1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Price of Pleasure - Kresley Cole ( 36c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 30
      "Mái chuồng cừu?" Tori hỏi Huckabee ở buổi họp tuần ba lần của họ trong văn phòng.

      "Chúng tôi vẫn ước tính giá vật liệu."

      "Việc cạo lông?"

      "Chúng tôi thuê đội thợ đến đây cuối mùa xuân này. Nhưng họ muốn nửa tiền công trả trước."
      thở dài mạnh. "Tôi kiếm ra. Mấy mẫu đất trũng?"

      "Chúng tôi hợp đồng với họ để khơi hết nước cuối tháng này."

      Mắt nheo lại. "Có kịp để gieo hạt ?"

      Ông nở nụ cười. "Vâng, thưa ."

      "Vậy hãy gặp nhau ngày mai ở chuồng cừu và xem việc sửa chữa thế nào."

      "Ngay sau bữa sáng hả ?"

      gật đầu, ngạc nhiên trước hăng hái biết mệt mỏi của ông. Vì lý do nào đó, Huckabee rất vui trước cách làm việc. Bà Huckabee kể rằng ông ông chưa bao giờ làm việc với người trở nên tận tâm và hiểu biết như . Ông bước nhanh ra ngoài như thể có lò xo ở dưới chân và vai ngửa ra sau.

      chìm trong suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo ngày hôm đó vừa lúc Cammy bước qua cửa lúc sau đó. "Thế ngày hôm nay của em thế nào?" ấy hỏi, ngồi xuống cái ghế trước bàn làm việc.
      "Cũng đủ tốt, em nghĩ thế."

      "Huckabee ràng trông rất hài lòng với tiến triển của công việc."

      Tori gật đầu lơ đãng. Cái chuồng là cú chí tử của chúng ta và gỗ lúc này là đắt...

      "Chị muốn em biết là chị sắp chơi chuyến."

      Điều này kéo chú ý của Tori lại ngay. "Gì cơ? đâu?"

      "Chị định với em sớm hơn, nhưng Winfield và chị gặp nhau. Rất nhiều."

      "Em đoán được cái đó rồi. Và nếu cái kiểu chị hay hát ư ử và đôi mà hồng hào kia là dấu hiệu nào đó, ràng vụ này còn hơn là mê say thông thường?"

      Cammy gật đầu. " ấy muốn chị cùng đến chòi săn của ấy ở Devonshire nửa cuối tháng này. Chị nghĩ ở đó rất đẹp."

      Tori quá choáng để có thể thêm cái gì, mặc dù rất muốn tỏ ra hạnh phúc. Hai tuần ở vùng rất đẹp của , chẳng làm gì cả mà chỉ thoải mái bên người ... phần trong cảm thấy ghen tị. Nhưng Cammy xứng đáng được như vậy hơn bất kỳ ai. "Chị có thời gian tuyệt vời ở đó."

      Cammy nghiêng người về phía trước thầm, "Chị với ấy tất cả rồi, Tori. Tất cả những gì xảy ra đảo. Và ấy ấy tự hào về việc chị làm."

      " ấy nên như thế," Tori cách dữ dội. "Chị cứu sống em."

      "Ừm, em bắt đầu việc đó bằng cách cứu chị." Khi Tori cười rưng rưng với , Cammy hỏi, "Em ổn trong hai tuần chứ?"

      chưa nghĩ về chuyện đó. Hai tuần mình. "Em ổn."

      "Thế quyết định nhé. ấy đón chị chiều mai."

      "Ngày mai?" Tori nuốt khan.
      "Ổn chứ?"

      "Tất nhiên," vẻ tự nhiên. Nhưng khi tiễn Cammy ngày hôm sau, nghĩ đến việc bảo nhà Huckabee chuyển lại vào trong. Việc này ngốc nghếch. là bà chủ của ngôi nhà của , phụ nữ trưởng thành từng chinh phục cả khu rừng chết tiệt, và có thể ở đây mà cần ai chăm sóc. Thế nhưng, khi chiều đến, bắt đầu sợ đêm đến mình trong ngôi nhà lập.

      "Con chỗ quái nào thế, Grant?" Amanda kêu lên khi Grant chạy vào cửa trước sau đợt vắng mặt ba ngày. "Lẽ ra con phải ở gia trang vào chiều nay."

      "Con biết," Grant , rồi gần như rên lên khi Nicole cũng bước vào phòng. cần chuyện này bây giờ. đủ mệt vì lại và bị muộn. "Em có thời gian bây giờ-"

      cố vượt qua Nicole ở ngưỡng cửa, nhưng khoanh tay trước ngực và chặn lại. "Đúng, và sao chú cho chúng tôi biết chú vừa ở đâu? Chúng tôi quan tâm đây."

      giả đò nghiêng sang trái, chặn lại. gãi những ngón tay lên mái tóc bù xù. " khỉ, giá mà em thích cuộc sống bà chị hơn."

      Điều này có vẻ làm hài lòng, nhưng vẫn nhúc nhích.

      "Nếu mọi người vẫn cần phải biết, em cưỡi ngựa khắp cả vùng" dừng lại và giọng có vẻ ngượng ngập - "cố mua lại tất cả những gì Victoria bán."

      Họ cười với như với con chó vừa làm được trò hay. nhăn mặt với cả hai người, rồi bước thay cái áo và con ngựa mới cho chuyến về gia trang.

      Chìm đắm trong suy nghĩ, đầu óc như bị che phủ bởi cả đống mối lo, Tori gần như va vào người đàn ông lạ mặt mang những thanh giát giường vào nhà .

      "Gì thế này?" thích ngạc nhiên. Quá nhiều ngạc nhiên chào đón mỗi ngày ở gia trang.
      "Đồ đạc chúng tôi chuyển vào trong."

      nhận ra người đàn ông vượt qua họ với tấm ghép đầu giường. "Chúng ở đâu ra?"

      Ông ta chỉ cùi chỏ về cỗ xe đến con đường dẫn. "Sutherland."

      Giờ ta mua cho đồ đạc? xấu hổ vì ta nhận ra thiếu thốn của họ và định giải quyết vụ đó.

      "Làm ơn mang hết ngay và với ta rằng tôi nhận những món quà này." Mặc dù cái tủ mà thấy ở đằng sau kia trông rất tuyệt...

      "Đó phải là quà. ta dọn vào."

      cái tát cũng thể làm choáng hơn. "Dừng lại. Dừng việc các làm lại ngay! Di chuyển cái đàn kiến là các theo hướng ngược lại." cứng người khi nghe tiếng cười sau lưng.

      "Đàn kiến?" cần phải quay lại cũng biết đó là Grant.

      Victoria quay phắt người lại với cái nhìn kỳ quặc. " nghĩ làm cái gì thế hả?"

      "Dọn vào."

      "Chỗ này là của tôi." chỉ ngón tay vào ngực mình. "Của tôi. thể cứ đến đây như thế này."
      "Bản hợp đồng nó là của tôi," Grant giọng ngang phè.

      "Nh-nhưng muốn nó. Rằng tiếp quản nó."

      nhướng mày. " cũng muốn nó."
      Cố phun ra từng chữ , , "Tôi đổi ý rồi."

      "Tôi cũng thế."

      bước về phía căn phòng mới của mình. ở ngay bên cạnh . "! thể làm thế này. có biết tôi làm việc vất vả thế nào ? Tôi làm việc đến rũ cả người. Tôi xứng đáng có chỗ này."

      chậm lại. thể làm việc này được. thể làm đau đớn. Và phần trong vẫn muốn ở gần . "Tôi cũng thế. Tôi bỏ hơn năm cuộc đời tôi vì nó. Tôi ở lại."

      " đá chúng tôi ra sao?" Giọng như vỡ ra.

      dừng lại, vội vàng đảm bảo với , "Ai gì về chuyện đá các ra đâu? và Camellia luôn được chào đón ở lại đây đến khi nào các muốn."

      nhìn như thể mắc nghẹn vì lời của mình. " trông đợi tôi sống ở đây với sao?"

      "Theo những gì tôi hiểu, chỗ này cần ai đó để giám sát và mở rộng việc chăn nuôi cừu. Tôi định tự làm đây."

      giận điên lên. Tốt. Nếu mà khóc, nếu chiếc môi dưới của rung lên chỉ chút thôi, thể làm điều này được.

      "Tôi làm cho hối tiếc cái ngày nghĩ ra mưu mô này. Tôi cho ra khỏi đây trong vòng tuần."

      lờ cầu người khuân vác, "Mang cái đó lên tầng hai, phòng thứ năm ở bên phải."
      "Nó ngay cạnh phòng tôi!"

      nhìn vẻ tức cười. "Thế hả?"

      phải rất cố gắng để khóc. Nhưng sau đó khi về phòng, trong khi lại lại, cố gắng càng phải mạnh hơn. Nguyền rủa cũng đỡ được chút. Đá vào các thứ còn đỡ hơn. Sao ta có thể làm thế với ? Nghe thấy ở phòng bên, lại trong cái phòng "của ta", tưởng thể giận dữ hơn nữa.

      Nếu từng bao giờ nghi ngờ về quyết định ở lại của mình, lại càng quyết tâm hơn. Ý chí chiếm hữu lãnh địa của cao ngất. Thế mà lại dám xen vào ngay lúc này, lừng khừng rồi mới đòi tiếp quản - thể chịu nổi. Và chúa ơi, có thể nghe tắm rửa. được rồi, cái ý nghĩ ta mặc quần áo, ướt sũng...

      lắc đầu. có thể chuyển sang phòng khác! Nhưng loại bỏ ngay ý nghĩ đó. Đầu tiên là căn phòng, rồi tiếp theo là gia trang. phải đứng vững. Hơn nữa, chẳng có gì ngăn cản ta lại chuyển ngay đến bên cạnh .

      tiếng gõ cửa vang lên. Ở cánh cửa thông hai phòng. Gớm !

      giật mở cánh cửa, tất cả ý chí của được dùng để ngăn mình đá ta.

      hờ hững của ta chẳng giúp ích tí nào. ta dựa cái cơ thể cao lớn vào khung cửa, và đưa mắt nhìn khắp mặt , rồi ngực , quét khắp cơ thể từ xuống dưới và lại lên . Mắt tối lại như những lúc ham muốn .

      cái nhìn như thế có thể làm phụ nữ quên mất tại sao ta giận dữ....
      "Chúng ta làm gì để có thức ăn ở đây?"

      Chúng ta? Chúng ta! " hy vọng là tôi giúp chứ? Hoặc là thậm chí chuyện với , nếu chuyện đó làm quan tâm?"

      "Em có thể từ chối người chết đói sao?"

      "Nếu là người đó? Rất sẵn sàng." chuyển người để đóng sập cánh cửa. chèn chiếc ủng vào.
      "Nghe này, Victoria. Em tin rằng em kiếm ra cách khiến bỏ sao?"

      nghếch cằm lên. "Cứ tin thế ."

      "Thế sao em dùng khi ở đây? khỏe mạnh - có thể giúp em. có thể làm việc."
      biết chuyện này dẫn đến đâu. "Nhưng nếu làm việc ở đây, nó cho thêm lợi thế với quyền tiếp quản."

      "Nếu thề dùng cái đó chống lại em sao?"

      " cũng từng muốn chỗ này. Lạ , chẳng phải ở đây vì đổi ý sao?"

      " hứa với em."

      nhăn mặt nhìn , bối rối vì thực tế là biết có thể tin trong vụ này. biết tại sao, nhưng biết vậy. Và giúp đỡ cần thiết lúc này.

      thở ra và , "Chúng tôi nghỉ sớm ở gia trang và ăn tối lúc trước rồi. Và kiếm được thức ăn chỉ với cái rung chuông ở đây đâu."

      " hiểu." gật đầu nhanh với . "Có phải thế nghĩa là em giúp tối nay đúng ?"
      " cách miễn cưỡng. Nhưng cứ tin chắc rằng tôi được trả công."

      Nụ cười của như muốn làm cho tim người ta ngừng đập. Kiêu ngạo và hấp dẫn và mạnh mẽ như thứ vũ khí.

      cố rời mắt khỏi và bước về phía bếp, cho ăn món hầm và bánh mì, mà ràng là thấy rất ngon. "Chúng ta làm gì ngày mai?" hỏi

      lưỡng lự, cảm thấy rằng sắp đầu hàng nhanh hơn tưởng. Giọng có vẻ đau khổ, , "Hãy đến chỗ hàng rào phía bắc sáng mai."

      Mặc dù Grant đến nơi sau khi mặt trời mọc chẳng lâu lắm, Victoria, Huckabee, và ông nông dân già ở sẵn dưới khu hàng rào đợi . Victoria trông vẫn tuyệt vời với đôi ủng lao động và cái mũ rơm. Đôi găng tay xù xì đeo như nuốt chửng hai bàn tay .

      cười với , lườm .

      Xoay người quan sát công việc, ánh mắt chạy theo cái hàng rào hỏng kéo dài. Dài mãi. nhìn khắp mọi hướng để xem có thêm nhân công . cáu giận bắt đầu bùng lên trong .

      Chẳng có gì khó hiểu tại sao phải làm việc như người làm. thực người làm, và lẽ ra cần thiết phải thế. Victoria trải qua quá nhiều chuyện trong vài tháng rồi, và bị nguyền rủa nếu để cho kiệt sức.

      nắm lấy cánh tay và kéo sang bên. "Việc này mất cả vài ngày. Sao em thuê thêm người?"

      lườm bàn tay .

      "Tại sao?" nhắc lại, trước khi miễn cưỡng thả ra.

      "Chúng ta chưa bắt đầu được sao?" .

      "Em mất cừu. Tiết kiệm vài xu và mất cả đống tiền."

      Mắt nheo lại. "Chơi tục ngữ hả? thể lấy máu từ hòn đá được. Và ngay cả nếu chúng tôi có tiền, chẳng có ai để thuê cả. Tất cả thanh niên vùng này ra tìm việc khi mà chẳng có tiền nào được rót vào khu đất." Giọng thấp xuống. "Sao dám thắc mắc với quyết định của tôi?"

      Khởi đầu tuyệt vời đấy, Grant. "" - nuốt vào - "xin lỗi. Chỉ là lo lắng khi thấy em phải làm việc tay chân như thế này mà có ai giúp đỡ."

      Miệng há ra trước lời xin lỗi của . quay người và lẩm bẩm cái gì đó về ngày dài chờ đón.
      Thế là vài giờ tiếp đó, Grant làm việc như thể bị ma nhập, cái chính là để mọi người khác phải làm. Ông già, Gerald Shepherd trông như thể ông ta sắp đổ xuống bất cứ lúc nào, Victoria lảo đảo mỗi khi đứng lên quá nhanh, và mặt Huckabee luôn thường trực màu đỏ báo động.

      chuyện khác làm càng cố gắng hơn: Victoria có vẻ rất khoái được ở bên cạnh và giám sát làm việc. lần, khi kéo vạt áo lên để lau trán, bắt gặp nhìn chằm chằm vào ngực và xuống dưới thấp hơn. Trước khi vội vàng ngước lên nhìn , vô tình liếm môi, làm cho lại làm việc như phát khùng. Và rồi khi nhận ra họ hoàn tất công việc trong ngày hôm đó, trông tự hào, đôi mắt long lanh vì điều đó, và thế là sẵn sàng làm việc đến chết.

      Ngay sau hoàng hôn, khi cắm xong cái trụ cuối cùng, Grant gần như quá mệt để có thể nghĩ đến chuyện ngủ với . Gần như. Bởi vì thèm khát được kéo vào trong vòng tay và ngủ là thể chống lại nổi. Chỉ nằm đó với . Chỉ vuốt ve mái tóc cho đến khi thiếp . lau trán và cổ rồi bước về phía ngồi bên mép cái xe thồ ngựa kéo. "Chúng ta làm việc với nhau rất ổn."

      " có vẻ khá hài lòng với bản thân."

      " đúng là như thế."

      "Như tôi hiểu, việc cạo lông cừu làm cho cái hàng rào trông như trò trẻ con. Tất nhiên, ở đây đủ lâu để biết việc đó."

      " rất quen thuộc với cừu," Grant nhắc nhở . " quản l‎ý Whitestone bốn năm."

      nhún vai với , cố ngăn cái ngáp vì mệt mỏi phủ khắp người .

      "Chúng ta cần phải về," Grant , rồi chúc hai người đàn ông buổi tối tốt đẹp. cười, biết rằng Huckabee và Shepherd sắp đắm mình vào vại bia mà bà vợ Shepherd mang cho họ lúc ăn trưa. Họ xứng đáng được như thế.

      thứ mà Grant nhận ra là Victoria phải là người duy nhất làm việc quá sức. Nhà Huckabee đóng quá nhiều vai trò trong khu gia trang. Huckabee chỉ là người quản lý mà còn làm việc tay chân và nhân công. Bà Huckabee vừa làm việc vắt sữa và dọn phòng, vừa là quản gia, và giặt đồ.

      Khi Victoria lại ngáp lần nữa, tóm lấy đầu gối , và trước khi kịp phản đối, đẩy lên lưng con ngựa của .

      Mắt mở lớn. "C-cao quá," lật bật. "To quá!"

      " dắt nó. Em quá mệt để bộ hết cả quãng đường về."

      thoải mái hơn hẳn khi nhìn thấy thả sợi dây cương ra, nhưng vẫn nắm chặt đám lông bờm con ngựa trong bàn tay. "Sao phải quan tâm?"

      " rất quan tâm."

      nhăn mặt với như thể làm khó hiểu. cũng khó hiểu với chính mình. Giờ nhận ra tình cảm của mình với , và ngạc nhiên tại sao mất nhiều thời gian đến thế. im lặng suốt quãng đường còn lại và cũng chẳng có gì hơn khi đưa xuống ngựa.

      Sau khi Victoria nghỉ, Grant viết thư cho Nicole về chuyện gửi những người có khả năng đến để làm việc ở đây. biết Victoria tức điên khi biết chuyện làm, nhưng sáng hôm sau, Grant vẫn huýt sáo gọi cậu coi tàu ngựa đến để gửi lá thư .

      Trong hai đêm tiếp theo, Tori đảm bảo thanh khủng khiếp nào đó đánh thức Grant dậy. đẩy những đồ đạc hiếm hoi còn lại của quanh phòng hoặc sửa cái cửa sổ mắc kẹt của với những cái bản lề cứ kêu rít lên. Rồi sáng sớm lại đá vào cửa phòng để đánh thức dây, nhưng cuối cùng, chiến thuật của chỉ tổ làm mệt rũ người. chẳng bao giờ lay chuyển khỏi cách cư xử dễ chịu và luôn miêng khen ngợi khi theo hàng ngày, học cách làm việc, và chẳng bao giờ chỉ trỏ gì nữa từ sau cái vụ hàng rào đó, mặc dù có thể thấy rằng việc phải kìm chế những lời làm muốn chết quách. Tốt.

      Thế nhưng vẫn là dễ chịu khi có ai đó ở đó để mở những thứ chẳng thể nào làm cho nó lung lay hoặc lấy những thứ với tới. chỉ cần cho thấy hơi khó khăn, là ở đó để giúp.

      " biết em có động cơ," buổi chiều khi họ chuyển những cái chuồng cừu di động từng cái . "Nhưng chưa bao giờ thấy ai theo đuổi cái gì đó với duy nhất mục tiêu trong đầu."
      Tôi theo đuổi như vậy, nghĩ. Và xem nó làm cho tôi thành thế nào. Đau đớn. "Thế người ta còn theo đuổi cái gì đó theo cách nào nữa? Và sao lại theo đuổi phần thưởng nếu nghĩ lấy được nó?"

      "Đúng là tại sao nhỉ?" Trông như thể vừa theo ý khác. Có phải đọc được suy nghĩ của ?

      Lúc nào cũng ở bên , nhìn thấy cái cơ thể cao lớn, cơ bắp đó làm việc suốt ngày chịu nổi, nhưng giờ thứ còn tệ, tệ hơn nhiều diễn ra.

      bắt đầu cho thấy có tính hài hước.

      Khi con cừu đực húc và mông , phá lên cười, và cũng cười theo. khựng lại, choáng váng. Tiếng cười của sâu và nồng nhiệt, và nụ cười của - há hốc cả miệng, chửi thầm, biết rằng chẳng có cách nào chống lại thứ hấp dẫn và dễ chịu.

      Rồi khi cái váy của vướng vào cái đinh và suýt ngã lộn vào trong chuồng cừu, lại cười. Đúng ra là, nhìn lên mặt rồi cố nén cười, quệt nước mắt trong khi gỡ ra và đưa lại cho mẩu váy. Sau đó, nhận ra, tiên sư nhà ta, là nhổ cái đinh láo toét .

      Tối đó trước khi trời quá tối, đến chuồng ngựa để mang thức ăn thừa cho mấy con mèo, và buộc phải vượt qua Grant và Huckabee ở ngoài lan can. Trong khi đợi bữa tôi, hai người hút xì gà và uống bia, chuyện về hạt giống và thu hoạch. thậm chí nghĩ Grant nhìn thấy qua, nhưng ngay khi vừa gọi "Đây nào, meo, meo," ở ngay sau lưng .

      Đặt cái đĩa xuống, quay lại và cười khẩy trước vẻ mặt của . Grant Sutherland say. nhướng mày lên. "Tôi thấy là Gerald chia ít bia tự làm cho và Huckabee."

      "Ngon cực, cái đó." xoa xoa cằm, lôi chú ý của đến hàm râu lờm xờm để

      "Tôi tưởng cạo râu hàng ngày."

      " quá mệt để có thể thậm chí nghĩ đến chuyện đó. Vì lý do nào đó," với nụ cười thách thức, "ở đây ngủ rất kém."

      trả lại nụ cười tự mãn. "Ngay cả con vật cũng biết rời khỏi cái nơi làm cho nó thoải mái." bật cười - đồ khốn - trông có vẻ dễ chịu và như ở nhà và chẳng hề giống cái ông Grant u ám mà quyết chịu cưới.

      Tiến đến gần , khẽ vào tai , "Điều duy nhất có thể làm cạo râu là nếu nghĩ có thể hôn em." vuốt ngón tay lên má . " muốn làm gương mặt mềm mại của em bị xước. Hoặc là đùi em."

      Hơi thở của biến mất như lời thầm. Em phiền đâu, nghĩ, rồi lại thầm tự chửi rủa mình. lùi lại, lắp bắp lý do nào đấy về bữa tối, và chuồn.

      Grant xuất ở bữa tối nửa giờ sau đó. cạo râu sạch .

      biết làm trò gì. thể , thế nên định quyến rũ . Và chúa giúp , mỗi khi liếc nhìn khuôn mặt , nhìn cái cằm mạnh mẽ và gò má đẹp như tạc được cạo sạch, rung động bùng lên trong . Có phải dự định hôn ngay tối nay? lắc đầu. hứng lên chỉ vì ngắm khuôn mặt ! Thế nhưng, bữa tối đúng là thử thách, và xin phép trước khi kịp ăn xong, lờ thất vọng thấy của , và lui về phòng làm việc.

      Ngả người trong cái ghế dựa, phân tích chiến lược của . với cần nhiều hơn là ham muốn, và với thể cho nhiều hơn. Bế tắc. Và ai sắp được theo như ý mình đây, như mọi lần họ lâm vào bế tắc trước đó?

      hòa lẫn cuộc sống của họ với nhau, cuộn xoắn chúng lại cho đến khi còn biết cuộc sống của bắt đầu từ đâu. Và chỉ trong công việc. thậm chí dự định dự cái đám cưới trong làng vào Thứ bảy tuần sau mà từng rất mong được . chưa bao giờ nhìn thấy người ta trong đám cưới ở tuổi tám mươi của họ, và giờ có thể đến dự.

      lầm bầm nguyền rủa. Dân làng coi họ như đồng chủ nhân, tất cả mọi người đều nhìn họ như thể họ làm việc như . Chẳng có nào hết. chẳng phải là nửa. sở hữu chỗ này. Nó là của theo luật chỉ trong chưa đầy tuần nữa. tống khứ được sống cuộc sống có tình , và nhượng bộ hết lần này đến lần khác mà được đáp lại. muốn , trước khi ham muốn của đối với làm cho thậm chí quên mất tại sao tình lại quan trọng.

      Đó phải lý do duy nhất làm lo lắng. biết công bằng nếu giữ quyền điều hành khu đất khi mà người chủ tốt hơn, tốt hơn về mặt tiền bạc, đợi để tiếp quản. cần phải moi ra tiền cho đoàn thợ cạo lông đó. Tori rà khắp sổ sách cho đến khi mắt như muốn đảo lên. xem xét lại các hợp đồng đầy câu chữ, dài dằng dặc với McClure, người thu mua len, nhưng chẳng thể hiểu gì cả.

      Sau rất nhiều giờ, ngủ thiếp , đầu gục xuống cái bàn rải rác những đơn giá len gốc, hợp đồng, và báo cáo mà cho Huckabee thu thập, nêu chi tiết về tất cả các tài sản của nông trại - họ sản xuất cái gì, lúc nào, và bằng cách nào.

      Tori mơ thấy cừu, dù những ngày gần đây phát ghét với mấy cái đồ ăn xin bé cứ kêu be be đó. bật tỉnh dậy, dụi mắt, và xoay xoay đầu cổ. chẳng thể nghĩ gì. phải nhà kinh doanh và cho thấy thực tế đó mỗi ngày.

      Nhưng khỉ , mình phải như thế. Trán nhăn tít, cố sắp xếp mọi thứ để bắt đầu lại. nửa đêm, khi mắt mờ , và rồi nhìn thấy nó.

      sai sót tuyệt vời nhất.

      lục lọi khắp đống hợp đồng dày cộp, chỉ chú tâm đến cái dòng đó. Tất cả đều có chung lỗi; sao có thể bỏ qua nó nhỉ? Bao nhiêu năm liền, McClure trả tiền cho nông trại của ông để lấy len cheviot. Họ sản xuất len cheviot, mà là thứ đắt hơn rất rất nhiều.

      Họ sản xuất len... merino .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 31
      Tori triệu tập buổi họp kín với nhà Huckabee ngay lúc rạng sáng để với họ về khám phá của , nhưng phải đánh vật với bối rối và cả cảm giác tội lỗi vì mời Grant. Tại sao lại muốn chia sẻ cái tin này với ? Bởi vì muốn biết cũng khôn ngoan lắm chứ, vì tìm ra cái mà chưa ai nhìn thấy?

      , phải thế. chỉ muốn nhìn thấy cười vì tin đó. Và như vậy. Những nụ cười hút hồn của dạo này đến dễ dàng. trở thành phần của gia trang. Và của . Thế nhưng ngay cả lúc say tối hôm trước, vẫn thổ lộ những tình cảm êm ái, chưa đến cái tình muốn. Bế tắc. Thông tin mới này là cách để có thể hoàn toàn làm chủ sở hữu, và giữ quân bài này chặt.

      Sau khi giải thích cặn kẽ cho hai người, , "Tôi viết thư cho McClure và với ông tai về nhầm lẫn đó. Ông ta nợ chúng ta hàng ngàn bảng chưa trả." cười ranh mãnh với bà Huckabee. "Tôi mới biết điều khoản đó hôm trước."

      Họ vỗ tay, rất vui vẻ với phát này. Rồi vẻ mặt của Huckabee lại tối lại. "Nếu ông ta cố tình lừa ngài bá tước sao? Nghĩ mà xem - người quản lý len của nông trại , ngài bá tước ốm và điều hành việc kinh doanh nữa, và tôi cố lắm cũng chỉ giữ cho mọi việc rời ra từng mảng. Theo tôi có ít khả năng ông ta thực nhầm lẫn suốt bốn năm trời, ngay cái lúc nông trại dễ bị tổn thương nhất."

      Tori ngồi phịch xuống cái ghế của . "Bác đúng. Bác hoàn toàn đúng. Thế chúng ta làm gì đây? Chúng ta có báo cho nhà chức trách ?"

      "Nếu theo lối tòa án," Bà Huckabee bắt đầu, " thấy được tiền ít ra trong vài năm."

      Huckabee vỗ tay lên đùi. "Tôi biết rồi. Chúng ta có thể theo cách 'đe dọa kiểu quý ông'." Khi nhíu mày, ông giải thích, "Sao chép lại tất cả mọi thứ và gửi chứng cứ cho ông ta, rồi viết 'Tự tìm cách giải
      quyết .' "

      "Đe dọa kiểu quý ông." gõ gõ cằm. "Hãy thử làm . Chúng ta có gì để mất đâu?"
      bỏ gần hết ngày chép lại các hợp đồng, rồi giao gói bưu phẩm để đưa . Nếu Huck có thể bắt kịp chuyến xe thư, các giấy tờ đến được chỗ McClure vào buổi sáng.

      Ngày hôm sau, lo lắng và căng thẳng về kết quả, Tori quyết định làm việc cho đến khi quên sạch, nhưng ồn ào ngoài con đường dẫn vào làm gián đoạn công việc của .

      gặp nhà Huckabee, và ba người bước ra cửa. Grant ở đó, đón những chiếc xe từ Whitestone đến mang theo thợ giặt, đầu bếp, giúp việc, cũng như ông thợ mộc để sửa cái mái chuồng cừu. Nhà Huckabee cảm thấy quá sung sường - Bà Huckabee gần như ngã lăn ra vì nhõm - và tất cả mọi người đều cười với Grant.

      Tori hầm hầm bỏ , thoát khỏi tầm mắt những người giúp việc mới và nhà Huckabee, nhưng Grant theo vào phòng khách. Khi quay lại, ở rất gần, vươn tay ra nhàng vuốt cánh tay .

      "Trông em có vẻ mệt mỏi."

      lùi lại. "Làm như là tôi cần cho tôi biết điều đó."

      "Em nên cho đun bồn nước tắm cho mình," gợi ý, giọng trầm, như ru . Tâm trí mơ hồ. Chúa tha thứ cho , nhưng được tắm trong cái bồn tắm cẩm thạch sâu hút trong phòng nghe tuyệt diệu. Trầm mình đến tận cằm trong làn nước bốc khói, tỏa hương... Điểm yếu của làm càng tức giận hơn. "Tôi muốn tắm, và tôi muốn người phục vụ. Tôi còn chẳng biết nên để họ ở đâu."

      "Họ có thể ở tầng ba khu nhà dưới."

      đưa ngón tay lên hai thái dương. "Chúng ta thể sưởi ấm chỗ đó."

      "Hè sắp đến rồi."

      "Nhưng mà, lương của họ -"

      " trả mọi chi phí kèm theo."

      thẳng người. "Tôi muốn thế." Trông biết điều, và cử chỉ này hợp lý, nhưng vẫn muốn rít lên giận dữ với . Thay vào đó, , "Grant thông minh, tìm cách khác để vào gia trang. nghĩ tôi nhận ra làm gì hả?"

      Mặt lộ vẻ thể tin nổi. "Em tin rằng đưa họ tới đây để phá em, trước khi em có thể tin rằng đưa họ tới đây để làm cho cuộc sống của em dễ thở hơn." Giọng gay gắt. "Em có biết gì về đây?"

      "Tôi phải nhớ rằng làm bất cứ chuyện gì để có được cái muốn. Và giờ, với chiêu này, mọi người nhìn đến khi họ cần người đưa ra quyết định."

      "Chắc là em thực muốn ," , rồi lắc đầu. "Khỉ , Victoria, phủ nhận điều đó ."

      gì.

      " tưởng em bắt đầu nhận ra mình làm việc với nhau rất tốt, rằng chúng ta có thể làm được chuyện này." thất vọng tràn ngập giọng của . " lầm."

      Grant bước ra tàu ngựa để chuẩn bị sẵn sàng con ngựa của . thấy bên cửa sổ, cắn môi và vuốt vuốt mép tấm rèm kiểu cổ vẻ lo lắng, và băn khoăn hiểu có phải nghĩ luôn. Những gì - nghĩ sắp hợp tác với đến nơi. bước ra, giận dữ và đầy hối hận, nhưng giận mình hơn. chắc hẳn làm đau đớn lắm để đến nỗi giữ mãi thù địch này. Cái ý nghĩ làm đau đớn khiến phát điên.

      , bỏ . phải hôm nay, bao giờ cả. móc xe kéo đồ nghề và cưỡi ngựa đến dãy hàng rào khác. Cái hàng rào này chưa bị đổ, nhưng nó có thể đổ sớm thôi, và cần công việc.

      Cho đến khi làm cho Victoria chịu lấy , có những cái hàng rào khỉ gió tốt nhất vùng.

      Khi hết vật liệu và trời sắp hoàng hôn, thong thả đến dòng suối để rửa ráy. ném những viên đá nước, nhận ra mình nhìn chăm chăm chúng cho đến khi chúng chìm xuống tận đáy.

      Khi đêm xuống, nằm tảng đá bờ và nhìn lên những ngôi sao. Vị trí của chúng trời quen thuộc với ; ở nước , nghe những thanh vùng thôn quê như mời gọi giấc ngủ, cơ thể mệt nhoài vì làm việc. Trái tim lẽ ra phải vui, nhưng biết chỉ cần phải xa và lấy được người phụ nữ duy nhất từng , chẳng có gì ổn hết.

      Khỉ , nhớ .

      đứng dậy vươn cái lưng đau nhức, băn khoăn biết có thể nào cũng nhớ . biết liệu có mạnh mẽ và tự tin đến mức có thể đẩy những gì có giữa họ vào dĩ vãng, bao giờ nhớ đến nữa.

      quay về phía khu gia trang, như thể để nhìn . Thứ thấy từ bên đuôi mắt làm hít hơi nhanh. xoay mình về phía thứ ánh sáng kỳ lạ, xoa tay lên mặt, thể tin nổi.

      Lửa sáng rực cả thung lũng.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 32
      Tori nằm giường, nhìn chằm chằm vào lớp giấy dán tường bong tróc. giống hệt căn phòng cũ này, xơ xác và bị bỏ mặc. Sau khi Grant , băn khoăn hàng giờ biết có thể cảm thấy trống trải hơn thế này , và mỗi giờ, lại càng cảm thấy như thế. Nỗi buồn của tăng lên, và lo sợ biết nó dừng lại ở đâu.

      bỏ ? luôn? chẳng cho lý do nào để ở lại. Khỉ ! thể bỏ cuộc - thể sau khi cho thấy thứ mà thể sống thiếu được.

      .
      Cái tên khốn kiếp đó.

      Nhận ra bao giờ xua được ra khỏi đầu, dậy và sang phòng , vớ lấy cái gối của . lại nằm xuống, đưa nó lên ngực và ôm ghì lấy. Cũng chẳng phải là mùi hương của mang đến nhiều giấc mơ trong đêm. Chẳng thể nào có nhiều giấc mơ về hơn nữa.

      nghe thấy những tiếng động ở dưới lầu và nhảy ra khỏi giường lần nữa, hy vọng trở lại. Nhưng khi nâng cửa sổ lên và nhìn ra lối vào, ánh sáng ở đằng xa thu hút chú ý của .

      hoảng loạn nghẹn lại trong cổ. Cái chuồng cừu cháy rừng rực.

      Lao xuống cầu thang, hét gọi người đến giúp, Tori chạy ra chỗ cái chuồng. Họ có những con cừu non ốm ở trong đó và sắp khỏi rồi, những con cừu cái có mang cần thêm thức ăn và được chăm sóc.

      Khi chạy và thở ra hơi xuống dưới thung lũng, vài người dân làng làm thành mội đội cứu hỏa, mặc dù mọi người đều phải biết là lửa quá mạnh và lan quá nhanh để có thể kịp làm cái gì đó. Đầu gối như muốn sụm xuống. Nhưng vẫn cố tiến sát đến ngọn lửa hơn để xem có thể giúp được gì , và rồi mắt nhấp nháy vì khó hiểu.

      Nhìn qua ngọn lửa bên trong chuồng, thấy Grant ở phía bên kia. gào tên - thể nghe thấy . chạy về phía nhưng hơi nóng hất trở lại. cởi áo khoác ra, lùa vài con cừu non còn lại, buộc những con vật hoảng loạn phải thoát ra ngoài. Như thể bị cú giáng, nhìn thấy hụp xuống và biến mất đằng sau bức tường lửa. Rồi lại đứng lên - chỉ để rồi lại biến mất lần nữa.

      Xách váy ngủ lên, chạy vòng quanh cả chiều dài chuồng cừu, qua những ngọn cỏ cao và ướt, vấp ngã trong khi chạy. Khi đến cửa phía nam, nhòm vào, nhưng thể thấy đâu cả. khí biến mất khỏi lồng ngực như thể vừa bị đánh. hít luồng khí đầy khói và hét tên , nhưng vẫn có câu trả lời. , thể hoảng loạn được. Tìm và kéo ra.

      Quyết định, bước tới lối vào cháy rừng rực.

      cánh tay cứng như thép vòng quanh eo và giật ra ngoài, cả người bị đẩy xa khỏi căn chuồng và ấn dúi xuống đất. tiếp đất, thở khò khè, Grant ngã lên người đúng lúc mái chuồng sập xuống với tiếng ầm rung chuyển và cột tàn lửa bốc lên trời.

      Khi bình tĩnh lại, lăn lên người , ngồi dậy cưỡi lên , biết nên đánh vào đâu trước. Sao dám mạo hiểm như vậy chứ! biết là thể sống thiếu sao?

      "Chúa ơi, Victoria," kêu lên khi bàn tay đặt lên hông . "Nếu biết kết cục như thế này, tự tay châm lửa-"

      " là cái đồ ngốc, đồ ngốc," với cái tát. "Đồ khó bảo! đúng là như thế đấy." Đấm. "Tôi thà tự mình giết còn hơn." đánh vào ngực như đánh trống.

      Khi cấu - mạnh - lăn người đè lên , giữ tay bên đầu.

      "!" cố giải phóng hai cánh tay. "Tôi chưa đánh xong!"

      " bị đánh đủ rồi."

      ưỡn hông lên bên dưới , làm rên. "Cưng à, cái đó có hiệu quả như là nghĩ em định đâu."

      Nước mắt ngập tràn trong đôi mắt , nhanh. "Tại sao lại ở lại đó? Sao chạy lần đầu tiên ngã xuống?"

      thả tay ra và nghiêng người xuống bên cạnh . " ngã."

      "Em thấy ngã xuống hai lần."

      nhăn mặt. " đoán là trông nó giống như là ngã. Nhưng thực ra cúi xuống nhặt vài thứ."

      "Thứ gì?"
      Mặt căng ra. "Chỉ là vài thứ thôi."

      Đúng lúc đó nghe tiếng meo meo. "Mấy con mèo con!" ngoái đầu về phía tiếng kêu và nhìn thấy mấy cuộn lông run rẩy bò ra từ dưới cái áo khoác của , về phía mẹ chúng. "Em tưởng chúng chết chắc rồi - chúng ở đống rơm."

      "Con mèo chuyển chúng từng con xuống đất. Nhưng rồi ngọn lửa lan ra. Cái con xám nhất - "
      "Chúng bây giờ đều xám cả rồi."

      "Thế cái con vẫn kêu xì xì đó... nó chịu hợp tác với ."

      Giờ Tori cười. "Thế tại sao lại hụp xuống lần thứ hai? Để cứu con mèo con cuối cùng à?"

      " làm làm đến nơi," lẩm bẩm.

      Tori nhìn thấy con mèo mẹ nháy mắt với họ với con mèo con miệng, sẵn sàng để di chuyển, "Em nghĩ vừa trở thành người hùng của em. Vị cứu tinh mèo con của em."

      "Đủ rồi," rên rỉ.

      hôn lên mặt . "Em biết làm thế nào để tìm được ."

      "Khỉ , Victoria. Em phải hứa em bao giờ làm việc gì nguy hiểm để giúp ."

      " thể," lầm bầm.

      đặt tay lên má , và lau giọt nước mắt còn đọng đó. "Tại sao?"

      bắt gặp ánh mắt . Bởi vì em . Hơn bao giờ hết... biết thể chịu đựng nổi nếu sống thiếu - bất kể trong hoàn cảnh nào - và hít hơi chuẩn bị -

      "Thưa !" Huckabee gọi khi ông ấy vừa bước vội đến. " ổn chứ?"

      Grant rên lên và nằm lăn ra như thể vừa bị choáng váng bởi tiếp xúc gần gũi với .

      "Chúng tôi ổn," , nhưng giờ và Grant rời nhau ra, bắt đầu run lên giữa đám cỏ lạnh.
      Grant đứng bật dậy. "Huckabee, đun bồn nước tắm," quát.

      " bé mới đến đun cả đống nước."

      "Tốt." Grant kéo dậy và nhặt cái áo của dưới đất, rồi choàng nó quanh vai , kéo lại gần bên . Dù cho mùi khói và tro, tưởng như có thể ngửi thấy làn da .

      Nửa đường lên thung lũng, vấp ngã, và bế lên tay. Khi nhúc nhích chút cho thoải mái hơn, tưởng lầm phản đối.

      "Hãy để làm việc này," giọng khàn khàn.

      duỗi người tay . Chẳng nhẽ nghĩ đó là tất cả những gì cho đêm nay sao?

      bế lên phòng , đá bật cánh cửa vào phòng tắm, rồi nhướng mày lên khi thấy chiếc bồn cẩm thạch đặt ngay trước lò sưởi cháy lung linh. Hơi nóng bốc lên từ bồn nước.

      đặt bên cạnh cái bồn. "Em tự lo được chứ?" Giọng thấp và khàn.

      , muốn tự làm. muốn để rời khỏi tầm mắt và biết cách rất tuyệt để giữ lại. nhìn xuống với vẻ ngượng ngùng, rê rê ngón tay mặt nước. "Cả hai chúng ta đều ám mùi khói, và có bồn tắm đủ to cho cả hai. Và bồn nước nóng mời gọi này..."

      cắn môi bồn chồn, biết làm gì, nhưng trước khi ngước lên nhìn , hất tung đôi ủng ra rồi. nhảy lên để giúp cởi áo, rồi giơ tay lên để lột cái áo ngủ khỏi người .

      Những ngón tay của lần xuống chiếc quần của và cọ làn da của , xuống thấp khi tháo những cái nút, đụng chạm nhàng nhất cũng làm hơi thở của như rít lên.

      "Vào bồn nước , Victoria." Giọng đứt quãng. "Em cần phải làm ấm người."

      muốn làm thế, để xem ngay tại đó . Khi lưỡng lự, túm vai , xoay người , và vỗ vào mông để đẩy về phía trước. Với những bước chân run rẩy, bước lên những bậc dẫn lên mép bồn. Khi trầm mình trong làn nước đến tận ngực, thở dài thỏa mãn trong lúc giơ tay ra gọi .
      từ từ ngồi vào, rồi kéo ngồi giữa hai chân . tưởng hôn , nhưng xoay để lưng dựa vào ngực . lấy cục xà phòng và nhàng gội tóc , rồi túm nó thành búi đầu để có thể cọ lưng và vai trước khi tiến đến phần ngực . hầu như chạm vào vú . Chuyện này giống như công việc vậy. xối nước lên tóc và lưng , xối sạch.

      "Đến lượt ." chuyển mình trong cái bồn để ngồi sau lưng . Sau khi cọ xong cho , xối nước lên người , xoa bóp những cơ bắp căng cứng lưng , gội rửa sạch. Để với tới ngực , tựa người lưng , để cho vú trượt làn da . Ngay lập tức, quay về phía , quỳ lên, vươn tay ra để tóm lấy thành bồn ngay sau . Cả cơ thể áp sát vào .

      cúi xuống để hôn và cắn từ cổ xuống đến ngực. cong lưng ra sau để có thể nếm hai đầu vú. Khi rà lưỡi lên bên, tay duỗi ra và vòng quanh người . Tay đặt lên cánh tay , bám chặt khi nâng người lên. liếm và nút chút khoan dung, và rồi ngay khi tưởng có thể đạt đến đỉnh điểm chỉ với đôi môi của ngực , rên lên bên nhũ phong cứng ngắc của , " thể chịu đựng hơn nữa. muốn em lâu quá rồi."

      "Vậy hãy đưa em về giường ," thầm.

      hít vào hơi và đứng lên, nhưng chậm hơn, đặc biệt chậm khi mà chỗ đó của ở ngay trước mặt , buộc phải chú ý. đưa tay xuống để nâng dậy, nhưng lờ bàn tay và túm lấy . rên lên như thể bị đau, nhưng thể thả ra ngay cả nếu muốn thế. trơn và cứng, những giọt nước chảy xuống những chỗ vào và những đường cong cơ bắp cái bụng rắn chắc của , chạy xuống theo dải lông tới cái vật căng cứng của .

      "Em nhớ cái này..." Trước khi kịp ngăn , hôn đầy âu yếm, cho thấy nhớ biết bao. Da thịt nóng rực bên môi và đập từng nhịp cạnh lưỡi làm khao khát muốn ngậm vào như từng kể những đêm trước.

      Với tiếng gầm hoang dại, vùi tay vào mái tóc . thể được kéo vào hay đẩy ra xa và nghĩ có lẽ chính cũng biết. "Em biết em làm gì với đâu. Nhìn thấy đôi môi em người và biết rằng em muốn làm sung sướng với cái miệng của em. mơ thấy nó biết bao nhiêu đêm rồi."

      " còn mơ thấy gì nữa?" hỏi ngay bên chỗ đó, ngay trước khi lưỡi lướt nó.

      "Chúa ơi." bật ngửa đầu ra và ngước lên nhìn những cơ bắp căng ra bộ ngực và cánh tay . Cơ thể là cả khối sức mạnh.

      trả lời câu hỏi của , mà kéo ra khỏi bồn, vớ lấy cái khăn, rồi vội vã liếm và lau sạch từng inch người . định cũng làm vậy với nhưng kéo vào trong ngực mình, để nhìn xuống đôi mắt . " có làm em sợ lúc mình nhau lần trước ? có làm em đau ?"

      ", chưa bao giờ."

      "Vậy để cho em thấy mơ điều gì." Lời của làm run lên, dọc theo sống lưng.
      dẫn về giường, kéo về phía khi ngồi xuống, cặp chân dài duỗi ra, lưng tựa vào đầu giường. quá mạnh mẽ và có thể dễ dàng đặt ở chỗ muốn, chân choãi ra người , cưỡi lên giống như lúc nãy.

      Họ ân ái như thế này sao? ? Trước khi kịp hỏi, đặt hai bàn tay lên mông , kéo về phía cái miệng chờ đợi của . Khi lưỡi chạm vào lần đầu tiên, rên lên bên da thịt , làm rùng mình. cảm giác mình trở nên ướt hơn, biết rằng cũng nhận ra như vậy khi gầm gừ, "Ngọt như mật vậy."

      Phó mặc hoàn toàn, luồn những ngón tay vào trong tóc , kéo lại gần hơn. Và thế là, lại rên lên và chuyển người dần xuống phía dưới cơ thể , đặt lên chỗ đó của , rồi hạ xuống. Cử động đó chậm và như tra tấn đối với . Với cả nữa, vì có thể nhận thấy xiết tay lại và nắm rất chặt, nhận thấy các cơ căng ra ở cổ và ngực .

      thở ra hơi mà biết mình kìm lại bao lâu. Quá mãnh liệt... tiến vào sâu hơn trước, đâm sâu vào trong, và vẫn chưa thể đón nhận hoàn toàn.

      "Em gần lắm rồi," thở dốc.

      Ngay lập tức rút khỏi , đưa trở lại cái miệng ham muốn của và ngồi đó ngấu nghiến .

      "Ôi, Chúa ơi," kêu lên, lưng ngửa ra, ấn người vào cái lưỡi nóng bỏng mơn trớn của . Đỉnh điểm của lại đến gần lần nữa, nhưng giờ nó gấp gáp hơn nhiều, gấp gáp gần như đến mức đáng sợ.

      Khi đặt hai tay lên bức tường đầu , chuẩn bị để cho hạnh phúc chiếm lấy , lại đẩy ra, lần này đặt mạnh xuống , và hẩy hông lên.

      bắt gặp mắt của . Trông như điên dại, khổ sở, tự chủ của biến mất, và điều đó làm thể kìm được nữa. hét lên, run lẩy bẩy bên , hổn hển, quằn quại trong khi đâm mạnh vào , làm cho khoái cảm trở nên quá mạnh mẽ... nhìn lên đến đỉnh, mắt tối lại và hoang dại nhìn khi vào mắt , dữ dội vì ham muốn.

      vẫn xiết chặt quanh khi ghì chặt vào ngực, rắn chắc và cộm lên dưới hai bàn tay , cho đến khi kêu tên và hạt giống nóng bỏng của tuôn xối xả vào trong .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 33
      Ánh nắng tỏa ra xuyên qua tấm rèm trong phòng Victoria, đánh thức Grant. Khi nhìn xuống ngực mình, ngạc nhiên khi thấy những sóng tóc vàng óng phủ người . Liệu có thể may mắn đến thế sao? Liệu có thể nào thực ân ái với đến gần sáng chứ phải chỉ lại mơ thấy chuyện đó? Đúng thế, đêm qua là có - khó tin, cách sống động.

      vẫn phát sốt vì ham muốn . Đôi khi cảm thấy muốn đầu hàng nó. Nhưng giờ, với hình hài nằm ngủ ngực , tay ôm , chỉ muốn ghì lấy , xiết chặt vào người để có thể hiểu được những cảm xúc của với , để biết quằn quại đến mức nào bởi mãnh liệt của chúng. chưa bao giờ nghĩ có thể cảm thấy điều này, và chợt nhăn mặt khi nhớ suýt nữa đánh mất nó.

      muốn chìm đắm, chỉ ôm chặt , nhưng biết rằng phải kiểm tra thiệt hại của chuồng cừu và tiến hành các công việc, và với hơi thở dài mệt mỏi, ngồi dậy, mặc quần áo. Cẩn thận làm thức giấc sau đêm dài, hôn trước khi ra.

      Khi tới thung lũng, nhận ra chẳng phần nào của cái chuồng là còn sót lại. Thay vào chỗ nó là núi trođang bốc khói. Grant gặp Huckabee ở đó và chuyện với ông ta, và họ cho số người ở đó dọn dẹp cái đống tan hoang.

      Công việc đầu tiên của Grant là tìm thêm nhân công. Việc thứ hai là tìm ra ai chơi họ vố này.

      Choáng váng vì những kiện đêm qua, Tori ngồi trong cái ghế của ông , cảm xúc của chuyển từ hưng phấn vì và Grant nhau lần nữa, chuyển sang suy sụp vì vụ cháy. Khi Grant bước qua cửa, thậm chí hỏi xem nó tệ đến mức nào. có thể thấy qua căng thẳng trong mắt .

      thở ra, rồi lắc đầu.

      "Ngay trước lúc cạo lông và cho đẻ lứa mới," với giọng như chết. "Chẳng có gì có thể gây thiệt hại cho chúng ta hơn thế."

      Khi Grant nhướng đôi lông mày của lên, nhận ra "chúng ta." Chẳng có gì quan trọng. Sớm hay muộn cũng nhận ra để .

      ngồi xuống chiếc ghế đối diện với và kể lại những gì và ông Huckabee quyết định cho việc xây dựng lại. " hy vọng là làm quá trớn."

      ", em đồng ý với tất cả những gì ," Tori đảm bảo với . "Em cũng xử lý khác chút nào."

      nghiêng người về phía trước chống khuỷu tay lên đùi. "Victoria, chúng ta phải chuyện về đám cháy. Đó là vụ phóng hỏa cố ý."

      " thể thế được -"

      " ngửi thấy kerosen. vũng nước thực cháy rừng rực, và khoảng đất sét ướt sũng cũng cháy nữa. Như thể ai đó rải kerosen khắp đất."

      bóp trán. "Tại sao?"

      "Để cảnh cáo em, nghi thế. Hoặc để làm em bị thiệt hại."

      "Ai? Ai có thể -" dừng lại vì mối nghi ngờ ra. "Em viết thư cho người thu mua vài ngày trước. Ông ta trả thiếu tiền chúng ta hàng năm trời. Ông ta nợ chúng ta khoản khổng lồ."

      "McClure?"

      Với cái gật đầu của , , " muốn danh sách của tất cả các chủ nợ."

      giờ sau, sau khi soi kỹ các hợp đồng, Grant lẩm bẩm, "Đồ chó đẻ."

      "Gì cơ?"

      "Công ty cho vay nợ này - Tài chính West London. Đó là công ty của tay thu mua. M. McClure." ngồi lên mép bàn và đưa những giấy tờ cho .

      " thể được. Chẳng phải như thế có tranh chấp lợi ích sao?"

      "Đúng, nhưng cái công ty này rất mờ ám. Chúng chào mời với lãi suất hấp dẫn, nhưng trong tất cả các hợp đồng chúng giữ lại quyền được nâng lãi suất. Ngay khi người vay tiền gặp khó khăn, McClure xiết chặt sợi dây thòng lọng."

      "Làm sao biết tất cả những chuyện này?"

      "Bởi vì vài năm trước, Ian vay của chúng mấy ngàn bảng. Cậu ấy phải vay tiền chỉ để trả cho tay chân của McClure."

      "Ôi, chúa ơi."

      "Người đàn ông này cho ngài bá tước vay tiền mà thực ra là tiền của chính ông. ta lừa Belmont rồi lại làm phồng khoản nợ của ông ấy lên. ràng muốn chỗ này, nghi ngờ gì nữa."

      im lặng lúc. "Giờ em biết tại sao lại xem trọng danh dự của mình đến thế." Đôi mắt buồn. "Bởi vì phải đối phó với những kẻ chẳng có chút danh dự nào."

      gì.

      "Grant, em phải làm gì?" hỏi. " gặp cảnh sát? Để luật pháp vào cuộc?"

      "Nó ngăn được vụ tấn công khác."

      Đôi mắt mở lớn. " nghĩ chuyện như thế này lại xảy ra sao?"

      nhìn với vẻ u ám. " nghi ngờ gì hết."

      bỗng dưng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. "Vậy nghĩ nên làm sao?"

      " quyết định trực tiếp đối mặt với McClure." Mắt nheo lại. "Cho thằng con hoang đó ăn đòn nếu cần thiết."

      Tori vô cùng ngạc nhiên. Trông cay độc và nguy hiểm.

      "Nếu phải làm, chơi đúng trò của để bảo vệ những gì thuộc về..." ngừng lời.
      "Những gì thuộc về ," khẽ. "Như là khu gia trang chẳng hạn."

      kéo về phía và áp trán vào trán . " về gia trang. về em."

      "Sao mà em biết được?" thầm.

      "Bởi vì em là cái làm quay lại đây để giành lấy."

      ngửa ra sau, lắc đầu. " cần phải những điều này. quay lại vì gia trang, và em hiểu tại sao-"

      "Bản khế ước đứng tên em."

      "G-gì cơ?" bật ra.

      vuốt má . "Nó như thế từ trước khi trở lại."

      "Thế tại sao?..."

      " thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để ở gần em."

      "Vậy là quay lại vì em?" Trái tim đập điên cuồng. Vì em?

      gật đầu cách nghiêm nghị.

      "Đó là kế hoạch của à?"

      "Có kế hoạch bao giờ cũng tốt hơn."

      ném cho nụ cười hóm hỉnh. "Thế nó tiến triển thế nào?"

      bên mép nhếch lên. " khá lạc quan sau đêm qua."

      "Em thể tin từ bỏ nó vì em."

      quay chỗ khác và mặt đanh lại. "Điều đó chẳng có ý nghĩa gì nếu McClure đốt trụi ngôi nhà của em. Đó là lý do tại sao hôm nay-"

      "Em với ," xem vào.

      mỉm cười rầu rĩ. "Sao lại đoán được em vậy nhỉ? định để em ở lại Whitestone."
      nhướng mày lên với .

      "Ở đây an toàn, và em London."

      "Em chắc chắn là , với . Hoặc là với ," thêm vào đầy đe dọa.

      "Việc này rất nguy hiểm. đời nào mạo hiểm để em có thể bị tổn thương. Em ở lại Whitestone và đó là quyết định cuối cùng."

      gõ gõ vào má và ra vẻ suy nghĩ. "Em từng nghĩ gia đình là kiểu trói người ta lại hoặc nhốt ai đó vào trong phòng ngủ."

      Trông có vẻ ngỡ ngàng.

      "Đó là cách duy nhất họ giữ em ở lại đó."

      "Quên chuyện đó , Victoria. Đơn giản là bao giờ cho phép."

      "Em thể tin vẫn còn dỗi," Victoria vui vẻ khi họ bước tay khoác tay lề con phố của London.

      nhăn mày với , cố lờ vẻ thích thú - và hấp dẫn - của với những dải rua mũ phất phơ bên má. muốn hôn và kéo lại gần. Thay vào đó, gầm gừ, " thể tin là em khiến cho phải đưa em theo."

      mỉm cười với , đôi mắt tha thiết. Mỗi khi nhìn như vậy, thể từ chối điều gì. Tệ hơn, sợ là cũng nhận ra điều đó rồi.

      "Grant, em chỉ theo lý lẽ thôi. Nếu để em lại Whitestone, em vẫn theo. Chỉ là lúc đó em được nằm trong tầm mắt canh chừng và bảo vệ của . Thử tưởng tượng em - " đặt tay lên ngực - " đường phố London, đơn, sợ hãi..."

      Đôi môi cong lên. cười đáp trả, và nhìn qua người . "Đợi , đây rồi."

      ngăn lại, xoay đối diện với . " muốn em gì cả. lo chuyện này."

      đảo mắt. "Như với em hai mươi lần rồi."

      Grant phát ra thanh gầm gừ với và mở cánh cửa để họ vào. "Chúng tôi đến đây gặp ông McClure," với người trực văn phòng.

      Cậu thanh niên trông có vẻ bối rối nhưng vẫn tìm người chủ của cậu ta. Vài phút sau, cậu ta quay lại dẫn họ vào trong văn phòng.

      Chỉ nhìn người thu mua cái và Grant nhướng mày lên và cằm Victoria rớt phịch xuống.

      M. McClure là người đàn bà.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 34
      Tori như muốn rên lên khi người đàn bà ngắm nghía Grant vẻ trầm trồ. ta vuốt ve mái tóc vàng sẫm, bóng mượt và tiến về phía với bàn tay chìa ra. "Miranda McClure," ta . khẽ nắm lấy tay ta, nhưng ta dúi tay vào tay và họ bắt tay như những người đàn ông.

      "Grant Sutherland," trả lời với giọng hề lúng túng. Trẻ trung và quyến rũ, Miranda có lẽ là thứ cuối cùng có thể nghĩ tới.

      Ánh mắt Miranda bay về phía Tori, đôi mắt xanh như băng của ta nheo lại với cái nhìn vẻ phê bình. " chắc hẳn là quý Victoria. Lạ , tôi biết lại có liên hệ với người nhà Sutherland."

      Grant đến sát bên Tori hơn. " ấy là vợ chưa cưới của tôi."

      nụ cười khổ sở lên đôi môi đỏ sẫm. "Tuyệt làm sao."

      "Ông McClure đâu?"
      "Cha tôi qua đời vài tháng trước," ta với tiếng thở dài, trông có vẻ rất đau khổ. "Bây giờ tôi xử lý công việc của ông."

      Tori sắp sửa bày tỏ chia buồn, nhưng Grant , "Chúng ta cần phí thời gian của nhau. Chúng tôi biết cha lừa của ông bá tước cả gia tài rồi lại cho ông ấy vay lại với lãi suất trời."

      Tori há miệng khi vẻ mặt đau buồn của người đàn bà biến mất như thể nó chưa từng ở đó. Miranda nhún vai duyên dáng. "Tôi e đó là tính chất của việc kinh doanh. Và tôi tin rằng những lá thư đó ảnh hưởng trực tiếp."
      "Có phải vì thế mà cho phóng hỏa?"

      " chờ đợi tôi mắc bẫy chứ, có phải ?" ta giả vờ làm bộ sợ hãi. "Phóng hỏa? Chúa ơi!" Vẻ mặt của ta lại trơ ra như gỗ. "Nếu đúng là tôi gây ra, tôi cũng chẳng bao giờ thừa nhận cả."

      "Đó phải là vấn đề. Tôi đơn giản thôi. biết là ở London, tiền đồng nghĩa với công lý, và tôi có nhiều hơn ."

      "Ồ, đúng, những cái rương đáy nhà Sutherland. Tôi nghe đồn các tự chế được vàng ở Surrey." ta nở nụ cười lóa mắt với . "Thực ra, tôi xem xét việc lấy khi trở về."

      Tori thẳng người lên. Cái nhìn vẻ ghê tởm gương mặt Grant là lý do duy nhất Tori tát ta.

      Miranda liếc Tori thích thú. "Thu móng vuốt lại , cưng. ràng là em trói được chàng này rồi."

      "Đủ rồi," Grant , giọng thô bạo. "Tôi nghĩ cách thử giải quyết chuyện này, nhưng ràng là thuộc về Newgate." ( nhà tù ở London)

      Lần đầu tiên, da ta tái và mắt mở to. " nghĩ chuyện gì xảy ra với phụ nữ như tôi ở trong đó?"
      Tori trả lời, "Tôi nghĩ bị thối ra ở trong đó." bật ngón tay như thể vừa nhớ ra cái gì đó. "Ờ, mà quá muộn rồi."

      Khi ta ném cái nhìn hằn học về phía Tori, Grant , "Tôi chuẩn bị đấy," rồi quay người để đưa Tori ra.

      "Đợi !" Minrada tóm lấy cánh tay kia của Grant. "Nếu tôi trả lại... nửa chỗ nợ?"

      nhìn ta vẻ khó tin. "Quá muộn. Và chúng tôi lấy lại đủ khoản bồi thường và vẫn được thỏa mãn vì biết thối thây trong xà lim."

      "Nếu tôi trả lại tất cả sao?" Khi ta thấy họ lay chuyển, ta thêm vào với giọng quyến rũ, "Nếu tôi có thông tin sao?..."

      "Về cái gì?"

      "Về chuyện người em họ quý của biến đâu?" ta gõ gõ má. "Chẳng phải đẹp đẽ gì lắm, và tôi đoán lúc này ta cầu chúa có người đến cứu ta."

      Grant tóm lấy khuỷu tay ta. " ."

      ta cố ra vẻ cứng cỏi và lườm bàn tay .

      "!"

      "Thỏa thuận?"

      thả ta ra. "Sao tôi biết được là dở trò với chúng tôi lần nữa?"

      "Tôi bao giờ cố ý" - ta liếc nhìn Tori - "giở trò với người nhà Sutherland." ta đặt bàn tay lên ve áo , nhưng với cái nhìn lạnh như băng của , ta vỗ vỗ vào đó rồi rút tay lại. "Miranda đủ khôn ngoan để túm đuôi hổ."

      "Tôi muốn thông tin đó ngay. Và, tất nhiên, theo chúng tôi tới ngân hàng."

      ta dúm người lại với từ "ngân hàng. "Được rồi. Nhưng tôi muốn tiếp tục làm người thu mua của chị."
      " điên à? Chúng tôi phải suốt ngày kiểm tra để chắc ăn cướp của chúng tôi lần nữa."

      "Chẳng phải đằng nào chị cũng làm thế sao, bất cứ chị đâu? Tôi biết tôi thể thoát được chuyện đó, nhưng người khác thử đấy."

      "Quên chuyện đó ."

      Tori gõ gõ vai . "Grant, nghe thông tin của ta . ta cũng hơi có lý."

      ta mỉm cười sung sướng với Tori. Và Tori có cảm giác kỳ lạ là Miranda cố ghi nhớ để trả ơn . Kỳ lạ hơn nữa, Tori trông đợi điều đó.

      " ta lên con tàu tên là Dominion, bến gốc tại Liverpool."

      Tori run lên. Ngay cả tên con tàu cũng có vẻ lành.

      Grant nhìn Miranda đầy nghi ngờ. "Chúng tôi lần theo cậu ấy đến Pháp."

      "Nó đỗ lại lần cuối ở St. Nazaire, rồi đến Foochow," ta giải thích.

      Tori lắc lắc đầu. "Foochow, ở Trung Quốc?"

      Grant chậm rãi gật đầu. Về phía Miranda, hỏi, "Sao biết chuyện này?"

      "Tôi biết gần như tất cả những việc xấu xí xảy ra trong thành phố này."

      "Ai làm chuyện này với cậu ta?" Grant hỏi.

      " lần nữa, chỉ gần như tất cả mọi việc... Tôi biết gì hơn những gì tôi với ." Miranda chặc lưỡi trước cái nhìn vẫn rắn câng của Grant và vớ lấy cái mũ của ta. "Rồi, cuộc viếng thăm này rất vui vẻ, giờ tôi có thể trả chị đống tiền và giải quyết xong chuyện với hai người ? Cho ngày hôm nay," ta thêm, nhấn mạnh hy vọng muốn làm ăn với họ trong tương lai.

      Khi Miranda vào Ngân hàng Cunliffe, vị giám đốc như muốn liếm giày ta, dù trông ông ta có vẻ rất khổ sở khi ta với ông ta khoản tiền cần rút ra. Tori há miệng ngạc nhiên khi người đàn bà gãi gãi cằm ông ta và , "Tôi trở lại và làm đầy nó lại cho ngay, cưng à."

      Tori ngoái nhìn qua vai khi họ rời Cunliffe. " có nghĩ chúng ta nên hỏi thêm ta ?"

      Grant lắc đầu. " nghĩ mình có mọi thông tin của ta. Nếu dồn thêm, ta phải bắt đầu bịa chuyện. Nhưng lúc em làm thủ tục với khoản bồi thường, thảo tin nhắn cho những người chạy việc của bọn , kể về phát mới này. Họ trông chừng cả Miranda luôn."

      Tori gật đầu, biết nên gì. đau đớn khi nghĩ đến Ian ở ngoài kia mình, có thể chịu đau đớn.

      Grant chậm lại và quay nhìn . "Victoria, nghe . Chúng ta tìm thấy Ian." Giọng chút nghi ngờ.

      nhớ rằng Bà Stanhope tả về Grant trước khi ra tìm kiếm gia đình Tori. với bà, "Nếu họ còn ở ngoài kia, con trở về với họ." Bà Stanhope thể nghi ngờ điều đó, dù mọi cơ may đều chống lại . Giờ Tori hiểu bà gì. cái nhìn về phía Grant, to lớn và mạnh mẽ, đôi mắt xanh của trong vắt, và mọi lo lắng trong biến mất. Họ tìm thấy Ian. Chấm hết.

      "Em tin ," trả lời khi họ lại bắt đầu bước . Thế nhưng dù lo lắng của được giải quyết, vẫn cảm thấy họ ở trong hoàn cảnh kỳ cục, như thể họ vừa làm được công việc lớn lao như đội, nhưng giờ họ mỗi người đường.

      " ta đáng sợ." Grant lấp đầy yên lặng.

      "Em đồng ý," , mừng vì được chuyện về cái gì đó, ngay cả là về McClure. "Nhưng dù ta có kỳ quặc và ba phải và phức tạp, em nghĩ vẫn có trái tim phụ nữ dưới những lớp băng đó. Thực ra, khi em thấy ta, em còn lo là có thể thích ta."

      đứng lại, trông như thể vừa bị xúc phạm. "Đó phải tuýp của ."

      quay người nhìn . "Thế em xin lỗi."

      "Chưa sao cả."

      Cuộc chuyện bắt đầu trở nên gượng gạo. Họ về đâu đây? nghĩ gì sau cái đêm họ ở bên nhau? biết nghĩ gì - rằng đó chỉ là đêm đầu tiên của rất nhiều đêm nếu như họ có thể sống sót qua cuộc chuyện này. kéo kéo cái váy của ; dậm dậm gót giày.

      "Em chắc rất háo hức muốn được tiêu chút tiền từ chỗ đó."

      "Ồ, vâng, đặc biệt là sau khi phải tiết kiệm - " ngừng lại. muốn nhắc lại bất cứ phần nào của những tuần vừa qua. Cái thời gian đó giờ qua rồi, ở trong quá khứ. lôi mảnh giấy từ trong túi váy ra và đọc. "Em cần mua cho Cammy ít vải để may váy mới - chị ấy to ra và vừa bất cứ thứ gì - và mua cho bà Huckabee cái mũ hơn." Tori lắc đầu và thở ra. "Bác ấy hết hơi hè này với cái mũ mùa đông mà bác ấy vẫn đội suốt. Và ông Huckabee cần cái gậy chống. Huck cần ủng." lật tờ giấy. "Ồ, đúng rồi. Em có cỡ của nó ở đây. Và thứ đồ chơi gì đó..."

      ngước lên, nhận ra nhìn vẻ kỳ lạ. Cằm nghếch lên cao hơn. "Em có thể giải thích các khoản chi này - cậu bé làm việc chăm chỉ chẳng kém bất cứ ai trong chúng ta và xứng đáng được thưởng."

      mỉm cười. " nghĩ em nên mang về cho Huck cả đống đồ chơi nếu điều đó làm em vui. Đó phải là cái nghĩ đến."

      nghiêng đầu và chờ đợi.

      "Vậy là em ghi lại những thứ mọi người cần?"

      "Bởi vì có khả năng em có thể được bồi thường. Và ai đó nhắc nhở em về quan trọng của việc lập kế hoạch trước."

      Nụ cười của mở rộng hơn. " ta hẳn là người rất thông minh." bật cười, nhưng rồi vẻ mặt của trở nên nghiêm trang. "Victoria, cũng có kế hoạch. Cả gia đình tới ngôi nhà trong phố trước buổi trưa, cũng như Camellia và ngài nam tước nếu họ kịp giờ."

      nhíu mày với , với vẻ... căng thẳng của ?

      bắt đầu bước tới bước lui. " tin chúng ta có thể có cuộc sống tốt đẹp ở bên nhau. muốn em lấy . Và hãy tin chắc rằng - "

      "Vâng, mình lấy nhau !"

      " - tiếp tục hỏi cưới em cho đến khi em ..." ngừng lại. "Em vừa gì?"
      "Em vâng."

      Đôi lông mày nhíu lại. "Nhưng tưởng em lấy có tình ."

      thu hẹp khoảng cách giữa họ và vuốt ve bàn tay cánh tay . "Ồ, em mà."

      "Tự tin quá nhỉ?"

      nở nụ cười hóm hỉnh với . "Khá tự tin sau đêm qua."

      bắt đầu quay người . "Thế đoán là em cũng chẳng cần nghe nữa..."

      lao vào người , quàng tay quanh cổ , đu người lên ngang ngực , mặc kệ dòng người hối hả quanh họ. "Em lúc nào cũng có thể nghe câu đó."

      dịu dàng gạt lọn tóc gương mặt . " em. nghĩ em hơn cả có thể." Giọng thấp và điềm tĩnh.

      biết ngay mà cần nghi ngờ gì đây là lần đầu tiên câu đó. cảm nhận được bằng trực giác rằng đây cũng là lần đầu tiên biết .

      Điều đó tác động đến nhiều. có thể tha thứ thời gian cần để nhận ra tình của mình, bởi vì đả phải dấn mình vào con đường mới.

      Khi ngước lên nhìn và thở dài, , "Còn em? Đừng có để lơ ngơ thế này chứ -"

      "Tất nhiên là em - em tha thiết. Em nghĩ em luôn như thế rồi, ngay cả khi em muốn quăng khỏi boong tàu xuống biển." Rồi ý nghĩ ra trong óc . "Chúng ta có thể ở gia trang ?"
      "Chúng ta có thể ở bất cứ đâu em muốn."

      "Ý em là ở đó và quản lý trang trại nuôi cừu."

      "Em cần ông cừu. là ông cừu của em." lại nở nụ cười mê hồn đó.
      "Thế còn công ty Hàng hải Peregrine sao?"

      "Nicole và Derek điều hành nó rất trơn tru. Và nếu họ muốn tập trung quản lý Whitestone, kệ xác, bọn để Ian điều hành nó khi mình tìm thấy cậu ta."

      nhìn chăm chăm vào ngạc nhiên. Người ông rãnh mãnh của đoán trước được chuyện này hơn năm trước và tin chắc điều đó khi trở về. " có sẵn sàng cho cuộc sống với em và ngôi làng toàn người già tám mươi, và nhiều cừu hơn cả mình có thể đếm được - những con cừu rất láo toét - và đoàn quân tóc đỏ nhà Huckabee chạy lăng xăng?"
      "Chỉ cần em ở đó với ."

      " chứ?" hỏi trong hơi thở hổn hển.

      "Bất cứ điều gì," bên mái tóc
      .
      Nhưng đẩy ra, rồi chìa tay. "Cộng ?"

      bắt tay .

      Rồi ghì xuống, và nhón chân lên để thầm vào tai . "Sau khi chúng ta xong xuôi với đám cưới này, chúng ta cần phải củng cố cộng tác. Hết lần này đến lần khác..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :