1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thay gả, trốn phi - Ảnh Như Mạt Hương (52) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Nhất cố nhân.

      Dưới ánh trăng mông lung, Bộ Phi Ngữ tinh tế đánh giá vị nam tử áo đen trước mắt. đầu, tóc được vấn cao bằng sợi dây đơn giản, cả khuôn mặt được bọc dưới khăn che, khiến nàng thấy lắm, chỉ thấy đôi hắc mâu đen thui phản chiếu dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng lộng lẫy mê người. Nàng cứ ngơ ngác bị ôm như vậy, bên tai gió thổi qua, khiến tâm tư bình tĩnh như mặt hồ của nàng chợt nổi lên tầng tầng rung động, mặc dù nàng biết vị nam tử trước mặt này là ai? Nhưng lại mang đến cho nàng loại cảm giác an tâm khó mà lý giải?

      Nam tử áo đen ôm Bộ Phi Ngữ đến bên hồ Lăng Ba, đặt nàng xuống, câu nào, xoay người rời .

      "Chờ chút!" Bộ Phi Ngữ vội vàng hỏi, "Ngươi là ai? Tại sao phải cứu ta?" Nam tử áo đen chợt dừng bước, cũng quay đầu, chỉ nhàn nhạt ra, " người bạn cũ."

      Bộ Phi Ngữ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, ngước nhìn bóng dáng biến mất trong màn đêm, đôi mi khẽ run, trong nội tâm tràn đầy nghi vấn, "Người bạn cũ?"
      .....

      Trong sương phòng của Lung Nguyệt Các, Hoa Mộng Dao tay chống đầu dựa ở bàn, tay kia cầm lấy quyển sách thuốc, mí mắt lần lượt rủ xuống, lần thứ hai mở ra, dung nhan xinh đẹp tràn đầy bối rối.

      "Kẽo kẹt…" Nàng nghe thấy tiếng vang, liền cả kinh mở choàng mắt, trông thấy Bộ Phi Ngữ bước vào, lúc này mới thở phào nhõm, duỗi lưng ngáp cái, vẻ mặt bối rối , "Chủ tử, rốt cuộc ngươi trở về!"

      "Ừhm" Bộ Phi Ngữ bước nhanh đến bàn trang điểm, ngồi xuống lấy ra bình sứ, đem chất lỏng hòa vào bột phấn, nhìn vào gương đồng bắt đầu dịch dung.

      "Chủ tử, điều tra ra được gì chưa?" Hoa Mộng Dao cũng ngồi cạnh bên, bắt đầu tháo gỡ lớp dịch dung mặt, tiện tay tháo bỏ lớp trang sức người.

      "Ở Già phủ ta phát ra số bạc bị cướp nằm trong mật thất." Bộ Phi Ngữ ngắn gọn hồi đáp.

      "Vậy bước tiếp theo chủ tử định làm như thế nào?" Hoa Mộng Dao tò mò nhìn nàng.

      "Đêm nay ta bị người của Già phủ phát ra, ta nghĩ bọn họ dời toàn bộ số bạc nơi khác, cho nên ta tính ngày mai lại đến dò xét thêm lần nữa." Bộ Phi Ngữ xoay người lại, lúc này bộ dung nhan xinh đẹp khác.

      " bị phát !" Hoa Mộng Dao khẩn trương, "Chủ tử người có sao ?"

      "Ta phải bình an trở về rồi sao?" Bộ Phi Ngữ nhàng cười tiếng, trong đầu chợt nhớ đến vị nam tử khi nãy ôm nàng bay trong đêm, gương mặt xinh đẹp bây giờ ửng lên mảnh ráng hồng.

      "Đúng nha, ha ha, ta quả là hồ đồ a."Hoa Mộng Dao lúng túng le lưỡi, hì hì cười tiếng.

      " Được rồi, ngươi mau ngủ ." Bộ Phi Ngữ thúc giục.

      "Vâng." Hoa Mộng Dao lui xuống, nhàng khép cửa lại.

      Bộ Phi Ngữ lẳng lặng nằm giường, trong đầu suy tư về quyển sách thuốc mà nàng vô tình phát ở trong mật thất, suy nghĩ hồi, dần dần trở về kí ức xa xôi thời tuổi thơ.

      Trong thư phòng, nhắn nhu thuận ngồi ở phía trước tủ sách, trong tay tiểu hài nhi cầm lấy cây bút mực, chấm vào nghiên mực cạnh bên, vẻ mặt nghiêm túc vẽ vài nét gì đó quyển sách. Khi ngẩng đầu, đôi mắt tinh ranh nhìn mọi thứ xung quanh, khi cúi đầu, nhíu mày trầm tư, vẻ mặt xấu xa cười mỉm. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ, tia nắng ấm áp chiếu lên gương mặt nhắn hồng hào của tiểu nương, lộ ra vẻ ngoài hoạt bát vô cùng đáng .

      Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, tiểu nương nghe thấy vội vàng để bút xuống, nhảy xuống ghế, chạy đến phía sau giá sách ngồi xổm trốn vào góc, khẩn trương dùng đôi tay bé che gương mặt nhắn của mình.

      tới cửa là nam tử trung niên chừng ba mươi tuổi, thân cẩm phục màu xanh đậm, tóc dài buộc cao bằng sợi tơ màu lam, nửa để xõa, nửa bó thoa. Nam tử trực tiếp đến bàn đọc sách, ngồi xuống, cầm lấy cây bút, mở quyển sách ra toan chuẩn bị viết lại phát mặt sách toàn là những bức vẽ của trẻ thơ, đôi mắt nhíu lại, liền đứng lên, quét mắt cái, phát trong góc có bóng dáng nho cuộn mình trong đó.

      Nam tử liền đến, cầm lấy tay tiểu nương, cáu giận , "Phi Ngữ, con cho rằng bụm mặt phụ thân liền thấy con sao?".

      "Phụ thân, Phi Ngữ chơi trò trốn tìm với phụ thân mà." Tiểu nương nháy mắt, ngẩng đầu vẻ mặt vô tội nhìn người trước mặt.

      "Hừ, lần này ta hảo hảo phạt con được rồi." Nam tử mang tiểu nương ra ngoài.

      "Đừng mà, đừng mà, phụ thân, Phi Ngữ lần sau dám nữa." Tiểu nương quơ bàn tay bé kêu to.

      Nam tử mang tiểu nương dẫn đến tán cây đại thụ, nghiêm nghị , "Con ở đây quỳ xuống cho ta, tự mình suy nghĩ cho tốt!"

      "Phụ thân xấu, mỗi ngày chỉ biết xem sách thuốc, viết thuốc, cũng chịu cùng Phi Ngữ chơi đùa!" Tiểu nương bĩu môi, quỳ dưới gốc cây đại thụ, mặt hai hàng nước mắt treo lơ lửng, nhìn có vẻ điềm đạm đáng .

      Nam tử kia xa, chợt dừng bước, mặt vốn ngập tràn tức giận lại lóe qua tia đành lòng, "Người đâu, mang cho tiểu thư cái ghế."

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 23: Vì gảy đàn.

      "Quyển sách đó tại sao lại ở bên trong Già phủ? Đáng lẽ nó nên biến mất trong trận lửa lớn của mười lăm năm trước mới phải a? Bộ Phi Ngữ nằm ở giường, ngơ ngác nhìn lên nóc giường, giọng lẩm bẩm, ngữ điệu bi thương, "Có lẽ nên giống như phụ thân cùng mẫu thân, vĩnh viễn cũng trở về."

      Trong nội tâm hiểu vì sao dâng lên nỗi thống khổ thôi, nằm ở giường lăn qua lăn lại, nàng cũng cách nào chìm vào giấc ngủ, đành phải đứng dậy, choàng lên người chiếc áo đơn bạc, mình dạo trong viện.

      Ánh trăng sáng tỏ, lẳng lặng khuynh tả nét đẹp của hoa viên trong Lung Nguyệt Các, bóng người ở ngoài sân, chỉ có giàn hoa Tử Đằng lẳng lặng đứng đó. Gió đêm thổi nhàng mang theo mùi hoa nhàn nhạt, cánh hoa lã tã bay đầy trời, tựa như nữ tử múa trong bầu trời lộng gió, nàng cúi đầu nhìn xem cái bóng của mình dưới mặt đất, vẻ mặt tràn đầy đau thương.

      Hồi lâu, nàng than tiếng, đến giàn hoa tử đằng, chậm rãi ngồi xuống, khẽ vuốt đàn cổ bàn đá, ngón tay thon dài bắt đầu chuyển động ổn định dây đàn, tiếng đàn uyển chuyển chậm rãi chảy ra, lại mang theo chút hưởng thê lương. Trong lòng sớm muốn nhắc đến cái chết của cha và mẫu thân, nhưng bây giờ lại nồng đậm tưởng niệm.

      Vạn vật đều tĩnh lặng, vòng trăng tròn treo lơ lững giữa bầu trời đêm. Bên bờ cây liễu khẽ rung động, khẽ theo ánh trăng sáng mông lung tạo thành ba quang lăn tăn mặt hồ, gió đêm dịu dàng xen lẫn tiếng đàn có như , réo rắt thảm thiết mà đau thương.

      Trong đình phía trước con suối, Sở Lăng Yên mình ngồi ở bàn đá, tự mình rót rượu uống, gương mặt tuấn mỹ bởi vì hơi rượu mà có chút men say, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu sáng kéo dài bóng dáng đơn của nền đất. Bất chợt tiếng đàn từ đâu mà tới thu hút chú ý của , lẳng lặng đặt bình rượu xuống, đứng dậy men theo tiếng đàn truyền đến bước , ra là Lung Nguyệt Các, ôm vai dựa vào cửa, nhìn người nữ tử cúi đầu đánh đàn dưới giàn hoa Tử Đằng kia, trăng như nước hòa quyện chiếu người nàng, lại càng tăng thêm nỗi buồn ly biệt cùng bi thương tha thiết.

      Cảnh tượng như vậy, khiến người ta đành lòng quấy rầy, Sở Lăng Yên cứ đứng như vậy ở trước cổng, lẳng lặng nhìn xem nàng, trong lòng có vô số nghi vấn, trước mắt , giống như là nút rối nan giản mê hoặc người. Ban ngày nàng như mang lớp mặt nạ, trưng bày bộ dáng làm chán ghét, đối mặt với , nàng khắp nơi đều phòng bị, có thể giờ phút này, nàng tháo lớp mặt nạ, khôi phục bộ dáng chân chính bí mật của nàng ở nơi người này là vì sao? Vì cái gì mà tiếng đàn của nàng tối đêm nay nghe qua lại thê lương, khổ sở như vậy? Nàng thương tâm sao? Vì ai mà thương tâm đây?

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thở dài vô cùng , nhưng Bộ Phi Ngữ lại phát ra, chợt ngẩng đầu. Lúc này mới phát ở trước cổng khi nào xuất vị tử y nam tử kia, kinh ngạc đến độ tim nàng cũng đập lọt nửa nhịp. Trong khoảng khắc đồng loạt nghi vấn liền nhanh chóng thoáng ở trong đầu, đến đây từ khi nào? đến được bao lâu? tới đây làm gì? phải là đến để gây thêm chuyện phiền phức chứ?

      Bộ Phi Ngữ trong vô thức đè lại dây cung của đàn cầm, lập tức tiếng đàn im bặt, nàng đứng dậy, cung kính hành lễ, "Tham kiến vương gia."

      "Vương phi, muộn như vậy sao vẫn chưa ngủ?" Sở Lăng Yên cười tiếng, cất bước đến.

      Bộ Phi Ngữ trả lời, chỉ nhíu chặt đôi mày, trong nội tâm dâng lên mười phần cảnh giác, thầm phỏng đoán ý đồ của Sở Lăng Yên.

      Sở Lăng Yên liếc mắc nhìn Bộ Phi Ngữ, thấy nàng mang bộ dáng khẩn trương như lâm vào đại địch, trong lòng biết nàng chuẩn bị võ trang đầy đủ nên khỏi cười tiếng, "Xem ra vương phi hoan nghênh bản vương, vị khách mời mà đến này nha!"

      Bộ Phi Ngữ cân nhắc chút, tại nàng biết nên đón lấy những lời này như thế nào, liền dứt khoát im lặng, đáp, tiếp tục bảo trì thái độ trầm mặc.

      "Men theo tiếng đàn, ngờ lại đến nơi này." Sở Lăng Yên phối hợp tìm chỗ trống an vị, nhìn đàn cổ bàn đá , " đến đây rồi, hay là vương phi khảy ta nghe bản ."

      "Vâng, vương gia." Bộ Phi Ngữ gật đầu ngồi xuống, ngón tay ngọc khẽ giơ lên, xoa lên dây cung của đàn cầm, trong Lung Nguyệt Các tiếng đàn lần nữa lại vang lên.

      Sở Lăng Yên lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo thần sắc hoảng hốt, chợt nhớ bao lâu rồi, tại nơi này cũng có nữ tử dưới giàn hoa tử đằng lẳng lặng ngồi đó gảy đàn, tiếng đàn cũng nhàn nhạt đau thương như thế, chỉ tiếc nữ tử ấy vào ngày này của năm năm trước chết.

      Bộ Phi Ngữ nhịn được mà ngước mắt nhìn thoáng qua , chỉ thấy Sở Lăng Yên ngồi dựa ở ghế đá, gió nhè phẩy qua y phục , ánh trăng nhàn nhạt chiếu dáng người cao to ấy, cảnh tượng lúc này vô cùng sảng khoái phong phú, cực kỳ thanh nhã. Mặc dù vẫn mang bộ dáng bình thường để thích ứng trong mọi tình cảnh lười biếng, nhưng nàng cảm giác được, người hình như có loại bi thương thâm trầm tản mạn lơ đãng tỏa ra khắp nơi, biết vì sao nàng lại cảm thấy như vậy, trong lòng cũng chợt nhói lên tia khổ sở đau lòng.

      "A, ta làm sao thế này?" Bộ Phi Ngữ lắc đầu tự giễu cười, tâm tình của mình lại bị cái tên vô lại đẹp mắt mê hoặc rồi sao? Mặc kệ ra sao, chính là phiền toái lớn nhất của cuộc đời nàng. Mấy ngày qua, bất luận nàng chọc giận như thế nào, cũng chịu hợp tác với nàng gì cả . tại nàng có chút chịu bó tay toàn tập rồi. Nếu phải vì lo lắng liên lụy đến Mộc phủ, nàng thực muốn xách dép bỏ cho xong.

      Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ cuối cùng than tiếng, lại tiếp tục cúi đầu gảy đàn.

      lâu về sau, nàng mới biết ra ngày hôm nay chính là ngày giỗ của mẫu phi .

      ☆, Chương 24: Đoàn phủ đưa tin.

      Nhìn vào sắc trời cũng đoán thời gian nữa rồi, Sở Lăng Yên lúc này mới đứng dậy rời . Bởi vì Bộ Phi Ngữ cả đêm đều ngồi đánh đàn cầm, nên toàn thân đều đau nhức mệt mỏi, duỗi lưng cái liền trở về phòng ngủ. Đánh giấc đến trời chạng vạng xuống núi mới chịu thức dậy, tùy ý ăn chút, đợi đến nửa đêm người, nàng liền thay trang phục dạ hành xuất phát, trong phòng vẫn như cũ lưu lại Hoa Mộng Dao mình giữ cửa.

      Rời khỏi Tuyên vương phủ, Bộ Phi Ngữ trực tiếp đến Giả phủ. Nàng trốn nóc nhà sau viện của Giả phủ, nghiêng đầu nhàng dò xét bên trong, chỉ thấy mấy tên gia đinh khiêng từng chiếc rương chứa bạc chất đống xe đẩy. Sau đó tiếng động từ cửa sau mang ra bên ngoài.

      "Quả nhiên là dời !" Nàng nhếch môi khẽ cười, phi thân cái theo nhóm người đó, đường đến hộ bộ thượng thư Tô Ngọc quý phủ.

      sâu trong đình viện, dưới bóng cây loang lổ lác đác vài bóng dáng, lờ mờ có thể thấy được tên nam tử áo đen đứng chắp tay, cả khuôn mặt bị vết đao dài cắt ngang, trông rất dữ tợn. Ánh mắt hạ hạ xuống nhìn đến bóng dáng run lẩy bẩy quỳ trước mặt, "Tô đại nhân, thái tử , chuyện này ngươi làm là thích hợp nhất, đến lúc đó, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ? Ngươi cần phải biết điều gì quan trọng, về phần già trẻ nhà của ngươi, thái tử thay ngươi săn sóc bọn chúng."

      Tô ngọc sắc mặt trắng bệch, bồ nhào xuống đất, run rẩy , "Cầu xin môn chủ thay ta hướng thái tử cầu tình, van xin bỏ qua cho ta có được ?"

      "Ngươi chẳng lẽ cần đến tính mạng già trẻ nhà của ngươi sao?" Nam tử áo đen lạnh giọng .

      Tô Ngọc vẻ mặt chán nản ngồi mặt đất, cam lòng hỏi, "Thái tử lo lắng chu toàn cho già trẻ nhà của ta?"

      "Ha ha, điều này còn phụ thuộc vào Thượng thư đại nhân làm như thế nào?" Nam tử áo đen vỗ vào lưng của Tô Ngọc, lạnh lùng cười tiếng, "Đừng quên trước kia ngươi cũng nhận ít ân huệ của thái tử đấy, tại ngươi nên tri ân đồ báo ."

      "Ta hiểu." Tô Ngọc ánh mắt ảm đạm, xụi lơ đất, có bất kỳ phản kháng nào.

      " ra là tìm con dê khác để thế tội, bất quá cũng chỉ là tên tham quan." Bộ Phi Ngữ bất động thanh sắc nhìn xem, nhíu hàng mày, suy tư phen, lại nhìn sắc trời, cảm thấy cũng còn sớm nữa, nếu quay về, chỉ sợ Hoa Mộng Dao lại càm ràm mệt.
      .....

      Trong thư phòng của đoàn phủ, ánh sáng của đèn dầu như hạt đậu chiếu lên vị nam tử áo trắng lẳng lặng ngồi ở trước bàn, đếm xỉa liếc mắt nhìn đến quyển sách kia, mà chỉ là nhàn nhạt suy tư, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên sườn mặt ôn nhuận như ngọc, tản ra khí chất ưu nhã, cao quý.

      Đột nhiên đạo kim quang thoáng bay vèo qua mặt, nhếch môi mỉm cười, nhanh chậm đứng dậy, đến phía trước cửa sổ. cây kim châm khắc hình mây kỳ quái tối tăm, vững vàng đem tờ giấy khóa chặt cây cột. Dưới ánh nến kim châm ra tia sáng lành lạnh. tiện tay đem tờ giấy tháo gỡ xuống, đó nét chữ vô cùng xinh đẹp, vẻn vẹn chỉ có mấy từ, "Bạc giúp nạn thiên tai ở phủ của hộ bộ thượng thư Tô Ngọc."

      ......

      Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu mặt hồ, gió lướt qua, tạo nên từng gợn sóng vàng.

      Bộ Phi Ngữ thân váy tím dài đứng ở bên bờ hồ, tóc dài như mực đổ xuống đến eo, đầu chỉ chảy thành vầng mây, chen ngang cây trâm hoa bạc, dung nhan xinh đẹp chỉ lớt phớt nhấn vài điểm son phấn đơn giản. Nàng tiếp nhận lương thực từ trong tay hai vị nữ tử ở sau lưng, đem cho cá ăn, cũng màng thế , hướng vào mặt hồ thả xuống, khiến nhiều chú cá lần lượt tụ hợp.

      "Tiểu thư, người nghe gì chưa? Sáng sớm hôm nay, Đoàn tướng quân mang người đến phủ đệ của hộ bộ thượng thư Tô Ngọc, cho người lục soát tìm thấy các rương bạc ở trong phủ đó." Diệp Linh Lung vẻ mặt thể tin được ra, "Kết quả này khiến người ta thể tin được a!"

      "À? sao?" Bộ Phi Ngữ liếc nhìn nàng cái, ý cười sâu xa , "Linh Lung, ngươi thích Đoàn tướng quân rồi phải ? Ta có thể giúp ngươi vài câu nha!"

      "Hả… nào có…" Diệp Linh Lung cuống quít cúi đầu xuống, mỉm cười ngượng ngùng, hai gò má lúc này ửng hồng, má lúm đồng tiền lúc lúc .

      " ràng là có nha!" Hoa Mộng Dao khóe miệng quyến rũ ra nụ cười giảo hoạt xấu xa, nhàng nhảy dựng lên, tiến đến trước mặt Diệp Linh Lung, chút nghĩ ngợi , " Nếu phải tại sao mặt ngươi lại đỏ?"

      "Ngươi chớ có nhảm!" Diệp Linh Lung vội vàng bụm mặt, đem cả thân thể qua người Hoa Mộng Dao.

      "Ha, ha!" Bộ Phi Ngữ cũng nhịn được cười to, "Mộng Dao, da mặt của Linh Lung quá mỏng, chúng ta đừng nên trêu muội ấy nữa!".

      Ba nữ tử đứng ở bên hồ, vừa vừa cười, hoàn toàn chú ý đến bước chân chầm chậm của hai nam tử từ xa tới.

      "Vương phi!" thanh du dương truyền đến.

      Bộ Phi Ngữ theo tiếng nhìn lại, lập tức thu hồi nụ cười mặt, phúc phúc thân thể, "Tham kiến vương gia."

      Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao dám lại ầm ĩ vui đùa nữa, đàng hoàng nghiêm chỉnh đứng sau lưng Bộ Phi Ngữ, "Tham kiến vương gia."

      "Vương gia, có việc gì chăng?" Bộ Phi Ngữ cười hỏi, ngước mắt lên nhìn, trong nháy mắt, liền chạm vào ánh mắt của Đoạn Cẩm Phong. giây trôi qua, nàng khẽ gật đầu lễ phép, liền để ý tới nữa.

      "Phủ Thừa Tướng phái người đến đưa tin, là nhạc mẫu ngã bệnh, ta cho phép nàng trở về thăm bà chút." Sở Lăng Yên nhàn nhạt .

      "Phu nhân bị làm sao vậy? Có phải bệnh cũ lại tái phát hay ?" Diệp Linh Lung khẩn trương hỏi.

      Sở Lăng Yên trong lòng kỳ quái nhìn xem Diệp Linh Lung, ánh mắt đếm xỉa liếc về phía áo tím thần sắc lúc này vẫn là lạnh nhạt, lời trêu ghẹo, " ngờ ngươi còn khẩn trương hơn tiểu thư nhà ngươi nha?"

      Lời vô ý, người nghe có lòng, Bộ Phi Ngữ hơi ngẩn ra, cảm giác những lời này hình như ám chỉ điều gì đó, vừa rồi quá mức vô ý, ràng nàng lại quên mất mình là Mộc Yên Nhiên, mẹ ruột nàng ngã bệnh, tại sao lại có chút lo lắng nào? phải hoài nghi rồi chứ?

      Hoa Mộng Dao lập tức hướng về Diệp Linh Lung nháy mắt cái, Diệp Linh Lung kịp thời phản ứng, vội vàng hòa giải,"Nô tỳ chỉ là thay tiểu thư lo lắng dùm mà thôi."

      Bộ Phi Ngữ cũng giả vờ sang chuyện khác, cuống quít đáp, "Vương gia, Nhiên Nhi xin phép trở về Mộc phủ trước."

      "Bản vương cùng với nàng." Sở Lăng Yên thuận miệng .

      "Ách…" Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, cũng tiện cự tuyệt, "Vâng, vương gia."

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 25: Mẹ con ôm nhau.

      Vừa bước vào trong phòng, nàng liền ngửi thấy mùi thuốc đặc trưng, giường lẳng lặng người nữ nhân nằm đó, hai đầu lông mày mang theo tia sắc nhợt nhạt, sắc mặt vì bệnh trắng bệch như tờ giấy.

      "Mẫu thân." Bộ Phi Ngữ cúi đầu kêu tiếng, đến bên giường ngồi xuống

      An Cẩn Dung mi mắt khẽ giật, mở mắt ra, nhìn thấy người trước mắt, mặt tái nhợt lộ ra tia mừng rỡ, "Nhiên nhi, ngươi đến rồi."

      "Vâng, mẫu thân trong người khá hơn chút nào ?" Bộ Phi Ngữ lo lắng nhìn nàng, nhớ lần trước về lại mặt, lần đó nàng nhìn thấy thừa tướng phu nhân dung mạo đoan trang, dung quang tỏa sáng, chỉ mới qua nửa tháng, sao có thể bệnh thành ra như vậy rồi?

      " có gì đáng ngại, ngươi đừng lo lắng." An Cận Dung suy yếu khoát tay , "Đỡ mẫu thân ngồi dậy được ?"

      "Vâng." Bộ Phi Ngữ đứng dậy, cẩn thận đỡ lấy thừa tướng phu nhân, nàng mực nhu thuận cúi đầu cũng biết nên gì mới phải.

      Sau hồi trầm mặc, An Cẩn Dung đột nhiên giữ chặt tay Bộ Phi Ngữ, nức nở , "Mẫu thân biết , ngươi nhất định là trách ta và cha ngươi, lúc trước chia rẽ ngươi và Tần Hạo Trạch, lại ép ngươi bức gả cho Tuyên vương, khụ khụ…khụ khụ…"

      "Mẫu thân!" Bộ Phi Ngữ có chút bối rối, nhè vỗ về lưng của bà, nàng tinh tường phát run.

      "Là người học y, thân thể của mình như thế nào, mẫu thân như ta liền nhất." Ánh mắt của An Cẩn Dung nhàng rơi dung nhan xinh đẹp ấy, lời ôn như tựa như với àng nhưng cũng tựa như với người nào đó, " Có lẽ ngày nào đó mẫu thân rời đất xa trời, ta cái gì cũng buông bỏ được, duy nhất chỉ có con là ta bỏ được. Ta biết ngươi giờ có tốt hay ? tìm được chỗ dựa vững chắc chưa? tìm được hạnh phúc cho mình chưa?"

      Bộ Phi Ngữ cảm thấy cả kinh, liền mạnh mẽ ngẩng đầu, lại chạm vào đôi mắt tiều tụy ấy, trong mắt chứa chan tình thương vô hạn. Ánh mắt này khiến nàng chợt nhớ đến trận lửa lớn của mười lăm năm trước, nàng còn nhớ rất người nữ tử đắp cái nắp thùng gỗ, chính là mẹ ruột của nàng, ánh mắt bà nhìn nàng lúc đó cũng giống như mẫu thân bây giờ.

      Tim nàng chợt run lên, con mắt giờ có chút ướt át, kìm lòng đặng mà đưa tay ôm lấy bả vai của An Cẩn Dung, đầu tựa vào trong ngực bà, giống như là trở về thời thơ ấu, nàng cũng rất thích rúc vào lòng mẹ như thế. Dù người trước mắt phải là mẫu thân nàng, nàng cũng muốn ôn lại cái ôm ấm áp mà đáng lẽ sớm thuộc về nàng.

      "Mẫu thân, đừng bậy! Người nhất định sống lâu trăm tuổi mà." Nàng nhịn được mà khóc to, Mộc Yên Nhiên thể chân chính với mẫu thân của nàng những lời này để nàng thay , "Nhiên nhi trách phụ thân và mẫu thân, tại ta sống rất tốt, cùng người mình trải qua những tháng ngày hạnh phúc, mẫu thân cần lo lắng cho ta."

      An Cẩn Dung hơi sững sờ, nhìn áo tím khóc đến rối loạn trong lòng bà, tâm tình vui mừng cười cười, như trấn an đứa vậy, bà nhàng vuốt đầu nàng, "Vậy là tốt rồi, chỉ cần ngươi hạnh phúc, mẫu thân an tâm rồi."

      Sở Lăng Yên nãy giờ đứng ở phía xa lẳng lặng nhìn hai mẹ con ôm nhau giường, đôi mắt thâm thúy khiến người khác đoán ra được suy nghĩ gì.

      Ra khỏi Mộc phủ, xe ngựa để trở về, thần sắc Bộ Phi Ngữ ngưng trọng cúi đầu, trong đầu chỉ toàn là giọng , cử chỉ, tướng mạo của thừa tướng phu nhân, dung nhan tái nhợt cùng ánh mắt thương , lời ôn nhu khiến trong lòng nàng lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại.

      "Nàng…có khỏe ?" Sở Lăng Yên ân cần hỏi.

      Bộ Phi Ngữ phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn , do dự hồi, mới ra, "Vương gia, ngày mai ta muốn lên núi Vân An vì mẫu thân dâng hương cầu phúc."

      Sở Lăng Yên ôn nhu đáp, "Được, ngày mai ta cùng nàng ."

      Bộ Phi Ngữ kinh ngạc chớp mắt cái, vừa nãy gì? Còn tự xưng "ta" mà phải là "bản vương" với nàng nữa chứ. thay đổi này khiến nàng có chút thích ứng được nha, Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng lắm mới có thể cười tươi , "Đa tạ vương gia".

      ☆, Chương 26: Gặp chuyện.

      Sáng sớm hôm sau, mới vừa tảng sáng, cả vùng đất được bao phủ bởi tầng xám bạc mông lung như tấm vải lụa mỏng. Vần mây ở phía xa lẳng lặng trôi dần sau lưng chừng núi, mây mù quấn quanh như như , tựa như tiên cảnh yên tĩnh mà mông lung.

      đường dọc theo thềm đá bước lên, cạnh bên đều là hàng cây cao xanh ngất, cỏ xanh mọc lúc nhúc dưới bậc đá. Gió lướt qua, bốn phía mùi hương hoa thơm ngát lan tỏa, còn kèm theo tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng kêu rích dứt.

      Bộ Phi Ngữ giờ phút này ngồi nghỉ ngơi khối nham thạch, ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây đại thụ, những tia sáng màu vàng loang lổ xen kẽ theo nhánh lá chiếu vào bóng dáng váy dài màu tím kia.

      "Tiểu thư, người uống nước ." Diệp Linh Lung đem ấm nước trong tay đưa đến cho nàng.

      "Cám ơn." Bộ Phi Ngữ nhàng cười tiếng, đưa tay tiếp nhận, trong tay cầm bình nước đột nhiên khựng lại, khí chung quanh có chút cổ quái, đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng vang cũng còn, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đạo ánh sáng lạnh lẽo thoáng qua đầu. Bộ Phi Ngữ cả kinh, đứng dậy nhảy ra khỏi khối nham thạch, nhanh tay lôi kéo Diệp Linh Lung lui về sau vài bước, tránh thoát được đường kiếm vừa mối chạm tới mặt.

      "Các ngươi là ai?" Diệp Linh Lung kinh hãi kêu lên, biết từ lúc nào có mấy chục hắc y nhân đứng ngay trước mắt. tay mỗi người đều cầm lấy thanh kiếm sắc bén, dưới ánh mặt trời thân kiếm còn lóe ra tia sáng lạnh lùng, mang theo chút huyết sắc.

      người áo đen lại lần nữa giơ kiếm đâm tới Bộ Phi Ngữ, Diệp Linh Lung mắt thấy kiếm gần đâm trúng nàng, bóng dáng màu tím đột nhiên xuất chắn ở phía trước, chặn lại đường kiếm của tên y nhân kia, trở tay cái, cây kiếm trong tay linh xảo vào tay Bộ Phi ngữ, thân kiếm nhanh nhẹn, khiến hắc y nhân chỉ kịp hừ tiếng, té xuống.

      Trong nháy mắt lại có vài chục hắc y nhân khác từ cây nhảy xuống, trong lúc nhất thời, toàn bộ khu rừng chỉ thấy ánh sáng phát ra từ thân kiếm lóe sáng liên hồi, cả khu rừng chìm trong sát khí nồng đậm.

      "Chủ tử!" Hoa Mộng Dao trong lòng vô cùng sốt ruột, muốn mau nhanh chóng phi thân đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ, nhưng lại bị nhóm hắc y nhân quấn lấy, cách thoát thân, chỉ có thể vung kiếm giao đấu.

      "Tiểu thư, những tên hắc y nhân đó là ai a?"Diệp Linh Lung bị hù đến thất sắc, dè dặt trốn sau lưng Bộ Phi Ngữ, thập thò ló đầu nhìn ra phía bên ngoài.

      "Ta cũng biết." Bộ Phi Ngữ che chở Diệp Linh Lung, vừa thầm tìm đường cho Diệp Linh Lung trốn thoát, vừa quan sát động tĩnh của những tên hắc y nhân kia. Nhìn thân thủ và võ công của bọn họ, liền có thể biết bọn họ tuyệt đối phải là hạng người hời hợt. Đáy lòng nàng khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là ai muốn giết nàng chứ? Thân phận của nàng cũng chỉ có Hoa Mộng Dao và Hàn Nhược Thủy mới biết tường tận, chẳng lẽ bọn họ muốn giết Mộc Yên Nhiên? Nhưng Mộc Yên Nhiên cũng chỉ là nữ tử khuê phòng, vô duyên vô cớ tại sao lại có nhiều sát thủ lợi hại đến giết nàng như vậy?

      Bộ Phi Ngữ lại quay nhìn về phía Sở Lăng Yên giao đấu với nhóm người hắc y nhân kia, ban đầu nàng còn tưởng chỉ có thể chịu đựng được vài hiệp, nhưng kết quả khiến nàng kinh ngạc đến tặc lưỡi. Sở Lăng Yên tay cầm kiếm, đánh kiếm như là hạ bút thành văn. Chỉ đơn giản vài chiêu thức, xoẹt xoẹt vài cái, quét ngang hàng, toàn bộ hắc y nhân liền ngã xuống. Cho dù ở phía đằng sau lại có thêm đám hắc y nhân tre già măng mọc lần lượt xông tới phía , cũng tránh né, tư thái bình tĩnh thong dong, động tác mau lẹ như điện xẹt, đường kiếm hoàn mỹ đến độ chút sơ hở nào.

      Nếu phải hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, Bộ Phi Ngữ làm sao cũng thể tin được cái ngã vô lại này, cả ngày có việc gì làm, chỉ biết chọc tức nàng, lại có võ công cao cường như thế.

      Chỉ sợ ngay cả nàng cũng phải là đối thủ của , quả nhiên…thâm tàng bất lộ nha.

      Trong lúc nàng suy tư, có đạo ánh sáng lạnh nhanh chóng đâm tới Diệp Linh Lung, Bộ Phi Ngữ kim châm trong tay chuẩn bị lặng lẽ xuất kích, nhưng lại phát có nội lực, lúc này nàng mới chợt nhớ nàng chưa uống phục tử Vân Đan, cho nên trước mắt nội lực căn bản có.

      Nghìn cân treo sợi tóc, nàng xoay người cái nhanh chóng kéo Diệp Linh Lung đẩy sang bên kia, dùng toàn bộ lưng mình đỡ lấy đường kiếm, ánh sáng lạnh chợt lóe sáng, đường kiếm dài thẳng tắp đâm vào bả vai nàng, rồi lập tức rút ra.

      "Á!" Diệp Linh Lung bị quăng ra ngoài cách bất ngờ, liền ngã nhào đất, kêu lên tiếng. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kỳ lo sợ, tim muốn nhảy ra ngoài mấy lần, tay ngừng gắt gao che miệng, cố gắng để mình bật khóc.

      "Ách…" Bộ Phi Ngữ nhíu mày, hừ tiếng, giơ tay đè chặt lên miệng vết thương, máu đen ngừng từ bả vai tuôn ra, ngờ, thân kiếm lại tẩm độc, xem ra muốn đẩy nàng vào con đường chết rồi!

      Tầm mắt của nàng dần dần có chút mơ hồ, nhưng lờ mờ vẫn có thể trông thấy có tên hắc y nhân nào đó giơ kiếm từ từ tiến gần nàng, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng hết sức lực từng bước từng bước lui về sau, đột nhiên dưới chân có cảm giác trống rỗng, thân thể chợt tênh, rơi thẳng xuống vách núi.

      "Tiểu thư!" Diệp Linh Lung kinh hãi hét lên tiếng, Sở Lăng Yên cùng Hoa Mộng Dao theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng màu tím từ vách núi ngã xuống.

      "Nhiên Nhi!"

      "Chủ tử!"

      Hai người đồng thời bật thốt ra.

      Trong lòng Sở Lăng Yên hoảng loạn, tim như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, phi thân cái nhảy đến vách đá, tung người nhảy xuống.

      "Vương gia!" Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung quá sợ hãi, chạy như bay đến vách núi, chỉ thấy phía dưới toàn cảnh đều là sương mù mênh mông.

      "Rút lui!" Hắc y nhân nhìn thấy Bộ Phi Ngữ rơi xuống vách núi liền thu kiếm lại, phi thân rời .

      Phía dưới vách núi, Bộ Phi Ngữ bây giờ giống như bươm bướm tung bay trong gió, thân thể ngừng rơi xuống, gió lạnh vù vù khiến phổi của nàng cũng muốn tan theo, dung nhan xinh đẹp trắng bệch mảnh.

      Trong gian lờ mờ, hình như nàng trông thấy có bóng dáng nào đó theo nàng rơi xuống, phảng phất như là Sở Lăng Yên? Sao lại theo nàng rơi xuống? Trong lòng nàng hiểu vì sao lại dâng lên cỗ ấm áp khó tả, ý thức giờ đây càng lúc càng mơ hồ.

      vách đá, mảnh yên lặng, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng sột soạt của những chiếc lá cây rơi xuống, thi thể đầy đất, trong đó có hắc y nhân cũng có hộ vệ của Tuyên vương phủ, gió lướt qua, mang đến trận máu tanh khiến người ta chán ghét.

      "Chủ tử…" Hoa Mộng Dao sắc mặt trắng bệch, xụi lơ ở bên cạnh bờ đá, ánh mắt mơ màng nhìn đám mây mù lượn lờ trước mắt, tâm tính thiện lương của nàng giờ đây như bị đồng hóa bởi thời gian, kìm chế được mà bật lên khóc rống.

      "Tại sao lại như vậy chứ? Hu..hu..." Diệp Linh Lung ánh mắt ngây ngốc ngồi chồm hổm đất, ôm đầu gối, run bả vai, cũng theo tiếng khóc của Hoa Mộng Dao đồng thanh khóc lớn.

      "Chủ tử xảy ra việc gì đâu!" Hoa Mộng Dao tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, trong ánh mắt đầy nước lóe ra tia sáng, nàng lau khô nước mắt, đứngdậy, đến trước mặt Diệp Linh Lung, trấn định , "Chúng ta mau tìm Đoàn tướng quân thôi."

      Diệp Linh Lung ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn nàng, giống như là lượm được cọng rơm cứu mạng, trong lòng mừng rỡ gật đầu phụ họa, "Đoàn Tướng quân nhất định có thể cứu tiểu thư trở về."

      ☆, Chương 26: Gặp chuyện.

      Sáng sớm hôm sau, mới vừa tảng sáng, cả vùng đất được bao phủ bởi tầng xám bạc mông lung như tấm vải lụa mỏng. Vần mây ở phía xa lẳng lặng trôi dần sau lưng chừng núi, mây mù quấn quanh như như , tựa như tiên cảnh yên tĩnh mà mông lung.

      đường dọc theo thềm đá bước lên, cạnh bên đều là hàng cây cao xanh ngất, cỏ xanh mọc lúc nhúc dưới bậc đá. Gió lướt qua, bốn phía mùi hương hoa thơm ngát lan tỏa, còn kèm theo tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng kêu rích dứt.

      Bộ Phi Ngữ giờ phút này ngồi nghỉ ngơi khối nham thạch, ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây đại thụ, những tia sáng màu vàng loang lổ xen kẽ theo nhánh lá chiếu vào bóng dáng váy dài màu tím kia.

      "Tiểu thư, người uống nước ." Diệp Linh Lung đem ấm nước trong tay đưa đến cho nàng.

      "Cám ơn." Bộ Phi Ngữ nhàng cười tiếng, đưa tay tiếp nhận, trong tay cầm bình nước đột nhiên khựng lại, khí chung quanh có chút cổ quái, đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng vang cũng còn, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đạo ánh sáng lạnh lẽo thoáng qua đầu. Bộ Phi Ngữ cả kinh, đứng dậy nhảy ra khỏi khối nham thạch, nhanh tay lôi kéo Diệp Linh Lung lui về sau vài bước, tránh thoát được đường kiếm vừa mối chạm tới mặt.

      "Các ngươi là ai?" Diệp Linh Lung kinh hãi kêu lên, biết từ lúc nào có mấy chục hắc y nhân đứng ngay trước mắt. tay mỗi người đều cầm lấy thanh kiếm sắc bén, dưới ánh mặt trời thân kiếm còn lóe ra tia sáng lạnh lùng, mang theo chút huyết sắc.

      người áo đen lại lần nữa giơ kiếm đâm tới Bộ Phi Ngữ, Diệp Linh Lung mắt thấy kiếm gần đâm trúng nàng, bóng dáng màu tím đột nhiên xuất chắn ở phía trước, chặn lại đường kiếm của tên y nhân kia, trở tay cái, cây kiếm trong tay linh xảo vào tay Bộ Phi ngữ, thân kiếm nhanh nhẹn, khiến hắc y nhân chỉ kịp hừ tiếng, té xuống.

      Trong nháy mắt lại có vài chục hắc y nhân khác từ cây nhảy xuống, trong lúc nhất thời, toàn bộ khu rừng chỉ thấy ánh sáng phát ra từ thân kiếm lóe sáng liên hồi, cả khu rừng chìm trong sát khí nồng đậm.

      "Chủ tử!" Hoa Mộng Dao trong lòng vô cùng sốt ruột, muốn mau nhanh chóng phi thân đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ, nhưng lại bị nhóm hắc y nhân quấn lấy, cách thoát thân, chỉ có thể vung kiếm giao đấu.

      "Tiểu thư, những tên hắc y nhân đó là ai a?"Diệp Linh Lung bị hù đến thất sắc, dè dặt trốn sau lưng Bộ Phi Ngữ, thập thò ló đầu nhìn ra phía bên ngoài.

      "Ta cũng biết." Bộ Phi Ngữ che chở Diệp Linh Lung, vừa thầm tìm đường cho Diệp Linh Lung trốn thoát, vừa quan sát động tĩnh của những tên hắc y nhân kia. Nhìn thân thủ và võ công của bọn họ, liền có thể biết bọn họ tuyệt đối phải là hạng người hời hợt. Đáy lòng nàng khỏi nghi hoặc, rốt cuộc là ai muốn giết nàng chứ? Thân phận của nàng cũng chỉ có Hoa Mộng Dao và Hàn Nhược Thủy mới biết tường tận, chẳng lẽ bọn họ muốn giết Mộc Yên Nhiên? Nhưng Mộc Yên Nhiên cũng chỉ là nữ tử khuê phòng, vô duyên vô cớ tại sao lại có nhiều sát thủ lợi hại đến giết nàng như vậy?

      Bộ Phi Ngữ lại quay nhìn về phía Sở Lăng Yên giao đấu với nhóm người hắc y nhân kia, ban đầu nàng còn tưởng chỉ có thể chịu đựng được vài hiệp, nhưng kết quả khiến nàng kinh ngạc đến tặc lưỡi. Sở Lăng Yên tay cầm kiếm, đánh kiếm như là hạ bút thành văn. Chỉ đơn giản vài chiêu thức, xoẹt xoẹt vài cái, quét ngang hàng, toàn bộ hắc y nhân liền ngã xuống. Cho dù ở phía đằng sau lại có thêm đám hắc y nhân tre già măng mọc lần lượt xông tới phía , cũng tránh né, tư thái bình tĩnh thong dong, động tác mau lẹ như điện xẹt, đường kiếm hoàn mỹ đến độ chút sơ hở nào.

      Nếu phải hôm nay nàng tận mắt chứng kiến, Bộ Phi Ngữ làm sao cũng thể tin được cái ngã vô lại này, cả ngày có việc gì làm, chỉ biết chọc tức nàng, lại có võ công cao cường như thế.

      Chỉ sợ ngay cả nàng cũng phải là đối thủ của , quả nhiên…thâm tàng bất lộ nha.

      Trong lúc nàng suy tư, có đạo ánh sáng lạnh nhanh chóng đâm tới Diệp Linh Lung, Bộ Phi Ngữ kim châm trong tay chuẩn bị lặng lẽ xuất kích, nhưng lại phát có nội lực, lúc này nàng mới chợt nhớ nàng chưa uống phục tử Vân Đan, cho nên trước mắt nội lực căn bản có.

      Nghìn cân treo sợi tóc, nàng xoay người cái nhanh chóng kéo Diệp Linh Lung đẩy sang bên kia, dùng toàn bộ lưng mình đỡ lấy đường kiếm, ánh sáng lạnh chợt lóe sáng, đường kiếm dài thẳng tắp đâm vào bả vai nàng, rồi lập tức rút ra.

      "Á!" Diệp Linh Lung bị quăng ra ngoài cách bất ngờ, liền ngã nhào đất, kêu lên tiếng. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kỳ lo sợ, tim muốn nhảy ra ngoài mấy lần, tay ngừng gắt gao che miệng, cố gắng để mình bật khóc.

      "Ách…" Bộ Phi Ngữ nhíu mày, hừ tiếng, giơ tay đè chặt lên miệng vết thương, máu đen ngừng từ bả vai tuôn ra, ngờ, thân kiếm lại tẩm độc, xem ra muốn đẩy nàng vào con đường chết rồi!

      Tầm mắt của nàng dần dần có chút mơ hồ, nhưng lờ mờ vẫn có thể trông thấy có tên hắc y nhân nào đó giơ kiếm từ từ tiến gần nàng, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng hết sức lực từng bước từng bước lui về sau, đột nhiên dưới chân có cảm giác trống rỗng, thân thể chợt tênh, rơi thẳng xuống vách núi.

      "Tiểu thư!" Diệp Linh Lung kinh hãi hét lên tiếng, Sở Lăng Yên cùng Hoa Mộng Dao theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng màu tím từ vách núi ngã xuống.

      "Nhiên Nhi!"

      "Chủ tử!"

      Hai người đồng thời bật thốt ra.

      Trong lòng Sở Lăng Yên hoảng loạn, tim như ngừng đập, đầu óc trống rỗng, phi thân cái nhảy đến vách đá, tung người nhảy xuống.

      "Vương gia!" Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung quá sợ hãi, chạy như bay đến vách núi, chỉ thấy phía dưới toàn cảnh đều là sương mù mênh mông.

      "Rút lui!" Hắc y nhân nhìn thấy Bộ Phi Ngữ rơi xuống vách núi liền thu kiếm lại, phi thân rời .

      Phía dưới vách núi, Bộ Phi Ngữ bây giờ giống như bươm bướm tung bay trong gió, thân thể ngừng rơi xuống, gió lạnh vù vù khiến phổi của nàng cũng muốn tan theo, dung nhan xinh đẹp trắng bệch mảnh.

      Trong gian lờ mờ, hình như nàng trông thấy có bóng dáng nào đó theo nàng rơi xuống, phảng phất như là Sở Lăng Yên? Sao lại theo nàng rơi xuống? Trong lòng nàng hiểu vì sao lại dâng lên cỗ ấm áp khó tả, ý thức giờ đây càng lúc càng mơ hồ.

      vách đá, mảnh yên lặng, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng sột soạt của những chiếc lá cây rơi xuống, thi thể đầy đất, trong đó có hắc y nhân cũng có hộ vệ của Tuyên vương phủ, gió lướt qua, mang đến trận máu tanh khiến người ta chán ghét.

      "Chủ tử…" Hoa Mộng Dao sắc mặt trắng bệch, xụi lơ ở bên cạnh bờ đá, ánh mắt mơ màng nhìn đám mây mù lượn lờ trước mắt, tâm tính thiện lương của nàng giờ đây như bị đồng hóa bởi thời gian, kìm chế được mà bật lên khóc rống.

      "Tại sao lại như vậy chứ? Hu..hu..." Diệp Linh Lung ánh mắt ngây ngốc ngồi chồm hổm đất, ôm đầu gối, run bả vai, cũng theo tiếng khóc của Hoa Mộng Dao đồng thanh khóc lớn.

      "Chủ tử xảy ra việc gì đâu!" Hoa Mộng Dao tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, trong ánh mắt đầy nước lóe ra tia sáng, nàng lau khô nước mắt, đứngdậy, đến trước mặt Diệp Linh Lung, trấn định , "Chúng ta mau tìm Đoàn tướng quân thôi."

      Diệp Linh Lung ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn nàng, giống như là lượm được cọng rơm cứu mạng, trong lòng mừng rỡ gật đầu phụ họa, "Đoàn Tướng quân nhất định có thể cứu tiểu thư trở về."

      ☆, Chương 27: Trong động chữa thương.

      "Tướng quân, bên ngoài phủ có hai vị nữ tử xin cầu kiến, là từ Tuyên vương phủ tới." tên gia nhân trẻ tuổi đến bẩm báo.

      "Tuyên vương phủ?" Đoạn Cẩm Phong hơi nhíu mày, để quyển sách tay xuống , "Đưa các nàng đến phòng trước, chờ Bổn tướng quân chút."

      "Tuân" Gia nhân xoay người xuống.

      Trước phòng khách của Đoàn phủ, Diệp Linh Lung ngồi ở ghế, tự chủ được mà giọng nức nở, bộ dáng vẫn chưa hoàn hồn lại, nàng ngước mắt nhìn đến bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn bước vào, vội vàng quỳ xuống, khóc sướt mướt , "Đoàn tướng quân, ngài mau cứu tiểu thư nhà nô tỳ a!"

      Đoạn Cẩm Phong vừa bước vào liền nhận ra nha hoàn bên cạnh Bộ Phi Ngữ, nghi ngờ , "Tiểu thư nhà ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi trước hết đừng khóc, từ từ ."

      "Sáng sớm hôm nay, tiểu thư nhà ta Vân An tự dâng hương, hu hu… nửa đường bị người hành thích, hu hu… Tiểu thư liền rơi xuống vách núi, vương gia cũng nhảy xuống theo…hu…hu…" Diệp Linh Lung mơ hồ chuyện, chỉ đại khái vài chữ, mặt nước mắt nước mũi liên tiếp chảy xuống.

      "Sao hả?" Đoạn Cẩm Phong chấn kinh, thiếu chút nữa đứng vững, người luôn luôn bình tĩnh và tỉnh táo như cũng có lúc phải luống cuống, nhưng mà vào giờ phút này hoảng loạn, là vì bạn thân nhiều năm hay là vì nữ tử tóc đen tung bay trong gió kia.

      "Là , hu.hu…Đoàn Tướng Quân, ngài mau cứu tiểu thư nhà nô tỳ ." Diệp Linh Lung khóc mãi ngừng.

      Hoa Mộng Dao đứng bên cạnh nhìn thấy có chút kìm được mà đến đỡ Diệp Linh Lung đứng dậy, vẻ mặt lo lắng ,"Đoàn tướng quân, dưới vách núi chính là Lăng Ba hồ, tiểu thư cùng vương gia nhất định có chuyện gì xảy ra, chỉ mong ngài mau phái người tìm!"

      Đoạn Cẩm Phong lúc này mới hồi phục lại tinh thần lớn tiếng ra lệnh, "Trương Duật Minh, mau chóng đem theo đội cấm vệ quân theo ta tìm Tuyên vương!"

      "Tuân, tướng quân." võ tướng đeo kiếm đến.
      ......

      Ánh sáng của mặt trời chiếu xuống tạo thành vòng sáng màu vàng lăn tăn mặt hồ Lăng Ba. Từ xa nhìn lại, còn có thể nhìn thấy tầng sương chiều nhàn nhạt, mặt hồ nước nhàng phất động, “ọc, ọc” hình như là thanh của nước chảy, bỗng nhiên mặt hồ yên tĩnh liền bắn cao sóng nước, xuất bóng dáng màu tím, tựa như con rồng nước phi thân nhảy lên hồ.

      Sở Lăng Yên ôm Bộ Phi Ngữ đường đến bên dưới gốc cây đại thụ, đem nàng dựa vào tàng cây, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm trước mắt, dung nhan vốn xinh đẹp như hoa giờ thảm hại như tờ giấy trắng, mái tóc ướt nhẹp dán chặt lấy gò má, ánh mắt vẫn nhắm chặt, chút động tĩnh, chỉ có thể nghe được hơi thở yếu ớt, hô hấp đứt quãng.

      "Mộc Yên Nhiên… Mộc Yên Nhiên…" Sở Lăng Yên gọi nàng vài tiếng, vẫn thấy người đáp lại, bất đắc dĩ còn cách nào khác liền cúi người xuống, ôm lấy Bộ Phi Ngữ, hướng nơi rừng sâu mà đến.

      Xuyên qua đám rừng cây rậm rạp, mơ hồ có thể nhìn thấy hang động bị bụi cỏ che lấp. Sở Lăng Yên phi thân cái, dùng chân búng cỏ dại , sau đó tiến vào bên trong hang động, đem nữ tử trong ngực nhàng đặt xuống, nằm im đống rơm rạ được chất đầy cẩn thận.

      đứng dậy tra xét bốn phía, phát tường của hang, còn có vài cây cung tên, mấy miếng da thú, phía dưới còn có chất vài đống củi, xem ra hẳn là thợ săn gần đây săn, tiện chân nghỉ ngơi ở hang động này.

      tới, cầm lấy đống củi khô, đặt bên cạnh nàng, trong nháy mắt, sơn động được chiếu sáng. Trong ánh lửa lập lòe, càng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Bộ Phi Ngữ.

      Nàng cuộn mình đống rơm, cau mày, giọng lẩm bẩm, "Đau…Đau lắm..."

      Nghe thấy thanh , Sở Lăng Yên liền mừng rỡ, gấp rút xoay người ngồi xổm xuống, đem Bộ Phi Ngữ ôm vào lòng, đột nhiên cảm giác được tay hình như có chất lỏng ấm áp chảy ra, đưa tay nhìn lại, ra là máu đen!

      " hay rồi!" thấp giọng hô lên tiếng, ràng khi nãy thấy nàng bị thương mà!

      liền xem xét thân thể của Bộ Phi Ngữ, phát mảng lớn màu đen chảy ra từ nơi bả vai nàng, nhanh chóng đưa tay xé rách y phục vai, thình lình bất gặp vết thương dài, đem hình bươm bướm sinh động chia ra làm hai. Bong bóng nước theo vết thương mà trào ra, mơ hồ còn nhìn thấy cả gân cốt lỏa lồ lên , khiến người nhìn đến cảm thấy giật mình kinh sợ.

      Sở Lăng Yên toàn thân chấn động, chăm chú nhìn đến đoạn vết thương cắt đôi hình bướm kia, đôi mắt thâm thúy giờ đây gợn sóng lớn, cảm xúc mãnh liệt dâng trào.

      "Đau…đau quá…" Bộ Phi Ngữ vẫn thấp giọng lầm bầm, mi tâm khóa chặt, trán toát đầy mồ hôi lịn rịn chảy xuống.

      Sở Lăng Yên lập tức phục hồi tinh thần, đưa tay dò tìm mạch đập nàng, trong mắt xẹt qua tia nghi ngờ, nhưng cũng chốc lát mà thôi, từ từ đỡ thân thể nàng dậy, đôi bàn tay nhàng xoa xoa lên lưng của nàng, từ từ chậm rãi rót thêm nội lực vào trong cơ thể nàng.

      "Phốc…" ngụm máu đen được phun ra từ miệng của Bộ Phi Ngữ, thân thể tổn hại, vô lực yếu đuối ngã quỵ xuống trong lòng Sở Lăng Yên, nàng hơi hơi mở mắt, trong mơ hồ dường như trông thấy gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi hàng mày đen nhíu chặt, vẻ mặt chân thành giúp nàng băng bó miệng vết thương, trong thoáng chốc, phảng phất dường như có ánh mắt trời chiếu vào trong lòng nàng ấm áp vô cùng.

      Nàng hướng lên nhìn bên ánh lửa, ý thức lần nữa liền lâm vào hỗn độn, nàng chìm vào giấc mộng dài.
      .....

      Trong mộng, hình như có nữ tử xinh đẹp thân vận váy trắng dắt chạy nhanh trong hành lang dài, chạy đến gian phòng, đem tiểu nương bỏ vào bên trong cái thùng gỗ, dịu dàng cười với tiểu nương ấy, "Phi Ngữ, chúng ta cùng phụ thân chơi trốn tìm được ? Ngươi phải trốn kĩ ở trong này, ngàn vạn lần đừng ra, nếu bị phụ thân tìm được!".

      Tiểu nương khuôn mặt nhắn non nớt, vẻ mặt ngây thơ, nở nụ cười sáng ngời, giương cao giọng , "Yên tâm mẫu thân, ta nhất định trốn kĩ a!"

      Bạch y nữ tử nhìn tiểu nương ngồi trong thùng gỗ lúc sâu, trong mắt hình như vạn điều thương nên lời, nàng cố gắng nén nước mắt sắp tràn ra khỏi mi, đem cái nắp thùng từ từ nhàng đậy lại.

      Qua lúc lâu, tiểu nương mới từ trong thùng bò ra, nhưng thấy bóng dáng nữ tử váy trắng kia nữa, bốn phía chỉ còn hỏa hoạn đầy trời, tiểu nương ở giữa vùng hỏa lớn, bóng dáng đơn đứng lẻ loi mình, bất lực khóc to,"Mẫu thân, người ở đâu? Hu, hu… Ta rất sợ, ta rất sợ…"

      "Mẫu thân… Mẫu thân…Đừng rời khỏi ta…" Bộ Phi Ngữ lầm bầm mê, càng khóc càng lớn, thân thể run lẩy bẩy, nước mắt mãnh liệt ngừng tuôn ra.

      Nhìn thấy hết thảy việc, Sở Lăng Yên vẫn im lặng cũng chưa câu nào, ngược lại ngày càng trầm tư, lâu sau, mới vươn tay, dịu dàng lau nước mắt mặt nàng, trong lòng lại mang theo chút đau đớn, đôi hàng mày đen như mực bức tranh kia khóa căng lại cũng chưa từng giãn ra, cuối cùng cũng chỉ có thể bật thốt ra thanh bất đắc dĩ, thở dài , "Nàng tội gì lại khổ sở như vậy?"

      "Lăng Yên…"

      "Tiểu thư..."

      "Vương gia..."

      Tiếng gọi ầm ĩ ngừng vang lên ở trong khu rừng.

      Sở Lăng Yên nhìn nữ tử trong ngực mình, vẫn như thế hôn mê bất tỉnh, nhàng ôm lấy, hướng phía bên ngoài động ra.

      "Lăng Yên! ... Mau lên, bọn họ ở đó!" Bất ngờ Đoạn Cẩm Phong trông thấy đằng xa xa nam tử đứng ở phía kia, mũi chân, phi thân nhảy tới.

      "Chủ tử!" Hoa Mộng Dao cũng theo tiếng nhìn sang, nội tâm mừng rỡ thôi, cái phi thân cũng đến nơi, nhìn thấy Bộ Phi Ngữ bị người ôm chặt, ánh mắt cũng chưa mở ra, sắc mặt lại trắng bệch, tóc rối loạn xạ, vội hô to, "Chủ tử! Bị làm sao vậy!"

      Nàng bị thương sao? Đoạn Cẩm Phong ngước mắt nhìn lại, trong nội tâm xẹt qua tia đau đớn, đôi mắt đen như mực nước sơn kia giờ lộ ra tia lo lắng sâu.

      Diệp Ling Lung cũng vừa chạy tới nhìn thấy Bộ Phi Ngữ liền hoảng loạng, luống cuống khóc ngừng, "Tiểu Thư…Hu hu…Hu hu … Người đừng làm ta sợ nha… Chuyện này là sao…"

      Sở Lăng Yên cũng để ý các nàng, chỉ đau lòng nhìn nữ tử nằm im trong ngực, ngước mắt , "Đoạn Cẩm Phong, giúp ta gọi Bạch Vân Phi tới."

      "Được." Đoạn Cẩm Phong liền đáp ứng,"Ta ngay!".

      "Tướng quân, bên ngoài phủ có hai vị nữ tử xin cầu kiến, là từ Tuyên vương phủ tới." tên gia nhân trẻ tuổi đến bẩm báo.

      "Tuyên vương phủ?" Đoạn Cẩm Phong hơi nhíu mày, để quyển sách tay xuống , "Đưa các nàng đến phòng trước, chờ Bổn tướng quân chút."

      "Tuân" Gia nhân xoay người xuống.

      Trước phòng khách của Đoàn phủ, Diệp Linh Lung ngồi ở ghế, tự chủ được mà giọng nức nở, bộ dáng vẫn chưa hoàn hồn lại, nàng ngước mắt nhìn đến bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn bước vào, vội vàng quỳ xuống, khóc sướt mướt , "Đoàn tướng quân, ngài mau cứu tiểu thư nhà nô tỳ a!"

      Đoạn Cẩm Phong vừa bước vào liền nhận ra nha hoàn bên cạnh Bộ Phi Ngữ, nghi ngờ , "Tiểu thư nhà ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi trước hết đừng khóc, từ từ ."

      "Sáng sớm hôm nay, tiểu thư nhà ta Vân An tự dâng hương, hu hu… nửa đường bị người hành thích, hu hu… Tiểu thư liền rơi xuống vách núi, vương gia cũng nhảy xuống theo…hu…hu…" Diệp Linh Lung mơ hồ chuyện, chỉ đại khái vài chữ, mặt nước mắt nước mũi liên tiếp chảy xuống.

      "Sao hả?" Đoạn Cẩm Phong chấn kinh, thiếu chút nữa đứng vững, người luôn luôn bình tĩnh và tỉnh táo như cũng có lúc phải luống cuống, nhưng mà vào giờ phút này hoảng loạn, là vì bạn thân nhiều năm hay là vì nữ tử tóc đen tung bay trong gió kia.

      "Là , hu.hu…Đoàn Tướng Quân, ngài mau cứu tiểu thư nhà nô tỳ ." Diệp Linh Lung khóc mãi ngừng.

      Hoa Mộng Dao đứng bên cạnh nhìn thấy có chút kìm được mà đến đỡ Diệp Linh Lung đứng dậy, vẻ mặt lo lắng ,"Đoàn tướng quân, dưới vách núi chính là Lăng Ba hồ, tiểu thư cùng vương gia nhất định có chuyện gì xảy ra, chỉ mong ngài mau phái người tìm!"

      Đoạn Cẩm Phong lúc này mới hồi phục lại tinh thần lớn tiếng ra lệnh, "Trương Duật Minh, mau chóng đem theo đội cấm vệ quân theo ta tìm Tuyên vương!"

      "Tuân, tướng quân." võ tướng đeo kiếm đến.
      ......

      Ánh sáng của mặt trời chiếu xuống tạo thành vòng sáng màu vàng lăn tăn mặt hồ Lăng Ba. Từ xa nhìn lại, còn có thể nhìn thấy tầng sương chiều nhàn nhạt, mặt hồ nước nhàng phất động, “ọc, ọc” hình như là thanh của nước chảy, bỗng nhiên mặt hồ yên tĩnh liền bắn cao sóng nước, xuất bóng dáng màu tím, tựa như con rồng nước phi thân nhảy lên hồ.

      Sở Lăng Yên ôm Bộ Phi Ngữ đường đến bên dưới gốc cây đại thụ, đem nàng dựa vào tàng cây, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm trước mắt, dung nhan vốn xinh đẹp như hoa giờ thảm hại như tờ giấy trắng, mái tóc ướt nhẹp dán chặt lấy gò má, ánh mắt vẫn nhắm chặt, chút động tĩnh, chỉ có thể nghe được hơi thở yếu ớt, hô hấp đứt quãng.

      "Mộc Yên Nhiên… Mộc Yên Nhiên…" Sở Lăng Yên gọi nàng vài tiếng, vẫn thấy người đáp lại, bất đắc dĩ còn cách nào khác liền cúi người xuống, ôm lấy Bộ Phi Ngữ, hướng nơi rừng sâu mà đến.

      Xuyên qua đám rừng cây rậm rạp, mơ hồ có thể nhìn thấy hang động bị bụi cỏ che lấp. Sở Lăng Yên phi thân cái, dùng chân búng cỏ dại , sau đó tiến vào bên trong hang động, đem nữ tử trong ngực nhàng đặt xuống, nằm im đống rơm rạ được chất đầy cẩn thận.

      đứng dậy tra xét bốn phía, phát tường của hang, còn có vài cây cung tên, mấy miếng da thú, phía dưới còn có chất vài đống củi, xem ra hẳn là thợ săn gần đây săn, tiện chân nghỉ ngơi ở hang động này.

      tới, cầm lấy đống củi khô, đặt bên cạnh nàng, trong nháy mắt, sơn động được chiếu sáng. Trong ánh lửa lập lòe, càng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Bộ Phi Ngữ.

      Nàng cuộn mình đống rơm, cau mày, giọng lẩm bẩm, "Đau…Đau lắm..."

      Nghe thấy thanh , Sở Lăng Yên liền mừng rỡ, gấp rút xoay người ngồi xổm xuống, đem Bộ Phi Ngữ ôm vào lòng, đột nhiên cảm giác được tay hình như có chất lỏng ấm áp chảy ra, đưa tay nhìn lại, ra là máu đen!

      " hay rồi!" thấp giọng hô lên tiếng, ràng khi nãy thấy nàng bị thương mà!

      liền xem xét thân thể của Bộ Phi Ngữ, phát mảng lớn màu đen chảy ra từ nơi bả vai nàng, nhanh chóng đưa tay xé rách y phục vai, thình lình bất gặp vết thương dài, đem hình bươm bướm sinh động chia ra làm hai. Bong bóng nước theo vết thương mà trào ra, mơ hồ còn nhìn thấy cả gân cốt lỏa lồ lên , khiến người nhìn đến cảm thấy giật mình kinh sợ.

      Sở Lăng Yên toàn thân chấn động, chăm chú nhìn đến đoạn vết thương cắt đôi hình bướm kia, đôi mắt thâm thúy giờ đây gợn sóng lớn, cảm xúc mãnh liệt dâng trào.

      "Đau…đau quá…" Bộ Phi Ngữ vẫn thấp giọng lầm bầm, mi tâm khóa chặt, trán toát đầy mồ hôi lịn rịn chảy xuống.

      Sở Lăng Yên lập tức phục hồi tinh thần, đưa tay dò tìm mạch đập nàng, trong mắt xẹt qua tia nghi ngờ, nhưng cũng chốc lát mà thôi, từ từ đỡ thân thể nàng dậy, đôi bàn tay nhàng xoa xoa lên lưng của nàng, từ từ chậm rãi rót thêm nội lực vào trong cơ thể nàng.

      "Phốc…" ngụm máu đen được phun ra từ miệng của Bộ Phi Ngữ, thân thể tổn hại, vô lực yếu đuối ngã quỵ xuống trong lòng Sở Lăng Yên, nàng hơi hơi mở mắt, trong mơ hồ dường như trông thấy gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi hàng mày đen nhíu chặt, vẻ mặt chân thành giúp nàng băng bó miệng vết thương, trong thoáng chốc, phảng phất dường như có ánh mắt trời chiếu vào trong lòng nàng ấm áp vô cùng.

      Nàng hướng lên nhìn bên ánh lửa, ý thức lần nữa liền lâm vào hỗn độn, nàng chìm vào giấc mộng dài.
      .....

      Trong mộng, hình như có nữ tử xinh đẹp thân vận váy trắng dắt chạy nhanh trong hành lang dài, chạy đến gian phòng, đem tiểu nương bỏ vào bên trong cái thùng gỗ, dịu dàng cười với tiểu nương ấy, "Phi Ngữ, chúng ta cùng phụ thân chơi trốn tìm được ? Ngươi phải trốn kĩ ở trong này, ngàn vạn lần đừng ra, nếu bị phụ thân tìm được!".

      Tiểu nương khuôn mặt nhắn non nớt, vẻ mặt ngây thơ, nở nụ cười sáng ngời, giương cao giọng , "Yên tâm mẫu thân, ta nhất định trốn kĩ a!"

      Bạch y nữ tử nhìn tiểu nương ngồi trong thùng gỗ lúc sâu, trong mắt hình như vạn điều thương nên lời, nàng cố gắng nén nước mắt sắp tràn ra khỏi mi, đem cái nắp thùng từ từ nhàng đậy lại.

      Qua lúc lâu, tiểu nương mới từ trong thùng bò ra, nhưng thấy bóng dáng nữ tử váy trắng kia nữa, bốn phía chỉ còn hỏa hoạn đầy trời, tiểu nương ở giữa vùng hỏa lớn, bóng dáng đơn đứng lẻ loi mình, bất lực khóc to,"Mẫu thân, người ở đâu? Hu, hu… Ta rất sợ, ta rất sợ…"

      "Mẫu thân… Mẫu thân…Đừng rời khỏi ta…" Bộ Phi Ngữ lầm bầm mê, càng khóc càng lớn, thân thể run lẩy bẩy, nước mắt mãnh liệt ngừng tuôn ra.

      Nhìn thấy hết thảy việc, Sở Lăng Yên vẫn im lặng cũng chưa câu nào, ngược lại ngày càng trầm tư, lâu sau, mới vươn tay, dịu dàng lau nước mắt mặt nàng, trong lòng lại mang theo chút đau đớn, đôi hàng mày đen như mực bức tranh kia khóa căng lại cũng chưa từng giãn ra, cuối cùng cũng chỉ có thể bật thốt ra thanh bất đắc dĩ, thở dài , "Nàng tội gì lại khổ sở như vậy?"

      "Lăng Yên…"

      "Tiểu thư..."

      "Vương gia..."

      Tiếng gọi ầm ĩ ngừng vang lên ở trong khu rừng.

      Sở Lăng Yên nhìn nữ tử trong ngực mình, vẫn như thế hôn mê bất tỉnh, nhàng ôm lấy, hướng phía bên ngoài động ra.

      "Lăng Yên! ... Mau lên, bọn họ ở đó!" Bất ngờ Đoạn Cẩm Phong trông thấy đằng xa xa nam tử đứng ở phía kia, mũi chân, phi thân nhảy tới.

      "Chủ tử!" Hoa Mộng Dao cũng theo tiếng nhìn sang, nội tâm mừng rỡ thôi, cái phi thân cũng đến nơi, nhìn thấy Bộ Phi Ngữ bị người ôm chặt, ánh mắt cũng chưa mở ra, sắc mặt lại trắng bệch, tóc rối loạn xạ, vội hô to, "Chủ tử! Bị làm sao vậy!"

      Nàng bị thương sao? Đoạn Cẩm Phong ngước mắt nhìn lại, trong nội tâm xẹt qua tia đau đớn, đôi mắt đen như mực nước sơn kia giờ lộ ra tia lo lắng sâu.

      Diệp Ling Lung cũng vừa chạy tới nhìn thấy Bộ Phi Ngữ liền hoảng loạng, luống cuống khóc ngừng, "Tiểu Thư…Hu hu…Hu hu … Người đừng làm ta sợ nha… Chuyện này là sao…"

      Sở Lăng Yên cũng để ý các nàng, chỉ đau lòng nhìn nữ tử nằm im trong ngực, ngước mắt , "Đoạn Cẩm Phong, giúp ta gọi Bạch Vân Phi tới."

      "Được." Đoạn Cẩm Phong liền đáp ứng,"Ta ngay!".

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 28: Ta nghĩ mất nàng.

      Trong Lung Nguyệt Các, bên cạnh chiếc giường được chạm trỗ bằng gỗ, nam tử trẻ tuổi, thân mặc trường bào đen, mái tóc dài được buộc đơn giản bằng sợi tơ màu thủy lam, ngũ quan thanh tú, trong tay cầm sợi tơ hồng quấn vào cổ tay trắng nõn của vị nữ tử nằm giường.

      "Vân Phi, nàng ấy sao rồi?" Sở Lăng Yên dò hỏi.

      "Yên tâm , chết đâu!" Bạch Vân Phi rút sợi tơ hồng về, thong thả ung dung , "May mắn là ngươi đem nội lực đẩy vào cơ thể nàng, độc được ép ra, nếu nàng sớm mất mạng rồi."

      "Nhưng khi nào nàng mới có thể tỉnh lại?" Sở Lăng Yên thở phào nhõm, nhưng hai hàng lông mày vẫn cong chặt lại, mặt lên nét đau lòng mất mát.

      "Ta châm cứu cho nàng rồi, canh giờ sau nàng ấy tỉnh lại." Bạch Vân Phi nhíu mày đánh giá Sở Lăng Yên, dùng giọng kinh ngạc cùng trêu chọc , "Ta chưa từng nhìn thấy ngươi đối với nữ tử khẩn trương như vậy nha, vậy còn triệu hồi ta về đây."

      Sở Lăng Yên để ý đến, nhíu nhíu mày, giả vờ sang chuyện khác, giọng lắp bắp, mặt dường như còn mang theo mảng đỏ ửng, "Vân Phi, nếu như… ta là nếu như, nếu như ngươi thích người, mà người đó lại thích ngươi, vậy nên làm như thế nào?"

      "Có ý gì?" Bạch Vân Phi suy tư biết nên kê đơn thuốc gì, lời vừa dứt, thoáng cái kịp phản ứng, lại nhìn đến nử tử nằm giường bệnh, mới chợt hiểu ra, nghiền ngẫm cười tiếng, chút bận lòng giễu giễu ,"Có phải ngươi là ngươi thích này , mà hình như người ta lại thích ngươi sao? Ha, ha! Giờ ta mới biết ngươi cũng có lúc phải sầu não buồn rầu vì có nữ tử chịu chào đón ngươi nha!"

      Sở Lăng Yên khóe miệng giật giật, chỉ có thể dùng giọng hơi cáu để che tâm tư chật vật của , "Ta hỏi ngươi nên làm gì, ngươi lại đem chuyện kéo lên người ta?"

      "Thôi quên , bất đắt dĩ lắm ta mới thay ngươi suy nghĩ chút vậy." Bạch Vân Phi vài câu, gãi gãi sau gáy, có vẻ thập phần khó xử, trầm mặt lúc lâu, mới trực tiếp giội chậu nước lạnh lên Sở Lăng Yên, vẻ mặt xấu xa cười. "Tục ngữ , nam đuổi theo nữ như cách ngọn núi cao, chuyện như vậy căn bản nên đùa! Ta có loại thuốc có thể giúp ngươi trị bệnh tương tư, ngươi có muốn thử ? Bách thí bách linh!".

      Vẻ mặt tuấn mỹ của Sở Lăng yên trong nháy mắt tối sầm lại, trong lòng vạn phần hối hận, tại sao lại hỏi chuyện này với tên Bạch Vân Phi làm gì, giọng trầm thấp nổi lên, trục lệnh đuổi khách," Ở đây hết chuyện của ngươi rồi, ngươi bây giờ có thể điều chế thuốc tiên của ngươi ."

      "Ha ha!" Bạch Vân Phi nhịn được mà cười ra tiếng, trước khi cất bước ra vẫn quên nhắc nhở, "Nếu như ngươi có cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tới ta a!".

      Sở Lăng Yên nâng trán than , hồi ảo não, trở về bên cạnh giường, ánh mắt rơi đến nằm giường bệnh, mái tóc đen như tơ lụa phát tán khoác lên hai bờ vai nàng, càng làm nổi bật dung nhan xinh đẹp vốn dĩ tái nhợt nay còn tái hơn, đôi hàng mày lên nét nhạt nhẽo đau đớn, tựa như nhẫn nỗi đau vô hình nào đó.

      "Nước…nước…" Bộ Phi Ngữ môi mỏng khẽ nhúc nhích.

      Sở Lăng Yên nghe thấy thanh, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy, đến bên cạnh bàn rót chén nước, sau đó đỡ Bộ Phi Ngữ ngồi dậy, đem nàng dựa vào trong ngực, mang chén nước từ từ giúp nàng uống.

      Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng đứng người ngồi dậy, mở mắt ra, mày hơi nhíu nhíu nhìn người trước mắt, nhớ lại khắc trước kia, nàng rơi xuống núi, thấy có bóng dáng cùng nàng theo xuống, kìm lòng được liền hỏi, "Ngươi… ngươi tại sao phải nhảy xuống cùng ta, ngươi muốn sống nữa sao?"

      Sở Lăng Yên lẳng lặng nhìn Bộ Phi Ngữ, đôi mắt thâm thúy lộ ra tình nồng ý mật, chậm rãi từng chữ , "Ta nghĩ mất nàng."

      Từ lúc cùng nàng nhảy xuống vách núi, khắc đó, hiểu được lòng mình, muốn mất nàng, nhiều ngày qua chung đụng với nhau, lại khiến nàng lúc nào cũng hay biết, thậm chí cũng hề biết từ khi nào nàng lặng lẽ vào trong lòng , có thể là ngay tại suối đình lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hay là tại lúc nàng vì đánh đàn, hay có lẽ là đêm trăng lung linh nàng cùng ngồi thưởng đàn chăng…

      Nội tâm của Bộ Phi Ngữ liền chấn động, ngơ ngác nhìn , tựa hồ mất năng lực suy nghĩ rồi, "ta nghĩ mất nàng". câu đơn giản lại khiến lòng nàng rung động, khiến nàng cảm thấy vui sướng mông lung.

      Sở Lăng Yên chưa từng thấy qua nàng kinh thế sững sờ như vậy, dung nhan xinh đẹp chớp đôi lông mi dài , mỹ mâu trong suốt nhộn nhạo khiến người ta mê say, thần vận phong tình, trong lòng hơi động, cúi người, đem nàng ôm vào trong ngực, đồng thời hôn lên môi nàng, dè dặt khẽ liếm, trằn trọc trở mình tìm kiếm mật ngọt.

      Bộ Phi Ngữ khiếp sợ, mỹ mâu trừng lớn, toàn thân hồi tê dại, tim nàng đập nhảy liên hồi, cỗ cảm giác kỳ diệu nhè nở rộ trong lòng, khiến nàng tự chủ được mà nhắm mắt lại, hay tay choàng qua cổ , cử chỉ lưu loát đáp lại .

      "Kẽo kẹt…" nam tử áo trắng đẩy cửa vào, ngước mắt liền trông thấy cảnh hai người ôm hôn nhau, lúng túng giật mình ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan.

      Bộ Phi Ngữ cuống quít đẩy sở Lăng Yên ra, luống cuống cúi đầu xuống, dung nhan tái nhợt chợt ánh lên mảnh ráng hồng.

      mặt của Sở Lăng Yên đồng dạng cũng mang theo nét ửng đỏ, nhíu nhíu mày, hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn nha, nhưng cũng thể dừng lại, ngước mắt nhìn về phía bạch y nam tử đứng ở cửa, dò hỏi, "Có chuyện gì sao?"

      Lúc này, Đoạn Cẩm phong mới thu hồi vẻ lúng túng mặt, lập tức ra, "Từ người của thích khách lục soát được chút manh mối. Cho nên mới đến đây tìm ngươi."

      "Tốt, chúng ta đến thư phòng ." Sở Lăng Yên hồi đáp. quay đầu lại, nắm lấy tay Bộ Phi Ngữ, ôn nhu dặn dò,"Nàng nghỉ ngơi tốt , ta nhất định trở lại thăm nàng."

      Bộ Phi Ngữ vân cúi đầu, mặt nét ửng hồng như mây mảnh, giọng đáp, "Vâng."

      Cửa được người đóng lại, trong phòng tựa hồ chỉ còn lại hơi thở mập mời khi nãy chưa từng tản , Bộ Phi Ngữ dựa ở đầu giường, đắp chăn lên người, lấy tay che đôi gò má còn nóng, nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, khỏi hoảng hốt, "Ta làm sao thế này?"

      Sau lúc lâu, Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao bưng thuốc đến, "Chủ tử, người tỉnh rồi!"

      "Tiểu thư, người có việc gì là tốt quá rồi! Làm ta sợ muốn chết a!" Diệp Linh Lung mừng rỡ thả chén thuốc trong tay xuống, đến bên cạnh Bộ Phi Ngự, lôi kéo tay nàng òa khóc.

      Bộ Phi Ngữ sững sờ, đưa tay lau nước mắt của nàng, "Nha đầu ngốc, ngươi đừng khóc nha".

      "Hừ! Ở đây có người ngoài, ngươi cần đóng kịch, chủ tử cũng đâu phải là tiểu thư nhà ngươi!" Hoa Mộng Dao hừ tiếng, châm chọc nhìn Diệp Linh Lung.

      "Ngươi bậy bạ gì đó?!" Diệp Linh Lung hiểu trừng mắt với nàng, mặt vẫn hai hàng nước mắt.

      "Nếu phải vì tiểu thư nhà ngươi, chủ tử làm sao có thể bị như vậy, thiếu chút nữa lại liên lụy đến tính mệnh rồi!" Hoa Mộng Dao thở phì phì phản bác, nếu có phục tử đan, bằng đám kia làm sao có thể đánh được chủ tử nhà này, vậy còn bị bức ép rơi xuống núi nữa.

      "Mộng Dao, đừng như vậy!" Bộ Phi Ngữ nhíu mày quát .

      "Chủ tử, chúng ta mau rời khỏi nơi quỷ quái này !" Hoa Mộng Dao chút nghĩ ngợi , nếu như phát chuyện loại tình như thế, nàng chịu được nha.

      " đáp ứng người ta, há có thể bỏ lỡ nửa chừng?" Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ lắc đầu, "Mau xin lỗi Linh Lung ".

      " cần." Diệp Linh Lung lắc đầu cắt đứt, nhìn về phía Hoa Mộng Dao, ánh mắt kiên định , "Ngươi cũng sai, nhưng mặc kệ ngươi có tin hay , kỳ từ sớm ta xem nương là tiểu thư nhà ta rồi."

      Hoa Mộng Dao để ý đến, bĩu môi, tựa đầu liếc nhìn sang nơi khác, thân hờn dỗi.

      Bộ Phi Ngữ cũng có cách nào, đành phải thuận theo nàng, đối với Diệp Linh Lung trấn an ,"Linh Lung, ngươi đừng quá để ý, Mộng Dao tính tình là như vậy, lát nữa nàng ấy tốt thôi, ngươi cũng đừng khóc, ta bây giờ phải tốt hơn rồi sao? Ngươi đừng khóc nữa, mau lấy thuốc cho ta , để bị nguội lạnh."

      "Đúng nha! Ta chút nữa quên mất." Diệp Linh Lung vội vàng lau nước mắt, đứng dậy bưng thuốc cho Bộ Phi Ngữ.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 29: Thế ngoại đào nguyên.

      Trải qua mấy ngày tu dưỡng, Bộ Phi Ngữ sớm khỏe hẳn, vết sẹo vai cũng còn thấy nữa.

      buổi chiều gió mát, nàng mình ngồi trong sân vườn của Lung Nguyệt Các, vừa phơi nắng vừa cúi đầu xem sách.

      biết từ lúc nào Sở Lăng Yên đến, đem sách trong tay nàng để xuống, liền kéo tay nàng ra ngoài.

      "Vương gia, chúng ta đâu chứ?" Bộ Phi Ngữ nghi ngờ hỏi.

      " rồi nàng biết." Sở Lăng Yên cười thần bí, quay đầu lại nhìn nàng.

      Xuyên qua đường lớn đầy náo nhiệt, liền vào đường cái yên lặng ở ngoài vùng ngoại ô, đập vào mắt nàng chính là mảng rừng hoa đào lớn rộng, muôn hồng nghìn tía, xa xa nhìn lại, tựa hồ mảng ánh bình minh của bầu trời bị rơi xuống. trận gió thổi qua, mùi thơm ngát của hoa đào từng trận từng trận xông vào xoan mũi, thấm cả ruột gan.

      Mỗi vài bước , trước mắt lại có cây đào, tựa như là sống, những lúc mình chuyển động, nếu người cẩn thận, liền bị lạc vào bên trong đó, xem ra khu rừng đào này là dựa theo ngũ hiền chất pháp mà trồng, mục đích chính là phòng ngừa người ngoài xâm nhập vào.

      Xuyên qua rừng đào, tầm mắt liền thấy mội mảnh trống trải, vùng đất vô biên vô hạn, nước song hồ trong suốt thấy đáy, mặt trời chiếu rọi, ánh lên màu vàng kim gợn sóng lăn tăn.

      "Đẹp quá mất!" Bộ Phi Ngữ đến bên bờ song, nhìn đến xuất thần, xa xa còn có vài hộ nông gia xây nhà, khói bếp lượn lờ, mềm rủ bay lên bay xuống, còn có mảnh ruộng lúc, màu xanh mơn mởn, hòa lẫn vào trời chiều đẹp biết bao. đường đồng ruộng còn có vài tốp, tụm lại năm ba người, người cuốc đất, người về, đằng sau còn có vài đứa trẻ nhảy nhót hát ca, ánh trời chiều kéo bóng họ đường dài mặt đất, trước mắt nàng, khí này, khiến nàng kìm được mà ra, "Đây quả thực là đào nguyên tươi đẹp!"

      Sở Lăng Yên đến phía sau nàng, ở bên tai nàng giọng hỏi, "Nàng thích nơi này sao?"

      "Vâng, rất đẹp!" Bộ Phi Ngữ nhàng cười tiếng, hai tròng mắt vẫn như cũ nhìn về phía xa xa, "Tại sao ở đế đô lại có nơi đẹp như vậy chứ?"

      "Kỳ …" Sở Lăng Yên dừng lại chút, giơ ngón tay chỉ về hướng xa xa, "Những người kia trong mắt thế nhân sớm còn nữa, bọn họ chết rồi."

      "Sao?" Bộ Phi Ngữ hiểu quay đầu nhìn .

      "Nàng còn nhớ Phong Diệp Trấn ?" Sở Lăng Yên hỏi.

      "Uhm, nơi đó phải sớm trở thành tử thành rồi sao?" Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, chẳng lẽ những người kia cùng Phong Diệp Trấn có quan hệ?

      " sai." Sở Lăng Yên gật đầu đáp, "Mấy năm trước, trấn đó phát dịch bệnh, các trấn bên cạnh lo lắng bị ôn dịch lan tràn, nên phong tỏa Phong Diệp trấn, mồi lửa đem trấn thiêu hủy. Ta trước mang bọn họ lặng lẽ đến nơi này, gọi Bạch Vân Phi đến chữa trị cho bọn họ, sau này bọn họ liền sinh hoạt tại nơi này."

      Bộ Phi Ngữ hơi kinh hãi, xoay người lại, tinh tế đánh giá , nhịn được trêu chọc , " khiến ta nhìn ra nha! Ta còn tưởng vương gia mỗi ngày chỉ biết an nhàn trong vương phủ, chơi cờ, giỡn hoa, hoặc là tìm ta gây phiền toái đó…"

      Sở Lăng Yên cười cười, lại có vài phần bất đắc dĩ "Ở trong hoàng thất, tổng thể có quá nhiều thứ khiến ta thân bất do kỷ, ta luôn phải nghĩ làm thế nào vướng vào những thứ vô vị phân tranh kia, cho nên đối với mọi chuyện ta luôn né tránh."

      "Kỳ thứ ta muốn nhất, đó chính là cuộc sống nhàn vân dã hạc như thế." Sở Lăng Yên chỉ về nơi xa kia, giọng ấm áp ra, "Đó là khuôn viên mà nhiều năm trước, ta vì bản thân mình xây lên muốn về sau cùng bọn họ, trải qua những ngày làm việc dưới ánh mặt trời, mặt trời lặn an nhàn nghỉ ngơi, cuộc sống đơn giản."

      Bộ Phi Ngữ nhìn Sở Lăng Yên, trong mắt khỏi có nhiều phần kinh ngạc, ngờ tới, những lời chất phác này lại xuất ra từ , đường đường là vương gia của nước mà.

      "Nhiên nhi." Sở Lăng Yên đột nhiên giữ chặt tay Bộ Phi Ngữ, đôi mắt thâm thúy chứa đựng ôn nhu sâu sắc, "Ta chưa từng mang nữ tử đến nơi này, nàng là người đầu tiên."

      Bộ Phi Ngữ sợ run chớp mắt cái, biết lời này của có ý tứ gì.

      "Ta thể phủ nhận, ta thích nàng."

      Thời gian giống như dừng lại tại thời điểm ra, tim đập liên hồi, thanh thanh nhã tuấn lãng, như nước chảy lẳng lặng trôi vào trái tim của Bộ Phi Ngữ.

      Sở Lăng Yên lại cẩn thận hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy mong đợi, "Ta biết , từ lúc bắt đầu, nàng cố ý ngay bất hòa với ta, giờ nàng có bằng lòng tiếp nhận ta hay , cùng với ta?"

      Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu nhìn , cặp mắt ấy, tựa như gió xuân, linh động mà ấm áp, bên trong tựa hồ có phong cảnh đẹp nhất đời, dụ hoặc nàng từng bước từng bước vào, nhưng lý trí kéo nàng trở về, nhắc nhở lấy nàng, được.

      phải là nguyện ý, mà là được, nàng ở trước mặt , cho tới bây giờ cũng chỉ là người khác phải là nàng, đó chính thiên kim Mộc Yên Nhiên.

      Mặc dù lừa gạt là bất đắc dĩ, nhưng nếu biết thân phận của nàng, còn có thể tiếp nhận nàng sao? Cho dù có thể tiếp nhận, nàng làm sao đối mặt với sư phụ nàng? Dù sao sư phụ nàng đối với nàng mà cũng có mười sáu năm công ơn nuôi dưỡng, phản bội sư môn , chuyện như vậy nàng bất luận như thế nào cũng làm được.

      "Vương gia, chúng ta hợp nhau." Bộ Phi Ngữ cúi đầu xuống, mỹ mâu trong suốt xẹt qua tia ảm đạm, nàng thể quên thân phận của mình, cuộc sống của Mộc Yên Nhiên cuối cùng cũng thuộc về nàng, sớm muộn nàng cũng phải rời khỏi.

      Sở Lăng Yên vẻ mặt buồn bã, "Vì sao?"

      Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu kín nhìn qua , "Nếu như… nếu như có ngày, ngài phát ra ta phải là người mà ngài biết, kỳ ta…"

      "Ta quan tâm." Sở Lăng Yên ngắt lời nàng, từng chữ từng câu nghiêm túc ra, "Ta thích nàng, bất luận nàng là ai."

      Bộ Phi Ngữ chu môi, muốn nhưng ra lời, trong mắt mơ hồ nổi lên tầng hơi nước, vốn định tâm, nhưng cuối cùng lại dao động.

      Sở Lăng Yên ôn nhu xoa lên mặt Bộ Phi Ngữ, mặt ngọc vây đôi mắt, nhất nhất thanh nhã, ánh sáng lộng lẫy, "Nhiên nhi, ta hứa hẹn với nàng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân."

      Câu này giống như vạn hoa đua nở, nhàng rót vào lòng Bộ Phi Ngữ, tất cả do dư ban nãy đều bị những lời này của đánh tan thành mây khói, hạnh phúc cứ như vậy chân thành mà đến.

      Bộ Phi Ngữ gật gật đầu, mặt mày ngượng ngùng, "Hảo, vậy sau này chàng cũng đừng có đổi ý."

      Sở Lăng Yên đột nhiên nở nụ cười, con ngươi đen lấy như sao sáng bầu trời, chói cả mắt, tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng, tiếng chưa dứt, bao phủ nụ hôn quyến luyến khuôn mặt hai người.

      Bộ Phi ngữ có chút bối rối, nhón chân lên, đưa tay ôm lấy cổ , nhắm mắt, lưu loát mà đáp lại , lòng yên tĩnh, trầm luân trong đó, mang theo chút vui vẻ, nàng quyết định, bản thân cứ tùy hứng lần, liều lĩnh theo sát cảm giác của nàng lần .

      Bên bờ sông, ánh mắt trời chói lọi bao phủ lên hai bóng dáng màu tím, khung ảnh yên tĩnh mà tốt đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :