1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Vampire Diaries - Nhật ký ma cà rồng (The Fury - Cơn thịnh nộ) - L.J.SMITH (16 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 12​
      Stefan nhìn Elena, những tinh thể tuyết đọng đầy mái tóc đen của . “Matt làm sao?” “Em nhớ được – chuyện gì đó. ràng. Nhưng vào cái đêm đầu tiên, khi em còn là mình ấy – em có gặp Matt ? Em có..?” Sợ hãi và khổ sở đến phát bệnh khiến nghẹn lại tiếp được nữa. Nhưng Elena cần hết câu, và Stefan cũng cần phải trả lời. nhìn thấy lời đáp trong mắt Stefan. “Đó là cách duy nhất, Elena à,” bảo. “ có máu người chắc em chết rồi. Chẳng lẽ em muốn tấn công ai đó tự nguyện, làm họ bị thương, hoặc thậm chí giết chết họ sao? Cơn đói có thể khiến em trở thành như thế đó.
      Chẳng lẽ em muốn vậy à?” “ phải,” Elena giận dữ đáp. “Nhưng cứ nhất quyết phải là Matt sao? Thôi, đừng trả lời; em cũng chẳng nghĩ ra được ai khác cả.” hít hơi run rẩy. “Nhưng giờ em lo lắng cho ấy, Stefan à. Từ đêm đó đến giờ em chưa gặp lại Matt. ấy có sao ? Có gì với ?” “ nhiều,” Stefan nhìn chỗ khác. “Đại loại là ‘để cho tôi yên’. Cậu ấy cũng muốn chối bỏ cả những chuyện xảy ra đêm đó và bảo em chết rồi.” “Nghe giống như mấy trường hợp đủ sức chịu đựng.” Damon nhận xét.
      “Ôi, im !” Elena kêu. “Đừng có xen vào chuyện này, mà nhân đây cũng làm ơn nghĩ đến Vickie Bennett tội nghiệp chút. nghĩ dạo này ấy chịu đựng chuyện này như thế nào hả? “Nếu ta biết cái Vickie Bennett này là ai mới nghĩ được chứ. cứ nhắc đến ả mãi, nhưng ta gặp hổi nào đâu mà biết.” “ gặp rồi. Đừng có giở trò với tôi nữa, Damon - khu nghĩa địa, nhớ chưa? Nhà thờ đổ? bị bỏ lại cho mặc bộ đồ lót lang thang ấy?” “Xin lỗi nhé, nhớ. Mà thường ta nhớ rất những bị ta bỏ lại cho mặc bộ đồ lót lang thang lắm.” “Vậy chắc Stefan làm quá.” Elena mát mẻ. Giận dữ lóe lên trong mắt Damon, nhưng ngay lập tức bi khỏa lấp bằng nụ cười khiến người ta khó chịu. “Cũng có thế nó làm. Cũng có thế làm. Với ta chả có gì khác biệt, ngoại trừ việc ta bắt đầu thấy chán ngấy những lời buộc tội rồi. Còn bây giờ ...” “Đợi , “ Stefan cất giọng ôn hòa đến mức ngạc nhiên.
      “Khoan hẵng . Chúng ta cần bàn bạc.” “Rất tiếc là ta có hẹn trước rồi.” Có tiếng đập cánh xao xác, rồi chỉ còn lại mỗi Elena và Stefan. Elena đưa tay lên môi. “Chết tiệt . Em đâu có cố tình chọc tức Damon. Nhất là sau khi ta xử khá là đàng hoàng suốt cả buổi tối như thế.” “ sao đâu,” Stefan đáp. “ ta thích được giận dỗi mà. Em gì về Matt nhỉ?”
      Elena nhìn thấy mệt mõi trong mắt Stefan nên quàng cánh tay ôm lấy . “Giờ mình bàn chuyện đó nữa, nhưng em nghĩ ngày mai chúng ta nên gặp ấy. Để là...” Elena tuyệt vọng giơ cánh tay còn lại lên trời. chẳng biết mình muốn gì với Matt cả, chỉ biết là phải làm gì đó thôi. “ nghĩ,” Stefan chậm rãi , “là em nên gặp cậu ta. thử chuyện với cậu ấy rồi, nhưng Matt muốn nghe. rất thông cảm chuyện đó, nhưng em làm tốt hơn. Và nghĩ” – dừng lại rồi quả quyết tiếp – “ nghĩ em gặp cậu ta mình hiệu quả hơn. Giờ em ngay .”
      Elena nhìn đăm đăm. “ chắc chứ?” “Ừ.” “Nhưng – liệu có sao ? Em nghĩ em nên ở lại với ...” “ sao mà,Elena,” Stefan dịu dàng noi. “Em cứ .” Elena do dự chút, rồi gật đầu. “Em lâu đâu,” hứa. * Elena lên đến hông căn nhà gỗ với lớp sơn tróc mẻ và cái thùng thư opk ẹp đề tên Honeycutt mà bị ai phát . Cửa sổ phòng Matt khóa. Bất cẩn quá, Elena thầm trách. Bộ biết có ai đó có thể lẻn vào sao? nhè đẩy cửa sổ mở ra, nhưng dĩ nhiên chỉ tiến xa được có thế. ranh giới vô hình như bức tường khí đông đặc mềm mại chặn lại.
      “Matt,” Elena thào. Căn phòng tối mò, nhưng có thể nhìn thấy hình thù lờ mờ giường. chiếc đồng hồ điện tử vởi những con số màu xanh nhạt cho thấy bây giờ là 12 giờ 15 phút. “Matt,” lại gọi khẽ. Hình người động đậy. “Hở?” “Matt, em muốn làm sợ.” Elena ráng làm giọng vỗ về, tìm cách đánh thức Matt dậy cách nhàng chứ muốn hù cho hồn vía lên mây. “Nhưng là em đây, Elena đây, và em muốn chuyện. Nhưng mà phải mời em vào nhà trước . mời em vào được ?” “Ừ. Vào .” Elena vô cũng kinh ngạc vì giọng Matt chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên cả. Chỉ đến khi leo qua ngưỡng cửa mới nhận ra vẫn còn ngủ. “Matt. Matt,” thào, dám đến gần quá. Căn phòng ngột ngạt và nóng bức, máy sưởi chạy hết công suất. Elena có thể nhìn thấy bàn chân trần thò ra khỏi đồng chăn mền giường và mái đầu vàng óng.
      “Matt?” chồm tới trước và chạm vào cách e dè. Lần này có tín hiệu trả lời. Matt gầm gừ ngồi bật dậy, nhìn quanh quất. Khi nhìn thấy Elena, mắt mở to trừng trừng nhìn chớp. Elena nhìn thấy mình gắng tỏ ra bé và vô hại. lùi về phía bức tường. “Em cố ý làm sợ. Em biết chuyện này khiến sốc lắm, nhưng làm ơn chuyện với em được ?”
      Matt chỉ tiếp tục trơ mắt nhìn như thế. Mái tóc vàng óng vết mồ hôi và xù lên như lông gà ướt. Elena có thể nhìn thấy mạch đập phập phồng chiếc cổ hở ra của . lo là Matt bật dậy phóng ra cửa sổ mất. Rồi đôi vai của thả lỏng ra, rũ xuống. Matt từ từ nhắm mắt lại. hít thở sau nhưng gấp gáp, “Elena” “Em đây,” thầm. “Em chết rồi.” “, Em ở đây mà.” “Người chết quay trở lại. Ba đâu có quay trở lại.” “Em đâu có chết . Em chỉ biến đổi thôi mà.” Matt vẫn nhắm tịt mắt chịu thừa nhận, và Elena thấy đợt sóng tuyệt vọng lạnh lẽo quét qua người. “Nhung ước gì em chết rồi, đúng ? Em liền đây,” thầm.
      Khuôn mặt Matt nhăn nhúm lại, bật khóc. “Đừng. Ôi, đừng mà. Đừng khóc, Matt, xin đấy.” Elena thấy mình ôm Matt vào lòng, cố gắng khóc theo. “Matt, em xin lỗi. Lẽ ra em nên đến đây mới phải.” “Đừng .” nức nở. “Đừng mất nhé.” “Em đâu.” Elena nín được nữa, và nước mắt rớt mái tóc bên bết của Matt. “Em chưa bao giờ có ý định làm đau lòng hết.” . “Chưa bao giờ, Matt à. Tất cả những việc đó, tất cả những gì em làm – em chẳng bao giờ cố tính muốn gây tổn thương cho . đấy...” Rồi ngừng và cứ ôm như thế thôi. Sau lúc, hơi thở của Matt dịu lại và ngồi thẳng lên, túm mớ khăn trải giường đưa lên chùi mặt. tránh nhìn . mặt Matt có vẻ gì đó, chỉ là ngượng ngùng mà còn là nghi kị, giống như gồng mình lên chuẩn bị sẵn sàng cho điều lo sợ. “Thôi được, đúng là em ở đây. Em còn sống,” Matt sẵng. “Vậy em muốn gì?” Elena chết sững. “Em , chắc phải có chuyện gì chứ. Là gì thế?” Những giọt nước mắt lại chực trào lên, nhưng Elena dằn lại. “ Chắc là em đáng bị như vậy. Em biết thế. Nhưng chỉ lần này thôi, Matt, em hoàn toàn muốn gì hết. Em đến để xin lỗi, để rằng em rất tiếc vì lợi dụng chỉ mình đêm đó mà từ xưa đến nay. Em quan tâm đến , và em quan tâm đến chuyện có tổn thương hay . Em nghĩ may ra mình có thế cải thiện được tình hình.” Sau thoáng im lặng nặng nề, thêm, “Chắc là giờ em nên hơn.”
      “Khoan, đợi . Đợi lát,” Matt lại lấy tấm trải giường dụi lên mắt. “Nghe này. Những điều ngu ngốc, thằng chẳng ra gì ...” “, người rất quân tử. Nếu bảo em xéo cho khuất mắt từ khuya rồi.” “, thằng ngu ngốc chẳng ra gì. Lẽ ra phải nện đầu vào tường vì vui sướng khi thấy em còn sống mới phải. làm ngay đây. Nghe này.” Matt chụp lấy cổ tay Elena làm thoáng ngạt nhiên. “ quan tâm ngay cả khi em có là Quái vật Đầm lầy Đen, Godzilla hay Frankenstein nhập chung làm . chỉ...” “Matt.” Elena hoảng hốt lấy bàn tay còn lại che miệng . “ biết. Em đính hôn với Dracula. Đừng lo, nhớ ra cậu ta mà. Thậm chí còn thích cậu ta nữa, có Trời mới biết tại sao” Matt hít hơi và có vẻ như bình tĩnh trở lại. “ chẳng bietes Stefan có với em chưa. Cậu ta với đủ thức chuyện – nào là mình rất xấu xa, nào là hề hối tiếc về những chuyện làm với Tyler. Em biết muốn chuyện gì chứ?” Em nhắm mắt lại. “Từ đêm đó đến giờ, ấy hầu như ăn uống gì. Em nghĩ ấy chỉ mới săn có lần. Hồi tối Stefan còn suýt bị người ta giết chết vì quá yếu ớt đấy.” Matt gật đầu. “Hóa ra đây là lí lẽ em dùng biện hộ à. Lẽ ra phải biết chứ.” “Đúng và đúng. Cơn đói rất mãnh liệt, hơn tưởng nhiều.” Elena chợt nhớ ra chính cũng chưa ăn gì hôm nay, và thấy đói trước khi đến nhà thấy Alaric rồi. “ là – Matt à, em phải thôi. Chỉ có điều – nếu ngày mai có vũ hội cũng đừng . có chuyện xảy ra đấy, chuyện tồi tệ. Bọn em cố canh phòng, nhưng em biết có làm được gì .” “ ‘Bọn em’ là những ai?” Matt hỏi ngay. “Stefan, Damon – Em nghĩ là có Damon – và em. Cả Meredith và Bonnie... cả thầy Alaric Saltzman nữa. Đừng hỏi em về thấy Alaric. Chuyện dài dòng lắm.” “Nhưng mọi người đề phòng cái gì mới được chứ?”
      “Em quên mất là chưa biết. Chuyện đó cũng dài dòng lắm, nhưng... ngắn gọn lại là cái thứ giết em. Cái thứ xua bầy chó tấn công người ta vào hôm đám tang của em. Đó là thế lực rất xấu xa, Matt à, nó lảng vảng ở Fell’s Church được ít lâu rồi. Và bọn em cố gắng ngăn cản cho nó gây ra chuyện gì vào đêm mai.” ráng vặn vẹo mình mẩy. “Nghe này, em rất xin lỗi, nhưng em thực phải rồi.” Ngược lại với ý muốn của Elena, mắt liếc nhìn sang chỗ mạch máu xanh lớn cổ Matt. Khi mắt dứt ra được khỏi nó để nhìn vào mặt , Elena thấy nét choáng váng từ từ nhường chỗ cho niềm cảm thông bất chợt. Rồi đến thứ khác thể nào tin nổi: chấp nhận “ sao đâu mà,” Matt bảo. chắc mình có nghe nhầm . “Matt?” “ , sao đâu. Lần trước, cũng đâu có thấy đau.” “. phải đâu, Matt, đấy. phải em đến đây vì chuyện đó...” “ biết. Đó là lí do muốn được làm như vậy. muốn cho em thứ mà em cầu.” Sau thoáng, tiếp, “Vì tình bạn ngày xưa ấy mà.”
      Stefan, Elena nghĩ. Nhưng chính Stefan bảo đến, và đến mình. Stefan biết trước, Elena chợt nhận ra. Và với có vấn đề gì hết. Đây là quà tặng dành cho Matt – và cho chính . Nhưng em quay lại với , Stefan ạ, nghĩ thầm. Khi Elena ngả người về phía Matt, . “Em biết , mai đến giúp em. Ngay cả khi chẳng có ai rủ rê cả.” Và đôi môi chạm vào cổ .
      Thứ Sáu, ngày 13 tháng Mười Hai, Nhật ký thân mến, Đêm này chính là thời điểm đó. Mình biết mình viết câu này rồi, hoặc ít ra là cũng nghĩ trong đầu. Nhưng đêm nay chính là thời điểm đó, thời điểm trong đại, khi mọi chuyện xảy ra. Đúng vậy. Stefan cũng cảm thấy điều đó. Hôm nay từ trường trở về nhà để bảo với mình rằng vũ hội được tổ chức – thầy Newcastle muốn khiến cho mọi người hoang mạng bằng cách hủy bỏ nó . Họ bố trí “lực lượng bảo v” bên ngoài, tức là cảnh sát, mình đoán thế. Có thể có mặt ông Smallwood và mấy người bạn ông ta vũ trang súng trường nữa. Cho dù chuyện gì xảy ra mình cũng nghĩ họ có thể ngăn chặn nổi đâu. Mình cũng chẳng biết liệu bọn mình có khả năng đó hay nữa. Tuyết rơi suốt cả ngày. Hẻm núi bị tắc nghẽn, có nghĩ là có xe cộ gì có thể ra hoặc vào thị trấn cho đến khi xe xúc tuyết lên đến đó vào sáng mai, mà tới lúc đo quá trễ. Trong khí có cảm giác kì cục lăm. chỉ là tuyết. Giống như có thứ gì đó còn lạnh lẽo hơn chờ đợi. Nó co mình lại, như kiểu biển cả rút ra tít ngoài xa trước khi đợt sóng thủy triều ập vào. Đén lúc nó bung ra ... Hôm nay, mình nghĩ đến cuốn nhật kí khác của mình, cái cuốn nằm bên dưới tấm ván sàn của tủ đồ trong phòng ngủ ấy. Nếu còn có thứ gì khác thuộc sở hữu của mình chỉ có nó. Mình nghĩ đến chuyện lấy nó ra, nhưng minhg muốn về nhà thêm lần nữa. Mình nghĩ mình có thể chịu đựng nổi, và mình biết dì Judith cũng nếu như dì trông thấy mình. Mà có ai chịu đựng nổi mới là lạ. Meredith, Bonnie – đặc biệt là Bonnie. Cả Meredith nữa, nếu tính đến những chuyện mà gia đình cậu ấy phải trải qua. Và Matt. Họ là những người bạn tốt bụng và trung thành. Buồn cười . Mình từng nghĩ rằng, nếu như có cả đội ngũ bạn bè và fan hâm mộ hùng hậu mình sống nổi. Giờ chỉ cần ba người họ thôi là đủ hạnh phúc lắm rồi, cảm ơn nhiều. Bởi vì họ là nhưng người bạn thực . Trước đây, mình biết mình quan tâm đến họ nhiều đến mức nào. Hay quan tâm đến Margaret, thậm chỉ cả gì Judith nữa. Và mọi người trong trường... Mình biết cách đây vài tuần, mình có tuyên bố là cóc cần quan tâm nếu như cả cái trường Robert E. Lee lăn cổ ra chết, nhưng phải vậy đâu. Đêm nay, mình gắng hết sức để bảo vệ họ. Mình biết là mình năng lan man dây cà ra dây muống, nhưng mình chỉ đến những thứ quan trọng với bản thân thôi mà. Kiểu như gom hết chúng lại trong đầu ấy. Đề phòng khi có chuyện. Đến lúc rồi. Stefan đợi. Mình viết nốt dòng cuối cùng này rồi . Mình nghĩ bọn mình thắng. Mình mong vậy. Bọn mình cố gắng.
      Phòng học lịch sử rất sáng sủa và ấm áp. Ở phía bên kia trường học, nhà ăn thậm chí còn sáng hơn, lấp lánh ánh đèn trang trì Giáng Sinh. Lúc mới đến, Elena xem xét nơi đó rất kĩ từ khoảng cách an toán, quan sát các cặp đôi đến dự vũ hội lúc họ ngang qua những nhân viên cảnh sát đứng trước cửa. Khi cảm thấy diện im lặng của Damon sau lưng mình, đưa tay chỉ có mái tóc dài nâu nhạt. “Vickie Bennett đó,” Elena . “ vậy ta biết vậy thôi.” ta trả lời. Lúc này, đưa mắt nhìn quanh tổng hành dinh dã chiến của họ trong buổi tối hôm nay. Bàn của thấy Alaric được dọn trống, thấy cúi người bên sơ đồ trường học, Meredith đứng sát bên cạnh thầy, mái tóc đen của bạn quét qua tay áo Alaric. Matt và Bonnie ở ngoài kia, trà trộn vào những người dự hội trong khu vực bãi giữ xe, còn Stefan và Damon thay phiên nhau tuần tra bên ngoài khuôn viên trường học. “ Em ở lại trong này ,” thầy Alaric bảo Elena. “Rủi người ta nhìn thấy và cầm cọc đuổi theo em là mọi chuyện hỏng bét.” “Em long nhong khắp thị trấn cả tuần nay rồi mà,” Elena đáp, thấy vui vui. “Nếu em muốn bị nhìn thấy đừng hòng có ai thấy được em.” Tuy vậy, vẫn chịu ở lại trong phòng để điều động mọi người. Ở đây giống tòa lâu đài quá, Elena nghĩ thầm khi nhìn thầy Alaric đánh dấu vị trí của cảnh sát và mấy người kia bản đồ. Và bọn mình bảo vệ nó trước xâm lược của kẻ thù. Mình và những hiệp sĩ trung thành của mình. Chiếc đồng hồ tròn tròn bẹt bẹt tường cứ tích tắc đếm từng phút trôi qua. Elena quan sát nó, mở cửa đóng cửa cho những người kia ra vào. rót cà phê nóng trong phích ra cho những ai muốn uống và lắng nghe họ báo cáo tình hình. “Mọi thứ ổn ở mạn bắc trường học.”
      “Caroline mới được trao vương niệm Nữ Chúa Tuyết. Ngạc nhiên chưa.” “Có mấy đứa nhóc gây rối trong bãi xe – cảnh sát gô cổ cả đám lại rồi...” quá nửa đêm. “Có lẽ chúng ta nhầm,” Stefan lên tiếng, khoảng tiếng đồng hồ sau đó. Đây là lần đầu tiên họ tụ lại ở cùng chỗ kể từ đầu giờ chiều. “Biết đâu nó xảy ra ở chỗ nào khác sao?”, Bonnie trong lúc tháo ủng ra giũ giũ và nhìn vào bên trong. “Chẳng có cách chi biết được nó xảy ra ở đâu cả,” Elena quả quyết. “Nhưng bọn mình nhầm về chuyện nó xảy ta đâu.” “Có lẽ là có cách,” Alaric trầm ngâm, “Ý tôi là để biết mọi chuyện xảy ra ở đâu ấy.” Khi mọi người ngẩng đầu lên thắc mắc, thầy tiếp, “Chúng ta cần lời tiên tri.” Mọi cặp mắt đều chĩa vào Bonnie.
      “Đó là năng khiếu trời cho,” thầy Alaric bắt đầu mở máy. “Đó là rắc rối trời cho có. Thầy hiểu được đâu. Mấy lời tiên đoán thông thường thôi cũng đủ tệ lắm rồi. Hình như lúc nào em cũng khám phá ra toàn những chuyện em muốn biết. Nhưng còn khoản bị nhập vào – cái đó mới là khủng khiếp. Sau đó thậm chí em còn nhớ nổi mình cái gì nữa. Kinh khủng!” “Bị nhập vào ư?” Thầy Alraric lặp lại. “Là sao?” Bonnie thở dài. “ Đó là chuyện xảy ra với em trong nhà thờ ấy,” kiên nhẫn giải thích. “Em có thể đưa ra những lời tiên đoán dạng khác, như làm phép với nước hay đọc chỉ tay” – bạn thoáng đưa mắt nhìn sang Elena rồi nhìn chỗ khác – “và những thứ đại loại như vậy. Nhưng cũng có những khi – ai đó – nhập vào em và bắt em thay cho họ. Y như có ai khác trong cơ thể mình vậy.” “Giống như lúc ở nghĩa địa, khi cậu có thứ gì đó đợi mình,” Elena tiếp lời. “Hay khi cậu cảnh cáo mình đừng lại gần cây cầu. Hay cái hôm câu đến ăn tối và rằng Thần Chết, cái chết của mình, ở trong nhà chứ gì.” Tự nhiên nhìn sang Damon, và ta thờ ơ nhìn trả lại. Tuy vậy điều đó đúng lắm, Elena thầm nghĩ. Damon đâu có gây ra cái chết của . Vậy lời tiên tri đó có nghĩa là sao? Trong thoáng có điều gì đó lóe lên trong óc, nhưng trước khi Elena kịp nắm bắt lấy nó, Meredith chen ngang. “Giống như có giọng khác thông qua Bonnie ấy.” Meredith giải thích với thầy Alaric. “Trông cậu ấy cũng khác nữa. Chắc lúc trong nhà thờ thầy đứng xa quá nên thấy.”
      “Nhưng sao mọi người kêt cho tôi nghe chuyện này chứ?” Thầy Alaric vô cùng phấn khích. “Chuyện này có thể rất quan trọng. Cái – thực thể - này, bất kêt nó là cái gì – có thể cho chúng ta những thông tin quý báu. Biết đâu nó có thể làm sáng tỏ những bí về Quyền Năng Khác sao, hay ít ra cũng mách nước cho chúng ta cách chống trả sao?” Bonnie lắc đầu. “ đâu. Nó đâu phải là thứ mà em có thể huýt sáo gọi đến được, mà nó cũng trả lời câu hỏi của mình đâu. Nó chỉ tự nhiên xảy đến với em. Và em ghét nó.” “Ý em là, em nghĩ ra dược thứ gì có khuynh hướng gây ra chuyện này sao? Bất cứ thù gì trước đây hay dẫn đến tượng này ấy?” Elena và Meredith, vốn biết rất điều gì có thể gây ra chuyện đó, quay sáng nhìn nhau. Elena cắn chặt răng lại. Đây là lựa chọn của Bonnie. Phải để cho Bonnie được lựa chọn. Bonnie, nãy giờ đưa tau ôm đầu, đưa mắt nhìn xuyên qua những lọn tóc đỏ sang chỗ Elena. Rồi bạn nhắm mắt lại rên rỉ. “Nến.” . “Cái gì?” “Nến. ngọn nến có thể có tác dụng. Em chắc đâu, thấy biết ; em hứa hẹn bất cứ điều gì...” “Ai đó vào lục tìm trong phòng thí nghiệm khoa học ,” thầy Alaric bảo. Quang cảnh gợi nhớ đến ngày đầu tiên thầy Alaric lên lớp, khi thầy cầu họ xếp hết bàn ghế thành vòng tròn. Elena nhìn vòng khuôn mặt được thắp sáng nhờ nhờ ma quái bởi ánh sáng của ngọn nến. Kia là Matt với quai hàm nghiến chặt. Bên cạnh là Meredith với hàng mi đen óng hắt bóng lên phía . Và thấy Alarics, lúc này háo hức chồm người về phía trước.
      Rồi Damon, khuôn mặt chập chờn tranh tối tranh sáng. Elena, đôi gò má cao quá sắc sảo đối với thị lực của Elena. Và cuối cùng là Bonnie, trông hết sức mong mạnh yếu đuối và nhợt nhạt ngay cả trong ánh nến vàng. Bọn mình thực kết với nhau, Elena nghĩ thầm, ngập tràn cảm xúc tương tự như lúc nắm tay cả Damon và Stefan trong nhà thờ. nhớ đén vòng trong sáp trắng mỏng manh nổi trong tô nước. Chúng ta có thể thành công nếu chúng ta sát cánh bên nhau. “Tôi nhìn vào ngọn nến,” Bonnie bảo, giọng hơi run run. “Và suy nghĩ gì hết. Tôi cố - để ngỏ tâm trí cho nó nhập vào.” bắt đầu hít thở sâu, đăm đăm nhìn ngọn lửa. Rồi chuyện đó xảy ra, tương tự như những lần trước. Khuôn mặt Bonnie giãn ra, mọi xúc cảm tan biến. Đôi mắt trở nên vô hồn như những pho tượng thiên thần bằng đá trong nghĩa địa. bạn lời nào. Lúc đó Elena mới nhận ra họ chưa kịp thỏa thuận trước với nhau xem hỏi những gì. sục sao tìm trong óc câu gì đó để hỏi trước khi Bonnie đứt mất mối liên kết. “Chúng tôi có thể tìm ra Quyền Năng Khác ở đâu?” hỏi, vừa lúc thầy Alaric buộc miệng, “Người là ai?” Giọng của họ lẫn vào nhau, hai câu hỏi trộn làm . Khuôn mặt vô hồn của Bonnie quay sang, đôi mắt trống rống quét qua vòng tròn người. Rồi giọng hề giống giọng Bonnie cất lên, “Đến mà xem.” “Khoan ,” Matt kêu lên khi Bonnie đứng dậy, vẫn trong tình trang lên đồng, và tiến về phía cửa. “Cậu ấy đâu thế?”
      Meredith chụp lấy áo khoác. “Bọn mình có theo cậu ấy ?” “Đừng ai đụng chạm gì đến em ấy!” Thầy Alaric nhảy dựng lên khi Bonnie bước ra khỏi cửa. Elena nhìn sang Stefan rồi Damon. Họ cùng nhau theo Bonnie xuống đến cuối hành lang vắng tanh. “Bọn mình đâu đây? Cậu ấy trả lời cho câu hỏi nào vậy?” Matt cuống quít hỏi. Elena chỉ có thể lắc đầu. Thầy Alaric phải chạy theo mới theo kịp bước như bay của Bonnie. bạn bước chậm lại khi họ ra ngoài trời tuyết. Elena ngạc nhiên khi thấy bước đến xe của thầy Alaric đậu trong bãi giữ xe giáo viên, đứng đợi. “ thể nhét hết chứng này người vào đó được; mình cùng Matt,” Meredith nhanh. Elena, người nổi hết da gà vì lạnh và vì sợ, chui vào băng ghế sau xe thầy Alaric khi thầy mở cửa cho , hai bên là Stefan và Damon. Bonnie ngồi đằng trước. bạn nhìn thằng trước mặt, vẫn tiếng nào. Nhưng khi thấy Alaric cho xe chạy khỏi bãi, Bonnie nhấc bàn tay trắng trẻo lên chỉ đường. Rẽ phải vào đường Lee rồi sang trái vào đường Arbor. Chạy thẳng về hướng nhà Elena rồi quẹo phải ra đường Thunderbird. Hướng về phía đường Nhánh Sông Cũ. Lúc đó Elena chợt nhận ra họ đâu. Xe chạy qua cây cầu khác để vào nghĩa trang, cầu này được gọi là “cầu mới” để phân biệt với cầu Wickery, bây giờ còn nữa. Họ lối có cổng vào, lối mà Tyler chọn khi đưa Elena đến thăm nhà thờ đổ. Xe thấy Alaric cũng dừng lại ngay chỗ lúc trước Tyler đậu xe. Meredith trờ xe tới sau lưng họ. Với cảm giác quen thuộc đến phát bệnh, Elena hì hục băng qua cổng leo lên đồi, theo bước chận Bonnie hướng về ngôi nhà thờ đổ sừng sững, với tháp chuông chỉ thẳng lên bầu trời đầy giông bão như ngón tay. Đến chỗ lỗ hổng vốn từng là cửa ra cào, chợt chùn bước. “Người đưa chúng tôi đâu thế hả?” Elena hỏi. “Nghe tôi này. Chỉ cần xem Người trả lời cho câu hỏi nào của chúng tôi cũng được nữa.” “Đến mà xem.” Elena tuyệt vọng đưa mắt sáng những người còn lại. Rồi bước qua ngưỡng cửa. Bonnie bước chầm chậm đến chỗ ngôi mộ cẩm thạch và dừng lại. Elena nhìn ngôi mô, rồi nhìn sang khuôn mặt ma quái của Bonnie. Tóc gáy dựng đứng cả lên. “Ôi, thôi rồi...” lẩm bẩm. “ phải vậy chứ.” ‘Elena, cậu gì vậy?” Meredith hỏi. Elena choáng vàng nhìn xuống khuôn mặt nghiêm trang của Thomas và Honoria Fell nằm nắp quan tài bằng đá. “Cái thứ này mở ra được.” thầm.

    2. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 13​
      “Em nghĩ chúng ta nên – nhìn vào bên trong hả?” Matt hỏi. “Em biết.” Elena khổ sở đáp.Cũng giống như lúc Tyler đề nghị mở quan tài ra phá, chẳng hề muốn biết bên trong đó có cái gì. “Có khi bọn mình chẳng mở nó ra được đâu,” thêm. “Tyler và Dick đâu có mở được.Chỉ khi em tựa vào nó mới trượt thôi.” “Giờ tựa vào nó xem;biết đâu có dạng kết cấu,lò xo nào đó bên trong,” Alaric đưa ra ý kiến ,và khi Elena làm theo mà có kết quả gì,thầy , “Thôi được rồi,tất cả cùng nắm tay vào đây,và lấy đà – như thế này này.Nhanh lên nào…” Trong tư thế lom khom,thầy ngước nhìn Damon lúc này vẫn đứng yên hề động tay động chân gì cạnh bên ngôi mộ,khuôn mặt thoáng nét khôi hài . “Làm ơn tránh sang bên cho,” Damon bảo,và thầy Alaric lùi lại ,nhíu mày.Damon và Stefan mỗi người nắm đầu nắp quan tài và nhấc nó lên. Chiếc nắp rời ra,trượt xuống đất ken két khi Damon và Stefan đẩy nó sang bên. Elena chẳng thể nào cất bước tiến lại gần hơn được. Thay vì vậy, chống chọi với cảm giác buồn nôn và quan sát nét mặt Stefan.Qua đó có thể biết bên trong có cái gì.Những hình ảnh len lói vào trong óc Elena,nào là xác ướp có màu như giấy da,tử thi phân hủy,thậm chí cả những sọ người nhe răng trắng ởn.Nếu Stefan tỏ vẻ kinh hoàng ,gớm ghiếc hoặc muốn bệnh … Nhưng khi nhìn vào bên trong ngôi mộ,khuôn mặt chỉ toát lên mỗi vẻ ngạc nhiên chưng hửng. Elena nhịn được nữa. “Cái gì thế ?” mỉm cười bí hiểm nhìn ,mắt liếc Bonnie, “Đến mà xem.” Elena nhích từng bước đến bên quan tài,cúi xuống quan sát.Rồi ngẩng phắt lên nhìn Stefan kinh ngạc.
      “Cái gì thế này?” “ biết,” Stefan đáp . quay sang Meredith và thầy Alarics. “Có ai mang theo đèn pin ? Hoặc là dây thừng?” Sau khi nhìn vào trong quan tài đá,cả hai người họ chạy ra xe.Elena đứng nguyên tại chỗ ngó trân trân xuống dưới,cố gắng phóng tầm mắt xa trong bóng tối. vẫn tài nào tin nổi. Ngôi mộ chỉ là ngôi mộ,mà là lối vào. Giờ Elena hiểu sao mình cảm thấy có luồng gió lạnh thốc ra từ bên trong,khi chiếc nắp dịch chuyển dưới tay vào đêm đó. nhìn xuống dạng hầm mộ hay khoang chứa nằm trong lòng đất.Elena chỉ có thể trông thấy bức vách duy nhất từ chỗ đứng chạy thẳng xuống đất. vách có những khoen sắt bắt vào đá như những bậc thang. “Đây này,” Meredith quay trở lại bảo Stefan, “Thầy Alarics cũng có đèn pin,cây này là của tôi.Còn đây là cuộn dây thừng Elena nhét vào xe tôi cái hồi bọn tôi tìm cậu.” Luồng sáng hẹp từ đèn pin của Meredith quét qua căn phòng tối mò bên dưới. “Tôi thấy được xa lắm vào phía trong ,nhưng có vẻ như có gì dưới đó.” Stefan bảo . “Để tôi xuống trước cho.” “Xuống dưới đó hả?” Matt kêu lên. “Này,cậu có chắc là chúng ta phải xuống dưới đó ? Bonnie,bây giờ phải thế nào?” Nãy giờ Bonnie nhúc nhích gì. bạn vẫn đứng đó với vẻ mặt hết sức xa xăm như chẳng hề trông thấy gì chung quanh mình. lời, vắt chân qua thành ngôi mộ,vặn mình lại và bắt đầu leo xuống dưới.” “Woa,” Stefan thốt lên. nhét đèn pin vào trong túi áo khoác,vịn tay lên thành mộ và bắt đầy nhảy xuống dưới. Elena chẳng có thời gian đứng đó ngó vẻ mặt của thầy Alaric; thò đầu xuống la lớn , “ sao chứ ?”
      “Ừ,ổn cả.” Ánh đèn pin nhá lên trả lời từ bên dưới . “Bonnie cũng sao đâu.Mấy cái khoen sắt chạy xuống tận dưới này.Nhưng mà cũng nên mang theo dây thừng cho chắc.” Elena nhìn sang Matt ,ngời đứng gần nhất.Đôi mắt xanh của ánh lên vẻ vô vọng và chịu thua khi bắt gặp mắt ,rồi gật đầu.Elena hít hơi sâu rồi vịn tay vào thành như Stefan làm . bàn tay khác bất chợt chụp lấy cổ tay . “Mình mới nghĩ ra chuyện,” Meredith gay gắt . “Rủi cái thực thể bên trong Bonnie chính là Quyền Năng Khác sao?” “Mình nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi,” Elena đáp. vỗ vỗ bàn tay của Meredith ,gỡ nó ra và nhảy xuống. Elena đứng dậy,tựa vào cánh tay Stefan đưa ra đỡ lấy và nhìn quanh. “Chúa ơi..” Đó là chốn lạ lùng.Các bức vách đều được lát bằng đá nhẵn nhụi và sáng bóng.Cách quãng vách là những chân nến bằng sắt, số cái vẫn còn sót lại những chân nến bằng sắt, số cái vẫn còn sót lại vài mẩu nến sáp.Elena nhìn được tới tận đầu kia của căn phòng ,nhưng ánh đèn pin rọi vào cánh cổng sắt chạm trổ tinh xảo gần đó,giống như kiểu cổng hay dùng trong số nhà nguyện để ngăn cách với bệ thờ.
      Bonnie vừa leo xuống đến bậc thang sát xuối cùng. đứng im lặng chờ đợi trong khi những người kia leo xuống,đầu tiên là Matt ,rồi đến Meredith ,và cuối cùng là thầy Alaric,tay cầm cây đèn pin còn lại. Elena ngước lên. “Damon ơi?” có thể nhìn thấy bóng ta in nền ô chữ nhật ít tối hơn,vốn là miệng của ngôi mộ mở ra bầu trời bên ngoài. “Sao?” “ có theo chúng tôi ?” Elena hỏi. phải là “ theo chúng tôi ?” biết Damon hiểu được khác biệt. đợi năm nhịp đập của trái tim trôi qua trong im lặng kéo theo sau đó.Sáu,bảy,tám… luồng gió thốc qua,và Damon đáp xuống rất nhàng.Nhưng ta nhìn Elena.Đôi mắt Damon xa xăm đến kì lạ,và chẳng đọc được gì khuôn mặt ta cả. “Đây là hầm mộ,” thầy Alaric ngỡ ngàng thốt lên khi lia đèn pin trong bóng tối. “ căn phòng ngầm bên dưới nahf thờ,dùng làm nơi mai táng.Thường mấy nhà thờ lớn hơn mới có dạng phòng như thế này chứ.” Bonnie tiến thẳng đến chỗ cánh cửa chạm trổ và đặt bàn tay xíu trắng trẻo lên đó,mở nó ra.Cánh cửa đung đưa mở vào phía trong. Tim Elena đập liên hồi như trống trận.Chẳng hiểu bằng cách nào vẫn có thể ép mình tiến về phía trước, theo Bonnie.Những giác quan sắc bén của nhạy đến mức khó chịu,nhưng chúng vẫn chẳng cho Elena biết được mình bước vào cái gì.Luồng sáng từ đèn pin của Stefan quá hẹp ,chỉ rọi được mặt sàn lát đá trước mặt và hình bóng kì lạ của Bonnie.
      Bonnie dừng lại. Đến lúc rồi,Elena nghĩ thầm,hơi thở tắc lại trong cổ họng.Ôi Chúa ơi,đến lúc rồi, đến lúc rồi. chợt có cảm giác nghẹt thở như kẹt giữa giấc mơ sống động, giấc mơ mà người ta tuy biết mình mơ nhưng vẫn thức dậy được.Các cơ bắp người chết lặng. Elena có thể đánh hơi được mùi sợ hãi từ những người chung quanh, cũng cảm thấy nó trong chính Stefan đứng ngay bên canhk.Ánh đèn pin của quét qua những đồ vật trước mặt Bonnie,nhưng thoạt tiên Elena chẳng nhận ra chúng là cái gì. nhìn thấy những góc cạnh,những bề mặt phẳng,đường cong,và rồi có cái gì đó đập vào mắt. khuôn mặt trắng toát sống,oặt sang bên cách kì quái… Tiếng thét suýt chút nữa bật ra khỏi miệng Elena.Nhưng đó chỉ là pho tượng,và những đường nét trông rất quen thuộc.Chúng giống hệt những nét khắc nắp ngôi kia.Chiếc quan tài này là em song sinh với cái mà họ vừa leo vào để đến đây.Chỉ khác ở chỗ ngôi mộ này bị tàn phá.Nắp quách bằng đá vỡ làm hai mảnh,văng sát vách hầm mộ.Có cái gì đó rải rác khắp sàn như những khúc ngà voi mỏng manh.Những mẩu đá cẩm thạch,Elena tuyệt vọng tự nhủ trong đầu;chỉ là đá cẩm thạch,những mẩu đá cẩm thạch thôi mà. Đó là xương người bị nghiền nát,vỡ vụn. Bonnie xoay người lại.
      Khuôn mặt hình trái tim hết quay sang phải rồi lại quay sang trái,nhưg thể đôi mắt trơ trơ vô hồn kia dò xét nhóm bạn vậy.Cuối cùng Bonnie dừng lại,đối mặt trực tiếp với Elena. Rồi,thoắt rùng minh, bạn loạng choạng ngã chúi về phía trước như con rối bị cắt dây. Elena kịp thời chụp lấy Bonnie,chính bản thân cũng suýt ngã. “Bonnie ? Bonnie ?” Đôi mắt nêu mở to ngơ ngác hoảng sợ nhìn chính là mắt Bonnie. “Nhưng mà có chuyện gì thế?” Elena gặng hỏi “Nó đâu rồi?” “Ta ở đây.” Phía ngôi bị cướp phá, luồng ánh sáng lờ mờ bắt đầu ra., phải ánh sáng,Elena thầm nghĩ. nhìn thấy được nó bằng mắt,nhưng đó phải là thứ ánh sáng quang phổ bình thường.Nó còn lạ lùng hơn cả tia hồng ngoại hay tử ngoại, dạng mà các giác quan của con người được cấu tạo để cảm nhận thấy.Nó ra trước mặt , được đưa vào óc bằng Quyền năng nằm bên ngoài cơ thể. “Quyền năng khác,” Elena thào,máu trong người như đông lại. “ phải đâu,Elena.” Giọng đó chẳng phải là thanh,cũng giống như hình ảnh đó phải là ánh sáng vậy.Nó lặng lẽ như ngôi sao lấp lánh,và đượm buốn.Bất chợt nhớ tới thứ. Là mẹ sao? Elena bối rối nghĩ thầm.Nhưng đó chẳng phải là giọng mẹ .Quầng sáng phía ngôi mộ như cuộn xoáy lại,và trong khoảnh khắc Elena nhìn thấy khuôn mặt trong đó, khuôn mặt hiền dịu và u uẩn.Rồi chợt nhận ra.
      “Ta đợi mọi người từ lâu rồi.” Giọng bà Honoria Fell khẽ cất lên. “Ở nơi này,cuối cùng rồi ta có thể lên tiếng bằng chính hình hài của mình,chứ cần phải thông qua Bonnie nữa.Hãy nghe ta.Thời gian còn nhiều,và tình thế hết sức hiểm nghèo.” Elena mãi mới tìm lại được cái lưỡi của mình. “Nhưng căn phòng này là gì? Sao bà lại mang chúng cháu đến đây?” “Chính cháu cầu ta mà.Ta thể dẫn đường cho đến khi được hỏi.Đây chính là chiến trường của các cháu.” “Cháu hiểu.” “Hầm mộ này được người dân thị trấn Fell’s Church xây dựng cho ta. nơi an nghỉ cho thi hài của ta. chốn bí mật dành cho người khi còn sống mang những Quyền năng bí .Cũng như Bonnie,ta biết được những chuyện ai khác biết.Ta thấy những điều ai khác thấy được.” “Bà cũng có khả năng ngoại cảm sao?” Bonni thào,giọng khàn khàn. “Thời đó,người ta gọi đó là ma thuật.Nhưng ta chẳng bao giờ sử dụng Quyền năng của mình để làm hại ai,và khi ta chết họ xây dựng nơi tưởng niệm này để ta và phu quân có thể yên nghỉ.Nhưng rồi,sau nhiều năm, an bình của chúng ta bị xâm phạm.” Ánh sáng kì quái khi tỏ khi mờ,hình bóng của bà Honoria chập chờn. “ Quyền năng khác đến Fell’s Church,mang theo đầy những hận thù và hủy diệt,Nó làm ô uế nơi an nghỉ của ta,mang xương cốt của ta rải khắp nơi và chiếm dụng nơi này làm hang ổ.Nó ra ngoài gieo rắc tội ác trong thị trấn của ta.Thế là ta tỉnh giấc.” “Ngay từ đầu ta cố gắng cảnh báo cháu rồi,Elena.Có sống dới đây bên dưới nghĩa địa,chờ đợi và dõi theo cháu.Có lúc dưới hình dạng con cú…” con cú.Tâm trí Elena hoạt động hết công suất. con cú,giống như con mà nhìn thấy làm tổ tháp chuông nhà thờ.Giống như cái con trong kho thóc,hay con đậu cây bồ kết đen cạnh nhà .
      Cú trắng..chim săn mồi…loài ăn thịt…Elena nghĩ thầm.Rồi chợt nhớ ra đôi cánh trắng nsgiang ra như chạm đến đường chân trời. lời chim lớn tạo ra từ sương mù hoặc tuyết,nó đuổi theo ,chĩa tấn công vào ,tràn ngập cơn khát máu và nỗi hận thù dã thú… “!” Elena kêu lên khi kí ức ùa về bao bọc chung quanh . cảm thấy bàn tay Stefan đặt vai mình,ngón tay siết chặt đến phát đau,khiến quay trở lại với thực tại.Bà Honoria Fell vẫn tiếp tục . “Cả cậu nữa,Stefan,thứ đó luôn dõi theo cậu.Nó căm ghét cậu từ trước cả khi căm ghét Elena kìa.Nó hành hạ và chơi đùa với cậu như con mèo vờn chuột.Nó ghét những người cậu thương.Chính trong bản thân nó cũng chất chứa thứ tình méo mó.” Elena thể kềm được việc quay lại nhìn ra sau lưng mình. trông thấy Meredith,Alaric,và Matt đứng chết trân.Bonnie và Stefan đứng cạnh .Nhưng còn Damon..Damon đâu rồi? “Lòng hận thù của thứ đó tăng lên đến mức có thể giết bất cứ ai,bất kì vụ đổ máu nào cũng khiến cho nó hả hê.Ngay lúc này đây,những con thú dưới dự kiểm soát của nó luồn lách trong khu rừng.Chúng hướng về phía thị trấn,về phía có ánh sáng.” “Vũ hội Tuyết!” Meredith đanh giọng. “Đúng vậy.Và lần này chúng giết chóc cho đến khi con cuối cùng ngã xuống thôi.” “Chúng ta phải cảnh báo mọi người,” Matt kêu lên “tất cả mọi người có mặt ở vũ hội.” “Các cháu bao giờ được an toàn cho đến khi thế lực đứng đằng sau chúng bị tiêu diệt.Giết chóc còn tiếp diễn.Các cháu phải tiêu diệt Quyền Năng đầy thù hận kia,đó là lí do ta đưa các cháu tới đây.”
      Luồng sáng lại dao động và dường như từ từ lụi tắt. “Bên trong các cháu có dũng khí,miễn là các cháu tìm ra được nó .Đây là chuyện duy nhất mà ta có thể giúp được.” “Khoan – xin bà…” Elena lến tiếng. Giọng vẫn tiếp tục đều đều, ngó ngàng gì đến “Bonnie,cháu được phép lựa chọn.Những quyền năng bí của cháu là thứ trách nhiệm,và cũng là đặc ân có thể bị thu hồi.Cháu có chọn cách từ bỏ chúng ?” “Cháu…” Bonnie lắc đầu,hoảng sợ. “Cháu biết.Cháu cần thời gian…” “ còn thời gian nữa đâu.Chọn .” Ánh sáng từ từ co cụm và thu lại.
      Ánh mắt Bonnie ngỡ ngàng và do dự khi nhìn sang Elena cầu cứu. “Đó là lựa chọn của cậu.” Elena thầm “Cậu phải tự quyết định mình thôi.” do dự từ từ biến mất khỏi khuôn mặt Bonnie, bạn gật đầu. đứng tách ra khỏi Elena, cần ai đỡ,và quay mặt về phía ánh sáng. “Cháu giữ chúng lại,” Bonnie cất giọng khàn khàn “Cháu tìm ra cách chung sống với lũ.Bà ngoại cháu làm được mà.” Luồng sáng thoáng lóe lên như bật cười. “Cháu chọn lựa rất khôn ngoan.Chúc cho cháu sử dụng quyền năng cũng khôn ngoan như vậy.Đây là lần cuối ta cúng ta chuyện với các cháu.” “Nhưng mà…” “Ta được siêu thoát.Đây là trận chiến của riêng các cháu mà thôi.” Ánh sáng lụi dần ,như chút tàn dư cuối cùng của ngọn lửa tắt. Khi nó biến mất rồi,Elena có thể cảm thấy áp lực đè nặng bốn chung quanh mình.Có chuyện sắp xảy ra rồi. sức ép tiến về phía họ, lơ lửng đầu họ. “Stefan…” Stefan cũng có cảm giác tương tự; nhận ra. “ thôi” Bonnie ,giọng thản thốt. “Bọn mình phải ra khỏi đây ngay thôi.” “Chúng ta phải đến chỗ vũ hội,” Matt kêu . Mặt trắng bệch. “Phải giúp họ…” “Lửa” Bonnie la lớn,nét mặt sửng sốt,giống như ý tưởng đó mới bật ra trong đầu . “Lửa giết được,nhưng cầm chân được chúng.” “Cậu nghe gì sao?Chúng ta phải đương đầu với Quyền Năng Khác .Và nó ở đây, ngay đây,ngay lúc này .Chúng ta thể được!” Elena hét.Đầu óc loạn hết cả lên.Những hình ảnh,kí ức và cả những điềm báo kinh khủng .Cơn khát máu… có thể cảm thấy nó..
      “Alarics.” Stefan lên giọng chỉ huy. “ quay lại đó .Mang theo những người khác,làm những gì có thể làm.Tôi ở lại.” “Tôi nghĩ tất cả chúng ta nên hết!” Thầy Alaric la lên.Thầy phải cao giọng như vậy để bị những thanh ầm ầm điếc tai chung quanh át mất tiếng. Ánh đèn pin loang loáng của thầy giúp Elena nhìn thấy thứ nãy giờ để ý. bức tường kế lỗ hổng toang toác,như thể lớp đá lát bên ngoài bị phá tan ,để lộ ra đường hầm đâm thẳng vào lòng đất tối đen vô tận. Nó dẫn tới đâu nhỉ? Elena tự hỏi,nhưng ý nghĩ của lạc mất giữa những nỗi sợ hãi hỗn độn.Cú trắng..chim săn mồi..loài ăn thịt..quạ,Elena nghĩ thầm,và bất chợt hiểu nãy giờ mình sợ cái gì. “Damon đâu?” hét lớn,quay qua quay lại nhìn quanh quất,kéo theo Stefan xoay vòng vòng. “Damon đâu rồi?” “Ra khỏi đây mau!” Giọng Bonnie thất thanh vì kinh hoàng. bạn nhào về phía cánh cổng vừa lúc thanh vang lên xé toạc màn đêm. Đó là tiếng gầm gừ,nhưng phải của loài chó. thể nào nhầm với tiếng chó được.Nó sâu hơn,trầm hơn và vang hơn nhiều. thanh đó lớn khủng khiếp,sặc mùi rừng rú và khát máu.Nó dội lại trong lồng ngực Elena và làm xương cốt run hết cả lên. Làm cho tê liệt.
      Tiếng động đó lại cất lên,đói khát và hoang dại,nhưng về mặt nào đó lại mang vẻ uể oải lười nhác của kẻ săn tự tin.Cùng với nó là tiếng bước chân nặng nề từ phía đường hầm. Bonnie cố gắng thét lên,nhưng chỉ phát ra tiếng rít lí nhí.Từ trong bóng tối đen kịt của đường hầm,có thứ gì đó đến gần. hình bóng bước với điệu bộ uyển chuyển của loài mèo.Giờ Elena nhận ra tiếng gầm gừ đó.Đó là thanh của loài thú săn mồi lớn nhất trong họ mèo,thậm chí còn lớn hơn cả sư tử.Đôi mắt của con cọp vàng rực lên khi nó bước ra đến miệng đường hầm. Rồi mọi thứ diễn ra cùng lúc. thấy Stefan cố gắng kéo mình ra phía sau để tránh.Nhưng những cơ bắp tê liệt của Elena gây khó khăn cho ,và biết thế là quá trễ. Con cọp phóng tới cách hết sức duyên dáng bằng những bắp cơ đầy sức mạnh.Trong khoảnh khắc đó,Elena thấy nó như dừng lại trong ánh đèn flash,và hình ảnh hai mạn sườn săn chắc bóng loáng cùng với cái xương sống mềm dỏe in hằn lại trong tâm trí .Những tiếng thét của Elena bỗng tự động bật ra. “Damon,đừng!” Đến khi con sói đen nhào ra khỏi bóng tối,lao vào nó mới nhận ra con cọp có bộ lông trắng tinh. Cú vồ của con mèo lớn bị con sói xô lệch ,và Stefan lôi Elena sang bên,cứu thoát nạn.Cơ bắp của Elena mềm ra như bún, lặng cả người thuận theo khi đẩy nép sát vào tường.Lúc này nắp của quan tài chắn giữa Elena và cái bóng trắng gầm gừ,nhưng cánh cổng lại nằm phía bên kia của trận hỗn chiến. Phần yếu đuối bên trong Elena nửa như bàng hoàng,nửa như kinh ngạc. chẳng hiểu gì hết,bối rối đến lùng bùng lỗ tai.Mới phút trước đây Elena còn tin chắc rằng Damon chơi trờ mèo vờn chuột với bọn họ,rằng ngay từ đầu ta chính là Quyền Năng Khác.Nhưng dã tâm và khát máu tỏa ra từ con cọp nhầm lẫn vào đâu được.Đây chính là thứ đuổi theo trong nghĩa địa,rồi từ nhà trọ đến chỗ con sông và đẩy vào chỗ chết.Chính cái Quyền năng màu trắng mà con sói quyết tâm tử chiến ngay lúc này đây.
      Đó là trận chiến cân sức.Con sói đen,tuy dữ tợn và hung hăng là thế,chẳng hề có cơ may nào để chiến thắng. cú tát với những chiếc vuốt sắc lẻm của con cọp làm vai con sói rách toạc đến tận xương.Miệng con cọp gầm gừ há ngoác ra,tìm cách táp cú bẻ gãy cổ đối thủ. Nhưng Stefan có mặt. chĩa thằng luồng đèn pin chói lòa vào mắt con cọp và đẩy con sói bị thương tránh ra.Elena ước phải chi mình có thể thét lên,có thể giải phóng nỗi nhức nhối dâng trào lên trong người. hiểu, hiểu gì hết.Stefan gặp nguy hiểm.Nhưng chẳng thể nào nhúc nhích nổi. “Ra ngay!” Stefan hét lên với những người kia. “ ;ra khỏi đây ngay!” Nhanh nhẹn hơn bất cứ con người bình thường nào, vụt tránh cú tát của cái bàn chân màu trắng,tay vẫn chĩa đèn vào mắt con cọp.Meredith ra đến phía bên kia của cánh cổng.Matt nửa tha nửa lôi theo Bonnie đằng sau.Thầy Alaric cũng qua được. Con cọp phóng tới và cánh cổng đóng sầm lại.Stefan ngã sang bên,trượt ngã khi cố lồm cồm bò dậy. “Bọn tôi bỏ các em lại…” Thầy Alaric la lên. “ !” Strfan hét trả. “Tới chỗ vũ hội,ráng làm được gì làm! !”
      Con sói lại xông lên tấn công ,mặc cho vết thương rỉ máu đầu và vết nứt toác hở cả thớ thịt và dây chằng vai.Con cọp đánh trả.Những thanh gầm rống hoang dại đến mức Elena chịu nổi.Meredith và những người kia khỏi,ánh đèn pin của thầy Alaric biến mất. “Stefan!” Elena thét lên khi thấy khom người thủ thế ,định nhảy vào trận chiến lần nữa. Nếu chết, cũng chết theo.Và nếu có phải chết co muốn được chết bên cạnh Stefan. tê liệt chấm dứt,Elena loạng choạng tiến về phía . nấc lên,đưa tay ra túm chặt lấy Stefan.Elean thấy vòng tay ôm lấy mình, đưa thân ra đứng chắn giữa và trận ẩu đả phía trước.Nhưng Elena rất ngoan cố,ngoan thua gì . vặn mình thoát ra để cho cả hải cùng đối mặt với nó. Con sõi ngã xuống.Nó nằm bẹp sàn,và mặc dù bộ lông quá sẫm màu thể nhìn thấy vết máu, vũng đỏ lòm rỉ ra bên dưới nó.Con cọp trắng đứng sừng sững phía con soi,miệng há ra chỉ cách chiếc cổ họng màu đen vô phương chống cự có vài phân. Nhưng cú cắn cổ trí mạng xảy ra.Thay vì vậy,con cọp ngẩng đầu lên nhìn Stefan và Elena. Với bình tĩnh đáng ngạc nhiên,Elea để ý thấy từng chi tết nhặt người nó. Những chiếc ria rất thẳng và thanh mảnh, y như những cọng dây bằng bạc.Bộ lông trắng như tuyết với những sọc nhờ nhờ màu quặng vàng thô.Trắng và vàng,Elena nghĩ thầm,nhớ đến con cũ trong kho thóc.Và điều đó gợi lên kí ức khấc nữa…đến thứ từng nhìn thấy…hoặc thứ gì đó từng nghe kể. Bằng cú tát nặng nề,con cọp hất văng cây đèn pin khỏi tay Stefan.Elena nghe tiếng rít lên đau đớn,nhưng chẳng còn có thể thấy gì nữa trong bóng tối đen như mực.Ở nơi còn chút ánh sáng nào,ngay cả kẻ săn mồi cũng trở nên mù lòa.Bám chặt lấy Stefan, chờ đợi cơn đau của cú ra đòn kết liễu.
      Nhưng bỗng nhiên đầu óc Elena quay cuồng,phủ đầy sương mù xám cuồn cuộn khiến chẳng đủ sức mà bám nổi vào Stefan nữa. nghĩ được gì hết, được gì hết.Mặt sàn tựa như rời khỏi chân Elena . lờ mờ nhận ra mình bị khống chế bởi Quyền năng,và nó xâm chiếm tâm trí . Elena cảm thấy người Stefan trượt ,đổ sụp xuống và tuột khỏi tay mình,rồi chẳng thể nào kháng cự lại màn sương mù nữa. như rơi xuống,rơi xuống mãi,chẳng biết được mình ngã xuống đất từ lúc nào.

    3. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 14​
      Cú trắng… chim săn mồi… thợ săn… cọp. Chơi đùa với mình như mèo vờn chuột. Mèo… loài mèo lớn… mèo con. con mèo con trắng tinh. Tử Thần ở trong nhà. Và con mèo con, con mèo con bỏ chạy khi thấy Damon. phải vì sợ, mà vì lo bị phát giác. Giống như khi nó đứng ngực Margaret mà rên rĩ khi nhìn thấy bóng Elena bên ngoài cửa sổ vậy. Elena thốt lên tiếng rên và suýt chút nữa tỉnh lại được, nhưng bị làn sương màu xám kéo tuột trở xuống trước khi kịp mở mắt ra. Những ý nghĩ lại quay cuồng xung quanh .
      Tình méo mó… Stefan, nó ghét cậu từ trước cả khi nó ghét Elena… Trắng và vàng… thứ gì đó màu trắng… thứ gì đó màu trắng dưới gốc cây… Lần này khi Elena chật vật tìm cách mở mắt ra, làm được. Và ngay cả khi chưa kịp nhìn trong ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, biết rồi. Cuối cùng biết rồi. Bóng người mặc chiếc váy trắng có đuôi dài quét đất quay lại khỏi ngọn nến mà ả ta vửa thắp lên, và Elena nhìn thấy khuôn mặt của chính mình đôi vai đó. Nhưng đó là khuôn mặt bị biến đổi, trắng trẻo xinh đẹp như pho tượng tạc ra từ băng giá, nhưng độc ác. Nó giống như dãy hình bóng phản chiếu vô tận mà Elena nhìn thấy trong giấc mơ có hành lang hai bên đầy guông soi. Méo mó, hau háu đói khát, và đầy vẻ nhạo báng. “Chào Katherine,” thầm. Katherine mỉm cười, nụ cười xảo quyệt của kẻ săn mồi. “Hóa ra ngươi ngu ngốc như ta tưởng.” Ả . Giọng của ả ta rất và dịu dàng - trong vắt như bạc vậy, Elena nghĩ bụng. Cũng giống như hàng mi Katherine. Chiếc váy của ả cũng ánh bạc khi ả bước nữa. Nhưng mái tóc của Katherine ánh kim, màu váng sáng gần như tóc của Elena. Đôi mắt ả giống như mắt mèo con: tròn và xanh biết như ngọc. cổ, ả đeo sợi dây chuyền có đính viên đá cũng xanh biếc tương tự. Cổ họng Elena đau rát, giống như mới la hét xong vậy. Khô ran nữa. Khi chầm chậm quay đầu sang bên, ngay cả chút cử động đó cũng khiến đau đớn. Stefan sát ngay kế bên , người chúi về phía trước, tay bị trói vào những thanh sắt chạm trổ cánh cổng. Đầu gục xuống ngực, nhưng Elena có thể thấy khuôn mặt trắng bệt chút sức sống. Cổ họng Stefan bị cào rách, máu xuống và khô cổ áo. Elena quay ngoắt về phía Katherine, “Tại sao chứ? Sao lại làm thế hả?”
      Katherine mỉm cười, khoe những chiếc răng trắng nhọn. “Bởi vì ta chàng,” giọng ả ngân nga như trẻ con. “Chẳng lẽ ngươi chàng sao?” Mãi đến lúc đó, Elena mới hoàn toàn nhận ra vì sao thể nhúc nhích được, và vì sao cánh ta lại đau như thế. cũng bị trói như Stefan, cột cứng vào cánh cổng đóng. Đau đớn quay đầu sang phía kia, Elena nhìn thấy Damon. Trông ta còn thê thảm hơn cả em trai mình. Áo khoác bị xé toạc, và hình ảnh vết thương khiến Elena xây xẩm hết mặt mày. Áo sơmi Damon rách tả tơi, và có thể thấy xương sườn ta thoáng chuyển động sau mỗi nhịp thở. Nếu phải vì thế, chắc tưởng ta chết rồi. Máu bết lại tóc Damon và vào đôi mắt nhắm. “Ngươi thích chàng nào hơn?” Katherine hạ giọng thủ thỉ thân mật như thể hai người tâm . “Ngươi có thể kể ta nghe xem. Ngươi nghĩ chàng nào nhất?” Elena nhìn ả, muốn phát bệnh. “Katherine,” thào “Làm ơn. Xin hãy nghe tôi…” “ ta nghe mà.” Đôi mắt xanh như ngọc choáng hết tầm mắt Elena khi ả cuối xuống gần hơn,môi gần chạm vào . “Riêng ta nghĩ chơi với cả hai đều vui. Ngươi có thích vui vẻ hả Elena?” Elena ghê tởm, nhắm mắt lại là quay mặt . Phải chi đầu đừng quay cuồng nữa tốt biết mấy.
      Katherine lùi lại, cười khanh khách. “Ta biết, khó để mà chọn lựa.” ả khẽ quay vòng, và Elena nhận ra cái mà tưởng là đuôi áo của Katherine ra là tóc của ả. Mái tóc sóng sánh như vàng lỏng tuôn xuống lưng và chạm đến tận sàn, kéo lê phía sau Katherine. “Tất cả tùy thuộc vào khẩu vị của ngươi thôi,” Ả tiếp, nhún nhảy vài bức duyên dáng và dừng lại trước mặt Damon, rồi đưa mắt tinh nghịch nhìn sang Elena .“Nhưng ta lại hảo ngọt.” Katherine túm lấy tóc Damon, giật ngửa đầu ta ra và cắn ngập răng vào cổ. “Đừng! Đừng làm thế; đừng làm cho ấy đau đớn thêm nữa…” Elena cố gắng nhoài người tới trước, nhưng bị trói quá chặt. Cánh cổng làm bằng sắt đặc ruột bắt vào vách đá, còn những sợi dây thừng quá chắc. Katherine gầm gừ như loài thú trong lúc nhay nhay, gặm nhấm phần thịt ở cổ, và Damon rên lên ngay cả khi vẫn mê man vì bất tỉnh. Elena thấy người ta giật giật lên theo phản xạ vì đau đớn. “Làm ơn thôi , thôi ngay cho!” Ketherine ngẩng đầu lên, máu chảy ròng ròng xuống cằm. “Nhưng ta đói, mà chàng ta lại ngon lành quá,” ả bảo, rồi lại ngả đầu ra sau lấy đà táp thêm cú nữa. Người Damon nảy lên, Elena thét tiếng. Mình giống như thế, nghĩ bụng. Lúc đầu, đêm đầu tiên trong khu rừng, mình giống như thế. làm Stefan đau đớn như thế, mình muốn giết ấy… Bóng tối bao phủ lấy Elena, và thấy nhõm khi được chìm vào đó.
      *
      Xe thầy Alaric trượt mảng băng lúc tới được trường học, và suýt chút nữa Meredith tông thẳng vào nó. và Matt nhảy khỏi xe họ, quên cả đóng cửa. Ở đằng trước, Bonnie và Alaric cũng làm y hệt. “Vậy còn những người còn lại ở trong thị trấn sao?” Meredith la lớn trong lúc chạy về phía họ. Gió càng lúc càng thổi mạnh, mặt vì băng giá. “Chỉ mình gia đình của Elena thôi - Dì Judith và Mararet,” Bonnie thét lên the thé và hoảng sợ, nhưng trong mắt lại đầy vẻ tập trung. ngả đầu ra phía sau như cố nhớ lại điều gì, rồi bảo, “Đúng thế. Họ chính là mục tiêu mà bầy chó đuổi theo. Mang họ chỗ nào - xuống tầng hầm chẳng hạn. Giữ họ ở nguyên dưới đó!” “Để mình làm cho. Ba người lo vũ hội !” Bonnie quay lại chạy theo thầy Alaric. Meredith phóng về phía xe mình.
      *
      Vũ hội gần tàn, bởi vì số lượng các đôi các cặp ở ngoài về phía bãi xe cũng nhiều bằng số ở trong trường vậy. Thầy Alaric hét lớn về phía họ khi thầy cùng với Matt và Bonnie sầm sập chạy tới. “Quay trở lại! Đem hết mọi người vào trong và đóng cửa lại!” Thầy la lên với mấy nhân viên cảnh sát.
      Nhưng kịp nữa. Thầy đến được chỗ nhà ăn vừa đúng lúc hình dạng lẩn khuất trong bóng tối cũng tới đó. viên cảnh sát ngã xuống tiếng động, thậm chí kịp nổ súng. người khác nhanh hơn, và tiếng súng vang rền dội lại sân xi măng. Đám học sinh thét lên, bỏ chạy tán loạn về phía bãi xe. Thầy Alaric chạy theo hò hét, ráng tìm cách lùa cả bọn quay lại. Những chiếc bóng khác nhảy ra khỏi bóng tối và chui ra từ giữa những chiếc xe trong bãi, từ mọi hướng. Hoảng loạn nổ ra. Thầy Alaric vẫn la hét, cố gắng tụ tập đám học sinh hồn vía lên mây lại để lùa về phía tòa nhà. Ở ngoài này, họ là những mục tiêu rất dễ dàng bị hạ gục. Trong sân, Bonnie quay sang Matt. “Bọn mình cần đốt lửa lên!” . Matt phóng về phía nhà ăn và quay trở ra với thùng đầy mấy tờ quảng cáo chương trình vũ hội. Cậu ném chúng xuống đất, lục trong túi tìm mấy que diêm mà lúc nãy họ dùng để đốt nến. Giấy bắt lửa cháy sáng rực, tạo thành khu vực an toàn. Matt tiếp tục vẫy gọi mọi người bước vào cánh cửa nhà ăn phía sau vành đai lửa. Bonnie xông vào trong và nhìn thấy quang cảnh cũng hỗn loạn chẳng kém gì bên ngoài.
      Ở đây ồn ào khủng khiếp; có hét lên cũng chẳng có ai nghe nổi. Chật vật luồn lách qua những người tìm cách thoát ra ngoài, Bonnie đến được đầu kia của căn phòng. Caroline đứng đó, da dẻ tái mét vì thiếu nắng mùa hè, đầu đội vương miệng Nữ Chúa Tuyết. Bonnie kéo nàng ra chỗ micro. “Cậu giỏi lắm mà. Bảo họ vào và ở yên trong này ! Bảo họ tháo hết đồ trang trí xuống. Chúng ta cần tất cả những gì cháy được - ghế gỗ, rác trong thùng, bất cứ thứ gì. với họ đây là cơ hội duy nhất của chúng ta đấy.” thêm khi thấy Caroline hoảng sợ giương mắt nhìn mình, hiểu đầu cua tai nheo ra hết. “Giờ cậu đội vương miệng rồi - liệu mà làm chuyện gì cho xứng đáng với nó chứ!” Bonnie chẳng kịp đứng lại nhìn Caroline làm theo lời mình, lại lao mình vào đám đông hỗn độn trong phòng. Vài giây sau, nghe thấy giọng Caroline, thoạt nhiên hơi ngập ngừng nhưng dần dần trở nên gấp rút, vang lên loa.
      *
      Khi Elena mở mắt ra, chung quanh lặng ngắt như tờ. “Elena?” Nghe tiếng ai đó thào khản đặc, cố định thần lại và nhìn thấy đôi mắt xanh lục tràn đầy đau khổ. “Stefan,” Elena đáp. dùng hết sức bình sinh rướn người về phía , ước gì mình có thể cử động được. Nghe ra vô lý, nhưng Elena có cảm giác rằng nếu như họ có thể ôm lấy nhau mọi thứ đỡ tồi tệ rất nhiều. giọng cười trẻ thơ cất lên. Elena thèm quay lại nhìn, chỉ có Stefan. nhìn thấy phản ứng của , thấy chuỗi những xúc cảm lướt qua khuôn mặt nhanh đến nỗi gần như xác định được là gì. Hoàn toàn choáng váng, sửng sốt, vỡ òa niềm vui - và rồi đến kinh hoàng. nỗi kinh hoàng khiến cho mắt mờ cả nhìn thấy gì nữa. “Katherine,” Stefan thốt lên. “Nhưng thể như thế được. thể nào. Nàng chết rồi mà…”
      “Stefan à…” Elena kêu, nhưng đáp lại. Katherine đưa tay che miệng và khúc khích cười. “Chàng cũng dậy rồi sao,” ả , nhìn sang phía bên kia của Elena. Elena cảm thấy đợt sóng Quyền năng dâng lên. Sau vài giây, Damon từ từ ngẩng đầu dậy, chớp mắt. Khuôn mặt ta chẳng lộ vẻ gì kinh ngạc, Damon ngửa đầu ra sau, mắt nheo lại mệt mỏi quan sát kẻ cầm tù mình có đến cả phút. Rồi ta mỉm cười, nụ cười yếu ớt và đau đớn, nhưng vẫn có thể nhận ra được. “Nàng mèo con trắng bé đáng của chúng ta,” Damon thầm. “Lẽ ra ta phải biết trước chứ nhỉ.” “Nhưng mà chàng đâu có biết, phải nào?” Katherine , háo hức như đứa bé chơi trò chơi. “Ngay cả chàng cũng đoán ra được. Ta lừa được tất cả mọi người.” Ả lại bật cười. “ là vui quá chừng. Ta theo dõi chàng trong lúc chàng theo dõi Stefan, và chẳng có ai trong hai người biết có mặt ta ở đó cả. Thậm chí có lần ta còn quào cho chàng phát nữa kia!” Khoằm ngón tay lại thành vuốt, ả ta bắt chước động tác mèo quào. “Lúc ở nhà Elena. Ừ, ta nhớ rồi.” Damon chậm rãi đáp lời. Trông ta giận dữ mà còn có vẻ thú vị cách lơ đãng. “Nàng đúng là có tố chất của kẻ săn mồi . Vừa là bậc đại tiểu thư, vừa là nàng cọp, ràng là thế.” “Và chính ta ném Stefan xuống cái giếng đó,” Katherine khoe. “Nhìn hai chàng đánh nhau, ta rất thích. Ta bám theo Stefan đến bìa rừng, sau đó…” Ả vỗ hai bàn tay khum khum lại với nhau như kiểu người ta bắt con muỗi. Rồi từ từ hé tay ra, Katherine nhìn xuống đó như thể vừa bắt được con gì và khúc khích cười bí hiểm. “Ta định giữ chàng lại để chơi đùa cho vui,” ả tiết lộ, rồi trề môi ra nhìn Elena vẻ hằn học. “Nhưng ngươi cướp mất chàng. Như vậy là chơi xấu, Elena à. Lẽ ra ngươi nên làm thế mới phải.”
      Con tham lam đáng bị trừng phạt,” Katherine , tiến về phía , “và ngươi chính là đứa con tham lam.” “Katherine!” Stefan bừng tỉnh khỏi cơn choáng váng, liến thoắng. “Chẳng lẽ nàng định kể cho bọn ta nghe nàng còn làm gì ngoài những chuyện đó nữa sao?” Bi phân tâm, Katherine bước lùi lại. Ả tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi phổng mũi. “Ừ - nếu như thực chàng muốn thế,” ả , đưa tay lên ôm cùi chỏ rồi lại xoay vòng, mái tóc vàng xoắn lại sàn. “Thôi,” Katherine vui tươi thốt lên, quay lưng lại và chỉ tay về phía họ. “Các ngươi đoán . Các ngươi đoán rồi ta trả lời là ‘đúng’ hay ‘sai’. Đoán nào!” Elena nuốt khan, lén đưa mắt nhìn Stefan. chẳng thấy có lý do gì để câu giờ, cuối cùng rồi kết cục cũng thế cả thôi mà. Nhưng thứ bản năng nào đó mách bảo phải bám víu vào sống càng lâu càng tốt. “ tấn công Vickie,” Elena thận trọng . Giọng nghe thều thào, nhưng trong lòng lại rất cả quyết. “ ở trong nhà thờ đổ vào cái đêm đó.” “Giỏi lắm! Đúng thế!” Katherine la lớn. Ả lại khoằm tay giả mèo quào. “ cho đúng , con bé đó ở trong nhà thờ của ta,” ả lý luận. “Và mấy cái chuyện nó với thằng nhóc đó làm gì - người ta được phép làm như thế trong nhà thờ. Cho nên, ta cào cho nó phát!” Katherine thốt lên từ đó cách cường điệu như kể chuyện cho con nít nghe. “Rồi… ta liếm sạch máu !” Ả thè lưỡi liếm đôi môi hồng nhạt, rồi chỉ vào Stefan “Đoán tiếp !”
      “Và từ đó đến nay, nàng buông tha ấy,” Stefan . tham gia vào trò chơi; mà chỉ bàng hoàng đưa ra nhận xét. “Đúng, nhưng chúng ta xong chuyện đó rồi mà! Qua chuyện khác !” Ketherine đanh giọng. Nhưng rồi ả lại nghịch nghịch mấy chiếc nút ở cổ áo, những ngón tay hấp háy. Và Elena chợt nghĩ tới cảnh Vickie, với đôi mắt nai ngơ ngác, đứng cởi đồ trong nhà ăn trước mặt bàn dân thiên hạ. “Ta bắt con bé làm nhiều trò ngớ ngẩn.” Katherine cười lớn. “Đùa nghịch với nó là vui.” Cánh ta Elena tê rần vì chuột rút. nhận ra nãy giờ mình kéo căng sợi dây thừng ra theo phản xạ vì quá bức xúc với những lời Katherine , ngồi yên nổi. Elena dừng lại và cố ngả người ta sau, tìm lại chút cảm giác cho đôi bàn tay tê cứng. biết mình định làm gì nếu thoát ra được, nhưng cũng phải cố thử. “Đoán tiếp ,” Giọng Katherine đầy đe dọa. “Sao nàng lại bảo đó là nhà thờ của nàng?” Damon hỏi. Giọng ta vẫn thoảng nét khôi hài, cứ như những chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả. “Vậy còn Honoria Fell sao?” “Ôi, cái con ma già khọm đó!” Katherine độc địa đáp. Ả nhìn ra phía sau lưng Elena, môi trề ra, mắt long lên sòng sọc. Đến giờ Elena mới nhận ra họ xoay mặt về phía lối vào hầm mộ, ngôi mộ bị cướp phá ở sau lưng. Biết đâu bà Honoria giúp họ… Nhưng rồi nhớ đến giọng khe khẽ từ từ lụi tắt. Đây là chuyện duy nhất mà ta có thể giúp được. Và Elena biết chẳng nhở cậy thêm được gì nữa. Như thể đọc được suy nghĩ trong đầu Elena, Katherine , “Mụ ta chẳng được tích gì đâu, chỉ là nắm xương tàn mà thôi.” Hai bàn tay duyên dáng làm điệu bộ như đập vỡ mớ xương.” Mụ ta chỉ làm được mỗi chuyện là , mà rất nhiều lần ta ngăn cho ngươi nghe được tiếng của mụ.” Mặt Ketherine lại sa sầm, và Elena cảm thấy nhói lên cảm giác sợ hãi.
      “Chính giết con chó của Bonnie, Yangtze.” Elena bảo. Đó chỉ là câu đoán bừa để đánh lạc hướng Katherine, nhưng nó có tác dụng. “Phải! Buồn cười chết được. Cả lũ các ngươi chạy túa ra khỏi nhà, rên rỉ khóc lóc…” Lời của Katherine gợi lên ký ức như cuốn phim câm: Chú chó nằm trước cửa nhà Bonnie, ba cuống cuồng xông ra và nhìn thấy xác nó. “Con chó có mùi vị dở tệ, nhưng kể ra cũng đáng. Ta bám theo Damon đến đó khi chàng ở trong lốt quạ. Ta cứ bám theo chàng suốt. Nếu muốn, ta có thể dễ dàng tóm lấy con quạ đó và…” Ả làm động tác bẻ oặt phát. Giấc mơ của Bonnie, Elena nghĩ thầm, lạnh cả người khi vỡ lẽ ra. thậm chí còn biết mình buột miệng thành tiếng cho đến khi thấy Stefan và Katherine nhìn. “Bonnie nằm mơ thấy .” Elena thào. “Nhưng cậu ấy cứ ngỡ đó là tôi. Bonnie kể rằng cậu ấy mơ thấy tôi đứng dưới gốc cây, trời nổi gió. Và cậu ấy thấy sợ tôi, bảo rằng trông tôi rất khác, nhợt nhạt nhưng gần như tỏa sáng. Rồi con quạ bay qua, thế là tôi tóm lấy bẻ cổ nó.” Cổ họng Alena đắng nghét, phải nuốt nước bọt. “Nhưng hóa ra đó là .” Elena . Katherine trông rất hoan hỉ, như thể Elena chứng minh lời ả ta sai. “Thiên hạ hay mơ thấy ta lắm.” Ả vênh vang tự phụ. “Dì của ngươi - ta cũng từng nằm mơ thấy ta rồi. Ta bảo rằng tại ta mà ngươi mới chết. ta cứ tưởng là ngươi những lời đó chứ.” “Ôi, Chúa ơi…” “Ta ước gì ngươi chết quách cho rồi,” Katherine tiếp, nét mặt trở nên cay cú. “Lẽ ra ngươi phải chết rồi mới đúng. Ta dìm ngươi dưới sông đủ lâu mà. Nhưng ngươi đúng là thứ đồ lẳng lơ, dám nhận máu từ cả hai người bọn họ nên mới sống lại được. Mà thôi.” Ả nở nụ cười bí hiểm. “Giờ ít ra ta có thể chơi đùa với ngươi lâu hơn. Hôm đó ta nổi giận, bởi vì ta thấy Stefan tặng ngươi chiếc nhẫn của ta. Nhẫn của ta!” Giọng Katherine the thé. “Của ta, thứ mà ta để lại cho họ có cái mà nhớ đến mình. Vậy mà chàng dám đem cho ngươi. Đến nước đó ta biết ta chỉ đơn thuần là chơi đùa với chàng thôi. Ta phải giết chàng.”
      “Ôi, đó là lần đầu tiên ta cho các chàng vào tròng,” Katherine đáp, giọng hề có chút nào đùa cợt. Ả sưng sỉa. “Ta sắp xếp hết mọi chuyện với Gudren, nhũ mẫu của ta. Hai chàng đâu có chịu chấp nhận giải pháp mà ta đưa ra.” Ả bùng nổ, giận dữ hết nhìn Sefan lại nhìn sang Damon. “Ta muốn cả ba chúng ta đều hạnh phúc; ta các ngươi. Ta cả hai. Nhưng với các ngươi như vậy vẫn còn chưa đủ.” Khuôn mặt của Katherine lại biến đổi, va qua đó Elena nhìn thấy đứa trẻ bị tổn thương của năm thế kỉ trước. Chắc là hồi đó Katherine nhìn giống như thế này đây, thầm thắt mắc. Đôi mắt xanh mở to thực ngân ngấn nước. “Ta muốn cả hai chàng thương nhau,” Katherine tiếp, giọng ngỡ ngàng, “nhưng nào có như thế. Và ta cảm thấy tồi tệ. Ta cứ tưởng nếu hai người nghĩ ta chết rồi hai người chịu thương nhau. Và ta cũng biết là đằng nào ta cũng phải ra , trước khi cha ta bắt đầu nghi ngờ.” “Thế là Gurden và ta sắp xếp mọi chuyện.” Ả khẽ , chìm trong dòng hồi tưởng. “Ta cho làm lá bùa chống ánh nắng mặt trời khác, và ta đưa cho nhũ mẫu cái nhẫn của mình. Bà ấy lấy bộ váy trắng của ta - bộ váy trắng đẹp nhất của ta - và tro trong lò sưởi. Bọn ta đem đốt mỡ để tro có mùi cho giống. Sau đó nhũ mẫu đem chúng để hết ra ngoài trời, nơi hai chàng tìm thấy, cùng với mấy dòng trăn trối của ta. Ta chắc hai người có bị lừa hay , nhưng hai người hoàn toàn mắc mưu. “Nhưng rồi” - Khuôn mặt Katherine nhăn nhúm vì đau buồn - “các người làm cho mọi chuyện hỏng bét. Lẽ ra các người phải hối hận, khóc lóc và an ủi nhau. Ta làm điều đó vì các người mà. Nhưng mà thay vì vậy, mấy người lại chạy về nhà lấy kiếm. Tại sao lại làm thế hả?” Đó là tiếng kêu từ tận đáy lòng. “Tại sao các người chịu nhận lấy món quà của ta? Hai người đối xử với nó như rác rưởi. Ta trong di chúc là ta muốn hai người giải hòa. Thế mà các người chịu nghe, lại rút kiếm đâm chết nhau. Tại sao lại làm như thế?”
      Nước mắt rơi xuống má Katherine, khuôn mặt Stefan cũng ướt đẫm. “Bọn ta ngu ngốc,” , mải mê đắm chìm trong kí ức chẳng kém gì Katherine. “Bọn ta đổ lỗi cho nhau vì cái chết cuả nàng, và bọn ta ngu ngốc… Katherine, nghe ta này. Đó là lỗi của ta, ta là người tấn công trước. Và ta vô cùng hối hận - nàng biết từ đó đến nay ta hối hận đến mức nào đâu. Nàng biết bao nhiêu lần ta nghĩ đến chuyện đó và ước ao sao mình có thể làm được điều gì để thay đổi nó đâu. Ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được quay trở lại - mọi thứ. Ta giết chết mình…” Giọng Stefan vỡ òa, và nước mắt ứa ra. Elena, tim thắt lại vì đau buồn, nhìn sang Damon cách vô vọng và nhận ra ta thậm chí còn biết đến có mặt của . Vẻ khôi hài biến mất, Damon dán chặt mắt vào Stefan với tập trung tột độ. “Katherine, làm ơn nghe ta ,” Stefan lấy lại giọng, run run . “Chúng ta làm tổn thương nhau vậy là đủ rồi. Xin hãy thả bọn ta ra. Hoặc cứ giữ ta lại nếu nàng muốn, nhưng hãy để cho họ . Ta mới là người có lỗi. Hãy giữ ta lại và ta làm bất cứ điều gì nàng muốn…” Đôi mắt long lanh như ngọc của Katherine rơm rớm và xanh biêng biếc, ngập tràn nỗi buồn vô hạn. Elena nín thở, dám phá vỡ bầu khí khi thanh mảnh tiến về Stefan, khuôn mặt dịu . Nhưng rồi lạnh lẽo bên trong Katherine lại dâng lên, khiến cho những giọt gò má đóng băng lại. “Lẽ ra chàng phải nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi mới phải,” ả . “Lúc đó, may ra ta còn nghe chàng. Ban đầu, ta rất hối hận khi thấy hai chàng giết nhau. Ta bỏ mang theo cả Gurden, quay trở về nhà. Nhưng lúc đó ta chẳng còn gì, thậm chí có cả áo mới, ta đói khát và lạnh lẽo. Chắc là ta chết đói rồi nếu Klaus tìm ra ta.” Klaus. Trong lúc thất vọng. Elena vẫn nhớ ra chuyện Stefan kể với Klaus là người biến Katherine thành ma cà rồng, người mà dân làng bảo là ác quỷ. “Chinh Klaus dạy cho ta sáng mắt ra,” Katherine .
      “Lão cho ta thấy thế giới này là như thế nào. Phải mạnh mẽ để giành được cái mình muốn. Chỉ được nghĩ tới bản thân mà thôi. Giờ ta là người mạnh nhất rồi. đó. Các người biết làm sao ta được như vậy ? Ả trả lời luôn cần đợi những người xung quanh lên tiếng. “Sinh mạng. Rất nhiều sinh mạng. Cả người, cả ma cà rồng, tất cả bọn chúng giờ đây đều ở bên trong ta rồi. Sau , hai thế kỷ gì đó ta giết luôn Klaus. Lão bất ngờ lắm. Lão đâu biết ta học hỏi được nhiều đế mức nào đâu. “Ta sống rất hạnh phúc với việc tước đoạt mạng sống và nạp năng lượng cho mình. Nhưng rồi ta nhớ ra các người, và những gì các người làm. Cách các người đối xử với món quà của ta. Thế là ta biết ta phải trừng trị các người. Cuối cùng rồi ta cũng tìn ra cách. “Ta mang cả hai người đến đây. Ta đưa ý tưởng đó vào trong đầu chàng, Stefan ạ, cũng giống như cách chàng ám thị con người bình thường vậy. Ta đưa lối dẫn đường cho chàng đến chốn này. Rồi ta tìm cách đảm bảo sao cho Damon theo chàng. Elena sống ở đây. Ta nghĩ con bé chắc phải có bà con họ hàng gì với ta đó, vì trông nó giống hệt ta. Ta biết chàng nhìn thấy nó và mang mặc cảm tội lỗi. Nhưng chàng đâu có được phép phải lòng nó!” bực bội trong giọng Katherine biến thành giận dữ tột độ. “Đáng lẽ chàng được quên ta, được mang nhẫn của ta đem tặng nó mới phải!”
      “Katherine…” Katherine ngắt lời. “Ôi, chàng khiến cho ta tức điên. Và giờ ta khiến cho chàng phải hối tiếc, thực hối tiếc. Ta biết mình ghét ai nhất rồi, và đó chính là chàng, Stefan. Bởi vì ta chàng nhất.” Dường như lấy lại được tự chủ, ả lấy tay lau những vệt nước mắt cuối cùng còn sót lại mặt và ưỡn thẳng người lên, cố tình ra vẻ kiêu hãnh. “Ta ghét Damon nhiều đến mức đó,” ả , “Thậm chí ta có thể để cho chàng ta sống.” Mắt Katherine nheo lại, rồi mở to ra vì chợt nảy ra sáng kiến. “Nghe đây, Damon,” ả làm giọng bí hiểm. “Chàng ngu ngốc như Stefan. Chàng biết cuộc đời này là như thế nào. Ta có nghe chàng về chuyện đó. Ta cũng nhìn thấy những chuyện chàng làm.” Katherine chồm tới trước, “Ta sống độc từ lúc Klaus chết tới giờ. Chàng có thể bầu bạn cùng ta. Chỉ cần chàng ta nhất. Rồi sau khi giết hai đứa kia chúng ta cùng nhau ra . Thậm chí nếu muốn, chàng cũng có thể tự tay giết con bé nữa. Ta cho phép chàng. Chàng thấy thế nào?” Ôi Chúa ơi, Elena nghĩ thầm và lại thấy muốn bệnh. Damon chăm chú dán mắt vào đôi mắt xanh mở to của Katherine, dường như dò xét khuôn mặt ả. Và rồi biểu khôi hài thú vị quay trở lại với ta.
      Ôi, Chúa ơi, , Elena nghĩ. Làm ơn, đừng… Damon từ từ nở nụ cười.

    4. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 15​
      Elena nhìn Damon với nỗi sợ hãi câm lặng. biết quá nụ cười đáng ghét đó. Nhưng ngay cả khi tim chùng xuống, tâm trí vẫn ném vào câu hỏi nhạo báng. Có khác gì đâu cơ chứ? Đằng nào Elena và Stefan cũng chết. Damon muốn tự cứu lấy bản thân cũng hoàn toàn hợp lý thôi. Và phải khi bắt ta ngược lại với bản chất của mình. ngắm nụ cưới khinh mạn điển trai đó, lòng đầy tiếc nuối cho con người khác mà Damon có thể trở thành. Katherine thích thú cười đáp lại, “Chúng ta rất hạnh phúc bên nhau. Khi chúng chết rồi, ta thả chàng ra. Ta cố ý làm chàng đau đâu, tại ta giận quá thôi.” Ả đưa bàn tay thanh mảnh vỗ vỗ vào má ta. “Xin lỗi nhé.” “Katherine,” Damon cất tiếng, môi vẫn mỉm cười. “Sao?” Ả cúi xuống gần hơn.
      “Katherine này..” “Sao hả, Damon?” “ cút xuống địa ngục .” Elena cu rúm người lại trước những gì tiếp theo sau đó ngay cả trước khi cả nó diễn ra, khi cảm thấy Quyền năng trào lên dữ dội, Quyền năng độc ác bị kiềm nén. hét lên khi thấy Katherine biến đổi. Khuôn mặt đáng đóméo mó , biến dạng thành thứ phải người, phải thú. Đôi mắt Katherine lóe ánh đỏ khi ả vồ lấy Damon, cắn ngập răng nanh vào cổ ta. Móng vuốt xòe ra khỏi đầu ngón tay Katherine, và ả dùng chúng cào vào ngực Damon vốn rỉ máu, xé toạc da ta trong lúc máu tuôn ra. Elena ngừng thét lên, lờ mờ nhận ra cơn đau cánh tay là do vùng vẫy tìm cách thoát khỏi mớ dây thừng trói chặc mình. cũng nghe cả tiếng Stefan la hét, nhưng vượt lên tất cả là tiếng rít chói tai như tiếng kim loại của Katherine. Bây giờ ngươi hối tiếc!Giờ ta khiến cho ngươi hối tiếc! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!Giết ngươi! Riêng những lời đó thôi cũng đủ gây ra đau đớn, chúng chọc vào tâm trí Elena như những mũi dao. Quyền năng tỏa ra từ chúng làm cho tê liệt, làm lưng đập cả vào hàng rào sát phía sau. Nhưng chẳng có cách chi thoát ra khỏi nó. Dường như nó dội lại từ khắp nơi chung quanh Elena, nện ầm ầm vào đầu .
      *
      Meredith quỳ lom khom bên cạnh dì Judith trong phong dự trữ lương thực khẩn cấp. đổi trọng tâm, căng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cánh cửa. Luc chó vào được tầng hầm, biết là bằng cách nào, nhưng nhìn cái mồm rướm máu của vài con trong bọn đoán chúng đập vỡ ô cửa sổ sát mặt đất mà chui vào. Giờ đám chó ở bên ngoài phòng dự trữ nhưng Meredith chịu đoán được chúng làm gì. Ngoài kia yên ắng quá. Margaret nép trong lòng chú Robert, bật lên tiếng thút thít. “Suỵt,” chú Robert vội thào “ sao đâu bé cưng. Mọi thứ ổn cả thôi mà.” Meredith bắt gặp ánh mắt sợ hãi nhưng kiến quyết của chú phía mái đầu tóc bím của bé Margaret. Vậy mà suýt nữa bọn cháu tưởng chú là Quyền Năng Khác chứ, nghĩ bụng. Nhưng chẳng có thời gian đâu mà cảm thấy áy náy về chuyện đó. “Chị Elena đâu rôi?” Chị Elena dõi theo cháu mà?” Margaret , đôi mắt mở to nghiêm trang. “Chị ấy quan tâm bảo vệ cháu mà.” Dì Judith đưa tay bịt miệng bé. “Chị ấy bảo vệ em đây này,” Meredith thào “Chỉ khác là Elena nhờ chị làm dùm thôi. Đó là ,” gay gắt thêm, và nhìn thấy ánh mắt quở trách của chú Robert trở nên lúng túng. Bên ngoài, im lặng nhường chỗ cho tiếng cào cấu và nhai gặm. Lũ chó tìm cách phá cửa. Chú Robert ôm đầu bé Margaret sát vào lòng mình hơn nữa.
      Bonnie biết họ làm việc được bao lâu rồi. Chắc ít nhất cũng phải mấy giờ đồng hồ, nhưng thấy lâu như cả thiên thu. Lũ chó vào được qua ngã nhà bếp và cách mấy cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ. Tuy nhiên, cho đến lúc này mới chỉ có khoảng chục con vượt qua được hàng rào lửa chắn bên ngoài mấy lối ra vào đó. Và những người có súng xử lý được gần hết. Nhưng lúc này mấy khẩu súng trường mà ông Smallwood và bạn bè ông ta ôm chẳng còn viên đạn nào. Họ cũng sắp hết sạch thứ để đốt. Vài phút trước, Vickie tự nhiên trở nên kích động, ôm đầu la hét như thể có cái gì làm cho đau đớn vậy. Họ tìm cách khống chế lại Vickie ngất . Bonnie đến chỗ Matt, lúc này nhìn qua ô cửa bị phá ở ngoài vòng lửa. biết phải cậu ta nhìn lũ chó, mà là thứ khác xa xăm hơn nhiều. thứ thể nhìn thấy được từ chỗ này. “Lúc đó cậu buộc phải , Matt à,” Bonnie bảo “Cậu đâu có làm gì khác được.” Matt trả lời, cũng quay lại. “Sắp sáng rồi.” tiếp. “Biết đâu khi mặt trời mọc, lũ chó bỏ sao.” Nhưng ngay cả khi như vậy, cũng biế đó phải là . Matt trả lời. Bonnie chạm vào vai cậu ta. “Có Stefan ở đó. Stefan ở cùng cậu ấy mà.” Cuối cùng, Matt cũng đáp lại. Cậu ta gật đầu. “Ừ, có Stefan ở đó.” Matt . cái bóng màu nâu gầm gừ khác lại xông ra khỏi bóng tối.
      ---------------
      Mất lúc sau, Elena mới dần dần hồi tỉnh. biết thế bởi vì thị giác trở lại, chỉ nhờ đám nến Katherine thắp lên mà còn cả luồng sáng xam xám mờ mờ hắt xuống từ cửa ra vào hầm mộ. cũng thấy cả Damon nữa. ta nằm sàn, dây trói bị cắt đứt cùng với quần ào. Giờ có đủ ánh sáng để nhìn thấy toàn bộ thương tích của , và Elena tự hỏi biết Damon có còn sống nổi . Nhìn ta nằm im lìm như chết rồi. Damon ơi? nghĩ thầm. Nghĩ xong Elena mới nhận ra những lời đó thốt lên thành tiếng. Có lẽ bằng cách nào đó, tiếng rít của Katherine kết nối mạch điện trong óc , hoặc đánh thức thứ gì đó say ngủ. Và máu của Matt ràng giúp ích, cho sức mạnh để cuối cùng cũng tìm ra giọng tinh thần của mình. Elena quay đầu sang bên phía kia. Stefan? Khuôn mặt hốc hác vì đau khổ, nhưng vẫn còn nhận thức được. Nhận thức được quá nhiều nữa là khác. Elena ước phải chi cũng mê man bất tỉnh như Damon, hề biết được chuyện gì sắp xảy ra cho họ tốt. Elena, Stefan đáp lời.
      Ả đâu rồi? Elena hỏi, chầm chậm đưa mắt nhìn khắp phòng. Stefan nhìn về phía lối ra hầm mộ. ta lên đó được lúc rồi. Chắc để kiểm tra xem lũ chó làm ăn ra sao. Elena cứ tưởng mình đạt tới giới hạn cuối cùng của sợ hãi và kinh hoàng, nhưng hóa ra phải. Lúc đó, nghĩ tới người khác. Elena, xin lỗi. Khuôn mặt Stefan ngập tràn cảm xúc lời nào diễn tả được. phải tại mà, Stefan. đâu có làm ả trở nên như thế này. Co ả tự gây ra cho mình thôi. Hoặc là moi chuyện thành ra như thế với Katherine là do bản chất của ả. Do bản chất của loài chúng ta. Đầu Elena nghĩ tới chuyện tấn công Stefan trong rừng, tới cảm giác của lúc phóng về phía ông Smallwood và tính kế báo thù ông ta. Chuyện đó có thể xảy ta với em lắm chứ. đúng! thể nào em trở nên như vậy được đâu. Elena trả lời. Nếu bây giờ có Quyền năng trong tay, làm gì Katherine nhỉ? Có chuyện gì mà làm với ả đây? Nhưng Elena biết ra chuyện đó chỉ khiến cho Stefan thêm khổ sở hơn mà thôi. Em cứ tưởng Damon phản bội chúng ta chứ, . cũng vậy, Stefan đáp. nhìn sang người trai với nét mặt rất lạ. có còn ghét ấy nữa ?
      Ánh mắt Stefan tối sầm lại. , khẽ đáp. , còn ghét ấy nữa. Elena gật đầu. Chẳng hiểu sao điều này rất quan trọng với . Rồi giật mình, thần kinh căng như dây đàn, khi thứ gì đó hắt bóng xuống lối ra vào hầm mộ, Stefan cũng cứng người. ta trở lại, Elena. Em , Stefan, Elena tuyệt vong , kho cái bóng trắng sương khói ầm ầm đáp xuống. Katherine hình ngay trước mắt họ. “Chả biết chuyện gì xảy ra nữa,” Ả bực bội . “Ngươi ngồi chắn mất đường hầm của ta rồi.” Ả nhìn lại sau lưng Elena về phía ngôi mộ vỡ và lỗ hổng tường. “Đó là cái ta dùng để di chuyển khắp nơi.” Katherine tiếp, dường nhu chẳng mảy may chú ý đến thân hình của Damon dưới chân mình. “ Đường hầm chui bên dưới con sông. Cho nên ta phải vượt qua bên dòng nước chảy, các người hiểu . Thay vì vậy, ta lại vượt qua bên dưới.” Ả nhìn họ như thể chờ đợi lời tán thưởng cho câu đùa của mình. Dĩ nhiên rồi, Elena nghĩ bụng. Sao mình ngu thế biết? Damon cũng với bọn mình trong xe của Alaric băng qua cây cầu bắc ngang sông. ta vượt qua dòng nước chảy lần đó, và có lẽ nhiều lần khác nữa. Damon thể nào là Quyền Năng Khác được.
      “Giờ ta giết ngươi,”Katherine tỉnh rụi, “Rồi ta băng qua bên dưới đáy sông để giết bạn bè ngươi. Ta nghĩ bọn chó làm xong chuyện đó. Nhưng thôi để ta tự tay làm vậy.” “Thả Elena ra!” Stefan . Giọng nghèn nghẹn nhưng vẫn đầy cương quyết. “Ta vẫn chưa quyết định được nên dùng cách nào,” Katherine chả thèm bận tâm đến Stefan. “Hay là nướng cháy các ngươi nhỉ. Trời sắp sáng đủ cho việc đó ròi. Mà ta lại giữ mấy vật này,” Ả thọc tay vào phía trước ngực áo và nắm tay lại khi rút ra. “ – hai – ba!” Katherine đếm, thả xuống đất hai chiếc nhẫn bạc và chiếc nhẫn vàng. Những viên đính đó xanh biếc như chính đôi mắt ả, như chính hạt ngọc sợi dây chuyền Katherine đeo cổ. Bàn tay Elena vặn vẹo điên cuồng, cảm thấy ngón tay đeo nhẫn của mình trống trơn. Đúng là như thế . Elena chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc mình lại thấy trần trụi thế này khi có cái vòng kim loại bé xíu đó. Nó vô cùng cần thiết cho sinh mạng của , cho sống còn của . có nó... “ có mấy thứ này các ngươi chết chắc,” Katherine , lấy bàn chân di di những chiếc nhẫn mặt đất. “Nhưng ta biết cách đó có đủ chậm nữa.” Ả quay bước, đến gần chạm bức tường tít phía đầu kia của hầm mộ, chiếc váy bạc lóng lánh trong ánh sáng mờ mờ. Đó là lúc Elena nảy ra ý tưởng.
      có thể động đậy được hai bàn tay, đủ để chạm tay này vào tay kia, đủ để nhận ra chúng còn tê cứng nữa. Dây thừng lỏng ra. Nhưng Katherine rất mạnh. Mạnh khủng khiếp. Và cũng nhanh nhẹn hơn Elena nữa. Ngay cả khi Elena có thoát ra được, cũng chỉ có đủ thời gian để hành động nhanh. xoay xoay bên cổ tay, cảm giác được sợi dây thừng bung ra. “Còn những cách khác nữa,” Katherine . “Ta có thể cứa cho các ngươi vài phát và xem các ngươi chảy máu. Ta thích xem cảnh này làm.” Nghiến chặt răng, Elena trì sợi dây thừng xuống. Tay bị bẻ oặt lại đau đớn, nhưng vẫn tiếp tục ấn và thấy sợi dây tuột ra bên đau rát. “Hay là dùng chuột,” Katherine trầm tư ngẫm nghĩ. “Cách này vui đây. Ta có thể ra lệnh cho chúng khi nào bắt đầu, khi nào ngưng lại.” Giải thoát bàn tay còn lại dễ hơn nhiều. Elena ráng để lộ sau lưng mình làm gì. cũng muốn dùng tâm trí gọi Stefan nhưng dám, sợ chẳng may bằng cách nào đó Katherine nghe thấy khốn. Katherine bước tới trước mặt Stefan. “Ta nghĩ ta bắt đầu từ ngươi trước,” ả , dí sát mặt vào . “Ta lại thấy đói rồi. Mà ngươi quá đỗi ngọt ngào, Stefan ạ. Ta quên mất ngươi ngọt ngào như thế nào rồi.” Có vệt sáng hình chữ nhật sàn nhà. Ánh sáng của bình minh, rọi xuống từ cửa ra vào hầm mộ, Katherine bước vào vùng sáng đó. Nhưng... Katherine bất chợt mỉm cười, đôi mắt xanh lấp lánh. “Ta biết rôi! Ta uống gần cạn máu ngươi rồi bắt ngươi nhìn ta giết nó! Ta để lại cho người chỉ vừa đủ sức để nhìn con bé chết trước khi tới lượt mình. Kế hoạch đó chẳng phải rất hay ho sao?”
      bước nữa thôi, Elena nghĩ thầm. nhìn thấy Katherine tiến đến gần vạt nắng hình chữ nhật. Chỉ bước nữa thôi... Katherine bước thêm bước. “Cứ vậy !” Ả bắt đầu quay người lại. “Đúng là kế hoạch...” Đến lúc rồi! Giật hai cánh tay gò bó ra khỏi vòng dây thừng cuối cùng, Elena xông về phía ả. Giống như cú vồ mồi của loài mèo. bước phóng tuyệt vọng để tới được chỗ con mồi. cơ hội duy nhất. hi vọng duy nhất. lao cả thân mình vào Katherine. Cú va chạm xô cả hai ngã lăn vào ô sáng chữ nhật. Elena nghe thấy tiếng đầu Katherine nện xuống mặt sàn đá. Và cảm thấy cơn đau rát bỏng như thể toàn thân bị đem nhúng vào nước sôi vậy. Cảm giác đó giống như cơn khát cháy cổ, chỉ có điều còn mạnh hơn thế. ngàn lần mạnh hơn thế. thể nào chịu nổi. “Elena!” Stefan hét lên, bằng cả miệng và tâm trí. Stefan, Elena nghĩ thầm. Bên dưới , Quyền năng trào lên khi Katherine định thần trở lại. Miệng ả méo mó vì giận dữ, răng nanh vụt dài ra đến nỗi cắm vào cả môi dưới. Ả rú lên tiếng. Bàn tay lóng ngóng của Elena quờ quạng chụp lấy cổ Katherine. Những ngón tay siết quanh sợi dây chuyền kim loại lạnh ngắt của ả. Lấy hết sức bình sinh, Elena giật phát và thấy sợi dây tuột ra. cố gắng nắm chặt lấy lo, nhưng ngón tay cứ cứng đơ vụng về, lại thêm bàn tay Katherine quơ quào điên cuồng. Thế là sợi dây văng vào trong xó tối. ‘Elena!” Stefan lại kêu lên thất thanh.
      Elena cảm thấy cơ thể mình như ngập tràn ánh sáng. Giống như người trong suốt nhìn xuyên qua được vậy. Chỉ có điều, ánh sáng ở đây chính là cơn đau. Bên dưới , khuôn mặt nhăn nhúm của Katherine nhìn thẳng lên bầu trời mùa đông. Thay vì gầm rú, chỉ có tiếng thét chói tai cứ càng lúc càng tăng cường độ. Elena ráng nhấc mình lên, nhưng đủ sức. Khuôn mặt Katherine rạn nứt và toác thành những khe lửa. Tiếng thét lên tới đỉnh điểm. Mái tóc ả bốc cháy, làn da sạm đen . Elena thấy như có lửa từ cả phía lẫn phía dưới mình. Rồi có người chụp lấy vai Elena, lôi ra khỏi chỗ đó. mát mẻ của bóng râm có cảm giác như nước đá vậy. Ai đó xoay người Elena lại và ôm trong tay. nhìn thấy đôi cánh tay Stefan, chỗ đỏ ứng lên vì tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, chỗ chảy máu vì giật tung mớ dậy thừng để thoát ra. nhìn thấy khuôn mặt , lúc này choáng váng vì kinh hoàng và đau khổ. Rồi mắt Elena nhòe nhìn thấy gì nữa.
      ---------------
      Meredith và chú Robert, nãy giờ đánh vào mấy chiếc mõm rướm máu chọc xuyên qua lỗ hổng cánh cửa, chợt dừng tay bối rồi. Những chiếc răng thôi đớp táp và cắn xé nữa. chiếc mõm giật bắn lên và rút ra mất dạng. Rón rén nép sang bên để nhìn con còn lại, Meredith thấy mắt nó đờ đẫn và trắng đục. Hai tròng mắt hề nhúc nhích. quay ra nhìn chú Nhưng họ dám hi vọng gì. Tiếng thét kinh hoàng của Vickie ngưng bặt như bị cắt ngang bởi lưỡi dao. Con chó cắn ngập răng vào đùi Matt chợt đông cứng người, rùng mình có giật rồi nhả cậu ta ra. Bonnie hổn hển quay ngoắt người lại nhìn sang phía bên kia vòng lửa gần tàn. Trời vừa đủ sáng để nhìn thấy xác những con chó khác nằm rải rác bên ngoài, ngay tại nơi chúng ngã xuống. và Matt tựa người vào nhau, nhìn quanh ngỡ ngàng. Cuối cùng rồi tuyết cũng ngừng rơi.
      ----------------
      Elena từ từ mở mắt ra. Mọi thứ đều rất sáng sủa và yên tĩnh. thấy mừng vì tiếng thét ngưng. Tiếng động đó khó chịu, nó khiến đau đớn. Giờ còn đau đớn gì nữa. Elena lại thấy như cơ thể mình ngập tràn ánh sáng, nhưng lần này có cơn đau kèm. Giống như trôi nổi nhàng chín tầng mây vậy. Elena gần như cảm thấy mình có cả cơ thể. mỉm cười. Xoay đầu sang bên đau tí nào, mặc dù nó làm cho cảm giác trôi nổi bềnh bồng càng hơn. Trong mảng ánh sáng nhợt nhạt hình chữ nhật sàn, Elena nhìn thấy tàn tích còn sót lại của chiếc váy màu bạc cháy ỉ. Trò lừa gạt năm trăm năm trước của Katherine trở thành . Vậy là xong. Elena nhìn chỗ khác. Giờ chẳng mong muốn gây tổn hại gì cho ai hết, và muốn tốn thời gian nghĩ tời Katherine nữa. Còn quá nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều. “Stefan ơi,” Elena thốt lên, thở dai. Rồi mỉm cười. Dễ chịu . Chắc hẳn chú chim cũng cảm thấy như thế này đây. “Em định làm cho mọi chuyện thành ra thế này đâu,” khẽ , giọng thoáng rầu rĩ. Đôi mắt ươn ướt. Nước mắt lại chực trào ra, nhưng Stefan vẫn cười đáp lại . “ biết,” Stefan , “ biết, Elena à” hiểu. Vậy là tốt, chuyện đó rất quan trọng. Lúc này nhìn ra chuyện gì là quan trọng dễ dàng. Và chuyện Stefan hiểu được đối với có ý nghĩa hơn tất cả mọi thứ đời này. Có vẻ như lâu lắm rồi kể từ lần cuối Elena thực nhìn kĩ . Kể từ cái hồi còn bỏ thời gian ra ngắm nghía để công nhận đẹp trai biết chừng nào với mái tóc đen và đôi mắt xanh màu lá sồi. Nhưng giờ Elena thấy rồi, và còn thấy cả tâm hồn ánh lên trong đôi mắt đó nữa. Kể ra cũng hoàn toàn xứng đáng, tự nhủ. Mình muốn chết; mình muốn chết lúc này đâu. Nhưng nếu cần mình vẫn sẵn sàng làm lại lần nữa.
      “Em ,” Elena thầm. “ cũng em,” Stefan đáp, siết lấy bàn tay . Cảm giác hẫng, uể oải kì lạ dịu dàng bao bọc lấy Elena. gần như cảm giác được Stefan ôm mình. cứ tưởng mình sợ chết được chứ. Nhưng phải thế, miễn là có Stefan ở đây. “Mọi người ở vũ hội – họ sao, đúng ?” Elena hỏi. “Giờ họ sao rồi,” Stefan thầm. “Em cứu họ.” “Em chẳng kịp chào từ biệt Bonnie và Meredith. Cả dì Judith nữa. phải nhắn lại là em quí họ lắm nhé.” “ nhắn,” Stefan đáp. “Em có thể tự với họ điều đó được mà,” giọng khàn khàn khác hổn hển cất lên, có vẻ như còn chưa quen với cách ăn đo. Damon lê mình sàn đến sau lưng Stefan. Khuôn mặt ta sứt sẹo máu, nhưng đôi mắt đen như có lửa nhìn xoáy vào Elena. “ Dùng ý chí của em , Elena. Cố gắng lên. Em là người mạnh mẽ mà.” Elena mỉm cười yếu ớt nhìn Damon. biết rồi mà. Những chuyện xảy ra chỉ là kết thúc cho quá trình bắt đầu cách đây hai tuần mà thôi. Elena có mười ba ngay để dàn xếp mọi thứ, để sửa sai với Matt và lời tạm biệt với bé Margaret. Để với Stefan rằng . Nhưng giờ khoảng thời gian ân huệ hết rồi. Tuy vậy, chẳng có lí do gì để làm cho Damon đau lòng cả. cũng Damon mà. “Tôi cố,” Elena hứa.
      “Bọn ta mang em về nhà,” ta bảo. “Chưa được đâu,” dịu dàng bào “ ráng đợi thêm chút nữa .” Có cái gì đó diễn ra trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm, và ánh lửa cháy rực đó tắt . Elena nhận ra rằng Damon cũng biết. “Tôi sợ đâu mà,” . ‘Ừ ... cũng có, nhưng chút xíu thôi.” Cảm giác ngầy ngật bắt đầu và Elena thấy rất dễ chịu, nhưng có cảm giác như mình sắp thiếp . Mọi thứ trôi dạt ra càng lúc càng xa. Ngực Elena chợt nhói buốt. sợ nhiều, nhưng lại thấy hối tiếc. Có quá nhiều thứ bỏ lỡ, quá nhiều thứ ước gì mình làm được. “Buồn cười .” Elena khẽ . Những bức tường hầm mộ dường như tan biến. Chúng trở nên xám xịt, mờ mịt và có cái gì đó như cánh cửa xuất , giống như ô cửa dẫn vào căn phòng ngầm dưới đất vậy. Tuy nhiên cánh cửa này dẫn tới thứ ánh sáng khác.
      “Vậy em sợ.” Có gì đó lấp lánh khuôn mặt Damon. Elena với tay chạm vào đó, và ngỡ ngàng rụt lại. “Đừng buồn mà,” bảo ta khi thấy những đầu ngón tay mình ươn ướt. Nhưng rồi nỗi lo lắng chợt nhói lên day dứt trong . Giờ lấy ai mà hiểu Damon đây? Lấy ai dồn ép Damon để thấy được con người thực bên trong ta đây? “Hai phải quan tâm lẫn nhau thôi,” Elena chợt nhận ra. Chút sức lực quay trở lại với như ngọn nến lóe lên trong gió. “Stefan, có hứa với em ? Hứa rằng hai em lo lắng cho nhau ấy?” “ hứa,” Stefan đáp. “Ôi, Elena ...” Những đợt sóng buồn ngủ tràn qua người Elena. “Vậy tốt,” . “Vậy rất tốt, Stefan à.” Cánh cửa càng lúc càng gần hơn, gần đến nỗi có thể chạm vào nó. Elena tự hỏi biết cha mẹ mình có ở đâu đó phía bên kia . “Đến lúc về nhà rồi,” thầm. Rồi bóng tối nhạt nhòa , và chung quanh chẳng còn lại gì ngoài ánh sáng.
      ---------------
      Stefan ôm trong tay khi mắt Elena khép lại. Rôi cứ ôm thế thôi, những giọt nước mắt kiềm nén này giờ bắt đầu tuôn xuống. Nỗi đau này hề giống như lúc vớt Elena lên khỏi đáy sông. hề có giân dữ, hay thù ghét nào ở đây cả, chỉ cảm giác thương dường như kéo dài cho đến vô tận mà thôi. Điều đó khiến cho Stefan càng đau đớn hơn nhiều. nhìn ra ô sáng hình chữ nhật cách mình chỉ vài bước chân. Elena về phía ánh sáng rồi. bỏ Stefan lại đây mình. lâu nữa đâu, nghĩ thầm. Chiếc nhẫn của nằm lăn lóc sàn, Stefan thậm chí chẳng thèm liếc đến nó khi đứng thẳng người dậy mắt vẫn rời vạt nắng hắt xuống từ cao. bàn tay chụp lấy cánh tay , kéo lại. Stefan quay lại nhìn trai mình. Đôi mắt Damon đen kịt như màn đêm, ta cầm tay chiếc nhẫn của . Stefan chỉ biết trơ mắt ra nhìn, nhúc nhích gì được khi Damon ấn chiếc nhẫn vào ngón tay rồi buông ra. “Rồi đó,” ta , nặng nhọc ngồi trở xuống vì đau, “giờ muốn đâu .” Damon nhặt chiếc nhẫn Stefan tặng Elena lên khỏi mặt đất và chìa nó ra. “Cái này cũng của mày nốt. Cầm lấy. Cầm lấy rồi .” ta quay mặt chỗ khác.
      Stefan nhìn cái vòng tròn vàng xíu trong lòng bàn tay mình lúc lâu. Rôi nắm tay lại và nhìn sang Damon. Đôi mắt người nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc. Trông ta có vẻ kiệt sức và đau đớn lắm. Mà Stefan hứa với Elena rồi. “ thôi,” khẽ khi nhét chiếc nhẫn vào trong túi. “Để tôi dìu tới chỗ nào đó nghỉ ngơi nhé.” Stefan choàng tay qua người trai để giúp ta đứng dậy. Và rồi, trong thoáng, cứ ôm lấy Damon như thế.

    5. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 16 ​
      Thứ Hai,ngày 16 tháng Mười Hai , Stefan đưa cho mình cuốn sổ này.Cậu ấy mang hết đồ đạc trong phòng cho.Mới đầu mình muốn nhận,bởi vì biết làm gì với nó bây giờ.Nhưng giờ mình chợt nảy ra ý tưởng. Chưa gì mà thiên hạ bắt đầu quên rồi.Họ kể lại các tình tiết sai hết,thậm chí thêm vào những thứ họ tưởng tượng ra nữa.Chán nhất là ở chỗ họ ngồi nghĩ ra cách để giải thích cho mọi chuyện.Tại sao lại thể có những thứ siêu nhiên được,tại sao cứ nhất thiết chuyện gì cũng phải có lời giải thích hợp lý? là ngớ ngẩn hết sức,nhưng chẳng có cách chi để mà ngăn người ta lại,nhất là mấy người lớn ấy. là bực bội.Họ mấy con chó bị mắc chứng sợ nước gì gì đó.Ông bác sĩ thú ý thậm chí còn chế ra cả tên mới cho chứng bệnh, dạng bệnh dại lây lan qua loài dơi.Meredith cách giải thích đó trùng hợp cách oái ăm.Mình chỉ nghĩ nó ngu ngốc. Bọn trẻ trẻ có khá hơn,đặc biệt là mấy đứa có mặt ở vũ hội.Có vài người mình thấy có thể trông cậy được,như Sue Carson hay Vickie chẳng hạn.Hai ngày vừa rồi,Vickie thay đổi nhiều đến mức gần như phép lạ.Cậu ấy xử như suốt hai tháng rưỡi qua,mà cũng khác cả con người trước kia nữa.Trước đây,Vickie khá giống đứa con lẳng lơ chuyên bu theo đám đầu gấu trong trường.Nhưng đến giờ mình nghĩ cậu ta chơi khá được. Ngay cả Caroline hôm nay xử cũng quá tệ.Đám tang lần trước nó phát biểu,nhưng lần này có.Nó Elena mới là Nữ Chúa Tuyết , thế chẳng khác chi bê nguyên câu trong bài diễn văn của Sue hôm nọ vào,nhưng sức Caroline chắc chỉ làm được tới đó thôi.Dù sao đó cũng là hành động thiện chí. Nhìn Elena thanh thản. giống như búp bê sáp mà giống như ngủ vậy.Mình biết người ta lúc nào chả thế,nhưng đó là .Riền lần này đó đúng là . Nhưng sau đó thiên hạ lại bắt đầy xì xào bàn tán về “ thoát chết đuối thần kì” của cậu ấy và mấy thứ đại loại.Còn cậu ấy chết do đứt mạch máu não nữa chứ.Vớ vẩn chịu được.Nhưng chính vì thế mà mình mới nảy ra ý này. Mình lấy quyển nhật ký kia của cậu ấy ra khỏi tủ áo.Rồi mình nhờ bà Grimsby đem cả hai cuốn vào thư viện, phải trong lồng kính giống như nhật ký của bà HonoriaFell,mà là ở chỗ nào người ta có thể cầm lên đọc được ấy.Bơt vì nằm ở đây.Đây chính là nơi ghi chép lại câu chuyện .Và mình muốn bất kì ai quên nó . Mình nghĩ có thể những người trẻ nhớ.
      Chắc có lẽ mình cũng nên viết vào những điều xảy ra với những người còn lại chung quanh đây.Elena hẳn muốn điều đó. Judith ổn ,mặc dù ấy là trong những người lớn thể chấp nhận nổi . ấy cần lời giải thích hợp lý.Giáng Sinh này , Judith và chú Robert cưới nhau. tốt cho bé Margaret. Margaret rất hiểu chuyện.Com bé với mình hôm đám tang rằng ngày nào đó nó được đến chỗ có chị Elena và ba mẹ,nhưng chưa phải lúc này,bởi vì nó còn nhiều chuyện phải làm ở ngay đây.Mình chẳng biết con bé lấy đâu ra suy nghĩ đó.Mới bốn tuổi mà sao nó quá chừng. Thầy Alaric và Meredith cũng ổn cả,dĩ nhiên rồi.Khi gặp lại vào buổi sáng khủng khiếp đó,sau khi mọi thứ lắng xuống và bọn mình thu dọn cong chiến trường,hai người đó ngã vào vòng tay nhay theo đúng nghĩa đen.Mình nghĩ giữa hai bên chắc có “vấn đề” rồi.Meredith bàn đến chuyện đó khi cậu ấy mười tám tuổi và tốt nghiệp xong xuôi. Biết ngay mà.Ai ai cũng có bồ hết.Chỉ riêng mình là phải nghĩ đến chuyện làm thử mấy cái nghi lễ của bà ngoại xem thử có bao giờ kiếm được chồng đây.Mà nhìn quanh cũng chả có ai mà mình muốn cưới cả. À ,còn có Matt.Matt cũng dễ thương.Nhưng lúc này trong đầu cậu ấy chỉ có mà thôi.Mình chẳng biết điều đó có bao giờ thay đổi được . Hôm nay khi lễ tang kết thúc,Matt nện cho Tyler cú vào mũi vì cái tội dám xấu Elena.Tyler là kẻ mà mình biết chắc bao giờ thay đổi,dù cho có chuyện gì xảy ra nữa.Tên đó lúc nào cũng chỉ là thằng tồi tệ,xấu tính xấu nết chả ra gì mà thôi. Nhưng còn Matt-uhm,đôi mắt Matt xanh ơi là xanh.Và cậu ấy có cú đấm móc hàm bằng tay phải chê vào đâu được. Stefan đánh Tyler được vì cậu ta có mặt ở đó.Vẫn có cả đống người trong thị trấn nghĩ rằng cậu ấy giết Elena.Chắc chắn là thế rồi,họ bảo,bởi vì làm gì có ai khác ở đó đâu.Lúc người ta tớ hầm mộ để giải cứu tro tàn của Katherine bay tứ tán cả.Stefan ,tại mụ ta già quá nên mới bốc cháy như thế.Cậu ấy đáng lẽ phải nhận ra ngay từ cái lần đầu khi Katherine giả chết ,tằng ma cà rồng trẻ biến thành tro kiểu đó mà chỉ chết thôi,giống như Elena vậy.Chỉ có những ma cà rồng già mới bị tan ra thành tro bụi.
      Vài người khác – đặc biệt là ông Smallwood và đám bạn – có thể đổ tội chp Damon nếu bắt được ta.Nhưng họ đâu có bắt được.Khi họ tới hầm mộ Damon còn ở đó rồi,bởi vì Stefan giúp ta trốn .Stefan chịu là đến chỗ nào,nhưng mình chợt nghĩ đến nơi trong rừng.Ma cà rồng chắc phải hồi phục nhanh lắm,vì hôm nay khi gặp mình sau tang lễ,Stefan bảo Damon rời khỏi Fell’s Church rồi.Cậu ấy tỏ ra khá bực mình;chắc Damon trước với cậu ta.Giờ vấn đề nằm ở chỗ: Damon làm gì ? lang thang cắn mấy ngây thơ vô tội ? Hay là cải tà quy chính ? Mình dám đánh cược vào bất cứ bên nào.Damon là chàng rất kì cục. Nhưng mà đẹp trai.Đẹp trai khủng khiếp luôn. Stefan cũng chịu đâu.Nhưng mình thấy nghi nghi,rằng Damon thế nào cũng tha hồ mà ngạc nhiên khi nhìn lại sau lưng. ràng là Elena bắt Stefan hứa trông chừng ta hay sao đó.Mà Stefan lại là người rất ,rất trọng lời hứa. Mình cũng mong cậu ta gặp may.Nhưng Stefan được làm điều Elena mong muốn cậu ấy làm ,nên chắc thấy vui.Vui hết chừng mực có thể,khi còn lại đời mà có Elena nữa.Stefan lấy chiếc nhẫn của Elena xỏ vào sơi dây rồi đeo cổ. Nếu bạn nghĩ mấy chuyện mình nãy giờ nghe có vẻ vô tâm,giống như mình chẳng quan tâm gì đến Elena bạn nhầm to.Thách ai dám với mình kiểu đó.Mình với Meredith khóc nguyên ngày Thứ Bảy và gần hết ngày Chủ nhật.Và mình giận đến mức muốn xé tan mọi thứ thành từng mảnh và nghiền nát chúng.Mình cứ nghĩ,sao lại là Elena ? Tại sao kia chứ ? Trong khi có biết bao nhiêu người khác có thể mất mạng đêm đó.Cả thị trấn ,vậy mà rốt cuộc có mỗi mình cậu ấy chết.
      Dĩ nhiên,cậu ấy làm vậy là để cưucs họ,nhưng mắc mờ gì phải hi sinh tính mạng vì điều đó? cồng bằng chút nào hết. Ôi thôi,mình lại sắp khóc nữa rồi .Bất cứ lúc nào nghĩ đến chuyện lẽ công bằng đời là cũng thế đấy.Mà mình thể giải thích được tại sao .Mình rất muốn đến chỗ mộ bà Honoria Fell mà hỏi,nhưng chắc bà ta chịu noí chuyện với mình đâu.Mình nghĩ có bất cứ ai đời này giải thích được điều đó. Mình quý Elena biết bao,và mình nhớ cậu ấy khủng khiếp.Cả trường nhớ cậu ấy khủng khiếp.Giống như tia sáng vụt tắt vậy.Chú Robert đó chính là ý nghĩa của tên cậu ấy trong tiếng Latinh, “ánh sáng”. phần trong mình luôn có mặt ở nơi tia sáng đó tới. Mình ước phải chi được lời từ biệt Elena,nhưng Stefan cậu ấy có nhờ chuyển lời rằng cậu ấy rất quý mình.Mình xem đó là nguồn sáng để mang theo trong tim. Chắc mình nên ngừng lời ở đây thôi.Stefan sắp ,Matt,Meredith,thầy Alaric và mình tiễn cậu ấy.Mình định lậm quá sâu vào chuyện này,trước giờ mình đâu có viết nhật ký.Nhưng mình muốn mọi người biết về Elena.Cậu ấy chẳng phải thần thánh gì. phải lúc nào cũng ngọt ngào,tốt bụng ,trung thực và dễ chịu.
      Nhưng Elena mạnh mẽ.sống tình cảm,và trung thành với bạn bè,và vào phút cuối cùng cậu ấy xả thân làm được chuyện phải ai cũng làm được.Meredith điều đó có nghĩa là Elena lựa chọn ánh sáng thay vì bóng tối.Mình muốn mọi người biết điều đó,để họ bao giờ quên. Mình bao giờ quên.

      BONNIE MCCULLOUGH

      16/12/1991

      *HẾT TẬP 3*​

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :