1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Switch - Lynsay Sands ( 22c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      10.2

      Charlie buột ra tràng cười và lại ôm lấy . "Đồ ngốc! 'Cậu ta em. Tối qua là lần đầu tiên chị là Elizabeth khi ở quanh Tomas. Em là Elizabeth khi ở trong xe ngựa tới London, ở nhà hát, và ở buổi dã ngoại. Và hai người bọn em tận dụng mỗi cơ hội để chuyện trò mê mải. Sao ư, chị khó mà hai từ với người đàn ông đó tối qua. Cậu ta chắc chắn phải em."

      Beth rạng rỡ lên trước những lời đó, sau đó trấn tĩnh lại. "Tối qua ấy khá là ghen tuông với Radcliffe, chị biết đấy. Em nghĩ ấy cảm nhận được có gì đó ổn, nhưng biết có thể là cái gì, ấy đổ tại nó là do thái độ của Radcliffe."

      Charlie bất động. "Ý em là, em nghĩ cậu ta biết rằng chị phải là em?"

      gật đầu long trọng. " ấy chị giống bản thân mình—ý em là em —"

      "Chị hiểu ý em là gì," Charlie chen ngang, nụ cười treo ở khóe môi . "Chà, vậy nó chắc chắn phải là tình ."

      "Chị nghĩ thế ư?" hỏi đầy hi vọng. Charlie nhún vai. "Cha mẹ là những người duy nhất có thể phân biệt được chúng ta. ai khác có thể. Em có nhớ Maman gì khi chúng ta hỏi mẹ cái lần làm sao họ phân biệt được ai là ai ?"

      "Ưm... Mẹ đó là vì họ nhìn chúng ta qua đôi mắt của tình , và đôi mắt của tình bao giờ dối."

      "Chính xác. Thế nên Tomas chắc chắn phải nhìn qua đôi mắt của tình ."

      Beth ràng là rạng rỡ trước những lời đó. "Tạ ơn Chúa là Radcliffe hành động kỳ quặc tối qua. Nếu Tomas có lẽ đào sâu vào vấn đề hơn. Chị có biết tại sao ấy lại cư xử như thế ?"

      Charlie tránh cái nhìn của trong thoáng, sau đó thở dài. "Chị nghĩ ấy ghen."

      Mắt Beth mở lớn thể tin được. "Ghen ư? Vì cái gì?"

      "Vì cái cách Tomas xun xoe quanh em... chị... Elizabeth. Beth, chị nghĩ ấy cũng đem lòng em rồi."

      Khi Beth chỉ đơn giản là nhìn chăm chăm vào đầy ngây ngốc, Charlie ngọ nguậy nông nóng. "Chà, chắc chắn em phải nhận ra chứ? Ý chị là, ta cũng hôn em, đúng ?"

      "!" gần như hét lên từ đó và Charlie chớp mắt đầy ngạc nhiên.

      " ta ?"

      ". có lấy lần. ấy là quý ông hoàn hảo đối với em. Sao ư, chú ý của ấy gần như là của người cha chú. ấy—" Tia nhìn của chiếu thẳng vào Charlie. " ấy hôn chị?"

      chậm chạp gật đầu, tim tràn ngập hân hoan vì hôn Beth.

      "Khi nào? Tối qua?" Cái đỏ mặt của Charlie cũng đủ là câu trả lời cho Beth rồi, và mắt mở lớn. "Đó là lần duy nhất à?"

      ", ấy cũng hôn chị lần đầu tiên em đóng vai Charles."

      "Nhưng Radcliffe ở cùng em ngày hôm đó."

      "Đó là khi em về nhà. ấy ở cùng chị trong thư viện và ...hôn chị."

      "Vậy là cả hai lần chị là em, ấy đều hôn chị." Beth cân nhắc điều đó trong chốc, sau đó mỉm cười. "Vậy ấy chắc chắn là hôn chị rồi."

      "Chị vừa mới thế, đúng ?" Charlie lầm bầm đầy căm phẫn.

      ". Ý em là, ấy chỉ bị hấp dẫn bởi Elizabeth khi chính chị là ấy," giải thích, và Charlie bất động.

      "Sao em lại thế?"

      "Hây dà, lạy trời, chị ạ. ấy có cả tá cơ hội để hôn em với tư cách là Elizabeth, và ấy thậm chí còn thử. Tối qua là lần đầu tiên ấy biểu bất cứ dầu hiệu nào về việc ghen tuông với Tomas. Chắc chắn ấy bị hấp dẫn bởi chị."

      Charlie mút môi dưới của vào miệng mình và trầm ngâm suy ngẫm về vấn đề đó trong thoáng, sau đó lắc đầu, e sợ tin vào cái gì đó vừa mới chỉ nhận ra là muốn. Radcliffe. tin chắc với bản thân mình rằng những cảm xúc của về thích thú vụn vặt vì sợ rằng nằm ngoài tầm với của . Quá thạo đời. Quá đẹp trai. Quá tuyệt diệu. bao giờ thích thú quả bí ngô nhà quê, và đó là thứ mà là. những chỉ là thành viên của tầng lớp quý tộc, mà còn là quả bí ngô nhà quê thành viên của tầng lớp quý tộc với ông bác là kẻ rượu chè cờ bạc, kẻ bán tới chỗ chết vì vài đồng xu.

      "Em sai rồi." Charlie cuối cùng cũng . "Là em, Beth. ấy em."

      Beth cau mày, mở miệng định tranh cãi, sau đó dừng lại và bò ra khỏi giường với vẻ mặt kiên quyết. "Chà, em cho là chúng ta thấy sớm thôi."

      Charlie nhìn đầy lo âu. "Và làm cách nào chúng ta thấy được?"

      "Bằng cách ấy phản ứng với em như thế nào vào sáng nay." băng ngang qua phòng khi , nhưng dừng lại trước cánh cửa để ngó lại. "Chị có cần giúp đỡ gì với dải băng quấn ngực của chị ?" Khi Charlie lắc đầu, gật gù. "Tốt, vậy em rung chuông gọi Bessie và mặc đồ."

      Charlie nhìn , sau đó liếc cái chăn chuyển động giường. Cúi người xuống, kéo nó ra, thả lũ chó Beth phủ chăn lên khi quẳng cái chăn sang bên lúc thức dậy. Chúng ngay lập tức nhảy tung tăng quanh với những tiếng sủa í oẳng đầy hào hứng, và bất chấp bản thân mình, Charlie cảm thấy nụ cười treo khóe môi . Sau đó buộc bản thân mình nhỏm dậy và bắt đầu mặc quần áo của Charles.

      Beth mặc đồ và kẹp chặt mái tóc lên đỉnh đầu khi Charlie tham gia lại với , lũ cún con chạy nhốn nháo quanh chân khi rảo bước.

      "Em bảo Bessie chúng ta đưa lũ cún con xuống nhà cho ấy để ấy có thể cho chúng ra ngoài lúc," Beth bình luận, hoàn tất công việc với mái tóc của .

      "Ý hay đấy." Charlie nhấc ba chú chó lai lên, sau đó đợi khi em thu thập ba chú còn lại.

      "Chúng dễ thương, phải nào?" Beth cười phá lên khi tất cả bọn chúng đều cố trèo lên ngực để liếm mặt khi theo Charlie ra hành lang.

      "Phải," Charlie đồng ý, bắt đầu bước xuống những bậc thang. ở bậc cuối cùng thứ hai tiếng thở hổn hển từ Beth khiến liếc lại. Với hai tay đầy những cún con, thể nâng váy lên khi bước xuống cầu thang. Bàn chân hình như bị vướng vào váy và lúc này loạng choạng bậc thứ sáu, hoảng hốt.

      Thả rơi ba chú cún con ôm, Charlie bắt đầu bước lên những bậc cầu thang đúng lúc Beth thả rơi ba chú chó của và với ra cách liều mạng thứ gì đó để cứu lấy bản thân mình. Charlie vừa đúng lúc để đỡ lấy Beth khi trượt chân đổ nhào về phía trước. Càu nhàu dưới hơi thở vì cú va chạm bất thình lình, chân dẫm xuống gì ngoài khí. Giờ bản thân mình kêu toáng lên vì hoảng hốt, Charlie gồng người lên khi họ đâm sầm xuống nền nhà ... ngay chân Radcliffe.

      "Hai người sao chứ?" hỏi, quỳ gối bên cạnh họ đầy quan tâm khi Beth lăn xuống khỏi chị .

      "Vâng," Beth nhanh chóng trấn an , sau đó quay sang người chị sinh đôi của . "Ôi, Charles. có sao ? làm mình bị thương, đúng ? Em rất xin lỗi. Cảm ơn vì đỡ em. bị thương chứ, phải ?"

      " ổn," Charlie lầm bầm với cái nhăn mặt, ép buộc bản thân mình ngồi dậy. "Đừng có rối rít lên như thế. Lũ cún con sao? Chúng ta đè lên bất cứ con nào phải ?"

      Tất cả bọn họ đều liếc quanh trước lối giờ trống .

      "Chúng ở đâu—" Câu hỏi của Radcliffe chết ngay tắp lự khi tràng chửi thề, hò hét và tiếng đập phá vang đến từ nhà bếp.

      "Ôi, trời," Charlie lầm bầm, nhảy lên chân của mình và lao xuống hành lang với Beth và Radcliffe theo sát gót chân . Giây phút Charlie đẩy cánh cửa bếp mở ra, sáu vệt mực đen mờ phóng vèo qua , sủa í oẳng hết sức có thể khi chúng đua dọc xuống hành lang. Gã đầu bếp là kẻ tiếp theo phóng qua cánh cửa, gần như hạ Charlie nằm thẳng cẳng khi gã ta lao qua, mặt tím lại vì cuồng nộ, con dao thái thịt trong tay, và chửi tràng như bắn liên thanh khi gã ta săn đuổi con mồi của mình.

      Túm lấy cánh cửa để giữ thăng bằng, Charlie liếc Bessie khi vội vã tiến về phía trước, theo sau là Stokes.

      "Em xin lỗi, thưa ngài. Tất cả là lỗi của em. Em nghe tiếng hét ở hành lang và bắt đầu ra khỏi nhà bếp để xem chuyện gì xảy ra, nhưng khi em mở cánh cửa, lũ chó tấn công vào. Đầu bếp cố gắng đá con và bị ngã, khiến cho bữa sáng bay tứ tung. Sau đó ông ấy túm lấy con dao thái thịt và bắt đầu đuổi theo bọn chúng trước khi Stokes hay em có thể làm bất cứ điều gì để ngăn ông ấy lại." giải thích khi và Stokes đuổi theo Charlie, người chỉ liếc cái vào đống hỗn độn sàn bếp và đuổi theo gã đầu bếp cuồng nộ. tìm thấy gã ta ở trong phòng khách, đuổi theo lũ cún con quanh chiếc sô pha và vung vẩy con dao thái thịt của gã ta cách điên cuồng.

      "Đầu bếp!" Radcliffe quát, xuất phía sau Charles.

      Gã đàn ông phanh kít lại ngay lập tức, nhưng vẻ mặt giận dữ của ông ta vẫn đọng lại khi ông ta quay ngoắt người để đối diện với ông chủ của mình. "Chúng phá hủy bữa sáng của tôi! Chúng là phiền toái. Tôi để chuyện này tiếp diễn đâu." Dừng lại, gã ta rướn người lên cách tự tin. "Hoặc là chúng ... hoặc là tôi !"

      "Ôi!" Beth kêu lên, chiếu cái nhìn khẩn khoản tới Radcliffe khi người chị sinh đôi của di chuyển về phía trước để xua lũ cún con ra khoảng cách an toàn trước khi quay người ngó Radcliffe với cùng cách khẩn khoản như thế.

      Cau mày, Radcliffe liếc từ Charlie tới gã đầu bếp. " tối hậu thư? Vậy , ngài là người ra , bếp trưởng," thông báo cách kiên quyết, khiến gã đàn ông thở hắt ra vì sốc.

      "Nhưng, thưa đức ông, tôi phục vụ ngài trung thành tới nay vài năm rồi."

      "Ông phục vụ ta cách kém cỏi vài năm rồi đúng hơn," Radcliffe khô khốc sửa lại. "Ông là đầu bếp tệ nhất mà ta từng có. Lý do duy nhất ta thuê ông lâu như thế này là vì ta ở đây thường xuyên đủ để quan tâm và có thời gian để thuê người thay thế. Tuy vậy, ông bạn ạ, những bữa ăn của ông nhạt nhẽo, chung là lạnh ngắt, và thích hợp để phục vụ cho những vị khách của ta. Nó trở nên hiển nhiên với ta rằng ông có khả năng thực công việc của mình. Chúc ông ngày tốt lành."

      Charlie mở to mắt nhìn khi gã đàn ông lắp bắp trong thoáng, sau đó quay người và sầm sập xuống hành lang. cảm thấy thoáng day dứt tội lỗi, sau đó nhận thấy tia sáng lóe lên đầy thỏa mãn trong mắt Stokes khi ông ta nhìn gã đàn ông bước . bắt đầu thư giãn chút. Gã đàn ông đó là đầu bếp mục nát. Và ông ta đối xử với nhân viên của mình đầy khủng khiếp. Đây là điều tốt nhất.

      Giữ váy của chìa ra như cái rổ, Bessie bắt đầu xúc những chú cún con vào trong đó, và Charlie nhanh chóng di chuyển tới để giúp .

      "Em rất xin lỗi, thưa ngài," hầu lầm bầm. Nhận lấy hai chú cún con Charlie thu thập được và thêm chúng vào với ba con khác ở trong váy . "Tất cả là lỗi của em."

      ", phải là lỗi của ," Charlie trấn an cách kiên quyết.

      "Charles đúng," Beth thông báo, thu lấy chú cún con cuối cùng và tham gia vào với họ. "Nghe như thể đầu bếp là kẻ hoàn toàn cáu kỉnh. Bên cạnh đó, ông ta đáng lẽ làm hỏng bữa sáng nếu ông ta cố đá trong những sinh vật quý báu này. Ông ta nhận được những gì đáng được nhận. Những bữa ăn của ông ta còn hơn cả nhạt nhẽo. Radcliffe được phục vụ tốt hơn với đầu bếp khác."

      Tất cả bọn họ đều liếc về phía ngưỡng cửa nơi người đàn ông được đến ở, nhưng lặng lẽ mất. Tiếng cạch của cửa trước đóng lại kéo Charlie về phía cửa sổ đúng lúc để nhìn thấy trèo lên xe ngựa. Khi quay lại căn phòng, Bessie khỏi, đem theo lũ cún con với .

      "Là Radcliffe rời hả?" Beth hỏi.

      "Phải," Charlie cách trầm ngâm, sau đó hướng ra phía cửa.

      "Chị đâu đấy?"

      Dừng lại ở cánh cửa, liếc quanh để chắc chắn ai ở quanh để có thể nghe lén, sau đó , "Có vẻ như giờ là thời điểm hoàn hảo để hoàn thành nhiệm vụ bé chúng ta bàn."

      "Ông Silverpot?" Beth thầm, mắt tròn ra khi vội vã tiến về phía trước để siết lấy tay chị mình đầy lo âu. "Chị có muốn em với chị ?"

      Charlie ngập ngừng, sau đó lắc đầu. "Em trông hoàn toàn kiệt sức. Sao em quay trở lại giường và nghỉ ngơi thêm lúc nữa ? Chị lâu đâu."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      11.1

      Charlie theo dõi từ cửa sổ của khi Radcliffe giúp Beth vào xe ngựa. đợi cho tới khi vào trong và xe chuyển bánh trước khi thả tấm rèm cửa rơi xuống lần nữa và nhặt lấy chiếc túi đựng tiền Ông Silverpot trả họ chiều hôm đó cho đôi đồ trang sức của mẹ . Cuộc giao dịch tiến hành mà có bất cứ khúc mắc gì. thuê chiếc xe ngựa để đưa mình tới cửa hiệu bán đồ trang sức, được chào đón cách ấm áp như là "Charles," và món đồ trang sức chạm ngọc được trả nhiều hơn những gì mong đợi.

      Cảm ơn ông ta, Charlie quay trở lại nhà ngay lập tức để tìm thấy Beth tiếp đãi Tomas Mowbray trong phòng khách. Radcliffe xuất gần như là chính xác phía sau và đưa tất cả bọn họ ra ngoài ăn trưa. Sau bữa trưa, trong khi bọn họ dạo trong công viên, Charlie bắt đầu phàn nàn kêu mỏi mệt. Khi họ quay về ngôi nhà trong thành phố của , thông báo rằng bản thân mình quá mệt để cất công tham dự buổi vũ hội tối hôm đó. đợi lâu đủ để thấy Radcliffe chấp nhận tin tức đó và trấn an Beth rằng hộ tống , sau đó Charlie biến về phòng mình lại lại cho tới khi Beth tới gặp .

      dành phần còn lại của ngày hết ở đó rồi lại ở đây, giúp Beth chuẩn bị cho buổi vũ hội và cố thuyết phục rằng tất cả mọi chuyện rồi ổn thôi. bị làm hại với cố gắng này. thuyết phục kẻ tống tiền đó để cho họ yên, ít nhất cho tới khi cả hai bọn họ đều tìm thấy ông chồng và được an toàn. cẩn thận.

      Giờ , lặp lại những lời đảm bảo đó với chính bản thân mình khi lẻn ra khỏi cánh cửa trước ngôi nhà trong thành phố của Radcliffe và thuê chiếc xe ngựa.

      Charlie xuống khỏi chiếc xe ngựa sau đó vài con phố, trả tiền cho người đánh xe, sau đó liếc quanh với chút lo âu. Đây chính xác là khu an toàn.

      Con phố sáng lờ mờ, những người bốc mùi khó chịu lại quanh đó.

      Trượt tay vào trong túi, siết chặt lấy chiếc túi đựng tiền, khom vai xuống, và bắt đầu lên vỉa hè. Lời hướng dẫn rằng tới con hẻm cạnh cửa hàng bánh kẹo của Madame Claude. Charlie bảo người đánh xe thả xuống cách đó dãy nhà trước địa điểm đó để có thể do thám khu vực. háo hức việc mình bước vào trong con hẻm tối tăm và hi vọng rằng cuộc bộ trấn an .

      hề được trấn an. Trong bất cứ việc gì, được nhìn cận cảnh những gã đàn ông ăn mặc tồi tàn, đầy vẻ đe dọa khi băng qua và tình trạng xác xơ của những cửa hàng ngang khiến cảm thấy cáu kỉnh cùng cực.

      Băng ngang qua của hiệu của Madame Claude, tới đầu con hẻm và ngập ngừng. Trong đó cực kỳ tối. Và có cái mùi khó chịu nhất tỏa ra từ đó.

      Cắn môi, Charlie ngó vào bóng tối cách lo lắng, sau đó hít lấy hơi sâu, thẳng vai lên, và lao vào con hẻm. Thứ đầu tiên áp đảo là cái mùi đó. Nó có mùi như thể có cái gì đó bò vào trong những góc tối tăm của con hẻm và chết. Che mũi lại đầy kinh tởm, tiếp tục tiến lên, ngó cách cẩn thận vào bóng tối, cố gắng đảm bảo rằng băng ngang qua bất cứ ai có thể phóng ra từ phía sau và nhảy bổ vào . cũng có thể cần phải bận tâm. Gần như là thể để nhìn xuyên màn đêm đen như mực quanh .

      "Nhanh lên, mẹ kiếp."

      Charlie cứng người lại trước cái giọng thầm khàn khàn phía trước, mắt mở to khi tìm kiếm bức tường màu đen đối diện. chỉ vừa mới định vị được dáng hình hơi sẫm hơn bóng tối xung quanh giọng đó lại rít lên đầy nông nóng. "Lẹ lên, lẹ lên. Bọn tao có cả đêm đâu."

      Nuốt xuống, bước vài bước về phía bóng đen, sau đó dừng lại hỏi cách lo lắng, "Là ông ư?"

      Chẳng có chút ghê tởm nhầm lẫn nào khi cái bóng ngọ nguậy đầy nôn nóng. "Còn ai khác nữa chứ, Charlotte? Giờ đưa cho tao túi tiền chết tiệt đó ."

      Charlie nhăn mặt trước cái tên chính xác của . "Làm sao tôi biết ông đòi thêm? Hay tiết lộ chúng tôi?"

      "Mày . Mày phải chấp nhận rủi ro thôi."

      Charlie cau mày với cái bóng đó. Gã ta nghe như có giáo dục. quý tộc. quý ông, đoán, mặc dù tống tiền và ép buộc quý gặp gã ta trong con hẻm này khó có thể là hành động của quý ông. ta có thể là bè lũ của ông bác . Điều mà đáng lo. Việc cuối cùng và Beth cần là ta thông báo cho ông bác họ ở nơi nào. cố nghĩ ra cách nào đó để moi ra lời hứa rằng ta làm thế gã tống tiền bất thình lình chìm lại vào trong bóng tối, thầm đầy giận dữ, "Tao mày tới mình."

      "Tôi làm thế mà," Charlie với chút ngạc nhiên.

      "Charles! Phải cậu đấy?"

      Thở hắt ra, quay ngoắt về phía đầu con hẻm, nhận ra hình ảnh ngược sáng của Radcliffe ngay lập tức. " làm gì ở đây thế?" hốt hoảng kêu lên.

      "Đáng hơn là, cậu làm gì ở đây?" quát, bắt đầu vào con hẻm tiến về phía . "Cậu được cho là nghỉ ngơi ở nhà cơ mà."

      "Đưa ta ra khỏi đây," gã tống tiền rít lên phía sau .

      "Lạy Chúa lòng lành! Con hẻm này bốc mùi." Dừng lại, Radcliffe giật chiếc khăn tay ra khỏi túi, che lên mũi , và tiếp tục tiến về phía trước.

      "!" giọng trong bóng tối rít lên, đẩy Charlie về phía trước.

      Radcliffe túm lấy cổ áo khi loạng choạng về phía trước, sau đó quay người để lôi ra khỏi con hẻm chết chóc. " là tệ hại. Loanh quanh ở mấy chỗ xó xỉnh như thế này. Cậu làm gì, nhận thấy tôi theo cậu và trốn chui trốn lủi vào đây để cố khiến tôi mất dấu hả?"

      "Tất nhiên là rồi," Charlie quát, giật ra và chỉnh thẳng lại cổ áo trước khi quay lại để lườm . "Và theo tôi làm gì?"

      "Cố đưa cậu thoát ra khỏi rắc rối."

      "Tôi bị rắc rối."

      tiếng khịt mũi trang nhã chút nào là câu đáp trả duy nhất của .

      "Thưa ngài," Charlie rít qua hai hàm răng nghiến chặt. "Tôi là phụ n... ờ... người đàn ông trưởng thành rồi. Tôi cần trông trẻ."

      "Tôi hoàn toàn đồng ý, và nếu phải vì em cậu, tôi để kệ cậu hủy hoại bản thân mình."

      "Em tôi có liên quan gì trong chuyện này?"

      "Cậu nghĩ tôi cho phép cậu nướng hết số tiền của ấy vào chiếu bạc hả?" Khi cậu nhóc thôi tiếp và ngó cách ngây ngốc, Radcliffe cũng dừng lại. "Tôi gặp Ông Silverpot chiều nay, Charles. Tôi biết về chỗ đồ trang sức cậu bán. Tôi chắc liệu Elizabeth có biết cậu định làm gì, thế nên tôi muốn đối chất mình với cậu về chuyện đó nhưng có cơ hội. Khi cậu cậu cảm thấy mệt mỏi và muốn ở nhà nghỉ ngơi tối nay, tôi quyết định cuộc chuyện của chúng ta có thể đợi tới ngày mai."

      Charlie nhướn bên lông mày trước những lời này. "Điều gì khiến thay đổi ý định?"

      "Elizabeth."

      Charlie cứng người lại. "Beth với —"

      ". . Nhưng ấy sao nhãng và lo lắng suốt đường tới vũ hội, và tôi nhận ra rằng có cái gì đó ổn. Tôi vội vã về nhà đúng lúc để thấy cậu vẫy chiếc xe ngựa thuê. Tôi bảo người đánh xe của mình theo cậu. Ngay khi tôi thấy chiếc xe ngựa thả cậu xuống, tôi nhận ra cậu định làm gì ở đây, và tôi cho phép."

      "Chính xác là cho phép cái gì?" tò mò hỏi.

      "Tôi cho phép cậu tiêu hết vào bài bạc số tiền của cậu và Elizabeth," nóng nảy quát. "Giờ đưa chúng cho tôi."

      "Tiêu hết tiền vào bài bạc?" lầm bầm đầy hoang mang, lờ tịt bàn tay chìa ra cho chỗ tiền xu. "Làm sao lại đến kết luận đó chính là ý định của tôi?"

      Radcliffe cáu tiết thở dài tiếng. "Charles, cậu bảo người đánh xe thả cậu xuống ngay trước cửa sòng bạc."

      "Tôi bảo thế?" hỏi đầy ngạc nhiên. Charlie chú ý gì nhiều đến việc được thả xuống đâu, quá bận nhìn đám người có thành tích bất hảo phố.

      "Cậu biết cậu có bảo," Radcliffe gắt gỏng. "Nhưng tôi vào đó," cãi.

      "Cậu chắc hẳn phải thấy xe ngựa nhà Radcliffe đỗ lại khi cậu thắp đèn," với cái nhún vai.

      "Tất cả... ừm. Tôi hẳn phải thấy rồi." nụ cười toe toét chậm rãi bắt đầu nở rộng khuôn mặt . Lời giải thích của về cuộc dạo chơi tối nay còn hơn cả là hoàn hảo so với , và trong khi còn có thể trả tiền chuộc cho gã tống tiền nữa, nghi ngờ gì việc ta sắp xếp buổi gặp mặt nữa. Gã vô lại đó khó có thể quy kết trách nhiệm cho về thất bại của tối nay. Đặc biệt là chắc chắn gã ta nghe lỏm được từng từ của cuộc đối thoại và Radcliffe vừa mới có.

      "Chà, phát giác ra tôi," giờ thú nhận cách háo hức. "Tôi cho là đánh bạc ăn vào máu của tôi rồi. Di truyền từ gia đình. Tất cả, tôi... hây dà, tốt rằng ngăn tôi lại, tôi cho là thế... thôi." Túm lấy cánh tay , thúc về phía đầu con hẻm, háo hức muốn trốn thoát mùi xú uế ở đây.

      "Đợi chút." Radcliffe kiên quyết quay lại phía và chìa tay ra.

      "Gì?" lo lắng liếc từ bàn tay đến khuôn mặt rồi lại liếc lại.

      "Số tiền."

      "Ồ." Môi xoắn lại hài lòng. " cần phải làm thế. Giờ tôi đánh bạc hết nó đâu."

      "Tiền, Charles," cương quyết lặp lại và Charlie ngọ nguậy đầy nôn nóng.

      "Nó là của tôi, Radcliffe."

      "Của cậu và Beth. Nếu cậu là người duy nhất dính dáng đến, tôi để kệ cậu nướng hết số tiền đó vào chiếu bạc. Nhưng chúng là của cậu và Elizabeth. Giờ , đưa chúng cho tôi."

      Răng nghiến lại vào với nhau đầy giận dữ. "Tôi đưa chúng cho Beth."

      "Tôi đưa chúng cho Beth." đẩy tay ra cho tới khi nó gần chạm vào dải băng quấn và bộ ngực được ban tặng của .

      Charlie trừng mắt nhìn đầy phẫn uất, nhưng cũng thả cái túi đựng tiền vào trong tay . "Đấy. Giờ chúng ta được chưa?"

      "Vẫn chưa đâu," bình thản thông báo, khiến khự lại khi đáng lẽ phải quay gót và sầm sập ra khỏi con hẻm. Với vào trong chiếc túi, Radcliffe lấy hai đồng xu và chìa chúng ra cho Charles, sau đó xếp gọn ghẽ túi tiền vào trong túi áo .

      "Chúng là để làm gì?" khô khốc hỏi.

      "Cho cậu dùng chúng trong sòng bài. Vì cậu cương quyết muốn như thế, tôi đưa cậu . Nhưng..." thêm vào khi mắt mở lớn vì kinh ngạc, "đấy là tất cả những gì cậu chơi. khi cậu thua hết chỗ này, cậu thôi. Tôi chỉ hi vọng cái này dạy cậu gã ngốc mạo hiểm đánh bạc là như thế nào và can ngăn cậu khỏi lãng phí phần thừa kế của mình vào những việc như thế."

      Charlie thở hắt ra trước khi quay người để ra khỏi con hẻm, sau đó vội vã theo . " đưa tôi tới sòng bạc?"

      "Dù chống lại lương tâm của mình, phải."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      11.2

      Charlie thở dài trước cái tin này. thất bại trong việc trả tiền chuộc cho gã tống tiền, vì thế vẫn phải lo lắng về chuyện này. Nhưng tệ hơn là, Radcliffe tịch thu số tiền chuộc và phải thay thế chúng. Hiển nhiên là, Ông Silverpot thể tin tưởng được rằng giữ miệng mình ngậm lại, thế nên họ phải tìm người buôn đồ trang sức khác. Điều là mạo hiểm. Gã buôn đồ trang sức mới này có thể cướp trắng của họ mà nháy mắt. Thêm vào đó, bị căng thẳng và khắc khoải kể từ khi nhận được lá thư tống tiền, sau đó hoảng sợ và lo âu suốt cuộc phiêu lưu tối nay của , và đơn giản là ở trong tâm trạng muốn tới sòng bạc tối nay. Nhưng khó có thể tất cả những điều đó ra và muốn làm Radcliffe nghi ngờ, thế nên chiều ý ta và .

      Radcliffe bất thình lình dừng lại và Charlie liếc lên để thấy rằng họ trở lại lộ trình cũ của tòa nhà và giờ đứng trước lối vào của sòng bạc. Đường của họ bị chắn bởi người đàn ông trông còn hơn cả to lớn, hói đầu và đầy cơ bắp. Cánh tay khoanh lại, ông ta lắc đầu với người đàn bà cao gầy trong bộ quần áo nghèo khổ nhưng sạch , người đứng trước mặt ông ta, cầm tay cậu nhóc thó ở bên và trẻ ở bên kia. " hông được dzô đây, tui với dzồi."

      "Nhưng—" người phụ nữ bắt đầu đầy tuyệt vọng, dừng lại khi chị nhận ra ông ta còn chú ý nữa và liếc từ Radcliffe tới Charles.

      "Buổi tối tốt lành, thưa các ngài," ông ta lầm bầm, mở cánh cửa, sau đó dịch người phụ nữ và lũ trẻ sang bên chẳng nhàng tí nào để dọn đường cho bọn họ. "Mời các ngài dzô và chúc may mắn."

      Radcliffe gật đầu và sải bước vào bên trong. Charlie, mất hết cả tinh thần trước việc phụ nữ có thể cân nhắc tới việc đưa con cái mình tới nơi như thế này, theo sau chậm chạp hơn, tia nhìn của đậu khuôn mặt đầy vết nước mắt của người phụ nữ, cùng với vẻ kiệt sức và đói khát của lũ trẻ. Chúng đáng lẽ phải ở nhà và lên giường ngủ rồi, phải đứng bên ngoài sào huyệt của những kẻ cờ bạc trong khi mẹ chúng cầu xin được cho vào. Cờ bạc căn bệnh, nghĩ cách dứt khoát khi người gác cửa cương quyết đóng cánh cửa phía sau họ lại. Và đó là tình cảnh chẳng hề muốn dành được chút nào cả.

      Bất thình lình thở dài đầy phiền muộn, quay người để ngó vào căn phòng giờ đứng ở trong. Nó được thắp sáng rực rỡ. Nến và đèn dầu nằm ở bất cứ nơi nào có mặt phẳng, và khói bốc lên từ chúng hòa lẫn với khói bốc lên từ xì gà và tẩu thuốc của ít nhất là nửa số khách quen ngậm giữa hai hàm răng của họ. hòa trộn này tạo ra đám mây dày đặc tụ trần nhà.

      "Sao ở đây lại sáng thế?" hỏi, mất hết cả tinh thần, ngó quanh những con bạc và những người đàn bà ăn mặc sặc sỡ ở trong phòng.

      "Để giảm khả năng gian lận."

      "Ồ." Nâng tay lên, quạt quạt mặt mình trong chốc. Trong này phải nóng hơn bên ngoài đến hai chục độ là ít. Giữa khói thuốc, khói nến, và hơi nóng, quyết định giờ hiểu tại sao vài người gọi nơi này là địa ngục ăn chơi.

      " nào." Radcliffe di chuyển xa hơn vào phía trong phòng và Charlie theo sau với cái nhăn mặt. , thà quay người và rời còn hơn. Giữa ông bác và cái cảnh ở ngoài cửa, được cứu chữa khỏi mọi khát khao đánh bạc, và thấy đủ để thỏa mãn bất cứ tò mò nào có thể có. Những con bạc có vẻ được tạo thành từ hai loại đàn ông, những người chơi trò chơi của họ với hờ hững, và những kẻ cứ ráng sức cách liều lĩnh đến tuyệt vọng tại bàn của họ. Chỉ có loại đàn bà diện: rẻ tiền, vẽ mặt, ở đó để tán tỉnh những kẻ thắng cuộc đặt cược lớn hơn. ai bận tâm an ủi những kẻ thua cuộc.

      "Chúng ta thử 'Cười rồi Nằm Xuống' trước hay 'Gã Khờ' đây?"

      Charlie nhăn mũi trước việc nhắc đến tên những trò chơi bài. Sau đó, nhận thấy bàn bài nơi vài quý ông chơi xúc xắc, kéo chú ý của vào nó. "Tôi nghĩ là tôi thích trò đó hơn."

      "Xúc xắc?" Khi gật đầu, lặng lẽ dẫn tới bàn chơi.

      Trò xúc xắc có vẻ là trò tương đối đơn giản. người cầm hai viên xúc xắc và đổ nó, và thua hay được đổ lần nữa phụ thuộc vào kết quả. Có vẻ như là bất cứ số nào dưới năm hay chín trong lần đổ đầu tiên biến bạn thành kẻ thua cuộc, trong khoảng từ năm đến chín bạn được đổ lần nữa. Nếu bạn may mắn đủ để đổ ra tổng bằng lần trước lần nữa, bạn thắng ngay lập tức; nếu , phụ thuộc vào việc bạn đổ được bao nhiêu, bạn hoặc là thua, thắng, hay có thể đổ lại lần nữa. Ngay khi thu nhận được những điều đó, Charlie hướng chú ý của vào những người chơi.

      chàng tại kiểm soát viên xúc xắc chơi với vẻ buồn nản quan tâm. Điều đó, cộng với bộ áo quần đắt tiền và đống đồ trang sức lòe loẹt ta đeo, với rằng đây chỉ đơn giản là giải trí đối với ta và rằng số tiền có thể chuộc được cả đức vua mà ta vừa mới quẳng chẳng có ý nghĩa gì hết. Nụ cười khinh khỉnh khi ta trả cho kẻ thua cuộc của mình và chìa xúc xắc cho người đàn ông bên trái lên thực tế rằng ta biết điều tương tự đúng với người đàn ông đó.

      Charlie cảm thấy răng nghiến lại cách bực bội với con bạc mới khi ta nhận lấy viên xúc xắc. ta thậm chí dường như thèm chú ý đến khinh thường của những con bạc khác. Cao, gầy đến độ hốc hác, ta chùi bàn tay đẫm mồ hôi vào chiếc áo khoác mặc ngoài trước khi tiếp nhận xúc xắc. tập trung của ta là cao độ, vẻ mặt ta tuyệt vọng khi ta áp những khối lập phương xíu vào ngực chắc và cúi đầu. Sau khi môi ta chuyển động như thể cầu nguyện, ta tung chúng ra bàn, gần như lún xuống vì nhõm khi ta tung được chín điểm.

      nụ cười đầy hi vọng chạm vào môi ta khi ta nhận lời bình luận của những người khác quanh bàn và nghe họ đặt cược, sau đó ta nhặt viên xúc xắc lên lần nữa. Căng thẳng bất thình lình lại túm lấy ta, ta lặp lại nghi thức lúc trước. Lần này lời cầu nguyện của ta được đáp trả. Lần tung thứ hai của ta hóa ra là ba điểm. Vai sụm xuống, ta trả tiền cho những người ở quanh bàn đặt cược, sau đó chìa viên xúc xắc ra cho người đàn ông bên trái mình.

      Tuy nhiên, việc thua cuộc ngăn ta tiếp tục đánh bạc, Charlie nhìn với cái cau mày phút sau khi gã đàn ông đặt cược cho con bạc phía sau ta. ghê tởm tràn qua trong thoáng, theo dõi con bạc mới này tung. Như người đàn ông đầu tiên, người này có thể chi trả được khoản thua. Lùn, béo mập, và có nhiều râu tóc ở cằm hơn là đầu, ông ta mặc chiếc áo chẽn được làm bằng vải len với vàng. Trang sức lóe sáng những ngón tay của ông ta. Ông ta quăng viên xúc xắc với vẻ tinh thông tài tình, sau đó bỏ thời gian để trượt đồng xu xuống vạt váy trước của người đàn bà cao ráo, trơ trẽn khi ông ta hôn ta, quay người để làm cùng những việc đó với người đàn bà bên phải ông ta trước khi nhận lấy viên xúc xắc lần nữa. Ông ta gặp vận đỏ khá lâu. Charlie cảm thấy môi ông ta chắc hẳn phải đau đớn lắm vì hôn nhiều vào lúc ông ta thua và với qua nàng tóc đen để đưa viên xúc xắc cho Charlie.

      nhìn chăm chăm vào viên xúc xắc như thể ông ta vừa chìa ra cho con rắn sống cho đến khi Radcliffe thúc vào đầy nôn nóng, rít lên, "Tới . Cậu muốn chơi trò này mà."

      Thở dài, nhận lấy viên xúc xắc, quẳng cả hai bọn chúng trong lần, nao núng khi chúng lật lên mặt bốn và hai.

      "Sáu," Radcliffe lầm bầm, cau mày đầy cáu giận.

      Charlie cho là hi vọng thua ngay lập tức. cũng còn hơn là hi vọng điều đó, gượng gạo thú nhận với bản thân khi những người chơi khác bắt đầu đặt cược. Ngay khi họ kết thúc, lại tung. Lần này la hai mặt ba điểm. Lại sáu điểm nữa.

      Charlie lắng nghe cách nôn nóng tiếng reo mừng hòa lẫn với tiếng rên rỉ của những kẻ ở quanh khi họ ổn định lại và đặt ván cược mới. Radcliffe là người duy nhất bên cạnh im lặng, và tỏ ra hài lòng. có số tiền lớn hơn gấp đôi. Nó có nghĩa là khả năng được rời bị hoãn lại.

      "Tiếp ," lầm bầm nôn nóng ngay khi ván cược cuối cùng được đặt và Charlie quẳng xúc xắc.

      "Chín," lầm bầm khi những kẻ đặt cược vỡ òa ra thành những kẻ tán chuyện hào hứng. Charlie chỉ vừa đợi cho họ kết thúc để đặt cược trước khi quăng lần nữa. "Năm."

      Nó có nghĩa là tung lần nữa và tung.

      "Lại năm!" Cơn cáu giận của Radcliffe ràng là leo lên. biết rằng đưa tới đây là để dạy cho bài học. Thắng cuộc phải là phần trong bài học đó. Charlie cảm thấy Radcliffe chùng xuống bên cạnh , sau đó căng người ra khi giật viên xúc xắc lên và quăng chúng lần nữa... và lần nữa... và lần nữa. Chồng tiền của tăng lên với tốc độ đáng báo động. Cánh tay bắt đầu đau nhức bởi lặp lặp lại chẳng hề thay đổi của trò chơi. Và chú ý của lần nữa bắt đầu trôi sang những người chơi khác.

      Cái mặt nạ lãnh đạm của bạn trẻ bắt đầu trượt . Tình trạng kích động lóe lên trong mắt ta và khiến miệng ta trở thành đường gờ cứng nhắc. Quý ngài Béo-và-hạnh-phúc đào sới chỗ xu chất thành đống, phân phát lượng lớn chúng xuống áo cánh của hai người nữ đồng hành của ông ta. Và Quý ông Gầy, Cao và Tuyệt vọng bắt đầu toát mồ hôi hột khi chỗ tiền xu của ta thu lại. ta lúc đầu đặt cược cho Charlie, và bắt đầu làm tăng đống tiền xu của ta, nhưng sau đó, sau vài lần tung, ta bắt đầu đánh cá chống lại . Có lẽ ta quyết định tuân theo quy luật được thua. may, Charlie dường như được miễn dịch với được thua rồi.

      "Charles!"

      Liếc sang Radcliffe, thấy rằng chìa viên xúc xắc ra cho . Trong khi lặng lẽ nhìn những người chơi khác, họ kết thúc việc đặt cược và đợi tung xúc xắc lần nữa cách nôn nóng.

      Radcliffe cau mày với vẻ quở trách, và khi viên xúc xắc bay xuyên qua khí và lăn vòng cuối cùng mặt bàn, nhận thấy bản thân mình siết chặt nắm tay lại và lặng lẽ cầu nhẩm trong đầu, thua, thua, thua. "Chết tiệt!"

      Charlie vồ lấy viên xúc xắc thắng cuộc lần nữa.

      "Đợi chút." Radcliffe túm lấy cánh tay để ngăn cho tung. " làm gì thế?" chỉ vào phần đặt cược của . "Cậu nên giữ lại chút trong đống đó. Cậu khoản to nặng ở đó đấy."

      Charlie chỉ đơn giản là nhún vai. " chơi cách của . Tôi chơi cách của tôi."

      Cắn lại bất cứ cái gì khác , Radcliffe theo dõi cuộc chơi diễn ra, lắc đầu đầy bối rối khi Charlie lại thắng cuộc lần nữa.

      " ngạc nhiên," Radcliffe thở ra, sau đó huých vào Charlie và tuyên bố cách hiển nhiên. "Cậu lại thắng nữa rồi. Hay là tôi cất lại nửa số tiền và—"

      "Để nó ở đó," Charlie lầm bầm cách sao nhãng, theo dõi ông Cao-và-Tuyệt-vọng đặt cược chống lại . ta gần như là hết xu rồi, chú ý cách đau khổ. Sao ta đơn giản là bỏ cuộc?

      "Gì?"

      Thở dài, đối mặt với Radcliffe. "Tôi , để nó ở đó."

      "Nhưng cậu thua tất cả số tiền ấy."

      "Nó chỉ là hai đồng xu thôi mà."

      "Đó là lúc mới đầu. Nhưng giờ "— ra hiệu về chỗ chồng xu—"nó gần như là nhiều bằng số tiền lúc đầu cậu mang theo với mình."

      "Nhưng chỉ có hai xu là của tôi," Charlie chỉ ra.

      "Nhưng—" Radcliffe bắt đầu, sau đó thở dài. biết muốn thua và học bài học. Tuy nhiên, ràng là giờ cảm thấy thoải mái với việc thua món tiền lớn đến như vậy. Trò chơi tiếp diễn cách lo lắng, và Charlie chú ý tới căng thẳng khiến cơ thể Radcliffe cứng đờ và khiến chùng xuống cách lặng lẽ dựa vào bàn khi lại thắng lần nữa. thắng được gia tài nho . bắt đầu thu hút chú ý của những con bạc từ các bàn chơi khác.

      "Để lại số tiền lần nữa?" Radcliffe hỏi, sau đó liếc lên khi chẳng hề trả lời. chẳng chú ý tẹo nào. "Charles?"

      Câu trả lời của là tung xúc xắc lần nữa, cái nhìn của dính vào ông Cao-và-tuyệt-vọng khi tung. Cái cách ta xụm xuống với rằng thắng lần nữa. Và ta thua đồng xu nữa. ta bị rút xuống chỉ còn có hai đồng xu. Chắc chắn giờ ta bỏ cuộc, nghĩ, và nghĩ thầm trong đầu ta sẵn lòng làm thế. Tuy nhiên, hình như ta còn biết tới lý lẽ nữa rồi. ta đặt trong hai đồng penni của mình lên bàn và đợi, bàn tay siết chặt, mặt tái nhợt, mồ hôi giọt đọng trán ta khi những người khác đặt cược.

      "Charles!"

      "Gì?" Charlie quay người lại.

      "Tung viên xúc xắc chết tiệt đó !"

      chớp mắt đầy ngạc nhiên với Radcliffe. Có cái gì đó thay đổi. còn cứng nhắc và tán thành nữa. Phấn khích lấp lánh trong mắt . Năng lượng cuồn cuộn trong như những đợt sóng. Cau mày, quăng viên xúc xắc, chú ý đến cái cách ngả vào bàn, tay nắm lấy mép bàn chặt khi theo dõi viên xúc xắc lăn hết mặt này đến mặt khác.

      "Mười !" reo lên vẻ hân hoan khi viên xúc xắc đứng yên. "Cậu lại thắng nữa!"

      Cái nhìn của Charlie hẹp lại đầy nghi ngờ khi bắt được luồng hơi rượu whiskey khi toe toét tới tận mang tai với . " uống bao nhiêu rồi?"

      Radcliffe chớp mắt trước câu hỏi, sau đó liếc lại chiếc bàn, mắt mở lớn trước bốn cái cốc thủy tinh trống rỗng đứng xếp thành hàng. "Chắc chắn tôi uống tất cả chỗ này," bắt đầu. "Có hầu bàn tóc đỏ và rồi ..." Cái nhìn của trượt lại chỗ chiếc bàn và núi tiền xu Charles thắng. Câu hỏi uống bao nhiêu hình như vào quên lãng. "Nhanh lên và tung ," .

      Charlie lắc đầu và liếc về phía Ông. Cao-và-tuyệt-vọng khi ta búng đồng xu cuối cùng của mình. . Đủ rồi. Đừng thế nữa. Đừng có đặt cược —"Mẹ kiếp!" chửi thề đầy ghê tởm khi ta đẩy đồng penni cuối cùng của mình về phía trước.

      "Mẹ kiếp, Charles, cậu tung mấy viên xúc xắc này ?"

      "." Bất thình lình quay người lại, bắt đầu thu thập chỗ tiền xu của mình, đẩy chúng vào mũ của để dành cho nơi tốt đẹp hơn. Lạy Chúa lòng lành, thắng gia tài nho !

      "Gì cơ?" Radcliffe dường như thất kinh. "Giờ cậu thể bỏ cuộc được."

      "Tất nhiên là tôi có thể."

      "Nhưng cậu gặp vận đỏ. Cậu kiếm được nhiều tiền ở cái bàn này hơn là cậu bán số đồ trang sức của mình đấy. Giờ cậu thể bỏ cuộc được!" rền rĩ.

      Charlie với bằng giọng điệu công kích ghê tởm. " vẫn chưa có đủ ư? đấy, Radcliffe, cách cư xử của là sốc. Tôi nghĩ là , hơn tất thảy mọi người, hiểu biết hơn là phí tiền bạc và thời gian vào cờ bạc. Chỉ cần nhìn vào những người này thôi. là bệnh hoạn. nào, chúng ta về nhà thôi."

      Khi chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm với vẻ còn hơn cả ngây ngô, tóm lấy cánh tay bằng bàn tay còn của mình và cương quyết quay về phía cửa. "Tôi đề nghị rằng mạo hiểm bước vào nơi như thế này lần nữa," . " ràng là quá mải mê với trò này rồi. Tôi muốn nhìn thấy nghiền nát bản thân mình ở trong những chỗ như thế này."

      Radcliffe cho phép kéo , và Charlie nghe thấy những người phía sau họ, những kẻ thắng vì đặt cược vào hi vọng thắng thêm nữa, rên rỉ. Radcliffe có vẻ lễ nghi phép tắc để trông hối lỗi. Charlie lắc đầu khi họ thoát ra khỏi cơ sở kinh doanh này.

      "Ôi, thưa ngài!" giọng cầu khẩn, "Làm ơn. Nếu ngài có thể? Họ cho tôi vào tìm chồng tôi. Liệu ngài có thể lẻn nhanh vào đó và gọi ấy ra cho tôi? Tôi rất biết ơn."

      Charlie liếc quanh trước cái giọng mềm mại, khẩn nài đó khi họ bước ra khỏi sòng bạc. Đó là người đàn bà cầu xin ở lối vào khi họ tới. "Chồng chị?" Charlie liếc từ cậu bé túm lấy váy mẹ tới cầm tay mẹ cách kiên quyết và nhìn trang nghiêm.

      "Vâng. ấy..." Chị ta ngập ngừng, môi run rẩy, sau đó lắc đầu thất vọng. " ấy cờ bạc hết kế sinh nhai của chúng tôi. ấy cố ý làm thế. Thậm chí là muốn, tôi nghĩ, nhưng ấy thể dừng bản thân mình lại. Chúng tôi mất quán trọ của mình vì khoản nợ của ấy sáu tháng trước, và chúng tôi chuyển đến thành phố. ấy nhận việc đánh xe, và tôi tìm thấy công việc bán thời gian là đầu bếp ở quán trọ ở đây, và chúng tôi cũng túc tắc qua ngày, tôi nghĩ vậy. Tôi mua hàng tạp phẩm và ấy trả tiền thuê nhà. Hay ít nhất là ấy được cho là phải trả, chỉ là hôm nay tôi phát ra ấy trả tiền thuê nhà. Tôi về tới nhà và phát ra ông chủ nhà án ngữ ở lối . Chồng tôi trả tiền thuê nhà ba tháng rồi và cho tới khi ấy trả chúng tôi phải ở ngoài đường. Chúng tôi thậm chí còn thể lấy đồ đạc của mình . Và hôm nay là ngày lĩnh lương. Tôi biết ấy có tiền trả thuê nhà trong người và giờ thua hết nó. Làm ơn, làm ơn," chị ta cầu khẩn. "Chỉ cần ngài gọi ấy ra để tôi có thể với ấy về ông chủ nhà. Khi đó ấy dừng lại, tôi biết ấy mà."

      Charlie nhìn chăm chăm vào người phụ nữ, nhận thấy bộ váy của chị ta và của lũ trẻ giản dị, sạch nhưng tồi tàn và những gương mặt bị bóc da với trái tim chùng xuống và hỏi, " ta rất cao và gầy phải ?"

      "Phải. Ngài nhìn thấy ấy ở đó ư?" chị ta hỏi đầy hi vọng, và Charlie cảm thấy tim mình thắt lại. nghi ngờ chồng của người phụ nữ này là cái ông Cao-và-tuyệt-vọng, người đàn ông nướng vào chiếu bạc đến đồng xu cuối cùng; những rắc rối của người phụ nữ mệt mỏi này sắp tăng lên rồi. Cái nhìn của người phụ nữ rơi xuống chiếc mũ đầy những đồng xu mà Charlie ấp vào người và khẽ cau mày. Charlie có thể dễ dàng cho người phụ nữ tiền thuê nhà, nhưng nếu chồng chị ta là ông Cao-và-tuyệt-vọng ta ra ngoài bất cứ lúc nào, và nếu ta đặt tay lên món tiền đó, nó theo cùng hướng với số tiền thấy ta thua tối nay. Có lẽ chỉ đơn giản là theo họ về nhà và trả tiền thuê nhà của họ hay—

      "Cha kia rồi! Papa. Papa!"

      Charlie giật mình trước tiếng kêu bất thình lình đầy hạnh phúc của cậu nhóc và quay người để nhìn người đàn ông lúc này ra khỏi sòng bạc. Như nghi ngờ, đó là ông Cao-và-tuyệt-vọng. ta giờ thậm chí trông còn tệ hơn lúc ta ở bên trong. Mắt ta trống rỗng, làn da ta trắng cách bệnh hoạn khi ta nhìn gia đình mình. Chầm chậm gật đầu, ta bước về phía họ.

      Charlie bước lùi lại khi người phụ nữ lo lắng tuôn ra tin tức về người chủ nhà. " có tiền thuê nhà ?" chị ta hỏi.

      Dường như nghe thấy chị ta, ta ôm và lầm bầm điều gì đó với lũ trẻ. Khi chị lặp lại câu hỏi, ta đứng thẳng người dậy, và Charlie cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên trước vẻ mặt của người đàn ông khi ta đối diện với vợ mình.

      Ôm lấy khuôn mặt lo âu của người phụ nữ trong tay mình, ta hôn chị, gần như là tôn kính.

      " xin lỗi. em," ta lầm bầm, sau đó thả chị ra và bước lùi lại. ta tặng cho chị nụ cười kỳ quặc, sau đó quay người và bước xuống lòng đường, thẳng vào đường chạy của chiếc xe ngựa bốn bánh lao tới.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      12.1

      "Papa!"

      Charlie khự lại trước tiếng thét đến nhói tim đó và liếc xuống đứa trẻ với vẻ mất hết cả tinh thần khi nhận ra rằng đây là hình ảnh cuối cùng chúng có về cha mình. tiếng nguyền rủa khiến nghẹn lại, dúi chiếc mũ của mình vào túi áo và kéo lũ trẻ quay , dấu khuôn mặt của bọn chúng vào áo gi-lê của và che chắn cho chúng khỏi quanh cảnh đó. Tuy nhiên thể ngăn chúng nghe được, và cảm thấy chúng rùng mình khiếp hãi, sau đó bắt đầu thổn thức khi khí lấp đầy với những tiếng thét hãi hùng của người và ngựa.

      Radcliffe vội vã lao theo người đàn ông, cố thử kéo ta lại, nhưng thể với tới ta trước khi lũ ngựa lao tới. Lúc này quỳ gối, kiểm tra cơ thể gãy nát trước khi thẳng người lên. Khuôn mặt xám như tro của đủ để cho Charlie điều cần được biết, và liếc cách lo lắng vào người phụ nữ lặng im bên cạnh . Hiển nhiên là bị sốc, người vợ đợi cách căng thẳng khi Radcliffe tới gần, rất có thể biết điều với chị, nhưng hi vọng nối tiếp hi vọng rằng chị ta nhầm.

      "Tôi rất tiếc. thể làm gì cho ấy nữa rồi. ấy mất."

      Người phụ nữ sụm xuống trước những lời này, đầu chị rũ xuống như hoa cúc héo, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ròng ròng xuống má chị. Radcliffe nhìn chị ta đầy quan tâm trong thoáng, sau đó quay người và buột ra tiếng huýt sáo, gọi xe ngựa của về phía trước ngay lập tức.

      "Giúp họ vào trong xe ngựa, Charles," hướng dẫn. "Tôi theo sau ngay thôi."

      Gật đầu, Charlie thúc những đứa trẻ về phía trước khi người đánh xe nhảy xuống để mở cánh cửa xe ngựa. nâng đứa trẻ đầu tiên lên, sau đấy là tới đứa tiếp theo vào trong xe ngựa trước khi liếc quanh để thấy rằng người mẹ vẫn đứng nguyên tại vị trí chị ta ở. Khi Charlie nhìn chằm chằm vào chị ta, Radcliffe dúi món tiền vào tay người đàn ông kéo sang bên, sau đó di chuyển tới để giúp người phụ nữ. Cầm lấy tay chị, nhàng đẩy chị ta về phía chiếc xe ngựa, dịu dàng gì đó với chị ta khi làm như vậy.

      Nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng trước quan tâm dịu dàng thể , Charlie quay người và chui vào xe ngựa, mỉm cười trấn an lũ trẻ khóc lóc. Người góa phụ theo sau ngay lập tức, với Radcliffe ngay phía sau chị ta. lầm bầm cái gì đó với người đánh xe, cánh cửa đóng lại, chiếc xe ngựa lắc lư khi người đánh xe ngồi lại vào chỗ của mình, và họ di chuyển với những bước như đưa đám. im lặng trong xe ngựa dày và ngột ngạt, nhưng Charlie chẳng thể nghĩ ra được điều gì để khi nhìn bộ ba ngồi ở băng ghế đối diện. Họ như những bộ quần áo treo trong tủ. Uể oải và trống rỗng. Quay khỏi ánh mắt đờ đẫn và những khuôn mặt thất thần của họ, nhìn cách ngây ngốc vào những tòa nhà trôi qua ngoài cửa sổ.

      Cho tới khi chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài tòa nhà ốp ván đổ nát, người phụ nữ bất thình lình lấy lại được chút sắc diện, và đó là sợ hãi. Ánh mắt của chị bắn đến lũ trẻ cách bất lực, nước dâng lên trong mắt chị ta.

      " ổn thôi mà," Charlie trấn an chị ta cách lặng lẽ. biết người phụ nữ này khiếp sợ việc bị đuổi , nhưng ý định cực kỳ chắc chắn là đem số tiền thắng bạc làm việc tốt bằng cách giúp đỡ gia đình này.

      "Tôi đưa họ tới tận cửa," lầm bầm với Radcliffe khi người đánh xe mở cánh cửa. Bước xuống, đợi khi người đánh xe giúp người góa phụ ra ngoài, sau đó nhấc đầu tiên là con , sau đó là tới cậu con trai đặt xuống hè phố. Quẳng nụ cười trấn an nữa cho người mẹ, Charlie bắt đầu tiến về phía cánh cửa trước của ngôi nhà, dừng lại khi nó bất thình lình mở tung và chàng thó đáng ghét trong áo sơ mi, quần dài bẩn thỉu, tả tơi bước ra ngoài và chặn cửa.

      "Về rồi đấy hở, bà Hartshair? Chà, bà vẫn hông được vào đâu. Tui với bà rùi. Bà nợ tui ba tháng tiền nhà và bà phải trả nó hoặc là hôn tạm biệt đống đồ đạc thuộc về mình."

      "Làm ơn, ông Wickman," người phụ nữ lầm bầm đầy đau đớn, siết lấy lũ con mình chặt hơn. "Chồng tôi... ấy chết rồi." Chị ta rùng mình trước từ đó, nhưng ép bản thân mình phải tiếp tục. "Chúng tôi có nơi nào để hết. Tôi cố hết sức để trả tiền thuê nhà, nhưng các con tôi—"

      "Chết hử?" gã đàn ông chen ngang, cái nhìn giật mình khuôn mặt như chó bun của ông ta chuyển thành vẻ tính toán khi người phụ nữ gật đầu. "Chà, điều đó khiến mọi thứ là bức tranh hoàn toàn khác, phải ?" Cái nhìn của ta trượt lên trượt xuống chị cách đầy cân nhắc. " người đàn bà nên ở có mình. an toàn tí nào cả. Có lẽ chúng ta tới thỏa thuận."

      Vẻ mặt của ta để lại chút nghi ngờ gì là thỏa thuận loại nào ta cân nhắc tới, và Charlie cảm thấy bản thân mình xù lông lên như nhím. "Thỏa thuận duy nhất là chị ấy trả số tiền thuê nhà chị ấy nợ ông và thu thập lại đồ đạc của mình. Chị ấy ở đây."

      Đôi mắt tròn như hạt của ta xoay sang Charlie, nhận thấy trong bộ áo quần của quý ông với cái nhướn mày. "Vậy ra việc là thế đấy? tìm thấy cho bản thân ả ta người đỡ đầu rồi hử?"

      Charlie cứng người lại trước những lời lẽ của , sau đó quay sang người phụ nữ ta gọi là bà Hartshair. "Chị mình nợ ba tháng tiền thuê nhà đúng ?"

      Chị ta gật đầu chắc chắn.

      " tháng bao nhiêu tiền?"

      Khi người phụ nữ ngập ngừng, gã chủ nhà nhổ ra khoản khiến mắt chị ta mở lớn thể tin được. "Chỉ nửa số đó thôi!"

      "Phải, nhưng vì nộp muộn, thế nên tôi tính thêm lãi suất cho ," gã ta thông báo cách tự mãn.

      "Tôi e là lãi suất nằm ngoài phạm vi được bàn bạc tới."

      Charlie liếc quanh đầy ngạc nhiên trước những lời lẽ đanh thép của Radcliffe. nghe thấy tới gần.

      "Ông nhận được đúng số tiền và cho phép họ thu dọn đồ đạc của mình. Hoặc là ông nhận được xu nào và chúng tôi dùng số tiền đó để thay thế bất cứ thứ gì họ bị ép bị bỏ lại phía sau. Ông chọn cách nào đây?"

      Charlie quay lại để thấy gã chủ nhà cau mày trong thoáng. Tia nhìn của gã ta di chuyển từ cái dáng cao, thẳng đứng của Radcliffe tới cãi mũ nhăn nhúm chứa đầy những xu kéo ra từ trong túi, sau đó gã ta gật đầu cách cáu kỉnh. "Xong."

      Charlie đếm số tiền cần thiết và chìa chúng ra. Gã đàn ông giật lấy chúng ngay lập tức đến nỗi gần như bị lỡ hành động đó.

      "Đưa họ vào trong, Charles, và giúp họ thu thập lại mọi thứ của mình. Ông Wickman và tôi đợi mọi người ở ngoài này."

      Ông. Wickman ràng là thích sắp đặt đó nhưng chẳng thể làm gì. ta miễn cưỡng bước sang bên, gườm gườm khi những người nhà Hartshair vội vã bước qua. Charlie theo sau họ vào bên trong tòa nhà tối lờ mờ, bốc mùi và hai tầng cầu thang ọp ẹp tới căn phòng được biến thành toàn bộ gian sống của nhà Hartshair. đầu của căn phòng dùng để kê chiếc giường, mảnh vải dài treo dọc bên với rằng tấm vải hay cái gì đó như thế có khả năng được kéo ra vào buổi tối với mục đích riêng tư. Hai chiếc chiếu ở góc đối diện hiển nhiên là nơi bọn trẻ ngủ, bỏ lại khoảng trống quanh lò sưởi được đặt cái ghế gãy chân được buộc tạm, và chiếc kệ gỗ sù xì dùng để nấu nướng.

      Charlie cảm thấy cục nghẹn dâng lên trong cổ họng trước cảnh nghèo túng đó và cảm thấy biết ơn rằng họ mất nhiều thời gian để thu dọn những thứ ít ỏi mà họ có. chưa bao giờ cư ngụ trong nơi tối tăm như thế này, cũng như quen ai có số đồ đạc ít ỏi đến vậy. Hai mảnh áo quần rách nát. con búp bê tả tơi của con . hình gỗ khắc vụng về của cậu nhóc. cái nồi và cái chảo để nấu nướng. Tất cả chúng để vừa trong cái bọc, sau đó Bà. Hartshair quay lại đối diện với Charlie với vẻ mặt kiên quyết.

      "Tôi muốn cảm ơn ngài vì những gì ngài làm, trả tiền thuê nhà cho chúng tôi và tất cả, nhưng..." Chị ta nuốt xuống và thẳng người lên đầy kiêu hãnh. "Tôi trả ơn ngài bằng cách nào đó, nhưng—"

      "Tôi gia ân cho chị nhiều như chị làm cho tôi đâu. Hay ít nhất là tôi hi vọng chị làm," Charlie chen ngang chị ta.

      Khi người phụ nữ ngó với chút ngờ vực, Charlie giải thích, "Radcliffe—quý ngài ở dưới nhà ấy?" Trước cái gật đầu của chị ta, Charlie tiếp tục, "Chà, tôi sợ là bếp trưởng của ấy vừa mới bỏ việc sáng nay. ấy vẫn chưa có cơ hội để tìm kiếm người thay thế và ... Ừm, có vẻ như là ngay lúc này chị cần mái nhà và công việc ổn định về mặt tài chính."

      " công việc?" chị ta lặp lại với vẻ mặt trộn lẫn giữa hi vọng và lo lắng.

      "Phải." Charlie tặng cho chị ta nụ cười cổ vũ. "Nó là vị trí bao gồm luôn cả chỗ ở, thế nên vấn đề chị có nhà được giải quyết."

      "Nhưng còn lũ trẻ?" chị ta hỏi cách lo lắng. "Chúng bị gạt ra chứ?"

      ". Tôi chắc chắn tất cả ổn thôi. Sao ư, con chị có thể giúp Bessie, hầu của em tôi. Nó huấn luyện tốt cho bé. Và tôi chắc chắn là họ có thể luôn cần bàn tay ở chuồng ngựa khi con trai chị đủ lớn."

      "Ôi, trời." Chị ta thả người xuống mép chiếc giường, bất thình lình trông kiệt quệ. Charlie nhìn chị ta cách chắc chắn.

      "Chị sao chứ?"

      "Tôi... chỉ là..." Chị ta lắc đầu cách yếu ớt và nước mắt bắt đầu chảy ròng ròng xuống mặt chị. Lũ trẻ tới bên chị ngay lập tức, bối rối và sợ hãi khuôn mặt chúng ngay cả khi chúng cố để an ủi chị. Chị ta kéo chúng vào trong vòng ôm của mình, hôn lên đỉnh đầu của đứa thứ nhất, sau đó là đứa thứ hai trước khi nhìn Charlie với vẻ biết ơn và tôn thờ mù quáng. "Mọi thứ quá sức tệ hại trong quá lâu. Chồng tôi, Chúa phù hộ ấy, ấy cố ý bài bạc, để khiến mọi việc khó khăn đến thế. ấy cố dừng lại, liên miên hứa thế. Nhưng—" Chị ta lắc đầu cách mệt mỏi. "Khi tôi cưới ấy, ấy là người đàn ông tốt, sau đó ấy cờ bạc, rồi tới rượu chè. ấy bỏ bê công việc và bắt đầu ngủ ngày. Khi chúng tôi đánh mất quán trọ, tôi nghĩ rằng ấy phải nhận thấy việc cờ bạc dẫn đến tác hại như thế nào. Tôi nghĩ chắc chắn ấy thay đổi. Nhưng khi ông Wickman với tôi về số tiền thuê nhà chưa trả, —"

      Chị ta dừng lại và mắt bắt đầu đờ đẫn vô hồn vì khiếp hãi. Charlie chắc chắn chị ta nhớ lại cái chết của chồng mình. Vẻ mặt của người phụ nữ sáng lại và chị ta thầm, "Chúa tha thứ cho tôi. Tôi chưa bao giờ ước ấy chết, nhưng giờ tôi thấy nhiều hi vọng ở tương lai hơn tôi có trong từng ấy năm."

      Chị ta nâng ánh mắt kích động nhìn lên Charlie. "Tôi là người phụ nữ khủng khiếp khi cảm thấy như thế, phải ?"

      Charlie nghiêm trang lắc đầu. ". Chị là người phụ nữ có hai đứa con phải nuôi dạy, lo ăn, lo mặc. Và chị cố làm điều đó mình trong khi chồng chị ăn cắp mất mái nhà đầu chị và nướng hết nó vào chiếu bạc. Giờ chị được thoát khỏi bệnh hoạn của ta và trói buộc của nó trong cuộc đời của mình. Chị có thể có khởi đầu mới. Có hi vọng. Chẳng có gì xấu hổ khi nắm chặt lấy nó hết."

      Người phụ nữ cân nhắc điều đó trong lặng lẽ, sau đó gật đầu. "Ngài là người tốt, thưa ngài. Tôi cầu nguyện được giúp đỡ lâu rồi. Tôi nghĩ chắc chắn Chúa gửi ngài cho tôi để đáp lại những lời cầu nguyện đó. Tôi là đầu bếp giỏi nhất có thể."

      "Tôi chắc chắn chị làm tốt thôi," Charlie lầm bầm, cảm thấy thoải mái với lòng biết ơn của chị ta.

      "Giờ , chúng ta tốt nhất nên xuống dưới trước khi ông Wickman của chị lên tìm chúng ta."

      Di chuyển tới cánh cửa, giữ nó mở và hối thúc cả ba người kia ra ngoài xuống gác. Radcliffe và Wickman vẫn ở phía ngoài bậc cửa. Trước cái nhìn đầy dò hỏi của Radcliffe, Charlie chỉ đơn giản là lắc đầu và theo sau bà Hartshair và lũ trẻ vào trong xe ngựa.

      Radcliffe vào sau Charlie, sau đó ngồi nhìn người phụ nữ và hai đứa con của chị ta ngồi ở băng ghế đối diện. trải qua cảm giác ràng là déjà vu, chỉ là ký ức trộn lẫn với thực tế này là Bessie ngồi đầy sợ hãi băng ghế đó. Thầm thở dài, lắc đầu và lặng lẽ ngồi trong suốt thời gian xe ngựa về nhà.

      (déjà vu: " nhìn thấy"; hay còn gọi là ký ức ảo giác. Thuật ngữ này được đặt ra bởi nhà nghiên cứu về tâm linh học người Pháp, Émile Boirac (1851–1917) trong cuốn sách của ông L'Avenir des sciences psychiques ("Tương Lai của Ngành khoa học Tâm linh"). Déjà vu thường là cảm giác rất quen thuộc, rất "kỳ quái", "lạ" và đầy "huyền bí" và xảy ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ hoặc trong thực, chắc chắn rằng hình ảnh này " xảy ra" trong quá khứ.

      "Có vẻ như chúng ta có khách. Stokes," Radcliffe thông báo, đập găng tay và mũ của vào bàn tay chờ đợi của ông quản gia khi người đàn ông thở hắt ra trước người phụ nữ và lũ trẻ theo đuôi vào trong nhà.

      " chính xác là khách đâu," Charlie nhàng sửa lại khi theo sau gia đình đó vào trong nhà và đẩy cánh cửa đóng lại.

      "Ồ?" Radcliffe nhướn bên lông mày đầy ngờ vực với cậu nhóc. "Vui lòng thử ?"

      "Như tôi nhớ cần đầu bếp. Trừ khi sắp xếp được rồi?"

      Radcliffe cau mày. "Cậu biết tôi khó mà có cơ hội để làm việc đó."

      Charlie thở ra hơi ngắn nhõm. nghĩ tới việc sắp xếp xong xuôi việc đó, nhưng nếu , nó tình trạng phức tạp. "Chà, giờ cần bận tâm nữa. cần đầu bếp. Và bà Hartshair là đầu bếp."

      Radcliffe chớp mắt trước lời tuyên bố đơn giản, sau đó liếc về phía người phụ nữ như thể để thẩm tra lại. "Chị là đầu bếp hả?"

      "Vâng." Chị ta nuốt xuống cách đầy lo lắng khi tia nhìn của chị ta lướt quanh căn phòng khách sang trọng trước khi chị ta thêm vào đầy đau khổ, "Vâng, tôi là đầu bếp, nhưng tôi—tôi khá giỏi về bánh bao nhân nho và những thứ như thế, nhưng loại thức ăn tôi có thể nấu ..." Chị ta liếc Charlie, người tặng cho chị ta nụ cười khuyến khích. Thẳng người lên chút, người phụ nữ lầm bầm, "Đó là những món thịnh soạn, ngon lành, thưa ngài. Nhưng tôi biết chút gì về trang trí, bánh ngọt và những thứ như thế."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      12.2

      'Điều đó thành vấn đề," Charlie vội vã trấn an chị ta. "Đức ông bao giờ chiêu đãi ai đâu. Bên cạnh đó, gã đầu bếp cuối cùng của ấy thậm chí còn chẳng bao giờ nấu món gì ngon lành hay thịnh soạn, và qua thời gian chị học được bất cứ điều gì cần thiết thôi. Phải thế , Radcliffe?"

      khoảnh khắc im lặng, chỉ đủ lâu để khiến Charlie liếc cách quở trách, rồi gật đầu đầy nghiêm nghị. "Phải. Khá là đúng. Tôi tin chị làm rất tốt." Tia nhìn của hướng tới lũ trẻ bẩn thỉu, mệt mỏi bám quanh váy mẹ, và lầm bầm, "Lũ trẻ của chị trông như thể chúng mệt rũ cả rồi. Stokes chỉ phòng cho chị."

      "Cảm ơn, thưa ngài," người phụ nữ hổn hển, khuôn mặt chị ta bừng lên vẻ gần như là đẹp tuyệt vì nhõm. "Cảm ơn."

      Gật đầu, Radcliffe liếc đầy mong đợi về phía Stokes, cau mày trước vẻ mặt choáng váng của người quản gia và cái cách ông ta nhìn chăm chăm, bất động, vào người góa phụ. "Stokes?" nhắc nhở, kéo lại chú ý của người đàn ông. "Chỉ phòng cho họ."

      "Tất nhiên rồi, thưa ngài."

      Người đầy tớ thoáng đỏ mặt, Charlie chú ý. Radcliffe gầm gừ và quay sang . "Vào thư viện, Charles."

      nhăn mặt trước tông giọng độc đoán đó, nhưng dừng lại để gợi ý với Stokes rằng ông ta nên mang cho nhà Hartshair chút thức ăn trước khi chỉ cho họ giường ngủ. Với , bộ ba trông gầy gò và tái nhợt. Họ có thể đắp thêm chút thịt lên người mình, và nghi ngờ họ ăn chút gì ngày hôm nay. Khi người đàn ông trấn an rằng ông ta quan tâm tới việc đó, quay người đầy cam chịu và theo đuôi Radcliffe vào thư viện.

      đứng cạnh tủ búp-phê rót cho bản thân mình cốc khi bước vào. cốc rượu mạnh, thể chú ý khi ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn và đợi bài thuyết giảng mà biết là tới. phải đợi lâu.

      "Nhà tôi phải nơi trú cho những kẻ chạy trốn và những kẻ lang thang, Charles."

      "Những kẻ chạy trốn?" Mắt mở lớn cách ngây thơ vô số tội khi nhìn băng ngang qua phòng để ngồi vào ghế của mình tại bàn. "Tôi hề mang bất cứ kẻ chạy trốn nào về đây, thưa ngài."

      Lông mày của chau lại vào nhau vẻ hài lòng. "Cậu biết tôi có ý gì mà, Charles."

      "Thôi được, phải," thở dài trong thoáng, sau đó lắc đầu. " ra là , tôi biết. Tôi khó có thể sử dụng nhà của như nhà xưởng từ thiện, Radcliffe. Beth cần hầu và tôi tìm cho con bé hầu . cần đầu bếp và tôi tìm cho đầu bếp. Thực tế là cả hai người phụ nữ đều ở trong những tình huống thể tự đứng vững được khi tôi tìm thấy họ chỉ đơn giản là trùng hợp ngẫu nhiên thôi."

      Đây quả là những lý lẽ tranh cãi tốt, những lý lẽ mà khá tự hào, bị thổi bay bốn phương tám hướng bởi tiếng ré "Cún con!" bất thình lình của lũ trẻ vang tới từ hành lang, theo sau là tiếng hét của Stokes và tiếng những bàn chân lao vùn vụt. Charlie có thể hình dung chuyện gì xảy ra ở hành lang. Stokes dẫn nhà Hartshair tới nhà bếp để ăn, nghĩ ngợi gì khi mở cánh cửa nhà bếp, chỉ để lũ cún con thực cuộc đào tẩu lớn. Tất cả nghi ngờ gì khiến bọn trẻ con sướng mê tơi. Chúng ngay lúc này chắc chắn là đuổi theo những sinh vật xinh đó, định thử bắt chúng lại. Charlie gần như mỉm cười khi bức tranh đó chạy ngang qua đầu , nhưng xoay xở để kìm nén bản thân mình lại khi nhận thấy vẻ mặt của Radcliffe.

      "Như tôi ," lầm bầm cách nghiêm trang, "cậu phải dừng ngay việc thu nhặt người và cún con lại."

      "Tất nhiên rồi, Radcliffe. đúng. Tôi kìm nén lại việc giải thoát bất cứ kẻ lạc bướng bỉnh nào," lầm bầm cách điềm đạm.

      Radcliffe thở dài nặng nề. "Tôi ước gì tôi tin được điều đó."

      "Oh, có thể. Sau cùng còn vị trí nào trong căn nhà này cần phải điền vào nữa đúng ?"

      "Tôi có vị trí nào dành cho lũ cún con hết," chỉ ra.

      "Phải, ừm... ông ta định giết chúng," cách tuyệt vọng, và Radcliffe gục đầu vào hai lòng bàn tay, và bắt đầu xoa xoa da đầu, khiến hỏi cách đầy cảm thông, " bị đau đầu hả? Có lẽ nên ngủ."

      "Phải." Đứng dậy cách mệt mỏi, ra hiệu cho Charles dẫn đường, sau đó theo tới cửa.

      Charlie cảm thấy cả người khi bài thuyết giảng kết thúc... cho tới khi mở cánh cửa thư viện. Lũ cún con biến mất rồi, có vẻ như là bị bắt lại và đem . Tuy nhiên, Beth và Tomas Mowbray siết chặt lấy nhau ngay ở cửa trước. Đóng sầm cánh cửa lại, quay ngoắt người để đối diện với Radcliffe nhăn nhó. "Tôi có ý này. Có lẽ chút mát xa đúng cách khiến cơn đau của dịu xuống. chỉ cần ngồi xuống đằng đó và tôi xem tôi có thể làm gì."

      Charlie bắt đầu giục về phía chiếc bàn, nhưng Radcliffe chùn gót lại khi được nửa đường băng ngang qua phòng. "Cảm ơn lời đề nghị của cậu, Charles. Tuy nhiên, tôi nghĩ lần đầu tiên cậu đúng rồi. ngủ chữa tất cả những gì khiến tôi mệt mỏi."

      "Ờ, nhưng—" Charlie vội vã theo sau khi bắt đầu băng lại qua căn phòng, quăng bản thân mình ra phía trước cánh cửa khi đáng lẽ mở nó. "Ngày mai sao?"

      nhìn chằm chằm. "Ngày mai?"

      "Chúng ta có kế hoạch gì ?"

      ngọ nguậy cách nôn nóng. "Chúng ta có thể thảo luận việc đó vào bữa sáng, Charles."

      "Nhưng—"

      "Tôi bị đau đầu, Charles. Làm ơn tránh đường để tôi có thể nằm xuống và xem nó có hết ."

      Vai rũ xuống, Charlie bước sang bên, mở cửa, và theo ra ngoài hành lang. Đại sảnh vắng tanh. Còn hơn cả nhõm, cả Beth lẫn Tomas Mowbray đều biến khỏi tầm mắt. lặng lẽ theo sau Radcliffe lên cầu thang, dừng lại ở bậc cùng khi bất thình lình dừng lại. liếc lên đầy dò hỏi.

      "Tôi quên béng về Elizabeth rồi." Khi nhướn bên lông mày lên đầy dò hỏi, giải thích, "Tôi để ấy lại vũ hội với người nhà Mowbray. Họ hứa đưa ấy về nhà. Tôi cho là tôi tốt nhất nên kiểm tra, xem ấy về chưa và mọi thức có ổn ."

      "Tôi làm điều đó," nhanh nhẹn tình nguyện. " cứ và nằm xuống."

      Khi ngập ngừng, vội vã băng ngang qua tới cánh cửa phòng của "Elizabeth" và gõ lên nó chốc. Cái giây phút nó bắt đầu mở ra, quay lại để tặng cho Radcliffe nụ cười trấn an, sau đó thở hắt ra khi bị túm vào cánh tay và nhanh chóng bị kéo vào trong phòng.

      "Charlie! Chị tin được là em khoảng thời gian tuyệt vời đến thế nào đâu. Nó là kỳ diệu. Phi thường! Kinh ngạc!" Đẩy cánh cửa đóng lại, Beth xoay tròn Charlie quanh căn phòng cách hân hoan, sau đó thả ra và ngả người xuống giường với tiếng thở dài to vĩ đại và ôm lấy bản thân mình. " đêm tuyệt diệu."

      "Chị cũng thấy là như thế," Charlie lầm bầm khô khốc, ngồi xuống giường bên cạnh em khi đỏ mặt đầy xinh đẹp.

      "Chị ở trong thư viện à?" hỏi, mũi nhăn lại. "Em cứ băn khoăn."

      "Băn khoăn? Em điên à? Nếu Radcliffe tóm được em khi em làm cái trò đó—"

      "Nhưng ấy ," cười phá lên và ngã người lại vào giường, chỉ để bất thình lình lại ngồi dậy. "Chị trả cho gã tống tiền chưa? Radcliffe tìm thấy chị chứ, phải ?"

      ". Và có," Charlie trả lời lấy lệ, sau đó tiếp tục giải thích cuộc phiêu lưu buổi tối, lướt qua chúng khá ngăn gọn khi ràng là em chú ý gì nhiều. Khi rơi vào im lặng, Beth ngay lập tức bắt đầu thết đãi với buổi tối của chính bé, thứ có vẻ như mờ nhạt cách thể tin được nếu đem so sánh. khiêu vũ với Tomas, chuyện với Phu nhân Mowbray, khiêu vũ với Tomas, thảo luận vấn đề thời trang với Phu nhân Gì Gì Đó. Sau đó lại khiêu vũ với Tomas lần nữa, và đó là cách buổi tối của dường như diễn ra.

      So sánh với buổi tối của , buổi tối của Beth có vẻ như vô vị. Tâm trí bắt đầu lang thang khi túm được những lời cuối cùng của em mình.

      "Vậy nên chị có thể là Elizabeth lúc ban ngày. Nhưng em muốn lại là em vào buổi tối tại vũ hội nhà Wulcott. Chị phiền chứ?"

      Charlie ngồi lặng trong khoảnh khắc, tim dường như rơi xuống nơi nào đó ở dạ dày. Sau đó lắc đầu và mệt mỏi nhỏm dậy. ", tất nhiên là rồi."

      "Ôi, cảm ơn, Charlie. Em biết chị để em thất vọng mà."

      Gật đầu, di chuyển tới cánh cửa ăn thông giữa hai phòng và bắt đầu ra khỏi phòng, sau đó quay lại. "Vậy chị cho là tối nay em nên ngủ ở trong phòng của "Charles"."

      "Ồ, vâng." Bật nảy ra khỏi giường, Beth vui vẻ băng ngang qua phòng, hôn má chị đầy trìu mến trước khi đóng cánh cửa phía sau lại với tiếng "Ngủ ngon" đầy hân hoan.

      Charlie nhìn chăm chăm vào cánh cửa đó trong vài khoảnh khắc, cảm thấy ngờ ngợ như thể bị lừa. cũng phải tìm người chồng. Đối với , việc cần người chồng còn nhiều áp lực hơn là Beth. Sau cùng trong khi Seguin có thể phải là giấc mơ biến thành thực của mọi , ít ra ông ta nguy hiểm như Carland. Và đó là ngọn nguồn của việc khiến buồn bã, nhận ra cách rầu rĩ. Họ được cho là luân phiên đóng làm con . Cả hai bọn họ được cho là có cơ hội để tìm kiếm ông chồng. Vậy mà có vẻ như Charlie dành hầu hết thời gian của mình để đóng vai Charles. Và hầu hết thời gian của dành để đồng hành với Radcliffe. bao giờ có thể tìm được người chồng theo cách đó. Thẳng vai lại cách dứt khoát, sầm sập vào phòng của "Charles", khiến Beth giật nảy mình khi định bò vào dưới lớp chăn. "Charlie. Chuyện gì vậy? Có gì ổn sao?"

      "Chị e là chị đồng ý với việc em đóng vai Elizabeth vào tối mai. Tính ra, vũ hội nhà Harding là kiện duy nhất chị được là em và được phép săn chồng, và khi đó Mowbray và Radcliffe dính nhằng nhằng lấy chị dai như đỉa trong suốt cả thời gian. Nếu chúng ta luân phiên đóng vai như em đề nghị, vậy chúng ta luân phiên đóng vai. Tối mai đến lượt chị đóng vai em và săn chồng. Nếu em muốn, chị có thể là Charles vào ban ngày ngày mai, nhưng vào buổi tối, chị là Elizabeth."

      Beth mở miệng để phàn nàn trước thay đổi đó, sau đó dừng lại, hổ thẹn che phủ vẻ mặt . "Em xin lỗi." cuối cùng . "Chị hoàn toàn đúng. Đó là lượt của chị. Bên cạnh đó, áp lực chị cần ông chồng còn nhiều hơn em, và ít nhất em để mắt đến ai đó rồi. Tất nhiên, chị phải là Elizabeth tối mai. Và cả ban ngày nữa," kiên quyết thêm vào. "Em thậm chí cố giữ Tom và Radcliffe ra khỏi chị tối ngày mai để chị có thể tìm thấy ai đó chị thích mà bị họ chen ngang vào."

      Vai Charlie bất thình lình sụm xuống vì nhõm và mệt mỏi.

      "Charlie," Beth lầm bầm khi bắt đầu quay người.

      "Gì?"

      "Đây quả là điều tốt, em nghĩ thế." ngây ngô nhìn em mình.

      "Gì?"

      "Tất cả những chuyện này." vẩy tay cách lơ đãng quanh phòng, sau đó giải thích, "Trốn thoát, gặp Radcliffe, kết thúc ở London, lo liệu mọi thứ cho bản thân chúng ta... Chà, với chút giúp đỡ từ Radcliffe, tất nhiên rồi."

      Charlie lắc đầu. "Chị nghĩ là chị hiểu—"

      "Chúng ta thay đổi. Em luôn xấu hổ cách khủng khiếp. Chị biết điều đó mà. Nhưng đây, em học cách xoay xở với những tình huống xã hội tốt hơn. Và chị, chị chưa bao giờ đứng lên vì bản thân mình hay vì những gì mà chị muốn, vậy mà tới nay hai lần chị làm việc đó."

      Charlie chớp mắt trước những lời đó. "Em có ý gì vậy, chị chưa bao giờ đứng lên vì quyền lợi bản thân mình trước đây? Chị vẫn đứng lên vì quyền lợi của mình mãi đấy thôi, nổi loạn và những việc đại loại như thế. Lạy Chúa tôi, Beth, em khiến chị nghe như kẻ nhút nhát ấy."

      ". Chưa bao giờ là nhút nhát. Chị cực kỳ dũng cảm. Chị luôn luôn là nhà vô địch cao quý của những người khác. Nhưng chỉ cho những người khác thôi. Chị chưa bao giờ đứng lên vì những gì chị muốn." Nhận thấy bối rối khuôn mặt , Beth giải thích, "Ví dụ là chuyện về mấy chiếc váy. Hàng năm trời chị hài lòng với những lựa chọn của em, chưa bao giờ phàn nàn lấy lần, chứ chưa đến đòi hỏi—"

      Charlie vẩy tay xua những lời đó cách nôn nóng. "Những cái váy. Ở vùng nông thôn chúng thành vấn đề gì chứ? Bên cạnh đó, em phải chịu đựng tất cả việc đo đạc mà, em có hoàn toàn có quyền chọn lựa."

      "Nhưng em ngại việc thử đồ, và trong khi em làm những việc này, chị làm những việc khác. Những việc mà em thích làm, như là dọn dẹp ở chuồng ngựa."

      "Chà, sau khi ông bác Henry cho tất cả người làm nghỉ, Lão Ben rất khó khăn khi bắt kịp mọi việc. Ông ấy cần giúp đỡ."

      "Phải. Em biết. Nhưng em ghét phải làm việc ở chuồng ngựa. Chị ngại nhiều như thế, thế nên chị dọn chuồng ngựa trong khi em thử quần áo. Đó phải là cuộc trao đổi bình đẳng và chị cũng phải có ý kiến với những bộ váy áo chị mặc nhiều như là em vậy. Chị chưa bao giờ lấy lời. Cho đến bây giờ. Chỉ như mọi thứ khác chị để em làm theo ý của mình. Cho tới bây giờ, chị đáng lẽ để em tham dự buổi vũ hội với tư cách là Elizabeth. Thực tế là, bản năng đầu tiên của chị là để mặc em, nhưng sau đó chị đứng lên vì quyền lợi bản thân mình và đó là lượt của chị."

      "Ừm, phải, nhưng đây là vấn đề cuộc đời của chị. Nếu chị tìm được ông chồng, chị phải cưới Carland và ta giết chị. Chị phải tìm được ông chồng. Chị phải có lượt của mình."

      "Em hiểu, vậy nên chị rằng chị chỉ làm việc này vì cuộc đời chị quan trọng hơn niềm vui của em?"

      Charlie chớp mắt đầy kinh ngạc khi em thậm chí còn phải hỏi câu đó. "Chà, đúng thế, tất nhiên là cuộc đời chị quan trọng hơn niềm vui của em rồi!"

      Beth gật đầu đầy nghiêm nghị. "Nhưng niềm vui của chị ít quan trọng hơn của em."

      Charlie cau mày. "Sao em lại tới cái kết luận đó?"

      "Đó là những gì chị vừa . Chị để em làm theo ý mình lần này vì cuộc đời chị gặp nguy hiểm. Chị để em làm theo ý của mình với mấy bộ váy vì nó chỉ đơn giản là khiếu thẩm mĩ thôi. Của chị đấu với của em. Của em quan trọng hơn."

      "Em vặn xoắn mọi thứ đấy," Charlie lầm bầm đầy nôn nóng.

      "Em ư? Vậy bữa tối sinh nhật của chúng ta sao?"

      "Giờ em về chuyện gì nữa đây?"

      "Đầu bếp luôn luôn hỏi chúng ta muốn ăn món gì trong bữa tối ngày sinh nhật và em luôn chọn vịt quay và bánh ga tô quả việt quất."

      "Thế sao?"

      "Chị ghét thịt vịt. Và quả việt quất, dù cho chị thích chúng, cũng phải là món bánh ga tô thích của chị."

      "Làm ơn thẳng vào ý chính , Beth."

      "Nhưng đó là ý chính của em. Nếu mọi thứ công bằng, chúng ta đáng lẽ phải có vịt quay và bánh ga tô việt quất năm và bữa ăn chị chọn năm tiếp theo. Hoặc là chúng ta có vịt quay và món tráng miệng chị chọn năm, rồi món ăn chị chọn và bánh ga tô việt quất năm kế tiếp. Nhưng , suốt những năm vừa qua, chúng ta có vịt quay và bánh ga tô việt quất trong ngày sinh nhật của mình."

      Nhận thấy những gì bắt đầu thấm rồi, Beth lầm bầm, "Chị làm mọi việc như thế suốt, Charlie. Chị đứng lên vì từ mọi người trong làng cho tới em. Mọi người ngoại trừ bản thân chị. Và chị luôn luôn đặt người khác lên trước bản thân mình. Như thể chị nghĩ mọi người tốt đẹp hơn chị. Em cá là nếu ông bác Henry sắp đặt cuộc hôn nhân giữa bản thân em và Seguin mà là giữa chị với ai đó kinh tởm tương tự nhưng vô hại, chị tiến lên và cưới con chim sâm cầm già đó rồi."

      Charlie nhăn mặt nhưng chối bỏ điều đó.

      "Và chị đổ tại bác Henry."

      cười phá lên trước những lời đó. "Có cái gì khác để đổ tại cho bác ấy ư?"

      Cằm Beth nâng lên. "Chà, bác ấy cứ chỉ trích chị liên miên. Bác ấy cứ mãi gọi chị là ngu ngốc, mạt hạng và—" Vai sụm xuống. "Và tất cả những điều đó là lỗi của em," kết thúc đầy đau khổ.

      Đầu Charlie bắn lên. "Lỗi của em? Lạy Chúa lòng lành, Beth!"

      "Ừm, đôi khi nó là lỗi của em. Mỗi lần bác ấy bắt đầu chỉ trích em vì cái gì đó và chị nhảy vào bảo vệ em. Khi đó bác ấy chuyển cơn tức giận của mình vào chị và để cho em yên." thở dài. "Có lẽ nếu em đáp trả lại những thịnh tình đấy và bảo vệ lại chị, bác ấy để cho cả hai chúng ta yên, nhưng em—" ngước đôi mắt ảm đạm lên nhìn chị mình. "Em quá sợ tính khí của ông ấy."

      Charlie di chuyển tới bên cạnh em ngay lập tức, đặt bàn tay an ủi lên vai . "Chị biết. Mọi việc đều ổn cả rồi."

      ". Nó ổn. Em lấy làm hổ thẹn với bản thân mình. Chị hề sợ."

      "Tất nhiên là chị có sợ."

      Beth bất động trước những lời đó, mắt mở lớn thể nào tin được. "Chị có sợ?"

      "Tất nhiên rồi. Bác Henry có tính khí cực kỳ đáng sợ. Chị sợ chết khiếp mỗi lần đối diện với bác ấy. Thế nên em thấy đấy, có gì phải xấu hổ hết. Chị cũng sợ mà."

      "Ồ, nhưng như thế còn tệ hơn," Beth thở ra mất hết cả tinh thần. "Chị thấy sao? Chị cũng sợ như em vậy, nhưng chị vẫn đứng lên chống lại bác ấy. Thế mới là dũng cảm, Charlie. Trong khi em hèn nhát cho phép sợ hãi kìm nén mình lại."

      "Beth." Charlie lắc em mình cách nôn nóng. "Thôi . Vì Chúa lòng lành. Cứ như thể chúng ta chưa có đủ việc để lo ấy. Bất cứ ai thông mình chút đều phải ngậm miệng lại và để cho những lời chỉ trích của bác ấy tuôn ra đến hết thôi, lờ tịt mọi thứ người đàn ông đó . Giờ , sao em về phòng mình và ngủ chút ?"

      "Em ở trong phòng của mình rồi. Charles ngủ ở đây và ngày mai em là Charles."

      "Chị nghĩ em có thể muốn là Elizabeth lúc ban ngày, vì chị là—"

      ". Em là Charles cả ngày lẫn tối."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :