1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thanh xuân - Diệp Thất Nhĩ (Full 63c - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Lần tiếp xúc thân mật đầu tiên.


      Edit: August97



      Hứa Nghiêu Thực mang theo Tống Hàng Hàng ra khỏi phòng khiêu vũ, lưu lại Trần Tiêu tâm thần yên đứng nguyên tại chỗ.

      Sau khi ra khỏi phòng khiêu vũ, bị gió thổi qua, Tống Hàng Hàng bắt đầu có mấy phần tỉnh táo, nhưng thân thể vẫn có khí lực như trước, cũng biết bên cạnh thay đổi bao nhiêu chàng trai.

      Hứa Nghiêu Thực lái xe chở Tống Hàng Hàng đến bệnh viện trước, bác sĩ xét nghiệm dạ dày, quả nhiên phát thuốc mê, may mắn dược tính mạnh, cho uống ít thuốc, lại dặn dò cho uống nhiều nước và nghỉ ngơi mấy ngày.

      Lúc rời bệnh viện, Tống Hàng Hàng vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê như cũ, Hứa Nghiêu Thực thể làm gì khác hơn là đỡ vào xe, chở trở về ký túc xá.

      Lúc đến ký túc xá gần mười hai giờ. Dừng lại trước phòng ký túc, tìm người lúc mới thấy chìa khóa, ôm vào an trí tốt, vốn định xoay người rời , lại nghe thấy Tống Hàng Hàng mê sảng, ngừng lại.

      Tống Hàng Hàng mực chìm trong mơ màng, mặc cho bày trí, trong thoáng chốc cho là trở lại kiếp trước.

      "Mẹ…" lẩm bẩm . Cánh tay ấm áp này, là mẹ sao? Là mẹ sao?

      Mẹ… Con nhớ mẹ lắm… Nhớ mẹ an ủi con, nhớ mẹ thu xếp cho con xem mắt, nhớ mẹ, rất nhớ mẹ…

      Mẹ, mẹ ở bên kia, sống có tốt ? Nhưng còn có Niếp Niếp chăm sóc mẹ? cần đau lòng đâu, trong lòng Hàng Hàng vẫn nhớ mẹ, Hàng Hàng cũng mẹ như mẹ bây giờ…

      Người trước mắt vốn là phải , chợt xoay người nhìn mình, từ từ tại phóng đại trước mắt mình.

      A, phải mẹ.

      "Cậu nhóc… Cậu nhóc chết tiệt, ha ha… Cuối cùng cũng đến thăm em… ha ha, em, em rất vui vẻ… Ách!"

      Bởi vì cái, chàng trai đối diện nhíu mày.

      " Cậu nhóc… Cậu nhóc chết tiệt, em rất thích …" bắt được tay áo của , lại muốn hất ra.

      lại liều chết buông.

      " đừng có mẹ… hu hu… em mẹ! Thích rồi, em biết làm thế nào bây giờ…"



      Hứa Nghiêu Thực đẩy tay ra nữa, lẳng lặng ngồi ở bên giường , trong mắt là do dự và bi thương.

      Tống Hàng Hàng rất nhanh ngủ, dưới ánh trăng, đưa mắt nhìn khuôn mặt của , lâu sau, còn nhàng, ngón lại ngón, đẩy ra ngón tay nắm chặt lấy tay .

      tìm trong di động của số điện thoại của Đổng Nhạc Mai, "Tôi là Hứa Nghiêu Thực. Hàng Hàng uống say, yên tâm, có tôi chăm sóc ấy."

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Hôm sau trời nắng đẹp.

      Tống Hàng Hàng tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại chói tai.

      Vuốt vuốt hai mắt phát đau, chậm chạp nhấn nút trả lời.

      "Tống Hàng Hàng!"

      "… A?"

      "Thành khai báo! Bạn ở đâu! Làm gì đó!"

      "A?"

      "Đừng giả ngốc với mình!"

      "Mình, mình ở ký túc xá mà…"

      "Bạn lừa gạt ai chứ, mình gõ cửa nửa tiếng rồi !"

      "A? Bạn ở ngoài cửa?" Tống Hàng Hàng giật mình, ngồi dậy, "Bạn chờ chút, mình, mình lập tức mở cửa cho bạn!"

      "…"

      Đợi đến khi Đổng Nhạc Mai vào cửa, sau khi tới lui trong phòng vài chuyến mà có thu hoạch, mới đen mặt chất vấn Tống Hàng Hàng.

      "Thành khai báo cho mình, ngày hôm qua làm cái gì?"

      "Ngày hôm qua… Ngày hôm qua? phải là theo bạn tham gia vũ hội ư?"

      "Hừ, mình chỉ nhảy điệu, quay đầu lại bạn thấy tăm hơi!"

      "… phải là bạn đưa mình về sao?" Tống Hàng Hàng vỗ vỗ cái đầu nặng trĩu, "Mình, mình giống như nằm mơ, nằm mơ thấy…"

      Lời của còn chưa hết, khuôn mặt Đổng Nhạc Mai lập tức phóng đại trước mắt , biểu tình kỳ dị…

      "Nằm mơ thấy cái gì?"

      "À? Nằm mơ thấy mình, rồi nằm mơ thấy bạn trai mình…"

      "Tống Hàng Hàng!"

      "Làm gì vậy!"

      " cái gì bạn cũng nhớ à?"

      "Nhớ cái gì?"

      "Ha ha… Vậy… Bạn nằm mơ thấy… bạn với bạn trai làm chuyện gì?"

      "…"

      "Khụ khụ! Thân ái, thành với bạn, ngày hôm qua phải mình đưa bạn về."

      "… Vậy là ai?"

      "Phụ đạo viên! Hơn nửa đêm phụ đạo viên gửi tin nhắn cho mình, ở cùng bạn!"

      "Gì?"

      Do dự mãi, Tống Hàng Hàng vẫn gửi tin nhắn cho Hứa Nghiêu Thực.

      "Tôi là Tống Hàng Hàng, cám ơn tối hôm qua đưa tôi về."

      Qua lâu, có tin nhắn trả lời.

      lại nhắn thêm.

      "Xin hỏi… Tối hôm qua, tôi làm phiền chứ?"

      Qua lâu, đến khi Tống Hàng Hàng nóng nảy, cầm điện thoại di động muốn nhắn tin thứ 3, điện thoại di động "Tích" tiếng vang lên, tin nhắn tới.

      "Đầu giường có thuốc, cơm trưa xong uống, sau đó bệnh viện kiểm tra lại dạ dày."

      ?

      "Tích." Tin nhắn thứ 2 lại tới.

      "Về sau cẩn thận chút, nên tùy tiện tiếp xúc với trai lạ."

      Trai lạ?

      Đầu bỗng nhiên lại đau, Tống Hàng Hàng cau mày xoa xoa huyệt thái dương, trong trí nhớ, đêm qua, hình như, là có trai lạ…

      Liên hệ với tin nhắn, Tống Hàng Hàng đoán được gì đó, vội vã trở về phòng cầm lọ thuốc đến bệnh viện.

      Quả nhiên, mình… Bị người ta hạ thuốc mê.

      như vậy, là Hứa Nghiêu Thực, cứu mình?

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      tuần này tiết lịch sử thế giới cận đại, vẫn là Hứa Nghiêu Thực dạy thay.

      Bởi vì kinh nghiệm lần trước, giáo vụ sắp xếp cho lớp này phòng học lớn, chứa được khoảng hai trăm người, khi Tống Hàng Hàng đến, cả phòng học đầy người.

      tới quá muộn, chỉ có thể mình ngồi ở hàng cuối cùng.

      Lúc ngồi xuống rất cẩn thận, cũng có chút tiếng động. Nhưng Hứa Nghiêu Thực vốn vùi đầu sửa lại giáo án lại khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt về hướng .

      Hai ánh mắt dường như chạm nhau trong nháy mắt, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

      Tống Hàng Hàng hơi sửng sốt, cúi đầu.

      Hứa Nghiêu Thực dạy hết sức sinh động, Tống Hàng Hàng vốn mơ màng ngờ lại càng nghe càng tỉnh táo.

      Người bục giảng kia, chân mày nâng lên, khóe miệng hơi vểnh, mỗi câu mỗi chữ mười phần có phân lượng, giơ tay nhấc chân, có phen khí độ.

      Trừ lần gặp mặt đầu tiên rất kỳ quái ra, ra Cố Nghiêu Thực luôn luôn biểu rất có phong phạm, về phần tác phong sinh hoạt, phải là điều nên quan tâm .

      Hơn nữa, tựa như có lẽ lâu, nhìn thấy có cử chỉ kỳ quái gì với nào rồi.

      Làm vị giáo sư, Hứa Nghiêu Thực là người rất đáng được kính trọng, huống chi tại còn là ân nhân cứu mạng của .
      Tống Hàng Hàng , đại khái, nhìn vấn đề quá mức phiến diện rồi.

      Tiết khóa này, Trần Tiêu cũng hề xuất .

      Sau mấy lần vô tình gặp đường, Trần Tiêu luôn hốt hoảng tránh , giống như trong lòng có quỷ.

      Tống Hàng Hàng thầm hiểu, vốn là người chịu thua thiệt, nhưng nhìn đối phương như vậy, biết nhất định ta bị trừng phạt, cũng truy cứu nữa, chỉ làm như người qua đường quen biết.

      Sau lại nghe , Trần Tiêu bởi vì cướp thành tích luận văn của người khác, bị trường học xử lý.

      Chuyện ồn ào "Tiêu Dao công Tử PK Băng sơn tài nữ", theo thời gian biến mất, từ từ bị người quên lãng.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Đảo mắt, Tống Hàng Hàng vượt qua học kỳ thứ nhất ở thành phố K.

      Về đến nhà, tất nhiên trong lòng rất vui mừng, nhưng ra lại hưng phấn như trong tưởng tượng.

      Chỉ vì cú điện thoại của Cố Ngự Lâm, muốn ở lại Thượng Hải làm hạng mục, thể phân thân.

      Cố Ngự Lâm mực xin lỗi, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, trong lòng tính toán tự mình Thượng Hải, cho niềm vui bất ngờ.

      Nhưng cũng thành công lên đường. Bởi vì vốn bà có sức khỏe tốt chợt vấp ngã, nằm giường bệnh.

      Tống Hàng Hàng nhớ lại, hiểu bà nhất, chính năm này, bởi vì chịu đựng nổi đau đớn khi bị gãy xương, cuối cùng ra khi ngủ.

      Kiếp trước, đau lòng nửa năm, hàng đêm nhớ tới, hàng đêm khóc lóc, người vẫn nâng niu , che chở trong lòng bàn tay, người bà.

      Năm tháng cuối cùng cũng lặp lại. có người có thể sửa đổi khi nó vốn là quỹ tích.

      Sau khi về đến nhà bà ngày thứ năm, bà đột ngột mất.

      điều khiển xe chạy tới huyện nhà, khóc lóc trước trước dinh cữu của bà.

      biết với người 91 tuổi như bà , ra cũng là chuyện may mắn.

      Trời cao cho trở lại, cho thêm 3 năm ở chung với bà, đây là cảm thông lớn nhất.

      ở trong lòng, thống hận trời xanh tàn nhẫn, rồi lại cảm tạ trời xanh ban ân.

      Núi vẫn ở đây, cây vẫn còn đây, cả vùng đất ở đây, năm tháng này, tôi ở đây, còn muốn thế giới tốt đẹp đến thế nào nữa?
      simtim, Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Câu chuyện ở quán Bar

      Edit: August97 (LQĐ)

      Qua tết lịch, Tống Hàng Hàng nghênh đón học kỳ thứ 2 ở thành phố K.

      Hôm nay từ cán nho ở Hội sinh viên thăng chức lên làm Bộ trưởng.

      Khai giảng bắt đầu, trường học lại tham gia cuộc thi đua thương mại mang tầm cả nước, chỉ định toàn bộ Bộ trưởng Hội sinh viên phải tham gia, cũng cho mỗi người giáo sư hướng dẫn.

      Giáo sư hướng dẫn cho Tống Hàng Hàng, là Hứa Nghiêu Thực.

      Lần thi đua thương mại này chủ yếu là tìm ra sáng tạo mới, giả định người dự thi mở công ty độc quyền bán hàng sản phẩm DIY(*), thiết kế hình thức kinh doanh của công ty mới hình thành, cuối cùng là nộp luận văn thiết kế và hoàn thiện bài thuyết trình về nó.

      (*)DIY
      Do it yourself (DIY, tự tay làm lấy) là thuật ngữ dùng để mô tả xây dựng, sửa đổi, hoặc sửa chữa cái gì đó mà trợ giúp của các chuyên gia. Cụm từ DIY được đưa vào sử dụng phổ biến vào những năm 1950 trong dự án cải thiện nhà mà người dân sử dụng kĩ năng của mình để sửa chữa, tu sửa cách độc lập.

      Tống Hàng Hàng cẩn thận đọc tài liệu về nội dung cuộc thi, sau đó chủ động liên lạc với Hứa Nghiêu Thực, cùng thương lượng ý tưởng thiết kế.

      Hứa Nghiêu Thực cũng rất nghiêm túc, trực tiếp đề nghị với , trước tiên cần khảo sát thực tế.

      Vì thế vào 2h chiều thứ bảy hôm đó, hai người gặp nhau ở khu buôn bán nổi tiếng nhất thành phố K.

      "Nơi này là nơi người trẻ tuổi thành phố K tụ họp, " Hứa Nghiêu Thực , "Rất nhiều nhà thiết kế thời trang, thợ thủ công và đầu bếp nổi tiếng đều mở cửa hàng ở nơi này."

      "Tôi tới đây lần." Tống Hàng Hàng tiếp lời, "Ấn tượng khắc sâu nhất chính là ‘cửa hiệu ô vuông’(*)."

      " sai, ‘cửa hiệu ô vuông’ chính là trọng điểm của khảo sát lần này!"

      ‘Cửa hiệu ô vuông’, tên như ý nghĩa, các thương phẩm trong cửa hàng được bày trong những ô vuông được thiết kế riêng, điều kỳ lạ chính là, những thương phầm này phải chủ cửa hàng nhập về, mà là do chính những người khách hàng tự mình chế tác, gửi ở “cửa hiệu ô vuông” triển lãm hoặc tiêu thụ. Mà lợi nhuận “cửa hiệu ô vuông” cũng là trích phần trăm tiền cho thuê ô vuông.

      Bởi vì tiền cho thuê ô vuông của “cửa hiệu ô vuông” cũng đắt, thường là đến hai trăm ô tháng. Phương thức này được rất nhiều người trẻ tuổi hoan nghênh, chỉ ở thành phố K, toàn thế giới đều thịnh hành hình thức kinh doanh độc đáo mới mẻ này.

      Nhưng cực thịnh tất suy (*phát triển lên đỉnh điểm tất xuống). Thông qua khảo sát cùng phỏng vấn các chủ tiệm, Tống Hàng Hàng và Hứa Nghiêu Thực trực tiếp lập được tài liệu, ‘cửa hiệu ô vuông’ là ngòi nổ! tại bọn họ đứng con đường này, có bảy cửa hàng! Cạnh tranh khốc liệt cùng người thích các sản phẩm thủ công có hạn, quy định chặt chẽ về phát triển của “cửa hiệu ô vuông”, ít các ô vuông của

      “cửa hiệu ô vuông” đều bỏ trống.

      Sách lược phát triển theo chiều hướng “cửa hiệu ô vuông”, hiển nhiên phải là chủ ý tốt.

      Tống Hàng Hàng học qua khóa, công ty phát triển, có ba loại mô hình chiến lược có thể lựa chọn, theo thứ tự là “ vốn”, “Khác biệt hóa”, và “Tập hợp hóa”. “ vốn” nhằm vào ngành sản phẩm số lượng lớn; “Khác biệt hóa” là theo con đường giống người khác, cho dù là sản phẩm xa xỉ hay giá rẻ, mấu chốt là ở chỗ có đặc sắc riêng; “Tập hợp hóa” là chuyên tập hợp sản phẩm tiêu thụ thành từng khu hoặc cụm riêng biệt.

      Vật hiếm mới quý. Sản phẩm thủ công mặc dù ai ai cũng có thể tự mình làm, nhưng dù sao tinh phẩm cũng có hạn, sản phẩm có ý tưởng sáng tạo chân chính lại càng thêm khan hiếm. Nếu như độc quyền bán hàng tinh phẩm là đồ thủ công, lấy làm nhãn hiệu nổi bật, có thể tạo khác biệt thị trường tốt xấu lẫn lộn, xây dựng đặc sắc riêng của công ty, khi nhãn hiệu được thành lập thành công, phục vụ lượng lớn hàng tinh phẩm, nhất định có khả năng hấp dẫn lượng lớn khách hàng.

      Trải qua thương lượng, hai người quyết định, lấy “Khác biệt hóa” làm chủ, “ vốn” làm chiến lược phụ, làm đường lối cho cuộc thi đua kinh doanh lần này!

      Hai tuần kế tiếp rất gian khổ.

      công ty hoàn chỉnh, hề đơn giản như ta thường nhìn thấy, từ nguồn vốn tài chính, thị trường marketing, tiêu thụ đến lợi nhuận thu về, mỗi bước đều có thể dẫn đến công ty tan rã.

      Dù sao Hứa Nghiêu Thực cũng chỉ là giáo sư hướng dẫn, chủ yếu công việc vẫn phải do Tống Hàng Hàng hoàn thành, khảo sát các nguy cơ công ty đầu tư vận chuyển kinh doanh, vì muốn xây dựng công ty giả thuyết được hoàn mỹ, sau khi đủ để thuyết phục bình xét của giáo sư, Tống Hàng Hàng bắt đầu suy tính chọn mua sản phẩm.

      Đây là mắt xích quan trọng nhất để công ty thành công. Dạng sản phẩm gì, mới đúng là sản phẩm sáng tạo, chân chính trong cảm nhận của người trẻ tuổi? Sản phẩm gì, mới phải có thể tạo thành “Khác biệt hóa” đỉnh cao của tinh phẩm DIY? Mới có thể trở thành nhãn hiệu nổi bật, chèo chống cả hình thức kinh doanh của bọn họ?

      Tống Hàng Hàng lại chuyến đến khu phố buôn bán.

      ‘Cửa hiệu ô vuông’ được bày trí rực rỡ muôn màu, từ rèm cửa sổ làm tay cỡ lớn, tấm thảm ghép, rèm che từ chuỗi hạt, đến những món đồ cầm tay , búp bê nến, chụp đèn gốm, đa dạng phong phú, khiến người ta đếm xuể.

      Mặt khác, Tống Hàng Hàng phát , bởi vì sản phẩm thủ công đều là tâm huyết của mình, tất cả giá tiền đều do bản thân quyết định, chênh lệch rất lớn với giá tiền các sản phẩm bày ở ô vuông, vả lại giá tiền phổ biến đều hơi cao.

      Tống Hàng Hàng lặng lẽ thống kê ở vài “cửa hiệu ô vuông”, Tống Hàng Hàng phát , lượng người vào cửa tiệm ít, người chân chính mua đồ rất ít.

      Tống Hàng Hàng ước đoán, nguồn thu chủ yếu của ‘cửa hiệu ô vuông’ lại là tiền thuê từ sản phẩm thủ công, mà phải là tiền tiêu thụ.

      Lại đến các sản phẩm thủ công của “cửa hiệu ô vuông”, mặc dù giá tiền so với bình thường phải cao, nhưng giá cả trong tiệm lại thống nhất rất nhiều, chất lượng thương phẩm cũng tương đối khá. Vừa hỏi, mới biết đại đa số thủ sản phẩm thủ công đều do chủ cửa hàng tự làm.

      Kiểu cửa hàng này, lượng nhiều bằng “cửa hiệu ô vuông”, thực tế người mua lại nhiều hơn, hơn nữa phần nhiều là khách hàng quen, số nhãn hiệu cửa tiệm rất có danh tiếng.

      Nhưng bọn họ vẫn có vấn đề riêng của mình, Tống Hàng Hàng hỏi thăm họ mới lưỡng lự mở miệng, là bởi vì tiền thuê cửa hàng quá đắt, lại thêm thương phẩm tương đối ít, lợi nhuận thu vào cũng cao, đoán chừng so sánh cũng hơn “cửa hiệu ô vuông”. Thậm chí có chủ tiệm còn tính rút lui.

      Tống Hàng Hàng có chủ ý, liền vào tay bọn họ!

      Trở lại tra xét tài liệu lần nữa, nguồn gốc sản phẩm.

      Tìm kiếm ba đến năm hạng mục bất đồng cung cấp lượng lớn tinh phẩm thủ công nghệ, đưa chủ cửa hàng có tay nghề vào công ty dưới danh nghĩa nhà thiết kế, cho mỗi người mở nơi bán hàng độc quyền sản phẩm của họ. Dần dần hiệu ứng nhãn hiệu càng lớn!
      Tống Hàng Hàng lại tính toán thị trường marketing cùng tiêu thụ: tuyên truyền thế nào để có hiệu quả tốt nhất? Loại quảng cáo nào giá rẻ mà chất lượng? Nên tuyển dụng bao nhiêu nhân viên? Tiền lương nay của thành phố K nhu thế nào? … Làm sao để đạt được hiệu quả tốt nhất mà lại dùng ít phí tổn nhất.

      Toàn bộ thời gian hai tuần, Tống Hàng Hàng lao lực mệt mỏi, cũng may thành quả khiến hài lòng.

      Hôm đó, 9h tan lớp, đắc ý tới phòng làm việc của Hứa Nghiêu Thực, giao luận văn thiết kế cho thẩm duyệt, lòng tràn đầy vui thích chờ tán thưởng.

      ngờ, sau khi Hứa Nghiêu Thực nghiêm túc xem xong, nhưng khuôn mặt lại hề có thái độ gì.
      Last edited: 22/11/14
      Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Câu chuyện ở quán Bar (Tiếp)


      Edit: August97



      "Đường rất tốt, có sáng tạo, cũng có tính thao tác thực tế, nhưng là…" Hứa Nghiêu Thực ngẩng đầu nhìn , "Cũng vượt qua được lối mòn cũ."

      Là thạc sĩ hai khoa kinh tế và lịch sử ở Yale University, ý kiến của Hứa Nghiêu Thực, phân lượng mười phần, khỏi khiến Tống Hàng Hàng chăm chú suy tư.

      Nhưng, có lẽ mải miết với việc thiết kế quá lâu, Tống Hàng Hàng đứng trước mặt Cố Nghiêu suy nghĩ lâu, chỉ cảm thấy càng lúc càng hoang mang, thậm chí có chút uất ức.

      Hứa Nghiêu Thực yên lặng nhìn , hơi vội vàng nóng nảy, cũng biết làm sao.

      " thôi, dẫn nơi buông lỏng chút." chợt mở miệng.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———



      Tống Hàng Hàng rất tự nhiên, bởi vì Hứa Nghiêu Thực dẫn đến quán bar.

      Trước mắt đều là những người điên cuồng nhảy nhót, nắm chặt lấy áo Hứa Nghiêu Thực, cẩn thận lướt qua đám người.

      Hai người ngồi xuống trước quầy bar.

      Hiển nhiên Hứa Nghiêu Thực hết sức quen thuộc với nơi này, nhàng nhún nhảy lắc lư theo điệu, thậm chí còn huýt sáo với mỹ nữ tóc dài liếc mắt đưa tình với .

      "Như thế nào, nơi này khí tệ chứ?" nhàng .

      "Ừ…" Nhưng là, dẫn tôi tới đây làm gì chứ…

      "Cho whisky!" Hứa Nghiêu Thực gõ gõ quầy bar, phát ra tiếng vang thanh thúy, ngón tay trắng nõn thong dài đặt quầy bar màu vàng lưu ly, lại có mấy phần quyến rũ.

      Bartender ứng tiếng, trêu chọc tiến lên, "Trai đẹp, lại đổi bạn ?"

      phủ nhận, "Tiểu Lãnh nhanh đưa rượu lên , đừng quên, vẫn dùng loại ly đế cao lần trước."

      "Được rồi! Whisky, trai đẹp xin đợi chút." ta để ly rượu xuống, lại chuyển hướng sang Tống Hàng Hàng, " sao, muốn dùng gì?"

      "À? Tôi…"

      " cần đâu." Hứa Nghiêu Thực cắt ngang lời , " uống được."

      "Ai tôi uống được!" Tống Hàng Hàng cam lòng khi bị coi thường, "Cho tôi ly giống như vậy."

      " muốn?" Hứa Nghiêu Thực buồn cười nhìn .

      "Ừ!"

      "Này, tiểu Lãnh, cậu cho thêm ly ." cười nháy mắt với bartender, đối phương ngầm hiểu vội chuẩn bị.

      "Như thế nào? chút cảm giác với nơi này xem."

      "A? gì?" Mới vừa đổi sang loại nhạc sôi động hơn, nghe lời của .

      "Tôi !" Hứa Nghiêu Thực nhích tới gần tai , " đối với nơi này, cảm giác như thế nào?"

      "Rất, rất tốt!" liên tục lui ra.

      "Chỗ nào tốt?" lại nhích tới gần mấy phần, chóp mũi sắp chạm phải lỗ tai .

      "Mọi người! Đều rất sôi động!" rống rất to.

      nhạc lại mới vừa thấp xuống, đám người ngồi bên cạnh nghe thấy lời của ..., oanh tiếng cười to.

      Tống Hàng Hàng nhất thời vô cùng xấu hổ, vội vàng cúi đầu giấu khuôn mặt đỏ lên vào bóng tối.

      "Rượu tới rồi!" Bartender tên Tiểu Lãnh đặt rượu xuống, phô trương nháy mắt với Hứa Nghiêu Thực, cười rời .

      cầm ly rượu lên, uống hớp lớn.

      "Khụ khụ!"

      "Uống gấp như vậy làm gì? có ai giành đâu." Hứa Nghiêu Thực cười, " , cảm thấy nơi này như thế nào?"

      "Suy nghĩ đến thiết kế của ." bồi thêm câu.

      "Của tôi, thiết kế?" sững sờ lặp lại. Nơi này, thiết kế của tôi, có thể có quan hệ thế nào?

      Hứa Nghiêu Thực giơ lên cái ly đế cao, nhàng quơ quơ trước mắt , môi mỏng ngậm vào mép chén, tỉ mỉ nhấp ngụm.

      Tống Hàng Hàng bị động tác ưu nhã của làm mê muội.

      " là đẹp mắt… Cái ly… " Còn nữa, …

      Hứa Nghiêu Thực đưa cái ly tới trước mặt , "Biết cái ly từ đâu tới ?"

      "…Nơi nào?"

      "Chính là cửa hàng ‘Nhất túy khuynh tình’."

      ‘Nhất túy khuynh tình’? nhớ ra, đó là cửa tiệm buôn rượu ở khu phố buôn bán, có hứng thú với ly rượu, cho nên lúc đó cũng vào.

      "Đó cũng là cửa hàng thủ công, cái ly này, đều thủy tinh tự thổi, tự thiết kế, chỉ cửa hàng ấy, có chi nhánh."

      Hả?

      Tống Hàng Hàng nhất thời hứng thú, giơ ly lên cẩn thận nhìn, xác thực kiểu ly thường gặp, hoa văn ly nhìn như hết sức tùy ý, lại hết sức cá tính, cầm tay, mười phần đẹp mắt.

      "Danh tiếng của quán bar này ở thành phố K rất lớn, nhìn kỹ , ly rượu, điệm lót, thảm, đèn đóm, nến… Phải biết, chi tiết quyết định thành bại, đối với quán bar mà , nếu như những chi tiết này đủ để hấp dẫn người, nó thành công."

      " chỉ là quán bar, tiệm nước, tiệm sách, phòng cà phê… Những thứ này cần khí mở cửa hàng mặt tiền, thắng ở chi tiết, thắng nửa." Tống Hàng Hàng như có điều suy nghĩ tiếp lời câu .

      "Cho nên, người kinh doanh chúng ta, được câu nệ với mỗi người."

      "Có thể bán cho những cửa hàng mặt tiền!" Tống Hàng Hàng xong câu đó, nhất thời hưng phấn.

      "Đúng!" Hứa Nghiêu Thực gật đầu tán thưởng.

      Tống Hàng Hàng thầm nhảy dựng lên, phải biết, làm giao dịch với những cửa hàng này, đây chính là kinh doanh lớn, so với kinh doanh cá nhân rộng lớn hơn nhiều!

      kích động nắm cái ly lên, ùng ục uống mấy ngụm to, "Vậy bây giờ chúng ta thôi, tôi phải nhanh về sửa luận văn!"

      " đúng là gấp gáp…" Hứa Nghiêu Thực vừa cười, thình lình bị Tống Hàng Hàng nắm tay.

      " thôi!" đứng lên, vốn kéo , ngờ lại lảo đảo ngã xuống.

      Hứa Nghiêu Thực vội vàng đỡ , "Thế nào?"

      "Tôi, choáng đầu…" tay nắm Hứa Nghiêu Thực, tay khác vịn quầy bar, thân thể chợt ngã mạnh về phía sau, cũng trở về tại chỗ, đầu "Xoạch" tiếng nằm lên bàn.

      "Này…" Hứa Nghiêu Thực dở khóc dở cười.

      Bartender vừa rồi pha rượi cười mập mờ tới, "Buổi tối vui vẻ nhé..., lại xong em, muốn cảm kích tôi thế nào?"

      "Cậu cho ấy uống…?" Hứa Nghiêu Thực giọng ngờ vực, ngẩng đầu nhìn .

      "Thế nào? phải muốn tôi cho ấy uống loại mạnh…"

      “Tiểu Lãnh… Tôi muốn cậu đổi thành nước…”
      Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Đêm trước


      Edit: August97



      Vì vậy, Hứa Nghiêu Thực thể làm gì khác hơn là lần thứ hai nâng Tống Hàng Hàng hôn mê lên xe…

      Tống Hàng Hàng được đặt ở ghế lái phụ, Hứa Nghiêu Thực mới cài dây an toàn cho , mở cửa lên xe từ bên kia, lại phát nghiêng người, đầu chúi xuống, thân thể chợt chệch hướng, trực tiếp rời chỗ ngồi.

      bất đắc dĩ nhún vai, thể làm gì khác là vòng tay đỡ hông Tống Hàng Hàng, tay khác nắm bả vai của kéo lên ghế.

      "Nhìn rất gầy, sao lại nặng như vậy…" thầm .

      Tống Hàng Hàng bị giữ thoải mái, trong miệng lẩm bẩm mấy câu , thân thể vặn vẹo, cự tuyệt đỡ.

      "An phận chút cho tôi!"

      giọng gầm lên câu, trái lại đối phương rất nghe lời, ngờ lại ngừng giãy dụa, còn chủ động cọ xát về phía trước.

      Nhưng vẫn vô dụng.

      "Bốp" tiếng, hai cái đầu đụng vào nhau.

      "!"

      Hứa Nghiêu Thực tức quá hóa cười, sau đó hung hăng trợn mắt trừng Tống Hàng Hàng.

      cũng đau, nhíu mày, gương mặt đỏ bừng, miệng vô ý thức chu ra, thoải mái thốt ra mấy thanh hừ hừ.

      Hứa Nghiêu Thực sững sờ nhìn , ngây người chốc lát, bàn tay nắm bả vai lại càng chặt.

      Chốc lát, dùng sức, nâng trở về chỗ ngồi, từ từ rút tay về.

      thu hồi bàn tay đặt người Tống Hàng Hàng, ngồi thẳng, nổ máy rời .

      Thành phố K là thành phố phân biệt ngày đêm, là mười hai giờ đêm, hai bên đường vẫn đèn đường sáng rỡ, đèn nê ông dọc theo đường phố, chiếu đủ màu sắc sặc sỡ kỳ lạ, Hứa Nghiêu Thực lao xe qua, tạo nên dải màu xinh đẹp bên sườn xe.

      Dọc theo đường , Tống Hàng Hàng vẫn an tĩnh ngủ, Hứa Nghiêu Thực nhìn nữa, thậm chí cẩn thận nghiêng đầu, tựa vào vai , cũng chỉ nhàng dịch thân thể chút, hề quay đầu.

      Đến cửa phòng ký túc xá, quen thuộc tìm được chìa khóa trong túi xách của , nâng vào cửa.

      Đặt đồng hồ báo thức trước giờ lên khóa đầu tiên nửa giờ, lại lưu lại tờ giấy “ngày mai liên lạc”, hề nán lại, xoay người ra.

      Đêm khuya, sâu thấy đáy.

      Lúc này bầu trời thành phố K, thấy được ánh trăng, thấy được vì sao, có lẽ bởi vì thành thị quá sáng, sáng đến nỗi bọn họ chỉ có thể tìm cách trốn tránh.

      Hứa Nghiêu Thực trở về phòng ngủ, lái xe ngã tư đường, có mục đích.

      Cuối cùng, xe dừng lại ở bến tàu, phía trước là vùng biển tối đen.

      Chỉ có nơi này, mới là màu sắc chân chính của đêm, sâu và đen, có lúc có vài tia sáng, chiếu lên những đám mây rất xa đằng kia.

      Hứa Nghiêu Thực châm điếu thuốc, bước xuống xe.

      Lẳng lặng đứng bến tàu.

      Năm đó, từ vùng biển bên kia tới thành phố này.

      Đơn giản là mảnh đất này, là cố hương thân mười tám năm lưu luyến.

      Bọn họ đều cho rằng quên, ra hề quên.

      hề quên.

      Lần thứ ba, lần thứ ba tới mảnh đất này, xảy ra chuyện gì?

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Ngày hôm sau khi tỉnh lại, đồng hồ báo thức còn chưa vang.

      Tống Hàng Hàng mơ màng mở mắt, ánh mặt trời chói mắt làm đau mắt .

      Chuyện gì xảy ra? Sao lại trở lại?

      Xoay người lại thấy mảnh giấy nhớ bàn.

      "Ngày mai liên lạc."

      Là, chữ của Hứa Nghiêu Thực?

      hơi đỏ mặt.

      , lại làm chuyện xấu gì mặt trước mắt ?

      mất mặt…

      "Khói báo động lên, giang sơn Bắc vọng, Long khởi cuốn Mã hý dài, kiếm khí như sương…" Đồng hồ báo thức chợt vang, dọa giật mình.

      Bài này là người bạn mạng tiến cử, “Tinh Trung Báo Quốc”, cái tên rất có khí thế, nhạc điệu rất có khí thế, dùng làm chuông báo thức, hiệu quả phải là tuyệt vời bình thường.

      Bị giật mình như vậy, Tống Hàng Hàng lập tức tỉnh táo.

      Mỉm cười, tắt đồng hồ báo thức, bắt đầu thu thập.

      Hứa Nghiêu Thực bảo liên lạc với , đoán chừng là vì chuyện luận văn.

      phải nắm chắc thời gian, tranh thủ trước giờ cơm tối đưa đến phòng làm việc cho .

      Làm việc trước máy vi tính rất lâu, giữ nguyên phần B2C (Business to customer), đưa hình thức chưa người nào dám thử B2B (Business to business) vào, cũng là nghe theo đề nghị ngày hôm qua của Hứa Nghiêu Thực – chủ động liên hệ với chủ các quán bar, quán nước, tiệm sách, phòng cà phê, tranh thủ giúp bọn họ tiêu thụ nguồn sản phẩm thủ công trong dài hạn, dùng sản phẩm thủ công mở ra thị trường hoàn toàn mới!

      Cứ như vậy, nhân viên tiêu thụ cùng tiền vốn cũng phải cao tương ứng , tra tìm ít tài liệu, cuối cùng cũng xác định được con số hợp lý.

      Vào 5h chiều, thở ra hơi, sau đó duỗi cái lưng mỏi.

      Hô! Lần này, cuối cùng cũng đại công cáo thành!


      Chương 32: (Tiếp)

      Edit: August97



      Hứa Nghiêu Thực biết hôm nay Tống Hàng Hàng nhất định tìm đến, cũng đoán chừng sửa luận văn phải mất thời gian nhất định nên mực ở trong phòng làm việc chờ .

      Khi Tống Hàng Hàng đến, dùng cơm, là đồng nghiệp mang từ căn tin tới.

      Cho nên trong nháy mắt khi Tống Hàng Hàng vào cửa, Hứa Nghiêu Thực ăn rau cải, theo phản xạ có điều kiện cúi thấp đầu.

      Tống Hàng Hàng nhịn cười, đứng mười giây trước cửa phòng làm việc, đoán chừng thời gian nuốt xuống miếng rau cải khó ăn kia, mới bước về phía trước.

      đưa luận văn tay tới, "Đây là luận văn sửa đổi, tin tưởng lúc này hẳn có vấn đề gì."

      Hứa Nghiêu Thực đặt hộp cơm xuống, nhận lấy luận văn từ , vội vã lật xem, đến phần B2B mới chăm chú xem kĩ.

      Mặc dù lời, trong lòng lại thầm khen ngợi: nếu phen khổ công, chỉ bằng vào linh cảm cùng trí thông minh, Tống Hàng Hàng thể nào làm ra tác phẩm xuất sắc như thế.

      Tuy còn cần chỉ điểm, nhưng ở bản báo cáo này, từ ý tưởng thiết kế tổng thể, đến chi tiết vận chuyển buôn bán, chu đáo, đầu đuôi tương hợp, nếu như phải biết kinh nghiệm của Tống Hàng Hàng, nhất định cho rằng đây là tác phẩm của người chuyên nghiệp.

      đơn thuần là tài năng đáng được bồi dưỡng, đơn giản như vậy nữa.

      Tiểu Lâm, ánh mắt của nhóc… Rất tốt đó…

      Trong lòng , chợt có suy nghĩ bất đồng với lúc trước.

      "Có thể." gấp bản luận văn lại, " căn bản có vấn đề gì, thế nào, có mong đợi gì với thành tích của cuộc tranh tài lần này sao? "

      "Mong đợi?" mực chuyên tâm nghiên cứu thiết kế, ngược lại cẩn thận nghĩ tới vấn đề thành tích tranh tài, nhưng vừa nghe Hứa Nghiêu Thực như vậy, nổi lên ý định: mặc dù cực khổ rất nhiều ngày mới hoàn thành phần luận văn thiết kế này, nhưng so với những người dự thi khác, dù sao cũng xem như từng có kinh nghiệm maketing cùng kinh doanh, thiết nghĩ thành tích thể kém người khác được.

      "Tôi tự tin, có thể thông qua vòng đấu loại của trường." Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, trịnh trọng .

      " tệ." Hứa Nghiêu Thực gật đầu, "Buôn bán cũng là nghệ thuật, nó tác phẩm nghệ thuật xuất sắc."

      Được Hứa Nghiêu Thực tán thành như vậy, trong lòng Tống Hàng Hàng hơi kích động.

      Ngừng chốc lát, Hứa Nghiêu Thực lại mở miệng : "Như vậy, ngày mai là ngày nộp luận văn rồi, gửi bản thư điện tử cho tôi, đêm nay tôi giúp hoàn thiện, ngày mai nộp."

      Tống Hàng Hàng cảm thấy bất ngờ, cảm kích gật đầu.

      ——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

      Ngày hôm sau lúc rời giường mở hộp thư điện tử, nhìn thấy Hứa Nghiêu Thực gửi thư cho từ 3h sáng.

      Nội dung thư trống , nhưng lại gắn theo hai tệp tin.

      Tống Hàng Hàng mở tệp tin thứ nhất, là bản luận văn được Hứa Nghiêu Thực hoàn thiện.

      thêm bớt, thay thế các từ ngữ, đưa luận văn vốn dùng ngôn ngữ quy phạm sang ngôn ngữ chuyên nghiệp, ngoài ra còn có lời phụ đạo của giáo sư, viết bài đánh giá về quá trình biểu của Tống Hàng Hàng.

      Tống Hàng Hàng thấy rất vui vẻ, cũng rất cảm động.

      Hứa Nghiêu Thực rất nghiêm túc giúp đỡ mình.

      Mặc kệ là ý nguyện của hay Cố Ngự Lâm phó thác, đều rất cảm kích. người ra ngoài xã hội, có thể có người bên cạnh đáng để dựa vào, đây là vận may của .

      Mang theo phần cảm kích này, Tống Hàng Hàng lại mở ra tệp thứ hai.

      phong thư, thư Hứa Nghiêu Thực viết cho , Tống Hàng Hàng nghi ngờ đọc…

      "Sau khi giúp sửa luận văn, tôi bỗng nhiên có ý nghĩ. Xin tha thứ cho đề nghị này của tôi, nếu như cảm thấy ổn, coi như chưa từng đọc được lá thư này.

      Tôi biết có biết hay , tại rất nhiều người kinh doanh có danh tiếng cũng tham gia tranh tài, lại lén lút thu mua tác phẩm của người dự thi ưu tú. Dĩ nhiên, tôi cuộc tranh tài lần này là như vậy, tôi chỉ muốn nhắc nhớ trước.

      Tác phẩm lần này rất ưu tú, như tôi , nó là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Trong mắt tôi, thậm chí nó có thể áp dụng ngay vào thực tiễn.

      Nhưng, nếu như nộp tác phẩm nghệ thuật này làm tác phẩm dự thi, tất cả các quyền sở hữu của được bảo đảm hoàn toàn.

      Nếu như quý trọng nó, nếu như giống như tôi, coi trọng tác phẩm nghệ thuật này, tôi cảm thấy nguyện ý bỏ qua nó.

      Cho nên Hứa Nghiêu Thực tôi, đề nghị với , buông tha tư cách dự thi, giữ lại quyền sở hữu của , nếu như nguyện ý, tôi giúp , đưa hình thức kinh doanh này ra thực tế.

      đồng ý ?"

      Thư này, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tống Hàng Hàng.

      Hứa Nghiêu Thực, là tâm suy nghĩ vì . Phải biết, nếu như bỏ qua tư cách dự thi, là giáo sư hướng dẫn, nhất định phải gánh chịu trách nhiệm.

      ư, liệu có muốn buông tha tư cách dự thi, tiếp nhận đề nghị của ?

      Tống Hàng Hàng vẫn luôn ràng, người trùng sinh, nếu như muốn, có thể lợi dụng rất nhiều những thứ biết trước, về "Tương lai", " ", giành lợi ích cho mình.

      Nhưng vẫn làm như vậy, vẫn luôn muốn nghiêm túc chăm chỉ, kiên định làm tốt mọi chuyện, thà sống như mỗi người bình thường khác.

      Dù sao, còn sống là vô cùng may mắn.

      Cho nên thích quá mức náo động, cũng tìm kiếm hay đụng đến những đường tắt kia.

      Nhưng giờ phút này, giống như khúc gỗ mục nằm ngang ngàn năm trong rừng sâu núi thẳm, chợt bị ngọn lửa thức tỉnh.

      Tại sao lại buông tay cơ hội lớn như vậy?

      33 tuổi , là người mạnh mẽ kia mà.

      Nếu có cơ hội cũng thôi , nếu là nghịch thiên trái đạo đức cũng thôi , nhưng bây giờ, cơ hội tốt như vậy đặt trước mắt, tại sao lại buông tha?

      Ông trời muốn trùng sinh, được phụ phần ân tứ này.

      do dự nữa, gửi lại thư…

      "Tôi đồng ý."

      Hứa Nghiêu Thực ngủ, vẫn lẳng lặng ngồi trước bàn đọc sách, nhìn hộp thư điện tử máy tính.

      "Đinh" tiếng, có tin nhắn mới.

      —"Tôi đồng ý."

      Nếu, Tống Hàng Hàng đồng ý…

      Vậy giúp tay.
      simtim, Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu.

      Edit: August97

      “Hàng Hàng….Hàng Hàng……”

      Tỉnh lại từ cơn ác mộng trong đầu mảnh hỗn loạn, loáng thoáng chỉ lưu lại bóng lưng mơ hồ, còn có giọng bi thương đó, giọng đó… gọi …..

      Đó là giọng của Cố Ngự Lâm, nhưng hình như lại phải.

      Giọng Cố Ngự Lâm, chưa bao giờ nặng nề như vậy, chưa bao giờ…

      Tống Hàng Hàng hoảng sợ, vộ vàng ngồi dậy từ ghế salon, kéo màn cửa sổ ra, mặt trời buổi chiều tươi đẹp, chiếu vào khuôn mặt , cho an ủi ấm áp mà quen thuộc.

      có chuyện gì, có chuyện gì.” tự nhủ, nhưng vẫn nhịn được lấy điện thoại di động ra, nhấn số điện thoại thuộc lòng.

      “Đô…….Đô…..Đô…”

      Điện thoại vang lên lâu, khi gấp đến muốn tắt máy bên kia bắt máy.

      “A lô? Này, Hàng Hàng, là em sao?”

      , giọng quen thuộc.

      “Cố Ngự Lâm….” nghẹn ngào.

      Trong mộng chính là giọng kia, khiến sợ.

      “Hàng Hàng, Hàng Hàng em sao vậy?”

      Bên kia đầu điện thoại là giọng gấp gáp của .

      “Em, em chỉ muốn nghe giọng của .”

      “Đồ ngốc.”

      “Hôm nay vẫn khỏe chứ? Ăn cơm chưa?”

      “Ăn rồi, đồ ngốc, có phải ai khi dễ em hả?”

      “Đâu có đâu, ai dám khi dễ em đâu….. phải ăn cơm tốt, chú ý sức khỏe. cho phép ăn đồ ăn lung tung bên ngoài.”

      “Ừ, em cũng thế, buổi tối đừng đá chăn.”

      đỏ mặt, đó là chuyện cao trung năm đó, bởi vì có chìa khóa phòng ký túc xá, ở ký túc xá của đêm.

      “Em vừa mơ thấy …….”

      “Hàng Hàng, xin lỗi, nghỉ đông gặp nhau. Lần tới gặp.. nhanh thôi.”

      Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, mới phát hai giờ chiều rồi.

      ngủ ghế sofa lâu, nhất định là tối hôm qua thảo luận chuyện cửa hàng QQ quá muộn, hôm nay mới mệt như vậy.

      “Tốt, Cố Ngự Lâm, có người tìm em, buổi tối gọi điện thoại cho ”.

      “Ừ.”

      cúp điện thoại, vội vã chạy mở cửa.

      “Hứa Nghiêu Thực, đến rồi.”

      mời tôi vào à?”

      “Mau vào , tôi phải cám ơn đấy.”

      Người ngoài cửa, chính là Hứa Nghiêu Thực.

      Từ lần trước giúp tìm kiếm địa chỉ cửa hàng, lại mở rộng lôi kéo nhân mạch (yếu tố con người), phường thủ công “Nghệ tâm” chính thức vào quỹ đạo.

      Trong lòng Tống Hàng Hàng, ngoại trừ cảm kích, vẫn là cảm kích.

      Phường thủ công “Nghệ Tâm” khai trương tháng, đại khái tất cả mọi chuyện khác với kế hoạch của là mấy, kinh doanh ở trung tâm khu buôn bán thành phố K, lầu dưới là cửa hàng rộng bốn mưới thước vuông, lầu là nơi làm việc và nơi chiêu đãi khách hàng thân quen.

      Dĩ nhiên thể tìm được nhiều tiền như vậy, cũng may nay trang trong nhà coi như khá giả, cẩn thận cụ thể với ba mẹ bọn họ cũng góp phần, chủ yếu là Hứa Nghiêu Thực, lấy tiền vốn từ thu nhập riêng của , còn giỡn về sau kiếm được tiền ít nất phải phân nửa cho .

      Mặc dù biết Hứa Nghiêu Thực ngoại trừ làm giáo sư trong trường, cũng thiếu các khoản thu nhập độc lập khác, căn bản để ý chút tiền lẻ này, nhưng Tống Hàng Hàng lúc này hơi chột dạ, căn bản có cống hiến gì lớn, tối đa cũng chỉ là cung cấp phần kế hoạch buôn bán, còn lại đều nhờ Hứa Nghiêu Thực giúp đỡ mà hoàn thành.

      Nghĩ như thế, càng thêm tận tâm tận lực làm việc.

      đề cập chuyện này với Ngự Lâm, mới biết ra cậu nhóc hề biết cậu của mình giúp .

      Cố Ngự Lâm cũng tán thành kinh doanh, sợ làm trễ nải việc học tập, Tống Hàng Hàng thể làm gì khác hơn là lừa gạt , chủ yếu là Hứa Nghiêu Thực làm, chỉ giữ chức vụ nhàn nhã.

      Trời mới biết góp bao nhiêu tâm huyết. Cũng may khóa trình nặng, vẫn có thể lo liệu được.

      Hôm nay Hứa Nghiêu Thực tới, là vì bản thống kê lợi nhuận tháng đầu tiên, Tống Hàng Hàng vừa lúc có kỳ thi, tới “Nghệ Tâm.”

      Hứa Nghiêu Thực mang sổ sách đến, sau khi vào cửa liền ngồi xuống đưa cho , “Chính xem .”

      hơi thấp thỏm, Hứa Nghiêu Thực trong điện thoại. nhất định tự ình tới, chẳng lẽ thành quả tốt?

      Cẩn thận mở sổ sách, lật tới tờ cuối cùng, lúc này mới ôm ngực vui vẻ kêu lên, “ làm tôi sợ muốn chết!”

      Con số đỏ tươi trong sổ sách khiến cực kỳ vui mừng, “50000”, tháng đầu tiên, ngờ lợi nhuận lại đạt tới năm vạn!

      “Cái này, khấu trừ tất cả tiền vốn?” vẫn có phần tin, chỉ nhìn vào sổ sách hỏi Hứa Nghiêu Thực.

      Đối phương mỉm cười gật đầu.

      ?” Tống Hàng HÀng nhảy nhót, “Hứa Nghiêu Thực, tôi rất cảm tạ !”

      “Vẫn là cám ơn chính mình , tháng này ít lần thức đêm phải ?”

      “Ha ha, thành quả tồi.” xoa xoa hốc mắt xanh tím, “Đây có là gì chứ?”
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      simtim, Phan Hong Hanhtrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :