1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thay gả ma đế sủng cơ - Lục Y

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: Tịnh Khang vương phủ

      Đội ngũ đón dâu Hoàng gia chậm rãi ở đô thành dạo hơn phân nửa vòng, rốt cục dừng lại.

      Dương Tâm ngồi ở bên trong kiệu hoa, sớm hoảng đến choáng váng đầu cũng thêm phần mỏi mệt. Hơn nữa cả ngày cũng có gì vào bụng, lúc này bụng muốn kêu vang, cực kì khó chịu.

      Nhưng vì đại cục, nàng thể nhịn .

      "Phụ hoàng, chúng ta sao trở về cung mà lại tới nơi này?" Long Ngọa Thiên cho người ta đỡ xuống ngựa, chạy đến phía trước, nhìn phủ đệ trước mắt vẻ mặt lên nghi vấn, sau đó đọc lên chữ bảng hiệu.

      "Tịnh.Khang.Vương.Phủ"

      "Thiên nhi a, ngươi tại cũng thành gia, cũng đều giống các hoàng tử khác, có phủ đệ của chính mình, trẫm tại liền tứ phong ngươi là Tịnh Khang Vương, Tịnh Khang Vương phủ này là chi lễ tân hôn của ngươi, thích ?" Hoàn thượng hạ kiệu, đến ben người Long Ngạo Thiên, giống người lớn dỗ trẻ , đem tình giải thích ràng.

      "Thích, bất quá ta hỏi tỷ tỷ có thích hay ?" Long Ngạo Thiên cười hì hì trả lời, xong liền hướng kiệu tân nương chạy tới.

      Lúc này, vừa xuống ngựa, Lục hoàng tử Long Ngạo Thành đem giữ chặt "Ngũ Hoàng huynh, tân nương tử phải ở trước mặt mọi người tùy tiện xem loạn, còn có ngươi nên xưng hô nàng là nương tử phải là tỷ tỷ"

      "Lục hoàng đệ đúng, ngũ hoàng đệ thể kêu nương tử của mình là tỷ tỷ" Long Ngạo Kiệt cũng tới, dặn dò Long Ngạo Thiên.

      "Nga, ta hiểu được, ta muốn kêu là nương tử nhưng là đúng a, Tam hoàng huynh cũng cưới tân nương vì cái gì kêu tân nương mình là nương tử ?"

      "Ta tuy rằng nàng là nương tử nhưng ta gọi nàng là "ái phi" a!" Tam hoàng tử giải thích.

      "Nga, nương tử, ta hẳn là kêu nương tử, còn có ái phi".

      Dương Tâm ngồi bên trong kiệu, đem lời của bọ đều nghe được nhất thanh nhị sở, đột nhiên cảm thấy ngũ hoàng tử Long Ngạo Thiên nyaf đáng , lời ngây thơ làm cho người ta vui vẻ, có giống những người tâm kế thâm sâu, miệng nam mô bụng bồ dao găm.

      Kỳ , gả cho người như vậy cũng phải chuyện tốt.

      "Tốt lắm tốt lắm, thời gian còn sớm, nên vào bái đường, hâh..." Hoàng thượng vui vẻ cười to, sờ soạng râu của mình rồi sau đó vào.

      "Ngũ hoàng huynh, chạy nhanh đỡ tân nương ngươi xuất , sau đó vào bái đường." Long Ngạo Thành nhắc nhở câu, sau đó đến bên chờ nương tử vào mới tiến vào.

      Các Hoànt ử đều như thế, cũng có tiến vào vương phủ, mà đứng ở bên cạnh chờ xem.

      Long Ngạo Thiên đến cỗ kiêu phía trước, ngốc hề hề

      " Nương tử, ta muốn đỡ ngươi xuống kiệu."

      Lúc này , tỳ nx ữ bên cạnh đem màn kiệu nhấc lên, sau đó đem ngừoi bên trong đỡ ra.
      Dương Tâm đầu đội hỉ khăn, nhìn thấy tình huống trước mặt, nhưng vẫn cảm giác được có người đến đỡ nàng ra ngoài, hơn nữa nghe được lời phía trước, cũng liền ngoan ngoãn , tiếu sái bước ra ngoài.

      Tỳ nữ đem người vừa đỡ ra giao vào tay Long Ngạo Thiên.

      Dương Tâm vẫn đều là bị động được đỡ, nhưng là mới ra của kiệu, còn có đứng vững, tỳ nữ liền buông tay, thân thẻ vốn có điểm khỏe, đột nhiên xảy ra tình huống này, đứng liền ổn, chân nhuyễn ra liền ngã xuống.

      Ngay tại thời điẻm nàng nghĩ mình phải là ngã sấp xuống, lại có cánh tay rắn chắc hữu lực đỡ lấy thắt lưng nàng, giúp nàng chống đỡ có ngã xuống, cho nên có xấu mặt trước mọi người.

      Đay là cái tình huống gì?

      Lúc này, bên người nàng chỉ có tỳ nữ kia cùng tân lang Long Ngạo Thiên này, cánh tay kia phải của tỳ nữ, kia là...

      Này như thế nào có khả năng , ngốc tử này sao có thể có thân thủ nhanh nhẹn cùng lựcđạo lớn như thế.

      Chương 8: Hoàng Đế Huấn Ngôn


      Long Ngạo Thiên vẫn ngây ngô cười nhìn nương tử trước mắt, nhìn tỳ nữ mang nàng lại đây, lại định tự mình đỡ lấy, ngờ lại thấy nàng chân nhuyễn sắp ngã, vì thế lập tức thầm lấy tay đỡ thắt lưng nàng, để nàng ngã xuống.

      Chi tiết này, ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng nhận ra có gì khác thường, càng đừng là những người xung quanh.

      "Tỷ tỷ, bọn Hoàng huynh cùng hoàng đệ đều ta sau này phải gọi ngươi là nương tử hoặc ái phi, ngươi thích ta gọi ngươi là gì?"

      Dương Tâm còn trầm tư vì vấn đề lúc nãy, nàng vẫn nghĩ đến cánh tay nhanh nhẹn hữu lực đỡ mình, chưa nghĩ ra được gì lại nghe đến thanh của Long Ngạo Thiên ngu ngốc hỏi cái vấn đề này, nhất thời biết trả lời thế nào.

      Cũng may lúc đó có người giúp nàng hạ bậc thang xuống.

      "Ngũ hoàng huynh, ngươi có cái gì muốn với tân nương đợi đến buổi tối động phòng hoa chúc hẳn sau, tại nên vào trước bái đường, bái đường xong nàng chính là người của ngươi rồi" Long Ngạo Thành cá tính nôn nóng, xem như vậy liền thúc giục

      " vào trước , đừng làm cho phụ hoàng đợi lâu, thôi." Long Ngạo Kiệt cũng để lại câu nhắc nhở.

      Mọi người đều như thế, Long Ngạo Thiên chỉ phải làm theo, đỡ Dương tâm vào trong "Nương tử, cẩn thận nga, ta giúp ngươi."

      Hai người như thế gắn bó, đúng làm cho người ta cảm động.

      Xuyên qua đây cũng tới 2 tháng, hai tháng này nàng đều là nhìn sắc mặt người khác mà sống, là người đầu tiên quan tâm nàng.

      Hai người vùa tiến vào phủ, những người đằng sau mới theo vào, thu xếp ổn thõa hết thảy.

      Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, phải thực tam bậc chi lễ.

      "Nhát bái thiên địa"

      "Nhị bái cao đường"

      "Phu thê giao bái"

      Tam bái xong, nên phải đưa vào động phòng mới đúng, nhưng cái gì cũng có.

      Dương Tâm quỳ mặt đất, chờ người kêu " Đưa vào động phòng", nhưng là chờ đến lại là lời của Hoàng Thượng.

      "Dương Tâm từ nay về sau ngươi là con dâu trẫm, trẫm hi vọng ngươi hảo hảo đối tốt với hoàng nhi trẫm, bởi vì là ngốc tử mà tâm sinh khi ý (ý muốn khi dễ, coi thường). Trẫm trước, trẫm tuyệt đối bỏ qua cho ngươi, bao gồm cả Thượng Thư phủ. Đừng tưởng rằng là trẫm hù dạo ngươi, Dương Thiên Ý lấy hoàng nhi trẫm nên cố ý giả bệnh, làm cho ngươi thứ xuất chi nữ tới gả, này chính là tội lớn khi quân, nếu phải Thiên nhi thích ngươi, trẫm cũng cân nhắc mà sớm đem Thượng thư phủ cả nhà ra chém."

      "Vâng, Dương Tâm trong lòng , nhất định cẩn tuân ý chỉ." Dương Tâm gật đầu đáp lời, thể xem thường Hoàng Thượng, quả là người thông minh, ngay cả Dương Thiên Ý giả bệnh đều biết.

      Bất quá càng nhìn ra được đối Long Ngạo Thiên sủng ái như thế nào, cư nhiên ngay cả tội lớn khi quân phạm thượng này đều có thể bỏ qua.

      "Phụ hoàng, ngài đừng đem nương tử của con hù cho sợ hãi." Long Ngạo Thiên dỗi lên phản bác, đợi Hoàng Thượng hạ lệnh, muốn chủ động đứng lên cũng định đem Dương Tâm quỳ đất nâng dậy.Dương Tâm động vẫn quỳ như thế.

      Hoàng Thượng thấy thế liền hạ lệnh "Tiếp tục "

      "Đưa vào động phòng"

      Những lời này vừa vang lên, tỳ nữ bên cạnh tiến tới, đem Dương Tâm nâng dậy, sau đó hướng tân phòng đưa .

      Long Ngạo Thiên cũng mặc kệ người khác, ngốc hồ hồ theo tân nương bất quá lại bị các hoàng tử khác ngăn lại

      "Ngũ hoàng đệ, ngươi có biết động phòng là như thế nào sao?"

      "Đén đến đến, huynh đệ chỉ giáo ngươi vài điều"

      "Nga"

      Mấy hoàng tử đem Long Ngạo Thiên kéo , tìm địa phương ít người, đem việc động phòng ràng xuyên suốt

      Long Ngạo Kiệt cũng đứng trong đó nhưng phát biểu ý kiến gì,chính là theo đuôi phuhoaj,trong lòng lại có chút cảm thán.

      Dương Tâm quả thực chỉ là người bình thường nhưng gã cho ngốc tử cũng là chôn vùi đời hạnh phúc.
      emiliaThiênMinh thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 9: Tự mình uy thực

      Dương Tâm sau khi được đưa đến tân phòng liền vẫn ngồi chờ, nàng dám lộn xộn,bụng đói, cả người vô lực, muốn trực tiếp ngã lưng xuống ngủ hồi, hoặc hảo hảo ăn chút gì đó.

      Đáng tiếc nàng thể, vừa rồi những lời của hoàng thượng còn tại trong đầu nàng quay cuồng, những tưởng rằng gả cho cái ngốc tử có thể thoải mái chút, nhưng là tại xem ra so với trước kia càng thêm kinh hồn táng đảm, bởi vì làm tốt bổn phận chính là đầu rơi.

      Gả cho , là phúc hay họa?

      Mặc kệ là phúc hay họa, nay kết cục định nàng cũng chỉ biết từng bước tính từng bước.

      Lúc này vang lên tiếng cửa mở, tỳ nữ xung quanh lập tức hành lễ

      "Nô tỳ khấu kiến vương gia"

      "Các ngươi xuống trước , bọn hoàng huynh hoàng đệ khi động phòng chỉ có ta cùng nương tử"

      "Vâng"

      Nhóm tỳ nữ dám đối với lời buồn cười cua Long Ngạo Thiên có nửa điểm trào phúng, cho dù có ngốc, các nàng cũng phải cung kính, bởi vì còn có Hoàng thượng, mạng khó bảo toàn.

      "Nương tử, ta đến đây" ( http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif )

      Long Ngạo Thiên chờ nhóm tỳ nữ ngoài liền bước lại đây, trực tiếp đem hỉ khăn của Dương Tâm xốc lên, sau đó ngồi bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

      Hồng khăn vừa mở, đập vào ánh mắt là khuôn mặt thiên chân vô tà tươi cười , nhìn đến khuôn mặt tươi cười này làm cho người ta nhịn được cũng muốn tươi cười.

      Giờ khắc này, nàng biết nên cái gì cho tốt, lại vừa đói vừa mệt, ở cái hoàn cảnh biết được cá tính của vị vương gia này, nàng thể hành lung tung, lời cũng phải chú ý nhiều hơn.

      "Nương tử , ngươi có đói bụng ?" Long Ngạo Thiên nhìn thấy Dương Tâm nở nụ cười, chính mình lại càng cười thêm sáng lạn

      "Ân" Dương Tâm hơi xấu hổ gật gật đầu, giọng đáp lại, ý chính mình đói bụng.

      Nàng rất đói bụng.

      "Đến chúng ta cùng nhau ăn, nơi này có thiệt nhiều món ngon"

      Long Ngạo Thiên lôi kéo tay Dương Tâm đến trước bàn, kéo nàng ngồi xuống, sau đó đem toàn bộ món ngon nhất đến trước mặt nàng.

      "Đây là những mốn bình thường ta thích nhất, này là gà nướng hương túy, còn có này hoa quế cao, còn có tôm hụm sao, cá muối, ngư phiến phỉ thúy, nương tử ngươi thích ăn cái nào?"

      "Này có thể ăn sao?" Dương Tâm bị mỹ vị trước mắt cổ họng ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn cố gắng nịn xuống, dám xằng bậy.

      Hai tháng này nàng toàn ăn rau xanh đâu hủ,có đôi khi chính là cơm tẻ mà thôi, ngay cả vị thịt chỉ đủ dính kẽ răng là nhiều rồi, nhìn đến mỹ vị này làm sao chảy nứoc miếng đây?

      "ĐƯơng nhiên có thể ăn, ta ngày nào cũng ăn, đến, ta lột tôm hùm cho ngươi". Long Ngạo Thiên liền làm, đem vỏ tôm hùm lột sạch liền đem thịt đưa đến bên miệng nàng.

      "Đến, tôm hùm này ăn tốt lắm, nương tử , ngươi ăn".

      Dương Tâm ăn, chính là kích động nhìn , đáy lòng nhộn nhạo.

      Tuy rằng là ngốc tử, nhưng đối xử với nàng tốt, chỉ bằng điểm này, nàng còn gì ghét bỏ đâu?

      "Nương tử ngươi như thế nào ăn a, có phải hay thích ăn tôm hùm?"

      " phải, ta thích" NGhe xong lời này Dương Tâm hề do dự , hé miệng đem tôm hùm tay ăn hết.

      "Thích là tốt rồi, ta tiếp tục lột cho ngươi, ngươi ăn trước món khác." Nhìn Dương Tâm ăn,Long Ngạo Thiên cười rồi lại lột vỏ tôm hùm, hơn nữa lột vui vẻ.
      Dương Tâm nhìn thấy tươi cười, chính mình cũng cười cười, tâm thả lỏng, vì thế cầm lấy chiếc đũa, chậm rãi ăn, cho dù là đói vẫn duy trì tướng ăn tao nhã , quý phái.
      Last edited: 7/5/16
      emiliaThiênMinh thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10: Đau lòng

      Sau khi ăn no, Dương Tâm buông đũa xuống, lại thấy quần áo cùng hai tay Long Ngạo Thiên đầy dầu mỡ liền lấy ra khăn tay, giúp lau.

      "Ngươi xem ngươi tay đều bẩn cả rồi"

      "Nhìn nương tử ăn ngon như vậy, ta cho dù toàn thân đều bẩn cũng thấy vui lòng"

      "Ta ăn xong rồi mà ngươi vẫn chưa ăn, chẳng lẽ ngươi thấy đói bụng sao?" Dương Tâm nhớ ra điểm ấy, có chút ngượng ngùng.

      Nàng rất đói bụng, cho nên chỉ lo ăn.

      "Ta đói bụng, nhìn đến nương tử ăn ngon như vậy, ta liền càng thêm đói bụng"

      "Cám ơn!" Dương Tâm tự đáy lòng cảm kích.

      đói bụng, lại lôi kéo nàng ăn no, chứng tỏ là lo nàng bị đói, tuy rằng ngốc, nhưng tâm lại kín đáo, vì nàng mà suy nghĩ chu đáo.

      Tâm tự chủ được lại nhộn nhạo, tựa hồ có nhiều điểm rung động

      "Nương tử cần cảm ơn ta, bọn hoàng huynh hoàng đệ , làm trượng phu phải thương nương tử mình, như vậy mới là hảo trượng phu." Long Ngạo Thiên ngốc hề hề , tuy rằng ngốc, nhưng là mặt lại tràn ngập tươi cười hạnh phúc.

      Kỳ cùng người như vậy cả đời, cũng có gì là tốt"

      "Nương tử, ta muốn ngủ, mỏi" Long Ngạo Thiên duỗi người, đánh cái ngáp to, sau đó hướng giường đến.

      Thời điểm mấu chốt rốt cục cũng đến, Dương Tâm lại lâm vào mê mang.

      tại là đêm động phòng hoa chúc của và nàng, nàng nên làm như thế nào mới tốt, là cái ngốc tử, biết có hiểu hay việc nam nữ ân ái, nếu hiểu, nàng có hay phải chủ động?

      Nhưng là chủ động, nàng thực thẹn thùng.

      Dương Tâm ở trong lòng chiến đấu mãnh liệt, còn chưa có đấu xong, lại phát Long Ngạo Thiên muốn đem quần áo cởi sạch, toàn thân cao thấp cũng chỉ còn lại cái quần, cả người nằm giường.

      Nhìn đến tình huống này, khiến cho Dương Tâm càng thêm khẩn trương.

      đem quần áo cởi ra, chứng minh mình biết việc nam nữ ân ái. Biết cũng tốt, tránh nàng chủ động tới cường .

      Dương Tâm hề do dự, đứng lên, đến bên giường, sau đó ngồi bất động, trong lòng chuẩn bị tốt, tùy tiện muốn làm như thế nào làm.

      Nhưng là đợi lâu, chút động tĩnh cũng có.

      Long Ngạo Thiên nằm giường, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Dương Tâm, hề động đậy, mặt treo đầy nghi hoặc, nhị được hỏi câu.

      "Nương tử, người ta vợ chồng ngủ phải cởi quần áo, ta cởi rồi, ngươi vì cái gì cởi?"

      "Bởi vì ta lười động thủ" Dương Tâm tùy tiện tìm cái lý do qua loa tắc trách, trong lòng khẩn trương phải chết.

      "Ta đây giúp ngươi cởi"

      "......"

      Mỗ ngốc tử đứng dậy động thủ giúp nàng cởi quần áo, hơn nữa tốc độ rất nhanh, hồi liền đem quần áo người nàng cởi sạch, chỉ còn lại duy nhất cái yếm đỏ thẫm cùng cái quần lụa.

      Dương Tâm có chút thẹn thùng, tự chủ được đem hai tay che trước ngực, lại càng thêm xấu hổ.

      Bởi vì là đưa lưng về phía Long Ngạo Thiên, cho nên nàng phát trong mắt lên phẫn nộ.

      Long Ngạo Thiên sau khi đem quần áo người Dương Tâm cởi xong, nhìn người nàng đầy vết thương cũ , mi tâm lên nộ khí, trong mắt lên sát khí, bất quá đem sát khí dấu kín,đổi thành bộ dáng ngu đần, giọng điệu đau lòng hỏi.

      "Nương tử, lưng của ngươi như thế nào lại nhiều vết thương như vậy, nhìn thấy lòng ta đau lắm"

      "Bị nhân đánh" Dương Tâm hơi cười khổ, xoay người trở về đối mặt , hề thẹn thùng rụt rè.

      Những vết thương này đều là Dương Thiên Ý vút roi da,cũng may hai tháng này bị đánh, cho nên miệng vết thương nghiêm trọng quá nhưng vẫn còn dấu vết.
      emiliaThiênMinh thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11: Ôm ngủ

      "Là ai đánh nương tử, ta tìm tính sổ?" Long Ngaọ Thiên như tiểu hài tử sinh khí , trực tiếp nhảy xuống giường, bộ dáng giống như phải tìm ngừơi tính sổ .

      Dương Tâm nhanh tay bắt lại, giọng khuyên nhủ "Là ai đánh còn quan trọng, ta nghĩ về sau nàng(DTY) cũng còn cơ hội đánh ta. Ngươi phải mệt mỏi muốn ngủ sao, chúng ta ngủ , đừng tìm kẻ đó"

      "Lòng ta thoải mái, ngủ được"

      "Vậy ngươi muốn như thế nào mới thoải mái, thế nào mới tức giận?"

      "Làm thế nào cũng thoải mái, thế nào cũng tức giận"

      "Muốn tìm người nào tính sổ cũng phải chờ trời sáng mới được a, tại là nửa đêm, ngươi tìm ai tính sổ, với lại thế gian này có vài người đáng để ngươi sinh khí, hiểu chưa?"

      Long Ngạo Thiên tức giận làm cho lòng nàng thực ấm áp, tuy rằng vui vẻ nhưng lí trí nhắc nhở nàng thể để tìm Dương Thiên Ý tính sổ được.

      Có đôi khi nhiều hơn chuyện bằng ít chuyện.

      "Nương tử, ta ." Long Ngạo Thiên xoay người ngồi gường, bộ dáng ngốc hồ hồ sinh khí.

      "Ta đây hỏi ngươi, ngươi thích vui vẻ hay là sinh khí?"

      "Đương nhiên là vui vẻ"

      "Vậy đúng rồi, vì người đánh ta đem vui vẻ của ngươi đuổi lại đem tức giận quấn quýt lấy ngươi, đáng giá sao?" Dương Tâm cười tủm tỉm nhìn Long Ngạo Thiên kiên nhẫn đạo lí

      "HÌnh như là rất có đạo lí nga" LOng Ngạo Thiên nghe xong lời nàng, tức giận mặt chậm rãi tiêu thất.

      " phải giống như mà là rất có đạo lí, đừng ngĩ chuyện này nữa, ngủ "

      "Nương tử, cái kia, ngươi phải ôm ta ngủ, bằng ta ngủ được"

      "Này..." Dương Tâm trong lòng có điểm xấu hổ, do dự hồi rốt cục đáp ứng "Được"

      phải là hiểu được việc nam nữ sao, sao vẫn cứ có cảm giác ngốc nghếch như vậy?

      "Nương tử, nhanh lên, ngủ nào!"

      Long Ngạo Thiên đợi Dương Tâm nghĩ xong, chủ động ôm lấy thắt lưng nàng lôi kéo cùng nằm xuống, tiếp theo liền oa ở trước ngực nàng ngủ, câu nệ.

      đại nam nhân đầu đặt ở ngực mình, chỉ cách tầng yếm mỏng, tư thế như vậy quả vô cùng thân thiết, nàng cho tới bây giờ vẫn là chưa từng trải qua.

      "Ôm nương tử ngủ thoải mái, mềm mại lại đàn hồi"

      Long Ngạo Thiên nhắm mắt lại, lầm bầm lầu bầu, ngừng hướng ngực Dương Tâm cọ cọ, tìm vị trí thoải mái , hương vị ngọt ngào.

      Dương Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười, sau đó kéo chăn ở bên đắp lên hai người tránh cho cảm lạnh, sau đó nằm xuống, lộn xộn, có thể vì quá mệt mỏi cho nên bao lâu liền ngủ.

      Lúc nửa đêm, Long Ngạo Thiên nằm giường đột nhiên đứng dậy, mặc lại quần áo, sau đó lại nhìn qua Dương Tâm ở giường tiếp theo nhảy ra khỏi cửa sổ, tốc độ cực nhanh, ngay cả thị vệ tuần tra cũng phát điều gì khác thường, bóng dáng chợt lóe, liền ra khỏi Tịnh Khang Vương phủ.

      Đêm khuya, bóng dáng di chuyển mau lẹ mái nhà, sau đó liền dừng lại , theo của sổ leo vào phòng ở "Thiên ngoại lâu" tửu lâu., ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, lấy ra bộ y phục dạ hành, mặc lên người, sau đó xuất ra chiếc mặt nạ bạc, đeo lên lại teo cửa sổ bay ra ngoài.

      Tốc độ quá nhanh, người cầm canh gõ mõ ở đường qua hoàn toàn phát có người ở mái nhà chạy qua, tiếp tục gõ mõ.

      "Thời tiết khô nóng, cẩn thận củi lửa!"
      Last edited by a moderator: 3/7/16
      emiliaThiênMinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Nhân vật trong truyền thuyết

      Nơi này, gian sâu thẳm, gây cho người ta cảm giác lạnh thấu xương, nơi nơi đều là cự thạch, cẩn thận cảm nhận có thể nghe thấy được mùi vị huyết tinh, bên cạnh có khối cự thạch khắc ba chữ "Địa Ngục môn", đối diện khối cự thạch đó lại có thêm tảng đá phía viết "Thiện sấm giả tử" nhuốm màu máu đỏ thẫm.

      Long Ngạo Thiên thân hắc bào phi thân đáp xuống, xuất bên trong gian cự thạch , mặt mang mặt nạ bạc đem nửa mặt che khuất chỉ để lộ đôi mắt thập phần thần bí, cả người toát ra cổ tà khí.

      Lúc này, có khối cự thạch đột nhiên di chuyển, sau đó xuất lối vào, Long Ngạo Thiên trực tiếp bước vào, phong thái tự nhiên, quen thuộc.

      Bên trong là khối kiến trúc bằng đá cấu tạo vô cùng hùng vĩ khí phái, được điêu khắc vô cùng sống động.

      Long Ngạo Thiên đường vào, mỗi bước của đều có người quỳ xuống cung nghênh, thẳng khi tiến tới vị trí chủ thượng, mọi người bên dưới đồng thanh hô to:

      "Cung nghênh chủ thượng!"

      "Đứng lên !"

      "Đêm khuya hồi Địa Ngục môn chẳng hay chủ thượng có gì dặn dò?" trung niên nam tử đứng dậy từ đám người, cất giọng hỏi, là Biên hữu sứ của Địa Ngục môn.

      "Biên Hữu sứ bổn tọa hạn ngươi ngày đem thông tin về thứ xuất chi nữ của Thượng Thư -Dương Tâm nay chính là Tịnh Khang vương phi điều tra nhất thanh nhị sở, từ đến lớn, việc lớn đều xót. Phái thủ hạ ngươi đắc ý nhất lẻn vào Tịnh Khang vương phủ làm tỳ nữ bên người của Tịnh Khang vương phi" Long Ngạo Thiên đem hơi việc hết ra, giọng điệu lạnh băng có thể đông chết người, nếu phải đều quen với giọng điệu này của chủ thượng sợ có người bị dọa hỏng.

      "Vâng!" Biên Hữu sứ tiếp nhận mệnh lệnh, trong lòng tuy nghi vấn nhưng vẫn dám hỏi.

      Người Địa Ngục môn đều nghe lệnh cấp mà làm việc, về phần ý tứ của cấp tốt nhất là nên hỏi

      Vì vậy riêng gì Biên Hữu sứ mà ngay cả những người còn lại cũng rất nghi hoặc nhưng dám hỏi.

      Thế gian đồn rằng môn chủ Địa Ngục môn lãnh huyết vô tình, dễ dàng xuất thủ, mỗi lần xuất thủ đều máu chảy thành sông, lưu mạng,làm cho người ta rét mà run, nghe tin sợ mất mật. Ma đế lãnh huyết, dù là nữ nhân cũng mảy may thương hương tiếc ngọc,dù cho là khuynh quốc khuynh thành cũng khó mà lọt vào mắt .

      Nhân vật truyền kì như vậy nhưng thế gian lại hề biết là ai, hình dạng dài ngắn như thế nào,ngay cả người Địa Ngục môn cũng biết, vì lúc nào cũng đeo mặt nạ.

      "Diệt Long Hội gần nhất có động tĩnh gì ?" Long Ngạo Thiên xong chuyện quan trọng, thuận miệng hỏi đến câu.

      "Hồi chủ thượng, Vân Tả sứ mấy ngày gần đây đều theo dõi hướng của Diệt Long Hội, nay vẫn chưa có tin tức gì, cho nên vẫn chưa có động tĩnh gì."

      "Ngươi chắc là có động tĩnh gì?"

      "Vâng" Biên Hữu sứ khẳng định đáp lại câu nhưng vẫn lạnh toát sống lưng vì nghe ra giọng điệu người ngồi phía thay đổi, ngập mùi sát khí.

      Quả nhiên, vừa xong, băng tiễn trong suốt xuất tức , lấy tốc độ xé gió đâm thẳng vào cổ họng của người đứng dưới, chết ngay tức khắc.

      "Chủ thượng , này!" Biên Hữu sứ vì sao chủ thượng lại giết người mình nhưng dám hỏi.

      "Biên Hữu sứ, ta nhất quá nhắc ngươi nhớ kĩ, ngươi lại làm việc bất lợi cho Địa Ngục môn kết cục như ." Long Ngạo Thiên , lời vừa xong, bóng dáng liền xuất bên cửa rồi tiêu thất.

      Biên Hữu sứ lúc này mới dám xem xét xác người chết lúc nãy, phát chữ "Diệt" cánh tay phải của người đó, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

      Phàm là người của Diệt Long Hội, cánh tay đều có chữ "Diệt".


      Chương 13: Lại dậy nổi

      Ngày hôm sau, Dương Tâm tỉnh dậy sớm, phát mọi thứ có gì thay đổi, Long Ngạo Thiên vẫn vậy cứ như tiểu hài tử oa trước ngực nàng ngủ, bộ dạng trông thỏa mãn, ngọt ngào. Nhìn tướng ngủ này của có thể đoán cả đêm qua hề động đậy.

      Kỳ quái thay, người trước mắt nàng đây tuy là ngốc tử nhưng như thế nào cũng là thân xác của đại nam nhân, cho dù nàng là thê tử của , nhưng cũng là xa lạ chưa thân quen vậy mà thân mật ở chung chỗ nàng lại cảm thấy bài xích hay xấu hổ.

      Chắc là nàng đem xem thành tiểu hài tử nên mới có cảm giác như vậy.

      Xốc chăn lên, nàng toan xuống giường, mặc lại y phục. Nhưng là vừa động lại có người đem nàng ôm lại, làm nàng cứng đờ nằm yên dám nhúc nhích, sau đó là thanh lầm bầm làu bàu như cuả oa nhi:

      "Nương tử, ta còn muốn ngủ,ngươi đừng động."

      Long Ngạo Thiên lầm bầm xong lại đem hai tay xiết lại thắt lưng của Dương Tâm, nửa khuôn mặt dán lên ngực nàng, nửa còn lại lộ ra bộ mặt cực kì thỏa mãn.

      "Trời sáng, nên rời giường rồi" Dương Tâm thấp giọng nhắc nhở lại dùng tay lay lay người trong lòng, bộ dạng bất đắc dĩ để đâu cho hết.

      Lúc này người nàng chỉ mặc độc cái quần lụa cùng cái yếm như đêm qua, mà Long Ngạo Thiên cũng vậy chỉ mặc mỗi chiếc quần.

      Hai người y phục chỉnh tề như thế,nếu trước mắt phải cái ngốc tử ắt hẳn xuân sắc vô cùng. (hị hị hị, chị nằm bên cạnh sói mà k hay à, à ta k muốn lặp lại "ngốc tử" quá nhiều nhưng gọi là "tên ngốc" hay đại loại vậy tội quá nên nàng nào biết góp ý giúp ta với nào http://***************.com/images/smilies/icon_bow.gif )

      " muốn, muốn, ta muốn dậy, oa người nương tử ngủ thoải mái." Long Ngạo Thiên sống chết chịu dậy.

      "Hôm nay là ngày đầu tiên ta gả vào cửa, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa ta phải dâng trà cho các bậc trưởng bối nếu bị cho là hiểu quy củ" Dương Tâm dùng giọng điệu ôn nhu nhàng khuyên nhủ Long Ngạo Thiên đứng lên.

      Nhưng là vô dụng với người nào đó " cần kính trà, trong cung có nhiều cung nữ, thái giám ngày ngày dâng trà cho phụ hoàng cùng mấy cái hoàng phi kia"

      "Những người khác có thể cần nhưng Phụ hoàng và mẫu phi của ngươi ta phải thôi"

      Long Ngạo Thiên nghe xong lời này liền rời khỏi người Dương Tâm,ngồi thẳng dậy, khuôn mặt hơi xụ xuống lại treo lên mạt đau thương.

      "Nương tử, ta có mẫu phi, từ lúc ta còn mẫu phi chết rồi"

      "Xin lỗi, là ta tốt, lại khiến ngươi thương tâm" Dương Tâm lòng tự trách, chủ động đem Long Ngạo Thiên ôm vào lòng, nghĩ xoa dịu nỗi thương tâm của .

      Bản thân nàng biết nỗi đau có mẹ là như thế nào vì nàng cũng chính là như vậy, nàng cũng có mẹ.

      ",nương tử tốt lắm, cái gì cũng tốt, ta thích nương tử" Long Ngạo Thiên gắt gao ôm Dương Tâm, làm nũng ra tâm ý của mình.

      Lời ra tuy ngây thơ nhưng lại khiến lòng người vui vẻ.

      "Vương gia, ngươi thích ta sao?''

      "Nương tử, nàng là gọi ta sao?"Long Ngạo Thiên ngờ nghệch hỏi lại, tựa hồ danh xưng "Vương gia" là gì.

      "Đúng vậy, hôm qua Hoàng Thượng phong ngươi là Tịnh Khang Vương, ta đương nhiên gọi ngươi là Vương gia" Dương Tâm bộ dáng đương nhiên trả lời, dám chậm trễ.

      Có lẽ huấn ngôn của Hoàng Thượng hôm qua in sâu vào đầu cộng thêm tính cách nàng luôn cẩn thận nên dám có nửa điểm sai lầm.

      " cần, ta thích nương tử gọi ta là Vương gia"

      "Ta gọi người Vương gia vậy phải gọi là gì đây?"

      "Ta là Long Ngạo Thiên, phụ hoàng có lúc gọi ta Thiên nhi, lúc gọi ta hoàng nhi, nương tử ngươi thích gọi ta Thiên nhi hay hoàng nhi?"
      emilia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :