1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thay gả, trốn phi - Ảnh Như Mạt Hương (52) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952

      ☆,Chương 35: Ngẫu nhiên gặp.

      Thành Già đều sáng sớm thập phần náo nhiệt, hai bên đường các tiểu thương sớm bày xong các sạp, bắt đầu ngừng rao bán, đường người thưa thớt qua, chầm chậm cũng đông hơn.

      Bộ Phi Ngữ mang theo Diệp Ling Lung cùng Hoa Mộng Dao ra đường, cũng xem như đây là lần cuối ba người cùng nhau dạo, đợi đến lúc nàng lấy được hưu thư, có lẽ còn có cơ hội như vậy nữa. Nhiều ngày chung đụng sớm chiều, nàng cũng rất quý trọng tình nghĩa giữa ba người rồi.

      Hoa Mộng Dao nhìn người phố, trong lòng khỏi cao hứng, tựa như chú chim mới vừa thả ra khỏi lồng sắt, được tự do, nàng lôi kéo Bộ Phi Ngữ chạy từ quầy này sang quầy khác, miệng ngừng ríu rít chuyện.

      Bộ Phi cũng lắc đầu chịu thua, Hoa nha đầu này cứ như là mới từ trong nhà lao được thả ra vậy, cứ vui vẻ chạy từ đầu này sang đầu kia. Xem ra, cuộc sống trong Vương Phủ lại là chốn tù lao của nàng ấy rồi.

      “Ây da!” Hoa Mộng Dao cẩn thận đụng vào người phía trước, hai tay che lấy đầu kêu rên, liền tức giận ngẩng đầu nhìn lại, đột nhiên nàng ngây ngẩn cả người, trước mặt nàng, là nam tử, tóc đen dài được buộc bằng ngọc quan màu tím, sống mũi cao thẳng, môi đỏ như hoa, ngũ quan tinh xảo, bộ trang phục đen bó sát người, giữa bờ eo còn treo miếng ngọc, trong tay cầm chiếc quạt xếp bằng ngọc, cả người toát ra loại tươi mát tuấn giật, khiến người ta nhìn đến cũng đều si mê.

      “Hàn…” Hoa Mộng Dao kinh ngạc nhìn người trước mắt, còn chưa xong, bị nam tử áo đen dùng quạt xếp gõ vào dưới ót nàng.

      “Tiểu Nha đầu, đường phải nhìn chứ!” Hàn Nhược Thủy hơi nhíu mày, thầm nháy mắt.

      Bộ Phi Ngữ thấy vậy, liền kéo Hoa Mộng Dao qua, nhàng cười tiếng, “ Thủy công tử, nha đầu Hoa Mộng Dao chỉ ham vui tí thôi, ngài đừng trách móc.”

      Hàn Nhược Thủy lắc lắc chiếc quạt xếp, vẻ mặt vui vẻ, “Được, nhưng mà ta nghĩ vương phi vẫn còn thiếu ta món nợ ân tình.”

      “A?” Bộ Phi Ngữ hơi chau mày, nhiều hứng thú hỏi, “Thủy công tử muốn ta đáp lễ ngài như thế nào?”

      “Cái này….” Hàn Nhược Thủy suy nghĩ, “ Ta chưa suy nghĩ ra, cũng thể để muội đáp lễ ta quá dễ dàng như vậy!”

      “Phải ?” Bộ Phi Ngữ cố làm ra vẻ kinh ngạc, nghịch ngợm cười tiếng, đột nhiên hỏi, “Thủy công tử tại sao lại đến Già đều vậy? Sao ở Hoàn Tây Thành phụng dưỡng cha ngài?”

      “Này…” Hàn Nhược Thủy trong lúc nhất thời á khẩu, trả lời được, biết Bộ Phi Ngữ nhạo báng , liền thập phần phối hợp, mặt mày ủ rủ, lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ , “Aizz, đừng đến tiểu lão đầu kia nữa, cả ngày già mà nghiêm túc, ngày ngày khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, ta bị lôi tới lôi lui, đủ lắm rồi!”

      Nhớ tới cái tên Tiểu Ảnh, mặt mũi dán đầy râu ria, cả ngày cứ lôi đến thanh lâu, khiến cũng cảm thấy đau đầu, nên mới vội vội vàng vàng chạy đến đây.

      “Ha ha…” Bộ Phi Ngữ tưởng tượng ra được cảnh tượng Hàn Nhược Thủy bị tiểu Ảnh quấn lấy, kiềm lòng được mà cười ha hả, như trẻ con vậy.

      “Chủ tử lâu có vui vẻ như vậy rồi.” Hoa mộng Dao cũng nở nụ cười, ánh mắt nàng nhìn Hàn Nhược Thủy như là mẫu thân nhìn con rể, càng nhìn càng thấy Hàn Nhược Thủy với chủ tử nhà nàng quả xứng lứa vừa đôi thập phần nha.

      “Đây phải là người lần trước ở Nhiễu Hương Các bỏ tiền mua hoa khôi sao? Tiểu thư khi nào lại quen biết vậy?” Diệp Linh Lung nghi ngờ nhìn hai người trước mặt vui vẻ cười , vẻ mặt khó hiểu, sau đó từ xa nàng liền bắt gặp hình bóng của ai đó, đột nhiên trợn tròn hai mắt, la to, “ Vương… Là Vương gia đó!”

      Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, nhìn theo hướng Diệp Linh Lung, nụ cười mặt trong nháy mắt liền đông cứng rồi.

      Hàn Nhược Thủy nhìn thấy Bộ Phi Ngữ đột nhiên thay đổi sắc mặt, cũng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy nam tử chắp tay đứng trong đám người, bộ quần áo màu xanh lộng lẫy mà cao quý, chỉ là gương mặt tuấn tú của có thêm vài phần trầm, ở bên cạnh hình như còn có thêm , thân mặc váy hồng phấn, eo gọn chỉ bằng nắm tay, ngũ quan linh lung, tinh mỹ, đôi mắt kiều, khiến người nhìn đến cũng động lòng.

      Sở Lăng Yên đôi mắt híp lại, tinh tế đánh giá vị nam tử áo đen ở phía xa, nhìn rất quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi, nhưng vẫn thể nhớ ra, cũng chưa từng nhìn thấy nàng cười vui vẻ sáng rỡ như thế, nam tử bên cạnh nàng, rốt cuộc là ai?

      Hàn Nhược Thủy cúi đầu đánh giá Bộ Phi Ngữ, đôi mắt mát lạnh xẹt qua tia nghi ngờ, nữ tử bên cạnh cứ lẳng lặng đứng đó, rũ mắt, thần sắt mặt ưu sầu ảm đạm.

      Hàn Nhược Thủy ít khi nhìn thấy Bộ Phi Ngữ có bộ dáng như vậy, đột nhiên kéo tay của nàng, xoay người rời .

      “Đứng lại cho bản vương!” thanh du dương truyền đến, ràng còn mang theo cả tức giận nữa.

      “Hửm?” Hàn Nhược Thủy dừng bước, xoay người lại, cười tiếng, “ biết Tuyên vương có điều gì chỉ giáo?”

      “Tương thỉnh bằng ngẫu nhiên gặp, cùng bản vương đến tửu lâu đối diện uống chén, như thế nào?” Sở Lăng Yên phác thảo môi cười, đôi mắt thâm thúy thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay của Bộ Phi Ngữ bị ai đó nắm lấy, gương mặt tuấn mỹ khỏi u ám.

      Bộ Phi Ngữ lúc này mới chú ý đến có gì đó thích hợp, cuống quít tránh thoát tay của Hàn Nhược Thủy, trong lòng bất ổn, sao mà xui xẻo đến như vậy chứ, vừa mới ra phố lại đụng phải !

      “Tuyên vương nhiệt tình như thế, vậy cung kính bằng tuân mệnh.” Hàn nhược Thủy bình tĩnh , lay động chiếc quạt xếp tay, nâng nước đến tửu lâu Duyệt Lai phía trước.

      Bộ Phi Ngữ hơi giật mình kinh hãi, ngờ Hàn Nhược Thủy lại đáp ứng , nàng than tiếng, cũng kiên trì cùng Hoa Mộng Dao và Diệp Linh Lung cất bước theo sau.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆,Chương 36: Trà lâu tụ lại

      “Thỉnh mời các vị công tử, tiểu thư lên gian lầu .” Tiểu nhị của quán rượu mắt sắc nhìn thấy bọn họ, liền biết bọn họ thân phận tầm thường, nhất định toàn là quý nhân phú tức, nên gương mặt tràn đầy vui vẻ, đem người đường dẫn lên lầu.

      Sau khi an tọa, Sở Lăng Yên liếc nhìn Bộ Phi Ngữ ngồi đối diện với , trong giọng trào phúng nhưng cũng lộ ra mùi dấm chua nồng nặc hiểu vì sao, “ Vương phi hình như cùng vị công tử này rất thân quen, tại sao cùng bản vương giới thiệu tý?”

      “Ách…việc này…” Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, trong lúc nhất thời biết nên mở miệng như thế nào, bởi vì sau khi nàng lấy được hưu thư liền rời khỏi rồi, nàng cũng muốn Hàn Nhược Thủy và Sở Lăng Yên có mối quan hệ, tránh phức tạp về sau nha.

      “Vương gia đùa.” Hàn Nhược Thủy khẽ nhấp ly trà trong tay, thuận miệng đáp, “Tại hạ là Thủy Nhược Hàn, cùng vương phi chẳng qua cũng chỉ có duyên gặp mặt nhau lần thôi.”

      “À?” Sở Lăng Yên như bừng tỉnh, giọng có chút ưu lành lãnh, “ ra là đệ nhất phú thương công tử của Hoàn Tây Thành.”

      “Ồ, ngờ, vương gia cũng biết về ta như thế.” Hàn Nhược Thủy cũng có chút kinh ngạc.

      tháng trước, Thủy công tử ở Nhiễu Hương các, vung tiền như rác, mua được đệ nhất hoa khôi, chuyện này sôi sục cả thành Già đều, bản vương làm sao mà biết đây?” Sở Lăng Yên cũng đàm đạm trả lời, dư quang nơi khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Bộ Phi Ngữ, cũng chỉ thấy nàng lẳng lặng ngồi đó, mặc dù nàng cực lực ngụy trang bộ dáng liên quan đến mình, nhưng đôi mi thanh tú hơi nhíu lại của nàng, lại tiết lộ ràng giờ phút này nội tâm nàng hết sức khẩn trương.

      “Chuyện hôm đó, cũng phải cảm tạ vương phi chịu bỏ lại những thứ thích.” Hàn Nhược Thủy cười cười, đôi mắt mát lạnh lộ ra tia sáng nhu hòa, ánh mắt ôn nhu nhìn Bộ Phi Ngữ, ấm giọng hỏi, “Vương phi là trang tuyệt sắc, lại tài mạo song toàn, Hàn Nhược vẫn đối với vương phi lòng ái mộ, biết vương phi có thể vì tại hạ ngày nào đó đến phủ ta ghé thăm chuyến?”

      “A, chuyện này…này…” Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu, khẽ cắn môi mỏng, nửa ngày câu cũng đều nghẹn lời, mi tâm nhíu chặt, mỹ mâu trong suốt trừng mắt với Hàn Nhược Thủy, càng ngừng dùng ánh mắt nhìn , nháy mắt với , ý bảo mau rời .

      Hàn Nhược Thủy cố ý làm bộ như thấy, tay nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp, đuôi lông mày nhảy lên, ý vui vẻ mặt ngày càng sâu, “Chẳng lẽ vương phi còn e ngại Tuyên vương để ý đến việc này sao?”

      Sở Lăng Yên nãy giờ vẫn bất động thanh sắc nhìn chằm chằm vào Bộ Phi Ngữ, phát nàng dùng ánh mắt chuyện với Hàn Nhược Thủy, vậy hành động này của nàng, tuyệt đối cho biết bọn họ chẳng những chỉ gặp mặt lần, mà chỉ sợ là quen biết lâu rồi, sau khi nhận thức ra vấn đề này, sắc mặt càng lúc càng đen, càng tối tăm u mờ mịt, nàng quả nhiên, ở dưới mắt lại cùng nam tử khác mắt mày lại như thế a!

      “Ta…” Bộ Phi Ngữ càng lúc càng tình huống bây giờ nha, sư huynh định làm gì vậy, sao nhất định phải mực gây khó dễ cho nàng chứ?

      đợi Bộ Phi Ngữ mở miệng, Sở Lăng Yên nghiến răng nghiến lợi bật thốt ra câu, “Đối với chuyện này, xác thực là Bản vương rất để ý!”

      Thần Tuyết Nhu vừa nghe xong, tâm tình bỗng dưng chìm xuống, nàng tinh tế đánh giá vị nam tử ngồi bên cạnh nàng, nàng có cảm giác, hình như đối với áo tím này rất quan tâm, chẳng lẽ thích nàng ấy sao? Nghĩ đến đây Thần Tuyết Nhu sắc mặt khỏi tăng thêm tái nhợt.

      “Vậy đáng tiếc!” Hàn Nhược Thủy thả ly trà trong tay ra, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối , “Kể từ khi ở Nhiễu Hương Các, chỉ là lần đầu mới gặp vương phi, nhưng có cảm giác như quen từ lâu, Hàn Nhược đối với vương phi là nhớ mãi quên, vẫn muốn cùng vương phi kết giao tình bằng hữu !”

      Bộ Phi Ngữ nhíu mày trừng mắt với Hàn Nhược Thủy, giờ phút này nàng muốn túm lấy tay của quăng ra khỏi khách sạn Duyệt Lai, rồi hỏi , rốt cuộc muốn làm gì, chẳng phải tên Sở Lăng Yên khiến nàng đau đầu, giờ lại thêm người nữa, chẳng ai khác lại là sư huynh, bọn họ cố tình kẹp nàng ở giữa, từ đầu đến đuôi cũng chưa cho nàng được câu đầy đủ nha!

      “Lăng Yên, ta có chút thoải mái.” Thần Tuyết Nhu đột nhiên mở miệng ra.

      Sở Lăng Yên cuống quit quay đầu lại, nhìn xem sắc mặt trắng bệch của nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng, ôn nhu , “Được! Vậy chúng ta quay trở về vương phủ thôi.”

      Bộ Phi Ngữ bất động thanh sắc nhìn xem hai người, trong lòng hình như có loại mất mát khó , ra ở trong lòng , thủy chung trọng yếu cũng chính là kia.

      Hàn Nhược Thủy quay đầu nhìn Bộ Phi Ngữ, kinh ngạc phát ra trong mắt nàng lại chứa định tia khổ sở, chỉ sau tháng gặp, nàng lại thay đổi nhiều đến như vậy sao? Nàng cùng tên nam nhân kia đến cùng xảy ra chuyện gì?

      Sở Lăng Yên dè dặt đỡ lấy Thần Tuyết Nhu, ra ngoài, quay đầu lại mới phát ra Bộ Phi Ngữ vẫn như cũ ngồi ở đó, có chút ý tứ nào là muốn , nhịn được, liền lạnh giọng ra, “Vương phi còn sao?”

      Bộ Phi Ngữ khổ sở cười tiếng, với nàng lời này, tổng thể là mang theo vẻ tức giận, còn đối với Thần Tuyết Nhu, bất cứ lúc nào cũng là ôn nhu, haizz, cần gì phải so đo những thứ này chứ? Mọi thứ rất nhanh rồi cũng cùng nàng có quan hệ nữa, chẳng phải sao?

      “Thủy công tử, ta trước.” Nàng đứng dậy, mang theo Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung rời khỏi.

      Bộ Phi Ngữ đường im lặng theo sát phía sau Sở Lăng Yên, trở về Tuyên vương phủ, nàng đứng trước cửa phủ, thản nhiên nhìn về bóng dáng đằng xa xa, sau đó xoay người hướng về Lung Nguyệt Các.

      “Trì thu, ngươi đưa trắc phi về Tuyết Các trước .” Sở Lăng Yên vội vàng phân phó, tiếp theo liền xoay người nhìn lại, thấy nàng rời khỏi, trong nội tâm khỏi tức giận, điểm chân phi thân nhảy đến trước mặt nàng, phen bắt được cánh tay nàng, nghiếng răng nghiến lợi , “Mộc Yên Nhiên, nàng đứng lại cho ta!”

      Bộ Phi Ngữ dừng bước, quay đầu lại, cũng hiểu vì sao nàng lại muốn nhìn thấy , giọng nhàn nhạt mang theo tia xa xách rất ràng, “Vương gia, còn có việc gì sao?”

      khí ràng có chút căng thẳng, Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung khỏi có chút bận tâm, đụng vào người nàng, giọng kêu, “Tiểu thư…”

      Sở Lăng Yên lạnh lùng nhìn các nàng cái , “ Hai ngươi lui xuống trước , Bản vương có lời muốn với vương phi!”

      “Vâng” Diệp Linh Lung dè dặt đáp, vội vàng kéo Hoa Mộng Dao về hướng Lung Nguyệt Các.

      “Mộc Yên Nhiên, về sau nếu cho phép của bản vương, nàng nửa bước cũng thể bước ra khỏi Tuyên vương phủ!” Sở Lăng Yên bá đạo , giọng mang theo tính quyết liệt, hình như hề đùa.

      Bộ Phi Ngữ sửng sốt chớp mắt cái, sau đó liền nhàng phác thảo môi cười, trào phúng ra, “Vương gia, chúng ta có hai từ về sau, đừng quên, ngày mai ngài đưa ta hưu thư, thả cho ta cuộc sống tự do!”
      “Nàng!” Sở Lăng Yên nhất thời cứng họng, liền buông lỏng tay của Bộ Phi Ngữ, đáy mắt lóe qua vài phần sai lầm kịp che giấu, đột nhiên cúi người xuống, khóe miệng quét ra nụ cười xấu xa, chữ câu, cơ hồ từng chữ phun ra dán chặt vào tai Bộ Phi Ngữ: “ Bản—vương——hối hận--.”

      “Ngài!” Bộ Phi Ngữ mỹ mâu trừng lớn, cơ hồ thẹn quá hóa giận rồi, nàng liền đẩy ra, bật thốt , “Sở Lăng Yên, ngài là tên khốn kiếp!”
      Sở Lăng Yên ổn định thân hình, chút gì tức giận, ngược lại ra câu khiến Bộ Phi Ngữ giận đến độ muốn đau cả bao tử rồi, “hửm, ta rất thích nghe nàng gọi tên của ta.”

      “Vô lại!” Bộ Phi Ngữ lạnh lùng quăng ra hai chữ, liền quay đầu .

      Sở Lăng Yên nhìn Bộ Phi Ngữ rời khỏi, khóe miệng tự chủ mà giương , hôm đó ở trưóc suối đình, nàng bộ dáng mây trôi nước chảy, thanh thản ung dung cầu cho nàng hưu thư, bị nàng làm cho tức giận phen, khiến mất tự chủ mà thuận miệng đáp ứng, nhưng ngay sau đó, liền quên bẳng chuyện này.

      Hôm nay ở đường phố, bắt gặp nàng cùng nam tử khác cười tự nhiên, mặt lại vui vẻ tươi cười, bộ dáng đó cũng chưa từng thấy qua, đột nhiên mới phát , ra nhất cử nhất động của nàng, mỗi cái nhăn mày, mỗi việc nàng làm đều khiến thập phần để ý, mỗi lần nhìn thấy nàng, hiểu vì sao tim lại đập thình thịch, cỗ ấm áp ngọt ngào vui vẻ tràn ngập lòng , quả giống như mê muội thứ gì đó, biết từ lúc nào đối với nàng thể tự kiềm chế như vậy rồi?

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆,Chương 37: Vườn hoa chuyện phiếm.
      Liên tiếp mấy ngày, Bộ Phi Ngữ đều ở bên trong Lung Nguyệt Các, nghĩ đến Sở Lăng Yên lại cư nhiên lật lọng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất bực bội, nàng đột nhiên phát bản thân mình tại sao đối với lại dễ dàng như vậy, chẳng lẽ nàng muốn cùng đến cuối đời hay sao?

      Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung cũng biết Bộ Phi Ngữ trong lòng suy nghĩ gì, chỉ là nhìn gương mặt nàng cũng biết là trong lòng nàng ấy rất phiền muộn, bọn họ hai người dám gì, dè dặt làm chuyện của mình mà thôi.

      “Linh Lung, Mộng Dao, theo ta ra ngoài.” Bộ Phi Ngữ đột nhiên mở miệng, hướng về cửa Lung Nguyệt Các ra ngoài.

      “ Vâng” Hai người cùng nhau đáp, buông bỏ việc còn làm dang dở, vội vàng theo.

      Bộ Phi Ngữ đường tới, nhớ lần trước, sau khi bị thương, nàng cũng về phủ thăm hỏi thừa tướng phu nhân, biết thân thể của bà đỡ hơn chút nào chưa, trước mắt nàng, chuyện hưu thư có lẽ tạm thời lấy được, chi bằng nàng đến thăm bà chút, sẵn tiện thay Mộc Yên Nhiên làm tròn phần đạo hiếu.

      “Vương phi, người thể ra ngoài.” Trước cửa thủ vệ duỗi cánh tay chắn trước mặt nàng.

      “Tại sao?” Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, mày liễu nhăn lại, có chút bực mình.

      “Đây là lệnh của vương gia.” Thủ vệ cung kính đáp.

      Bộ Phi Ngữ lúc này mới nhớ tới hôm trước, Sở Lăng Yên câu đó với nàng, vốn nàng còn tưởng rằng chỉ là câu đùa, ngờ làm như vậy, nàng khỏi tức giận trận, giận đến tái mặt, mím môi, xoay người, bước nhanh cất bước vào trong.

      “Tiểu thư, người định đâu?” Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao theo sát phía sau, trong lòng thấp thỏm, thần cảm thấy có gì đó ổn nha.

      Trong nội viện của Thanh Thu Các, nam tử khép hờ mắt, hai tay để ở sau gáy, nhàn nhã nằm chiếc võng, lắc qua lại khi có khi , ánh nắng ấm áp chiếu vào gò má tuấn mỹ tuyệt luân kia, khiến cả người nổi bật như tiên nhân.

      “Sở Lăng Yên!” thanh tức giận truyền đến.

      Sở Lăng Yên khẽ quay đầu, ngước mắt nhìn lại, khóe miệng tự chủ được mà giương lên, miễn cưỡng đứng dậy, cười tiếng trêu chọc, “ khó tin được, vương phi hôm nay lại đến Thanh Thu các tìm Bản vương nha.”

      Bộ Phi Ngữ lười biếng trả lời , trắng mắt liếc nhìn cái, trực tiếp với , “Ta muốn ra ngoài!”

      “Hửm?” Sở Lăng Yên đuôi lông mày nảy lên, giọng mang theo tia mừng rỡ nhàn nhạt, “Nàng muốn đâu?”

      “Ta muốn trở về Mộc Phủ thăm mẫu thân ta.” Bộ Phi Ngữ tức giận trả lời, giờ phút này nàng muốn cùng nhiều lời nhảm.

      “Được, ta cùng nàng .” Sở Lăng Yên cười tiếng, bá đạo nắm lấy tay nàng ra ngoài.

      cần!” Bộ Phi Ngữ trực tiếp cự tuyệt, muốn dùng lực tránh thoát tay của , lại bị nắm chặt đến nỗi dùng sức kéo mãi ra, nàng vừa giận vừa hờn , “ Sở Lăng Yên, mau thả tay ta ra!”.

      “Tiểu thư…” Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao chuẩn bị đến, lại bị Sở Lăng Yên ngăn lại, “Các ngươi cần theo, có Bản vương cùng là đủ rồi.”

      hành lang dài của đình viện, nha hoàn vận y phục màu xanh giơ ngón tay chỉ về phía xa , “Công chúa, người xem, đấy phải là vương gia sao?”

      Thần Tuyết Nhu theo hướng tay nàng nhìn lại, chỉ thấy Sở Lăng Yên nắm tay áo tím sải bước về hướng cửa ngoài mà , khóe miệng gương mặt tuấn mỹ khẽ giương cao, nụ cười nhàn nhạt tựa như gió xuân tháng ba, mà áo tím đó hình như có chút khó khăn, bị sít sao dắt lấy, hề đủ sức chống đỡ.

      Trong lòng Thần Tuyết Nhu trận đau đớn co rút lại, khuôn mặt tinh xảo đặc sắc trong nháy mắt trắng bệch .

      Xuyên qua đường cái, Bộ Phi Ngữ cơ hồ đường tới phủ Thừa tướng, mới vừa tới cửa, nàng liền bỏ tay Sở Lăng Yên ra, cũng quay đầu lại, người đường hướng vào bên trong cửa phủ mà đến, qua đường hành lang dài, vòng qua đài thủy, vào vườn hoa mộc phủ, bắt gặp nữ tử dung nhan đoan chính bận bịu lựa chọn thảo dược.

      “Mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ lên phía trước, dịu dàng kêu to.

      “Nhiên nhi, sao con lại tới đây?” An Cẩn Dung ngước mắt nhìn lại, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc liền khôi phục lại nét mặt bình thản.

      “Mẫu thân , để con giúp người.” Bộ Phi Ngữ rất tự nhiên cầm lấy thúng thuốc, bắt đầu loay hoay, tháng trước, nàng cùng Diệp Linh Lung học về dược thảo, cũng biết ít, giờ có thể nhận biết được nhiều loại thảo dược rồi.

      cần đâu.” An Cẩn Dung , tươi cười rạng rỡ, “ Con có thể đến thăm mẫu thân, mẫu thân rất vui rồi.”

      “Thực xin lỗi, mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ có chút thẹn thùng cười cười, “Thời gian trước, gặp chút chuyện, cho nên con mới thể về đây sớm hơn thăm người.”

      sao, mẫu thân sao lại có thể tính toán với con đây?” An Cận Dung lôi kéo Bộ Phi Ngữ đến chỗ phía xa , “ Mau ngồi xuống, mẫu thân chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm mà con thích.”

      Bà phất phất tay, nha hoàn liền đem rất nhiều loại điểm tâm tới, bà nhìn Sở Lăng Yên nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh, nên thuận miệng , ‘Vương gia, cũng ngồi xuống ăn ít .”

      “Được.” Sở Lăng Yên cười tiếng, nâng bước đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ, ngồi sát bên nàng.

      “Nào, mau nếm thử xem!” An Cận Dung trong lòng tràn đầy vui vẻ, kéo lấy tay Bộ Phi Ngữ, “Mẫu thân cũng biết con khi nào đến, nên mỗi ngày đều cho người chuẩn bị ít.”

      Bộ Phi Ngữ nhìn bàn điểm tâm trước mắt, trong nháy mắt hốc mắt của nàng ướt át, hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên trận xúc động, từ nàng mất song thân, lâu rồi nàng chưa từng cảm nhận qua tình thương của người thương, mặc dù sư phụ đối với nàng rất tốt, nhưng tổng thể vẫn rất nghiêm khắc, chưa từng cùng nàng thân thiết như vậy.

      Nàng cầm lấy miếng bánh hoa lê cao bỏ vào trong miệng, vừa cắn vào miệng tan, lại mang theo hương hoa lê nhàn nhạt, khẽ mỉm cười , “Ăn ngon , cám ơn mẫu thân.”

      “Thích là tốt rồi!” An Cận Dung hết sức hài lòng gật gật đầu.

      “Mẫu thân, thân thể của người, tốt hơn chút nào ?” Bộ Phi Ngữ ân cần hỏi.

      “Đều là bệnh cũ tật xấu, có gì đáng ngại.” An Cận Dung ôn nhu cười tiếng, cầm lấy khăn lụa, tỉ mỉ lau mảnh vụn điểm tâm khóe miệng của nàng.

      Hai người vừa ăn vừa tán ngẫu chuyện nhà, ánh mắt trời ấm áp dịu dàng chiếu vào bên trong tiểu viện, khung cảnh hài hòa mà ấm áp. Sở Lăng Yên nãy giờ chỉ lẳng lặng bên nghe hai người chuyện, khuôn mặt tuấn mỹ thủy chung chỉ thản nhiên mỉm cười.

      Thời gian như thoi đưa, đảo mắt, trời ngả về chiều, An Cẩn Dung tự mình đưa hai người Sở Lăng Yên và Bộ Phi Ngữ ra cửa.

      “Mẫu thân, Nhiên nhi muốn trở về, chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ lưu luyến chịu rời khỏi tay của An Cận Dung, dung nhan xinh đẹp tựa như nụ hoa mới hé chờ nở rộ, nhìn rất là đáng , động lòng người.
      Sở Lăng Yên tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, cũng lời nào, tựa hồ biết ý đồ của nàng, đôi mắt thâm thúy mang theo tia vui vẻ nhàng.

      An Cận Dung liếc nhìn Sở Lăng Yên, có chút lúng túng , “Nha đầu ngốc, lập gia đình, còn làm nũng như vậy, mau cùng Tuyên vương trở về .”

      “Phu nhân, khả bảo trọng.” Sở Lăng Yên mỉm cười, lại nhìn bộ mặt cam lòng của Bộ Phi Ngữ, rảnh rang , “Vương phi, chúng ta thôi.”

      “Mẫu thân, vậy lần sau con về thăm người.” Bộ Phi Ngữ vẻ mặt uể oải, nàng vốn muốn mượn cớ nương nhờ Mộc phủ, để cần phải ngày ngày đối mặt với tên vô lại kia, nhưng ngờ.

      “Được, sắc trời còn sớm nữa, mau trở về !” An Cận Dung lại lần nữa dịu dàng thúc giục nàng.

      “Mẫu thân, người nhất định phải chú ý thân thể của mình a!” Bộ Phi Ngữ lưu luyến quay đầu lại .

      An Cận Dung nhìn bóng dáng xa của hai người, lắc đầu khẽ thở dài tiếng, xoay người trở vào.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆,Chương 38: Lưỡi rắn (giống tim đèn) tử

      Tình vạn lí, mây trắng đầy trời, gió lướt qua, khí trong lành nhàn nhạt phiêu dã dưới giàn hoa Tử Đằng.

      “Vương phi tỷ tỷ.” thanh êm ái truyền đến.

      Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy nữ tử váy trắng hướng về phía nàng, mày liễu dài , đôi mắt thu thủy kiều, khuôn mặt tinh xảo đặc sắc nhưng có vài phần tái nhợt.

      Bộ Phi Ngữ hơi ngẩn ra, thả quyển sách trong tay xuống, đứng dậy , “Ngọc nhị công chúa.”

      “Vương phi tỷ tỷ, gọi ta là Tuyết Nhu được rồi.” Thần Tuyết Nhu nhàng cười tiếng, đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ ngồi xuống.

      “Được.” Bộ Phi Ngữ hơi nghi ngờ nhìn nàng, “ Ngươi đến tìm ta có việc gì sao?”

      Thần Tuyết Nhu mỉm cười , “Tuyết Nhu gả vào vương phủ nhiều ngày, nhưng cũng chưa từng tới đây bái kiến tỷ tỷ, là thất lễ.”

      vấn đề gì cả.” Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, “Ta quan tâm những thứ lễ nghi này.”

      hề nghĩ tới, Tử Hoa Đằng hôm nay lại nở đẹp như thế.” Thần Tuyết Nhu đột nhiên dứng dậy đến giàn hoa, hơi ngửa đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve nhụy hoa màu tím nhàn nhạt, hiểu vì sao giọng lại mang theo đau thương khó hiểu, “mẫu phi của Lăng Yên thập phần thích Hoa Tử Đằng, hoa này là chính tay người tự trồng, người hy vọng ta mỗi này đều có thể nghe được mùi hương của loài hoa này, chỉ tiếc…”

      Bộ Phi Ngữ nghe vậy cũng chỉ cười nhạt tiếng, khóe miệng mang theo tia khổ sở khó tả, ra những cành Hoa tử đằng này đều là do mẫu phi của này mà trồng, chắc hẳn mẫu phi của rất mực thương nàng ấy , vậy mà bây giờ nàng lại ở tại nơi này, vậy có tính là nàng là tu hú chiếm tổ chim khách ?

      Thần Tuyết Nhu quay trở lại ngồi cạnh bên Bộ Phi Ngữ, khẽ mỉm cười, thay đổi đề tài , “ sớm nghe , tỷ tỷ chỉ là cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, mà ngay cả y thuật cũng thập phần tuyệt vời. Từ năm năm trước, Tuyết Nhu trúng độc, thân thể được tốt lắm, mỗi ngày đều phải uống thuốcm biết tỷ tỷ có thể thay Tuyết Nhu bắt mạch chút, xem thử có thứ thuốc nào có thể giải trừ độc tố ?”

      "Sao…?’ Bộ Phi Nghữ nghe vậy liền kinh ngạc, mặc dù trong khoảng thời gian này nàng cũng đọc ít sách thuốc, nhưng mà nàng cũng thể nắm chắc là có thể thay người bắt mạch xem bệnh hay nữa.

      Lúc này Thần Tuyết Nhu đưa cổ tay ra, có chút khó hiểu nhìn phản ứng của Bộ Phi Ngữ. “Tỷ tỷ sao vậy, tỷ tỷ muốn sao?”

      phải.” Bộ Phi Ngữ rũ mắt cuống quít, nàng làm sao biết được Thần Tuyết Nhu là trúng phải độc gì, cho dù muốn bậy cũng được, trong lúc nhất thời nàng có chút khẩn trương bàn tay thấm đầy mồ hôi.

      Bỗng nhiên nha hoàn vận lục y hồng hộc chạy vào, “Công chúa, ta tìm người rất lâu!”

      Thần Tuyết Nhu nghi ngờ quay đầu lại, “Vân Nhi, sao ngươi lại chạy tới đây?”

      “Công chúa, người nên uống thuốc.” Nha hoàn lục y nhắc nhở.

      “À, ra là tìm ta vì chuyện này sao?!” Thần Tuyết Nhu đứng người lên, thẹn thùng cười cười, “Vương phi tỷ tỷ, Tuyết Nhu cáo từ trước.”

      “Uhm.” Bộ Phi Ngữ ước gì nàng ấy có thể nhanh chóng rời khỏi đây, vừa mới nghe được liền thở phào cái, nhưng may Thần Tuyết Nhu như tơ liễu té ngã xuống trước mặt nàng.

      “Công chúa!” Lục y nha hoàn kinh hách hô to, tay chân luống cuống chạy đến bên cạnh Thần Tuyết Nhu.

      Bộ Phi Ngữ vội vàng lên phía trước, liền nhanh chóng , “Ngươi nhanh mau gọi Bạch Vân Phi đến.”

      “Tuân!” Nha hoàn y lục gật đầu đáp ứng, vội vàng liền rời .

      Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung cơ bản đứng ở phía xa, liền chạy nhanh đến phía trước, giúp Bộ Phi Ngữ đỡ Thần Tuyết Nhu vào phòng.

      giường, Thần Tuyết Nhu mi tâm khóa chặt lại, cái trán lấm tấm những giọt mồ hôi tròn to lành lạnh, song mắt vẫn nhắm chặt, toàn thân lẩy bẩy run lên, trong miệng ngừng lầm bầm, “Lạnh quá…lạnh quá…”

      “Linh Lung, sao rồi?” Bộ Phi Ngữ có chút biết phải làm như thế nào, nàng ngờ rằng Thần Tuyết Nhu phát bệnh lại thống khổ như vậy.

      “Tiểu thư, mạch nàng rất kỳ quái, ta cũng biết xảy ra chuyện gì.” Diệp Linh Lung bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng chỉ là theo tiểu thư học ít món nghề, những loại bệnh có thể ứng phó, nhưng các bệnh phức tạp hầu như thể bắt mạch ra được.

      “Tuyết Nhu!” Sở Lăng Yên cùng Bạch Vân Phi vội vàng vào.

      Thần Tuyết Nhu nghe đến thanh , liền gấp rút mở mắt ra, nắm chặt tay Sở Lăng Yên, thống khổ , “Lăng Yên, ta lạnh quá… khó chịu…Ôm ta chút được ?”

      “Được.” Sở Lăng Yên ôn nhu đáp, lên phía trước dìu nàng ôm vào trong ngực.

      Bạch Vân Phi từ trong ống tay rút ra sợi dây tơ màu đỏ, sợi tơ liền nhàng quấn lấy cổ tay của Thần Tuyết Nhu, trầm ngâm lát, liền nhìn về phía Sở Lăng Yên , “Thuốc dùng trước kia mất công hiệu, xem ra phải đổi phương thuốc mới, ngươi trước tiên tránh qua bên, để ta lập tức thi châm cho nàng, tạm thời áp chế độc tố hành hạ trong cơ thể.”

      “Được.” Sở Lăng Yên mới vừa chuẩn bị đứng dậy, dự định lui sang bên, bị Thần Tuyết Nhu nắm chặt tay buông , “Lăng Yên, đừng !”

      “Được, ta .” Sở Lăng Yên chỉ có thể ngồi trở lại bên giường, lần lượt từng chút trấn an nàng, “Đừng sợ, ta ở đây rồi, ta đâu hết.”

      Bộ Phi Ngữ lẳng lặng bên đứng nhìn, trong lòng biết có bao nhiêu tư vị, mặc dù nàng rất đồng tình với Thần Tuyết Nhu, nhưng nhìn thấy Sở Lăng Yên ôm khác trước mặt nàng, trong lòng rất dễ chịu, đành phải xoay người, lặng lẽ ra ngoài, bóng dáng mảnh mai mang theo vài phần đơn.

      Trong phòng, thỉnh thoảng liền truyền đến thanh ngâm thống khổ của nữ tử đó, Bộ Phi Ngữ mình ngơ ngác ngồi ở trong sân, tâm tư có chút phiền muộn ý loạn, tiện tay hái xuống đóa Hoa Tử Đằng, trong lòng yên, đem cánh hoa từng mảnh giật xuống, biết qua bao lâu, bên chân nàng phủ đầy cánh hoa màu tím đất, Bạch Vân Phi vai vác hòm thuốc từ trong phòng ra, Bộ Phi Ngữ nhìn thấy liền đứng dậy kêu to, “Bạch Vân Phi, chờ chút!”

      “Hửm?” Bạch Vân Phi dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng, “Vương phi, tìm ta có việc sao?”

      Bộ Phi Ngữ giả vờ tùy ý , “Ta muốn hỏi chút về bệnh tình của Ngọc Nhị công chúa, rốt cuộc nàng trúng độc gì?”

      Bạch Vân Phi đảo mắt cái, ngắn gọn đáp, “Lưỡi rắn(giống tim đèn) tử.”

      “Lưỡi rắn (giống tim đèn) tử?” Bộ Phi Ngữ hơi hơi nhíu mày, gần đây sách thuốc cũng xem qua ít, lại chưa từng nhìn thấy có quyển sách nào về căn bệnh kì lạ này, nàng thử dò xét hỏi, “Đây là kỳ độc gì, chẳng lẽ có thuốc nào chữa được sao?”

      Bạch Vân Phi lặng yên hồi, cúi đầu xuống, biết tính toán gì, ngay tại thời điểm Bộ Phi Ngữ còn cho rằng có ý định trả lời nàng, đột nhiên mở miệng , “Người chế ra loại độc này chính là đệ nhất thiên hạ độc y, là Bộ Thương Vân của Bộ Vân trang chủ. Mười lăm năm trước, biết vì sao toàn Bộ Vân Trang liền bị cháy, trong đêm, ai sống sót, độc này cũng có ai có thể tìm ra biện pháp chữa trị rồi.”

      “Bộ Thương Vân…” Bộ Phi Ngữ trong lòng run lên cái, mỹ mâu trong suốt thoáng lên nét kỳ dị, là cha nàng chế ra loại độc dược này sao?!

      Bạch Vân Phi chú ý tới phản ứng của Bộ Phi Ngữ có chút kỳ quái, liền hỏi, “Vương phi, người làm sao vậy?”

      Bộ Phi Ngữ phục hồi tinh thần lại, nhàng lắc đầu, giữa lông mày hình như bất giác có chút giật mình, “ có gì.”

      “Người cảm thấy kỳ lạ, cũng là rất bình thường.” Bạch Vân Phi ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Bộ Phi Ngữ, giọng có vẻ đếm xỉa tới, giống như là chuyện tán gẫu bình thường, “Độc dược của Bộ Thương Vân dù sao cũng truyền cho bên ngoài, giang hồ từng có rất nhiều môn phái đến Bộ Vân Trang hỏi xin thuốc, cuối cùng đều công mà lui, người này là kỳ nhân, mục đích ông ta muốn nghiên cứu độc dược này cũng chỉ có , đó chính đấu cùng sư huynh đồng môn của ông ta, có thể hai người cả đời đều cùng nhau tranh đấu.”

      Bộ Phi Ngữ vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó dường như phát được gì, đột nhiên mỹ mâu híp lại, hỏi câu, “Bạch Vân Phi, ngươi thân y thuật khó lường, vậy ngươi là người phương nào, sư phụ ngươi là ai, có thể ta biết hay ?”

      Bạch Vân Phi ánh mắt ám trầm, lờ mờ thoáng phát ra có vài phần đúng, cũng rất mau lẹ che , giọng có chút giễu cợt, “ Nghe y thuật của vương phi rất cao minh, giờ người như thế nào lại muốn nhập môn sư phụ ta? Đáng tiếc, người có cơ hội rồi, lão nhân gia, ông ta nhiều năm trước sớm về cõi tiên.”

      Ngay sau đó, đợi Bộ Phi Ngữ phản ứng, Bạch Vân Phi liền vác túi thuốc xoay người rời .

      Bộ Phi Ngữ nhìn xem bóng lưng rời , trong lòng lâu vẫn thể nào bình tĩnh lại, cha nàng mười mấy năm trước cũng qua đời, theo lý thuyết mà , đời nhất định xuất loại độc đó nữa, có thể vào năm năm trước Thần Tuyết Nhu trúng động đồng dạng chính là cha nàng cũng chưa từng chết trong trận lửa lớn kia, cha nhất định còn sống cõi đời này, ý nghĩ ngày càng mãnh liệt, khiến Bộ Phi Ngữ tự chủ được mà dấy lên vẻ chờ mong.

      “Vương phi tỷ tỷ, lần này đa tạ tỷ.” Thần Tuyết Nhu chẳng biết lúc nào chạy tới trước mặt nàng, sắc mặt vẫn như cũ thập phần tái nhợt.

      “Hửm?” Bộ Phi Ngữ có chút sững sốt, hồi phục lại tinh thần, cười xấu hổ , “Công chúa cần phải cám ơn ta, kỳ ta có làm gì cả.”

      Thần Tuyết Nhu nhìn nam tử bên cạnh ôn nhu cười , mặt tái nhợt có chút ửng đỏ, nhàng , “Lăng Yên, đưa muội trở về Tuyết các được ?”

      “Uhm.” Sở Lăng Yên gật đầu, trước khi còn liếc qua Bộ Phi Ngữ, phát nàng có chút mất hồn vía, lại thấy mặt đất lấp đầy những cánh hoa tử đằng bị nàng tàn phá, biết nghĩ đến điều gì, mắt xẹt qua tia vui vẻ chậm rãi nổi lên.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 39: Lại dò xét Giả phủ
      Bầu trời màu lam, nhiễm hạt bụi nào, trong suốt lóng lánh, nhiều rặng mây trắng phản chiếu mặt hồ trong suốt, những con cá đủ màu đua nhau bơi lội, tăng thêm sắc thái, cảnh tượng nhìn đến hết sức tươi đẹp mà rực rỡ.

      Bộ Phi Ngữ mình quanh quẩn ở bên hồ, tay cầm nhành liễu buồn chán quét qua quét lại, nàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, tựa hồ đợi người nào đó.

      Xa xa, nam tử nhanh nhẹn đến, trong tay cầm răng ngà quạt xếp, thân vận áo trắng như tuyết, tóc đen được buộc lên bằng ngọc quan, đôi hắc tử đen thui giống như ngọc cổ ra tia sáng mê người, ôn nhuận như gió xuân đầu mùa lướt đến.

      “Cẩm Phong.” Bộ Phi Ngữ lên trước, gọi , nàng biết , mỗi ngày vào canh giờ này, Đoạn Cẩm phong cũng ghé Tuyên vương phủ, cho nên mới đặc biệt ngồi đây chờ đến.

      Đoạn Cẩm Phong dừng bước, quay đầu nhìn lại, hơi có chút ngoài ý muốn hỏi, “Nhiên nhi, sao nàng lại ở đây?”

      “Cẩm Phong, ta muốn hỏi huynh số việc.” Bộ Phi Ngữ bước nhanh đến trước mặt . Bộ dáng muốn hỏi lại thôi, đứng nhìn .

      “Nàng thử xem.” Đoạn Cẩm Phong cười nhạt tiếng, nụ cười tựa như ánh mặt trời của ngày xuân, ấm áp vào lòng người.

      “Ta muốn biết…” Bộ Phi Ngữ do dự chút, vẫn chưa chịu hỏi, liền , “Hàn Quý phi năm đó bị trúng độc, là ai hạ độc thủ?”

      “Việc này…” Đoạn Cẩm Phong thần sắc sững sờ, cúi đầu xuống, con ngươi đen lóe sáng rồi vụt tắt.

      Bộ Phi Ngữ có chút nôn nóng, liền kéo lại, hơi ngửa đầu, mỹ mâu trong suốt lộ ra vẻ chờ đợi, “Ta biết chuyện này là bí mật của triều đình thể tùy tiện ra, nhưng có thể chuyện này đối với ta có liên quan mật thiết, cho ta biết được ?”

      Rốc cục, Đoạn Cẩm Phong môi mỏng khẽ nhúc nhích, liền , “Là hoàng hậu.”

      “Hoàng hậu?” Bộ Phi Ngữ kinh ngạc hồi, mỹ mâu xẹt qua tia thần sắc phức tạp, hoàng hậu sao lại có loại độc dược đó? Chẳng lẽ phụ thân cùng người hoàng thất có mối quan hệ gì sao?

      Đoạn Cẩm Phong kỳ quái nhìn thoáng qua Phi Ngữ, chỉ thấy nàng cúi đầu, chau mày, giống như nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, nhịn được liền hỏi, “Nàng sao lại đột nhiên hỏi ta chuyện này?”

      có gì, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, cám ơn huynh.” Bộ Phi Ngữ lấy lại tinh thần, yên lòng cười cười, vội vàng cáo từ.

      ...

      Đêm xuống, hoàn toàn yên tĩnh, trăng sáng chậm rãi treo lên cao, bóng dáng màu đen nồng đậm trong bóng đêm, linh xảo xuyên qua, xoay người cái liền nhảy vào bên trong Giả phủ, nàng nhanh như mèo, dè dặt tránh thoát được người tuần tra trong phủ, vào biệt viện khác, nhún mũi chân, bay vào trong phòng, chuyển động phật tượng, bước nhanh vào mật thất.

      Trong mật thất, nàng lẳng lặng nhìn về hàng loạt giá sách trước mặt, đống bình thuốc, hốc mắt dần dần có chút ướt át, nàng biết những thứ này nhất định đều là của cha nàng, bởi vì ngày trước tuổi nàng từng nhìn qua thư phòng của cha mình, nàng từ từ về phía trước, dùng tay nhàng mơn trớn đống sách thuốc giá sách kia, phảng phất mặt sách còn lưu lại hương vị của cha nàng.

      Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến, trong bụng nàng cả kinh, thân phi lên giá sách cao cao kia.

      Trong ánh nến mờ tối, nam tử trung niên chậm rãi đến, thân trường bào màu xám, trán còn có vài nếp nhăn sâu, đến trước giá sách, mắt nhanh chóng tìm kiếm, từ giá sách rút ra quyển sách thuốc, sau đó xoay người ra khỏi mật thất.

      giá sách Bộ Phi Ngữ phi thân đáp xuống, bất động thanh sắc đuổi theo.

      Nam tử trung niên qua vài cái hành lanh, xuyên qua hoa viên, đến hòn giả sơn, sau đó nhàng chuyện động thạch bích. Trước mắt hòn non bộ liền chuyển động, lộ ra lối ở phía dưới, từ thềm đá xuống, đường thẳng vào bên trong, ra lại có mật thất khác, bên trong là những đèn đuốc sáng trưng, có mấy vị lão nhân bàn ngồi viết, mà nam tử trung niên kia tay cầm sách thuốc, vừa lật vừa xem, hướng về phía tủ lựa chọn thảo dược.

      Phụ thân ở đây sao? Bộ Phi Ngữ trong lòng dấy lên tia hi vọng, nàng cẩn thận đánh giá mỗi người trong mật thất, con mắt theo đó liền chuyện động, nhưng vẫn nhìn thấy gương mặt quen thuộc, mỹ mâu trong suốt có chút ảm đạm, cuối cùng giống như mất hi vọng, phụ thân chết rồi, làm sao mà còn tìm được, nàng lạnh lùng mở miệng , “ tay ngươi, sách thuốc này từ đâu mà có?”

      “Ngươi là ai?” Mấy tên lão nhân nhìn hắc y nhân ở trước mặt biết khi nào xuất , liền vạn phần hoảng sợ, muốn kêu lên.

      “Tất cả ai được lên tiếng, nếu …” Bộ Phi Ngữ cầm trong tay nắm kim châm, hướng về lão nhân phát , lão nhân liền hừ tiếng, ngay lập tức nằm sấp ở bàn, những lão nhân còn lại dám lời nào nữa.

      , những quyển sách này từ đâu mà có?” Bộ Phi Ngữ nhìn nam tử trung niên kia, lạnh lùng hỏi.

      “Ta…chỉ biết sách này là… do Bộ thương Vân lưu…lưu lại.” Nam tử trung niên run rẩy , vẻ mặt hoảng sợ, “Những thứ khác…Ta cái gì …cũng biết.”

      Bộ Phi Ngữ nhìn sơ qua nam tử trung niên, thấy dáng vẻ của cũng giống như là dối, ép cung hỏi thêm cũng có kết quả gì, nàng than tiếng, chỉ có thể xoay người rời khỏi mật thất.

      Phiá sau hòn sơn giả có hai nam tử lặng lẽ ra, lẳng lặng nhìn xem bóng dáng hắc sắc biến mất trong đêm tối.

      “Mật thất bí , để ả phát rồi.” Cổ lão nhân .

      “Đây là thả dây dài câu cá lớn, đương nhiên phải cho nàng ta biết số thứ.” Sở Lăng Nhiên nhàn nhạt ra, khóe miệng quyến rũ tia vui vẻ lãnh, “ ngờ, nàng ta lại có hứng thú với sách thuốc của Bộ Thương Vân như thế.”
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :