1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Theo đuổi đến cùng - Phiên Chương (Full- Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 5

      Lần cuối cùng Doãn Sắt nhìn thấy Lục Liên Tiếu trước khi ra nước ngoài, là ở bên ngoài cửa kính phòng bệnh tại bệnh viện trong thành phố.

      Khi đó là ban đêm, đứng ở ngoài phòng bệnh tay phải kéo rương hành lý, nhì Lục Liên Tiếu ngủ yên trong phòng bệnh. Sau khi tiêm xong, Lục Liên Tiếu nằm ngủ yên ở trong đó, cảm xúc còn kích động như lúc thanh tỉnh nữa.

      tay Doãn Sắt cầm vé máy bay đến Pháp, cách thời gian máy bay cất cánh chỉ còn có ba giờ.

      hoàn toàn muốn , tuyệt đối . còn muốn chờ Lục Liên Tiếu khỏe mạnh trở lại.

      Nhưng mà ai cũng ép rời , trong đầu căn bản đều là ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép của cha Từ Chấn Phi, cùng với tức giận của cha Lục – Lục Dật Phàm.

      Ngày đó, ở chỗ tối cuối hành lang bệnh viện, lại lần nữa nhìn thấy cha của Lục Dĩ Trạch, ông ấy tới chỗ này, tới trước mặt Doãn Sắt.

      Bởi vì trận bệnh này của Lục Liên Tiếu mà trông ông già rất nhiều, vẻ mặt cũng rất mệt mỏi, giờ phút này cũng mất vẻ cứng rắn khi đối mặt với Từ Chấn Phi, hình như là mệt mỏi.

      " thôi, đừng tham gia vào cuộc sống của Lục Liên Tiếu và Lục Dĩ Trạch nữa."

      "Xem như tôi cầu xin ."

      Đời này Lục Dật Phàm bởi vì buôn bán thất bại cầu xin vô số người, nhưng mà đối với Doãn Sắt, , phải là Từ Sắt Sắt, vẫn là lần đầu tiên ông cảm thấy hèn mọn như vậy, hèn mọn giống như là người thấp kém hơn vậy.

      nhìn sau lưng Lục Dật Phàm, lại thấy thấy mẹ của Lục Dĩ Trạch - Liên Ngọc Thanh, cũng thấy Lục Dĩ Trạch. Mất mác thở dài hơi, kéo rương hành lý đến đầu bậc thang.

      Đó là thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời Doãn Sắt, cho tới bây giờ cũng biết rốt cuộc là mình làm sai điều gì, vì sao ai cũng với rằng "Sắt Sắt sai lầm rồi, quá kích động rồi" .

      Ai cũng trách cứ , giống như từ đầu tới đuôi đều là lỗi của mình . ràng làm gì bao giờ hối hận, tự nhận đó là việc vinh quang nhất, tuy nhiên nó khiến tất cả mọi người biết hỉ mũi coi thường .

      Trong phi trường, qua lại đều là người, nhưng có ai tienx lên máy bay, Hà Vân Chi muốn đưa , bị Doãn Sắt từ chối.

      biết Hà Vân Chi vẫn đối xử với mình rất tốt, cố gắng duy trì hình tượng người mẹ kế tốt, nhưng trong lòng có vết sẹo, cảm giác cha mẹ ly dị có liên quan với bà ấy, cho nên lằn ranh kia vĩnh viễn đều vượt qua được.

      Từ Chấn Phi càng tới, mấy ngày trước sau khi ông ta mang theo tâm tư tàn nhẫn sửa tên từ Từ Sắt Sắt thành Doãn Sắt xong cũng chỉ câu duy nhât: "Năm năm này nên quay lại, trở lại con cũng phải là của con của Từ Chấn Phi ta."

      "Còn nữa, về sau cũng đừng dính dáng gì đến nhà họ Lục nữa."

      Cách thời gian lên máy bay còn mười lăm phút, lấy điện thoại di động ra nhìn vào màn hình khóa, đó là hình ảnh của cậu nam sinh lần đầu tiên cười với , bị ống kính của chụp lại. Lúc đó nhìn thấy lại lại đếm ô vuông.

      Chỉ còn lại mười phút nữa, dừng bước, cảm giác mất mác trong lòng lại càng ràng hơn, thể khóc nhưng lúc này đặc biệt muốn khóc trận lớn. Nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cả trái tim bỗng rạo rực hẳn lên.

      Lục Dĩ Trạch tới.

      Bọn họ đến sao cả, Lục Dĩ Trạch có thể đến tiễn là tốt rồi.

      Nhìn về phía mình, hơi cười, loại cảm giác đó rất tốt đẹp.

      giống như trong thế giới hắc ám vô tận của bạn, đột nhiên xuất người bạn quan tâm nhất, người đó trong mắt người khác có lẽ chỉ là loại ánh sáng vô cùng ớt nhưng ở trong mắt bạn lại có thể chiếu sáng vạn vật.

      giây kế tiếp, Lục Dĩ Trạch ôm lấy , ôm rất chặt.

      "Sắt Sắt, em sai, em làm vô cùng tốt."

      Doãn Sắt chưa bao giờ nghĩ đến, từ khi bắt đầu việc cho đến khi kết thúc, chỉ có duy nhất người đồng ý với mình, lại là Lục Dĩ Trạch. Hết thảy mọi phản đối chỉ vì Lục Dĩ Trạch đồng ý cũng trở nên còn quan trọng nữa, rất ít khi khóc mà giờ lại len lén khóc.dien^danle^qđ

      Lục Dĩ Trạch còn : "Cám ơn em, cám ơn."

      Lặng lẽ lau khô nước mắt, loa phát thanh thông báo thời gian lên máy bay tới rồi. đẩy Lục Dĩ Trạch ra, giả bộ cười híp mắt đùa với : "Lục Dĩ Trạch, năm năm sau chúng ta cùng nhau trải qua Valentine nhé."

      Lục Dĩ Trạch phản đối cũng đồng ý, sau đó vẫy tay, cáo biệt, cho đến tận bậy giờ, trở lại sau năm năm, Lục Liên Tiếu quên mất Doãn Sắt.

      trầm tư , Thi Dương cũng tiếp tục ép hỏi nữa.

      Khi Lục Dĩ Trạch đẩy cửa vào lập tức nhìn thấy Thi Dương nắm tay Doãn Sắt nhìn , bọn họ tựa vào nhau rất gần, gần đến nỗi chỉ gần thêm nữa chút là Thi Dương có thể hôn lên trán Doãn Sắt.

      Hơi bất mãn ho khan tiếng, Lục Dĩ Trạch ngồi xuống, Thi Dương buông lỏng tay đứng lên trở lại chỗ ngồi.

      Vẫn tiếp tục bàn hợp đồng tới năm giờ rưỡi chiều, cuối cùng rút gọn lại còn năm trang, hai người hẹn ngày mai chính thức ký hợp đồng hợp tác giữa hai công ty, Doãn Sắt cũng đạt được quyền tham dự hoạt động thiết kế của Thiên Trạch.

      Thi Dương và Doãn Sắt đứng dậy định rời , Lục Dĩ Trạch cũng vội vã để cho bọn họ : "Hai vị tối nay có rảnh ?"

      "Tổng giám đốc luc có sắp xếp gì sao?" Thi Dương hỏi, nhìn về phía Doãn Sắt bên cạnh, phát vẫn chưa phục hồi trạng thái.

      Lục Dĩ Trạch cũng nhìn , cuối cùng quay lại nhìn Thi Dương: "Cha tôi nghe S. Y muốn hợp tác với công ty cho nên cố ý mở tiệc trong nhà chiêu đãi tổng giám đốc Thi."

      Lục Dĩ Trạch vừa như vậy, Thi Dương hoàn toàn thể cự tuyệt được, gật đầu khách sáo câu thăm hỏi Lục Dật Phàm, mà lúc này, Doãn Sắt nghe thấy phải đến nhà họ Lục cũng tỉnh táo lại, khôi phục trạng thái.

      "Chờ chút." Lục Dĩ Trạch thu tất cả hợp đồng bàn lại, tới trước cửa, dặn Phương Thành thu dọn lại phòng, tự mình dẫn Doãn Sắt và Thi Dương xuống lầu tới bãi đậu xe.

      Lục Dĩ Trạch lái xe dẫn đường, Thi Dương và Doãn Sắt thi xe theo sau Lục Dĩ Trạch.

      hết đoạn đường thành phố phồn hoa là tới khu biệt thự yên tĩnh xa hoa. Khắp nơi đều là biệt thự liên hợp hoặc là biệt thự riêng, sang trọng hơn khu nhà biệt thự được chia cho cán bộ của nhà họ Từ nhiều.

      Doãn Sắt khoanh hai tay trước ngực, đầu tựa vào cửa sổ xe bên ghế lái phụ nhìn ra bên ngoài, tâm tình của còn bết bát hơn khi trở về nhà mình ngày hôm qua. Nếu như phải là vì bị bức bách phải , bao giờ muốn gặp lại cha của Lục Dĩ Trạch nữa.

      Bởi vì cha của Lục Dĩ Trạch - Lục Dật Phàm ngay từ khi bắt đầu thích mình, hơn nữa còn là ghét. Cho nên lúc đó lần đầu tiên khi Lục Liên Tiếu đưa đến nhà họ Lục, Lục Dật Phàm trầm mặc cả ngày, mặt viết đầy hài lòng của ông.

      Mà thái độ của mẹ Lục Dĩ Trạch - Liên Ngọc Thanh lại trái ngược với Lục Dật Phàm, bởi vì bản tính của người mẹ, cho nên sau khi biết cha mẹ Doãn Sắt ly hôn càng quan tâm che chở hơn.

      Cha mẹ Lục luôn luôn trái ngược nhau như vậy thế nhưng lúc ấy lại thống nhất cùng đứng chung chiến tuyến: "Rời khỏi Trung Quốc , năm năm là được rồi."

      May mắn là trong thời gian ngắn ngủi này, cải tạo mình trở thành có vẻ bề ngoài xinh đẹp, cũng đưa Thi Dương – người tốt hơn Lục Dĩ Trạch vô số lần trong mắt họ cùng trở về, chính là để cho bọn họ biết Doãn Sắt tệ như bọn họ tưởng tượng.

      Xe dừng lại trước căn biệt thự ba tầng, Doãn Sắt nhìn nơi này hừ lạnh tiếng.

      Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh đều đứng ở cửa nghênh đón Thi Dương, Doãn Sắt nhìn hai người kia qua cửa sổ xe, biết khi bọn họ nhìn thấy có biểu như thế nào.

      Thi Dương xuống xe trước, chào hỏi bọn họ, ngay sau đó tới trước cửa xe bên phía Doãn Sắt, mở cửa xe, để Doãn Sắt từ trong ra.

      Từ trong mắt Lục Dĩ Phàm có thể nhìn thấy biểu cảm từ vui vẻ khen tặng cho đến vô cùng kinh ngạc, khóe miệng hơi nhếch lên cúi người chào Lục Dật Phàm tiếng: "Bác Lục, lâu gặp."

      Ngay trước mặt Thi Dương, Lục Dật Phàm cũng thể thêm gì, nghiêm mặt dẫn bọn họ vào phòng, mời bọn họ ngồi vào chỗ.

      "Có thể hợp tác với công ty S.Y là vinh hạnh của Thiên Trạch." Đề tài khách sáo bắt đầu, Lục Dật Phàm dùng kinh nghiệm nhiều năm tích lũy được ở thương trường chuyện với Thi Dương, cố gắng hết sức để cho trường hợp lúng túng xảy ra.d.d.l.q.d

      Nhưng mà trong lòng vẫn nghi ngờ thân phận của Doãn Sắt, khiển ông hỏi ra miệng: "Xin hỏi Doãn tiểu thư là—— của cậu?"

      "Là bạn của cháu." Thi Dương cười với Lục Dật Phàm, kéo tay Doãn Sắt sang đặt trong lòng bàn tay mình, giọng vô cùng cưng chiều.

      Sắc mặt của Lục Dật Phàm đẹp mắt, trong lòng Doãn Sắt cảm thấy vô cùng vui vẻ vì mưu kế của mình thành công. Khi nhìn về phía Thi Dương rốt cuộc vẫn nở nụ cười tán dương, may là đến lúc cần thiết Thi Dương vẫn rất hữu dụng.

      Lục Dật Phàm vừa nhìn về phía Lục Dĩ Trạch ngồi ở chỗ đối diện ghế sa lon lời nào, ánh mắt của vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay Thi Dương nắm lấy tay Doãn Sắt, xem ra tâm tình cũng quá tốt.

      Lục Dĩ Trạch ngồi nhìn có chút nhịn được, đứng lên: "Mọi người cứ chuyện trước , con về phòng nghỉ ngơi chút."

      **

      Trò chuyện được lúc lâu, Doãn Sắt bị Liên Ngọc Thanh kéo đến phòng ngủ chính chuyện.

      "Sắt Sắt, ta cảm thấy có số việc vẫn cần phải ràng."

      Doãn Sắt gật đầu, trước kai kính trọng Liên Ngọc Thanh, căn bản là bà nghe nấy.

      "Ta biết như vậy có lẽ là làm khó dễ con, nhưng mà —— cố gắng đừng tiếp xúc với Dĩ Trạch và Liên Tiếu nữa."

      "Liên Tiếu quên hết mọi chuyện, có thể đối với chúng ta như vậy cũng là điều tốt. Con xuất , nếu như nó lại nhơ ra, tất cả cố gắng của chúng ta đều uổng phí. Ta và cha của Liên Tiếu rất sợ khi phải nhìn thấy nó như vậy. . . . . ." Liên Ngọc Thanh có dụng ý với Doãn Sắt.

      "Bác yên tâm, con trêu chọc Lục Dĩ Trạch nữa." Dứt lời lại bổ sung thêm câu, "Thi Dương rất tốt, con và Thi Dương phát triển tốt."

      Mặc dù ban đầu tính tình Doãn Sắt đĩnh đạc như nam sinh, nhưng Liên Ngọc Thanh từng coi như con dâu của mình, cho nên khi Doãn Sắt như vậy trong lòng Liên Ngọc Thanh cũng hề dễ chịu chút nào.

      Thở dài, nghĩ tới bữa ăn tối vẫn còn chuẩn bị, có chút tiếc rẻ vỗ vỗ vai Doãn Sắt, trước khi còn với : "Sắt Sắt, bây giờ suy nghĩ lại mới thấy lúc ấy chúng ta đối với con quá cực đoan, xin lỗi."

      . . . . . .

      Gian phòng chỉ còn lại mình Doãn Sắt, cũng theo sau, ra khỏi phòng ngủ chính, vừa bước bước ra khỏi phòng bị người mạnh mẽ kéo vào gian phòng khác.phuonganhlqd

      bị dọa sợ suýt nữa kêu ra tiếng, miệng lập tức bị người ta che lại, nhìn thấy người kia là Lục Dĩ Trạch, lập tức ngừng miệng.

      Vẻ mặt Lục Dĩ Trạch lúc này cũng tốt, hơn phân nửa là bởi vì nghe được lời mới vừa rồi của , còn có nhưng hình ảnh vừa mới nhìn thấy kia nữa.

      Doãn Sắt cắn cái lên cái tay che miệng , Lục Dĩ Trạch bị đau, giọng"A" tiếng thu tay về, lập tức nghe thấy Doãn Sắt nén giọng bên tai : "Lục Dĩ Trạch, chính là tên lường gạt!"

      " mẹ và em đều nhớ tôi, kết quả sao, người hận đến nỗi cần gặp lại tôi, người quên tôi mất rồi!" tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

      thu tay vừa bị cắn đau lại, nghe hết cũng trả lời lại câu: "Cũng vậy thôi, Sắt Sắt, em cũng lừa bao nhiêu chuyện."

      Doãn Sắt ngẩng đầu lên cau mày nhướn mi hỏi "Nào có?"

      "Chuyện tốt em và tổng giám đốc Thi thông đồng với nhau, Thi Dương đều cho biết rồi." Ánh mắt của Lục Dĩ Trạch yên lặng nhìn Doãn Sắt, trong ánh mắt còn mang theo quan sát tìm kiếm.

      Trong đầu Doãn Sắt mắng tên phản đồ Thi Dương vô số lần, cũng biết tiếp theo nên cái gì.

      "Em cảm thấy trơ mắt nhìn Thi Dương chiếm tiện nghi của em sao?" Trong đầu xuất hình ảnh Thi Dương nắm tay , ôm hoặc là hôn lên trán , từng trường hợp .

      "Hả?" Doãn Sắt có chút biết làm sao, trong mắt lúc này đều là mê mang.

      Lục Dĩ Trạch vẫn quên đùa: "Ừ, đại khái khi đó, nhắm mắt lại."

      Doãn Sắt lại bị Lục Dĩ Trạch đùa bỡn, chỉ cảm thấy bị cười thú vị. Xoay người muốn ra ngoài, lại bị Lục Dĩ Trạch giữ lấy bả vai, ngay sau đó đỡ cằm , như , nhắm nghiền hai mắt trước mặt .

      "Giống như thế này."

      Nhếch miệng, giây kế tiếp, nhắm chuẩn hôn lên môi .
      Last edited by a moderator: 29/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 06

      Lục Dĩ Trạch hơi dùng sức giữ mặt , càng dùng sức hôn nhiều hơn. Còn mãnh liệt hơn trước, trong nụ hôn còn biểu thị bất mãn của .

      Cũng từ nụ hôn này, lần đầu tiên Doãn Sắt cảm nhận được mạnh mẽ, cố chấp của Lục Dĩ Trạch.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót đập sàn nhà ‘cộp, cộp’, Doãn Sắt sợ bị phát cả người phát run, muốn dùng sức đẩy Lục Dĩ Trạch ra.

      Lục Dĩ Trạch ngoảnh mặt làm ngơ, cũng nhận ra kháng cự của Doãn Sắt, giữ chặt bả vai , tay lại tăng thêm lực.

      vẫn tiếp tục hôn, để tránh cho Doãn Sắt chạy trốn, ấn chặt lên cửa.

      Tiếng giày cao gót ngày càng gần, rồi sau đó dừng lại.

      Doãn Sắt nín thinh , vừa căng thẳng vừa chịu đựng.

      Cuối cùng Lục Dĩ Trạch cũng buông ra, ôm vào trong ngực chặt, giọng có chút run rẩy nhưng mà vẫn hoàn chỉnh câu: "Sắt Sắt, quen ."

      Mấy chữ cuối này ra cũng chút văn vẻ nào, cứ dùng loại giọng điệu như mệnh lệnh ra với đứng trước mặt này.

      Tiếng giày cao gót ngoài cửa vốn dừng lại lại vang lên lần nữa, thanh dần dần rồi nghe thấy nữa.

      Doãn Sắt bị ôm chặt, tựa vào lồng ngực , cũng có thể nghe được nhịp tim Lục Dĩ Trạch đập rất nhanh.

      ra lời, bởi vì chính trái tim cũng đập thình thịch sắp chịu nổi nữa rồi.

      chờ câu này bao lâu? gần tám năm, từ lần đầu tiên gặp Lục Dĩ Trạch đến bây giờ, cũng sắp tám năm rồi.

      Trong trí nhớ của , lần đầu tiên tỏ tình với Lục Dĩ Trạch là như thế nào? Cái loại lúng túng xấu hổ trong nháy mắt này, hai người đều nhớ rất ràng.

      Khi Từ Sắt Sắt sắp học hết lớp mười, nghe Lục Dĩ Trạch ghi danh tham gia hoạt động du lịch do nhà trường tổ chức thế nên ngay trước ngày cuối cùng ghi danh, cũng đăng ký theo.

      Khi đó chỉ cách lần đầu tiên nhìn thấy Lục Dĩ Trạch mấy tháng, vẫn chưa quen Lục Dĩ Trạch, cho nên máy bay hoặc là đường đều đứng cách Lục Dĩ Trạch khoảng xa xa, dám tiến lên.

      Nhưng mà cũng biết ngày kia ở ngay thành phố này, lấy dũng khí ở đâu ra to gan xông lên phía trướ, lần đầu tiên tỏ tình với người con trai mà mình thích ngay trước mặt mọi người: "Lục Dĩ Trạch, em thích ."

      Lục Dĩ Trạch ăn cơm trưa bỗng bị nghẹn mà người bên cạnh còn phản ứng ràng hơn, dường như là phun hết cơm ra bàn, sau đó bắt đầu cười ha ha đùa giỡn.

      Ngay cả Trần Vạn Bằng ngồi cách bàn cũng cười to: "Từ Sắt Sắt, cậu là đồng tính luyến ái sao?"

      Những lời này vừa ra khỏi miệng, ngay cả Lục Dĩ Trạch bị nghẹn cũng cười hai tiếng, nhìn về phía Từ Sắt Sắt, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đỏ mặt.

      "Cậu có ý gì? Chẳng lẽ tôi phải thích con sao?" lập tức thay đổi đối tượng, túm lấy Trần Vạn Bằng đánh điên cuồng trận. Giống như nổi giận, đến cuối cùng, thiếu chút nữa là đánh nhau .

      Cũng chính vào lúc đó, Lục Dĩ Trạch mới phát ra là nghiêm túc.

      Lần đầu tiên tỏ tình, lấy trận đánh nhau này làm kết thúc, mà đường trở về, Lục Dĩ Trạch cho thấy lập trường ràng của mình: "Tôi có cảm giác với ."

      ra cũng phải là có, chỉ là phải , hơn nữa, đối với loại "Ngoại tộc" mới lạ như Từ Sắt Sắt, tự nhiên còn có chút hoài nghi: "Quan hệ giữa và Liên Tiếu tốt như vậy, phải là vì ——"

      "Nếu như có Liên Tiếu, ngay cả là ai tôi cũng biết." nhìn , trong ánh mắt tràn đầy chân thành tha thiết, cuối cùng Lục Dĩ Trạch cũng xóa bỏ nghi ngờ, gật đầu cái rồi trở về chỗ của mình.

      . . . . . .

      Hồi tưởng lại quá khứ, ôm Lục Dĩ Trạch cũng chặt hơn, len lén núp ở trong ngực cười, bị Lục Dĩ Trạch nhìn thấy. Hai người ở trong phòng lẳng lặng ôm nhau, ai thêm câu nào.

      Ở trong phòng lúc lâu, Doãn Sắt mới đẩy Lục Dĩ Trạch ra, lau miệng: "Quen nhau giống kiểu tình vụng trộm thế này sao?"

      "Sắt Sắt ——" Lục Dĩ Trạch nhìn , gọi tên của , biết, muốn thay đổi suy nghĩ cố chấp của cha mẹ cần phải có thời gian.

      Doãn Sắt đút hai tay vào túi áo bành tô, tâm tình tốt hơn rất nhiều, cười với : "Vậy chờ thuyết phục được hai bác Lục rồi hãy với em những lời này."

      Suy nghĩ chút, lại tiếp: "Em thừa nhận, em kéo Thi Dương đến đây chỉ để diễn kịch thôi, nhưng mà cũng bắt đầu trò chơi rồi, thể bỏ dỏe giữa chừng được."

      "Ngay cả xem trò vui cũng thể rút lui được." Rồi sau đó bổ sung thêm câu.

      xoay người , để tay ở tay nắm cửa. Cảm nhận được kim loại lạnh lẽo rốt cuộc cũng khiến tỉnh táo hơn nhiều, khuôn mặt ràng tươi cười vừa rồi lại nổi lên chút nhăn nhó khó chịu.

      Lục Dĩ Trạch vẫn gọi lại: "Ngày mai chín giờ, ở lầu Thiên Trạch, hết mọi chuyện của Liên Tiếu trong năm năm này cho em biết."

      dừng lại chút, gật đầu, rồi sau đó tiếp tục ra ngoài cửa.

      **

      Khi Doãn Sắt trở lại phòng khách lần nữa, Lục Liên Tiếu và Tần Tử cũng trở lại rồi.

      Lục Liên Tiếu ở phòng bếp giúp đỡ Liên Ngọc Thanh, mà Tần Tử cũng là khách, ngồi ghế sa lon chuyện với Lục Dật Phàm và Thi Dương, nhìn Doãn Sắt ngồi ở bên cạnh mình, Thi Dương hỏi Tần tử.

      "Nghe Tần tiểu thư cũng là chuyên gia thiết kế thời trang giống Sắt Sắt, gần đây có tác phẩm nào mới ?

      Tư chất của Tần Tử cũng chỉ bình thường, nhưng mà là người tương đối cố gắng lại có quan hệ tốt với Lục Liên Tiếu, cho nên cũng giành được rất nhiều giải thưởng trong nước cũng có ít tác phẩm tốt.

      Nhưng mà so sánh với người học tập ở nước Pháp bốn năm, từ năm thứ hai bắt đầu rục rịch công bố các bản thiết kế thời trang, đoạt được vô số giải thưởng quốc tế lớn như Doãn Sắt mà khác xa.

      Tần Tử sớm nghe danh Doãn Sắt, hôm nay lại được nhìn thấy, so sánh hai người tự nhận mình bằng, nhưng mà cảm xúc trong lòng cũng giấu sâu, từ đầu đến cuối cũng biểu lộ đố kỵ của mình với Doãn Sắt.

      Lại nghe thấy Thi Dương hỏi mình, còn tưởng rằng Thi Dương muốn che chở mình dưới cành ô liu, nhận mình vào S. Y, trong lòng mừng thầm phen sau đó liệt kê mấy tác phẩm thiết kế tương đối nổi tiếng của mình.

      Hiển nhiên Thi Dương chưa từng nghe qua, nhưng lại biểu lộ ra, chỉ biểu giống như vô cùng hứng thú theo lễ phép.

      Đúng lúc này, Lục Dĩ Trạch từ gian phòng ra, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tần Tử. Doãn Sắt chú ý tới động tác rất , nhanh chóng chỉnh sửa quần áo của Tần Tử, tư thế ngồi đoan trang, cả người cũng đột nhiên trở nên xấu hổ.

      Bên kia, bữa ăn tối cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, Liên Ngọc Thanh và Lục Liên Tiếu bắt đầu bưng thức ăn lên bàn. Sau khi chuẩn bị xong, Lục Liên Tiếu tới phòng khách, chào hỏi mọi người, khi nhìn thấy Doãn Sắt lại còn cười ha hả : "Tôi nhớ ."

      Tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Doãn Sắt cũng phải là ngoại lệ, vốn náo nhiệt cả nhà họ Lục đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng, cũng may Lục Liên Tiếu lại tiếp: "Buổi họp báo vừa rồi gặp ."

      "Tôi nhớ được ."

      Doãn Sắt gật đầu cười, lễ phép đứng lên: "Xin chào, tôi là Doãn Sắt."

      Giống như hai người xa lạ quen biết nhau lần nữa. Người ngồi ghế sa lon người cũng lục tục đứng dậy tới trước bàn ăn. Phía bày đầy các loại thức ăn tinh sảo, Doãn Sắt có thể nhìn ra đây đều là Liên Ngọc Thanh tự tay làm.

      Bởi vì hồi học lớp mười hai nhà học Từ ở cách trường quá xa, Lục Liên Tiếu đều lôi kéo Doãn Sắt đến nhà họ Lục ăn cơm trưa. Khi đó nhà họ Lục còn ở trong căn nhà , mỗi buổi trưa Liên Ngọc Thanh ở trong phòng bếp hẹp làm ra bàn thức ăn ngon.

      Trong trí nhớ của Doãn sắt, được ăn thức ăn của ba người, mẹ Doãn Nhạn Chi, mẹ kế Hà Vân Chi và Liên Ngọc Thanh, vẫn cảm thấy Liên Ngọc Thanh nấu ăn ngon nhất.

      "Tổng giám đốc Thi nếm thử chút xem, tay nghề vợ tôi như thế nào?" Lục Dật Phàm cười muốn mời Thi Dương ngồi xuống, mặc dù chỉ là bữa ăn đơn giản trong gia đình, nhưng mà có mười phần thành ý vẫn hơn tiệc chiêu đãi ở khách sạn.

      Thi Dương cầm đũa lên, cũng vội vã ăn trước, để ý Doãn Sắt buổi trưa chỉ ăn cái pizza sợ là sớm đói bụng, gắp thức ăn vào trong chén Doãn Sắt trước, sau khi nhìn ăn xong mình mới ăn chút.

      Lục Dật Phàm cười nhìn Doãn Sắt và Thi Dương, vừa nhìn về phía con trai mình: "Dĩ Trạch, tuổi con cũng , cũng nên tìm người bạn giống tổng giám đốc Thi ."

      xong, liếc mắt nhìn về phía Tần Tử ngụ ý sâu xa.

      Lục Dĩ Trạch hoàn toàn quan tâm đến lời của cha, mà ngoài dự đoán của mọi người múc chén canh đặt trước mặt Doãn Sắt: "Sắt Sắt, nếm thử chút ."

      Tình cảnh bỗng trở nên lúng túng, cứ trắng trợn tỏ thái độ với cha mình như vậy, Lục Dĩ Trạch nhìn Doãn Sắt, với Lục Dật Phàm: "Cha, cha yên tâm, con tìm người bạn như vậy."

      Sắc mặt Tần Tử trở nên đẹp mắt, Lục Liên Tiếu còn tưởng rằng là trai đấu tranh với cha, cố ý làm như vậy, cho nên ở dưới mặt bàn vỗ vỗ Tần Tử. Còn Thi Dương vẫn cúi đầu ăn mấy thứ linh tinh, hề cảm thấy có gì đó ổn.

      Cả bàn ăn bởi vì Lục Dĩ Trạch mà lạnh hẳn , Thi Dương thấy thế chuyển đề tài: "Trước đây ở Mĩ, nghe các bạn học nhắc đến Lục tiểu thư. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên đúng như lời cậu ấy ."

      Doãn Sắt có chút ngạc nhiên nhìn về phía Thi Dương: "Tại sao trước kia nghe thấy nhắc đến?"

      Thi Dương cười : "Chẳng qua là cảm thấy quan trọng, bây giờ nhìn thấy Lục tiểu thư mới nhớ tới."

      "Là bạn. . . . . . Bạn học trước kia của tôi sao?" Lục Liên Tiếu thu tay về hỏi, bởi vì nhớ ra rất nhiều chuyện hồi học trung học, cho nên cũng rất tò mò với quá khứ của mình.

      "Là bạn học của Lục tiểu thư, Lục tiểu thư cũng biết, bạn học kia của tôi chỉ là khi đó Lục tiểu thư và tổng giám đốc Lục đều rất nổi tiếng." Thi Dương cười , tay cầm thìa ngoáy chén nước canh, cũng uống.

      Lục Dật Phàm cũng muốn nhắc quá nhiều tới chuyện lúc trước, nghiêng người về phía trước muốn cái gì đó, Thi Dương nhận ra, lại thay đổi lời , nhắc lại nữa: "Nghe Lục tiểu thư tương đối có hứng thú với nghề diễn viên nghệ sĩ, tôi biết người bạn này cũng mở công ty giải trí."

      Đúng là hợp ý Lục Liên Tiếu, cảm thấy có hứng thú với cái đề tài này hơn: "Là công ty nào?"

      “ Hòa Ngu", để thìa trong tay xuống, nhìn về phía Lục Liên Tiếu, lại lấy danh thiếp từ trong của mình ra đưa cho tiếu.

      Doãn Sắt cũng ngờ Thi Dương đến đề tài này ở nhà họ Lục, nhưng mà nghĩ tới công ty Thi Dương đề cử, ‘Hòa Ngu’, công ty này rất được, nếu như Lục Liên Tiếu muốn , có thể phát triển được.

      Thi Dương với Lục Liên Tiếu là sau khi quyết định hãy gọi điện thoại cho , Lục Liên Tiếu gật đầu tiếng cám ơn.

      bữa cơm ăn bình tĩnh vô vị, nhưng tổng thể coi như cũng yên ổn.

      Sau khi ăn xong Doãn Sắt và Thi Dương cũng đến lúc rời , Lục Dật Phàm tự mình đưa cả vợ và con theo tiễn họ đến tận cửa.

      Ngồi lại phòng khách chỉ còn có Lục Dĩ Trạch và Tần Tử, Lục Dĩ Trạch cúi đầu nhìn Tần Tử đôi giày cao gót, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt , giọng lạnh lẽo như băng: "Tần Tử, đừng để tôi mất hết cảm tình với ."

      Dứt lời, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, Thi Dương vừa mới lái xe , mấy người Lục Dật Phàm xoay người vào trong nhà.

      Lục Dĩ Trạch lại nhìn bộ mặt cam lòng của Tần Tử, rồi sau đó trở về phòng.

      **

      Xe vốn chạy vững vàng đường cái, chợt ngừng lại giữa đường, che đùi phải đột nhiên bị Doãn Sắt nhéo mạnh cái, Thi Dương vô cùng kinh sợ nhìn sang: "Em điên rồi sao?!"

      Doãn Sắt khoanh hai tay ở trước ngực, ung dung nhìn : "Thi Dương, là ai bảo chuyện của chúng ta cho Dĩ Trạch biết hả?"

      Mặc dù mới vừa rồi Thi Dương biểu rất tốt, nhưng mà vừa mới về nước tới hai ngày Thi Dương bán đứng mình với Lục Dĩ Trạch, món nợ này thể tính tính toán toán.

      Sau khi Thi Dương nghe Doãn Sắt xong, mặt lại viết đầy hiểu: "Rốt cuộc em cái gì?"

      Cả buổi chiều đều thảo luận chuyện hợp đồng với Lục Dĩ Trạch, còn lại cũng gì. biết tính Doãn Sắt, cho dù Lục Dĩ Trạch có thể cảm nhận được, cũng thể , bởi vì ban đầu đảm bảo với rồi.

      Lần này đổi lại thành Doãn Sắt trợn to hai mắt, nghĩ tới lúc ở trong phòng, Lục Dĩ Trạch nhắn nhủ, mình lại còn trả lời chắc chắn, cắn răng thở dài cái.

      là hỏng bét, trúng kế của Lục Dĩ Trạch rồi.

      Thầm mắng câu, vuốt vuốt chân giúp Thi Dương.

      ——"Em bị Lục Dĩ Trạch lừa."

      ——"Em lại còn thừa nhận."
      Last edited by a moderator: 29/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 07

      Ngày thứ hai Doãn sắt dậy rất sớm, ánh mắt đầu tiên dừng chiếc điện thoại di động đêm qua lúc về nhà thuận tay đặt ở tủ đầu giường.

      Vươn tay cầm lấy điện thoại, trong đầu đều là tất cả những gì Lục Dĩ Trạch làm cho sau khi về nước hai ngày nay, còn có câu hôm qua ấy thầm với ‘Quen nhé’ kia nữa.

      Cúi đầu cười cười, để điện thoại trở về tủ đầu giường, đẩy chăn ra rửa mặt. Sửa soạn cho mình xong xuôi, xuống lầu lập tức nhìn thấy Hà Vân Chi chuẩn bị bữa ăn sáng: "Sắt Sắt, mau tới đây ăn điểm tâm, dì làm món con thích ăn."

      Cháo bí đỏ hạt kê kết hợp với món ăn đơn giản, có vẻ rất ngon và tinh tế.

      Doãn Sắt nhìn thời gian vẫn còn sớm, liền ngồi xuống.

      "Ba tôi đâu?" Múc muỗng thổi thổi bỏ vào trong miệng, là hương vị ngọt ngào mềm dẻo.

      ngẩng đầu nhìn Hà Vân Chi vẫn còn dọn dẹp trong phòng bếp, lúc này chỉ có Doãn Sắt và Hà Vân Chi ở trong nhà, bầu khí bình tĩnh hiếm có.

      "Ba con ông ấy vẫn còn công tác ở bên ngoài, phải còn mấy ngày nữa mới trở lại." Hà Vân Chi cầm khăn lông lau khô tay, tháo tạp dề xuống, ngồi vào chỗ đối diện với Doãn Sắt, nhìn doãn sắt muốn lại thôi, hình như là có chuyện muốn thương lượng với Doãn Sắt.

      "Có chuyện gì ?" Doãn Sắt quan sát cẩn thận, vừa nhìn xác định được tâm tư của mẹ kế.

      ra đối với Doãn Sắt, Hà Vân Chi vẫn muốn làm người mẹ kế tốt, chỉ đáng tiếc là Doãn Sắt thèm chịu nể mặt nể mũi. Cho nên khi đối mặt với Doãn Sắt chuyện giống như thế này, bà vẫn còn có chút hèn nhát: "A Nhiên sắp lên cấp ba, ý định của dì là để cho A Nhiên học ngoại trú."

      Hà Vân Chi tiếp cho hết lời: "Cho nên dì muốn hỏi ý con như thế nào, dù sao con cũng ——"

      "Loại chuyện như vậy cần hỏi tôi, các người tự quyết định là tốt rồi." Ăn chén cháo vào bụng, no bảy tám phần, Doãn sắt đứng lên, nhìn về phía Hà Vân Chi cười cái .

      "Hơn nữa, cho dù tôi có phản đối, chỉ cần ông Từ Chấn Phi đồng ý, tôi có thể làm gì được?" Ngay trước mặt mẹ kế gọi thẳng tên họ cha mình, thu ý cười khóe môi lại, nhìn thẳng vào mắt Hà Vân Chi.

      tới cửa, thay giày xong: " có chuyện gì khác, vậy tôi trước."

      . . . . . .

      ra bên ngoài, bởi vì thời gian còn rất sớm nên người lại đường phố rất thưa thớt, hơn nữa giữa tháng hai gió thổi vẫn còn hơi se lạnh, quấn chặt lấy quần áo đường . Lại vì lo lắng đến trễ nên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ kém mười, bộ tới Thiên Trạch là thể nào.

      Xe lại thể đến tận nhà, thể làm gì khác hơn là ra ngoài trước rồi tính sau.

      Cho tay vào trong túi, mò tới cái điện thoại di động kia, lúc này mới mở máy, ngay sau đó liền thấy phía cuộc điện thoại nhỡ.

      Biết số điên thoại di động của , trừ Lục Dĩ Trạch ra có người nào khác. gọi lại: "Tìm tôi có việc gì sao?"

      Bên kia, Lục Dĩ Trạch giống như vội, cho nên khi nghe điện thoại rất : "Ừ, chỉ muốn nhắc nhở em chút, đừng quên sáng nay hẹn gặp mặt."

      "A, nếu nhắc nhở em cũng quên mất, vừa sực nhớ ra. Bây giờ còn ở trong nhà, chắc phải tới trễ." Doãn Sắt nghĩ tới hôm qua bị Lục Dĩ Trạch trêu, cho nên ràng là bây giờ đường, cũng với Lục Dĩ Trạch.

      Qua điện thoại lại nghe được giọng cười nhàng của Lục Dĩ Trạch: "Sắt Sắt, có thể nghe được là em ở bên ngoài, phải họp ngay bây giờ, lát nữa gặp."

      Sau khi điện thoại bị cắt đứt, thấy chuyện mình muốn trêu đùa lại chưa thành công, vui buông điện thoại xuống.

      Nhìn ra đường cái, thấy xe taxi lái tới, lập tức ngăn lại, ngồi lên.

      "Bác tài, Thiên Trạch, cám ơn."

      **

      Tài xế xe taxi lái xe đến lầu dưới của Thiên Trạch bằng tốc độ nhanh nhất, khi đến đó là tám giờ ba mươi lăm.

      Doãn Sắt nghĩ Lục Dĩ Trạch xong sớm như vậy nên dạo bên trong Thiên Trạch chút.

      Khi ngang qua quầy hàng, nhìn thấy bức áp-phích, người mẫu phía là Lục Liên Tiếu. Nhìn lại nhãn hiệu trang phục này, tên là Car¬rie’s, cũng biết đây là quầy bán quần áo của Tần Tử.

      tiến vào nơi này, tùy tiện nhìn y phục trong này chút.

      Phần lớn là trang phục thích hợp với phụ nữ hai mươi ba mươi tuổi ở thành phố, thiết kế có chút tương đối mới mẻ độc đáo. Mà màu sắc phổ biến cũng thanh nhã, thoạt nhìn rất mát mẻ.

      còn nghe người đường ở đây , nhãn hiệu trang phục này là nhãn hiệu nổi tiếng nhất của Thiên Trạch, các ngôi sao mỗi khi có kiện đều mặc trang phục có xuất xứ từ cửa hàng này, cho nên lượng tiêu thụ rất tốt.

      Đúng lúc muốn ra khỏi tiệm này, lại chạm mặt Tần Tử.

      Tần Tử thấy Doãn Sắt có chút vui "Chào ", hoàn toàn khác biệt với thái độ ở nhà họ Lục ngày hôm qua. Doãn Sắt vẫn gật đầu cái, ra bên ngoài, ngay cả mỉm cười thân thiện cái cũng keo kiệt cho Tần Tử.

      Có thể là bởi vì đùa giỡn gặp dịp chơi với tình địch, trong lòng Doãn Sắt, là quá thấp kém rồi.

      tới quầy chuyên doanh đối diện, thấy chỗ đó vẫn còn trống , bên ngoài bị quây lại, thấy được bên trong. Hỏi nhân viên quét dọn, mới biết về sau chỗ này trở thành quầy chuyện doanh buôn bán của .

      "Nghe hội nghị sáng nay, tổng giám đốc Lục còn cố ý tầm quan trọng của nhãn hiệu này." Chuyện trong Thiên Trạch truyền ra tương đối nhanh trước sau như , ngay cả quét dọn vệ sinh cũng biết rất ràng.

      "Cám ơn" xong, Doãn Sắt nhìn lại thời gian, là 8h50’, cách thời gian hẹn gặp mặt Lục Dĩ Trạch còn mười phút.

      chậm chạp về phía cửa, quả nhiên thấy được Lục Dĩ Trạch đứng ở nơi đó. Dừng bước chân, nhìn Lục Dĩ Trạch đứng ở trước cửa quay lưng lại với mình, cười ha hả bước tới. Đến khi tới bên cạnh Lục Dĩ Trạch lại nghiêm mặt : " đến lâu rồi sao?"

      "Họp xong lập tức xuống." Lục Dĩ Trạch nhìn bên cạnh, bởi vì mới vừa họp các ý kiến đưa ra khớp, tâm tình vốn vui, đột nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều.

      cười cười, nhìn đồng hồ đeo tay tay, kim chỉ giây di chuyển từng chút từng chút, với Doãn Sắt: " ra cảm giác chờ môt người là như vậy."

      Doãn Sắt nhìn cái đồng hồ đeo tay kia, bởi vì bị chiếc đồng hồ đeo tay kia làm cho kinh ngạc, sắc mặt cũng thay đổi: "Đây phải là ——"

      Đây phải là quà sinh nhật Từ Sắt Sắt tặng cho Lục Dĩ Trạch năm lớp mười hai đó sao?

      Sinh nhật của Lục Dĩ Trạch trước kì thi vào trường đại học tuần, ngày hai mươi tám tháng năm, khi đó bởi vì bận rộn ôn thi, căn bản là có thời gian lo lắng cho sinh nhật của mình, cả người cũng thiếu chút nữa học hết tất cả các công thức của các ngành học khác.

      Cố tình vào ngày hôm đó, Từ Sắt Sắt lại tới phiền , cũng để ý nghiêm túc học tập, ghi chú, gọi cú điện thoại tới: "Lục Dĩ Trạch, em có đồ muốn tặng cho . tại em ở dưới lầu nhà chờ , nhớ xem thư nữa."

      Đề bài khó hiểu giải hồi lâu thế nào cũng giải được, vốn rất phiền não: " cần, hôm nào hãy ."

      Cúp điện thoại lại làm những đề bài khác, tất cả vẫn đều làm được.

      Lục Dĩ Trạch viết bài tập, Lục Liên Tiếu bị Từ Sắt Sắt từ chối chơi cùng phiền não nhìn trai, biết lúc này chọc nổi , cũng chỉ có thể ở lầu ngơ ngác nhìn Doãn Sắt ở dưới lầu ngồi bồn hoa hoa, có biện pháp.

      Ngày đó, Doãn Sắt chờ dưới lầu nhà họ Lục hơn hai giờ, từ gần tối mặt trời bắt đầu lặn chờ đến khi trời tối hẳn.

      Mùa hè, bên bồn hoa vẫn còn rất nhiều muỗi, đốt sung hết cả người, nhưng đợi vẫn ở chỗ cũ.

      Rốt cuộc Lục Dĩ Trạch cũng gải xong mấy đề này, thở hơi dài vả lại Lục Liền Tiếu còn ra ám hiệu, nghĩ đến cuộc điện thoại Từ Sắt Sắt vừa mới gọi tới.

      Nghĩ rằng hơn phân nửa là về rồi, trong lòng cũng nổi lên chút cảm giác khác thường, cũng coi là có chút mất mát đến bên cửa sổ, mới phát vẫn còn ngồi bồn hoa dưới lầu.

      Khi từ lầu xuống, sắc mặt Lục Dĩ Trạch cũng hề tốt, tới trước mặt Doãn Sắt, mới phát ôm cái hộp ngủ thiếp . Cách đó xa còn có mấy tên côn đồ, còn huýt sáo về phía này.

      Lục Dĩ Trạch ngồi xổm xuống, nhìn lúc này. tiếu nữ để tóc ngắn, mặt mũi tuấn xinh đẹp tuyệt trần, cúi đầu nhắm mắt, chỉ nhìn quần áo cách đơn giản cũng chỉ cho rằng là đứa con trai, thở dài, cười : "Quả nhiên cho dù em có ngủ thiếp ở đâu cũng rất an toàn."

      Bởi vì ngay cả bọn côn đồ cũng lười phải trêu chọc.

      Đứng lên đẩy cái, Từ Sắt Sắt mới tỉnh lại, giật mình nhảy dựng lên: "Lục Dĩ Trạch, rốt cuộc cũng xuống rồi."

      Nhìn đồng hồ, cũng may, muộn, vội vàng đưa quà tặng trong tay cho : "Đây là quà tặng, sinh nhật vui vẻ."

      lại móc cái pháo hoa giấy, kéo dây phía , "Bùm" tiếng, giấy hoa phun ra, xem ra cũng có khí ăn mừng, vẫn giống như chuyện gì.

      "Cho nên chỉ vì muốn tặng quà mà chờ tôi tới tận bây giờ?" Lục Dĩ Trạch nhận lấy cái hộp đó, sau khi mở ra thấy là cái đồng hồ đeo tay dành cho con trai, bởi vì là đồ cao cấp cho nên giá trị tương đối xa xỉ.

      ngây ngốc gật đầu cười: "Tặng cho , thể nhận."

      Lục Dĩ Trạch suy nghĩ chút vẫn nhận lấy: "Vậy tặng quà cho tôi hơn nữa còn chờ tôi cho tới bây giờ, tôi phải hồi báo như thế nào đây?"

      Mới đầu, bởi vì thi tốt nghiệp trung học gần tới nên tâm tình buồn rầu, nhưng gặp được tâm tình hòa hoãn hơn nhiều, cũng bắt đầu đùa.

      "Nhận lời quen em ." Cười, lại mở miệng câu vô số lần này lần nữa.

      Lục Dĩ Trạch cười cười, nhìn bầu trời đêm, phía , sao lốm đốm đầy trời, tâm tình tệ, giọng nhàng bên tai : "Chuyện hồi báo này liên quan đến cả đời, tôi phải suy nghĩ chút, sáng mai cho biết."

      Từ Sắt Sắt tưởng rằng mình còn có hy vọng, đứng thẳng, sững sờ tại chỗ, cho đến khi Lục Dĩ Trạch xa mới phản ứng được, đường về nhà luôn nở nụ cười.

      Kết quả là vào ngày hôm sau, Lục Liên Tiếu đưa cho lá thư, trai nhờ đưa cho .

      Tay run run mở ra, thấy dòng chữ bên trong, buột miệng lớn tiếng mắng câu. Lục Liên Tiếu cũng nghiêng đầu sang đây xem, kết quả bật cười "Hì hì" tiếng.

      đó viết là ——"Từ Sắt Sắt, ."

      . . . . . .

      Hôm nay tay Lục Dĩ Trạch còn mang chiếc đồng hồ đeo tay kia, cười nhìn Doãn Sắt, kéo tay sang dẫn lên tầng hai, vào quán cà phê, gọi hai ly cà phê nóng.

      Trong khi chờ cà phê mang lên, với Doãn Sắt về chuyện năm năm trước sau khi rời .

      "Sau khi em tuần lễ, Lục Liên Tiếu mới tỉnh lại, lúc ấy phản ứng đầu tiên của con bé chính là hỏi tại sao mình lại ở chỗ này, lúc này gia đình mới phát ra con bé nhớ rất nhiều chuyện xảy ra hồi học trung học, cũng có lẽ là nó cố ý quên mất."

      "PTSD, Post traumatic stress disorder, tiếng Trung trong gọi là rối loạn stress sau chấn thương. Mà tình trạng này của Liên Tiếu là thuộc về tâm bệnh, loại chứng mất trí nhớ, mất trí nhớ có chọn lựa."

      Nhân viên phục vụ bưng lên hai ly cà phê nóng, Lục Dĩ Trạch đặt trước mặt Doãn Sắt, tiếp.

      "Cha mẹ che giấu rất nhiều chuyện khi Liên Tiếu tỉnh lại, trong đó cũng bao gồm cả tồn tại của em. Bọn họ cho rằng tất cả mọi người từng quen biết trước kia nên trở về bên cạnh con bé lần nữa, cho nên Liên Tiếu cứ qua năm năm như vậy."

      "Bọn họ cho răng, đối với Liên Tiếu mà , đây có lẽ là chuyện tốt."

      "Năm năm trước, em nghe lời cứ xông ra như vậy, quả là có chút kích động. Nhưng mà đổi lại là , dưới tình huống đó, cũng làm như vậy ."

      kéo tay phải của Doãn Sắt sang, biết vì sao bàn tay bé này trong lúc ấy lại có thể bộc phát sức mạnh to lớn như thế.

      "Mặc dù nhà họ Tiết cũng là người bị hại, nhưng mà bởi vì chuyện này vẫn phải bồi thường khoản tiền lớn, trả hết khoản nợ trước kia của cha , mà Thiên Trạch cũng phải nhờ giúp đỡ cha em và cha của Tiết Hải mới có thể tới ngày hôm nay."

      "Sắt Sắt, chỉ xin em hiểu rằng, ban đầu cha buộc em rời , là vì tốt cho em, cũng là vì để cho mọi người tỉnh táo lại, đổi lấy yên tâm, ông rất sợ em lại vì Liên Tiếu mà làm ra chuyện gì đó kích động."

      "Nếu như chuyện lúc ấy ngừng chuyển biến xấu, bây giờ chúng ta cũng thể bình tĩnh ngồi cùng chỗ như thế này."

      "Mà cũng thể có cơ hội với em rằng, Sắt Sắt, thích em."

      Tác giả có lời muốn : Thời niên thiếu, Doãn Sắt vẫn còn quá kích động.

      Nhưng mà dù kích động thế nào, Lục Dĩ Trạch cũng thích.
      Last edited: 3/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 08

      Trong quán cà phê tràn đầy hương thơm cà phê tỏa ra, Lục Dĩ Trạch nhìn Doãn Sắt, lời trịnh trọng, vẻ mặt chân thành tha thiết.

      Nghe chuyện năm năm trước, Doãn Sắt vẫn luôn cúi đầu, mãi cho đến khi Lục Dĩ Trạch hết lời muốn .

      Tay của vẫn luôn nắm chặt miệng ly cà phê, trong lòng dâng lên các loại cảm xúc rối rắm, cũng biết bước kế tiếp nên làm cái gì. Uống ực hớp cà phê vào trong bụng, mặc dù lưỡi có chút nóng nhưng vẫn cứ tiếp tục uống vào.

      Cuối cùng để ly xuống, nhìn về phía Lục Dĩ Trạch: "Vậy sau đó Liên Tiếu thế nào?"

      "Sau khi xuất viện xong nhờ váo mối quan hệ, đưa con bé học đại học ở tỉnh B. Đúng theo sở thích của nó học ngành biểu diễn, cũng ở nơi đó, Liên Tiếu gặp được Tần Tử. tại con bé tốt nghiệp năm rồi, chủ yếu làm người mẫu."

      Lục Dĩ Trạch đơn giản kể chút tình trạng gần đây của Lục Liên Tiếu.

      Nghe nhắc đến Tần Tử, nét mặt Doãn Sắt lại ảm đạm hơn chút: "Cha hình như rất thích Tần Tử đấy."

      khí vốn nặng nề, sau khi Doãn Sắt xong câu này lại hòa hoãn hơn rất nhiều, bởi vì lúc này Lục Dĩ Trạch cười. Còn đưa tay lên xoa mặt Dõn Sắt, với : "Nhưng thích em hơn."

      Lại dùng lực bóp bóp, quên kèm thêm câu " phải là em nằm mơ đâu”. Sau đó thu tay về, nhìn Doãn Sắt xoa mặt nhìn mình chằm chằm, cười vui vẻ đến sung sướng, trong lòng mờ mịt tối tăm cũng sáng sủa hơn nhiều.

      Năm năm trước Lục Dật Phàm với rất nhiều lần thể lui tới vói Doãn Sắt, nhưng cả trái tim đều cho , thu về được nữa rồi phải làm thế nào đây?

      Cũng may là năm năm sau quay trở lại đúng hẹn, các phương diện cũng trở nên tốt hơn so với trước kia. Cũng làm cho có tự tin hơn, tin tưởng hơn, chỉ cần bọn họ cùng nhau cố gắng, cha mẹ hoặc là cha ngày nào đó thay đổi cái nhìn về hai người bọn họ.

      Chẳng qua nếu như giờ phút này muốn hỏi Lục Dĩ Trạch thích Từ Sắt Sắt giống tomboy trước kia hơn hay là thích Doãn Sắt hoàng hoa khuê nữ giống như bây giờ hơn, chỉ sợ đáp án của vẫn là người trước.

      Bởi vì khác người, lao lực vất vả mất ba năm theo đuổi như vậy. Khi những người khác đều bỏ qua, chỉ có từ bỏ. Khi những người khác đều Từ Sắt Sắt thích Lục Dĩ Trạch chính là chuyện cười, chỉ là các người cứ thoải mái , cuối cùng phải khóc nhất định là các người.

      Cho nên vào ngày nào đó khi Lục Dĩ Trạch nhận ra mình có thể thích Từ Sắt Sắt, cười lâu. Lại cảm thấy Lục Dĩ Trạch thể bị đánh bại sớm như vậy sớm, cho nên mới kìm nén câu " thích em" kia lâu như vậy.

      Cứ như vậy, vẫn kìm nén đến bây giờ.

      Khuôn mặt trước mặt đỏ bừng, biết là do bóp, hay là vì nghe thấy lời của Lục Dĩ Trạch nên thẹn thùng, trong miệng biết lẩm bẩm cái gì, tức giận nhìn .

      Lục Dĩ Trạch cười đứng lên, tới bên cạnh , muốn kéo cái: " dẫn em đến chỗ."

      bàn tay của bắt được tay vịn ở chỗ ngồi chịu , cái tay khác bắt được Lục Dĩ Trạch tỏ vẻ vô lại: "Lặp lại những lời vừa với em lần nữa."

      "Ừ, thích em hơn." Lục Dĩ Trạch theo cầu của lần nữa. Đây là lần đầu tiên nghe lời trước mặt Doãn Sắt như vậy.

      Doãn Sắt có chút sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng bị Lục Dĩ Trạch kéo lên: "Nếu như em thích cho em nghe mỗi ngày. Nhưng điều kiện tiên quyết là, em phải đồng ý quen ."

      "Này, Lục Dĩ Trạch ——" Còn chưa hết lời, bị kéo đến tầng .

      Quả nhiên dẫn đến chỗ ở đại sảnh đó, chỉ vào nơi sửa chữa : "Đây chính là quầy chuyên doanh của em, tuần sau là có thể trang hoàng xong."

      Bởi vì lúc trước tới, cho nên Doãn Sắt cũng vui mừng bao nhiêu, nhưng lại vì để cho Lục Dĩ Trạch thất vọng, vẫn biểu rất vui vẻ, vẫn quên phân tích vị trí địa lý của chỗ này: "Khu vực rất tốt, khách hàng vừa vào cửa là có thể thấy."

      "Thừa dịp còn chưa treo bảng hiệu lên, có muốn đổi lại tên hay ?" Lục Dĩ Trạch kéo Doãn Sắt qua hỏi, "Về sau em theo , dù sao vẫn thể gọi cái tên này nữa?"

      Doãn Sắt suy nghĩ chút, nét mặt giả bộ suy nghĩ sâu xa hỏi: " cứ xác định em theo như vậy sao? cảm thấy tên của chúng ta tổ hợp lại với nhau —— thí dụ như gọi là ‘Sắt Trạch’, cảm thấy rất quê mùa sao?"

      Lục Dĩ Trạch có lẽ cảm thấy đúng là như vậy, gì nữa, lại nghe thấy Doãn Sắt ở bên cạnh giọng thầm: "Lại , nhãn hiệu cũng đăng ký rồi, đổi tên cũng rất phiền toái."

      Doãn Sắt cười ngây ngô nhìn quầy chuyên doanh được lắp đặt thiết bị, ánh mắt Lục Dĩ Trạch nhìn sang lại phía đối diện.

      Như dự liệu, Tần Tử đứng ở bên đó nhìn sang bên này.

      Đối mặt với ánh mắt của Lục Dĩ Trạch, lập tức cúi đầu. Mắt nhìn chằm chằm bản thiết kế để ở bàn, trong lòng vẫn suy nghĩ chuyện của Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch.

      Phải đối với người tên Doãn Sắt này, Tần Tử sớm nghe được từ trong miệng Lục Dật Phàm, ít nhiều cũng hiểu số chuyện xảy ra giữa bọn họ. Mà tồn tại của Tần Tử, thế nhưng cũng chỉ là công cụ để Lục Dật Phàm ngăn cản Doãn Sắt và con trai mình ở chung với nhau.

      Ban đầu Lục Dật Phàm vì bức bách con trai, từng tất cả mọi chuyện năm năm trước lại cho Tần Tử, khiến Tần Tử sau khi giải quyết được Lục Dĩ Trạch, lại lấy chuyện này uy hiếp vào khuôn khổ.

      Nào có thể đoán được khi Tần Tử uy hiếp Lục Dĩ Trạch, Lục Dĩ Trạch vốn tính toán, nhưng vẫn như bị đánh cái, lúc đó vừa cảm thấy có thiện
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 09

      Lục Dĩ Trạch để điện thoại xuống, cầm hợp đồng mới vừa ký xong ở trong tay xem.

      Phía là các điều khoản hết điều này đến điều khác, mặc dù giảm bớt chỉ trong vòng năm trang giấy, nhưng là lít nha lít nhít đều là chữ. Có lẽ ở trong mắt người khác, cho rằng phần hợp đồng này từ lúc bắt đầu cho đến khi ký kết xong chỉ mất thời gian có mấy ngày, kì thực Lục Dĩ Trạch dùng mất năm năm.

      Năm năm trước, nhìn thấy Thiên Trạch ra đời, trong khoảng thời gian năm năm đó lại tham dự vào phát triển của Thiên Trạch, năm năm sau, rốt cuộc cũng có thể bắt đầu biến ý tưởng tạo dựng nơi thiết kế tốt nhất cho thành .

      Vì vậy trừ cái quầy chuyên doanh nho đó ra, sớm chuẩn bị xong món quà lớn muốn tặng cho .

      "Cốc cốc." Tiếng gõ cửa truyền đến, là Tần Tử tới. Lục Dĩ Trạch buông hợp đồng xuống, giọng lạnh lùng "Vào", lập tức nhìn thấy Tần Tử cúi đầu vào.

      Đứng ở trước bàn Lục Dĩ Trạch, bởi vì sợ hãi nên ánh mắt nhìn thẳng vào , chỉ nhìn tấm biển biểu thị thân phận của đặt ở mặt bàn, hỏi "Xin hỏi tổng giám đốc Lục tìm tôi có việc gì?"

      "Mới vừa nhìn thấy ở dưới lầu, cho nên muốn tìm chuyện chút."

      " biết tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây, tôi có thể hoàn toàn thoải mái chuyện ràng." Lục Dĩ Trạch dựa vào lung ghế, ngước đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng lạnh lẽo, "Sắt Sắt trở lại, tôi cũng nên làm cái gì đó cho ấy."

      "Cho nên?" Trái tim Tần Tử run lên, hỏi.

      Cho nên những gì dự đoán xảy ra sao?

      "Lượng tiêu thụ của Carrie tôi cũng nhìn thấy, tệ. Nhưng mà có chút được giám sát kỹ, điều tra chút cũng biết. dùng danh nghĩa của Thiên Trạch thiết kế lấy giá khá cao với các thương nhân khác tạo ra ‘khoản thu nhập riêng’, trước đây, bởi vì quan hệ với Liên Tiếu, tôi vẫn làm bộ thấy."

      " tại. . . . . . Có thể là được."

      Đôi tay Lục Dĩ Trạch đặt ở tay ghế dựa, mắt cười nhìn ta, nhưng trong tiếng cười này có quá nhiều áp lực đè lên Tần Tử.

      Giờ phút này, biểu cảm mặt Tần Tử lại giống như lúc trước ta uy hiếp Lục Dĩ Trạch bị Lục Dĩ Trạch dọa dẫm.

      Còn nhớ khi đó, bày tỏ tấm lòng của mình với Lục Dĩ Trạch bị từ chối, liền chuyện mình biết ra: "Tôi biết rất chuyện các người vẫn giấu giếm, Lục Dĩ Trạch, chỉ cần và tôi ở chung chỗ là tốt rồi."

      Bởi vì rất thích, cho nên biết đúng nhưng mà vẫn tự chủ được ra miệng như vậy. Cho dù là ép buộc và mình ở cùng nhau, cho dù là ở cùng với chỉ có ngày cũng cảm thấy đủ rồi.

      Nhưng vào cái thời điểm đó Lục Dĩ Trạch từ đầu đến cuối đều bất vi sở động*, lời ra làm cho trái tim càng thêm băng giá ngoài ra còn có cả sợ hãi: "Tần Tử, phải nhớ mới vừa rồi chưa từng gì. Còn nữa, nếu như dám can đảm thêm chữ , ‘nghèo khó’, tôi lập tức để cho thưởng thức hương vị đó lần nữa."
      *Bất vi sở động: có động tĩnh, bị thuyết phục


      Cha mẹ Tần Tử chỉ là công nhân trong thành phố, là người làm thêm thu nhập thấp, chỉ đủ nuôi gia đình. nhà ba người ở trong căn nhà , từ chịu khổ nhiều rồi, vất vả lắm mới tới hôm nay cần lo ăn lo mặc.

      Cũng bởi vì từ khi còn , khi các bé khác có đủ loại váy nhiều màu sắc khác nhau để mặc chỉ có chiếc áo sơ mi màu xám tro, cho nên mới từ từ có hứng thú với màu sắc và trang phục, để cho lựa chọn con đường ngày hôm nay.

      Về phần lúc học đại học gặp được Lục Liên Tiếu, đó cũng phải là tình cờ, là bởi vì sau khi nhìn thấy các đồ dùng mà Lục Liên Tiếu sử dụng đều là xa xỉ phẩm cho nên đoán nhà họ Lục nhất định là gia đình vô cùng giàu có.

      Cho nên cố ý làm quen với Lục Liên Tiếu, rồi sau đó biết gia thế của , quả đúng như dự đoán, còn biết được người trai tên là Lục Dĩ Trạch.

      Bốn năm đại học, trừ lúc học tập Tần Tử luôn chung với Lục Liên Tiếu, nhưng mà biết vì sao cho tới bây giờ và Lục Liên Tiếu vẫn chưa từng thành với nhau như thế, giống như là còn giấu giếm gì đó.

      Nhưng mà sao cả, chỉ cần ấy có thể trở thành bàn đạp để cải thiện cuộc sống, như vậy đủ rồi.

      Ngoài ý muốn là, Tần Tử ngờ mình gặp Lục Dĩ Trạch.

      Khi được Lục Liên Tiếu mời tới nhà họ Lục, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phòng ốc sang trọng như vậy. Cha mẹ Lục thấy là bạn thân của Lục Liên Tiếu nên cũng rất nhiệt tình với .

      Chỉ có người thiếu niên ngồi ở ghế sa lon đó là lạnh nhạt với , mới đầu, thiếu niên kia ngồi quay lưng lại với , chỉ chào hỏi câu,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :