1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Devil To Pay - Liz Carlyle ( 14c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      14.2

      Cha chàng đứng lên, nhưng phải mất khá nhiều nỗ lực. “Sidonie ‘vâng’, Aleric ạ. Và rồi con bé rằng ta muốn có thứ mà ta xứng đáng,” ông thầm. “Và đó là . Ta muốn thứ mà ta từng lại với Elizabeth rằng ta muốn. Bởi vì lòng kiêu hãnh của ta cho phép ta khác .”

      “Điều gì, thưa cha?”

      “Ta muốn cả gia đình ta tụ họp lại trước khi ta ra ,” ông thào. “Và có lẽ, nếu Chúa nhân từ, đứa cháu nội.”

      Devellyn trầm tư trong lúc. Cha chàng có xứng đáng ư? Chà, vậy Greg có đáng phải chết ? Devellyn có đáng phải bị trừng phạt ? Tối nay, gã nào đó ở St. James có thể bị cán qua bởi xe đưa thư chạy về hướng đông, trong khi ở cách đó con phố, kẻ khác bỏ túi vài trăm bảng tiền bất chính kiếm được từ bàn súc sắc ở Crockford. Và cả hai người đó đều là do định mệnh sắp đặt. là, con người hiếm khi biết trước được chuyện gì đến với họ trong kiếp này. Và cả trong kiếp sau nữa, đó là thứ Devellyn thể quản lý nổi. Nhưng ít nhất chàng cố quản lý được chuyện này.

      Chàng mở rộng vòng tay. Và cha chàng bước vào trong đó.

      Tuy nhiên, cảm giác ôm nhau vẫn được thoải mái. Có lẽ sau này tiến bộ hơn. Hoặc là . Họ chỉ đơn giản loay hoay và chờ chuyện gì đến rồi phải đến.

      Devellyn vỗ vào lưng cha chàng. “Con nghĩ cha nên ngồi xuống,” chàng . “Và nâng cao chân lên.”

      “Chắc ta trông như sắp chết,” ông làu bàu, nghe đột nhiên lại giống như người cha mà Devellyn từng nhớ. “ nửa số người trong phòng khiêu vũ với ta như vậy tối nay.” Nhưng ông vẫn nằm dài trường kỉ trong khi làu bàu, và dùng tay đỡ chân lên cao. Devellyn lấy cái gối từ chiếc ghế kế bên, và cố lèn nó xuống dưới gót chân ông công tước tiếp. “Khi ở phòng khiêu vũ,” ông , giọng giờ lơ đãng. “Elizabeth muốn chúng ta có bài phát biểu trong lúc ăn tối, cám ơn mọi người vì những lời chúc tốt đẹp và vân vân.”

      ý tưởng tuyệt vời,” Devellyn , ngồi xuống ghế.

      “Và còn chuyện này nữa, Aleric, chuyện mà ta nghĩ mình phải ,” ông tiếp tục. “Nếu thế, con đồng ý chứ?”

      Devellyn lùi người lại. “Sao ạ, con biết thưa cha,” chàng đáp. “Con nghĩ dù con cũng chẳng liên quan.”

      “Ah, vậy con nghĩ sai rồi,” công tước , gấp tay lại đặt lên bụng. “Hãy tỏ ra tử tế, Aleric, và rung chuông hộ ta.”

      “Vâng, dĩ nhiên rồi,” Devellyn , đứng lên ngay lập tức. “Cha muốn cầu gì chăng?”

      “Cậu cháu họ George thân mến,” Đức ngài đáp. “ với người hầu nào trả lời chuông tìm cậu ta đến cho ta.”

      Sidonie thấy cả người khi Aleric đến mời nàng điệu nhảy trước bữa tối. Chàng là hình ảnh được hoan nghênh, nổi bật lên trong đám đông, cao hơn toàn bộ mọi người cả cái đầu. Sau buổi tối đầy căng thẳng mà nàng vừa phải chịu đựng, Sidonie phải cố kiềm nén thôi thúc muốn vòng tay quanh cổ chàng và tựa đầu lên lồng ngực rộng lớn, vững chãi của chàng. Tuy nhiên, nụ cười yếu ớt, mệt mỏi của nàng qua nổi mắt chàng, nàng chắc chắn như vậy.

      Sau khi kết thúc điệu nhảy, ngài Alasdair MacLachlan, người bắt cặp với bất kì ai, đến gia nhập với họ và bám chặt rời cho đến tận khi bữa tối được dọn ra. ta ân cần chìa tay cho quý bà Kirton, và cùng nhau, cả bốn người họ bước vào phòng ăn. Các quý ông tách ra, rồi quay lại với những chiếc đĩa đầy tràn cá hồi nướng, tôm nhúng sốt kem, và măng tây đông lạnh. Ngài Alasdair tiếp tục thết đãi họ những câu chuyện vui cách duyên dáng suốt bữa ăn. Devellyn ngồi yên lặng, nhưng đôi lần, bàn tay chàng luồn xuống dưới gầm bàn và tìm đến những ngón tay Sidonie rồi siết chặt. Tuy nhiên, lạ ở chỗ, chàng ăn rất ít.

      sao chứ?” nàng thầm, khi quý bà Kirton và ngài Alasdair khám phá các món ngọt chiếc bàn ở phía bên kia phòng.

      khỏe,” chàng , trông tái nhợt. “Ra ngoài . Chúng ta cần có chút khí trong lành.”

      Chàng đỡ nàng đứng dậy khỏi bàn và quay trở lại phòng khiêu vũ trống trơn. Cánh cửa vòm vẫn còn mở, và chàng tiếp cho đến tận cuối con đường, như thể chàng muốn tránh càng xa ngôi nhà càng tốt, mà vẫn thực rời khỏi nó. Chàng kéo nàng vào mình, và vòng tay ôm quanh vai nàng.

      Sidonie dụi má vào ve áo chàng. “ gặp ông ấy chưa?” nàng hỏi. “Ông ấy có tỏ ra… nhã nhặn ?”

      Nàng thở dài nhõm khi chàng gật đầu. “Ông ấy thấy hối hận, Sidonie,” chàng thầm, dừng lại để nuốt nước miếng mạnh. “ tin là như vậy. Và hai cha con chuyện. Dù chỉ chút thôi. Tuy biết kết quả sau cuộc chuyện đó ra sao, hay cả hai tiếp túc như thế nào, nhưng ít nhất cũng khởi đầu.”

      Nàng cười với chàng, và môi chàng đặt lên môi nàng, dịu dàng như cánh bướm. “ em, Sidonie,” chàng chắc chắn. “ em rất nhiều.” Đột nhiên, chàng kéo nàng ra, và thọc tay vào túi áo. “Xem này, có thứ này cho em. món quà cưới.”

      Nàng nhăn nhó chút khi chàng rút ra tờ giấy được gấp lại. Chàng mở nó ra, và chuyển nó cho nàng. Sidonie đọc lướt qua, rồi nhìn chằm chằm vào chàng. “ bản chứng từ ư?” nàng . “Của ngôi nhà? Nhưng em có nhà rồi. Aleric, em--- em hiểu.”

      Devellyn cười rạng rỡ láu lỉnh với nàng. “ phải ngôi nhà vớ vẩn nào đó đâu, Sidonie,” chàng , tự hào chỉ vào địa chỉ. “ lầu xanh đấy.”

      mua---“ nàng dừng lại để nuốt nước miếng mạnh. “ mua cho em --- nhà chứa làm quà cưới?”

      Đôi mắt chàng mở to cảnh giác. “Hãy nhìn địa chỉ , Sidonie,” chàng phản đối. “Thấy chưa? Nó là nhà chứa ở gần đường Cặn bã. Ngôi nhà ngay cạnh quán trọ Cross Keys.”

      Nàng nhìn chàng, đần mặt ra. “Ôi, lạy Chúa tôi!”

      Nụ cười toe toét của chàng quay trở lại. “ bảo em rồi mà, Sid, hãy nghĩ đến việc lớn lao,” chàng . “Giờ ngôi nhà là của em. Nếu em thích tính chất trước đây của nó, em có thể biến nó thành thứ gì đó khác.”

      “Sao cơ, em biết làm gì với cái này bây giờ!” nàng lẩm bẩm, đọc lại bản chứng từ.

      “Sidonie, em hiểu sao?” chàng trả lời thiếu kiên nhẫn. “Nếu em chịu cưới , em có toàn quyền và sức ảnh hưởng để thay đổi những thứ cán cân lớn hơn. Có lẽ--- chà, giỏi phán đoán những chuyện này, nhưng có lẽ ngôi nhà phải được---ôi, biết nữa--- nghĩ đến tiệm trà.”

      Nàng nhìn chàng hoài nghi. “ tiệm trà ư?”

      “Chẳng phải còn mấy phòng thừa gác sao?” chàng hớn hở đề xuất. “Dù sao, nó cũng là ngôi nhà khá lớn. tiệm trà, quán cà phê, hay quán trọ. Gì cũng được. Bất cứ thứ gì có thể cung cấp công việc lương thiện cho những người phụ nữ đó. Họ còn bị rơi vào cạm bẫy, và họ cần đến Thiên Thần Đen trả thù cho họ nữa. Hãy nhờ quý bà Kirton giúp đỡ thêm. Bà ấy có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực làm từ thiện.”

      Sidonie kiễng chân lên, và hôn vào khóe môi chàng. “Ôi, Aleric, em ,” nàng . “Em với tất cả trái tim em. phải loại tình ngớ ngẩn, mong manh mà những bài thơ vẫn thường miêu tả. Nó là thứ gì đó sâu sắc và hàm chứa tất cả hơn thế nhiều.”

      Chàng khum lấy khuôn mặt nàng trong lòng bàn tay rộng lớn của chàng. “Sidonie,” chàng thầm. “Em kết hôn với chứ? Hãy từ bỏ cuộc sống nguy hiểm này và sống trọn đời hạnh phúc bên . biết xứng đáng với em, nhưng thề cố hết sức để làm vừa lòng em nếu em chọn . ra, dường như mẹ lên kế hoạch cho tuần trăng mật của chúng ta rồi.”

      chắc đùa.”

      Chàng tươi cười, và lắc đầu. “ e là ,” chàng đáp. “Bây giờ, em đồng ý, đúng ? Xin hãy ‘vâng’ , tình của .”

      Sidonie đáp trả lại ánh mắt của chàng và trao cho chàng nụ cười sáng lóa. “Vâng,” nàng thầm. “Vâng, , em rất lấy làm vinh dự được lấy . phải vì mua cho em ngôi nhà, mà vì em nhận ra mình thể sống thiếu .”

      Đúng lúc đó, thanh sột soạt lạ phát ra từ hướng khu vườn. Sidonie quay người lại nhìn thấy chú chó lông màu vàng nâu xinh chạy lỡn cỡn con đường mòn dẫn ra chiếc cổng vòm, những móng vuốt của chàng bấm lên mặt đường sỏi. Sinh vật này mặc chiếc áo gi-lê màu đỏ bé xíu, và lưỡi nó thè ra như chiếc khăn quàng cổ bằng len phất phơ trong gió. Cu cậu xum xoe chạy tới chỗ Aleric và bắt đầu nhảy tưng tưng hai chân sau, hai chân trước vẫy lia lịa.

      “Ô, đây rồi, Horatio!” giong thều thào phát ra từ trong vườn. bà lão gày đét trong chiếc váy đỏ bước vào trong đèn và băng ngang qua bãi cỏ rộng về phía cổng vòm. “Aleric, thằng quỷ này! Horatio tìm cháu suốt cả buổi tối đấy.”

      Aleric buông Sidonie ra và bước sang bên. “ sao ạ?” chàng hỏi, ngồi xổm xuống để nựng chú chó. Trong lúc con chó còn bận hồ hởi nhảy nhót và thở hổn hển, Aleric giới thiệu Sidonie với bà dì Admeta của chàng.

      Sidonie chìa tay ra. “Rất hân hạnh, thưa bà.”

      Nụ cười của Admeta tắt lịm, và bà quay qua con chó. “Gì thế?” bà . “Ông muốn gì?”

      Aleric ngước lên. “Cháu có gì đâu dì.”

      Admeta lắc đầu thiếu kiên nhẫn. “Horatio cơ,” bà . “Ta với Horatio. Đến đây nào, đến cho tôi ôm nào.”

      Con chó quay tròn rồi nhào vào lòng bà. Bà nhấc nó lên, và đứng với vẻ duyên dáng ấn tượng so với người già yếu như vậy. “Được, được,” bà vỗ về khi con chó ngọ nguậy và liếm mặt bà. “Ông nghĩ thế sao? Được, tôi biết rồi. Tôi hỏi.”

      Bà quay sang Aleric với nụ cười rạng rỡ. “Hortio ta phải chúc mừng con!” bà . “Ông ấy , Aleric, rằng hai con vừa mới hứa hôn với nhau! Có ?”

      Aleric và Sidonie trao nhau những cái nhìn rụt rè. “Đúng ạ,” chàng thừa nhận. “Nhưng vẫn chưa tuyên bố công khai.”

      Admeta cười hân hoan. “Thế mà Horatio lại biết cơ đấy!” bà . “Ông ấy nhìn thấy hết, các con biết , từ chỗ đó kìa!” với bàn tay rảnh rang, bà chỉ trỏ lên trời. Con chó lại bắt đầu ngọ nguậy. “Đúng, đúng, mình à, tôi chắc là ông có thể.” Bà trao con chó cho Sidonie.

      Trợn tròn mắt, Sidonie đón lấy nó.

      “Horatio muốn hôn chúc mừng dâu,” Admeta ngượng ngập .

      Và chú chó liếm Sidonie từ cằm lên tận tai. “Cám ơn,” nàng lẩm bẩm, thận trọng trả lại chú chó.

      “Chà,” Admeta . “Chúng ta muộn mất bữa tối rồi. Lời chúc mừng chân thành nhất từ bọn ta nhé!”

      Sidonie chỉ biết nhìn chớp mắt theo họ. “Chuỵên gì vừa xảy ra thế?”

      “Có trời biết,” Aleric cụt lủn. “Bà ấy nghĩ con chó là ông chồng mất. Hoặc nó là trung gian siêu linh. hoàn toàn chắc chắn ý tưởng dớ dẩn của bà ầy là thế nào.”

      Sidonie quay lại nhìn chàng. “Aleric, bà cụ ấy sắp chín mươi rồi,” nàng kiên quýêt. “Bà cụ thể nghe lén chúng ta từ bên kia bãi cỏ. Biết đâu chừng nó hề dớ dẩn sao?”

      Aleric chỉ lắc đầu và cầm lấy tay nàng. Tay trong tay, họ quay lại phòng khiêu vũ và gia nhập lại cùng các vị khách khác, những người vừa thưởng thức xong bữa tối. Họ bước vào đúng lúc chiếc chuông rung lên lanh lảnh trong khí. Vội vàng, họ ngồi lại vào ghế, nhưng Sidonie bỏ lỡ cử chỉ kì lạ mà Aleric bắn sang cho mẹ chàng.

      Sidonie ngước nhìn lên và thấy cha mẹ Aleric đứng dậy từ hồi nào. Đức bà gõ chiếc dĩa vào ly rượu của bà cách thanh nhã. “Các bạn thân mến!” bà bắt đầu bằng giọng to, ràng. “Cám ơn các vị dành thời gian đến đây tối nay để góp vui nhân dịp kỉ niệm sinh nhật lần thứ bảy mươi của Gravenel. Và để chúc mừng chúng tôi mở cửa lại ngôi nhà đáng này, nơi mà chúng tôi---“

      Gravenel hắng giọng thiếu kiên nhẫn.

      Đức bà nguýt chồng, rồi giục giã. “Đây, Frederick, xin nhường lại lời cho ông.”

      Công tước lại hắng giọng. “Chúng ta tụ họp ở đây tối nay chỉ để thông báo về sinh nhật của tôi,” ông . “Mà hơn thế, còn cho kiện quan trọng hơn nhiều--- kiện mà, trung thực, tôi vẫn thường nghĩ mình sống được đến lúc nhìn thấy nó. Vậy nên tôi muốn mời cháu họ George của tôi đứng lên. George? George, cháu ở đâu? A---đây rồi, cậu ấy ở phía sau kia.”

      “Aleric---?” Sidonie thầm, tay nàng siết chặt lấy tay chàng. “Chuyện gì diễn ra thế này?” Nàng quay lại và liếc nhìn về phía trai, người đứng lùi sâu về cuối phòng.

      Aleric cũng hơi tái mặt. Công tước nâng ly lên. “ vài người hẳn có biết cậu cháu họ của tôi, ngài George Kemble,” ông tiếp. “Nhiều người khác . Nhưng cả hai chúng tôi xin các vị cùng nâng ly ngay bây giờ, và cùng chúng tôi chúc mừng lễ đính hôn của con trai thân và đồng thời là người thừa kế của tôi, Aleric, quý ngài Dev---“

      Toàn thể căn phòng cắt ngang lời ông với tiếng thở gấp đồng loạt.

      Công tước cười vang. “Đúng, giờ các vị hiểu vì sao tôi nghĩ chắc mình chết trước quá,” ông , trước toàn thể đám đông bật cười ầm ĩ. “Vậy nên Elizabeth, George, và tôi xin mọi người chúc mừng cho Aleric và dâu tương lai của nó, cháu họ tôi, phu nhân Saint-Godard, em George.”

      Từ phía cuối phòng, tiếng George vang lên ràng và bình thản. “Vì Aleric và Sidonie,” , nâng ly của lên.

      “Vì Aleric và Sidonie,” cả đám đông bối rối phản ứng theo. Nhưng họ đều cố ngó qua ly của người khác trong hoang mang và chú mục vào cặp đôi hạnh phúc. Đáp lại, Aleric kéo Sidonie đứng lên, và cúi chào, vẫn rời tay nàng. biết bằng cách nào, Sidonie cũng khẽ nhún được đầu gối mà ngất lịm . Đầu bên kia phòng, công tước nhìn thẳng vào Sidonie.

      “Cháu họ Sidonie,” ông . “Chào mừng cháu đến với--- chà, thế này có hơi miễn cưỡng, ta đoán vậy--- nhưng, chào đón cháu, cháu quý, đến với gia đình chúng ta.”

      Công tước ngồi xuống. George lập tức biến đâu mất tiêu. Trong vài giây, toàn thể khách khứa quay trở lại với các đĩa thức ăn hay những lời bàn tán xôn xao của họ, hoặc bất cứ cái gì mà họ làm dở. Ngài Alasdair và quý bà Kirton cười toét tận mang tai; bà vì hài lòng, vì thấy thú vị.

      Sidonie nhìn Aleric. “ có biết là ông ấy làm việc này ?” nàng gạn hỏi.

      Aleric cười nhe răng bẽn lẽn. “ ngờ là ông lại làm công khai như thế.”

      “Vậy là cứu cậu khỏi phải phiền phức, đúng ?” Alasdair gợi ý. “Giờ cậu khỏi phải tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ.”

      Sidonie quay sang ta. “ thế là sao?”

      Alasdair nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ. “Dev, mình hiểu sai ý cậu rồi sao? Chẳng phải cậu gì đó ngay trước buổi vũ hội về việc bất chấp nguy hiểm (nguyên văn: kéo bò đằng sừng), và cho Sidonie ngạc nhiên với thông báo đính hôn, để ấy còn lựa chọn nào khác ngoài việc---“

      “Alasdair,” Devellyn lạnh lùng cắt ngang. “Chỉ lần thôi cậu làm ơn im miệng giùm tôi được ?”

      Alasdair hớn hở nhún vai. “Tôi có thiên hướng hay bép xép quá chừng, đúng ?” ta đồng ý. “Có trời mới biết được tôi nhảm cái gì tiếp theo. Tiện thể, Dev, mẹ cậu và tôi trước đó có trao đổi về đồng bạc Vespasian. phải cậu có điều gì đó muốn với bà sao? Điều gì đó về lý do cậu chịu đến đây tối nay ấy?”

      Devellyn đẩy ghế ra. “Đúng,” chàng nghiến răng ken két. “Đúng rồi, lạy Chúa, có đấy. Tôi với bà, Alasdair ạ, rằng hãy vứt quách cho cậu cái đồng bạc La mã chết tiệt đó lần và mãi mãi cho rồi. Và sau đó đánh bật cậu khỏi danh sách khách mời của chúng tôi vĩnh viễn.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Phần kết

      Người tốt thường chết trẻ

      Sidonie thức dậy với cảm giác ánh sáng và bóng râm đồng loạt tràn qua mắt nàng. Nàng mở choàng mắt ra và ngồi bật dậy trong ngạc nhiên. Đưa tay lên che mắt khỏi bị nắng, nàng đẩy quyển sách ra và ngẩng người lên thấy rằng con thuyền của họ lại trôi ra xa khỏi căn nhà bằng tranh, để lại Thomas thơ thẩn lười nhác bờ đằng xa. Họ giờ để thuyền trôi dòng nước đối diện với bờ hồ. Những hàng liễu chạy dọc theo mặt nước khẽ đu đưa trong gió, và ánh nắng lung linh chiếu rọi khắp chiều dài con thuyền.

      Sidonie ngồi dậy, đánh dấu trang đọc dở, và đặt cuốn sách xuống. Chà, phải cuốn sách, mà thực ra chính là trong những cuốn nhật kí của mẹ nàng. hiểu tại sao, cảm giác đau khổ khi đọc chúng vơi nhiều, và từng chút , Sidonie cuối cùng bắt đầu thấu hiểu Claire Bauchet: người phụ nữ xấu cũng tốt, mà chỉ đơn giản là con người. Nàng lấy làm mừng vì Julia vứt bỏ mấy cuốn nhật kí này .

      Nhàn nhã ở phía đối diện Sidonie, chồng nàng nằm tựa lên tấm mền cuộn tròn. Chàng chỉ mặc áo sơ mi và quần dài, với ống tay áo xắn lên cao để lộ ra hai cánh tay rắn chắc của chàng. Ánh nắng trải lốm đốm mái tóc sẫm màu của chàng cuốn hút, nhưng Aleric chú ý thấy ánh mắt mê mẩn của nàng, vì chàng còn bận đọc cái gì đó rất chăm chú.

      Với nụ cười kín đáo, Sidonie di chuyển ra chỗ ghế trung tâm, cầm lấy mãi chèo, và đẩy nó vào lớp bùn dưới lòng sông. Giật mình choàng tỉnh, Aleric ngước nhìn lên, mái tóc sẫm màu của chàng bay bay trong gió. “Ồ,” chàng lên tiếng.
      “Chúng ta lại bị trôi giạt mất rồi, đúng ?”

      đúng là thuyền trưởng tệ,” nàng giả bộ càu nhàu. “Giờ em hẳn phải đẩy chúng ta lại ra chỗ có ánh nắng thôi.”

      “Đúng, chà, đó mới là nhiệm vụ của phó thuyền trưởng,” chồng nàng khẽ. “Và mũi em bị rám nắng rồi đấy.”

      Sidonie đẩy mạnh mái chèo và quan sát chồng nàng đọc sách khi con thuyền quay trở lại chỗ mặt hồ êm ả. Chàng lại ngước lên cười với nàng và trái tim nàng bay vút lên với niềm hạnh phúc bất ngờ. Đó là luồng cảm xúc tràn ngập mạnh mẽ và nó giờ dâng trào trong nàng ngày thường xuyên hơn.

      Họ ở đây tại Stoneleigh khoảng sáu tuần lễ rồi, kể từ khi họ trở về sau chuyến du lịch trăng mật tới Italy. Tại đây, trong khí yên bình thơ mộng của vùng Kent, họ nhau, cười đùa, và bắt đầu xây dựng nền móng cho cuộc hôn nhân hoàn hảo. Căn nhà tranh mà cha mẹ Aleric mời họ đến quả vô cùng quyến rũ và riêng tư. Đủ riêng tư cho những buổi bơi đêm nóng bỏng và những chuyến dã ngoại lãng mạn dọc bờ hồ.

      Mẹ Aleric tỏ ra sung sướng mê ly khi có họ sống ngay gần. Gravenel cố hết sức để trở về vai trò của người cha, và Aleric, nàng nhận thấy, gần như hòa thuận với với thế giới. Nhưng vẫn còn khoảng tối vướng vất, và nó quấy rầy chàng, nàng biết thế, mặc dù chàng hiếm khi đề cập đến. Cái bóng của Thiên Thần Đen. Ôi, giờ còn dấu vết nào lộ ra nữa. Và Aleric hoàn toàn có thể che chở cho nàng. Tuy nhiên, khi cuộc sống của họ diễn ra quá mức êm xuôi, chàng lại thấy lo lắng rằng có thể có chuyện hay xảy ra.

      Trưa nay, tuy nhiên, chàng tỏ ra bình thản đến lạ lùng. Nàng thả mái chèo và tựa lưng lên chồng gối để quan sát chàng. Con thuyền lắc lư êm dịu mặt nước, gần như ru nàng vào giấc ngủ.

      đọc gì vậy, ?” nàng hỏi, uể oải vươn người trong nắng. “Có phải là lá thư mà Alasdair gửi đến sáng nay ?”

      Aleric ngước lên và nháy mắt với nàng. “Đúng, và có cả đống những chuyện đồn thổi trong thành phố nữa.”

      Có nét gì đó ranh mãnh trong giọng chàng khiến nàng lại ngồi thẳng dậy. “Như thế nào cơ?”

      Aleric nhìn vào lá thư tay chàng. “Như là ông bạn cũ Đức ngài Bodley của chúng ta chạy trốn sang lục địa bắc Mỹ với vài thứ có giá trị mà lão ta vơ vét được,” chàng trả lời. “Dường như là lão hoàn toàn khánh kiệt, và các chủ nợ của lão chuẩn bị đưa lão ra tòa.”

      cuộc sống bần hàn ở lục địa với lão vẫn còn tốt chán, lão nên bị trừng trị nhiều hơn thế.”

      “Kiên nhẫn nào, em ,” chàng thầm, lật mở thứ gì đó từ lá thư. “Rồi đến lúc những kẻ như Bodley phải chịu quả báo thôi.”

      Sidonie nhìn chàng tò mò. “ mở cái gì vậy?”

      Aleric bắt đầu cười lớn. “Alasdair vừa gửi đến trang đầu của tờ Giờ Thứ Tư,” chàng trả lời. “Có vài tin trong đó, ta vậy, mà ta muốn cho xem.”

      “Tin gì?” Sidonie di chuyển tới trước, khiến con thuyền lắc lư dữ dội.

      Aleric nhìn nàng với nét hóm hỉnh trong mắt. “Em thuyền viên tệ, Sid,” chàng . “Ngồi xuống trước khi em làm cả hai ta chết đuối.”

      Tự ép mình phải kiên nhẫn, Sidonie ngồi xuống và quấn váy quanh gót chân nàng. Nàng ngó nghiêng, cựa quậy trong khi vẻ mặt của chồng nàng bắt đầu biến chuyển từ niềm thích thú ôn hòa sang thứ gì đó trông như tình trạng vỡ mạch máu não. Hay là đau đớn cực độ. Hoặc chứng u uất trầm kha. Sidonie cũng chắc nữa.

      ,” nàng cuối cùng lên tiếng, quỳ gối xuống. “Chuyện gì thế? Có gì ổn sao?"

      “Hãy chuẩn bị tinh thần, em ,” chồng nàng đáp nghiêm nghị. “ e rằng chúng ta có tin xấu.”

      “Cái gì? Loại tin xấu nào thế?”

      “Thiên Thần Đen.” Chàng . “ e rằng ấy chết yểu.”

      “Aleric, vớ vẩn đấy,” Sidonie kêu lên.

      tràng cười dữ dội bật ra từ chàng. “Dù sao, em , ấy chết rồi,” chàng . “Bị bắt quả tang, và bị bắn chết lúc bốn giờ.”

      Sidonie nhìn chàng kinh ngạc. “Làm gì có chuyện ấy! Kẻ nào dám cả gan bày ra cái trò chơi khăm như thế?”

      “Nghe chuyên gia phát biểu kìa,” Chồng nàng cắt ngang. “Em thông thạo tất cả các trò chơi khăm mà phải , em ?”

      Sidonie cố giật lấy tờ báo, nhưng Devellyn giơ nó lên cao quá đầu chàng. “Trong hoàn cảnh nào?” nàng tra hỏi khi con thuyền chòng chành cách nguy hiểm. “Lần này ai bị chọn làm nạn nhân?”

      Chàng lại ngó vào tờ báo. “ kẻ chơi bời trác táng, quý ngài Alasdair MacLachlan đó chứ ai,” chàng đáp. “Và nó xảy ra tại--- đúng rồi, để xem nào--- trong lô tại nhà hát đường Drury, theo lời tường thuật của sĩ quan cảnh sát, ngài Mortimer Sisk. phải ta là người bạn của trai em sao?”

      “Sisk á!” Sidonie kêu lên phẫn nộ. “Tên chó má đó! Em thắt cổ bằng chính cái cà vạt xấu xí nhất của .”

      Devellyn nhìn nàng với nỗi cảm thông hóm hỉnh. “Dường như Thiên Thần Đen nhử quý ngài hám Alasdair vào lô trống để làm chuỵên riêng tư sau vở kịch,” chàng tiếp. “Lạy thánh Ala, khi ta cố lột sạch tư trang của ta, ta phát ra Alasdair có trang bị vũ khí--- thứ gì đó ngoài trí thông minh và hấp dẫn như thường lệ. Đó hẳn là tình huống kích động đến phát sợ. Thiên Thần Đen tìm cách để cướp khẩu súng từ tay ta và lỡ tay tự bắn vào mình.”
      “Đó--- cái đó quá sức càn rỡ!”

      “Có những nhân chứng,” chồng nàng cảnh báo.

      “Nhân chứng ư?”

      “Đúng vậy, nhiều là đằng khác,” Aleric trả lời. “Hai diễn viên chuyên, Inga và Ilsa Karlsson, vẫn loanh quanh ở hậu trường. Và biểu tượng mẫu mực cho đức hạnh. Quý bà Kirton, ngủ quên trong lô ngay bên cạnh. Tiếng cãi cọ om sòm đánh thức bà, bà bà chứng kiến toàn bộ việc.”

      “Quý bà Kirton?” Sidonie . “Nhưng--- nhưng thế này thể nào hiểu nổi.”

      phải với , em ơi!” chồng nàng đáp. “ vậy, với như thể Thiên Thần chính thức hạ màn cho tồn tại của ấy để tránh mọi nghi ngờ--- hay những cầu quay lại nghề--- khi chúng ta quay trở về London.”

      “Julia!” Mắt Sidonie trợn lên. “Chắc chắn chị ấy cũng tham gia vào chuyện này!”

      “Đúng,” chồng nàng thầm, quay trở lại với lá thư. “Alasdair chị ấy là bạn diễn đáng mến.”

      “Ôi, em bóp cổ chị ấy.”

      “Hừm,” chồng nàng . “Bằng trong những cái cà vạt xấu xí của Sisk hả?”

      Sidonie ngã người ra thuyền và cười như nắc nẻ. “A, Chà, nghiệp của em thế là chấm dứt, phải , Devellyn? Ít nhất Thiên Thần Đen cũng ra theo phong cách ca kịch.”

      Nàng ngước lên ngắm nhìn bầu trời xanh ngắt và nghe thấy tiếng chồng nàng cất tờ báo . Chàng bò hàng ghế bằng tay và đầu gối, rồi chồm lên người nàng.

      “Sidonie, tình của ,” chàng , rồi hôn chàng sâu và dài. “Sidonie, vai diễn duy nhất mà em cần thể bây giờ là người , và người bạn tri kỉ của .”

      “Ôi, nghe sao mà buồn tẻ thế, Devellyn,” nàng , bĩu môi. “Tuy nhiên, đó mới chính là sở thích riêng của em.”

      Chàng nhún vai, và nụ cười toe toét lan rộng khuôn mặt chàng. “Chà, giả dụ nếu mà lơi tay ra, Sid, đoán em lại đeo bộ tóc giả màu đỏ, trói gô lên, và diễn vai Ruby Black trong hoặc hai đêm chứ?”

      “Giả dụ---?” Sidonie bật cười. “Ôi, em e rằng Ruby bận rộn đây.”

      Vẻ mặt của chàng trở nên nghiêm túc, và chàng áp môi lên trán nàng. “ có từng cho em biết, tự hão về em đến mức nào chưa?” chàng hỏi. “Em can đảm và chân chính hơn bất kì ai mà từng quen biết. Em thể cứu giúp tất cả mọi người, điều đó đúng. Nhưng em, thể phủ nhận, cứu vớt đời .”

      Nàng hôn trả lại chàng và nhìn vào mắt chàng. “Aleric,” nàng . “Cập thuyền vào bờ , .”

      Chàng lùi người lại, và nhìn nàng với đôi mắt hiếu kì. “Tôi cho rằng ấy kế hoạch bất chính khác rồi đây,” chàng lẩm bẩm.

      Nàng đẩy vào người chàng, khiến con thuyền lại chòng chành. “Đúng đấy, vì em còn vai diễn chưa thể , ạ,” nàng thầm. “ vai diễn mà em quên chưa lên danh sách. Giờ, khẩn trương lên, chàng lười nhác! cũng có nhiệm vụ ở đây đấy.”

      Chàng nhe răng cười với nàng qua khoảng cách. “ sao?” chàng . “ tự hỏi nó là gì nhỉ?”

      “Em nghĩ có thể đoán được rồi,” nàng , đặt tay lên đùi chàng, rồi trượt từ từ lên .

      biết chắc,” chàng , mắt dán vào những ngón tay nàng. “ nghĩ não bộ của rời rã cả ra rồi.”

      Sidonie ngước lên nhìn chàng qua hai hàng mi đen nhánh. “ hứa với cha rằng có việc nữa phải hoàn thành trước khi ông mất,” nàng thầm. “Em chỉ đề nghị thôi, , rằng đến lúc thực công việc cách nghiêm túc.”

      Nghe đến đó, chồng nàng chộp ngay lấy mái chèo. “Chà, hò dô ta, Sid!” chàng , quay mái chèo với lực phi thường. “Chúng ta bao giờ được để mọi người nhận xét rằng Ác quỷ phố Công tước là loại đàn ông lẩn tránh nhiệm vụ!”

      The End

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :