1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Switch - Lynsay Sands ( 22c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      20.2

      Radcliffe vẫn hấp thụ tất cả những thông tin đó vang lên tiếng gõ cửa. Quay người, kéo cánh cửa mở ra, nhóm tràn qua nha trong thoáng ngăn ngủi khi ngó thấy người phụ nữ ở ngưỡng cửa, cho tới khi nhận ra rằng mặc chiếc váy màu tùng lam. "Elizabeth?"

      "Vâng." Vội vã bước vào nhà khi dịch sang bên, nhận ngay thấy những khuôn mặt đầy lo âu xung quanh mình. "Mọi người vẫn chưa tìm thấy chị ấy, tôi cho là thế?"

      "," Bessie trả lời, cắn môi vẻ đau khổ.

      "Và có bất cứ manh mối nào về việc chị ấy có thể đâu?" hỏi, chờ trong khi mọi người trong hành lang liếc nhìn nhau vẻ đau khổ. Thở dài, Beth dẫn đường vào trong phòng khách. " nào. Chúng ta hãy ngồi xuống và cố làm chuyện này. Phải có manh mối nào đó cho chúng ta biết chị ấy có thể đâu. Charlie tự nhiên chạy loạn lên. Phải có cái gì đó xảy ra khiến chị ấy rời . Chúng ta chỉ đơn giản là phải nhìn chuyện này cách hợp lý."

      Charlie xô vào cửa sổ cách giận dữ. cố mở nó kể từ khi Norwich rời để cân nhắc xem ta làm gì tiếp theo. cho rằng ta cố quyết định cách thức để giữ còn sống và ép cưới sau khi Radcliffe xuất và bị giết. Charlie với rằng Radcliffe có khả năng xuất đâu. nhớ ràng là vo tròn lá thư và quẳng ngang qua thư viện. nhìn thấy nó lăn trong dưới gầm ghế và trong góc khi lao ra khỏi thư viện. Radcliffe có khả năng tìm thấy nó.

      Thở dài, từ bỏ việc giằng giật cách điên cuồng khung cửa sổ thay vào đó là kiểm tra nó, nguyền rủa khi nhận thấy những cái đinh được dùng để đóng chặt nó lại. Có vẻ như những người chủ muốn mạo hiểm sau cuộc đào tẩu của Bessie. Di chuyển tới khung cửa sổ tiếp theo, kiểm tra để nhận thấy rằng nó cũng được đóng đinh chặt lại, sau đó bước tới chiếc giường và ngồi mép của nó. phải nghĩ ra kế hoạch để đưa bản thân mình ra khỏi đây. phải cảnh báo cho Jeremy.

      *****

      "Vậy là." Beth ngó xuống danh sách tạo nên. "Charlie dành hầu hết thời gian ở đây. Sau đó Bessie tới, ngay sau đó cậu bé tới trước cửa với lá thư cho Radcliffe và ông đem nó vào thư viện?" liếc Stokes để thấy người đàn ông này gật đầu nghiêm trang trước khi tiếp tục, " ấy trò chuyện trong này với Bessie trong thoáng, sau đó tìm cuốn sách trong thư viện và bao giờ quay trở lại. Nhưng, Stokes, ông nghĩ mình nghe thấy tiếng cánh cửa đóng thoáng sau đó?"

      "Vâng," ông thú nhận cách đau khổ.

      "Và cuộc tìm kiếm khắp cả ngôi nhà chỉ ra rằng chị ấy hề được tìm thấy, nhưng có vài cuốn sách bàn, chiếc váy chị ấy mặc bị vứt thành đống sàn phòng thay đồ, chiếc váy nào khác dường như bị thiếu hay được thay thế, và lá thư biến mất?"

      Khi cả Stokes, bà. Hartshair, và Bessie đều gật đầu đồng ý rằng đó là tình hình cơ bản nhưng họ biết, thở dài. "Và ông biết ai là người gửi lá thư này?"

      Stokes lắc đầu. "Như tôi , cậu nhóc mang nó tới đây." Ông ngập ngừng, sau đó thêm vào cách đau khổ, "Bên ngoài nó biết bất cứ điều gì hết, nó chỉ được cuộn lại và được buộc bằng sợi dây ruy-băng."

      Cả Beth và Bessie đều cứng người lại trước những lời đó. " sợi ruy băng?" họ đồng thanh kêu lên.

      "Đúng."

      "Sợi ruy băng có màu gì?" Bessie lo lắng hỏi.

      "Đỏ. Đỏ đậm, gần như là màu máu ấy."

      "Khỉ ." Beth chìm lại vào trong ghế ngồi của mình.

      "Chuyện gì thế?" Radcliffe hỏi.

      'Đó là cái cách lá thư của gã tống tiền được chuyển tới," với cách dứt khoát, sau đó liếc Stokes có ý hỏi, "Ông chắc là lá thư có ở đây chứ?"

      "Chà... nó có ở bàn," ông lầm bầm vẻ chắc chắn.

      Đứng dậy, Beth vội vã lao ra ngoài hành lang và tiến vào thư viện. cái liếc lên bàn cũng đủ chứng minh là Stokes đúng. Lá thư ở đó. nhìn chằm chằm cách trống rỗng quanh phòng tiếng náo động bất thình lình ở hành lang hút lấy chú ý của . Di chuyển tới cánh cửa, mở nó ra đế trông thấy những chú cún được thả rong và bà Hartshair cùng lũ trẻ của bà cố gắng vây chúng lại trong khi lũ cún, cho là tất cả như trò chơi rượt bắt vĩ đại, làm hết sức mình để tránh bị tóm.

      "Tôi mở cửa nhà bếp để kiểm tra bọn trẻ, vào đúng lúc chúng bước vào cửa sau với lũ cún," vị đầu bếp giải thích trong khi bà rượt theo con cún ngang qua mặt Beth. Bà lùa sinh vật vào cuối hành lang, nhưng lúc bà cúi xuống để thu thập nó lên, nó lách qua bà, lon ton chạy lại vô thư viện ngang qua Beth.

      "Quả ," Radcliffe , "đây khó có thể là thời điểm tốt cho những trò cười như thế này."

      Quay người, Elizabeth vội rượt theo con vật theo sát gót bà Hartshair. Con cún dẫn họ vô cuộc rượt đuổi vui vẻ, trượt qua dưới bàn, rồi băng ngang căn phòng và luồn vào dưới ghế. Mỗi người trong bọn họ đảm nhận phía, họ chặn đường con vật lại, rồi bà cuối người xuống kéo con cún ra.

      "Chú mày có gì ở đó nào?" người phụ nữ thủ thỉ, rút ra cục giấy vo tròn be bé từ miệng nó. "Thành , đám nhóc quái tụi bây vĩnh viễn đâm đầu vô thứ này hay thứ nọ," bà đánh .

      "Cho tôi xem cái đó," Beth .

      Chân mày nâng lên, bà đầu bếp trao miếng giấy và trông có vẻ tò mò khi Beth vuốt thẳng nó ra. "Nó phải là—"

      "Chính nó!" Beth gào lên vui sướng, nhanh chóng đọc tin nhắn. "Radcliffe!"

      xuất ngay ngưỡng cửa khi tới được nó và kêu lên, "Bà Hartshair tìm thấy nó. Nó đến từ tên tống tiền. ta muốn đến gặp ở Nơi của Aggie."

      "Và Charlie thế chỗ của ," phỏng đoán, cầm lấy tờ giấy để đọc nó.

      "Ồ, chắc chắn là đâu," bà Hartshair bình luận. " phụ nữ đoan trang thể bị nhìn thấy ở cái nơi đó. ấy thậm chí được cho phép vào."

      ", nhưng Charles được," Beth thầm, nghĩ về chiếc áo dài nhăn nhúm ở mặt đất trong phòng thay đồ của chị ấy và cái thực tế rằng có bộ váy nào khác mất tích cả.

      "Chết tiệt!" Radcliffe thở ra, quay tít lại gấp gáp tiến ra cửa.

      "Đợi !" Beth gào lên, đuổi theo để tóm lấy cánh tay lại và giữ khỏi rời . " thế cứ lộ diện ra ở đó. Nó có thể là cái bẫy."

      "Nhưng Charlie ở đó."

      "Điều đó thậm chí chỉ có thêm lý do để cẩn trọng. có thể khiến chị ấy bị giết nếu cứ ùn ùn xông vô mà có kế hoạch nào cả."

      "Mới là đầu giờ chiều, Beth. Dù có tới như thế nào, cũng lôi kéo chú ý. Tất cả những người ở đó lúc này đều là phụ nữ."

      Chân mày nhướng lên, sáng kiến định hình gương mặt. "Phải rồi. đúng. bị nhận ra... với tư cách là người đàn ông."

      Tiếng cách của chìa khóa trong ổ cảnh báo thoáng trước khi cánh cửa bật ra. Đột ngột đứng dậy, Charlie đeo lên gương mặt dũng cảm khi cánh cửa mở tung, chỉ để giãn ra nhõm khi Aggie bước vào. Mặc trong chiếc áo dài màu lửa cam mà đúng kiểu chặt bó, lòe loẹt, và xấu xí như chiếc váy đỏ mụ mang trong lần gặp nhau gần đây nhất của họ, mụ đàn bà lườm Charlie với mê hoặc trong chốc lát, rồi trừng mắt qua vai mụ ta và ra hiệu cho người đàn bà già hơn ở hành lang. Bà hầu lao vào phòng đem theo khay thức ăn, đặt nó xuống cuối giường bên cạnh Charlie, rồi vội vã trở ra.

      Aggie đẩy cửa đóng lại, rồi xoay qua soi mó Charlie lần nữa, tia nhìn của mụ lướt chậm rãi từng phân bộ trang phục đàn ông của . Rồi mụ lắc lắc đầu. "Ta biết làm thế nào có thể gạt ta nghĩ chú nhóc được nữa."

      "Người ta thấy những gì họ muốn thấy," Charlie lầm bầm với cái nhún vai lãnh đạm khi nhìn lên cái khay được mang vào cho bằng giả đò chú ý, hi vọng mụ ta chỉ nhanh nhanh lên và rời .

      " tò mò muốn biết chuyện gì diễn ra à?"

      Charlie im lặng giây lát, nhưng cuối cùng cũng nhướng bên lông mày lên lặng lẽ thắc mắc.

      "Bản thân ngài ấy viết lá thư," mụ điếm già lớn tiếng thông báo như thể quăng những mẩu vụn vô tập thể chết đói. "Cho chồng . Đức ông Radcliffe. Ngài ấy bảo với ta rằng chúng ta và rằng nếu ta muốn thấy lần nữa, ta phải đến đây, mình, vũ khí, vào nửa đêm."

      "Rồi chuyện gì xảy ra?" Charlie hỏi với thản nhiên giả tạo khiến mụ điếm già phải nhướng bên chân mày lên.

      "Sao ư, rồi chính ngài giết ta và thẳng đến Gretna Green để cưới ."

      Charlie ho lên vì cười, lắc đầu chỉ với nửa giả đò hứng thú. "Ôi, cái đó được việc đấy. Tôi chắc chắn ai phàn nàn về điều đó. Radcliffe chết và tôi ở đường để tái giá ngay tức ? ai nghi ngờ rằng chính tôi hoặc Norwich hoặc cả hai bọn tôi thực nó. Chúa tốt lành, ta mất trí rồi. Nhất là nếu nghĩ tôi cưới người đàn ông giết chồng tôi."

      "Ồ, ," Aggie cam đoan với đầy tự mãn. " nếu muốn ngài giết luôn cả em ." Khi Charlie tái nhợt trước lời đe dọa, Aggie cười xếch miệng cách kinh dị. "Chà, cuối cùng cũng có ít phản ứng. Dẫu cho, chẳng thú vị chút nào phải ? Về việc gương mặt sắt đá của trước cái chết của Radcliffe, trong khi ý nghĩ về cái chết em lại khiến lo lắng cực kỳ. Liệu chồng có nhận ra rằng bận tâm quá ít cho ông ta hở?" Khi Charlie đáp lời, tức tối bùng lên gương mặt của Aggie trước khi mụ quay sang cánh cửa. "Chà, ta phải trở lại làm việc thôi. Ta còn công việc kinh doanh để điều hành nữa, biết đấy." Mở cửa ra, mụ khựng người và liếc trở lại để bổ sung, " tận hưởng cuộc hôn nhân với ngài Norwich. Nếu Maisey có thể tin được, ngài là người tình tràn đầy nhục cảm thể tin nổi. chút thô bạo có lẽ, nhưng nhục cảm cũng y vậy."

      Charlie dõi theo cánh cửa đóng lại sau lưng mụ ta, rồi tặng cho cái khay cú hất gửi nó lao thẳng xuống sàn.

      "Ôi, trời!"

      Stokes cắn môi và quay mặt trong khi mắt Phu nhân Elizabeth mở to trước cảnh tượng đầu tiên của về Đức ông Radcliffe. Đây có thời gian cho khinh suất, ông tự thuyết giảng với chính mình. có chút gì buồn cười dù là ít nhất về tình huống cả. Dẫu cho, cái cảnh tượng Đức ông đội tóc giả và mặc chiếc váy hồng đầy hoa văn của bà Hartshair thực còn hơn cả trông đợi của người hầu phòng tốt nữa. Ngay cả việc giúp ngài mặc vào cái bộ quần áo lố bịch đó cũng là vượt quá tiếng gọi của lương tâm rồi. Stokes có kính trọng mới dành cho những người phụ nữ được thuê làm hầu cho các tiểu thư. , những việc lặt vặt của họ trong chuyện phục trang cho nữ chủ nhân có hơi chút hung bạo. Có những đai lưng và nịt ngực liền thân với đăng ten mà Phu nhân Elizabeth nhấn mạnh với ông rằng phải được siết chặt, chặt nữa, và chặt mãi, bất chấp thực tế rằng Đức ông tê liệt vì bị ép chặt. Váy lót và ống tay áo, nút và cổ tay áo, tất và những đôi ghệt. Và đó chỉ mới là mấy thứ ở bên trong. Sau đó là tới đồ mặc ngoài, yếm, vạt của áo dài với những móc-và-lỗ để cài vào, áo chẽn và váy... Và với tất cả những thứ đó, Đức ông trông vẫn giống y hệt bản thân ngài trong bộ váy, người lão bộc nghĩ với vẻ ghê tởm. Có vẻ như lụa là gấm vóc tạo nên được người phụ nữ.

      "Ừmm." Phu nhân Elizabeth xoay xở để nặn ra nụ cười và lùi lại về phía cánh cửa. "Em trở lại ngay lập tức."

      Radcliffe liếc về phía Stokes với cái cau mày. " ấy trông được hài lòng."

      "Ồ, tôi chắc chắn là ấy có hài lòng, thưa ngài," Stokes lầm bầm nhanh chóng, e ngại đức ông chỉ đơn giản tìm cái cớ để thoát khỏi bộ váy áo. Phu nhân Elizabeth phải mất hẳn tiếng đồng hồ chuyện trò để thuyết phục rằng có cơ hội giải cứu Phu nhân Charlie với tư cách là phụ nữ hơn là bản thân . Sau đó vấn đề váy áo vào giai đoạn thực hành. Phu nhân Elizabeth và Phu nhân Charlie thấp hơn Đức ngài đến cả mười lăm phân, Phu nhân Bessie cũng vậy. Bà Hartshair, mặt khác, chỉ thấp hơn hai đến ba phân so với Đức ông. Chị cũng có dáng hình đầy đặn và trong khi Đức ông thanh mảnh với những cơ bắp đẹp tuyệt, bị rộng vai và cần lấp khoảng ở phần ngực chiếc váy.

      "Chúng đây rồi." Phu nhân Elizabeth lao lại vào phòng ngủ lớn, bột phấn, sáp hồng, chì kẻ mắt và son môi trong tay và chiếc mũ của tầng lớp bình dân, chiếc mũ rơm Bergere ( ), và chiếc áo choàng có mũ trong tay kia. Thả rơi chỗ quần áo xuống cuối giường, hối thúc Radcliffe ngồi xuống ghế và nhắm mắt lại, sau đó bắt tay vào việc.

      "Đừng có cau mày, quý ông của em, làm hằn lên những vệt phấn phủ đấy," lẩm bẩm vài lần sau đó.

      "Tưởng chắc em làm xong rồi," là câu trả lời của Radcliffe.

      "Gần xong," lầm bầm, đánh thêm màu vào má , sau đó bước lùi lại và ngó với vẻ đánh giá, nghiêng đầu sang bên rồi sang bên kia. Vai khẽ rũ xuống. Bây giờ trông thậm chí còn tệ hơn lúc trước. trông giống Radcliffe đội tóc giả, mặt trát phấn và có ngực.

      "Có lẽ là chiếc mũ, thưa phu nhân?" Stokes khích lệ đề xuất.

      "Ồ, phải." nhõm mồn gương mặt , quay ngoắt người sang chiếc giường để tóm lấy cái đống phụ tùng còn lại mang vào. Di chuyển trở lại, đặt chiếc mũ bình dân lên mái tóc giả, sau đó thêm vào chiếc mũ rơm, đặt nó theo góc lệch bên, sau đó thay đổi ý định và kéo nó về phía trước để nó có thể che phủ khuôn mặt... sau đó kéo nó sụp xuống sâu hơn.

      Bước lùi lại, cau mày với , chút hài lòng, cho tới khi Stokes ho cái, kéo chú ý của lại. Khi liếc về phía ông, ông ra hiệu về phía ngực của chính mình từ sau lưng Radcliffe. Phải mất lúc mới đọc ra được những dấu hiệu của ông, và sau đó mắt trượt lại phần ngực phẳng lì của Radcliffe. Tất nhiên rồi, đó là lý do tại sao trông lạ kỳ đến thế! liếc quanh phòng, sau đó ngó thấy đôi bít tất dài nằm sàn nhà và nhặt chúng lên. "Đây."

      Di chuyển tới để đứng trước Radcliffe, bắt đầu nhét chiếc bít tất dài xuống dưới áo , sắp đặt và ấn vào cuộn vải đó cho tới khi đầu hàng vì cơ hội thành công của nó là bằng . cho là hẳn có vài phụ nữ đứng xếp hàng khi Chúa trao tặng cho của trời ban. Giật lấy chiếc bít tất ra, quẳng nó sang bên và nhận lấy chiếc áo choàng Stokes lúc này chìa ra, xếp đặt nó xung quanh vai của Radcliffe, kéo nó về phía trước để dấu phần ngực ràng của , sau đó giật mạnh cái mũ chùm đầu rộng thùng thình để che phủ đầu và xụp xuống đến nửa khuôn mặt.

      "Em gần xong chưa?"

      Beth thở dài đầy đau khổ, nhưng gật đầu và bước lùi lại. Đức ông Radcliffe nhỏm dậy khỏi ghế ngay lập tức và sải bước về phía cánh cửa. Beth nhanh chóng theo sau, bám sát xuống dưới cầu thang và quẳng cho hai người phụ nữ cái nhìn cảnh cáo qua đầu khi bà Hartshair và Bessie quay người để nhìn bọn họ xuống. Nhận được lời cảnh báo, cả hai người phụ nữ xoay xở để kìm nén lại khiếu hài hước của mình và chỉ đơn giản là mở to mắt nhìn khi Đức ông sầm sập bước xuống những bậc cầu thang trong bộ váy chật căng, nhiều diềm xếp nếp, quá ngắn. ngưỡng cửa dẫn ra phố khi dừng lại và khẽ kéo váy mình lên để ngó xuống dưới chân mình. Quay người lại để đối mặt với họ, cau mày. "Giày."

      Phu nhân Elizabeth liếc xuống với vẻ lo âu trước đôi chân khỏe mạnh đầy nam tính giữa đống riềm đăng- ten hồng và buột ra thanh như mắc nghẹn. Quay ngoắt người, chạy biến ra khỏi phòng khách. Stokes vội vã theo sau . Ông nghĩ vẻ lo buồn của là vì cái thực tế chắc chắn là đôi giày nữ giới nào hay thậm chí là guốc trong nhà vừa với Đức ông, nhưng khi ông bước vào phòng, còn hơn cả việc tìm thấy khóc nức nở như ông sợ, ông phát ra cười ở phía sau trường kỷ, cả người rung lên với nỗ lực cố giữ im lặng.

      "Được rồi," Radcliffe kêu lên, vội vã vào trong phòng khách phía sau họ. "Tôi đôi giày ống của mình. ai nhìn thấy nó ở dưới váy của tôi."

      Khi vai Phu nhân Elizabeth bắt đầu run rẩy thậm chí còn dữ dội hơn trước những lời đó. Stokes ngay lập tức tiến lên trước lấy thân mình che khi ông quay người đối diện với Radcliffe. Ông chỉ vừa đủ xoay xở để giữ nguyên vẻ trang nghiêm khi ông gật đầu theo cái cách ông hi vọng là được xem như đồng ý, sau đó rũ xuống vì nhõm khi Bá tước Radcliffe vội vã lao ra khỏi phòng để tìm kiếm đôi ủng. Quay lại với em của nữ chủ nhân của mình, ông nhận ra hồi phục lại từ việc thiếu đoan trang và quyệt nước mắt.

      " ấy bị chú ý ngay tức mất thôi," thở dài, khiếu hài hước của biến mất như thể nó chưa bao giờ tồn tại.

      "Phải. Nhưng có thể bị nhận ra."

      "Hi vọng là ."

      "Ngài ấy có cơ hội cao hơn so với khi ăn mặc đúng với thân phận của mình," Stokes nghiêm trang . "Có lẽ chúng ta chỉ cần thuyết phục ngài ấy quay lưng lại với bất cứ ai ngài ấy trạm chán và khom khom xuống chút để ngài ấy trông to lớn như thế."

      "Phải," thở dài, nhóm đứng dậy.

      "Tôi sẵn sàng rồi." Radcliffe lại sầm sập lao vào phòng, đôi giày ống ló ra từ phía dưới chiếc váy màu hồng theo mỗi bước . " nào, chúng ta có đủ thời gian để lãng phí." Tà váy tung bay, quay ngoắt người và tiến thẳng ra khỏi phòng.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      21.1

      "Đó là căn phòng họ nhốt em, nếu ngài nhớ, thưa ngài," Bessie lầm bầm, chỉ vào ô cửa sổ tầng hai của tòa nhà khi người đánh xe hướng dẫn chiếc xe ngựa xuống thung lũng bên cạnh khu nhà kinh doanh của Aggie. "Bọn chúng rất có thể cũng giữ ấy ở đó. Từ những gì em nghe được khi em còn ở đó, căn phòng ấy có mục đích đặc biệt là dùng để giữ những vị khách tình nguyện."

      Radcliffe lắc đầu. ", ấy thể ở đó được, Bessie, nếu ấy chắc phải bò ra ngoài cửa sổ như hai người bọn em làm tối hôm đó."

      "Nếu ấy có thể," Elizabeth lầm bầm với cái cau mày. Khi vẫn còn ngơ ngác trước những lời , nhanh chóng thêm vào, "họ có thể trói ấy lại hay cái gì tương tự như thế, thưa ngài."

      "Ừ, đúng vậy." thả lỏng toàn thân, bất thình lình giật chiếc váy lên để kiểm tra để chắc chắn rằng khẩu súng lục vẫn còn ở trong chiếc túi treo dưới váy lót dài, sau đó nhanh chóng giật nó xuống cách giận dữ khi nhìn thấy mấy người phụ nữ đỏ mặt và quay . quá sức để hiểu được tại sao phụ nữ lại mặc những thứ họ mặc. bị buộc bằng ren chặt đến nỗi khó có thể thở được, cùng vô vàng vải vóc nặng đến nỗi khó có thể di chuyển. Phụ nữ khỏe hơn rất nhiều so với những gì đàn ông nghĩ về họ. may, hầu hết sức lực này hình như bị lãng phí vào việc mang vác đống áo quần của họ.

      "Ngài định làm thế nào để vào được?" Stokes lo lắng hỏi.

      "Tôi nghĩ là tôi thử cửa sổ trước," Radcliffe với cái cau mày khi vuốt thẳng lại chiếc váy của mình. "Tôi sợ rằng việc sử dụng cửa trước quá mạo hiểm."

      "Vâng," Stokes , sau đó, "Thưa ngài, ngài... ờ... mục đích của ngài có thể được thực tốt hơn nếu ngài cố ... ờ... quay mặt mình với những ai ngài chạm trán."

      "Phải," Elizabeth đồng ý với vẻ khích lệ. "Và có lẽ nếu cố gắng đừng để trông cao như thế, có thể tránh được những chú ý mong muốn."

      "Và nếu bất cứ ai tới gần và hỏi han ngài, chỉ cần che mặt mình lại bằng khăn tay và cười khúc khích."

      Radcliffe chớp mắt trước lời đề nghị của Bessie. "Tôi có khăn tay."

      "Ồ!" Lôi ra chiếc từ tay áo của mình, Beth chìa nó cho khi ra khỏi xe ngựa. "Chúc may mắn, thưa ngài. Em biết, ngài cứu được ấy."

      "Cười khúc khích," Radcliffe lầm bầm khi đẩy cánh cửa sổ mở ra vào căn phòng trống đầu tiên tìm thấy ở tầng trệt. "Cười khúc khích cái quỷ gì chứ? Và tôi làm thế quái nào để cố mà trông cho đây?" Lắc đầu vẻ ghê tởm, giữ cánh cửa sổ mở ra với tay khi ngồi gờ cửa sổ, sau đó quăng chân rồi chân kia qua ngưỡng cửa và vào trong phòng. Đứng dậy, để cánh cửa sổ trượt đóng lại, sau đó dành phút để vuốt thẳng những nếp nhăn chiếc váy của mình và giật phần đuôi thân trước của vạt áo thẳng lại trước khi vội vã băng ngang qua căn phòng.

      Dừng lại ở chỗ cánh cửa, áp tai vào nó để nghe trong thoáng, sau đó nhàng mở nó để ngó ra ngoài. Mới là đầu giờ chiều và dường như tất cả những người đàn bà vẫn ở giường. Chuồn ra ngoài hành lang, kéo cánh cửa nhàng đóng lại và vội vã nhanh nhẹn, như người đàn ông có thể làm được trong bộ váy áo cứ mắc vào cái đinh thúc ngựa đôi bốt của ta, về phía cầu thang. vừa mới đặt chân lên bậc thang đầu tiên khi cánh cửa phía dưới hành lang mở ra.

      Chửi thề dưới hơi thở của mình, lặng lẽ lao lên gác.

      "Aggie!"

      Radcliffe đông cứng lại bậc thang thứ năm trước tiếng rống vọng tới từ phía dưới. Giọng là của người đàn ông và nó nghe khá quen. Cố xác định lại nó trong tâm trí, tiếp tục leo lên những bậc thang cách thận trọng hơn cho tới khi nghe thấy tiếng người đàn bà trả lời từ phía sau của ngôi nhà. "Vâng?"

      "Bảo Willy lên gặp ta. Lá thư sẵn sàng để được gửi tới cho Radcliffe rồi."

      đứng những bậc thang, Radcliffe ngập ngừng. vẫn nhận ra giọng phía dưới và điều đó khiến khó chịu, nhưng điều khiến khự lại là ý nghĩ bất thình lình có thể giáp mặt với tên côn đồ ngay lúc này và giải quyết cho xong việc này. Tia nhìn của di chuyển lên vài bước cuối cùng tới hành lang trải dài ra phía trước , tuy nhiên, cau mày. nên giải cứu Charlie trước. Ngay khi an toàn tránh xa khỏi nơi này, có thể xử lý tới gã đàn ông ở bên dưới. Nếu cố thử trước khi đưa được tới nơi toàn và có chuyện gì đó xảy ra, bao giờ tha thứ cho bản thân. Gật gù với chính mình, tiếp tục vội vã lên cầu thang và dọc theo hành lang tới căn phòng Bessie và Charlie trèo ra rất nhiều đêm trước.

      Với tới tay nắm cửa, cẩn trọng vặn nó, hề ngạc nhiên khi nó quay dễ dàng. Nếu bọn chúng khóa nhốt Charlie trong căn phòng này, chỉ đơn giản là phải trèo qua cửa sổ như làm khi giải cứu Bessie. Tuy nhiên, khi đẩy cánh mở ra và ngó quanh chỉ để chắc chắn bị trói và chiếc ghế hay cái gì đó. Rèm cửa được đóng lại, khiến cho căn phòng ở trong bóng tối mờ mịt, nhưng từ ánh sáng tràn qua khung cửa ở quanh , nghĩ có bất cứ thứ gì có hình dạng bị trói và tống giẻ vào miệng trong phòng. ngập ngừng, sau đó thở dài và lẻn vào trong, đẩy cảnh cửa nửa đóng lại phía sau khi vội vã về phía cửa sổ và kéo tấm rèm cửa mở ra. Ánh sáng bây giờ tràn ngập mọi ngóc ngách của căn phòng tuy nhiên vẫn thấy dấu hiệu nào của Charlie hết.

      Thở dài, quay lại để ngó qua cửa sổ xuống con hẻm phía dưới, cái cau mày khiến lông mày cau lại. nhận ra ngay lập tức rằng vào nhầm phòng. Khung cửa sổ Charlie và Bessie trèo qua ở cạnh cái cửa sổ lúc này ở.

      Lầm bầm dưới hơi thở của mình, với ra để túm lấy gờ của tấm rèm, giật chúng đóng lại lần nữa khi cánh cửa kẽo kẹt mở ra phía sau giọng khe khẽ vọng vào, "Darlee?"

      Radcliffe nuốt xuống tiếng chửi thề trước tiếng bụng sôi ầm ầm phía sau , và trở nên bất động hoàn toàn, hi vọng rằng thứ ánh sáng mờ nhạt đến từ hành lang chiếu đến vì nơi đứng lúc này rèm cửa đóng kín mít. may mắn như vậy, nhận ra khi người đàn ông lại cất tiếng, lần này nghe gần hơn.

      "Tôi nghĩ em quay lại cho tới khi trời tối. Đức ông Ascomb thường giữ em suốt cả đêm và cả buổi ngày hôm sau khi ông ta thuê em."

      Nếu bất cứ ai đến gần và hỏi han gì ngài, ngài chỉ cần đơn giản là che mặt mình lại bằng khăn tay và cười khúc khích. Những lời của Bessie vang lên trong đầu và Radcliffe cau mày. người cười khúc khích thế nào đây? Cười khúc khích là gì? Từ đó khiến nghĩ đến thanh cao và ríu rít. nghĩ là có thể xoay xở để phát ra thanh như thế. Sau đó người đàn ông dựa vào phần phía sau xếp đầy diềm đăng ten của và phát ra những tiếng lầm rầm, "Willy nhớ em."

      Willy? Mắt Radcliffe mở lớn thể nào tin được. Đây là Willy sao? Lạy Chúa lòng lành! nghĩ cái từ "" được ám chỉ rằng Willy là đứa trẻ. Sau cùng đây là nhà thổ. Nó rất có thể ám chỉ đến kích cỡ của —ý nghĩ của Radcliffe chết ngay khi người đàn ông vòng tay quanh eo và bắt đầu trượt chúng lên phía vòng ngực tồn tại của . Nó quá sức chịu đựng của Radcliffe. đứng quanh để bị mò mẫn bởi gã có tên là Willy .

      Giật mạnh ra, quay ngoắt lại để đối mặt với chàng đó, chuẩn bị để chiến đấu, nhưng kích thước của Willy khiến khự lại. Gã đàn ông này cao hơn Radcliffe đến nửa cái đầu và ít nhất là to lớn gấp đôi. Ít ra ta trông to lớn như vậy trong căn phòng tối lờ mờ. cũng bị vướng víu bởi váy áo của phụ nữ, Radcliffe u ám nghĩ, chuẩn bị đánh đấm trận ra trò. may mắn, trong phòng đủ tối để cho Willy thể nhìn ra những đường nét khuôn mặt Radcliffe. Ít nhất cho là thế, vì thay vì rống lên tức giận khi nhận ra là đàn ông, Little Willy bĩu môi hờn dỗi.

      "Được rồi, giờ Darlee, đừng như thế. Em luôn quay trở về từ chỗ của Đức ông Ascomb với vẻ cáu tiết và biết ta đối xử tử tế với em, dịu dàng như mọi khi và giúp em quên ." Trước những lời như vậy, gã đàn ông cương quyết kéo Radcliffe vào trong vòng ôm của , lờ chống cự bất thình lình của khi vùi mặt vào cổ và trượt cánh tay vòng quanh .

      Trong tình huống đó, Radcliffe lúc đầu quá sốc để có thể phản ứng lại, nhưng khi bàn tay lực lưỡng của trượt xuống để ôm lấy mông qua làn vải lụa và siết lại, bất thình lình tìm thấy khả năng khúc khích. Ít nhất cái thanh tắc nghẹn trượt ra khỏi môi nghe giống như tiếng khúc khích đối với . Hay có lẽ là tiếng ríu rít.

      "Willy !"

      Sắp sửa vung nắm đấm vào mặt gã đàn ông trước mặt trong nỗ lực giành lấy tự do đến tuyệt vọng, Radcliffe gần như tạ ơn Chúa to khi tiếng gọi đến rất đúng lúc vang đến từ phía cầu thang. Willy "" bất thình lình cứng người lại, sau đó thở dài vẻ cam chịu khi tiếng hét vang lên lần nữa, lần này nôn nóng hơn.

      " tốt nhất là trước khi ta đánh thức cả nhà dậy," gã đàn ông lầm bầm vẻ đau khổ. " nghi ngờ gì gã ta chỉ muốn chắc rằng đưa lá thư của cho thằng nhóc đáng tin cậy, nhưng yên tâm nếu chính bản thân tự mình với điều đó."

      Tặng cho bên mông phủ đầy vải vóc hồng của Radcliffe cái siết thân ái khiến giật này cả người và phải cắn lưỡi để nén lại tiếng chửi thề đầu lưỡi mình, gã đàn ông quay , lầm bầm, "Em bị sụt cân, Darlee. Mông em căng như mặt trống vậy. Em cần phải ăn nhiều hơn. mang cho em chút đồ ăn khi quay trở lại. Sau đó phải kiểm tra em kỹ để xem còn có chỗ nào em bị sụt cân ," lầm bầm cách cợt nhả, di chuyển về phía cánh cửa.

      " làm với quý ấy," Radcliffe lầm bầm khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng của gã đàn ông kia. Vội vã tiến lên phía trước, mở cánh cửa với tiếng cách để thấy Willy kềnh càng xuống dưới nhà. Gã đàn ông đó quả là gã khổng lồ. Nắm đấm của gã ta to gần bằng đầu, thứ phải công nhận là vẫn còn so với cơ thể của gã. Radcliffe cho là nên cảm thấy biết ơn rằng những nắm tay đó chỉ siết lại phần phía sau của . Nếu gã đàn ông đó dùng trong số chúng để nện , rất có thể giết chỉ với cú đầu tiên.

      Radcliffe thở dài trước ý nghĩ của chính mình. Váy vồng, quyết định, là khó nếu so với cái tôi của người đàn ông. Chúng ảnh hưởng xấu đến tự tin của . Nếu là lúc khác, nghĩ gã đàn ông đó to lớn nhưng chân tay chậm chạp và có thể dễ dàng đánh lừa . Trong bộ váy áo, tất cả những gì có thể nghĩ là có thể treo ngược lên bằng chính cái váy của và nếu may mắn có thể sống sót. phải tìm được Charlie, đưa ra khỏi đây, và cởi phắt cái thứ chết tiệt này ra. Sau đó thuyết giảng cho vợ mình bài học đứng đắn về việc đừng bao giờ để bản thân vào tình huống nguy hiểm như thế này nữa... bất chấp tất thảy chuyện tốt lành mà nó có thể mang lại.

      Thở dài, khẽ lẻn ra ngoài hành lang và đóng cánh cửa lại. chưa bao giờ thấy bản thân mình trong tình huống như thế này trước khi Charlie nhàn nhã bước vào cuộc đời , càu nhàu với chính bản thân mình khi hướng về phía cánh cửa kế tiếp. Chà, tất cả. Ít nhất bao giờ cần phải sợ cuộc sống của mình trở nên buồn chán. Charlie chăm lo đến điều đó, và thậm chí cần cố gắng gì nhiều, cho là thế. Dừng lại trước cánh cửa ở hành lang, kiểm tra tay nắm để xem nó có mở được , cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi nó . chắc phải ở trong đó.

      "Charlie?" thầm. "Em có trong đó , Charlie? Em có nghe thấy ?"

      "Jeremy?" Tim nảy lên, Charlie lao về phía cánh cửa, áp mặt vào đó cách hớn hở.

      "Jeremy? đấy à?"

      "Phải. Em sao chứ? Chúng làm em bị thương chứ?"

      ". Em sao."

      Radcliffe liếc quanh để chắc chắn rằng mình, sau đó rít lên, "Sao em trốn ra bằng lối cửa sổ? Em bị trói à?"

      ", em bị trói. Nhưng chúng đóng đinh vào cửa sổ hết rồi. Em cố thử cậy những cái đinh ra bằng chân nến, nhưng nó tiến triển rất chậm," thú nhận với vẻ bực mình, sau đó thở dài. "Em cho là cuối cùng tìm thấy lá thư?"

      "Phải."

      "Làm sao vào được mà bị nhìn thấy?"

      " vào bằng cửa sổ dưới nhà."

      "Cảm ơn," thở ra qua cánh cửa. "Cảm ơn?" lầm bầm với vẻ bối rối.

      "Vì quan tâm đủ để tới và cứu em," giải thích. "Nhưng giờ phải . Ngay lập tức," nghiêm trang ra lệnh. "Norwich giết nếu bị bắt."

      "Norwich?" cau mày, giờ hiểu tại sao nghĩ giọng dưới nhà nghe lại quen đến thế.

      "Phải. là kẻ tống tiền. Nhưng lá thư cuối cùng chỉ đơn giản là dụ tới đây để có thể giết ."

      "Giết ? Cái quỷ gì khiến ta muốn như vậy?"

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      21.2

      Giọng buồn và lo lắng. "Đó là câu chuyện dài, đức ông của em. Đủ để rằng ta điên rồi." thở dài lần nữa qua cánh cửa, sau đó khăng khăng, "Làm ơn , đức ông của em, phải rời ngay lập tức. do dự khi giết đâu."

      " bỏ lại em ở đây."

      "Chà, thể đưa em ra ngoài. Cánh cửa bị khóa rồi và cửa sổ bị đóng đinh lại. Phá cánh cửa nào cũng tạo ầm ĩ đủ để khiến cả ngôi nhà chạy đến. Trừ khi mang cả đội quân tới với , em đề nghị rời ngay bây giờ."

      " đội quân," Radcliffe lầm bầm, nghĩ tới Stokes, Bessie, Elizabeth, và bà Hartshair và lũ trẻ của chị ta trong xe ngựa phía dưới. Họ cứ khăng khăng đòi theo, và muốn tốn thời gian tranh cãi, Radcliffe đồng ý chừng nào tất cả bọn họ còn ở nguyên trong xe ngựa.

      "Radcliffe?"

      "Gì thế?" liếc về phía cánh cửa. Giọng lần này dường như tới từ phần thấp hơn của chiếc cửa.

      " mặc cái gì đấy?"

      Tia nhìn của rơi xuống cái lỗ khóa và ngay lập tức quỳ xuống và thấy mắt ngó ra. bên mắt đẹp, nghĩ. kỳ lạ là quên mất điều đó. Cả hai bên mắt đều đẹp tuyệt. To tròn, thường lấp lánh với vẻ ngạc nhiên nào đó sâu thẳm bên trong, và màu đen tuyền như than, trông giống ánh sao sáng trong đêm vậy. "Xin chào," lầm bầm, giọng khàn đặc.

      " mặc cái gì đó màu hồng có diềm xếp nếp đấy hả?" kêu thét lên vẻ thể tin được, khiến ngã lộn nhào ra khỏi trầm ngâm suy tưởng dịu dàng trước vẻ đẹp của .

      Cau mày, bất thình lình đứng dậy. "Đó là ý tưởng của em em."

      "Beth? Beth đặt vào cái đống diềm đăng ten hồng này?"

      "Nó là quần áo cải trang," xoay xở để tuyên bố với vẻ đầy phẩm cách. " ấy nghĩ rằng có thể tránh bị nhận diện với tư cách là phụ nữ tốt hơn là bản thân mình."

      "Nó là váy?" kêu hét lên. " mặc chiếc váy hồng có diềm đăng ten?"

      "Nó là đồ cải trang." Radcliffe quát, sau đó cau mày trước tiếng cười khúc khích như bị nghẹt lại vọng qua cánh cửa.

      "Giờ biết tại sao em là người luôn vẽ ra những kế hoạch rồi đấy." cười phá lên, sau đó, trước khi có thể trả lời, thở dài, "Vậy là có quan tâm tới em."

      "Gì cơ?" lại quỳ bên cái lỗ khóa, ngó vào bên mắt của . "Em có ý gì, quan tâm tới em?"

      "Chà, đó là lý do duy nhất người đàn ông có thể để bị thuyết phục khoác lên người bộ váy. Để cứu người ta quan tâm tới."

      "Đúng là vớ vẩn. Lạy Chúa lòng lành, đúng là phụ nữ, đuổi theo em, băng qua cả quốc tiến vào Scotland, vào trong cái bẫy tí teo chút khí với Stokes, Tomas, Beth, bà Hartshair và lũ trẻ của bà ấy, vậy mà nó vẫn gây cho em chút ấn tượng nào với những tình cảm của ? khoác lên người có mỗi cái váy đầy diềm xếp nếp ngu ngốc và bất thình lình em nghĩ có thể quan tâm tới em? Tôi quan tâm tới bà, thưa phu nhân. Tôi ăn vận như thế vì người tôi quan tâm. em!"

      " em?"

      "Tất nhiên là em. Sao em nghĩ lại cưới em chứ?"

      "Để cứu em khỏi Carland."

      " chỉ cần đơn giản là mua đứt ông bác của em, hay gửi em tới Mỹ để kết thúc việc đó," với vẻ kinh tởm. "Trói buộc phần còn lại của cuộc đời mình với em là cần thiết."

      "Nhưng buổi sáng sau khi chúng ta ... umm...'ừm" từ cuối vì tìm được từ nào hay hơn. " với em là em."

      "Em thậm chí còn chưa thức dậy khi rời khỏi em."

      "Lúc nghĩ em là Charles ấy," giải thích.

      im lặng trong thoáng, sau đó , " nhớ là em hỏi gì đó về tình , và lúc đầu định rằng nghĩ nó quan trọng để được xem xét khi đó, nhưng dừng lại để cân nhắc những cảm xúc của mình. Khi đó rất bối rối. có những cảm xúc với Charles mà nghĩ rằng hoàn toàn đáng được tán thành, và đôi khi là cảm xúc với Beth chứ phải người khác. Nó cho tới khi biết được em và em mình đổi chỗ và nhận ra rằng tất cả tình cảm của mình là dành cho em."

      "Vậy là em?"

      " có quỳ sàn trong đống đầy đăng ten hồng nếu ?"

      "Ôi, Jeremy, em cũng ," thở dài, nước dâng lên trong bên mắt có thể nhìn thấy. "Em ước em có thể ôm ."

      "Em ," nghiêm trang . " đưa em ra khỏi đây, nhưng đầu tiên phải—"

      "Darlee?"

      Radcliffe cứng người lại trước cái tiếng ồm ồm trầm thấp đó và quay người lại để ngó qua vai vào gã khổng lồ đứng phía . nghe thấy gã ta tới gần.

      "Mày phải là Darlee." Radcliffe thấy cái nắm đấm bay về phía đầu như thể là cái búa vậy, nhưng có cơ hội để cúi xuống tránh trước khi cơn đau nổ bùng ra trong đầu và tình trạng hôn mê bao phủ lấy .

      Chính nước lạnh được vỗ lên mặt kéo trở về với thực tế. Bơi trong màn sương mù xoáy tít trong não, Radcliffe chớp mắt mở ra sau đó nhắm lại, sau đó mở ra lần nữa để liếc nhìn những hình ảnh nhạt nhòa xung quanh , cố thử với vẻ khó khăn để tập trung vào chúng. Charlie là thứ đầu tiên nhìn thấy, hay Charles, cho là thế, nhận thấy mặc quần ống túm và áo gi-lê cũng như cái thực tế ngồi sàn, ôm lấy đầu trong lòng . Sau đó thấy ngó cái hình ảnh quay tít thứ hai với vẻ đầy giận dữ, và liếc mắt nhìn cho tới khi nó tạo nên hình ảnh của Norwich, kẻ đứng phía họ. chiếc bình trống đung đưa trong tay gã đàn ông.

      "Cuối cùng," gã đàn ông thở dài vẻ nôn nóng. " , hai người các ngươi khá là mệt mỏi. Đầu tiên, ta xuất thay vì ngươi, sau đó ngươi tới sớm. Ta với ngươi là nửa đêm— ai trong hai ngươi biết đọc à? Nhân tiện, cái váy đẹp đấy," cười kinh bỉ, quay người sầm sập về phía cánh cửa. "Các ngươi có hơn sáu tiếng trước khi tới nửa đêm. Thưởng thức chúng . Chúng là khoảng thời gian cuối cùng các ngươi có với nhau."

      "Đồ con hoang," Charlie rít lên khi cánh cửa đóng lại phía sau , sau đó quay người để nhìn xuống Radcliffe vẻ đầy quan tâm. " sao chứ?"

      "Ừ," Radcliffe thở dài, ngồi dậy với giúp đỡ của và ngó quanh, tay di chuyển cách tự động lên để xoa xoa thái dương đau nhức.

      "Có lẽ nên nằm xuống chút," Charlie lầm bầm vẻ lo lắng, nhưng lắc đầu và ép buộc bản thân mình đứng tại nơi nghiên ngả chóng hết cả mặt mày.

      " có thứ xa xỉ đó. phải tìm cách đưa chúng ta ra khỏi đây."

      "Em làm việc đó, nên nghỉ ngơi ," khăng khăng, nắm lấy cánh tay để giữ đứng vững.

      ". —"

      "Khỉ Radcliffe, lúc này em mặc quần ống túm. Ngồi xuống trước khi bị ngã," quát.

      "Em mặc quần ống túm? Cái đó có nghĩa khỉ gì chứ?"

      "Bất cứ nghĩa gì muốn, giờ ngồi xuống ." Charlie tặng cho chồng cái đẩy khiến ngã người cách ớt về phía chân giường, sau đó di chuyển về phía cửa sổ để kiểm tra công trình thủ công của lúc trước. xử lý trong những cái đinh bằng cái chân cắm nến bạc khi Radcliffe gõ cửa và gọi vọng vào tên . "Em làm gì đấy?"

      Liếc quanh, thấy Radcliffe yếu ớt loạng choạng tới để tham gia cùng với và giờ đứng nghiêng ngả như cái cây non trong cơn gió mạnh bên cạnh . Cau mày, nắm lấy cánh tay và hối thúc quay lại giường. " thể ngồi xuống và để em xử lý việc này sao? Em có đủ lo lắng rồi, cần thêm việc phải giữ khỏi ngã đập mặt xuống nữa đâu."

      " ngã đập mặt xuống đâu," ngắt lời với vẻ cáu kỉnh, giãy tay ra. "Và là chồng em, em được ra lệnh cho ."

      "Thế ư? Chà, em có tin mới cho đây, Radcliffe. phải là chồng em."

      " là chồng em."

      " phải. kết hôn với Beth."

      " ấy có thể đứng ở chỗ của em, nhưng là tên em trong cuốn sổ đăng ký."

      "Nhưng phải chữ ký của em. Chúng ta vẫn chưa kết hôn."

      bối rối thoáng trước những lời đó, sau đó cau mày. "Chà, chúng ta sửa lại tình huống đó. Ngay khi chúng ta thoát khỏi đây, sắp xếp lễ cưới đàng hoàng."

      "Tốt cho , và đảm bảo là nhớ gửi cho em thiệp mời đấy, em xem liệu em có thể xuất để chứng kiến nó ."

      nhìn trừng trừng với vẻ hoang mang, băn khoăn liệu vết thương ở đầu gây ra nhiều thiệt hại hơn là nghĩ lúc ban đầu hay nữa. "Chuyện gì diễn ra thế? Điều cuối cùng nhớ trước khi bị hạ nốc ao là chúng ta thú nhận tình cảm dành cho nhau, vậy mà lúc này dường như rằng em kết hôn với . bỏ lỡ mất chuyện gì hả?"

      Thở dài đầy giận dữ, Charlie lấy tay xoa mặt vẻ đầy mệt mỏi và lắc đầu khi quay trở lại với cái cửa sổ. " bỏ lỡ gì hết. Em bỏ lỡ nó. Em , Radcliffe, nhưng em chắc em muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình với người đàn ông đối xử với em như kẻ thấp kém hơn."

      " bao giờ đối xử với em như kẻ thấp kém hơn."

      "Chà, chắc chắn đối xử bình đẳng với em nữa."

      "Ôi, là vớ vẩn."

      "Nó phải là chuyện vớ vẩn. Kể từ khi biết được em phải là Charles, đối xử với em như bông hoa trong nhà kính, có lấy nổi ý nghĩ trong đầu mình và có thể tắt thở bởi nỗ lực nếu em cố đặt ý nghĩ vào trong nó."

      " có," phủ nhận cách nóng nảy.

      "Ồ, ư? Chà, lần cuối cùng thảo luận chuyện làm ăn với em là khi nào?"

      " lịch khi thảo luận việc làm ăn khi có người ngoài ngành, bên cạnh đó phụ nữ hiểu phức tạp của..." Giọng trượt dài , khuôn mặt đỏ bừng vì tội lỗi khi nhận ra gì.

      "Buồn cười là khi em là Charles em có thể hiểu được, nhưng đủ giỏi để thảo luận nó khi em là Charlotte."

      " nhận ra..." bắt đầu vẻ yếu ớt, ngồi sụp xuống giường vẻ thể tin được.

      "Cái gì? Rằng coi phụ nữ là thiếu sót? Rằng đối xử với em như kẻ ngờ nghệch đầu óc rỗng tuếch?" khô khốc hỏi, sau đó di chuyển tới để nhặt lấy cái chân cắm nến và bố trí bản thân mình ở cạnh cửa. Trước khi Radcliffe có thể hỏi định làm cái gì, để buột ra tiếng thét kinh hoàng và giờ cái chân nến lên quá đầu mình khi tiếng chìa khóa xoay trong ổ vang lên, Cánh cửa bật mở, Willy mắt mở lớn bước vào, và nện cái chân nến nặng nề xuống đầu gã với vẻ thích thú đủ để Radcliffe nửa nghi ngờ là trút chút giận dữ được gây ra bởi vào sọ gã đàn ông đó.

      Khi con vật kếch xù đó sụm xuống sàn nhà thành đống, quẳng cái chân nến sang bên, cúi người để giật lấy chùm chìa khóa từ bàn tay lỏng lẻo của gã ta, sau đó thẳng người để nhìn thẳng vào mắt Radcliffe với vẻ nôn nóng. "Sao? , hay là định ở đây chờ cho tới nửa đêm?"

      Khép lại khuôn miệng há hốc ra, Radcliffe nhanh chóng đứng dậy và loạng choạng di chuyển về phía trước. Giây phút bước qua cánh cửa, kéo nó đóng và khóa lại, sau đó thả chùm chìa khóa vào túi và vội vã tiến về phía cầu thang. Họ xuống được nửa đường Norwich xuất dưới chân cầu thang. Còn hơn cả ngạc nhiên của Radcliffe, Charlie tiếp tục xuống ngay cả khi Norwich bước lùi lại và giờ khẩu súng của gã lên để chờ họ. Ở chân cầu thang, Radcliffe nhanh chóng di chuyển để đặt bản thân mình cách đầy bảo vệ vào phía trước -vợ--kết-hôn-nhưng--được-hợp-pháp-lắm của và đối diện với gã đàn ông.

      Norwich cau mày với vẻ khó chịu khi giơ khẩu súng và ngắm nó, sau đó , "Tao biết có chuyện gì với hai đứa bọn mày. Bọn mày thể đơn giản là làm những gì bọn mày được bảo sao? Mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều nếu bọn mày làm thế."

      "Ồ, phải, thế tuyệt, phải ?" Charlie quát qua vai của Radcliffe. "Sau đó ông có thể ban ra mệnh lệnh xinh dễ thương như là chết và bọn tôi chỉ đơn giản là ngã gục dưới chân ông."

      Norwich cau mày với , sau đó nhướn bên lông mày với Radcliffe. " tạo vật xinh xấc xược phải ?"

      "Ta muốn nghĩ tới ấy như là nồng nhiệt hơn."

      Lông mày Norwich nhướn lên cao hơn. " sao? Chà, tao khó có thể đợi để trải nghiệm toàn bộ đam mê của ta."

      "Đợi kiếp sau , Norwich," Radcliffe gầm gừ.

      " ấy đúng đấy," Charlie bình tĩnh khi gã đàn ông cười lục khục vẻ chế giễu trước lời đe dọa đó. "Tôi e là trò chơi kết thúc rồi. Kế hoạch của ông có tác dụng trong bất cứ trường hợp nào. Radcliffe và tôi thậm chí còn chưa hề kết hôn. Beth là người kết hôn với ấy ở Gretna Green."

      "Em mày kết hôn với Mowbray."

      "Phải. Bốn ngày trước khi chúng tôi đến Gretna Green ấy kết hôn với Tomas, sau đó vào buổi sáng người của ông cưỡi ngựa tới Gretna với chúng tôi, ấy ăn mặc như Charles và kết hôn với Radcliffe. Nó phải là lễ cưới hợp pháp. Nếu ông giết Radcliffe, tất cả những gì ông nhận được từ việc cưới tôi là vài món đồ trang sức tầm thường. Hầu hết chúng bị bán lấy tiền đem đầu tư." Khi bắt đầu lắc đầu vởi vẻ ràng là thể tin được, nhún vai. "Nếu ông tin tôi, hỏi Beth ấy. Con bé đứng ngay phía sau ông."

      ta cười phá lên trước những lời đó. "Nếu mày mong tao tin—" Giọng chết ngay tắp lự khi cái gì đó cứng chọc vào phần phía dưới lưng .

      "Ừm, xin chào, đức ông Norwich. vui vì được gặp ngài ở đây," Beth uốn lưỡi vui vẻ, sau đó thúc mạnh hơn chút vào xương sường với thứ vũ khí của . "Ông đưa súng của mình cho đức ông Radcliffe, đúng ?"

      Radcliffe nhận lấy khẩu súng khi nó bất thình lình treo cách ẻo lả tay gã đàn ông. Beth đợi chỉ đủ lâu để chĩa thứ vũ khí đó vào gã côn đồ, sau đó lao qua gã ta để ôm lấy chị . "Em làm được, Charlie! Em cứu chị. Em cứu chị. Và em làm được với cái chân nến," nửa cười nửa hổn hển, ngả người ra để giơ thứ vũ khí của lên. "Ôi, nó là tuyệt diệu. cảm giác mạnh mẽ! Em chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế hay tràn đầy sức sống như thế. Chị có biết , em nghĩ em sợ hãi bất cứ ai nữa," , sau đó cười phá lên và ôm lấy chị mình lần nữa. "Em làm được."

      "Phải, em làm được." Charlie mỉm cười rộng. "Những người khác đâu?"

      "Ngay ở đây, thưa phu nhận," Stokes , kéo mụ Aggie bị-trói-và-nhét-giẻ từ cuối hành lang tiến về phía họ với Bessie và Bà. Hartshair theo sau.

      "Nhưng sao chị biết tất cả họ đều ở đây?"

      Beth hỏi Charlie vẻ ngạc nhiên.

      "Chị nhìn thấy mọi người trèo ra khỏi xe ngựa và bò qua cửa sổ tầng từ căn phòng gác," Charlie giải thích. "Lúc đó, chị cố quyết định xem chặn cánh cửa và phá cửa sổ tốt hơn hay là dụ Willy vào trong phòng, hạ gục và mạo hiểm xuống cầu thang tốt hơn. Nhìn thấy mọi người tiến vào khiến chị quyết định thử những bậc cầu thang. Chị hi vọng người đến kịp lúc để phụ giúp việc xử lý Norwich."

      "Và em làm thế!" Khuôn mặt Beth bừng lên như ngọn nến vì tự hào và Charlie thể cười phá lên.

      "Phải, em làm thế. Em tuyệt diệu."

      "Em tuyệt diệu mà, đúng ?" hỏi lại, hụt hết cả hơi.

      "Phải, và chị chưa bao giờ muốn nghe em lại lần nữa mình là kẻ nhát gan. Phải dũng cảm mới có thể đối mặt với có thứ vũ khí gì ngoại trừ cái chân nến. Em có thể bị giết rồi. Sao ư, tất cả những gì ta phải làm là liếc qua vai và—Beth?" Vội vã với ra, đỡ lấy em sinh đôi của mình khi Beth sụm xuống sàn nhà chết lặng.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 22 (Hết)
      "Mấy giờ rồi?"

      " hỏi câu hỏi đó hai chục lần rồi đấy, Radcliffe," Tomas phát cáu chỉ ra khi ta kiểm tra đồng hồ của mình lần nữa. " giờ bốn phút."

      "Họ đến trễ."

      "Phụ nữ luôn trễ nải. Tôi biết tại sao lại tự chuốt lấy phiền não như vậy. Tôi chẳng lo chút nào."

      Radcliffe nhăn nhó với câu đó. "Cậu kết hôn. Dù cho cậu có qua được cái chuyện này lần nữa vào hôm nay hay , cậu vẫn là kết hôn với Beth. Charlie và tôi lại là chuyện khác hoàn toàn."

      "Nhưng hai người chẳng phải sắp xếp đâu vào đấy rồi à. ấy đồng ý cưới . Đúng vậy ?"

      "Ừa." trông gánh hẳn, nhưng rồi lo âu lại quét qua gương mặt . "Nhưng ra sao nếu như xảy ra cái gì đó?"

      "Cái gì đó như gì?" Tomas tò mò hỏi.

      "Ai có thể chắc được với Charlie cơ chứ? Tôi chưa từng biết người phụ nữ nào thu hút nhiều rắc rối như ấy vậy."

      " thế," Tomas ủ rủ đồng tình, bây giờ nỗi lo cũng giật giật lông mày của chính ta. "Và sau đó chính Beth cũng bị nhiễm cái nét quá sức may đấy. Nhất là sau vụ Norwich."

      Radcliffe nghiêm nghị gật đầu. Đúng là thế; nàng Beth người từng thời lặng lẽ và đầy ý thức trở thành ngày càng giống Charlie, tự lao đầu vào những chuyện bất bình giữa đường mọi lúc và khiến chồng nổi điên vì nó. Nhiều như thích thú của Radcliffe, nhà Mowbray, giờ cũng bày ra chuỗi lô lốc người vật vô gia cư lưu lạc mà nàng cứu thoát từ tình huống hiểm nghèo này hay tình cảnh khốn khổ nọ. Dẫu cho bao giờ để lộ niềm vui thích bí mật này cho bạn . Và Tomas đúng trong việc rằng tất cả bắt nguồn từ vụ Norwich và việc tước đoạt khí giới của gã với chẳng có gì ngoài cái chân nến. Có vẻ như những lời của trong ngày hôm đó thành thực, bất chấp cho màn bất tỉnh tiếp sau vụ việc; thực còn e sợ bất kỳ ai.

      Về phần bản thân Norwich , lần cuối họ trông thấy là khi các nhà chức trách lôi cùng Aggie . Lúc đó ta kêu gào phản đối rằng là con trai của đức vua. Chuyện gì xảy ra cho vẫn còn nằm trong phỏng đoán của mọi người. Aggie phải hứng chịu cơn đau tim trong ngục và sống sót để tới được tòa, và khi Radcliffe dò hỏi việc khởi tố Norwich, được bảo khỏi lo lắng, vấn đề xử lý xong. có nghe vài tin đồn khác nhau, nhưng ngờ rằng ta bị biệt giam trong nhà thương điên Bedlam, nơi gây ta bất kỳ nỗi xấu hổ nào cho hoàng gia nữa.

      "Chết tiệt," Tomas bất thình lình lẩm bẩm, rút Radcliffe ra khỏi dòng suy nghĩ. "Giờ tôi cũng thấy lo."

      Trao đổi nhau những cái liếc u ám, hai người đàn ông bắt đầu rảo bước lên phía trước nhà thờ dưới những con mắt dõi theo của vị cha xứ cùng bốn trăm vị khách mời mệt mỏi chen chút nhau trong nhà thờ. Mỗi thành viên trong dòng người đều muốn có mặt tại kiện "nối lại lời thề" này giữa Charlie và Radcliffe, cùng Tomas và Beth. Tất cả bọn họ đều nghĩ nó hết sức lãng mạn. Tất nhiên, ai trong họ nhận ra rằng đây là lần đầu tiên Charlie lời thề của và đám cưới trước đó của họ hoàn toàn hợp pháp cho lắm.

      Sau hôn lễ giả tưởng của họ tại Gretna Green, Charlie cứ nhất mực đợi năm đến cái ngày này, chỉ để tránh rối loạn cho những dịp kỉ niệm lễ cưới. Beth và Tomas hiểu và đồng ý ngày ước định. Tất nhiên, đó là tất cả trước khi họ biết rằng Charlie mang thai và ngày khai hoa nở nhụy của chỉ đúng tuần sau cái ngày được lên kế hoạch cho kiện "nối lại lời thề" này. Radcliffe cố thử thuyết phục rằng họ nên thúc tiến ngày thành hôn. có lý nào lại muốn đứa trẻ được sinh ra trước lễ cưới và có thể trở thành con hoang vì chuyện đó. Vẫn là, Charlie—quyến rũ, sôi nổi, ngọt ngào, ương ngạnh Charlie— . Họ tiếp theo kế hoạch và hi vọng đứa trẻ chào đời sớm.

      "Làm thế nào mà thuyết phục ấy kết hôn lại với thế?" Tomas hỏi cách tò mò, dứt Radcliffe ra khỏi dòng suy nghĩ.

      Làm bộ gương mặt, thú nhận, "Tôi phải lập giao ước rằng tôi giờ được đánh giá thấp ấy lần nữa. Rằng tôi thảo luận công việc kinh doanh với ấy về những vấn đề cơ bản hàng ngày mà ấy có hứng thú, và..."

      "Và?"

      thở dài chẳng mấy vui vẻ. "Và rằng tôi đưa ấy đến câu lạc bộ của tôi ăn mặc như người đàn ông."

      Tomas giật nảy người. "Hả?"

      "Suỵt," Radcliffe cảnh cáo, đầy lo âu liếc xung quanh để bảo đảm họ bị nghe lỏm. ai dường như chú ý tới họ. Hầu hết các vị khách dõi những ánh mắt trông đợi về hướng phía sau nhà thờ, hi vọng mục kích được các dâu, những người đáng lý bây giờ ở đó. Liếc trở lại Tomas, gật đầu. " ấy khá là cứng rắn về việc nhìn thấy câu lạc bộ. Có vẻ ấy ganh tị chuyện Beth được vào bên trong những 'phòng khách linh thiêng' ấy—theo lời của ấy, phải của tôi—và ấy hạ quyết tâm phải tận mắt thấy bên trong mới được."

      " đưa ấy tới đó chưa đấy?"

      "Chưa, chưa. Tôi dàn xếp để cho ấy nghỉ ngơi thời gian, và rồi vào lúc ấy đánh mất kiên nhẫn của mình với giảm lỏng của tôi, ấy lại có đứa bé và nghĩ bầu khí quyển tràn ngập khói thuốc tốt cho nó. Tôi hi vọng vào lúc nó chào đời và ấy có thể lại được, ấy quên khuấy—" tiếng hét điếng người từ bên ngoài nhà thờ khiến ngưng lại và cứng người đầy cảnh giác. " thanh đó nghe giống Charlie."

      Xoay mình, gấp rút tiến về phía sau nhà thờ với Tomas theo sát gót. Rầm rập xuyên qua những cánh cửa nhà thờ, cả hai bọn họ đông cứng tại đầu bậc thềm và thở dốc trước cảnh tưởng chiếm chỗ con đường phía dưới. Charlie và Beth, trong tất thảy mớ trang phục lễ cưới của họ, đương lúc giữa chừng cuộc tấn công vào thứ trông như người bán dạo. Những cánh hoa bay lả chả trong trung khi cả hai người họ đánh liên hồi người đàn ông với những bó hoa và hét vào ông ta cách điên cuồng.

      "Radcliffe. biết tôi từng nhắc tới chuyện, tôi trân trọng tác động của vợ lên vợ tôi ít ỏi đến chừng nào chưa?" Đột nhiên Tomas lầm bầm, và Radcliffe liếc ta với vẻ thích thú.

      "Vợ tôi? Chúa tốt lành, Tomas, cậu thể đổ tội Charlie cho thay đổi đột ngột của Beth được. Bọn họ lớn lên cùng nhau, có Chúa chứng giám. Sau hai mươi năm ảnh hưởng, ấy mới như thế này chứ."

      Tomas cau mày. "Tôi chưa từng nghĩ về điều đó. Thế, cho là nên làm gì?"

      Radcliffe khẽ nhếch miệng cười. "Thứ duy nhất mới mẻ trong cuộc đời của ấy chính là ."

      Tomas lấp đầy cái đấy Stokes vụt ra khỏi nhà thờ để gia nhập bọn họ. "Ôi, trời ạ. Phu nhân Charlie và phu nhân Beth khó có điều kiện thích hợp cho lối xử đó."

      Radcliffe và Tomas ngó trở lại chỗ náo động đường. Người đàn ông quay người , có vẻ như thế, và cố leo lên băng ghế dài của cái xe hàng, chi để cho trong những người phụ nữ phóng mình vào lưng ông ta. trông như dự tính trèo lên ông ta như thể leo ngọn núi, và bất chấp tình trạng sắp sửa sinh nở của mình, vẫn cứ làm thế. Cùng lúc ấy, " dâu" kia giờ dẫm mạnh lên ngón chân ông ta, đá vào ống quyển, và giật mạnh tóc ông ta với mọi sức lực mà có. Tay bán dạo eng éc kêu chẳng khác gì lợn.

      Cả hai người đàn ông tiến lên cùng lúc, nỗi quyết tâm ác liệt gương mặt họ. Radcliffe tự động về phía người phụ nữ lưng người đàn ông, gỡ ra khỏi tay bán dạo và bế lùi xa vài bước để đặt xuống. Khi quay lại đối diện với , chớp mắt sững sờ. "Elizabeth?"

      " thả đấy. Chặn lại!" Beth hét lên, chạy về phía trước thậm chí khi Charlie trượt khỏi cú tóm của Tom và lao về phía người đàn ông.

      Đồng loạt nguyền rủa, Radcliffe và Tomas vội tiến lên, khóa chặt cánh tay của vợ họ lại và đẩy họ ra xa trước khi chụp lên tay bán dạo khi ông ta cố leo lên xe hàng lần nữa. Kéo ông ta ngược trở lại mặt đất, họ xoay ông ta đối mặt với những người phụ nữ hổn hển.

      "Bây giờ." Radcliffe cau mày trước đầu tóc rối tung của và tình trạng đứt hơi những người phụ nữ. "Chuyện gì diễn ra nào?"

      "Ông ta đánh đập đứa trẻ kia kìa," Charlie thở dốc điên cuồng, với tay lên để chỉnh ngay lại mạng che mặt.

      "Đứa trẻ nào cơ?" Tomas cau mày, và vợ trả lời.

      "Cậu bé ở phía sau chiếc xe."

      Bỏ lại người đàn ông tại nơi của ông ta, cả hai người di chuyển đến chiếc xe hàng ngó đứa bé co rúm lại đằng kia. Những dấu vết nó mang thể nhầm lẫn thành bất kỳ thứ gì khác ngoài những vết thâm tím từ trận đòn nhừ tử. Radcliffe với tay để nhấc đứa trẻ lên khỏi những mảnh da thuộc dơ bẩn mà nó nằm.

      "Giờ đây rồi. Đặt nó trở lại. Nó là của tôi." Tay bán dạo lao về phía trước.

      Radcliffe lạnh lùng nhướn bên lông mày lên. "Của ông?"

      "Cháu tôi, tôi đem nó theo khi cha mẹ nó qua đời. Tôi tập việc cho nó. Dạy nó trở thành cậu bé đánh giày và nó là của tôi để tôi xử lý theo những gì tôi cho là phải. Ngoài ra, nó xứng đáng bị ăn đòn. Nó bỏ và chạy khỏi tôi. Tất nhiên là tôi đánh nó khi tôi tìm ra nó ở đây và bắt nó trở lại."

      "Tôi cũng trốn, nếu ông đánh tôi," Charlie nhấm nhẳng. " phải tất cả những vết thâm tím đó đều mới."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Radcliffe và Tom hết ngó nhau đến nhìn chăm chú vào cậu bé tội nghiệp Radcliffe bế. Cậu bé gầy nhom, quá sức gầy, những vết thâm cũ và mới dán đầy làn dạ nhợt nhạt của nó, và nó có nét biểu cảm vô vọng mặt mà đứa trẻ nào nên có cả. Mất kiên nhẫn, Radcliffe quay lại và liếc tay bán hàng. "Ta mua cậu bé từ ông."

      "Radcliffe," Charlie thở dốc kinh hãi. " thể mua đứa trẻ được."

      "Vâng, ấy có thể đấy," tay bán dạo nhanh. "Bao nhiêu?"

      "Chúng ta thảo luận việc đó trong văn phòng cố vấn pháp luật của ta vào sáng mai tám giờ." Trong khi Charlie lắng nghe cách kiên định, đưa địa chỉ cho người đàn ông, rồi trao đứa trẻ cho Stokes, rồi nắm lấy khuỷu tay Charlie, và bắt đầu bước lên những bậc thềm đến nhà thờ. Họ lên được giữa đường nhận ra rằng Charlie im lặng cách đáng ngờ. Liếc nhìn chăm chú, cau mày với nét biểu cảm môi mím chặt kia của . "Em ổn cả chứ?"

      "Vâng," nhanh, ấn tay vô cái bụng nhô lên của mình.

      "Em phải là—" ngừng bước bậc thềm khi cắn môi trong đau đớn. "Em sắp sửa, có phải ?"

      "Nó đợi cho đến sau lễ cưới," quả quyết, bước bước run rẩy khác.

      "Charlie, chị chuyển dạ đấy ư?" Beth hỏi đầy lo âu khi và Tomas tham gia với họ những bậc thềm, chiếc áo dài của cũng nhô lên với chu vi đứa trẻ. chỉ mang thai thua tháng sau chị . Có vẻ như những cặp sinh đôi hay thích làm các thứ cùng với nhau. "Chị sắp sinh rồi, phải thế ? Có lẽ ta nên hoãn—" rơi vào câm lặng khi Charlie hướng vẻ điên tiết về phía .

      "Đứa trẻ này chào đời cho đến khi cha mẹ của nó thực thành hôn."

      Radcliffe dằn xé trong khoảnh khắc, rồi, nguyền rủa, cuốn lấy lên đôi cánh tay của và vội chạy lên những bậc thang với , bỏ lại những người khác theo sau.

      "Nó ổn thôi, chồng à, có thể đặt em xuống, em nghĩ rằng những cơn đau dừng," Charlie thầm khi thẳng đường qua những cánh cửa nhà thờ với . Khi Radcliffe lờ và chú tâm bước dài lên lối giữa hai dãy ghế của nhà thờ, Charlie ép buộc mình cười để thỏa lòng các vị khách, những người đồng loạt quay lại và giờ mở to mắt dõi theo họ tiến gần. "Chúng tôi tới đây," gọi to với niềm hào hứng giả tạo. "Xin lỗi trì hoãn."

      "Làm . Thưa Cha," Radcliffe cách kiên định, dừng lại trước người đàn ông.

      "Thả em xuống," Charlie rít, và sau chút do dự, Radcliffe làm thế, đặt xuống chân vừa lúc Tomas, Beth, Stokes, và cậu bé đánh giày tới cạnh họ.

      "Thưa Cha!" Radcliffe nóng nảy gắt lên, và người đàn ông giật nảy mình, rồi đằng hắng thông cuống họng và bắt đầu.

      "Hỡi những người thân đáng mến, chúng ta tụ hội ở đây—"

      "Chúng con biết tại sao mình tụ hội. Thưa Cha. Làm ơn tới luôn phần trọng điểm."

      "Giờ nhìn đây, chàng trai trẻ," ông bắt đầu, rồi lo lắng liếc vào Charlie khi bất thình lình thở dốc và nắm chặt bụng . "Con ổn cả chứ, công nương của ta?"

      " ấy sắp sinh con. Thưa Cha. Có lẽ chúng ta có thể làm việc này cho xong trước khi nó đến được ạ?"

      "Chà, ừm, ta biết ấy sắp sinh—Con là bây giờ ư?" kinh hãi gương mặt ông vượt quá giới hạn. "Vậy các con phải đưa ấy về nhà, chăm sóc ấy tử tế và—" Giọng ông tắt lịm bởi thanh chán nản khi Radcliffe túm lấy áo ông và nhìn ông đầy đe dọa.

      "Kết hôn bọn con trước ." Khi người đàn ông tội nghiệp nhanh chóng gật đầu, Radcliffe thả ông ra và đặt vòng tay an ủi quanh Charlie. thể rằng ấy chú ý tới. Giữ lấy bụng mình, bắt đầu quặn lên theo cách đáng lo ngại.

      "Đức ông Radcliffe, con có lấy—"

      "Con có," ngắt, và vị cha xứ cau mày với .

      "Ít nhất hãy để ta kết thúc—" Ông ngừng lại và nuốt xuống khi Charlie buộc ra tiếng kêu bất ngờ, đau đớn gương mặt đầy biểu cảm của . "Ôi, Chúa nhân từ," ông thở ra, rồi thẳng người lên cách kiên định. "Được rồi, Đức ông Radcliffe lấy Phu nhân Radcliffe, và, công nương của ta, con có lấy ấy ?" Khi gật đầu, ông liếc về phía Tom và Beth. "Đức ông Mowbray, con có lấy Phu nhân Mowbray ? Và Phu nhân Mowbray, con sao?"

      Họ gật đầu cùng lúc và lầm bầm, "Chúng con có."

      "Tốt, tốt, vậy... ờ... gì tiếp theo nhỉ?" Mồ hôi xuất chân mày ông, trong chốc lát ông lúng túng, rồi hét, "Nhẫn! Đeo chúng vô." khi Tomas và Radcliffe trượt những chiếc nhẫn vào ngón tay vợ họ, ông thở phào nhõm. "Vậy đó. Các con là chồng và vợ... lần nữa. Giờ hãy hôn và biến ."

      Hôn lên trán Charlie, Radcliffe cúi xuống bế lấy lên tay, rồi xoay người và vội vã xuống lối giữa hai dãy ghế, Tomas và Beth cũng vội vàng theo sau họ.

      Radcliffe, Tomas và Stokes bước mòn cả sàn phòng khách khi họ nghe thấy tiếng kêu thét của đứa trẻ khóc. Đồng hồ mặt lò sưởi chỉ năm phút nữa là nửa đêm. Họ bước loanh quay suốt hơn mười hai giờ.

      Trở về căn nhà trong thành phố, Beth bảo Radcliffe bế Charlie lên lầu đến phòng họ, rồi loại bỏ và Tomas ra phòng khách. Stokes trở về từ nhà thờ chậm chút với đứa cháu của tay bán dạo, bà Hartshair, lũ trẻ của bà, và hầu mới của Charlie, Maggie, tất cả ở trong xe ngựa của Mowbray. Để lại bọn trẻ cho Stokes chăm lo, bà Hartshair và Maggie gấp gáp chạy vội lên để xem có thể hỗ trợ gì . Và đó là lần cuối cùng những người đàn ông trông thấy bất kỳ ai trong họ trừ cảnh thi thoảng người phụ nữ hoặc người kia bay qua trước cửa phòng khách đường cung cấp thứ này hay cái nọ. Ít ra , ban đầu Stokes có việc chăm sóc bọn trẻ để làm ông phân tâm, nhưng rồi chúng được cho lên giường và ông cũng nhập bọn luôn với chủ nhân của mình và Tomas trong phòng khách để tham gia vào công cuộc bước loanh quanh của họ.

      Bây giờ, nghe tiếng khóc từ bên , ba người đàn ông mở to mắt nhìn nhau với kết hợp của nhõm và xúc động; nhõm bởi vì là tiếng khóc kinh người của đứa trẻ chứng tỏ nó hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng xúc động vì giờ họ phải đợi tin tức về tình trạng của mẹ đứa bé. Đối với Radcliffe, chờ đợi là vô tận. Những tiếng thét của Charlie chạm tới họ rệt xuống tận phòng khách, và mỗi người đều thấy tim mình bị xé ra như những móng vuốt của con sư tử. Nửa tiếng đồng hồ trôi qua như thể năm trong khi những người đàn ông đứng bất động, công cuộc bước loanh quanh của họ xong khi họ nhìn chằm chặp qua cánh cửa phòng khách mở rộng, đợi chờ. Rồi Tomas rì rầm, " cho là cái gì khiến nó lâu đến vậy thế?"

      Câu hỏi đủ để nuốt gọn lòng kiên nhẫn của Radcliffe. Thốt ra tiếng chửi rủa, ào ra khỏi phòng khách. Tomas và Stokes liếc nhìn nhau, rồi cùng lúc di chuyển theo lên lầu.

      Beth vừa mới kết thúc sắp xếp lại giường và giúp Charlie ổn định lại nó khi tiếng đập cửa bắt đầu. Bà Hartshair trả lời, và Charlie nghe giọng đầy quả quyết của Radcliffe khá rành rọt: "Tôi muốn gặp vợ tôi."

      Bà Hartshair bước sang bên ngay lập tức, cho phép vào trước khi đóng cửa lại trước cái nhìn chằm chằm tức tối của Tomas và Stokes.

      "Charlie?" Radcliffe vội vã tiến về phía trước, sau đó ngừng lại chắc chắn cạnh giường khi trông thấy . trông kiệt quệ; gương mặt tái xanh, tóc rối bù và rủ xuống, và đôi mắt cùng vẻ mệt mỏi thể tin được khi liếc từ đứa bé tay đến . bao giờ trông đáng hơn thế đối với Radcliffe, và với như vậy khi nhàng cẩn thận ngồi lên cạnh giường, di chuyển áp tay lên tay đứa bé và êm ái siết chặt.

      Charlie tạo vẻ mặt xác nhận, biết chính xác phải trông tệ đến mức nào, rồi thoáng mỉm cười. " muốn thấy con trai mình à, đức ông của em?"

      "Con trai?" dòm xuống trống rỗng vào cái bọc ôm. "Nó là thằng nhóc à?"

      "Ừa. có thích bế nó ?"

      Radcliffe trông chắc chắn, nhưng đón lấy đứa trẻ bé xinh. Bế nó cách lóng ngóng và cảm thấy vụng về tin được, ngó xuống đứa trẻ và cảm thấy thứ gì đó thắt chặt trong ngực mình. Nó trông giống ông già bé đến kỳ lạ: mắt nó nhắm chặt lại, đầu óc gần như hói trừ nhúm tóc nho , khuôn mặt nó toàn bộ cong lên trong bất mãn và màu đỏ giận dữ từ cuộc thử thách nó phải chịu, và nó quơ quào nắm tay mũm mĩm con con. Nó là cái thứ bé xấu xí nhất mà Radcliffe từng thấy được, và cũng là đáng ngưỡng mộ nhất. "Nó tí hon," kinh ngạc, cảm thấy những giọt lệ dâng lên mắt mình. và Charlie tạo nên sinh mạng mới kỳ diệu này.

      " thế, đức ông của em, nếu như nó đường chật vật ra khỏi ," Charlie thầm với vẻ khó chịu, và chồng trông như bất ngờ bị đánh, rồi nhìn thấy thích thú nhảy múa trong mắt và mỉm cười.

      "Thực ra, nó chung quy cũng đâu phải ," Beth lẩm bẩm, di chuyển đến tham gia với họ. "Đối với đứa bé, nó khá to đấy, thực vậy. To hơn bất kỳ đứa bé nào em từng thấy chào đời ở Westerly."

      "Beth luôn có nỗi hứng thú trong việc cứu chữa," Charlie giải thích khi Radcliffe trông tò mò. "Hồi đó, nếu có người bị bệnh, hoặc ca sinh nở sắp xảy ra, Beth thường có ở đó để thử giúp đỡ."

      "Em đem đứa ra cho Tomas và Stokes để hai chị có thể có giây phút riêng tư nhé?"

      "Ừ, làm ơn." Radcliffe trao đứa trẻ cho dì nó, rồi liếc quanh. Những người phụ nữ khác kết thúc xong những gì họ làm và lẻn ra khỏi phòng. đợi đến khi Beth đóng cửa lại sau , rồi quay lại với Charlie, cúi về phía trước, và hôn dịu dàng môi.

      "Cảm ơn em," thở vào trong tóc khi ôm cách chu đáo.

      " được chào đón, đức ông của em," thở dài, dựa vào trong cái ôm của . "Vì chuyện gì?"

      "Vì đứa trẻ của chúng ta."

      "Có vẻ như em phải nhắc rằng cũng có góp tay trong đó đấy nhé," thủ thỉ với vẻ vui thích khi kéo mình trở lại tựa lên gối, rồi nặng nhọc thở dài và nhăn nhó. "Em xin lỗi vì hôm nay, quý ông của em."

      Chân mày nâng lên. "Vì chuyện gì?"

      "Vì phá hỏng đám cưới của chúng ta. Em có ý làm thế, nhưng khi em thấy rằng cái tên đó đánh cậu bé—"

      "Em thể ngừng bản thân mình được."

      "Vâng." cắn môi. "Em thể chỉ đơn giản ngoảnh mặt làm ngơ."

      "Và muốn em làm thế," nhàng cam đoan với , và nâng mắt lên để gặp tia nhìn của .

      " ư?"

      ". Lòng trắc của em với những kẻ thế, và chán ghét bất công là hai thứ nhất ở em. Mặc dù," khô khốc bổ sung vào khi dịu xuống, " biết ơn rằng trong điều kiện đó em phải người nhảy lên lưng gã đàn ông như em làm với người nông dân vụ mấy con cún. hoàn toàn nhõm khi kéo người tưởng là em xuống lưng tay bán dạo và phát ra đó là Beth."

      "Em cố gắng kiềm chế," đầy phẩm giá. "Nó là thứ gì đó em học từ ."

      "Vậy chúng ta đều học tập lẫn nhau. Vì học lại cách sống lần nữa từ em," thầm , và nhận ra rằng nó là ; ngay cả cảm giác tội lỗi rời bỏ .

      Charlie kể nghe tất cả những điều biết về ám sát Mary và Robert của Norwich ngay khi họ về nhà an toàn tối hôm đó. Biết được tin này gỡ núi gánh nặng tội lỗi khỏi . có gì có thể làm để cứu em . Kể cả có thuyết phục họ xe ngựa, và tay hộ vệ được vũ trang, hoặc đạo quân, Norwich cũng giết họ ngày khác. thể bảo vệ ấy khỏi ta. Thậm chí Robert cũng thể.

      ai trong họ phát giác được những ý định của . hoàn toàn hóa điên.

      "Ngay giờ đây em quá hạnh phúc và thỏa mãn, Radcliffe," Charlie bất ngờ thủ thỉ, và Radcliffe mỉm cười và duỗi người ra giường cạnh , ôm lấy cách dịu dàng.

      " cũng vậy, tình của ."

      yên lặng trong chốc, rồi hỏi, "Radcliffe, thực thay đổi em bất cứ giá nào chứ?"

      " chút," trang trọng bảo đảm với .

      "Beth vết rách nào và em có thể ngồi dậy và lại được nhanh thôi. biết điều đó có nghĩa gì rồi chứ, phải ?"

      Radcliffe chớp mắt nghĩ đến việc thay đổi chủ đề, nhưng rồi liều mạng cố gắng theo nó.

      "Nó có nghĩa gì thế, tình của ?"

      "Có nghĩa chúng ta có thể sớm tới câu lạc bộ của ."

      "Ôi, Charlie," Radcliffe kêu lên, rồi bắt đầu phá lên cười khi ôm . " nên biết trước em quên chuyện đó."

      "Ồ, thôi nào, Radcliffe. Nó rất hào hứng."

      "Ồ, phải đấy, nó hào hứng tuyệt vời," khô khốc đồng ý. "Đặc biệt khi có ai đó nhận ra em là Charles, và biết rằng Charles thực ra là Phu nhân Radcliffe, và bị quăng ra khỏi câu lạc bộ của mình. Đó là thứ hào hứng nhất."

      "Chuyện đó xảy ra. Beth và em sáng chế ra biện pháp cải trang đảm bảo công hiệu."

      " bộ cải trang, hở?" lầm bầm đầy nghi ngờ, ánh nhìn của đón gặp tia sáng hứng khởi lóe lên trong mắt .

      "Phải. Và chỉ nghĩ về nó thôi nhé, chồng ạ. Em trong cái quần ống túm chật khít của mình. là người duy nhất biết được đây chính là em." Lông mày lúc lắc khêu gợi. "Có lẽ mình có thể kiếm căn phòng hoặc cái tủ quần áo bị làm phiền và..." thoáng nhún vai khi giọng trượt dài , và Radcliffe ngạc nhiên khi cảm thấy nỗi kích thích cuộn lên trong . Nó dường như thể là mãi mãi kể từ lúc họ làm tình lần cuối, dẫu cho đó chỉ khoảng tuần trước hay hơn chút vì họ phải dừng lại sợ làm đau đứa bé. Lời đề nghị của giờ dâng lên rất nhiều phấn khích trong . Chỉ có Charlie mới xem xét đến khả năng làm tình dưới mũi của bàn dân thiên hạ.

      "Beth khi nào ấy nghĩ em khỏe để làm kiểu việc như thế?" hỏi trong tiếng càu nhàu, và Charlie cười rạng rỡ với .

      "Em luôn biết có tâm hồn của nhà phiêu lưu mạo hiểm mà, quý ông của em."

      Hết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :