1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Vampire Diaries - Nhật ký ma cà rồng (The Fury - Cơn thịnh nộ) - L.J.SMITH (16 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 9 ​
      “Thôi , ít ra lần này mình cũng bị ai nhập.” Bonnie . “Nhưng đằng nào mình cũng phát ớn ba cái trò đồng cốt bói toán này rồi; mình chán hết tất cả những thứ này rồi. Đây là lần cuối cùng, dứt khoát là lần cuối cùng mình dây vào.” “Được rồi,” Elena đáp, quay khỏi tấm gương, “tụi mình chuyện khác . Hôm nay các cậu có khám phá ra được gì ?” “Mình có chuyện với thầy Alaric, thầy sắp tổ chức buổi họp mặt nữa trong tuần này,” Bonnie trả lời. “Thầy hỏi Caroline, Vickie và mình, xem tụi mình có muốn bị thôi miên để chịu đựng mọi chuyện dễ dàng hơn . Nhưng mình biết chắc thầy phải là Quyền Năng Khác đâu, Elena à. Thầy quá tốt.” Elena gật đầu. Chính cũng suy nghĩ lại về chuyện nghi ngờ thầy Alaric. phải bởi vì thầy tốt đẹp gì, mà là vì ngủ suốt bốn ngày gác xếp nhà thầy. Liệu Quyền Năng Khác có để yên cho trú ngụ ở đó? Dĩ nhiên là Damon có ta thôi miên cho Alaric quên mất rằng Elena gác., nhưng nếu là Quyền Năng Khác có chịu khuất phục Damon ? Chẳng phải nó mạnh hơn nhiều hay sao?
      Trừ khi Quyền năng của nó bị tạm thời cạn kiệt, chợt nghĩ. Giống như Quyền năng của Stefan giờ vậy. Hoặc là trừ khi nó chỉ giả vờ như bị ảnh hưởng mà thôi. “Dù sao tụi mình cũng chưa gạch tên thầy ra khỏi danh sách được đâu.” Elena bảo. “Phải thận trọng. Còn bà Flowers sao? Các cậu có điều tra được gì về bà ấy ?” “ gặp may,” Meredith đáp. “Sáng nay bọn mình đến nhà trọ, nhưng gọi cửa mà bà ấy mở. Stefan tới chiều cậu ra tìm cách chuyện với bà Flowers.” “Phải chi có ai mời mình vào đó, mình cũng có thể theo dõi bà ta,” Elena . “Mình có cảm giác như có mỗi mình là chẳng làm gì cả. Mình nghĩ…” dừng lại thoáng để cân nhắc, rồi , “Mình nghĩ mình tạt về nhà – ý mình là nhà của dì Judith. Biết đâu mình bắt được chú Robert lảng vảng trong lùm cây hay gì đó.” “Để bọn mình với cậu.” Meredith bảo. “Thôi, mình mình tốt hơn. mà. Dạo này mình mình tốt lắm.” “Vậy cứ làm theo ý cậu , và cẩn thận nhé. Ngoài trời tuyết vẫn rơi nhiều lắm đấy.” Elena gật đầu rồi nhảy qua khung cửa sổ.
      Khi về đến nhà mình, nhìn thấy chiếc xe vừa chạy ra khỏi lối vào. Elena hòa mình vào bóng tối quan sát. Đèn pha phía trước mũi xe rọi sáng quang cảnh mùa đông ma quái: con cú trắng như tuyết đậu cây bồ kết đen nhà hàng xóm với những cành nhánh trơ trụi in bóng nền trời. Khi chiếc xe phóng qua, Elena nhận ra nó. Chiếc Oldmobile màu xanh của chú Robert. Chuyện này thú vị đây. rất muốn bám theo chú, nhưng lại cảm thấy thôi thúc mãnh liệt hơn phải kiểm tra ngôi nhà để đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn. Elena lén lút vòng vòng quanh nhà, xem xét các cửa sổ. Tấm màn vải hoa màu vàng ở cửa sổ nhà bếp được vén lên, để lộ ra góc bếp sáng trưng bên trong. Dì Judith đóng nắp máy rửa chén lại. Có phải chú Robert vừa đến ăn tối nhỉ? Elena thắc mắc. Dì Judith về phía hành lang trước và Elena di chuyển theo dì, lại lượn vòng vòng quanh nhà. tìm thấy khe hở giữa hai bức màn phòng khách và thận trọng dán mắt vào mặt kính cửa sổ dày cũ kĩ. nghe thấy tiếng cửa trước mở ra, đóng vào, khóa lại, rồi dì Judith bước vào phòng khách ngồi xuống ghế salon. Dì mở tivi và lơ đễnh chuyển hết kênh này sang kênh kia.
      Elena ước phải chi mình có thể nhìn thấy nhiều hơn chữ chỉ là khuôn mặt nhìn nghiêng của người dì trong ánh sáng lập lòe phát ra từ chiếc tivi. thấy cảm xúc rất lạ khi nhìn vào căn phòng này mà biết rằng mình chỉ có thể nhìn chứ vào trong được. bắt đầu nhận ra nó là căn phòng đẹp biết bao từ lúc nào vậy nhỉ? Chiếc tủ cũ kĩ bằng gỗ gụ chất đầy đồ sứ và thủy tinh, cây đèn hiệu Tiffany bàn cạnh dì Judith, chiếc gối cắm kim salon, tất cả giờ đây đều trở nên quý giá với Elena. Đứng bên ngoài với những bóng tuyết nhàng như lông tơ chạm vào gáy, ước ao mình có thể vào trong đó chút, chỉ chút thôi.
      Judith ngã đầu ra sau, nhắm mắt. Elena áp trán vào cửa sổ rồi từ từ quay . trèo lên cây mộc qua trước phòng mình, thất vọng khi thấy màn đóng kín mít. Cây thích bên ngoài phòng Mergaret mỏng manh và khó trèo hơn, nhưng khi leo đến nơi Elena có được tầm nhìn khá tốt: Mấy bức màn đều mở toang cả. Margaret ngủ với tấm trải giường kéo lên tận cằm, miệng hé ra, mái tóc vàng nhạt tỏa ra như chiếc quạt nền gối. Chào bé cưng, Elena nghĩ thầm, nuốt nước mắt vào trong. Quang cảnh trong phòng tinh khôi và êm đềm: Ngọn đèn ngủ, bé con ngủ giường, những con thú nhồi bông kệ canh chừng cho bé ngủ. Và thêm chú mèo xíu trắng tinh vừa bước vào lon ton qua cánh cửa để ngỏ để làm bức tranh thêm hoàn thiện nữa chứ, Elena nghĩ thầm. Bóng Tuyết nhảy lên giường Margaret. Chú mèo con ngáp, thè chiếc lưỡi hồng be bé rồi vươn vai để lộ ra mấy cái vuốt tí hon. Rồi nó õng ẹo bước tới đứng ngực bé Margaret. cảm giác râm ran chạy dọc chân tóc Elena. chẳng biết nó là bản năng mới của kẻ săn hay đơn thuần chỉ là linh tính, nhưng đột nhiên thấy hoảng sợ. Có nguy hiểm trong căn phòng đó. Margaret gặp nguy hiểm.
      Con mèo vẫn đứng đó, ve vẩy đuôi. Bất thình lình Elena nhận ra nhìn nó giống cái gì. Mấy con chó. Bóng Tuyết nhìn Margaret giống hệt như cái cách con Chelsea nhìn Doug Carson trước khi lao vào . Ôi chúa ơi, thị trấn cách ly đám chó, nhưng chẳng ai nghĩ đến mấy con mèo cả. Đầu óc Elena hoạt động hết công suất nhưng chẳng giúp ích được gì. Trong đầu chỉ toàn những hình ảnh chớp nhoáng về những gì mà con mèo có thể gây ra với những chiếc vuốt cong vong và hàm răng nhọn hoắt. Margaret vẫn nằm đó thở nhè , hoàn toàn ý thức được hiểm họa sắp tới. Lông lá người con Bóng Tuyết dựng đứng, đuôi nó xù lên chẳng khác nào cái chổi súc chai. Tai nó ép sát xuống, miệng hé ra rít lên thành tiếng. Ánh mắt con mèo dán chặt vào khuôn mặt Margaret cũng y như ánh mắt Chelsea nhìn khuôn mặt của Doug Carson. “!” Elena tuyệt vọng nhìn quanh tìm cái gì đó để ném vào cửa sổ, thứ gì đó để gây ra tiếng động. thể tiến lại gần hơn được, những nhánh cây ngoài rìa chịu nổi sức nặng của . “Margaret, tỉnh dậy!”
      Những những hạt tuyết rơi dày đặc chung quanh dường như làm cho giọng Elena tắt ngủm. tiếng rên rĩ chói tai bắt đầu vang lên trong cổ họng con Bóng Tuyết khi nó đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi quay lại Margaret. “Margaret, dậy !” Elena thét. Rồi ngay khi con mèo giơ bàn chân lên, quăng mình vào cửa sổ. Sau này Elena chẳng hiểu bằng cách nào mà mình có thể bám vào đó được. Chẳng có chỗ nào để quỳ bệ cửa sổ, nhưng những móng tay bấm sâu vào khung cửa bằng gỗ và bên mũi giày mắc kẹt vào chỗ bám chân bên dưới. Elena dùng toàn bộ sức nặng cơ thể nện vào cửa sổ, la lớn. “Tránh xa con bé ra! Dậy mau, Margaret!” Margaret mở bừng mắt ngồi dậy, hất con Bóng Tuyết ngã ngửa về đằng sau. Móng vuốt của con mèo mắc vào tấm trải giường trong lúc nó quơ quào tìm cách đứng thẳng dậy. Elena hét lớn.
      “Margaret, ra khỏi giường ngay! Mở cửa sổ ra, nhanh lên!” Khuôn mặt bốn tuổi của Margaret đầy nét ngạc nhiên ngái ngủ nhưng hề hoảng sợ. bé đứng dậy, loạng choạng bước về phía cửa sổ trong lúc Elena nghiến răng. “Đúng thế, ngoan lắm… Giờ hãy “Vào ” nào. Nhanh lên, em!” “Vào ,” Margaret nghe lời, chớp chớp mắt và bước lùi lại. Con mèo phóng ra khi Elena chui vào. đưa tay chụp lấy nó nhưng nó quá nhanh. Khi ra tới ngoài, nó chạy lướt mấy cành cây thích dễ dàng cách đáng ghét và nhảy xuống lớp tuyết bên dưới, biến mất.” bàn tay xíu nắm áo len của Elena giật giật. “Chị quay lại rồi!” Margaret , ôm choàng ngang hông Elena. “Em nhớ chị quá.” “Ôi, Margaret, chị cũng nhớ em…” Elena cất tiếng rồi chợt như hóa đá. Có tiếng dì Judith vọng lên ở phía đầu cầu thang. “Margaret, cháu có thức đấy? Trong đó có chuyện gì vậy?” đừng là chị ở đây.”
      còn kịp thêm gì nữa, Elena chui tọt xuống bên dưới giường và cầu nguyện. Từ dưới gầm giường, nhìn thấy đôi chân tất của dì Judith bước vào phòng. Elena ép mặt xuống tấm ván sàn, dám thở nữa. “Margaret! Sao cháu lại ra khỏi giường? Nào, để dì đưa cháu vào giường ngủ lại nào.” Giọng dì Judith cất lên, rồi chiếc giường kẽo kẹt dưới sức nặng của Margaret. Elena nghe tiếng dì Judith phù phù êm êm mở chăn nệm. “Tay cháu lạnh cóng rồi này. Sao cửa sổ lại mở thế hả?” “Cháu mở cửa, thế là Bóng Tuyết chạy ra ngoài mất,” Margaret đáp, và Elena thở phào. “Giờ sàn nhà toàn tuyết là tuyết. Dì tin nổi… Cháu được mở cửa ra nữa nghe chưa?” Lăng xăng thêm chút rồi đôi chân tất bước trở ra ngoài. Cánh cửa đóng lại. Elena lồm cồm bò dậy.
      “Giỏi lắm,” thào khi thấy Margaret ngồi dậy. “Chị rất tự hào về em. Ngày mai, em nhớ bảo dì Judith mang cho con mèo nhé. với dì rằng nó làm em sợ. Chị biết là em muốn thế” – Elena đưa tay lên chặn tiếng rên rỉ vừa chực thoát khỏi miệng Margaret – “Nhưng em phải làm. Bởi vì chị cho mà nghe, con mèo đó làm em đau nếu em còn tiếp tục nuôi nó. Em đâu có muốn bị đau đâu, phải nào?” “Dạ,” Margaret đáp, đôi mắt xanh của con bé rơm rớm. “Nhưng mà…”
      “Em cũng đâu có muốn con mèo làm đau dì Judith, phải ? Em hãy bảo với dì Judith rằng em muốn nuôi mèo con, cún con hay thậm chí là chú chim cho đến khi… uhm, trong thời gian. Nhớ đừng kể cho dì nghe là chị ; đây vẫn là bí mật của chị em mình mà. với dì rằng chuyện xảy ra với mấy con chó ở nhà thờ làm em sợ nhé.” Như thế là tốt nhất, Elena lí luận cách tàn nhẫn, thà khiến con bé gặp ác mộng còn hơn để cho ác mộng diễn ra ngay trong căn phòng ngủ này. Margaret xụ mặt buồn bã. “Dạ.” “Chị rất tiếc, cưng à.” Elena ngồi xuống ôm bé vào lòng. “Nhưng chúng ta đành phải làm như thế thôi.” “Chị lạnh quá,” Margaret , rồi nhìn vào mặt Elena “Chị có phải là thiên thần ?” “À… cũng hẳn.” Ngược lại là khác, Elena chua chát nghĩ bụng. “Dì Judith chị đến nơi có Ba và Mẹ. Chị có gặp ba mẹ chưa.” “Chị… khó giải thích lắm, Margaret à. Chị chưa gặp ba mẹ. Và chị cũng phải thiên thần, nhưng chị giống như thiên thần hộ mệnh của em vậy. Chị dõi theo em, ngay cả khi em nhìn thấy chị. Được ?”
      “Dạ được,” Margaret mân mê mấy ngón tay. “Như vậy nghĩa là chị được sống ở đây nữa, đúng ?” Elena nhìn quanh căn phòng có hai màu hồng – trắng, nhìn những con thú bông kệ, chiếc bàn viết và con ngựa gỗ trong góc mà có thời thuộc về . “Ừ, nghĩa là như vậy đó.” khẽ . “Khi người ta chị đến chỗ có ba mẹ, em là em cũng muốn nữa.” Elena chớp mắt liên tục. “Ôi, cưng ơi. Chưa đến lúc em , cho nên em được đâu. Dì Judith thương em lắm, dì đơn biết chừng nào nếu có em.” Margaret gật đầu, cụp mắt xuống. Nhưng khi Elena đặt bé nằm xuống và kéo chăn trải giường lên đắp cho em, Margaret hỏi thêm câu nữa. “Nhưng chẳng lẽ chị thương em sao?” “Ôi, dĩ nhiên là có chứ. Chị thương em nhiều lắm – chị biết là nhiều đến mức nào cho tới tận lúc này. Nhưng chị sao đâu, dì Judith cần em nhiều hơn. Và…” Elena phải hít vào hơi để trấn tỉnh lại, khi nhìn xuống thấy mắt Margaret nhắm, nhịp thở đều đặn. chìm vào giấc mộng.
      *
      Đúng là ngốc nghếch, ngốc nghếch, Elena rủa thầm trong lúc lội qua lớp tuyết để băng bên kia đường Maple. bỏ lỡ cơ hội hỏi Margaret xem chú Robert có tới ăn tối . Giờ quá trễ rồi. Chú Robert. Mắt Elena chợt nheo lại. Lúc ở nhà thờ, chú Robert đứng ngoài và bọn chó nổi điên lên. Tối nay con mèo của Margaret cũng trở nên hung dữ, ngay sau khi xe chú Robert lái ra khỏi nhà.
      Chú Robert có nhiều chuyện cần phải giải thích lắm đây, Elena nghĩ bụng. Nhưng nỗi phiền muộn vây lấy , kéo tuột những suy nghĩ của . Tâm trí Elena cứ quay lại với ngôi nhà sáng sủa mà vừa từ đó cất bước ra , nhớ lại những thứ mà chẳng bao giờ còn nhìn thấy lại. Tất cả quần áo, nữ trang và đồ đạc lặt vặt của Elena – dì Judith làm gì với chúng đây? Giờ mình chả còn gì hết, nghĩ thầm. Mình thành ăn mày rồi. Elena! cả người, Elena nhận ra giọng trong tâm trí và dáng người đặc biệt ở phía cuối đường. hối hả bước về phía Stefan, rút tay ra khỏi túi nắm lấy tay Elena để sưởi ấm cho . “Meredith cho nghe em đâu.” “Em về nhà.” Elena đáp. chỉ được có thế, nhưng khi tựa vào người Stefan để tìm ủi an, biết rằng hiểu. “Mình tìm chỗ nào ngồi xuống .” Stefan , rồi cau mày dừng lại. Tất cả những nơi họ thường đến đều quá nguy hiểm hoặc tiếp cận được đối với Elena. Cảnh sát vẫn còn giữ xe của Stefan.
      Cuối cùng cả hai đến trường, ngồi dưới mái hiên để nhìn tuyết rơi lất phất. Elena kể lại chuyện xảy ra trong phòng Margaret. “Em bảo Bonnie và Meredith lan truyền tin đồn khắp nơi rằng mèo cũng tấn công người. Mọi người nên biết chuyện đó. Và em nghĩ có ai đó nên theo dõi chú Robert.” kết luận. “Bọn theo đuôi chú ấy cho.” Stefan đáp, và nhìn được cười. “Hay , dạo này bắt đầu Mỹ hóa rồi,” Elena . “Lâu nay em nghĩ đến chuyện đó, nhưng hồi mới đến đây giống người ngoại quốc hơn nhiều. Giờ chắc ai cũng nghĩ rằng ở đây từ đến lớn quá.” “Người như chúng ta thích nghi nhanh lắm. Bọn mình buộc phải thế,” Stefan đáp. “Lúc nào cũng có những xứ sở mới, thời đại mới, tình huống mới. Rồi em cũng thích nghi thôi.” “Em ư!” Elena rời mắt khỏi những bông tuyết lấp lánh rơi xuống. “Em biết nữa…”
      “Theo thời gian, em học được cách. Nếu có bất cứ điều gì… hay ho… trong kiểu sống này của chúng ta, đó là thời gian. Bọn mình có vô khối thời gian, muốn bao nhiêu cũng được. Mãi mãi.” “Những người bạn đồng hành vui vẻ bên nhau mãi mãi! Phải Katherine vậy với và Damon ?” Elena lẩm bẩm. có thể cảm thấy Stefan đông cứng người, giật lùi lại. “ ấy về cả ba người bọn ,” . “ có ý đó.” “Ôi, Stefan, làm ơn đừng có như thế lúc này mà. Thậm chí em còn nghĩ tới Damon nữa, chỉ nghĩ đến cái khái niệm mãi mãi thôi. Nó khiến em sợ. Tất cả mọi chuyện này khiến em sợ, và đôi lúc em nghĩ mình chỉ muốn ngủ luôn bao giờ thức dậy nữa…”
      Trong vòng tay chở che của Stefan, Elena thấy an toàn hơn, nhận ra các giác quan mới của mình ở khoảng cách gần cũng nhạy bén chẳng kém gì ở xa. có thể nghe từng nhịp đập riêng rẽ của trái tim Stefan, tiếng máu luân chuyển qua những mạch máu của . Và có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của trộn lẫn với mùi từ chiếc áo khoác, mùi tuyết, mùi len trang phục. “Xin hãy tin tưởng em,” Elena thầm. “Em biết giận Damon, nhưng hãy cố cho ta cơ hội. Em nghĩ ở ta có nhiều điều khác hơn so với vẻ bề ngoài. Và em muốn có giúp đỡ của Damon trong việc tìm ra Quyền Năng Khác, đó là tất cả những gì em muốn ở ta.” Ở giây phút này, điều đó hoàn toàn là . Đêm nay, Elena chẳng muốn dính dáng gì đến cuộc đời của kẻ săn mồi cả; bóng tối chẳng có gì hấp dẫn . Elena chỉ ước gì mình có thể về nhà ngồi trước lò sưởi mà thôi. Nhưng được ôm thế này thôi cũng dễ chịu lắm rồi, ngay cả khi và Stefan phải ngồi bệt xuống tuyết. Hơi thở của Stefan rất ấm khi hôn lên gáy Elena, và chẳng còn cảm thấy tránh né từ cơ thể của Stefan nữa.
      Cũng còn thèm khát, hay ít ra cũng giống như cái kiểu từng cảm thấy trước đây mỗi khi họ ở gần nhau như thế này. Giờ khi Elena trở thành kẻ săn mồi giống như , nhu cầu tự nhiên cũng khác, nó trở thành nhu cầu được bầu bạn với nhau chứ còn là duy trì sống nữa. Chẳng sao cả. Họ mất số thứ, nhưng lại tìm được những thứ khác. hiểu được Stefan theo cách khác hẳn trước đây. thấu hiểu đó mang họ lại gần nhau hơn, cho đến khi hai tâm trí chạm vào nhau, gần như đan lại với nhau. phải là tán gẫu ồn ào giữa những giọng trong đầu, mà là đồng cảm sâu sắc trong im lặng. Giống như linh hồn của họ hợp lại thành . “ em,” Stefan thầm bên cổ Elena, và ôm chặt hơn. Giờ hiểu vì sao suốt thời gian dài sợ câu đó. Khi nghĩ đến ngày mai cũng làm mình sợ phát khiếp lên được làm sao dám xây dựng mối quan hệ lâu dài. Bởi vì đâu có ai muốn kéo người khác xuống vực theo mình. Nhất là người mình . “Em cũng ,” Elena ép mình ra và ngồi ngay lại, tâm trạng bình yên chợt tan biến. “ cố vì em mà cho Damon cơ hôi chứ? Có gắng hợp tác với ta nhé?” “ hợp tác, nhưng tin tưởng ta. thể. hiểu Damon quá mà.” “Đôi khi em tự hỏi biết có ai đời này hiểu ta chút nào hay . Thôi được rồi, làm được gì ráng làm. Có thể mai chúng ta nhờ Damon bám theo chú Robert dùm.” “Hôm nay theo dõi bà Flowers.” Stefan cong môi lên. “Suốt từ trưa tới tối. Và em biết bà ấy làm gì ?” “Làm gì?”
      “Giặt ba thau đồ… trong cái máy giặt cổ lỗ sĩ nhìn như sắp phát nổ bất kì lúc nào. có chức năng sấy quần áo mà chỉ có cái bộ phận vắt nước. Nó nằm tuốt dưới tầng hầm ấy. Rồi bà ta ra ngoài, đổ đầy thức ăn vào khoảng hai tá máng cho chim ăn. Rồi quay trở xuống tầng hầm chùi sạch mấy lọ mứt. Phần lớn thời gian bà ấy ở dưới đó. Con tự chuyện mình nữa.” “Y như bà già gàn dở,” Elena . “Thôi được, có khi Meredith nhầm và bà Flowers chỉ là người như vậy thôi.” để ý thấy vẻ mặt thay đổi khi nhắc đến tên Meredith nên hỏi thêm, “Sao thế?”
      “Uhm, chính Meredith cũng có nhiều chuyện cần giải thích đấy. hỏi ấy về chuyện đó; tại nghĩ em hỏi tốt hơn. Nhưng hôm nay Meredith đến chuyện với chàng Alaric Saltzman sau giờ học. Và ấy muốn ai biết mình đâu.” Bất an quặn lên trong lòng Elena. “ sao?” “ sau đó bạn dối về chuyện đó – hay ít ra là lảng tránh vấn đề. ráng thăm dò tâm trí Meredith, nhưng Quyền năng của sắp cạn kiệt rồi. Mà ý chí của ấy mạnh lắm.” “ cũng có quyền làm thế. Stefan, nghe em này, Meredith bao giờ làm gì gây tổn hại hay phản bội bọn mình cả. Cho dù cậu ấy có giấu diếm chúng ta chuyện gì nữa …” “Vậy là em thừa nhận ấy giấu chuyện gì đó.” “Phải,” Elena miễn cưỡng đáp. “Nhưng đó phải là chuyện gì có thể hại đến chúng ta đâu, em chắc chắn. Meredith là bạn em từ hồi lớp …” Elena bỏ ngang câu để ý. nghĩ đến người bạn khác thân với mình từ hồi mẫu giáo kia. Caroline. Người mà mới tuần rồi tìm cách hủy diệt Stefan và hạ nhục Elena trước toàn thị trấn. Và trong nhật ký của Caroline gì về Meredith ấy nhỉ? Meredith có bao giờ làm gì đâu, nó chỉ đứng ngoài quan sát. Giống như nó thể tự mình hành động mà chỉ phản ứng khi có chuyện xảy ra ấy. Ngoài ra, mình có nghe ba mẹ kể chuyện về gia đình nó – chả trách tại sao nó chả giờ nhắc đến họ. Elena rời mắt khỏi quang cảnh tuyết phủ chung quanh và nhìn vào khuôn mặt chờ đợi của Stefan. “ có gì,” khẽ , “Em hiểu Meredith, và em tin tưởng bạn ấy. Em tin tưởng bạn ấy tới cùng.” “ mong là ấy xứng đáng với lòng tin của em, Elena à,” đáp. “ thực mong như vậy.”

    2. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 9 ​
      “Thôi , ít ra lần này mình cũng bị ai nhập.” Bonnie . “Nhưng đằng nào mình cũng phát ớn ba cái trò đồng cốt bói toán này rồi; mình chán hết tất cả những thứ này rồi. Đây là lần cuối cùng, dứt khoát là lần cuối cùng mình dây vào.” “Được rồi,” Elena đáp, quay khỏi tấm gương, “tụi mình chuyện khác . Hôm nay các cậu có khám phá ra được gì ?” “Mình có chuyện với thầy Alaric, thầy sắp tổ chức buổi họp mặt nữa trong tuần này,” Bonnie trả lời. “Thầy hỏi Caroline, Vickie và mình, xem tụi mình có muốn bị thôi miên để chịu đựng mọi chuyện dễ dàng hơn . Nhưng mình biết chắc thầy phải là Quyền Năng Khác đâu, Elena à. Thầy quá tốt.” Elena gật đầu. Chính cũng suy nghĩ lại về chuyện nghi ngờ thầy Alaric. phải bởi vì thầy tốt đẹp gì, mà là vì ngủ suốt bốn ngày gác xếp nhà thầy. Liệu Quyền Năng Khác có để yên cho trú ngụ ở đó? Dĩ nhiên là Damon có ta thôi miên cho Alaric quên mất rằng Elena gác., nhưng nếu là Quyền Năng Khác có chịu khuất phục Damon ? Chẳng phải nó mạnh hơn nhiều hay sao?
      Trừ khi Quyền năng của nó bị tạm thời cạn kiệt, chợt nghĩ. Giống như Quyền năng của Stefan giờ vậy. Hoặc là trừ khi nó chỉ giả vờ như bị ảnh hưởng mà thôi. “Dù sao tụi mình cũng chưa gạch tên thầy ra khỏi danh sách được đâu.” Elena bảo. “Phải thận trọng. Còn bà Flowers sao? Các cậu có điều tra được gì về bà ấy ?” “ gặp may,” Meredith đáp. “Sáng nay bọn mình đến nhà trọ, nhưng gọi cửa mà bà ấy mở. Stefan tới chiều cậu ra tìm cách chuyện với bà Flowers.” “Phải chi có ai mời mình vào đó, mình cũng có thể theo dõi bà ta,” Elena . “Mình có cảm giác như có mỗi mình là chẳng làm gì cả. Mình nghĩ…” dừng lại thoáng để cân nhắc, rồi , “Mình nghĩ mình tạt về nhà – ý mình là nhà của dì Judith. Biết đâu mình bắt được chú Robert lảng vảng trong lùm cây hay gì đó.” “Để bọn mình với cậu.” Meredith bảo. “Thôi, mình mình tốt hơn. mà. Dạo này mình mình tốt lắm.” “Vậy cứ làm theo ý cậu , và cẩn thận nhé. Ngoài trời tuyết vẫn rơi nhiều lắm đấy.” Elena gật đầu rồi nhảy qua khung cửa sổ.
      Khi về đến nhà mình, nhìn thấy chiếc xe vừa chạy ra khỏi lối vào. Elena hòa mình vào bóng tối quan sát. Đèn pha phía trước mũi xe rọi sáng quang cảnh mùa đông ma quái: con cú trắng như tuyết đậu cây bồ kết đen nhà hàng xóm với những cành nhánh trơ trụi in bóng nền trời. Khi chiếc xe phóng qua, Elena nhận ra nó. Chiếc Oldmobile màu xanh của chú Robert. Chuyện này thú vị đây. rất muốn bám theo chú, nhưng lại cảm thấy thôi thúc mãnh liệt hơn phải kiểm tra ngôi nhà để đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn. Elena lén lút vòng vòng quanh nhà, xem xét các cửa sổ. Tấm màn vải hoa màu vàng ở cửa sổ nhà bếp được vén lên, để lộ ra góc bếp sáng trưng bên trong. Dì Judith đóng nắp máy rửa chén lại. Có phải chú Robert vừa đến ăn tối nhỉ? Elena thắc mắc. Dì Judith về phía hành lang trước và Elena di chuyển theo dì, lại lượn vòng vòng quanh nhà. tìm thấy khe hở giữa hai bức màn phòng khách và thận trọng dán mắt vào mặt kính cửa sổ dày cũ kĩ. nghe thấy tiếng cửa trước mở ra, đóng vào, khóa lại, rồi dì Judith bước vào phòng khách ngồi xuống ghế salon. Dì mở tivi và lơ đễnh chuyển hết kênh này sang kênh kia.
      Elena ước phải chi mình có thể nhìn thấy nhiều hơn chữ chỉ là khuôn mặt nhìn nghiêng của người dì trong ánh sáng lập lòe phát ra từ chiếc tivi. thấy cảm xúc rất lạ khi nhìn vào căn phòng này mà biết rằng mình chỉ có thể nhìn chứ vào trong được. bắt đầu nhận ra nó là căn phòng đẹp biết bao từ lúc nào vậy nhỉ? Chiếc tủ cũ kĩ bằng gỗ gụ chất đầy đồ sứ và thủy tinh, cây đèn hiệu Tiffany bàn cạnh dì Judith, chiếc gối cắm kim salon, tất cả giờ đây đều trở nên quý giá với Elena. Đứng bên ngoài với những bóng tuyết nhàng như lông tơ chạm vào gáy, ước ao mình có thể vào trong đó chút, chỉ chút thôi.
      Judith ngã đầu ra sau, nhắm mắt. Elena áp trán vào cửa sổ rồi từ từ quay . trèo lên cây mộc qua trước phòng mình, thất vọng khi thấy màn đóng kín mít. Cây thích bên ngoài phòng Mergaret mỏng manh và khó trèo hơn, nhưng khi leo đến nơi Elena có được tầm nhìn khá tốt: Mấy bức màn đều mở toang cả. Margaret ngủ với tấm trải giường kéo lên tận cằm, miệng hé ra, mái tóc vàng nhạt tỏa ra như chiếc quạt nền gối. Chào bé cưng, Elena nghĩ thầm, nuốt nước mắt vào trong. Quang cảnh trong phòng tinh khôi và êm đềm: Ngọn đèn ngủ, bé con ngủ giường, những con thú nhồi bông kệ canh chừng cho bé ngủ. Và thêm chú mèo xíu trắng tinh vừa bước vào lon ton qua cánh cửa để ngỏ để làm bức tranh thêm hoàn thiện nữa chứ, Elena nghĩ thầm. Bóng Tuyết nhảy lên giường Margaret. Chú mèo con ngáp, thè chiếc lưỡi hồng be bé rồi vươn vai để lộ ra mấy cái vuốt tí hon. Rồi nó õng ẹo bước tới đứng ngực bé Margaret. cảm giác râm ran chạy dọc chân tóc Elena. chẳng biết nó là bản năng mới của kẻ săn hay đơn thuần chỉ là linh tính, nhưng đột nhiên thấy hoảng sợ. Có nguy hiểm trong căn phòng đó. Margaret gặp nguy hiểm.
      Con mèo vẫn đứng đó, ve vẩy đuôi. Bất thình lình Elena nhận ra nhìn nó giống cái gì. Mấy con chó. Bóng Tuyết nhìn Margaret giống hệt như cái cách con Chelsea nhìn Doug Carson trước khi lao vào . Ôi chúa ơi, thị trấn cách ly đám chó, nhưng chẳng ai nghĩ đến mấy con mèo cả. Đầu óc Elena hoạt động hết công suất nhưng chẳng giúp ích được gì. Trong đầu chỉ toàn những hình ảnh chớp nhoáng về những gì mà con mèo có thể gây ra với những chiếc vuốt cong vong và hàm răng nhọn hoắt. Margaret vẫn nằm đó thở nhè , hoàn toàn ý thức được hiểm họa sắp tới. Lông lá người con Bóng Tuyết dựng đứng, đuôi nó xù lên chẳng khác nào cái chổi súc chai. Tai nó ép sát xuống, miệng hé ra rít lên thành tiếng. Ánh mắt con mèo dán chặt vào khuôn mặt Margaret cũng y như ánh mắt Chelsea nhìn khuôn mặt của Doug Carson. “!” Elena tuyệt vọng nhìn quanh tìm cái gì đó để ném vào cửa sổ, thứ gì đó để gây ra tiếng động. thể tiến lại gần hơn được, những nhánh cây ngoài rìa chịu nổi sức nặng của . “Margaret, tỉnh dậy!”
      Những những hạt tuyết rơi dày đặc chung quanh dường như làm cho giọng Elena tắt ngủm. tiếng rên rĩ chói tai bắt đầu vang lên trong cổ họng con Bóng Tuyết khi nó đưa mắt nhìn ra cửa sổ rồi quay lại Margaret. “Margaret, dậy !” Elena thét. Rồi ngay khi con mèo giơ bàn chân lên, quăng mình vào cửa sổ. Sau này Elena chẳng hiểu bằng cách nào mà mình có thể bám vào đó được. Chẳng có chỗ nào để quỳ bệ cửa sổ, nhưng những móng tay bấm sâu vào khung cửa bằng gỗ và bên mũi giày mắc kẹt vào chỗ bám chân bên dưới. Elena dùng toàn bộ sức nặng cơ thể nện vào cửa sổ, la lớn. “Tránh xa con bé ra! Dậy mau, Margaret!” Margaret mở bừng mắt ngồi dậy, hất con Bóng Tuyết ngã ngửa về đằng sau. Móng vuốt của con mèo mắc vào tấm trải giường trong lúc nó quơ quào tìm cách đứng thẳng dậy. Elena hét lớn.
      “Margaret, ra khỏi giường ngay! Mở cửa sổ ra, nhanh lên!” Khuôn mặt bốn tuổi của Margaret đầy nét ngạc nhiên ngái ngủ nhưng hề hoảng sợ. bé đứng dậy, loạng choạng bước về phía cửa sổ trong lúc Elena nghiến răng. “Đúng thế, ngoan lắm… Giờ hãy “Vào ” nào. Nhanh lên, em!” “Vào ,” Margaret nghe lời, chớp chớp mắt và bước lùi lại. Con mèo phóng ra khi Elena chui vào. đưa tay chụp lấy nó nhưng nó quá nhanh. Khi ra tới ngoài, nó chạy lướt mấy cành cây thích dễ dàng cách đáng ghét và nhảy xuống lớp tuyết bên dưới, biến mất.” bàn tay xíu nắm áo len của Elena giật giật. “Chị quay lại rồi!” Margaret , ôm choàng ngang hông Elena. “Em nhớ chị quá.” “Ôi, Margaret, chị cũng nhớ em…” Elena cất tiếng rồi chợt như hóa đá. Có tiếng dì Judith vọng lên ở phía đầu cầu thang. “Margaret, cháu có thức đấy? Trong đó có chuyện gì vậy?” đừng là chị ở đây.”
      còn kịp thêm gì nữa, Elena chui tọt xuống bên dưới giường và cầu nguyện. Từ dưới gầm giường, nhìn thấy đôi chân tất của dì Judith bước vào phòng. Elena ép mặt xuống tấm ván sàn, dám thở nữa. “Margaret! Sao cháu lại ra khỏi giường? Nào, để dì đưa cháu vào giường ngủ lại nào.” Giọng dì Judith cất lên, rồi chiếc giường kẽo kẹt dưới sức nặng của Margaret. Elena nghe tiếng dì Judith phù phù êm êm mở chăn nệm. “Tay cháu lạnh cóng rồi này. Sao cửa sổ lại mở thế hả?” “Cháu mở cửa, thế là Bóng Tuyết chạy ra ngoài mất,” Margaret đáp, và Elena thở phào. “Giờ sàn nhà toàn tuyết là tuyết. Dì tin nổi… Cháu được mở cửa ra nữa nghe chưa?” Lăng xăng thêm chút rồi đôi chân tất bước trở ra ngoài. Cánh cửa đóng lại. Elena lồm cồm bò dậy.
      “Giỏi lắm,” thào khi thấy Margaret ngồi dậy. “Chị rất tự hào về em. Ngày mai, em nhớ bảo dì Judith mang cho con mèo nhé. với dì rằng nó làm em sợ. Chị biết là em muốn thế” – Elena đưa tay lên chặn tiếng rên rỉ vừa chực thoát khỏi miệng Margaret – “Nhưng em phải làm. Bởi vì chị cho mà nghe, con mèo đó làm em đau nếu em còn tiếp tục nuôi nó. Em đâu có muốn bị đau đâu, phải nào?” “Dạ,” Margaret đáp, đôi mắt xanh của con bé rơm rớm. “Nhưng mà…”
      “Em cũng đâu có muốn con mèo làm đau dì Judith, phải ? Em hãy bảo với dì Judith rằng em muốn nuôi mèo con, cún con hay thậm chí là chú chim cho đến khi… uhm, trong thời gian. Nhớ đừng kể cho dì nghe là chị ; đây vẫn là bí mật của chị em mình mà. với dì rằng chuyện xảy ra với mấy con chó ở nhà thờ làm em sợ nhé.” Như thế là tốt nhất, Elena lí luận cách tàn nhẫn, thà khiến con bé gặp ác mộng còn hơn để cho ác mộng diễn ra ngay trong căn phòng ngủ này. Margaret xụ mặt buồn bã. “Dạ.” “Chị rất tiếc, cưng à.” Elena ngồi xuống ôm bé vào lòng. “Nhưng chúng ta đành phải làm như thế thôi.” “Chị lạnh quá,” Margaret , rồi nhìn vào mặt Elena “Chị có phải là thiên thần ?” “À… cũng hẳn.” Ngược lại là khác, Elena chua chát nghĩ bụng. “Dì Judith chị đến nơi có Ba và Mẹ. Chị có gặp ba mẹ chưa.” “Chị… khó giải thích lắm, Margaret à. Chị chưa gặp ba mẹ. Và chị cũng phải thiên thần, nhưng chị giống như thiên thần hộ mệnh của em vậy. Chị dõi theo em, ngay cả khi em nhìn thấy chị. Được ?”
      “Dạ được,” Margaret mân mê mấy ngón tay. “Như vậy nghĩa là chị được sống ở đây nữa, đúng ?” Elena nhìn quanh căn phòng có hai màu hồng – trắng, nhìn những con thú bông kệ, chiếc bàn viết và con ngựa gỗ trong góc mà có thời thuộc về . “Ừ, nghĩa là như vậy đó.” khẽ . “Khi người ta chị đến chỗ có ba mẹ, em là em cũng muốn nữa.” Elena chớp mắt liên tục. “Ôi, cưng ơi. Chưa đến lúc em , cho nên em được đâu. Dì Judith thương em lắm, dì đơn biết chừng nào nếu có em.” Margaret gật đầu, cụp mắt xuống. Nhưng khi Elena đặt bé nằm xuống và kéo chăn trải giường lên đắp cho em, Margaret hỏi thêm câu nữa. “Nhưng chẳng lẽ chị thương em sao?” “Ôi, dĩ nhiên là có chứ. Chị thương em nhiều lắm – chị biết là nhiều đến mức nào cho tới tận lúc này. Nhưng chị sao đâu, dì Judith cần em nhiều hơn. Và…” Elena phải hít vào hơi để trấn tỉnh lại, khi nhìn xuống thấy mắt Margaret nhắm, nhịp thở đều đặn. chìm vào giấc mộng.
      *
      Đúng là ngốc nghếch, ngốc nghếch, Elena rủa thầm trong lúc lội qua lớp tuyết để băng bên kia đường Maple. bỏ lỡ cơ hội hỏi Margaret xem chú Robert có tới ăn tối . Giờ quá trễ rồi. Chú Robert. Mắt Elena chợt nheo lại. Lúc ở nhà thờ, chú Robert đứng ngoài và bọn chó nổi điên lên. Tối nay con mèo của Margaret cũng trở nên hung dữ, ngay sau khi xe chú Robert lái ra khỏi nhà.
      Chú Robert có nhiều chuyện cần phải giải thích lắm đây, Elena nghĩ bụng. Nhưng nỗi phiền muộn vây lấy , kéo tuột những suy nghĩ của . Tâm trí Elena cứ quay lại với ngôi nhà sáng sủa mà vừa từ đó cất bước ra , nhớ lại những thứ mà chẳng bao giờ còn nhìn thấy lại. Tất cả quần áo, nữ trang và đồ đạc lặt vặt của Elena – dì Judith làm gì với chúng đây? Giờ mình chả còn gì hết, nghĩ thầm. Mình thành ăn mày rồi. Elena! cả người, Elena nhận ra giọng trong tâm trí và dáng người đặc biệt ở phía cuối đường. hối hả bước về phía Stefan, rút tay ra khỏi túi nắm lấy tay Elena để sưởi ấm cho . “Meredith cho nghe em đâu.” “Em về nhà.” Elena đáp. chỉ được có thế, nhưng khi tựa vào người Stefan để tìm ủi an, biết rằng hiểu. “Mình tìm chỗ nào ngồi xuống .” Stefan , rồi cau mày dừng lại. Tất cả những nơi họ thường đến đều quá nguy hiểm hoặc tiếp cận được đối với Elena. Cảnh sát vẫn còn giữ xe của Stefan.
      Cuối cùng cả hai đến trường, ngồi dưới mái hiên để nhìn tuyết rơi lất phất. Elena kể lại chuyện xảy ra trong phòng Margaret. “Em bảo Bonnie và Meredith lan truyền tin đồn khắp nơi rằng mèo cũng tấn công người. Mọi người nên biết chuyện đó. Và em nghĩ có ai đó nên theo dõi chú Robert.” kết luận. “Bọn theo đuôi chú ấy cho.” Stefan đáp, và nhìn được cười. “Hay , dạo này bắt đầu Mỹ hóa rồi,” Elena . “Lâu nay em nghĩ đến chuyện đó, nhưng hồi mới đến đây giống người ngoại quốc hơn nhiều. Giờ chắc ai cũng nghĩ rằng ở đây từ đến lớn quá.” “Người như chúng ta thích nghi nhanh lắm. Bọn mình buộc phải thế,” Stefan đáp. “Lúc nào cũng có những xứ sở mới, thời đại mới, tình huống mới. Rồi em cũng thích nghi thôi.” “Em ư!” Elena rời mắt khỏi những bông tuyết lấp lánh rơi xuống. “Em biết nữa…”
      “Theo thời gian, em học được cách. Nếu có bất cứ điều gì… hay ho… trong kiểu sống này của chúng ta, đó là thời gian. Bọn mình có vô khối thời gian, muốn bao nhiêu cũng được. Mãi mãi.” “Những người bạn đồng hành vui vẻ bên nhau mãi mãi! Phải Katherine vậy với và Damon ?” Elena lẩm bẩm. có thể cảm thấy Stefan đông cứng người, giật lùi lại. “ ấy về cả ba người bọn ,” . “ có ý đó.” “Ôi, Stefan, làm ơn đừng có như thế lúc này mà. Thậm chí em còn nghĩ tới Damon nữa, chỉ nghĩ đến cái khái niệm mãi mãi thôi. Nó khiến em sợ. Tất cả mọi chuyện này khiến em sợ, và đôi lúc em nghĩ mình chỉ muốn ngủ luôn bao giờ thức dậy nữa…”
      Trong vòng tay chở che của Stefan, Elena thấy an toàn hơn, nhận ra các giác quan mới của mình ở khoảng cách gần cũng nhạy bén chẳng kém gì ở xa. có thể nghe từng nhịp đập riêng rẽ của trái tim Stefan, tiếng máu luân chuyển qua những mạch máu của . Và có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của trộn lẫn với mùi từ chiếc áo khoác, mùi tuyết, mùi len trang phục. “Xin hãy tin tưởng em,” Elena thầm. “Em biết giận Damon, nhưng hãy cố cho ta cơ hội. Em nghĩ ở ta có nhiều điều khác hơn so với vẻ bề ngoài. Và em muốn có giúp đỡ của Damon trong việc tìm ra Quyền Năng Khác, đó là tất cả những gì em muốn ở ta.” Ở giây phút này, điều đó hoàn toàn là . Đêm nay, Elena chẳng muốn dính dáng gì đến cuộc đời của kẻ săn mồi cả; bóng tối chẳng có gì hấp dẫn . Elena chỉ ước gì mình có thể về nhà ngồi trước lò sưởi mà thôi. Nhưng được ôm thế này thôi cũng dễ chịu lắm rồi, ngay cả khi và Stefan phải ngồi bệt xuống tuyết. Hơi thở của Stefan rất ấm khi hôn lên gáy Elena, và chẳng còn cảm thấy tránh né từ cơ thể của Stefan nữa.
      Cũng còn thèm khát, hay ít ra cũng giống như cái kiểu từng cảm thấy trước đây mỗi khi họ ở gần nhau như thế này. Giờ khi Elena trở thành kẻ săn mồi giống như , nhu cầu tự nhiên cũng khác, nó trở thành nhu cầu được bầu bạn với nhau chứ còn là duy trì sống nữa. Chẳng sao cả. Họ mất số thứ, nhưng lại tìm được những thứ khác. hiểu được Stefan theo cách khác hẳn trước đây. thấu hiểu đó mang họ lại gần nhau hơn, cho đến khi hai tâm trí chạm vào nhau, gần như đan lại với nhau. phải là tán gẫu ồn ào giữa những giọng trong đầu, mà là đồng cảm sâu sắc trong im lặng. Giống như linh hồn của họ hợp lại thành . “ em,” Stefan thầm bên cổ Elena, và ôm chặt hơn. Giờ hiểu vì sao suốt thời gian dài sợ câu đó. Khi nghĩ đến ngày mai cũng làm mình sợ phát khiếp lên được làm sao dám xây dựng mối quan hệ lâu dài. Bởi vì đâu có ai muốn kéo người khác xuống vực theo mình. Nhất là người mình . “Em cũng ,” Elena ép mình ra và ngồi ngay lại, tâm trạng bình yên chợt tan biến. “ cố vì em mà cho Damon cơ hôi chứ? Có gắng hợp tác với ta nhé?” “ hợp tác, nhưng tin tưởng ta. thể. hiểu Damon quá mà.” “Đôi khi em tự hỏi biết có ai đời này hiểu ta chút nào hay . Thôi được rồi, làm được gì ráng làm. Có thể mai chúng ta nhờ Damon bám theo chú Robert dùm.” “Hôm nay theo dõi bà Flowers.” Stefan cong môi lên. “Suốt từ trưa tới tối. Và em biết bà ấy làm gì ?” “Làm gì?”
      “Giặt ba thau đồ… trong cái máy giặt cổ lỗ sĩ nhìn như sắp phát nổ bất kì lúc nào. có chức năng sấy quần áo mà chỉ có cái bộ phận vắt nước. Nó nằm tuốt dưới tầng hầm ấy. Rồi bà ta ra ngoài, đổ đầy thức ăn vào khoảng hai tá máng cho chim ăn. Rồi quay trở xuống tầng hầm chùi sạch mấy lọ mứt. Phần lớn thời gian bà ấy ở dưới đó. Con tự chuyện mình nữa.” “Y như bà già gàn dở,” Elena . “Thôi được, có khi Meredith nhầm và bà Flowers chỉ là người như vậy thôi.” để ý thấy vẻ mặt thay đổi khi nhắc đến tên Meredith nên hỏi thêm, “Sao thế?”
      “Uhm, chính Meredith cũng có nhiều chuyện cần giải thích đấy. hỏi ấy về chuyện đó; tại nghĩ em hỏi tốt hơn. Nhưng hôm nay Meredith đến chuyện với chàng Alaric Saltzman sau giờ học. Và ấy muốn ai biết mình đâu.” Bất an quặn lên trong lòng Elena. “ sao?” “ sau đó bạn dối về chuyện đó – hay ít ra là lảng tránh vấn đề. ráng thăm dò tâm trí Meredith, nhưng Quyền năng của sắp cạn kiệt rồi. Mà ý chí của ấy mạnh lắm.” “ cũng có quyền làm thế. Stefan, nghe em này, Meredith bao giờ làm gì gây tổn hại hay phản bội bọn mình cả. Cho dù cậu ấy có giấu diếm chúng ta chuyện gì nữa …” “Vậy là em thừa nhận ấy giấu chuyện gì đó.” “Phải,” Elena miễn cưỡng đáp. “Nhưng đó phải là chuyện gì có thể hại đến chúng ta đâu, em chắc chắn. Meredith là bạn em từ hồi lớp …” Elena bỏ ngang câu để ý. nghĩ đến người bạn khác thân với mình từ hồi mẫu giáo kia. Caroline. Người mà mới tuần rồi tìm cách hủy diệt Stefan và hạ nhục Elena trước toàn thị trấn. Và trong nhật ký của Caroline gì về Meredith ấy nhỉ? Meredith có bao giờ làm gì đâu, nó chỉ đứng ngoài quan sát. Giống như nó thể tự mình hành động mà chỉ phản ứng khi có chuyện xảy ra ấy. Ngoài ra, mình có nghe ba mẹ kể chuyện về gia đình nó – chả trách tại sao nó chả giờ nhắc đến họ. Elena rời mắt khỏi quang cảnh tuyết phủ chung quanh và nhìn vào khuôn mặt chờ đợi của Stefan. “ có gì,” khẽ , “Em hiểu Meredith, và em tin tưởng bạn ấy. Em tin tưởng bạn ấy tới cùng.” “ mong là ấy xứng đáng với lòng tin của em, Elena à,” đáp. “ thực mong như vậy.”

    3. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 10 ​
      Sáng Thứ Năm, ngày 12 tháng Mười Hai Nhật ký thân mến, Vậy là sau tuần tiến hành bọn mình đạt được những gì nhỉ? riêng với cậu thôi nhé, bọn mình tìm cách bám theo ba nghi phạm gần như 24/24 trong suốt sáu hay bảy ngày qua. Kết quả: báo cáo vẻ động tĩnh của chú Robert trong tuần vừa rồi là chú ấy hành xử giống y như là mọi doanh nhân bình thường khác. Báo cáo về thầy Alaric là thầy chẳng làm gì khác thường so với giáo viên lịch sử cả. Báo cáo về bà Flowers là bà ấy suốt ngày ở riết dưới tầng hầm. Tóm lại là bọn mình chưa khám phá ra được gì hết. Stefan thầy Alaric có gặp thầy hiệu trưởng vài lần, nhưng thể tiếp cận đủ gần để nghe được họ cái gì với nhau. Meredith và Bonnie lan truyền tin tức về chuyện ngoài chó ra, mấy con vật nuôi khác cũng nguy hiểm kém. Họ chẳng cần tốn nhiều công sức, có vẻ như mọi người trong thị trấn săn mấp mé bờ vực hoảng loạn rồi. Từ bữa đó đến nay có thêm vài ca động vật tấn công được trình báo, nhưng rất khó biết được vụ nào trong số đó nên được coi là nghiêm trọng. Vài đứa nhóc chọc sóc và bị nó cắn vào. Con thỏ nuôi nhà Massases rào cáu con trai út của họ. Bà già Coomber nhìn thấy rắn hổ mang trong sân, trong khi lẽ ra giờ này lũ rắn phải ngủ đông hết rồi mới phải.
      Vụ duy nhất mình chắc chắn là vụ ông bác sĩ thú ý nhốt lũ chó bị tấn công. đám cắn ông ta và trốn thoát gần hết khỏi khu chuồng nhốt. Sau đó, bọn chúng biến mất tăm. Thiên hạ cứ báo vậy cho rảnh nợ và mong chúng chết đói trong rừng cho rồi, nhưng mình thắc mắc biết có được như vậy hay . Với lại dạo này tuyết cứ rơi suốt. chuyển thành bão nhưng cũng ngừng nghĩ. Mình chưa bao giờ thấy nhiều tuyết như vậy. Stefan thấy lo lắng về vũ hội đêm mai. Lại quay trở lại chuyện: Cho đến giờ bọn mình khám phá ra được gì? biết được gì? Chẳng có ai trong số các đối tượng tình nghi lại gần nhà Massases hay bà Coomber hay ông bác sĩ thú y khi mấy vụ tấn công đó xảy ra. Bọn mình chả tiến xa hơn được chút nào so với lúc mới bắt đầu trong việc tìm ra Quyền Năng Khác cả. Buổi họp mặt của thầy Alaric diễn ra tối nay. Meredith nghĩ bọn mình nên đến dự. Mình biết ngoài chuyện đó ra còn có thể làm gì khác được.
      Damon duỗi đôi chân dài ngoẵng ra và đưa mắt nhìn quanh kho thóc, lười nhác cất tiếng. “, ta nghĩ có gì đặc biệt nguy hiểm. Nhưng ta cũng hiểu có hy vọng đạt được cái gì ở đó.” “ là tôi cũng ,” Elena thừa nhận. “Nhưng tôi chả có ý tưởng nào hay ho hơn cả, còn sao?” “Sao, ý là có cách nào đó hay ho hơn để cho qua thời giờ à? Có chứ. có muốn nghe ?” Elena khoát tay bảo ta im và Damon nghe theo. “Ý tôi là những chuyện có ích chúng ta có thể làm lúc này ấy. Chú Robert ra khỏi thị trấn rồi, bà Flowers ở…” “Dưới hầm,” vài giọng cất lên cùng lúc. “Còn chúng ta cứ ngồi túm tụm hết ở đây. Có ai có ý kiến gì hay hơn ?” Meredith phá vỡ im lặng. “Nếu cậu lo mình và Bonnie gặp nguy hiểm sao tất cả các cậu cùng tới luôn? Mình có ý bảo các cậu phải ra mặt. Ba người có thể trốn gác. Rồi nếu có chuyện gì xảy ra, bọn mình có thể la lên cầu cứu và các cậu nghe thấy.” “Mình chẳng thấy có lí do gì để bất kì ai phải la hét cả.” Bonnie . “Chả có chuyện gì xảy ra ở đó đâu.”
      “Có thể là , nhưng cẩn tắc vô áy náy,” Meredith bảo. “Mọi người nghĩ sao?” Elena chậm rãi gật đầu, “Nghe có lý đấy.” nhìn quanh xem có ai phản đối , nhưng Stefan chỉ nhún vai, còn Damon lẩm bẩm gì đó khiến cho Bonnie phá lên cười. “Thế được rồi, quyết định vậy . Chúng ta thôi.” Họ tránh khỏi cảnh mắc kẹt trong tuyết khi ra khỏi kho thóc. “Bonnie với mình bằng xe mình,” Meredith , “Còn ba người các cậu …”
      “Bọn này tự khắc tìm ra cách,” Damon đáp với nụ cười đểu. Meredith gật đầu, hoàn toàn hờ hững. Buồn cười , Elena nghĩ thầm khi bạn quay ; Damon chẳng bao giờ gây được ấn tượng gì với Meredith cả. quyến rũ của ta dường như chẳng có chút ép phê nào với . Elena chuẩn bị kêu đói bụng Stefan quay sang Damon. “ có sẵn sàng ở bên cạnh Elena suốt quãng thời gian ở đó ? Từng giây từng phút?” hỏi. “Có họa là trời mới ngăn cản ta được,” Damon đáp. Rồi thu ngay nụ cười lại. “Tại sao?” “Bởi vì nếu chịu làm thế hai người có thể đến đó mình, rồi tôi gặp lại hai người sau. Tôi có việc cần làm, nhưng lâu đâu.” Elena thấy ấm cả lòng. Stefan cố gắng tin tưởng trai mình. nhìn cười tán thưởng khi kêu ra bên. “Gì vậy ?” “Hôm nay nay nhận được tin nhắn từ Caroline. ấy xin gặp ở trường trước buổi tiệc của thầy Alaric, rằng muốn xin lỗi .” Elena mở miệng ra định nhận xét câu gì đó chua cay, nhưng rồi lại ngậm miệng lại. Nghe dạo gần đây Caroline trông rất thê thảm. Và có lẽ chuyện với nàng khiến Stefan thấy bớt áy náy hơn.
      “Nhưng mà, việc gì phải hối lỗi đâu nhé,” bảo . “Mọi thứ xảy ra cho nó là do nó tự gây ra hết. nghĩ Caroline có thể gây ra nguy hiểm gì ? “, đằng nào Quyền năng của cũng chưa cạn kiệt tới mức đó. ấy vô hại. gặp Caroline, sau đó bọn có thể cùng đến dự tiệc ở nhà thầy Alaric.” “ cẩn thận nhé,” Elena khi Stefan bước chân ra ngoài trời tuyết. Căn gác xép vẫn y như trong trí nhớ của , tối tăm bụi bặm và chất đầy những đồ đạc bí hiếm phủ vải dâu, Damon vào nhà đường hoàng bằng cửa chính, rồi tháo lớp cửa chớp ra cho Elena chui vào qua ngả cửa sổ. Sau đó họ ngồi cạnh nhau tấm nệm cũ và lắng nghe những giọng từ dưới truyền lên dọc theo các ống dẫn. “Ta có thể tưởng tượng ra những khung cảnh lãng mạn hơn thế này nhiều,” Damon lẩm bẩm, nhăn nhó phủi mạng nhện ra khỏi tay áo “ có chắc là muốn..” “Chắc.” Elena đáp. “Giờ im xem nào.” Y như trò chơi, phải lắng nghe những mẩu đối thoại rời rạc vụn vặt và tìm cách xâu chúng lại với nhau, cố gắng ráp mỗi giọng vào với từng khuôn mặt . “Rồi mình bảo, em quan tâm nuôi con vẹt đó bao lâu rồi chịu tống khứ nó em dự Vũ hội Tuyết với Mike Feldman cho xem. Thế là ấy …” “…tin đồn khắp nơi là đêm qua mộ thầy Tanner bị đào lên…”
      “…có nghe là ngoài Caroline ra ai cũng xin rút tên khỏi cuộc đua giành chữa Nữ Chúa Tuyết chưa? Cậu có nghĩ là…” “…chết rồi, nhưng tôi thể là nhìn thấy ta. tôi đâu mơ, ta mặc cái áo trắng xóa như bạc, mái tóc vàng óng tung bay trong gió…” Elena nhướng lông mày lên nhìn Damon, rồi nhìn xuống bộ quần áo đen tuyền thực dụng mình mặc cách đầy bí . ta nhe răng cười. “Trường phái lãng mạn,” Damon , “Ta thích em mặc đồ đen hơn.” “Hiển nhiên rồi. vậy mới lạ. lẩm bẩm. lạ lùng là mấy ngày gần đây Elena thấy thoải mái hơn rất nhiều khi ở cạnh Damon. ngồi yên lặng, để cho những mẩu đối thoại lửng lơ trôi nổi chung quanh mình, quên mất cả thời gian. Rồi bổng nghe thấy giọng rất quen thuộc, có vẻ bực bội, và ở khoảng cách gần hơn những giọng khác nhiều. “Được rồi, được rồi. Mình lên ngay đây. Được rồi mà.” Elena và Damon liếc nhìn nhau và đứng bật dậy khi tay nắm cửa dẫn lên gác xép xoay vòng. Bonnie thò đầu qua khe cửa. “Meredith bảo mình lên đây. Mình chẳng hiểu tại sao. Cậu ấy cứ bám cứng ngắc lấy thầy Alaric còn buổi tiệc chán chết. Ắt xì!” Bonnie ngồi xuống nệm, và sau vài phút Elena cũng ngồi trở xuống bên cạnh bạn. bắt đầu ước gì Stefan đến đây nhanh nhanh lên. Khi cửa mở ra lần nữa và Meredith bước vào Elena tin chắc rằng mình muốn thế.
      “Meredith, chuyện gì thế hả?” “ có gì, hay ít ra là có gì phải lo lắng hết. Stefan đâu rồi?” Hai gò má Meredith ửng đỏ bất thường, và ánh mắt của có cái gì đó rất lạ, giống như phải hết sức kiềm chế chuyện gì đó. “ ấy đến sau…” Elena cất tiếng, nhưng Damon cắt ngang. “Nó ở đâu quan trọng. Ai bước lên cầu thang vậy?” “Ý là sao? Có ai bước lên cầu thang à?” Bonnie nhổm dậy. “Mọi người làm ơn bình tĩnh,” Meredith , đứng chấn trước cửa giống như bảo vệ nó. Trông bạn cố bình tĩnh gì đâu. Elena nghĩ bụng. “Được rồi đó,” Meredith gọi to, thế là cửa mở ra và Alaric Saltzman bước vào. Damon chuyển động nhanh đến mức ngay cả mắt của Elena cũng theo kịp; bằng động tác, ta kéo ra sau lưng mình, cùng lúc đó bước ra đứng chấn ngang trước mặt thầy Alaric và rùn người thủ thế như con thú săn mồi, mọi cơ bắp căng ra chuẩn bị cho đòn tấn công.
      kìa lần mò nơi thắt lưng. “Dừng lại! Dừng lại ngay!” Meredith kêu. Elena nhìn thấy hình dạng bên dưới áo khoác thầy Alaric và nhận ra nó là khẩu súng. lần nữa, lại theo kịp những gì diễn ra sau đó. Damon buông tay Elena ra để chụp lấy tay thầy Alaric. Ngay sau đó thấy thầy ngồi bệt sàn, mặt mày đờ đẫn, trong lúc Damon tháo từng viên đạn ra khỏi khẩu súng, hết viên này đến viên kia. “Em với thầy là ý tưởng này rất ngu ngốc và thầy cần phải làm thế rồi mà,” Meredith bảo. Elena nhận ra mình túm lấy tay bạn tóc đen. Chắc hẳn làm vậy để ngăn cho Meredith cản trở Damon mà nhớ. “Mấy viên đạn đầu gỗ này nguy hiểm lắm nhé, rất có thể khiến ai đó bị thương đấy!” Damon làm bộ trách móc. ta nhét viên trở lại ổ, cài chốt lại rồi giương súng lên ngắm nghía thầy Alaric. “Thôi !” Meredith lớn tiếng. bạn quay sang Elena, “Cản ta lại Elena; làm thế này chỉ khiến mọi chuyện tệ hại hơn thôi. Thầy Alaric làm hại hai cậu đâu, mình bảo đảm. Mình mất cả tuần lễ mới thuyết phục được thầy Alaric rằng các cậu làm gì thầy ấy đấy.” “Vậy mà giờ hình như cổ tay tôi gãy rồi này?” Thầy Alaric cất giọng khá bình tĩnh. Mái tóc màu cát của thầy rũ xuống trán che khuất cả mắt.
      “Tất cả là do thầy cả thôi,” Meredith chua vay đáp trả. Bonnie nãy giờ vịn vai thầy Alaric đầy lo lắng, ngẩng lên khi nghe thấy giọng cười quen thuộc của Meredith rồi lùi lại vài bước, ngồi xuống đất. “Mình rất nóng lòng được nghe lời giải thích cho chuyện này đây,” nàng bảo. “Làm ơn hãy tin mình,” Meredithh bảo Elena. Elena nhìn vào đôi mắt đen. tin tưởng Meredith, tuyên bố như vậy mà. Những lời đó còn gợi lên ký ức khác, giọng của chính Elena cầu Stefan tin tưởng mình. gật đầu. “Damon!” Elena lên tiếng. ta hờ hững quăng khẩu súng rồi mỉm cười nhìn quanh, ra vẻ ta đây đâu cần lấy ba cái thứ vũ khí nhân tạo đó. “Giờ , nếu chịu khó lắng nghe, tôi nghĩ mọi người hiểu thôi.” Meredith . “Ờ, phải rồi,” Bonnie đáp. Elena bước về phía Alaric Saltzman. sợ thầy, nhưng nhìn cái cách thầy nhìn chầm chậm từ chân lên đến đầu cũng đủ thấy thầy sợ Elena. Đến cách chỗ thầy Alaric ngôi mặt đất khoảng mét, quỳ xuống và nhìn vào mặt thầy.
      Thầy vẫn ôm cổ tay, “Chào em,” Alaric đáp, nuốt nước bọt. Elena đưa mắt nhìn sang Meredith rồi lại nhìn thầy. Đúng vậy, thầy rất sợ. Và khi tóc phủ xuống mắt như thế này thầy nhìn rất trẻ. Chỉ hơn Elena khoảng bốn, năm tuổi chứ hơn. “Bọn em làm gì thầy đâu,” bảo “Mình cũng bảo thầy ấy như thế đấy,” Meredith khẽ . “Mình giải thích rằng cho dù thầy từng thấy gì, từng nghe kể gì các cậu cũng giống như vậy. Mình kể thầy nghe những gì cậu kể về Stefan, chuyện cậu ấy tìm cách chống lại bản năng suốt bao nhiêu năm qua. Mình cũng kể thầy nghe cậu phải trải qua những gì. Elena à, và chuyện cậu hề mong muốn như vậy.” Nhưng mắc mớ gì mà cậu lại kể cho thầy lắm thế? Elena nghĩ bụng. bảo thầy Alaric, “Thôi được, vậy là thầy biết hết về bọn em rồi. Nhưng bọn em chỉ biết rằng thầy phải giáo viên lịch sử thôi.” “ thợ săn.” Giọng Damon rất khẽ nhưng đầy đe dọa. “ thợ săn ma cà rồng.” “ phải,” Alaric kêu lên. “Hay ít ra cũng phải theo nghĩa mà cậu .” Dương như thầy đến quyết định. “Thôi được rồi. Từ những gì tôi nghe được từ ba người …” thầy dừng lại, nhìn quanh căn phong tối mò như thể mới nhận ra điều gì đó. “Stefan đâu?”
      ấy sắp đến. Mà lẽ ra là ấy phải ở đây rồi mới phải. Stefan ghé ngang trường đón Caroline,” Elena đáp. hoàn toàn bất ngờ khi thấy phản ứng của thầy Alaric. “Caroline Forbes ư!” Thầy đanh giọng, ngồi bật dậy. Giọng thầy nghe giống cái hôm Elena nghe lỏm được khi thầy chuyện với bác sĩ Feinberg và ông hiệu trưởng, cứng cỏi và quyết đoán. “Đúng rồi. Hôm nay nàng đó gửi cho Stefan mẩu giấy muốn xin lỗi hay gì đó, rồi đòi gặp Stefan ở trường trước buổi tiệc.” “Cậu ta được . Em phải ngăn cậu ta lại.” Thầy Alaric lồm cồm đứng dậy và lặp lại bằng giọng cấp bách, “Em phải ngăn cậu ta lại ngay.” “ ấy rồi mà. Nhưng tại sao? Tại sao nên để ấy ?” Elena gặng hỏi. “Bởi vì cách đây hai ngày tôi thôi miên Caroline. Trước đó tôi thử với Tyler nhưng có tác dụng gì. Trường hợp Caroline lại rất khả quan, em ấy nhớ được chút về chuyện xảy ra trong chái nhà tôn. Và đó xác định kẻ tấn công là Stefan Salvatore.” Im lặng sững sờ chỉ kéo dài trong khoảng khắc. Rồi Bonnie kêu len, “Nhưng Caroline làm được gì cơ chứ? Nó đâu thể làm hại Stefan.”
      “Em hiểu sao? Giờ các em chỉ đối phó với đám học sinh trung học nữa rồi,” Thầy Alaric đáp. “Mọi chuyện quá xa. Cha Caroline biết chuyện này, cả cha Tyler nữa. Họ thấy lo lắng cho an ngủy của thị trấn.” “Khoan , im lặng nào!” Elena lục lọi trong tâm trí, cố gắng nắm bắt chút tín hiệu về diện của Stefan. để cho bản thân yếu nhiều, nghĩ thầm bằng phần lạnh lùng bình tĩnh còn sót lại giữa nỗi sợ hãi và kinh hoàng cuộn lên trong lòng. Cuối cùng, cảm nhận được điều gì đó, chỉ là thoáng dấu vết, nhưng Elena nghĩ đó chính là Stefan. Và lâm nguy. “Có chuyện rồi,” Damon xác nhận, và nhận ra nãy giờ ra cũng tìm kiếm, với năng lực tinh thần mạnh hơn nhiều. “ thôi.” “Khoan, hãy bàn bạc trước . Đừng có cứ thế mà đâm đầu vào!” Nhưng thầy Alaric thế chẳng khác nào chuyện với cơn gió, tìm cách dùng lời lẽ mà kìm hãm lại sức mạnh tàn phá của nó. Damon kịp ra tới cửa sổ, và giây sau đó Elena cũng nhảy ra theo sau, đáp nhàng xuống tuyết bên cạnh ta. Giọng thầy Alaric gọi với theo họ từ phía . “Bọn tôi cũng đến. Đợi chúng tôi ở đó. Hãy để tôi chuyện với họ trước . Tôi có thể lo liệu được chuyện này…” Elena gần như chẳng nghe thấy lời thầy. Tâm trí cháy rực lên mục tiêu, suy nghĩ. Tấn công những người dám lại hại Stefan. Đúng là mọi chuyện quá xa, Elena nghĩ thầm. Và giờ muốn tới đâu mình cho tới đó. Nếu họ dám đụng đến ấy… những hình ảnh về những chuyện làm với họ nháng lên trong óc nhanh đến nỗi đếm kịp. Nếu là lúc khác, hẳn Elena rất sốc vì phấn khích và lượng alrenaline dâng lên trong máu khi nghĩ tới những chuyện đó. Elena có thể cảm thấy tâm trí Damon bên cạnh mình khi cả hai phóng mặt đất phủ tuyết; đó là ngọn lửa thịnh nộ đỏ rực chói lòa. hung hăng bên trong hân hoan khi cảm thấy nó, mừng rỡ khi thấy có nó gần bên. Nhưng rồi chợt nghĩ ra chuyện.
      “Tôi làm vướng chân ,” Elena . hề thở gấp mặc cho phải chạy băng qua tuyết dày trong thời gian kỷ lục. Nhưng có thứ gì hai chân, hay thậm chí là bốn chân, có thể sánh ngang tốc độ của cánh chim. “ ,” Elena kêu. “Ráng đến đó nhanh hết mức có thể. Tôi gặp sau.” chẳng hể dừng lại nhìn luồng khí rung động và nhòe , hay bóng tối cuộn xoáy lại kết thúc bằng tiếng đôi cánh vỗ gấp gáp. Nhưng nhìn thấy con quạ bay vút lên và nghe tiếng Damon vang lên trong đầu. săn may mắn, ta , và cái bóng đen có cánh lao vút như mũi tên vè phía trường học. săn may mắn, Elena nghĩ với theo, hoàn toàn nghiêm túc. tăng tốc gấp đôi, tâm trí lúc nào ngừng dõi theo tín hiệu le lói của Stefan.
      *
      Stefan nằm ngửa, ước ao phải chi mắt mũi đừng nhòe nhoẹt, và tỉnh táo của đầu óc đừng mong manh như thế. Mắt mờ phần vì đau, phần vì tuyết rơi, nhưng cũng là vì dòng máu chảy xuống từ vết thường dàu gần tám phân đầu nữa. ràng là ngu ngốc khi chịu quan sát chung quanh trường học, nếu nhìn thấy mấy cái xe hơi sẫm màu đậu phía bên kia rồi. Ngay từ đầu Stefan ngu ngốc khi đến đây. Giờ sắp phải trả giá vì cái ngu ngốc đó. Phải chi Stefan đủ sức tập trung tư tưởng để kêu cứu… nhưng chính yếu ớt khiến cho mấy người này trấn áp dễ dàng như vậy ngăn lại. Từ hôm tấn công Tyler đến giờ, Stefan gần như chẳng ăn uống gì. mỉa mai làm sao. Tội lỗi của chính khiến lâm vào tình cảnh nay.
      Lẽ ra mình chẳng nên mắc công tìm cách thay đổi bản chất làm gì, Stefan nghĩ thầm. Hóa ra Damon đúng. Thiên hạ đều như nhau cả - Alaric, Caroline, tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều có thể phản bội ta. Lẽ ra mình nên săn lùng hết bọn chúng và tận hưởng điều đó mới phải. hi vọng Damon lo lắng cho Elena. ấy được an toàn khi ở với ta; Damon rất mạnh mẽ và nhẫn tâm. Damon dạy cho ấy cách tồn tại. Stefan thấy mừng vì chuyện đó. Nhưng có điều gì đó bên trong khóc. Đôi mắt tinh tường của con quạ nhìn thấy những luồng đèn pha giao nhau bên dưới và sà xuống. Nhưng Damon chẳng cần phải nhìn mới biết, lấy nhịp đập yếu ớt vốn là sinh lực của Stefan làm điểm nhắm. Yếu ớt vì Stefan kiệt sức và gần như buông xuôi. Mày chẳng bao giờ sáng mắt ra phải em trai? Damon phóng tư tưởng đến thằng nhóc. Lẽ ra ta chẳng nên ra tay cứu mày làm gì. Nhưng ngay cả khi còn bay là là mặt đất, vẫn bắt đầu thay hình đổi dạng thành thứ có thể gây tổn hại nhiều hơn là con quạ.
      Con sói đen phóng vào đám người túm tụm chung quanh Stefan, nhắm chính xác vào cái tên giơ chiếc cọc bằng gỗ vót nhọn định lao vào ngực Stefan. Sức mạnh của cú tấn công hất tên này bay ra đằng sau ba mét, còn chiếc cọc văng ngang mặt cỏ. Damon kiềm chế lại ước muốn được ngoạm răng vào cổ họng người đàn ông – khi bản năng của hình hài mang càng khiến cho thôi thúc đó mãnh liệt hơn. quay và bước trở lại về phía những tên khác đứng đó. Đợt tấn công thứ hai của Damon khiến chúng tản ra, nhưng tên trong bọn ra đến phía ngoài luồng sáng và quay lại, nâng cái gì đó lên vai. Súng trường, Damon nghĩ thầm. Và có thể là nạp đầy những viên đạn được xử lý đặc biệt giống như khẩu súng ngắn của Alaric. Chẳng có cách chỉ tới kịp chỗ gã đàn ông trước khi ta nổ súng. Tuy vậy con sói vẫn gầm gừ và rùn người xuống chuẩn bị phóng tới. Khuôn mặt nung núc thịt của gã đàn ông nở nụ cười. bàn tay trắng trẻo nhanh như rắn mổ thỏ ra khỏi bóng tối, hất cây súng . Tên cầm súng hoảng hốt nhìn quanh ngỡ ngàng, và con sói há miệng ra nhe răng cười, Elena đến.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      @baoanh274 truyện này bạn nên post ở box Truyện phương tây, box này là ebook bạn àh.
      @Avehil chuyển topic giúp mình với:cute:
      baoanh274 thích bài này.

    5. baoanh274

      baoanh274 Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      136
      Chương 11 ​
      Elena đứng nhìn cây súng trường của ông Smallwood văng mặt cỏ. thích thú khi thấy vẻ mặt của ông ta trong lúc quay vòng vòng tìm xem cái gì giật mất súng của mình, và cảm thấy tán thành bừng lên ở Damon từ phía bên kia biển ánh sáng, dữ dội và nóng bỏng như niềm tự hào của loài sói khi thấy con mình lần đầu tiên săn được mồi. Nhưng khi thoáng thấy Stefan nằm sóng soài đất, Elena bỗng quên sạch hết mọi thứ khác. Giận giữ nín cả thở, dợm bước về phía . “Mọi người dừng tay lại! Dừng hết mọi chuyện lại, ai ở đâu ở nguyên đó !” Tiếng thét đến tai họ cùng lúc với tiếng lốp xe rít mặt đường. Chiếc xe của Alaric Saltzman gần như xoay vòng khi quẹo vào bãi đỗ xe dành cho giáo viên và thắng kít lại. Thầy Alaric nhảy ra khỏi xe ngay từ khi nó còn chưa kịp dừng hẳn. “Có chuyện gì ở đây vậy?” Thầy hỏi vặn, xăm xăm bước về phía đám người họ.
      Lúc này nghe tiếng thầy la lên, Elena tự động lùi lại vào trong bóng tối. ngước nhìn khuôn mặt của những người đàn ông khi họ quay về phía thầy. Bên cạnh ông Smallwood, nhận ra ông Forbes và ông Bennett, bố của Vickie Bennett. Mấy người còn lại chắc là cha của mấy tên đồng bọn của Tyler trong chái nhà tôn, Elena nghĩ thầm. người lạ mặt lên tiếng trả lời câu hỏi, bằng giọng lè nhè giấu hẳn được căng thẳng bên dưới. “Ừ , bọn tôi quá mệt mỏi vì phải chờ đợi thêm nữa rồi nên quyết định đẩy nhanh mọi chuyện lên chút.” Tiếng gầm gừ của con sói từ chỗ ư ử trong họng chuyển thành vang rền như tiếng cưa máy. Mấy gã đàn ông co rúm lại, và thầy Alaric trợn trừng trợn trắng khi nhìn thấy con vật. Có thanh khác hơn và liên tục hơn vang lên từ chỗ hình hài rúm ró bên cạnh trong những chiếc xe. Caroline Forbes thút tha thút thít lại, “Họ bảo chỉ muốn chuyện với cậu ta thôi. Họ đâu có với em là làm gì đâu.”
      Thầy Alaric, mặt vẫn dè chừng con sói, ra dấu về phía Caroline, “Các người định để cho ấy nhìn thấy cảnh này sao? trẻ như thế? Các người có biết điều đó gây tổn hại về mặt tâm lý đến mức nào cho ?” “Vậy còn tổn hại về mặt tâm lí khi cổ họng của nó bị xé toạc ra sao hả?” Ông Forbes đáp trả và có những tiếng la lối đồng tình. “Đó mới là thứ mà bọn tôi quan tâm.” “Vậy mấy ông nên quan tâm đến chuyện bắt đúng người đúng tội .” Alaric . “Caroline,” thầy quay về phía nàng thêm, “Tôi muốn em suy nghĩ cho kĩ, Caroline. Chúng ta vẫn chưa kết thúc quá trình trị liệu cho em. Tôi biết là lúc chúng ta ngưng lại em nghĩ là em nhận ra Stefan. Nhưng, liệu em có dám hoàn toàn chắc chắn đó là cậu ta ? Có khả năng là ai đó khác trông giống cậu ta hay ?” Caroline thẳng người dậy, tựa lưng vào chiếc xe và ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên. nàng nhìn sang Stefan, lúc này ngồi thẳng dậy, rồi nhìn thầy Alaric. “Em…” “Nghĩ kĩ , Caroline. Em phải hoàn toàn chắc chắn mới được. Liệu có khả năng là ai khác, ví dụ như…”
      “Như cái gã tự xưng mình là Damon Smith chẳng hạn,” Giọng Meredith cất lên. bạn đứng kế bên chiếc xe của thầy Alaric, chiếc bóng thanh mảnh. “Cậu có nhớ ta , Caroline? Cái chàng đến dự bữa tiệc đầu tiên của thầy Alaric ấy. ta cũng có vài nét giống Stefan lắm.” Elena đờ người ra vì căng thẳng khi Caroline cứ đứng trơ mắt nhìn tỏ vẻ hiểu. Rồi nàng tóc nâu từ từ gật đầu. “Ừ… cũng có thể, mình cho là vậy. Mọi thứ xảy ra nhanh quá… nhưng cũng có thể.” “Vậy là em chắc được là ai trong hai người?” Thầy Alaric hỏi. “ chắc lắm.” “Thấy chưa,” Alaric kêu lên. “Tôi ấy cần thêm nhiều buổi trị liệu nữa, và chúng ta chưa chắc chắn được gì hết mà. bé còn lẫn lộn nhiều thứ lắm.” Thầy bước từng bước thận trọng về phía Stefan. Elena nhận ra rằng con sói lùi trở lại vào trong bóng tối. có thể nhìn thấy nó, nhưng mấy người kia chắc là . Đám đàn ông nọ hung hăng hẳn lên khi còn có mặt của nó. “Thầy cái gì thế? Cái tên Smith này là ai? Tôi chưa bao giờ trông thấy cả.”
      “Nhưng Vickie con ông có thể gặp rồi, ông Bennett ạ.” Alaric , “Chuyện đó có thể được phát ra trong buổi trị liệu sau của tôi với ấy. Chúng ta có thể chuyện này vào ngày mai, đợi thêm chút nữa cũng chả chết đâu. Giờ tôi nghĩ mình nên đưa Stefan đến bệnh viện.” “Phải rồi, và trong lúc chúng ta chờ đợi bất cứ gì cũng có thể xảy ra.” Ông Smallwood lên tiếng. “Bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu…” “Vậy cho nên các ông tự cho mình cái quyền thực thi công lý chứ gì?” Thầy Alaric , giọng đanh lại. “Bất kể có bắt được đúng người hay . Mấy người có gì chứng minh cậu bé này có năng lực siêu nhiên nào? Bằng chứng đâu? Cậu ta nãy giờ có phản kháng gì ?” “Nãy giờ chỉ có con chó sói đâu đó quanh đây là gây ra đủ thứ chuyện thôi,” Ông Smallwood đáp, mặt đỏ gay, “Chắc bọn chúng có toa rập với nhau.” “Tôi có thấy sói siếc gì đâu. Tôi chỉ thấy con chó nhà bình thường thôi. Có lẽ là trong những con sổng ra khỏi khu cách ly. Nhưng chuyện đó có liên quan gì chứ? Tôi với các ông là theo ý kiến chuyên môn của tôi, mấy ông bắt nhầm người rồi mà.” Những người đàn ông tỏ vẻ dao động, nhưng nét mặt vẫn còn đôi chút ngờ vực. Meredith cất tiếng. “Tôi nghĩa các ông nên biết rằng trước đây ở hạt này cũng từng có những vụ ma cà rồng tấn công rồi,” . “Từ rất lâu trước khi Stefan đến đây kia. Ông ngoại tôi là nạn nhân. Có lẽ vài người ở đây nghe về chuyện đó.” bạn nhìn sang phía Caroline.
      Thế là xong. Elena có thể nhìn thấy đám đàn ông nhìn nhau bối rối và lùi dần về phía xe của họ. Bất chợt ai cũng muốn biến chỗ nào đó xa xa. Ông Smallwood là người duy nhất nán lại , “Thầy là ngày mai chúng ta bàn chuyện này đấy nhé, thầy Saltzman. Tôi rất nóng lòng muốn nghe thử xem thằng con tôi gì vào lần sau khi nó được thôi miên.” Bố Caroline túm con chui nhanh vào trong xe, lầm bầm gì đó về việc xảy ra nhầm lẫn và chẳng có ai định làm lớn chuyện cả. Khi chiếc xe cuối cùng phóng , Elena chạy nhanh về phía Stefan. “ có sao ? Họ có làm gì ?” Stefan né khỏi cánh tay thầy Alaric đỡ lấy mình. “Có ai đó đánh từ phía sau lúc chuyện với Caroline. Nhưng bây giờ sao rồi.” đưa mắt nhìn thầy Alaric, “Cảm ơn. Nhưng tại sao chứ?”
      “Thầy ấy cùng phe với bọn mình,” Bonnie lại gần nhập bọn, “Tôi rồi mà. Ôi Stefan, có là cậu sao đấy? Lúc nãy tôi tưởng tôi ngất xỉu tới nơi rồi chứ. Chắc họ định làm . Ý tôi là, thể nào có chuyện họ định làm như thế được…” “ hay tôi cũng nghĩ chúng ta nên nấn ná lại đây” Meredith lên tiếng. “Stefan có cần phải tới bệnh viện ?” “” cần đâu,” Stefan đáp trong lúc Elena cuống quit xem xét vết thương đầu . “Tôi chỉ cần nghỉ ngơi. Nơi nào đó có thể ngồi nghỉ được ấy.” “Tôi có mang theo chìa khóa. Vào phòng lịch sử .” Thầy Alaric .
      Bonnie lo lắng nhìn quanh quất những khoảng tối. “Cả con sói nữa chứ?” kêu, và nhảy dựng lên khi mộc chiếc bóng tụ lại biến thành Damon. “Sói nào?” ta hỏi. Stefan khẽ xoay người lại, nhăn mặt. “Cũng cảm ơn cả nữa.” bằng giọng vô cảm. Nhưng ánh mắt Stefan cứ dừng mặt trai mình với vẻ khó hiểu khi họ bước vào trong tòa nhà của trường học. Khi đến hành lang, Elena kéo sang bên. “Stefan, tại sao để ý thấy họ lén đến sau lưng? Sao yếu quá vậy?” Stefan lắc đầu tránh né, thế là hỏi tới, “ ăn lần cuối cùng là hồi nào? Stefan, hồi nào hả? Lúc nào cũng kiếm cớ này nọ khi có em ở kế bên. muốn làm gì với bản thân mình vậy?” “ sao mà,” đáp. “ mà, Elena. săn sau.” “ có hứa ?” “ hứa”
      Lúc đó, Elena nghĩ tới chuyện họ chưa thỏa thuận xem “sau” là lúc nào. để cho Stefan dắt mình xuống cuối hành lang. Phòng học lịch sử vào ban đêm trông rất khác dưới con mắt của Elena. Bầu khí có vẻ gì đó rất lạ, giống như là mấy ngọn đèn trở nên quá sáng. Lúc này đây, bao nhiêu bàn học bị dẹp ra hết và năm chiếc ghế được kéo tới cạnh bàn của thầy Alaric. Sau khi sắp xếp bàn ghế xong, thầy giục Stefan ngồi vào chiếc ghế lót nệm của mình. “Được rồi, những người còn lại cũng ngồi xuống .” Cả bọn chỉ đứng nhìn thầy. Rồi Bonnie ngồi phịch xuống chiếc ghế, nhưng Elena vẫn đứng nguyên cạnh Stefan, Damon qua lại ở khoảng giữa nhóm bạn và cửa ra vào, còn Meredith đẩy mớ giấy tờ ra giữa bàn thầy Alaric rồi ngồi vắt vẻo ở góc. Vẻ thầy giáo từ từ biến mất khỏi ánh mắt thầy Alaric. “Được rồi,” thầy , rồi tự mình ngồi xuống trong những chiếc ghế học sinh. “Thế đấy.” “Thế đấy,” Elena đáp.
      Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Elena cầm lên miếng bong gòn lấy ra từ bộ dụng cụ sơ cứu vớ được ngoài cửa và dung nó chậm chậm vết thương đầu Stefan. “Em nghĩ đến lúc giải thích rồi đấy.” bảo. “Được. Ừ, có vẻ như tất cả các bạn đoán được tôi phải là giáo viên lịch sử…” “Ngay trong vòng năm phút đầu tiên.” Stefan lên tiếng. Giọng khẽ khàng và đầy đe dọa. Elena giật thót mình nhận ra nó khiến nhớ tới Damon. “Thế là ai?” Alaric làm dấu xin lỗi và cất giọng gần như rụt rè. “ nhà tâm lý học. phải dạng mọt sách,” thầy hấp tấp thêm khi thấy những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
      “Tôi là nghiên cứu sinh, nhà tâm lý học thực nghiệm của Đại học Duke. Các bạn biết , nơi những thí nghiệm ESP*(*ESP (Extra-sensory perception): Khả năng ngoại cảm (nhận thức được việc, tượng mà cần dùng đến năm giác quan thông thường của con người). được khởi xướng ấy.” “Mấy thí nghiệm mà người ta bắt mình đoán tấm thẻ có gì nhưng được nhìn đó hả?” Bonnie hỏi. “Phải, dĩ nhiên là bây giờ tiến bộ hơn thế chút rồi. Tuy vậy, tôi cũng rất muốn được dùng mấy tấm thẻ Rhine*(*Thẻ Rhine: Những tấm thẻ có in các kí hiệu khác nhau được nhà tâm lý học J.B.Rhine sử dụng trong các thí nghiệm về ngoại cảm.) thử nghiệm với em, đặc biệt là những lúc em lên đồng ấy.” khuôn mặt Alaric sáng lên tò mò mang tính chất khoa học. Nhưng rồi thầy hắng giọng tiếp “Nhưng mà… à, như tôi ấy. Mọi chuyện bắt đầu vài năm trước, khi tôi nghiên cứu đề tài về cận tâm lý học. Tôi định tìm cách chứng minh rằng sức mạnh siêu nhiên là có . Tôi chỉ muốn nghiên cứu xem chúng gây ra ảnh hưởng như thế nào về mặt tâm lý lên người sở hữu. Bonnie đây cũng là trường hợp này.” Giọng Alaric đều đều như giảng bài. “Phải kiểm soát những sức mạnh đó tác động như thế nào lên thần kinh, cảm xúc của em ấy?”
      “Kinh khủng lắm,” Bonnie gay gắt xen ngang. “Em chẳng muốn có nó nữa. Em ghét lắm.” “Đó, em thấy chưa,” Thầy Alaric . “Em hẳn ca rất tuyệt để nghiên cứu. Vấn đề tôi gặp phải là chẳng tìm ra ai có năng lực tâm linh để khảo sát cả. Có vô khối những kẻ giả vờ… thầy thuốc chữa bệnh bằng pha lê, người biết thăm dò mạch nước, ông đồng bà cốt, kể tới sáng hết. Nhưng tôi chẳng tìm ra nổi hang cho đến khi được người bạn trong sở cảnh sát mách nước cho. “Có bà kia ở South Carolina rằng mình bị ma cà rồng cắn, từ đó về sau thấy toàn ác mộng tiên đoán trước tương lai. Lúc đó, tôi quen với những ca giả vờ đến nỗi tôi cứ tưởng bà ta cũng là trong số đó. Nhưng phải, ít ra là về chuyện bị cắn. Còn chuyện bà ta có năng lực tâm linh hay tôi chẳng bao giờ chứng minh được.” “Sao thầy biết chắc bà ấy bị cắn?” Elena hỏi. “Có những bằng chứng về mặt y khoa. Vết nước bọt trong vết thương bà ta tương tự như nước bọt của người - nhưng hoàn toàn giống. Nó chứa chất có tác dụng chống đông máu như trong nước bọt của đỉa vậy…” Thầy Alaric ngừng lại và hấp tấp tiếp tục câu chuyện. “ tóm lại là tôi chắc chắn chuyện đó. Mọi chuyện bắt đầu thế đấy. khi tin chắc rằng thực có chuyện gì đó xảy ra với người phụ nữ, tôi bắt đầu tìm kiếm các trường hợp khác giống vậy. nhiều, nhưng vẫn có. Những người gặp phải ma cà rồng ấy.” “Thế là tôi bỏ ngang mọi nghiên cứu khác, tập trung vào tìm kiếm các nạn nhân của ma cà rồng để khảo sát họ. Và theo ý kiến riêng của mình, tôi trở thành chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này.” Thầy Alaric kết luận cách khiêm tốn. “Tôi viết nhiều luận văn…”
      “Nhưng thầy chưa bao giờ thực nhìn thấy ma cà rồng cả,” Elena ngắt lời. “Ý em là cho tới tận bây giờ, có phải ?” “Ừ – chưa. Bằng xương bằng thịt chưa. Nhưng tôi có nhiều công trình nghiên cứu … và đủ thứ.” Giọng thầy ngưng bặt. Elena cắn mối. “Thầy làm trò gì với lũ chó thế?” hỏi. “Lúc ở nhà thờ, khi thầy vẫy vẫy tay về phía chúng ấy?” “Ôi…” Thầy Alaric có vẻ ngượng ngập. “Em biết đấy, tôi có nhặt nhạnh được chỗ này ít, chỗ kia ít. Đó là câu thần chú mà ông già miền núi dạy cho tôi để xua đuổi tà ma. Tôi tưởng nó có hiệu quả chứ.”
      còn phải học nhiều thứ lắm.” Damon bảo. “Chứ còn gì nữa.” Alaric khó nhọc . Rồi thầy nhăn mặt. “Thực ra, tôi biết thế ngay từ lúc đặt chân đến đây. Hiệu trưởng của các bạn, thầy Brian Newscastle, có nghe về tôi. Thầy ấy biết về những nghiên cứu của tôi. Khi thầy Tanner bị giết và bác sĩ Feinberg thấy trong thi thể chẳng còn chút máu nào, cổ có vết rách…ừm, họ gọi điện tìm tôi. Tôi nghĩ đó có thể là bước đột phá mới cho mình – trường hợp mà ma cà rồng vẫn còn diện ngay trong vùng. Vấn đề duy nhất là, khi đến đây tôi mới vỡ lẽ ra rằng họ trông mong tôi xử lí con ma cà rồng đó. Họ đâu có biết trước giờ tôi chỉ làm việc với các nạn nhân mà thôi. Và …uhm, có lẽ mọi chuyện vượt quá sức tôi. Nhưng tôi cố hết sức để phụ lòng họ…” “Thầy giả bộ,” Elena trách mọc. “Đó là điều thầy làm khi em nghe lỏm được thầy chuyện với họ về việc tìm ra hang ổ bí mật của bọn em và đủ chuyện. Thầy chỉ bừa chứ gì.” “Cũng hẳn vậy,” Thầy Alaric . “Về mặt lý thuyết tôi đúng là chuyên gia mà.” Rồi thầy giật mình. “Mà em nghe lỏm được tôi chuyện với họ là sao?” “Trong khi bận ra ngoài lùng sục hang ổ bí mật ấy ngủ lại ngay gác xép nhà đấy.” Damon lạnh nhạt thông báo. Alaric há hốc mồm ra rồi ngậm lại. “Cái tôi cần biết là Meredith dính vào chuyện này như thế nào,” Stefan . hề mỉm cười. Meredith suốt từ nãy đến giờ đăm chiêu quan sát mớ giấy tờ lộn xộn bàn Alaric vội ngẩng phắt lên. cất giọng đều đều, vô cảm. “Tôi nhận ra thầy ấy. Mới đầu tôi chẳng nhớ gặp thầy ở đâu, bởi vì cũng gần ba năm rồi. Sau đó, tôi nghĩ ra được là chỗ bệnh viện của ông ngoại. Những gì tôi với đám người khi nãy là đấy, Stefan ạ. Ông tôi bị ma cà rồng tấn công.”
      thoáng im lặng, rồi Meredith tiếp. “Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, từ trước khi tôi được sinh ra kia. Ông bị thương nặng, nhưng chẳng bao giờ hồi phục. Ông trở nên… uhm, hơi giống giống Vickie ấy, chỉ có điều hung hãn hơn. Mọi thứ trở nên nghiêm trọng đến nỗi người ta sợ ông tự làm hại mình, hoặc làm hại người khác. Cho nên họ đưa ông đến bệnh viện, ở đó ông mới được an toàn.” “ viện tâm thần,” Elena lên tiếng. chợt thấy dậy lên nỗi cảm thông cho bạn tóc đen. “Ôi, Meredith. Sao cậu ra? Cậu có thể kể cho bọn mình nghe mà.” “Mình biết. Mình cũng muốn … nhưng thể. Gia đình mình giữ bí mật chuyện đó lâu quá rồi – ít ra là cũng cố gắng. Đọc nhật ký Caroline thấy ràng là nó nghe được. Vấn đề là, chẳng có ai tin mấy câu chuyện của ông ngoại về ma cà rồng cả. Họ chỉ nghĩ đó là do ông hoang tưởng thôi, mà ông hay bị hoang tưởng lắm. Ngay cả mình cũng tin… cho đến khi Stefan tới. Lúc đó – biết nữa, đầu mình bắt đầu liên kết các chi tiết lại với nhau. Nhưng mình thực tin vào những gì mình nghĩ, cho đến khi cậu quay trở lại, Elena ạ.”
      “Mình thấy ngạc nhiên là cậu ghét mình,” Elena khẽ . “Sao mình lại ghét cậu được? Mình hiểu cậu, và mình hiểu Stefan. Mình biết các cậu đâu phải kẻ xấu.” Meredith chẳng thèm nhìn tới Damon, giống như những điều công nhận nãy giờ chẳng hề dính dáng gì tới ta cả. “Nhưng khi nhớ ra chuyện thấy thầy Alaric hỏi chuyện ông ngoại ở bệnh viện, mình biết thầy cũng phải kẻ xấu. Chỉ là mình biết làm sao để tụ tập mọi người lại cùng chỗ và chứng minh điều đó thôi.” “Tôi cũng nhận ra em,” Thầy Alaric . “Ông cụ mang họ khác – ông là ông ngoại em mà, đúng ? Chắc là tôi cũng có thấy em trong phòng đợi vài lần rồi, nhưng lúc đó em mới chỉ là bé con với chân cẳng gầy gò thôi. Giờ em khác rồi.”, thầy Alaric thêm với vẻ tán tụng. Bonnie ho khan tiếng.
      Elena cố sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu. “Vậy chứ mấy người kia cầm cọc làm gì ngoài đó nếu phải là thầy xúi họ?” “Đương nhiên là tôi phải xin phép bố mẹ Caroline để thôi miên bé. Và tôi báo cáo lại cho họ những gì mình khám phá ra. Nhưng nếu các bạn nghĩ tôi có liên quan gì đến chuyện xảy ra tối nay các bạn nhầm rồi. Tôi thậm chí còn biết nữa kìa.” “Mình kể cho thầy nghe về chuyện chúng ta làm, chuyện chúng ta truy tìm Quyền Năng Khác,” Meredith bảo. “Và thầy muốn giúp.” “Tôi là tôi có thể giúp.” Thầy Alaric thận trọng . “Sai rồi,” Stefan lên tiếng. “ cùng phe cũng đối địch với chúng tôi. Tôi rất biết ơn những gì làm ngoài kia khi cố thuyết phục mấy người đó, nhưng vẫn là ngay từ đầu, chính gây ra phần lớn những rắc rối này chứ phải ai khác. Giờ phải quyết định : về phe chúng tôi – hay về phe họ?” Alaric ngó quanh từng người , Meredith nhìn thầy đăm đăm chớp mắt, Bonnie nhướng mày, Elena quỳ sàn còn vết thương đầu Stefan lành hẳn. Rồi thầy quay sang nhìn Damon, lúc này tựa lưng vào tường, vẻ mặt lầm lầm lì lì. “Tôi giúp,” cuối cùng thầy . “Thánh thần thiên địa ơi, đây đúng là trường hợp tuyệt vời để nghiên cứu!”
      “Vậy được rồi.” Elena . “Thầy được gia nhập. Còn vụ ông Smallwood ngày mai tính sao đây? Rủi ông ta muốn thầy thôi miên Tyler thêm lần nữa sao?” “Tôi tìm cách câu giờ,” Thầy Alaric đáp. “Chẳng né mãi được, nhưng cũng được ít lâu. Tôi bảo ông ta tôi phải giúp tổ chức vũ hội…” “Đợi ,” Stefan lên tiếng. “ nên tổ chức hội hè gì hết, nếu có cách ngăn chặn được. quen với thầy hiệu trưởng; có thể chuyện với hội đồng quản trị nhà trường. Hãy tìm cách bảo họ hủy nó .” Thầy Alaric giật mình. “Cậu nghĩ có chuyện gì xảy ra sao?” “Phải,” Stefan đáp. “ chỉ vì những gì xảy ra ở mấy hoạt động công cộng khác, mà bởi vì có thứ gì đó tích tụ năng lượng. Nó bắt đầu tích tụ cả tuần nay rồi, tôi có thể cảm thấy được mà.” “Em cũng thế,” Elena . nhận ra điều đó cho đến tận lúc này, những căng thẳng trong , cảm giác cấp bách đó chỉ xuất phát từ bên trong. Nó ở bên ngoài, ở khắp chung quanh. Nó kết tụ đặc quánh trong khí. “Có chuyện sắp xảy ra rồi, Alaric.”
      Thầy Alaric thở hắt ra. “Tôi cố thuyết phục họ, nhưng – tôi biết đâu. Hiệu trưởng của mấy em thà chết chứ nhất quyết giữ cho mọi thứ có vẻ bình thường. Mà tôi đâu có đưa ra được lời giải thích hợp lý nào cho chuyện hủy bỏ buổi lễ đâu.” “Thầy ráng hết sức ,” Elena bảo. “Tôi có. Còn từ giờ đến đó, có lẽ em nên nghĩ đến chuyện tự bảo vệ mình. Nếu những gì Meredith là đúng, đa số các cuộc tấn công đều nhằm vào em và những người thân của em. Bạn trai em bị ném xuống giếng, xe của em bị ép văng xuống song; tang lễ của em bị phá hỏng. Meredith thậm chỉ đến em của em cũng bị đe dọa. Nếu biết ngày mai có chuyện xảy ra, em nên rời khỏi thị trấn là hơn.” Đột nhiên Elena giật mình. chưa bao giờ xem xét những cuộc tấn công theo cách đó, nhưng quả có thế . nghe thấy Stefan hít vào hơi và siết chặt tay mình.
      ấy đúng,” Stefan bảo. “Em nên rời khỏi đây, Elena. có thể ở lại cho đến khi…” “. Em . Với lại,” Elena chậm rãi tiếp, vừa vừa nghĩ. “Em bất cứ đâu cho đến khi chúng ta tìm ra Quyền Năng Khác và ngăn nó lại.” tha thiết nhìn , nhanh “Stefa, thấy sao, chẳng có ai khác có khả năng chống lại nó cả. Ông Smallwood với bạn bè ông ta hề biết chuyện gì xảy ra. Thầy Alaric cứ tưởng đứng hoa chân múa tay là có thể xua được nó. ai trong số họ biết mình đối mặt với cái gì. Chỉ có chúng ta là có thể giúp thôi.” có thể nhìn thấy phản đối trong mắt Stefan và cảm thấy nó qua những cơ bắp gồng cứng của . Nhưng khi cứ tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Stefan, Elena có thể thấy phản kháng đó lần lượt rơi rụng. Chỉ bởi lí do đơn giản, đó là , mà Stefan thích dối. “Thôi được,” cuối cùng khổ sở . “Nhưng ngay khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta khỏi đây. để em ở lại cái thị trấn có “đội an ninh tự quản” diễu vòng quanh với cọc gỗ tay đâu.” “Đồng ý.” Elena siết tay đáp lại. “Khi xong xuôi mọi chuyện, bọn mình .” Stefan quay sang thầy Alaric. “Còn nếu như có cách chi thuyết phục họ đừng tổ chức vũ hội ngày mai, tôi nghĩ chúng ta nên cùng nhau canh gác. Nếu thực có chuyện gì xảy ra, mình có thể ra tay can thiệp trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát.”
      “Ý hay,” Thầy Alaric có vẻ sinh động hẳn lên. “Mai chúng ta có thể gặp nhau trong phòng học lịch sử này khi trời tồi. Chẳng có ai bén mảng đến đây đâu. Ta có thể gác suốt đêm cũng được. Elena ngập ngừng đưa mắt nhìn sang Bonnie. “Uhm… như vậy có nghĩa là phải bỏ lỡ vũ hội à – ý em muốn tới những người trong chúng ta có thể tham dự ấy?” Bonnie ưỡn thẳng người lên. “Ôi trời, ai thèm quan tâm đến chuyện bỏ lỡ bữa nhảy nhót chứ?” bạn tự ái đáp. “Vũ hội có tích gì cho ai đâu?” “Đúng thế,” Stefan nghiêm trang bảo. “Quyết định vậy .” cơn đau dường như xâm chiếm khiến nhắn mặt, cụp mặt xuống. Elena ngay lập tức tỏ ra lo lắng. “ phải về nhà nghỉ thôi,” . “Alaric, thầy chờ bọn em được ? Cũng xa lắm đâu.”
      Stefan cãi rằng hoàn toàn có thể tự bộ được, nhưng cuối cùng chịu thua. Khi đến nhà trọ, lúc cả Stefan và Damon đều ra khỏi xe, Elena thò đầu vào cửa sổ chỗ thầy Alaric ngồi và hỏi câu sau chót. Chuyện này khiến bứt rứt yên kể từ lúc thầy Alaric kể cho mọi người nghe câu chuyện của mình. “Về những người gặp phải ma cà rồng ấy,” . “Những hậu quả về mặt tâm lý là gì? Ý em là, chẳng lẽ tất cả đều phát điên hoặc mơ thấy ác mộng sao? Có ai bị gì ?” “Còn tùy thuộc mỗi cá nhân nữa,” thầy Alaric đáp. “Và tùy xem họ tiếp xúc bao nhiêu lần, tiếp xúc theo kiểu gì. Nhưng chủ yếu phụ thuộc vào tính cách của nạn nhân, vào mức độ mà thần kinh của họ chịu đựng được.” Elena gật đầu, giữ im lặng cho đến lúc ánh đèn xe của thầy Alaric khuất sau màn tuyết. Rồi quay sang Stefan. “Matt.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :