăn cơm trưa, nhưng khi xuống dưới đó lại nhìn thấy đâu.

      Nhân viên nhìn thấy tới, lập tức lấy hộp giấy Doãn Sắt dặn đưa cho Lục Dĩ Trạch từ trong ngăn tủ ra, tới: "Tổng giám đốc Lục, đây là Doãn tiểu thư nhờ tôi giao cho ."

      Lục Dĩ Trạch nhận lấy cái hộp nhân viên bán hàng đưa tới, giống như là hộp quần áo.

      thuận tiện hỏi nhân viên bán hàng xem Doãn Sắt đâu, sau khi nghe Doãn Sắt về nhà tiếng cám ơn, rồi trở về phòng làm việc của mình.

      để cái hộp lên bàn, nhàng mở ra, mới phát đây là thành phẩm của mẫu thiết kế đầu tiên Doãn Sắt đưa dự thi, mặt còn có tấm thiệp .

      ——"Lục tiểu thư, hi vọng thích. Doãn sắt."

      Sau khi Lục Dĩ Trạch xem thiếp xong, biết là Doãn Sắt muốn nhờ đưa bộ trang phục này cho Liên Tiếu.

      Vì là lần đầu tiên thiết kế ra tác phẩm dành riêng cho Liên Tiếu, chỉ vẽ thôi mất rất nhiều ngày, cộng thêm tô màu cũng mất rất nhiều tâm tư, cũng biết nhất định là Liên Tiếu thích, cho nên, dù còn giá trị gì nữa, nhưng vẫn may thành bộ trang phục hoàn chỉnh.

      gọi cuộc điện thoại cho Liên Tiếu, là người đại diện của nhận, trong điện thoại Liên Tiếu còn tiến hành quay quảng cáo, tạm thời có thời gian nghe điện thoại, bảo Lục Dĩ Trạch có thể cho ấy biết ấy nhắn dùm.

      Suy nghĩ chút, với người đại diện của em có chuyện gì, cúp điện thoại, cầm cái hộp để lên bàn, tính tự mình chuyến đến hỗ Liên Tiếu quay quảng đưa quà tặng cho , thuận tiện xem xem em mình đóng quảng cáo thế nào.

      Địa điểm quay chụp cũng xa, lái xe cũng mất nửa giờ đường, còn có thể ăn cơm trưa cùng với Liên Tiếu.

      **

      Quảng cáo mà Liên Tiếu nhận lần này là của hãng mỹ phẩm nổi tiếng, khi Lục Dĩ Trạch đến nơi lập tức nhìn thấy người đứng trước ống kính chính là Liên Tiếu, đứng ở vị trí được chuẩn bị tốt, cầm trong tay thỏi son tạo dáng chụp hình.

      Người vây xem cũng quá nhiều, Lục Dĩ Trạch tìm chỗ trống ngồi xuống, nhìn Liên Tiếu chụp hình lúc, rồi nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt lại bị người đàn ông đeo kính râm cách đó xa hấp dẫn.daolqd

      Bóng dáng của người đàn ông kia, rất giống người trước kia Lục Dĩ Trạch từng quen biết, nhưng mà phong cách đó lại giống như trước kia.

      Người kia đứng sau lưng những người vây xem, xuyên qua chiếc kính râm lặng lẽ nhìn Lục Liên Tiếu, cứ đứng ở nơi đó hề nhúc nhích. Ánh mắt nhìn thẳng cũng thay đổi theo vị trí Lục Liên Tiếu đứng, hình như rất là chuyên chú.

      Chỉ là Lục Dĩ Trạch cách ta cũng đủ xa, nhìn diện mạo, cũng thấy nét mặt của ta.

      Nếu như là người mà nghĩ tới kia, tình huống như thế cũng phải là có khả năng.

      Khi vừa muốn qua đó nhìn người kia buổi chụp hình của Lục Liên Tiếu cũng kết thúc. Lúc chụp ảnh, vừa đảo mắt nhìn qua thấy Lục Dĩ Trạch tới, cho nên vừa kết thúc lập tức nhìn về phía Lục Dĩ Trạch hô tiếng "", khiến cho dừng bước nhìn về phía .

      Đợi đến khi quay đầu lại nhìn sang, thấy người kia đâu nữa.

      ", sao lại tới đây?" Lục Liên Tiếu chạy nhanh tới, cười kéo cánh tay , giới thiệu Lục Dĩ Trạch với nhân viên làm việc tại phim trường chút, đây là trai của mình.

      Đạo diễn mỉm cười lên tiếng chào hỏi với Lục Dĩ Trạch, cầm ống lên về phía mọi người người ở phim trường: "Ăn cơm trước , hai giờ chiều tiếp tục."

      Lục Dĩ Trạch đưa em đến phòng ăn gần đó, đưa cái hộp của Doãn Sắt cho : "Doãn Sắt nhờ đưa quà tặng cho em."

      Lục Liên Tiếu lấy qua, mở ra, sau khi nhìn thấy bộ trang phục này càng cười vui vẻ hơn.

      "Em rất thích." Trang phục rất đẹp mắt, đúng là kiểu dáng, cộng thêm chất liệu và màu sắc cũng là loại mình thích, nếu phải bây giờ ở bên ngoài, muốn chạy thử ngay lập tức.

      Lấy tay vuốt bộ trang phục, sợi tổng hợp cũng rất thoải mái, cảm giác rất quen thuộc, trong lòng vui vẻ hơn nhiều: "Nếu như dùn bộ trang phục này dự thi, có lẽ có thể lấy được hạng nhất. biết bộ trang phục nhà thiết kế Doãn vừa thiết kế ra như thế nào."

      Tuy Lục Dĩ Trạch biết thiết kế của Doãn Sắt, nhưng vì đây là cuộc so tài công bằng, nên cho Liên Tiếu biết, chỉ cười cười nhìn em mình, ánh mắt của vẫn còn dính bộ quần áo kia, xem ra là rất thích.

      **

      Hà Vân Chi bị Doãn Sắt đẩy vào phòng ngủ bù, Doãn Sắt thừa dịp lúc mẹ kế vẫn còn nghỉ ngơi, tự mình vòng quanh phòng bếp, muốn làm ít thức ăn.

      Cho dù có như thế nào, bởi vì mình sơ sót, khiến Hà Vân Chi thức trắng đêm đợi mình, lo lắng cả đêm, cảm giác mình phải làm cái gì đó để đền bù chút.

      Chỉ là trình độ nấu nướng của cũng phải là cao, hoặc phải là rất kém cỏi, chỉ biết làm ít mỳ Ý đơn giản.

      Lúc trước ở Pháp, sau khi rời khỏi nhà họ Thi, tự sống mình, thường tự làm mì Ý cho mình ăn, làm nhiều, tự nhiên biết cách, mùi vị cũng khá tốt.

      Cho nên khi Hà Vân Chi tỉnh lại lần nữa, bà ngáp dài ra khỏi gian phòng, nhìn thấy có hai tô mì bày ra bàn, còn có Doãn Sắt ở trong phòng bếp lau bàn.

      "Dì Hà, định gọi dì rời giường." Doãn Sắt nghe thấy thanh nên quay đầu lại.

      "Sắt Sắt ——" Thấy tất cả những thứ này, Hà Vân Chi cũng biết phải dùng ngôn ngữ gì để hình dung được cảm thụ của mình.

      Doãn Sắt có chút ngượng ngùng, quay đầu lại tiếp tục lau mặt bàn: " ra nhất định ngon, nếm thử chút xem ."

      Sau khi thu dọn sạch , chạy từ phòng bếp ra ngoài, đẩy ghế ra, ngồi đối diện với Hà Vân Chi, cầm nĩa lên sau đó cúi đầu ăn mì, dám nhìn lại.

      Đây là lần đầu tiên Doãn Sắt chủ động lấy lòng bà kể từ khi Hà Vân Chi gả đến nhà họ Từ. Trước kia Doãn Sắt luôn luôn đối đầu với bà, cảm thấy cha đối xử lạnh nhạt với mình tất cả đều vì bà, còn đổ tội ba mẹ ly hôn là vì Hà Vân Chi, cho nên gây khó khăn đủ đường.

      Nhưng sau khi sinh sống ở nước Pháp năm năm, Doãn Sắt ý thức được, trước kia mình vô lễ với cha như thế, cho dù là cha mẹ nhà nào cũng thể dễ dàng tha thứ, cũng phải là lỗi của Từ Chấn Phi, càng phải là lỗi của Hà Vân Chi.

      Nhưng lại xị mặt, tiếng "Xin lỗi" với Hà Vân Chi, từ thói quen, sau khi về nước vẫn luốn chống đối mẹ kế.

      khí bởi vì có bữa trưa đơn giản này mà trở nên có chút tế nhị, Doãn Sắt cũng thích ứng kịp, cho nên nhanh chóng ăn xong phần của mình, đứng dậy định cầm rửa, bị Hà Vân Chi ngăn lại: "Đặt ở đó là được rồi, chờ dì ăn xong, dì rửa luôn."

      từ chối, gật đầu cái, cầm bát đặt ở cạnh bồn rửa, tới ghế sa lon cầm áo khoác ngoài lên, nhìn về chỗ Hà Vân Chi vẫn đàn từ từ ăn mì : "Dì Hà, con đến Thi Sắt."

      "Được, đường cẩn thận." Hà Vân Chi mỉm cười nhàng, với Doãn Sắt.

      ra khỏi cửa nhà, tâm tình Doãn Sắt vốn tệ, lại thấy người mà trong đời này muốn nhìn thấy nhất.

      Người kia đứng ở trước cửa nhà họ Từ nhìn Doãn Sắt, chỉ là mắt ta còn đeo đôi kính râm. Tự ta tháo kính xuống, dáng vẻ bất cần đời trước kia hoàn toàn còn nữa, tính tình ngược lại trầm ổn hơn nhiều.

      nhìn về phía Doãn Sắt nở nụ cười, nụ cười chưa thay đổi, vẫn là dáng vẻ quen thuộc.

      : "Từ Sắt Sắt, lâu gặp."

      Vô duyên vô cớ bởi vì phải nhịn người trước mặt này nhiều năm như vậy, rốt cuộc vào hôm nay, thời điểm gặp lại nhau lần nữa cũng bạo phát ra. Doãn Sắt bước nhanh về phía trước, cước đá lên đầu gối người đàn ông này, lại tức giận nên dùng sức đá lên.panhlqd

      Nhìn người kia ôm đầu gối hô đau, lớn tiếng chất vấn: "Tiết Hà, còn dám tới tìm tôi?"

      cước kia, Doãn Sắt đá cũng cảm thấy mũi chân mình đau, dĩ nhiên là Tiết Hà càng đau hơn, "A" tiếng lập tức ngồi chồm hổm xuống, ôm chặt đầu gối mình, biết trả lời Doãn Sắt như thế nào.
      nhìn Tiết Hà hô đau, vất vả mới bồi dưỡng mới thay đổi được tính tình thành dịu dàng, khôi phục bản tính với ta: "Nghe cho kỹ, lần sau còn dám đến tìm tôi hoặc là người nhà họ Lục tôi chỉ đá vào chỗ này đâu đấy!"

      Cau mày nhìn lại ta cái, sau khi xong, xoay người bỏ .

      Tiết Hà vất vả mới đứng lên được, khom người, vẫn xoa đầu gối mình như cũ, nhìn Doãn Sắt càng chạy càng xa, cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ cười, trở lại nhà họ Tiết chỉ cách nhà họ Từ có 50m.

      Là Tiết Hải Đằng mở cửa sau khi nghe được tiếng chuông. Cửa vừa mở ra, Tiết Hải Đằng nhìn thấy con trai đứng ở cửa, cũng trong lúc Tiết Hà muốn bước vào nhà đóng cửa lại.

      " rồi, cần trở về nữa."

      Tiết Hải Đằng nhìn về phía Tiết Hà đứng ngoài cửa , trong lòng vừa vui mừng vì đứa con trai có chút tin tức nhiều năm qua rốt cuộc cũng trở lại, lại bởi vì mình phải lo lắng nhiều năm qua như thế mà tức giận.

      Tiết Hà bị cha nhốt ngoài cửa, trở về thành phố S còn chưa được ngày bị tức hai lần, cuối cùng dậm chân tới ngoài cửa tiểu khu, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho người quen: "Mật mã cửa phòng cậu là bao nhiêu?"

      Cất điện thoại di động , chặn xe, lại ra từ đây.

      **

      Nghĩ đến chuyện vừa mới nhìn thấy Tiết Hà, Doãn Sắt đường cũng cảm thấy tức ách.

      Lúc này trong đầu rất rối loạn, tất cả đều là quá khứ về thời trung học, cảnh tượng khi Tiết Hà từ bỏ mặt mũi nịnh nọt mình, cầu xin mình giúp ta theo đuổi Lục Liên Tiếu tay.

      ——"Tiết Sông, cho tôi hai vé xem ca nhạc, loại mà Lục Dĩ Trạch thích ấy."

      ——"A, tại tôi đưa cho , có thể xem với ấy, nhưng mà phải giúp tôi chút."

      ——"Tôi rất thích Liên Tiếu, nếu như giúp tôi tay cũng đừng chửi bới tôi trước mặt ấy."

      ——"Này, Từ Sắt Sắt, được ?"

      Hoặc là:

      ——"Từ Sắt Sắt, rốt cuộc có hỏi Liên Tiếu muốn thi vào trường đại học nào ?"

      ——"Lần sau nhớ hỏi giúp tôi chút xem sao nhé, tôi muốn cố gắng lần, vì ấy."

      Ai có thể nghĩ tới tên Tiết Hà côn đồ cắc ké tiếng xấu vang xa của thành phố S lúc ấy, chỉ vì Lục Liên Tiếu mà giống như biến thành người khác?

      Trong các kì thi khảo sát thứ hạng càng ngày càng cao hơn. Càng ai có thể nghĩ đến, vào ngày nào đó Lục Liên Tiếu lại thầm vào tai Doãn Sắt: "Hình như tớ.. . . . . có chút thích Tiết Hà."

      Bởi vì câu này của Lục Liên Tiếu mà Doãn Sắt nhìn khinh bỉ mấy ngày liền, sau đó cuối cùng cũng biết: thái độ hỗn láo trước kia của Tiết Hà, để lại ấn tượng tốt cho tất cả mọi người, chỉ nhìn cách đơn thuần như bây giờ rất tốt.

      Con cái nhà quan, mặt mũi được cho là tuấn ltú, tóc nhuộm cũng trở về màu đen quen thuộc, trông có vẻ hiền lành, chân hơn rất nhiều, cũng từ từ cắt đứt liên lạc với đám bạn bè tốt trước kia.

      Quan trọng nhất là, tất cả thay đổi của , đều bởi vì thích Lục Liên Tiếu.

      Cho nên Lục Liên Tiếu ngày ngày được theo đuổi, bị Tiết Hà làm cho cảm động, mới có thể thích .

      Nhưng Từ Sắt Sắt lại tiếp tục thay đổi suy nghĩ, tại sao mình theo đuổi Lục Dĩ Trạch gần năm, vậy mà Lục Dĩ Trạch chút phản ứng nào?

      Ngay lúc đó vừa bị Tiết Hà dây dưa để giúp ta, vừa phải tiếp thu những lời Lục Liên Tiếu, lại còn tự hỏi tại sao Lục Dĩ Trạch vẫn động lòng với , nên đến tìm Lục Dĩ Trạch.

      "Lục Dĩ Trạch, em theo đuổi cũng sắp năm rồi, cảm thấy em thế nào?"

      Hỏi rất thẳng thắn, ánh mắt của nhìn Lục Dĩ Trạch chằm chằm chờ trả lời.

      Lục Dĩ Trạch lại đường vòng tránh đề tài này, nhìn lên nữ sinh tóc ngắn trước mặt hỏi "Nghe Liên Tiếu , gần đây em rất thân với Tiết Hà, lại còn rất thân mật?"

      gật đầu cái: "Đúng vậy, là bởi vì Liên Tiếu, cũng phải biết —"

      Lục Dĩ Trạch đứng trước mặt , nhíu mày cái, dáng vẻ cũng giống như là rất vui vẻ: "Cách xa cậu ta chút."

      "Hả?"

      Bảo Liên Tiếu cách xa cậu ta chút sao? Nhưng mới đồng ý giúp Tiết Hà lần.

      Hết cách rồi, bởi vì câu của Lục Dĩ Trạch mà mình thích, chỉ có thể cúi đầu theo lệnh mà làm: "Được, yên tâm, em bảo Liên Tiếu cách xa cậu ta chút ."

      Nhưng Lục Dĩ Trạch lại đặt tay lên vai , nhướn lông mày lên.

      ", ý của là —— em, cách xa cậu ta chút."

      Tác giả có lời muốn : Lục Dĩ Trạch ghen rồi ~o(*////▽////*)o
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      sanone2112, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 18
      Mấy ngày liên tiếp, Doãn Sắt chỉ bởi vì chuyện nhìn thấy Tiết Hà mà buồn buồn vui, ở trong cửa hàng tiếp đón khách hàng mà sắc mặt cũng tồi tệ, khi vẽ bản thiết kế tâm tình rất sa sút, màu sắc trong tác phẩm mới cũng đều xám xịt theo.

      Lục Dĩ Trạch nhận ra thay đổi của , khi hỏi cái gì cũng .

      Doãn Sắt cũng biết có nên cho Lục Dĩ Trạch biết hay , nhưng mà từ trong miệng Lục Dĩ Trạch gián tiếp biết được, trong khoảng thời gian này cũng có ai tìm tới nhà họ Lục nên cũng an tâm hơn nhiều.

      **

      Tác phẩm thứ hai tham dự vòng chung kết thiết kế trang phục chỉ làm xong trước mấy ngày, sau đó trang phục lập tức được đưa đến chỗ ban giám khảo.

      Khoảng thời gian mà công việc bận nhất sắp kết thúc, nghĩ đến đây cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

      Trận chung kết ngày ấy, rất nhiều nhà thiết kế cũng tới, cùng nhau tới xem ban giám khảo và Lục Liên Tiếu xem xét mười hai bộ trang phục và cho điểm, chờ đợi kết quả.

      Doãn Sắt muốn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, cười xoay người , lập tức nhìn thấy Lục Dĩ Trạch đứng ở phía sau lưng mình.

      tới bên cạnh kéo tay , ngẩng đầu nhìn , mặt Lục Dĩ Trạch nở nụ cười với : "Sáng hôm nay tổng giám đốc của Hòa Ngu và Thi Dương cũng đến Thiên Trạch, bây giờ thương lượng chuyện hợp tác sau này với giám đốc Lâm Chí An."

      "Em là nhà thiết kế của S. Y, phải cùng đến khách sạn để sắp xếp bữa tiệc trưa nay."

      Tay của nắm lấy tay của Doãn Sắt, dẫn ra khỏi Thiên Trạch, lái xe tới chỗ khách sạn Rig.

      Sắp xếp xong bàn và đồ ăn, vừa đúng lúc Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh cùng tới.

      Lần này gặp mặt này là về chuyện liên quan đến phát triển của Liên Tiếu sau này, cộng thêm hợp tác với Thiên Trạch, bọn họ là chủ của Thiên Trạch cũng phải đến tham dự.

      Trước đó Doãn Sắt có suy nghĩ là hôm nay, hai ông bà Lục nhất định cũng đến nơi này, sau khi nhìn thấy bọn họ vẫn có chút luống cuống, đứng nguyên tại chỗ. Hai tay Lục Dĩ Trạch đặt lên vai , ghé vào tai của : "Hôm nay, sau khi bàn xong vấn đề phát triển của Lục Liên Tiếu ở Hòa Ngu xong, chúng ta cũng thảo luận chút chuyện của chúng ta với cha mẹ thôi."

      Doãn Sắt có chút thất thần gật đầu cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh, tỉnh lại, sau đó cười chào hỏi: "Xin chào bác Lục, xin chào dì Liên."

      Chính là dùng xưng hô trước đây của với bọn họ, nghe có vẻ thân thiết hơn nhiều, Lục Dật Phàm lại đối xử lạnh nhạt với Doãn Sắt y như cũ, ho tiếng sau đó tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

      "Dĩ Trạch gọi con bé này tới làm cái gì?" giọng với vợ mình – Liên Ngọc Thanh ngồi bên cạnh, vừa hỏi xong câu này lập tức về bị Liên Ngọc Thanh nhàng bấm cái, Lục Dật Phàm nhíu mày cũng hỏi nữa.

      Gần tới trưa, Thi Dương đột nhiên gửi cho Doãn Sắt cái tin nhắn: "Sắt Sắt, toàn bộ mọi chuyện giải quyết xong. Buổi trưa qua đó nữa, tại lên máy bay trở về nước Pháp, hôm nào hẹn gặp lại."

      đứng dậy từ chỗ ngồi, tiếng với mọi người ngồi đây rồi ra ngoài gọi điện thoại, ra khỏi phòng, tới vườn hoa ban công.

      Tựa tại lan can nhìn xuống phong cảnh lầu dưới, đúng lúc này có chiếc xe màu đen lái vào ga ra tầng ngầm của khách sạn Rig, lại cúi đầu nhìn điện thoại di động chuyện với Thi Dương.

      " trở về sớm vậy, cũng đột ngột."

      "Cũng tới lúc rồi, Sắt Sắt." Thi Dương với Doãn Sắt.

      Có thể nghe ra đến san bay, bốn phía đều là thanh huyên náo.

      "S. Y còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cha thúc giục mấy lần, cho nên thời gian ở lại Trung Quốc cũng thể kéo dài hơn nữa. Còn nữa, chính là có số việc giấu diếm em, rất xin lỗi."d1end6nlqd

      Sau khi Doãn Sắt nghe xong cũng hiểu, nhíu lông mày ngay cả giọng cũng có chút thay đổi: "Thi Dương, , giấu diếm em chuyện gì?"

      Bên kia, tiếng nhắc nhở lên máy bay truyền đến, Thi Dương cũng phải : "Em biết ngay lập tức thôi, Sắt Sắt, lần sau trở về nước Pháp nhớ đưa theo Lục Dĩ Trạch tới nhà họ Thi chuyến."

      Xem ra Thi Dương muốn rồi, Doãn Sắt cũng thở ra, hỏi nữa, chỉ có thể từ bỏ thôi: "Được rồi, vất vả cho rồi, lên đường thuận buồm xuôi gió."

      Buông điện thoại xuống, chạy trở về phòng, hành lang gấp khúc, ánh sáng xuyên qua cửa sổ ra sáng ngời, nhìn thấy ánh sáng, tâm tình cũng thay đổi, sáng sủa hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện Lục Dĩ Trạch bảo hôm nay chuyện của bọn họ với cha mẹ Lục, cũng tin tưởng, rất có lòng tin.

      Thở ra hơi dài, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn sang Lâm Chí An dẫn theo tổng giám đốc của Hòa Ngu vào phòng.

      tới cửa, nhưng bên trong náo nhiệt như tưởng tượng, ngược lại khi giống như chết lặng.

      cũng đẩy cửa ra vào, đầu tiên, đập vào mi mắt chính là vẻ mặt khiếp sợ của cha mẹ Lục, cùng với Lục Dĩ Trạch ngồi bên cạnh, cúi đầu an tâm thưởng thức trà, đồng thời nghe thấy lời giới thiệu của Lâm Chí An về người đàn ông cùng.

      ——"Vị này là cổ đông lớn nhất của Hòa Ngu, vừa mới lên đảm nhiệm chức chủ tịch mới, Tiết Hà tiên sinh."

      Tiết Hà cúi người 90 độ chào Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh, Lục Dật Phàm hoàn toàn cần suy nghĩ tính toán, đứng lên, tay ném hai ly thủy tinh đến người Tiết Hà, rơi xuống đất lập tức vỡ tan thành mảnh vụn.

      "Choang" thanh thủy tinh vỡ vụn từ mặt đất truyền đến, lúc này Doãn Sắt về phía Lục Dĩ Trạch vừa đúng đạp lên bước, may là là giày cao gót, chỉ hơi đau chân chút.

      Lục Dĩ Trạch sợ Doãn Sắt bị thương, lập tức đứng dậy kéo Doãn Sắt vào trong ngực mình, bảo vệ .

      "Tiết Hà, nếu như mà tôi biết đó công ty của cậu, cho dù tôi có nhốt Liên Tiếu ở nhà cả đời, cũng để cho nó đến đó."

      Tiết Hà tới trước mặt Lục Dật Phàm, dùng giọng tôn trọng với ông: "Lục đổng, cháu biết, mọi người vẫn luôn dùng ánh mắt tốt để nhìn cháu, hơn nữa chuyện xảy ra năm năm trước, cháu cũng có phần trách nhiệm, nhưng mà xin hiểu cho, Hòa Ngu vẫn luôn vì Liên Tiếu mà tồn tại."

      "Cha cháu, Tiết Hải Đằng giúp Thiên Trạch của mọi người tới tại, Tiết Hà cháu cũng chỉ giúp người mình chuyện mà thôi. Hơn nữa Liên Tiếu cũng biết cháu, bác có thể yên tâm."

      Lục Dĩ Trạch vẫn cứ đứng ở bên cạnh xem hề tham dự, Doãn Sắt thấy vậy giọng hỏi : "Có phải biết trước rồi hay ?"

      Lục Dĩ Trạch gật đầu cái: "Là trước khi Thi Dương đưa Liên Tiếu đến thành phố A thị cho biết, để cho giữ bí mật giúp, Tiết Hà chính là bạn học đại học trong miệng Thi Dương, Hòa Ngu là Tiết Hà mở từ hai năm trước, vì Liên Tiếu."

      Doãn Sắt thích bị lừa dối, trợn mắt nhìn Lục Dĩ Trạch cái, lại nhìn về phía Lục Dật Phàm.

      "Dùng ánh mắt tốt, Tiết Hà, năm năm trước, nếu phải cậu đưa Liên Tiếu ra ngoài, Liên Tiếu biến thành như bây giờ sao? Cậu có thể bảo đảm rằng đám người mà cậu từng chọc phá này tìm tới cửa nữa ?"

      Lục Dật Phàm lại nhìn về phía Doãn Sắt: "Cho nên, từ lúc vừa bắt đầu, các người cùng nhau bố trí rất tốt, Từ Sắt Sắt, đừng trông cậy tôi đồng ý cái gì với các người nữa. Hợp đồng với Liên Tiếu, bắt đầu từ hôm nay còn hiệu lực nữa."

      Lục Dĩ Trạch đứng xem nghe thấy cả mình cũng được cha công nhận, lúc này mới tiến lên: "Cha, bọn con là muốn chuyện tử tế với cha. Cho nên cũng xin cha suy nghĩ cho kỹ, là vì Liên Tiếu cũng Tiết Hà. Cho dù có nhớ ra chuyện ngày đó, cũng phải là chuyện xấu."

      "Nếu cứ trốn tránh quá khứ, rất có thể tác dụng hoàn toàn ngược lại."

      Chỉ là Lục Dật Phàm rất cố chấp, hề nghe Lục Dĩ Trạch khuyên bảo, mặt tràn đầy tức giận nhìn bọn họ cái, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Liên Ngọc Thanh cũng nhìn bọn họ trách cứ cái, đuổi theo.ddiieenndllqd

      Thấy bữa cơm được chuẩn bị tốt biến thành như vậy, ngay cả hy vọng mình có thể bàn bạc, chuyện với cha mẹ Lục Dĩ Trạch cũng bị ngâm nước luôn, chuyện trở nên kinh khủng, Doãn Sắt có chút vô lực kéo ghế ra, ngồi sững sờ ở nơi đó.

      Trí nhớ năm năm trước cũng vô tình lên.

      Ngày đó là ngày công bố kết quả trúng tuyển vào các trường đại học, Từ Sắt Sắt nhìn tin tức trúng tuyển trong máy vi tính của mình, tâm tình cực kém.

      kém hai phẩy, đại học A tuột khỏi tầm tay, trúng tuyển được vào trường đại học ở thành phố S. Mà trước đó bởi vì giận dỗi với cha, phí công vô ích đánh mất cơ hội cộng điểm vào đại học A làm cho càng thêm hối hận.

      khó có thể tưởng tượng, bốn năm kế tiếp có Lục Dĩ Trạch này, mình phải vượt qua như thế nào.

      Cố tình lúc này Tiết Hà còn gọi tới làm phiền : "Từ Sắt Sắt, cậu biết Liên Tiếu thi đậu trường nào chưa?"

      Cảm xúc mất mác bộc phát phát ra, cần để ý đến hình tượng rống to tiếng về phía điện thoại: " biết, biết. Tự cậu lăn hỏi ấy , tạm thời đừng trở lại làm phiền tôi!"

      Sau khi biết Sắt Sắt tức giận, Tiết Hà dám lên tiếng nữa, chỉ có thể nhát gan như cáy hỏi tiếp câu: "Cậu có thể hẹn Liên Tiếu ra ngoài giúp tớ được ?"

      Cơn giận của Doãn Sắt còn chưa tan: "Cút!"

      Quăng điện thoại, nằm ở mặt bàn khóc, điện thoại lại vang lên.

      "Tiết Hà, cậu có để yên hay , có thấy phiền hả?" Trực tiếp bắt máy, quát về phía điện thoại.

      Nhưng truyền tới lại là giọng của Lục Dĩ Trạch: "Từ Sắt Sắt, đừng phát điên khùng nữa. Là , Lục Dĩ Trạch."

      Nghe thấy thanh quen thuộc, lại nghĩ đến kết quả mới vừa thấy, Từ Sắt Sắt tự chủ được, khóc. Bên đầu điện thoại bên kia, Lục Dĩ Trạch vừa nghe, biết kết quả trúng tuyển của Doãn Sắt cũng tốt: "Từ Sắt Sắt, thi đậu đại học A, em cứ khổ sở như vậy sao?"

      vẫn còn khóc, nghẹn ngào còn thốt nên lời, "Ừ" tiếng.

      Nuốt nước miếng, với : "Nghe ở đại học A đặc biệt nhiều mỹ nữ, tngười thích còn nhiều hơn. Em sợ em có ở đại học A, gặp được cả ngày cảm thấy rất khổ sở, nhất là thi đậu đại học A, có thể chạy theo người khác. . . . . ."

      Bên kia, Lục Dĩ Trạch lại giọng cười: "Từ Sắt Sắt, có ý định thi nghiên cứu, còn có rất nhiều ngày nghỉ."

      "Còn nữa, đại học A có nhiều người thích , em thích như vậy, người khác còn dám cướp đoạt sao."

      Đứa ngốc Từ Sắt Sắt hoàn toàn nghe ra thâm ý trong lời của Lục Dĩ Trạch, trong đầu tất cả đều là "Vậy thế nào", "Thi đậu đại học A, mình nhất định chính là tên phế vật", hoặc là "Lục Dĩ Trạch cũng cảm thấy mình là đồ bỏ ".

      Cho nên : "Lục Dĩ Trạch, để cho em khóc lúc thôi."

      Buông điện thoại xuống, trực tiếp bổ nhào lên giường, ôm chăn khóc. Nhưng mà điện thoại chưa bị cắt đứt, Lục Dĩ Trạch ôm điện thoại tựa vào đầu giường ngồi nghe khóc, khóe miệng còn mang theo nụ cười.

      Đại khái khóc đến tận buổi tối, khóc đến nỗi khản cả giọng được nữa, ngồi ở trước gương nhìn đôi mắt sung đỏ của mình, mở bàn tay nắm chặt ra, mới phát cuộc trò chuyện vói Lục Dĩ Trạch vừa mới kết thúc, đó còn có mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Liên Tiếu.

      Nhất định là Lục Liên Tiếu muốn hỏi chuyện trúng tuyển của mình, cứ muốn hỏi mãi. gọi tới: "Liên Tiếu, cậu ở đâu?"

      "Tớ vừa mới hẹn gặp mặt Tiết Hà, tớ và cậu ấy đều đậu địa học A, cậu sao?"

      Cũng đúng, Tiết Hà muốn vào đại học A, xin Tiết Hải Đằng cái là được rồi, đều do mình cái đầu đáng chết của mình lại tranh luận với Từ Chấn Phi, cần đến cái điểm cộng thêm kia, tặng cho người khác. Thuốc hối hận là vô dụng, có chút mất mát : "Tớ bị trượt rồi."

      "Sắt Sắt, đừng buồn, chúng ta gặp mặt ", Liên Tiếu , "Cậu gọi cuộc điện thoại cho mẹ tớ, hẹn tớ ra ngoài, tớ gặp mặt Tiết Hà trước rồi tới tìm cậu."

      Doãn Sắt tiếng "Được”, lại hỏi: "Đến lúc đó tớ tới tìm hai người, hai người hẹn gặp mặt ở đâu?"

      " ở bên cạnh chợ đêm Nhất Trung, chín giờ rưỡi gặp."

      Buông điện thoại xuống, nhìn thời gian, lúc này là tám giờ rưỡi, gọi điện thoại cho Liên Ngọc Thanh hẹn Lục Liên Tiếu ra ngoài, mình cũng thu xếp chút tính toán ra khỏi nhà hóng gió lát, tới địa điểm gặp mặt.

      Khi tới Nhất Trung, là chín giờ hơn, chung quanh dạo chút, người ở chợ đêm khá thưa thớt, học sinh trung học sau khi học thêm xong cũng đường trở về nhà.

      Khi ngang qua ngõ hẻm, phát hình như là Liên Tiếu và Tiết Hà gặp phải chuyện rắc rối gì.

      có chút sợ, nhưng vẫn tiếp tục men theo nơi phát ra thanh đến nơi đó, chỉ thấy Tiết Hà bị côn đồ lớn hơn mấy tuổi quấn lấy, giống như là đánh nhau.

      Nhưng mà Tiết Hà đánh được đối phương, bị tên kia đá cho phát, lại bị đánh vào mặt cái.

      Tên kia lại tiếp tục nhặt cây gậy dài nền đất lên, đánh vào chỗ hiểm của Tiết Hà, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ gì đó. Mà Lục Liên Tiếu đứng ở bên cạnh hình như cũng bị thương , quàn áo có nhiều chỗ bị xé rách, nhìn Tiết Hạ bị đánh mà hốt hoảng lo sợ.

      Là những người trước kia Tiết Hà đãtừng đụng phải, gọi điện thoại báo địa điểm cho Lục Dĩ Trạch.

      "Sắt Sắt, em cứ đứng ngay tại chỗ đừng đâu cả, lập tức tới ngay."

      Nhưng nghe Lục Dĩ Trạch khuyên bảo, lập tức bước ra ngoài.

      ngờ, lại có người nhào tới nhanh hơn .
      cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 19

      kiện ngày hôm đó, cuối cùng Tiết Hà và người đàn ông kia đều bị thương, bị đưa vào bệnh viện để chữa trị, Từ Sắt Sắt và Lục Dĩ Trạch đến sau bị đưa đến đồn cảnh sát, vẻ mặt Lục Liên Tiếu bắt đầu bình thường, bị đuổi về nhà họ Lục, chuyện cứ kết thúc như vậy.

      Nhưng mà có lẽ, đó cũng phải là kết cục.

      . . . . . .

      Doãn Sắt lấy lại tinh thần, nhìn căn phòng bừa bãi, buồn bực.

      bữa tiệc êm đẹp lại kết thúc như thế này, bởi vậy, Lục Dật Phàm lại càng thể đồng ý chuyện của và Lục Dĩ Trạch nữa rồi, khiến cho dũng khí và tự tin mà vất vả lắm mới lấy lại được cũng bị tiêu diệt mất.

      muốn gọi điện cho Thi Dương, bắt lấy khiển trách trận, nhưng bây giờ Thi Dương còn máy bay, điện thoại di động tắt máy, hoàn toàn thể liên lạc được.

      ngờ, Thi Dương lại ném cho mình tấn thuốc nổ Tiết Hà này ở Trung Quốc còn mình chạy về nước trước.

      Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tức giận, muốn trả thù cũng phải là thể, Doãn Sắt lập tức gửi email cho mẹ mình là Doãn Nhạn Chi, nội dung trống , chỉ viết sáu chữ đơn giản tiêu đề——"Dạy dỗ Thi Dương cho con".

      Doãn Nhạn Chi nhanh chóng gửi lại email, phía còn viết đơn giản hơn so với Doãn Sắt ——"Nhất định".

      Để điện thoại di động xuống, Doãn Sắt đứng lên tới bên cạnh Tiết Hà, nắm chặt quả đấm, nhấc chân, nhẫn nhịn dùng sức lực như mấy ngày trước đá vào đầu gối , bản tính hoàn toàn bại lộ, giải tỏa tất cả bực bội ra ngoài.

      "Tiết Hà, cậu, cái tên trời đánh, lần nữa, tất cả đều bị cậu phá hủy!"

      Năm năm trước vậy, năm năm sau cũng thể. Cũng bởi vì Tiết Hà, khiến cho và Lục Dĩ Trạch chỉ kém chút nữa là thành công ngay lập tức bị ngăn cản, biến thành vô ích.

      Doãn Sắt nắm chặt quả đấm uất ức vô cùng, trong hốc mắt đều là nước mắt, cố nén khóc, mình ra khỏi phòng, muốn ở lại chỗ này nữa. còn lại Lục Dĩ Trạch vỗ vỗ lưng Tiết Hà an ủi, sau đó theo Doãn Sắt, kéo tay , chở về Thiên Trạch.

      đường , Doãn Sắt vẫn luôn khóc, so với khi nghe tin mình trúng tuyển năm năm trước còn thảm hơn.

      Khi ngang qua cửa hàng bán gà rán, Lục Dĩ Trạch dừng xe lại, nhìn mắt Doãn Sắt sưng lên : "Buổi trưa chưa ăn gì, mua chút thức ăn cho em, bổ sung thể lực rồi khóc tiếp."

      Ngược lại khiến Doãn Sắt cười rộ lên, lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt, có chút ngượng ngùng nhìn vào gương.

      Lục Dĩ Trạch thấy thế, mua đồ ăn nhanh khoai tây chiên các thứ, đưa cho Doãn Sắt qua cửa xe: "Tạm thời chỉ có chút ít này thôi, nhớ là em thích."

      Ngồi vào trong xe, tiếp tục lái về phía Thiên Trạch.

      Dọc theo đường , hai người chẳng hề câu, khí trong xe có chút căng thẳng, chỉ có thể nghe thấy thanh nho do Doãn Sắt ăn thứ gì đó phát ra. Lục Dĩ Trạch ấn nút bật rađio trong xe, trong xe mới náo nhiệt chút.

      "Mới vừa kết thúc cuộc thi thiết kế thời trang lớn ở thành phố S, cuối cùng, sau khi thảo luận và bình chọn, người phát ngôn của Thiên Trạch, Lục Liên Tiếu tiểu thư và ban giám khảo công bố danh sách giành giải thưởng."

      Sau khi Doãn Sắt nghe được tên mình đứng thứ nhất qua đài xong, buông đồ ăn xuống, nhìn về phía Lục Dĩ Trạch: "Tại sao em nghe thấy tên Tô Khiết và Tần Tử?"

      Lục Dĩ Trạch chuyển động tay lái, xe rẽ vào ga ra tầng ngầm Thiên Trạch: "Sauk hi tham gia vòng đầu, dẫn đầu cuộc bình chọn Tô Khiết bảo trợ lý rút lui khỏi cuộc thi hộ mình, nghe là hành trình quá vội, kịp."

      "Về phần Tần Tử, cho ta khoản tiền đuổi ta rồi."

      Dừng xe lại, xuống xe mở cửa cho Doãn Sắt, Lục Dĩ Trạch ra sau ôm vào trong ngực, mùi tóc thơm ngát xâm nhập vào hơi thở của , Lục Dĩ Trạch cảm thấy rất thoải mái.

      "Sắt Sắt, thể , tình của em rất đáng quý."

      bên tai , lập tức nhìn thấy Doãn Sắt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt thể tin được.

      "Chỉnh trang lại quần áo , sau đó chúng ta cùng lên, các vị giám khảo đều đợi gặp." Cười với xong, buông ra, nắm tay Doãn Sắt đến tận chỗ ban giám khải cuộc thi thiết kế.

      Lục Liên Tiếu thay bộ đồ sườn xám cá chép Trung – Tây kết hợp của Doãn Sắt, tiến hành chụp hình với nhiếp ảnh gia và giới truyền thông. Sau khi chụp xong, thấy trai và Doãn Sắt tới, vừa gọi vừa qua.

      Môi màu hồng đào, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh. Lục Liên Tiếu kết hợp với bộ quần áo này rất đẹp, ngay cả nụ cười đó cũng có cảm giác dung nhập vào lòng người.

      "Rất đẹp." Lục Liên Tiếu cười với Doãn Sắt, khi vừa mới bắt đầu đánh giá lựa chọn, tiến vào gian phòng trưng bày mười bộ trang phục tham gia tranh cử, đúng là bộ trang phục họa tiết cá chép này thu hút .

      Doãn Sắt nhìn , cũng cười khẽ.

      Nếu như phải bởi vì chút ký ức trước kia bị lãng quên hôm nay, ba người này đứng chung chỗ nhất định càng trở nên hòa hợp.

      "Tần Tử đợi tôi ở đây...Tôi chút trở lại." Lục Liên Tiếu chỉ chỉ vào Tần Tử đứng phía sau nhìn bọn họ.

      Sau khi Lục Liên Tiếu qua, Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch đều nhìn sang bên đó. Bên kia hình như Tần Tử tạm biệt Liên Tiếu, trong tay cầm bản thiết kế, đưa cho Lục Liên Tiếu, lại ôm lấy .

      lúc sau, ban giám khảo từ bên trong phòng ra, nhắc Doãn Sắt và Lục Liên Tiếu cùng đến hội trường khen thưởng, Lục Liền Tiếu chính thức chào tạm biệt Tần Tử.D~Đ!LQĐ

      "Khi nào nhớ gọi điện thoại cho mình." ôm chặt quyển vở trong tay.

      Tần Tử gật đầu cái, nhìn Lục Liên Tiếu và Doãn Sắt vào phòng, tới trước mặt Lục Dĩ Trạch muốn gì đó, Lục Dĩ Trạch lại lên tiếng sớm hơn .

      "Cửa hàng Car¬rie’s ở Thiên Trạch bị thu hồi rồi, nhưng nghe tìm được người hợp tác ở thành phố B?"

      Nếu phải , tốt nhất là phải xa chút, càng xa càng tốt, khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn, Lục Dĩ Trạch nghĩ như vậy. Nếu như Tần Tử chuyển sang thành phố khác, đối với tất cả mọi người, đều là chuyện tốt.

      Tần Tử gật đầu, giọng có chút ê ẩm: "Tin tức của tổng giám đốc Lục tới là nhanh."

      Trước khi vẫn hỏi Lục Dĩ Trạch vấn đề: "Em nghe trước kia Liên Tiếu từng giúp Doãn Sắt theo đuổi , nhưng tại sao từ sau em quen biết ấy, cho tới bây giờ ấy chưa từng giúp em?"

      ràng Lục Liên Tiếu cũng mình là người bạn tốt nhất của , nhưng tại sao vẫn luôn chỉ là lời đầu môi?

      Lục Dĩ Trạch cười, nguyên nhân chỉ sợ cũng chỉ có biết, giải thích rất đơn giản: "Có lẽ là bởi vì, chỉ có Doãn Sắt mới có thể hết mình vì Lục Liên Tiếu, ngay cả phóng hóa giết người cũng có thể."

      Rốt cuộc hiểu mình khổ tâm vì tình bạn này như vậy, cuối cùng chỉ có khổ tâm mà hề bỏ ra cái gì, cho nên từ đầu đến cuối, cũng chỉ độc chiến đấu mình.

      "Lục Dĩ Trạch, cho dù tôi có rời khỏi đây, hai người cũng thể ở chung chỗ."

      Đây là câu cuối cùng Tần Tử để lại cho Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch lơ đễnh, lạnh lùng nhìn theo bóng lưng ta rời , cũng theo ra khỏi cửa chính Thiên Trạch.

      cần về nhà chuyến, phải ràng những gì nghĩ với Lục Dật Phàm.

      Xe lái rất nhanh, Lục Dĩ Trạch cũng nghĩ xong phải như thế tốt hơn.

      hết tất cả ý tưởng của mình với cha, nếu như cha đồng ý, vạy tốt nhất, nếu như đồng ý, cũng từ bỏ.

      Đạp chân ga, tốc độ của nhanh hơn.

      Lúc về đến nhà, Liên Ngọc Thanh và Lục Dật Phàm bởi vì chuyện buổi trưa gặp lại Tiết Hà mà chiến tranh lạnh.

      bên là Liên Ngọc Thanh mềm lòng, cảm thấy lâu như vậy mọi chuyện cũng nên buông xuống, bên là Lục Dật Phàm nghĩ đến lúc đó chỉ vì Tiết Hà chọc tới người nên dây vào mới làm liên lụy tới Lục Liên Tiếu, cộng thêm Từ Sắt Sắt lúc đó đầu óc kích động, thiếu chút nữa liên lụy con trai mình. Sau đó còn có chuyện Tiết Hải Đằng và Từ Chấn Phi mấy năm nay, ngoài mặt tỏ vẻ giúp đỡ nhưng bên trong thầm xem thường mình, cảm thấy làm thế nào cũng thể tha thứ cho hai nhà Tiết - Từ.

      Lục Dĩ Trạch cũng đến trước mặt cha, thẳng thắn tất cả: "Cha, con vẫn thích Sắt Sắt giống năm năm trước."

      Lục Dật Phàm ngồi ở ghế sa lon, ngẩng đầu lên, con trai đứng ở trước mặt ông, bất tri bất giác như vậy cao lớn, bất tri bất giác cũng còn nghe lời ông nữa.

      "Cho tới bây giờ con cũng suy nghĩ đến những người khác trong nhà họ Lục này sao? Huống chi Thi Dương ——"

      Lục Dĩ Trạch lắc đầu cái, cho ông biết : "Thi Dương chỉ là tấm bia mà thôi, ấy là trai Sắt Sắt, giữa bọn họ có gì cả. Cha, ngày nào đó Liên Tiếu nhớ ra tất cả, đợi đến khi nó nhớ lại, phát chị dâu của mình là người khác, cha nghĩ nó có thể tiếp nhận được sao?"

      Lục Dật Phàm vẫn cố chấp như cũ: "Con của Từ Chấn Phi, cha tuyệt đối đồng ý. Con của nhà họ Từ, muốn người như thế nào mà có, tại sao lại cố tình thích con trai nhà họ Lục ta?"

      "Hại đứa con của ta còn chưa đủ, còn phải hại cả con trai của ta nữa sao?"

      "Cha ——" Lục Dĩ Trạch ngắt lời ông, mặt tỏ vẻ tức giận, "Xin cha đừng Sắt Sắt như vậy."

      Lục Dật Phàm đứng lên, cau mày nổi giận với : "Con phải hiểu rằng, năm năm trước, nếu phải nó gọi điện thoại hẹn Liên Tiếu ra ngoài, cầm gạch đánh người, Liên Tiếu biến thành như bây giờ sao?"

      "Nếu cha của nó phải là Từ Chấn Phi, tại người ngồi trong ngục giam của thành phố S là nó hoặc là con đấy.”

      Trong trí nhớ, đêm tối năm năm trước, khi Lục Dĩ Trạch chạy tới trường, trong tay Từ Sắt Sắt cầm gạch còn máu, người đàn ông tên tuổi té xỉu đất, biết là sống hay chết.

      Lục Liên Tiếu ngồi chồm hỗm mặt đất, tay run run, cũng biết là như thế nào, nhìn Tiết Hà, bịt kín bụng , miệng vãn " xin lỗi", " xin lỗi, em cố ý".

      Cảnh tượng khi đó Lục Dĩ Trạch vẫn thể quên được, đen tối và máu tanh. Nhưng cũng thừa nhận rằng Từ Sắt Sắt làm sai, nếu như khi chạy tới trường, nhìn thấy em mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đó, nhất định cũng làm như vậy.

      "Cũng cần nhắc tới Doãn Sắt trong nhà này, cha cũng muốn nhìn thấy, hoặc là nghe thấy tất cả mọi thứ có liên quan đến nó."

      Lục Dật Phàm xong, qua bên cạnh Lục Dĩ Trạch, trở về phòng, "Bùm" tiếng đóng cửa phòng của mình lại.phuonganhlqd

      Lục Dĩ Trạch nghe thấy tiếng đóng cửa phòng vang lên, trở về phòng lấy rương hành lý ra thu dọn chút, lúc đẩy rương hành lý ra câu về phía cửa phòng cha, giọng rất lớn, là cố ý cho Lục Dật Phàm trong phòng nghe.

      "Cha cha muốn thấy tất cả mọi thứ có liên quan đến Doãn Sắt, mà Sắt Sắt từng với con con chính là tất cả của ấy, như vậy chắc cha cũng muốn nhìn thấy con nữa, con dọn ra ngoài ở cũng tốt lắm."

      Lục Dật Phàm ngồi giường ở trong phòng, nghe thấy con trai lần đầu tiên dùng cái này loại giọng này để chuyện, trong lòng chợt run lên. Lại nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, tới cửa, vừa mở ra mới phát Lục Dĩ Trạch rồi.

      **

      Ban đêm, Doãn Sắt gọi cuộc điện thoại cho Lục Dĩ Trạch, nghe có vẻ tâm tình Doãn Sắt bởi vì đoạt giải mà tốt hơn nhiều.

      "Lục Dĩ Trạch, ở đâu, em hết bận rồi, mời ăn cơm tối thôi."

      Lục Dĩ Trạch cũng tốt, tốt, giọng hơi thiếu sức: " phòng gần Thiên Trạch."

      "Em nghe Phương Thành trở về nhà, ở nhà sao?" Doãn Sắt hỏi.

      Lục Dĩ Trạch vẫn trả lời giống câu trước: " ở nhà, ở trong phòng ."

      Doãn Sắt mới chú ý tới trọng tâm mà Lục Dĩ Trạch nhấn mạnh: "Phòng của ?"

      Lúc này Lục Dĩ Trạch mới kể hết chuyện hồi xế chiều ra, cuối cùng còn với Doãn Sắt: " chuyển ra ngoài ở, là căn hộ ở gần Thiên Trạch. Nghe chỗ ở phải có ít nhất hai người mới gọi là nhà, ở chỗ này, phát chỉ có mình , cho nên gọi nó là phòng của ."

      "Vậy có ra ngoài ăn cơm tối ?" Doãn Sắt đói bụng rồi, quên trọng tâm cuộc gọi.

      Nhưng Lục Dĩ Trạch vẫn đảo lại, hỏi ra vấn đề mà mình suy nghĩ lại vô số lần.

      "Có muốn ăn cơm, nhưng mà Sắt Sắt, vì để cho phòng biến thành nhà, em có tới đây sống với ?"

      Tác giả có lời muốn : >/////<
      sanone2112, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :