1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Perfection Of Love - Barbara Cartland

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      3.1

      3

      Đám ngựa kéo cỗ xe chở Darcia bắt đầu ì à ì ạch leo lên con dốc dựng đứng.

      Lên tới nửa đường trong hàng cây viền theo lối gập ghềnh có khe trống, và đưa mắt nhìn lần đầu ngôi nhà mình tìm.

      Vì nhà do bá tước xây nên chắc rằng nó phải oai nghiêm đường bệ lắm, nhưng tòa nhà trước mặt lại chẳng hề giống như thế.

      ta cao và dáng dấp trông như công tử dưới triều đại Georgian tương tự như các bức chân dung trang hoàng trong trang viên Rowley, nên cứ ngỡ sở thích của ta phải là kiểu kiến trúc Georgian.

      hình dung ra tòa nhà Palladian với các chái nối liền với căn nhà chính cao ngất, rồi mặt tiền có cổng xây, và chắc mẩm khi nào xây xong thấy được các bức tượng và các vại sành nóc in bóng nền trời.

      Thế nhưng hít hơi khi thấy trước mắt là tòa nhà mà dường như vừa trông qua có cảm giác quen thuộc lạ lùng.

      nghĩ nó giống y như tòa lâu đài của hoàng tử bạch mã hằng tưởng tượng trong những giấc mơ thuở .

      Rồi bất chợt khi ngựa tiếp tục lê bước hiểu vì sao mình có cảm giác nhận ra nó.

      Vì cha có khiếu thẩm mỹ rất tinh tế và đồng thời lại đa dạng, khi còn ông dạy thưởng lãm các kiểu nhà khác nhau trong mọi nước họ đến, quảng trường ở Venice, cung điện thành Rome, và lẽ đương nhiên là lâu đài ở Pháp.

      Ngài Rowley đặc biệt có cảm tình với các lâu đài Valais cổ cũng như các tòa lâu đài vĩ đại Touraine.

      Giờ đây ngắm tòa nhà trước mặt Darcia nhận ra được nét kiến trúc đặc trưng của chúng, và khi tiến lại gần hơn đoan chắc những cột tháp nóc là bản sao của các tháp thuộc về lâu đài Maintenon của công tước de Noailles.

      ngạc nhiên khi thấy tòa kiến trúc như thế lại do người cất đến độ biết mình có tới lầm chỗ hay .

      Đến khi thấy nó hãy còn xây dở, nhìn các đống gỗ đá và phu thợ di chuyển tới lui mới biết đây là công trình của người đàn ông mình để ý.

      Xe dừng lại hẳn và mã phu leo xuống khỏi khoang lái, ta vừa mở cửa vừa với :

      “Thưa tiểu thư bác xà ích dám chạy xa hơn, vì họ đào đường phía trước.”

      “Vậy cứ đợi ở đây,” Darcia đáp.

      bước xuống và băng ngang mặt đất lồi lõm, như mình đoán thấy nhiều khoảng bị đào lên để gắn ống nước và ống cống, bánh xe thực thể nào chạy an toàn được.

      tới cửa trước và đứng lúc chăm chú ngó lên ngôi nhà, có hảo cảm những với các ngọn tháp mà còn với các ống khói hình dáng lạ lẫm và thiết kế tinh xảo của mái nhà.

      nhận ra được những đường nét “vay mượn” từ Blois và Chambord, và mỉm cười nghĩ rằng bá tước rệt là muốn kết hợp tất cả mọi nét kiến trúc đẹp nhất vào tòa nhà này.

      Vừa bị hấp dẫn vừa tò mò, bước lên bậc tam cấp và băng qua chỗ cửa mở vào nhà.

      thấy mình tiến vào tiền sảnh hình bầu dục sàn lát gạch ghép trông hình như hoàn tất.

      quẹo trái, chầm chậm bước dọc theo hành lang dài có ba cửa sổ trông ra mặt tiền nhà cho đến khi tới căn phòng vuông và thấy bên trong là người tìm.

      ta đứng xoay nghiêng về phía , nhìn vào tấm đồ án trải chiếc bàn gỗ thông kê giữa phòng. Đường nét cân đối và thân hình uyển chuyển tráng kiện kia thể nào nhầm lẫn được.

      Chắc hẳn ta cảm giác được diện của , bởi lẽ ta ngẩng đầu lên mà chỉ cất tiếng hỏi:

      “Ông có đề nghị gì cho phòng này? Tôi thấy đồ án ông làm gì hết.”

      Câu hỏi đưa ra ứng với tình cảnh đến độ Darcia lại cho rằng đó là do định mệnh – hay là vận may cha mình luôn gặp – hay cũng là của mình chăng.

      Khi rời London làm sao tưởng tượng được mình tìm thấy ván chạm từ nhà của công tước de Richelieu trong nhà kho ở Letty Green, hay là chúng hoàn toàn thích hợp với ngôi nhà bá tước xây?

      Nhưng vẫn lên tiếng, và sau vài giây bá tước ngẩng đầu lên để hỏi về im lặng của và thấy :

      ta nhìn ngạc nhiên, đoạn :

      “Tôi cứ tưởng là trang trí sư của tôi.”

      Darcia chậm rãi bước về phía ta.

      lưu ý rất cẩn thận trước khi rời London là nên mặc loại áo mới, cầu kỳ có phần xa hoa mà mình mua ở Paris.

      Thay vào đó, trước vẻ mặt ghét bỏ của hầu áo nhất định mặc chiếc áo đầm muslin đơn giản thường mặc ở trường.

      Áo này khiến trông rất dễ thương, có lẽ vì nó kết gắn gì cả nên càng làm cho mái tóc đẹp và đôi mắt to của nổi bật.

      “Thứ lỗi cho tôi… thưa ngài,” bằng giọng do dự khi đến bên cạnh bá tước, “tôi có mang theo… thứ đồ tới đây tôi nghĩ là ngài … thích.”

      Bá tước giương mày trước khi đáp:

      “Cái mà tôi thích lúc này là những thứ có liên quan tới nhà của tôi.”

      “Tôi nghĩ ngài như vậy,” Darcia trả lời, “và thứ mà tôi đề nghị với ngài… tôi cảm thấy chắc chắn… hợp với căn phòng chúng ta đứng.”

      thấy ánh mắt ngờ vực của bá tước, như thể ta chưa gì bị cả đống người đến gạ bán này nọ quấy nhiễu mình.

      “Chắc là,” Darcia vội , lại bằng cách tự hạ mình mà cho là thích hợp để tiếp cận ta, “ngài … có ván chạm rồi.”

      “Ván chạm?” bá tước hỏi vặn. “Có phải vừa tới ván chạm?”

      “Tôi có đồ bán thưa ngài, là ván chạm lấy từ nhà công tước de Richelieu ở Paris trước khi nhà bị dỡ xuống.”

      Bá tước sửng sốt ngó đăm đăm đoạn :

      “Có thể sao?”

      Rồi với nụ cười dường như biến đổi gương mặt ta, ta bảo:

      “Tôi nghĩ chắc tôi nằm mơ và từ trong đó ra. Vì hơn cả tuần tôi lo biết phải làm gì với căn phòng này, giờ tôi biết phải là ván chạm và phải là kiểu Pháp.”

      “Tôi có đem tấm trong xe, thưa ngài.”

      Bá tước bước đến cửa phía bên kia phòng.

      Trong phòng kế bên chắc có công nhân vì Darcia ta :

      “Ra chỗ xe đậu bên ngoài và đem ván chạm vào cho tôi.”

      Có tiếng bước chân khua vang sàn nhà chưa lót thảm, sau đó bá tước quay lại.

      “Đúng ra tôi nên mời ngồi,” ta , “nhưng như thấy đấy thời tôi thiếu ghế.”

      “Cho tôi xem sơ đồ của ngài được ?” Darcia hỏi. “Và cho tôi chúc mừng ngài có ngôi nhà đẹp nhất mà tôi từng gặp ngoài nước Pháp.”

      sang Pháp sao?”

      “Vâng, tôi từng nghiên cứu các lâu đài vùng Valais và các lâu đài lớn ở Touraine.”

      “Vậy nhận ra được khá nhiều nét kiến trúc của chúng ở đây.”

      “Tôi cam đoan tôi lầm đâu.”

      Bá tước “Tôi thấy chúng đẹp đến nỗi tôi biết nếu phải xây nhà tôi phải kết hợp hết mọi cái gây xúc động và cảm hứng cho tôi.”

      ta cười khẽ.

      “Ai cũng bảo tôi sai, còn bây giờ lời chúc của cho tôi biết tôi làm đúng.”

      “Đương nhiên là ngài đúng!” Darcia bảo. “Tôi cho rằng ngài can đảm và độc đáo lắm mới dám làm theo ý mình muốn hơn là bị ảnh hưởng bởi kẻ khác.”

      Bá tước có vẻ hài lòng khi nghe nhưng mắt ta lại ngó vào các sơ đồ bàn.

      tấm về bên ngoài nhà mà Darcia thấy được thực chính xác, và cũng có tấm về nội thất đó ghi các màu sơn cho tường ngoài ra còn vài ghi chú cho đồ đạc và trang bị.

      thấy sơ đồ căn phòng họ đứng và thấy nó đánh dấu là “phòng điểm tâm,” trong khi cái phòng vừa qua là “đông các.”

      Bá tước lên tiếng “khi tới tôi tính xem sơn màu nào cho các phòng này và tranh ảnh nào mới hợp.”

      ta vừa lấy ngón tay đồ theo đồ án vừa :

      “Thực ra tôi nghĩ phòng này quá để treo tranh bất cứ kích thước nào, song tôi muốn để tường trống. Thế rồi xuất !”

      Darcia đáp “Tôi chắc chắn là có đủ ván lót để hoàn tất phòng này, nếu ngài muốn treo tranh, và tôi cũng đồng ý, vậy tôi nghĩ ngài cần tấm gương đẹp treo lò sưởi.”

      ngưng lại đoạn thêm:

      “Nó phản chiếu ngọn đèn chùm lớn treo ở trung tâm phòng.”

      Bá tước nhìn chăm chăm.

      “Tôi tin mình nghe cái gì nữa! Hình như phải từ trong mơ xuất mà là ảo thuật gia đọc được ý nghĩ của tôi.”

      Trong lúc ta có tiếng chân trong đông các và lát sau hai người thợ khênh miếng ván lấy từ xe của Darcia vào phòng.

      cần đợi lệnh họ để nó dựa vào vách tường đối diện với cửa sổ, và dưới ánh sáng bá tước thấy nền gỗ sồi già màu đồng ửng vàng tuyệt đẹp đó chạm hình tinh xảo các thiên thần theo kiểu thế kỷ mười bảy.

      Những người thợ làm theo lệnh xong khuất bóng, còn Darcia đợi trong lúc bá tước đứng ngó chăm chú tấm ván cứ như ta nghĩ nó sắp biến mất trước mắt mình.

      Sau đó ta hỏi:

      có đủ ván cho nguyên cả phòng chứ?”

      “Vâng.”

      cái này hoàn hảo cũng bằng thừa! Tôi chẳng nghĩ ra được thứ nào xứng hơn nữa, cứ như là nó được làm riêng cho nhà này.”

      ta vừa vừa đưa ngón tay sờ vào tấm ván. Rồi bảo:

      “Chắc cho rằng tôi bất lịch , nhưng tôi chưa hỏi tên hay vì sao đến gặp tôi.”

      Trước khi Darcia toan trả lời, ta thêm:

      ràng là bằng phép thuật nào đó biết được là tôi cần , nhưng chắc có tên gọi chứ.”

      “Là Darcia.”

      ta nhướn mày.

      “Chỉ có bấy nhiêu thôi.”

      “Bấy nhiêu đó đều quan trọng.”

      ta thắc mắc nhìn , rồi lại nhìn vào miếng ván.

      “Món đồ đem đến chắc chủ quyền có gì bí phải ? Cho dù nó là đồ ăn cắp, buôn lậu, hay buôn bán phi pháp tôi vẫn muốn có.”

      Darcia bật cười, và thanh nghe như tiếng chim hót vang trong căn phòng tròn .

      “Thứ nào cũng phải, thưa ngài. Chỉ là tôi đến gặp ngài có người tháp tùng và muốn có ai biết ý định của tôi thế thôi.”

      Bá tước đáp “tôi rất cảm kích, và tôi cam đoan với Darcia là tôi giữ bí mật cho tố giác .”

      “Cám ơn ngài.”

      “Thế tấm ván này là đồ của muốn bán?”

      “Cái đó cần phải nghi ngờ.”

      “Vậy tôi chỉ còn cách hỏi giá thôi.”

      Darcia đưa tay khoát .

      “Món này có giá trị như thế nào đối với ngài?” chất vấn.

      “Còn hơn khả năng của tôi có thể trả!” bá tước đáp và cả hai cùng bật cười.

      “Tôi có những ý niệm khác có lẽ phù hợp với ngôi nhà đẹp như mơ của ngài,” Darcia , “do đó nếu tôi xin được tham quan nghe có vẻ tò mò lắm ?”

      “Tôi rất lấy làm hân hạnh!” bá tước trả lời.

      ta cầm sơ đồ từ bàn lên và kẹp dưới cánh tay, rồi trước ra cửa phía bên kia phòng mà thấy dẫn đến trước hết là phòng kính trồng cây, tiếp đến là phòng khách rộng rất cân đối.

      “Đây là phòng ăn,” bá tước lên tiếng, “tôi có hứng thú muốn biết xem trang hoàng ra sao.”

      Darcia ngó quanh.

      Căn phòng lò sưởi thành chạm đá rất tinh xảo và ba cửa sổ trông ra vườn.

      Bá tước đợi trả lời và có cảm giác là lạ rằng ta nhận xét đúng khi có thể đọc được ý nghĩ của ta.

      “Thế nào?” sau hồi ta cất tiếng hỏi.

      “Ngài có số tranh thảm phải ?” đáp.

      có người cho biết về tài sản của tôi sao?” ta gằn giọng hỏi vặn.

      Darcia lắc đầu.

      tình mà , tôi biết ngài có cái gì cả.”

      “Vậy biết gì về tôi?”

      “Chỉ là nhà từ đường của ngài bị cháy và ngài xây căn nhà gần với London hơn thôi.”

      “Thế tôi cho biết rằng trong số các đồ qúy được cứu ra từ biệt thự Kirkhampton có món là tranh thảm Beauvais do Boucher thiết kế.”

      có ai kể cho tôi nghe chuyện đó hết,” Darcia khẳng định, “nhưng lẽ dĩ nhiên, đó là lý do ngài thiết kế căn phòng này với hình dáng đặc biệt này, và những tấm tranh đó trông rất tuyệt ở đây. Và đôi với tranh ngài cần thảm Aubusson.”

      khiến tôi sợ!” bá tước đáp gọn và tiếp tục .

      Căn phòng kế mà Darcia thấy nằm sau tiền sảnh bầu dục vừa băng qua dùng làm phòng tiếp khách, trần được sơn và mép tường giáp với tường chạy đường viền với hoa văn hình lá bằng vàng dát mỏng.

      nhình quanh, thầm nghĩ hài hòa mới tuyệt hảo làm sao, và bá tước cất tiếng:

      “Tôi ngại hỏi chuyện này, nhưng chọn màu nào cho mấy bức tường?”

      “Có lẽ ngài cả kinh hay ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của tôi,” Darcia đáp, “nhưng theo tôi nghĩ loại lụa dệt nổi màu đỏ tạo phông nền tương xứng cho các bức họa mà căn phòng cần.”

      Bá tước về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài.

      “Lại đây !” ta bảo .

      đến bên cạnh và ta chỉ quang cảnh bên ngoài, y như đoán là rất tuyệt.

      Ngay bên dưới ngọn đồi mà ngôi nhà tọa lạc mặt đất thoải dần thành đồng bằng trải dài đến tận chân trời mờ xa.

      Dưới nắng xuân, quang cảnh trông đẹp đến nỗi Darcia chỉ ngây người đứng ngắm và cảm thấy từ ngữ nào có thể diễn tả cái đẹp như thế.

      “Lần đầu ngắm cảnh này tôi còn ,” bá tước bên cạnh . “Lúc đó tôi ra ngoài săn với ba tôi. Chúng tôi tới đây để đuổi theo con cáo lẩn tránh chó săn suốt cả buổi. Chúng tôi quanh quẩn trong rừng chút, khi bắt đầu cảm thấy lạnh tôi tự phóng ngựa chỉ vì muốn tiếp. Rồi bất ngờ tôi thấy cảnh này bên dưới, khi tôi ngắm mặt trời ra chiếu sáng quang cảnh.”

      Bá tước yên lặng rồi cất tiếng:

      “Dường như có tiếng bảo tôi ngày nào đó tôi trở lại, có ngày quang cảnh này thuộc về tôi.”

      “Tôi nghĩ rằng,” sau hồi Darcia đáp, “dù ngài có xây ngôi nhà này hay là sống ở nơi khác, cảnh này vẫn là… của ngài.”

      biết là ta hiểu, và tiếp tục:

      “Ở bất cứ nơi nào mình thấy cảnh đẹp như vậy hay nghe tiếng nhạc làm cho tinh thần và giác quan của mình thêm hưng phấn thuộc về mình và là thứ mình bao giờ mất .”

      “Ai với như vậy?” bá tước đanh giọng.

      “Tự tôi nghĩ ra thôi,” đáp, “nhưng tôi cũng đoan chắc sớm hay muộn gì những người có tư tưởng đều có cùng kết luận.”

      Bá tước định gì đấy nhưng ta đổi ý. Thay vì thế ta rút đồng hồ trong túi áo chẽn và bảo:

      Darcia, thời giờ trôi qua, tôi nghĩ đến lúc chúng ta nên bàn công việc và nếu mọi chuyện ổn thỏa chúng ta hãy dàn xếp để tôi tới lấy mấy tấm ván.”

      Ngữ điệu của ta biến đổi hằn học và bất ngờ đến nỗi Darcia cảm thấy ta sỉ nhục mình, sau đó hiểu ra.

      làm ta hoảng sợ, chính vì họ suy nghĩ giống nhau nên ta cảm thấy có điều gì đó lạ lùng, được tự nhiên.

      Vì lẽ đó trả lời ta đúng như giọng điệu giao dịch mà ta với mình.

      “Thưa ngài tôi hiểu được,” trả lời, “tôi nhất định làm tốn nhiều thời giờ qúy giá của ngài. Số ván còn lại cất ở trong ngôi làng cách đây hai dặm, gọi là làng Letty Green, và nếu ngày mai ngài tới lấy tôi nhờ người ở đó chỉ chỗ cho người của ngài.”

      “Còn giá cả thế nào?” bá tước hỏi.

      Darcia từng mua sắm nhiều thứ với ba đường du lịch nên biết được giá trị của ván chạm.

      Tuy nhiên, đưa ra con số hợp lý quá thấp để bá tước khỏi nghi ngờ về chủ quyền của .

      Thấy ta lên tiếng thêm:

      “Tôi dám tôi có thể kiếm nhiều hơn nếu tôi đem lên London bán, nhưng tôi cần tiền và muốn đợi. Ván rất gần đây, thưa ngài, như thế tiện hơn cho cả hai chúng ta.”

      “Tôi rất hài lòng với cái giá đưa ra,” bá tước đáp. “ Darcia, vậy giờ cần chi phiếu, hay người của tôi đem tới khi đến lấy mấy miếng ván còn lại?”

      “Ngày mai là tốt nhất,” Darcia trả lời, “và cám ơn ngài cho tôi được góp phần vào tòa nhà rất đẹp này.”

      nhún chào và đưa tay ra như muốn , nhưng bá tước vội :

      còn có những thứ khác. Thế có nhớ đến món nào đặc biệt ?”

      “Tình cờ tôi cũng có số tranh và bàn ghế,” Darcia trả lời, “nhưng dĩ nhiên tôi cần xem nhà thêm trước khi đưa ý kiến.”

      Trong khi , biết mình phạt ta về cái tội bốc đồng muốn đuổi vì sợ xâm nhập sâu hơn vào tâm trí và cảm giác của ta là nơi rất đỗi riêng tư để chia xẻ với kẻ xa lạ.

      Trước khi ta kịp nghĩ ra cách làm thế nào để thoát ra khỏi trạng thái xung động của chính mình lên tiếng:

      “Ngài cho tôi trở lại vào dịp khác được ? Tôi có nhiều cuộc hẹn trong mấy ngày tới khiến tôi phải mất nhiều thời gian.”

      lưu ý đế vẻ lo lắng lên trong mắt bá tước.

      “Nếu muốn bán đồ qúy như thứ vừa bán cho tôi,” ta nhanh, “ tôi rất biết ơn nếu tôi được quyền ưu tiên chọn trước.”

      “Tôi e là tôi thể hứa hẹn cẩu thả, thưa ngài,” Darcia trả lời cứng rắn. “Suy cho cùng, tôi tới đây chỉ vì bốc đồng, và thú là vì tò mò, để xem ngài cất nhà kiểu nào.”

      “Thế nhưng lại đem theo cả ván chạm tới!”

      Darcia nghi là thế nào ta đủ lanh trí để nhớ đến chuyện đó.

      “Tôi mang nó lên London, là nơi giờ tôi sắp tới,” đáp.

      Bá tước thốt lên tiếng nghe lạ lùng như tiếng rên.

      “Tôi đành lòng nghĩ rằng lỡ như tò mò và tới đây vào ngày khác sau khi bán hết mấy tấm ván.”

      “Tôi lúc nào cũng cho là định mệnh nhúng tay vào mọi chuyện mình làm và trong mọi chuyện xảy đến với mình.” Darcia đáp. “Vì vậy thưa ngài, có lẽ định mệnh run rủi tôi quyết định bán tấm ván đặc biệt này và mang nó cùng với tôi đường tới London.”

      “Hôm nay ngay cả định mệnh cũng đứng về phía tôi,” bá tước , “ngày mai đừng để nó làm tôi thất vọng. Làm ơn trở lại nhé Darcia, và đem cho tôi bất cứ món nào mà nghĩ vừa với nhà của tôi.”

      “Tôi nhất định để ý,” Darcia đáp. “Tạm biệt, thưa ngài.”

      lại nhún chào, và nhanh còn hơn ta nghĩ, băng qua phòng khách vào tiền sảnh và trước khi bá tước bắt kịp xuống tam cấp và ra đến bên ngoài trời nắng.

      Lúc ra đến xe quay lại thấy ta đứng trước nhà nhìn theo mình.

      vẫy tay chào, đoạn đợi ta đáp lại bước vào trong xe.

      rất muốn nhìn lại để xem chắc ta nhìn theo hay , nhưng thay vì thế lại ngó thẳng phía trước. biết có điều gì đấy lạ lùng và lớn lao xảy đến trong đời mình, tuy nhiên lại dám xác định nó quan trọng tới dường nào.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      3.2

      tới Letty Green trước tiên, vẫn thấy bà Cosnett tại căn nhà thôn nên dặn bà ta hôm sau có người tới lấy tranh trong nhà kho.

      “Tôi mừng là tìm được chỗ cho chúng, thưa tiểu thư, tình mà chồng tôi ngắm nghé cái nhà kho đó để cất mớ dụng cụ của ông ấy.”

      “Cháu thấy chỗ đó tiện lợi để cất đồ,” Darcia đáp. “Dì Cosnett, còn chuyện nữa cháu muốn nhờ dì.”

      “Chuyện gì vậy tiểu thư?”

      “Dì làm ơn nhớ là đừng nhắc đến tên của Darcia với mấy người tới lấy đồ nhé.”

      Bà Cosnett nhìn ngạc nhiên nên Darcia giải thích:

      ấy có lý do trở lại trong lúc này, nên muốn người ta biết ấy bán đồ của mình.”

      Darcia hy vọng bà Cosnett đừng qúa tò mò, và ngạc nhiên khi thấy vẻ cảm thông trong đôi mắt thành của bà.

      à, tôi hiểu ý . Bọn tôi đều biết qúy ngài sống ở nước ngoài vì ngài ấy bị tiếng đồn xấu. Người ta bàn tán nhiều chuyện bậy bạ lắm, nhưng bà Craythorn luôn bảo nửa chữ bà ấy cũng tin.”

      “Cháu tin chắc là bà Craythorn đúng,” Darcia đáp. “Thiên hạ hay thổi phồng dì Cosnett à, và dì cũng như cháu đều hiểu là tin đồn đều thất thiệt và chẳng tử tế gì.”

      Bà Cosnett thở dài và Darcia tiếp:

      “Vì Darcia là bạn của cháu, cháu hy vọng rằng thiện hạ quên tiếng xấu về qúy ngài để họ còn có thể quay về .”

      “Tôi hiểu được cảm giác của , thưa tiểu thư,” bà Cosnett bảo, “quanh đây còn có nhiều người nhớ tới qúy ngài. Nhưng họ vẫn thích bàn ra tán vào – để làm cho cuộc sống họ thêm chút đỉnh kích thích ấy mà.”

      Darcia nhịn nổi phải bật cười.

      nghĩ thực là như vậy. Những hành vi hoang đàng của cha mình mang đến sống động, kích thích, và cảm giác phiêu lưu đến cho nhiều người, nhưng điều đó lại có nghĩa là cha phải bỏ nhà sống tha hương và cũng thế.

      từ biệt bà Cosnett và hứa trở lại trong vòng tuần, còn bà ta hài lòng khi nghĩ tới cả mình lẫn chồng đều phải kiếm việc làm khác.

      Sau đó về nhà và lập kế hoạch – những kế hoạch chắc chắn làm cho nữ hầu tước ngạc nhiên và khẳng định khiến bá tước giật mình.

      -o0o-

      Trong tuần lễ tới tiệc tùng chỉ là buổi mà là rất nhiều, danh sách của ông Curtis về những cuộc hẹn của hình như kéo dài dằng dặc cho đến khi Darcia suýt rên lên khi thấy nó.

      “Tôi có thời gian tiệc nữa đâu, và lại càng ít thời gian để viết thư. Tôi trễ cả tuần rồi biên thư cám ơn cho những người tặng hoa, và trước tiên còn phải gửi thư cho những chủ nhà mời tiệc.”

      “Tôi mong có thể giúp tay,” ông Curtis lên tiếng.

      “Tôi cũng mong vậy!” Darcia chân thành đáp.

      “Cháu phải cằn nhằn chứ hở cưng?” nữ hầu tước hỏi.

      “Thưa phải vậy, nhưng cháu muốn nghỉ ngày xem trang viên Rowley.”

      “Có nên ? Nó chỉ làm cho cháu buồn thôi.”

      “Dạ sao đâu, nhưng điều quan trọng là cho ai ở đó biết cháu là ai.”

      vừa ngó ông Curtis vừa , và ông bảo:

      “Tôi đoán trước là thế nào cũng nêu ra vấn đề đó, thưa tiểu thư. Những người chăm nom nhà ở đó đều là người mới, trong khi số gia nhân còn lại, có thể vẫn còn nhớ, được cho nghỉ hưu, trừ phi đến nhà thăm họ bằng họ có dịp gặp đâu.”

      “Đấy là cái tôi muốn biết,” Darcia , “tôi lấy cái xe dùng hôm trước, và tôi muốn có xe ở đây vào mười giờ sáng mai.”

      “Darcia ơi Darcia, sao cháu mau vậy!” nữ hầu tước than. “Mình hẹn dùng cơm trưa với nữ công tước Bedford ngày mai rồi.”

      Darcia mỉm cười với bà và trả lời:

      “Bây giờ đến lúc rèn luyện trong lĩnh vực ngoại giao của có chỗ phát huy, nhưng đừng quên kể cho cháu nghe viện lý do gì để từ chối trước khi mình dùng cơm tối với đại sứ Pháp nhé.”

      Sáng hôm sau khi chạy xuống thang khi đồng hồ vừa điểm mười giờ, hầu như có tâm trạng của đứa bé về nhà nghỉ lễ.

      Đó là ngày ấm áp và lại mặc chiếc áo đơn giản trong số các áo mặc học, và đội mũ rộng vành chỉ viền vòng hoa mọc ở đồng và đính những dải băng lục cùng với màu mắt để che nắng.

      trông rất trẻ trung dễ thương, dù khi xe lăn bánh biết gia đinh dõi theo mình bằng ánh mắt trầm trồ.

      Trước tiên đến trang viên Rowley, và khi nhìn thấy hình ảnh tòa nhà lớn giờ đây trống vắng và bị niêm phong ứa nước mắt.

      lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc sống ở đó lúc còn , và mong muốn, cũng như rất nhiều người trước từng ao ước, là làm cho thời gian quay lại.

      ước nguyện khi ngó từ cửa sổ phòng trẻ ra trời nắng bên ngoài, biết là ngay khi ăn sáng xong là ngựa dạo với cha mình.

      Có nhiều ngày ông ở đấy, nhưng lại khiến cho thiên hạ cau mày vì những hành vi của ông ở London hay tìm giải trí bên lục địa.

      Nhưng ông luôn trở lại, trước tiếng reo hò mừng rỡ của , và ngôi nhà dường như hồi sinh vì ông có mặt ở nhà.

      Nhịp sống bừng lên và mọi cái đều tưng bừng rộn rã đến nỗi thời gian trôi qua vùn vụt và ngày dường như quá ngắn.

      Gia nhân cho vào nhà, qua các phòng đồ đạc được phủ vải và tranh được che kín, khí thoảng hương hoa nhưng chỉ toàn mùi ẩm mốc ngột ngạt.

      Darcia từ phòng này sang phòng khác, có chủ đích tìm món đồ nào, rốt cuộc khi tìm ra gia nhân khênh nó xuống và để vào xe cho .

      Khi lái , nỗi náo nức trong lòng kể từ lúc rời Lodon lại tăng lên gấp bội và tim dường như mỗi lúc mỗi đập nhanh hơn.

      thấy ngựa leo đồi chậm chạp chịu nổi cho đến khi xuất trước mắt , và còn đẹp hơn cả lần đầu thấy, là ngôi nhà của bá tước.

      Giờ thấy những đống gỗ đá hay là phu thợ mà là khung cảnh từng hình dung khi nhà xây xong.

      Bãi cỏ xanh mướt thoải ra xa trông như nhung, các khóm cây trước cửa sổ phủ đầy hoa và các luống hoa được trải theo kiểu truyền thống Pháp.

      cảm thấy như mình muốn nhảy múa khi về phía mặt tiền nhà.

      Thế rồi khi tới gần và trước khi leo lên tam cấp bá tước chìa tay ra.

      đến rồi!” ta reo lên, “tôi bắt đầu nghĩ là quay lại nữa! Sao lâu thế? Sao lại quên là tôi cần chứ?”

      ta cầm tay và kéo dọc theo Đông các nhanh đến nỗi làm gần như chạy bên cạnh ta.

      “Làm xong hết rồi! Khi đồ tới tôi kêu mọi người làm ngay, giờ tôi chỉ còn đợi xem thôi.”

      ta đưa vào phòng điểm tâm, khi thấy ván lát tường nhận thấy ta thể tìm món đồ nào hoàn hảo cho căn phòng hơn nữa.

      Các thần ái tình và dây tuội hoàng kim dường như ánh lên trong ánh nắng rọi vào từ cửa sổ, cũng thấy chùm đèn mình đề nghị treo ngay trung tâm phòng và nhìn đúng y như nghĩ.

      Bá tước đứng theo dõi nét mặt của .

      là hài hòa, tất cả đều hài hòa!”

      Darcia vỗ tay.

      “Tuyệt, cứ như nó được làm riêng cho căn phòng này!” bá tước đồng tình. “Sao lại biết – sao lại đoán đây là cái tôi cần?”

      trả lời nhưng ngó lên chùm đèn, và ta tiếp tục:

      “Vì muốn hoàn tất căn phòng trước khi trở lại, tôi treo nó cùng lúc với tấm gương ở chỗ đề nghị.”

      Vì Darcia dừng lại cách cửa vài feet nên chưa thấy tấm gương treo thành lò sưởi phía tay phải.

      Giờ thấy tấm gương như từng hình dung khung mạ vàng và chạm thần ái tình, phản chiếu những hình chạm ván lót tường.

      “Đúng như hy vọng ?” bá tước cất tiếng hỏi, gần như van nài khen ta.

      “Đúng như căn phòng tôi tưởng tượng,” Darcia khẽ khàng .

      ta thở ra như cảm thấy nhõm. Rồi hỏi:

      “Tiếp theo mình làm gì? tôi nhận thấy sau khi lẽ ra tôi phải cố giữ ở lại lâu hơn và đòi giúp tay mới phải.”

      Darcia bật cười nho .

      “Tôi lại có cảm giác ngài ghét chuyện đó.”

      “Sao lại như vậy? bá tước vội hỏi.

      Rồi như bị bắt buộc phải , ta thêm:

      “Giống như trước, đúng. Phải, tôi cảm thấy như lấn át và nếu tôi cẩn thận tôi chẳng còn quyền ăn những thứ mà hồi nào tới giờ là thuộc về riêng tôi.”

      “Tôi muốn ngài cảm thấy như thế.”

      “Tôi biết, tôi biết mà,” ta , “sau đó tôi rất giận mình vì cái tội ngu ngốc.”

      “Chiếm hữu nhất định là ngu.”

      , nhưng có thể là tự cao, ích kỷ, hay chỉ là thái độ ‘chó già giữ xương’, riêng đối với đây là chuyện tôi trước đây chưa hề mắc phải.”

      “Ngài thế có nghĩa là gì?”

      “Tôi cảm thấy – tôi phải cắt nghĩa như thế nào đây? – như thể có siêu năng lực biết được nhà này cần cái gì, hay nếu thích tôi gọi đấy là ‘ảo thuật’.”

      Darcia bật cười.

      “Tôi đâu phải là phù thủy, nếu đó là cái ngài ám chỉ.”

      “Có lẽ cái ý tưởng đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi,” bá tước trả lời.

      “Còn bây giờ ngài quên nỗi lo ngại như thế?”

      Darcia, tôi tự thuyết phục mình rằng phụ nữ làm ăn rất khôn ngoan sắc sảo. Cũng như biết đấy tôi thể nào hỏi , xin , bảo cho tôi biết còn có cái gì khác để bán và nếu đó là thứ mà nhà này cần?”

      “Tôi chắc chắn có, nhưng ngài làm khó tôi,” Darcia đáp.

      “Về mặt nào?”

      “Là chỉ cho tôi xem có hai căn phòng.”

      “Thứ lỗi cho tôi,” bá tước , “và sau này đừng để bụng hành vi mà tôi thừa nhận là thể bào chữa rồi đem ra phản đối tôi.”

      ta nghĩ Darcia vẫn chưa chịu chấp nhận lời xin lỗi rất thực lòng của mình nên thêm:

      “Tôi năn nỉ tha lỗi cho tôi bằng bất cứ cách nào thích, cho dù cần phải qùy xuống tôi cũng làm, nhưng đừng biến mất lần nữa. Nhân thể, tôi đến nhà thôn gặp . Bà giữ nhà bảo tôi bà ấy cũng biết khi nào gặp lại . có tưởng tượng được tôi lo như thế nào ?

      “Tại sao tôi phải biết là ngài nóng lòng gặp tôi? Darcia tròn mắt hỏi. “Lần rồi ngài ràng muốn tôi cho mau kia mà.”

      “Giờ tỏ ra tàn nhẫn, độc ác đấy. Tôi xin lỗi vì cái tội xua rồi, còn tôi bị trừng phạt nghiêm khắc. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ lúc định mệnh đưa vào cuộc sống của tôi ?”

      Darcia thầm nghĩ, qủa là thể nào từ chối người đàn ông nhìn rất tuấn tú và lôi cuốn khi ta năng hết sức chân thành.

      “Vì ngài được tha thứ,” đáp, “tôi cho ngài xem món ngài thích trong xe tôi.”

      thấy mắt bá tước sáng lên và nghe giọng ta háo hức khi ta gọi hai người thợ ra xe lấy đồ.

      Khi ta rời khỏi qua cửa mở vào nhà kính rồi vào phòng ăn.

      Từ lần rồi đến rất nhiều cái làm xong, nghĩ giờ căn phòng chỉ cần gắn tranh thảm và đèn chùm.

      hiểu sao căn phòng nhìn vẫn thiếu cái gì, và khi những người đàn ông mang món đồ lấy từ tường tại trang viên Rowley vào bá tước kêu lên mừng rỡ.

      Đó là bức tranh ba thần ái tình được họa bởi Boucher, Darcia biết màu tranh, màu da tinh vi và nét duyên dáng khả ái của các vị thần làm căn phòng trông toàn vẹn khi treo chung với tranh thảm thiết kế bởi cùng họa sư.

      Bá tước mê mẩn ngó bức tranh đăm đăm.

      “Tôi lùng khắp nơi kiếm tranh như thế này,” ta lên tiếng, “ làm thế nào tìm được và nó thuộc về ai?”

      “Thuộc về tôi.”

      thời có thể,” ta đáp, “nhưng mua lại của ai?”

      ta đợi câu trả lời và sau khi ngưng lát :

      “Tôi bao giờ tiết lộ tên của khách hàng.”

      làm thương mại sao?”

      đáp và ta hỏi có ý thắc mắc:

      “Sao có thể kinh doanh mình khi còn rất trẻ? đại diện cho cha hay là chủ ?”

      Darcia rời khỏi ta đến phía cửa sổ để nhìn cảnh bên ngoài, bá tước cũng ra đứng chung với .

      “Tôi muốn trả lời tôi,” ta lên tiếng.

      “Thưa ngài, tôi nghĩ cả hai chúng ta đều có những bí mật mà theo tôi thấy có lý do nào phải chia xẻ với người lạ – hay cái chữ đúng hơn phải là ‘người quen’.”

      là lập luận kỳ khôi!”

      “Tại sao?”

      nhìn ta và biết ta cách nào diễn đạt cảm xúc của mình bằng lời.

      Sau hồi ta bảo:

      “Tôi muốn chúng ta trở thành bạn bè, Darcia, như người bạn tôi cần giúp đỡ của , lời khuyên của , và khả năng tài tình của để mang cho tôi đúng cái tôi cần cho căn nhà.”

      “Cái đó dĩ nhiên là công việc làm ăn,” Darcia đáp nhanh.

      Bá tước lắc đầu.

      “Có phải là công việc khiến hiểu tôi nghĩ gì và nhắm vào cái gì sao?” ta hỏi vặn. “ có thể nào làm y như vậy cho mọi người bán hàng ? Được như vậy vô cùng thuận lợi, nhưng hiểu sao tôi cảm thấy điều đó đúng.”

      “Tại sao ngài cảm thấy thế?”

      “Tôi biết,” ta đáp. “Nếu có thể có trực giác về tôi, vậy tôi cũng có thể có y như vậy về , và ngoài năng lực của mà tôi cho là ảo thuật tôi chắc chắn giống như bề ngoài của , mặc dù tôi thực có căn cứ để nghĩ như vậy.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      4.1

      4

      Họ hết tua lầu , xem thêm phòng khách khác, Tây các, thư viện và căn phòng mà bá tước bảo là dành riêng cho ta ở tầng trệt.

      Còn có các phòng khác nữa, nhưng ta bảo chúng chưa sẵn sàng cho Darcia xem và thay vì vậy ta đưa lên lầu, lên đó thấy ta dự trù làm những nhiều phòng ngủ rất thoải mái mà còn nhiều phòng tắm mà nghĩ tới.

      Khi họ lại xuống tầng trệt, bá tước nhìn :

      “Tôi có cảm giác bứt rứt là làm sai cái gì.”

      hẳn… là sai,” Darcia ngập ngừng đáp.

      “Tôi chuẩn bị tinh thần đợi cú sốc đây,” ta với nụ cười có phần gượng gạo.

      “Ngài thiết kế căn nhà của ngài thập phần hoàn hảo mà tôi thấy vô cùng kinh ngạc,” trả lời, “nhưng đó là nhà của đàn ông độc thân.”

      Bá tước cau mày, đoạn gằn giọng hỏi:

      thế có nghĩa là sao?”

      “Ngài quên rằng phụ nữ, hết thảy phụ nữ đều cần phòng để y phục.”

      Bá tước đặt tay lên trán.

      muốn là loại tủ ngăn kéo?”

      “Ý tôi là,” Darcia bảo, “nhiều tủ áo quá, tôi chưa bao giờ thấy đồ đó nhìn đẹp cả, làm hỏng vẻ cân đối của phòng ngủ. Các qúy bà tới nhà chơi nếu như có phòng y phục cách biệt với phòng ngủ tiện cho họ hơn.”

      Bá tước thốt lên nghe gần như tiếng rên.

      có lý,” lúc sau ta lên tiếng, “tôi nghĩ là tôi phải ghét mất thôi!”

      Darcia phá lên cười.

      “Ngài đâu có bắt buộc phải nghe ý kiến của tôi.”

      “Tôi đành chịu thôi, và tôi nhận thấy tìm ra khuyết điểm trong bản thiết kế mà lẽ ra tôi phải thấy mới đúng.”

      “Cho tôi xem sơ đồ ,” Darcia đề nghị.

      Vì bá tước để chúng trong phòng điểm tâm nên họ phải ngược lại đó, và khi họ vào phòng Darcia lại nghĩ những tấm ván chạm của công tước de Rechelieu trông mới đẹp đẽ và vừa khít với căn phòng biết bao.

      Nhưng thể nào thắc mắc là ai dùng điểm tâm ở đây với bá tước và họ trò chuyện gì với nhau.

      là nản khi nghĩ đến ta ở chung với vợ ta – mỹ nhân mà vì người đó ta mới xây nhà này.

      Chắc hẳn những điều suy tư lên nét mặt, bởi lẽ sau hồi ta :

      thấy phòng này có gì ổn chứ?”

      , đương nhiên là !” Darcia vội . “Thực ra tôi nghĩ đến chuyện hoàn toàn khác.”

      “Hãy nghĩ đến tôi !” bá tước kèo nài. “Hãy nghĩ xem là tôi cần giúp trong lúc này biết bao.”

      Darcia cảm thấy mình như bồi hồi xao xuyến theo những lời ta , rồi bởi vì có câu trả lời quay sang nhìn sơ đồ và thấy dưới tờ giấy vẽ tầng trệt là tấm khác dành cho phòng ngủ.

      thấy phòng lớn nhất đánh dấu “phòng chủ nhân” và hiểu căn đó là chỗ bá tước ngủ, ngủ mình – hay với vợ ta.

      Phòng đó có phòng tắm nối liền và bên là phòng trang phục còn bên kia là phòng khách riêng.

      Nhưng đồ án lại có dự kiến cho bất cứ tủ ngăn nào, và biết loại tủ áo to tướng cồng kềnh khó mở cho dù có trang trí đẹp tới đâu cũng làm xấu căn phòng, và trông nó lạc lõng giữa các đồ đạc khác mà đoan chắc thế nào cũng là bàn ghế kiểu Pháp.

      Cầm bút chì lên chỉ phòng khác bên kia phòng khách riêng.

      “Ngài có dự tính gì cho phòng đó?” hỏi.

      “Tôi tính dành chỗ đó làm phòng ngủ cho những khách quan trọng,” bá tước đáp.

      may là ông đó hoặc bà đó phải ngủ chung với áo đầm, với mũ mãng, dù che nắng, và giày dép!” móc.

      kẻ đường giữa căn phòng.

      “Đây là phòng y phục dành cho phòng chủ nhân,” bảo, “phần còn lại đủ rộng cho đàn ông độc thân.”

      “Tôi muốn kế hoạch của tôi…” bá tước bắt đầu nổi giận, rồi bất ngờ ta phá lên cười.

      “Được rồi,” ta áo não than, “ thắng rồi! Nhưng nếu xây hết tất cả phòng áo lầu tôi phải xây thêm chái nhà nữa.”

      “Hay là giảm số người mời dự tiệc!”

      Bá tước đáp “Thiết kế sư người mà làm ra đồ án chính dựa vào bản thảo của tôi thẳng là người ta thường xây quá . Ông ấy đoán đúng, và tôi có cảm giác dễ chịu là nếu tôi nghe lời tôi những phải xây thêm chái mà là cả chục cái nữa.”

      “Rồi đến vấn đề khi ngài có con con ngài ngủ ở đâu,” Darcia , “Ngài thể để ‘vì cái cây mà bỏ cả khu rừng’!”

      Cả hai cùng bật cười, nhưng ngay lúc đó có giọng cao của phụ nữ cất lên:

      “Làm ơn cho tôi biết bá tước Kirkhampton ở đâu!”

      Darcia giật mình, đoạn bảo bá tước:

      “Tôi … muốn… bị bắt gặp ở đây.”

      “Được,” bá tước trả lời.

      ta khoát tay về phía nhà kính, khi vội vào trong đó bá tước đóng cửa lại sau lưng , nhưng lo lắng thấy cửa có khóa nên nó lại bật ra.

      Darcia đưa tay chặn cửa và khi đó nghe tiếng đàn bà reo lên:

      “Granby! Gặp em có ngạc nhiên ?”

      “Rất ngạc nhiên, Caroline,” bá tước trả lời. “Tại sao em cho biết là em tới?”

      “Em tới xem coi làm gì. có biết là từ khi đến London tới nay là tháng rồi ?”

      bận việc mà,” bá tước đáp, “vả lại khi em thấy những cái làm xong kể từ lần trước em tới em hiểu tại sao.”

      “Em hứng thú với cái nhà cổ lỗ chán chết của mà chỉ hứng thú với .”

      Darcia biết là ai tới. Chính là tiểu thư xinh đẹp Caroline Blakeley mà gặp ở vũ hội, và giờ đây nghĩ mái tóc vàng, mắt xanh, làn da trắng hồng của ta có nét y như thiên sứ bảo đảm tương xứng với ngôi nhà bá tước xây cho ta.

      lấy làm hân hạnh!” bá tước bảo. “Tuy nhiên muốn em căn nhà tương lai của em cũng như .”

      “Nó hãy còn lộn xộn bừa bãi,” tiểu thư Caroline kêu ca. “Em phải cho xe dời xuống dưới đường chút. À mà Granby đằng đó còn có chiếc xe nữa. Ai đến gặp vậy?”

      Giọng ta bất chợt nghe có vẻ ghen tuông còn Darcia nín thở trong lúc bá tước thản nhiên đáp.

      nghĩ chắc là của kiến trúc sư hay trang trí sư. Cả hai người đều ở đâu đó trong nhà.”

      Như thể ta lo âu muốn tránh đề tài đó, ta tiếp tục:

      “Cho biết em nghĩ gì về phòng này. Đây là nơi mình bắt đầu ngày với bữa sáng, và thích hợp là căn phòng đầu tiên được hoàn thành trừ thảm và màn cửa.”

      “Còn em cho là đồ đạc,” tiểu thư Caroline thêm vào.

      “Em thích ?” bá tước háo hức hỏi.

      “Trông đẹp,” ta bằng giọng chả có chút nhiệt tình nào, “nhưng Granby mến thực tình em ăn sáng trong phòng riêng của em như thường lệ.”

      “Ngay cả ở nhà quê cũng vậy?”

      “Ngay cả ở nhà quê cũng vậy.”

      “Vậy để cho em xem thêm vài phòng nữa,” bá tước đề nghị.

      Darcia đoan chắc bá tước thất vọng bởi thiếu nhiệt tình của tiểu thư Caroline về căn phòng chính ta rất ưng ý.

      “Em có ít thời gian thôi,” tiểu thư Caroline đáp. “Granby, em đặc biệt đến hỏi chung với em dự vũ hội hóa trang mà đại sứ Nga tổ chức vào cuối tuần chứ.”

      Giờ điệu của ta mới trở nên háo hức khi ta :

      “Em nghĩ nếu mình mặc đồ như hai nhân vật Nga nổi tiếng, có lẽ như nữ hoàng Catherine và bá tước Orlov hay lắm?”

      Bá tước đáp lại và ta tiếp:

      “Nếu mình tới bằng xe trượt tuyết – mình làm cái có bánh xe – còn người hầu mặc đồ thời nay đẩy mình vào vũ sảnh, trông là nổi đình nổi đám!”

      ta yên lặng, rệt là đợi câu trả lời. Sau đấy bá tước lên tiếng:

      xin lỗi làm cho em thất vọng, Caroline, nhưng có chuyện thích là ăn mặc để tự biến mình thành trò hề. Ngoài ra, thực có thời gian vũ hội.”

      “Granby, em cầu chung với em.”

      Giọng điệu của tiểu thư Caroline nghe cứng rắn.

      “Tuần tới hay tuần tới nữa chúng mình dùng cơm tối với nhau,” bá tước đáp, “nhưng nhất định phải là vào đêm vũ hội.”

      Tiểu thư Caroline dậm châm.

      “Vậy sao, Granby! quá là khó chịu, để em cho biết, là còn lơ là nữa.”

      muốn như vậy,” bá tước trả lời. “Suy cho cùng, xây nhà này cho em.”

      “Nhà! Lúc nào cũng là nhà!” tiểu thư Caroline hét lên. “ có hiểu được rằng em cần – chứ phải là gạch với vữa ? Mình có thể mua thiếu gì nhà chỉ bằng phân nửa số tiền mà chi cho cái nhà này.”

      “Thế em tưởng là muốn nhà của người khác, xây vì sở thích của người khác sao?” bá tước chất vấn.

      “Bề ngoài căn nhà nhìn như thế nào có vấn đề gì?” tiểu thư Caroline hỏi vặn. “Miễn là nó thoải mái, sang trọng, và có thể tiếp đãi bạn bè, bề ngoài thực thành vấn đề.”

      Bá tước năng gì, nhưng Darcia hình dung ra được ta mím chặt môi.

      “Trong khi lăng xăng với cái nhà này,” tiểu thư Caroline tiếp, bỏ mặc em, và thiên hạ bàn tán đó.”

      “Hóa ra điều đó làm em phiền!”

      “Dĩ nhiên! Trong mùa đông làm gì vì là khi hay xa, nhưng giờ mùa hội, là lúc em cần người hộ tống tại lô dạ vũ, rạp hát, và tiệc chiêu đãi. Em thấy phiền hết sức khi người ta cứ ngớt hỏi em ở đâu và làm cái gì.”

      bây giờ người ta biết ở đâu rồi.”

      “Lúc em với họ họ tin em!” tiểu thư Caroline hét tướng lên. “Em bảo đảm hầu hết bạn bè của mình đều nghĩ là trốn trong rừng với con nữ quyến rũ nào đó mà cảm thấy còn lôi cuốn hơn em!”

      Tiểu thư Caroline vừa vừa ngước lên nhìn bá tước với đôi mắt xanh, ta trông kiều đến nỗi bá tước phải thốt lên:

      “Em biết là thể nào!”

      “Đó là cái em muốn , Granby! Vậy hãy chứng tỏ là em bằng cách trở lại London với em .”

      Bá tước trả lời và ta nhích gần thêm chút.

      “Nhà của lúc nào cũng ở đó chứ nó có chạy mất đâu, còn nếu như thích mình dùng cơm tối nay. Mẹ hoảng hồn nếu mẹ biết chuyện này, nhưng em giả bộ là có tiệc lớn và em được tháp tùng cẩn thận.”

      Tiểu thư Caroline thậm chí lại nhích sát hơn vào bá tước, và giờ đây hình như ta thể cưỡng lại đôi môi tuyệt vời và ánh mắt cám dỗ của ta, đưa tay ôm ta.

      được hôn em,” ta thào, “trừ phi hứa là dùng cơm với em tối nay.”

      Bá tước trả lời, chỉ lẳng lặng chiếm đoạt miệng ta và sau đó là yên lặng mà đối với Darcia dường như kéo dài rất lâu.

      ngẩng đầu lên và bảo:

      “Chúng mình dùng cơm tối với nhau, giờ nếu em quay lại London trong vòng tiếng theo bằng ngựa của .”

      “Granby , dễ thương lắm,” tiểu thư Caroline bảo, “tối nay em có rất nhiều chuyện muốn bàn với .”

      Giọng ta rất mị hoặc khi thầm thêm:

      “Đặc biệt là về đám cưới của mình.”

      “Ngay khi nhà xây xong mình làm đám cưới.”

      “Vậy là chừng nào?”

      “Có lẽ năm hay sáu tháng nữa.”

      “Đợi như vậy lâu quá. Em muốn đám cưới vào mùa hè.”

      Sau đấy là yên lặng, rồi bá tước lên tiếng:

      giờ mình bàn chuyện đó được.”

      “Granby – Granby dấu – em biết chắc chiều em mà.”

      Bá tước trả lời, thấy thế tiểu thư Caroline vội :

      “Ra ngoài xe tiễn em .”

      nhịn nổi phải nhìn thoáng người phụ nữ mình gặp chỉ lần dạo trước, Darcia khẽ hé cánh cửa thông với phòng điểm tâm.

      Bá tước xoay lưng về phía , nhưng ngay lúc đó tiểu thư Caroline quàng tay bá tước, khuôn mặt đẹp với đường nét cổ điển của ta ngước về phía , đôi mắt ta xanh biếc trong ánh nắng từ cửa sổ rọi vào.

      Darcia nghĩ ta trang phục đẹp đẽ trông giống hệt như tượng sứ Dresden. Chắc chắn ta tương xứng tuyệt hảo trong căn phòng ăn với các tranh họa và tranh thảm của Boucher.

      dõi mắt theo bá tước và tiểu thư Caroline rời khỏi phòng điểm tâm và nghe tiếng họ dần khi họ di chuyển dọc theo Đông các.

      Sau đấy mở cửa phòng kính và bước vào phòng ăn, nhìn lên bức họa các thiên sứ của Boucher mà bá tước treo thành lò sưởi.

      “Tại sao mình lại để cái đó rơi vào tay ta khi nó chẳng có ý nghĩa gì với ta? Darcia chua sót tự hỏi.

      Nhưng cho dù biết câu trả lời, trong lúc này dằn nổi nỗi đau đớn mình vừa nghe được đâm mình như cả ngàn nhát dao.

      Nhưng rồi tự nhủ mình cứu bá tước thoát khỏi tay người đàn bà chẳng hề quan tâm đến ngôi nhà xây cho ta hay, theo biết rất , là chẳng quan tâm đến chính bản thân .

      Hiểu thấu được ý muốn, và thậm chí là ý nghĩ của , giờ đoan chắc những lời hứa hẹn đương của tiểu thư Caroline chỉ là giả dối.

      Có lẽ có chuyện gì đó bí đằng sau việc ta mực đòi phải chung ở London.

      Bất chợt nhớ đến lời nhận xét về tiểu thư Caroline khi mình gặp ta lần đầu, chàng đó ta “có ý đồ trong thâm tâm.”

      Darcia phân vân tự hỏi ý đồ đó là gì? Và mình phải làm thế nào để khám phá những bí mật ta giấu diếm người đàn ông ta?

      Thế nhưng chuyện này chả có gì đáng ngạc nhiên.

      Ai cũng biết tiểu thư Caroline xinh đẹp, với nhan sắc điển hình của người , nhưng vẫn là kiểu sắc đẹp được họa sĩ đưa vào tranh vẽ tự thuở xa xưa, và làm mê mẩn đàn ông khắp mọi quốc gia.

      ta xinh đẹp, rất đẹp!” Darcia chán nản thừa nhận.

      Lúc thầm những chữ đó bá tước ngang qua phòng kính tiến về phía .

      quay lại nhìn , khi ánh nắng cửa kính lóe lên phía sau làm cho thân hình như phát ra hào quang khiến trông giống như thần thánh hơn là người trần.

      Chính trong giây phút đó Darcia biết mình bảo vệ , và để bất cứ người đàn bà nào đoạt được cho dù ta có là người đẹp nhất thế giới nữa.

      Như thể mọi tâm tư và cảm xúc dành cho qua bao năm tháng đột nhiên cho biết mình những thuộc về .

      là của , nhận ra cách đây bao nhiêu năm từ lần đầu thấy ngồi chung bàn ăn với cha mình, và lúc mở cửa cho khi về phòng ngủ.

      “Mình ấy!” tim nhói lên.

      biết đấy phải là tình bình thường của người đàn bà đối với người đàn ông đẹp trai, nhưng là thứ tình khác hẳn và sâu sa hơn, là nhận biết nửa kia của mình suốt hàng ngàn hàng vạn năm.

      “Tôi xin lỗi vì làm gián đoạn,” bá tước lịch khi đến bên .

      “Có lẽ tôi làm mất nhiều thời giờ của ngài,” Darcia gợi ý.

      phải đâu,” bá tước đáp, cho đến nay tôi đợi lâu rồi, tôi có cả ngàn câu hỏi nhưng vẫn chưa có đáp án, vì vậy được đến chuyện bỏ .”

      Darcia lưỡng lự giây lát. Đoạn bảo:

      “Thực ra tôi vội, nhưng vì thể lên London sớm, nếu như tôi ăn chút gì trước khi mình làm chuyện khác có bất lịch .”

      Bá tước kêu lên.

      “Sao tôi lại quá vô ý nghĩ tới chuyện đói chứ? than “tôi e là tôi ăn rất ít hay gần như chẳng ăn gì khi mải mê với chuyện nhà cửa, nhưng có lẽ gia nhân của tôi…”

      Darcia giơ tay ngăn lại khi bá tước sắp đưa ra đề nghị.

      “Tôi có đem theo thức ăn trưa làm sẵn,” , “tôi rất hân hạnh nếu ngài dùng chung với tôi.”

      là người phụ nữ cừ khôi nhất tôi từng gặp,” bá tước đáp, “tôi rất vui nhận lời mời của .”

      Darcia mỉm cười với .

      “Thức ăn để trong xe tôi, hôm nay trời đẹp mình có thể ăn ngoài vườn ?”

      “Tôi nghĩ còn gì bằng,” bá tước trả lời.

      Họ cùng nhau ra xe, Darcia bảo mã phu đem cái rổ lớn dùng trong các dịp dã ngoại mà mang theo ra chỗ bá tước chỉ.

      trước dẫn đường ngang qua các khóm đỗ quyên hoa nở đỏ rực. Có khoảng đất trống vây quanh bởi cây cối và bụi lùm và tại chỗ có thể trông thấy khắp thung lũng cũng như nhìn từ nhà.

      “Chỗ này tuyệt qúa!” Darcia hớn hở reo lên. “Mình cũng có thể ngồi dưới bóng cây.”

      Mã phu đặt hai chiếc rổ dã ngoại cỏ, Darcia bắt đầu mở chiếc rương mây đựng thức ăn trong lúc bá tước ngồi xuống thảm và nhìn làm.

      “Khách của ngài đến mau qúa,” Darcia nhận xét khi lấy ra chiếc đĩa bạc đậy kín mà đầu bếp Pháp của nữ hầu tước thuê ở London chất đầy món ngon vật lạ.

      “Tiểu thư đó vội phải ,” bá tước đáp.

      ta ngưng chút rồi hỏi:

      “Tại sao nhất định trốn?”

      “Tôi có lý do muốn người khác biết, chủ yếu là vì công việc của tôi.”

      thế cũng như ,” bá tước trả lời. “Tại sao lại thần bí như vậy? có thấy là ngay cả tên tôi cũng biết?”

      “Tôi với ngài rồi – là Darcia.”

      “Giả dụ tôi muốn biên thư cho phải làm sao?”

      “Ngài biết nhà tôi ở đâu kia mà.”

      “Chỗ đó giống như nhà của ,” bá tước nhận xét, “tôi thấy trong đó có đồ đạc đẹp, nhưng phải là khung cảnh mà tôi hình dung về .”

      “Tôi hiểu sao ngài lại bận tâm về lai lịch của tôi.”

      “Nếu định gợi trí tò mò của tôi, làm cho tôi nhất quyết phải tìm hiểu là ai, vì sao gặp tôi, và tên là gì đối với chuyện này quá đỗi thông minh.”

      “Nếu ngài cố lật tẩy và ép cung tôi trước hết làm ơn để tôi ăn , đến lúc đó đầu óc tôi nhanh nhẹn hơn cũng chừng.”

      “Tôi chưa bao giờ thấy thiếu nhanh nhẹn cả,” bá tước phản bác.

      bật cười và đưa cho phần ba tê, nhìn thức ăn rồi nhận xét:

      “Dựa vào khả năng phán đoán tài tình của tôi cần phải ngạc nhiên là bây giờ dọn bữa ăn rất ngon.”

      “Tôi chỉ mong là rượu cũng ngon,” Darcia trả lời, “phụ nữ thường bị chê dốt ở chỗ biết chọn rượu đàn ông thích uống.”

      Bá tước ngó đến chai rượu ngâm trong cái xô bạc đựng đá mà mã phu vừa đặt xuống trong lúc họ chuyện.

      rót ít rượu ra ly, nhấp ngụm rồi bảo:

      “Tuyệt! Tôi có thể rằng dù giả vờ khiêm tốn, nhưng Darcia, tôi tuyệt đối chắc chắn là biết rượu ngon.”

      Darcia lưu ý cách gọi nhưng có ý kiến, và bá tước rót rượu ra cả hai chiếc ly. Đoạn nâng ly mình lên, :

      “Nào chúc mừng người làm bộ như mình là nhân sư Sphinx nhưng lại trông cứ như từ núi Olympus giáng xuống.”

      uống chút rượu và bảo:

      “Đúng là rượu bồ đào (rượu tiên)! Có phải cũng thế hay ?”

      “Nữ thần ở Olympus à?” Darcia hỏi. “Tôi cũng mong được như vậy, nhưng vị thần mà ngài cần lẽ ra nên ở tường nhà ngài.”

      “Tôi cảm thấy phải có lý do mới như vậy. Thế có đề nghị gì?”

      Darcia mỉm cười.

      “Tôi nghĩ ngài cần vị nữ thần trong phòng khách lớn.”

      Ánh mắt bá tước sáng lên phấn khởi khi hỏi tới:

      “Cái nào?”

      “Tôi nghĩ cho bức tường lớn tấm tranh gọi là Venus, Mercury và Cupid do Louis Michel Van Loo họa!”

      Trong giây lát ngây người nhìn , như tin nổi câu vừa . Rồi hỏi nhanh:

      “Ý có thể đem bức tranh đó cho tôi?”

      “Nếu ngài thích.”

      “Nếu tôi thích!” bá tước lập lại. “Đó là bức tôi mong được thấy, nhưng biết nó ở đâu hay thuộc về ai.”

      “Tôi nghĩ màu sắc của nó rất xứng với căn phòng đó,” Darcia . “Sắc da của Venus với màu da vừa sẫm vừa ấm của Mercury đáng khâm phục, còn Cupid ngồi gối của ông ấy trông rất xinh.”

      “Tôi có thấy phó bản của bức tranh này ở đâu đó, nhưng đẹp,” bá tước bảo.

      “Tôi đoan chắc nó tạo cho phòng tiếp tân của ngài trọng điểm giữa các món ngoạn khí khác.”

      Bá tước ngồi thẳng lên và biết hiểu điều truyền đạt.

      “Khi nào tôi có được bức tranh này?”

      “Ngài chắc chắn là ngài muốn chứ?”

      “Sao lại hỏi tôi câu khờ khạo như vậy? biết là tôi muốn đem đến liền tức cơ mà, hay muốn tôi tới lấy?”

      “Ngài muốn giúp tay? – hay là tò mò?” Darcia hỏi.

      Bá tước bật cười.

      “Tôi thấy đây là cách để tìm hiểu xem cái kho chứa đồ qúy ở đâu. Tôi biết chắc bức Venus, Mercury và Cupid qúa lớn để treo trong căn nhà thôn mà bảo là của ở Letty Green.”

      “Ngày mai tôi mang đến cho ngài,” Darcia hứa, “trừ phi ngài muốn hoãn lại thêm ít lâu trong tuần.”

      Ngay lúc ấy ngập ngừng, nên biết bá tước nghĩ tiểu thư Caroline mong ở London ngày mai sau khi họ dùng cơm với nhau tối nay.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      4.2

      quyết định.

      “Buổi trưa tôi về đây.”

      “Vậy tôi thu xếp mang tranh tới cho ngài vào giấc đó,” Darcia bảo.

      tới cùng chứ?”

      “Tôi chắc,” trả lời. “Có lẽ tiện cho tôi.”

      tiện có nghĩa là sao?” bá tước hỏi vặn. “Có người đòi hỏi thời giờ của sao?”

      “Ngài có quyền hỏi như vậy.”

      “Vì có hứng thú với nhà của tôi nên phải trả lời tôi,” bá tước đáp, “giờ trở lại, tôi phải cho là tôi thỏa mãn chỉ với bức tranh – tôi muốn có thêm nhiều bức nữa.”

      “Thêm bao nhiêu?”

      “Tôi đợi cho ý kiến.”

      “Ngài cũng là tôi phải hết sức cẩn thận thôi ngài lại nghĩ tôi đoạt nhà của ngài?” trêu.

      “Ngày đầu tiên tôi đúng là điên,” bá tước thú nhận, “nhưng khó mà giải thích vì sao tôi bỗng dưng sợ và trực giác của , hay thích gọi như thế nào cũng được.”

      Darcia trả lời, chỉ lấy cho mình thêm món còn ngon hơn món trước.

      Bá tước tiếp tục như thể lựa lời, “giờ thể chính xác những điều tôi nghĩ cũng như mơ ước. Vậy chúng ta cùng hợp tác có tốt hơn ?”

      Darcia cảm thấy tim mình nảy lên khi nghe , nhưng cẩn thận để lộ ra. Thay vì thế đáp:

      “Tôi muốn làm phiền ngài, nhưng…”

      Bá tước đợi. Đoạn bảo:

      “Tôi muốn hết câu.”

      Darcia dịu dàng , “nhưng tôi thấy nhà ngài rất thú vị, rất hấp dẫn, và đồng thời rất truyền cảm đến nỗi tôi muốn giúp ngài làm cho nó trở nên hoàn hảo vì nó đáng được như vậy.”

      “Chắc chắn nó được như vậy,” bá tước khẳng định. “Nhưng để tôi lần dứt khoát: tôi cần ! Thực ra tôi bắt đầu nghĩ thiếu tôi thể làm gì được.”

      nhìn , cố tạo cho mình vẻ mặt nghi vấn tự nhiên, nhưng hiểu vì sao thấy ánh mắt mình cứ như bị ánh mắt của giữ chặt và khó để mà nhìn sang nơi khác.

      Rồi cố gắng :

      “Ngài chẳng ăn gì cả, đầu bếp thất vọng mất.”

      chỉ là cho có và bá tước nhận xét:

      ra có đầu bếp, tôi thấy ông ta khó mà lẩn trốn dưới tầng hầm nhà , nếu trong căn nhà thôn Rose có hầm.”

      Darcia phá lên cười.

      “Thú với ngài bữa ăn trưa này là do đầu bếp của bạn tôi làm.”

      Chuyện này đúng, Darcia nghĩ bụng, vì đầu bếp là do nữ hầu tước thuê mặc dù trả bằng tiền của cha , nhưng xem ông ta là người hầu riêng của mình.

      “Tôi biết thế nào cũng có cách giải thích,” bá tước nhận xét, “nhưng tôi tin lắm.”

      “Tôi hiểu tại sao ngài tin.”

      Bá tước nhìn lúc lâu trước khi :

      “Ở có vẻ gì đó là lạ, dù cái từ đó diễn tả đúng lắm; có vẻ sang trọng dù ăn mặc giản dị, có vẻ phong phú, và ý tôi phải là tới tiền bạc mà là trí tuệ của .”

      Giọng có vẻ trầm hơn khi tiếp:

      thuộc về căn nhà thôn chật hẹp và cuộc sống tù túng nhoi, vì chân trời của là vô bờ bến.”

      Darcia cảm thấy mình run lên trong lúc .

      Khi thấy trả lời, bởi vì cũng biết phải sao bá tước tiếp tục:

      “Tôi muốn tin tôi. Tôi thích có bí mật tồn tại giữa chúng ta. Cái tôi muốn hơn bao giờ hết là thành với tôi.”

      “Tôi ngờ là ngài có thể… tham lam đến thế,” Darcia lên tiếng sau khi chua chát ngắt giọng.

      “Tham lam à?” bá tước chất vấn.

      “Tôi đem cho ngài bức Van Loo, ngài lại muốn thêm nữa.”

      “Có lẽ cái tôi cố tìm ở còn qúy giá hơn cả tranh vẽ.”

      “Vậy tôi xin đề nghị để ngài khỏi cảm thấy thất vọng, là có cái tủ ngăn do Cressent làm nhìn rất hợp với phòng khách đỏ của ngài.”

      cố tình đánh trống lãng,” bá tước phản đối. “Nhưng tôi biết công trình của Cressent. Ông ta vừa là nhà điêu khắc vừa là người thiết kế tủ, đương nhiên nó đúng là cái tôi muốn, và đôi với cái tủ tôi có sẵn. Cái của tôi đẹp đặc biệt. Còn các ái thần theo tôi nghĩ là cái đẹp nhất mà ông ta từng chạm.”

      Darcia bật cười nho .

      “Thần ái tình trong phòng ăn và cả trong phòng khách! Thưa ngài, ngài nhất định là xây ngôi nhà có toàn biểu tượng tình .”

      “Khi nhìn lớp móng đầu tiên đổ xuống tôi có ý định như vậy.”

      Cách có cái gì đấy khao khát, và Darcia buột miệng .

      “Ngài xây nhà bằng tấm lòng của ngài, nhưng hãy cẩn thận với người ngài cùng chia xẻ.”

      Khi câu đó biết là mình quá xa.

      Bá tước cau mày :

      “Tôi được ăn bữa rất ngon, và bây giờ tôi nghĩ có lẽ mình nên trở lại làm việc. Tôi phải lái xe tới London chiều nay.”

      “Tôi sẵn sàng rồi,” Darcia đáp. “Người hầu của tôi đem rổ ra xe cất.”

      Họ quành về nhà và thấy bá tước vẫn cau mày.

      Chỉ đến khi họ bắt đầu đến chuyện trang hoàng phòng ốc và màu màn cửa lần nữa nụ cười mới trở lại trong mắt và môi bá tước.

      -o0o-

      Ba tiếng sau, đường về London Darcia nở nụ cười bí , cảm thấy mình chắc chắn khiến cho bá tước ăn cơm tối muộn.

      biết là trong thời gian xây nhà ở cách London ba dặm với người bạn, người đó những sẵn lòng mời đến ở mà còn cho sử dụng ngựa của mình.

      Lúc tới đó, trước hết phải thay quần áo rồi mới lên London, và lại thay lần nữa để mặc dạ phục. phải nhắn tin cho tiểu thư Caroline biết là cơm tối trễ hơn dự định hay là, cứ để ta đợi.

      Ý nghĩ về tiểu thư Caroline làm cho lập tức tò mò muốn biết thêm về ta.

      Bởi lẽ, lấy làm lạ thấy ta sẵn sàng bỏ mặc thanh danh mình làm chuyện khác thường như là ăn tối tại nhà thanh niên độc thân mà có người tháp tùng, cho dù ta bí mật đính hôn với bá tước

      ta cứ nhất định phải gặp tối nay, và nghe biến chuyển trong giọng của ta Darcia cảm thấy mình còn hiểu ta nhiều hơn là nhìn mặt tiểu thư Caroline. nghĩ điều này giống như là người mù phải sử dụng giác quan thứ sáu.

      Darcia tự nhủ, “mình chắc mẻm tiểu thư Caroline thực tình bá tước. ta muốn được tiếng là vợ của , về mặt thể xác có thể ta khao khát như khao khát người đàn ông, nhưng đó hoàn toàn phải là .”

      đoan chắc giữa hai người họ đồng cảm, đồng tâm mà ở mức độ nào đó cảm giác được là mình có với .

      Darcia thở dài đánh sượt.

      hứng thú của đối với nhà của làm cho cảm thấy tò mò, bí , và hồi hộp, nhưng biết chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khao khát như khao khát người đàn bà.

      Trong suốt thời gian về London, thấy mình băn khoăn y hệt như những gì cảm giác với tiểu thư Caroline, và đành lòng nhớ lại cảm nghĩ của mình khi biết bá tước hôn ta trong phòng kế bên.

      “Cháu trông có vẻ buồn đấy bé,” nữ hầu tước nhận xét khi họ lên đường đến sứ quán Pháp. “ nghĩ những lần thăm trang viên Rowley làm cháu buồn. có gì khó chịu hơn là đau lòng.”

      Đúng vậy, Darcia thầm nghĩ, cái làm đau lòng là nghĩ tới bá tước làm gì tối nay.

      -o0o-

      Tiểu thư Caroline đợi hơn hai mươi phút bá tước trông rất đẹp trai bước vào phòng khách của nhà trong quảng trường Berkeley.

      vừa nâng tay khách của mình lên môi vừa :

      “Thứ lỗi cho , chỉ đành xin lỗi vì thể rời quê sớm hơn.”

      “Em cần hỏi cái gì giữ chân ,” tiểu thư Caroline đáp. “Dĩ nhiên là nhà của rồi.”

      “Nhà của chúng mình,” bá tước sửa lại.

      “Hình như em có rất ít chỗ đứng trong đó.”

      “Đó phải là lỗi của ,” đáp. “Giá mà em biết rất mong cho em thấy mọi cái tiến triển, cho em mọi ý niệm mới trong tâm trí , và có được tán thành của em khi gắn từng viên đá.”

      Tiểu thư Caroline nhấp champagne trong chiếc ly cầm trong tay trước khi đáp lại:

      “Tối nay em muốn bàn chuyện rất nghiêm túc với , Granby.”

      “Về chuyện gì?” bá tước hỏi.

      “Chúng mình.”

      “Đó là chuyện mà có đặc quyền.”

      “Em hy vọng như vậy.”

      “Tại sao em lại nghi ngờ?”

      “Vì như em với chiều nay, bỏ mặc em và em thích như vậy!”

      “Tha lỗi cho ,” bá tước lại xin lỗi. “Như em biết, cố gắng xây cái nền hoàn hảo cho nhan sắc của em, và ngay khi làm xong em nổi bật trong đó như món đồ qúy nhất sở hữu, và đó là .”

      “Chuyện đó nghe rất lãng mạn, nhưng thành Granby, em chán phải đợi lắm rồi. Giờ mình hãy đám cưới trước và cùng nhau xây xong nhà của .”

      “Như vậy làm hỏng hết mọi thứ,” bá tước phản đối. “Thoạt đầu khi em em , nhất định những phải cho em vật kỷ niệm đối với tình của mình mà còn tạo nơi là nhà cho con cái chúng ta, và những thế hệ sau mang họ nữa.”

      “Như ba em , em chắc chắn đó là tham vọng đáng ca ngợi,” tiểu thư Caroline bào, “nhưng em muốn kết hôn bây giờ, trước khi mùa hội kết thúc.”

      Bá tước hít hơi để tìm chữ trả lời, nhưng quản gia thông báo bữa tối bắt đầu.

      Họ thể chuyện thân mật trong lúc gia nhân ở trong phòng, và bá tước kể cho tiểu thư Caroline nghe về bức tranh vừa mua, là bức Venus, Mercury và Cupid.

      “Em chưa bao giờ nghe đến bức tranh đó,” ta hờn dỗi , “Tại sao nó lại làm cho hứng thú nhiều vậy?”

      “Bởi vì những nó hợp vừa phòng khách đỏ, mà theo ý còn là trong các bức họa đẹp nhất được vẽ trong thế kỷ vừa qua. Chắc em có nghe tới Louis Michel Van Loo chứ?”

      “Em nghĩ cái tên đó cứ lải nhải bên tai em với hàng lô tên của các họa sĩ khác lúc em còn học,” tiểu thư Caroline đáp, “nhưng em chỉ nhớ được tranh Venus của Botticelli vì rất nhiều người ấy giống em.”

      “Hay đúng ra là em giống ấy,” bá tước đính chính.

      Tiểu thư Caroline nhún vai.

      “Vậy có vấn đề gì? Tại sao mua bức đó?”

      Bá tước phì cười.

      “Nếu làm được, cam đoan với em là sẵn sàng mua, nhưng nghĩ là chính phủ Ý chịu bán cho dù trả hàng triệu bảng. Caroline, trong cuộc đời này học được cái câu là đừng đòi ‘ăn trứng trâu, gan trời’.”

      “Đó là cái em cảm thấy em làm khi cứ đòi cưới em đấy.”

      Gia nhân ra khỏi phòng và bá tước đặt tay mình lên tay ta.

      “Em biết là muốn em trở thành vợ kia mà.”

      ?”

      vẫn thường với em như vậy.”

      “Em thích hành động hơn lời ,” tiểu thư Caroline bĩu môi theo kiểu mà hầu hết đàn ông thấy khó lòng cưỡng nổi.

      xem coi căn nhà có thể làm xong sớm chừng nào.”

      Tiểu thư Caroline đấm tay xuống bàn đánh thình.

      “Mặc kệ căn nhà !” ta tức tối hét lên, “bây giờ việc cưới em mới quan trọng!”

      Bá tước chưa ăn xong, nhưng ta đứng lên và rời khỏi phòng, vừa dọc theo hành lang ta vừa cố nén giận.

      Họ hàng và chắc chắn là gia nhân trong nhà cha đều có thể cho biết ta rất xấu tính. ta dễ nổi nóng, nhưng thường thường ta dễ giận nhưng cũng dễ nguôi.

      Nhưng vì lúc ở nhà ta hiếm khi kiềm chế cảm xúc của mình, nên giờ đây thấy khó mà nhịn nổi để khỏi hét vào mặt bá tước và làm cho hiểu được là giận tới chừng nào trước trì hoãn của .

      “Mình muốn đám cưới và nhất định phải làm vào hè này!” tự nhủ.

      Cặp mắt xanh của ta trở nên gay gắt, và cằm đanh lại khi bá tước vào phòng khách gặp .

      -o0o-

      Trước khi Darcia rời sứ quán Pháp, cho gọi ông Curtis.

      “Ngày mai tôi muốn ông thu xếp để lấy bức Venus, Mecury và Cupid của Van Loo từ trang viên Rowley càng sớm càng tốt, và đem đến nhà mới của bá tước Kirkhampton.

      Trong khi nghĩ rằng nếu bức tranh được đưa tới trước khi bá tước về, có dịp chất vấn về người đưa tranh.

      Ông Curtis tỏ ra ngạc nhiên trước lời cầu của . Ông chỉ :

      “Tôi nghĩ đó là bức treo trong phòng khách ở trang viên Rowley?”

      “Phải, đúng là cái đó.”

      “Tôi hy vọng ngài chủ để ý đến chuyện mất bức tranh đó.”

      “Ông Curtis, ông cũng như tôi đều biết là cha tôi có thể bao giờ trở lại nữa. Nhưng nếu ông ấy về, ông và tôi tìm cái nào cũng đẹp tương tự để treo vào chỗ trống đó.”

      Ông Curtis cúi đầu khi nghe khen.

      “Tôi nghĩ cái mà chúng ta làm,” Darcia tiếp tục, “là phải để riêng số ngân khoản để thay thế những cái tôi bán trong trang viên Rowley. Ông nhận được ngân phiếu cho ván chạm và bức tranh của Boucher rồi.”

      “Tôi mở ngân khoản như đề nghị, thưa tiểu thư,” ông Curtis đáp.

      Ông định ra khỏi phòng, nhưng Darcia lại bắt đầu khiến ông dừng bước.

      “Còn chuyện nữa tôi muốn ông làm cho tôi,” bảo. “Tôi muốn ông cố hết sức tìm hiểu mọi chuyện, tôi muốn là tất cả mọi chuyện, về tiểu thư Caroline Blakeley.”

      Ông Curtis ghi cái tên vào sổ ghi chú của mình.

      ta là con của công tước Hull, và tôi tin là dành rất nhiều thời gian ở với ngài Arkleigh. Tôi muốn biết họ gặp nhau ở chỗ nào, khi nào, và bất cứ người nào mà ta tỏ vẻ có cảm tình.”

      “Tôi cố thu thập thông tin cho sớm, thưa tiểu thư.”

      Ánh mắt ông Curtis hoàn toàn biểu lộ cảm xúc nào.

      Ông cúi chào theo kiểu lịch thường lệ, có phần cung kính rồi ra khỏi phòng.

      Darcia khẽ thở dài và ngó mình trong gương, tự hỏi bá tước nghĩ gì nếu thấy lúc này.

      Trong bộ áo thời trang Paris cầu kỳ, gắn khung lót tạo cho dáng dấp như cánh chim lạ. trông lộng lẫy, rất lịch lãm, nhưng chắc chắn rất quyến rũ.

      Duy chỉ có đôi mắt là đượm vẻ trẻ trung, trong sáng, và ngây thơ.

      Nhưng trong đôi mắt đó cũng chứa đựng tâm tư thầm kín mà nhà nghiên cứu nhân chủng học bao giờ lầm lẫn – khao khát đương.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      5

      Lái xe về quê sáng hôm sau, bá tước đinh ninh là mình thoát được chướng ngại nào đó.

      Song cũng có cảm giác bực bội.

      hiểu tiểu thư Caroline dùng cơm với tối qua là vì ta có mục đích nên mới tự động đến nhà và nhất định để ai lay chuyển ý định của ta.

      Tuy vậy bá tước tự bảo cương quyết để ai gây áp lực làm đảo lộn các kế hoạch của mình, hay phá hỏng những thứ làm cho chúng trở nên hoàn hảo.

      Từ lúc còn bá tước từng tìm kiếm toàn mỹ trong mọi cái thực .

      Lý do trở thành kỵ sĩ tài ba là vì những có khả năng cưỡi ngựa bẩm sinh mà còn do nghiên cứu kỹ thuật kỵ mã, con vật mà điều khiển, và luôn luôn sẵn sàng nghiên cứu những ý tưởng mới mà tìm tòi ở bất cứ nơi nào.

      cũng từng ứng dụng phương thức đó trong học tập khi theo học ở Oxford, và các vị giáo sư kinh ngạc với thái độ tập trung trong công việc của bất chấp những cám dỗ của nhu cầu phù phiếm mà các bạn học của thể nào kháng cự nổi.

      Sau khi tòa nhà từ đường bị cháy bá tước quyết định xây ngôi nhà mới, những tham quan những ngôi nhà nổi tiếng khắp và Pháp quốc, mà còn tham vấn các kiến trúc sư của cả hai quốc gia và sưu tầm sách vở về đề tài này.

      Những người làm việc với đều kinh ngạc trước ánh mắt tinh vi của . Thí dụ đến chuyên chở các cây gỗ lớn quyết định nhập cảng loại ngựa Percheron từ Normandy vì đối với các hoạt động xây cất chúng được xem là sung sức hơn.

      Vào lúc móng nhà đổ xong, bá tước hiểu biết về tòa nhà tương lai còn nhiều hơn là các kiến trúc sư, kỹ sư, và thầu khoán mà thuê.

      Khi vừa có ý định xây nhà theo thiết kế riêng của mình gặp tiểu thư Caroline Blakeley và nghĩ ta là người con đẹp nhất mình từng gặp. Trước đó bận rộn đua ngựa, cưỡi ngựa, và tự học hành đến độ để tâm nhiều đến phụ nữ.

      Thế nhưng họ vẫn chú ý và theo đuổi .

      những rất đẹp trai mà còn xuất thân từ trong các gia tộc lớn của quốc và được biết là rất giàu có.

      Dù vậy vẫn quan tâm nhiều đến các bà mẹ đầy tham vọng cứ cố dúi con mình cho , và các mánh khóe dụ dỗ của những phụ nữ lập gia đình với các ông chồng dễ dãi.

      Thực ra có đôi ba cuộc tình với kiểu phụ nữ sau, chỉ phải cái chấm dứt khi thấy đề tài khác còn hứng thú hấp dẫn hơn là tán tỉnh chiều chuộng đàn bà trong gian phòng ngủ thơm tho.

      Dạo trước cho nhân tình ra kèn trống, vì lý do đơn giản là có nhân tình cũng là cái mốt tựa như tậu ngựa hay hoặc là hội viên của câu lạc bộ nổi danh.

      Còn nữa, những người đàn bà dưới bảo hộ của thấy họ khó lòng giữ chân , và khi họ dời sang vòng tay kẻ bảo hộ khác đa tình hơn bá tước cũng chẳng nhớ nổi tên của họ.

      Riêng với tiểu thư Caroline say mê nhan sắc của ta hơn bao giờ hết.

      Đối với ta dường như là biểu tượng của toàn mỹ, và đấy là điều mong muốn trong đời, nơi vợ mình, và nơi nữ chủ nhân trong ngôi nhà hoàn hảo của , là ý tưởng tượng hình từ trước trong tâm trí .

      Khi tiếp nhận , cũng là việc đoán được từ trước, muốn ổn định đời sống xây khung ảnh độc nhất vô nhị cho nhan sắc mỹ miều của ta.

      Vì muốn mọi việc mình thực được tổ chức chu đáo là do kế hoạch tỉ mỉ cẩn thận, bá tước muốn làm đám cưới gấp, nhưng điều này lại thiết yếu với tiểu thư Caroline.

      Khi ăn tối xong và họ ngồi trong phòng khách bá tước bảo, “ với em căn nhà sẵn sàng trong bốn hoặc năm tháng. Ngày mai hỏi xem có thể đẩy nhanh công trình hơn , nhưng nghĩ chắc được.”

      Thấy môi Caroline mím chặt thêm:

      “Xây nhà lớn nhanh như thế là tạo kỷ lục rồi.”

      “Vậy hãy tạo thêm kỷ lục khác bằng cách cưới em vào cuối tháng!”

      “Cái đó thể gọi là kỷ lục được,” bá tước đáp, “thực ra nhiều người còn cho đó là màn trình diễn hấp tấp khó coi.”

      thể như vậy,” Caroline nổi cáu, “khi mình đính hôn hai năm rồi!”

      cách bí mật,” bá tước bảo, “và mình thỏa thuận là có ai biết chuyện này ngoài cha em.”

      “Chính ba em là người muốn mình đám cưới lúc này.”

      Bá tước trông ngạc nhiên.

      “Bác chưa gì với cả.”

      “Ba bảo em rằng đến lúc chúng mình nên kết hôn, và người ta hỏi tại sao lại quá chậm chạp trong chuyện cầu hôn.”

      “Những người ăn kiểu đó đáng quan trọng,” bá tước đáp nhanh.

      “Nhưng em cho là quan trọng,” Caroline trả lời, “em muốn kết hôn. Em muốn trở thành vợ .”

      Bá tước đứng dậy khỏi sofa mà họ ngồi cạnh nhau, và quay lưng về phía lò sưởi.

      Trông rất tuấn tú và lịch lãm trong dạ phục, nhưng mắt Caroline đanh lại khi ta :

      “Hãy xem em làm cái gì cho ! Em đến đây để mình có thể ở riêng với nhau, bất chấp thanh danh của em, như biết đấy nếu có người biết chuyện này họ nghĩ như thế nào.”

      “Là do em đề nghị,” bá tước bảo, “Caroline, tình mà , nghĩ làm thế là sai dù muốn như vậy.”

      thấy nét mặt giận dữ, nhưng tự nhủ đúng ra mình nên từ chối, đừng để làm việc trái phép tắc như việc đến nhà mình.

      Trong mắt đây là loại hành vi làm hoen ố hoàn mỹ của ta và là điều muốn thấy ở người vợ tương lai.

      Sau đó nghĩ mình có hơi khe khắt, bằng điệu ân cần hơn.

      “Caroline, lẽ đương nhiên thấy cảm động và hãnh diện rằng em tin cậy . Nhưng phải nghĩ cho em, hay nếu em thích, là bảo vệ em để em khỏi gây hại cho chính mình. Chuyện này thể xảy ra lần nữa.”

      “Nếu chúng mình kết hôn, còn lý do để xảy ra chuyện này.”

      Vì nghĩ mình dùng sai chiến thuật với , Caroline đứng dậy và về phía .

      ta đặt tay lên vai và ngước lên nhìn . biết ánh sáng từ ngọn đèm chùm biến mái tóc vàng của thành màu hoàng kim óng ả.

      “Chúng mình nên gây nhau nữa, Granby,” khẽ bằng giọng êm ái mị hoặc. “Em , và em, và còn gì thất vọng hơn là chúng mình được ở bên nhau.”

      Bá tước choàng tay ôm nghĩ khi ta dán sát vào người rằng ta tỏ ra nhượng bộ và dịu dàng đúng với bản chất của phụ nữ.

      vừa định với ta rằng ta môi Caroline áp lên môi , và ta hôn hối hả nồng nhiệt đến độ phải ngạc nhiên.

      Bá tước quen với những người đàn bà đòi hỏi khi có quan hệ với , nhưng đây lại là điều đặc biệt thấy hấp dẫn chút nào nơi người phụ nữ định lấy làm vợ.

      ta rất đẹp nên lúc nào cũng xem Caroline như món đồ mong manh dễ vỡ.

      cảm thấy ta miễn nhiễm với những thứ tình cảm sôi nổi bình thường của con người, cho tới cái ngày dạy ta về đương bằng thành thạo mà nghĩ mình thể các lĩnh vực khác.

      Giờ đây nhận thấy Caroline cố tình kích thích mình, và óc phê phán của biết đó là vì ta cho rằng nếu ta làm thế tán thành cái ta muốn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :