1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thay gả ma đế sủng cơ - Lục Y

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Lời tâm huyết

      Dương Tâm nghe xong lời này rất muốn cười, vì để mình cười quá phô trương mà nàng đưa tay lên che miệng, khinh mân cười.

      "Nương tử, ngươi cười cái gì? chẳng lẽ ta đúng sao?" Long Ngạo Thiên ngốc ngốc hỏi.

      "Như vậy , trước mặt người khác ta vẫn gọi ngươi là Vương gia như cũ, khi có người khác ta gọi thẳng tên ngươi, được chứ?"

      "Vì sao phải tuân theo quy củ này, ta muốn nương tử gọi thẳng tên ta"

      "Đừng sinh khí nếu ta ý phật lòng ngươi,kỳ ta đối với ngươi chút ghét bỏ đều có, chỉ là trước mặt người khác ta gọi ngươi Vương gia để giữ thể diện cho ngươi, tránh cho người khác khinh thường ngươi. Ngược lại, nếu ta cả ngày cứ gọi tên ngươi, mọi người làm sao tôn trọng ngươi. Trước mặt ngươi là khác, sau lưng lại khác, chừng họ cười nhạo sau lưng ngươi đâu. Trước kia chưa có ta khác nhưng từ hôm nay trở , ta cố gắng hết sức để ngươi chịu chút ủy khuất nào.

      Lời này của Dương Tâm khiến Long Ngạo Thiên cảm động, lôi kéo tay nàng, bộ dáng ngây thơ :

      "Nương tử, từ trước đến nay, trừ bỏ Phụ hoàng ngươi là người quan tâm ta nhất, thương ta nhất, cùng ta chuyện nhiều, ta rất vui rất vui. Nhưng phụ hoàng, ngày ngày bận rộn, có đôi khi liên tục vài ngày, đôi khi cả tháng thấy mặt , lúc đó ta rất đơn, có ai chơi với ta cả"

      "Từ nay, ta mỗi ngày cùng ngươi chơi đùa, nhưng mà bây giờ phải rời giường thôi, mau chóng vào cung kính trà các bậc trưởng bối"

      "Được" Long Ngạo Thiên đáp lại tiếng ràng, bất quá còn làm nũng chút với Dương Tâm mới chịu rời giường.

      Dương Tâm cũng theo đó xuống giường, khoác vội ngoại sam, rồi cứ để mình như thế, đến bên tủ tìm quần áo cho Long Ngạo Thiên.

      Long Ngạo Thiên đứng bất động, chờ mặc quần áo xong lại chạy đến bàn trang điểm cầm cây trâm lên vui đùa, chơi vui vẻ.

      Dương Tâm mỉm cười, để vui đùa như vậy, chính mình tự tìm quần áo mặc rồi lấy nước rửa mặt.

      Nhưng vừa mới mặc xong quần áo lại nghe được tiếng kêu đau khiến nàng giật mình xoay người chạy lại.

      "A--"

      "Làm sao vậy, làm sao vậy?"

      ngón cái tay trái của Long Ngạo Thiên xuất vết thương sâu do trâm cài gây nên, máu chảy ròng ròng khiến Dương Tâm kinh hồn táng đảm.

      "Trời ạ! như thế nào lại bị thương, phải làm sao bây giờ?"

      Nàng nên để mặc như vậy.

      "Nương tử, ngón cái đau!" ràng là bị thương nhưng dáng vẻ của bớt phần đáng .

      Dương Tâm quá mức sốt ruột, hề để ý đến đáng của mà hướng bên ngoài kêu to:

      "Người tới, người tới a!"

      Long Ngạo Thiên mặc kệ nàng, đến bên giường, xốc chăn lên, đem toàn bộ máu tươi cùng ngón cái chà sát lên nệm giường, sau đó phủ chăn lại, ngồi bất động.

      Lúc này người hầu nghe tiếng kêu liền chạy đến:

      "Vương phi, phát sinh chuyện gì?"

      "Vương gia bị thương, mau mau mời đại phu"

      "Cái gì, Vương gia bị thương, như thế nào lại bị thương" quản gia sốt ruột,lo lắng chạy vọt vào bên trong để xem tình hình như thế nào.

      Dương Tâm cũng quay trở lại phòng xem thế nào nhưng hoàn toàn biết này là tình huống gì?

      ------------------

      Chương 15: chút đỏ tươi

      Long Ngạo Thiên ngồi giường ôm bụng cười to, vừa cười vừa :

      "Ha ha ha, các ngươi chơi rất tốt, hà hà hà, đều bị ta đùa giỡn, chơi vui chơi vui"

      Nghe xong lời này, mọi người liền thở phào nhõm, nhìn là biết mọi thế nào rồi.

      Thế nhưng Dương Tâm vẫn an tâm, nàng chạy lại bên người Long Ngạo Thiên, kéo tay lên xem xét kĩ lưỡng lần, phát vết thương lúc nãy có, máu cũng , trong lòng tràn ngập nghi vấn.

      Nàng vừa rồi ràng nhìn thấy tay là vết thương , như thế nào giờ lại thấy nữa.

      lẽ nàng hoa mắt rồi.

      "Đây là có chuyện gì?"

      "Nương tử, ta chỉ là đùa với ngươi thôi, bình thường ta cũng đùa người khác như vậy, ta sao." xong Long Ngạo Thiên đem tay rút về, nghịch ngợm cười cười.

      Dương Tâm đành lắc đầu, cười khổ nhưng vẫn nhắc nhở câu:

      "Về sau cần làm như vậy, cần khiến ta sợ"

      "Được,về sau làm nương tử sợ nữa"

      Quản gia ở bên nhìn, vừa lòng nở nụ cười.

      Lúc này, toán tỳ nữ bước vào mang theo chậu rửa mặt cùng tráp súc miệng, sau đó mang cho Dương Tâm cùng Long Ngạo Thiên khăn lông để lau mặt.

      "Vương gia, thỉnh"

      "Vương phi, thỉnh"

      Long Ngạo Thiên chút do dự đứng lên đem khăn lông, lau lung tung mặt vài cái liền đem khăn trả lại tỳ nữ, dường như quen kiểu hầu hạ này.

      Dương Tâm rất ngạc nhiên,bất quá cũng đứng lên đem mặt nhàng lau sạch rồi đưa khăn lông lại cho tỳ nữ.

      Vốn tưởng rằng nàng phải tự mình tìm nước rồi tự rửa mặt súc miệng nhưng tỳ nữ chuẩn bị chu đáo hết thảy.

      Mọi việc xong xuôi, nhóm tỳ nữ khuôn phép rời khỏi, lưu lại nàng sửa soan lại giường đệm.

      Quản gia luôn nhìn chăm chú, nhất là giường, đôi khi còn trao đổi ánh mắt với tỳ nữ kia.

      Lúc tỳ nữ kia xốc chăn lên, thời điểm nhìn thấy chút máu đỏ tươi đệm liền cười cười gật đầu với quản gia.

      Quản gia cũng có được đáp án vừa lòng liền cười cười mở miệng :

      "Vương gia, vương phi, đồ ăn sáng chuẩn bị tốt, kính mời vương gia vương phi đến đại sảnh dùng bữa"

      "Ngươi là quản gia của Tịnh Khang vương phủ" Dương Tâm lễ phép hỏi, căn bản để ý chuyện có máu ở giường.

      "Dạ, tiểu nhân là Trương Trung, quản gia của vương phủ, vương phi có gì phân phó?"

      "Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa ta hẳn nên vào cung kính trà các bậc trưởng bối?"

      "Dạ, tiểu nhân chuẩn bị tốt xe ngựa cùng đội hộ tống, chờ vương gia cùng vương phi dùng thiện xong lập tức tiến cung"

      Dương Tâm hiểu ,liền muốn hướng Trương Trung cảm tạ nhưng Long Ngạo Thiên lại lôi kéo nàng ra ngoài.

      "Nương tử ta đói bụng, ta muốn ăn, mà ăn cái gì đây, ăn ở đâu bây giờ, địa phương này ta quen"

      "Ta cũng quen a~, hay là nhờ Trương quản gia dẫn đường "

      "Vương gia, vương phi, thỉnh theo tiểu nhân" Trương Trung luôn túc trực sau lưng, nghe Dương Tâm thế liền tiến lên dẫn đường.

      Dương Tâm ở sau lưng, cảm thấy quản gia này đơn giản, nhưng nàng lại biết là đơn giản ở điểm nào.

      Có lẽ ở Thượng Thư phủ ngây ngốc hai tháng nên quen với việc xem xetnest mặt người khác mà đa nghi chăng.
      emilia thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Tỳ nữ Hồng Châu

      Trương trung dọc theo đường mơ hồ giới thiệu chút về địa hình Tịnh Khang vương phủ, Dương Tâm mau chóng hiểu được đại khái.

      Tịnh Khang vương phủ so với Thượng Thư phủ phải là lớn hơn vài lần, ra,phủ lớn như vậy hai người ở đúng là quá lãng phí , nhưng cũng có biện pháp, ở hời đại hoàng quyền tối thượng, nhất là quan trường, phủ đệ càng lớn thể địa vị càng cao, nếu muốn chịu người khi dễ, nhất định phải thích ứng loại phủ đệ to lớn này.

      Long Ngạo Thiên cũng giống Dương Tâm nghĩ nhiều như vậy, vào phòng ăn liền ngồi xuống, đợi tỳ nữ tới hầu hạ, muốn tự mình múc chén canh, nhưng phải cho chính mình, mà là mang để ở trước mặt Dương Tâm, vẻ mặt ngô nghê nhưng lại mang theo tràn đầy quan tâm.

      “Nương tử, đây là canh cá muối, cũng là món ta thích ăn, ngươi xem, ăn ngon lắm.”

      “Cái này ngươi chính mình ăn , ta tự lấy được mà.” Dương Tâm dám nhận, đem bát canh để lại trước mặt Long Ngạo Thiên, tự mình lấy
      Nhưng còn chưa có động thủ, có tiếng hô oán giận của người nào đó.

      “Ta muốn, ta muốn cấp nương tử ăn thôi, nương tử ăn, ta cũng ăn, đói chết ta .” Long Ngạo Thiên dỗi ghé vào bàn lớn.
      Dương Tâm có biện pháp, lại ngại cho quản gia ở đây, đành phải đổi phương thức dỗ

      bằng như vậy , ta uống canh ngươi lấy , ngươi uống canh ta lấy , được ?”

      “Hảo.”

      Kết quả này khiến Long Ngạo Thiên vừa lòng, lập tức ngồi thẳng, chờ Dương Tâm cho canh cá muối.

      “Nào, cẩn thận nóng nga.”

      “Nương tử cũng cẩn thận nóng.”

      Nghe được lời này khiến lòng người ấm áp, cho dù là có chút ngốc nghếch, nhưng vẫn có cảm giác ấm áp.

      Nàng tại là càng ngày càng thích ngốc Vương gia này, cùng chỗ, cần đau đầu suy nghĩ đáy lòng như thế nào, có hay chăng tính kế nàng.

      bao lâu, tỳ nữ đến, cung kính ở bên hầu hạ, cần bọn họ động thủ nữa .

      Quản gia nhìn đến tình huống này, vừa cười cười, vừa lòng gật gật đầu, cuối cùng là yên tâm .

      chịu ý chỉ của Thánh Thượng, giám thị nhất cử nhất động của Dương Tâm, nếu nàng dám đối với ngũ hoàng tử có nửa điểm bất kính, lập tức hồi báo.

      Nhưng là xem ra, vấn đề Thánh Thượng là dư thừa , Dương Tâm nương tử thực thiện lương lại giỏi săn sóc, có lẽ cưới nàng so với cưới Dương Thiên Ý càng thích hợp với ngũ hoàng tử hơn.

      Lúc này, tỳ nữ thoạt nhìn thực tinh linh đến, cung kính cúi đầu hành lễ.

      “Nô tỳ Hồng Châu, gặp qua Vương gia, Vương phi.”

      “Vương phi, đây là tỳ nữ mới tới, tên là Hồng Châu, Hồng Châu về sau chính là thiếp thân tỳ nữ của người, người có chuyện gì cứ việc phân phó nàng làm là tốt rồi.”
      “Ngươi kêu là Hồng Châu phải ?” Dương Tâm có cự tuyệt, mà là đem tầm mắt chuyển dời đến người Hồng Châu, biểu thái độ nóng lạnh.

      Đầu tiên nhìn thấy tỳ nữ này, nàng có loại cảm giác rất kỳ quái, cảm thấy nàng có cỗ hơi thở giống người thường, nhưng là bất đồng ở chỗ nào, lại thể .

      “Vâng, nô tỳ tên gọi Hồng Châu, về sau hảo hảo hầu hạ Vương phi.”

      “Tốt, quản gia, Hồng Châu mới tới, vậy đối với Tịnh Khang vương phủ cũng quen thuộc, ngươi tìm người giúp nàng làm quen chút hoàn cảnh, hồi ta muốn cùng Vương gia tiến cung, để nàng cùng .”

      “Vâng, Vương phi. Hồng châu, theo ta đến đây .” Quản gia nghe lệnh, mang theo Hồng Châu ra ngoài.

      “Nô tỳ cáo lui.”

      Hồng châu rồi, Dương Tâm tiếp tục dùng bữa, toàn bộ quá trình đều có phát Long Ngạo Thiên từng dùng ánh mắt thần bí đánh giá Hồng Châu.

      chỉ có Dương tâm, ngay cả mọi người cũng có chú ý tới, chỉ nghĩ lo ăn sáng.

      -----------------

      Chương 17: Người thải đắng

      Ăn sáng xong, nên xuất phát tiến cung, Dương Tâm cùng Long Ngạo Thiên ra cửa, lúc này xe ngựa đứng ở ngoài cửa, còn có mấy chục thị vệ, cao ngất đứng bất động.

      “Vương gia, tiến cung cần mang người nhiều như vậy sao?” Dương Tâm nhìn đến trận thế này, có điểm kinh ngạc, lại càng muốn gây chú ý đến vậy.

      Nàng ưa làm việc trong yên lặng, quá mức rêu rao phô trương trong lòng cảm thấy là lạ .

      nhiều lắm a, mới mấy chục người mà thôi.” Long Ngạo Thiên nhìn quét toàn trường, tuyệt cảm thấy nhiều.

      “Mấy chục người còn mà thôi nga, chúng ta cũng phải đánh giặc, mang người nhiều như vậy để làm chi?”

      “Những người này đều phụ trách bảo hộ an toàn của ta a, trước kia bảo hộ ta chính là phần, tại phải nhiều hơn phần,là để bảo hộ nương tử. Bất quá nương tử yên tâm, ta cũng bảo vệ ngươi.”

      Dương Tâm kích động nhìn Long Ngạo Thiên, trong lòng ấm áp dễ chịu , đột nhiên có loại tình cảm rung động cuarmootj thiếu nữ.

      “Cám ơn ngươi.”

      Mỗi nữ nhân đều ảo tưởng nam nhân của chính mình có bao nhiêu sao cường đại, có thể cho các nàng an an ổn ổn dựa vào cả đời, nhưng là cùng ngốc nam nhân ở chung, nàng lại cảm thấy hạnh phúc, như vậy, so với cái gì nam nhân cường đại còn muốn tốt hơn.

      “Nương tử, ngươi lại cảm tạ ta làm cái gì, ta thích nghe ngươi cám ơn với ta!”

      “Hảo, , lên xe , miễn cho các trưởng bối đợi lâu.” Dương Tâm lôi kéo tay Long Ngạo Thiên, muốn dìu lên trước.

      Nhưng Long Ngạo Thiên lại thuận theo, trái lại đỡ nàng,

      “Nương tử, ngươi lên trước.”

      Dương Tâm biết có cũng lay chuyển được, đành phải cự tuyệt, đứng ở trước cửa xe, có điểm dám dẫm chân lên lưng người thải đắng quỳ đất. (thải đắng là mấy người quỳ khom lưng dưới đất làm bệ để mấy chủ tử bước lên/xuống xe ngựa)

      Lấy cái ghế đến để phải được rồi sao, vì cái gì lại đem người làm ghế đỡ chứ?

      “Nương tử, ngươi làm sao vậy?” Long Ngạo Thiên nhìn đến Dương Tâm bất động lâu, nghi hoặc hỏi.

      có gì?” Dương Tâm cười cười, cũng ra suy nghĩ trong lòng, mà là bước chân, nhàng thải đặt lưng người thải đắng, chân có chút run run, tuyệt dám dùng sức, lo lắng dẫm bị thương ngừi.

      Bởi vì dám dùng sức, dưới chân lực đạo thể chống đỡ thân thể cân bằng được, kết quả còn chưa dùng sức dẫm lên, cả người ngã xuống dưới.

      “A --”

      Long Ngạo Thiên vẫn đỡ dương tâm, nhìn đến nàng ngã xuống, lập tức lấy tay ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng cố định ở trong lòng mình, ổn định thân thể
      nàng.

      “Nương tử, ngươi sao chứ, có bị thương chứ?”

      , có việc gì?” Dương Tâm có chút hoảng hốt, nhưng càng nhiều là kinh ngạc, cảm thấy ngốc Vương gia trước mắt này động tác thực nhanh nhẹn.
      Lúc này, quỳ mặt đất, người hầu làm ghế sợ tới mức vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ

      “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, tiểu nhân nhúc nhích a!”

      “Ngươi thiếu chút nữa đem nương tử ngã xuống, còn dám nhúc nhích, ta tuyệt đối tha cho ngươi.” Long Ngạo Thiên thực tức giận la mắng người hầu, tuy rằng giọng điệu mang theo chút ngốc ngốc, nhưng lại thập phần tức giận.

      “Vương gia tha mạng a, Vương gia tha mạng.”

      “Quên , phải lỗi của , là ta chính mình giữ tốt thăng bằng, ngươi cũng đừng trách , được ?” Dương Tâm biết tình, cực lực vì người hầu cầu tình.

      tốt, thiếu chút nữa khiến nương tử ngã, ta rồi phải bảo vệ nương tử , tuyệt đối bỏ qua người thương tổn nương tử.”

      “Ta tại phải rất tốt sao, lúc này phải lỗi của , ngươi cũng đừng trách , ta cầu ngươi, được ?”

      “Nếu nương tử cầu tình, ta đây trước hết tha , đổi người khác.”
      Long Ngạo Thiên lôi kéo tay Dương Tâm, cười đến thực vui vẻ.

      “Tạ Vương gia tha mạng, tạ Vương phi!” Người hầu sau khi được đặc xá, lập tức tạ ơn, tiếp theo chạy nhanh vọt đến bên, đổi người khác đến làm thải đắng.

      “Nương tử, ta đỡ ngươi, ngươi cẩn thận chút nga.”

      “Hảo.”

      Lúc này đây Dương Tâm hề do dự, lấy lực đạo bình thường dẫm lên, thuận lợi lên xe.

      Long Ngạo Thiên ngay sau đó cũng lên, tìm vị trí cạnh Dương Tâm ngồi xuống.
      Fuuemilia thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Nhảy hố :yoyo51::yoyo51:

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá tiếp editor ơi

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :