1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Devil To Pay - Liz Carlyle ( 14c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      4.3

      Hai ngày sau cuộc chạm trán liều lĩnh của nàng với ngài hầu tước Devellyn, Jean-Claude tới gặp Sidonie. Việc này luôn được định trước, và tại những thời gian và địa điểm khác nhau. Thường Sidonie nguỵ trang vẻ bề ngoài, nhưng hôm nay họ hẹn gặp ở bảo tàng quốc gia, cách xa nhà nàng lắm. Đó là nơi đủ trong sạch nếu cả hai người họ có bị nhìn thấy, và những quý ông bị Thiên thần Đen chọn làm mục tiêu thường hay lui đến. Họ chọn cái bàn cạnh cửa sổ ít được sử dụng trong góc của phòng đọc và đặt hai chồng sách mà họ chẳng thèm mở ra chắn hai bên.

      Trong khi Sidonie canh chừng lối giữa các giá sách để đảm bảo có ai đến gần, người phụ tá của trai nàng đeo cái kính lúp soi đồ trang sức lên mắt phải và bắt đầu chuyên cần nghiên cứu chiếc cài áo bằng sa phia của ngài Francis.

      “A, phu nhân Saint-Godard!” Jean-Claude thầm. “Những thứ này có giá đấy. Thậm chí còn hơn cả chiếc cài áo bằng kim cương mà mang về tháng trước. Ở Paris, những thứ này đáng giá cả gia tài ở..ở… từ marché noir thế nào nhỉ?”

      “Ở chợ đen.”

      Jean-Claude cười. “Oui, đúng rồi, chợ đen,” ta nhắc lại. “Tôi cũng lấy cả chiếc đồng hồ nữa. Và cả hộp đựng xì gà! Đúng là những thứ tuyệt hảo.”

      Sidonie liếc nhìn cái hộp xì gà của ngài Francis. “Tôi e rằng, Jean-Claude, nó chỉ làm bằng bạc thôi.”

      ta nhún vai theo kiểu Pháp. “oui, nhưng bên trong có dát vàng,” ta đáp. “Và chạm khắc tinh xảo! cực kì trang nhã.”

      “Đúng , cứ lấy thứ thích,” Sidonie cho hay. “ hầu ở nhà trọ của ngài Francis rất cần tiền.”

      “Tôi hết lòng vì phu nhân,” ta đoan chắc với nàng. “Có chuyến tàu qua Calais trong hai ngày nữa.”

      Sidonie hốt hoảng. “Jean-Claude, nhớ là được để George dính dáng đến chuyện này đấy,” nàng nhấn mạnh, dù phải lần đầu. “Nếu chúng ta bị bắt vì tàng trữ thứ này, tên của ấy được phép đề cập đến.”

      Jean-Claude hơi tái mặt. “Dĩ nhiên là rồi, thưa phu nhân,” ta đáp, trượt cái kính ra khỏi mắt. “Quý ngài Kemble, ông ấy thiê…thiến tôi mất. Thà chết nghẹn với các bí mật còn hơn.”

      Sidonie nhăn mặt khi hình dung cảnh đó, nhưng có ý kiến gì.

      “Giờ, còn có thứ gì khác ở đó nữa phải?” ta nhìn qua bàn với vẻ khá thèm khát.

      Sidonie nghĩ đến cái hộp xì gà bằng vàng khối trong túi xách tay của nàng và quyết định giữ lại nó. Nàng nhìn Jean-Claude và lắc đầu. “, tôi đưa thứ còn lại,” nàng trả lời. “Nó quá mạo hiểm.”

      Vẻ mặt chàng trông hơi tổn thương. “Thế này là sao?” ta hỏi. “ tin Jean-Claude phải ? Chúng ta cùng hợp tác làm ăn cả năm qua, và giờ lại …”

      Nàng ngắt lời bằng cách áp tay nàng lên tay ta. “Tôi tin , Jean-Claude,” nàng . “Và tôi cũng rất quý mến . Nhưng những thứ này khác, chúng đơn thuần là quá nguy hiểm để giao bán, thậm chí là ở Paris. Đúng là chúng rất có giá. Nhưng quá dễ nhận ra. Và chúng thuộc về người đàn ông nguy hiểm. Nếu bị bắt, chắc chắn bị treo cổ mất, và tôi bao giờ tha thứ được cho bản thân nếu để chuyện đó xảy ra.”

      ta đấu tranh với chính mình trong lát. “Được rồi,” cuối cùng ta lên tiếng. “Nhưng cho phép Jean-Claude liếc qua chút thôi, được ? Tôi muốn nhìn thấy những thứ tuyệt mĩ mà mình thể có.”

      Sidonie đánh mắt khắp căn phòng vắng vẻ, rồi lấy thứ đầu tiên ra khỏi túi xách, quấn nó trong cái khăn tay trắng muốt.

      Jean-Claude mở cái hộp xì gà trước, nhìn chăm chăm vào cái nắp và tái mặt. “Đúng đấy, phu nhân, tôi nghĩ nên giữ thứ này lại,” ta lẩm bẩm, thận trọng gói nó lại. “Tôi nhận thấy rất những chữ cái này---chưa kể đến cái gia huy nữa”

      “Những chữ cái” là các kí tự A- E – C – H khắc sâu vào trong lớp vàng theo lối cổ điển. Sidonie tự hỏi chúng là chữ viết tắt cho từ gì, và định mở miệng hỏi Jean-Claude. Rồi ngay hơi thở tiếp theo, nàng tự trách mình vì quan tâm quá mức và đút cái hộp vào trong túi. Cái tên Devellyn là tất cả những gì nàng cần biết. Tên thánh của ta liên quan đến nàng.

      còn gì nữa ?” Jean-Claude hỏi.

      Sidonie lắc đầu. “Lại cái đồng hồ vàng nữa,” nàng đáp, rồi ngập ngừng. Nhưng tò mò lấn áp và nàng lại sục sạo trong cái túi, lôi ra cái hộp hơn. “Và thứ này,” nàng , đẩy nó qua bàn.

      Jean-Claude nhướng mày. “Gì đây nhỉ?”

      “Tôi có manh mối nào,” nàng công nhận. “Nó trông giống như hộp thuốc, hay loại mề đay hình vuông. Tôi thấy cái chốt, nhưng tài nào mở ra được.”

      “Rất thú vị.” Jean-Claude , mở lớp vải ra. “Aha! Đây là thứ rất hiếm có đấy, thưa phu nhân.”

      ?” Sidonie hỏi.

      nhìn xem, và tôi chỉ cho.” Jean-Claude lôi dụng cụ bé xíu từ trong túi áo khoác và luồn nó khẽ khàng vào giữa miệng của thứ đồ bí . Nó bật mở ra như quyển sách bằng vàng nhắn. “Cái chốt bị tắc,” ta thầm, quay nó ra để nàng có thể nhìn . “ báu vật xinh xắn, đúng ?’

      Sững sờ, Sidonie gật đầu. Thứ này thực giống cái mề đay lớn. mặt là tấm chân dung đóng khung của chàng trai trẻ với cổ áo dựng cao và chiếc cà vạt thắt trau chuốt thuộc thời Nhiếp chính. Mặt đối diện, bên dưới lớp kính , là lọn tóc đen. “Đúng thực!” Jean-Claude thầm, ràng là bị mê hoặc. “Cực kì tinh xảo! thứ này thuộc về Ác quỷ phố Công tước phải ?”

      Sidonie vẫn cố lấy lại bình tĩnh. “Đúng vậy,” nàng đáp. “Từ Devellyn.” Nàng nhòm sát hơn vào gương mặt người đàn ông trẻ. “ nghĩ sao về người này?”

      Jean-Claude tạo vẻ mặt kiểu Pháp và xoè bàn tay trống đầy diễn cảm. “Người tình của ông ta,” ta . “Còn ai khác nữa.”

      Với những kinh nghiệm có của nàng với Devellyn, Sidonie thể tin vào điều đó. “Hoặc cha ta, có lẽ?” nàng đoán mò.

      Nhưng ngay lập tức nàng biết mình sai. Bức chân dung còn rất mới. Jean-Claude phẩy tay. “Tên ác quỷ, ông ta có quan hệ tốt với mọi người trong gia đình,” ta nhàng. “Mọi người đều thế. Vì vậy chàng bảnh trai này hẳn là người tình của ta, đúng ?”

      đâu,” Sidonie cau mày. “, tôi nghĩ vậy.”

      Jean-Claude nhún vai và đóng cái mề đay lại. “Tôi có thể nấu chảy nó,” ta đề xuất, cẩn thận gói nó vào lớp vải. “Chỉ có vàng mới có giá trị, còn về cái mề đay này, nó quá dễ nhận ra, và thể giao bán nếu chưa làm nó biến dạng.”

      Sidonie lấy lại cái gói. “, tôi thể làm thế.”

      Jean-Claude bắn sang nàng cái nhìn cảnh giác. “Thứ này rất nguy hiểm, thưa phu nhân, nếu giữ lại bên mình.”

      Sidonie cố mỉm cười. “Tôi biết chứ,” nàng . “Để tôi suy nghĩ thêm . Tôi cẩn trọng.”

      Cuộc giao dịch của họ xong, Sidonie đứng lên. “ thôi, trước khi George bắt đầu thắc mắc biến đâu. Tôi kiếm thêm vài vật nữ trang khác trong hai tuần lễ nữa.”

      Mắt Jean-Claude mở to. “A, tôi suýt nữa quên khuấy mất,” ta , sục sạo trong túi áo. “Đây là phần của chuyến hàng tháng trước.” ta ấn cuộn giấy bạc vào tay nàng.

      “ồ, cám ơn , Jean-Claude.” Sidonie nắm chặt lấy số tiền cách biết ơn.

      ta quan sát nàng với vẻ thích thú thoáng qua. “Tôi thắc mắc biết bạn thiên thần của làm gì với những chiến công chói lọi đó nhỉ?”

      Sidonie cười và đút những tờ giấy bạc vào trong túi xách với những đồ vật lấy từ ngài Devellyn. “ ấy dùng số lớn để giúp đỡ cho hầu ở quán trọ của ngài Francis,” nàng trả lời. “Còn số tiền còn lại, thiên thần dành gần hết cho tiểu thư Kirton sống ở Nazareth Society.”

      Jean-Claude chìa tay ra. “Vậy tôi chúc ấy gặp nhiều may mắn,” ta , giả vờ như ta hề biết gì về việc ai là người gây ra những vụ trộm.

      Sidonie bắt tay ta và siết chặt. “ ấy gửi tới biết ơn.”

      Jean-Claude ghì chặt lấy những ngón tay nàng và rướn người lại gần. “Cám ơn, thưa phu nhân, nhưng tôi có thể gửi tới ấy vài lời cảnh báo được ?” ta thầm, giọng đột nhiên đầy vẻ nghiêm trọng. “Mục đích của ấy là tốt, nhưng Hầu tước Devellyn, ông ta phải loại người dễ đùa cợt đâu. Phu nhân lại với ấy điều này chứ? ấy nên thận trọng hơn trong việc lựa chọn nạn nhân.”

      Sidonie nuốt nước miếng và nhìn thẳng vào mắt Jean-Claude. “ ấy phạm sai lầm, có lẽ vậy,” nàng công nhận. “tôi cảnh báo cho ấy.”

      “Đúng đấy, thưa phu nhân, nên làm thế.”

      Sidonie mỉm cười hài hước. “Tin tôi , Jean-Claude, ấy thận trọng để bao giờ đụng mặt ngài Devellyn lần nữa.”

      Rồi, với nụ cười ủ rũ và cúi chào duyên dáng, người đàn ông trẻ hôn lên tay nàng và rời .

      Sidonie nhìn theo Jean-Claude, cơn rùng mình ớn lạnh vì lo lắng chạy dọc xương sống nàng. Nàng cố ép bàn thân đợi thêm mười phút nữa, rồi mới thu dọn vật dụng và ra sau ta. Cám ơn trời nàng sống cách đó xa, chỉ còn chừng mười phút nữa, tiểu thư Hannaday đến Bedford Place để dự buổi học.

      Hôm nay nàng và tiểu thư Hannaday định ôn lại những thứ bậc trong giới quý tộc, rồi học cách sắp sếp ghế ngồi cho bữa tối trang trọng. Những bài học như vậy có ích cho cả hai người họ, vì Sidonie cần tiền, còn tiểu thư Hannaday tội nghiệp lại cần hiều thấu những sắc thái của xã hội nếu ấy có ý định lấy ngài Bodley.

      Với Sidonie, những kĩ năng giao tiếp trong xã hội gần như trở thành bản năng thứ hai. Mẹ nàng là người hiếm gặp nhất, điếm xuất thân danh giá, xinh đẹp với dòng dõi chê vào đâu được và vẻ duyên dáng bẩm sinh. Ông bà của Sidonie thuộc vào hàng quý tộc vượt qua được Cuộc cách mạng Pháp. Họ nuôi dạy người con duy nhất trong cảnh bần cùng nhưng vẫn cố ra vẻ phong lưu, đưa vào học trong trường dòng, và đưa lên chuyến tàu vượt biển Măng sơ với hi vọng vẻ xinh đẹp và quyến rũ của lọt vào mắt xanh của quý tộc giàu có người .

      Kế hoạch thành công, vượt cả dự tính. Claire Bauchet lọt vào mắt của ngài công tước bụng phệ, trung niên Gravenel, người có con học tiếng Pháp với Claire. Nhưng Gravenel phải là chàng hoàng tử bạch mã, và mối quan hệ của họ phải là câu chuyện thần tiên. Ông ta làm cho gia sư người Pháp trẻ trung mang thai, rồi nhu nhược khi vợ ông ta đẩy bà ra đường. Sau đó, và chỉ sau đó, Gravenel mới đưa ra cho Claire đề nghị. Bà có thể trở thành tình nhân của ông ta. Hoặc chết đói. Bà hoàn toàn có quyền lựa chọn.

      Claire phải là loại phụ nữ chịu chết đói.

      Với vai trò là tình nhân của Gravenel giàu sang, Claire Bauchet thực trở nên nổi tiếng với những trò tiêu khiển hoang phí và những bữa tiệc tao nhã. Bà bắt đầu hưởng thụ quyền lực và hấp dẫn những người đàn ông trẻ tuổi, có ảnh hưởng hơn người bảo trợ của bà. Rất nhiều nhà quý tộc có thế lực nhất nước đến ăn tối tại bàn của quý bà Bauchet, bao gồm cả Thái tử. Nhưng những phu nhân quý tộc người lại là vấn đề hoàn toàn khác. Những quý bà thèm biết đến những loại đàn bà như Claire, bất chấp là bà và hai đứa con sống ngay trong khu phố Clarges thuộc địa hạt Mayfair, dù bị ném đá như nhân tình của ngài công tước Clarence và lũ con của họ.

      Sidonie và George bị vùi dập, nhưng họ vẫn phải hứng chịu hàng đống những cái nhìn ác ý và những lời bàn tán. Nàng khi đó mới lẫm chẫm biết khi George rút cục phải kéo nàng ra chỗ và giải thích với nàng cách mà thế giới vận hành, và tại sao cha họ sống chung với họ. Với Sidonie, việc đó chấm dứt trong sáng tuổi thơ của nàng.

      Nàng chắc chắn mong tiểu thư Hannaday đánh mất ngây thơ, nhưng với kẻ ác ôn như Bodley, đó chính xác là điều trẻ phải gánh chịu. Có lẽ nàng phải làm gì đó? Việc gì đó quyết liệt hơn là chỉ tìm cho chàng thư kí thân của tiểu thư Hannaday công việc?

      Chìm đắm trong những đăm chiêu, Sidonie hấp tấp rẽ vào góc quanh tại Bedford Place, thèm quan sát khi . Như thường lệ, hai hay ba cỗ xe ngựa đỗ lại dọc theo con phố. Ngẩn ngơ, nàng chú ý đến chúng, thậm chí ngay cả cái gần nhất, đứng gần như đối diện với nhà nàng. Thực vậy, nàng gần như chạy khi vượt qua nó.

      Bất thình lình, thứ gì đó đen xì và cứng như đá ập vào trán nàng. Sidonie đổ nhào xuống vỉa hè như bao vữa, nổ đom đóm mắt. Điều tiếp theo nàng biết, là có ai đó quỳ xuống bên cạnh nàng và cố giúp nàng đứng lên. “Lạy chúa, tôi nhìn thấy !” người đàn ông kêu lên, truợt tay xuống dưới vai nnàg. “ có bị thương ? đứng lên được chứ?”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      4.4

      Những ngôi sao cuối cùng cũng tự nhấp nháy rồi biến mất, và thận trọng, Sidonie ngồi dậy, đưa tay sờ vào trán, và rên rỉ. Nàng từ từ nhận thức được vỉa hè, mát lạnh và ẩm ướt dưới mông, và mùi nước hoa -lô-nhơ ấm áp bên . “Chuyện---chuyện gì xảy ra thế?” nàng hỏi khi người đàn ông đỡ nàng đứng lên mà tốn chút công sức nào.

      “Tôi rất xin lỗi,” người đàn ông . “Tôi nghĩ là tôi đập phải cái cánh cửa xe ngựa vào đầu .”

      Sidonie cố tập trung để nhìn mặt ta. “ đập vào tôi?”

      “Thưa , tôi nhìn thấy ,” ta cãi. “ biết từ đâu đâm bổ tới. để ý thấy xe ngựa của tôi hãm lại hay sao?”

      . Tôi---tôi nhận thấy…”

      Sau lưng nàng, Sidonie nghe thấy người đánh xe ngựa của ta nhảy xuống. “Vị tiểu thư có bị sao , thưa ông chủ?”

      “Chỉ bị u đầu thôi, Wittle,” người đàn ông trấn an ta. “ vào bảo Fenton chuẩn bị ít đá lạnh. Tôi đưa tiểu thư đây vào trong.”

      Vẫn còn choáng váng, Sidonie gần như để mặc người đàn ông luồn tay xuống dưới đầu gối nàng trước khi kịp đẩy ta ra. “Tôi ổn mà, thưa ngài,” nàng , tay vẫn ép lên chỗ sưng đau nhức. “Thực đấy, tôi sao đâu.”

      “Có ?” ta lặp lại cách ngờ vực. “Vậy xin thử xem, tôi giơ mấy ngón tay đây?”

      Bướng bỉnh, Sidonie ép đôi mắt mình tập trung và nàng buộc phải ngước lên---cao—cao hơn nữa để làm việc đó. Và sau đó phải những ngón tay của ta bắt mất chú ý của nàng. Thay vì thế, như thể có thứ gì đó bất ngờ thúc vào khuỷu chân nàng, và nàng lại sắp sụp xuống vỉa hè đến nơi nếu ngài… Devellyn kịp túm lấy nàng.

      Lần này, ta vốc nàng lên dễ dàng như và hướng thẳng về phía cửa nhà ta. “Tôi nghĩ thế là đủ rồi,” ta lầm bẩm, vun vút qua lối vào cách duyên dáng. “Honeywell, đóng cửa lại và kéo rèm xuống, ta tin là tiểu thư đây bị chấn động .”

      Sidonie được đặt lên chiếc trường kỉ bằng nhung trong căn phòng khách sơn màu sẫm sang trọng và cố ngồi thẳng lên. Nàng thực muốn ngài Devellyn chạm vào nàng nữa. Nhưng người đàn ông ấn bàn tay mạnh mẽ, ấm áp lên vai nàng.

      “Thưa tiểu thư, tôi còn cách nào khác,” ta , quỳ xuống như thể để xem xét nàng kĩ hơn. “Fenton!” ta gào lên qua vai. “Fenton! Có thầy thuốc nào trong khu vực này ?”

      Nàng ngờ ngợ nhận ra rằng căn nhà trong tình trạng náo động, với những người hầu lại lại, gấp gáp cùng với vô số các lọai thùng và hộp. Từng người dừng lại để liếc nhìn nàng.

      Sidonie hất bàn tay nặng, ấm áp của ta ra khỏi vai. “Cám ơn ngài,” nàng . “Tôi phải thôi. Sang …phía bên kia đường.”

      “Bên kia đường?”

      “Nhà của tôi. Tôi có cuộc hẹn.”

      Sidonie ngày càng thấy tuỵệt vọng hơn. Trong tình trạng mụ mẫm, yếu ớt, nàng như sắp chìm đắm vào trong mùi nước hoa -lô-nhơ quá mức quen thuộc và nồng nàn của ngài hầu tước. Nàng ở bên Devellyn quá nhiều. Tệ hơn, nàng giờ lại còn nằm dài trường kỉ nhà ta, túi xách của nàng gần như sắp bục ra với những món đồ cá nhân của ta nữa chứ. Cám ơn chúa là nàng bị va mạnh đến nỗi ngất xỉu, ta phải lục lọi trong đó để tìm hiểu xem nàng là ai rồi.

      Devellyn vẫn lướt mắt khắp mặt nàng, như thể dò xét thứ gì đó. Nàng thấy hoảng loạn kinh khủng. Lạy chúa, chắc là ta thể nào nhận ra nàng đâu phải nhỉ? “Chúng tôi có nên báo cho ai đó , thưa tiểu thư?” ta cuối cùng cũng lên tiếng. “Như…chồng chẳng hạn? hay là cha ?”

      Cha nàng ư? Giả thiết đó suýt nữa làm Sidonie phá ra cười. “Tôi là goá phụ,” nàng đáp, cố tỏ ra cay đắng hết mức có thể. “Và giờ, nếu ngài cho phép, tôi muốn ngồi dậy.”

      Bất thình lình, cánh tay mang găng đen vụt qua nàng. “Đá lạnh đây, thưa ông chủ,” người hầu . “Có cần loại thuốc nào ạ? Hoặc có lẽ tiểu thư đây có mang theo lọ dầu thơm trong túi xách?”

      !” nàng ghì chặt cái túi vào ngực, đẩy Devellyn ra, và giật bắn người lên. “Ý tôi là, tôi thực thấy hoàn toàn khoẻ. Cám ơn các ngài. Tôi muốn ngay bây giờ.”

      Ngài hầu tước lần này thức chịu nhường bước. “Rất tốt,” ta thản nhiên.. “Tôi tiễn qua đường an toàn.”

      “Tôi có thể tự qua đường mình, cảm ơn ngài.”

      Giọng ta lạnh lùng đến đáng ngại. “Vậy dù thế nào,” ta . “Cũng xin cho phép tôi được tự giới thiệu trước. Tôi lବ ---”

      “Tôi biết ngài là ai,” Sidonie cắt ngang. “Cám ơn ngài. Tôi phải đây.”

      Devellyn thay đổi trọng lượng, rất xảo quyệt chặn lối của nàng. Lạy chúa, ta to lớn. Thậm chí to lớn hơn cả trong trí nhớ của nàng, và, chết tiệt---đẹp trai cực kì--- , là vẻ đẹp trai phóng đãng đúng hơn. Cằm ta như tạc từ đá, cái miệng căng mọng đầy cám dỗ tội lỗi, và cái mũi hơi khoằm chỉ càng làm tăng vẻ bảnh bao nguy hiểm của ta. Lạy chúa, đời đúng là công bằng chút nào!

      Đôi môi căng đầy đặn gợi cảm đó giờ nhếch lên. “Và tôi có hân hạnh được biết tên , thưa phu nhân?” quý ngài Devellyn hỏi, giọng ta lịch thiệp. “Tôi tha thiết muốn biết mình nên gửi thư xin lỗi tới ai.”

      “Ngài vừa xin lỗi rồi, thưa ngài,” Sidonie đáp. “Tôi là phu nhân Saint-Godard. Nhà số mười bốn. Còn việc thư từ cần thiết.”

      là người Pháp.” Đó phải là câu hỏi. “Nhưng giọng có trọng rất .”

      “Đúng,” nàng sít sao. “Giờ tôi xin chúc ngài ngày tốt lành.”

      Bằng cách nào đó, Sidonie đứng vững được và thoát ra. Bên ngoài, ánh sáng thực quá chói mắt. Nàng nheo mắt và ngay lập tức cảm thấy có ai đó túm lấy khuỷu tay nàng. Nàng xoay người lại, định cho quý ngài Devellyn cái tát vì dai dẳng của ta, nhưng tay nàng ngay lập tức khựng lại.

      “Phu nhân Saint-Godard?” ánh mắt quý Hannaday dò xét khuôn mặt nàng. “ sao chứ? Đây đâu phải, biết đấy, bên đường nhà .” Sidonie cảm thấy thất vọng cách kì cục. “ vậy,” nàng trả lời, bám vào tay để đứng vững hơn. “ có vui lòng giúp tôi qua đường , tiểu thư Hannaday? Tôi e rằng tôi vừa có tai nạn .”

      hầu của Quý Hannaday theo. Julia bắt gặp họ ở cửa ra vào, khuôn mặt chị ngay lập tức tái . “ôi, lạy chúa, giờ chuyện gì xảy ra đây?” chị kêu oai oái. “Hai trông như thể vừa đụng phải cuộc cãi lộn ầm ĩ đường vậy.”

      Chỉ khi đó Sidonie mới thực nhìn kĩ quý Hannaday. Bên ngoài, đúng là khó có thể chú ý thấy, nhưng giờ, nàng thấy mặt có những vết trầy trụa ở thái dương bên trái. Tự động, nàng rướn lên để chạm vào đó, và lùi lại. “Cái cửa,” ta . “Tôi—tôi bị va vào cái cửa.”

      Sidonie ngay lập tức biết đó là lời dối. “ tình cờ kì lạ,” nàng lẩm bẩm. “Tôi cũng vậy.”

      ***

      Devellyn quan sát qua ô cửa sổ phòng khách khi hàng xóm mới đáng của chàng rón rén băng qua đường. Nàng giờ dường như hoàn toàn tự nguỵên---, là háo hức---tựa vào cánh tay người bạn trẻ tuổi. Gần háo hức như khi nàng từ chối cánh tay của Devellyn.

      Nàng biết chàng là ai.

      Nhưng từng cử chỉ của nàng đều biểu lộ là nàng hề muốn biết chàng. Devellyn bây giờ dõi theo nàng, cho đến khi bóng dáng bộ váy thạch tím của nàng thoăn thoắt tiến về phía bậu cửa ra vào. Chàng thể nào đoán biết được nàng. Đương nhiên là nàng rất đáng , với nước da màu ô liu ấm áp và đôi mắt khác thường, đôi mắt to tròn nồng ấm có màu như loại rượu nhắc đắt tiền. Tóc nàng dài và nặng, và đen huyền như mực, đen như linh hồn chàng. Vóc người tầm thước của nàng trở nên rỗ rệt so với cánh của trước của nhà nàng---và so với người cạnh, phụ nữ đầy đặn dễ chịu, người đẩy tung cánh cửa để đón phu nhân và bạn của nàng. Nhưng đột nhiên, cánh cửa đóng sập lại, và những người phụ nữ biến mất khỏi tầm nhìn của chàng.

      Chậc, thế là xong, phải nhỉ? Theo mọi khả năng, họ chắc bao giờ gặp lại nhau nữa. Xếp chuyện chàng chỉ ở lại đây tạm thời sang bên, chàng và người hàng xóm mới xuất thân từ những địa vị xã hội hoàn toàn khác nhau. Ngoài ra, tiếng xấu của chàng hầu như chắc chắn trước chàng. Chàng giữ hơn nhân tình trong ngôi nhà này từ khi mua nó, hầu hết họ đều ra trong nước mắt, trận mưa đồ sứ hay cuộc cãi vã say sỉn. Camelia là điển hình của nhiều hoặc ít hơn cả ba dạng đó.
      , đời nào những công dân tốt của phố Bedford Place, với nhạy cảm giai cấp của họ, lại tỏ ra nồng nhiệt với Ác quỷ khét tiếng của phố Công tước. Và cám ơn chúa về việc đó.

      Tuy nhiên, đáng tiếc, là gần như chắc chắn rằng phu nhân Saint-Godard sưởi ấm cho giường chàng ở bất kì đâu phía bên này địa ngục--- phải chàng dám đặt nhiều hi vọng vào cơ hội đó. Vậy mà, chàng vẫn rất thích được lên giường với nàng, chàng nhận ra điều đó. Có điều gì đó trong đôi mắt lấp lánh của nàng làm máu chàng sôi lên. Nhưng lên giường với phụ nữ như vậy hẳn đòi hỏi nhiều nỗ lực kinh khủng. Nó đòi hỏi chàng phải tự tỏ ra dịu dàng và nghiêm túc. Thậm chí, có lẽ còn phải tán tỉnh nàng nữa. Devellyn đời nào tán tỉnh đàn bà. Chàng chỉ trả tiền cho họ.

      “Thưa ngài?” tiếng Honeywell cắt ngang tư tưởng của chàng, và Devellyn nhận ra chàng vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà phu nhân Saint-Godard. “Thưa ngài, ngài có định ra ngoài tối nay ạ? Wittle muốn biết để còn chuẩn bị xe ngựa.”

      Devellyn cảm thấy ngượng ngùng lạ lùng, như thể cậu học sinh bị bắt gặp mò mẫm vào phòng hầu. “Cứ với ông ta là dẫn ngựa vào chuồng,” chàng cộc cằn. “Nếu có ra ngoài, ta bộ.”

      ***

      Ở trong căn nhà số 14, phố Bedford Place, Julia cười tươi với hầu của quý Hannaday và ràng là tự hỏi chúa rằng chuyện quái quỷ gì xảy ra với cái đầu của Sidonie. “Bà Tuttle lấy bánh tạc ra khỏi lò,” chị . “Sao xuống lầu và xem thử.”

      hầu ném cái nhìn mong đợi về phía chủ, và quý hannaday gật đầu. hầu biến nhanh như chớp. Julia giục cả hai người vào phòng khách. “ hẳn muốn có ít đá lạnh, Sidonie,” chị với giọng nghiêm nghị. “Và trà cho quý Hannaday nữa.”

      “Cám ơn chị, có chứ,” Sidonie đồng ý.

      Julia bắn sang Sidonie cái nhìn úp mở và ra, đóng cánh cửa lại đằng sau. Sidonie nắm tay Hannaday và dẫn về phía chiếc bàn đặt dưới ô cửa sổ mặt tiền. “ thân mến,” nàng khi họ yên vị. “Xin lỗi nếu tôi có gì lỗ mãng. Tôi tin tí nào là bị va vào cửa.”

      Quý Hannaday thốt ra tiếng nức nở ngắn như bị đè nén. Sidonie nhìn ra ngoài cửa sổ xuống đường nơi cỗ xe ngựa của quý ngài Devellyn, bắt đầu chuyển bánh. “Có phải là do cha , Amy?” nàng hỏi. “ lại cãi nhau với ông ấy nữa phải ?”

      phải đâu!” quý Hannaday lắc đầu, hai lọn tóc quăn màu vàng phất phơ. “ồ phải đâu, thực đấy mà, phu nhân! nên nghĩ vậy!”

      Sidonie quay qua nhìn . “ người phụ nữ nào có thể gây ra vết thương như thế. Tôi đoan chắc.”

      Quý Hannaday nhìn tránh .

      Sidonie đặt bàn tay nàng lên cánh tay của . “Do ngài Bodley phải , Amy?” nàng hỏi. “Đúng ? Tôi muốn cho tôi biết.”

      Quý Hannaday cắn môi. “Chúng tôi tranh cãi,” cuối cùng cũng trả lời. “Ông ta luôn tỏ ra khó chịu với tôi. Tôi chán ngán lắm rồi, và với ông ta rằng nếu ông ta với Papa trước, tôi rất vui lòng huỷ bỏ vụ đính ước và giải thoát cho ông ta khỏi nghĩa vụ đó.”

      Miệng Sidonie há hốc. “Và vì thế, ông ta dám đánh à?”

      Tiếng nức nở lại phát ra. “Tôi nghĩ là ông ta tưởng tôi tìm cách gây với ông ta,” thầm. “Vì vậy tôi bảo ông ta… tôi bảo ông ta là ra, tôi có tình cảm với người khác rồi, và thực vậy, tôi thích làm đám cưới ở nơi nào khác hơn. Và đó là lúc…là lúc…” giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt . “Ông ta chỉ cần tiền của Papa, biết rồi đấy,” lại tiếp tục, giọng lạnh lùng và lãnh đạm. “Ông ta còn thèm giả vờ là có thích tôi nữa kìa.”

      Sidonie vuốt mu bàn tay nàng lên má Hannaday. “Cha gì? Ông ấy có nghe thấy cuộc tranh cãi ?”

      “Bodley với Papa rằng tôi là đồ trơ trẽn,” ta đáp, nước mắt giàn giụa. “Và lúc đầu, những vết trầy chưa thấy . Nhu…nhưng…Papa muốn tước hiệu cho gia đình quá mức, tôi nghĩ là ông quan tâm dù ông có nhìn thấy. Rốt cục, ông biết là tôi Charles, nhưng vẫn hoàn toàn sẵn sàng làm tan nát trái tim tôi. Thế nên vết trầy xước có là gì đâu, phu nhân Saint-Godard?”

      “Quả là gì,” Sidonie đáp. Đầu nàng đau nhức, và nàng hi vọng nàng suy nghĩ được ràng. Nàng siết chặt tay Hannaday. “Amy này, vẫn muốn kết hôn với Charles Greer chứ? Thậm chí nếu nó đồng nghĩa với việc phải chịu cảnh nghèo khó?”

      nhìn chăm chăm vào hai bàn tay siết chặt của họ. “Trước đây lâu tôi vốn sống nghèo khó mà,” trả lời âu sầu. “Bây giờ, vì công việc buôn bán trà của Papa, chúng tôi phất lên, đúng thế. Nhưng chúng tôi hề thấy hạnh phúc. Vậy mà, Charles , Papa lại còn muốn đuổi việc ấy mà cần lí do, và ấy thể chăm lo chu đáo cho tôi như ấy muốn.”

      Trong cơn bốc đồng, Sidonie mở túi xách, và lôi túm giấy bạc mà Jean-Claude mới trao cho nàng. Nàng lựa ra năm mưới bảng và ấn chúng vào tay trẻ. “Đây là tôi cho vay,” nàng ra lệnh, nắm chặt những ngón tay quanh món tiền. “Nhận lấy, Amy. giấu nó . Bây giờ, có thể chuyển lời nhắn đến cho Charles được ?”

      Quý Hannaday gật đầu, mắt mở to và sũng nước.

      “Tốt,” Sidonie . “ với ta đến gặp tôi tối nay ở quảng trường Russell. Tôi muốn chuyện với ta. ta biết bức tượng của ngài Bedford ở đó chứ?”

      “Có,” thào. “ ấy hẳn có biết.”

      với ta chờ ở đó lúc nửa đêm, hoặc hơn nửa giờ,” Sidonie . “Tôi còn phải hộ tống tiểu thư Arbuckle tới buổi hoà nhạc, nhưng tôi cố đến đó sớm hết mức có thể. với ta thế, được chứ?”

      gật đầu sốt sắng. “Vâng, tôi lại với ấy.”

      Sidonie nhìn vào mắt . “Và Amy này, nếu có món trang sức nào mà sẵn sàng bán để chuẩn bị tiền, mang đến cho tôi. Tôi có thể cho giá tốt mà chàng Charles cần đến từng đồng đấy.”

      Niềm hi vọng bắt đầu thắp sáng khuôn mặt của Hannaday. Ngay lúc đó, Julia quay lại, theo sau là hầu duy nhất của họ, Meg, mang theo khay trà.

      “Julia, em e rằng đầu em đau hơn là em dự tính,” Sidonie , đứng lên và rời khỏi bàn. “Em vừa mới xin Hannaday thứ lỗi vì thể hoàn thành buổi học và mời quay lại vào ngày mai.”

      Quý Hannaday vừa thu dọn đồ xong. Julia trao cho Sidonie tấm vải đựng đầy đá lạnh, rồi tiễn các vị khách ra về. Chị trở lại rất nhanh, vẻ nghi ngờ vẫn gương mặt. “Được rồi,” chị ra lệnh. “Và làm ơn đặt chỗ đá lạnh đó vào nơi cần nó .”

      Sidonie nằm sô pha và đặt chỗ đá lạnh lên trán. “ôi, Julia, em vừa có may mắn chết tiệt nhất,” nàng yếu ớt. “Em tông thẳng vào cánh cửa xe của ngài Devellyn.”

      “ôi, trời, Lạy chúa tôi.” Julia bất ngờ ngồi sụp xuống. “Ông ta có nhận ra ?”

      Sidonie quay đầu ra. “Đừng ngốc thế. Trong quán Anchor gần như tối hù, và em hoá trang và độn lót đến từng phân người.”

      Nhưng trông Julia vẫn run lên. “Giờ thể tránh được ông ta nữa rồi, Sidonie.”

      là kì lạ khi ông ta ghé qua vào giữa ban ngày,” nàng công nhận. “Nhưng chắc chắn nó thành thói quen đâu nhỉ?”

      Julia lắc đầu. “Ôi, ông ta ghé qua đâu, thân mến,” chị trả lời. “Ông ta chuyển đến. Tôi cử Meg qua liếc đôi mắt bò với trong mấy gã người hầu khi tôi thấy tất cả những hỗn loạn đó. Dường như là căn nhà của ông ta ở phố Công tước được tu sửa lại, và ông ta ở lại đây chừng tháng hoặc hơn.”

      tháng hoặc hơn?”

      Sidonie cảm nhận luồng cảm xúc kì lạ đột ngột tràn qua nàng. Hẳn là hoảng hốt. Sợ hãi. Hơi khiếp sợ, chút thôi. Nhưng phải, Chúa giúp nàng. Thay vào đó, nó là phấn khích lại trở lại với nàng. Cái cảm giác hồ hởi, sôi nổi khi bước qua mép thảm hoạ. Và còn cả điều gì khác nữa. đề phòng chăng? Nhưng nàng phải đề phòng chuyện gì từ hầu tước Devellyn đây?

      “Sidonie!” Julia cảnh cáo. “Sidonie, dù nghĩ thứ phải gió gì, dừng nó lại ngay lập tức đấy.”

      end chap 4

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      5.1

      Chương 5

      Phu nhân Saint-Godard và cuộc hẹn hò bí mật

      Khi chuyện xảy ra, quý ngài Devellyn ra ngoài buổi tối hôm đó. Thay vì thế, bị sa vào cơn mệt mỏi thẫn thờ, chàng thả những bước vẩn vơ chưa từng làm trước đây ngay trước cửa nhà và bóng gió rằng mình vào nhà ăn tối. mất nhiều thời gian để suy tính việc giữ lại, chàng mơ màng, thả lỏng trong bóng tối, căn phòng khách diêm dúa quá mức; căn phòng luôn khiến chàng liên tưởng đến nhà chứa xa hoa. Chàng hề có tình cảm gắn bó gì với nơi này, cũng nhận thấy nó đặc biệt dễ chịu. Chàng gắn liền nó với chuyện tình ái, và những cuộc chè chén say sưa. Tất cả đều là những thú vui của chàng, điều đó là chắc chắn, nhưng phải là thứ mà người đàn ông khao khát khi ta muốn tìm kiếm niềm an ủi trong chính ngôi nhà của mình.

      phần trong chàng nhận thấy rằng cái tâm trạng kì lạ này – hành động tới lui bồn chồn và trầm tư này hoàn toàn làm phiền chàng đến cùng – dính dáng mấy đến những nỗi chán ngán thường lệ của chàng, mặc dù chúng đến thăm chàng khá thường xuyên. Và càng ít dính dáng đến ngôi nhà này hơn nữa, hay là với việc Camelia bỏ rơi chàng. , nó bắt đầu kể từ lúc đụng độ người đàn bà đó trong quán rượu. Thiên thần Đen, và đôi mắt chết tiệt của ta.

      Người ta đồn rằng Thiên thần đen là dạng người báo thù theo hình mẫu Robin Hood. Nhưng ngoài chính bản thân chàng và Greg, ai là người chàng từng làm tổn thương cách chính đáng? Devellyn thách đấu với những người đàn ông vì những chuyện bực mình vụn vặt, hay làm phá sản những gã trai trẻ để làm trò tiêu khiển. À, trừ phi là họ nài xin nó, điều mà những kẻ bạo gan vốn quen làm. Và đen kịt như danh tiếng của mình, chàng từng làm hư hỏng trong trắng – và trong nhận thức muộn màng, chàng hoàn toàn cam chắc ta trong trắng được mấy phần. Khi có đủ kinh nghiệm với đàn bà, chàng tạo ra vài vụ xì căng đan, đó là lẽ đương nhiên. Nhưng chàng chưa từng gặp người phụ nữ nào đáng để tranh giành, bài học chàng biết từ khi còn trẻ.

      Nhưng dù sao Thiên thần đen cũng nhắm tới chàng. Và giờ, còn là vấn đề chàng bị biến thành trò cười. , điều thực khiến chàng giận dữ là cái cách nhanh chóng và triệt để khi chàng chịu thua những nét quyến rũ đầy mê hoặc của giang hồ tinh ranh với giá 2 xu như Ruby Black. Nhưng ta thực ra phải làng chơi, đúng ? Và ta cũng chẳng phải là Ruby Black, chàng cá như vậy. Ruby. Quỷ tha ma bắt ta . Làm sao người đàn ông vừa thấy hận đồng thời cũng ngừng ham muốn tạo vật như vậy – và trong cùng hơi thở? Devellyn nhắm mắt lại và hít hương brandy vào sâu trong phổi, cân nhắc về điều đó. Lạy chúa, chàng cảm thấy… chàng cảm thấy như mình bị lừa bịp.

      Đúng thế nhỉ? Chàng vẫn thấy bị lừa bịp, vố quá nặng, nhưng phải vì những món tài sản cá nhân. Ngoài cái mề đay của Greg, còn lại chỉ là những thứ bỏ . , chàng thấy bị gài bẫy vì những điều đầy hứa hẹn trong cái miệng và đôi mắt của ta. Cơ thể ta. Mùi vị của đôi môi ta còn lưu lại người chàng. Hơi ấm của ta bên dưới chàng. Cách mà chàng cảm nhận được khi chôn sâu cơ thể chàng bên trong ta. Đúng, thậm chí ngay lúc này, những ý nghĩ đó vẫn khuấy động chàng, và khiến chàng nhức nhối. Điều khiến chàng nổi khùng hơn hết thảy mọi điều. Trong khi nghiền ngẫm, Devellyn tự rót cho mình ly rượu nữa. rồi, cắt nghĩa được, chàng mang ly rượu tới bên cửa sổ và kéo lớp rèm ra. Chàng đứng đó nhìn ra ngoài màn đêm; nhìn ngắm, thực , ngang qua đường về phía ngôi nhà mang số 14.

      Ngay lúc cỗ xe ngựa kiểu cách rẽ ngoặt từ phố Great Russell, đỗ xịch lại ngay gần cửa trước của nhà phu nhân Saint-Godard. Chính quý bà bước ra khỏi nhà và đặt chân lên vỉa hè sáng nhập nhoạng, đội chiếc mũ lông lệch sang bên kiểu cách ngông nghênh, và khoác chiếc áo choàng lướt thướt bên ngoài chiếc váy hết sức thanh nhã. Nàng được đỡ vào trong cỗ xe ngựa bởi người đánh ngựa có phong thái lịch thiệp tương xứng.

      Vậy ra phu nhân cũng ra ngoài vào buổi tối. Chàng tự hỏi ai là chủ nhân của cỗ xe ngựa. Có lẽ nó thuộc về nàng, nhưng chàng tin chuyện đó. Chỉ vài người sống tại Bedford Place có thể chi trả nổi cho cỗ xe như thế. Hay có lẽ là người họ hàng? Nhưng phu nhân Saint-Godard là người Pháp. người tình chăng? Đúng, đó là hợp lý nhất. Nàng có thể là góa phụ, nhưng nàng phải là dạng phụ nữ ở vậy mà héo mòn . Và thấu suốt đó lại gợi lên câu hỏi khác. Rốt cục cái quái gì ở nàng cứ hút chàng về phía góa phụ đó? chi tiết nào đó cứ làm tình làm tội chàng. Nhưng là gì nhỉ? Là gì? Đột nhiên, nó đánh mạnh vào chàng. Nàng khiến chàng nhớ tới Ruby Black. Chàng thả rèm xuống và cân nhắc trong lúc. , họ hoàn toàn có điểm chung. Tóc, giọng , đường nét khuôn mặt; hề giống nhau. Ruby trông cao hơn, buông thả hơn, khiêu gợi hơn. Phu nhân Saint-Godard mong manh và tao nhã. Nhưng cả hai người đàn bà đều tiết ra loại kích thích tố bẩm sinh - thứ có thể khiến người đàn ông phát cuồng nếu ta thận trọng.

      Devellyn, tuy nhiên, học được từ lâu rằng bao giờ được phép để ham muốn lấn áp lý trí; bao giờ khao khát người đàn bà quá mức để dẫn đến việc làm ngớ ngẩn. Vậy mà Ruby Black khiến chàng mắc vào cả hai điều đó, phải sao? Và chẳng tốn mấy công sức. có gì ngạc nhiên khi chàng chả còn mấy hứng thú cho đêm chè chén khác.

      Đột ngột, chàng rung chuông gọi viên quản gia.

      “Honeywell, cho ta biết tên của gã đánh xe mới?” chàng hỏi khi người hầu xuất . “Người giám sát việc tháo dỡ hành lý khỏi chiếc xe chở đồ sáng nay đấy?”

      “Polk, thưa ngài. Henry Polk.”

      “Tốt, Henry Polk có vẻ hay để mắt đến phụ nữ, ta thấy vậy,” Devellyn . “ làm ơn cho gọi ta lên đây, sau khi dọn bàn ăn tối.”

      Honeywell làm cử chỉ cúi chào . “Dĩ nhiên, thưa ngài,” ta lầm nhẩm. “Ngài vẫn giữ ý định ở lại ăn tối chứ ạ?”

      Devellyn trượt người vào trong áo khoác. “Ta tin là vậy, có.”

      Đó là lựa chọn, tuy nhiên, chàng sớm thấy hối hận. giờ sau, chàng mới vừa nếm được nửa miếng bít tết và chai Bóc-đô hảo hạng Honeywell xộc vào phòng khách, xuất trong trạng thái căng thẳng hơn người có thể muốn trông thấy ở viên quản gia của mình.

      “Gì vậy?” Devellyn , đặt ly rượu xuống với tiếng keng sắc gọn.

      “Thưa ngài, việc bất thường nhất…”

      “Chuyện gì?” Devellyn nhắc lại, gấp khăn ăn và xếp nó sang bên.
      Người quản gia làm vẻ mặt nhăn nhó. “Tôi e rằng đó là… ừm, nữ phu nhân,” ta thầm. “Có phải ngài đợi quý bà ạ?”

      câu hỏi khó. Có Chúa mới biết cuộc hẹn nào mà chàng có thể tiếp nhận, rồi nhanh chóng quên béng mất. danh sách ngắn những quý bà lần lượt chạy qua đầu chàng. Chàng quen biết nhiều. Có nữ công tước Esteridge, nhưng ta đá chàng ra khỏi giường ta hai lần. Rồi đến vợ khêu gợi của Keeling, nhưng ta vả vào mặt chàng mới đây thôi khi chàng bóng gió với nàng. Hay có lẽ là em họ tóc đen của Alasdair – tên ta chàng tài nào nhớ được, nhưng bộ ngực của ta mãi mãi khắc ghi trong trí nhớ chàng.

      ra, cỗ dâng đến miệng lẽ nào xơi. người đàn bà đến mình vào ban đêm chỉ có thể muốn thứ. Ngay lập tức, chàng bị khuấy động với háo hức. Chàng bèn sửa lại chỗ để khăn ăn cách có chủ ý. “Trí nhớ ưu ái ta, Honeywell,” chàng thừa nhận. “ai--?”

      Nhưng quá muộn. Quý bà thích chờ đợi.

      “Buổi tối tốt lành, Aleric!” mẹ chàng lên tiếng, cố tình lướt vào phòng. “Đừng hòng nghĩ đến chuyện đuổi ta . Giờ, lạy chúa lòng lành, cái chuyện ngớ ngẩn về lũ bọ cánh cứng ăn mất cái cầu thang nhà là gì thế?”

      Chỗ vừa bị khuấy động của chàng xụi lơ ngay lập tức, tình trạng mà chàng rất lấy làm biết ơn, vì phép lịch cầu chàng đứng dậy. “Chào mẹ,” chàng , mắt vẫn dán vào bà cách nghi ngờ ngay cả khi hôn tay bà. “Đúng là ngạc nhiên dễ chịu!”

      Mẹ chàng vẫn bận quan sát căn phòng. “Ôi giời, ta dám ý là ở vế trước,” bà ung dung đáp.

      ràng, con lấy làm kinh ngạc khi mẹ đến đây để gặp con.”

      Bà nhún đôi vai thanh nhã. “Ta còn lựa chọn nào khác?” bà trả lời.
      “Ta đến đây ngay sau khi rời khỏi phố Công tước, và gần như nghẹn lời khi nhận thấy chỗ đó đóng im ỉm. Ồ, cứ tiếp tục bữa ăn , con trai,” cái nhìn của bà lưu lại nơi bàn ăn. “Trời, họ phục vụ mọi thứ cùng lúc sao? Chắc họ nghĩ họ dọn bữa cho đám thợ đập lúa.”

      “Con phải dạng công tử bột làm tàng, mẹ à,” chàng , khi Honeywell đỡ bà ngồi xuống. “Con biết là mẹ có mặt trong thành phố. Mẹ dùng bữa tối chưa?”

      Mẹ chàng thô bạo vẫy tay xua người quản gia . “Ở quán Great-aunt Admeta, rồi,” bà . “Ta rời Stoneleigh hôm qua. Cậu trẻ Richard vừa mất.”

      Devellyn quay lại với việc cắt miếng bít tết. “Con biết là chúng ta có người họ hàng tên là Richard,” chàng . “ ta ra vào lúc sung sức nhất chứ?”

      Ánh mắt mẹ chàng quay lại với vẻ ngờ vực. “Lạy chúa, Aleric, cậu ta mới 29!” bà . “Nếu làm tròn nghĩa vụ với gia đình hẳn biết .” Rồi bà dừng lại để bĩu môi. “Ta đoán dự lễ truy điệu vào ngày mai?”

      Devellyn nhai chậm rãi, câu giờ. Mẹ chàng là người mưu mẹo lắm. “Mẹ mình?”

      Mẹ chàng chắp tay lại và nhìn chằm chằm vào cây nến đặt giữa bàn. “ .” cuối cùng bà .

      Devellyn lại tiếp tục cắt thịt, giờ thô bạo hơn chút. “. Con thể. Mẹ biết là con thể.”

      Mẹ chàng xì tiếng. “Mẹ chẳng thấy lý do nào cho vắng mặt đó.” Bà vặn lại. “ họ RiChard là – hay là - họ hàng bên đằng ngoại, chứ phải đằng cha .”

      cái cớ thôi,” Devellyn đáp. “Và mẹ biết thế.”

      Trong lúc lâu, im lặng bị phá vỡ bởi bất cứ điều gì ngoài tiếng dao của Devellyn làm việc. “Aleric,” cuối cùng mẹ chàng thầm. “Ông ấy nhớ con.”

      Devellyn bỏ dao xuống. “, đúng.” Chàng trả lời. “Và con nghĩ rằng sau khi 10 năm đầu trôi qua, Mẹ à, con hiểu thấu đó.”

      Mắt mẹ chàng giờ mở to, và mờ với thứ và chàng hi vọng là do ánh nến. Bất thình lình, bà đứng bật dậy, bồn chồn dạo quanh phòng khách, dừng lại đây đó để xem xét món đồ cổ hay những cái chân nến. Thề có chúa, bà đúng là khó nhằn.

      “Kiểm tra dấu xác nhận sao ạ?” Chàng hỏi, cố lèn chút hài hước vào giọng .

      Mẹ chàng bắn sang chàng cái gườm sa sầm, rồi lướt đầu ngón tay sáng suốt lên mặt tường.

      “Thực tình, Aleric!” bà , ràng trở lại với bản tính cố hữu. “Giấy dán tường màu tía cho phòng ăn hả? thấy là nó thiếu thẩm mĩ đến mức nào sao?”

      Thực tình là . Camelia, hay có lẽ là người tiền nhiệm của ta , lựa chọn chúng. “Con thiếu ý thức đến vô vọng rồi, mẹ à.” Chàng đáp, gảy miếng nấm cục mỡ màng ra. “Nhưng nếu mẹ thấy nó thiếu thẩm mĩ, mẹ phải lên gác và ngó qua những tấm màn treo giường màu đỏ và hồng của con cái .”

      Mẹ chàng rên rỉ. “Ôi trời, Aleric! Ta ngó qua phòng khách của rồi, và nó trông khác gì nhà chứa rẻ tiền.”

      Chàng nhe răng cười với bà qua mặt đĩa thức ăn. “ Mẹ à, những tình nhân của con tổ chức những cuộc truy hoan ở đây, chứ khồn phải là những câu lạc bộ văn học.”

      “Aleric!” Chuyện giấy dán tường và màn treo giường bị gác qua bên, bà diễu hành dọc theo chiều dài chiếc bàn tới chỗ chàng ngồi. “ sống với mục đích gây sốc cho người khác, phải ?”

      “Người ta phải cố tỏ ra xứng đáng với bất kể loại tài năng gì mà Chúa ưu ái ban cho.” Devellyn nhấm nháp món sa lát trộn, và tự hỏi liệu có củ cải trong đó . Chàng thích những thứ đậm đà, tươi mới. Như Ruby Black.

      Mẹ chàng chống hai tay lên hông. “ có chịu ngưng cái việc chọc xới cái đống rau cỏ đó chút , Aleric, và cố xúc tiến cuộc chuyện tử tế cho ta nhờ?”

      Devellyn ngước lên khỏi món sa lát. “Dĩ nhiên rồi.” chàng đặt dĩa xuống. “Nhưng phải hai phút trước, mẹ vừa bảo con cứ tiếp tục bữa tối đấy thôi.”

      “À, , đó là trước khi từ chối tham dự buổi truy điệu.”

      “Mẹ định làm con chết vì đói sao ạ?” chàng , nháy mắt. “ thành công rồi, mẹ à.”

      Bà chống cả hai tay lên bàn, rướn người về phía chàng. “Aleric, ngưng lại ,” bà . “đừng tiếp tục đùa giỡn, ăn, uống hay nhắc đến những ả điếm của và nghe cho kĩ đây! đến lúc và cha đình chiến. Ông ấy rất hối tiếc, biết đấy. Ông ấy vẫn luôn có tâm trạng đó. Ông ấy bao giờ cố ý -- ừm, về tất cả những điều ông ấy ra. Đó là lí do vì sao ta lại tới đây. Ta cần làm hòa trước. Ta xin đấy.”

      Aleric trao cho bà cái nhìn khép nép. “Sau khi rầy la con về chuyện của cha, có phải mẹ định chuyển sang thuyết giáo con bài về việc tìm vợ và hoàn thành trách nhiệm?”

      Mẹ chàng vung tay lên với vẻ điên tiết. “Lạy chúa, !” bà trả lời. “Dù tình với lớn đến thế nào, ta cũng nỡ bắt phải dính với bất kì người phụ nữ nào ta biết đâu. Ngoài ra, ta đành lòng chia cách với những vũ công và diễn viên nhà hát của . Ta dám rằng giữ – có lẽ trong cái đám đó— gác, thơ thẩn trong bồn tắm của , thậm chí cả khi chúng ta trao đổi.”

      có người đàn bà nào trong nhà cả.”

      Mắt mẹ chàng nheo lại với vẻ thấu hiểu. “à,” bà . “ ta lại đá rồi hả?”

      Aleric cáu kỉnh. “Vâng. Lại đá. Mẹ tha hồ mà vui thích nhé.”

      Mẹ chàng buông tiếng thở dài nặng nề. “Aleric, con quý,” bà bắt đầu. “tìm đứa khác. Hai hay ba cũng được. Ta còn lâu mới quan tâm. Nhưng ninh nỗi oán hận và tức tối của đủ nhừ ròi. Chúng ta đều thể cứ tồn tại mãi. Ta cần và cha ít nhất cố nhún nhường. Xin . Mẹ van xin đây.”

      Devellyn im lặng trong lúc lâu. Chàng muốn thấy mẹ mình buồn rầu. Như thể chàng tra tấn bà. “Sao chúng ta lại phải lặp lại chuyện này, thưa mẹ?”

      Chàng để ý thấy lần này tay bà hơi run rẩy khi bà cuối cùng cũng chịu ngồi xuống. Bà để đầu chúi lên mu bàn tay, và khi bà lên tiếng, bà chú mục vào tấm khăn trai bàn. “Aleric, đó là về trái tim của ông ấy.”

      Đột ngột, căn phòng như chao đảo bên dưới ghế ngồi của Devellyn. “Tim…của ông?’

      Mẹ chàng nhìn chàng với nỗi u sầu rệt trong mắt. “ôi, Aleric!” và thào. “Ông ấy còn sống được lâu nữa.”

      “Bao lâu?”

      Bà nhún vai. “ vài tháng?” bà suy đoán. “ năm, hay có lẽ là hai nếu ông ấy chịu nghỉ ngơi. Nếu ông ấy phải căng thẳng. Nếu…”

      “Nếu con chịu nhấn chìm lòng tự trọng và cầu xin tha thứ phải ?” Devellyn cắt ngang. “Phải ạ? Vậy , nó suôn sẻ như mẹ muốn đâu. Con lặp lại viêc đó trong suốt sáu tháng trời. Nhưng thành. Đứa con trai duy nhất của ông chết rồi, mẹ nhớ ? Chúng ta giờ bó tay thôi.”

      Khuôn mặt mẹ chàng đầy vẻ thống khổ. “ là người thừa kế địa vị Công tước, con trai,” bà thầm. “Cứ nghĩ mà xem.”

      Đến lượt Aleric đẩy ghế ra và đứng lên. “Chúa lòng lành, mẹ ơi!” chàng vung hai tay vào khí. “ Mẹ tưởng tượng có giây phút nào con thèm để ý đến xung quanh ? Giờ con khó mà sống cuộc sống đứng đắn và thận trọng, mẹ thấy sao?”

      “Quả thực là thể,” bà đồng ý. “Và ta tự hỏi ai là người muốn dùng nó để trừng phạt, bản thân , hay là cha nữa.”

      Biểu của chàng đầy cay đắng, Devellyn lắc đầu. “Đừng thống thiết quá thế mẹ ơi,” chàng đáp. “Con bao giờ là thánh nhân, và cũng phải là Greg.”

      Mẹ chàng lại nhấc mình khỏi ghế và băng ngang qua phòng để đặt bàn tay bà lên cánh tay chàng. “Nghe ta này, Aleric,” bà . “Tất cả các chàng trai trẻ đều gieo hạt sồi hoang ( nghĩa là đều trải qua thời kì ăn chơi trác táng). Nhưng rồi, sao nào, họ lại quay ngoắt lại được ngay. và Gregory đều là những kẻ tinh quái.”

      “Mẹ đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi, mẹ à,” chàng lặng lẽ. “Và con còn là chàng trai trẻ. Cha có biết mẹ đến đây ?”

      Biểu của bà dịu . “ cuộc hôn nhân tốt đẹp có bí mật, Aleric.”

      “Ông gì?”

      Bà nuốt nước miếng và lắc đầu. “ gì cả. nhưng ông ấy cũng cấm cản.”

      Aleric trao cho bà nụ cười xếch đến tận mang tai đáo để. “, , ông ấy dám đấy thôi!”

      Đâu đó trong ngôi nhà, chiếc đồng hồ đánh tiếng báo hiệu. Mẹ chàng kiễng chân và hôn phớt lên má chàng. “Ta nên ,” bà . “Ta ở lại nhà dì Admeta cho đến thứ tư, được chứ?”

      “Đừng trông mong gì ở con,” Devellyn cảnh báo. “Dì Admeta vẫn còn chuyện với con chó giống Norwich đó à? Cái con cẩu mà dì nghĩ là người chồng mất ấy?”

      “À ờ, có gì hại đâu nào, con trai?” bà hỏi. “Horatio, phải công nhận, là chú chó đẹp mã.”

      “Có chúa biết là nó rậm lông tóc hơn nhiều so với ông chú Horatio quá cố.”

      Mẹ chàng đột nhiên trở nên mất hết kiên nhẫn. “Ôi, Aleric, hãy thôi về con chó ngớ ngẩn đó .” Bà , bàn tay bà quay lại nằm cánh tay chàng. “Ta có vài điều quan trọng muốn .”

      “Con biết mà.” Và chàng cũng biết là chàng thích thú gì với nó.

      “Tháng tới, Aleric, là sinh nhật thứ bảy mươi của cha , vậy nên ta có ý muốn mở cửa ngôi nhà tại quảng trường Grosvenor.” Bàn tay bà siết lại tay chàng. “Ta tổ chức buổi vũ hội, Aleric. Vũ hội đầu tiên chúng ta có kể từ khi – à, từ khi Greg mất. Làm ơn, hãy suy nghĩ về nó chút đuợc chứ? Đây có thể là lần cuối cùng của ông ấy.”

      Những ngón tay bà vẫn bấu chặt vào tay chàng, bằng cách nào đó chàng cố gật đầu. “Đừng hi vọng quá nhiều, mẹ à, được ?” cuối cùng chàng trả lời. “Chỉ cần hứa là mẹ hi vọng quá nhiều.”

      ngon miệng của chàng cuối cùng bị phá hủy, Quý ngài Devellyn tiễn mẹ chàng ra cửa, rồi chậm trễ quay trở lại phòng ăn để tiếp tục uống rượu và lấy lại nhịp điệu sống.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      5.2

      * * *

      Quý Jennifer Arbuckle gần như ngủ mê mệt khi cỗ xe ngựa của cha ngoặt từ Mayfair sang Bedford Place. Sidonie cũng thấy mệt nhoài, phải trải qua buổi tối chán ngắt, mỉm cười và vỗ tay khi các mới ra trình diện lần đầu tiên thay phiên nhau lên biểu diễn sân khấu tại buổi hòa nhạc của phu nhân Kirton. Với quý Arbuckle, được mời tới kiện trang trọng như vậy là niềm vinh hạnh lớn lao. Nhà Arbuckle làm nghề buôn bán, trong khi phu nhân Kirton là góa phụ có xuất thân cao quý, nổi tiếng nhờ những hoạt động từ thiện đầy lòng bác ái tại Nazareth Society.

      Tuy nhiên, bà Arbuckle, lại tỏ ra hết sức bạc nhược, căng thẳng đến bất tiện với vai trò mới của bà trong cuộc sống. Những lời mời mà giàu có của chồng bà mang lại hầu như luôn kích động bà rơi vào tâm trạng bất thường. Và thế là, Sidonie bước vào cuộc sống của quý Arbuckle, dạy dỗ và gánh vác những việc mà bà Arbuckle thể làm được.

      Như với gia đình Hannaday, Sidonie được giới thiệu với nhà Arbuckle nhờ khách hàng thấy hài lòng. Và như thường lệ, họ đề cập đến Sidonie là góa phụ quý phái vừa đến từ nước Pháp và thuộc dòng dõi quý tộc Pháp lâu đời, tất cả đều chính xác. Ngoài việc chú ý đến trọng nhàng của nàng, chưa có ai thắc mắc về cha mẹ, hay lí do vì sao nàng chuyển đến . Sidonie đương nhiên cũng có ý khai sáng cho họ.

      Sinh ra là con của vị công tước - thậm chí dù là bất hợp pháp – Sidonie có thể gia nhập xã hội thượng lưu nếu nàng nhờ được ai đó có tiếng tăm đưa ra những lời giới thiệu cần thiết. Nhưng xã hội thượng lưu tỏ ra xao lãng với nàng. Việc dạy những nghi thức xã hội có tác dụng, vì nguồn thu nhập từ đó giúp hầu bao của nàng bị sứt mẻ. Quan trọng hơn, nó cho phép nàng mon men đến rìa xã hội, giúp nàng biết được những tin tức hết sức thú vị về các quý ông.

      Tuy nhiên, tối nay hề thú vị chút nào. Kiềm chế cái ngáp, Sidonie nhận thấy tối nay đương nhiên là rất tệ hại. Quý Arbuckle gần như tự hủy hoại mình với cây đàn dương cầm. Sidonie đóng vai trò là người kèm cặp, và bất chấp những nỗ lực của phu nhân Kirton để kéo nàng ra, lảng vảng ở hậu trường đúng như cầu tuyển dụng của nàng. Phu nhân Kirton tạo ấn tượng như người hời hợt quyến rũ, nhưng Sidonie đánh hơi được trí thông minh sắc sảo trong đôi mắt của . Chiếc mạng che mặt nặng nề và trọng Italy thể đánh lừa được , Sidonie e rằng như vậy. Kể từ giờ, nàng phải tìm cách khác để quyên góp tiền cho quỹ Nazareth Society.

      Đúng lúc đó, cỗ xe ngựa bắt đầu chạy chậm lại. Sidonie cầm lấy túi xách, và chuyển động đó đánh thức Arbuckle. Sidonie đặt tay lên tay . “Em chơi rất tốt tối nay, cưng à,” nàng , vỗ về. “Tốt như bất kì nào có mặt ở đó.”

      Quý Arbuckle mỉm cười mơ màng. “Đó là việc tuyệt vời, đúng ?” . “Và chị có nghĩ bà ấy vô cùng nhân hậu ? Em nghĩ em nhắc Papa gửi cho câu lạc bộ Nazareth của bà ấy khoản lớn.”

      “Tôi tin nó được gọi là quỹ Nazareth Society,” Sidonie đáp vẻ ngây thơ. “Và khoản đóng góp, tôi chắc chắn, rất được chào đón. Những ngôi nhà phúc lợi cho những người phụ nữ gặp khó khăn, biết đấy, giúp cho họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

      Nhờ ánh sáng chập chờn của chiếc đèn lồng treo trong xe, nàng thấy đỏ mặt. “Cám ơn chị, phu nhân Saint-Godard, vì cùng em tối nay,” . “Mẹ luôn đánh giá cao tiến bộ trong việc học dương cầm của em từ khi chị nhận dạy.”

      Người đánh xe của ông Arbuckle hạ những bậc thang xuống và mở cửa xa. Vỉa hè lấp loáng với trận mưa vừa tạnh. Sidonie bước xuống, rồi làm ra vẻ giũ những hạt nước khi lục tìm chìa khóa. Những chiếc móng của lũ ngựa rổn rảng sắc nét mặt đường lát cuội khi cỗ xe ngựa lóc cóc đường và rẽ ở góc quanh. Sidonie đóng miệng túi, khép áo choàng lại sát hơn, và về hướng ngược lại của phố Bedford Place.

      Quảng trường Russell nằm ở phần cuối phía bắc con phố mà Sidonie sống, và mất nhiều phút bộ. Nâng váy lên để tránh đám cỏ sũng nước, nàng vòng quanh bức tượng Ngài Bedford, thấy bóng dáng chàng Charles Greer, rồi trượt vào chỗ tối để đứng đợi. quảng trường, ánh sáng mờ nhạt, nhưng cảnh tối tăm phải coi chừng. Những người hầu, kể cả những người tốt bụng, cũng tránh khỏi khua môi múa mép. Công việc quý giá của nàng bị ảnh hưởng nếu những khách hàng sắp tới nghe được những tin đồn là nàng giúp học sinh bỏ trốn.

      Sidonie khép áo choàng kín hơn và tới lui trong bóng tối. Giờ chắc quá nửa đêm rồi. Chắc chắn, nàng cân nhắc, là Greer xuất . Có lẽ ta đủ chân thành với tình của quý Hannaday. Hoặc có lẽ ta thực quá e sợ người cha của . Thậm chí nếu ta có đến, có lẽ ta chưa chắc thấy lời đề nghị của Maurice là hấp dẫn. Nàng dừng bước và lắng tai nghe trong lát. hề có thanh của bất kì loại phương tiện giao thông nào ở High Holborn. quảng trường Russel, có sinh vật nào chuyển động. Nàng có thể thề như vậy.

      Ngay lúc đó, nàng quay đầu lại, và đâm sầm vào bức tường rộng lớn, chắc chắn. Bức tường túm lấy nàng. Sidonie hét lên.

      “Chúc buổi tối tốt lành, phu nhân Saint-Godard.” Giọng quý ngài Devellyn ồm ồm từ sâu trong lồng ngực. “ buổi tối đẹp trời để dạo, phải ?”

      Tim nàng như bật lên tận họng, và hai bàn tay mạnh mẽ, rắn rỏi nắm chặt cánh tay nàng. “Ngài Devellyn!” nàng đáp. “Lạy chúa tôi! Ngài cứ phải lỉnh vào trong bóng tối, rón rén sau lưng người ta thế sao?”

      Ngài hầu tước cười khùng khục. “Tôi bị kết tội vì nhiều việc, thưa , nhưng thắp sáng hai chân phải là trong số chúng.”

      “Tôi thèm quan tâm đến chân ngài.” Nàng . “Nhưng tay ngài. Bỏ chúng ra khỏi người tôi, nếu ngài vui lòng.”

      Trong bóng tối, nàng có thể cảm nhận được đôi mắt ta dò tìm khuôn mặt nàng. “Bất cứ phẩm hạnh nào sở hữu, thưa phu nhân, đều an toàn với tôi.”

      “Bất cứ phẩm hạnh nào---?” Sidonie cân nhắc việc thúc đầu gối vào chỗ hiểm của ta. “Ngài có ý gì thế?”

      Trong ánh sáng ảm đạm, như thể ta dựa lại gần hơn, vì nàng có thể thấy hơi nóng tỏa ra từ cơ thể to lớn của ta. “à , khá lạ lùng, tôi định đề nghị hôn tôi,” ta phản ứng. “Nhưng tôi tin là cho tôi cái tát vào mặt.”

      “Và rất mạnh nữa.”

      “Aha, luôn gặp vận may trong ái tình!” chàng . “Giải thích cho việc tôi uống quá nhiều.”

      Đúng, ta quả thực là say, Sidonie nghĩ. ta có mùi nước hoa bảnh bao và ám khói thuốc lá và thứ gì đó có lẽ là rượu brandy. lần nữa, nàng cố thoát ra. Lần này, ta để nàng như ý, nhưng rất chậm rãi, đôi tay nặng, ấm áp của ta trượt từng chút xuống tay nàng, những đầu ngón tay mau lẹ lướt da nàng. Và rồi tiếp xúc kết thúc cùng lúc, khiến Sidonie thấy hụt hẫng cách kì lạ.

      Ngài hầu tước bước lùi lại và ngẩng mặt lên nhìn trời. ta cầm cái gì đó - cái ô màu đen, nàng nghĩ – móc cẩn thận cổ tay ta. “Bản thân tôi cực kì thích dạo buổi đêm,” ta tiếp tục , như thể tiếp xúc kì lạ giữa họ hề xảy ra. “Tôi nhận thấy khí ban đêm dễ làm tỉnh táo cách đáng kể.”

      “Tôi tin là ngài tỉnh táo được phần nào, thưa đức ngài,” nàng chua ngoa. “Tôi nghĩ là ngài hoàn toàn say bí tỉ.”

      ta bật cười, nhưng hề mang vẻ hài hước hay chế nhạo. “Phải thừa nhận là tốn lượng lớn rượu -nhắc để trôi hết bữa tối mà tôi dùng,” ta hùa theo. “Phần lớn là rất khó tiêu hoá.”

      “Xin ngài thứ lỗi?”

      “Nhưng về tôi thế là đủ rồi,” ta tiếp tục. “Tôi thích về hơn.”

      “Xin miễn cho tôi, cảm ơn ngài.”

      Devellyn tiếp như hề nghe thấy lời nàng. “Dù khí trong lành, thưa phu nhân, tôi nghĩ là việc ở đây mình là thích hợp,” ta . “Tôi nghĩ là tôi nên tiễn về nhà an toàn. Và sau đó, có lẽ, để tỏ lòng biết ơn, có thể mời tôi vào nhà thưởng thức cốc rượu rum.”

      “Tôi nghĩ ngài nên lo cho thân ngài hơn, thưa đức ngài,” nàng trả miếng, chỉ về hướng con phố sáng đèn dài dằng dặc phía bên kia bức tượng. “Và ngài nên thực việc đó trong nhà riêng của ngài. Nó là nhà số 17, trong trường hợp ngài nhớ được ra. Ngài tìm thấy nó ngay đằng đó, phía tay trái ngài.”

      “Nhưng mà tôi lại thích đâu đó hơn,” ta đáp. “Sau rốt, tôi được thông tin xác thực rằng mình có giấy dán tường màu tía khiếm nhã trong phòng ăn, và rằng phòng khách của tôi trông khác gì nhà chứa rẻ tiền. Còn nhà như thế nào, thưa phu nhân? Có lẽ tôi thấy nó hấp dẫn hơn chăng?”

      “Xin lỗi ngài?”

      Lần này, Devellyn cười khùng khục. “ có vẻ thích nhắc câu đó mãi với tôi, phu nhân Saint-Godard,” ta . “ luôn cần xin nhiều thứ lỗi thế à? hẳn phải làm nhiều việc ám muội lắm.”

      Sidonie đặt tay mang găng lên ống tay áo khoác của ta và rướn người lại gần hơn. “Để tôi lại, thưa đức ngài,” nàng trả đũa, phát từng từ . “Đến khi nào tận thế tôi mới mời ngài vào nhà.”

      “Kém may mắn,” Ngài hầu tước , giọng ngang phè phè. “Tôi dám cá nó chất đầy vải hoa duyên dáng và đồ dùng tự tạo ấm cúng, và có thể có hương bánh mì mới ra lò hay sáp ong hoặc là…”. Đây, ta tựa tới trước để hít hít người nàng. “Hoặc là mùi hương này--nước hoa hồng, phải nhỉ?”

      “Mùi hoa dành dành.” Nàng giật bắn người lại. “Ngài hỏi làm gì?”

      “À , nhìn thấy phòng khách nhà tôi rồi,” ta , lờ quan điểm của nàng. “Kinh khủng, hả?”

      “Ngài làm tôi ong hết cả đầu với cái cửa xe, thưa đức ngài.” Nàng trả lời. “ trung thực, tôi còn tâm trí đâu mà để ý đến phòng khách nhà ngài.”

      “Thế là may,” ta đáp. “Nó thực gớm guốc.”

      “À, kinh khủng khi ngài phải hạ mình đến sống ở đây nơi phố Bedford Place với lũ dân đen chúng tôi,” nàng ngoa ngoắt. “Tôi chắc nó hoàn toàn kém xa vẻ tinh tế và kiêu kì như nơi ngài thường sống.”

      Devallyn rống lên cười. “Ôi trời, phu nhân Saint-Godard, biết chuẩn mực của tôi thấp kém đến mức nào đâu,” ta trả lời. “Tôi chỉ có ý là ngôi nhà khá là…kém lôi cuốn. Và trống rỗng.”

      “Ý sau cùng, theo tôi biết, là do lỗi của chính ngài.”

      “Đúng,” ta tỉnh queo. “Tôi nghe người ta thế nhiều rồi.”

      Nghe đến đó, Sidonie cố nín lại tràng cười sắp bùng nổ. Nàng làm cái quái gì thế này, đứng đây trong bóng tối ăn miếng trả miếng với tên vô lại? “ thực lòng, Ngài Devellyn, ngài phải về nhà ngay .” Nàng kiên quyết, như thể dạy bảo đứa trẻ, và đẩy ta cái.

      “Tôi thể,” ta đáp. “ ga lăng khi để quý bà lại mình trong bóng tối.”

      “Tôi đến đây mình trong bóng tối,” nàng . “Xin ngài cho. Xin ngài. Tôi có…tôi có cuộc hẹn.”

      ta bất động trong lúc. “Aha,” cuối cùng ta lên tiếng. “Tôi vừa quấy rầy cuộc hẹn hò bí mật.”

      “Xin ngài thứ lỗi?”

      Ngài hầu tước cười giả tạo. “ em ơi, người ta hẹn hò vào ban ngày,” ta . “Và đính hôn vào buổi tối. Nhưng bất cứ thứ gì diễn ra sau nửa đêm, ồ, là mối tình bất chính chệch đâu được.”

      “À, ai mà đoán được Quỷ dữ phố Công tước lại là quan toà sắc sảo về những chuẩn mực xã hội!” Sidonie sít sao. “Có lẽ những bà đỡ đầu ở quán Almack nên treo mũ và nhường công việc lại cho ngài.”

      “Miệng lưỡi sắc sảo, thưa phu nhân.”

      “Và ngài xem ra có sức chịu đựng đáng nể.”

      Bất chấp bóng tối, Sidonie vẫn giấu được cảm giác bối rối là ngài hầu tước vẫn nhìn sâu vào mắt nàng. “Tôi thể khơi lên chút cảm tình nào từ ư, dù là nhất, thưa phu nhân?” ta hỏi, nghe vô cùng thảm não. “ thấy tôi kém hấp dẫn đến thế sao?”

      Mắt Sidonie nheo lại. “”Ngài đẹp trai đến ấn tượng, và tôi dám cá, ai cũng nhận thấy điều đó,” nàng xoay xở. “Nhưng tôi chờ người, và tôi muốn có riêng tư. Ngài lấy làm phiền chứ?”

      Ngài hầu tước ngập ngừng, trong lúc, nàng gần như tin mối quan tâm của ta dành cho an toàn của nàng là . “Rất tốt, vậy ,” cuối cùng ta . “Tôi đành vậy, nhưng với hai điều kiện.”

      “Tôi ít khi chịu thoả thuận, thưa ngài.”

      “Đúng, tôi cũng nghĩ thế,” ta đồng tình. “nhưng chỉ là những điều kiện nhoi thôi mà.”

      ,” nàng lặp lại. “Vậy, đầu tiên là gì?”

      ta lấy cái ô móc ở cổ tay, và trao nó cho nàng. “Tôi muốn giữ cái này.”

      “Nó đâu có cần thiết.”

      “Đó là lý do vì sao nó gọi là điều kiện,” ta đáp trả. “Cơn mưa, tôi sợ rằng, chưa kết thúc đâu.”

      “Vậy xin cảm ơn ngài.” Sidonie cầm lấy cái móc, vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cổ tay ta. “Điều kiện thứ hai của ngài là gì?”

      “Tôi muốn…” ta ngừng lại, và giọng ta đột nhiên dịu dàng. “Tôi muốn, thưa phu nhân Saint-Godard, được biết tên thánh của .”

      Nàng im lặng quan sát ta trong lúc. “Sidonie.”

      “Sidney,” ta nhắc lại. “…đáng . Nhưng đó phải…à ờ, đó phải thường là tên của con trai sao?”

      “Si-doh-NEE,” nàng sửa lại, cố nín cười. “Xin hãy phát cho đúng nếu ngài có ý định gọi nó.”

      “Ồ, tôi muốn gọi lắm chứ,” ta đồng ý. “Thậm chí nếu chỉ để tự thầm khi ở mình trong bóng tối. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ là mình xin mạo muội nhân danh tình bạn mới nảy nở giữa chúng ta và gọi là Sid thay vì thế.”

      Điều đó khiến nàng dội ngược. “Tôi lấy làm tiếc,” nàng kiên quyết. “Chỉ người trong gia đình mới được phép gọi như vậy.”

      “Gia đình của ? Tôi tưởng là có.”

      Nàng nhìn ta hoài nghi. “Làm thế nào ngài biết?”

      Devellyn lại cười vang. “Sid thân mến!” ta quở trách. “ người nổi tiếng như tôi khó có thể thuê toàn lũ thộn. nghĩ là mình có thể tiếp tục cử nàng Meg của qua bên kia đường để chớp chớp cặp lông mi với chàng đánh xe tội nghiệp của tôi và để ta thăm dò được gì ngược lại chắc?”

      Sidonie thu người lại. “Sao—sao ngài dám! Tôi hề làm việc đó!”

      Nhưng nàng làm, cách gián tiếp, phải nhỉ? Julia sai Meg tìm hiểu xem có biết được thông tin gì về ngài hầu tước. Nhưng Julia hình như, quên dặn giữ mồm giữ miệng.

      Devellyn cảm nhận được nao núng của nàng. “Ah, tóm được nàng rồi!” ta lẩm bẩm. “Phu nhân Saint-Godard, goá phụ người Pháp duyên dáng có xuất thân bí , sống ở London được 11 tháng, tám tháng ở Bedford Place, và có gia đình—hay ít nhất là người hầu nào biết . Chồng thuyền trưởng. ta mất vì căn bệnh nhiệt đới ở Tây Ấn. lâu sau, mẹ cũng qua đời, để lại cho món thừa kế khiêm tốn.”

      hết nổi rồi, Quý ngài Devellyn!”

      Nhưng ngài hầu tước chỉ chịu ngừng lại trong nhịp thở. “Màu ưa thích của là xanh dương,” ta đọc thuộc vấp. “ có sở thích với những chiếc mũ lông. mê món bánh xốp. chưa bước sang tuổi ba mươi, nhưng tránh được lâu nữa. thích trà pha ngọt. chỉ có hai người giúp việc. Người tâm tình của là phu nhân Crosby. Julia Crosby. Và con mèo nâu đen tên là Thomas, còn nổi danh là tay sát chuột dữ dằn nhất Bloomsbury. Đấy, tôi khá chứ hả?”

      Sidonie choáng váng. Bất thần, ta nâng tay nàng lên và đặt nụ hôn lên đó. “Ah, tôi khiến thốt được lên lời!” ta . “Điều đó chắc ám chỉ tôi nên nán lại nữa.”

      ta làm thế chậm trễ, bước nhanh qua dinh thự bằng đá của Quý ngài Bedford và chớp nhoáng băng qua phố với vẻ duyên dáng dường như rất ấn tượng với người đàn ông to lớn -- nhất là người mà nàng đoán là say thể tưởng.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      6.1

      Chương 6

      Cuộc giải cứu của Alasdair

      Ánh nắng trưa xuyên qua ô cửa sổ trong căn hộ của Sidonie, tạo rực rỡ trong những hạt bụi li ti nhảy múa. Căn phòng, nàng đăm chiêu, gợi nàng nhớ về Trinh nữ vui tươi, chiếc tàu buôn của Pierre. Có lẽ là do trần nhà thấp, cong cong và cảnh tượng Thomas lẩn quẩn quanh những xà nhà để tìm bắt chuột.

      Dưới những hoàn cảnh bình thường, con mèo nghĩ đó là cuộc phiêu lưu để kiểm soát khu gác mái, với tất cả những góc cạnh và vết nứt. Nhưng hôm nay, chàng có vẻ thực nhiệm vụ với ít vẻ sốt sắng hơn thường lệ, có lẽ bởi vì bị Sidonie tung hứng và vỗ về cả đêm – và theo cách ấy bắt Thomas tội nghiệp chộp bắt tấm khăn trải giường hết lần này đến lần khác, như thể nó phải cưỡi sóng qua bảy đại dương lần nữa.

      Nhưng Thomas còn có cả trưa để ngủ nghê và hồi phục lại. Sidonie chắc về bản thân mình cho lắm. Suốt đêm qua, nàng bắt đầu nhận ra rằng mình đánh giá cực kì sai lầm về ngài hầu tước Devellyn. dè dặt kiêu kì của nàng hề khiến ta khó chịu chút nào, và hiểu vì lý do gì-- buồn chán, hay bản tính ngoan cố tuyệt đối—ngài hầu tước giờ dường như thấy hiếu kì với nàng.

      Nàng phải thận trọng thay đổi chuyện đó. Nàng được phép khiêu khích tò mò của ta. Ngoài ra, Devellyn có thể bắt đầu làm cuộc thăm dò ở đâu đó khác. ta căn vặn người đánh xe. Đàn ông, những tạo vật ngốc nghếch, dễ đoán biết như họ vốn thế, luôn nhận thấy những người phụ nữ khó nắm bắt mới hấp dẫn và những phụ nữ có trí khôn đáng thử thách. Sidonie nên hấp dẫn lẫn thách thức quý ngài Devellyn. Thay vì thế, nàng phải làm ta chán ngấy đến tận cổ.

      Việc đó có gì khó. Theo những gì nàng chứng kiến, nàng tin ta được ban tặng khả năng để tâm đến điều gì quá lâu. Trưa nay, Sidonie quyết định, nàng mang trả cái ô, mặc chiếc váy tồi tàn và đeo vẻ mặt ngu đần nhất. Nàng tỏ ra thân thiện, lịch , nhưng quá chừng nhạt nhẽo. Ngài hầu tước gần như chắc chắn còn thấy bất cứ điểm nào lôi cuốn ở nàng. Thực vậy, khi nàng hoàn thành xong những câu chuyện tầm phào, Devellyn lấy làm mừng khi thoát được nàng. Nàng vẫn mải sắp xếp lại các chi tiết trong kế hoạch khi Julia lướt vào phòng với cà phê và thông báo rằng hôm nay là ngày họ dự định thu dọn lại căn gác mái. Sidonie bán căn nhà thanh nhã ở phố Mayfair của Claire từ mấy tháng trước và chuyển những vật dụng cá nhân của bà về Bedford Place, địa chỉ phù hợp hơn với địa vị của Sidonie. Những chiếc hòm của Claire được cất gác mái, nơi chúng vẫn nằm nguyên chờ đợi, như những bóng ma vật vờ từ quá khứ.

      Sau lưng nàng, Julia tháo dỡ chiếc hòm cũ cuối cùng. Thomas hết hứng thú với những cái xà và luẩn quẩn quanh chân Sidonie. Nàng bồng nó lên, rồi đến cửa sổ thẫn thờ nhìn qua lớp kính. Thomas bắt đầu kêu gào ầm ĩ, và giụi đầu vào má nàng, nhưng thậm chí nỗ lực lớn nhất của cu cậu cũng thể giúp nàng tìm thấy yên bình. Nàng chưa bao giờ hiểu mẹ nàng. Ôi, Claire thương các con của bà, nhưng như người những thứ đồ sứ đẹp--hầu như xa cách. Nàng và George được những người hầu nuôi dưỡng và được phô ra chỉ để giải trí cho ông bố của họ, hay xoa dịu bà mẹ trong những lúc có người hâm mộ nào màng đến. Thực tế, Claire dần đối xử với George như…à, gần như là người ngang tuổi. Bà cưng , dựa dẫm vào , và hứa hẹn với tương lai rạng rỡ.

      Nhưng Sidonie còn quá . Nàng trở thành con búp bê của Claire; thứ đồ chơi xinh xắn để phục sức và trưng bày. Đến năm mười hai tuổi, Sidonie được dạy cách chơi đùa và hát với tư thế đĩnh đạc, đọc thuộc những vần thơ nổi tiếng, và trò chuyện bằng ba ngoại ngữ, tất cả để gây ấn tượng với những bạn bè của mẹ. Thỉnh thoảng, nàng và mẹ còn ăn mặc y như nhau. Sidonie nhớ ngày hè nọ khi họ dạo quanh Serpentine, mặc những chiếc váy màu vàng và đội mũ đồng bộ, trong khi vui vẻ xoay tròn những cái ô màu vàng. ai là tỏ ra ngưỡng mộ khi họ ngang qua. Claire nghĩ tất cả thú vị đến hoàn hảo. Nhưng chỉ được thời gian.

      Khi bà còn nhận thấy nó hoàn hào hay thú vị--hoặc đặc biệt hơn, khi những người tình trẻ tuổi mới quen của bà bắt đầu trao cho Sidonie chỉ là những cái nhìn lướt qua—Claire gửi nàng về Pháp. Sidonie, bà quyết định, là đồng bóng và cần được trừng phạt. Chỉ có đứa con hư hỏng mới tìm cách lôi kéo chú ý như vậy; đó là tín hiệu ngấm ngầm. Cha mẹ của Claire, tuy nhiên, từ chối cái vinh dự được nuôi dưỡng đứa cháu bướng bỉnh và đưa thẳng nàng đến trường dòng. Sidonie mới tròn mười lăm tuổi và gần như nguỵ biện cho bản thân.

      Sau hai năm trời đày ải khốn khổ, Sidonie quyết định nàng trở thành hư, bởi nàng bị trừng phạt vì điều đó. Và nàng thi hành theo cách gây sửng sốt, bỏ trốn cùng Pierre Saint-Godard, đàn học nàng mười tuổi tạo bạo và thích phiêu lưu. Pierre triệt để quyến rũ nàng, dĩ nhiên. gần như chắc chắn có ý lấy nàng làm vợ. Nhưng thực kết hôn với nàng—tuyên bố, cách ngờ, rằng nàng đến tuyệt vọng. Và quả thực nàng, Sidonie đoán, nhiều hơn là kẻ lêu lổng giang hồ, có thể bất cứ thứ gì ngoài những người đàn bà trưởng thành ở những quán trọ và những cuộc mạo hiểm cao hứng. Vả chăng, Sidonie cũng chưa từng thấy hối tiếc vì những việc nàng làm.

      Phía sau nàng, có thứ gì đó rổn rảng sàn nhà. Nàng quay lại thấy Julia đẩy cái hòm họ vừa soạn xong vào trong góc.

      “Ôi trời!” Sidonie vội vàng lại chỗ chị. “Để em giúp.”

      Xong việc, Julia đứng thẳng người lên. “Giờ, tâm trí trôi giạt đâu rồi hở, quý?” chị trêu chọc. “ trông xa vắng cả sáng nay.”

      Sidonie đưa mắt nhìn lướt khắp căn phòng. “Em chỉ là nghĩ về Claire,” nàng thú . “Và lạ là, cả về Pierre nữa.”

      Julia chuyển chú ý của chị sang mấy cái hộp bìa cứng , thứ mà chị vội vàng đẩy sang bên. “ có gì lạ khi goá phụ trẻ tuổi tiếc thương người chồng,” chị đáp.

      Sidonie rà tay xuống váy cách căng thẳng. “Nhưng vấn đề là ở đó, Julia,” nàng . “Em chính xác là thương tiếc. Nhưng đôi lúc em cũng nhớ ấy. Hoặc có lẽ em chỉ nhớ cuộc sống hối hả qua của bọn em, khi đó em có cả thời gian để suy nghĩ hay nghiền ngẫm.”

      Julia nhìn nàng với vẻ hơi kì cục. “Em có ta , Sidonie?” chị hỏi lặng lẽ.

      Sidonie gật đầu. “Có, em có . Nhưng cuộc hôn nhân của bọn em thực chỉ…chỉ như cuộc phiêu lưu lớn, em đoán thế. Chúng em kết hôn trong cơn bốc đồng và sống biết ngày nào hay ngày ấy. Em biết tại sao, nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chúng em cùng nhau an hưởng tuổi già. Em cũng chưa bao giờ hình dung là chúng em xây căn nhà bên bờ biển.”

      “Hay là có con cái?” Julia xen vào.

      Sidonie lắc đầu. “Chuyện đó là thiếu khôn ngoan,” nàng đáp. “Pierre từ bỏ biển khơi, và em, muốn sống độc. con tàu phải là chỗ để nuôi dạy đứa trẻ.”

      “Ah, vậy là em có lựa chọn đúng đắn, phải ?” Julia thống nhất. “Chị lấy làm buồn vì em mất ta khi còn quá trẻ. Giờ, chúng ta dọn nốt cái này nữa, sau đó là xong ngày.”

      Cùng nhau, họ kéo cái hòm nữa từ mái hiên ra giữa phòng. “Chị chưa từng thấy cái hòm này trước đây,” Julia , nghiên cứu nó. “Cái này mới được cất vào kho khi Claire qua đời, chắc nó chứa toàn đồ tạp nham.”

      Sidonie tháo những đoạn dây da và ném chúng ra sau. Julia mở nắp hòm, cái bản lề kêu kẽo kẹt. “Lại thêm quần áo cũ,” Sodonie lầm nhẩm. “Em thề, em chưa từng thấy ai có nhiều đồ đến thế.”

      Julia nhún vai. “Mẹ em là phụ nữ xinh đẹp,” chị trả lời. “Mọi người thích chất những thứ xinh đẹp lên người bà.”

      Sidonie ngồi xuống trong những cái ghế đẩu ba chân mà họ mang từ dưới lầu lên và gẩy gẩy mấy cái váy cùng. Và rồi nàng nhìn thấy nó. Nàng chắc chắn. Cái váy màu vàng. Cái váy mặc ở công viên Hyde. tình cờ làm nàng mất hết cả bình tĩnh. Đột nhiên, nàng thể điều hoà nhịp thở. Nàng đẩy cái váy ra xa.

      “Mang cái này , chị Julia,” nàng cố gượng . “Mang nó . Em muốn thấy nó.”

      Julia ngồi xuống và vỗ lên đầu gối nàng. “Được rồi, chúng ta mang hết đống này cho quỹ từ thiện, cùng với chỗ mà chúng ta vừa soạn được,” chị , rồi lục lọi sâu hơn. “Nhưng chúng ta phải xem lại nó trước , để bị bỏ sót.” Chị nhấc lên chồng quần áo, cái váy vàng của Claire lẫn trong đó, và đẩy nó sang bên để lộ ra cái hộp trạm khắc bằng ngà voi nép ở góc hòm.

      bất thường!” Julia , nhấc cái hộp ra. Chị mở cái nắp hé ra và thấy cái gương, bên dưới nó là loạt những cái ngăn .

      Chuyện chiếc váy vàng trôi tuột , Sidonie quay trở lại với bản tính tự nhiên. “Cái gì vậy, chị Julia?”

      Julia bật cười. “ cái hộp nhiều khoang!” chị đáp. “Tôi nhìn thấy những thứ như thế này trong nhà hát nhiều lần rồi, nhưng tại sao Claire lại có cái nhỉ?”

      Sidonie cầm lấy cái hộp ngà voi và nhìn chăm chú vào bên trong cho đến khi kí ức trỗi dậy. “Vũ hội hoá trang,” nàng cuối cùng trả lời. “Tìm sâu bên trong, và em dám cá là chị tìm thấy bộ tóc giả Marie Antoinette của bà.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :