1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

The Devil To Pay - Liz Carlyle ( 14c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3 - Phần 1

      Xã hội tuyệt vời ở quán Bít tết

      Câu lạc bộ Bít Tết đơn thuần được thiết lập cho những kẻ phóng túng chè chén say sưa thích hát những bài tục tĩu, ăn những miếng thịt còn đỏ máu, và nốc vô số rượu nặng trước khi tiếp tục lai vãng đến những sòng bạc sôi động khác. Cụm từ bệnh gút tồn tại trong từ điển của họ, vì quán Bít tết cam kết sập tiệm nhanh chớp nhoáng trước cả khi căn bệnh chết người ấy có thể xâm nhập.

      Câu lạc bộ tụ họp vào các ngày thứ Bảy, và những thành viên của quán ngồi tại các bàn khá hạn chế. Cái chết, bệnh điên, và nợ nần là những niềm hi vọng duy nhất của các hội viên trong tương lai. đáng tiếc là, vài người dính vào trong những thứ đó. Qua lịch sử hàng trăm năm, câu lạc bộ bị xô đẩy từ chỗ này đến chỗ khác mà vẫn đến đâu, và tại định cư trong căn phòng tại Lyceum gần Vườn hoa Tu viện.

      Thiên thần Đen khó khăn gì để tìm được lối vào câu lạc bộ. Giờ nàng sâu trong bóng tối phía bên kia đường khi cuộc sống về đêm của khu Vườn hoa Tu viện bắt đầu sôi động. Những người trồng rau để bán và những người bán hoa quả rong lên giường từ lâu, và vỉa hè giờ đông đúc với những người tìm khoái lạc hướng thẳng tới những điểm gặp gỡ thời thượng và các nhà hát. đôi vận trong những chiếc áo khoác nâu sờn cười đùa tíu tít ngang qua chỗ nàng đứng nấp, họ bước nhàng, những đôi giày của họ lướt vỉa hè.

      Ngay lúc đó, chiếc xe bò của người ủ rượu lóc cóc rẽ vào từ phố Strand, và trong thoáng, nàng quan sát được gì nữa. Rồi chiếc xe bò rầm rập chạy qua, và trong đám đông vui vẻ lúc này tràn ra từ Lyceum, nàng phát ta. Nàng chắc chắn. Chiều cao và bề rộng của người đàn ông khiến khó mà nhẫm lẫn đựoc. Tóc ta sẫm màu, màu hạt dẻ. Có lẽ vậy, và ta xuất trong trang phục tuyền màu đen.

      Sau vài phút đối đáp và cười đùa, ta và hai người đồng hành tách khỏi đám đông và hoà vào ánh đèn khí mập mờ. Trong thoáng, tim nàng thót lại, và nàng sợ rằng nàng hoàn toàn mất trí. Hầu tước Devellyn cao vượt trội hơn hẳn hai người bạn của ta, và bên dưới tấm áo choàng, vai ta trông rộng và nở nang gần như thùng bia. Nhưng đó khôg phải điều làm tim nàng chao đảo. Mà chính là đôi mắt của ta. Chúng có vẻ buồn nản và lạnh lẽo, như phiến đá xám. Đồng thời cũng cực kì giễu cợt, như thể ta biết nhiều hơn mức ta muốn về thế giới và cách nó diễn ra. Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy mối đồng cảm với ta, rồi vội xua nó ngay thương tiếc. Nhưng tiếng cười của ta, vẫn văng vẳng khắp con phố, dường như đầy giả tạo với nàng lúc này.

      có cỗ xe ngựa khắc gia huy nào chờ sẵn bên ngoài Lyceum. Thay vào đó, ba người đàn ông cuốc bộ, đủ lạ lùng, thẳng hướng phố Fleet. Nàng bắt đầu thấy lo lắng biết trò đùa vui của nàng dẫn nàng đến đâu. Nhưng sau vài phút tản bộ nhanh nhẹn, ba người đàn ông rẽ vào Cheshire Cheese, quán trọ được giới trí thức khá ưa thích. Nàng chuyển động nhàng vào trong bóng tối của ngõ hẻm khoảng nửa giờ đồng hồ, rồi bám theo, nhưng những căn phòng đông như kiến với những cái bàn và băng ghế đều chật ních người khiến nàng thể quan sát mà bị quan sát lại. , thế này ổn. Nàng lựơn vòng quanh tiệm rượu đông nghẹt và quay trở ra ngoài đường, thoát khỏi những cái liếc mắt dâm ô và bàn tay dò dẫm lên mông nàng của gã say mèm.

      giờ sau, họ lại ra, bước còn nhanh nhẹn như trước nhưng vẫn vững vàng. Bao quanh họ, màn sương mù ban đêm dày đặc cuộn lên từ sông Thame, chặn đứng tiếng móng ngựa lộp cộp và tiếng những bánh xe cọt kẹt chạy dọc suốt tuyến phố, cho đến khi chúng nghe xa xăm và kì quái. Nàng có thể ngửi được mùi của dòng sông, hoà lẫn với thứ mùi kì lạ trôi giạt đến từ phía đông. Trong ánh sáng mập mờ, chiếc áo choàng đen, dài của ngài hầu tước cuộn lên cách kì cục quanh đôi giày ống của ta. ta di chuyển với duyên dáng dễ dàng khi bộ ba lượn qua cửa hiệu St.Paul và vào Cheapside.

      Tại đó, họ xuống những bậc thang dốc đứng bên dưới cửa hiệu thuốc lá và bước vào sòng bạc biển hiệu, nguy hiểm gọi là Gallard. lựa chọn thiếu may mắn, vì nó rất riêng biệt, và nàng có cách nào lọt vào được. Hai giờ sau, ngay khi nàng bắt đầu khao khát cái giường ấm áp của nàng, con mồi của nàng bước ra và lảo đảo hướng về phía khu vực còn nguy hiểm hơn nhiều ở East End. Devellyn, nàng quyết định, vừa liều lĩnh lại cực kì ngu ngốc. Nàng khép áo sát hơn, lần mò con dao của nàng, và vẫn lưu lại trong bóng tối.

      Tại phố Nữ Hoàng, ba người dừng lại để châm xì gà, rồi hướng về phía dòng sông. Họ bộ băng qua cầu Southwark, truyện trò với bộ dạng liều lĩnh, bất chấp của những người say đến quên trời quên đất. Nàng lùi lại để đề phòng bị phát . Nhưng chẳng có vấn đề gì. Nàng đoán được đích đến của họ.

      Quán Anchor là quán trọ lâu đời nằm bên sông, thường là chỗ ghé qua của những tên cưóp biển, buôn lậu, trộm cắp và thỉnh thoảng cả những người quyền quý đến tìm thú vui. Thuốc phiện, rượu lậu, các dạng quan hệ tình ái; tất cả có thể tìm thấy ở Anchor. Nàng biết nơi này, nhưng lắm. Nàng quan sát họ vào, chờ mười phút rồi mới vào theo. Người chủ quán trọ râu ria xồm xoàm đầy mệt mỏi thèm liếc qua khi nàng ném đồng ghi-nê lên quầy và cầu phòng gác-- căn phòng ở phía sau, đối diện với dòng sông.

      Lên đến gác, nàng đẩy cho cửa sổ mở rộng ra và làm cuộc đánh giá bên ngoài nhà trọ. Tối đen. vắng vẻ. Ống thoát nước trông có vẻ chắc chắn và bức tường ngoài vườn thấp. Tất cả đều hoàn hảo. Sau khi treo áo khoác và mở va li, nàng tô lại son môi và xuống. Tiệm rượu tối mò mò, nhưng nàng có thể nhìn thấy Devellyn và những người đồng hành gia nhập với ba người khác, những kẻ có vẻ ngòai thô lỗ hơn trong trò đánh bài gần phiá cửa ra vào. Nàng thận trọng sột soạt lướt qua, cố tình để những đầu ngón tay của nàng cào lên vai của người đàn ông ngồi bên trái Devellyn.

      Ngài hầu tước quay lại, và với đôi mắt xụp xuống nặng nhọc, quan sát bàn tay nàng trượt .

      em uống gì nào?” người phục vụ tiệm rượu hỏi khi nàng tới gần.
      Mùi tàn thuốc lá và bia chua sộc vào mũi nàng. “Chỉ cần cốc rượu gin thôi, bạn.” Nàng đáp, chống khuỷu tay lên quầy và quay người quan sát khắp phòng. Hầu hết các bàn đều kín, và khói thuốc lững lờ trong khí.

      Người đàn ông đặt thức uống của nàng xuống và tựa người lại gần. “Này em, tôi cần phải điều này,” ta lặng lẽ. “Chúng tôi muốn có rắc rối ở đây đâu đấy.”

      Nàng bắn sang ta nụ cười điếng người qua vai. “gì chứ? thấy trông tôi giống loại người gây rắc rối à?”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3 - Phần 2

      Devllyn chú ý đến nàng trông ngon mắt trong bộ váy nhung đỏ ngay khi ta bước vào căn phòng. người chắc chắn là thể nào bỏ lỡ cái cách mà bàn tay ta—bàn tay với những ngón tay thon dài, sạch đáng kinh ngạc---mơn trớn vai của ngài Alasdair MacLachlan. Alasdair, đương nhiên, là chú ý đến. ta đặt năm mươi đồng ghi-nê lên bàn và cầm cỗ năm quân bài trong bàn tay run rẩy vì phấn khích. Làm ấm ga giường với vài ả điếm là điều xa xôi nhất trong đầu ta.

      Lẽ ra nó cũng là điều xa xôi với Devellyn. Nhưng chàng ở thế thua, và muốn tìm trò tiêu khiển. Chàng cũng rất láu cá. Chàng quan sát tựa người lên quầy và gọi cốc rượu gin. Rượu gin? Lạy Chúa. ta dứt khoát thuộc gu của chàng.

      ta cũng cao và đầy đặn, với bộ ngực như thể sắp bật tung ra khỏi chiếc váy được cắt trễ xuống tận núm vú. Tóc ta có màu đỏ chói mắt đụng chan chát với chiếc váy nhung, hình ảnh đó có thể khiến xe chở thư cũng phải dừng lại. ta chống khuỷu tay lên quầy và trơ trẽn dò xét căn phòng ồn ào. Với tư thế đó, ta thể ra vẻ ngoài đúng với bản chất công việc, ả xinh đẹp bến cảng với bộ ngực bự và sở thích khó dò.

      Nhưng đôi mắt ta. Giờ có nét gì đó rất kì lạ. ta có cặp mắt thông minh, nhanh nhẹn. Chúng dường như hoà hợp với phần còn lại cơ thể ta. Devellyn tiếp tục nhìn chúng cách bí mật, ước giá chàng có thể xác định được màu sắc. Đôi má ta cao cách kì quái, tạo cho ta vẻ nhút nhát kín đáo khuôn mặt. Mặc dù vậy, cái miệng, đến nỗi tệ. ta có nốt ruồi ngay góc miệng, và thứ gì đó ở nó làm chàng nhức nhối. Song người đàn bà vẫn hạ hai hàng mi xuống và nhìn chằm chằm vào Alasdair. Việc đó bắt đầu làm chàng thấy bực bội.

      lần, lưỡi ta thè ra và nhàng đùa giỡn ở khoé miệng, gần như chạm vào nốt ruồi. Devellyn gọi thêm chai brandy và mở nó bằng tay. Rồi lần nữa, gã uống say đến mức ta thể tiếp tục chơi bài được nữa. Nhưng Alasdair nhảy vào thế chân. À, dĩ nhiên là ta làm thế. Tối nay ta gặp vận. Còn Devellyn được may mắn như thế. Chàng hạ tay xuống và thừa nhận.

      lần nữa, người đàn bà tản bộ quanh phòng. lần nữa, cái nhìn ham muốn hướng vào Alasdair. Hông nàng cạ vào ghế ta, nhưng Alasdair còn bận bịu với những quân bài---đủ đẹp để ta làm sạch cả bàn nếu ta giữ được tỉnh táo, kiểu mà ta thường làm. Alasdair là kẻ đánh bạc lão luyện. Devellyn lùi ra khỏi vai người bạn và bắt đầu tranh cãi với bản thân xem chàng nên làm gì.

      Chàng muốn vồ lấy ả trong bộ váy đỏ, bổ nhào vào nó. Chàng cũng hiêủ tại sao nữa. Chàng chỉ biết là mình muốn thế. Có thể là chỉ vì thái độ ngoan cố của ta. ta thèm liếc nhìn chàng lấy lần suốt cả tối, điều đó lạ. Đàn bà luôn luôn nhìn chàng, nếu ngoài lý do nào khác là đánh giá kích cỡ của chàng. Có lẽ ta cố tình đùa giỡn chàng. Hoặc có lẽ chàng phải loại ta thích. Mặt khác, có lẽ là phải sao? Gửi lời chúc buổi tối may mắn cho mấy người bạn, chàng đẩy ghế ra, nhét nốt chỗ tiền còn sót lại vào túi, và bước thong thả tìm câu trả lời.

      Nhìn bên ngoài, chàng có vẻ là loại người ta ưa thích.

      “Gì chứ, con hươu đực to lớn, lực lưỡng như ngài ấy hả?’ ta cười toe toét và hạ mắt xuống dưới đũng quần chàng. “tôi nghĩ mình có lẽ phải đòi thêm tiền công đấy.”

      Devellyn tóm lấy tay và kéo ta về phiá cầu thang. “ em có khi còn thấy bản thân khoái đến mức muốn trả lại tiền cho ta nữa ý chứ,” chàng càu nhàu. Rồi lên đến nửa đường, chàng dừng lại. Chàng quên béng mất vài điều, chết tiệt . Trong khu cầu thang tối đen, chàng kéo ta lại để đối mặt với chàng. “Tên em là gì nhỉ?”

      ta cụp mắt xuống cách khêu gợi. “Ruby.” Bất chấp trọng thường thấy của những kẻ ở khu đông London và chất giọng the thé kì quái của ta, từ đó phát ra mượt mà, gợi lên cơn rùng mình chạy dọc xuống xương sống chàng. “Ruby Black.”

      Chàng để mắt mình dạo chơi bộ váy đỏ loè loẹt của ta lần nữa. Ruby Black trông như ta biết việc mình làm. Devellyn đột nhiên thấy biết ơn. Chàng có tâm trạng để làm gia sư cho còn trong trắng hay bất cứ loại nào mơ hồ kiểu như thế. Và chàng cũng có tâm trạng cho đêm hành lạc nhanh chóng.

      Camelia vừa rời bỏ chàng để lại cho chàng cảm giác mất mát và thiếu vắng tình dục mãnh liệt. Chàng muốn tìm người đàn bà có thể làm tình dữ dội và lâu dài. Chàng dừng lại và lại giật mạnh ta lên.

      “Bao nhiêu, Ruby, cho cả đêm?”

      “Lạy chúa.” Ruby , nhưng ta vẫn đưa ra giá. Chàng vui vẻ đồng ý.

      Ruby cất tiền , rồi ngước nhìn chàng qua hàng mi dày, sẫm màu.

      “Tôi là Devellyn,” chàng làu bàu giới thiệu.

      Căn phòng của ta chật chội và bẩn thỉu, lờ mờ sáng nhờ cây nến làm từ mỡ động vật có mùi hôi khủng khiếp. Đồ đạc trong phòng xác xơ, sàn nhà thô ráp, nhưng chiếc giường làm bằng gỗ sồi hẹp trông có vẻ chịu được trọng lượng của chàng. Mà chàng quan tâm đến khí làm gì chứ? Chàng chỉ muốn khoái lạc.

      Ruby lướt hai bàn tay xuống ngực chàng, rồi bàn tay mơn trớn khiêu khích vùng bụng chàng. “Ngài ở mức độ nào đó rồi, phải nào, ngài Devellyn?” ta , hai cánh mũi phập phồng. ta dựa vào chàng, đùi cọ xát vào chàng ngay chỗ cương lên, và trong ánh sáng mờ ảo, chàng trông thấy mắt ta trợn lên.

      “Lạy chúa.” ta thào. “tôi ghét phải trông thấy cái đó khi ngài hoàn toàn tỉnh rượu.”

      Chàng khoái được xu nịnh. Chàng nên, và chàng biết điều đó. Chàng mới chạm đến nửa giới hạn tửu lượng, và ta chỉ là muốn mang lại thoả hiệp, và tất cả chỉ là kĩ xảo trình diễn. Nhưng có điều gì đó, chàng nghĩ, gương mặt của ta. thèm muốn. khao khát. Đột nhiên, chàng ước giá chàng có thể đoan chắc. “Chết tiệt,” chàng . “Sao chỗ này tối như địa ngục thế?”

      Ruby đột nhiên trông có vẻ bị tổn thương. “Tôi chỉ kiếm đủ sống thôi, thưa ngài,” ta đáp. “Và nến mỗi cây những penny ở quán Anchor.”

      Chàng bắt đầu muốn thoát ra, nhưng ta trượt tay vào giữa hai chân chàng, khum lấy chỗ đó của chàng trong bàn tay nhắn, ấm áp của ta. “Ôi trời, lạy chúa, đừng bỏ lúc này,” ta thầm, nghe có vẻ hơi liều lĩnh. Liều lĩnh là tốt. Chàng thích mẫu đàn bà liều lĩnh.

      Rồi chàng tự thấy giật mình. ta phải đàn bà của chàng. ta chỉ là ả điếm bên sông. Nhưng lúc này, chàng gặp vấn đề với việc ghi nhớ điều đó. Lạy chúa, chàng tốt nhất nên giữ tỉnh táo. Chàng chụp lấy cổ tay ta và kẹp ta sát vào mình. “Nhìn đây, em,” chàng càu nhàu. “Tốt nhất là nên sạch .”

      Đôi mắt ta ghim vào chàng cách xấc xược. “Tôi để lại quà lưu niệm ngài đâu, tôi hoàn toàn khoẻ mạnh,” ta đáp. “Nếu đó là điều ngài ám chỉ.”

      “Tốt,” chàng , hơi gằn giọng. “Điều chết tiệt cuối cùng tôi muốn bây giờ là bệnh lậu.”

      ta giật tay ra và bước lùi lại. “Nhìn đây, ngài Devellyn,” ta . “Có khối gã ấm áp sẵn sàng trả tiền để có thứ tôi giao bán. Nếu ngài muốn, cần nghĩ làm gì. Chỉ cần biến , được chưa?”

      Chết tiệt, chàng muốn bỏ . Người đàn bà này—Ruby--dường như sở hữu nét gì đó đặc biệt. Chàng muốn biết nó là gì. Quỷ tha ma bắt, chàng thậm chí vẫn chưa nhìn ta. Nhưng chàng muốn ta đến tệ hại, và chàng thể tại sao. ta dường như tiết ra kích thích. Chàng nghĩ chàng có thể ngửi thấy ham muốn làn da ta. Và ta rất có da có thịt.

      Đột nhiên, chàng háo hức được nhìn thấy hơn nữa. Bàn tay chàng đến bầu ngực của ta, nơi ấm áp và nặng trĩu. Chàng chuyển động giật lớp nhung rẻ tiền xuống để chàng có thể lấp đầy miệng với nó, nhưng ta kéo tay chàng ra và đẩy nó trở lại.

      “Sao phải vội thế, thưa ngài?”

      “Tôi trả tiền,” chàng . “ còn muốn gì nữa?”

      ta lùi lại chút. “Ngài là người đàn ông to lớn, ngài Devellyn,” ta thầm. “Có lẽ tôi phải e dè ngài chăng?”

      Chàng cố mỉm cười. “Tôi nghĩ thế.”

      ta chớp chớp hàng mi cách khiêu gợi. “Nhưng tôi có chút đấy,” ta thú , giọng ta ngày càng khàn khàn. “Tôi nghĩ con hươu đực lực lưỡng như ngài cần được chế ngự chút.”

      “Chế ngự?” chàng hỏi.

      “Để làm chậm lại,” ta thầm. “Để ta có thời gian thưởng thức thành quả của mình.”

      Chàng cười khúc khích nho . “ Vậy có đề xuất gì để thực việc đó?”

      “Ồ, tôi có nhiều cách lắm,” Ruby , giọng ta đầy kích thích.

      “Chuyên môn của tôi, ngài có thể như vậy.”

      Chàng thể ngăn đuợc mình bị hấp dẫn bởi tính tò mò. “Và loại chuyên môn nào thế, em của tôi?”

      ta dừng lại trong thoáng. “Tôi có thể khiến ngài van xin để có nó, ngài Devellyn ạ.”

      “Tôi nghĩ vậy đâu,” chàng trả lời. “Tôi là loại người rất minh bạch, Ruby ạ. Tôi thích bất cứ thứ gì theo lẽ thường. Chỉ cần đêm dữ dội tốt đẹp thôi.”

      Trong ánh sáng mờ mịt, chàng có thể thấy ta bĩu môi trông thú vị đáo để. ta thực e sợ chàng, chàng nghĩ vậy---mặc dù chàng trải qua với hay hai người đàn bà tương tự. Nhưng Ruby, chàng cả quyết, chỉ muốn đùa bỡn với chàng chút. Và thế có hại gì đâu? Chàng chán ngán với những quân bài, mệt mỏi với việc cứ phải lê thân từ sòng bạc này đến sòng bạc khác với đám bạn hòng tìm kiếm thứ gì đó mà chàng chưa từng thấy, có hay nếm được. Mệt mỏi với cuộc sống, vậy.

      Đuơng nhiên chàng cũng quá mệt mỏi để tìm tình nhân khác thế chỗ Camelia. Rồi chàng chợt thấy nàng tóc đỏ này và nhận ra chàng thể hoàn toàn làm gì. Nhưng môi dưới căng mọng của ta giờ run rẩy, và ta trông có vẻ thất vọng. Điều đó dường như gợi chàng nhớ đến những người đàn bà thường hay bị thất vọng của chàng. Đột nhiên, và rất điên rồ, chàng quyết định làm thất vọng cả người đàn bà này nữa.

      Chàng rướn tới và vòng tay ôm lấy mông ta. “Được rồi, Ruby,” chàng thầm, thô lỗ nhấc phần xương chậu của ta ấn vào chỗ cương lên ở quần chàng. “Cứ làm với tôi theo ý . Tôi còn cả đêm để đạt được thứ tôi muốn với .”

      Ruby tươi cười và trượt hai bàn tay lên ngực chàng luồn vào dưới áo khoác, đẩy nó khỏi vai chàng. Devellyn để mặc bàn tay gợi cảm đó và chiếc áo tụt xuống sàn.

      ta thốt ra tiếng kêu thoả mãn từ trong cổ họng. “ có miếng đệm lót nào người ngài đấy chứ hả?” giọng ta khản đặc khi chàng thúc vào ta.

      Chàng trao cho ta nụ cười nhăn nhở, và quan sát những ngón tay thon thả của ta cọ mơn man phần da thịt của chàng qua lớp vải len. Nó tạo cảm giác tinh quái. tuyệt hảo. Chàng bật ra tiếng rên rỉ vì khoái cảm. “ với tôi điều gì đó , thưa ngài,” ta the thé, đôi tay chuyển lên áo gi lê của chàng. “Ngài bảo rằng ngài muốn nó diễn ra từ từ. Phải nào?”

      Devellyn nhìn những chiếc khuy áo trượt ra. “Điều đó còn phụ thuộc vào,” chàng . “ thích nó như thế nào, Ruby?”

      ta cụp mi mắt xuống và nhìn vào mắt chàng. “Tôi thích nó chậm rãi, ngài Devellyn,” ta thào. “ chậm rãi. Và tôi thích người đàn ông của tôi năn nỉ chút. gì khiến hứng hơn là người đàn ông như con ngựa giống nóng bỏng, ướt mồ hôi vì phải kiềm chế.”

      hiểu sao chuyện đó làm chàng thấy hấp dẫn. ta tuột áo gi lê của chàng ra. Hơi lạnh làm mát phần lưng áo sơ mi của chàng. “Có lẽ tốt hơn hết là cho tôi biết trò chơi của là gì, Ruby,” chàng lẩm bẩm.

      Cái bĩu môi lại xuất . “ cần phải chơi trò gì cả, ngài Devellyn, nếu ngài thấy hứng thú.”

      Bàn tay chàng đặt lên vai ta. “Chỉ cần trả lời câu hỏi chết tiệt này thôi,” chàng gầm gừ. “Cái thứ dưới quần tôi có đủ thú vị chưa, hả?”

      Ruby ghim chắt ánh mắt chàng trong lúc. “Với tôi ngài trông có vẻ ổn đấy, ngài Devellyn,” ta trả lời. “Ngài có quan điểm nào về việc chúng tôi vượt qua bao nhiêu thứ tương tự ở Southwar ?”

      Chàng khịt mũi. “ nhiều lắm.”

      nhiều đúng,” ta đồng ý. “Nhưng tôi có vài tham vọng.”

      “Tham vọng?” chàng cố phá ra cười.

      ta chậm rãi gật đầu. “Tôi giỏi,” ta . “Thực giỏi với việc tôi làm. Và tôi chán làm việc ở South Bank rồi. Tôi muốn vào thành phố. Giữ phong cách chút. Tôi muốn chỗ ở cố định, nơi nào đó ngăn nắp và ấm áp. Tôi cũng muốn vài bộ quần áo đẹp nữa.”

      Chàng chộp lấy tay ta và giữ chúng bất động trong lúc. “Tất tiếc vì phải làm tan những hi vọng của , Ruby,” chàng đáp.
      “Nhưng tôi ở đây để cạo gỉ sắt ra khỏi cái ống sáo của tôi. Tôi tìm dàn xếp lâu dài.”

      ta hấp háy hai hàng mi với chàng. “ồ, tôi biết điều đó rồi, thưa ngài,” ta . “Nhưng ngài biết những quý ông khác, phải nào? Như hai cha dưới lầu đấy? Có lẽ ngài có thể nhắc đến tên tôi nếu tôi làm ngài hài lòng đúng ? Cái người tóc vàng xinh trai ấy—tôi khá thích vẻ ngoài của ta.”

      Alasdair? Người đàn bà này vẫn còn nghĩ đến Alasdair à? Đúng là sỉ nhục chó chết! đột nhiên, có gì đó trong chàng cắn cảu. “Cái quái gì đây,” chàng . “ được trả tiền để tán chuyện.” Chàng kéo giật ta mạnh vào chàng và nghiền nát môi ta dưới môi chàng. Chàng hôn ta cách thô bạo, ép đầu ta quay lại khi chàng đẩy miệng ta mở ra và luồn lưỡi vào sâu bên trong. Ôi, lạy chúa. ta ngon lành. Như trái chín vậy. Có vị rượu gin rẻ tiền và mùi tội lỗi nóng đỏ, và điều gì đó chàng đói khát nhưng thể gọi tên.

      ta cố thoát ra, nhưng chàng để ta làm vậy. Thay vào đó, chàng tiếp tục nụ hôn, tiếp tục thám hiểm sâu bên trong miệng ta với lưỡi của chàng. Bị mắc kẹt với cơ thể của chàng, Ruby bắt đầu chống cự, hai lòng bàn tay đẩy đẩy vai chàng. Thậm chí như vậy, chàng vẫn gần như thể dừng lại được. Nỗi ham muốn và tâm trạng đổ vỡ tràn qua chàng hết lần này đến lần khác. Chàng muốn vào bên trong ta, muốn tiếp tục hôn ta để ta thốt được ra những lời mà chàng muốn nghe.

      Giờ ta đánh chàng với mu bàn tay.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      3.3

      Chúa lòng lành, chàng phải tự hãm mình lại thôi. Thở hổn hển, chàng giựt miệng ra và nhìn chăm chăm xuống ta. Bất thình lình, bất chấp bóng tối, chàng nghĩ chàng thực trông thấy nỗi sợ hãi thoáng qua khuôn mặt ta.

      “Ôi trời, chúa ơi,” chàng thở dốc. “Tôi rất xin lỗi.”

      ta vẫn còn run lập cập. Chàng thực làm ta sợ chết khiếp. Cộc cằn, chàng vò tay lên tóc. Có lẽ Ruby có nhiều kinh nghiệm như chàng nghĩ. Và dù ta có là loại nào chăng nữa, ta vẫn là con người. Chàng nhắm mắt lại và cảm thấy xấu hổ quét qua chàng. “Tôi xin lỗi,” chàng nhắc lại. “Tôi chỉ là… phải…ôi, chó , tôi rất xin lỗi.”

      ta quay mặt câu nào. Nhưng chàng có thể cảm nhận được ta cố đè nén nỗi sợ hãi.

      Chàng mở mắt ra. “Nhìn này, chúng ta hãy cho qua chuyện này, Ruby,” chàng dịu dàng hơn. “Chỉ cần cởi trang phục ra và nằm xuống giường, được ? Chỉ cần để tôi làm nhanh và tôi biến ngay. Tôi cố ý làm sợ hãi.”

      “Tôi sợ,” ta , giọng ta quá vững vàng như thể trọng khu đông London biến mất. “Tôi sợ ngài, Devellyn.”

      Chàng nâng cằm ta lên và quay mặt ta lại với chàng, nguyền rủa cái bóng tối hầu như làm chàng mù dở. Nhưng , ta trông sợ sệt. Nếu có, ta kìm chế nó lại rồi.

      “Tôi muốn làm kinh hãi,” chàng , thả tay xuống. Chàng còn chạm vào ta dưới bất kì hình thức nào nữa. “Tôi phải loại người đó, Ruby ạ. Đó phải cách thức tôi đạt được khoái lạc của mình.”

      “Được rồi.” ta , giọng ta mềm mại. Rồi ta dựa vào người chàng và đặt tay lên ngực chàng. “Đó chỉ là khoảnh khắc yếu mềm, thưa ngài.” Tông giọng ta lại hẫng. Mạnh mẽ. “Hãy cho qua, hửm? có lẽ chúng nghĩ ra cách sử dụng nó tốt hơn.”

      Chàng ngó xuống và thấy ta cười toét miệng hề hối lỗi với chàng. Oh, cái quái gì thế? “Đúng, có lẽ chúng ta làm thế.” Chàng đồng tình.

      ta mở cái nút buộc thắt tỉ mỉ mà gặp chút khó khăn nào. ta tháo nửa dải nơ cổ chàng, quấn nó quanh cổ ta, và đưa mặt họ sát lại gần nhau. ta hôn lên khoé miệng, rồi rà luỡi qua môi dưới chàng.

      “umm,” ta rên lên, rồi nhay nhay môi chàng bằng răng và cắn, mạnh cũng nhàng. thèm muốn dữ dội và đột ngột bắn thẳng qua chàng, khiến chỗ phía dưới của chàng run rẩy. Bên trong, dạ dày chàng dưởng như sụp xuống.

      “Lạy chúa, em,” chàng thầm, khi miệng ta lướt xuống cổ họng chàng. Lưỡi ta dạo đường nóng bỏng dọc xuống cổ chàng, và chàng nhận ra ta đồng thời cũng cởi khuy quần chàng. Chàng chắc chàng nên làm gì, muốn lại làm hỏng việc, vì vậy chàng đứng đó, bất động và chịu đựng, khi ta sờ mó chàng.

      Dường như đó chính là điều ta muốn. ta kéo chiếc cà vạt ra và ném nó lên chiếc gối giường. Rồi, với thanh khe khẽ mãn nguyện, ta quỳ xuống để tháo giày cho chàng. Việc đó xong, ta kéo bít tất của chàng ra với những cái giật thiếu kiên nhẫn, Devellyn chộp lấy cái cột giường để giữ thăng bằng.

      Việc này kì cục, nhưng chàng thể nhớ được mình từng được trút bỏ quần áo bởi người đàn bà nào hay chưa, ngoài việc tháo mấy nút áo hay cởi cà vạt. Chàng thấy khá thích quan sát ta làm việc đó.

      Chàng cũng khá là thích Ruby nữa. Chàng thích dáng người căng tràn nhựa sống và đôi vai hẹp của ta. Chàng thích chất giọng chua ngoa kì lạ của ta. Và nhất là dáng vẻ của ta khi quỳ sàn. ta có đường nét hơi thô, và đương nhiên phải gu của chàng. Nhưng kì quái là, chàng nhận thấy mình đùa giỡn với việc làm theo ý ta. Để ta làm gì với chàng tuỳ thích. Để ta khiến chàng phải năn nỉ. Rồi giữ ta ở chỗ nào đó ngăn nắp, ấm áp và mua cho ta vài bộ váy đẹp.

      Lạy chúa lòng lành, chàng thành trò cười cho đám bạn mất. Nhưng chàng mặc kệ. Ruby bắt đầu đứng dậy, và bất ngờ, chàng đặt tay lên vai ta và lại ấn ta xuống. “Gượm ,” chàng , tay kia dò dẫm quần. Chàng tháo cái khuy cuối cùng ra và sốt ruột đẩy lớp vải xuống. Chàng quan sát với vẻ hài lòng khi mắt Ruby mở to.

      “Làm ,” chàng rít giọng. “Làm , Ruby. mà. Xin . Tôi van xin đây.”

      Devellyn quên mất chàng mới là người nắm quyền kiểm soát. Chàng quên mất chàng trả tiền cho ta và từ cầu xin cần có trong thoả thuận. Ruby trông ngập ngừng, nhưng ta vẫn trượt tay ướm tới lui dọc theo chiều dài của chàng. Devellyn thấy toàn bộ cơ thể chàng bắt đầu rung lên gần như còn kiểm soát được nữa, như thể chàng lại trở thành cậu học trò. Tay chàng vung lên, nắm chặt lấy cột giường.

      Bất ngờ, Ruby thả chàng ra và từ từ đứng lên, để cơ thể ta cọ xát lên cơ thể chàng khi ta đứng dậy. “Ngài có háo hức , Devellyn?” ta thầm, tựa người để môi ta mơn trớn cổ chàng ngay dưới tai. “Có ?’

      Chàng cố sức gật đầu. “Háo hức đủ để…”

      Chàng hít vào thành tiếng thở dốc khi đôi bàn tay mát lạnh của ta trượt lên bụng chàng. Chàng thấy các cơ của chàng thắt lại và run rẩy dưới tiếp xúc của ta. ta đẩy áo sơ mi của chàng lên khi lướt tiếp. Devellyn thả tay khỏi cột giường và tuột áo qua đầu với tay.

      “Lạy chúa,” Ruby thầm khi nhìn thấy ngực chàng. “Ngài đúng là rắn chắc như miếng thịt bò nạc.”

      muốn gì nữa nào, Ruby?” chàng hỏi qua hàm răng nghiến chặt. “Gì gì, vì chúa, làm cho xong trước khi tôi nổ tung.”

      Ruby rướn người tới trước, và rà lưỡi quanh bên núm vú của chàng, khiến hơi thở của chàng nghẹt lại. “ nhanh thế đâu, chàng to lớn,” ta thầm. Khi ta liếm chàng, hai bàn tay ta xuống thắt lưng chàng, đẩy quần chàng xuống. Chúng tụt xuống mắt cá chân chàng, và chàng ngờ ngợ nhận ra là chàng gần như trần như nhộng trong khi ta vẫn phục sức đầy đủ.

      Hai bàn tay chàng vươn đến cơ thể ta. “Cởi quần áo ra , Ruby,” chàng thào. “Ngay bây giờ. mà?”

      ta phát ra thanh rừ rừ như tiếng mèo trong cổ họng, và đẩy chàng về phía chiếc giường. “Nằm xuống, Devellyn,” ta cầu, cởi giày ra. “Nằm xuống giường, cưng à, và em hứa, em trao cho thứ mà đáng được hưởng.”

      Mỗi thớ thịt của chàng đều sống động với thèm muốn, chàng làm như ta bảo. Và chàng phải công nhận, ham muốn của chàng càng dâng cao hơn. ta hẳn có thể khiến chàng van xin trước khi nó kết thúc.

      Ruby quan sát chàng, đôi mắt ta bùng cháy khi chúng lướt xuống cơ thể trần truồng của chàng. Rồi ta nhấc chân lên lớp nệm gợn sóng, kéo váy lên cao đến mức chàng có thể nhìn thấy nịt bít tất của ta. Người đàn bà có bắp chân dài hoàn mĩ, cặp đùi thon thả và căng lên dưới chiếc quần đùi bằng vải cốt tông.
      “Đây là thứ muốn phải nào, Devellyn?” ta the thé, cuộn nịt tất của ta xuống tới mắt cá chân. “ muốn đôi chân này vòng quanh thắt lưng phải ?” với những động tác chậm rãi, gợi tình, ta kéo chiếc tất ra.

      Chàng nuốt xuống mạnh. “Đúng, xin em đấy,” chàng , nghẹn cả lời.

      “Cầu xin,” ta lặp lại . “ôi, em thích thanh của từ đó. Giờ chỉ cần nằm đó yên, Devellyn. Cứ để em chơi trò chơi thôi, cưng à, và em hứa thét lên trước khi em làm xong.”

      “Lạy chúa cứu thế,” chàng thào.

      ta ném chiếc tất ra chỗ nào đó gần đầu chàng, và tiếp tục làm như vậy với chân còn lại. Devellyn nằm im giường, chỉ quan sát và thèm muốn ta, “Giờ là chiếc váy, Ruby,” chàng nài nỉ, vươn tới ta. “Cởi nó ra và để nhìn mọi thứ. Ngực của em. Bụng, mọi thứ. Ôi trời, lạy chúa, thương lấy thân và nhanh lên.”

      Ruby mỉm cười ranh mãnh, nâng váy lên và trèo lên người chàng với hai chân mở rộng.

      “Em muốn van xin phải Ruby? Phải ? Vậy, xin em. Van em. Vì chúa, chiếm lấy .”

      Chàng còn quan tâm về việc ta có cởi quần áo hay nữa. Giờ nó dường như còn quan trọng. Mùi hương đàn bà bao lấy chàng, làm chàng chìm nghỉm. ta có mùi thơm sạch và ngọt ngào đến kinh ngạc. Chàng rên rỉ sâu trong lồng ngực, cố hớp lấy khí vào trong.

      Đáp ứng lại, Ruby rướn người tới và hôn chàng, nóng bỏng và sửng sốt, và thô bạo, chàng luồn tay vào giữa họ, tìm cách đến chỗ kẽ hở của chiếc quần ngắn của ta hoặc là chỉ việc xé toạc nó ra.
      Nhưng Ruby, dường như, có những ý tưởng khác. Những ngón tay thon thả của ta ôm lấy tay chàng và đẩy tay chàng lên đầu. “Từ từ nào, cưng,” ta thầm miệng chàng. “Chúng ta chậm, được nào? Em muốn đùa giỡn với chút . Để em ngồi trong trạng thái kích động thực , để chuyện.”

      Chàng nhận ra ta có ý gì khi chàng cảm nhận được ta trượt cái tất quanh cổ tay chàng. Nhưng Ruby vẫn cưỡi chàng, lại hôn chàng, đưa lưỡi vào miệng chàng và thốt ra những tiếng kêu khẩn thiết, ngọt ngào. Chàng nghe thấy tiếng sột soạt của lớp vải, cảm nhận chiếc tất thắt chặt quanh da thịt chàng và cảm thấy luồng rùng mình nho kì lạ chạy qua chàng.

      Chàng biết có những người đàn ông thấy hứng khởi bởi những thứ tương tự và còn tệ hơn nữa. Hình như, chàng là trong số đó. Bất chấp luợng rượu lớn mà chàng nốc tối nay và rộn ràng với mỗi nhịp tim của chàng. ta mới dùng chút mưu mẹo, mà chàng gần như mất kiểm soát.

      “Nhanh lên,” chàng thầm, khi môi ta trượt môi chàng.
      Ruby đưa răng cào vào cổ chàng. Đau nhói. Nhạy cảm. “Nhanh lên.” Chàng nghẹt giọng.

      “Làm gì phải vội thế, cưng?’ ta hỏi, vòng lấy cổ tay bên kia của chàng bằng cà vạt của chính chàng. Chàng quay đầu lại và giật miệng khỏi ta ngay khi nút buộc thứ hai được thắt lại. “Đưa vào trong em , Ruby,” chàng nài nỉ. “Ngay bây giờ.”

      “Oh, ngài Devellyn,” ta thầm. “Tôi chuẩn bị để làm cho ngài thấy thực tốt mà.”

      “Ruby, em hiểu đâu!” chàng rít lên, nhắm nghiền mắt lại và cầu nguyện để lấy lại bình tĩnh. “ sắp--- thể--- thể đợi---“

      Nút thắt giật nhanh, kéo cổ tay chàng chắc vào cột giường bằng gỗ.

      “E rằng ngài phải đợi thôi, thưa ngài,” ta , giọng ta đột nhiên lạnh như băng.

      Chàng nhận thấy sức nặng của ta dời , và chàng mở mắt ra. “Ruby?” chàng . “cái---?”

      ta nhét chiếc tất thứ hai nhanh vào miệng chàng, chàng kịp hít thở vào. Trong thoáng, chàng thấy choáng váng. Bối rối. Rồi đột nhiên nhận thức ập mạnh vào chàng.

      Quỷ tha ma bắt ta.

      ả đứng đó, lục lọi túi quần, túi áo chàng như con sóc. Ví. Đồng hồ. Chùm chìa khoá. Những đồng tiền lẻ. Mọi thứ chàng mang theo ta lấy hết

      “Ah mm ghmm mmm!” chàng .

      “Im , Devellyn,” ta .

      cái va li mở sẵn bàn, và ta khách sáo trút hết những thứ trong túi chàng vào đó. Rồi ta lôi sợi thừng ra, và đóng va li lại. Chàng vặn vẹo thân mình và vung chân khỏi giường, suýt nữa tóm được quanh eo ta, nhưng ả nhảy ngay ra xa, chiếc va li trong tay.

      “ồ, ngài Devellyn, ngài đúng là đồ ngốc,” ta , nhanh nhẹn buộc cái túi lên người bằng sợi thừng. “Tôi ước giá ngài có thể tự nhìn thấy mình lúc này.”

      ta rút chìa khoá ra khỏi ổ và quăng nó qua cửa sổ, rồi chộp lấy cái áo khoác màu xám từ cái móc tường và quàng nó qua vai. Mỗi cử động của ta đều rất nhanh và hiệu quả. Lạy chúa, ta từng làm việc này trước đây. Vì việc đó, chàng bóp cổ ta. Hai lần liền. Chàng cố với ta điều đó.

      “Amm ggnn kigg uggh!” (I will kill you- tôi giết !) chàng , điên tiết đẩy cái tất ra.

      Ruby chỉ cười khẩy và đẩy cánh cửa sổ mở rộng. “Cám ơn, cưng.”

      “Gnnn unngh!”

      “Lạy chúa, đúng rồi, tôi suýt quên,” ta bước mấy bước lại gần giường. “Tôi hứa cho ngài nhìn hai cái bánh bao của tôi, đúng ?”

      Con quỷ cái. Cơn thịnh nộ làm chàng sôi máu lên tận não. Chàng dùng lưỡi đẩy chiếc tất ra, quẫy nguời mạnh đến mức cái giường rung rinh.

      “Bây giờ, đừng có gay gắt như thế, Devellyn,” Ruby , khi ta hạ bên người xuống. “Trừ phi là ngài muốn có khán giả lên đây.” ta phá ra cười khi chỗ da thịt mịn màng lộ ra, nhưng nhiều. Rồi chàng nhìn thấy nó. Trong ánh sáng nghèo nàn, khó có thể xác định được, và ta dám tới gần hơn. Nhưng chàng có thể đoán đó là gì.

      thiên thần đen. ta có hình xăm thiên thần đen xíu góc của bầu ngực bên trái.

      Devellyn chêm lưỡi dưới cái tất và phun hết sức. Chiếc tất bật ra khỏi miệng chàng và lăn xuống ngực.

      “Khốn nạn!”chàng gầm lên. “Đồ đĩ ranh lừa đảo, lén lút, đê tiện! biết vừa làm gì đâu, phải ?”

      ta nhướng bên mày thanh tú lên. “Rất tuyệt! phải tôi là thế sao? Có lẽ ngài tốt nhất là giải thích cho tôi.”

      vừa chọn nhầm túi lần này rồi, thiên thần của tôi!” chàng gầm lên. “Và lần này, món nợ phải trả cho ác quỷ, nghe ?”

      chân Ruby Black để lên bậu cửa sổ, đôi tay ta chống lên khung sắt. “Chúc ngài ngủ ngon,” ta ngọt như đường. “Xin lỗi vì làm mất hết khí lực của ngài.”

      “Ác quỷ đòi nợ, khốn kiếp!” chàng rống lên. “Tôi truy đuổi .”

      Rồi Thiên thần Đen phá ra cười và thực nhảy vào trong bầu trời tối đen.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4 - Phần 1

      Chúng ta cùng đến hậu trường với Julia

      “Oh, tôi thích điều này đâu, .” Julia giữ cho đầu Sidonie cúi xuống cái ghế và chùi sạch màu đen mà chị giúp Sidonie bôi lên da vài giờ trước. “ tí nào cả. Nhảy ra từ cửa sổ! dây thừng và những thứ khác! Và nếu có chuyện gì xảy ra với , tay tôi dính máu, chắc chắn như khi tôi hoàn thành kì công.”

      Sidonie cố ngồi thẳng dậy. “Em ổn mà, Julia. Oái, đừng chùi mạnh thế,” nàng giọng. “em về nhà an toàn, phải nào? Và có thứ gì dính vào chị cả.”

      Julia nhúng bánh xà phòng vào chậu lần nữa. “Nhưng đó là ngài hầu tước Devellyn đấy!” Chị nhìn chằm chằm vào làn hơi nước bốc lên như thể sẵn sàng nhìn vào mắt Sidonie. “Chúa giúp , , hiểu nghĩ gì trong đầu nữa!”

      Sidonie bật cười. “Julia, em khó còn là nữa rồi. ra, em đà tuột dốc đến tuổi ba mươi.”

      “Đúng, nhưng trông giống thế chút nào, chạy lông nhông về phía Southwark với gã con trai của quỷ xa tăng như Devellyn.”

      “Nhưng, Julia,” Sidonie thầm với giọng đùa giỡn, “chị phải nhìn thấy ta trần như nhộng. Hoàn toàn chăm chú, nếu muốn .”

      Julia phát vào tay nàng. “Thôi ngay , Sidonie.”

      Sidonie phá ra cười. “Nhưng chị hẳn nghe những lời đồn đại rồi, Julia!” nàng tiếp tục. “Chị muốn biết Ác quỷ phố Công tước trông như thế nào nếu có quần áo hay sao?”

      Julia vật lộn với lương tâm của chị nhưng chỉ được thoáng. “ừ,” chị xuỵt. “Trông thế nào?”

      Sidonie nhắm mắt lại. “Đẹp tuyệt, quỷ tha ma bắt ta ,” nàng . “to lớn và đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì em từng thấy trong đời---và dễ có dịp được ngắm nhìn nữa. cơ thể như bức tượng của Carrera, tất cả những mặt phẳng rắn chắc và mượt mà. Và cứng rắn, Julia ạ. Cứng hơn hết thảy.”

      “Nhìn kĩ quá ha?” Hơi quá nồng nhiệt, Julia tháo sợi dây cao su dính Sidonie dùng để kéo da nàng căng qua đôi gò má.

      “Oái!” Sidonie kêu ăng ẳng.

      “Đừng có oái với tôi,” Julia , hẩy lớp dính nhớp nháp vào trong thùng rác. “Giờ vứt chuyện nhìn ngắm kĩ sang bên, Sidonie, tôi muốn tránh xa Devellyn ra. ta rất nguy hiểm, chàng đó ấy. Và có nhiều rắc rối mà ta có thể tạo ra.”

      hồi hộp phấn khích của cuộc bỏ trốn vẫn còn nhảy tưng tưng trong mạch máu Sidonie, và nàng miễn cưỡng làm cụt hứng khí thế của mình. Devellyn chứng tỏ là đối thủ đáng giá nhất. “Loại rắc rối nào ta có thể gây ra chứ?”

      Julia ném cái liếc xiên lạ lùng vào nàng. “Hàng đống rắc rối,” chị . “Những rắc rối nghiêm trọng. Và nếu trai George của phát ra, ta bỏ lỡ cơ hội đánh lên mông trận ra trò đâu.”

      “George làm sao biết được.”

      “Đúng, và tốt nhất là nên từ bỏ trước khi ấy tìm ra,” sợi cao su cuối cùng được tháo ra nhàng hơn. Ngay khi đó, Thomas nhảy tót lên giường Sidonie và vồ lấy bộ tóc giả màu đỏ nằm như con cáo chết tấm khăn trải giường của nàng.

      “Thế đấy? phải em xong việc rồi sao?” Sidonie dụi dưới mắt, cố làm dịu nhức nhối khi nàng quan sát Thomas chiến đấu và gầm gừ giường.

      “Đúng, xong việc rồi.” Julia thả miếng bọt biển vào trong nước với tiếng tõm và lau khô tay với cái tạp dề, rồi xuỵt con mèo ra khỏi bộ tóc giả.

      Sidonie kéo chiếc khăn tắm khỏi cổ và về phía cái bàn hình bán nguyệt đặt cạnh cửa sổ phòng ngủ của nàng. Căn nhà bên kia đường, nàng để ý thấy, chìm sâu vào trong bóng tối trong đêm nay. Giờ nàng biết ai sở hữu nó, và với đòi hỏi tầm thường của cơ thể, nàng hoàn toàn đảm bảo mình có thể ngủ ngon hơn được. Như thường lệ, phấn khích giữ nàng thao thức trong lúc, khiến nàng bồn chồn yên. Bị sập bẫy. vậy, nàng ao ước được đánh mất chính mình lần nữa trong bóng tối nguy hiểm của đường phố. Nhưng phải chờ khoảng thời gian khá lâu nữa, nàng biết vậy, trước khi nàng gặp được đối thử khác xứng tầm như Devellyn.

      Nàng rót hai ly rượu vang và quay lại ấn ly vào tay Julia. “Đây,” nàng nhàng. “Cả hai chúng ta đều cần chút rượu.”

      “Bây giờ chúng ta cần sao?” Julia liếc nàng với vẻ hiếu kì.

      Sidonie mím môi. “Được rồi mà, Julia,” nàng cuối cùng cũng trả lời. Em gặp nguy hiểm tối nay. Devellyn phải là tên ngốc như những người khác.”

      Julia trông có vẻ dịu chút, và với đồng tình cần ra, họ ngồi sâu vào trong ghế. Sidonie thu đầu gối lên và giấu những ngón chân dưới chiếc áo choàng rộng của nàng. Nó là chiếc áo sang trọng đắt tiền làm bằng vải nhung xanh lục bảo, với ve áo và cổ tay thêu chỉ vàng tinh xảo. Nàng tự hỏi liệu mẹ nàng mua nó hay nhận nó như món quà từ trong những người hâm mộ.

      Nàng cũng tự hỏi, tại sao nàng lại trở lại London sau khi mẹ nàng qua đời. Sidonie nhủ đó là vì George sống ở đây, và nàng còn người thân nào khác. Nhưng sau gần năm ở đây, nàng bắt đầu phân vân. Nàng cảm thấy như thể nàng kiếm tìm điều gì đó; thứ gì đó khó nắm bắt đến khó chịu. Có lẽ là kết thúc chăng?

      trông rất giống bà ấy trong chiếc áo choàng đó,” Julia với giọng thích thú.

      Đúng lúc đó, Thomas nhảy phóc lên lòng Sidonie và rên rừ rừ.

      “Giống Claire ư?” Sidonie ngó xuống con mèo. Đấy, Julia, chị lại mắc sai lầm rồi. Em giống mẹ chút nào cả.”

      Julia nhấm nháp phần rượu của chị. “ à?” chị hỏi dịu dàng. “Bà ấy cũng có trái tim nhân hậu và tinh thần phóng khoáng. Giống phải hử?”

      Sidonie im lặng trong lúc. “ số người có thể rằng tinh thần của bà ấy hơi phóng khoáng quá mức,” cuối cùng nàng đáp lại.

      Julia đột nhiên trông rất tức giận. “Bà ấy phải điếm, Sidonie à,” chị vặn lại. “Đó có phải là điều nghĩ đến ? phải ? vậy đừng trước mặt tôi, . Có lẽ bà ấy hoàn hảo, nhưng bà ấy chưa bao giờ là người xấu cả.”

      “Đâu có, Julia.” Sidonie lắc đầu. Nàng có ý đó. Nhưng nàng gì đây? Mẹ nàng là gì? Lạy chúa lòng lành, mẹ nàng là ai nhỉ? Nàng biết nữa. Thậm chí sau bao năm trời, nàng cũng ko thể nào biết . Và giờ Claire mang theo bí mật của bà xuống suối vàng.

      “Có lẽ bà ấy chỉ là ngây thơ khi để bản thân mình bị lợi dụng,” Sidonie cuối cùng thầm.

      “ồ, cái đó chắc rồi.” Julia tựa người vào ghế và hua hua ngón tay về phía Sidonie. “Nhưng chỉ duy nhất lần thôi, Sidonie. Chỉ lần. Sau đó, bà ấy làm điều phải làm. Bà ấy chín chắn hơn. Rốt cuộc, bà ấy còn phải nghĩ đến trai nữa, phải nào?”

      “Em biết nữa,” giọng của Sidonie trống rỗng. “Đôi khi em có suy nghĩ là em chưa từng thực hiểu bà.”

      “Chà, tôi có đấy,” Julia trả lời sắc sảo. “Và khi đó bà ấy mang đứa trẻ trong bụng, mà lại có cách nào nuôi được nó. Ai thuê nữ gia sư người Pháp mà bị lừa gạt bởi người chủ thuê cuối cùng? ai cả, thế đấy. Và nếu nghĩ trong phút thôi rằng có khả năng gia đình sang trọng, tốt đẹp của bà ấy đón bà ấy về, có thể nghĩ lại . con bỏ sáu tháng trời với đứa trẻ vô thừa nhận và có chồng ư? Ha!”

      Sidonie nhún vai. “Hoàn toàn đúng,” nàng đồng ý. “Họ thậm chí còn muốn có em, đứa cháu ngoại của họ. Họ đưa thẳng em từ phà đến cửa tu viện. Em đoán em là bằng chứng. Bằng chứng sống của lối sống trái đạo đức của mẹ em.”

      Julia chậm rãi nhấm nháp từng ngụm ruợu. “ôi, Sidonie, đời có thể là phi vụ rất tệ hại,” . “Claire giống tôi, biết đấy. Tôi từ khi sinh ra biết mùi đời rồi. Còn bà ấy…bị trù giập, tôi đoán thế. Bởi Gravenel. Ông ta gặp bà ấy, khao khát bà ấy, và ông ta quyết định chiếm hữu bà.”

      Sidonie thâm trầm nhấp rượu trong ly hàng phút liền. Nàng nghe câu chuyện này từ lâu rồi---từ George, khi chuyện xảy ra. “Julia,” nàng cuối cùng cũng lên tiếng. “Chuyện gì xảy ra vứi ông ấy? Chị có biết ?”

      “Gì, với cha ý hả?” Julia trông có vẻ ngạc nhiên. “Gravenel qua đời lâu sau khi mẹ gửi sang Pháp.”

      “Em biết chuyện đó,” Sidonie . “Nhưng chuyện gì xảy ra? Em chưa được nghe kể.”

      Julia chỉ nhún vai. “à , họ là do tắc mạch máu não,” chị trả lời. “Nhưng tôi nghĩ nỗi cay đắng bóp nghẹt ông ta. Ông ta chết trong độc, trong cái căn nhà lớn trỗng rỗng ở nông thôn. Stoneleigh, nó được gọi như vậy. Nếu hỏi tôi thấy nó giống nhà mồ hơn.”

      “Ông…ông ấy có người thân sao?”

      Lại lần nữa, Julia so bên vai. “à, mẹ lúc đó quá mệt mỏi vì ông ta rồi,” chị . “Hoặc là chán ngấy những lời dối và viện cớ của ông ta. vợ mới của ông ta bỏ trốn cùng với nhân viên ngân hàng người Ý. Mẹ mới gửi qua Pháp. Còn George---tại sao nhỉ, ai thậm chí biết tình hình của George. ấy như hoà tan vào những con phố vậy.”

      “Còn người con còn lại của ông ấy?” đứa con hợp pháp của ông ấy, nàng có ý như vậy. Nhưng Sidonie thể tự thốt ra câu đó.

      Julia nhìn sâu vào lý rượu. “ kết hôn và sang Ấn Độ,” chị trả lời. “Rồi chết ở đó. Nhưng tôi nghĩ điều đó ảnh hưởng đến Gravenel. Ông ta chỉ thèm muốn đứa con trai.”

      “Ông ta có con trai,” Sidonie thầm. “Ông ấy có George.”

      Julia nhướng mày, khuôn mặt chị dịu lại. “Tôi xin lỗi, bạn thân mến,” chị . “Ý tôi là ông ta muốn… à, người nào đó có thể kế thừa địa vị công tước.”

      người nào đó hợp pháp, chị muốn thế.”

      “Đúng, ai đó hợp pháp,” chị đồng ý. “Thế đấy, tôi dám , đó là lý do tại sao ông ta lấy vợ thứ hai.”

      Sidonie lắc đầu. “Mẹ ông ấy hứa cưới bà,” nàng đáp, thấy phát ngượng vì giọng nàng đột nhiên nghe có vẻ lại và như đứa bé . “Em hẳn nghe thấy họ cãi nhau về chuyện đó hàng tá lần. Mẹ khóc và la hét và ném đồ vào cha. Bà cứ liên tục rằng ông ấy thề rằng khi vợ ông ấy mất, họ kết hôn.”

      “Và tôi tin bà ấy,” Julia đồng ý. “Nhưng bà công tước sống dai. Người đàn bà đó chịu buông tha cho Claire.”

      “Nhưng cha hứa với bà,” Sidonie . “Và ông ấy hứa thừa nhận George. Thay vào đó, ông ấy phá hỏng cuộc đời .”

      Julia đặt ly rượu xuống và kêu lên vẻ thông cảm. “Chẳng có chăm lo nào ở đây cả, Sidonie ạ,” chị đáp. “Tôi quan tâm Gravenel dối Claire những gì. Những đứa con trai hợp pháp được kế thừa tước hiệu ở . Luật định rồi. Và mẹ biết tại sao ông ta đời nào lấy chị ấy.”

      “Bởi vì bà là tình nhân của ông ta,”Sidonie thầm. “Ông ta lấy làm xấu hổ vì bà. Ông ta xấu hổ vì bọn em nữa.”

      Julia rướn người lấp khoảng cách và nắm lấy tay Sidonie. “Có lẽ, phần là như vậy,” chị . “Những quý tộc hiếm khi cưới tình nhân của họ.”

      Sidonie nhìn chị. “Liệu còn lý do nào khác ?”

      Julia trao cho nàng nụ cười hiu hắt. “Em thân ơi, vào đúng lúc bà công tước cuối cùng cũng qua đời vì bệnh lao phổi, mẹ quá tuổi ba mươi rồi,” chị . “Chị ấy trao cho Gravenel những năm thanh xuân tươi đẹp nhất--- thập kỉ, trao hay nhận—và trong thời gian đó, chị chỉ sinh cho ông ta duy nhất đứa con.”

      “Julia, chị gì thế?”

      Julia ngập ngừng, vẻ mặt chị đau đớn. “Claire thể sinh ra những đưa trẻ khoẻ mạnh,” đáp. “có ba đứa trẻ nữa ra đời giữa trai , nhưng chúng đều sống được lâu. vài phụ nữ bị nguyền rủa theo kiểu đó. Việc Gregory được sinh ra đúng là điều kì diệu, ngoại trừ .”

      Sidonie thấy mặt mình như trĩu xuống. “Và vào lúc em ra đời, cha và mẹ chia tay.”

      Chậm rãi, Julia so hai vai. “Claire chưa bao giờ vượt qua được chuyện ông ta quyến rũ trẻ mới vào nghề làm vợ,” chị công nhận. “Chị ấy có những người hâm mộ giàu có khác ganh đua để được chị để mắt đến, và ông ta thường xuyên ve vãn những người đàn bà khác nữa. Em biết rồi đấy.”

      “Em nghe những cuộc tranh cãi, đúng vậy,” Sidonie .

      “Và rốt cuộc, chuyện chia tay là tất yếu thôi, phải ?” Julia chọc. “Claire bắt đầu có những người tình trẻ trung hơn. Việc đó làm chị lên tinh thần, tôi nghĩ vậy. Chẳng bao lâu sau, vợ mới của Gravenel biến sang Italy, và ngài công tước bị bỏ lại mình. vợ. người thừa kế. tình nhân. George bỏ . mới chỉ là đứa bé. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy hối tiếc cho ông ta. Gieo nhân nào gặt quả đấy.”

      Sidonie vuốt tay lên người con mèo Thomas và hít sâu. Niềm hồ hởi có được trong khi lừa ngài Devellyn cú ngoạn mục nhanh chóng tan biến. Cuộc đời thực---cuộc sống trước đây của nàng— lại mời mà đến. Nàng ước gì được quay lại những con phố và đánh mất mình trong cuộc truy lùng hào hiệp viển vông để trả thù? Nhưng trả thù cho ai? Vì cái gì?

      “Ôi, Julia, tất cả đều đáng buồn,” nàng . “Đôi khi em tự hỏi tại sao em lại quay về đây. Có lẽ em nên ở lại Pháp hơn.”

      “Rốt cục, Sidonie, tất cả chúng ta đều mong mỏi quê nhà.” Julia mỉm cười, rồi từ từ, chị đứng dậy khỏi ghế. Đôi mắt , Sidonie chú ý thấy, bắt đầu có biểu của tuổi tác. Có khi lại là việc tốt, Sidonie đoán, Claire qua đời khi còn trẻ. Bà quá tự phụ để có thể chịu đựng sỉ nhục của tuổi tác khi phải đo đếm vẻ duyên dáng ngày giảm sút .

      Julia đặt tay lên vai Sidonie. “ trông đáng trong cái áo choàng đó, thân mến,” chị lặp lại. “Claire có những đôi giày mềm để phối hợp, tôi nhớ vậy. Khi chúng ta thu dọn tầng gác mái vào thứ Tư này, chúng ta tìm trong những cái hòm cũ của chị ấy, được ? Chúng ta nhớ lại những khoảng thời gian tốt đẹp.”

      “Được đấy, Julia.”Sidonie cố giả bộ nhiệt tình. “Nghe thú vị đấy.”

      Nhưng thực ra đâu có vậy. Sidonie muốn nghĩ về mẹ nàng, cha nàng, hay thậm chí là chính bản thân nàng nữa. Thay vào đó nàng nhận thấy mình nghĩ đến hầu tước Devellyn. Về cái nhìn lạnh lùng, lãnh đạm trong mắt ta, và cái quai hàm cứng rắn của ta. Về chiều rộng của đôi vai và kích cỡ của ta…của chỗ đàn ông của ta. Rồi cả nụ cười đó; nụ cười nửa thà, hoàn toàn màu mè mà ta hiếm khi loé lên, nhưng lại khiến cho ta dường như trẻ lại và ràng. Sidonie chỉ mới nhìn thoáng qua, nhưng nó ập vào nàng cách vừa phi lý nhưng đồng thời cũng rất xác thực. Nàng biết nghĩ về điều đó ra sao nữa.

      “à, truớc khi tôi ,” Julia bất chợt rì rầm. “Tiểu thư Leslie gửi lời nhắn là huỷ buổi tập piano ngày mai. ấy bị nhiễm bệnh đau họng lan tràn.”

      “Tệ quá,” nàng . “Còn gì nữa ?”

      ra, cũng có đấy.” Julia sục sạo trong túi áo, và trao cho Sidonie tờ giấy nhắn. “Người quét đường phía bên kia chuyển nó sang.”

      Sidonie biết ngay lập tức đó là gì. Như thường lệ, phong bì đề tên hay địa chỉ, chỉ có con dấu. hình quái vật sư tử đầu chim, ấn trong sáp đen. “Jean-Claude,” nàng lặng lẽ.

      “Tôi dám chắc,” Julia . “Chúc ngủ ngon, thân mến.” Cánh cửa nhàng khép lại.

      Như thế nó là dấu hiệu, Thomas lăn tròn xuống sàn. Khi hoàn toàn còn lại mình, Sidonie đọc lời nhắn và hua nó qua lửa, thiêu huỷ vât chứng. Rồi nàng châm nến và kê ghế ra cửa sổ. Và nàng ngồi đó, cho đến khi bình minh bắt đầu thắp sáng bầu trời, chỉ nhìn chằm chằm vào căn nhà đối diện bên kia đường xuyên qua vùng sáng, và kì lạ, nghĩ đến mẹ nàng.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      4.2

      ***

      Hầu tước Devellyn phải chịu vô số những lời gièm pha trút xuống như mưa trong suốt ba mươi sáu năm chơi bời phóng đãng dài đằng đẵng của chàng, và ít nhất nửa trong số đó là xứng đáng. Tên nát rượu, ngớ ngẩn, đểu cáng, hợm hĩnh, trác táng, và bất tài là bảy trong mười điều phổ biến nhất---ba điều khác ngay bây giờ thôi thoát khỏi chàng nhờ có cơn đau đầu như giã cối buổi sáng ---nhưng dù chàng có say rượu hay phóng đãng thế nào chăng nữa, có hai lời thoá mạ mà chàng luôn cố hết sức mắc phải: lừa đảo và hèn nhát.

      Hôm nay điều sau cùng chính là mối bận tâm của chàng. Và vì vậy, Devellyn đội chiếc mũ có vành cao, nhặt chiếc gậy bịt vàng của chàng lên, và tự ép mình phải bước ra khỏi cửa và rời phố Công tước theo hướng Piccadilly ngay khi chiếc đồng hồ dè dặt báo hiệu đến trưa. Giờ có chướng ngại nào chàng phải đối mặt, vì vậy chàng nắm lấy cơ hội sớm nhất có thể.

      Đó là ngày mát mẻ nhưng sáng sủa ở Mayfair; thực ra là hơi sáng quá, ánh sáng khiến cho cái đầu gõ tưng tưng của chàng càng tệ hơn. May mắn là, cuộc tản bộ kéo dài lâu.

      may là, chàng thậm chí kịp bước hết những bậc thang dẫn vào câu lạc bộ của chàng trước khi tràng vỗ tay đầu tiên nổ ra, sắc gọn và ràng trong khí mùa xuân tươi mới. Devellyn ngước lên nhìn ba gã thanh niên vắt vẻo theo đúng nghĩa đen khung cửa sổ của câu lạc bộ White, vỗ tay và huýt sáo như lũ điên.

      Phân vân liệu chàng có nên gọi trong số chúng ra và bắn phát để giải toả căng thẳng, Devellyn ném cho gã trai cái nhìn cảnh cáo, tiếng hầm hè đen tối hiểm độc mà từng khiến khối tên đàn ông phải đứng run cầm cập. Tiếng huýt sáo câm bặt. Sắc mặt chúng tái . Ba gã thanh niên rút người khỏi ô cửa sổ, mắt liến láu, giọng rì rầm.

      Devellyn leo lên những bậc thang, cố bắt bản thân đẩy cánh cửa ra, rồi bằng cách nào đó nặn ra nụ cười lịch thiệp với người gác cổng hấp tấp đón lấy áo khoác cho chàng. Bất chấp những tiếng suỵt suỵt vẫn phát ra từ phòng họp sáng, người gác cổng giữ vẻ mặt lãnh đạm và cúi người rất lễ phép khi Devellyn băng qua ông ta để tới phòng khách. Những câu truyện về thành tích chói lọi của Thiên thần Đen trở thành đề tài cho hàng tấn những lời đồn đại hàng tháng trời nay. Vì vậy đương nhiên là thể hi vọng quá nhiều vào việc ngài Alasdair MacLachlan, người có tài kể chuyện xuất chúng, giữ mồm giữ miệng về việc xảy ra đêm hôm qua. Nhưng Devellyn thực hi vọng chàng thu hút chú ý của quá nhiều người như thế. Hi vọng đó tan vỡ ngay khi chàng bước chân vào phòng. Alasdair đứng trước lò sưởi, chân giày ống gác lên tấm chắn và khuỷu tay chống lên bệ lò sưởi, nồng nhiệt tiếp chuyện đám đông trông như chiếm nửa số hội viên.

      “Và lúc đó, mọi người trong tiệm rượu đều có thể nghe thấy tiếng Devellyn gầm lên!” Alasdair vẫy tay điệu bộ rất kịch. “Tại sao à, ta rống gọi chủ nhà trọ, và cầu chúng tôi phá cánh cửa đáng nguyền rủa, và la hét điên loạn những câu vô nghĩa khác về ả tóc đỏ với hình xăm ngực.”

      nhục nhã tràn qua Devellyn lần nữa. Chó , chàng lẽ ra nên bắt Alasdair hứa im lặng. Sau đó, hầu tước nhắc lại gấp mười lần lời thề tìm ra Thiên thần Đen và khiến ta sống như dưới địa ngục. Tất nhiên chính chàng cũng phải trải qua cảnh đó.

      Alasdair, người nước mắt ràn rụa mặt, khoa tay múa chân điên cuồng khi ta thuật lại chi tiết phần còn lại của tai hoạ chết người đó. “Cuối cùng, Quin Hewitt và tôi cũng giật được cánh cửa ra khỏi bàn lề, và tôi thề mạng sống của tôi, thưa các quý ngài, rằng bạn già trần như nhộng với cổ tay vẫn bị trói vào giường khi chúng tôi nhào vào,” ta kể lại khi đám đông rú lên. “Và gào rống như con bò mộng với những cái sừng bị mắc vào hàng rào. Tôi phải với quý vị, đó là cảnh tượng kinh khủng.”

      “Kể cho họ nghe về cái cửa sổ , MacLachlan!” tên công tử bột ngồi phía hàng đầu la lên.

      Giấu nửa người sau cái cột, Devellyn quan sát Alasdair ôm bụng cười rũ rượi. “À, ta vừa mới giựt đứt được bên cố tay bị trói, và khi…khi Qinn cu…cuối…cùng cũng tháo được nốt bên kia, ta phóng—phóng—phóng ngay đến chỗ cái bệ cửa sổ chết tiệt !” Alasdair lúc này vật lộn để ngăn tràng cười. “Trườn nửa người ra ngoài cửa sổ vẫn mảnh vải che thân. Khiến hai chúng tôi phải ra sức kéo ta lại. Và Dev ngừng đá và vung nắm đấm vào chúng tôi, và la hét rằng ta muốn đuổi theo và bóp cổ ta. Và tôi với ta thế này, ‘Dev, Dev, bạn, đó là cú rơi từ độ cao mười lăm feet đấy!’” (khoảng 4,6 m)

      “Và rồi ta đáp—“ Devellyn lớn tiếng cắt ngang khi chàng lướt vào trong phòng. “ ‘---đứng lại đó, Alasdair, tên ngốc này, hoặc là tôi cũng bóp cổ nốt.’ Và tôi làm thế đấy, bạn, nếu ngồi xuống và khôn hồn câm miệng lại.”

      Mồm Alasdair há hốc. Khán thính giả của ta nhìn chằm chằm. Rồi, như bầy quạ bị làm cho giật mình, các quý ông bỏ tán loạn, hầu hết vội nhốn nháo rời khỏi phòng. vài người giả bộ ho hắng, giở báo sột soạt, và nhìn tránh . Alasdair và hai gã dũng cảm hơn tiến đến chỗ Devellyn để thụi vào lưng chàng cách thân mật và thể những cấp độ cảm thông khác nhau.

      Devellyn phải cố lắm mới cau mặt khi ngài Francis Tenby cố choàng cánh tay lên vai chàng. Nhưng Tenby thấp hơn chàng cả foot (30 cm), và Devellyn có hứng thú được thông cảm, thân thiết hay bất cứ thứ gì khác từ tên công tử bột hư hỏng, được nuông chiều quá mức, vì vậy chàng né người ra. Tenby hiểu được tín hiệu đó. “Rất tiếc, Dev, là bị con khốn đó gạt!” ta . “Gần như tá trong chúng ta bị ta hạ nhục, và về phần tôi, tôi bắt ta phải trả giá.”

      Đám đông giờ lại lần nữa tản . Devellyn ngó xuống Tenby qua cái mũi khoằm của chàng. “Thế cơ đấy?” chàng . “Và định làm việc đó bằng cách nào?”

      Miệng Tenby cong lên trong nụ cười khó ưa. “ vài người trong chúng tôi tập họp lại và cử viên cảnh sát theo dấu Thiên thần đen của chúng ta,” ta trả lời. “Và khi ta tóm được ả, ta giao ả cho chúng tôi.”

      Devellyn lẩm bẩm với vẻ khinh khỉnh. “ ta phải bước qua xác tôi trước.”

      Nụ cười của Tenby teo lại. “Dù sao, bạn già, gửi cho tôi danh sách những thứ bị lấy mất,” ta nhún vai. “Người của chúng tôi có các mối liên hệ---chủ hiệu cầm đồ, người tàng trữ đồ ăn cắp, và tương tự. người đời nào biết được ta lật tẩy được gì.”

      Devellyn cân nhắc việc đó. “Có lẽ tôi làm vậy.” Chàng .

      Alasdair hích khuỷu tay gạt Tenby ra. “Dũng cảm đấy, Dev, hồi phục quá nhanh.” ta tán duơng, đặt tay lên vai chàng. “Chưa từng thấy bò ra khỏi giường vào giờ này.”

      Devellyn quắc mắt với ta. “Lạy chúa, tôi để bị gọi là tên hèn nhát đâu, Alasdair,” chàng ngắt lời. “Và tôi vẫn chưa nhìn thấy cái giường của mình. Tôi tức điên lên đến nỗi tài nào ngủ được.”

      Alasdair kéo chàng về phía phòng cà phê. “ nào, Dev,” ta . “Thứ cần lúc này là cốc nước bẩn ở đáy tàu trôi xuống họng. Và sau khi có nó, có thể gọi tôi ra ngoài nếu vẫn còn giữ ý định bắn tôi.”

      “Tin hay , Alasdair, là người ít gây khó chịu nhất với tôi lúc này đấy,” Devellyn trả lời.

      Họ ngồi xuống trong phòng uống cà phê gần như có người, và Alasdair vẫy tay cho người phục vụ lui. “Được rồi, Dev,” ta , quay lại với người bạn. “Có chuyện gì ổn phải ?”

      Devellyn nhìn ta trong kinh ngạc đến câm lặng. “ ổn?” chàng cuối cùng cũng càu nhàu. “ còn dám hỏi à?”

      Alasdair nheo mắt lại. “À , đêm qua trông chỉ có vẻ tức điên lên khi chúng tôi cởi trói cho ,” ta . “Nhưng giờ trông… tôi biết nữa.”

      “Như mắc chứng khó tiêu?” Devellyn hỗ trợ. “Đó là vì đúng là tôi bị thế. Nhưng tôi say, thế là đủ.”

      “Và?”

      Mất kiên nhẫn, Devellyn bắt đầu gõ ngón tay lên bàn. “Giờ tôi nhận ra thứ bị mất,” chàng cuối cùng cũng lên tiếng. “Vả lại, đó phải là việc có thể được thảo luận nơi đông người, Alasdair, hoặc thề có Chúa, tôi rút ruột ra từ cổ rồi bán cho người thịt ngựa nếu để từ lọt ra ngoài.”

      Alasdair gật đầu quyết liệt. “ phải nhắc, bạn già.”

      Devellyn tiếp tục gõ ngón tay, giờ nhanh hơn. “Thiên thần Đen lấy đồng hồ, hộp đựng xì gà, và từng đồng tiền lẻ trong ví của tôi,” chàng dứt khoát. “Nhưng ta còn lấy vài thứ còn có giá trị hơn thế nhiều, Alasdair. vài thứ thể thay thế.”

      Alasdair trợn tròn mắt. “Lạy chúa, thứ gì?”

      Devellyn cảm thấy như tên ngớ ngẩn. “ bức tiểu hoạ của Gregory,” chàng rút cục cũng phải công nhận. “Và…ờ, và nhúm tóc của ấy. Tôi thỉnh thoảng mang nó theo, biết đấy, trong ví của tôi.”

      Thỉnh thoảng! chàng nghĩ. Mọi lúc đúng hơn. Từng giây trong cuộc sống của tôi. Giống như tôi mang theo cả day dứt tội lỗi kèm với nó.

      Alasdair nhìn chàng cách kì lạ. “Tại sao chứ, Dev?”

      Devellyn ngay lập tức vào trạng thái phòng thủ. “Chết tiệt, tôi biết tại sao. Tôi chỉ thỉnh thoảng mới làm thế, vậy thôi.”

      Alasdair nhún vai. “ thôi,” ta cách thực tế. “ vết nứt cần gì lý do. Hoàn toàn là chuyện tránh được, người trai mất của cậu và tất cả.”

      “Đó là bức chân dung duy nhất của ấy mà tôi có,” Devellyn gầm gừ với tầm khăn trải bàn. “Và giờ ả Thiên thần Đen có nó. Và tôi hỏi , để làm gì chứ? Để làm gì? Tại sao ta lại muốn lấy thứ đó? Nó có tác dụng gì với ta kia chứ?”

      Alasdair nhún vai. Cà phê được mang tới. “Rất tiếc, Dev,” ta nhắc lại khi đẩy cốc về phía Devellyn. “Dù ta xuất cả tháng nay rồi, nhưng chưa có ai biết được ta là ai hay làm gì. ai tóm được ta.”

      Ngài hầu tước liếc nhìn người bạn qua cốc cà phê bốc khói. “ồ, nghĩ là ai có thể sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :