1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Devil To Pay - Liz Carlyle ( 14c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      6.2

      Nhưng Julia lượm lên cái nốt ruồi giả-- cái lóng lánh màu đen bé xíu—và gắn nó lên má. “Trông chị giống mệnh phụ phu nhân thời vua George chưa?” chị hỏi, hấp háy cặp lông mi.
      Sidonie cố gượng cười. Ngay sau đó, nốt ruồi giả rơi ra và mất tích trong những lớp váy của Julia. Sidonie cũng nhặt lên chiếc và gắn nó lên khoé miệng, chỗ mà nốt ruồi của Ruby Black được gỡ ra chỉ mấy ngày trước.

      “Nó cũng giống như cái hình xăm, đúng ?” Julia , quan sát nàng. “ tồn tại vĩnh viễn. Nhưng nó kiểu như…Chị biết nữa, cám dỗ mắt người nán lại điểm nhất định?”

      Sidonie lại bật cười, và nốt ruồi tuột ra. “Chị ngụ ý là em cố thu hút chú ý đến ngực của em đấy à?”

      Mặt Julia ngay lập tức đỏ bừng. “Ồ, , phải đâu, em !” Rồi chị ngập ngừng. “Nhưng, à ờ, chị vẫn thường tự hỏi…?”

      “Ồ, tiếp , Julia! Cứ tự nhiên.”

      “À, tại sao em lại có hình xăm đó?” chị cuối cùng cũng thốt ra. “Và lại còn ở chỗ kì cục như thế?”

      Sidonie dời ánh mắt khỏi cái hộp và cân nhắc trong lúc. “Em xăm nó vì Pierre cấm làm việc đó,” nàng thú . “Em là dâu ương ngạnh, chị biết đấy.”

      “Và con ương ngạnh nữa.” Julia lẩm bẩm. “Bà mẹ tội nghiệp của em ngất xỉu khi các bà sơ viết thư báo rằng em bỏ trốn cũng với tay thuỷ thủ.”

      Sidonie cau có. “ ấy là thuyền trưởng, phải thuỷ thủ.”

      “Vâng, vâng, và em lúc đó bao lớn? Mười bảy hả?”

      Sidonie lảng . “À, vừa tròn.” Nàng trả lời. “Dù sao, Julia, chị hỏi em về cái hình xăm, chứ đâu phải những lý do dẫn đến hôn nhân của em.”

      “Được rồi, kể tiếp ,” chị đáp. “Kể chị nghe về cái hình xăm.”

      Sidonie cố mường tượng lại cuộc sống trước đây. “Đó là vào thời gian đầu khi chúng em đến Martinique,” nàng thầm. “Bọn em được thuê chở kiện hàng gồm đường và rượu rum. Khi cập cảng ở Fort-de-France, bọn em gặp người phụ nữ kì dị ở gần bến cảng, xăm hình--bằng cái kim, chị biết đấy. Chuyện là như thế.”

      “Ôi!” Julia co rúm người lại. “Chị biết.”

      “Em thấy đau,” Sidonie ngay lập tức. “ đau lắm. Dĩ nhiên, em chưa từng thấy thứ như thế trước đây. Người phụ nữ đó xăm con rắn biển lên cánh tay của viên thuỷ thủ. Bà ấy biết chút tiếng Pháp, nhưng theo lời viên thuỷ thủ bà ta đến từ… hòn đảo nào đó ở Thái Bình Dương. Em quyết định em muốn thử điều mới mẻ, kích thích này, vì vậy em ngồi xuống và ra hiệu bằng vài điệu bộ ngớ ngẩn. Người phụ nữ sờ vào mái tóc đen của em, rồi lần xuống mặt. Cuối cùng, bà ta nhặt bút lên và phác hoạ hình thiên thần này lên cuốn tập. Em biết tại sao. Em có cầu xăm như thế đâu. Rồi Pierre quay qua, và thấy việc em định làm, và nổi cơn tam bành. ấy bảo vợ nào của được phép có cái hình xăm để cho cả thế giới nhìn thấy.”

      “Và ta hoàn toàn đúng nữa.”

      Sidonie nhìn xuống sàn. “Em e rằng em tiếp thu được tốt như thế,” nàng công nhận. “Em ấn định trong đầu là em làm bằng bất cứ giá nào. Ngày hôm sau, khi Pierre vắng để xem xét việc bổ sung lương thực cho tàu, em bèn lẻn xuống bến tàu và hỏi thăm chỗ người phụ nữ. Bà ta có ở đó, nhưng em tìm thấy nhà bà ta ở con hẻm cách đó xa. Bà ta dường như chờ em đến. Bà ta kéo em vào nhà, và cho em xem lại hình thiên thần. Bà ta vẫn giữ nó. Và em để bà ta xăm—nhưng ở chỗ kín đáo, chị hiểu ? chỗ mà chỉ có Pierre nhìn thấy, vì vậy ấy thể là em chống đối.”

      “Ôi trời, Sidonie.”

      Sidonie trao cho chị nụ cười ngượng ngùng. “Ôi, đừng có tỏ ra thông cảm cho Pierre,” nàng đáp lại. “Khi cơn nóng giận nguội , ấy quyết định là ấy thấy khá thích nó.”

      Julia quay lại với cái hòm tiếp theo. “ ta có phải là người chồng tốt , Sidonie?” chị hỏi, phủi bụi bìa cuốn sách mà chị mới rút ra.

      Sidonie quay người ghế để giúp chị. “ ấy cố gắng.” nàng trả lời, nhấc ra vài cuốn sách khác. “Nhưng ấy có tinh thần sôi nổi. Và rất cuốn hút. chưa bao giờ tỏ ra cục cằn.”

      “Vậy là em may mắn trong hôn nhân, em thân mến.” Julia thổi bụi khỏi cuốn sách khác. “Những thứ này là quái gì thế này? Cái hòm này xem ra chất toàn chúng.”

      Sidonie vẫn bận rộn nhấc sách ra, những chuyển động của nàng máy móc, tâm trí nàng vẫn hướng về Pierre. “Đây là những cuốn nhật kí của Claire,” nàng lơ đãng.

      Nhưng Julia bận tâm đến cái hộp . “Ah, chúng đây rồi!” chị hoan hỉ. “Đôi dép nhung xanh.”

      Đúng lúc đó, có ai đó gõ cửa và thanh của nó vang vọng khắp căn gác mái. Sidonie nhìn chiếc đồng hồ cài vạt áo, rồi đứng bật dậy khỏi ghế. “Ôi trời đất! Chắc là Hannaday!” nàng , rũ phụi khỏi váy. “Em trông có chỉnh tề ?”

      “Em trông ổn, em thân mến.” Julia đáp, thò tay chùi bụi má. “nhưng tội nghiệp quý Hannaday! Chị thích khi thấy những vết bầm mà ấy có hôm qua.”

      “Em cũng ,” Sidonie đồng tình. “Nhưng ấy cần phải lo lắng về quý ngài Bodley lâu nữa đâu.”

      Julia đậy cái hòm lại. “Tại sao? Có chuyện gì xảy ra à?”
      Sidonie túm lấy tay Julia. “Em gặp chàng Charles Greer ở quảng trường Russel đêm qua,” nàng thầm. “Maurice đề nghị cho ta vị trí ở tiệm Giroux và Chenault, và ta chấp nhận!”

      Miệng Julia mở to. “Vậy là ta và Hannaday rốt cục lấy nhau?”

      Sidonie mỉm cười. “Tin tốt, đúng nào?”

      Bất thình lình, Meg gọi với lên từ dưới chân cầu thang. Sidonie thúc giục, và xuống nửa đường Julia lại lên tiếng. “Chị đặt đôi dép trong nhà vào trong phòng em nhé, em ?”

      “Vâng, cám ơn chị, Julia”

      “Vậy còn những cuốn nhật kí này? Em có định giữ lại chúng ? Em có muốn gửi chúng cho George? Hay là cứ bỏ chúng ?”

      Sidonie suy tính trong lúc. George ném thẳng chúng vào lửa. Nàng chắc chắn muốn giữ chúng. Nhưng nàng cũng thể chịu được việc bỏ chúng —nghĩ kĩ lại, ít hay nhiều nó cũng tổng kết toàn bộ những cảm xúc của nàng về những kí ức với người mẹ.

      “Em giữ lại chúng,” cuối cùng nàng . “Ôi, và chị Julia này—“

      Julia ló ra từ lan can. “Gì thế, em thân mến?”

      Sidonie quay lên đầu cầu thang, tránh khỏi tầm tai của Meg. “Julia, chị thấy việc ra tay với đồng phục viên chuẩn uý hải quân khó đến mức nào? Hay có lẽ là trung uý?”

      Julia nhìn nàng với vẻ hoài nghi. “Đồng phục hải quân ư?” Chị lặp lại. “Vì lẽ gì, lạy chúa tôi?”

      Sidonie cười tươi tắn. “À , em, rốt lại, là thuỷ thủ đầy kinh nghiệm,” nàng thầm. “Và ràng, em nghĩ em để lại dấu vết chớp nhoáng lên những trang phục của các viên chức.”

      “Có chúa cứu rỗi!” Julia nhắm nghiền mắt lại. “Đừng thêm nữa, chị xin em!”

      ***

      Tỏ ra thân tình, lịch , và cực kì đần độn, Sidonie nhẩm lại buối trưa sau đó khi nàng nhấc cái gõ cửa to đùng bằng đồng thau của nhà số Mười bảy. Chuyện quý Hannaday giải quyết xong. Bây giờ đến lượt tên Ác quỷ. Vô vị. Nhàm chán. Buồn tẻ. Đó là vẻ ngoài mà nàng phải phô ra với ta. Như diễn viên sắp bị đẩy lên giữa sân khấu, Sidonie lặp lại những từ đó lần nữa, thêm vào vài lời cầu nguyện, và thả cái gõ cửa ra.

      căng thẳng của nàng trỗi dậy ngay lập tức. Bất chấp trang phục tồi tàn và những ý định đàng hoàng, còn hơn là suồng sã khi cầu gặp mặt người đàn ông như Devellyn thân mình. Nhưng có vẻ ngớ ngẩn nếu đề nghị Julia hộ tống nàng vì việc lặt vặt chỉ ở bên kia đường. Và Sidonie, rốt cuộc, là goá phụ. Điều đó mang lại cho nàng mức tự do nhất định. Củng cố lòng quyết tâm, nàng gõ cửa lần nữa.

      lát sau, người đàn ông mà nàng ngờ ngợ nhận ra là viên quản gia ra mở cửa. “A, phu nhân Saint-Godard!” ta như thể là thân quen với nàng lắm. “Tôi tin là hoàn toàn hôi phục sau vụ tai nạn?”

      “Hoàn toàn, cám ơn ,” nàng , trao cho ta cái ô. “Đức ngài cho tôi mượn vật này, và tôi muốn cám ơn ngài. Ngài có ở nhà ?”

      Viên quản gia giữ cánh cửa mở rộng. “Tôi thông báo.”

      Sidonie trao cho ta danh thiếp của nàng. Viên quản gia để nó lên cái khay bạc gần cửa và lướt nhanh như gió. Mấy phút sau, nàng được mời vào, phải ở căn phòng khách loè loẹt, mà trong phòng làm việc ép ván gỗ, bừa bộn trông ra khu vườn phía sau nhà. Nó là căn phòng của người đàn ông lẫn đâu được, và ngài hầu tước lấp đầy nó với diện của ta.

      ta ngồi ườn ra trong cái ghế bọc da khổng lồ cạnh lò sưởi, mặc cái áo khoác ngủ dệt hoa ra ngoài trang phục xộc xệch. tay, ta cầm tẩu thuốc, tay kia, là danh thiếp của Sidonie, xoay cách khéo léo trước sau qua những ngón tay của ta như kiểu con bạc biếng nhác. ta xuất với bộ râu lởm chởm trông như ba ngày chưa cạo, và từ bộ tóc, như thể ngủ vùi cả ba ngày trong tư thế chúc ngược đầu. Ngay khửu tay ta là cái cốc bằng đất nung đầy ắp cà phê nguội ngắt, và cái gạt tàn tràn đầy đầu mẩu thuốc lá cuộn. Bên dưới, đôi dép trong nhà của ta chìm nghỉm trong biển báo chí mà ta hình như quăng xuống sàn sau khi đọc xong. Sidonie chỉ còn biết cầu trời cho hai thứ đó (cái gạt tàn và chồng báo) bao giờ dính vào nhau, nếu ngài hầu tước chắc thăng thiên trong ngọn lửa.

      ta nhỏm dậy lừ đừ và đặt cái tẩu sang bên. “Chúc buổi sáng tốt lành, Sid,” ta , với cái nụ cười ngoác đến tận mang tai chút bối rối. “Vì cớ gì mà tôi lại có được niềm vinh hạnh ngờ đến thế này?”

      Từ chối thôi thúc chỉ thẳng ra rằng buổi sáng với hầu hết mọi người qua từ đời nào rồi, Sidonie thay vào đó cố trông có vẻ nhạt nhẽo. “Tôi đến, thưa đức ngài, để trả ngài cái ô,” nàng . “Cám ơn ngài rất nhiều. Trời lại mưa, nhưng nếu nhờ lòng tốt của ngài, tôi hoàn toàn chắc chắn là mình giờ sốt cao.” Nàng dừng lại để húng hắng ho cách lịch thiệp vào trong bàn tay đeo găng. “Phổi của tôi được tốt cho lắm.”

      à?” ta lướt mắt khắp người nàng. “Nó trông hoàn toàn ổn theo con mắt nhìn của tôi.”

      Sidonie giả vờ như nghe hiểu. “Tôi cũng đến, thưa ngài, để đưa ra lời xin lỗi.” Nàng vặn vẹo tay cách e dè. “Tôi thô lỗ đêm qua. Tôi hi vọng ngài bỏ qua cho tôi. Về phía mình, tôi chỉ có thể rằng…à, đêm hôm trước tôi ngủ được ngon.”

      Ngài hầu tước trông có vẻ gần như bối rối. “Tôi rất tiếc khi được biết như thế,” ta trả lời. “Xin hãy ngồi xuống.”

      “Ôi, cảm ơn, thưa đức ngài,” nàng khẽ khàng, xếp váy cách trang trọng. “Đó là cái cớ tầm thường, tôi biết vậy, nhưng tôi cảm thấy rất tệ, ngài thấy đấy, do, à ờ…” đột nhiên, hình ảnh quý bà Arbuckle ngồi ẻo lả chiếc trường kỉ của bà ta ập vào óc nàng. “do buồn nản,” nàng kết thúc. “Đó là về tinh thần, ngài hiểu rồi đấy. Và tình trạng…goá bụa của tôi. Cuộc sống là những nỗi thất vọng tàn nhẫn. Toàn những thứ như thế.”

      “Lạy chúa tôi!” ngài hầu tước , buông mình lại ghế cách đột ngột. “Tôi thực hi vọng nhiều hơn thế từ , thân mến.”

      Sidonie nhấp nháy lông mi. “Xin ngài thứ lỗi?”

      Nét ranh mãnh lấp lánh trong mắt ta. “Nếu mà thấy khó chịu vì tinh thần bất ổn, Sid, hẳn tôi là nữ hoàng Thuỵ Điển.” ta lại nhấc tẩu thuốc lên và gõ tàn lửa đỏ vào trong gạt tàn. “Giờ, tôi biết là hết sức khiếm nhã, nhưng phiền nếu tôi làm chuyện này chứ?”

      Sidonie mỉm cười sít sao và vẫy tay cho phép.

      “Nếu có thể giúp tinh thần khá hơn, Sid,” ta với vẻ quan tâm đầy châm biếm. “Honeywell có thể mang thêm cái tẩu thuốc nữa?”

      , cám ơn ngài,” nàng đáp trả. “Tôi thà nuốt thuốc độc còn hơn.”

      “Ah!” ta . “Đó mới là xấc xược mà tôi hi vọng thấy ở .” ta giũ cái bao da và điệu nghệ nhón ra nhúm thuốc lá. “Cứ tự nhiên. Có brandy ở bàn bên cạnh đấy.”

      “Ngài có lòng, thưa đức ngài,” Sidonie lấy lại biểu cảm cứng nhắc. “Nhưng tôi bao giờ nuông chiều mình trước khi hoàng hôn xuống.”

      Ngài hầu tước nhún vai. “Hợp với ,” ta đáp, rồi choãi người ra ghế. “Giờ, thừa nhận , Sid. nỗ lực hết sức để thích tôi—và giờ, vì những nguyên do gì mà tôi chưa dò ra, tôi nghi ngờ là cố làm tôi ghét .”

      Sidonie kín đáo hạ mắt xuống. “Tôi xin đảm bảo, thưa đức ngài, rằng theo cái cách nửa đùa nửa của riêng ngài, ngài tìm cách để an ủi tôi,” nàng khẽ. “Nhưng tôi thể hiểu được là ngài có ý gì.”

      ta cười vang sau làn khói thuốc. “Ôi trời, thể, hở?” ta trả lời, mắt ta ấm lên khi chúng rà nàng. “Tôi nghĩ là hiểu đấy. Và nếu tôi tìm cách an ủi , nàng thân mến, chuyện trò như thế này dự phần vào công đoạn đó đâu.”

      Sidonie co cứng người lại. “ tình, ngài Devellyn!”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      6.3

      Nhưng Devellyn, hình như, bất trị. “Ngoài ra, nàng thân mến ơi, tôi thích cái váy lụa màu thạch tím bó sát hơn nhiều so với cái thứ rộng thùng thình màu lông chuột mà vận lên người hôm nay. Nó phô bày được hết—à, những vốn quý đầy nữ tính của cách sắc nét.”

      Lòng bàn tay của Sidonie ngứa ngáy muốn vả vào mặt ta, nhưng bằng cách nào đó, nàng kiềm chế lại được. Tỏ ra cực kì chậm hiểu, nàng tự nhắc nhở bản thân. “Cám ơn ngài,” nàng . “Nhưng đó là trong những cái váy cũ của Julia mà tôi sửa lại. Tôi hiếm khi mặc màu sáng.”

      Ngài hầu tước nhướng cặp lông mày quỷ quyệt. “ thứ đồ mặc lại sao?” ta hoài nghi. “Từ người đồng hành? Và người, thậm chí cả tôi cũng để ý thấy, là thấp hơn những 30 phân.” (1 foot)

      Sidonie mở to mắt với vẻ ngây thơ. “Tôi nới đường viền ra,” nàng đáp, lòng hi vọng ta biết quái gì về mấy cái đường viền quần áo. “Tôi khá là khéo léo với kim chỉ, thưa ngài. Thực vậy, tôi thích gì ngoài việc dùng thời gian để may vá.”

      “May vá?”

      “Vâng, cho người nghèo.”

      “Ah, những người nghèo!” ta nhắc lại. “Và lạy chúa, may gì cho họ thế?”

      Sidonie cố nghĩ ra thứ gì đó. “À, cho những người nghèo, ra, tôi hầu như là đan len,” nàng chữa lại. “Găng tay. Khăn choàng. Đại loại như vậy. Đôi khi Julia và tôi mất mấy ngày liền, chỉ để may vá và đan lát. vô cùng phấn khởi, ngài biết đấy, khi được giúp những người kém may mắn hơn chúng ta.”

      “Hừm, tôi cá là như vậy,” ngài hầu tước lầm bầm, mắt lim dim.

      “Nhưng tôi có thể thấy, thưa ngài, rằng tôi bắt đầu khiến ngài chán ngấy,” nàng tiếp tục. “trong khi ý định của tôi hoàn toàn ngược lại. Tôi đến, thực ra, là để đưa ra lời mời xã giao thay cho lời xin lỗi,. Tôi hi vọng ngài nghĩ là nó quá tự phụ…”

      , hoàn toàn !” biểu của ta bừng sáng lên.

      “Ngài làm tôi hết cả đầu, thưa ngài,” Sidonie . “Ngài thấy đấy, ngày mai, quý bà Crosby và tôi có mời cha sở (mục sư phụ trách giáo khu) đến thưởng trà. Chúng tôi thường đến dự lễ ở nhà thờ St. George’s Bloomsbury, dĩ nhiên, và—“

      “St. George?” ta ngắt lời. “ là người Pháp, mà lại thuộc Công giáo?”

      Sidonie lấy làm ngạc nhiên khi ta quan tâm đến chuyện đó. “Mẹ tôi cải đạo,” nàng khẽ, đưa ra thêm lời giải thích nào. “Như tôi dở, vì cha sở đến, chúng tôi muốn mời thêm quý ngài nữa cho cân bằng số lượng. Và nếu ngài phiền nếu có thêm chút khí, chúng tôi nghĩ có lẽ chúng ta chơi vài ván Uýt.”

      ta kẹp chặt cái tẩu cháy ỉ giữa hai hàm răng và cười xếch tận mang tai. “Hôm nay đến ngày tận thế, phải , bạn thân mến?”

      Sidonie cứng người lại. “Xin ngài thứ lỗi?”. Nhưng bất thần, nàng nhớ ta điều mình đêm hôm trước. “Chết , tôi phải nuốt lại lời tôi , phải ?” nàng lầm nhẩm. “Thưa ngài, xin để tôi sửa chữa lại lời nhận xét ác ý đó. Mời ngài đến dự với chúng tôi ngày mai.”

      Ngài hầu tước thay đổi trọng lượng trong lòng ghế. “Chỉ có uống trà và đánh bài với cha sở, hở?” ta , vẫn thể bỏ cái tẩu ra. “ rượu gin? đổ súc sắc? có vũ nữ thoát y?”

      Sidonie cố trông có vẻ tán thành.

      Ngài hầu tước làu bàu thô bạo. “Tôi đoán, chắc cũng có thuốc phiện nốt.” ta lẩm bẩm. “À, rất tiếc vì làm tiêu tan hi vọng, Sid, nhưng tôi tính là tôi đến, bằng bất cứ giá nào. Giờ, cứ xem đó là bài học cho .”

      Sidonie cố nén tiếng thở dốc. ta đến? “À, tôi biết gì đây, thưa ngài?” nàng cố gượng. “Tôi rất lấy làm vinh hạnh.”

      , hề,” ta trả lời. “ kinh hoàng có. Đừng bao giờ tìm cách lừa phỉnh tay bạc cứng cựa. có thế hiểu cuộc chơi đâu, Sid, nhưng tôi biết ra ngoài lãnh địa của rồi.”

      Đúng lúc đó, Honeywell xộc thẳng vào phòng, để lại cánh cửa ra vào vẫn còn lắc lư. “Đức ngài! Thưa đức ngài!” ta như phát điên. “Ôi, thưa ngài! Tôi e rằng đó là quý Leder—“

      Nhưng quá trễ. người đàn bà khích động với mái tóc đỏ như lửa xông vào phía sau ta. Sidonie nhận ra ta ngay lập tức.

      “Á à, chuyện quái gì đây hả?” ta kêu oai oái, chỉ thẳng vào Sidonie mà thực thèm liếc qua nàng.

      Viên quản gia chạy biến mất. Ngài hầu tước ngồi thẳng người lên trong ghế. “Chào, Camelia,” ta lên tiếng. “Quả là niềm vui bất ngờ.”

      “Ồ, tôi cá là vậy,” ta đáp, tiến lại gần. “Hai tuần, thế, đồ con lợn dối trá! Ô ô, Cammie quý, cứ thong thả đến khi nào tuỳ em, thế!”

      Mắt Devellyn liếc nhanh sang chỗ Sidonie. “Camelia, lần này là về chuyện gì đây?”

      Sidonie đứng phắt dậy. “Có lẽ tôi nên ?”

      Lờ nàng , người đàn bà rướn người về phía ngài hầu tước, và chọc ngón trỏ vào mặt ta. “Đây là vì chuyện đối xử với tôi sòng phẳng, Devellyn! Tại sao à, tôi cần vội, thế! Và giờ tôi về nhà thấy chuyện này? Đồ láo!” Cái quắc mắt của ta chuyển sang Sidonie. “Và món trứng sữa đun sôi này là quái gì đây?”

      Devellyn trông thản nhiên đến hài hước. “Phu nhân Saint-Godard, tôi xin hân hạnh giới thiệu quý Camelia Lederly, diễn viên sắp nổi danh,” ta . “Camelia, đây là phu nhân Saint-Godard.”

      Sidonie thử gật đầu với ả.

      “Và tiện thể, Camelia, hiểu lầm tình huống rồi,” ngài hầu tước tiếp tục. “Phu nhân Saint-Godard chỉ là người hàng xóm mộ đạo nhân hậu qua mời tôi đến dự buổi tiệc trà của ấy với vị cha sở, nghi ngờ gì là với nỗ lực sai lầm muốn cứu rỗi cho linh hồn trần tục và nhơ nhuốc của tôi.”

      “Ồ, thế hả?” nàng tóc đỏ nhìn Sidonie với vẻ kinh tởm. “À, vậy mà trong suốt mấy tháng trời tôi ở đây, chưa từng có ai ghé qua lo lắng cho linh hồn của tôi!”

      “Chuyện đó, em ơi,” ta miệng ngậm tẩu thuốc. “Có lẽ là do ấy nghe là cái đó tồn tại.”

      ả tóc đỏ bay lại chỗ ta ngay lập tức, quả cầu lửa quăng quật, cào cấu , rít lên chói tai. “Đồ con lợn!” ta gào lên. “ là con lợn ngu ngốc ích kỉ!” ả chộp lấy cái gạt tàn thuốc lá đầy tràn, và dộng nó vào đầu ta, khiến tro và mẩu thuốc bay tứ tung.

      Sidonie ngồi xuống, bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mắt. Ép người vụng về vào trong lòng ghế, ngài hầu tước cố vòng tay qua thắt lưng Camelia và quặt tay ả ra sau lưng. ả tóc đỏ giật được tay ra và vụt đen đét qua mặt ta. Ngài hầu tước vẫn tiếp tục vật lộn.

      “Camelia, đừng làm thế,” ta . “Bình tĩnh nào. Chỉ cần bình tĩnh lại thôi. cần cái nhà phải ? Đúng ? Nào?”

      “Ô ô, dối tôi!” ta rền rĩ, nắm đấm vung vùn vụt.

      “Vậy lấy-- ối!...” Camelia ủi khuỷu tay vào trán ta. “ mà nhận lấy ngôi nhà.” tiếp. “Tôi chuyển nơi kha…Ặc!”

      ta cố thắt cổ ta bằng cái cà vạt. “Hai tuần, bảo thế!” ta xiết chặt. “Cứ thong thả, Camelia, đấy là lời !”

      Thể khả năng kiềm chế đáng nể, ngài hầu tước cuối cùng chỉ đơn giản tròng tay ta quanh thắt lưng ả và đứng dậy. nàng bám dính lấy ta như dạng mất trí, hết giựt tóc đến nện ta bằng bàn tay tự do, nhưng Devellyn vẫn tiếp tục bước .

      “Camelia, giờ tôi mang đến ghế,” ta bình tĩnh . “Và tôi muốn ngồi đó và giữ im lặng cho đến khi chúng ta làm chuyện—“

      “Tự mà làm trò ngu xuẩn, Devellyn!” Camelia tóm được cái giá đỡ nến đuờng và bắt đầu dùng nó để đánh ta. “Làm chuyện! Làm chuyện! Chúa ơi, tôi ghét cay ghét đắng mỗi khi nghe câu đó!”

      Cây nến tuột ra, và ta dẫm lên nó, khiến nó vỡ làm hai nửa. Ngài hầu tước vẫn tiếp, rồi thả thương tiếc lên cái ghế thêu kim tuyến. Camelia nhảy đổng lên lần nữa, lộ ra đôi gót chân thanh mảnh. Và vẫn nắm chắc cái giá nến trong tay.

      “Camelia thân mến,” Devellyn , nghỉ chút lấy hơi. “ cứ phải cư xử giống như con chó già giữ xương vậy à?”

      “Chó hả? Sao dám!”

      Devellyn ấn ta ngồi xuống lần nữa. “Nghe đây, Camelia, chính rời bỏ tôi,” ta , giọng lạnh như đá. “Thải hồi tôi. Vứt bỏ tôi. Ném tôi ra khỏi đời . Nghe có quen thuộc hả?”

      “Đúng, và giờ tôi muốn chuyển về!” ta ngắt lời, trọng của ta nghe càng tệ hại hơn. “Tôi muốn thư thả trong hai tuần! nhưng và phu nhân Trứng sữa đây lại đến và bắt đầu—“

      Bất thình lình, Sidonie bắt đầu nhận ra mùi hăng hăng, cay sè trong khí. Nàng đưa mắt về phía chiếc ghế tựa trống và thở dốc. “Cháy!” nàng hét lên, bổ nhào tới chỗ chồng báo cháy ỉ. “Cháy!”

      “Để nó cháy!” Camelia rít lên, chộp lấy chiếc cà vạt của Devellyn lần nữa. “Khi nào nó bốc lên cao hơn, tôi ném ta vào đó!”

      Thấy Devellyn thoát ra được, Sidonie phát hoảng. Nàng vồ lấy cốc cà phê của ta và vội vàng đổ nó vào chỗ cháy. Đống báo bốc khói trở thành mớ hỗ độn ẩm ướt, dính bết lại. Bằng cách nào đó, ngài hầu tước rút được người ra và rống lên gọi viên quản gia, nhưng Honeywell mặt tái mét vừa kịp phóng qua cửa. ta trông thấy đám đổ vỡ bốc khói, la toáng lên, và chụp vội bình hoa ly. ta dốc ngược nó, dội hết cả nước lẫn hoa trong đó ra.

      “Ôi trời, tôi mà!” giọng lẩm bẩm phát ra từ ngưỡng cửa.

      Vẫn còn run rẩy, Sidonie quay qua và thấy người đàn ông đẹp trai có mặt ở quán Anchor đứng ở cửa, mái tóc vàng óng ả của ta lấp lánh trong ánh sáng mặt trời.

      Camelia thả tay khỏi chiếc cà vạt. “Chào, Al!” ta . “Lại đến giã rượu cho Dev hả?”

      Devellyn lao qua phòng đến nhìn chằm chằm xuống tấm thảm bị hư hại nghiêm trọng của ta. “Chúc buổi trưa tốt lành, Alasdair,” ta bình thản. “ bắt gặp chúng tôi trong tình cảnh tệ hại.”

      “Ôi, tôi dám !” chàng lại lên tiếng, nhập vào cuộc xung đột. “Cammie--? Tôi tưởng …ờ quyết định là…là…”

      Devellyn ngước mắt lên, và lần đầu tiên, nhìn người đàn bà tóc đỏ với tổn thuơng. “ nghĩ là ta quyết định rời bỏ tôi để đến với ngài Edmund Sutters,” ta . “và ta làm đúng như thế.”

      Nghe thấy thế, cuộc ẩu đả dường như ra khỏi ý nghĩ của Camelia, và ta thả người xuống ghế. “Đúng, phải đấy, mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp,” ta rên rỉ, khuôn mặt ta đột nhiên trở nên nhàu nhĩ. “Nhưng tôi giờ thể có ấy nữa rồi, phải ?”

      Devellyn im lặng trong lúc. “Tại sao ?”

      Được hỏi đến, ta oà ra khóc và thả chiếc giá nến rơi xuống sàn. “ ấy bị tống vào nhà tạm giam dành cho các con nợ.” ta khóc thét lên. “Bọn cảnh sát tàn ác bắt ấy tối qua.”

      Alasdair gật gù. “Tôi e đó là ,” ta . “Người ta Sutters bị ra toà vì vỡ nợ trước khi hết tháng. Đó là chuyện được đem ra bàn tán ở White cả đêm qua.”

      “Hỏng! ôi ôi, Hỏng hết rồi!” những tiếng nức nở sụp lên Camelia. “Món nợ dâng lên đến tận cặp mắt xanh tuyệt đẹp của ấy, và phải trả cho các chủ nợ mọi thứ ấy có cho đến hết kiếp này và có lẽ là cả kiếp sau nữa ấy chứ.”

      “Ôi trời, Camelia.” Giọng Devellyn đột nhiên dịu hẳn . “Tôi rất tiếc.”

      Camelia lại bùng nổ. “Sao dám tỏ ra thương hại tôi chứ hả!” ta gào lên, nhào vào ta lần nữa. ta tóm lấy ta, nhưng Camelia vẫn tung những nắm đấm liên tục.

      “Nào, nào, Camelia!” Alasdair phóng vội qua phòng, và nhàng gỡ ta ra khỏi Devellyn, giọng mềm mỏng. “Thế này đâu có cần thiết, bạn thân mến. nên phí phạm duyên dáng của mình với tên cục mịch vô tình như Dev. Ngoài ra, cậu ta bỏ bê phát sợ. hẳn thể nào tha thứ đựơc cho cậu ta.”

      Camelia bước lùi lại, sụt sùi, và bắt đầu vuốt lại tóc. “Ối giời, ta vẫn luôn lờ tôi ,” ta đồng tình. “Chỉ trừ những lúc ta muốn…”

      “Rồi, rồi, tôi hiểu!” Alasdair ngay lập tức, bắn cái nhìn nghi ngại về phía Sidonie. “Giờ tôi biết là cần chỗ ở, thân mến, cho đến khi có thể chọn ra người mới từ số lượng kỉ lục thể nghi ngờ những người hâm mộ gục ngã trước quyến rũ của phải ?”

      Camelia nhìn ta đầy hi vọng. “Đó cũng là chờ đợi đơn dài dằng dặc nữa.”

      Alasdair tái nhợt. “Đúng, à, sớm khiến cho gã nào đó hạnh phúc đến phát sợ luôn, tôi xin đảm bảo,” ta đáo vội. “Giờ, nếu chúng ta chuyển hết tập trung vào vấn đề đó, chắc chắn chúng ta có thể nghĩ ra vài thu xếp ổn thoả cho , đúng nào?”

      Mặt Camelia xụ xuống. “Tôi nghĩ hết nước rồi,” ta đáp khăng khăng. “Devellyn hứa cho tôi hai tuần, và hai tuần là tất cả thời gian tôi phải có, sau rốt tôi phải kiên nhẫn chịu đựng.”

      Ngài hầu tước rủa thầm trong hơi thở. Camelia bắn sang ta cái gườm nham hiểm, rồi ném nó sang chỗ Sidonie. ràng, mọi chuyện lại đà tuột dốc.

      “Julia và tôi có phòng ngủ phụ,” Sidonie buột miệng, thấy thương hại người đàn bà. “ Lederly, được chào đón cho đến khi có những dự định khác.”

      “Tôi nghĩ vậy,” ta đáp, chiếu cái nhìn xuống trang phục của Sidonie. “Tôi nhất định .”

      “Thánh George phù hộ, tôi nghĩ ra rồi!” Alasdair , đến chỗ bàn làm việc và rút ra tờ giấy. “Camelia, có thể sử dụng căn hộ của em trai tôi Merrick. Chú ấy vừa lên đường đến Milan cho đến tận ngày lễ thánh Mi-sen.”

      “Ừm, tôi biết nữa…” Camelia . “Nơi đó có lịch ?”

      “Tuyệt đối,” Alasdair đáp, viết vội viết vàng. “Vùng Albany.”

      “Ôi, vùng Albany,” Camelia . “Nhiều gã giàu sụ sống ở đó lắm!”

      “Tràn ngập bọn họ ý chứ,” Alasdair hùa vào, gấp mẩu giấy lại và đẩy nó về phía ta. “Chỉ cần đưa giấy này cho người gác cổng, và cầu chìa khoá căn hộ của ngài Merrick MacLachlan.”

      Cặp mắt đanh đá của Camelia nheo lại. “Còn đồ đạc của tôi sao?” ta . “Tôi có nhiều đồ lắm. Ông ta có vác chúng lên luôn ?”

      Alasdair vỗ lên vai ta khi thục giục ta ra cửa. “ bạn ơi, ông ta thậm chí còn làm xe thồ cho luôn ấy chứ,” ta đảm bảo. “Nhưng nhanh chân lên. Người gác đêm đến lúc sáu giờ, và ông ta có chứng đau lưng.”

      Cùng nhau, họ mất hút khỏi hành lang. Sidonie chỉ có thể nhìn qua Devellyn và chiến đấu để nén xuống trận cười. Ngài hầu tước rên rỉ khe khẽ và úp tay lên mặt. “lạy chúa, tôi thể tin chuyện này vừa xảy ra,” ta .

      lát sau, có tiếng cửa trước đóng sập lại. Alasdair vội vã quay trở lại phòng, đóng cửa phòng làm việc lại, và dựa lưng vào nó như thể sợ rằng ả có thể quay lại.

      Devellyn lại chửi thề dưới hơi thở. “Alasdair, cậu mất trí rồi chắc,” ta , đá bông hoa ly ướt sũng khỏi đường . “Camelia thể đến Albany! Họ cho phép phụ nữ đến sống ở đó!”

      “À , Merrick cũng có Milan đâu,” bạn ta cãi lại. “Cho đến lễ thánh Mi-sen hay cái quái gì khác. Nhưng ta chả biết tí gì về chuyện đó, đúng ? Và đến lúc nàng chạy lon ton hết đoạn đường xuống Piccadilly và quay trở lại lần nữa, tôi hi vọng là cậu kịp đặt vài thanh chắn ở những cửa ra vào và cửa sổ chết tiệt nhà cậu. Lạy chúa nhân từ, Dev! ả là mối nguy hiểm cho xã hội!”

      Ngài hầu tước tự quăng mình xuống ghế và nhìn chằm chặp ủ ê vào đống báo lộn xộn ướt nhẹp. “Mình thích những phụ nữ có chút lửa bên trong,” ta bào chữa.

      “Vâng, và ả bùng lên như lò rèn quái ác ở Sheffield,” Alasdair trả lời. “Chỉ nhìn ta thôi mà cũng khiến tôi rùng mình. Cậu nghĩ cái quái gì mà lại để ta vào nhà hả?”

      Đột ngột, tất cả mọi kiềm chế của ngài hầu tước dường như xổ ra hết cả. “Này, tôi ngờ là ta lại quay lại, được chưa?” ta cắn cảu, nhảy phắt dậy. “Tôi chưa từng thấy bất cứ ai trong số họ quay lại khi họ đá tôi, được chưa?—và tôi thậm chí còn vừa phải chịu chuyện đó đến hai lần! -- vậy nên, Alasdair, tôi đoán cậu có thể việc này khiến tôi bất ngờ! Và cám ơn vì xát muối vào nó!”

      “Này, cậu cần phải gào lên thế,” Alasdair dằn dỗi. Rồi ta quay qua Sidonie và chìa tay ra. “”Cho phép tôi phủ phục dưới chân , thưa phu nhân,” ta nhàng. “Tôi là Alasdair MacLachlan, người hâm mộ mới nhất và nồng nhiệt nhất của .”

      Vẫn cỗ nén cười, Sidonie đón lấy bàn tay đưa ra. “Tôi là phu nhân saint-Godard,” nàng trả lời. “Tôi sống bên kia đuờng. Tôi định mời đức ngài đến uống trà với cha sở của chúng tôi.”

      “Ồ,” mặt Alasdair xìu đống.

      Nhưng tâm trí Devellyn dường như ở chỗ khác. “Honeywell!” ta rống lên. “Honeywell, quay lại đây, đồ gà mái nhát chết!”

      Viên quản gia vội vàng quay vào phòng, trông vô phương kế. “Vâng, thưa đức ngài?”

      Devellyn bắn cái nhìn bực bội vào Alasdair. “Trích ra trăm bảng từ hộp tiền mặt,” . “Rồi xuống Albany và tìm quý Lederly.”

      Honeywell tái mặt. “Ôi, thưa ngài, tôi phải sao ạ?’ ta rên rỉ. “ ta thực quan tâm đến tôi. Ngài thể cử Fenton hay sao?”

      “Cả hai ngươi cùng ,” ngài hầu tước gầm lên.

      Honeywell thốt ra tiếng rên thảm não.

      “Này, cậu biết ông cố MacGregor luôn gì rồi đấy,” Alasdair lẩm bẩm. “Thà làm thằng hèn còn hơn chết thảm.”

      “Cậu!” Devellyn , quay qua ta. “Ngừng phun ra mấy câu Xcốt-len dớ dẩn ấy ! Còn , Honeywell, lấy roi và ghế nếu nó khiến thoải mái hơn. Và vì lòng nhân từ, đừng có mang ta quay về đây. Thuê cho ta căn hộ-- nơi đàng hoàng. Ở St. James. Hoặc--chết tiệt, mang theo hai trăm bảng và thuê ở Mayfair.”

      “Đừng gây thêm thiệt hại nữa, Dev!” Alasdair cảnh báo. “”Cậu vừa mới thoát khỏi con mèo cái hằn học ấy đấy.”

      Ngài hầu tước nhìn ta phẫn nộ. “ ta thể sống ngoài đường được, Alasdair,” ta . “Tôi nợ ta, ít ra, mái nhà che đầu.”

      Honeywell nhìn ông chủ hoài nghi. “Với hai trăm bảng, ta chắc chắn có thể tự thuê mái nhà.”

      mạch máu gồ lên trán ngài hầu tước. “Lạy chúa, Honeywell, đừng có đưa tiền cho ta!” ta đáp trả. “ ta chỉ tiêu mất nó vào tiệm Lufton mà thôi. phải làm việc đó. Thuê nhà trong năm, và bảo người đánh xe mới—tên ta là khỉ gió gì nhỉ?”

      “Polk, thưa ngài,” Honeywell khịt mũi. “Henry Polk.”

      “Phải rồi, vậy , Polk có thể chuyển đồ cho ta,” ta . “ chuyến quay về đầy căng thẳng thần kinh may ra có thể giữ ta tránh xa hầu nhà đối diện, phải , phu nhân Saint-Godard? Giờ, chúc may mắn, Honeywell.”

      Viên quản gia chạy biến. Alasdair nhìn ta hoài nghi. “Chúc may mắn?” ta nhại lại. “Giờ cậu biến thành cái quái gì thế, người theo đạo Thanh giáo à?”

      Ngài hầu tước siết hai bàn tay chặt sau lưng. “Alasdair,” ta tuyệt đối tĩnh lặng. “Cậu đến đây làm gì?”

      Alasdair phát cáu. “Chính cậu bảo tôi đến đây trước ba giờ,” ta cáu kỉnh. “Và giờ quá mười năm phút rồi. Có cần tôi nhắc lại cho cậu là chúng ta có cuộc hẹn hả?”

      Đột nhiên tỉnh trí tràn qua hình thái của Devellyn. “Ah, hoàn toàn đúng!” ta lẩm nhẩm. “Và chúng ta cũng giữ lời. Tỏ ra độ lượng nào, ông bạn, mời lên lầu và chờ tôi.”

      Alasdair bắn cho Devellyn cái nhìn bực bội và bỏ . Ngài hầu tước trông vẫn hơi ngượng ngùng. “Hẳn thưởng thức đời rồi, đúng ?” ta , ngay khi cánh cửa đóng lại.

      Đôi mắt ta còn cái vẻ bình thản và lạnh giá, mà tràn đầy châm biếm nhăn nhó.

      Trong thoáng, mọi vách ngăn giữa họ đều sụp đổ. “Tôi có thể thành rằng tôi chưa từng chứng kiến việc gì như thế trước đây,” nàng trả lời. “Và tôi khó còn có thể duy trì cuộc sống mà người ta thường gọi là cuộc sống được bảo bọc kĩ.”

      “À, nên chứng kiến hơn, Sidonie,” ta , phát tên nàng cách hoàn mỹ. “Xin thứ lỗi cho tôi vì kéo vào cái mớ hỗn độn này.”

      “Ngài đâu có kéo tôi,” nàng đáp. “Chính tôi gõ cửa nhà ngài và bước vào với hoà ước đấy chứ.”

      “Ah, Sidonie!” ta , nhìn qua nàng và trông ra khu vườn bên ngoài khung cửa sổ. “Thú , thân mến. có cha sở nào đến ăn tối ngày mai, phải ?”

      “Uống trà,” nàng chữa lại. “Đó là bữa tiệc trà.” Nàng hạ mặt xuống. “Và , có.”

      ta cười khùng khục khô khan. “Ồ, giờ thực là nợ tôi lời xin lỗi đấy!” ta . “Tôi có mặt ở đó lúc sáu giờ.”

      “Để…để làm gì?”

      “Ăn tối.” ta quay qua từ cửa sổ và nhìn xuống nàng, mắt chớp chớp. “Và tôi cũng chịu bị đánh tráo với trà đâu đấy. Giờ, sao lại há hốc miệng thế, Sid? và quý bà Crosby có thể chuẩn bị bữa tối phải ? Hay là các duy trì sống bằng thứ gì đó phù du hơn? Sâm panh và nước đường, chẳng hạn?”

      ta mỉm cười, và trong thoáng, Sidonie cảm thấy như sàn nhà ngả nghiêng bên dưới. “Chúng ta…ồ, vâng, chúng ta ăn tối.”

      “Xuất sắc,” ta . “Tôi mang theo Alasdair. ta, như thấy đấy, khá hấp dẫn. Và tôi nhận thấy ta khoan dung hơn với lề thói xấu xa của tôi hơn là cha sở.”

      “Tôi hiểu.” dường như có tranh cãi với ta cũng vô ích, và lạ là, Sidonie cũng hoàn toàn chắc nàng có muốn cãi hay . “Vậy , ngài thích thịt bò bít tết, tôi đúng chứ?” nàng đánh bạo. “Bà Tuttle có súc thịt ngon tuyệt.”

      “Hoàn hảo,” ta đáp, cười sâu thêm. “Và cái bánh xốp, có lẽ? Tôi cũng thích món đó lắm đấy, Sidonie.”

      Ôi, lạy chúa. Nàng thích cái cách tên nàng thoát ra từ đôi môi ta. Đó thể nào là dấu hiệu tốt. “Được, cả bánh xốp, có lẽ,” nàng thầm. “Chúng tôi cũng vừa chất đầy cam xong.”

      Đột ngột, Devellyn lại nắm tay nàng và đưa lên môi, nhưng như đêm hôm trước, lần này, ta nán lại. Khi nhấc đầu lên, đôi mắt ta tràn ngập với cảm xúc gì đó rất mãnh liệt. “Sidonie,” ta , giọng khàn khàn kì lạ. “ là –ý tôi là, rất…tôi nhận thấy …ah, quỷ tha ma bắt! Thôi bỏ !”

      “Xin ngài thứ lỗi?”

      có gì,” ta làu bàu. “Tôi lỡ miệng thôi. vừa gì về những quả cam nhỉ?”

      Nhưng Sidonie chẳng còn nhớ được gì về chuyện đó. Nàng rút tay lại, và lắc lắc đầu như thể nó có thể xoá sạch những tưởng tượng của nàng. “Thưa ngài—“ nàng bắt đầu chắc chắn. “Thưa ngài, thứ lỗi cho tôi, tôi thể ngừng thắc mắc—có thực quý Lederly bỏ ngài?”

      ta nhìn nàng lạ lùng. “ nghĩ thế sao?” ta hỏi. “Nếu vậy, cứ yên tâm rằng Camelia phải người đặc biệt sáng suốt đâu. Chuyện đó xảy ra với tôi đều đều đến giật mình đấy.”

      “Tôi hiểu,” Sidonie . Nhưng phải vậy. Thực ra, nàng bắt đầu cảm thấy như thể nàng còn hiểu gì nữa--nhất là về những việc liên quan đến Devellyn. Và nàng cũng bắt đầu thấy hối hận kinh khủng.

      Ngài hầu tước nhún vai, như thể những điều may xảy ra với ta chẳng là cái đinh gì, và bước về phía cửa sổ, nơi ta đứng nhìn ra ngoài ánh nắng nhạt dần. “ là, Sidonie, tôi gặp may với phụ nữ.” ta mát mẻ, và nhìn nàng. “Đó là do lỗi của tôi, dĩ nhiên. Tôi…tôi bỏ bê họ. Tôi quên mất nơi tôi phải đến, và khi nào tôi phải có mặt ở đó. Tôi tắc trách. Tôi chè chén quá độ, bài bạc quá độ, và đôi khi còn gây lộn nữa. Tôi chưa bao giờ nhớ được các dịp đặc biệt. và tôi rất thường ngủ quên trước khi họ..à ờ, thôi đừng bận tâm.” Devellyn im lặng trong lúc. “Và tôi lừa dối họ,” ta lặng lẽ thêm vào. “Rất tệ. Tôi đề cập đến điều đó chưa?”

      “Chưa,” nàng trả lời. “Nhưng việc phát ra độ trung thực của người, hay thậm chí là thành thạo của người trong phòng ngủ, hề, nghiêm túc, cần thiết trước buổi hẹn ăn tối với ai đó.”

      Devellyn mỉm cười với nàng hơi ngán ngẩm. “Ah, Sid, tôi hoàn toàn chẳng có tí hấp dẫn nào, đúng ?” ta hầu như đầy hối hận.

      “Rất ít,” nàng đồng tình. “Nhưng tôi nghĩ hấp dẫn có thể là đức tính được đánh giá rất cao.”

      Ánh ta nhướng cặp lông mày cong cong sắc sảo. “Giờ vẫn có suy nghĩ đó chứ?”

      Sidonie mỉm cười và đặt tay lên cánh tay ta. “Tôi có rất nhiều kinh nghiệm với những người đàn ông hấp dẫn, thưa ngài,” nàng đáp. “Họ phải luôn ăn mặc đẹp.”

      Devellyn mỉm cười. “Tôi hiểu.”

      “Tôi cũng vậy,” Sidonie . “Thực , thưa đức ngài, tôi từng nhìn thấy nhiều chuyện hơn là ngài có thể đoán đấy.”

      ta nhìn nàng tò mò. “Như thế nào?”

      Nàng cười . “A, ví dụ, đêm qua tôi thấy người đàn ông đứng đợi tôi trong bóng tối dọc phố Bedford Place.”

      Lạ lùng thay, ngài hầu tước vội qua chỗ cửa sổ và dám nhìn vào nàng nữa.

      “Thực tế,” nàng tiếp tục. “Tôi nhìn thấy người ấy nán lại--rất gần cửa nhà ngài, thực ra là, cho đến khi hoàn toàn chắc chắn là tôi trở về nhà an toàn và lành lặn.”

      có thực như thế ?” Devellyn lẩm bẩm.

      .” Nàng cười sâu hơn và liếc ta dài thướt. “Còn ta , vào lúc đó, tấn công tôi như người vô cùng tắc trách. Ngoài ra, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng ta có thực là say đến thế .”

      “Cẩn thận đấy, nàng thân mến,” ngài hầu tước mềm mỏng. “Đừng tưởng tượng về bất cứ đức tính tốt đẹp nào mà ta có, và bao giờ, sở hữu.”

      “Ồ, tôi nhớ,” nàng đáp. “Tôi từ từ học cách đánh giá tính cách người đàn ông với quan tâm và kiên nhẫn lớn nhất.”

      Và rồi, thêm lời nào nữa, Sidonie lướt ra khỏi phòng làm việc của Devellyn và thẳng về nhà.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7.1

      Chương 7 - Phần 1

      Sergeant Sisk có thông báo cho giới thượng lưu

      “Tôi nợ đấy, Alasdair,” Devellyn sau khi xe ngựa của họ sầm sập chạy qua cầu Southwark.

      “Ồ, tôi nghi ngờ gì việc đó,” bạn chàng công nhận. “Nhưng vì chuyện gì?”

      Devellyn nhún vai và tựa người lại đằng sau. “À, vì giải quyết hộ chuyện Camelia,” chàng cuối cùng mới được. “Đúng là rắc rối khủng khiếp.”

      Alasdair rướn người thu hẹp khoảng cách giữa họ và thụi vào vai chàng. “Này, cậu thể nào giữ hai con chim trong cùng chiếc lồng, cái gã này,” ta trả lời. “Và để mất nàng người Pháp xinh đẹp quá phí.”

      “Cậu đánh giá sai tình huống rồi, Alasdair.” Devellyn nhìn xuống dòng sông chảy dưới xà lan bắt nhịp với cơn thuỷtriều. “Phu nhân Saint-Godard là người hàng xóm. Chỉ thế thôi.”

      “Vậy là cậu định bỏ túi nàng, phải Dev?”

      .”

      “Ồ, tôi hiểu,” Alasdair trầm ngâm. “Vậy cậu phiền nếu tôi ra tay chứ?”

      Devellyn bắn sang ông bạn thân cái nhìn dài, tăm tối. “Tôi như vậy, phải ?” chàng trả lời. “Tôi biết cậu quá rồi, Alasdair, và những ý tuởng của cậu chẳng tử tế gì.”

      “Tôi thấy phật ý vì câu đó đấy, ông bạn quý hoá,” Alasdiar . “Tôi nghĩ là mỗi inch nơi nàng đều đàng hoàng—và mỗi inch cũng rất duyên dáng nữa, thậm chí là trong chiếc váy tồi tàn đó. , nếu tôi tiếp cận người phụ nữ như vậy, phải với những dự định tốt đẹp nhất.”

      Devellyn rút chiếc đồng hồ bỏ túi mới bóng loáng của chàng ra, thay cho cái bị Thiên thần đen lấy mất. “Này, Alasdair, cậu có gần hai mươi bảy tiếng để cân nhắc về những dự tính đó,” chàng dứt khoát. “Chúng ta ăn tối với ấy lúc sáu giờ ngày mai.”

      Qua ánh sáng mập mờ trong xe, chàng nhìn thấy mắt Alasdair mở to. “ hả?” ta lẩm nhẩm. “Điều này mang lại nhiều thú vị đây. Tôi đoán nàng là goá phụ theo mọi nghĩa?”

      “Mọi nghĩa điển hình nhất, tôi biết được như vậy.”

      Alasdair chúi người tới gần hơn. “Cậu còn biết thêm gì về nàng nữa?”

      Devellyn im lặng trong lúc. “ ấy là người Pháp, dĩ nhiên,” cuối cùng chàng trả lời. “Xuất thân từ gia đình quý tộc nhưng nghèo, hay là người ta thế. ấy dạy phép ứng xử cho con của nhiều nhà trong thành phố.”

      “Nghe có vẻ là công việc nặng nhọc,” Alasdair trả lời. “Phu nhân ràng cần vòng tay nâng đỡ.”

      Devellyn phát ra tiếng khịt mũi chán ghét. “Và cậu mời chào?”

      “Lạy chúa, .” Alasdair đáp. “Tôi luôn co rúm trước cạnh tranh.”

      Devellyn thấy khoảnh khắc hoang mang. “ cạnh tranh nào?”

      Alasdair trơ tráo toe toét cười. “Theo cách nhìn của tôi phu nhân Saint-Godard chỉ để mắt đến duy nhất chàng.”

      Ngài hầu tước rơi vào im lặng trong lúc lâu, rồi . “Nếu cậu làm được gì khác ngoài việc lảm nhảm vớ vẩn, Alasdair, làm ơn im cho tôi nhờ.”

      Và Alasdair làm y như cầu. Thay vì chuyện, ta thư giãn ghế, gác đôi chân mang giày ống lên chiếc ghế đặt cạnh Devellyn, và cười nhăn nhở với chàng như thằng điên suốt cả đoạn đường xuống quán Anchor.

      Devellyn lẽ ra nên thấy khuây khoả khi cỗ xe chựng lại trước cửa quán rượu, nhưng chàng hề thấy vậy. Chỉ riêng việc gặp lại lão chủ quán thôi đẩy thần kinh chàng đến sát miệng vực. Tất cả ý nghĩ về phu nhân saint-Godard trôi tuột khỏi đầu chàng, và chàng chỉ còn nghĩ về ta. Về Thiên thần đen. Về việc chàng tha thiết muốn siết tay quanh cái cần cổ thanh mảnh của ta, và bắt ta--ờ--, chàng hoàn toàn chắc chắn chàng định bắt ta làm gì nữa. Việc mà chàng trả tiền cho ta, có lẽ vậy. Chàng vẫn muốn chuyện đó, cực kì. Chúa lòng lành! Devellyn nhắm mắt lại và cố nghĩ về việc chàng biến thành tên ngốc như thế nào. Thay vào đó, chàng thử tập trung vào thứ mà ta đánh cắp--mề đay của Greg—chứ phải vào những ý nghĩ kì quặc ám ảnh những giấc ngủ của chàng mới đây.

      Khi vào bên trong, họ gặp rắc rối nào để tìm ra gã trai trẻ làm việc trong quán rượu vào cái đêm xảy ra vụ lừa đảo của Thiên thần đen. chàng dường như sẵn lòng hợp tác, nên Devellyn mua ba cốc bia đen và kéo ta đến cái bàn trống. Nhưng chẳng bao lâu chàng nhận thấy thể moi được nhiều thông tin từ ta. ta biết bất cứ điều gì về người đàn bà mà Devellyn gặp đêm hôm đó.

      ta giả vờ là điếm làm việc ở South Bank,” Devellyn gầm gừ. “Tôi đánh cược rằng ta từng giở ngón bịp ở đây trước đó.”

      đâu, th…thưa…ngài.”

      Devellyn đập tay đánh rầm xuống mặt bàn. “Chết tiệt nhà , tôi thấy chuyện với ả! Lúc đó tối mò mò, nhưng tối đến mức đó.”

      có ý bất kính đâu thưa ngài, nhưng tôi chưa từng để mắt đến người phụ nữ trước đêm hôm đó, tôi xin…xin..thề,” ta cà lăm. “Đó là lí do vì sao ngài trông thấy tôi chuyện với ta.”

      “Thế là thế quái nào?”

      Gã trai nhìn chàng sốt sắng. “Chúng tôi luôn cảnh cáo họ, những người mới đến. Chúng tôi thẳng với họ là chấp nhận rắc rối ở quán Anchor. Họ ở lại và làm việc, khi nào biết điều mà giữ im lặng về việc đó.”

      Phát cáu, Devellyn thọc tay vào túi áo khoác và dằn đồng vàng lên mặt bàn.

      Trong thoáng, gã thanh niên chớp mắt khi thấy nó. “Tôi rất tiếc, thưa ngài,” ta cuối cùng . “Ngài có thể lấy ra cả mười đồng như thế, nhưng tôi cũng dám lấy, vì tôi quen dối.”

      Devellyn định túm áo lôi gã trai qua bàn nhưng Alasdair kịp can thiệp, đẩy tay chắn giữa họ. “Bình tĩnh nào, ông bạn,” ta . “Nơi này làm ảnh hưởng đến phán đoán của cậu đấy.”

      , chính Ruby Black mới làm ảnh hưởng đến sức phán đoán của tôi,” Devellyn hầm hè. “Tôi muốn ả dưới ngón tay cái của tôi, Alasdair, và tôi quan tâm phải mất cái giá nào.”

      Alasdair nhìn chàng vẻ kì lạ trong thoáng, rồi quay qua người phục vụ với vẻ thông cảm. “Chắc chắn, nếu chịu lục lại trí nhớ, bạn tốt bụng, có thể nghĩ ra điều gì đó may ra giúp được chúng tôi sao?” ta ngọt ngào. “ bạn tôi, khách hàng quen của quán , bị đánh cắp mất tài sản có giá trị nhất của ta, vật gia truyền, ít hơn--bởi ả Ruby Black này. ấy muốn tìm ra ta. có thể hiểu được điều đó, đúng ?”

      Gã thanh niên lại hấp háy mắt, và đặt cả hai tay lên bàn. “À, tôi biết gì hơn,” ta đáp. “Nhưng Gibbs cũng làm việc đêm hôm đó, trông quầy thu ngân trong tuần.”

      “Thế hả?” Alasdair hớn hở thốt lên. “Chúng tôi có thể gặp ta ?”

      Gã trai lắc đầu. “Phải xuống Reigate gặp chị ta,” gã đáp. “Nhưng ta có nhắc đến việc ta để ý thấy ta xuất như thế nào đêm đó. Kể lại rằng ta trả đồng như thế.” ta chỉ vào đồng vàng ghi nê. “ ta nghĩ ta khá đáng ngờ. Và rồi, khi trả lại tiền thừa, ta nhìn thấy hai bàn tay ta rất mềm mại và mịn màng. Đôi tay của quý bà thực thụ, ta thế.”

      Devellyn nheo mắt và cân nhắc. Chàng cũng chú ý đến chi tiết đó, phải nhỉ? Hai bàn tay của Ruby Black—đôi bàn tay với những ngón tay dài thanh mảnh tỏ ra vô cùng khéo léo khi cởi bỏ quần áo và chăm chút cho chàng---sach hiếm thấy, chàng cược như vậy. Trong bóng tối, chúng mịn như sa tanh lướt da thịt nóng rẫy của chàng.

      “Đó là tất cả những gì chúng tôi biết, thưa ngài,” gã thanh niên kết thúc. “Giờ, tôi đưa cho các ngài chìa khoá căn phòng, và rất vui, nếu các ngài nghĩ việc xem xét lại có thể giúp ích?”

      Devellyn lắc đầu. Chàng bao giờ muốn bước vào căn phòng đó lần nữa. Kí ức về cái đêm của chàng với Ruby Black khắc sâu vào não chàng, và ngay lập tức, căm phẫn và nhục nhã và cả bứt rứt dục vọng nguyên sơ lại lũ lượt kéo về.

      Alasdair hẳn phải đánh hơi được chuyện gì đó ổn. ta đột ngột đứng phắt dậy. “ ăn tối ở White thôi, Dev, và xem xem liệu chúng ta có thể tìm thấy Tenby ,” ta đề nghị.

      Devellyn đẩy kí ức về Ruby Black , đẩy nó sâu vào trong căn hầm của bộ nhớ, rồi thô bạo đóng sập cửa. “Nào ăn tối,” chàng cố gượng . “Nhưng con cún Tenby? Chết tiệt, đời nào.”

      Alasdair đứng dậy, và gã trai trẻ gấp rút lui về vị trí làm việc. “À , ít nhất, tôi hi vọng cậu gửi cho danh sách những thứ từng bị đánh cắp?”

      “Tôi làm rồi.” Devellyn thừa nhận. “Nhưng tôi chả hi vọng gã Runner của tìm ra được điều gì.”

      Thực vậy, chàng gửi nó, nhưng chàng rất ghét phải làm thế; ghét phải công nhận rằng chàng vẫn mang theo cái mề đay của Greg như mặc cảm tội lỗi và uỷ mị, kết luận mà mọi người hẳn rút ra khi Tenby bắt đầu ngồi lê đôi mách. Nó như thể chàng để lộ ra phần dễ tổn thương của chàng cho công chúng, và chàng thấy bực bội. Dù sao việc chàng làm thế là cái giá của tuyệt vọng.

      “Cái gã mà họ thực ra thuê là trong những tay cảnh sát mới vào nghề,” Alasdair chữa lại, khi họ trườn vào trong xe và bắt đầu lăn bánh con đường trải đá cuội. “ thằng cha cục súc, hiểm ác tên là Sisk. Nhưng gã làm việc chính thức, mà là làm cá nhân.”

      Hơi thở Devellyn giờ bình ổn lại. “ được cho phép thế hay sao?”

      Alasdair nhún vai. “Có lẽ ,” ta trả lời. “Mỗi lần nhìn thấy thằng cha, tôi lại thấy tội nghiệp cho Thiên Thần Đen nếu ta bị tóm được.”

      Điều gì đó trong giọng ta khiến cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Devellyn. Ồ, chàng muốn Thiên thần đen bị trừng phạt, đúng là như thế. Nhưng chàng muốn đích thân mình làm việc đó. “Tìm hiểu xem họ trả công cho gã cảnh sát đó bao nhiêu, Alasdair,” chàng . “Tôi đưa ra giá gấp đôi nếu mang ả đến cho tôi trước tiên.”

      “Dễ như ăn cháo, ông bạn,” bạn chàng đồng ý. “Tiền bạc bôi trơn mọi bánh xe mà.”

      lời nào chính xác hơn.” Đột nhiên, Devellyn nhỏm dậy và gõ vào trần xe. Ngay lập tức, Wittle cho xe chạy chậm lại.

      “Giờ lại gì nữa đây, Dev?” Alasdair hỏi.

      “Đến phố Gracechurch,” Devellyn rống lên qua cửa sổ. Ánh mắt chàng quay trở lại với Alasdair. “Tôi đột nhiên có ý niệm muốn ghé thăm những cố vấn pháp luật của tôi. Cậu , tôi hi vọng, phản đối chuyến vòng vèo chứ?”

      “Dĩ nhiên ,” ta trả lời. “Nhưng tại sao?”

      “Vì, Alasdair, như cậu , tiền bạc bôi trơn mọi bánh xe. Biết đâu đến lúc ném ra ít đường của Ruby Black.”

      ***

      Tại phố Strand, ngày làm việc trôi qua nhanh chóng, và Jean-Claude chuẩn bị treo biển “Đóng cửa”, và cài then chốt cửa trước cho buổi tối. Bên ngoài ô cửa sổ hình cung đồng bộ, các chàng thư kí và các bán hàng đường về nhà ăn tối làm thành dòng người vận áo len xám trông phát ngấy bập bềnh với những chiếc mũ màu đen.

      đáng thương hại, Jean-Claude nghĩ. Người luôn ăn vận thiếu phong cách.

      Nhưng đúng lúc đó, ta phát ra thứ gì đó trông như con cá hồi bơi ngược dòng. người đàn ông mặc chiếc áo choàng màu hồng sáng vật lộn để chen lấn khỏi dòng người từ phía phố St. Martin. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt đỏ lừ nung núc của ông ta trở nên ràng. Quá là đằng khác. may, Jean-Claude trở tay quá chậm. Người đàn ông chặn tay lên cánh cửa chỉ giây trước khi Jean-Claude kịp đóng then cài.

      phải vội, chàng bảnh trai!” ông ta , cái đẩy thân thiện. “Ta đến đây có việc.”

      Jean-Claude tránh lối cho ông ta vào. “Oui, oui, monsieur,” (Vâng vâng, mời quý ngài,), ta trả lời, nhận ra người đàn ông. “Mais je ne parle pas anglais!” (Xin lỗi, tôi được tiếng )

      “Đồ chết giẫm!” gã đàn ông , ràng là bối rối. “Kemb đâu rồi, hử? Ta biết ta có mặt ở đây, vậy nên với ta vác cái thân còm xuống đây ngay, hiểu chưa?”

      Jean-Claude trợn tròn mắt và lắc đầu. “mais je ne comprends pas,” (Tôi hiểu ngài gì!) ta đáp. ““No anglais! No anglais!” ( biết tiếng ! biết tiếng )

      Gã đàn ông giơ cả hai tay lên và vung vẩy. “Où est yer boss? Où est Monsoor Kemble?” (Ông chủ của đâu? Ông Kemble đâu?) gã gầm lên. “Ta muốn gặp ta ngay bây giờ, capitare?”

      Đột nhiên, tấm màn rủ ở đằng sau được vén lên với cú giật thô bạo khiến chiếc khung vang lên tiếng chói tai. “Capitare là từ tiếng Ý, đồ đần,” George Kemble lên tiếng. “Và còn là từ sai nữa, trong ngữ cảnh đó. Cứ khoá cửa lại, Jean-Claude. Tôi ném gã này qua cửa sổ sau.”

      Jean-Claude hếch mũi lên, qua mặt gã đàn ông, và sập cái then cài xuống.

      Kemble chuyển chú ý qua kẻ mới đến. “Xin chào, sĩ quan Sisk,” . “Có chuyện gì mà chúng tôi lại vinh dự đón nhận khó chịu này?”

      “Giờ là hạ sĩ Sisk rồi, xin có lời cảm ơn ,” gã đáp. “Có có lại, Kem. Đây là cuộc gặp xã giao thôi, và tôi muốn bàn chuyện riêng.”

      Kemble nhướng cặp lông mày đen nhánh sắc sảo. “ ý kiến rất hay, ông bạn,” trả lời. “ nên để người ta thấy cảnh sát luẩn quẩn quanh việc làm ăn của tôi, đúng ?”

      Jean-Claude theo họ qua tấm màn nhung xanh và bắt đầu đánh bóng cái chén bạc lấy từ cái bàn bọc vải len tuyết dài để rải rác những thứ tương tự. Kemble kéo chiếc ghế lại chỗ cái bàn có nắp cuộn của và ra hiệu cho Sisk ngồi vào cái ghế đặt gần đó.

      Sisk liếc nhìn Jean-Claude ở phía kia phòng. “Còn ta?” gã hỏi nghi ngờ. “Tôi cần thính giả cho việc này.”

      Kemble nhún vai. “ ta mù tịt tiếng .” Rồi mở cái nắp bàn, và rút ra hũ rượu màu bạc và hai cái ly thuỷ tinh . “Dùng chút rượu Armagnac chứ?” ( loại rượu Pháp rẻ và ngon hơn rượu -nhắc)

      Sisk chuyển cái nhìn nghi hoặc sang hũ rượu. “Tôi uống bất kì thứ gì mà tôi phát được,” gã trả lời.

      “Jean-Claude!” Kemble gọi với qua vai. “Mang cho hạ sĩ Sisk đây chai rượu loại rẻ tiền nhé.”

      Jean-Claude lục lọi cái tủ ly bên cạnh và lấy ra chai rượu gin.
      Vẻ mặt Sisk cứng lại trong vẻ tức giận. “Tưởng là biết tiếng !”

      ta siêu linh,” Kemble đáp, khi Jean-Claude lỉnh . “Giờ, ông muốn uống ly hay đây?”

      Cau có, Sisk tự rót đầy ly mua mình. Kemble nâng ly của lên và cụng vào miệng ly của Sisk. “Nào, cạn chén vì những ngày tốt đẹp qua.” .

      “Chúng có cái quái gì tốt đẹp chứ?”

      có lực lượng cảnh sát chứ sao?” Kemble bạo mồm. “ cuộc tranh luận công bằng cũng có thể khiến cho công việc của ngày lương thiện trở lại. Giờ nhờ ơn Peel và ông bạn Max của chúng ta, thành phố này nhung nhúc những gã cảnh sát áo đính khuy đồng. Nhắc đến mới nhớ, của ông đâu, ông bạn?”

      Sisk vỗ lên áo choàng màu hồng của gã. “ bảo đây là cuộc gặp xã giao mà lại,” gã đáp. “ phải loại việc tôi muốn bàn trong bộ đồng phục?”

      Kemble lướt mắt khắp bộ trang phục của gã đàn ông. “Sisk, ông quả có tài đấy,” tuyên bố. “Chỉ có người thợ may với tài năng hiếm có mới đủ khả năng phối hợp cái thứ màu hồng đó với chiếc áo ngoài xanh lá và quần màu hạt cải.”

      Sisk nhăn mày. “Lại định kiếm chuyện chế giễu tôi đấy, hử?”

      Kemble ấn đầu ngón tay lên chỗ trái tim. “Moi?” ( Tôi ấy hả?) . “ đời nào. Giờ, tôi có thể làm gì để sớm cuốn xéo giùm đây?”

      Sisk nốc cạn ly rượu gin của gã, dùng mu bàn tay quệt ngang miêng, rồi thọc tay vào túi áo khoác. “Ngó qua cái này hộ tôi,” gã chìa ra bản danh sách. “Những tài sản bị lấy cắp. Và tôi tha thiết muốn tìm lại được. vấn đề cá nhân.”

      Kemble mở tờ giấy dơ hầy ra và ghé mắt đọc lướt qua. “Tôi thường dính với loại này,” hoàn toàn trung thực. “Đồng hồ bỏ túi? hộp đựng xì gà? Toàn những thứ tầm thường, Sisk.”

      Jean-Claude lù lù về phía bàn và chìa tay ra. ““Donnez-le moi.” (để tôi thử xem?)

      “Mais naturellement,” (Cứ tự nhiên), Kemble đáp, chuyền nó cho ta.

      Họ cùng đọc lại nó lần nữa. Ngón tay to bè của Sisk chen vào giữa những dòng chữ. “Tôi đặc biệt quan tâm đến vật này, và tôi rất muốn tìm ra nó,” gã , nhịp tay lên dòng.

      cái gài cà vạt bằng saphia à?”

      cái gài cà vạt nửa cara saphia,” Sisk giải thích . “Mạ vàng và có bốn ngạnh.”

      “Lạy chúa, Sisk. Tôi có thể vơ được nửa tá thứ này ngay lập tức.” Kem mở tung ngăn kéo bàn, lựa hồi, rồi nhặt ra vài thứ. “Đây, lấy cái này.” thả viên saphia nhiều cạnh to đoành vào tay gã hạ sĩ.

      Sisk lại cau có. “Được rồi,” gã , lại vọc ngón tay to bè. “Vậy còn thứ này? cái hộp bỏ túi bằng vàng khối. Chế tạo thủ công ở Pháp, gắn gương ở mặt, và khoá bằng chốt. Với tấm tiểu hoạ ở bên trong--thứ, tiện thể, được vẽ bởi thằng cha chuyên vẽ tiểu hoạ nổi tiếng nào đó. Nhắc cho , phải hình của thằng cha đó đâu. thằng cha tầm vóc trung bình, nhưng gã—“

      Kem xua tay. “Tôi lĩnh hội được rồi. Chắc là ông muốn nhắc tới Richard Cosway?”

      Sisk ngả nguời vào ghế. “Đúng ,” gã đồng ý. “Thế nào? tầm thường, phải ?”

      bức tiểu hoạ vẽ bởi Cosway à?” giọng Kem đầy ngưỡng mộ. “Giờ, ông bạn, vật đó đúng là rất đáng bỏ công tìm kiếm đấy. Nó từng thuộc về ai?”

      thằng cha từng thổi bay ngón út bàn tay trái của quý ngài Scrandle tại Chalk Farm mùa xuân vừa rồi.” Sisk gãi đầu. “Đó là vụ tai tiếng mà nguyên do là ván bài ngã ngũ. Chết tiệt, tên ông ta là gì nhỉ?”

      Kemble tựa nguời vào ghế. “Devellyn,” lặng lẽ. “Hầu tước Devellyn. Trùng hợp .”

      “Trùng hợp chỗ nào?”

      “Bỏ ,” Kemble lẩm bẩm. “Dù sao, tôi cũng chưa từng nghĩ là Devellyn là loại người đa sầu đa cảm. Tôi thậm chí còn thể nghĩ ra người trong bức chân dung là ai mà khiến ta quan tâm đến mức phải giữ nó theo trong người.”

      Sisk giơ ngón tay lên. “Giờ tôi biết là ai rồi,” gã đáp. “ trai ông ta, hay là người ta bảo tôi thế.”

      Lông mày của Kem dựng đứng lên. “ trai ông ta?” cao giọng. “Người mà ông ta hạ sát?”

      “Đúng, ông ta làm vậy, đúng ?” Sisk trả lời. “Tôi quên béng mất vụ tai tiếng xa xưa đó.”

      “Ông quên nó cũng chẳng quan trọng gì,” Kemble đáp trả. “Nhưng ông có thể đảm bảo rằng gia đình ông ta . Ông ta giờ là người thừa kế tước hiệu công tước.”

      Sisk nhún vai. “À , việc đó chả liên quan gì đến tôi, phải ?” gã . “Nhưng còn bức tiểu hoạ sao? từng nhìn thấy thứ gì như thế chưa?”

      Kem lắc đầu và ngước nhìn Jean-Claude.

      Viên thư kí giơ hai bàn tay lên trong điệu bộ Pháp chán chường. “Non, pas moi,” (Tôi cũng ), ta đáp, rồi lùi lại phía cái bàn vải len tuyết.

      “Giúp ích nhiều nhỉ,” Sisk làu bàu.

      “Ông chả hiểu quái gì cả, ông bạn,” Kem tỏ ra mệt mỏi. “Jean-Claude là chuyên gia về đổ cổ thời nhà Minh—bình và chén sứ. ta thể để tâm đến đến hai lĩnh vực lúc. Nhưng xem ra, ông bạn có thể đấy nhỉ. Và ông bạn nhận vụ này dạng cá nhân, hử?”

      Sisk thẳng người lên hãnh diện. “ đám quý tộc bị gạt bởi ả ngông cuồng,” gã đáp. “ ta tiếp tục thu gom những món đồ xinh xắn của họ. Họ muốn giữ bí mật chuyện này.”

      “A, Thiên Thần Đen!” Kemble thích thú. “Bỏ cuộc , Sisk. Ông đời nào tóm được ta đâu. ta là kẻ chuyên nghiệp.”

      Sisk trông bị xúc phạm. “Đúng, thế tôi là cái quái gì, mồi giun chắc?”

      Kemble cân nhắc. “À, thành , nếu có ai hạ gục được ta, Sisk, chỉ có thể là ông bạn thôi,” cuối cùng đưa ra câu trả lời. “Nhưng tôi giúp ông đâu. Xin lỗi, ông bạn. Tôi nghĩ là đám quý tộc của ông nhận được những điều mà họ xứng đáng.” Rồi Kemble nở nụ cười hề có vẻ đùa cợt, và mở chai rượu ra lần nữa. “Cạn chén vì sức khoẻ của Peel trước khi tôi ném ông ra cửa sổ sao?”

      Khi những cái ly lại chạm lanh canh, Jean-Claude lỉnh ra chỗ lối và với lấy cái áo khoác của ta. “Tôi ra ngoài dạo,” ta với Kemble bằng giọng Pháp gấp gáp. “Tôi gặp lại ngài vào ngày mai.”

      Nhưng cả Kemble và Sisk đều bị khuất phục bởi rượu và những kỉ niệm xa xưa của họ, và dường như hề nghe thấy ta rời .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7 - Phần 2

      Tối hôm sau, Đức ngài Devellyn sửa soạn trang phục cho buổi hẹn ăn tối trong tâm trạng cáu bẩn. có thứ nào, dường như, khiến chàng vừa ý. Đầu tiên, Fenton thắt chiếc cà vạt chết tiệt của chàng quá chặt. Rồi lại quá lỏng lẻo. Tiếp đến ta buộc thành cái nút mà ngài hầu tước đột nhiên thấy ngứa mắt, bất chấp là chàng đeo dạng nút thắt đó ít nhất là nghìn lần trong sáu năm trời qua. Hôm nay mọi thứ đều hỏng cả. Chửi thề, chàng tuột nó ra, và quăng thương tiếc xuống sàn nhà.
      “Cái khác!” chàng quát tháo.

      Nhưng Fenton kịp chạy nhốn nháo để mang đến. Mười phút trôi qua, chiếc cà vạt được thắt xong, và quy trình lại bắt đầu lại từ đầu, lần này là với chiếc áo gi-lê. “Lạy Chúa, phải là cái thêu kim tuyến!” chàng nạt, khi Fenton mang ra cái áo đầu tiên. “ muốn ta đồng bộ với mấy cái rèm chết tiệt nhà ấy hả? , phải màu xám! Trông hãm lắm. Màu vàng? Tuyệt đối .”

      “Thưa đức ngài, nó là kiểu mới đấy ạ,” Fenton phản đối. “Và rất lịch thiệp.”

      Devellyn xì tiếng. “Cái màu trông như nước tiểu ngựa!”

      “Nó được gọi là màu vàng sâm panh,” người hầu phòng của chàng khịt mũi. “Chính tôi lựa mảnh vải này.”

      Nhưng nó cứ tiếp diễn y như thế. Quá sáng màu. Quá xỉn. Quá chật. Quá…vụng về. Ngớ ngẩn. Kì cục. Thiếu tinh tế. Đúng, đó mới đúng với bản chất, đúng nhỉ? Chàng có thể ngớ ngẩn, nhưng ngu độn. Những kẻ ngu là những kẻ nhận thức được nhược điểm của mình. Những kẻ ngu tản bộ cả đời vui vẻ cách vô tình. Chàng ước giá mà chàng là kẻ ngu.

      “Thưa đức ngài,” Fenton cuối cùng lên tiếng, giọng ta bực tức. “Ngài hết áo gi lê rồi. Ngài phải lựa trong những cái này, hoặc là mặc cái nào cả.”

      “Cái màu nuớc tiểu ngựa, đành vậy.” chàng càu nhàu, xỉa ngón tay vào nó.

      Với tiếng thở dài thườn thượt, Fenton giũ nó ra và trượt nó vào đôi vai của chàng.

      Vấn đề, Devellyn cuối cùng công nhận, phải là với Fenton. Cũng chẳng dính dáng gì đến tủ quần áo của chàng. Vấn đề là ở chính chàng. Với việc chàng làm. Có chúa mới biết vì đâu mà chàng lại đẩy người phụ nữ tội nghiệp đó vào lời mời ăn tối này? Chàng muốn đạt được điều gì? Ồ, chàng thích việc trêu chọc nàng. Tán tỉnh nàng. Và nàng, ở mức độ nào đó, để mặc chàng tự ý. Nhưng Devellyn cần mối quan hệ bất chính lãng mạn nào khác nữa. Chàng lại chỉ làm hỏng nó mà thôi.

      Ngoài ra, Sidonie Saint-Godard đếm xỉa đến chàng, bất kể giàu có và tước vị của chàng. Nàng quá tinh tế. Thị hiếu quá cao. Nàng thậm chí phải là dạng đàn bà tầm thường của chàng— cách khác, nàng có bảng giá đeo tòng teng người. Nàng là điển hình của thứ mà chàng thể tôn trọng. Nếu chàng theo đuổi người phụ nữ này—và cho dù kết thúc như thế nào?—nàng cũng bị huỷ hoại bởi mối quan hệ của họ.

      Devellyn đưa mắt dòm vào tấm gương đứng có khung mạ vàng của chàng. người đàn ông trông lạ lẫm trợn mắt ngó lại. Chàng giật nảy người nhận rằng lâu lắm rồi chàng còn thói quen để ý đến-- để ý đến bản thân chàng. Những thay đổi lộ hẳn ra. mảnh dẻ, tính lịch thiệp nhường chỗ cho vẻ cơ bắp và tính bướng bỉnh. Những đường nét non trẻ gương mặt chàng còn dấu tích cả thập kỉ nay. Cái mũi quý phái, tao nhã bị xiên vẹo như với những phép tắc đạo đức của chàng, và cái quai hàm từng thời được đánh giá là đẹp như tượng nay đục đẽo thành vẻ khắc nghiệt.

      Ồ, chàng còn nhớ rất về tuổi trẻ đầy hứa hẹn-- bất khả chiến bại mà chàng cảm nhận được vào những năm tháng xa xưa đó. Họ là những chàng trai vàng của xã hội, chàng và Greg. Thậm chí sau đó, khối người còn phỏng đoán rằng địa vị công tước hẳn thổi xuôi theo các thế hệ sau của dòng họ và những đứa con vượt trội hơn cả người cha của mình. Greg, đẹp trai và quyến rũ, được chuẩn bị là công tước đời kế tiếp. Aleric khó bảo hơn. Nhưng khi đó, nó cũng ảnh hưởng gì. Vậy giờ chàng là ai, người đàn ông trong gương với đôi mắt lạnh lẽo và buồn chán và cái miệng khó đăm đăm? Chàng mong đợi điều gì ở cuộc sống? Bất cứ gì? gì cả? Devellyn lắc lắc đầu. Liệu có ai biết được khi mà chính bản thân chàng còn tìm được câu trả lời?

      “Tôi có vài tham vọng,” Ruby Black tuyên bố đầy tự hào. Nhưng Devellyn làm được như vậy. Chàng sống cuộc đời mục đích. khát vọng. Và giờ, ít hăng hái chàng có được--thưởng thức mùi vị trả đũa--duờng như ngày càng nhạt .

      Hôm qua chàng thu thập tên tuổi những nạn nhân của Ruby Black—chàng nghĩ chàng nhớ được toàn bộ--và xét cách toàn diện, danh sách đặc biệt khiến chàng quan tâm. Hầu hết họ đều là những gã kiểu như quý ngài Francis Tenby, những kẻ mà chàng chả tài nào ưa nổi. nghi ngờ gì là cái đám đó xứng đáng phải chịu những tổn thất mà ta tạo ra. Biết đâu chàng cũng đáng phải chịu điều đó? ít người chắc chắn có ý nghĩ đó. Chàng thể là họ sai.

      Ồ, cứ để nhục nhã và tiền bạc rơi xuống địa ngục, chàng quyết định, khi Fenton giúp chàng mặc áo khoác. Cứ để ả phù thuỷ tham lam giữ nó. Ngoại trừ bức tiểu hoạ của Greg--thứ mà chàng phải đoạt lại, thậm chí nếu đồng nghĩa với việc tóm được Thiên thần và giao ta cho những gã như Tenby và bè lũ cuồng nộ của gã.

      Fenton vòng quanh và giờ nhìn chàng cảnh giác.
      “Xin lỗi, bạn,” ngài hầu tước , cố nặn ra nụ cười toe toét thuờng lệ của chàng. “Ta nghĩ là mình vừa hơi mất kiểm soát.”

      “Mất cái gì?” giọng vang lên từ cửa. “Cứ để mặc chàng này chửi rủa mình, Fenton, nếu ta còn cư xử tệ lần nữa. Tôi cần người hầu phòng thạo việc.”

      Devellyn quay người lại và nhìn thấy Alasdair đứng ở ngưỡng cửa. “Cậu đến muộn,” chàng .

      Alasdair xoè tay ra đầy cởi mở. “Và cậu cũng chuẩn bị xong đâu. Hơn nữa, tôi có lý do chính đáng.”

      Ngài hầu tước nhìn ta nghi ngờ. “Loại lý do chính đáng nào?”

      Alssdair mỉm cuời . “Tôi dùng bữa trưa với Tenby và đám bạn của ,” ta trả lời. “Cậu lại nợ tôi-- lần nữa—ông bạn.”

      Mất kiên nhẫn, Devellyn vẫy ta ra hiệu cho ta xuống lầu. Alasdair theo chàng vào phòng viết nơi ngài hầu tước lấy ra bình rượu brandy. “Thấm giọng ?”

      Alasdair cười hềnh hệc. “Căng thẳng à?”

      Devellyn rót vào hai cái ly. “Thôi , Alasdair,” chàng cảnh cáo. “Việc với Tenby là gì thế?”

      Alasdair về phía lò sưởi, và gác tay lên thành. Nụ cười của ta biến mất. “Tôi thể là ưa mấy tên bạn mới của ,” ta cuối cùng trả lời. “Nhưng họ là đám đầy quyết tâm.”

      Devellyn mới đưa chiếc ly nửa đường lên môi dừng lại. “Như thế nào?”

      Alasdair nhún vai. “Gã cảnh sát gan lì của họ vừa mới đem về được khá nhiều thông tin về Thiên Thần Đen,” ta đáp. “Ngày tháng. Địa điểm. Thời gian chính xác. Và danh sách những bí danh của ta--rất sáng tạo, ít nhất phải công nhận như thế.”

      Devellyn làu bàu và chao ly rượu của chàng. “Tôi tin là cái nào gợi cảm như Ruby Balck.”

      Nụ cười của Alasdair xếch đến tận mang tai. “, tôi nghĩ Ruby dành hết cảm tình cho cậu, Dev. Nhưng Tenby suýt nữa bị đầu độc bởi nàng người Pháp tham vọng tự xưng là Phu nhân Noire.”

      “Noire? Từ đó nghĩa là…tại sao, nó nghĩa là màu đen, phải ?”

      Alasdair gật đầu. “Và đây nữa, tên thánh của ta, ta tuyên bố, là Cerise.” (Cerise: màu đỏ hồng)

      “Cerise Noire!” Devellyn bật cười đột ngột, chàng gần như sặc cả brandy ra đằng mũi. “Chết tiệt nếu có chút khiếu hài hước nào.”
      “Ồ, còn hay hơn nữa cơ,” Alasdair . “Tháng trước quý ngài Scrandle đụng độ giọng nữ cao đến từ Sicily ở sau sân khấu tại Haymarket. tiểu thư tên là Rosetta Nero. Có cần phải dịch ra ?”

      Devellyn cười toét miệng và lại nâng chai rượu lên. “Rose Black?” (Rose: màu hồng)

      “Gần đúng,” Alasdair đáp. “Và sau đó đến chàng tội nghiệp Will Arnsted, người mến mộ hầu vào phòng để đốt lên ngọn lửa của ta đêm nọ tại khách sạn Mivart. ta tìm cách khoá trái ta trong phòng khách riêng, rồi bỏ ra ngoài theo lối cửa sổ với mọi thứ ngoại trừ áo sơ mi và những ngăn kéo trống rỗng của ta.”

      “Để tôi đoán,” Devellyn . “Crimson? (đỏ thẫm) Pinkie? Poppy? (cây túc) Hay là—a ha, đây rồi, Alasdair!-Scarlet Raven! (Scarlet: đỏ tươi, raven: con quạ).Rốt cuộc, ta bay ra từ những ô cửa sổ mà lại.”

      Alasdair bật cười. “ tệ, ông bạn!” ta đáp. “Nhưng sai. Nó là Cherry.(đỏ đào) Với cái họ và Armsted nhớ là C-o-l-e.”

      “À, tôi đáng trách !” Devellyn . “Tôi có linh cảm là nàng Cherry ngọt ngào hẳn có thể phát cái họ đó theo cách khác.”

      “C-o-a-l,” (coal: than đá) Alasdair đáp. “Tin là thế.”

      “Lạy chúa!” ngài hầu tuớc . “Tất cả chúng ta đều ngu ngốc đến mức đó sao? ta cười vào mũi chúng ta cả đoạn đuờng đến nhà băng, hay bất cứ nơi quái quỷ nào mà những tên móc túi và ăn cắp vặt tầm thường đến để cất của nả.”

      Alasdair lắc đầu. “Ồ, người đàn bà này phải là tên trộm tầm thường,” ta . “Cậu cũng có thể tin như vậy.”

      “Vậy còn gã cảnh sát?” Devellyn . “ là người như thế nào?”

      Alasdair rướn người qua và vỗ vào vai chàng. “Cậu có thể gặp tận mặt , bạn,” ta phấn khởi. “Chúng ta gặp đêm nay sau mười giờ ở quán Cây Sồi.”

      Ngài hầu tước cằn nhằn. “Quán Cây Sồi? lạy chúa, Alasdair! Chỗ đó ở tận phía bên kia Stepney lận!”

      Alasdair so vai lười nhác. “À , đó là nơi sống,” ta đáp. “Và nếu cậu muốn mua chuộc sau lưng Tenby, việc đó phải được thực cách kín đáo.”

      Ngay lúc đó, Fenton xộc vào phòng. “Đức ngài,” ta hơi chút điên cuồng. “Honeywell báo cáo là quý bà Crosby liên tục dòm qua tấm rèm phòng khách bên đó và ngó chừng qua đường! Bà ấy giờ làm thế hơn ba lần rồi! Thực , các ngài, tôi nghĩ các ngài phải khẩn trương lên thôi!”

      ***

      Bất chấp rời bỏ công việc nhiều năm trời, Julia Crosby vẫn là nữ diễn viên tuyệt vời. Tối hôm đó, Sidonie nhận thấy bản thân nàng rất háo hức mong chờ được theo dõi Julia đóng vai quý bà cao quý, độ lượng với những người mà chị hề muốn tiếp đãi.

      Ban đầu, Julia cười nhạo khi Sidonie quả quyết rằng ngài Hầu tước Devellyn tự mời bản thân đến dự bữa tối và rằng sao Sidonie lại có thể có ý nghĩ bất nhã như thế về chuyện đó. “Nhảm nhí!” chị nạt. “Và nên kết giao với hầu tước Devellyn. phải nghĩ đến Georger và tất cả những gánh nặng mà ấy mang chứ.”

      “George liên quan gì đến chuyện này?” Sidonie hỏi, đầy ngờ vực.

      Nhưng Julia bỗng trở nên kín đáo. “Chỉ là đặt tôi vào tình thế khó khăn, Sidonie,” chị trả lời. “đầu tiên nghĩ Devellyn đáng khinh, và muốn bám đuổi ta vì những niềm tin cố định của , thế cũng đủ nguy hiểm rồi. Và giờ lại đột nhiên muốn làm bạn với người đàn ông đó, thậm chí còn nguy hiểm hơn. George thể nào cũng đổ lỗi cho tôi nếu có chuyện hay xảy ra.”

      “Vậy chị muốn em làm gì, Julia?”

      “Tôi muốn tránh xa ta ra.”

      Lông mày của Julia nhíu lại trong nỗi lo lắng điển hình. Và thực chẳng có lý do gì, Sidonie trầm ngâm, để làm theo lời Julia. Nàng hiểu rằng mình thể mãi duy trì tình bạn với Devellyn, thậm chí dù nàng có muốn. Xã hội diễn ra theo cách ấy, và Devellyn phải dạng đàn ông thích hợp. thực, nàng vẫn hiểu được ta là dạng người nào.

      Và vì vậy Sidonie tự nhủ rằng nàng chỉ trải qua buổi tối hôm nay làm bạn với ta nữa thôi, để đánh giá bản chất ta cách công bằng. Sau đó, ờ, nàng có thể sửa chữa đôi ba việc sai lầm. Nhưng chỉ thế thôi, nàng thề với Julia, nàng chấm dứt hoàn toàn mối liên hệ với đức ngài Devellyn. Julia dường như nhõm phần nào. Và cuối cùng, giờ hẹn điểm.

      Và rồi nó diễn ra.

      Trong nửa giờ, Julia tới lui, chỉ dừng lại để ngó trộm ra cửa sổ. Rốt cuộc là, viên quản gia của ngài Devellyn cũng bắt đầu dòm lại. Việc đó có hơi đáng xấu hổ, thực . Cuối cùng, hai quý ông xuất , xin lỗi vì trễ nải. Đức ngài Devellyn cư xử như thể ta đáp lễ cho ghé thăm của người hàng xóm và có gì hơn thế. Ngài Alasdair MacLachlan, tuy nhiên, tỏ ra rất lịch lãm, nhanh chóng lôi cuốn được Julia.

      Suốt bữa tối, hai người họ chuyện trò với nhau, Julia thết đãi ngài Alasdair với những câu chuyện về nghiệp sân khấu của chị. Khi bất cứ ai lái cuộc thảo luận sang quá khứ của Sidonie, Julia lại chuyển đề tài ngay lập tức. Sidonie hoàn toàn xấu hổ về gia đình hay nhân thân của nàng. Tuy nhiên, nàng muốn giải thích gì về hai việc đó với những người vẫn còn xa lạ. Nàng tuy nhiên, hơi lấy làm ngạc nhiên, với tận tuỵ của Julia.

      May mắn thay, ngài Alasdair là người hâm mộ sân khấu khá cuồng nhiệt. ta và Julia chẳng mấy chốc sa vào những cuộc tranh luận xem ai là diễn viên giỏi nhất trong thập niên trước. “Vậy bao giờ gặp quý bà Siddon xuất sắc chưa, quý bà Julia?” ta hỏi khi cuộc đua cuối cùng ngã ngũ. “Tôi gặp bà ấy ở nhà Douglas, biết đấy, ngay trước khi bà ấy nghỉ hưu.”

      nghiệp lớn, đúng ?” Julia đáp.

      “Tôi nghĩ bà ấy sáng chói,” Ngài Alasdair đồng tình. “ có tình cờ quen quý Ellen Tree ?”

      “Quen ấy?” Julia nhắc lại, áp bàn tay lên ngực. “Gì chứ, tôi diễn vai Maria cặp với vai Olivia của ấy trong vở Đêm thứ mười hai. Đó là buổi ra mắt đầu tiên của ấy ở London.”

      “Tôi còn nhớ chuyện đó!” Ngài Alasdair la lên. “Tôi dự đêm mở màn ở vườn hoa Tu viện. rất tài năng, Crosby. theo nghiệp diễn nữa sao?”

      Julia mỉm cười . “Tôi nghỉ hưu rồi,” chị lẩm bẩm. “Nhưng tôi tin là, ngài Alasdair, tôi vẫn giữ kịch bản gốc của vở Đêm thứ mười hai và vài vật lưu niệm khác của vở kịch. Tôi gần như nhà sưu tập, ngài thấy đấy.”

      “Tôi cũng vậy!” ngài Alasdair . “Nhưng tôi là người sưu tập tiền-- bộ sưu tập các loại đồng xu hiếm có. ám ảnh, việc sưu tập ấy, đúng ?”

      “Thực vậy,” Julia tự tưởng thưởng cho mình. “Ngài có muốn xem những kỉ vật đáng ghi nhớ của tôi ? Tôi có các kịch bản cũ, áp phích quảng cáo, thậm chí cả vài bộ trang phục. Những thứ kém thú vị hơn được cất gác mái, nhưng những thứ thực hay ho ở trong cái hộp mà Meg có thể mang đến.”

      “Đúng là giải trí tuyệt vời sau bữa tối!” Alasdair , ngay khi rượu poóc-tô được phục vụ.

      Julia mỉm cười. “Trước hay sau khi chơi bài?”

      “Sau chứ, với mọi phương diện!” Ngài Alasdair đáp. “Tôi cần lý do để xin rút nếu vận may mỉm cười với tôi. Dev, giúp tôi chuyển những ly rượu sang phòng khách của các quý phu nhân đây.”

      Đức ngài Devellyn hào hiệp chìa cánh tay cho Sidonie khi họ rời . Đó là cách tay săn chắc, và nàng có thể cảm nhận được sức căng bên dưới lớp vải khi họ theo những bậc thang lên lầu. lạ khi ở cạnh ta như thế này, cách tự nhiên, trong chính ngôi nhà của nàng, như thể họ là những người bạn thân thiết nhất.

      Nàng tự hỏi ta gì nếu ta biết đuợc ; nếu ta bằng cách nào đó khám phá ra nàng chính là người đàn bà vô cùng táo bạo cởi bỏ quần áo và “chăm sóc” ta vào cái đêm ở quán Anchor. Và từng phân người ta cũng rất đàn ông. Nàng phải công nhận rằng có đôi chút mê hoặc vẫn bám chặt lấy nàng. Đột nhiên, hình ảnh khoả thân của Devellyn-- hổi tưởng về đôi vai rộng thể tưởng và biểu tượng nam tính của ta—loé sáng trong đầu nàng. Sidonie vấp chân nơi bậc thang cuối cùng, suýt nữa ngã đập mặt. Vô tình, nàng túm chặt vào cánh tay của Devellyn. Nhanh như chớp, ta ở bên phải nàng, cử động nhàng đến mức ai chú ý đến.

      “Sidonie,” ta thầm . “ sao chứ?”

      Nàng gật đầu, mặt đỏ bừng bừng, và bắt gặp ánh mắt ta. Tại sao, ôi trời vì sao mà lại phải đẹp trai cách quái quỉ như thế chứ? Nàng đóng chặt ý nghĩ đó lại và vội vàng bám gót Julia vào phòng khách, kéo theo Devellyn.

      Trong vài phút, ta vẩn vơ khắp căn phòng như thể đánh giá toàn bộ, tay Sidonie vẫn vịn tay ta. Căn phòng rộng rãi, đủ ánh sáng, và trang trí kiểu cách. Bất chấp là hầu hết các món đồ gỗ đều là của Claire, Sidonie vẫn nhận thấy tối nay nàng hãnh diện vì vẻ sang trọng giản dị mà nó tạo ra. Ở cuối phòng, bốn khung cửa sổ dài được che lại bởi lớp màn nhung màu ô liu nhìn ra phố Bedford Place, trong khi ở phía đối diện, chiếc trường kỉ thêu chỉ kim tuyến màu vàng và hai chiếc ghế tựa phối hợp hài hoà xếp quanh lò sưởi.

      Những bức tường phủ giấy dán lụa mỏng manh màu kem, và tấm thảm nhập từ phương Đông màu ngọc lục bảo và màu lục nhạt trải kín toàn bộ mặt sàn. Đôi ba bộ bàn ghế xinh đặt ngẫu nhiên đây đó, bao gồm cả chiếc bàn chơi bài khảm trai màu gụ, nơi mà Julia và Alasdair tán hươu tán vượn trong khi chuẩn bị cho cuộc chơi.

      “Tôi đúng,” Devellyn .

      Nàng nhìn ta tò mò. “Về chuyện gì?”

      “Nhà đem đến niềm thích hơn nhà tôi nhiều,” ta đáp, hướng mắt về chiếc bệ lò sưởi cẩm thạch sáng bóng. “Nhưng mảnh vải bọc in hoa sặc sỡ nào cả phải?”

      “Tôi hâm mộ nó lắm,” nàng công nhận. “Ngài thích nó nhiều ?”

      thực , chỉ là nó dường như có vẻ…à ờ, tạo khí gia đình. Hoặc cũng gần như thế.” Ngài hầu tước áp tay mình lên bàn tay nàng vẫn đặt cánh tay ta. “Tiện thể,” ta tiếp. “ có phải là người say mê nhạc kịch ? Chúng ta tham gia vào cuộc du ngoạn nho của Alasdair đến vùng trời kỉ niệm chứ?”

      “Tôi hầu như mù tịt,” Sidonie trả lời thành . “Ngoài lần duy nhất xem vở kịch boong tàu.”

      Cặp lông mày sậm màu của ngài hầu tước nhướng lên. “ trải qua nhiều thời gian lênh đênh biển phải ?”

      “Gần như suốt cuộc hôn nhân của tôi.”

      khác thường,” ta lẩm nhẩm. “dĩ nhiên, những người vợ hết sức tận tuỵ đôi khi đồng hành với các ông chồng ra khơi.” ta quay lại trao cho nàng cái nhìn từ bên dưới cặp lông mi cong cong sậm màu mà đến phụ nữ cũng phải ganh tỵ. “ tôi nghe xem, Sidonie,” ta , giọng khàn khàn. “ có phải là người vợ hết mực tận tuỵ ?”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      7.3

      Nàng cụp mắt lại. “Tôi dám như vậy,” nàng cuối cùng trả lời. “Chồng tôi ưa đất liền. Và nếu tôi muốn luôn nhìn thấy ấy…à, tôi còn lựa chọn nào khác?”

      đơn chờ đợi ở nhà?” ta đưa ra ý kiến, lặp lại cuộc tản bộ của họ. “ phải là ý hay, phải ?”

      Nàng vẫn thể nhìn thẳng vào ta. “Pierre phải là dạng đàn ông có thể để mặc mình trong thời gian dài.”

      “A ha!” ta thốt lên. “Dạng nào thế?”

      “Dạng có sức quyến rũ,” nàng đáp cộc lốc. “Tôi với ngài rằng tôi có khá nhiều kinh nghiệm về lĩnh vực này.”

      ta dừng bước lần nữa. “Xin lỗi ,” ta cắt ngang. “Vì gợi lên chủ đề khiến phiền lòng.”

      “Đừng bận tâm.” Ngay lập tức, nàng thay đổi đề tài. “ với tôi, thưa đức ngài, vì sao ngài đến giờ vẫn chưa kết hôn?”

      ta cười vang, thanh rung rung sâu tận trong vòm ngực rộng của ta. “ trông tôi giống loại người mong muốn kết hôn sao?”

      “Tôi khó mà biết được,” nàng công nhận. “Pierre cũng phải dạng người của hôn nhân-- vậy mà ấy lại cưới tôi. Tại sao , tôi đến giờ vẫn hiểu .”

      Câu trả lời của ta rất nhanh. “Vì ta khao khát muốn sở hữu ,” ta đáp. “Điều đó phải quá hay sao?”

      Nàng ngước lên nhìn ta với vẻ ngạc nhiên, và khiến nàng thảng thốt bằng việc trượt ngón tay xuống dưới cằm nàng. “ người vợ tận tuỵ,” ta thầm. “ với tôi, thân mến, cũng là người vị tha chứ?”

      hiểu bằng cách nào, nàng giữ được câu của nàng bình thản, và hạ thấp hàng lông mi. “Tôi, ít ra, là người thực tế.”

      Khuôn mặt dường như phủ lên mặt nàng, cái miệng khinh khỉnh, nghiêm nghị của ta giờ ấm áp và mời gọi cách lạ kì. Trong thoáng, căn phòng xoay mòng mòng, và họ chỉ còn lại mình. Liệu miệng ta có mạnh bạo và áp đảo, như nó từng vào cái đêm ở quán Anchor ? Hay là nó mềm mại và dịu dàng miệng nàng? Nàng chỉ phải kiễng chân lên và áp môi nàng lên môi ta để tìm ra câu trả lời.

      Ở đằng xa, Julia bật cười với điều gì đó mà Alasdair vừa . Tiếng động làm Sidonie giật bắn quay lại với thực tế. Khuôn mặt nàng đỏ lựng.

      Devellyn vẫn nhìn chằm chằm xuống nàng qua đôi mắt sâu, mơ màng. “Khoan dung và thực tế,” ta lặp lại, giọng trầm sâu hơn thường lệ. “ người phụ nữ như nên có cả hai tính cách đó, Sidonie. phụ nữ như bao giờ nên chịu thoả hiệp. Đừng bao giờ lãng phí bản thân mình vào người đàn ông như thế nữa.”

      Trong thoáng, nàng nhận thấy mình chìm sâu vào đôi mắt sâu, lóng lánh ánh bạc ngập tràn nhiều thắc mắc hơn là câu trả lời. May thay, Meg chọn đúng thời điểm đó để mang bình rượu nâu vào cho các quý bà. Devellyn bước lùi lại. Meg đặt bình rượu nâu xuống cùng với rượu Poóc-tô gần dãy cửa sổ, rồi túc tắc ra ngoài để mang về cái hộp đựng những vật lưu niệm ở nhà hát.

      Ngài hầu tước đón ly rượu từ tay Sidonie cách bình thản, như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra giữa họ. Mà có chuyện chứ? Sidonie hoàn toàn chắc chắn. Quý ngài Devellyn liên tục khiến nàng mất cân bằng. Đâu rồi cái kẻ trơ tráo, hay bông đùa? ta thậm chí có thực từng tồn tại?

      Khi nàng rót rượu cho ngài Alasdair và Julia, nàng theo dõi khi Devellyn rút vào góc xa. Ánh mắt tối sâu, sắc sảo của ta bắt đầu uể oải quét dọc căn phòng lần nữa, như thể ta là người ngoài cuộc, chứ phải tham gia, chỉ đơn thuần quan sát những chuyện diễn ra quanh mình. Sidonie có ấn tượng kì lạ nhất rằng ta sống hầu hết cuộc đời theo cách đó. Nàng lợi dụng cơ hội để nghiên cứu khuôn mặt ta. Đó là khuôn mặt mạnh mẽ, với quai xương cứng rắn, ngiêng ngiêng, và nét gì đó mà vài người có thể gọi là những dấu hiệu ăn chơi phóng đãng khắc sâu trong đôi mắt. Nhưng nàng nghĩ thế, mà ngược lại, giống vẻ chán ngán thế gian hơn.

      Ánh mắt ta sâu, nhưng mẫn cảm, như thể ta biết mình từng chứng kiến vài mà người khác hay biết. Và có nét cong khinh khỉnh đôi môi ta, như thể ta nhận thấy cuộc sống là những nỗi thất vọng triền miên. Tóm lại, ta sở hữu khuôn mặt của con người có những đức tính tuyệt vời, nhưng lại cố làm ra vẻ là chả có phẩm hạnh gì cả. ta có thói quen nhún đôi vai rộng lớn bên dưới chiếc áo khoác. Cử chỉ đó lẽ ra phải khiến ta thấy thư thái, nhưng thay vì thế, ta trông như thể con thú dữ bị giam hãm.

      cách máy móc, nàng mang rượu đến cho những người khác. Devellyn dạo bước lại về phía lò sưởi. Tại sao, nàng tự hỏi, ta lại muốn tới đây tối nay? Chắc chắn là có hàng trăm người đàn bà khác ta có thể cám dỗ dễ dàng và thoả đáng hơn? Và nàng bị cám dỗ. Nhận thức đó khiến nàng kinh hoàng.

      Vài giờ sau chuyến viếng thăm kì lạ của nàng tới phòng làm việc của Devellyn hôm qua, người quét đường giao đến tờ giấy nhắn khẩn cấp, súc tích từ Jean-Claude đề nghị hẹn gặp nàng ở góc phố gần quảng trường Bloomsbury. Hoàng hôn tắt từ lâu, và những ngọn đèn đường phát ra ánh sáng kì quái khi Jean-Claude túm lấy tay và kéo nàng vào trong con hẻm gần đó.

      ta run lẩy bẩy. “Mon Dieu, đó là cảnh sát, thưa phu nhân,” ta thào. “Họ đến phố Strand tối nay với la-la- từ này thế nào nhỉ? La leest?”

      “Danh sách?” nàng đáp. “Danh sách của cái gì?”

      “Của những thứ đồ mất tích bị Thên thần đên đánh cắp,” ta thầm. “Tất cả chúng. Và gã ta đặc biệt muốn cái mề đay bằng vàng nhọ xin của Hầu tước Devellyn. Trong đó là hình người trai bị chính oong ta giết chết và ông ta rất muốn tìm lại nó.”

      Sidonie đặt bàn tay lên vai ta. “Đây phải lúc luyện tập tiếng của đâu, Jean-Claude,” nàng . “Giờ, ai đến? Và ai chết?”

      Nhưng thậm chí dùng tiếng mẹ đẻ, Jean-Claude vẫn bập bẹ. “Tên gã là Sisk, thưa phu nhân,” ta trả lời. “Tôi biết rất gã. tên xảo quyệt. ai chết cả. phải hôm nay, đúng nhỉ? Nhưng người trai của đức ngài Devellyn, ông ta bị giết. Từ rất lâu rồi, tôi tin vậy. Chính Đức ngài Devellyn, ông ta giết trai. Tôi nghĩ, thưa phu nhân, ông ta, cũng, vô cùng nguy hiểm.”

      Nhưng ngay cả sau đó nàng cũng biết Devellyn thể gây ra việc như thế. Còn lý do vì sao nàng lại tin tưởng người mà nàng hiểu , và tin cách dè dặt, hoàn toàn thoát khỏi nàng.

      Để tâm trí lạc trong những ý nghĩ như vậy, nàng tự rót cho mình ly rượu nâu bỗng cảm thấy hơi ấm nơi khuỷu tay. “ bạn thân mến?” Giọng trầm vang của Devellyn giật phắt nàng lại với tại. “Tôi làm thấy chán ngán phải ?”

      “Ôi!” Sidonie nhìn quanh, ngượng ngùng. “Tôi thấy ngài ở đó.”

      “Tôi uống hết ly rượu của mình,” ta . “Tôi vừa ở đây được lúc rồi.”

      Sidonie nhận thấy nàng tỏ ra là gia chủ kém cỏi. “Chúng ta giờ chơi bài chứ, thưa ngài?”

      ta nhún vai. “Được thôi, tại sao ?”

      Sidonie chạm vào tay ta. ta dường như giật mình vì tiếp xúc thoáng qua của những ngón tay nàng. “Ngài hẳn thấy tối nay rất tẻ nhạt,” nàng . “Tôi e rằng ngài quen với lối giao tiếp xã hội cao vương giả hơn kiểu mà Julia và tôi có thể tiếp đãi.”

      ta nhìn nàng với vẻ kì quặc. “Vì sao thế?” ta hỏi. “Vì tôi có tước vị? Vì tôi trở thành Công tước ngày nào đó? Tôi chẳng phải làm gì để đạt được cả hai điều đó, tôi đảm bảo với .”

      Nàng nhìn ta với đôi chút ngạc nhiên. “Ngài trở thành Công tước sao? Tôi hề biết chuyện đó.”

      Devellyn nhướng bên mày. “Nếu có ai bắn tung đầu tôi tới tận Kingdom Come trong cuộc thách đấu lúc bình minh, hay đâm nhát vào tim tôi vì ván bài chết tiệt, đúng đấy, việc đó dường như thể tránh được.”

      “Tôi hề nhận ra,” nàng lẩm bẩm.

      ư?” ta . “Vậy chả phải chuyện gì lớn lao đâu, bạn thân mến, biết gì về tôi cả. Tôi xuất nhiều ở các cuộc xã giao lịch thiệp. Thực ra, chính mới là người hề có cơ hội tiếp đãi tôi.”

      “Tôi thể nghĩ ra là tại sao?”

      Nụ cười giễu cợt lại nhếch lên miệng ta. “ thể sao, Sidonie?” ta trả lời. “ quả là độ lượng. Nhưng hãy lưu ý đến, bạn thân mến, danh tiếng của .”

      Nàng bật cười hết cỡ. “Tôi thà sống hết mình còn hơn, thưa ngài.” Nàng đáp. “Tôi thấy lo nghĩ cho danh tiếng của mình đâu.”
      nên cẩn trọng,” ta . “Giao thiệp với tôi được đề cao đâu, tôi đảm bảo với đấy.”

      Rồi ta vênh cằm lên và nhìn về phía bàn đánh bài. “Alasdair!” ta gọi lớn. “Alasdair, ông bạn, cậu sẵn sàng cho thảm bại ra trò chưa?”

      Đầu Alasdair giật lên khỏi cái hộp lớn mà Meg vừa đặt lên bàn. . “Đâu vào đó hết rồi, Dev, nếu cậu có đủ bản lĩnh.”

      Julia bật cười và đánh cái quạt của chị vào tay ngài Alasdair. “Nhưng tôi thích hợp để phối hợp với ngài,” chị . “Ngài và đức ngài Devellyn nên ở cùng bên.”

      Hai quý ông trao nhau ánh nhìn khi ngài Alasdair di chuyển cái hộp. ràng, họ coi đây là cuộc chơi nghiêm túc. Devellyn nhún vai. “Được thôi,” ta , kéo cái ghế ra. ta trải cỗ bài mới ngang qua bàn với cái hất tay.
      “Ưu tiên phụ nữ?”

      Julia rướn người qua bàn. Chị rút quân bài đầu tiên, lật lên con mười nhép.

      “Xuất sắc.” Đức ngài Devellyn gật gù về phía Sidonie. “Phu nhân Saint-Godard?”

      Sidonie dò đầu ngón tay tới lui theo lô bài, mắt nhắm lại.
      “Ô hô!” Alasdair thốt lên. “Chúng ta có tay bạc đáng gờm đây, Dev.”

      làm bất cứ việc gì, đều phải làm cho nghiêm túc, ngài Alasdair,” Sidonie đáp. Với cái hẩy đột ngột của đầu ngón tay, nàng lật lên con Q pích.

      “Trời ạ, tôi tong rồi.” Devellyn .

      “Nhiều người thế,” Alasdair đáp lời. ta lật lên con Ba Rô, và thở dài thườn thượt. “Cố mà xoay sở , Dev.”

      Devellyn rút, liếc nhìn, rồi quăng xuống bàn quân Hai Pích. “Hôn mông tôi , Al,” ta cộc lốc. “Chúng ta ở cùng phe tối nay đấy.”

      “A ha!” Julia lanh lợi. “Xem ra vui đây. Các quý ông, đặt cược gì nào?”

      ghi nê cho điểm,” Devellyn đề xuất.

      Julia bĩu môi. “Chừng đó đáng nỗ lực đâu, thưa đức ngài.”

      đáng ,” Alasdair phàn nàn. “Tôi thà xem những vật lưu niệm của quý bà Crosby còn hơn.”

      “Im miệng và chơi tiếp , Alasdair,” ngài hầu tước .

      Trong nửa giờ, họ lật những quân bài xen giữa những mẩu đối thoại nhìn chung là dí dỏm, với quyết tâm giành chiến thắng của Sidonie. tàu Trinh nữ vui vẻ, nàng được học tất cả các mánh đánh bài, và Julia là tay chơi bài Uýt có lòng nhân từ. may là, mọi thứ bắt đầu như họ mong đợi.

      Trong ván bài thứ ba, vận may của họ thay đổi. Khi đến lượt Sidonie chia bài, nàng tự chia cho mình toàn quân bài đỏ, rồi lại lật lên quân bài chủ khiến ngài Alasdair cười khúc khích. ta xếp những quân bài của mình lại, và gõ nhịp lên quân bài chủ với cạnh cỗ bài của ta. “Tôi có linh cảm là lần này cậu xong rồi, ông bạn ơi.”

      Devellyn nhìn con bài chủ trong lúc. “Quân Q Cơ,” ta lẩm nhẩm. “Cậu nghĩ nó là điềm xấu sao, Alasdair?”

      Đúng là thế. Phe nữ dẫn trước, thắng liên tiếp tám điểm. Ván thứ hai và ba cũng khác mấy. Với phe đàn ông về và phe nữ sắp hạ màn, ngài Alasdair bắt đầu pha trò về việc mình bị đánh bại bởi các nữ chiến binh
      Amazon
      .

      Julia và Alasdair tạm nghỉ để rót thêm rượu. Lượt chia bài chuyển cho Devellyn, người vừa lật quân Rô làm con bài chủ.

      “Ôi, phải gió!” Julia kêu lên. Xem xét bài của chị. “Vận đen tối nay là của tôi rồi.”

      Ngài Alasdair cười vang. “Để tôi nhắc cho nhớ, thưa quý bà, rằng vừa dẫn đến bốn ván trắng đấy.”

      “Đúng,” ngài hầu tước khô khan. “Nếu vận may của đến, cũng chỉ trong ván này thôi, tôi hoàn toàn chắc.”

      “Thực vậy, còn lâu mới bắt kịp ông bạn Dev đây.” Alasdair thêm vào. “Vận đen bám theo cậu ta từng đêm như con chó lạc ấy.”

      Julia rời mắt khỏi những quân bài của chị. “ vô cùng tệ,” chị lầm bầm. “ may trong bài bạc ư, thưa đức ngài?”

      chính xác,” ngài hầu tước càu nhàu. “Mời đánh trước.”

      Julia ném xuống quân Hai Đen, nhưng Alasdair dường như mất hứng thú với cuộc chơi. “ chưa nghe chuyện sao, quý bà Crosby?” ta hỏi, giọng thầm tinh quái.

      “Ôi, làm ơn mà, Alasdair!” Devellyn . “Chơi nốt ván bài chết giẫm này .”

      Alasdair ném xuống con Tám Pích vô giá trị, và liến láu. “Nó bắt đầu, biết đấy, với việc quý Lederly quăng tất cả bô tiểu của cậu ta ra ngoài cửa sổ,” ta tiếp. “Rồi đến lượt lũ mọt trong cầu thang nhà cậu ta. Và chưa hết, ông bác họ Richard của cậu ta đột ngột từ trần—“

      “Ông bác thứ ba,” ngài hầu tước càu nhàu. “Và làm gì có chuyện đột ngột, Alasdair? Ông cụ chín mươi hai tuổi rồi.”

      “Vẫn vậy thôi, vận may của cậu trượt dốc từ lúc ấy, ông bạn,” Alasdair tiếp tục. “Tôi thể tin nổi, quý bà Crosby, rằng chưa được nghe toàn bộ việc.”

      Sắc mặt Julia hơi tái . Chị ràng cảm nhận được chuyện mà Alasdair dẫn dắt tới. “Lời chia buồn của chúng tôi, thưa đức ngài,” chị gượng thầm.

      Sidonie cố ép mình mỉm cười. “Chao ôi, ngài Devellyn!” nàng , ném xuống quân bài đen nữa. “Alasdair hoàn toàn quên mẩt vụ tai biến của ngài ngày hôm qua.”

      Julia thậm chí trông còn bối rối hơn. “ tai biến ư?”

      “Vâng, quý Lederly đốt cháy tấm thảm nhà cậu ta,” Alasdairhớn hở cắt ngang.

      Julia thất kinh. “Tại sao?”

      Devellyn bắn sang Julia cái nhìn chế giễu. “Chúng ta chỉ cần biết rằng tôi rơi vào vận rủi cách ma quái, thưa phu nhân,” ta , bắt được con bài chủ và lật nó lên. “Nhưng nó dường như bắt đầu thay đổi rồi, Alasdair, có lẽ cậu cần phải để tâm đến ván bài thay vì ngồi lê đôi mách.”

      Alasdair phẩy tay với nụ cười nhăn nhở. “Giờ thế tôi kể cho bằng hết, Dev!” ta đáp. “Các quý , bạn tôi đây cũng chính là nạn nhân gần đây nhất của Thiên Thần Đen. Tôi thết đãi các với những chi tiết được trong sạch cho lắm, nhưng trước nó phù hợp cho tai của các quý đâu đấy.”

      “Nín cho, Alasdair!” Ngài hầu tước gầm gừ.

      Julia dốc cạn dốt chỗ rượu nâu.

      thiên thần đen ư?” Sidonie cách ngây thơ. “Tôi e rằng mình theo kịp.”

      , Thiên Thần Đen,” Ngài Alasdair nhắc lại, như thể xóc trí nhớ của nàng. “Nhân vật Robin Hood nữ săn đuổi hàng loạt các quý ông ấy.”

      Mắt Sidonie mở to. “ tình, ngài Alasdair! chắc chắn làm gì có con người nào như thế?”

      “Đừng rằng các chưa từng nghe về các thành tích chói lọi của Thiên Thần Đen đấy nhé?”

      Sidonie lắc đầu. “Tôi e rằng chúng tôi giao tiếp nhiều.”

      Sâu trong ngôi nhà, chiếc đồng hồ đánh mười tiếng. Julia hắng giọng. “Tôi tin là tôi lấy thêm cốc rượu nâu nữa,” chị . “Tôi có ấn tượng dễ nhận thấy rằng cuộc chơi này vừa kết thúc.”

      “Đúng, tôi muốn chiêm ngưỡng cái hộp lưu niệm của ,” Alasdair đồng ý.

      “Chỉ có kẻ khiếp nhược mới rút lui khi thấy mình thất thế, Alasdair.” Devellyn nhìn Sidonie. “Chơi píckê chứ, bạn thân mến?”

      Julia và Alasdair di chuyển tới chiếc bàn gần cửa sổ. Hầu tước bắt đầu cẩn thận lọc lại bộ bài, xếp những quân bài sang bên.
      Sidonie nhìn ta. “Đức ngài, ngài thực sư muốn chơi píckê đúng ?”

      “Tôi ghê tởm trò đó,” ta công nhận, khéo léo xóc những quân bài còn lại. “Nhưng đó là cái cớ để được ngồi yên tĩnh với và tránh xa Alasdair.”

      Nàng giữ tay ta, chạm vào ống tay áo khoác. Trong thoáng, ánh mắt họ gặp nhau. “Ngài cần đưa ra cái cớ nào,” nàng bình thản. “Đây là nhà tôi, đức ngài. Và Julia là bạn tôi, chứ phải là người kèm.”

      ta nhíu mày sắc sảo. “ còn rất trẻ, bạn thân mến.”

      còn xa tuổi ba mươi,” nàng lẩm nhẩm. “Như ngài mới nhắc nhở tôi gần đây.”

      “Tôi tệ quá, tôi xin thú nhận,” ta . “Nhất là khi trông trẻ hơn tuổi rất nhiều. Cuộc hôn nhân của kéo dài trong bao lâu?”

      Nụ cười của Sidonie dao động. “Mười năm.”

      ta sắp xếp lại bộ bài mà cần nhìn vào chúng. Thay vì thế, đôi mắt ta giữ chặt lấy nàng, mãnh liệt và kiên định. “ dâu trẻ con,” ta .

      “Vô lý. Khi đó tôi mười bảy tuổi rồi.”

      biết mình làm gì vào tuổi mười bảy ư? Cam đoan với , tôi .”

      “Nhiều kết hôn vào tuổi đó.”

      Devellyn phác cử chỉ mơ hồ bằng tay. “Những cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn, đúng vậy,” ta đáp. “Nhưng phải , Sidonie. Cuộc hôn nhân của thuộc loại đó, tôi đảm bảo.”

      “Vì cớ gì mà ngài thế?”

      “Tôi nghĩ chỉ kết hôn khi nghĩ mình thực .”

      “Ngài hiểu tôi tường tận thế sao, thưa ngài, chỉ trong thời gian ngắn?”

      “Đúng vậy,” ta trả lời. “Tôi có sai ?”

      Phía bên kia phòng, Alasdair và Julia nổ tung trong trận cười. Alasdair xoay ghế và nhấc thứ gì đó ra khỏi cái hộp, như thể ta muốn cho Devellyn xem vật đó. Nó là cái áo nịt ngực kiểu cổ.

      “Nhân danh Chúa, mấy thứ quỷ đó được gọi là gì biết?” Devellyn càu nhàu. “, đừng để tâm. Họ gây ảnh hưởng xấu cho nhau đây mà. Giờ, trả lời câu hỏi của tôi .”

      Sidonie cắn môi. “, ngài sai,” nàng thừa nhận. “Tôi bỏ chạy cùng với Pierre--bỏ trốn khỏi trường, hơn--bởi vì tôi nghĩ mình ấy.”

      có thực ?”

      Sidonie ngập ngừng. “Tôi… đơn,” nàng trả lời. “Nhưng có, tôi có cảm nhận được tất cả những điều mà mình từng đọc được trong những bài thơ tình, dù giờ đây chúng dường như ngờ nghệch.”

      “Chúng ngờ nghệch ư?” ta hỏi.

      “Cực kì.”

      “Ôi trời, khiến tôi thấy thất vọng,” ta . “Tôi vốn hi vọng những nhà thơ hoàn toàn đúng, và rằng tình từ người phụ nữ tốt đẹp ngày nào đó có thể cứu rỗi, thậm chí kẻ như tôi.”

      “Tôi lại nghĩ ngài chế nhạo tôi, thưa ngài.”

      ta hất đầu sang bên. “Tôi ư? Tôi chắc lắm.”

      “Vậy ngài tìm kiếm loại cứu rỗi nào? Nếu ngài chỉ mong có được khoan dung của xã hội, thưa đức ngài, nhiều thứ có thể được miễn thứ nếu có tước vị.” Nàng chững lại lúc. “và cho Công tước, gần như là bất cứ điều gì.”

      Devellyn cười vang, Julia và Alasdair phải quay cả người lại ghế. Lần này, Alasdair cầm đôi bốt lụa đỏ với phần mũi cong tớn lên.

      Sidonie chọn ngay thời điểm đó để đánh bạo khuấy thêm vào vùng nước hiểm. Khi ánh mắt Devellyn hướng lại vào nàng, nàng hít hơi thở sâu. “Đức ngài, tôi được biết ngài còn gia đình.” Nàng ra vẻ tình cờ. “Mọi người có thân thiết ?”

      Hầu tước nhún vai. “ thực ,” ta đáp. “Mẹ tôi tán thành lối sống của tôi, còn cha tôi ghẻ lạnh tôi cách lịch .”

      “Ôi,” nàng . “Chuyện đó phải hiếm, đúng ?”

      xa cách trong gia đình ư?” ta nhìn nàng cảnh giác. “ nghe như thể từ chính kinh nghiệm của bản thân.”

      Sidonie lưỡng lự. “Cha tôi qua đời trong khi tôi bỏ trốn khỏi trường,” nàng trả lời. “Và mẹ tôi có vùng trời riêng của bà. Chúng tôi , có lẽ, ghẻ lạnh với nhau. Nhưng cũng ai thân thiết.”

      “Tôi lấy làm tiếc,” ta .

      Nàng nhướng mày và lắc đầu. “Còn có những điều tệ hơn, tôi cá là vậy,” nàng trả lời. “Còn ngài? Ngài còn người thân nào khác nữa ư? chị em sao?”

      Ánh mắt hầu tước trở nên kín đáo. “Tôi có trai,” ta , thò tay vào túi áo khoác. “Cho đến khi ấy mất, chúng tôi như thể tách—“ bàn tay ta khựng lại.

      Sidonie đột nhiên cảm thấy lao đao. “Chuyện gì ổn sao?”

      Devellyn rút tay ra, và mỉm cười sít sao. “Tôi từng mang theo bức tiểu hoạ của ấy,” ta đáp. “Nhưng tôi bất cẩn để mất nó. Tuy nhiên, sau bao năm trời giữ nó ở bên, tôi thể nào quen với trống rỗng trong túi này.”

      Sidonie có thể cảm nhận được máu rút hết khỏi mặt nàng. “Tôi vô cùng tiếc.”

      ta nhún vai. “À, Tôi đơn giản chỉ muốn cho xem ấy trông như thế nào,” ta . “Greg rất đẹp trai, với đôi mắt ân cần mà tôi, lạy thánh a la, có được.”

      “Tôi chắc điều đó có đúng ,” Sidonie ngượng nghịu .

      lời dối đáng khâm phục,” ta trả lời. “Còn ? Ai là người được phép gọi là Sid khi mà tôi thể?”

      Nhưng Sidonie vẫn mải nghĩ về người đàn ông trẻ tuổi trong bức tiểu hoạ. “Tôi có trai, George,” nàng đều đều. “ ấy lớn tuổi hơn tôi nhiều, và như —“ Nàng dừng lại, thể tìm ra từ chính xác.

      “Như gì?”

      Sidonie lắc đầu. “Mối quan hệ giữa hai chúng tôi rất khó giải thích,” nàng . “ ấy còn hơn cả ông trai, nhưng chưa đến mức như người cha.”

      “Tôi nghĩ là tôi hiểu.”

      Sidonie mỉm cười uể oải. “Tôi chắc là ngài hiểu.”

      có thể… tâm với tôi nhiều hơn?”

      Nàng mở và khép miệng lại, phát ra thanh nào. “George bỏ nhà khi còn rất trẻ,” nàng cuối cùng . “ ấy rơi vào bè nhóm xấu, nguy hiểm—tôi có ý là những người ăn chơi trác táng, lêu lổng, hay là những chàng công tử bột được nuông chiều. Ý tôi là nguy hiểm. Và sau đó, chúng tôi…dần xa cách nhau, tôi đoán vậy. Nhưng phải chúng tôi muốn thế, nếu ngài hiểu khác biệt?”

      “Tôi nghĩ vậy,” ta . “Và tôi hiểu cũng rất quý trai.”

      Nàng gượng gạo gật đầu. “Sau khi George bỏ , tôi được gặp ấy trong thời gian dài. Mẹ tôi gửi tôi đến trường. Tôi tưởng là bao giờ còn được nhìn thấy ấy nữa, nhưng lâu sau đám cưới của tôi, ấy tìm ra tôi. Và tôi rất hạnh phúc.”

      “Và giờ trai người đàn ông hoàn toàn khác, tôi đoán thế.” Devellyn .

      Sidonie ngó xuống bàn. “Điều đó còn phụ thuộc vào định nghĩa của mỗi người.”
      Devellyn lại nhướng mày lên. “Ông này của nghe có vẻ là người bí .”

      Chậm rãi, nàng ngước lên nhìn ta. “Luôn chỉ có George và tôi,” nàng lặng lẽ. “George rất …mạnh mẽ. Thực ra là hơi khắc nghiệt. Nhưng khi tôi còn , gần như thể ấy là người duy nhất mà tôi có thể dựa dẫm. Papa hiếm khi ở gần, và mẹ ngừng bắt bẻ các vú em và những nữ gia sư, vì vậy họ đều làm việc được lâu.” Nàng dừng lại và đưa tay che miệng. “Ôi, lạy Chúa! Vì sao tôi lại kể cho ngài mấy chuyện này chứ?”

      “Khuôn mặt đầy vẻ quan tâm, trắc của tôi chăng?” ta mạo muội.

      Sidonie nhìn ta hoài nghi. “, chắc chắn là .”

      Hầu tước nhe răng cười. “Vậy xin cứ kể tiếp.”

      Và lạ làm sao, nàng làm theo, mà hiểu được vì sao. “George là người con trai duy nhất của Papa,” nàng tiếp tục. “Nhưng cha mẹ tôi… kết hôn. Chúng tôi chỉ là gia đình thứ hai của Papa.”

      “À, tôi hiểu.”

      “Vâng, thế đấy, đó là câu chuyện dài và khốn khổ,” nàng . “Nhưng tôi làm ngài chán ngán hơn với bất kì chi tiết nào nữa.”

      Hầu tước đặt cỗ bài của ta sang bên. “Có rất nhiều điều trong cuộc sống của tôi mà tôi thích thảo luận,” ta công nhận. “Tôi nghĩ là tôi hiểu.”

      Bất thình lình, ngài Alasdair đứng bật dậy. “Lạy Chúa, Dev!” ta kêu lên. “ muời giờ rưỡi rồi.”

      Devellyn rút đồng hồ ra. “Đúng vậy,” ta đồng ý, đứng dậy. “Các quý , chúng tôi chắc là mình lưu lại quá lâu và lạm dụng hiếu khách của các .”

      “Ôi, đâu!” Julia . “Các ngài phải rồi sao?”

      Ngài Alasdair trông hơi ngượng ngùng. “Tôi e rằng chúng tôi còn có việc ở Stepney,” ta trả lời. “ may là, việc đó thể hoãn được.”

      “Stepney!” Julia . “Các ngài hẳn ra ngoài đến quá nửa đêm mất.”

      Ngài Alasdair bật cười. “Chúng tôi vẫn thường thế,” ta đáp. “Xin cám ơn vì bầu bạn của các . Chúng tôi thấy vui vẻ tý nào ở nơi mà chúng tôi định đến đâu, tôi e rằng vậy.”

      Sau đó, Đức ngài Devellyn, cũng lời cảm ơn họ, và tất cả những cái cúi chào đúng quy cách được thực . Rồi cùng nhau, Sidonie và Julia dẫn các vị khách xuống lầu và mang lại cho họ gậy, áo choàng và mũ.

      Tỏ vẻ hơi âu sầu, Julia nhìn theo họ bước qua ngưỡng cửa, rồi đóng cửa lại với tiếng thở dài. “ đúng là những quý ông hoàn toàn lôi cuốn!” chị , như thể quên khuấy miễn cưỡng của chị trước đó. “Tôi lâu lắm rồi mới có được ngày vui vẻ như thế.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :