1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thay tim - Lâu Vũ Tình (10c + 4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3:

      Edit: trucjang

      Beta: Đầm♥Cơ


      Vào xế chiều cuối tuần, Chu Ninh Dạ pha trà bưởi, ngồi giường xem báo.

      Người kia suốt ngày rời được , toàn ngồi xem chương trình thiếu nhi tivi, mười phút trước mới bị đẩy vào phòng tắm tắm rửa. thực rất thích xem tivi, ăn cơm, tắm rửa, ít nhất phải gọi ba lần mới nghe, mới có thể làm cho dời mắt khỏi màn hình tivi. Rất nhiều lúc, cảm thấy đối với thế giới này, khác gì trẻ sơ sinh, cái gì cũng tò mò, năng lực học tập cũng nhanh. Giờ phút này, thực cảm ơn chế độ phân chương trình của tivi, làm cho có thể quy định cái gì có thể xem, cái gì thể xem, cái gì chỉ dùng để giải trí, được làm theo, để tránh thực cho rằng hành động nào tivi cũng là đúng, phổ biến mà bắt chước làm theo.

      để ý có đôi khi tắm quá lâu, lúc chuẩn bị qua 3 phút nữa mà còn chưa ra, qua gọi con sói trắng xinh đẹp thong thả bước ra khỏi phòng tắm, đến đâu nước đến đấy. chau mày nhưng cũng trách vì sao hai chân vào, bốn chân ra, đứng dậy lấy cái khăn tắm lớn cùng máy sấy, trở lại ngồi ở trước cầu thang :

      “Lâm Giang, lại đây”.

      chậm rãi thong thả qua, tựa đùi mềm mại của . Cái váy dài màu trắng của bị ướt mảng nước nhưng để ý chút nào, tập trung chà lau bộ lông ẩm ướt của .

      thoải mái giọng ưm tiếng, chui xuống dưới khăn tắm. Nơi đó có hương vị của Ninh Dạ, thơm quá. Chu Ninh Dạ vỗ vỗ đầu : “Đừng lộn xộn”.

      Lần này xem như ngoan ngoãn, lần trước lúc đầu còn ướt nghe thấy tiếng gọi lại lau khô tóc, biết học hành động đó ở đâu, thế mà lại vẫy vẫy bọt nước tóc, rồi trả lời câu : “Đây mới là hành động của đàn ông”.

      thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng, sau đó còn vô tội nhìn : “ đúng sao?”

      thực bị tivi dạy hư ! kiên nhẫn sấy khô lông của cho đến khi chúng mềm mại xoã tung, tựa đầu vào đùi , hưởng thụ cảm giác được những ngón tay dài tinh tế chút lại chút dịu dàng vuốt ve, lười nhác híp nửa mắt.

      Bây giờ thời tiết rất tốt, khó có được lúc ánh mặt trời rạng rỡ như vậy, bớt cái lạnh của mấy ngày trước, ánh nắng ấm áp chiếu xuống đến ngay cả cũng cảm thấy lười biếng. vươn móng vuốt trước, cào cào tờ báo đặt bên cạnh, cười rút tờ báo ra: “Cái này còn dùng, đừng phá”.

      nhìn dòng chữ được in lớn mặt báo, hiểu nghiêng đầu nhìn .

      “Chỉ muốn tìm thêm công việc mà thôi” – giải thích qua loa, xếp tờ báo lại, bỏ qua bên.

      Vì sao? phải có việc làm rồi sao? Vì sao còn muốn tìm?

      có vẻ muốn giải thích nhiều cho , nên tránh sang chuyện khác: “Buổi tối muốn ăn gì?”

      cọ vào lòng bàn tay mềm mại của , khẽ liếm miệng vết thương ngón tay tinh tế, đó là do lần trước khi nấu cơm vô ý bị thương. Bởi vì xem chương trình nấu ăn dạy cách làm gạch cua, nên chỉ vào màn hình tivi hỏi : “Buổi tối có thể ăn cái này được ?”

      Sau đó, bọn họ siêu thị mua hai con cua sống về. biết làm cua lại phiền phức như vậy, hại bị đứt tay, còn bị phỏng. cười khẽ, muốn để lo lắng : “Đừng lo lắng, lần này ”.

      Kết quả vẫn chẳng mình muốn ăn gì. nấu cơm rất trễ, khi gọi , cuộn tròn nằm chiếc giường đặt cạnh tường của , toàn bộ thân thể chôn trong chăn mền mà ngủ. chưa từng duy trì hình sói lâu như vậy, từ buổi chiều đến bây giờ, tâm trạng luôn luôn phờ phạc ỉu xìu, lúc đầu cho rằng chỉ lười mà thôi, bây giờ xem ra có vẻ phải.

      ngồi bên giường, kéo chăn ra, lo lắng nghiêng người đánh giá : “Sao vậy ? thoải mái sao?”

      mở mắt, bởi vì tới gần, rời khỏi chăn mền có hơi thở của , tiến đến khuỷu tay vừa duỗi ra.

      “Lâm Giang, nghe thấy tôi ?”

      nâng mí mắt đáp lại .

      “Nếu…. nếu có việc gì, biến trở về hình người chuyện với tôi được ?”

      Im lặng lát, trong lòng dần dần sinh ra biến hóa, sau khi ánh sáng nhạt nhu hòa biến mất, tựa cánh tay thân thể rắn chắc, là người đàn ông lõa thể* khiến người ta mặt đỏ tim đập. (lõa thể : mặt quần áo….. #đỏ mặt –ing)

      từng xem qua cảnh xuân, hoàn toàn có thể gặp biến sợ hãi, huống chi giờ phút này chỉ quan tâm đến sức khỏe của . Nhìn rất lạ.

      “Tôi sao” – trả lời.

      “Nhưng mà… nhìn rất có tinh thần” – nghĩ nghĩ : “ đứng lên, chúng ta gặp bác sĩ được ?”

      ” – gối lên đùi , đem mặt vùi vào thắt lưng , thèm chuyện.

      duy trì hình người được bao lâu, lõa nam lại lần nữa biến về hình sói lười nhác. thể thừa nhận, thực lo lắng. nhìn bất lực, yếu ớt, làm nỡ rời xa, Chu Ninh Dạ thuận thế nằm xuống, ôm vào lòng, an tĩnh làm bạn.

      Đêm càng khuya –

      Chu Ninh Dạ biết vì sao lại bừng tỉnh, chắc là do quan tâm Lâm Giang, căn bản ngủ sâu. Khi mở mắt ra, bốn phía là mảnh tối đen, ngay cả ánh trăng cũng có. Bây giờ… là mấy giờ?

      ngồi dậy, vươn tay mở đèn đầu giường nhìn tình hình Lâm Giang. Vừa nhìn, hoảng hốt thiếu chút nữa tim ngừng đập. Vẻ ngoài của nửa người nửa sói, ở trước mắt ngừng biến hóa, toàn thân ngừng thấm ra mồ hôi lạnh, bàn tay chạm vào da thịt đều lạnh toát, chút ấm áp.

      sợ hãi, vội kêu : “Lâm Giang, Lâm Giang ! Nghe thấy tôi gọi ?”

      hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra với , cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này, cả người lâm vào hoảng loạn.

      “Lâm Giang, đừng làm tôi sợ, tỉnh lại , cho tôi biết nên làm gì ?”

      thể trả lời , thậm chí ngay cả ý thức cũng ràng. Làm sao bây giờ ? Đem bệnh viện sao ?

      Nhưng tình huống này hoàn toàn vượt quá phạm vi y học đại? bệnh viện có tác dụng sao ? khéo còn bị xem là động vật quý hiếm, bị đưa lên bàn giải phẫu… Đầu óc hỗn loạn suy nghĩ được gì, lòng nóng như lửa đốt, người bỗng xuất trong đầu…

      Đúng rồi, Tôn Y Nỉ !

      Tôn Y Nỉ gặp qua nhiều chuyện kỳ lạ, ngay cả thân phận của Lâm Giang ấy chỉ cần liếc mắt cái liền nhìn thấu, loại tượng siêu tự nhiên này, ấy nhất định biết nên xử lý như thế nào ! Chu Ninh Dạ nhảy xuống giường, dám chậm trễ chạy ra ngoài, chạy thẳng đến nhà khác trong ngõ .

      Nửa đêm, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, quả thực là muốn phá nhà thiên hạ, ngủ mơ, Tôn Y Nỉ bị ồn tỉnh, mơ mơ màng màng mở cửa.

      “Á !” Người ngoài cửa mặc áo ngủ màu trắng, đầu tóc dài hỗn độn rối tung vai làm mê ngủ mà cũng bị dọa đến hết hồn.

      “Tôi gặp ma sao ?” Liếc nhìn tờ lịch bên cạnh, rằm tháng bảy ràng qua lâu rồi, bây giờ chỉ mới tháng chạp thôi, đúng ?

      “Xin lỗi quấy rầy nghỉ ngơi. Tôn tiểu thư, Lâm Giang nhà chúng tôi lạ lắm……”

      “Lạ thế nào ?” Cố gắng tỉnh táo lại, hỏi lại.

      lát là người, lát lại thành sói, tôi, tôi…”

      Tôn Y Nỉ thực rất muốn giải thích kỹ cho ấy, nhưng buồn ngủ cứ từng cơn từng cơn vô cùng kiên trì muốn cùng bồi dưỡng cảm tình, nhịn được ngáp cái to, từ từ trả lời vài câu: “À, chắc là do trăng tròn, chưa nghe qua người sói đều biến thân vào đêm trăng tròn sao ?”

      “Đừng giỡn !”

      Bây giờ chỉ mới là trăng non, ánh trăng ràng rất nhạt, tròn chỗ nào?

      , cứ đổ mồ hôi lạnh mãi, toàn thân lạnh ngắt…” – thực sắp khóc rồi.

      “Lạnh đắp thêm chăn, uống nhiều nước nóng chút !” – Điều này cũng cần người khác dạy sao!

      nghiêm túc chút cho tôi!” dường như khống chế được đánh qua quyền. Mạng người — , mạng sói cũng là mạng, có thể lấy ra để đùa giỡn sao ?

      Cuối cùng Tôn Y Nỉ cũng hơi hồi phục tinh thần, miễn cưỡng liếc cái : “ rất lo lắng sao ?”

      Tóc tai bù xù, thất kinh, khuôn mặt tái nhợt nửa đêm chạy tới ấn chuông cửa, ngay cả giày cũng quên mang, áo ngủ trắng dính toàn bụi đất – nhìn như người hoàn toàn khác.

      “Vô nghĩa !”

      Chuyện lạ ! Chu Ninh Dạ gặp chuyện rối, cảm xúc vạn năm thay đổi chẳng những bão nổi, còn mắng lời thô tục.

      “Vì sao ?” Tôn Y Nỉ hơi hứng thú nhíu mày.

      “Bởi vì là Lâm Giang !”

      Đây là lý do tốt nhất. là Lâm Giang, Lâm Giang độc nhất vô nhị, Lâm Giang của . muốn làm bạn với mãi cho đến khi chết, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau cười vui thút thít…… thể chết trước , cho phép.

      Tôn Y Nỉ có vẻ vừa lòng với phản ứng của , con ngươi trở nên dịu dàng hơn, ngay cả cánh môi cũng mang theo nụ cười : “ yên tâm, đó chỉ là di chứng nho , quen thôi, hàng tháng ngày yếu ớt như vậy, nó giống như dì cả mẹ đẻ của con … Được rồi, tôi nghiêm túc, tôi nghiêm túc, đừng đánh nữa.”

      “Di chứng… của cái gì?”

      “Điều này… Trước mắt tôi có cách nào giải thích cho , sau này có cơ hội tự nhiên biết.”

      “Nhưng … toàn thân đều lạnh…” Nếu cứ tiếp tục như vậy, thực có vấn đề sao ?

      “Sợ lạnh ôm lâu chút, tôi tin cảm thấy ấm áp — câu này là nghiêm túc !” Đừng tôi tính phúc cho , tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ nha, Lâm Giang !

      “Đối tốt với chút, nếu sau này nhất định hối hận” – xong câu cuối cùng, Tôn Y Nỉ ưỡn người, trở về phòng ngủ bù.

      Nghe hai ba câu của Y Nỉ trở về, Chu Ninh Dạ ngồi bên giường, lo lắng nhìn Lâm Giang chăm chú. Bây giờ biến thành hình người nằm bên giường, vươn tay sờ trán của , sau gáy, hai vai, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo làm rùng mình cái, hoàn toàn có chút độ ấm nào, nghiêng người, vươn tay ôm chặt lấy .

      Lông mi dày hơi giật giật, vô lực nâng lên, thào vài lời vô nghĩa, khuôn mặt kề sát gáy của .

      “Ngưng…… Nguyệt……”

      Bên tai là tiếng nỉ non đến thể nghe thấy — Ngưng Nguyệt. Ai? kêu tên ai? Là người kiên trì chờ đợi trong đêm tuyết rơi hôm đó sao? Ngưng Nguyệt.

      Tiếng gọi thấp , lưu luyến như thế, giống như phải chịu mối tương tư thiên cổ, vấn vương mà thê thương. Lời ở đầu lưỡi, nghĩ ở trong lòng, nhớ mãi quên…

      Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt……

      rong đêm tối lúc yếu ớt, kêu cái tên này, chút phòng bị kêu cái tên bị đè nén sâu trong tim, là mong đợi chân nhất. tiếng, lại tiếng, gọi đêm, cũng nghe đêm.
      nghĩ, sai rồi, chưa từng từ bỏ chờ đợi, thể ra nhưng trong tâm vẫn chưa từng buông tha. Như lời Tôn Y Nỉ , tình trạng lạ này của chỉ duy trì ngày, sáng sớm hôm sau, khi Chu Ninh Dạ tỉnh lại, mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn ở giường ngủ tha thiết nhìn , chờ ăn sáng.

      Sau đó, đột nhiên với , cần làm với nữa. Cũng tốt. Ngay từ đầu vốn định dẫn , nếu phải thể cự tuyệt được ánh mắt làm cho lòng người ta mềm nhũn kia của , ra ngoài làm mang theo quả tiện. Nhưng mà, đột nhiên dính lấy nữa, ngược lại cảm thấy hơi mất mát.

      Giữa trưa lúc dùng cơm, nhìn cái bàn trống mà nhớ tới ngày đó vội vã mua món cơm thích đưa tới. cầm điện thoại, chút do dự bấm số gọi về nhà. Điện thoại chỉ vang hai tiếng, đầu bên kia liền có người nhận.

      “Là Ninh Dạ sao ?”

      “Ừ. ăn cơm chưa?” Có kinh nghiệm lúc trước, thể xác nhận chút.

      “Ăn rồi, Ninh Dạ, muốn gì ?” dạy sử dụng điện thoại, cho biết vật này dùng để liên lạc, có khi gọi điện thoại về, như khi đột nhiên nhớ tới giấy tờ hôm qua để quên, nhắc nhở trời mưa nhớ đem quần áo vào, còn có lúc mua gì đó, chút nữa có người đưa tới muốn ký nhận chút.

      “À……ừ…… Bây giờ làm gì vậy?”

      “Xem báo.”

      cần ở nhà mãi đâu, bây giờ thời tiết tốt như vậy, có thể ra ngoài chút, nếu có chuyện gì biết, có thể hỏi Tôn tiểu thư.”

      “Được.”

      hồi sau, cứ câu có câu chuyện phiếm với .

      “Ninh Dạ ?” vẫn chờ, có lẽ biết có việc còn chưa .

      “…… có việc gì, chỉ là muốn nghe thấy giọng của .”

      chưa từng nghĩ mình ngày làm những chuyện này, gọi cú điện thoại có trọng điểm, chỉ vài câu “Ăn no ?”, “Ăn gì”, “ làm gì ?”, “ có việc gì, chỉ muốn nghe thấy giọng của ”……

      “Tôi chờ về”.

      Tuy rằng vẫn thêm gì, nhưng có thể cảm nhận được, tâm tình của rất tốt.

      “Ừ” – Bị lây tâm tình , khóe miệng tự giác cũng cong lên, cười .

      Sau khi gác máy, Lâm Giang cầm lấy tờ báo xem nửa, ngồi cửa vào cầu thang, như vậy về liền có thể thấy .

      Ngoài cửa thường có ít chuyện kỳ lạ, như lão kia cùng hưởng thụ nến nguyên bảo của bà bà, hồn phách bay nửa, phân rốt cuộc là người hay ma, đời trước là hồ ly, hai chị em song sinh mang theo mối nghiệt duyên sâu đậm chuyển thế, còn có người hàng xóm bên cạnh nhà , ngày nào cũng câu kỳ lạ và oan hồn nam bên cạnh lưu luyến mãi chịu … (@@)

      Những việc này đều với Ninh Dạ, bởi vì là người, giống bọn họ, ra sợ, có cách nào xem như chuyện bình thường mà đối đãi giống bọn họ, cho nên sau này cũng cho biết.

      Còn có, trong ngõ thường có mấy con chó mèo hoang lưu lạc lại, cũng thường chuyện với chúng nó, từ chúng nó biết được ít chuyện cũ khi chưa đến, chuyện về Ninh Dạ.

      rất đơn, trước khi gặp , luôn ở mình.

      hy vọng mình có thể gặp được sớm chút, như vậy độc lâu như vậy, thời gian có thể ở cùng nhiều hơn, như vậy, đến lúc muốn kết hôn, rời lại có càng nhiều chuyện vui để nhớ lại.

      Nhưng có cách nào, Tôn Y Nỉ đây là thiên mệnh, trước hai mươi bảy tuổi có tình duyên, đúng duyên nợ thể gặp nhau.

      Thực ra rất chuyện bọn họ gặp nhau và duyên nợ của Ninh Dạ quan hệ gì đến nhau, kết hôn với , con người và có dây tơ hồng, lời này phải đều sao? Cho nên rất lâu trước kia, Hứa Tiên và Bạch nương nương* mới bị chia rẽ uyên ương như vậy.(*: truyền thuyết Bạch Xà)

      “Lại có vấn đề ? Cục cưng tò mò.”

      Phía truyền đến tiếng vang, ngửa đầu, thấy chủ nhà ngồi ở tường, váy màu xanh nhạt bay theo gió, chân váy dài bay phấp phới, chiếc vòng Linh ở mắt cá chân cũng leng keng rung động.

      Người này vô cùng xuất quỷ nhập thần, giống như lúc thích hợp liền xuất .

      “Y Nỉ, xin chào” – Bởi vì quen nhau lâu như vậy, quen bị gọi là tiểu thư, thực khách khí, nên muốn kêu như thế.

      “Muốn hỏi cái gì, hỏi ”.

      phải đồng loại, thực thể có duyên nợ sao ?” Vấn đề này nghẹn ở trong lòng lâu, thực chút ngoại lệ cũng sao ?

      “Ừm, cũng hẳn.” – Tôn Y Nỉ nghiêng đầu suy nghĩ : “Tôi nhớ… ước chừng hơn ba trăm năm trước, có lần nguyệt lão uống say, đem dây tơ hồng của cột vào người con gà trống, sau đó bé lớn lên bị bán vào nhà giàu có, cùng con gà trống bái đường thành thân. Chuyện gà trống cậu biết ? Nhà giàu đó mong ước có con, vì thế cưới nàng dâu vào cửa trước, dùng gà trống thành thân thay, nàng dâu phải chăm sóc con gà trống đó là như chồng, tự mình đút ăn, chăm lo tất cả, buổi tối cũng phải ngủ cùng phòng với gà trống, mãi cho đến khi mẹ chồng nàng sinh chồng cho nàng mới thôi. Nhưng mà người mẹ chồng kia suốt đời vẫn thể mang thai, bởi vậy nàng dâu và gà trống xem như vợ chồng mà sống cùng nhau, cho đến khi gà trống chết”.

      Nghe bi thảm. Cho nên … Những việc trái với thiên lý, thường có kết quả tốt, phải ?

      “Thế nào ? Muốn có duyên nợ với Ninh Dạ sao ? Tôi có thể giúp với nguyệt lão nha”.

      vậy, có thể bảo đảm đối phương và mình bên nhau cả đời sao ?” – Giống như và gà trống vậy ?

      nhất định, còn phải xem cả đời ấy có mấy dây tơ hồng, còn có, là dây tơ hồng dài hay ngắn. Cậu muốn loại rất dài, hơn nữa còn chắc để đứt sao?” – Thực tham lam nha.

      Lâm Giang suy nghĩ hồi lâu, hồi lâu, nhàng lắc đầu : “ cần”.

      cần ?” Tôn Y Nỉ ngoài ý muốn nhíu mày.

      cần” – cần tơ hồng.

      Cho dù về sau muốn, cũng phải cột chặt với đối phương, giống như kia đến chết cũng rời được, rất khổ sở. Ninh Dạ muốn ở bên cạnh, luôn luôn ở bên cạnh , khi cần, tránh , cho nên cần dây tơ hồng buộc hai người lại.

      “Nếu phải vì dây tơ hồng, vậy cậu tìm tôi có chuyện gì ?”

      Hả ? biết muốn tìm ? căn bản ngay cả cửa còn chưa bước ra nha !

      “Y Nỉ, cái gì là tiểu bạch kiểm ?” – suy nghĩ rất lâu, vẫn hỏi.

      “Ai ?” – Rất nhiều người.

      Thính lực của động vật rất tốt, thầm cũng có thể nghe được rất ràng, chỉ là nghe rất nhiều người nhưng sao hiểu được.

      “Ăn cơm mềm tốt sao ?” – Nhưng cơm vốn chính mềm mà, ai lại muốn ăn cơm cứng?

      Ôi, nhiều chuyện : “Sói ngốc, thế giới này vốn có rất nhiều lời khác nhau, cậu cần phải để ý nhiều vậy”.

      phải, tôi chỉ là muốn biết ý nghĩa của câu đó” – chỉ cảm thấy đó phải là lời tốt, mà hỏi Ninh Dạ làm khổ sở.

      “Là chỉ loại đàn ông vô dụng vô công rỗi nghề, dựa vào đàn bà để có cơm ăn”.

      Bây giờ đều ăn cơm do Ninh Dạ nấu, mỗi ngày chuyện duy nhất phải làm là ở nhà chờ về. Cho nên những người đó sai.

      có thể giúp tôi tìm việc làm hay ?” – Lâm Giang chìa tờ báo trong tay ra, rất chờ mong nhìn .

      cơn gió ấm áp thổi tới, đem tờ giấy mỏng manh kia thổi đến tay . Tìm việc thành vấn đề, nhưng mà nhìn tháng nhận hơn mười vạn, tướng mạo đoan chính, có kinh nghiệm, muốn đãi ngộ tốt ?!

      “Cậu định bán thân sao?” – Người này mới vào xã hội, là con nai con ngây thơ hiểu thế gian hiểm ác !

      phải sao ?” – thấy Ninh Dạ cũng tìm việc như vậy, nhưng mà những thứ rất chuyên nghiệp đó hiểu, có cách làm giống .

      Đương nhiên đúng, đúng !

      “Cậu có biết làm việc là như thế nào ? Cậu có biết lúc làm việc phải đối mặt với cái gì ? Kiếm ăn đơn giản như cậu tưởng tượng, cậu xác định mình có thể ?”

      “Tôi học !” – Trước kia cho rằng chỉ cần ở bên cạnh là được, nhưng sau này mới phát , cái gọi là cuộc sống, dễ dàng như tưởng, giống như…

      vài người mở miệng : “ có năng lực, giao cho rất yên tâm.” Sau đó quay người lại, bản thân họ lại chạy uống cà phê.

      Còn có vài người ở bên cạnh chờ xem té ngã, khi biểu tốt, liền giành lấy thành tích của , hại thể vươn lên được.

      Lòng người, ra có mặt tối gọi là ghen tị. Bởi vì bản tính tham lam, cho nên dần dần học xong cách tính kế. Tuy rằng phải ai cũng như vậy, nhưng mà gặp người có lòng tốt, rất nhiều người đều như vậy.

      Ngưng Nguyệt… dạy việc này. hoang mang rất lâu, tự mình nghĩ thông suốt, hiểu được.

      Ninh Dạ xinh đẹp, thông minh, năng lực tốt, nhưng lại thích chuyện giống như , thích giải thích, cũng quan hệ với mọi người, bị người ta là cao ngạo, thực ra có xem thường người khác. Sau khi gặp , cho dù bị uất ức cũng nhẫn nhịn, so với lúc mình còn vất vả hơn.

      Tuy rằng từng với : “Tôi ăn cũng chết”.

      đoạn thời gian rất dài, cái gì cũng ăn, nhưng vẫn chết, chỉ khó chịu chút mà thôi. Ninh Dạ chỉ cười cười trả lời : “Vậy à?”

      Nhưng sau đó, vẫn chuẩn bị tốt thức ăn cho như cũ.

      : “Ăn chỉ là duy trì sinh mệnh, quá trình nhấm nháp thức ăn ngon cũng là loại hưởng thụ. Giống như chúng ta xem phim cũng chết, nhưng vẫn rất thích, đúng ?”

      Đúng.

      Cho nên Ninh Dạ vì muốn tốt cho mới làm như vậy, tuy rằng làm vậy vất vả. Nhưng mà, muốn Ninh Dạ vất vả. Cuối cùng, có kết luận –

      “Tôi cũng muốn bảo vệ Ninh Dạ”.

      phải làm, chỉ là làm bạn mà thôi, còn phải bảo vệ . Mà bước đầu tiên, chính là gánh vác gánh nặng vai .
      Last edited: 9/8/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4.1:

      EDIT: Đầm♥Cơ

      “Tôi muốn ra ngoài làm việc.”


      Sau khi chủ động muốn cùng đồng tiến đồng lui, lại lần nữa như vậy.


      Chu Ninh Dạ kinh ngạc.“Vì sao?”


      Lâm Giang há mồm, ngậm miệng vô số lần, phát thế nào cũng làm khổ sở.


      “Muốn độc lập chút.” Lưỡng lự nửa ngày, miễn cưỡng phun ra câu có vẻ có thể .


      “Nhưng mà, có rất nhiều chuyện hiểu, tôi –”


      “Y Nỉ có dạy tôi, thành vấn đề.” Sợ phản đối, vội vã .


      “Vậy, tôi giúp xem có việc gì thích hợp với nhé?”


      “Y Nỉ giúp tôi tìm được rồi.” nhe răng cười, đưa tờ giấy trong tay ra.


      Việc làm này là Y Nỉ từng bước từng bước cùng phỏng vấn, chọn lọc, ở nhân gian nhiều hơn mấy trăm năm, hiểu biết hơn rất nhiều, gật đầu hẳn là thành vấn đề.


      Chu Ninh Dạ cười yếu ớt.


      đều quyết định, mới để cho biết, đó phải muốn trưng cầu ý kiến của , dù phản đối cũng thay đổi được gì.


      “Ninh Dạ, thích tôi làm sao?” mẫn cảm phát , dè dặt cẩn thận hỏi .


      “Nếu tôi đúng, thay đổi chủ ý sao?”


      “……” khó xử trầm mặc, gì.


      .


      Hiểu ý của , cười cười : “ giỡn thôi, muốn làm gì làm, bản thân cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.”


      “Ừ.” giúp được Ninh Dạ rất nhiều chuyện, như vậy thực vui vẻ.


      Người đàn ông trước mắt nháy mắt biến trở về hình sói, cọ cọ trong lòng .


      Chu Ninh Dạ bật cười, bị bộ lông sói mềm mại của làm ngứa.


      Chỉ cần vui, hay là muốn đòi thứ gì đó như vậy, xem ra, thực rất vui vẻ khi có thể độc lập tự chủ.


      Tuy rằng trong lòng có chút chua, cảm thấy còn được xem trọng bước cũng rời giống như ban đầu nữa, nhưng nhìn thỏa mãn sung sướng…… Chu Ninh Dạ nhàng thở dài, còn có thể gì?


      Mấy ngày sau, Lâm Giang bắt đầu sớm về trễ, ngày nào cũng bận hơn , đôi khi về, vẫn chưa về tới nhà.


      Bởi vì có kỹ năng chuyên nghiệp, lúc đầu chỉ có thể làm vài việc vặt, chỗ nào cần làm chỗ đó, nhưng mà Tôn Y Nỉ giúp chọn lọc, để tránh chuyện bị bắt nạt hoặc ngây ngốc bị lợi dụng làm chuyện trái pháp luật.


      Như là công nhân chuyển nhà, làm việc tạm thời ở khu triển lãm, làm công ở nhà ăn ngày nghỉ, phát tờ rơi đường linh tinh, đều làm.


      Còn có lúc làm việc ở công trường, tuy rằng rất mệt rất vất vả, chuyển những thứ đó đều rất nặng, đứng ở nơi cao thực ra có chút sợ độ cao, nhưng mà đến ngày lĩnh lương, làm ngày được những ngàn tệ, cùng Ninh Dạ có thể xem phim và ăn rất nhiều món ngon ở chợ đêm, cho nên hy vọng mỗi ngày đều có việc làm như vậy.


      Sau đó, có cửa hàng lớn nhân dịp tròn năm khai trương mà nhập lượng hàng lớn, cần nhiều nhân lực để chuyển hàng hóa, cũng hỗ trợ. Thân thể cường tráng, chuyện cần đến khí lực đều có thể làm được.


      Sau đợt chúc mừng tròn năm kết thúc, ông chủ cửa hàng đột nhiên hỏi muốn làm nhân viên chính thức hay ? Còn bây giờ người trẻ tuổi ăn hết khổ, người giống chịu làm việc như vậy, hơn nữa còn siêng năng thực rất khó, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng lại làm việc chăm chỉ, cho nên muốn ở lại làm việc.


      Nếu là nhân viên chính thức có rất nhiều phúc lợi, tiền lương lại có vẻ nhiều, có thời gian nghỉ ngơi cố định, cần tìm việc ở khắp nơi, tiền thu vào cũng càng ổn định.


      Ông chủ giải thích ràng cho nghe, nhưng lại có chứng minh giấy tờ gì, có cách nào trở thành nhân viên chính thức của cửa hàng.


      Lĩnh tiền lương xong đường về nhà, lại suy nghĩ, quyết định tìm Tôn Y Nỉ nhờ giúp đỡ.


      “Này!” Chuông cửa vẫn còn chưa có ấn, cái túi giấy lướt qua tường bay xuống, tiếp được, mở ra phát bên trong chính là những thứ muốn, chỉ có chứng minh thư, bảo hiểm thân thể, còn có bằng tốt nghiệp đại học, ngay cả giấy khai sinh cũng có.


      “Vốn tôi muốn làm luôn bằng lái, nhưng lại nhớ cậu chẳng biết lái xe, nếu lại nguy hại đến an toàn của cộng đồng.”


      Đúng, gần đây mới bắt đầu học lái xe, học được có thể có nhiều cơ hội làm việc hơn, nhưng Tôn Y Nỉ ngồi bên tay lái thực ầm ỹ, vừa dạy vừa luôn thét chói tai, hại thể chuyên tâm lái xe được.


      Tôi thét chói tai? Tôi thét chói tai?! Có muốn tôi đếm xem cậu làm nát mấy chiếc xe của tôi rồi hay ? Tôi thét chói tai?!


      Lúc oán trách, chỉ thét chói tai, thậm chí còn có thể là rống lên, là khủng khiếp, cho nên về sau cũng dám nữa.


      “Gì?” Nhìn cái tên hộ khẩu, hoang mang hỏi: “Vì sao lại là Tôn Lâm Giang?”


      Ngay sau đó, cửa lớn bị mở ra, kiều nhan nổi giận đùng đùng kề sát mặt chất vấn: “Giọng điệu của cậu như thế là ý gì? Theo họ Tôn của tôi sao? Làm em của tôi uất ức cậu lắm sao?!”


      Đối diện với tiếng gầm cùng những lời thiện ý của trước mắt, đầu Lâm Giang choáng váng trận, ngốc ngốc : “Nhưng mà…… Tôi nhìn có vẻ lớn hơn ……”


      Hơn nữa, muốn cùng họ Chu với Ninh Dạ…… Những lời này vẫn ở trong miệng, dám phun ra.


      Tôn Y Nỉ vỗ vỗ vai .“Em à, tin chị , tuổi của chị làm bà nội tổ của em cũng có chiếm tiện nghi của em đâu!”


      “À.” hỏi những thứ chứng minh thư này làm sao có được, bằng năng lực của , cho dù muốn làm bằng tiến sĩ cũng có vấn đề.


      Ôm tư liệu được hai bước, lại quay về, thực thận trọng cúi người làm lễ. “Cám ơn , chị. Bây giờ em phải về nhà.”


      Nhìn theo bóng lưng chậm rãi về số nhà 58, Tôn Y Nỉ bùi ngùi cười thán.


      “Cậu đấy –” là cái khiến cho người ta thương tiếc.


      Đợi “nhà” lâu như vậy, chờ mong hạnh phúc lâu như vậy, phải nắm cho chắc nha, đứa em ngốc.


      Mở cửa ra, từng trận mùi dầu khói ập đến, trước mắt vẫn thể phán định có tính là mỹ vị hay .


      Hiển nhiên Lâm Giang hôm nay về sớm hơn , hơn nữa tiếng xoong chảo va chạm đứt quãng từ phòng bếp truyền đến, hẳn là chiến đấu hăng hái lúc rồi.


      Chu Ninh Dạ ở cửa thay đôi dép lê, nhìn tivi phòng khách bật kênh dạy nấu ăn. Đó là chương trình tuần trước thấy Lâm Giang xem rất hứng thú, nhìn nghiêm túc vậy, liền thuận tay ghi hình lại.


      Bây giờ làm món bánh của Nhật chiếu tivi này sao?


      Xem ra trước mắt phòng bếp còn chưa cháy, cũng vội cứu , ánh mắt dời đến bên cạnh, dừng lại túi giấy đặt bàn. Thứ bên trong lòi ra góc khỏi túi giấy, mở ra, nhìn sơ lược chút.


      “A!” Tiếng nồi rơi xuống đất, còn có tiếng kêu sợ hãi của .


      dời bước vào phòng bếp, vừa hay nhìn thấy luống cuống tay chân, vừa nhặt cái nồi lên, vừa tắt lửa bếp, bồn rửa có nước tương đổ ra ngoài, chai chai lọ lọ hỗn độn chiếm cứ mặt bàn, trong bồn rửa còn có cái nồi cháy đen chưa được cọ rửa, toàn bộ phòng bếp giống như vừa trải qua hồi thế chiến, tất cả vô cùng thê thảm.


      Sau đó, đổi lấy thành quả là dĩa cải trắng xào thịt bàn cơm, thịt bò thăn, tôm bóc vỏ nấu trứng, còn có tô canh bí đao to.


      Phát đứng cạnh cửa, Lâm Giang theo bản năng nở nụ cười xán lạn với , sau đó mới nhìn thấy thứ cầm trong tay.


      “Đó là Y Nỉ cho tôi, như vậy tôi có thể sinh hoạt giống người thường, nếu ấy, biết phải làm sao bây giờ.” Có thân phận hợp pháp, có thể tìm được việc, cũng có thể giúp Ninh Dạ rất nhiều chuyện, đó đều là do Y Nỉ giúp đỡ.


      cũng nghĩ vậy.


      Trừ Tôn Y Nỉ, ai có năng lực lớn như vậy, giúp con sói làm chứng minh thư? Những thứ đó, có cách nào làm cho .


      “Còn có, tôi cho biết này, ông chủ cửa hàng trước đó tôi làm việc có mời tôi trở thành nhân viên chính thức, sau này tôi cần chuyện gì cũng dựa vào nữa.” vội vã chia sẻ tin vui với . như vậy, sau này bớt gánh nặng, mỗi ngày cần làm về mệt còn muốn tìm thêm việc làm.


      Ngay cả việc làm cũng có, càng ngày càng giống con người, ở thế giới nhân loại, cuộc sống như cá gặp nước.


      Tôi cần dựa vào nữa.


      Gằn từng tiếng, ràng vang dội vào trong tâm khảm.


      Nhận thấy trầm mặc lạ thường, dừng lại những lời muốn chia sẻ với . “Ninh Dạ, vui sao?”


      , sao có thể?” cười cười, lại cảm thấy nụ cười kia chạm vào đáy mắt .


      Có phải tâm tình tốt hay ? Hay là làm việc quá mệt mỏi?


      “Cái đó…… Tôi làm bữa tối……”


      Chu Ninh Dạ nhìn đồ ăn bàn.“Ai dạy ?”


      Những thứ này phải người mới học nấu có thể làm được.


      “Y Nỉ.”


      Sợ hại bị tiêu chảy, học được thời gian mới dám nấu cho ăn, sau đó lại sợ làm phòng bếp cháy nên cũng dám làm ở nhà, chỉ cần ngượng ngùng chút với Y Nỉ là được, hại ấy phải ăn thử, còn để phòng bếp cho phá hư.


      Lại là Tôn Y Nỉ.


      Bây giờ cần , cái gì cũng nghĩ đến .


      Cũng đúng, Tôn Y Nỉ có thể cho rất nhiều trợ giúp, còn thể.


      Nếu ấy, biết phải làm sao bây giờ.


      mở miệng toàn là Y Nỉ dài, Y Nỉ ngắn, ngày ít nhất cũng nghe đến mấy hồi, có thể , nhưng lại thể có Tôn Y Nỉ.


      ngay cả họ cũng lấy theo họ ấy, coi như, là Tôn Y Nỉ……


      “Ninh Dạ, có muốn ăn cơm hay ?” cứ nhìn đồ ăn lời nào, rất kỳ lạ.


      “Có thể ăn sao?” có biểu cảm gì hỏi lại.


      “À……” xấu hổ cúi đầu.“Nhìn được ngon lắm……” Nhưng cố hết sức nha, này là cực hạn trước mắt có thể làm.


      ăn no rỗi hơi sao? có việc gì lại đem phòng bếp làm thành như vậy!”


      “Bởi vì…… Tôi muốn học nấu ăn……” Ninh Dạ tan làm về quá mệt mỏi, muốn học nấu ăn nấu cơm cho , tuy rằng bây giờ chưa ngon lắm, nhưng nhất định tiến bộ. “Lúc trước làm bên nhà Y Nỉ đều bị cháy hết, bây giờ thực có tiến bộ rồi, tin tôi gọi Y Nỉ sang đây……”


      “Đó phải trọng điểm!”


      Vậy…… Trọng điểm là cái gì?


      hoang mang nhìn , .


      “Nấu ăn cũng có thể đem phòng bếp làm thành như vậy? nấu ăn hay là gây chuyện cho tôi làm?”


      hiểu, bởi vì làm loạn phòng bếp, cho nên tức giận.


      “Tôi, tôi dọn……” Vì vẫn chưa làm xong món bánh, chờ làm xong rồi dọn dẹp sạch .

      cần, ra ngoài, bây giờ tôi muốn nhìn thấy .
      Last edited: 9/8/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4.2
      Edit: Đầm♥Cơ


      quay lưng lại.


      Phía sau, tiếng bước chân xa dần, sau đó là tiếng cửa được mở ra, lại được đóng lại.


      hẳn là tìm Tôn Y Nỉ khóc lóc kể lể rồi!


      Chu Ninh Dạ bắt đầu dọn dẹp chai chai lọ lọ mặt bàn, đặt tất cả về vị trí cũ, sau đó chà lau mặt bàn, sàn nhà, rửa hết nồi niêu chén bát trong bồn rửa, từ từ, đem những cái nồi bị cháy đen chà chà, chà chà, cũng đem khuôn mặt chút biểu cảm của chà ra cái khe –


      Trọng điểm là cái gì?


      Trọng điểm là, muốn học nấu cơm, để dạy.


      Trọng điểm là, thành quả lần đầu tiên nấu cơm, phải do nếm.


      Trọng điểm là, xem trọng Tôn Y Nỉ hơn tất cả, chuyện gì cũng muốn tìm ấy đầu tiên, như thể thể thiếu.


      Trọng điểm là, với năng lực của Tôn Y Nỉ có thể giúp làm rất nhiều chuyện, còn cái gì cũng làm được, ràng…… Là của ! Là dẫn về nhà, muốn trở thành người nhà của , mấy chuyện này phải là do làm!


      Trọng điểm là, trọng điểm là…… thực ghen tị.


      nhắm chặt mắt, rốt cuộc thừa nhận.


      Giống như hai nhà hàng xóm ngày nào cũng chơi với nhau, tình cảm của cậu bé và bé rất tốt, đột nhiên có ngày, cậu bé chạy chơi với bé xinh đẹp với chuyển đến, sau đó bé kia vui, giận dỗi với cậu bé vô tội.


      Thực ngây thơ, nhưng lúc đó, thực thể khống chế cảm xúc trong lòng, càng ngày càng ghen tuông và phiền chán, nóng nảy với .


      ngờ lòng dạ mình lại hẹp hòi như thế, có việc có thể hỏi Tôn tiểu thư là do , nhưng bây giờ mọi chuyện đều tìm Tôn Y Nỉ, làm ba năm chủ nhà của nhưng cũng chưa thân thiết với Tôn Y Nỉ như . So với , có vẻ càng ỷ lại Tôn Y Nỉ, bây giờ ngay cả họ cũng lấy theo ấy, điều này làm cho …… có cách nào để ý.


      Đầu tiên là muốn dính như hình với bóng, sau đó tìm việc làm, trở nên tự chủ, rồi tích cực học tập càng nhiều tri thức trong sinh hoạt, bây giờ ngay cả nấu cơm cũng học.


      càng ngày càng độc lập, càng ngày càng cần dựa vào , có thể có ngày, chán ở với , muốn rời hay ?


      Sau tức giận, thực ra chính là hoảng hốt.


      sợ mất .


      Dừng lại động tác cọ rửa nồi, quay lại bàn, bới chén cơm trắng, ngồi xuống thong thả ăn từng món.


      Đây là lần đầu tiên nấu cơm chiều cho .


      Thịt bò rất dai, rất khó cắn, nhưng mà gia vị nêm sai, có ba phần ngon miệng; Tôm bóc vỏ quên rửa lại, nhưng trứng chín vừa, trơn bóng mềm mại; cải trắng xào thịt cho thêm chút muối nữa ngon hơn, nghêu chưa nhả hết cát, cho nên dưới đáy tô canh có cát đọng lại, nhưng nước dùng cũng trong veo ngon miệng.


      vừa khen vừa ăn hết nửa, để lại nửa cho .


      Sau đó, lại lấy cái bánh chưa làm xong ra.


      Rửa xong bát đũa, nhìn đồng hồ cái, gần tám giờ, cũng nên trở về rồi chứ.


      vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong rồi, vẫn chưa về.


      Vì thế lên mạng kiểm tra mail, hơn phân nửa là do ngân hàng gửi tin mời đến phỏng vấn, nhưng bây giờ cần tìm thêm việc.


      Xóa những cái mail mời đến phỏng vấn, lại lướt web chút, thấy có vài bộ quần áo tệ, thuận tay đặt size thích hợp cho Lâm Giang, lại xem thử gần đây có phim gì mới mà hay hay , cũng đặt hai tấm vé, chủ nhật có thể xem với Lâm Giang.


      Tắt máy tính, qua mười giờ, vẫn chưa về.


      Vui đến quên cả trời đất rồi sao? Thường ngày cứ suốt ngày chạy tới chỗ Tôn Y Nỉ, bây giờ ngay cả nhà cũng muốn về!


      Hay là…… Bây giờ ở trong lòng , nơi Tôn Y Nỉ mới là nhà của ?


      buồn bực lên giường ngủ, khóa luôn cửa phòng ngủ, dỗi đợi .


      muốn về, ngay cả cửa phòng cũng cho vào.


      lăn qua lộn lại hai tiếng giường, ngủ được.


      Có lẽ là do trời lạnh, ràng là đầu mùa xuân, đột nhiên trời nổi gió, đêm xuống gió lạnh thấu xương, quen có người bên cạnh để kề sát sưởi ấm, mình làm sao cũng đủ ấm.


      ngồi dậy, cốt khí mở cửa, cho rằng thấy ngồi cạnh cửa, dùng cặp mắt đáng thương nhìn mình, nhưng lại chỉ có cơn gió lạnh lẽo thổi tới, ngoài cửa trống .


      vòng trong nhà, thấy đâu.


      Hơn mười hai giờ, thực tính trở về sao?


      Rót chén trà nóng ngồi ở phòng khách, đấu tranh xem có nên bỏ xuống mặt mũi chịu thua , đến nhà họ Tôn đem người về –


      đúng!


      đột nhiên dừng lại động tác, nhận ra chỗ thích hợp.


      Bây giờ tuy Lâm Giang học được rất nhiều thứ, nhưng vẫn chưa học được cách giận dỗi, nhất là chưa từng giận dỗi làm bộ làm tịch gì với . gì, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo, hơn nữa cũng chưa từng thay đổi.


      Giống như lần trước cùng dạo phố, đột nhiên phát quên túi hàng ở quầy thanh toán, ở tại chỗ chờ, lấy rồi lập tức quay lại, được chạy loạn.


      ngờ trời đột nhiên đổ cơn mưa rào, còn có sấm chớp, đúng là nhúc nhích đứng ở vỉa hè, mặc kệ mưa ướt hết người.


      trở về, đau lòng nhìn ướt sũng, hỏi sao đến chỗ gần đây trú mưa?


      bảo tôi chờ.


      Bởi vì chờ, liền ngoan ngoãn chờ, bước cũng rời.


      Tính là vậy.


      Khi mới gặp , tuyết có rơi xuống cũng chịu , luôn chờ người trong lòng.


      đồng ý nghe lời của , bao giờ làm trái ý , người như vậy làm sao có thể vì nhất thời nóng giận, nổi cáu với liền cáu kỉnh trở lại?


      ra ngoài, bây giờ tôi muốn nhìn thấy .


      Trong óc báo động trước đột nhiên vang lên câu trước khi , nháy mắt Chu Ninh Dạ hiểu ra nhảy dựng lên, vừa xót xa vừa hoảng hốt lao ra ngoài tìm người.


      Chưa kịp nghĩ nên nơi nào tìm , cửa lớn vừa mở, thân hình ngồi tựa vào cửa phòng bị đổ vào trong.


      “A!” Lâm Giang vội vàng đứng lên, nhưng ngồi lâu lắm, chân tê rần, lại ngã ngồi xuống. ngẩng đầu lên, dè dặt cẩn trọng hỏi,“Ninh Dạ, tôi có thể về nhà rồi sao?”


      Bên ngoài thực rất lạnh, Ninh Dạ còn ở bên ngoài thể biến trở thành hình sói, dọa người khác.


      Nhìn thấy toàn bộ đèn trong nhà đều tắt, tưởng, Ninh Dạ có phải cẩn thận quên rồi ? luôn đợi gọi về nhà……


      trận sóng nhiệt xông lên hốc mắt, khom người dùng sức ôm lấy người ngồi ngoài cửa hứng gió lạnh đêm.“Thực xin lỗi……”


      Gáy truyền đến cảm xúc ấm nóng ẩm ướt, Lâm Giang hoảng hốt vươn tay, vụng về vỗ về an ủi. “Đừng khóc, Ninh Dạ đừng khóc –”


      “Ngu ngốc! ngu ngốc!”


      “Ừ.” có phản bác, so với Ninh Dạ, thực đủ thông minh.


      Cho rằng vẫn còn tức giận, nhưng mà lại ôm rất lâu, rất dùng sức, sau đó kéo vào nhà, ăn hết đồ ăn để lại bàn cho .


      ngồi bên cạnh , cho nghe: “Sói ngốc, sau này cần nghe lời như vậy.”


      “Hả?” gì đều phải nghe, đây phải ngay từ đầu rồi sao?


      “Câu này cần, ít nhất câu tôi tránh ra về sau đều vô dụng nghe. Đó là giận lẩy, phải thực muốn thấy .”


      nghe hiểu lắm.“ phải vì tôi làm phòng bếp dơ sao?” Cho nên chọc giận .


      phải, liên quan đến phòng bếp.”


      “Vậy liên quan đến cái gì?”


      “Là……” Ghen tị.


      Loại chuyện xấu hổ này sao có thể ra miệng được!


      vì sao…… muốn làm việc? Tôi đối với tốt sao?”


      “A!” đến đây, đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy đến phòng khách, ôm cái bình thủy tinh đặt tủ.“Thiếu chút nữa quên, này cho .”


      Đó là bình thủy tinh đựng mơ. Ăn xong, rửa bình thủy tinh muốn dùng, ra là để cất tiền.


      Bên trong có các tờ tiền đủ loại, tiền xu cũng có, tiền lương có, vài tờ tiền mặt có, tất cả đều bỏ vào.


      ngốc ngốc nhận lấy, cảm thấy thỏa mãn ngồi lại bàn ăn cơm tiếp.


      “Đây, đây là –”


      “Tiền lương.” đều dùng.


      đưa hết cho tôi, vậy sao?”


      “Tôi cần.” Dù sao cần cái gì, Ninh Dạ đều cho .


      Cho nên…… làm, phải vì muốn độc lập, phải muốn về sau cần cũng có thể sinh tồn……


      “Ngu ngốc!” cười mắng.“Ngay cả tiền để dành cũng có, ngày nào cũng cố gắng làm việc như vậy, rốt cuộc là vì sao hả!”


      Vì sao? nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ.


      “Bởi vì muốn để Ninh Dạ vui vẻ nhiều nhiều.” Có đáp án, tâm cũng kiên định, thỏa mãn ăn miệng cơm cùng tôm to, lại gắp khối bí đao bỏ vào miệng.


      Vui vẻ nhiều nhiều, đó chính là hạnh phúc.


      , muốn cho hạnh phúc.


      là người duy nhất với những lời này.


      Chu Ninh Dạ nghiêng người về phía , hôn lên môi .


      Lâm Giang mở lớn mắt, trừng mắt nhìn dùng nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, hoàn toàn phản ứng kịp.


      , làm gì?


      Cái này gọi là hôn môi, biết, nhưng mà chuyện thân mật này chỉ có bạn đời mới có thể làm, hơn nữa, hơn nữa…… bây giờ miệng còn có khối bí đao, hai má phồng lên giống ếch……


      cái gì cũng có làm, chỉ là môi dán môi, cảm thụ hơi ấm của nhau, sau đó lùi lại.


      cương cứng hóa thành tượng đá, ngốc ngốc nhìn .


      ra hôn môi con là cảm giác này, mềm mềm, mùi vị của lưu lại miệng , sau đó…… A! Dầu mỡ miệng cũng dính lên môi .


      vội vội vàng vàng vươn tay giúp lau.


      cười cười, nghiêng người hôn thêm lần nữa.


      vươn tay lần hai, do dự lau cũng phải, lau cũng phải.


      Nếu lau tiếp, có thể hôn lại lần thứ ba hay ?


      rất muốn làm vậy, nhưng đó lại rất ti bỉ.


      Chu Ninh Dạ giải thích nhiều, rất dịu dàng nghiêng người thúc giục : “Mau ăn, đừng ngẩn người.”


      Cơm nước xong, tắm, rửa xong bát đũa trở về phòng, để lại nửa giường chờ .


      Lâm Giang tắm rửa xong ra, muốn đổi về hình sói lên giường lại bị ngăn cản.“, cứ duy trì như vậy, trước khi ngủ tôi muốn chuyện phiếm với .”


      Nhưng mà…… Như vậy có vẻ tốt lắm, trước kia Ngưng Nguyệt có ……


      “Mười năm tu mới chung thuyền, trăm năm tu mới chung giường.”


      “Tôi đây tu trăm năm rồi, có thể ngủ với được chưa?”


      nhàng nở nụ cười, gò má hơi ửng đỏ xinh đẹp làm nhìn đến mất hồn.“ được, ý câu kia là , tình cảm vợ chồng rất khó.”


      Về sau, có người đàn ông khác dùng năm trăm năm phúc, đổi lấy đời kết làm vợ chồng với .


      Cùng chung gối mà ngủ, tóm lại phải là .


      hiểu, từ lâu hiểu.


      Chỉ có vợ chồng, mới có thể nam nữ ngủ cùng giường, cùng tu trăm năm mới có phúc này. và Ninh Dạ phải vợ chồng, vĩnh viễn có khả năng. Lấy hình sói thân cận , thuyết phục chính mình, phải nam nữ là được, mặc dù lúc ngủ biến thành hình người, vẫn là làm bộ ngu muội nghĩ cẩn thận cho nên sao, nhưng bây giờ vẫn thanh tỉnh, thể giả bộ cẩn thận.


      Nhưng…… Thực rất muốn.


      Đấu tranh rất lâu, vẫn kháng cự được khát vọng trong nội tâm, từ từ trèo lên giường, ngủ thẳng tắp, góc áo cũng dám đụng vào .


      Chu Ninh Dạ nằm nghiêng lại, cười cười đánh giá tư thế ngủ được tự nhiên của , cũng sửa lại cho đúng, bắt đầu chuyện phiếm.“Sau này có thể ít tìm Tôn tiểu thư được hay ?”


      “Hả? Vì sao?” Chỉ có người tốt, Ninh Dạ mới cầu đừng tiếp cận, nhưng Y Nỉ đối với tốt lắm.


      “Tôi ấy hại , mà là…… Tôi để ý.” thản nhiên thừa nhận.“Tuy rằng như vậy rất quá, nhưng tôi để ý ỷ lại ấy hơn tôi, chỉ cần chuyện tôi có thể làm, tôi hy vọng tìm tôi dạy .”,


      “Phải ?” ra Ninh Dạ hy vọng ỷ lại , còn tưởng rằng làm cho rất vất vả……


      “Được, về sau .” Nếu làm Ninh Dạ vui, tìm Y Nỉ.


      mỉm cười, nhích tới gần chút, nắm lấy tay dưới chăn.“Cũng phải được , chỉ là…… cần thường xuyên như vậy là được.”


      “Vậy……” Nếu phải tức vì chuyện phòng bếp.“Sau này tôi có thể nấu cơm nữa ?”


      Nếu Ninh Dạ ăn, học nấu cơm có ý nghĩa, nhưng ăn, vậy có thể tiếp tục làm cơm cho ăn được ?


      Chu Ninh Dạ hừ tiếng, tựa đầu lên vai , điều chỉnh góc độ thoải mái nhất, có chút buồn ngủ.“Lần sau trứng tôm nhớ phải rửa sạch, nghêu mua về phải ngâm nước trước để nó nhả cát…… ừm, đúng rồi, ăn ngon lắm.”


      Bọn họ số chi tiết phải chú ý khi nấu cơm, sau đó tới vài việc vặt trong cuộc sống, thẳng đến khi ngủ hoàn toàn, bỏ qua gối, gối lên vai , cánh tay vắt ngang eo ôm chặt.


      Trước khi mơ mơ màng màng vào giấc ngủ, nhớ câu cuối cùng là ngày cuối tuần xem phim……
      Last edited: 9/8/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 5.1:

      Edit: trucjang

      Beta: Đầm♥Cơ


      Giờ cơm trưa, Chu Ninh Dạ mua cơm hộp, khi trở về chỗ, liền gọi điện thoại cho Lâm Giang. Hôm nay là ngày đầu tiên làm chính thức, biết tình hình như thế nào rồi?

      Từ khi bắt đầu làm, liền mua cho cái điện thoại di động, để đảm bảo có thể liên lạc với bất cứ lúc nào, xác định vẫn khỏe. Lâm Giang , mọi người đối với tốt lắm.

      tự lo cho mình, Ninh Dạ cần lo lắng”.

      “Ừ” – Để thưởng cho , đồng ý tối làm món bò beefsteak mà thích. Kể từ lần đầu tiên được ăn món bò beefsteak, liền nhớ mãi quên, nhìn bộ dáng muốn ăn lại dám mở miệng với đáng . Trêu chọc đủ, mới đồng ý hôm nay tan việc làm cho ăn.

      Cúp điện thoại, yên lặng vùi đầu ăn cơm hộp.

      Đồng nghiệp phòng kế toán của đều tranh thủ thời gian nghỉ trưa làm việc theo nhóm. Trong văn phòng thường có mua bán số sản phẩm tốt với số lượng lớn, từ mỹ phẩm đến các sản phẩm ăn vặt nổi tiếng đều có. chưa từng tham dự, nhưng bây giờ hình như có món thịt bò ngon chất lượng cao a. Đúng rồi, Lâm Giang thích ăn món này, nếu mua về, nhất định rất vui vẻ.

      “Vậy… có thể mua dùm tôi phần hay ?”

      Toàn văn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn trái nhìn phải mới xác định được tiếng từ chỗ vọng lại.

      … muốn tham gia ?”

      “Ừ, có thể ?”

      “À…… ừ…… Có thể chứ……” – Đồng nghiệp sửng sốt trả lời.

      người bình thường lạnh lùng, cao ngạo, đối với hoạt động của bọn họ hoàn toàn có hứng thú, hôm nay đột nhiên dùng giọng điệu mong đợi khẩn cầu các , khó trách cả đám bị dọa đến kinh ngạc.

      Ngày đồ đặt được đưa đến, các đồng nghiệp tuy rằng cảm thấy lạnh lùng khó gần nhưng vẫn nhịn được chia sẻ vài bí quyết cho . Ngày hôm sau liền thấy đem ít bánh ngọt đến, thận trọng cảm ơn.

      “Tôi làm theo phương pháp của , thịt rất non, ấy ăn rất vui vẻ, cám ơn ”.

      Từ trước tới nay sao họ phát Ninh Dạ là người rất có nề nếp, làm việc gì cũng rất nghiêm túc ? những thế còn rất đáng . Vì thế, các lại dạy cho ấy vài cách làm thịt bò khác. Nghe người đàn ông trong nhà Ninh Dạ là người cuồng thịt bò, nhìn bộ dáng ấy nghiêm túc ghi chép, đột nhiên cảm thấy người này ra lạnh lùng, khó thân cận như vậy.

      Sau này, có mua đồ, mọi người đều thuận tiện hỏi chút : “ có muốn mua tôm ?”. Sau khi cúp máy kiền trả lời : “ ấy muốn ăn, cho tôi hai phần”.

      Vì thế dần dần, mọi người có thể cùng nhau tán gẫu vài câu, ngẫu nhiên còn hẹn nhau ra ngoài dùng cơm.

      cưng chiều người đàn ông nhà nha” – Căn cứ theo quan sát của mọi người, ấy còn cưng chiều người đàn ông kia lên đến trời.

      cười cười, phản bác.

      có biết trước kia, vì sao mọi người đều xa cách ?” – đồng nghiệp đột nhiên : “ bao giờ cười, cũng cùng mọi người qua lại, làm người ta cảm thấy lạnh lùng cao ngạo, đem ai để vào mắt”.

      ngửa đầu.“ có chuyện gì có thể cười.”

      Đúng, vấn đề chính là ở đây.

      số người trời sinh tính tình điềm đạm, thiếu thốn tình cảm, người ngoài dễ tiếp xúc với . Bởi vì đơn, ít có chuyện gì đáng để vui vẻ nên cười, người ngoài liền xa cách , như thế lại càng thêm đơn, cứ vậy làm thành vòng tuần hoàn.

      Nhưng mà, bây giờ có niềm vui.

      Bây giờ, có thể cảm nhận được trái tim của mọi người, cuộc sống có mục tiêu, ánh mắt dịu dàng hơn, môi luôn là nụ cười , khắp nơi đều là biểu của thay đổi của . có niềm vui, hiểu được mỉm cười là như thế nào.

      “Trước kia biết , cách nhìn lại dễ chịu ảnh hưởng của dư luận bên ngoài, sau này từ từ phát , rất nhiều chuyện thấy vậy chứ phải như vậy. oán hận người hãm hại kia sao ?”

      Chuyện đó phải là bí mật ở công ty này. Năm đó công ty tổ chức thi tuyển nhân viên, Chu Ninh Dạ thi vào phòng tiêu thụ với điểm cực cao, tất cả quản lý phỏng vấn đều đánh giá cao, thành tích đầu vào như vậy, biểu sau đó của quả là xuất sắc tỏa sáng, đường lên tới trưởng phòng phòng tiêu thụ, chức quản lý ở ngay trước mắt, ai dè lại xảy ra chuyện kia……

      Kế hoạch là sao chép, đây là chuyện đặc biệt nghiêm trọng, nhất là sao chép của công ty khác! Tất cả hoạt động chuẩn bị cho tuyên truyền đều bị dừng lại khẩn cấp, cuối cùng công ty chọn kế hoạch của đồng nghiệp khác, mà bị giáng chức xuống làm trợ lý, nhưng thực ra khác nhân viên sai vặt là mấy.

      Nhưng những người từng tiếp xúc với , tin là người làm ra loại chuyện sao chép này. Cho tới nay, biểu của khẳng định điều, có thực lực như vậy cần gì phải sao chép? Tin tưởng cấp cũng hiểu được điểm này, luyến tiếc nhân tài xuất sắc nổi trội như vậy, nhưng phạm lỗi là , thể luận xử, bằng , phạm lỗi sao chép tối kỵ như vậy, họ sớm đuổi việc .

      trách ai được cả, cẩn thận là sơ suất của tôi, làm công ty bị tổn thất cũng là ” – thản nhiên nhận trừng phạt.

      Chính là vậy. Cho tới nay, mọi người đều chỉ nghe được lời của vị đồng nghiệp nhờ việc đó mà được thăng chức, bản thân lại rất lạnh nhạt, tranh biện, bị ai hãm hại cũng muốn tìm tòi nghiên cứu, khó tránh khỏi miệng lưỡi của những người có định kiến với , càng góp phần chứng thực tội danh.

      “Tôi cảm thấy phải tích cực chút, trước kia mình có thể để ý, về sau phải kết hôn đúng ? Nếu có thực lực như vậy, chẳng lẽ muốn có cuộc sống tốt hơn sao ?” – Đồng nghiệp hỏi lại .

      Cuộc sống tốt hơn ?

      Lời của đồng nghiệp, làm cho suy nghĩ sâu xa.

      Có liên quan đến “Tiền”, đôi khi thực tế làm cho người ta cắn răng thầm hận, có cách nào phản bác.

      Buổi tối, ngồi ở trong phòng, mặt suy nghĩ, mặt chờ Lâm Giang về. hôm nay tăng ca.

      Qua tám giờ, về, vào phòng tắm tắm rửa xong, dùng khăn tắm vây quanh người rồi ra, khi mở tủ quần áo ra lấy quần áo, nhìn thấy vết bầm sau lưng .

      “Bả vai làm sao vậy ?”.

      quay đầu ra sau nhìn, thế nào cũng nhìn được: “Chắc là lúc chuyển đồ cẩn thận đụng vào” – Ba ngày tan hết.

      Chu Ninh Dạ mở ngăn kéo đầu giường lấy cao thuốc, vỗ vỗ đùi gọi lại.

      lâu dựa vào đùi mềm mại của , bởi vì phải làm, ở bên ngoài đều là hình người, thể biến về bộ dáng sói thân cận , thời gian để ở bên ít hẳn. hắt xì cái, được dịu dàng dùng tay xoa thoải mái, rất muốn ngủ –

      Đúng rồi, hôm nay lĩnh lương. dụi dụi mắt bò xuống giường, lấy tiền lương trong túi áo khoác đưa cho . nhìn thấy lòng bàn tay có vết thương bị xướt da nho .

      Đây là điều khó tránh khỏi, khi chuyển vật nặng ngẫu nhiên bị trầy sướt như vậy, giữ chặt cánh tay muốn kéo về, đem mặt vùi vào vào lòng bàn tay kia, từ từ hôn.

      “A !” – Má nóng lên, tai đỏ hồng, lại rút tay về, ngượng ngùng để cho hôn lòng bàn tay mình.

      “Đây…… Là phần thưởng sao?” – ngơ ngác hỏi. Giống như lần trước vậy, nhưng mà lần đó là hôn môi, bắt đầu từ ngày đó về sau, luôn luôn ôm ngủ, mỗi đêm trước khi ngủ, hai người làm số chuyện. , cần biến về hình sói. Cho nên cố gắng kiếm tiền, làm cho hạnh phúc quả nhiên là đúng !

      “Ngu ngốc, liên quan đến tiền”.

      Vậy, liên quan đến cái gì ?

      “Bởi vì muốn làm cho em hạnh phúc”.

      “Chẳng lẽ phải sao?” – đáp đương nhiên.

      mỉm cười dịu dàng, khẽ vuốt tóc , mặt : “Ừ, đúng vậy”. Giống như cũng muốn làm cho hạnh phúc. Muốn bảo vệ người, nên tích cực chút.

      “Hôm nay em về nhà ăn cơm, tủ lạnh có soup, nếu đói nhớ hâm lại rồi ăn, tối nay em mua bữa ăn khuya về”.

      Đây là giọng của Ninh Dạ nhắn lại trong hộp thư thoại. người có chút đơn, hâm nóng bánh sủi cảo, vừa ăn vừa xem tivi chờ . Kim đồng hồ gần chỉ đến số chín, về, còn mua cho bánh cuốn thịt bò để ăn khuya.

      “Ăn ngon ?” – ngồi bên cạnh, nhìn ăn với khuôn mặt thỏa mãn.

      gật đầu, đem bánh cuốn đút đến bên miệng : “Muốn ăn ?”

      Chu Ninh Dạ liền cắn miếng nơi ăn qua: “Ừ, cũng tệ, lần sau lại mua về cho ăn”.

      cần, rất đắt” – Bây giờ biết thưởng thức thức ăn, mùi vị tinh xảo như vậy, nhất định rẻ.

      “Hôm nay là quản lý mời cơm, phải em thanh toán” – Bởi vì đối phương kiên trì cho tự trả, cũng muốn cùng giằng co trước mặt mọi người.

      “Là người thích em kia sao ?” – nhớ vị quản lý đó thực thích .

      “Chỉ bàn chuyện công việc mà thôi”.

      “Ừ” – Nhìn ra có chút buồn, vì thế lần sau chuyện tương tự, liền quyết định cho , nhưng mà khi quản lý đưa về, đứng ban công vẫn thấy.

      “Quản lý mời cơm, em có cách từ chối” – Đây là lời giải thích của .

      Vậy trước đó vì sao có thể ?

      nghe hiểu, lại hỏi ra miệng.

      “Lâm Giang, bây giờ em chỉ là trợ lý nho mà thôi” – Nếu quản lý muốn chèn ép, hẳn là có cơ hội thăng tiến nào.

      “Trợ lý…… tốt sao ?” – Có lẽ thực quá ngu ngốc, vẫn nghe hiểu lời của .

      “Trợ lý phải tốt, nhưng mà với năng lực của em, có thể kiếm được tiền lương cao gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp nhiều lần bây giờ, cảm thấy em uất ức sao ?”

      Lấy quy định công ty mà , rời nơi này hẳn có điều kiện phát triển tốt, nếu muốn ở lại, chỉ có thể là trợ lý , luôn phải làm việc sửa sang lại các số liệu, đánh máy, cùng với vài việc buôn bán , vĩnh viễn là trợ lý phụ việc có cũng được mà có cũng sao. Muốn có cơ hội tham dự kế hoạch lớn lần nữa, trở lại lĩnh vực chuyên nghiệp của , quản lý là người có quyền điều phối nhân viên. Quản lý là người thông minh, rất có con mắt nhìn người.

      “Công ty có sản phẩm muốn bao bì, tôi nghĩ em có thể hoàn thành tốt, tư liệu liên quan tôi để ở nhà rồi. Nhưng mà em cần quá lo, bên cạnh nhà tôi có quán cà phê, chúng ta có thể vừa uống cà phê vừa bàn bạc chi tiết”.

      Cùng uống ly cà phê, giải tỏa áp lực căng thẳng, trong hoàn cảnh áp lực đó nghe nêu vài ý tưởng kế hoạch, ai có thể đúng ? rất biết cách lợi dụng quyền chức, lại thể quấy rầy người khác.

      mặt đen tối như vậy, muốn để cho biết.

      Trước kia có thể để ý tới, dù sao mình chết đói là tốt rồi, nhưng mà bây giờ có Lâm Giang. muốn ở bên cạnh , muốn đem hạnh phúc bây giờ kéo dài, càng lâu về sau, muốn có tương lai, hiểu ?
      Last edited: 9/8/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 5.2
      Edit: Trucjang


      Về sau, Lâm Giang dường như cũng hỏi lại những chuyện này.


      về nhà trễ, liền tự mình nấu ăn, cần lo lắng, sau đó ngoan ngoãn chờ về.


      Có đôi khi, Y Nỉ gọi qua cùng nhau ăn, dạy chơi những trò chơi giết thời gian, nhưng mà cũng thường xuyên, đồng ý với Ninh Dạ rồi, thể làm cho Ninh Dạ buồn.


      Ngẫu nhiên, lúc ở mình, suy nghĩ. Ninh Dạ hai mươi bảy tuổi, ở thời đại này, đến tuổi nên gả, có rất nhiều người đàn ông theo đuổi , quản lý theo đuổi rất nồng nhiệt, sau đó từ từ, chừng động lòng……


      Ninh Dạ có nhân duyên của , khi cơ duyên đến, có ngăn cản thế nào vẫn kết hôn. hiểu, có phải chính là người đàn ông này hay ?


      thẳng ra, vẫn sợ……


      cho rằng có thể làm bạn với lâu. Ít nhất, ít nhất đừng nhanh như vậy, vẫn chưa đến nửa năm mà…… Là tham lam sao ?


      “Sói ngốc, cậu buồn cái gì vậy?” – Tôn Y Nỉ nhịn được, châm chọc hai câu. Cùng ăn bữa cơm chiều thực uất ức có phải ? bàn là khay bánh bảo , khuôn mặt trước mắt cũng nhăn thành cái bánh bao, trong thời gian ngắn nhìn thấy bánh bao liền buồn nôn a.


      vậy mà muốn kéo dài nhân duyên của Ninh Dạ, hại biến thành bà già, tự nhận thấy suy nghĩ ấy rất đáng xấu hổ, mặt mũi ra miệng, đành phải tiếp tục trầm mặc.


      “Có cần kêu bà bà dọa hay ?” – Tôn Y Nỉ đương nhiên cũng biết điều mà do dự, dám theo đuổi người của phố bọn họ, cũng phải xem tên kia có đủ bản lĩnh hay , bà bà muốn “Chào hỏi” ta lâu rồi!


      cần !” – Nếu đây là dây tơ hồng nguyệt lão buộc, an bài gả cho quản lý mới có thể hạnh phúc vui vẻ cả đời,vậy tuyệt đối thể phá hư !


      “Cậu, cậu, cậu… ” – Tôn Y Nỉ tiếc nuối, quả thực muốn bóp chết . Xem uất ức thành ra như vậy, người con của mình bị người ta dòm ngó cũng hé răng, có phải óc heo chứ ?


      Bị làm tức đến sắp nội thương, tức giận, giận chó đánh mèo : “Cậu! Đều là lỗi của cậu! Người ta cũng là tinh tu luyện thành người, rồi hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt, hái bổ dương, người người phải xinh đẹp bức người chính là tuấn mị hoặc, nhưng còn cậu sao?! Cậu sao?! Cậu sao có thể thành như vậy, rốt cuộc là sai lầm ở đâu a a a –”


      “Tôi, tôi cũng biết ……” – khẽ đáp, bị hung hăng mắng như vậy, dám tranh cãi với cọp mẹ nổi bão.


      Sau khi biến đổi chính là cái dạng này a, cũng biết vì sao hồ , xà , hoa …… Ngay cả đều đẹp thể tin được, cũng chỉ có là như vậy……


      Hơn nữa…… hoàn toàn nhớ mình từng tu luyện.


      “Cậu, cậu là con sói ngốc mơ mơ hồ hồ !”


      quái ngốc như vậy sao ? Tu luyện thành người thế nào cũng biết, bảo làm vài chiêu pháp lại thấy mê mê mang mang, nếu đem đẩy xuống ban công khéo còn té gãy xương, sở trường chủ yếu là từ sói biến thành người, sở trường thứ yếu là từ người biến thành sói, chuyện giỏi nhất là làm cho Ninh Dạ vui vẻ còn có cố gắng làm việc kiếm tiền…… Chưa thấy qua quái nào thất bại hơn , ngày nào đó bị làm tức chết !


      “Tôi biết ấy như bây giờ có gì tốt” – Tiếng trong trẻo từ cửa truyền đến, Chu Ninh Dạ đẩy cửa phòng ra, chậm rãi vào: “Xin lỗi, tôi tới đón Lâm Giang, cửa khóa nên tự mình vào”.


      Sau đó vừa khéo nghe thấy Tôn Y Nỉ phê bình diện mạo của .


      quái tu luyện thành người là dạng gì , nhưng cảm thấy Lâm Giang tốt lắm. Là loại mà bất cứ nào thấy cũng đều động tâm, tướng mạo đoan chính, ánh mắt ràng, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, cho dù phải quá đẹp, ra ngoài cũng tuyệt đối là người đàn ông hấp dẫn ánh mắt các , dám sắm sửa nhiều cho , sợ làm đám ong bướm bu tới, đó là chút tâm cơ cẩn thận của .


      Hôm nay Ninh Dạ đón về nhà !


      Lâm Giang buông bánh bao ăn nửa đứng dậy, bị Tôn Y Nỉ bắt lấy tay, hoang mang nhìn lại .


      Ngồi xuống! Ăn bánh bao của cậu, chị đây muốn làm vài chuyện! – dùng ánh mắt ra lệnh.


      Vừa thấy Chu Ninh Dạ mắt liền sáng rực, chỉ kém biến thành hình sói, vui vẻ ngoắc đuôi chạy vội qua, có tiền đồ a !


      “Chu Ninh Dạ, tôi có thể hỏi chút hay , bây giờ làm gì ?” – Biết Lâm Giang khó chịu còn cùng người đàn ông khác ăn cơm, nếu thực để ý cảm nhận của Lâm Giang như biểu bên ngoài, vậy vì sao còn làm chuyện thích ?


      “Tôi cho rằng, rất quy tắc ngầm của xã hội này. Rất nhiều chuyện, phải chúng ta muốn là có thể làm được” – Việc dù muốn làm vẫn phải làm có rất nhiều, Lâm Giang hiểu, cũng hiểu sao ?


      “Vậy cho rằng có lý do mình muốn làm sao?” – Người có điều cầu, mới có thể bị người khống chế.


      Chu Ninh Dạ cười cười : “ phải là vậy sao ?”


      Danh, lợi, địa vị xã hội.


      “Tôi nghĩ, thèm để ý đến những thứ đó.” – Khi mới gặp, tiếp xúc với bên ngoài cực ít, vì sao hôm nay lại thay đổi suy nghĩ, thậm chí còn thèm để ý đến tâm trạng của Lâm Giang ?


      phải để ý, trước kia là cần dùng đến” – Trước kia, cho dù có được toàn thế giới, đối với cũng có gì khác, nhưng bây giờ có Lâm Giang, tâm học được cách tham lam.


      “Tiền quan trọng như vậy sao ?”


      “Ở giai đoạn này mà , quả là vậy”.


      “Tốt lắm, bổn nương rất hợp ý Lâm Giang, bán cho tôi ! Mười triệu có đủ hay ?”


      tiền, tôi cho đủ !


      Chu Ninh Dạ thể tin trừng : “ xem Lâm Giang là cái gì ?”


      đủ sao ? Tôi có thể trả thêm !” – Tôn Y Nỉ ngoài cười nhưng trong cười.


      “……”


      “Cộng thêm căn nhà ở, được ?” – Càng càng cố ý.


      Lâm Giang ở phía dưới bàn ăn giật ống tay áo , ám chỉ cần làm quá nữa, Ninh Dạ rất tức giận. Chu Ninh Dạ lạnh lùng liếc cái, trực tiếp quay qua : “Lâm Giang, chúng ta về nhà.”


      “Ừ !” – chậm rãi đến bên cạnh , để nắm tay về nhà, thầm quay đầu lén nhìn Tôn Y Nỉ cái.


      Y Nỉ ràng có ý như vậy, vì sao lại cố ý những lời này chọc giận Ninh Dạ ?


      Trắng mắt — nghe được từ này ở tivi, khi đó Ninh Dạ giải thích ý nghĩa xác thực của nó, nhưng mà bây giờ cảm thấy hành vi của Y Nỉ hoàn toàn giải thích cho hai chữ này.


      đường về nhà, cảm giác bàn tay kia nắm lấy rất chặt.


      “Lâm Giang, em bán , cho dù nghèo hơn nữa cũng .” – nhàng .


      “Ừ” – biết.


      đột nhiên dừng bước, hiểu nghiêng đầu muốn đặt câu hỏi, thân thể mềm mại thơm ngát hề báo trước nhào vào ngực , thắt lưng cũng bị ôm chặt.


      bị dọa giật mình : “Ninh Dạ –”.


      đối với em, rất quan trọng” – Gương mặt trong ngực thấy biểu cảm, mơ hồ truyền ra tiếng khẽ, tăng ngữ khí nhấn mạnh: “Em tuyệt đối, tuyệt đối đem bán ”.


      Ngực ấm áp, ánh mắt cũng nóng nóng, vươn tay, rất , thực dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của , học cách vuốt ve , từ từ trấn an .


      “Hay là, lại tìm thêm việc……” – Buổi tối còn có thời gian, bây giờ công việc làm cũng có vài ngày nghỉ có thể tranh thủ……


      Người trong lòng ngửa đầu trừng : “ tin em ?”


      phải……” – Bởi vì , tiền rất quan trọng.


      Những lời cùng Y Nỉ , đa số vẫn nghe hiểu, nhưng mà câu này nghe hiểu.


      Giữa tiền và hạnh phúc có quan hệ gì, vẫn hiểu lắm, nhưng mà vẫn đủ hạnh phúc, cho nên thực phiền não.


      nghĩ, hẳn là phải cố gắng thêm……


      cho ! Việc này em xử lý, ngoan ngoãn, chăm sóc tốt bản thân là được”.


      nhìn , lên tiếng trả lời.


      “Lâm Giang, đồng ý nghe lời em !”


      “…… Ừ.”


      từng đồng ý, cho nên, cái gì cũng nghe theo .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :