1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Devil To Pay - Liz Carlyle ( 14c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      10.1

      Chapter Ten
      Nhờ đâu mà Ilsa và Inga được tưởng thưởng

      Nơi ở của Má mì Lucy là nhà chứa đặc biệt bất hảo tọa lạc ở địa điểm đặc biệt tai tiếng tại góc phố Solo. Ở đó có rượu ngon, đàn bà tự nguyện, và má mì Lucy xấu xí đến nỗi khiến những ở đó nổi bật như những con thiên nga khi đứng cạnh bà ta. Và đêm đó đức ngài Devellyn khó có thể ” khi Alasdair và Quin Hewitt xuất và lôi kéo chàng đến đó cho cái mà họ gọi là “ cuộc vui”. Sau rốt, tại sao chàng lại phải ? Chàng là người đàn ông giàu có, tự do và bị ràng buộc.

      Họ đến nơi lúc mười giờ, xem xét các , và nửa giờ sau, Quin chọn được cho mình nàng tóc vàng hoetrông khó bảo và dắt ta lên lầu với mô tả của ta là “làm nhanh” . Giờ quá nửa đêm, và Quin vẫn chưa chịu ló mặt xuống.

      Alasdair tựa người gần tới. “Dev, cậu có nghĩ là ta ăn tươi nuốt sống cậu ta rồi ?”

      “Dựa vào số tiền mà cậu ta trả.” Devellyn nhấp ngum rượu, thứ có mùi vị dường như thể chịu nổi đêm nay. Chàng vẫn còn hậm hực vì cuộc đấu khẩu với George Kemble.

      Họ ngồi uể oải cái văng dày cồm cộm bọc trong thứ vải màu đỏ tía quái đản và quan sát Ilsa và Inga Karlsson biểu diễn trước đám những quý ông trông đặc biệt chịu chơi ghé qua để thưởng thức bài hát và vũ điệu nổi tiếng của họ, thứ bao gồm loạt những động tác nhún nhảy, uốn éo, và kêu the thế. Và họ khỏa thân, hoặc là cũng khác gì như thế cho lắm.

      Ilsa và Inga từng khao khát nghiệp sân khấu, là của hiếm mà Má mì Lucy sắp xếp thành món khai vị hơn là món chính. Hay có lẽ nó giống như là trò thả mồi bắt bóng hơn. Chỉ có những quý ông rủng rỉnh nhất mới có thể chi nổi cái giá ác liệt mà Lucy đưa ra để có được phục vụ của hai nàng sinh đôi, vì vậy bà ta sai họ ngồi cái bục trong phòng khách, như màn giải trí quân bình mời gọi khách hàng bước qua ngưỡng cửa như bầy cừu được lùa . Tuy nhiên, sau khi chàng xem cho thỏa mắt, hay đủ tuyệt vọng, ta đồng ý trả tiền, hoặc là thuê thứ gì khác rẻ hơn. Má mì Lucy là món rẻ hơn.

      “Cậu biết , đêm nay tôi chịu thứ gì rẻ hơn đâu,” Alasdair , nghịch vớ vẩn gấu áo sơ mi hay tay áo khoác hay thứ phải gió gì đó, với nỗ lực đáng kể hầu tránh nhìn vào mắt Devellyn. Alasdair là kiểu người mà cảm xúc bộc lộ hết qua hành động. “Chúng ta thuê Ilsa và Inga ,” ta tiếp. “Chưa ai đặt trước, và có Chúa biết là chúng ta thừa sức trả món tiền đó.”

      Devellyn quá mệt mỏi---hay quá gì đó khác--- để tranh cãi. “Tốt thôi,” chàng đáp, đứng dậy khỏi ghế. “Tôi chủ chi.”

      “Sao chứ, tôi làm như nghe thấy!” Alasdair , nhảy bật lên. “dành vinh hạnh đó cho tôi, ông bạn.”

      Devellyn biết khi người Scốtlen đề nghị trả tiền cho bất kì thứ gì, người khôn ngoan nên thấy nghi ngờ, (người Scốt len vốn nổi tiếng tiết kiệm và keo kiệt), nhưng chàng quá rối trí để có thể nhớ đến điều đó. Alasdair huyên thuyên gì đó với Má mì Lucy, người trông như thể là bà ta quên cạo râu buổi sáng. Hai mươi phút sau, ta lại lẩn , để lại Devellyn mình với cặp sinh đôi trong căn phòng tối, ngột ngạt quá mức ở lầu---có lẽ , là cách xin lỗi của ta, cho chuyện đồng bạc Vespasian.
      (Đoạn sau này mình xin phép cắt bỏ, vì hơi thiếu “trong sáng”)

      Nhưng hình ảnh mặc tất lụa đột ngột đông cứng lại trong tâm trí Devellyn. Chàng ngó xuống việc Inga làm và bỗng nhiên, nó khiến chàng muốn bệnh. , chính xác phải ở hành động của . Hay là tác động của nó đến chàng. Mà là do… gian này. Hoàn cảnh này. là chàng phải trả tiền cho khoái lạc; rằng chưa có ai từng hiến dâng nó cho chàng vụ lợi chỉ vì họ muốn bản thân chàng. ra là, cho đên ngày hôm nay ở Vườn hoa Tu viện, chàng chưa từng cầu bất kì ai lên giường với chàng mà phải thò tay vào ví. Nhưng Sidonie phải loại đàn bà mà tiền có thể mua được.

      Lạy Chúa, đây phải thứ chàng muốn, chàng nghĩ.

      Thứ chàng mong muốn, chàng lại thể có được. Chàng cúi xuống và kéo Inga lên. “Xin lỗi,” chàng . “Việc này có tác dụng với tôi.”

      Và lần đầu tiên trong đời, Devellyn nắm bắt được rằng cơ thể và suy nghĩ của chàng có thể tách biệt với nhau. Và đầu óc chàng, khi chàng thực để nó vận hành, giành phần thắng. Luôn là vậy. Điều đó có thể giải thích cho việc vì sao chàng lại phải thường uống nhiều rượu đến vậy.

      này đến với chàng quá bất ngờ và ràng, chàng đứng lên và sửa sang lại quần áo trong khi Inga đứng đó, trông như đôi chút biết ơn. Ilsa, tuy nhiên, được hài lòng lắm.

      “Quỷ tha ma bắt,” ta , ràng phải vật lộn với thất vọng và vốn tiếng của ta. “Đến đây nào, Inga. chàng này ổn rồi. Chúng ta phải nhảy thôi.”

      “Nej då! nhảy nữa đâu!” em kêu lên mệt mỏi. “Chân em đau. Giờ em chỉ muốn nằm ngủ thôi.”

      cần bận tâm đến chuyện nhảy nhót đâu,” Devellyn . “Tôi lẻn ra qua cửa sau ở hẻm. Hai chỉ cần rung giường, giả bộ cho tốt, rồi khóa cửa lại và… à, nằm nghỉ hay gì đó là được.”

      “Gì cơ?” Ilsa kêu lên hoài nghi.

      “Được đấy,” Inga . “Nằm nghỉ nghe hợp ý em.”

      “Vậy tôi xin phép,” Devellyn , boa thêm cho Inga tờ mười bảng.

      Hai trợn mắt lên với nhau như thể cách nào ngờ được vận may của họ. Hay có lẽ họ thắc mắc về điên khùng của Devellyn. Nhưng dù là trường hợp nào, cùng lúc chàng thắt lại xong cà vạt, Ilsa nhún lên nhún xuống giường, trong khi Inga ngồi ghế rên rỉ, thở hổn hển và la hét. ““Yes! Oh, oh! Yes, yes, YES!”

      Devellyn nhìn trong ngưỡng mộ. Có lẽ biết đâu Ilsa và Inga gặt hái được thành công ở nhà hát chừng? Chàng chỉ biết lắc đầu, và, đâu đó giữa những “oh! oh! and a yes, yes!”, chàng bắt lấy thời cơ và êm thấm chuồn ra cửa.

      Trưa ngày hôm sau, mưa gió quay trở lại London, lần này mang theo cả lớp sương mù bao trùm cả thành phố như tấm chăn ám mùi khói than và cá ươn. Và sương mù vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Dưới tầng trệt nhà số Mười Bốn, mọi việc diễn ra được trôi chảy. Bình minh vừa ló rạng, bà Tuttle lồm cồm bò ra khỏi giường để chuẩn bị bữa sáng, nhưng chứng ho kinh niên của bà ta làm căn nhà ầm ĩ suốt cả ngày. Sidonie cảm thấy có chút hối hận. Dường như phải rượu đào là nguyên nhân khiến người phụ nữ tội nghiệp phải nằm nghỉ suốt ngày hôm qua.

      Vì thời tiết ẩm ướt, nên Meg bị phái làm tất cả các công việc chợ búa thay cho bà bếp, dù chúng thường tốn gấp đôi thời gian, do nàng luôn la cà trước cửa nhà Devellyn với hi vọng rằng Henry Polk ra ngoài và liếc mắt đưa tình với mình. Vì vậy, lấy làm ngạc nhiên gì khi buổi trưa đến, bà Tuttle sai đến tiệm bánh mì ở phố Great Russell, và Meg quay trở về đúng giờ.

      giờ đồng hồ trôi qua, và Sidonie suýt nữa định mở tung cửa ra và gào qua đường xuyên làn sương mù nàng nghe thấy tiếng bản lề cửa sập vào ở bên dưới. Vậy là Meg chịu về. Vừa lúc nghe được cơn ho khan và khò khè mới nhất của bà Tuttle bùng lên.

      Động lòng trắc , Sidonie tìm Julia trong phòng khách. “Chị có thể chịu đựng thêm bữa tối trứng ốp lết nữa được ?”

      Julia rời mắt khỏi việc may vá và ngước nhìn nàng. “Bà Tuttle thực khỏe, phải ?” chị hỏi đùa, rút lên mũi kim. “Tôi biết chúng ta có nên gọi bác sĩ Ketwell tới ?”

      Sidonie trao cho chị nụ cười héo hắt. “Em thông báo tin xấu này.”

      Nhưng dường như người đầu bếp của họ vẫn đủ khỏe mạnh để tham gia vào mấy chuyện phiếm. Sidonie mới được nửa đường cầu thang xuống bếp nghe thấy hai người hầu thầm to xen lẫn với những tiếng cười rúc rích.

      “Và lần, Henry kể, họ nhìn trộm vào phòng làm việc, và quang cảnh họ thấy là quý ngài Alasdair đó nằm vắt vẻo văng!” nàng nghe tiếng Meg tiếp. “Với đức ngài Devellyn nằm thẳng cẳng như xác chết, ngay chính giữa sàn nhà! Vẫn còn mặc nguyên áo khoác và bốt, bước loạng choạng như những tay thủy thủ say mèm khi người hầu đánh thức họ bằng cái vỉ nướng.”

      “Ôi ôi, đức ngài Devellyn đó,” bà Tuttle cay độc. “Ông ta là kẻ hư hỏng, tôi nghe vậy.”

      “Ồ, bác nghe đúng đấy,” Meg hạ giọng trả lời. “Đêm qua, họ xuống Soho và ở lại đó đến quá nửa đêm. Sau đấy, họ bỏ quên Wittle tội nghiệp, và cuốc bộ cả đoạn đường dài về nhà với đức ngài ê a hát thánh ca, và quý ngài Alasdair gõ gậy đường bồm bộp lên mặt thùng bia để làm trống bắt nhịp theo. Họ ghé qua nhà chứa rất nhơ nhuốc, Henry kể như vậy.”

      “Coi chừng cái lưỡi đấy, con bé này!” Bà Tuttle dọa.

      “Ôi dào, cháu phải gọi nó là gì khác được chứ?” Meg hỏi. “ nữ tu viện chắc? dù sao, nó có tên là động đào của Má mì Lucy, Henry thế, và họ đến đó thường lắm. Có lần, họ còn ở lại đó suốt ba ngày trời. Thế nào cũng vậy, nó là sào huyệt vô đạo đức. Nghe chói quá, phải ạ?”

      Bà Tuttle đáp lại với tràng ho khan bộc phát nữa, điều này tạo cơ hội cho Sidonie cố ý bước dậm chân mạnh xuống cầu thang. Cả hai người hầu ngước nhìn lên với vẻ vô tội. “Bác quay lại giường nghỉ được rồi đấy,” nàng bảo bà Tuttle, người gọt khoai tây và bóc hành. “Tôi làm nốt chỗ rau củ ấy trong khi Meg mời bác sĩ Ketwell.”

      Khi cả hai người hầu bắt đầu lên tiếng phản đối, Sidonie ngăn họ lại, giọng nàng sắc sảo đúng tính cách đặc trưng. “Chỉ lần này thôi, hai người có thể chỉ cần làm theo lời tôi được vậy?”

      Họ nghe lời. Meg đứng lên lấy áo khoác, trong khi bà Tuttle vội vàng chạy bổ về phòng, để lại Sidonie mình với con dao sắc và nửa thùng khoai tây gọt hết vỏ mà nàng thái thành những khoanh lộn xộn trong khi thầm mường tượng tất cả chúng là những bộ phận cơ thể Devellyn.

      Vậy là ta đến chỗ Má mì Lucy đêm qua, hả? Phập! Phập! Cạch! Nàng sao phải ngạc nhiên chứ? Cạch! Phập! Đó chẳng phải là cái chốn rẻ tiền mà nàng vốn nghĩ gã đàn ông như Devellyn thường lui tới hay sao? Và gọi cái chỗ của mụ Lucy là “sào huyệt vô đạo đức” chẳng khác nào gọi Nhà hát kịch Hoàng Gia là pháo đài của tao nhã.

      Ít nhất nàng có thể thấy an ủi ở điểm, nàng quyết định, chuyển dao sang đống hành tây. Ít nhất Devellyn phải chịu dằn vặt quá nhiều vì lời từ chối của nàng. Ít nhất ta cũng tìm đựơc thứ gì đó khác giải khuây khi đêm đến. Chắc nàng nghĩ là ta chịu thức thâu đêm trong đơn tĩnh lặng bên lò sưởi đấy chứ? , đời nào. Ác quỷ phố Công tuớc còn phải giữ danh tiếng. Sidonie ngó xuống và nhận ra nàng băm hành thành vụn.

      * * *

      “A!” Hầu tước Devellyn khi thấy Henry Polk quay vào nhà bằng cửa trước. “Ta hi vọng lởn vởn trước cửa nhà cả ngày trong sương mù những bốn mươi nhăm phút mà chẳng thu hoạch được gì?”

      Polk lúng túng. “Tôi dám chắc lắm, thưa ngài.”

      chắc?” Devellyn bùng nổ. “Thế, những gì, bạn? ta có biết gì ?”

      Những lời của chàng cục cằn hơn chàng dự định. Chàng thích bị đặt vào tình huống ê mặt khi buộc phải tra vấn những người hầu của chàng về những chuyện diễn ra trong chính ngôi nhà của mình, và kệ thây chuyện nhà người khác. Vậy mà những người hầu lại kháo nhau hiểu vì sao mà ông chủ vô tâm của mình lại chú ý quá mức đến những người sống ở nhà đối diện.

      Polk xòe tay ra cách biểu cảm. “Đó là tình huống khó khăn, thưa ngài,” ta thừa nhận. “Tôi nghĩ là các quý bà tiết lộ với Meg gì nhiều.”

      Có lẽ những người chủ của ta hiểu quá cái bản tính thích buôn chuyện của Meg, Devellyn nhận xét. Rồi chàng nghĩ theo hướng lạc quan hơn và vào phòng khách. “ có ý gì, khi họ tiết lộ nhiều?” chàng hỏi, ngồi xuống bên tách cà phê mà chàng vừa để lại vài phút trước. “ sống ở đó, đúng ? ta hẳn phải biết việc lại của họ chứ?”

      “Nghĩ thế thôi, thưa ngài,” Polk đồng tình. “Nhưng khi tôi cố tìm hiểu xem phu nhân Saint-Godard đâu vào tất cả những buổi tối tuần vừa rồi, Meg dường như còn chắc chắn cả về chuyện phu nhân rời nhà từ lúc nào nữa kìa.”

      “Quái quỷ! Sao thế được?”

      Polk nhún vai. “Meg ấy nghe thấy tiếng phu nhân và về vào những thời gian rất kì lạ,” người hầu trả lời. “ rằng phu nhân mang theo người hầu nào, mặc dù bà Crosby đôi khi làm tóc cho phu nhân vào buổi tối. Còn bình thường, phu nhân tự làm mọi việc và để ai biết. Phu nhân có dãy phòng gác và đóng cửa im ỉm trong đó với con mèo màu đen bự tổ chảng mà phu nhân mang về từ Pháp. Tâm với nó, Meg kể vậy.”

      Con mèo còn xứng đáng hơn Meg, Devellyn đoán, Ít nhất Sidonie cũng ngốc. Nàng che dấu điều gì đó, chàng nghĩ, và làm việc đó cách rất tài tình. “Này, vậy còn chuyện ông trai?” chàng hỏi. “Cái gã George Kemble?”

      Polk giờ gãi đầu gãi tai. “À, chúng tôi thấy hơi bối rối ở đoạn này,” người hầu . “Meg được biết là phu nhân có thể có hai hay ba người , nhưng ấy chưa từng thấy người nào ghé qua nhà.”

      Devellyn mò mẫm trong trí nhớ. trai tôi, Sidonie từng , tham gia nhóm người xấu nguy hiểm.

      Chắc chắn người này có góc bản tính xấu xa nào đó. ta giống hạng người mà người muốn chọn làm kẻ thù. Vậy George Kemble xấu xa và nguy hiểm đến mức nào? Hay thậm chí ta có thực là trai nàng? Sidonie--- hay như chàng phán đoán---là người Pháp, mặc dù trọng của nàng phải thừa nhận là rất . Còn người đàn ông Devellyn đụng độ ở Vuờn hoa Tu Viện lại chuyện với trọng thể nhầm lẫn được---và lại còn là giọng thuộc tầng lớp thượng lưu đặc trưng nữa là khác.

      “Xin thứ lỗi, thưa ngài,” Polk xen vào. “Nhưng có phải ngài vừa đến Kemble? Như kiểu gia đình diễn viên?”

      , chắc chắn ?”, Devellyn cáu gắt. “ ta chắc chắn có xuất thân danh giá hơn thế.”

      “Nhưng ngài chưa từng nhắc đến tên ông ta trước đó, thưa ngài,” Polk nhấn mạnh. “Cõ phải nó phát tương tự ạ?”

      Devellyn cân nhắc. “Ta cá là vậy sao?”

      trai tôi Ben---người làm việc trong sở cảnh sát River---có biết người sống ở phố Strand có tên tương tự,” Polk . “ gã kiêu căng chuyên kinh doanh những thứ khác thường.”

      “Những thứ khác thường à?”

      “Những món nữ trang đẹp mắt, biển hiệu của ta ghi vậy,” Polk giải thích. “Ngay ở góc rẽ nhà thờ St. Martin. ta buôn bán tranh ảnh, trang sức, và những món chế tạo từ lâu đời rất mắc tiền--- từ mà người ta thường gọi là gì nhỉ?--- đồ cổ. Như những bức tượng điêu khắc từ Ai Cập, và những tác phẩm của cái ông người Trung Hoa ngỏm từ cả nghìn năm trước.”

      hả?” Devellyn đăm chiêu.

      Polk hứng khỏi gật đầu. “Nhiều người quý tộc giàu có thường đến làm ăn ở đó,” ta đáp. “Ben có đưa tôi đến đó lần để mua cái ghim cài mũ cho sinh nhật mẹ tôi, và chính ngài thủ tướng cũng có mặt ở đó. mua cái đồng hồ bằng đồng giả vàng.”

      “Ngài Wellington ấy hả?” Devellyn . “Ta dám cá cái gã Kemble này chính là người ta hỏi.”

      Polk bắn sang cho chàng cái nhìn cảnh báo. “Dạ, cái gã Kemble mà tôi nhắc tới này rất nổi tiếng trong giới cảnh sát,” ta . “Đó là lý do vì sao Ben biết ta---hay là có thông tin về ta.”

      ta là người đáng ngờ à?”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      10.2

      Polk nhún vai. “ ta chắc chắn là dính nhiều tới lĩnh vực đó,” ta công nhận. “Trước nhất là buôn lậu và tàng trữ của gian. Và Ben các thanh tra cảnh sát ra vào đó thường xuyên để hỏi ý kiến ta chuyện này chuyện kia và cho ta xem cái này cái kia. Kemble giúp họ hết lần này đến lần khác, nhưng hết sức kín đáo, ngài hiểu ý tôi đấy. Và đôi khi, Ben , ngài thể biết liệu có nên tin ta hay .”

      Hầu tước khịt mũi. “Nghe chắc chắn là giống gã.”

      “Dạ, tôi đủ tư cách để đưa ra lời khuyên, thưa ngài,” người hầu của chàng , ràng là sẵn sàng để làm việc đó. “Nhưng tôi cẩn trọng hơn nếu tôi là ngài. Ben gã kemble này có bạn bè ở những địa vị rất cao. Quen thân với ngài Peel, và là tai mắt cho nhiều vị thẩm phán trong hạt.”

      “Các thẩm phán sao?” Devellyn .

      “Các quan chức hành chính,” Polk giải thích. “Và cả những người ở tận bộ nội vụ nữa.”

      Devellyn đẩy ly cà phê sang bên. “Vậy, xem ra phải là tay chủ hiệu tầm thường, hử?”

      “Ôi, đâu, thưa ngài,” Polk . “Chắc chắn là .”

      “Hừm,” Devellyn . “Rất lạ thường. Cám ơn, Polk. có thể lui ra được rồi.”

      Polk quay người , rồi đột ngột quay lại. “Thưa ngài, còn chuyện nữa.”

      “Gì?”

      “Ngài muốn biết, ngài , là liệu các quý bà có cuộc hẹn nào ,” ta đáp. “Meg phu nhân dự buổi vũ hội trong vài ngày tới. kiện rất sang trọng, ấy vậy, tổ chức bởi người bạn có địa vị cao trong chính phủ của Ngài Peel. ấy biết chuyện đó, vì quý và Crosby chuẩn bị váy dạ hội cho phu nhân.”

      “Lạ ,” Devellyn . “Ai? Khi nào?”

      ấy biết là khi nào, thưa ngài,” Polk thừa nhận. “Nhưng cái tên ấy nghe thấy, khi quý bà Crosby hân hoan kể về nó, là Walrafen, thưa ngài. Đức ngài Walrafen.”

      * * *

      Đêm hôm đó, Sidonie chuẩn bị trang phục cho cuộc hẹn buổi tối với cẩn trọng tuyệt đối. Sau khi vấn tóc lên cao, nàng mặc vào người bộ quân phục chuẩn úy hải quân; áo gi lê trắng, quần bó sát, và cái áo khoác trang nhã màu xanh dương đính khuy vàng và tay áo sẫm màu. chút hóa trang khiến đường nét khuôn mặt nàng cứng cỏi hơn và tạo hàng ria mép giả mờ nhạt, nàng chỉ còn cần đội mũ là hoàn tất. Sau khi vận lên người bộ đồng phục hải quân sang trọng hoàn hảo, Sidonie bắt đầu luyện tập dáng lắc lư của các thủy thủ. Nàng quan sát đủ trong những chuyến du lịch của nàng, vì vậy việc bắt chước lại khó khăn gì.

      Thomas ngước nhìn lên, nghiên cứu quang cảnh trước mắt với dửng dưng rất chi là…mèo. “Mày nghĩ gì nào, bạn?” nàng hỏi nó, ngắm nghía mình trong gương.

      Thomas xòe móng vuốt ra và bắt đầu bấm vào tấm thảm trải sàn của nàng.

      ý tưởng xuất sắc!” Sidonie lẩm bẩm. Nàng bới tung tủ quần áo cho tới khi tìm thấy con dao và vỏ bao cất dao của nàng. Cẩn thận, nàng giắt nó vào người và cúi xuống nựng con mèo. Thomas nhỏm dậy hai chân sau và dụi má vào đầu gối nàng. hiểu sao, cơn rùng mình kì lạ chạy dọc xương sống nàng. Thomas hiếm khi biểu lộ trìu mến như thế, trừ khi có thức ăn dính dáng vào. Nàng xua cái cảm giác khó hiểu ấy , bế con mèo lên hôn cái, rồi đặt nó ở giữa giường.

      “Ủ ấm nó , Tommy,” nàng , gãi gãi cằm nó lần cuối. “Tao quá lâu đâu.”

      Nàng nhìn lại gương lần nữa, xem xét cái mũ. Nó làm hỏng việc của nàng mất, nàng thảm não nghĩ. Bodley sắp xếp để gặp người tình gần đây nhất của lão ta trong nhà chứa. quý ông phải bỏ mũ ra cho đúng phép lịch trong những tình huống như vậy. Lưỡng lự, nàng thả tóc xuống và nhặt cây kéo lên.

      Đúng lúc đó, Julia bước vào và nhàng đóng cửa phòng lại. “Giờ Meg ngủ rồi, và bà Tuttle thiếp sau khi uống thuốc bác sĩ Ketwell kê cho.” Chị nhảy dựng lên và kinh hoàng khi nhìn thấy cây kéo trong tay Sidonie. “Ôi trời, lạy Chúa, em điên mất rồi!”

      Sidonie mỉm cười. “Đến mà xem, Julia, trông em có giống tay thủy thủ ? Tài hóa trang của em tệ chứ hả?”

      Nhưng chẳng có gì vừa mắt Julia được nữa. Những kế hoạch của Sidonie, chị thề rằng, quá mức. Sidonie chọc là do chị trở nên quá nhát gan. Julia dọa mách với George. Sidonie thách chị dám làm thế. Và như thường lệ, họ lại chẳng đến đâu.

      “À, ít ra ,” Julia nóng nảy, “đừng có làm hỏng bộ tóc đáng của em vì chuyện này.”

      “Vậy chị hẳn phải hóa trang nó cho em rồi,” Sidonie thách thức. “Em làm gì được tài năng như chị.”

      Hiển nhiên là vẫn còn ngần ngại, nhưng Julia vẫn ra khỏi phòng và quay lại với bộ tóc giả từ trong những cái hòm của chị. lời nào, chị kẹp chặt những cái ghim tóc, búi tóc Sidonie thành những lọn chặt đến phát đau, rồi kéo bộ tóc giả phủ lên cách vừa khít. Kết quả đáng nể. Sidonie hôn lên má chị bạn, cám ơn chị, rồi lẻn vào trong bóng tối của London.

      Nàng về hướng Tây, suy nghĩ và di chuyển như chàng trai trẻ, với cằm hất lên, vai ưỡn ra, và đôi mắt lang thang tự do. ai nhìn đến nàng, ngoại trừ hai ả điếm mắt đen lay láy lảng vảng trong bóng tối của phố Thánh Giá Vàng. Sidonie nghĩ về cách mà Bodley dụ dỗ người thanh niên trẻ vào tròng, thấy lạnh người, và tăng tốc để bước qua cổng.
      Công viên St. James lờ mờ trong ánh đèn khí. Nó bao trùm thứ ánh sáng tù mù quanh những cột đèn, thể nào lan ra xa hơn trong màn tối. Trời mưa, tạ ơn Chúa, và cũng lạnh, nhưng ở đây, gần bờ sông, sương mù vẫn chưa tràn lên. Nhanh chóng, Sidonie cân nhắc đến chuyện quay về. Mặt khác, người cũng có thể chết vì tuổi cao sức yếu trong khi ngồi ngắm đêm đẹp trời ở London. Và bao nhiêu người vô tội có thể bị Bodley lợi dụng trong khi nàng còn lưỡng lự.

      Nàng chọn con đường men theo mép công viên về hướng đông, đúng như Bodley làm. Ở bên phải nàng, cỗ xe ngựa có gia huy nhưng sang trọng đỗ lại ở góc Phố Mới, người giữ ngựa giữ chặt đầu lũ ngựa, người đánh xe uốn cong người bên dưới chiếc áo khoác nhiều lớp của ta, ngủ lơ mơ trong cái dáng điệu kì cục. Dù sao, cũng phải mấy tay người hầu của Bodley. Sidonie bước trong bóng tối. Bên trái nàng, đôi tán tỉnh nhau tản bộ về phía đài phun nước, đầu cúi vào nhau trò chuyện. người hầu nam và hầu , bề ngoài có vẻ là vậy. Nó khiến nàng nhớ đến Meg và mê dắm ngày càng sâu nặng của nàng với chàng người hầu bên nhà Devellyn. Nàng hi vọng chàng đó lòng. Và nàng cũng hi vọng rằng, Meg biết giữ mồm giữ mệng. Chìm đắm trong những suy nghĩ, Sidonie quá đường trước khi nàng kịp nhận ra. Nàng giật bắn đầu lên, và va thẳng vào người gã trai trẻ, đúng theo nghĩa đen là bị bật dội ra bởi gã trong bóng tối.

      “Tôi rồi đấy!” gã đàn ông càu nhàu, vội vàng túm lấy vai nàng khi nàng bị trượt chân. “Đứng cho vững chứ, bạn!” ta vỗ bồm bộp vào lưng nàng.

      Hành động tỏ ra đàn ông, khiến nàng yên tâm hơn. Sidonie mở miệng , và may thay nàng tìm lại được tông giọng thủy thủ của mình. “Xin lỗi, thưa ngài,” nàng . “Tôi để ý.”

      Nhưng gã trai ăn diện giờ lướt mắt khắp người nàng với vẻ hứng thú suy tính. Ngay lập tức, Sidonie nhận được khăn tay của ta, và ngón cái giơ lên thân mật từ trong áo khoác. “Có muốn được thăng chức lên Bộ Hải quân ?” ta hỏi, giả bộ như mở đầu cuộc trao đổi.

      Sidonie lắc đầu. “,” nàng đáp. “Ý tôi là, có. Nhưng theo cách thông thường thôi.” Nàng gật đầu ra hiệu muốn tạm biệt. “Xin lỗi ngài lần nữa. Chúc ngủ ngon.”

      Gã đàn ông ăn diện nhấc chiếc mũ rất bảnh bao của gã ra chào và nhìn theo khi nàng bỏ với vẻ hơi tiếc nuối. Nàng bỏ lại ta con đường trải sỏi, vẫn nhìn chằm chằm theo nàng. Chỉ lúc nữa thôi, nàng đến nơi mà Bodley thường để lại tay người hầu. Đúng rồi, ngay gần cái cây đó. Nàng hít thở sâu và thư giãn chút. Bất chấp bóng tối, nàng bắt đầu trông thấy nhóm quý ông ăn mặc đẹp đẽ dạo bước quanh những bụi cây, hút thuốc và trò chuyện vu vơ. Chỉ có vài người trong số họ có kèm theo với phụ nữ cùng giai cấp, còn lại đều là dân đồng tính và cười cợt vui vẻ. Bất nhẫn, Sidonie tự hỏi liệu bao nhiêu người trong số họ thực hạnh phúc, và bao nhiêu vẻ tươi vui chỉ đơn giản là màn diễn được tính toán để kiếm miếng cơm và cái giường ấm áp trong đêm đông.

      thêm vài thước, nàng ra đến phía gần bãi đất trống của công viên. Ở chân phố Great George, cỗ xe ngựa đỗ lại, và khi nàng ngang qua nó, nàng ngửi thấy mùi thuốc phiện thể nhẫm lẫn được thoang thoảng trong khí ẩm ướt. Thuốc phiện ư? Trong công viên St. James? Sau khi đêm xuống, công viên thực dường như trở thành nơi mà người ta đến để tìm trụy lạc.

      Sidonie lại lại dọc theo phần phía đông của công viên trong mấy tiếng liền nhưng tuyệt nhiên thấy dấu hiệu của Bodley hay những tay người hầu của lão ta. Tuy nhiên, ba lần liền, những quý ông khác bắt đầu tiếp cận nàng, mắt đánh giá, nhưng vồ vập. Nàng xua họ bằng mắt. Thế là đủ. Họ rời , và chú tâm vào những nơi khác. Nhưng rốt cục là, thậm chí những người đàn ông đẹp trai thơ thẩn này, cũng bắt đầu tách ra, vài người riêng lẻ hoặc với phụ nữ, những người còn lại bắt thành cặp, chuyền tay điểu xì gà và cuời đùa ầm ĩ. Đằng xa, chiếc đồng hồ đánh tiếng báo hiệu nửa đêm, thanh như bị bóp nghẹt và đìu hiu trong hơi ẩm.

      Thế này ổn, nàng nhận ra. Bodley hẳn đến đây đêm nay. Thậm chí thanh của các phương tiện giao thông bên ngoài công viên cũng bắt đầu nhạt dần. Sidonie cố xua cảm giác thất vọng. Cứ coi đêm nay như là lần thử nghiệm vậy. Nàng về theo phía phố Strand tấp nập, sáng đèn, nàng quyết định. Tránh theo đường chính, để đụng mặt George ra ngoài dạo, nhưng đủ gần để giữ an toàn. Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo đằng sau.
      Nnàg ngay lập tức giật bắn người, hành động ngốc nghếch. Nàng nhìn lại. có gì. Ngoài cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống nàng. Lạy chúa,. Chỉ là tuởng tượng của nàng. Nàng vẫn đứng mình trong bóng tối, nhưng xa khu dân cư. Nàng có thể nghe thấy tiếng cỗ xe ngựa chạy lóc cóc về hướng Charing Cross, chỉ cách đây hai phú bộ. Nàng bình tâm lại, cảm thấy phần an toàn hơn, nhưng vẫn kiểm tr lại con dao giấu trong túi áo khoác để đề phòng.
      Tuy nhiên, chỉ mấy phút sau, nàng lại nghe thấy gì đó--- hay có lẽ là cảm nhận được gì đó. Hay biết đâu chi là do nàng mất trí cũng nên. Phải công nhận, cuộc sống của nàng trở nên bất tuân ý muốn kể từ khi nàng chám trán Hầu tước Devellyn. Sidonie bắt đầu tin rằng người đàn ông đó đặt lời nguyền lên nàng.

      Thận trọng, nàng chuyển sang di con đường tắt về phía Whitehall. Nàng nhanh qua con phố vắng bóng người, và mất hút sau những toàn nhà dài dằng dặc dọc theo phố Scotland Yard. Có lẽ, đó là lựa chọn thiếu sáng suốt. Những tòa nhà chính phủ dọc theo bờ sông rất vắng vẻ vào giờ này trong đêm, trong khi những quán rượu và quán cà phê nơi phố Strand trêu ngươi nàng vì cách đấy quá xa.

      Nàng cảm nhận được thoáng qua của chuyển động ngay khoảnh khắc trước khi túm được nàng.

      Sidonie quay người lại, hất chân lên trong cú đá cao, nguy hiểm, mẹo mà nàng học được từ viên thủy thủ người Quảng Đông. Nàng đá trúng mạng sườn kẻ tấn công. lảo đảo bước lùi lại. Nàng lấy lại thăng bằng, nhún chân lấy đà, rồi lại vung người lên lần nữa. Gót giầy nàng trúng ngay cổ họng khi lồm cồm đứng dậy. Tưởng đâu mọi chuyện xong, nhưng chỉ hai phút sau, Sidonie bị lấn áp về số lượng. gã đàn ông khác túm được nàng từ phía sau, và kéo mạnh nàng vào người gã.

      “A ha, xem chúng ta vớ được gì này, Budley,” gã rống lên qua vai. “Có vẻ là tên nhóc khó bảo biết hai trò vặt vãnh đây.”

      “Cút !” Sidoni gào lên, vùng vẫy để đấm ta. “Cả hai ngươi.” Nhưng nỗi sợ khiến nàng nghẹn họng. Nàng đấu tranh với nó. Chúng là những kẻ lưu manh, nàng tự nhắc nhở bản thân. Tệ nhất cũng chỉ là bọn móc túi. Tên Budley giờ đến gần nàng, vẫn xoa xuýt mạng sườn. còn trẻ. Chưa có cả ria mép. Bàn tay dơ dáy và quần áo te tua. “Cút hả?” . “Quá ra vẻ cho tên thủy thủ nhãi ranh bị dồn vào chân tường đấy.”

      thô bạo túm lấy nàng, và cả hai tên ấn vai nàng vào bức tường đá nhớp nháp.

      “Tao thấy đây đúng là con mồi béo bở đấy, Budley,” tên thứ hai , dứ dứ mặt gần nàng. “ biết trong túi có gì, hả? ra từ công viên. Có lẽ tên nhóc này đêm nay kiếm được kha khá nhờ vào cặp mông bé ẻo lả của nó.”

      Budley tựa người lại gần và thọc tay vào túi áo nàng---bên túi trống . Sidonie phải quay ngay mặt . Giờ nàng còn ngửi thấy cả mùi hôi người ta. Hơi thở chua lòm. Nguời ngợm tắm rửa, lẫn với mùi mồ hôi. Và cả hai gã đều bị lên men, hay gần như thế đủ để cản trở đánh giá và tính toán của chúng. Nàng giật người mạnh, và suýt nữa cho ăn cùi chỏ lần nữa. “Tôi bảo cút cơ mà!” nàng gào lên.

      Budley liếc nhìn nàng đểu cáng, và xèo tay ra. “Tên Mary-Anns bé như mày thích dạo trong công viên St. James vào buổi đêm mà,” . “Ê, Pug, may từng thử tên kiểu này bao giờ chưa?”

      phải tao.” Pug đột nhiên nghe đầy kinh hoàng.

      Budley đẩy vai nàng. “Này, hay chúng ta lột quần áo nó ra và cho nó biết lễ độ.”

      “Lạy Chúa! Ở đây á?”

      Budley cuời nhăn nhở. “Sao ?” . “Tao thích vẻ ngoài của nó.”

      “Lạy Chúa, Budley, mày muốn cái đó của mày bị mục ra à?” đồng bọn của kêu lên. “Chúng ta chỉ cần thó hết những thứ trong túi rồi chuồn.”

      Sidonie chộp được thời cơ đó. Nàng lấy hết sức tung cùi chỏ. khí nổ tung trong buồng phổi của Budley, và chúi người tới trước trong tiếng kêu khò khè. Nàng xoay nguời và đánh vào ngang cổ họng Pug với mu bàn tay. Nó trúng đích. Budley nhào tới, nhưng Sidonie nhảy ra xa, và vung con dao của nàng lên.

      “Lùi lại,” nàng nạt nộ. “ tôi thề với Chúa, tôi cho ăn vài dao.”

      Budley tái nhợt và buông thõng tay xuống. Tên du côn tên Pug vẫn còn ôm cổ họng. Sidonie lùi ba bước, rồi quay người và nhào vào trong bóng tối, chạy nước rút về hướng phố Strand.

      Nhưng bọn chúng, dường như, vẫn chịu bỏ cuộc. Nàng có thể nghe tiếng những bước chân nặng nề của chúng trong bóng tối sau lưng. Sidonie vội vàng chạy vào gõ hẻm, lội bì bóm qua những vũng nước, và tệ hơn, chạy đến cầu tàu chở than gần Scotland Yard , thở hổn hà hổn hển. Cầu tàu dốc đứng trong bóng tối. bóng người.

      “Ở đây.” Tiếng Budley vang lên đáng ngại từ trong hẻm. “Tao thấy nó chạy vào đây.”

      Sidonie chạy cuống cuồng, luồn lách và len lòi qua mê lộ những nhà kho, hết cái này tới cái khác, rồi chạy dọc ra bờ sông. Northumberland, nàng nghĩ. Phố Northumberland dẫn tới phố Strand. Liều lĩnh, nàng nhìn quanh. Có ánh đèn le lói. ngọn nến từ ô cửa sổ làu. chiếc đèn lồng lắc lư từ con thuyền chạy lướt qua. Nàng có thể nghe thấy tiếng ai đó ngừng bám theo. Nàng lại rẽ lần nữa. Con sông mất hút. Hơi thở của nàng giờ vang mồn .

      Bất thình lình, khuôn mặt trồi lên trong bóng tối. “Ví của mày!” Pug rống lên. “Nộp ra mau!” Có ánh kim loại lóe sáng về phía nàng.

      Sidonie hét lên, và trả miêng lại với con dao của nàng, cắt trúng tay . làu bàu, chửi thề, và lùi lại. Sidonie bỏ chạy như bay qua khu chợ Hungerford, những quầy hàng của nó tối và trống . Nàng rẽ ở góc phố tiếp theo. Luồng sáng từ đèn đường làm chói lòa. Northumberland đây rồi. Tạ ơn Chúa. Nàng có thể trông thấy góc rẽ nối sang phố Craven, và lao về phía nó.

      Chỉ đên lúc đó nàng mới thấy đau. Vẫn chạy mải miết, nàng ôm lấy phần tay bị thương với bàn tay kia. Ấm. Ẩm ướt. Ánh đèn cha hòa trước mắt nàng. Sidonie vấp ngã và làm rơi con dao. Nó rơi leng keng mặt đường đá.

      * * *

      George Kemble thưởng thức ly rượu nho mười hai năm tuổi, và đọc đoạn văn thích của trong quyển Thời đại của Lẽ phải nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập ràng từ cửa ra vào dưới lầu. Kemble là con cú ăn đêm, đúng. Nhưng chấp nhận bất cứ ai làm phiền Thomas Paine và chai Quinta do Noval ’18 mà hẹn trước.

      Tiếng gõ cửa lại vang lên. Phía đối diện căn phòng, Maurice dừng ngáy và nhấc đầu lên từ sau lưng chiếc ghế tựa. “Chúng ta lại có vài tên say rượu đây mà, George,” ta cằn nhằn. “Trong hẻm.”

      tiếng khinh miệt, Kemble đặt quyển sách xuống, rút khẩu súng lục bỏ túi từ trong tủ ly, và cầm theo cây nến. Sau khi gia cố xong, xuống cầu thang dẫn ra sau cửa hàng.

      Tiếng đấm cửa dần dần chậm lại, chỉ còn rơi rới vài tiếng thịch đều. Kemble xoay ba cái then cửa to đùng chấn giữ cho cửa hậu, rồi nhấc cây nến lên khi mở nó ra. Trong ánh sáng tờ mờ, sĩ quan hải quân trẻ ngồi sụp xuống vẻ say xỉn ngay trước bậu cửa nhà , bên vai tựa vào tường gạch, bàn tay ôm lấy cánh tay kia.

      “Xin…” ta cố khó khăn. “Xin …bị cắt…”

      Kemble nghĩ đến chuyện buông súng xuống--- học được mọi mánh lừa đảo trong nghề nghiệp từ trường đời khắc nghiệt---nhưng đặt cây nến sang bên và trượt tay xuống dưới khuỷu tay của chàng trai. Lạy thánh Ala, quá muộn. Mắt chàng thủy thủ trợn ngược lên đầu, hai đầu gối oằn xuống và ta nằm ngất xỉu vắt qua ngưỡng cửa. Lúc đó Kemble mới chú ý thấy vết máu. Nó thấm qua lớp vải xanh dương, chỗ bị cắt rách nơi tay chàng trai giữ lấy, và nó trông rất tệ.

      Kemble buông thõng hai tay. “Thế đấy!” càu nhàu. “Coi như đứt đêm.” Rồi, gọi to lên lầu. “Maurice! Maurice, cậu xuống đây ngay! Có tay thủy thủ đầu đất nào đó tự vác xác đến hẻm đây này!”

      “Lại nữa à?” Maurice chạy ầm ầm như sấm xuống các bậc thang.

      Họ được nửa đường lên lầu, gã trai vắt vẻo vai Kemble, và Maurice chặn phía sau, rồi ta . “Giữ chặt đấy, George,” nhấc cây nến cao hơn. “ chàng sắp rơi mất mũ rồi.” Maurice đỡ được chiếc mũ đúng lúc nó tuột ra. “Chà, Chà!” ta tiếp. “Chúng ta có gì ở đây thế này?”

      Kemble ngó lại đằng sau qua vai, cố khụỵu xuống vì chịu sức nặng của thân mình nặng ít nhất là hơn năm chục cân. “Tôi biết chúng ta thế nào, Maurice,” , “Nhưng đầu gối tôi ổn đây. tiếp .”

      Maurice giơ cây nến lên. “Nhưng George, chàng này mang tóc giả,” ta , thò tay xuống dưới mép bộ tóc giả sắp tuột ra.

      Maurice im lặng trong lúc. “Chính xác hơn… đây thậm chí phải là chàng trai.”

      “Quái quỷ!” Kemble .

      , còn tệ hơn thế,” Maurice lẩm bẩm, giữ lấy bộ tóc giả giữa hai ngón tay như giữ con chuột đầy rận.

      “Tệ hơn là sao?” Lưng Kemble sắp gẫy đến nơi. “Còn gì tệ hơn là cái xác máu me mặc áo gi lê xanh ở ngay ngưỡng cửa nhà cậu?”

      Maurice đứng thẳng người lên, giơ cao cây nến, và nhún vai. “À, ông bạn, tôi thực lòng hi vọng tôi sai,” ta . “Nhưng có vẻ như chiếc áo gi lê xanh này là của em .”


      Năm phút sau, họ đặt người từng là tay thủy thủ nào đó nằm chiếc giường trống. Kemble thôi quát mắng um sùm vì hiểu em để mình dính vào vụ bê bối nông nổi, khinh suất nào, trong khi Maurice vội chạy dựng bà hầu bếp dậy.

      “Lạy Chúa lòng lành, thể tin nổi em nữa!” dứt đứt những cúc áo chiếc áo khoác của Sidonie và mở toang nó ra. “Chẳng lẽ dong duổi biển vòng quanh thế giới trong khi vắt vẻo cột buồm với con dao ngậm giữa hai hàm răng chưa đủ nguy hiểm với em hay sao hả? Em lại còn phải tham gia vào cái trò hải quân quái quỷ chết tiệt này nữa?”

      giường, em bắt đầu cựa quậy. “Ôi,” lẩm bẩm.

      Xoẹt! Xoẹt! Chiếc kéo của Kemble cắt đứt đường may phía vai của chiếc áo khoác. “ bảo rồi, có thể mang em cùng các chuyến tàu, Sid,” tiếp. “Nếu đó là điều em muốn. Đúng ? Đúng hả?”

      “Oái,” làu nhàu. “Dừng lại .”

      thể làm thế được. Tim bật lên tận họng. Có đúng là chỉ có vết thương thôi ? Nó có bị sưng tấy ? Cầu xin Chúa, phải là vết đâm. Xong xuôi, lôi tuột chiếc áo ra khỏi người và ném nó xuống sàn. giật cái áo gi lê vấy máu ra từ bên dưới, kinh hoàng khi thấy tay mình run rẩy. Lạy Chúa, tay chưa từng run rẩy.

      Máu ướt đẫm như rượu vang đỏ đậm đặc thấm qua áo sơ mi của . Chớp trắng. Chớp đỏ. Kemble cảm thấy hoảng loạn, cảm giác giờ chiếm ngự mà chưa từng biết đến. vồ lấy cây kéo và cắt ống tay áo từ cổ tay lên đến vai. Vết cắt đầu tiên rạch ngang qua cánh tay , khủng khiếp và há miệng. Tuy nhiên, chiếc khăn quàng cổ dùng để băng bó quanh nó khi ở dưới lầu giúp cầm được máu.

      Maurice mang lên cái chậu nông và lại chạy biến . miếng vải trắng trôi nổi như bóng ma bé kì quái trong làn nước nóng. Kemble cắt nốt ống tay áo còn lại của Sidonie, thấy vết thương nào khác, rồi đến lớp vải dầy phủ nơi ngực . Quá muộn, nhận ra bó ngực lại với dải vải li nen nhuộm trắng. xé toạc những mảnh vài và quăng nó xuống sàn. Sidonie hẳn có thể xấu hổ khi biết nhìn nửa khỏa thân. Quá sức tệ hại. Đó cũng đủ để trừng phạt làm lo sợ muốn chết. Với ý nghĩ đó, Kemble đặt kéo xuống, nhìn xuống phần cơ thể vừa hở ra của em , và hơi thở đột nhiên dồn nén lại trong ngực .

      Lạy Chúa. Ôi, lạy Chúa tôi…

      “George?” lẩm nhẩm yếu ớt, hàng lông mi nhấp nháy. “Ôi, George ơi, em…ngu quá.”

      Ngu ngốc. Đúng, từ đó chính xác. Kemble nhắm mắt lại, rồi lại mở choàng ra, nhưng có gì thay đổi. Nỗi kinh hoàng --- vết xăm kinh khủng---vẫn còn đó, đen bóng như con bọ cạp ngực .

      Sidonie rờ rẫm tay tấm khăn trải giường và tìm thấy những ngón tay . “George,” thào. “George…em… chảy máu đến chết đúng ?”

      ,” trai đáp dứt khoát. “Ồ, đâu. Em . Bởi vì treo cổ em lên trước .”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11
      Khởi đầu của những cuộc chất vấn

      Sau cùng, Kemble bắt em nuốt trôi hết liều thuốc có mùi vị ghê tởm, rồi tự tay khâu vết thương cho . Ôi trời, quẫy đạp vùng vẫy nhưng thất bại và đe dọa làm cho những phần cơ thể riêng tư của bị tàn tật, sử dụng những từ ngữ mà quý nên biết, chứ đừng tính đến chuyện ra trôi chảy như thế. Nhưng rốt cuộc, thuốc ngấm khiến lả . Kem kết thúc công việc, cắt nốt đoạn băng thừa bằng lụa, rồi nốc hết nửa lít rượu brandy.

      Đương nhiên, đó phải là lần đầu tiên khâu vết thương cho ai đó--- và nó tốt hơn nhiều so với sợi dây thòng lọng treo cổ của gã đao phủ mà đáng được nhận, nếu ai đó khác nhìn thấy cái hình xăm chết tiệt nằm sờ sờ ngực . Sau đó lau sạch mặt cho tới lui trong phòng cho đến khi, đâu đó vào khoảng giữa trưa, Sidonie bắt đầu cựa quậy. Rồi, phẫn nộ, lo lắng, lẫn nỗi kinh hoàng đến cồn cào ruột gan của vượt quá mức chịu đựng.

      “Vậy ra em chính là Thiên Thần Đen khét tiếng đấy!” vào tối hôm đó, khi ngồi dậy được để lót dạ với tô súp loãng. “Vị thánh đỡ đầu cho những phụ nữ khốn khổ! Người hùng Robin Hood! L’ange noire!--- đương nhiên rồi, là từ tiếng Pháp cho kẻ ngốc mắc dịch ưa gây chuyện!”

      “Kìa George!” kêu lên, khi xoay người và hiên ngang tiến về phía chiếc giường nằm. “ bao giờ chửi thề trước mặt các quý cơ mà!”

      “Nhưng em phải là quý !” phản bác. “Em là kẻ mất trí thích tự sát với hình xăm ngực!”

      Sidonie ghé mắt liếc nhìn ngang qua miệng bát súp. “Em thể tin là lại cắt áo em ra!”

      “Thế em thích làm gì hơn?” cãi. “Để em nhiễm trùng với vết thương nào đó mà nhìn thấy à?”

      Sidonie thở dài và đặt bát súp xuống. “Em bắt đầu ước giá mà làm như vậy,” . “Em chưa bao nghĩ, George, rằng chỉ trích nghiêm khắc như vậy.”

      “Ồ, Đúng là người thích đùa!” Kemble . “ ra em bao giờ định cho biết--- vì em biết làm gì đấy.”

      sao?” thách thức. “ định làm gì nào? có phải chồng em đâu, George. Đương nhiên cũng chẳng phải cha em. thể ngăn cản em được.”

      Kemble rướn người ngang qua giường và trao cho em cái nhếch mép xấu xa nhất. “ thể sao, em ?” gầm gừ. “Cứ thử xem. trói gô em lên khoang tàu trọng tải Boston, nhanh đến mức em còn kịp kêu “Đồ chết trôi! nữa cơ.” (Shiver me timbers – câu rủa của thủy thủ)

      Sidonie thể tin vào tai mình. Nàng chưa từng nghe George lạnh lùng như vậy. À, với người khác có. Nàng cố hít thở sâu, để có thể mắng nhiếc thậm tệ, nhưng có gì đó ổn, hơi thở của nàng bị vướng mắc, và nàng thay vì thế bật khóc nức nở. trai nàng giờ ngồi bên nàng giường và kéo nàng vào lòng trước khi nàng biết định làm gì. “Ôi, Sid, đừng khóc!” nằn nì. “Ôi, lạy Chúa, xin lỗi. xin lỗi. xin lỗi mà.”

      “Ui da!” nàng kêu lên, nấc cụt trong những tiếng nức nở. “Vết khâu của em, George.”

      Thận trọng, bỏ nàng ra. “Ôi trời, Sidonie,” . “Nhân danh Chúa, em làm cái quái gì vậy chứ?”

      Nàng thể lấy lại được nhịp thở. “Ôi, nó---nó---nó rất khó giải thích!” nàng rền rĩ.

      “Vậy em phải cố thôi,” , rút chiếc khăn tay và giơ nó ra như thể nàng là đứa trẻ cần phải xì mũi.

      Và nàng cố, cố kể cho tất cả mọi việc, nhưng nó trở thành câu chuyện thiếu mạch lạc nghẹn ngào nước mắt. Từ chuyện nàng bắt đầu cảm thấy chán đời và vô dụng như thế nào. Quá đau buồn khi phải cố nén trống rỗng trong tim sau khi biết được phản bội của Pierre---và cuối cùng, là cái chết của ta. London gợi lại quá nhiều kí ức buồn về người mẹ của họ, và nàng khi đó bắt đầu tự hỏi, liệu việc mình trở về quê hương có phải là sai lầm , biết bằng cách nào, tất cả mọi chuyện dường như hùa vào với nhau và chụp lấy nàng vào buổi chiều.

      Nàng ngắm nghía hàng hóa qua các ô cửa kính ở phố Bond, với hi vọng hão huyền rằng, cái mũ mới có thể thay đổi cuộc đời nàng---hay ít nhất cũng khiến nàng vui vẻ hơn--- quý ông hách dịch bước ra từ cửa hàng trang phục phụ nữ cùng với quý thanh nhã, danh giá bên cạnh. Sidonie nhìn theo khi hầu vội vàng sau ông ta, biểu của rất đau khổ, bụng lại mang bầu. Đáp lại, quý ông kia đẩy ra khỏi lối của và đỡ quý vào xe ngựa.

      hầu bắt đầu van xin. “Làm sao ngài lại có thể nhẫn tâm để con ngài chết đói chứ?” Sidonie nghe tiếng khẽ.

      Gã đàn ông cười lớn và quất roi giục cặp ngựa xám xinh đẹp của ta khởi hành. “Bọn đĩ!” cằn nhằn, liếc nhìn miệt thị từ trục xe. “Chúng có quá nhiều khách hàng, chẳng còn biết ai vào với ai.”

      trông như thể bị choáng váng, rồi òa khóc. Quý duyên dáng chỉ ngồi đó nhìn khi cỗ xe chuyển bánh, biểu cảm của ta là hòa trộn kì lạ giữa thương hại và khinh rẻ.

      Có điều gì đó trong Sidonie nảy lên. buồn chán của nàng biến mất, và thay cho nó là nỗi căm phẫn chính đáng bùng cháy. Nàng truy tìm tên tuổi của gã nhà giàu, và Thiên Thần Đen ra đời. hầu giữ chân rửa bát ở nhà ta giờ có bốn ngàn bảng với lãi xuất ba phần trăm, và căn nhà gần khu đầm lầy.

      George quan sát nàng điềm tĩnh và lại bắt đầu tới lui. “Cứ tiếp tục , em .”

      hiểu sao, Sidonie tiếp tục ngớ ngẩn phun ra tất cả mọi chuyện. Tất cả, trừ việc tiếp tay của Jean-Claude. Nàng kể cho trai nghe về những người phụ nữ nàng giúp và về số tiền nàng thường quyên góp cho quỹ Nazareth, luôn trong bộ hóa trang góa phụ yếu ớt và tấm mạng che mặt dầy.

      “À, quỹ Nazareth,” trai nàng răn đe. “Cảnh giác đấy, em . Những quý bà tử tế làm từ thiện ở đó phải những kẻ ngốc đâu.”

      Sidonie nhớ lại ánh mắt thấu suốt của quý bà Kirton. , chắc chắn phải kẻ ngốc, Sidonie nhún vai xua nó và kể nốt cho George nghe về khuôn mặt bầm tím của Amy Hannaday và việc nàng theo đuôi lão Bodley vào công viên St. James.

      George đột nhiên mất hết cả thần sắc. “Lạy Chúa tôi!” hét lên, ngồi xuống giường và túm lấy tay nàng trong tay . “Bodley! Nghe này, Sidonie--- em biết mình mạo hiểm đến mức nào đâu.”

      Sidonie nheo mắt. “Em thừa sức trị những gã như Bodley.”

      , đồ ngốc, em thể đâu!” trai nàng thầm. “Bodley thuộc vào loại những quý ông lười nhác, hư hỏng của em đâu. Lão ta sống cuộc sống mà em thể gọi là--- sống, cầu Chúa cho em đừng bao giờ biết đến nó! Em thể thăm dò hết được thế giới của lão; phạm vi của những nhà chứa và lũ đâm thuê chém mướn cùng bọn buôn trẻ con. Sidonie, chúng giết hết, thậm chí cả trẻ con, mà mảy may nhìn lại. Em nhận thức được hết nguy hiểm đâu.”

      “Ồ,” Sidonie nhướng mày lên. “Còn có?”

      Mặt George tối sầm lại. “ biết quá nhiều hơn là muốn,” đáp. “Em quên là sống nhờ vào trí khôn của mình từ khi mới mười bốn tuổi hay sao.”

      “Trong cái bè lũ mại dâm, đâm thuê chém mướn, và tương tự ư?” nàng nhấn mạnh.

      “Ở gần mép của chúng, đúng,” nạt, đôi mắt giờ quắc lên giận dữ.

      Nàng nhìn với vẻ cáo buộc. “Nhưng đâu cần phải sống dựa vào trí khôn, George,” nàng . “ có thể trở về nhà. Với Mẹ, và với em. Chắc chắn sống cùng chúng em còn tốt hơn là sống như cách của ?”

      George im lặng; quá im lặng, nàng sợ rằng nàng vừa gây ra vết cắt thể bù đắp nổi trong mối quan hệ của họ. “ cá là vậy,” cuối cùng trả lời. “ lẽ ra nên về nhà, Sid. Nhưng quá trẻ và quá kiêu hãnh. Và căm ghét cha. ghét những lần ghé thăm của ông ta. ghét những lời dối trá của ông, và những gì ông ta làm với chúng ta. Tất cả chúng ta, bao gồm cả mẹ. Lạy Chúa, bà quá dễ bị phỉnh nịnh. Quá dễ bị dụ dỗ.”

      “Quá dễ tuyệt vọng,”Sidonie nhàng cắt ngang.

      “Đúng,” . “Cả điều đó nữa.”

      “George,” Sidonie . “ có… có quen những gã như Bodley ?”

      Ánh mắt cương quyết. “ học được cách tránh xa bọn chúng, “ đáp. “Và cũng học được cách làm việc đó tàn nhẫn. Đó, Sidonie, là cách duy nhất em sống sót được đường phố.”

      Sidonie nhìn chỗ khác. George vẫn buông tay nàng ra. Nàng hít thở sâu và kéo tay ra khỏi nắm tay . “Mẹ từng ”--- giọng nàng buột ra thành lời thầm--- “Bà tự bán mình, George. Cho những kẻ giàu có. Và bà cố tình làm việc đó. Để bỉ mặt cha.”

      Cơn giận lại sáng lóe lên. “Bất kể làm gì, cũng làm việc phải làm,” nghiến chặt răng. “Và dưới chứng giám của Chúa, đổi họ tên---chộp lấy ngay cái tên đầu tiên nảy ra trong đầu. còn là George Bauchet hàng thập kỉ rồi. Và cư xử như cha và mẹ, Sidonie. tự lo lấy thân mình, bằng trí khôn, bằng tàn nhẫn, và bằng mồ hôi nước mắt của .”

      “Ôi, George!” Sidonie thầm, với lấy . “Em chưa bao giờ thấy xấu hổ vì đâu.”

      Nhưng trai nàng dường như còn nghe thấy lời nàng nữa. “Đúng, có lẽ tên trộm, tên lừa đảo, hay gần như thế,” gằn giọng. “Nhưng sống theo cách của , em ạ. có từng làm trai bao ư? vài kẻ có thể vậy. thèm quan tâm. học được cách cư xử thanh nhã và phong cách, và học nó từ những quý ông bảnh bao nhất trong thành phố--- loại tầng lớp luôn tránh xa mẹ, vì tất cả những lối sống của bà.”

      Nàng vươn người tới để chạm vào . “George, em nghĩ là em hiểu rồi.”

      Nhưng George vẫn ngừng lại. “Và khi trở thành người hầu phòng, Sidonie, là người giỏi nhất London. Và khi trở thành chủ tiệm, biến mình thành kẻ giàu có trong vỏn vẹn ba năm trời. làm tất cả những việc này bởi vì, bao giờ quên những gì được học từ đường phố---chính những kẻ như Bodley dạy cho . Nhẫn tâm ư? , Sid, bao giờ trở thành loại người như cha. bao giờ là Công tước Gravenel. Nhưng dù là ai, chính tạo nên con người đó. mong đợi gì vào cái dòng dõi quý phái mà được ban cho. Và trong khi người ta có thể nhạo báng sau lưng , họ cũng có gan ném thẳng những lời đó vào mặt .

      Sidonie thấy nước mắt dâng ngập mi. “ ai nhạo báng , George,” nàng thầm. “ ai dám. Mà cũng ai muốn.”

      George bật cười hơi cay đắng, lại cầm lấy tay nàng, và cúi đầu xuống cho đến khi úp vào hai đôi tay siết lấy của họ. “Devellyn có đấy,” nó với tấm khăn trải giuờng. “ nhìn thấy điều đó trong mắt ta lúc ở Vườn hoa Tu viện.”

      “Chính trêu tức ta, George.”

      Kemble thở dài và nhấc đầu lên. “Cho dù em định làm gì với ta, Sidonie, em phải dừng lại ngay. ta là tên vô dụng, biết vậy, nhưng chúng ta nên mong ta bị tổn hại gì.”

      thế là sao?” nàng thách thức. “ nghĩ em định làm gì với ta được chứ?”

      trai nàng nhún vai. “Bất kể nó là gì, nó cũng điên rồ,” nhàng khẳng định. “Chỉ cần dừng nó lại---tất cả. Em thể thay đổi thế giới, em . Em thể thay đổi được những gã đàn ông này. Vô ích thôi.”

      Lời của cắt sâu vào tâm can nàng. “Sao dám việc em làm là vô ích!” nàng hỏi gặng. “Em giúp đỡ những phụ nữ bị lợi dụng. Em biết em là ai! Có lẽ em ngừng nghỉ cho đến khi họ treo cổ em.”

      trai nàng kéo mạnh bên tay bị thương của nàng. “Sidonie, đồ ngốc này, người ta treo cổ em mất!” . “Có những cách khác sáng suốt và an toàn hơn để giúp đỡ những người bị áp bức. Và việc em lừa gạt, đánh cắp của vài kẻ giàu có ích kỉ cũng xóa nhòa được tiếng xấu con hoang của chúng ta. Nó nâng cao phẩm giá của và hạ thấp Devellyn. Nó thay đổi được những gì mà cha làm với mẹ---và chắc chắn khiến bà trở nên được tôn trọng hơn.”

      Sidonie nhìn hoài nghi. “Sao cơ, em chưa từng nghĩ đến những chuyện đó.”

      “Có. Em có. Em cố trả thù những tội lỗi của cha cũng như của những kẻ giàu có ngu ngốc mà em lên án. Đừng có tự dối gạt bản thân.”

      “Vớ vẩn!” nàng . “Em nghe nữa đâu.”

      nàng lại lắc người nàng. “Sidonie, chịu ngồi yên nhìn em tự làm hại bản thân trong khi cố trả thù sai lầm thể sửa chữa đâu. Và đó chính là việc em làm. Thậm chí đến cũng có thể nhận thấy nó.”

      Đột nhiên, Sidonie muốn khóc. Đầu nàng đau, tay nàng đau, và mọi thứ trong cuộc đời nàng dường như trôi tuột hết. George có đúng ? Phải chăng nàng sống ảo tưởng trong câu chuyện thần tiên trẻ con ngớ ngẩn, nơi những kẻ xấu bị quả báo, và những người tốt sống hạnh phúc mãi mãi về sau?

      “Ôi, lạy Chúa!” cuối cùng nàng . “Công lý có còn tồn tại , George? Mẹ có được gì cả. Và cũng có cả chút hi vọng. Cha gây ra điều đó cho bà. Ông ấy đoạt mất hi vọng của bà. Nhưng bao giờ trả lại nó.”

      “Và em thể bắt ông ta trả, em quý,” đáp lại, giờ giọng đầy dịu dàng. “Ồ, có lẽ em có thể bắt vài kẻ khác trả giá, vài lần. Nhưng chỉ khi em bắt gặp chúng. Và cũng chỉ được thời gian thôi. Nó đáng để em mạo hiểm cái cổ đâu.”

      Sidonie sụt sùi. “Vậy những phụ nữ vô tội vẫn tiếp tục bị gạt gẫm, lợi dụng, và sống cực khổ sao?” nàng . “Và có ai báo thù cho họ?”

      đến lúc trưởng thành rồi, Sidonie.” Giọng trai nàng tế nhị. “Mẹ chưa bao giờ chịu khổ cực---à, có lẽ chỉ lúc đầu thôi, nhưng nó kéo dài lâu. Bà thích các vở kịch cao cấp. Bà thích những thứ chất lượng tốt. Và thứ bà chắc chắn thích nhất là trở thành trung tâm của mọi chú ý. Đó là lí do vì sao mà em bị gửi đến trường, em , nhớ chứ? Tuổi trẻ và sắc đẹp của em trở nên lấn áp cả bà.”

      Đầu Sidonie giờ lại bắt đầu nhức bưng bưng. “Có lẽ đúng,” nàng , ấn mấy đầu ngón tay lên thái dương. “Ôi, Chúa ơi, George! Em muốn biết gì nữa đâu!”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      11.2

      trai nàng hôn lên trán nàng, rồi đứng dậy. “ muốn cho em xem thứ này,” . rời khỏi phòng và quay lại với tờ báo, mở nó ra. chỉ cho nàng mẩu tin .

      “Đây là lí do vì sao mà muốn em tránh xa Devellyn,” . “ ta tìm em, em ạ. Dò hỏi. Điều tra. Kích động. Và sớm hay muộn, có người tiết lộ.”

      “Chỉ có Julia biết thôi, và chị ấy thà chết còn hơn.” Nhưng Sidonie vẫn đón lấy tờ báo. Mẩu tin xíu, nhưng từ ngữ rất ràng.

      Nếu Ruby Black, sống ở Southwark, chịu đến đầu thú với ông Brown và Pennington đường Gracechurch và chứng minh được thân phận , bị tổn hại gì, và nhận được đề nghị tài chính rất có lợi cho .

      “Lạy Chúa!” nàng thầm. “Đây là báo của hôm nay ư?”

      “Báo cũ từ vài ngày trước rồi,” công nhận. “Nhưng em tự đào mồ chôn mình đấy, Sid, khi thậm chí để Devellyn nhìn thấy em bộ phố. Và bất kể em có là Thiên Thần Đen hay , em chắc chắn nên loanh quanh trong thành phố tay bám cánh tay ta như lần trước.”

      George đúng. Nàng biết đúng. Nàng câu giờ bằng cách đọc lại mẩu tin lần nữa. “George này,” nàng hiếu kì. “Làm thế nào biết?”

      “Biết gì, em ?”

      “Về việc Devellyn cho đăng mẩu tin này,” nàng trả lời. “Cái tên Ruby Black nghi ngờ gì là được bàn tán trong nửa số các câu lạc bộ ở London. ràng là, cũng nghe về nó. Biết đâu là ai khác cho đăng nó sao?”

      George lắc đầu. “ đâu,” đáp. “Brown và Pennington là, sau rốt, những cố vấn pháp luật của ta.”

      “Nhưng sao biết được?”

      George nhún vai chậm rãi. “À, chỉ đoán thôi,” thừa nhận. “Nhưng hai người đó từng là cố vấn của Công tước Gravenel và những người thừa kế từ ngày xửa ngày xưa ấy. Đó là lý do vì sao bài báo khiến chú ý.”

      “Công tước Gravenel ư?” nàng lặp lại thiếu tự nhiên.

      “Những cố vấn của cha ấy mà, Sidonie,” nhắc cho nàng nhớ. “Có Chúa chứng giám nhìn thấy tên của họ đủ giấy tờ. Những món tiền trợ cấp ít ỏi mà mẹ nhận được? Nó được chuyển tới thông qua Brown và Pennington. Mỗi ngày đầu trong quý, chính xác như bộ máy đồng hồ.”

      “George!” nàng thào, tay nàng chìa ra để túm lấy cánh tay trai. “Ôi, lạy Chúa, George, gì thế?”

      Khuôn mặt trai nàng dịu . “Em biết sao?”

      Sidonie úp bàn tay lên trán. “Aleric,” nàng lẩm nhẩm. “Tên ta là… Aleric. Và họ của ta, tại sao chứ, là Hilliard, phải nhỉ? Em đoán, thấy đấy. Em biết gì mà. Em chưa bao giờ hỏi. Ôi, Chúa. Em mới ngu ngốc làm sao!”

      “Hilliard, đúng rồi,” George bình thản. “ ta trở thành người thừa kế của Gravenel sau khi trai ta chết.”

      cảm giác lạ lùng, tồi tệ ép chặt cổ họng nàng. “Đó chỉ là tai nạn thôi, George,” nàng phản đối. “Chỉ là tai nạn. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến việc chúng ta là… họ hàng! Gần đến mức nào? Lạy Chúa, George, em nghe .”

      “Khá xa,” đáp, nhún vai. “Có lẽ người họ hàng thứ hai chuyển ? Khi cha chết mà có con trai---“

      người con trai hợp pháp,” nàng ngắt lời.

      “Đúng, gì cũng được,” càu nhàu. “Dù thế nào, sau đó tước hiệu được chuyển xuống tít những nhánh dưới trong họ tộc, đến nỗi thể nhớ hết được. Vị công tước tại là người rất ngay thẳng, đáng tin cậy. hề giống cha chúng ta. Đương nhiên là cũng chả giống cậu con trai của chính ông ta.”

      Nhưng đầu Sidonie giờ nện thình thịch. “ em họ!” nàng rên rỉ. “George, sao cảnh báo em ngay lần đầu tiên khi em đề cập đến ta?”

      “Vì ghê tởm việc nhớ lại quá khứ,” vặn lại. “Và ghét cay ghét đắng nhắc đến Devellyn, kẻ có được mọi thứ thế giới và phí phạm nó. Ngoài ra, em , khó mà nghĩ được là nó có liên quan. Làm sao biết em định làm gì chứ?”

      Sidonie gật đầu yếu ớt. “Vâng. Vâng, đương nhiên, em hiểu rồi.”

      Nhưng George vẫn nhìn nàng cảnh giác. “Em , làm sai sao?”

      “Sai ư? Về việc gì?”

      “Nó có gây rắc rối gì ?”

      Sidonie im lặng trong lúc lâu. “,” cuối cùng nàng . “, George. Em đoán là .”

      “Tốt,” George , vỗ lên tay nàng. “Vừa nãy, em khiến lo lắng đấy. Giờ ngủ , Sidonie. vài ngày nghỉ ngơi khiến em suy nghĩ tỉnh táo hơn.”

      Sidonie đẩy cái bát ra, và lắc đầu. “Em phải về nhà,” nàng . “Buổi vũ hội từ thiện của Walrafen tổ chức vào thứ Năm. Em còn phải hộ tống Arbuckle.”

      “Em phải nghỉ ngơi,” trai nàng cứng rắn hơn. “Chúng ta xem em có được cho đến thứ Năm.”

      Sidonie nhìn theo khi đứng lên, quắc mắt lên với từ giường. Nhưng ra đến ngưỡng cửa, George quay phắt lại. “Còn chuyện nữa, em ,” làu bàu. “Hai tên khốn tấn công em, tên chúng là gì?”

      Sidonie vội nhắm mắt lại. “Pug,” nàng . “ gã được gọi là Pug. Và gã kia, được gọi là Budley. Sao ạ? biết chúng à?”

      George mỉm cười . “Đáng tiếc, chưa có được vinh dự đó,” . “ sơ suất mà nhanh chóng sửa chữa.”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 12
      Khi sét đánh ngang trời

      “Bản tính của người đàn ông,” Francis Bacon từng , “thường được che dấu, đôi khi mất tự chủ, nhưng hiếm khi bị dập tắt.” Bản tính của Hầu tước Devellyn là phóng túng và bê tha. Nhưng trái với lý luận hay ho của ngài Bacon, bản tính của chàng dường như rốt cuộc trở nên đáng tin cậy, và vài khẩu hiệu vây kín quanh chàng nhất--- lãnh đạm, lười nhác, thiếu mực thước, và đôi điều khác nữa--- rơi rớt dần khỏi chàng. Chàng ăn mòn thần kinh mình tới mức kiệt quệ sau khi--- , giờ còn là nỗi ám ảnh nữa---hai người phụ nữ khác nhau, cả hai chàng giờ đều để mất dấu.

      Sidonie dường như biến mất. Chàng liên tục quan sát cửa nhà nàng mỗi khi chàng ở nhà. Còn khi chàng ra ngoài, chàng lại tìm kiếm Ruby Black mỗi góc phố, mắt chàng lướt qua đám đông, luýnh quýnh mò mẫm bóng dáng màu đỏ. Chàng từng với Alasdair rằng chàng còn hứng thú tìm kiếm ta. Nhưng đó là lời dối. Chàng tài nào đẩy những cảm xúc về ta, hình ảnh ta, ra khỏi tâm trí.

      Chàng bắt đầu có cảm giác như thể có con quỷ ranh mãnh núp ở góc khuất nào đó trong đầu chàng, giật dây chàng trong những cơn đau co cứng và điều khiển chàng như kẻ điều khiển rối tàn ác, bắt chàng làm những việc mà chắc chắn là khôg mang chút nào phong cách Devellyn.Và chắc cũng chính con quỷ đó là kẻ, dùng cây chĩa số phận đáng nguyền rủa của , thúc Devellyn ra khỏi xe ngựa của Alasdair tối thứ Sáu hôm sau, và bổ nhào lên tấm thảm nhung đỏ dẫn vào phòng khiêu vũ của Đức ngài Walrafen.

      Chàng đứng đó như con cừu chờ bị giết thịt, trong khi tên chàng được xướng to cho cả nửa phòng nghe thấy. Tất cả đều quay lại há hốc miệng ra mà nhìn. Rồi, giả bộ như vừa làm những việc ấy, họ lảng mắt và bắt đầu xôn xao bàn tán. Lạy thánh Ala, con quỷ vẫn chưa chịu buông tha cho Devellyn. Nó dẫn chàng hết chiều dài căn phòng tới cái góc nơi phu nhân Saint-Godard nấn ná cùng với các nữ tước gia và những người kèm cặp. vài người có thể nghĩ đó là hành động trơ trẽn. Nhưng nó còn phản ánh nhiều hơn thế; đó là vô thức tìm đến với điều khiến ta thân thuộc và lòng. Lạ lùng thay, Sidonie trở thành điều đó và còn hơn thế nữa.

      Nàng, cũng nhìn chàng chằm chằm. Chàng cương quyết chộp lấy khuỷu tay nàng. “Khiêu vũ thôi,” chàng nghiến chặt răng. Đó phải là lời mời. Sidonie khép miệng lại và đưa ly rượu lúa mạch ướp hoa cam của nàng cho người đứng cạnh bên. Đến lúc đó Devellyn mới nhận thức được hết chiều sâu tàn nhẫn của số phận. Quý bà Kirton--- trong những người bạn tâm giao của mẹ chàng---lại chính là người cầm hộ ly rượu đó.

      “Lạy Chúa!” bà ta kêu lên. “Aleric---?”

      Devellyn chết điếng. Chàng miệt thị xã hội thượng lưu trong hai thập kỉ, nhưng cũng dám làm phật lòng Isabel, nữ bá tước Kirton và là Biểu Tượng Mẫu Mực Của Đức Hạnh.

      “Chúc buổi tối tốt lành, thưa phu nhân.” Chàng chào hỏi cộc lốc. “Bà dạo này vẫn khỏe chứ?”

      “Đủ khỏe để sống sót sau cú sốc khi nhìn thấy .” Bà gườm gườm nhìn vào bàn tay siết chặt lấy khuỷu tay Sidonie. “Phu nhân Saint-Godard, có cần lời giới thiệu với kẻ bất lương này ?”

      Sidonie đỏ mặt. “Tôi--- cần đâu ạ, cám ơn đức bà,” nàng đáp. “Chúng tôi có quen biết rồi.”

      “Tôi thể tin là em lại dám thừa nhận điều đó,” chàng trong khi kéo nàng lại gần.

      Sidonie đặt bàn tay vào tay chàng. “Tôi còn lựa chọn nào khác?” nàng cãi. “Dù sao, Devellyn, nếu ngài muốn đóng vai Thành Cát Tư Hãn, Julia có cái mũ nhọn trong hòm đồ nghề của chị ấy đấy.”

      Devellyn cố nghĩ ra lời phản công súc tích chàng chợt nhận ra điệu nhạc. Ôi, lạy Chúa. điệu van à? Nhưng thế cũng sao. Chàng cũng đặc biệt thạo điệu nhảy nào thanh nhã hơn nó, và có Chúa chứng giám, chàng còn có chuyện muốn .

      Sidonie trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn duyên dáng lướt nhanh vào lượt nhảy đầu tiên. “Tôi chưa từng nhìn thấy người nào lại trông lạc lõng cực kì với nơi này đến thế,” nàng . “Ngài làm cái quái gì ở đây?”

      “Thế em ở nơi quái quỷ nào?” chàng hạch hỏi.

      Nàng lùi lại, suýt nữa lỡ bước. “Xin ngài thứ lỗi,” nàng cứng cỏi. “Tôi biết là mình có nghĩ vụ phải khai báo với ngài, thưa đức ngài.”

      “Em chúng ta là bạn, Sidonie,” chàng cộc cằn. “Bạn bè biến mất những ba ngày trời mà lời nào. Nếu em lẩn tránh tôi, em cứ việc thẳng ra.”

      “Devellyn, nửa số người có mặt ở đây theo dõi ngài khiêu vũ với tôi đấy,” nàng nhắc nhở chàng. “Chính xác là ngài nghĩ tôi lẩn tránh điều gì?”

      Đúng lúc đó, tiếng nhạc từ từ dừng lại. “Tức muốn chết!” chàng . “Hết điệu nhảy rồi à?”

      Sidonie dịu mặt lại. “Nó vốn sắp kết thúc ngay từ khi ta bắt đầu, Devellyn,” nàng . “Buổi vũ hội cũng vậy, hay phần lớn là thế. “Đó là điệu nhảy trước bữa tối.”

      Devellyn nhìn xung quanh phòng, nhu cầu được bỏ chạy càng thúc giục mạnh mẽ hơn. Mọi người bắt đầu rời sàn khiêu vũ, nhưng chàng vẫn chưa buông tay Sidonie ra. Nàng kéo áo chàng mất kiên nhẫn. “Devellyn, tôi phải .”

      Ánh mắt chàng bắn sang nàng. “, xin đừng,” chàng thầm. “Sidonie, tôi cần chuyện với em.”

      “Tôi thể.” Sidonie nhìn quanh với vẻ bối rối. “Tôi còn kèm với Arbuckle.”

      “Chỉ năm phút thôi,” chàng nài nỉ. “Mọi người bận ăn tối. Chắc hẳn ta được an toàn thôi phải ?”

      Sidonie quan sát đám đông. “Cõ lẽ vậy,” nàng đồng tình. “Tôi xem ấy ăn tối với ai. Ngài đợi ở đâu?”

      lầu,” chàng . “Tôi đợi.”

      * * *

      Quý Arbuckle, khi chuyện đó xảy ra, mải dính lấy với tay nam tước mặt búng ra sữa chỉ vừa mới từ nông thôn lên. Họ bị bao quanh nửa tá người trông đều còn ở lứa tuổi trẻ trung vô tư lự, với chưa chồng chen vào đó để trông nom. Sidonie gật đầu chào khi đến gần rồi vội lỉnh ngay. Đức ngài Devellyn như chạy qua dãy hành lang lầu, cạnh phòng nghỉ của các quý và thu hút mọi cái nhìn khiếp hãi suốt đoạn đường. ta ràng là mù tịt chi tiết đó.

      “Ở đây,” ta , khi lối vắng bóng người. ta đẩy cánh cửa mở ra và kéo nàng vào trong phòng khách riêng , lờ mờ sáng. lò sưởi thấp được nhóm lên, nhưng có ai trong phòng. lời nào, ah ta quay lại và hôn nàng.

      Nụ hôn gần đây nhất của ta hời hợt đến kinh ngạc. Nhưng nụ hôn này . Lần này, ta đòi hỏi, áp miệng chặt lên miệng nàng và hối hả nếm mùi vị của nàng. Bàn tay ta nhấc nàng lên, giữ nàng dịu dàng nhưng chắc chắn vào ta. Sidonie thể làm gì khác. Đâu đó bên trong nàng, tia sáng bùng lên thành ngọn lửa. Nàng tan chảy với ta, tay nàng ôm vòng lấy thắt lưng ta. Hơi thở của Devellyn dồn dập hơn, hai cánh mũi phập phồng khi ta nghiêng miệng nàng lần nữa, nếm nàng kĩ càng.

      Tay ta túm lấy váy nàng và định nâng nó lên. Nàng phải đánh tan mong muốn cổ vũ ta. Nàng thấy khao khát, gần như đến tuỵêt vọng cách ngu ngốc. Và rồi nàng nhớ ra nàng ở đâu. Nàng ở với ai.

      “Dừng lại,” nàng thào, khi miệng ta trượt xuống cổ nàng.

      “Ôi, Sidonie,” giọng ta thô ráp. “ phải làm thế sao?”

      Nàng nhắm mắt lại và để đầu nàng tựa vào tường. Nàng muốn thứ gì khác nhiều như là nàng muốn dâng hiến mình cho ta. Nhưng như thế nàng bắt đầu việc mà nàng có đủ can đảm để kết thúc.

      “Đúng, dừng lại ,” nàng . “Chúng ta thể.”

      ta kéo nàng lại gần hơn. Trong ánh lửa, đôi mắt ta ghim lấy mắt nàng khi tay ta đưa lên ôm lấy khuôn mặt nàng. “ biết chuyện muốn có em là sai trái, Sidonie,” ta . “Nhưng muốn có em. Đủ để tự biến mình thành thằng ngốc. Đủ để làm tổn hại đến danh tiếng của em. Và theo mọi cách lỗ mãng và thiếu kiềm chế của , em cũng khác gì . Đúng ? với , Sidonie. cần được biết.”

      Sidonie tránh ánh mắt ta và nhìn chằm chằm về cuối phòng. “ biết là tôi thế,” nàng . “Tôi ước giá mà đó là . Như vậy dễ dàng hơn nhiều.”

      “Người ta thứ gì có giá trị đạt được dễ dàng,” ta . “Lạy Chúa, bắt đầu tin điều đó.”

      “Đó là lí do đến đây đêm nay phải , Devellyn?” nàng hỏi. “Để tìm cách quyến rũ tôi?”

      nên đến mới phải,” ta . “Chúng ta bị đem ra bàn tán khắp Mayfair ngay ngày mai thôi. Và trai em hẳn tìm giết . Nhưng Sidonie, cần em.”

      cần tôi ư?” Giọng nàng hoài nghi.

      “Đúng, cần.” ta lắc đầu và nhắm mắt lại. “ thể giải thích nó. Sidonie, thậm chí với chính ,” ta tiếp. “Hãy để đến với em đêm nay. Hãy để làm tình với em. Xin em.”

      đụng chạm của ta hấp dẫn cách tội lỗi, những lời của ta đầy sức thuyết phục, và Sidonie bắt đầu nghi ngờ hiểu ta kiếm được cái biệt danh của mình như thế nào. “Tại sao lại là tôi, Devellyn?” nàng trả lời. “Có cả ngàn người đàn bà khác mà có thể có?”

      ta bật cười chế giễu. “Sidonie, có cả ngàn người đàn bà khác đó rồi.”

      “Nhưng tôi chưa có ai sau Pierre,” nàng đáp lại. “Tôi biết cách thức những chuyện thế này diễn ra như thế nào.”

      “Với thận trọng,” ta trả lời, đặt môi lên trán nàng. “Đêm nay, khi em về đến nhà, thắp sáng ngọn nến cửa sổ ban công nếu mọi chuyện yên ổn. đến cửa nhà em. Em để vào chứ?”

      Sidonie nuốt nước miếng mạnh. “Được,” nàng đáp. “Nhưng chỉ vì chúng ta cần chuyện thôi.”

      chuyện!” ta rên rỉ. “Lạy Chúa Jê-su, Sidonie! Tại sao phụ nữ lại luôn muốn chuyện? giỏi chuyện chết tiệt đó đâu. Hãy để đưa em lên giường, em , và chứng tỏ những cảm nhận của .”

      Sidonie liếm môi. “Tôi ghét phải thừa nhận dụ dỗ được tôi đến mức nào, Devellyn,” nàng thầm. “Đó, hài lòng chưa?”

      ta áp trán lên trán nàng, và Sidonie cảm thấy cơ thể ta chúng xuống vì nhõm. “Hài lòng ư?” ta lặp lại. “ có gì làm hài lòng kể từ khi nhìn thấy em, Sidonie. Nhưng muốn có cam đoan nho .”

      “Cam đoan ư? Tại sao?”

      “Hai ngày trước, tưởng còn được gặp lại em,” ta thầm. “Mỗi lần gọi cửa, em lại ra ngoài và bà Crosby cứ tránh mặt .”

      Sidonie hắng giọng. Đây là lúc thành với Devellyn, hết mức nàng có thể.

      là,” nàng bắt đầu. “Tôi có tai nạn . Julia biết đôi chút về nó.”

      tai nạn ư?” Mắt ta tìm kiếm suốt khuôn mặt nàng trong ánh nến. “Như thế nào?”

      Nàng ngập ngừng. “Tôi mình gần bờ sông vào đêm nọ ---“

      mình?” ta cắt ngang. “Vào ban đêm?”

      “Đúng, đó cũng chính là phản ứng của Julia,” Sidonie lẩm nhẩm. “Và đúng, tôi có được bài học rồi, cám ơn . Hai tên du côn định ăn cướp đồ của tôi. Tôi chịu. Và lãng đãng đâu đó giữa cuộc tranh luận nóng nảy, có gã rút dao ra.”

      con dao!” Mắt ta lướt khắp người nàng liều lĩnh. “Lạy Chúa, em ổn chứ?”

      Sidonie hạ mắt xuống. “Cũng khá ổn,” nàng . “Tôi bỏ chạy, và về được đến nhà George với vết cắt . ấy khâu vết thương cho tôi và bắt tôi nằm yên chỗ cho đến khi tôi lành hẳn.”

      “Vết cắt---!” giọng Devellyn kinh hoàng. “Lạy Chúa! Ở chỗ nào?”

      Sidonie chạm vào bên vai phải nàng.

      Tay ta đặt lên nàng ngay lập tức, đẩy khăn choàng của nàng xuống. “Cho xem,” ta ra lệnh, kéo ống tay áo của nàng. “Đẩy nó xuống, Sidonie. muốn nhìn thấy. Ngay bây giờ.”

      Những cử chỉ của ta gấp gáp cách kì lạ. Khăn choàng của nàng rơi xuống sàn. Vốn được thiết kế để khoe bờ vai trần của nàng, ống tay áo cắt trễ trượt xuống dễ dàng để lộ ra phần của miếng băng gạc quanh cánh tay nàng.

      “Lạy Chúa,” ta thào, di ngón tay run rẩy dọc theo phần của nó. “ giết kẻ gây ra việc này. Nó tệ đến mức nào? Mất bao nhiêu mũi khâu? Lạy Chúa Jê-su, Sidonie, trai em đâu phải là chuyên gia khâu vết thương! Nhỡ nó bị nhiễm trùng sao? Gì chứ? Tháo băng ra. muốn xem.”

      cần đâu,” nàng sít sao. Họ bắt đầu đưa đẩy ống tay áo, Sidonie kéo nó lên, còn Devellyn lại cứ kéo nó xuống. “Nó lành rồi. Nó ổn mà.”

      “Chết tiệt, đừng cãi lại !” ta gầm gừ.

      Đúng lúc đó cánh cửa bên cạnh bật mở ra. “Ôi, lạy Chúa. Đây phải là văn phòng của Walrafen!” giọng nữ líu lo. “Chắc chúng ta rẽ nhầm hướng rồi, Cole?”

      Sidonie và Devellyn chết đứng. Bàn tay vẫn nắm chặt cái vặn cửa, quý ông đẹp trai, cao ráo đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn thẳng vào họ--- hay đặc biệt hơn thế, vào chỗ vai để trần mà Devellyn cố tuột ra.

      “Tôi rất xin lỗi!” ta , hoảng hốt. Rồi, gọi với qua vai. “Căn phòng có người sử dụng rồi, Isabel,” ta . “Chúng ta tìm chỗ khác thôi.”

      Nhưng quý bà--- quý bà Kirton, chính xác là vậy--- đẩy ta ra. “Phu nhân Saint-Godard!” bà ta gọi , khuôn mặt đỏ bừng lên. “Ôi, lạy chúa tôi!”

      Sidonie chỉ có thể tưởng tượng ra ấn tượng nào được tạo ra với tóc tai và trang phục xộc xệch của nàng và môi nàng sưng lên với những nụ hôn của Devellyn. Vụng về, hầu tước vội kéo tay áo của Sidonie lên, rồi bắn sang nàng cái nhìn dò hỏi, mắt ta đầy phiền muộn. “ ra !” nàng nhăn mặt.

      Với cái gật đầu cụt ngủn, hầu tước nhào ra cửa. “Tôi dám cá mình phí thời gian để thế này,” ta nghiến răng ken két về phía quý bà Kirton. “Nhưng việc như bề ngoài đâu.”

      Quý bà Kirton bĩu môi.

      Devellyn cúi chào cứng nhắc. “Xin thứ lỗi. Tôi phải .”

      Nghe thấy thế, quý ngài cao lớn cũng vội né ra, biểu cảm của ta vẫn chưa hết bàng hoàng. “Isabel, chúng ta xem những tờ báo đó sau vậy nhé,” ta trước khi đóng cửa lại.

      Quý bà Kirton nhìn Sidonie và cười . “Tôi xin lỗi, thưa phu nhân,” bà ta khi di chuyển đến gần hơn. “ hoàn toàn ổn cả chứ?”

      “Hoàn toàn, cám ơn bà,” Sidonie bình tĩnh. “Nhưng để bào chữa cho đức ngài Devellyn, thưa quý bà, tôi phải rằng ngài ấy---“

      “Ôi, cần phải bào chữa cho ta với tôi, bạn thân mến!” Quý bà Kirton cắt ngang, nhưng hai má bà ta vẫn hồng lên. “Tôi biết cậu ta từ khi cậu ta còn trong bụng mẹ cơ.”

      “Tôi nghĩ đó là trách nhiệm của tôi,” Sidonie cứng rắn đáp, gấp ống tay áo xuống để lộ tấm băng gạc. “Bà thấy đấy, tôi bị thương trong vụ tai nạn tuần trước. Tôi bị cướp bởi hai tên lưu manh.”

      Quý bà Kirton tái nhợt . “ kinh khủng!”

      “Thực vậy,” Sidonie đồng tình. “Khi ngài ấy nghe kể đến vết thương của tôi, Devellyn đơn giản chỉ muốn--- muốn đảm bảo…” những từ ngữ ngắt đoạn tại đó, vì làm sao nàng có thể giải thích về điều mà chính nàng cũng chưa hiểu được. “Chúng tôi là hàng xóm, bà biết đấy. Bạn bè. Tôi e rằng ngài ấy lo lắng quá mức.”

      Đôi mắt bà ta ấm áp. “Đúng, miếng băng đó khiến bất cứ ai lo lắng, bạn thân mến.”

      Sidonie cố sửa lại tay áo, nhưng lớp vải cứ vướng vào miếng băng. “Cho phép tôi,” quý bà lẩm nhẩm. Bà ta đặt chồng báo mà mình mang vào sang bên, và bước tới để giúp Siodnie. “ được khâu lại chưa?”

      “Nửa tá mũi khâu rồi, tôi đoán vậy,” nàng đáp. “Tôi hoàn toàn tỉnh táo khi việc đó được thực .”

      Quý bà Kirton kéo ống tay áo lên vai Sidonie. “Đó, giờ ổn rồi,” bà ta . “Mọi thứ đâu vào đấy. Bọn cướp đường, Lạy chúa tôi! đúng là có cuộc sống đầy náo động.”

      “Náo động ư?” Sidonie quay người nhìn thẳng vào bà ta. “Tôi khó mà nghĩ như vậy.”

      Quý bà nháy mắt vẻ ngây thơ. “Nhưng tôi lại được nghe rằng dong buồm vòng quanh thế giới với người chồng quá cố,” bà ta đáp. “Và còn---à, có những học trò. Và việc giảng dạy. Và mọi thứ khác nữa mà , à ờ, làm. Giờ lại còn đụng độ bọn cướp đường. Chưa từng có chuyện gì náo động như thế xảy ra với tôi.”

      Quý bà Kirton nghe có vẻ vô tư, nhưng bà ta ám chỉ điều gì đó, nàng lo là vậy. “Tôi hiểu, thưa bà, việc dạy học của tôi có gì là náo động đâu.”

      Quý bà Kirton nhướng mày lên, và cầm lấy tay Siodnie. “Tôi cũng chú ý thấy điều này vào buổi hòa nhạc của tôi,” bà ta , nâng bàn tay mang găng của Sidonie lên. “Khi lật nhạc phổ cho quý Arbuckle. Tôi đúng là kẻ nhiều chuyện, phải ?”

      “Xin bà thứ lỗi?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :