1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Price of Pleasure - Kresley Cole ( 36c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 25
      "Cái cậu Sutherland đó đúng là chàng khá," Belmont với Tori và Cammy trong lúc họ chơi bài chiều hôm đó. " chàng khá."

      Những ngón tay của Tori nắm chặt, gần như làm nhàu các lá bài lại như miếng giấy. Cả buổi sáng cố giấu tức giận về cuộc cãi cọ giữa với Grant và rất khó chịu ngay cả khi chủ đề câu chuyện phải là Grant. nhìn lên, nhưng biết ông và Cammy nhìn dò xét. buộc mình phải , "Cháu hiểu tại sao nhiều người lại có ý nghĩ đó." Cái ý nghĩ sai lầm đó.

      Mặc dù Grant khá nhất là trong việc làm khổ sở và tức giận và đau đớn. May sao, ai có thể làm giận như , và giờ ta biến khỏi đời ... Tori nhíu mày vì những lá bài cong queo của chịu duỗi phẳng lại.

      "Đúng, đúng, cậu ta có danh tiếng kha khá," Ông thêm, kết thúc câu theo cách khiến cho nó nghe như câu hỏi.

      Tori tránh được phải trả lời nhờ khi đó ông nhận ra mình vừa thắng. "Xem chuyên gia làm việc đây này," ông khi ông xòe phần bài vừa thắng của ông ra. Tori thể mỉm cười.

      Cammy cười khúc khích, rồi đứng dậy khi Tori cầu chơi thêm ván nữa. "Hai người phải chơi có cháu thôi. Cháu nghĩ cháu dạo, duỗi chân cẳng ra chút," . "Hơn nữa, chị thể chịu thêm trận thua tan tác trước ông nữa." chỉ vào ngài bá tước, người đáp lại bằng nụ cười ranh mãnh. Cúi xuống, hôn lên trán ông. "Ông nhớ tay với ấy," Cammy với qua vai khi bước .

      Khi họ chia bài mới, ông tiếp tục với giọng bâng quơ, "Ông hy vọng hai đứa hợp nhau hơn chút nữa." Đôi lông mày rậm của ông nhíu lại, cho thấy bài ông có vẻ xấu.

      thở dài. "Dầu và nước - chúng cháu giống y như vậy đấy. Hai con người còn có thể kỵ nhau hơn thế nữa."

      " tệ." Ông cố cười thành tiếng. "Ông, ừm, ông nghĩ hai đứa có thể lấy nhau. Và sống ở đây tại gia trang."

      "Nếu ta ngoan cố và cứng đầu và thể cười hay cảm giác, đó có thể là khả năng."
      Ông chăm chú quan sát phản ứng của , nhưng để lộ thêm gì nữa. Biết gì bây giờ? Rằng cả mọi thước đo, nhưng đáp lại tình cảm đó? Rằng muốn cuộc hôn nhân mà có tình ? Rằng bỏ lỡ nhiều thứ đến nỗi quyết từ bỏ khả năng được ?

      "Thế chúng ta phải bắt đầu nghĩ ra ai đó để cưới cháu. Ông thể chịu được cái suy nghĩ cháu và Camelliasẽ được ổn định."

      " ta ấy muốn khu gia trang này nữa."

      "Gì cơ?" Với ngạc nhiên, ông hạ tay xuống cho đến khi có thể nhìn thấy tất cả các lá bài.
      "Đó là điều ta ."

      "Tori, ông thỏa thuận với cậu ấy. Và nó có hiệu lực." Ông vội giật bài lên và dẩu môi ra với . "Hãy hy vọng là những gì ta và làm là giống nhau."

      muốn nghĩ về chuyện này bây giờ. muốn nghĩ về chuyện làm sao để cho ông thắng mà biết là cố tình thua. muốn nghĩ về bồn chồn càng lúc càng tăng của Cammy và cách đối phó với chuyện đó.

      Ngoài ra, hết việc với Grant rồi. từ chối của quá đủ gây đau đơn. cố kìm nước mắt sáng nay sau khi đóng sập cánh cửa trước mặt , bởi vì giờ đây biết là nó kết thúc mãi mãi. Ngay cả nếu có đến và cầu xin tha thứ, ngỏ lời , cũng chấp nhận . Họ có những điều đặc biệt với nhau - biết điều đó đến từng ngón chân - vậy mà lại quay bước ?... còn xứng đáng nữa.

      Sau bữa chiều, Tori để ông ngủ yên, và xung quanh ngôi nhà, xem xét những cái phòng và sảnh trống rỗng. gọi, "A!" trong phòng khiêu vũ, và nghe giọng trả lời. tưởng tượng biết nơi này ra sao lúc cha lớn lên tại đây hay lần cha mẹ về thăm mà mẹ rất nhớ và thích.

      quay lại chỗ phòng trẻ em mà bà Huckabee chỉ cho lần nữa phải trầm trồ vì độ rộng của những cửa sổ có song nhìn ra sân , để cho tia nắng hình lục lăng lọt vào. Nhưng ngay cả trong ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, vẫn run lên. Căn phòng như khao khát được nghe tiếng trẻ em cười đùa.

      Trong lúc thăm thú, thấy Cammy đứng bên cửa sổ và lần nữa lại choáng váng vì vẻ sống động của chị ấy. Mái tóc chị dày và bóng, và da chị có ánh như màu kem. "Cammy, chị trông đáng quá."
      ấy quay lại. "Ồ! Em làm chị lo đấy."

      "Em nghĩ là chị như thế khá lâu rồi, chỉ có điều giờ em mới nhận ra."

      Cammy đỏ mặt, làm tăng vẻ hồng hào làn da. "Tori, đừng có vớ vẩn," , nhưng tay vuốt vuốt tóc như thể muốn tin rằng điều đó ít ra cũng đúng phần.

      Tori nhíu mày. Bạn nhìn ra ngoài cửa sổ suốt. Tori cũng nhận ra mình làm thế hầu như hàng này. Liệu có phải Cammy làm thế vì cùng lý do, bởi vì chị ấy đợi chờ khắc khoải?

      "Cammy, sao chị nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thế?"

      ấy trả lời với giọng , "Chị nhớ vùng quê nước . Tại sao em lại hỏi?"

      Tori trả lời. Chỉ nhìn kỹ gương mặt Cammy.
      Nụ cười của chị ấy trở nên buồn bã. "Ngay cả già như chị cũng có thể thấy đơn."

      "Bà già?" Tori bật ra như thể tin được. "Chị trông chẳng khác gì mới hai mươi! Chúng ta nhìn giống hệt như chị em, mà đúng là mình thành như vậy."

      Cammy mỉm cười vì vẻ mặt của Tori, rồi ôm lấy . "Rồi. Chị thấy khá hơn rồi. Em là người bạn và người em tốt, Tori."

      "Chị làm cho việc ấy trở nên dễ dàng," trả lời, vẫn còn lo lắng.

      Trước khi có thể thêm, Cammy đổi chủ đề. "Chúng ta nên xem ông dậy chưa," chị khuyên, biết rằng Tori quyết dành mọi thời gian ở bên ông mà có thể.

      Tori miễn cưỡng bỏ qua chủ đề vừa rồi và gật đầu. Họ đều sợ rằng ông thể kéo dài hơn được.

      " mấy ngày rồi," Serena nức nở, những lọn tóc cuộn của bà rung lên vì xúc động. "Ian bảo dì là nó muốn cho dì gặp ai đó ngày hôm sau, nhưng nó chẳng bao giờ đến. Dì cho người chạy việc đến chỗ căn hộ của nó, nhưng ta chẳng tìm thấy Ian. người hàng xóm bảo ta là họ thấy thằng bé của dì bị đưa ." Bà than vãn nức nở sau chiếc khăn mùi xoa thêu ren. "Bởi nhóm bắt cóc!"

      Grant thấy Derek cố cười. Và điều này cũng gần như là buồn cười . Traywick mà bị bắt cóc - người em họ hoang toàng, phóng túng của mà phải làm việc như thủy thủ bình thường sao. Có khi đấy còn là hình phạt l‎ý tưởng cho cái ngông cuồng của ta.

      Amanda ngồi bên cạnh em bà, sát hết mức có thể bởi những cái vòng bên dưới chiếc váy satanh sáng màu của bà dì, và vỗ lên bàn tay bà. "Serena, em phải bình tĩnh."

      Grant cảm thấy muốn khịt mũi. Cứ như là bà dì dễ xúc động, hay lo của bao giờ có thể thực giống như cái tên của bà. (Serena - serene: trầm tĩnh, thanh thản)

      "Chúng ta tìm ra cách để cứu nó."

      "Ai đó phải làm thế, và nhanh lên! Em bị tai biến não trước khi chuyện này qua mất."

      Grant thầm từ tai biến não về phía Derek, và trai ho vào nắm tay.

      "Cháu biết Ian! Nó chịu đựng nổi tuần liền phải nghe lệnh người khác." Serena nhấn mạnh câu này với tiếng nức nở.

      Khi mọi con mắt đều hướng về Grant, thở ra chậm. là lựa chọn hợp lý nhất để kiếm ông em họ về, vì mới ở rất gần với ta hơn năm qua. Và lờ những lần Ian cố gắng tâm với . Cảm giác tội lỗi dội lên trong ngực .

      thở ra hơi dài. "Thực tế là cháu thấy cậu ấy ở nhà đêm hôm đó bởi vì cậu ấy, ừm, say bí tỉ. Cháu chẳng biết có gì có thể làm cậu ấy ra ngoài trở lại trong tình trạng đó. Dì Serena, cháu tìm cậu ấy. Bọn họ thể quá xa với tàu hàng đầy."

      "Đúng thế," Nicole . Quay về phía Derek, hỏi, "Khi nào hai người ?"

      "Em có thể lo vụ này mình," Grant bảo chị. "Em chắc rằng Derek muốn phải xa cách chị và cháu bé."

      Derek nhìn có vẻ giãn ra, ràng nghĩ rằng cuộc tranh luận chấm dứt.
      "Ian cũng là em họ , Derek. Và tốt hơn nếu cùng với Grant sau bấy nhiêu lâu. Hơn nữa, cũng chỉ cần vài ngày để người có thể lần ra cậu ấy."

      Derek thở ra to. "Dì Serena, dì phải sợ gì đâu."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 26
      "Tori, cháu có thấy hối tiếc vì chuyện này ?"

      "Hmm?" khẽ bên khung cửa sổ căn phòng ông . Trán tì vào mặt kính mát lạnh, nhìn ra ngoài qua màn mưa mù mịt kéo dài hàng tuần liền. cố tưởng tượng cảnh vật giống như Nicole tả - với những lớp và dải đất trồi lên về phía chân trời như những con sóng biển. Thực ra nó cũng khá giống mặt nước, ít ra là thế. con sông toàn bùn. quay về phía ông, người vừa mới tỉnh dậy, và mỉm cười. "Cháu hối tiếc chuyện gì cơ?"

      "Bị đưa trở lại đây?"

      "Tất nhiên là rồi." ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay ông. Làn da của ông mát và nhám. "Cháu rất biết ơn những gì ông làm. Ông bao giờ bỏ cuộc vì chúng cháu. Chúng cháu luôn ông vì điều đó."

      "Thế nhưng trong cháu có nỗi buồn, Tori, nó có ở đó khi cháu còn bé," ông . "Ông có thể hiểu về vụ đắm tàu, tất nhiên. Cháu biết được rằng ông ghét vì thể bảo vệ cháu khỏi chuyện đó-"
      "Đó phải lý do cháu buồn lúc này," ngắt lời, bao giờ, bao giờ muốn ông cảm thấy có lỗi vì chuyện đó. khẽ thú nhận, "Cháu Grant."

      Ông thở mạnh và xiết tay . "Cháu cậu ta? Ông lo là cháu quá giận ta đến mức cháu thể nhận ra điều đó. Ồ, đây là tin tốt, thực là tốt."

      Ngạc nhiên với giọng đầy hào hứng của ông, cho ông biết, " ấy cảm thấy giống như cháu."

      Ông nhìn với vẻ thể tin được. "Cậu ta phát điên vì cháu," ông , rồi nằm phịch xuống gối. Nhìn thấy ông như vậy, nhận ra ông chưa bao giờ thực thấy thoải mái cho đến giờ. "Đúng như ông hy vọng - cháu cưới Sutherland trước tháng năm," ông đầy vui vẻ.

      Dù Tori biết điều đó phải , thể cười với ông nụ cười trìu mến và đặt tay ông lên má . Ông thở ra thỏa mãn và lại chìm vào giấc ngủ.

      Đám tang của ông so với của mẹ khác nhau như ngày với đêm.

      chỉ biết có hai lần đó để so sánh. Tori nhớ lại khi họ chôn Mẹ, khi và Cammy chỉ có thể những lời cầu nguyện đơn giản. Lúc đó muốn biết những lời cầu nguyện của mục sư biết bao. ước có thể làm tốt hơn cho mẹ. băn khoăn biết làm tất cả những gì có thể cho ông chưa.

      Ông rất được mến. Ngay cả trong cơn mưa ngớt, vẫn có nhiều người đến viếng để vĩnh biệt ông. Và trong số rất nhiều dân làng có mặt với những bộ quần áo nghiêm chỉnh nhất của họ, chỉ có hay hai người có thể kìm được nước mắt.

      Tori rất biết ơn vì ông phải đau đớn lúc lâm chung. Khi nhận ra ông yếu dần, ở bên giường ông, nắm tay ông, hy vọng ông lời trăng trối nào đó. Nhưng ông ra trong giấc ngủ mà thầm lời nào. Như thể cuối cùng ông được nghỉ ngơi.

      Sau tang lễ, Tori quay về phòng, dự định ở trong đó vài ngày và khóc cho đến khi còn cảm thấy nỗi trống trải chán chường này. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây, nhớ thêm về ông thời còn bé và nhớ rằng cha mẹ kính trọng ông đến thế nào, rằng họ ông biết bao. Tori cũng ông. Và giờ ông rồi.

      cá là Grant tiếp quản khu gia trang sớm thôi. Chẳng còn gì ở đây cho cả.

      Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, tuôn xối xả, như thể cho phép Tori được nằm cuộn tròn giường, cảm thấy tội nghiệp chính bản thân mình. Cammy rất tích cực, là nguồn sức mạnh đối với , nhưng Tori muốn làm phiền chị ấy thêm. mình là tốt nhất.

      Nhưng sau khi dùng bữa ba ngày liền ở trong phòng và tránh mặt tất cả mọi người, nhà Huckabee xin phép được chuyện với và rất kiên quyết. Khi Cammy với rằng chị cũng muốn cuộc chuyện nghiêm túc, Tori đồng ý gặp ba người vào bữa sáng hôm sau.

      "Bà Huckabee và tôi," ông quản lý bắt đầu vẻ ngượng nghịu khi họ tập trung quanh bàn ăn sáng, "chúng tôi vẫn băn khoăn biết các có kế hoạch gì cho lúc này ."

      Trước khi ông nội chắc chắn rằng Tori thực lấy Sutherland, ông luôn lo lắng về tương lai của . gạt ý nghĩ đó , chỉ muốn vui vẻ ở bên ông trong thời gian còn lại. Giờ Tori chật vật với ý nghĩ phải làm gì tiếp theo. "Tôi biết. Tôi biết là tiền chẳng còn nhiều." lấy cái bánh nóng trong cái giỏ bà Huckabee vừa đưa cho , Cammy đỏ mặt khi chị cũng lấy cái cho mình.

      "Thực ra là, chẳng có tiền gì hết. Ngay đến phút cuối, ngài bá tước vẫn biết chúng ta xuống dốc đến mức nào, bởi vì mọi người đều đồng ý giấu ông ấy. Nhưng chúng tôi có thể giúp bán những đồ đạc còn lại và kiếm ngôi nhà xinh xắn ở trong phố."

      Tori đánh rơi cái bánh. "Thị trấn?" ghét thành thị. Chúng quá ồn ào và đông đức. "Các bác làm gì?"

      "Chúng tôi được nhận vào gia trang ở gần Bath."

      "Các bác tiếp tục ở đây sao?" Cammy hỏi.

      Bà Huckabee trả lời, ", gia đình chúng tôi làm việc cho nhà Dearbourne tại Belmont hơn thế kỷ nay. Victoria và con cái ở đây, chẳng có Huckabee nào cả."

      "Nhưng chúng tôi trước khi tìm được chỗ cho cả hai ." Huckabee gãi gãi đầu. "Nhưng chúng ta có lẽ phải nhanh lên, bởi vì chủ nợ lấy khu gia trang sau bốn mươi lăm ngày nếu như Sutherland tuyên bố sở hữu nó."

      Tori chầm chậm hỏi, "Ý bác là nó tự động thuộc về ta?"

      ", . Thỏa thuận của họ là điều khoản bổ sung vào di chúc của ngài bá tước. Trừ phi ta thực theo khoản bổ sung đó trong vòng bốn mươi lăm ngày, còn di chúc được thực đúng như lúc đầu, tức là thừa kế khu gia trang."

      Grant thường buộc tội Tori hay lờ . Nhưng chăm chú nghe từng từ buổi chiều cuối cùng đó. Tôi thừa hưởng nó. "Nếu ta làm sao?"

      " ngày để trả hết nợ cho chủ nợ hoặc là ông ta lấy nó từ ."

      Đôi lông mày nhíu lại. Nếu thực Grant từ bỏ sao? Ông rất nơi này. Ông bảo rằng ông nó với cả tâm hồn. Khi nghe những lời đó, choáng váng vì hy sinh quá lớn ông làm cho gia đình. Giờ đây muốn biết tại sao ông lại nó. Tại sao nó lại có thể làm cha sụp đổ nếu ông đánh mất nó. Và tại sao mẹ lại kể về bình yên bà tìm thấy ở nơi này. Liệu có phải khu gia trang lụi tàn này là định mệnh của ? Liệu nó có phải lý do để được đưa về tận đây?

      Chỉ có cách để tìm ra. đứng dậy khỏi bàn, bước về phía cửa, với qua vai, " quay lại ngay." Vội vã, khoác chiếc áo khoác lên người. Khi mở cửa để tiến về phía tàu ngựa, đôi mắt vẫn còn nhức vì chói nắng sau bao nhiêu ngày ở trong nhà. Hấp háy, điều tiết, cuối cùng cũng mở mắt ra; và chúng mở lớn trước thay đổi của cảnh vật. Hơi thở của phà ra run rẩy.

      Xanh. Tất cả đều là màu xanh kinh ngạc. "Ôi," thở ra trong khi quay vòng để nhìn những ngọn đồi được phủ lớp cỏ mới, những bông hoa vươn lên dũng mãnh giữa những tảng đá. Vậy ra đây là điều Nicole . băn khoăn. Khi tuyết tan, họ chỉ còn lại những trận mưa và những dòng suối đầy bùn, và Tori hoàn toàn chẳng thấy ấn tượng. Giờ đây... Tuyệt vời.

      Ngay cả người cưỡi ngựa nhút nhát như cũng thể đợi để leo lên lưng con và phóng . Để khám phá nơi này như thể nơi hoàn toàn mới. Quyết tâm, nuốt khan và bước tới tàu ngựa để tìm cậu Huck trẻ. "Tôi muốn con ngựa mà thích phi," giải thích. "Con nào đó thấp. Với những cái chân bé tí."

      Huck khẳng định với , "Cứ theo cách mọi thứ diễn ra ở đây, đó là tất cả những gì còn lại trong số những con ngựa của gia trang. Trước kia từng có tàu ngựa rất hoành tráng, đấy. Đây là con Công Chúa." Và cậu ta dẫn ra con ngựa cái lùn tịt. Con Công Chúa trông như nó vừa nốc thuốc ngủ. Tuyệt.

      Khi Tori quen với con ngựa và họ lững thững tiến ra khu đồng cỏ, hiểu ra điều gì làm cho Nicole cảm thấy đặc biệt đến vậy. Và thực có cảm giác tự do mà rất thích ở đảo. trải rộng của mặt đất cũng tuyệt vời như màu nước biển xanh nhất mà từng ngụp lặn.

      Liệu có thể ít ra là thử nhỉ?

      Chìm trong suy nghĩ, thả lỏng dây cương cho con ngựa tự , và họ xuống triền đồi đến khu làng. ngôi làng đẹp như tranh vẽ dưới thung lũng, bao gồm bốn hay năm dãy nhà khung gỗ ở giữa những khu vườn có hàng rào. Những con cừu tha thẩn đó đây hoặc chạy sau những đứa trẻ khi chúng chơi đùa.

      Tori qua khu đất chung của làng, nơi hầu hết dân làng nghỉ trưa. Và ngay khi người ta vừa thấy , nhóm dân làng xin phép được dành chút thời gian của .

      Sau vài câu chuyện nhã nhặn, họ bắt đầu. "Nếu chúng tôi có hạt giống cho vụ này, thể trông chờ gì từ những cánh đồng của chúng ta."

      "Lão Hill già vừa gãy tay - ông ấy cạo lông cừu năm nay được rồi. Ai thay ông ấy?"
      "Thằng bé nhà tôi cũng đủ lớn rồi," bà xung phong.

      "Thôi bà! Nó vẫn còn lỏng khỏng - "

      "Nó là đứa khá nhất chúng ta có vì đám thanh niên sang những khu tươi tốt hơn để kiếm việc rồi."
      Tori nhận ra chỉ có phụ nữ, trẻ em, và những người đàn ông khá già sống ở làng. Vậy là cánh thanh niên buộc phải rời xa gia đình khi mà công việc cứ hết dần? thở dài, nhớ là Huckabee với tám trong số các con của ông ấy làm trong các thành phố. Cho đến giờ nhận ra rằng họ có lựa chọn nào khác.

      Trong khi họ bán tán, người trẻ nhất trong số những ông già giới thiệu ông ta là Gerald Shepherd và , "Chúng tôi cho đẻ lứa cừu non mùa thu năm ngoái như mọi khi. Nhưng ai ở đây để giúp việc nuôi cừu con? Và cái mái chuồng cừu cần phải được sửa lại. Lông cừu có thể bị hỏng và thể để bị ẩm. Bắt buộc phải khô và ấm, để cho việc cạo lông và chăm sóc."

      Shepherd chợt im lặng - tưởng bởi vì ông ta hết rồi - nhưng ông ta chỉ dừng lại để lấy hơi. "Và mấy mẫu đất cạnh con lạch bị ngập mùa thu này rồi. Bây giờ chỗ đó chỉ còn đầm lầy thôi. Khu đất đó là nơi chúng tôi trồng phần lớn lương thực, bởi vì những cánh đồng khác là chỗ chăn cừu rồi."

      Việc này làm lo lắng hơn bất cứ cái gì. Lương thực là ưu tiên số - bất cứ là bạn ở đâu. "Tức là nếu tôi cho thoát nước mấy mẫu đất đó, chúng ta có thức ăn?"

      "Đúng rồi đấy."

      "Chẳng còn khu đất trống nào khác sao?"

      " trừ phi tính những vườn hoa hồng đó," ông ta vẻ châm biếm, và mọi người cười khúc khích.
      Cố tỏ vẻ hoảng hốt như thực cảm thấy, Tori , "Tôi tính ra cách vào ngày mai."

      "Thời gian là phí phạm," người đàn ông già giọng khàn khàn.

      "Thời gian là phí phạm," Tori lẩm bẩm bắt chước khi quay về nhà. tìm nhà Huckabee.

      "Tôi quyết định là tôi ở lại đây và tìm cách trả nợ. Thế nên, chúng ta có rất nhiều việc phải làm," bắt đầu, rồi bắt đầu giảng hồi về những than phiền của dân làng.

      Bộ đôi kia nhìn nhau vẻ ngượng nghịu, rồi Huckabee ho lên. " trắng ra, chẳng có gì ở đây để làm nữa. Trừ phi có thể vay được tiền ở đâu đó. Và đơn giản là chẳng còn gì để thế chấp cả. Người chủ nợ vẫn cho ngài bá tước vay, nhưng giờ ông ấy qua đời rồi, chẳng còn khoản vay nào nữa."

      "Nếu tôi thuyết phục họ sao?"

      "Công ty tài West London, đấy là tên họ. Họ chặt chẽ hết mức có thể. Khoảng năm trước, chúng tôi viết thư, xin họ kéo dài kỳ hạn, và ngay ngày hôm đó họ gửi thông báo cầu trả nợ đúng hạn với đe dọa phong tỏa tài sản."

      Trái tim chùng xuống.

      "Bà Huckabee và tôi, ừm, chúng tôi muốn làm việc và cần phải theo đuổi công việc. Nhưng như tôi , chúng tôi kiếm cho chỗ xinh xắn đâu đó trong phố. sống ổn, nếu tiết kiệm."

      có mảnh đất... cảm giác đắng ngắt chợt đến trong miệng. Tại sao cứ phải ngay cái lúc bắt đầu thấy được những tiềm năng của nơi này, lại buộc phải cảm thấy bất lực thể níu kéo nó lại?

      hắng giọng và hỏi ông ta xem ông ta khi nào, nhưng rồi ý nghĩ ngoan cố xuất . Khi Tori mới đến đây, bà Huckabee cho Tori xem căn phòng của lầu nơi cha được sinh ra. Và cha của ông ấy, và cha của ông ấy. Và trong khi Tori đứng đó, bỗng có cái ý nghĩ rất lạ lùng. Con cái của tôi được sinh ra ở đây.

      Nhíu mày, bỗng hỏi, "Ông Huckabee, thế nếu tôi có thể xoay được tiền để trả đợt thanh toán đầu tiên sao?"

      Ông ta lắc đầu buồn bã. "Tôi nghĩ nó chỉ giúp chúng ta có thêm chút thời gian. Ngay cả vài người trong làng bắt đầu hỏi tôi khi nào Sutherland tiếp quản khu đất."

      "Ông gì với họ?" Tori hỏi.

      " . Rằng tôi chẳng biết cái gì diễn ra. Có thể đó là cách tốt nhất. Cái nhà Sutherland đấy có cả đống tiền."

      Ông bắt đầu tiếp, nhưng Tori ngắt lời. "Nghe tôi này. ta tiếp quản khu này. Chẳng ai lấy được khu này cả!" Ngay khi vừa ra, biết điều đó là . chiến đấu.

      Nơi đây là của riêng - những kỷ niệm về gia đình được dệt khắp. thích những người ở đây. Người bạn tốt nhất của tươi tắn lên mảnh đất lạnh này...

      "Nếu tôi có thể kiếm khoản tiền khá hơn sao? Ông cần bao nhiêu để có thể giúp chúng ta qua được giai đoạn này?"

      Ông ta lưỡng lự, rồi có vẻ như nhẩm tính trong đầu. "Chúng ta phải giao được đợt len cho McClure, người thu mua len. Chúng ta cần đống tiền chỉ để thu hoạch và chuyển nó ."

      Tiền. hít hơi sâu. "Giả sử tôi kiếm được?"

      "Chúng ta phải thuê đội cạo lông." Ông Huckabee nhướng mày. "Có thể - có thể được. Nếu chúng ta kiếm được tiền và giao kịp hàng đợt len năm nay, chúng ta có thể trả được những khoản nợ gấp hơn với West London. Chúng ta yên ổn được vài tháng, có thể là ba."

      "Ông có thể tính xem chúng ta cần bao nhiêu ?"

      "Vâng, nhưng rất khó để thực tất cả những việc đó. Ngay cả nếu có thể kiếm được tiền."

      "Huckabee, tôi lo chuyện tiền. Ông chỉ cần tính xem tôi cần phải kiếm bao nhiêu."

      "Vâng, thưa !" ông cúi đầu chào trước khi vội vã quay ra văn phòng, ràng rất hài lòng vì có việc gì đó ý nghĩa để làm.

      Sau đó, khi Tori gặp Cammy trong phòng làm việc để giải thích kế hoạch của , Cammy , "Cho chị tham gia luôn. Chị có thể làm việc. Nhưng em kiếm tiền ở đâu đây?"

      "Thực ra vẫn còn số đồ đạc trong nhà - nhà Huckabee muốn giấu cho ông nội biết thực về tình cảnh của ông, nên phòng ông hầu như đổi. Vẫn còn mấy bức tranh." đứng dậy khỏi cái ghế da sờn của ông và bước tới cái két, lôi ra cái hộp chứa những cái hộp và cuộn vải. "Và số đồ trang sức của bà nội mà ông thể chịu đựng nổi nếu bán ." Khi Cammy đến bên , mở cái túi nữ trang bằng nhung, để lộ ra những viên đá lấp lánh sắp xếp theo cách rất cổ điển. "Và em cũng có tài sản nữa."

      nghĩ về chiếc nhẫn được cất kỹ trong ngăn kéo trong phòng .

      Cammy há hốc miêng. "Em thể," chị bật ra. "Chắc chắn em ."

      "Em làm sao? Làm cái việc chắc chắn phải làm? Nếu chiếc nhẫn đó đồng nghĩa với thức ăn cho chúng ta vào trong những ngày đầu tiên đó, liệu chị có hy sinh nó đây?"

      Sau vài giây, Cammy gật đầu. "Nhưng lần này như thế."

      "Nó có giống!" Tori kiên quyết.

      "Em có thể viết cho Sutherland. ta muốn chuyện này xảy ra với em."

      "Thế tại sao ta ở đây, để chắc chắn chúng ta vẫn ổn? Bởi vì ta quan tâm. Cách duy nhất mà ta trở lại đây là để tiếp quản gia trang. Chị biết ta muốn nó thế nào mà. Tại sao ta lại từ bỏ nó khi mà nó nằm trong tay ta chứ?"

      "Có thể vì ta làm thế vì ta em."

      cuộn món nữ trang lại trong miếng vải. " ta rất ngắn gọn và ràng là ta , trong lần cuối cùng em gặp ta, nhưng ta rằng chuyện đó kết thúc và chẳng có cơ hội thứ hai nào nữa."
      "Gia đình ta sao?"

      "Họ giúp chúng ta, em hề nghi ngờ điều đó. Nhưng họ cho Grant biết. Em muốn ta trở lại đây cho đến khi em có thể đủ sức chiến đấu ra trò. hợp đồng được ký, Cammy."

      "Ừm, chúng ta chỉ chưa nghĩ kỹ về chuyện đó thôi. Phải có cách nào đó để em sống được mà có nơi này - "

      "London làm em phát sợ, nhưng em có thể chịu được nó bởi vì em biết em rời sớm. Cái ý nghĩ bị mắc kẹt trong thành phố, ngay cả chỉ lớn bằng phần ba London thôi..." Tori rùng mình. "Em phải thành công vụ này. Em bị dồn vào chân tường giống như lúc đảo rồi. Nếu chị xem xét nó theo cách đó, mọi chuyện trở nên ràng. Em thấy tiềm năng trong tất cả mọi thứ. Em phải làm việc này." vuốt ve những miếng nằng nặng trong cuộn vải. "Em cho Huckabee London ngày mai với tất cả những gì em có."

      Đôi mắt Cammy trở nên ướt. "Ôi, Tori, em có thể làm được ?"

      "Vâng. Đây là nghĩa vụ của em." nghĩ về nó lòng nặng trĩu, nhưng chấp nhận nó với tất cả quyết tâm. "Em phải làm được."

      Khi người khách đầu tiên gõ cánh cửa trước, Cammy vội ra trả lời, nhưng Tori nhanh hơn. "Để em đoán xem nào," gọi với vào trong tiền sảnh, " tin mới về cái bơm hỏng, hoặc ít hạt giống thối, hoặc là mấy ông già tám mươi tuổi phát cuồng -" mở cửa và thấy người đàn ông họ quen. "Vâng?"
      Cammy nhìn chằm chằm người lạ mặt, nhìn người đàn ông cao sáu feet mạnh mẽ ở ngay đó, như thể lấp kín cả khung cửa. Tóc muối tiêu, đôi mắt màu xám gợi cảm. ta có thể đọ với vẻ đẹp trai của Grant.

      ta giải thích rằng ta là Stephen Winfied, người hàng xóm ở phía bắc. "Tôi rất tiếc lỡ đám tang của ông . Tôi vắng."

      Winfied? ta chắc hẳn là vị nam tước mà nhà Huckabee rất tốt. Cammy nghiêng người lại gần hơn để nghe giọng ta, trầm và vang...

      "Tôi mang số đồ dự trữ từ bên khu đất của tôi sang."

      Cuộc chuyện đúng là thứ lạ lùng nhất Cammy có thể nhớ, Tori cư xử như thể đây chỉ là người đàn ông bình thường, sử dụng giọng điệu và từ ngữ có thể dùng với Huckabee. Cammy trầm trồ, biết rằng bản thân chỉ có thể bập bẹ nhát gừng nếu ta nhìn xuống . , những từ ngữ thực phát ra từ môi Tori: "Chúng tôi cần lòng thương của ông. Chúng tôi ổn."

      Lông mày nhăn lại. "Tôi hy vọng gia trang của giúp tôi khi tôi cần."

      Em giúp, đầu óc Cammy như kêu lên.

      Như thể ta nghe thấy , quay về phía . Mắt mở lớn, rồi nhìn chăm chú vào mắt .
      "Tôi có giúp ông hay cũng quan trọng," Tori trả lời. "Chúng tôi cần trợ giúp của ông lúc này."

      ta mở miệng định , rồi lại ngậm lại, có vẻ biết phải gì. Cuối cùng, bằng giọng thấp, ta , "Dù sao, tôi cũng trở lại." ta nhìn Tori khi câu đó, mắt vẫn rời khỏi Cammy.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 27
      "Bán những quyển sách sao, thưa ?" Bà Huckabee hỏi với giọng như nghẹn lại. "Rất nhiều cuốn là sách cổ ấn bản đầu tiên."

      Tori thở dài. "Thế bán chúng , nhưng nhớ đòi thêm tiền. Tất cả những cuốn liên quan gì đến kinhdoanh hay thương mại. Tôi nghĩ tôi cần chúng ngay đấy."

      Thực tế là, khi Huckabee trở về sau khi bán nữ trang, Tori chúi vào những quyển sách dày cộm đó, học về kinh doanh và đàm phán chăm chỉ như quý chuẩn bị cho mùa cưới đầu tiên của mình. Nhà Huckabee cũng khuyên học thêm cả chăn nuôi cừu bởi vì, như khi họ kể trong hoảng sợ của , họ kiếm được ai đảm nhiệm quá trình thu hoạch len.

      "Khi ông ta nghỉ, chúng tôi chẳng tìm được ai để thuê cả," Huckabee giải thích. "Tôi đọc mấy quyển sách, nhưng thực tế là - tôi chẳng thể hiểu nổi cừu. Vụ mùa, có. Cừu, ."

      "Tức là ai ở đây hiểu về chăn nuôi cừu?"

      "Dân làng biết, nhưng họ biết về chuyện kinh doanh."

      "Chúng ta phải tìm ai đó. Đăng quảng cáo hay gì đó. Kiếm tôi ông cừu!"

      Và trong thời gian này, những khi bắt Huckabee chỉ ra tất cả mọi thứ - bất cứ thứ gì - có thể biến được thành tiền mà ảnh hưởng đến việc sản xuất sau này, lại theo sau Gerald Shepherd loanh quanh. Khi ông ta cho ăn và kiểm tra những con cừu non sơ sinh, lại xung quanh trong đôi ủng nặng trịch mượn được và hỏi ông ta cả loạt câu hỏi. điều đặc biệt làm ngạc nhiên là lũ cừu thực ra ... cừu non cho lắm.

      Thực ra, có thể thề nghe thấy con gầm gừ.

      Khi hỏi về chúng, Gerald trả lời, "Nghe tôi nè, tôi chẳng biết cái từ đó ở đâu ra. Ngay cả lũ cừu non cũng có thể làm mấy con chó nhỡ nhỡ phát khiếp. Làm lũ chó tội nghiệp dúm dó."

      Gerald gãi gãi cái đầu bờm xờm của ông ta và Tori há mồm khi họ nhìn ra cánh đồng ngay cạnh - cả tá cừu trèo lên lên những cái tường đá đáng ra để rào chúng vào trong, và sử dụng chúng như thể đường vậy.

      "Nicole!" Amanda gọi, vẫy vẫy lá thư trong khí. "Ngài bá tước Belmont qua đời tuần trước." Bà chạy xuống bãi cỏ nơi Nicole và bà Vú trải tấm chăn để chơi với Geoff sau bữa sáng.

      "Gì cơ?" Nicole nhảy dựng dậy. "Sao họ gì cả?" Tuần trước, họ nhận được lá thư rằng Tori và Cammy thích nghi rất tốt.

      "Mẹ biết, nhưng mẹ sắp tìm hiểu."

      Nicole quay về phía bà Vú. "Bác ổn chứ?" Amanda nghe thấy bà người Scot lào xào trong giọng đầy thích thú nào là trông cu nhóc này việc dễ ợt nên có cần phải lo gì cả.

      Amanda rất ngạc nhiên khi thấy Nicole gật đầu như hiểu bà ta gì. hôn Geoff nhanh trước khi và Amanda vội bước đến nhà để xe. Amanda hỏi, "Con hay mẹ?"

      "Con. Xe!"

      Khi xe hai người lăn bánh vào con đường dẫn trải đá dăm cỏ mọc um tùm của khu gia trang, họ thấy việc lạ lùng nhất đời. Tori đào đất, rồi chạy quanh góc khu nhà, tôi quay lại khu đào bới. Với cái liếc nhau nhanh, Amanda và Nicole bước xuống khỏi cỗ xe vừa dừng lại của họ và theo.

      "Tôi chẳng quan tâm các phải làm thế nào, cứ làm !" Tori quát. "Tảng đá chẳng quan trọng. Cứ lấy chỗ sắt đó ra. Nhìn tôi có giống như là tôi thèm quan tâm chỗ này trông như thế nào ?" hỏi và phẩy tay, chỉ khu vườn hoa hồng có tường bao của khu trang viên giờ đây bị đào lên, cuốc, và chuẩn bị để được gieo hạt. Với cây ngũ cốc.

      bé, người mà trước đây chỉ biết có Grant, giờ phụ nữ rất tự tin.

      bạo chúa.

      "E hèm."

      Tori quay người lại. "Nicole! Bà Stanhope!" chào những người bạn, rồi thở dài. "Cháu đoán mọi người nghe tin rồi?" Khi họ gật đầu, chỉ , "Đó là câu chuyện dài." cần phải giải thích thêm khi Cammy bước tới đón họ.

      "Cammy, chị đưa mọi người lên dùng trà nhé?" Tori hỏi lơ đãng. "Em cần phải lấy chỗ sắt này trong hôm nay chúng ta được trả tiền."

      "Tất nhiên," chị với nụ cười phớt, nhưng ràng Cammy lo lắng.

      Amanda và Nicole hỏi chuyện phiếm trong khi Cammy dẫn họ vào trong đến phòng khách. Chỉ có bốn cái ghế, hộp trà, và cái bàn chiếm chỗ trong căn phòng trống hoác, vang vọng thanh, và những hình vuông chưa bạc màu nổi bật lên giấy dán tường, cho thấy những bức tranh phải chịu hy sinh.

      Ba người ngồi xuống ghế để họ có thể nhìn Tori dẫn con ngựa kéo cánh cổng bằng sắt luyện.
      "Làm ơn kể cho chúng tôi nghe chuyện gì xảy ra ở đây," Amanda .

      Cammy nhìn chăm chăm nước trà trong cái tách mẻ. "Cũng tệ như -"

      "Đừng cố, Cammy," Nicole xen vào với giọng khoan nhượng.

      "Được rồi. Mọi chuyện rất tệ." Chiếc tách và đĩa đưa cho Amanda rung lên trong tay. "Mấy ngày liền sau đám tang, Tori khóc, khóc đủ làm tan nát trái tim người ta. Nó mất ông và chuẩn bị mất luôn căn nhà mới cho người chủ nợ tệ hại kia, ngay cả nếu Grant quay lại tiếp quản chỗ này. Nó cảm thấy bị phản bội vì Gr-" dừng lại. "Bởi vì nó được đưa trở lại đây, rồi, như trong đầu nó nghĩ, bị bỏ mặc."

      Amanda nhìn nhanh Nicole.

      Rồi cả ba người cũng nhìn ra và thấy Tori quát gì đó, lông mày nhăn lại vì tập trung. Bất thình lình, đống sắt bật ra, hất về phía sau trong đống váy áo. Mấy người đàn bà cứng người chuẩn bị chạy xuống với , nhưng rồi Tori bật dậy cười ré lên, cỏ rụng lả tả từ tóc và lưng váy . nhảy chân sáo đến phía Huckabee và vỗ vỗ lưng ông ta.

      "Dù sao." Cammy lại quay lại nhìn họ. "Đêm đó, nó bỗng dứt hẳn. Nó còn buồn nữa. Chỉ rất rất là tức giận. Nó cho Huckabee bán đồ nữ trang của bà nội mà ông nó từng thể rời tay ra. Nó bán cả yên ngựa. Nó bán tất cả những gì được ghim chặt xuống đất."

      Khi Cammy dừng lại, họ lại nhìn ra xem Tori chỉ đạo người làm với những động tác mạnh mẽ của cánh tay.

      "Như thế vẫn chưa đủ. Thế nên nó..." Cammy cắn môi.

      "Tiếp ," Nicole khuyến khích.

      "Nó bán cả nhẫn cưới của mẹ nó."

      "Ôi, Chúa ơi," Nicole thầm trong khi Amanda há hốc miệng.

      "Sao ấy liên lạc với chúng tôi?" Amanda hỏi. "Sao ?"

      "Bởi vì nó biết mọi người đưa nó tiền," Cammy ngắn gọn. "Tori rất kiêu hãnh. Thêm nữa, nó muốn Grant biết ngài bá tước mất. Nó muốn chuẩn bị để có thể chống lại việc tiếp quản của ấy - " "Nhưng Grant bảo với chúng tôi nó từ bỏ rồi mà," Amada .

      " ấy cũng với Tori như thế, nhưng hợp đồng," Cammy chỉ ra. "Tori thể hiểu sao ấy chỉ đơn giản từ bỏ thứ mà ấy làm việc để có sau bao nhiêu lâu. Cháu tin Grant, nhưng hành vi của ấy rất khó hiểu."

      "Trừ phi chú ấy ," Nicole . "Chú ấy có thể thậm chí biết điều đó."

      Trong bữa trưa, Nicole giải thích vắng mặt của Grant cho Tori và Cammy. "Grant tìm Ian. Có vẻ như cậu ấy bị đưa bởi nhóm bắt cóc."

      Mắt Tori mở lớn. "Tội nghiệp Ian! Em thể tin ấy lại phải quay lại biển ngay. Em có thể làm gì?"

      "Chắc chắn, Grant tìm được cậu ấy và đưa cậu ấy trở về," Nicole khẳng định với . "Và em biết tính Grant tỉ mỉ đến thế nào."

      "Tức là ấy có lý do để đến đây?" Tori hỏi.

      Nicole gật đầu vẻ hạnh phúc.

      "Thế tại sao ấy nhắn tin? Tại sao ấy cho em biết về Ian?"

      Cái gật đầu của Nicole dừng lại. "Có thể chú ấy muốn làm em lo. Như chị biết, em và Ian thành bạn tốt?"

      "Vâng, bọn em đúng như thế."

      "Và ràng Ian dính phải phiền phức. Đôi khi cũng có những chuyện đáng xấu hổ mà Grant luôn có thể giữ kín."

      Tori cố tỏ vẻ hy vọng khi hỏi, "Grant có bảo chị nhắn với em cái gì khi ấy ?"

      Nicole gãi gãi khuỷu tay. " hẳn thế. Nhưng ý quá rồi."

      Tori nhăn mặt với .

      "Được rồi. Chú ấy rất vội và mọi thứ rất khẩn trương. Có thể chú ấy gì đó. Chị quá bận bịu chia tay với Derek lúc đó."

      Có thể gì đó hoặc có thể chẳng nghĩ gì đến hết. dám bỏ tiền ra cá điều thứ hai, dù tiền có ít - mặc dù như thế nếu theo ý hai phụ nữ nhà Sutherland.

      Suốt bữa ăn, Tori phải từ chối những đề nghị giúp đỡ tiền - vài lần đầy kín đáo, vài lần rất thông minh, vài lần như ép buộc - tổng cộng mười lăm lần.

      Và khi Tori và Cammy tiễn họ ra cửa, Nicole chống tay lên hông và thông báo, "Bọn chị cho đến khi em đồng ý để bọn chị giúp."

      "Em suýt nữa," Tori . "Bọn em ngay ở điểm quyết định rồi. Nếu mọi thứ suôn sẻ, bọn em có thể giữ chân họ khỏi nơi này." nhìn hết Nicole đến Bà Stanhope. "Cháu muốn làm việc này."

      Bà Stanhope hắng giọng. "Cháu trở thành ... nhà tư bản rất khá, Tori. Nhưng chúng tôi thể ngồi đó và nhìn cháu mất ngôi nhà của mình."

      "Làm ơn, nghe cháu. Cháu đọc vài câu chuyện trong đó có người hùng thể nhận tiền của bạn, ngay cả trong khốn cùng của ta, bởi vì lòng kiêu hãnh của ta cho phép. Khi cháu đọc cháu chẳng hiểu có gì mà quan trọng thế. Cháu nghĩ, 'Ờ, nếu thế - tôi biết thế," và cháu lật sang trang khác. Giờ điều đó ràng hơn với cháu rồi. Cháu biết cháu chẳng phải hùng, nhưng cháu nghĩ cháu có lòng kiêu hãnh giống như vậy."

      "Ôi, Tori, vay tiền chẳng có gì là xấu hổ cả," Nicole chỉ ra.

      thở dài. "Có xấu hổi đấy, nếu em thể trả lại."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 28
      Dấu vết biến mất ở Pháp.

      Hai em kéo cao cổ áo của họ trong cơn gió dữ dội từ Đại Tây Dương, nhấp nháy mắt trước những chiếc lá khô bay vù vù trong gió. Họ bước nhanh vào con ngõ hẹp, rồi lánh vào trong quán trọ.

      Cả ngày lẫn đêm, Derek và Grant lần theo từng đầu mối, bền bỉ theo dấu vết người em họ. Và giờ trong cái đêm gió ầm ào này, họ cay đắng kết luận họ chẳng còn hướng nào mới để theo nữa.

      Khi họ ngồi xuống và lầm bầm gọi đồ ăn, Derek , "Chúng ta phải nhìn theo hướng tích cực. Khỉ , việc này có thể tốt cho Ian."

      "Có thể," Grant nhắc lại, lơ đãng. Trong đêm như đêm nay, đáng ra nên cuộn mình giường bên Victoria.

      Derek búng ngón tay ngay trước mặt Grant. "Khỉ , Grant, chú cứ thế này suốt từ khi chúng ta rời Whitestone. Tôi biết chú giữ cái gì trong lòng, thế nên sao quách ra ."

      Grant gãi gãi chóp mũi. "Em bỏ lại vài chuyện... hay với Victoria."

      "Sao chuyện đó lại ảnh hưởng đến chú?" Derek hỏi với giọng vừa phải. "Chú có cảm xúc, thể , vân vân."

      "Điều đó có nghĩa là em muốn cưới ấy," Grant trả lời. "Nhưng ấy ra cái tối hậu thư 'tình ' chết tiệt đó." Lông mày nhăn lại. "Làm thế nào biết Nicole?"

      Derek chẳng cần phải suy nghĩ. " biết khi nhận ra mình sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho ấy."
      "Nhưng quý ông phải dành cả đời cho nương - "

      "Hạnh phúc. hạnh phúc khi được làm thế. Thêm nữa, khi biết mất ấy, thể dự tính gì cho tương lai cả, và cũng muốn. ' ấy phải của mi, hãy sống tiếp ,' tự bảo mình hàng trăm lần. Và ngay khi quyết định cần phải về lại Whitestone, việc đầu tiên nghĩ đến là Nicole thích chỗ đó lắm."

      Grant chắc chắn thể dự tính cho tương lai có Victoria. Như thể tâm trí nổi dậy chống lại cái ý nghĩ đó. nghĩ lâu về việc này cho đến khi thức ăn được mang ra. Như hầu hết các quán ven đường mà họ qua, thức ăn dở đến tức cười. Cái cần nóng nguội ngắt. Đồ ăn cần mềm cứng quèo.
      Derek khều miếng đồ ăn gì đó thể biết được, nhăn mặt, rồi , " vẫn nghĩ chúng ta nên thuê thám tử."

      "Em nghĩ cậu ấy thực biến mất," Grant . "Em nghĩ em có thể đưa cậu ấy về nhà như vài lần trước đây."

      "Cho đến hôm nay, chúng ta có thể chắc chắn cậu ấy biến mất. Chúng ta phải cho những người chạy việc lo vụ này."

      Grant thở ra đầu hàng và gật đầu. "Ian giống như kẻ rất đáng ghét - cậu ấy lẽ ra phải như thế rồi. Cậu ấy cư xử khá lạ trong suốt chuyến ."

      hầu bàn béo tốt lượn đến bên bàn của họ và cúi xuống. "Các quý ông đây có cần thêm gì ?" giọng khàn khàn.

      Chẳng ai nhìn lên. Cả hai cùng , "."

      Khi ta bước , Derek , " quay về, ngày mai."

      "Em hiểu," Grant thành thực. "Em cần lần lại vài đầu mối, cố moi thêm thông tin gì đó."

      "Thế về và đối diện với Dì Serena." Derek làm vẻ khổ sở. " mình."

      Grant kinh ngạc. " làm thế?"

      Derek gật đầu. " phải gặp vợ . nhớ Nicole và em bé. nhớ ấy như thể nhớ khí vậy," khẽ thú nhận.

      Grant băn khoăn biết Victoria có nhớ chút nào . chắc mẩm bận bịu với nào là chơi cờ, khám phá khu đất, có thể học cưỡi ngựa lại vì mùa xuân đến rồi. Khi , trông khá thoải mái và an toàn với Camellia và ngài bá tước, cùng chơi trò chơi bên lò sưởi. Nhưng Grant biết ngài bá tước già còn được lâu nữa. Khi ông mất, Grant đảm bảo Victoria có tất cả những gì cần.

      Grant nảy ra ý tưởng. " có thể gửi cho Victoria con ngựa khi về ? Và cả dụng cụ cưỡi nữa. Đừng ngại phí tổn."

      " làm, nhưng nghĩ ấy thích chú đến hơn là quà."

      Đôi lông mày nhíu lại. "Em thấy có trách nhiệm với Ian. Cậu ấy cố chuyện với em vài lần trong chuyến và em ngăn cậu ấy lại tất cả các lần. Em về ngay khi em có thể, nhưng giúp cho ấy nhớ đến em cũng chẳng tệ lắm." khoanh tay trước ngực. "Và em nghĩ xa có lợi cho em hơn. ấy mất vài tuần để qua cơn hờn dỗi. ấy cần có thời gian để biết thêm về ông mình. Quan trọng nhất là" - Grant cười, nụ cười tự tin môi - " ấy nhận ra ấy nhớ em đến mức nào."

      "Em căm ghét ta!" Tori lầm bầm, khi Huckabee đưa món quà của Grant đến.

      Cammy chặc lưỡi. "Em thực nghĩ như vậy"

      "Ồ, nhưng em nghĩ đúng như thế." con ngựa cái bóng mượt. ta nghĩ gì vậy, gửi cho thứ đắt tiền đến thế? Có phải ta gửi quà vì cảm thấy tội lỗi? Đôi lông mày nhíu vào nhau và lắc đầu. thể hiểu mục đích và điều đó làm bực bội. Đây là lời nhắn nhủ gì đó mà nếu hiểu được chắc bị nguyền rủa rồi.

      ta chẳng gửi lời nhắn, chẳng thư, chẳng hỏi han - chỉ là con ngựa.

      Cammy vuốt ngón tay dọc theo cái cổ nâu của con vật. Nhưng nó đúng là con ngựa đẹp, Tori nghĩ, khi nhìn vào đôi mắt khôn ngoan của nó. Con ngựa hí và dụi đầu vào Tori, và thể cười. "Em nghĩ nó thích chúng ta," khe khẽ , "Tao biết bọn tao thích mày." Nhưng cần con ngựa kéo, phải con ngựa đua duyên dáng. thẳng lưng và quay nhìn chỗ khác.

      "Huckabee, bán nó với giá tốt nhất ông có thể. Và cả bộ dụng cụ nữa."

      Cammy nhìn mòn mỏi theo con ngựa khi ông ta dẫn nó . "Em vẫn nghĩ chúng ta có thể làm được chứ?"
      "Hơn bao giờ hết, Cammy."

      Giọng với bạn nghe có vẻ rất tự tin, nhưng đêm đó khi nằm trằn trọc trong bóng tối, lo lắng lại đến. biết mình có thể cố thêm đến mức nào nữa.

      Sau mỗi ngày, khi đặt mình xuống giường, có những lúc cơ thể còn đau đớn hơn khi nằm nghỉ. quá mệt mỏi để có thể dứng dậy lần nữa, hay thậm chí là khóc. Ít nhất mệt mỏi của làm giảm ham muốn Grant.

      Mặc dù nó thể bị dập tắt hoàn toàn. vẫn mơ thấy hằng đêm, những cảnh tượng gợi cảm xuyên qua tâm trí lơ mơ của .

      bắt đầu băn khoăn biết có thể đẩy lui vào quá khứ . Nơi mà thuộc về đó.

      Camellia Ellen Scott là nữ kỵ sĩ giỏi nhất thế giới.

      Cammy chắc chắn như vậy khi và con ngựa cái mới phi qua đồng cỏ và các hàng rào,bờ dậu và dòng suối. có thể cảm thấy máu chảy mạnh, làm cho đầu óc sắc bén.

      Những cái móng của con ngựa nện xuống đất, và thanh gợi nhớ lại thời thơ ấu hồi hay cưỡi ngựa bất cứ khi nào có thể. rất mừng họ có thể giữ nó thêm hai ngày nữa trước khi người chủ mới đến mang nó . Cammy dự định lưng nó mọi giờ mọi phút trong hai ngày đó.

      từng nghĩ sắp chết, nhưng hôm nay, bây giờ, biết vẫn sống và vẫn như thế kha khá lâu nữa. Cammy cảm thấy... mạnh mẽ và như được hồi sinh. Tiếng cười phá ra khi họ nhảy qua bờ dậu cao hơn và tiến về phía cái khác.

      bay. Thực bay. Về phía sau.

      Con ngựa chậm lại, lồng lên hai chân sau, và lui lại, làm lộn nhào, chân mắc vào bàn đạp cái yên ngựa bên của (yên ngựa cho phụ nữ). Khi nó tuột ra, rơi phịch xuống. Sau giây choáng váng, rón rén bò dậy, rồi đứng lên. đau đớn chạy xuyên qua đùi trong của và bàn tay đưa lên để xoa xoa cái mông đau nhức.

      "Tôi có thể giúp cái đó ?" giọng trầm trầm hỏi.

      Cammy bỏ phắt tay ra và xoay người lại, môi cong lên vì bực tức. Hơi thở của bỗng biến mất cái vụt.
      Đó là ngài nam tước.

      "Ý tôi là con ngựa." Đôi mắt xám của ta sáng lên vì cười. Cười với . "Tôi có thể giúp với nó ?" ta xuống ngựa và dắt ngựa của ta, nhưng ngựa của chẳng thấy đâu cả.

      , Cammy. Giờ đến lượt mày phải rồi. "Tôi, ồ, vâng. Nó phát hoảng."

      "Chúng ta có thể bộ chút xem có thấy nó ."

      Khi bước bước và nhăn mặt, mắt mở lớn. "Chỗ nào bị thương sao?" người đàn ông kêu lên.

      Chỗ nào bị thương à, đúng thế. chỗ người ghét phải với cả bác sĩ, chứ đừng vị nam tước hấp dẫn.

      phải dối thôi. "Mắt cá chân tôi." Chẳng phải các quý rất hay bị trẹo chân sao? Trước khi kịp nghĩ xong, quỳ xuống phía trước , vén váy lên! "Tôi - gì cơ? Dừng lại ngay!"

      "Ừm, ràng chẳng đau đớn lắm, nhưng tôi cần phải xem có bị gãy xương hay bong gân ."

      "Thả váy tôi xuống, thưa ngài!"

      ngước lên, nhìn như thể cố nén cười.

      Mặt như bốc cháy. ta có thể trông rất tuyệt, nhưng thích ta thấy buồn cười. Cằm nghếch lên, , "Tôi tự kiểm tra." Để chứng minh ý kiến của mình, tập tễnh đến bên gốc cây đốn và ngồi xoay lưng về phía . nghĩ nghe thấy ta cười khúc khích.

      Trong khi giả vờ nắn nắn mắt cá chân, ta , "Tôi đồi và thấy vút qua vùng đất. rất có tài cưỡi ngựa."

      ngoái nhìn qua vai. "Có tài cưỡi ngựa làm cho người ta để ngựa chạy mất và tập tễnh."

      Giờ thực cười khúc khích. bước tới và cúi xuống nhìn vào mắt . "Rồi, thế kết luận thế nào?"
      nhìn vào trống rỗng. Kết luận? Mê tít rồi chứ sao.

      "Kheo chân ? Bong gân?"

      "Ồ! Vâng, chỉ là bong gân thôi."

      "Tôi là Stephen Winfield. Tôi có thể được biết tên gặp nạn của tôi ?"

      thực cười rồi đây. ta chẳng thể biết được. "Thưa ngài, ngài thể hiểu được gặp nạn là thế nào với tôi. Chuyện này, tôi đảm bảo với ngài, chỉ như cái nấc cụt."

      "A, thế tên của tôi là gì?..."

      Ôi, ta quá quyến rũ. cảm thấy như lao đao, như thể cơ thể tan chảy ra ở bên trong, làm chẳng thể nhớ nổi người ta hay chuyện phiếm như thế nào, đặc biệt là chuyện phiếm với người đàn ông mà người ta thấy đặc biệt hấp dẫn. "Tôi là Camellia Scott."

      cầm lấy hai bàn tay lấm lem của , chùi chúng vào cái áo khoác của , rồi hôn bàn tay. "Rất vinh hạnh."

      Họ nhìn nhau lúc dường như là rất lâu cho đến khi nghe thấy tiếng hí cao vút. "C-con ngựa của tôi! Tạ ơn chúa."

      Cammy đứng dậy, định tập tễnh đến bên và lên ngựa. có thể làm được, mặc cho cái cơ vừa bị dãn và cái lưng đau, nhưng trông như hề. quay về phía Winfied. "Cám ơn giúp đỡ, nhưng có thể thấy là tôi có tất cả những thứ tôi cần."

      nhìn vẻ thích thú. "Tôi đưa về."

      "Tôi cần hộ tống đâu." nhướng đôi mày lên với . Cammy, người bướng bỉnh, nhận ra ngay bướng bỉnh của . thắng được vụ này. "Được rồi!"

      lên ngựa, gò cương tiến về phía . Trước khi kịp bắt đầu phản đối, bế lên và nhàng đặt vào lòng.

      "Ch-chuyện này hợp phép tắc. Tôi tưởng hộ tống tôi, chứ phải mang tôi về."
      "Việc này có vẻ khá phù hợp, nếu xem xét đến hoàn cảnh thực tế."

      thở ra bực bội và quay đầu. "Thế về gia trang Belmont!"

      "Tôi biết sống ở đâu. Tôi thấy hôm nọ, nhớ ?"

      Tất nhiên là nhớ! Nhưng sao ta lại nhớ được ?

      " là họ hàng của cháu Belmont à?" hỏi.

      ", tôi là người trông nom ấy khi còn ."

      hít vào mạnh. " trong những người bị kẹt đảo?"

      thẳng người và cằm nghênh lên.

      "Đúng rồi. vinh dự được gặp , Scott."

      xoay người trong lòng để nhìn hơn. " nghĩ tôi kỳ cục sao?"

      lắc đầu. "Tôi nghĩ đúng. cú ngã ngựa chỉ như trò chơi hàng này của . Tôi cũng nghĩ chắc chắn phải là phụ nữ ác chiến."

      bối rối. Cái cách những từ cuối, thấp và mãnh liệt, gần như làm run lên. biết trả lời thế nào bây giờ? Biết gì?

      cố tự kiềm chế mình. làm cho muốn ra những thứ còn ngốc nghếch hơn nữa, nên phải mím chặt môi lại, quyết im lặng suốt quãng đường về. Khi họ đến ngay bên cửa vào, giúp xuống, nhưng phải xuống đất. bế ngay trong cánh tay , làm còn lựa chọn nào khác là vòng tay bám lấy cổ .

      " thể bế tôi vào trong!" Ôi, ấy mạnh mẽ. có thể cảm thấy các cơ bắp của vận động. " thể vào nhà!" Chúa ơi, mùi hương của ấy thể tin được. "Làm ơn, đặt tôi xuống!"

      đá cánh cửa bằng chiếc ủng. rên lên. chỉ muốn cưỡi ngựa chút thôi mà. Huckabee mở cửa, và hàm dưới ông ta như rớt xuống, làm mặt lại bốc cháy.

      "Ông có thể đưa tôi đến cái ghế?"

      "Tất nhiên, thưa ngài."

      Winfield xốc trong cánh tay. tưởng chỉ muốn vị trí thoải mái hơn, nhưng thực tế là ôm chặt hơn. Liệu tình trạng này còn có thể trở nên thể chịu nổi hơn nữa?

      Hình như. Tori bước vào, nhìn thấy bị thương, và chạy về phía họ, như thể sắp đánh Winfield. "Chị đau à? Có chuyện gì thế? Tại sao ta lại ôm chị?"

      trả lời với giọng nhẫn nại, " Scott hơi bị bầm dập chút. ấy ngã ngựa. Tôi ôm ấy vì tôi muốn ấy bộ."

      nhàng đặt xuống cái ghế trong phòng khách và cầu lấy đá, mấy cái gối và trà. Tori lưỡng lự, mắt nhìn vị nam tước, nhưng khi thấy Huckabee về phía nhà chứa đá, lườm Winfield cảnh cáo rồi kiếm gối.

      kê cái mắt cá tội nghiệp chẳng hề sưng của Cammy lên những cái gối kiếm được. phủ váy lên ra vẻ e lệ.

      "Liệu tôi có thể đến thăm và xem bình phục thế nào ?"

      giúp quá nhiều. "Chuyện đó cần thiết đâu."

      "Tôi nhất quyết thế."

      lắc đầu. muốn cảm thấy có nghĩa vụ phải đến gặp và tất nhiên là muốn biết dối về cái mắt cá chân. "Tôi nghĩ đó là ý hay."

      Lần đầu tiên, mặt chùng xuống. "Tất nhiên rồi." gần như với chính mình, "Tôi hay quên mất là mình già thế nào rồi."

      "Già," cười khẩy, xoa xoa vết bầm bàn tay. " chỉ mới khoảng cuối ba mươi, nếu đúng thế, và vẫn còn sung sức lắm." ngước nhìn lên đúng lúc há hốc miệng vì lời của mình. Mặt đất nuốt chửng , nếu nó làm đúng như cầu xin lúc này.

      Mắt có vẻ rất vui, vẻ mặt hài lòng. "Đầu bốn mươi. Nhưng tôi sợ quá trẻ với tôi."

      "Tôi quá trẻ với ."

      Nụ cười của mở rộng hơn.

      "Ý tôi là, nếu hai người ở tuổi chúng ta..." ngó lơ và nhăn mặt. "Tôi chỉ là nếu hoàn cảnh..." Mặt bốc khói. "Tôi gần ba mươi rồi!" Có thể chỉ thích thú với . Có thể rằng vui vì . Hoặc cả hai. cũng chẳng biết nữa.

      "Tôi hiểu sao có thể như thế được, nhưng vì như thế càng tốt cho tôi -"

      Tori trở lại với những cái chăn, gối, và bà Huckabee mang thứ trà ưa thích của Cammy đến. Tori chăm chú nhìn Winfield ngắm Cammy và có vẻ hài lòng lắm với hoàn cảnh đó. có thể cảm thấy thù địch từ phía Tori bởi vì, với nụ hôn lâu tay Cammy, quay người và xin phép ra về. Nhưng chỉ sau khi với qua vai, "Thứ sáu, Scott."

      Cả và Tori cùng nhìn cánh cửa lúc lâu sau khi .

      "Kể cho em mọi chuyện nào," cuối cùng Tori .

      Cammy giải thích cú ngã của và kể tỉ mỉ tử tế của . Và bỏ qua những thứ ngốc nghếch . Cuối cùng, cả và Tori đều cười phá lên.

      "Ôi, Cammy, em bất lịch với ấy. lần nữa. Em chỉ quá lo lắng cho chị thôi. Và cái cách ấy ôm chị. Như muốn chiếm hữu."

      " hả?"
      Tori gật đầu. "Chắc chắn."

      "Chị thể tin chị bảo ấy sung sức. Và đó chỉ là trong những thứ ngớ ngẩn chỉ với ấy. Chị rất sợ vì biết rằng mình thể chuyện."

      "Em nghĩ chị chuyện rất tuyệt nếu như cái cách ấy nhìn chị là dấu hiệu. Rồi, thế chị mặc gì cho Thứ sáu đây?"

      "Đừng có ngớ ngẩn," Cammy kêu. "Em cứ như ấy sắp đến để tán chị vậy."

      "Đó chính xác là việc ấy làm. Bà Huckabee ấy góa vợ hơn mười năm rồi."

      Cammy gần như chẳng biết vẫn cảm thấy buồn cho mất mát của . " ấy chỉ lịch thôi. Đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ như ấy tán tỉnh những con bé đầu đỏ gầy nhẳng, nhợt nhạt, và từng có đầu óc ngơ ngẩn."

      "Chẳng có gì đúng cả trừ cái vụ tóc đỏ," Tori khăng khăng. "Nhưng em có cảm giác ngay cả nếu tất cả những điều đều đúng, ấy vẫn làm."

      Winfield trở lại vào Thứ tư.

      Sau khi vội vàng lên phòng và thử tất cả các bộ váy có, Cammy chọn bộ váy dạo màu xanh hoàng gia, vuốt lại tóc, và từ từ bước xuống cầu thang. đau đớn ở chân và lưng vừa mới than phiền sáng nay biến mất.

      hít vào hơi khi thấy và có vẻ ngưỡng mộ đến mức quả quyết rằng chàng tội nghiệp mù mất rồi.

      "Tôi chuẩn bị sẵn lý do, rằng tôi nghĩ thể lại dễ dàng và hôm nay ngày đẹp trời, và tôi rất ghét để phải ở trong nhà. Nhưng thực là, tôi muốn phải đợi đến thứ sáu. Và tôi thích cái ý nghĩ được bế lần nữa."

      "Ồ," là câu trả lời của . gần như thể thở nổi.

      "Thế nào, tôi có cái khăn, ít rượu, chút thức ăn, và cây đào nở sớm để chúng ta có thể thưởng thức những thứ kia bên dưới gốc."

      suýt thở dài, nghe tuyệt vời. "Tôi với , nhưng tôi phải kiên quyết là tôi tự . Vết thương của tôi khá hơn sau khi loanh quanh chút rồi."

      "Nhưng mắt cá của ..."

      "Gần như chỉ hơi nhức. Như tôi , chỉ như cái nấc."

      thấy chần chừ và biết nghi ngờ, nhưng nghếch cằm lên thách dám gì đó. Đương nhiên, là người bướng bỉnh, nhận ra bướng bỉnh của .

      "Như ý thôi."

      Họ dạo, chậm hơn là muốn, lên những ngọn đồi đến chỗ có thể nhìn khắp thung lũng và bày bữa trưa ra. Dù cố gắng hạn chế với vài quả nho, thỉnh thoảng lại rót rượu và mời những thức ăn tuyệt, mơ bọc đường và táo rán, pho mát ngon đến nỗi muốn đảo mắt vì sung sướng, và những chiếc bánh mỳ nâu và trắng bọc trong vải vẫn còn ấm.

      Càng nhiều rượu uống, càng nhiều hơn. Cái tên xấu xa kia cứ lợi dụng tình trạng đó của để hỏi về hòn đảo. Làm sao có thể với rằng từng đầu óc lộn xộn, thể ăn cá - món chính trong thực đơn của nước - và nhớ nhiều lắm về vài năm gần đây? Sao có thể tâm với rằng có những thứ ước mình thể nhớ lại? làm tIU nghỉu bằng cách kể về thực vật và động vật ở đó.

      Cuối ngày, ngày đáng , với , "Thời gian trôi quá nhanh khi tôi ở bên ." với lấy tay . "Tôi muốn gặp ngày mai."

      Cammy nhìn chằm chằm, bối rồi vì thực có vẻ thích . Người ta rất dễ quen với việc có người đàn ông rất ổn cười với như thể quá tuyệt diệu.

      Nhưng vẫn lo lắng. Sao có thể tìm được ai đó, được tán tỉnh, trong khi Tori để tang ông của ấy? Và cả tình của ấy nữa?

      Như hữa, Winfield đến lần nữa vào thứ Năm. Nhưng khi về những việc họ làm ngày hôm sau nữa, như thể rất khó hiểu nếu họ ở cùng nhau hôm sau, , "Em rất muốn gặp ngày mai, nhưng tình hình ở gia trang rất nhạy cảm vào lúc này."

      "Như thế nào?"

      " Victoria phải chịu áp lực khủng khiếp. Em biết việc này có làm ấy thêm lo lắng ."

      "Chẳng phải ấy hạnh phúc vì người đàn ông, chàng tốt và đứng đắn, phải thêm như thế, say vì em?"

      nghĩ trêu . " say à?" hỏi khẽ.

      Vẻ mặt của nghiêm túc. "Từ lần đầu tiên thấy em."

      Miệng há ra như tin nổi. muốn che dấu ngạc nhiên của mình, để cái gì đó hay ho. Nhưng đôi môi phủ kìn môi và giúp khỏi phải làm cái việc phiền phức đó. Chậm rãi, nhàng nhưng vẫn gấp gáp. nhiều trong giây phút ngắn ngủi đó hơn cả có thể mơ thấy. lui ra, ánh mắt gặp mắt . "Hãy với em cũng cảm thấy như thế."

      "Em có," trả lời, rồi lại đặt môi trở lại môi , nhàng ôm lấy gương mặt như thể đáp lại.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 29
      Dù cảnh bờ biển Đại Tây Dương rất ấn tượng mấy ngày qua, Grant vẫn thể thưởng thức nó được. Tối nay được thấy mặt trời lặn xuống mặt biển xanh lam, những đám mây trải dài được tô màu đỏ tía. Grant ghìm ngựa chậm lại, và cảm thấy đau đớn phải chịu mỗi khi nhìn thấy cái gì đó đẹp. Ý nghĩ đầu tiên của là Victoria đáng ra cũng nên được nhìn thấy nó.

      Đêm trước khi Derek quay về nhà, ấy nhớ chị Nicole như thể ấy nhớ khí vậy. Grant giờ hoàn toàn hiểu tâm trạng đó. Victoria nên ở bất cứ đâu có mặt . Thế thôi.

      Sao mà tôi biết tôi nếu tôi chưa bao giờ cơ chứ?

      Mặt trời như xì khói khi nó gặp mặt biển. Bầu trời cháy lên với ráng chiều.

      "A, khỉ ." nhăn mặt, rồi úp tay lên trán.

      Bởi vì chưa bao giờ cảm thấy thế này nên biết. lắc lắc cái đầu cúi. "Mình ấy," tự lẩm bẩm, nhận ra giọng lạ lùng. Lại nhìn lên bầu trời, giọng ràng hơn, "Mình Victoria."
      phát của làm gần như phát cuồng lên muốn trở về để với , nhưng cố kìm mình lại, nhẫn nại lần theo đầu mối cho đến cùng. Khi kết luận rằng bỏ lỡ cái gì có thể giúp họ về vụ Ian biến mất, cho phép mình quay trở về , cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm đến eo biển (eo biển giữa Pháp và ), và lại lại trong suốt chuyến ngắn qua đó. Cứ thêm mỗi dặm gần đến nhà, cảm giác có lỗi vì tìm được người em họ càng trở nên nặng nề hơn, nhưng đơn giản là thể tìm được hướng nào khác để điều tra.

      Khi về đến Whitesonte, dẫn con ngựa sùi cả bọt mép đến tàu ngựa và cầu cho nó ăn và đóng yên con khác. vội vượt qua cả Amanda trong vườn và chào bà nhanh.

      "Grant," bà trả lời cụt lủn.

      Ngạc nhiên vì cách cư xử lạnh lùng của bà, bước vào nhà, đói gần chết, người phủ đầy bụi đường, và nôn nóng hơn bao giờ hết. nhón hai quả táo làm bữa tối, rồi suýt nữa đâm sầm vào Derek. Grant nhận ra vẻ mặt của ông trai và nheo mắt lại. " báo tin cho Serena chưa?"

      Derek gật đầu lơ đãng. "Dì ấy chắc chắn dì sắp chết vì căn bệnh của vùng nhiệt đới mà dì ấy vừa đọc được tờ Times, và tập trung mấy con để cùng dì đến Bath đấy."

      "Mấy con nhóc tội nghiệp."

      "Nhưng thả tụi chạy việc ra rồi," Derek thêm. "Họ họ có tin sớm."

      "Tốt lắm, bởi vì em chẳng tìm thấy cái gì mới cả." Grant vẫy quả táo về phía Amanda. "Tại sao mẹ chuyện với em?"

      " sợ là chỉ có mẹ thôi đâu," Derek thú . Và như để chứng minh cho ý kiến của , Nicole bước vào, nhìn thấy Grant, và ra khỏi phòng ngay lập tức.

      "Chuyện này là thế nào đây?" Grant hỏi.

      "... đó là về Victoria -"

      Grant thả quả táo rớt xuống để nắm lấy áo Derek. " ấy bị sao à? ấy gặp phiền phức gì sao?"
      " ấy sao cả," vội vàng khẳng định với Grant. "Nhưng ngài bá tước già qua đời khi chúng ta ."

      "Ông ấy chết rồi?"

      "Đúng, ông ấy chết rồi." Câu này là của mẹ , người vừa bước vào phòng. "Chẳng để lại cho nó được cái gì. Còn tệ hơn là có gì. Nó làm việc như người làm công và phải bán tất cả những thứ được gắn chặt xuống đất chỉ để ngăn các chủ nợ lấy mất khu gia trang. Và thực ra, cái chuyện về những thứ được gắn chặt xuống cũng còn hoàn toàn đúng nữa."

      Grant ngồi phịch xuống cái ghế trong phòng khách và thở ra mạnh.

      "Nó phải bán cả chiếc nhẫn cưới của mẹ mà Camellia tháo ra từ ngón tay Bà Anne trước khi họ chôn bà ấy." Bà lườm Grant. "Con đưa Victoria về đây. Rồi con bỏ mặc nó."

      Ngay lập tức, đứng lên. "Mẹ biết tại sao con phải - "

      "Vậy tại sao con đảm bảo nó có đủ tiền trước khi con ? Cho ai đó trông nom nó? Chỉ mình con biếtBelmont thực nghèo túng đến thế nào mà. Chúng ta chẳng biết gì cả. Con thấy chỗ đó như rụng ra từng mảng xung quanh họ còn gì."

      "Trong trường hợp mọi người chưa nhận ra, con suy nghĩ được ổn cho lắm khi có ấy dính vào. Con chỉ nghĩ ông ấy lại chết sớm thế."

      "Ông ấy mất, và con bỏ nó mắc kẹt - đó là cách nó nghĩ về chuyện này, lần nữa mắc kẹt. Và cũng giống như lần trước, nó làm tất cả những gì phải làm để tồn tại. Con có tin hay cũng vậy, nó cố thực việc đó đấy. Nhưng rồi nó phải - "

      Grant ra khỏi cửa trước khi bà kịp thêm từ nào.

      đến được khu gia trang trong chưa đầy nửa ngày. khi hăng say ở khắp nơi, và có những thay đổi, nhưng chần chừ để ngắm nghía bất cứ cái gì, chỉ vội chạy về phía lối vào. Cái vòng gõ cửa còn nữa. Lông mày Grant nhíu lại. Chắc chắn Victoria đến nỗi phải bán cái đó luôn.

      Lo lắng cách kỳ lạ, đấm của ầm ầm, nhưng chẳng ai trả lời. Nhận ra nó khóa, tự bước vào và tìm khắp ngôi nhà cho đến khi thấy trong phòng làm việc. Grant tưởng chuẩn bị sẵn sàng để gặp Victoria, nhưng ngực như thắt lại khi thấy xoa xoa trán, mặt trầm ngâm khi kiểm tra các sổ sách trước mặt.

      muốn phải trầm tư. Đặc biệt là vì những thứ sổ sách. Nếu có thứ Grant có thể giúp được, đó là về tài chính. tự nhắc mình rằng cần chăm sóc .

      Khỉ , cần được chăm sóc .

      ý nghĩ xuất trong đầu làm cho căng thẳng của tăng lên chục lần. Có khả năng - dù rất - có thể hàn gắn rạn nứt giữa họ và có trong vòng tay trong chốc nữa.

      có quá nhiều việc phải làm, và đầu Tori đau như thể hai thái dương bị kẹp chặt. Ngay cả tiếng chim hót ngoài kia - nơi đặt hộp thức ăn để thu hút - cũng như xiết vào trong đầu .

      vươn tay lên, cố hoạt động những cơ bị căng ra ở lưng và cổ. Hơi thở của bỗng ngừng lại và cánh tay như rớt ra. Grant? dựa vào khung cửa nhìn chằm chằm. ấy ở đó bao lâu rồi? nhăn mặt. Người đàn ông đó thể chọn ngày tệ hơn.

      cần được mời, bước vào phòng làm việc của .

      ta nghĩ ta là ai, tự tiện bước vào ngôi nhà của như thế này?

      Như thể ta là chủ nhân của nó.

      đứng lúc lâu cạnh bàn, ràng choáng váng vì trông mệt mỏi hoặc vì vẻ mặt dữ dội của khi nhìn . Nếu trông có vẻ mệt mỏi, trông còn mệt rũ ra, mặt dường như có biểu nào đó. Quần áo của phủ đầy bụi, đôi ủng của mòn vẹt. cưỡi ngựa đến đây mà còn cả thời gian cạo râu. Đôi lông mày nhíu lại vẻ chú ý, cho đến khi đặt cái mũ bâng quơ bàn và ngồi xuống. Hành động đó làm điên tiết và làm dậy lên trong cảm giác chiếm hữu đối với khu gia trang.
      "Chúng ta cần phải chuyện."

      Làm ơn, đừng đến đây vì khu gia trang. Đừng có muốn nó như tôi muốn...

      "Tôi cần giải thích những gì xảy ra mấy tuần qua - "

      " có tìm thấy Ian ?" ngắt lời.

      Mặt căng ra. ", tôi ."

      nhìn xuống, muốn chia sẻ nỗi buồn của mình cho . tưởng Grant tìm thấy Ian như Grant tìm thấy , và rất thất vọng vì phải như vậy. "Có phải vì thế mà đến đây ?" lại nhìn . "Để với tôi rằng tìm thấy ấy?"

      ". hoàn toàn như vậy."

      " còn muốn chuyện gì nữa? Tôi e tôi có thời gian hay là ý thích được bàn luận chuyện thế lúc này," , giọng lạnh lùng và điềm tĩnh.

      Mắt mở lớn hơn chút. "Chúng ta gặp nhau mấy tuần rồi. thể dành thời gian cho tôi?"

      "Đó có phải lý do đến đây? Chỉ đến thăm? nên để danh thiếp lại."

      "Em biết đó phải lý do đến đây - chỉ đơn giản là đến thăm."

      "Làm sao tôi có thể biết được muốn gì ở đây?" ngửa tay lên trong bực bội thực . "Lần cuối đến đây, thề trở lại - "

      " cư xử như thằng khốn, và rất hối tiếc về chuyện đó."

      hối tiếc về chuyện đó? xin lỗi, tâm trí như kêu lên. Hãy xin lỗi . Cơn đau đầu của lan ra khắp cả đầu. nhớ rằng thề chấp nhận ngay cả nếu có thề mãi mãi và cầu xin tha thứ. thậm chí còn được gần đến mức đó với cuộc chuyện quái gở, gượng gạo này.
      "Tôi có thời gian cho chuyện này," , xếp các tờ giấy lại bằng những động tác dứt khoát. " phải thôi."

      " chưa muốn ." cào ngón tay vào trong tóc với vẻ bực bội. " phải chuyện với em."
      đứng dậy. "Tôi phải chuyện với . Và như tôi tính toán, bao giờ cũng được làm theo ý mỗi khi chúng ta tranh cãi, với tôi thế là đủ rồi. Tạm biệt, Grant."

      nhìn vẻ khó tin.

      "Chấm dứt rồi. Tôi tạm biệt." bước ra cửa trước để tiễn , và nghe thấy theo. Khi mở cửa, bước ra, và thầm kín bên trong, hơi thất vọng. muốn lời van nài xin lỗi. hề báo trước, tay vươn ra kéo về phía . Môi môi , đụng chạm ấy vẫn bùng nổ như mọi lần. tát mà cũng chống lại, chỉ hoàn toàn bất động. lúc sau, thể cưỡng lại và bắt đầu cử động đôi môi cách nhàng bên dưới môi . rên lên, thở hắt ra. Tay họ chạm vào nhau khi cả hai vươn ra để ôm lấy người kia.

      Nhưng ngừng hôn, như thể cố tự tách mình ra. nghe thấy chính kêu lên khẽ phản đối. Khi mở mắt ra và họ rời nhau ra, thẳng người dậy.

      xoa tay lên mặt. "Nó chưa hề chấm dứt."

      "Chuyện này chẳng có nghĩa gì cả," quát lên. "Chúng ta vẫn luôn như thế. Nếu chịu nghe bất cứ điều gì tôi trước đây, biết là tôi muốn nhiều hơn."

      " sẵn sàng để cho em nhiều hơn," , câu như lời hứa.

      lắc đầu, giận dữ. " đừng có đùa với tôi. Tôi hy vọng là đủ hiểu bản thân mình để chuyển từ ' cuộc hôn nhân chỉ có nhục dục' thành 'bất cứ cái gì em muốn' trong vòng có vài tuần. Vài tuần đó chúng ta ở gần nhau và cùng nhau giải quyết chuyện đó, tôi phải thêm." ấn ngón tay vào thái dương. " rất ràng lần trước chúng ta gặp nhau, và mặc dù tôi đồng ý với lúc đó, tôi hiểu ra là đúng về tất cả mọi chuyện."

      ". , đúng. - "

      "Tôi muốn biết là tôi chúc cho được hạnh phúc," lạnh lùng ngắt lời, và đóng cánh cửa ngay trước khuôn mặt đẹp trai đến đau đớn của .

      Nhưng nó chỉ giúp được ngày. Ngày hôm sau, lại đến như con chó theo khúc xương, tiếp tục theo đuổi. Chỉ còn vài tuần nữa là khu gia trang thành của , quyết tránh mặt bằng mọi giá.

      Trốn cũng dễ như hồi ở đảo vậy. Mỗi khi những con chó sủa, rời nhà hoặc vào đọc sách trong nhà kho với ánh nến. lần, và bà Huckabee trong bếp và nghe tiếng bước trong nhà. Bà ta hích mông vào , làm bắn vào trong kho thức ăn ngay trước khi Grant bước vào. lần khác, Huck giấu vào trong đống rơm nơi bị lũ mèo con trong nhà kho thải rác rưởi lên cách kín đáo.

      Số ngày trốn càng tăng lên càng làm thỏa mãn.

      Khỉ , đúng là thế.

      Victoria chấp nhận cuộc sống , điều đó thể chấp nhận được.

      Khi Grant gõ cánh của ngôi nhà, nhớ lại đến lần thứ trăm ánh mắt hề nao núng của Victoria ngày đầu tiên trở lại. Grant chuẩn bị tinh thần cho cơn giận dữ của . nhẫn nhịn của còn tệ hơn nhiều. Nhưng từng chiến đấu để có ; làm kém hơn vì .

      Lập kế hoạch, chuẩn bị, chiến đấu, chinh phục. Nó có hiệu quả trong kinh doanh. Sau bao lần dỗ dành, cuối cùng có được ủng hộ của mẹ và Nicole, và nếu thể tìm thấy Victoria, săn lùng cho được Camellia và tuyển mộ ấy luôn.

      Nhưng Camellia có vẻ hài lòng khi thấy . Thực tế là, ngay tại cửa trước, ấy , "Tôi thể là tôi hài lòng khi thấy ." dẫn vào nhà, ít nhất là thế.

      khác biệt trong vẻ ngoài của làm Grant muốn ngã ngửa. Chẳng còn người phụ nữ gầy gò, ốm yếu, thay vào đó là duyên dáng, mạnh mẽ. " Scott, trông rất ổn."

      tưởng cười hoặc cảm ơn . Thay vào đó, lườm. "Tại sao tôi lại phải chuyện với chứ? làm tổn thương Tori cách tệ hại."

      "Tôi biết - tôi có thể giải thích chuyện đó. Tôi phải tìm Ian - "

      "Nó biết tại sao . Nhưng thậm chí lời nhắn? Để biết tình hình nó?"

      "Tôi nghĩ ấy phát ngán với tôi. Nhất là khi tôi bỏ buổi sáng cuối cùng đó."

      Bằng giọng ngang ngạnh, Camellia tự lẩm bẩm, "Bây giờ cảm thấy đúng như thế."

      "Khỉ , Camellia. Tôi nghĩ thời gian xa nhau làm dịu cơn giận của ấy với tôi. Và lẽ ra như thế nếu ngài bá tước chết trước khi tôi trở về."

      "Lý do duy nhất tôi chuyện với là bởi vì mẹ và chị dâu viết thư xin tôi làm thế," Camellia khi dẫn vào phòng khách. "May cho là Tori ra ngoài cả ngày hôm nay."

      Khi ngồi xuống trong vài cái ghế còn lại, Grant cũng ngồi theo. "Chắc dễ để tôi hỏi nhờ giúp đỡ."

      "Tôi phải giúp vì cái quái gì chứ? làm tan vỡ trái tim nó."

      nhăn mặt, nghĩ đến những câu lạnh lùng của Victoria với . " ấy cư xử như thể trái tim ấy tan vỡ."

      ", nhưng trông đúng như thế."

      gật đầu, biết rằng ấy đúng.

      "Đáng đời lắm." Giọng sắc sảo, thế mới sợ chứ.

      "Chúa ơi, tôi thích ngơ ngẩn hơn."

      nheo mắt.

      gãi gãi chóp mũi. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn cưới ấy, chiều chuộng ấy -"

      " ấy?"
      nhìn thẳng vào mắt . "Hơn bất cứ cái gì."

      "Vậy ra đó là lý do tại sao Amanda và Nicole lại cương quyết đến thế. Tôi ngạc nhiên là với họ."
      vung tay lên. "Tôi về chuyện đó với bất cứ ai chịu nghe. Cả cái cậu ở chuồng ngựa cũng biết tôi say đắm."

      "Rồi, thế định thế nào?"

      " ấy trước đây rằng chẳng có đằm thắm, chẳng có hòa thuận giữa chúng tôi. Tôi biết chẳng ai có thể lừa ấy gặp tôi. Thế tôi có thể làm gì? Tôi muốn cho ấy thấy rằng có thể có ấm áp giữa hai chúng tôi, nhưng tôi thể làm được nếu tôi cứ phải săn lùng ấy. Và cuộc gặp gỡ duy nhất giữa chúng tôi sau khi tôi trở về lại quá vội vàng."

      "Và, tất nhiên, là căng thẳng."

      "Tôi căng thẳng." Trước vẻ tin của , bực bội, "Có quá nhiều thứ phụ thuộc vào chuyện này." Trở lại chủ đề, , "Tôi muốn được ở riêng với ấy và bị quấy rầy ít ra là cho đến hết tháng ."
      lắc đầu. "Tori đâu, và nếu nó có , nó sao lãng vì mải nghĩ đến tất cả công việc cần phải làm, và thế cũng chẳng khác gì nó vẫn ở lại gia trang."

      "Thế tôi phải ở đây. Với riêng ấy."

      " làm hỏng thanh danh nó," Camellia chỉ ra. " thể cứ sống với nó được."

      Grant tính sẵn cho cuộc tranh luận này. "Gia trang này biệt lập. Tôi biết các chẳng có khách đến thăm. Người làng và nhà Huckabee trung thành hết mức. Thử nghĩ xem - nếu họ như vậy, các tờ báo đổ đến đây để theo đuổi câu chuyện về những người lạc đảo. Và tôi quen người hàng xóm gần nhất của các , ngài nam tước. ấy là người tốt, bao giờ đưa chuyện."

      Camellia im lặng lúc, ràng lưỡng lự.

      Grant thấy lay chuyển, và bồi thêm. "Nếu việc trở nên tệ, mẹ tôi đồng ý là bà ở cùng ấy trong suốt thời gian."

      Cuối cùng, Camellia , "Tori thảo số giấy tờ. Nó muốn ký vào đó và từ bỏ quyền thừa hưởng." chăm chú nhìn . " tốt hơn nếu ký chúng - "

      "Xong."

      "- và đưa chúng cho tôi giữ." Camellia nhướng mày. "Nếu làm cho nó chịu trong vòng hai tuần, mất nó và gia trang. có sẵn sàng làm việc đó ?"

      "Tôi muốn ấy." Tay nắm chặt. "Kệ xác những thứ khác."

      Camellia ho khẽ trước ngôn ngữ của , rồi , "Tôi tin trong chuyện này, nhưng chỉ vì tôi biết nó . Nhưng nếu làm nó tổn thương..."

      "Tôi ."

      chỉ ngón tay vào người . "Và cấm được đề nghị đưa tiền hay giải quyết vụ này. Nó muốn - nó cần - được tự làm chuyện này."

      cái gật đầu nhanh. "Đồng ý."

      "Rồi, mình, phải ?"

      "Nếu có thể."

      Đôi lông mày nhíu lại suy nghĩ. "Nhà Huckabee mới đây chuyển ra lại căn nhà của họ. Họ chỉ ở trong tòa nhà để chăm sóc ngài bá tước. Và tôi ..."

      "Có lẽ có thể đến chơi Whitestone?"

      "Ồ, tôi với nó tôi cuộc tình nóng bỏng với ngài nam tước kia và chơi ở cái chòi săn của ta vài tuần."

      Grant thẳng người dậy. "Tôi nhờ dối."

      nháy mắt với . "Đó phải lời dối."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :