1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thay gả, trốn phi - Ảnh Như Mạt Hương (52) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen ket thuc he hay se vay ban

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @thuyt truyện mình sưu tầm nên cũng chẳng biết nữa bạn ạ TT^TT

      ☆, chương 09: Thuộc về nhạn lâu

      Trong phòng ánh sáng như hạt đậu của đèn dầu lung linh chiếu sáng, yên tĩnh tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng thanh lật sách rất .

      "Chủ tử." Hoa Mộng Dao đẩy cửa vào, cầm trong tay ống trúc lớn rỗng ruột đến, nàng dè dặt đóng cửa lại, thấp giọng , "Hàn Ảnh Các Chủ gửi thư."

      Bộ Phi Ngữ đặt quyển sách thuốc xuống bàn, tiếp nhận ống trúc, từ bên trong lấy ra tờ giấy, chữ viết giấy rất to như rồng bay phượng múa, đây là nét chữ thuộc về nhạn lâu. Nàng nhếch môi cười, nhanh chóng đứng dậy, về phía trước cửa sổ, đem tờ giấy đốt ánh nến, ánh nến như linh xà mang tờ giấy trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

      "Mộng Dao, ta phải ra ngoài lát." Nàng xoay người , "Ngươi tạm thời ở trong phòng dịch dung thành Mộc Yên Nhiên, thể để cho người khác nhìn ra, nhất là nha đầu Diệp Linh Lung."

      "Chủ tử, dịch dung ta có thể, nhưng thanh ta làm sao mà bắt chước được, vạn nhất có người đến làm sao a?" Hoa Mộng Dao khỏi có chút khó khăn .

      "Ngươi sao a." Bộ Phi Ngữ đến trước bàn trang điểm, lấy ra chai phấn hoa bôi lên mặt, cởi bỏ lớp hóa trang, khôi phục lại dung mạo ban đầu, khuôn mặt chưa qua son phấn, nhưng lại vô cùng thanh lệ thoát tục xuất ở phía trước gương đồng.

      "Chủ tử, người đứng đó chuyện sợ bị đau lưng sao?" Hoa Mộng Dao nhịn được chu môi oán giận .

      "Ngươi chỉ cần ngồi ở đó lẳng lặng đọc sách, mệt rồi ngủ." Bộ Phi Ngữ cho là đúng, nên cười cười, " trễ thế này, có người tới a."

      "Hảo a." Hoa Mộng Dao bất đắc dĩ gật gật đầu, “Chủ tử, ngươi nhất định phải sớm trở lại a!"

      "Biết rồi a!" Bộ Phi Ngữ lại nuốt vào viên Vân Đan giải dược, khôi phục nội lực, thân hắc y dạ hành, mái tóc đen nhánh chỉ dùng sợi dây mỏng buộc cao, bóng dáng linh xỏa bay ra khỏi Tuyên vương phủ.

      Trong màn đêm đen nhánh, vầng trăng sáng tỏ, treo cao, dịu dàng tỏa ra ánh sáng như nước chói lọi chiếu xuống dòng sông lẳng lặng hướng theo chân trời mà trôi , dưới ánh trăng sáng hòa nhập trong bóng tối lại khiến cho Giang phủ như được bao bọc bởi màn sa bạc, cảnh vật nơi đây hết thảy đều là xinh đẹp, yên tĩnh mà mông lung.

      Phía bờ sông, nam tử chắp tay đứng ở tầng cao của Nhạn lầu , thân vận trường bào màu đen, tà áo theo gió tung bay vù vù, tóc dài được cột lên bằng sợi tơ màu tím , trong đôi mắt màu tím nhạt cất giấu ánh nhìn mị hoặc cùng mát lạnh, ngũ quan xinh xắn, dưới ánh trăng đầy lung linh lộ ra vẻ tuấn dật tươi mát của vị nam tử đó.

      "Sư huynh." Bộ Phi Ngữ thân nhảy lên tầng nơi thuộc về Nhạn lâu.
      Hàn Nhược Thủy xoay người, ánh mắt nhu hòa đánh giá trước mắt mình, thân màu đen y phục dạ hành, tóc đen buộc cao, nhìn rất tiêu sái linh động, mỉm cười , "Mấy ngày nay, muội đâu? Ta đến Thiên Ảnh Các tìm muội mấy lần, nhưng vẫn thấy muội."

      "Ách…" Bộ Phi Ngữ thần sắc hơi sững sờ, mắt khép hờ, trong đầu nhanh chóng thoáng qua cái ý nghĩ, nếu để sư huynh biết nàng lập gia đình, hơn nữa lại còn thay người khác xuất giá, chỉ sợ sư huynh hai lời, kéo nàng trở về Thiên Ảnh Các, đến lúc đó khả năng chuyện này cũng bị sư phụ phát ra, cho nên trước khi nàng rời còn chưa có được hưu thư trong tay tuyệt đối thể để cho sư huynh biết a.


      Nàng suy nghĩ tý, sau đó liền ngẩng đầu lên, mỹ mâu trong trẻo nhưng lại lạnh lùng mang theo ánh nhìn vui vẻ nhàng, liền né tránh hỏi, "Phải rồi, sư huynh, huynh tìm muội là có việc gì a?"

      "À, ta là tới cho muội biết tiếng, những ngày gần đây ta ở Hàn Ảnh Các, phụ muốn ta ra ngoài làm vài chuyện." Hàn Nhược Thủy bất động thanh sắc .

      "Sư phụ?Người muốn huynh làm chuyện gì a?" Bộ Phi Ngữ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng trong lòng mừng thầm, sư huynh ra ngoài phỏng đoán thời gian rất lâu mới có thể trở về, mà nàng ở đây liền có đủ thời gian lấy được hưu thư.

      Hàn Nhược Thủy môi khẽ phác thảo, tự tiếu phi tiếu (là cười có như ), "Muội cho ta biết những ngày qua muội đâu, ta cũng vậy cho muội nghe sư phụ giao cho ta làm việc gì." sớm đem thần sắc lúc nãy của nàng thu hết vào trong mắt.

      "Việc này…" Bộ Phi Ngữ lúng túng cười tiếng, viện cớ lung tung , "Sắc trời còn sớm, muội về trước a."

      "Uhm." Hàn Nhược Thủy gật đầu cười mỉm, bất động thanh sắc nhìn xem nàng nhanh nhẹn bay xuống , nhếch môi cười, phi thân theo.

      Bộ Phi Ngữ ở phía đầu đường cố ý vòng vòng vài cái, khẳng định sau lưng có ai theo, mới xoay người nhảy lên Tuyên vương phủ, lặng lẽ trở về Lung Nguyệt Các.

      "Chủ tử, người trở về." Hoa Mộng Dao thả cuốn sách thuốc trong tay ra, mừng rỡ, kể từ khi Bộ Phi Ngữ rời , trong nội tâm nàng liền thấp thỏm bất an.

      "Uhm, vừa nãy có người đến sao?" Bộ Phi Ngữ vừa hỏi thăm vừa đến trước bàn trang điểm, bắt đầu nhìn vào gương để dịch dung.

      " có." Hoa Mộng Dao cũng ngồi ở cạnh bên bàn trang điểm, nàng liền nhanh chóng tháo bỏ những trang sức và lớp dịch dung.

      "Hảo a, sắc trời còn sớm nữa, ngươi cũng mau ngủ ." Bộ Phi Ngữ xoay người lại, là dung nhan xinh đẹp như hoa kia.

      "Vâng." Hoa Mộng Dao đứng dậy rời .

      Trong bóng đêm mênh mông, chỉ còn bóng nam tử áo đen đứng ở khúc quanh đường, nhìn xung quanh, tự giễu cười tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Cuối cùng lại mất."

      ☆, Chương 10: giải thích được vì sao sủng ái


      Bầu trời mảng xanh biếc, mây trắng nhuộm tia sắc nào, ánh mặt trời sáng lạng lưu động, mấy mảnh mây trắng như cánh buồm quang đãng phiêu bơi giữa biển xanh.

      Bộ Phi Ngữ ngồi ở giàn Hoa Tử Đằng lật xem sách thuốc, quản gia Trì Thu đột nhiên đến, "Vương Phi, vương gia mời ngài đến dùng ngọ thiện (cơm trưa)."

      "Cái gì?" Bộ Phi Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu lên, hoài nghi biết là mình có nghe lầm hay , Tuyên vương sao lại đột nhiên mời nàng đến dùng ngọ thiện a.

      "Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước ." Nàng trong tay thả quyển sách thuốc ra, đứng dậy mang theo Hoa Mộng Dao đến phía trước sảnh, vừa bước vào phòng, nhìn thấy cả bàn người ở đó chờ.

      Sở Lăng Yên thân hoa phục ngồi ở giữa, chỉ về hướng bên cạnh người ngồi, "Vương phi, đến bên cạnh bản vương mà ngồi."

      "Vâng!" Bộ Phi Ngữ liền tọa vị, nhưng vẫn là chưa động đũa, nàng tinh tế đánh giá vài vị nữ tử ngồi bên cạnh, các nàng dung mạo đều là xinh đẹp, thân trang phục lộng lẫy, nhìn cách ăn mặc và trang điểm, chắc hẳn đây là những tiểu thiếp của Tuyên vương a, nàng khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ mọi người ăn cơm đều phải ăn mặc trịnh trọng như thế sao?

      Sở Lăng Yên nhìn thấy Bộ Phi Ngữ vẫn là ngồi đó ngẩn ngơ, liền gắp cho nàng chút thức ăn bỏ vào trong chén, dịu dàng nhắc nhở, 'Vương phi, ăn nhiều chút."

      "Hả?" Bộ Phi Ngữ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, gật đầu ,"Đa tạ vương gia."

      "Phải rồi, đây là tử ngọc trâm là ngọc lưu ly được Thần quốc tiến cống, bản vương cảm thấy nó rất xứng với trang phục màu tím của vương phi, cho nên ta đem nó tặng cho vương phi." Sở Lăng Yên, từ trong ống tay áo lấy ra cái hộp gấm đặt lên bàn, tử ngọc màu tím nhu hòa, óng ánh trong suốt, lẳng lặng nằm im trong hộp gấm.

      Bộ Phi Ngữ nhíu mày nhìn cây trâm trong hộp gấm, nàng chỉ cảm thấy nhóm ánh mắt ghen tỵ bắn tới nàng, làm cho toàn thân nàng được tự nhiên. Khiến nàng cũng dám đón lấy, trong lòng có vô số nghi vấn, làm cho nàng nhịn được mà ngước mắt lên nhìn vị nam tử bên cạnh, chỉ thấy mảnh đen nhánh trong đôi mắt thâm thúy kia, cái gì cũng quan sát ra.

      "Sao hả? Vương phi thích sao?" Sở Lăng Yên cười hỏi.

      " có." Bộ Phi Ngữ ngăn lại dòng khó hiểu trong lòng, dè dặt tiếp nhận hộp gấm trong tay, miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười tươi, "Đa tạ vương gia ưu ái, Nhiên nhi rất thích." Nàng ở trong lòng hồi thấp thỏm, ăn xong rồi, nàng giờ mới biết, buổi ăn ngọ thiện này là chán nhất trong đời nàng.

      đường trở về Lung Nguyệt Các, Bộ Phi Ngữ tinh thần có chút tập trung, đôi mắt thâm thúy kia tổng thể cho nàng cảm giác là thể nhìn thấu , khiến cho người ta thể nắm lấy, nàng vẫn còn nhớ , đêm động phòng hôm đó, ngay cả khăn voan cũng mở ra, phất tay rời , chí ít hề có hứng thú gì đối với nàng, lần đầu gặp ở phía suối đình, nàng cố ý cho thấy nàng chính là người tham hư vinh, theo lý thuyết mà , nhất định phải chán ghét nàng, nhưng mà hôm nay lại phải như vậy, tìm mọi cách sủng ái nàng, đến tột cùng là muốn gì đây?

      "Chủ tử, người sao chớ? mặt sao lại ủ rủ chau mày a?" Hoa Mộng Dao nhịn được liền hỏi.

      " có gì." Bộ Phi Ngữ lắc lắc đầu, "Mộng Dao, ngươi cảm thấy Tuyên vương vì cái gì mà lại đối tốt với ta như vậy?"

      "Ta nghĩ Tuyên vương là vừa ý người rồi a." Hoa Mộng Dao chút nghĩ ngợi , "Mộc Yên Nhiên lớn lên lại có gương mặt xinh đẹp như vậy, nam tử nào mà nhìn thấy đều thích a."

      "A! Cái này thể được nha!" Bộ Phi Ngữ đầu cảm giác được có loại đại họa giáng tới, vội vàng hỏi, "Vậy ta bây giờ nên làm thế nào mới có thể khiến Tuyên vương chán ghét ta, sau đó mới có thể bỏ ta a?"

      "Ùmh… cái này…" Hoa Mộng Dao cúi đầu trầm ngâm phen, " nam tử thể nào dễ dàng tha thứ cho người nữ tử tuân thủ trinh tiết, như vậy chi bằng chủ tử ra ngoài thông đồng với người nam tử khác, diễn tiết mục hồng hạnh xuất tường a!"

      "Làm như vậy được ?" Bộ Phi Ngữ nghiêm túc suy nghĩ chút, vẻ mặt hoài nghi, "Nếu như Tuyên vương dưới cơn nóng giận, đem bọn ta đôi”gian phu dâm phụ” giết làm sao bây giờ?"

      "Gian phu dâm phụ…ha ha ha…" Hoa Mộng Dao ôm bụng phá lên cười, "Chủ tử, ta chỉ là tùy tiện ra thôi, người tưởng là a?"

      "Ngươi…cái nha đầu này lại trêu ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi a!" Bộ Phi Ngữ giả bộ cáu giận, đưa tay phen nắm chặt lấy Hoa Mộng Dao, dùng sức gãi ngứa chọc cho Hoa Mộng Dao nhột đến liên tục cầu xin tha thứ, hai người đường cãi nhau ầm ĩ, ý thức liền trở về Lung Nguyệt Các.

      Diệp Linh Lung ở bên trong sân vội vàng thu thập các loại thảo dược, xa xa liền nghe đến tràng tiếng cười, ngẩng đầu nhìn thấy Bộ Phi Ngữ và Hoa Mộng Dao đùa giỡn chạy vào, khỏi lắc đầu, lên phía trước, nghiêm mặt khuyên bảo, "Tiểu Thư, đứng phải có tư thế, được hồ nháo còn ra thể thống gì a!"

      "Aizz! Lại nữa rồi…" Hoa Mộng Dao khỏi nâng trán che mặt, đối với Phộ Phi Ngữ nháy mắt đồng tình.

      Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ cười tiếng, lên phía trước , "Ling Lung, ngươi còn tuổi, đâu mà học nhiều quy củ như vậy a? Mỗi ngày cái này được cái kia được, làm buồn chết ta sao?"

      "Làm sao mà buồn được?" Diệp Ling Lung khó hiểu, nghiêm trang hồi đáp, "Tiểu thư nhà ta từ nhận thức giáo dục như vậy, ta theo nàng cùng nàng lớn lên, mưa dầm thấm đất, dĩ nhiên là biết."

      "Vậy tiểu thư nhà ngươi là đúng là đáng thương a." Hoa Mộng Dao nhịn được mà chen miệng vào bình luận, "Mỗi ngày đều là quy củ, chẳng phải là mệt mỏi sao."

      Diệp Linh Lung thèm để ý tiếp tục đối với Bộ Phi Ngữ dong dài, "Đây phải là trọng điểm, đừng quên, nương là thay tiểu thư nhà ta xuất giá, chuyện này vốn là tội khi quân, nếu để xảy ra điều gì sai lầm, khả năng cái giá phải trả là toàn bộ phủ Thừa tướng, cho nên qua loa được, vì vậy bắt đầu từ bây giờ, người nhất định phải theo ta hảo hảo học quy củ, còn phải nhanh chút học thêm về các loại thảo dược a."

      "Hảo a hảo a…" Bộ Phi Ngữ gật đầu liên tục, giơ hai tay thỏa hiệp, "Biết rồi a, ta nhất định cố gắng tốt mà học tập."

      Mấy ngày kế tiếp, Bộ Phi Ngữ mỗi ngày đều sắm vai Mộc Yên Nhiên mà học tập, giống như là đứng như thế nào, ăn cơm như thế nào, mỉm cười như thế nào, hoặc là những tính tình mờ ám của Mộc Yên Nhiên, lần lại lần, cho đến khi Diệp Linh Lung gật đầu hài lòng mới thôi.

      ngày kia, sắc trời , phía đông màu trắng bệch, màn trời màu lam nhạt, như bức nhung tơ tinh khiết, khảm thêm màu vàng của ánh nắng, Bộ Phi Ngữ sớm thức dậy, tùy ý rửa mặt, liền ngồi ở trong sân lật sách xem thuốc, Diệp Linh Lung cũng ở bên cạnh soạn lại thảo dược, còn Hoa Mộng Dao chốn trong chăn ngủ ngon lành, cuộc sống trong Tuyên vương phủ đối với nàng mà là quá nhàm chán, chỉ cần ngủ giấc là có thể giết thời gian.

      "Vương phi, nàng quả thực là thức sớm a!". giọng thanh du dương truyền đến.

      Bộ Phi Ngữ theo tiếng nhìn lại, vài ngày thấy Sở Lăng Yên, khuôn mặt tuấn mỹ rạng rỡ cười ngớt chắp tay về phía nàng.

      Nhìn xuống phía dưới, Bộ Phi Ngữ thần sắc liền có chút ngưng trọng, nàng đứng lên, hành lễ, "Nhiên nhi tham kiến vương gia."


      Sở Lăng Yên nhàng cười tiếng, câu liền toạc ra ý nghĩ trong tâm nàng, "Vương phi, dường như muốn thấy bản vương đến đây!".

      "Làm sao có thể a, vương gia đa tâm rồi." Bộ Phi Ngữ lấy lại tinh thần, xấu hổ cười, trong tâm mơ hồ dâng lên cỗ dự cảm bất thường, lúc này muốn làm gì a?

      Sở Lăng Yên đến Bộ Phi Ngữ, đối diện ngồi xuống, giương mắt ngắm nhìn quyển sách trong tay nàng, thuận miệng hỏi, "Vương phi, xem sách gì mà xem đến nhập thần như thế?"

      "Hồi vương gia, chỉ là quyển sách thuốc bình thường mà thôi." Bộ Phi Ngữ ôn nhu đáp, giọng nhàn nhạt lộ ra tia đề phòng.

      "Àh? sớm nghe vương phi y thuật độc nhất vô nhị, ngay cả Bạch Vân Phi tà y cũng dám khinh thường. Chẳng biết bản vương khi nào mới có thể nhìn thấy phong thái đó của vương phi." Sở Lăng Yên khiêu mi cười tiếng, đầu ngón tay đếm xỉa tới bàn đá, ở phía nhàng gõ từng nhịp.

      "Vương gia người là khen nhầm rồi a." Bộ Phi Ngữ nhíu mày đứng nguyên tại chỗ, nàng tại cũng đoán được ý của , đành phải thử dò xét, " biết vương gia hôm nay ghé thăm Lung Nguyệt Các là có việc gì hay ?"

      "Vương phi là chuẩn bị hạ lệnh trục khách sao?" Sở Lăng Yên cười tiếng, rốt cuộc cũng ngay vào điểm chính, "Hôm nay là ngày chúng ta phải về lại mặt gia tổ, vương phi chẳng lẽ quên rồi sao?"

      "Hửm?" Nàng hơi sững sờ, nàng hề nghĩ đến là mình gả vào vương phủ được nhiều ngày như vậy rồi a, bây giờ phải về gặp mặt Thừa tướng và mẫu thân của Mộc Yên Nhiên sao? quả nhiên là đem phiền phức đến tìm nàng mà, "Vương gia có lòng, đợi chút, Nhiên nhi phải chuẩn bị ngay."
      thuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      troi oi ko biet co phai he ko.doc kieu nay dau tim wa ban oi.nhung truyen lai hay moi chet chu

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 11: Bất dắc dĩ bị bức ép

      Trước tòa cửa phủ chiếc xe ngựa màu vàng khoan thai dừng lại, Bộ Phi Ngữ được Diệp Linh Lung dìu xuống xe, nàng hơi ngửa đầu nhìn lên tấm biển đề chữ Mộc Phủ phía cửa chính, dưới ánh mắt trời hai chữ cái to được tô bằng nước sơn màu vàng rạng rỡ phát sáng, nàng trong lòng có chút bất an.

      Mấy ngày qua, dưới chỉ dạy của Diệp Linh Lung, nàng bắt chước được cá tính và sinh hoạt của Mộc Yên Nhiên, giống đến bảy tám phần, nhưng mà thừa tướng phu nhân cũng là thân sinh mẫu thân của Mộc Yên Nhiên, nàng thể xác định được là có thể lừa gạt được bà hay , huống hồ giờ phút này, phía trước nàng còn có thêm tên nam nhân mà lòng người thể nắm lấy, theo dõi từng nhất cử nhất động của nàng a.

      Sở Lăng Yên dừng bước, quay đầu lại nghi ngờ nhìn người ở phía sau, "Vương phi, nàng làm sao lại vào?"

      Bộ Phi Ngữ nhàng thở dài, mới thu hồi suy nghĩ, chậm rãi bước lên thềm đá, mang theo Diệp Linh Lung hướng Mộc Phủ vào, bởi vì Hoa Mộng Dao đối với Mộc Phủ vẫn là gương mặt xa lạ, cho nên cũng theo tới.

      Mới bước vào trước tiền viện, liền nhìn thấy nữ tử dung mạo đoan trang từ xa xa tiến lên đón chào, giữa hai hàng lông mày tràn đầy niềm vui và tình cảm, "Nhiên nhi, ngươi trở về rồi."

      "Mẫu thân." Bộ Phi Ngữ ôn nhu , mặt thủy chung treo quẹt nụ cười nhạt, tận lực để cho mình biểu tư thái quá mức lạnh nhạt.

      "Vương gia, ngài cũng tới."An Cẩn Dung nhìn về phía bên cạnh, trong mắt có chút kinh ngạc, nàng nghĩ tới Tuyên vương ngày hôm nay đến, vì trước hôn lễ nữ nhi của mình đào hôn bỏ trốn, ngày đại hôn lại trực tiếp mang vào Tuyên vương phủ, còn tưởng coi trọng nữ nhi nhà mình.

      Sở Lăng Yên chỉ là lễ phép gật đầu , "Phu nhân hảo."

      "Mau tới ngồi xuống ." An Cẩn Dung thu hồi nét nghi ngờ mặt, ôn nhu lôi kéo cánh tay của Bộ Phi Ngữ, đến bàn cơm phía trước, "Biết hôm nay ngươi về đây lại mặt, sáng sớm mẫu thân liền kêu người chuẩn bị những món ăn mà ngươi thích a."

      "Đa tạ mẫu thân." Bộ Phi Ngữ dời bước ngồi xuống, nàng ngờ thừa tướng phu nhân lại rất thân thiết và hiền hòa, tâm trạng liên tục bất an giờ có chút thoáng buông lỏng ít.

      "Linh Lung, mau đem bát đũa cấp cho vương gia." An Cẩn Dung tươi cười rạng rỡ , "Vương gia, cũng ngồi xuống ăn ."

      "Hảo." Sở Lăng Yên tùy ý đến chỗ trống phía trước ngồi xuống.

      " Nhiên nhi, mẫu thân biết từ ngươi thích ăn cá, nên cho chuẩn bị ít." An Cẩn Dung cao hứng gắp vào trong chén nàng rất nhiều thịt cá, "Nè, ăn nhiều chút ."

      Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, nàng từ dị ứng với cá, mỗi lần ăn cá là liền nôn mửa dừng, bây giờ phải làm sao a?

      "Thừa dịp thức ăn còn nóng, mau ăn , nguội lạnh tốt." Bên tai lại truyền đến tiếng thúc giục của An Cẩn Dung, Bộ Phi Ngữ biết mìnhchạy khỏi , đành phải cầm lấy chiếc đũa, kiên trì, tận lực bảo trì thần sắc lạnh nhạt, đem thịt cá trong chén ăn sạch .

      "Mau, ăn thêm ." An Cẩn Dung hài lòng gật gật đầu, lại cầm lấy chiếc đũa kẹp rất nhiều thịt cá thả vào trong chén cho nàng.

      Bộ Phi Ngữ nhúc nhích nhìn xem chén cơm đầy thịt cá, trong dạ dày liền có loại cảm giác trào ngược, nàng liên tục cố gắng kìm nén, để mình phun hết thức ăn ra ngoài.

      "Nhiên nhi, ngươi làm sao vậy, cảm thấy thoải mái sao?" An Cẩn Dung liền chú ý đến sắc mặt khó coi của nàng, khỏi lo lắng .

      "Mẫu thân, sao a, tại gần đây cơ thể ta có chút mệt mỏi." Bộ Phi Ngữ miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười , nàng nhất định phải rời khỏi đây ngay, nếu thể tiếp tục chống đỡ nổi, "Mẫu thân, ta nghĩ ta nên về trước."

      "Uhm, vậy cũng tốt." An Cẩn Dung thanh tràn ngập uể oải, vất vả trông mong con về thăm, mà ngay cả bữa cơm cũng chưa ăn xong liền rời , bà cũng để ý đến nam tử ngồi ở đối diện, ý tứ sâu xa đối với Bộ Phi Ngữ giọng , "Nhiên nhi, ngươi mới vừa thành thân, cũng phải cùng vương gia tiết chế chút chứ."

      "Mẫu thân, người là vớ vẩn gì vậy a!" Bộ Phi Ngữ lúng túng thôi, trong nháy mắt nàng biết là An Cẩn Dung hiểu lầm lời của nàng, mặt nhất thời bay qua mảnh ráng hồng, đồng thời quên lườm cái tên nam tử Sở Lăng Yên ngồi cạnh bên, chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ đó chính là quyến rũ ra nụ cười có như , cũng biết là có nghe thấy hay là a.

      Ngồi xe ngựa đường lắc lư trở lại Tuyên vương phủ, Bộ Phi Ngữ cũng nhịn được rồi, liền lao xuống , ngay tại cửa chính, khó chịu ói ra.

      "Nàng bị làm sao vậy?" Sở Lăng Yên vội vàng cạnh bên dìu lấy Bộ Phi Ngữ, trong lòng khẩn trương có chút khó hiểu, "Linh Lung, ngươi trước đem vương phi về Lung Nguyệt Các, bản vương cho mời đại phu!"

      " cần đâu, vương gia!" Bộ Phi Ngữ vội vàng phất phất tay, nếu quả đem đại phu đến xem, tra ra nàng là vì ăn thịt cá mới nôn mửa, vậy chẳng phải thân phận nàng bị bại lộ sao, dù sao An Cẩn Dung cũng qua Mộc Yên Nhiên từ rất thích ăn cá, Sở Lăng Yên chắc có lẽ ở cạnh bên cũng nghe được tường tận ràng, cho dù nàng có trăm cái miệng cũng đều giải thích ràng lắm.

      "Đừng ương bướng nữa!" Sở Lăng Yên có chút hơi giận .

      "Tiểu thư, người nghe lời vương gia ." Diệp Linh Lung cũng có chút cảm thấy kỳ quái, mới vừa rồi còn tốt, làm sao đột nhiên nôn mửa dừng, huống chi cơ thể sinh bệnh tại sao còn chịu mời đại phu đây?

      Diệp Ling Lung vừa khuyên bảo vừa dìu đỡ Bộ Phi Ngữ từ từ trở về Lung Nguyệt Các.

      Hoa Mộng Dao nghe thấy động tĩnh, vôi vàng từ trong nhà chạy ra, "Chủ tử, người làm sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy."

      "Ta ăn cá." Bộ Phi Ngữ khó chịu hồi đáp, nhịn được lại ói ra, bất quá cũng chỉ là trận nôn khan, trong dạ dày đầy những thịt cá sớm ở trước cửa vương phủ ói cạn sạch.

      "Hả, cái gì!" Hoa Mộng Dao nghi hoặc khó hiểu , vừa vội vừa giận, "Chủ tử, ngươi ràng là dị ứng với cá, tại sao lại ăn cá đây?"

      "Á, chết rồi, tiểu thư đúng là ăn ít cá đâu!" Diệp Linh Lung kinh ngạc thôi, mới có chút hiểu ra, liền vội vàng đỡ Bộ Phi Ngữ vào nhà nằm xuống.
      Bộ Phi Ngữ mệt mỏi dựa ở giường, ngừng nôn mửa, hữu khí vô lực hỏi, "Linh Lung, ngươi có biện pháp gì giúp ta gạt được đại phu hay , để thể tra ra là ta vì ăn cá mà nôn mửa?"

      Diệp Linh Lung lập tức hiểu được tình thế nghiêm trọng, đầu óc chuyển cái suy nghĩ, nghiêm túc ra, "Tiểu thư nhà ta từng qua có loại dược có thể làm đảo loạn mạch, trong sân Lung Nguyệt Các cũng có loại dược đó!"

      " sao?" Bộ Phi Ngữ ánh mắt sáng lên, thúc giục, "Ngươi mau nhanh lấy a!"

      "Nhưng mà…" Diệp Linh Lung có chút hơi do dự, cảm thấy có chút khó mở miệng, "Loại dược này khiến cho người ngoài tưởng lầm là hỉ mạch a."

      "Cái gì! Hỉ mạch! Đây là việc thiếu chủ ý a!" Hoa Mộng Dao vẻ mặt gì, liền khoát tay, vốn muốn giáo huấn Diệp Linh Lung, thấy mặt Bộ phi Ngữ đầy nét tươi cười , " là ý kiến hay! Cứ quyết định như vậy !"

      ☆, Chương 12: Thấp thỏm

      Lẳng lặng trong phòng, Bộ Phi Ngữ suy yếu dựa vào chiếc giường gỗ , tay chống ở mép giường, tay che miệng ngừng nôn khan, Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao đứng ở bên mà lo lắng trùng trùng , mặc dù ăn thất tinh tử, loại dược đảo loạn mạch, nhưng tình trạng nôn mửa lại tăng thêm ngừng.

      "Vương phi, thỉnh duỗi tay ra, để lão già cổ hủ này cầm tay bắt mạch." Đúng là Sở Lăng Yên cho mời đại phu tới, vị đại phu này năm mươi tuổi, tóc bạc trắng thoạt nhìn liền biết hành y nhiều năm, rất có kinh nghiệm, mà thường người càng có kinh nghiệm lại càng dễ bị lừa a.

      Bộ Phi Ngữ bất động thanh sắc đưa cổ tay ra ngoài, trong nội tâm thấp thỏm lo lắng, bởi vì nếu thất tinh tử có tác dụng, vậy kế hoạch liền thất bại trong ngang tất, nhưng nếu thất tinh tử phát huy tác dụng, nàng có thể gặp phải trận mưa to gió lớn, bất luận là kết quả nào, cũng đều khó đối phó a.

      "Vương phi, nàng ấy bị làm sao?" Sở Lăng Yên nhíu mày hỏi.

      Đại phu vuốt vuốt bộ râu trắng, tươi cười rạng rỡ , "Chúc mừng vương gia, vương phi mang thai được tháng!"

      "Cái gì!" Sở Lăng Yên gương mặt tuấn mỹ bỗng chốc trong nháy mắt biến thành cục than đen, lạnh lùng quét mắt nhìn người trong phòng, "Các ngươi lui xuống hết cho bản vương!"

      "Vâng" Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao lo lắng nhìn áo tím giường cái, nơm nớp lo sợ dẫn đại phu ra ngoài.

      Chờ mọi người lui xuống hết, Sở Lăng Yên lúc này bước nhanh về phía trước, tay bắt lấy cánh tay nàng kéo từ giường xuống, ", hài tử này là của ai?!"

      "Vương gia, chẳng lẽ biết sao?" Bộ Phi Ngữ bởi vì quán tính, lảo đảo cái, thiếu chút nữa là đứng vững, nhìn xem bộ dạng giận dữ của , nàng biết nàng thành công.

      "Có phải là với nam nhân bỏ trốn kia hay ?" Sở Lăng Yên lạnh lùng hỏi, đôi mắt thâm thúy kia lộ hàn quang sâu kín.

      "Vương gia biết còn cần gì phải cố hỏi?" Bộ Phi Ngữ chút sợ hãi , nhàng khiêu mi, lạnh lùng cười tiếng, dung nhan xinh đẹp như hoa mang theo nét đẹp rất khác biệt, hoàn toàn giống với dáng vẻ nhu nhược của ngày thường.

      "Ngươi!" Sở Lăng Yên nghiến răng nghiến lợi, sửng sốt, câu cũng ra lời, sít sao chiết trụ cổ tay của Bộ Phi Ngữ, hận thể bóp chặt hơn.

      "Vương gia, ngươi hưu ta !" Bộ Phi Ngữ bất ngờ thốt ra, trong lòng nhịn được mà mừng thầm, thành công ở ngay trước mắt.

      "Hảo! Bản vương…" Sở Lăng Yên đột nhiên dừng lại, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo, phát cánh tay bị cầm chặt kia, da thịt trắng như tuyết lại thình lình lộ viên màu đỏ thủ cung sa, xuyên thấu qua màng mỏng của ống tay áo, loáng thoáng nổi lên. ( ngày xưa, dấu này để nhận biết nữ tử vẫn trong trắng như tuyết, hehehe)

      đột nhiên hiểu ra, mang thai là giả, cầu hưu thư mới là , chỉ sợ tờ hưu thư này mới chính là mục đích chân chính của nàng từ trước tới nay.
      Đối với Mộc Yên Nhiên nổi tiếng về y thuật nức danh đế đô này, nghĩ muốn lừa được đại phu bình thường quả thực là chuyện dễ dàng, mà kém chút nữa trúng bẫy của nàng rồi!

      Sở Lăng Yên buông tay nàng ra, tay để Bộ Phi Ngữ đặt xuống giường, sau đó xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng phân phó, "Người đâu, chuẩn bị cho vương phi chén thuốc sẩy thai!"

      Cái gì, sao lại là thuốc sẩy thai a?

      Bộ Phi Ngữ nằm sấp ở giường, kinh ngạc sững sờ quay đầu nhìn Sở Lăng Yên, mỹ mâu trong suốt lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.

      Chỉ chốc lát sau, đại phu bưng ra chén thuốc màu đen, run rẩy đến, ông hiểu được khắc trước ông mới chẩn ra hỉ mạch, khắc sau chính ông lại bưng chén thuốc sẩy thai mang đến, ràng là hỉ gì a, lại biến thành thế này.

      Sở Lăng Yên tiện tay đón lấy, thong dong đem đến trước mặt của Bộ Phi Ngữ, cười tiếng, "Vương phi, uống chén thuốc này xong, bản vương coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh!"

      Bộ Phi Ngữ như cũ cảm thấy có chút thể tin được, ràng vừa nãy đáp ứng cho nàng hưu thư, như thế nào lại đột nhiên thay đổi rồi? ràng ban nãy nổi giận thôi, bây giờ như thế nào mà tâm tình lại tốt như vậy a? Đến cùng là xảy ra sơ suất ở đâu chăng.

      Sở Lăng Yên liếc nhìn Bộ Phi Ngữ cái, như cũ bưng chén thuốc sẩy thai đến trước mặt nàng, thong dong , "Sao hả, còn cần bản vương đút cho nàng sao?".

      Bộ Phi Ngữ chăm chú nhìn chén thuốc đen đặc kia, đứng người lên, lui về phía sau mấy bước, giơ tay vụng về che bụng lại, gằn từng chữ, "Ta uống!"

      "Cũng được." Sở Lăng Yên gật đầu, chút nào tức giận, ngược lại vẻ mặt mây trôi nước chảy cười tươi , "Bản vương ngại thay nàng nuôi đứa bé này." muốn xem nàng diễn như thế nào, nếu nàng muốn diễn cùng diễn.

      "Ngươi!" Bộ Phi Ngữ nhất thời cứng họng, mỹ mâu trừng lớn, nàng chỉ cảm thấy phải lỗ tai mình có vấn đề mà chính là Sở Lăng Yên có vấn đề a. Cho dù trước mắt nàng có thể làm bộ mang thai mười tháng, nhưng đến ngày nào đó hài tử nhất định phải sinh ra, đến lúc đó nàng đâu mà tìm đứa để vào, huống chi nàng cũng có nhiều thời gian như vậy ở trong vương phủ đến những mười tháng a.

      Ánh mắt Bộ Phi Ngữ lần nữa rơi vào chén thuốc sẩy thai kia, tính tính lại, dù sao cũng là giả, uống vào cũng có chuyện gì, nàng liền đưa tay lấy chén thuốc, trực tiếp ngửa đầu mà uống, vị thuốc đắng làm cho dạ dày nàng khó chịu khổ sở hồi, nhịn được phun ra chút, nàng đỡ lấy cái bàn, sắc mặt trắng bệch , đứng sắp nổi , cơ hồ muốn ngã quỵ.

      Sở Lăng Yên ánh mắt phức tạp nhìn qua nữ tử run lẩy bẩy kia, chỉ vì tờ hưu thư, nàng lại có thể tổn hại đến thân thể mình sao? Sao lại có cảm giác đau lòng chứ? thậm chí có chút ảo não, ở thời khắc biết nàng mang thai tại sao lại tức giận đến như vậy? Cảm xúc này quả giống chút nào!

      Sở Lăng Yên rốt cục vẫn kềm chế được mà lên phía trước, đem Bộ Phi Ngữ dìu đến bên giường ngồi xuống, cố nén tức giận trong lòng, nhàn nhạt ra, "Nàng nghỉ ngơi tốt , theo bản vương nhìn thấy, bằng y thuật của vương phi, đại phu này cũng cần thiết mời nữa."

      lời này là có ý gì? Bộ Phi Ngữ giờ phút này cảm thấy có chút khó giải thích được, trước mắt nam tử này chuyển biến cách quá nhanh, nàng thể nắm bắt được suy nghĩ của ?

      Sở Lăng Yên đứng dậy ra ngoài, tới cửa liền đột nhiên dừng bước, lưng đối với người giường, phác thảo môi cười cười, giọng nhàn nhạt nhuộm ra tia ý giễu cợt , "Vương phi, nàng diễn xuất rất đặc sắc!"

      " phát rồi sao?!" Bộ Phi Ngữ lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên bóng dáng màu tím vừa xa kia, nàng đột nhiêu hiểu, ra sớm phát tiết mục của nàng, khó trách biểu vừa rồi của lại thất thường như vậy, vậy phát ra gì rồi, chuyện nàng dị ứng với cá biết biết chưa?

      Bộ Phi Ngữ khẽ cắn răng, liếc nhìn qua chén thuốc bàn, trong dạ dày còn lưu ít dược, nhịn được mà muốn nôn, nàng nghĩ đúng là nàng cố gắng cách vô ích, khi lại uống chén thuốc sẩy thai kia. Nàng vừa giận lại vừa hờn, cuối cùng nàng cũng thấy , Sở Lăng Yên ngoài mặc mang bộ dáng thanh quý cao thượng, nhưng bên trong có tới mười phần vô lại a.
      thuyt thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 13: Đánh cuộc rượu

      Ngày hè, bầu trời đêm treo đầy những ngôi sao , gió đêm lành lạnh nhàng thổi qua, hoa tử đằng rối rít rơi xuống, mảnh lại mảnh, cành cây rung rinh đong đưa, theo gió bay phất phới lúc cao lúc thấp, tựa như là gió hát hay, cây múa giỏi, tạo nên bức họa êm đềm và nên thơ.

      Trong phòng ánh nến lung linh chiếu sáng, Bộ Phi Ngữ ốm yếu mệt mỏi nằm ôm gối ở giường, màu tóc đen dài như mực xõa vai, mượt mà rũ xuống đến cả thắt lưng, tóc mềm mại như tơ lụa ôm lấy thân hình mảnh mai kia. Nằm liên tiếp mấy ngày, bệnh cũng sớm tốt lên, nhưng mà bộ dáng tại lại trông giống như là… bị đói a.

      "Chủ tử, ngươi ăn chút gì a?" Hoa Mộng Dao cầm bát cháo đem đến, tận tình khuyên nhủ nàng, " Mặc dù chỉ là có chút ít, nhưng tổng thể vẫn tốt hơn là có!".

      Bộ Phi Ngữ đem đôi mắt vốn là vô thần chuyển đến bát cháo kia, quả nhiên là ít a, trong chén cháo chỉ có nước và vài hạt cơm cũng còn có thể đếm , " còn lựa chọn nào khác sao? Vì sao mỗi ngày, ngày nào cũng bắt ta ăn cháo a?"

      "Người đừng nữa." Hoa Mộng Dao buông bát cháo trong tay ra, vẻ mặt ai oán hồi đáp, "Tuyên vương , vương phi thân thể khó chịu, nên ăn thịt cá, gia nhân của Lung Nguyệt Các từ xuống dưới ai cũng đều phải cùng vương phi đồng cam cộng khổ, cho nên mấy ngày nay phận đầy tớ cũng đều toàn ăn cháo, ta cũng vậy, cũng chưa có chút thịt cá nào trong bụng a."

      đúng là tên vô lại giả mù sa mưa đây mà. Biết nàng là giả bộ phát bệnh, vẫn còn cố tình làm như vậy, ràng còn tính lên cả người nàng nữa chứ. Bộ Phi Ngữ tức giận đến đau cả bao tử, hết lần này đến lần khác bụng lại sôi sục, liên tục kêu đói ngừng, liếc nhìn Hoa Mộng Dao, thấy nàng ấy đoan chính đem bát cháo, vẻ mặt đáng thương mà uống, khiến Bộ Phi Ngữ càng sinh khí mà tức giận.

      "Đừng uống nữa." Bộ Phi Ngữ liền chạy đến đoạt lấy bát cháo trong tay Hoa Mộng Dao, để sang bên, xoay người ngồi xuống giường, rồi lại đến tủ áo phía trước, bắt đầu lục lọi lung tung.

      "Chủ tử, người định làm gì a?" Hoa Mộng Dao tò mò hỏi.

      "Tất nhiên là dẫn ngươi ra ngoài thưởng thức sơn trân hải vị rồi a!" Bộ Phi Ngữ cũng quay đầu lại mà từ trong tủ quần áo ném ra bộ quần áo nam nhân, thúc giục , " Mau thay vào, nhàng chút, đừng để cho Diệp Linh Lung biết được, nếu chúng ta ra ngoài được đâu."

      Hai người tay chân lanh lẹ khoác lên mình bộ áo nam trang, mang theo túi bạc lớn, dễ dàng tránh thoát thủ vệ của Tuyên vương phủ, từ cửa sau lặng lẽ chạy ra ngoài, các nàng đường tới Túy Tiên cư, bởi vì đây là tửu quán nổi danh nhất ở Già đều, mở cửa từ sáng đến tối, cho dù qua giờ cơm, nhưng nơi này vẫn đông như trẩy hội, khách nhân lui tới nối liền dứt.

      Bộ Phi Ngữ cùng Hoa Mộng Dao đường thẳng lên lầu, cho gọi bàn đầy những thức ăn nổi danh trong tửu quán, cả hai bắt đầu đánh chén say sưa, cho đến khi rốt cuộc nuốt nổi nữa, mới hài lòng thỏa mãn đặt chiếc đũa xuống. ( tội nghiệp hai tỷ muội nhà này, bị vương gia bỏ đói đến vậy, hehe)

      Bộ Phi Ngữ lúc này mới nhớ tới Diệp Linh Lung mình ở trong vương phủ cũng phải ăn cháo, khỏi sinh lòng áy náy, liền đề nghị, "Mộng Dao, chi bằng giờ này chúng ta nên gọi thêm vài món điểm tâm đặc sắc, đóng gói mang về cho Linh Lung nếm thử mùi vị tươi mới a?"

      "Uh, Hảo a." Hoa Mộng Dao gật gật đầu, hắng giọng hô lớn, "Tiểu nhị, chuẩn bị cho bọn ta thêm vài món điểm tâm đặc sắc, đóng gói mang !"

      Vừa dứt lời, liền có người đứng ở sau lưng nàng, vỗ vào vai của nàng, cười dài , "Hoa nha đầu, trùng hợp vậy sao!"

      Hoa Mộng Dao giật thót mình, cứng ngắc xoay người qua, trước mắt quả nhiên là , nam tử vận trường bào xanh đen, ngày thường cực kỳ tuấn mỹ, giữa hàng lông mày còn được điểm ngọn lửa đỏ nổi bật, so với nữ tử, còn muốn đẹp hơn ba phần, Hoa Mộng Dao lắp bắp , "Sứ giả… Đại nhân…"

      " ra khỏi cửa, bên ngoài nên gọi ta là Dạ công tử." Dạ Ly khách khí chút nào mà ngồi xuống, liếc nhìn tử y công tử nâng trán che mặt ở bên cạnh, cười hỏi, "Vị công tử này có chút rất quen mắt, phải là gia chủ của ngươi chứ? Như thế cứ trốn trốn tránh tránh, chẳng phải là có mặt mũi gặp người sao?"

      Bộ Phi Ngữ nằm sấp ở bàn, đem trọn khuôn mặt vùi ở trong khuỷu tay, chết sống cũng chịu ngẩng đầu lên, nếu như bây giờ mà để Dạ Ly nhìn thấy dung mạo khác của nàng, nhất định bám dính nàng tha, truy hỏi đến cùng, nếu nàng mà trông cậy vào cái miệng rộng của để bảo đảm bí mật cho nàng, quả thực là người say mộng a.

      Dạ Ly cũng vội vàng gì, tiện tay cầm lấy ấm trà bàn, rót cho mình chén, đặt ở chóp mũi hít hà , "Trà ngon, trà ngon!" vừa vừa quan sát dưới đáy bàn, giơ chân lên, bất thiên bất ý đối diện với ngón chân Bộ Phi Ngữ, dùng sức mà đạp xuống.

      "Ai…ui!" Bộ Phi Ngữ đau đến quát to tiếng, thoáng cái ngồi thẳng người.

      "Ngươi…Ngươi…" Dạ Ly bộ dạng như là gặp quỷ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn trước mắt, hồi lâu sau ra lời.

      Bộ Phi Ngữ cười xấu hổ hai tiếng, tâm lý ôm tia hi vọng may mắn, yên lặng cầu nguyện Dạ Ly có nhận ra nàng.

      "Phi Ngữ, ngươi tại sao lại dịch dung thành như vậy a?" Dạ Ly đem gương mặt xa lạ kia từ xuống dưới đánh giá phen, chỉ có duy nhất thứ để nhận biết ra nàng chính là đôi mắt trong suốt kia, hai người từ đến lớn ở cùng nhau, tuyệt đối nhận lầm.

      Dạ Ly bắt đầu đối với câu chuyện đều là tràn đầy hứng thú nồng đậm, "Ngươi liên tiếp mấy ngày qua mất tích, có phải là nên đền bù xứng đáng cho ta tý hay ? Ngươi nên biết là, ta gần đây giúp ngươi tiếp nhận ít hóa đơn, hết lần này đến lần khác ta lại tìm được ngươi, hại ta tổn thất lượng bạc lớn cách vô ích a!"

      "Chuyện này…" Bộ Phi Ngữ giờ phút này chỉ là muốn chạy mất dép, có phục tử Vân Đan, có nội lực, làm sao thi triển được khinh công, hết thảy đều chỉ có thể ngồi chịu trận.

      "Khách quan, đây là những món điểm tâm mà ngươi đặt." Tiểu nhị vội vã chạy lên lầu, đem phần giấy dầu bao lấy điểm tâm đặt ở bàn.

      Bộ Phi Ngữ nhìn thấy tay còn cầm thêm bầu rượu, hẳn là cầm đem cho khách nhân ở bàn khác, nàng suy nghĩ lanh lẹ, cười nhạt , "Tiểu nhị, rượu này bổn công tử ta cũng muốn."

      "Cái này…" tiểu nhị có chút khó khăn, nhưng niệm khách cũ, lại là khách cao cấp vẫn là đem bầu rượu buông xuống, trước khi vẫn quên hảo tâm nhắc nhở, "Vị công tử này, rượu này là rượu thượng hạng của Túy Tiên Cư chúng tôi, người đời còn gọi là say bát tiên, rất ít người khó mà có thể qua nổi ba chung a."

      Dạ Ly vừa nghe qua, liền lấy làm hứng thú, đoạt lấy bầu rượu, mở nắp bình ra, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi , lập tức khiến cho tinh thần của sảng khoái hẳn lên.

      Bộ Phi Ngữ lập tức tiến lại gần, cười híp mắt , "Dạ Ly, nếu như ngươi có thể uống được ba chung mà say, ta liền cho ngươi biết toàn bộ câu chuyện, nếu ngươi qua nổi ba chung, ngươi cả đời cũng được mở miệng hỏi ta bất cứ chuyện gì a!"

      " Chê cười! Ta chính là ngàn chén say, đừng là ba chén, bình cũng có vấn đề gì!" Dạ Ly vỗ vỗ ngực, tràn đầy tự tin .

      Bộ Phi Ngữ gật gật đầu, bắt đầu ân cần tận lực thay Dạ Ly rót rượu, đồng thời vẫn quên tiếp tục dùng phép khích tướng, " mạnh miệng như ngươi ai mà biết a?! Thử qua rồi mới biết được, sao hả!"

      "Đợi chút!" Đối với nhiệt tình khác hẳn thường ngày của Bộ Phi Ngữ, Dạ Ly trong lòng ngược lại sinh ra tia cảnh giác, liếc qua mặt bàn, cầm lấy cái ly rỗng, đưa đến trước mặt Bộ Phi Ngữ, ung dung , 'Để phòng ngừa ngươi thầm động tay động chân, ngươi trước hết nên uống chung trước !"

      Bộ Phi Ngữ tay run lên, rượu rót cũng rớt ra ngoài, "Tửu lượng của ta cũng tốt, vạn nhất say rồi làm sao có thể cho ngươi nghe mưu quỷ kế của ta a?"

      " sao, sao!" Dạ Ly cười cười , "Cùng lắm ta mang ngươi quay về, chờ đến lúc ngươi tỉnh rượu, từ từ cho ta biết."

      Bộ Phi Ngữ liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, sắc trời cũng còn sớm nữa, nếu cứ dông dài như vậy, cũng phải là biện pháp, đành phải cắn răng đáp ứng .

      "Chủ tử…." Hoa Mộng Dao nghĩ muốn tiến lên ngăn cản nàng, thấy Bộ Phi Ngữ hướng về nàng nháy mắt cái, đồng thời còn thầm làm ra bộ dáng thủ thế, Hoa Mộng Dao lập tức ngầm hiểu ra ý của nàng.

      " Nào!" Bộ Phi Ngữ cùng Dạ Ly hai chung rượu đụng nhau cái, nàng đem rượu hơi cạn sạch, mùi rượu cay nồng khiến nàng bị sặc ho đến khô cả cuống họng.

      "Nhìn bộ dạng ngươi khó khăn như vậy! Chờ nhận thua !" Dạ Ly mặt đắc ý tươi cười vui vẻ quên luôn cảnh giác, dứt khoát cầm lấy toàn bộ bầu rượu, ngửa đầu hướng nơi cổ họng mà rót vào.

      Hoa Mộng Dao nhân cơ hội vòng qua phía sau lưng của Dạ Ly, giương cao kiếm , thừa dịp bất ngờ, trực tiếp đánh hôn mê bất tỉnh.

      Bộ Phi Ngữ thở phào nhõm, lập tức để túi bạc xuống bàn, cầm gói điểm tâm lên, lôi kéo Hoa Mộng Dao, đường chết sống chạy ra ngoài, chạy hồi lâu, cuối cùng cũng tới trước cửa Tuyên vương phủ. Bộ Phi Ngữ cảm thấy cả người đều choáng váng, cất bước lên thềm đá, lại bị hụt chân, ngã xuống đất.

      "Chủ tử, cẩn thận chút a!" Hoa Mộng Dao vội vàng nâng nàng dậy, mới phát Bộ Phi Ngữ mặt nét hồng gay gắt, ánh mắt thay đổi tạo thành mây hồng lơ lửng mê ly, hiển nhiên là chủ tử quá say rồi, nếu bộ dáng này mà bị người khác phát ra là phiền toái a.

      " Ta sao a!" Bộ Phi Ngữ cười cười, khoát khoát tay, lung la lung lay đến trước cửa lớn, kéo cái vòng cửa chuẩn bị đập xuống.

      " Chủ tử, được a!" Hoa Mộng Dao sợ hết hồn, vội vàng đem Bộ Phi Ngữ kéo ngược trở lại, " Chủ tử, chúng ta thể từ cửa chính mà vào a, mau cửa sau thôi.

      Hoa Mộng Dao đỡ Bộ Phi Ngữ từ cửa sau lặng lẽ vào, cầm lấy bên then cửa, lấy chìa khóa mở cửa ra, xoay người quay đầu nhìn lại, a, mới vừa rồi còn thấy Bộ Phi Ngữ dựa vào góc tường bên kia, sao giờ lại thấy bóng dáng đâu cả, giật mình cả kinh, vội vàng đường nhanh tìm kiếm, bởi vì sợ kinh động đến người, cho nên nàng cũng dám liên tục lớn tiếng kêu lên tên chủ tử a.

      Ánh trăng như thủy tinh trắng rơi vãi mặt đất, trong gió đêm còn truyền đến thanh khe khẽ của tiếng dế mèn gọi nhau, ríu rít du dương sâu lắng mà tuyệt vời.

      Bộ Phi Ngữ mang theo gói điểm tâm, đường lung la lung lay đến cái sân ở phía trước, ngửa đầu nhìn qua cửa chính màu rám nắng, vẻ mặt mê ly , " Áh, cửa này từ khi nào đổi màu khác rồi a?"

      Nàng lên phía trước, dùng sức đập mở cửa, " Linh Lung, mau mở cửa, ta mang về cho ngươi nhiều thức ăn ngon lắm a!"

      Đập hồi lâu, cũng có người phản ứng lại, nàng có chút chống đỡ nổi nữa, liền mềm mại trơn trượt ngã xuống đất, tay chống đỡ khung cửa, tiếp tục kiên trì gõ kêu mở cửa, tý từ từ trượt xuống dưới…

      Cửa rốt cục cũng mở ra, tử y nam tử từ bên trong bước ra, nhìn xung quanh bốn phía ở phía trước chút, rồi mới phát còn có nữ tử nằm ở bên cạnh chân của , nàng say thành đống bùn nhão, lại còn mặc thân nam trang, gò má ửng đỏ thành mảnh, trông nàng bây giờ như đóa hoa mẫu đơn rỉ máu.

      Bộ Phi Ngữ nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng đầu lên, muốn đứng dậy, đáng tiếc lực bất tòng tâm, chỉ có thể lần lại lần trượt chân té xuống, chật vật đến chịu nổi.

      Sở Lăng Yên vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, lành lạnh ôm vai, dựa vào khung cửa, khóe miệng quẹt tia cười mỉa mai , "Vương phi, bệnh tình hẳn tốt lên rất nhiều, tại nàng còn muốn diễn thêm tuồng gì mới đây?"

      Bộ Phi Ngữ thèm để ý đến, lung tung sờ mó, kéo được mảnh vạt áo, liền theo đó từ từ bò dậy, vất vả lắm nàng mới đứng vững được, nheo lại mắt, thấy người trước mắt, liền khỏi tức giận, hét lớn tiếng,"Quỷ đáng ghét, tránh ra! Ta muốn ngủ!"

      " Ngủ?" Sở Lăng Yên sửng sốt chút, bịt mũi, cỗ mùi rượu nồng nặc khiến khỏi nhíu mày, khóe miệng trào phúng, vui vẻ càng đậm, " ra là nàng diễn vai vương phi thương nhớ nhung ta chăng! Chỉ tiếc, bản vương đối với nữ nhân uống rượu say có hứng thú."

      "Ta có say!" Bộ Phi Ngữ thuận miệng trả lời lại câu, tìm khe hỡ, nhanh như mèo, vòng qua mặt của nam tử ấy, chớp mắt chui vào Thanh Thu các.

      " Ai chuẩn cho nàng vào!" Sở Lăng Yên đột nhiên kịp phản ứng, lập tức xoay người đuổi theo.

      Hoa Mộng Dao mơ hồ nghe thấy thanh của Bộ Phi Ngữ, hình như là từ Thanh Thu các truyền , nàng nhanh chân chạy đến, trùng hợp nhìn thấy màn này, dọa đến sắc mặt nàng cũng nhanh chóng thay đổi, " Trời ạ, làm sao lại chạy đến chỗ này, giờ chủ tử trong đầu cái gì cũng ràng, vạn nhất sai làm sao bây giờ?"

      Hoa Mộng Dao hết lần này đến lần khác qua lại suy nghĩ cân nhắc, vẫn đánh gan, chạy vào Thanh Thu các, ngồi chồm hổm ở bên ngoài phòng, nhìn lén động tĩnh bên trong.

      Sở Lăng Yên vừa mới vào phòng, nhìn thấy Bộ Phi Ngữ thân nằm sấp ở phía trước gương đồng, lệch nghiêng cái đầu, hai tay chống cằm, biết là nhìn cái gì, sợi tơ buộc tóc cũng chẳng biết khi nào bị nàng lấy xuống, mái tóc đen dài tản mạn khắp thân thể nàng, mang theo vài phần tùy tính thẳng thắn.

      " Nàng mau ra ngoài cho bản vương!" Sở Lăng Yên mặt thay đổi ra lệnh.

      Bộ Phi Ngữ bộ dáng như nghe thấy, toàn bộ tâm tư đều tập trung vào khuôn mặt ở phía trước gương đồng, nàng nhìn qua nhìn lại, nhìn hoài cũng đủ, đối với nữ tử trong gương đột nhiên si ngốc nở nụ cười, " Đây là nương nhà ai, lớn lên nhìn đẹp mắt như vậy a?"

      Sở Lăng Yên đứng ở sau lưng nàng, vẻ mặt lạnh lùng theo đó quyến rũ nụ cười, " Vương phi say đến như vậy sao, ngay cả mình cũng đều nhận ra?"

      " A, ta nhớ ra rồi." Bộ Phi Ngữ liền gật đầu cái, lại lung la lung lay tới giường, miễn cưỡng ngồi ở giường, mỹ mâu khép hờ, đôi lông mi dài, lại dày đặc mà mảnh mai nhàng phủ ở dưới mí mắt, ánh nến nhàn nhạt nhuộm vầng ở người nàng, trong gian yên tĩnh đến lạ thường, cảnh tượng nhìn qua rất đẹp.

      Sở Lăng Yên yên lặng nhìn xem, tự chủ được đến bên cạnh nàng mà ngồi xuống, thấy nàng tự mình lẩm bẩm gì đó, liền tò mò tới gần, chăm chú nghe hồi, sắc mặt hiểu sao tối sầm lại, " Đêm hôm khuya khoắt, lại uống say đến biết gì, quay trở về còn dám mắng bản vương là khốn kiếp!"

      Bộ Phi Ngữ rủ cái đầu xuống, lại nỉ non vài câu, lời có chút mơ hồ , " ràng biết là giả, còn bức ta phải uống thuốc đến khổ sở như vậy, ngươi quả thực là khốn kiếp a!"

      " đúng là đạo lý mà, cũng biết là ai trước đó thiết kế cái bẫy gạt người?" Sở Lăng Yên khiêu mi hỏi ngược lại, lời vừa xuất ra, lại cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao mình lại cùng với cái người say đến bất tỉnh nhân chuyện phiếm đây.

      Lúc này, Bộ Phi Ngữ đột nhiên yên tĩnh trở lại, bộ dáng giống như là ngủ thiếp , nửa ngày cũng có phản ứng, Sở Lăng Yên đẩy nàng, có chút được tự nhiên hỏi, " Nàng vì cái gì mà nhất định phải lấy bằng được hưu thư , có phải khi nàng có hưu thư trong tay rồi, cùng tình lang ngày trước bỏ trốn thành công kia, cao chạy xa bay hay ?"

      Bộ Phi Ngữ cũng trả lời, ngược lại bởi vì bị Sở Lăng Yên đẩy , té nhào xuống đất, nàng hừ tiếng, lại tiếp tục ngủ.

      Sở Lăng Yên có chút bất khả tư nghị, cũng gì nữa, cúi người , ôm nàng lên, lần nữa thả nàng nằm ở giường, tinh tế tường tận quan sát nàng, trước mắt đôi má ngất ửng hồng, mùi rượu huân nồng, y phục lộ ra phân nửa, tóc đen mượt như mây dọc theo đường cong của cổ duyên dáng hòa vào xương quai xanh của nàng rơi xuống lả tả, môi đỏ mọng khẽ nhếch, khuôn mặt nàng kiều mỵ như ánh trăng bên ngoài kia.

      Sở Lăng Yên nhịn được, từng chút từng chút tiến đến gần, hiểu vì sao nội tâm dâng lên cỗ xúc động, cuối cùng vẫn là kìm lòng được mà hôn lên, ôn nhu ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng, nhàng từng chút từng chút mà hút lấy, khẽ nhàng gặm nuốt đôi môi ấy.

      Bộ Phi Ngữ cảm giác được môi nàng dường như có gì đó mát mát chập trùng mở nhè , mở mắt ra, ngây ngốc trong chốc lát, lúc này mới ý thức được là chính mình bị người khác chiếm tiện nghi, lập tức đẩy người trước mắt ra, giơ tay tát cái bạt tai vang dội thẳng đến người phía trước.

      cái tát này giống như là thùng nước lạnh giội vào đầu , khiến cho Sở Lăng Yên hoàn toàn tươi tỉnh, mặt cảm giác đau rát vẫn còn, từ lúc sinh ra cho đến giờ đây là lần đầu tiên có người nữ tử dám bạt tai , mà ấy giờ phút này lại như có chuyện gì xảy ra, đồng dạng ôm gối, ngủ say sưa, còn chiếm luôn chiếc giường của .

      Chỉ thấy nàng mày ngài cong lại, hai má ửng đỏ, khóe miệng cười gian khanh khách, nghĩ là mình nằm mộng, bộ dáng bây giờ của nàng đáng đến cực điểm, đối với ngày thường nhìn thấy nàng còn tưởng là hai người, Sở Lăng Yên cũng hiểu vì sao lại tức giận nổi, kéo áo ngủ bằng gấm qua, thay nàng đắp kính, đáy lòng nghi hoặc , " Nàng đến cùng là người như thế nào?"

      ngồi bên cạnh hồi lâu, liền đứng dậy, ra ngoài, vừa mở cửa ra, chỉ thấy Hoa Mộng Dao tiến đến, cũng có chút kinh ngạc nào, tựa hồ sớm biết, chỉ là thản nhiên , " vào chiếu cố tiểu thư nhà ngươi."

      "Vâng" Hoa Mộng Dao vội vàng đứng dậy, chờ Tuyên vương xa, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ, dùng sức dao động nàng, "Chủ tử, người mau tỉnh lại! thể ngủ ở đây a!"

      " Đừng la hét nữa, ta muốn ngủ." Bộ Phi Ngữ xoay người thay đổi sang tư thế thoải mái nhất, lại tiếp tục thở to ngái ngủ.

      Hoa Mộng Dao đầu mày cau lại, nhớ tới vừa rồi, nàng ở bên ngoài nhìn trộm, nhìn thấy cảnh vừa rồi, nàng kinh ngạc đến cũng chưa có trở lại bình thường, vì muốn có thêm phiền phức, chỉ có thể mang nàng vác lưng trở về Lung Nguyệt Các rồi sau.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :