1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Switch - Lynsay Sands ( 22c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      15.2

      Elizabeth cau mày trước những lời của ông ta, sau đó dường như đến kết luận có thể xoa dịu . "Nhưng phải cùng lúc. Đầu tiền người rời , sau đó là người kia, phải thế ?" đoán. Stokes chớp mắt.
      ", thưa tiểu thư. Cả hai người bước ra cùng với nhau. Mặc dù mặc bộ váy áo khác."
      Những thông tin này dường như khiến bối rối hơn, Radcliffe nhận thấy với giận dữ khi Elizabeth lo lắng quay sang Tomas Mowbray, thầm tên ta cách bối rối.
      "Và chiếc mũ có mạng che mặt," Stokes bất thình lình thêm vào, điều mang đến tia sáng của cái dường như là hiểu ra trong mắt Mowbray.
      "Ông Charlie và người phụ nữ đội mũ có mạng che mặt rời nhà vào sáng nay, nhưng họ vẫn chưa quay về?"
      Stokes chầm chậm gật đầu, vẻ mặt ông ta trở nên trầm ngâm khi ông ta thấy khác biệt được nhận ra. "Phải, thưa ngài."
      Cái cau mày của Beth sâu hơn. "Người phụ nữ đó có thể là ai?"
      Radcliffe giờ cũng cau mày. "Em rằng đó phải là em?"
      "Đó phải là em," Beth xác nhận lại.
      Radcliffe liếc khuôn mặt bối rối của Stokes, sau đó hỏi, "Vậy khi nào và làm sao mà hôm nay em rời nhà được?"
      "Em rời nhà hôm nay."
      ngọ nguậy cách nôn nóng. "Đừng có nực cười. Em phải rời nhà. Em vừa mới trở về với Mowbray đấy thôi."
      Beth lắc đầu. ", thưa ngài. Em chưa bao giờ rời nhà hôm nay. Em ở đây ba ngày vừa qua. Em rời vào buổi tối tổ chức vũ hội nhà Fetterley. Charlie giả vờ là em để giấu thực tế là em ."
      " là vớ vẩn, cả em và tôi đều biết là thế!" Túm lấy cổ tay , Radcliffe quay người về hướng thư viện. "Tôi biết em chơi trò gì, thưa ," quát trong khi di chuyển. "Nhưng em tự mình giải thích."
      "Dừng lại ở đó," Mowbray khi vội vã đuổi theo họ và túm lấy cánh tay còn của Beth, kéo ra xa Radcliffe.
      "Thả ấy ra, Mowbray, chuyện này liên quan gì tới cậu hết." Radcliffe kéo lùi lại bước, thế là Beth đứng giữa hai người đàn ông, bị kẹt ở giữa trận chiến giằng co.
      "Nó ràng là có liên quan tới tôi, thưa ngài. ấy là vợ tôi."
      "Cái gì?" Radcliffe tái nhợt .
      Tomas gật gù thỏa mãn. "Đó là nơi chúng tôi ở trong vài ngày vừa rồi. Gretna Green. Chúng tôi xe ngựa tới đó, kết hôn, và tôi đưa ấy về thẳng đây."
      Radcliffe cười phá lên đầy nhõm trước những lời đó. "Cậu xem tôi là gã ngốc hả? Cậu thể nào đưa ấy tới đó. ấy ở đây."
      ", thưa ngài. Đó là Charlie," Elizabeth . "Charlie che đậy cho vắng mặt của em," dịu dàng lặp lại.
      những dịu lại trước những lời lẽ dịu dàng của , Radcliffe còn trở nên giận dữ hơn, miệng mím chặt lại đầy kiên quyết. "Em biết em thể lừa tôi với những thứ vớ vẩn như thế, Elizabeth. Sao em còn muốn thử?"
      "Nhưng đó là , thưa ngài," khăng khăng, chỉ xoay xở để khiến tức tối thêm.
      "Charles trong bộ váy áo? Với bím tóc dài sẫm màu?" hỏi đầy mỉa mai.
      "Phải."
      Radcliffe lắc đầu. "Ngay cả nếu Charles có thể cải trang bản thân mình như người phụ nữ mặc váy áo, cả em và tôi đều biết rằng đó phải là cậu ấy. Tôi phải làm thế nào tôi biết đó phải là Charles ngay trước mặt gã công tử bột trẻ măng này, hay em thú nhận đây là trò đùa ngớ ngẩn và từ bỏ nó?"
      "Nhưng Charlie có giả vờ là em khi em ," khăng khăng lần nữa.
      "Thưa tiểu thư, cái cơ thể tôi ôm trong vòng tay mình và làm tình tối hôm qua là của phụ nữ. Đó chắc chắn phải là trai em, Charles."
      " làm tình với Charlie?" hỏi, có vẻ như bị sốc.
      "Tôi làm tình với em!" Radcliffe quát lại.
      "Có quỷ cậu mới làm," Tom lầm bầm. "Ngay cả tôi cũng chưa có cái vinh dự đấy. có cơ hội làm thế vì phải chạy vội về đây để giải cứu Charlotte."
      "Charlotte? Charlotte là kẻ quái quỷ nào?"
      "Charlie!" Beth và Tomas trả lời đồng thanh. Khi Radcliffe chỉ đơn giản là chăm chăm nhìn họ cách mờ mịt, Tomas giải thích. "Beth và Charlotte là chị em song sinh."
      "Charlie chỉ giả vờ là con trai để bọn em có thể du hành an toàn thôi," Beth vội vã thêm vào. " vẫn ổn chứ, quý ngài của em? tái đấy."
      Radcliffe lắc đầu. " nghĩ em tốt nhất nên giải thích điều này cho ... chầm chậm thôi."
      Beth cắn môi và liếc chồng mình, sau đó quay lại với Radcliffe. "Ừm, nó ra rất đơn giản. thấy đấy. Bác Henry sắp xếp để gả bọn em cho Carland và Seguin, và Charlie và em—Chà, ra, quý ngài của em à, chính bản thân Carland nhìn ba người vợ của mình xuống mồ. Còn Seguin, em sợ là ông ta có vài sở thích kỳ dị. Mặc dù em phải thú nhận em biết điều đó cho tới khi đưa Charlie tới nhà thổ."
      Radcliffe giật mình trước những lời đó, khiếp hãi lướt ngang qua khuôn mặt ngay cả khi Tomas quay sang với vẻ cáo buộc. " đưa ấy tới tận nhà thổ luôn á?"
      Lúc này cau có, Radcliffe lắc đầu. "Tôi đưa Charles . Cậu nhóc đó ra vẻ tiểu thư. Tôi nghĩ khiến cậu ta đàn ông hơn."
      "Em e rằng điều đó là bất khả thi," Beth rì rầm vẻ thích thú, sau đó vội vã tiếp tục giải thích khi trừng mắt lên với . "Dù sao chăng nữa, chúng em quyết định Carland và Seguin là thích hợp và rằng chúng em chạy trốn tới nhà họ Ralphy."
      Radcliffe giật mình lần nữa. "Ralphy? nghĩ bọn em hướng tới London."
      mỉm cười vẻ hối lỗi. "Ừm, , . Charlie đơn giản với như thế để phòng trường hợp chạy tới chỗ bác Henry và tố cáo bọn em. Chúng em hướng tới chỗ Ralph. ấy là họ bên đằng mẹ của chúng em, và bác Henry biết về ấy, theo như chúng em được biết. Nó dường như là nơi tốt nhất để , nhưng an toàn cho người phụ nữ du hành mình... Thậm chí hai người phụ nữ cũng , thế nên Charlie quyết định ăn vận như đàn ông. Chị ấy nghĩ nó giữ chúng em an toàn khỏi những kẻ trời ơi đất hỡi, cũng như khiến bác Henry gặp khó khăn nhiều hơn khi lần theo dấu vết của bọn em. Bác ấy tìm kiếm hai người phụ nữ, hiểu chứ?"
      " hiểu," khô khốc , nhớ lại cậu thanh niên mảnh khảnh đối mặt với trong chuồng ngựa. Vẻ sợ hãi của cậu ta là hiển nhiên, nhưng cũng có hiển nhiên ngang bằng là cậu nhóc quyết tâm bảo vệ em của cậu ta... của ta. "Sao hai người bọn em cho tôi ?"
      "Chà, khi đó chúng em quen biết gì , quý ngài của em."
      ", lúc đầu các em ," thừa nhận. "Nhưng sau đó, khi tôi đề nghị được giúp đỡ—"
      "Bọn em chưa bao giờ có ý chấp nhận trợ giúp của . ra, bọn em cố từ chối, nếu nhớ lại, nhưng dường như sẵn lòng bỏ bọn em lại để tự mình xoay xở. Thế nên bọn em bị buộc phải lên đường tới London với , nhưng lên kế hoạch lẻn lúc nửa đêm và mình hướng tới chỗ của Ralphy."
      Lông mày nhướn lên trước những lời đó. "Và tại sao hai người lại làm như thế?"
      " dừng lại," chỉ ra cách khô khốc. "Bọn em mong đợi đơn giản là dẫn bọn em tới nhà trọ kế tiếp để nghỉ qua đêm trước khi tiếp tục ngày kế tiếp, nhưng bắt bọn em cưỡi ngựa suốt đêm, chỉ dừng lại lúc tảng sáng. Khi đó bọn em quá kiệt sức để có thể rời ."
      Radcliffe mỉm cười cách gượng gạo, nhớ lại cái dáng lảo đảo đầy mỏi mệt của Charles trong phòng họ buổi sáng đầu tiên khi hừng đông ló lên bầu trời. cực kỳ mạo hiểm khi chia sẻ căn phòng đó. có thể bị hủy hoại nếu bị phát . bất thình lình nhớ lại thức dậy với quấn quanh cơ thể , cơn sốc và hoảng hốt của chính khi đáp trả về mặt thể chất đối với gần gũi và những điệu bộ õng ẹo của cậu nhóc. Nếu khi đó biết điều biết lúc này... Đẩy những ý nghĩ như thế sang bên, hỏi, "Vậy sao hai người rời vào buổi tối tiếp theo?"
      nhún vai. " chỉ ra cần thiết phải có tay súng và bọn em hề có. Sau đó, khi thời gian trôi và bọn em biết hơn, thưa ngài, bọn em trở nên khá là thích . Có vẻ như phải nếu đào tẩu vào lúc nửa đêm khi tốt bụng như thế. Thế nên bọn em quyết định có lẽ London là điểm đến tốt hơn cho bọn em. đề nghị giúp đổi số đồ trang sức cho bọn em và ..." Đỏ mặt cách tội lỗi, liếc Tomas. "Ừm, bọn em khá là hi vọng có thể luân phiên tìm được ông chồng, cứu bọn em khỏi phải trốn trong sản của họ mình ở miền quê và đánh cuộc đời mình sống như chồng," thú nhận cách ngượng ngập.
      Mỉm cười, Tomas vòng cánh tay quanh cách an ủi. "Và em làm được, em , và rất biết ơn điều đó."
      "Em cũng vậy. Em bị hấp dẫn bởi ngay lần đầu tiên, nhưng em biết là người đàn ông dành cho em cái ngày ở câu lạc bộ của Radcliffe," Beth lầm bầm đáp lại, ôm chặt đến nỗi bị lỡ cảnh Radcliffe giật mình lần nữa.
      "Câu lạc bộ của ? Em ở câu lạc bộ của khi nào?"
      "Ngày hôm sau khi chúng ta tới đấy, thưa ngài," Beth trả lời, liếc đầy ngạc nhiên. " nhớ ư?"
      " đưa Charles tới đó, phải em."
      "Hôm đó em là Charles," thú nhận, đỏ mặt cách dữ dội.
      "Ngày hôm đó?" trông lúng túng. "Ý em là gì, ngày hôm đó? nghĩ Charlie..." lại trông ngơ ngác lần nữa và Beth vội vã giải thích.
      "Ừm, Charlie dường như có nhiều trò vui đến nỗi em nghĩ mình cũng nên thử. Sau cùng dạy chị ấy học bắn súng, tới nhà thổ, ngồi suốt đêm uống rượu với chị ấy..." cau mày khi dường như tái nhợt hơn bởi mỗi ví dụ về "trò vui" chỉ cho Charlotte. "Em nghĩ em muốn thử là đàn ông trong ngày. Thế nên buổi sáng sau khi bọn em tới nơi, chúng em đổi chỗ. Charlie đóng vai em, và em đóng vai Charles."
      " hiểu," khẽ lầm bầm và có thể bắt đầu hiểu. nhớ lại cách đầy sinh động chuyến tới câu lạc bộ của đến. Làm thế nào lại thể chứ? Đó là lần đầu tiên ở bên Charles mà thấy bản thân mình miễn cưỡng bị hấp dẫn bởi cậu ta. Giờ nghĩ lại, nhận ra rằng buổi chiều hôm đó cũng là lần đầu tiên nhận thấy bản thân mình bị hấp dẫn bởi người nghĩ là Beth. Đó là Charlotte. hôn ở đó lần đầu tiên, sau đó khi họ tới nhà hát tối đó và tán tỉnh cách khủng khiếp với—"Nhưng em lại là Beth tối đó khi chúng ta tới nhà hát?"
      "Vâng."
      "Và ngày tiếp theo?"
      "Vâng."
      "Nhưng phải tối hôm đó?"
      "." trông đầy ngạc nhiên khi có thể khi nào là bản thân mình và khi nào , nhưng giải thích rằng nó là bản thân mà là cơ thể biết khác biệt. Mỗi lần Charlotte— cái tên kinh khủng—đóng vai Beth, bị cuốn vào như thiêu thân với ngọn lửa. Cũng như bị thu hút vào Charles chỉ khi Charlie là người mặc quần ống túm. Quả là nhõm hết cả người, vậy. Ít ra biết chẳng có gì khác thường về hết. bất thình lình khá là hạnh phúc với bản thân mình và thế giới xung quanh . Những cảm xúc của tất cả giờ được sắp xếp đâu ra đấy. Đó là Charlie. Charlie là người khát khao, Charlie là người muốn, Charlie là người nhận thấy duyên dáng, và Charlie là người . nàng nhắn tinh quái đó lừa được . trông tuyệt khi mặc quần. Có lẽ có thể để thỉnh thoảng mặc chúng để—
      "—nhận ra Carland hướng thẳng tới đây, bọn em quay thẳng về."
      Radcliffe chớp mắt xua những ý nghĩ thấp hơn chân giá trị của sang bên khi tóm được đuôi lời giải thích của Beth. bỏ lỡ chúng khá nhiều trong khi tưởng tượng những thứ muốn làm với Charlie. Những phần quan trọng, hoài nghi đầy giận dữ khi lúc này quay sang . "Em gì?"
      "Em bọn em quay thẳng về đây."
      ", trước đấy cơ."
      "Ờ." cau mày. "Về Carland?" Khi gật đầu, giải thích, "Chà, ta và bác Henry ở cùng quán trọ với bọn em tối qua. ta nhìn thấy em, may mắn, nhưng Tomas nghe lỏm được họ chuyện. Từ những gì họ , bọn em thu thập được rằng họ biết bọn em ở London và tiến hành vài kế hoạch để mang bọn em lại với họ. Cuối cùng Tomas và em thậm chí còn ở lại nghỉ đêm. Bọn em rời ngay lập tức và quay về."
      "Sao em phải gấp rút quay về ngay lập tức? Nếu em và Mowbray kết hôn, mọi chuyện đều ổn cả. Ông bác em thể buộc em cưới Carland nếu em kết hôn rồi."
      ". phải em. Charlie."
      "Charlie?" tái mặt trước câu đó. "Nhưng hai người bọn em ..."
      "Bọn em khó có thể với rằng Charles cưới Carland," chỉ ra đầy hợp lý. "Và bọn em sợ rằng nếu bọn em với em phải cưới Següin, ít đồng cảm hơn. Sau cùng , lúc đó, bọn em chẳng nghe điều gì làm giảm giá trị của ta ngoại trừ ta già khú. có thể ngăn nỗ lực đào tẩu của bọn em. thậm chí còn có thể trả bọn em lại cho ông bác của mình."
      "Charlie với Carland?" Nỗi hoảng hốt của là hiển nhiên. "Lạy Chúa tôi, ta bao giờ bỏ qua giọng điệu hỗn xược của ấy. ấy chết trong vòng ngày mất thôi!"
      Beth nghiêm nhị gật đầu. "Đó là lý do vì sao bọn em quay về. Để giúp chị ấy chạy trốn."
      "Chạy trốn?" trông như thể từ đó là sinh vật lạ đối với vậy, sau đó bất thình lình đứng bật dậy. ". ấy cần chạy trốn nữa. Bọn kết hôn."
      Beth chớp mắt trước những lời đó. "Bọn kết hôn?"
      "Phải. bảo ấy sáng nay."
      " bảo chị ấy?" cau mày đầy quan tâm.
      "Phải," trả lời cách sao nhãng, ý nghĩ của lướt lại tất cả những gì . Charles ra là Charlotte, và đâu đó với Bessie sáng nay và vẫn chưa quay về. Ông bác của ấy bắt được ấy rồi ư? Nguyền rủa, nhảy bật dậy và di chuyển tới cánh cửa thư viện. giật nó mở tung, sau đó dừng lại, lông mày nhướn lên. Stokes, người mà sắp gọi, đứng ngay ở đó, trông đầy phẩm cách như người quản gia có thể khi bị tóm với bên tai áp vào cánh cửa.
      "Vâng, thưa ngài?" người đàn ông bình thản lầm bầm, đứng thẳng lại.
      "Charles có mang bất cứ cái gì theo khi cậu ta rời ?"
      Stokes hắng giọng. "Tôi cho là ý ngài muốn đến bên cạnh quý trẻ tuổi?"
      "Ý tôi là cái gì đó như hành lý," Radcliffe nôn nóng nhấm nhẳng.
      ", thưa ngài. Họ có hành lý."
      Radcliffe nhõm hơn chút trước những lời đó. "Cậu ta có nhắc đến họ đâu ?"
      ", thưa ngài. ấy ấy tới đâu. Nhưng..."
      "Nhưng?" Radcliffe dỗ ngọt khi ông già ngập ngừng.
      "Ừm, thưa ngài, bà đầu bếp giúp Tiểu thư Charles và trẻ mặc đồ. Có lẽ bà ấy nghe lỏm được cái gì đó hữu dụng."
      "Bà đầu bếp? Sao Bessie giúp cậu ta?"
      "Tôi nghi ngờ là có lẽ là vì Bessie là đeo mạng che mặt với Tiểu thư Charles."
      "Tất nhiên rồi," Elizabeth hét lên. "Đó chắc chắn phải là Bessie."
      Radcliffe nghiêm nghị gật đầu, sau đó ra lệnh, "Đưa bà đầu bếp tới gặp ta."
      " cần phải triệu tập tôi, thưa ngài, tôi ở đây." Những lời đầy lo lắng này khiến Stokes quay ngang để lộ ra người phụ nữ được đến đứng chỉ cách có bước chân hay khoảng đó phía sau ông ta, vặn vẹo cách cáu kỉnh mảnh vải trong đôi tay chai sạn vì làm việc. "Tôi tới để báo cho ngài rằng tôi lo lắng về tiểu thư và Bessie như thế nào. Tiểu thư Charlie rằng họ về muộn quá trưa và giờ tới giờ ăn tối rồi. Tôi như bị ăn mòn và day dứt suốt cả ngày vì hai người bọn họ. Tôi biết có chuyện gì đó xảy ra."
      "Họ đâu? ấy có với bà ?"
      ". Nhưng—" Thở dài, bà ta nhăn mặt và thú nhận, "Có mảnh giấy ở bàn và tôi lén ngó qua cái, cố gắng để tìm ra họ đâu."
      "Và?" Radcliffe quát, có ý định hăm dọa người phụ nữ với vẻ mặt dữ tợn của mình.
      "Và—" Chị ta dừng lại, cau mày, liếm môi, sau đó lắc đầu đầy giận dữ. "Nó là địa chỉ ở Hẻm Change (Cơ hội)."
      "Hẻm Change?" Elizabeth ngơ ngác lầm bầm.
      "Cạnh bến tàu," Tomas giải thích trong khi Radcliffe chửi thề dưới hơi thở của mình. "Nơi những người môi giới đầu tư vào những chiếc tàu."
      "Ở đoạn nào của Hẻm Change?" Radcliffe hỏi. "Nó là quán trọ," chị ta lầm bầm đầy đau khổ. "Quán trọ nào?"
      Lông mày chị ta tạo thành nếp nhăn khi tập trung và chị ta nghiêng đầu để liếc lên trần nhà như thể mong đợi câu trả lời được viết đó, nhưng cuối cùng chị ta cũng lắc đầu đầy đau khổ. "Nó ở ngay trong đầu tôi, nhưng—" Chị ta lại lắc đầu lần nữa cách vô vọng.
      "Nghĩ , thưa !" Radcliffe quát, quá lo lắng để có thể kiên nhẫn.
      "Ngài khiến ấy sợ hãi, thưa ngài," Stokes chỉ ra. "Điều đó khó mà giúp ấy nhớ lại được." Đẩy ông chủ mình tránh đường, ông nhàng siết lấy vai chị ta và tặng cho chị nụ cười ngọt ngào. "Giờ thư giãn nào, cưng à, và tập trung vào. Mảnh giấy bàn. Em ngó vào nó và đọc ... ?"
      "Tôi ngó vào nó và đọc"—chị ta lại đảo mắt lần nữa—"Tôi đọc thấy quán trọ gì gì đó. Hẻm Change. Giờ nó là...?"
      Radcliffe ngọ nguậy cách giận dữ. "Chúng ta có thời gian cho chuyện này."
      "Cho ấy phút, thưa ngài. ấy nhớ ra thôi." Stokes tặng cho chị ta nụ cười khuyến khích và gật đầu khi ông ta thêm vào, "Phải , em ?"
      Nụ cười đáp lại của chị ta đầy tin tưởng. "Ồ, vâng. Tôi nhớ thôi. Tôi đặc biệt lưu ý bản thân mình là phải nhớ, vậy nên tôi nhớ... cuối cùng nhớ thôi. Giờ nếu tôi nhìn thấy cái tên đó, chắc chắn nó nhá lên trong ký ức của tôi. Có lẽ nếu chúng ta xe ngựa xuống dưới đó—"
      Khi Radcliffe sững người lại trước lời gợi ý, Tomas lầm bầm, "Có lẽ đó ý kiến hay, Radcliffe."
      Trước khi có thể đồng ý, Elizabeth bất thình lình lầm bầm, "Có lẽ mảnh giấy nhắn vẫn còn ở gác." Quay sang bà đầu bếp, hỏi, "Sáng nay Charles mặc đồ như thế nào?"
      "Quần ống túm màu đen, áo sơ mi trắng, và áo gi-lê màu xám bồ câu. ấy nó nghiêm túc và tống tiền là công việc nghiêm túc."
      "Phải. Tôi xem coi liệu lá thư vẫn còn bị bỏ lại phía sau hay ," thông báo và quay ngoắt người, chiếc váy của bay bay khi vội vã lướt khỏi phòng.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      16.1

      Đầu Charlie nhức nhối, não trôi nổi và đâm sầm vào phía trong xương sọ như những kẻ ẩu đả trong trận bóng gỗ. Nó là cảm giác khó chịu nhất. Chậm chạp mở mắt, nhăn mặt khi ánh sáng tấn công, và nhắm nghiền mắt lại trong thoáng trước khi thử lại lần nữa.
      "Chị tỉnh!" Tiếng thở hổn hển đầy nhõm tới từ nơi nào đó phía đầu đủ để khiến mắt nhắm tịt lại với tiếng rên rỉ lần nữa. "Thưa ngài? Ý em là, thưa tiểu thư? Chị sao chứ?"
      "Chị còn sống," Charlie lẩm nhẩm cách nghiêm túc, chắc đó là điều tốt hay điều xấu. Hay thậm chí nếu đó là tình trạng rất có khả năng bị giữ nguyên. Đầu ràng là giết chết . Ngập ngừng với lên để chạm vào vùng đau đó, mất hết cả tinh thần khi nhận thấy xương sọ hề bị ảnh hưởng và cục u là tất cả những gì có để cho thấy là đau đớn. Thậm chí còn có lấy giọt máu để trưng ra cơn thống khổ mà phải chịu đựng. " ngạc nhiên."
      "Chuyện gì vậy , thưa tiểu thư?" Bessie tò mò hỏi trước những như sợi chỉ phát ra từ Charlie.
      " có gì," lầm bầm với tiếng thở dài và buộc mắt mình mở ra lần nữa. nằm sàn xe ngựa, đầu tựa vào lòng của Bessie. cuộn tròn sàn xe với , hề để tâm tới tình trạng bộ áo váy mặc.
      "Chị bất tỉnh bao lâu rồi?" hỏi, nhàng ngồi dậy.
      "Em chắc lắm. Hai, có lẽ là ba giờ đồng hồ."
      "Hai hay ba giờ đồng hồ?" Charlie thở hắt ra mất hết cả tinh thần, sau đó kéo bản thân ngồi dậy băng ghế và ngó ra ngoài cửa sổ. Cảnh nông thôn điền viên trôi qua ngoài cửa sổ. Cây cối, bò và cừu, cùng với thỉnh thoảng cái chòi là tất cả những gì trôi vèo qua dưới bầu trời xanh trong có gì ngoài những cụm mây trắng tinh mịn như tơ. Họ chắc chắn là xa khỏi thành phố đầy sương mù và mùi hôi thối.
      Nguyền rủa dưới hơi thở, liếc cách lo âu vào bên cạnh mình. Bessie bỏ mũ xuống, mái tóc dài màu đỏ của tuột ra khỏi cái búi chặt khít và giờ xõa xuống lưng , rối tung. "Em có nghe lỏm được về việc mình đâu ?"
      ". Họ chỉ đơn giản là nhặt chị lên và nhét cả hai chúng ta vào trong xe ngựa. Em rất lo lắng cho chị, em chú ý nhiều đến họ sau khi cánh cửa đóng lại. Em xin lỗi."
      Charlie vẩy tay xua lời xin lỗi đó . Sao có thể buồn lòng vì quan tâm về sức khỏe của nhiều hơn về điểm đến của họ? "Chúng ta có bị nhốt lại ?"
      Cắn môi, Bessie liếc về phía cánh cửa, sau đó liếc lại cách bất lực. "Em chắc lắm, nhưng em nghĩ thế."
      Charlie định gật đầu trước những lời đó, sau đó ngăn mình lại trước khi phạm phải hành động nghi ngờ gì là mang lại đau đớn và thở dài. "Em biết liệu tất cả bọn họ có cùng với chúng ta , chị cho là thế?"
      "," thú nhận với tiếng thở dài chán nản.
      "Được rồi," Charlie nhanh chóng trấn an . "Tìm ra cũng khó lắm."
      Bessie nhướn bên lông mày lên trước những lời đó, sau đó cắn môi đầy lo âu khi Charlie ngọ nguậy tới gần khung cửa sổ và thò đầu ra ngoài.
      Cơn gió mơn man khuôn mặt . Charlie hít vào hơi sâu, mắt nhắm lại, sau đó mở ra lần nữa và vươn người ra xa hơn để ngó về phía trước cỗ xe. Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy cánh tay và phần sau của cái hông. thậm chí còn thể đó là cái hông của người đánh xe hay là của ai khác, nhưng đánh giá từ khoảng cách gần sát giữa cái hông đó với gờ băng ghế rộng thênh thang của người đánh xe, có thể đoán người đánh xe ngồi đó mình.
      "Thụt đầu mày vào tao gõ nó rụng xuống đấy!"
      Trước những lời đó, Charlie giật phắt đầu xoay quanh để ngó về phía cuối chiếc xe ngựa, mắt mở lớn đầy ngạc nhiên khi nhận thấy người đàn ông treo người ở chỗ dành cho người hầu. Đó chính là con vật kếch xù tấn công . thụt đầu vào ngay lập tức và chìm lại vào trong chiếc ghế. Giờ có câu trả lời của mình rồi. Ít nhất hai trong ba kẻ tấn công giờ cùng xe ngựa với họ và gã đánh xe. Thông tin đó tốt lành ra làm sao, vẫn chưa hoàn toàn biết.
      *****
      "Chị ấy chắc đem mảnh giấy nhắn với mình," Beth khi vội vã vào lại căn phòng, hụt hơi chút vì lao nhanh.
      Radcliffe chớp mắt, phải vì tin đó, mà vì lột xác của . Váy áo và đăng ten biến mất, kiểu tóc được vấn cao lên. Thậm chí là ngực của cũng biến mất. Giờ Beth là "Charles," mái tóc của giờ được che phủ bởi trong những mớ tóc giả khủng khiếp khác mà Charlie chụp lên kể từ khi Radcliffe lần đầu tiên gặp cặp đôi này, ngực được dấu đâu đó dưới chiếc áo choàng xám lúc này mặc với quần dài màu đen.
      " đáng ngạc nhiên," Stokes lầm bầm, kéo cái nhìn của Radcliffe lại.
      Nhận thấy vẻ mặt sửng sốt tới sững người của ông già, Radcliffe nhăn mặt và thở dài, biết rằng vẻ mặt của chính cũng khác gì nhiều. biết điều gì đáng kinh ngạc hơn, thực tế là hai chị em gần như là giống y hệt, khác nhau nhưng cũng giống nhau của Elizabeth với mỗi tính cách, hay thực tế rằng mọi người bị lừa lâu đến thế. Sải chân của , mặc dù dài hơn và tự tin hơn chút, vẫn hoàn toàn là của nữ giới, và những điệu bộ của bàn tay cũng vậy. Làm sao họ có thể cẩu thả đến nỗi phát ra cặp đôi là song sinh—và là con ?
      "Em nghĩ là mặc áo quần đàn ông thực tế hơn," Beth giải thích.
      "Nhưng giờ Charlie là 'Charles' rồi," Tomas chỉ ra và gật đầu.
      "Vâng. Tin em . Em linh cảm được rằng việc em giả vờ là chị ấy có thể hữu dụng vài điểm nào đó." Quay sang chị đầu bếp, hỏi, "Chị nhớ lại được tên của quán trọ chưa?" Khi Bà. Hartshair lắc đầu vẻ có lỗi, Beth vỗ vỗ cánh tay chị ta cách trấn an. "Tôi chắc chắn khi chúng ta tới đó, chị nhớ lại thôi." liếc về phía mấy người đàn ông vẻ dò hỏi. "Chúng ta được chưa?"
      "Rồi." Radcliffe sải bước về phía trước. "Chúng ta xe ngựa của cậu, Mowbray. Tôi sai người đánh xe cùng với xe ngựa của mình làm vài việc vặt rồi. ta quay về trong vài giờ nữa."
      "Ôi, !" Tomas .
      Radcliffe ngó từ khuôn mặt khiếp sợ của Beth cho tới khuôn mặt dữ tợn của Mowbray. "Gì?"
      "Tôi cho người đánh xe của mình về ngủ rồi," Tomas thú nhận đầy đau khổ. " ta đánh xe liên tục hai ngày đêm mà nghỉ lấy phút. ta ngủ gật băng ghế của mình. Tôi nghĩ chắc chắn là chúng tôi có thể nhờ người đánh xe của đưa về."
      "Có lẽ Fred vẫn chưa rời ," Stokes lầm bầm đầy hi vọng về người đánh xe của Radcliffe. Ông lao ra để kiểm tra.
      "Mọi việc rồi ổn thôi." Charlie thức tỉnh bản thân khỏi những suy nghĩ đầy lo âu trước câu tuyên bố bình tĩnh tới từ Bessie. tìm kiếm khắp tâm trí mình cách ra khỏi đống rắc rối này. may, nảy ra được bất cứ ý định nào sáng giá nào. Tất nhiên, định cho Bessie điều đó. lôi đó vào việc này và kiên quyết đưa ấy thoát khỏi. Tốt nhất là vẫn sứt mẻ gì. phải kia có vẻ lo lắng. hầu trông thanh thản như con bò vậy, Charlie chú ý với cách giận dữ. ấy biết họ trong tình huống nào sao? Vì Chúa, họ bị bắt cóc!
      "Có điều gì em biết mà chị biết hả?" Charlie hỏi cách đầy ngờ vực, và lông mày kia nhướn lên trước câu hỏi đó.
      "."
      "Ờ." Charlie liếc , sau đó quay lại, cái cau mày gắn môi khi tiếp tục chăm chú nhìn vẻ bình thản thanh khiết của người con kia. "Vậy sao em lại mọi việc rồi ổn thôi như thế?"
      Bessie mỉm cười. "Em cầu nguyện Thánh Sebastian."
      "Thánh Sebastian? phải ông ta là vị thánh của các bệnh dịch sao?"
      "Ừm, vâng, nay có bệnh dịch nào hết, thế nên em nghĩ ông ấy là người ít bận rộn nhất. Bên cạnh đó, khi em bị nhốt trong nhà của Aggie, nó có tác dụng mà. Ông ấy gửi tới với em."
      Charlie chỉ đơn giản là gật đầu. hoàn toàn ủng hộ cầu nguyện hay những việc như thế, và nhận ra trong cuộc đời rằng khi giúp đỡ người cầu nguyện cùng với chút nỗ lực luôn có cảm giác tuyệt. Sau cùng , bệnh dịch hay bệnh dịch, các vị thánh cũng là những bạn bận rộn cách khủng khiếp. Họ thể được mong đợi ở khắp mọi nơi nơi và làm tất cả mọi việc họ được cầu xin. Hắng giọng, mỉm nụ cười vẻ trấn an. "Ngay lúc này chúng ta thể làm gì nhiều ngoại trừ nghỉ ngơi. Khi chúng ta có cơ hội, chúng ta đào tẩu."
      "Vâng. Bên cạnh đó, Đức ông Radcliffe nghi ngờ gì là đuổi theo chúng ta ngay lúc này." Trước cái nhìn ngây ngô của Charlie, chỉ ra, " quá trưa rồi. nghi ngờ gì là bà Hartshair nhận ra có cái gì đó ổn và đem lá thư của gã tống tiền tới cho ngài ấy. Ngài ấy tới quán trọ và buộc gã chủ quán rượu già khú bẩn thỉu đó cho ngài ấy chúng ta bị đưa đâu, sau đó ngài ấy đuổi theo và giải cứu chúng ta." cứ như thể cực kỳ tin tưởng vào chuyện đó. Charlie chẳng nỡ lòng nào cho ấy rằng lá thư được đến tại yên vị trong túi .
      *****
      "Chậm lại. Stokes. Chúng ta phải đọc tên những quán trọ cho bà Hartshair," Radcliffe hét vọng ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe ngựa rẽ vào Hẻm Change.
      Fred rời với chiếc xe ngựa khi Stokes tìm ta. Lựa chọn nhanh nhất thời điểm đó là thuê chiếc xe ngựa và Stokes nhanh chóng rời để làm vậy. Ngay khi ông rời , Beth lao lên gác để lấy thứ gì đó họ có thể cần đến. quay trở lại với chiếc bọc to lúc này Tomas giữ trong lòng cậu ta, ngay khi Stokes quay trở lại với chiếc xe ngựa thuê cũ kỹ ọp ẹp.
      Dường như tất cả đánh xe ra ngoài vì việc gì đó khi ông tới chuồng ngựa, và ông chỉ có thể xoay xở để thuê được chiếc xe ngựa ông trả khoản phí xác định. Bảo đảm với Radcliffe rằng ông phục vụ trong chuồng ngựa thời còn trai trẻ và có thể xoay xở điều khiến tốt cái vật thay thế này. Stokes chỉ ra rằng tốc độ là điều cốt yếu và hối thúc gọi toàn bộ gia nhân. Và—nhiều như vẻ mất hết cả tinh thần của Radcliffe—cuối cùng là toàn bộ gia nhân. Beth và Tomas khăng khăng đòi , tất nhiên rồi, và bà Hartshair cần phải theo để đọc tên quán trọ. Nhưng Radcliffe có bất cứ ý tưởng gì về việc phải đưa hai đứa con của bà nữa. may, sau khi biết rằng bà đầu bếp nhà bên cạnh—người bạn là nữ giới duy nhất bà Hartshair xoay xở để kết thân kể từ khi nhận nhiệm vụ là đầu bếp của Radcliffe— nằm liệt giường vì bị viêm phổi pneumonia, chẳng có lựa chọn nào ngoại trừ đưa lũ trẻ cùng với họ. Đấy là lý do tại sao Radcliffe ôm Billy, cậu con trai của bà Hartshair, lòng mình, trong khi chị ta tự mình ôm con Lucy trong chiếc xe ngựa ọp ẹp như quan tài.
      "Con cáo và Chiếc còi Lin," Beth gọi to, vươn ra ngoài cửa sổ ở phía đối diện của chiếc xe ngựa, liếc lại để thấy bà Hartshair nghiêm nghị lắc đầu.
      Ngó ra cửa sổ của mình, Radcliffe bắt đầu tự mình đọc tên bất cứ quán trọ nào lướt qua, chán nản mỗi lần chị đầu bếp "". bắt đầu trở nên lo âu cách nghiêm túc rằng chị ta nhớ nhầm tên con phố khi hét to cái tên tiếp theo. liếc lại để thấy chị ta bật dậy đầy chú ý như người lính vậy.
      "Là nó đó! Gà trống và Bò Đực. Là nó đó, tôi bảo mà!"
      Nghe thấy tiếng kêu đầy phấn khích của chị ta, Stokes dừng xe ngay lập tức và Radcliffe nhanh chóng đặt cậu Billy đứng dậy đôi chân của mình trong xe ngựa để có thể xuống xe. Tomas ở ngay sau lưng khi bước xuống từ cỗ xe ngựa, nhưng dừng lại để cau mày với Beth khi cũng theo sau.
      ", Beth. Em nên đợi ở đây với Bà Hartshair và Stokes."
      "Nhưng, ăn vận như em, họ có thể nghĩ em là Charlie và chuyện thoải mái hơn."
      "Chúng ta thậm chí còn biết Charlie gặp ai ở đó."
      "Càng là lý do để đưa em cùng," tranh cãi cách chắc chắn. "Họ có thể để lộ ra sơ hở nếu nhìn thấy em."
      " ấy có thể đúng," Radcliffe lầm bầm khi Tomas mở miệng định từ chối lần nữa. Khi người đàn ông trẻ tuổi gật đầu đầy miễn cưỡng, Beth xuống xe ngay lập tức, dẫn đường vào quán trọ. Họ bước vào.
      " ai dường như có phản ứng gì," Tomas chỉ ra, ánh nhìn của di chuyển cách tỉ mỉ quanh căn phòng khi ba người bọn họ dừng lại phía trong cánh cửa để mắt có thể điều chỉnh lại cho phù hợp.
      "Được rồi. chuyện với người chủ thôi."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      16.2

      lần nữa, Beth lại dẫn đường. Giây phút gã chủ quán lực lưỡng nhận ra , họ biết mình phát ra thứ đáng đồng tiền. Quai hàm của gã ta rơi xuống sâu đến nỗi nó gần như chạm tới sàn nhà. "Mày làm cái quỷ gì trở lại đây vậy? Mày nên đường tới—"
      ta sực tỉnh đúng lúc, nhưng kêu toáng lên giây phút tiếp theo khi Radcliffe bước vòng qua Elizabeth, túm lấy cổ họng gã đàn ông lực lưỡng, và kéo gần như là qua khỏi quầy rượu. " đường tới đâu?"
      Mắt ta lồi ra vì hoảng hốt, nhưng miệng cương quyết ngậm lại cho tới khi bàn tay tự do của Radcliffe nắm lại thành nắm đấm và giơ nó lên trước mặt gã đàn ông. "Ông ?"
      "Gretna," ta tuồn ra.
      "Gretna Green?" Bàn tay Radcliffe siết lại chặt hơn cuống họng giữ.
      Khuôn mặt trở nên tím lại, gã đàn ông nghẹn ra lời xác nhận, và Radcliffe thả ta ra để quay ngoắt về phía lối ra với Beth và Tomas vội vã theo sau .
      "Đó chắc chắn phải là nơi Carland và bác Henry hướng đến khi chúng ta đụng mặt họ," Beth lầm bầm đầy lo âu khi họ tới cỗ xe ngựa. "Lẽ nào họ là bọn tống tiền."
      Gật đầu, Radcliffe mở cánh cửa. " thôi, bà Hartshair. Tôi đưa cho bà khoản tiền và bà có thể thuê chiếc xe ngựa để đưa mình và lũ trẻ về lại ngôi nhà trong thành phố."
      "Thưa ngài!" Stokes kêu lên, ngay cả Beth cũng hổn hển. "Ngài thể đơn giản là quẳng phụ nữ và các con của ấy có người coi sóc."
      "Nơi này còn hơn là khu bẩn thỉu, Radcliffe," Tomas lầm bầm vẻ lý lẽ.
      "Ông đúng, tất nhiên rồi. Stokes, ông ở lại với họ và quan tâm tới việc đưa họ về nhà. Tomas và tôi thay nhau điều khiển lũ ngựa trong cuộc hành trình này."
      tiếng rì rầm đầy quan tâm tới từ Beth khiến liếc tới để thấy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm khắc của chồng mình.
      " ổn thôi," Mowbray lặng lẽ trấn an , nhưng lắc đầu.
      "Thưa ngài, Tomas và người đánh xe của ấy thay phiên nhau đánh xe tới Gretna Green rồi quay lại. Đó là cách tại sao chúng em tiến hành chuyến nhanh đến vậy. Như thế, hai người đàn ông quá kiệt sức vào tối qua đến nỗi họ quyết định nghỉ đêm ở quán trọ. Tất nhiên, sau khi nghe được cuộc thảo luận của Carland và Bác Henry, chúng em rời khỏi phòng mình và vội vã về nhà. ấy ngủ rất ít trong bốn ngày đêm vừa qua. Em sợ là ấy thể thức được để chia sẻ trách nhiệm này."
      " xoay xở được," Tomas nghiêm nghị lặp lại, nhưng Beth lắc đầu vẻ hối lỗi.
      "Nếu chuyện này liên tới bất cứ ai ngoại trừ Charlie, em sẵn lòng để mạo hiểm, Tom à, nhưng—"
      " ấy đúng," Radcliffe thông báo với vẻ giận dữ hiển nhiên. "Chúng ta thể mạo hiểm tương lai của Charlie trong tình trạng này."
      Khi quay sang để quan sát người phụ nữ và lũ trẻ ngó cách chắc chắn từ xe ngựa, bà Hartshair tặng cho nụ cười ngập ngừng. "Các con tôi ngoan mà, thưa ngài. Chúng có xu hướng ngủ trong suốt chuyến dài."
      Radcliffe giờ tay lên đầu hàng. "Được rồi. Mọi người vào lại trong xe nào. Tất cả chúng ta . Stokes và tôi thay phiên nhau đánh xe. Tomas, cậu nghỉ ngơi để sau này có thể phụ giúp." biết tốt hơn hết là nên phí công đề nghị cậu ta ở lại đây. Cậu ta ở lại mà dâu mới của mình, và Beth cho phép rời giải cứu Charlie mà .
      *****
      "Ôi, trời."
      "Ôi, tiểu thư của em," Bessie lầm bầm, nhìn đầy quan tâm. "Chị sao chứ?"
      Charlie lờ câu hỏi của Bessie, cố gắng hết sức để tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ việc cảm thấy thế nào. "Ôi, trời ạ."
      "Chị sao chứ, tiểu thư?" Bessie di chuyển tới gần hơn đầy lo lắng, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt với vẻ mặt gần như là khiếp hãi.
      "Ôi, Chúa ơi." Charlie rên rỉ, nhắm mắt lại và cố gắng tập trung vào những ngày nắng rực rỡ ở công viên. bãi cỏ xanh mượt... mặt kính chuyển động, rắn chắc đến nỗi người có thể đứng lên nó mà cảm thấy như thể họ bị quăng quật trong chiếc xe ngựa tẹo, ngột ngạt, chật ních sóc nảy tung tung con đường đầy ổ gà.
      "Chị trông xanh xao quá."
      "Ôi, Chúa ơi!" Charlie tuyệt vọng túm lấy cánh cửa xe, đẩy nó mở ra đầy hoảng hốt.
      Hét lên đầy báo động, Bessie túm lấy cánh tay , giữ Charlie khỏi lao ra khỏi phương tiện chuyên chở ngay tức khắc. Vào lúc giãy khỏi cầm nắm của hầu , người đàn ông đứng ở vị trí của người hầu phía cuối xe ngựa nhận thấy cánh cửa mở tung, hét lên cảnh báo, và chiếc xe ngựa chậm lại rồi dừng hẳn. Nó gần như đứng yên khi Charlie loạng choạng cách yếu ớt xuống bên vệ đường. Gã côn đồ ở phía cuối xe ngựa ở đó ngay lập tức, vững chắc và nghiêm nghị trước mặt, chắn đường . Charlie che miệng và cố gắng bước vòng qua gã ta, nhưng gã ta thấy được di chuyển của , cương quyết ngăn khỏi việc thành công trong cái mà ta nghĩ là nỗ lực thử trốn thoát.
      Charlie cố lần nữa để tránh gã ta khi dạ dày cuộn lên đầy nguy hiểm, nhưng gã ta vẫn đứng nguyên trước mặt . chẳng thể làm được gì nhiều để ngăn cản chuyện xảy ra khi dạ dày từ chối dịu xuống và gã ta từ chối tránh đường. Charlie nôn toàn bộ những gì dạ dày chứa đựng lên khắp bàn chân và cẳng chân của gã đàn ông.
      "Ôi, chúa tôi! Đồ kinh tởm... Gớm ghiếp!" Gã đàn ông loạng choạng lùi ra vài bước, cố gắng thoát khỏi cái đống bốc mùi, nhưng khi nó dính lên người rồi, gã ta khó lòng có thể thành công được. Charlie cảm thấy khoảnh khắc bẽ bàng bởi những gì xảy ra, nhưng xoa dịu bản thân với thực tế là làm hết sức có thể để tránh kiện này... Chưa kể, gã ta là kẻ hung ác.
      *****
      "Họ ở đây, thưa ngài."
      Radcliffe thẳng người lên khỏi việc kiểm tra con ngựa mới ông chủ chuồng ngựa buộc vào cỗ xe ngựa cho thuê trong bốn giờ, để nhìn Stokes với vẻ dò hỏi. "Charlie?"
      "Vâng, thưa ngài. Có vẻ như ấy bị ốm. ấy... ừm... nôn hết bữa sáng của mình lên những gã đó. Chúng dừng lại ở đây để đổi ngựa và để cho gã đó thay rửa. Chúng cũng mua ít cồn thuốc phiện. Có thể đoán được là chúng hi vọng khiến ấy ngủ phần còn lại của quãng đường để ấy gây thêm cho chúng bất cứ rắc rối nào nữa."
      "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"
      "Hình như họ đến gần sáu giờ trước, nhưng gặp rắc rối trong việc tìm... à... mua cồn thuốc phiện, vậy nên họ chỉ rời bốn giờ trước thôi."
      "Nếu chúng ta rời ngay lập tức, chúng ta rút ngắn được hai tiếng với bọn họ," Tom đầy phấn khích.
      Radcliffe gật đầu, nhưng quá phấn khích bởi thức tế đó. Họ vẫn ở sau chúng bốn tiếng, và với Charlie bị chuốc cồn thuốc phiện ngủ say, chẳng có khả năng nào là có thể khiến chúng chậm lại lâu hơn. Hi vọng duy nhất của bọn họ là bắt kịp chúng trước khi tới Gretna nếu chiếc xe ngựa kia bị long bánh hay cái gì đó đại loại thế.
      *****
      tiếng rống phát ra từ gã đàn ông từ phía sau nhanh chóng vang vọng tới những gã ở phía trước khi chúng liếc quanh để thấy Charlie nghiêng ngả ở phía cửa xe ngựa mở tung. Chúng xoay xở để dừng cỗ xe bốn bánh lại chỉ để lao xuống bên vệ đường.
      Quỳ mọp gối xuống, tiếp tục nôn những giọt cuối cùng của cồn thuốc phiện được cho uống. ra, lần này ngại bị nôn và kể từ lần đầu tiên họ ép uống chỗ cồn thuốc phiện. có ý định cực kỳ chắc chắn dùng tay móc họng để nôn chỗ thuốc phiện ra lần đầu tiên họ ép uống nó, nhưng khó mà cần thiết. Chiếc xe ngựa chỉ vừa mới chuyển bánh cảm thấy dạ dày mình cuộn lên. Họ vừa mới rẽ ở khúc quanh đầu tiên đường cảm thấy nó lên đến tận cổ họng mình rồi. chỉ loại cồn thuốc Beth đưa cho đường tới London từ chối dịu xuống, cồn thuốc phiện cũng vậy. Charlie bị nôn theo khoảng cách thường xuyên kể từ đó, ép họ phải dừng lại liên miên, hơn cả ghê tởm của những kẻ bắt giữ họ.
      là hổ thẹn nếu Bessie đúng và Radcliffe đuổi theo bọn họ. Thế này, ít ra những cơn sầu khổ phải chịu đựng cũng có tác dụng bằng cách cho phép đuổi kịp họ. may, chẳng có cách nào biết rằng họ bị bắt cóc và họ hướng tới đâu.
      *****
      "Giờ còn xa nữa."
      "Phải. Nhưng chúng ta tới kịp giờ chứ?" Radcliffe xoa bàn tay mệt mỏi lên khuôn mặt .
      Tomas lại đánh xe. Stokes ở trong buồng với Beth và người nhà Hartshair, nghỉ ngơi. Họ phân công, người ngủ, người đánh xe, và người bầu bạn với người đánh xe. Sáu tiếng lần trong gần bốn mươi giờ qua họ luân phiên nhau. Giờ họ cách điểm đến của mình tới giờ. Radcliffe đáng lẽ phải nhõm vì họ gần như hoàn thành chuyến dài hai ngày đường của mình nếu quá là sợ hãi rằng ngay tại giây phút này đây Charlie rất có thể bị ép phải kết hôn với Carland. Nỗi lo lắng đó khiến những giờ cuối cùng của chuyến dài như mấy ngày đối với Radcliffe. Khi họ tới nơi, lo lắng đến nỗi xuống khỏi xe ngựa trước khi nó dừng lại hẳn.
      Sải bước vào trong chuồng ngựa, nhanh chóng tìm ra người đàn ông phụ trách, tìm ra rằng ai phù hợp với mô tả của Charlie và Bessie tới trong phiên làm việc của ông ta, sắp xếp để chăm sóc lũ ngựa, sau đó vội vã ra lại bên ngoài. "Họ dừng lại ở đây. Chúng ta phải hỏi quanh thôi."
      *****
      "Tiểu thư?"
      Charlie chậm chạp mở mắt, và rên rỉ.
      Thế giới vẫn lắc lư. Địa ngục này vẫn chưa kết thúc sao?
      "Tiểu thư?" Bessie lặp lại, cúi người để ngó xuống .
      Họ lần nữa lại ở sàn xe ngựa. ra, sàn xe ngựa là nơi Charlie ở tối qua và ngày của chuyến hành trình này. Đó là nơi bọn đàn ông đó đặt sau cơn buồn nôn cuối cùng, và Charlie, quá yếu và sầu khổ để cất công di chuyển, ở nguyên đó. Bessie ở cùng trong nỗ lực để khiến thoải mái hơn. Charlie cực kỳ chắc chắn ai ở quốc này là hầu tốt hơn Bessie.
      "Tiểu thư ơi? Em nghĩ chúng ta gần tới nơi rồi."
      Charlie ngóc đầu dậy để ngó ra ngoài cửa sổ, tia nhìn của tìm thấy bụi linh sam ở khoảng gần đó. nghe đủ để biết đó là cột mốc để tìm kiếm. "Phải. Chúng ta tới nơi."
      "Chúng ta làm gì đây?"
      Charlie ngó qua thời gian trước rạng đông mờ tịt của . may, Charlie có ý tưởng họ làm gì, nhưng vì lôi vào trong đám lộn xộn này, cố khuấy động bản thân mình suy nghĩ chút. Yếu ớt đẩy bản thân mình ngồi lên, sau đó kéo bản thân mình dậy để ngồi lên băng ghế và thở dài khi luồn khí trong lành thổi vào khung cửa sổ mở rộng mơn man xoa dịu quanh khuôn mặt .
      "Chúng ta chờ cơ hội, sau đó đào tẩu," với vẻ hiên ngang hơn là lòng tin. Yếu ớt như , nó cơ hội có---hai cho họ trốn thoát.
      Bessie hoặc là tin tưởng vào Charlie nhiều hơn xứng đáng, hoặc là quá lịch để biểu lộ nghi ngờ của .
      gì khi nhỏm người khỏi sàn nhà để ngồi lên băng ghế đối diện với chủ của mình.
      *****
      "Có tin tức gì ?" Beth lo lắng hỏi khi ba người đàn ông cuối cùng cũng quay lại.
      " có gì hết," Radcliffe thú nhận đầy đau khổ. "Bọn —" dừng lại khi chiếc xe ngựa vội vã lăn bánh vượt qua, những tiếng lốc cốc của vó ngựa ầm ĩ đến nỗi khó lòng át được.
      Được bao quanh bởi ba người đàn ông, Beth ngó về phía chiếc xe ngựa qua phân khe hở giữa Tom và Radcliffe, sau đó túm chặt lấy cánh tay chồng mình, tiếng hổn hển tắc nghẹn trượt ra khỏi cổ họng .
      "Chuyện gì vậy?" Tom lo lắng hỏi.
      "Charlie," thở ra, nhìn chằm chặp theo chiếc xe ngựa. Nó hướng về phía bắc. Hướng duy nhất mấy người đàn ông vẫn chưa kiểm tra. "Em nhìn thấy Charlie trong chiếc xe ngựa đó," giải thích, sau đó cau mày. "Chị ấy trông ốm lắm. Chị ấy trắng bệch ra."
      Quay mình tiếng động, Radcliffe đuổi theo sau chiếc xe ngựa như phát đạn. Tomas ngập ngừng đủ lâu để liếc về phía chuồng ngựa. "Đổi ngựa của chúng ta lấy ngựa mới và thắng chúng vào xe ngựa, Beth. Sau đó theo bọn ," hướng dẫn, chỉ để cau mày khi quay người để liếc vợ mình và nhận ra ấy biến mất rồi, chạy xuôi xuống phố đằng sau Radcliffe, phần phía sau nhắn khỏe khoắn của đung đưa qua lại với mỗi bước chạy trong chiếc quần ống bó chặt.
      "Tôi chăm lo tới việc đó, thưa ngài."
      "Cái gì?" Tom liếc Stokes ngơ ngác, sau đó chớp mắt và gật đầu. "Ờ... ờ, được. Tốt. Làm thế . Cảm ơn." Sau đó cũng biến, đuổi theo phần phía sau đung đưa của vợ của mình.
      *****
      "Tiểu thư?"
      Charlie yếu ớt chớp mở mắt, giật mình nhận ra rằng lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, và ngồi dậy! Cái quỷ gì có thể ngủ trong lúc như thế này? Câu trả lời hết sức đơn giản, đau khổ nhận ra. Hai ngày trời thức ăn nước uống có thể làm được điều đó với cơ thể. Cái nhìn của lướt tới khuôn mặt đầy lo âu của Bessie và thở dài. "Đừng sợ, Bessie, khi họ nhận ra phải là Beth, họ thả thôi."
      Cắn môi, Bessie lắc đầu. "Đấy phải là điều tôi sợ, thưa tiểu thư."
      Tất cả những gì Charlie có thể xoay xở là tiếng càu nhàu trước những lời đó. Sau đó quay người và ngó qua cửa sổ tới quán trọ họ dừng lại trước đó. Quán trọ nơi bác và Carland đợi, nghi ngờ gì nữa, thất vọng nghĩ. Nó bắt đầu trông như thể cuối cùng kết hôn với gã con hoang cục xúc đó, và rùng mình trước ý nghĩ về đêm tân hôn trước mắt. tưởng tượng Carland chạm vào như Radcliffe chạm—. như Radcliffe. Carland chẳng có chút dịu dàng nào trong người hết. chạm vào cũng những nơi như thế, nhưng với lối cư xử khác biệt xa lơ xa lắc.
      Có lẽ may mắn và gã ta đánh tới chết lúc trước trong xe ngựa, nghĩ cách an phận. Nếu cảm thấy khỏe hơn, Charlie hổ thẹn bởi những ý nghĩ như thế, nhưng hề cảm thấy khá hơn tí nào cả. cảm thấy như chết đến nửa rồi ấy. yếu ớt, kiệt sức, khô như ngói. cảm thấy cực kỳ thương tiếc bản thân mình. Và nghĩ rằng giận điên cuồng với chỉ ngay buổi sáng hôm đó khi Radcliffe muốn kết hôn với vì cảm giác thương tiếc và tội lỗi. Buổi sáng đó và vẻ kiêu ngạo của giờ dường như là cả đời rồi. Hôm nay, nhận lời nếu như phải trả tiền cho để cầu hôn. Lại đến chuyện đó, trả tiền cho người nông dân gần nhất để cho phép cưới trong những con lợn của ông ta nhằm tránh kết hôn với Carland.
      giọng cao lên kéo cái nhìn của tới người đàn ông tới gần quán trọn. ta quay trở lại với người đàn ông khác, người này vẫn mặc áo ngủ. Charlie ngay lập tức nhận ra ta chính là Symes, người chăm lo những phi vụ của bác .
      "Đeo mạng che mặt của vào, Bessie," lầm bầm khi bọn chúng tới gần. giữ với mình càng lâu càng tốt.
      Charlie chưa từng có việc gì cần đến Symes, chứng kiến vài trò mọn ác nghiệt gã ta giáng xuống những người hầu trong suốt những năm đó, thế nên bỏ công chào hỏi gã ta khi ngó qua cửa sổ xe ngựa. Cái liếc của gã ta nhanh chóng trượt lên khắp người Bessie lên váy áo và chiếc mạng che mặt của , sau đó dừng lại Charlie, mắt mở lớn trước bộ áo quần đàn ông của , sau đó hẹp lại trước khuôn mặt nhợt nhát và đôi mắt trũng xuống của . Rụt đầu lại, gã ta quay sang mấy gã đàn ông. "Các người làm cái quỷ gì với ta vậy? ta nhìn dở sống dở chết ấy!"
      "Ả xe được tốt cho lắm," trong những gã đàn ông nhấm nhẳng."Giờ , tiền của bọn tao đâu?"
      "Bọn mày phải đợi cho tới khi Đức ông dậy ."
      "Hả?"
      Charlie gần như phá lên cười trước vẻ mất hết cả tinh thần khuôn mặt của những kẻ bắt cóc khi chúng nghe thấy điều đó. Có vẻ như chúng biết người đàn ông chúng thực hành động bẩn thỉu cho là loại người gì, hoặc có lẽ chúng làm việc cho kẻ tống tiền và chỉ nhận tiền trả vì chuyển hàng tốt. Phải, điều đó có nghĩa, đoán. Nếu bọn chúng phải nhận ra rằng Henry thích ăn chơi vô độ. Ông ta ăn, uống, và cờ bạc cách vô độ. Ông ta cũng ngủ vô độ nữa và từng được biết đến là kẻ dùng roi ngựa của mình đối với bất cứ ai ngốc nghếch đủ để làm phiền giấc ngủ của ông ta... vì bất cứ lý do gì. Ngay cả vấn đề đó là việc tới nơi của cháu chạy trốn và việc cần phải trả tiền co những kẻ bắt cóc ta cũng bao giờ được phép xâm nhập vào nghỉ ngơi của ông ta.
      Bác Henry chưa bao giờ thức dậy trước buổi trưa, và giờ chỉ mới là bình minh. Ông ấy rất có khả năng vừa mới lên giường được có vài giờ. Charlie cho rằng điều đó có nghĩa là còn lại vài giờ tự do nữa... Trừ khi Carland là kẻ ưa dậy sớm. hi vọng cách cháy bỏng rằng ta chè chén no say với Henry suốt cả đêm và dậy muộn như thế.
      "Các người nghe những gì ta rồi đấy," Symes ngắn gọn . "Các người đợi cho tới khi ngài ấy dậy."
      "Để cho quỷ nó đợi ấy!" gã đàn ông mũi to càu nhàu giận dữ. " đánh thức thằng chó chết đó dậy ."
      "Tao đánh thức ngài ấy dậy. Và tao mãnh liệt đề nghị rằng mày cũng ," Symes sắc bén thêm vào khi gã đàn ông lực lưỡng cương quyết quay về phía quán trọ. " nếu các người muốn được trả tiền."
      Câu đó khiến gã đàn ông khự lại. Quay ngoắt lại, gã ta nheo mắt nhìn Symes. "Mày đúng, tao muốn được trả tiền. Bọn tao mang lũ con tới và ông ta trả cho bọn chúng."
      "Mày đem lũ con tới muộn" Symes sửa lại cách vênh váo. "Bọn mày được cho là phải tới nơi ít nhất là sáu giờ trước. Lúc đấy ngài ấy còn thức và nhận chúng nó từ tay bọn mày và sẵn lòng trả tiền cho chúng sau đó."
      "Ả ta bị ốm. Ả cứ liên miên lao xuống khỏi xe ngựa để nôn bên vệ đường," gã đàn ông than phiền. "Nó khiến bọn tao bị chậm."
      Symes nhún vai. "Đó là vấn đề của bọn mày. Giờ bọn mày phải đợi."
      "Chà, bọn tao được cho là làm cái quỷ gì với ta cho tới khi ông ấy ngủ dậy?"
      "Đó cũng là vấn đề của bọn mày. Nhưng tao đề nghị chắc chắn rằng bọn mày đừng có để lạc mất ta." Quay người sau những từ ngữ khô khốc đó, Symes trở lại quán trọn và chiếc giường của gã ta.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      17.1

      "Nó đây rồi," Tom khi dừng lại cạnh Radcliffe.

      Việc chạy bộ khiến họ mất vài phút mới bắt kịp được chiếc xe ngựa. Radcliffe nguyền rủa bản thân mình cả tá lần phút khi chạy đua theo chiếc xe ngựa. đáng lẽ phải giữ lũ ngựa vẫn được thắng yên, khi đó họ có thể theo sát ngay sau bọn chúng. Nhưng cho là mình đến sau con mồi, phải tới trước.

      Điều này giải thích tại sao họ nghe thấy tin tức gì của chiếc xe ngựa kia trong suốt những ngày cuối cùng trong chuyến hành trình của mình. Họ dò hỏi mọi người mỗi lần họ dừng lại để thay ngựa, hi vọng nhận biết được rằng liệu họ có thu hẹp khoảng cách lại với chúng, nhưng nhận được bất cứ điều gì. ai phù hợp với lời mô tả họ đưa ra rằng bất cứ nhóm người nào ngang qua. Radcliffe nghĩ họ chỉ đơn giản là chọn quán trọ khác để dừng chân và thay ngựa. Giờ nhận ra rằng họ có thể như vậy lúc đầu, nhưng ở đâu đó đường, họ cưỡi ngựa vượt qua chúng.

      Cái nhìn của trượt ngang qua ba người đàn ông đứng cạnh xe ngựa và chuyện. dừng lại ở khoảng cách khá xa so với chiếc xe ngựa và quán trọ nơi chiếc xe đỗ phía trước, muốn đánh động bọn bắt cóc bởi diện của . Nhưng ở gần đủ để rằng ba gã đàn ông thảo luận về cái gì đó.

      "Cậu nghĩ chúng đưa ấy vào trong chưa?"

      Radcliffe cau mày. "Tôi biết. Tôi nghĩ tôi thấy ai đó bước vào quán trọ khi nó lọt vào trong tầm mắt, nhưng tôi thể đó là ai hay bọn họ có mình hay ."

      "Chà, nếu họ chưa, chúng ta có thể lao vào cứu họ khi họ ở mình."

      "Phải. Đó có lẽ là ý tưởng tốt nhất," đồng ý, liếc quanh khi Beth tham gia cùng với họ. Với những sải chân dài, Tom vượt qua khoảng cách đằng sau. "Stokes đâu rồi?"

      Beth hổn hển lắc đầu và Tom trả lời câu hỏi. "Ông ấy theo phía sau với cỗ xe ngựa và bà—" dừng lại khi chiếc xe ngựa thuê chạy rầm rầm vào trong tầm nhìn. Stokes và bà Haitshair ngồi chung băng ghế của người đánh xe trong khi cả hai đứa con của bà đều vươn ra ngoài cửa sổ, giúp đỡ trong việc tìm kiếm bọn họ.

      Bước xuống con phố, Radcliffe nâng tay lên đầu và vẫy cho tới khi chắc chắn Stokes nhận ra vị trí của , sau đó ra hiệu cho Beth và Tom theo sau khi bước tới để gặp chiếc xe ngựa.
      *****

      Bessie ngẩng đầu lên và mở mắt ra. gửi lời cầu nguyện khác. Chỉ đề phòng trường hợp năm trăm lời cầu nguyện đầu tiên hay khoảng đó bị nghe nhầm.

      Giờ , liếc cách đầy lo âu tới tiểu thư Charlie, nhận thấy vẻ xanh xao, quầng thâm dưới mắt , và cái điệu bộ ngủ như chết lâm vào. chủ của cần được ăn uống, Bessie thế với những kẻ bắt giữ họ sau khi gã đàn ông lực lưỡng quay trở lại từ quán trọ, nhưng chúng lờ tịt lời khẩn nài của , ngay cả là xin nước uống. cho rằng bọn chúng quá khó chịu với việc bị buộc phải tiếp tục chờ đợi để chăm sóc tới an vui của tiểu thư Charlie.
      *****

      "Chắc chắn mấy người phụ nữ còn ở trong xe ngựa chứ, Radcliffe? Chúng chắc hẳn phải đem họ vào bên trong quán trọ ngay khi chúng tới nơi."

      "Phải." Radcliffe thở dài đầy đau khổ trước những lời của Tom. Bảy người bọn họ ngồi co cụm bên trong chiếc xe ngựa hơn giờ đồng hồ rồi. , Bà. Hartshair, và Stokes lèn chặt băng ghế bên và Tomas, Beth, và hai đứa trẻ bị nhồi nhét băng ghế kia. Họ theo dõi ba gã đàn ông chơi súc sắc bên cạnh cỗ xe ngựa trong suốt quãng thời gian vừa rồi. gã đàn ông nào thèm liếc về phía cỗ xe ngựa. Charlie và Bessie chắc phải ở bên trong rồi. Điều chỉ đơn giản là làm mọi chuyện phức tạp thêm thôi.

      "Chúng ta làm gì đây, thưa ngài?" Beth hỏi đầy lo lắng.

      "Chúng ta phải tìm ra họ ở đâu và cứu họ ra."

      "Họ bị canh gác," Beth lầm bầm. "Và kẻ canh gác đó rất có khả năng là Symes." Trước những cái liếc nhìn đầy dò hỏi của họ, giải thích, "Symes là người chuyên lo những phi vụ cho ông bác em. ta chỉ vào khoảng cỡ em, nhưng ta là nhà thiên xạ bắn trăm phát trăm trúng và ta chưa bao giờ đâu mà có khẩu súng kíp của mình hết. ta rất có khả năng ngủ với nó ở dưới gối."

      "Và còn phải lưu ý tới Carland và Seguin nữa," Tom . "Và có Chúa mới biết họ mang theo bao nhiêu người với mình."

      "Cậu gợi ý điều gì vậy?" Radcliffe quát lên đầy giận dữ. "Rằng chúng ta bỏ cuộc sao? Chỉ đơn giản là bỏ lại Charlie cho Carland à?"

      ". Tất nhiên là rồi," Tom trấn an . "Chúng ta chỉ cần kế hoạch thôi. Chúng ta đưa ấy ra và cứu ấy."

      "Chúng ta có thể cần đưa chị ấy ra mới cứu được chị ấy," Beth lầm bầm. Khi Radcliffe quay sang đầy dò hỏi, thêm vào, "Em nhớ lại cái cách em và Charlie sử dụng để đổi vai cho nhau suốt như thế nào. Thường xuyên đến nỗi nó chỉ là trò vui, nhưng đôi khi nó khiến bọn em phải làm những việc mà bọn em muốn làm."

      " thấy nó có liên quan gì tới việc này hết, Beth," Tom dịu dàng .

      quay người để ngó sat vào Radcliffe. " lúc ở London rằng hai người bọn sắp sửa làm đám cưới?"

      Radcliffe nhăn mặt khi nhớ lại vẻ ngạo mạn của trong khi thông báo với Charles, nhưng gật đầu.

      "Well, nếu cưới chị ấy rồi, Carland thể làm thế được nữa."

      "Chính xác. Thế nên chúng ta phải đưa ấy ra—" bắt đầu, dừng lại kh lắc đầu.

      " nếu bọn em lại đổi chỗ lần nữa."

      "Giờ dừng lại !" Tom kêu lên với vẻ mất hết cả tinh thần. "Ý tưởng ở đây phải là đưa Charlie thoát khỏi nguy hiểm và đặt em vào trong đó."

      "Em bị nguy hiểm," Beth bình tĩnh trấn an .

      "Em tốt nhất là giải thích ," Radcliffe , cảm thấy bối rối như Tom vậy.

      " có thể cưới em—" Beth bắt đầu, nhưng đầu Tom gần như đụng vào trần chiếc xe ngựa khi bật dậy khỏi ghế của mình.

      "Em cái quỷ gì thế! làm mọi thứ để cứu chị em, nhưng từ bỏ em phải là trong số chúng. Em là vợ ."

      "Phải, nhưng ấy cưới em với—"

      "Với tư cách là Charlie" có ý như vậy, nhưng Tomas cho cơ hội trước khi chen vào đầy giận dữ. "Giờ nhìn đây, nghe đủ về chuyện này rồi. Em cưới , và chuyện là thế đấy!"

      "Ờ... thưa các ngài, tôi tin là các ngài có thể hiểu nhầm những gì Tiểu thư Elizabeth muốn ," Stokes lặng lẽ .

      "Hiểu lầm?" Bà Haitshair khịt mũi đầy ghê tởm, sau đó tự bản thân mình giải thích vấn đề. " ấy ấy có thể kết hôn với Đức ông với tư cách là tiểu thư Charlie."

      Khi Tomas và Radcliffe nhìn chăm chăm vào chị đầu bếp cách ngây ngô, chị ta lắc đầu. "Nhìn ấy . ấy mặc cùng bộ quần áo giống như tiểu thư Charlie. ấy giống y hệt tiểu thư Charlie. ấy thậm chí còn ăn giống như tiểu thư Charlie. ấy có thể giả vờ là tiểu thư Charlie trong khi Ngài, Đức ông Radcliffe, kết hôn với ấy. ấy có thể 'Tôi đồng ý, ký tên ấy—" Dừng lại, chị ta liếc Beth đầy lo âu. " có thể sao chép chữ ký của ấy chứ?"

      Khi Beth gật đầu, chị ta cả người và tiếp tục, "Vậy là, khi buổi lễ kết thúc, ngài có thể bước thẳng vào quán trọ và cầu trả lại vợ của ngài."

      "Lạy Chúa tôi." Tomas chìm lại vào chỗ ngồi, vẻ băn khoăn đầy khuôn mặt. "Nó có thể hiệu quả đấy."

      "Tôi biết." Radcliffe cau mày, sau đó lắc đầu. ". Họ bắt được Charlie rồi, và đám cưới được vào sổ với ngày hôm nay. Họ biết rằng ấy thể kết hôn với tôi."

      "Chuyện đó thành vấn đề nếu chị ấy là em," Beth chỉ ra, và cả hai người đàn ông đều ngay lập tức lại nhìn bối rối lần nữa. Nhận ra rằng họ nắm bắt được chút nào cái khái niệm đổi chỗ này, kiên nhẫn giải thích. "Nếu sau đám cưới em tiếp tục giả vờ là Charlie và bọn em chạm trán với bác Henry, xác nhận rằng Charlie là em, Beth, nó có tác dụng."

      "Ờ, hiểu!" Tomas hét lên. "Chúng ta với họ rằng Charlie là em, và vì em và kết hôn bốn ngày trước, họ thể ép em cưới Carland. Và vì Charlie, người em đóng vai, vừa mới kết hôn với Radcliffe, họ cũng thể ép em cưới Carland. Cả hai người được an toàn."

      "Chính xác!" Beth mỉm cười với rộng.

      Mặc dù đầu quay cuồng, Radcliffe bắt đầu hi vọng. "Liệu Charlie có biết giả vờ là em ?"

      Beth nghiêm nghị gật đầu. "Chị ấy và em làm thế này thường xuyên đến nỗi chị ấy bắt nhịp được ngay lập tức chuyện gì xảy ra."

      "Tôi đưa chúng ta tới gặp cha xứ nhé, thưa ngài?" Stokes hỏi.

      "Được rồi, ừm, ông ấy hẳn là cha xứ. Ừm, có lẽ ông ấy là, em chắc lắm," Beth lầm bầm chắc chắn, và Tomas bao phủ lấy tay và siết khi giải thích, "Ông đưa chúng tôi gặp người đánh cá, Stokes. Ông ta tiến hành các hôn lễ quanh đây."

      Radcliffe chấp nhận tin tức đó với vẻ trầm tĩnh. nhận được liên tiếp những cú sốc trong thời gian ngắn đến nỗi cảm thấy chắc chắn là giờ miễn dịch với chúng rồi...

      Cho tới khi nhìn kỹ người đánh cá. bạn đẫy đà, mặc chiếc áo lễ phục xanh da trời phân biệt được tuổi tác nữa, lúc đầu ông ta nghiêm nghị nhìn họ, đẩy cục thuốc lá sợi vào bên trong má cho tới khi ông ta hiểu rằng ông ta sắp sửa làm lễ cưới cho Radcliffe và Beth... người, tất nhiên là vẫn ăn mặc như Charles. Người đàn ông gần như bị nghẹn khi hít vào.

      "Ồ, ! Tôi làm lễ cưới cho ngài với cậu nhóc. Nó là tội lỗi chống lại Chúa và tất cả mọi đấng sáng tạo. Hôn nhân là nghi thức thần thánh giữa đàn ông và đàn bà, phải cái gì đó bị vặn vẹo bởi những người thuộc loại như ngài."

      Radcliffe đỏ mặt bẽ bàng khi nhận ra người đàn ông nghĩ gì. Tom có vẻ bị ăn mòn với nỗ lực nén cười lại. Stokes trông bối rối và biết phải xoay xở với tình huống này thế nào, và bà Hartshair bận rộn với việc xoa dịu và vỗ về cậu con trai, người vừa trượt ngã khi bước ra khỏi cỗ xe ngựa và bị xước đầu gối. Điều đó khiến chỉ còn lại Beth để chỉnh lại cho người đàn ông này hiểu . "Tôi là phụ nữ, thưa ngài," thông báo cách khô khốc, giật mớ tóc giả xuống khỏi đầu với vẻ hoa hòe hoa sói rệt hề gây chút ấn tượng nào cho người đàn ông.

      "Gì cơ, và mớ tóc đầy dầu mỡ là lừa được ta nghĩ rằng cậu là con sao?"

      Tay Beth nâng lên vuốt tóc đầy hoảng hốt. có cơ hội để tắm kể từ đêm họ lên kế hoạch nghỉ tại quán trọ đường từ Gretna Green về London lần đầu tiên. Tắm gội là việc đầu tiên làm khi tới quán trọ, thậm chí là còn trước khi tham gia vào bàn ăn cùng Tomas phía dưới nhà.

      Tạ ơn Chúa, giờ nghĩ, vì nhận thấy ông bác mình đường xuống. may mắn, ông ấy nhìn thấy , và nhanh chóng quay ngược lên gác, nhờ hầu gửi xuống mảnh giấy nhắn giải thích tình huống cho Tomas. Thông minh là trong những điểm Tomas, sử dụng nó để nghe trộm chút cuộc đối thoại của Bác Henry với Carland trước khi gặp trong phòng của họ để kể lại những gì nghe được. Kế hoạch nghỉ đêm tại quán trọ của họ bị gạt sang bên ngay lập tức vì cần thiết để cảnh báo cho Charlie. Beth có cơ hội để tắm kể từ đó.

      Thở dài, chụp mở tóc giả lên lại đầu và liếc về phía người đàn bà cao, gầy, người mở cửa cho họ và có thể hoặc thể là vợ của người đàn ông này. "Có căn phòng nào chúng ta có thể có chút riêng tư ?"

      Khi người đàn bà nhìn chắc chắn lắm, còn gã đàn ông cau có. "Cậu muốn làm gì với bà ấy?"

      "Tôi chứng minh tôi là phụ nữ," Beth kiên nhẫn giải thích.

      "Và cậu định làm thế như thế nào?"

      Beth đỏ mặt, nhưng hếch cằm và thông báo với vẻ đầy tự trọng, "Bằng cách cho bà ấy xem ngực tôi."

      Gã đàn ông thó thô lỗ cười phá lên trước những lời đó khi tia nhìn của ông ta rơi xuống cái vùng được tới đó. "Để làm gì? Tôi có thể thấy như ban ngày là cậu chẳng có cái gì hết."

      "Chúng bị nén lại," Beth nghẹn lại chút xấu hổ.

      "Chắc chắn là chúng thế rồi," ông ta lầm bầm với vẻ tin rệt. "Cậu có thể cho chỉ cho bà ấy xem ở góc đằng kia cũng tốt rồi."

      Khi Beth ngập ngừng, ông ta lại châm chọc. "Gì vậy? Giờ đổi ý rồi à, khi cậu thể đe dọa bà ấy bất cứ điều gì cậu muốn?"

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      17.2

      Tomas mất bình tĩnh và túm lấy phần phía trước áo sơ mi của gã ta, chuẩn bị đấm gã. Gã đàn ông chỉ đơn giản là cười và nhún vai. "Đánh tôi nếu cậu thích, nhưng xem xem nếu cậu có thể tìm được ai cử hành lễ cưới cho mấy người bạn của cậu theo cách đó."

      "Tom," Beth lầm bầm bằng giọng miễn cưỡng. "Có lẽ có thể đưa áo choàng của mình cho bà Hartshair. Chị ấy có thể căng nó ra để em có riêng tư."

      Miễn cưỡng thả gã đàn ông ra, Tomas nhún người ra khỏi chiếc áo choàng và chìa nó ra, và bà Hartshair theo Beth tới cái góc gã đàn ông chỉ định và căng nó ra cho khi người đàn bà theo. Bà ta kiên nhẫn đợi khi Beth nhanh chóng và nghĩ càng ít càng tốt khi rũ người ra khỏi áo chẽn, áo khoác, và sơ mi. Mắt người đàn bà sáng lên đầy thích thú khi bà ta nhìn thấy dây vải quấn ngực Beth, nhưng chị ta gì cho tới khi Beth tháo hết dải băng, thả vòng ngực nhức nhối của ra.

      "Ôi, trời," bà ta thở ra đầy ngạc nhiên.

      "Chuyện gì thế?" gã ngư dân hỏi, bước lên phía trước bước nhưng khự lại ngay tắp lự khi Tomas bước lên phía trước ta với vẻ mặt chết người.

      "Ngực ấy đều ổn... và là bộ ngực rất đẹp nữa." người đàn bà thông báo. "Vĩ đại."

      Radcliffe có thể nghe thấy tiếng rên đầy tủi nhục của Beth và cảm thấy cảm thông cào xé kiên nhẫn của mình. "Giờ ông cử hành lễ cưới cho chúng tôi chứ?"

      Gã đàn ông ngập ngừng. "Có lẽ để cho chắc chắn tôi nên tự nhìn—"

      Những lời của gã ta bị cắt cụt bởi bàn tay của Tom bất thình lình chặn vào cổ họng của gã ta.

      "Lời của bà ấy là đủ rồi, tôi đoán thế," gã ta kêu lên the thé, mắt gã ta lồi ra. "Tôi làm lễ cưới cho bọn họ."

      Tom thả gã đàn ông ta cho tới khi Beth quấn ngực và ăn vận xong xuôi, và ba người họ quay trở lại. Sau đó siết trước khi thả ra. "Vậy tiến hành ."
      *****

      "Tiểu thư Charlie? Tiểu thư Charlie!"

      Chớp mở mắt ra, Charlie đột ngột ngồi dậy, nghiêng ngả vì choáng váng khi ngó quanh trước tông giọng hoảng hốt của Bessie. "Chuyện gì thế?" Giọng khàn khàn rền rĩ, nhưng Charlie khó có thể chú ý khi ngó thấy khuôn mặt được che mạng của Bessie. "Chuyện gì thế?"

      "Có cái gì đó diễn ra. chiếc xe ngựa khác tới và—" Giọng tắt ngay tắp lự khi cánh cửa mở ra và quay người để ngó vào nó. Khoảnh khắc trước còn ở đó, khoảnh khắc tiếp theo biến mất. Nó xảy ra quá nhanh đến nỗi Charlie gần như bị lỡ mất bàn tay vươn tới và kéo ra ngoài.

      "Bessie," hét, di chuyển về phía trước chỉ để lại sụm xuống cách yếu ớt vào cánh cửa xe ngựa đóng lại khi nó đóng sầm vào mặt . Charlie chớp mắt ngó ra ngoài cửa sổ để thấy hầu trẻ tuổi bị kéo về phía cỗ xe ngựa khác. phải mất lúc mới nhận ra tiêu ngữ ở phía sườn xe.

      "Seguin," thở ra, mất hết cả tinh thần, sau đó, "! ấy phải là Beth! ấy phải!" Tiếng kêu của kết thúc bằng tràng ho khi cổ họng khô khốc, đau nhức của bị nghẹn bởi tiếng kêu hét. Khi hồi phục lại, chiếc xe ngựa mất và Bessie cùng với nó.

      Nguyền rủa dưới hơi thở của mình, Charlie theo dõi khi những gã đàn ông lại tiến về cỗ xe ngựa và di chuyển tới mặt bên đối diện với quán trọ. Trượt dọc theo ghế ngồi, ngó ra ngoài để thấy bọn họ quay trở lại với trò xúc xắc. theo dõi trong vài phút và khi chúng hề liếc mắt nhìn lấy lần về phía chiếc xe ngựa trong thời gian đó, quyết định họ chắc phải nghĩ quá yếu để gây cho bọn chúng bất cứ rắc tối nào... Và năm phút trước chúng đúng. Nhưng đó là trước khi Bessie bị đem . Giờ , biết được rằng đưa dính vào đống rắc rối này, Charlie quyết tâm cứu . Quyết tâm có thể đem lại sức mạnh cho cơ thể yếu ớt.

      Quay khỏi mấy người đàn ông, Charlie trượt lại dọc theo băng ghế tới cánh cửa đối diện, mở nó và trượt ra ngoài.
      *****

      "Bọn mày gì, ta trốn ?" Symes kêu lên hốt hoảng. "Ba đứa bọn mày đáng lẽ phải trông coi ta chứ. Ba người bọn mày thể giữ nổi đứa con hả?"

      "Bọn tôi chỉ quay lưng phút thôi. ta yếu như con mèo con ấy. Tôi biết làm thế nào ta xoay xở được."

      " với tao rằng ta yếu ớt như mèo con cải thiện được ý kiến của tao về việc bọn mày để cho ta trốn thoát," Symes gầm gừ.

      "Người của tôi giờ tìm kiến nó. Chúng đem ta về."

      "Chúng tốt hơn là thế, và chúng tốt nhất là quay trở lại với ta trước khi ông chủ của tao dậy."

      "Chúng quay lại với ta bất cứ phút nào. Nếu ông ra sớm ông bao giờ biết. Nhân tiện sao ông lại quay lại? Ông vẫn còn sớm mà."

      Symes nặng nề thở dài. "Đức ông Carland dậy sớm và khăng khăng đòi đánh thức ông chủ của tạo dậy khi tao với ông ấy là bọn mày tới với . Tất nhiên, giờ ông chủ tao trong tâm trạng tồi tệ, ông ấy rất có khả năng trút lên mày nếu người của mày quay trở lại trước khi ông ấy ra, hay—"

      "Symes! Cái xe ngựa mày Charlotte ở trong đâu?"

      "Mẹ kiếp," gã đàn ông lực lưỡng lầm bầm. Lời đó được lặp lại với Symes khi ta quay người vẻ cam chịu để đối mặt với Henry Westerly.
      *****

      " nghe thấy ? ấy tẩu thoát rồi!" Bà Hartshair reo lên đầy hạnh phúc.

      "Đó là Charlie của tôi," Beth lầm bầm với vẻ tự hào.

      Radcliffe đấm lên bức vách của chiếc xe ngựa phía sau chỗ ngồi của người đánh xe và chiếc xe ngựa chuyển bánh. khi họ ở khoảng cách an toàn xa khỏi quán trọ, thụi vào bức vách lần nữa, sau đó nhảy xuống khi nó dừng lại và trèo lên băng ghế ngồi. "Ông nghe thấy ?"

      "Có, thưa ngài," Stokes . "Và tôi có đúng khi nhận định rằng chúng ta cố tìm ra tiểu thư Charlie trước bọn chúng?"

      "Phải, ông đúng. Mở to mắt ra nhé."

      Gật đầu, ông già thúc lũ ngựa tiến lên phía trước lần nữa.
      *****

      Charlie gần như ngất nhõm khi nhận ra xe ngựa của Seguin. bước nhanh hơn và vội vã tiến về phía trước. lòng vòng dường như hàng giờ, tìm kiếm nó trong khi cố gắng di chuyển lắt léo để tránh những kẻ săn đuổi . là kì quặc, càng bộ lâu, càng cảm thấy khỏe khoắn. nghi ngờ rằng chính khí trong lành làm được điều đó, điều đó cùng với chỗ nước uống phải từ cái thùng trong chuồng ngựa trong lúc trốn trong đó để tránh những kẻ bắt cóc nhìn thấy .

      " ta đây rồi!"

      Liếc qua vai mình, nhận ra hai gã đàn ông chạy về phía . Nguyền rủa thậm tệ, rút vào vào bên trong tòa nhà, nhận ra Bessie ngay lập tức. hầu đứng trước người đàn ông mặc áo khoác màu xanh da trời, và bên cạnh đó là Seguin, kẻ túm lấy cánh tay cách kiên quyết bằng bàn tay trong khi ta cúi người xuống để ký cái gì đó bằng tay kia.

      "Đợi !" Charlie kêu lên với giọng khàn khàn. "Dừng lại! Bessie, đừng có ký!"

      "Lại là !" Gã đàn ông mặc áo khoác xanh cau mày khi vội vã tiến về phía trước.

      Charlie khó có thể để tâm, chú ý của để cả vào Seguin và Bessie khi đức ông, sau khi ký tên mình, đứng thẳng dậy. "Ông thể ép buộc ấy cưới mình. ấy phải là Elizabeth."

      Seguin đảo mắt vẻ mất hết cả kiên nhẫn. "Mày là gã quái nào? Đừng để ý, tao quan tâm và nó thành vấn đề. Tao rơi vào bẫy của mày đâu. ta cũng cố tranh luận với tao như vậy rồi nhóc. Bên cạnh đó, quá muộn rồi, xong. Buổi lễ kết thúc và cả hai chúng tao đều ký. ta là vợ tao."

      "Ông ta bắt em ký," Bessie than van cách đau khổ ngay lúc cánh cửa mở ra tới rầm cái phía sau Charlie.

      "Tóm lấy ta!"

      Charlie chỉ bắt đầu chống cự lại bàn tay bất thình lình bắt giữ cánh cửa lại mở ra cái rầm lần nữa và giọng của Bác Henry vang lên. "Ta thấy là các người tìm thấy nó. Ít nhất các người cũng thông minh để đem ta tới đây."

      Charlie rũ xuống vẻ bại trận khi quay người để đối diện với ông bác mình, gã phụ tá của ông, Symes, và Carland trông nhìn ác nghiệt, kẻ giờ nhàn nhã tản bộ về phía họ. "Ngài thấy đấy, Carland, tôi bảo với ngài là mọi chuyện rồi tốt đẹp cả thôi. Giờ đây ngài có thể cưới con đó mà bị trì hoãn tẹo nào."

      ". ta thể," người ngư dân quát, thu hút lấy mọi ánh nhìn. "Hôm nay tôi làm lễ cưới cho ta với bất kỳ ai."

      "Ngươi cái quỷ gì thế." Bác Henry chĩa ánh mắt của mình tới người đàn ông.

      "Tôi cái quỷ gì ư. Tôi thể làm lễ cưới cho người kết hôn rồi, mà ấy kết hôn rồi."

      "Ý ông muốn đó là Charlotte?" Seguin quát, thở hổn hển trước lời ngụ ý người ngư dân . "Sao ư, ta trông giống cậu nhóc." Đôi mắt dâm đãng già nua của gã ta di chuyển tới dâu của mình với tia sáng đầy triển vọng mới. "Em có mặc quần ống túm , em ?"

      " ta có chuyện kết hôn," Bác Henry quát lên đầy nôn nóng, lờ tịt vẻ băn khoăn dâm đãng của Seguin.

      Đôi mắt của gã ngư dân hẹp lại, miệng ông ta mím chặt lại thành đường thẳng. "Phải, ấy . Tự bản thân tôi cử hành nó, hơn hai mươi phút trước đây."

      Charlie giật mình trước những lời đó, mắt mở lớn thể nào tin được. Ông ta chắc chắn phải về Beth, nghĩ. Nhưng nó chẳng có nghĩa gì. Em chắc chắn phải kết hôn vài ngày trước đây và giờ quay trở lại London rồi.

      "Henry?" Carland lầm bầm bằng giọng đe dọa.

      "Ưm, nó phải thế," ông bác hổn hển. " thể nào."

      " thể ư? Khoảng hai mươi phút trước chúng tôi nhận ra rằng ta tẩu thoát."

      "Phải, nhưng—" Ông ta lắp bắp vẻ kinh hoàng. " ta có thể kết hôn với ai kia chứ?"

      "Ta."

      Charlie há hốc miệng ra khi Radcliffe, người giờ đứng chắn ở lối ra của căn nhà . làm gì ở đây? Và tại sao người đàn ông mặc đồ màu xanh—? À! Tất nhiên rồi. mua chuộc gã ta, nghĩ, sau đó chú ý cách đầy ngạc nhiên khi Tomas và Stokes xuất ở hai bên . tóm được cái nhìn ngắn ngủi thoáng qua của cậu nhóc mảnh dẻ phía sau .

      'Là cậu ta!" người đánh cá đồng ý. "Tôi kếtse duyên cho hai người bọn họ chưa đầy hai mươi phút. Nó được đặng ký ngay tại đây, nghiêm chỉnh và đàng hoàng."

      "Henry," Carland gầm gừ.

      Trắng bệch trước vẻ giận dữ lạnh lùng khuôn mặt Carland, Henry quay sang Charlie. "Sao, đồ tiểu—" ông ta bắt đầu, giơ nắm đấm lên để đánh .

      Radcliffe ở đó trước khi ông ta có thể kết thúc cả hành động lẫn ngôn từ của mình, tóm lấy nắm đấm của ông ta trong bàn tay to hơn của mình và khiến lão già giật mình câm lặng. "Ông chuyện với dâu của ta theo cách đó."

      Phản ứng đầu tiên của Henry là hoảng hốt, sau đó tia sảo quyệt chắc chắn xuất trong mắt ta và ta thậm chí còn xoay xở để nở nụ cười vẻ hòa giải khi ta liếc về phía Carland. " phải tất cả đều mất. Họ có thể kết hôn, nhưng họ thể nào hoàn thành trọn vẹn nó. Chúng ta có thể mang ta về London và nhà vua hủy bỏ những gì tiến hành. Sau đó ngài có thể tự bản thân mình cưới ta."

      "Ông đưa ấy đâu hết," Radcliffe sửa lại, nghiến lấy bàn tay nắm giữ. "Và đám cưới được hoàn thành trước buổi lễ. ấy còn là trinh nữ nữa."

      Bác Henry chắc hẳn được trả và tiêu hết số tiền Carland hứa với đặc quyền được kết hôn với , Charlie quyết định khi bác nhăn nhó vẻ đau đớn. Tuy nhiên ông ta vẫn tiếp tục lấy lòng Carland. " ta dối đấy. ta chắc hẳn phải thế. Nếu ngài gọi người của mình và—"

      "Ta cần người thừa kế chết tiệt, Henry. Và ông biết rằng là ta mạo hiểm việc ta mang đứa nhóc của gã đàn ông khác. Ta muốn nhận lại tiền."

      Ông bác bắt đầu nhìn có vẻ phát bệnh vì sợ hãi khi Symes bất thình lình di chuyển về phía trước, giật túi đựng tiền khỏi áo chẽn của ông ta. "Đức ông Seguin đưa cho tôi chỗ đó như thỏa thuận khi ông ấy nhận được Tiểu thư Elizabeth, thưa ngài."

      Bác Henry gần như ngã nhào lên gã đàn ông vì nhõm. "Ôi, Symes! Ngươi lanh lợi khi trong lúc này nghĩ tới việc đó. Của ngài đây, Carland." Ông ta lấy túi tiền từ người của mình và chìa nó qua. "Seguin trả khoản cho Elizabeth tương tự như ngài trả cho Charlotte—vậy nên tất cả nó ở đây."

      "Tốt nhất là nó thế," Carland lạnh lùng , nhét chiếc túi vào túi mình.

      "Tôi vừa nghe thấy tên mình đấy ư?"

      Charlie quay người để tìm thấy Beth giờ đứng ở lối ra vào. mặc bộ váy áo màu oải hương Charlie gói ghém trong chiếc túi đeo cho để làm lễ cưới. Nếu đúng là nhìn thấy em của mình ăn vận như cậu nhóc lúc trước, ấy chắc chắn phải thay đồ nhanh hơn bất cứ lần nào trong cuộc đời mình. Tuy nhiên điều đó làm Charlie giật mình như cái thực tế sau lưng em là bà Hartshair và lũ con của bà ấy. Lạy Chúa lòng lành! Mọi người ở hết cả đây ư?

      "Elizabeth." Bác Henry thở cái tên đó ra vẻ đầy khủng khiếp.

      "Elizabeth?" Seguin há hốc miệng ra ngó từ cho tới người phụ nữ che mạng ta vừa mới cưới. "Ai? là ai—"

      "Tôi cố cho ngài," Bessie than van.

      "Tôi cũng vậy," Charlie lầm bầm vẻ tinh quái. "Seguin, gặp dâu của ông , Bessie... hầu của tôi. Mặc dù tôi đoán giờ ấy là nữ bá tước rồi."

      "C- hầu ?" Seguin nghẹn lại, siết chặt lấy cánh tay như thể nó khiến ta bị đau. "C- hầu ?"

      Cuối cùng cũng được thả ra từ nắm giữ tàn nhẫn ta áp đặt lên kể từ khi nhận lấy từ bọn bắt cóc, Bessie giật lấy chiếc mũ có mạng che mặt xuống khỏi đầu, thả tung mái tóc màu đỏ rực và khuôn mặt phấn sáp.

      "Đừng có sợ hãi," Henry hét lên vẻ đầy nghiêm túc, cách nhanh nhất có thể khi ông ta nỗ lực nghĩ cách để thoát khỏi đống lộn xộn này. "Chúng ta có thể làm chuyện này. Cuộc hôn nhân của cậu với con nhóc đó hợp pháp nếu nó ký tên của Beth. Chúng ta vẫn có thể gả Elizabeth cho cậu."

      ". Ông ta thể. Ta kết hôn với Elizabeth ngay tại đây, trong căn phòng này chưa đầy bốn ngày trước," Tom thông báo với vẻ thỏa mãn.

      "Phải." Người ngư dân gật đầu xác nhận, sau đó liếc xuống mảnh giấy cả hai người vừa mới kết hôn ký. "Bên cạnh đó, ấy ký tên Bessie Roberd. Đó là tên ấy đúng ?" Khi Bessie gật đầu vẻ đau khổ, ông ta nhún vai. "Vậy nó hoàn toàn hợp pháp. Hai người giờ là vợ chồng."

      "Nhưng tôi tưởng ta là Elizabeth!" Seguin kêu lên, siết lấy cánh tay của ta chặt hơn. "Nó lừa dối."

      Người đánh cá lắc đầu. " ấy tên mình hai hay ba lần trước khi tôi tuyên bố buổi lễ. Tôi nghe ấy với ngài. có gì là giả dối hết. Bên cạnh đó." Mắt ông ta hẹp lại. "Lúc đầu ông phải đe dọa ấy kết hôn với ông, giờ ông đòi hủy được đâu."

      "H-Heniy, th-thằng con hoang! Tất cả là lỗi của mày." Seguin hổn hển, lảo đảo hai bước về phía người đàn ông tai nhợt với vẻ chết chóc trong ánh mắt trước khi đau đớn thế chỗ nó và ta bất thình lình siết lấy cánh tay mình áp vào ngực. Loạng choạng chút, ta gầm gừ tiếng nguyền rủa nữa, sau đó ngã gục mặc xuống.

      Tất cả bọn họ đều mở to mắt nhìn trừng trừng khi Radcliffe bước về phía trước và lăn người đàn ông đó lại. Sau khi cúi người để áp tai lên ngực ta, thẳng người lại và lắc đầu. "Chết rồi."

      Carland cười tiếng chói tai trước lời thông báo. "Ông là gã con hoang may mắn nhất mà ta biết, Henry."

      Khi người đàn ông kia chỉ đơn giản là ngó ta vẻ ngây ngốc, Carland ước lượng sức nặng cái túi đựng tiền xu ông ta cầm. "Giờ ông còn nợ ta số tiền ông đáng ra phải trả lại nữa." Nhét túi tiền vào túi, ta quay người và nhàn nhã bước ra khỏi tòa nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :