1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thay gả, trốn phi - Ảnh Như Mạt Hương (52) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Khởi binh vấn tội


      Bạch Vân Dược trang.

      lầu các , Bạch Vân Phi ngồi tựa chiếc ghế bành, hai chân bắt chéo, nhàn nhã uống trà, liếc sang vị nam tử áo trắng đứng cạnh cửa sổ, vẻ mặt thảnh thơi hỏi, “Người bắt được rồi sao?”

      Nam tử áo trắng ngẩng đầu nhìn màn đêm đen nhánh ở bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm, hàng mi đen nhánh, giọng mang theo vẻ hời hợt, “Chạy rồi.”

      “Hả?!” Bạch Vân Phi vô cùng ngạc nhiên, thoáng cái ngồi thẳng người, liên tục lắc đầu, lời mang theo chút thể tin nổi, “Cũng có người có thể chạy thoát khỏi tay ngài á!”

      “Đây cũng phải là lần đầu nàng trốn khỏi tay ra.” Nam tử áo trắng lạnh lùng cười tiếng, từ từ xoay người lại, khuôn mặt tuấn mỹ có bất kỳ rung động gì, ánh trăng trong trẻo mang theo tia lạnh lùng chiếu lên trường bào màu trắng như tuyết kia, nhìn lúc này trông giống như trích tiên xuống trần.

      “À?Hay nha, xem ra ngài đụng phải đối thủ rồi!” Bạch Vân Phi lại tựa lưng vào chiếc ghế bành, cũng có cảm giác ra được có chút gì đó khác thường, chỉ tiếp tục nhàn nhã uống trà, gương mặt thanh tú lại còn mang theo vẻ hả hê, , “Hôm đó, nhìn thấy ngài mất nửa chung trà bắt được người, đem bắt vào mật thất, ta còn tưởng rằng đời này có ai có thể là đối thủ của ngài, nhưng ngờ, hôm nay, lại có người có thể cho ngài phải té ngã, , rất có tâm ý đó chứ!”

      Nam tử áo trắng trầm mặc lời nào, chỉ hơi ngửa đầu, ánh mắt khó lường đánh giá vị nam tử thân vận quần áo đen ngồi ghế thái sư, dường như muốn tìm ra điều gì đó.

      “Người này rốt cục là ai đây?” Bạch Vân Phi tò mò hỏi.

      “Ngươi biết sao?” Nam tử áo trắng khiêu mi, giọng mang theo chút hơi hướng khiến người nghe hiểu vì sao lại ớn lạnh, cũng tựa như muốn đưa người ta vào lãnh địa băng tuyết vậy.

      Bạch Vân Phi tựa hồ cảm giác được có điều thích hợp, liền thu hồi nụ cười, bĩu môi, dè dặt đáp, “Làm sao ta biết được chứ.”

      “Thiên Ảnh Ám cung.” Nam tử áo trắng môi mỏng khẽ nhúc nhích, hai tay bắt đầu nắm chặt, trong gian im ắng, mơ hồ còn có thể nghe được thanh của từng khớp xương bị bóp nát.

      “Khụ khụ…Khụ khụ…” Bạch Vân Phi quá sợ hãi, trà ở trong miệng liền khiến bị sặc, ngừng ho khan, hấp tấp, vội vàng thả ly trà trong tay xuống, ánh mắt chột dạ liếc nhìn vị nam tử áo trắng, “ thể nào…nàng…Nàng phải là… năm trước… chết rồi…”

      quả kim châm, khóa hầu đoạt mệnh.” Nam tử áo trắng lạnh lùng cười tiếng, trong tay cầm quả kim châm, tựa như tia chớp bắn tới bàn trà đối diện, từng câu từng chữ lạnh lùng phát ra, “Ngươi…Còn muốn lừa ta đến khi nào nữa?”

      Dư quang nơi khóe mắt của Bạch Vân Phi liếc nhanh quả kim châm, nhịn được rùng mình cái, lặng lẽ đưa tay vuốt vuốt cái trán, trong bụng thầm ai oán, “Bộ Phi Ngữ, ta bị hại cho thảm rồi!”

      , chuyện rốt cuộc là như thế nào!” thanh lạnh lùng lại lần nữa truyền đến.

      Bạch Vân Phi ngẩng đầu lên, nuốt xuống nước miếng, đàng hoàng hồi đáp, “ năm trước, nàng ấy ăn vào ngưng tức đan để giả chết, bảo ta phải hợp tác với nàng, lừa ngài, nàng ấy dùng cái chết ra uy hiếp ta, vì thế ta thể nhận lời nàng, hơn nữa, thương thế lúc ấy của nàng rất nặng, cho dù ngưng tức đan hết công dụng, cũng là cửu tử nhất sinh, ta cũng từng cho rằng nàng ấy chết rồi, cho nên ta mới luôn gạt ngài như thế.”

      Nam tử áo trắng đứng im lắng nghe, trong mắt lại lóe ra cỗ tức giận cách nào ngăn chặn được, tuyệt đối nghĩ rằng, nàng liên thủ với người khác lừa gạt , thậm chí tiếc lấy mạng nàng ra để uy hiếp, đem đùa giỡn xung quanh! Con ngươi đen híp lại, trong lòng bàn tay bắt đầu tích tụ nội lực, vung tay lên, trong nháy mắt, khay trà đối diện bể thành nát bấy ra từng mạnh !

      Bạch Vân Phi hút lấy ngụm khí lạnh, bình tĩnh quan sát vị nam tử áo trắng nãy giờ cũng chưa lời nào, tựa như cảm giác được đao kề bên cổ chưa hạ xuống, khiến cho bất an, thân thể căng thẳng, dám thở mạnh.

      Ngay tại thời điểm Bạch Vân Phi sắp sửa nghẹn khí, rốt cục vị nam tử áo trắng mở miệng, “Chuyện này, sau này bản vương tìm ngươi tính sổ!”

      “Phốc, làm ta sợ muốn chết…” Bạch Vân Phi vỗ vỗ ngực, thở phào nhõm, trong lòng bất an nãy giờ được thả lỏng, ở sau lưng giơ hai ngón tay làm dấu, cũng vừa phát y phục bị mồ hôi làm cho ướt hết.

      “Người trong mật thất liền giao cho ngươi xử lý, hãy nghĩ xem cách nào để phải mở miệng!” Nam tử áo trắng nhàng xoay người, bước chân đạp lên ánh trăng chắp tay rời .

      “Aizz! Ngài cứ như vậy sao?” Bạch Vân Phi vội vàng đuổi theo, la lớn, “Lỡ như có ai đó đến ám sát ta, ta phải làm sao bây giờ?”

      Nam tử áo trắng tay vắt chéo sau lưng, cũng quay đầu lại, . “Bản vương tìm người giúp ngươi nhặt xác!”

      “Ngài!” Bạch Vân Phi dậm chân, vẻ mặt bất đắc dĩ, gương mặt tuấn tú nắn ra nhiều vết nhăn khổ ải, “Đời trước ta mắc nợ ai vậy nè!
      thuytB.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Chân tướng.


      Màn đêm buông xuống, thanh im ắng tiếng động.

      lầu các Lâm Giang, bóng dáng màu đen đứng dựa vào thành lan can, mái tóc đen dài được buộc lên, khăn lụa đen che kín cả mặt, gió đêm từ từ thổi bay vài sợi tóc trán nàng, nhưng cũng cách nào thổi tan nỗi phiền muộn trong lòng của nàng.

      Bộ Phi Ngữ lẳng lặng nhìn qua dòng nước sông chảy róc rách, bộ dáng lo lắng, tràn đầy nỗi tâm , trong mật thất của Bạch Vân Dược trang vì sao lại giam giữ người của thái tử kia chứ, và vì sao sương khói mưa lại đột nhiên xuất thế kia, bất đắc dĩ, nàng buộc phải tung kim châm ra, tất nhiên thân phận nàng cũng bại lộ rồi, nếu như để chuyện này tiết lộ ra bên ngoài, chắc chắn dấy lên trận phong ba bão táp trong chốn giang hồ, mang đến cho nàng rất nhiều điều phiền toái mà nàng thể lường trước được.

      “Lạc Ảnh các chủ.” thanh của nam tử từ phía sau người vang lên.

      Bộ Phi Ngữ thu hồi suy nghĩ, xoay người nhìn sang, đứng ở trước mặt chính là nam tử áo đen che mặt, mà ba ngày trước nàng nhìn thấy.

      “Người giết rồi?” Nam tử áo đen mở miệng hỏi.

      “Chưa được.” Bộ Phi Ngữ trả lời ngắn gọn.

      “Sao?” Nam tử áo đen có chút kinh ngạc, “Lạc Ảnh các chủ cũng có lúc phải thất thủ?”

      Bộ Phi Ngữ cười lạnh tiếng, lời châm chọc, “ ngờ tới, thiên tàn môn chủ nhiều năm mất tích lại chính là thủ hạ của thái tử, hành thích chưa thành, liền nghĩ giết người diệt khẩu, loại mua bán này ngươi nên tìm người khác !”

      “Ngài…Làm sao mà ngài biết được?” Nam tử áo đen khiếp sợ thôi.

      “Chuyện này có gì là khó khăn, Bổn các chủ chỉ cần nhờ U Minh sứ giả điều tra chút, là tường tận.” Bộ Phi Ngữ nhếch mi, cười tiếng, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhưng lại mang theo mảng ớn lạnh, “Cổ Phú Thương, năm trăm vạn lượng hoàng kim, Bổn các chủ phái người đem đến chỗ của ngươi rồi, thái tử mấy lần đối nghịch với Ám cung của ta, bất luận là bao nhiêu tiền, Ám cung thay thái tử ngươi mà làm việc!”

      Suốt buổi chuyện với Bộ Phi Ngữ, khiến cho vị nam tử áo đen này khẩn trương đến độ nên lời, hề nghĩ rằng, lai lịch của lại được điều tra mất điểm, trong lúc nhất thời, trán của lại toát ra từng giọt mồ hôi to đùng.

      “Nhớ kỹ, về sau đừng tìm đến U minh sứ giả mà mua U Minh lệnh nữa!” Bộ Phi Ngữ chỉ ném lai câu , liền nhún mũi chân, phi thân rời .



      Bạch Vân Dược trang.

      Trong mật thất mờ tối, chỉ có chén đèn dầu lung lay, lúc sáng lúc tối, ở góc được soi sáng bởi ngọn đèn, có vị nam tử áo trắng ngồi, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lục sắc ở trong tay mà vuốt vuốt.

      “Khụ khụ…” Bạch Vân Phi hắng giọng cái, dùng ánh mắt mang ý hỏi thăm là có thể bắt đầu được chưa với vị nam tử ngồi trong bóng tối kia.

      Nam tử áo trắng chỉ nhàn nhạt gật đầu, lại tiếp tục chơi đùa với chiếc nhẫn lục sắc ở trong tay.

      Bạch Vân Phi đến phía trước ngọn đèn, đem cây nhanh trong tay nhóm lên, rồi đặt lên chiếc lư hương, bên trong cây nhang tẩm loại thuốc, có thể thông qua khí thấm vào miệng vết thương rồi ăn sâu vào trong cơ thể của con người, khiến tâm tình của người bị thương dễ dàng kích động, buộc ra những lời cần phải thông qua suy nghĩ của đại não, đặc biệt, nhang này rất thích hợp dùng trong thẩm vấn.

      “Ngươi vì chủ tử mà bán mạng, lại phái người tới giết ngươi diệt khẩu!” Bạch Vân Phi nhìn tên nam tử mang vết sẹo mặt, toàn thân đầy những vết thương được treo ở mặt cọc gỗ, cười tiếng chế giễu, “Ngươi vẫn còn vì thủ khẩu như bình sao?” (giữ miệng kín như bình).

      Trong nháy mắt, nam tử có vết đao sẹo trầm mặc, đột nhiên cười ha hả điên cuồng, “Ha ha! Quả nhiên cha nào con nấy! Năm đó phụ thân muốn giết ta diệt khẩu, bây giờ lại đến phiên ! Ha ha!”

      “À?! Con mắt nhìn người của ngươi chẳng có gì đặc sắc cả, theo hai người chủ tử, kết quả nhận lấy đều như nhau!” Bạch Vân Phi cho lời khuyên tốt, , “Ngươi nên , rốt cục là ai phái ngươi tới đây?”

      “Nếu bất nghĩa, cũng đừng trách ta vô tình!” Nam tử có vết sẹo hừ lạnh tiếng, , “Là thái tử phái ta đến giết ngươi.”

      Nghe được kết quả này, vị nam tử áo trắng ở trong bóng tối, mí mắt chẳng thèm giơ lên dù chỉ tý, vẫn nhàng vuốt chiếc nhẫn lục sắc ở trong tay.

      “Thái tử?” Trái lại Bạch Vân Phi hết sức kinh ngạc, còn mang theo vẻ hiếu kỳ, hỏi tiếp, “ như vậy, đương kim hoàng thượng từng phái người giết ngươi diệt khẩu rồi?”

      “Mười sáu năm trước, lúc Sở Ngự Phong vẫn còn là vương gia, mệnh lệnh cho ta, dẫn theo người tiêu diệt Bộ Vân Trang, cướp đoạt mê hồn dẫn phách, sau khi chuyện thành công, liền giết ta diệt khẩu!” Mặt sẹo oán hận .

      “Ngươi sao! Bộ Vân Trang là do Sở Ngự Phong phái ngươi tiêu diệt!” Bạch Vân Phi quá sợ hãi, trong đầu nhanh chóng thoáng lên ý nghĩ, dường như cũng có điều suy nghĩ, liền lẩm bẩm tự , “Khó trách, nàng ấy lại hành thích Sở Ngự Phong.”

      “Ha ha, ngươi đến Ám Cung Thiên Ảnh sao.” Mặt sẹo cười cười, mặt ý tứ sâu xa càng làm cho vết sẹo thêm dữ tợn.

      Nghe được cái tên này, vị nam tử áo trắng ngồi trong bóng tối liền mãnh liệt ngẩng đầu nhìn lên, lông mi đen láy nhìn về vị nam tử có vết sẹo kia.

      Đôi mắt Bạch Vân Phi khẽ híp lại, mơ hồ cảm thấy trong lời của vị nam tử vết sẹo ấy chứa đầy hàm ý, lại tiếp tục truy vấn, “Ngươi có ý gì?”

      Nam tử có vết sẹo thành trả lời, “ năm trước, thái tử phái ta theo dõi Thiên Ảnh Ám cung, lại phát được nàng chính là nữ nhi của Bộ Thương Vân, vì thế dẫn dụ nàng đến Giả phủ, rồi cố ý bảo ta đem chuyện của mười sáu năm trước tiết lộ cho nàng, để nàng hành thích Sở Ngự Phong.”

      Bàn tay vuốt vuốt chiếc nhẫn lục sắc nháy mắt liền ngưng lại, đôi mắt đen láy thâm thúy lộ ra tia khiếp sợ sâu sắc, nàng chính là nữ nhi của Bộ Thương Vân sao! Mà phụ hoàng lại chính là người tiêu diệt toàn bộ Bộ Vân Trang!

      chợt hiểu ra, ngày hôm đó, nàng mất tích trở về, vì sao lại lạnh lùng đến như thế, bộ dáng suy yếu mờ mịt, có lẽ thời điểm đó nàng cực kỳ bi thương và thống khổ, vậy mà lại nghi ngờ nàng với nam tử khác, còn lời sỉ nhục nàng, hơn nữa còn giận dữ viết xuống hưu thư, đẩy cửa rời , có lẽ khắc kia, nhất định làm cho nàng đau thấu tâm can rồi.

      Ở thời điểm nàng bất lực và thống khổ, lại ở bên cạnh nàng, lại còn đâm lên vết thương lòng của nàng nhát đau đớn, khó trách, vì sao nàng ấy lại tiếc lấy cái chết ra mà tương hiệp. có lẽ nàng muốn rời khỏi , biết được tất cả mọi chuyện tàn nhẫn này, bao nhiêu nỗi giận hờn khó hiểu kia giờ hóa thành đau lòng và tự trách sâu sắc.

      “Vậy…” Bạch Vân Phi muốn hỏi tiếp, lại bị nam tử áo trắng cắt ngang.

      “Đủ rồi!” Nam tử áo trắng cúi đầu, mở miệng, giọng xen lẫn nỗi tâm tình khó có thể ức chế được, đứng dậy nháy mắt với Bạch Vân Phi, rồi tự mình rời khỏi mật thất.

      Bạch Vân Phi lập tức hiểu ý, từ trong tay áo lấy ra quả kim châm, cắm lên huyệt ngủ của tên nam tử vết sẹo, xoay người rời ra ngoài.

      Ngoài mật thất, nam tử áo trắng bụng đầy tâm ngắm nhìn màn đêm đen nhánh, đôi mắt thâm trầm như nổi gió mây phun, khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo vài phần ngưng trọng.



      ra người hạ độc chính là thái tử.” Bạch Vân Phi đứng sau lưng nam tử áo trắng, giọng , “ ngờ tới cũng biết mê hồn, nhưng cũng thể nào là hoàng thượng đưa cho chứ?”

      Dường như đối với chuyện này nam tử áo trắng có vẻ hứng thú gì, chỉ xoay người lại . “Ta nhờ ngươi giúp ta việc.”

      “Lại là ta, chuyện gì nữa đây?” Bạch Vân Phi đề phòng lui về sau vài bước, nhìn nam tử áo trắng tươi cười kỳ quái, trong lòng tựa có dự cảm rất xấu.

      “Chuyện này có ngươi giúp được!” Nam tử áo trắng khóe miệng nhếch lên, kê vào lỗ tai dặn dò Bạch Vân Phi vài câu.

      “Hả! Chuyện này… Chuyện này hay lắm đâu?” Bạch Vân Phi kinh hãi, mới vừa muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của vị nam tử áo trắng vô cùng trầm, đành bất đắc dĩ mà nhận lời, “Được rồi, nhưng nếu thành công, ngài cũng đừng trách ta nha!”

      “Nếu như ngươi cố tình làm hỏng nó, vậy hai ta đành phải thanh toán nợ cũ và mới chung lượt!” Nam tử áo trắng vỗ vỗ vai của Bạch Vân Phi, giọng tràn đầy ý tứ cảnh cáo và vô cùng hàm xúc.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Tự chui đầu vào lưới.


      Tảng sáng ngày mới, ánh nắng ban mai chuyển động mặt hồ nước phản chiếu màu xanh biếc của bầu trời. Trong sơn cốc yên tĩnh, có tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát, cảnh sắc ý xuân dào dạt, Bạch Vân Dược trang đắm chìm trong khung cảnh yên tĩnh và nhu hòa.

      Trong đình viện, Bạch Vân Phi nhàn nhã cầm lấy tách trà, từ từ phẩm trà, tựa như hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp của buổi sáng sớm, lại tựa như chờ đợi người nào đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chung quanh, thần sắc mang theo vài phần khẩn trương.

      Lúc này, nữ tử váy trắng nhanh nhẹn bay vào trong đình viện, thân váy dài màu trắng như tuyết phủ, ở phía vạt váy còn thêu hình con bươm bướm đen, mái tóc dài đen như tơ lụa xỏa nghiêng xuống bờ vai, còn có sợi dây màu trắng cột nhúm tóc, để mặc cho tóc và tà váy bay theo trong gió, nhìn nàng tựa như là con bướm trắng bay trong băng tuyết, làm cho người nhìn đến hai mắt phải lấp lánh mà tỏa sáng.

      “Phi Ngữ… … Sao lại tới đây!” Bạch Vân Phi cố làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi nàng, mặt lại ra cử chỉ hết sức là gượng ép, làm cho người ta nhìn đến cũng phải buồn cười.

      Bộ Phi Ngữ buột miệng cười tươi, cũng tùy ý tìm nơi đối diện với Bạch Vân Phi mà ngồi xuống, nhìn xung quanh cái sân trống rỗng chút, vẻ mặt mang theo nét kỳ quái hỏi ngược lại : “Có cần thiết phải bày ra vẻ mặt giật mình như thế hả? Huynh chẳng phải từ sớm ở nơi này chờ ta rồi sao?”

      Bị người phát ra, Bạch Vân Phi có chút lúng túng gãi gãi cái ót, cười khan trận, “Ha ha, ta biểu ràng đến như vậy sao?”

      “Uhm, hành động của huynh quả rất kém cỏi, có người nào mà ở trong viện của mình lại vừa uống trà vừa nhìn xung quanh, hết nhìn đông lại nhìn tây chứ?” Bộ Phi Ngữ lời khách khí mà ra.

      “Nếu đến từ sớm, vì sao lại thân sớm chút ?” Bạch Vân Phi cả người buông lỏng, nhịn được oán giận , “Hại ta ngay cả điểm tâm còn chưa ăn, mà phải ngồi đây chờ suốt cả buổi.”

      “Ta phải quan sát chút trước , xem xem có cao thủ hay người nào đó mai phục trước hay chứ.” Bộ Phi Ngữ trêu ghẹo, cười tiếng rồi , tinh tế kiểm tra kỹ lưỡng lời của Bạch Vân Phi, có chút nghi ngờ hỏi, “Huynh tìm ta làm cái gì?”

      “Cái này…” Bạch Vân Phi trầm ngâm hồi lâu, bày ra bộ dáng bí hiểm , “Bởi vì ta biết đến tìm ta.”

      “Ồ?” Bộ Phi Ngữ nhướn mi, cười cười, “Vậy huynh ta nghe chút thử xem, hôm nay ta đến là vì chuyện gì?”

      “Vì hai chuyện.” Bạch Vân Phi thả ly trà trong tay xuống, lời cũng nhanh chậm, “Chuyện thứ nhất, đến là vì người ở trong mật thất của Bạch Vân Dược trang, chuyện thứ hai, là vì Sương Khói Mưa mà đến.”

      “Đoán sai.” Bộ Phi Ngữ gật đầu tán thưởng, liền ra lời nàng muốn biết, “Vậy trước tiên, huynh về chuyện thứ nhất cho ta biết, người ở trong mật thất chính là người của thái tử?”

      “Đúng rồi.” Sắc mặt Bạch Vân Phi bình tĩnh hồi đáp, “Thái tử phái tới giết ta.”

      “Sao thái tử lại phải giết huynh?” Bộ Phi Ngữ nghi hoặc , “Huynh chỉ là đại phu, làm sao lại đắc tội với chứ?”

      “Cái này…” Bạch Vân Phi cúi đầu .

      “Chẳng lẽ bị bệnh nặng, huynh chịu chữa trị cho sao?” Bộ Phi Ngữ nửa đùa hỏi.

      “Ha ha!” Bạch Vân Phi bị chọc mà phát cười, lắc đầu thở dài , “Chuyện này ta muốn tới.”

      “Lại còn thừa nước đục thả câu!” Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ bĩu môi, đành phải thay đổi đề tài khác, “Vậy huynh chút về chuyện thứ hai , huynh có quan hệ như thế nào với Sương Gió Mưa kia? phải huynh cũng là người trong Yên Vũ lâu chứ?”

      “Sương khói mưa có ân cứu mạng đối với ta, còn về phần Yên vũ lâu …” Bạch Vân Phi dừng lại chút, đôi mắt xoay tròn, dõng dạc , “Là xảo ngôn chèo ngữ gạt ta gia nhập.”

      “À?” Bộ Phi Ngữ hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi, lời thẳng thắn, “Ta thấy huynh mày dạn mặt dày gia nhập có nha.”

      “Làm sao thấy được?” Bạch Vân Phi cam lòng hỏi.

      “Về cái này…” Bộ Phi Ngữ dùng đầu ngón tay gõ nhàng lên bàn đá, từng nhịp rất có tiết tấu, chậm rãi , “Y thuật của huynh rất cao siêu, nhưng cũng dễ dàng chẩn bệnh giúp người, lại biết chút võ công gì, nếu muốn bình yên vô mà sống giang hồ, trừ phi, huynh tìm được chỗ dựa vừa mạnh vừa chắc. Nhìn khắp giang hồ này, tứ trang mười hai cửa nhất lâu nhị cung, chỉ có Yên vũ lâu này, ở giang hồ mới có thể hô gió gọi mưa mà thôi, cho nên cũng cần thiết phải lưà đại phu như huynh đây!

      Bạch Vân Phi nhịn được trước lời vô cùng minh bạch của Bộ Phi Ngữ, bất đắc dĩ nhún nhún vai cái, “ thể nể mặt ta dù chỉ tí sao?”

      “Ha ha! Vừa nãy cũng có ai khác, huynh sợ cái gì chứ!” Bộ Phi Ngữ bộ dáng cười cười, cho là đúng, “Thời thơ ấu, huynh chính là loại người lúc nào cũng tính toán tỉ mỉ, về điểm này, hình thành sao có thể thay đổi được cả!”

      “Ta thấy hôm nay đến là đặc biệt quở trách ta rồi?” mặt của Bạch Vân Phi khỏi ánh lên chút hồng hồng đỏ đỏ.

      Lúc này Bộ Phi Ngữ mới ý thức được bản thân hình như hơi xa chủ đề, liền trở lại chuyện chính , “Ta muốn gặp mặt vị Sương khói mưa đó”

      “Hả!” Bạch Vân Phi bị hù cho giật mình, liếc mắt nhìn Bộ Phi Ngữ, nho thầm, “ thích chui đầu vào lưới.”

      “Huynh cái gì?” Bộ Phi Ngữ nhất thời thất thần, cũng nghe Bạch Vân Phi cái gì.

      “À… có gì.” Bạch Vân Phi lắc lắc đầu, lại hỏi, “Vì sao lại muốn gặp ?”

      “Bởi vì…” Bộ Phi Ngữ có chút thẹn thùng, ấp a ấp úng , “Đêm trước ta và đánh nhau, bất đắc dĩ vận dụng kim châm, cho nên…”

      Bạch Vân Phi cười có như nhìn chằm chằm Bộ Phi Ngữ, ngón trỏ chỉ qua chỉ lại, lời dự đoán, “ phải là muốn phong tỏa miệng của ?”

      Bị người câu trắng toạc ra, Bộ Phi Ngữ cũng dấu diếm nữa, dứt khoát gọn gàng , “Cứ coi là vậy , huynh có thể giúp ta hẹn hay đây?”

      Bạch Vân Phi lắc lắc đầu, khóe miệng quyến rũ ra nụ cười vui vẻ đến khó lường, “Có lẽ sau khi nhìn thấy , vạn phần rất hối hận đó.”

      “Hối hận?” Bộ Phi Ngữ có chút khó hiểu , “Tại sao ta phải hối hận?”

      có gì.” Bạch Vân Phi đem ly trà đẩy về trước mặt Bộ Phi Ngữ, vội sang chuyện khác, “ lâu như vậy, nhất định khát nước rồi, trước uống ngụm trà , miễn để người khác ta hiểu về đạo đãi khách đó.”

      “Hôm nay huynh kỳ quái, những điều ta nghe cũng hiểu nổi.” Bộ Phi Ngữ hé miệng cười tiếng, liếc mắt nhìn vị nam tử cái, lại tùy tiện cầm ly trà trước mặt, đưa lên uống ngụm, thúc giục , “Rốt cuộc là huynh có giúp ta hay đây hả?”

      “Giúp…Giúp…” Bạch Vân Phi nghiêm trang liên tục gật gật đầu, “ muốn gặp , cũng muốn gặp … Chuyện này đều do hai bên tình nguyện, ta há có thể giúp sao?”

      “Hai bên tình nguyện?” Trong lòng Bộ Phi Ngữ xuất tia bất an khó hiểu, ý niệm về cái đêm ngày hôm trước lại lần nữa chợt lóe lên trong đầu, “Huynh…Huynh lung tung cái gì vậy?”

      Lúc này, trong lầu các đối diện chợt truyền ra thanh, “Thiên Ảnh Các chủ, lâu gặp?”

      Bộ Phi Ngữ quay đầu nhìn lại, từ trong lầu các có người chậm rãi ra, trường bào màu trắng lộng lẫy, tóc được buộc cao bằng ngọc quan, trong tay còn có chiếc quạt Giang nam lay động, chỉ là, mặt còn đeo mặt nạ trắng như tuyết kia nữa, tư thái thanh tao, cao quý, lộ ra dung nhan tuấn mỹ vô cùng, tác phong vô cùng nhanh nhẹn, tạo cho người nhìn đến, cũng cảm thấy được vị công tử này mang khí độ cao quý bất phàm.

      từng bước từng bước đến trước mặt Bộ Phi Ngữ, mỗi bước của tựa như giẫm nát lên trái tim bé của nàng, tựa như trời đất rung chuyển, khó có thể lên thành lời.

      Bộ Phi Ngữ từ từ đứng dậy, trợn mắt há mồm nhìn vị nam tử áo trắng trước mặt, đây là khuôn mặt vô số lần xuất trong giấc mộng của nàng, hai hàng lông mày cao ngất, đôi mắt sâu sắc, khóe miệng nhếch, tựa như tranh sơn thủy, vô cùng tuấn mỹ và thanh nhã.

      ngờ rằng Sương khói mưa lại chính là Sở Lăng Yên!

      Bộ Phi Ngữ ngu ngơ đứng đó, mặc cho ly trà từ trong tay trượt xuống đất, ngọc sứ vỡ vụn, nước trà đổ xuống, cả khu vườn vô cùng yên tĩnh tiếng động, chỉ có lòng nàng là cuồn cuộn dậy sóng ngừng, loạn thành mảnh, mờ mịt đến độ biết phải làm sao, đây là loại hoảng loạn rung động mà từ trước đến nay nàng cũng chưa từng có, cảm giác đó chạy khắp thân mình, khiến nàng căn bản cũng thể nghĩ được bước tiếp theo nàng nên làm gì nữa?

      Xem ra từ sớm Bạch Vân Phi có chủ tâm lừa gạt nàng rồi, lúc nãy chuyện tào lào trận ràng là muốn kéo dài thời gian, khiến nàng buông lỏng đề phòng, hiểu được điểm này, Bộ Phi Ngữ khỏi nổi giận, quay đầu trừng mắt với vị nam tử kia, thấp giọng quát, “Bạch Vân Phi, huynh!...”

      Từ sớm, Bạch Vân Phi chột dạ mà trốn sang bên rất xa rồi, từ trong bụi cỏ dè dặt thò đầu ra ngoài, hướng về phía Bộ Phi Ngữ chắp tay liên tục, bày tỏ áy náy, đồng thời cũng quên biện giải cho mình, “Ta là bị ép đó!”

      Trong lúc nhất thời, Bộ Phi Ngữ cũng có hành động nhiều được nữa, nhanh chóng xoay người, chỉ mang theo ý niệm ở trong đầu, đó chính là mau chóng chạy trốn!

      “Bộ Phi Ngữ! Nàng đứng lại cho ta!” Sở Lăng Yên gầm lên tiếng, khép lại chiếc quạt phiến trong tay, nhún mũi chân, tựa như cơn gió lướt đến trước mặt Bộ Phi Ngữ, nhanh chóng đưa tay nắm chặt cổ tay nàng.

      Bộ Phi Ngữ mượn nội lực tránh thoát tay của Sở Lăng Yên, mới vừa có vài bước, cảm thấy trời đất rung chuyển, tầm mắt chợt mơ hồ, toàn thân bủn rủn, lực, nàng nâng trán, chợt hiểu ra, trong chén nước kia, nhất định là có vấn đề rồi, bị người hạ thuốc mê, nàng nỗ lực tiếp hai bước, ý thức lúc này hoàn toàn mơ hồ, thân thể rốt cục cũng mềm mại mà ngã xuống.

      Sở Lăng Yên kịp thời đưa tay ôm lấy vị nữ tử té xỉu, bồng nàng lên, sải bước rời khỏi Bạch Vân Dược trang.

      Lúc này, Bạch Vân Phi mới dám từ trong bụi cỏ mà ra, lau lau mồ hôi lấm tấm ở trán, nhìn bóng dáng màu trắng rời xa, ngừng thở dài mà lắc đầu liên tục, “Lần sau, nếu lại có loại chuyện như thế, cũng đừng đến tìm ta nữa nha.”
      thuytB.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Bắt đầu lại lần nữa!

      Giường gỗ chạm trỗ hoa văn, màn sa trân châu, bình phong phỉ thúy, đàn cổ dây cung…

      Cảnh trí quen thuộc lần lượt đập vào trong mắt của Bộ Phi Ngữ, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đỡ lấy mép giường mà ngồi dậy, trong đầu vẫn cảm thấy choáng váng và hỗn loạn, lấy tay vuốt huyệt thái dương, cảm giác khá hơn chút, nhưng toàn thân vẫn có lực, đành miễn cưỡng dựa vào đầu giường, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, lại phát vị nam tử vẫn ngồi yên ở nơi đối diện, bộ y phục màu tím, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng ánh lên nét tươi cười ưu nhã và hấp dẫn.

      “Vô lại!” Bộ Phi Ngữ nghiêm mặt, nho thầm, nàng ngờ Sở Lăng Yên lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu, bỏ thuốc mê vào ly trà để mang nàng về, trong lòng tựa như có loại cảm giác muốn phát tiết nhưng lại thể nổi giận, giờ phút này, nàng càng muốn ở lại nơi chốn này thêm phút nào nữa, trực tiếp xoay người, bước xuống giường, ra ngoài cửa.

      “Phu nhân, xin dừng bước!” Bốn bóng đen từ trong viện bay xuống, đồng loạt đứng chắn trước mặt Bộ Phi Ngữ.

      Bộ Phi Ngữ nổi nóng, thậm chí còn thèm chú ý đến cách xưng hô của bốn người nam tử, dừng bước lại, lạnh giọng quát, “Tránh ra!”

      Bốn gã nam tử áo đen vẫn chịu động đậy, vẫn đứng im tại cửa, Bộ Phi Ngữ có chút nhịn nổi nữa, bèn nắm lấy miếng kim châm trong tay, chuẩn bị bắn ra, lại phát phát nổi nội lực, cảm thấy kỳ quái, thanh lười biếng từ phía sau chậm chạp truyền đến, “Đừng phí sức vô ích nữa.”

      Sở Lăng Yên thoải mái đứng dậy, sửa sang lại nếp uốn y phục, sau đó, nhanh chậm đến bên người Bộ Phi Ngữ, khuôn mặt tuấn mỹ lại quyến rũ ra nụ cười vô cùng xấu xa, “Ta phong bế huyệt đạo nàng, nội lực của nàng, cho nên nàng trốn cũng thoát.”

      “Ngài…” Bộ Phi Ngữ nhíu nhíu mày, xoay người, lui vào phòng, lời nào đứng ở đó, mặc dù khuôn mặt rất là bình tĩnh, nhưng trong lòng thấp thỏm bất an và vô vàng lo lắng.

      “Các ngươi lui xuống trước .” Sở Lăng Yên nhàn nhạt phân phó.

      “Tuân, lâu chủ!” Bốn gã nam tử áo đen cùng nhau đáp lời, trong nháy mắt biến mất thấy bóng dáng đâu cả.

      Sở Lăng Yên xoay người, bình tĩnh nhìn vị nữ tử trước mắt mình, chưa bao giờ dám nghĩ đến lại có ngày còn có thể nhìn thấy nàng bình yên vô đứng ở trước mặt , khi trốn ở lầu các, trông thấy nàng nhanh nhẹn bay vào Bạch Vân Dược trang, trong lòng cơ hồ còn cách nào để khống chế trận vui mừng hỗn loạn, cho đến khi nhìn thấy nàng uống xong ly trà kia, rốt cục thể chờ đợi được nữa mà ra ngoài.

      Hai người cách xa nhau hơn năm thấy mặt, thời chỉ còn cách nhau bước ngắn, lẳng lặng đứng đó, thời gian tựa hồ ngưng trệ ngay tại thời điểm này, ràng có rất nhiều thiên ngôn vạn ngữ để , nhưng bọn họ lại đứng nhìn nhau lời nào.

      Bộ Phi Ngữ than tiếng, là người đầu tiên phá vỡ khung cảnh trầm mặc này, câu đầu tiên mà nàng mở miệng chính là, “Tuyên vương gia, ngài muốn như thế nào?”

      “Ta hỏi nàng chuyện, nàng tốt nhất nên thành trả lời cho ta.” Sở Lăng Yên tiến lên trước bước, dồn vị nữ tử váy trắng đến góc tường, “Ngày đó, người chiếc thuyền hoa có phải là nàng hay ?”

      “Phải…Mà đúng sao!” Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, cúi đầu xuống, vô thức nâng tay lên, chống đỡ lên bờ ngực của Sở Lăng Yên, ngăn cản tiếp tục bước tới, giờ phút này, tư thế của hai người mang theo dáng dấp mập mờ thể thành lời.

      Sở Lăng Yên đưa tay níu lại tay của Bộ Phi Ngữ, đôi mắt sâu sắc gợn sóng thấu chân tình, cắn răng ra, “Được lắm, nàng lại gạt ta thêm lần nữa!”

      Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu lên, nàng ràng nhìn thấy trong ánh mắt kia chính là lộ nét bi thương và thất vọng, nàng há to miệng, nhưng biết nên cái gì, chỉ có thể cau mày lại, rũ mắt, che ánh mắt luống cuống từng hồi.

      Người con áo trắng cúi đầu, lông mi thon dài chớp, dung nhan thanh lệ tạo ra nụ cười duyên dáng, đôi môi đỏ mọng mềm mại, ướt át khẽ giương lên, lộ ra vài phần phong tình mê người, tâm trí Sở Lăng Yên khỏi có chút rung động, đưa tay kéo qua bờ eo thon của nàng, cúi người xuống, hôn lên môi nàng, bá đạo cạy ra cánh môi hồng nhuận của nàng, đầu lưỡi của và đầu lưỡi thơm tho của nàng ngừng cùng nhau quấn quít, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về nàng, dùng sức thăm dò mỗi góc ở trong miệng nàng, ngừng hôn sâu hơn, tựa như thổ lộ hết những tưởng niệm cả ngày lẫn đêm của hơn năm qua.

      Bộ Phi Ngữ kinh ngạc đến sững sờ, mở to đôi mắt, muốn tránh thoát , nhưng thân thể lại bất đắc dĩ bị Sở Lăng Yên sít sao ôm chặt, thể động đậy, tựa như chú nai con nhúch nhích ở trong lòng , muốn nhảy ra, lại thể nhảy, cơ hồ cảm nhận được nàng sắp hít thở nổi nữa, hừ tiếng, mặt mảnh ráng hồng ửng đỏ.

      Rốt cục Sở Lăng Yên cũng chịu buông tha cho người con ở trong ngực mình, nhếch môi cười cười, tựa như đứa bé giận dỗi ra, “Về sau cho phép nàng lại cứ để mặc nam tử khác ôm như thế nữa đấy!” nhớ tới ngày hôm đó Hàn Nhược Thủy đem nàng ôm trở về Nhiễu Hương các, thể nào mà tức giận được nha.

      “Ngài! Vô lại!” Bộ Phi Ngữ tức giận đẩy Sở Lăng Yên ra, nàng vẫn còn cảm nhận được mặt mảnh ráng hồng thêu đốt má, tên vô lại này lại dám ép hôn nàng á!

      phải nàng chuẩn bị phong miệng của ta sao?” Sở Lăng Yên dùng ngón tay thon dài nhàng mơn trớn lên đôi môi đỏ mọng của Bộ Phi Ngữ, vẻ mặt ánh lên nét cười xấu xa, “Nụ hôn vừa rồi, coi như là cấm khẩu nhé!”

      “Ngài…” Bộ Phi Ngữ tức đến muốn điên lên, vừa thẹn vừa cáu, tức khí thở ra hơi , “Mau thả ta !”

      “Nàng là vương phi của ta, tại sao ta phải thả nàng ?” Sở Lăng Yên cho là đúng, .

      “Ý. Tuyên vương gia ngài nhầm lẫn gì rồi chăng!” Bộ Phi Ngữ giương mi nhìn Sở Lăng Yên, môi nở nụ cười châm chọc, “Vương phi của ngài là Mộc Yên Nhiên, phải là ta!”

      “À?” Sở Lăng Yên có chút ngạc nhiên, nhưng lại cười , “Lúc trước người ngồi vào kiệu hoa gả vào vương phủ ta, chính là ai hả?”

      “Cũng chỉ là vào, vương gia cần phải nhớ , chúng ta chưa từng bái đường, huống chi…” Bộ Phi Ngữ đến đây, đột nhiên dừng lại, muốn nữa, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia buồn bã.

      Trong lòng Sở Lăng Yên khỏi chua xót, biết , nàng muốn về chuyện hưu thư của ngày hôm đó, đôi tay càng ôm chặt lấy Bộ Phi Ngữ vào lòng, hối tiếc , “Thực xin lỗi, ngày đó là ta tốt, ta nên đối xử với nàng như thế.”

      Bộ Phi Ngữ dùng sức đẩy ra, khẽ hất cằm lên, cười nhạt , “Xem ra tuyên vương vẫn còn nhớ rất chuyện đưa hưu thư cho ta, vậy ta càng có lý do gì để ngài thả ta .”

      Trong nháy mắt, hai người đều trầm mặc.

      Ngay tại thời điểm Bộ Phi Ngữ cho rằng Sở Lăng Yên còn lời nào để , đột nhiên mở miệng, giọng lại mang theo vài phần hèn mọn, “Ta nàng, lý do này được tính ?”

      Những lời này khiến cho trái tim của Bộ Phi Ngữ đập liên hồi, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ còn xẹt qua tia gợn sóng rất , năm qua, vất vả lắm trái tim nàng mới bình phục lại, vậy mà hôm nay lại lần nữa nhảy lên rung động liên hồi.

      “Chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được ?” Sở Lăng Yên kéo tay Bộ Phi Ngữ, khóe miệng nở ra nụ cười vui vẻ, “Đêm nay chúng ta bái đường thành thân!”

      “Sao!” Bộ Phi Ngữ thoáng luống cuống, lại rất kinh ngạc khi Sở Lăng Yên ra dự định như thế, nếu đôi co với người vô lại như có cách đâu, chỉ có thể tìm cái cớ lung tung, lâu sau, nàng mới lắp ba lắp bắp ra, “Vậy ngài..còn Tuyết Nhu của ngài phải làm sao bây giờ? Ngài…Ng..ài liền.. sợ đả thương đến tâm nàng ấy sao?”

      “Hử?” Sở Lăng Yên nhướn mi gật gật đầu, hỏi câu đầy hứng thú, “Vương phi, đây có phải là ghen hay ?”

      “Ngài…” Bộ Phi Ngữ nhất thời cứng họng, cắn cắn cánh môi, ảo não thôi, bên tai lại truyền đến tiếng cười của Sở Lăng Yên, trong lúc nhất thời khiến cho Bộ Phi Ngữ thẹn đến muốn chui xuống đất.

      “Người đâu!” Sở Lăng Yên mệnh lệnh.

      “Vương gia.” Quản gia Trì thu đến.

      chút nữa ngươi chuẩn bị, đêm nay bản vương muốn mở tiệc chiêu đãi văn võ trong triều, cưới vương phi về làm vợ!” Sở Lăng Yên phân phó , “Ngươi mang đến hai nha hoàn, hầu hạ vương phi thay đổi y phục.”

      “Tuân” Trước khi rời , Trì Thu còn len lén liếc mắt nhìn vị nữ tử váy trắng, lại hiểu vì sao cảm thấy người này có vài phần nhìn rất quen mắt, nhưng thể nào nhớ nổi gặp nàng ở đâu rồi, đành phải ôm bụng nghi vấn mà rời .

      “Vương phi, bản vương trước chuẩn bị.” Sở Lăng Yên tiến đến bên tai Bộ Phi Ngữ, chậm rãi ra, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nét cười rạng rỡ khiến người nhìn đến cũng phải hoa mắt.

      Bộ Phi Ngữ mặt thay đổi, cũng nhúc nhích, chỉ đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng dáng của Sở Lăng Yên càng ngày càng xa, trong đôi mắt xinh đẹp và trong suốt ấy xẹt qua tia thâm trầm khó hiểu.

      Bắt đầu lại lần nữa, dễ như vậy sao?

      Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, sao nàng còn phải trốn tránh khắp mọi nơi đây?
      thuytB.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Thành thân

      Màn đêm buông xuống, đèn sáng rực rỡ, bốn phía của Tuyên vương phủ đều giăng đèn kết hoa, tiếng nhạc vui mừng ầm ĩ, xung quanh là vải lụa màu đỏ thắm quấn quanh cửa phủ, trông có vẻ rất náo nhiệt, niềm vui hân hoan, trước cửa người đến người , xe ngựa, tân khách như nước ào ạt tụ tập.

      Trong thính đường, đứng ở hai bên, những tân khách đứng đợi lâu nhịn được mà phải châu đầu ghé tai bàn tán, ngươi câu, ta câu, bàn về vị vương phi thần bí của Tuyên vương cách vô cùng nồng nhiệt a.

      “Ê, các người có biết, hôm nay, Tuyên vương muốn kết hôn với vương phi, là ai ?”

      “Ta biết, đêm nay, đột nhiên có người đem đến thiếp mời, ta liền vội vàng chuẩn bị quà tặng mà đến đây!”

      “Để ý cưới ai làm khỉ gió gì! Dù sao chúng ta cũng chỉ cần đem quà tặng tốt đến đây, ngàn vạn đừng đắc tội với vị Đại tướng quân đắc thắng mới trở về này.”

      “Phải đó, nay Tuyên vương còn là vương gia nhàn tản như trước kia nữa, lại rất được thánh sủng, mà trong tay lại còn cầm cả quân lính hùng hậu nữa đó chứ!”

      “Tân nương đến!” Người săn sóc nàng dâu phát ra thanh, khiến cho bên trong thính đường chợt yên tĩnh trở lại.

      Xa xa, chỉ thấy thân vận váy đỏ được hai người nha hoàn dìu dắt vào, đầu đội mũ phượng, váy đỏ kiêu sa, dưới ánh mắt của vạn chúng khoan thai đến, màu đỏ thẫm của khăn hỉ che dung nhan thanh lệ của nàng, váy dài màu đỏ dốc xuống dưới đất, ba thước vải dài, đai lưng dài buộc chặt bờ eo thon gọn, dáng người nổi bật, vô cùng uyển chuyển, lung linh hấp dẫn, bước dịu dàng càng lộ ra vẻ đẹp nhắn mảnh mai.

      Hai bên tân khách nhìn vị nữ tử đến, mặc dù khăn voan che dung nhan của nàng, nhưng bọn họ cũng có thể khẳng định đó là giai nhân tuyệt sắc, kìm lòng được mà rối rít tặc lưỡi tán thưởng trận, trong lòng ai nấy đều mang theo vẻ hiếu kỳ.

      biết tiểu thư khuê các nhà ai, lại có thể có phúc khí tốt đến như vậy được gả cho Tuyên vương đây!”

      “Khuê nữ nhà ngươi nếu có thể đẹp hơn đệ nhất mỹ nữ Mộc Yên Nhiên của Già đều, chừng có cơ hội đó!”

      “Xuỵt! Mộc Yên Nhiên chính là vương phi tiền nhiệm của vương gia đó, ở trường hợp này mà nhắc đến nàng ấy, bộ muốn sống nữa sao!”

      Bộ Phi Ngữ lẳng lặng qua bọn họ, khóe miệng quyến rũ ra nụ cười tự giễu, nàng từng bước, từng bước về phía nam tử mặc áo đỏ chờ ở phía xa kia, có vẻ từng bước nàng đến đó đều rất trầm trọng và nặng nề, nhắm mắt lại, tưởng nhớ về ngày trước, tựa hồ mỗi bước , là toàn viễn cảnh của ngày trước đều ùn ùn kéo đến, năm trước, nàng dùng thuật dịch dung thay người lên kiệu, chỉ là quyết định qua loa, nhưng lại là bắt đầu cho sai lầm, giờ, nàng còn phải kéo dài chuyện sai lầm này cho đến khi nào đây?

      Bên kia phòng khách, Sở Lăng yên thân hỉ phục đỏ thẫm, bên hông còn có đai lưng được thêu bằng chỉ vàng kim, đó còn có khối ngọc thượng hạng, cả người tuấn lãng phong phú, lộ ra vẻ đẹp cao quý trời sinh, nhìn người con , người mà muốn thương, trân trọng trọn cuộc đời này từng bước từng bước về phía , càng ngày càng gần, tim khỏi đập từng nhịp liên hồi, đôi mắt đen láy lóe lên tia xúc động khó mà kìm nén được.

      Rốt cuộc, người con thương giờ đứng bên cạnh , vương tay, cầm chặt tay nàng, mười ngón đan xen nhau, tựa như nắm vật trân bảo duy nhất ở thế gian này.

      “Nhất bái thiên địa!” Bên tai truyền đến thanh của người săn sóc nàng đâu phát ra.

      Bộ Phi Ngữ cười tiếng, nhưng nét vui vẻ cũng nhiều, nàng chưa từng bao giờ trải qua giây phút để cho người khác định đoạt cho nàng, hít sâu hơi, đè nén lửa giận, thân thể cứng còng, chịu chuyển động, nam tử áo đỏ sớm khom người xuống, hơi sững sờ, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn xuống nét mặt dưới khăn voan đỏ của người con ấy, thấy trán nàng cơ hồ mang theo chút tức giận rồi.

      Tân khách phía dưới nhìn thấy tân nương tử vẫn chưa chịu chuyển động, lại dấy lên trận bàn tán, xì xào to , chỉ chỉ trỏ trỏ.

      "Sao lại như thế á?"

      "Uhm, vương phi vì sao còn chưa chịu bái đường?"

      "Nhìn dáng vẻ của vương phi này!"



      Người săn sóc nàng dâu cảm thấy vô cùng lúng túng, tay run run, cầm lấy khăn lụa, ngừng lau cái trán toát ra mồ hôi lạnh, lần nữa hô lớn, "Nhất bái thiên địa!"

      Sở Lăng Yên ngồi thẳng lên, trong mắt thần sắc tối đen, bất động thanh sắc nhìn về phía bên cạnh, nháy mắt với hai tên nha hoàn.

      Hai nha hoàn mi thanh mục tú rất cơ trí, thầm dùng nội lực ép Bộ Phi Ngữ khom người xuống.

      “Nhị bái cao đường!” Người săn sóc nàng dâu thể chờ đợi nữa, liền tiếp tục hô.

      Bộ Phi Ngữ than tiếng, có nội lực, hai tiểu nha đầu bên cạnh nàng cũng chống đỡ nổi, dứt khoát, liền phải tùy chủ tự mình làm, nàng lần nữa khom lưng bái xá.

      “Phu thê giao bái!” Người săn sóc nàng dâu mừng rỡ hô to, giọng như trút được gánh nặng vậy, rốt cuộc sắp kết thúc rồi, đừng xảy ra chuyện gì nữa nha.

      Bộ Phi Ngữ xoay người lại, đối mặt với người nam tử áo đỏ, xuyên thấu qua lớp khăn voan màu đỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình dáng của người nam tử kia, dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân lại lần nữa nổi lên trong lòng nàng, khiến cho nàng muốn kiên trì cũng phải dao động thêm lần nữa.

      “Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!” Người săn sóc dâu thở phào nhõm, trong lòng tràn đầy vui vẻ dắt Bộ Phi Ngữ hướng về phía Lung Nguyệt các mà .

      Tân khách phía dưới ai nấy đều rối rít ngồi vào vị trí. Trong bữa tiệc, đủ loại cao lương mỹ vị, hương rượu tản ra tứ phía, chung chén giao thoa, đầy dẫy mảnh vui mừng.

      Nhưng mà, trong góc nơi đại sảnh lại ngừng truyền đến tiếng thở dài, là trái ngược với khí vui mừng ở khắp bốn phía.

      “Huynh làm gì mà mang bộ dáng tương tư sầu não thế, chẳng lẽ cưới phải người trong lòng huynh sao?” Đoạn Cẩm Phong mang theo vẻ trêu chọc nhìn vị nam tử ở bên cạnh.

      “Đệ đừng móc ta nữa!” Bạch Vân Phi mặt mày ủ rũ thở dài, “Ta thấy là ta sắp sửa bị đưa đến đoạn đầu đài rồi!”
      thuytB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :