1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Tears Of Love - Barbara Cartland ( 8c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (2-2)

      đọc cho ghi với tốc độ thần kỳ và chỉ vì am hiểu đề tài nên mới lấy nổi hết ngần ấy chi tiết bằng kiểu tốc ký riêng của mình. Đôi khi từ bàn viết qua bên kia phòng và vẫn tiếp tục đọc trong lúc nhìn những hàng cây xanh rợp trong quảng trường St. James lưng xoay về phía . làm như thế để khó lòng nghe được lời .

      Chính vì biết được ngầm giao chiến với , Canuela đánh trả. đời nào chấp nhận mình bại trận đâu, dù thỉnh thoảng nghe được tự nghĩ ra cách lấp vào những chỗ khiếm khuyết. làm tài tình lắm nên cách nào nhận ra khi đọc báo cáo.

      Khá nhiều lần thừa cơ đột nhập cố dẫn dụ cho lỡ lời tiết lộ nhiệm sở cũ của ở nơi nào và từng làm việc cho ai, nhưng tự luyện mình để trả lời những câu hỏi của chỉ bằng từ duy nhất và giữ im lặng khi câu hỏi quá khó. Với phương pháp đó hả hê đắc chí biết chừng nào vì thắng oanh liệt trong trận đấu thầm lặng giữa hai người họ.

      Giá mà bị lôi cuốn bởi chính lòng căm ghét của mình, tự nhủ, thể nào ngưỡng mộ phương cách Ramón sử dụng để đạt được những thỏa hiệp cũng như những hợp đồng lớn lao cho Argentina. điều đình những cho sản phẩm của riêng mà còn còn cho cả chục Estancieros, hay các điền chủ chăn nuôi. Tất cả những thành phần điền chủ này sở hữu cả hàng ngàn mẫu đất chăn nuôi phì nhiêu góp phần thịnh vượng cho Argentina.

      tuyệt diệu khi nhớ đến con cừu đầu tiên được đem vào Argentina chỉ vào năm 1550, và hai năm sau đó bẩy con bò cái và con bò đực đặt nền móng cho số gia súc khổng lồ nay phân tán khắp vùng đồng cỏ của xứ sở này.

      Thực dân Spanish chính là người nhận ra tầm quan trọng của các pampas (đồng cỏ hoang) thích hợp cho việc nuôi gia súc. Nhưng phải mất nhiều năm các nhà chăn nuôi mới có ý định xuất cảng những sản phẩm khác ngoài việc bán da sống cho Spain và Brazil. Canuela vẫn nhớ được ba từng kể trong năm 1882 thương nhân Argentine làm cách nào để biến cải chiếc tàu thủy chở hàng, được gọi là saladero (phòng ướp muối) chở thịt khô và thịt muối cung ứng cho thị trường nội địa, thành frigorifico (phòng lạnh). Bắt đầu từ thời điểm đó thương gia mới có phương tiện chở thịt đông lạnh sang Âu châu và quốc.

      Lionel phá lên cười khi thuật lại câu chuyện đó cho con .

      quốc là vùng đất bảo thủ, nên thịt cừu lạnh đâu dễ dàng gì chạy thẳng đến các nhà bếp của người được.”

      “Tại sao được hả ba?”

      “Vì nhà đại lý cung ứng London gọi là Tallerman gặp phải chống đối nghiêm trọng từ những tiệm thịt ở Manchester khi ông ta cố thâm nhập vào thị trường đó.”

      “Họ làm gì?”

      “Họ ra giá để giải quyết thịt cừu đông lạnh của Argentine có ba xu pound! Lẽ đương nhiên đó là cách để trả lời ‘ chấp nhận’.”

      “Rồi chuyện gì xảy ra?”

      “Tallerman quyết định phá hỏng ý đồ của các hàng thịt bằng cách dựng lên riêng quầy của ông ta trong chợ Knot Hill.”

      Lionel mỉm cười.

      “Tallerman rằng lúc đầu ông có khách hàng, nhưng ông vẫn phấn chấn khi thấy hai phụ nữ mua hoặc nửa pound thịt và bao lâu lại trở lại, kéo thêm bạn bè người quen đến mua.”

      “Thế là người ta bắt đầu truyền miệng?” Canuela thích thú kêu lên.

      “Đúng như thế! Cái năm mà Tallerman cho các hàng thịt đo ván, 17,000 con cừu đông lạnh được nhập cảng từ Argentina vào . Sáu năm sau việc mua bán này tăng đến 900,000 con.”

      là kết quả tốt đẹp!” Canuela thốt lên. hiểu là tổng số tăng thể ngờ được hàng năm và những hợp đồng của Ramón de Lopez làm cho Argentina giàu hơn bao giờ so với trước đó.

      Và công việc làm thú vị làm sao, chỉ vì luôn hứng thú với những con số và tính toán, nhưng chính là vì khi làm việc có thể hình dung những bầy gia súc đông đảo lan tràn khắp miền đất dưới ánh nắng vàng ấm áp. Giữa những đàn bò hay cừu là các gauchos (dân chăn bò) cưỡi ngựa tài tình cứ như người và ngựa là , tay họ bập bập điếu cigar và chân đeo đinh thúc ngựa bằng bạc to tướng, dáng dấp cũng cao ngạo như đặc tính của Ramón de Lopez.

      Khi tối về nhà có điều rất lấy làm hài lòng rằng có thể trả lời mẹ cách thành có người nào tỏ thái độ thiếu ân cần đối với . Bởi vì chỉ làm dưới quyền của senor Lopez nên các thư ký trong sở đều đối xử cách tôn trọng và giữ khoảng cách với . Các qúy ông, thương gia, và mọi người đàn ông khác đến tiếp xúc với Ramón nhiều lần trong ngày bao giờ nhìn đến lần thứ hai.

      Đêm đến cảm thấy thanh thản hơn vì phải đeo kính, và cần bới tóc. Lúc đó cứ để tóc xõa. Những lọn tóc buông xuống vai thành những gợn sóng mềm mại tuyệt đẹp như thể vui mừng vì thoát khỏi búi tóc tù túng trong ngày. Có tối nhìn bóng mình trong gương trước khi ngủ và vô tình tự hỏi nếu cải trang Ramón có nghĩ quyến rũ .

      Trong số những nhiệm vụ Ramón giao cho sau khi đến làm cho đôi ba ngày những phải đặt mua cơ man là hoa để gửi cho phụ nữ mà còn mua cả quà cáp cho họ.

      Canuela phải ra những cửa hiệu đường Bond, nơi có tài khoản cố định, lễ mễ khuân về hàng lô những lọ nước hoa Pháp to tướng, hay là cả tá găng tay dài, hay xách tay bằng satin.

      Với bạn này của quà tặng là dù cán cẩn đá qúy, với người khác là kính để xem ca kịch gọng bằng vàng và đồi mồi.

      có vẻ rất tin cậy nhãn quan của , vì có buổi chiều gọi vào trong phòng, bàn của thấy bày lô vòng đeo tay kim cương lóng lánh, mỗi cái nằm trong hộp dài lót nhung.

      “Tôi cần cho ý kiến, Gray. Tôi chọn món quà khá đặc biệt và muốn có sơ xuất nào. Trong mắt nhìn của phụ nữ chọn món nào?”

      Canuela ngắm những món nữ trang và nhận ra mấy món này chắc phải lên đến con số thiên văn. Theo thấy nhiều cái kiểu trang nhã nhưng còn lại rườm rà hào nhoáng.

      nhìn hồi rồi lên tiếng.

      “Senor, vấn đề này tùy thuộc rất nhiều vào người được tặng quà.”

      trừng mắt nhìn .

      vậy là có ý gì?”

      chính xác như tôi ,” Canuela lạnh lùng đối đáp. “Đối với diễn viên hay người nào thích được chú ý mấy cái bên tay phải ông là thích hợp nhất, còn với các công nương qúy phái bên trái.”

      rất có nhận thức đấy, Gray. À có thắc mắc xem tôi chọn món nào ?”

      “Chuyện đó liên quan đến tôi, senor.” Rồi đợi trả lời ra sao hay xin phép ra ngoài, bước mạch ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

      Dường như cảm thấy cố tình khiêu khích phải, và lại có cớ để ghét dữ dội hơn nữa. Tuy nhiên lại nhận thấy thể nào nghĩ đến , nhận thức rệt về ngay cả trong lúc làm việc ở phòng kế bên.

      “Mình hy vọng công việc này lâu.”

      Nhưng đến cuối tuần cách nào ngăn được cảm giác choáng ngợp trước số tiền to tát lĩnh được. Ramón de Lopez thực giữ ở lại trễ trong ba dịp. Số tiền phụ trội khiến lương của tăng lên đáng kể, nhưng trong thoáng chốc lại dự định với muốn nhận. Khi đó hỏi có thể về nhà lúc năm giờ, cũng chẳng nghĩ chuyện gì trong đầu ngoài việc muốn để mẹ ở nhà mình. Chính vì cho rằng cứ tỏ ra khó khăn vì lý do vụ lợi, nên bây giờ lấy tiền màng năng gì về chuyện đó cả.

      Nếu thấy kinh ngạc vì số tiền lớn có vấn đề gì chứ?

      kiếm từng xu rất đích đáng, chứ đâu có ngồi mát ăn bát vàng, bởi vì thành thạo trong nghề hơn bất cứ người nào khác mà có thể tìm được ở .

      Có nhân viên nào cần phải giải thích và đọc cách chính xác cho họ những từ đặc biệt của Argentine được sử dụng trong các thư từ gửi cho Estancieros và bộ thương nghiệp ở Buenos Aires?

      Có nhân viên nào hiểu được dễ dàng những cách và từ ngữ thuần tuý Spanish nhưng là từ mới những được thu nhận từ gauchos mà còn từ các sắc dân định cư đến Argentina sau khi quân xâm lăng Spanish rời khỏi?

      Dân Ba Lan, Thổ Nhĩ Kỳ, Pháp, người Nga gốc Do Thái, và Đức. Tất cả các sắc dân này đều đóng góp những nét riêng của họ vào tiếng Spanish dùng ở Argentina.

      may mắn lắm mới thuê được mình!”

      Tuy thế vẫn cảm thấy chút ân hận khi về nhà gặp mẹ với số tiền nhiều hơn bất cứ phụ nữ nào kiếm được trong thời gian ngắn như vậy.

      cần ai cũng biết chắc Ramón người thành công trong London. Mỗi ngày thiệp mời từ khắp các nơi quan trọng nhất đều để sẵn bàn cho phân loại, và hỏi chỉ thị của .

      “Ông có muốn dùng cơm tối với thủ tướng vào thứ tư ?” Đấy là trong những câu phải hỏi để xin ý kiến .

      “Tôi nghĩ chắc tôi phải .”

      “Tối hôm sau có buổi chiêu đãi ở bộ ngoại giao.”

      “Tiệc đó tôi khó mà trốn được.”

      Trong số những thiệp mời có tính cách giao thiệp cũng có nhiều thư từ chủ yếu là cá nhân. Có lần Canuela sơ ý mở lá thư và đọc luôn dòng đầu trước khi kịp nhận ra thư đó viết những gì khiến mặt đỏ bừng.

      Chao ôi, nội dung đó nhất định phải dành cho rồi!

      may dùng dao rọc ra nên chẳng còn cách nào khác là phải bỏ thư vào lại phong bì rồi đặt lên bàn của Ramón de Lopez. Sau lần đó vô cùng cẩn thận tránh những lá thư có hơi hướng phụ nữ. Vài cái có ướp nước hoa dễ nhận ra, nhưng trở nên tinh mắt hơn với chữ viết phái nữ và đặt những thư này bàn thấm mực của và coi như là phải đích thân lo vấn đề đó.

      Đôi khi cũng có tin nhắn mang tới bởi gia nhân sắc phục bảnh bao đợi hồi bên ngoài.

      Ramón cũng bắt đầu ra lệnh cho đặt bàn ăn tối ở nhà hàng, mua vé xem kịch, và phải lo liệu cho xe đến chở khách của hay về nếu bận hay quá lười tự đón đưa được.

      Cũng khó mấy Canuela biết được để ý đến Sylvia Standish, vũ công trình diễn ở nhà hát Gaiety. Hết đêm này đến đêm khác phải kêu xe đợi ngay cửa rạp đợi buổi diễn chấm dứt. Sylvia Standish là ngôi sao sáng trong tiết mục hài của rạp gọi là Don Juan, cái tựa này Canuela nghĩ sao mà thích hợp thế biết. ta đẹp như các nữ nhân vật trong truyện thần thoại quyến rũ mọi người bằng vẻ duyên dáng, nét khêu gợi thầm, và dáng dấp uyển chuyển của mình.

      Ngoài vũ công lại có nữ diễn viên Pháp tên là René Lefleur. cần ai cũng hiểu người nghệ sỹ này thu hút senor Lopez. Có lần ta đến tận văn phòng gặp , René gương mặt có duyên, miệng rộng môi dầy gợi cảm, giọng đặc biệt khiến mọi điều ta đều có vẻ quyến rũ. Y phục của ta được chọn lựa nhằm lôi cuốn chú ý tối đa, người đeo đầy trang sức bằng kim cương đến chóa cả mắt.

      Từ văn phòng của mình Canuela vẫn nghe được Ramón và René cười thỏa thuê trong căn phòng kế bên khiến phân vân hiểu có chuyện gì thú vị mà họ cười như thế. Sau khi ta mùi nước hoa lạ lùng ta vẫn còn vương lại lúc lâu.

      Ramón có bàn lúc nào cũng dành sẵn cho ở nhà hàng Romano đường Strand. Đó là nơi ăn tối nhộn nhịp, nơi mà ba thường kể đùa với mẹ rằng có lần ông đưa nữ diễn viên đóng vai chính đến dùng bữa. Nhưng ông thót cả tim vì diễn viên đó kêu nhiều món đắt tiền quá, khiến ông phải chật vật biết bao nhiêu để thanh toán hóa đơn.

      Còn nhiều nơi nữa như hộp đêm, nhà hàng ăn tối mà Ramón hiển nhiên thấy thú vị nhưng Canuela cũng chắc nếu có các quý đến đó dùng bữa.

      Dựa vào các cuộc giao thiệp của Canuela nghĩ rằng hầu hết các nữ diễn viên ở London đều cảm thấy quyến rũ đến xiêu lòng. đào hoa nhưng rất khác xa với các loại vương tôn công tử đồi trụy trác táng, những kẻ thường chờ chực ngay cửa rạp hát đợi diễn viên và tổ chức những buổi tiệc tùng xa hoa, trong những chốn đó có kẻ còn uống rượu rót vào hài satin của phụ nữ.

      Đôi khi Canuela tự hỏi phải chi được thưởng thức những vũ hội ở London trong năm nay, nếu ba về nghỉ phép được mời. được đến hoàng cung diện kiến, đeo ba cánh lông trắng của Hoàng tử xứ Wales đầu và mặc chiếc áo trắng có gắn thêm vạt dài buông từ vai xuống. diện kiến cùng với nhân viên ngoại giao đoàn. Họ luôn luôn được hành lễ trước nhất với Nữ hoàng trong vũ hội tại điện Buckingham.

      Trong các dạ tiệc có thể gặp gỡ những thiếu nữ cùng trang lứa, tất cả đều có cha mẹ tháp tùng. Rồi được khiêu vũ với các thanh niên đến tuổi thành hôn, những chàng trai trẻ thường tụ họp đông đảo mỗi tối trong khách sảnh khiêu vũ của các biệt thự đường Park mà trong số đó Hoàng tử và Công chúa xứ Wales là các vị khách danh dự được trọng vọng nhất.

      Dù cho cương quyết đến đâu cũng nén nổi tiếng thở dài khe khẽ. Giá mà Mỹ đừng cho việc có được căn cứ hải quân trong Argentina là ý kiến hay mọi chuyện khác biệt đến dường nào.

      Nhưng rồi kiên quyết tự nhủ là mơ mộng lãng đãng chẳng đưa mình tới đâu.

      “Tôi còn phải chăm sóc mẹ. Tôi phải làm cho mẹ tôi khoẻ lại. Biết đâu ngày nào đó mẹ có thể gặp lại bạn bè.”

      Canuela thầm nghĩ, việc này đối với mẹ còn tệ hơn là đối với bởi vì bà Arlington luôn luôn thích sinh hoạt hội hè. Bà từng là vị nữ chủ nhân khả ái thành thạo trong việc giao tiếp. Nhìn trở lại, Canuela gần như nhớ được có lấy ngày mà có khách đến tiêu khiển ở nhà của họ trong Madrid, Lisbon, hay Buenos Aires. đoan chắc hầu hết bạn bè cha mẹ tin những lời buộc tội phỉ báng ba báo chí, và họ ân cần niềm nở đón tiếp người vợ góa của bạn họ. Nhưng hiểu mẹ bao giờ muốn đặt bà vào hoàn cảnh ngượng ngùng hay bị mất thể diện gây ra bởi những người từng tiên đoán ba trở thành nhà ngoại giao trẻ nhất và lỗi lạc nhất của Đại sứ ở Âu châu.

      “Trèo càng cao ngã càng đau!” cay đắng thầm nhủ. Và biết hả dạ biết bao nhiêu nhìn thấy cái ngày Ramón de Lopez sụp đổ!

      Cho đến nay làm được ba tuần và có cảm giác mẹ mình bắt đầu khởi sắc. Bà Graham quả là người tài ba. Bà là phụ nữ thông minh nên bà Arlington rất thích trò chuyện cùng bà. Hai người phụ nữ đúng là có nhiều điểm tương đồng. Thấy thế Canuela cũng lòng. Mỗi ngày quá mệt mỏi chật vật suốt thời gian đón xe bus, nếu hôm nào xe đông khách còn chỗ phải cuốc bộ cả nửa đoạn đường về nhà, nên là quá tốt khi về đến nơi thấy bà Graham sắp đặt mọi thứ ngăn nắp chu đáo. Thường thường bà cũng để phần cơm cho Canuela nên khỏi phải tự nấu nướng cho mình. Giường mẹ được trải lại và mẹ chỉ việc nằm gối đợi nghe Canuela kể chuyện làm trong ngày.

      Canuela sớm nhận ra mẹ tự tôi luyện giữ lòng cứng rắn khi nghe tin tức Argentina – ra bà còn muốn bàn luận về việc đó là khác. Chỗ làm có rất nhiều báo và tạp chí, nên lúc nào cũng có những mẩu tin về bạn bè cũ đem về nhà kể cho mẹ. Nào là các em bé chào đời, người này người nọ làm đám cưới, và bà Arlington càng lúc càng thích thú nghe về cuộc sống mà bà từng đóng vai trò quan trọng trong đó.

      Rồi có tối, khi Canuela vừa chuẩn bị ra về nghe tiếng chuông Ramón gọi . Lúc bước vào phòng của thấy đứng tựa lưng vào thành lò sưởi. tiến thêm chút và đứng đấy đợi . Ngay lúc đó thấy trong tay bức điện. nhận ra điện tín đó giao trực tiếp cho , để sau đó đem qua cho đọc. Canuela mơ hồ thầm đoán chắc bức điện chuyển đến khi vừa vào hành lang, nên tiện tay đem lên đây.

      “Tôi phải về lại Buenos Aires cuối tuần này!”

      Canuela chuẩn bị tinh thần rằng sớm hay muộn gì với chuyện này, nhưng khi thời điểm tới lại bất chợt cảm thấy nuối tiếc. quá khó khi nghĩ đến còn được lĩnh lương hậu hĩnh nữa và lại phải quay về văn phòng Brewstead tìm việc khác.

      tỏ ra buồn rầu chút nào khi nghe tôi sắp sao?” Ramón hỏi , giọng thoáng châm biếm.

      Canuela nhận ra nếu mình cứ giữ im lặng có vẻ khiếm nhã, nhưng chỉ nghĩ cho bản thân thôi.

      “Tôi xin lỗi,” lẳng lặng , “nhưng tôi biết là có ngày ông rời khỏi đây.”

      “Tôi muốn chung với tôi!”

      Trong thoáng chốc cứ tưởng mình nghe lầm, rồi vội .

      thể nào!”

      “Tại sao thể chứ?” vặn hỏi. “Tôi có cả núi các bản báo cáo tường trình tôi phải viết đường , và biết cũng như tôi là ngoài ra có ai làm được chuyện đó.”

      “Tôi rất tiếc, nhưng tôi thể với ông.”

      “Tại sao ?”

      Thấy Canuela trả lời tiếp.

      “Tôi hiểu được, khi kể với tôi sống với mẹ , rằng phải chăm sóc cho mẹ bằng đồng lương của mình. Tôi lo liệu chuyện đó, mẹ phải vất vả khi vắng.”

      “Tôi dự định làm như vậy!” Canuela cương quyết phủ nhận.

      “Nếu tôi chịu trách nhiệm với mẹ ,” Ramón khăng khăng cầu, “chắc chắn có thời gian rảnh để với tôi chứ, chỉ xa đến Buenos Aires là cùng?”

      được!”

      là chết tiệt!” đột ngột bằng giọng cáu kỉnh, “tại sao cứ phải khó khăn như thế? Bất cứ người phụ nữ nào đồng tuổi đều nhảy lên mừng rỡ trước cơ hội được ra ngoại quốc, ngắm thế giới bên ngoài, du lịch trong xa hoa.”

      “Hoàn toàn có vấn đề tôi với ông,” Canuela trả lời thẳng, rồi đợi thêm bước ngay ra khỏi phòng.

      Bất chợt có cảm giác thôi thúc muốn thoát khỏi chỗ này – được ở nhà trong lúc này. hầu như cảm thấy thò tay ra với bằng những cái vòi như bạch tuộc khiến bao giờ có thể trốn thoát.

      biết quá tính tình kiên định như thế nào rồi khi muốn đoạt những thứ khó lấy. đâu có sai rằng có ai, ở bất cứ giá nào trong văn phòng của , có khả năng thực những việc làm cho chuyến hành trình.

      Nhưng ý nghĩ chung với là điều tưởng. Thứ nhất, thể để mẹ ở nhà mình. Thứ hai, làm cách nào mà về lại Buenos Aires đây?

      hiểu sao vì e ngại Ramón cứ khăng khăng đòi hỏi, Canuela cảm thấy đến sở nổi hôm sau. Thế nào viết thư cho ông Hayward nhắn ông ta gửi cho tiền lương chưa lĩnh, hay có lẽ chịu thiệt thòi cũng được.

      Rồi nghĩ lại biết mình cần tiền, cần cho mẹ nên phải trở vào làm. Chỉ còn vài ngày nữa thôi và dù cho có gây với , thậm chí cố dụ đến cỡ nào nữa, làm gì được nếu tiếp tục từ chối.

      “Đương nhiên là nhớ tôi rồi, chuyện đó tôi vui lắm.” Nhưng đồng thời cũng phân vân biết có nhớ các bà các bỏ nhiều thời gian ở chung trong lúc . Rồi lại liên tưởng đến những món quà mua cho họ. Đôi khi những món này được gửi đến các tiểu thư công nương trong xã hội thượng lưu và gương mặt qúy phái xinh đẹp của người nhận đó thường xuất các tạp chí thời trang.

      Cố chú ý, cố tự bảo mình đấy phải là chuyện của , tuy thế Canuela vẫn thấy khó lòng ngắm những tấm ảnh ấy hay nhớ đến những cái tên đó.

      Trời mưa khi bước xuống xe bus đông nghẹt và chặng cuối về nhà. Đột nhiên cảm thấy chán nản cách ngờ khi đến gần khu phố nghèo nàn nơi hai mẹ con sống và nhìn thấy cánh cửa trước tồi tàn phải cần sơn lại của chung cư.

      “Chào buổi tối, bác sỹ Lawson,” thốt lên chào.

      Gray tôi mong về trước khi tôi . Tôi có chuyện muốn với .”

      Canuela nghĩ ông quay vào phòng, nhưng thay vì thế lại bước ra cầu thang và đóng cửa lại.

      “Tôi đến vì mẹ có bệnh.”

      Canuela khẽ thở dốc.

      “Có chuyện gì xảy ra hả bác sỹ?”

      tại bà ấy sao. Tôi đến thăm bệnh lúc sáng sớm.”

      “Sao ông cho tôi biết? Mẹ tôi biết sở làm của tôi ở đâu mà.”

      “Tôi làm cho bà ấy thoải mái rồi, và chiều nay tôi trở lại với bác sỹ chuyên môn.”

      Canuela gỡ kính xuống. Mắt như dán vào gương mặt của bác sỹ, và mặt tái nhợt.

      “Mẹ tôi có chuyện gì sao?” hỏi bác sỹ, câu hỏi của chỉ là tiếng thào.

      “Tôi với . Mẹ mắc bệnh lao phổi. Tôi nghi điều này và giờ bác sỹ chuyên môn xác định chẩn đoán của tôi.”

      Canuela lại thở dốc và bác sỹ nhàng .

      “Tình trạng cũng xấu lắm và bà ấy vẫn còn hy vọng cứu được nếu có khả năng cho bà ấy được điều trị thích đáng.”

      “Ở đâu?” Giọng Canuela rứt.

      “Bác sỹ chuyên môn rằng bà ấy phải Thụy Sỹ ngay lập tức,” bác sỹ Lawson trả lời, “ông ấy rất tự tin giới thiệu trung tâm trị liệu núi. Khi bà ấy tới đó, ông ấy nghĩ có lẽ khoảng ba tháng vết nám phổi bà ấy lành lại.”

      Canuela thở sâu.

      “Điều trị như thế tốn phí... bao nhiêu?” gần như ép nổi mình hỏi câu đó vì biết quá cho dù tiền trị liệu có ít cỡ nào, thế nào cũng vượt hẳn số tiền dành dụm ít ỏi của mẹ con .

      “Tôi đoán trước hỏi thế,” bác sỹ Lawson cách nghiêm trọng. “Tôi cân nhắc điều này, bao gồm chi phí đường và thuốc men ít ra cần có 200 bảng.”
      Last edited: 18/8/14

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER 3
      (3-1)

      “Tôi có thể chuyện với ông , senor?”

      đọc báo Ramón de Lopéz ngước lên thấy Canuela đứng bên cạnh mình. Từ nãy đến giờ nghe tiếng chân của . Khi nhìn thấy sắc mặt rất lo lắng.

      “Ồ dĩ nhiên là được, Gray. Tôi có thể làm gì cho ?”

      “Senor, hôm qua ông hỏi tôi có... muốn ... Buenos Aires... với ông ?”

      từ chối tôi rất quyết liệt mà.”

      “Tôi... tôi ... đổi ý. Nếu ông vẫn muốn tôi chung... tôi với ông.”

      “Đương nhiên là tôi cần . Tôi rất rồi.”

      Canuela ngưng chút đoạn thấp giọng .

      “Nhưng nếu tôi... . Tôi xin ông trả trước cho tôi... 200 bảng trước khi... tôi rời .”

      Ngay trong lúc , dường như đối với số tiền đó quá lớn để cầu, và dù cương quyết tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng đến đâu vẫn cảm thấy gò má mình đỏ ửng. Tay Canuela run lên bần bật vì quá tự giận mình.

      “200 bảng à?” Ramón chậm rãi hỏi. “Tôi nghĩ tôi hiểu được, Gray, rằng trong vấn đề này có người nào đó thông minh hơn chút.”

      “Ông muốn gì?” Canuela buột miệng hỏi ngay trước khi kịp ngăn mình.

      “Tôi đoán chàng của nhận ra giá trị của và biết rằng con gà đẻ trứng vàng như thế khởi đầu khôn ngoan cho ta dành dụm cho tương lai.”

      Canuela nghênh cằm lên.

      “Chuyện phải như vậy.” cao giọng.

      “Chàng thanh niên của đề nghị như thế sao?”

      “Tôi chàng nào cả.”

      muốn tôi tin chuyện đó là sao?”

      “Senor, ông thích thế nào cứ việc tin thế nấy. là...”

      đột nhiên ngưng bặt vì nhận ra rằng mình sắp sửa với về bản thân mình – điều mà chưa bao giờ làm kể từ ngày đầu vào làm việc.

      “Tôi đợi đấy.” Ramón khẽ .

      Thấy Canuela vẫn im lặng tiếp.

      “Tôi muốn biết .”

      “Nhưng chuyện đó đâu có liên quan đến ông.” Canuela phản đối. “Tôi chuẩn bị để làm việc cho ông. may tôi thể thu xếp trừ phi tôi phải có... số tiền đặc biệt đó trước.”

      cách cứng rắn, nhưng cùng lúc cách nào ngăn mình nắm chặt tay lại. quá khó cho để hạ mình cầu xin tiền bạc, tuy nhiên lại nhủ thầm có vấn đề gì quan trọng đâu miễn là mẹ có thể bình phục?

      Mắt Ramón vẫn rời khỏi mặt .

      lúc sau cất tiếng.

      “Tôi sẵn sàng đưa cho bất cứ số tiền hợp lý nào mà cho là cần thiết, Gray. Nhưng đồng thời với tư cách là chủ của , tôi muốn biết tại sao số tiền đó quan trọng đối với .”

      Trong phút chốc tâm trí Canuela bật lên ý nghĩ bất chấp , nhưng có cảm tưởng là thú vị thấy bối rối. Rồi lại bảo mình có nghĩ gì hay cảm thấy thế nào kệ chẳng quan trọng gì với , toàn bộ việc nay là làm thế nào đưa mẹ đến Thụy Sỹ. Nhưng đồng thời cảm thấy nhượng bộ sao khó quá. biết đấu với vấn đề nguyên tắc bởi vì thể nào chấp nhận bị đàn bà chống đối và ép được mọi nhân viên dưới quyền trở thành tấm thảm chùi chân cho dày xéo.

      “Tôi vẫn đợi đó, Gray,” lát sau lên tiếng, và cảm thấy hình như nhận ra được nội tâm mâu thuẫn.

      “Mẹ tôi cần có trị liệu... đặc biệt.”

      thanh nghe như thể từ ngữ kéo mãi mới thoát ra khỏi miệng .

      “Ở đâu?”

      “Thụy Sỹ.”

      “Tôi lấy làm tiếc là bà ấy có bệnh.”

      “Cám ơn ông.”

      “Tôi chỉ thị ông Hayward để viết chi phiếu ngay lập tức cho . Tôi ông ấy đưa thêm cho 100 bảng nữa cho phí tổn của đến nam Mỹ với tôi.”

      “Ông trả tiền vé tàu cho tôi, nên tôi cần chi tiêu gì cả.”

      “Thế nào cũng thấy có những chi phí tránh được,” Ramón phủ nhận lời , “ cần có quần áo mới vì thời tiết bên đó khác với ở đây.”

      “Chuyện đó tôi biết.”

      “Từ lúc vào làm cho tôi,” Ramón tiếp như chưa hề nghe , “trang phục của ... thay đổi mấy... vì thế tôi định trả tiền y phục cần đường và khi chúng ta tới Buenos Aires.”

      “Senor, ông nghĩ là tôi để ông trả tiền cho quần áo của tôi sao?” Canuela cách kiêu kỳ.

      “Đừng có vô lý như thế! Tôi và đều biết đủ khả năng để mua sắm những thứ nếu làm việc cho tôi nghĩ đến vì mẹ bệnh.”

      đúng, nhưng đối với Canuela sâu trong tâm khảm có cảm giác nhục nhã khi phải nhận những đồ vật quá riêng tư từ tay như là áo sống mặc người. Nhưng rồi nhớ lại thêm 100 bảng nữa có ý nghĩa thế nào với mẹ , và ngay trong lúc nghĩ đến số tiền này, tâm trí chợt nảy ra ý tưởng tinh quái.

      “Tôi nhận số tiền phụ trội, senor. Đương nhiên là số tiền này cũng giống như... tiền của chủ nhân trả cho sắc phục của... đầy tớ thôi.”

      thấy mắt bất chợt lấp lánh ra điều thú vị khi đáp lời .

      “Phải giống lắm, sai mảy may Gray! Nhưng chắc chắn đầy tớ vì cảm thấy chịu ơn chủ nên tỏ ra lễ độ hơn!”

      À hoá ra, ra đòn phản công.

      Tỉ số cân bằng, danh dự đôi bên đều được đền bù!

      “Tôi thấy ,” Ramón với giọng châm biếm, “chúng ta chuyến rất thú vị đấy Gray!”

      “Tôi đến đó làm việc cho ông, senor,”

      Sao mà ghét nụ cười của đến thế.

      Tuy vậy khi cầm chi phiếu về nhà tối đó thể ngăn cảm giác phấn khởi vì có thể thu xếp cho mẹ Thụy Sỹ ngay.

      “Mẹ à con có ý kiến nữa. Mẹ nên đưa bà Graham chung với mẹ.”

      Mẹ nhìn ngạc nhiên và Canuela tiếp.

      “Con biết mẹ thể nào mình được. ra con đoan chắc là bác sỹ Lawson cho rằng con chung với mẹ. Nhưng mẹ có thể đưa bà Graham cùng và đó là kỳ nghỉ phép tuyệt vời cho bà ấy mẹ à. Mẹ có thể giữ bà ấy bên đó thời gian dài.”

      “Nhưng con cần tiền để mua áo cơ mà.”

      Canuela bật cười.

      “Mẹ nghĩ con tiêu tiền đó vào áo sống trong khi con có mọi thứ con cần trong rương sao? Đồ đó chưa bao giờ mình dỡ ra kể từ lúc về .”

      “Mẹ quên khuấy mất!”

      “Nhưng con đâu có quên! Có số áo con mặc cách đây hai năm bây giờ trông trẻ con quá, nhưng áo của mẹ vừa khít cho con, con biết giờ đây mẹ gầy nhiều nên mặc đâu có vừa.”

      đợi xem ý của có thực được , Canuela kéo ngay mấy cái rương để ngoài lối từ lúc họ mới tới vào trong phòng. Những rương này làm bằng loại da chưa thuộc tốt nhất, dù các bộ áo bị nhăn nhưng hề hấn gì.

      Canuela giũ đồ ra và mặc thử vài cái.

      “Vừa người con quá!” bà Arlington kêu lên suýt xoa.

      Đúng, vừa cần phải sửa sang gì nhiều và những chuyện Canuela có thể làm ban đêm nhờ bà Graham làm vào ban ngày. Ngay cả mẹ cũng nhất định muốn may thêm những đường riềm mới, cổ áo màu tươi tắn hơn, và mạng lại những đường viền ren.

      Trong các rương còn vô số áo bằng muslin đẹp đẽ bà Arlington thường mặc trong lúc trời nóng. Toàn là màu sắc tươi sáng và kiểu thanh nhã.

      “Đối với con đồ này quá tốt mẹ ạ,” Canuela với bà trong lúc trải những chiếc áo lên giường.

      “Ba con lúc nào cũng muốn mẹ trông thanh lịch hơn các bà vợ của những nhân viên ngoại giao khác!” Bà Arlington mỉm cười với con . “Bởi vì ba khuyến khích nên mẹ sợ mình hay phung phí quá!”

      “Mẹ ăn mặc đúng thời trang mới nhất, nên trong hai năm qua kiểu áo này chỉ thay đổi chút ít thôi.” Canuela nhận xét.

      đúng, kiểu áo này thân vẫn ôm sát lấy người, với những lớp váy rộng được xếp nếp, viền đường riềm hay ren, còn áo dạ hội kiểu hở vai được may cắt rất tinh xảo.

      “Con cần áo dạ hội đâu.”

      “Con phải đem theo con à,” bà Arlington khuyến khích. “Con làm sao biết được nếu senor Lopez với con đến các buổi chiêu đãi hay mời con dự dạ tiệc. Mẹ muốn ta phải mất mặt vì cách ăn mặc của con.”

      Canuela phá lên cười ngặt nghẽo.

      “Mặc áo dạ hội lộng lẫy như thế này mà chung với cặp kính như mắt cú trông con khôi hài lắm mẹ ơi!”

      Vẻ mặt mẹ đầy ngạc nhiên nên phải giải thích.

      “Senor Lopez hỏi tại sao lúc nào con cũng đeo kính. con trông giống như con cú!”

      “Mẹ muốn bảo con tháo kính ra, nhưng lại sợ nếu đeo nhỡ có chuyện gì xảy ra.”

      “Con cũng nghĩ thế,” Canuela tán thành. “ phải vì điều đó có gì khác biệt đối với senor Lopez. ghét con cũng giống như con ghét !”

      ta ghét con?” Bà Arlington thốt lên kinh ngạc.

      “Con và giao chiến kịch liệt mẹ à,” Canuela lại phá lên cười. “ cố thắng thế
      con, còn con nhất quyết làm cho nổi cáu, càng bực bội con càng thích.”

      “Vậy tại sao ta mang con theo?” Bà Arlington hỏi.

      “Bởi vì tìm được ai khác thế chỗ của con,” Canuela hài lòng trả lời mẹ mình. “Con bảo đảm nếu có người khác làm được công việc của con cắt con nhát đứt lìa tiếc thương đâu. Thực tế là vậy đó mẹ, vì con được việc nên đành phải du di có còn hơn .”

      “Mẹ thích mỗi khi nghĩ đến con phải làm việc trong hoàn cảnh như thế,” mẹ chậm rãi . “Đồng thời để con đeo kính đỡ hơn là khi mẹ thể nào ngủ được hay chịu đựng được lúc con ở bên mẹ vì sợ có chuyện xảy ra cho con.”

      “Kính của ba đúng là trời ban đấy. Mẹ à, bây giờ tốt hơn con phải treo áo lên cho bớt nhăn trước khi đem là.”

      “Bà Graham làm cho con. Bà ấy là áo khéo lắm. Bà rất cảm kích khi biết mẹ muốn đưa bà ấy cùng sang Thụy Sỹ, nên mẹ biết bà muốn làm cái gì đó để đáp lại. Bà Graham là người như thế đấy.”

      “Trong lúc đó con chỉ biết hòn gạch ném qua hòn chì ném lại thôi,” Canuela thầm nghĩ.

      lục tới đáy rương, lấy ra lớp giấy lụa mỏng thấy thêm cái áo nữa và kéo ra.

      “Con chưa bao giờ thấy áo này mẹ à.”

      “Vì mẹ chưa mặc lần nào,” mẹ trả lời.

      “Nhưng đẹp quá!” Canuela xuýt xoa khen.

      nâng chiếc áo bằng satin dầy được viền bằng những đường nhún bằng voile mỏng màu trắng, làm cho áo có vẻ thanh thoát.

      “Ba con đặt mua từ Pháp cho vũ hội tổ chức tại biệt điện của tổng thống,” bà Arlington giọng giải thích. “Mẹ vừa định mặc ba con bước vào phòng kể cho mẹ nghe những chuyện bịa đặt và buộc tội ba lan truyền.”

      “Ồ mẹ ơi, kinh khủng cho mẹ quá! Canuela xót xa cho mẹ mình.

      “Mẹ kể cho con nghe tối đó xảy ra chuyện gì,” bà Arlington tiếp tục, “vì mẹ rối loạn quá, và mẹ cho con xem cái áo này vì muốn làm cho con ngạc nhiên.”

      “Thế nào con cũng ngạc nhiên mà! Lúc nào mẹ cũng nhìn giống như công chúa thần thoại khi mẹ ăn tối bên ngoài.”

      “Mẹ nghĩ mẹ cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì ba con phải tốn biết bao nhiêu. Phải trầy trật lắm ba mới mua được áo này cho mẹ.”

      “Con bỏ vào rương lại,” Canuela .

      , con à! Cứ đem theo !” Bà Arlington nài nỉ con . “Mẹ thích hình dung ra con mặc chiếc áo này. Mẹ nghĩ đến có ngày con được tham dự vũ hội ở biệt điện của tổng thống và ở các dinh thự khác quảng trường St. Martin. Những nơi đó đều có những phòng khiêu vũ lớn.”

      Bà ngưng lại giây lát rồi tiếp tục.

      “Mẹ mơ đến hình ảnh con xoay tròn trong điệu Waltz quanh phòng, tóc con lấp lánh dưới những ngọn đèn treo, và là người đẹp nhất trong lúc đó.”

      Canuela tranh luận với mẹ mình vì thấy giọng bà chan chứa cảm xúc, thay vì thế cúi xuống hôn bà.

      “Con đem áo theo mẹ ạ, và hy vọng ước mơ của mẹ trở thành !”

      Đồng thời tự với mình.

      “Chẳng có cơ hội nào để thực những chuyện này đâu!”

      biết mẹ hãy còn nghĩ đến như là thiếu nữ trong xã hội thượng lưu, người được ca tụng tán tỉnh, người mà đàn ông khen ngợi chỉ vì sắc đẹp mà còn vì địa vị của người con đó.

      thương mẹ muốn làm bà mất ảo tưởng và giải thích cho mẹ rằng bao giờ có cơ hội sống trong xã hội đó nữa. Vì cái bóng tội mưu phản vẫn phủ lên tưởng nhớ của người đời về ba , người đàn ông nào muốn cưới làm vợ và làm sống lại những thông tin, những lời cáo buộc và suy đoán kinh khủng đó.

      Canuela biết cho đến nay tương lai mà quan tâm có nghĩa là đời sống làm lụng, cố gắng thu vén tằn tiện để mẹ có được đôi chút tiện nghi. Kế đến là cuộc sống của già, và có lẽ kết thúc đời mình như bà Graham trong căn phòng như mắt muỗi con hẻm nào đó.

      Nếu như thành phải nhìn nhận rằng mình vô cùng may mắn mới tìm được việc với người như Ramón de Lopez. có thể ghét , có thể ao ước trả thù cách hành xử của đối với ba , nhưng trong tại chu cấp cho mẹ . Trong hoàn cảnh bình thường vô vàn cảm kích , nhưng giờ đây tự nhủ có lý do nào để làm chuyện đó cả.

      chỉ nghĩ cho bản thân và những đòi hỏi của thôi. Khi còn hữu dụng cho nữa sa thải ngay – biết đâu, nghĩ đến đây môi uốn lên, thả luôn xuống biển khi chuyến hành trình chấm dứt!

      là loại người tàn nhẫn, tự cao tự đại, ngoan cố, và ngạo mạn tới mức muốn điên lên chỉ muốn bỏ việc ngay để trả đũa . Nhưng cũng nhận ra là cư xử khiếm nhã với sáng nay. Thực ra nếu cần giúp việc nữa đáng đời . thấy mắt rực lên giận dữ, nên tự bảo mình là sau này phải hết sức thận trọng.

      -o0o-

      Trong những ngày kế tiếp có quá nhiều việc phải làm đến nỗi vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay. có thời gian để nghĩ ngợi, có thời gian để suy tính. Bác sỹ Lawson sắp xếp hết mọi việc cho mẹ và bà Graham Thụy Sỹ, và họ lên đường trước ngày với Ramón de Lopez.

      chỉ có những việc phải làm cho mẹ mà còn rất nhiều việc trong văn phòng cần phải hoàn tất đến độ cảm thấy mình bao giờ có thể làm xong. Ngoài những thư từ phải sắp xếp, lại còn vô số quà cáp chia tay cần phải gửi theo danh sách người dài ơi là dài, và còn cơ man là đồ đạc phải gửi lên tàu trước khi họ khởi hành.

      Trong số này là 17 trâm cài áo bằng hoa lan, mỗi trâm là loại lan khác nhau. Hoa này được giữ trong phòng lạnh cho đến khi nào Ramón cần đến. Rồi còn cả bộ nước hoa Pháp thường dùng, găng tay, và những đồ mỹ thuật nho làm cho Canuela đoan quyết là có người phụ nữ nào có tình ý cũng cùng chuyến với họ. Vì đọc thư riêng của nên biết người đó là ai cho đến khi họ lên tàu tại Southampton.

      Canuela cảm thấy buồn cười trước cái kiểu chủ du lịch. dưới bốn toa xe lửa được đặt trước để chở người rời khỏi London. toa cho Ramón de Lopez, cho những nhân viên cao cấp của , cho người hầu cá nhân ( mang tới hai người), và cho bạn bè của , cả đoàn người dường như ao ước được đích thân ra tiễn .

      Đến Southampton có sẵn những cỗ xe có gắn động cơ phun khói phụt phù như người bị hen suyễn đưa họ tới thành phố chạy dọc theo tàu. Hành lý tiếp viên đặc biệt lo liệu, nên Canuela chẳng có việc gì làm ngoại trừ leo lên cầu tàu tới khoang hạng nhất.

      Trong lúc đứng đợi người chỉ phòng cho Ramón de Lopez xuất , tướng mạo trông nổi bật và khác biệt ngay trong số bạn bè của . Dường như mọi nhân viên tàu đều muốn chào hỏi, cố tranh thủ được nhìn diện mạo . Canuela thấy hình như họ biết , vì sang London gần như mỗi năm và luôn luôn sử dụng hãng tàu này.

      Khi chuyện với người quản lý tàu có thêm hành khách bước lên boong.

      Canuela nhìn chăm chăm.

      Bà ta là người phụ nữ đẹp nhất từng gặp!

      Trang phục của bà ta vô cùng cầu kỳ có lẽ thích hợp cho khung cảnh tại công viên Hyde hơn, trông người phụ nữ này cứ như cánh bướm nhởn nhơ giữa các hành khách khác. Hình như họ đều mặc hàng tweed và các loại vải thô, màu sắc tối và kín đáo mà phụ nữ cho là thích hợp để mặc đường.

      Người khách mới tới đảo mắt vòng quanh những nhóm người tụ hợp đây đó và kêu lên khe khẽ mừng rỡ.

      “Senor Lopez,” bà ta đưa tay bàn tay đeo găng trắng ra trong cử chỉ rất điệu đà.

      “Senora Sánchez!” chào lại, “ là ngạc nhiên và hân hạnh được gặp bà ở đây.”

      “Tôi biết rằng ông cũng về cùng ngày hôm nay như tôi! Bây giờ tôi cảm thấy an toàn rồi.”

      Bà ta liếc nhìn bạn bè của Ramón, ai nấy đều nhìn bà ta bằng vẻ mặt ngưỡng mộ giấu giếm.

      “Tôi rất sợ biển. Nhưng giờ tôi biết nếu tàu bị đắm, senor cứu tôi!”

      “Chúng tôi đều sẵn lòng làm chuyện đó!” qúy ông nào đó lên tiếng.

      “Vậy tất cả mọi người phải cùng với chúng tôi nhé!” senora cách lả lơi.

      “Cabin của hướng này, Gray,” giọng khe khẽ vang lên bên tai , Canuela quay qua thấy người tiếp viên đứng bên cạnh.

      bước theo ta, vẫn nghe được tràng cười nổ ra phía sau, hình như senora gì đó khiến Ramón và bạn cảm thấy thú vị lắm phải.

      “Bây giờ tôi biết ai là người nhận những đóa hoa lan đó,” Canuela thầm nhủ.

      Hai người họ quả nhiên là đóng màn kịch tài tình, senora giả vờ ngạc nhiên gặp được Ramón de Lopez, và cũng đóng vai trò của mình điêu luyện chê vào đâu được.

      Trong những tuần vừa qua Canuela gửi những bó hoa đến senora, và cũng đảm trách luôn việc giao quà cho cùng người. Bà ta hiển nhiên là đẹp nên hiểu được niềm say mê của Ramón, dường như đó đúng là từ ngữ để diễn tả cảm giác của đối với bà ta.
      Last edited: 18/8/14

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (3-2)

      Những căn phòng tàu đều tiện nghi và tương đối rộng rãi. Tiếp viên cho biết phòng ngủ dành cho Ramón là cabin lớn nhất, có cả phòng khách phía bên ngoài. Còn cabin của Canuela nằm kín đáo xuôi xuống khá xa dọc the hàng lang.

      “Gia nhân dĩ nhiên là ở phòng hạng hai,” tiếp viên giải thích, “tôi chắc chắn họ đem tới mọi thứ cần, Gray.”

      “Tôi thường tự lo cho mình, cám ơn,” Canuela đáp lại.

      “Chúc chuyến hành trình vui vẻ thoải mái nhé.”

      “Cám ơn ,” dứt lời ta quay .

      Căn phòng của trông thoải mái và khá rộng đủ để kê bàn viết, đó đặt máy đánh chữ của , nhưng mẹ cứ nhất định muốn phải đem quá nhiều đồ nên phòng giờ đây chất đầy những hành lý.

      quyết định dỡ ít nhất là hai rương đồ và đem bớt số còn lại ra ngoài để có thêm chỗ. đường đến đây vẫn mặc bộ áo đen và áo khoác sát người thường ngày làm. cố tình làm vậy để trêu ngươi Ramón khi vẫn xuất trong y phục quen thuộc thay vì mặc đồ mới mà ngỡ mua cho . ra trong hành lý bộ áo du lịch và áo choàng rất đẹp của bà Arlington, nhưng vì ương bướng Canuela nhất định mặc.

      Canuela ngồi xuống giường và chưa gì nghĩ đến mẹ bên Thụy Sỹ, nhưng rồi cảm giác náo nức được ra nước ngoài và lại du lịch cuốn hút lấy . Cho dù có căm ghét , nhưng phải cám ơn lòng độ lượng của được ở đây. Trong thâm tâm dấy lên cảm giác mới mẻ, thể đè nén khiến cho cảm thấy mình bắt đầu lao vào chuyến phiêu lưu.

      vừa ao ước lại vừa sợ hãi thấy lại Buenos Aires. từng mến thành phố này lắm, nhưng giờ đây nơi đó chỉ còn đọng lại trong tâm trí qua hình ảnh những giọt nước mắt của mẹ con khi biết được danh dự của ba bị vùi dập bởi bọn người mưu đồ chống lại người cha thân của .

      “Tội nghiệp ba tôi!” Canuela đau khổ nhưng nhớ lại lời ba thường nhắn nhủ phải luôn luôn tự hào, nghĩ đến đó nghênh cằm lên.

      “Tôi để các người đánh bại đâu. Có lẽ khi tới Argentina tôi có cơ hội tiêu diệt bọn người hủy diệt ba tôi!”

      ghét Ramón de Lopéz nhưng sao so sánh được với lòng căm ghét của đối với Janson Mandell. Tên này mới là kẻ chủ mưu toàn thể cuộc diện! Chính là người đầu tiên cố tình gieo rắc tin đồn đơn thuần chỉ vì từng mẹ , cho dù dùng chữ để diễn tả tình cảm đối với mẹ là quá tử tế. Tuy thế Canuela cũng hiểu được nỗi sỉ nhục của khi bị ba đánh gục sớm muộn gì cũng phải báo thù.

      Jason Mandel có tên người cha quốc, nhưng mẹ là người Ý xuất thân từ vùng Naples, và đối với người Neapolitan thù hận tiếp nối đời đời cho đến khi nào có máu đổ.

      thắng! thành công!” Canuela chua xót tự nhủ. “ còn cách trả thù nào đích đáng hơn khi ba chết.”

      Rồi tự hứa với mình trong mười bảy ngày lênh đênh biển sắp tới cố nghĩ đến những kẻ thù có thể chạm mặt tại Argentina. Họ nhận ra được , nhưng chỉ hy vọng rằng bằng cách nào đó lời nguyền rủa, lòng căm thù của khiến bọn họ ăn ngon ngủ yên. Trong thời gian này còn có nguyên cả con tàu để thám hiểm và niềm nao nức ngắm tàu rời bến cảng.

      lên tầng , đoán chắc có ai ở đó lưu ý đến . Quả đúng như vậy. Hầu hết mọi người đều quây quần ở cầu tàu trò chuyện với bạn bè mãi cho đến lúc cuối cùng đành phải lên bờ.

      Dàn nhạc bắt đầu trổi nhạc, còi tàu vang dội khắp gian, và giữa rừng đám đông reo hò, người vẫy tay kẻ vẫy khăn rối rít, con tàu từ từ lui ra khỏi bến tiếp theo bị kéo mạnh nghe ục tiếng rồi tiến vào vùng nước sâu của eo biển quốc.

      Lúc ấy trời ngả sâu về chiều Canuela biết đêm đầu tiên ra biển bữa tối dọn sớm hơn. Hầu hết mọi người đều màng thay y phục với lý do thông thường là chưa có thời gian để soạn đồ. Dù vậy Canuela chọn mặc bộ áo đơn giản hơn dành cho buổi chiều của mẹ và loại bỏ chiếc áo đầm đen ảm đạm biết chắc làm Ramón khó chịu.

      bước xuống lầu vào phòng ăn ngay khi chuông báo hiệu giờ ăn tối vang lên. Khi thông báo mình là ai được tiếp viên trưởng chỉ chỗ trong chiếc bàn kê ở vách phòng. Canuela ngồi ăn mình và thích thú ngắm những người khác vào phòng được hướng dẫn tới bàn ăn của thuyền trưởng kèm theo nghi thức trang trọng nếu khách là nhân vật quan trọng. Những người khác được xếp vào bàn của nhân viên cao cấp nhất tàu, và số còn lại ngồi bất cứ nơi nào trong phòng.

      Ramón de Lopez đương nhiên là an vị ở bàn của thuyền trưởng và senora Sánchez cũng thế. Họ riêng vào phòng ăn nhưng được xếp chỗ bên cạnh nhau cách tình cờ đến độ hiển nhiên và dường như có rất nhiều chuyện để với nhau. Senora Sánchez mặc chiếc áo dạ hội rất cầu kỳ và dường như hề e ngại rằng bà ta là người phụ nữ độc nhất trong phòng ăn chưng diện hết sức điệu đà.

      Lẽ tất nhiên là bà ta trông rất lộng lẫy trong bộ y phục bằng lụa màu hồng ngọc, nền lụa đỏ thắm làm tôn thêm sắc đen tuyền của mái tóc và làn da mịn màng như hoa mộc lan. Mắt bà ta lấp lánh và hình như lóe lên theo mỗi cảm xúc, hay bất cứ điều gì bà ta với đôi môi đỏ thắm khêu gợi.

      Sáng hôm sau Canuela lấy làm ngạc nhiên khi Ramón bảo gửi hộp lan đến cabin của senora. Tâm trạng dường như vui, Ramón ngồi xuống đọc bài báo cáo về chuyến và những hợp đồng vừa đạt được nhưng đưa ra ý kiến riêng nào. Canuela biết sau đấy mỗi nhân vật có liên quan chuyến viếng thăm quốc của đều được gửi bản sao báo cáo. đọc nhanh nhưng đến nỗi quá nhanh so với tốc độ lúc khiêu khích . Sau hai tiếng kết thúc bản tường trình rồi với Canuela.

      “Tôi hy vọng ở được thoải mái, Gray?”

      “Rất thoải mái, cám ơn ông.”

      “Cho tôi khen bộ áo mặc.”

      Canuela vụt liếc xuống người mình. Tình cờ mặc chiếc áo đầm màu xanh hồ thủy sậm bằng crepe. Đây là trong những chiếc áo được thiết kế rất thanh nhã của mẹ , mang chút ít nét riêng đặc trưng trong số tất cả y phục của bà Arlington.

      “Cám ơn, senor.” Canuela thấp giọng .

      “Hãy còn qúa sớm để hỏi xem có thích chuyến này hay ,” dự đoán, “nhưng tôi hỏi sau khi chúng ta tới Madeira vì tôi có cảm tưởng biển động trong vài ngày đầu tiên ra khơi.”

      Trời trở gió mạnh khi họ xuôi xuống eo biển quốc, biển càng lúc càng nổi sóng lớn. Canuela biển rất giỏi nên thấy mình hình như là phụ nữ duy nhất trong phòng ăn tối đó. Trong bốn ngày kế tiếp hề thấy bóng dáng senora Sanchéz.

      Tàu tròng trành nên rất khó lại và sau khi hứng gió rồi bị sóng tạt, Canuela nhận thấy ở trong phòng đọc dễ dàng hơn cho đến khi Ramón gọi . Mỗi ngày đều được lệnh tặng hoa cho senora, và nghe tiếp viên lại biết senora phải nằm miết giường vì bị say sóng.

      “Rồi còn làm om sòm lên nữa!” tiếp viên cáu kỉnh , “bà ta rung chuông gọi liên hồi đến độ chân tôi chạy chạm đất.”

      “Nhưng bà ta chắc có người hầu ở chung chứ?” Canuela hỏi.

      “Người hầu!” người tiếp viên hít mũi. “Hễ biển động là nhức đầu rồi, họ còn gục trước chủ của họ nữa.”

      Thấy người phụ nữ trông có vẻ lo âu căng thẳng Canuela .

      “Chị cứ cho tôi biết tôi có giúp gì được . Tôi bao giờ bị say sóng nên sẵn sàng giúp chị tay.”

      tử tế quá,” tiếp viên ngạc nhiên . “Hiếm khi có người chịu giúp tôi lắm. tàu này thiếu tiếp viên, tôi biết vì sao nhưng tôi mong xoay sở được!”

      Tuy thế nhưng vì Canuela kiên quyết muốn giúp nên tiếp viên đem đến chiếc áo cần phải là và hai ba cái áo ngủ phải giặt. Các thứ áo sống này viền ren rất đẹp xem ra cũng có gì trở ngại nên tiếp viên quá đỗi cảm kích.

      “Tôi chưa gặp ai tử tế như cả, đấy.”

      “Tôi chỉ có ít chuyện phải làm còn chị lại có quá nhiều! Thôi để cho công bằng mình nên san sẻ với nhau.”

      -o0o-

      Ramón de Lopez làm việc cật lực.

      Đôi lúc đưa bài cho hàng hai ba tiếng liên tục, vào những lúc khác hầu như cả ngày nghe ra chỉ thị nào. Dường như đọc rất nhiều tài liệu, bằng chứng là thấy số sách vung vãi khắp nơi trong phòng khách của . Những sách này hầu hết là về chính trị và nghĩ ba có lẽ đúng khi nhắm tới chiếc ghế tổng thống. Dù có ghét đến cỡ nào cũng phải công nhận trở thành tổng thống tốt.

      Dân tộc Argentina thích người có dũng khí. Họ thích lãnh tụ năng động, sẵn sàng miệt mài yên ngựa cả ngày trời hề mệt mỏi, và chơi polo tài tình. biết Ramón là trong những cầu thủ chơi polo xuất sắc thế giới, rằng cũng nhạy bén và am tường về tình hình tài chính của quốc gia và thêm điểm cộng là nhà đàm phán tài ba, những đặc điểm khó tìm thấy trong cùng người.

      Biển lặng và nắng tỏa sáng khi họ đến đảo Madeira, là bến đỗ duy nhất giữa quốc và Buneos Aires. Canuela chỉ nghe về Madeira vì những chuyến tới nam Mỹ của đều khởi hành từ Lisbon. Trong lúc tàu thả neo tại vịnh Funchal, hòn đảo trông quyến rũ dù dốc đứng từ bãi biển đầy đá cuội lên đến những rặng đồi mây giăng mắc đỉnh. Mọi thứ đều xanh tươi làm nền cho những tòa nhà tường sơn trắng, vàng, hay lam nhạt, mái ngói đỏ au, và các cánh cửa lá sách màu xanh lục. Trước khi tàu thả neo Canuela nhận ra lẫn trong màu xanh ấy nào là chuối, dừa, và cơ man là dây leo.

      Ngay khi tàu vừa dừng lại, từ trong bờ đàn thuyền túa ra. Đó là những thuyền bán thổ sản của đảo nào cây trái, rổ rá, cho đến những đồ thủ công đan bằng rơm. Họ giơ cao hàng hóa và trả giá tới lui với hành khách vươn người ra từ boong tàu. Rồi kia là những nhân viên hải quan nghênh ngang trong đồng phục đen, trắng, và vàng, và những thuyền chở đầy những đứa trẻ gần như chả có quần áo gì nài nỉ khách ném tiền cắc xuống thưởng công chúng nhảy biểu diễn xuống làn nước màu lục trong văn vắt.

      Canuela hớn hở theo dõi mấy đứa trẻ, động tác nhanh nhẹn khéo léo của bọn chúng khiến muốn muốn vỗ tay tán thưởng vì đồng bạc cắc nào thoát khỏi tay bọn nó. Thỉnh thoảng hai hay ba đứa hụp xuống nước mò tìm chỉ mỗi đồng shilling.

      Ngay sau khi các thủ tục hải quan sơ bộ được thông qua hành khách được phép lên bờ. Đoan chắc Ramón cần , Canuela là trong những người đầu tiên ra khỏi tàu.

      Lên đến bờ những lối dốc được lát bằng loại đá cuội xám trơn trượt dễ bước vì bị bào nhẵn như kính bởi những luồng xe trượt bằng cây ghép qua lại liên tục được điều khiển bằng những người lái với các cây sào dài, nên rất khó bám chân. Nhưng bên ngoài thành phố có xe kéo cho thuê, đương nhiên nếu khách có tiền trả!

      Du khách có thể lái xe trong những con dốc thoai thoải rậm rạp hoa lá đổ từ núi xuống và ngắm thưởng các loại hoa đủ màu sắc đặc biệt là hoa loa kèn mọc hoang khắp đảo.

      Trong chuyến này Canuela mang theo 10 bảng, số tiền mà sau hồi tranh luận cam go với mẹ mình mới đồng ý giữ.

      “Cưng à, con cần có ít tiền trong người,” bà Arlington căn dặn con , “phòng trường hợp có người con cần cho tiền thưởng. Ngoài ra con đâu thể nào hỏi xin senor Lopez được – sau khi ta đưa ngần ấy tiền cho con – rồi còn tiền quyên góp trong nhà thờ hay là xu lẻ cho cây kim cuộn chỉ nữa.”

      Bởi chuyện này thực làm mẹ lo lắng, Canuela đành lấy 10 bảng trong số 300 Ramón đưa cho , và định bụng nếu còn dư tiền đường về mua cho mẹ món quà. Vì muốn phí tiền nên cuốc bộ lối lát đá xám trơn trượt cho tới khi ra đến những con đường đầy bụi, rồi leo lên sườn đồi. Lên khá cao phía cảng và thành phố có thể ngắm được quang cảnh hùng vĩ của đảo.

      sai chút nào. Lên cao khí mát mẻ dù mặt trời tỏa nắng nóng gắt, hoa lá và cây cỏ nhiệt đới xinh tươi duyên dáng rất đáng với công sức bỏ ra. Phía bên dưới chợ búa trông xinh xắn ngộ nghĩnh như đồ chơi trẻ con, và nghĩ mình khôn khéo biết bao tránh được mánh lới câu khách của các hàng quán đối với du khách.

      Vài hành khách lên đường du ngoạn trong những chiếc xe trượt cây, rồi tiếp theo lưu ý thấy hai người khách lái chiếc xe kéo mui trần dọc theo con đường mà nhìn từ cao xuống trông nhưng dải băng. Đâu có khó gì để nhận ra chiếc áo màu hồng kia là của senora Sanchéz mặc. Lúc nãy Canuela thấy bà ta đứng boong xem mấy đứa trẻ lặn nước, diện mạo giống như đóa hồng. Nón của bà ta được viền bằng hoa và có quai bằng ribbon thắt dưới cằm. Dù thực tế bà Arlington cho rằng đeo nữ trang như thế là thiếu thẩm mỹ, nhưng toàn thân senora lóng lánh kim cương.

      “Chả biết bà ta nhỉ?” thấy cảnh tượng đó Canuela phân vân tự hỏi.

      Giờ thấy đầu họ chụm sát vào nhau tuốt bên dưới chỗ đứng và thầm hỏi thế họ có cầm tay nhau . Khi cho xe ngừng lại thế nào họ cũng tản bộ len lỏi giữa những cây cối và ôm ấp thân mật hơn nữa.

      “Là phụ nữ có chồng bà ta phải cư xử đứng đắn hơn chứ!” Canuela nghiêm mặt tự nhủ.

      Chồng bà ta, senor Sánchez là thành viên của chính phủ. Trong lần chót Canuela ở Buenos Aires ông ta từng là hội trưởng của ban quản trị thương nghiệp, nhưng qua báo chí đọc ở London nay ông ta là bộ trưởng tài chính. nhớ được ông ta là người hào nhoáng, tính khí nóng nảy và có phần hung hãn. Canuela có cảm giác là ba mình chưa bao giờ thích người đàn ông đó, dù ba từng có khá nhiều giao thiệp với ông ta cách này hay cách khác.

      Nhưng dù sao nữa senor đó hiển nhiên tìm cho mình bà vợ tuyệt đẹp! Canuela có thể cảm giác được ông ta bất bình nếu biết được vợ mình tình tứ với Ramón de Lopez, nhân vật khét tiếng tình trường cũng như là kỵ mã lừng danh.

      Nhìn họ dong xe theo con đường ngoằn ngoèo, Canuela lưu ý thấy đằng sau xe họ còn có chiếc xe kéo khác nữa đó chỉ có người đàn ông. Thấy thế lấy làm lạ là có khách lại tự lái xe du ngoạn mình, rồi sực nhớ lại câu chuyện ngày hôm trước với tiếp viên.

      “Tôi thấy có người đàn ông lúc nào cũng đứng lảng vảng ở hành lang. Ông ta người, ngăm đen và có sẹo má. Tôi chưa bao giờ gặp người đó trong phòng ăn cả, nên tôi nghi ông ta phải là khách hạng nhất.”

      ra ông ta phải khách hạng nhất, tôi biết người đàn ông và có đề cập vấn đề này với tiếp viên trưởng rồi.”

      “Chị có nghĩ ông ta là kẻ trộm ?” Canuela hỏi.

      “Tôi nghĩ thế, nhưng tôi nghi ta là nhà báo.”

      “Điều gì làm cho chị nghĩ ông ta làm việc cho báo chí?”

      “Ồ, rất tò mò, đó là ,” tiếp viên trả lời. “ hỏi tôi hầu hết mọi người tầng này.”

      “Về tôi à?” Canuela hỏi, bất chợt sợ danh tính mình bị bại lộ.

      , phải về , Gray, nhưng chắc mẻm có hứng thú với ông chủ của .”

      “Tôi cũng muốn biết nguyên nhân,” Canuela nhận xét, rồi nghĩ rằng người đàn ông đó có lẽ có liên hệ với công ty đối thủ mà Ramón phải là nhân vật đại diện. biết mọi thương lượng hay hợp đồng ký kết ở đều được bảo mật cho đến khi về tới Argentina.

      nhận ra được cái cách ông ta cầm nón và kiểu nón ông ta đội khá lạ lùng, và còn nhớ được ông ta cầm nón trong tay khi bước dọc theo hành lang. Rồi thình lình câu trả lời lóe lên trong đầu .

      Người đàn ông đó phải là nhà báo mà là thám tử!

      biết đàn ông Argentines ghen vợ mình điên cuồng như thế nào rồi, và Ramón chính là mẫu nhân vật mà người ta, chắc chắn là có lý do, muốn biết vợ mình làm gì khi ông chồng kề cận bên cạnh.

      Tận đồi cao, ngồi giữa các khóm hoa loa kèn dại Canuela tự hỏi đây có phải là cơ hội báo thù của . Nếu thám tử báo cáo lại, chuyện này nhất định rồi, rằng Ramón de Lopez ngoại tình với senora Sánchez, chồng bà ta khiêu chiến với . Hậu quả trận đấu súng, hoặc ông chồng tìm cách bêu riếu đôi gian tình để bảo đảm họ bị tẩy chay bởi những thành viên khả kính trong xã hội thượng lưu. Kết cuộc đó đóng dấu chấm hết cho hoài bão trở thành tổng thống của Ramón de Lopez.

      Dân Argentines mến mộ đàn ông thể chất sung mãn cường tráng. Họ có thể chấp nhận ta có nhân tình. Họ có thể chấp nhận ta ăn chơi phóng túng. Nhưng có tư tình với vợ của người khác lại là vấn đề hoàn toàn khác biệt. Người vợ là thuộc quyền sở hữu của người đàn ông, có thể là tài sản của người đó! Cũng giống trường hợp kẻ trộm ngựa bị xử treo cổ việc bắn chết kẻ ngoại tình cách tàn nhẫn bị cho là phạm tội sát nhân.

      “Đây là cơ hội trả thù của mình,” Canuela thầm nghĩ.

      Nhưng suy nghĩ lại biết mình thể để chuyện này xảy ra. Việc báo thù Ramón de Lopez là vấn đề, nhưng thấy thân bại danh liệt lại là vấn đề khác!

      Nghĩ được thông suốt Canuela trở về bến cảng trước khi Ramón và senora Sánchez lên tàu. Người mặt sẹo tiếp tục theo dõi họ chiếc thuyền khác. Canuela đợi cho đến lúc biết chắc Ramón ở mình trong phòng khách của .

      Neo được kéo lên và tàu chuẩn bị ra khơi. Nhiều người vẫn đứng boong nhìn tàu lui ra khỏi vịnh, nhưng là khách du hành quá dày dạn kinh nghiệm nên còn hứng thú với những giây phút đó nữa. Khi Canuela bước vào cabin ngước lên nhìn với vẻ mặt mà nghĩ là khoan khoái.

      “Tôi định nhắn đến, Gray. Tôi có hai điểm cần thêm vào cái chúng ta làm hôm qua.”

      do dự nhưng lưu ý và tiếp tục .

      có lên bờ ?”

      “Vâng.”

      “Đảo này là đẹp.”

      “Thực rất đẹp, senor.”

      Thấy ngồi xuống nhìn ánh mắt ra vẻ chất vấn.

      “Có chuyện gì thế?” hỏi .

      “Chiều nay ông bị theo dõi,” lên tiếng, “có người đàn ông điều tra về ông. cứ bám sát ở hành lang bên ngoài.”

      Ramón sững người.

      “Thế nghĩ muốn gì?” hồi sau mới hỏi .

      “Chuyện đó đến phiên tôi , tôi chỉ nghĩ là ông nên biết thế thôi.”

      “Thế tại sao lại cất công cho tôi biết?” hỏi vặn.

      cảm thấy câu hỏi đó bối rối, nhưng rồi .

      “Dư luận gièm pha ... gây hại cho ông.”

      “Nhưng chắc chắn làm hài lòng. tỏ thái độ ghét tôi rất ràng kia mà, Gray.”

      “Ông biết... điều đó nhưng vẫn... mang tôi theo?”

      “Như biết , tôi cần . Đồng thời tôi cũng lấy làm thắc mắc nguyên nhân nào khiến có ý định này.”

      Canuela im lặng lúc rồi .

      “Senor, tôi nghĩ chúng ta nên... bắt đầu làm việc.”

      “Tôi muốn trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao đứng bên nhìn tôi mang tai tiếng? Tôi chắc chắn, Gray, quá thông minh nên đâu đến nỗi nhận ra tên đàn ông đó là ai.”

      “Việc đó... liên quan đến tôi.”

      “Nhưng lo ngại cho thanh danh của tôi.”

      ngưng chút rồi tiếp.

      “Hay làm thế vì biết ơn tôi?” Giọng thoáng châm biếm và sau lát Canuela trả lời.

      , phải... thế.”

      “Vậy tôi cần lời giải thích.”

      Canuela lại im lặng rồi ngập ngừng .

      “Có người... tôi rất tôn trọng khả năng phán đoán của người đó... từng rằng ông ... trở thành tổng thống tốt của Argentina.”

      “Vậy trước đây nghe đến tôi?” cao giọng hỏi.

      Canuela đỏ bừng mặt, biết bao giờ bỏ qua điểm nào.

      “Ông là người nổi tiếng mà, senor.” thầm.

      “Nhưng bên ngoài Argentina hầu như .”

      trả lời sau giây lát hỏi.

      “Thế có đồng ý với người đó ?”

      “Có.”

      “Tuy thế vẫn ghét cá nhân tôi.”

      “P-phải.”

      đơn từ đó cách khó khăn.

      “Ít ra cũng thành , Gray. có thể cho tôi biết vì sao ?”

      !”

      “Tại sao ?”

      “Tôi có trách nhiệm phải phải làm chuyện đó, senor. Ông cho phép tôi nhắc ông chứ rằng tôi chỉ đến đây để làm việc cho ông thôi? Cảm giác của tôi, hay bất cứ thứ gì khác đều liên hệ gì đến ông.”

      “Nhưng lạ là những thứ đó lại có liên hệ khá nhiều với tôi,” Ramón de Lopez phủ nhận lời , “ Gray, tôi thấy tức muốn điên lên được khi làm việc với người mà thái độ chỉ toàn là thù nghịch và mỗi lời ra nghe cứ như vừa mới lấy ra khỏi frigorifico!” (phòng lạnh)

      Canuela lặng thinh năng gì sau hồi gắt lên như kiềm chế nổi bản thân mình.

      còn gì để nữa sao? Chỉ có Chúa mới biết là điên khùng khi chuyện với người đàn bà cứ làm như mình là thân của nhân sư hay là cái gì bí vậy!”

      “Tôi đâu có đến đây để chuyện, senor.”

      “Nhưng tôi muốn chuyện với .” Thái độ của Ramón như là đứa bé nhõng nhẽo vòi vĩnh. “Nếu tôi phải khước từ niềm vui được ở chung với senora cho hết chuyến này, vậy tôi đành phải tự thỏa mãn mình bằng cách trò chuyện cùng thôi!”

      “Tôi lấy làm tiếc là ông phải chịu khổ đến thế!” Canuela mỉa mai.

      Ramón nhìn lúc rồi .

      “Tôi biết trưởng thành nơi nào, Gray, nhưng ràng là được tùy nghi sống theo ý mình, đó là sai lầm cho phụ nữ trẻ. Tôi chỉ hy vọng rằng người bạn trai của , dù có ai, ngày nào đó cho ăn đòn vì đáng bị như vậy!”

      Canuela vẫn trả lời , lát sau giận dữ .

      “Vậy ngồi xuống ! Ít ra nhiều hay ít cũng có tính người hơn trong lúc tôi làm việc với , cho dù tôi có phải làm tan cái frigorifico này chăng nữa, chúng ta cũng phải bắt đầu từ điểm tiếp xúc có với nhau.”

      Canuela ngồi xuống chiếc ghế cứng và mở sổ ghi chú ra.

      “Tôi sẵn sàng rồi, senor,” bằng giọng điệu nhu mì cố tình làm cho tức điên lên.

      Đằng sau lớp kính đen mắt lóe lên đắc thắng!

      À ha, khiến cho bực bội biết chừng nào!

      Còn hơn thế nữa thành công chọc thủng được lớp vỏ phách lối tự mãn của !

      Đồng thời ra tay cứu !
      Last edited: 18/8/14

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHAPTER 4
      (4-1)

      Khi Canuela thay y phục cho bữa tối nghe có tiếng gõ cửa, rồi tiếp viên bước vào tay cầm chiếc hộp.

      à, đây là quà tặng của senor Ramón de Lopez!”

      Canuela nhìn chiếc hộp cách ngỡ ngàng. gần như thể tin nổi là gửi hoa lan cho , loại hoa mà mua cho senora Sánchez. Trong giây lát định gửi trả lại cho , nhưng rồi nhận ra có hai lý do tại sao ra lệnh mang trâm cài đến cho .

      Lý do đầu tiên, hầu như ngờ được là lại thà đến độ tin rằng nhận quà vì cảnh cáo về vụ thám tử. Lý do thứ hai, cố tình chuyển hướng chú ý của thám tử từ senora Sánchez sang . Canuela ngẫm nghĩ nguyên do sau xem ra hợp lý nhất, nhưng đồng thời việc đó đối với vẫn là điều sỉ nhục.

      “Hoa rất là đẹp!” tiếp viên suýt soa.

      “Vậy để tôi tặng lại cho chị.” Canuela đề nghị khiến tiếp viên nhìn ngạc nhiên.

      “Tôi thích hoa lan,” Canuela giải thích.

      “Nhưng tôi cũng đâu có dịp đeo hoa tàu,” tiếp viên bật cười.

      “Biết đâu chừng có người thích,” Canuela gợi ý.

      “À, ra là có đấy,” người phụ nữ đáp lại. “Có bà ở cuối hành lang này mắc bệnh suốt cả chuyến . Senora Pinto có ba đứa con, tôi nghĩ món quà này làm cho bà ấy vui hơn.”

      “Vậy chị làm ơn đem đến cho bà ấy ,” Canuela cầu.

      “Nhưng mà trâm này với bộ áo mặc đẹp lắm,” tiếp viên nhận xét khi nhìn chiếc áo rất xinh xắn Canuela vừa mặc.

      “Như tôi , tôi thích lan. Theo tôi hoa này trông lạ và sang trọng quá thích hợp cho tôi.”

      “Tôi nghĩ tại quá khiêm tốn thôi, Gray,” người tiếp viên mỉm cười thêm.

      “Tôi cho biết chuyện hay lắm.”

      “Chuyện gì thế?” Canuela hỏi tới.

      còn nhớ người đàn ông hay thập thò ở hành lang ?”

      “Có, tôi vẫn nhớ.”

      “Chuyện là thế này, tôi mách lại với tiếp viên trưởng về , rồi ông ta với quản lý, thế là quản lý bắt trở xuống chỗ của ở khoang hạng hai.”

      “Được như vậy hay quá...” Canuela toan nhưng tiếp viên tiếp cắt ngang lời .

      “Vậy nghĩ xem chuyện gì xảy ra? đổi vé đấy!”

      “Chị muốn bù thêm tiền để lên khoang này?”

      “Đúng y chang! Tôi cho rằng nghĩ khoang hạng hai mấy tốt cho , hoặc giả là có đủ người để ‘đàm đạo’ dưới đó.”

      “Phải, tôi đoán chắc là lý do đó,” Canuela tán thành.

      Vừa xuống phòng ăn bên dưới vừa nghĩ rằng may là lưu ý thám tử theo dõi senor Lopez và người đồng hành xinh đẹp của khi họ lái xe dạo chơi quanh đảo. Nếu leo lên sườn núi cao đến thế dễ dàng bỏ qua những chuyện xảy ra bên dưới, hơn nữa thám tử lại ở ngoài hành lang nếu nhờ cảnh cáo senor Lopez chắc chắn ông ta có đầy dẫy báo cáo gửi về cho chủ mình.

      Canuela xuống ăn tối trễ hơn thường lệ, lúc đến bàn mình phòng ăn gần đầy. để ý thấy senora Sánchez an tọa ngay tại bàn thuyền trưởng, trông rất kiều và khêu gợi trong bộ áo tráng lệ bằng lụa màu xanh lục rất hợp với chuỗi đeo cổ nạm ngọc lục bảo lớn quanh cần cổ trắng ngần. Lúc nào Canuela cũng ngưỡng mộ nhan sắc chín mùi của phụ nữ Argentine ở độ tuổi mười lăm, tuy nhiên họ lại sớm phai tàn khi tuổi còn trẻ. Giờ hiển nhiên sắc đẹp senora Sánchez ở ngôi vị tối cao, nên Canuela hiểu được khó có đàn ông nào kháng cự được đôi mắt đen long lanh và hai cánh môi đỏ mời gọi kia.

      chưa kịp gọi thức ăn thấy senor Lopez bước vào phòng. đến thẳng bàn thuyền trưởng ngồi cùng với các vị khách quan trọng khác, nhưng thay vì lấy chỗ vẫn ngồi mỗi ngày cúi xuống nghiêm trang thầm vào tai thuyền trưởng trong vài giây.

      Trước thái độ sửng sốt của Canuela đến bàn của và ngồi xuống chiếc ghế đối diện, trong tay cầm số giấy tờ.

      “Tôi giải thích với thuyền trưởng rằng tôi vừa mới nhận điện tín vô cùng quan trọng cần phải giải quyết ngay lập tức. Vì vậy tôi cáo lỗi thể ngồi chung với ông ấy để bàn công việc với .”

      Canuela bỗng dưng cảm thấy có lẽ senora Sánchez ngạc nhiên lắm trước những chuyện xảy ra. Thực ra từ chỗ ngồi của mình thấy được senora nhìn về hướng Ramón với ánh mắt những bối rối mà còn là tức giận.

      “Có điện tín sao?” Canuela hỏi.

      “May là có khá nhiều, làm cho câu chuyện của tôi nghe đáng tin hơn.”

      Hắm mỉm cười.

      “Tuy vậy nếu chịu ủng hộ cuộc tranh luận của tôi, mà tôi tin bỏ rơi tôi đâu, phải chuyện với tôi. Chúng ta đâu thể ngồi thừ ra như cặp vợ chồng tẻ nhạt còn chuyện gì để với nhau.”

      Canuela nén được nụ cười và Ramón lấy bức điện nằm cùng xấp giấy tờ trao cho .

      đọc rồi làm ra vẻ như người đặt mua thêm tấn thịt đông lạnh nữa! Hoặc nếu thích hơn cứ coi như chúng ta đương đầu với kiện là Argentina phá sản và mình phải bàn xem làm thế nào để lèo lái cơn khủng hoảng kinh tế đó!”

      cảm thấy như mình phải nhập cuộc trong vở tuồng này, Canuela đọc tờ điện mà giải mã trước đó, rồi đưa lại cho . Ramón lại đưa cho tờ khác và cứ thế lại đóng tiếp vai trò của mình.

      Khi gọi thức ăn, tiếp viên lo về rượu đưa cho loại Carte des Vins.

      thích rượu trắng hay đỏ?” senor Lopez hỏi Canuela.

      “Tôi uống nước,” trả lời.

      món lâu đời tôi bao giờ đề nghị uống tàu.”

      kêu chai Piesporter mà Canuela nhớ là trong những loại Moselles ba ưa thích. Vì muốn nếm lại thứ rượu đó nên phản đối khi thấy tiếp viên rót rượu vào ly của .

      “Nào cho phép tôi khen chiếc áo của nhé?” Ramón hỏi.

      “Có lẽ tôi nên khen ông đúng hơn, senor!” Canuela đáp lại vì nhớ ra là nghĩ trả tiền cho đồ mặc.

      “Tôi cảm thấy bộ đồ này thiếu trang sức. Sao nhận hoa của tôi?”

      ngưng chút rồi hỏi tiếp.

      có lý do nên muốn đeo hoa phải ?”

      “Vâng... hai lý do,” Canuela trả lời được tự nhiên.

      “Lý do gì?”

      định từ chối trả lời câu hỏi của , nhưng vì thái độ của gần như là hỏi cung và cũng vì món quà đó khiến cho cảm thấy bị xúc phạm, cơn giận đột ngột dâng lên làm buột miệng đáp trả.

      “Senor, tôi chuẩn bị đóng vai bà già theo tháp tùng chàng Roméo tuyệt vọng vì tình, nhưng hề có ý định diễn thế vai Juliet!”

      Ngay lúc vừa ra nhận thấy lời của mình nghe khiếm nhã làm sao. thấy mắt Ramón ánh lên kinh ngạc rồi tiếp theo là tóe lửa khi cất tiếng.

      Gray, chỉ còn chút nữa thôi là tôi thấy đáng bị đòn lắm!”

      “Tàn bạo vũ phu dường như phải là phương pháp tranh luận tế nhị và văn minh, senor!”

      Trong giây lát môi đanh lại, rồi hầu như nén cười trả lời.

      “Nhưng hễ liên quan đến phụ nữ và ngựa cần đấy.”

      “Cho tôi gửi lời chia buồn đến tàu ngựa của ông, senor.” Vừa Canuela vừa nghênh cằm lên.

      ước phải chi lúc này đeo kính để thấy vẻ thách thức trong mắt ra sao. Rồi Ramón với giọng rất khẽ mà biết ráng hết sức kiềm chế.

      có hai lý do muốn cài hoa. Vậy cái thứ hai là gì?”

      “Tôi thích hoa lan.”

      Khóe môi nhếch lên cười như thể cứ ngỡ câu trả lời phải phức tạp lắm, rồi .

      “Tôi từng nghe người ta ví phụ nữ như hoa. đúng! Lan phải là loại hoa tượng trưng cho .”

      dừng lại rồi hỏi tiếp.

      có nghĩ loại nào thích hợp với ?”

      “Tại sao là hoa mõm sói?”

      Ramón de Lopez phá lên cười lớn thích thú.

      luôn luôn khó đoán, Gray!” thốt lên. “Tôi thể tưởng tượng được có phụ nữ nào khác dám như thế!”

      Tiếp viên dọn lên món khác và khi ta rút lui Ramón .

      “Trước đây tôi chưa bao giờ nhận ra môi của đàn bà sao lại sống động đến thế!”

      Canuela liếc cách hoài nghi. biết dàn cảnh trò chuyện cùng , nhưng trong lúc này đây phải là đề tài mà trông chờ.

      “Trước đây,” tiếp, “tôi lúc nào cũng thấy cảm xúc thể qua ánh mắt, nhưng vì tôi thấy được mắt của nên tôi đành phải tìm hiểu cảm giác gì nơi miệng của .”

      Nghe thấy thế Canuela tự động mím môi lại.

      “Bây giờ lo lắng,” Ramón khẽ . “ sợ tôi bắt đầu biết được những bí mật dấu tôi.”

      “Ông cố tình làm cho tôi bối rối,” Canuela trách móc.

      “Tại sao phải bối rối, trừ phi xấu hổ vì những điều giấu giếm?”

      “Tôi muốn đến bản thân tôi, senor.”

      “Nhưng tôi lại thích về . tự ủy nhiệm làm thiên thần bảo hộ của tôi, nên bây giờ phải nhận lấy hậu qủa thôi.”

      “Tôi thấy mình mắc sai lầm!”

      “Thử nghĩ xem tự hào về tôi ra sao khi tôi được bầu làm tổng thống! Thế nào cũng ‘tôi thành công rồi’ cho mà xem.”

      “Ông tự tin quá, senor. Trèo cao có ngày ngã đau!”

      “Thế nào cũng có cơ hội mà, Gray.”

      “Nếu tôi nắm lấy quả đáng tiếc!”

      món nữa được dọn lên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

      Trong lúc họ dùng món mới, Ramón gợi chuyện nhưng tâm trạng dường như thay đổi.

      “Tên thám tử có ở trong phòng ?”

      “Có. ngồi gần cửa.”

      Canuela thuật lại cho Ramón nghe chuyện người đàn ông đó đổi vé hạng hai. thấy ngẫm nghĩ về tin tức đó rồi .

      “Tôi có thể làm cách nào để báo cho senora Sánchez biết mà cần đến gặp riêng bà ấy?”

      Canuela suy nghĩ hồi rồi chậm rãi đề nghị.

      “Tôi có thể nhờ tiếp viên lại với người hầu của bà ấy rằng có người điều tra về senora.”

      Ramón thở ra nhõm.

      “Nếu làm thế tôi biết ơn lắm.”

      Canuela im lặng lúc rồi lên tiếng.

      “Tôi muốn đề nghị với ông việc, senor.”

      “Chuyện gì vậy?”

      “Điều này có thể... hơi quá đáng.”

      “Nếu tôi làm sao cho ý kiến được.”

      “Vậy tại sao trong những ngày còn lại tàu ông ghi xuống giấy những dự kiến của ông về tương lai Argentina?”

      năng gì nhưng biết Ramón chăm chú lắng nghe trong lúc tiếp tục.

      “Dường như các đơn vị hành chính của chính phủ thường hoạt động riêng biệt, thiếu chính sách hợp nhất.”

      “Điều này đúng.”

      “Nhưng nếu thiết lập được chương trình phát triển toàn diện, điều chưa từng có trong vài năm qua ở Argentina, như thế với nguồn tài nguyên to lớn đất nước có thể phát triển hơn rất nhiều so với trước đó.”

      Canuela đưa ý kiến cách nghiêm trang, khi chấm dứt Ramón hỏi lại giọng điệu đầy vẻ ngờ vực.

      “Làm thế quái nào mà biết vấn đề này?”

      Canuela giật mình. quá mải mê suy tưởng đến độ nhận ra rằng dựa quan điểm của mình quá nhiều.

      Để khỏa lấp việc lỡ lời vội .

      “Tôi... tôi... từng đọc nhiều... nhiều sách báo trong văn phòng ở London.”

      Ramón nhìn bén ngót như thể hoài nghi điều này đúng, nhưng quá hấp dẫn bởi lời đề nghị của nên bắt đầu khai triển thêm về chiều hướng đó.

      “Tôi cho rằng cái mình cần phải làm là viết tập văn bản với dữ liệu và số liệu có thể phân phát đến mỗi thành viên của chính phủ.”

      “Đó là điều tôi hy vọng ông .”

      giương mày.

      “Lời lẽ đó của hầu như phải là tình cảm thích hợp dành cho kẻ thù.”

      Đôi môi Canuela thoáng nụ cười khi trả lời.

      “Trong hoàn cảnh khẩn cấp mọi người cần góp sức thôi!”

      Ramón ngả đầu ra sau và lần này tiếng cười của vang dội cách sảng khoái.

      -o0o-

      Khoảng mươi ngày kế tiếp Canuela làm việc cật lực hơn bao giờ hết. dần dà hiểu được khi Ramón nhiệt tình về chuyện gì chuyện đó chiếm cứ toàn bộ tư tưởng và trí sáng tạo của . khó mà thuyết phục được cho thời gian để đánh máy lại những bản tốc ký ghi chép ý kiến của . Chỉ vì cần tập thể dục mới tạm ngưng sau những bài đọc dài đăng đẳng để cho có dịp về cabin đánh máy.

      Rồi còn những bản mật mã phải gửi , vào cuối ngày phải là hơn lần thấy công sức mình bỏ ra đáng đồng tiền nên cũng cảm thấy áy náy vì nhận số tiền lớn của chủ mình. Nhưng đồng thời cũng đam mê với công việc này.

      Như từng mong đợi Ramón chỉ lĩnh hội được lập trường tài chính trong Argentina, nhưng mà còn bao gồm cả những tư tưởng canh tân mới mẻ cho toàn thể đất nước thăng tiến trong tương lai.

      “Tôi tin rằng,” với Canuela cũng như đề cập trong các bản tường trình, “rằng thịnh vượng của chúng ta gắn liền cách mật thiết với quốc.”

      Chính phủ đầu tư khoản tiền rất lớn vào Argentina nhưng các nhà đầu tư cá nhân bị vỡ mộng và kinh hoàng trước cơn khủng hoảng liên quan đến ngân hàng Baring xảy ra cách đó bốn năm. Nào là tình trạng lạm phát gia tăng, biểu tình đường phố, phát hành tiền giả, và nhiều công ty hỏa xa bị phá sản. Những khó khăn này và số các vấn đề khác hiển nhiên khiến các nhà đầu tư trở nên thận trọng, nhưng nếu Argentina muốn phát triển điều chủ yếu là quốc gia này cần hộ trợ của các tập đoàn ngân hàng quốc.

      kiện khích lệ cho chúng ta,” Ramón nhận xét, “là cộng đồng hấp thu lưu lượng hàng hóa ngày càng gia tăng của Argentine.”

      “Nhưng tôi cho rằng vẫn chưa đủ, phải ?” Canuela .

      “Vẫn chưa,” trả lời, “và tại chúng ta thực thi phát triển dưới điều kiện khó khăn vì hàng hóa hạ giá, có nghĩa là những điều khỏan thương mại thuận lợi cho Argentina.”

      “Nhưng ông hãy còn lợi điểm nhân công rẻ, và vô số đất đai chưa khai khẩn.”

      lại đưa mắt nhìn Canuela như thể ngạc nhiên về kiến thức của , nhưng vì quá hứng thú trong việc khai thác đề tài của nên khiêu chiến với như vẫn thường làm trong các dịp khác.

      “Cái mà chúng ta cần là chiến tranh!” .

      Canuela kinh ngạc nhìn .

      “Trong Argentina?”

      , dĩ nhiên là !” đáp lại, “nhưng ở nơi khác thế giới. Chiến tranh đòi hỏi số lượng tiêu dùng khổng lồ, và chúng ta có thể cung ứng ngựa, da, thịt bò, cừu, lúa mì, và len.”

      “Tôi hy vọng ông cũng bán những sản phẩm đó trong thời bình.”

      “Tôi cũng mong thế,” Ramón tán thành, “nhưng chiến tranh góp phần thúc đẩy đất nước tiến đến thời kỳ hoàng kim nhanh chóng hơn mà tôi tin tưởng nằm ở phía trước.”

      Đôi lúc dường như thiếu kiên nhẫn khi đến giờ thay y phục ăn tối hay thậm chí khi đến phòng ăn dùng cơm trưa, nhưng vào những lúc khác tỏ ra ân cần.

      “Tôi khiến vất vả quá phải ?” hỏi đại loại như thế. “Thứ lỗi cho tôi. Nhưng chính vì gây cảm hứng cho tôi.”

      “Tôi có làm như vậy sao?” Canuela hỏi vặn.

      “Chứ còn ai vào đây? Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này cho đến khi đề nghị.”

      đứng lên bước qua phía bên kia cabin.

      “Ai từng là tất cả mọi cái đều được tận dụng để đạt được thành quả tốt nhất trong cái tốt nhất của tất cả thế giới hữu.”

      “Tôi nghĩ là Voltaire.”

      “Ông ấy rất đúng về phần tôi. Nếu phải do và cái mà chúng ta có thể gọi
      là ‘cơn khủng hoảng ái tình,’ bản tường trình này được viết ra!”

      “Ông nghĩ văn kiện này thực quan trọng?” Canuela hỏi.

      “Tôi có lòng tin, và tôi làm cho chính phủ tin tưởng theo.”

      với quyết tâm thầm lặng khiến Canuela cảm thấy đạt được điều muốn. Rồi thêm.

      “Tôi với là có ngày tự hào về tôi.”

      cứ nghĩ đến lời khi bữa ăn tối chấm dứt và trở về cabin của mình.

      Suốt từ khi họ rời Madeira và thám tử theo dõi vào phòng ăn, Ramón hề trở lại bàn ăn của thuyền trưởng. Mỗi tối đeo theo giấy tờ hoặc đôi khi là sách đến bàn của Canuela. Thỉnh thoảng họ làm ra vẻ như tham khảo tài liệu và đôi lúc thảo vài chữ giấy như ghi chú. Họ có khán giả nhìn họ làm gì, vì Canuela nhận thức mắt của senora Sánchez theo dõi mọi động tịnh của họ. Bà ta trông hờn dỗi tức tối, giống như đứa bé bị giành mất đồ chơi. Nhưng dù sao nữa họ là thỏa mãn khi nghĩ tới thám tử phí thời gian của cũng như tiền bạc của chủ , vì chả có gì khả dĩ có thể tường thuật lại.

      Ramón de Lopez về phòng nghỉ ngơi sau khi ăn tối như Canuela, nhưng đến sòng bài và vận may phi thường của nhanh chóng trở thành đề tài sôi nổi tàu.

      “Senor thắng biết bao nhiêu là vàng tối qua,” tiếp viên hay kể lại cho Canuela. “Cứ cái đà này chẳng mấy chốc phân nửa hành khách lên bờ còn đồng xu dính túi và nợ nần chồng chất quanh người cho mà xem!”

      “Tôi nghĩ họ có khả năng mà!” Canuela nhận xét.

      vậy đấy,” tiếp viên trả lời. “Tôi nghe được ít nhất là có cả tá triệu phú khoang hạng nhất!”

      Cho dù Canuela có muốn hòa nhập với các hành khác, cũng có cơ hội để làm. Khi ở cùng Ramón đánh máy. Bởi vì quá hăng hái về công việc của họ, phải tự buộc mình bộ chung quanh khoang tàu mỗi buổi sáng cũng như vào lúc tối. Khi dựa vào lan can ngắm cá heo nhảy nhót nô đùa mặt biển biếc xanh, hay chỉ cảm thấy mãn nguyện được đắm mình trong làn nắng ấm.

      Mỗi ngày qua họ càng lúc càng đến gần chặng cuối cuộc hành trình và Canuela bắt đầu phân vân cảm thấy ra sao nếu chuyến kết thúc. Dường như trong thời gian qua sống hòn đảo xíu đơn độc với Ramón de Lopez. Càng ngày càng cảm thấy khó khăn hơn để duy trì vẻ kín đáo lạnh lùng và hoàn toàn thể nào cứ trả lời bằng mỗi từ cộc lốc như trước. thường ngưng đọc bài để bàn luận điểm nào đó với , những hỏi ý kiến mà còn muốn tìm hiểu xem những điều tạo được ảnh hưởng mong muốn có nơi những người lắng nghe ý tưởng của hay . Đôi khi cũng bất đồng ý kiến với . Tiếp theo đó họ tranh luận sôi nổi và sau đó Canuela tự hỏi tại sao lúc ấy để cho làm theo ý muốn của khỏi cần chống lại làm gì cho mất công.

      Bản tường trình của có thành công hay có vấn đề gì tới đây?

      Nhưng rồi tự nhủ là chỉ làm việc đó vì đất nước luôn luôn mến và cũng là vì miền đất mà ba cống hiến bao nhiêu năm đời mình. Đúng ra chính vào những lúc như thế này lẽ ra phải tự với mình thêm lần nữa.

      “Tôi ghét .”

      Nhưng hiểu sao những từ ngữ ấy giờ đây dường như mất cảm xúc mãnh liệt thường có khi ở London.
      Last edited: 18/8/14

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      (4-2)

      Ngày nào cũng viết đoạn thư cho mẹ mình, và giữ đấy như kiểu nhật ký để bà Arlington biết được chính xác mọi chuyện xảy ra cho từ khi hai người họ xa nhau. Nhưng Canuela xét thấy càng lúc càng khó diễn tả quan hệ của mình với người chủ. khó tiếp tục giữ được vẻ lạnh lùng như từng quy cho , hay tỏ ra lãnh đạm thậm chí căm ghét những thái độ mà biết rất khiêu khích.

      Trước đây chưa hề nhận ra chuyện trò với đàn ông lại thú vị đến dường nào. Chưa bao giờ trong đời có dịp dùng cơm trưa hay tối riêng rẽ với bất kỳ đàn ông nào ngoại trừ ba mình. Thêm vào đó từ dạo trưởng thành cũng chưa hề lần được giao thiệp với người đàn ông qúy phái và lỗi lạc như thế. nhận ra trí tuệ mình được mở mang, thu thập những ý tưởng mới mẻ và kiến thức sâu rộng hơn về thời kỳ lịch sử so với trước đó. cũng nhận thức được khi cuộc bàn luận có chiều hướng liên quan đến cá nhân, câu chuyện có phần vui vẻ hưng phấn hơn theo mỗi lời ứng đối hoạt bát sôi nổi của cả hai bên.

      Họ như hai tay kiếm giao đấu với nhau, đánh trận chiến có người thắng hay kẻ bại, và khi bỏ vũ khí xuống phần còn lại của cuộc chiến hiểu biết mà họ tiếp tục bàn luận vào ngày hôm sau.

      Sau thời gian làm việc khi bản tường trình gần hoàn tất Ramón gọi champagne cho bữa tối.

      “Cả hai chúng ta đều xứng đáng thưởng thức rượu này!” . “ đúng là người giám sát nô lệ hà khắc, Gray! Tôi chưa bao giờ trải qua hàng bao nhiêu giờ phải động não liên tục như trong chuyến này!”

      “Nhưng có cái để trình diễn mà,” Canuela nhận xét.

      “Cám ơn ,” đáp lại.

      Ramón nâng ly lên.

      “Nào uống để chúc mừng người thư ký năng lực nhất thế giới!”

      uống chút rồi lại nâng ly.

      “Chúc mừng phụ nữ có đôi môi bí và hấp dẫn!”

      Lời lẽ đó đột ngột khiến Canuela đỏ ửng.

      “Đừng phá hỏng mà,” van nài.

      “Tôi phá hỏng cái gì?” hỏi. “Quan hệ công sở à?”

      trả lời và tiếp.

      nghĩ mình như nhân viên bình thường, người đánh máy tôi tình cờ thuê từ văn phòng tìm việc sao?”

      Canuela vẫn im lặng và lại .

      “Chúng ta tiến xa nhiều hơn thế, và tôi. Nhưng vẫn có điều gì đó giấu tôi. vẫn là người phụ nữ bí mật!”

      Canuela đặt ly xuống.

      “Tôi nghĩ, senor, nếu các bản thảo đó cần làm xong trước khi chúng ta cập bến, tôi phải về phòng. Tôi có ít nhất hai tiếng làm việc trước khi ngủ.”

      Mắt Ramón lấp lánh trong lúc đáp lời .

      “Vẫn trốn tránh sao? Trốn khỏi cái gì và vì ai?”

      “Câu hỏi đó có câu trả lời đâu.”

      “Bởi vì muốn cho tôi biết.”

      “Đó là điều tôi bao giờ làm.”

      đứng lên để phải đứng lên theo, rồi cầm xấp giấy lúc nãy đem đến và rời khỏi phòng ăn. Khi về đến cabin thay áo ngủ và khoác thêm cái áo choàng ngủ bằng muslin viền ren của mẹ , rồi lấy lược chải tóc. hứa với mẹ cách đây nhiều năm là chải tóc ít nhất 100 nhát lược mỗi tối.

      “Cưng à, tóc con rất đẹp,” bà Arlington từng . “Màu tóc của con giống mẹ cũng giống ba nhưng y hệt như bà ngoại của con. Bà từng được xưng tụng là trong những nhan sắc khuynh thành khi nữ hoàng Victoria vừa mới lên ngôi.”

      “Con tin là bà còn đẹp hơn mẹ.”

      “Bà đẹp lắm, hơn mẹ rất nhiều đấy con à. Tất cả các họa sỹ lừng danh đều muốn họa hình bà. Chân dung của bà được trưng bày mỗi năm tại hội triển lãm Hàn-lâm-viện Hoàng gia, có lời đồn là vị nữ hoàng trẻ tuổi ganh tị với bà nhưng điều đó đâu có gì đáng ngạc nhiên!”

      “Ông ngoại đẹp trai hả mẹ?”

      “Cho đến khi gặp ba con mẹ nghĩ ông ngoại đẹp trai nhất thế giới.”

      Giọng bà chất chứa đau khổ khiến Canuela nghĩ mẹ từng ba sâu đậm lắm.

      “Mẹ bận tâm đến chuyện phải rời bỏ gia đình để kết hôn với ba sao?”

      “Mẹ thích qua mặt ông ngoại và lúc nào cũng muốn làm theo ý của ông,” bà Arlington trả lời con . “Nhưng tình là điều ai trong chúng ta có thể kiềm chế con à.”

      “Mẹ muốn là khi mẹ ba trong mắt mẹ còn ai khác quan trọng?”

      ai con ạ! Đó là chuyện xảy ra khi người ta biết . Tình cảm đó choáng ngợp cách nào cưỡng lại được. Mẹ bị tình của ba con cuốn hút, say mê, đến độ lóa cả mắt và mẹ biết...”

      Bà ngưng lại và Canuela hỏi.

      “Mẹ biết gì hở mẹ?”

      “Mẹ biết,” bà Arlington dịu dàng , “rằng thiếu ba con mẹ muốn sống nữa.”

      Bà thở dài và tiếp, môi thoáng nụ cười.

      “Đấy là điều xảy ra khi người ta đương, Canuela! Lúc đó thế giới chỉ có mỗi người tồn tại thôi. Mọi vật và mọi người khác đều biến mất. ấy là phần của con cũng như con là phần của ấy và bất kỳ hy sinh nào cũng xứng đáng! Đến khi đó con biết là con .”

      “Con hy vọng có ngày con cảm thấy như vậy,” lúc ấy Canuela từng nghĩ thế. Nhưng giờ đây theo thấy cuộc sống của chỉ gói gọn trong công việc và còn gì khác nữa.

      Trong lúc này cho dù có cam tâm chấp nhận cái viễn cảnh khắc khổ lạnh lùng đến mấy, thể nén lòng mừng thầm là để tóc xõa dài bị o ép trong búi tóc tù túng, thành những lượn sóng vàng rực rỡ mềm mại buông xuống vai lấp lánh ánh đỏ. Và đây cũng là lúc được thanh thản gỡ xuống đôi kính đen to tướng. Ít ra trong khi đánh máy cần phải đeo kính. Mỗi lần lấy tốc ký là mắt phải căng ra quá độ qua làn kính tối, và gọng kính lại quá nặng sóng mũi thon của .

      Khi Canuela vừa chải xong nhát lược thứ 100 nghe tiếng gõ cửa, và khi kêu vọng ra, “mời vào,” thấy tiếp viên thò đầu vào.

      Gray, làm ơn mở lòng từ bi giúp tôi được ?”

      “Ồ được mà,” Canuela trả lời. “Chị cần tôi làm gì?”

      làm ơn cho baby của senora Pinto bú sữa được ? nhớ bà ấy chứ, vị phu nhân tặng hoa lan đó?”

      “Vâng, tôi còn nhớ,” Canuela đáp lại.

      tiếp viên bước hẳn vào trong cabin và Canuela thấy chị bế đứa bé quấn trong khăn choàng trắng.

      “Mẹ của cậu bé này tối nay người khỏe,” chị giải thích. “Khi tôi pha sữa xong bà ấy dường như ngồi dậy nổi để cho bé bú.”

      “Tôi cho bé ăn,” Canuela vừa vừa mỉm cười.

      “Tôi dám nhờ đâu,” chị tiếp. “nếu bị năm sáu cái chuông gọi tôi, còn hai người tiếp viên kia ăn cơm tối rồi. Có trời mới biết được họ làm cái chi mà lâu thế! Giờ chỉ còn mình tôi thôi!”

      “Đừng lo,” Canuela trấn an chị, “chú bé này có vẻ ngoan đây.”

      “Khi nó đói ngoan lắm!”

      Dường như nhận ra lúc này cần phải nhắc đến bụng đói của mình, baby bắt đầu khóc lên oe oe. Canuela đón lấy đứa bé, tiếp viên đưa cho chai sữa rồi khuất bóng.

      Trước kia Canuela từng có dịp săn sóc cho các babies đôi lần. Khi và ba mẹ sống ở ngoại quốc lúc nào trong nhà cũng có con cái của các nhân viên ngoại giao khác đến chơi hay cần chăm sóc. Bà Arlington là chỗ mọi người đến nhờ vả mỗi khi họ gặp trở ngại. Vào lần có dịch đậu mùa trong Lisbon nhà họ nhận dưới ba đứa trẻ để khỏi bị lây bệnh từ các chị em khác.

      Baby háo hức bú sữa chùn chụt và khi bình cạn là nhắm mắt ngủ ngay trong tay Canuela. Chú bé này xinh xắn bụ bẫm làn da trẻ thơ mịn màng như hoa mộc lan, đặc điểm thừa hưởng từ giòng dõi Spanish, vài nhúm tóc đen lơ thơ bắt đầu mọc vầng trán đầy đặn.

      Canuela đong đưa baby nhè và bỗng dưng tự hỏi có ngày nào trong đời được bế con của mình . biết khi định hướng đường đời mình như thế cơ hội làm mẹ là con số , tuy nhiên sâu trong tâm khảm có điều gì đấy cứ nổi lên chống đối ý tưởng đó. từng mong muốn có con cái của riêng mình. muốn thương trìu mến chúng và được con cái thương mình. Nhưng hiểu được muốn đạt được điều đó có nghĩa là bao gồm luôn cả tình đối với người đàn ông.

      phân vân tự hỏi khi người như mẹ từng mô tả cảm giác đó như thế nào, để thấu hiểu rằng có gì khác quan trọng cõi đời ngoại trừ được ở bên người ấy. Nhưng giờ đây lòng nhói lên cảm giác gần như là nỗi đau thể xác khi biết quá có bất cứ người đàn ông nào có cảm giác đó cho . Làm sao họ có thể chứ?

      là con của người bị buộc tội mưu phản – người mà thiên hạ tin rằng bán đứng tổ quốc và chức nghiệp của mình.

      công bằng!” Canuela chỉ muốn gào thét lên.

      Trong lúc miên man suy nghĩ có tiếng gõ cửa.

      “Mời vào,” lên tiếng vì biết đấy là tiếp viên.

      Khi cửa mở Canuela vẫn nhìn xuống đứa bé tay .

      “Cậu bé này ngoan lắm cơ, vừa xong bình sữa là ngủ ngay!”

      nghe tiếng trả lời ngẩng đầu lên. Người đứng bên trong cửa phải là chị tiếp viên nhưng chính là Ramón de Lopez! Thấy hình ảnh đó Canuela có cảm giác như toàn thân mình cử động nổi. dường như vạm vỡ, cao trong căn phòng này. Trong lúc cứ đứng nhìn đăm đăm như thế, dáng dấp có vẻ trông choáng ngợp quá.

      Rồi chợt sực tỉnh nhận ra là mình chỉ mặc mỗi lần áo khoác muslin mỏng manh bên ngoài áo ngủ, rằng tóc mình buông dài vai, và mắt che phủ bằng lớp kính đen kỳ quặc.

      Còn hình ảnh Ramón de Lopez thấy là đôi mắt màu lục to khuôn mặt thon .

      Vì quá sững sờ khi thấy diện mạo trong cabin mình hai cánh môi khẽ hé mở nhưng dường như trong lúc ấy gần như thở nổi.

      Bầu khí trong phòng chìm vào yên lặng lâu, rất lâu.

      ra đó là nguyên nhân che dấu mắt mình!” Mãi đến cuối cùng cất tiếng bằng giọng khẽ.

      Phải cố lắm Canuela mới trả lời nổi.

      “Ông... muốn... cái gì?” thể cử động được vì đứa bé trong tay. Và hiểu sao thể rời mắt khỏi Ramón.

      “Tôi đến đây,” sau hồi ngập ngừng, như thể cố tập trung tư tưởng, “để hỏi quyển mã tự lúc nãy đem theo cùng với xấp giấy tờ khi rời phòng ăn.”

      Thấy Canuela vẫn trả lời, tiếp như để giải thích.

      với tôi làm việc trong khoảng hai tiếng nữa.”

      “Vâng... vâng, đương nhiên rồi, tôi vừa định... bắt đầu.”

      “Tại sao phải cải trang?” hỏi , rồi thêm vào, “có lẽ đây là câu hỏi ngu xuẩn.”

      “Vì đó... là cách duy nhất tôi... có được an toàn.”

      “Tôi có thể hiểu được.”

      Thâm tâm Canuela dấy lên cảm giác lạ thường hình như họ trò chuyện với nhau phải bằng lời nhưng bằng phương thức rất khác lạ. Bất chợt có ý nghĩ điên điên rằng họ với nhau xuyên suốt cả khoảng thời gian vô tận và gặp lại nhau hàng bao nhiêu thế kỷ sau.

      Rồi cố hết sức lắp bắp.

      “Cuốn... mã tự... ở bàn.” Trong lúc nhìn xuống đứa bé ngủ trong lòng mình và tóc buông xuống như tấm màn dấu gương mặt.

      nghe Ramón tiến bước tới bàn viết, rồi sau đó có tiếng giấy sột soạt và bằng giọng kiềm chế cẩn trọng.

      “Chúc ngủ ngon, Gray! Tôi lấy làm tiếc vì làm phiền .”

      Canuela vẫn trả lời. chỉ cảm thấy điều gì đó lạ lùng, điều gì đó hệ trọng vừa mới xảy ra. Cảm tưởng của lúc này như màn kéo lên sau màn kịch thứ hai và vẫn chưa biết đích xác chuyện gì xảy ra.

      Nhưng tự nhủ mình chỉ khéo tưởng tượng thôi. Nếu Ramón de Lopez thấy đeo kính có vấn đề gì? Với tư cách là chủ của chuyện đó hầu như chẳng làm nên bất kỳ điều gì khác biệt đến quan hệ của họ. từng với mình là căm ghét , và nếu vẫn tiếp tục làm bực bội biết mọi chuyện trở về chỗ cũ như trước đây.

      Nhưng cùng lúc lại lo sợ.

      -o0o-

      Sáng hôm sau khi Ramón tập thể dục về Canuela chuẩn bị tinh thần trong phòng khách của .

      Lúc nãy khi thay áo tưởng chừng như bước nổi vào đây và biết chắc chắn mắt nhắm vào , thế nào thắc mắc muốn hỏi cái câu mà có lời giải đáp.

      Thay vì thế vẫn ngồi vào chỗ cũ, đặt các giấy tờ đánh máy xong bàn về phía của . cũng xếp luôn cả chồng sách dùng để tham khảo sẵn bàn, và mở đúng ngay trang họ cần đọc.

      Khi bước vào cabin hiểu tại sao cảm thấy tim mình bỗng dưng đập dồn dập.

      “Tôi khờ quá thôi!” tự trách mình. “Tối qua có quyền bước vào phòng mình, và nếu là người lịch nên nhắc đến chuyện đó nữa.”

      Ramón ngồi xuống chiếc ghế thường dùng. quan sát lúc rồi khẽ.

      biết là cặp kính này tốt cho thị lực của . Khi có ai khác đâu cần phải mang kính.”

      “Nhưng tôi thích đeo.” Canuela vặn lại. biết vì sao nhưng cảm thấy cặp kính đối với như là cái phao cần bám vào.

      là phi lý!” Ramón phản bác. “ đâu còn lý do nào để mang kính nữa.”

      ngưng lại rồi tiếp tục.

      “Tôi hiểu rằng phụ nữ diện mạo như khó làm việc trong sở làm bình thường mà phải đối diện với những lăng mạ quá quắt từ những đồng nghiệp đàn ông khi họ thể nào để cho ấy được yên.”

      Canuela ngước mắt lên lại .

      “Nhưng thể ghét tôi nên tôi bảo đảm với tôi vô cùng ý thức được khuyết điểm của mình khi liên quan đến . Vì thế tôi đề nghị nên tháo cái lớp cải trang hết hữu hiệu kia ra .”

      Trong giây lát Canuela lưỡng lự.

      Tự bao giờ dần dần cảm thấy cặp kính của mình như lớp áo giáp, cởi ra yếu đuối trơ trọi biết bao nhiêu. Nhưng tự nhủ lý lẽ của thể bác bỏ được. Hơn nữa từ chối khiến nghĩ là sợ và càng có cớ để theo đuổi tán tỉnh .

      Đó là lý lẽ đôi chiều và nghĩ nếu chấp thuận cách lịch tỏ ra chững chạc hơn là để tiếp tục tranh luận với , chuyện này chắc chắn bỏ qua.

      Bằng cử chỉ khổ sở lấy kính xuống.

      “Vậy được, senor, nhưng tôi vẫn đeo cái mà ông gọi là ‘cải trang của tôi’ bên ngoài cabin này. Nếu lúc trước mẹ tôi cho tôi chuyến này đâu.”

      Vừa ra cảm thấy lời lẽ của mình nghe có vẻ giả dối, mặt bỗng dưng đỏ bừng và thấp giọng .

      “Việc này hoàn toàn... đúng vì... ra tôi còn... cách nào khác!”

      “Chính vì việc đó nên tôi rất cảm kích!” Rámon đáp lại cách xã giao thông thường. “Chúng ta bắt đầu làm việc được chứ?”

      biết tế nhị để giúp vượt qua giây phút ái ngại và thầm biết ơn ngồi đợi đọc chữ đầu tiên.

      Bản tường trình hoàn tất trong ngày hôm đó. Vì thế, Canuela tự nhủ còn lý do để lưu lại trong phòng khách của Ramón nữa ngoại trừ đến giao bản đánh máy làm xong. vẫn đeo kính trong bữa ăn, nhưng giờ đây có cảm giác nhìn xuyên qua làn kính dò xét đôi mắt của điều mà chưa bao giờ làm dạo trước.

      Trong bất cứ trường hợp nào hề điều gì để gây hiểu lầm cho nhưng trực giác của phụ nữ cho Canuela biết rằng ngưỡng mộ . thể nào quên được vẻ mặt của Ramón khi bước vào phòng và thấy bế đứa bé say ngủ.

      “Tuy nhiên hề có so sánh nào giữa mình và senora Sánchez!” Canuela thầm nhủ.

      Nhưng biết, vì thường xuyên làm việc chung với nhau, giữa và Ramón de Lopez có cảm giác gần gũi chưa bao giờ có nơi các người đàn bà khác. có thể tán tỉnh họ, khao khát họ, nhưng chính là người kích thích trí não , là người hữu dụng đối với . Giờ chỉ đợi xem hữu dụng đó kéo dài được bao lâu.

      Dường như kỳ lạ đối với rằng dạo này còn cố tình khiêu khích như thường làm vào lúc cuộc hành trình bắt đầu. Ngoài ra còn vô số vấn đề muốn hỏi ý kiến nhưng những chuyện này đều mang tính chất khách quan và chính trị. Tuy nhiên Canuela cảm thấy hãnh diện vì chịu lắng nghe ý kiến của .

      Nhưng là người đàn ông thấy trong tình cảnh có khả năng tự vệ, người mặc y phục thường lệ và tóc xõa vai.

      người đàn ông!

      -o0o-

      Khi họ bắt đầu thấy hình ảnh bờ biển nam Mỹ phía tây xa xa, Canuela bất chợt có cảm giác sợ hãi đến ngờ.

      “Điều gì đón đợi mình đằng trước đây? Senor có thấy tôi còn hữu dụng với ?”

      có muốn tôi trở về ngay lập tức ?”

      Họ chưa bao giờ bàn đến việc chấm dứt hợp đồng làm việc của và lúc nào cũng canh cánh trong lòng về tấm vé khứ hồi trong xách tay. Bất cứ lúc nào cũng có thể lên tiếng cám ơn công sức của và sau đó là lên đường trở về . làm gì đây khi đơn độc về lại London? Làm cách nào có thể đối diện với bốn bức tường trong căn phòng chung cư Bloomsbury thiếu vắng mẹ mình?

      Đối với mọi người tàu chặng cuối hành trình đồng nghĩa với niềm náo nức được đoàn tụ với gia đình. Hành khách ai nấy đều lộ vẻ bồi hồi xao xuyến. Các nhân viên tàu trông bảnh bao lịch thiệp hơn, và thủy thủ đều tất bật đánh bóng, sơn sửa, và lau chùi mọi nơi mọi góc.

      Làn nước xanh biếc của Đại Tây Dương bắt đầu nhường chỗ cho màu nước đục ngàu của River Plate. Người Spaniards từng đặt tên cho cửa sông này là Rio de la Plata, có nghĩa là “giòng sông bạc,” nhưng danh hiệu ấy dành để mô tả bất cứ cảnh sắc nào ngoài niềm mơ ước của dân Spanish.

      Nước sông bị nhuốm màu bùn là vì đất phù sa của những đồn điền bạt ngàn và cây cối mục nát từ những cánh rừng khổng lồ. Giòng sông tuôn chảy qua những miền đất trù phú đầy những mỏ bạc như tên gọi.

      Canuela đứng boong, nhìn về phía xa xa đến những kiến trúc có mái vòm và tháp nhọn của Buenos Aires. Tuy quay đầu lại nhưng biết Ramón de Lopez theo phía sau.

      “Bây giờ là điểm kết thúc hay bắt đầu của chuyến phiêu lưu?” cất tiếng hỏi.

      “Tôi cho là đến lúc... kết thúc,” Canuela trả lời. Khi lời vừa thoát ra nhận thấy giọng mình nghe đờ đẫn thất vọng làm sao.

      “Chuyện đó là do quyết định,” phủ nhận. “Mỗi người chúng ta đều chọn con đường riêng của mình.”

      “Điều đó đúng,” Canuela đáp lại và chợt nhớ đến ba mình.

      “Tôi nghĩ thế nào cũng tìm cách vạch hướng riêng cho !”

      liếc cách phân vân, hiểu ám chỉ điều gì.

      rời mắt nhìn về hướng thành phố đến những cột buồm và những con tàu của các quốc gia khác nhau đậu san sát ngay cửa sông và tiếp.

      “Tôi đến để hỏi tôi cần phải làm gì với những hộp hoa nằm trong phòng lạnh.”

      Giọng thoáng nét thú vị như thể nhận ra Canuela trông chờ câu hỏi nào đấy quan trọng hơn hay khó khăn hơn.

      “Tôi nghĩ nếu ông cho các tiếp viên đeo khi họ lên bờ,” trả lời, “họ vui lắm.”

      “Tôi làm thế, tôi nghĩ đến loại hoa tượng trưng cho nếu hứng thú muốn biết.”

      “Là hoa gì?” Canuela hỏi tới.

      “Tôi nghĩ là biết loại hoa đó, đối với dân Argentines hoa đó được gọi là Lágrimas de la Virgen.”

      Trước khi Canuela kịp trả lời bỏ . vẫn đứng đấy nhìn giòng sông, nhớ rất hình ảnh Lágrimas de la Virgen. Từ đó có nghĩa là “Nước mắt trinh nữ.”

      Đó là loại thổ lan hương thơm thanh thoát, mọc thành bụi, mỗi cụm có khoảng hai mươi hoặc ba mươi nhánh và cao độ hai feet rưỡi. Vào mùa hoa nở, mỗi nhánh cho đến cả tá hoa mọc riêng rẽ giữa những cụm lá, hình dáng và kích thước trông tương tự như hoa hồng dại quốc.

      Nhưng điều lạ về Lágrimas de la Virgen là ngay sau khi hái những cánh hoa duyên dáng mỏng mảnh rũ xuống ngay tức . Vẻ mong manh và nhạy bén của hoa khiến dân thôn quê tin rằng hoa có tính khí đặc biệt nên người phàm tục nào có thể sở hữu được hoa.

      Rồi Canuela nhớ thêm chuyện khác.

      Dân gauchos ở miền nam đặt tên khác cho giống thổ lan này – họ gọi hoa là “Những giọt lệ tình .”
      Last edited: 18/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :