1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thay tim - Lâu Vũ Tình (10c + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phiên ngoại 1:

      Edit: trucjang

      “Ninh Dạ, nhớ mua ví da cho .”


      cơ bản, nhu cầu vật chất của Lâm Giang rất thấp, bình thường đều là quan sát thấy cần cái gì, tự mình thay mua thêm, chỉ cần mua cho , vui vẻ, nhưng ra rất ít chủ động cầu cái gì.


      Đầu tháng, đột nhiên muốn mua ví da, cũng khó trách có chút bất ngờ.


      Chưa tới vài ngày, lại nhắc nhở lần thứ hai, có thể thấy được thực rất muốn có cái ví da.


      Nhưng mà — muốn ví da làm cái gì?


      Ngày thường ra ngoài làm việc đều cầm chìa khóa bước , nhiều lắm nghe đem giấy tờ để ở túi quần sau, nhưng mà bình thường đều có cơ hội sử dụng, giấy chứng nhận gì cũng đều là giữ, vậy…… muốn ví da rốt cuộc là dùng để làm gì?


      bị cầu đến hai lần, chắc rằng thực rất muốn, vì thế tranh thủ khi vào nội thành đến công ty bách hóa chọn mua, hơn nữa nghiêm túc lựa chọn, chọn cái nào vừa thời trang vừa có kiểu dáng đẹp.


      Đây là lần đầu tiên mãnh liệt muốn thứ gì đó, muốn lựa chọn của mình có sai sót gì.


      Vào bữa tối, khi đem ví da đưa cho , trông thực vui vẻ, khóe miệng cả đêm đều nhếch lên cười.


      Qua chuyện này vài ngày, đưa cơm trưa cho , bởi vì chỗ ở gần nơi làm việc, có khi về ăn cơm trưa, còn lại là nấu xong đưa qua cùng ăn cơm.


      Hỏi vài đồng nghiệp của , đối phương chỉ chỉ thân ảnh ngồi ở giữa phòng: “Lâm lại nhìn ảnh chụp của rồi, chỉ cần có thời gian rảnh, lấy ví da ra xem.”


      “Ví da?” tìm được chữ mấu chốt.


      “À, chắc là từ tháng trước, lúc vài người chúng tôi ăn cơm trưa có đánh cược, giới thiệu nửa kia của mình, liền thuận tay lấy ảnh chụp trong ví da ra trao đổi chút, khi đó hình như có chút buồn, cũng chuyện, vì thế chúng tôi liền an ủi : “Mọi người đối với Ninh Dạ nhà đều rất quen thuộc, biết xinh đẹp lại săn sóc, đề tài này cần tham dự.” Qua vài ngày sau đó, liền có thói quen mang theo ví da, đương nhiên, chúng tôi đều biết đến có ý khoe ra, nhưng hành động khi rảnh liền trộm trốn xem ảnh, vẫn tránh được ánh mắt của chúng tôi.”


      Rốt cục biết được toàn bộ việc, Chu Ninh Dạ kinh ngạc bật cười.


      Mọi người đều biết Lâm Giang này tính tình giản dị, làm sao biết ra vẻ khoe khoang trước mặt người khác, chỉ đơn giản là cảm thấy thực buồn bực, phát ra có thể mang ảnh chụp của bạn theo người, mọi người đều biết, chỉ có nghĩ tới, cũng muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy .


      lặng lẽ đến phía sau , thăm dò nhìn thứ cầm tay, là ảnh chụp của khi học đại học, gần mười năm rồi.


      rất ít khi chụp ảnh, ảnh trong nhà nhiều lắm, đa số đều là chụp hình tập thể, chụp hình mình dường như là có.


      Tối hôm đó trước khi vào giấc, giọng : “Lần sau khi được nghỉ, ra ngoài chút !”


      “Được.” Sau khi Ninh Dạ phẫu thuật xong, tình hình điều dưỡng tệ, mỗi ngày khí sắc đều thực hồng nhuận, nhưng nửa năm đầu, vẫn dám làm cho mệt nhọc, nơi quá xa dám , rạp chiếu phim cũng dám , sợ khí tốt, ảnh hưởng tới sức khỏe của .


      Tuy rằng Y Nỉ , đời này sống thọ tới bảy mươi chín tuổi, nhưng vẫn là phải trân trọng thân thể tốt, chừng có thể sống càng lâu.


      Tính toán, bọn họ hình như thực thời gian ra ngoài chơi, mỗi ngày đều ở nhà, hẳn là cảm thấy buồn.


      Vào ngày nghỉ, trước tiên bữa trưa bọn họ ăn mỳ Ý, giá cả cao, lại có phiếu giảm giá Ninh Dạ sưu tập được, giá giảm xuống càng rẻ.


      Buổi chiều, bọn họ tay trong tay dạo vòng quanh chợ, đường cũng mua ít đồ ăn vặt phần ăn hai người, dùng nhiều tiền, nhưng lại rất vui vẻ, có cảm giác như hẹn hò.


      Sau đó Ninh Dạ lôi kéo vào phòng chụp ảnh nhanh, bỏ vào máy năm mươi xu.


      Chụp ảnh nhanh biết, nhưng mà chưa từng chụp qua, hơn nữa cái đó hình như chỉ có nam sinh cùng nữ sinh trẻ tuổi mới thường làm, bọn họ tính là người trẻ tuổi, đúng ?


      “Ninh Dạ, này –”


      quay lại đây, hôn lên miệng của .


      Bên tai nghe thấy tiếng răng rắc cùng đèn flash, ngay từ đầu chuẩn bị tâm lý nên sửng sốt, sau đó cũng chỉ ngơ ngác để sắp xếp, nhất định chụp đẹp…… bi thảm nghĩ.


      Ninh Dạ bề bộn trang trí nhiều hình lên ảnh chụp, từ đầu đến cuối ngơ ngác đứng ở bên cạnh.


      “Này — bỏ vào ví da .”


      Khi Ninh Dạ đưa cho , ánh mắt toàn bộ đều sáng.


      Ninh Dạ xinh, chụp thế nào cũng đẹp mắt, cảm thấy chính mình thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng Ninh Dạ rúc vào bên người làm cho cảm thấy chính mình lại trở nên đẹp mắt, mỗi tấm ảnh đều làm cho thích buông tay, có số tấm ngước đầu hôn , số tấm ôm từ phía sau, số tấm tựa vào vai … Còn có nhiều bong bóng, hoa , sao lóe sáng, giống như tâm tình của .


      Vì thế cảm thấy — thực thích phát minh chụp ảnh nhanh này!


      “Hàng tháng đều phải đến chụp lần nha!” cầu .


      Chụp ảnh nhanh trở thành nơi hẹn hò ngọt ngào cố định giữa bọn họ, trong ví da của từ nay về sau, hàng tháng đều có hình mới nóng hôi hổi rồi!

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phiên ngoại 2:

      Edit: Đầm♥Cơ

      Gần đến tết, bình thường cứ khi đến giờ phút này nhận được ít lời chúc mừng, những người quen bao nhiêu năm liên lạc đều điện tới chúc mừng hỏi thăm.


      Chu Ninh Dạ ngồi ở bên giường, có vẻ như nghĩ cái gì đó rất chăm chú, Lâm Giang quấy rầy , đánh răng xong chuẩn bị ngủ, đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng : “Cởi quần áo.”


      Người vốn ngáp, chớp mắt mắt liền sáng lên, trung khí mười phần trả lời: “Được!”


      Tiếp theo, lấy tốc độ tiêu chuẩn hoàn toàn phù hợp để tham gia vào quân ngũ cởi sạch quần áo người, lên giường đánh về phía .


      Chu Ninh Dạ bật cười, né tránh nụ hôn của sói.“Em có ý đó.”


      “À.” đáng tiếc. Người nào đó ràng cảm thấy thất vọng, biểu cảm mặt trước sau chênh lệch rất lớn, có thể so với tốc độ thay đổi cảm xúc của diễn viên rồi.


      làm bộ thấy, đẩy đẩy đứng dậy, mở cái bao đầu giường lấy ra bộ quần áo chỉnh tề, đo đo người .“Thử mặc xem có vừa .”


      ngoan ngoãn đứng lên mặc quần áo, lại tự động xoay vòng cho xem.


      “Ừ, ánh mắt của em sai.” Chu Ninh Dạ vừa lòng gật đầu. Người đàn ông của mà ăn diện lên, cũng đẹp đến làm cho người ta rời mắt được.


      “Vì sao lại mua quần áo mới?” Quần áo còn đủ mặc mà, cũng muốn ăn diện tuấn tú cho người khác xem, thầm nghĩ chỉ mình Ninh Dạ người thích là được rồi.


      “Tuần sau em ăn đám cưới của đồng nghiệp, với em nha.”


      “Là đám cưới của người đối xử với em rất tốt kia sao?”


      “Ừ.”


      “Được, chúng ta .”


      muốn để với người ta — cám ơn chăm sóc Ninh Dạ nhà chúng tôi.


      Chu Ninh Dạ giúp cởi nút áo, thay quần áo mới, nở nụ cười


      “Tốt lắm, bây giờ có thể phóng lên rồi.”


      lâu lâu trước kia, Ngưng Nguyệt mang xem tân nương đội mũ phượng quan, cùng trượng phu bái đường thành thân, lâu lâu, ngàn năm sau, Ninh Dạ nắm tay xem người mặc váy lụa trắng bước vào giáo đường. Tục lệ kết hôn vô cùng khác nhau, nhưng dâu nắm lấy tay người kia cùng thề nguyện cả đời hạnh phúc, trải qua mấy ngàn năm đều giống nhau.


      dâu cố hết sức đem hoa vứt cho Ninh Dạ, cười hỏi , bao lâu mới đến phiên làm dâu?


      Ninh Dạ trả lời, chỉ cười cười quay đầu nắm lấy tay .


      biết được điều từ Y Nỉ, Ninh Dạ tự nguyện chọn chi mệnh độc, mỗi thế đều là cha mẹ mất sớm, bằng bị cha mẹ vứt bỏ, mỗi thế đều có nhân duyên, đơn người đời, lại đơn trở về, dùng phúc của mỗi thế, đổi lấy nhân duyên gặp mặt .


      , tình nguyện làm dâu, bỏ qua nụ cười xinh đẹp của dâu trước mắt –


      Tham gia hôn lễ xong, Lâm Giang đột nhiên trở nên bề bộn nhiều việc.


      Trước kia, chỉ cần tan làm liền về nhà, dường như luôn đúng giờ tiến vào cửa, bây giờ, lại ba ngày hai ngày thấy bóng dáng đâu, hỏi cũng chỉ trả lời qua loa là với đồng nghiệp.


      muốn mở rộng mối quan hệ cũng sai, cũng thể hai mươi tư giờ dính lấy , trước kia chỉ lòng có , bây giờ muốn kết giao bạn bè, làm cho cuộc sống phong phú chút, Chu Ninh Dạ cũng lạc quan tán thành, chỉ là ấp úng, biểu cảm chột dạ, ràng chính là có quỷ.


      Thực ra là người thể dối, nhất là dối , có cảm giác tội lỗi, lắp bắp.


      Vậy rốt cuộc đâu? Cho tới nay, luôn thẳng thắn thành khẩn với , đột nhiên lại có bí mật, học được cách giấu diếm , thể thừa nhận, điều này làm cho có chút mất hứng.


      “Lâm Giang, đâu, sao lại về trễ như vậy?” Trước khi trả lời, trước: “Đừng có với đồng nghiệp, em biết cùng bọn họ ra ngoài.”


      Loại cớ này, lần hai lần còn có thể, làm sao mỗi đêm đều cùng đồng nghiệp ra ngoài được, ngay cả ngày nghỉ cũng tha?


      Hôm nay giúp đưa cơm trưa, đồng nghiệp , đâu có chịu với chúng tôi đâu, Lâm Giang rất trung thực với , mang theo .


      Nhưng gần đây lúc nào cũng thấy bóng người là , rốt cuộc vội cái gì, thần bí đến thể cho biết?


      “Ưm, mệt mỏi quá, muốn ngủ.” trực tiếp trở mình, kéo chăn bông giả chết. Chỉ cần đáp được, dùng chiêu này trốn tránh của .


      Có quỷ, thực có quỷ!


      Lưu ý vết thương tay , muốn hỏi, vù vù ngủ rồi.


      suy nghĩ lâu, thế nào cũng nghĩ ra, rốt cuộc gạt làm gì, vì sao tay lại bị thương?


      Đêm đó qua chưa được vài ngày, nghỉ ngơi hứng thú hừng hực lôi kéo ra ngoài, hỏi muốn đâu, chỉ : “ rồi em biết!”


      nhìn có vẻ vui lắm, miệng luôn luôn cười, cũng tùy , hỏi nữa.


      Vòng vo chuyến xe bus, lại bộ hơn mười phút, đáp án được công bố –


      muốn mang em đến giáo đường?” Đây là chỗ đồng nghiệp lần trước kết hôn, mang tới nơi này làm cho vui như vậy sao?


      “Ừ.”


      Đứng giữa giáo đường, lấy thứ trong túi ra, trực tiếp đeo vào ngón áp út của .


      kinh ngạc.


      “Vừa khít.” Nắm năm ngón tay mảnh khảnh lên xem kỹ, thực vừa lòng gật đầu, đưa ra cái nhẫn khác. “Đến lượt em.”


      có cầu hôn, có mục sư làm chứng, càng có khách mời chúc phúc, nhưng động tác đeo nhẫn vào ngón áp út của , so với cái gì đều thận trọng.


      là loại người chưa bao giờ lời dễ nghe, những chuyện muốn làm, đều dấu trong lòng.


      xúc động mỉm cười, đeo cái nhẫn khác vào ngón tay , sau đó nghe thấy nghiêng người ở bên tai nhàng gọi tiếng: “Vợ à.”


      chờ kêu tiếng vợ này, rất lâu rồi.


      chớp mắt mấy cái, che giấu ẩm ướt trong mắt, dương dương tự đắc giơ tay phải.“Làm sao có thể có được cái này?”


      Đừng là mượn Tôn Y Nỉ nha, bọn họ bây giờ nợ nần chồng chất.


      làm việc vặt kiếm tiền mua.”


      “Sao có thời gian – buổi tối, còn cả ngày nghỉ luôn chạy thấy bóng dáng, là làm công?”


      “Đúng rồi. Như là sáng sớm ra cảng cá hỗ trợ chuyển hàng, nhà ăn gần đây có việc cần hỗ trợ cũng , còn có ít người muốn xem giờ, nửa đêm chuyển nhà, cái đó kiếm tiền tốt lắm, đáng tiếc ai chuyển nhà mỗi ngày……” xong lời cuối cùng, giọng càng lúc càng . “Vẫn là có cách nào mua được nhẫn kim cương xinh đẹp như đồng nghiệp của em.” Trước mắt như vậy là cực hạn có thể làm, vẫn rất uất ức .


      Ngày đó nhìn đồng nghiệp đứng ở chỗ này, có danh phận, mọi người đều chúc phúc, đó là nguyện vọng duy nhất của mỗi , hy vọng cũng có thể……


      “Từ khi hôn lễ qua , muốn làm vậy?”


      gãi gãi đầu, cười gượng.“ nghĩ, nguyệt lão cho chúng ta nhân duyên, vậy thần linh ở Trung Quốc được, chúng ta đành theo thần linh Tây phương thôi!”


      “……” Người đầu cỏ phản đồ này!


      cho rằng mua đồ ăn ở chợ sao, mua nhầm hành có thể đổi lại tỏi?


      Chu Ninh Dạ nhắm mắt. Đông Phương, Tây phương, Như Lai Phật Tổ, Jesus Christ, cùng các thần linh khác, người đàn ông của con thông minh, nếu gây tội gì, xin người mắt nhắm mắt mở, tha thứ cho – đứa hiểu chuyện, đương nhiên, trước mắt khẩn cầu người cho chúng con kiếp sau được nên duyên, ngàn vạn lần đừng ngăn cản cho phép chúng con cùng nhau……

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phiên ngoại 3:

      Edit: trucjang

      Tìm thấy!


      Tìm thế nào cũng thấy!


      Tìm đến núi cao rừng sâu, ngay cả bên cạnh hồ nước nhưng vẫn thấy!


      thời gian, ràng cảm ứng được nó tồn tại, khi tìm tới ngọn núi này, lại chặt đứt, hoàn toàn biến mất thấy, chút cảm giác cũng có.


      Làm sao bây giờ? Còn tiếp tục như vậy, chủ nhân liền xong đời, mà chết càng khó xem!


      Qua hai năm, lại cảm nhận được hơi thở của chủ nhân lần nữa, đường tìm đến, phát nó đúng là được giấu trong thân thể con sói, khó trách hai năm này, làm thế nào cũng cảm nhận được!


      Con sói ngốc này! Cái gì tốt nuốt, nuốt nguyên thần linh đan của người ta, ngươi đói như vậy sao hả?!


      Mà bây giờ, cũng vì ngực nó bị thủng lỗ to sắp chết, lộ ra tiên khí của nguyên thần linh đan, mới có thể tìm đến.


      Con sói này hoàn toàn chưa từng tu luyện nhưng người có hơi thở của con người, còn có thất tình lục dục, đáng ngạc nhiên.


      Nó thoạt nhìn thảm, ngực thủng lỗ to, trống rỗng, trái tim vốn tồn tại cánh mà bay. Bị người làm hại sao? Vậy vì sao người nó lại có chút oán khí nào?


      nhất thời tò mò, đầu ngón tay chạm mi tâm nó, đọc ý nghĩ của nó.


      Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt……


      Cả đầu nó đều là cái tên này.


      Từng đoạn ngắt quãng, mỗi việc xảy ra trong hai năm đều ràng nhớ kỹ, đem mọi việc ấy đối tốt với nó, giữ chặt ở trong lòng, ngay cả chuyện ấy thay nó may đôi giày – việc này cũng làm cho nó nhảy nhót mấy ngày.


      Ngưng Nguyệt, đừng chết……


      Ngưng Nguyệt, em là người đầu tiên thương ta……


      Ngưng Nguyệt, ta có thể hay , ta cần những người khác đối tốt với ta, đó phải em……


      Nếu …… Để ta chết nhé? Em sống lại……


      đọc mà tâm đều đau.


      Sói ngốc, ngươi phải con người sao lại biến thành người, học tình cảm của con người?! Còn học được rất tốt, so với con người càng đa tình!


      Cho dù học được, ngươi vẫn là con sói a, ở trong mắt con người, thú vật chính là thú vật, tính mạng vĩnh viễn đáng giá bằng con người, ngươi hiểu ? Tội gì biến bản thân thành như vậy hả……


      biết mình nên lấy nguyên thần linh đan rồi trực tiếp bỏ , đây là lựa chọn của nó, chẳng trách được ai, nhưng mà……


      Ý chí sắt đá như vậy!


      Nó thảm như thế, cũng có nửa trách nhiệm, nếu phải gây họa, nó cũng có cơ hội hóa thân thành người, càng Giang Ngưng Nguyệt mà hiến dâng trái tim mình.


      Nếu có nguyên thần linh đan hộ thể, mạng kia của nó còn đợi được đến khi đến sao?


      Nghe mỗi tiếng Ngưng Nguyệt trong đầu nó, ngay cả mạng sắp mất vẫn si tình dứt khoát muốn ở bên kia như cũ……


      “Được rồi, được rồi, xem như ta nợ ngươi, cần kêu nữa!” Kêu đến tâm đều mềm nhũn.


      Ai~…… Vì câu chuyện tình lệch đường ray của người sói này, có dự cảm mình bị rất nhiều người đuổi giết, bao gồm cả chủ nhân đợi nguyên thần linh đan mãi được...

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phiên ngoại 4:

      Edit: Đầm♥Cơ

      Chu Ninh Dạ phát vấn đề này từ rất sớm.


      Gần đây, bắt đầu chính thức xem chuyện này là chuyện nghiêm trọng — Lâm Giang kiêng ăn!


      kiêng ăn.” Mỗi khi chỉ ra hành vi nào sai, đứng đắn trần thuật lại những lời này.


      Đúng, kiêng ăn, chỉ ăn rau xanh mà thôi. phải thích, chỉ là đơn thuần ăn. chỉ ăn thịt, có thịt tuyệt đối chạm vào rau dưa, so mới người ngoài, thực ra cũng quá kiêng ăn, như vậy hẳn là tính kiêng ăn ?


      Được rồi, kiêng ăn, chỉ là cực độ kén ăn mà thôi.


      Mỗi lần gắp rau xanh vào bát , vui nhíu mày.“Vì sao lại bắt ăn cỏ?”


      phải cỏ, đó là cải làn.”


      “Giống nhau.” Nó giống như cỏ a, đắng đắng, chát chát, có vị cỏ.


      muốn ăn, vẫn ăn, chẳng qua trừng mắt nhìn rau xanh trong bát hồi lâu, thẳng cho đến khi nuốt hết hạt cơm cuối cùng mới cam nguyện giải quyết nó.


      Cũng đúng, dù sao người nuôi là con sói ăn thịt, phải là nai, thể hi vọng ăn cỏ như động vật.


      Ngay từ đầu để ý lắm, sau này lại bắt đầu lo lắng về vấn đề sức khỏe, mới sửa lại cho đúng, nhưng thói quen ăn uống này, vẫn hy vọng nó trở thành hành vi tự phát, muốn mỗi lần ăn cơm đều phải lặp lại y đoạn đối thoại –


      là sói, phải thỏ.”


      “Em biết mà.”


      “Vậy vì sao phải ăn cái này?” trừng mắt nhìn cà rốt thái sợi trong bát.


      ai quy định chỉ có thỏ mới có thể ăn cà rốt.”


      Có khi nhìn bộ dạng rất muốn của , thường thường mềm lòng, suy nghĩ lại, đổi thành cách khác, lợi dụ thủ đoạn.


      “Lâm Giang, ăn loại rau xanh, em đồng ý với chuyện.”


      vậy chăng?” Nhưng có chuyện gì cần đồng ý?


      “Như là……” cố gắng ức chế mặt đỏ.“Lần trước cầm về, bị em tịch thu, đĩa CD……”


      CD? Chính là Y Nỉ cho , có thể tăng tiến tình thú vợ chồng, học tập cho tốt chút…… A, đúng rồi, mở đầu liền thấy nam nữ lõa thể ôm nhau lăn qua lăn lại hôn tới hôn lui sờ lên sờ xuống……


      Có chút tư thế chưa từng nghĩ qua, thoạt nhìn rất thú vị, hỏi Ninh Dạ có thể thử hay , lại bị đánh cái sau ót, tịch thu luôn cả CD.


      Chu Ninh Dạ trốn trong phòng bếp cắt hoa quả mà xấu hổ, hai má nóng bừng, lúc trở lại bàn cơm, trợn tròn mắt vài giây mới lấy lại tinh thần.


      Đậu, bắp cải, cà chua xào trứng, còn có súp lơ ghét nhất đều biến mất sạch , ngay cả cọng hành cũng còn!


      vụng trộm đổ đúng ?” Ánh mắt chất vấn nhìn .


      “A –” há mồm, để thấy cọng súp lơ cuối cùng vừa nhét vào miệng còn chưa ăn.


      “……” Người này ra là đứa con nít đúng ? Em làm chuyện tốt, giáo cho em phiếu bé ngoan, gom được mười cái đổi phần thưởng, có gì khác biệt với cậu nhóc ngây thơ đó?


      Sau đó, phát mỗi bữa cơm Lâm Giang chỉ ăn rau dưa!


      hy vọng có thể sửa được thói kén ăn của , nhưng muốn ăn chay a!


      con sói trọc đầu?! Truyền ra ngoài chọc người ta cười chết!


      Sau đó, bắt đầu lo lắng đủ dinh dưỡng.


      “Lâm Giang, có thể ăn chút thịt.” Bây giờ ngay cả thịt bò nhất cũng dụ được !


      Đến cuối cùng, bất đắc dĩ :“ ăn nửa thịt nửa thức ăn khác, cái gì em cũng đều tùy !”


      Ẩm thực phải cân đối, nhưng mà, vẫn như cũ kén ăn. Lúc này đây, vô cùng tinh tường ý thức được, tật xấu kén ăn này cả đời đều đổi được.


      Bởi vì, món ngon chân chính muốn ăn, tên là –


      Chu Ninh Dạ.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :