1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Perfection Of Love - Barbara Cartland

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      5.2

      Bá tước có cá tính rất mạnh mẽ và tinh thần qủa quyết tăng trưởng cùng với lúc phát triển tinh thần tập trung tài tình của mình.

      Hành động của Caroline khiến càng quyết tâm hơn bao giờ là đồng ý những cái ta muốn; cảm thấy hoàn toàn đơn giản rằng việc đó hủy hoại hoàn hảo mà đòi hỏi ở ta cũng như chính bản thân mình.

      hôn ta, hay đúng hơn là phục tùng theo đôi môi nài nỉ đòi hỏi của ta, nhưng nhận thức ta kích thích như người đàn ông, nhưng con người lý tưởng trong ngạc nhiên tới độ gần như kinh ngạc trước cách cư xử của ta.

      Caroline đưa tay choàng cổ và kéo đầu xuống gần mặt ta.

      “Ôi, Granby ơi Granby!” ta thầm. “Làm sao chúng mình đợi được đây? Em muốn thuộc về , em muốn trở thành người của . Nếu mình thể ở bên nhau năm tháng dường như năm thế kỷ vậy.”

      Rồi trước khi kịp trả lời ta lại hôn , hôn cách khao khát đòi hỏi, đốt lên ngọn lửa trong , nhưng biết cảm giác đó hoàn toàn là thể xác.

      Về mặt tinh thần đứng bên quan sát cả chính bản thân mình và ta.

      Sau đó, khi đưa Caroline về ta năn nỉ suốt đường chiều theo ý ta, bá tước quay về nhà mình trong quảng trường Berkeley, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

      muốn cãi cãi lại cùng vấn đề, trước khi tạm biệt bảo Caroline ít ra phải cân nhắc xem đám cưới của họ có thể tổ chức sớm hơn dự định hay .

      biết câu này cho ta chút hy vọng, cho dù ta nghi ngờ đó chỉ là kế hoãn binh của để làm cho tối đó kết thúc êm đẹp.

      Tuy là thế, đêm đó bá tước thao thức cố đối mặt với những việc đáng ghét đến độ chỉ muốn bỏ mặc.

      Nhưng chúng vẫn tồn tại dai dẳng và thậm chí khí tươi mát ban sáng và chuyện cưỡi con ngựa ô đực dũng mãnh mới tậu cũng thể xua đám mây dường như bao phủ .

      Vì muốn cho nhanh chọn đường ruộng ngay sau khi ra khỏi London, và về tới nhà trong thời gian kỷ lục.

      Khi thấy những cột tháp và ống khói của nó in bóng nền trời lại cảm giác được niềm hân hoan từng đem đến cho mỗi ngày xây cất ngôi nhà đó thêm niềm vui.

      Nắng chiếu lấp lánh các cửa sổ và nghĩ cái mình tạo dựng là niềm mơ ước bằng gạch vữa như lâu đài Chenonceau (lâu đài rất đẹp ở vùng Chenonceau của Pháp).

      Nó chính là mộng tưởng của , và giờ đây sắp hoàn thành, nhưng biết mình thể nghỉ ngơi thư giãn khi công nhân còn lại lại quanh nhà, và khu vườn cũng hoàn hảo như ngôi nhà nay bị che khuất bởi vật liệu xây cất.

      Chưa đến 10:15 xuống ngựa và mã phu từ tàu ngựa chạy đến dẫn con vật .

      Khi bá tước bước lên bậc tam cấp dẫn đến cửa trước ngẫm nghĩ, và ý nghĩ đó làm phấn chấn lần đầu tiên, là bốn mươi lăm phút nữa Darcia giao bức tranh của Van Loo tới.

      khó mà tin được có thể bán tranh cho phát nó là đồ giả mạo.

      Nghĩ đến bức họa, tự động xuyên qua hành lang, qua phòng khách đỏ, và bước vào gian phòng kế cho đến nay vẫn chưa đặt tên.

      Khi vô tình liếc đến bức tường định treo tranh sửng sốt thấy nó ở đó.

      Bức họa dựng dưới chân tường, nó trông y hệt như bá tước từng hình dung, thậm chí còn đẹp hơn là khác.

      Lúc ấy, khi thấy nền lụa xanh đậm mà Venus đứng, biết tên của căn phòng phối hợp khít khao với các bức tranh khác, đồ đạc, và màn cửa tựa như những mảnh hình ghép.

      Cái tên đó là “Phòng Khách Xanh” và là sắc lam hoàn toàn khác với màu mắt của Caroline.

      Ở bức tranh Van Loo dường như toát ra vẻ mạnh mẽ, nổi bật khác với vẻ đẹp mềm mại của các ái thần trong tranh Boucher mà Darcia mang tới trước.

      Venus của Van Loo đứng khỏa thân đường nét thập phần toàn mỹ khiến bá tước cảm thấy như miêu tả sống động năng lực của cái đẹp và tình , và chính là hoàn mỹ vĩnh cửu bất khả xâm phạm.

      đứng trước bức tranh, ngắm nghía mọi chi tiết tương phản giữa thân hình trắng nuột của Venus và làn da rám nắng màu đồng của thần Mercury.

      Thiên sứ của các vị thần ngồi dưới chân và bá tước nhớ lại trong truyện thần thoại rằng kết hôn với thần Mercury và Cupid là con trai của họ.

      Khi nhìn vào cậu bé trong tranh tựa gối cha để viết chữ tấm giấy mà ông cầm cho cậu, bá tước biết có ngày dạy dỗ con cái của mình hết mọi cái từng học, đặc biệt là con trai.

      nghĩ tới nhiều căn phòng trong nhà dùng để tiếp khách danh tiếng hay các mỹ nhân đầu óc tầm thường, là những người đòi hỏi dành thời gian tán dương hay chiêu đãi họ, nhưng để cho con cái ở.

      Khi nghĩ về chuyện này, biết có nơi nào tuyệt vời hơn để gầy dựng gia đình mình hơn là ngôi nhà xây có cầu thang cuốn và các ngọn tháp.

      nghĩ thành cầu thang này là chiếc cầu tuột hay ra phết, và những ngóc ngách mới mẻ kia cùng các góc nhà vô cùng thích hợp để chơi “ú tim.”

      Ngoài tàu ngựa, giờ làm xong, có chỗ cho ngựa con, cho xe trẻ em, và dĩ nhiên vào mùa đông có xe trượt tuyết và ván trượt tuyết khi tuyết phủ khắp ngọn đồi xây nhà.

      Dường như mọi việc làm diễn ra tốt đẹp và hiểu hơn bao giờ tại sao ngôi nhà đặc biệt này lại cần thiết đối với mình và tại sao nó thỏa mãn mọi nhu cầu và nguyện vọng của mình.

      có cảm tưởng như thể sau chuyến hành trình dài đăng đẵng, giống như Jason mình tìm ra Áo-choàng-lông-vàng (bảo vật trong truyền thuyết Hy Lạp) trong tim và tâm trí mình, mặc dù chưa từng nhận thức nó, giờ đây do bức họa ngắm ngưng kết thành thể kiện toàn.

      thở ra hơi dài thỏa mãn và dường như thấy tóc của Venus, màu đỏ sẫm tết thành bím và vấn quanh đầu trông rất khác với mái tóc vàng của Caroline và làm cho dễ liên tưởng đến màu tóc của Darcia hơn.

      Khi họ dùng cơm ngoài trời với nhau dưới những tàng cây nhớ mình lưu ý nắng len qua khóm lá chiếu lên tóc Darcia và cho thấy những ánh đỏ lóe lên như những tia lửa tí hon.

      Lúc đó quá chăm chú vào những câu họ đối đáp qua lại đến độ chú ý đến tóc mãi cho đến bây giờ, nhưng thấy dường như nó duyên dáng làm sao. cũng nhớ lại đôi mắt , có vẻ to lạ lùng, có màu xanh.

      Màu mắt của Venus trong tranh thấy được vì ngó xuống thần Mercury, nhưng với mái tóc của bá tước nghĩ rằng chỉ có màu lục mới thỏa mãn được tính chất nghệ thuật của bức họa.

      Sau khi đứng hồi lâu ngắm tranh, tìm đồ án để thêm vào những món đồ cần lấy từ nhà kho chứa đồ của nhà Kirhhampton, chính xác là những đồ cần dùng cho phòng khách xanh.

      -o0o-

      Sáu ngày sau, Darcia biên thư cám ơn ông Curtis bước vào phòng.

      Khi ông cẩn thận đóng cửa biết ông có chuyện với mình và biết ông khéo chọn thời điểm.

      và nữ hầu tước dự buổi tiệc trưa lớn và các vị phụ nữ Pháp lên lầu nghỉ ngơi để chuẩn bị cho vũ hội họ tham dự tối nay được tổ chức tại điện Marlborough.

      Chỉ là nhờ vào thanh thế của nữ hầu tước Darcia mới được mời, vì “giới Marlborough”, y như nó được gọi, theo thường lệ cho giới trẻ tham dự.

      Hoàng tử và công chúa xứ Wales tiếp đãi bạn bè lập gia đình cùng lứa tuổi với họ hay các ông các bà trọng tuổi hơn, và họ đều lịch lãm vô cùng.

      “Đây là vinh dự lớn cho cháu,” nữ hầu tước lên tiếng khi bà nhận thiệp mời, “và là trải nghiệm mà biết làm ba cháu rất vui.”

      “Thay vì cháu lẽ ra ba nên mới phải,” Darcia đáp.

      “Hình như ấy vui hơn nhiều so với cháu lúc này,” nữ hầu tước bảo. “Nếu cháu hài lòng nghĩ mặc kệ cháu luôn đấy.”

      Darcia giương mày, và bà giải thích.

      bé à, tự hỏi mình cháu muốn cái gì ở đời. nhớ được trong suốt thời gian sống ở Paris và London có nào thành công nhiều hơn cháu. Mọi người đều bàn tán về nhan sắc, áo sống, khả ái của cháu, nhưng lại có cảm giác cháu chỉ liếc có mắt đến những chuyện xảy ra. Thế sai ?”

      Darcia bật cười.

      “Cháu muốn trả lời đâu.”

      “Vậy để trả lời cho cháu – cháu !” nữ hầu tước . “Cho dù nghĩ nát cả óc hết ngày này sang ngày khác, hết đêm này sang đêm khác, cũng thể nghĩ ra ai lấy tim của cháu.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      6

      Lái về hướng quảng trường Berkeley trong chiếc xe mang huy hiệu mà ông Curtis thuê cho mỗi khi muốn giấu danh tính, Darcia biết mình làm chuyện vô cùng táo bạo.

      hiểu việc đến tuổi cập kê mình tới nhà đàn ông độc thân thể nào tưởng tượng được, và nếu có người biết được thanh danh bị hủy hoại.

      nhớ lại lúc ở Paris cha mình thận trọng biết chừng nào để cho ai biết đến thăm ông, và biết ông giận kinh khủng nếu biết làm chuyện gì giờ.

      Dù vậy thể nào rút lui và bỗng dưng trở thành đoan trang chừng mực khi mà quan hệ của và bá tước quá ư là khác so với bất cứ quan hệ nào mà tưởng tượng mình có với người khác.

      Những qúy ông chầu chực bên tại các vũ hội, gửi hoa tặng mỗi sáng, và thổ lộ đương say đắm đều hành xử rất thận trọng để khỏi làm trái lễ nghi.

      Họ đều biết nữ hầu tước quan sát thái độ cư xử của họ rất chặt chẽ, và chính vì lòng muốn cưới Darcia nên họ dám sơ xuất như là dụ ra vườn hay nán lại quá lâu tại chỗ ngồi dưới dàn hoa hay trong nhà kính.

      Vì trẻ người non dạ đối với đàn ông, biết nết ăn ở của mình được các vị quả phụ và các vị nữ chủ nhân mời tiệc hay chỉ trích nhất chấp thuận hay .

      Nhưng giờ đây lương tâm khiến ray rứt và biết lẽ ra mình những phải từ chối lời mời dùng cơm với bá tước mà còn được dấn thân vào chuyến phiêu lưu đặc biệt này.

      rất mong có thể dối lòng rằng mình .

      Song lại hiểu quá tình của mình, tình đó có khi còn , và nghĩ cho hơn là nghĩ cho bản thân mình.

      hiểu mình đành lòng thấy giống như nhiều đàn ông khác, hôn nhân hạnh phúc, tâm trí thanh thản, cứ tìm tòi thú vui ở nơi khác.

      “Mọi cái ở đều xuất chúng!” Darcia tự nhủ. “Sao mình có thể giương mắt nhìn thất bại trong lĩnh vực mà tất cả mọi người đều xem là quan trọng nhất trong đời của họ, trong gia đình của họ.

      thấy cách nào hiểu nổi sao tiểu thư Caroline lại biết trân trọng những gì bá tước làm cho , là xây ngôi nhà đẹp như mơ chắc chắn dành cho những kẻ nhau.

      Nhưng rồi hiểu tình thể bị ép buộc hay điều khiển, và nếu tiểu thư Caroline ngài Arkleigh ta khó lòng người khác.

      Từ dạo ông Curtis cho hay ngài Arkleigh thành hôn, Darcia có thể hiểu tại sao công tước lại thúc đẩy đám cưới của con mình và bá tước tiến hành nhanh chóng, và dùng hết mọi quyền hành của bậc làm cha mẹ để tách rời hai kẻ nhau.

      Đối với Darcia đấy cũng là tình cảnh phản ánh đời sống của với cha .

      Cách đây lâu ông đeo đuổi phụ nữ đẹp bất chấp những lời phản đối của cha hoặc chồng ấy, và còn cho đó là chuyến mạo hiểm lý thú mặc kệ người nào trong cuộc tổn thương hay .

      Darcia thầm nghĩ “chuyện này hoàn toàn sai lầm,” và biết rằng những cái mình muốn trong đời là mái nhà yên ổn, con cái, và tất nhiên là người chồng.

      Nghĩ tới đây hít hơi, biết rằng người chồng duy nhất có thể mang cho hạnh phúc là bá tước.

      Xe ngừng lại bên ngoài phủ Kirkhampton và khi mã phu mở cửa xe bước nhanh ra ngoài, vội vàng leo lên bậc tam cấp và vào trong tiền sảnh vì sợ có ai ngang bắt gặp.

      hết sức cẩn thận khoác áo choàng màu đậm bên ngoài áo đầm để làm cho mình bớt gây chú ý, và che mái tóc ánh đỏ bằng chiếc khăn sa mỏng màu lam là màu trong bức họa Van Loo giờ treo trong phòng khách Xanh của bá tước.

      Dường như đợi nổi gia nhân thông báo đến, ngay khi bước qua cửa vào tiền sảnh xuất từ trong phòng khách và về phía với nụ cười, mắt quan sát diện mạo của , đặc biệt là màu khăn choàng.

      Dù có gia nhân cất áo choàng cho , nhưng bá tước tự làm lấy, và khi nhấc khăn cẩn thận để cho những lọn tóc vấn trang nhã sau đầu khỏi rối, bảo:

      “Tôi hơi sợ là phút chót tới được.”

      “Nhưng ngài thấy đấy tôi đến rồi,” Darcia đáp, và nén được điệu tíu tít hớn hở.

      Họ vào phòng khách và bá tước bảo:

      “Đây là lần đầu tôi thấy thực ăn mặc theo thời trang, và tôi biết là rất xứng với .”

      Thực tình Darcia do dự rất lâu biết phải mặc áo nào.

      giả bộ xem nhà thôn Rose là nhà mình, và cũng do ở lần đầu muốn nghĩ như thương nhân chuyên nghiệp chuyên buôn bán tranh và đồ đạc, cho những bộ áo học trò đơn giản là thích hợp nhất.

      Còn tối nay gạt bỏ mọi thận trọng và đứng lâu nhìn những bộ áo sang trọng mua ở Paris.

      Nhiều cái vừa liếc qua là gạt vì chỉ thích hợp trong vũ sảnh, nhưng có những cái khác đơn giản hơn chút tuy nhiên rất thanh lịch nhìn là biết được làm ở Pháp.

      Rốt cuộc chọn chiếc màu trắng, là cái duy nhất nữ hầu tước để mặc như tiểu thư ra mắt lần đầu, nhưng may bằng vải ren trang nhã và sang trọng được viền bằng dải băng nhung mỏng mảnh luồn qua vải cùng màu lam bá tước rất thích trong tranh Van Loo.

      Chiếc áo bày ra vòng eo thon và thân áo nhàng tôn lên mọi đường cong nét lượn.

      Vai để trần nhô lên cụm ren mịn, và mang món nữ trang nào.

      biết mang nữ trang là điều sơ xuất; vì dẫu cha cho nhiều ngọc ngà qúy giá, và cũng có những món lộng lẫy thuộc về mẹ , nhưng muốn làm cho bá tước thắc mắc thêm.

      Do đó chỉ thắt dải băng quanh cổ cùng loại nhung trang trí áo, và gắn khung ảnh xíu vẽ hình mẹ trước sợi dây.

      Vật trang trí duy nhất của nó là nền tráng men với những hạt kim cương cẩn quanh khung, trong khi đó bức họa tuyệt tác.

      Như đoán, bá tước chú ý đến nó ngay lập tức.

      “Tôi chưa bao giờ thấy bức tiểu họa nào được đeo đẹp hơn thế,” ta vừa vừa trao cho ly champagne.

      bất chợt đưa tay lên che cổ.

      “Ngài muốn tấm ảnh sao?” hỏi ngây thơ.

      “Tôi muốn đến chỗ nó đeo cổ của ,” đáp.

      Cảm thấy bối rối, đỏ mặt vì quen nghe khen, và :

      “Tôi cần phải với diện mạo của đều hoàn hảo, cũng như mọi việc làm.”

      Cảm thấy hơi ngượng, Darcia nhìn quanh phòng.

      “Những bức tranh tôi mong thấy đây rồi!” reo lên.

      “Sao mong gặp tôi?” bá tước hỏi. “Như biết lơ tôi thậm tệ, nên tôi mong bồi thường bằng cách đặc biệt tử tế với tôi tối nay.”

      “Để làm cho ngài vui tôi hy vọng đền cho ngài cái lồng chim chơi nhạc.”

      “Vật nào chỗ nấy đến lúc nó tới tới,” bá tước bảo. “Trong lúc này tôi thấy thỏa mãn được chung vui với .”

      Darcia có phần ngạc nhiên.

      cảm thấy với mình bằng thái độ hoàn toàn khác với lúc trước.

      Rồi tự nhủ đấy là vì họ chỉ nghĩ đến ngôi nhà xây mà thực tế họ còn là người đàn ông và người đàn bà dùng bữa với nhau, và do đó họ có thể quan tâm lẫn nhau.

      Gia nhân thông báo bữa ăn bắt đầu, và nhìn quanh phòng ăn Darcia thấy nó có vẻ trang trọng trừ những bức tranh kiệt xuất, đều do các họa sư thế kỷ thứ mười tám vẽ.

      “Tôi muốn mời xem vài tấm rất đẹp của Gainsboroughs ở phòng khác,” bá tước bảo, “nhưng mình được ở lại lâu kẻo bạn chịu chờ.”

      “Phải,” Darcia đồng ý.

      Vì muốn làm cho vui hướng câu chuyện sang đề tài về ngựa và biết dù trong lúc này bá tước say mê xây nhà, nhưng niềm đam mê đầu tiên vẫn phai nhạt.

      Do cha lúc nào cũng có ngựa đua ở hầu hết các nước ông lưu lại trong thời gian dài, nên Darcia biết rất nhiều về việc nuôi và huấn luyện ngựa và bá tước phải ngạc nhiên trước hiểu biết của .

      “Sao lại biết nhiều về lĩnh vực phải của ?” hỏi.

      “Như tôi với ngài khi ngài cho tôi xem quang cảnh nhà ngài lần đầu, là người ta nhất thiết phải có đồ trong tay món đồ đó mới thuộc về mình.”

      “Tôi hiểu,” đáp, “vì tôi cũng thường cảm thấy như thế.”

      ngưng chút đoạn thêm:

      “Hôm kia có người hỏi tôi sao mua bức Venus của Botticelli, vì mỗi khi đến Florence tôi đều ngắm nên tôi cảm thấy nó là của tôi.”

      “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

      đến Florence rồi à?” kêu lên ngạc nhiên.

      “Cách đây vài năm.”

      Trong khi nhớ đến cha ngôi biệt thự ở ngoại ô Florence cho đến khi ông chán nó, và qúy Florentine xinh đẹp giúp vui cho ông cho đến khi ông cũng chán luôn ta.

      “Tình luôn luôn ngắn ngủi như thế sao?” Bỗng dưng Darcia phân vân tự hỏi.

      “Trông có vẻ buồn,” bất ngờ bá tước lên tiếng, “tôi chưa bao giờ thấy nét mặt như thế.”

      “Sao ngài biết tôi có cảm giác đó?”

      “Đôi mắt biểu lộ rất nhiều, Darcia,” đáp, “và biết là chúng ta phải lúc nào cũng cần giải thích bằng lời mà.”

      “Đúng.”

      “Tôi hiểu rất nhiều về ,” tiếp tục, “và đó là tại sao tôi thấy thất vọng khi giữa chúng ta có rào cản mà tôi thể nào phá vỡ và chịu tin tôi.”

      Darcia mỉm cười với .

      “Có lẽ ngày nào đó.”

      “Tôi ghét những lời hứa hẹn nửa vời,” bá tước đanh giọng, “cũng giống như tôi bao giờ biết chắc khi nào gặp lại .”

      “Giống như cái câu người ta hay tôi lúc nào cũng xuất đúng lúc.”

      “Lối so sánh đó thích hợp chút nào,” bá tước phản đối, “ giống như tia sáng soi sáng bóng tối đúng hơn, hay có lẽ giống như vì sao lấp lánh trời đêm, đôi mắt khơi lên hoài bão và khát vọng của tôi.”

      “Thực tình mắt tôi khiến ngài cảm thấy như thế sao?” Darcia hỏi cách trêu chọc.

      “Cách đây lâu tôi trả lời là ‘’,” bá tước đáp, “Giờ biết câu trả lời là ‘phải’.”

      Thái độ có vẻ gì đấy khiến cảm thấy có chút hồi hộp, như thể tim lộn ra khỏi lồng ngực.

      Rồi bởi vì họ có rất nhiều chuyện để , rất nhiều chuyện để cười đùa, bữa tối cũng qua mau. Do có hẹn lúc 10 giờ nên họ có thời gian xem tranh ở các phòng khác, và họ phải vội rời khỏi.

      “Nếu ngài thích mình chung xe của tôi,” Darcia mời, và bá tước phản đối.

      Áo choàng sẵn sàng cho trong tiền sảnh, lại che tóc bằng chiếc khăn choàng sa màu lam và quấn nó quanh cổ.

      Bá tước nghĩ trông giống như vị phu nhân Hamilton xinh đẹp trong tranh của Romney, nhưng ra, chỉ theo băng qua lề và bước lên cỗ xe tiện nghi.

      “Mình đâu đây?” hỏi khi ngựa bắt đầu chạy vòng quanh quảng trường về hướng đường Berkeley.

      “Khách sạn Điểu Sư Vàng,” Darcia đáp.

      “Điểu Sư Vàng?” lập lại gần như ngờ vực. “Chỗ đó chắc chắn phải là nơi tôi muốn đưa đến!”

      đúng ra tôi mới là người đưa ngài đến!” Darcia đính chính. “Đó là chỗ cụ Quincy ở, theo tôi nghĩ là mỗi khi từ quê lên London cụ vẫn thường ở đó suốt hai mươi lăm năm qua.”

      thấy bá tước nhún vai, nhưng gì thêm, và khi họ dừng bên ngoài khách sạn Điểu Sư Vàng Darcia nhìn nó có chút lo lắng.

      Khách sạn có vẻ yên tĩnh và kín đáo.

      Tiền sảnh có gì đáng chú ý, và Darcia đến quầy tiếp tân hỏi thăm về cụ Quincy.

      thầm cám ơn khi bước vào khách sạn Điểu Sư Vàng, vì có ai ở đó trừ người làm của khách sạn.

      Nhưng lại lần nữa biết nếu nữ bá tước de Sauze mà bị bắt gặp ở cái nơi tiếng tăm mờ ám như vậy thế nào chuyện khinh suất này cũng lan truyền khắp Mayfair (trung tâm London) sáng hôm sau.

      Nhân viên lễ tân chỉ lịch cúi chào và trả lời:

      “Ông Quincy đợi , thưa .”

      Ông ta đưa cho tấm cạc đó ghi số phòng, cầm nó trong tay nhanh về hướng cầu thang, và bá tước nối gót theo .

      cũng cầm món đồ khác, là gói bao giấy mềm và buộc bằng dải băng.

      Lúc xe lấy nó từ băng ghế đối diện khi họ rẽ vào đường St. James.

      “Để tôi cầm cho .”

      “Nó dễ vỡ lắm,” đáp, “và tôi dám tin ai hết ngoài tôi ra.”

      “Tôi cho như thế là xúc phạm đấy nhé,” bá tước bảo. “Khi nào tôi cho xem đồ sứ mà tôi định bày trong nhà tôi, có vài món là đồ sứ Sévres màu hồng, tôi bắt phải xin lỗi vì phỉ báng của giờ.”

      “Sévres hồng!” Darcia reo lên thích thú. “Ngài có sao?”

      nhiều lắm, chỉ là ngẫu nhiên có thôi,” bá tước đáp. “Chính phu nhân de Pompadour (thị thiếp của vua Louis XV) tặng cho cụ tổ của tôi.”

      Darcia khẽ thở dài trầm trồ, biểu còn rệt hơn diễn tả bằng lời.

      Khi họ lên lầu ước gì thấy được nét mặt của bá tước khi trao cho cho chiếc đồng hồ lồng chim, mà phải dính líu vào hành động bí mật lén lút để cứu thoát khỏi tiểu thư Caroline.

      Họ lên đầu cầu thang và dọc theo hành lang đèn thắp mờ mờ rồi Darcia dừng lại.

      liếc vào tấm cạc trong tay như thể chữ viết khó đọc trước khi :

      “Số mười ba. Là phòng này. Đừng gõ cửa. Cứ thẳng vào.”

      vừa vừa lùi lại còn bá tước xoay nắm cửa.

      Khi mở cửa, khắp căn phòng đều tỏ tường như quang cảnh sân khấu.

      Khoảng giữa phòng kê cái bàn, cho thấy hai người dùng cơm ở đó, và bên kia là chiếc sập thấp phủ nệm lụa đấy có hai người ôm nhau.

      Khi cửa mở họ giật mình và quay đầu về phía người xông vào phòng.

      Darcia liếc nhanh đến ngài Arkleigh, lúc này áo khoác cởi ra chỉ còn lại áo chemise, còn tiểu thư Caroline tóc tai rối bời nhưng rất đẹp nằm trong lòng ông ta.

      dừng lại nhìn, chỉ xuôi nhanh xuống hành lang, và biết bá tước vẫn đứng ngay tại cửa như thể hóa đá.

      Chỉ đến khi tới cuối hành lang là chỗ rẽ bá tước mới bắt kịp .

      “Tôi xin lỗi,” Darcia lên tiếng trước khi định . “Giờ tôi mới nhận ra số phòng là mười lăm. Số viết và hành lang sáng lắm.”

      Họ đến trước cửa phòng mang biển số mười lăm, bá tước cũng chẳng có lý do gì để đáp lại, dù nhìn vẫn biết cau mày và môi mím chặt.

      đợi mở cửa nhưng tự mở lấy. Ông Curtis đứng ngay bên trong.

      “Chào buổi tối, tiểu thư,” ông ta với giọng lễ độ của người hầu thâm niên. “Ông Quincy trông các vị, nhưng tôi hy vọng các vị đừng ở lâu. Hôm nay ông ấy khỏe và bác sĩ muốn ông ấy nghỉ ngơi.”

      “Chúng tôi nhất định giữ cụ lâu đâu,” Darcia đáp, và sâu vào trong phòng.

      Ngồi trong ghế bành ở cuối phòng là cụ già, đùi đắp tấm chăn.

      Ánh đèn chiếu vào mặt ông cụ nhưng chiếu vào chiếc bàn bên cạnh ông, bàn là món đồ mà bá tước mong thấy.

      Khi theo Darcia bước về phía đó thấy nó còn đẹp hơn nghĩ.

      Tài nghệ thiết kế kiểu lồng, chân lồng tráng sơn mài với các màu sắc đẹp đẽ, và con chim chỉ có thể chế tạo bởi tay nghệ nhân bậc thầy.

      “Cụ Quincy thân mến, tôi rất ái ngại thấy cụ khỏe,” Darcia dịu dàng .

      “Là… tuổi già thôi,” trả lời là giọng run rẩy. “Nó đều xảy đến với tất cả chúng ta – nhưng còn phải đợi – lâu lắm.”

      “Chúng cháu dám để cụ mệt,” Darcia . “Cháu đưa bá tước Kirkhampton đến. Cụ có thể chỉ cho ngài ấy hộp nhạc đẹp của cụ sử dụng như thế nào ?”

      bé thân mến, chỉ cho ngài ấy ,” cụ già đáp, “hôm nay tay tôi – run quá.”

      Chìa khóa nằm bàn cạnh chiếc lồng, Darcia đút vào và ngay lập tức tiếng nhạc vang lên, êm ái du dương, nghe rất giống tiếng chim hót.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      6.2

      Trong chiếc lồng vàng, chú chim với bộ lông hai màu lam ngọc và đỏ thắm chíp chíp cái mỏ vàng và xoay vòng vòng bục, đuôi vẫy vẫy cho đến khi hết nhạc, cánh nó xòe rộng phô bày sắc lông rực rỡ.

      Đến khi nốt nhạc cuối chấm dứt, chú chim mới lúc nãy dường như sống lại giờ đứng im.

      “Hay quá! là hay!” bá tước thốt lên hớn hở.

      quay sang với ông Quincy:

      “Thưa cụ, cháu làm thế nào cám ơn cụ cho phép cháu có…”

      ngó ông cụ và nhận ra ông ta ngủ.

      “Cụ ấy già lắm,” Darcia thào. “Nếu ngài để chi phiếu bàn, khi thức dậy cụ thấy.”

      Bá tước rút tấm chi phiếu trong túi áo choàng ra và để bàn như đề nghị.

      “Ngài mang cái lồng chứ,” Darcia hỏi, “và đừng quên chìa khóa.”

      Bá tước bỏ khóa vào túi và nhấc chiếc lồng lên còn Darcia đặt gói qùa mang cho ông Quincy cạnh phong bì.

      Họ chân băng qua phòng đến chỗ ông Curtis đợi ở cửa.

      “Khi chủ ông thức giấc,” bá tước nhắn, “làm ơn cho cụ biết tôi rất cám ơn và chăm sóc món đồ qúy này y như cụ.”

      “Thưa ngài, tôi chuyển lời cho cụ.”

      “Cám ơn ông,” Darcia lên tiếng khi ngang ông Curtis, và cả hai người đều biết cảm kích ông biết bao.

      Họ lại quay xuống hành lang tối và Darcia cảm thấy nhõm vì tất cả các cửa phòng đều đóng, bao gồm cả phòng mười ba.

      Khi họ lái xe Darcia cất tiếng hỏi:

      “Ngài hài lòng chứ?”

      “Cái chữ đó đủ để diễn tả tâm trạng của tôi,” bá tước bảo và giữ chiếc lồng gối. “Cái này là cái độc nhất mà tôi công nhận là chưa bao giờ thấy qua.”

      “Tôi thích gọi nó là Con-chim-xanh-hạnh-phúc (biểu tượng may mắn, hạnh phúc trong thần thoại) mà ngài chưng trong nhà ngài.”

      “Tất nhiên nó là con Chim-xanh mà mọi người đều tìm kiếm,” bá tước tán thành. “Mà tôi chưa hề nghĩ tới cho đến lúc này.”

      “Cái chỗ đúng của nó nên là phòng khách Xanh,” Darcia , “nhưng ngài có biết tôi thích để nó ở chỗ nào ?”

      “Tôi chờ nghe ý ,” bá tước đáp.

      “Là trong phòng riêng của ngài và nếu treo từ trần xuống trước tấm gương mà ngài gắn thành lò sưởi, ngài có thể thấy nó phản chiếu hàng ngàn hàng vạn lần.”

      Bá thở dài lát rồi bảo:

      “Tôi hầu như chịu nổi phải điều này, nhưng khi tôi thấy nó bàn trong đầu tôi hình dung ra nên treo nó ở chỗ nào.”

      “Mình nghĩ giống nhau.”

      “Giống y hệt.”

      Ngựa dừng lại trước nhà , ngay lúc đó Darcia lên tiếng:

      “Tạm biệt ngài, chúc ngài ngủ ngon. Tôi nghĩ đến con chim hót cho ngài nghe trước khi ngài ngủ.”

      “Tôi có chuyện muốn trước khi ,” bá tước đáp, “và tôi cũng muốn chỉ lại cách sử dụng chiếc khóa đó như thế nào. Nếu tôi làm hỏng tôi bao giờ tự tha thứ mình.”

      “Tôi chỉ cho ngài,” Darcia đáp.

      lại vội vã vào nhà bá tước, và họ vào phòng khách, đặt lồng chim rất cẩn thận chiếc bàn gỗ ghép kê trước cửa sổ.

      lùi lại ngắm nghía cách thích thú và bảo:

      “Tôi yên tâm chút nào cho đến khi treo nó ở chỗ an toàn. Lỡ có hầu nào trong lúc ngắm hất đổ nó sao?”

      “Nó trải qua cả trăm năm rồi,” Darcia an ủi, “tôi tin bây giờ lại có chuyện gì xảy ra.”

      liều .”

      Darcia cởi áo khoác và khăn choàng sa khi vào tiền sảnh, và giờ đây ánh sáng tỏa ra từ những ngọn nến cắm trong chân đèn hình hoa loa kèn hai bên thành lò sưởi làm nổi bật ánh đỏ trong tóc .

      Trong lúc họ vắng các ngọn đèn khí đá được tắt, giờ đây căn phòng bớt sáng sủa nhưng ấm cúng hơn.

      Darcia đứng ngó quanh mình và bá tước về phía , tia mắt dừng mặt .

      “Tôi muốn cám ơn , Darcia,” lên tiếng, “ những vì Con-chim-xanh tìm cho tôi mà còn vì hạnh phúc đem đến cho tôi trong rất nhiều phương diện.”

      vừa vừa choàng tay ôm , và khi kéo mạnh sát vào người mình hôn vừa mạnh bạo vừa đòi hỏi với thái độ hung hãn hề ngờ tới.

      Thế rồi hiểu ra tức giận tiểu thư Caroline, đôi môi dẫu khắc nghiệt đòi hỏi nhưng nhen nhóm trong thứ cảm xúc khiến quên hết tất cả ngoại trừ niềm ngây ngất dâng cao vì được hôn bởi người mình .

      Darcia chưa có ai hôn bao giờ và cứ ngỡ đó là cảm giác rất dịu dàng, rất quyến rũ.

      Nhưng ngờ nó vừa vũ bão vừa choáng ngợp nhưng lại vô cùng say đắm.

      cảm thấy vòng tay của bá tước siết chặt để ghì sát vào người hơn cho đến khi thân thể họ hầu như nhập lại làm , và cảm giác được tim dội vào tim rút nó ra khỏi thân thể và biến thành của .

      gắn liền với , thuộc về . Như hằng mong muốn, bản thân còn là của nhưng là sở hữu của . phải là người trao ra nhưng là kẻ chiếm đoạt, ý chí của còn thuộc về nữa mà tuân phục theo ý .

      Đây là tình hằng tìm kiếm mong mỏi, là tình tranh đấu và mưu đồ để đoạt lấy giờ đây chiến thắng thuộc về , nhưng lại chưa sẵn sàng vì nó đến sớm hơn trông đợi.

      mường tượng được kỳ diệu và niềm hân hoan cuồng nhiệt lan tỏa khắp thân thể đưa xa tới thế giới miên viễn nào đó còn dấu vết thực tại, thế giới trong đó chỉ có bá tước, có vòng tay của , có đôi môi , và niềm đương như ngọn lửa thiêu đốt cả hai.

      Bá tước ngẩng đầu lên.

      em, muốn có em!” lên tiếng, giọng trầm và sâu lắng nồng nàn.

      “Em…cũng… !”

      Darcia hầu như thào nổi những chữ đó, nhưng cảm tưởng mình thốt ra những bằng miệng mà còn bằng toàn thân mình.

      “Em rất là đẹp!” bá tước thốt lên. “Và là Venus của – của chắc chắn như có thể treo em lên tường và biến nó thành nơi trang trọng mà em rất xứng.”

      Bá tước buông ra trong giây lát để kéo đến sofa cứ như chân họ đứng vững nổi nữa. Sau đó lại ôm vào lòng mình.

      “Chúng mình lập kế hoạch,” bá tước bảo. “ xây cho em căn nhà gần trong điền trang, đẹp đẽ và hoàn hảo như chiếc lồng chứa Con-chim-xanh của mình.”

      … căn nhà?”

      Lẽ ra Darcia định hỏi, môi hé ra nhưng thốt lên tiếng.

      “Trong lúc đó mình tìm nơi nào đó để ở chung với nhau,” bá tước tiếp. “Em , căn nhà thôn của em quá ngoài ra dân làng hay bàn ra tán vào. Nhưng hình như định mệnh tạo điều kiện thuận lợi cho mình.”

      Darcia tựa đầu vào vai , mắt ngước nhìn . Trong giây phút này cảm thấy quá mụ mẫm vì những nụ hôn của để hiểu những cái .

      “Người bạn mà ở nhờ bảo hôm nay là ấy sắp Scotland,” bá tước tiếp tục, “và nếu ở chung ấy định đóng nhà. Lẽ đương nhiên là đề nghị trả mọi phí tổn cho đến khi nhà xây xong, mà cũng còn bao lâu đâu. ấy đồng ý, và em à, đó là chỗ mình ở với nhau.”

      hôn tóc rồi :

      “Nhất định có ai biết được chỗ em ở, và mình căn dặn gia nhân kỹ lưỡng là hễ có người tới thăm bảo mình ở nhà, chuyện này hầu như đúng, vì mình ở nhà để tìm mọi cách làm cho nó trở thành hoàn hảo như ý mình muốn.”

      Môi bá tước giờ lại áp vào vầng trán mịn màng của rồi bảo:

      “Em có hình dung ra được nếu em ở chung với cần biến mất theo cái kiểu khó hiểu và khiến hoang mang biết khi nào gặp lại em tuyệt như thế nào ?”

      xoay mặt Darcia lên gần mặt và môi lại đáp xuống môi , hôn say sưa, thúc bách, vẫn bằng nồng nhiệt khiến ngạt thở.

      em!” bá tước lên tiếng sau khi hôn lâu. “ em như ắt hẳn em từ lúc ban đầu gặp em.”

      ghì sát vào lòng mình hơn và :

      “Em qúy, cứ giao hết mọi việc cho , và bao giờ để em phải hối hận, và khi mình xa nhau mà nghĩ chắc phải là ngàn năm sau, hứa với em là em cần phải có lý do nào để làm ăn buôn bán hoặc là cần tiền cho đến cuối đời.”

      Darcia kêu lên nho nhưng trước khi kịp , trước khi có thể bất cứ điều gì miệng bá tước khóa lấy môi . Và chẳng còn biết gì khác ngoài ngọn lửa cháy bỏng trong .

      -o0o-

      giờ sau Darcia vội vã về nhà mình, nằm thừ người nệm xe cảm thấy mình suy nghĩ nổi, hiểu nổi chuyện gì xảy ra.

      Khi nhận ra bá tước đề nghị bảo hộ cho , chứ phải là kết hôn kinh ngạc mà chỉ bàng hoàng bởi khờ khạo của mình, vì hiểu rằng do cách xử của mình lời đề nghị như thế là điều tránh khỏi.

      Dẫu ghét những hành vi phóng đãng của cha mình, luôn biết rằng hôn nhân giữa các gia đình qúy tộc là vấn đề người ta có cái nhìn khác hẳn với những hạng người mang dòng máu xanh hay có gia phả xuất xứ lâu đời.

      Đối với giới qúy tộc tình phải là yếu tố quan trọng trong hôn nhân.

      Điều quan trọng với họ là nối dòng nối giống và là kết hợp giữa hai người môn đăng hộ đối. Nếu có thể được thêm những khoản lợi về đất đai hay tiền tài.

      Giờ đây Darcia thấy mình ngu thể tưởng, cứ ngỡ làm quen với bá tước và hấp dẫn được có nghĩa là cưới làm vợ.

      cứ ngỡ kế hoạch của mình tài tình và bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

      toàn tâm toàn ý thực nó y như bá tước thực kế hoạch xây nhà của .

      Thoạt đầu tính gây ngạc nhiên cho bằng nhan sắc và tuổi trẻ của mình, tiếp theo là bằng kiến thức về tranh họa và đồ đạc mà biết cần, và cuối cùng là khả năng tìm ra chúng.

      Mọi cái đều thành công, mọi cái đều diễn tiến đúng như muốn.

      Thậm chí loại tiểu thư Caroline ra khỏi vòng cạnh tranh, nhưng ngay khi về tới đích biết mình bị truất tư cách nhận giải thưởng, hoàn toàn là do ngu ngốc của chính mình.

      “Sao mình lại nhớ rằng là người mong muốn hoàn mỹ, bao giờ chịu cưới người vợ cùng giai cấp như ?” tự hỏi mình.

      Rồi tuyệt vọng biết rằng chính vì cái mà gọi là “rào cản” ngăn cách giữa họ, bây giờ dù cho với là ai tình huống cũng vì thế mà thay đổi.

      Tai tiếng của cha loại trừ ra khỏi vị trí người vợ của bá tước Kirkhampton, đúng như thừa nhận rằng “ Darcia”, kẻ tứ cố vô thân, chỉ có thể làm tình nhân hơn kém.

      “Nếu mình hỏi ba có lẽ ba giải thích cho mình,” Darcia tự nhủ.

      Nhưng biết ba chắc có lẽ cười mình và nghĩ mình trẻ con vì dám mơ tưởng cái mưu ngông cuồng đó thành công trong phút chốc.

      “Nhưng mình cũng như mình ,” Darcia như tự biện hộ.

      Nhưng hiểu điều này hoàn toàn đúng. bá tước nên tất cả mọi cái muốn trong đời là được trở thành vợ và là mẹ của con , trong khi đó chỉ khao khát như người đàn bà, chỉ có thế thôi.

      Khi về tới nhà vội lẻn lên lầu vào phòng mình, và biết nữ hầu tước có lẽ chưa về.

      Hình như định mệnh tạo thuận lợi cho thêm lần nữa, tối nay đáng lẽ và nữ hầu tước dùng cơm tối với ngài Sullivan, là người bạn cũ và người ái mộ nữ hầu tước, lại dự tính đưa bá tước tới Điểu Sư Vàng.

      “Cháu bị nhức đầu,” Darcia thưa với nữ hầu tước, “vậy làm ơn xin lỗi dùm cháu và để cháu nghỉ.”

      “Tất nhiên có thể bỏ hẹn ăn tối cho chúng mình,” nữ hầu tước đề nghị.

      “Làm vậy hay đâu,” Darcia trả lời. “ cũng như cháu đều biết ngài Sullivan chỉ mời cháu vì ông ấy muốn gặp thôi. Xin cứ cho vui, còn làm cháu áy náy và cứ phải dùng dằng nên hay ở.”

      “Hôm nay cháu làm quá nhiều chuyện rồi,” nữ hầu tước đáp, “này cưng, xin cháu đừng tiếp tục trang viên Rowley nữa. Hồi tưởng dĩ vãng lúc nào cũng buồn và đương nhiên là mệt mỏi.”

      nghe cảm động đến nỗi Darcia hôn lên má bà.

      “Hãy cho vui vẻ với người ái mộ . Cháu biết chắc là có ai nhớ cháu đâu.”

      “Ông ấy có tổ chức tiệc cho mình,” nữ hầu tước đáp.

      “Cháu đoán họ đều cùng lứa tuổi của ông ấy và hơn là cháu,” Darcia , “và sau đêm yên tĩnh cháu tươi tỉnh hơn để dự vũ hội của nữ công tước Newcastle, mà cháu định làm cho mình nổi nhất trong mùa hội này.”

      Nữ hầu tước dịu xuống.

      “Có lẽ cháu khôn đấy,” bà công nhận. “ có gì phiền toái hơn là cố tỏ ra tươi cười trong khi đầu mình đau như búa bổ.”

      Vì nữ hầu tước được mời lúc 7:30, nên Darcia chỉ việc ngồi đợi cho đến khi bà là lái xe đến quảng trường Berkeley.

      Bây giờ mới biết ông Curtis căn dặn mọi người trong nhà chuyện gì nên hay nên , vì thế ai tiết lộ buổi tối đâu ngoại trừ việc nằm trong phòng.

      Chỉ đến khi thay áo và hầu áo rời Darcia nằm đờ người mắt ngó đăm đăm trong bóng tối, mọi tuyến thần kinh cơ thể hãy còn phập phồng vì cảm xúc mà bá tước dấy lên trong .

      Mãi hồi nghĩ nổi đến tương lai.

      Tất cả mọi cái có thể nghĩ là những hết lòng hết dạ mà còn say đắm mãnh liệt y như , như từng nghĩ trước lúc đến dùng cơm với tối nay.

      Đó chỉ là khía cạnh trong tình của , nhưng Darcia biết tình của mình có chỗ mà bá tước thiếu: cảm nhận trong tâm hồn rằng họ tuy hai mà , cho dù thời gian hay phong tục hay bất cứ luật lệ giới hạn nào do con người đặt ra cũng bao giờ có thể chia cắt họ.

      “Mình thuộc về ,” Darcia nghĩ, “nhưng trong đời này chúng ta bao giờ ở bên nhau vì bức tường ngăn cách đứng chắn giữa hai chúng ta.”

      mặt cố bình tĩnh lý giải và tin vào số phận, nhưng mặt khác lại biết rằng trong những năm về sau đơn tuyệt vọng, buồn rầu đau khổ nếu thể sống chung với bá tước, và cách duy nhất có thể làm là làm theo đề nghị của .

      Thậm chí nghĩ đến chuyện đó cũng biết là thể nào, chỉ vì làm đau lòng cha mình mà còn vì sâu trong thâm tâm biết chuyện đó hủy diệt tình của mình, cho dù tình bá tước dành cho có xảy ra như thế nào chăng nữa.

      “Nếu hoàn hảo của nhà ,” Darcia lý luận, “vậy em muốn hoàn hảo ở , em muốn là chồng em. Em muốn vẫn luôn em để bao giờ có người đàn bà nào trở thành quan trọng trong đời . Em muốn con mình chơi đùa trong ngôi nhà vừa xây, cưỡi những con ngựa bảo nuôi trong tàu, và lớn lên mang nét giống và em.

      biết đó là ý nghĩa thực khi đàn ông và đàn bà hợp thành thể hoàn chỉnh, nhưng đó là cái vĩnh viễn tìm thấy.

      “Đó là lỗi của mình… hoàn toàn là lỗi… của mình.”

      Nhưng quá trễ để sửa đổi bất cứ chuyện gì.

      Lúc ấy bá tước quá hăng hái với muốn hoạch định tương lai cho họ đến độ để ý là im lặng cách khác thường.

      Thực ra khó mà mở miệng được vì lúc lại hôn, và hiểu lúc đầu hôn hung bạo, phần là do giận, giờ biến thành khao khát mãnh liệt xua hết mọi suy nghĩ khác, bao gồm cả phản bội của tiểu thư Caroline.

      Toàn thể tâm trí , mọi hứng thú của giờ đây đều tập trung vào việc giải quyết tương lai của họ và làm cách nào để họ có thể ở với nhau.

      “Chừng nào em đến sống với , em qúy?” lên tiếng hỏi khi rốt cuộc Darcia cố cất tiếng là phải về nhà.

      “Em … suy nghĩ về… chuyện này,” Darcia trả lời.

      “Em có nghĩ là muốn nghe câu trả lời như vậy ?” bá tước hỏi. “ với em là đợi được. muốn em bây giờ, ngày mai, ngày kia, và phát điên nếu em lại biến mất, hay để thui thủi mình trong nhà trong khi mình có thể sống chung với nhau.”

      Thái độ của cho thấy rất chân thành, nhưng hề thấy dù chỉ trong chốc lát là trao cho vị trí mà tiểu thư Caroline vừa mới bỏ trống.

      “Ngày mai bạn rời ,” vẫn mực hỏi. “Thứ sáu em đến với chứ?”

      trả lời, và môi kề sát bên môi trong lúc :

      “Hứa với , hứa với nhé, để còn có chuyện mong ngóng! Ôi em , chúng mình chắc chắn hạnh phúc lắm!”

      Dường như ý niệm đơn giản về hạnh phúc như thế làm phấn khởi, hôn mãi cho đến khi giơ tay ngăn và khẽ kêu lên phản đối.

      “Xin đừng… làm em… sợ!”

      Ngay lập tức trở nên gượng .

      “Thứ lỗi cho , em , nhưng em kích động phát điên lên được! Đó là cái mà theo truyện thần thoại các vị nữ thần làm rất tài tình khi họ chiếu cố đến những kẻ phàm trần hèn mọn.

      “Ngay lúc này… em cũng là… người thôi,” Darcia dịu dàng .

      biết, thể cho em biết là điều đó làm sung sướng đến chừng nào đâu.”

      ngó xuống đôi mắt màu xanh lục ngước lên nhìn :

      tin nổi, nhưng phải hỏi em câu này – em từng có người đàn ông nào trong đời chưa?”

      -có ai hết!” Darcia thầm.

      cũng nghĩ như vậy,” bá tước cách đắc thắng, “và em chưa được hôn bao giờ?”

      “Chưa-bao giờ!”

      “Dường như thể nào! Chuyện này làm cảm thấy mình là người may mắn nhất, tốt số nhất thế giới!”

      lại hôn nhưng dịu dàng hơn, đoạn hỏi:

      làm em sợ đâu, qúy. nhất định nhớ rằng giống như Con-chim-xanh em phải được chăm sóc nâng niu. Nhưng dạy em để hót cho mỗi mình nghe, và tình của mình đẹp đến nỗi mình đạt tới chỗ hoàn thiện chỉ có các đấng thánh thần mới biết được.”

      Khi như thế Darcia nghĩ rằng cho dù có đeo cho mình cả chục chiếc nhẫn cưới mình cũng thể nào hạnh phúc hơn.

      Nhưng rồi hiểu dẫu những lời lẽ nghe hoa mỹ đến đâu nữa, nhưng vẫn phải là điều thực muốn.

      tách ra khỏi người , vẫn chưa trả lời khi nào đến sống chung với , mãi cho đến phút chót vẫn từ chối cho biết là ai.

      “Tại sao em lại bí mật như vậy?” hỏi. “Giờ em thuộc về , em cần phải bí mật nữa.”

      “Em chưa là của .”

      “Nhưng nhất định ,” , “và nhân đây đó cũng là lời thề. Bây giờ biết em còn chuyện gì có thể ngăn cách chúng mình.”

      Họ đến cửa nhưng trước khi mở ra hôn cho đến khi căn phòng xoay tròn chung quanh gần như nổi qua tiền sảnh và xuống bậc tam cấp để bước lên xe.

      Giờ đây niềm hân hoan và kỳ diệu của những nụ hôn đó dường như chế giễu trong bóng tối.

      “Thế là chấm dứt!” tâm trí lên tiếng. “Ngày mai, rồi ngày mai nữa ta chờ ở nhà mỏi mòn. Nhưng có lẽ ta tìm đâu, bởi vì ta nhất định tham dự các buổi tụ họp trong xã hội vì sợ phải chạm mặt tiểu thư Caroline.”

      Tâm trạng thoải mái Darcia biết mình luôn sợ thấy , nhưng vì gương mặt lúc nào cũng hiển trước mắt , và thân hình mạnh mẽ cường tráng đó ám ảnh đến tận trong mơ.

      ‘Em ! Em ! tuyệt vọng nghĩ. ‘Em còn có thể làm chuyện gì nữa ngoại trừ khi mùa hội chấm dứt em rời khỏi và vĩnh viễn bao giờ trở lại.”

      hiểu thực ra đó là chuyện mình phải làm. thể nào sống gần bá tước mà lại gặp .

      có cảm giác đáng sợ rằng có lẽ đến với chỉ vì rất cần , bất chấp hết tất cả nguyên tắc và lý tưởng của chính mình.

      Nhưng sau đó có tốt đẹp gì hơn tiểu thư Caroline đâu, có lẽ còn tồi tệ hơn là khác.

      Toàn bộ mọi rèn luyện học hành, năng lực trí tuệ mà vận dụng để vạch ra lối sống cho mình mãi trước khi đến London, cương quyết cho biết đâu là phải trái, chỉ nghe theo lời Chúa mà còn phải tin vào trực giác mình.

      có đủ sáng suốt để nhận thức được tình chân chính là phải bao hàm cả tôn trọng, và đó là cái bao giờ nhận được nơi bá tước trong vị thế tình nhân của .

      “Như thế là… chấm dứt!” Darcia thầm nhủ.

      Thế rồi lệ ứa ra – chầm chậm, nóng bỏng, đau đớn khôn nguôi.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7

      Darcia vừa chợp mắt được vài phút bị tiếng gõ cửa đánh thức.

      mở mắt thấy mình mất ngủ cho tới hừng sáng, và đầu nhức vì mệt lả.

      hầu bước vào phòng và đến bên giường .

      “Thưa tiểu thư có điện tín,” ta cất tiếng. “Ông Curtis bóc ra xem, đây là điện khẩn nên đọc ngay .”

      ngồi dậy giường, cầm lấy bức điện từ cái khay bạc, và hầu vội băng qua phòng để kéo màn cửa.

      Darcia mở bức điện, vừa nhìn chằm chằm như tin ở mắt mình vừa đọc:

      Ngài chủ bị thương nặng. Làm ơn về gấp; Biệt thự Vesta, Rome.

      Briggs

      Darcia kêu lên nghẹn ngào, rồi phóng xuống giường và chạy dọc theo hành lang đến chỗ nữ hầu tước ngủ…

      Ba giờ sau cả hai đón chuyến xe lửa dành cho khách tàu thủy rời ga Victoria lúc 9:30 sáng Dover.

      “Chuyện gì có thể xảy ra đây? Sao ba bị thương?” Darcia hỏi nữ hầu tước hết lần này đến lần khác.

      Nhưng cả hai đều nghĩ ra được bất cứ lời giải thích hợp lý nào.

      Người hầu vội vàng thu dọn vài món cho họ, nhưng họ chỉ lo tới chuyện mặc áo sống và bắt đầu lên đường mà hai người đều biết là chuyến dài.

      Như thường lệ, ông Curtis lúc nào cũng tỏ ra đắc lực.

      Ông liên lạc với người giao liên có tiếng là tháo vát, và đến lúc Darcia và nữ hầu tước chuẩn bị xong vé tàu sẵn sàng và toa riêng xe lửa được giữ chỗ cho họ.

      Sau đó người giao liên trước lấy cho họ buồng chuyến tàu băng qua eo biển và bảo đảm rằng họ được tiếp đãi chu đáo chuyến xe lửa xuyên Pháp tới Ý.

      “Tôi chắc chắn ông Turnbull cùng các vị từ Dover, thưa tiểu thư,” ông Curtis bảo Darcia, “ông ấy chăm sóc các vị đúng như ý ngài chủ muốn.”

      “Chú Briggs đánh điện cho tôi trừ phi có chuyện hệ trọng,” Darcia .

      “Thưa tiểu thư, tôi hy vọng lúc tới có chuyện gì xấu như đoán,” ông Curtis khẽ khàng trả lời.

      cảm thấy vì ông Curtis mến ba nên ông cũng cầu mong như mình rằng người mà ai cũng là hay gặp may như ngài Rowley được tai qua nạn khỏi.

      Rồi sực nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, Darcia kéo ông Curtis ra chỗ để họ bị nghe lén và hỏi:

      “Ông trả tiền cho người diễn viên đóng vai cụ Quincy chưa?”

      “Ông ta rất cám ơn số tiền nhận được, thưa tiểu thư.”

      “Ông ta làm hay lắm.”

      Darcia tính thêm, nhưng nữ hầu tước gọi tại cửa bảo đến giờ khởi hành, và họ lên xe chạy ra ga.

      Sau đó Darcia chỉ nhớ được chút ít về chuyến hành trình dài mệt nhọc rốt cuộc đưa họ đến Rome.

      biết khi run rủi mình rời quốc định mệnh lại ra tay lần nữa, nhưng quyết định, trước khi phải cố gắng hết sức, rằng mình phải thoát khỏi đời mãi mãi.

      “Mình bao giờ gặp lại nữa,’ đau khổ nghĩ ngợi, ‘và bao giờ thấy hoàn tất ngôi nhà kiệt tác của .’

      tự dằn vặt mình bằng cách hình dung đến lúc xuất như mong đợi, ban đầu có lẽ buồn bực rồi sau đấy là tức giận.

      Thế nào sau này cũng xua ra khỏi tâm trí , và có lẽ chỉ đôi khi nhìn đến lồng Chim-xanh và bức tranh Venus, Mercury và Cupid trong phòng khách Xanh mới nhớ tới .

      Đến khi có vợ ngồi chung với trong phòng điểm tâm tường lót ván chạm và sử dụng phòng áo kế bên phòng chủ nhân, cho dù trở thành bóng ma hết ám ảnh .

      Thâm tâm Darcia thét lên điên cuồng vì bỏ lại hy vọng duy nhất của mình trong quốc, giá mà chưa bao giờ gặp bá tước đâu đến nỗi.

      Nhưng chuyện gì xong xong, thể nào vặn lại kim đồng hồ để quay lại thời gian. Nhưng dù gì cũng phải sống, cho dù trong giây phút này nghĩ ra được mình phải làm thế nào.

      tự nhủ có lẽ giờ cha mình bị thương, ba cần mình và để mình sống chung với ba.

      quyết định rằng ba để mình làm như vậy chỉ khi mình với ba về những chuyện xảy ra.

      Chắc ba giận, nhưng ba hiểu nếu ông lại có tham vọng khác trong xã hội vì lợi ích của mình chỉ là vô dụng vì mình kết hôn với người mình .

      Nhưng biết hơn bao giờ hết rằng mình thể người đàn ông nào khác như bá tước.

      Lúc họ tới Rome, Darcia xanh khướt do những đêm mất ngủ và khí nóng bức trong xe.

      Ông Turnbull cố làm tạo mọi điều kiện làm cho họ thoải mái, nhưng thể nào thay đổi được thời tiết hay chuyến dài đăng đẵng hề ngừng lại nghỉ chân đường .

      Rốt cuộc họ có mặt ở Rome và nắng chiếu chói lóa thành phố Vĩnh Cửu (thành Rome), biến mái vòm của giáo đường St. Peter trông như vàng và giòng sông Tiber lấp lánh ánh bạc.

      Cỗ xe kéo bởi bốn con tuấn mã dũng mãnh mà cha lúc nào cũng nuôi, đợi tại sân ga để chở họ với tốc độ cực nhanh ra khỏi thành phố và leo lên đồi cho đến khi về tới biệt thự.

      Tòa nhà trắng xóa, gây ấn tượng sâu sắc về mặt kiến trúc theo Darcia nghĩ là trong những tòa nhà nguy nga nhất cha sở hữu khắp thế giới.

      tám năm rồi đến, và dạo đó rất thích tương phản của ngôi nhà trắng nền khóm cây bách chọc trời như những chú lính gác, và hoa cỏ rực rỡ khắp khu vườn.

      Nhưng lúc này thể nghĩ ngợi đến cái gì khác ngoài cha mình, và hầu như trước khi xe kịp ngừng bánh nhảy xuống, rồi mới thấy ông Briggs đứng đợi ngay ngưỡng cửa.

      “Ba tôi ra sao?”

      Darcia gần như hỏi nổi, sợ điếng cả người.

      “Ngài còn sống, Darcia,” ông Briggs đáp, “và muốn gặp .”

      liếc ra sau thấy nữ hầu tước nối gót theo họ, còn ông Briggs trước từ tiền sảnh mát mẻ lên tới cầu thang rộng.

      “Có chuyện gì vậy?” Darcia gặn hỏi.

      “Ngài bị đâm, Darcia. Bị đâm bởi hai tên sát thủ do người qúy tộc Ý thuê, đủ quân tử để tự thách đấu với cha .”

      Darcia rú lên hãi hùng.

      hiểu quá nguyên nhân nào cha bị đâm và ghen tuông đó đánh gục ông.

      Kể từ lúc còn nhớ nổi có nhiều ông chồng và những kép căm ghét cha mình vì thành công của ông đối với phụ nữ.

      nhớ được những lần ông đấu súng ít ra là phải nửa tá, và dạo còn dịp ông thách đối phương đánh tay đúng theo kiểu quyền , đấu đá xong ông ngoi lên mình mẩy bầm dập tơi tả nhưng đương nhiên trở thành kẻ thắng trận.

      Nhưng chuyện này là kiểu tấn công hèn hạ đáng mặt quân tử, và biết cha mình rất phẫn nộ vì những ông bị thương mà còn vì phương thức mà nhà qúy tộc đó giải quyết các mối bất hòa.

      Họ lên đến đầu thang và khi họ dọc theo khoảng thang nối Darcia thấp giọng hỏi.

      “Tình trạng của ba xấu như thế nào?”

      Ông Briggs tiến đến ngưỡng cửa mà Darcia biết dẫn vào phòng cha , nhưng ông ngưng lại và khi thấy biểu trong mắt ông biết câu trả lời trước khi ông cất tiếng.

      “Tôi e là hết hy vọng rồi Darcia. Ngài ráng nấn ná chỉ vì muốn thấy mặt .”

      Trước khi Darcia kịp đáp lại ông Briggs mở cửa và vào phòng ngủ, biết nữ hầu tước theo xa lắm.

      Các tấm mành cửa ngăn ánh sáng rọi vào từ cửa sổ và gian phòng mờ tối khi băng ngang để đến bên chiếc giường lớn được chạm trổ có thuở từng làm đẹp cho các cung điện hoàng gia.

      Khi đến gần, vị nữ tu ngồi cạnh giường, mà Darcia biết chắc hẳn đến từ trong số các dòng tu Điều Dưỡng, lặng lẽ rời .

      “Ba ơi!”

      Darcia thào, nhưng ngài Rowley nghe được và xoay đầu lại.

      Ông tái nhợt nhưng hãy còn đẹp trai vô cùng và vẫn chưa mất vẻ gian hùng mà lúc nào cũng làm phụ nữ hồn xiêu phách lạc.

      “D-Darcia!” giọng ông khàn khàn.

      Ông xòe bàn tay tấm trải giường và luồn tay mình vào.

      “Ba thương của con, con cố hết sức đến gấp.”

      cúi xuống hôn lên má ông và thấy da ông lạnh ngắt tưởng chừng như còn sức sống.

      “Ba – muốn – thấy con,” ngài Rowley cách khó khăn.

      “Con đây ba,” Darcia lên tiếng, “nhưng con xin ba hãy khỏe lại. Giờ đây con thể mất ba đâu.”

      “Tốt hơn là – chết khi cuộc sống hãy còn – vui vẻ – còn hơn – chết già – vô dụng.”

      “Nhưng con muốn ba… ở với con!” Darcia phản đối. “Ba ơi, nếu ba… chết… con trơ trọi mình.”

      “Con – tìm thấy người – con thương chưa?”

      Darcia hít hơi, và trong giây lát muốn thú với ông: rằng mình và thất bại. Nhưng rồi biết chuyện đó làm ông buồn, nên chỉ trả lời:

      “Dạ có, thưa ba. Con rất người cũng như ba mẹ.”

      “Ai – thế – con?”

      “Là bá tước Kirkhampton. Ba nhớ ? ấy ở với mình khi con còn , và con xuống phòng ăn hôn ba chúc ngủ ngon đấy.”

      kỵ sĩ – giỏi. Ba – vui lắm – búp bê à. Cậu ấy chính là – người mà ba – muốn con lấy.”

      Darcia muốn gào lên rằng dẫu bá tước, nhưng bao giờ có cơ hội lấy .

      Nhưng dù thế nào nữa, im lặng tự bảo mình có chuyện gì đáng quan trọng hơn chuyện cha mình vui vẻ nhắm mắt.

      Chợt có tiếng sột soạt khe khẽ gần cửa rồi thấy nữ hầu tước đến đứng bên cạnh giường.

      Bà đứng ngó xuống ngài Rowley, đoạn làm dấu thánh và qùy xuống cạnh ông.

      Môi bà mấp máy cầu nguyện, rồi lời nào bà đứng dậy và để Darcia ở lại với cha .

      Chắc hẳn ngồi yên lặng có tới mười hay mười lăm phút cho đến khi cảm thấy bàn tay ông áp tay bắt đầu lơi .

      “Ba ơi!” hét lên thất thanh. “Ba ơi!”

      Mí mắt ông mấp máy nhè . Rồi ông bằng giọng hầu như nghe nổi: “Vĩnh biệt – búp bê của ba –” và bàn tay ông tuột khỏi tay .

      Trong giây lát Darcia thể nào tin nổi, thể nào chấp nhận nổi là cha mình mất.

      Rồi khi thấy vị soeur lặng lẽ đến bên cạnh ông, biết hết hy vọng, và qùy xuống vùi mặt vào thi thể ông.

      -o0o-

      Darcia ra hàng hiên, ở đấy có thể nhìn xuống quang cảnh thành phố.

      Bóng râm ngả dài thêm chút thành những vệt màu tím dưới những cội bách, và trời qúa nóng so với ban sáng.

      Trời nóng như thiêu khi cha được an táng trong sân ngôi nhà thờ giáo , các vòng hoa và các bó hoa do bạn bè và người quen biết đem tới dường như tràn ngập trong giáo đường.

      Đám tang được loan báo là chỉ tổ chức trong gia đình, nhưng ngoài Darcia và nữ hầu tước còn có cả đám đông mà quen biết nhưng cảm thấy họ đến đây vì thương mến cha mình.

      Trong số đó có rất nhiều phụ nữ đẹp, và đàn ông cùng lứa tuổi ông và các thanh niên trẻ có danh tiếng trong làng thể thao.

      Hơn nữa, họ còn coi mình như người trong nhà. Các phủ đệ danh giá nơi ông từng được đón tiếp ngưỡng mộ khi vừa đặt chân đến Ý đều gửi người đại diện tới đưa tang.

      Cho dù muốn ngăn họ đến cũng được, và Darcia đành nghĩ rằng lúc sinh thời cha mình luôn luôn có bạn bè vây quanh, chắc có lẽ ông cũng muốn họ kề cận bên ông trong giờ phút cuối cùng.

      Giờ đây tất cả đều chấm dứt và phải đối diện với cuộc sống trống vắng mồ côi cha và… độc lẻ loi.

      Khi cỗ xe cuối cùng lăn bánh ra khỏi biệt thự và gia nhân bắt đầu dọn các ly rượu và thức ăn thừa trong phòng ăn rộng gắn những thân cột trắng, nữ hầu tước về phòng ngủ lầu vì bà thể nào cầm được nước mắt nữa.

      Cả bà và Darcia đều cố gắng kiềm chế trong suốt tang lễ.

      “Ba thích mình khóc ngoài đường,” Darcia tự nhủ và nhớ lại nước mắt luôn làm ông khó chịu.

      “Phụ nữ dùng nước mắt làm vũ khí để muốn gì được nấy,” hơn lần ông bảo như thế.

      Thuở còn rất ông thường bế ngồi đùi và với :

      “Hãy cười lên con, búp bê của ba, khi con cười trông con xinh hơn, và là phụ nữ nhiệm vụ của con là làm cho người khác vui cười với mình.”

      Suốt đám tang, Darcia cảm tưởng như cha mình vẫn hiển , đếm xem bạn ông đến bao nhiêu người, trầm trồ những bó hoa đẹp họ phúng điếu, và cười ngạo những kẻ tin rằng kết cuộc của đời người là nấm mồ.

      Sao mà người sinh động, đời dạt dào như thế lại chết nhỉ?

      Nhưng sống thiếu ông còn tang thương hơn.

      “Bây giờ chỉ còn lại mình con, con phải làm gì đây hở ba?”

      ao ước, như hằng ao ước kể từ khi ông qua đời, là mình có thời gian để kể cho ba vấn đề của mình và hỏi ý kiến ba.

      “Ba khuyên mình làm gì đây?” tự hỏi.

      Lúc nào cũng thế mỗi khi nghĩ đến bá tước là tinh thần và thể xác đau khổ cùng cực, nên hiểu được mình làm sao có thể tiếp tục chịu đựng và chết vì quá đỗi đau đớn.

      di chuyển thêm chút dọc theo hàng hiên để người trong nhà khỏi ngó thấy qua cửa sổ, giờ đứng giữa hai cây bách cao nhìn xuống quang cảnh bên dưới.

      Vì bá tước lúc nào cũng hiển trong đầu , cách nào nghĩ đến quang cảnh chỉ cho lần đầu tiên từ cửa sổ nhà .

      Rồi hiểu vì sao kiềm chế mà cố duy trì từ khi cha mất tan rã. áp tay lên mắt để ngăn lệ trào ra nhưng sao ngăn được.

      Trong lúc đứng run rẩy vì quá xúc động, đột nhiên cảm thấy có người ở kế bên và hai cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy .

      biết người đó là ai và biết ai ôm mình. Nhưng hiểu tại sao càng cảm thấy thương tâm, khóc nức nở vai như đứa bé, toàn thân rung bần bật theo từng tiếng thổn thức.

      sao, sao rồi, em .”

      Nghe tiếng của cứ ngỡ mình mơ, nhưng tại cảm thấy yên ổn, và vòng tay của là nguồn an ủi vô biên.

      “Đừng khóc, em qúy,” bá tước dỗ dành, “ đành lòng thấy em buồn như vậy.”

      “Ba… mất… rồi.”

      hiểu sao Darcia cất tiếng qua màn lệ vì cảm thấy bá tước thể nào biết những chuyện vừa xảy ra.

      biết,” dịu dàng , “ nhớ tới bác cũng như em. Bác là người hạnh phúc nhất từng thấy đời. Bác chia xẻ tính lạc quan đời của mình với mọi người quen biết bác.”

      Darcia ngờ lại về cha mình như thế. Mặt hãy còn nhạt nhòa nước mắt, ngước lên nhìn như muốn bảo đảm với mình là ở bên cạnh.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7.2

      Mắt lên vẻ ân cần tha thiết mà chưa bao giờ thấy dạo trước và tay ghì chặt thêm chút trong lúc :

      “Em có với ba là chúng mình nhau ?”

      Rồi cũng nhờ vào linh cảm lạ lùng từng xảy ra trước đây, Darcia nhận thấy họ cảm nhận được suy nghĩ của đối phương và nhất thiết phải ra lời.

      “Em có cho ba biết là em ?” bá tước mực hỏi.

      “Em… là… em ,” Darcia đính chính.

      Dường như nhớ lại tình của mình đau khổ tuyệt vọng như thế nào lại dụi mặt vào vai và nghẹn ngào hỏi:

      “Tại sao… … đến đây?”

      “Sao em có thể tàn nhẫn bỏ nhắn ai cho biết em đâu, hay tại sao em ?”

      “Em… em … muốn gặp … nữa.”

      cũng đoán được,” bá tước đáp. “Thực ra biết chắc sau khi em về nhà tối hôm đó và cố tình tránh trả lời khi nào em đến ở với .”

      Darcia cảm thấy mình run rẩy, nhưng cố lấy hết can đảm mà chính mình cũng ngờ :

      “Em… thể… làm… theo… ý .”

      “Phải, dĩ nhiên được,” bá tước đồng ý “chuyện đó sai thậm tệ, và hồi đầu đúng là ngu mới đề nghị em làm như thế.”

      cảm thấy hôn tóc mình trước khi :

      có nhiều chuyện phải giải thích, em qúy, nhưng biết em chắc mệt lắm sau bao nhiêu chuyện xảy ra cho tới bây giờ. Nào ngồi xuống , và cố giải thích cho em hiểu, dù đáng cho em thông cảm.”

      Vì thái độ năng trầm tĩnh nhưng hàm ý cương quyết của , Darcia thấy mình thể khóc mãi.

      gạt lệ và bá tước nhàng dìu băng qua cỏ tới băng ghế có cây cối che thấp thoáng chung quanh.

      Họ ngồi xuống, khi ngước mắt lên ngó , rèm mi vẫn còn đẫm nước mắt bá tước xoay nghiêng nhìn và áp bàn tay trong hai tay mình, :

      “Em à! Em chỉ cần bảo em phải rời theo chăm sóc cho em.”

      “Em… em cảm thấy… về mặt nào đó… định mệnh … run rủi cho em ,” Darcia trả lời, “từ khi em biết rằng em thể… sống với trong tương lai… như ý muốn.”

      “Đó là vấn đề muốn giải thích.”

      … cần đâu,” đáp nhanh. “Em hiểu… và chính vì em trở về… … chúng mình bao giờ… gặp nhau… nữa.”

      Bá tước mỉm cười.

      “Thế em tưởng để cho em rời khỏi đời và bỏ lại mình sao?”

      “Em phải . Chắc chắn là… khó, nhưng nếu tới… đây … đỡ hơn.”

      Dường như sực nhớ đáng lẽ biết là ai mới phải, hỏi:

      “Sao … tìm được em?”

      tự hỏi chừng nào em mới hỏi câu đó?”

      Bá tước ngó hồi xuống bàn tay cầm rồi :

      “Tối hôm đó sau khi em về cảm thấy vui thể tả khi nghĩ đến có em giúp xây xong căn nhà, nhưng bất chợt nhận thấy mình ngu hết chỗ .”

      Darcia ngước mắt nhìn tỏ ý muốn hỏi.

      hiểu muốn gì với mình.

      nghĩ,” bá tước tiếp, “vì ý niệm phải cưới Caroline ăn sâu trong đầu , nên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với người khác. Nhưng cần em và biết em là mọi điều thích hợp cho tâm trí của , hạnh phúc của , và nhà .”

      Bỗng dưng cúi đầu và nâng tay lên hôn.

      “Đến khi hôn em, em qúy,” khẽ, “ biết em thuộc về và là người phụ nữ mà tìm kiếm suốt bấy lâu nay.”

      “Em… cũng cảm thấy… như thế.” Darcia thầm.

      “Nhưng quá ngu muội để biến cảm giác của mình thành việc vô cùng đơn giản rằng muốn cưới em làm vợ.”

      Họ yên lặng lát, đoạn Darcia :

      “Là lỗi của em nên cảm thấy… như vậy. Em lúc nào cũng muốn gặp lại từ khi đến ở trang viên Rowley, dạo đó em mới có mười tuổi.”

      khẽ nấc lên trước khi tiếp tục:

      “Nhưng em nghĩ khi đến với lời căn dặn nghiêm khắc của… ba là bao giờ cho ai biết em là con của ba, nên em đành lòng gặp dưới danh nghĩa nữ bá tước de Sauze. Em muốn làm cho … để ý tới em bằng… thái độ khác.”

      Giọng ngập ngừng hồi đoạn tiếp:

      “Đó là nguyên nhân em… giả thành… thương buôn và bán đồ cho … lấy từ trang viên Rowley.”

      biết chuyện này khi tới đó.”

      tới đó.”

      “Khi em xuất như hy vọng, và nhờ vào linh cảm mà mình có với nhau biết mất em, vì thế đến nhà thôn Rose trước tiên.”

      “Bà Cosnett đâu biết em là ai,” Darcia vội .

      biết, nhưng bà ấy vô tình bảo ván mà em bán cho để lát phòng điểm tâm đáng lẽ là để dành cho trang viên Rowley.”

      “Vì vậy tới chỗ đó.”

      tới đó, và cũng gặp khó khăn gì khi moi tin từ người trông nom nhà rằng bức tranh treo trong phòng khách Bạc vừa mới tháo xuống. thấy được chỗ treo tranh tường.”

      Darcia im lặng hồi rồi :

      “Lúc đó … đoán được em là… con của ba sao?”

      cần đoán,” bá tước trả lời. “ thấy bức chân dung của em trong thư phòng.”

      “Tranh đó… vẽ khi em… mười tuổi.”

      “Cùng thời gian khi mình gặp nhau lần đầu. Bức tranh đó rất đẹp, và định treo thành lò sưởi trong phòng ngủ của chúng mình.”

      thấy tròn mắt, nhưng :

      phải cho xong làm thế nào đến được đây. truy theo những tấm chi phiếu mà trả cho mấy bức tranh và ván chạm đến ngân hàng, ở đó phát ngân khoản vừa mới mở đứng tên nữ bá tước de Sauze.”

      là tài!” Darcia reo lên.

      “Sau đó biết dễ dàng,” bá tước tiếp, “nữ bá tước de Sauze được mọi người trong xã hội nhắc đến, và nhan sắc cùng khả ái của ấy được hầu hết đàn ông quen trong câu lạc bộ say sưa ca tụng.”

      vừa cười tủm tỉm vừa :

      “Khi biết ấy ở với nữ hầu tước de Beaulac chỉ còn mỗi việc là tìm hiểu xem họ đâu.”

      “Em ngờ chính ông Curtis tiết lộ với .”

      phải bắt nạt ông ấy chút đỉnh,” bá tước thú nhận, “nhất là khi nhận ra ông ấy giả làm người hầu của cụ Quincy!”

      “Gặp chắc ông ấy hết hồn.”

      “Ông ấy chưng hửng hơn là kinh ngạc,” bá tước trả lời. “Ông ấy cũng rất ngạc nhiên khi thấy biết em là con của ngài Rowley, và lúc dọa dò hỏi hết mọi gia nhân trong nhà nếu ông ấy chịu em đâu rốt cuộc ông ấy đưa cho địa chỉ của em.”

      “Thế là… đến… đây,” Darcia .

      tới đây, và ước phải chi đến sớm hơn vài ngày, để có thể thưa với ba em chăm sóc em và làm cho em hạnh phúc.”

      cảm thấy tay Darcia sững lại trong tay mình và khẽ khàng :

      “Chúng mình hạnh phúc, em , và như em tiên đoán rất đúng là con của mình chắc chắn làm cho căn nhà rất chật chội, nên mình phải xây thêm chái nữa.”

      thấy nét rạng rỡ dường như thắp sáng gương mặt Darcia. Nhưng rồi nhanh:

      thể… cưới em.”

      “Tại sao lại được?”

      “Bởi vì… như ba khi đưa em về … trong tư cách là nữ bá tước de Sauze, là người nào quan trọng trong xã hội có thể cưới em… vì tai tiếng của ba.”

      biết mình quan trọng hay ,” bá tước đáp, “nhưng nhất định phải cưới em.”

      được, được… làm như vậy.”

      “Sao lại ?”

      “Vì mọi cái về đều rất… rất hoàn hảo.”

      ngưng chút, rồi đến nỗi gần như nghe nổi:

      “Vì em muốn… tình … của chúng mình hoàn hảo nên em biết em thể… sống với … như đề nghị.”

      “Về mặt đó em tuyệt đối, hoàn toàn đúng. Nhưng em như em đấy, muốn có hoàn hảo, và đó là cái tìm được nơi em.”

      “N-nhưng… ba…”

      “Vì thương em ba em quá bảo bọc và lo lắng đủ điều, và trong tương lai cũng làm như thế.”

      Trong khi ôm lấy và kéo sát vào gần mình.

      “Cá nhân ,” tiếp, “ chả cần biết người ngoài gì trừ phi điều đó làm em buồn. Chúng mình làm đám cưới kín đáo dưới cái tên tại của em, mà tuyệt là đối hợp pháp, và cả tên mà em được biết đến trong xã hội .”

      ghì sát hơn khi tiếp tục :

      “Đến lúc ấy có người nào tranh cãi, dù là công khai, với về vợ . Theo nghĩ mọi người thế giới có thể biết ba em là ai. Còn đại đa số, cũng như tưởng nhớ đến bác như là nhà thể thao lớn.”

      “Những cái thể nào là đâu!”

      Rồi lại bật khóc, nhưng khóc vì quá đỗi hạnh phúc, vì bá tước ôm hết sợ hãi về tương lai.

      “Em ! Em !” thổn thức. “Em bao giờ ngờ được… bao giờ mơ… cảm giác về em như vậy.”

      “Nhưng có,” bá tước , “vì thể sống thiếu em nên em phải bắt đầu nghĩ đến .”

      “Em vẫn… nhớ. … choán hết tâm trí em, ngoài ra… đâu còn ai.”

      Darcia ngước lên ngó âu yếm nhìn xuống .

      em!” bảo. “Giờ mới hiểu trước đây chưa bao giờ ai, và đây là hoàn hảo mà ngờ là có .”

      vừa môi vừa áp xuống môi , và khi hôn , Darcia biết nụ hôn này hoàn toàn khác với lúc trước.

      Môi vừa đòi hỏi vừa âu yếm, chiếm hữu nhưng dịu dàng. Thái độ hung hãn biến mất, nhưng vì chạm vào , vì kề sát bên , cảm giác hân hoan say đắm lại càng chất ngất hơn, càng tuyệt diệu hơn trước.

      thấy cảm giác chói lóa rực rỡ đó lướt lên thân thể mình, thắp lên ngọn lửa dường như nung nấu cả hai người họ tưởng chừng như họ ở ngoài trời nắng.

      Tuy nhiên lại còn chuyện khác.

      biết nó xuất phát từ tình của mình nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tìm được trong tình của .

      Đấy chính là thăng hoa tuyệt diệu, là hạnh phúc trong tâm hồn xuất phát từ Chúa.

      “Em … em !” cố cất tiếng.

      Nhưng vòng tay bá tước siết chặt hơn, ghì sát vào người hôn bằng thái độ mà hiểu nhờ vào tâm linh họ tương thông, là sợ mất bao giờ tìm được nữa, mặc dù là người rất tự tin.

      “Em là của !” kêu lên, “hoàn toàn tuyệt đối của ! Em đừng bao giờ rời xa nữa. Đây là điều luôn luôn muốn. Đấy là vì sao xây nhà của , để tạo dựng tổ ấm tràn đầy thương, em , tình chính là cái duy nhất em có thể cho .”

      có… chắc ? Có chắc là … thực muốn có em?”

      Cảm giác của lúc này giống như vừa thức giấc thoát khỏi cơn ác mộng và nghe những điều mà cứ ngỡ mình mãi mãi nghe được.

      cần cả đời chúng mình để cho em biết em nhiều như thế nào,” bá tước bảo, “em qúy, mình có rất nhiều chuyện để làm với nhau, những chuyện mà biết thể nào làm với bất cứ người đàn bà nào khác bởi vì họ thông cảm.”

      Darcia biết điều này là , và thấy dường như lạ lùng rằng chỉ có cuộc sống bên người cha lập dị, tính tình khó đoán, và đáng của mình mới khiến có thể hiểu được bá tước và có khả năng cho tương thân để hôn nhân của họ trở nên vẹn toàn.

      Định mệnh chắc chắn sử dụng nhiều phương thức biến hóa kỳ lạ để ban cho họ những thứ họ cần.

      Giờ đây kế hoạch hoàn tất, và họ được ở bên nhau. Tựa như ngôi nhà của bá tước chỉ cần thêm vài chi tiết để hoàn tất.

      Nhìn xuống , bá tước nghĩ mình chưa bao giờ thấy ai có vẻ mặt hạnh phúc, tươi sáng trông siêu phàm thoát tục đến thế.

      em, Darcia!” . “ muốn hoài mãi cho đến khi thuyết phục được em rằng mình gắn liền với nhau và có nhau cả hai đều hạnh phúc.”

      “Đó là điều em cảm nhận được,” Darcia trả lời, “dù em dám tin… rằng cũng cảm giác như vậy.”

      xin em hãy tin , và sau này em phải nhớ rằng luôn lấy được cái muốn.”

      vừa cười theo kiểu thấy rất dễ làm cho người khác siêu lòng vừa tiếp:

      tìm kiếm, mưu cầu hoàn thiện, và bây giờ cưới em hoàn thành công trình của .”

      cười nho thêm:

      “Nghe ra có vẻ tự cao tự đại, nhưng em quả như vậy, đến lúc đó sẵn sàng trở thành người đàn ông kiêu ngạo nhất thế giới vì là chồng em còn em là vợ .”

      Thái độ làm cho Darcia cũng phì cười.

      “Đó là cái muốn nghe,” bá tước âu yếm , “là cái thể sống thiếu được – là tiếng cười của em, và niềm vui em mang đến cho mọi cái em làm khiến em đúng là con của ba em.”

      “Ba ngưỡng mộ … ngay từ lúc còn trẻ… vì tài cưỡi ngựa của ,” Darcia thoáng nghẹn lời.

      biết bác muốn chăm nom em,” bá tước đáp, “chúng mình lấy tên bác đặt tên cho con trai đầu của mình.”

      Darcia khẽ ậm ừ và dấu mặt vào vai .

      “Em , làm em mắc cỡ sao?” bá tước hỏi. “ cần đâu em. Mình từng rất nhiều chuyện với nhau và chính em là người bảo rằng nhà cần gia đình thế bây giờ em phải lo liệu việc đó.”

      “Em… lúc nào cũng muốn… có con với .” Darcia rứt.

      “Em của , theo nghĩ mình phải làm đám cưới trước .” Bá tước trêu “vì muốn đợi em thêm giây phút nào nữa, ngày mai chúng mình kết hôn!”

      “Mau vậy sao?” Darcia toan , nhưng lại dằn xuống.

      biết kể từ lúc này trở mình sẵn sàng trao bản thân và tương lai vào tay bá tước.

      thuộc về và mọi việc đều tùy ở , nhưng biết đó cũng là điều mình muốn.

      Mắt long lanh, và môi nở nụ cười khi đưa tay kéo đầu xuống gần mình.

      “Ngày mai hình như… lâu quá,” dịu dàng .

      Nhưng thể nào thêm nữa, vì nụ hôn đến quá nồng nàn, quá áp đảo.

      Tuy nhiên nụ hôn ấy vẫn âu yếm gượng hiểu tình dành cho mình là tất cả mọi điều mình mong muốn – cả thể xác lẫn tinh thần.

      hoàn hảo Chúa tạo dựng đời chính là tình đích thực.

      END

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :