1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Theo đuổi đến cùng - Phiên Chương (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10

      Trước khi bọn họ chuyển hướng nhìn sang phía này, Doãn Sắt buông lỏng tay Lục Dĩ Trạch ra, đồng thời lui về sau bước, đứng cách xa chút, giữ vững khoảng cách nhất định với Lục Dĩ Trạch, chờ đợi ba người kia đến gần.

      Buổi gặp mặt gần nhất trong trí nhớ là ở nhà họ Tiết, là năm năm gặp lại Tiết Hải Đằng, hôm nay Tiết Hải Đằng và cha mình đứng chung chỗ, cũng giống như cha, già rất nhiều, hai bên tóc mai có chút hoa râm, vẻ mặt cũng còn hào hoa phong nhã giống năm đó nữa.

      Nhưng vẫn từ giữa đôi lông mày của Tiết Hải Đằng vẫn có thể khiến nhớ tới người.

      Con trai của Tiết Hải Đằng —— Tiết Hà.

      Lúc Doãn Sắt còn , biết rất nhiều chuyện về nhà họ Tiết, gián tiếp thông qua miệng nhiều người khác nhau, cũng như năm cha mẹ mình ly dị kia, vợ của Tiết Hải Đằng cũng bởi vì bệnh tim đột tái phát mà qua đời.

      Rồi sau đó, năm thứ hai, lúc ấy khi Tiết Hải Đằng còn là Thị trưởng bởi vì quá quan tâm đến chuyện quan trường mà đưa con trai Tiết Hải đến nhà ông bà nội Tiết chăm sóc.

      Chỉ vì ông bà cụ quá cưng chiều, cộng thêm cha ruột hờ hững, vô tình tạo nên tính tình của Tiết Hà lúc đó—— hỗn láo và ngang ngược.

      Hai nhà Tiết – Từ rất giống nhau ở điểm này.

      Năm đó, Từ Sắt Sắt ở trong nhà luôn chống đối lại cha, ở trường học tương đối khác biệt. Còn Tiết Hà thực cực đoan, đánh nhau gây chuyện, chọc tới vô số người, mọi chuyện đều phải dựa vào cha mình giải quyết mới thoát khỏi tai họa.

      ràng là học sinh bình thường phải chăm chỉ đọc sách, lại thành tên côn đồ mà hầu như tất cả mọi người đều biết đên.

      Tiết Hải Đằng cũng vì đứa con trai này mà hao hết tâm tư, lại vẫn thể tìm được biện pháp thay đổi . Chức quan của mình càng làm càng lớn, nhưng con trai nhà mình cũng càng ngày càng xa.

      Mà lo lắng của Tiết Hải Đằng cho đến khi Tiết Hà gặp được Lục Liên Tiếu mới từ từ biến mất.

      Quả , tình là sức mạnh vĩ đại. Thiếu niên côn đồ Tiết Hà vì Lục Liên Tiếu bắt đầu thu liễm lại tính cách của mình, giống như biến thành người khác vậy, cố gắng ngoài dự liệu của mọi người, muốn thể hết tất cả mặt tốt của mình ra cho Lục Liên Tiếu xem.

      Nhưng khi ấn tượng với người ăn sâu bén rễ vô cùng khó khăn mới có thể thay đổi được. Cho nên người có liên quan với Tiết Hà tránh còn kịp, căn bản là muốn dính dáng gì đến .

      Nhưng mà giống như Từ Sắt Sắt kiên trì với Lục Dĩ Trạch, Tiết Hà cũng kiên trì như vậy. Khi tất cả mọi người coi trọng , khi cảm thấy nhất định là nhận lấy kết quả thất bại, lại từ từ có chuyển biến.

      . . . . . .

      "Sắt Sắt, lâu gặp." Lời của Tiết Hải Đằng phá vỡ mộng tưởng của Doãn Sắt, ngẩng đầu lên nhìn về phía cha và Tiết Hải Đằng trước mặt.

      Trước kia ơt tỉnh S, vẫn luôn có lời đồn đãi vụng trộm là bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh bởi vì bất đồng ý kiến và các loại nguyên nhân khác mà sinh ra bất hòa, cho nên rất ít khi thấy hai người cùng nhau xuất ở chỗ nào đó, cũng rất ít thấy hai người kia tốt cho đối phương.

      Hôm nay thấy Từ Chấn Phi và Tiết Hải Đằng bình tĩnh đứng chung chỗ trò chuyện về cuộc thi thiết kế chuẩn bị mở sắp tới, nhìn bọn họ trò chuyện với nhau hòa hợp như thế, mới đầu Doãn Sắt cũng thể tin vào ánh mắt của mình.

      Suy nghĩ chút vẫn gật đầu cái, gì thêm, khi nhìn về phía cha mình, mới phát vẻ mặt Từ Chấn Phi lúc này cũng tốt lắm.

      Bên kia Lâm Chí An tới bên cạnh Lục Dĩ Trạch cho kế hoạch vừa mới thương lượng xong với Từ Chấn Phi và Tiết Hải Đằng. Lục Dĩ Trạch kiên nhẫn nghe xong, tâm tư vẫn đặt người Doãn Sắt.

      "Là vô tình gặp được tỏng giám đốc Lục sao?" Từ Chấn Phi nhìn thấy con lại lui tới với người nhà họ Lục, khỏi có chút lo lắng.

      Doãn Sắt lắc đầu, nhìn về phía phụ thân, khí lạnh lẽo lại đánh úp lần nữa: ", là hẹn hò."

      chỉ chỉ bảng hiệu phía mới vừa được treo lên: "Thi Sắt —— kết hợp giữa nahf họ Thi và Doãn Sắt. Cha, ngài cảm thấy dễ nghe chứ?"

      Năm đó Từ Chấn Phi Doãn Nhạn Chi nhiều bao nhiêu, sợ rằng Doãn Sắt biết. Nhưng Doãn Nhạn Chi thế nào nữa cũng cho bà cuộc sống bà mong muốn được, bà sống vì nghệ thuật và tự do, mà khi đó chức quan của ông càng lúc càng lớn, cuộc sống bà muốn cũng càng ngày càng xa.

      Bởi vì chán ghét cuộc sống của phu nhân quan chức nhà nước buồn tẻ vô vị, Doãn Nhạn Chi rời khỏi ông tới bên cạnh Thi Minh Uy.

      Hôm nay nhà họ Thi lại muốn cướp con từ bên người ông, ông tuyệt đối đồng ý.

      Nhưng vẻ ngoài vẫn cố tươi cười ôn hòa gật đầu cái, tạm biệt Tiết Hải Đằng, Lục Dĩ Trạch và Lâm Chí An, muốn Doãn Sắt
      [​IMG]
      lovenovel, cô gái bạch dươngTrâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11


      Doãn Sắt tức giận liếc mắt nhìn Lục Dĩ Trạch, cất chỗ giấy tờ trong tay xong xoay người muốn về.

      tay Lục Dĩ Trạch kéo lại: "Đừng , chúng ta cùng ăn trưa."

      quay lại cau mày nhìn chằm chằm, lúc này mặt Lục Dĩ Trạch lại là nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn dáng vẻ rất cao hứng. biết nhận xét như thế nào, càng khiến cho cảm thấy trước đây mình nghĩ Lục Dĩ Trạch là người lạnh nhạt vả trấn định, là sai lầm cỡ nào.

      Ít nhất bây giờ Lục Dĩ Trạch cũng giống như tưởng tượng trước đây, cũng có lẽ đây chính là bản tính của , trước kia phát hoặc là trước kia hoàn toàn biểu ra mà thôi.

      Chân mày giãn ra, gật đầu cái, vẫn trở về phòng nghỉ ngơi ở cửa hàng Thi Sắt chuyến, cất giấy tờ của vừa được giao, sau đó lập tức bị Lục Dĩ Trạch lôi kéo xuống lầu vào quán ăn vặt cạnh Cinemax.

      Phục vụ bàn là trẻ tuổi, trước ngực có thẻ nhân viên ghi tên họ của , đó viết hai chữ "Hùng Lâm", xem ra ấy rất thân với Lục Dĩ Trạch, vừa thấy Lục Dĩ Trạch mở miệng kêu tiếng "Học trưởng".

      ấy đặt thực đơn lên mặt bàn, cười híp mắt nhìn Doãn Sắt, với Lục Dĩ Trạch: "Học trưởng, đây là lần đầu tiên đưa theo con đến tiệm chúng em đấy."

      Doãn Sắt cũng lên tiếng chào hỏi với ấy, nhưng vẫn buông lỏng cảnh giác, cầm lấy thực đơn Hùng Lâm để bàn, vừa cúi đầu nhìn đồ ăn vặt phía , vừa lắng tai nghe Lục Dĩ Trạch và Hùng Lâm giọng chuyện với nhau ở phía đối diện.

      Sau khi ngồi bên nghe bọn họ chuyện , mới biết được phục vụ bàn này ra là con của chủ tiệm này, đồng thời ấy cũng là học muội của Lục Dĩ Trạch lúc đại học.
      * Học trưởng: đàn khóa trong trường
      Học muội: đàn em khóa dưới, là con ; học đệ là con trai
      Cuối cùng Doãn Sắt chọn chén mì để ăn, Lục Dĩ Trạch nhận lấy thực đơn đưa tới, chỉ đơn giản khép nó lại gọi món giống Doãn Săt, trả lại thực đơn.

      Sau khi nhìn thấy Hùng Lam xa, hai tay Doãn Sắt chống cằm nhìn Lục Dĩ Trạch. Lục Dĩ Trạch ngồi tê đít ghế dựa trước mặt, vẫn nở nụ cười như trước, tâm tình cực tốt chờ Doãn Sắt đặt câu hỏi: " biết em có điều muốn hỏi , nhưng mà chỉ có thể hỏi câu thôi, hỏi ."

      "Nghe bắt đầu từ đại học thích em rồi đúng ?" Nghe thấy Hùng Lâm hỏi Lục Dĩ Trạch ngồi đối diện có phải là người trong lòng lúc đó hay Lục Dĩ Trạch gật đầu cái, cho nên Doãn Sắt hỏi như thế.

      Lục Dĩ Trạch hề phủ nhận, "Ừ" tiếng, gật đầu cái thay câu trả lời.

      Nhìn lục Dĩ Trạch trả lời với thái độ có vẻ tốt, Doãn Sắt được tấc lại tiến thêm thước tiếp tục hỏi: "Vậy cho em biết, bắt đầu thích em từ khi nào được ?"

      Cái vấn đề này, Lục Dĩ Trạch từng nghĩ tới, nhưng rất đáng tiếc là, sau khi nghĩ tới vô số lần cũng thể nào cho ra đáp án chính xác được.

      Lúc trước, khi Từ Sắt Sắt theo đuổi chỉ cảm thấy nữ sinh rất thú vị, bất tri bất giác lại hấp dẫn ánh mắt , sau đó cũng càng ngày càng chú ý đến nhiều hơn, sau khoảng thời gian nửa nửa đùa, mới xác nhận đối với mình giống những người bình thường khác.

      Hẳn là khi học huấn luyện quân hồi năm thứ nhất đại học, đột nhiên mới ý thức được rằng mình , rất thích Từ Sắt Sắt.

      Còn nhớ sau khi Lục Dĩ Trạch kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học tháng, sáng hôm công bố thành tích đó, cả nhà đều rất vui vẻ. Điểm cũng sai biệt nhiều lắm, đủ để Lục Dĩ Trạch đỗ vào trường nguyện vọng , đại học A, nhưng ngày đó mãi cho đến buổi tối tâm tình của đều rất nặng nề.

      Lúc ấy, giải thích tâm tình của mình như thế, có thể là bởi vì nghĩ đến lần đầu tiên mình phải rời nhà, bởi vì phải rời khỏi thành phố mà mình sinh sống nhiều năm như vậy cho nên mới có cảm giác mất mác.

      Nhưng trong đầu lần lượt thoáng qua các cảnh tượng, mới phát ra trong tuổi thanh xuân của mình luôn có người tên là Từ Sắt Sắt, cứ như vậy, tự dưng chiếm cứ phần rất lớn trong cuộc sống của .

      Mà ngay sau đó, phải học đại học, thể giống như trước đây ngày ngày thấy theo đuôi mình nữa.

      cúi đầu cười bất đắc dĩ, thấy chiếc đồng hồ đặt ở bệ cửa sổ. Lúc thi tốt nghiệp trung học mang theo nó vào trường thi, nhìn kim chỉ phút, kể cả kim chỉ giây chuyển động, rốt cuộc cũng làm xong tất cả bài thi.

      Cho nên, cho dù là thi tốt nghiệp trung học, cũng đều có quan hệ với Từ Sắt Sắt.

      đúng là tuổi thanh xuân mấy tốt đẹp nhỉ. cầm cái đồng hồ đeo tay kia lên đeo vào tay, ngồi trong gian phòng gió thổi qua khung cửa sổ, trong lòng suy nghĩ nặng nề như thế có lẽ là bởi vì tuổi thanh xuân “ hoàn toàn tốt đẹp kia" đưa đến.

      Tiếp nữa là đến giữa tháng tám, rời nhà tới trường đại học, khi tiễn lên máy bay Từ Sắt Sắt đứng ở sau lưng cha mẹ dám tiến lên, trốn ở nơi đó len lén chảy nước mắt, cho đến khi Lục Dĩ Trạch sắp mới chợt tiến lên ôm lấy phía sau lưng , cuối cùng, khi thời gian còn kịp nữa, mới bị Lục Liên Tiếu chặn ngang kéo xuống.

      Đến khi Lục Dĩ Trạch lần đầu tiên trải qua huấn luyện quân trong thời sinh viên, và bạn học mới chống ánh nắng gay gắt đứng ở nơi đó, ánh nắng gay gắt chiếu xuống, tâm tình của càng thêm phiền não, cảm giác tháng quân bao giờ kết thúc.

      Buổi tối Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh cũng gọi điện thoại tới đây, nhưng biết vì sao cái tên Từ Sắt Sắt kia, kể từ khi chút thanh cũng có.

      Cho nên có lần, lúc Lục Liên Tiếu gọi điện thoại tới, Lục Dĩ Trạch uyển chuyển hỏi tình trạng gần đây của , Lục Liên Tiếu cũng biết trai dò hỏi mình..., mình cũng biết, rất lâu rồi chưa nhìn thấy ấy, các loại
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12

      "Yên tâm, về thiết kế bây giờ em có suy nghĩ bước đầu rồi, mấy ngày nay phác thảo được phần, đến lúc đó cần phải nhìn giúp em, thuận tiện cho xin chút ý kiến nữa."

      Doãn Sắt cười đáp lại Thi Dương phía bên kia điện thoại.

      Sau khi cúp điện thoại, trở lại trong phòng nghỉ của mình lấy bản giới thiệu về quá trình tham gia cuộc thi ra xem.

      Phần giới thiệu này, hẳn là được Lục Dĩ Trạch đơn giản hoá rồi, phần giải thích quá trình, mỗi câu đều rất ngắn gọn nhưng lại ràng. đó viết, đầu tháng ba, nhà thiết ghi danh dự thi phải tới thành phố S, tự mình giao bản thiết kế cho Thiên Trạch, Thiên Trạch chịu trách nhiệm giữ gìn, bảo vệ.

      Thời gian so tài cụ thể là vào giữa tháng ba bắt đầu đấu vòng loại, mãi cho đến cuối tháng ba mới kết thúc trận chung kết, tổng cộng là mất nửa tháng.

      Mà Lục Liên Tiếu ở trong cuộc tranh tài này, vẫn chưa sử dụng trang phục của nhà thiết kế nào, đồng thời cũng đề xuất để được lựa chọn trang phục mình thích nhất. Hơn nữa để tránh cho và nhà thiết kế có quan hệ quá tốt tạo ra hành động công bằng nê Thiên Trạch cố ý với công ty Hòa Ngu, để Lục Liên Tiếu học bổ túcở Hòa Ngu tháng, trong lúc đó cũng chặt đứt tất cả liên lạc.

      cách khác, Tần Tử hoàn toàn thể đưa bản thiết kế của mình cho Lục Liên Tiếu xem. Đến lúc đó, Lục Liên Tiếu chỉ có thể dựa vào suy nghĩ, cảm nhận của mình để quyết định lựa chọn ra người xứng đáng nhất.

      Sau khi Doãn Sắt xem xong quá trình cuộc thi, ngồi ghế ngồi của mình, lấy bản thiết kế mình mang tới từ trong túi ra. Vừa nghĩ ở trong đầu cẽ thế nào, vừa tìm chút cảm giác từ trong bản thiết kế trước, cứ như vậy, lật từ tờ thứ nhất mãi cho đến tác phẩm cuối cùng.

      Trong số tất cả các bản thiết kế đó, hầu hết đều đạt được những giải thưởng lớn khác nhau, chỉ có bộ trang phục là ngoại lệ, đó là tác phẩm giành được giải khi tham gia cuộc thi thiết kế ở trường.

      Tác phẩm này là tờ đầu tiên, cũng đó là tác phẩm đầu tiên lấy dự thi ở Paris.

      Bản thiết kế đó tên là ——"true me".

      bản thiết kế là bộ lễ phục, áo veston màu trắng cộng thêm quần jeans màu xanh. Năm đó mới tới nước Pháp học tập thiết kế, bởi vì thích đồ veston nữ, cho nên bỏ ra rất nhiều công sức, hao tốn tâm tư.

      Bởi vì cứ nhìn từng bộ lại từng bộ trang phục này, luôn có thể thấy được bản thân mình nhiều năm về trước ở trong đó.

      "Sắt, đến giờ, nên lên đài rồi." Giọng của người phụ tá khi tham gia cuộc tranh tài ấy, vào lúc này lại giống như quanh quẩn bên tai .

      còn nhớ , lúc ấy sau khi nhìn đồng hồ treo tường chút vỗ tay cái, dẫn người mẫu ra. Hội trường cũng bởi vì thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi mà trở nên yên tĩnh, nhạc phối được lựa chọn kỹ vang lên rất đúng lúc.

      nhìn về phía người mẫu đầu gật đầu cái, ý bảo bắt đầu. Người mẫu từ phía sau sân khấu ra biểu diễn, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài xem phản ứng của giám khảo, quả nhiên giống như dự đoán của phản ứng tốt lắm.

      Vẻ mặt của bọn họ dường như cũng có chút giật mình, bởi vì lúc trước, mỗi nhà thiết kế đều mang đến bộ sưu tập trang phục váy áo mùa hè, tác phẩm này của Doãn Sắt coi như là vô cùng khác người.

      Rốt cuộc tất cả người mẫu cũng trình diễn xong, Doãn Sắt tới trước sân khấu, thầy giám khảo trong trường đặt ra câu hỏi.

      "Fashion show lần này, em là nhà thiết kế duy nhất lấy ý tưởng thiết kế là nữ tính dịu dàng, xin hỏi ý định của em khi thiết kế bộ sưu tập này là gì?"

      Câu hỏi trong dự liệu, Doãn Sắt chỉ cười cười, dùng tiếng Pháp lưu loát trả lời: "Những bộ trang phục này, em đặt tên cho nó là ‘true me’, bởi vì cực kỳ lâu trước kia, em, chính là giống như vậy."

      Từ Sắt Sắt tính tình hay kích động lại còn vô cùng hoạt bát, vì giúp bạn tốt của mình mà tiếc cả mạng sống. Đó mới là , chân nhất. đứng ở sân khấu cười rất đẹp, đẹp tới nỗi khiến người khán giả ngồi dưới thể nào tin tưởng được trước kia lại có dáng vẻ như thế.

      có bất kỳ tiếng vỗ tay, giám khảo vẫn thể hoàn toàn tiếp nhận, chỉ lễ phép gật đầu cái.

      Doãn Sắt có lẽ sớm dự liệu được kết quả lần này, cuối cùng cúi người chào ban giám khảo và khán giả cái, xuống sân khấu.

      Trận đầu nhận lấy thất bại, nhưng bộ thiết kế này cũng là bộ thích nhất, ngay lúc đó, từng nghĩ tới, nếu như mặc bộ quần áo này đột nhiên xuất trước mặt Lục Liên Tiếu và Lục Dĩ Trạch, bọn họ có phản ứng như thế nào.

      Những thiết kế sau đó, Doãn Sắt cũng thi đấu đàng hoàng theo khuôn phép, hơn nữa dựa vào phong cách cá nhân cực mạnh cộng thêm xử lý chi tiết vô cùng tinh vế nên rất được khen ngợi.

      Hôm nay, ở trong phòng nghỉ nho này, lại cầm bút vẽ ở mặt bàn lên, vẽ ra mẫu trang phục hình thành trong đầu mấy ngày nay.

      bộ lễ phục màu tím nhạt phối hợp với màu trắng bằng vải chiffon, hình thành mảng màu sắc tương phản nhau đánh sâu vào thị giác người xem.

      Về phần chiffon, đó là bởi vì trải qua ba năm quen biết Lục Liên Tiếu, Doãn Sắt biết Lục Liên Tiếu thích nhất loại chất liệu này, mà màu tím nhạt hoàn toàn là màu sắc Liên Tiếu thích nhất.

      Chỉ là năm năm gặp, cũng biết sở thích tại của Lục Liên Tiếu có còn giống như vậy nữa hay .phuonganhlqd

      Sửa đổi bản vẽ chút, bất tri bất giác đến buổi tối, sau khi tan việc, Lục Dĩ Trạch tới quầy chuyên doanh lầu , đẩy cửa ở cửa hàng Thi Sắt ra, tựa vào trước cửa phòng nghỉ, len lén nhìn Doãn Sắt vùi đầu thiết kế, đưa lưng về phía .

      biết nhìn bao lâu, Doãn Sắt vẫn ngồi ở chỗ cũ vẽ, còn lẩm bẩm vấn đề về màu sắc: "Màu tím. . . . . . Liên Tiếu có còn thích
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13

      Bắt đầu từ đêm hôm Doãn Sắt dẫn Thi Dương về đây, Từ Chấn Phi suy nghĩ đến việc Doãn ắt và Thi Dương cùng ở chung chỗ, cho tới cả trường hợp cuối cùng là kết hôn.

      Như vậy khi đó bọn họ nhất định trở về nước Pháp, sinh sống chung với Thi Minh Uy và Doãn Nhạn Chi.

      Đến lúc đó nhà họ Thi mang cả Doãn Nhạn Chi và con của ông , điều này làm sao mà ông có thể tiếp nhận được.

      Tự mình nghĩ lại những năm kia quả thực quá nghiêm nghị với Doãn Sắt, trách móc nặng nề, lạnh nhạt, nhưng mà khi đó tính khí của hai người đều ngang tàng, nóng giận giống nhau. là Từ Sắt Sắt, bởi vì hài lòng với việc cha tái hôn mà đối nghich khắp nơi, còn người phải đối mặt với đứa con thể nào đối phó được của mình.

      ra cũng phải là ông con , chỉ là phương pháp mà ông dùng để con , lại làm cho con và mình càng ngày càng xa cách, làm cho tính tình của nó càng ngày càng bướng bỉnh.

      Về phần Lục Dĩ Trạch của nhà họ Lục, ông đồng ý Doãn Sắt với cậu ta, chỉ là bởi vì mặt mũi hai nhà kéo xuống được.

      Quả thực, năm năm trước nhà họ Lục nhờ vào ông và Tiết Hải Đằng trợ giúp, mới nhảy vọt cái trở thành công ty đầu của thành phố S, phần lớn là nhờ công của bọn họ, hơn nữa, năm năm trước cũng là cha mẹ Lục vội vàng bắt buộc ông đưa Doãn Sắt , cho nên Từ Chấn Phi ông nuốt trôi giọng điệu này nên trước khi Doãn Sắt mới Lục Dĩ Trạch thể.

      Ai có thể ngờ rằng con của ông lại mang con trai ủa Thi Minh Uy về đây?

      Nếu như Doãn Sắt chỉ có thể lựa chọn trong hai người Lục Dĩ Trạch và Thi Dương, so sánh ra, Lục Dĩ Trạch ở chung chỗ với con mình, tâm tình của ông tốt hơn rất nhiều.

      Sau khi Doãn Sắt lạnh lùng hết câu kia lập tức đứng dậy, Từ Chấn Phi cũng cầm cái điều khiển ti vi lên chỉnh thanh, xen lẫn với thanh hỗn tạp TV bởi vì mặt mũi của mình nên với con : "Dĩ nhiên, nếu như là Lục Dĩ Trạch, nhất định phải được nhà họ Lục đồng ý trước. Nhà họ Lục đồng ý, cha cũng phản đối."

      Doãn Sắt xoay người về phía phòng mình, đưa lưng về phía cha mình sớm thay đổi vẻ mặt trấn tĩnh gượng chống đỡ mới vừa rồi, trong lòng vui vẻ giống như muốn nổ tung, cười nháy mắt dừng chân chút.

      Ngữ khí lại trở về như lúc đầu, giọng bởi vì hưng phấn mà trở nên cao hơn chút: "Vậy con trở về phòng đây."

      Mở cửa phòng ra, khóa lại, nhào về phía giường mình, ôm chăn len lén cười.

      Từ Chấn Phi ngồi bên ngoài biết con trở về phòng nhất định mừng thầm, cố ý điều chỉnh lớn thanh của ti vi.

      Từ Chấn Phi ngốc, ông sớm đoán được đây là trong những mưu kế của con , chỉ là ông rất sợ, ngộ nhỡ cuối cùng mình ép con quá đáng quá, trong cơn tức giận nó ở chung chỗ với Thi Dương, còn bằng dừng lại tại đây.

      Bất đắc dĩ thở dài, ông tiếp tục nhìn tới trước tin tức.

      **

      Thứ hai tuần sau Thi Dương trở về thành phố S, trong thời gian này giải quyết xong chuyện của Lục Liên Tiếu, còn đến bốn năm thành phố khác, lúc trở lại mang cho Doãn Sắt thêm phần hợp đồng, cho biết ký hợp đồng với các quầy chuyên doanh cao cấp ở các thành phố khác.

      Ngày hôm đó Doãn Sắt cũng hoàn thành bản phác thảo thiết kế thời trang, đưa cho Thi Dương xem.

      Thi Dương cũng phải là người bình luận chuyên nghiệp nhưng bởi vì hoàn cảnh lớn lên nên độ nhạy bén tương đối tốt, sau khi xem gật đầu cái: "Hình như là phong cách của Lục tiểu thư."

      "Vậy tốt." Sau khi thu bản thiết kế lại, Doãn Sắt nhìn thời gian điện thoại di động chút, bây giờ đến trưa.

      "Hai giờ chiều, Thi Sắt chính thức khai trương." nhìn quầy chuyên doanh được bố trí thỏa đáng, trong lòng có chút thỏa mãn cũng có chút mong đợi.

      Thi Dương gật đầu cái, nghĩ tới còn có chút chuyện về Lục Liên Tiếu và chuyện của Thi Sắt sau này cần với Lục Dĩ Trạch, nên tới lầu ba mươi.

      Hai giờ chiều, bên ngoài cửa hàng Thi Sắt ở dưới lầu Thiên Trạch vô cùng náo nhiệt, bởi vì giai đoạn trước được chọn làm sản phẩm chủ chốt nên rất được hưởng ứng, hơn nữa mới bắt đầu khai trương cũng có rất nhiều hoạt động, rất nhiều khách hàng tới sớm.phuonganhlqd

      Lục Dĩ Trạch và Thi Dương đứng bên cạnh Doãn Sắt cùng nhau, tương đối trịnh trọng hoàn thành nghi lễ cắt bang với , mở cửa cửa hàng. Khách hàng tiến vào cửa hàng dưới hướng dẫn của Thi Dương và nhân viên cửa hàng, cònà Lục Dĩ Trạch kéo Doãn Sắt lại, dẫn đến bên cạnh hình như là có lời muốn .

      "Sắt Sắt", Lục Dĩ Trạch cưng chiều , mắt cười nhìn , "Tâm tình tốt ?"

      "Cũng tệ lắm." Doãn sắt giả bộ ngu trả lời, hình như Lục Dĩ Trạch thích câu trả lời này của .

      Cười cười, lại lấy hộp quà nho từ trong túi ra: "Cho em, làm quà tặng khai trương."

      Doãn Sắt tò mò mở ra trước mặt , mới phát chuỗi móc chìa khóa nho , phía hình hoa đào còn khắc chữ ‘Sắt’ trong tên Doãn Sắt.

      Doãn sắt cầm trong tay quà tặng tinh sảo, thoạt nhìn rất thích.

      " phải công tác ở thành phố khác, ba ngày sau trở lại." Lục Dĩ Trạch nhìn Doãn Sắt cười .

      Trong lòng Doãn Sắt vẫn có chút mất mác , nhưng mà cuối cùng chỉ gật đầu cái, hoặc như là nghĩ tới điều gì, với : " ra , cũng cần phải xin phép em."

      Lục Dĩ Trạch biết, đầu lưỡi Doãn Sắt như vậy nhưng trong lòng cũng phải nghĩ như vậy, nhưng cũng vạch trần . Nhìn cửa hàng bên trong chút, cuối cùng với : "Ba giờ xe chạy, tại nên ."

      phất phất tay về phía Doãn Sắt, đẩy vào trong cửa hàng, mới lên xe cùng với Phương Thành.

      **

      Ngày đầu tiên khai trương
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14

      Doãn Sắt nhìn lên bảng thông báo, là khó mà tin được lại có người có tác phẩm thiết kế giống , hơn nữa đó lại là mình người quen biết.

      lại nhìn qua hai bản thiết kế dán bên cạnh bảng thông báo lần nữa. đó thiết kế của hai chiếc váy chiffon, trừ vài chi tiết xử lý hơi khác nhau ra gần như là giống nhau như đúc.

      Người bị tình nghi sao chép còn lại là Tô Khiết, là bạn học bốn năm đại học của Doãn Sắt.

      Trong lúc học đại học, trừ lần đầu tiên tranh tài thiết kế Tô Khiết đoạt giải quán quân ra, cho tới tận khi tốt nghiệp vẫn luôn bị đánh bại bởi Doãn Sắt, nhưng mà ấy cũng chưa bao giờ oán hận câu nào, thua, đều là tâm phục khẩu phục.

      Sau khi ấy tốt nghiệp đại học, mở cửa hàng bán quần áo của riêng mình, lập ra công ty , danh tiếng vang xa giống Doãn Sắt, nhưng mà ở trong giới thiết kế cũng có chút danh tiếng.

      Lần này là ấy được mời tham dự cuộc thi, trước khi hết hạn nộp bản thiết kế của vòng sơ khảo tuần, Tô Khiết nộp tác phẩm dự thi rồi. Cũng vào buổi tối ngày giao bản thiết kế hôm đó ấy đáp máy bay trở về nước Pháp, bởi vì đầu tháng tư, ấy tổ chức show thời trang ở Italy.

      Bằng vào hiểu biết của với Tô Khiết mấy năm qua, Doãn Sắt tin Tô Khiết chép lại tác phẩm của mình.

      Thứ nhất, Tô Khiết hoàn toàn chưa nhìn thấy bản thiết kế của mình; thứ hai, ấy nộp bản thiết kế sớm hơn mình tuần, cho dù là thấy được cũng sao chép kịp. Quan trọng nhất là, tin tưởng nhân phẩm của Tô Khiết.

      Nhưng hai tác phẩm này gần như là hoàn toàn tương tự, làm thế nào để giải thích đây?

      " ngờ Doãn Sắt - nhà thiết kế tiếng tăm lừng lẫy, cũng cuốn vào kiện sao chép như thế này." Tần Tử đứng bên cạnh mát.

      Rồi sau đó lại dùng giọng điệu nửa giễu cợt : "Hơn nữa Tô Khiết nộp bản thiết trước tuần cho Thiên Trạch quản lý . . . . . . Bây giờ xem ra, tình huống rất bất lợi với nha, Doãn Sắt."

      Nếu như là Từ Sắt Sắt năm, sáu năm trước, vào thời điểm này, chừng đánh Tần Tử rồi.

      Nhưng mà bây giờ Doãn Sắt chỉ liếc ta cái, để ý tới ta nữa, trong lòng có tức giận bừng bừng cũng cực lực khắc chế lại. Ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía sau lung ta, lại nhìn thấy thang máy ở đó mở ra, Lục Dĩ Trạch từ trong ra.

      Ánh mắt của chỉ nhìn thấy Doãn Sắt, bước chân nhanh chóng, sau lưng còn có Phương Thành chạy chậm theo.

      Doãn Sắt vốn tâm hoảng ý loạn, sau khi nhìn thấy Lục Dĩ Trạch tới cảm thấy trấn định hơn nhiều.

      Lục Dĩ Trạch vừa đến trước bảng thông báo, bởi vì nhiều người, chỉ để tay ở vai Doãn Sắt trấn an , trong ánh mắt đều là an ủi, giống như với Doãn Sắt “ cần lo lắng, giao cho giải quyết" .

      Xong rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía thông báo, đưa tay phải kéo xuống, lập tức bị Phương Thành vừa đuổi theo tới ngăn lại.

      "Tổng giám đốc Lục, đây là ý kiến của ban giám khảo, thông báo thể xé được."

      Lục Dĩ Trạch lạnh mặt, nhìn về phía Phương Thành thong thả : "Vậy mời cậu với bọn họ, Thiên Trạch là tôi mở, bọn họ muốn dán cái gì đó đúng , cũng phải được đồng ý của tôi."

      Phương Thành nhìn thấy cấp nổi giận, run run cái dám đáp lời, nhìn xung quanh, phát tất cả mọi người nhìn vào chỗ này, lại thấy được Tần Tử đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn Lục Dĩ Trạch, lập tức gật đầu cái, lên tiếng chào hỏi.

      Lục Dĩ Trạch cũng mới nhìn thấy Tần Tử, cái loại vẻ mặt đột nhiên phát đứng bên cạnh mình của rơi vào trong mắt Tần Tử, khiến cho lòng càng thêm khó chịu.

      Quả nhiên là vào thời điểm này, trong mắt Lục Dĩ Trạch chỉ có mình Doãn Sắt, vì ta mà tình nguyện đắc tội với mọi người.

      Tần Tử nhìn đưa tay xé tờ thông báo xuống, "Cộp" tiếng qua, sắc mặt của Lục Dĩ Trạch càng thêm trầm: "Tần Tử, tôi rồi, đừng để tôi phát cái gì."

      Ánh mắt Tần Tử chỉ vì câu này của Lục Dĩ Trạch mà trở nên chán nản, Lục Dĩ Trạch dò xét hỏi Doãn Sắt tiếng có phải vậy hay , mà lại xác định đối tượng tình nghi đầu tiên là .

      cười lạnh tiếng: "Tổng giám đốc Lục, tôi nghe hiểu gì cả."

      Giờ khắc này, rốt cuộc cũng hết hy vọng với Lục Dĩ Trạch. nhìn người được Lục Dĩ Trạch che chở trong lòng bàn tay, Doãn Sắt xem ra vây cánh cũng hề bị tổn hại, trái tim càng xám tro.

      Sau khi Lục Dĩ Trạch đưa tay kéo thông báo xuống, người bên tổ giám khảo kia lại tới mang đến kết quả mới nhất muốn dán lên. tay Lục Dĩ Trạch đoạt lấy, sau khi xem xong mới trả lại cho người nọ, kéo Doãn Sắt lên phòng làm việc của mình.

      Lục Dĩ Trạch hề để ý chút nào đến mọi người xì xào bàn tán về mình và Doãn Sắt, với Phương Thành theo sát phía sau: "Gọi điện thoại cho Tô Khiết, nếu như ấy nhận, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của ấy, gọi tới khi nhận mới thôi."

      Lực chú ý của Tần Tử lại lần nữa tập trung vào thông báo mới dán lên, phía là mười bộ trang phục vượt qua vòng sơ thẩm lần này. Dưới tình huống tác phẩm của Doãn Sắt và Tô Khiết bị hủy bỏ, tác phẩm của đứng vị trí thứ hai.

      bảng thông báo còn bày tỏ thái độ và cách giải quyết ban đầu về chuyện của Doãn Sắt và Tô Khiết: vì lý do công bằng, trước khi mọi chuyện được điều tra tìm hiểu , hai người vẫn có cơ hội dự thi, nhưng mà trong vòng ba ngày phải nộp lên bản thiết kế mới, nếu bị hủy tư cách dự thi.

      Tần Tử xem xong kết quả phía , cuối cùng trở lại quầy chuyên doanh của mình.

      **

      Vừa đến tầng ba mươi, Lục Dĩ Trạch lôi kéo Doãn Sắt mất tinh thần vào trong phòng làm việc của mình.

      "Trong khoảng thời gian này, có ai xem qua bản thiết kế của em?" Hai tay Lục Dĩ Trạch đặt ở bả vai Doãn Sắt, nghiêm túc hỏi.

      Doãn Sắt hoàn hồn, suy nghĩ chút: "Chỉ có và Thi Dương."

      Lục Dĩ Trạch xoay người, đưa lưng về phía Doãn Sắt lấy điện thoại di động ra, gọi cuộc điện thoại sang, đường dây bên kia bận, giọng cứng ngắc từ trong điện thoại truyền đến. thở dài, nghĩ tới điện thoại của Thi Dương nhất định là tắt máy trước khi ký hợp đồng xong rồi.

      Cúp điện thoại, chuẩn bị quay người lại nhìn Doãn Sắt phát ra mình bị Doãn Sắt ôm lấy từ
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :