1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Price of Pleasure - Kresley Cole ( 36c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 15
      Grant ngả người lên tấm khăn trải, mặc cho mặt trời buổi chiều sưởi ấm gương mặt . vẫn còn no bởi bữa trưa với gà tây nguội, pho mát và táo - mặc dù họ bỏ qua hai chai rượu chui sẵn vào trong cái giỏ, ràng do mưu của Ian.

      thấy thỏa mãn khi quan sát Victoria khá phá bãi biển, chạy cát, rút lui lại trước những con sóng tràn vào bờ hoặc săm soi những vỏ sò cách đầy say mê. Thực tế là, thời gian ngày hôm nay trôi quá nhanh. rất ghét phải tách khỏi chỗ này, nhưng họ cần phải về. đứng dậy, vươn vai, và thu cái khăn lại. cơn gió mạnh nổi lên và tất cả dân địa phương bắt đầu về lại thành phố . nhìn dọc theo bãi cát, cả hai hướng, bóng người.

      " giày vào và thu xếp đồ của mình ," gọi. "Chúng ta phải về."

      Khi vẫy vẫy tay và lờ , chăm chú quan sát cái gì đó dưới nước bên dưới chân , khẽ chửi thề, rồi quay lại chỗ con ngựa để chuẩn bị.

      Chiếc giỏ rơi phịch xuống đất. Chẳng có con ngựa nào cả.

      Sau khi chạy bươn bả khắp bãi biển, tìm kiếm, nhận ra phương tiện di chuyển của họ mất tiêu, và - đoán - nó chẳng quay lại. Thốt ra câu chửi thề rất tục, quay lại chỗ Victoria.

      "Nó đâu rồi?" hỏi, tay đặt lên trán và nhìn khắp bờ biển.

      gãi tay vào tóc. "Mất cắp chăng? Tôi chẳng biết."

      "Chúng ta làm thế nào bây giờ?"

      "Chúng ta có thể bộ về."

      "Nếu nghĩ đấy là cách tốt nhất." Có vẻ chẳng thích thú gì với viễn cảnh này. Họ mất hai giờ địa hình đầy đá sỏi để tới đây. liếc xuống đôi giày tay. lại phải khổ sở làm quen với chúng nữa rồi.

      Họ cũng phải bộ qua khu vực của Cape Town mà muốn mạo hiểm chút nào sau trời tối. Hộ tống người đẹp mà có vũ khí. thầm chửi. Đúng là cách hay để bảo vệ .

      Nhưng khi đứng trước lựa chọn thứ hai - ở mình với Victoria cho đến khi người trong thành phố quay lại vào buổi sáng - thực xem xét khả năng ấy. Thà lang thang bến cảng có khi còn an toàn hơn là ở đêm với Grant.

      "Có mấy cái chòi tắm ở bãi bên kia. Chúng ta có thể ở lại đó đến khi ai đó quay lại."

      Victoria thở phào nhõm. "Cảm ơn ! Em hoàn toàn trông đợi việc chân em tan tành." Giọng đầy sinh khí. Thậm chí, có vẻ còn vui thích trước tình cảnh này, tự hỏi biết có phải chính tháo dây con ngựa . nheo mắt. Liệu có thể làm thế ?

      nhặt cái giỏ của họ lên, rồi dẫn qua kè đá ngăn giữa hai bãi. Vì thủy triều lên, họ phải lội qua, và những con sóng đánh lên đến quá hông , nhưng vẫn dấn tới.

      Grant nhận ra ba cái chòi đầu tiên trong dãy chòi đủ màu sắc bị khóa, trừ cái thứ tư, cánh cửa mở ra dễ dàng. Khi dắt vào, vấp phải cái váy ướt nhẹp của mình.

      " sao chứ?"

      "Có lý do tại sao phụ nữ nên mặc tất cả những thứ này," giọng vui vẻ, mặc dù run cầm cập.

      " phải cởi nó ra." nhận ra giọng mình vui vẻ gì lắm khi đưa ra đề nghị đó.

      "Sutherland?" khẽ.

      thở ra mạnh. "Quay người lại, tôi tháo nút cho." xoay người và vén tóc lên. Mỗi nút áo lại làm lộ thêm làn da mịn như kem, điểm những giọt nước. Hai bàn tay run run khi hoàn thành nhiệm vụ. "Xong rồi." Giọng thấp.

      đứng và tuột cái váy khỏi người. Lần này quay nữa. cư xử giống như tất cả đàn ông làm khi phải đối mặt với phụ nữ hấp dẫn cởi đồ, ngưỡng mộ ta, thèm muốn ta. Khi chỉ còn mặc chiếc váy lót, cố nhìn chỗ khác để tìm cái gì đó ấm áp cho mặc. Thứ tốt nhất tìm được là chồng khăn được xếp lại. đưa cho vài cái. " lau khô ."

      gật đầu và cấm lấy những chiếc khăn, lau khô chân và bụng. hề rời mắt khỏi cái công việc kín đáo của trong lúc kéo đôi ủng ra, quẳng chúng vào góc, và cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng để lau khô ngực. Mặc dù khó chịu, quyết định vẫn mặc nguyên cái quần. Grant ngồi sàn nhà chật chội, tựa cánh tay lên đầu gối, và cố nghĩ đến tình cảnh lúc này rằng mình với Victoria gần như quần áo.

      quấn chiếc khăn quanh vai, trải tấm chăn của họ xuống đất, và ngồi xuống cạnh . lục trong chiếc giỏ của họ và lấy ra trong hai chai rượu.

      ném cho cái nhìn nghiêm khắc, nhưng khi mở được nắp, giúp , và thậm chí cùng uống. Họ ngồi vai kề vai, chuyền chai rượu qua lại, giống hệt những người mà vì muốn tránh họ mà phải ở lại đây.

      Sau khi dốc chai lên lần cuối cùng, cất nó , rồi chúi xuống và dũi đầu vào dưới cánh tay . nâng cánh tay lên, hiểu làm trò quái gì, và khi vừa làm thế, liền chui vào nằm dưới cánh tay luôn.

      cứng người, nhưng rồi cũng thả cánh tay xuống vòng quanh người . ngả đầu ngực . Và việc này có cảm giác tự nhiên. thích hợp.

      "Em thích nghe tiếng trái tim . Nó đập mạnh mẽ và điềm tĩnh. Chờ chút, nó đập nhanh lên rồi." ngước lên và mỉm cười.

      cảm giác như là định mệnh ập đến. Họ ở trong cabin, cách biệt với phần còn lại của thế giới. Định mệnh, số phận, hay là Victoria bày trò để họ ở đây với nhau tại nơi biệt lập. Grant mệt mỏi rồi, quá mệt mỏi phải chống lại những gì mà giờ đây với thể tránh khỏi.

      " hôn em chứ?" thầm với .

      Có người đàn ông nào trái đất lại chống lại điều này ? Sao phải cố chứ? Ian từng hỏi như vậy. Grant trả lời ta, nhưng giờ, khi hơi thở mềm mại của Victoria mơn trớn ngực , bị nguyền rủa nếu có thể nhớ ra chuyện đó.

      quỳ lên trước mặt và nhìn chăm chăm vào đôi mắt . Trước khi có chủ định, tay đưa lên vuốt ve đường cong , và với chút đụng chạm của , với gắn kết khẽ như hơi thở, đôi môi hé ra và đôi mắt nhắm lại. run rẩy và bộ ngực như vươn ra trước mặt , nhũ phong cộm lên dưới chiếc váy lót ẩm ướt.

      rên trong cổ và lướt ngón tay cái môi . Chúng mềm mại và ướt, quỳ trước mặt và thay thế ngón tay bằng đôi môi mình. thở dốc trong miệng , thanh đó làm cho cương cứng của vụt lên ở phía dưới với sức nóng tràn ngập. Bụng mơn trớn , áp vào cái vật cứng lên như thép của .

      Rồi Grant đưa tay ra sau gáy , lưỡi quét tới trước, vội vã, như muốn trừng phạt làm ham muốn đến mức này. gạt sợi dây đeo vai , để lộ ra bộ ngực, và đưa cả hai tay lên vú , miết lưỡi mình vào lưỡi . lại rên lên lần nữa, và những ngón tay vuốt lên ngực , rồi lần lần xuống người . "Chỉ cho em ," thầm bên môi khi tay đưa vào trong quần để tìm lấy khối thịt căng ra, rồi nắm lấy nó.

      Rồi. Giờ nhớ rồi... ở sâu thẳm bên trong, thực chưa bao giờ muốn chống lại nó cả.

      Có cái gì đó - khóa kĩ bên trong - bật tung. Với tiếng kêu đầu hàng, dữ dội, kéo bàn tay háo hức của ra và đặt nằm xuống, kéo hai chân về phía mình, dang chúng ra.

      "Grant?"

      "Em muốn dạy em hả? chỉ cho em thứ mà nghĩ em thích."

      lật dần chiếc váy lót lên phía chân , bấu lấy hai đùi và cúi xuống về phía .

      "Em biết -"

      như gầm lên giữa hai đùi , " biết." Nhưng cảm thấy do dự của vẫn còn tiếp tục. "Em có tin ?"

      "Nhưng em tưởng - " dừng lại. "Vâng," khẽ thầm. "Em tin ."

      Giọng hoang dại. "Vậy hãy để hôn em."

      chuyển hai bàn tay giữ chặt khuôn mặt , luồn các ngón tay vào trong mái tóc . lại rên lên, và rồi, giống như mơ tưởng hàng tuần liền, hôn lên đám cỏ vàng óng, chậm rãi nếm , lướt xung quanh chỗ đó. hét lên trong khoái lạc, rồi thở dốc.

      Mùi vị của đưa đến trạng thái ham muốn vô hạn, nhưng cưỡng lại ý muốn leo lên người như con thú dữ đói. dùng ngón tay mở rộng hơn cho cái miệng tham lam của , đưa lưỡi về phía , lưỡi căng ra trong .

      lờ mờ nhận ra kéo lại gần hơn trong khi tiếp tục liếm và thưởng thức, gầm gừ với trong bực bội bởi dường như vẫn chưa cởi mở hoàn toàn với . đẩy tuột chiếc váy lót của lên ngang hông và đẩy chân dang rộng hơn. thở dốc. "Grant!"

      "Tin ," nghiến răng trong lúc nắm chặt đùi , đặt nó lên vai . chẳng còn gì ngăn cách giữa và hương vị của đầu lưỡi. Bằng lực mạnh hơn, siết lấy phần nở ra ở phía sau để nâng lên. từng mơ thấy những đường cong của , căng mịn nhưng vẫn đầy đặn, và bây giờ chúng như hòa quyện cách hoàn hảo với những ngón tay xòe rộng của .

      túm lấy hai vai , tóc , ôm lấy khuôn mặt và càng trở nên ướt hơn dưới đôi môi . Thân thể bắt đầu run lẩy bẩy, hai chân quặp chặt quanh khi gần đến đỉnh.

      "Ôi, Chúa ơi," bật ra trong tiếng thở hổn hển. "Grant, đừng dừng lại. Làm ơn -" Khi thốt lên từ đó, khoái cảm trào đến, với sức mạnh nhanh, hối hả làm phát hoảng. Lưng cong lên và hông nảy ngược, ấn sát về phía đôi môi hơn. Vẫn đầy tham lam, xiết lấy cho đến khi mềm nhũn ra, nằm lơ mơ tấm chăn trải bên dưới họ.

      thử liều cử động, và suýt nữa phun ra khi chỗ đó bị đè vào chiếc quần. chắc hẳn rên lên đau đớn bởi vì lại quỳ lên trước mặt , trần truồng và vẫn run rẩy, áp ngực vào ngực và đặt tay lên người . gần.

      tháo chiếc quần của với những ngón tay nhanh nhẹn. Rồi hề do dự nắm lấy , những ngón tay xiết chặt quanh . rùng mình trước bàn tay của và suýt nữa phun trào ngay lập tức. ở đây cái giường tạm bợ của họ, quỳ hai đầu gối, cái quần gần như tuột ra.

      "Đừng chạm vào . Việc này lẽ ra chỉ dành cho em thôi."

      " thực nghĩ em có thể dừng lại," thầm, " cảm thấy lúc này nữa sao?"

      rên lên. "Em hiểu-"

      " cứng, nặng." nhìn chăm chăm vào như bị bỏ bùa. "Tất cả những gì em muốn đời là chạm vào ."

      vuốt khắp chiều dài của . thôi thúc giải phóng trở thành áp lực khủng khiếp. Chẳng có gì có thể ngưng nó lại. còn tự chủ nữa...

      "Đừng nhìn, Victoria," bật ra. Như thể nó đỡ kỳ quái hơn nên nhìn . Liệu hình ảnh hạt giống của trào ra có làm sợ ? "Đừng nhìn ..."

      , rất can đảm. Câu hỏi đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

      Dễ tổn thương. sắp nhìn thấy lúc yếu đuối nhất. làm chủ chỉ bằng những ngón tay lướt làn da co giật của .

      kéo lại gần và đặt môi lên cổ . Lưỡi đưa ra, và hơi thở phả da . Đôi tay chộp lấy vú , bóp chúng, nâng chúng lên, và là người rên lên khi cảm thấy cơn co giật bắt đầu.

      Khi giải phóng chạy xuyên qua , kêu lên với sức mạnh của nó. Hung bạo. Phóng nó ra khoảng giữa họ trong khi uốn hông bên tay . yếu đuối. làm cho cảm thấy như vị thần.
      Vài giây sau, họ cùng nằm xuống, đầu đặt ngực . Mặc dù trăng lên, sáng cách khó tả, và những dải sáng màu trắng trào qua những khe hở, ngay lập tức ngủ thiếp .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 16
      Sau khi tỉnh dậy, Grant vẫn nằm nhắm mắt, cảm thấy thỏa mãn hơn bất cứ lúc nào. Cơ thể ấm áp cách dễ chịu, tất cả các cơ đều như duỗi ra sau bao năm. hé mắt ra. Có phải mặc quần áo nhỉ? , nằm trần như nhộng dưới ánh nắng mặt trời rọi vào, và Victoria gối đầu lên ngực .

      căng cả người khi những ký ức ùa vào trong đầu, những hình ảnh phấn khích về những việc họ làm. chưa bao giờ cảm thấy sung sướng đến vậy với người đàn bà khác. Chưa bao giờ có thể tưởng tượng được chuyện ấy lại có thể như đêm qua. Và thậm chí còn chưa ân ái với .

      Đôi lông mày nhíu lại. , ân ái với , như cách đáng được hưởng, với những câu ngọt ngào và những nụ hôn say đắm. đưa tay lên mặt. Thay vào đó, để cho dùng tay với cho đến khi hết chịu nổi. ghê tởm trào lên trong . Ghê tởm chính bản thân . Vì những hành động của . Vì làm tổn thương Victoria dù cho chính nhận ra điều đó.

      Hành động của với tệ hại, và tất cả những gì nghĩ đến lại là lần tiếp theo có thể thưởng thức . đúng về bản thân mình. khi quá giới hạn, với thế là hết. còn là con người đó nữa, và băn khoăn biết liệu có thể lấy lại tất cả những gì mà phải cố gắng cật lực để có được.

      nghĩ về các trai của , về cách họ tự chủ được bản thân. Sau đêm với Victoria, nhận ra hai điều. đánh mất kiềm chế. Và nghĩ chưa đủ ăn năn hối hận về việc này.

      ràng cũng chẳng hối tiếc lắm, vì khi tỉnh dậy, thở dài đầy phúc bên cạnh . Và khi động đậy, ngồi dậy và chiếc khăn dúm lại quanh hông . Tóc rối bời đầy hoang dại và đôi má đỏ hồng. thực là, trông đáng hơn bất cứ lúc nào. Được vuốt ve cách kỹ lưỡng là hợp với . vươn tay đầu như chú mèo trong nắng, bộ ngực cũng vươn cao lên cùng lúc với cử động đó.
      Chờ ... "Em bị thâm tím kìa."

      nhìn xuống và thấy những vết thâm lờ mờ ngực. nhún vai và nhìn khắp cơ thể , toàn bộ thân thể , với nụ cười thỏa mãn gương mặt. Chính lúc đó trông có vẻ như chưa được thỏa mãn chút nào.
      "Victoria, làm em đau." cách vô tư hết mức, chạm vào ngực . " có thể thấy vết các ngón tay . Nó đau chứ?"

      cắn môi và lắc đầu. "Chẳng đau chút nào. Và em còn hơi thích nó nữa... bản đồ nơi những ngón tay qua." Nghe như vừa khẽ gừ lên những từ cuối.

      Liệu việc này có thể tệ hơn nữa ? quá xấu hổ vì cách đối xử với . để vuốt ve cho đến khi phun cả ra đất. thỏa mãn bằng cái miệng của mình. làm với những chuyện mà thậm chí chưa bao giờ làm với làng chơi.

      kéo góc cái chăn phủ đùi , và Chúa giúp , lại căng cứng lên rồi. Khi nghiêng về phía trước, xoay người để nhìn , biết rằng cưỡng lại cái điều vẫn khao khát ghê gớm lúc này là vô ích. Bất kể khổ sở vì hổ thẹn đến thế nào. lại sắp bắt đầu cái điên cuồng ấy lần nữa...
      Họ sững người khi nghe tiếng trẻ con nghịch nước ở đâu đó rất gần. Đôi mắt Victoria mở to, và lập cập đứng dậy mặc bộ quần áo ướt và đầy cát vào người. làm theo, rồi thu dọn cái chòi , cuộn tấm chăn ố đầy những thứ của . Dù là mùa hè, họ vẫn ra khỏi cái chòi mà có ai nhận ra. ai thấy quẳng cái chăn vào sọt rác.

      Họ nhận ra thủy triều xuống, và dễ dàng bộ sang bãi biển bên cạnh. Ngay lập tức, Victoria kêu lên, "Ồ, nhìn kìa, Grant!" chỉ ngón tay về phía con ngựa của họ và vỗ tay đầy sung sướng.

      Ngay lúc nhìn thấy người dân địa phương dắt con ngựa, tìm kiếm chủ nhân của nó, chợt nhớ ra. Chính , tay nắm dây cương, dắt con ngựa đến chỗ cây gỗ dạt vào bờ. Victoria, hứng thú với bãi biển, cúi xuống để tháo đôi giày ra ở phía trước , rồi quay người lại để vẫy xuống nước với nụ cười mê hoặc và hai cánh tay giang rộng. , thả rơi sợi dây cương, và theo như con ngựa đực chạy theo nàng ngựa cái...

      nguyền rủa ngu ngốc của mình suốt quãng đường trở lại khách sạn, mặc kệ Victoria ríu rít đầy hạnh phúc và cố phản ứng lại với mùi hương của tóc khi cơn gió thổi nó ra phía trước bên vai . Ít nhất lưng ngựa, phải nhìn thấy với trong dáng vẻ đầy ham muốn, mới mẻ. Nhưng khi họ xuống ngựa trước cửa khách sạn, thấy mặt đỏ hồng lên và đôi môi căng mọng.

      Những người đàn ông đứng lơ vơ các bậc lên xuống nhìn chằm chằm với thèm khát rệt. Victoria vô tình hề nhận ra. trong số họ huýt sáo, và quay lại nhìn với nụ cười vẻ hiểu. Tiếng huýt sáo của ta trở thành tiếng xì xì của hơi thở giữa hai hàm răng.

      Grant ném cho cái nhìn như rằng giết nếu đến gần hơn.

      ta đáp trả, "Khỉ , sếp à. cần phải muốn xin tí huyết bọn tôi chỉ vì tôi ngó chút đâu."
      người khác thêm, "Tôi cá chàng biết chia sẻ là gì đâu. Chúng ta có cần dạy cho cách ?"

      Giọng Grant trầm xuống với cơn thịnh nộ như kiềm chế nổi. "Tôi chia sẻ cái gì là của tôi." Những người đàn ông lui lại như thể vừa nhe răng ra với họ.

      Tưởng tượng bàn tay của người đàn ông khác người , cơn giận sục sôi lên trong bởi ý nghĩ đó... lạnh lùng khét tiếng của đâu mất rồi? cảm thấy mọi thứ rệt. mang lại cho nhiều khoái cảm hơn cả có thể mơ thấy, và mất tự chủ. Hoàn toàn. Nếu đánh mất kiềm chế, tại đây, lúc này, sao? Tất cả trôi tuột , tất cả những gì mà phải vất vả lắm mới chế ngự được sụp xuống hết.

      Giờ đây giống hệt thứ mà ghê tởm suốt bao năm: người đàn ông thể điều khiển những thói xấu của mình. Và trong những thói quen tốt mà bắt đầu thấy nghiện. Giờ nhận ra điều đó. Người đàn ông trưởng thành nhớ nhung phụ nữ chỉ sau có vài giờ. người đàn ông như nên có cái cảm giác bệnh hoạn, kỳ quặc trong lòng ta khi nghĩ đến việc với người khác.

      Tình trạng này giúp được gì hơn. phá hỏng - hoàn toàn, nhưng, Chúa ơi, thế là đủ rồi - và phải cưới . quý - cháu bá tước. lẽ ra phải biết kiềm chế hơn. chắc làm được nếu đặt tay lên người .

      thụt lùi, theo tiếng gọi của bản năng. Cái tiếng gọi suýt nữa hủy hoại người của . Và giết chết người kia.

      Trông Grant tội nghiệp, nhưng Tori thể thấy thất vọng. cảm thấy lâng lâng như thiên đường, nhớ lại những hình ảnh ve vuốt cơ thể và hôn lên làn da . Chắc chắn những đêm như đêm qua xảy ra giữa bất cứ ai. Và giờ đưa thẳng lên phòng. tự trêu mình rằng làm vậy phải vì những người đàn ông ở ngoài kia mà vì muốn rời .

      tra chìa khóa vào ổ. mở cánh cửa ra, quay về phía . " muốn hôn tạm biệt em sao?"
      Cái vẻ khổ sở quay lại. Thế này ổn. muốn nhìn cái cách làm khi ở phía . Như thể mất hết cả l‎ý trí vì cần được hôn , vì khao khát được đặt môi lên làn da .
      "Em cần phải thay đồ, và lau khô người." với tay qua và mở cánh cửa.

      Bên trong, Cammy dậy. Tori đỏ mặt. Có phải những gì họ vừa trải qua đêm trước lộ hết mặt ?

      "Hai người vừa ở đâu?" Cammy kêu lên. "Tôi vừa định gọi cảnh sát."

      "Chị thể tin chuyện gì xảy ra đâu." Tori vội . "Con ngựa lạc mất và bọn em mắc kẹt lại ở bãi biển." Đây hẳn là lời dối.

      Khi Cammy nhướng mày lên về phía họ, Grant hỏi, "Hôm qua thế nào, Scott?"

      Tori nhìn khắp hết người này đến người kia và nghĩ có lẽ câu hỏi này còn nhiều ý hơn thế.
      "Ngày hôm qua của tôi khá ổn. Thực tế, tôi có tin rất tuyệt. Tori, chị gặp bác sĩ."

      "Nhưng em tưởng ông ta quay lại sau vài ngày nữa," Tori thốt lên. "Sao chị với em?"

      "Bọn chị với em vì chị lo ngại cái kết quả chẩn đoán như thế nào. Vị bác sĩ hỏi chị cả loạt câu hỏi và kiểm tra hàng giờ liền." dừng lại rồi , "Chị biết cái gì ổn rồi."

      Tori ngồi xuống. "Thế rồi sao..."

      Cammy nhặt mảnh giấy lên và đọc. "Bệnh nhân bị thiếu dịch kéo dài - đấy là cách văn vẻ để rằng chị uống đủ nước và nó làm chị hay quên và lẫn lộn - và phản ứng bệnh lý có hệ thống với việc tiêu hóa tất cả các loại cá."

      Cá? Tori phát hoảng. "Nh-nhưng đó là tất cả những gì chúng ta ăn."

      "Gần như thế."

      Cứ mỗi lần mang cá về cho họ, vô tình đầu độc bạn . "Vậy là chị nghĩ uống nhiều nước và ăn cá chị khỏe lại?"

      "Thực ra nó phức tạp hơn thế chút. Chị cần đưa khoáng chất vào trong người và lấy lại sức. Cái bệnh này làm cho cơ thể chị phản ứng với thức ăn. Nên chị phải cố nuốt súp vài tuần nữa. Nhưng cái đãng trí kinh niên hết nhanh thôi."

      "Nghĩa là chị khỏe lại."

      ấy gật đầu. "Chuyến trở về làm chậm việc đó lại chút vì chị say sóng, nhưng sau đó, chị khỏe ngay."
      Tori lao đến ôm chầm lấy Cammy. Sau bao năm lo lắng, vì biết chuyện gì xảy ra, giờ họ nhìn thấy kẻ thù để có thể chống lại. Và nếu Camellia Scott là con người nào đó, chính là chiến sĩ.

      Tori nghĩ về cái tin tuyệt vời này và thời gian bên Grant và thở dài, "Đây là ngày đẹp nhất của cả đời em."

      Grant nhìm chăm chăm vào tách cà phê đen của mình, thậm chí nhìn lên khi Ian sầm sập bước vào phòng khách của con tàu và ngồi phịch xuống chiếc ghế.

      "Nếu chỉ thích nhìn nó thôi...," Ian và cầm tách của Grant lên uống hơi dài. "Tôi thấy lên tàu sáng nay."

      " sao?"
      ", và Tori... Lẽ ra nên huýt sáo mới phải chứ?"

      "Sao biết tôi đến nhà chứa nào đó?" cũng có thể hỏi, "Sao biết tôi mặt trăng?" Ian vẫn giữ cái nhìn thay đổi, vẻ biết thừa.

      Grant bẻ ngón tay. "Đợi , tôi biết rồi. Vì gặp tôi ở đó."

      Ian lắc đầu, tâm trạng phấn chấn của ta bị giọng gắt gỏng của Grant làm cụt hứng. "Bạn đồng hành với tôi là rượu brAndy và xì gà. Tôi buổi tối rất tuyệt ở boong tàu." Khi Grant gì, Ian hỏi, " có thể thực hối tiếc vì việc ấy ?"

      Đến mức ta phải hỏi sao... "Tất nhiên tôi có thể thế," trả lời, giọng thấp.

      Ian khịt mũi. "Nếu đấy là điều tự với ."

      Grant cào tay vào tóc. " hiểu đâu."

      "Thế giải thích ," Ian , gác đôi ủng của ta lên cái ghế khác.

      " năm trước, tôi hứa với ông già rằng nếu tôi tìm thấy cháu ông ấy, tôi bảo vệ ấy bằng tính mạng của mình. Tôi bảo ông ấy hãy yên tâm về chuyện đó. Và nếu cha mẹ ấy mất rồi, tôi thề là người bảo hộ cho ấy đến khi tôi đưa ấy trở lại với ông ta. Và ông ấy tin tôi, biết rằng tôi bao giờ nuốt lời."
      "Nhưng cái gì xong cũng xong rồi - "

      "Và có biết là nếu ông ấy qua đời trước khi chúng ta trở về, tôi là người bảo hộ suốt đời của ấy? Ông ta tin tưởng tôi đến mức như vậy đó."

      Ian nhìn có vẻ bức xúc. "Thế là làm rối tung - "

      "Và chẳng có lý do gì để ông ấy tin tưởng tôi. Tôi gây dựng được uy tín của mình. Làm việc để có nó. Cố chối từ bản thân để củng cố nó."

      Ian lắc đầu cách miễn cưỡng. "Cuộc đời quá ngắn để có thể bỏ qua hạnh phúc khi tìm thấy nó. Đặc biệt khi chẳng ai phải tổn thương vì chuyện đó cả. Hãy cưới ấy và cho qua hết những cái dằn vặt này . biết là phải làm thế mà. thậm chí có thể ông bố tương lai ấy chứ."

      Grant xoa tay sau gáy. "Chẳng có chuyện đó đâu."

      Ian nhíu mày, rồi cười với như vừa hiểu ra. " đúng là con quỷ láu cá! Grant, khó lường ."
      "Nếu giữ kín chuyện này, chúng tôi có thể tránh được cái đám cưới."

      Ian nhướng mày. "Tôi vẫn hiểu sao lại muốn như thế."

      " bao giờ nghĩ tôi phải lựa chọn tốt nhất của ông bá tước để làm chồng ấy chưa? Danh hiệu của họ, dù có của cải, nhưng nó vẫn lâu đời. Tôi chẳng có đất riêng. Tôi già hơn cả chục tuổi-"
      "Chẳng là cái gì nếu đem so với thực tế lựa chọn của ấy. ấy chọn ."

      Grant đứng bật dậy. "Chẳng có lựa chọn nào cả. ấy chọn tôi giữa những người cầu hôn. ấy bị lấy mất cha mẹ, mất tuổi thơ, và giờ tôi lại lấy mất của ấy thứ khác mà ấy nên chờ đón. đương, người tình, mùa hẹn hò. Vẫn được trẻ trung và được lựa chọn người đàn ông thích hợp nhất cho mình. Và hãy nhìn ấy xem - vẫn có đương và tình nhân, có điều là sau khi cưới ấy."

      "Tôi nghĩ nghĩ đúng về ấy."

      Grant lại quanh phòng. Có vẻ nó hơn bình thường, nhốt chặt vào trong. " nghĩ quá tốt về ấy."
      Ian thở ra hơi vẻ mất kiên nhẫn. "Tôi gặp ấy hôm nay. muốn tôi nhắn gì ? Có cần gửi hoa ?"

      "Bảo ấy tuần này tôi bận."

      "Có phải ngốc nghếch di truyền trong gia đình , hay chỉ có thôi?" Và với cái nhìn đe dọa của Grant, Ian uống cạn tách cà phê của Grant và khỏi.

      Grant đấm mạnh tay xuống bàn. muốn quên tất cả mọi thứ ngày hôm qua, quên rằng bỏ qua phép tắc và danh dự, và quên những thứ làm với trong trắng trong căn chòi. sợ đối xử với như làng chơi, làm bầm tím và chỉ cho những thứ người phụ nữ gia giáo bao giờ có thể mơ tới. Và lo lắng giằng xé . được bình thường khi ở gần , và họ xa nhau càng sớm càng tốt.

      Sau ngày dài thực khốn khổ, nằm giường, căng cứng như thường lệ và băn khoăn tại sao nhận lấy những gì đưa ra. Chính xác mà , họ nhất thiết phải lấy nhau. Nhưng quý ông chân chính, ngỏ lời với . Và nếu ngỏ lời, có thể có . Tất cả ...

      nghe tiếng gõ , và ngay lập tức đứng lên, xỏ chân vào cái quần và giật mở cánh cửa. Victoria đứng, gần như bẽn lẽn, ngay bên ngoài với những cơn gió thổi tạt chiếc váy bám chặt đôi chân. Có phải mặc gì bên trong ? tóm lấy tay và kéo vào trong.

      "Làm thế quái nào em xuống đây được thế?"

      "Em bộ."
      "Em có thể bị giết. Em - "

      "Ừm, thực ra, em mua tấm bản đồ này và nhờ ông chủ khách sạn đánh dấu tất cả những nơi đặc biệt nguy hiểm." cho xem tấm bản đồ. " có thấy đường của em ? Em phải vòng vèo chút, nhưng -"

      "Những cái đồ lót khốn kiếp của em đâu?"

      "Em muốn đánh thức Cammy dậy để lấy mấy cái đồ đó ra." thích thú lên trong giọng , và nhàng thú nhận, "Em nhớ . chẳng đến gì cả."

      bóp trán bằng tay. "Chúng ta gặp rắc rối rồi, em và . Những gì mình làm ở bãi biển là sai trái. Và nó thể xảy ra lần nữa."

      khoanh tay trước ngực. "Nó phải xảy ra. Và nó phải xảy ra lần nữa." Bắt gặp ánh mắt của , khẽ, "Em cảm thấy em phát điên mất. Tất cả những gì em nghĩ đến là và bàn tay của đặt người em." cầm tay và đặt nó lên ngực .

      rên lên. "Tại sao em lại làm những chuyện này?"

      "Bởi vì nó tuyệt."

      "Vậy là tất cả những thứ em làm với chỉ là do cảm hứng?" hỏi với giọng thấp, tàn khốc đồng thời giật tay ra.

      "Cảm hứng có gì sai?"

      "Tất cả." đưa tay lên mặt. "Nếu em lại thấy cảm hứng với người đàn ông khác sao?"

      "Nhưng em . Em chỉ cảm thấy thế này với thôi."

      "Sao em biết được?"

      "Em biết khi mẹ em lần đầu gặp ba em, bà xiêu lòng ngay, bao giờ nghĩ đến người đàn ông nào khác suốt cả đời. Và em cảm thấy như thế với ."

      hít mạnh hơi trong khi thú nhận, và khẽ thở ra. "Nếu có chuyện gì nữa lại xảy ra, em bị buộc phải lấy ."

      "Chuyện gì nữa? Có nghĩa chúng ta phải cưới chỉ với những gì mình làm?"

      "Chúng ta cần phải cưới chỉ vì chuyện đó."

      "Thế như em thấy, mình có thể lại làm những việc đó lần nữa."

      "Mọi thứ đơn giản như thế." Có phải với vẻ hối tiếc vì đó? "Nhiều thứ có thể... ra khỏi tầm kiểm soát." đẩy lùi ra chút. "Và rồi, em có bao giờ nghĩ rằng có thể làm em có mang ?"

      Mắt mở tròn xoe.

      " ràng là ," , giọng đầy chua chát. "Em thấy đấy - đây phải trò chơi, đây là tương lai của em - "

      "Ồ, nhưng mà, Grant, em rất thích có con."

      sững người. Sao lời của có thể tác động đến đến thế này? Có phải vì vẻ phấn chấn trong giọng của ? Nụ cười ngây thơ, dễ chịu kèm theo lời đó? " thể có đứa trẻ nào hết."

      " vừa mới rằng có thể - "

      "Chúng ta chưa lấy nhau. Em phải cưới trước ."

      "Thế mình cưới nhau." Giọng như thể việc đó được quyết định sẵn. cộng hai bằng ba. " bảo em cần phải cưới. Tại sao phải là ?"

      lắc đầu đầy khổ sở. "Victoria, nghĩ cũng dễ hiểu tại sao em lại thấy tò mò về đàn ông, nhưng chỉ thế thôi. Tò mò. Và điều đó tập trung vào bởi vì là người đàn ông đầu tiên em gặp từ khi em trưởng thành. Chắc chắn em muốn gắn bó với suốt cả đời đâu. Chẳng nhẽ em thậm chí muốn gặp những người đàn ông khác. Hay là được tán tỉnh?"

      bỏ qua câu hỏi của , nhón chân lên, và hôn vào cổ . đụng chạm dịu dàng, ngọt ngào, và máu trong của lại bốc cháy, thôi thúc làm những điều ngọt ngào gì với thân thể .

      Nhiệm vụ này có lẽ kết thúc hoàn toàn khác với kế hoạch của . có thể thấy trước điều đó rồi. Victoria đặt chân lên địa phận quốc như bị tước bỏ hết tương lai và trong trắng, có chồng, và nhiều khả năng mang trong mình đứa trẻ - bởi thằng đàn ông phóng đãng già hơn nhiều tuổi và từng là người bảo hộ của . cướp , làm cho bao giờ còn có thể lựa chọn.
      Những tên khốn ở câu lạc bộ vỗ lưng đầy ý, "Khá lắm."

      ngồi chiếc giường và từ từ kéo dải lụa khỏi cái thân áo. Lớp vải hé ra, và kéo nó xuống thấp hơn.
      rên lên tiếng trầm trong cổ. Chỉ nháy mắt, đặt những ngón tay vòng quanh cái mép vải trước ngực .

      Để kéo nó lên.

      Ngay khi vừa bỏ tay ra, nhìn bằng cái nhướng mày thách thức và lại kéo nó xuống. lại kéo nó lên. Xuống. Lên. lại kéo nó xuống lần nữa. "Thôi !" kêu lên, khi túm lấy mép vải từ tay và lại kéo lên lần nữa. " làm rách cái áo của em mất!"

      " làm rách áo của em - trừ phi em chịu thả nó ra," gầm gừ thêm vào. "Chúng ta làm chuyện đó."

      ", chúng ta làm. Và nếu xé rách cái váy mới của em, có thể lời tạm biệt với cái quần của đấy."
      "Hứa chắc chứ?" nghiến răng, và cảm thấy tức giận chính bản thân.

      "Ha! cũng muốn như vậy." rời mắt khỏi gương mặt và nhìn xuống căng cứng lộ ra chỉ cách vài inch. nghiêng người xuống sâu hơn về phía , về phía mà, Chúa giúp , có thể cảm thấy hơi thở qua lớp vải quần. hôn , cú lướt của đôi môi làn da . "Em chạm vào được ?" thầm.

      Hãy tin rằng ấy thực biết ấy muốn gì. Nghĩ khác về ấy . Tin ấy .

      thua cuộc. "Làm theo ý em . Victoria."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 17
      Tori đưa bàn tay xuống đằng trước cái quần của rồi lại vuốt lên, cảm thấy rất cứng, căng ra trong lớp vải. nhìn thấy hai lần rồi, nhưng khi giải phóng cái quần và thấy bật ra đằng trước, thở hắt, lần nữa bị mê hoặc.

      Biết rằng bao giờ quen được với cảm giác về những lúc như thế này, vòng những ngón tay quanh , vuốt , như từng làm, mà đầy yếm, chầm chậm khám phá từng thay đổi của thớ thịt. muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ và cảm thấy sắp đầu hàng đến nơi.

      Tất cả mọi thứ.

      "Grant, hôm qua lúc hôn em... kín đáo?"

      "Ừ?" rít lên khi bàn tay xoa lên phần đầu cứng ngắc của
      .
      "Em có thể hôn kín đáo ?"

      "Em đùa với những thứ em hiểu ." Giọng hoang dại.

      "Vậy dạy cho em ." biết ở bên vách đá, chỉ bước nữa là xuống đáy vực. Chỉ cú đẩy nhất... Đêm nay, khoan nhượng với . "Chỉ em cách mang lại sung sướng cho ."

      "Victoria, em biết em đòi hỏi cái gì đâu." Nhìn có vẻ khổ sở. Giằng xé.

      Nhưng . Ngập ngừng, trước khi mất hết can đảm, đặt môi lên làn da .

      rên lên, hai tay nắm chặt vai , bật lên tiếng gọi tên . "Em biết em làm cái gì với đâu."
      ngước lên và thấy chăm chăm nhìn hôn . Hơi thở của đứt quãng, các cơ người và bộ ngực co lại rồi dãn ra. Đôi mắt tối lại và tò mò, như thể chứng kiến điều gì đó thể tinnổi.

      Chỉ đụng chạm làm ấy trở nên như vậy sao? tăng áp lực, nếm bằng lưỡi như từng làm với . Hông giật lên và lùi lại.

      "Việc này quái gở lắm sao?" hỏi, lại đặt môi lên làn da .

      "Đúng thế." đặt hai bàn tay lên tóc , và nhận ra chúng run lên dữ dội. đưa chân lên đặt bên cạnh giường.

      "Vì em thích hôn ở chỗ này đến thế, chắc em phải quái gở lắm."

      rên lên với lời của , rồi lại rên sâu hơn khi rà lưỡi khắp chiều dài của .

      "Và vì thích thế..."

      "Thích thế? Thích phải từ - " hít vào hơi khi ngậm cả vào miệng. ngước lên, da thịt vẫn ở giữa môi , và nhận thấy đầu ngửa ra sau, người cứng lại cho đến tận cái gốc đàn ông của .

      "A, Chúa ơi, Victoria." Ngay lập tức nâng dậy và đặt trước mặt . Cú xiết cánh tay chặt. "Em làm có cảm giác như con thú, muốn em chết mất thôi."

      cảnh báo trong mắt làm phấn khích. " hãy làm như muốn ."

      tạo nên thanh dữ dội trong cổ, rồi tháo tung chiếc váy của và kéo tuột nó xuống. Khi bước ra khỏi chiếc váy, kéo chiếc quần ngắn của xuống và ném nó sang bên.

      háo hức cho xem đôi tất dài bằng lụa đen với những đường khâu khiêu khích, nhưng giờ xấu hổ như nhận chìm . Khi những ngón tay rà theo những đường thêu ren của đôi tất và rồi kéo kéo hai dải garter(tớ biết nó là cái gì nhưng ko biết tiếng Việt dịch ra sao) bằng sa tanh ở cao đùi với vẻ như đùa giỡn, cúi xuống để tháo chúng ra, nhưng nắm lấy tay .

      "Để chúng lại đó ." Giọng như bị tra tấn. "Vì ."

      gật đầu, mắt mở to. ngồi lên rồi nâng đặt vào lòng , kéo chiếc váy lót qua khỏi đầu . di chuyển thân thể , đôi chân chân , ngả lưng cánh tay để nhìn ngắm bộ ngực trần của . Với tiếng gầm gừ, cúi xuống đặt môi lên đôi nhũ phong, mút chúng đến mức gần như đau đớn. Chúng có cảm giác như tê cho đến khi cảm giác từ mỗi cú quét lưỡi của như chạy xuống giữa hai chân . dang rộng hai đùi, và bàn tay của chạy dọc xuống bụng . Những ngón tay của tách ra.
      " ướt, để dành cho " dụi đầu vào ngực trong khi vuốt ve . " hoàn hảo."
      Khi quét ánh mắt xuống thân thể , uốn lưng, như mời gọi cái miệng của trở lại với hai núm vú. nghĩ có gì có thể làm sung sướng hơn khi vuốt ve , nhưng rồi đưa ngón tay vào trong . như hét lên và hông giật lùi trước bàn tay . giữ lấy , ngọ ngoạy ngón tay trong , làm rên rỉ.

      "Grant! Cảm giác này... Làm nó... Giúp em ."

      "Bằng cách nào, Victoria?" đặt nằm xuống giường và đè xuống bằng bàn tay to lớn bầu ngực. Quỳ xuống giữa hai chân để nâng mông lên, đưa về phía miệng mình như thể sắp uống .
      "Giúp em" hôn và rên lên trước da thịt - "bằng đôi môi ?"

      "Vâng!" đẩy hông lên mời gọi. Đúng thế, đôi môi .

      "Hay là bằng ngón tay ?" mơn trớn , làm khẽ rên rỉ. Đầu lắc lư. Khi đưa ngón tay vào sâu, kêu lên như thút thít, chân dang rộng hơn. Vẫn giải phòng nào tới.

      nhìn lên, và thấy tháo chiếc quần và quay lại. với tay đặt lên ngực và xoa bóp hai đầu vú, và cái đàn ông của ở bên người , nằm bụng . Nó to và ràng là đập nhịp, cái đầu ẩm ướt. Miệng há ra vì kinh ngạc. đẹp, lạ lùng. mời gọi... nhìn xuống để thấy ngắm , và nghĩ hình như môi gần như cong lên.

      "Làm ơn!" kêu lên.

      Cả cơ thể căng ra, như sắp nổ tung. "Em muốn gì, Victoria?" Rồi cúi xuống thầm vào tai , những lời mà biết nên được giữ kín. thể tin nổi cách ấy, thế nhưng thậm chí phải lời , mà là cái cách với , dữ dội, làm rên lên.

      Rồi lại ấn ngón tay vào trong , khiến thở dốc và rùng mình. lại ngã ra giường, đôi tay giơ cao đầu như thể căng thẳng làm rã rời. Khi rút ra tay rồi lại ấn sâu vào hơn, khao khát cuộn lên trong , càng tăng thêm mỗi khi ấn vào và kéo ra, cho đến khi nó đạt đến đỉnh điểm rồi vỡ vụn. Khi cơ thể run rẩy và lưng ưỡn lên, nghĩ đến những gì sắp làm với sau khi đạt đến đỉnh vừa rồi, những chỗ liếm , những chỗ ngón tay tìm đến và cọ xát, sao muốn cái miệng người đến thế, hút sâu...

      "Ồ, đúng rồi," rên khẽ dài. có thể cảm thấy cơ thể mình xiết chặt quanh những ngón tay ranh mãnh của . dung tha chút nào, tiếp tục khiêu khích , trải rộng ẩm ướt bằng những cú quệt dài, thú vị.

      Như thể có người đàn ông khác ở trong , Grant mơn trớn bên trong Victoria, thử thách , nới rộng chật chội của . Và sau khi chứng kiến buông xuôi của , chẳng còn ‎ý định từ chối bản thân trước việc đó. là của . Giờ đây, chẳng có gì làm thỏa mãn hơn. thấy liếm đôi môi hé mở, nhìn thấy ngực nhễ nhại trước mặt , và những đám cỏ xoăn mượt phủ ... thua rồi.

      Nắm chặt đùi , dang chân ra rộng hơn, rồi tự cầm lấy mình và rê đầu những lớp da của , chắc chắn rằng sẵn sàng đón nhận . rên lên khi càng trở nên ướt át hơn.

      Cuối cùng, tự cho phép mình tiến vào, nhưng chỉ thế thôi. rất trơn ướt, nhưng vẫn quá chật. Tất cả các cơ cơ thể như kêu gào đòi đâm vào tận chuôi, để vùi sâu trong mặc cho bé thế nào. , làm đau. có thể điều khiển được bản thân mình.

      Nhưng bắt đầu chuyển động, quằn quại để tiến vào sâu hơn. tóm lấy dưới eo để giữ đứng yên, rên lên khi cảm nhận thân thể qua những ngón tay, rút ra, rồi lại ấn phần đầu vào lần nữa. quá chật, đến mức thể tin được. sợ làm vỡ vụn ra mất. " muốn làm đau em," nghiến răng với giọng thấp, gần như thể nghe thấy.

      "Chẳng phải nó đau sao?" trong hơi thở. " chút?"

      chút? phải lần này. Cứ như cái cách cơ thể xiết chặt lấy như vậy, có thể thề thể chịu thêm được.

      " đau đấy, cưng à."

      thở dài. "Em lo là quá to. Và em biết mình có được như bình thường - "

      cúi xuống để hôn , giọng khản lại bên môi khi , "Em là tất cả những gì người đàn ông có thể muốn..." gặp lớp rào cản và hít hơi sâu. Và nhướng hông lên, rồi thúc thẳng vào trong . kêu lên - cứng người lại.

      "Victoria, em ổn chứ?"
      "Em - em nghĩ thế," thầm.

      Grant tin rằng nên để nguyên như vậy. Để cơ thể điều chỉnh theo kích thước của . Chẳng phải đó là việc bạn nên làm với những trinh nữ sao? Trước đây chưa bao giờ phải lo về việc này. "Em có muốn dừng lại ?" Cứ như là có thể vậy. Đây là thử thách tối hậu, chìm sâu trong cái ấm nóng chật chội của và buộc phải từ bỏ nó...

      "Vâng."
      . Khỉ , ! Tâm trí kêu gào. thể bỏ cuộc được. vừa mới có được thiên đàng. Nhưng khi nhìn xuống và thấy đôi mắt ướt đẫm của . Cái ý nghĩ đau đớn làm lòng như xé.
      Cả cơ thể tràn ngập quyết tâm, kéo ra, nhưng con thú dữ, rút lui chậm, níu kéo từng chút để cố tận hưởng những gì mới được nếm trải.

      rên khẽ trong cổ. "Ồ, chờ . Em thích như vừa rồi." Choáng váng, lại đẩy vào. "Ối," bật ra.

      lại rút ra lần nữa, và lại rên lên. muốn phát điên. "Em , em thể có cái này mà có cái kia."

      " có thể vào chậm, như lúc ra ?"

      có thể ? Khi mà tất cả bản năng thôi thúc đâm sâu vào ? Run rẩy, toát mồ hôi vì cố gắng, chầm chậm, chầm chậm tự hành hạ bản thân, vào rồi lại ra, cố tìm thấy nhịp điệu thỏa mãn được và làm cho rùng mình. Những giọt mồ hôi của rớt xuống bộ ngực khẽ rung của và hòa với mồ hôi . cúi xuống ngậm lấy bên nhũ phong mằn mặn và mút mạnh. lại rên lên, dang rộng chân hơn.
      "Có thể, nhanh lên chút," thầm vào tai . Và lần nữa, lại rùng mình.

      Như muốn, thúc vào nhanh hơn. Khi nhìn thấy bộ ngực rung lên với mỗi cú đẩy, biết giờ chỉ còn là vấn đề thời gian, và khi rên lên, càng dấn tới nhanh hơn. Hết lần này đến lần khác, hông đẩy sát vào , tay giữ chặt đùi hoặc nhào nắn ngực .

      "A, Grant, đúng thế." càng tiến lên mạnh hơn và nhanh hơn, càng gọi tên nhiều hơn, cho đến khi cũng hòa nhịp với những cú nhấp nhô của .

      Rồi bất thình lình, ngay khi trở nên quá to trong đến mức thể cử động được nữa, uốn lưng lên, ngực áp vào ngực . kêu to và cảm thấy xiết chặt quanh , khắp cả chiều dài của , như muốn vắt kiệt .

      thể hơn nữa. thể chịu hơn được nữa. cú thúc cuối cùng. Kêu to tên , nổ tung trong , cơn khoái lạc của cứ tuôn mãi tuôn mãi, ngưng nghỉ.

      Khi kiệt sức, nhận ra mình xiết lấy trong hai cánh tay trong khi co giật cách kìm nổi.

      Từ từ, những suy nghĩ dần trở lại trong nhận thức lờ mờ của . Mình ôm ấy chặt quá, có thể mình làm đau ấy... ấy là của mình... biết mình có thể buông ấy ra .

      lỏng tay và nhổm cao lên phía . Như thể cố vươn ra khỏi giấc mơ, Grant nhìn như tin nổi vào Victoria, nằm bên dưới , nhìn xuống cơ thể vẫn từ từ đẩy vào trong . nhìn xuống gương mặt hạnh phúc của và thấy những giọt nước mắt.
      Mình vừa làm gì thế này?

      Victoria nằm trong giường , cuộn người bên cạnh . ngủ nhàng, với đôi mắt khẽ cử động bên dưới hai mí mắt nhắm. Cuộc sống đảo hẳn đánh thức khả năng đó của - trong sâu thẳm, cái bản năng phản ứng với những thanh, sàng lọc những thanh bình thường với những thanh cảnh báo, tiếng những tán lá cọ đập vào nhau khe khẽ dưới cơn gió với tiếng rít đầu tiên trầm của cơn bão.

      rất thích ngắm ngủ, nhận ra điều đó, nhưng phải quay về. Chỉ có Chúa mới biết làm gì với nếu ở lại, bởi vì đêm nay nhận ra điều ở . càng lúc càng thấy dễ chịu với việc mất tự chủ trước .

      lắc đầu, vẫn choáng váng vì cách xử của mình. chưa bao giờ thoải mái với người đàn bà, chưa bao giờ được giải phóng mà phải như chiếu lệ, chắc chắn chưa bao giờ làm những gì làm với Victoria - từng luôn sợ mất tự chủ, sợ rằng ham mê của bị những người đàn bà biết xì xào đàm tiếu. Có thể đó là l‎ý do bao giờ theo đuổi đàn bà, và bao giờ ngủ với họ quá lần. chắc chắn phải tay chơi , nhưng sợ rằng nếu quá thoải mái, kiềm chế của có thể trôi tuột mất.

      Và cứ mỗi lần buông lỏng sức ép lên chính mình, những ý nghĩ và trí tưởng tượng lại tràn ngập đầu óc, và chúng chỉ khẳng định lại những gì biết về mình, những gì cố gắng tuyệt vọng để che giấu. Người đàn ông như cần phải điều khiển được những thứ tầm thường đó. Nhưng rồi, những người đàn ông trong gia đình chưa bao giờ giỏi kiềm chế. Chẳng có ai trừ .

      Cho đến giờ.

      rướn người về phía trước và vặn to cây đèn bão. Khi vươn tới bên cạnh , nhận ra bốn cái vết hình trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay nơi những móng tay in hằn vào trong cơn khoái lạc. nắm chặt bàn tay khi đạt đến đỉnh.

      Và khi đưa trở lại khách sạn, nắm chặt tay như thể cảm ơn. Ký ức về những vết hằn trong lòng bàn tay lại thoáng qua trong đầu . điều quá nhặt. Đó thực chi tiết xíu và lẽ ra nó thể có nhiều ý nghĩa đến như vậy.

      lạc lối mất rồi.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 18
      Đôi môi Tori cong lên ngay khi mắt hé ra trước ánh mặt trời bình minh. duỗi người, đau rát càng nụ cười càng tươi hơn. được ái ân cách đầy đủ. Ôi, những việc Grant làm với ... chưa bao giờ cảm nhận được những hành động và lời lạ lùng và kích thích đến thế.

      rùng mình sung sướng. Và giờ họ cưới. Chồng tương lai của trí tưởng tượng rất phong phú - và cơ thể mạnh mẽ, giỏi giang. Nhớ lại hai điều tuyệt vời của Grant làm thỏa mãn tràn ngập trong . có thể tự thú nhận với bản thân rằng mình đổ gục trước Grant. Hoàn toàn.

      Khi cuối cùng cũng thay đồ và gặp Cammy, họ thưởng thức bữa trưa với trứng, cơm, táo và nước quả, hợp với thực đơn đặc biệt mới của Cammy. Cả hai đều rất hào hứng về sức khỏe của chị ấy, họ cười khúc khích về cả những chuyện nhất.

      Nhưng đến chiều muộn hôm đó, khi Grant vẫn chịu vác mặt đến, thỏa mãn và tự tin của Tori lung lay. Sao ta dám đến chứ? Sau đêm như đêm qua, nghĩ lẽ ra phải cảm thấy bị lợi dụng, nhưng thế có nghĩa là phải cho cái gì đó. Thay vì thế lại cảm thấy mình nhận được thứ gì đó. Và đó là lý do tại sao thấy bực bội. muốn được... nhận lần nữa!

      Đêm đó, chút kiên nhẫn còn lại của rốt cục cũng tả tơi. Ngay khi Cammy vừa thiếp , Tori rón rén ra khỏi cửa và vội vàng tới chỗ chiếc Keveral. Những người canh gác boong nhìn liếc qua rồi lui , cười với vẻ lo lắng khi bóng chiếc váy của lướt qua bên họ. tiến thẳng tới cabin của Grant và giật mở cánh cửa. Chẳng thấy đâu. lại quay ra chỗ phòng khách và nghe giọng . Tốt. thể chờ để giải phóng cái cảm giác này trong lồng ngực.

      Khi đến gần cánh cửa, nghe thấy cả tiếng Ian.

      "Có phải định với tôi lần nữa là có khả năng ấy mang trong mình đứa trẻ của ? Bởi vì lần này, tôi - "

      ", có quá đủ khả năng." Lời của Grant như nhịu lại.

      Tại sao họ lại về chuyện này?

      "Ian, bỏ qua chuyện này ."

      "Chỉ bởi vì bị cám dỗ? Nó chẳng làm tôi chùn bước đâu. Nghe tôi đây, họ. Tôi để cho tự giải quyết việc này, để xem có làm cho mọi việc ổn thỏa được , nhưng làm được. Tori trở nên giống như em của tôi và tôi sắp hành động như ông trai."

      "Là sao?"

      "Tôi sắp dùng cái mặt để lau sàn, nếu hứa thu xếp ổn thỏa cho ấy. Khỉ , giai, tôi cứ nghĩ biết Emma hay Sadie cảm thấy thế nào trong tình cảnh của ấy. Họ cũng sàn sàn tuổi nhau, Grant. Tôi hy vọng có ai đó đứng về phía họ như thế này nếu họ cần đến."

      " chẳng có gì phải sợ hết. Mặc dù bài thuyết giảng này quái dị vì nó phát ra từ miệng , nhưng có vẻ là tôi làm cái việc xứng đáng với lòng tự trọng và cưới con nhóc đó." nghe gõ cái chai vào cái ly. "Thế nên, chúc tôi điều tốt lành ."

      Con nhóc? Ừm, ấy cưới . nụ cười ra gương mặt .

      có thể thề nghe thấy Ian thở ra. "Tốt, cuối cùng cũng tìm lại được lý trí của mình rồi."

      ", rốt cục chỉ là tôi làm việc mà tôi thể đảo ngược được, và tôi phải trả giá. Tôi giải quyết những sai lầm của mình."

      Sai lầm?
      Ian như lặp lại ý nghĩ của . "Sai lầm? Sao việc này có thể là sai lầm chứ?"

      " ấy có những thứ tôi cần ở người vợ. ấy hề tôn trọng các quy tắc. Tôi muốn người có ích ở bên mình - bừa bãi của ấy luôn là gánh nặng. Tôi rủn cả người khi nghĩ đến cách ấy xử ởLondon."

      Tori giật lui đầu ra phía sau như thể vừa bị tát. hổ thẹn nóng bỏng chảy qua người , tìm đến mọi ngóc ngách. Hơi thở của gấp gáp. Giờ mọi thứ ràng rồi. làm thấy xấu hổ. thấy hổ thẹn vì . Ân ái với sai lầm?

      Tất cả những gì chia sẻ với giờ đây sao có vẻ rẻ rúng và bẩn thỉu. bừa bãi của ? Phải chăng cư xử đúng cách với ? làm gì đó thể chấp nhận nổi chiếc giường của ? Ôi, Chúa ơi. nhục nhã nặng nề đến mức cảm thấy nó trồi lên cổ. lao ra phía cầu tàu và nôn mửa.
      Quệt tay lên mặt, dựa người vào thành cầu, úp mặt trong hai bàn tay. thô thiển. phụ nữ đáng thương, tội nghiệp, theo như con cún lẽo đẽo theo sau gót chủ nhân. chính là người nhìn thấy những gì hiển trước mắt. nhớ lại lời khuyên của Cammy: Đừng nhầm lẫn giữa tình và dục vọng.

      Quay lại thành phố, quệt những giọt nước mắt bằng mu bàn tay cho đến khi chúng tuôn xối xả và làm việc này trở nên vô ích. Việc này chưa bao giờ thực chinh phục được , chỉ là cố gắng hơn chút để lôi kéo chú ý của . chưa bao giờ có cơ hội.

      Đó là lý do muốn làm tình với . Đó là lý do cảm thấy tội lỗi sau đó - bởi vì cảm thấy tự hạ thấp bản thân vì nó.

      Ôi, Chúa ơi.

      suýt thể nhận ra đường với đôi mắt đẫm nước mắt, lật bật trở lại khách sạn. Thuyền trưởng Sutherlandsẽ bao giờ còn phải lo làm phiền ta nữa.

      "Grant, là thằng ngốc. Sai lầm, gánh nặng? có nghe thấy những gì - "

      "Nếu ấy lại muốn người khác sao?" Giọng thập thấp, vẻ đau đớn.

      "Vậy ra tất cả những thứ vừa rồi là vì thế?"

      ", còn những điều khác" - xua tay và cố tìm lời để - "ừm, còn nhiều vấn đề nữa." lầm bẩm câu cuối. "Khỉ , tôi sắp biến ấy thành của tôi, cho ấy tất cả những gì tôi có, vậy mà có thể tôi lại làm ấy bị thiệt thòi. Tôi thể nghĩ, biết đâu ấy nên có cơ hội để tìm người chồng theo cách tự nhiên, với nhiều lựa chọn hơn. Tôi nghĩ ấy quyết định với tôi bởi vì tôi là người đàn ông đầu tiên ấy thấy với con mắt của người đàn bà."

      " thực có phải đám tệ đâu."

      "Về mặt tiền bạc, nhưng tôi phải người ấy thực cần. ấy cần ai đó gần với tuổi ấy hơn. ai đó cũng vui vẻ và vô tư như ấy, chứ phải cái tên hay làm cụt hứng như ấy nghĩ về tôi. Nếu tôi thể làm ấy hạnh phúc sao?" Grant nhìn chằm chằm xuống cốc nước của . "Chúa ơi, nếu ấy lại muốn người khác sao?"

      Ian lắc đầu rất mạnh. " phải chấp nhận rủi ro đó với tất cả phụ nữ - "

      ", còn tệ hơn thế," , ngẩng mặt lên, thèm để ý rằng Ian thấy đau khổ của . " biết phụ nữ thường bị đổ lỗi vì trói buộc đàn ông bằng hôn nhân? Tôi nghĩ... tôi nghĩ phần trong tôi cuối cùng chịu thua bởi vì tôi muốn ấy phải gắn bó với tôi. Tôi muốn ấy được lựa chọn khi trở về." Lồng ngực Grant như quặn lên khi ra điều làm. "Tôi trói buộc Victoria."

      "Em nghĩ chị vẫn còn thức," Tori như hát khi bước vào phòng của họ trong khách sạn.

      "Ồ, chị vừa mới uống chút nươ- Tori, có chuyện gì vậy? Em vừa ở đâu?"

      Tori cố xua cái ý muốn cho ấy biết về điều vừa được nghe. Cái tin này vẫn còn quá mới, và nếu ra câu " ấy thấy hổ thẹn vì em," nghĩ lại sụp xuống mất. chưa bao giờ thấy tủi nhục như thế này, và giờ đây người đàn ông đó làm cảm nhận điều đó sâu sắc, đến mức nghĩ ngạt thở vì nó mất.

      "Chẳng có gì. Em chỉ hơi ủy mị chút khi nghĩ đến hòn đảo thôi."

      Cammy có vẻ bớt căng thẳng. "Có lúc chị cũng thế."

      Họ ngồi cả tiếng sau đó để ôn lại thời gian ở đó, nhắc lại những kỷ niệm đẹp, nhưng sâu trong tâm trí , Tori nhận ra điều bỏ qua. sắp cầu hôn . Ý thức trách nhiệm của đòi hỏi điều đó. nghĩ dễ dàng từ bỏ nếu quyết và danh dự của có thể bị ảnh hưởng. Phải gì với ta để từ chối đây? Làm thế nào để có thể cứu vãn niềm kiêu hãnh của bây giờ? ý tưởng hình thành.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG 19
      Đầu Grant như nứt ra bởi cái mà cho là vết tích của cơn say đêm qua. Thực tại ập đến với như những cơn sóng. Cơn đau đầu của ràng; cảm xúc của đối với Vitoria ràng. Cả hai đều là điều hiển nhiên của cuộc sống. Nếu Grant uống quá nhiều, đầu đau. Nếu Grant làm tình với Victoria và nhìn thấy nụ cười của , bao giờ chọn người đàn bà nào khác. Chẳng có gì có thể thay đổi điều đó.

      Nếu sau này Victoria có người đàn ông khác, đó phải bởi cố gắng hết sức để làm hạnh phúc. Và, tất nhiên, đó là trừ phi chết rồi. làm chồng , và thề có Chúa, làm tốt việc đó.

      Ý định quyết, thấy nhõm hơn, thỏa mãn hơn bất cứ lúc nào mà có thể nhớ được. thể phủ nhận rằng việc cưới Victoria cũng khá hấp dẫn ở số mặt. Cưới mang lại cho cái quyền đối với thân thể , để làm bất cứ điều gì từng tưởng tượng ra - tất cả đụng chạm, những nụ hôn, mọi cách có thể liên kết họ với nhau - bất cứ lúc nào thích. có thể nhận lấy những gì thoải mái cho . Chỉ cho thôi.

      Và khi cái ‎ý nghĩ có thể mang đứa con của lên, con của , trở nên vui thích cách kỳ lạ.

      Suốt cả ngày, lùng khắp thành phố để kiếm chiếc nhẫn hoàn hảo. Grant phải trả giá cắt cổ, nhưng ngay khi nhìn thấy viên ngọc lục bảo đó, biết phải được sở hữu nó. Màu sắc của nó giống với màu nước xung quanh hòn đảo của , nhưng viên đá sáng lên như là có lửa bên trong nó vậy. chưa bao giờ thấy thứ nào như thế.

      đến chỗ tối hôm đó, tâm trạng rất cao hứng. quyết định cái vụ cưới xin này rồi đưa lên giường ở đâu đó. háo hức được chạm vào lần nữa như làm phát điên. Nghĩ về những thứ họ sắp làm với nhau... Đôi môi cong lên thành nụ cười mà biết là trông rất ranh ma. dạy cho cái gì đó mới đêm nay...

      nhắn xuống là bị ốm.

      hoảng hốt chạy xuyên qua . Phải chăng quá dữ dội với ? Có phải ngượng? Victoria cười đến tận mang tai khi tạm biệt đêm hôm trước, và phải dễ ngượng ngùng. Chắc chắn là bị ốm rồi. Cảm giác có lỗi bao trùm lên hoảng hốt. đưa ra khỏi vườn địa đàng đến thành phố bẩn thỉu, đông nghẹt.

      thể nghĩ thế được. Sau khi họ cưới, Grant đảm bảo cho gian để thở. làm hạnh phúc với cuộc sống mới. gửi lời nhắn lên để hỏi xem họ có thể ra khơi vào lúc triều lên sáng mai . Câu trả lời của : tôi thừa sẵn sàng để .

      Khi họ ra khơi ngày hôm sau, Victoria trông chẳng ốm gì cả. Mắt lạnh tanh. Gương mặt mất vẻ hoạt bát thường ngày. Khi Camellia đá ra khỏi cabin của chị ta lần nữa, xin phép vào lại phòng . đặt bàn tay lên cánh tay kéo sang bên. "Em khỏe à?"

      " có gì."

      Thế tại sao em lại nhìn cứ như là em ghét thế? muốn kêu lên. nỗi sợ, hy vọng là sai. lườm xuống bàn tay cánh tay , và, bối rối, thả ra.

      quá nửa buổi sáng, và Victoria vẫn chưa lên đài chỉ huy. thường mang cho cà phê vào giờ này. Rồi thấy . Mái tóc dài của được buộc lại bằng dải băng, trông mới mẻ và trẻ trung. Chẳng có dấu hiệu gì là đau ốm cả.

      háo hức dâng lên, nhưng ngang qua chiếc thang và ngồi boong tàu với Ian. lần nhìn lên phía .

      Chiều hôm đó trời bắt đầu mưa lâm thâm. Giờ Victoria mang cho cái áo mưa vải dầu như vẫn làm mỗi khi trời mưa. đợi lúc lâu, càng lúc càng ướt nhẹp. Cuối cùng, giao phó đài chỉ huy cho Dooley và tìm đến cabin của mình. trả lời tiếng gõ cửa của bằng giọng thấp, vô cảm.

      Grant có cảm giác như vừa bước vào chiến trường trong khi chẳng biết là vừa có chiến tranh ở đó. kéo cái ghế, mặc dù được mời.

      "Trời mưa đấy," đầy ngớ ngẩn.

      nằm giường, nghiêng về bên trong khi đọc cuốn sách. ném cái nhìn chẳng có vẻ quan tâm về phía cái lỗ cửa sổ và , "Đúng rồi." nhấm nhón tay, rồi lật sang trang.

      " tốt là em boong. Nó còn mưa to hơn đấy." lảm nhảm cái quỷ gì thế? trả lời, chỉ giở tiếp trang nữa.

      "Em vẫn cảm thấy ổn chứ?"

      "Tuyệt." Chẳng nhìn lên, vẫy bàn tay uể oải về phía , "Ồ, khi khép cánh cửa lại, có thể nâng nó lên chút ? Nước rò vào nếu nó nằm đúng rãnh. Cảm ơn nhé."

      vừa bị đuổi. Ra khỏi cái cabin của chính . Nhưng chẳng phải đây là điều từng mong muốn sao? từng muốn thôi nhìn với cặp mắt xanh đầy ngưỡng mộ đó. Thôi cười với sau cái tách mỗi khi mang cà phê đến.

      Nhưng đó là trước đây. Trước khi biến thành của .

      Cái gì mang lại thay đổi đột ngột này giữa cánh cửa phòng khách sạn và đêm hôm sau? đơn giản là chẳng muốn dính dáng gì đến cả. Có thể bởi vì chờ đợi lời cầu hôn, nhưng điều đó giải thích cái vẻ chua chát kia.

      Nếu bây giờ hiểu về sao? Có thể kể với Camellia chuyện gì xảy ra và Camellia với rằng Grant ... sai trái đến mức nào, rằng nương nên bị đối xử như đối xử với . thể chịu đựng nổi nếu Tori nhìn với ánh mắt ghê tởm. Tâm trí bám lấy ý nghĩ là mong có lời cầu hôn - chứ phải là do hành động của - và bấu chặt lấy ý tưởng đó cách tuyệt vọng.

      " , nhưng trước hết mình phải chuyện về số việc."

      Tori lập tức đặt quyển sách xuống và ngồi dậy. "Đúng thế."

      "Chúng ta cần phải kết hôn."

      Rồi, hỏi rồi. Ừm, cho biết, hoàn tất cái việc cầu hôn mà biết nó đến. lần nữa, băn khoăn biết có phải hiểu nhầm khi chuyện với Ian. Nếu chỉ làm bộ với Ian thôi sao? Suy nghĩ đó cho hy vọng, nhưng vớ lấy nó cách mù quáng... "Sao chúng ta lại nên cưới nhau? em ?" hỏi thẳng.

      có vẻ ngạc nhiên trước cái ý tưởng này. Chẳng nhẽ thậm chí chưa bao giờ tự hỏi ? "... mến em."

      "Mến?" Trái tim như vỡ ra chút. "Cái loại hôn nhân gì, lại dựa mến?"

      "Nhiều cuộc hôn nhân bền vững được xây dựng từ ít hơn thế nữa."

      "Liệu có tự hào có em là vợ? Liệu có khoe em với tất cả mọi người?"

      Lớp da quanh mắt như nhăn lại. "Em bất cứ đâu tới."

      quanh phòng. "Cái đó trả lời câu hỏi vừa rồi. Liệu có muốn em phải thay đổi?"
      " hy vọng em thích nghi lại được với xã hội."

      cách khác, thay đổi. Như là, em giống như em cần phải vậy. "Em biết có thèm quan tâm đến em chút nào nữa."

      " tôn trọng em. ngưỡng mộ kiên cường của em. thích vì em thông minh và tháo vát."
      đứng trước mặt , người căng ra vì giận dữ. " ngưỡng mộ tháo vát của em? em, tự hào khi gọi em là vợ - ừm, ít nhất là trước mặt những người khác. Mặc dù chắc là thích đưa em vào giường."

      đứng dậy, đôi mắt như cháy xuyên qua người . "Hơn cả em có thể nghĩ."

      Lúc đó gần như đánh mất ý chí trước . Gần như. may, khẳng định tất cả những gì nghe lỏm được.

      Câu trả lời cần biết nhất... " có cảm thấy nghĩa vụ phải cưới em?"

      lưỡng lự. " biết các quy tắc, Victoria. tôn trọng các quy tắc. Chúng ta phải cưới."

      khóc. thể. Mạnh mẽ lên. "Đó là vấn đề của các nghĩa vụ đấy. Con người ta rồi căm ghét chúng. Em lấy ."

      "Gì cơ?"

      đến ngồi xuống bên thành giường, rồi bắt đầu bài được chuẩn bị trước của mình. "Grant, em nghĩ rất nhiều về tình cảnh của chúng ta. Và em nghĩ rằng đúng về chuyện này - tình cảm của em cho chỉ đơn thuần là say mê nhất thời. Em nhận ra là em thể có nhiều tình cảm hơn với khi mà em hầu như biết gì về và hoàn toàn biết chút gì về những người đàn ông khác."

      "Cái gì?" Cả người cứng lại.

      làm cho giọng mình trở nên quy cách. " rất tử tế khi chỉ cho em thấy điều đó, ngay cả khi em chẳng hiểu gì cả." Em nhận ra rồi, thế nến chẳng phải lo gì nữa đâu."

      "Thế cũng hơi muộn rồi. ngủ với em," chỉ ra cách cần thiết.

      duỗi bàn tay và ngắm nghĩa các móng tay. "Và em tin là chuyện này lộ ra đến tai những người cầu hôn tương lai của em khi chúng ta trở về ."

      Mắt mở to ra, rồi rực lên vì giận dữ. "Em chẳng có người cầu hôn nào hết. Em chẳng có của hồi môn. Ông của em trở nên nghèo túng rồi. Lúc đó em làm thế nào?"

      Lời của làm run lên, nhưng cố che giấu nó. "Cammy và em sống với ông ở gia trang."

      "Em cũng làm việc đó." Giọng tàn nhẫn.

      "Tại sao ?"

      "Gia trang là của . Đó là thù lao cho việc tìm và đưa em trở về."

      Đầu chúi ra phía trước. Có phải vừa nghe nhầm ? " lờ cho tôi biết rằng tôi trở về có tương lai, xu dính túi, và nhà cửa?"

      " cần phải biết lúc đó."
      choáng váng của thay thế bằng cơn giận dữ. " dối tôi."

      "Tôi bao giờ dối."

      " đòi quyền sở hữu ngôi nhà tổ tiên của tôi?" hỏi với vẻ ghê tởm. Giọng gay gắt khi thêm, "Thế sai khi ở đảo. chỉ là con ngựa thồ để chở tôi thôi."

      "Thế em có muốn về cái thay đổi gần đây trong lòng em ?" Cammy trong bữa tối tại cabin của ấy tối hôm sau.

      Khi Tori trả lời, Cammy ngọt ngào, "Làm ơn, cho chị biết em nghĩ gì ."

      Tori đặt chiếc bánh mỳ vừa phết bơ xuống. "Em muốn làm phiền chị với những chuyện vặt vãnh - "
      Cammy cười lên nhanh, chẳng có vẻ gì hài hước. "Chị trong cái cabin với thời gian thể biết trước. Chị cần em làm phiền chị."

      Tori thở hơi sâu. "Em làm tình với Grant."

      Cammy ngồi im lặng.

      "Chị định gì sao? Tỏ vẻ ngạc nhiên gì đó?"

      "Chị có thể ốm, nhưng chị vẫn nhận ra gió thổi chiều nào," Cammy , đẩy cái đĩa của ấy ra xa.
      "Chị bực mình với em à?"

      Cammy lắc đầu. ", bởi vì Grant là người đàn ông tốt. Chị biết ta làm điều đó nếu ta có ‎ý định lấy em. Chị nghi ta lên kế hoạch cho đám cưới ngay lúc này đấy."
      " ta bọn em làm đám cưới."

      Cammy ngả người ra sau và thở ra hơi nhõm.

      "Nhưng em làm việc đó đâu."

      "Ý em là gì?" ấy chậm rãi hỏi.
      "Em nghĩ em có thể ghét ta."

      Cammy có vẻ mặt rất lạ kỳ. "Giải thích !"

      "Em nghe trộm được Grant với Ian rằng ta... rằng ta thấy phát ngượng vì em. Rằng ta xấu hổ vì em."

      " ta y như thế hả?"

      ", nhưng ý nghĩa của chúng rất ràng. ta ta rủn người khi nghĩ đến lúc em được thả rông ở . Rằng em là sai lầm."

      Cammy hít vào hơi. " phải ta điều đó chỉ cho Ian nghe thôi à? Đàn ông đôi khi..." dừng lại khi Tori lắc đầu.

      "Khi ta với em bọn em cưới, em hỏi ta có quan tâm đến em . Liệu ta có thể tự hào vì em . Liệu có phải ta cưới em phải chỉ vì cảm giác nghĩa vụ. ta trả lời rất tệ về tất cả các việc đó." Tori quệt giọt nước mắt bằng đuôi bàn tay. "Hơn nữa, nó làm cho việc này trở nên rất có lý. Em nghĩ ta thấy em hấp dẫn, và em ràng để cho ta biết em bị ta hấp dẫn, nhưng ta lại cứ lẩn tránh em. Và những khi ta như thế - ta ràng cảm thấy tội lỗi cách sâu sắc ngay sau đó."

      "Những khi ta lẩn tránh?" Cammy với giọng như nghẹn lại. "Thế ta lẩn tránh bao nhiêu lần rồi?"

      Tori phẩy tay như thể cái thông tin này chẳng có gì quan trọng. "Bọn em hôn và này nọ vài lần."
      Cammy ngẩng mặt lên nhìn trời. "Và đấy là trước cả khi chúng ta về đến ."

      Tori lại lau giọt nước mắt bực tức nữa. "Vâng, ừm, trở về của chúng ta khác chút so với những gì được kể. ta dối về khu gia trang." Trước cái nhìn trống rỗng của Cammy, giải thích, " ta có nó - khi ông em chết, Grant sở hữu nó. ta sở hữu đất đai của gia đình em."

      Cammy gãi gãi thái dương. "Tại sao Belmont lại thỏa thuận như vậy?"

      "Ông chẳng có tiền," buồn rầu . "Đó là thứ cuối cùng ông có thể đưa ra."

      "Nào mình cùng nghĩ về vụ này," Cammy mở đầu bằng giọng am tường. "Grant thực bỏ hơn năm cho nhiệm vụ này. ta xứng đáng được trả công cho việc đó."

      Tori lắc đầu. "Em thấy việc này là sai, và ta chắc cũng phải thấy thế. Nếu sao ta với em về chuyện đó?" đứng dậy nhìn chăm chăm ra ngoài cái cửa sổ của cabin. "Cammy, đây là lần đầu tiên từ khi em có thể nhớ được, em cảm thấy an tâm. Nhưng chuyện đó cũng là nhầm lẫn. Chúng ta biết cái cuộc sống mà chúng ta giương buồm tiến tới nó như thế nào. khó tin em từng nghĩ tốt đến thế về ta. ta chỉ giả vờ là cái quý ông có thừa danh dự đó." đặt bàn tay lên tấm kính mát rượi. "Em đổ vì gã, nhưng em bao giờ mất cảnh giác lần nữa."

      "Tori, nếu em có mang sao?" Cammy nhàng hỏi.

      im lặng hồi lâu vì chẳng biết nên cảm thấy thế nào về điều đó. tìm được lời để tả cái mớ hỗn độn mà ý nghĩ đó mang lại cho , hoan hỷ, nỗi buồn, lo lắng, và hối hận. quay nhìn bạn . "Em biết sớm thôi, trong tuần tới, em tin thế."

      Cammy gật đầu, và họ đồng ý hoãn bàn bạc chuyện này cho đến lúc đó.

      Và thế là Cammy dành cả tuần nghỉ ngơi và ăn đồ ăn mới của , và Tori với Ian lập chiến lược để tìm cách tốt nhất làm cho nương của ta tha thứ cho tội ta biến mất lâu đến vậy. Những cuộc chuyện trò của họ làm vợi nỗi khổ sở của . ta thích về đôi mắt to, xám của Erica, trí thông minh nhạy bén của ấy, e thẹn của ấy. Ít nhất cũng có người đàn ông con tàu này .

      Ian thể đợi để cho Tori và các em cùng mẹ của gặp Erica. đoán tất cả ấy như vậy. Khi Tori rằng rất thích có nhiều chị em như thế, Ian hứa là sắp sửa có thêm ba chị em , bốn nếu thêm cả Erica, và Serena trái tính nhưng rất đáng . Đó là lần đầu tiên Tori cười trong vài ngày.

      thỉnh thoảng bắt gặp Grant quan sát và cảm thấy làm vậy còn nhiều hơn thế, nhưng chẳng câu gì với , cho đến chính cái ngày chắc chắn có mang đứa con của , tiến về phía .

      "Victoria, tôi muốn chuyện với ."

      thở dài như thể rất ngán ngẩm và bước về cabin, ngồi lên thành giường. đóng cửa lại phía sau lưng, rồi ngồi xuống đối diện với . Cặp mắt xanh của nghiêm nghị và cảnh giác, dò xét gương mặt - có vẻ rất chú ý đến . Ý nghĩ đó làm khó giữ được thái độ bất cần trước . Nhưng hãy nhìn xem mình sai lầm về ta thế nào trước đây. ràng, ngu ngơ cách đáng thương trước những điều người ta nghĩ và cảm xúc thực của họ. Tâm trí chợt ra những phi vụ quyến rũ vụng về của mình, và mặt đỏ lên.
      "Tôi muốn hỏi có... có?..."

      hiểu ra điều cố để . phần trong muốn làm cho được dễ chịu và bắt buộc phải hỏi câu hỏi đó. Cuối cùng, , "Có phải tôi có mang ?"

      "Đúng thế."

      vuốt ve tấm trải giường vẻ bực mình. "Tại sao lại quan tâm?"

      "Tại sao tôi -? Sao có thể hỏi vậy được?"

      "Thế làm gì nếu tôi có bầu?"

      "Tôi cưới ." Có đanh thép trong giọng của . "Ngay khi có cơ hội."

      mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt . "Tôi cưới trong bất cứ hoàn cảnh nào."

      Môi mím lại như thể cố nén cơn giận dữ. "Chuyện này kéo dài đủ rồi. Tôi biết tôi làm gì để lạnh lùng với tôi, nhưng nên trút nó lên đầu đứa trẻ vô tội. biến con tôi thành đứa con hoang để trả thù tôi sao?"

      ", , !" đứng bật dậy. "Sao tất cả mọi thứ lại cứ phải là vì thế? Chẳng nhẽ nghĩ tôi cứ suốt ngày loanh quanh, nghĩ ra những cách tôi có thể trả thù à? tự tâng bốc mình nếu tin rằng tôi thậm chí nghĩ về chút xíu nào đó."

      "Thế tại sao?"

      "Bởi vì tôi muốn trói chặt tôi với suốt cả đời. Tôi nghĩ hoàn toàn đúng về tôi ngay từ đầu. phù hợp với tôi. Trước đây tôi có đủ kinh nghiệm với đàn ông để biết tôi muốn gì. Và giờ, giờ tôi có cơ hội đó, tôi chắc chắn tôi tìm được ai đó tốt hơn với tôi. , chúng ta lấy nhau."

      Hai bàn tay thu lại thành nắm đấm. " lựa chọn nào cả. nghĩ dâu lý tưởng của tôi sao? Tôi đảm bảo với phải, nhưng tôi lấy để tránh cho con chúng ta khỏi bị tổn thương cần thiết."

      Ồ, quá biết phải dâu lý tưởng của . sai lầm. Trước khi bắt đầu khóc, , "."

      " gì cơ?"

      "Tôi có thai."

      ngồi nhìn chằm chằm vào , đôi mắt tối lại và... đau đớn? "Tốt thôi, Victoria." thở ra hơi dài. "Tôi chỉ muốn biết chắc."

      "Chẳng có đứa trẻ nào cả. Và khi chúng ta về , chúng ta có thể ai đường nấy."

      Grant quay lại nhìn lần cuối trước khi bỏ , bối rối khuôn mặt. tảng lờ đau đớn trong tim và tự nhủ lần thứ trăm rằng đây là cách tốt nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :