1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thay gả, trốn phi - Ảnh Như Mạt Hương (52) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 30: Hòa thân công chúa.
      Màn đêm buông xuống, sứ thần của Thần quốc đến chơi, hoàng cung Già quốc cử hành dạ tiệc, Sở Lăng Yên cùng Bộ Phi Ngữ mới vừa trở về Tuyên vương phủ, liền vội vã ngồi xe ngựa hướng về hoàng cung mà tiến đến.

      Trong đại điện, tiếng nhạc khẽ vang lên, ống tay áo của những vũ nữ bay phất phới, vô số cánh hoa kiều diễm tung bay đại điện, hương hoa thấm tận đáy lòng làm người ta mê say. Nữ tử lộ ra nụ cười như hoa, hướng bốn phía mỉm cười, trong cơn mưa hoa đầy trời, thiếu nữ áo trắng che mặt, như hoa lan trong cốc xuất , nữ tử váy trắng đảo đôi mắt xinh đẹp vòng, khi giơ cổ tay, ánh mắt khép hờ, khi tung vũ cánh áo, váy dài bồng bềnh bay trong gió.

      khúc vũ nhạc kết thúc, vũ nữ rối rít lặng yên tiếng động rút khỏi đại điện, chỉ độc lưu lại nữ tử váy trắng kia người đứng giữa đại điện.

      Sứ giả thần quốc đứng dậy đến bên cạnh nữ tử váy trắng, đối với vị đế vương an tọa ghế rồng cung kính khom lưng hành lễ, "Sở hoàng, lần này Thần quốc ta đặc biệt mang Ngọc Nhị công chúa ngàn dặm xa xôi đến Già quốc, là vì muốn thương lượng việc hòa thân, biết ý của Sở Hoàng như thế nào?"

      Sở Ngự Phong gật đầu cười , "Hôn phối hai nước, biên cảnh cũng có thể dừng lại giao chiến, để bá tánh thường dân phải chịu đựng nỗi khổ chiến loạn nữa, như thế quá tốt!"

      Nam Ngưng hoàng hậu mở miệng dò hỏi,"Dưới trướng hoàng thượng phần đông là hoàng tử, biết công chúa lựa chọn vị hoàng tử nào?"

      Nữ tử áo trắng xoay người đến bên của đại điện, nhàng bỏ khăn che mặt ra, nhìn vị nam tử trước mặt, đôi mắt kiều, thâm tình nhìn , "Người mà Ngọc nhị ngưỡng mộ lâu đó chính là Tuyên vương Sở Lăng Yên."

      Cơ bản Sở Lăng Yên có ý định để ý tới, nhưng khi ngẩng đầu ngước nhìn nữ tử váy trắng ấy, trong nháy mắt, đột nhiên giật mình, từ từ đứng người lên, đáy mắt lóe lên tia kinh sợ, "Tuyết Nhu…"

      Bộ Phi Ngữ ngồi ở bên, nhíu mày nhìn hai người bên cạnh, nhìn ánh mắt họ cùng giao nhau, biết nhất định quen biết nhiều năm rồi, trong tâm nàng mơ hồ có chút bất an, khỏi từ từ nắm chặt ống tay áo của mình.

      "Chỉ là…Tuyên vương cưới Mộc Yên Nhiên nữ hài tử của thừa tướng làm vương phi, Ngọc Nhị công chúa bằng chọn người khác tốt hơn." Hoàng hậu có chút khó khăn, ánh mắt rơi vào người Sở Lăng Nhiên.

      "Ngọc Nhị nguyện chỉ gả cho Tuyên vương, làm trắc phi cũng tốt." Nữ tử áo trắng từng câu từng chữ ra, ánh mắt thủy chung đầy thâm tình nhìn chăm chú vào tử y nam tử trước mắt mình, phảng phất thế gian này cũng chỉ có mà thôi.

      Lời vừa ra, đại điện đều hồi thổn thức, công chúa của nước lại cam tâm tình nguyện gả cho Tuyên vương chỉ cầu làm trắc phi, lại cũng quyền thế, chỉ là vương gia nhàn tản, khiến mọi người quá đỗi kinh ngạc.

      "Tốt, vậy trẫm ban Ngọc nhị công chúa tứ hôn cho Tuyên vương, ngày mai lập tức cử hành hôn lễ!" Sở Ngự Phong lớn tiếng tuyên bố, từng câu từng chữ như kim châm đâm thẳng vào trong tai của Bộ Phi Ngữ.

      Đột nhiên, thân hình nữ tử váy trắng nghiêng về phía trước, mảnh mai tơ liễu ngã té xuống đất.

      "Tuyết Nhu!" Sở Lăng Yên cảm thấy cả kinh, đưa tay đem nữ tử áo trắng ôm vào trong ngực, ôm nàng chạy vội về hướng bên ngoài của đại điện.

      nam tử áo trắng cũng ngước mắt nhìn về nử tử váy trắng kia, khuôn mặt ôn tồn tao nhã đột nhiên thay đổi sắc, lại là nàng ấy!

      "Mau truyền ngự y!" Sở Ngự Phong truyền lệnh , bước nhanh xuống thềm đá, theo ra cổng.

      Hoàng hậu nhìn thấy mọi người trong điện châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên làm thế nào, bèn khoát tay áo , "Tất cả mọi người giải tán ." xong cũng vội vội vàng vàng ra khỏi đại điện.

      Bộ Phi Ngữ từ từ đứng người lên, giật mình đứng yên tại chỗ như tượng gỗ, cũng nhúc nhích, mỹ mâu trong suốt xuất tầng hơi nước, nàng ngờ, mới khắc vừa nãy nam tử ấy còn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, vậy mà khắc sau trước mặt nàng lại ôm khác chạy bay rời , bỏ mặc nàng ở chỗ này, thậm chí cũng từng nhìn xem nàng cái rời khỏi.

      Nàng đột nhiên khẽ cười tiếng, khóe miệng mang theo nỗi khổ khó tả, từng bước khó khăn rời khỏi đại điện.

      "Chủ tử muốn đâu?" Hoa Mộng Dao nhìn thấy thần sắc của Bộ Phi Ngữ có chút dị thường, khỏi có chút bận tâm, chuẩn bị cất bước theo sau.

      "Mộng Dao, ta muốn mình yên tĩnh chút." Bộ Phi Ngữ , câu phảng phất như tiêu hao hết tất cả khí lực của nàng.

      Trong đại điện, nam tử áo trắng đứng dậy lặng lẽ theo ra ngoài.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 31: Bí mật hoa Tử Đằng.

      Đêm lạnh như nước, vòng trăng tàn đơn linh linh mờ ảo treo màn trời đen nhánh, xuyên thấu qua tầng mây dầy, đem ánh trăng tái nhợt rơi vãi cung tường, mang đến đêm yên tĩnh sâu lắng dài.

      Tường đỏ ngói xanh, Bộ Phi Ngữ thân mình cúi đầu bước , ngẫu nhiên ngọn gió đêm tập kích thổi qua, vung lên vài sợi tóc, bên môi nàng mập mờ dây dưa, có thể nàng cũng để tâm đến.

      Ở phía sau, bạch y nam tử theo sát từ xa, lẳng lặng nhìn qua bóng dáng màu tím nhạt ấy, mi tâm nhíu chặt, đôi mắt đen láy mê người lộ ra tia lo lắng.

      Gió đêm mang lấy tia lạnh thổi qua, mang đến hương hoa nhàn nhạt , Bộ Phi Ngữ dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại, ra trong lúc vô tình, những mảnh hoa tử đằng rơi xuống dưới đất, lầu các hoa lệ, nước ao trong suốt, lục bình đầy đất, hoa viên đầy Hoa tử đằng lẳng lặng nở rộ, nơi này vẫn như cũ, như tiên cảnh bồng lại, hoàng cung xanh vàng rực rỡ này có chút gì đó nàng thể hòa nhập được.

      Nàng nhón chân lên, tay nhàng hái xuống đóa Hoa Tử Đằng, thả vào lòng bàn tay, đứng lặng lẽ xuất thần nhìn đóa hoa rất lâu.

      "Hoa viên đầy Hoa Tử Đằng này là do chính hoàng thượng vì Lăng Yên mẫu phi tự mình trồng." Đoạn Cẩm Phong tay cầm quạt xếp răng ngà, bước chân đạp ánh trăng mà tới, gương mặt như ngọc thoáng ra nụ cười tươi như gió xuân với nàng.

      "Vậy nhất định là chuyện tình rất đẹp rồi." Bộ Phi Ngữ cũng quay đầu về, chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn Hoa tử Đằng, trong mắt cũng có nửa điểm kinh ngạc, nàng nhất nhất luôn biết ở sau lưng nàng từ lâu.

      "Đáng tiếc, nó lại có kết cục hoàn mỹ." Đoạn Cẩm Phong nhàng thở dài,"Hàn quý phi vào năm năm trước chết, nàng cũng phải là vì bệnh nặng mà chết như lời đồn đại bên ngoài, mà là bị người độc hết. Trong lúc vô tình Lăng Yên biết được Hoàng thượng vì người bỏ độc hại chết mẫu phi ngài, từ lúc đó trở , quan hệ giữa hoàng thượng và hoàn toàn trở nên quyết liệt."

      "Khó trách, vì sao lần trước vào ngày sinh thần của hoàng thượng lại ngồi đó mà chịu hợp tác, cố ý để hoàng thượng khó xử như vậy." Bộ Phi Ngữ do dự chút, vẫn mở miệng hỏi, " và Ngọc Nhị công chúa có lẽ sớm biết nhau, có phải ?"

      Đoạn Cẩm Phong cúi đầu mỉm cười, tựa hồ biết nàng hỏi đến chuyện này, "Tuyết Nhu là do Hàn quý phi trong lần dâng hương miếu, đường cứu về, lúc đó nàng ấy cũng chỉ có ba tuổi, hai người từ lớn lên cùng nhau, năm năm trước Hoàng thượng còn nghĩ tứ hôn cho nàng ấy làm vương phi của Lăng Yên."

      " ra là vậy, khó trách lại khẩn trương với nàng như thế, nàng vậy mà từng là vương phi của ." Bộ Phi Ngữ suy nghĩ điều gì đó, lẩm bẩm, "Vậy vì sao ngày đó nàng ấy lại thành thân với ?"

      Đoạn Cẩm Phong khổ sở đáp, "Bởi vì ngay ngày thành thân, Hàn quý phi mất."

      Bộ Phi Ngữ kinh ngạc truy vấn, "Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

      "Đêm hôm đó, Tuyết Nhu vì cứu Hàn quý phi, nên cũng trúng độc hôn mê bất tỉnh, trùng hợp là sứ thần của Thần quốc ở đó, nên liền phát ra Tuyết Nhu chính là công chúa mất tích mà bọn họ tốn bao nhiêu công sức tìm. Ngay ngày hôm đó, mang nàng ấy trở về, từ đó cũng có nửa điểm tin tức nào về nàng ấy nữa." Đoạn Cẩm Phong than tiếng, "Năm năm, nghĩ tới, nàng ấy lại còn sống, lại mang thân phận công chúa hòa thân quay trở lại đây."

      "Có lẽ ông trời cảm thấy bọn họ duyên phận chưa dứt a." Bộ Phi Ngữ lộ vẻ sầu thảm cười tiếng, giọng lại mang theo tia thất lạc khó nén, kia chỉ là thanh mai trúc mã của mà còn là người từng vì mẫu phi của tiếc sinh mệnh của bản thân, với lại vừa rồi, nàng tận mắt nhìn thấy đại điện ôm nàng ấy chạy như bay rời , chắc hẳn lúc đó vô cùng khẩn trương lo lắng cho nàng ấy a. Bây giờ nàng ấy trở về, toàn tâm toàn ý muốn gả cho , có lẽ bản thân nàng cũng trở thành người dư thừa rồi.

      Bắt gặp bộ dáng ưu sầu của Bộ Phi Ngữ vào lúc này giống vẻ tiêu sái tự tin mà trước kia gặp ở vương phủ, khiến kìm lòng được mà hỏi, "Nàng…rất để ý đến sao?"

      Bộ Phi Ngữ rủ mắt, tự giễu , "Ta để ý sao chứ, người mà để ý cũng đâu phải là ta."

      Trong nháy mắt Đoạn Cẩm Phong trầm mặc hẳn , những lời này tựa hồ có thể cảm giác được nàng phải là cho nghe.

      "Đoàn công tử, ta cần phải trở về." Bộ Phi xoay người, hướng phía xa xa mà đến.

      "Ta đưa nàng về." Đoạn Cẩm Phong lẳng lặng đứng bên cạnh nàng, trong nội tâm lại mang theo tia ngọt ngào nho , kể từ lần từ biệt ở rừng trúc kia, luôn thường ảo tưởng có thể nhìn thấy nàng lần nữa, nhưng khi gặp lại nàng là lúc nàng trở thành vương phi của Tuyên vương, vận mệnh trêu đùa , khiến khỏi cay đắng trong lòng.

      chiếc xe ngựa từ đằng xa chạy đến, dừng lại ở trước cửa Tuyên vương phủ, Sở Lăng Yên trong ngực ôm nữ tử từ xe ngựa chạy xuống, vội vàng hướng Tuyên vương phủ chạy như bay vào bên trong, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ lo lắng, theo phía sau là thân trường bào màu đen Bạch Vân Phi, thoạt nhìn hình như đồng dạng phong trần mệt mỏi, hẳn là tạm thời liền bị gọi tới.

      Bộ Phi Ngữ sắc mặt bình tình nhìn mọi thứ trước mắt, trong lòng đau đớn giống như bị ai xé rách, ra ngay từ lúc đầu nàng lầm tưởng hạnh phúc chỉ trong ngang tấc, nhưng xác thực hạnh phúc là thứ xa vời thể nào chạm tay vào được nó.

      Nàng khẽ mỉm cười, thanh trầm thấp cơ hồ mang cả nước mắt hòa vào trong đó, "Đoàn công tử, cám ơn ngài đưa ta trở về." Xoay người giống như là dùng hết tất cả khí lực, mệt mỏi hướng về bên trong Tuyên vương phủ mà đến.
      Đoạn Cẩm Phong nhíu mày nhìn về bóng dáng màu tím mảnh mai từng bước vào trong, nội tâm xẹt qua tia đau đớn, "Tại sao hết lần này đến lần khác đều là nàng, tại sao chứ?"

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 32: Ra cửa giải sầu.

      Bộ Phi Ngữ trong lòng yên về Lung Nguyệt Các, nhàng đẩy cửa vào, liếc mắt nhìn thấy Hoa Mộng Dao gục đầu xuống bàn ngủ thiếp , nàng khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, đến cạnh bên, cầm lấy áo choàng, dè dặt giúp nàng đắp lên.

      "Chủ tử, người về rồi!". Hoa Mộng Dao nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu nhìn đến, hai tròng mắt linh động lộ vẻ mừng rỡ.

      "Tại sao lại về phòng ngủ? Ngươi như vậy dễ bị cảm lạnh." Bộ Phi Ngữ nhàng cười tiếng, trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng biết Hoa Mộng Dao ở đây là vì đợi nàng.

      "Chủ tử, người sao chớ?" Hoa Mộng Dao lo lắng đứng dậy, tinh tế quan sát Bộ Phi Ngữ, tha bất kỳ điểm nào vẻ mặt của nàng.

      "Ta có thể xảy ra chuyện gì sao?" Bộ Phi Ngữ mặt cho là đúng cười cười.

      "Chử tử, người đừng nghĩ rằng mỗi ngày ta đều tùy tiện, để ý đến người, kỳ ta nhìn thấy rất a, người phải thích Tuyên vương rồi sao?" Hoa Mộng Dao đầu mày hơi nhíu lại, mặt còn mang vẻ nghiêm túc, "Người cần phải nhớ chuyện của Tiêu Tử Mạc ba năm về trước a, nàng ấy bởi vì người trong hoàng thất mà bị cung chủ phế bỏ võ công, trục xuất khỏi Ám cung, trọn đời cũng trở về được, bây giờ chúng ta còn trưa tung tích của nàng ấy nữa a."

      Bộ Phi Ngữ trầm mặc, nàng đương nhiên quên, nàng còn chưa từng nhìn thấy sư phụ thịnh nộ đến như vậy, lúc ấy nàng ở trước cửa quỳ gối trước mặt sư phụ, thay Tiêu Tử Mạch cầu tình, chẳng những sư phụ đoái hoài đến nàng, thậm chí còn bắt phạt nàng quỳ trong phòng tối, bế môn được xuất cổng gần cả tháng trời.

      "Chủ tử, ta rất sợ người ngày nào đó cũng giống như vậy a." Khuôn mặt thanh tú của Hoa Mộng Dao tràn đầy vẻ lo lắng, thanh khẽ run lại mang theo tia nghẹn ngào,"Ta mỗi ngày đều lo lắng người bị cung chủ phát , ta rất sợ, rất sợ."

      "Mộng Dao, ta…" Bộ Phi Ngữ nhíu mày nhìn trước mắt mình, này lúc nào cũng đều vô tư vô lo hi hi haha suốt ngày, ngờ rằng mỗi ngày đều luôn vì nàng mà lo lắng sợ hãi, nàng quả có chút đành lòng, hàng mi buông xuống, cười tiếng, thanh cố ý tỏ vẻ bất mãn ra, "Ta làm sao có thể thích ! Nha đầu ngươin ha, sớm quên kế hoạch của chúng ta rồi sao? Nếu như thực tại lấy được, vậy hưu thư kia cũng cần nữa, chúng ta trực tiếp rời khỏi!"

      " sao?!" Hoa Mộng Dao hai mắt tỏa sáng, thở phào nhõm, gương mặt thanh tú xuất tia mơ ước, mặt mày hớn hở ,"Kỳ ta mỗi ngày đều thu dọn hành lý, nghĩ rằng chúng ta có thể bất cứ lúc nào cũng rời , đến lúc đó, chúng ta liền có thể ngao du sơn thủy tự do tự tại rồi a!"

      "Nha đầu ngươi nha, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ muốn du ngoạn! Sắc trời còn sớm nữa, mau ngủ !" Bộ Phi Ngữ cười cười đẩy Hoa Mộng Dao ra ngoài cửa.

      "Chủ tử, người cũng mau ngủ sớm chút a!" Hoa mộng Dao vẫn quên quay đầu nhìn nàng cái.

      Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mình nàng, khẽ thở dài cái, đơn đến phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn về hướng của Thanh Thu Các, "Chỉ sợ cả đêm nay cũng ở bên cạnh nữ tử kia." Trong lòng nàng hồi phiền muộn, đến trước bàn trang điểm, cởi bỏ lớp dịch dung, thay y phục dạ hành, bịt kín khăn che mặt, ăn vào giải dược, nhảy ra cửa sổ bên ngoài, thân nhanh nhẹn phi lên nóc nhà.

      Nàng thi triển khinh công, ở đầu đường của Già đều lãng đãng bay qua, gió đêm từ từ thổi đến, đem phiền muộn trong lòng nàng cởi bỏ.

      Nàng đột nhiên nhìn lại ở trước cửa Giả phủ, nhớ tới hôm nàng phát ra cái quyển sách thuốc ở trong mật thất kia, nàng có chút do dự, rũ mắt xuống, phi thân nhảy vào.

      Nàng linh xảo tránh thoát được nhóm tuần tra trong phủ, thuận lợi vào trong biệt viện, tay cầm hai nắm kim châm, hướng về huyệt ngủ của thủ vệ mà bắnt ới, nhún mũi chân, bay vào trong phòng, dè dặt đóng cửa lại, mượn ánh trăng chiếu vào cửa sổ, tìm ra tượng phật để mở mật thất kia, dùng sức chuyện động, tủ bát chậm rãi mở ra, lộ ra gian mất thất bên trong.

      Nàng nhanh bước vào, đến tủ sách phía trước, tìm kiếm từng quyển, lật từng trang sách, nhưng vẫn thể tìm thấy được quyển sách thuốc có những nét vẽ xấu kia.

      "Kỳ lạ, lần trước ràng trông thấy để ở đây mà, tại sao lại tìm thấy." Vốn muốn tìm quyển sách đó về để lưu lại, nhưng lại tìm được, Bộ Phi Ngữ than tiếng, sau đó ra ngoài nhảy lên nóc nhà, rời khỏi Giả phủ.

      "Mau theo!" Sở Lăng Nhiên bất động thanh sắc từ trong chỗ tối của mật thất ra, "Người này khinh công rất lợi hại, cẩn thận chút, đừng để bị phát !".

      "Tuân" nam tử áo đen xoay người rời , như làn khói mờ ảo tiếng động bay ra khỏi Giả phủ.

      "Quả nhiên là đến đây kiếm thứ này!" Sở Lăng Nhiên cười lạnh lật từng trang sách cầm tay, đó toàn những nét xấu. Đây là quyển sách mà Ám Cung lần trước xông vào mật thất làm rơi xuống đất. Lúc vào phát ra nó.
      .....

      Trăng treo cao lên cành liễu, ánh trăng lành lạnh sáng tỏ khuynh tả cả căn phòng. giường nữ tử váy trắng vẫn hôn mê bất tỉnh, dung nhan tinh sảo đặc sắc tái nhợt còn tia huyết sắc, cổ tay trắng nõn còn gắn sợi dây màu đỏ bắt mắt.

      "Chuyện năm đó còn lưu lại lưỡi rắn tử (giống như tim đèn)." Bạch Vân Phi thu hồi kim châm cắm ở huyệt đạo của nữ tử ấy,"Nhất định là nàng mỗi ngày phải dùng dược vật đặc thù để khống chế độc tố, để kéo dài sinh mạnh, nếu , chết là đều thể nghi ngờ."

      "Ngươi sao…" Sở Lăng Yên nhìn về gương mặt tái nhợt ở giường, lo lắng , "Bằng y thuật của ngươi cũng có cách nào để giải độc hoàn toàn sao?"

      " còn cách nào cả." Bạch Vân Phi vuốt hai tay của mình, "Đây chính là lưỡi rắn tử được xưng là tam đại kỳ độc nhất trong thiên hạ, năm đó ngay cả sư phụ của ta cũng đều bó tay toàn tập. Nhìn nàng bây giờ, có lẽ lúc trước có sử dụng kỳ trân dị thuốc gì đó, mới sống sót được, nhưng hôm nay, ta cũng chỉ có thể giúp nàng sống thêm vài năm nữa, còn lại thứ khác ta cũng bất lực rồi."

      Sở Lăng Yên nhắm mắt lại, giữ chặt đốt ngón tay mình, tựa hồ nhớ tới loại chuyện gì đó rất thống khổ, im lặng hồi lâu mới hỏi, "Vậy ngươi có thể cho ta biết nàng còn có thể sống thêm mấy năm nữa?"

      Bạch Vân Phi quơ quơ ba ngón tay, lại thêm, "Ta phải nhắc nhở ngươi câu, người mà trúng loại độc này, kiêng kỵ nhất chính là tâm tình được thanh tịnh, càng dễ dàng bị độc phát, cho nên, ngươi đừng để cho nàng gặp chuyện gì đó kích động."

      "Ùhm." Sở Lăng Yên gật đầu, "Vậy nếu như thế, về bệnh tình của nàng, ngươi tốt nhất đừng để người ngoài biết, tránh cho nàng sau này cũng có thể nghe được, lại chịu nổi, mặt khác, trong khoảng thời gian này, ngươi trước hết nên ở lại trong vương phủ, ngươi cần gì hay muốn gì, ta phái người đến Bạch Vân Dược trang lấy cho ngươi."

      "Được, cứ làm theo lời ngươi . Ta trước tiên lấy thuốc." Bạch Vân Phi cầm lấy hòm thuốc, liền rời .

      Sở Lăng Yên xoay người, ngồi ở giường, lẳng lặng nhìn nữ tử vẫn nằm đó hôn mê bất tỉnh, hàng mày nhíu lại cũng chưa từng giãn ra.

      Qua lúc sau, Thần Tuyết Nhu mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền trông thấy vị nam tử mà nàng nhớ thương suốt năm năm qua, kìm lòng được mà nước mắt rưng rưng, "Lăng Yên".

      Sở Lăng Yên ân cần , "Tuyết Nhu, cảm thấy như thế nào rồi? khá hơn chút nào ?"

      "Muội lại ngất xỉu nữa rồi sao?" Thần Tuyết Nhu khổ sở cười tiếng, " có chuyện gì đâu, lát nữa tốt thôi, đừng lo lắng cho muội, đỡ muội đứng lên có được ?"

      "Đến đây, cẩn thận." Sở Lăng Yên động tác dịu dàng đỡ Thần Tuyết Nhu ngồi dậy, nhíu mày hỏi, "Đúng rồi, những năm qua, muội đâu? Ta phái người đến Thần quốc tìm muội, nhưng lại thể thăm dò bất kỳ tin tức nào của muội cả, thậm chí muội chết hay còn sống ta đều cũng biết."

      "Năm đó, sau khi muội được mang về Thần quốc, phụ hoàng đưa muội lên núi Vân Vụ chữa trị, đó là nơi núi non trùng điệp bí , ngoại trừ hoàng thất của Thần quốc, ai có thể biết đến." Thần Tuyết Nhu hơi nghẹn ngào , "Ở Thần quốc, ngoại trừ phụ hoàng, muội cơ hồ cũng còn ai nương tựa, muội lúc nào mà nhớ đến huynh, nghĩ tới cuộc sống trước đây, còn có... Mẫu phi."

      Thần Tuyết Nhu ra lời này, vội vàng kéo tay của Sở Lăng Yên, tràn đầy áy náy ra, "Thực xin lỗi Lăng Yên, năm đó muội vẫn thể nào cứu…"

      "Tuyết Nhu, mọi chuyện đều qua rồi." Sở Lăng Yên lắc đầu, ngắt lời , "Nếu phải muội vì cứu mẫu phi ta, muội cũng biến thành bộ dáng như bây giờ."

      "Được rồi a, chúng ta những chuyện đau khổ nữa." Thần Tuyết Nhu lau nước mắt rơi, gương mặt tái nhợt lên nụ cười hạnh phúc, "Lăng Yên, huynh biết ? Lần chọn công chúa hòa thân này, ra bởi vì trong hoàng thất Thần quốc ai muốn , liền đẩy ta , mà đây cũng chính là ta toàn tâm toàn ý muốn đến đây, có lẽ ông trời giúp ta."

      Sở Lăng Yên hơi sững sờ, vừa rồi chỉ là lo lắng cho nàng ngàn dặm xa xôi màng đến sức khỏe vì mà đến Già quốc, bây giờ mới chợt nhớ nàng đến đây mang thân phận là công chúa hòa thân của Thần quốc.

      Sở Lăng Yên trầm mặc, cũng chưa gì, trong đầu lên hình dán tướng mạo, giọng của , môi mỏng của khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng đành lòng mà mở miệng cười khổ, "Tuyết Nhu, muội muốn gả cho ta sao?"

      "Vâng." Thần Tuyết Nhu dùng sức gật đầu, nắm chặt tay của Sở Lăng Yên,"Gả cho huynh, là tâm nguyện duy nhất của đời muội. Những năm qua, mỗi lần độc phát, đau đến muội nghĩ muốn sống nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến huynh, muội liền có thể kiên trì chịu đựng."

      "Tâm nguyện duy nhất sao?" Sở Lăng Yên lại lời nàng, giọng nhàng nỉ non, đáy mắt lóe qua tia hàm xúc , mím môi cười nhạt , "Hảo, ta biết rồi, muội nghỉ sớm , ngày mai ta trở lại thăm muội."

      (Rồi, mối tình của Bộ Phi Ngữ và Sở Lăng Yên mới vừa chớm nở, lại xuất tình địch, biết tình cảm của chị rồi về đâu, hic, hic)

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆,Chương 33: Giải vây.

      Sau giờ ngọ, Lung Nguyệt Các vẫn yên tĩnh như ngày thường, gió nhàng tinh nghịch thổi qua, sân viện đầy Hoa tử Đằng theo gió ấm áp hòa hợp rung động, Bộ Phi Ngữ ngồi ở dưới giàn hoa, tâm tình có chút tập trung liếc nhìn quyển sách thuốc trong tay, chữ nàng cũng thể vào, đầu nàng bây giờ chỉ toàn là tâm , mảnh suy nghĩ hỗn loạn chạy quanh trí óc nàng.

      “Mộng Dao, tiểu thư bị làm sao vậy? Giống như là có chuyện vui.” Diệp Linh Lung kéo Hoa Mộng Dao đến góc, dè dặt hỏi.

      “Ta cũng biết.” Hoa Mộng Dao lắc lắc đầu, “Có lẽ là có chuyện gì khiến chủ tử phiền lòng rồi.”

      “Có phải là bởi vì chuyện vương gia cưới Ngọc Nhị công chúa ?” Diệp Linh Lung dự đoán .

      thể nào!” Hoa Mộng Dao có chút tức giận, liền mạnh miệng chém đứt lời nàng , “Tuyên vương ai cưới ai, chủ tử nhà ta mới để ý đến đó!”

      “Mộng Dao, đừng như vậy, Bộ nương nếu gả vào vương phủ, ta chỉ hy vọng nàng cuộc sống sung túc và tốt đẹp.” Diệp Linh Lung lặng lẽ nhìn đến áo tím ngồi dưới giàn hoa tử đằng, lời khẳng khiết, “ Tiểu thư nhà ta có hạnh phúc, ta cũng mong muốn Bộ nương cũng có thể hạnh phúc, ta nhìn ra, Vương gia rất thích Bộ nương.”

      “Aizz, Linh Lung, ngươi hiểu đâu.” Hoa Mộng Dao than , bộ dáng mang đầy tâm nặng nề, “Chủ tử nhà ta ở nơi này, cho dù có thể có được hạnh phúc, nhưng cũng thể dài lâu.”

      “Tại sao?” Diệp Linh Lung có chút khó hiểu, được gả vào vương phủ, cả đời vinh hoa phú quý, ăn mặc sung sướng, bao nhiêu nữ tử hâm mộ ao ước cũng thể nha! Nàng chính là muốn điều gì đó, liền nhìn thấy Tuyên vương từ xa xa đến, vội vàng im lặng, lôi kéo Hoa Mộng Dao cúi người hành lễ , “Tham kiến vương gia”.

      “Các ngươi lui xuống trước .” Sở Lăng Yên nhàn nhạt phân phó.

      “Vâng” Hai người liền vội vã rời xuống.

      Giờ phút này Bộ Phi Ngữ vẫn là chăm chú nhìn sách, có người xuất nàng cũng chưa phát giác ra, cũng để ý đến Sở Lăng Yên ở trước mặt nàng.

      “Nhiên nhi, ta…” Sở Lăng Yên trầm ngâm, hai đầu lông mày mang theo tia rối rắm sâu, ở bên ngoài Lung Nguyệt Các rất lâu rồi, vất vả lắm mới quyết định vào, muốn gì đó lại bị ngưng ở kết hầu, cũng biết nên làm thế nào mới mở miệng với nàng được.

      Bộ Phi Ngữ thả quyển sách thuốc trong tay ra, đứng dậy, tựa hồ biết muốn gì đó, nàng liền , “Chàng muốn kết hôn cùng Ngọc Nhị công chúa sao?”

      Sở Lăng Yên nhìn Bộ Phi Ngữ hồi lâu, đôi tay nắm chặt ngồi xuống bên cạnh nàng, cuối cùng gật đầu , “Uhm”.

      Tâm nàng như bị ngàn vạn kim châm lợi hại đâm vào, đau nhói đến tận tâm can, câu trả lời của … vỏn vẹn chỉ có chữ… đúng là dứt khoát, dứt khoát đến tàn nhẫn.

      Nhưng cho dù tàn nhẫn đến mấy, trong lòng nàng vẫn còn hi vọng và ảo tưởng, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt là tầng sương mù dày đặc, ràng là biết được đáp án, nhưng nàng vẫn kìm được mà mở miệng hỏi, “Vậy còn ta?”

      Sở Lăng Yên nhíu nhíu mày, biết nên giải thích như thế nào mới phải, vừa đúng lúc quản gia vội vàng đến, ngắt câu chuyện của hai người, “Vương gia, Ngọc Nhị công chúa lại ngất rồi, Tà y mời ngày lập tức qua đó chuyến.”

      “Được!” Sở Lăng Yên xoay người, vội vàng chạy ra ngoài.

      Bộ Phi Ngữ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn xem bóng lưng chạy như bay rời khỏi, lại nghĩ đến câu vừa rồi muốn cưới nữ tử khác, môi mỏng cắn chặt, nước mắt rốt cục cố nén lâu tranh nhau rơi xuống.

      “Chủ tử, người sao chứ?” Hoa Mộng Dao từ góc ra, bởi vì yên tâm cho Bộ Phi Ngữ , cho nên trốn vào góc nghe lén, ngờ, chuyện nàng lo lắng nhất xảy ra , chủ tử thể lừa được người khác, cũng thể lừa được chính bản thân mình.

      “Ta sao.” Bộ Phi Ngữ quật cường cố nặn ra vẻ tươi cười gượng gạo, lấy tay gạt nước mắt mặt.

      ....

      Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao bầu trời đêm, cành liễu bên hồ vô lực rơi , gió đêm dịu dàng man mác, từng cành liễu nhè phất qua, mang theo tiếng sột soạt nho .

      Bộ Phi Ngữ thân mình đến bên hồ, nhìn xa xa, đèn đuốc sáng trưng, từng cổ nhạc trỗi lên, nàng khỏi cười khổ tiếng, có lẽ giờ phút này Sở Lăng Yên dắt tay nữ tử kia bái đường thành thân rồi.

      Nàng dời mắt nhìn về nơi suối đình xa xa, hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng màu tím ấy, người vô cùng cao quý, thanh tao, độc hữu nét đẹp tuyệt vời,haizz, nàng vậy mà… ngờ tới càng lún càng sâu, nàng hồi tưởng lại lần hứa hẹn đó, nàng ưng thuận, trong nội tâm lên tia ngọt ngào, nàng còn nghĩ mãi mãi cùng trọn kiếp đôi, lại có thể vì đối kháng với sư phụ, rời khỏi Thiên Ảnh Các, có thể vì ngay cả Ám cung Thiên Ảnh nàng cũng vĩnh viễn từ bỏ, nhưng… lại ruồng bỏ lời hứa với nàng, chỉ chớp mắt cái, cưới nữ tử khác rồi.

      “Bộ Phi Ngữ, mi nghĩ cái gì thế?” Nàng đột nhiên trào phúng, tự lắc đầu giễu cười, nàng chỉ là sát thủ, mà lại là hoàng tử cao cao thượng thượng, nàng cùng căn bản là người của hai thế giới, làm sao có thể vì nàng mà buông bỏ hết thảy, cái hứa hẹn kia căn bản chỉ là lời hứa suông, huống chi nàng chỉ là thế thân của Mộc Yên Nhiên, nàng sớm nên rời khỏi đây, thời mọi thứ phát sinh nàng chỉ nên xem nó như là giấc mộng dài, là mộng nên tỉnh thôi, những thứ thuộc về nàng, nàng cũng thể cưỡng cầu.

      “Tuyên vương phi, sao lại mình ở nơi này? Sở Lăng Nhiên thân vận cẩm phục màu vàng sáng chói, chắp tay tới, khóe miệng quẹt qua nụ tười tà tứ, “Đêm nay tam hoàng đệ đại hôn, đáng lẽ hoàng tử phi cũng cần phải đến đại phòng tham gia náo nhiệt chứ.”

      Bộ Phi Ngữ nhàn nhạt nhìn cái, nhớ tới chuyện cướp bạc thiên tai lần trước, liền đối với có hảo cảm, dưới mắt nàng càng muốn đôi co với , liền xoay người muốn rời .

      “Chậm !” Sở Lăng Nhiên bước nhanh về phía trước, phen giữ lấy cổ tay nàng.

      “Buông tay!” Bộ Phi Ngữ lạnh giọng quát, mỹ mâu trong suốt xẹt qua tia hàn quang.

      “Tuyên vương phi hình như tâm tình được tốt lắm đó.” Sở Lăng Nhiên phác thảo môi cười tà mị, “ phải là vì tam hoàng đệ cưới Ngọc Nhị công chúa, để tam hoàng phi mất hứng?”

      “Thái tử điện hạ, ngài cũng thích lo chuyện bao đồn sao?” Bộ Phi Ngữ muốn hất tay ra, nhưng bởi vì có nội lực, nên bất luận như thế nào nàng cũng thể thoát ra được.

      “Bản thái tử chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho nàng mà thôi.” Sở Lăng Nhiên tinh tế đánh giá bộ Phi Ngữ, mặt đẹp như hoa phù dung, mi như lông chim trả, dung nhan xinh đẹp như hoa, tuyệt sắc giai nhân khó tìm. hơi tiếc hận lắc đầu, từ từ đến gần Bộ Phi Ngữ, giọng hết sức mập mờ, đáy mắt xẹt qua tia khiến người ớn lạnh, “Tam hoàng đệ quả nhiên biết thế nào là thương hương tiếc ngọc, sớm biết nàng xinh đẹp như vậy, lúc trước bản thái tử ta nên van cầu hoàng thượng, ban nàng tứ hôn cho ta rồi.”

      Bộ Phi Ngữ chán ghét, mày liễu nhăn lại, thân thể ý thức được liền ngả ra sau, tận lực giữ khoảng cách với tên nam nhân này, đồng thời trong đầu mau chóng nghĩ cách thoát thân.

      “Thái tử điện hạ, đêm khuya yên tĩnh, ngài lại nắm tay Tuyên vương phi mãi buông, chỉ sợ tình cảnh này để người bắt gặp, lại thích hợp.” Đoạn Cẩm Phong thân cẩm phục màu trắng, tay lắc lắc chiếc quạt răng ngà, bước chân dịu dàng ưu nhã đạp lên ánh trăng mà tới.

      Sở Lăng Nhiên mạnh mẽ buông tay ra, bộ dáng cho là đúng, cười cười, “ Đoàn tướng quân hiểu lầm rồi, vừa rồi Tuyên vương phi vô ý té ngã, bản thái tử ta chỉ là giúp đỡ nàng phen thôi.”

      “À, sao?” Đoạn Cẩm Phong cười tiếng, giọng để ý đến , “Như vậy Cẩm Phong lỡ lời, mong tái tử điện hạ chớ để trong lòng.”

      sao, bản thái tử ta còn có việc phải trước.” Sở Lăng Nhiên nhìn thoáng qua áo tím, cuối cùng cũng xoay người sải bước rời khỏi.

      “Nàng sao chứ?” Đoạn Cẩm Phong ân cần hỏi.

      “Ta sao.” Bộ Phi Ngữ yếu ớt lắc đầu cười . Vuốt vuốt xoa nắn cổ tay bị bóp hồng, than tiếng, “Cám ơn ngài, Đoàn công tử.”

      “Chúng ta là bằng hữu, cần khách sáo.” Đoạn Cẩm Phong nhàng cười tiếng, “ Bí mật, nàng có thể gọi ta là Cẩm Phong.”

      “Được, Ngài cũng có thể gọi ta…” Bộ Phi Ngữ đột nhiên dừng lại, tâm nàng coi như bằng hữu, nhưng nghĩ lại nàng dối gạt hoàng thất, nàng làm sao có thể cho biết tên của nàng, vì vậy liền rũ mắt, che tia áy náy, nhàn nhạt ra, “Bí mật, ngài cũng có thể gọi ta là Nhiên nhi.”

      “Hôm nay vương phủ tân khách đến cũng khá nhiều, khó tránh khỏi hỗn tạp, mình nàng ở đây rất nguy hiểm, tại sao lại mang theo thị nữ bên người?” Đoạn Cẩm Phong ân cần, giọng đầy lo lắng hỏi han.

      “Có số việc nghĩ chưa thông, cho nên ta muốn mình yên tĩnh chút.” Bộ Phi Ngữ cúi đầu đáp.

      “Vậy…” Đoạn Cẩm Phong do dự chút, “Nàng bây giờ nghĩ thông suốt rồi sao?”

      “Uhm.” Bộ Phi Ngữ gật gật đầu, ngồi xổm người xuống, tiện tay nhặt lấy viên đá, hướng về mặt hồ mà ném , mặt nước lập tức lên cái bóng, “ Hết thảy cũng chỉ là hoa trong gương. Trăng trong nước mà thôi.” ( là ảo ảnh đó)

      “Hoa trong gương, trăng trong nước?” Đoạn Cẩm Phong có chút khó hiểu.

      có gì đâu, ta chỉ là tự thuyết phục mình để đưa ra quyết định.” Bộ Phi Ngữ như trút được gánh nặng, cười cười , “Cẩm Phong, ngài có thể đưa ta trở về Lung Nguyệt Các ?”

      “Rất vui lòng vì nàng mà cống hiến sức lực.” Đoạn Cẩm Phong cười cười khiêm tốn, hai người dọc theo bên hồ, đạp lên ánh trăng, vừa vừa tán gẫu, đường trở về.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆,Chương 34: cầu hưu thư

      Tà dương như máu, ánh nắng trời chiều như lụa, bầu trời cuối mùa thu đẹp như bức tranh phong cảnh mỹ lệ, rực rỡ tươi đẹp.

      Mặt trời lặn, bỏ ra ánh nắng chiều tà nhàn nhạt, mặt hồ nước ba quang lăn tăn ánh vàng. Ở phía trước con suối đình lẳng lặng kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng quân cờ rơi vang mặt bàn.

      “Chuyện ấy có kết quả rồi sao?” Sở Lăng Yên ngón tay kẹp viên cờ đen, tùy ý lựa chọn, trời chiều chói lên gò má tuấn mỹ tuyệt luân, càng tăng thêm nét đẹp khiến lòng người say mê mà ấm áp.

      Đoạn Cẩm Phong bình tĩnh nhìn xem ván cờ trước mặt, gật đầu ,”Uhm, là thị huyết môn.”

      Sở Lăng Yên nhíu nhíu mày, đem viên cờ đen nhàng rơi tiếp bàn cờ, thản nhiên , “Giao cho Thư Vi làm .”

      Nghe thấy hình như có tiếng bước chân đến, Sở Lăng Yên liền ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy áo tím lẳng lặng đứng ở ngay ánh mặt trời lặn, gió phất qua, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp bay múa đầy trời, hai sợi tóc bên quai hàm cũng theo gió quất ngang mặt nàng, càng thêm vài phần xinh đẹp phiêu dật mà linh động.

      “Tham kiến vương gia.” Bộ Phi Ngữ kiều phúc thân, dung nhan xinh đẹp như hoa mang theo tia lạnh nhạt, chỉ đơn giản xưng hô vài từ, trong lúc vô hình mang khoảng cách hai người kéo xa.

      Sở Lăng Yên hơi ngẩn ra, có chút kỳ lạ nhìn xem Bộ Phi Ngữ, chỉ mấy ngày thấy, vì sao lại cảm thấy nàng có chút xa lạ?”

      “Nhiên nhi hôm nay đến tìm vương gia, là hy vọng vương gia có thể ban cho Nhiên nhi phong hưu thư.” Bộ Phi Ngữ cười nhạt tiếng, giọng thập phần bình tĩnh, lời ra phảng phất như là chuyện cực kỳ bình thường.

      “Nàng sao?” Sở Lăng Yên kinh ngạc hồi, bởi vì quá mức khiếp sợ, quân cờ trong tay cũng theo tiếng rơi xuống, đem toàn bộ ván cờ bị đánh tan, phát ra nhiều tiếng vang thanh thúy khác.

      Đối với phản ứng của Sở Lăng Yên, Bộ Phi Ngữ chỉ hơi nhíu nhíu mày, sau đó lại mây trôi nước chảy cười , đem lý do đường hoàng chính đáng với , “Vương gia, người ngài trở về, Nhiên Nhi cũng nên độc chiếm vị trí vương phi này, khiến vương gia phải ủy khuất người ta, đường đường là công chúa của nước, ngàn dặm hòa thân, chỉ có thể làm trắc phi, cho nên Nhiên Nhi thỉnh vương gia cho ta phong hưu thư, thả ta trở về mộc phủ, như thế vương gia và công chúa mới cùng nhau bạch đầu giai lão được”.

      Đôi mắt Sở Lăng Yên khẽ nheo lại, sắc mặt tuấn mỹ cũng xuất tầng băng sương dày, Bộ Phi Ngữ lại có thể thản nhiên ra như vậy khiến trong lòng khỏi có chút tức giận, nàng như thế lại sao ư? ràng là trực tiếp cầu ban hưu thư, mà lý do đơn giản là chỉ vì muốn thành toàn cho và nữ tử khác sao?

      Sở Lăng Yên đứng dậy, chậm rãi về phía Bộ Phi Ngữ, mỗi bước mang theo tức giận vô cùng, “Được, bản vương làm như ý nàng mong muốn!”.

      Bộ Phi Ngữ có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng khó khăn quyết định, ngờ lại đáp ứng nàng cách nhanh chóng và sảng khoái như vậy, có lẽ đây cũng chính là tâm ý của , trong lòng nàng liền nhói đau.

      Bộ Phi Ngữ hít sâu hơi, bình tĩnh nhìn về phía gương mặt tràn đầy kinh ngạc của bạch y công tử, từng chữ từng câu, quyết tuyệt , “ Được, vậy xin mời Đoàn công tử làm chứng cho ta, ba ngày sau, vương gia ban cho ta hưu thư, đồng ý để ta rời , bắt đầu từ ngày đó, ta và vương gia liên quan gì đến nhau cả!” xong, nàng liền quay người bước xuống thềm đá, cũng thèm quay đầu lại, nhanh nhẹn rời khỏi.

      Sở Lăng Yên nhìn bóng dáng màu tím quyết tuyệt bước kia, gương mặt tuấn mỹ giờ đây có chút trầm đáng sợ, tự chủ được mà nắm chặt hai tay, đầu ngón tay có chút trắng bệch .

      Đoạn Cẩm Phong khóe miệng quyến rũ ra nụ cười vui vẻ, nghiền ngẫm, chỉ sợ bọn họ lâu sau, hối hận về giây phút quyết định này, còn về phần làm chứng, chỉ sợ là cần thiết rồi.

      Bộ Phi Ngữ đường trở về Lung Nguyệt Các, nàng ngày ngày đều hi vọng lấy được hưu thư, bây giờ sắp lấy được rồi, trong lòng nàng lại vui nổi khi nghe được đáp ứng nàng nhanh chóng như vậy, ngoài mặt tuy nàng luôn biểu bình tĩnh, nhưng khi vừa rời khỏi, khuôn mặt âu ầu ảm đạm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :